Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 19: Kiểm tra chéo


Lãnh Du nhìn thi thể nữ nhíu mày.

Biểu cảm của bà hoảng loạn, sợ hãi và giãy giụa.

Với cái miệng há to muốn kêu cứu đã bị hung thủ bịt lại nên không thể phát ra tiếng động đến tận sáng mới được phát hiện.

Trần Xung đứng cạnh Lãnh Du nói: "Thời gian báo án là buổi sáng khi nhân viên khách sạn vào phòng muốn đánh thức nạn nhân.

Cậu nhân viên gọi mãi không nghe thấy tiếng trả lời, mở cửa mới biết họ đã chết."

Lãnh Du gật đầu.Sau khi hoàn thành khám nghiệm và thu thập chứng cứ bước đầu, Lãnh Du, Hoàng Lâm và Trần Xung bước ra khỏi phòng 888.Trần Xung phân phó hai cảnh sát dùng vải trắng che nạn nhân nâng lên cáng đưa về Sở Cảnh Sát.Khi thi thể được đưa ra, đại sảnh vẫn còn nhiều người, mọi người nhìn thấy phát hiện là án mạng lập tức xôn xao.Tiêu Trình và các cảnh sát đang giữ trật tự, giám đốc khách sạn cũng xuất hiện trấn an khách trọ.Lãnh Du nhìn thi thể được nâng ra khỏi phòng, lại nhìn vào phòng 888.

Bên trong hỗn loạn, máu đỏ thấm lên giường, đất và bắn một ít lên tường."

Xem ra cần khá nhiều thời gian để rửa sạch hiện trường."

Hoàng Lâm nói."

Ừ.

Công việc kế tiếp sẽ rất phiền phức."

Lãnh Du đáp."

Dù là khách sạn cao cấp nhưng xảy ra án mạng thì thời gian tới hẳn sẽ không ai dám ở."

Hoàng Lâm bình luận.Lãnh Du nhìn cô, bỗng hỏi: "Cậu tin trên đời có ma không?"

Hoàng Lâm kinh ngạc nhìn cô: "Hả?"

Lãnh Du lắc đầu, đáp: "Không có gì."

Hoàng Lâm thắc mắc nhìn sếp.

Cô cảm thấy từ sau kỳ nghỉ, Lãnh Du hơi khác trước.

Trước kia cô không bao giờ tin chuyện tâm linh nhưng bây giờ lại hỏi về chuyện này.Cô không biết Lãnh Du đang nhớ trong vụ án Lục Hồng Vân, Lâm Hinh kể bảo vệ trường vì sợ ma mà không dám vào ký túc xá cũ của trường lúc nửa đêm.Khi hai người xuống lầu, Tiêu Trình đến, báo cáo: "Thưa sếp, phòng hội nghị đã được cảnh sát tuần tra canh giữ.

Nếu không có tình huống đặc biệt, nhân viên đoàn phim sẽ không được bước ra khỏi phòng họp."

Lãnh Du nhìn về phía giám đốc khách sạn đang trấn an khách.Mồ hôi đổ dọc trên trán vị giám đốc.

Dù lúc này ông không sẵn lòng thế nào cũng phải mỉm cười vì khách hàng là thượng đế, ông buộc phải thuận theo họ.

Vị giám đốc cần thể hiện sự kiên nhẫn để sẵn sàng ứng phó những khách hàng kỳ lạ.Tiêu Trịnh bên cạnh nói: "Khách trọ ở đây đã được sắp xếp đến các khách sạn khác.

Chỗ này cũng được cảnh sát phong tỏa."

Hoàng Lâm hỏi: "Không phải người khách nào cũng sẵn lòng đến ở chỗ khác, phải không?"

Lãnh Du nói: "Mấy khách sạn đó xem như trúng mánh.

Nhưng nếu khách trọ không muốn, mình nghĩ khách sạn sẽ bồi thường cho họ."

Tiêu Trình nói: "Phải, nếu không muốn đổi khách sạn, bên này sẽ bồi thường."

Trần Xung có được danh sách khách trọ từ quầy lễ tân.

Anh chạy đến chỗ Lãnh Du, đưa cho cô.Anh là người có nhiều kinh nghiệm, tác phong làm việc nhanh nhẹn, gọn gàng.

Sau khi nhận danh sách, Lãnh Du cười nói: "Cảnh ơn anh, cảnh sát Trần."

Trần Xung lần đầu thấy Lãnh Du cười.

Tuy chỉ cười mỉm nhưng cũng khiến anh ngây ngốc.

Thì ra cô nàng còn biết cười, cười lên trông rất đẹp.Người đẹp vậy lại chọn làm cảnh sát, còn vào tổ trọng án.

Mỗi ngày đối mặt với thi thể, hung thủ, vũ khí, cô không sợ sao?Tuy nghĩ vậy nhưng anh không hỏi.Lãnh Du lật xem danh sách, thấy tên của Chu Liên Anh và Tăng Vĩ Kiến bên trong.

Xem ra tên nhân viên đoàn phim cũng có bên trong.Cô đưa danh sách cho Hoàng Lâm rồi quay qua nói với Trần Xung: "Chúng ta đi lấy khẩu cung của nhân viên đoàn phim."

Trần Xung dẫn ba người đến phòng hội nghị, Lãnh Du mở cửa bước vào, thấy nam nghệ sĩ Tăng Vĩ Kiến từng xuất hiện trên phim.Tăng Vĩ Kiến ngồi một góc, tuy bị vài nhân viên che nhưng vẫn không giấu được vẻ tỏa sáng ấy.

Quả nhiên diễn viên khác với người thường.Cô nghĩ với vẻ ngoài sáng lạn như Tăng Vĩ Kiến, không biết công ty đã bỏ ra bao nhiêu thời gian, tiền bạc để tạo hình tượng cho nghệ sĩ của mình.

Người xem chỉ thấy hình tượng của họ, còn cuộc sống của họ thế nào lại không hay.

Và Lãnh Du không hứng thú với chuyện đó.Từ sau khi thấy cảnh sát, mọi người từ bất an, lo lắng đến bình tĩnh.

Đoàn phim bao trọn tầng tám, đương nhiên hay tin vợ chồng đạo diễn Chu mất mạng.Lãnh Du nhìn toàn bộ nhân viên, ngoài Tăng Vĩ Kiến, cô không nhận ra ai.Đoàn phim nhìn thấy cô cảnh sát xinh đẹp nhưng ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn thẳng, trong lòng hơi sợ.Dân chúng luôn căng thẳng khi gặp cảnh sát.

Đặc biệt sau khi có án mạng, mọi người đều lo mình bị dính vào vụ án, bị cảnh sát xem là hung thủ.Ánh mắt của Lãnh Du khiến họ sợ chọc giận cô, bản thân sẽ bất cẩn bị cuốn vào vòng lao lý.Trần Xung bước lên, nói: "Tôi tin các vị đã nghe tin vợ chồng đạo diễn Chu Liên Anh bị sát hại.

Chúng tôi sẽ hỏi mọi người vài câu.

Đây là trình tự, hy vọng mọi người hợp tác."

Đã nói đến vậy, ai dám không phối hợp?Lãnh Du nhìn thấy trong phòng hội nghị có phòng nghỉ nhỏ.

Trong phòng có bàn, ghế, cô nhỏ giọng nói với Trần Xung: "Cảnh sát Trần, chúng ta có thể mượn tạm phòng bên đó."

Trần Xung hiểu ý gật đầu.Thời gian từng chút trôi qua, mọi người ra vào đều được hỏi những câu đơn giản.Thời gian lấy lời khai không mất quá nhiều thời gian, tổ của Lãnh Du cũng không phát hiện được gì bất thường.

Ba người tạm biệt Trần Xung quay về Cục Điều Tra Liên Bang.Lãnh Du nhìn báo cáo ngắn gọn của Hoàng Lâm, nhíu mày.Báo cáo của Hoàng Lâm.Phim đang quay: Bồi Thẩm Đoàn.

Các nhân vật trong phim không có tên, mọi người gọi nhau theo số.Diễn viên:Trần Khuông: Diễn số 1.

Trần Khuông lần đầu tham gia đoàn phim của Chu Liên Anh, chưa từng tiếp xúc với Chu Liên Anh.Tiền Hạo: Diễn số 2.

Giống với Trần Khuông, lần đầu tham gia đoàn phim của Chu Liên Anh, chưa từng tiếp xúc với Chu Liên Anh.Quách Nhất Phàm: Diễn số 3, như trên.Lý Thành: Diễn số 4, từng hợp tác với Chu Liên Anh nhưng đã 12 năm trước, đóng vai quần chúng.Triệu Gia Nhân: Diễn số 5, giống với Trần Khuông, lần đầu tham gia đoàn phim của Chu Liên Anh, chưa từng tiếp xúc với Chu Liên Anh.Ngô Khải: Diễn số 6, như trên.Hoàng Lôi: Diễn số 7, như trên.Tăng Vĩ Kiến: Diễn số 8.

Bảy năm trước từng là nam phụ trong phim Giải Phóng của Chu Liên Anh.Lý Tuyền: Diễn số 9.

Giống Trần Khuông.Roger: Diễn số 10, như trênTrương Kiến Huy: Diễn số 11, như trên.Nghiêm Hoan: Diễn số 12, như trên.Mười hai người chỉ có hai người từng hợp tác với Chu Liên Anh, mười người còn lại lần đầu tham gia phim của nạn nhân, thậm chí trước đó chưa từng tiếp xúc.Lãnh Du mở trang tiếp theo, thợ ánh sáng, cameraman và các nhân viên đoàn phim đã theo Chu Liên Anh từ lâu.

Ngoài ra còn có phó đạo diễn Lý Quảng Ích, từng đảm nhiệm phó đạo diễn trước đó, hai người chưa từng xảy ra xung đột.Chỉ dựa vào báo cáo không thể tra được hung thủ thật sự, thật sự cần phải thêm thời gian.Lãnh Du nhìn báo cáo, hỏi: "Anh đã lấy được camera của khách sạn chưa Tiêu Trình?"

Tiêu Trình đáp: "Tôi đã lấy nhưng....."

Lãnh Du nhíu mày hỏi: "Đừng nói với tôi là camera lầu 8 bị người ta đổi hướng?"

"Dạ phải sếp, đã bị người ta đổi hướng."

Tiêu Trình đáp.Lãnh Du nói: "Chuyện xảy ra lúc nào?"

Tiêu Trình: "Khoảng hai hôm trước.

Quầy lễ tân mới báo với tôi chuyện này."

Tuy biết camera có thể không giúp bọn họ phá án, vì hung thủ đã che giấu bản thân chặt chẽ.

Điều đó chứng tỏ y đã lên kế hoạch từ trước."

Sếp, vừa rồi khi lấy lời khai, không ai nói mình từng ra khỏi phòng.

Xem ra chứng cứ ngoại phạm của bọn họ rất hoàn hảo."

Hoàng Lâm nói."

Hơn nữa bọn họ đều nói sau khi dùng bữa tối cùng Chu Liên Anh, không ai đến gần phòng nạn nhân."

Lãnh Du nói."

Phải rồi, nhân viên khách sạn phát hiện thi thể thế nào?"

Lãnh Du bỗng hỏi."

Lễ tân được dặn gọi Chu Liên Anh thức dậy lúc 8 giờ.

Bọn họ gọi lên phòng 888 nhưng không ai nghe mới mới cho người lên gọi.

Vì không thấy ai đáp lại, cậu nhân viên đã dùng chìa khóa dự phòng mở cửa rồi phát hiện thi thể."

Tiêu Trình nói."

Ừ."

Lãnh Du khẽ đáp.Sau khi sắp xếp báo cáo, Lãnh Du dựa vào ghế im lặng.

Cô nhắm mắt, sờ trong túi, sờ được món đồ lạnh cứng, cô vuốt ve nó, chân mày đang nhíu cũng vì chai rượu thuốc thả lỏng.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 20: Vết khắc kỳ lạ


Trong văn phòng của đội trọng án tại Cục Điều Tra Liên Bang, một căn phòng nhỏ đang sáng đèn, Lãnh Du ngồi trước máy tính, mím môi, nét mặt nghiêm túc, thể hiện rõ "xin đừng quấy rầy".

Đúng lúc này, có người điếc không sợ súng bước vào.Lãnh Du không ngừng di chuyển con chuột, bỗng có bóng đen che trước màn hình.

Cô ngẩng đầu, dịch người về sau, thấy rõ bóng đen đó là mái tóc.Tóc dài lướt qua tay làm tâm can Lãnh Du ngứa ngáy."

Cậu làm gì đó?"

Lãnh Du nhíu mày, không tức giận hỏi, hoặc chỉ có người trước mặt khiến cô không giận được."

Mình tưởng cảnh sát Lãnh đang nghiêm túc làm việc, thì ra là đang đọc tin giải trí."

Lâm Hinh ngồi dậy, cười khịa.Lãnh Du tựa vào ghế, dịch xa khỏi người nàng, ngẩng đầu hỏi: "Hiện tại đã hết giờ làm việc, mình đọc tin tức giải trí thì sao?"

Trong mắt có ý cười.Lâm Hinh cúi người về trước, khoanh tay đáp: "Thì có gì đâu."

Nói là vậy nhưng nàng không có ý rời đi.Lãnh Du nhìn nàng rồi rời mắt, nói: "Nếu đã vậy thì mời cậu đi cho."

Cô lướt qua Lâm Hinh, bước về phía cửa.Lâm Hinh thở dài, tên này vẫn giống trước, tập trung làm việc đến quên ăn, quên nghỉ.

Ban nãy nàng thấy cô chăm chú xem tin showbiz, vốn đây không phải điều mình quan tâm, Lâm Hinh lại cảm thấy mình nên quan tâm cô.

Dẫu sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, nàng còn lớn hơn cô vài tháng nên càng phải quan tâm cô.Vì thế nàng quay đầu hỏi: "Cậu đi đâu?"

Lãnh Du dừng lại, bước ra khỏi phòng: "Tò mò thì đi cùng mình."

Lâm Hinh ngẩn người, bước theo sau cô.

Lãnh Du thấy đối phương đi theo, trong lòng ấm áp.

Trễ thế này, nàng còn ở đây làm tâm trạng bực bội của cô hạ xuống.Lãnh Du vào căn phòng khác, đến cạnh máy in.

Cô in những tài liệu và tin tức vừa tìm trên mạng tiện cho việc về nhà tiếp tục điều tra.

Vì truy tìm hung thủ, cô đành giống với các thiếu nữ 18, hiểu rõ giới giải trí."

Cậu in mấy cái này ra làm gì?"

Lâm Hinh dựa vào máy hỏi."

Mình tính đọc trước khi ngủ."

Lãnh Du nói."

Không phải cậu có điện thoại sao?

Chỉ cần bấm vào thanh tìm kiếm, Google sẽ tìm giúp cậu."

Lâm Hinh nói."

Ừ.....

Nhưng mình thích đọc trên giấy hơn, thuận tiện ghi chú."

Lãnh Du đáp."

Phí giấy."

Lâm Hinh bình luận."

Còn hơn bị cận."

Lãnh Du đáp trả.Nói đến đây, hai người im lặng, trong phòng chỉ có tiếng máy in."

Sao cậu chưa về?"

Lãnh Du lên tiếng."

Mình sắp về rồi, tiện đường đến đây hỏi cậu muốn ăn tối chung không?"

Lâm Hinh lười biếng đáp."

Tiện đường?

Phòng cậu nằm ở hành lang, phòng mình nằm cách xa hành lang nhất....."

Chưa đợi cô nói xong, Lâm Hinh hỏi: "Cậu muốn nói gì?"

"Mình muốn nói.....

Cậu đang hẹn mình sao?"

Lãnh Du nghiêng đầu hỏi.Ánh mắt thờ ơ, hoàn toàn không rõ suy nghĩ của cô.Lâm Hinh quá quen với dáng vẻ này của Lãnh Du.

Nàng chớp mắt, thuận theo hỏi: "Vậy.... cậu đồng ý không?"

Nàng tươi cười, thể hiện vẻ đẹp của riêng mình.Lãnh Du ngây ngốc trước nụ cười đó, cô cúi đầu, chỉnh lại tài liệu vừa in ra.

Cô ngước nhìn Lâm Hinh, lí nhí đáp: "Được."

Sau khi Lãnh Du dọn lại đồ đạc, cùng Lâm Hinh đến quán bar gần Sở Cảnh Sát dùng cơm.Ánh đèn quán bar hơi tối, tiếng nhạc dịu nhẹ, bartender đang pha rượu trước quầy, thấy hai người vào, cười hỏi: "Trễ vậy rồi hai cô còn chưa về?"

Lâm Hinh chỉ vào Lãnh Du nói: "Cậu ta bận quá quên ăn tối, tôi dẫn cậu ta đến lấp bụng."

Lãnh Du nghe thấy im lặng gật đầu.Vì quán bar gần Sở Cảnh Sát nên các cảnh sát thường đến đây sau khi tan ca.

Vì vậy bartender thấy cảnh sát vào thì biết là khách quen.

Đặc biệt, quán bar có cảnh sát, khách đến đây không dám thô lỗ.Hai người ngồi xuống bàn trống, gọi vài món.Khách trong quán không đông, không khí dịu nhẹ.

Hai người ngồi xuống, cảm thấy thư giãn.

Dùng bữa ở đây là quyết định không tệ, sau này có thể thường lui đến."

Chân cậu sao rồi?"

Lâm Hinh nhớ đến chuyện lúc sáng, hỏi thăm."

Nó không sao."

Lãnh Du đáp.Lâm Hinh gật đầu.Lãnh Du thấy nàng hỏi chuyện này, cô nhớ đến vụ đưa rượu thuốc hồi còn đi học bèn gợi chuyện: "Cậu....."

Nhưng cậu mãi vẫn không nói được.

Cô không chắc Lâm Hinh sẽ trả lời thế nào, đó có phải là đáp án cô chờ mong không.Lâm Hinh kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Sao vậy?"

Lãnh Du ngừng lại, cảm thấy chưa phải lúc, bèn đổi giọng: "Không có gì."

Lâm Hinh thấy cô không nói, nàng chuyển sang chủ đề khác: "Mình nghe nói Chu Liên Anh chết thảm lắm, đúng không?"

Lãnh Du gật đầu: "Ừ, vợ ông ta cũng vậy."

Lâm Hinh nói: "Hung thủ chắc có thù hận sâu đậm với họ nên mới sát hại dã man."

"Ừ, có lẽ là kẻ thù."

Lãnh Du bình luận."

Vậy thì chưa chắc, mình cũng không nghe nói Chu Liên Anh có kẻ thù."

"Cậu hiểu ông ta lắm sao?"

Lãnh Du nhướng mày hỏi."

Vậy thì không.

Mẹ mình hay chú ý tin tức giới giải trí.

Mình từng nghe mẹ nói, Chu Liên Anh là người đàng hoàng.

Sau khi kết hôn, ông ta càng yêu thương vợ.

Còn việc tình cảm của hai vợ chồng có như bên ngoài không thì mình không rõ."

Lâm Hinh nói."

Ừ, vừa rồi mình cũng xem một vài tin về đời tư của ông ta.

Báo chí nói hai vợ chồng kết hôn hai mươi năm chưa từng cãi nhau.

Dù có chuyện gì, ông ta cũng đứng về phía vợ."

Lãnh Du nói."

Giới giải trí thật giả lẫn lộn, báo chí đưa tin là vậy, ai biết sự thật thế nào.

Có rất nhiều vụ minh tinh dùng chất cấm, bạo hành."

Lâm Hinh đáp.Lãnh Du nghe thấy, nhớ đến lời khai của các diễn viên: "Nghệ sĩ, đặc biệt là diễn viên, họ thường diễn cả trong phim lẫn ngoài đời.

Lời khai của bọn họ có bao nhiêu là thật cũng phải cần điều tra."

Lâm Hinh: "Ừ, có lẽ có người nói dối."

Nàng ngừng lại, cảm thán: "Nghệ sĩ lúc nào cũng phải tránh né đám phóng viên, không thể sống tự do, thoải mái.

Vậy mà vẫn có nhiều người lao đầu vào nghành này.

Không biết vì họ thật sự muốn đứng dưới ánh đèn flash hay vì muốn mau kiếm tiền.

Trong số họ có mấy người thật lòng cống hiến cho nghệ thuật?

Nhưng nếu không có giới giải trí, cuộc sống hẳn sẽ nhàm chán lắm."

Lãnh Du cúi người về trước, nhìn thẳng vào mắt Lâm Hinh: "Cảnh sát Lâm, cậu có vẻ ngoài có thân hình.

Sao không thấy cậu cống hiến vì nghệ thuật?"

Lâm Hinh cũng cúi người về trước, trán đụng trán Lãnh Du, cong môi, hỏi lại: "Thế cảnh sát Lãnh cũng là mỹ nữ của Sở ta, sao cậu không đắm mình vào khoái lạc mà sẵn lòng trừ gian diệt ác?"

Vì khoảng cách gần, Lãnh Du ngửi thấy mùi thơm như mùi sữa tắm của Lâm Hinh.

Đôi mắt Lâm Hinh chăm chú nhìn nàng, khóe mắt vì đang cười cong lên, tim Lãnh Du loạn nhịp.Vì thế cô bình tĩnh lui về sau, sợ bản thân bất cẩn làm chuyện sai lầm.Lâm Hinh thấy cô lui về sau, cũng tựa vào lưng ghế: "Cảnh sát Lãnh, mình không ngờ thì ra cậu cũng biết lời ngon tiếng ngọt."

Lãnh Du nhướng mày."

Vừa rồi có phải lần đầu cậu trực tiếp khen mình đẹp không?"

Lãnh Du thản nhiên đáp: "Mình chỉ trần thuật sự thật."

Lâm Hinh nghe thấy, lườm: "Thì cũng vậy thôi.

Mình còn tưởng cậu sẽ nói được câu nào hay hơn."

Lãnh Du cười, bên ngoài bình tĩnh, bên trong bối rối.

Người này đâu chỉ đẹp còn là người trong lòng mình.Các nàng bỗng nghe thấy cô gái bàn bên nói: "Vừa rồi mình đọc tin tức nói Tăng Vĩ Kiến đột ngột đổi người đại diện."

"Vậy sao?

Mà người đại diện hiện tại của anh ta thì sao?"

Cậu trai ngồi cạnh hỏi"Nghe nói bị bệnh, xin nghỉ nên buộc lòng anh ta phải đổi người.

Hình như đổi hai tuần rồi."

"À.....

Người đại diện lúc trước của anh ta hình như tên Hứa Hiểu Phượng?"

"Xem ra anh cũng theo dõi nhiều tin tức lắm."

Cô gái cười duyên nói."

Còn không phải vì em sao."

Cậu nhéo mặt cô gái đáp.Hai người lại dính nhau như sam.Lãnh Du nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nhìn Lâm Hinh, hỏi nhỏ: "Hứa Hiểu Phượng là ai?"

Lâm Hinh lắc đầu, cũng thì thầm đáp: "Mình không biết."

Nàng bỗng hỏi: "Lãnh Du, lẽ nào cậu bắt đầu đu showbiz?

Sao tự nhiên có hứng thú với mấy tin này vậy?"

Khi đang nói, điện thoại của Lãnh Du vang lên, cô mở ra xem, trừng mắt.

Lâm Hinh tò mò: "Chuyện gì vậy?"

Lãnh Du đưa điện thoại cho Lâm Hinh xem.

Sau khi xem, nàng cũng kinh ngạc.Lâm Hinh cầm túi, đặt tiền lên bàn, kéo tay Lãnh Du: "Đi, đi xem."

Hai người về lại Sở Cảnh Sát, chạy đến phòng giải phẫu.Trong đầu các nàng là tin nhắn phòng pháp y vừa gủi: "Trên người của hai nạn nhân có một chữ H nhỏ."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 21: Sự việc Chu Liên Anh từng đổi nữ chính


Lãnh Du và Lâm Hinh nhìn vết rạch trên người thi thể, phát hiện phần đùi có chữ H rất bé.

Vết thương không sâu nhưng rất sắc bén.

Các nàng nhìn nhau, khó hiểu và đầy băn khoăn.Chữ H này có phải chữ H trong tiếng Anh hay nó chỉ là ký hiệu hung thủ để lại?Vì sao hung thủ lại to gan để lại một vết rạch như vậy?Hung thủ muốn nói gì?Động cơ của hắn là gì?Bên pháp y vẫn chưa có lời giải thích nào về vết rạch này nên sau khi có kết quả giải phẫu, hai người rời đi.Lâm Hinh nhìn Lãnh Du, thấy cô nhíu mày, hỏi: "Cậu muốn ở đây hay về nhà?"

Lãnh Du ngẫm lại rồi đáp: "Mình về nhà."

Lâm Hinh "ừ".Lãnh Du vừa đi vừa suy nghĩ, cô không rõ H là gì.

Cô cảm thấy đây là manh mối quan trọng, đáng tiếc cô không có đầu mối.

Cô cần tìm hiểu tất cả thông tin về Chu Liên Anh, điều tra xem ông ta có bí mật lớn nào không.Chính nó, cái bí mật Chu Liên Anh không thể cho ai biết, có lẽ cả giới truyền thông cũng không hay.Lâm Hinh thấy Lãnh Du đi xa mình, bỗng hỏi: "Nếu không mình đưa cậu về?"

Lãnh Du dừng bước, hỏi lại: "Sao cơ?"

Lâm Hinh không đáp, kéo tay cô về phía xe.

Nàng mở cửa, đẩy Lãnh Du vào ghế phụ.Lãnh Du kinh ngạc nhìn Lâm Hinh ngồi ở ghế lái, chưa kịp nói đã bị ngắt lời: "Dù sao bây giờ mình cũng rảnh nên mình đưa cậu về.

Mai cậu còn phải đến đây nên cứ đậu xe ở đây đi."

Câu này nghe quen quen.Lãnh Du nghe thấy, trong lòng ngọt ngào.

Cô nhận ra sau vụ án lần trước, Lâm Hinh đã đối xử dịu dàng hơn với mình.Cô mang đai an toàn: "Cảm ơn cảnh sát Lâm."

Lâm Hinh đáp: "Không có chi."

Lái được một lúc, Lâm Hinh nhìn đường, nói: "Vụ này của cậu trông khó giải quyết quá."

Lãnh Du: "Ừ, không đoán được động cơ chứ đừng nói đến tìm ra hung thủ."

Lâm Hinh: "Cảnh sát Lãnh đừng bảo vụ này làm khó cậu nha."

Lãnh Du: "Mình không thông minh như cậu nghĩ."

Lâm Hinh "hừ": "Người thông minh nào cũng bảo mình không thông minh."

Lãnh Du không đáp.

Cô không nghĩ mình giỏi.

Điều tra vụ án cần tinh thần đồng đội.

Nếu không có những cấp dưới hiện tại, cô cũng không thể một mình phá án."

Pháp y nói Chu Liên Anh mất máu quá nhiều mà chết.

Vết thương trí mạng không nằm ở tim."

Lâm Hinh chuyển chủ đề."

Mình cũng bất ngờ.

Rất hiếm người có trái tim nằm bên phải như Chu Liên Anh.

Xem ra cả hung thủ cũng không biết, vì hắn đã đâm nhiều nhát vào ngực trái của Chu Liên Anh.

Nếu tim ông ta nằm bên trái thì đã chết ngay tức khắc."

Lãnh Du ngừng lại, nói tiếp: "Nhưng chuyện này cũng cho ta biết, có lẽ hung thủ từng tiếp xúc với Chu Liên Anh nhưng không thân đến mức biết rõ mọi thứ về ông ta nên không biết vị trí thật của tim ông ta."

"Cách thức gây án của hung thủ tàn nhẫn làm mình cảm thấy có chút không ổn.

Dù Chu Liên Anh thật sự gây thù với người khác nhưng ông ta già rồi, ai lại ra tay nhẫn tâm như vậy."

Lâm Hinh nói.Lãnh Du: "Kỳ lạ hơn, hung thủ còn sát hại vợ ông ta.

Bà ta không phải người trong giới giải trí.

Mình không rõ khi còn sống hai vợ chồng đã làm gì mà gây thù chuốc oán với hung thủ."

Những nỗi đau mà hai nạn nhân chịu chỉ có họ mới biết, người khác không cảm nhận được."

Dựa theo báo cáo khám nghiệm, thời điểm tử vong là khoảng 10 đến 12 giờ đêm.

Khi ấy, nhân viên đoàn phim đều bảo không ra ngoài.

Đáng tiếc camera đã bị đổi hướng, không quay được hướng phòng của Chu Liên Anh.

Tiêu Trình và Hoàng Lâm cũng đã xem các camera khác đều bảo không phát hiện kẻ khả nghi."

Lãnh Du nhíu mày kể.Lâm Hinh gật đầu, nói: "Hung thủ lên kế hoạch rất tốt, không có chút sơ hở."

Lãnh Du: "Hung thủ to gan thật còn dám để lại ký hiệu khả nghi.

Chỉ là mình không biết hắn muốn truyền đạt điều gì."

Lâm Hinh dừng xe dưới chung cư của Lãnh Du, nhìn cô nói: "Nhìn cậu vậy mình nghĩ chắc lát cậu không nghỉ ngơi."

Lãnh Du "ừ", mở cửa xe chuẩn bị xuống.Lâm Hinh bỗng nắm lấy cổ tay cô: "Đợi đã."

Lãnh Du nhìn cánh tay được nàng nắm rồi lại nhìn nàng.

Lâm Hinh bắt gặp ánh mắt sâu xa của cô vội buông tay."

Dù có tra án nhưng cậu cũng phải biết giữ gìn sức khỏe."

Lâm Hinh vờ vô tâm nói.Lãnh Du nhìn nàng, cười hỏi: "Vừa rồi cậu kéo mình đi ăn tối, sau đó đưa mình về, bây giờ thì dặn mình phải giữ gìn sức khỏe.

Cậu....

đang quan tâm mình sao?"

Lâm Hinh bị cô vạch trần, không ngại ngùng, thoải mái đáp: "Chính xác.

Bọn mình biết nhau từ nhỏ, cậu còn nhỏ hơn mình mấy tháng, lại là hàng xóm của nhau, mình cảm thấy mình phải thay hai bác quan tâm cậu."

Lãnh Du thản nhiên trả lời: "Mình không phải con nít."

Lâm Hinh: "Con nít nó đói còn biết đòi ăn, mệt thì đi ngủ.

Người lớn không làm được vậy, bọn nhóc làm tốt hơn rất nhiều."

Lãnh Du nghe xong, hờ hững nhìn Lâm Hinh.Lâm Hinh thấy thế, nghẹn lời: "Thôi bỏ đi, coi như mình chưa nói, ngủ ngon."

Lãnh Du vẫn im lặng, không xuống xe.

Cô chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nàng, nhìn cổ tay vừa được nắm.

Cô nghe rõ sự quan tâm trong lời của Lâm Hinh, mệt mỏi cả ngày cũng theo đó bay đi.Vụ án quấn lấy cô khiến cô mệt mỏi nhưng những lời của Lâm Hinh đã vỗ về cô.

Vì thế, cô nhìn Lâm Hinh: "Mình hiểuý cậu, mình sẽ không để bản thân đổ bệnh."

Dứt lời, cô mỉm cười.Lâm Hinh thấy cô cười, ngẩn ngơ, tim bất chợt đập nhanh, nàng lại bị Lãnh Du mê hoặc?

Cảm giác này thật kỳ lạ.....Lãnh Du nhìn Lâm Hinh rời đi, bản thân trở về nhà.

Cô bỏ tài liệu xuống, lấy quần áo đi tắm.Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thời gian đã hơn 11 giờ tối.

Cô lấy tài liệu vừa in, leo lên giường bắt đầu đọc.Chu Liên Anh đã quay 16 bộ phim.

Thời gian đầu, các bộ phim đều thuộc thể loại giải trí, hơn nữa khi đó ông ta không nhắm đến việc tranh giải.Cô xem tóm tắt các bộ phim giải trí đó.

Hầu hết chúng là phim tình cảm, nam nữ chính đều có ngoại hình xinh đẹp nhưng cô không rõ sau này bọn họ có hot không.Khi Chu Liên Anh quay bộ phim đầu tiên chỉ mới 30 tuổi.

Đến khi 40 tuổi, nam nữ chính của bộ phim Ánh Rạng Đông do ông đạo diễn bất ngờ hot lên.

Tuy phim không đoạt giải nhưng nam nữ chính lại có giải.Cô xem các bộ phim sau đó, phát hiện đề tài càng lúc càng mới lạ, nội dung khiến người xem phải suy ngẫm.

Tuy đề tài không hấp dẫn nhưng nội dung phim lại chạm đến khán giả ở mọi tầng lớp.

Quả nhiên danh tiếng của Chu Liên Anh không phải thường, nhờ vào kỹ thuật quay phim độc đáo và yêu cầu cao, ông đạt được vị trí nhất định trong giới điện ảnh.Lãnh Du ngồi trên giường xem tin về Chu Liên Anh.

Cô hơi mệt, buông tài liệu xuống, cô cầm điện thoại tính cài báo thức thì thấy tin nhắn của Lâm Hinh.Lâm Hinh: "Cậu có Weibo không?"

Lãnh Du: "Có."

Lâm Hinh: "Ở đó có nhiều tin về showbiz lắm."

Lãnh Du nhíu mày, lâu rồi cô không vào Weibo.

Lúc trước khi Weibo nổi tiếng, cô không tính tạo tài khoản nhưng thấy Lâm Hinh tạo tài khoản, cô cũng làm theo, chỉ là chưa đăng tin nào.Bây giờ đọc tin nhắn của Lâm Hinh, cô mở Weibo đã đóng bụi từ lâu.Lãnh Du nằm trên giường, gõ ba chữ Chu Liên Anh lập tức xuất hiện tin vợ chồng đạo diễn Chu thiệt mạng.

Chỉ một ngày ngắn ngủi, tin tức này đã tràn ngập khắp mạng xã hội.

Cư dân mạng tiếc thương cho cái chết của ông, họ lên án về sự tàn ác của hung thủ.Lãnh Du lướt Weibo, cô xem luôn chuyện từ mấy năm trước.

Tuy không rành chuyện giới giải trí nhưng vì vụ án, cô buộc mình phải tìm hiểu.

Cô lướt đến khi mí mắt càng lúc càng nặng.Đột nhiên, cô lướt trúng một bài viết: "Mười hai năm trước, bộ phim Gặp Lại của đạo diễn Chu Liên Anh từng đổi nữ chính."

Vì thế cô ấn vào xem phần bình luận.A: Đổi nữ chính?

Không đâu, sao tôi không hay tin.B: Tôi cũng vậy.

Đến giờ luôn xác định nữ chính là Tô Cầm mà.C: Đổi nữ chính chắc là nằm mơ rồi, bộ phim này vốn tạo ra cho nữ thần Tô Cầm nhà tôi.D: Phải, em yêu chị Tô Cầm!E: Y như trên.Lãnh Du đọc bình luận thấy cư dân mạng đồng loạt cho rằng bộ phim Gặp Lại chưa từng đổi nữ chính.Chuyện đổi nữ chính này có liên quan đến vụ án không?Hay việc đổi nữ chính này chuyện thường tình khi đóng phim?Mình có nên bắt tay vào điều tra manh mối này?
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 22: Chết cháy


Sáng hôm sau, Lãnh Du tập trung bốn cấp dưới, mọi người yên lặng, nghiêm túc ngồi trong phòng.

"Tối qua tôi đã đọc một vài thông tin về Chu Liên Anh, tôi vẫn chưa phát hiện điểm khả nghi nào.

Khi làm đạo diễn, ông ta rất chuyên nghiệp, đặc biệt là khâu hậu trường.

Đây là bình luận và đánh giá của các chuyên gia trong giới điện ảnh."

Lãnh Du nói.Cô nhìn mọi người, lạnh lùng tiếp nói: "Hơn nữa, tôi không thấy ông ta có kẻ thù.

Đôi khi ông ta nghiêm túc quay phim không tránh khỏi bị các diễn viên trách móc đôi ba câu nhưng đây không hẳn là nguyên nhân dẫn đến hoạ sát thân, mấu chốt là ông ta và vợ thoạt nhìn rất yêu nhau."

"Nhưng tối qua, tôi lướt đến một bài viết có nội dung bộ phim Gặp Lại của ông ta vào 12 năm trước từng đổi nữ chính.

Tuy chủ bài viết không nói rõ đây có phải tin thật không nhưng để chắc chắn, tôi nghĩ chúng ta có thể điều tra manh mối này.

Mọi người thấy sao?"

Lãnh Du hỏi."

Sếp, thật ra việc đổi diễn viên trong quá trình quay phim là chuyện thường, đặc biệt là giới giải trí đầy rẫy quy tắc ngầm...."

Hoàng Lâm nói đến đây, ngừng lại, tiếp tục: "Quy tắc ngầm là viêc quan hệ liên quan đến tình tiền, cụ thể là bao nuôi.

Đôi khi các nữ chính, nữ phụ vì vai diễn mà sẵn sàng lên giường với đạo diễn hoặc nhà đầu tư.

Đương nhiên, chuyện này không hẳn chỉ xảy ra với diễn viên nữ, diễn viên nam cũng có."

Lãnh Du gật đầu: "Ừ, vậy vụ đổi nữ chính hẳn không phải manh mối, Truyền thông không đưa tin này nên chúng ta chưa thể xác nhận chuyện này có thật không."

Hoàng Lâm: "Tất cả chỉ là phỏng đoán, danh tiếng của Chu Liên Anh khá tốt, tôi cũng không thấy tai tiếng nào của ông ta."

Tiêu Trình góp lời: "Nhưng việc showbiz thành thạo nhất là tẩy trắng.

Dù trước kia có làm chuyện xấu xa cỡ nào, chỉ cần tẩy đúng chỗ, tất cả đều chỉ là hiểu lầm."

Giản Thấm đứng cạnh Tiêu Trình đồng tình: "Chu Liên Anh là đạo diễn có tiếng, muốn dựa ông ta đương nhiên phải lấy lòng ông.

Dù cho ông ta có làm chuyện xấu, tôi cá chẳng có ai dám lên tiếng."

Lãnh Du khoanh tay, nói: "Hiện vẫn chưa có manh mối nên chúng ta sẽ bắt tay điều tra vụ đổi nữ chính này.

Nếu vụ này là thật, chúng tỏ Chu Liên Anh cũng không chính trực như báo viết."

Cô giao việc cho Tiêu Trình và Giản Thấm: "Hai người điều tra đoàn phim Gặp Lại, có lẽ họ sẽ biết gì đó.

Tất cả bọn họ có thể không cùng ở Thành phố Dương, hoặc trong số họ có kẻ nói dối nên việc điều tra này khá mất thời gian."

Hai người gật đầu, ra ngoài làm việc.Lãnh Du lại dặn Hoàng Lâm và Long: "Chúng ta sẽ ở lại đây, có gì cũng kịp thời hỗ trợ."

"Dạ thưa sếp!"

Hai người đồng thanh đáp.Suốt buổi sáng, Lãnh Du giam mình trong phòng, cô xem lại lời khai của nhân viên phim Bồi Thẩm Đoàn.Nhân viên đoàn phim trông không giống hung thủ sát hại Chu Liên Anh.

Bọn họ không quá thân thiết với nạn nhân càng không có động cơ giết người.Chỉ có Tăng Vĩ Kiến và Triệu Gia Nhân từng hợp tác với Chu Liên Anh hai lần.

Trên mạng cũngkhông đưa tin hay thảo luận bọn họ có mâu thuẫn hoặc xích mích với nhau.

Xem ra không có lời đồn không hay nào về bọn họ.Phó đạo diễn Lý Quảng Ích có tiếng tốt tính trong đoàn.

Ông dễ chịu hơn Chu Liên Anh, chưa từng cãi nhau với ai, trên mạng bảo lúc sống nạn nhân rất quý ông.Cô bỗng nhớ đến lúc ăn tối cùng Lâm Hinh ở quán bar, bàn bên có nhắc việc Tăng Vĩ Kiến đổi người đại diện, người đại diện trước bị bệnh xin nghỉ.Lãnh Du nhớ tên người đó là Hứa Hiểu Phượng, cô gõ người đại diện Hứa Hiểu Phượng lên thanh tìm kiếm, bên trên xuất hiện thông tin của bà.Cô đọc lướt tin tức của người đại diện này.Hứa Hiểu Phượng, 45 tuổi, nhiều năm trước từng là trợ lý của công ty người mẫu.Sau đó từ trợ lý, bà chuyển sang làm người đại diện, trong tay có vài cô người mẫu, danh tiếng dần nâng lên.

Hầu hết người mẫu trong tay bà là người mẫu thường, cũng có vài người đi sàn chữ T.Lãnh Du bấm vào ảnh chụp của bà thấy rất nhiều ảnh chụp chung của Hứa Hiểu Phượng và các người mẫu.

Mỗi tấm đều trông hoà thuận, vui vẻ, xem ra quan hệ của hai bên khá tốt.

Trong đó có nhiều tấm chụp cùng một cô.

Thần thái và dáng vẻ của cô đặc biệt hơn các cô người mẫu khác, cô có thể là người mẫu chuyên đi sàn chữ T.Lãnh Du nghĩ thầm, cô này khá nổi tiếng, cô ta từng xuất hiện trên nhiều tạp chí.Cô tiếp tục đọc các tin tức về Hứa Hiểu Phượng.

Sau khi rời khỏi công ty người mẫu, Hứa Hiểu Phượng chuyển sang làm người đại diện rồi trở thành người đại diện của nam diễn viên Tăng Vĩ Kiến.

Bây giờ vì bệnh nên đã từ chức rời khỏi giới giải trí.Xem thêm một vài tin tình cảm của Hứa Hiểu Phượng, Lãnh Du bỗng thấy hơi đói.

Cô ra khỏi phòng, rẽ vào nhà ăn, thấy tốp năm tốp ba cảnh sát đang ngồi dùng bữa.Mua xong bữa trưa, ngồi một góc dùng bữa.Trong đầu Lãnh Du không ngừng hiện lên thông tin của Hứa Hiểu Phượng.

Cô nghĩ bà là người khôn khéo.

Từ ảnh chụp mới nhất, trông bà ta không giống bị bệnh.

Sao bà ta lại bất ngờ từ chức?Đang suy nghĩ, bàn cạnh cô bị gõ nhẹ, Lãnh Du ngẩng đầu, là Lâm Hinh.

Cô thắc mắc sao nàng lại ở đây?"

Cậu theo dõi mình?

Sao mình đi đâu cũng gặp cậu vậy?"

Lãnh Du nhướng mày hỏi."

Bây giờ là giờ trưa, cậu đến đây được, còn mình thì không?"

Lâm Hinh đáp.Lãnh Du nhìn đồng hồ treo tường, thật sự chưa qua giờ cơm trưa.Lâm Hinh không nhiều lời, ngồi đối diện cô, lướt điện thoại.Lãnh Du vốn kiệm lời, thấy Lâm Hinh không lên tiếng, cô cũng im lặng.

Cô vừa ăn vừa nhìn trộm nàng, chỉ thấy nàng tập trung xem điện thoại.Cô nghĩ nếu không đi làm Lâm Hinh chắc chắn là tay nghiện điện thoại.Cô nhớ hồi còn đi học, điện thoại không phổ biến, Lâm Hinh lại mê đọc tiểu thuyết.

Cái tuổi mà các cô gái yêu đắm đuối ngôn tình thì Lâm Hinh lại say mê trinh thám.Nhiều lần cô bắt gặp nàng ở lớp, ở sân trường, trong tay cầm quyển tiểu thuyết, thậm chí lúc ăn, nàng vẫn tập trung đọc.Khi đó, Lãnh Du đến nhà Lâm Hinh, thấy tủ sách của nàng chất đầy tiểu thuyết.

Đến giờ, cô còn nhớ bộ sưu tập truyện của Lâm Hinh đang thiếu một quyển, nàng vẫn chưa mua được."

Cậu đang xem gì vậy?"

Lãnh Du thấy Lâm Hinh ngồi cầm điện thoại cười, không kiềm được hỏi.Lâm Hinh nghe vậy, ngước mắt đáp: "Mình đọc tiểu thuyết."

Lãnh Du nhíu mày, nhỏ này hết cầm sách giờ chuyển qua đọc bằng điện thoại?"

Truyện hay không?"

Lãnh Du thờ ơ hỏi.Lâm Hinh cất điện thoại, đáp: "Cũng ok."

Nàng nhìn khay cơm của cô: "Cậu ăn xong rồi?"

Lãnh Du lau miệng, "ừ"."

Vụ án có tiến triển không?"

Lâm Hinh hỏi."

Vẫn chưa."

Lãnh Du lắc đầu.Lâm Hinh nghẹn lời, người gì ít nói thế.Lãnh Du thấy vậy, cười bổ sung: "Nhưng thật ra mình biết một vài thông tin của Hứa Hiểu Phượng."

Lâm Hinh nghe thấy cái tên này quen tai, nàng nhớ đến cuộc trò chuyện của bàn bên tối qua."

Đó không phải là người đại cũ xin nghỉ bệnh của Tăng Vĩ Kiến sao?"

Lâm Hinh hỏi.Lãnh Du gật đầu: "Ừ.

Sáng nay mình có xem thông tin về bà ta mà thấy hơi lạ.

Bà ta vốn làm cho công ty người mẫu, sau khi có chút tiếng tăm thì chuyển sang làm người đại diện.

Bốn mươi lăm tuổi không phải cái tuổi quá già hay quá trẻ.

Đó vẫn là độ tuổi sung sức nhưng bà ta lại xin nghỉ bệnh."

Lâm Hình nhìn cô, cười tiếp lời: "Sự nghiệp đang rực rỡ, Hứa Hiểu Phượng không đổi nghề mà từ chức, tuy vì bị bệnh nên buộc làm vậy nhưng vẫn kỳ lạ."

Lãnh Du đáp: "Xem ra chúng ta có cái nhìn giống nhau."

Đang trò chuyện, Lãnh Du thấy Hoàng Lâm bước vội đến: "Vừa nhận được tin báo, ngoại ô thành phố Linh bên cạnh vừa phát hiện thi thể bị cháy!

Theo báo cáo của cảnh sát địa phương, thi thể đã được đưa đến phòng giải phẫu, trong miệng của tử thi tìm được mảnh giấy có viết chữ N!"

Lãnh Du và Lâm Hinh nhìn nhau, sao lại có thêm chữ cái?

Lẽ nào hung thủ là cùng một người!"

Theo cảnh sát địa phương, thi thể bị chất đầy giấy.

Vì số lượng giấy bị đốt nhiều, có vài tờ chưa cháy hẳn, toàn bộ chúng đều là tiền giấy!"

Tiền giấy?

Sao thi thể lại bị đốt cùng đống tiền giấy?Lượng thông tin này quá lớn, việc đốt tiền hẳn có thông điệp nào đó mà hung thủ muốn gửi đến.Nhưng.........Nó là gì?Quan trọng nhất thi thể này thuộc về ai?Lãnh Du hỏi: "Đã xác nhận thân phận của tử thi chưa?"

Hoàng Lâm đáp: "Vẫn chưa, bên pháp y đang tiến hành giải phẫu."

Lãnh Du: "Chúng ta không nên chậm trễ lập tức đến Thành phố Linh!"

Cô gật đầu chào Lâm Hinh, vội cùng Hoàng Lâm ra ngoài.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 23: Những Chữ Cái Khó Hiểu


Lãnh Du phóng như bay trên đường.

Với một tinh anh tốt nghiệp trường cảnh sát, kỹ năng lái xe điêu luyện là một trong những kỹ năng cơ bản.

Lãnh Du và Hoàng Lâm nhanh chóng có mặt ở trước Sở Cảnh Sát Thành phố Linh.

Vừa bước vào phòng giải phẫu, các cô trông thấy một thi thể bị cháy đen.Vì tử thi bị đốt cháy nghiêm trọng, gương mặt của nạn nhân cháy đen, không thể nhận diện.

Lãnh Du nhìn pháp y, hỏi: "Thi thể được đưa đến đây lúc nào?"

Nữ pháp y đáp: "Khoảng 6 giờ rưỡi."

Nhân viên bên cạnh đưa túi nilon cho Lãnh Du: "Đây là mảnh giấy có chữ N được phát hiện trong miệng nạn nhân."

Hoàng Lâm nhận túi, hai người quan sát cẩn thận, trên giấy chỉ có mỗi chữ N.Lãnh Du bảo Hoàng Lâm chụp hình giải phẫu rồi tìm cảnh sát Thẩm.Cảnh sát Thẩm đưa hai người đến văn phòng: "Chào hai cô, mời hai cô ngồi."

Lãnh Du và Hoàng Lâm ngồi đối diện anh, Lãnh Du thấy gương mặt hiền từ của anh, khách sáo: "Dạo này anh thế nào, cảnh sát Thẩm?"

Cảnh sát Thẩm đáp: "Cũng tạm ổn nhưng tôi nghĩ giờ hẳn không phải là lúc khách sáo, chúng ta bắt đầu vào vụ án."

Lãnh Du cười, gật đầu.Cô biết tuy cảnh sát Thẩm trông hiền từ nhưng khi làm việc anh rất nghiêm túc nên Lãnh Du có ấn tượng tốt về anh, cũng khách sáo với anh."

Thi thể được phát hiện trong tình trạng bị cháy đen ở khu rừng nằm vùng ngoại ô.

Rất ít người dân sống ở đó, nhưng 5 giờ sáng nay, có một người nhặt phế liệu phát hiện báo cảnh sát."

Cảnh sát Thẩm nhíu mày trình bày.Lãnh Du im lặng nghe anh tường thuật."

Khi chúng tôi đến hiện trường thấy tử thi bị đốt cùng tiền giấy.

Vì số lượng tiền nhiều nên có một phần vẫn chưa bị đốt sạch, tôi không biết đây là manh mối hung thủ cố ý để lại hay vì phát hiện có người đến nên hắn vội vã rời đi, không kịp thiêu phần tiền còn lại."

Cảnh sát Thẩm tiếp tục."

Từ chữ cái mà hung thủ cố tình để lại, tôi đoán hắn không quan tâm việc cảnh sát có điều tra hay không , cũng không để tâm việc bắt, hắn chỉ muốn trả thù.

Tôi nghĩ đối tượng trả thù của hắn có khả năng là nhiều người.

Hơn nữa hung thủ canh thời gian rất chuẩn xác, hắn muốn giết hết những người mình căm hận trước khi bị bắt."

Lãnh Du lên tiếng."

Ý cô là vẫn sẽ có nạn nhân tiếp theo?"

Cảnh sát Thẩm hỏi."

Phải, theo suy đoán của tôi là vậy.

Chúng ta cần phải mau tra ra ý nghĩa của các con chữ và động cơ mưu sát của hung thủ."

Lãnh Du đáp."

Hiện cô đã có phát hiện mới nào chưa?"

Cảnh sát Thẩm hỏi."

Hiện tại các manh mối còn khá mơ hồ.

Nhưng trên thi thể của vợ chồng Chu Liên Anh ở Thành phố Dương cũng có chữ H.

Hôm nay lại phát hiện một chữ cái khác trên tử thi bị cháy này.

Hung thủ có thể là cùng một người, nếu không hắn có đồng lõa.

Hiện chúng ta vẫn chưa biết thân phận của tử thi hôm nay....."

Lãnh Du nêu góc nhìn của mình."

Phải rồi, tiền giấy đó là thật hay giả?"

Lãnh Du bỗng hỏi."

Những tờ tiền chưa bị thiêu là tiền thật.

Tôi không rõ vì sao lại đốt tiền thật với thi thể."

Cảnh sát Thẩm gõ trán nói.Lãnh Du suy nghĩ, hung thủ làm vậy vì mục đích gì.

Vì sao hắn lại muốn đốt tiền chung với thi thể, lẽ nào trước khi chết, nạn nhân là kẻ tham tiền?Cô nhớ đến một manh mối.Khi bị sát hại, bộ phận sinh dục của Chu Liên Anh bị cắt.Mặt của Tần Sương bị rạch.Cái xác không tên này bị thiêu chung với tiền.Hung thủ đang tượng trưng về con người hoặc sự việc mà các nạn nhân từng làm lúc sống.Hành động này chắc chắn có ý nghĩa.Lãnh Du càng nghĩ càng nhận định đây là án trả thù.Nhưng là thù hằn lớn đến đâu mới khiến hung thủ làm ra chuyện này?Lãnh Du và Hoàng Lâm ra ngoài sảnh chờ đợi báo cáo khám nghiệm.Hoàng Lâm đi lại trên sảnh, cô cảm thấy vụ án phức tạp hơn cô nghĩ.

Lãnh Du thì yên lặng ngồi trên ghế như tất cả không liên quan đến mình."

Cậu thấy mấy chữ cái đó có ý nghĩa gì?"

Hoàng Lâm hỏi.Lãnh Du lắc đầu."

Trời ạ, sao mà lâu quá!"

Hoàng Lâm nói tiếp, bây giờ cô rất mất kiên nhẫn.Lãnh Du đứng lên, nói: "Chúng ta ra ngoài hóng gió đi."

Hoàng Lâm gật đầu: "Ừ, đợi ở đây cũng không làm gì được."

Vì thế cả hai đi dạo gần đó.Hoàng Lâm nói: "Sếp này, vụ của vợ chồng Chu Liên Anh đã khó giải quyết, bây giờ thêm vụ xác chết bị cháy nữa.

Tiêu Trình lại chưa có manh mối, thật sự như lọt vào sương mù."

Lãnh Du hỏi: "Cậu mất kiên nhẫn nhanh vậy sao?"

Hoàng Lâm đáp: "Thủ đoàn của hung thủ tàn nhẫn, mình thật sự thương cho nạn nhân."

Lãnh Du nói: "Chân tướng vẫn chưa được điều tra rõ, cậu không cần đồng tình hay thương tiếc cho bất kỳ kẻ nào.

Trách nhiệm của chúng ta là điều tra sự thật, dựa vào hành động tiếp theo hoặc không dính đến cảm xúc mới có thể phán đoán được."

Mặt lạnh cùng những lời tàn khốc là tác phong của Lãnh Du.Cô nhìn trời, nheo mắt, cất tiếng: "Dưới bầu trời rộng lớn, con người không ai giống ai.

Tích cách của mỗi người là khác nhau, nếu đồng cảm cho tình tiết vụ án thì rất khó suy đoán tâm lý tội phạm.

Đôi khi nạn nhân là người vô tội nhưng cũng có lúc là những kẻ chết chưa hết tội."

Hoàng Lâm yên lặng nghe, cô hiểu chỉ là dạo này buồn bực làm cô muốn trút bầu tâm sự.Lãnh Du nhìn cô nói: "Giờ chúng ta vào thôi."

Hoàng Lâm gật đầu đồng ý.Hai người quay về sảnh, gặp cảnh sát Thẩm.

Anh vừa thấy các cô, báo: "Đã xác định thân phận của nạn nhân, là Hứa Hiểu Phượng."

Lãnh Du nghe thấy thốt lên: "Là người đại diện kia."

Cô đảo mắt: "Ba thi thể chỉ có một cái không thuộc giới giải trí nhưng cũng có liên quan mật thiết đến giới giải trí.

Hai người còn lại làm trong giới giả trí."

Mục tiêu của hung thủ là người của giới giải trí.Nếu vẫn còn người bị hại, có phải bọn họ cũng thuộc giới giải trí không?Cánh sát Thẩm thấy cô im lặng, nói tiếp: "Dựa theo báo cáo khám nghiệm, nạn nhân đã chết khoảng một tuần."

"Một tuần....

Sớm hơn cả vợ chồng ông đạo diễn.

Có lẽ Hứa Hiểu Phượng là nạn nhân đầu tiên.

Nếu báo viết thật, hai tuần trước Hứa Hiểu Phượng đã xin nghỉ với lý do bị bênh."

Lãnh Du nói.Nói đến đây, Lãnh Du mở to mắt, nói: "Hứa Hiểu Phượng bất ngờ xin nghỉ, chắc chắn biết hung thủ!

Có lẽ Hứa Hiểu Phượng nhận ra hung thủ muốn giết mình nên mới xin nghỉ đột ngột.

Nhưng cuối cùng vẫn không trốn thoát."

Hoàng Lâm hỏi: "Lẽ nào Hứa Hiểu Phượng không bị bệnh thật?"

Lãnh Du đáp: "Vẫn chưa biết.

Nhưng sự nghiệp đang phát triển lại nghỉ bệnh đột xuất bây giờ bị sát hại.

Mình chắc chắn những chuyện này có liên quan đến nhau."

Hoàng Lâm nói: "Vây chúng ta bắt đầu tra đời tư của Hứa Hiểu Phượng?"

Lãnh Du gật đầu: "Hứa Hiểu Phượng không chỉ quen với người trong giới giải trí còn có cả bên giới người mẫu.

Hứa Hiểu Phượng từng làm cho công ty người mẫu."

Hoàng Lâm bỗng nhớ đến Tăng Vĩ Kiện: "Vậy không phải Tăng Vĩ Kiện là người đáng nghi nhất sao?

Dù sao quan hệ của hai người cũng là nghệ sĩ và người đại diện."

Lãnh Du nói: "Không chỉ anh ta, tất cả những người Hứa Hiểu Phượng biết đều khả nghi."

Hai người tạm biệt cảnh sát Thẩm, trở về Thành phố Dương.Lãnh Du vừa lái xe vừa tự hỏi, lên tiếng: "Hứa Hiểu Phượng bị đốt chung với tiền giấy, chúng ta cần điều tra xem có phải cô ta có giao dịch nào có khoản tiền lớn không?"

Hoàng Lâm đáp: "OK, sếp."

Lúc sau, hai người im lặng.Hoàng Lâm ngồi ghế phụ, cô viết ba chữ cái H, H, N vào sổ.Cô nhìn ba con chữ hồi lâu vẫn chưa rõ là ý gì.Ba chữ này không thể ghét thành một từ hoàn chỉnh.Nếu ghép được, ắt sẽ có manh mối mới.Sau khi về Sở Cảnh Sát, Lãnh Du nói: "Hoàng Lâm, lát nữa chúng ta sẽ sắp xếp lại và điều tra những nghệ sĩ, người mẫu Hứa Hiểu Phượng từng tiếp xúc."

Cô ngừng lại, tiếp tục: "Ngoài ra, có lẽ Hứa Hiểu Phượng là kẻ tham tiền, không biết đây có phải là nguyên nhân hung thủ gây án không."

Hoàng Lâm đáp: "Còn ba chữ cái kia nữa, không ghép thành một từ hoàn chỉnh."

Lãnh Du đáp: "Không sao, chứng minh còn có người bị hại tiếp theo.

Chữ cái càng nhiều, nạn nhân càng nhiều, vụ án sẽ càng phức tạp."

Sau khi về văn phòng, Lãnh Du kéo máy tính bảng ngồi cạnh Hoàng Lâm.

Các cô sửa sang lại tên và số lượng minh tinh Hứa Hiểu Phượng dẫn dắt, đồng thời cả hai đang đợi tin từ phía Tiêu Trình.Hai người vùi đầu điều tra suốt đêm.Đêm đó, trong biệt thự hoang vắng, một cặp đôi bí mật gặp nhau.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 24: Gian Phu Dâm Phụ


Trong căn biệt thư to nằm giữa rừng cây.

Ban ngày ở đây, ánh nắng không lọt vào, ban đêm, xung quanh trở nên tăm tối nhưng với thiết kế hiện đại của ngôi nhà khiến nó trông hoang tàn giữa rừng cây.

Chủ nhà hẳn là thuộc tầng lớp giàu có mới có thể thiết kế căn biệt thự như vậy.Trước cổng nhà đậu chiếc BMW đen, một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai,vì để tránh bị nhận ra mà hắn đeo luôn chiếc kính râm.Tuy paparazzi không tìm được chỗ này nhưng hắn vẫn đề phòng.

Nếu bị chụp được không chỉ ảnh hưởng đến mình còn cả chủ của căn biệt thự.Sau khi xuống xe, hắn tựa vào cửa sổ nói với tài xế kiêm bạn thân: "Phiền ông hai tiếng nữa quay lại, cảm ơn ông bạn."

Tài xế gật đầu, thấy hắn được đón mới rời đi.Hắn vào phòng, vừa đóng cửa đã ôm lấy cô nàng đón mình, hôn lên đôi môi đỏ thẫm.Người phụ nữ có dáng vóc thướt tha, nụ cười như hồ ly tinh.

Hai người hôn nhau nồng nhiệt, ả mới đẩy hắn ra: "Anh gấp vậy làm gì.

Đi tắm trước đi."

Chất gọng quyến rũ cùng ánh mắt như câu lấy linh hồn của người đối diện, ả quả nhiên vẫn xinh đẹp và quyến rũ như trên phim.Hắn lại ôm chặt lấy ả ta, hôn lên cổ, tay bắt đầu manh động, hắn vừa sờ soạng vừa nói: "Anh chỉ ở đây hai tiếng, tắm rồi còn bao nhiêu thời gian mây mưa?"

Ả ta ngửi thấy mùi rượu, mùi thuốc lá trên người người đàn ông thì nhíu mày, ả ta đẩy hắn thật mạnh, tức giận nói: "Triệu Gia Nhân, nếu anh không đi tắm thì cút ra ngoài cho tôi!"

Giọng nói không còn vẻ kiều mị mà chuyển sang hung ác.Triệu Gia Nhân còn say ngà ngà, bị ả mắng, hắn hơi tỉnh rượu, cười làm lành: "Cầm Cầm, anh sai rồi.

Giờ anh đi tắm, em đợi anh nha?"

Tuy cười làm lành nhưng đôi mắt hắn không ngừng ngắm nghía cơ thể Cầm Cầm.Cầm Cầm thầm cười lạnh, chẳng có gã đàn ông nào không háo sắc.

Người thoạt nhìn chính trực như Triệu Gia Nhân cũng thèm khát cơ thể mình như bao gã đàn ông khác.Cầm Cầm lạnh lùng nói: "Tôi đợi anh ở phòng khách, xong việc rồi thì anh đi đi."

Triệu Gia Nhân thấy không còn nhiều thời gian, thế là vội vàng đi tắm.Nửa tiếng sau, Triệu Gia Nhân bò lên giường, hắn cởi áo tắm, Cầm Cầm cũng cởi quần áo của mình.

Tuy không phải lần đầu thân mật nhưng dưới ánh đèn vàng ấm, gương mặt và cơ thể của Cầm Cầm vẫn gợi cảm hơn ngày thường.

Tuy ả thấp bé nhưng dáng người lả lướt là thứ đàn ông yêu nhất.Hai người mây mưa xong, Triệu Gia Nhân nằm cạnh Cầm Cầm.Cầm Cầm mặc quần áo, đá Triệu Gia Nhân: "Nói đi hôm nay anh lêu lỏng ở đây?

Sao mới chút đã mệt?"

Triệu Gia Nhân ôm ả, hôn lên mặt, làm ả lắc đầu, giọng ồ ồ đáp: "Anh thì đi đâu được chứ?

Chiều nay mới về nhà gặp ông già, bị ổng mắng cho một trận.

Tối vội vã chạy đến chỗ em, em thấy anh có thương em không."

Cầm Câm nghe thấy cười hỏi: "Anh mà cũng bị ba mắng?"

Triệu Gia Nhân đáp: "Ông già không thích anh đóng phim, muốn anh tiếp quản công ty của gia đình nhưng anh không chịu.

Trước khi vào showbiz, anh đã hứa, nếu trong vòng bảy năm không hot thì anh sẽ về làm cho nhà."

"Đúng là ngốc!

Làm cậu ấm mà anh không làm cứ đâm đầu vào showbiz làm diễn viễn.

Nếu anh gặp phải đạo diễn hung dữ, không phải sẽ bị đạo diễn chọc tức chết sao."

Cầm Cầm bĩu môi.Triệu Gia Nhân quẹt chóp mũi Cầm Cầm, cười bảo: "Vậy em không biết rồi, ông ba anh còn dữ hơn mấy đạo diễn anh gặp."

"Dữ hơn đạo diễn Chu luôn?"

Cầm Cầm hỏi.Nhắc đến đạo diễn Chu, hai người đều im lặng.

Chuyện đạo diễn Chu bị sát hại với cách thức tàn nhẫn đã phủ sóng khác các trang báo, mạng xã hỗi làm người ta khiếp đảm.

Triệu Gia Nhân là bồi thẩm thứ năm trong mười hai người của phim Bồi Thẩm Đoàn.Triệu Gia Nhân nhíu mày nói: "Em đừng nhắc đến ông ta nữa, mất hứng quá."

Cầm Cầm hỏi: "Không phải anh thân với ông ta lắm sao?

Vai của anh cũng là ông ta cho."

Triệu Gia Nhân nói: "Chúng ta khỏi nhắc ông ta."

Dứt lời, hắn đè Cầm Cầm, cười gian: "Chúng ta làm thêm hiệp đi!"

Cầm Cầm đẩy hắn ra: "Thôi, em mệt rồi, không còn nhiều thời gian, bằng không hai ta tâm sự?"

Triệu Gia Nhân nghe vậy, leo xuống, hỏi: "Em muốn tâm sự chuyện gì?"

Cầm Cầm nằm nghiêng, gợi chuyện: "Anh tính khi nào cưới em?

Em không muốn lén lút nữa đâu."

Triệu Gia Nhân cũng nằm nghiêng, đáp: "Sắp đến thời hạn bảy năm rồi, đợi anh về, nhận công ty của nhà, công việc ổn định anh sẽ cưới em."

Cầm Cầm biết hắn cố ý kéo dài thời gian.Danh gia vọng tộc bọn họ không bao giờ cho con cưới một nữ diễn viên.

Trong mắt họ, thân phận của mình quá dơ bẩn, với tư tưởng bảo thủ của đời trước, họ vẫn còn khinh thường diễn viên.

Nhà giàu cho rằng các nàng không khác các cô gái bán hoa bên đường."

Em mặc kệ, cho anh thời hạn hai năm cưới em về đó."

Cầm Cầm ngang ngược nói.Triệu Gia Nhân nhíu mày: "Cầm Cầm, em đừng ương bướng.

Không phải em không biết ba mẹ anh là người thế nào.

Anh phải thuyết phục bọn họ.

Huống hồ.....

Em cũng có bạn trai......"

Chưa đợi hắn nói xong, Cầm Cầm trừng hắn mắng: "Giờ anh ghét em có bạn trai đúng không?"

Mặt Triệu Gia Nhân nhăn lại, không đáp xem như đồng ý."

Ha, đàn ông mấy người ai cũng như ai.

Mấy người chỉ muốn lên giường với tôi rồi thôi, đúng không?

Vậy để hôm sau tôi công bố với truyền thông, anh quyến rũ người có bạn trai, xem hình tượng của anh làm sao giữ được."

Cầm Cầm tức giận nói.Triệu Gia Nhân nghe thấy, hơi sợ, vội nói: "Cầm Cầm, em đừng giận mà, mình bàn lại kỹ hơn đi.

Em nói hai năm thì hai năm, anh sẽ cố thuyết phục ba mẹ."

Gương mặt giận dữ của Cầm Cầm đã hoãn xuống, ả cười quyến rũ nói: "Vậy mới đúng chứ.

Chờ anh xong việc, em sẽ chia tay bồ."

Triệu Gia Nhân bỗng nói: "Bồ em đáng thương thật, bị cắm sừng cũng không biết."

Cầm Cầm: "Anh ta sao cao quý bằng anh?

Tuy mấy năm nay anh ta kiếm cũng nhiều nhưng ngoài vẻ đẹp trai thì đâu bằng cậu ấm như anh.

Nếu không có anh, hiện tại chắc em còn đang ở căn chung cư nhỏ xíu, không được ở ngôi biệt thự rộng lớn này."

Dứt lời, ả hôn lên môi Triệu Gia Nhân.Hai người triền miên thêm một lúc, Triệu Gia Nhân nhìn đồng hồ: "Cầm Cầm, tài xế của anh đến rồi, qua thời gian nữa mình gặp nhau."

Hắn xuống giường, mặc quần áo, đến phòng khác.Hắn lấy điện thoại, vừa bấm gọi, nhạc chuông đã vang lên ở cổng.

Vì thế hắn nhìn bên ngoài thấy tài xế đã đứng ở ngoài, mở cửa hỏi: "Sao nay ông đến sớm vậy...."

Chưa nói xong, Triệu Gia Nhân đã bị đánh ngất.Người nọ vào nhà, thấy Cầm Cầm ở cửa phòng bước ra, gương mặt lộ vẻ hung hãn, đánh ngất ả.Bên kia.Sở Cảnh Sát Thành phố Dương, Lãnh Du và Hoàng Lâm vừa chỉnh sửa vừa điều tra mối quan hệ của Hứa Hiểu Phượng.Hoàng Lâm xoay cổ, hỏi: "Cậu muốn dùng cà phê không?"

Lãnh Du gật đầu: "Cảm ơn cậu."

Sau khi Hoàng Lâm rời đi, Lãnh Du mở máy tính, cô tìm được một album ảnh, bên trong là ảnh chụp chung của Hứa Hiểu Phượng và một cô người mẫu cao gầy.

Cô nhớ cô người mẫu này chụp chung với Hứa Hiểu Phượng nhiều nhất.Trong lòng cô bỗng thấy không ổn.Lãnh Du không rõ cảm giác này từ đâu và vì sao.

Khi cô nhập tên người này vào thanh tìm kiếm, thấy ghi mất "đã mất".Hoàng Lâm pha cà phê xong, đặt lên bàn.

Cô thấy Lãnh Du nhíu mày, hỏi: "Có phải cậu vừa phát hiện gì không?"

Lãnh Du chỉ vào hai chữ "đã mất", nói: "Cô người mẫu này từng được Hứa Hiểu Phượng dẫn dắt.

Cô ta chết lúc 28 tuổi, nguyên nhân là bị sát hại."

Hoàng Lâm há to miệng, hỏi lại: "Bị sát hại?"

Lãnh Du gật đầu: "Ừ, từ mười hai năm trước."

Hoàng Lâm nói: "Lâu vậy rồi sao?

Sao trên mạng không thấy nhiều tin cô ta bị giết?"

Lãnh Du đáp: "Có lẽ bị người giấu kín, thu mua truyền thông.

Xem ra người này có thế lực rất lớn."

"Cô người mẫu này tên Diệc Thanh Thi.

Cô không có người thân, trên mạng cũng không có thông tin nào về người nhà của cô."

Lãnh Du giới thiệu."

Có lẽ cái chết của cô không đơn giản nên mới bị người ta ém xuống."

Hoàng Lâm thở dài."

Đó là đương nhiên, mình nghĩ cái chết của cô ấy ảnh hưởng đến nhiều người.

Chẳng qua chúng ta không biết nó có liên quan đến vụ án hay không."

Lãnh Du đáp.Lãnh Du đứng lên, uống cà phê: "Đây xem như điểm đột phá, lát chúng ta suy đoán ba chữ cái kia.

Mình muốn sửa lại tất cả tin tức bọn mình vừa tìm được."

Nói rồi cô ra ngoài hóng gió, cô cần chỗ vắng để suy ngẫm.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 25: Diệc Thanh Thi là ai?


Ở một góc phòng hồ sơ của Cục Điều Tra Liên Bang, nơi lưu giữ những hồ sơ đã kết án, chưa kết án và sách tài liệu liên quan đến tâm lý học tội phạm.

Lãnh Du ngồi viết lại sơ đồ quan hệ của các nạn nhân, cô muốn từ đó tìm ra manh mối.Trong đầu cô hiện lên cái tên Diệc Thanh Thi, cô cảm thấy cái chết của nàng rất bí ẩn.

Vì thế cô ngồi trước máy tính, tìm kiếm báo cáo và cảnh sát phụ trách năm đó.Tuy biết vụ án này có lẽ đã sớm bị tiêu hủy hoặc bị che giấu, và có khi đây không hẳn là đầu mối của vụ án nhưng cô vẫn muốn điều tra.Ở cửa vang lên tiếng bước chân, Hoàng Lâm nói: "Sếp, Tiêu Trình vừa gọi đến, hình như bên anh ta có manh mối!"

Cô chạy vội đưa điện thoại cho Lãnh Du.Lãnh Du chợt nhớ khi vào đây mình quên mang theo điện thoại, cô nhận lấy, đáp: "Cảm ơn cậu."

Cô gọi cho Tiêu Trình, mở loa ngoài, nghe anh nói: "Sếp ơi, ở đây có vài manh mối."

Lãnh Du "ừ", bảo: "Anh nói tiếp đi."

Tiêu Trình: "Nam chính Bạch Hoàng của phim Gặp Lại xác nhận thật sự từng đổi có chuyện nữ chính."

Lãnh Du sáng mắt, hỏi: "Còn gì nữa không?"

Tiêu Trình: "Bạch Hoàng kể anh ta từng gặp nữ chính lúc trước."

Lãnh Du: "Anh ta gặp khi nào?"

Tiêu Trình: "Lúc thử vai, bọn họ diễn thử chung một cảnh, đạo diễn Chu rất thích cô ấy nên quyết định cô ấy là nữ chính của phim.

Sau đó không rõ vì sao lại đổi nữ chính."

Lãnh Du: "Nữ chính tên gì?"

Tiêu Trình: "Tên Diệc Thanh Thi.

Cô ấy bị cô Tô Cầm thay thế."

Lãnh Du nghe thấy tên Diệc Thanh Thi, cô nhớ đến tên cô người mẫu mình xem: "Vậy anh gửi ảnh Diệc Thanh Thi cho tôi."

Lãnh Du vừa dứt lời, Tiêu Trình đã gửi ảnh đến.

Đây là sự ăn ý của tổ các cô, vì các cô đã hợp tác nhiều năm.Lãnh Du nhìn ảnh, nói: "Chính là cô ta.

Trước kia Diệc Thanh Thi từng là người mẫu nhưng cô ấy vào showbiz lúc nào?

Hay là......."

Cô ngừng lại, suy đoán: "Lẽ nào chuyện này có liên quan đến Hứa Hiểu Phượng.

Hứa Hiểu Phượng từng là người đại diện của công ty người mẫu, sau đó bà ta chuyển hướng sang showbiz, Diệc Thanh Thi cũng gia nhập theo bà.

Tôi nghĩ khi ấy bọn họ vẫn còn liên lạc."

Hoàng Lâm hỏi: "Ý sếp là Diệc Thanh Thi được Hứa Hiểu Phượng đưa vào showbiz?"

Lãnh Du đáp: "Phải, rất có thể.

Hơn nữa, ba người Hứa Hiểu Phượng, Diệc Thanh Thi và Chu Liên Anh có lẽ có quan hệ nào đó mà chúng ta chưa biết."

Ba người lập tức nhíu mày.Vụ án này phức tạp vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.

Sự tình có lẽ liên quan đến vụ mưu sát mười hai năm trước và còn kéo theo nhiều người.Năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì khiến ba nạn nhân chết thảm.

Hung thủ muốn đạt mục đích gì mà lại nhẫn tâm sát hại họ.Quan trọng hơn hiện tại các nàng vẫn chưa tìm được kẻ khả nghi.Lãnh Du nói: "Tiêu Trình, phiền anh tìm Tô Cầm, chúng ta cần hỏi chuyện cô ta.

Tôi và Hoàng Lâm sẽ điều tra sâu về Diệc Thanh Thi."

Tiêu Trình đồng ý, ba người kết thúc cuộc gọi.Hoàng Lâm cầm máy tính ngồi cùng Lãnh Du trong phòng hồ sơ.Lãnh Du tra hồ sơ năm đó của Diệc Thanh Thi, nàng nhìn thấy cảnh sát phụ trách tên Quách Toàn.

Cô và Hoàng Lâm lại cùng nhau tìm những tin tức về Diệc Thanh Thi trên mạng.Tuy không có nhiều thông tin nhưng vẫn thu thập được một vài manh mối.Diệc Thanh Thi debut năm 15 tuổi.

Với dáng người cao gầy, nàng nhanh chóng trở thành người mẫu nhưng không thường đi sàn chữ T.Năm 18 tuổi, công ty bắt đầu ký vài nhãn hiệu có tiếng cho nàng, tần suất đi sàn chữ T của nàng cũng tăng lên, thậm chí còn xuất hiện trên tạp chí.Dần dần Diệc Thanh Thi có danh tiếng, vì gương mặt xinh đẹp với đôi mắt phượng hẹp dài, nàng chụp khá nhiều mẫu quảng cáo, nàng cũng chuyển hướng đến con đường người mẫu chuyên nghiệp.Dựa vào tin tức, Diệc Thanh Thi có bạn trai, hai người yêu nhau hơn ba năm nhưng không ai biết người đó là ai.

Báo chỉ viết, bạn trai nàng gia nhập showbiz nhưng vì không nổi tiếng nên không ai quan tâm.Năm 25 tuổi, khi sự nghiệp đang trên đỉnh, Diệc Thanh Thi bất ngờ bị công ty tạm dừng hoạt động, ba năm sau mới được tái nhậm chức.

Trong giới người mẫu, con số 28 là độ tuổi khá lớn, rất dễ bị lớp trẻ thay thế nên Diệc Thanh Thi cố gắng ra sức cho đến lúc chuyển sang showbiz.

Khi chưa chính thức đóng phim, đã có tin nàng mất.Lãnh Du xem đến đây, cảm thấy cảnh sát phụ trách khi ấy quá qua loa, dù tìm được hung thủ kết án nhưng bên trong còn ẩn chứa những bí mật khó ai ngờ.Dựa vào việc nàng bị ngộ hại, tòa án phán quyết hung thủ bị treo cổ sau một năm Diệc Thanh Thi mất.Đến hôm nay, rất ít người nhắc đến vụ án mưu sát Diệc Thanh Thi, thậm chí nó đã bị quên lãng.Nhưng vì điều tra vụ án của vợ chồng Chu Liên Anh và Hứa Hiểu Phượng, tổ Lãnh Du phải khơi lại vụ án Diệc Thanh Thi.Lãnh Du nói với Hoàng Lâm: "Nguyên nhân Diệc Thanh Thi bị đóng băng là sử dụng chất cấm và scandal lộ clip nóng...."

Hoàng Lâm: "Giới giải trí dù nghệ sĩ hay người mẫu chỉ cần bị phát hiện dùng chất cấm đều sẽ bị cấm sóng.

Huồng hồ Diệc Thanh Thi không chỉ bị phát hiện sử dụng chất cấm còn thêm cả scandal."

Lãnh Du: "Nam chính của câu chuyện là diễn viên nhưng truyền thông không nói đó là ai, cư dân mạng cũng không biết.

Clip lộ trên mạng cũng không thấy rõ là người nào."

Hoàng Lâm thở dài: "Chỉ cần có scandal lộ clip thường xuyên là người nữ bất lợi, còn đàn ông vốn không cần chịu trách nhiệm."

Lãnh Du đáp: "Xã hội vốn bất công với phái nữ.

Còn vụ sử dụng chất cấm kia không biết có thật không."

Hoàng Lâm nhìn thông tin sử dụng chất cấm và cả scandal, hỏi: "Người tung clip của Diệc Thanh Thi có thể là bạn trai của cô ấy không?"

Lãnh Du ngừng lại: "Rất có thể."

Hoàng Lâm: "Mình không hiểu mấy người đó nghĩ gì, chuyện chăn gói riêng tư vậy mà cũng quay lại."

Lãnh Du mỉm cười, đáp: "Vì sở thích cá nhân."

Lãnh Du ghi chép lại sự kiện của Diệc Thanh Thi, cô bỗng hỏi: "Hoàng Lâm, nếu cấp dưới của cậu làm sai, cậu có che giấu cho họ không?"

Hoàng Lâm nói: "Nếu lỗi sai không phải thật, mình sẽ làm sáng tỏ.

Nếu nó là thật vậy thì phải thừa nhận thôi."

Lãnh Du gật đầu đáp: "Vậy có phải chứng minh Diệc Thanh Thi cũng không trong sạch?

Mình thấy người đại diện của cô ấy Hứa Hiểu Phượng không thay cô ấy xã giao.

Nếu nghệ sĩ của mình phạm sai, người đại diện ít nhiều cũng phải ra mặt giúp đỡ."

Hoàng Lâm: "Sao cậu rành chuyện showbiz vậy sếp?"

Lãnh Du thản nhiên đáp: "Thì tại dạo này mình hay đọc tin tức, còn lướt Weibo xem drama."

Hoàng Lâm nghĩ thầm sau này có lẽ có thể trò chuyện drama với Lãnh Du.Tuy nghĩ vậy nhưng Hoàng Lâm càng lo cho vụ án bây giờ hơn: "Nếu lúc đó Hứa Hiểu Phượng không giúp Diệc Thanh Thi xã giao khiến cô ấy bị công ty đóng băng mấy năm rồi Hứa Hiểu Phượng lại kéo Diệc Thanh Thi vào showbi là sao?

Quan hệ của hai người này là gì?"

Lãnh Du nhớ đến album ảnh của Diệc Thanh Thi và Hứa Hiểu Phượng, nếu hai người thường xuyên chụp chung có phải bọn họ là bạn thân hay chỉ đơn giản là đồng nghiệp?

Chắc chắn không phải người yêu vì Diệc Thanh Thi đã có bạn trai.Lãnh Du lắc đầu, việc này không phải trọng điểm, cô cảm thấy có một chuyện mới là mấu chốt nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra là việc gì.Vì ngồi trong phòng lâu, Lãnh Du cảm thấy đầu mình ngưng hoạt động.

Cô cần ra ngoài hít thở không khí.Khi cô rời khỏi phòng hồ sơ, về văn phòng, cô thấy Lâm Hinh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.

Lãnh D xem đồng hồ, đã gần 11 giờ, không biết Lâm Hinh còn ở đây làm gì.Lâm Hinh cũng nhìn thấy cô, thấy gương mặt ủ rũ của Lãnh Du, nàng bỗng thấy thương.Nàng hiếm khi thấy Lãnh Du thế này, xem ra vụ án phức tạp hơn nàng nghĩ.Lâm Hinh mang ba lô, đến trước mặt Lãnh Du: "Cậu đi ăn tối không?

À không, đi ăn khuya không?"

Lãnh Du: "Không được, mình còn việc cần làm, khuya rồi cậu về đi.

Mai gặp."

Lâm Hinh nhíu mày: "Cảnh sát Lãnh, mình biết cậu rất có trách nhiệm nhưng cậu cũng phải thương dạ dày của mình.

Bọn mình đi ăn khuya."

Lãnh Du vốn muốn ra ngoài hóng gió, thế là cũng gật đầu đồng ý.Hai người vào một quán ăn khuya, gọi hai tô mì ngồi ven đường ăn.Tuy hiện tại đang hè nhưng bên ngoài có gió nên tiết trời không nóng.Lâm Hinh lên tiếng: "Vụ án sao rồi?"

Lãnh Du đáp: "Cũng tạm ổn nhưng có vài việc mình chưa nghĩ ra."

Lâm Hinh đụng nhẹ vai Lãnh Du, nói: "Cậu đừng rúc mình ở Cục suốt phải ra ngoài hóng gió thì đầu óc mới tỉnh táo."

Lãnh Du nhìn nàng, thấy đôi mắt lấp lánh kia đang nhìn mình.

Cô thấy ấm áp như thể nàng đang quan tâm cô.Vì thế, cô mỉm cười, đáp: "Được."

Chỉ vắn tắt một chữ nhưng giọng điệu ngoan ngoãn, nghe lời.Lâm Hinh thấy vậy, giật mình, nàng bất giác xoa đầu Lãnh Du: "Ngoan lắm."

Lãnh Du cảm nhận trên đầu ấm áp, ngừng thở, gương mặt lộ nét ngoan hiền.Hai người ăn xong, Lâm Hinh kêu lên: "Bác Hoàng ơi, tính tiền cho bọn con!"

Bác Hoàng đáp vọng lại: "Tới liền!"

Đầu Lãnh Du nhảy số.Tính tiền?

Tiền?Hứa Hiểu Phượng?Tham tiền?Một suy nghĩ khiến người ta căm giận hiện lên trong đầu..........
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 26: Xác nữ được tìm thấy ở căn nhà hoang


"Hôm nay may thật, còn có cháo loãng ăn.

Nhưng hôm nay mình nên ngủ ở đâu đây?"

Một người đàn ông ăn mặc rách rưới lê bước trong đêm.

Hắn cầm giấy báo, tìm kiếm chỗ nghỉ tạm.Ban đầu hắn muốn ngủ ở công viên nhưng bị cảnh sát tuần tra đuổi nên hắn đành tìm một chỗ vắng lặng ngủ tạm đêm nay.Tia chớp sáng lên kéo theo tiếng "ầm ầm", hắn nhìn lên trên, ánh trăng đêm khuất bóng sau mây đen, đêm nay chắc sẽ có trận mưa to.Vậy thì càng hay, trời nóng chết đi được, mưa xuống cho không khí dịu mát.Người đàn ông nghĩ vậy lại nhíu mày.

Trời mà mưa, mình chưa tìm được chỗ trú chắc sẽ bị xối ướt.Hắn nhìn phía trước, trong màn đêm có một căn nhà nhỏ.

Hắn vui vẻ, cầm tờ giấy báo chạy đến.Khi hắn chạy đến trước, thấy căn nhà khá lớn, nên mở cửa bước vào.

Cừa được mở, mùi hôi thối xông vào mũi hắn.

Làm ăn mày, hắn đã quen với mùi thối.Trong bóng tối không đèn đuốc, hắn thấy bên trong rộng rãi, dù hơi thối nhưng vẫn tốt hơn dầm mưa bên ngoài.Hắn trải giấy báo lên đất, đôi mắt dần quen với bóng tối.

Hắn nhìn xung quanh, ngoài cái bàn cũ, bên trong không có nội thất khác.Hắn ngồi xuống, hai tay chống trên đất, tay phải bất chợt chạm vào tóc.

Hắn tò mò nhìn, cảm giác mình sờ được thứ gì đó ẩm ẩm, mềm mềm như....

Hắn vội giật tay lại, đưa lên mũi ngửi, mùi máu bay vào khoang mũi.Hắn ngồi dậy, nhìn vào vật thể mình vừa sờ.

Đúng lúc này, tia sét ngoài phòng sáng lên, hắn thấy một đôi mắt đang nhìn về phía mình."

A!!!!"

Tiếng kêu xé toạt màn đêm yên tĩnh.Điện thoại ở đầu giường Lãnh Du vang lên.

Cô đang ngủ mơ màng bị nó đánh thức, vừa thấy Cục Điều Tra Liên Bang gọi đến, cô vội ấn nút nghe."

Alo...."

Đầu bên kia nói: "Cảnh sát Lãnh, kho hàng cũ chợ phía Đông vùng ngoại ô phát hiện một thi thể nữ!

Anh Bành, cảnh sát khu vực nói tử trạng của nạn nhân giống với hai vợ chồng Chu Liên Anh và Hứa Hiểu Phượng đều có vết khắc....."

Chưa đợi bên kia nói xong, sâu ngủ trong Lãnh Du biến mất, cô ngồi dậy đáp: "Tôi lập tức đến ngay."

Lãnh Du vội rửa mặt, thay đồ, lái xe đến Sở Cảnh Sát chợ phía Đông.Đến nơi đã là 6 giờ.

Lãnh Du xuống xe, vừa bước vào sảnh, cô trông thấy một người đàn ông khá giống ăn xin đang ngồi trên ghế, lấy lời khai.Cô nhìn lướt qua rồi tìm một cậu cảnh sát hỏi: "Cảnh sát Bành đâu?"

Cậu cảnh sát nhận ra cô, đáp: "Tôi dẫn sếp đi."

Lãnh Du đáp: "Cảm ơn cậu."

Hai người đi qua dãy hành lang dài, đến văn phòng đầu tiên bên phải, cậu cảnh sát nói: "Mời sếp."

Lãnh Du gật đầu, nhìn qua cửa kính trong suốt, cô thấy vẻ mặt nghiêm nghị pha chút mệt mỏi của cảnh sát Bành.

Có lẽ ông mệt mỏi cũng vì vừa phát hiện thêm một thi thể nữ.Cảnh sát Bành thấy Lãnh Du, vẫy tay bảo cô vào.Hai người không khách sáo, cảnh sát Bành vào thẳng chủ đề: "Thi thể đã được đưa vào phòng giải phẫu.

Chúng ta vào đó xem."

Bọn họ vào phòng giải phẫu, thấy các nhân viên y tế nghiêm túc nhìn thi thể, Lãnh Du theo ánh mắt của họ, nhìn tử thi trên bàn.Nét mặt cô thờ ơ, không kinh ngạc với thảm trạng của nạn nhân nhưng trong lòng lại giật mình.

Cô thấy rõ chữ A nhỏ trên bụng thi thể.

Tuy chữ không lớn nhưng rất bắt máy.Vài ngày qua, liên tục có xuất hiện chữ cái nhưng việc không đoán được nghĩa khiến Lãnh Du bực bội.

Bây giờ lại có thể một chữ khác, cô hơi hoang mang khi hung thủ không ngừng đưa ra manh mối mà cô vẫn chưa tìm được điểm bắt đầu.Cảnh sát Bành thấy Lãnh Du im lặng bèn nói: "Cảnh sát Lãnh, thi thể được một người ăn xin phát hiện ở nhà kho cũ."

Lãnh Du nhớ lại người ăn xin ở sảnh, có lẽ là hắn ta.Nàng gật đầu, nói: "Thi thể có vết khắc chữ A giống với các nạn nhân khác."

Cảnh sát Bành nói: "Chúng tôi cũng nghe nói về vụ án đó, chỉ là tử trạng của các nạn nhân trước hình như khác với nạn nhân lần này?"

Lãnh Du nói: "Mỗi một thi thể tử trạng lại khác nhau.

Chu Liên Anh chết với tay đang nắm bộ phận sinh dục.

Vợ ông ta Tần Sương bị rạch hơn ba mươi nhát dao trên mặt.

Người đại diện Hứa Hiểu Phượng bị thiêu chung với tiền.

Nạn nhân lần này bị hung thủ chặt đứt hai chân, bắt đầu từ phần đùi."

Nói rồi, cô chỉ vào phần bị cắt, phân tích: "Phần đùi bị cắt trơn nhẵn cho thấy hung thủ đã sử dụng loạt vũ khí rất sắc bén."

Lãnh Du nhìn phần đùi của nạn nhân, hỏi: "Hai chân của cô ta đâu?"

Một nhân viên chỉ vào hai túi giấy lớn: "Chúng ở bên kia."

Lãnh Du đi đến, nhìn hai chiếc túi rồi quay lại chỗ cảnh sát Bành: "Hung thủ chém nhiều nhát vào hai chân của nạn nhân chắc chắn rất hận cô ta.

Nhưng vì sao hung thủ lại dựng thẳng hai chân lên, hắn đang thể hiện sự thù hận sao?"

Pháp y khám nghiệm bỗng nói: "Cổ của nạn nhân có vết hằn giống như vết dây thừng.

Cô ta bị xiết cổ chết nhưng....

Xác nạn nhân không xuất hiện dấu vân tay cũng không có tinh dịch."

Lãnh Du nói: "Xem ra hung thủ không tính xâm phạm nạn nhân.

Nạn nhân bị cưa chân trước hay sau khi chết?"

Pháp y: "Dựa vào lượng máu chảy, tôi đoán là trước khi chết."

Lãnh Du nghe thấy, hiểu rõ, hung thủ làm vậy là có nguyên nhân, khiến nạn nhân trải qua nỗi đau đớn tột cùng.Bây giờ họ cần chờ xác định thân phận của nạn nhân.Lãnh Du đến nhà ăn, sau khi gọi cơm, cô bắt đầu dùng bữa, hoàn toàn không bị tử trạng của thi thể ảnh hưởng.Lúc này, điện thoại của Lãnh Du vang lên, cô nhìn thấy tin nhắn từ Lâm Hinh, đôi mắt lạnh lùng chuyển sang ấm áp.Lâm Hinh: "Cậu không đến Sở sao?"

Cô thầm nghĩ, có phải Lâm Hinh nhớ mình rồi không?

Không gặp mình sẽ bắt đầu đi tìm.Lãnh Du trả lời: "Ba giờ sáng mình nhận được cuộc gọi báo chợ phía Đông phát hiện thi thể bên trên có khắc chữ."

Lãnh Du cố ý nhắn "ba giờ sáng" cốt cho đối phương biết mình chỉ ngủ hai tiếng đã vội vã đi điều tra vụ án, như vậy có lẽ ai kia sẽ thương mình hơn chút, lo mình hơn chút.Quả nhiên, Lâm Hinh mắc câu.Lãnh Du nhìn tin nhắn, mỉm cười.Lâm Hinh: "Vậy chẳng phải cậu chỉ ngủ được một chút sao?

Điều tra thì điều tra nhưng sức khỏe vẫn quan trọng nhất."

Lãnh Du: "Cảnh sát Lâm lẽ nào không giống mình?

Mình nhớ trong vụ Lục Hồng Vân, cậu cũng lao đầu vào công việc mà."

Lâm Hinh: "Người mình khỏe, chịu được, cậu thì khác."

Lãnh Du: "Mình khác chỗ nào?"

Lâm Hinh: "Vì cậu là cô gái yếu đuối.

Thôi, nếu cậu không nghe thì thôi."

Lãnh Du: "Mình nghe mà...."

Lãnh Du nhìn tin nhắn, nghĩ thầm không biết là ai nửa năm ngoái vụ án vừa kết thúc đã đổ bệnh.

Nhưng cô sẽ không lấy chuyện này ra trêu Lâm Hinh, cô sẽ rộng lượng bỏ qua.Cô nghĩ vừa sáng sớm Lâm Hinh tìm mình, không biết có chuyện gì quan trọng không.Lãnh Du: "Mới sáng sớm cậu tìm mình có chuyện gì sao?"

Lâm Hinh: "Không có gì.

Mình thấy cậu không đến Sở nên tò mò."

Lãnh Du: "Thì ra cậu cũng tò mò về mình."

Lâm Hinh: "Ai thèm tò mò về cậu.

Mình tưởng cậu ngủ quên.

Mà đã có báo cáo giám định thân phận của nạn nhân chưa?"

Lãnh Du: "Vẫn chưa, mình còn đang đợi."

Lâm Hinh: "Vậy cậu ăn sáng chưa?"

Lãnh Du thấy nàng hỏi vậy, trong lòng ấm áp.Lãnh Du: "Mình đang ăn."

Lâm Hinh: "Sáng thấy xác chết mà cậu vẫn còn tâm trạng ăn uống?"

Lãnh Du: "Mình đói nên phải ăn.

Lúc trước mình còn thử vừa ăn vừa xem giải phẫu."

Lâm Hinh: "Ew.

Ớn quá."

Lãnh Du: "Cậu cũng vậy mà."

Lãnh Du thấy Lâm Hinh không nhắn lại nên cho điện thoại vào túi, quay lại đại sảnh.Cảnh sát Bành thấy cô, đưa báo cáo cho cô: "Nạn nhân là diễn viên nổi tiếng, Tô Cầm."

Lãnh Du trừng mắt, Tô Cầm?

Đó không phải nữ chính từng đổi vai với Diệc Thanh Thi sao?Lãnh Du càng hoài nghi vụ án Diệc Thanh Thi có liên quan đến vụ án khắc chữ này.

Dựa theo tình huống trước mặt, tất cả nạn nhân đều có liên quan đến Diệc Thanh Thi.Ngoài vợ của Chu Liên Anh, ba nạn nhân đều từng tiếp xúc với Diệc Thanh Thi.Lãnh Du tạm biệt cảnh sát Bành, lái xe về Thành phố Dương.

Trên đường về, cô không ngừng suy đón vụ án.Bốn chữ cái hiện đang xuất hiện H, H, N, A.Những chữ này có nghĩa gì?Chúng có liên quan gì đến Diệc Thanh Thi?Lãnh Du lái xe, thấy biển quảng cáo bên đường.

Trên quảng cáo là một cô minh tinh vừa xinh đẹp, vừa có khí chất.

Cô nhìn thấy dưới chân dung của nữ minh tinh là tên tiếng Anh của cô nàng.

Cô không kịp xem tên gì, xe đã vọt đi.Lãnh Du nghĩ đến tên tiếng Anh trên biển quảng cáo, đôi mắt sáng lên, cô thả chân ga, cho xe tấp bên đường.Cô gọi cho Hoàng Lâm.Hoàng Lâm bắt máy hỏi: "Sếp này, cậu còn ở chợ phía Đông không?"

Lãnh Du: "Hoàng Lâm, cậu bảo Tiêu Trình đừng tìm nữa.

Thi thể của Tô Cầm vừa được phát hiện ở đây.

Mình muốn biết có phải Diệc Thanh Thi có tên tiếng Anh hoặc nghệ danh tiếng Anh không?

Còn không thì những nhãn hiệu Diệc Thanh Thi từng hợp tác giống với các chữ cái manh mối."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 27: Triệu Gia Nhân mất tích!


Hoàng Lâm ngồi trước máy tính trong phòng lưu trữ, cô đang chăm chú xem tin tức, chợt thấy choáng váng.

Những con chữ quen thuộc trùng khớp với các chữ cái khắc trên người nạn nhân, vụ án này quả nhiên liên quan đến Diệc Thanh Thi.

Tiếng bước chân của Lãnh Du vang lên ngoài cửa, Hoàng Lâm thấy dáng vẻ mệt mỏi, lạnh nhạt của cô, báo cáo: "Sếp, lúc trước chúng ta không chú ý nghệ danh tiếng Anh của Diệc Thanh Thi là Hannah.

Trước mạng không hiện tên của cô ấy, mình phải dò thật lâu mới thấy nó trong một blog khá cũ.

Sau đó, mình tìm thêm được rất nhiều tin tức liên quan nên chắc chắn đây là nghệ danh của Diệc Thanh Thi."

Lãnh Du nhíu mày, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Nếu không nhờ biển quảng cáo trên đường, có lẽ cô vẫn chưa đoán được.Cô ngồi vào máy tính, thấy background của blog màu đen, bên trong là những tin tức drama của các nghệ sĩ, nghệ danh tiếng Anh của Diệc Thanh Thi cũng được tìm thấy ở đây.Hiện đã có bốn chữ cái xuất hiện H, H, N, A trên người Tần Sương, Chu Liên Anh, Hứa Hiểu Phượng và Tô Cầm.Nghệ danh của Diệc Thanh Thi có sáu chữ cái, nói vậy vẫn còn hai người sắp bị sát hại, hoặc đã tử vong.Lãnh Du: "Hiện đã có bốn người chết, chứng tỏ còn hai người chưa được phát hiện.

Chúng ta vẫn chưa biết họ đã bị sát hại chưa và họ là ai.

Xem ra vụ án này có liên quan đến án mạng mười hai năm trước."

Hoàng Lâm đáp: "Nhưng không phải hung thủ để đền tội nhiều năm trước rồi sao?"

Lãnh Du: "Vụ việc liên quan đến nhiều người, mình nghĩ người bị phán quyết có lẽ là kẻ chịu tội thay."

Hoàng Lâm: "Nhưng những nạn nhân hiện tại thời điểm đó đều còn trẻ, không thể có bãn lĩnh hoặc thế lực lớn đến mức tìm được người chịu tội thay, mà phía tòa...."

Lãnh Du: "Chúng ta cần tra bối cảnh của Tần Sương."

Tần Sương là nạn nhân duy nhất không thuộc giới giải trí.

Bà ta bị sát hại, có lẽ cũng bị cuốn vào vụ án Diệc Thanh Thi.Lãnh Du mở sơ đồ quan hệ, cô nhìn sơ đồ, cố nghĩ thêm manh mối cho vụ án.Long đi đến, nói: "Sếp, chúng tôi vừa tra được giao dịch ngân hàng của Hứa Hiểu Phượng, quả nhiên cô ta từng rút một khoản tiền lớn."

Lãnh Du gật đầu, cô đã đoán được chuyện này.Điện thoại của Lãnh Du reo lên, thấy người gọi là cảnh sát Bành, cô lập tức nghe máy.Giọng cảnh sát Bành cất lên: "Cảnh sát Lãnh, chúng tôi vừa nhận được tin báo.

Cậu Triệu Gia Nhân đã mất tích.

Cậu Triệu là diễn viên, tôi nghĩ cậu ta có liên quan đến vụ án vì theo lời khai của người nhà, cậu ta có quan hệ mật thiết với Tô Cầm."

Lãnh Du lục trong trí nhớ hiện lên tên này, cô nhìn sơ đồ quan hệ, nghe thấy tên diễn viên đóng trong Bồi Thẩm Đoàn, hẳn là cậu ta.Lãnh Du hỏi: "Nhà cậu ta thuộc khu vực chợ phía Đông?"

Cảnh sát Bành đáp: "Phải, cậu ta là cậu ấm nhà họ Triệu."

Lãnh Du kinh ngạc, cô nhớ trong báo cáo về các nhân viên đoàn phim, không người nào có xuất thân giàu có.Giới giải trí thật phức tạp, nghệ sĩ có bối cảnh lại còn cố tình che giấu.Lãnh Du nói: "Tôi lập tức đến ngay."

Gác máy, cô nghĩ lẽ nào Triệu Gia Nhân là nạn nhân tiếp theo?Hoàng Lâm hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lãnh Du đáp: "Trệu Gia Nhân mất tích, Long đi theo tôi.

Còn Hoàng Lâm thì tìm giúp mình bạn trai cũ của Diệc Thanh Thi."

Hoàng Lâm gật đầu, Long theo Lãnh Du đến chợ phía Đông.Hai người chạy đến Sở Cảnh Sát chợ phía Đông, Lãnh Du gặp lại cảnh sát Bành, trong đại sảnh còn có một tốp người khác.Lãnh Du nhìn lướt bọn họ.

Một cặp vợ chồng lớn tuổi, người chồng có nét mặt nghiêm nghị đang liên tục an ủi vợ, người vợ lại đang bật khóc.Một thanh niên khoảng 30 tuổi đang gọi điện, anh thấy Lãnh Du, gác máy, đến giới thiệu: "Chào cô, tôi là Triệu Gia Quân."

Lãnh Du thấy người này có nét tương đồng với Triệu Gia Nhân, cô đoán hẳn là hai anh em.

Vài người đàn ông mặc vest đen đứng sau anh có lẽ bảo vệ.Triệu Gia Quân nho nhã, lịch sự nói: "Sau khi ra ngoài vào chiều hôm qua, em trai tôi Triệu Gia Nhân vẫn chưa về.

Chúng tôi đã liên tục gọi cho nó, còn liên lạc với người đại diện và bạn bè của nó nhưng không ai trông thấy nó."

Lãnh Du: "Người cuối cùng gặp cậu ta là ai?"

Người đàn ông lớn tuổi nói: "Trước khi đi, thằng nhóc có cãi nhau với tôi.

Quả nhiên, giới giải trí là vàng thau lẫn lộn.

Thằng con tôi chắc chạy theo ả hồ ly tinh kia rồi."

Giọng điệu bọn họ không giống tán thành việc Triệu Gia Nhân gia nhập giới giải trí.

Bọn họ là giới thượng lưu nên khinh thường giới giải trí cũng là chuyện thường.

Cô thầm nghĩ cậu chàng này không ở nhà kế thừa gia nghiệp mà chạy đi làm diễn viên làm gì.Lãnh Du nhíu mày hỏi: "Ý ông là người cuối cùng cậu ta gặp trước khi đi là ba người?"

Triệu Gia Quân: "Phải, dạo này Gia Nhân ở nhà suốt.

Từ sau vụ đạo diễn Chu Liên Anh bị sát hại, cu cậu thất nghiệp tạm thời nên đã dọn về nhà ở."

Lãnh Du: "Gần đây cậu ta có nhắc đến hoặc từng tiếp xúc với ai không?"

Triệu Gia Quân nghĩ rồi đáp: "Nó có nhắc với tôi là có bạn gái và tính cưới người ta về nhà."

Ông cụ lớn tiếng nói: "Còn không phải ả hồ ly tinh Tô Cầm!

Cô ta lớn hơn thằng Nhân mười bốn tuổi mà còn dám dụ nó!"

Tên Tô Cầm lại được nhắc đến.Lãnh Du hỏi: "Ông Triệu, Tô Cầm ông nói có phải là diễn viên không?"

Ông Triệu đáp: "Phải, chính là cô ta!

Nghe cái tên thôi đã thấy không phải hạng tốt đẹp!

Làm trong giới đó lâu, chắc chắn cũng không trong sạch, tuổi tác còn lớn."

Lãnh Du thấy ông Triệu có dấu hiện bùng nổ bèn nói: "Ông Triệu, mong ông đừng nóng giận, ông ngồi xuống trước đi.

Tôi sẽ tìm hiểu tình huống thêm với anh Triệu."

Tuy giọng và biểu cảm của Lãnh Du lạnh lùng nhưng cô rất lễ phép với người lớn tuổi.Triệu Gia Quân thấy tuy cô lạnh nhưng khí chất bất phàm, bỗng có thiện cảm.

Cả nhà anh vốn đang rối lên vì Triệu Gia Nhân mất tích nhưng khi Lãnh Du xuất hiện, tâm trạng của họ dần bình tĩnh.Lãnh Du nói với Triệu Gia Quân: "Anh Triệu, anh biết việc Tô Cầm đã bị sát hại chưa?

Thi thể của cô ta vừa được phát hiện vào sáng nay, hiện đang nằm ở phòng pháp y."

Triệu Gia Quân mở to mắt, thốt: "Cô nói sao?"

Lãnh Du: "Tô Cầm đã bị sát hại."

Bà Triệu nghe thấy, khóc không thành tiếng, bà nói đứt quãng: "Chẳng lẽ Gia Nhân nhà mình cũng đã....."

Nói đến đây, bà không thốt lên được nhưng mọi người cũng hiểu rõ ý bà, có lẽ Triệu Gia Nhân lành ít dữ nhiều.Lãnh Du nói: "Cả nhà khoan hoảng hốt, chuyện có lẽ chưa tệ như các vị đã nghĩ.

Có vài điều tôi muốn hỏi rõ, hy vọng cả nhà mình có thể hợp tác."

Triệu Gia Quân gật đầu: "Được."

Lãnh Du: "Tôi sẽ nói ngắn gọn.

Việc Triệu Gia Nhân mất tích có lẽ liên quan đến vụ thảm sát của đạo diễn Chu Liên Anh.

Sau khi phát hiện thi thể của vợ chồng đạo diễn Chu, chúng tôi còn phát hiện thêm thi thể của người đại diện khác.

Sáng này vừa phát hiện thi thể của Tô Cầm.

Trên người bốn nạn nhân đều bị khắc chữ cái, hiển nhiên đây là do hung thủ cố ý để lại."

Cô ngừng lại, tiếp tục trình bày: "Chúng tôi phát hiện rằng các chữ cái đó liên quan đến vụ sát hại người mẫu Diệc Thanh Thi cách đây mười hai năm trước.

Các chữ cái khớp với nghệ danh tiếng Anh của cô.

Nghệ danh của Diệc Thanh Thi là sáu chữ cái nên chúng tôi suy đoán có lẽ còn hai người đã gặp nạn, hoặc có lẽ đang bị hung thủ truy lùng."

Lãnh Du bình tĩnh tường thuật lại tất cả phát hiện của tổ.

Triệu Gia Quân nhìn cô cảm thấy cô khác với những cô gái anh từng gặp.

Cô bình tĩnh, suy nghĩ rõ ràng, là một mỹ nữ lạnh lùng hiếm gặp.Đôi mắt anh không dời khỏi mặt Lãnh Du, anh nghe thấy tên Diệc Thanh Thi, nhíu mày nói: "Thằng Nhân từng nhắc đến cô người mẫu này."

Lãnh Du kinh ngạc nhưng vội che đi, hỏi: "Triệu Gia Nhân biết cô ta?"

Triệu Gia Quân đáp: "Không phải nó biết là Tô Cầm biết.

Có lần Gia Nhân nói tôi biết Tô Cầm và Diệc Thanh Thi biết nhau."

Lãnh Du nghe thấy, hỏi: "Biết nhau?

Lẽ nào trước kia Tô Cầm từng làm người mẫu?"

Triệu Gia Quân: "Ừ, cô ta từng tiến thân vào giới người mẫu nhưng vì chiều cao quá thấp nên cuối cùng chuyển hướng sang giới giải trí.

Còn nữa, cô ta và Diệc Thanh Thi là đồng hương, quê bọn họ ở Thành phố Nam."

Chiều cao?Tô Cầm từng làm trong giới người mẫu?Tô Cầm và Diệc Thanh Thi biết nhau?Họ là đồng hương?Lãnh Du suy ngẫm, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên, giống với suy đoán tối qua khi ăn khuya với Lâm Hinh.Lãnh Du lẩm bẩm nói với Long bên cạnh: "Anh ghi lại quê của Diệc Thanh Thi, lát nữa chúng ta sẽ đến đó điều tra."

Sau đó, cô nói với cảnh sát Bành bên cạnh: "Tôi nghĩ cảnh sát khu vực chợ phía Đông hẳn sẽ xử lý vụ mất tích của cậu Triệu Gia Nhân dễ dàng hơn dù sao vụ án cũng xảy ra ở đây."

Cảnh sát Bành đáp: "Cảnh sát Lãnh nói đúng, chúng tôi sẽ điều tra án Triệu Gia Nhân mất tích, nếu có tin tức, chúng tôi sẽ liên lạc với tổ các cô."

Lãnh Du nói xong, cô lại nói với Triệu Gia Quân: "Ngại quá, tôi đi trước.

Cảnh sát Bành sẽ cố gắng tìm ra cậu Triệu Gia Nhân."

Dứt lời, cô và Long ra ngoài.Triệu Gia Quân gọi cô lại: "Cô cảnh sát, khoan đi đã!"

Lãnh Du dừng bước, quay đầu hỏi: "Anh Triệu còn có vấn đề gì sao?"

Triệu Gia Quân: "Cô cảnh sát, cô họ gì?"

Lãnh Du: "Tôi họ Lãnh."

Sau đó, không quay đầu, rời đi.Long đứng cạnh cô bỗng cảm thấy lạnh buốt, anh ngẩng đầu Lãnh Du, thấy gương mặt lạnh nhạt kia không biết sao lại giảm áp xuất trầm trọng.Lẽ nào lời vừa rồi của Triệu Gia Quân đắc tội sếp?
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 28: Cố hương của Diệc Thanh Thi


Cố hương Thành phố Nam của Diệc Thanh Thi cách chợ phía Đông khoảng ba tiếng lái xe.

Dọc đường, Long cầm tay lái, anh cảm nhận được khí chất lạnh lẽo đang tỏa ra trên người Lãnh Du.

Anh không dám lên tiếng, sợ nói sai sẽ làm sếp bùng nổ.Tuy Lãnh Du là mỹ nữ lạnh lùng của Sở.

Khi còn ở trường cảnh sát, vì diện mạo mà cô được nhiều người ái mộ nhưng cô chưa từng để tâm đến ai, trong lòng chỉ nhớ thương bóng hình của cô bạn đối diện nhà.Hiện tại cô bạn ấy đã lớn, tuy dạo này hai người có trò chuyện nhưng trong mắt bạn vẫn chưa có mình.Lãnh Du biết chuyện tình cảm không thể gấp nhưng bạn kia ngoài lao đầu vào phá án thì chẳng bao giờ để tâm đến chuyện yêu đương khiến cô luôn thường thở dài.Không biết khi nào bạn đó mới nhận ra tình cảm của mình.Cô bỗng nhớ dịp trước trò chuyện với Hoàng Lâm."

Cái điệu bộ này của cậu đừng nói người ta không đoán được cậu nghĩ gì, dù có đoán ra thì chắc người ta dám đến?

Cậu thích người ta thì phải đến gần, phải từ từ hòa vào cuộc sống của người ta, để người ta biết sự hiện diện của cậu, đồng thời còn có thể tăng độ thiện cảm với cậu."

Sau lần phá án trước, Hoàng Lâm hẹn cô uống trà, nói.Khi đó, Lãnh Du thấy một anh cảnh sát đến gần Lâm Hinh.

Hai người vừa cười vừa nói, máu ghen xông lên não nhưng vì không thể thể hiện nên cô đành một mình giận dỗi.Cả văn phòng lạnh buốt cũng vì cô đang giận hờn.Sau đó, vất vả lắm cô mới biết Lâm Hinh xin nghỉ, về quê.

Thế là cô cũng lân la nghỉ theo với hy vọng sẽ tiếp xúc với nàng nhiều hơn, cải thiện mối quan hệ của hai người.

Nào ngờ Lâm Hinh lại vướng vào thảm án của Lục Hồng Vân.Kế hoạch cô dày công xây dựng đã bị vụ án xuất hiện sụp đổ.

Cô thấy Hoàng Lâm nói đúng nên đã giảm bớt vẻ lạnh lùng, mon men đến gần Lâm Hinh.

Trong quá trình nàng phá án, cô luôn túc trực bên cạnh, kết quả đạt được vượt ngoài mong đợi của cô, Lâm Hinh đã đối xử với cô khác trước, quan hệ của cả hai cũng được cải thiện.Lãnh Du nghĩ đến, gương mặt dịu dàng, trong lòng ấm áp.

Cô được không ít người theo đuổi chẳng hạn Triệu Gia Quân vừa gặp đã có hảo cảm với cô.

Cô nhận ra, lập tức mặt lạnh tránh xa.Trong lòng cô chỉ có Lâm Hinh, cô không để tâm đến người nào khác.Tuy Long chuyên tâm lái xe nhưng anh vẫn nhận ra không khí lạnh dần chuyển ấm.

Anh lén lút nhìn trộm Lãnh Du, thấy nét mặt dịu dàng của cô."

Tập trung lái xe."

Lãnh Du bỗng nói.Long vội dời mắt, nhìn thẳng.

Anh không dám tiếp tục nhìn trộm sếp, lỡ chọc sếp mất hứng, tiền thưởng của anh xem như mọc cánh bay đi.-------------------------------------------------------------------------------Đến giữa trưa, hai người mới đến Thành phố Nam.Thành phố Nam là một trấn nhỏ, tuy không phồn hoa như các thành phố khác nhưng nơi đây có núi có biển, người dân lại mến khách.

Lãnh Du cảm thán nếu sống ở đây cũng không tệ.Sau khi dùng bữa trưa, hai người bắt tay vào điều tra nơi ở của Diệc Thanh Thi.Đáng tiếc, Diệc Thanh Thi không có người thân nên muốn tra cũng phải mất nhiều thời gian.

May mắn, nàng từng là người mẫu có tiếng nên sau khi hỏi một lúc, các cô đã biết chỗ ở của Diệc Thanh Thi.Hai người lái xe đến địa chỉ, đó là một nơi rất xa.

Nơi đây là nông thôn, cách thị trấn khoảng 5km.Lãnh Du dựa vào số nhà tìm thấy một căn nhà nhỏ.

Cô nhìn xung quanh, cây ngoài vườn già cõi, bên trong trống trải.Cả hai dừng trước cửa, hỏi vọng vào trong: "Xin hỏi có ai ở nhà không?"

Ngoài tiếng của hai người, mọi thứ im lặng.

Lãnh Du sờ súng bên hông mình, bảo Long cùng xông vào nhà.Các cô vào phòng khách, bên trong chỉ có bộ bàn ghế bám đầy bụi.

Long vào gian nhà sau, còn Lãnh Du ở lại phòng khách.Cô nhìn quanh phòng khách, ngoài bụi và bụi, bên trong không có ai.Vì thế, cô vào một căn phòng đặt mỗi chiếc giường đơn, xem ra khi còn sống, Diệc Thanh Thi rất khó khăn.Cô nhìn khắp phòng, trơ trụi, trống trãi.

Cô cúi xuống, nhìn đáy giường, thấy một vật dài ở dưới.

Vì thế, cô cúi người, lấy nó ra, là một cây đao võ sĩ.Lãnh Du đột nhiên thấy tò mò, người mẫu như Diệc Thanh Thi sao lại có đao võ sĩ, trừ khi.....Cô chợt nhận ra gì đó, vội rời khỏi phòng, đến căn phòng bên cạnh.

Khi cô bước vào, phòng này càng giống phòng Diệc Thanh Thi từng ở vì có thêm bàn trang điểm, gian ban nãy giống của nam ở.Lãnh Du đứng đó suy ngẫm, nếu bạn trai của Diệc Thanh Thi từng ở đây vậy chắc chắn hai người sẽ ở chung phòng.

Vậy phòng bên cạnh là của ai?

Không phải trên báo nói Diệc Thanh Thi không có người thân sao?

Hơn nữa, vừa rồi khi hỏi thăm, không ai nói cô có anh chị em.Cho nên gian bên cạnh là ai ở?

Đao võ sĩ cũng được tìm thấy ở đó.Cô tạm bỏ nghi vấn trong lòng, ra khỏi phòng, Long vẫn đang tìm kiếm vật chứng quan trọng.Lãnh Du hỏi: "Anh đã xem xét phòng này chưa?"

Long nói: "Vẫn chưa sếp."

Lãnh Du nói: "Vậy chúng ta vào xem."

Họ mở cửa vào, đập vào mắt là giá đỡ trống và các bức tranh treo trên tường, hẳn đã lâu không ai ngồi vẽ ở đây."

Là phòng vẽ."

Long nói.Lãnh Du không đáp, cô đứng trước mấy bức tranh, hầu hết chúng là tranh phác họa, cô nhìn vào nhân vật trong tranh.Lãnh Du cảm thấy người trong tranh rất quen.

Cô nhìn cặp mắt phượng mê người ấy, nói: "Anh xem, tất cả bức tranh ở đây đều vẽ Diệc Thanh Thi."

Sau đó, họ đến một góc trong phòng, thấy chỗ đó có một album bám đầy bụi.Lãnh Du cầm nó lên, thấy bên trong là ảnh của Diệc Thanh Thi.

Tất cả là ảnh thời niên thiếu của nàng.Ảnh chụp sườn mặt hoặc chính diện của Diệc Thanh Thi, xem ra nàng rất thích chụp ảnh bìa tạp chí.Ảnh bìa?Vì sao bộ ảnh đều chỉ chụp mỗi mặt?Hình như không có ảnh chụp toàn thân mà chỉ có mỗi mặt.Dù tranh vẽ cũng chỉ miêu tả chi tiết gương mặt nàng.Người chụp và vẽ hẳn là cùng một người.

Người nọ yêu thương Diệc Thanh Thi, biết nàng yêu công việc người mẫu, bằng không sao lại tốn nhiều tâm tư để làm chuyện này.Người này là ai?Lẽ nào là bạn trai nàng?Lãnh Du nói với Long những phát hiện và suy đoán của mình, bao gồm cả thanh đao võ sĩ.Cả hai ra khỏi phòng vẽ, về lại phòng của Diệc Thanh Thi.

Vì sàn nhà lót ván gỗ nên phía trên chất chồng dấu chân của hai người.Lãnh Du đạp lên các ván gỗ, phát hiện bên dưới có chỗ phồng.Cô nhìn dưới chân, thấy nó có khe nhỏ, có con gián bò ra.Cô nhìn Long, hai người ngồi xổm xuống, cạy ván gỗ.

Bọn họ nhìn thấy hộp gõ đen bên dưới, Lãnh Du cẩn thận lấy nó ra, thấy nó khép hờ, bên trên đóng bụi.Lãnh Du mở nắp hộp, nhìn từng bức thư bên trong.

Bọn họ thấy các phong thư ghi tên của Diệc Thanh Thi.Cô mở một bức lấy thư tay ố vàng nhưng phần chữ vẫn rõ nét.

Long thấy thế cũng lấy theo một bức, hai người từ từ đọc.Lãnh Du càng đọc càng nhíu mày.

Câu chữ trong bức thư gây ớn lạnh, những câu từ yêu thương được người viết phát huy nhuần nhuyễn.Long đọc cũng hết hồn, anh chưa từng viết thư tình.

Anh nghĩ nếu mai sau có thích ai, anh có thể tham khảo những từ ngữ trong bức thư.Nội dung thư rất quan trọng, họ biết được Diệc Thanh Thi từng có bạn trai nhưng điều hai người càng quan tâm đến tên của người viết.

Chưa đọc thư xong, cả hai đã vội lật đến trang cuối.Bọn họ thấy chữ ký cuối thư, nét mặt thay đổi.Lãnh Du vội gọi cho Hoàng Lâm.Điện thoại được kết nối, cô và Hoàng Lâm đồng thanh nói."

Sếp này, bạn trai của Diệc Thanh Thi là Tăng Vĩ Kiện!"

Hoàng Lâm nói."

Hoàng Lâm, mình tra được Tăng Vĩ Kiện là bạn trai của Diệc Thanh Thi!

Chúng ta cần phải tìm được anh ta!"

Lãnh Du nói.Nếu Tăng Vĩ Kiện là bạn trai của Diệc Thanh Thi, có phải Tăng Vĩ Kiện cũng là mục tiêu của hung thủ hay là hung thủ gây ra bốn vụ thảm án?

Có phải Triệu Gia Nhân đã bị chính Tăng Vĩ Kiện sát hại?Lãnh Du che điện thoại, nói với Long: "Chúng ta lấy hết mấy bức thư này về xe.

Tôi muốn đọc hết chúng."

Sau đó, cô quay lại phòng tranh.Bình thường họa sĩ hoặc nhiếp ảnh thường lưu tên của mình dưới tác phẩm.

Lãnh Du ngồi xổm nhìn tranh, thấy chữ ký: Quang Lê.Cô cẩn thận quan sát những bức tranh ảnh khác, cũng cùng một người.Lãnh Du nhìn ngày tháng bên trên, năm 2000-2002, cô nhớ rõ ngày tháng và chữ ký.

Sau đó, hai người lái xe về Thành phố Dương.Cô ngồi ở ghế phụ, vừa tính đọc thư, chuông điện thoại reo lên.Cô thấy Hoàng Lâm gọi đến, kinh ngạc, chẳng lẽ thực sự xảy ra chuyện?Hoàng Lâm báo: "Sếp ơi, Tăng Vĩ Kiện vừa gọi điện cầu cứu Cục Điều Tra Liên Bang!"

Lãnh Du mở to mắt, hỏi: "Cái gì?

Anh ta nói sao?"

Hoàng Lâm đáp: "Anh ta nói, tôi là Tăng Vĩ Kiện, xin các người hãy cứu tôi....

Hình như tôi đang bị ai đó theo dõi."
 
Back
Top Bottom