Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao

[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 67: Thông Báo


Việc Tưởng Thiên bị bắt cóc mấy hôm sau đã được truyền trên Weibo.

Dưới sự khống chế của Lý Hồng, nội dung rất hạn chế, tất cả chỉ là thông tin sơ bộ và an ủi.

Nhưng các tay phỏng viên vẫn điên cuồng về nó.Bọn họ cần làm rõ về tất cả chi tiết trong vụ việc, họ dùng rất nhiều cách, ở trước sảnh khách sạn vây kín phóng viên, họ phỏng vấn cả bảo vệ, đến giám đốc khách sạn cũng bị gọi điện quấy rầy.Bọn họ xâu chuỗi lại sự việc rồi đặt tiêu đề gây sốt, dẫn dắt dư luận."

Toàn bộ quá trình Tưởng Thiên bị bắt cóc!

Hải hùng!

Thì ra nguyên nhân là vì........."

"Suýt nữa bị hiếp!

Giới giải trí đại loạn, điểm danh những nghệ sĩ nữ từng bị bắt cóc!"

"Độc thủ phía sau thì ra là anh ta?

Sự việc còn ly kỳ hơn cả phim trinh thám!

Bí ẩn phía sau vụ án bắt cóc Tưởng Thiên!"

Bên truyền thông đều trình bày và phân tích sự việc giống nhau.

Tất cả đều nói Tưởng Thiên bị bỏ thuốc trong tiệc đóng máy, sau đó kẻ bắt cóc bắt nàng vào khách sạn.

Trong lúc đó, trợ lý của nàng đã gọi cho cảnh sát, cảnh sát tiến hành cứu Tưởng Thiên rồi điều tra những người có liên quan, trong đó có Khúc Hổ.Thế nhưng nguyên nhân khiến Tưởng Thiên gặp nạn thì được họ mặc sức phát huy trí tưởng tượng."

Nghe nói, Tưởng Thiên đắc tội với Khúc Hổ nên bị ghi hận......."

"Người biết chuyện lên tiếng Tưởng Thiên được kim chủ bao nuôi."

"Tưởng Thiên vừa debut đã gặp chuyện này có lẽ cô ta vướng vào sóng gió gia tộc."

Những suy đoán phức tạp cùng chân tướng khó phân biệt khiến mọi chuyện rẽ ra nhiều hướng làm cư dân mạng hoang mang.Một vài người đồng cảm với Tưởng Thiên, họ khiển trách kẻ ác, hy vọng Khúc Hổ bị xử phạt đúng tội.

Kẻ cặn bã như này nên sớm biến mất.

Và cũng có người vui sướng khi người gặp hoa, đặc biệt là các antifans của Tưởng Thiên.Antifans nói: "Tục ngữ có câu, nước sông không phạm nước giếng, Tưởng Thiên chắc làm gì rồi nên mới bị như vậy."

"Nếu không phải tất cả những chuyện xảy ra sau khi tiến tổ có liên quan đến Tưởng Thiên đều do Tưởng Thiên làm ra thì đoàn phim cần gì gặp nhiều sóng gió như vậy.

Lẽ nào phong thủy của đoàn phim bất ổn."

"Tưởng Thiên cũng không phải nạn nhân mềm yếu, là minh tinh cô ta không biết tự bảo vệ mình sao, sao ai mời rượu cũng uống chứ?

Bó tay."

Các antifans hận Tưởng Thiên thấu xương còn có không ít antifans chuyên nghiệp thêm mắm dặm muối."

Mấy người nói bậy gì đó, hiện tại nạn nhân là Tưởng Thiên của chúng tôi, nước sông nước giếng gì chứ, tôi thấy các người là nước bẩn thì có!

Cút cút cút!"

"Phong thủy hay không tôi không biết, dù sao chuyện của Khúc Hổ không liên quan đến Tưởng Thiên của chúng tôi, đừng có mơ mà dính đến Tưởng Thiên!"

"Cô ấy tiếp rượu thì mấy người nói không biết bảo vệ mình, cô ấy không tiếp rượu thì các người bảo cô ấy không biết đối nhân xử thế, không biết tạo quan hệ với đoàn phim, miệng là của các người, mấy người muốn nói gì thì nói nhưng cần gì phải bắt nạt Tưởng Thiên của chúng tôi!"

Vì thế hai bên lại mắng nhau, nhiều người vì hóng hớt cũng bị kéo theo, rất nhiều người đứng về phía Tưởng Thiên, không trách mắng người bị hại.

Các antifans nói lời cực đoan, ngược lại khiến Tưởng Thiên được phần đông dân mạng đồng tình.Sau vụ này lượng fans của Tưởng Thiên tăng lên cũng lên hot search nhiều lần.Thật ra cánh nhà báo đăng tin đều có chọn lọc, hầu hết đều bỏ qua Thẩm Tích Nhược và cũng không dám chọc cô.Chuyện này cũng được các fans CP Nhược Thiên chú ý.Siêu topic Nhược Thiên có người đăng tin: "Tôi không biết có nên nói không nhưng tôi là hộ sĩ chăm sóc Tưởng Thiên khi cô ấy nhập viện....

Hiện tại chuyện của cô ấy đã bị tuôn ra, có lẽ tôi cũng có thể nói...... chuyện mọi người nghĩ là thật đó...."

Lời nói mơ hồ nhưng nội dung rõ ràng lập tức có nhiều bình luận đổ dồn bên dưới."

Trời ạ, trời ạ, trời ạ!

Để tôi ra ngoài mua đồ nhắm với mấy lon bia về!"

"Vậy mời bạn ngồi cạnh tôi!

Hàng ghế trống này vẫn còn chỗ!"

"Chuyện này có thật không, cô mau nói đi, tôi muốn nghe lời thật lòng!"

Vì thế chính chủ đã đăng một đoạn văn ngắn trên Weibo."

Tối hôm đó, Tưởng Thiên được đưa đến bệnh viện chúng tôi.

Dù tinh thần còn minh mẫn.

Hôm đó là ngày tôi trực ban, tôi thấy cô ấy được Thẩm tổng ôm vào....

Thiên Thiên đi vào phòng phẫu thuật súc ruột, cô ấy luôn chăm chú đứng xem...

Sáng hôm sau tôi vào phòng kiểm tra thì thấy thì thấy.....

Huhu tôi không dám nói, tôi sợ tôi nói bọn họ sẽ gửi thư luật sư cho tôi!"

Mọi người gấp gáp nói: "Chủ thớt ơi, tôi chỉ muốn vỗ đùi hỏi thớt rằng, thớt đã thấy gì!

Thấy gì vậy!"

"Tôi điên rồi, thớt viết nửa chừng rồi ngừng ai mà chịu được!"

"Tôi đoán chủ thớt bịa thôi!

Chừng nào có bằng cứ thì tụi tôi mới tin!"

Chính chủ đã đăng thẻ công tác ở bệnh viện, là bệnh viện Tưởng Thiên từng nằm.Chính chủ nói: "Nói thì nói, có lẽ hai cô ấy cũng không tìm thấy tên tép riu như tôi đâu.

Khi tôi đến kiểm tra phòng, thấy Tưởng Thiên sắp hôn Thẩm tổng, môi hai người chỉ cách vài centimet!

Lúc ấy Thẩm tổng tựa vào mép giường ngủ, Tưởng Thiên ngồi, cúi đầu xuống."

Chuyện này khiến mọi người náo nhiệt, hưng phấn.Vô số người khóc lóc thảm thiết.

Không ít người vừa khoái vừa lên tiếng kêu mọi người bình tĩnh.

Tuy hành động này rất ái muội nhưng có khi là do chị hộ sĩ nhìn lầm!Nhưng mặc kệ ra sao cũng đủ khiến các fans CP viên mãn."

Trước kia tóc tôi nhiều lắm, từ khi đu CP Nhược Thiên, tóc tôi ngày càng ít, ăn ngọt riết tôi tiểu đường luôn quá........"

"Tôi thỏa mãn thật sự, mấy chị em ơi, kẹo hôm nay ngọt đến mức tôi muốn qua đời!

Ngày này năm sau đưa rượu mừng đến mộ tôi, báo với tôi tên con của hai người, cảm ơn mấy chị em!"

"Thì ra đây là CP thành thật!

Hiện tại tôi đang phê!"

"Đáng tiếc, nếu có ảnh là tốt rồi.....

Huhuhu!

Chị hộ sĩ ơi, vì sao chị kiểm tra phòng không mang theo camera!

Đáng tiếc đáng tiếc!"

Chị hộ sĩ:.............?Mấy hôm nay Tưởng Thiên nghỉ trong nhà, Lý Hồng cũng không sắp xếp công việc cho nàng.

Nàng nằm ở nhà Thẩm Tích Nhược vì bên nhà nàng đang vây kín phóng viên.Tưởng Thiên rãnh rỗi không biết làm gì thì xem TV rồi giống cô vợ nhỏ đợi Thẩm Tích Nhược tan tầm cùng nhau nấu cơm, ăn cơm và ngủ.Sức khỏe của Tưởng Thiên rất yếu, Thẩm Tích Nhược không muốn ảnh hưởng giấc ngủ của nàng nên chia phòng ngủ.Một hôm chiều, Tưởng Thiên nhàm chán lướt siêu topic thấy bên trong náo nhiệt như ăn Tết.Nàng vừa xem vừa cười.Chờ khi Thẩm Tích Nhược về nhà, nàng đưa bài đăng của cô hộ sĩ cho cô xem, cười bảo: "Không ngờ cô hộ sĩ hôm trước suy diễn nhiều vậy."

Thẩm Tích Nhược lại không cười, cầm điện thoại, mở camera canh góc: "Không bằng chúng ta phát chút phúc lợi cho fans nha."

Cô tựa đầu vào vai Tưởng Thiên, cong môi cười, chụp.Tưởng Thiên chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra, cô đã chọn ảnh đăng lên Weibo.Tưởng Thiên kinh ngạc, mau chóng lấy điện thoại ra xem thì thấy Thẩm Tích Nhược Khuynh Thành đăng ảnh kèm với caption: Mạnh khỏe.Trong ảnh, Thẩm Tích Nhược cười còn Tưởng Thiên thì khiếp sợ, há to miệng, đôi mắt to tròn cùng gương mặt đỏ hồng tất cả đều rất hợp với hai chữ mạnh khỏe.Ảnh được đăng lên lập tức bùng nổ.Fans đương nhiên không ngừng chia sẻ, Khương Tử Hi là người chia sẻ đầu: "Bức ảnh này làm tôi nhớ đến bản thân làm bóng đèn ở thành phố X, hôm đó tôi muốn rơi nước mắt luôn.....

Chúc Thiên Thiên và sếp khỏe mạnh, bình an!"

Không bao lâu, Phương Ứng Hứa chia sẻ: "Chúc nữ vương và công chúa hạnh phúc!"

Tiếp theo Uyển Duyệt chia sẻ, cả Thành Việt nửa năm rồi chưa đăng Weibo cũng chia sẻ.Mọi người liên tục chia sẻ làm Tưởng Thiên không dám dùng điện thoại, nàng cảm thấy tay mình như nóng lên.Sao chuyện này giống công khai hẹn hò?Đến lúc này Tưởng Thiên chia sẻ cũng không ổn, không chia sẻ cũng không ổn.Chia sẻ thành thừa nhận hai người đang hẹn hò.

Không chia sẻ thì là giả vờ câm điếc.... cuối cùng nàng vẫn chia sẻ.........Tưởng Thiên nghĩ mãi, nhìn thoáng Thẩm Tích Nhược đang nấu cơm trong bếp.Nàng chia sẻ lại Weibo của Thành Việt.Xem đây cũng không phải thông báo chính thức....

Dù sao nếu thông báo chính thức nhất định phải chia sẻ của Thẩm Tích Nhược.........."

Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, tôi sẽ cố gắng dưỡng thương!

Cũng cảm ơn Thẩm tổng đã quan tâm, chăm sóc!"

Giọng rất đường hoàng.Tưởng Thiên đăng lên, thầm nghĩ sẽ không khiến mọi người hiểu lầm mới yên tâm.Nàng vừa đăng Weibo xong Lý Hồng bỗng gọi đến: "Thiên Thiên hai người công khai hẹn hò?

Chị còn chưa chuẩn bị phương án xong mà!"

Tưởng Thiên vội giải thích: "Chị xem Weibo của em đi, em đâu có công khai hẹn hò, này đâu giống công khai, em không có yêu đương!"

Lý Hồng: "Nhưng chị thấy Thẩm tổng thì đang trong trạng thái yêu nồng cháy."

Tưởng Thiên: "Không đúng không đúng!

Chị ấy, chị ấy đăng chơi thôi........."

Lý Hồng: "À, vậy giờ chị mặc kệ, nếu em muốn công khai thì phải nói trước với chị."

Tưởng Thiên đồng ý, Lý Hồng hỏi thăm sức khỏe của nàng bảo nàng đừng lo dư luận trên mạng rồi gác máy.Tưởng Thiên cũng thở phào, gác máy, đặt điện thoại bên cạnh.Sau cổ chợt lạnh, nàng quay đầu vừa thấy suýt hét lên.Thẩm Tích Nhược cúi đầu, tựa vào cổ nàng, khẽ cắn.Khoảng cách này rất gần, nàng thấy rõ ánh mắt gian xảo, đèn nén dục vọng của Thẩm Tích Nhược."

Chị làm gì vậy?"

Giọng Tưởng Thiên."

Vừa rồi chị nghe em bảo không yêu đương?"

Đuôi mắt Thẩm Tích Nhược hẹp dài quyến rũ.Giọng cô như sóng biển, vỗ nhẹ vào tai người nghe.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 68: Đồng Minh


Tưởng Thiên rụt người về sau, vùi mình vào sô pha, lắc tay nói: "Em không có, em chỉ ứng phó với chị Lý thôi!"

Thẩm Tích Nhược chăm chú nhìn nàng.

Ánh mắt cô nguy hiểm như thứ gì đó chiếu vào mắt nàng.Đẹp thì đẹp nhưng cũng rất đáng sợ.Tưởng Thiên nhìn một lúc rồi nhảy xuống sô pha, chạy trên thảm nhung lao vào phòng.Căn hộ của Thẩm Tích Nhược có ba phòng hai sảnh, một phòng là thư phòng luôn được khóa kín, Tưởng Thiên cũng chưa từng đi vào.Nàng vội chạy đến cạnh thư phòng, bất ngờ phát hiện hôm nay cửa không khóa nên mở cửa chui vào trong.Thẩm Tích Nhược đứng ngoài phòng, cất cao giọng nói: "Em căng thẳng như vậy làm gì, chị cũng không ép em."

Tưởng Thiên yên lặng nắm chốt cửa, không biết nên làm gì, vừa rồi nàng chỉ chạy bừa vào mà bây giờ nghe Thẩm Tích Nhược nói vậy, nàng cũng không biết đáp lại thế nào.Nàng không biết nói gì đành im lặng không đáp.Giọng Thẩm Tích Nhược vẫn dịu dàng như nước, chậm rãi nói: "Chị biết nỗi lòng của em, em cũng hiểu tình cảm của chị.

Chúng ta giống bây giờ cũng rất tốt, chị sẽ không ép em nên Thiên Thiên đừng sợ."

Tưởng Thiên khàn khàn đáp lại: "......Là do em không tốt."

Thẩm Tích Nhược bật cười hỏi: "Sao em lại không tốt?"

Tưởng Thiên không biết nên nói từ đâu, đành giải thích: "Em cảm thấy mọi vấn đề đều do em.

Nếu không phải em sợ xác định quan hệ thì có thể chị sẽ càng vui hơn.........."

Thẩm Tích Nhược lại lắc đầu, cách vách cửa, Tưởng Thiên vẫn nghe thấy tiếng cười khẽ cưng chiều và bất đắc dĩ."

Đó không phải là lỗi của em, những chuyện mà em trải qua cũng không phải là lỗi của em.

Thiên Thiên à, em không biết em đã mang đến cho chị sự can đảm, niềm tin vào cuộc sống này nhiều đến đâu nên em đừng cảm thấy mình sai."

Tưởng Thiên xúc động khi mình được nâng niu trong lòng.Thẩm Tích Nhược tiếp tục: "Vì em mà chị mới đến đây."

Vì em nên chị mới trọng sinh.Em là mục tiêu, là khát vọng và chấp niệm mà chị hướng đến.Cách vách cửa, hai người tựa vào cửa, kể ra nỗi niềm luôn chôn giấu."

Em cảm thấy chị giỏi lắm, Tích Nhược, hơn nữa chị còn rất thương em."

"Chị thương em vì em xứng đáng.

Em không biết ưu điểm của em nhiều ra sao."

"Tích Nhược, về sau.... hai đứa mình, chị tính thế nào?"

"Chuyện về sau ai mà biết được, không bằng mình cứ như vậy trước nha?"

"Dạ......"

Nói rồi, Tưởng Thiên mở cửa phòng.Thẩm Tích Nhược đứng ở cửa, khoảng cách hai người rất gần, thấy nàng ra, Thẩm Tích Nhược cong môi cười.Sau đó, Thẩm Tích Nhược quẹt chóp mũi Tưởng Thiên: "Con bé nghịch ngợm này."

Tưởng Thiên cười, trong mắt lấp lánh, ngẩng đầu nhìn người trước mặt chỉ cảm thấy nhìn sao cũng không đủ.Nàng giơ hai tay ra muốn ôm, đôi môi cong lên muốn cười.Thẩm Tích Nhược đơ người, Tưởng Thiên không đề phòng như này rất đáng yêu làm cô không thể kháng cự.Cô ôm lấy Tưởng Thiên, vùi đầu nàng vào ngực mình, đưa tay xoa tóc nàng.Tưởng Thiên cũng ngoan ngoãn vùi lòng Thẩm Tích Nhược.Hai người ôm thật lâu, tâm trạng cũng bình tĩnh.Cô buông Tưởng Thiên ra, ngón tay xoa từ tóc dài rũ bên má nàng, ánh mắt mềm ấm nhìn Tưởng Thiên: "Mình đi ăn cơm thôi em."

Tưởng Thiên ngại ngùng gật đầu, chủ động kéo tay Thẩm Tích Nhược.Mười ngón tay đan nhau, chỉ đi vài bước từ thư phòng đến phòng bếp mà Tưởng Thiên cũng thấy nóng.Mặt nàng hồng hồng ngồi trước bàn ăn, giây lát đã bị đồ ăn muôn màu muôn vẻ thu hút: "Oa!

Trông ngon quá!"

Ở giữa bàn đặt một chiếc nồi gang, trong nồi nấu canh cá diếc nóng hổi, nước súp màu trắng sữa đang sôi nổi bong bóng sau đó vỡ tan thành các bọt nước làm mùi hương thoang thoảng bay trong không khí ấm áp.Bên cạnh là món đậu hũ chiên sốt tương đỏ, thịt bò phi lê cùng ớt chuông xanh, đỏ, và món chay sen xào rau củ cùng món súp cà chua nấm.Đây là những nguyên liệu đơn giản trong nhà nhưng mỗi món đều sắc hương đầy đủ.Tưởng Thiên gấp gáp cho đậu hũ vào miệng, lớp da giòn phần đậu hũ mềm hòa quyện cùng nước sốt.Thịt bò phi lê tươi ăn vào mềm thơm.

Món chay cũng đậm đà hương vị mang lại dư vị vô tận của những nguyên liệu cơ bản, ăn cùng với canh cá diếc là sự kết hợp tuyệt vời."

Ngon quá..........."

Tưởng Thiên gắp một miếng lớn cho vào miệng.Nàng đang ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.Thẩm Tích Nhược lập tức nghiêm túc, cô đi đến cửa nhìn qua mắt mèo rồi quay đầu nói với Tưởng Thiên: "Cô bạn của chị đến, Thiên Thiên cho cô ấy vào nhé?"

Cô như đang hỏi chủ nhà làm Tưởng Thiên nghe thấy đỏ mặt, không đáp chỉ gật đầu.Vì thế Thẩm Tích Nhược mở cửa, người còn chưa thấy mà đã nghe thấy tiếng: "Bây giờ bà chị vừa tan làm là chạy về nhà luôn hả?

Tôi đến công ty tìm cũng không thấy bà chị ở đâu.

Sao ở đây có thêm cô em nè?"

Tưởng Thiên nhìn thấy một cô gái tóc dài mắc áo da giày bò bước vào nhà.Cô nàng cởi giày bò, mái tóc đỏ rủ xuống, che đi mặt nàng nhưng vẫn thấy được chiếc mũi thẳng cùng bờ môi đỏ tươi.Kiểu makeup này rất dễ được chú ý vào mùa đông.Tưởng Thiên chăm chú nhìn người mới đến.

Nàng rất thích ngắm mỹ nữ, cảm thấy mỹ nữ là tài nguyên của thế giới, các cô nên thường đăng ảnh hoặc hay dạo phố để mọi người cùng ngắm.Thẩm Tích Nhược trả lời cô nàng: "Nhà tôi có khách, cậu nhỏ giọng chút."

Người nọ ngừng tay, từ từ buông giày, mang dép vào rồi nhìn thoáng phòng khách.Vừa lúc Tưởng Thiên đứng ở phòng khách chuẩn bị nghênh đón cô bạn của Thẩm Tích Nhược.Tưởng Thiên đưa tay, chào hỏi: "Chào chị, em tên Tưởng Thiên."

Người nọ nhướng mày, cười nói: "Chà chà, không ngờ tiểu thư nhà họ Thẩm mà cũng kim ốc tàng kiều!

Chào em, chị là bạn thân của Thẩm Tích Nhược, chị tên Lâm Hoán."

Tưởng Thiên: "Em có nghe Tích Nhược nhắc về chị, chị ngồi đi."

Lâm Hoan bật cười, cầm túi, quyến rũ đi vào: "Vừa nhìn đã thấy giọng điệu của bà chủ nhà rồi.

Đại tiểu thư ơi, việc này cậu làm đỉnh lắm nha."

Lâm Hoán đi đến, đưa tay về phía Tưởng Thiên, cánh tay nàng quấn lấy cổ Tưởng Thiên, nói với Thẩm Tích Nhược: "Tôi nói này, cậu bắt cóc cô em ngoan này hồi nào vậy, còn không thèm phát kẹo mừng cho tôi làm tôi buồn lắm đó!"

Thẩm Tích Nhược treo áo khoác của Lâm Hoán lên cửa xong, thấy cánh tay của Lâm Hoán đặt lên vai Tưởng Thiên đang không ngừng lộn xộn, ánh mắt sắc bén nhìn nói: "Lâm Hoán đừng trêu em ấy, em ấy hay ngại lắm."

Lâm Hoán nhanh chóng dịch đến dịch lui trên vai Tưởng Thiên, trêu: "Cậu sợ cái gì, em ấy cũng không phải đồ sứ mà không cho tôi chạm vào?"

Thẩm Tích Nhược đáp: "Sợ cậu một phát ăn luôn bé."

Tưởng Thiên tiếp lời: "Vậy thì không ổn đâu, sẽ bị đau bụng đó."

Lâm Hoán nhìn hai người, vỗ tay cười lớn: "Hai người được lắm!

Rất ăn ý!

Oh!

Đang ăn cơm hả cho tôi xin đôi đũa nha!"

Thẩm Tích Nhược yên lặng vào bếp lấy thêm đôi đũa cùng chén cơm đưa cho nàng.Lâm Hoán gắp đồ ăn cho vào miệng, nhấm nháp một lúc mới nói: "Là hương vị của đại tiểu thư.

Lợi hại thật!

Cậu vừa lên được phòng khách xuống được phòng bếp!"

Nàng chọc chọc Tưởng Thiên bên cạnh: "Đây là good girl, em phải trân trọng cậu ấy nha em dâu."

Tưởng Thiên bị nàng trêu đỏ mặt.Ăn xong, Tưởng Thiên cảm thấy mình như tôm luộc bị Lâm Hoán trêu đến nóng người.Chờ khi Lâm Hoán ăn xong, lấy khăn ướt lau miệng, nói muốn vào nhà vệ sinh thoa lại son.Thẩm Tích Nhược không nhịn nổi, kéo nàng lại: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Lâm Hoán bật cười: "Thì chuyện của Thẩm gia.

Dạo này tôi thấy hình như Thẩm Tích Chu đang làm gì đó, mọi người phải cẩn thận, còn Thẩm Bác thì vừa đi Đức, không biết có liên quan đến kế hoạch của cậu không."

Thẩm Tích Nhược nhíu mày suy nghĩ.Tưởng Thiên nghe thấy lo lắng, cả người vừa nóng vừa lạnh.Thẩm gia rất khó đối phó mà đồng minh Lâm Hoán này.... trông không đáng tin!Thẩm Tích Nhược trầm tư một lúc, cười nói: "Ông ta trúng chiêu rồi."

Những lời còn lại, cô kéo Lâm Hoán vào thư phòng bàn, để lại Tưởng Thiên ngồi trong phòng khách.Tưởng Thiên nhàm chán bấm điều khiển TV, trong lòng vẫn lo lắng nên đi đến cửa thư phòng nghe lén.Cửa phòng khép hờ nên nàng chỉ nghe thấy nội dung đứt quãng."

Giải trí Khuynh Thành.... không đủ..... tài chính.... chuẩn bị..... phá sản....."

Những lời này là do Thẩm Tích Nhược nói.Tưởng Thiên lập tức hoảng hốt, ngồi lại trên sô pha, không dám nhúc nhích.Thẩm Tích Nhược nói vậy là sao?

Giải trí Khuynh Thành sắp phá sản?Tưởng Thiên cảm thấy mình nên có một phần trách nhiệm.Nếu Thẩm Tích Nhược có thể phá sản vậy mình phải phụ trách nuôi gia đình, phải chăm sóc Thẩm Tích Nhược!

Nàng nhất định phải chăm Thẩm Tích Nhược thật tốt!Thù lao nàng đóng phim khoảng hai mươi vạn, nàng phải đưa Thẩm Tích Nhược xoay sở!Nghĩ đến cảnh giúp được Thẩm Tích Nhược, trong lòng Tưởng Thiên vui sướng!Cuối cùng thì một sinh viên vừa tốt nghiệp như mình cũng có thể bao nuôi được Thẩm tổng!

Tiến lên Thiên Thiên ơi!
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 69: Giải Cứu


Tưởng Thiên lặng lẽ ngồi lại trên sô pha, bất an xem TV.

Mình nên hành động thế nào để Thẩm Tích Nhược cảm nhận được mình quan tâm và yêu thương chị đây?

Chị có lòng tự trọng cao, dù công ty thật sự phá sản cũng sẽ không nói với mình mà còn giấu đi.Hay là mình giả vờ nghe lời nhưng sau lưng thì chuyển toàn bộ tiền của mình cho chị?

Hoặc là mình sẽ tặng quà dùng cách này để nói mình cũng có thể nuôi được chị!Phá sản không đáng sợ chỉ cần chúng mình có nhau.Tưởng Thiên càng nghĩ càng cảm động.

Một mình đi đến thế giới này, nàng gặp được Thẩm Tích Nhược cùng chị trải qua nhiều sóng gió, khó khăn vượt qua đến bây giờ yên ổn thì lại sắp phá sản.Nàng nhất định phải ở bên Thẩm Tích Nhược, dùng sức của mình, giúp đỡ chị, bảo vệ lòng tự trọng của chị để chị cảm nhận tấm lòng son của mình.Tưởng Thiên nghĩ, không nhịn được muốn hét: "Tích Nhược ơi, xông lên đi!

Em sẽ mãi là hậu phương của chị!"

Tưởng Thiên suy diễn phong phú, khi quay đầu, thấy Thẩm Tích Nhược và Lâm Hoán bước ra, nàng lập tức nghiêm mặt.Tưởng Thiên quan sát sắc mặt của cả hai thấy cũng không có vấn đề gì, Lâm Hoán vẫn ngã ngớn còn Thẩm Tích Nhược thì lạnh lùng."

Đi đi, tôi không tiễn."

Thẩm Tích Nhược nói với Lâm Hoán rồi đẩy cô đi."

Nè nè... người ta cùng cậu ngắm trời ngắm sao, khi đó cậu còn gọi người ta là bé Hoán Hoán, một hai bảo người ta ở nhà cậu.

Bây giờ thì đẩy người ta đi.

Haiz, chỉ nghe người mới cười đâu nghe người xưa khóc, trái tim của đại tiểu thư sao mà lạnh quá!"

Lâm Hoan bắt đầu diễn xuất.

Nàng như con cá trượt từ chỗ Thẩm Tích Nhược đến chỗ Tưởng Thiên.Tưởng Thiên lập tức ngồi thẳng, nàng cảm thấy mình cần đứng đắn trước mặt Lâm Hoán bằng không sẽ theo nhịp của nàng.Lâm Hoán quả nhiên xà đến trước mặt Tưởng Thiên, bí ẩn gọi: "Em gái ơi."

Tưởng Thiên: "Chào....

Chào chị bé."

Lâm Hoán: "Hihi, em dẻo miệng thật.

Chị có chuyện muốn hỏi em, quan hệ của em và Thẩm Tích Chu là gì vậy?"

Tưởng Thiên ngẩn người, vội nhìn Thẩm Tích Nhược.

Thẩm Tích Nhược gật đầu, ý bảo nàng nói thật.Vì thế, Tưởng Thiên kiên quyết nói: "Em ghét anh ta lắm, anh ta là tên cặn bã!

Em không có quan hệ gì với tên cặn bã đó, về sau cũng sẽ không!"

Lâm Hoán cũng nghiêm túc nói: "Hận thằng nhóc đó thì phải chơi chị nó!

Chị ủng hộ em, em Thiên Thiên, em nhất định phải bền lâu với bà chị của chị để nó tức chết."

Nói rồi Lâm Hoán vỗ tay, đứng lên, cầm quýt trên bàn, vừa lột vỏ vừa rời đi.Nàng lột vỏ xong, ném xuống đất, Thẩm Tích Nhược nhíu mày gọi: "Nhặt lên rồi đi!"

Lâm Hoán rời đi, cho quýt vào miệng: "Ngọt quá, bye nha, cảm ơn đã mời tôi ăn cơm!"

Thẩm Tích Nhược đóng cửa lại, thấy Tưởng Thiên đang quét vỏ quýt.Thẩm Tích Nhược lấy chổi lại nói: "Để chị quét cho."

Tưởng Thiên không tranh với cô, chỉ đi theo sau Thẩm Tích Nhược, cẩn thận hỏi: "Lâm Hoán nói vậy là sao?"

Thẩm Tích Nhược nhíu mày, nhìn nàng: "Em cứ kệ cậu ta có ý gì, nhỏ khùng lắm, lơ đi là được."

Tưởng Thiên: "Dạ."

Nàng quan sát biểu cảm của Thẩm Tích Nhược, thấy không có gì khách thường thì ủ rũ.Lâm Hoán có ý gì đây?

Chắc là đang hỏi mình, nếu Thẩm Tích Nhược không đấu lại Thẩm Tích Chu, bị đối phương làm phá sản thì mình phải làm sao!Lâm Hoán chắc chắn đang cổ vũ mình phải hạnh phúc với Thẩm Tích Nhược để bản thân chuẩn bị tâm lý!Trong truyện, Thẩm Tích Chu không làm việc nhưng lại là nam chính nên rất có năng khiếu kinh doanh, sau đó còn kế thừa sản nghiệp của Thẩm gia.Hiện tại, Thẩm Tích Nhược chắc chắn không thể vặn ngã Thẩm Tích Chu và Thẩm Bác trừ phi cô biết những chuyện tiếp theo xảy ra thì mới có thể!Nhưng Thẩm Tích Nhược là một bá tổng bình thường, sao có được năng lực đó?Tưởng Thiên càng nghĩ càng buồn, nàng nhìn Thẩm Tích Nhược, chị vì để mình không lộ u sầu nên gương mặt cố gắng bình thường.

Dù mình có hỏi gì, sắc mặt chị cũng không đổi........Thật ra, nàng biết, trong lòng Thẩm Tích Nhược đã sóng to gió lớn thế nào.....Thẩm Tích Nhược quét nhà xong, dẹp chổi, bỗng nhiên được ôm từ phía sau.Hương thơm của Tưởng Thiên thoang thoảng, nóng hỏi như thỏ con.Cô cúi đầu, dịu dàng xoa bàn tay đang vây lấy mình: "Sao vậy em?"

Tưởng Thiên im lặng, siết chặt eo cô.Eo của Thẩm Tích Nhược rất nhỏ, một tay ôm hết nhưng lại săn chắc, cảm giác xuyên qua lớp áo lông khiến người ta dễ chịu.Tưởng Thiên vùi mặt vào cổ cô, hít sâu mùi hương trên người cô, thầm quyết tâm:Kể từ ngày mai, mình sẽ gánh vác trách nhiệm để Thẩm Tích Nhược trải nghiệm cảm giác được bao nuôi!Hôm sau, Thẩm Tích Nhược vẫn đi làm như thường ngày, trước khi đi, cô đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Tưởng Thiên.Bữa sáng là sandwich với trứng chiên vàng đều, mặt bánh được phết một lớp bơ tự làm kèm theo ly sữa.Tưởng Thiên ăn xong, mở trang mua sắm online, đặt mua rất nhiều món.Nàng mua gạo, mì, rau củ, trái cây và nhiều nguyên liệu khác.Nàng thầm nghĩ những món này sẽ không khiến Thẩm Tích Nhược phát hiện ra sơ hở.Mua xong, Tưởng Thiên mặc quần áo, nàng giấu mình trong khăn quàng, khẩu trang và áo khoác.

Nàng đi đến trung tâm mua sắm gần nhà, mua quà cho Thẩm Tích Nhược.Nàng không mua những món số lượng có hạn nhưng ít ra sẽ mua một vài món thể hiện hữu dụng sau khi Thẩm Tích Nhược phá sản.Tưởng Thiên mua xong, vừa nghĩ đến việc tối nay nên nói thế nào với Thẩm Tích Nhược vừa vào nhà hàng ở thương xá ăn trưa.Nàng chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một tên đàn ông trước mặt mình.Là người rất quen thuộc còn mang theo một cô gái ngồi đối diện mình.Nhà hàng Âu này mang phong cách lịch sự, trang nhã mà tên đàn ông mang giày da mặc đồ vest lại là Thẩm Tích Chu!Tưởng Thiên nhìn kỹ mới xác nhận là Thẩm Tích Chu mà nàng không nhận ra người đi cạnh hắn.

Tuổi tác cô gái còn trẻ, mặc đồ công sở.Tưởng Thiên thu mình lại, vờ cúi đầu ăn cơm nhưng hai tai lại vểnh lên nghe bàn bên kia nói chuyện.Thẩm Tích Chu nói: "Có phải em chưa từng đến chỗ xa hoa như này không?"

Cô gái rụt rè, gật đầu: "Dạ phải, Thẩm tổng, sao anh lại hẹn tôi ra đây?"

Thẩm Tích Chu: "Khoan nói về chuyện này, ăn cơm trước đã.

Em ăn beef steak muốn chín bao nhiêu?"

Cô gái: "À, tôi không quen mấy món này....

Anh hiểu vậy anh gọi đi."

Thẩm Tích Chu: "Beef steak tiệm này cũng ngon nhưng được cái là bò Tomahawk Úc.

Lần sau tôi dẫn em đi ăn bò Osaka cao cấp dùng với rượu vang đỏ Cabernet Sauvignon.

Em ở quê hẳn chưa ăn mấy món này, đừng khách sáo, sau này còn có cơ hội."

Cô gái: "Thẩm tổng, tôi vừa nhậm chức chưa đến một tháng, anh tốt với tôi như vậy, có phải... công tác có việc cần làm không?"

Thẩm Tích Chu: "Không đâu, chỉ là, khi em làm đổ cà phê lên người tôi thì tôi đã nhớ rõ em."

Tiếp theo là một tràng bá đạo tổng tài trong ngôn tình, Tưởng Thiên nghe thấy ớn lạnh.Rõ ràng Thẩm Tích Chu đang nhử nhân viên nữ của công ty mình mà cô gái đáng thương kia lại chẳng hay biết gì.Tưởng Thiên oán hận cho thịt dê vào miệng, vừa ngước mắt đã thấy cảnh khiến nàng nhíu mày.Dưới bàn, Thẩm Tích Chu đang xoa đùi cô gái.Cô này bị dọa lui về bên cạnh: "Thẩm tổng.... anh đang đụng tôi!"

Thẩm Tích Chu nắm chặt đùi nàng không buông, cợt nhã nói: "Đám phụ nữ các em không phải thích kiểu ỏng ẹo vậy sao?"

Cô gái rơi nước mắt, đáp: "Thẩm tổng!

Không phải vậy, anh đừng nói tôi như vậy, tôi đã có bạn trai...."

Thẩm Tích Chu: "Vậy thì từ hôm nay trở đi, bạn trai của em là tôi, có vui không?"

Cô gái bật khóc, run rẩy muốn phục vụ giúp đỡ, ngập ngừng nói: "Giúp... giúp tôi với...."

Có cậu phục vụ đi về phía này, đã bị đồng nghiệp ngăn lại, lắc đầu, ý bảo không cần xen vào.Thẩm Tích Chu mỉm cười.Hắn nhịn lâu rồi mới ra tay với nhân viên trong công ty.

Dạo này công ty xuống dốc, thanh danh của hắn bị hủy, tất cả phụ nữ tránh hắn như tránh tà.Dù hắn mang danh là thiếu gia nhà họ Thẩm nhưng đám phụ nữ luôn vây quanh hắn cũng lơ hắn làm hắn tức giận.

Bây giờ gặp được một cô nhân viên ngây thơ mới nhậm chức, hắn đương nhiên phải ra tay.Dù sao, chỉ cần làm chuyện này ở chỗ công cộng thì người khác sẽ nghĩ: "Là cô ta dụ dỗ Thẩm tổng."

Sẽ không ai cứu cô nàng, cuối cùng cô ta phải chịu đựng, khuất phục là món hàng của mình.Thẩm Tích Chu liếm môi, ánh mắt đáng khinh nhìn cơ thể cô nhân viên.

Hắn hưởng thụ cảm giác con mồi run rẩy, giãy giụa."

Tên ngốc này, buông tay cho tôi!"

Nào ngờ, có ly rượu đổ từ đỉnh đầu hắn xuống.Thẩm Tích Chu ngơ ngác ngẩng đầu thấy đôi mắt khiến hắn không quên.Sao lại là cô ta?Không chờ hắn hỏi, cô nhân viên cũng hất nước chanh lên mặt hắn.Tất cả khách trong nhà hàng đều nhìn về phía này, kinh hô.Tưởng Thiên đập vỡ ly thủy tinh, nàng cầm mảnh vỡ đặt ngay họng Thẩm Tích Chu.

Động tác nhanh nhẹn, tay cũng ổn định như muốn cắt cổ hắn.Đôi mắt nàng lạnh lẽo, hung ác nhìn Thẩm Tích Chu khiến hắn rợn người: "Buông tay ra!"
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 70: Dũng Cảm Xông Pha


"Trời ạ!

Sao phục vụ chỉ đứng xem?"

"Chuyện gì vậy, cái cô đó sao trông quen quá...."

"Báo cảnh sát chưa, có ai báo cảnh sát chưa?"

Tưởng Thiên nghe người xung quanh bàn tán không giao động, mảnh vỡ vẫn đặt trên cổ Thẩm Tích Chu.Sắc mặt Thẩm Tích Chu hết trắng rồi đỏ như cầu vồng.Hắn có nằm mơ cũng không ngờ lại gặp Tưởng Thiên ở đây mà nàng còn không phân phải trái đã làm vậy với hắn.Hắn gầm giọng, bỏ tay khỏi đùi, đặt lên bàn, nói với Tưởng Thiên: "Đừng ầm ĩ ở đây, cô buông tay ra!"

Tưởng Thiên nhìn hắn cười lạnh, tay vẫn nắm chặt ly chỉ là đã để xa Thẩm Tích Chu một chút.Quần chúng xung quanh bàn tán nhưng lại không có ý giúp đỡ, cả phục vụ cũng thờ ơ chỉ gọi bảo vệ.Thẩm Tích Chu cao 1m87, là thanh niên cường tráng, Tưởng Thiên muốn đối phó hắn đương nhiên sẽ không buông vũ khí duy nhất này.Ít nhất cầm nó, Thẩm Tích Chu sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.Vì thế, Tưởng Thiên cầm mảnh vỡ, nói với cô nhân viên đang ngơ ngác: "Cô có ổn không?"

Cô gái gật đầu, do dự nhìn Tưởng Thiên: "..........Cảm ơn cô."

Tưởng Thiên gật đầu đáp lại: "Vậy cô mau về đi."

Cô gái vẫn còn băn khoăn, sợ hãi nhìn sắc mặt tái mét của Thẩm Tích Chu.Tưởng Thiên mỉm cười đáp: "Anh ta không dám làm gì đâu, cô về đi hoặc có thể để số liên lạc của cô lại, tôi sẽ liên lạc với cô."

Tuy cô gái còn đang ngơ ngác nhưng nàng vẫn đưa số của mình cho Tưởng Thiên.Tưởng Thiên nhận lấy, không lấy điện thoại ra lưu mà cho vào túi.Cô gái rời đi, Thẩm Tích Chu nhìn Tưởng Thiên, sắc mặt như đèn Led hết trắng rồi đỏ còn có màu nâu và xanh vì giận."

Cô rốt cuộc muốn gì, Tưởng Thiên!"

Thẩm Tích Chu gằn giọng như muốn phát điên.Đáng tiếc, bây giờ hắn chỉ là thùng rỗng kêu to.

Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ với mãnh vỡ trong tay Tưởng Thiên.Người xung quanh thấy cô gái kia khóc thì phát hiện chuyện không đơn giản bắt đầu thảo luận.

Vừa rồi Thẩm Tích Chu quấy rối cô nàng, không ai nhìn thấy nhưng bây giờ cô rời đi, mọi người có thể mặc sức tưởng tượng Thẩm Tích Chu chắc chắn đã làm gì đó khiến cô nhân viên không vui."

Vậy cuối cùng chuyện là sao?

Vì sao cô này lại giúp cô nhân viên kia?

Hai người là bạn sao?"

"Tôi tìm thấy rồi!

Cô này hình như là minh tinh.

Khó trách tôi thấy quen mắt lắm, lúc trước tôi có xem quảng cáo của cô ta, cái quảng cáo mà lặp đi lặp lại ấy nên nhớ rõ lắm!"

"Thật sự là cô ta, hình trên mạng cũng không đẹp bằng ngoài đời."

Bảo vệ đến, lịch sự yêu cầu Tưởng Thiên buông mảnh vỡ xuống."

Cô à, cô bỏ mảnh vỡ xuống đi, không cần làm người khác bị thương, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."

Bảo vệ cho rằng đây là vụ hành hung nên căng thẳng ứng phó nhưng không ngờ bọn họ dứt lời, Tưởng Thiên đã ném mảnh vỡ xuống.Sau đó, trong ánh mắt bàng hoàng của mọi người, Tưởng Thiên kéo ghế ngồi đối diện Thẩm Tích Chu."

Cô ơi, bây giờ có lẽ cô nên rời khỏi đây để bình tĩnh......."

Tưởng Thiên cười với bảo vệ: "Tôi đang rất bình tĩnh, kẻ không bình tĩnh chính là anh ta.

Tôi có việc muốn nói với anh ta, chúng tôi là người quen."

Bảo vệ nghiêm túc nhìn Thẩm Tích Chu: "Lời cô ấy là thật sao anh?

Anh và cô đây là người quen?"

Thẩm Tích Chu muốn lật bàn mắng, quen cái búa!

Ông với nhỏ là kẻ thù!Nhưng vì giữ hình tượng, hắn không dám làm vậy, vốn dĩ hôm nay bị uy hiếp đã ảnh hưởng đến hình tượng tổng tài của hắn, bây giờ mà nổi điên thì chỉ có thảm.Thế là hắn cắn răng, nhìn Tưởng Thiên, gật đầu.Bảo vệ thấy khó tin.

Nếu là người quen sao cô em lại muốn đâm mãnh vỡ vào họng anh ta?Nhưng bọn họ đã được đào tạo, sẽ không tò mò chuyện của khách nên quay lại vị trí, quan sát hai người sợ cả hai nổi điên đánh nhau.Tưởng Thiên vẫy tay, cười gọi phục vụ: "Cho tôi ly nước."

Sau đó nàng hưng phấn, cầm nĩa, ăn phần beef steak chưa ai dùng.Thẩm Tích Chu bị hành động của nàng làm ngơ ngác, hắn không hiểu nàng có ý gì đành nén giận, rầm: "Cô đến tột cùng muốn làm gì?"

Tưởng Thiên nói: "Tôi chỉ muốn đến đây ăn trưa, ai ngờ anh lại chạy đến trước mắt tôi, phá hỏng tâm trạng tôi."

Thẩm Tích Chu nghiến răng, trước mặt nhiều người, hắn không thể làm gì nàng: "Vì sao cô luôn thích xen vào việc của người khác?

Tôi làm gì thì liên quan gì đến cô?

Cô là ai của tôi mà thích quản tôi vậy?"

Tưởng Thiên ngạc nhiên nói: "Bây giờ là xã hội pháp trị, rõ ràng anh quấy rối phụ nữ mà còn không thích tôi làm việc tốt sao?

Anh là người rừng mới xuống núi hay sao mà không biết quấy rối tình dục sẽ bị bắt?"

Thẩm Tích Chu bị nàng mắng muốn phun máu.Tưởng Thiên lại ăn ngon, uống nước xong, nàng thỏa mãn khen: "Oa..... ngon quá."

Thẩm Tích Chu bị nàng chọc giận, muốn đứng lên rời đi.Tưởng Thiên lại bảo: "Anh tốt nhất đợi chút?"

Thẩm Tích Chu thắc mắc hỏi: "Đợi gì?"

Tưởng Thiên nhìn về phía cửa, cười.Thẩm Tích Nhược mặc áo khoác lông dê màu xám vội bước vào.Thẩm Tích Chu: ".....

Chị ta đến đây làm gì?"

Thẩm Tích Nhược đi đến cạnh Tưởng Thiên, cô quan sát nàng thấy nàng không sao còn đang hào hứng mới thở phào.Tưởng Thiên dang hai tay, Thẩm Tích Nhược hiểu ý, ôm nàng vào lòng, thì thầm: "Em có sao không?"

Tưởng Thiên lắc đầu: "Em không sao, chị không biết đâu vừa rồi em ngầu lắm."

Thẩm Tích Nhược cưng chiều nhìn nàng, cười: "Không cần xem, chị cũng biết em ngầu nhất."

Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược ngọt ngào làm người ta không xen vào được.Hai người càng ngọt ngào, ân ái, Thẩm Tích Chu càng đau mắt, hắn nổi giận quát lên: "Hai người sao có thể vô sỉ như vậy?

Ở đây là chỗ công cộng!"

Tưởng Thiên cười lạnh đáp: "Ha!

Anh còn nhớ đây là chỗ công cộng hả?

Vừa rồi khi quấy rối nhân viên công ty mình sao không thấy anh nhớ đi?"

Nàng vừa dứt lời, mọi người vây quanh đã hô lên: "Trời!

Thì ra là vậy!"

"Tôi đã bảo nếu không phải quấy rồi thì ai mà khóc dữ vậy!"

"Cô bé hồi nãy đáng thương quá, tên này đúng là không phải người!"

Có người nhận ra Tưởng Thiên, vỗ tay khen ngợi:"Tưởng Thiên làm tốt lắm!

Tưởng Thiên, cô vừa đẹp vừa ngầu!"

"Thiên Thiên lợi hại nhất, tấn công tên khốn đó trông ngầu lắm!"

Tưởng Thiên mỉm cười, làm hành động ngã mũ cảm ơn mọi người.Mặt của Thẩm Tích Chu đen như đích nồi.Hắn lớn chừng này chưa bao giờ mất mặt như hôm nay!Mọi người vây quanh hắn luôn chiều hắn, nghe lời hắn, nịnh nọt hắn.

Hắn như hoàng tử cao ngạo không ai dám động đến hắn.Bây giờ thì sao?Khách của nhà hàng này thuộc giới thượng lưu, bọn họ đang phỉ nhổ, căm ghét hắn.Tuy hắn không quen bọn họ nhưng hắn không chịu đựng được ánh mắt họ nhìn mình.Nghe xem, bọn họ đang mắng hắn thế nào?"

Đồ khốn không biết xấu hổ!"

"Đồ tinh trùng lên não, anh không phải đàn ông mà là xúc vật!"

"Đúng là kẻ bại hoại!"

"Ghê tởm quá đi mất!"

Thẩm Tích Chu không nhịn được.Hắn nhớ đến lúc trước, chuyện của mình bại lộ, đám dân mạng cũng mắng mình như vậy.Bọn họ mắng hắn bao lâu, hắn nổi điên bấy lâu.

Hắn chưa từng bị mắng nhiều như thế.

Những tiếng mắng chửi khiến hắn phát điên muốn tra tấn hết tất cả.Tiếng mắng chửi không khiến Thẩm Tích Chu ăn năn mà chỉ càng khiến hắn hận Tưởng Thiên và cả Thẩm Tích Nhược đang đổ dầu vào lửa.Bây giờ cũng cùng hoàn cảnh, cùng là hai người này để hắn bị mắng không ngóc đầu lên được.Mặt Thẩm Tích Chu đen đi, quát Thẩm Tích Nhược: "Con mẹ nó, chị đến đây làm gì?

Chị là chị tôi!

Chị không giúp tôi mà giúp con nhỏ này?"

Thẩm Tích Nhược đưa tay lên tát vào má trái của Thẩm Tích Chu, "bốp": "Vì tôi là chị cậu nên mới phải dạy cậu."

Tiếng "bốp" lại vang lên, má phải của Thẩm Tích Chu cũng bị đánh, hai bên má hắn đỏ ửng, sưng lên."

Cái này là cho cấp dưới cậu."

"Bốp", má trái của Thẩm Tích Chu lại bị đánh."

Cái này là cho Thiên Thiên, vì cậu đã làm hỏng tâm trạng dùng cơm của em ấy."

Thẩm Tích Chu phát điên lên muốn đánh lại Thẩm Tích Nhược nhưng hắn không chú ý phía dưới chân đã bị Tưởng Thiên vướng ngã.

Hắn ngã lên bàn, gương mặt sưng đỏ úp lên mì ý và phô mai.Tưởng Thiên cảm thán: "Ew..... ghê quá."

Thẩm Tích Nhược đánh xong, lấy khăn ăn lau ngón tay, lòng bàn tay rồi mu bàn tay.Sau đó, cô vòng tay qua vai Tưởng Thiên: "Mình đi qua nhà hàng khác ăn trưa đi em."

Tưởng Thiên vui vẻ rời đi, còn vẫy tay với quần chúng vây xem: "Mọi người ngon miệng!"

Thẩm Tích Nhược trước khi đi cũng lịch sự nói: "Xin lỗi vì quấy rầy mọi người dùng bữa.

Bữa trưa hôm nay tôi sẽ mời mọi người.

Mong các vị thứ lỗi.

Ngoài ra tiền cơm của Thiên Thiên, tôi sẽ trả gấp ba."

Nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô, phục vụ cũng tươi cười, nhận thẻ của Thẩm Tích Nhược.Ngoại trừ Thẩm Tích Chu đang điên tiết thì mọi người đều vui vẻ.-------------------------------------------------------------

Tác giả:Thẩm Tích Chu: Vì sao không đánh luôn má phải, dù có sưng thì phải cho đều như vậy mặt tôi mới trông đẹp hơn!

Đồ đáng ghét!
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 71: Tỏ Tình


Thẩm Tích Nhược kéo Tưởng Thiên ra ngoài nhà hàng, lúc này Tưởng Thiên mới thở phào, cả người yếu ớt tựa vào người Thẩm Tích Nhược.

"Cũng may chị đến nhanh....

Nếu không em không đối phó nổi anh ta, anh ta đáng sợ lắm!

Chị không biết anh ta nhìn em thế nào đâu như muốn ăn tươi nuốt sống em.

Ánh mắt đó làm em bây giờ còn đang sợ."

Thẩm Tích Nhược nhìn tiệm cà phê phía trước, kéo Tưởng Thiên đang mềm yếu ngồi vào ghế, ôm nàng vỗ về."

Bé hư cũng biết sợ sao?

Sao không đợi chị đến xử lý?"

Thẩm Tích Nhược mắng nhưng đôi mắt lại dịu dàng, cưng chiều.

Cô mát xa tay nàng.Ngón tay của hai người mềm mại, tay Thẩm Tích Nhược dài hơn, tay Tưởng Thiên thì tròn, nắm tay nhau trông rất hài hòa."

Thẩm Tích Chu ghê tởm lắm!

Em không chịu được, cô gái kia còn khóc, mà khi cô ấy xin giúp đỡ, ai cũng ngoảnh mặt làm ngơ!

Em không thể nhìn nổi gái đẹp bật khóc nên em tức giận lao đến giúp."

Tưởng Thiên vừa kể vừa nghịch ngón tay Thẩm Tích Nhược.Ngón tay Thẩm Tích Nhược như bị điện giật, cô buông tay Tưởng Thiên ra, nghiêm mặt nói: "Chuyện này quá nguy hiểm!

Sau này em phải đợi chị đến, biết không?"

Tưởng Thiên tươi cười đáp: "Em cảm thấy em làm ổn mà, trước khi xông đến, em đã nhắn tin cho chị còn gì."

Thẩm Tích Nhược gật đầu khen nàng: "Việc này thì em làm đúng."

Tưởng Thiên nhìn mặt cô cảm thấy bình yên.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Thẩm Tích Nhược trông xinh đẹp, trong sáng.Nàng nhìn một lúc, không kiềm được, đưa tay xoa mặt cô, thì thầm: "Tích Nhược, chị là số một.

Nếu không có chị, em có lẽ sẽ không có tự tin để làm việc đó."

Thẩm Tích Nhược lắc đầu, dịu dàng nhìn Tưởng Thiên: "Không đâu.

Em mới là người dũng cảm, không hổ là Thiên Thiên của chị."

Tưởng Thiên ngại ngùng, lẩm bẩm: "Ai mà là của chị............."

Thẩm Tích Nhược mất mát nói: "Không phải sao?

Có lẽ chị hiểu lầm ý em."

Tưởng Thiên vội quay mặt lại, hai má đỏ hồng, đáp: "Rõ ràng chị mới là của em!"

Thẩm Tích Nhược mỉm cười, biểu cảm dịu dàng làm người ta mê muội.Cô nhìn Tưởng Thiên một lúc lâu mới nói: "Em muốn ăn gì?

Chị cũng chưa ăn trưa, hai đứa mình ăn chung đi."

Tưởng Thiên nghĩ rồi đáp: "Em ăn gì cũng được miễn là đừng ăn món Âu.

Có lẽ em sẽ ngừng ăn món Âu mấy tháng, em ám ảnh quá."

Thẩm Tích Nhược lái xe đưa nàng đến tiệm cơm gia đình.

Sau khi no bụng, Thẩm Tích Nhược hỏi: "Vì sao hôm nay em không ở nhà mà chạy đến tận đây?"

Tưởng Thiên bật thốt: "Em muốn đi dạo thương xá."

Thẩm Tích Nhược lại hỏi: "Em cần mua gì sao, em có thể dùng thẻ của chị."

Tưởng Thiên vẫy tay nói: "Không cần đâu, em cũng có tiền của mình mà."

Thẩm Tích Nhược im lặng gật đầu lại làm Tưởng Thiên thấy là lạ.Nàng quan sát biểu cảm của cô một lúc mới hỏi: "Chị đang giận em sao?"

Thẩm Tích Nhược ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm, lấp lánh đáp: "Không, sao chị lại giận em."

Tưởng Thiên cúi đầu, lẩm bẩm: "Em cứ tưởng chị giận em vì em không dùng thẻ của chị là không tin tưởng chị."

Thẩm Tích Nhược nghe vậy hỏi lại: "Vậy em cảm thấy em có tin chị không?"

Tưởng Thiên gật đầu: "Có chứ có chứ!"

Thẩm Tích Nhược cười, xoa tóc nàng: "Chị biết em tin chị, niềm tin của em không cần thể hiện về việc em có dùng thẻ của chị hay không mà là khi em xông pha đã nhắn tin cho chị.

Chị rất cảm động, cũng cảm ơn em đã luôn tin chị."

Tưởng Thiên hiểu, cười lúng túng: "Em nhắn cho chị giống như là phản xạ không điều kiện có quấy rầy chị không?"

Thẩm Tích Nhược cong môi, cuốn lấy lọn tóc của nàng: "Nếu chị bảo có thì sao?"

Tưởng Thiên sốt ruột vội hỏi: "Vậy, vậy em phải bồi thường thế nào đây?"

Thẩm Tích Nhược cười càng tươi: "Này phải xem em muốn bồi thường thế nào."

Tưởng Thiên: "Hửm?

Vậy em mua quà tặng chị nhé?

Hoặc là em lại nặn tượng đất sét giống lần trước thì sao?"

Thẩm Tích Nhược lắc đầu, giơ ngón tay chỉ vào môi mình.Tưởng Thiên khó hiểu hỏi: "Chị chỉ vào môi làm gì?

Chị muốn em mua son tặng chị?"

Thẩm Tích Nhược nghe vậy tức cười, khó tin Tưởng Thiên ngày thường thông minh, trong chuyện tình cảm thì IQ bằng 0.Thật đúng là đáng yêu, Thẩm Tích Nhược nghĩ thầm.May mắn tiệm cơm không đông, hai người chọn phòng VIP, trong phòng không có người khác.Tưởng Thiên đến gần Thẩm Tích Nhược, nghiên cứu xem vì sao Thẩm Tích Nhược lại chỉ vào môi mình.

Nàng quan sát thấy miệng cô cân xứng, mềm mại, căng tròn, còn có màu son rất đẹp.Nàng thầm nghĩ không biết màu son nào hợp với dáng môi này?

Là màu đỏ tươi như của Lâm Hoán?

Hay mua màu cam đất?

Màu hồng cam?

Hay màu hồng baby?Tưởng Thiên chọn mấy màu, thấy màu nào cũng hợp với môi Thẩm Tích Nhược!

Chỉ cần xinh đẹp, son màu nào cũng đẹp!Nàng quyết định hôm nào tìm Lý Hồng, nhờ nàng đề cử cho mình hãng son môi, thời trang cao cấp rồi mua cho Thẩm Tích Nhược mười mấy hai mươi phần cho cô chọn."

Xinh đẹp như này nên thử nhiều đồ!"

Tưởng Thiên vừa tưởng tượng Thẩm Tích Nhược thay trang phục vừa lẩm bẩm.Nàng muốn biến Thẩm Tích Nhược thành búp bê, trang điểm cho cô, mua quần áo cho cô, dẫn cô đi chơi.....

Tất cả những món xinh đẹp, lóng lánh đều sẽ mua tặng Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược vừa đẹp, vừa ngoan nên hoàn toàn xứng đáng.Thẩm Tích Nhược nhìn thấy Tưởng Thiên đang thơ thẫn.Cô chạm vào môi Tưởng Thiên, ngón tay xoa nhẹ môi nàng: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Tưởng Thiên bừng tỉnh đáp: "Không có gì!"

Bây giờ nàng mới cảm nhận môi đang được xoa.

Vân tay trên ngón tay Thẩm Tích Nhược xoa lên bờ môi mềm mại làm Tưởng Thiên cảm nhận rõ vân tay của cô.Cảm giác sàn sạt, thích thích.Tưởng Thiên nghịch ngợm chu môi, dán lên ngón tay cô xem như chủ động hôn tay cô.Tay Thẩm Tích Nhược dừng lại, ánh mặt tối đi.Tưởng Thiên nhìn mắt cô, sợ hãi lắp bắp: "Haha, em không nhịn được, chị có thích không?"

Thẩm Tích Nhược nhìn gương mặt xinh đẹp, ngây thơ cùng má lúm đồng tiền kia đang làm nũng mà ngọt ngào.Cô cúi đầu hôn lên má đồng tiền của Tưởng Thiên."

Chị thích."

Tưởng Thiên bị cô hôn run lên, đầu óc đình trệ chỉ thấy mỗi người trước mặt, cảm giác trên mặt phóng to vô hạn.Nàng cảm thấy hiện tại mình như quả dưa chíh, trong lòng thơm ngọt.Nàng run rẩy ngẩng đầu nhìn Thẩm Tích Nhược.Thấy gương mặt cô nghiêm túc, đôi mắt sâu đang nhìn mình như nhìn bảo vật.Đôi mắt cô đầy tình cảm nồng cháy và lòng chiếm hữu lớn.Tưởng Thiên hiếm khi thấy cô như vậy, nàng ngẩn ngơ nhìn cô, nàng không biết Thẩm Tích Nhược sẽ lộ ra biểu cảm chiếm hữu này."

Chị....."

Nàng chưa nói xong, Thẩm Tích Nhược cúi xuống, hôn lên chóp mũi nàng.Nụ hôn thoáng qua như làn gió, Thẩm Tích Nhược buông nàng ra, lặp lại: "Chị thích."

Nội tâm Tưởng Thiên cuồn cuộn sóng vỗ, tất cả chuyển hóa thành tiếng tim đập nhanh.Thẩm Tích Nhược lại cúi đầu về phía Tưởng Thiên.Lần này, cô hôn lên cánh môi của nàng.Giọng khàn khàn nói: "Chị thích em."

Thời gian trong nháy mắt như dừng lại.Tưởng Thiên ngước mắt nhìn đôi mắt đầy vẻ nghiêm túc của Thẩm Tích Nhược.Chỉ nhìn ánh mắt cô đã khiến cả người nàng như có luồn điện chạy qua.

Trong lòng nàng như khoai lang nướng chính, thơm ngọt, mềm mại.Nàng hiểu ý Thẩm Tích Nhược.

Nàng cũng biết mình có cùng cảm xúc với cô.Nàng vùi vào cổ Thẩm Tích Nhược, hít lấy hương thơm của riêng cô, đó là hương thơm sang trọng, tươi mới như băng tuyết khi gần khi xa.Nàng hôn lên má Thẩm Tích Nhược, hôn lên mặt cô, bồi hồi thật lâu mới đáp: "Em.... cũng vậy."

Khi nói ra, tảng đá trong lòng như hạ mạnh xuống đất.Những rối rắm, bất an theo lời nói bay đi.Dịu dàng cất giấu trong lòng được giải phóng trong bầu không khí bình an.

Tưởng Thiên cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.Thẩm Tích Nhược không chịu buông tha nàng, nắm chặt tay nàng, gặng hỏi: "Em cũng cái gì?"

Tưởng Thiên nhớ đến thiếu nữ váy trắng trong trí nhớ và Thẩm Tích Nhược váy đỏ trong lần gặp đầu.Tưởng Thiên nghĩ, nàng không thể dùng nỗi đau quá khứ dằn vặt người con gái trước mặt.Vì thế nàng đáp: "Em cũng thích chị."

Dứt lời Thẩm Tích Nhược không nhịn được, cúi đầu, hôn sâu cánh môi nàng.Dưới ánh mặt trời, hai người hôn nhau nồng cháy.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 72: Sở Thích Trang Trí Nội Thất


Tưởng Thiên dành trả tiền cơm.

Hai người đi xuống bãi đậu xe, Thẩm Tích Nhược lái xe đưa nàng về nhà, cô bảo muốn thay đồ rồi quay lại công ty sau.

Hai người về nhà, thấy một đống thùng giấy chất đầy ở cửa.Thẩm Tích Nhược nhướng mày, hỏi Tưởng Thiên: "Em mua?"

Tưởng Thiên: ".........

Em mua đồ dùng trong nhà."

Thẩm Tích Nhược cười đáp: "Chị thích em dùng từ trong nhà."

Tai Tưởng Thiên đỏ lên.

Vừa hiểu tình cảm của nhau mà mình đã ân cần sắm đồ dùng trong nhà, nếu để người khác biết, có cười nàng bạo dạn trong tình cảm không?May mắn Thẩm Tích Nhược không cười mình, cũng không xem thường mình, dù sao cô cũng không phải tên ngốc Thẩm Tích Chu.Nàng xấu hổ ôm mấy thùng vào.Nàng còn tưởng có thể nhân lúc Thẩm Tích Nhược không ở nhà, nhận hàng thì sẽ không mất mặt trước Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược ôm đồ giúp nàng.

Cô lại bưng thêm hai cái ghế, một cái đưa cho Tưởng Thiên, một cái mình ngồi chờ Tưởng Thiên unbox hàng.Tưởng Thiên dùng dao rọc giấy, dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Tích Nhược, lí nhí: "Em, em mua bừa thôi nha."

Thẩm Tích Nhược gật đầu: "Ừ, chị tin mắt thẩm mỹ của em."

Mở thùng giấy ra, bên trong là các chai lọ có màu sắc rực rỡ.Thẩm Tích Nhược khẽ cau mày.

Nội thất nhà cô tông chủ đạo là đen, trắng, xám còn những màu Tưởng Thiên mua thật sự không phù hợp với gu của cô.Tưởng Thiên lấy ra, bắt đầu kiểm hàng: "Nước giặt, nước rửa chén, dầu gội, dầu xả,......"

Thẩm Tích Nhược nhìn đống chai lọ, cắn răng khen: "...........

Em mua nhiều vậy, nhà mình dùng một năm mới hết."

Tưởng Thiên mở thùng khác: "Các loại gia vị, năm bình tương hột, năm bình tương ớt tỏi bằm, tương đậu nành, tương vừng,......."

Biểu cảm của Thẩm Tích Nhược càng xuất sắc, lông mày hơi nhíu lại, cười nói: "À thì mấy cái này.....

Trong phòng bếp cũng có, hình như em mua hơi nhiều."

Tưởng Thiên tiếp tục unbox: "5kg mozzarella, em nghe nói cho phô mai này cho vào pizza ngon lắm, em thích ăn pizza.

Còn có mấy khuôn làm bánh, khuôn chiên trứng hình trái tim, khuôn làm bánh trung thu........"

Chờ Tưởng Thiên mở hết các thùng, đồ bên trong đã chất đầy nhà, Thẩm Tích Nhược nhìn khắp nhà, dở khóc dở cười.Tưởng Thiên không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà nên những món nàng mua rất cần thiết nhưng lại không hợp với nhà các nàng, không phải vì quá nhiều mà là các nàng gần như không dùng những món đó.Thẩm Tích Nhược thích màu đen, trắng, xám nên bài trí trong nhà cũng lấy các màu này làm chủ đạo.

Những món trang trí trong nhà mà Tưởng Thiên không phải đáng yêu thì sặc sỡ, còn có hình hoạt hình hoàn toàn trái ngược phong cách của Thẩm Tích Nhược.Vì thế, Thẩm Tích Nhược quyết định hôm nào phải đổi lại phong cách trong nhà để phù hợp với những món Tưởng Thiên đã sắm.Thẩm Tích Nhược dịu dàng nắm chặt tay Tưởng Thiên, hôn khẽ: "Em vất vả rồi, Thiên Thiên, em mua mấy món này cho gia đình, em giỏi lắm."

Tưởng Thiên nghe xong, đôi mắt rực rỡ, hỏi: "Thật vậy sao?

Em còn đang xem rất nhiều món, lát nữa mình sắp xếp xong đống này, em sẽ mua thêm!"

Thẩm Tích Nhược đau đớn đáp: "À, không cần đâu em...

Chị thấy tạm thời nhà mình không thiếu gì, em không cần mua nhiều đâu."

Tưởng Thiên lại cảm thấy Thẩm Tích Nhược sợ tiêu tiền bèn vỗ ngực đảm bảo: "Chị yên tâm, mấy món em mua vừa rẻ vừa tốt, không tốtnnhiều tiền đâu!"

Thẩm Tích Nhược: ".............Hàng rẻ quá không tốt đâu em, em mua ít thôi.

Nếu em muốn mua, chị đưa thẻ cho em, dù sao cũng là nhà hai đứa, chị cũng phải ra tiền."

Tưởng Thiên lại lắc đầu, nói: "Nào có, đây là nhà chị, em ở lâu vậy chưa đưa tiền thuê lần nào, tôi đưa tiền nhà chị chắc chắn không nhận nên em phải mua đồ dùng trong nhà."

Thẩm Tích Nhược không thay đổi được nàng, đành cưng chiều cười: "Được, vậy em muốn mua thì mua đi."

Tưởng Thiên thỏa mãn cười, nhìn xung quanh, lấy ghế nói: "Em đi treo mấy món trang trí này lên!"

Thẩm Tích Nhược vội nhận tranh trang trí, nói: "Chị cao để chị treo cho, em ngồi đây xem ổn không."

Vì thế Tưởng Thiên đứng phía dưới xem, Thẩm Tích Nhược bắt ghế, chọn tường trống, ngón tay run rẩy treo bức tranh hoạt hình lên căn phòng trắng, đen, xám.Tưởng Thiên nhìn, vỗ tay khen: "Oa!

Đẹp quá!

Em đã bảo nhà mình nhìn hơi tối nên em mua mấy món này trang trí cho nhà trông sáng sủa hơn."

Thẩm Tích Nhược bó tay trước phong cách bài trí nội thất của Tưởng Thiên.Chờ hai người bày biện xong các đồ trang trí, Thẩm Tích Nhược đau đớn, gục ngã trước ngôi nhà đầy màu sắc, trong khi Tưởng Thiên thì vui vẻ nhảy nhót.Thẩm Tích Nhược nhìn thấy nàng vui, bỗng cảm thấy phong cách trong nhà không quan trọng bằng Tưởng Thiên vui vẻ.Nghĩ vậy, cô cũng cảm thấy mấy món trang trí hường phấn, trẻ con này cũng không đến nổi.Tưởng Thiên chạy khắp nhà: "Oa, nhìn đẹp lắm, vậy mới giống nhà của hai đứa!"

Nàng xong thấy mình bạo dạn quá bèn đỏ mặt.Thẩm Tích Nhược ôm eo nàng, quẹt mũi, mắng: "Nhóc con."

Tưởng Thiên ôm lấy cô.Hai người yên lặng đứng đó, cùng nhìn nội thất trong nhà.Thẩm Tích Nhược bỗng cảm thấy từ sau khi Tưởng Thiên dọn vào, nhà cô dần thay đổi.

Nhà cô cũng không còn lạnh lẽo như phòng của khách sạn mà trở nên ấm áp, sáng sủa.Có lẽ không phải vì bài trí.Mà vì Tưởng Thiên đến.Tưởng Thiên hay vứt giày lung tung trước kệ giày.Trên ghế sô pha cũng có áo của nàng.Tưởng Thiên ăn xong, vỏ quýt còn rơi trên sàn.Trước kia, Thẩm Tích Nhược không thích ai bừa bộn như vậy.Thẩm Tích Nhược muốn mọi thứ phải ngăn nắp, tuy mình chưa từng ở đây nhưng hàng tuần vẫn có nhân viên vệ sinh đến dọn.Nhưng bây giờ cô không muốn dọn, cảm thấy vừa nhìn đã biết hôm nay Tưởng Thiên làm gì, khi về nhà, dù cảm thấy nhà hơi bừa bội nhưng lại có cảm giác giống nhà."

Cảm giác thật khó tin."

Tưởng Thiên bỗng nói."

Khó tin chuyện gì?"

Thẩm Tích Nhược cúi đầu hỏi."

Ở đây rõ ràng là nhờ chị nhưng sao em lại cảm thấy nó còn giống nhà em hơn căn chị Lý thuê cho em."

Tưởng Thiên ngước mắt, tuy đang cười nhưng đôi mắt bất an.Khi cảm thấy quá hạnh phúc, người ta thường sợ sẽ mất đi, cảm thấy hạnh phúc quá mơ hồ, sớm muộn cũng tan như bong bóng."

Đây là nhà em, từ nay về sau, dù xảy ra chuyện gì, ở đây sẽ luôn là nhà em."

Thẩm Tích Nhược chắc chắn nói."

Thật sao?

Lỡ như hai đứa mình chia...."

Tưởng Thiên chưa nói xong "chia tay" đã bị Thẩm Tích Nhược ngăn cản."

Không đâu."

Giọng Thẩm Tích Nhược lạnh lùng, quyết liệt: "Chị.... chị không cho phép."

Nét mặt cô cũng thay đổi.Tưởng Thiên đành im lặng.Nàng cũng cảm thấy hai người sẽ không chia tay nhưng trên đời nào có chuyện chắc chắn.

Có lẽ nàng không tốt, hai người vừa yêu nhau đã nhắc chuyện này nên Thẩm Tích Nhược sẽ không vui.Thế nhưng.....

Nàng nghĩ đến Thẩm gia, nghĩ đến tin công ty Thẩm Tích Nhược sắp phá sản, những thứ này không phải chỉ cần tình yêu là giải quyết được.Tưởng Thiên thở dài, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ bảo vệ Thẩm Tích Nhược.Nàng rời khỏi cái ôm của Thẩm Tích Nhược, nói: "Hai ngày nữa, cát-xê gameshow của em sẽ có, rating của show cao nên họ gửi em thêm tiền thưởng, còn bảo sau này sẽ hợp tác với em.

Nên là..... nếu chị tạm không có tiền, nhất định phải nói với em, em chuyển tiền cho chị, chị rõ chưa?"

Thẩm Tích Nhược nghe vậy thầm nghĩ, ai có ngờ cô người yêu đáng yêu, xinh xắn, ngây thơ như lá xuân chỉ vừa đi làm đã muốn đưa tiền lương cho mình.Cô cảm động.Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ tài sản của mẹ mỗi tháng sẽ gửi vào thẻ của cô và đôi khi ba sẽ gửi tiền tiêu vặt cho cô, vẫn chưa có ai nói sẽ chuyển tiền cho cô.Tưởng Thiên đúng là bé con đáng yêu.Cô càng nhìn càng thấy đáng yêu, thấy thương không thôi, thế là ôm chặt lấy Tưởng Thiên vào lòng."

Ông trời thương chị để chị gặp được em."

Chị sống hai kiếp, trời cho chị sinh mệnh gấp đôi người khác để chị hiểu rõ lòng em, giữ chặt lấy em.Bây giờ Thẩm Tích Nhược tin mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.Nếu không, sao cô có thể may mắn nhường này?"

Dù sao chị đừng sợ, em có tiền cũng có thể kiếm tiền.

Chị Lý bảo em là minh tinh đang hot, sắp tới chị ấy sẽ nhận các quảng cáo cao cấp cho em, tiền quảng cáo cũng nhanh đến, em sẽ cố gắng làm việc, chắc chắn có thể kiếm đủ cho hai ta dùng."

Tưởng Thiên được Thẩm Tích Nhược ôm chặt, vẫn lẩm bẩm.Nàng nói một hồi Thẩm Tích Nhược mới buông nàng ra.Cô không kìm được, hôn nàng.Giống như có dòng suối mát lạnh chảy qua người, hai người dịu dàng trao đổi tâm ý.Tưởng Thiên lại càng kiên định, an toàn, nàng không còn lo lắng bởi người trước mặt dùng cách hôn môi biểu đạt tình yêu của mình.Tình yêu mà Thẩm Tích Nhược đã cố gắng diễn đạt xinh đẹp, lấp lánh như viên trân châu nằm trong trai biển.Và nàng thích cảm giác này.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 73: Công Khai


Tưởng Thiên lại được lên hot search, với tiêu đề "Tưởng Thiên hành hung thái tử Thẩm gia ở nhà hàng".

Bên dưới có rất nhiều account marketing đăng video Tưởng Thiên nắm mảnh vỡ của ly đặt lên cổ Thẩm Tích Chu, hơn nữa còn dẫn dắt dư luận:"Một diễn viên quèn mà cũng dám đến nhà hàng cao cấp này, cô ta làm vậy với thái tử Thẩm gia khiến người ta khó hiểu.

Thế lực sau lưng của cô ta là ai?

Là ai đã cho cô ta can đảm làm việc này?"

Các account marketing im lặng chuyện trước khi Tưởng Thiên đánh người, cũng im luôn việc Thẩm Tích Chu quấy rối nữ nhân viên.

Bọn họ lèo lái dư luận làm người xem mơ hồ, rồi lại dựa vào thủy quân mắng Tưởng Thiên.Tin tức được đăng lên rất nhiều trang mạng, có nhiều dân mạng bị dẫn dắt, fans thì không hiểu vì sao idol làm vậy.Đây rõ ràng là do Thẩm gia làm, hơn nữa là chính Thẩm Bác sai sử, không phải Thẩm Tích Chu.Thẩm Tích Chu không muốn để hình tượng của bản thân bị làm xấu nhưng Thẩm Bác không quan tâm.Trong thư phòng Thẩm gia, Thẩm Bác ngồi trên ghế gỗ đỏ rộng, Thẩm Tích Chu đứng trước mặt ông, cúi đầu nhận lỗi.

Hắn cúi đầu, lẩm bẩm khác với vẻ ngông cuồng ngày thường: "Là do con, ba lần này con làm không tốt nhưng ba có thể xóa chuyện này khỏi mạng không ạ.

Chuyện này thật sự không tốt....

Sẽ làm Thẩm gia ta mất mặt....."

Thẩm Bác vẫn hiên ngang, cơ thể khỏe khoắn, sắc mặt lạnh nhạt, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Anh còn biết mặt mũi của Thẩm gia?"

Tuy ông hỏi nhẹ nhưng Thẩm Tích Chu vẫn run lên.Thẩm Bác nói: "Ba mới không quản mấy hôm mà anh đã lên trên trời rồi.

Sao ba lại sinh ra thằng con vô dụng như này?

Suốt ngày chỉ nghĩ đến đàn bà, anh có còn là đàn ông không?"

Thẩm Tích Chu cúi đầu, mồ hôi chảy xuống, không dám phản bác.Thẩm Bác uống cà phê, xoa ngực, giọng vẫn mềm nhẹ: "Chỉ một con nhóc mà anh ra tay mấy lần cũng không được.

Cuối cùng cũng không để ba ra mặt, mấy chú mấy bác đang cười vào mặt ba anh.

Thật quá mất mặt!"

Nói rồi, Thẩm Bác thở dài.Thẩm Tích Chu run rẩy nói: "Ba, con biết sai rồi, lần sau con chắc chắn xử đẹp cô ta....

Nhưng mà chị con...."

Thẩm Bác ngắt lời: "Anh không cần lo chuyện của chị, ba tự mình dạy nó."

Sau đó, đôi mắt lanh lợi của Thẩm Bác ngước lên nhìn đứa con trai đang rụt người run rẩy, nói: "Ra ngoài đi, đến chỗ quản gia nhận phạt."

Thẩm Tích Chu không dám nói gì, rời khỏi thư phòng, đến chỗ quản gia, hắn được thông báo tất cả các thẻ sẽ bị khóa ba tháng, chỉ vẫn nhận tiền lương như thường.Thẩm Tích Chu hít sâu, không dám phản kháng, chỉ có thể chạy đến công ty, ra sức làm việc.

Nếu hắn bị phạt còn sa lầy, rất có thể ba sẽ thu lại quyền lực của hắn, cả chức vị ở công ty cũng sẽ có người thay thế.Thẩm Bác luôn lạnh nhạt với vợ con và cấp dưới.

Ông ta chỉ dựa vào đánh giá năng lực mà đối tốt với họ một cách công bằng.Từ sau khi trọng sinh, Thẩm Tích Nhược đã tự động rời khỏi hệ thống đánh giá năng lực của ông ta, xem như phân rõ giới hạn với Thẩm Bác.

Cô không nhận lợi ích từ Thẩm Bác cũng không giao bất cứ ích lợi nào cho ông.Ban đầu Thẩm Bác không để ý nhưng bây giờ ông mới phát hiện con gái mình đã làm rất nhiều việc khiến ông không hài lòng lẫn mất mặt Thẩm gia.Chẳng hạn, nó dám bao nuôi minh tinh nữ, còn yêu thương sâu đậm cô ta.Thẩm Bác nghĩ, nó không chê dơ sao?Nữ minh tinh là loại dơ nhất.Đoàn đội của Lý Hồng cũng không phải ăn không ngồi rồi, dự luận vừa không ổn, các nàng đã hàng động.

Các nàng liên lạc với bên account marketing, thông báo với đối phương mình có video bằng chứng.Nhưng bọn họ từ chối phía Lý Hồng, bảo không dám nhận.Trong tay Lý Hồng có video phỏng vấn của nhân viên cùng các bằng chứng nhưng không dám nhận.

Dù đăng ký account thường đăng lên, chỉ cần liên quan đến đề tài này lập tức bị xóa.Những lúc này cần đua với thời gian, nếu tiếp tục kéo dài sự việc sẽ khiến cư dân mạng phẫn nộ trước hành động đánh người vô cớ của Tưởng Thiên.Lần đầu tiên Lý Hồng cảm thấy khó khăn, nàng gọi cho Thẩm Tích Nhược, hỏi cô cách giải quyết.Thẩm Tích Nhược đang cùng Tưởng Thiên xem TV, hai người nằm trên sô pha, tựa vào nhau.

Thẩm Tích Nhược đút cherry cho Tưởng Thiên, lau tay lấy điện thoại ra."

Alo?"

Lý Hồng báo vụ việc với cô, Thẩm Tích Nhược im lặng thật lâu mới nói: "Tôi sẽ xử lý chuyện này, cậu sắp xếp thời gian để livestream họp báo, đừng lo."

Lý Hồng vỗ đầu: "Phải rồi!

Còn có thể livestream........"

Lý Hồng vội vã sắp xếp việc livestream, chưa nói tạm biệt đã gác máy.Thẩm Tích Nhược buông điện thoại, Tưởng Thiên trong lòng cô ngẩng đầu, lộ ra cần cổ thiên nga: "Chuyện gì vậy chị?"

Thẩm Tích Nhược lắc đầu, xoa mũi nàng, hôn: "Không có gì đâu em, chuyện công việc thôi.

Mình xem đến đâu rồi?"

Tưởng Thiên cố ý ngừng phim, chờ cô gọi xong mới xem tiếp.Hai người chị một quả em một quả ăn hết cherry, Tưởng Thiên thi thoảng sẽ giải thích nội dung phim, Thẩm Tích Nhược cũng thảo luận với nàng.Xem xong phim, hai người vẫn ôm nhau không đổi tư thế.Tưởng Thiên đưa tay, kéo đầu Thẩm Tích Nhược vào lòng, nói: "Mai em phải đi làm, khi sắp đến Tết, em còn phải tham gia tiệc tối."

Bây giờ trời rét đậm, gần cuối năm là thời gian nghệ sĩ bận nhất.Tối hôm sau, Tưởng Thiên sẽ tham gia một buổi lễ thường niên của một công ty nổi tiếng tài trợ.

Khương Tử Hi sẽ đi thảm đỏ cùng nàng, tuyên truyền phim mới "Lang Hành Sa Hải".Thẩm Tích Nhược gật đầu, nói: "Vậy đi thôi."

Tưởng Thiên xoa mặt cô: "Chị không sợ em bị người khác bắt đi sao?"

Thẩm Tích Nhược mỉm cười, nắm lấy tay Tưởng Thiên, hôn lên bàn tay nàng: "Chị không sợ."

Tưởng Thiên: "Vì sao?

Ngày mai có rất nhiều mỹ nữ!"

Thẩm Tích Nhược: "Vì em đã mắc câu chị, chị tin mình có thể bắt được em."

Tưởng Thiên đỏ mặt, vùi vào lòng Thẩm Tích Nhược, lúng túng: "Dựa vào đâu mà chị tự tin vậy hửm....."

Thẩm Tích Nhược hôn lên má nàng: "Vì chị là Thẩm Tích Nhược."

Vì chị đã sống hai đời, dùng hết tất cả may mắn, vượt mọi chông gai để đến gặp em.Người khác không làm được chuyện này nên chị có lòng tin mình là người phù hợp nhất với em.Sáng hôm sau, Tưởng Thiên dựa theo lịch trình Lý Hồng gửi đi làm, 9 giờ sáng đến công ty của Lý Hồng.Công ty của nàng nằm tách biệt với thành phố A.

Không khí không giống công ty quản lý nghệ sĩ mà giống quán trà đạo.Tưởng Thiên gặp Lý Hồng ở văn phòng có bài trí cổ điển của nàng.

Nàng mới biết mình lại lên hot search, còn là hot search tiêu cực, dù đoàn đội có cố gắng thế nào cũng không giải quyết được.Phòng dư luận còn khó hơn phòng cháy, Lý Hồng yêu cần họp khẩn cấp, livestream làm sáng tỏ, Tưởng Thiên không có ý kiến.

Nàng make up xong theo Lý Hồng đến phòng họp lớn của công ty.Hiệu suất của đoàn đội rất cao, tối qua vừa lên kế hoạch thì hôm nay đã mời được phóng viên, một vài fans, thậm chí là giám đốc nhà hàng.Tưởng Thiên được makeup nhẹ theo hướng ngây thơ, trong sáng, đuôi mắt được dặm phấn hồng nhạt như đã khóc.

Nàng mặc váy trắng, tóc buộc nhẹ, khí chất như cô em nhà bên làm người ta trìu mếm.Đây là hiệu quả Lý Hồng muốn.Hiện tại trên mạng nói Tưởng Thiên là kẻ cuồng bạo lực, bị Thẩm Tích Chu bao nuôi rồi vứt bỏ nên thẹn quá hóa giận, là đồ không có giáo dục, từ Tưởng Đại Lực biến thành Tưởng Bạo Lực.Tưởng Thiên đi vào, chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống ghế.

Nàng nhìn giám đốc của nhà hàng ngồi cạnh mình.

Cô giám đốc cao gầy, mặc đồ công sở, gương mặt không sợ hãi, cô gật đầu với Tưởng Thiên.Rất nhiều phóng viên mang camera không ngừng chụp Tưởng Thiên.

Đây là phóng viên được công ty mời, những nhà đài này không bị thế lực của Thẩm Bác ảnh hưởng, huống hồ cả quá trình đều livestream, phóng viên không sợ hãi, tin tức sẽ khách quan hơn.Lý Hồng giới thiệu lý do mời mọi người đến: "Mời các vị xem video này."

Có không ít người xem livestream cũng chăm chú xem, các fans của Tưởng Thiên và antifans không ngừng cãi nhau.Nhưng video này vừa xuất hiện, phòng họp và phòng livestream lập tức im lặng.Trong video là toàn bộ quá trình Tưởng Thiên ở quán cà phê.Đây có lẽ là được một khách hàng quay lén.

Giọng nói và động tác của Tưởng Thiên và Thẩm Tích Chu rất rõ ràng, không có sự lừa bịp.Video bắt đầu từ lúc Tưởng Thiên hất nước vào Thẩm Tích Chu, và cô nhân viên đang bậc khóc."

Ban ngày ban mặt mà anh dám quấy rối phụ nữ, còn ngăn cản tôi làm việc tốt?"

Tưởng Thiên dứt lời làm các phóng viên không ngừng kinh hô, thảo luận.Video dừng ngay lúc Tưởng Thiên nhìn về phía cửa, không đăng nội dung phía sau liên quan đến Thẩm Tích Nhược.Lý Hồng thấy cả phòng họp im lặng, phóng viên ngây người, nàng cười nói: "Mọi người có thể hỏi rồi."

Các phóng viên liên tục đặt những câu hỏi liên quan đến video.Tưởng Thiên luôn mỉm cười, thoạt nhìn không có cảm xúc hoặc thật ra nàng cũng không có cảm tưởng, nàng chỉ tường thuật lại sự việc.Đến khi một phóng viên lên tiếng hỏi: "Xin hỏi, phía sau video, cô đang đợi ai?"

Lý Hồng nghe vậy, muốn từ chối trả lời thì nghe thấy Tưởng Thiên mỉm cười, đáp: "Thẩm Tích Chu quấy rối người khác, không ai dạy anh ta nên tôi tìm người có tư cách dạy anh ta."

Phóng viên vội hỏi: "Là kim chủ trong lời đồn của cô Thẩm Tích Nhược sao?"

Anh phóng viên này không biết lựa lời làm Lý Hồng nhíu mày.Đúng lúc cửa phòng họp mở ra.Thẩm Tích Nhược mặc vest trắng, bước vào.Thẩm Tích Nhược đi đến cạnh Tưởng Thiên, ôm lấy tay nàng, trả lời: "Mời anh chú ý cách dùng từ, giữa tôi và Tưởng Thiên không có quan hệ kim chủ.

Cô ấy luôn cố gắng cho sự nghiệp của mình, tôi không phải kim chủ của cô ấy, cô ấy cũng không phải nàng Kiều tôi bao nuôi."

Tưởng Thiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, thì thầm: "Sao chị đến đây?"

Thẩm Tích Nhược không đáp, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Nụ cười dịu dàng như nước ấm.Phóng viên kia không phục hỏi tiếp: "Vậy xin hỏi quan hệ của cô và Tưởng Thiên là gì?"

Thẩm Tích Nhược cúi đầu nhìn Tưởng Thiên, muốn nàng trả lời.Cô giao quyền chủ động có công khai không cho Tưởng Thiên.Tưởng Thiên là nhân vật của công chúng, những việc liên quan đến đời sống cá nhân đều nên để nàng quyết định.

Thẩm Tích Nhược sẽ ủng hộ nàng hết mình, dù cả đời Tưởng Thiên không công khai quan hệ của hai người, cô cũng sẽ không phản đối vì cô tin Tưởng Thiên.Cô tin Tưởng Thiên có thể xử lý tốt, càng tin tình cảm của Tưởng Thiên dành cho mình, không cần người ngoài suy đoán, phân tích.Tưởng Thiên mỉm cười, nói với microphone: "Chúng tôi là người yêu."

Cả phòng họp ồ lên, phản ứng dữ dội.Bình luận trên phòng livestream ào ạt màn hình.Hot search lại trồi lên.Các fans CP Nhược Thiên điên cuồng.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 74: Khổng Tước Khoe Khoang


"Khiếp sợ!

Minh tinh tuyến hai yêu đương với đại tiểu thư Thẩm gia, công khai trên livestream!"

Các account marketing và truyền thông chưa đợi họp báo kết thúc đã liên tục đưa tin về sự việc.Vô số người bình luận dưới Weibo của Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược.

Hot search không ngừng có tin tức về các nàng, toàn bộ Weibo ngừng hoạt động, server tê liệt.Cư dân mạng không ngừng bàn luận, nhanh chóng vây xem, fans thì có nhiều biểu hiện khác nhau, và các account marketing thừa nước đục bắt đầu dẫn dắt.Thế giới này, thái độ của mọi người về đồng tính giống với thế giới của Tưởng Thiên, đất nước không phản đối cũng không ủng hộ, người dân chia làm nửa này nửa kia nên tình huống khá gay gắt với các nàng.Tuy người dân cho rằng giới giải trí khá thoáng, dễ có "những người như này" nhưng hầu như chưa có minh tinh nào dám công khai, vậy nên tin tức của các nàng làm dân mạng kinh sợ."

Trời đất ơi, nghệ sĩ mà come out!

Không sợ bị phóng sát?"

"Còn dám come out ở livestream!

Thật sự, tôi không biết nên nói Tưởng Thiên gan gạ hay ngốc nghếch."

"Lúc đó Thẩm đại tiểu thư ở bên cạnh, sao lại không nghĩ cho sự nghiệp của Tưởng Thiên, ngăn cản cô nàng?"

"Hai người này mà người yêu gì, rõ ràng cả kim chủ cũng không bằng."

"Nhưng nếu là kim chủ thì không phải Tưởng Thiên nên phủi sạch quan hệ với Thẩm Tích Nhược sao?

Nói thẳng vậy không sợ chọc giận ông bầu à không bà bầu sao?"

"Trời còn bà bầu, lầu trên tính tấu hài hả.

Không biết Thẩm kim chủ nghĩ thế nào, có lẽ yêu đương vài hôm rồi hai người lại tuyên bố chia tay."

Livestream nháy mắt có nhiều người vào xem, phòng livestream cũng sập, mười phút sau, màn hình là gương mặt tươi cười tự tin của Tưởng Thiên và vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Tích Nhược đang nhìn nàng.Chờ khi livestream khôi phục lại, Lý Hồng cầm microphone cảm ơn mọi người đã có mặt trong buổi họp báo, cũng tuyên bố cuộc họp báo kết thúc.Mấy trăm nghìn quần chúng vây xem chưa rõ nguyên nhân đã thấy trên sân khấu, Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược rời đi, chỉ có Lý Hồng đang cảm ơn nhân chứng.Video là do nữ nhân chứng mang đến nên Lý Hồng đã khích lệ cô vì lòng dũng cảm, thẳng thắn.

Cô gái mỉm cười, đáp việc mình nên làm, công ty của cô và phía Tưởng Thiên sẽ hợp tác, cô rất mong chờ vào lần hợp tác này.........Nói rồi, Lý Hồng lại lịch sự tạm biệt người xem livestream: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm.

Tin tức tiếp theo chúng tôi sẽ tuyên bố sau.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ Tưởng Thiên của chúng tôi.

Cảm ơn mọi người!"

Sau đó phòng livestream kết thúc.Các cư dân mạng không ngừng bình luận:"Sao tắt rồi!

Bọn tôi còn chưa kịp nhìn biểu cảm của Thẩm Tích Nhược mà!

Còn nữa, lúc sau Tưởng Thiên có nói gì nữa!

Có chị em nào ở phòng họp kể tụi tôi nghe không!"

"Gì vậy, chưa bắt đầu đã kết thúc.

Do tôi vào xem muộn quá, chưa kịp hóng hớt gì đã vãn tuồng."

"Kịch tính nhưng ngắn thế!

Ai có thể ngờ hôm nay Tưởng Thiên come out, không báo trước gì cả!"

Mặc kệ cư dân mạng bình luận thế nào, lưu lượng truy cập của livestream khiến người phụ trách livestream vui vẻ, liên lạc với Lí Hồng: "Chúc mừng, chúc mừng cô có nghệ sĩ nhiều đề tài và lưu lượng như này.

Thật sự lợi hại, cô nghĩ sao về lần hợp tác tiếp theo...."

Sau khi kết thúc livestream, Lý Hồng nhận được rất nhiều cuộc gọi, quảng cáo, show giải trí, phòng livestream đều muốn hợp tác với Tưởng Thiên.Tan họp, Tưởng Thiên, Thẩm Tích Nhược và Lý Hồng ngồi trong phòng nghĩ phương án xử lý chuyện tiếp theo.Lý Hồng gác máy, chỉnh điện thoại chế độ im lặng, nhìn về phía Tưởng Thiên: "Về sau em muốn thông báo những chuyện lớn như này, phải thương lượng trước với chị."

Tưởng Thiên thè lưỡi: "Dạ, em biết rồi, chị Lý, hôm nay em sai rồi, sốt ruột nên lỡ miệng."

Lý Hồng nhìn ánh mặt vô tội của nàng, không đành lòng nặng lời bèn gật đầu, nhìn Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược không nhìn Lý Hồng, từ lúc vào phòng, cô luôn say sưa nhìn Tưởng Thiên, ánh mắt cô nồng nhiệt rọi lên gương mặt của Tưởng Thiên.Cô không ngờ Tưởng Thiên lại thẳng thắn đến vậy.Cô đã dự tính cả đời sẽ không công khai.

Trước công chúng, các nàng sẽ chỉ là bạn thân.Dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến sự nghiệp của nghệ sĩTưởng Thiên lại bằng lòng đổi sự nghiệp của mình để công khai tình cảm của cả hai, trong mắt Thẩm Tích Nhược đây là lời hứa của nàng dành cho cô.Tưởng Thiên dùng cách của mình che chở Thẩm Tích Nhược, muốn Thẩm Tích Nhược an tâm về tình cảm của nàng.Có lẽ bên ngoài không nhận ra nhưng trong lòng Tưởng Thiên là cô gái dịu dàng, thẳng thắn, một khi yêu ai đó, sẽ hết lòng đối xử tốt với họ.Ánh mắt Thẩm Tích Nhược đến giờ vẫn chưa từng rời khỏi nàng.Trong mắt cô, Tưởng Thiên là người đẹp nhất, là người xứng đáng để cô mê đắm."

Cậu cũng thật là, sao hôm nay lại bất ngờ đến đây, còn xuất hiện ở livestream nữa?

Về sau chuyện này cũng phải báo trước cho mình nha đại tiểu thư."

Lý Hồng rất hiếm khi dùng giọng điệu trách móc nói chuyện nhưng nàng không nhịn được, nãy giờ nàng gọi Thẩm Tích Nhược mấy lần nhưng đối phương vẫn không đáp lời.Nếu còn nhịn nữa thì Lý Hồng có lẽ là thánh nhân hiền từ nhưng nàng không phải.Đáng tiếc nàng không dám nói nhiều, dù sao Thẩm Tích Nhược cũng là đại tiểu thư nên nàng không thể nói động người ta.Thẩm Tích Nhược vẫn nhìn Tưởng Thiên, thấy Tưởng Thiên nhìn ly trà, Thẩm Tích Nhược cũng bưng ly trà đưa cho Tưởng Thiên bảo nàng uống của mình.Khi Tưởng Thiên uống vài ngụm, gật đầu bảo mình uống xong rồi, Thẩm Tích Nhược buông ly trà mới quay đầu nhìn Lý Hồng, rất dịu dàng cười đáp: "Ừ, mình biết rồi, về sau bọn mình sẽ chú ý."

Lý Hồng: Cơm chó này làm mình ngán quá.Nàng bất lực, đành liên lạc với bên xử lý khẩn cấp, trước đó, nàng nói với Tưởng Thiên: "Ba giờ chiều em đến khách sạn XX, chuẩn bị cho việc lên thảm đỏ."

Lần này Thẩm Tích Nhược thay Tưởng Thiên trả lời: "Được, không thành vấn đề."

Lý Hồng rời đi, trong phòng yên lặng.Lúc này, Weibo vì Tưởng Thiên come out mà bùng nổ, rất nhiều cư dân mạng, fans và anti fans đánh nhau, có nhiều account marketing cũng xen vào, những người thuộc cộng đồng LGBT cũng gia nhập ủng hộ Tưởng Thiên.Nhưng những việc này không liên quan đến hai người.Tưởng Thiên quay đầu nhìn Thẩm Tích Nhược, bây giờ nàng mới biết lời nói của mình gây ra ảnh hưởng..... nghiêm trọng.Nhưng nàng không hối hận.Dù có thể sẽ bị phong sát, bị đóng băng nhưng nàng vẫn không hối hận.Nàng thích đóng phim, dù bị công ty đóng băng, nàng vẫn có thể diễn kịch truyền thanh, nhạc kịch.Nhưng tình cảm của nàng và Thẩm Tích Nhược, nàng không cho phép bất kỳ ai vấy bẩn nó.Đây là tình yêu Thẩm Tích Nhược nghiêm túc, theo đuổi thật lâu mới có, lẽ nào Tưởng Thiên không vượt mọi chông gai, vượt qua quá khứ tiến về tình yêu.Trong mắt Tưởng Thiên là hình bóng của Thẩm Tích Nhược.Nàng nhìn Thẩm Tích Nhược, vành mắt ửng đỏ, gò má hồng hào, gương mặt xinh đẹp đang vì tình cảm mà càng lộng lẫy."

Chị.... chị có trách em vì đã bất ngờ công khai không?"

Tưởng Thiên hỏi xong, cảm thấy rầu rĩ.Có lẽ Thẩm Tích Nhược không muốn công khai bây giờ thì sao?Mình làm vậy, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và công ty của Thẩm Tích Nhược.Miệng nói nhất thời sướng, xong việc vất vả dài."

Không đâu, chị vui lắm, em giỏi nhất."

Thẩm Tích Nhược nắm tay Tưởng Thiên, đặt tay nàng vào lòng bàn tay mình, hôn nhẹ.Tưởng Thiên ngại ngùng rụt tay về, mặt hơi đỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn xung quanh.Lúc lâu sau, Tưởng Thiên mới "ừ".Thẩm Tích Nhược đến gần nàng, hôn lên khóe môi nàng.

Cô nắm chặt tay Tưởng Thiên.Tưởng Thiên thấy ấm áp, cảm giác mình được trân trọng.Khi yêu đương, người ta hay thích thể hiện tình cảm, nếu không làm vậy, cả người sẽ khó chịu.Lần này Tưởng Thiên khoe quá đỉnh, nàng vui vẻ muốn lên mạng xem bình luận trên mạng nhưng đã bị Thẩm Tích Nhược đè ra hôn đến choáng váng, quên mất chính sự.Thẩm Tích Nhược gọi cơm trưa đến.

Các nàng ăn xong, sắp xếp lại sô pha, ngủ trưa.Hai giờ trưa, Thẩm Tích Nhược hôn Tưởng Thiên tỉnh giấc.Tưởng Thiên được hôn tỉnh, mơ màng, đáp lại."

Đi thôi, chị đi thảm đỏ với em."

Tưởng Thiên ngáy ngủ hỏi: "Thảm đỏ cũng mời chị sao?"

Thẩm Tích Nhược lấy điện thoại cho nàng xem: "Họ vừa mời."

Tưởng Thiên vừa xem, bên trong là thư mời vừa được gửi.Haha, có tiền quả nhiên muốn gì cũng được, nàng mới ngủ một tiếng, Thẩm Tích Nhược đã nhờ người thêm mình vào danh sách khách mời.Tưởng Thiên nghĩ rồi hỏi: "Vậy quần áo của chị thì sao?"

Thẩm Tích Nhược cười: "Em đừng lo, chị chắc chắn để cho mọi người nhìn thấy chúng ta là một cặp."

Tưởng Thiên: ".............."

Hình như chị ta đã quen việc khoe khoang như khổng tước rồi thì phải?
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 75: Chân Tướng


Vết thương của Triệu Phỉ Phỉ chưa lành, nàng chưa thể trở về công tác.

Thẩm Tích Nhược tạm thời làm trợ lý của Tưởng Thiên.

Cô lấy nước súc miệng và khăn ấm lau mặt cho Tưởng Thiên, rồi lại bắt tay vào việc makeup cho nàng.Tưởng Thiên thấy Thẩm Tích Nhược ngồi xổm trước mặt mình, một tay cầm hộp phấn, một tay dặm phấn, nàng bỗng thấy lương tâm bất an, vội nói: "Dù sao lát đến khách sạn cũng sẽ makeup lại, bây giờ không cần đâu chị......"

Thẩm Tích Nhược lắc đầu: "Không được, em phải luôn giữ trạng thái tươi tỉnh, xinh đẹp mới khiến đám anti câm miệng."

Ngón tay Thẩm Tích Nhược cầm eyeliner makeup cho Tưởng Thiên.Tưởng Thiên nhắm mắt, để Thẩm Tích Nhược giúp mình.

Nàng cảm nhận động tác của Thẩm Tích Nhược trên mặt mình và mùi hương đặc trưng của cô.Nàng vươn tay,bỗng muốn thử xem mình có thể sờ đến không, thế là nàng bắt đầu sờ lung tung.Thẩm Tích Nhược khẽ cẵn ngón tay nàng, cười trêu: "Em đừng lộn xộn, chị đang kẽ eyeliner."

Thẩm Tích Nhược cầm bút, đến gần, hơi thở như mùa xuân thổi vào lông mi của Tưởng Thiên làm lông mi nàng run động.Make up xong, Thẩm Tích Nhược và Tưởng Thiên ngồi cùng xe đến khách sạn.Lúc này, sau một buổi trưa trên mạng đã ồn ào, náo nhiệt.

Vô số suy đoán và hỗn loạn nổi ra.Bản tính con người vốn thích bịa đặt những chuyện ly kỳ, vì có quá nhiều suy đoán có người không tin hai người yêu nhau thật."

Tôi nghe nói tính của cô tiểu thư họ Thẩm đó lạnh lùng lắm.

Chị của bạn tôi làm việc ở công ty cô ấy, nghe nói mỗi lần gặp, gương mặt cô lúc nào cũng lạnh lùng, dù hợp tác với đối tác lớn cũng luôn giữ thái độ việc công xử theo phéo công."

"Có lẽ đây là vì hình tượng của chủ doanh nghiệp lớn.

Trên thương trường thì oai phong, ở nhà lại ngầm bao nuôi minh tinh, haha, tôi khoái!"

"Nói thật, mọi người có thấy hai người xứng đôi không chứ riêng tôi là hoàn toàn không thấy.

Lúc trước hai người tham gia show giải trí chung mà tôi cũng có cảm thấy hai người có gì đâu!"

"Nói đến show giải trí, tôi cảm thấy mấy người trong show đó sai hết rồi!

Bọn họ cứ luôn miệng bảo hai người ngọt quá, thật ra có ngọt miếng nào đâu...."

"Tôi là fans CP tôi muốn nói, hôm nay hai người thừa nhận yêu nhau nên fans bọn tôi xem như hai người yêu nhau!

Hai cô ấy ngọt ngọt ngọt ngọt!

Ngọt sâu răng!

Muốn tìm hiểu ngọt cỡ thì vào siêu topic mà xem, chúng tôi đăng nhiều lắm!

Chúng tôi có thể hiên ngang trước giới fans CP!

CP nhà chúng tôi đã thể hiện tình yêu trước toàn thế giới!"

Không khí của siêu topic Nhược Thiên vui như ăn Tết.

Các fans spam câu đối, chữ hỉ khắp nơi.Có không ít bình luận:"Chân tướng là thật, nhìn tình cảm này đi, bây giờ những gì mình đu đã thành sự thật!"

"Dựa theo các bà ở phòng họp nói, hai người lồ lộ rất dễ đoán các nàng đang yêu nhau......"

"Tôi xỉu, tôi xỉu đây!

Ai ngờ CP mình đu lại là thật!"

"Hôm nay là ngày lành, nghĩ chuyện gì cũng thành!

Ngày mai cũng ngày lành, nên ra cửa!

Tôi sẽ bắt cóc hai người đến cục Dân Chính rồi bắt cóc cả hai động phòng!"

Fans CP không ngừng kêu la, fans only của hai người thì ngược lại, chỉ qua một buổi, có rất nhiều người rời khỏi fandom, không rời đi cũng bắt bẻ người yêu của idol mình, nhìn trước nhìn sau thấy cũng tạm được nên đành chấp nhận.Antifans thì liên tục la hét:"Hám fame của LGBT!

Kế hoạch của bọn họ là để mọi người dời mắt khỏi việc vô cớ đánh nhau ở nhà hàng!"

Bây giờ không ai quan tâm chuyện đánh nhau ở nhà hàng.

Lúc đầu mọi người chỉ đến hóng drama đánh nhau, nào ngờ bây giờ còn hóng được drama lớn hơn nên ai lại quan tâm cái drama bé tí kia.Ngoài ra, trong video ở nhà hàng đã quay được hành vi quấy rồi tình dục của Thẩm Tích Chu khiến hắn không thể chống chế.Ở một góc vắng lặng trên mạng, có một nick đã đăng: "Cảm ơn Tưởng Thiên, Thẩm Tích Nhược đã cứu tôi."

Nàng không ra mặt nên không ai biết nàng là cấp dưới bị Thẩm Tích Chu quấy rối.Đăng xong, cô cấp dưới cũng có can đảm từ chức, chuẩn bị thu thập bằng chứng, kiện Thẩm Tích Chu.Nàng còn tụ họp những nhân viên từng bị Thẩm Tích Chu quấy rối phải từ chức.

Nàng cổ vũ, an ủi các nàng, lúc sau mọi người cùng ở tòa làm chứng cho nàng.Những cô gái Châu Á bị quấy rối có thể làm vậy đã rất can đảm.Đây là can đảm Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược cho các nàng.Các nàng dũng cảm đối mặt với cái ác, can đảm come out đãn khích lệ, cổ vũ những tâm hồn khủng hoảng, lo sợ.Nhưng đây là chuyện của sau này.Chiều nay Tưởng Thiên chỉ tựa vào vai Thẩm Tích Nhược, cùng người yêu tham dự sự kiện, nàng vốn không biết chuyện của mình đã ảnh hưởng đến nội tâm của bao nhiêu người.Điện thoại Thẩm Tích Nhược reo lên, cô mở WeChat ra xem.Tưởng Thiên vô tình nhìn thấy tin nhắn "lát bốn giờ gặp".Nàng nhấp môi, im lặng, không hỏi Thẩm Tích Nhược.

Nàng chờ cô giải thích với mình.Đến khách sạn.Khách sạn có vài tầng đã được dùng làm phòng trang điểm của các nghệ sĩ, mỗi người một phòng.Tưởng Thiên được ban tổ chức đưa vào phòng, Thẩm Tích Nhược cũng đi theo vào.Cô gái bên ban tổ chức, mở ipad tìm số phòng của Thẩm Tích Nhược thì nghe cô nói: "Tôi ở đây được rồi."

Cô nhân viên thắc mắc nhưng nếu nghệ sĩ đã đưa ra yêu cầu thì nàng sẽ không xen vào.Tưởng Thiên vừa vào phòng, Lý Hồng và đoàn đội đã ngồi kín phòng.Thẩm Tích Nhược bước vào nói với Lý Hồng: "Mình giao Thiên Thiên cho cậu, mình đi đây."

Tưởng Thiên nhìn Thẩm Tích Nhược, thấy cô nhìn mình, trong lòng nàng dần bất an.Nàng chưa kịp hỏi "chị đi đâu", Thẩm Tích Nhược đã vội vã rời khỏi phòng.Tưởng Thiên rầu rĩ ngồi makeup, cuối cùng không kiềm được bèn hỏi Lý Hồng: "Chị biết chị ấy đi đâu không?"

Lý Hồng: "Hả?

Chị tưởng em biết."

Tưởng Thiên lắc đầu, Lý Hồng cũng lắc đầu, hai người nhìn nhau, thở dài.Tưởng Thiên gửi tin nhắn cho Thẩm Tích Nhược nhưng cô không trả lời.Nàng lo lắng make up, làm tóc, thử trang phục đến hơn 5 giờ, Tưởng Thiên ăn xong cơm chiều, Thẩm Tích Nhược vẫn chưa về.Nàng ăn không biết ngon dở, chỉ muốn ăn thật nhanh cho xong.

Ăn xong, nàng đứng ngoài hành lang hóng gió.

Quay về phòng, nàng gọi cho Thẩm Tích Nhược, đối phương vẫn không bắt máy.Tưởng Thiên càng nghĩ càng thấy không ổn.Đang là giờ cơm chiều, nhiều nhân viên tụ tập trò chuyện ở ngoài cửa, tranh thủ nghỉ ngơi trước giờ vất vả.

Đây là thời điểm tám chuyện cao nhất."

Này, biết vụ Tưởng Thiên mới come out hôm nay không, tôi thấy chắc cô ấy sẽ bị phong sát."

"Ừa, Thẩm Tích Nhược là ai, lẽ nào cô ấy không rõ?

Thời nào rồi mà còn công khai yêu nhau, không sợ chọc giận Thẩm Tích Nhược rồi bị phong sát sao?"

"Nghe nói Thẩm Tích Nhược là nữ Diêm Vương có tiếng trong công ty, các bà nghĩ đi, người như vậy sao lại thật lòng yêu một minh tinh quèn.

Chắc chắn là do Tưởng Thiên tự mình lăng xê."

Các nhân viên tôi một câu, cô một câu hăng say nói không hay có người đang đi đến.Người đi đến hỏi: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Một nhân viên da ngăm quay đầu: "Thì bọn tôi nói về cô diễn viên quèn Tưởng Thiên, Diêm Vương Thẩm Tích Nhược sao lại thích cô ta... a......."

Chưa dứt lời, anh da ngăm hoảng hốt, quay đầu nhìn thấy vai chính trong câu chuyện đang đứng trước mặt mình.Thẩm Tích Nhược lạnh lùng nhìn anh chàng rồi im lặng rời đi.Anh da ngăm xoa cổ mình, may mắn, đầu còn trên cổ.

Ánh mắt vừa rồi của Thẩm Tích Nhược sắc bén như dao lướt qua cổ hắn.Làm hắn hoảng sợ hơn là Diêm Vương Thẩm Tích Nhược mà hắn vừa nói "chắc chắn không thích Tưởng Thiên" lại gõ cửa phòng của Tưởng Thiên.Thẩm Tích Nhược gõ "cốc cốc", không mở cửa.Anh ta nghe thấy, Thẩm Tích Nhược dịu dàng nói vọng vào trong: "Thiên Thiên em mở cửa đi, chị sai rồi, em đừng giận nữa, em giận chị đau lòng lắm."

Những người khác khều hắn:"Nè, không phải anh nói Thẩm Tích Nhược không dịu dàng với người khác với cô ấy là nữ Diêm Vương sao?"

"Tôi thấy cô ấy thương Tưởng Thiên lắm......"

Anh da ngăm: "............

Chắc tình báo của tôi nhầm?"

Có người thông minh lấy điện thoại quay video.Hình tượng lạnh lùng của tổng tài Thẩm Tích Nhược sụp đổ!Hình ảnh vừa đăng lên lập tức nằm chễm chệ trên hot search!
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Sau Khi Chị Của Nam Chính Trở Về - Lương Bì Tựu Diện Bao
Chương 76: Hạnh Phúc Suốt Đời


Cả ngày hôm nay, toàn bộ dân mạng luôn trong trạng thái hóng drama, là fans trung thành của Tưởng Thiên, cô bạn Đường Gia Phúc cũng không ngoại lê.

Từ sau khi Thẩm Tích Nhược tự mình phản hồi tản văn của nàng, Đường Giang Phúc đã tin hai người đang yêu nhau.

Nàng cũng bắt đầu hùng dũng chiến đấu trên siêu topic, mỗi ngày từ sáng đến tối, ngậm lặn trong đó ăn ngọt đến ngấy.Nhưng nàng không ngờ, ông trời thương mình, CP mình đu công khai yêu nhau.Hôm đó Đường Gia Phúc đang trên lớp, nàng lén dùng điện thoại xem livestream của Tưởng Thiên nên không mở loa.Khi nhìn thấy Thẩm Tích Nhược bước vào, Đường Giang Phúc đã thầm phấn khích, hò hét: "Chị ấy đến giúp Thiên Thiên, CP nhà mình ngọt quá!

Aaaaaa!"

Sau đó, Tưởng Thiên nói gì đó.Màn hình đứng yên rồi lại ngập bình luận bay tới lui, phòng livestream cũng nhờ vậy đứng yên, mấy phút sau mới bình thường.Đường Gia Phúc chọc vào màn hình thấy không có phản ứng, chỉ có rất nhiều bình luận chạy qua:"Thì ra Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược đang yêu nhau!

Còn công khai trên livestream!"

Đường Gia Phúc ngẩn người.Trong lòng như có pháo hoa đang nổ.Nàng nhảy cẫng lên, hô lớn: "Yeahhh!"

Nàng quên mất mình đang trong tiết.Giảng viên tức giận nhìn nàng, mời nàng ra khỏi lớp, đứng ngoài hành lang.Đường Gia Phúc ngoan ngoãn chịu phạt, tay cầm điện thoại vào group hội bạn thân cùng đu CP Nhược Thiên.

Bên trong đông vui như trẩy hội, Đường Gia Phúc chưa từng thấy trong group náo nhiệt như này.Nàng run rẩy bấm: "Mấy chị em ơi, mọi người bình tĩnh, vì để có thể xem nhiều cảnh tình cảm hơn, chúng ta phải bình tĩnh............"

Các chị em hỏi: "CP mình đu công khai, cậu bình tĩnh nổi không?"

Đường Gia Phúc: "Mình không....."

Chị em: "Vậy bình tĩnh khỉ gì nữa, tiếp tục hét lên chị em ơi.

Aaaaaaaaaaaaaaa......."

Đường Gia Phúc: "Aaaaaaaaaaaaaaa........."

Vì thế cậu hot boy tính đi ngang qua đây thấy Đường Gia Phúc vừa khóc vừa cười nhìn điện thoại, cậu chàng sợ hãi đi đường vòng.Đường Gia Phúc bỏ lỡ cơ hội gặp hot boy của trường, lúc này, nàng chỉ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời, hot boy hot girl cũng không hot bằng CP mình đu!Sau khi cơn hưng phấn qua đi, Đường Gia Phúc dạo Weibo nắm tình hình.

May mắn, mọi người không phản cảm, hầu hết là quan tâm, hóng hớt, hoàn toàn không hủy tâm trạng vui vẻ của nàng.Đường Gia Phúc cảm thấy thỏa mãn vào group trường, bỗng thấy có người đang thảo luận vụ việc:"Hai người này chắc bao nuôi nhau thôi, yêu thương gì tầm này!"

"Nghe nói Thẩm tổng dữ lắm, rất lạnh lùng với nhân viên, trước giờ chỉ lo làm việc, không bao giờ tán gẫu với ai, người thân của tôi làm việc cho công ty cô ấy.

Chắc là Tưởng Thiên theo đuổi Thẩm tổng, ép người ta quen mình rồi...."

"Cô minh tinh đó nhờ được Thẩm thị nâng đỡ mới hot lên, chắc chắn phải bám lấy Thẩm thị, bằng không sao có phim đóng, haha."

Đường Gia Phúc tức giận, vội bấm điện thoại phản bác: "Mấy anh chị nói nhảm gì đó, người biết điều ai cũng biết hai người tâm đầu ý hợp mới yêu nhau!

Tất cả phim và show Tưởng Thiên tham gia đều do cô ấy cố gắng có được, diễn suất của Tưởng Thiên hoàn toàn xứng với vị trí hiện tại!

Huống hồ người ta yêu nhau là chuyện riêng của người ta.

Mấy anh chị không biết bọn họ sống với nhau thế nào mà đã kết luận Tưởng Thiên bấy lấy Thẩm tổng, rồi còn bảo qua mấy hôm nữa chia tay là sao?"

Tin nhắn vừa hiện tại, các bạn cùng trường bị mắng, không ngừng đáp trả:"Đàn em ơi, mấy chuyện trên mạng sao em có thể tin là thật, chúng ta là sinh viên thời đại mới phải biết phân rõ đúng sai, hình tượng mà em thấy chỉ là cô ta cố tạo ra thôi."

"Phải đó đàn em, chắc em còn nhỏ nên không biết Showbiz phức tạp lắm, em không hiểu đâu nên đừng chen vào."

"Mà hai đứa con gái đẹp vậy yêu nhau làm sao lâu dài?

Bọn họ trước sau cũng chia tay, rồi mạnh ai lập gia đình, như vậy mới phải đạo."

Đường Gia Phúc tức suýt ngất, bấm điện thoại: "Dựa vào đâu mà mấy người nói hai người họ như vậy?

Bọn họ có thật hay không mấy người đã tìm hiểu chưa?

Mấy người đi đón ở sân bay hay là đến tiễn người ta tam tầm, xem qua show giải trí hay phim nào chưa?

Các người mới không hiểu bọn họ tốt cỡ nào!

Nói mãi thành ngụy biện, chẳng lẽ gái đẹp thì không thể yêu nhau, còn bảo phải kết hôn với đàn ông sinh con mới là phải đạo?

Tôi nói thẳng dù hai người đó có chia tay cũng không đến lựa đám nam tính độc hại các người đâu!"

Nàng tức giận nhưng nàng chỉ có một mình không thắng nổi nhiều người.

Người hát kẻ hò khiến Đường Gia Phúc tức giận muốn out group.Nàng tính mặc kệ thì bị tin mới nhất trên Weibo hấp dẫn."

Hình tượng lạnh lùng của nữ tổng tài Thẩm Tích Nhược sụp đổ!

Cô ấy ở cửa xin lỗi Tưởng Thiên?"

Bình luận phía dưới:"Trời, tôi bắt nhằm kèo trên dưới rồi!"

"Thẩm Tích Nhược nhận lỗi, đây chắc chắn là chân ái!"

"Ngoại trừ yêu thật lòng ai mà hạ mình là vậy, chỉ tôi không ngờ người hạ mình lại là Thẩm tổng, quả nhiên yêu một người có thể làm người ta thay đổi..........."

"Ngọt quá!

Tôi quyết định lọt hố!

Nhược Thiên mãi mãi!"

Đường Gia Phúc mở video, xem mà mở to mắt.Thẩm Tích Nhược đứng trước cửa phòng dán bảng tên "Tưởng Thiên", cúi đầu, dịu dàng, mềm mại nói: "Thiên Thiên, chị biết sai rồi, em mở cửa cho chị đi."

Biểu cảm dịu dàng, cưng chiều còn có giọng nói đó làm Đường Gia Phúc chìm trong mật ngọt.Thẩm Tích Nhược gọi vài tiếng, Tưởng Thiên vẫn không mở cửa.

Cô lắc đầu, lộ biểu cảm bất đắc dĩ cùng khóe môi mỉm cười.Cũng không biết là giận vì Tưởng Thiên không mở cửa hay là đang vui vẻ?"

Thương nhau quá đi!

Đây là CP vừa thật vừa ngọt!"

Nàng chia sẻ video vào group, nhắn: "Đây là kim chủ Thẩm Tích Nhược và kẻ bám lấy Tưởng Thiên mà mấy người nói?

Mở to mắt lên xem cho rõ, hai người yêu đương bình thường!"

Mấy người gây sự kia, xem video xong im lặng.Có người bên hội học sinh còn cãi bướng: "Này mà giống yêu đương bình thường gì, ai yêu nhau là nhốt người yêu ở ngoài.....

Tưởng Thiên này hơi bị dữ."

Đường Gia Phúc hừ: "Haha, cô ấy có dữ cũng không đến phiên cậu nói."

Nói rồi, trong nhóm im như thóc, Đường Gia Phúc cảm thấy thỏa mãn, nàng mang tâm trạng "hôm nay là ngày lành" đến nhà ăn phát hiện giờ cơm đã qua, cơm trưa đã hết.Nhưng cũng vừa lúc có lý do chúc mừng, nàng đặt món, về ký túc xá mời bạn cùng phòng ăn, mở tiệc chúc phúc cho Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược.Sáu giờ tối, ở phòng khách sạn có bảng tên Tưởng Thiên, người đến người lui tấp nập.Thẩm Tích Nhược bị bỏ quên một bên, Tưởng Thiên thật sự quá bận, lát thì make up, khi thì thay trang phục, rồi còn phải nhận phỏng vấn, livestream.

Nàng bận rộn không thể quan tâm Thẩm Tích Nhược.Thẩm Tích Nhược lại không nhiều việc, dù có người muốn phỏng vấn, cô chỉ từ chối, ngồi một góc nhìn Tưởng Thiên bận rộn.Trước màn ảnh, Tưởng Thiên vẫn hoạt bát, hay cười.Khi phóng viên hỏi về việc nàng công khai yêu đương, nàng nghịch ngợm cười nói: "Là thật, không phải nói đùa, tôi và Thẩm Tích Nhược đang yêu nhau."

Nói rồi Tưởng Thiên nhìn Thẩm Tích Nhược, Thẩm Tích Nhược theo phản xạ cười với nàng.Nhưng không biết Tưởng Thiên có thấy không, nàng quay đi, không đáp lại.Chờ khi các hoạt động tạm hạ màn, Thẩm Tích Nhược chen vào đám đông, đi đến trước mặt Tưởng Thiên, nắm tay nàng: "Có phải em còn giận chị không?"

Tưởng Thiên: "Không đâu, chuyện nhỏ mà, chị chỉ không nghe máy, không nhắn tin cho em thôi chứ có gì đâu."

Nhưng miệng nàng chu lên, rõ ràng không vui.Thẩm Tích Nhược nhéo tay Tưởng Thiên, dịu dàng cười: "Điện thoại chị hết pin, chị không mang theo đồ sạc, hơn nữa chị ra ngoài xử lý việc gấp mà."

Tưởng Thiên ừ hử, thật ra nàng không giận, chỉ lo cho Thẩm Tích Nhược nhưng bây giờ cô đã về, còn dịu dàng dỗ mình nên tâm trạng lo lắng cũng bay đi.Nàng nhìn Thẩm Tích Nhược, cố ý hung dữ nói: "Về sau trước khi điện thoại hết pin, chị phải nhắn tin báo em biết, bằng không em sẽ lo cho chị."

Thẩm Tích Nhược cười, ấm áp đáp: "Thiên Thiên, em giận chị trông em đáng yêu lắm."

Tưởng Thiên nghe cô nói, không giận mà còn thấy ngọt ngào, mềm mại như bánh pudding.

Nàng lắc người phản bác: "Ai mà giận chị, em đâu có giận."

Tưởng Thiên bĩu môi, cả nàng cũng không phát hiện mình đang làm nũng.Thẩm Tích Nhược nhéo tay nàng, đặt tay lên môi hôn.Đầu ngón tay Tưởng Thiên run lên, cảm nhận trái tim lâng lâng."

Em giận chị sẽ làm chị cảm thấy mình được trân trọng khiến chị vui lắm."

Thẩm Tích Nhược thủ thỉ bên tai Tưởng Thiên, hơi thở ấm áp thổi vào trước mặt làm vành tai Tưởng Thiên hồng lên như anh đào."

Nhưng sau này chị sẽ không để em giận."

"Chị chỉ muốn em hạnh phúc suốt đời."
 
Back
Top Bottom