Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 9


---Thứ Năm và thứ Sáu, cuộc sống trôi qua thật yên bình.Hai thiếu nữ thất nghiệp ở nhà đã dành thời gian xem anime và thỉnh thoảng tò mò tìm hiểu về các món đồ công nghệ hiện đại.Tuy nhiên, Vu Chu không có ý định cho Hướng Vãn vào bếp, mặc dù đó là mong muốn của cô ấy khi muốn thử 'luộc trứng bằng tay không'.

Hơn nữa, cô nàng đại tiểu thư này cũng nói cô ấy chưa từng vào bếp, sao nàng phải mạo hiểm chứ.Ngay lập tức đã đến thứ Bảy, ngày đặc biệt nhất từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ trong cuộc đời của nàng.

Ngày đọc kịch bản.Với tư cách là mẹ đẻ của tác phẩm này, Vu Chu cảm thấy bản thân cũng có chút vinh dự.Vì thế, nàng dậy sớm và đăng một bài trên Weibo: "Nếu tất cả thiết bị gia dụng và đồ đạc đều có thể biến thành yêu quái, ai sẽ là vua?"

Rất nhanh, một vài người hâm mộ trên Weibo đã bình luận: "Đại Đại dậy sớm thật~ Vô địch sữa bò.jpg."

Những người gọi nàng là "Đại Đại" thường là những người mới theo dõi nàng trong vài ngày qua.

Sau ba ngày, số lượng người hâm mộ trên Weibo của Vu Chu đã vượt quá 10.000.Vẫn là... nhờ ân huệ của người đó.Khi nhận được một vài bình luận kỳ lạ, nàng lại làm mới trang và thấy một avatar màu xanh thuần bình luận: "Đồng hồ báo thức.

Vì hấp thụ nhiều oán khí nhất, sức mạnh cũng mạnh mẽ nhất."

Chết tiệt.Vu Chu trong lòng chửi thề một câu.Weibo ngay lập tức sôi nổi như thể đang có một cuộc biểu tình, nhiều bình luận đổ về, kèm theo những bình luận về bình luận mới nhất của Tô Xướng dưới bài đăng của nàng.Dựa trên phản ứng của người hâm mộ, có vẻ như Tô Xướng rất ít khi bình luận dưới bài của người khác, đặc biệt là khi để lại bình luận dài đến 15 chữ cộng thêm 3 dấu câu.Sự nhiệt tình, sôi nổi trong khung bình luận khiến Vu Chu không thể giả vờ như không thấy.Vì vậy, nàng cố ý đợi năm phút rồi mới trả lời lại: "Haha, Tô lão sư thật hài hước."

Tô Xướng chắc hẳn hiểu rõ Vu Chu, khi nàng lo lắng thường dùng "hahaha", khi vui thì là "hahahahahaha ợ", còn khi ngượng ngùng thì thêm "a" trước "hahaha".* "hahaha" (tiếng cười), cộng thêm "ợ" (âm thanh khi ợ) để diễn tả sự vui vẻ, thỏa mãn.Vu Chu đợi một lúc, nhưng không thấy Tô Xướng phản hồi thêm.Sau đó, nàng mở thông báo về lượt repost và bình luận, đang nghĩ có nên khoá bài Weibo đầy lượt truy cập này không.Không bất ngờ khi điện thoại hiện lên thông báo có tin nhắn WeChat từ F."

Vu lão sư!"

"?"

Nàng biết F chắc đang định hỏi về tương tác trên Weibo.Nhưng F nói: "Trên diễn đàn có một bài viết về cô đó!"

"? ?"

F đã chuyển tiếp cho nàng một liên kết.

Vu Chu cố gắng mở nó nhưng chỉ thấy một phần của bài viết, thông tin không nhiều, đại khái nói rằng Tô Xướng mới theo dõi một tác giả vô danh.

Có phải họ sắp hợp tác không?Nàng lướt xuống dưới thì cần phải tải ứng dụng để xem tiếp.Vu Chu thở dài và bắt đầu tải ứng dụng."

Trong thời gian 30 giây chờ cài đặt ứng dụng, nàng đang lo sợ người khác có phát hiện mối quan hệ giữa Tô Xướng và mình hay không, hay là tò mò về việc mọi người có mong đợi về sự hợp tác giữa nàng và Tô Xướng hay không?"

Haha, lạc đề rồi nhỉ.Nàng vẫn còn tâm trạng để tự đùa, chứng tỏ không quá lo lắng, Vu Chu nghĩ vậy.Khi cuối cùng đã mở được bài viết qua ứng dụng, nàng thấy nó đã chuyển sang hai trang rồi.Không có gì đặc biệt, chỉ là những suy đoán của người nghe kịch truyền thanh về việc Tô Xướng mới theo dõi một tác giả vô danh.

Có người không tìm được bài viết của tác giả đó nên chủ thớt đã tốt bụng đăng địa chỉ lên, và tác giả đã lịch sự cảm ơn.Thật là xấu hổ...Cuối cùng, có một điểm tranh cãi nhỏ, một cư dân mạng đã nói: "Không thể nào, Tô Xướng không thể nào đồng ý nhận vai cho một tác phẩm như vậy được?

Có lẽ chỉ là quen biết ngoài đời thôi."

Phía dưới có một người hâm mộ của Tô Xướng bình luận: "Lầu trên nói như vậy nghe giống như Tô Xướng chỉ chọn các bộ IP lớn vậy.

Thực tế, bất kể là IP lớn hay nhỏ, chỉ cần là câu chuyện hay, cô ấy đều quan tâm.

Tôi nghĩ đừng quá chú trọng vào IP, chỉ cần làm tốt, là người nghe rất vui rồi."

Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, Vu Chu gật đầu đồng ý.Đóng lại cuộc tranh luận trên mạng, nàng vẫn cảm thấy hơi buồn một chút vì sự chậm trễ trong nhận thức của mình.Dù chỉ có một người, dù rất không rõ là ẩn ý hay gì, nó cũng thể hiện rằng tác phẩm của nàng không xứng với Tô Xướng, Vu Chu vẫn cảm thấy một chút buồn bã.Nếu là hợp tác với người khác, nàng chắc chắn sẽ không bận tâm, thậm chí có thể tự mãn mà nói: "À, tôi thật sự may mắn."

Nhưng vì đây là Tô Xướng, nên cảm giác đó không thể chấp nhận được.Nàng không đủ tự tin để nói ra câu: "Tôi và cô ấy thực sự xứng đôi."

Sau khi chơi với Hướng Vãn cả ngày, Vu Chu nhìn đồng hồ và thấy đã là 7:45 tối.

Nàng chào tạm biệt Hướng Vãn, cầm điện thoại vào phòng ngủ, kiểm tra mạng, và chờ kết nối WeChat.15 phút còn lại nàng dành để lướt Weibo.Rồi cuộc gọi WeChat đến chính xác vào lúc 8 giờ, không chút sai lệch, quả nhiên là phong cách của Bành Hướng Chi.Avatar của những người khác trong nhóm lần lượt sáng lên.

Khi tổ hậu kỳ và biên kịch vào phòng, mọi người đều khéo léo tắt micro, Vu Chu cũng làm theo.Phần giới thiệu bản thân mà nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cũng không cần dùng đến, vì nhóm không có thời gian chào hỏi.Giọng của Bành Hướng Chi vang lên: "Ừm, tất cả đã có mặt rồi, chúng ta bắt đầu nhé, đọc kịch bản phần 1 kỳ 1 của 'Thần Đàn'."

Vu Chu chưa từng nghe ai mở đầu bằng "ừm" như vậy, và giọng của Bành Hướng Chi thật sự nghe rất quyến rũ.Giọng chị đại, nghe như là đang đi giày cao gót 10cm.Bành Hướng Chi bắt đầu dợt qua nội dung kịch bản, biên kịch sẽ giải thích những phần chưa hiểu, còn các vấn đề liên quan đến xây dựng cảnh quay và biểu hiện của nhân vật sẽ được thảo luận khi cần thiết.Mọi thứ diễn ra rất trôi chảy, ngoại trừ...Vu Chu không biết có nên nói hay không.Có lẽ Bành Hướng Chi bên kia cũng đã nhận ra có một người vẫn đang im lặng suốt từ đầu cuộc họp đến giờ, nên đã dừng lại và hỏi: "Tác giả có ý kiến gì không?"

Vu Chu cảm thấy như bị giáo viên gọi tên.Nàng suy nghĩ một lúc, không mở mic, mà gõ tin nhắn: "Tôi chưa nhận được kịch bản."

Bành Hướng Chi không nói gì, chỉ gửi một dấu "?" trong nhóm WeChat.Có lẽ đó là tin nhắn gửi cho F, người không tham gia cuộc gọi nhóm.Sau đó, một người làm hậu kỳ đã nhắn tin: "@F, tác giả chưa nhận được kịch bản, gửi cho cô ấy đi!"

Biên kịch cũng lên tiếng: "Gửi cho cô ấy!"

Câu thứ ba "Gửi cho cô ấy!" là từ Bành Hướng Chi.Vu Chu nhẹ nhàng cười, cảm thấy đạo diễn Bành cũng khá thân thiện và dễ thương.

F được nhắc đến, gửi kịch bản cho Vu Chu qua tin nhắn riêng, sau đó, F cũng tham gia vào cuộc gọi nhóm.Có vẻ như Bành Hướng Chi đã đứng dậy đi rót một cốc nước.

Sau khi xác nhận Vu Chu đã nhận được kịch bản, cuộc họp lại tiếp tục.Khi đến một cảnh trong màn thứ bảy, Bành Hướng Chi có vẻ hơi bối rối.Cô ấy tự nói với mình khi đọc kịch bản: "Căn phòng này được bố trí như thế nào?

Ba người ngủ ở các góc đối diện sao?

Diện tích khoảng bao nhiêu?

Tôi sẽ cho các diễn viên di chuyển vị trí trong buổi tập, điều chỉnh khoảng cách để nghe được độ vang trong giọng từng nhân vật."

Vu Chu nhìn vào giao diện nhóm chat, thấy hậu kỳ và biên kịch đã tắt mic.Nàng đang định mở mic giải thích thì một giọng nữ hơi xa từ phía bên Bành Hướng Chi cất lên: "Bố trí căn phòng có trong chương 4 của nguyên tác."

Giọng nói lạnh lùng nhưng cuốn hút đến nỗi khiến Vu Chu cảm thấy da đầu đều tê dại.Nàng thấy mic của biên kịch đã mở, rồi lại nhanh chóng tắt đi.Người làm hậu kỳ thì vẫn lặng im.Lúc này, tin nhắn riêng từ F bật lên: "Chết tiệt, vừa rồi là giọng của Tô Xướng sao???"

"???

Tôi không phải nghe nhầm chứ?????????"

"Cô có nghe thấy không?"

Vu Chu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nghe thấy."

Bành Hướng Chi không để ý đến những hành động nhỏ giữa hai người, tự mình lật lại nguyên tác, như thể định nói điều gì đó.Khi Vu Chu đang chuẩn bị thở ra, nàng nghe thấy Tô Xướng nhẹ nhàng nói: "Tắt mic."

Đó là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng và điềm tĩnh, như thì thầm bên tai.

Nghe từ khoảng cách, có vẻ như Tô Xướng ngồi không quá gần Bành Hướng Chi.Mic của Bành Hướng Chi đã bị tắt.Sau đó khi nào mic được mở lại thì Vu Chu không nhớ rõ, vì nàng không còn tập trung vào việc đọc kịch bản nữa.Trong đầu nàng hiện giờ chỉ có một suy nghĩ — Tô Xướng, chị ấy đang ở bên cạnh Bành Hướng Chi sao?Hiện giờ, chị ấy có còn đang ở đó không, với Bành Hướng Chi?
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 10


---"Tắt mic."

Nàng suy nghĩ về hai từ này cả đêm, trằn trọc đến không ngủ được.Theo Vu Chu, âm thanh là thứ dễ mê hoặc lòng người nhất.

Bởi vì khi bạn không nhìn thấy bất luận một hình ảnh nào mà chỉ còn lại những âm thanh, nó sẽ kích thích cảm xúc của bạn, thậm chí còn kích thích trí tưởng tượng của bạn đến mức tối đa.Trí tưởng tượng à, trí tưởng tượng là vô địch.Ví dụ như vừa rồi, khi Tô Xướng nhắc nhở Bành Hướng Chi tắt mic, nàng đã kịp nghe thấy có âm thanh của một trang giấy vừa được lật qua.

Điều này cho thấy gì?

Nó cho thấy chị ấy không vội vàng, mà ngược lại rất bình tĩnh và thậm chí còn đang lật thêm một trang sách.Tất nhiên, chị ấy cũng không lo lắng về việc bị Vu Chu phát hiện.Trang sách này có thể là từ một tạp chí thời trang, hoặc có thể là từ kịch bản mà chị ấy đã in sẵn từ trước.Về chuyện ban nãy, nàng suy diễn ra được hai trường hợp như sau: Nếu là trường hợp đầu tiên, có thể chị ấy chỉ tình cờ nghe thấy giọng của Bành Hướng Chi sau khi kết thúc công việc ở phòng thu nên sẵn tiện lên tiếng giải thích; Nếu là trường hợp thứ hai, chị ấy đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ và đến phòng thu tìm gặp Bành Hướng Chi, sau đó ngồi họp chung với cô ấy, chỉ là trong quá trình đó chị ấy không lên tiếng nên không ai biết có chị ấy tham gia cuộc họp.Tô Xướng là kiểu người mà ngay cả khi đã kết thúc công việc bạn cũng không thể nghe thấy được tiếng của cô ấy, ngay cả khi mọi người cùng mở mic và nói "Cảm ơn mọi người, chúc ngủ ngon" thì cô ấy cũng vẫn im lặng.Vì vậy, Vu Chu giờ đây lại phải vận dụng triệt để trí tưởng tường của mình để đoán xem chị ấy có rời đi hay chưa."

Chậc, nếu có chị ấy tham gia, có lẽ đó không phải là may mắn mà chính là kiếp nạn thứ 82 của mình," Vu Chu thở dài, ném điện thoại sang một bên và nằm xuống giường.Đột nhiên có tiếng gõ cửa."

Cô vào đi."

Vu Chu ngồi dậy.Hướng Vãn đẩy cửa ra, chỉ thò nửa người vào và hỏi: "Tôi nghe thấy bên trong không còn âm thanh nào phát ra nữa, liệu công việc của cô đã xong chưa?"

"Xong rồi, mệt chết tôi rồi."

Vu Chu đáp.Hướng Vãn mỉm cười: "Cô có đói không?

Bữa tối cô không ăn nhiều lắm."

"Không đói, tôi sẽ đi rửa mặt xong rồi ngủ luôn đây."

Hướng Vãn đáp: "Khi tôi hỏi Vu cô nương có đói không, ý tôi là tôi đang rất đói."

Thật là bực bội nha.

Cô ấy dùng chính lời của mình để phản công lại mình.Vu Chu lăn người, sau đó nàng đứng dậy khỏi giường: "Ra ngoài đi, tôi sẽ nấu cho cô một bát mì."

May mắn thay, làm chút hành động này có thể giúp nàng chuyển hướng sự chú ý.Hướng Vãn rất lịch sự, thật chẳng có vẻ của đại tiểu thư, cô không ngồi trên ghế sofa đợi ăn mà đứng sau Vu Chu, cẩn thận quan sát.Trước tiên, Vu Chu ấn nút, đun một ấm nước.Vu Chu lấy từ hộp lưu trữ bên cạnh tủ lạnh ra hai hộp hình trụ, xé bao bì, rồi mở vài gói nhỏ và cho gia vị vào trong.Hướng Vãn muốn nói gì đó nhưng lại ngừng lại.Những gói nhỏ như thế này, cùng với động tác của Vu Chu, trông rất giống như đang hạ thuốc.Nhưng hai người không có thù oán gì, Vu cô nương làm sao lại độc ác như vậy.

Vì vậy, cô lén thở dài một hơi để tự an ủi mình.Sau khi chuẩn bị xong, Vu Chu vừa nghịch điện thoại vừa chờ nước sôi.Chẳng bao lâu, nước trong ấm đã sôi, nút bật ra "ting" một tiếng, Vu Chu cầm ấm nước đổ vào, rồi đậy nắp lại, cắm nĩa vào trên cùng, mang ra ngoài và đặt lên bàn ăn trong phòng ăn.Hướng Vãn nhìn chằm chằm vào hai cái hộp hình trụ: "Vu cô nương nói đây là 'nấu' mì sao?"

Thật khó tin."

Chút nữa cô sẽ thấy."

Hai người nhìn nhau trong vài phút, Vu Chu liếc qua điện thoại: "Có thể ăn được rồi."

Vu Chu mở nắp ra trước, mùi thơm ngào ngạt toả ra, nàng cúi đầu thổi vài cái rồi ăn một miếng, mì ăn rất ngon nha.Hướng Vãn nhíu một bên mày, nhìn quanh mấy lần rồi mới cầm nĩa lên, bắt chước động tác của Vu Chu."

Ngon không?"

Vu Chu vừa nhai mì vừa hỏi.Mùi vị có hơi lạ, nhưng không khó ăn, hơn nữa mình là đang làm phiền Vu cô nương làm việc vào khuya như vậy."

Rất ngon."

Hướng Vãn lấy khăn giấy lau miệng, mỉm cười.Vu Chu nhìn biểu cảm của cô, cảm thấy rất vui.

Nếu Hướng Vãn ăn càng ngon miệng hơn nữa thì càng tuyệt.

Cảm giác thỏa mãn và thành tựu đó giống như một sáng nào đó thức dậy và nàng thấy bình luận của chương mới tác phẩm của nàng trên Longpei đã lên tới hai con số.Vu Chu vừa ăn mì, bỗng nhớ đến một việc quan trọng: "Tôi nói cho cô nghe điều này nha, hôm nay tôi tham gia đọc kịch bản, thật sự mở mang tầm mắt."

"Lồng tiếng chuyên nghiệp thật khác với các buổi biểu diễn lồng tiếng mà tôi đã từng xem."

Nói ra thì có chút mỉa mai, thời điểm cùng với Tô Xướng ở bên nhau, nàng luôn cố gắng giữ khoảng cách với chị ấy, vì vậy có thể nói là nàng chưa thực sự hiểu một cách sâu sắc về công việc của Tô Xướng."

Cô không thấy sao, đạo diễn Bành, các thầy cô biên tập, các thầy cô viết kịch bản, họ giỏi lắm, những thuật ngữ chuyên ngành khiến tôi cứ ngẩn người.

Hơn nữa, những từ ngữ ấy nghe còn rất sang trọng nữa."

"Tôi cảm giác như mình đang quay một bộ phim chứ không phải chỉ là kịch truyền thanh."

Hướng Vãn nghe không mấy hiểu, chỉ im lặng lắng nghe."

Vì thế, kết luận của tôi là, ngành này có triển vọng rất lớn, cô chắc chắn phải gia nhập, và phải nghiêm túc gia nhập."

Vu Chu định làm động tác đẩy kính, nhưng nàng nhận ra mình không đeo kính nên lại hạ tay xuống.Hướng Vãn suy nghĩ một chút: "Vậy, tôi phải làm thế nào để gia nhập?"

Vu Chu nhìn mái tóc dài và vẻ đẹp hiền hòa của cô ấy, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.Một lúc sau, nàng rời khỏi chỗ ngồi, lấy iPad từ bên cạnh.

Kể từ ngày hôm qua, iPad đã được thiết lập hoàn toàn bằng giao diện chữ Hán phồn thể, khiến nàng có chút khó khăn khi xem.

Nàng mở trình duyệt, gõ vài từ để tìm kiếm.Cuối cùng, nàng hài lòng đưa màn hình về phía Hướng Vãn."

Trước hết, chúng ta cần phải xây dựng nền tảng cho cô đã.

Từ ngày mai, mỗi sáng cô phải dậy lúc 7 giờ, tập luyện những câu đố chữ."

"Câu đố chữ?"* Câu đố chữ: là những câu nói hoặc câu thơ được thiết kế với các từ có phát âm tương tự nhau hoặc các âm thanh khó phát âm, nhằm thử thách khả năng phát âm và sự nhanh nhạy của người nói.

Các câu đố chữ thường có cấu trúc lặp lại và chứa nhiều âm thanh gần giống nhau, khiến cho việc phát âm chính xác trở nên khó khăn."

Đúng vậy," Vu Chu chỉ tay vào màn hình iPad, "'Tám trăm lính chạy lên đồi Bắc'.

Tôi vừa mới tìm kiếm đó."* Tám trăm lính chạy lên đồi Bắc, các pháo binh xếp hàng dọc dốc Bắc (Bā bǎi biāo bīng bēn běi pō, pào bīng bìng pái běi pō pào).Hướng Vãn cúi đầu nhìn, thanh tìm kiếm ghi rõ: "Trung Hý thường luyện thoại bằng những câu đố chữ gì".* Trung Hý: Học viện Hý kịch Trung ương, một học việc chuyên về đào tạo nghệ thuật của Trung Quốc.Vu Chu nhìn theo ánh mắt của cô, giải thích: "Tôi không rành về lồng tiếng, cũng không biết có trường nào tốt, chúng ta chỉ có thể học hỏi từ nhiều phía.

Trung Hý thì cô biết rồi đấy, nhiều ngôi sao, diễn viên, đạo diễn đều từ Trung Hý, nổi tiếng lắm, như Dương Mịch chẳng hạn."* Dương Mịch (杨宓) và Dương Mịch (杨幂) là 2 người khác nhau.

Ở đây Vu Chu đề cập đến 杨宓 của Trung Hý .

Còn Dương Mịch (杨幂) này là từ Học viện Điện ảnh Bắc Kinh (Bắc Điện), 杨幂 là diễn viên nổi tiếng, các tác phẩm tiêu biểu: Cung tỏa tâm ngọc, Tam sinh tam thế thập lý đào hoa, Phù Dao hoàng hậu,...Nhưng ở đây Vu Chu đề cập nhầm, ý của cô nàng là muốn nói ra tên của 1 ngôi sao đến từ Trung Hý nhưng cô nàng lại không biết người nào hết, nên mới nói đại tên của Dương Mịch.

Nhưng thật trùng hợp là ở Trung Hý cũng có một người tên Dương Mịch. =)))) Dương Mịch của Trung Hý thì hầu như trên mạng không có thông tin, chỉ khi tra tiếng Hán vào mới hiện một ít thông tin; thông thường, nếu ta tra phiên âm "Yang Mi" thì sẽ đều hiện thông tin của Dương Mịch từ Bắc Điện.Hướng Vãn ngẩng đầu: "Dương Mịch là người của Bắc Điện."

Vu Chu ngạc nhiên: "Cô làm sao biết?"

Hướng Vãn cúi đầu tiếp tục nhìn màn hình: "Khi cô ở trong phòng, tôi muốn đọc sách, nên đã nhờ đến cái hộp đen này.

Tôi vô tình mở ra một trang sách, thì trên trang sách lại có bức chân dung của Dương cô nương."

"Tôi nhấp vào bức chân dung của cô ấy, tự nhiên trên trang sách hiện ra tiểu sử của cô ấy, tôi đọc kỹ và biết được chút ít."

Vu Chu nghe xong trợn tròn mắt, rất muốn chỉnh lại cô.Nhưng nàng không nói gì hết, vì điều quan trọng hơn hết là, nàng rất nghi ngờ, người xưa chính là thông minh đến thế sao?"

Trí nhớ của cô tốt như vậy, sẽ thật tiếc nếu nó không được dùng trong việc ghi nhớ lời thoại nhỉ."

Vu Chu cười ngượng.Hướng Vãn vẫn còn thắc mắc: "7 giờ, là thời điểm gì à?"

Vu Chu rút điện thoại ra tra cứu: "Thì đó là giờ Thân."

"Tại sao lại phải là giờ Thân, có phải đó là giờ tốt gì không?"

"Không có," Vu Chu lắc đầu, "Chỉ là để ra vẻ chăm chỉ chút thôi.

Cô thử nghĩ xem, nếu sau này cô nổi tiếng, khi tham gia chương trình phỏng vấn có câu hỏi đại loại như 'gợi nhớ lại quá khứ hoặc quá trình tập luyện của bạn mới đầu như thế nào', việc nói rằng mình dậy lúc 7 giờ sáng để luyện tập, so với việc nói rằng mình dậy lúc 11 giờ trưa để luyện tập, liệu có khác biệt không?"

Nàng đứng khoanh tay lại, đột nhiên cảm thấy như mình thật giống một quản lý.Hướng Vãn gập iPad lại, ăn hết miếng mì cuối cùng: "Minh bạch rồi."

"Trước hết cô cứ cứ tập luyện đi, còn tôi sẽ tìm cách làm cho cô một chứng minh thư."

Vu Chu nói.
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 11


Bắt đầu từ chương này xưng hô giữa Vu Chu và Hướng Vãn sẽ thay đổi do cả hai đã thân với nhau hơn sau một tháng sống chung.

Xưng hô giữa hai người sẽ là chị - em, nhưng mình vẫn ghi danh xưng "cô" với Hướng Vãn đối với những việc hay suy nghĩ dưới góc nhìn của Hướng Vãn.---Một tháng có thể thay đổi điều gì?Đủ để một đoàn phim đọc xong kịch bản.Đủ để Hướng Vãn học thuộc lòng và đọc không vấp một chữ nào "tám trăm lính chạy lên đồi Bắc" và "bốn là bốn, mười là mười".* Tám trăm lính chạy lên đồi Bắc (Bā bǎi biāo bīng bēn běi pō); Bốn là bốn, mười là mười (Sì shì sì, shí shì shí).Đủ để Hướng Vãn hòa nhập được với các cụ trong khu chung cư, và trở thành huyền thoại trong cộng đồng cờ tướng, cờ vây của khu dưới sự giới thiệu của Vu Chu.Cũng đủ để Vu Chu bắt đầu gọi em là Vãn Vãn.Nhưng một tháng lại quá ngắn, ngắn đến nỗi trong dự báo thời tiết vẫn chưa có mục mưa dông.Vu Chu ôm trái dưa hấu mở cửa vào nhà, hơi nóng mùa hè làm nàng gần như muốn tan chảy, cả người nhớp nháp đầy khó chịu.

Hướng Vãn, người đang sống trong tiện nghi của máy lạnh không hề tỏ ra khó chịu, cô bình thản nhận dưa hấu từ tay Vu Chu, vai hơi trĩu xuống vì trọng lượng của quả dưa nhưng vẫn không đổi sắc mặt, tay ôm chặt quả dưa và đi về phía nhà bếp."

Dưa hấu cần để vào tủ lạnh, như chị đã nói, nếu dưa hấu không lạnh thì nó sẽ chết."

Hướng Vãn nói nhẹ nhàng, quen thuộc mở cửa tủ lạnh.* Mình dịch "sẽ chết" là nguyên văn từ nguyên tác.

Ở đây Hướng Vãn nói như vậy hoàn toàn là do Vu Chu thôi, mà cho dưa hấu vào tủ lạnh chắc cũng xuất phát từ sở thích của Vu Chu thích ăn dưa lạnh.Vu Chu hài lòng với sự tự giác của em.Nàng vừa tháo giày vừa nói: "Có tin vui đây."

"Chị nói đi."

"Hôm nay khi chị về, trạm kiểm tra ở cổng Đông đã được dỡ bỏ.

Chị hỏi các cô chú trong khu, họ nói là ngoài cổng Tây ra thì các trạm kiểm tra khác đều đã bị gỡ bỏ.

Hiện tại dịch đã ổn định rồi nên không cần quét mã nữa.

Nhưng trạm ở cổng Tây vẫn giữ lại phòng trường hợp dịch bệnh bùng phát trở lại."

"Wow."

Hướng Vãn đóng cửa tủ lạnh lại, phản ứng này là học từ Vu Chu, nhưng cô còn chưa quen."

Thế mà không nhiệt tình chút nào."

Vu Chu lườm em."

Em nên nói—Yeah, mình có thể ra ngoài rồi!"

Nàng cười, đi vào phòng ngủ lấy đồ, chuẩn bị đi tắm.Tiếng dép lẹp bẹp đi qua đi lại, từ xa đến gần.

Vu Chu lại bổ sung: "Tháng này chị đã nhờ luật sư tư vấn và nhờ người điều tra, họ đều nói không có cách hợp pháp nào khác để đăng ký hộ khẩu.

Chị nghĩ, khi có thể ra ngoài, chị sẽ dẫn em đến đồn công an một lần để hỏi tình hình."

"Được ạ."

Hướng Vãn đáp lớn.Tiếng nước nhỏ giọt lách tách xuyên qua cánh cửa gỗ, Hướng Vãn đóng cửa nhà bếp lại và dựa vào ban công ngước nhìn lên trời.Cô sắp được ra ngoài rồi, không biết thế giới bên ngoài sẽ như thế nào nhỉ?Sau khi ngẩn người một lúc, thấy điện thoại của Vu Chu trên sofa liên tục rung, cô đã có kiến thức cơ bản về cái vật này, vì vậy khi Vu Chu lau tóc xong, Hướng Vãn nhắc nhở: "Có người gọi cho chị."

Vu Chu cúi xuống nhặt điện thoại lên, mở ra, đó là tin nhắn từ nhóm WeChat của "Thần Đàn": "Ngày mai khai máy, 12 giờ trưa, tác giả đến nhé."

Phía dưới là địa chỉ được chia sẻ.Tòa nhà Thiên Âm, tầng 15, Tam Thanh Studio.Vu Chu suy nghĩ một chút, trả lời: "Tôi có phải đi không?

Một mình tôi à?"

Hậu kỳ lão sư, biên kịch lão sư đâu?Một tin nhắn thoại: "Hậu kỳ bận, biên kịch đang đi công tác.

Cô đến nhé.

Ngày mai là thu cho phần preview, ấn tượng đầu tiên của thính giả về giọng nhân vật rất quan trọng, cô đến để kiểm tra.

Dù sao, tác giả chính là người hiểu rõ nhân vật gốc và kỳ vọng của fan nhất."

Vu Chu hơi ngượng ngùng: "Tôi không có fan."

"...

Dù vậy, chúng ta cũng phải tôn trọng nguyên tác."

Có vẻ như Bành Hướng Chi chưa bao giờ đạo diễn một tác phẩm chuyển thể từ IP không có fan hâm mộ.Vu Chu thở dài, gõ chữ: "Được rồi, hẹn gặp ngày mai."

"Hẹn gặp ngày mai."

Đột nhiên nàng cảm thấy căng thẳng, hơi hơi kích động.Vu Chu liếc nhìn Hướng Vãn đang xem tivi, sờ sờ mặt mình, nếu biết hôm nay phải ra ngoài, nàng đã mang theo ô rồi.

Nàng vừa nãy soi gương, thấy da có vẻ tối hơn một chút nhỉ.Nàng đi vào phòng tắm, quỳ xuống và mở ngăn tủ phía dưới bồn rửa tay, lục lọi hộp đựng mỹ phẩm đã cất đi sau khi nghỉ việc và lấy ra từng món.Kem nền có bị hết hạn không nhỉ?

Dùng lâu rồi, có cần phải mở một hộp cushion mới không nhỉ?Con mèo nhỏ Bát Bát đang ngồi trước cửa, nhìn nàng với vẻ mặt điềm tĩnh."

Ngươi đang làm gì vậy?" (Vu Chu hỏi con mèo)Vu Chu lấy ra một miếng mặt nạ, đứng trước gương và cẩn thận đắp lên.

Nàng cũng lấy một ít tinh chất để chăm sóc cổ và mu bàn tay.Sau đó nàng đi ra ngoài với mặt nạ trên mặt, vì vậy mà làm Hướng Vãn giật mình một phen, ánh mắt của em giống như đang nhìn một sinh vật lạ.Vu Chu chải tóc, môi mấp máy vài tiếng: "Đây là mặt nạ, dùng để chăm sóc da, đắp nó lên sẽ giúp da tốt hơn."

Đột nhiên, ánh mắt nàng lóe sáng: "Em biết mặt nạ này tên là gì không?"

Hướng Vãn lắc đầu."

Này ah, đây là mặt nạ người yêu cũ.

Quảng cáo nói rằng nếu sử dụng nó, da sẽ được hồi sinh, mãi mãi không bao giờ lão hóa và ta sẽ thắng trong cuộc chiến gặp lại người yêu cũ một cách tuyệt vời."

"Người yêu cũ... cuộc chiến?"

Hướng Vãn nhăn mặt."

Em không hiểu đâu, em vẫn còn là con nít ah."

Vu Chu ngồi xuống sofa, lại hỏi: "Em thấy tóc của chị thế nào?

Có cần phải uốn không?

Gần đây tóc rụng khá nhiều."

Tóc nhiều, đỉnh đầu cao, làm cho mặt nhỏ, cấu trúc xương đẹp."

Em không hiểu lắm, nhưng em thấy," Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn nàng một cách nghiêm túc, "chị làm gì cũng đều đẹp."

Giọng nói ngọt ngào nói những lời như vậy thật là khiến người ta ngại ngùng mà.Vu Chu hơi đỏ mặt, may mà có mặt nạ che đi.

Nàng lẩm bẩm ba lần "Mình là đồng tính, em ấy là thẳng" để làm tâm hồn thanh tịnh, trong lòng cười khinh bỉ, cạm bẫy thẳng nữ, chuyện nhỏ.Sau đó, nàng vô thần nhìn tivi, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ xem nên mặc bộ đồ nào vào ngày mai.Sau mười phút suy nghĩ, nàng thở dài trong im lặng, thật sự không còn nhiều đồ để mặc.Câu này rất cụ thể khi Vu Chu chỉ đơn giản mặc áo T-shirt và quần short, tóc không quá thẳng, đi đến tòa nhà Thiên Âm.

Quần áo để gây ấn tượng trong tủ đã bị lông mèo bám vào, nàng lại lười không đưa đi giặt khô lại, dù sao nàng cũng đã nghỉ việc mà.

Và nếu có đưa đi giặt khô từ một ngày trước thì cũng không kịp.Nếu cố tình đến trung tâm thương mại để mua một bộ đồ chỉ để cho việc này, chắc là quá cầu kỳ đi, và nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi của tác giả là nàng sẽ vứt đi đâu đây.Vì vậy, nàng chỉ có thể tìm vài bộ đồ bình thường nhưng không quá cũ kỹ.Cứ mặc đơn giản một chút, như vậy sẽ không khiến người khác cảm thấy nàng quá lo lắng, vội vàng.Dù đã xem qua hình ảnh trên điện thoại nhưng tòa nhà Thiên Âm ngoài đời vẫn lộng lẫy hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.

Sảnh lớn cao rộng, bảo vệ và quản lý mặc đồng phục chỉnh tề, cánh cửa xoay toả hương thơm thanh lịch.

Lúc nàng tới là đang đúng giờ ăn trưa, những quý cô thành phố từ thang máy bước ra, nhanh chóng quét thẻ qua cửa kiểm soát.Vu Chu thì không thể quét thẻ nên nàng tự giác đi sang bên quầy lễ tân để đăng ký khách.Studio nằm trong tòa nhà này không biết có cần thiết không nhỉ?

Giá thuê chắc chắn rất cao...Nàng nhanh chóng tính toán chi phí cho bộ kịch truyền thanh này.Trong lúc chờ thang máy, nàng nhắn tin cho F: "F lão sư, tôi muốn xác nhận lại, nếu lần chuyển thể kịch này thua lỗ, thì tiền bản quyền của tôi sẽ không bị thu hồi chứ?"

F nhanh chóng phản hồi: "???"

Vu Chu bước ra từ thang máy cao cấp, nhìn lên bảng tên màu đen vàng khắc chữ "15F" phía trên cửa ra vào.

Tiếp đến ở phía trước có một bảng sơ đồ tầng, Tam Thanh Studio ở hướng bên tay phải, chiếm cả một nửa tầng, trên bảng còn có tên tiếng Anh, trông rất cao cấp.Trong Studio không có quầy lễ tân mà thay vào đó là một phòng chờ đơn giản và tao nhã.

Phòng không quá lớn, tường được sơn với tông màu trắng, nhìn rất dễ chịu.

Ngoài logo phát ra ánh sáng xanh nhạt thì còn có vài chậu cây cảnh được chăm sóc tỉ mỉ.Bỏ qua phòng chờ, nàng vào một phòng nghỉ dành cho khách.

Cửa sổ lớn mở rộng, hai cánh cửa đón lấy toàn bộ ánh nắng ấm áp, tất cả chiếu lên thảm trải sàn ở trong phòng khiến nó trông giống như chiếc bánh vừa được hấp chín.

Bên trái là một dãy tủ trưng bày cúp và bằng khen cùng với ảnh chụp cùng người nổi tiếng, thêm vào đó còn có vài dãy kệ sách tạo thành một góc đọc sách tinh tế.

Bên phải là phòng nghỉ với bàn ghế bày biện lộn xộn.Bành Hướng Chi đang ngồi đó, lật giở một cuốn sách.Vu Chu từng tìm kiếm tên Bành Hướng Chi trên Weibo, nhưng cô ấy không thích đăng ảnh hay xuất hiện trước ống kính, vì vậy Vu Chu không biết cô ấy trông như thế nào.

Nhưng khi nhìn thấy Bành Hướng Chi lần đầu, nàng đã biết ngay đó chính là cô.Cảm giác rất giống giọng nói: áo sơ mi trắng, chân váy ôm, tóc dài đen nhánh và xoăn, lông mi cong và son môi Armani 400, đỏ tươi rất nổi bật, khí chất tỏa ra rất mạnh mẽ.Bành Hướng Chi ngẩng đầu nhìn nàng: "Xin chào.

Cô đến rồi."

Nụ cười rạng rỡ, không khó gần như khi chỉ nghe giọng nói."

Cô đến bằng cách nào?"

Hỏi xong cô nhẹ nhàng ném cuốn sách lên bàn, gật đầu bảo Vu Chu ngồi xuống, "Chờ một chút, họ còn chưa tới."

Vu Chu thân thiện chào hỏi, ngồi bên cạnh Bành Hướng Chi: "Tôi đến bằng taxi, sợ kẹt xe nên đã tới sớm."

"Giờ này cũng tốt."

"Đúng vậy, không kẹt xe chút nào, chỉ mất 20 phút thôi."

Vu Chu nói xong, cảm thấy hơi ngượng ngùng, nên tìm một chủ đề khác: "Hôm nay có những lão sư nào đến vậy?"

Bành Hướng Chi đưa cho nàng một quyển kịch bản: "Tôi đã in cho cô rồi.

Tất cả bốn người phụ trách đều đến, nhưng trong đoạn giới thiệu này thì độc thoại của Tô Xướng nhiều hơn nên tôi đã bảo cô ấy đến trước, những người khác đến muộn hơn một chút."

Nàng hiểu, đến sớm mà phải đợi cũng chán.

Nàng cúi đầu xem kịch bản, thực ra đã rất quen thuộc với nó, nhưng như vậy khiến nàng có việc để làm.Nàng đọc từng chữ cho đến dòng thứ ba."

Thẩm Bạch: Có một số người sẽ đến từ bốn phương tám hướng, mang theo ba bốn phần quen thuộc, bảy tám phần xa lạ, chỉ để nói với bạn rằng cái gì mới gọi là — gặp gỡ."

"Đến rồi."

Bành Hướng Chi đứng dậy, "Tô Xướng, ở đây."
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 12


---Vu Chu ngước mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh.Tô Xướng xuất hiện trong phòng nghỉ.Chị mặc một chiếc áo sơ mi nữ màu xanh rêu đậm, cổ áo cài hờ hững, tay áo cũng xắn lên một cách tùy tiện, phối với chiếc quần tây hơi rộng thùng thình, bộ quần áo nhìn có chút nghiêm túc, nhưng chị lại nhét ống quần vào đôi bốt Martin đế bằng cao đến mắt cá chân.Cách ăn mặc này chính là kiểu ăn mặc của những người sống trong nhung lụa.

Nó có nghĩa là, những người này vào giữa mùa hè sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến ảnh hưởng của thời tiết.Thông thường là từ căn hộ cao cấp có điều hòa mát lạnh, sau đó bước vào thang máy, lên một chiếc xe sang trọng đã bật sẵn điều hòa, rồi lái thẳng đến bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà văn phòng sang trọng.Tiếp tục lên thang máy, vào công ty, một giọt mồ hôi cũng không có, không cho mặt trời ngang ngược một chút cơ hội nào.Chị rất cao ráo, dáng người lại đẹp, mặc gì cũng như mắc áo, nên Vu Chu nhìn quần áo của chị trước, rồi mới ngước lên ngắm nhìn gương mặt của chị.*Mắc áo ở đây là bờ vai móc áo.Tóc đã cắt ngắn, mái tóc dài đến xương quai xanh, một bên xõa dài đến má, một bên giấu sau tai, trong mái tóc còn ẩn hiện một lọn tóc nhuộm highlight màu xám khói.Vu Chu khẽ nhíu mày, Tô Xướng trước đây luôn là một mái tóc đen dài giản dị, chưa bao giờ thích nhuộm màu gì, có lần nàng lướt Weibo thấy ảnh liền nói muốn xem chị nhuộm màu xám khói, chị cũng chỉ liếc qua, nói không có thời gian.Không ngờ khi gặp lại, Tô Xướng lại để kiểu tóc này.Chị ấy luôn làm những việc khiến người ta suy nghĩ miên man, mọi suy nghĩ đều bị chị ấy khuấy động đến rối loạn khi mà chị còn chưa mở miệng nói một câu nào.Vu Chu cùng Bành Hướng Chi đứng dậy, Tô Xướng một tay đút túi, một tay cầm điện thoại đi tới.Môi rất nhạt, hình như là không trang điểm, nhưng vẫn đẹp như vậy, vẫn trắng trẻo như vậy, dường như chia tay không mang đến cho chị ấy bất kỳ ảnh hưởng nào.Đầu tiên là nhướn mày cười chào Bành Hướng Chi, sau đó chị khẽ đưa tay ra khỏi túi, tự nhiên bắt tay với Vu Chu.Vu Chu theo bản năng đưa tay ra.Tô Xướng nhẹ nhàng nắm lấy: "Vu lão sư."

Nghiêng nửa người, vừa bắt tay là buông ra ngay, rồi không chút do dự cùng Bành Hướng Chi đi vào trong.Không giả vờ là không quen biết rồi nói lần đầu gặp mặt, cũng không nói đã lâu không gặp.Chỉ một tiếng, "Vu lão sư".Nhưng mùi nước hoa chị ấy dùng lại quen thuộc đến thế, "冥府之路" (Đường xuống địa ngục), thoang thoảng vươn mùi hương, khiến Vu Chu không thể thản nhiên diễn vai người xa lạ.*"冥府之路" (Míngfǔ zhī lù) là tên tiếng Trung của một loại nước hoa nổi tiếng.

Trong tiếng Anh, nó được biết đến với tên "Passage d'Enfer" (có nghĩa là "Đường xuống Địa ngục").

Đây là một loại nước hoa của hãng L'Artisan Parfumeur.Diễn viên lồng tiếng cũng là diễn viên mà, nàng đi theo phía sau, tự giễu cười.Nàng nghe thấy chị ấy và Bành Hướng Chi ở phía trước khẽ hỏi mấy người khác khi nào đến, lại hỏi hôm nay kỹ thuật viên âm thanh là ai."

A7 hay A8?"

Tô Xướng hỏi.Nghe có vẻ như là số hiệu phòng thu."

A7."

"Đổi sang A8 đi, điều hòa ở A8 tốt hơn."

Điều hòa ở A7 hơi cũ rồi, cứ bật nhiệt độ thấp là lại kêu vo vo, ảnh hưởng đến việc thu âm, có khi còn không bật, nhưng Tô Xướng lại không chịu được nóng, điều hòa ở A8 mới thay, có chức năng im lặng."

Đã sắp xếp xong cả rồi, tự cậu nói với anh Phong đi."

Bành Hướng Chi liếc xéo cô một cái.Vừa hay một người đàn ông trung niên gầy gò đi tới."

Anh Phong, em muốn dùng A8."

Tô Xướng đút tay vào túi quần, dựa vào tường cười.Anh Phong rất nhiệt tình: "Tô Tô đến rồi à?

Em cứ dùng đi, vốn dĩ hôm nay anh định để dành cho một dự án khác, nhưng vẫn chưa hẹn được."

Tô Xướng gật đầu cảm ơn anh Phong, nhìn Bành Hướng Chi, tay cầm điện thoại giơ lên, ngón trỏ vẽ một nửa vòng tròn nhỏ, Bành Hướng Chi liền rất ăn ý gửi tin nhắn thoại WeChat cho kỹ thuật viên âm thanh: "Điểm Điểm, đổi sang A8 nhé, em qua phòng đó ngay đi."

Vu Chu nghe cuộc trò chuyện của họ, tự mình nhìn những tấm áp phích dán trên tường.Đó là những bộ phim điện ảnh và hoạt hình đã được lồng tiếng tại Studio này, đều là những tác phẩm lớn, bộ nào cũng quen thuộc.Đợi Tô Xướng hàn huyên xong với anh Phong, ba người lại đi về phía A8.Cánh cửa cách âm dày nặng, bốn phía đều là bông cách âm, không gian không quá lớn, điều hòa đã bật sẵn, cũng không cảm thấy ngột ngạt.Nổi bật nhất là một dàn điều chỉnh âm thanh lớn, hai màn hình máy tính, kỹ thuật viên âm thanh Điểm Điểm đeo tai nghe ngồi trước dàn máy, đã điều chỉnh gần xong theo thói quen làm việc thường ngày.Ở giữa là một tấm kính cách âm, có thể nhìn rõ tình hình thu âm phía sau tấm kính.Vài sợi dây điện thô kéo dài ở trên thảm, hai khu vực thu âm, một bên là giá đỡ micro thẳng đứng, micro và tấm chắn tiêu âm đều được trang bị trên đó, trên giá đỡ micro còn treo thêm một chiếc tai nghe.

Bên còn lại là thiết bị thu âm để bàn.Bành Hướng Chi chào hỏi kỹ thuật viên âm thanh, bảo cô ấy lấy kịch bản ra, đưa một bản cho Tô Xướng.

Lại kê ghế mời Vu Chu ngồi, rồi hỏi Tô Xướng: "Cậu đứng thu hay ngồi thu?"

"Đứng đi, vừa ăn cơm xong."

Tô Xướng cúi đầu lật kịch bản."

Má ơi, cậu ăn cơm sớm thế?"

Bành Hướng Chi trách móc, "Vậy bữa chiều của chúng ta cậu đừng ăn nhé, tớ tiết kiệm tiền."

Vu Chu im lặng nhìn, cảm thấy thói quen sinh hoạt của họ rất... như là một hệ phái riêng.12 giờ bắt đầu làm việc, ăn cơm xong rồi đến được gọi là "sớm", buổi chiều còn một bữa nữa sao?Tô Xướng cười: "Không ăn, có thể quy đổi tiền cơm hộp rồi chuyển khoản cho tớ không?"

"Xùy, cậu thiếu tớ chút tiền này à."

Rất kỳ diệu, từng ngủ chung giường vài năm, lần đầu tiên với tư cách là người ngoài cuộc nhìn Tô Xướng làm việc và đùa giỡn.

Thật sự là quá kỳ diệu."

Vu lão sư thì sao," Tô Xướng vẫn cúi đầu đọc kịch bản, hỏi nàng một cách vô tư, như thể không phải đang hỏi, "Vu lão sư ăn chưa?"

Vu Chu hoàn hồn: "À, ăn rồi, ăn rồi.

Cảm ơn."

"Phụt."

Bành Hướng Chi đột nhiên bật cười."?"

Vu Chu nhìn về phía cô ấy."

Ha ha ha ha, sao cô lại nói cảm ơn vậy?

Cô thú vị thật đấy."

"Ờ..."

Đúng vậy, tại sao nàng lại nói cảm ơn nhỉ.Tô Xướng mím môi, cũng cười nhạt."

Được rồi, vào đi."

Bành Hướng Chi nói.Tô Xướng cầm kịch bản đi vào, đặt lên giá để kịch bản, bên trong có lẽ vẫn hơi nóng, chị theo thói quen lại xắn tay áo lên, rồi đeo tai nghe, khẽ lẩm bẩm thử một hai chữ.Bành Hướng Chi nói vào micro của đạo diễn hỏi: "Nghe được không?"

Tô Xướng ra hiệu OK.Bành Hướng Chi đứng trước dàn điều chỉnh âm thanh, hai tay chống lên mặt bàn, phía trước đặt kịch bản: "Cậu đọc thử một câu trước đi, tớ nghe thử."

Tô Xướng nói vào micro, cầm kịch bản lên, lướt qua một chút, rồi bắt đầu lồng tiếng câu đầu tiên."

Được, dừng."

Bành Hướng Chi nói.Sau đó bật chế độ phát lại, âm thanh từ loa truyền ra, như thể đã được buff thêm, âm giọng ấm áp bao bọc lấy Vu Chu.Bành Hướng Chi nghe kỹ: "Cái giá đỡ micro này hơi rung, cậu thu âm cẩn thận, đừng động lung tung đấy."

"Ừm.

Vừa rồi tông giọng được không?

Tớ có cần nâng cao một chút không?"

Tô Xướng hỏi."

Tớ thấy được rồi, cứ để vậy đi, cậu nhớ cảm giác khi thử âm."

Bành Hướng Chi nói.Tô Xướng lại không vội vàng thu âm, chỉ khẽ nghiêng mặt nhìn Vu Chu một cái.Bành Hướng Chi quay đầu hỏi Vu Chu: "Tác giả đại đại thấy thế nào?"

"Rất tốt, rất tốt."

Vu Chu nói.Tô Xướng khẽ nhếch môi, quay đầu bắt đầu thu âm.Vu Chu lạc thần trong giọng nói thanh thoát và cao quý của chị, nàng tự hỏi liệu hôm nay mình có phải đã ăn loại "bánh mì lặp lại" nào hay không, tại sao mỗi khi trả lời câu hỏi gì, nàng cũng đều lặp lại câu trả lời đến hai lần vậy?Haizz, nàng cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không biết Hướng Vãn một mình ở nhà có buồn hay không?
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 13


---Một tiếng sau cả bốn vị lão sư đều có mặt đầy đủ.Vốn dĩ Cố Kỳ Án đã có lịch làm việc ở studio bên cạnh, nên việc cô ấy sang đây gần như vô cùng thuận tiện.Tên của cô ấy hơi lạ, khi nàng tìm hiểu trên mạng mới biết đó chỉ là nghệ danh, do là trước đây cô ấy nổi tiếng từ việc lồng tiếng miễn phí trên mạng và đã quen với việc sử dụng một cái tên mang hơi hướng phong cách anime.Bốn vị lão sư đều rất chuyên nghiệp và làm việc với hiệu suất rất cao.

Kịch bản của teaser để quảng bá không dài, sau khi diễn tập một lượt, Bành Hướng Chi giải thích bối cảnh và cảm xúc cơ bản, việc thu âm nhanh chóng hoàn thành."

Tốt, duyệt."

Bành Hướng Chi tắt micro, khép kịch bản lại.

Bốn người lần lượt bước ra, khiến phòng thu âm nhỏ bé trở nên hơi chật chội.Cố Kỳ Án tiếp tục trở về studio của mình, Thanh Thần vội vàng đi gặp bạn nên cũng cáo từ sớm.

Vậy là Bành Hướng Chi, Tô Xướng, Chu Linh và Vu Chu cùng nhau đến phòng nghỉ, gọi đồ ăn mang về.Bành Hướng Chi không thích ăn một mình, cộng thêm việc hẹn diễn viên rất khó khăn, nên mỗi lần thu âm, cô ấy đều nhất định mời mọi người ăn uống.Không phải là một bữa tiệc lớn, chỉ là một bữa ăn mang về, không tính là gì to tát nhưng cũng khá hiệu quả trong việc kéo gần khoảng cách.Khi Bành Hướng Chi đưa ứng dụng đặt đồ ăn cho Vu Chu chọn món, Vu Chu đột nhiên nhận ra một điều.Những món ăn này chỉ là món ăn gia đình thường ngày, tính ra bình quân đầu người cũng không đắt, nhưng vừa nãy Tô Xướng lại nói có thể quy đổi thành tiền, chuyển vào thẻ của chị có được không.Chưa bàn đến chuyện đây có phải là câu nói đùa hay không, chỉ riêng số tiền của đơn hàng, rõ ràng có thể thanh toán bằng chuyển khoản WeChat, nhưng chị ấy lại nói chuyển vào thẻ.Một tiếng búng tay giòn tan, động tác của Tô Xướng khẽ gọi Vu Chu trở lại thực tại.Không biết có phải do thói quen của người làm phó đạo diễn lồng tiếng hay không, mà lúc nãy trước khi thu âm, Bành Hướng Chi cũng đã búng tay để ra hiệu bắt đầu.Có lẽ Tô Xướng chỉ là vô thức làm theo.Vu Chu tùy ý chọn một phần thịt ba chỉ luộc, rồi đưa điện thoại cho Tô Xướng.Tô Xướng nhận lấy, liếc nhanh một lượt.

Bành Hướng Chi đang giảm cân, mà sau đó còn có công việc nữa, nên sẽ không chọn món dầu mỡ hay cay nóng.

Vậy thì món rau cải xào là của Bành Hướng Chi, còn phần thịt ba chỉ luộc kia, không cần nói cũng biết.Tô Xướng mím môi, rồi lại nhẹ nhàng thả ra, nhìn vào màn hình nói: "Có thịt bò luộc, đổi không?"

Vu Chu không thích ăn thịt heo, nếu có thịt bò thường thì sẽ đổi.

Lúc nãy có vẻ đã lơ đãng nên mới chọn nhầm.Giọng cô rất nhẹ nhàng, âm lượng không lớn, nhưng Chu Linh và Bành Hướng Chi vẫn nhìn sang.Bởi vì, Tô Xướng chưa bao giờ dùng giọng điệu ngập ngừng như vậy để hỏi ý kiến người khác.Huống chi, câu nói này còn rất tế nhị, như thể cô ấy rất thân quen với vị tác giả mới gặp lần đầu này vậy.Cả bàn im lặng một lúc, Vu Chu rất mong người được hỏi không phải là mình, nhưng sự im lặng càng kéo dài, bầu không khí càng trở nên gượng gạo.

Vì vậy nàng lên tiếng: "Ừ, vậy hả?"

"Vậy...

Tô lão sư đổi giúp tôi nhé, cảm ơn."

Nàng rụt cổ lại, xoay xoay điện thoại trong tay."

Được."

Tô Xướng nhanh chóng đổi món, rồi không nói gì nữa.Ánh mắt Bành Hướng Chi khẽ liếc về phía Vu Chu, Vu Chu cúi đầu nghịch điện thoại, thầm cầu nguyện - Nàng ước gì có ai đó có thể đến cứu nàng ngay bây giờ.Ông trời thương xót, điện thoại của nàng rung lên, nàng nhìn kỹ thì thấy dòng chữ "Tôi".Chết tiệt, đúng là ma xui quỷ khiến.*活见鬼了(Ma xui quỷ khiến): Một thành ngữ trong tiếng Trung.Mất hai giây nàng mới nhớ ra, nàng đã đưa chiếc điện thoại cũ ở nhà cho Hướng Vãn dùng, còn tháo một chiếc SIM lắp vào.

Vì lần này không biết phải ra ngoài bao lâu, nàng có chút lo lắng.Thế là nàng mừng như bắt được vàng, bắt máy: "Vãn Vãn."

Tô Xướng cúi đầu nghịch điện thoại.Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời."

Sao vậy, Vãn Vãn?"

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?Lại im lặng đủ mười giây, giọng Hướng Vãn mới rụt rè vang lên: "Thành công rồi?"

Vu Chu bật cười, thật sự là cái ngữ điệu của em ấy nghe cứ như đang chiêu hồn bái tế, thần tiên hiển linh vậy.Tô Xướng ngước mắt lên, bắt gặp nụ cười chưa kịp tắt của Vu Chu.Vu Chu chớp mắt, ho khan hai tiếng, đưa tay che miệng lại, nghiêng người sang một bên: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có chuyện gì cả."

"Chỉ là chị ra ngoài quá lâu, em hỏi xem khi nào chị về thôi."

Hướng Vãn nói.Vu Chu lại liếc Tô Xướng một cái, đưa tay che miệng lên cao hơn: "Sáu bảy giờ gì đó."

"Ừm...

Giờ Tuất," nàng sợ người khác nghe thấy cách tính giờ cổ đại của mình, nên nói rất nhỏ, "Giờ Tuất sẽ về."

"Uhm."

Hướng Vãn lại im lặng, một lúc sau mới nói, "Mọi thứ đều ổn, đừng lo lắng."

Vu Chu lại phì cười, em ấy hình như không biết nói tạm biệt, nên đã dùng cách kết thư.Nhưng nàng lại nghĩ, nếu mình nói "Bye bye, cúp máy đây" chắc Hướng Vãn cũng không hiểu, nên nàng cũng ậm ừ đáp lại: "Bình an, đừng lo lắng.

Chị... sẽ từ từ về."*"安好 (ānhǎo), 勿念 (wùniàn). 我 (wǒ)... 缓缓归 (huǎnhuǎn guī).": 1 câu văn cổ, mình trích nguyên văn trong nguyên tác.Vì hiện tại không nhìn thấy biểu cảm, cũng không thể ra hiệu, nàng vắt óc nghĩ ra vài câu văn cổ để có thể giao tiếp hiệu quả.Nghe thấy tiếng cười của Hướng Vãn, nàng mới cúp máy, thở phào nhẹ nhõm, tai cũng nóng bừng.Khi nhìn lại bàn, nàng có cảm giác hoang đường kỳ lạ, như thể đã trở về thực tại.Thật sự hoang đường, nếu bây giờ nàng nói với ai đó rằng trong nhà nàng có một người xuyên không đến, chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.Nàng xoa xoa đôi tai đỏ bừng, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng Tô Xướng thở dài đối diện.Không biết tại sao, tiếng thở dài này lại lọt chính xác vào tai nàng, như thể khiến không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng.Nàng nhớ lại lúc ban đầu khi chia tay Tô Xướng, Tô Xướng thậm chí còn không tranh cãi với nàng, chỉ hỏi một câu: "Tại sao?"

Tại sao, nàng không thể nói ra.Nàng rất muốn nói với Tô Xướng rằng, thực tế khác với viết tiểu thuyết, hiếm khi có những khó khăn, trở ngại mang tên "khó khăn" rõ ràng để chia rẽ uyên ương.

Điều mệt mỏi nhất trong cuộc sống được gọi là chuyện vụn vặt.Nàng vừa tốt nghiệp đại học đã đi làm đúng giờ từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều mỗi ngày, còn Tô Xướng lớn hơn nàng vài tuổi, có gia cảnh giàu có để theo đuổi cuộc sống lý tưởng của mình.Không phải ai cũng như Tô Xướng, là con cưng của trời, có vốn để thử sai, chị ấy thậm chí không cần phải tùy hứng, tất cả mọi người xung quanh đều tự giác nhường đường cho chị ấy.Giống như hôm nay, chị ấy muốn có A8 một cách đương nhiên như vậy.Nếu là Vu Chu, có lẽ sẽ nghĩ, nóng một chút cũng không sao, nàng sợ làm phiền người khác nhất, cũng sợ làm xáo trộn kế hoạch đã được định sẵn của người khác.Những khác biệt này trong cuộc sống, thể hiện ở chỗ, khi nàng thức dậy, Tô Xướng vẫn còn ngủ, còn khi nàng phải ngủ sớm để đi làm ca sáng, Tô Xướng lại đợi đêm khuya thanh vắng để bắt đầu cuộc sống thu âm của mình.Trong một thời gian dài, họ sống như bạn cùng phòng, rồi Vu Chu dồn những khao khát muốn giãi bày không thể giải tỏa vào con chữ.Và khi Tô Xướng đôi khi muốn trò chuyện với nàng, chỉ có bóng lưng của nàng trước máy tính, và bóng lưng khi nàng đi tắm sau khi nàng đã cạn kiệt ham muốn bày tỏ.Đột nhiên một ngày, Vu Chu cảm thấy trạng thái này không đúng lắm, nên tìm chuyện để nói chuyện với Tô Xướng.Nhưng họ không có bạn bè chung, những chuyện mà Vu Chu có thể buôn chuyện và than vãn chỉ có đồng nghiệp của nàng và công việc tẻ nhạt.Tuy nhiên, Tô Xướng chưa từng trải qua môi trường công sở, hoàn toàn không hiểu.Cô không hiểu tại sao Vu Chu lại phải xoắn xuýt vì một email phải gửi như thế nào, không hiểu tại sao nàng lại phải căng thẳng vì đặt phòng họp lớn hay phòng họp nhỏ.

Hoặc là, cô hoàn toàn hiểu rằng, với thu nhập vài ngàn hoặc một vạn tệ mỗi tháng, có đáng để Vu Chu của cô phải vất vả bôn ba mỗi ngày không.Mặc dù chị không nói ra, nhưng Vu Chu có thể cảm nhận được.Bởi vì Tô Xướng đã từng hỏi nàng, nếu không vui có muốn nghỉ việc không.Sau một thời gian dài mài mòn, lòng tự trọng của Vu Chu trở nên rất nhạy cảm, nàng hỏi ngược lại, nghỉ việc rồi thì làm gì?

Thực ra tìm việc khác, cũng vẫn như vậy thôi.Tô Xướng ngập ngừng nói, thực ra nàng có thể ở nhà làm những việc mình thích, ví dụ như viết văn.Vu Chu cười hỏi chị, nàng mờ nhạt như vậy, làm sao có thể sống bằng nghề viết văn được, đến lúc đó chị nuôi em à?Tô Xướng thấy nàng cười, vẻ mặt dường như cũng thoải mái hơn một chút, nghiêm túc gật đầu với nàng.Nhưng chỉ một cái gật đầu này, Vu Chu sụp đổ.Nàng rất muốn hỏi chị, chị ấy sẽ nuôi mình như thế nào?

Vòng bạn bè của chị, mạng xã hội của chị, sự nghiệp, những thứ chị theo đuổi, tất cả mọi thứ của chị đều không có bóng dáng của nàng, chị chưa từng giới thiệu nàng với bạn bè của chị, cũng không định công khai với gia đình, chi ấy sẽ nuôi mình như thế nào?

Chẳng lẽ bản thân nàng, phải giống như một con chim hoàng yến, bị chị giam cầm trong chiếc lồng tinh xảo sao.Nhưng Vu Chu đã không làm vậy.Nàng chỉ thông báo với Tô Xướng vài ngày sau đó, nói rằng, chúng ta chia tay đi.Tô Xướng hỏi nàng: "Tại sao?"

Nàng nói: "Em không tìm thấy cảm xúc thích chị như lúc ban đầu nữa."

Đó là sự thật, thích mệt mỏi quá, nàng không muốn thích nữa.Rồi Tô Xướng thở dài như vậy, dài hơn một chút so với tiếng thở dài nàng vừa nghe thấy khi nàng nghe điện thoại ban nãy.

Sau đó, chị lại hỏi một lần nữa: "Nghĩ kỹ rồi chứ?"

Vu Chu gật đầu, nói một tiếng "Ừ".Tô Xướng vốn được giáo dục tốt lại không nói lời tạm biệt, đứng dậy mở cửa, bước ra và đóng cửa bằng một lực hơi mạnh.Kết thúc mối quan hệ giữa họ.
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 14


---Vậy nên, có đôi khi Vu Chu nghĩ Tô Xướng sẽ nhìn nhận nàng như thế nào.Là một người bạn gái tồi tệ, vô trách nhiệm, nói không yêu là không yêu nữa, hay là chị ấy có thể nhận ra sự buồn bã không rõ ràng khi mình nói "Ừm".Lúc đó nàng thật sự rất buồn, Tô Xướng là mối tình đầu của nàng, nàng cũng là mối tình đầu của Tô Xướng, bản thân vốn dĩ cho rằng hai người các nàng có thể đi đến cuối cùng.Nhưng mà nàng dường như đã tự mình vượt qua được rồi, ha ha ha.Mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, ăn một bữa cơm, kết thúc thì vừa đúng sáu giờ tối.Lúc cùng nhau đi về phía cửa thang máy, Bành Hướng Chi mang giày cao gót, khoác túi nhỏ, đi trước hai bước để bấm thang máy."

Cậu vẫn đi xe điện nhỏ tới à?" cô hỏi Chu Linh.Chu Linh có dáng người nhỏ nhắn với phong cách đáng yêu như những cô gái 2D, đáp: "Đúng vậy."

"Vậy cậu đi xuống tầng một," cô ra hiệu mấy người cùng lên thang máy, sau đó bấm xuống tầng hầm hai, "Tô Tô chở bọn mình về."

Tô Xướng đã quen với việc Bành Hướng Chi không khách khí như vậy, đút tay vào túi đứng ở phía trong cùng của thang máy.Vu Chu nói: "Tôi bắt xe đi, không cần làm phiền Tô lão sư."

"Tác giả đại thần à, cô không đi xe của cô ấy, vậy tôi ngại lắm á."

Bành Hướng Chi trêu chọc, "Đừng khách sáo mà, cô vừa nói cô bắt xe đến đây mất 20 phút, cũng không xa, tiện đường của cậu ấy thôi.

Đúng không, Tô Tô?"

Tô Xướng ở sau lưng Vu Chu nói: "Đúng vậy.

Không phiền."

Vu Chu không còn gì để nói, từ chối nữa thì có vẻ làm bộ, thế là sau khi chào tạm biệt Chu Linh xong, nàng đi theo hai người họ đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.Xe đỗ rất gần cửa thang máy, mấy bước là tới, Tô Xướng lên xe trước, Bành Hướng Chi mở cửa xe hàng ghế sau, chui vào, Vu Chu vịn vào cửa xe đang định theo lên thì nghe thấy giọng của Tô Xướng đang nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu: "Vu lão sư lên trên ngồi đi, lát nữa Hướng Chi xuống xe trước."

Động tác của Vu Chu khựng lại, nhìn Bành Hướng Chi không có ý định nhích vào trong, liền đóng cửa xe lại, mở cửa ghế phụ ngồi vào.Đợi nàng thắt dây an toàn xong, Tô Xướng bắt đầu lùi xe.Bành Hướng Chi đột nhiên nhoài người lên, ôm lấy lưng ghế của Vu Chu, hỏi Tô Xướng: "Sao cậu biết tớ xuống xe trước?"

Thực chất ẩn ý của câu hỏi là – Sao cậu biết tác giả đại thần ở đâu?Tô Xướng vừa nhìn gương chiếu hậu để lùi xe, vừa đánh vô lăng: "Cậu nói đó."

"?"

"Nhà cô ấy 20 phút, nhà cậu 10 phút, tớ đương nhiên đưa cậu về trước."

Được thôi, Bành Hướng Chi ngồi trở lại, dựa lưng vào ghế nghịch điện thoại.Vu Chu ngồi cầm chặt điện thoại trong tay nhưng lại thấy nó hơi cấn cấn, nàng gãi đùi mình một cách vu vơ, đùi bị cào đến hơi đỏ rồi, Tô Xướng liếc nàng một cái, rồi lại lơ đãng quay đầu nhìn đường.Mười phút sao mà dài thế...

Vu Chu quay đầu muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lại vô thức chạm vào cái bùa bình an treo dưới gương chiếu hậu của Tô Xướng.Một cái hình bánh ú, rất quê, quê đến mức không hợp với Tô Xướng và cái xe này chút nào.

Hình như là quà tặng trong hộp quà Tết Đoan Ngọ của công ty Vu Chu vào hai năm trước, lúc đó nàng ngồi ở ghế phụ mở hộp quà, tiện tay treo lên.Ký ức luôn làm người ta đau lòng.

Vu Chu đột nhiên muốn hát bài này, nhưng lại không nhớ ra giai điệu, thậm chí nàng không nhớ là có bài hát này hay không.*"回忆总是伤人": Đây là bài Vu Chu nói, nhưng bài hát đúng của người ta là "回忆总想哭".Bành Hướng Chi rất nhanh đã xuống xe, "Rầm" một tiếng khóa luôn hai người các nàng vào trong một không gian riêng, im ắng đến ngượng ngùng.A ha ha ha ha, Vu Chu đột nhiên lại muốn cười lớn.Tô Xướng thì vẫn không có gì khác thường, chị bật đèn pha, nổ máy xe như thường.

Vu Chu trước đây luôn cảm thấy dáng vẻ phụ nữ lái xe nghiêm túc này thật ngự tỷ nha, ngay cả tiếng đèn xi nhan "lạch tạch" cũng hay hơn cả nhạc cổ điển, sau này nàng nhìn nhiều rồi mới phát hiện, hóa ra chỉ có Tô Xướng lái xe là đẹp thôi.Dù sao thì ngón tay và cổ tay của chị ấy thon dài lại mềm mại, đỡ vô lăng giống như đang tùy ý vuốt ve người yêu vậy.Nàng nghe thấy tiếng hít thở của Tô Xướng, không nhanh không chậm hai tiếng rồi mở miệng: "Chăn nhỏ vẫn để ở trong ngăn phía trước, có thể lấy ra đắp lên chân."

Không biết là sợ nàng lạnh, hay là thấy nàng vừa rồi dùng điện thoại cào đùi đỏ cả lên.Vu Chu im lặng, rồi nói: "Không cần đâu, mấy phút nữa là đến rồi."

Lời vừa dứt thì gặp một cái đèn đỏ, xe dừng lại.Ngón tay của Tô Xướng gõ nhẹ lên vô lăng, chị ấy khi bực bội hay do dự đều sẽ làm động tác này, nhưng mà lúc này thì vế nào nhỉ.Vu Chu đột nhiên hơi ngứa mũi, nàng hít hai cái, lại xoa xoa, rồi chuyên tâm đếm số giây đang đếm ngược của đèn đò.Nàng đếm số, môi luôn vô thức mấp máy theo, rất rõ ràng.Thế là nàng nghe thấy giọng nói khẽ của Tô Xướng: "Gấp gáp đến vậy sao?"

Nghe không ra vui hay không vui, giống như là tùy tiện hỏi một câu.Vu Chu trong lòng khựng lại, đột nhiên như bị búa gõ một cái, vốn dĩ câu này, nếu mà đặt trong tiểu thuyết, nàng còn chẳng thèm viết, quá bá đạo tổng tài, quá cẩu huyết, nhưng mà Tô Xướng vừa nói ra lại khiến nàng cảm thấy rất tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến nàng có một chút khó chịu.Có lẽ trong giọng nói của Tô Xướng, cũng có một chút khó chịu.Vu Chu thở dài, khẽ gõ gõ vào điện thoại, nói: "Không có gì, không có vội đâu."

Nàng thấy cứ thế này cũng chẳng ra sao, nên tặc lưỡi một tiếng, khó xử mở lời: "Thật ra thì..."

"Thật ra thì..."

Giọng Tô Xướng trong trẻo cắt ngang lời nàng, nghe không giống ngăn cản mà như an ủi.Đèn đỏ chuyển xanh, chị cho xe chạy, mắt nhìn thẳng phía trước, tiếp tục nói: "Thật ra, có rất nhiều điều chị muốn hỏi em, nhưng chị nghĩ nên để sau khi hợp tác xong rồi hẵn nói."

Vu Chu bỗng có một cảm giác kỳ lạ, nàng cảm thấy Tô Xướng có lẽ đã phải dùng không ít sức lực để kiềm chế điều gì đó, để giữ vững sự chuyên nghiệp và tỉnh táo mà bản thân luôn tự hào.Dù thế nào, chị cũng muốn hoàn thành bộ kịch này thật tốt.Vu Chu cúi đầu, tay lau đi lau lại màn hình điện thoại đã mờ, nói: "Uhm."

Tay ra mồ hôi, càng lau càng mờ thêm.

Chết tiệt.Xe rẽ trái rồi lại rẽ phải, động tác dường như đã quen thuộc, từ cổng dành cho xe đi vào hầm xe của khu chung cư, dừng lại ở lối thang máy gần tòa nhà của Vu Chu nhất, Tô Xướng nhìn Vu Chu xuống xe, gật đầu chào tạm biệt rồi không ngoảnh đầu lại mà lái xe đi.Vu Chu cũng không quay đầu, ba chân bốn cẳng tránh vũng nước đọng bên cạnh thang máy, bấm thang lên nhà.Vừa mở cửa, nàng liền giật mình, Hướng Vãn và Bát Bát đều đứng ngay cạnh cửa, một lớn một nhỏ, nghênh đón nàng trở về."

Làm gì đấy?" nàng đóng cửa lại, trang trọng quá vậy.Hướng Vãn nhìn ra sau lưng nàng.Bát Bát cũng kêu một tiếng "meo" vào tai nàng.Thấy hai tay nàng trống trơn, Hướng Vãn rất thất vọng.

Thường ngày Vu Chu ra ngoài mua đồ, chỉ đi một lát cũng sẽ mang về chút gì đó, khi là một quả dưa hấu, khi thì là một túi cam.Nhưng hôm nay, đi tận ba bốn tiếng đồng hồ, lại "Đến tay không, đi tay không, chẳng vướng bận điều gì".*赤条条来去无牵挂 (chì tiáo tiáo lái qù wú qiān guà): nghĩa là "Đến tay không, đi tay không, chẳng vướng bận điều gì".

Đây là 1 câu thành ngữ của Trung Quốc và có nguồn gốc từ Phật giáo, thể hiện một triết lý sống đơn giản, không vướng bận những thứ vật chất.Hướng Vãn cụp mắt xuống, vẫy tay gọi Bát Bát, Bát Bát "meo" một tiếng đi theo, một người một mèo đi về phòng ngủ.Vu Chu thay giày, đi qua hành lang, dựa vào khung cửa nhìn Hướng Vãn, Hướng Vãn ôm Bát Bát, như Hằng Nga ôm thỏ ngọc, mặc đồ ngủ ở nhà nhưng em vẫn toát lên vẻ cao quý, tao nhã.Vu Chu nói: "Mình thịt quả dưa hấu hôm qua đi."

Mắt Hướng Vãn sáng lên, đặt mèo xuống, vỗ tay rồi giơ một ngón trỏ lên: "Tuyệt vời."

"Đừng có bắt chước chị," Vu Chu nhíu mày, trẻ trâu quá, "cái này không hợp với em, em cứ ôm mèo mà đoan trang đi."

Nàng vừa đi về phía bếp vừa nói: "Lát nữa ăn xong làm việc một chút, gội đầu tắm rửa rồi đi ngủ sớm nhé, mai dậy sớm chị đưa em đi đồn cảnh sát."

Hướng Vãn đáp lời, đầu tựa vào khung cửa: "Cho em một miếng mặt nạ người yêu cũ đi."?

Vu Chu lắc đầu: "Em không cần."

"Da em non đến mức sắp chảy nước ra rồi."

"Với lại, da dẻ em mà mịn màng quá thì khó mà nhập hộ khẩu đấy."

Hướng Vãn đợi nàng thao thao bất tuyệt xong thì mỉm cười, hỏi nàng: "Còn gì nữa không?"

Sao lại có cô nàng ranh ma thế này, Vu Chu đưa cho em một nửa quả dưa hấu: "Cái đấy đắt lắm."

"Em còn mấy buổi diễn cần nghe nữa cơ."

Không cho, một miếng cũng không cho.
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 15


---Sau khi ăn dưa hấu xong, hai người ngồi vào bàn ăn trò chuyện.Vu Chu kể cho Hướng Vãn nghe những chuyện mắt thấy tai nghe hôm nay, rồi lấy điện thoại ra nói: "Chị đăng ký cho em một tài khoản WeChat nhé.

Hôm nay chị ở phòng thu, hỏi một người bạn thân, cô ấy hiện đang làm ở công ty game nên hay có nhiều dịp hợp tác với mấy diễn viên lồng tiếng lắm, cô ấy bảo em cứ bắt đầu chạy việc vặt trước đi."

"Chạy việc vặt là sao?"

"Từ từ nè, em xem, em đăng nhập WeChat được rồi ha, sau đó chị kết bạn với em."

Vu Chu vừa nói vừa thao tác."

Ok luôn.

Rồi chị add em vào nhóm này, em xem giao diện này nè, đây là một nhóm chat trên WeChat."

Một nhóm lớn ơi là lớn, tận 500 thành viên, tên nhóm là: [Táo] Lồng Tiếng 2: Giá từ 10 tệ/phút.Thêm người mới vào cũng chẳng ai thèm chào hỏi, quen quá rồi.Vừa mới vào nhóm được một lúc, đã có người đăng thông tin tuyển lồng tiếng."

Cần giọng nam, giá 20 tệ, cảm giác tự nhiên, giản dị."

Kèm theo một file."

Cần lồng tiếng Anh, giọng nữ, 7 câu, giá 80 tệ."

Đính kèm theo một file excel.Hướng Vãn nhìn không hiểu lắm, Vu Chu thấy vậy bèn lên tiếng giải thích: "Trong này có mấy công ty, họ hay đăng mấy công việc lồng tiếng nhỏ lẻ, thường chỉ có vài câu, hoặc chỉ cần lên tiếng thôi, không yêu cầu chuyên môn cao lắm, em có thể vào đây tập tành.

Thấy ai đăng việc thì chị sẽ kêu em, sau đó em tranh thủ thu âm theo yêu cầu, rồi nhắn tin riêng cho người đăng, gửi file qua cho họ."

"Nếu thấy phiền quá thì chị sẽ gửi giúp cho."

"Mấy việc vặt như này cũng không cần ký hợp đồng gì đâu, nên là chưa có chứng minh thư cũng làm được."

Hướng Vãn gật đầu ghi nhớ, mắt nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat.Sau đó hai người chạy vào phòng làm việc, mở thiết bị, chuẩn bị đầy đủ rồi ngồi chờ tin nhắn.Không biết có phải tại tối muộn rồi không, chờ mãi chẳng thấy tin nào, Hướng Vãn ngồi im thin thít, Vu Chu thì đứng chống cằm lên bàn, lắp lại mấy mảnh lego bị rớt ra.Hai người bắt đầu buồn ngủ, Hướng Vãn bỗng huých tay Vu Chu."

Có rồi nè."

Vu Chu giật mình tỉnh táo, thấy một dòng tin "Cần giọng nữ, sinh viên năm nhất, giá 30 tệ."

Quá hợp luôn, nàng nhanh chóng mở file.Hình như là một vai quần chúng trong một đoạn phim ngắn cộng đồng, yêu cầu âm giọng trẻ trung và phải phát âm rõ ràng.Lời thoại chỉ có ba câu:"Ủa, sao vậy?"

"Người ta xếp hàng đàng hoàng, sao lại chen ngang vậy hả?"

"Mình xây dựng thành phố văn minh thì ý thức phải đi đôi chứ."

Vu Chu đọc một lần, nghĩ đến giọng của Hướng Vãn thì phì cười.Thấy Hướng Vãn ngước lên nhìn, nàng nín cười: "Không cười, không cười, lại đây, chị mở cái... phần mềm này ra."

Chết dở, nàng không biết dùng phần mềm.Nhưng việc này gấp quá, lại còn khó khăn lắm mới có được, thế là nàng nghĩ một chút, lấy cái micro điện dung USB hướng về phía Hướng Vãn, mở cái ứng dụng ghi âm có sẵn của máy tính lên: "Chị thấy dùng cái này để ghi âm là được rồi, đằng nào người ta cũng không yêu cầu chất lượng âm thanh gì mà."

"Em cứ tìm cảm giác trước đi."

Nàng cầm điện thoại của Hướng Vãn lên, kết bạn với "khách hàng vip" kia.* Nguyên tác của "khách hàng vip" là "金主爸爸", nếu dịch thuần thì sẽ là "ba ba kim chủ".

Đây là từ lóng trên mạng ở Trung Quốc.Hướng Vãn đeo tai nghe, hắng giọng, trong tai nghe vang lên tiếng vọng của micro.

Mặc dù trước đó đã thử rồi nhưng em vẫn thấy rất mới lạ.Em vụng về điều chỉnh núm vặn độ nhạy đến 50%, chọn chế độ "thu âm lập thể" hai vòng tròn giao nhau, dừng lại ở vị trí cách tấm chắn âm hai nắm tay.

Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Vu Chu rằng có thể bắt đầu.Vu Chu nhắc nhở em: "Giữa các câu cách nhau ba giây nhé, cho dễ cắt âm."

Đây là do nàng đọc được trên mạng.

Lại nghĩ Hướng Vãn chắc không biết cảm giác ba giây thế nào, nàng bổ sung thêm: "Trước khi bắt đầu mỗi câu, em hãy thầm đếm ba tiếng."

Sau đó dùng chuột nhấn nút thu âm.Hướng Vãn dừng lại ba giây, hé mở môi, như thể vén tấm màn của một màn kịch đã ấp ủ từ lâu.Em nói chuyện rất nghiêm túc, còn hay hơn bình thường gấp trăm lần.

Khác với Tô Xướng, Tô Xướng là đắt giá, còn em là sự dè dặt.Tô Xướng như ly rượu Romanee Conti rót trong ly pha lê, còn Hướng Vãn là... nước sương mai trong chén sứ trắng.Là nước sương mai trong ngày tuyết đầu mùa, từ cành cây buổi sớm, dùng bút lông sói quét xuống những giọt nước đầu tiên.Chỉ có ba câu, lại còn hơi buồn cười, nhưng Vu Chu nhìn đôi mắt chăm chú của Hướng Vãn, tự dưng lại hơi muốn khóc.Nàng tổng kết lại, thứ nhất, là vì những ý tưởng viển vông không đâu vào đâu của nàng lại được đối đãi một cách chân thành đến vậy.

Hướng Vãn không hề hỏi nàng một câu, cũng chưa từng nghi ngờ nàng dù chỉ một lần, dù em ấy chẳng hiểu gì cả.Thứ hai, là vì ban ngày nàng ở cái tòa nhà xa hoa lộng lẫy kia, quan sát quá trình thu âm của những người chuyên nghiệp hàng đầu trong giới lồng tiếng, rồi trở về, cùng Hướng Vãn canh me trong nhóm chat của WeChat, lóng ngóng nhận những "việc vặt" thế này.Con người ta sợ nhất là bị so sánh.Được rồi, giọng của Hướng Vãn dừng lại.

Vu Chu tắt máy ghi âm, lưu lại theo định dạng giống như file thử giọng của Tô Xướng, rồi gửi WeChat trên máy tính qua cho Hướng Vãn.Sau đó dùng tài khoản của Hướng Vãn gửi trực tiếp cho "khách hàng vip" bên kia, kèm theo một câu: "Lão sư, đây là file âm thanh của em ạ, thầy xem giúp em nhé ~ biểu tượng mặt cười.jpg"Đợi những năm phút, bên kia mới trả lời: "Xin lỗi, vừa mới tìm được người phù hợp rồi, tôi sẽ báo lại trong nhóm, xin lỗi."

"Dạ dạ, không sao ạ, lần sau nếu lão sư có cần thì lại tìm em nha ~"Đối phương không trả lời thêm.Vu Chu đặt điện thoại xuống, thở ra một hơi, nhìn Hướng Vãn: "Chậm một chút rồi, tại em chưa quen thôi, lần sau nhất định sẽ được mà."

Hướng Vãn nhìn nàng, chậm rãi mỉm cười.Rồi chớp mắt hỏi nàng: "Hay không?"

Em ấy đang hỏi giọng của bản thân."

Hả?

Hay chứ, hay lắm luôn ấy."

Vu Chu nói.Không hiểu sao, tối nay nàng cứ muốn khóc mãi.Trời ạ, chắc là sắp đến tháng rồi."

Đợi em kiếm được tiền, chị có thể chia cho em một miếng mặt nạ 'người yêu cũ' được không?"

Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn nàng, dường như em nhận ra tâm trạng của nàng không được tốt lắm nên mới hỏi thêm một câu.Vu Chu nén nước mắt vào trong: "Em kiếm được rồi tính sau đi, với lại em làm gì có người yêu cũ nào đâu."

Cứ chấp nhất chuyện này làm gì."

Để dành."

Hướng Vãn cười nói.Vu Chu đang thu dọn thiết bị, nghe thấy câu nói đó, xương cốt nàng tự nhiên run lên, thật là soái ah.*Trong nguyên tác từ mê người này là 好苏啊 (hǎo sū a): trong đó "苏" (sū) là một từ lóng trên mạng, dùng để miêu tả cảm giác ngọt ngào, ấm áp, bị "đốn tim" bởi một hành động, lời nói nào đó của người khác, thường là để miêu tả con trai.Nàng hơi cạn lời: "Tháo tai nghe ra đi, đừng có dùng cái giọng lúc thu âm nữa."

"Dạ."

Hướng Vãn bỏ tai nghe xuống.Kết thúc công việc vất vả mà lại không vất vả, hai người tắm rửa, chúc nhau ngủ ngon, rồi ai về giường nấy.Mấy hôm nay Bát Bát thích ngủ với Hướng Vãn hơn, Vu Chu cũng thấy thoải mái.Hôm sau hai người dậy sớm, Vu Chu dẫn Hướng Vãn xuống nhà.

Tóc Hướng Vãn buộc đuôi ngựa đơn giản, mặc chiếc áo thun rộng thùng thình của Vu Chu, trông rất trẻ trung.

Thực ra em không hề thấp, chiều cao xấp xỉ Vu Chu, khoảng 1m68 nhưng ngũ quan thanh tú, trông không giống dân văn phòng ở đô thị hiện đại chút nào.Vu Chu đeo tai nghe nghe nhạc, thấy Hướng Vãn tò mò thì nàng đưa qua cho em một bên tai nghe.

Hai người sóng vai nhau đi đến cổng khu dân cư.

Vu Chu đi trước, để ý thấy khi Hướng Vãn bước qua cổng, em ấy trịnh trọng nhấc chân lên như thể bước qua một cái bậc cửa vô hình.Lại bị em ấy chọc cười rồi.

Vu Chu quay đầu nhìn em, khoanh tay trêu chọc: "Biết thế tìm cho em một bộ váy nhỉ."

"Sao lại thế?"

"Để em có thể vén váy, trông càng giống tiểu thư ra phố."

Hướng Vãn không nói gì, ngước mắt nhìn ra đường, ngẩn ngơ.Mặc dù trước đây cô đã từng nhìn ra bên ngoài từ cổng khu dân cư, cũng được Vu Chu kiên nhẫn giải thích nhưng khi mất đi hàng rào sắt bảo vệ, cái cảm giác mới mẻ này thật sự có chút căng thẳng.Thế là nắm lấy tay Vu Chu.Vu Chu nắm chặt tay em: "Sao thế?

Chẳng phải nhận ra hết rồi à?

Đây là xe, cũng giống cái thứ 'xe ngựa' ở chỗ em thôi."

Hướng Vãn lo lắng: "Trước đây có song sắt che chắn, em chỉ xem như xem khỉ mua vui, giờ tự mình bước qua rồi, làm sao em biết nó có ngoan ngoãn, không xông thẳng vào mình chứ?"

"Vậy xe ngựa ở chỗ của em, đâu có phải ngày nào cũng hướng vào người ta để tự tử đâu."*Hai câu đối thoại trên dịch theo đúng nguyên tác.

Câu đầu của Hướng Vãn với cách nói hơi cổ xưa do đang căng thẳng, cô ta thật sự nói chữ "trò khỉ mua vui".

"从前有铁栏挡着,我只当看猴戏,如今自个儿迈过来了,我怎知它如此听话,不会往我身上撞呢?" - "猴" từ này nghĩa là khỉ.

Câu 2 là do Vu Chu đáp lại với giọng trêu chọc và bắt chước lại ngữ điệu của Hướng Vãn.

"那你们的马也没见成天往人身上寻死啊。" - "寻死" từ này nghĩa là tự tử."

Không giống, bởi vì con người có thể thuần phục và điều khiển ngựa."

"Con người cũng lái xe được mà."

Hướng Vãn nhỏ giọng nói: "Xe cũng khác.

Dù có nhìn trên ti vi, cũng không thấy nhanh như chớp giật đến thế."

Giọng em có chút không vui.*Câu này có từ "nhanh như chớp giật" là dịch theo "风驰电掣 (fēngchíchédiàn)" là một thành ngữ, có nghĩa là "nhanh như gió cuốn, chớp giật"."

Thế em muốn thế nào, em cứ dựa vào chị, ở sau lưng chị, nếu có chết thì chị có thể chết trước, được chưa?"

Vu Chu bĩu môi."

Tốt quá."

Hướng Vãn nói rồi né ra sau lưng nàng.Móa.

Thật sự coi nàng là lá chắn sống sao, không chút nể nang gì cả.Hai người men theo con đường bên ngoài khu dân cư đi một đoạn.

Hướng Vãn tò mò nhìn những cửa hàng san sát nhau.

Vu Chu nhìn vẻ mặt của em ấy thì bật cười.Hướng Vãn nghi hoặc nhìn nàng."

Em hiện tại thật giống như Lưu Lão Lão vào Đại Quan Viên vậy á.

Ha ha ha ha ha."

Cười chết mất.*你好像刘姥姥进大观园哦 (Nǐ hǎoxiàng Liú Lǎolao jìn Dàguānyuán ō): "Lưu Lão Lão vào Đại Quan Viên" là một điển tích từ tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, ý chỉ người nhà quê, ít hiểu biết, lần đầu đến một nơi xa hoa, tráng lệ nên có thái độ ngạc nhiên, ngơ ngác."

Lão Lão?"

Hướng Vãn cau mày."

Một điển cố thôi, trình độ văn học của em kém thật đó."

Nói đoạn, Hướng Vãn đột nhiên khoác tay Vu Chu, khiến nàng bước đi một cách phong lưu tiêu soái.*风流倜傥 (fēngliú tìtǎng): Phong lưu tiêu sái, hào hoa phong nhã, phong độ ngời ngời.

Đây là một thành ngữ dùng để miêu tả vẻ ngoài lịch lãm, phong độ, quyến rũ của người đàn ông.
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 16


---Nàng tìm đồn cảnh sát gần nhất trong khu.

Bên trong không có nhiều người làm việc, nàng lấy số rồi chờ một lát thì được gọi đến quầy.Vừa nghe nói là nhập hộ khẩu cho người "ba không", nhân viên liền hỏi vài câu.*三无人口 (sānwú rénkǒu): người "ba không" (không nhà, không việc, không tiền bạc - thường dùng để chỉ người không có hộ khẩu hợp pháp)."

Có người thân trực hệ không?

Có giấy khai sinh không?

Có kết quả xét nghiệm DNA không?

Hay là có bất kỳ hồ sơ, giấy tờ gì không?"

Không có gì cả.Nhân viên vuốt mái tóc, gọi vọng vào trong "anh Lưu", hỏi: "Hộ khẩu đen, không có gì cả, làm sao bây giờ?"

Anh Lưu ngẩng đầu, nhìn Hướng Vãn và Vu Chu qua gọng kính lão, xác định không phải trò đùa, rồi đậy nắp cốc trà lại: "Lên tầng hai, phòng 203."

Vu Chu vội vàng dẫn Hướng Vãn lên, hai người gặp anh Lưu ở hành lang.

Anh Lưu một tay cầm cốc trà, một tay mở cửa: "Vào đi."

Đầu tiên, anh Lưu nhấp một ngụm trà rồi mới ngồi xuống bàn làm việc, thái độ rất thân thiện: "Ngồi đi, cô có chứng minh thư không?

Cho tôi xem một chút."

Vu Chu đưa chứng minh thư của mình, anh Lưu quét qua máy, lấy ra hồ sơ điện tử, nhìn ảnh trong hồ sơ rồi nhìn Vu Chu, sau đó trả lại: "Hai người... quan hệ thế nào?"

Nhìn tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, chắc không phải người giám hộ chứ."

Chuyện là thế này anh ạ, em với cô ấy trước đây hoàn toàn không quen biết, tự nhiên vào tháng trước, một ngày nọ cô ấy đột nhiên xuất hiện ở nhà em, em hỏi cô ấy đến bằng cách nào thì cô ấy bảo bản thân bị mất trí nhớ.

Gia đình, quê hương gì cũng không nhớ, đôi khi nói chuyện lại còn kiểu cách văn chương nữa.

Anh xem này, trông có vẻ đầu óc có vấn đề phải không?"

Nàng chỉ vào đầu mình, "Nhưng em quan sát cả tháng trời rồi, không có gì, sinh hoạt cũng bình thường, chỉ là nhất quyết không nhớ gì thôi."

Anh Lưu liếc nhìn Hướng Vãn đang im lặng, đôi mắt sáng ngời, răng trắng ngần."

Cô ấy cứ bám lấy em, muốn ở cùng em, em cưu mang cô ấy cũng không phải là không được nhưng cô ấy không có giấy tờ gì cả, làm gì cũng không xong nên em mới nghĩ hay là dẫn cô ấy đến đồn cảnh sát xem có cách nào không.

Gặp khó khăn thì tìm cảnh sát mà."

Vu Chu đã tìm kiếm rất nhiều tài liệu, vẫn quyết định thành thật hết mức có thể.Anh Lưu lại nhìn Hướng Vãn qua gọng kính lão: "Bao nhiêu tuổi rồi, có nhớ không?"

"Mười tám."

Hướng Vãn nói."

Ừm, nói năng rõ ràng đấy chứ."

"Đúng đúng đúng, trông có vẻ không có vấn đề gì."

Vu Chu vội nói."

Vậy cô ấy đến nhà cô bằng cách nào?"

Anh Lưu hỏi."

Không biết ạ," Vu Chu đột nhiên kêu lên một tiếng hình như "hơi to", "Chính là không biết ạ, cô ấy cũng không biết mà!"

Anh Lưu giật mình, nhíu mày: "Cô đừng kích động, cô đừng kích động."

"Thật mà, anh cứ kiểm tra camera mà xem, anh có thể tìm ban quản lý tòa nhà để xem camera.

Chắc chắn không phải em bắt cóc cô ấy đâu."

Vu Chu nói."

Cô," anh Lưu dùng nắp sứ gạt gạt bọt trà, thổi thổi, nói: "Cô tự nguyện ở nhà cô ấy có phải không?

Không sao đâu, cô có thể nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, chúng tôi chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề cho người dân."

"Hoàn toàn tự nguyện."

Hướng Vãn nói.Uhm...

Vu Chu nghĩ em ấy cũng không cần phải nhấn mạnh chữ "hoàn toàn" như vậy.Anh Lưu "hít" một tiếng, nhíu mày, đảo mắt qua lại giữa hai người: "Cô không nhớ gì hết à?

Một chút cũng không?"

"Ngàn phần trăm là thật."

Hướng Vãn mặt không đổi sắc.Anh Lưu bưng cốc trà lên tới trước ngực, bưng một lúc lâu, chuyện như này anh cũng chưa từng gặp.Anh đặt cốc trà xuống, nắp cốc va vào thành cốc kêu "cạch" một tiếng: "Muốn làm hộ khẩu cũng không phải là không được, bây giờ chúng tôi đều đang cố gắng giải quyết vấn đề cho những 'hộ khẩu đen' không có cách nào nhập hộ khẩu, tháng trước còn làm cho mấy người vô gia cư không rõ lai lịch nữa, nếu thực sự có khó khăn thì có thể làm được, cái này hai người không cần phải lo lắng.

Nhưng..."

Anh ta khạc một bãi đờm: "Nhưng mà, chắc chắn không phải là cô chạy đến đây, nói muốn làm cho một người là chúng tôi sẽ làm cho cô một người, không phải chuyện trẻ con, càng không có chuyện qua loa như vậy đâu ha, hộ khẩu là chuyện lớn."

"Vâng vâng vâng," Vu Chu liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng ạ."

Thấy thái độ của Vu Chu tốt khiến sắc mặt anh Lưu dịu lại: "Cái này chúng tôi phải điều tra trước, trước hết, phải xác định trong hồ sơ không có người này.

Một lát nữa tôi gọi điện thoại, cô đến phòng 208 tìm cô Lý, cho cô bé này nhập dấu vân tay và thông tin khuôn mặt, chúng tôi kết nối mạng tra cứu, xem có phải trong hồ sơ thực sự không có thông tin của cô ấy không, đại khái là mất 5-7 ngày làm việc, phải xác nhận kỹ."

"Dạ dạ dạ."

"Nếu tìm được người nhà của cô ấy, chẳng phải là tốt nhất sao, đúng không?"

"Đúng đúng đúng ạ."

"Nếu thực sự là không tìm thấy, dùng nhiều phương diện dò hỏi cũng không có tin tức gì thì chúng ta sẽ làm theo quy trình nhập hộ khẩu cho người 'ba không'.

Cần cô ấy viết một đơn xin tự nguyện nhập hộ khẩu, trong đó nói rõ tình hình, ký tên rồi đóng dấu vân tay để bên bộ phận hộ tịch của chúng tôi đọc một lần, sau đó lại quay một đoạn video lưu trữ.

Sau đó, cô với tư cách là người làm chứng, phải viết tay một giấy chứng minh để chứng minh bản thân tự nguyện tiếp nhận cô ấy đăng ký vào hộ khẩu của cô, hiểu không?"

Vu Chu vừa nghe, vừa ghi nhớ."

Cuối cùng còn có một giai đoạn công khai, bây giờ đều là công khai điện tử rồi, công khai việc cô ấy với tư cách là người không có hộ khẩu muốn nhập hộ khẩu, nếu không ai có manh mối thì có thể nhập hộ khẩu."*Giai đoạn công khai (公示期 - gōngshì qī) là một khoảng thời gian nhất định mà thông tin về một quyết định, một danh sách, một dự án, hoặc bất kỳ vấn đề quan trọng nào khác được công khai rộng rãi cho công chúng để mọi người có thể xem xét, đánh giá và đưa ra ý kiến phản hồi.

Trong bối cảnh trên, giai đoạn công khai có nghĩa là thông tin về việc Hướng Vãn (một người không có hộ khẩu) xin nhập hộ khẩu sẽ được công bố rộng rãi.

Nếu trong khoảng thời gian này, không ai cung cấp bất kỳ thông tin nào chứng minh Hướng Vãn đã có hộ khẩu ở nơi khác hoặc có lý do gì khác để từ chối việc nhập hộ khẩu cho cô, thì cô sẽ được phép nhập hộ khẩu chính thức.Vu Chu nhíu mày: "Phức tạp vậy ạ..."

"Phức tạp?"

Anh Lưu cao giọng, "Tôi đã nói với cô rồi, hộ khẩu là chuyện lớn!"

"Hiểu rồi ạ, hiểu rồi ạ."

Vu Chu vội xin lỗi, "Em chỉ đang nghĩ, cả một quy trình này mất mấy tháng nhỉ, vậy cô ấy bây giờ phải làm sao ạ?"

"Tôi sẽ làm cho cô ấy một cái 'giấy chứng nhận chưa nhập hộ khẩu', thường thì cầm cái này, khi cần làm việc gì thì xuất trình, nói rõ tình hình với sinh hoạt cơ bản là không có vấn đề gì."

Vu Chu yên tâm: "Cảm ơn, cảm ơn anh nhiều ạ, làm phiền anh rồi."

Hai người cầm giấy chứng nhận, sau khi nhập xong thông tin đi ra ngoài đồn thì đã gần 11 giờ trưa rồi.Đang định tìm một chỗ ăn bữa sáng trưa gộp lại thì tin nhắn của Bành Hướng Chi đến: "Hôm nay kịch chính thức bắt đầu thu, cảnh đầu tiên, vẫn là 12 giờ, cô đến được không?"

Đoàn kịch biết nàng đã nghỉ việc, có thời gian rảnh để đến nghe thu âm nên thường sẽ hỏi nàng.Vu Chu nghĩ một lát: "Hôm nay tôi không có gì, có thể đến."

Nàng dùng tính năng tin nhắn thoại gửi đi, Hướng Vãn nghe thấy, kéo nàng lại, nói: "Chị lại đi mấy canh giờ nữa sao?"

"Ừm, đi xem họ thu âm."

"Dẫn em đi cùng."

Hướng Vãn nói."

Cái này... không hay đâu, chị đi làm."

Vu Chu khó xử."

Vậy nơi làm việc không thể dẫn người thân bạn bè đi cùng à?"

Hướng Vãn nghi ngờ.Có thể thì có thể, thật ra hôm qua lão sư ở phòng thu bên cạnh còn dăt theo một chú chó con đi nữa."

Nhưng mà, cũng chưa nói với ai..."

"Giờ chị cũng có thể nói luôn."

Hướng Vãn chỉ vào màn hình WeChat của Vu Chu.Một mặt, để Hướng Vãn ở nhà một mình thì sợ em ấy buồn, mặt khác cũng là không yên tâm.

Hơn nữa, lại đúng dịp là công việc thu âm, cũng có thể dẫn Hướng Vãn đi mở mang kiến thức.Vu Chu nghĩ vậy, bèn nhấn nút ghi âm giọng nói: "Ờm...

đạo diễn Bành, tôi đang đi cùng một người bạn, em ấy rất hứng thú với kịch truyền thanh, tôi có thể dẫn đến nghe một chút được không?"

Bành Hướng Chi trả lời rất nhanh: "Không vấn đề gì, đến đi."

Vu Chu yên tâm, dẫn Hướng Vãn đi về phía cửa hàng KFC bên cạnh: "Không kịp rồi, ăn tạm chút gì đó thôi."

"Chị nghĩ là em vẫn phải giao tiếp với mọi người, như vậy mới tốt cho công việc sau này của em, dù sao cũng không thể để người ta nhìn ra em là người từ thời cổ đại xuyên đến được.

Lát nữa đến nơi, đừng nói nhiều quá, cứ nhìn và quan sát nhiều vào, cái gì không hiểu thì hỏi chị nhỏ nhẹ thôi."

"Ờm," nàng dừng một chút, "cũng đừng làm ra vẻ hai đứa mình thân thiết lắm, đừng nói em ở nhà của chị, hai đứa mình chỉ là, cái đó, bạn cấp ba."

Nàng liếc nhìn Hướng Vãn, trông có vẻ không giống lắm: "Không phải,em là em gái của bạn cấp ba của chị, hai đứa mình chơi game với nhau rồi quen."

Kỹ năng nói dối không cần nghĩ rất thuần thục, không quan tâm Hướng Vãn có hiểu "chơi game" mà nàng nói là cái gì không."

Vì sao phải che giấu?"

Ánh mắt của Hướng Vãn nhìn từ trên xuống dưới quét qua mặt nàng."

Không hay, cái sống chung á."

"Chị là les, truyền ra ngoài không tốt cho danh tiếng của em."

Vu Chu nói.Hướng Vãn mỉm cười: "Vậy còn chị?"

Danh tiếng của chị thì sao?"

Chị là người ở thời hiện đại, không để ý mấy cái đó nữa rồi."

"Ta hiện tại, cũng ở hiện đại."

Hướng Vãn chậm rãi chớp mắt.*"我如今,也在现代。": tự nhiên ở đây Vãn Vãn lại dùng cách nói trang trọng, mang hơi hướng cổ điển với Vu Chu.Được được được, em giỏi.

Vu Chu thở dài: "Tùy em vậy."
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 17


---Do trên đường có chút tắc nên khi đến Tòa nhà Thiên Âm đã hơn mười hai giờ một chút, Vu Chu lại không quen với việc đến muộn nên trên đường cũng không dám chậm trễ.

Nhưng khi ra khỏi thang máy mới nhớ ra, nàng đã quên mất một chuyện quan trọng, đó là phải khẩn cấp huấn luyện cho Hướng Vãn cách chào hỏi mọi người."

Cứ gọi lão sư là được rồi."

Nàng nói, "Lát nữa nếu người ta muốn bắt tay, em cũng đưa tay ra bắt tay lại với người ta, người ta đưa tay nào thì em đưa tay đó, nhẹ nhàng nắm lấy lắc một cái, thể hiện sự thân thiện, đừng kéo tay người ta không buông, cũng đừng ngây ra không động đậy, đều là bất lịch sự."

"Nếu không ai bắt tay thì gật đầu mỉm cười là được."

Hướng Vãn rất ngoan, đặc biệt là thấy Vu Chu có chút căng thẳng, liền trịnh trọng nhấn mạnh: "Minh bạch rồi""Ừm."

Vu Chu dẫn em vào phòng nghỉ, thấy không có ai, biết họ có lẽ đã vào phòng thu trước rồi, liền theo trí nhớ đi đến A8.Quả nhiên, mấy lão sư bọn họ đều đã vào phòng thu, vẫn là Bành Hướng Chi và Điểm Điểm ở bên ngoài, Tô Xướng, Chu Linh và một nữ diễn vụ phụ đang thu âm thử ở bên trong.Thấy Vu Chu và Hướng Vãn đi vào, Bành Hướng Chi quay đầu hất cằm, im lặng nói: "Đến rồi à, ngồi đi."

"Đứng là được rồi."

Vu Chu nhỏ giọng nói, "Hướng Vãn, đạo diễn Bành."

Bành Hướng Chi nhếch môi cười tươi, Hướng Vãn cũng rất cố gắng, mỉm cười gật đầu.Chỉ là dáng vẻ có hơi cường điệu, trông như em đang tiếp kiến người ta vậy.Hai người không muốn làm phiền công việc của họ, lặng lẽ đứng một bên nhìn vào bên trong, Tô Xướng hôm nay mặc rất giản dị, áo phông trắng tay ngắn, quần jean dài, rất đơn giản, trang sức cũng không có, chỉ đeo một chiếc nhẫn trơn ở ngón giữa.

Nhưng trang phục càng đơn giản thì càng có vẻ đắt tiền, ví dụ như chiếc áo phông đó, nhìn là biết đường cắt không giống như trên người Vu Chu.*Đường cắt: Ý là, nhìn vào kiểu dáng, đường cắt của chiếc áo phông Tô Xướng đang mặc thì thấy khác hẳn với áo phông của Vu Chu, ngụ ý rằng áo của Tô Xướng có đường nét tinh tế và chất lượng cao hơn.Nhắc đến áo phông, nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.Vẫn là khi ánh mắt của Tô Xướng lần thứ ba rơi trên người Hướng Vãn, Vu Chu mới muộn màng nhận ra — Hướng Vãn đang mặc quần áo của nàng.Áo và quần đều là của nàng, người khác không biết nhưng Tô Xướng nhất định biết.Chuyện này... thật là xấu hổ.Càng khiến cho việc vừa dặn dò Hướng Vãn đừng để lộ chuyện em ấy ở nhà mình càng trở nên nực cười.May mà Tô Xướng không nhìn lâu, nhanh chóng thu lại ánh mắt, tiếp tục xem kịch bản.Buổi diễn tập nhanh chóng kết thúc, Bành Hướng Chi bảo mấy diễn viên lồng tiếng đứng trước thiết bị thu âm, đeo tai nghe vào, bắt đầu thu âm chính thức.Thẩm Bạch: "Em muốn đến đây, cũng không báo trước với tôi một tiếng."

"Dừng," Bành Hướng Chi hô lên, "Chữ 'muốn' diễn chưa ra, làm lại nhé."

"Ừm."

Tô Xướng gật đầu."

Em muốn đến đây, cũng không báo trước với tôi một tiếng."

"Chờ một chút," Điểm Điểm gọi dừng, "Tô lão sư, tiếng kịch bản."

Vu Chu lặng lẽ giải thích với Hướng Vãn: "Là vô tình thu cả tiếng lật kịch bản vào."

Hướng Vãn gật đầu."

Em muốn đến đây, cũng không báo trước với tôi một tiếng."

"Cậu, cậu cậu cậu cậu..."

Bành Hướng Chi hướng vào micro gọi, "Lão Điểm."

"Em muốn đến đây, cũng không..."

Bành Hướng Chi ra hiệu cho Điểm Điểm dừng lại, khoanh tay gọi: "Tô Xướng, ra đây."

Tô Xướng bỏ tai nghe xuống, nhẹ nhàng hít một hơi, bước ra khỏi phòng thu âm."

Xướng~~~ Sao lại thế này~~~~" Bành Hướng Chi dựa vào bàn, cố ý dùng giọng điệu khoa trương, vừa trách móc vừa như đang đùa.Nhưng những người quen với thói quen làm việc của cô đều biết, khi cô cười híp mắt gọi bạn bè bằng một chữ đơn thì có nghĩa là cô đang thực sự tức giận."

Nghỉ ngơi một chút đi."

Cô vỗ lưng Tô Xướng, ghé sát vào cô, hạ giọng xuống: "Tác giả đại đại đang nhìn cậu đấy, mới vào đã ăn ốc, mất mặt không hả."*吃螺丝 (chī luósī): "Ăn ốc".

Đây là một thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là mắc lỗi, đặc biệt là lỗi trong khi nói hoặc biểu diễn.

Nó ám chỉ việc lưỡi bị vấp hoặc mắc lỗi khi phát âm, giống như đang ăn phải một con ốc có vỏ cứng.Nếu không phải có nhiều người như vậy, cô đã đấm cho Tô Xướng một phát rồi.Đặc biệt là nữ diễn viên phụ hôm nay đến, cô nường đó thích Tô Xướng đến chết đi sống lại, nói với Bành Hướng Chi là nhất định phải tham gia dự án này để hợp tác với Xướng tỷ, hôm trước còn căng thẳng đến mất ngủ, kết quả vừa nhìn sắc mặt của cô đã có chút ngây người ra rồi.Thật ngại quá, tuy giọng nói đã hạ đủ nhỏ rồi, nhưng Vu Chu vẫn nghe thấy.Nàng giả vờ thời tiết hơi nóng, dùng tay quạt quạt hai cái, Hướng Vãn liếc nhìn nàng, đang suy nghĩ xem đây là động tác gì thì thấy Tô Xướng nhìn sang, vô tình nhướn mày với Bành Hướng Chi."

À, đó là bạn của tác giả, Hướng Vãn."

Bành Hướng Chi giới thiệu, rồi lại xấu bụng nói nhỏ: "Cô ấy đột nhiên đòi đến, tớ cũng không biết có phải là fan của cậu không nữa, nếu mà phải thì càng mất mặt hơn ha ha ha ha."

Tô Xướng không nhìn Bành Hướng Chi, đưa tay về phía Hướng Vãn.

Hướng Vãn nhìn đường vòng cung và dáng đi của cánh tay cô, nhớ đến lời dặn dò của Vu Chu, lập tức đưa tay trái ra nắm lấy.Tô Xướng hơi ngẩn người, thực ra cô vốn không định bắt tay."

Ôi, thật ngại quá!"

Vu Chu ôm trán, "Cái hành động bắt tay này... giống như Vãn Vãn vuốt tay người ta thì đúng hơn."

Thế là nàng vội vàng rút tay Hướng Vãn về: "Vãn Vãn, đây là Tô Xướng."

"Tô Xướng?"

Hướng Vãn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tô Xướng một lúc rồi lại quay sang Vu Chu, "Bạn gái cũ của chị."

Cả căn phòng im phăng phắc, ngay cả Bành Hướng Chi đang nói chuyện với Điểm Điểm cũng ngẩng đầu lên, mím môi lại rồi lại "phụt" một tiếng thả ra.Mười giây trôi qua không một tiếng động.Tô Xướng vừa định mở miệng thì nghe thấy Vu Chu đột nhiên bật ra một tràng cười nhỏ: "A ha ha ha ha, xin lỗi, tại tôi, tại vì, tại vì do tôi quá cuồng Tô lão sư rồi, suốt ngày ở nhà cứ nhìn Tô lão sư, rồi, rồi gọi là vợ các kiểu.

Kiểu như mấy người trên mạng ấy, phát cuồng vì thần tượng, a ha ha ha ha, xin lỗi, xin lỗi Tô lão sư."

Ánh mắt nàng quan sát xung quanh, thấy Bành Hướng Chi thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn nhau với Điểm Điểm."

Phù...", còn bản thân nàng thì da đầu vẫn tê rần.Tô Xướng nhìn nàng thật sâu, rút tay về, thản nhiên hỏi: "Ồ, vậy tại sao lại là bạn gái cũ?"

"Tại vì," tai Vu Chu đỏ bừng, gắng gượng nói, "Tại vì sau này tôi lại thích nhiều lão sư khác nữa, rồi, rồi tôi 'leo tường', rồi, rồi, nên tôi mới nói đùa là Tô lão sư là bạn gái cũ."

"Mẹ kiếp!", nàng chửi thầm, hận không thể tự đấm chết mình.Trước khi chết thì phải lôi Hướng Vãn lên giá treo cổ trước đã.Nàng vứt hết cả liêm sỉ, cúi gằm mặt xuống, cố gắng kết thúc cái cảnh tượng này, lắp bắp nói: "Xin lỗi Tô lão sư."

Tô Xướng nhìn nàng, hàng mi nhẹ nhàng lay động, rồi khẽ mỉm cười: "Không sao."

"Được rồi, được rồi, Tô lão sư tha thứ cho cô rồi, có phải là có thể quay lại thu âm được rồi không?", nàng thầm đếm mười tiếng trong lòng, mới nghe thấy tiếng Tô Xướng xoay người.Sau đó nghe thấy chị ấy nói với Bành Hướng Chi: "Được rồi, tiếp tục đi."

Mở cửa phòng thu bước vào, đeo tai nghe, tiếp tục đóng vai Thẩm Bạch.Thẩm Bạch mà Vu Chu yêu thích nhất trong các tác phẩm của mình.Sau khi điều chỉnh, lần thu âm này diễn ra rất suôn sẻ.

Không thể không nói, dáng vẻ nghiêm túc của Tô Xướng vô cùng quyến rũ.

Chữ nghĩa đi vào từ đôi mắt chị ấy, rồi lại được khắc họa ra bằng giọng nói của chị.Giọng nói của chị ấy giàu cảm xúc đến vậy, vậy thì những con chữ này, chắc hẳn cũng đã đi qua trái tim của Tô Xướngmột lần rồi.Khi nhìn những con chữ này, chị ấy đã nghĩ gì?

Là phân tích chuyên nghiệp ngữ cảnh và cảm xúc của văn cảnh, điều chỉnh giọng nói để diễn giải, hay thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ, cô gái ôm máy tính bên cạnh chị năm xưa, đã viết nên những dòng chữ này với tâm trạng như thế nào?Ngày xưa, thỉnh thoảng nàng bí ý tưởng hoặc viết đến mỏi cổ, cũng sẽ nhờ Tô Xướng đi rót cho mình một cốc nước.Dù Tô Xướng đang làm gì, luôn luôn sẽ đứng dậy đi rót nước cho nàng, đôi khi còn hỏi nàng: "Em muốn ăn dưa hấu không?"

Nàng cũng đã từng hỏi, sao lúc nào chị cũng hiền lành thế, để em sai bảo hoài vậy?Tô Xướng cười nói, chị lúc nào cũng hiền lành như vậy mà.Tính tình Tô Xướng tốt hay không còn tùy người đánh giá.

Nhưng vào lúc này, khi nhìn Tô Xướng dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp của mình, Vu Chu mới phát hiện ra, Tô Xướng trước đây, khi đối xử với nàng trong lúc viết văn, đã giữ lại một phần nuông chiều khó có thể nhận ra.Dù Tô Xướng chưa từng mở lời, chị ấy vẫn âm thầm tạo điều kiện để nàng sống với đam mê của mình.
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 18


---Nghe một hồi, Vu Chu bỗng muốn đi giải quyết nỗi buồn.

Với tinh thần "thà chết chứ không để bom nổ trong quần", nàng kéo ngay Hướng Vãn đi cùng.Đi từ đầu hành lang này đến đầu hành lang kia, dừng lại trước tấm áp phích của "Kung Fu Panda", nàng gọi Hướng Vãn lại: "Hướng Vãn, chị thấy em thật sự rất xấu tính đấy."

Đây là lần thứ hai nói câu này và lần này nàng có kinh nghiệm hơn một chút.Hướng Vãn ngây thơ nhìn, không hiểu chị đang nói gì."

Lại còn giả ngây," Vu Chu nghiến răng nghiến lợi, "Tiểu thư khuê các của phủ Tướng à, chẳng phải câu nói quen thuộc nhất nên là 'Không biết có nên nói hay không' sao?"

Sao lại không có chút thông báo trước nào mà đã nói hết ra thế này?Hướng Vãn cẩn thận hồi tưởng rồi dè dặt xác nhận: "Trước đây chị có nói, quá khứ của chị và Tô cô nương không thích hợp để nói khi mới quen biết, đây là nguyên tắc."

"Đúng vậy."

Xem ra em rất hiểu nhỉ."

Nhưng đó là chuyện sau này."

"Là ý gì???"

Hướng Vãn chậm rãi nói: "Việc Tô cô nương là bạn gái cũ của chị, khi em và chị mới quen biết, chị đã nói cho em nghe rồi.

Cho nên, đây là chuyện có thể nói khi mới quen biết."

Má ơi.

Vu Chu tức muốn bật cười."

Được lắm."

Nàng giơ ngón tay lên chỉ vào Hướng Vãn, làm ra vẻ đe dọa, sau đó quay đầu định bỏ đi.Hướng Vãn đuổi theo: "Vậy, chuyện bạn gái cũ, là thật sao?"

"Em nghĩ sao?"

Vu Chu nghẹn giọng buông xuôi."

Nhìn không giống."

Hướng Vãn trầm ngâm nói."

Sao, không xứng à?"

Hướng Vãn có chút kỳ lạ khi Vu Chu hỏi câu này, lắc đầu nói: "Chỉ là chị ra sức che giấu nhưng ngược lại Tô cô nương cũng chỉ thản nhiên, nhìn không giống thân quen cho lắm."

"Em biết gì chứ," Vu Chu không muốn để ý đến em, "Em còn quá nhỏ, khi nào yêu đương rồi sẽ biết thôi."

Tránh hiềm nghi à, trên đời này khổ nhất là tránh hiềm nghi."

Em quả thật chưa từng yêu đương thật lòng, cho đến tận hôm nay, cũng chỉ có chị gọi em là phu nhân."

Hướng Vãn mím môi cười."

Gọi là vợ."

"Không có gì khác biệt."

"Có."

"Không có gì khác biệt."

"..."

Hai người nói chuyện đôi ba câu, từ nhà vệ sinh đi ra, vừa nhìn đồng hồ lớn trong phòng nghỉ, đã năm giờ chiều rồi, nếu không có gì bất ngờ thì lát nữa các lão sư sẽ ra phòng nghỉ ăn cơm.Thế là họ không vào trong nữa, chỉ đi đến phòng nghỉ ngồi chờ đến khi mấy người kia thu âm đến giữa giờ nghỉ.Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, từng tốp ba tốp năm người đi ra, Bành Hướng Chi đi đầu, vừa lắc chiếc váy ngắn vừa thong thả nói: "Nào nào nào, chúng ta lại đến gọi món nào~"Cô ấy nhướn mày, ra vẻ háo hức như chờ đợi bữa ăn này lâu lắm rồi.Vừa nhìn, Vu Chu thấy chỉ có Bành Hướng Chi và Điểm Điểm ngồi vào bàn, liền hỏi: "Chu lão sư và Tề lão sư đâu?"

"Họ không đói, bảo chúng ta ăn trước."

Bành Hướng Chi mở app đặt đồ ăn, "Sao không hỏi thăm bạn gái cũ của cô?"

Giọng điệu trêu chọc, rất thoải mái, nhưng vẫn khiến Vu Chu giật mình: "Hả?"

"Ha ha ha ha, Tô lão sư nhà cô đó.

Ôi chao đừng căng thẳng, chuyện này phổ biến lắm, bao nhiêu... cái gì nhỉ, fan cuồng ấy, gặp cậu ấy đều thế cả, gọi vợ, gọi chồng."

Bành Hướng Chi cười rất tươi."

Ôi chà, ai bảo người ta xinh đẹp quá làm gì."

Cô cảm thán, "Chúng ta chỉ có bốn người thôi, Điểm Điểm, trà sữa và bánh ngọt nhỏ, có được không?

Đợi lát nữa xong việc, tôi bao mọi người ăn tôm hùm đất."

Cô ấy tự quyết định, rồi lại chống tay lên tựa cằm, tiếp tục câu chuyện vừa nãy."

Thật ra cô cũng nghe rồi đấy, cậu ấy lồng tiếng ấy mà, cũng chỉ đến thế thôi, đúng không?

Ôi chao, so với tôi vẫn kém một chút."

Bành Hướng Chi lắc đầu, chê bai Tô Xướng một chút, trông cô có vẻ rất vui vẻ.Vu Chu nhìn vẻ đắc ý của cô ấy, cũng không khỏi bật cười.Bành Hướng Chi mỉm cười nhướn mày: "Đừng có kể ra ngoài đấy nhé, kể ra ngoài tôi bị fan của cậu ấy đánh chết mất."

Điểm Điểm nói: "Fan của chị cũng đâu có ít."

Bành Hướng Chi bĩu môi: "Đâu có nhiều bằng người ta.

Chị nói em nghe, giờ fan cậu ấy đông lắm, mà đủ loại cả nha, fan mẹ, fan bạn gái, fan sự nghiệp, ôi, vi diệu nhất là còn có cả fan CP, còn có CP của chị với cậu ấy nữa cơ."

Cô ấy "hô hô hô" cười vang, rõ ràng là cảm thấy chuyện này khá vớ vẩn.Vu Chu kéo kéo hộp khăn giấy trên bàn: "Fan CP?"

"Đúng, mà cậu ấy còn là công nữa, nghe có hoang đường không ah?

Cái dáng vẻ nhỏ nhắn, gầy yếu đó của cậu ấy mà đòi công được chị đây á?"

Vu Chu thấy cô ấy có vẻ thoải mái, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Cô không để ý sao?"

"Tôi để ý cái gì chứ, giỡn chơi thôi mà, fan thích thì mới theo dõi mình.

Mặc kệ là fan gì, có còn hơn không, chỉ cần đừng có đến trước mặt chị đây mà công kích là được."

Bành Hướng Chi nghĩ rất thoáng."

Vậy người yêu của cô..."

Nàng muốn hỏi, người yêu của cô cũng không để ý sao, nhưng lại cảm thấy bản thân quá vô ý.Bành Hướng Chi cười khẩy một tiếng, hiểu ý: "Không phải là không để ý, là tôi không có nha.

Tôi độc thân."

"Cô..."

"Đừng hỏi về xu hướng tính dục, tôi chỉ có một xu hướng tính dục thôi, đó chính là mộng tưởng lớn nhất của đời người trên thế gian này~""Ha ha ha ha."

"Đừng có cười gượng như thế chứ, đây không phải là đang nói mấy câu sến súa đâu, mà là tôi đang quảng cáo cho tác phẩm tiêu biểu của mình đấy."

Vu Chu lúc này mới phản ứng lại, Bành Hướng Chi đang nói về bộ kịch truyền thanh kinh điển "Những Ước Mơ Của Thế Gian" mà cô ấy từng chỉ đạo.Lần này cô ấy cười thật lòng.Bành Hướng Chi cười rồi thở dài, giọng điệu có chút thay đổi: "Cứ hễ nhắc đến vấn đề này, người ta lại cảm thấy rằng cô đã làm kịch bách hợp rồi, ít nhiều gì cũng phải cong cong một chút chứ, tôi chỉ muốn phản bác thôi, tôi còn làm ngôn tình, còn làm cả đam mỹ nữa, vậy xu hướng tính dục của tôi chẳng phải là con quay à, cả ngày cứ xoay vòng vòng.

Ồ, tôi còn lồng tiếng cho con ngựa trong một bộ phim hoạt hình nữa đấy."

"Thật ra đối với chúng tôi, đó chỉ là công việc thôi."

"Ừm."

Vu Chu rất hiểu."

Ôi chao."

Bành Hướng Chi thở dài, nói nhiều quá rồi, người khác nhìn vào thì thấy khó gần nhưng thật ra cứ hễ có chuyện bát quái là cô ấy không ngừng được.Không gian lại trở nên yên tĩnh, Bành Hướng Chi ngẩng đầu lên, thấy Hướng Vãn ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, sao lại ngồi như mèo thần tài thế kia.Thế là hỏi Vu Chu: "Cô bạn này của cô, làm nghề gì thế?

Hôm nay không có tiết à?

Không đi làm à?"

Hướng Vãn nói: "Tôi là Hi Vi."*Thực ra Hướng Vãn muốn nói "Tôi là CV."

"Hi..."

Bành Hướng Chi chớp mắt.Vu Chu há hốc mồm, toang rồi, nàng đã không kịp ngăn cản Hướng Vãn.

Lần này cũng không biết chui xuống đâu để trốn nữa rồi, đây chẳng phải là múa đao trước mặt Quan Công hay sao, cô ấy sẽ không nghĩ rằng, đội của nàng và Hướng Vãn đến đơn hàng nhỏ còn chưa hoàn thành được, mà có thể tự tin xưng mình là CV trước mặt Bành Hướng Chi sao.Nhưng Hướng Vãn lại tự tin như vậy."

Chính là những việc các vị vừa làm đó."

Hướng Vãn nói."

Ồ ồ ồ...

CV?"

"Vâng."

Bành Hướng Chi cười hai tiếng, ánh mắt sáng lên: "Sao không nói sớm?

Thảo nào muốn đến nghe thu âm, chị đây nghe giọng cũng hay đấy, đã thu âm tác phẩm nào chưa?

Thường thì lồng tiếng game hay là phim ảnh?"

Hướng Vãn đang định kể hết ra thì Vu Chu đã giành lời: "Em ấy, em ấy mới vào nghề, còn chưa biết nhiều, hôm nay tôi chỉ dẫn em ấy đến mở mang kiến thức thôi."

"Ừm."

Hướng Vãn gật đầu.Bành Hướng Chi đánh giá Hướng Vãn, bỗng hai mắt sáng lên, cô đứng dậy: "Nào nào nào, em thu hai câu tôi nghe thử, chất giọng của em nghe đặc biệt đấy, chắc là sẽ nổi tiếng đấy."

"Điểm Điểm, đi thôi."

Cô một tay kéo Hướng Vãn, một tay kéo Điểm Điểm, đi về phía phòng thu âm."

Tác giả đại đại, cô giúp chúng tôi trông chừng đồ ăn nhó~""Ồ."

Vu Chu vừa định đứng lên, lại bị lời của cô ấy ấn xuống.Nàng chán nản canh chừng đồ ăn, chán nản lướt Weibo.Khi lướt đến trang chủ, không còn gì để xem nữa thì nàng trông thấy một người bước đến đứng đối diện, mang theo mùi hương gỗ của loại nước hoa LE LABO Santal 33.Tô Xướng luôn thích dùng những loại nước hoa mang đến cảm giác xa cách, đặc biệt là hương gỗ.

Mùi hương ấy che giấu mọi hương vị nhục dục nhưng đồng thời vẫn toát lên vẻ dịu dàng.Vu Chu ngẩng đầu lên, chào hỏi: "Ra rồi à?"

"Uhm.

Chờ đồ ăn à?"

"Đúng, đang chờ trà sữa và bánh ngọt của chúng ta đấy."

Nàng nghĩ nghĩ, đùa một câu, "Vừa nãy ai không có mặt thì không có phần đâu nha."

Tô Xướng cười cười, đặt điện thoại lên bàn, không tiếp lời.Hai người ngồi im lặng đối diện nhau khoảng nửa phút, vẫn là Tô Xướng mở lời trước.Chị nói: "Có thể giải thích cho chị, được không?"

Câu này rất kỳ lạ, kỳ lạ ở lập trường.

Rõ ràng hành vi "đòi giải thích" này thể hiện sự chiếm hữu, nhưng câu hỏi của chị ấy lại là "có thể ... không?", giống như là đang hỏi xin ý kiến từ nàng.Chỉ có Tô Xướng mới nói ra được những lời này.Vu Chu nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn chị: "Em ấy là thẳng."

Vừa buột miệng nói ra, Tô Xướng ngẩn người một chút.

Chốc lát sau, đáy mắt chị ánh lên ý cười, rồi nói: "Ý chị là, cái chuyện em 'trèo tường' hết CV này đến CV khác ấy."*爬墙 (páqiáng): "Trèo tường" (trong ngữ cảnh này ám chỉ việc thay đổi thần tượng, thích người khác)."

Chết tiệt, ngượng quá đi mất."

Phản ứng của Vu Chu khiến Tô Xướng cảm thấy có một niềm vui khó tả, vậy nên chị ấy lại nhẹ nhàng hỏi: "Vậy, chuyện kia thì sao, là thật à?"

"Chuyện gì?"

"Cái chuyện ngày nào cũng gọi chị là 'vợ' ở nhà ấy."

Quỷ tha ma bắt.

Sau tai Vu Chu nóng bừng lên, rõ ràng là cố tình hỏi mà, biết rõ lúc đó nàng chỉ đang tìm cớ, vậy mà vẫn cứ hỏi cho bằng được.May mà Tô Xướng không hề ép người quá đáng, chị như thể chỉ đang trêu đùa, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: "Sao trước giờ chưa từng nghe em nhắc đến em ấy?"

Câu này thì Vu Chu rành quá rồi, thế là nàng cứ kịch bản soạn sẵn: "Đó là em gái của bạn cấp ba của em, trước đây em với em ấy hay chơi game cùng nhau, cô bé gọi em là 'chị'."

"Sao lại mặc quần áo của em?"

Đối diện với Tô Xướng, nàng cảm thấy bất lực, quyết định khai thật: "Mấy hôm nay em ấy ở nhà của em."

"Vừa mới lên thành phố, ba mẹ em ấy trọng nam khinh nữ, muốn bán em ấy đi để lấy tiền cưới vợ cho anh trai, em ấy không còn cách nào, trốn ra đây làm thuê."

Tô Xướng hơi nhíu mày: "Bạn cấp ba của em đâu?"

"Chết rồi."

Vu Chu nhìn chị, nói.Ánh mắt Tô Xướng chuyển sang nghi ngờ.Vu Chu thầm nghĩ: "Đừng nhìn nữa, nàng thật sự không thể bịa ra một người sống được đâu."

"Bạn cấp ba của em, là nam hay nữ?"

"Nam."

Nàng không nỡ lòng nào bịa chết một cô gái, viết tiểu thuyết cũng không nỡ ra tay.

Mặc dù, bịa chết một thằng con trai cũng không có đạo đức cho lắm.Tô Xướng khẽ nhướng mày một cách đầy ẩn ý, ba mẹ cô ấy trọng nam khinh nữ, muốn bán cô ấy đi để lấy tiền làm sính lễ, vậy mà người con trai cả trong nhà, lại chết rồi ư?Chị ấy thở dài."

Sao vậy?"

"Không có gì," Tô Xướng khẽ hít một hơi, rồi cười, "Tác giả đại nhân."
 
Back
Top Bottom