Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc

[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 19


---Vừa nói chuyện xong thì đồ ăn đã đến, Tô Xướng đứng dậy nhận lấy, đặt lên bàn.Vừa khéo làm sao nàng cũng nhìn thấy Bành Hướng Chi đang đỡ vai Hướng Vãn từ phòng thu âm bước ra."

Thế nào rồi?"

Vu Chu nhìn hai người ngồi xuống, hỏi.Hướng Vãn nghi hoặc: "Bành cô nương nói, lưỡi của em mọc không đúng."?

Vu Chu cùng kiểu nghi hoặc."

Không phải, là nói khi em phát âm, vị trí lưỡi không đúng, lưỡi quá sát phía trước."

"Ừm..."

Vu Chu mím môi, gãi mũi, ánh mắt hỏi Hướng Vãn: Em hiểu không?Hướng Vãn: Chị cảm thấy em có thể hiểu không?"

Ha ha ha, không sao, tôi biết ngay mà, em ấy chưa nhập môn mà."

Vu Chu cười xòa.Bành Hướng Chi nhìn hai người, cũng bật cười: "Tôi vừa mới thêm Wechat của Hướng Vãn rồi.

Vãn Vãn, để tôi gửi cho em mấy video về phát âm cơ bản và những điều cần chú ý, bình thường lúc nào rảnh thì tự luyện tập nhé.

Nếu em thật sự có hứng thú và chịu khó học hành thì studio bên tôi qua một thời gian nữa sẽ mở lớp học hè, em có thể đến học."

"Cảm ơn, Bành...

đạo."

Trước ánh mắt giết người của Vu Chu, Hướng Vãn kín đáo đổi cách xưng hô.*Thật ra Vãn Vãn xém nói là Bành cô nương rồi.Vu Chu trong lòng tính toán, vì sự nghiệp này của Hướng Vãn, nàng rốt cuộc phải đầu tư bao nhiêu, chưa nói đến cái phần mềm thu âm hơn 1000 tệ một năm, năm nay nàng có thể thu được một phần nhỏ không.Thế là cô nàng rất ranh mãnh: "Học trực tiếp à?

Có học trực tuyến không?

Học trực tuyến thì tôi cũng có thể nghe ké."

Tính toán một chút."

Tác giả đại đại cũng có hứng thú với cái này sao?"

Bành Hướng Chi có chút bất ngờ.Đâu có, chỉ là cảm thấy nếu nàng có thể được ké thì là có lời.

Nhưng nàng không dám nói, chỉ hỏi cô: "Bành đạo, cô thấy tôi có năng khiếu không?"

Bành Hướng Chi hắng giọng: "Mỗi người có một chuyên môn riêng mà, tôi thấy cô cứ tập trung sâu vào việc viết tiểu thuyết đi, sẽ rất có triển vọng đó."

Hiểu rồi."

Ê," Bành Hướng Chi nhìn Tô Xướng đang ngồi đối diện, đột nhiên nhớ ra, "Cậu đến làm giảng viên cho bên tớ đi, tớ bảo anh Phong viết tên cậu lên."

Ngón tay Tô Xướng gõ lách tách trên điện thoại, giọng có chút trầm: "Tớ đâu phải người của studio các cậu."

"Ôi dào!

Đến làm khách mời đặc biệt, poster vừa tung ra, năm nay chắc chắn sẽ đầy người nhanh thôi."

Bành Hướng Chi cũng lộ ra nụ cười ranh mãnh.Tô Xướng nghiêng đầu, không nói gì."

Sao thế?

Sao tớ thấy cậu không vui vậy."

Bành Hướng Chi ghé sát mặt lại nhìn."

Nhìn nhầm rồi."

Tô Xướng cười cười.Kỳ kỳ quái quái.

Bành Hướng Chi bĩu môi.Ăn xong bữa xế, các lão sư lại tràn đầy năng lượng quay trở lại làm việc, lần này thời gian còn kéo dài hơn, đến mức Tô Xướng có chút đứng không vững, cô ngược tay ra phía sau xoa xoa eo nhưng giọng nói thì không bị ảnh hưởng.Vu Chu thấy Chu Linh cũng đứng rất mệt, đưa ra đề nghị: "Hay là, ra ngoài nghỉ một lát?"

Thật ra, Tô Xướng bị thoái hóa đốt sống lưng khá nghiêm trọng.

Nhưng hình như Bành Hướng Chi, người có vẻ rất thân với chị ấy, lại không biết chuyện này.Bành Hướng Chi ngẩng đầu lên từ kịch bản, ban đầu cô đã định hôm nay đến đây rồi nhưng có thể thu thêm chút, mấy ngày sau sẽ thoải mái hơn, huống chi khối lượng công việc này đối với họ mà nói là chuyện thường.Nhưng vì Vu Chu đã hỏi nên cô cũng ý tứ một câu: "Còn được không?"

Tô Xướng vẫn là ra hiệu OK nhưng có chút suy tư nhìn Vu Chu một cái.Dường như chị hơi ngạc nhiên.

Bàn tay đang đỡ eo khẽ rụt lại, rồi lại buông thõng xuống.Thôi vậy, dư thừa một người, Vu Chu chán nản cúi đầu, nghịch điện thoại.Đợi đến khi thu âm xong, đã hơn mười một giờ đêm, mọi người đều có chút mệt mỏi rã rời, Bành Hướng Chi cũng vậy.

Nhưng buổi chiều cô đã nói sẽ mời mọi người ăn tôm hùm đất, cô trước giờ đã nói là làm, thế là hỏi mọi người.Mấy lão sư đều mệt đến không chịu nổi, nói phải nhanh chóng về nhà, Vu Chu đang định mở miệng nói, vậy thì giải tán đi, mọi người về nhà nghỉ ngơi sớm thì nghe thấy Tô Xướng hỏi: "Đi đâu?"

Oa, Bành Hướng Chi mặt đơ ra nhướn mày."

Vậy... hay là đến cái quán Tôm Hùm Đất Béo Ú mà bữa trước tớ có đi ấy?"

Bành Hướng Chi thu dọn đồ đạc, "Chúng ta đi mấy người nhỉ?

Tớ, cậu, tác giả đại đại, tiểu Vãn Vãn?"

Vu Chu huých huých tay áo Hướng Vãn: "Mệt không, muốn ăn không?"

Ý là bảo em ấy nhanh chóng nói không muốn.Hướng Vãn: "Muốn."

Cạn lời, Vu Chu không biết mình còn phải nói bao nhiêu lần cạn lời nữa.Đi theo Bành Hướng Chi và Tô Xướng ra ngoài, Vu Chu ở phía sau kéo tay áo Hướng Vãn: "Em sao vậy hả, bộ không thấy chị nháy mắt à?"

"Chị không muốn đi?"

Hướng Vãn nhẹ nhàng hỏi."

Nhìn không ra sao?"

"Nếu chị không thích đi thì cứ nói thẳng ra, sao lại muốn em phải lên tiếng thay?"

"Em có hiểu sự đời không đấy?

Em còn nhỏ, là trẻ con, em nói muốn về thì không sao, chị mà nói ra thì sẽ kỳ lắm."

"Em, trẻ con?"

Hướng Vãn bình tĩnh nhìn chị, đồng tử phản chiếu dáng vẻ khua tay múa chân của Vu Chu.Vu Chu ỉu xìu bại trận, thôi thì đợi thang máy vậy.Quán Tôm Hùm Đất Béo Ú nằm trong một con hẻm cách tòa nhà Thiên Âm một con phố, mặt tiền không bắt mắt lắm, cũng không có ai xếp hàng chờ đợi, trông thật bình thường, có lẽ chỉ thỉnh thoảng Bành Hướng Chi và những người khác đói hoặc thèm mới đến ăn tạm cho qua.Bành Hướng Chi quen đường tìm một phòng riêng, sau đó quen đường nhận lấy ipad của nhân viên phục vụ để gọi món, trong lòng có chút cảm khái.Hôm nay vừa trà sữa, giờ lại thêm tôm hùm đất, hóa ra nửa tháng trước ăn kiêng khem khổ sở là để hôm nay trả nợ xác thịt.*肉体债 (ròutǐ zhài): Nợ xác thịt, dịch từ nguyên tác, từ này ám chỉ việc ăn uống quá độ, gây hại cho cơ thể."

Tôi gọi món tùy ý thôi, ai không ăn tỏi hay gì thì nói trước nhé, tôi gọi một phần cay thơm, một phần tỏi, thêm mấy món ăn kèm nữa."

"Ừm, tùy ý là được."

Vu Chu nói.Tô Xướng đang xé khăn giấy lau bàn, Hướng Vãn tuân thủ nguyên tắc nghe nhiều nhìn nhiều quan sát nhiều, cũng lấy mấy tờ khăn giấy lau bàn.Tô Xướng khựng lại, ngẩng đầu nhìn động tác lau bàn của Hướng Vãn.Ha ha ha ha, Vu Chu suýt cười phá lên, xem kìa, phải nhờ người khác làm theo mới thấy được những cái hành động cầu kỳ của bản thân nó buồn cười làm sao.Nhưng Vu Chu là một con người rất có tu dưỡng, nàng cố gắng kiềm chế, mím môi nghiêng đầu nhìn Bành Hướng Chi gọi món."

Uống gì đây?

Nước mơ?"

Bành Hướng Chi hỏi."

Muốn uống lạnh."

Vu Chu rướn cổ lên, trời hôm nay nóng quá.Tô Xướng bên kia đột nhiên lên tiếng: "Muốn uống lạnh?"

Tại sao đột nhiên phải xác nhận lại một lần, Bành Hướng Chi đâu có điếc.

Vu Chu chớp mắt: "Uhm."

Tô Xướng muốn nói lại thôi, cúi đầu bày đũa.Đợi không lâu thì tôm hùm đất được mang lên, những con tôm đỏ au cuộn tròn trông có chút đáng yêu, điểm xuyết thêm rau thơm khiến màu sắc càng thêm tươi ngon hấp dẫn, Vu Chu bây giờ đã thực sự thèm thuồng, hăm hở đeo găng tay vào.Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, nàng nhìn sang, Hướng Vãn đang học theo nàng xé găng tay nhưng mãi không mở ra được, thế là nàng để găng tay của mình xuống trước, xé sẵn cho Hướng Vãn, đưa cho em: "Xỏ vào là được."

"Đa tạ."

Hướng Vãn lễ phép cảm ơn.Bành Hướng Chi cảm thấy thật thú vị, một tiểu cô nương tươi tắn, xinh xắn lại ăn nói văn vẻ.*"Ăn nói văn vẻ" dịch từ nguyên tác từ 文绉绉 (wénzhōuzhōu): Có nghĩa là khách sáo, kiểu cách, văn vẻ (thường mang ý hơi chê bai hoặc trêu chọc).Nhìn Hướng Vãn đeo găng tay xong, lại đặt cổ tay dựng đứng bên cạnh bàn ăn, không có động tác gì, lúc này Vu Chu mới nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng — Hướng Vãn không biết bóc tôm hùm đất.Không thể nào.Nàng tỉ mỉ nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, cảm thấy mình thật sự là xong rồi.

Đầu tiên là dẫn theo một cô gái xinh đẹp mặc quần áo của bản thân đến trước mặt Tô Xướng, cô gái đó vừa đến đã hỏi người ta có phải là bạn gái cũ của nàng không, rồi nàng và cô ấy cứ thì thầm to nhỏ suốt, xong bây giờ mình còn phải bóc tôm cho cô gái đó.Ở trước mặt Tô Xướng.

Màn khoe "tình mới" này quả thât có chút cặn bã rồi, thật lòng mà nói thì đến bản thân nàng còn không nhìn nổi nữa.Thế là nàng đột nhiên nâng giọng lên, nói: "Hướng Vãn muội muội, em có phải từ trên núi xuống nên chưa từng ăn tôm hùm đất không!"

Diễn hơi quá rồi, Bành Hướng Chi bị giật mình, ngay cả Hướng Vãn cũng giật mình một chút, Tô Xướng ngẩng đầu, đầu tiên là hơi nhíu mày, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại."

Em..."

Hình như cô phải nói là đã ăn rồi nhỉ?

Hướng Vãn nhớ lại "ánh mắt giết người" của Vu Chu lúc trong thang máy, không chắc chị đang muốn nói ý gì.Bây giờ là cần trẻ con nói, đã ăn rồi hay là chưa ăn?"

Chưa ăn cũng không sao, nhìn con bé thèm thuồng kìa, lát nữa chị bóc cho."

Vu Chu hạ giọng, tai lại nóng lên, diễn kịch trước mặt hai diễn viên, sao nàng dám chứ...Nàng bị bệnh rồi à.Đang suy nghĩ thì nàng nghe thấy bên đối diện có tiếng cười khe khẽ, nàng liếc mắt nhìn sang, Tô Xướng đang cúi đầu cười.Haizzz.

Vu Chu nuốt nước bọt, cầm lấy một con tôm hùm đất rồi bắt đầu cắm đầu bóc vỏ.Tôm vừa mới mang lên, nóng chết đi được, nàng cũng ngại nói ra, nhanh chóng bóc xong, ném vào bát của Hướng Vãn: "Ăn đi."

"Nếu em xem quen rồi thì tự làm."

Hướng Vãn gật đầu, gắp tôm hùm đất bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm."

À, bóc vỏ xong chấm một chút nước sốt, sẽ đậm đà hơn."

Vu Chu hướng dẫn Hướng Vãn cách ăn tôm hùm đất."

Nhớ rồi."

Hướng Vãn nhai thịt tôm, mỉm cười với nàng.Vu Chu thu ánh mắt lại, sau khi biết cô bé này đã bị ngấm ngầm chút tính xấu, nàng đã không dám chắc nụ cười vô hại này của Hướng Vãn có ý gì khác hay không nữa.Cứ cảm thấy có bẫy.Đang suy nghĩ thì đột nhiên bụng dưới co thắt, nàng thầm kêu không ổn, vội vàng tháo găng tay ra, cầm khăn giấy lau hai tay dính dầu, rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh.Vừa đến khu vực bồn rửa tay, co thắt càng nghiêm trọng hơn, cơn đau co giật từng cơn như xé tử cung của nàng vậy, mồ hôi lạnh bỗng nhiên túa ra.Nàng co người lại, mở cửa buồng vệ sinh, nhìn một cái, nhưng bên trong chỉ có giấy vệ sinh, nàng quay đầu định đi ra, vừa mở cửa thì thấy Tô Xướng đang đứng ở cửa.Bạn đã bao giờ bị bạn gái cũ chặn ở cửa buồng nhà vệ sinh chưa, đặc biệt nhất là khi bạn đang co quắp người giống như con tôm hùm đất trên bàn ăn lúc nãy ấy.Nàng hèn nhát ngẩng đầu lên nhìn chị.Thật tình mà nói, tình tiết này Vu Chu viết tiểu thuyết cũng không viết ra được.Nàng chống tay vào gạch men trên tường, đứng dậy, môi vẫn còn run rẩy: "Chị, đi vệ sinh à?"

Tô Xướng đưa cho nàng một miếng băng vệ sinh.Cứu cánh khẩn cấp, Vu Chu cũng không khách sáo nữa, nhận lấy nói một tiếng cảm ơn rồi đóng cửa lại.Cũng may là không nhiều lắm, nàng dán băng vệ sinh vào, rồi ngồi xổm thu mình bên trong một lúc, đỡ hơn rồi mới đi ra.Tô Xướng vẫn chưa đi, đang cúi đầu đứng nghịch điện thoại bên bồn rửa tay."

Cảm ơn chị."

Vu Chu đi tới, nhìn chị qua gương, sau đó vặn vòi nước sang bên nước nóng, xả nước rửa tay."

Không có gì."

Tô Xướng vẫn cúi đầu trả lời Wechat.Vu Chu đột nhiên nhớ ra, lúc nãy Tô Xướng đã xác nhận với nàng xem có muốn uống lạnh không, thế là nàng trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Chị, nhớ à?"

Tô Xướng khựng lại, nói: "Vừa hay chị cũng đến kỳ."

Hai người ở chung lâu ngày, đến cả "ngày dâu" cũng dần dần giống nhau.

Vậy nên, thật may mà Tô Xướng có mang băng vệ sinh theo.Vu Chu không biết phải nói gì, sau khi rửa tay thì khẽ vẩy cho khô, trong đầu lại miên man nhớ về cái ngày nàng kinh ngạc phát hiện ra hai người bị trùng "ngày dâu", rồi cứ thế ngẩn người ra.Bên cạnh truyền đến tiếng động khi Tô Xướng động đậy người, Vu Chu đang xuất thần, rất tự nhiên bị giật mình một chút, có chút bất an nhìn Tô Xướng trong gương.Động tác vô thức này khiến Tô Xướng ngẩn người, cằm hơi động, răng trên nhẹ nhàng cắn môi dưới."

Chị chỉ muốn tránh ra một chút để em dùng máy sấy."

Chị nói.Giọng của chị ấy có chút khàn, không biết có phải vì thu âm cả ngày không."

À."

Vu Chu cúi đầu, "Xin lỗi."

Tô Xướng lại khẽ thở dài nhưng rất ngắn, nghe có vẻ như chính chị cũng không muốn như vậy.Chị nói: "Em không cần lúc nào cũng phải căng thẳng như vậy, cũng không cần lúc nào cũng phải bịa chuyện nói dối để lừa chị, chị chỉ coi đây là mối quan hệ hợp tác bình thường thôi.

Hiện tại là vậy."

"Huống chi."

Hai chữ này giọng càng hạ thấp hơn.Tô Xướng cười khổ: "Là em đá chị, không phải sao?"
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 20


Đôi lời: Xưng hô của Tô Xướng dưới góc nhìn và quan điểm của chính bản thân thì sẽ xưng "Cô", còn khi đối thoại với Vu Chu thì sẽ xưng "Chị"; đồng thời, những hành động và lời nói của Tô Xướng dưới góc nhìn của Vu Chu cũng sẽ xưng là "Chị".---"Đá"?

Vu Chu không chấp nhận từ này dùng cho Tô Xướng.Tương tự, nàng cũng không muốn dùng nó cho chính mình.Nhưng, Tô Xướng thật ra không nói sai, dù rằng Vu Chu là người đề nghị chia tay, nhưng trong một khoảng thời gian dài, Vu Chu đều cảm thấy bản thân mới là người bị bỏ rơi.Hay nói đúng hơn, nàng là người không theo kịp.Mãi cho đến hôm nay, nàng dường như nhìn thấy trong nụ cười khổ của Tô Xướng một sự vương vấn không rõ ràng, điều này khiến nàng vừa ngạc nhiên, lại vừa không ngạc nhiên.Bởi vì bây giờ đầu óc nàng đột nhiên đình trệ, không muốn suy nghĩ nữa.Vu Chu nhìn Tô Xướng, mồ hôi lạnh trên trán vẫn chưa tan, chỉ khẽ thở ra hai tiếng: "Nếu em nói Hướng Vãn thực ra là một tháng trước, đột nhiên bị sét đánh rôid xuyên không đến nhà em, chị tin em không?"

Nàng không biết bản thân đang mơ hồ kỳ vọng điều gì, nhưng nàng vẫn có một chút căng thẳng.Tô Xướng nhìn em, giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, sau đó cô gập ngón giữa lại, ngón cái khẽ vuốt ve chiếc nhẫn trơn ở gốc ngón tay hai lần.Cô rất muốn thuyết phục bản thân, bởi vì Vu Chu trước mắt thật sự rất ngoan, môi còn trắng bệch, thân thể cũng đứng không vững, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn cô, giống như trước đây, trong mắt luôn chỉ có một mình cô.Nhưng em lại nói một câu vô cùng buồn cười nên điều đó khiến vẻ mặt lúc này của em ấy đều giống như đang chế giễu Tô Xướng.Tô Xướng im lặng vài giây mới lên tiếng, cố gắng để ngữ khí thất vọng không quá rõ ràng, nói: "Nếu em không muốn nói, có thể không cần nói."

Tô Xướng hình như vừa mới nói, Vu Chu - nàng không cần phải bịa chuyện để lừa chị."

A," Vu Chu lại đau rồi, vành mắt có chút đỏ lên, nói: "Xin lỗi, em quên mất."

"Lần sau em sẽ ghi nhớ, sẽ không bịa nữa, nhé."

Nói xong hình như cảm thấy đỡ đau hơn một chút, nàng lại muốn rửa tay nữa rồi .Vẫn là trách bản thân thường ngày quỷ kế đa đoan, thấy chưa kìa, câu chuyện "Sói đến rồi", còn có tên khác "Tôi nói dối đủ điều, bạn đều tin đến sái cổ, nhưng chuyện đơn giản là, cô ấy bị sét đánh rồi xuyên vào nhà tôi, bạn lại cứ một mực không tin".*Bên Trung Quốc họ gọi truyện "Cậu bé chăn cừu" là "Sói đến rồi" (狼来了 - láng lái le).*"Tôi nói dối đủ điều, bạn đều tin đến sái cổ, nhưng chuyện đơn giản là, cô ấy bị sét đánh rồi xuyên vào nhà tôi, bạn lại cứ một mực không tin": trong nguyên tác là "我说了所有的谎,你全都相信,简单的,她被雷劈,你却老不信。", đây thực ra là do Vu Chu chế lại lời của một bài hát.

Câu gốc là "我说了所有的谎,你全都相信,简单的,我爱你,你却老不信。" trong bài hát "淘汰" (2007) của Trần Dịch Tấn.Nàng hát thành bài luôn rồi.Nhưng, đây dường như là lời thật lòng hiếm hoi mà nàng nói với Tô Xướng kể từ sau khi gặp lại.Nàng lại rửa tay thêm một lần nữa, rồi lau khô.

Tô Xướng đang định cùng Vu Chu đi ra ngoài thì bị nàng gọi lại.Nàng nghĩ một chút, đứng trước mặt Tô Xướng nói: "Mặc kệ em ấy từ đâu đến, em với em ấy dù sao cũng không phải loại quan hệ đó."

Tô Xướng có một chút ngạc nhiên, khẽ cúi đầu, mắt chăm chú nhìn em."

Chị đừng hiểu lầm.

Em chỉ là nói, hai đứa mình tuy đã chia tay rồi, nhưng em cũng sẽ không dẫn người mới đến khoe khoang hay gì đó ở trước mặt chị, đạo đức làm người cơ bản này em vẫn có."

Vu Chu rất thành khẩn nói."

Hướng Vãn với em bây giờ chỉ là bạn cùng phòng."

Cũng chính vì trong trong sạch sạch, quang minh chính đại nên mới không chút e dè dẫn đến, tuy rằng sự phát triển của những sự việc hôm nay có chút vượt quá dự liệu."

Em..."

Tại sao phải giải thích nghiêm túc như vậy?

Trong mắt Tô Xướng có sự dao động mơ hồ."

Uhm, không phải, ý em là chị không cần đặc biệt để ý chuyện này đâu," Vu Chu cố gắng lựa lời, "chỉ là mặc kệ thích hay không thích, chuyện đã qua rồi hay chưa qua, em nghĩ bất kỳ ai nếu thấy người yêu cũ khoe khoang người mới, chắc cũng sẽ thấy khó chịu, chuyện thường tình thôi.

Hơn nữa, em cũng không phải loại người đó."

"Chuyện thường tình."

Tô Xướng dùng giọng rất nhỏ lặp lại ba chữ này.Sau đó cô hỏi Vu Chu: "Nếu chị dẫn bạn gái mới đến, em cũng sẽ không vui sao?"

"Hả?"

Vu Chu ngẩng đầu, "Chị có bạn gái mới rồi sao?"

Tô Xướng vốn còn rất nghiêm túc, lại vì phản ứng đột ngột của em mà bật cười, cô nói: "Chị không có."

Vu Chu - người mãi mãi không nắm bắt được trọng điểm.Hay nói đúng hơn là, Vu Chu - thật ra là người rất giỏi nắm bắt trọng điểm.*Trong nguyên tác là "于舟啊,永远抓不住重点的于舟。或者说,太会抓重点的于舟。": Có thể hiểu là Vu Chu đang giả vờ không hiểu điểm chính vấn đề, hoặc chị ta thực sự hiểu nhưng lại chọn cách tập trung vào một "điểm chính" khác, để đánh sang chuyện khác hoặc để kết thúc cuộc trò chuyện.

Vu Chu không biết phải nói gì tiếp, sau đó không nhịn được, hắng giọng một cái, nói: "Mình ra ngoài thôi, ở đây có hơi..."

À, hai người nãy giờ đang đứng ở trong nhà vệ sinh.Tô Xướng gật đầu, cùng em về chỗ ngồi.Hướng Vãn cắm cúi ăn tôm, còn Bành Hướng Chi với ánh mắt dò xét sắc lẻm như Cảnh sát trưởng Mèo Đen lia qua lia lại trên hai người họ Tô và họ Vu, rồi đặt đũa xuống hỏi: "Đi đâu mà——lâu vậy ah?"*"Cảnh sát trưởng Mèo Đen" (黑猫警长): một nhân vật hoạt hình nổi tiếng ở Trung Quốc.Cô ấy cố tình kéo dài giọng để nhấn mạnh, một kỹ năng cơ bản của dân lồng tiếng."

Uhm, bà dì của tôi đến nên là bụng hơi đau, vừa hay có Tô lão sư cho tôi mượn miếng băng vệ sinh."

Vu Chu nói không giống giả, vẻ mặt đáng thương, mặt cũng trắng bệch.Thế là Bành Hướng Chi vội nói: "Ai nha, vậy cô không được uống đồ lạnh rồi, để tôi bảo người ta pha cho cô ấm nước nhé, tôm hùm đất còn ăn được không, cái này hơi cay đấy."

Bản thân cô không bị đau bụng kinh nên cũng không chắc cái gì ăn được cái gì không ăn được."

Không sao, tôi ngồi một lát là ổn thôi, mọi người cứ ăn tự nhiên."

Nói thì nói vậy, nhưng trong bàn có người không khỏe, những người còn lại cũng ngại nên nhanh chóng ăn xong để về.Như cũ vẫn là Tô Xướng đưa bọn họ về nhà, trước tiên là Bành Hướng Chi, sau đó là Vu Chu và Hướng Vãn.Nói thế nào nhỉ, Vu Chu cảm thấy chị ấy có chút đáng thương, thu âm cả ngày trời, cơm cũng không được ăn ngon, giờ còn phải chịu trách nhiệm lái xe đưa người về.Trông cứ như một cô nàng ngốc nghếch bị người ta lợi dụng vậy.Suốt chặng đường về chẳng ai nói tiếng nào.

Về đến khu nhà, Tô Xướng vẫn cho xe đậu ở chỗ lần trước.

Vu Chu và Hướng Vãn xuống xe, lịch sự chào tạm biệt cô.

Tuy nhiên, lần này Tô Xướng đợi một lát ở hầm để xe, thấy hai người họ vào thang máy rồi mới lái xe ra khỏi hầm.Cơ thể Vu Chu thật kỳ lạ, sau khi bị giày vò một lúc, xuống xe ngược lại không cảm thấy khó chịu nữa.

Thế là nàng nói với Hướng Vãn: "Có mệt không, nếu không thì chúng ta ra ngoài đi dạo chút nha?

Chị nhớ ra ở nhà hết băng vệ sinh rồi, tiện thể mua một ít."

"Không mệt."

Hai người bèn bấm thang máy dừng ở tầng một, đi từ vườn hoa của khu nhà ra cổng Đông, ra khỏi cổng rồi đi dạo dọc theo bức tường phía bên ngoài khu nhà.Xe của Tô Xướng dừng đèn đỏ tại giao lộ gần đó, cô nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc từ trong gương chiếu hậu.Cô nhìn họ đi ra từ cổng chính, vừa đi vừa nói chuyện, hai chiếc áo thun sáng màu trong đêm tối thật nổi bật.Xe phía sau bấm còi một tiếng thúc giục, Tô Xướng hoàn hồn, nhẹ nhàng nhấn chân ga, lái xe đi.Gió đêm hôm nay thật dễ chịu, không oi bức nhớp nháp mà cứ dịu dịu, chẳng giống mùa hè chút nào.

Hóng gió một lát, tinh thần của Vu Chu cũng trở nên tốt hơn nhiều.

Đèn neon của các cửa hàng nhấp nháy, tiếng người nói chuyện thỉnh thoảng vọng ra từ các quán ăn bình dân.

Haizz, cái hơi thở cuộc sống đời thường này, thật dễ chịu.Vu Chu vừa đi vừa nói với Hướng Vãn: "Vãn Vãn, chị muốn bàn với em một chuyện."

"Chị cứ nói đi, đừng ngại."

"Cái khóa đào tạo lồng tiếng ấy, em có muốn đi không?"

Có muốn đi không sao?

Hướng Vãn vẫn chưa thực sự nghĩ tới vấn đề này.

Từ lúc đến nơi này, cô luôn là một người mới, bắt đầu học hỏi mọi thứ, mong rằng bản thân có thể hòa nhập càng nhanh càng tốt với nơi này để không cảm thấy quá cô đơn, lạc lỏng.

Vì vậy, Vu Chu nói gì thì cô liền làm nấy, không bàn đến đúng sai, cũng chẳng nói đến thích hay ghét.Nhưng vừa nãy ở tòa nhà Thiên Âm, lần đầu tiên cô rời xa Vu Chu, một mình trong phòng thu âm, đeo tai nghe, lắng nghe tiếng dòng điện rè rè vang vọng bên trong.

Chiếc micro màu đen đặt sừng sững trước mặt, kỹ thuật viên thu âm chuẩn bị ở bên ngoài tấm kính, điều chỉnh mọi thứ đến trạng thái tốt nhất, rồi lặng lẽ chờ cô cất tiếng.Giống như đang ở trong một thế giới nhỏ bé cách biệt với thế giới, mặc cô tự mình tung hoành, tự mình quyết định hành động của bản thân.Sau đó, nghe giọng nói của chính mình được phát ra từ loa, rồi sẽ được người khác lắng nghe, được lưu giữ, được ghi lại.

Lúc đó cô đã nghĩ, nếu cô thực sự trở thành một diễn viên lồng tiếng, có lẽ giọng nói của cô có thể dẫn dắt cô, đi vào tai của rất nhiều người, đi vào ngàn nhà vạn hộ.*Trong nguyên tác là "千家万户" (qiānjiā wàn hù), từ này mang nghĩa là Nghìn nhà vạn hộ.

Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, chỉ đông đảo các gia đình, mọi nhà.Để mọi người nghe thấy thanh âm của cô, nghe cô nói, có thể nói là một chuyện khá thú vị.Nếu không thì, giọng nói này của cô sẽ chỉ có thể dùng trong những lần vấn an phụ mẫu sớm tối, để gọi phụ thân, gọi mẫu thân, sau này có lẽ còn gọi phu quân, nhi tử.Chưa thể nói là rất thích việc này nhưng cô cũng có chút hứng thú.Không cần Hướng Vãn trả lời, Vu Chu đã nhìn ra rồi.Nàng nói: "Nếu em muốn đi, chị sẽ đăng ký giúp em.

Nhưng có một điều, chị không biết em sẽ ở lại đến khi nào.

Em nói xem, lỡ như đăng ký rồi mà em đột nhiên lại quay về thì tiền của chị chẳng phải là ném qua cửa sổ sao?

Ờ... dù cũng không đắt lắm nhưng vẫn thấy có chút tiếc."

Hướng Vãn mở to đôi mắt trong veo nhìn chị, lặng lẽ chờ nàng nói tiếp."

Thế nên chị mới nghĩ, hay là chờ thêm xem sao, xem gần đây có sấm sét không, xem những ngày có sấm sét em có thể xuyên không về được không.

Chúng ta bây giờ cũng coi như có chút quan hệ rồi, đến lúc gần đăng ký, nếu em vẫn chưa về, chị sẽ nhờ Bành đạo giữ cho em một suất."

"Vậy nếu như, em vừa học xong thì gặp phải ngày có sấm sét thì sao?"

Hướng Vãn hỏi."

Không sao," Vu Chu rất lạc quan, "Cho dù mới học được một nửa, cũng xem như là có thu hoạch rồi.

Em cũng coi như có thêm một sở trường, về rồi biểu diễn cho bà con làng xóm xem."

Hướng Vãn bật cười."

Biết đâu em còn có thể dựa vào kỹ thuật của thế kỷ 21 mà khai tông lập phái đấy."

Vu Chu rất tin tưởng vào Hướng Vãn.Đúng rồi, Hướng Vãn là người cổ đại, nếu xuyên không về được rồi, chưa biết chừng ai mới là tổ sư gia đâu nhỉ.

Vu Chu nghĩ vậy, rồi bật cười thành tiếng.
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 21


---Hướng Vãn dừng lại, rồi em nhìn Vu Chu và nở một nụ cười tươi tắn, thanh thoát tựa gió mát trăng thanh, trông em chẳng khác nào một cây bạch ngọc lan quý giá.Thứ mà vốn dĩ không nên sinh trưởng giữa nền xi măng của đô thị.Thế là Vu Chu hỏi em: "Ở chỗ này một thời gian rồi, chắc em thấy chán rồi phải không?"

Cũng không tốt đẹp như tưởng tượng, đúng không?

Nào là ô nhiễm ánh sáng, ô nhiễm tiếng ồn."

Muôn màu muôn vẻ, trời đất rộng lớn, mở mang tầm mắt, chuyến đi thật đáng giá."*Trong nguyên tác "光怪陆离,广阔天地,大有见识,不虚此行。": trong đó "光怪陆离,不虚此行。" là 2 thành ngữ của Trung Quốc. 光怪陆离 (Guāng guài lù lí): Nó có nguồn gốc từ văn học cổ điển (ví dụ trong "Tây Kinh Phú" - 西京赋 của Trương Hành), dùng để mô tả cảnh tượng kỳ lạ, phức tạp, muôn hình vạn trạng, khó hiểu.不虚此行 (Bù xū cǐ xíng): Nó có nghĩa là "chuyến đi này không uổng công, không lãng phí, rất đáng giá".

Còn "广阔天地,大有见识" không phải là thành ngữ.

Nhưng đó cũng là những cụm từ thông dụng, phổ biến."

Cứ bốn chữ rồi lại bốn chữ, bộ em đang đối thơ đấy à?"

Vu Chu cảm thấy hơi khó chịu nha, cảm thấy cái mác "dân viết lách" của mình cứ như một trò cười vậy."

Vậy em không nhớ cha mẹ à?"

Lẽ ra theo đúng kịch bản thì không phải giờ là lúc em ấy nên khóc lóc sướt mướt à.Ai ngờ Hướng Vãn lại nói: "Nhớ, nhưng cũng không hẳn là rất nhớ."

"Hả?"

Vô tình đến mức này sao.Vậy thì công nàng chăm sóc Hướng Vãn một thời gian ở đây, đến khi em ấy về rồi, chắc cũng sẽ chẳng nhớ đến hai chữ "Vu Chu" này đâu nhỉ.Nghĩ đến đây, nàng có chút hụt hẫng.

Dù sao thì nàng cũng đã tốn không ít tiền bạc ah."

Ở chỗ của bọn em, tất cả tình cảm, cảm xúc đều có thời hạn."

Hướng Vãn nói, hướng ánh mắt nhìn ngọn đèn đường vàng vọt, tới dải đèn giăng đầy trên tán cây, cuối cùng dừng lại ở phía cuối con đường nơi bóng tối và ánh sáng đan xen trải dài."

Tình cảm cũng giống như bổng lộc hàng tháng vậy, sự quan tâm, chăm sóc mỗi ngày cũng giống như phần lương thực và vải vóc được cấp phát, mọi thứ đều có định lượng của nó."

"Không thiên vị, biết chừng mực, đó là điều phụ thân mẫu thân đã dạy."

Thảo nào, ngay cả món tôm hùm đất cũng phải ăn một miếng vị cay tê, rồi mới một miếng vị tỏi băm.

Nếu không phải vì món ăn ở thời hiện đại có giới hạn, có phải còn quy định mỗi món không được gắp quá 5 lần hay không?

Trên TV thấy hoàng thượng cũng vậy mà.*Trong nguyên tác là "每个菜不夹超过五次" (měi ge cài bù jiā chāoguò wǔ cì): Mỗi món ăn không gắp quá 5 lần.

Đây là một quy tắc ăn uống nổi tiếng (thường được nhắc đến trong phim ảnh) của vua chúa Trung Hoa ngày xưa, nhằm tránh việc vua quá yêu thích món nào đó mà lộ ra ngoài (dễ bị đầu độc) và cũng để thể hiện sự tiết chế, uy nghi của các quý tộc xưa."

Việc thỉnh an, vấn an mỗi ngày, làm tròn đạo hiếu đều có thời hạn, huống hồ là chuyện hôn nhân.

Đợi khi lớn hơn một chút, em sẽ phải xuất giá về nhà chồng, hầu hạ nhà chồng, lúc đó sẽ khó mà gặp lại phụ thân mẫu thân nữa."*请安 (qǐng'ān): Đây không chỉ đơn thuần là hỏi thăm bằng lời nói, mà thường bao gồm cả một nghi thức cụ thể: đến phòng của bề trên vào một thời điểm cố định (thường là buổi sáng, đôi khi cả buổi tối), hành lễ (như cúi đầu, khấu đầu, vái lạy tùy theo địa vị), và nói những lời chúc an lành theo khuôn mẫu.

Nó thể hiện sự tôn kính tuyệt đối và là một phần của lễ nghi bắt buộc.*问安 (wèn'ān): Đây là hành động tập trung nhiều hơn vào hành động hỏi thăm sức khỏe, sự bình an bằng lời nói hoặc thư từ.

Nó không nhất thiết phải đi kèm với một nghi lễ phức tạp hay một thời gian biểu cứng nhắc như "请安"."

Khi em xuất giá, bái biệt phụ mẫu đại nhân, mẫu thân của em sẽ khóc tiễn tân nương theo tục lệ, nhưng sẽ không đến mức má đau đớn đứt ruột, tan nát cõi lòng đến không gượng dậy nổi."

Cuối cùng Hướng Vãn nói: "Em nói như vậy, chị hiểu không?"

Nàng chắc cũng hiểu đại khái rồi, tình thân là thứ tình cảm bị giới hạn trong khuôn khổ và quy định, tuy phong tục nghe có vẻ cởi mở nhưng lại không có tự do.Không phải cái kiểu không có tự do như "đại môn không ra, nhị môn không đến", mà là không dám yêu hết mình, cũng không dám hận đến tận cùng, tình cảm một trăm phần thì chỉ được phép thể hiện ở mức vừa đủ mà thôi, đó mới là mất tự do chân chính.*Trong nguyên tác là "大门不出二门不迈" (dà mén bù chū, èr mén bú mài): đây là thành ngữ của Trung Quốc, dịch là "đại môn không ra, nhị môn không đến", nghĩa là hoàn toàn bị cấm cung trong nhà, không có tự do đi lại, sống tách biệt với bên ngoài, thường ám chỉ sự quản thúc nghiêm ngặt đối với phụ nữ thời xưa."

Nói như vậy thì, em cũng không nhớ nhà lắm, phải không?"

Hướng Vãn không trả lời."

Không đúng nha, lúc em đột nhiên xuất hiện ở nhà chị, chị nói cha mẹ em chắc đều qua đời rồi, không phải em còn ôm ngực sắp khóc sao."

Vu Chu nghi ngờ.Hướng Vãn mặt không đổi sắc: "Hiếu thảo là đầu, cha mẹ là trên hết, đó cũng là giáo dưỡng của em."

"Ý của em nói là..."

Hướng Vãn nghĩ đến một từ rất "trend": "Là diễn thôi."

Đệt... hết chỗ nói."

Nói xong chuyện của em rồi, hay là nói về chị đi."

Hướng Vãn nói."

Chị?"

"Từ cổng khu nhà đến giao lộ này, đã đi qua hai cái tiệm... siêu thị nhỏ, chị đến liếc mắt nhìn một cái cũng không có, qua đó có thể thấy, đi dạo đêm khuya, không phải vì thứ nguyệt bố kia, mà là vì...

Tô cô nương."*"Nguyệt bố" trong nguyên tác là "月布" (yuèbù): Đây là cách gọi cũ, văn vẻ hơn cho từ "băng vệ sinh".*Đoạn này "đã đi qua hai cái tiệm... siêu thị nhỏ" trong nguyên tác là "经过了两家小......超市" (jīngguòle liǎng jiā xiǎo... chāoshì): có thể hiểu là Hướng Vãn chưa hiểu siêu thị là như nào, trên đường đi nhìn thấy 2 cái tiệm nhỏ kiểu tạp hóa nên ban đầu mới nói là "tiệm".Hướng Vãn nhìn nàng đầy ẩn ý."

Em là con sâu bò trong bụng chị đấy à?"

Mới 18 tuổi thôi đấy, ai mà tin nổi cô gái này mới 18 tuổi cơ chứ.Vu Chu trêu xong, lại hít sâu một hơi, nhìn dòng xe cộ không ngừng qua lại trên đường, rồi lại quay đầu nhìn khu nhà, đèn trong nhà nàng không sáng.

Có những hôm Vu Chu về nhà sau khi tăng ca, lúc bắt taxi về đến cổng, đi vào từ hướng vườn hoa, nàng cũng hay thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn tầng lầu nơi có nhà của bản thân, xem đèn trong nhà có sáng hay không.Rõ ràng là trước đó Tô Xướng đã gửi tin nhắn WeChat cho nàng, nói rằng chị đã thu âm xong rồi, hỏi nàng có muốn chị đến đón không?Nàng nói không cần.

Tô Xướng liền nói, vậy chị về nhà trước.Nhưng Vu Chu vẫn muốn nhìn một chút, bởi vì khi có Tô Xướng ở nhà thì ngọn đèn mới được bật sáng, mới đủ để cụ thể hóa việc "đợi nàng về nhà"."

Đúng vậy," Vu Chu ngẩng đầu lên, thẳng thắn thừa nhận, "Vì Tô cô nương."

"Nếu đã tình cũ còn vương vấn, vì sao lại cố chấp chia tay?"*Nguyên tác là "既然余情未了,又为何执意分开?": trong câu này Hướng Vãn sử dùng toàn từ trang trọng, nên khi dịch mình vẫn sẽ giữ nguyên các từ này để thể hiện đúng nhân vật.

Như "余情未了" (yú qíng wèi liǎo): Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là Hai người yêu nhau đã chia tay rồi nhưng tình cảm còn sót lại chưa dứt hẳn.

"为何" (wèihé): Tại sao, vì sao (cách hỏi trang trọng hơn 为什么 - wèishénme).

Vu Chu cười, rồi quay đầu lại, sau đó nàng đá văng đi hòn sỏi ở dưới chân không biết từ đâu ra: "Để chị nói cho em biết, thật ra trong giới lồng tiếng của họ, à không, thật ra ở trong rất nhiều lĩnh vực, điều kiện của phụ nữ, so với đàn ông, đều kém hơn."

"Nữ CV sẽ không có nhiều cơ hội, nhân vật có thể để họ thể hiện cũng rất ít, trong môi trường mà rất nhiều thính giả đều thích chạy theo nam giới hơn thì tài nguyên của nữ CV so ra cũng không nhiều, như vậy nói một cách khác, có nghĩa là không nổi bằng.

Ờm, 'nổi', em hiểu không, chính là nổi tiếng, được biết đến, nhận được sự tán thưởng của mọi người."

"Nhưng Tô Xướng lại là người có thể sánh ngang với các nam CV hàng đầu."

"Độ nổi tiếng của chị ấy, cũng chính là lưu lượng, vô cùng vô cùng cao.

Em có biết tại sao không?"

Hướng Vãn lắc đầu."

Bởi vì, trời sinh Tô Xướng, chính là để được người khác ngưỡng mộ."

Hướng Vãn nhớ lại lúc làm việc, sức hút trong từng cử chỉ của Tô Xướng, hình như có chút gì đó khác biệt.Vu Chu lại lắc đầu: "Không chỉ vì chị ấy xinh đẹp, cũng không phải do vóc dáng đẹp hay gì đó tương tự, mà là có một số người, trời sinh đã mang cảm giác xa cách, thần bí, cũng như trời sinh đã thích hợp để ngắm nhìn từ xa."

Cũng giống như những minh tinh gạo cội hàng đầu vậy, chị ấy thậm chí có thể không cần tích cực xuất hiện trước công chúng, tương tác với fan, hay ra sản phẩm để duy trì sức hút, mà chỉ cần thỉnh thoảng mới xuất hiện, hoặc căn bản là hoàn toàn không xuất hiện.

Sức hút của chị ấy, cũng có thể được fan dùng trí tưởng tượng để lấp đầy, thậm chí khi ở trong trí tưởng tượng chị còn tỏa sáng rực rở hơn.Chị ấy rất kiệm lời, trong mọi cử chỉ, hành vi lại có thói quen thường không bộc lộ hết, trông có vẻ rất dè dặt, ẩn đằng sau lớp vỏ bên ngoài dịu dàng ấy lại chính là một thế giới cảm xúc dường như trống rỗng, thiếu vắng thất tình lục dục, điều đó để lại cho người ta một sự tưởng tượng không có giới hạn, lại càng kích thích một cách mạnh mẽ cái bản chất ham muốn khám phá, soi mói của con người.*Trong nguyên tác chỗ "khám phá, soi mói", sử dụng từ "窥探" (kuītàn): đây là từ có sắc thái hơi tiêu cực, kiểu như tò mò quá mức, hoặc soi mói.Dò xét chị ấy, phỏng đoán chị ấy, theo đuổi chị ấy, sùng bái chị ấy.Bạn có thể đánh bại bất kỳ một con người bằng xương bằng thịt nào đó, nhưng bạn rất khó chiến thắng được 'kim thân' – cái hình tượng được nhào nặn, tạo dựng từ tình yêu và khát vọng của những chàng trai, cô gái ôm đầy mộng tưởng.*Câu này mình dịch khá sát trong nguyên tác "你可以打败任何一个有血有肉的人,但你很难战胜怀揣着梦想的男孩女孩们用爱与渴望来塑造的金身。", và nó cũng hơi khó dịch.

Nhưng mọi người có thể hiểu như sau: "金身" (jīnshēn), có nghĩa là Kim thân.

Trong ngữ cảnh này, nó mang nghĩa bóng chỉ hình tượng lý tưởng hóa, hoàn hảo, gần như bất khả xâm phạm mà người hâm mộ (những chàng trai, cô gái ôm mộng tưởng) tạo dựng nên cho thần tượng của họ bằng tình yêu và sự khao khát của mình.

Hình tượng này không phải là con người thật "có máu có thịt" mà là một sản phẩm của niềm tin và trí tưởng tượng tập thể, do đó rất khó bị "đánh bại" hay làm tổn hại bởi những yếu tố thực tế.Bởi vậy, chị ấy mới khiến người ta khó lòng với tới như thế."

Nhưng người như vậy, là ngôi sao trên trời, cứ treo ở chân trời là được rồi, chị mà cứ muốn nhét người ta vào túi của mình, làm sao mà 'hold' nổi chứ."

"Ờm, ý chị không phải là bảo người ta nên bị 'treo' theo nghĩa đen kia đâu nha."

Vu Chu thấy hơi buồn cười, rồi nàng tự mình bật cười.*"hold" ở đoạn trên là một từ lóng, đầy đủ là "Hold住" (hold zhù): Đây là một từ được mượn trực tiếp từ tiếng Anh "hold" và kết hợp với trợ từ kết quả "住" (zhù).

Nó trở nên cực kỳ phổ biến trong giới trẻ và trên mạng xã hội Trung Quốc, mang nghĩa là giữ, giữ vững, kiểm soát, cân,...

Trong nguyên tác, đoạn trên sử dụng "怎么hold得住啊", có thể hiểu là "làm sao mà giữ/ kiểm soát nổi chứ".*Đây là một kiểu chơi chữ.

Ở câu trên, Vu Chu dùng "挂着" (guà zhe - treo, như sao treo trên trời).

Nhưng "挂了" (guà le) lại là tiếng lóng rất phổ biến có nghĩa là chết, toi rồi, ngỏm rồi...

Vu Chu chợt nhận ra cách dùng từ "treo" (挂) của mình có thể bị hiểu nhầm sang nghĩa tiêu cực kia, nên vội vàng giải thích và tự thấy buồn cười.Nàng nhớ có một lần cùng Tô Xướng ra ngoài ăn cơm, Tô Xướng xuống xe trước, vừa trả lời tin nhắn WeChat vừa đi thẳng về phía trước.Vu Chu cố ý dừng lại một chút, muốn xem khi nào chị phát hiện nàng không còn đi theo nữa, hành động này đặc biệt kiểu cách, nhưng lúc đó nàng chỉ muốn xem phản ứng của Tô Xướng thôi.*"kiểu cách" trong nguyên tác là "矫情" (jiǎoqing): Đây là một từ khá khó dịch chính xác sang tiếng Việt bằng một từ duy nhất.

Nó mang nghĩa là: làm màu, điệu bộ, giả tạo, không tự nhiên, làm quá lên, nhõng nhẽo một cách không cần thiết, cố tình làm ra vẻ để gây chú ý hoặc thử phản ứng người khác theo một cách hơi trẻ con, phức tạp hóa vấn đề đơn giản.Tô Xướng đi một đoạn khá xa, nói xong năm sáu câu vào WeChat rồi mới dừng lại, nhìn Vu Chu, rồi lại tiếp tục nhíu mày nhìn WeChat, sau đó chị đưa bàn tay đút trong túi ra, giơ giơ về phía nàng một cách hờ hững.Sau đó cứ giơ tay như vậy, tay kia vẫn đang bận trả lời WeChat.Khóe mắt liếc thấy Vu Chu đã bước đi, Tô Xướng không đợi nàng nữa, lại bước tiếp về phía trước.Vu Chu lúc đó liền cảm thấy, Tô Xướng thật là đẹp quá đi, đứng đó trả lời WeChat thôi cũng tạo thành một bức họa phong cảnh, nhưng nàng cũng là lần đầu tiên cảm thấy, Tô Xướng nếu không có nàng, cứ một mình đứng đó, cũng rất tốt."

Chị ở bên Tô Xướng, rất mệt mỏi, không phải nói chị ấy đối xử với chị tệ, ngược lại, thật ra không tệ chút nào, cũng không phải vấn đề từ một phía, chủ yếu là tâm lý của chính chị có vấn đề."

"Em nói xem bây giờ nếu như có một mỹ nữ đứng đây trả lời WeChat, chị có phải nghĩ nhiều như vậy không?

Không hề nhé, chẳng liên quan đếch gì đến chị cả.

Nhưng tâm lý của chị đối với Tô Xướng lại có bệnh."

"Chị đối với Tô Xướng luôn luôn là lo được lo mất, đoán tới đoán lui, suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mức không ngủ được.

Sau cùng, chị cảm thấy, nguyên nhân căn bản vẫn là..." vẫn là cảm thấy, nàng không xứng với Tô Xướng.

Nhưng câu này Vu Chu không nói ra.Nàng rất mâu thuẫn, vừa tự ti, lại vừa tự cao.

Vừa cảm thấy bản thân không ổn lắm, nhưng lòng tự trọng lại mạnh mẽ, kiêu ngạo hơn bất kỳ ai.Nhưng lòng tự trọng của nàng là lòng tự trọng kiểu Schrödinger, chỉ tồn tại đối với người nàng yêu mà thôi.*"Lòng tự trọng kiểu Schrödinger", trong nguyên tác là "薛定谔的自尊心" (Xuēdìng'è de zìzūnxīn) là một cách nói ẩn dụ, dựa trên thí nghiệm tưởng tượng nổi tiếng trong vật lý lượng tử là "Con mèo của Schrödinger" (薛定谔的猫 - Xuēdìng'è de māo).

Về thí nghiệm "Con mèo của Schrödinger" thì mọi người hãy tra trên Google.

Còn câu nói của Vu Chu, mọi người có thể hiểu như sau: trạng thái của lòng tự trọng này không phải lúc nào cũng rõ ràng là "có" hay "không", "cao" hay "thấp".

Nó tồn tại ở một trạng thái "chồng chập", mơ hồ.

Lòng tự trọng của Vu Chu chỉ thực sự xuất hiện, trở nên nhạy cảm, có hiệu lực khi đối mặt hoặc tương tác với Tô Xướng.

Trong những tình huống khác, hoặc với những người khác, lòng tự trọng đó có thể không biểu hiện ra, hoặc Vu Chu sẽ không bận tâm đến nó, như thể nó vẫn đang ở trạng thái "vừa có vừa không" trong chiếc hộp chưa được mở.Nàng cảm thấy như vậy cũng khá giày vò Tô Xướng, huống hồ về sau này, hai người các nàng lại xuất hiện sự lệch pha trong giao tiếp.Có lúc Tô Xướng ngủ rồi nhưng nàng lại không ngủ được, lúc đó nàng sẽ cầm acc phụ Weibo của bản thân lướt xem tài khoản của Tô Xướng, nhìn thấy những lời nhắn chân thành và cảm động bên dưới, sẽ có một loại cảm giác đặc biệt không chân thực, là chị ấy sao?

Là người đang ngủ bên cạnh mình đây sao?Ấy thế mà, nàng và ngôn ngữ cơ thể của Tô Xướng dường như lại ăn ý đến lạ, chỉ cần nàng hơi nâng vai lên một chút, lúc đó dù cho Tô Xướng vẫn còn chìm trong mộng đẹp nhưng liền theo bản năng đưa tay ra, kê cánh tay dưới cổ nàng, rồi dịu dàng ôm nàng vào lòng."

Chị thích Tô Xướng, rất thích."

Giọng của Vu Chu nghẹn lại, bởi vì những dòng ký ức đang ùa về lúc này thật sự quá đỗi xúc động, thật sự vượt quá mức chịu đựng của nàng mà."

Nhưng đôi khi chị cũng khá thông minh và thức thời đấy chứ, chính là biết như thế nào là dừng lại đúng lúc."

"Chị đã thấy quá nhiều người xung quanh chia tay rồi, ban đầu họ đều yêu nhau đến chết đi sống lại, cứ hễ ai mà phản đối một câu thì chẳng khác nào chính là Vương Mẫu Nương Nương dùng trâm cài tóc vạch sông Ngân Hà vậy.

Nhưng đến cuối cùng họ lại cắn xé nhau tan nát như gà bay chó sủa, chửi tới chửi lui, bạn nợ tôi bao nhiêu, tôi đã bỏ ra bao nhiêu, bạn có lỗi với tôi ở chỗ nào, bản thân lại hận không thể tự chọc mù mắt bản thân mình trước kia."*Đây là một điển tích của Trung Quốc: Vương Mẫu Nương Nương trong truyền thuyết đã dùng cây trâm của mình vạch một đường trên trời, tạo thành dòng sông Ngân Hà để chia cắt vĩnh viễn cặp đôi Ngưu Lang và Chức Nữ."

Chị chính là không muốn, không muốn cuối cùng sẽ là chị trách em, em trách chị, cãi nhau như kẻ thù."

Mặc dù Vu Chu biết, khả năng cao Tô Xướng sẽ không tranh cãi với nàng, bởi vì với nền tảng giáo dục của bản thân hẳn cũng khiến chị ấy hiểu việc 'sum họp vui vẻ, chia ly êm đẹp' mà.*"sum họp vui vẻ, chia ly êm đẹp", trong nguyên tác là "好聚好散" (hǎo jù hǎo sàn): Đây là một thành ngữ của Trung Quốc.

"好聚" (hǎo jù) là tụ họp vui vẻ, tốt đẹp; "好散" (hǎo sàn) là chia ly/tan rã một cách tốt đẹp, êm thấm.

Cả cụm dùng để chỉ việc khi đến với nhau thì vui vẻ, khi chia tay cũng văn minh, lịch sự, giữ hòa khí, không làm khó nhau.

Thường dùng trong bối cảnh kết thúc một mối quan hệ.Nàng chỉ không muốn kéo dài sự dây dưa mệt mỏi này, đến độ khi cả hai nhìn mặt nhau thôi cũng đã thấy chán ghét, để rồi cuối cùng khi Tô Xướng nhớ về nàng, lại chỉ có —— cái bà chằn đó.*"cái bà chằn đó", trong nguyên tác là "那个泼妇" (nàge pōfu): Đây là một cụm từ mang ý nghĩa rất tiêu cực và xúc phạm trong tiếng Trung.

Từ "泼妇" (pōfu), dùng để chỉ người phụ nữ hung dữ, đanh đá, chua ngoa, hay chửi bới, gây gổ, làm ầm ĩ nơi công cộng, hành xử thiếu văn hóa, mất kiểm soát.

Đây là một từ mang tính miệt thị nặng nề.Nàng đặc biệt sợ Tô Xướng sẽ cảm thấy rằng mối quan hệ này là không đáng.Và cũng đặc biệt sợ chính bản thân mình rồi cũng sẽ cảm thấy không đáng."

Bây giờ cũng khá tốt, giờ thì cả hai cứ từ từ phai nhạt thôi, sau này để chị nhớ lại cũng sẽ không thấy tôi tệ lắm, sau này lại đợi đến khi chị 40, 50 tuổi, đến cái giai đoạn người trung niên hay 'chém gió' với hay nhớ chuyện xưa rồi ấy, vẫn có thể mặt dày nói 'bạn biết Tô Xướng không, tôi từng quen cô ấy đấy'."

Aiya, nói ra rồi thật dễ chịu quá, nhất là khi Hướng Vãn lúc này trông cứ như một con mèo vậy, ngoan hết sức.Trông em ấy cũng không còn gian xảo nữa.Hướng Vãn không đáp lại lời nào, sau cùng lại hỏi: "'Chém gió' là..."

"Chính là khoác lác, khoe khoang với người khác rằng, Tô Xướng là bạn gái cũ của chị."

Hướng Vãn mỉm cười: "Không cần đợi đến 40, 50 tuổi đâu, chị 25 tuổi, đã làm việc đó rồi đấy."
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 22


Đôi lời người dịch: Lúc nằm viện, do Vu Chu với Tô Xướng là lần đậu gặp nhau nên sẽ để xưng hô cậu - tớ nha.

---Vu Chu tức đến nỗi muốn đánh cho Hướng Vãn một cái.Nhưng nàng nghĩ lại, sao phải chấp nhặt với trẻ con chứ nên bèn quay gót đi về.Vu Chu xoay người lại, rồi tiếp tục đi chậm dọc con phố, nàng để ý thấy Hướng Vãn đã liếc nhìn mình ba lần."

Có gì thì nói đi."

Nàng chẳng thèm liếc Hướng Vãn lấy một cái."

Tò mò."

"Tò mò cái gì?"

"Nếu khoảng cách giữa chị và Tô cô nương lớn đến thế, vậy thì làm sao mà gặp gỡ, làm sao mà đến được với nhau?"

Nói đến đây, Vu Chu bật cười: "Nằm viện chứ sao."

"?"

"Không ngờ đúng không, chị quen Tô Xướng lúc nằm viện đó."

Trước bệnh tật chúng sinh đều bình đẳng, chẳng quan tâm cô có là thiên chi kiêu nữ hay là cá muối trần gian đâu.*Trong nguyên tác là "天之骄女 " (Tiān zhī jiāo nǚ): có nghĩa là Thiên chi kiêu nữ - cụm từ chỉ người phụ nữ tài năng, xinh đẹp, may mắn, có xuất thân tốt, như thể được trời ưu ái.*Trong nguyên tác là "人间咸鱼" (rénjiān xiányú): cụm này nên được hiểu theo nghĩa bóng: ý chỉ những người không có chí tiến thủ, lười biếng, sống an phận, không có ước mơ hoài bão lớn lao, hoặc đơn giản là người rất bình thường, không có gì nổi bật, thậm chí có phần tầm thường, thất bại.

Nó đối lập hoàn toàn với "thiên chi kiêu nữ".

Gần giống với cách nói "người bình thường", "kẻ vô danh tiểu tốt", "người sống không có lý tưởng" trong tiếng Việt, nhưng "cá muối" mang sắc thái thụ động và an phận rõ hơn.Huống hồ ở Giang Thành này, nơi khu vực có nguồn lực y tế eo hẹp, các bác sĩ giỏi nhất cũng đều tập trung ở bệnh viện công.

Nên chỉ cần không phải trường hợp quá đặc biệt thì dù có tiền hay không, cũng đều phải chờ bệnh viện xếp giường và cũng đều là giường bệnh phổ thông mà thôi.Nhưng Vu Chu có thể nói là gặp may, cũng vì do đó là trận ốm nặng ngay sau khi tốt nghiệp, với lại trước đó nàng cũng chưa từng nằm viện bao giờ, người nhà rất lo lắng nên đã chi thêm tiền để y tá xếp cho nàng phòng đôi.Phòng đôi là phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện Bình Tế rồi, à còn cái phòng VIP tối thượng chỉ tồn tại trong lời đồn nữa.Quá rõ ràng rồi còn gì, người bạn cùng phòng bệnh với nàng chính là Tô Xướng.Ca phẫu thuật của hai người không giống nhau nhưng đều thuộc cùng một khoa.

Thật ra, bệnh của Tô Xướng nhẹ hơn nàng một chút, nhưng vì phải đợi trưởng khoa mổ nên dù chị đến sớm hơn nàng một ngày, lại bị xếp lịch phẩu thuật sau nàng một ngày.Để cho tiện quản lý thì bệnh viện này quy định, trừ những ca bệnh quá nặng, không thể đi lại được thì bệnh viện sẽ cho phép người nhà ở lại chăm sóc, còn những trường hợp còn lại phải thuê hộ lý hết.

Vì vậy, lần đầu Tô Xướng gặp Vu Chu là vào một ngày thời tiết nóng như chảy mỡ, khi ấy lưng nàng đang đeo một cái ba lô đen được nhét cho căng phồng, bên hông phải thì treo lủng lẳng cái chậu mới mua tạm, còn tay trái thì đang xách một bịch giấy vệ sinh cỡ lớn.Còn Vu Chu lần đầu nhìn thấy Tô Xướng, chị ấy đang mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, mái tóc đen nhánh, dài và thẳng, ngồi ở đầu giường bệnh bấm điện thoại, trông tựa như nàng Tây Thi lâm bệnh vậy.* "Tây Thi lâm bệnh" (病西施 - Bìng Xī Shī) là một hình ảnh điển cố, chỉ người con gái dù trong bệnh tật, yếu đuối nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp khuynh thành, thậm chí còn có nét mong manh, đáng thương làm lay động lòng người.Vu Chu lúc ấy chỉ có hối hận, hối hận vô cùng.

Ai mà ngờ được chỉ nằm viện thôi mà cũng gặp được một mỹ nữ ăn mặc chỉnh tề, lịch sự đến thế cơ chứ.

Nếu biết trước thế này thì nàng đã vuốt lại bộ quần áo nhàu nhĩ như đống dưa muối của mình hẵn mới bước vào rồi.Bị người ta dìm hàng, nàng nhìn lại bộ dạng của mình, trông thảm hại, lôi thôi hết chỗ nói, cứ như vừa mới bị công an tóm vào đồn vậy.Tô Xướng không thích nói chuyện, cũng chẳng định chào hỏi nàng, chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái rồi lại bấm điện thoại tiếp.Nhưng Vu Chu là ai chứ, nàng chính là kiểu người chỉ cần chút ánh nắng là rực rỡ ngay.

Thấy chăn của mình có bông hoa nhỏ mà chăn của Tô Xướng lại không có, nàng liền cảm thấy mình đã thắng chị ấy rồi.Đỡ xấu hổ hơn rồi.Những ngày nằm viện đương nhiên là rất buồn tẻ nhưng Vu Chu lúc nào cũng rất ồn ào, náo động.Nàng có thể cười khanh khách với cái giường bệnh có thể nâng lên hạ xuống, lúc thì nâng lên để ngồi, lúc lại hạ xuống rồi nằm.

Có thể trầm trồ kinh ngạc trước hệ thống gọi đồ ăn của bệnh viện.

Cũng có thể vui vẻ đánh chén hộp cơm mà Tô Xướng nuốt không trôi, còn hỏi chị ấy: "Cậu ăn có tí thế này thôi à?"

"Phải ăn nhiều vào, nhìn cậu gầy thế kia, lát nữa ngất trên bàn phẫu thuật bây giờ."

Chẳng phải lời gì hay ho nhưng Tô Xướng lại bật cười.

Có lẽ vì cô gái trông mới ngoài hai mươi này lại có giọng điệu y như mấy bà thím phòng bên, lải nhải không ngừng, lại còn rất hóng chuyện.

Sau này Tô Xướng hỏi Vu Chu, sao mà nàng có thể vui vẻ thế được.

Vu Chu nói: "Khó khăn lắm mới được nằm viện một lần, thật ra cũng phấn khích lắm chứ.

Cậu không biết đấy thôi, tớ là một người viết tiểu thuyết, tớ định dùng hết mấy cái này làm tư liệu đấy."

Lúc đó nàng nghĩ, chắc chẳng có mấy tay viết nào đã từng nằm viện phẫu thuật đâu nhỉ, đề tài này của nàng chắc chắn sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm.Nhưng sau này, Vu Chu đã bị số liệu dạy cho cách làm người.*Câu này là một cách nói rất phổ biến trên mạng Trung Quốc, mang sắc thái hơi hài hước, tự giễu hoặc mỉa mai nhẹ.

"被...教做人" (bèi... jiāo zuò rén) nghĩa đen là "bị... dạy cách làm người", nhưng nghĩa bóng là bị thực tế phũ phàng dạy cho một bài học, khiến phải tỉnh ngộ, từ bỏ ảo tưởng hoặc sự kiêu ngạo, phải chấp nhận sự thật.Cũng nhận ra rằng, tay viết đã từng phẫu thuật nhiều như cá diếc qua sông vậy.*"cá diếc qua sông", trong nguyên tác là "如过江之鲫" (rú guò jiāng zhī jì): Đây chính là một thành ngữ bên Trung Quốc.

Trong đó, "cá diếc" là một loại cá phổ biến và nhiều, theo kiểu nhiều tới không đếm xuể.

Nên thành ngữ này dùng để chỉ số lượng cực kỳ lớn và phổ biến của một nhóm người hoặc sự vật nào đó.Ngày đầu tiên rất vui vẻ nhưng sang ngày thứ hai nàng đã khóc rồi.

Ngồi trên giường bệnh khóc rất thương tâm, làm Tô Xướng vừa rửa mặt xong quay về giật cả mình.Đó cũng là lần đầu tiên Tô Xướng chủ động bắt chuyện với nàng, hỏi: "Sao thế?"

Khi chị chủ động bắt chuyện, giọng nói nghe êm tai hơn rất nhiều so với lúc chỉ đơn thuần đáp lại cuộc trò chuyện một cách bị động, chắc là vì nghe nó có vẻ giàu sức sống, sinh động hơn chăng.Vu Chu vừa khóc nức nở vừa nói: "Chết tiệt, tớ cảm thấy rất đau."

"Hửm?"

"Tớ vừa thấy ngoài hành lang có người cắm ống dẫn lưu, cắm từ trong bụng ra á!

Tớ chịu không nổi, tớ thật sự chịu không nổi cái này, bụng tớ bắt đầu cảm thấy đau rồi đây này."*"引流管" (yǐnliú guǎn): nghĩa là ống dẫn lưu, dùng trong y tế để dẫn dịch từ cơ thể ra ngoài.Tô Xướng ngẩn ra một lát, rồi đáy mắt ánh nhẹ lên ý cười, hỏi nàng: "Đau thật à?"

"Phải đó, bọn nhà văn tụi tớ, trí tưởng tượng và khả năng đồng cảm đều quá mạnh mẽ, rất dễ phản ứng lên cơ thể, là sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý thật đấy."

Vu Chu vừa khóc vừa nói bừa."

Nhưng mà, cả ca phẫu thuật của cậu và tớ đều không cần dùng ống dẫn lưu."

Tô Xướng nói.Hả?

Vu Chu ngẩng đầu nhìn chị ấy."

Phẫu thuật cái gì, quy trình ra sao, cậu không tìm hiểu rõ à?"

Tô Xướng thản nhiên nói."

Tớ..."

Cứ hễ người khác giảng giải là nàng lại lơ đãng, lúc y tá phổ biến cũng vậy.Nhưng khóc xong một trận cũng có thu hoạch.

Vì Tô Xướng đã khẽ mỉm cười với nàng, hơn nữa sau đó, nàng và Tô Xướng đã bắt đầu nói chuyện với nhau.Bởi vì nàng cho rằng mình và Tô Xướng đã là bạn bè, nên đã xung phong đi đầu, tự bản thân trải nghiệm giúp Tô Xướng, sau đó kể lại cặn kẽ, tất cả mọi chi tiết cho Tô Xướng nghe, thậm chí tỉ mỉ đến cả việc chuẩn bị da và súc ruột cũng không bỏ qua.*"chuẩn bị da" trong nguyên tác là "备皮" (bèi pí): Thuật ngữ y tế chỉ việc cạo lông vùng da cần phẫu thuật hoặc làm thủ thuật.Tô Xướng ban đầu có chút hơi xấu hổ nhưng không lâu sau cũng quen dần.Đến ngày phẫu thuật, y tá đẩy giường bệnh vào từ rất sớm, bảo Vu Chu nằm lên, đắp chăn vào, rồi cởi hết bộ đồ bệnh nhân ra.

Vì đây là một nam y tá, nên anh ấy ra ngoài đợi, chờ Vu Chu đắp chăn xong mới vào lại.Vu Chu làm theo lời của y tá, leo lên giường, sau đó cởi đồ ở trong chăn, rồi đưa cho đồng minh duy nhất của mình là Tô Xướng.Nằm một lát, vẫn không thấy y tá vào, Vu Chu bắt đầu ngẩn người.

Ngẩn ngơ một hồi lại thấy hơi nóng, nàng bất giác tốc chăn lên một chút.

Đến khi bộ ngực lộ ra, nàng mới giật mình nhận ra mình không mặc đồ.Nàng vội nghiêng đầu đi, thấy Tô Xướng thu ánh mắt về.Trời ạ... nàng cũng đâu cần phải thẳng thắn thành khẩn với đồng minh đến mức này đâu.*"坦诚相见" (tǎnchéng xiāng jiàn): nghĩa là thẳng thắn thành khẩn, vốn thường dùng cho việc chia sẻ tâm tư.

Nhưng trong ngữ cảnh này, nó bị dùng với nghĩa đen hài hước là "nhìn thấy cơ thể của nhau".Nàng tự nhận bản thân mình là hoàng hoa đại khuê nữ, chưa từng bị ai nhìn thấy ngực, người nhà xem lúc nhỏ đương nhiên không tính.

Vì thế, nàng cứ thấp thỏm không yên, canh cánh mãi chuyện này, đến nỗi khi được đẩy trở về, sau khi thuốc tê hết tác dụng, nàng vẫn còn nghĩ đến nó.*"hoàng hoa đại khuê nữ" trong nguyên tác là "黄花大闺女" (huánghuā dà guīnü): Đây là 1 thành ngữ bên Trung Quốc, chỉ cô gái trẻ, nhà lành, chưa chồng, còn trong trắng.Mà từ góc nhìn của Tô Xướng, thì là cô gái này, sau khi làm phẫu thuật xong, cứ nghiêng đầu, đau khổ nhìn mình.Cuối cùng, chị ấy không nhịn được nữa, một lần nọ, sau khi quay lại từ chỗ lấy nước, chị ngồi xuống giường bệnh, hỏi nàng: "Sao thế, đau lắm à?"

Vu Chu lắc đầu, hỏi chị: "Có phải cậu đã thấy ngực tớ rồi không?"

Tô Xướng sững người, nhớ lại hành động tốc chăn của nàng trước khi phẫu thuật.

Lúc đó bản thân có liếc qua một cái nhưng chỉ thấy trắng trắng, hoàn toàn không nhìn rõ là bộ phận nào.Nhưng Tô Xướng không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ cười một cái, rồi cúi đầu nghịch điện thoại.Để mặc Vu Chu tự đoán.Mấy ngày sau đó, Vu Chu cứ thấy hơi ngượng ngùng.

Đến ngày hồi phục xuất viện, nàng thu dọn đồ đạc xong, đến tạm biệt Tô Xướng đang nằm trên giường bệnh.Nhưng Tô Xướng đột nhiên nói: "Thêm WeChat đi."

"Dù sao thì... cũng thấy rồi."

Vu Chu không nhớ nổi tâm trạng của mình lúc nghe câu nói đó nhưng chắc hẳn là tim nàng đã rung động một chút.Nàng không chắc lúc đó Tô Xướng đã có ý gì với mình chưa, hay chỉ thấy nàng có chút thú vị thôi.Sau đó họ thêm WeChat của nhau.Ngoài viết lách, Vu Chu không mấy khi lên mạng.

Trước đây bản thân chỉ biết Tô Xướng là một diễn viên lồng tiếng.

Phải đến khi họ ở bên nhau được một thời gian ngắn, nàng mới chợt nhớ ra và hỏi Tô Xướng có dùng Weibo không.

Vì dù sao họ cũng quen nhau trước ngoài đời và bắt đầu bằng WeChat, nên thường rất khó mà nghĩ đến việc phải thông qua Weibo để biết tình hình cuộc sống của nhau.Tô Xướng nói có, tên là Tô Xướng luôn.Lúc đó Vu Chu rất lấy làm lạ, chắc là chị ấy đăng ký tài khoản sớm lắm nhỉ, nếu không thì hai chữ đơn giản này làm sao mà đăng ký được?

Phía sau không có mấy cái như 5278, gạch ngang hay gạch dưới gì à?*Ngày nay, trên các mạng xã hội lớn như Weibo, những cái tên tài khoản (username) đơn giản, dễ nhớ, đặc biệt là tên thật chỉ có hai chữ (như "Tô Xướng") thường đã bị người khác đăng ký mất từ rất lâu rồi, khi nền tảng đó mới ra mắt.

Khi đăng ký tài khoản bây giờ, nếu bạn muốn đặt tên là "Tô Xướng", hệ thống gần như chắc chắn sẽ báo là "tên này đã có người sử dụng".

Để đăng ký được, bạn thường phải thêm vào các ký tự phụ phía sau tên, ví dụ như: "To_Xuong1995", "ToXuong5278",...

Nên chúng ta có thể hiểu câu này dưới góc nhìn của Vu Chu như sau: Vì Tô Xướng có được cái tên tài khoản chỉ có đúng hai chữ "Tô Xướng" mà không cần thêm số hay ký tự gì cả, Vu Chu mới ngạc nhiên và suy đoán là Tô Xướng phải đăng ký Weibo từ rất sớm, khi nền tảng mới ra, chưa có nhiều người dùng, tên đẹp còn nhiều thì mới lấy được cái tên đơn giản như vậy.Nàng tìm kiếm thử mới biết, chị thật sự tên là Tô Xướng, còn có dấu V vàng nữa.Lúc đó Tô Xướng đã có tiếng tăm trong giới lồng tiếng rồi, cũng coi như đã nổi nhưng chưa được như bây giờ.Ban đầu nàng cũng có cảm giác khá hư vinh, cảm thấy bản thân hời rồi.Nhưng giá mà mọi thứ cứ dừng lại ở lúc ban đầu thì tốt biết mấy.Ví dụ như, Tô Xướng của lúc ban đầu, cảm thấy nàng cứ mở miệng là nói bừa nói bậy, cái kiểu tếu táo đó rất thú vị.Nhưng bây giờ Tô Xướng lại nói với nàng – Em đừng có bịa chuyện để lừa chị nữa.Có lẽ vì dòng hồi tưởng của nàng bỗng nhiên trầm xuống, hoặc cũng có thể vì trời đã quá khuya, mà ngay cả Hướng Vãn vốn luôn tinh ranh cũng không còn chọc ghẹo nàng nữa.Lúc đi tới cổng chính, em ấy mới hỏi lại: "Nếu chị đã không thể buông bỏ được, sao lại còn phải hợp tác?"*"không buông xuống được" trong nguyên tác là "放不下" (fàng bù xià): Cụm từ này mang ý nghĩa là "không thể buông bỏ được".

Nó thường dùng để chỉ việc không thể quên đi, không thể gạt bỏ được những cảm xúc, vướng bận, lo lắng, hận thù, hoặc tình cảm đối với một người hay một sự việc nào đó.

Nó ám chỉ sự nặng lòng, sự day dứt, sự níu kéo trong tâm trí."

Việc hợp tác này không phải do chị muốn, nhưng chuyện đã như vậy rồi thì chị nghĩ, chắc là mình cần phải giải mẫn cảm thôi."

Vu Chu đáp mà không cần suy nghĩ.*"giải mẫn cảm" trong nguyên tác là "脱敏" (tuōmǐn): Nghĩa đen trong y học là "giải mẫn cảm" (ví dụ: giảm dị ứng với thứ gì đó).

Trong ngữ cảnh này, nó mang nghĩa là làm quen với điều khó chịu, giảm bớt sự nhạy cảm/phản ứng cảm xúc tiêu cực, trở nên chai lì hơn, hoặc học cách chịu đựng.

"Giải mẫn cảm có nghĩa là, có một thứ gì đó khiến cho bản thân em bận tâm, làm ta cứ nhìn chằm chằm vào nó, cứ nhìn mãi, nhìn mãi, cho đến khi nội tâm của bản thân bình lặng như chết rồi thì lúc đó nó mới thực sự bị chôn vùi.

"Nghe khá mới lạ, Hướng Vãn cố gắng hiểu."

Mấy năm gần đây thì diễn viên lồng tiếng rất nổi, mấy tháng nay đã lên hot search mấy lần rồi.

Tô Xướng cũng lên một lần, là lúc có công bố chính thức về một bộ kịch truyền thanh.

Thỉnh thoảng khi mà chị thấy tin tức liên quan đến Tô Xướng thì bất chợt, tim vẫn cứ hẫng đi một nhịp."

"Em chắc không hiểu đâu nhỉ?

Khó khăn giống như cái lò xo vậy, nếu em càng yếu đuối, càng sợ hãi thì nó sẽ càng mạnh, càng áp đảo.

Nên em phải đối mặt trực diện với nó, rồi đột nhiên một lúc nào đó, khó khăn đó sẽ tự qua đi thôi."

Hướng Vãn gật đầu."

Huống chi, chị ấy thật sự rất hợp với Thẩm Bạch."

Vu Chu nghĩ một lát, "Lồng tiếng là tác phẩm của chị ấy, con chữ là tác phẩm của chị.

Nếu chị vì chuyện tình cảm mà ngăn cản lần hợp tác này, khiến Thẩm Bạch không thể gặp được người phù hợp nhất, khiến 《Điện Thờ》 không thể trở thành 《Điện Thờ》 tốt nhất thì cả chị và Tô Xướng đều sẽ không coi trọng chính mình."

Vu Chu rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, nhưng khi đột nhiên nghiêm túc thế này, Hướng Vãn lại cảm thấy chị ấy lúc này đang thật sự tỏa sáng.Kỳ thực thì Vu Chu là một người có phần nào đó kiên trì và lòng kiêu hãnh của mình, mặc dù chính bản thân nàng cũng không nhận ra."

Liệu một ngày nào đó, em cũng có thể lồng tiếng cho nhân vật của chị không?"

Hướng Vãn hỏi nàng như vậy.Vu Chu bật cười, lần đầu tiên có CV tự đề cử lồng tiếng cho tác phẩm của nàng đấy, mặc dù hiện tại vẫn còn là "Hy Vi".Nàng nói: "Vậy phải xem em có nỗ lực hay không đã.

Chị nói em nghe, bộ kịch lần này mà ra mắt, không chừng chị sẽ nổi tiếng đấy."

Hướng Vãn nhìn bộ dạng đắc ý vênh váo của chị, cong khóe miệng cười cười, cùng chị bước vào thang máy, về nhà.Vốn là một đêm mệt mỏi nhưng ông trời lại cứ không cho hai người họ nghỉ ngơi.Hướng Vãn lần đầu ăn tôm hùm đất, lại có thể do vừa xuyên không tới ngày, dạ dày tương đối yếu, về đến nhà liền bắt đầu bị tiêu chảy.

Vu Chu lục tung tủ tìm thuốc cho em ấy, lại sợ em không chịu được thuốc, uống vào có chuyện, nên cố ý tìm thuốc có thành phẩm đông y, liều lượng còn giảm đi hai phần ba.

Cho uống thuốc xong liền ngồi bên giường chờ xem phản ứng của em ấy.May mà Hướng Vãn có vẻ chịu được một phần ba liều thuốc, vật vã đến hai ba giờ sáng mới lơ mơ ngủ thiếp đi.Vu Chu ê ẩm cả lưng nhưng đã ngồi rồi thì không muốn nhúc nhích chút nào nữa.Nàng lấy điện thoại ra lướt Weibo, vốn tương rằng giờ này chẳng còn ai thức.Nhưng avatar màu xanh lam thuần đột nhiên đăng bài.Đó là một cảnh đêm mơ hồ, bóng đổ cũng nhòe nhòe, không nhìn ra là ở đâu, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy những mảng đen đậm nhạt khác nhau.Không có caption gì kèm theo, chỉ có bốn chữ "Chia sẻ hình ảnh" mặc định của Weibo.Chưa ngủ sao, đã ba giờ sáng rồi.

Tuy ngày mai không phải thu âm 《Điện thờ》 nhưng cũng không biết chị ấy còn công việc nào khác không.Suy nghĩ tầng thứ nhất là – Sao còn chưa ngủ.Tầng thứ hai là, sao chị ấy lại đột nhiên đăng một bài Weibo như vậy.Suy nghĩ tầng thứ ba là, trông tâm trạng chị ấy có vẻ không tốt lắm, có liên quan đến bữa tối hôm nay không nhỉ?Suy nghĩ tầng thứ tư là, nếu có liên quan thì chị ấy đang suy nghĩ gì nhỉ?Vu Chu chỉ cho phép sự tò mò của nàng dừng lại ở tầng thứ nhất.Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này, lại cộng thêm vào đúng thời điểm này nữa, nàng rất dễ tự biên tự diễn, rồi lại nhanh chóng phác họa ra hình ảnh Tô Xướng đang mất ngủ.

Sau đó, nàng lại nhớ tới chuyện trong nhà vệ sinh, câu nói kia của Tô Xướng: "Em đừng lừa chị nữa."

Nàng bỗng có một suy nghĩ chưa từng có trước đây: Chẳng lẽ, trong mắt Tô Xướng, Vu Chu thực ra là một người rất dễ đoán, dễ kiểm soát?*"dễ đoán, dễ kiểm soát" trong nguyên tác là "掌握" (zhǎngwò): Nghĩa đen là nắm giữ, nắm vững (kiến thức, kỹ năng).

Trong ngữ cảnh này, nó mang nghĩa là dễ dàng hiểu được, dễ dự đoán, dễ kiểm soát, dễ xoay xở, dễ quản lý, hoặc dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.

Nó ám chỉ một người không quá phức tạp, hoặc có thể dễ bị người khác dẫn dắt, ảnh hưởng.Một người hay nói dối như nàng, liệu có từng bị Tô Xướng nhìn thấu tâm tư chưa?
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 23


---Phía dưới bài đăng đó có rất nhiều bình luận nhưng Vu Chu không nhấp vào xem.Không cần nghĩ cũng biết, fan chắc hẳn rất quan tâm chị ấy.Nàng thoát khỏi trang chủ của Tô Xướng, phát hiện đồng hồ vừa chỉ đúng 3:03 – đó là ngày sinh nhật của Vu Chu, thật trùng hợp, thế là nàng đăng một bài Weibo: ","Vu Chu mắc 'hội chứng tuổi teen', coi việc thức khuya như một chiến tích đáng tự hào, nên cứ mỗi lần thức quá khuya là nàng lại quen tay đăng bài 'check-in' một cái.*"hội chứng tuổi teen" trong nguyên tác là "中二病" (Tā yǒu zhōng'èrbìng): Đây là một thuật ngữ có nguồn gốc từ Nhật Bản (chūnibyō).

Nó mô tả những hành vi hơi trẻ con, thích tỏ ra khác biệt, ảo tưởng mình đặc biệt hoặc có sức mạnh tiềm ẩn, đôi khi làm những việc hơi ngớ ngẩn hoặc màu mè mà bản thân lại thấy rất ngầu.

Thường xuất hiện ở độ tuổi 8-14.Lý do lần nào cũng đăng mỗi dấu phẩy là vì cái tính nghịch ngợm, thích trêu ngươi của nàng.

Dấu phẩy nó không trọn vẹn như dấu chấm, nhìn đã thấy không nên đứng một mình rồi, lại còn lòi ra cái đuôi bé tí, đủ sức làm những người bị OCD tức chết.Buồn cười chết mất.Nàng sau khi đăng bài xong, như mọi khi đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên có hai, ba cái bình luận hỏi: "Đại đại sao vẫn chưa ngủ thế?"

Lúc này nàng mới chợt ý thức được, thời thế đã khác, nàng bây giờ đã là một nhân vật có hàng vạn người theo dõi rồi, đăng kiểu Weibo không đầu không đuôi như vậy, thật sự có khả năng làm người bị OCD tức chết.Quan trọng hơn nữa là, những bình luận này nhắc nàng nhớ rằng bây giờ quả thật đã khác xưa, Tô Xướng đã follow nàng rồi, không còn như trước kia chỉ thỉnh thoảng bấm vào trang chủ nữa.*Việc được "follow" đồng nghĩa với việc các bài đăng của Vu Chu sẽ hiện lên dòng thời gian của Tô Xướng, tạo ra một sự kết nối và mức độ hiển thị khác hẳn so với trước đây.Thế là Vu Chu liền nghĩ bản thân có nên xóa bài đi hay không, nhưng hẳn là Tô Xướng đã ngủ rồi, chắc là không sao đâu nhỉ.Tiếp tục quen tay lướt xuống xem thì thấy Tô Xướng lại đăng thêm một bài Weibo: "?"

Wow, đúng là cầu gì được nấy mà... mà ngược không à.Nhìn thế này, Tô Xướng đăng ảnh, nàng đăng dấu phẩy, Tô Xướng tiếp tục đăng dấu hỏi – mơ hồ hết sức, cứ như thể nàng với chị đang ngầm nói chuyện với nhau vậy.Nếu nàng theo dõi nhiều người hơn một chút, trang chủ đã không hiện liền tù tì thế này.

Nhưng đen đủi là nàng chỉ theo dõi có vài người, lại cộng thêm đúng vào rạng sáng, ba bài Weibo san sát nhau như này, trông vi diệu thật.Vu Chu biết, thực ra số người cùng lúc theo dõi cả nàng và Tô Xướng không nhiều.

Mà kể cả có theo dõi thì họ cũng có thể đang theo dõi mấy trăm người khác nữa, nên chưa chắc trang chủ của họ chỉ hiện mỗi bài đăng của nàng và Tô Xướng.

Cùng lắm thì dù có như vậy thật, người khác chắc cũng không suy diễn nhiều như vậy đâu.Nhưng nàng vẫn cứ thấy chột dạ.Thế là nàng xóa ngay bài Weibo của bản thân, rồi làm mới lại trang, đợi đến khi không còn bài của mình xen ở giữa hai bài của Tô Xướng rồi mới nhìn lại lần nữa.Chắc là không có ai kịp chụp màn hình đâu nhỉ.Nhưng không hiểu sao, sau khi nàng xóa bài của mình đi rồi, hai bài Weibo của Tô Xướng lại trông bơ vơ, lạc lỏng đến tội nghiệp.Bên dưới Weibo của Tô Xướng quả nhiên bùng nổ, trong siêu thoại cũng liên tục có bài đăng mới, tất cả đều hỏi: Sao vậy?Tô lão sư sao thế?

Xướng Xướng sao vậy?

Tô Tô làm sao thế?Vợ ơi, nói gì đi chứ, vợ thế này tim em tan nát mất.Bảo bối của tôi, cục cưng ngoan, có phải tâm trạng đang không tốt không?Những lời đồn đoán bắt đầu lan rộng, thậm chí có bình luận hỏi liệu có phải tổ kịch khiến chị ấy ấm ức, hay gặp phải chuyện gì quá đáng không.

Một lúc sau, có người bắt đầu liệt kê những dự án mà Tô Xướng đang thu âm.

Vu Chu cảm thấy hơi áy náy, cứ như thể chính mình đã làm hỏng chuyện gì đó, dù rằng bài đăng của Tô Xướng chưa chắc đã liên quan đến nàng.Đúng lúc số bình luận tăng vùn vụt, Tô Xướng đăng lên một bình luận phía dưới bài đăng đó: "Không sao, vừa tan làm thôi, ngủ ngon."

Chị ấy đang trấn an người hâm mộ.Chiều hướng dư luận trong khu bình luận thay đổi, đại khái là nói: Hú hồn hú vía, nhưng sau này chỉ cần Tô Xướng chịu khó đăng bài nhiều hơn, thần thiếp nguyện ý tiếp nhận kiểu "thót tim" này.Cũng hơi đáng sợ thật, đây là lần đầu tiên Vu Chu được nếm trải cái gọi là sức mạnh của dư luận.Bởi vì nhận được sự quan tâm và yêu thương của quá nhiều người, nên dường như cũng không thể quá tùy hứng, dù chỉ là đăng hai dòng trạng thái Weibo có chút không rõ nghĩa.Đêm đó Vu Chu hơi mất ngủ, thái dương thì cứ giật thình thịch, nàng thì cứ trằn trọc mãi mà không sao ngủ được.Có lẽ do lượng thông tin trong ngày hôm nay quá lớn, hoàn toàn khác hẳn với những ngày mà nàng chỉ nằm nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn.Thế là sáng hôm sau, thứ mà Hướng Vãn nhìn thấy, chính là một Vu Chu với hai quầng thâm mắt to đùng.Ngược lại, Hướng Vãn thì mặt mày hồng hào rạng rỡ, cứ như thể người bị đau bụng tối qua là người khác vậy.Nhưng mặt mày rạng rỡ không có nghĩa là không lười biếng.

Hướng Vãn cứ nằm lì trên giường, Vu Chu gọi em dậy ăn sáng mà em ấy lại chẳng buồn dậy."

Em nỡ lòng nào?"

Vu Chu chỉ vào quầng thâm mắt của bản thân, sáng sớm tinh mơ nàng đã phải vất vả dậy để đặt đồ ăn ngoài đó."

Không phải em định ăn trên giường đấy chứ?"

"Được không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Hướng Vãn vùi sâu vào gối, hỏi lại."

Nằm ăn á?"

Vu Chu khoanh tay, dựa vào khung cửa, bật cười vì tức."

Chị có thể đỡ em ngồi dậy, rồi... từng thìa từng thìa đút cho em."

Mặt dày thật chứ!

Đòi người ta đút cơm mà lại còn dùng cái giọng điệu ra vẻ "trọng đãi hiền tài", nói năng thì ôn tồn hòa nhã, làm như thể em ấy chu đáo, săn sóc người khác lắm không bằng.*"mặt dày thật chứ" trong nguyên tác là "要不要脸啊" (Yào bùyào liǎn a): Nghĩa đen: Có cần mặt mũi không?

Nghĩa bóng: Thật không biết xấu hổ! / Mặt dày thật chứ! / Có biết ngượng không vậy?

-> Thường sử dụng để biểu thị sự tức giận, khó tin, hoặc khinh thường trước hành động/lời nói trơ trẽn của đối phương. *"trọng đãi hiền tài" trong nguyên tác là "礼贤下士" (lǐ xián xià shì): Đây là 1 thành ngữ bên Trung.

Thành ngữ này vốn có nghĩa gốc là bậc trên (vua chúa) biết tôn trọng người hiền tài, hạ mình giao thiệp với kẻ sĩ.

Mang ý nghĩa tích cực về sự khiêm tốn, biết người biết ta của người ở vị thế cao hơn."

Hôm qua em bị bệnh, đáng lẽ phải tĩnh dưỡng mười ngày," Hướng Vãn nói."

Hahahaha," Vu Chu tức quá bật cười, "Em lấy đâu ra được con số đó thế?"

Hướng Vãn hướng đôi mắt long lanh đẹp đẽ nhìn chị: "Ngày trước, khi em phải dùng thuốc, đại phu lúc nào cũng căn dặn phải tĩnh dưỡng.

Nhưng nửa tháng thì có hơi dài, em nghĩ không cần lâu đến thế."

Ý là vẫn rất "chăm chỉ" mới suy ra được cái hạn mười ngày này đấy.Vu Chu chìa tay ra, ý bảo Hướng Vãn nắm lấy tay nàng để ngồi dậy: "Thời đại này làm gì có quy định đó.

Chị thấy em khỏe như vâm ấy, đến Bát Bát còn chẳng có tinh thần bằng em nữa là."

Hướng Vãn vùi đầu vào gối, vẫn không chịu dậy."

Sao thế hả," Vu Chu ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ một cái như bà mẹ già, "Trước đây không phải em cũng siêng năng lắm sao?"

"Là diễn đấy, giả vờ đấy, cố gắng tỏ ra thế thôi," Hướng Vãn lí nhí nói.Bình thường khi ở phủ, Hướng Vãn vốn đã quen cảnh cơm bưng nước rót.

Mạnh mẽ quá lâu, đến mức sắp quên mất phải tỏ ra yếu đuối cho người khác xem như thế nào rồi.Khó khăn lắm mới có cơ hội nên em có chết cũng nhất quyết không chịu xuống giường.Hiểu rồi.

Thân quen rồi nên giờ giở trò ăn vạ ra đây mà.

Vu Chu hừ một tiếng, đột nhiên nhíu mày: "Chậc...

Chị đột nhiên nhớ ra một chuyện này ah, Hướng Vãn."

Hướng Vãn nghiêng đầu, hé một mắt ra khỏi gối để nhìn chị."

Em đến đây hơn một tháng rồi, kinh nguyệt của chị cũng đến rồi, còn của em thì sao?"

Hướng Vãn chớp chớp mắt, hơi ngẩn ra."

Kinh nguyệt, quỳ thủy, tín kỳ, nguyệt sự, đừng giả nai."*"quỳ thủy, tín kỳ, nguyệt sự" trong nguyên tác là "葵水,信期,月事": Đây đều là những cách nói cổ, văn hoa để chỉ kinh nguyệt.Hướng Vãn im lặng một thoáng, vậy mà lại thực sự tỏ ra do dự.Vu Chu bật cười.

Nàng vốn định giải thích rằng, sau khi xuyên không, có thể do ảnh hưởng của biến động từ trường hay gì đó, kinh nguyệt không đều là chuyện rất bình thường, ấy thế mà Hướng Vãn lại thật sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc."

Trời đất ơi," nàng nhìn Hướng Vãn từ trên xuống dưới, "Không phải em... em là đàn ông đấy chứ."

Hướng Vãn cau mày giận dữ, em tức giận rồi.Hahahahaha buồn cười quá đi mất, lần đầu tiên thấy em ấy tức giận như thế này, trông hệt như con cá nóc vậy."

Chị kiểm tra đi."

Hướng Vãn lật người, nằm thẳng, nhìn Vu Chu, rồi tốc chăn lên.Ối chà, con bé này cũng ghê gớm phết."

Kiểm tra?

Kiểm tra chỗ nào?"

Vu Chu liếc mắt đầy ẩn ý, "Trên hay dưới đây?"

"Chị..."

Hướng Vãn cảm thấy bị xúc phạm.

Vu Chu nhướn mày với em, so về khoản đùa tục với người hiện đại, triều Lý của em e là còn kém xa?"

Mau dậy đi, không thì hôm nay nhịn cơm."

Vu Chu đứng dậy, định bụng đi đắp mặt nạ.Mười phút sau, Hướng Vãn miễn cưỡng bước ra, uể oải lê người đến bàn ăn rồi ngồi xuống, tự lực cánh sinh mở nắp hộp cháo trứng bắc thảo thịt băm, uống cháo với dáng vẻ hơi tủi thân.Đúng là quá vô lý rồi, bệnh từ nửa đêm mà sáng sớm đã bắt người ta phải khỏe lại, em bắt đầu hơi không thích cái thời hiện đại này rồi đấy.Sau khi ăn được hai muỗng cháo trứng bắc thảo thịt băm, lại thấy hơi thích thích rồi.Vu Chu thấy sắc mặt em đã tươi tỉnh hơn, bèn nói: "Hôm nay hai đứa mình không có lịch trình gì cả, chị gõ tiểu thuyết một chút, còn em thì xem video Bành đạo gửi cho mà luyện tập đi, buổi chiều chị sẽ lập cho em một cái tài khoản Weibo."

"Weibo?"

"Đúng vậy, ngoài việc nhận việc trên WeChat, em cũng có thể tìm việc trên Weibo, trong các siêu thoại, từ những bài đăng tuyển người của các đoàn kịch mạng, kiểu đó thì miễn phí, nhưng yêu cầu tương đối thấp, em có thể bắt đầu từ các vai quần chúng Giáp, Ất gì đó, vai phụ các kiểu, để luyện tay nghề."

"Ồ."

"Rồi ngày mai chị đi xem thu âm ở phòng thu, em không đi theo nữa nhé?"

"Tại sao?"

Hướng Vãn nghi hoặc, "Không phải chị bảo, để em đi theo để học hỏi sao?"

"Em quá kinh thiên động địa rồi, chị sợ."

Hướng Vãn dùng thìa khuấy cháo trứng bắc thảo thịt băm, nghiêng đầu nhìn Vu Chu chăm chú: "Không phải sợ em, mà là sợ Tô cô nương, phải không."

"Chị sợ Tô Xướng cái gì?"

"Sợ chị ấy hiểu lầm, sợ chị ấy không vui."

"Em nghĩ nhiều rồi."

Hàng mi của Hướng Vãn cụp xuống, có lẽ vì buổi sáng bị Vu Chu chọc tức một phen, em cũng thấy hơi buồn bực.Em nói: "Chị lúc nào cũng nói, Tô cô nướng là thiên chi kiêu tử, mọi thứ đều phải nhường chị ấy trước.

Lúc nào cũng phải lo lắng cho tâm trạng của chị ấy, thấu hiểu nỗi khổ của chị ấy."

"Nhưng mà."

Nghĩ đến việc bản thân bị bệnh mà cũng chẳng được làm nũng một chút, lòng Hướng Vãn thấy hơi chua xót, giọng cũng nhỏ đi."

Trước kia, em cũng là viên ngọc quý trên tay mà."*"viên ngọc quý trên tay" trong nguyên tác là "掌上之珠" (zhǎngshàng zhī zhū): Đây là một thành ngữ rất phổ biến bên Trung Quốc, dùng để chỉ những người (thường là con gái) được yêu thương, chiều chuộng, nâng niu hết mực.

Nó nhấn mạnh việc người đó rất được yếu quý, được trân trọng như một viên ngọc/ bảo bối quý giá.
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 24


---Sự tủi thân của Hướng Vãn không hề rõ ràng, thậm chí có thể nói là rất bình tĩnh, nhưng Vu Chu lại thấy hơi không nỡ.Những chỉ một phút sau, nàng liền tỉnh táo lại, Hướng Vãn xuyên không đâu phải do nàng hại đâu, nàng cũng đối xử với Hướng Vãn đủ tốt rồi, không thu phí ăn ở, lại còn phải bù lỗ liên tục.Đúng rồi, Tô Xướng là thiên chi kiêu nữ, Hướng Vãn là viên ngọc quý trên tay, còn Vu Chu cả đời này chỉ là cái ngôi sao làm nền trong cảnh 'chúng tinh phủng nguyệt', là cái hộp đựng ngọc thôi chứ gì?*"ngôi sao trong cảnh 'chúng tinh phủng nguyệt'" trong nguyên tác là "众星捧月的那个星" (zhòng xīng pěng yuè de nàge xīng): nghĩa là vạn sao vây quanh mặt trăng.

Mặt trăng mới là trung tâm, được tung hô, còn các ngôi sao chỉ là vệ tinh, làm nền xung quanh.Hừ, chẳng lẽ nàng lại không phải là bảo bối của bố mẹ chắc."

Nhưng bây giờ em đã xuyên không đến đây rồi," tay nàng đặt lên bàn ăn, "Đây không phải lỗi của chị, mà chính là duyên số của em."

"May mà có chị cưu mang em, chị cũng chẳng mong em đền ơn đáp nghĩa hay khắc cốt ghi tâm gì, nhưng em không thể được một tấc lại muốn tiến một bước như vậy được."*"được một tấc lại muốn tiến một bước" trong nguyên tác là "得寸进尺" (décùn jìnchǐ): Đây là một thành ngữ bên Trung Quốc.

Có thể hiểu như câu "được voi đòi Hai Bà Trưng" của Việt Nam.Nếu giả bộ đáng thương mà có tác dụng thì nàng có thể ngày nào cũng ôm đùi Thượng Đế mà khóc rồi.*"抱着上帝的大腿"(bàozhe shàngdì de dàtuǐ): Ôm đùi Thượng Đế.

"Ôm đùi" (抱大腿 - bào dàtuǐ) là một thành ngữ mạng/tiếng lóng hiện đại, chỉ việc bám víu, dựa dẫm, nịnh bợ người có quyền thế, có sức ảnh hưởng để hưởng lợi.

Vu Chu nhìn thấy trong ánh mắt Hướng Vãn như hiện rõ bốn chữ "Lời nói có lý".

Hướng Vãn hít sâu một hơi, rồi cúi đầu húp cháo.Ở dưới mái hiên nhà người khác, phải biết cúi đầu, xem ra là đã nghĩ thông suốt rồi.Trong lúc đợi Hướng Vãn ăn, nàng lại theo thói quen lướt Weibo.

Hai bài đăng kia của Tô Xướng không bị xóa, vẫn nằm ở hai vị trí đầu trên trang chủ của nàng.

Nàng nhớ đến cái diễn đàn mà F từng nhắc đến nên quyết định vào xem có động tĩnh gì mới không.Có, nhưng không phải về hai bài Weibo lúc đêm khuya của Tô Xướng, mà là về chính Vu Chu.Tiêu đề bài đăng là: "Điện Thờ" phen này là chắc kèo rồi nhỉ?

Tô Xướng x Bành Hướng Chi.Bấm vào xem, thì ra là Bành Hướng Chi đã theo dõi Weibo của nàng.Ủa?

Từ lúc nào thế, sao lần này không ai thông báo gì hết vậy?Nàng mở danh sách người theo dõi ra, lướt qua khoảng hai mươi cái tài khoản mới theo dõi, mới thấy tên Bành Hướng Chi, xem ra đã nhấn theo dõi được một lúc rồi, tối hôm qua chăng?Lại mở tin nhắn riêng ra xác nhận lần nữa, thật sự không có ai báo tin...Sao thế nhỉ, lần này mọi người thấy có người nổi tiếng theo dõi nàng cũng không còn lạ nữa à?

Không lẽ nào, nàng sắp nổi tiếng rồi sao...Ahahahahahaha, Vu Chu tự làm mình bật cười.Nàng nhấn theo dõi lại Bành Hướng Chi, rồi tiếp tục xem bài đăng.

Cư dân mạng phân tích rất giỏi, nói rằng Tô Xướng theo dõi có thể là quan hệ cá nhân, nhưng Bành Hướng Chi cũng theo dõi, vậy thì chắc chắn là hợp tác rồi.Còn thông tin về chuyện bán bản quyền dạo gần đây, thì trong các tác phẩm của Vu Chu, duy nhất chỉ có "Điện Thờ" là đã bán được, tuy rằng trước đó chỉ đạt 700 lượt lưu trữ, nhưng những tác phẩm khác còn flop hơn.Ai nha, ngại quá ngại quá, Vu Chu thấy hơi ngượng ngùng.Tiếp theo, sự chú ý không còn tập trung vào Vu Chu nữa.

Cư dân mạng bắt đầu đoán xem lần hợp tác này giữa Tô Xướng và Bành Hướng Chi, ai công ai thụ.

Vu Chu nhớ lại lời Bành Hướng Chi nói về fan couple (CP) của cô ấy và Tô Xướng, cứ cảm thấy sau những cái ID này, có những kẻ theo trường phái "đè đầu bắt cưới" đang cười gian tà mà thừa nước đục thả câu.*"cười gian tà" trong nguyên tác là "姨母笑" (yímǔ xiào): Từ lóng mạng, nghĩa đen là "nụ cười của dì".

Chỉ nụ cười đầy ẩn ý, thích thú, có phần tự mãn và ngầm hiểu khi chứng kiến hoặc tưởng tượng ra những tương tác lãng mạn, hoặc dễ thương của cặp đôi mình yêu thích (thường dùng trong giới shipper).

"đè đầu bắt cưới" trong nguyên tác là "按头党" (àntóu dǎng): Từ lóng mạng, nghĩa đen là "phái ấn đầu/đè đầu".

Chỉ những fan cuồng nhiệt ghép đôi, ship một cặp nào đó, bất chấp thực tế, cố gắng "ép" họ thành đôi, giống như hành động ấn đầu hai người vào nhau để hôn.

Nàng chắc chắn luôn, bởi vì họ chỉ quan tâm công thụ, không một ai để ý xem rốt cuộc nhân vật được thiết lập như thế nào.Mãi đến khi cuộc thảo luận gần kết thúc, mới có người nhớ ra: "Thiết lập nhân vật trong truyện này là gì thế?

Ai biết thì nói nghe thử nào?"

"Không biết, chưa đọc."

Thế sao không đọc thử đi, hay lắm đấy, Vu Chu bĩu môi.Lướt xuống để làm mới trang lần nữa thì thấy có người đã trở thành phát ngôn viên hộ nàng trên diễn đàn: "Tô Xướng và Bành Hướng Chi đều chịu tham gia, chắc tiểu thuyết này cũng hay lắm nhỉ."

Nhưng chỉ có một câu đó thôi, sau đó lại chuyển sang thảo luận cái gì mà thực ra nhiều IP nhỏ có cốt truyện rất hay, đoàn kịch không nên chỉ tập trung vào các IP lớn, IP lớn rồi cũng có ngày mua hết, quan trọng là việc khai thác IP...Bàn luận cũng sâu sắc thật đấy, sâu đến mức Vu Chu cũng không hiểu nổi nữa rồi.Nhưng bây giờ nhận được sự kỳ vọng của cư dân mạng, nàng lại có thêm chút động lực, thế là lập tức đi đăng ký tài khoản Weibo cho Hướng Vãn.Hai việc này chẳng có liên quan gì với nhau, chỉ là nàng muốn làm vậy thôi."

Vãn Vãn, Weibo của em đặt tên là 'Hướng Vãn' thì tốt hơn, hay là 'Hướng Vãn Vãn' thì tốt hơn?" nàng hỏi."

Có gì khác biệt?"

"Cái này còn tùy thuộc vào hình tượng mà em xây dựng khi bước chân vào giới CV.

Nếu là kiểu lạnh lùng chuyên nghiệp ấy, thì đặt là Hướng Vãn.

Nếu tên Hướng Vãn bị đăng ký mất rồi, thì đặt là 'Hướng Vãn_' hoặc '_Hướng Vãn'.

Còn nếu là kiểu đáng yêu gần gũi, thì gọi là Hướng Vãn Vãn, nghe thôi đã muốn cưng nựng em rồi."*"nghe thôi đã muốn cưng nựng em rồi" trong nguyên tác là "一听就想rua你": Trong đó, "Rua" là 1 từ lóng trên mạng Trung Quốc, chỉ hành động cưng nựng, xoa nắn, thể hiện sự yêu thích đối với người hoặc vật dễ thương.Hướng Vãn nhìn chị bằng ánh mắt như thể đang nhìn người mắc bệnh tâm thần."

Cái này là cả một môn học đấy, ảnh đại diện các thứ đều phải đi đôi với nhau.

Em xem cái kia kìa..."

Nàng định nói, Tô Xướng và cái ảnh đại diện màu xanh lam thuần khiết kia rất hợp nhau, nhưng nghĩ lại, thôi vậy, nàng không nên nói ra."

Sau đó hình tượng trên mạng của em cũng phải nhất quán.

Em không thể đặt tên là 'Hướng Vãn Vãn', rồi mười ngày nửa tháng mới đăng bài một lần.

Biến mất quá lâu người ta cũng chẳng muốn 'cưng nựng' em đâu.

Cũng không thể đặt tên kiểu lạnh lùng, chuyên nghiệp là 'Hướng Vãn', rồi ngày nào cũng than ngắn thở dài ở trên mạng.

Hiểu không?"

"Cứ gọi là Hướng Vãn."

Hướng Vãn nói."

Ồ, em còn có ước muốn trở nên lạnh lùng, cao lãnh cơ đấy."

Vu Chu cười tủm tỉm nhập nickname, "Vậy sau này nếu em còn giở trò ăn vạ với chị nữa, chị sẽ ghi âm lại, rồi tung lên mạng, thế là hình tượng của em sẽ sụp đổ luôn."

Nàng hả hê với âm mưu của mình.Nhưng Hướng Vãn nói: "Sụp đổ, nghĩa là gì?"

"'Mắt thấy người dựng lầu son, mắt thấy người yến tiệc mời khách, thấy người—lầu sụp đổ tan hoang'," Vu Chu vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa ngân nga một đoạn trong vở《Đào Hoa Phiến, "Nghĩa là, nếu những gì người khác tưởng tượng về em và con người thật của em không giống nhau, người ta sẽ không thích em nữa."*'Mắt thấy người dựng lầu son, mắt thấy người yến tiệc mời khách, thấy người—lầu cao sụp đổ tan hoang': Đây là một câu rất nổi tiếng trích từ vở kịch truyền kỳ 《桃花扇》(Đào Hoa Phiến) của tác giả Khổng Thượng Nhậm (孔尚任) đời nhà Thanh.

Câu này xuất hiện trong hồi thứ 40, phần 《哀江南》(Ai Giang Nam), do nhân vật Tô Côn Sinh (苏昆生) hát."sụp đổ hình tượng" xảy ra khi hình ảnh mà công chúng, người hâm mộ xây dựng trong đầu về một người nổi tiếng (cái "lầu cao" mà họ "thấy người ta xây") bị phơi bày là khác xa với con người thật của người đó.

Khi sự thật không như tưởng tượng, cái "lầu cao sụp đổ", và hệ quả là công chúng có thể quay lưng, không còn yêu thích người đó nữa.Hướng Vãn trầm ngâm giây lát, rồi lắc đầu: "Không cần phải tưởng tượng, bản thân em trước nay luôn là đối đãi chân thành.

Nếu người khác có biết được con người thật của em, họ sẽ càng thích em hơn."

"Uhm, có tự tin là chuyện tốt."

Vu Chu nói với vẻ thản nhiên."

Chị đăng ký thêm cho em một cái tài khoản Douyin nữa, chúng ta sẽ phát triển đồng đều trên mọi nền tảng.

Trên Douyin ấy, em thỉnh thoảng lồng tiếng cho mấy cái video hợp tác đang thịnh hành ấy, tức là có một số CV sẽ đăng tác phẩm lồng tiếng của họ lên, rồi chừa trống đoạn thoại của vai đối diện để người khác cùng lồng tiếng.

Em cứ tham gia mấy cái đó nhiều vào, xem trình độ mình còn kém ở đâu, lại còn có thể..." còn có thể, nhỡ đâu, ké fame được một chút.Nàng ngại không dám nói thẳng ra, gãi gãi mũi, rồi lại tiếp tục: "Còn trên Weibo thì trước mắt cứ đăng ít bài thôi."

Vu Chu nghiêm túc nghiền ngẫm, ánh mắt dừng trên gương mặt Hướng Vãn.Xinh đẹp thế này cơ mà, không "lợi dụng" nhan sắc thì thật là đáng tiếc.Thế là nàng nói: "Chị sẽ vạch ra các bước để cho em có một màn chào sân thật ấn tượng.

Em ra đứng ở ngoài ban công đi, chị chụp cho em một tấm, rồi đăng lên trước đặng chào hỏi mọi người một tiếng."

Vì chưa chụp ảnh bao giờ nên Hướng Vãn có chút gượng gạo, nhưng em vẫn răm rắp làm theo chỉ dẫn của Vu Chu: đổi sang một chiếc áo thun trắng giản dị, cột tóc đuôi ngựa, lại còn rửa mặt rất kỹ càng.

Vu Chu lại giúp em dặm nhẹ lớp phấn nước và thoa chút son bóng; da của Hướng Vãn vốn đã rất đẹp, lên hình chỉ cần trông hồng hào hơn một chút thôi.Hướng Vãn với lớp trang điểm nhẹ nhàng đứng bên cửa sổ sát đất, bên ngoài thấp thoáng ánh nắng mùa hè trong trẻo.

Em chăm chú nhìn Vu Chu, ánh mắt trong veo, nhưng có chút bối rối."

Em đừng nhìn chị chứ, nhìn vào đây này."

Vu Chu có hơi không tự nhiên, chỉ vào cái ống kính đen ngòm.Em bèn chuyển ánh mắt tập trung vào cái chấm đen nhỏ đó, nhưng nhìn qua màn hình, lại càng giống như đang đăm đăm nhìn người cầm máy ảnh hơn.Vu Chu nhìn Hướng Vãn trong màn hình, đột nhiên trong lòng nàng dấy lên một cảm giác thật kỳ lạ.

Người con gái đến từ một thiên niên kỷ xa xăm đã được nàng thu vào trong ống kính, cùng với những vệt nắng và bóng râm tươi mới của ngày hè rực rỡ, một vẻ sống động khiến người ta không khỏi xót xa.Nàng đột nhiên nghĩ, nếu nàng và Hướng Vãn không gặp nhau, liệu giờ này Hướng Vãn có đang nằm trong một ngôi mộ nào đó không?

Có lẽ đã được khai quật, y phục rách nát của em được trưng bày trong một viện bảo tàng nào đó.

Hoặc cũng có thể, em vẫn luôn bị chôn vùi sâu dưới lòng đất, để rồi khi Vu Chu ngồi tàu cao tốc, con tàu lao vun vút trên chính hài cốt của Hướng Vãn, còn nàng thì nhìn ngắm phong cảnh tươi đẹp của nhân gian qua ô cửa sổ.Haizzzzz, dân viết lách mà, trí tưởng tượng đúng là phong phú, tình cảm lại còn dạt dào.Nàng bỗng thấy hụt hẫng, không muốn chụp nữa, bấm "tách tách" thêm vài kiểu rồi thu điện thoại lại, cúi đầu chọn ảnh.Mấy tấm hình sau, nụ cười của Hướng Vãn có hơi gượng gạo.

Nhìn qua thì rất hoàn hảo nhưng lại thiếu đi vẻ tự nhiên, sống động.

Sau một hồi lựa chọn, vẫn là tấm đầu tiên, khoảnh khắc em hơi đưa tay lên, mỉm cười nhìn ống kính, trong mắt lại ánh lên chút ngạc nhiên, mới là tấm đẹp nhất.Ừm, vậy chọn tấm này.Nàng không thèm thêm bộ lọc nào, cứ thế đăng lên Weibo.

Nghĩ tới nghĩ lui không ra được dòng trạng thái nào hay ho nào nên dứt khoát không viết gì cả.

Bài đăng Weibo đầu tiên của Hướng Vãn, chính là bức ảnh của em ấy, như một tiếng nói nhỏ bé gửi đến thế giới này, tuyên bố dấu vết tồn tại của bản thân.Vu Chu đăng nhập vào tài khoản của mình, nhấn theo dõi Hướng Vãn, rồi lập tức chia sẻ lại bài đăng: "Vãn Vãn đến rồi đây! [Thắng sữa bò].jpg"Có fan bình luận hỏi Hướng Vãn là ai, đồng thời khen em ấy rất xinh đẹp, khen một cách cực kỳ khoa trương.

Kiểu như——Trời ơi, chị gái xinh đẹp nhường này liệu em có đủ tư cách để ngắm không đây?Vu Chu bật cười thành tiếng, trả lời: "Là một người bạn của tôi, khá hứng thú với lồng tiếng, đang học hỏi thôi.

Em ấy vẫn chưa quen dùng Weibo lắm, mọi người ủng hộ nhiều nha~"Nàng lại vào khu bình luận trả lời lần lượt từng người một, nói chuyện phiếm một lát, rồi bấm vào xem bình luận bài đăng của Hướng Vãn, không ngờ đã có mấy chục bình luận, sắp vượt ngưỡng một trăm rồi.Ồ, đây là sức mạnh của một blogger vạn fan như nàng khi lăng xê người mới, hay là do nhan sắc của Hướng Vãn tự lực cánh sinh vậy?Chẳng phải cái nào cả.

Nàng dựa theo manh mối trong khu bình luận, nhìn kỹ lại một chút.Là Bành Hướng Chi đã nhấn thích bài đăng.
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 25


---Bành Hướng Chi và Hướng Vãn theo dõi lẫn nhau, Vu Chu bỗng nhiên có một linh cảm mơ hồ, cảm thấy Hướng Vãn có lẽ sắp "cất cánh" rồi.*"cất cánh" trong nguyên tác là "起飞" (qǐfēi): Đây là một từ lóng mạng, dùng để chỉ việc một người hoặc một sự nghiệp sắp trở nên nổi tiếng nhanh chóng, phát triển vượt bậc, gặt hái thành công lớn.Nhưng linh cảm của nàng thường không chính xác, bởi vì vào mỗi đêm khó ngủ, nàng đều cảm thấy ngày hôm sau bản thân sẽ nổi tiếng.Tuy nhiên, người đầu tiên Hướng Vãn theo dõi trên Weibo là nàng, người thứ hai là Bành Hướng Chi, Vu Chu cảm thấy điều này rất "có giá trị", dĩ nhiên, "giá trị" này chủ yếu đến từ Bành Hướng Chi.Dù sao thì đó cũng là một khởi đầu tốt đẹp.Một khởi đầu còn tốt đẹp hơn nữa là Hướng Vãn đã nhận được hai đơn hàng nhỏ trên WeChat.

Tuy tổng cộng chỉ có năm câu thoại nhưng một trong hai vị khách hàng đã khen giọng của em ấy rất hay, rất đặc biệt.Vu Chu dạy Hướng Vãn cách đập tay ăn mừng.Hướng Vãn nhìn nàng, mỉm cười nói: "Em lại nhìn thấy rồi."

"Thấy gì?"

"Cảm giác vinh dự lây," Hướng Vãn nói, trong đôi mắt cười của em ánh lên vẻ kiêu hãnh, "Lần này, là nhờ có em."

Ừm... nói thế nào nhỉ, thực ra thành tích của Hướng Vãn và Tô Xướng khách quan mà nói đương nhiên là cách nhau một khoảng rất xa.

Nhưng vì Hướng Vãn vui vẻ khi được Vu Chu khích lệ, Vu Chu cũng không nỡ làm em mất hứng, thế là gật đầu: "Đúng đúng đúng, em giỏi quá đi mất."

Hướng Vãn lại không vui nữa, lại nhìn nàng đầy ẩn ý, rồi thu lại nụ cười."

Sao thế?"

"Cái này là giả.

Nếu chị thật lòng tự hào về em thì điều đó phải hiện ra trong mắt chị kìa."

Dù là tự hào về bản thân hay tự hào cho người khác.

Những lúc Vu Chu thực sự đắc ý, chị chẳng bao giờ nói ra cả.Ranh ma hết biết, Vu Chu không thèm nói chuyện với em nữa, quay về phòng gõ chữ.Một ngày khởi đầu rất tốt đẹp nhưng cứ thế trôi qua, kết thúc một cách bình thường, nhạt nhẽo.Ngày hôm sau, nàng lại đến nghe thu âm ở phòng thu.Vu Chu đang ở sảnh lớn thì nhìn thấy Tô Xướng.

Tô Xướng vừa từ quán cà phê phía bên phải sảnh bước ra, tay cầm một ly cà phê đi tới.Hôm nay, chị mặc một bộ vest với quần ống rộng màu đen, áo khoác ngoài để mở, bên trong là áo cổ thấp, có chút nữ tính nhưng lại đi một đôi giày bệt kiểu dáng thể thao, phối với mái tóc nhuộm highlight màu xám khói, trông lại có phần soái khí, rất cá tính.Nhưng Vu Chu không nghĩ về điều đó, nàng đang nghĩ là ba lần gặp mặt này, Tô Xướng đều thay đổi ba phong cách ăn mặc khác nhau, cứ luân phiên tinh tế - đơn giản - tinh tế như vậy, liệu có ý gì khác không?Trước đây chị ấy cũng rất biết cách ăn mặc nhưng phong cách không thay đổi xoành xoạch như thế này.Chẳng để Vu Chu kịp thắc mắc, Tô Xướng đã dẫn nàng theo, sau đó quét nhận diện khuôn mặt của mình để qua cổng rồi đi trước, không quay đầu lại mà hỏi: "Người ta chưa đăng ký nhận diện khuôn mặt cho em à?"

"Hả?"

"Nếu em định thường xuyên đến nghe thu âm thì bảo Hướng Chi đăng ký cho em, hoặc là đưa cho em một cái thẻ dành cho khách."

Tô Xướng bấm thang máy."

Không cần đâu, không cần phiền phức thế đâu."

Vu Chu nói, "Em có lẽ cũng sẽ không đến mấy lần."

Tô Xướng nghiêng mặt nhìn em."

Ý em là chẳng phải mấy ngày nữa chúng ta thu xong rồi sao?"

"Còn phần hai nữa."

Tô Xướng nói.Không hiểu sao, một sự thật khách quan hết sức bình thường nhưng Vu Chu lại nghe ra được ý vị "ngày sau còn dài".Sau khi bước vào thang máy, hai người cũng không nói gì.

Gần đến nơi, Tô Xướng liếc nhìn em một cái, hỏi: "Ngủ không ngon à?"

"Cũng ổn mà..."

Ờm, chị ấy đang hỏi ngày nào nhỉ?

Hôm qua thì ổn, hôm kia thì nàng gần như không ngủ, bộ rõ đến thế sao.Xem ra sau khi qua tuổi hai lăm rồi thì tình trạng da dẻ thật sự bắt đầu xuống dốc.

Vu Chu có chút buồn bực.Tô Xướng bật cười rất khẽ nhưng trong mắt lại không có ý cười, chỉ nhìn vào con số trên thang máy: "Vậy sao?"

"Gì cơ?"

"Không có gì, đến nơi rồi."

Chị nói.Buổi thu âm ngày thứ hai diễn ra rất thuận lợi, gần như toàn bộ là những đoạn đối thoại giữa hai diễn viên chính.

Sau một ngày làm quen hôm trước, bây giờ hai người họ đã rất ăn ý, Bành Hướng Chi chỉ đạo cũng khá thoải mái, khoanh tay tỏ vẻ hài lòng.Cảm giác CP đã ra rồi.

Các diễn viên đều rất chuyên nghiệp, về mặt kỹ thuật cô không lo lắng chút nào, chỉ sợ không ra được cảm giác CP thôi.

Theo tiến độ hiện tại, xem ra không thành vấn đề.Nhưng Vu Chu lại đề nghị cảnh vừa rồi phải bỏ hết làm lại từ đầu."

Tại sao?"

Bành Hướng Chi rất ngạc nhiên, chemistry của hai người bọn họ rất tốt mà.Tô Xướng và Chu Linh cũng dừng lại, nhìn ra phía bên ngoài phòng thu qua tấm kính.Vu Chu liếc nhìn các lão sư trong phòng thu âm, có chút do dự.Bành Hướng Chi đưa tay tắt micrô: "Cô nói đi."

"Ừm, truyện này thực ra là kiểu 'làm' trước yêu sau ấy.

Trong kỳ này, hai người họ cùng nhau đi tìm một cái điện thờ nhưng Kiều Kiều có một năng lực đặc biệt, đó là có thể cảm ứng được những tham niệm bên trong điện thờ đó.

Những tham niệm này chính là những ước nguyện mà người ta đã cầu xin trước điện thờ.

Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều cảm ứng được điều này, hơn nữa trong điện thờ lại đúng lúc là tượng Hoan Hỷ Phật.

Hoan Hỷ Phật thì 'lấy dục chế ngự dục', mà những người đến đây tu hành cũng phần nhiều là để giải tỏa dục vọng.

Vì vậy, Kiều Kiều đã không kìm được lòng mình."*"Hoan Hỷ Phật" trong nguyên tác là "欢喜佛" (Huānxǐ Fó) là một hình tượng trong Phật giáo Mật tông, thường được thể hiện dưới dạng nam nữ giao hợp, tượng trưng cho sự hợp nhất của trí tuệ và phương tiện, sự đoạn trừ phiền não để đạt giác ngộ.*"Hoan Hỷ Phật lấy dục để chế ngự dục."

Đây là một quan niệm trong Mật tông, cho rằng có thể chuyển hóa dục vọng thành năng lượng tu tập.Em nghiêm túc giải thích, tay cầm kịch bản kể lại tác phẩm của mình.Tô Xướng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể qua lớp kính nhìn đường nét trên khuôn mặt nghiêng của em và sự kiên định từ từ hiện ra giữa những lần môi em mấp máy.Bành Hướng Chi lắng nghe rất chăm chú, nhíu mày, xem kịch bản."

Cho nên, lúc này đoạn đối thoại giữa Kiều Kiều và Thẩm Bạch nên mang theo một chút khêu gợi mà ngay cả bản thân cô ấy cũng không nhận ra.

Nhưng điều này lại khác với sự ngọt ngào đơn thuần bởi vì cô ấy vẫn chưa thích Thẩm Bạch."

Vu Chu nói."

Vừa rồi hai vị lão sư lồng tiếng hơi quá ngọt ngào nhưng tôi cảm thấy còn thiếu một chút sự 'câu dẫn', với lại cũng không cần phải quá ngọt như thế."

Thật ra nàng hơi căng thẳng, cũng không biết Bành Hướng Chi sẽ nghĩ thế nào.

Dù sao thì đây cũng là tác phẩm phái sinh, việc có sự chỉnh sửa cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Hơn nữa, hiện nay rất nhiều thính giả thực sự rất thích thể loại 'bánh ngọt nhỏ' này, ngay cả Vu Chu cũng thích.

Khi gặp phải những tình tiết mà nhân vật vừa mới bắt đầu đã rung động cũng sẽ không cảm thấy quá đột ngột, ngược lại có khi còn khiến người ta hét lên "ngọt chết tôi rồi".*"tác phẩm phái sinh" trong nguyên tác là "二次创作" (èrcì chuàngzuò) chỉ việc sáng tạo dựa trên một tác phẩm gốc đã có (ví dụ: chuyển thể truyện thành kịch truyền thanh, phim, fanfic, fanart).*"bánh ngọt nhỏ" trong nguyên tác là "小甜饼" (xiǎo tián bǐng): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ những câu chuyện có tình tiết ngọt ngào, nhẹ nhàng, dễ thương, không có nhiều drama hay bị ngược tâm, mang lại cảm giác vui vẻ, thư giãn cho người đọc/nghe."

Chỉ là..."

Chỉ là ý kiến của tôi thôi, không chuyên nghiệp lắm đâu, Bành đạo cứ xem xét là được, Vu Chu định nói.Không ngờ Bành Hướng Chi lại nói: "Ừm, làm lại đi."

Vu Chu nhìn cô ấy, mím chặt môi.

Nàng đột nhiên có chút cảm động, có thể là vì một đạo diễn từng làm nhiều IP lớn đang nghiêm túc lắng nghe một tác giả vô danh như nàng nói chuyện, cũng có thể là vì trong khoảnh khắc Bành Hướng Chi suy nghĩ rồi chớp mắt ngừng lại, nàng đã nhìn thấy một chút cái tinh thần nghệ nhân mà bình thường nàng rất khó nhận ra.*"tinh thần nghệ nhân" trong nguyên tác là "工匠精神" (gōngjiàng jīngshén): Cụm từ này đề cao sự tận tâm, tỉ mỉ, chuyên nghiệp, theo đuổi sự hoàn hảo trong công việc, không ngại khó khăn và có trách nhiệm cao với sản phẩm mình tạo ra.

Nó đối lập với sự làm việc qua loa, hời hợt.Là một xã xúc, nàng đối với công việc lúc nào cũng theo kiểu có thể đối phó cho xong, còn viết truyện thì vì chẳng có mấy ai đọc nên đôi khi nàng cũng chỉ viết cho có, dông dài thêm thắt cho đủ hồi đủ chương.*"xã xúc" trong nguyên tác là "社畜" (shèchù): Từ lóng hiện đại, bắt nguồn từ Nhật Bản (社畜 - shachiku), chỉ những nhân viên văn phòng làm việc quần quật như súc vật cho công ty, thường bị bóc lột sức lao động, thiếu tự do và đam mê trong công việc.Nhưng Bành Hướng Chi nghe nàng nói xong, cho rằng ý tưởng của nàng có giá trị, rất đáng để tham khảo, Vu Chu cảm thấy bản thân mình hình như cũng được khích lệ một chút.Nàng ngẩng đầu, thấy Tô Xướng đang đăm chiêu nhìn mình.Bành Hướng Chi bật micrô lên, nói lại một cách đơn giản, rồi thoải mái bảo: "Yêu cầu tôi đã đưa ra rồi, có làm được hay không là tùy vào các vị đấy nhé."

Cô ấy nhướn mày đầy khiêu khích."

Khó quá đi~" Chu Linh vừa cười vừa vò đầu bứt tai, "Vừa phải quyến rũ lại vừa phải xa lạ, lại còn không được ngọt chút nào nhưng cũng phải diễn sao cho ra được sự căng thẳng, trời ơi, chị giết em luôn đi còn hơn~"Tô Xướng mỉm cười, liếm môi.Người đầu têu là Vu Chu có chút ngại ngùng, lủi sang một bên xem họ thu âm.Giữa chừng nàng lại đi vệ sinh một lát, lúc quay lại thì không khí trong phòng thu có vẻ không ổn lắm.Hai diễn viên chính đứng trước thiết bị thu âm, Tô Xướng nhìn kịch bản, không nói gì.Thấy nàng đẩy cửa bước vào, Tô Xướng liếc nhìn một cái, rồi lại tiếp tục xem kịch bản."

Có thể bắt đầu được chưa~" Bành Hướng Chi nghiêng đầu làm nũng.Tô Xướng hắng giọng nhưng lại hướng về phía micrô, thở dài một hơi.Vu Chu thầm thấy có gì đó không ổn, bèn cầm kịch bản lên xem.

Trời đất ơi, nàng cũng phải đỏ mặt, hóa ra cảnh này chính là... cái đoạn 'làm' trong cụm 'làm trước yêu sau' mà nàng vừa nãy nhắc đến.Nàng cố làm ra vẻ bình tĩnh cắn nhẹ vào má trong, quyết định thử xem có thể dùng ánh mắt tập trung đốt thủng kịch bản được không.Bành Hướng Chi thấy Tô Xướng đứng yên không nhúc nhích, bèn nhìn thẳng vào mắt Tô Xướng, dùng khẩu hình hỏi: "Làm gì đấy?"

Tô Xướng giơ tay phải lên, đặt lên micrô, rồi đưa ngón trỏ ra, lại vẽ một nửa vòng tròn đầy ẩn ý trong không trung."

Mẹ kiếp!"

Bành Hướng Chi hiểu ra, lập tức xù lông, "Tô Xướng!

Cậu muốn chết à!"

Vu Chu bị dọa cho hết hồn, nghe Bành Hướng Chi mắng: "Cậu ngày càng ra vẻ ngôi sao rồi đấy nhé!

Cảnh thân mật mà còn đòi dọn hiện trường!

Chuyện này mà đồn ra ngoài thì cậu đừng hòng lăn lộn trong cái giới này nữa!"*"dọn hiện trường" trong nguyên tác là "清场" (qīngchǎng): Cụm từ có nghĩa là dọn dẹp hiện trường, ở đây cụ thể là yêu cầu những người không liên quan rời khỏi trường quay để tạo không gian riêng tư cho diễn viên thực hiện cảnh nhạy cảm.

Đây là một yêu cầu thường thấy của các diễn viên lớn khi đóng cảnh nóng.Tô Xướng nhướng mày vẻ không quan tâm.Bành Hướng Chi cố nén cơn giận trong lòng, hít thở sâu mấy lần cho bình tĩnh lại nhưng rồi cũng đành bó tay, thế là đổi giọng điệu thương lượng với Vu Chu: "Cái đó, hay là..."

"A, không sao không sao, tôi cũng đang định đi vệ sinh thêm lần nữa."

Vu Chu nói.
 
[Bhtt][Edit] Giúp Ta Vỗ Vỗ - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 26


---Bành Hướng Chi hận không thể lột da Tô Xướng ra.Họ là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp.

Do quy định về kiểm duyệt nên cảnh thân mật thường sẽ không quá "nóng bỏng", chỉ có vài tiếng thở hoặc sẽ thu âm thanh hôn lên mu bàn tay hay hổ khẩu mà thôi.*"Hổ khẩu" trong nguyên tác là "虎口" (hǔkǒu): Chỉ vùng da nối giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Các diễn viên lồng tiếng thường hôn hoặc tạo âm thanh ở vị trí này để tạo ra hiệu ứng âm thanh giống tiếng hôn thật khi thu âm.Xét về mặt chuyên môn thì loại "cảnh" này đối với họ cũng chẳng khác gì những cảnh khác, thu vài lần là xong.Cho nên, dĩ nhiên họ không có cái gọi là "dọn hiện trường".Nhưng Tô Xướng hôm nay tự nhiên lại chảnh.Đúng hơn là Tô Xướng từ khi tham gia dự án kịch này đã có chút không bình thường rồi.Nhưng cô lười, chẳng muốn quan tâm, làm sự nghiệp, cô chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp thôi.Vu Chu quả thực đã giả vờ đi vào nhà vệ sinh thêm một lần nữa, rồi lại đi lượn lờ ngoài hành lang thêm một lúc.

Đến khi bị anh Phong liếc tới liếc lui ba lần thì nàng mới quyết định ra đứng ở cửa đợi một chút.Khổ nỗi nàng cũng đâu có kinh nghiệm gì.

Cảnh kiểu này phải thu bao lâu, rồi lúc nào mới nên vào chứ?

Nghĩ mà thấy rầu.Đang đút tay trong túi quần đi thơ thẩn thì nàng nghe thấy chuông thang máy kêu một tiếng, không ngờ lại xuất hiện một người hết sức kỳ quặc.Vu Chu chớp chớp mắt, cảm thấy bản thân có lẽ bị ảo giác rồi.Không ngờ người bước ra lại là Hướng Vãn.

Em diện chiếc áo phông trắng hôm qua chụp ảnh, sơ vin gọn gàng vào chiếc quần short bò cạp cao, bộ trang phục ấy tôn lên vòng eo con kiến và đôi chân dài miên man, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.Hướng Vãn hai tay cầm điện thoại, khoảnh khắc nhìn thấy Vu Chu, ánh mắt em sáng rỡ, muốn bước nhanh hơn một chút nhưng tiểu thư khuê các rốt cuộc có chút kiêu kỳ nên vẫn thong thả bước tới.Thấy Hướng Vãn vẫn còn làm dáng kiêu kỳ ở đó, Vu Chu sốt ruột, chạy lại gần: "Sao em lại tới đây?"

Vu cô nương có đói không?"

Hướng Vãn hỏi.Hiểu rồi, cô nàng lại đói meo rồi."

Không phải chị đã để lại đồ ăn cho em rồi sao?

Còn hướng dẫn em cách dùng lò vi sóng nữa, em bỏ vào 'ting' ba phút là được mà."

"Em 'ting' rồi."

Hướng Vãn nói."

Rồi sao nữa?"

"Rồi... nóng."

Em cụp mắt xuống.Trời ơi, chuyện đeo găng tay cách nhiệt hoặc lót giấy ăn để lấy đĩa ra mà cũng cần phải hướng dẫn nữa sao?

Vu Chu ngớ cả người."

Vậy em làm sao đến được đây?"

"Chị dùng ứng dụng gọi xe, em thấy rồi."

Hướng Vãn lấy điện thoại ra, định làm mẫu cho chị xem.Vu Chu bật cười: "Khoản này thì em lại không thầy tự thông à?"*"không thầy tự thông" trong nguyên tác là "无师自通" (wú shī zìtōng): Đây là một thành ngữ bên Trung Quốc, có nghĩa là không thầy tự thông, không cần ai dạy mà tự mình biết, tự mình học được, tự mình lĩnh ngộ.Hướng Vãn mỉm cười dịu dàng."

Khoan đã," Vu Chu nhớ ra, "Em trả tiền kiểu gì thế?

Chị đổi điện thoại rồi, cái kia chắc chắn là không còn liên kết với ví WeChat của chị nữa mà."

"Không cần tiền."

Hướng Vãn nói.?"

Khi nãy đến trước tòa nhà, em ngồi ở trên chiếc xe đó, lúc đang lúng túng chưa biết làm thế nào thì được vị sư phụ lái xe bảo em cứ xuống xe trước rồi trả ngân lượng sau cũng được."

"Ồ, hiểu rồi.

Vậy em trả lời như thế nào?"

"Em nói, vậy lát nữa tôi sẽ sai nha hoàn mang ngân lượng đến phủ."

Vu Chu tưởng tượng ra cảnh đó, tóc gáy dựng đứng hết lên: "Vậy... vậy ông ấy nói sao?"

"Vị sư phụ đó bảo em xuống xe."

"Phụt."

Vu Chu bụm miệng, sợ mình cười quá to.Hướng Vãn thấy chị cười, sống mũi cũng hơi chuyển động, mỉm cười hiền hòa.Nụ cười đó lại khiến Vu Chu hơi ngượng ngùng.

Nàng cầm lấy điện thoại từ trên tay Hướng Vãn, vừa mở ứng dụng vừa nói: "Chúng ta có thể thanh toán trực tuyến, tức là đi xe trước, trả tiền sau, chứ không phải là không cần tiền đâu—— Tám mươi tệ?!!!"

Thái độ của chị ấy đột nhiên quay ngoắt 180 độ, mắt trợn trừng như muốn rớt ra ngoài: 'Sao em lại đi gọi xe hạng sang hả?!!!'"Hử?"

Hướng Vãn nghiêng đầu, không hiểu.Vu Chu hiểu ra rồi, Hướng Vãn làm sao hiểu mấy cái dấu tích dấu chéo lằng nhằng trên màn hình kia được nên chỉ bấm vào nút gọi xe thôi.

Dựa theo đề xuất của hệ thống, chắc chắn nó sẽ ưu tiên điều phối loại xe đắt nhất cho em ấy.Nàng khóc không ra nước mắt, trả lại điện thoại cho Hướng Vãn: "Chị cũng không muốn trả tiền nữa."

Hướng Vãn thấy chị rất đau lòng nhưng cũng không hiểu vì sao chị lại đau lòng nên chỉ có thể nhìn với vẻ thông cảm.Vu Chu uể oải xua xua tay như thể bị lột mất một lớp da, nàng cũng không muốn dây dưa nhiều nữa.

Nàng xem giờ thấy cũng gần đến lúc bèn dẫn Hướng Vãn đến phòng A8.Đầu tiên là gõ cửa một cách lịch sự, Bành Hướng Chi hé một khe cửa nhỏ: "Thu xong rồi, đang định nhắn tin cho cô đây."

"Ừm," Vu Chu nói khẽ, "Vãn Vãn đến rồi, vào được không?"

"A, được được được chứ~" Giọng điệu của Tư Cầm Cao Oa.*"斯琴高娃" (Sīqíngāowá): Tư Cầm Cao Oa, đây là tên một nữ diễn viên gạo cội, nổi tiếng người Trung Quốc, có chất giọng đặc trưng và thường đóng những vai diễn mạnh mẽ, quyết đoán hoặc có chút hài hước, khí chất.Vu Chu bật cười, khom người dẫn Hướng Vãn lẻn vào.

Nàng không hiểu sao mình lại phải khom lưng, cứ như thể trên sân khấu đang diễn tuồng vậy.Người nhiều trò chính là nàng.Tô Xướng và Chu Linh thấy Hướng Vãn đến, cũng gật đầu chào hỏi từ trong phòng thu rồi lại tiếp tục thu âm không ngừng nghỉ.Mấy cảnh tiếp theo lần lượt có thêm vài diễn viên phụ đến thu âm rải rác từng đoạn, mãi đến cảnh thứ ba của kỳ bốn thì Bành Hướng Chi lật kịch bản "chậc" một tiếng.Vu Chu ngó sang, nhìn thấy Bành Hướng Chi hỏi Điểm Điểm: "Nhân vật Tiền tẩu này, chị nhớ là đã bảo Triệu Tường thu âm chung mà, đúng không?"

"Đúng ạ."

Điểm Điểm nhớ lại."

Chết rồi, vừa nãy Triệu Tường thu xong mấy đoạn trước, chị bảo cô ấy về rồi."

"À, cái này..."

"Khoan đã, để chị tìm xem còn ai trong phòng thu không."

Bành Hướng Chi vừa lướt WeChat vừa bắt đầu gửi tin nhắn thoại.Nhưng liên tiếp mấy người, hoặc là không trả lời hoặc là không có thời gian.

Chậc, gấp quá rồi.

Bành Hướng Chi đang nghĩ thôi thì để lần sau hẹn người thu âm, không ngờ bên cạnh Vu Chu lại huých nhẹ vào eo Hướng Vãn một cái.Cơ hội kìa!Hướng Vãn khẽ "Ái da" một tiếng, nhìn Vu Chu."

Mau lên, tự tiến cử đi."

Vu Chu dùng khẩu hình nói với em, "Mao Toại tự tiến, hiểu không?

Mao Toại."*"Mao Toại tự tiến" trong nguyên tác là "毛遂自荐" (Máosuìzìjiàn): Đây là một thành ngữ nổi tiếng trong tiếng Trung, chỉ việc dũng cảm tự ứng cử mình vào một vị trí hoặc công việc nào đó, dựa theo điển tích về Mao Toại thời Chiến Quốc.Hướng Vãn hiểu rồi, bước lên một bước hỏi Bành Hướng Chi: "Bành đạo, em có thể thử được không ạ?"

"Em?"

"Vâng, em xin tự tiến cử."

"Uhm..."

"Em ấy không được ạ?"

Vu Chu cũng xáp lại gần, nghĩ bụng nếu không được thì phải mau kéo Hướng Vãn về."

Tôi hướng dẫn thì em ấy chắc chắn được."

Bành Hướng Chi rất tự tin, "Nhưng có lẽ vừa rồi cô không nghe rõ, người cần thu âm bổ sung là nhân vật Tiền tẩu."

Tiền tẩu... sắp sinh, sản phụ?

Vu Chu ngớ người."

Ừ hử."

Bành Hướng Chi liếc mắt ra hiệu bảo Hướng Vãn suy nghĩ kỹ."

Em làm được."

Hướng Vãn nói.

Một tháng nay em đã xem không ít phim truyền hình rồi.Thế là Bành Hướng Chi bảo Tô Xướng và Chu Linh ra ngoài, đổi Hướng Vãn vào, để em ấy thử giọng một đoạn trước."

Em đeo tai nghe vào, hít thở sâu trước đã, à, không cần vội."

Bành Hướng Chi từ từ dẫn dắt, "Nhắm mắt lại, tưởng tượng em đang sinh con, chuẩn bị xong thì bảo chị.

Chị nói trước cho em biết nhịp điệu nhé, đầu tiên là lấy hơi vào, rồi đến cơn đau từng cơn, tức là em phải thể hiện cái sự đau đớn với co thắt trong từng cơn đau ấy, cuối cùng mới phát ra âm thanh một chút, xen kẽ vài tiếng rên rỉ, kiểu như không thở ra hơi luôn ấy.

Đến lúc bắt đầu rặn, có một kỹ thuật đặc biệt, đó là... táo bón."

"Tìm cái cảm giác bản thân cố gắng rặn hết sức khi bị táo bón ấy, dù sao thì cũng đều là muốn cho 'nó' ra ngoài mà."

Bành Hướng Chi nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.Vu Chu trợn mắt há mồm.Tiểu thư khuê các mà phải nói đến chuyện táo bón trước mặt bao nhiêu người, dù sao cũng hơi khó xử, nhìn xem má Hướng Vãn chuyển sang hồng rồi nhưng em vẫn cố trịnh trọng gật đầu kìa.Vu Chu đột nhiên cảm thấy hơi thảm, cứ như sắp bị đưa ra pháp trường vậy.Sau khi Hướng Vãn chuẩn bị xong, em hướng về phía tấm kính làm dấu hình chữ 'O', suy nghĩ một lúc rồi lại duỗi thẳng ba ngón tay ra.Trời ơi, dễ thương quá đi mất, Vu Chu nhìn em mà thấy vui.Hướng Vãn cũng nhìn lại chị một cái, rồi đeo tai nghe vào, nhắm mắt lại.Tiếng thở dồn dập, tiếng rên rỉ, sự co thắt có nhịp điệu, cuối cùng là tiếng hét thất thanh.Gân xanh nổi lên giần giật, nghe mà Vu Chu cũng thấy đau theo.

Lại còn có chút xót xa nữa.Đợi em thu xong toàn bộ, Bành Hướng Chi mới hô dừng.

Vu Chu hơi căng thẳng lại nghe thấy Tô Xướng khẽ nói: "Vỡ mic rồi."*"Vỡ mic" trong nguyên tác là "炸麦" (zhá mài): Âm thanh bị rè, vỡ hoặc quá lớn gây méo tiếng khi thu vào micro.

Đây là một thuật ngữ trong thu âm, chỉ hiện tượng âm thanh đầu vào quá lớn so với khả năng chịu tải của micro hoặc cài đặt độ nhạy, dẫn đến tín hiệu bị cắt ngọn (clipping) và biến dạng.Cô khẽ chau mày, chỉ vào biểu đồ sóng âm trên màn hình, bảo Điểm Điểm kéo đến đoạn sau.Bành Hướng Chi gật đầu: "Ừm, cảm xúc khá tốt, tiếc là bị vỡ rồi."

Tô Xướng cúi người xuống gần micro, nhìn Hướng Vãn nói nhỏ: "Thử đừng hét lên, nén lực lại.

Thường thì trong lúc sinh thật, bà đỡ hoặc bác sĩ sẽ bảo em đừng la hét, dùng hết sức để rặn."

Chị ấy chỉ ra vấn đề của Hướng Vãn một cách chính xác: đừng học theo phim ảnh, hãy quan sát cuộc sống nhiều hơn.Vu Chu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Xướng, đột nhiên nàng cảm thấy dù đã ở bên nhau lâu như vậy thì cô nàng thực ra cũng không hiểu Tô Xướng như bản thân vẫn tưởng.Chị không hề khó chịu với Hướng Vãn như nàng nghĩ, ngược lại còn đưa ra ý kiến rất chuyên nghiệp.Trước đó, Vu Chu vì có chút e dè mà không cho Hướng Vãn đến, giờ xem ra hành động đó có phần hơi nhỏ nhen.Tô Xướng nói xong, đứng thẳng người dậy, Bành Hướng Chi nói: "Hiểu rồi nhé, chúng ta làm lại lần nữa nào, Vãn Vãn."
 
Back
Top Bottom