- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 431,522
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #151
[Bhtt][Edit] Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi - Bạch Nương Tử
Chương 512 - 514
Chương 512 - 514
Chương 512:Nổ, dù có chút kinh hãi, nhưng cũng là một sự may mắn.Sớm muộn gì cũng phải bung bét ra, bung bét sớm thì tốt sớm.Tưởng Duy Nhĩ tự biết năng lực có hạn, đang tính toán làm sao để tìm người thân nhiều năm không liên lạc, ví dụ như: ông nội của cô, Tưởng Thiếu Huy.Muốn tìm Tưởng Thiếu Huy, không thể vừa gọi điện thoại đã há miệng là nói ngay.
Mặc dù đã lâu không liên lạc với ông cụ, nhưng Tưởng Duy Nhĩ hiểu rõ tính cách của ông ấy: lý trí, ổn trọng, tâm tư kín đáo, và ở một khía cạnh nào đó còn rất nguyên tắc, khuôn phép.
Nếu không, cô cũng không đến nỗi không thân thiết với ông cụ.
Vì vậy, thực sự muốn tìm Tưởng Thiếu Huy thì phải bàn bạc kỹ hơn."
Tôi gọi điện thoại cho Louis trước đã."
Đôi mắt to của Tưởng Duy Nhĩ đảo vòng, cô đi vào toilet gọi điện thoại nói rõ tình hình với Louis.
Louis im lặng một lúc lâu rồi nói: "Vậy tạm thời hủy bỏ hệ thống phòng thủ cấp cao của công ty dành cho Thanh Hòa."
Đối với ý định muốn cùng về nước của Tưởng Duy Nhĩ, Louis từ chối thẳng thừng, "Cô đừng về vội, ban tổ chức bầu cử nhiệm kỳ mới sắp được thành lập rồi, đợi khi tổ chức xong cô hãy về, vừa hay để triển khai bầu cử nhiệm kỳ mới."
Quả nhiên không đồng ý, Tưởng Duy Nhĩ đã đoán được, kiên trì nói: "Tôi không phải đã nói sao?
Tôi với Thẩm Thanh Hòa cùng tiến cùng lùi!"
Lời nói của Tưởng Duy Nhĩ kịch liệt, Louis bất đắc dĩ: "Tưởng tổng à, bây giờ công ty cũng không phạt Thẩm Thanh Hòa, cô cùng tiến cùng lùi cái gì chứ, đây là cơ quan chính phủ Trung Quốc tham gia, đâu phải công ty tham gia, cô tranh cao thấp với công ty làm gì?"
"Ai tranh cao thấp với ông?!
Tưởng Duy Nhĩ gọi điện thoại trong toilet, bên ngoài nghe tiếng ồn ào, "Sao ông lại không hiểu, bây giờ không phải là vấn đề ai tham gia!"
"Vậy là vấn đề của ai, sao cô cứ nhất định phải về cùng Thẩm Thanh Hòa?"
"Thẩm Thanh Hòa chỉ có một mình, tôi không thể để cô ấy một mình!
Ông có biết không?"
Tiếng Tưởng Duy Nhĩ gõ cửa "bạch bạch bạch" khiến Kelly không ngừng thở dài, "Cô ấy đó, quan tâm cậu đến chết mất."
"Cái vị dấm này, ăn có ngon không?"
Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn cánh cửa, nhắc nhở: "Cậu đừng quên Duy Nhĩ là phụ nữ có chồng."
"Kiểu ác mộng này, cả đời cũng không quên được."
Kelly cũng nhìn cánh cửa, thở dài thườn thượt, "Cậu không biết đâu, năm Lão Tưởng kết hôn, tôi hầu như mỗi ngày nằm mơ đều là cảnh ngày cô ấy kết hôn, lần nào cũng sợ mà tỉnh giấc."
"Quả nhiên là học tỷ."
Thẩm Thanh Hòa ngước mắt cười cười, "Giỏi hơn tôi."
Chỉ có một năm thôi mà.
Đã từng biết bao đêm nằm mơ đều là cảnh Lục Chi Dao kết hôn, lần nào cũng khóc lóc mà tỉnh dậy.
Có lẽ thời gian trôi qua đã lâu, có lẽ thời gian thật sự có thể hòa tan tất cả, hoặc là chỉ hòa tan trái tim cô, những chuyện cô vẫn luôn ghi nhớ, trong vô hình đã quên đi."
Cô ấy vui vẻ là được rồi."
Kelly mỉm cười rạng rỡ, "Cậu không thấy cô tiểu sư muội của cậu và Lão Tưởng rất giống không?"
"Thẩm Duyệt sao?"
"Đúng vậy, tôi nhớ khi cậu về nước học, tôi đến thăm cậu, cái vẻ xù lông của Thẩm Duyệt, rất giống Lão Tưởng."
"Có điểm tương đồng, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau."
Thẩm Thanh Hòa cúi đầu gấp quần áo bỏ vào vali, "Cậu đó, sau này đừng cố ý chọc ghẹo cô ấy nữa, càng như vậy, cô ấy càng không thích cậu."
"Ai cần cô ấy thích tôi?"
Kelly khịt mũi coi thường, khinh bỉ nói: "Cô ấy là phụ nữ có chồng, muốn thích tôi, nằm mơ đi."
"...
Không thích cậu thì cậu trêu ghẹo, thích cậu thì cậu ghét bỏ?"
Thẩm Thanh Hòa bất đắc dĩ, "Ngày nào đó thật sự làm cô ấy động lòng, tôi xem cậu làm thế nào."
"Bỏ đi," Kelly thở dài, "Cô ấy loại người cứng đầu cứng cổ này, trừ khi tự mình thích, người khác muốn theo đuổi cô ấy, có mệt chết cũng không đuổi kịp."
Kelly nhìn cửa toilet, thất vọng nói: "Tôi từ đại học đã cưa cẩm đến bây giờ cũng không lung lay được là đã hết hy vọng sớm rồi, bây giờ chỉ là đùa giỡn thôi, rất thú vị."
Thẩm Thanh Hòa thu dọn xong, Tưởng Duy Nhĩ cũng nói chuyện điện thoại xong bước ra, vẻ mặt khổ sở nói: "Lão già Louis này, không đồng ý cho tôi về nước!"
Vẻ phẫn hận bộc lộ rõ ràng.Thật ra, Tưởng Duy Nhĩ không nói, Thẩm Thanh Hòa cũng đoán được gần đúng.
Louis mà đồng ý, Tưởng Duy Nhĩ sẽ không la to gọi nhỏ."
Không cần cậu về đâu, chuyện này cậu đừng xen vào."
Thẩm Thanh Hòa tỏ vẻ không cảm kích, khiến Tưởng Duy Nhĩ tức đến nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nói: "Lười quản cậu!
Bây giờ cậu có bảo tôi về, tôi còn không thèm về nữa đâu!"
"A K, đợi tôi đi rồi, bên Tưởng tổng, cậu chăm lo nhé, đừng để cô ấy làm bậy."
Thẩm Thanh Hòa không hề bận tâm đến vẻ hung dữ của Tưởng Duy Nhĩ."
Yên tâm đi, tôi sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt."
Kelly mỉm cười rạng rỡ."
Cậu nói cái gì?!"
Tưởng Duy Nhĩ tức giận gầm lên, "Bây giờ tôi không có tâm trạng chơi đùa với cậu, còn dám xằng bậy với tôi, tôi KO cậu đấy!"
"Sợ ghê."
Kelly nghiêm túc nói.Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Thẩm Thanh Hòa ngắt lời, "Vé máy bay mấy giờ?"
"18 giờ."
"Vậy tôi cũng nên đi rồi."
"Tôi đi với cậu."
Kelly đứng dậy."
Tôi đưa cậu."
Tưởng Duy Nhĩ đi theo phía sau..Dọc đường đi, không thể thiếu những lời đấu khẩu của Tưởng Duy Nhĩ và Kelly.
Thẩm Thanh Hòa nhận điện thoại của Louis, Louis cũng không nói quá nhiều, chỉ nói với Thẩm Thanh Hòa, "Tôi tin cô, tự chăm sóc tốt bản thân, hy vọng cô có thể trở về."
Thẩm Thanh Hòa nói lời cảm ơn xong cúp điện thoại, phần lớn thời gian đều nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư.Ba người ăn bữa cơm đắt đỏ ở sân bay.
Khi chuẩn bị làm thủ tục an ninh, Thẩm Thanh Hòa mới biết Kelly đã mua hai vé."
Cậu không cần như vậy đâu, A K."
Thẩm Thanh Hòa thật sự không ngờ tới."
Tôi về không phải vì cậu đâu."
Kelly thong thả nói: "Đến nước ngoài vốn dĩ là để làm việc cho số báo xuân của tạp chí 《Thời Đại》, bây giờ xong việc rồi, đương nhiên tôi phải về chứ."
Lúc chia tay, Thẩm Thanh Hòa lại lần nữa dặn dò Tưởng Duy Nhĩ, "Đừng dính vào chuyện xấu, bảo vệ những gì cậu đang có, tránh để những kẻ bụng dạ khó lường nắm lấy cơ hội thay cờ đổi chủ."
Lời nói của Thẩm Thanh Hòa rõ ràng là muốn đẩy cô ra, Tưởng Duy Nhĩ càng thêm lo lắng bất an, điều này rõ ràng là có gì đó ẩn giấu mà Thẩm Thanh Hòa chưa từng nói cho cô biết."
Mình có thể không nhúng tay, vậy cậu nói cho mình biết, cậu có thể tự mình giải quyết được không?"
Tưởng Duy Nhĩ giờ đang ở thế khó xử, nghĩ đến hỏi thì sợ Thẩm Thanh Hòa đã chuẩn bị sẵn phương án vạn toàn, chỉ chờ mưa gió nổi lên; nhưng không hỏi thì lo lắng một mình Thẩm Thanh Hòa về nước không thể làm gì được, nhỡ đâu thật sự bị xác minh có liên quan đến xã hội đen, muốn cứu người lại càng khó hơn."
Không có chuyện gì đâu."
Thẩm Thanh Hòa bình thản đáp lại một câu, Tưởng Duy Nhĩ đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Cậu tốt nhất là thật sự không có chuyện gì, mình không muốn Tết nhất phải đem cơm tù cho cậu, chúc Tết cậu trong tù mà lại không có bao lì xì lớn để lấy."
Kelly ở bên cạnh "phụt" một tiếng cười, Tưởng Duy Nhĩ liếc xéo cô ấy, đe dọa Thẩm Thanh Hòa "hừ" một tiếng nói: "Có chuyện tốt như vậy, tôi liền dẫn tiểu xù lông nhà cô đi cùng."
Sắc mặt Thẩm Thanh Hòa trầm xuống, không lên tiếng."
Cậu đó, cũng đừng lấy Thẩm Giáng Niên ra mà dọa cô ấy, đến cô ấy còn không muốn dính vào, cô ấy hận không thể cách ly Thẩm Giáng Niên ra."
Kelly rõ ràng đang nói lời an ủi, nhưng nghe vào tai Tưởng Duy Nhĩ lại thấy buồn bực.Thẩm Thanh Hòa lườm Kelly một cái, dỗi nói: "Cậu đang yên đang lành lại chọc cô ấy."
Thẩm Thanh Hòa kéo tay Tưởng Duy Nhĩ nắm chặt, "Duy Nhĩ, cậu và Thẩm Giáng Niên, đều là những người không thể thiếu trong cuộc đời tôi."
Tưởng Duy Nhĩ giãn mặt mày cười, bên cạnh Kelly bắt bẻ, cố ý nói với giọng điệu âm dương quái khí, "Chao ôi, hóa ra không có chuyện của tôi, tôi không có ý kiến gì về các cậu đâu."
"......"
Thẩm Thanh Hòa thở dài một tiếng, "Các cậu đúng là oan gia của tôi mà."
Kelly bật cười, "Được rồi, được rồi, nên vào rồi.
Lão Tưởng, sau này không có tôi bên cạnh, đừng có nhớ tôi đấy, khi nào gặp lại, nhớ cho tôi một cái ôm nha."
"Ôm em gái cậu ấy!"
"Em gái tôi không phải là cậu sao?"
"Hai người cứ từ từ tán tỉnh, tôi đi trước đây."
Lời Thẩm Thanh Hòa vừa dứt, Tưởng Duy Nhĩ lập tức im bặt.
Cô mới không thèm tán tỉnh với cái đồ đỏm dáng đó!"
Uống ít rượu thôi đó."
Kelly đấm nhẹ vào vai Tưởng Duy Nhĩ, "Niềm vui cuộc đời tôi đều trông chờ vào cậu đó!"
Tưởng Duy Nhĩ ghét bỏ vỗ vỗ vai, khóe môi giật giật nhưng chưa nói ra lời nào.
Thẩm Thanh Hòa đã qua kiểm tra an ninh và đi ngày càng xa.
Kelly phối hợp kiểm tra an ninh, khi quay người nhìn thấy Tưởng Duy Nhĩ đang muốn nói lại thôi, liền nhoẻn miệng cười rồi cũng quay người bước vào trong."
Này!"
Tưởng Duy Nhĩ nhanh chóng bước tới, gọi một tiếng.
Kelly quay người lại: "Tôi không gọi là 'này' đâu nha."
"Cậu về đó, chăm sóc Thẩm Thanh Hòa đi, tôi chưa về vội, lỡ có chuyện gì, cậu nói cho tôi một tiếng."
Trên mặt Tưởng Duy Nhĩ ửng hồng nhàn nhạt, dường như vì lời thỉnh cầu của mình mà ngượng ngùng."
Cậu đi lại đây."
Kelly bước tới một bước, ngoắc ngoắc ngón tay.
Tưởng Duy Nhĩ liếc ngang, "Làm gì?"
Vừa thấy cái biểu cảm đỏm dáng đó là biết không có chuyện tốt lành gì rồi."
Có chuyện muốn nói với cậu."
Kelly trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Tưởng Duy Nhĩ cân nhắc vài giây, tin là thật liền bước tới, "Chuyện gì?"
"Lại gần chút nữa."
"Đến lúc nào rồi, có thể đừng giỡn nữa không?"
"Tôi thật sự có chuyện muốn nói."
"Cứ nói ở đó đi."
Tưởng Duy Nhĩ có một cảm giác nguy hiểm khó tả.
Kelly thì thầm bằng khẩu ngữ, nhưng tiếc là khoảng cách quá xa nên Tưởng Duy Nhĩ không nghe thấy một chữ nào, "Cậu có thể nói to hơn chút không?"
"Không tiện nói to."
Kelly bất đắc dĩ nhún vai, "Thôi, xem ra cô cũng không muốn biết."
Kelly quay người định đi, Tưởng Duy Nhĩ vài bước tiến lên, "Này!"
"Tôi nói rồi, tôi không gọi là 'này'!"
Sắc mặt Kelly lạnh tanh."
Cậu muốn nói gì?"
Tưởng Duy Nhĩ đương nhiên muốn biết."
Không phải không nghe sao?"
Kelly cố ý làm khó dễ."
Cậu vẫn phiền phức như vậy!"
Dù sao Tưởng Duy Nhĩ cũng thấy cô ấy gai mắt.Kelly bất đắc dĩ quay lại, lần nữa hỏi: "Rốt cuộc có muốn nghe không?
Muốn nghe thì lại đây, không nghe thì đi đây."
Tưởng Duy Nhĩ không tình nguyện đến gần.
Kelly yêu cầu cô lại gần thêm chút nữa.
Tưởng Duy Nhĩ nhíu mày đưa tai sang, Kelly cúi người hít một hơi thật sâu, thì thầm: "Nước hoa của cậu vẫn chưa đổi."
Tưởng Duy Nhĩ ý thức được Kelly lại đang trêu đùa mình, muốn tránh nhưng đã chậm một bước.
Kelly đột nhiên giơ tay ôm cổ Tưởng Duy Nhĩ, nhanh chóng hôn một cái vào tai cô, rồi chợt buông tay ra, vừa lùi lại vừa cười, "Vẫn dễ lừa như vậy haha!"
Tưởng Duy Nhĩ tức giận đến nỗi suýt chút nữa đã vượt qua vạch cấm để lao vào đánh Kelly, "Đồ đỏm dáng!
Đợi đó tôi về nước cho biết tay!"
Tưởng Duy Nhĩ nóng nảy, dạo gần đây cái đồ đỏm dáng đó được cô cho chút sắc mặt tốt liền đắc ý quên mình.
Nếu không phải vì chuyện của Thẩm Thanh Hòa, cô mới lười để ý tới cái đồ đỏm dáng đó!Kelly cười rất vui vẻ, cô hiếm khi có thể gần gũi với Tưởng Duy Nhĩ trong cuộc sống như vậy.
Hôm nay khi đến, mùi rượu trên người Tưởng Duy Nhĩ quá nồng chỉ có thể ngửi thấy một mùi hương cực nhạt, khiến cô không thể xác nhận Tưởng Duy Nhĩ dùng loại nước hoa nào.
Vừa rồi đến gần thì đã xác nhận, Tưởng Duy Nhĩ vẫn luôn dùng loại nước hoa mà cô đã tặng từ thời sinh viên, đó là lần đầu tiên cô mua quà tặng người khác, chính là mua một chai nước hoa xa xỉ.
Lúc đó cô đã nghĩ, hy vọng trên người Tưởng Duy Nhĩ có mùi hương mà cô yêu thích.Không ngờ, nhiều năm như vậy trôi qua, Tưởng Duy Nhĩ vẫn đang dùng loại nước hoa này, Kelly mỉm cười, vô cùng vui sướng.Tưởng Duy Nhĩ vẫn không yên tâm, gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Thanh Hòa: [Tôi tin cậu, tin cậu sẽ không làm mình thất vọng.
Lỡ đâu, đời người luôn có lỡ đâu, lỡ đâu một mình không xử lý được đừng cố gắng quá sức.
Không suy xét mình và cái đồ đỏm dáng kia, cậu cũng phải suy xét tiểu xù lông, vậy nên đừng ngại ngùng với mình.
Tình nghĩa giữa chúng ta là tình nghĩa sống còn, mình có thể làm gì đều sẽ làm, bởi vì mình tin, khi mình có chuyện cậu cũng sẽ giúp mình.
Ngàn lời vạn tiếng, cậu hy vọng mình tốt, mình đối với cậu cũng có kỳ vọng tương tự.
Thật sự có việc bất tiện, cậu cứ tìm A K, tuy mình ghét cô ấy nhưng ít ra cô ấy đáng tin cậy.
Cứ nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng một mình gánh vác."
Đời người có được người bạn tốt như vậy, ba đời có phúc.Thẩm Thanh Hòa: [Nợ cậu một lời cảm ơn, lần sau sẽ nói trực tiếp cho cậu nghe.
Tự chăm sóc tốt bản thân nhé, Duy Nhĩ.]Tưởng Duy Nhĩ xoa xoa đôi mắt cay xè, thở dài thật dài.
WeChat của Kelly nhảy vào, viết: [Tiểu tỷ tỷ lương thiện quyết định giúp cậu việc này, vui không?"]Tưởng Duy Nhĩ hằm hè trả lời Kelly: [Đồ bánh bao đỏm dáng!!!【tức giận】]Kelly: [You are sosososo cute. :-D]Tưởng Duy Nhĩ: 【[mỉm cười】【tạm biệt】 Không có việc gì đừng tìm tôi.]Trong lúc Tưởng Duy Nhĩ và Kelly đang đấu khẩu qua WeChat, Thẩm Thanh Hòa đã gửi một tin nhắn đi: [Tôi bị Sở Cảnh Sát Thành Phố triệu tập để phối hợp điều tra vụ liên quan xã hội đen, đang trên đường về, sáng mai sẽ đến sân bay quốc tế Bắc Kinh.]====---====Chương 513:Máy bay sắp cất cánh, Kelly lưu luyến tắt điện thoại, thở dài một hơi.Thẩm Thanh Hòa kéo tấm che nắng xuống, chắc chắn hỏi: "Vẫn chưa tán tỉnh đủ sao?"
"Đáng yêu như vậy, tán tỉnh chưa đủ là chuyện bình thường."
Kelly bật cười, niềm vui hiện rõ trên mặt, thầm mừng rỡ nói: "Vừa mới đây, cô ấy lại bị tôi lừa, bị tôi hôn một cái vào tai."
Mềm mại, vẫn như lúc ban đầu."......"
Thẩm Thanh Hòa cũng không nói gì, đều là những người phụ nữ sắp bước vào tuổi tứ tuần rồi mà ấu trĩ lên thì cũng vô địch.
Hôn tai nơi công cộng, thật sự không phải bạn bè có thể làm được, nhưng Kelly không thừa nhận, Thẩm Thanh Hòa cũng không muốn nói nhiều, dù sao cũng đều là người trưởng thành."
Sáng nay, khi tôi hôn lưng cô ấy, đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, nhưng vì cả người nồng nặc mùi rượu, vừa rồi lại gần mới ngửi rõ, nước hoa cô ấy dùng thật sự không đổi.
Biết đâu cô nàng này trong lòng cũng có vài phần tình ý với tôi thì sao."
Kelly đầy khao khát, nhưng lại bị Thẩm Thanh Hòa một câu nói toạc, "Cô ấy không mang theo đồ của mình, dùng là nước hoa của tôi."
"......"
Kelly nhìn Thẩm Thanh Hòa với vẻ mặt không còn gì luyến tiếc."
Tôi biết loại cậu nói đó, mùi hương tương tự, nhưng độ dai không bằng loại của tôi."
Thẩm Thanh Hòa nghiêm túc giải thích."......
Bảo bối, cậu không cute chút nào."
Kelly đầy oán hờn, lẽ ra sự ngọt ngào này đáng để cô ấy trên độ cao 12.000 mét liên tục hồi tưởng, giờ thì ngọt mà lại xen lẫn vị chua."
Không phải không thích sao?"
Thẩm Thanh Hòa hỏi lại."
Không những không cute, còn hung hăng làm tổn thương trái tim tôi."
Kelly đấm Thẩm Thanh Hòa một cái.Thẩm Thanh Hòa bất đắc dĩ, "Cậu trêu cô ấy làm gì, cậu còn không biết cô ấy sao, cô ấy không quen dùng mỹ phẩm của người khác, đặc biệt là loại nước hoa dính vào người."
Kelly nhếch môi khinh thường kiểu Pháp nhìn Thẩm Thanh Hòa, "Quả nhiên trong ba chúng ta, cậu là kẻ tồi nhất."
Vội vàng sẽ bị rối, cô ấy lại quên mất chuyện Tưởng Duy Nhĩ không thích dùng mỹ phẩm của người khác."
Cảm ơn lời khen."
"Thấy cậu trạng thái cũng không tệ lắm."
Kelly dựa vào lưng ghế, thở phào nhẹ nhõm: "Lão Tưởng còn căng thẳng hơn cậu, nếu không tôi đâu có cơ hội 'ăn đậu hũ' cô ấy."
Tưởng Duy Nhĩ cũng giống như cô ấy vừa rồi, đều là vì quan tâm mà bị rối loạn.Dọc đường đi, không ai nói chuyện.
Thẩm Thanh Hòa phần lớn thời gian đều im lặng, Kelly tùy tiện lật xem tạp chí giết thời gian."
Ôi, Quốc Tế Hoa Dương."
Kelly đột nhiên kinh ngạc nói.Thẩm Thanh Hòa không hề hứng thú, đến ánh mắt cũng lười biếng.
Kelly tự nói: "Hình tượng của Trần Cẩm Tô duy trì rất tốt, điểm này đáng để chúng ta học tập.
Cô xem người ta vậy mà không có một chút tin tức tiêu cực nào, bất kể tôi thấy bà ta trên loại phương tiện truyền thông nào, đều là một lãnh đạo đầy năng lượng tích cực."
Khóe miệng Thẩm Thanh Hòa nhếch lên một nụ cười, mang theo vẻ châm chọc, nhẹ giọng nói: "Giả tạo thì ai mà không biết."
Thẩm Thanh Hòa trước sau vẫn cho rằng, một người có thể xuất sắc nhưng sẽ không hoàn hảo không tì vết.Có người sẵn lòng sống giả tạo cả đời, để bản thân chân thật cả đời không thấy ánh mặt trời, chỉ vì cái gọi là sự hoàn hảo trong mắt người khác.Cô cũng từng từ bỏ bản thân, chỉ muốn sống một đời mơ mơ màng màng.Tuy nhiên, sự theo đuổi và khao khát điều tốt đẹp của con người, dường như là một bản năng.Trong những lần sa ngã liên tiếp, cô bất ngờ phát hiện một chút tươi đẹp nhỏ bé đi theo cô, cô khó tin nổi, trời cao khắc nghiệt lại chủ động ưu ái cô.Người dũng cảm không sợ gục ngã cứ lần lượt xuất hiện trước mặt cô, dùng trọn vẹn nhiệt tình và tình yêu chân thành để sưởi ấm cô.Quá trình ấy đẹp đẽ khó tả, như một tia nắng ấm áp nhất của ngày xuân, xuyên qua lớp tuyết dày đặc không ngừng bám riết, chui sâu vào tận lớp băng.
Băng tuyết lạnh giá cuối cùng không chịu nổi sự ấm áp mà bắt đầu tan rã.
Trái tim bị băng tuyết đóng băng ở góc tối cảm nhận được ánh sáng ẩn hiện, nó lo lắng bồn chồn nhưng lại tràn đầy chờ mong.Vật đổi sao dời, băng tuyết tan hết, trái tim tro tàn bắt đầu tỉnh giấc.Lòng tham, cũng là bản tính của con người.Vì vậy, cô bắt đầu ảo tưởng, muốn có được tất cả.Đó là người đã cứu rỗi cô, cô sợ làm vấy bẩn linh hồn cao quý, cô bắt đầu không cam lòng, cô muốn làm lại từ đầu, cô muốn cho cô ấy tất cả, cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất.Từng bước một, dường như đã được sắp đặt sẵn, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi như vậy, mục tiêu chỉ có một, là đến bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy.Muốn có được điều tốt đẹp, quá trình nhất định là khó khăn, Thẩm Thanh Hòa biết.Bất kể kết quả thế nào, cô đều phải dùng hết sức lực để tranh đấu, nếu không cô nhất định sẽ hối hận.Đêm đã khuya, Thẩm Thanh Hòa nhắm mắt lại, trong lòng phác họa gương mặt tươi cười quen thuộc.
Có được cô ấy sẽ là một điều hạnh phúc đến nhường nào, đây là sức mạnh duy nhất chống đỡ cô không màng đau đớn bước sâu vào chốn bụi gai.Tôi muốn cho em tất cả, đổi lấy toàn bộ em.Tôi đối với em, như cá kình hướng biển, tựa chim đầu rừng, không thể tránh né, không thể lùi bước.Mọi kỳ vọng của tôi, đều đang chờ đợi ngày ấy đến, nếu ông trời thật sự chiếu cố tôi, xin hãy cho tôi nguyện vọng cuối cùng này.Đời này, không còn gì cầu xin nữa.Thẩm Giáng Niên đêm nay mất ngủ, trằn trọc không rõ nguyên do, thực sự không ngủ được, Thẩm Giáng Niên bò dậy, ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh đêm phồn hoa của New York, sự trống rỗng và cô độc to lớn bao vây cô."
Sao vậy?"
Giọng nói khàn khàn như bà lão, cảm cúm của Tân Vĩ Đồng ngày càng nặng, cổ họng đau rát, hô hấp khó khăn, đầu óc ong ong, cơ thể nặng trĩu, giấc ngủ càng xa rời cô."
Không sao."
Thẩm Giáng Niên quay người, nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn Tân Vĩ Đồng trên giường, "Không ngủ được sao?"
"Sắp chết tới nơi."
"Lại nói bậy bạ."
Thẩm Giáng Niên đứng dậy đi đến mép giường cô ấy, "Ngủ được rồi sẽ không khó chịu nữa, ngày mai em tiếp tục đưa chị đi tiêm."
Tân Vĩ Đồng nhìn ra Thẩm Giáng Niên có tâm sự, nhưng bất đắc dĩ lúc này đến hô hấp cũng là một sự ràng buộc, thực sự không có tâm trạng an ủi Thẩm Giáng Niên, chỉ khàn giọng nói: "Người quan tâm em, sẽ không muốn thấy nửa đêm, một mình ngồi trước cửa sổ không ngủ được."
Thẩm Giáng Niên mím môi, cúi đầu đáp: "Ừm, chúng ta ngủ đi."
Thẩm Giáng Niên không ngủ được, hồi tưởng lại những điểm nhỏ nhặt khi cô và Thẩm Thanh Hòa quen nhau, hốc mắt cay xè.
Cổ nhân nói: "Vạt áo dần rộng ra cuối cùng cũng không hối hận, vì người mà ta tiều tuỵ"Lời này, quả thực nói đến tận tâm can.Sương mù chân trời bị mặt trời mọc nhuộm dần, bước ra khỏi sảnh sân bay, một luồng gió lạnh ập vào mặt."
Cậu muốn đi đâu," Kelly kéo vali hành lý của Thẩm Thanh Hòa đi theo sau, "Tôi đưa cậu đi."
"Không cần đưa, tôi tự đi được."
"Đi đâu?"
Kelly kiên trì hỏi."
Đi nhà Thẩm Giáng Niên."
"Được."
Kelly cười tinh quái, "Tôi đi nhận mặt nhà trước."
Kelly lái xe, Thẩm Thanh Hòa ngồi ở ghế phụ, trước tiên gửi tin nhắn cho Lục Mạn Vân: [Giáo sư Lục, chào buổi sáng ạ.]Lục Mạn Vân lúc này đang nấu cháo, sau khi khuấy xong nồi cháo dưỡng dạ dày, bà mới lau tay cầm điện thoại.Lông mày Lục Mạn Vân nhướng lên, ồ?
Trả lời một câu: [Chào buổi sáng.]Biết Lục Mạn Vân đã dậy, Thẩm Thanh Hòa gọi điện thoại, "Giáo sư Lục."
"Ừm."
"Cháu về nước rồi, muốn đến chỗ ngài tắm rửa thay quần áo, cùng ngài ăn bữa sáng," Thẩm Thanh Hòa dường như nhớ ra điều gì đó, bổ sung một câu: "Còn có một người bạn của cháu là Kelly, có được không ạ?"
"Còn bao lâu nữa thì đến?"
Lục Mạn Vân quay người lật nắp nồi, bà chỉ nấu đủ cho hai người, cháo không đủ."
Khoảng 1 tiếng đồng hồ."
"Bạn của cháu thích ăn gì?"
"Không kén chọn ạ."
"Về đi."
Lục Mạn Vân nói là "về đi", không phải "lại đây đi", cũng không phải "đến đây đi", chữ "về" dùng thật ấm lòng."
Cảm ơn ạ."
Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng thở phào, cúp điện thoại.
Khóe mắt Kelly cong lên, liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa qua kính xe, cười nói: "Hiếm thấy, cậu lại căng thẳng."
"Mẹ của Thẩm Giáng Niên, Lục Mạn Vân, là nhân vật không thể coi thường đâu, lát nữa cậu nói chuyện chú ý dùng từ."
"Phụt ~" Kelly bật cười, "Cậu là con rể của bà ấy, tôi đâu phải, tôi không sợ."
"Cậu không sợ, vậy thì suy xét một chút cho tôi đi."
Kelly nhịn cười, "Được rồi, biết rồi."
Cái vẻ như lâm đại địch này, thật đúng là...
Ai, sức mạnh của tình yêu thật khó tả.Đến cửa nhà, Kelly vỗ trán, "Chúng ta hai tay không đến, thế này không hay lắm đâu?"
Ở trong nước nhiều năm, Kelly đã thấm nhuần cái gọi là lễ nghĩa qua lại."
Tôi có mang quà mà."
"Tâm cơ girl!"
Kelly không ngờ, Thẩm Thanh Hòa đã sớm lấy trước ở nước ngoài rồi, "Vấn đề là tôi tay không mà!"
"Cậu đâu phải con rể của bà ấy, không cần sợ."
Thẩm Thanh Hòa điệu bộ bắt chước giọng điệu vô vị của Kelly vừa rồi, chọc cho Kelly dở khóc dở cười, "Hay là tôi đi siêu thị gần đây mua ít sữa nhỉ?"
Siêu thị lớn giờ này còn chưa mở cửa, Kelly nhìn quanh tìm kiếm siêu thị."
Cậu có chắc là muốn mua không?"
"Ý gì?"
"Tôi tặng lên cả triệu, cậu tặng mấy chục đồng sữa."
"......"
Kelly oán niệm, "Ghét cậu."
Kelly theo Thẩm Thanh Hòa đi lên lầu, "Cậu mua nhiều đồ không, chia cho tôi một phần đi."
"Không được."
"Đồ keo kiệt."
"Tôi mua đều là đồ có tính chất riêng, chỉ thích hợp cho tôi tặng."
"......"
Kelly bất đắc dĩ lắc đầu, "Khó trách Lão Tưởng không đuổi kịp cậu, cô ấy đúng là đồ thiếu đầu óc."
Gõ cửa, Lục Mạn Vân mở cửa.
Kelly đánh giá một lượt, chỉ cảm thấy Lục Mạn Vân cả người toát ra khí chất tri thức nhã nhặn, không giống nhân vật lợi hại như Thẩm Thanh Hòa đã nói, "Giáo sư Lục, chào ngài."
Kelly nói to rõ ràng, "Không biết Thẩm Thanh Hòa muốn đến thăm ngài, cho nên cũng không chuẩn bị gì, tay không đến, thật sự xin lỗi."
"Mau vào đi."
Lục Mạn Vân dịu dàng cười nhạt, "Nhà chúng tôi không thịnh hành những nghi thức xã giao đó."
Kelly liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa, ý ngoài lời: Xem kìa, xem kìa, những thứ của cô đều là nghi thức xã giao."
Cứ ngồi đi, đừng khách sáo, tôi đang xào rau trong bếp, các cháu cứ ngồi trước đi."
Lục Mạn Vân nhanh chân đi vào bếp."
Giáo sư Lục, để cháu làm ạ."
Thẩm Thanh Hòa rửa tay đi vào bếp, Kelly lẽo đẽo theo sau, "Kỹ năng nấu nướng của cháu không giỏi, làm trợ thủ thì được ạ."
"Không cần đâu."
Lục Mạn Vân cười nói: "Thanh Hòa không phải muốn tắm rửa thay quần áo sao, đi đi, Kelly không chê bà già này, ở lại nói chuyện với cô trong bếp."
Lục Mạn Vân buông xẻng xuống, đẩy đẩy Thẩm Thanh Hòa, "Đi đi, với cô thì còn khách sáo gì."
Trong lòng Thẩm Thanh Hòa ấm áp, "Vâng ạ."
Thẩm Thanh Hòa quay người vỗ vỗ cánh tay Kelly, "Kelly, vậy cậu trò chuyện với Giáo sư Lục đi, xem có thể giúp gì được không."
Vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Kelly, chọc cho Kelly bất đắc dĩ nhưng cũng thấy đau lòng.
Ai ngờ được chứ, Đại Thẩm tổng không sợ trời không sợ đất cũng có lúc sợ.
Kelly ẩn ý trấn an nói: "Được rồi, tôi biết rồi, cậu yên tâm đi đi."
Trước khi tắm rửa, Thẩm Thanh Hòa đi một chuyến đến phòng ngủ của Thẩm Giáng Niên.
Không có bất kỳ thay đổi nào, người xưa nói nhìn vật nhớ người, bài trí quen thuộc trước mắt khiến Thẩm Thanh Hòa nhớ Thẩm Giáng Niên, nhớ lại thời gian hai người đã từng trải qua trong căn phòng này.Thẩm Thanh Hòa đặt hành lý của mình vào phòng ngủ của Thẩm Giáng Niên, tìm quần áo tắm rửa rồi đi tắm.
Sợ Kelly ở ngoài nói bậy, Thẩm Thanh Hòa định sẽ tốc chiến tốc thắng.Trên thực tế, Kelly cũng cho rằng, Lục Mạn Vân sẽ trò chuyện với cô về cô con dâu tương lai Thẩm Thanh Hòa.Thế nhưng chủ đề của Lục Mạn Vân đều xoay quanh cô, lời nói rất thân thiết.
Sau khi trò chuyện về công việc và cuộc sống, Lục Mạn Vân nhắc đến việc gần Tết, trò chuyện một hồi khiến Kelly cảm thấy khó chịu, cô ấy thườn thượt than một câu, "Cháu ở Trung Quốc nhiều năm không về rồi, cũng quen với Tết rồi, nhưng người nhà đều ở nước ngoài, không có cảm giác mấy với Tết, làm cho cháu khi đón Tết cũng cô đơn."
"Cháu đón Tết ở Trung Quốc một mình à?"
"Vâng."
Kelly đáng thương vô cùng, "Cháu ở Trung Quốc lâu rồi, nhưng phần lớn đều là quan hệ đồng nghiệp trong công việc, bạn bè không được mấy người."
Cô ấy tăng cường thở dài, "Cháu vẫn luôn muốn trải nghiệm cái Tết đoàn viên ở Trung Quốc, nhưng trước sau vẫn không thể như ý nguyện."
"Nếu không chê, Tết năm nay đến nhà cô đi."
Lục Mạn Vân thẳng thắn đưa ra lời mời."
Không cần, không cần, ngại lắm, sao lại dám làm phiền ngài."
"Tết có nhiều người mới có hương vị."
Lục Mạn Vân lại lần nữa chân thành mời, "Tết năm nay, cô và Thanh Hòa đều đến nhé."
"Thanh Hòa cũng đến sao ạ?"
Kelly tâm tư linh hoạt, Lục Mạn Vân "ừ" một tiếng, "Lát nữa hỏi Thanh Hoà xem, chắc là sẽ đến."
"Nếu Thanh Hoà đến, cháu cũng đến ăn chực bữa cơm tất niên, ăn chực một mình cũng ngại lắm ạ."
Kelly e thẹn cười cười."
Cái đó có gì đâu, cháu với Tiểu Niên chẳng phải cũng là bạn bè sao?"
"Đúng, là bạn bè."
"Cô thấy cháu đăng bài về con bé, khá tốt đấy."
"......"
Khó trách lại có cảm giác thân thiết, mời cô ăn Tết đại khái cũng là xét đến tầng này chăng, "Cũng không phải cháu làm tốt đâu, là Thẩm Giáng Niên tự mình thể hiện tốt."
Hai người đang trò chuyện, Thẩm Thanh Hòa tóc vừa thổi khô được tám phần liền bước vào bếp, "Phần còn lại để cháu làm ạ."
Khóe mắt cô giao với Kelly, Kelly má lúm đồng tiền nở rộ, "Giáo sư Lục nói, mời chúng ta cùng đến ăn Tết đó."
"......"
Thẩm Thanh Hòa im lặng, Lục Mạn Vân tiếp lời: "Thức ăn xong hết rồi, bưng lên ăn đi."
Bà tăng cường hỏi: "Tết năm nay, Thanh Hòa đến không?"
Thẩm Thanh Hòa mím môi, sau một lúc lâu nhẹ giọng nói: "Cháu có thể đến ạ."
Thẩm Thanh Hòa đương nhiên muốn đến, nhưng không biết mọi chuyện sẽ thế nào, tràn ngập biến số.
Cô đã hứa với Lục Mạn Vân một lời hứa quan trọng, gánh nặng đè lên vai, Thẩm Thanh Hòa không dám tùy tiện ngắt lời."
Không phải là có thể, mà là nhất định phải đến."
Ánh mắt mỉm cười của Lục Mạn Vân sâu thẳm lộ ra vẻ kiên nghị, khiến sự bất an trong lòng Thẩm Thanh Hòa dần ổn định, "Có lời của Giáo sư Lục, cháu nghĩ cháu nhất định có thể đến."
Cô đã quen với việc một mình, không cho phép mình tự tiện dựa dẫm vào ai, có rất nhiều điều không dám, có rất nhiều điều không thể và càng nhiều điều không muốn.Đương nhiên còn có duy nhất một người, là không thể bỏ qua.Lục Mạn Vân lại là người duy nhất có thể lay động cô, Lục Mạn Vân sẽ khiến cô thỉnh thoảng nảy ra một ý nghĩ viển vông.Có lẽ, thỉnh thoảng dựa dẫm vào một người, cũng có thể, điều này cũng không đáng xấu hổ.====---====Chương 514:Cháo trắng và rau củ nhỏ, thanh đạm ngon miệng."
Giáo sư Lục, ngài không ăn cùng sao?"
Kelly thấy Lục Mạn Vân đứng bên cạnh, không có ý định ngồi xuống."
Cô ăn rồi."
Lục Mạn Vân trước khi Thẩm Thanh Hòa đến, đã cùng Thẩm Vạn Thành ăn sáng, "Các cháu cứ từ từ ăn, trong bếp còn nữa."
Lục Mạn Vân quay người đi ra ban công, vừa mở cửa, một tiếng "meo" mềm mại vang lên.
Tai Kelly dựng thẳng lên, "Có mèo sao?!"
"Ừm."
"......"
Kelly buông chén đũa, thần sắc có chút căng thẳng, "Không vào trong chứ?"
"Chắc là không đâu."
Thẩm Thanh Hòa an ủi: "Mèo Ragdoll, rất nhỏ thôi."
"Cô gái đáng yêu nhà cậu thích mèo à?"
Kelly sợ mèo, lo mèo sẽ vào trong, cảm thấy cháo trắng rau xào không còn ngon như trước nữa."
Tôi tương đối thích con đó."
Bởi vì càng nhìn càng giống Thẩm Giáng Niên."......"
Kelly không nói gì nữa, không muốn sáng sớm đã bị cẩu lương lấp đầy bụng.Cũng may là, tiếng mèo chỉ ở ban công, Kelly coi như yên tâm ăn bữa sáng.Sau khi ăn xong, Thẩm Thanh Hòa thu dọn chén đũa vào bếp rửa bát, Kelly đi theo sau không ngừng than thở: "Trời ơi, thật không quen cậu như vậy."
Đường đường là tổng tài lớn, bình thường ở văn phòng đều được người trên kẻ dưới hầu hạ, đến nhà người ta lại thắt tạp dề rửa bát rửa đũa..."
Cô gái đáng yêu nhà cậu có biết cậu như vậy không?"
Kelly còn muốn trêu chọc, Thẩm Thanh Hòa đột nhiên u ám nói một câu, "Lát nữa đưa cậu đi làm quen với Tiểu Viên Bảo."
"Tiểu Viên Bảo?
Ai?"
Kelly vẻ mặt mờ mịt, Thẩm Thanh Hòa thản nhiên nói: "Mèo Ragdoll."
"......
Keo kiệt."
Kelly hậm hực bỏ đi, vẫn lo lắng mèo sẽ đột nhiên xuất hiện.
Kelly lặng lẽ không tiếng động đi đến gần ban công rình mò, Lục Mạn Vân đang vuốt ve bộ lông dài mềm mại của chú mèo Ragdoll vừa ăn sáng xong."
Meo ô ~" Có lẽ là thoải mái, chú mèo Ragdoll mềm mại kêu một tiếng.Tròn tròn múp míp, giống như một cuộn len, Kelly đứng trong góc nghĩ, có lẽ cũng không đáng sợ như vậy.Mèo Ragdoll đột nhiên quay đầu lại, há miệng ngáp một cái, chiếc răng nhỏ sắc bén dưới ánh nắng phản chiếu ánh sáng xanh, Kelly rùng mình quay đầu về bếp, "Khi nào bọn mình đi thế?"
"Tiểu Viên Bảo không đáng yêu sao?"
Thẩm Thanh Hòa lau khô tay cười hỏi."
Không lộ răng thì còn được."
Kelly lòng vẫn còn sợ hãi."
Bây giờ đi thôi."
Thẩm Thanh Hòa cởi tạp dề, "Tôi chuẩn bị đến Sở Cảnh Sát, cậu về công ty đi."
"Không phải ngày 18 sao?"
Chuyện gì cũng có thể vội, Kelly chưa từng thấy ai sốt sắng đến Sở Cảnh Sát như vậy."
Chuyện này không nên chậm trễ."
Kelly không nói nên lời, quả thật...
Kelly đi theo sau Thẩm Thanh Hòa, "Cậu cũng đừng nóng vội, nghĩ kỹ lại xem, có bỏ sót gì không."
"Cậu đi xuống dưới lầu đợi tôi trước, lát nữa tôi sẽ xuống."
Kelly chào tạm biệt Lục Mạn Vân, đi xuống lầu trước.
Lục Mạn Vân tiễn đến cửa, "Tết gặp lại nhé."
Kelly không ngờ Lục Mạn Vân nói thật, lập tức cảm động trong lòng, "Cảm ơn Giáo sư Lục."
Lục Mạn Vân đóng cửa lại, Thẩm Thanh Hòa từ phòng ngủ của Thẩm Giáng Niên bước ra, trong tay hai hộp quà được gói tinh xảo."
Hối lộ tôi đấy à?"
Khóe miệng Lục Mạn Vân mỉm cười, không nhận lấy.Thẩm Thanh Hòa hai tay nâng quà, đầu hơi cúi, "Cũng không phải ạ, coi như biểu đạt một chút tấm lòng của cháu."
"Cái này vừa nhìn đã thấy giá trị xa xỉ rồi."
Nụ cười của Lục Mạn Vân phai nhạt, "Cô không thể nhận."
"Ngài nhận lấy đi ạ, cũng không đắt đâu."
Thẩm Thanh Hòa đã tặng không ít món quà đắt tiền cho nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên tặng cho người nhà của người mình yêu, người vốn nhanh mồm nhanh miệng nay lại trở nên vụng về, "Cháu vẫn luôn muốn tặng một món quà để bày tỏ tấm lòng, nhưng không biết nên tặng gì.
Trước đây cháu có mua cho Tiểu Niên một chiếc đồng hồ, cháu tự mua một chiếc kiểu cặp đôi..."
Thẩm Thanh Hòa cúi đầu càng thấp hơn, thấp đến mức gần như không nghe thấy mà nói, "Nghĩ là người một nhà... nên, nên mua đồng hồ kiểu cặp đôi giống vậy cho ngài và Thẩm tiên sinh..."
Lục Mạn Vân không chớp mắt nhìn người trước mặt, hoàn toàn không giống như lần đầu gặp gỡ với vẻ sâu không lường được, chất chứa đầy tâm sự giấu tận đáy lòng, khiến người khác khó tiếp cận."
Nếu là người một nhà, khách sáo như vậy có được không?"
Giọng Lục Mạn Vân ôn hòa hơn nhiều."
Không tốt ạ."
Lục Mạn Vân hơi buồn cười, một Thẩm Thanh Hòa biết cúi đầu, biết ngượng ngùng, biết sợ hãi... quả thật vượt ngoài mong đợi của bà, "Biết không tốt thì không có lần sau."
Quà đã mang đến, hơn nữa đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Hòa trịnh trọng tặng quà, Lục Mạn Vân không muốn làm mất mặt Thẩm Thanh Hòa, "Quà cứ để đây, có mang theo không...?"
Lục Mạn Vân dừng một chút, "Rồi tính sau."
Thẩm Thanh Hòa cũng biết, việc bà nhận chiếc đồng hồ cô tặng, có nghĩa là Lục Mạn Vân đã tán thành khái niệm người một nhà, tán thành cô là một thành viên của gia đình Thẩm, tán thành cô là bạn đời trọn đời của Thẩm Giáng Niên, "Cảm ơn ngài đã nhận lấy ạ."
Thẩm Thanh Hòa không dám hy vọng quá nhiều, "Giáo sư Lục, cháu đi đây."
"Chờ cô lấy cái áo khoác."
Lục Mạn Vân trở về phòng xách một chiếc áo khoác choàng thêm, đưa Thẩm Thanh Hòa xuống lầu.
Kelly ở dưới lầu chậc chậc lưỡi, đãi ngộ đúng là không giống nhau."
Mọi việc nên đoạn tuyệt thì phải đoạn tuyệt, nếu không tất sẽ chịu cảnh loạn lạc."
Lục Mạn Vân giơ tay vỗ vỗ vai Thẩm Thanh Hòa, lời nói thấm thía."
Vâng."
Thẩm Thanh Hòa hơi cúi người, "Ngài về đi, Tết gặp lại nhé."
"Đừng phí thời gian, về nhà sớm một chút."
Lục Mạn Vân nhướng mày, dỗi theo bóng dáng Thẩm Thanh Hòa nói: "Người nhà đông rồi, đồ đạc cũng nhiều, trông chờ Tiểu Niên một mình đi mua sao?"
Khoảnh khắc đó, nước mắt suýt nữa tràn đầy hốc mắt.
Thẩm Thanh Hòa thẳng lưng, hít sâu sau đó quay người cười nói: "Được ạ, cháu sẽ về sớm một chút."
Về nhà, mua sắm Tết.Có người đang chờ cô về nhà cùng ăn Tết, trong lòng Thẩm Thanh Hòa dâng lên một dòng nước ấm."
Giáo sư Lục là người tốt thật."
Xe đã chạy ra rất xa, Kelly cảm thán.
Thẩm Thanh Hòa "ừ" một tiếng, "Ngã tư phía trước, cậu thả tôi xuống, tôi sẽ bắt xe."
"Bắt xe gì, tôi đưa cậu đi."
"Không cần."
Thẩm Thanh Hòa gần như có thể đoán được, cửa Sở Cảnh Sát chắc hẳn đã chật kín tai mắt của truyền thông, "Cứ ở đây, dừng xe."
Thẩm Thanh Hòa kiên trì, Kelly bất đắc dĩ, chỉ đành tấp vào lề đường dừng xe, giữ chặt Thẩm Thanh Hòa đang định xuống xe mà không nói một lời, trịnh trọng nói: "Thanh Hòa, phải nhớ kỹ, cậu không phải chỉ là chính cậu, cậu rất quan trọng đối với nhiều người."
Thẩm Thanh Hòa mím môi, gật đầu, "Cảm ơn."
Quang, cửa xe đóng lại, Kelly hồi lâu vẫn không khởi động xe.Bóng hình xinh đẹp cao gầy thoát tục ngày càng xa, ánh mắt Kelly không chớp lấy một cái mà nhìn, giơ điện thoại chụp một tấm ảnh, tiện tay chia sẻ cho Tưởng Duy Nhĩ.Đối phương đang nhập liệu.Tưởng Duy Nhĩ: Sao cậu lại để cô ấy tự đi?!Kelly tốt bụng lại bị mắng, trực tiếp thu hồi ảnh.Tưởng Duy Nhĩ: Ai bảo thu hồi?!
Tôi còn chưa lưu lại!Còn muốn lưu lại...
Kelly: Trong vòng 1 phút, nếu cậu có thể gửi cho tôi một tấm ảnh của tôi, tôi sẽ gửi cho cậu, nếu không sau này sẽ không có một tấm ảnh nào, một chút tin tức nào cũng không có.Tưởng Duy Nhĩ: Ai mà thèm lưu ảnh của một cái đồ đỏm dáng chứ?Tưởng Duy Nhĩ: Nói chuyện không giữ lời.Tưởng Duy Nhĩ: Đáng khinh.Kelly: Còn 15 giây.Tưởng Duy Nhĩ: Em gái cậu!Kelly không trả lời nữa, chống cằm chậm rãi chờ đợi.
Tưởng Duy Nhĩ gửi đến một tấm ảnh, Kelly cười phá lên, hóa ra là ảnh chụp chung tốt nghiệp năm đó.Kelly: Quá thời gian rồi, hơn nữa là ảnh chụp chung nhiều người, không tính.Tưởng Duy Nhĩ hồi lâu không trả lời, Kelly suy nghĩ, lẽ nào là thật sự tức giận rồi?Đang nghi ngờ, Tưởng Duy Nhĩ gửi đến một câu: Vậy tôi gửi cho cậu một tấm ảnh độc quyền, bản quý hiếm của tôi, cậu gửi tấm ảnh vừa rồi cho tôi trước, tôi sẽ gửi cho cậu.Kelly: Lừa quỷ đi thôi.Tưởng Duy Nhĩ: Không tin thì thôi, tấm ảnh duy nhất tôi chụp cậu khi cậu lần đầu biểu diễn trong ban nhạc ở đại học, tôi thấy đẹp nên không xóa.Kelly bỗng nhiên có chút động lòng, lần đầu tiên cô ấy tham gia biểu diễn, đúng là đã làm Tưởng Duy Nhĩ vô cùng không tình nguyện mà đi.Kelly quyết định đánh cược một phen, gửi tấm ảnh bóng lưng Thẩm Thanh Hòa qua, rất nhanh Tưởng Duy Nhĩ gửi đến một tấm...
ảnh bộ xương khô của hồ ly tinh.Rõ ràng là tìm kiếm trên mạng, sau đó gửi kèm một biểu tượng cảm xúc cười gian: Cậu vẫn dễ lừa như vậy ha ha! 【hi hi hi】Vốn dĩ đang có chút tức giận, vừa nhìn thấy biểu cảm bướng bỉnh "hi hi hi" phía sau, Kelly cứng người không nổi giận được, nhưng vẫn thô lỗ đáp lại: F**k you!Tưởng Duy Nhĩ: 【hi hi hi】Kelly buồn cười, cô nàng này, làm sao mà nhiều năm như vậy vẫn đáng yêu đến thế chứ, đáng yêu đến mức muốn.
Kelly: Cậu cẩn thận đó, sau này tôi sẽ đòi lại tất cả.Tưởng Duy Nhĩ không trả lời, Kelly cất điện thoại, thở dài thật dài, được rồi, cứ về công ty bình tĩnh xem xét tình hình đã.Trên thực tế, Thẩm Thanh Hòa sau khi xuống xe không trực tiếp đến Sở Cảnh Sát.Thẩm Thanh Hòa đi đường vòng đến khách sạn.
Khách sạn đã đi vào hoạt động, người qua lại không ít.
Thẩm Thanh Hòa đến cửa gửi tin nhắn cho Lê Thiển hỏi cô ấy ở đâu, Lê Thiển không trả lời mà hỏi lại: Chị ở đâu?Thẩm Thanh Hòa: Tôi ở khách sạn.Lê Thiển: Tôi cũng ở khách sạn.Thẩm Thanh Hòa: Tầng nào.Lê Thiển: Đến tầng cao nhất đợi tôi.Thẩm Thanh Hòa: Giờ em đang ở đâu.Lê Thiển: Tôi sẽ đến ngay thôi.Lê Thiển không nói đang ở đâu, Thẩm Thanh Hòa cũng không hỏi lại.
Đến tầng cao nhất, Thẩm Thanh Hòa thông qua nhận diện khuôn mặt tiến vào căn hộ tổng thống.Lục Chi Dao trả lời tin nhắn, đã gửi từ lâu, Thẩm Thanh Hòa vẫn chưa xem, con số màu đỏ "3" nhắc nhở Thẩm Thanh Hòa, có ba cuộc trò chuyện lịch sử.Thẩm Thanh Hòa ngồi xuống, mở khung chat của Lục Chi Dao.Điều thứ nhất: Sở Cảnh Sát hỏi, cô cứ bình thường phối hợp, cố gắng tránh tất cả các khu vực nhạy cảm.Điều thứ hai: Cuối cùng vẫn đi đến bước này, em thất vọng, chị cũng vậy.
Chị sẽ cố gắng cứu vãn, cho chị thời gian.Điều thứ ba: Chị sẽ đến bệnh viện trước, sau đó về nước, vạn sự đừng nóng vội, đợi chị.Thẩm Thanh Hòa không trả lời một câu nào, cất điện thoại, mềm nhũn trên ghế sô pha nghỉ ngơi.Lê Thiển nói rất nhanh sẽ đến, rốt cuộc mất hơn 1 tiếng đồng hồ, "Sao chị về đột ngột vậy."
Lê Thiển vào cửa rẽ vào bếp xách ra hai chai nước, ném cho Thẩm Thanh Hòa một chai, mình ngửa đầu ực ực ực uống mấy ngụm lớn."
Em vừa rồi ở đâu?"
Thẩm Thanh Hòa vặn nắp chai nước, uống một ngụm, lạnh.Mắt to của Lê Thiển lóe lên, không nói gì mà ngửa đầu định uống tiếp, Thẩm Thanh Hòa duỗi tay đoạt lấy, "Chỗ em không có nước ấm sao?"
Lê Thiển chớp chớp mắt, "Không có."
"Sao em không đun nước?"
"Tôi lại không thường xuyên ở đây, lười đun."
Lê Thiển vẻ mặt vô tội."
Một mình đúng là không được, sau này phải tìm cho em một người đun nước ấm."
Thẩm Thanh Hòa đứng dậy, đi đun nước cho Lê Thiển.
Lê Thiển "hắc hắc" cười, lấy lòng nói: "Vinh hạnh quá, Thẩm tổng đích thân đun nước cho tôi."
"Đừng đánh trống lảng, vừa rồi đi đâu."
"......"
Lê Thiển lườm trắng Thẩm Thanh Hòa một cái, "Biết rõ tôi đã đi rồi, cô còn quay lại hỏi tôi."
"Sao vậy?"
"Không có gì đặc biệt, chỉ là nghe được chút tin gió, tôi đi dò la tình hình."
Thẩm Thanh Hòa quay người, liếc xéo một cái, "Thế nào cũng phải đợi tôi hỏi, sau đó thì sao?"
"Sau đó thì chẳng phải biết chị đã trở lại sao, tôi lại quay về rồi."
"Em vẫn không nói cho tôi biết, em ở đâu."
"Cái chị này, sao mà chấp nhất thế không biết, tôi vừa rồi ở sân bay đó, được chưa!"
Lê Thiển bực bội nói."
Vé máy bay mấy giờ."
"Tôi đổi giờ rồi."
"Hai chúng ta giao tiếp, thật khó để cùng một kênh."
Thẩm Thanh Hòa bất đắc dĩ quay người."
Ai nha, được rồi, tôi nói cho cô này, tôi muốn đi Thành Đô, Tứ Xuyên để xử lý chút việc."
Thẩm Thanh Hòa im lặng, bên tai là tiếng nước sôi xì xèo, cô quay người: "Đây là 'tất cả' của em sao?"
Thẩm Thanh Hòa tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc."
Chị đúng là phiền phức thật, làm bạn với chị chẳng có chút bí mật nào.
Tôi đi Tứ Xuyên để điều tra hai vị cấp cao của đối thủ không đội trời chung của chị là Lãng Phù Ni."
"Celeste và Chu Phương Văn sao?"
Lê Thiển kinh ngạc biến sắc, một lúc lâu sau mới nói: "Trời ơi, chị biết bói à?"
Ngược lại, cô ấy lại lắc chân phủ nhận: "Không đúng, nếu chị biết bói toán thì đã không hỏi tôi nhiều như vậy."
Thẩm Thanh Hòa dở khóc dở cười, "Em hủy vé đi."
"Chị biết tôi muốn điều tra cái gì sao?"
Thẩm Thanh Hòa xé một tờ giấy nhớ, viết xuống một tài khoản và mật khẩu, kẹp giữa ngón tay vẫy vẫy.
Lê Thiển muốn giật lấy, Thẩm Thanh Hòa giơ cao lên, Lê Thiển kiễng chân cũng không với tới, ngược lại vì vội vàng mà mất thăng bằng ngã về phía trước.Thẩm Thanh Hòa hoàn toàn theo phản xạ, sợ Lê Thiển ngã, nhanh tay ôm lấy eo nhỏ của Lê Thiển kéo vào lòng, "Cẩn thận."
Mặt Lê Thiển đỏ bừng, đột nhiên kéo dãn khoảng cách đấm một cái vào vai Thẩm Thanh Hòa, "Suýt nữa làm bà đây ngã rồi."
"Nói cho tôi, ai bảo em điều tra."
Thẩm Thanh Hòa vẫy vẫy tờ giấy ghi chú trên đầu ngón tay, "Tôi sẽ đưa cho em."
"Mẹ nuôi của tôi, mẹ vợ kiêm mẹ chồng tương lai của chị."
Lê Thiển nhón chân lên, Thẩm Thanh Hòa không nhúc nhích, mặc kệ cô ấy giật lấy tờ giấy ghi chú, "Còn không đưa cho tôi, tôi sẽ nói với mẹ nuôi của tôi là chị nói xấu bà ấy, hừ."
"Cái tài khoản này của chị, còn phải vượt tường lửa mới dùng được à."
Lê Thiển phàn nàn, ngón tay thon dài của Thẩm Thanh Hòa khẽ móc một cái, "Không muốn thì trả tôi."
Lê Thiển lập tức nắm chặt trong lòng bàn tay, thần thái rạng rỡ nói: "Vượt tường lửa cái chuyện này, chỉ là chuyện nhỏ."
"Nhớ nói vài câu tốt đẹp về tôi với mẹ nuôi của em."
Thẩm Thanh Hòa rót một ly nước, hai tay đưa qua, Lê Thiển tỏ vẻ kinh ngạc thất sắc, "Thẩm tổng đây là muốn làm khó tôi à."
Lê Thiển cúi người hai tay nhận nước.
Thẩm Thanh Hòa bất đắc dĩ: "Khó trách cô ấy cứ như kẻ ngốc, tôi thấy đều là do cô ảnh hưởng."
Lê Thiển vui vẻ ra mặt, "Vậy cô xem."
Biết được Thẩm Thanh Hòa trở về là muốn đến Sở Cảnh Sát trình diện, Lê Thiển không cười nổi, "Cái này sắp đến Tết rồi, nhất định phải trước Tết sao?"
"Ừm."
"Chị có chắc chắn không?"
"Không được cũng phải được."
"......
Chị rất ít khi nói những lời không đáng tin như vậy."
Lê Thiển liếc xéo một cái, "Chuyện như vậy, cũng có thể nói đùa sao?"
Thẩm Thanh Hòa nhấp một ngụm nước ấm, thổi nhẹ hơi nóng."
Tôi có hai chuyện muốn nói với chị."
"Ừm."
"Pháp nhân của Truyền Thông Kinh Quảng đã đổi về Ôn Đế và pháp nhân của khách sạn này cũng sẽ thay đổi.
Tôi đã nói với cô ấy là sang năm, chị thấy được không?"
"Chắc là được."
"Chắc là?"
Lê Thiển hỏi lại không chắc chắn."
Cứ theo kế hoạch là sang năm đi."
Thẩm Thanh Hòa suy nghĩ vài giây rồi trầm ngâm nói: "Chỉ cần chuyển giao thuật toán cho cô ấy thôi, em cũng cố gắng đừng để cô ấy xuất đầu lộ diện, cứ âm thầm thay đổi là được."
Thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng, Lê Thiển trợn tròn mắt, ghét bỏ nói: "Đừng có lải nhải với tôi nữa, tôi đảm bảo sẽ trao vài tỷ đó cho vợ chị, được chưa?"
Thẩm Thanh Hòa bật cười, "Em đúng là đang tranh giành tình cảm đấy."
"Xí."
"Haizz, cũng lớn rồi, nên tìm đối tượng đi chứ."
Lê Thiển hào hứng đá một cước, Thẩm Thanh Hòa nhanh nhẹn quay người né tránh, "Em còn đá tôi, lỡ đá hỏng chuyện hỷ sự của em thì em lại khóc."
"Mới không tin chuyện ma quỷ của chị."
Lê Thiển ngượng ngùng đến nỗi mặt đỏ bừng.
Thẩm Thanh Hòa thở dài một tiếng, "Thôi được rồi, thấy em vẫn vui vẻ như vậy là tốt, tôi cũng nên đi đây."
"Đi Sở Cảnh Sát sao?"
"Lát nữa."
"Nếu chị muốn gặp mấy người bạn kia, tôi có thể nói cho chị một tin tức nội bộ, giúp chị tiết kiệm thời gian."
Cửa hàng chụp ảnh váy cưới của Thẩm Duyệt khai trương ở trung tâm triển lãm chính là hôm nay.
A Lam, Nhược Phong, Thích Tử Quân... tất cả những người đó đều sẽ đến.
"Chị hối lộ tôi một chút, tôi có thể cân nhắc nói cho chị."
Lê Thiển bí ẩn nói."
Vậy thì em tỉnh mộng đi, tôi đi xuống tầng một."
"......
Chị biết rồi sao?"
Lê Thiển không thể tin nổi, "Cái chị này sợ không phải thật sự biết bói toán chứ?"
Chuyện Thẩm Duyệt mở chi nhánh, phải sang năm mới công khai ra bên ngoài, trước Tết chỉ tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong phạm vi hẹp để chúc mừng."
Em hủy vé đi, chúng ta cùng đi thôi."
Sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Thanh Hòa đã khiến bữa tiệc vốn đang vui vẻ... tràn ngập tiếng khóc.