- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 437,794
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #141
[Bhtt][Edit] Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi - Bạch Nương Tử
Chương 482 - 484
Chương 482 - 484
Chương 482:Khi Thẩm Giáng Niên trở lại, hai tay cô cầm hai ly cà phê, một ly Americano là của cô, một ly Cappuccino dành cho Tân Vĩ Đồng."
Cảm ơn."
Tân Vĩ Đồng nhận lấy và nói lời cảm ơn, "Em đổi uống Americano từ khi nào vậy?
Không chê đắng sao?"
"Để tỉnh táo."
Thẩm Giáng Niên nhấp một ngụm, "Cơ thể chị chịu được không , vừa xuống máy bay lại lên máy bay nữa."
Tân Vĩ Đồng dỗi nói: "Giờ mới nhớ tới chị không chịu nổi à?"
Thẩm Giáng Niên bất đắc dĩ nhún vai: "Quân lệnh như núi mà, em cũng chỉ là vâng lệnh thôi."
"Cái con bé này, còn biết lấy Lãng tổng ra nói."
Tân Vĩ Đồng vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ra hiệu Thẩm Giáng Niên lại gần, "Em ngồi gần lại đây đi chúng ta tâm sự, chị nói chuyện có thể tiết kiệm chút sức."
Nói là tâm sự, không bằng nói là tìm hiểu tình hình.
Tân Vĩ Đồng nhân cơ hội này nhắc đến các hot search gần đây, trọng tâm đều xoay quanh Thẩm Giáng Niên, đặc biệt là hai tin hot search liên quan đến Lâm Phong và Thẩm Thanh Hòa.Tân Vĩ Đồng đánh giá Lâm Phong và Thẩm Thanh Hòa đều thấp như nhau.
Thẩm Giáng Niên cười như không cười đùa: "Không biết, còn tưởng hai người có ý với nhau cơ đấy."
Mặt Tân Vĩ Đồng đen như đít nồi, giơ tay ôm Thẩm Giáng Niên kéo mạnh vào lòng, cố ý nghiến răng nghiến lợi: "Em nói gì cơ?
Hả?"
Vừa nói vừa đánh lén vào eo Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên giãy giụa, cười phá lên: "Vốn dĩ là thế mà, Lâm Phong trước mặt em thì nhắc đến chị, còn chị lại trước mặt em nhắc đến Lâm Phong."
"Chị nói cho em biết, chị đều có bằng chứng rõ ràng đấy."
Tân Vĩ Đồng buông Thẩm Giáng Niên ra, mũi hừ một tiếng đầy giận dỗi.
Tân Vĩ Đồng quen biết Lâm Phong từ những năm đầu do công việc.
Phẩm chất khi say rượu ở một mức độ nào đó có thể cho thấy nhân phẩm, Tân Vĩ Đồng liên tục lắc đầu: "Em cũng không biết Lâm Phong khi say đâu..."
Cô ấy tặc lưỡi đầy kinh ngạc, như thể Lâm Phong sau khi say đã hoàn toàn biến thành một người khác."
Em chưa từng thấy cậu ta say."
Thẩm Giáng Niên nghiêm túc nói."
Vậy thì em vẫn là đừng nên biết."
Tân Vĩ Đồng nghiêng người sang một bên, đầu gối lên vai Thẩm Giáng Niên: "Dù sao đàn ông không có ai tốt đẹp cả, em vẫn nên tránh xa Lâm Phong một chút."
"Nói vậy, giống như phụ nữ đều là tốt đẹp cả."
"Cũng không phải, phải có sự phân chia, có sự phân biệt."
Tân Vĩ Đồng dùng đầu chọc chọc vào vai Thẩm Giáng Niên, ngồi thẳng dậy hỏi: "Cho đến bây giờ, em còn cho rằng những đánh giá trước đây của chị về Thẩm Thanh Hòa là bôi nhọ không?"
Thẩm Giáng Niên khẽ cong khóe mắt, thờ ơ nói: "Có phải hay không có liên quan đến em đâu?"
Đôi mắt sáng quắc của Tân Vĩ Đồng nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Giáng Niên, giơ tay ôm lấy cô và xoa xoa mặt: "Thật hay giả?
Hoàn toàn không bận tâm sao?"
"Bản tính em ích kỷ, chỉ quan tâm chính mình thôi."
Thẩm Giáng Niên thẳng lưng, nói năng đĩnh đạc và hợp tình hợp lý.
Tân Vĩ Đồng nhìn dáng vẻ có nề nếp của cô ấy, vừa thật vừa giả, thử nói: "Thật hả?
Vậy thì chị phải bóc trần bộ mặt đáng ghê tởm của Thẩm Thanh Hòa thật lớn, em muốn nghe không?"
"Không nghe."
Đầu nhỏ của Thẩm Giáng Niên lắc như trống bỏi.
Tân Vĩ Đồng áp sát người lại, dựa rất gần, kích tướng hỏi: "Không dám nghe hả?
Tiểu sư tử biến thành tiểu mị mị rồi hả ~""Mị mị mị ~" Thẩm Giáng Niên cố ý kêu ba tiếng bằng giọng nũng nịu, khiến Tân Vĩ Đồng cười không ngừng, đáng yêu đến mức khiến tim cô ấy loạn nhịp: "Sao đây ta, sao mà em ngày càng đáng yêu thế này."
Thẩm Giáng Niên giơ tay ngăn Tân Vĩ Đồng lại, nghiêm nghị nói: "Đừng động tay động chân, nghiêm túc chút đi!"
Thông báo phát thanh nhắc nhở, chuyến bay của họ sắp bắt đầu làm thủ tục.
Thẩm Giáng Niên uống một ngụm lớn cà phê Americano, vị đắng chát lan tràn đến tận đáy lòng, khiến Thẩm Giáng Niên giật mình một cái: "Em đi gọi điện thoại."
Thẩm Giáng Niên gọi cho Lục Mạn Vân: "Mẹ, hôm nay con sang Mỹ đi công tác, ngày về chưa định."
"Sao tự nhiên lại đi công tác?"
Lục Mạn Vân nghe xong nhíu mày."
Công ty sắp xếp ạ."
"Đi công tác làm gì?"
"Bí mật công ty, không thể tiết lộ."
Thẩm Giáng Niên nghiêm trang."...Cánh cứng rồi ha."
Lục Mạn Vân bất đắc dĩ thở dài một câu: "Trong nước không đủ để con bay bổng tự do, muốn đi bay lượn một vòng có phải không?"
"Ngài vẫn là giáo sư Lục thông minh của con."
"Được rồi, đi đi."
Lục Mạn Vân biết nói nhiều cũng vô ích, máy bay sắp cất cánh, thà đưa lời chúc còn hơn dạy dỗ, "Hy vọng con mọi sự thuận lợi."
Lục Mạn Vân chỉ có một điều kiện: Nếu mệt mỏi thì hãy quay về, mọi việc đừng cưỡng cầu.
Thẩm Giáng Niên nói lời cảm ơn rồi dặn dò: "Mẹ và Thẩm tiên sinh đều phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé."
Cúp điện thoại, cũng đến giờ làm thủ tục lên máy bay.
Thẩm Giáng Niên đi ngang qua Tân Vĩ Đồng vỗ vai cô ấy, "Tiểu học tỷ, không đi nhanh máy bay sẽ cất cánh đó."
Tân Vĩ Đồng đang ngủ gà ngủ gật chợt tỉnh giấc, vội vàng đứng dậy theo sau, oán trách nói: "Lên máy bay là chị phải ngủ, buồn ngủ chết đi được."
Múi giờ căn bản không có cơ hội để điều chỉnh lại, vừa xuống máy bay lại lên máy bay, trong lòng Tân Vĩ Đồng thực sự bực bội, nhưng nghĩ lại có Thẩm Giáng Niên đồng hành, tâm lý cân bằng hơn nhiều.Tân Vĩ Đồng không nói đùa, sau khi lên máy bay lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Thẩm Giáng Niên lật tạp chí "xoạt ~ xoạt ~ xoạt ~" như một bản nhạc ru ngủ, Tân Vĩ Đồng chìm vào giấc ngủ nông.Ngồi ngủ dù sao cũng không thoải mái lắm, mỗi lần đều đang ngủ rất sâu thì đầu đột nhiên lắc lư khiến cô ấy giật mình tỉnh dậy.
Tân Vĩ Đồng kéo kéo vạt áo của Thẩm Giáng Niên: "Tiểu học muội, chị muốn mượn vai em dùng một chút."
"Gối."
Thẩm Giáng Niên chỉ nói một chữ, tiếp tục lật tạp chí.Tân Vĩ Đồng vui vẻ, mặt cọ cọ vào vai Thẩm Giáng Niên, thích thú nói: "Vẫn thoải mái như vậy."
"Bản nhân sẽ trong chuyến đi này, cung cấp dịch vụ gối ngủ nhân tạo có thù lao cho quý khách, tính phí theo tần suất đi vào giấc ngủ, 100 đô la mỗi giờ, không chấp nhận mặc cả..."
Thẩm Giáng Niên cố tình bắt chước giọng nói của máy móc, chọc cho Tân Vĩ Đồng cười phá lên: "Em không chỉ đáng yêu, mà còn biết cợt nhã."
"Nếu quý khách yêu cầu khởi động chế độ trò chuyện kèm theo, cần trả thêm phí."
Tân Vĩ Đồng hứng thú, cơn buồn ngủ vơi đi vài phần: "Vậy tính phí thế nào?"
"Dựa vào nội dung trò chuyện và thời lượng để quyết định hình thức thu phí.
Trò chuyện hàng ngày 200 tệ mỗi giờ, trò chuyện công việc 500 tệ mỗi giờ, các chủ đề khác tùy tình hình mà quyết định."
"Vậy chị chọn chủ đề này!"
Tân Vĩ Đồng hứng thú dạt dào, cô gái nhỏ này luôn có thể mang lại bất ngờ cho cô ấy.
Tân Vĩ Đồng không nỡ ngủ nữa."
Mời chỉ định chủ đề."
"Tâm sự về Thẩm Thanh Hòa."
"Không khuyến nghị chỉ định chủ đề này."
"Tại sao chứ?"
"Giá cả đắt đỏ."
"Có giới hạn là được."
Tân Vĩ Đồng nói với vẻ muốn hơn thua."
Vô giá."
Giọng nữ máy móc lạnh nhạt đáp."
Em vẫn còn để ý đến cô ta sao?"
Tân Vĩ Đồng hỏi một cách sâu xa.Thẩm Giáng Niên không lên tiếng.
Tân Vĩ Đồng lại nói: "Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ta trong mắt em vẫn hoàn hảo như thế sao?"
Thẩm Giáng Niên vẫn im lặng.
Tân Vĩ Đồng chọc chọc vai cô ấy: "Sao em không nói gì?"
"Bản thân chỉ cung cấp dịch vụ có giá cả."
"Phốc ~" Tân Vĩ Đồng bật cười, "Được được được, vậy còn chị thì sao?"
"Miễn phí."
"Vô lại!"
Tân Vĩ Đồng tỏ vẻ ghen tỵ, dựa vào đâu mà Thẩm Thanh Hòa vô giá, còn cô lại miễn phí?
Không phải rẻ tiền, mà là miễn phí!
Thẩm Giáng Niên thoát ra, thở phào một hơi, bất đắc dĩ nói: "Thôi tiểu học tỷ, chị ngủ ngoan một lát đi, không dưỡng đủ tinh thần, cơ thể sẽ không chịu nổi đâu."
Lời nói quan tâm đó Tân Vĩ Đồng hiểu được, lần này cô ấy ngoan ngoãn gối lên vai Thẩm Giáng Niên, nheo mắt ấp ủ giấc ngủ.Thẩm Giáng Niên tiếp tục lật tạp chí.
Tân Vĩ Đồng trầm tư, sau một lúc nhẹ giọng hỏi: "Nói thật nhé, Tiểu Niên, em thích Thẩm Thanh Hòa sao?"
"Chưa ngủ nữa à."
Giọng Thẩm Giáng Niên nhàn nhạt, trong trẻo như nước.
"Không thích, mau ngủ đi."
Khóe mắt Tân Vĩ Đồng cong lên một nụ cười, "Ừm."
Câu "chị thích em" luân chuyển trong cổ họng vẫn không thốt ra.Thẩm Giáng Niên xem mệt mỏi, cũng nhắm mắt lại để hai mắt được nghỉ ngơi, nhưng đại não lại không nghe lời, suy nghĩ như ngựa hoang chạy tự do, rong ruổi ở độ cao 12.000 mét trên bầu trời, bay về phía một đất nước xa xôi.Tiếng nhạc dồn dập chợt vang lên.
Thẩm Tuấn Hào cầm lấy điện thoại, màn hình hiện tên người gọi là Trần Cẩm Tô.
Anh ta biết chắc chắn điện thoại sẽ đến, không ngờ lại muộn như vậy.
"Trần tổng."
Thẩm Tuấn Hào nghe máy."
Cuối cùng cũng làm rõ được rồi, trong lòng thoải mái hơn chưa?"
Trần Cẩm Tô hỏi một cách thong thả ung dung, không có sự tức giận như dự đoán, Thẩm Tuấn Hào khá bất ngờ, nhàn nhạt nói: "Sức chịu đựng của con có hạn."
"Cổ phiếu Quốc Tế Hoa Dương sụt giảm, đó là công lao của cậu đấy."
Mặc dù Trần Cẩm Tô cố gắng kiềm chế, nhưng Thẩm Tuấn Hào vẫn nghe ra sự tức giận ẩn chứa trong lời nói của bà ta.
Đây mới là Trần Cẩm Tô mà anh ta quen thuộc.
Thẩm Tuấn Hào cười lạnh xin lỗi: "Vậy thì xin lỗi, Trần tổng, nếu không phải có người từng bước ép sát, con sẽ không làm như vậy."
Rất lâu sau, Trần Cẩm Tô thở dài: "Tôi thực sự không muốn thấy cảnh này, huynh đệ tương tàn, gia tộc bị hao tổn, để người ngoài nhìn vào chê cười nhà họ Thẩm chúng ta."
"Con cũng không nghĩ vậy."
Thẩm Tuấn Hào lạnh lùng vô tình nói."
Nhưng cậu cũng biết rất rõ, cậu đã chọn cách công khai để tuyên bố tất cả những điều này, thắp lên ngòi nổ.
Theo tính cách của Thẩm Thanh Hòa, cậu nghĩ nó sẽ chịu bỏ qua à?"
Trần Cẩm Tô lo lắng hỏi ngược lại."
Ha."
Thẩm Tuấn Hào giễu cợt một tiếng, "Những chuyện xảy ra như bây giờ là do nó tự làm tự chịu."
"Tuấn Hào..."
Trần Cẩm Tô muốn nói rồi lại thôi.
Thẩm Tuấn Hào trầm mặc không nói.
Trần Cẩm Tô nhẹ thở ra, "Không phải tôi coi thường cậu, mà là Thẩm Thanh Hòa thực sự mưu mô hơn cậu tưởng rất nhiều.
Tôi vẫn luôn ngăn cản cậu, là thực sự sợ cậu gặp chuyện, nhưng bây giờ..."
"Trần tổng."
Thẩm Tuấn Hào lạnh giọng ngắt lời Trần Cẩm Tô, "Trò hay mới bắt đầu, hà tất phải kết luận sớm như vậy chứ."
"Đó là bởi vì tôi hiểu Thẩm Thanh Hòa hơn cậu."
"Ha ~" Thẩm Tuấn Hào hừ cười ra tiếng như thể cạn lời, bất đắc dĩ nói: "Vậy có thể là Trần tổng cũng không thực sự hiểu con."
"Tuấn Hào, bây giờ cậu là quyết tâm rồi."
"Như người nói, việc đã đến nước này, con còn đường lui sao?"
Thẩm Tuấn Hào hỏi lại, sau đó nói với vẻ bất mãn: "Con biết, người lo lắng Quốc Tế Hoa Dương bị ảnh hưởng, nhưng thông minh như người, người hẳn là cũng đã nhìn ra, con cũng quan tâm Quốc Tế Hoa Dương.
Từng câu nói trên chuyên mục 《Đối thoại》, con đều đã cân nhắc kỹ lưỡng."
Thẩm Tuấn Hào dừng lời một chút, "Ngay cả khi hôm qua không ra mặt làm rõ, Quốc Tế Hoa Dương vẫn sẽ bị ảnh hưởng."
Thẩm Tuấn Hào tức giận âm ỉ bùng phát: "Muốn trách, thì trách Thẩm Thanh Hòa, con đã sớm cảnh cáo nó, không được lấy ảnh chụp làm bài viết, là nó không nghe lời khuyên, nó..."
Thẩm Tuấn Hào giận đến không nói nên lời, mắng: "Đời trước con đã làm gì mà phải trở thành người nhà với nó chứ?
Con..."
"Tuấn Hào."
Trần Cẩm Tô ngắt lời Thẩm Tuấn Hào, "Chúng ta nói chuyện ở Tiên Cư Hạc đi."
"Có gì mà nói?"
Trong nhà, Trần Cẩm Tô là trưởng bối, trong công việc, Trần Cẩm Tô là cấp trên, luôn là sự tồn tại áp chế anh ta, Trần Cẩm Tô luôn mạnh mẽ, khiến anh ta luôn có cảm giác không thở nổi.
Khi có thể lựa chọn, Thẩm Tuấn Hào cũng không muốn gặp Trần Cẩm Tô, anh ta biết rõ lần này hắn thông qua cách công khai xuất hiện trên 《Đối thoại》 để làm rõ, không chỉ là đối đầu với Thẩm Thanh Hòa, mà còn là đối đầu với Trần Cẩm Tô."
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, không phải sao?"
Trần Cẩm Tô nói như bất đắc dĩ.Thẩm Tuấn Hào nhíu mày, không chắc chắn nói: "Người đang chọn con sao?"====----====Chương 483:Máy bay, hạ cánh, Thẩm Giáng Niên kéo tấm che nắng lên.Trời dần sáng, bầu trời xanh đen treo vài ngôi sao tàn, mặt đất mờ ảo, như được bao phủ bởi một lớp lụa mỏng màu bạc.Tân Vĩ Đồng vươn vai, "A ~ ha ~" thoải mái kêu lên và ngáp một cái.Thẩm Giáng Niên xoa xoa bả vai đang ê ẩm, Tân Vĩ Đồng đau lòng muốn giúp xoa bóp vai: "Mệt chết rồi phải không?"
Thẩm Giáng Niên nghiêng người né tránh, "Trả phí là được."
Thẩm Giáng Niên nghiêm trang tiếp tục trò đùa lúc trước.
Tân Vĩ Đồng khẽ đấm một quyền: "Trông em chẳng đứng đắn gì cả."
Mà cô lại rất thích.Mây trắng mỏng manh ở chân trời bị mặt trời mọc sắp ló dạng nhuộm hồng, lộ ra một màu hồng nhạt, như là gương mặt ai đó đang thẹn thùng.
Thẩm Giáng Niên kéo hành lý đi về phía trước, "Khách sạn mấy sao vậy?"
"Bốn sao."
Tân Vĩ Đồng đi theo phía sau, "Chúng ta đến khách sạn trước, em ngủ một giấc, để điều chỉnh múi giờ."
Thẩm Giáng Niên "ừ" một tiếng, khởi động điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Mạn Vân: [Mẹ, con đến nơi rồi, đừng lo lắng.]Đối phương đang nhập liệu.Lục Mạn Vân: [Sức khỏe là trên hết, đừng tùy hứng, có việc cũng phải ăn uống đàng hoàng, nếu gầy nữa thì con coi chừng đấy.]Thẩm Giáng Niên nhếch môi cười, phụ nữ thật là một sự tồn tại đáng yêu.Một phòng, hai giường đôi.
Tân Vĩ Đồng còn lo Thẩm Giáng Niên sẽ từ chối, không ngờ Thẩm Giáng Niên vào phòng lập tức lấy quần áo đi tắm rửa.
Thẩm Giáng Niên sấy khô tóc bước ra, thoáng thấy Tân Vĩ Đồng đang ngồi thẫn thờ trên đầu giường, nghi ngờ nói: "Sao chị còn chưa đi rửa mặt, không ngủ sao?"
"Chị ngủ đủ rồi, vẫn chưa buồn ngủ."
Tân Vĩ Đồng hoàn hồn ngẩng đầu nhìn sang, Thẩm Giáng Niên đã cởi áo ngực, mặc áo thun, đường cong vẫn quyến rũ mê người.
Đôi chân thon gọn, làn da mịn màng dưới ánh đèn phản chiếu màu sắc óng ả.
Tân Vĩ Đồng hơi thất thần, "Em muốn ngủ à?"
"Ừm, ngủ đủ rồi mới có thể làm việc chứ."
Thẩm Giáng Niên ngã vật xuống giường, rất nhanh đã không có động tĩnh.
Tân Vĩ Đồng tĩnh tọa, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn mới nhẹ nhàng đứng dậy.Không cố ý rình mò, nhưng ánh mắt vẫn bị người đẹp đang ngủ yên bình trên giường thu hút.Lần cuối cùng ở cùng phòng hình như là khi đi công tác Hàn Quốc, lúc đó vì sự hợp tác thân mật đã khiến tình cảm giữa hai người có phần thăng hoa.
Hiện tại cơ hội tuyệt vời lại đến, Tân Vĩ Đồng không có lý do gì để không nắm bắt.
Cô nhẹ nhàng cúi người, muốn khắc nụ hôn lên gương mặt phớt hồng.
Lúc này Thẩm Giáng Niên lại đột nhiên "ưm" một tiếng, trở mình.Tân Vĩ Đồng giật mình, vỗ ngực lặng lẽ đợi vài giây, không thấy Thẩm Giáng Niên có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cô lại không dám hành động liều lĩnh nữa, nhỡ mà cô ấy tỉnh thật thì... giận dỗi thì không hay.Trong lúc Thẩm Giáng Niên ngủ, Tân Vĩ Đồng đã sắp xếp lại các thông tin về dự án mua lại Lux, bổ sung những phần còn thiếu vào bản tóm tắt để Thẩm Giáng Niên có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc khi tiếp nhận.
Thực ra, khi họ đang chờ máy bay, Lãng Tư Duệ đã liên hệ với Tân Vĩ Đồng, nhưng cô quá buồn ngủ nên không có tâm trạng trả lời.Hiện tại, Tân Vĩ Đồng đã trả lời Lãng Tư Duệ, giải thích lý do cô không trả lời kịp thời trước đó, đồng thời hỏi về những sắp xếp cụ thể cho chuyến đi này.
Lãng Tư Duệ không truy vấn nhiều về chuyện cũ, xác nhận động thái sau khi cả hai đã đến nơi an toàn.
Lãng Tư Duệ nói sơ qua về kế hoạch: [Thẩm Giáng Niên sẽ phụ trách tóm tắt nội dung vụ án mua lại Lux, Tân Vĩ Đồng sẽ hỗ trợ, mục tiêu chính là hoàn thành việc mua lại Lux trước cuối năm.]Lãng Tư Duệ không có yêu cầu nào khác, với tiền đề đặt lợi ích của tập đoàn Lãng Phù Ni lên hàng đầu, chỉ cần có thể mua lại Lux, cô ấy có thể ủy quyền lớn, cũng hy vọng Tân Vĩ Đồng sẽ nắm bắt tốt giới hạn, bởi vì cả hai đều hiểu tính cách của Thẩm Giáng Niên, nhìn thì dễ nói chuyện nhưng không thích bị kiểm soát.Ban đầu khi biết Thẩm Giáng Niên bị phái ra nước ngoài, Tân Vĩ Đồng nghĩ Lãng Tư Duệ xuất phát từ tư lợi, nhưng khi Lãng Tư Duệ kể lại cuộc đối thoại giữa cô ấy và Thẩm Giáng Niên, Tân Vĩ Đồng cảm thấy rất vi diệu.
Tâm lý của Lãng Tư Duệ đại khái là gì thì cô ấy rõ ràng, vấn đề là bây giờ cô ấy có chút không nắm rõ Thẩm Giáng Niên đang nghĩ gì.Tân Vĩ Đồng cũng không biết chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cô gái nhỏ này làm sao lại trở nên khác lạ như vậy, không phải là trở nên thâm sâu khó đoán...
Miêu tả thế nào nhỉ?
Tân Vĩ Đồng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngủ như thiên thần, đại khái chính là trở nên khác so với mong muốn của cô ấy.Có lẽ là thực sự đã trưởng thành?
Hay là...
Tiếng WeChat vang lên, Lãng Tư Duệ nhắc nhở: [Tuy nhiên Thẩm Giáng Niên dù sao kinh nghiệm cũng hạn chế, việc cô hỗ trợ cũng là một kiểu giám sát, cô phải cẩn thận đề phòng, không thể để cô ấy đi đường tắt.]Tân Vĩ Đồng cân nhắc sau đó trả lời: [Vâng, Lãng tổng.]Tân Vĩ Đồng không phải là người chờ đợi lời khen để hành động, cô ấy bổ sung thêm một câu gửi đi: [Lãng tổng, tôi hy vọng lần sau có quyết định quan trọng, có thể thông báo cho tôi trước.
Cơ thể tôi không phải bằng sắt, liên tục đi máy bay thực sự không chịu nổi.]Lãng Tư Duệ: [Mệt thì nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể đánh trận ác liệt.]Tân Vĩ Đồng buông điện thoại nằm nghiêng, không chớp mắt nhìn Thẩm Giáng Niên đang ngủ say.
Những kỷ niệm về việc ngủ cùng giường ngày xưa ùa về, bao nhiêu lần cô tá túc ký túc xá của Thẩm Giáng Niên.
Cô gái này keo kiệt không chịu ngủ cùng giường với cô, cuối cùng thì lại đồng ý chỉ vì cô ấy bị bệnh.Thẩm Giáng Niên chỉ chốc lát sau liền xoay người quay lưng về phía cô, Tân Vĩ Đồng chợp mắt nghỉ ngơi, chìm vào giấc ngủ mê man.Không biết qua bao lâu, Tân Vĩ Đồng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy xôn xao.
Đôi mắt mơ màng mở ra, chiếc giường đối diện trống rỗng, đèn trong phòng tắm sáng, Thẩm Giáng Niên đang tắm.Tân Vĩ Đồng nhắm mắt lại, trong đầu không tự giác phác họa ra dáng người duyên dáng, vẻ đẹp của phù dung xuất thủy mê hoặc lòng người, những bọt nước ẩm ướt lăn xuống theo đường cong phập phồng ở ngực, có lẽ còn có những bọt nước tinh nghịch quyến luyến ở khu vườn bí ẩn...
Tân Vĩ Đồng nghĩ đến một trận người nóng bừng, nhụy hoa dưới thân bỗng nhiên co rút lại, Tân Vĩ Đồng kẹp chặt chân, nhẹ thở ra.Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên im bặt, rất nhanh một tiếng "cùm cụp", cửa phòng tắm mở.Tân Vĩ Đồng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, hé mắt nhìn Thẩm Giáng Niên quấn khăn tắm bước ra.
Có lẽ vì cô ấy nghĩ mình đang ngủ, Thẩm Giáng Niên thay quần áo mà không kiêng dè, quay lưng về phía cô ấy tung khăn tắm ra, rất tự nhiên và ngầu.
Tân Vĩ Đồng bắt gặp hình ảnh trong ký ức, da thịt trắng như tuyết, eo thon gọn, cô gái nhỏ đã trưởng thành, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến lòng người xao xuyến.
Trong hơi thở, Tân Vĩ Đồng có thể cảm nhận được hơi thở mình nóng bỏng, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.Lòng người tham lam, Tân Vĩ Đồng kỳ vọng hão huyền Thẩm Giáng Niên có thể quay người lại...
Ông trời thực sự đã nghe thấy, Thẩm Giáng Niên không chỉ quay người, mà còn đi về phía cô ấy.
Tân Vĩ Đồng lập tức nhắm mắt lại, mơ hồ cảm nhận tiếng bước chân biến mất ở mép giường.
Tân Vĩ Đồng thế mà lại có chút căng thẳng.
Người nhắm mắt không nhìn thấy nhưng cảm giác vẫn còn.
Tân Vĩ Đồng có cảm giác Thẩm Giáng Niên đang dần đến gần, nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy như kiểu cô ấy đã từng nhìn trộm trước đây...
Sự căng thẳng càng sâu hơn, hơi thở theo bản năng ngừng lại, sau khi nín thở Tân Vĩ Đồng liền hối hận.Hơi thở ngừng lại, Tân Vĩ Đồng có thể cảm nhận được mặt mình ngày càng đỏ bừng, nghẹn thở.Một lát sau, là tiếng cười khẽ, còn có một chút hài hước, "Để xem chị có thể nghẹn được bao lâu?"
Tân Vĩ Đồng thở hổn hển mở mắt, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Giáng Niên, ý vị nghiền ngẫm trong đó rất đậm.
Tân Vĩ Đồng đỏ mặt dỗi nói: "Tiểu hỗn đản, ngày càng xấu tính."
Thẩm Giáng Niên ngồi dậy cài cúc áo, cúc áo sơ mi cài đến tận cùng.
Cô ấy quay người đi về phía tấm gương lớn.
"Học tỷ, em đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi thôi."
Khi Tân Vĩ Đồng tắm, nhịp tim vẫn đập thình thịch.
Trong gương, khuôn mặt cô ấy ửng hồng.
Thẩm Giáng Niên xấu tính làm cô ấy bất ngờ, nhưng sự yêu thích chỉ tăng lên chứ không hề giảm.Tân Vĩ Đồng định đưa Thẩm Giáng Niên đi ăn đồ ăn Trung Quốc, vừa thay quần áo vừa hỏi ý kiến Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn nói: "Em ăn gì cũng được."
"À, chị nhớ trước đây em thích ngủ thẳng, hôm qua thấy em toàn ngủ nghiêng."
"Gáy đau."
Thẩm Giáng Niên đưa tay xoa xoa.
Tân Vĩ Đồng căng thẳng quay đầu hỏi: "Sao lại vậy?"
"Chắc là do bị ngã."
Tân Vĩ Đồng bật cười, "Em đó, lúc nào cũng vậy."
Thẩm Giáng Niên thở dài, uống rượu đến đau cả gáy, đúng là lần đầu tiên.Tân Vĩ Đồng thay đồ xong gọi Thẩm Giáng Niên ra cửa.
Một đôi bích nhân sánh bước bên nhau.
"Quán đó có món cá nấu cà chua ngon lắm, chắc chắn em sẽ thích."
Thẩm Giáng Niên "ừm" một tiếng, cô không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng tính kỹ thì cũng lâu rồi không tới.
Lấy danh nghĩa trợ lý đặc biệt của Lãng Phù Ni để đi công tác nước ngoài thì đây là chuyến đầu tiên.Cá nấu cà chua, tôm luộc, cua xào...
Tân Vĩ Đồng gọi một loạt các món ăn đặc trưng, ngẩng đầu cười nhẹ hỏi: "Có muốn uống chút rượu không?"
"Đừng."
Thẩm Giáng Niên thu lại ánh mắt nhìn xung quanh, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta ra ngoài làm việc."
Cô chỉ sợ, uống đến nỗi đầu nứt ra thì toi."
Cái cô này."
Tân Vĩ Đồng nhìn dáng vẻ người lớn nhỏ con của cô ấy mà thấy vui, "Vậy thì uống đồ uống đi."
"Em uống nước ấm."
Tân Vĩ Đồng ngước mắt, như không tin.
Thẩm Giáng Niên nhún vai: "Em muốn dưỡng sinh."
Tân Vĩ Đồng "phụt" một tiếng cười phá lên.
Người dưỡng sinh mà còn uống cà phê Americano à?
Cuối cùng, Tân Vĩ Đồng chiều theo Thẩm Giáng Niên, gọi một bình nước ấm."
Học tỷ, Lux cách khách sạn xa không?"
"Không xa."
Tân Vĩ Đồng múc canh cho Thẩm Giáng Niên, giơ tay chỉ về phía Tây Nam: "Từ khách sạn chúng ta ra rẽ phải, đi bộ khoảng 10 phút thôi."
Thẩm Giáng Niên gật đầu, nói: "Bên này cách khu Manhattan không gần lắm nhỉ."
"Cũng không tính là xa."
Tân Vĩ Đồng ý thức được điều gì đó, cười nói: "Thế nào, muốn đi Nhã Nại à?"
Mắt hạnh của Thẩm Giáng Niên chớp chớp, nghịch ngợm cười: "Nếu có cơ hội."
"Vậy thì có thời gian chúng ta đi du lịch Manhattan đi, bên đó được coi là trung tâm kinh tế của thế giới, rất nhiều công ty nổi tiếng đều ở đó."
"Cũng được."
"Không biết có gặp được Thẩm Thanh Hòa không nhỉ."
Tân Vĩ Đồng như vô tình nhắc đến, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Giáng Niên đang nghịch điện thoại, như thể cô ấy hoàn toàn không nghe thấy câu này.Các món ăn lần lượt được mang lên, Tân Vĩ Đồng múc canh cho Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, hỏi: "Tiến triển mới nhất của dự án mua lại Lux đã được sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Ngữ khí mang theo vài phần nghiêm nghị, rất có phong thái của một lãnh đạo.
Tân Vĩ Đồng nhìn thế nào cũng thấy cô ấy hung dữ một cách đáng yêu, không thể tả xiết, liền hợp tác cung kính nói: "Thưa Thẩm tổng, đã chuẩn bị xong, có thể trình cho ngài xem bất cứ lúc nào."
"Đừng đùa nữa."
Thẩm Giáng Niên dỗi nói."
Không đùa đâu mà."
Tân Vĩ Đồng úp tay vào mặt, cười tươi rói nhìn Thẩm Giáng Niên, "Tiểu học muội lợi hại thật, cuối cùng cũng được đảm nhiệm chức giám đốc rồi.
Không biết Chu Phương Văn có làm tiểu nhân không, ghi tên em lên rồi ngày nào cũng đâm kim để hả giận không biết."
Vẻ mặt Thẩm Giáng Niên rõ ràng là bất ngờ, Tân Vĩ Đồng ngược lại cũng kinh ngạc không thôi: "Em còn chưa xem email sao?"
"Email gì cơ?"
"Em xem email công ty gửi cho em đi."
Thẩm Giáng Niên thường có thói quen kiểm tra email đúng giờ, duy chỉ có sáng nay quên mất.Về thông báo bổ nhiệm Thẩm Giáng Niên – đây là tiêu đề email.Tổng giám đốc tập đoàn Lãng Phù Ni đã gửi một email thông báo nhân sự về Thẩm Giáng Niên đến toàn thể nhân viên.[Sau khi sơ thẩm, phúc thẩm và nghị quyết của hội đồng quản trị, quyết định bổ nhiệm nhân sự mới đối với Thẩm Giáng Niên có biểu hiện xuất sắc, chính thức bổ nhiệm kể từ ngày hôm nay làm giám đốc Marketing của Công ty con Lãng Phù Ni tại Bắc Kinh, chịu trách nhiệm mở rộng thị trường, xây dựng thương hiệu và quản lý các công việc của bộ phận hoạt động tại khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, trực tiếp báo cáo công việc cho Tổng giám đốc Công ty con Lãng Phù Ni tại Bắc Kinh Lãng Tư Duệ..."
Thẩm Giáng Niên bừng tỉnh, món quà Lãng Tư Duệ nói, hóa ra là cái này.Chu Phương Văn sẽ không tức giận đến mức nổ tung tại chỗ chứ?====---====Chương 484:Thẩm Giáng Niên nhớ rõ, trước khi cô rời Bắc Kinh còn gặp Chu Phương Văn, thái độ của Chu Phương Văn đối với cô xem như không tệ.Thời gian gửi email đương nhiên là sau khi họ gặp nhau, nhưng việc điều động nhân sự quan trọng của công ty, dù nói là bảo mật thì thông tin thường vẫn sẽ bị rò rỉ.
Thẩm Giáng Niên nheo mày suy nghĩ, chẳng lẽ Chu Phương Văn – người trong cuộc – cũng chỉ biết sau khi xem email?Trên đường đưa Phó tổng Celeste của Lãng Phù Ni ra sân bay, thái độ của Celeste rất rõ ràng, cô đã hết hy vọng thăng chức giám đốc Marketing."
Tiểu Thẩm tổng?"
Tân Vĩ Đồng trêu Thẩm Giáng Niên, "Thăng chức rồi, có phải phải uống một chén để chúc mừng không?"
"Chị được đấy."
Thẩm Giáng Niên cất điện thoại.
Việc Chu Phương Văn có tức giận đến mức nổ tung tại chỗ hay không thì cô không biết, nhưng theo phỏng đoán của cô, mối quan hệ tốt đẹp trước đây của họ sẽ một lần nữa tan vỡ.
Tan vỡ thì cũng không sao, nổ tung cũng không đáng kể, uy lực của Chu Phương Văn dù lớn đến mấy cũng không thể tạc đến tận Tây Bán cầu được."
Sao nhìn em vẫn không vui vậy?"
Tân Vĩ Đồng thực sự không nhìn thấy một chút vui sướng nào trên khuôn mặt Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên cười rạng rỡ, ngón trỏ và ngón giữa thon dài đặt ở khóe môi, nhướng mày, hài hước nói: "Thấy không?
Mày đưa mắt liếc đưa tình cười đấy."
Tân Vĩ Đồng buồn cười, "Chị phát hiện ra em, cái đồ này, ngày càng không đứng đắn."
Thẩm Giáng Niên cười mà không nói, gửi tin nhắn WeChat cho Lãng Tư Duệ để bày tỏ lòng cảm ơn.Lãng Tư Duệ: [Này là giờ mới thấy à?"
Thẩm Giáng Niên: [Vâng, Lãng tổng thật thông minh.]Lãng Tư Duệ: [Làm tốt nhé.]Thẩm Giáng Niên: [Cảm ơn Lãng tổng.]Sau khi ăn xong, cả hai tản bộ trở về, Tân Vĩ Đồng đi cùng Thẩm Giáng Niên dạo siêu thị mua đồ dùng hàng ngày."
Học tỷ, là em mua, hay là chị mua?"
Thẩm Giáng Niên đang chọn đồ thì Tân Vĩ Đồng đã cầm trên tay khăn tắm, bàn chải đánh răng, ly đánh răng..."
Chị mua cho em."
Tân Vĩ Đồng dỗi nói: "Em còn có ý kiến à?"
"Không có."
Thẩm Giáng Niên cố ý run rẩy, "Chị chọn được rồi, tiền thì để em trả chứ nhỉ?"
"Đừng ra vẻ thế với chị."
Tân Vĩ Đồng chạm nhẹ vào người Thẩm Giáng Niên, "Ăn cơm em giành trả tiền, chị còn chưa nói đó, em cứ thành thật mà ngậm lấy đi."
Thẩm Giáng Niên cười ngây ngô không nói gì, tùy theo Tân Vĩ Đồng.Về đến khách sạn, Tân Vĩ Đồng bày đồ dùng vệ sinh ra, Thẩm Giáng Niên nhìn ra điều bất thường, toàn là đồ đôi tình nhân."
Học tỷ, cái này sẽ khiến người ta hiểu lầm đó."
Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa phòng tắm, nghiêm trang nói."
Hiểu lầm cái gì?"
Tân Vĩ Đồng cúi đầu xé bao bì, "Hơn nữa, đây là phòng của chúng ta, ai dám tự tiện vào chứ?"
"Cô lao công dám đó."
Tân Vĩ Đồng ngước mắt, ánh mắt chạm nhau trong gương.
Trong mắt Tân Vĩ Đồng là một tia giận dỗi mỏng manh: "Cô lao công rất thời thượng, còn biết lesbian nữa à?"
"A ~" Thẩm Giáng Niên dựa vào khung cửa, nhàn nhạt nói: "Em không sợ bị hiểu lầm, chỉ sợ làm chậm trễ học tỷ tìm đối tượng thôi."
"Nếu chậm trễ thì sẽ tìm đến em."
"Chị xem, chị xem."
Thẩm Giáng Niên tặc lưỡi hai tiếng, quay người bỏ đi.Tân Vĩ Đồng xả nước nóng làm ướt khăn tắm, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Thẩm Giáng Niên không bài xích là tốt rồi, cứ từ từ tiến tới.Thẩm Giáng Niên đứng trước cửa sổ, chụp một phần thông báo bổ nhiệm nhân sự và gửi cho Lục Mạn Vân.Đối phương đang nhập liệu.Lục Mạn Vân: [Chao ôi chao ôi.]Thẩm Giáng Niên: 【Cười lé mắt】Lục Mạn Vân: [ Thẩm tổng]Thẩm Giáng Niên: [Thế nào?
Giáo sư Lục, con có thể xin vào tổ chức bí ẩn không?]Lục Mạn Vân: [Vẫn còn thương nhớ chuyện đó nữa à.]Thẩm Giáng Niên: [Đương nhiên rồi, tổ chức bí ẩn nhất định rất thú vị.]Lục Mạn Vân: [Có thú vị hay không thì mẹ không biết, nhưng tổ chức bí ẩn có bài tập, mẹ thì biết đó.]Thẩm Giáng Niên: [...Mẹ, mẹ là một giáo sư đại học mà còn ra bài tập cho mấy vị CEO nữa.]Lục Mạn Vân: [Thầy cô ra bài tập cho học sinh, không phải rất bình thường sao?]Thẩm Giáng Niên: [Con có thể được ngoại lệ không?
Con không có thời gian làm bài tập.]Lục Mạn Vân: [Con bận hơn tất cả các CEO khác à.]Thẩm Giáng Niên: [【rầm rì】 trước tiên xem có vào được không đã ạ, nếu vào được, làm bài tập thì làm thôi.]Lục Mạn Vân: [Để xem đã, nếu vào được thì nói cho con, con đến đó thế nào rồi?
Vẫn thích nghi được chứ?]Thẩm Giáng Niên: [Vẫn tốt ạ, mẹ đừng lo.]Thẩm Giáng Niên nói chuyện phiếm với Lục Mạn Vân một lúc rồi buông điện thoại.
Cô thắc mắc sao Tân Vĩ Đồng vẫn còn trong phòng tắm, tĩnh tâm lắng nghe, lại nghe thấy tiếng nước chảy xôn xao."
Xả qua nước nóng được rồi, không cần giặt đâu chứ?"
Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa nhìn Tân Vĩ Đồng đang dùng sức chà xát chiếc khăn tắm."
Phải giặt mới sạch được."
Tân Vĩ Đồng vắt khô nước, giũ giũ, chiếc khăn tắm phẳng phiu được treo lên."
Vậy cảm ơn."
Thẩm Giáng Niên nói lời cảm ơn, đổi lại một cái liếc xem thường từ Tân Vĩ Đồng.Ăn uống no đủ, Thẩm Giáng Niên bắt đầu làm việc.
Tân Vĩ Đồng ngụ ý là ngày mai hãy bắt đầu, nhưng Thẩm Giáng Niên nói: "Em ngủ đủ rồi không thấy buồn ngủ."
Cô ôm máy tính mở bản tóm tắt dự án mua lại Lux, trong đó chi tiết ghi rõ tất cả các thao tác, tiến độ và kết quả của Tân Vĩ Đồng sau khi đến nước ngoài.Đêm đã khuya, đúng là ban ngày ở trong nước.
Thẩm Giáng Niên cảm nhận rõ ràng sự lệch múi giờ, tinh thần đặc biệt tỉnh táo.Tân Vĩ Đồng thì một đường di chuyển vất vả, tuy trước đó đã ngủ một giấc nhưng vẫn thiếu ngủ.
Tân Vĩ Đồng nằm xuống không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Thẩm Giáng Niên ngồi trước bàn, xem xét kỹ lưỡng từng chi tiết từ đầu đến cuối, mất gần hai giờ để xem xong toàn bộ.Hiện tại, việc mua lại Lux, ban đầu khi Nhã Nại đang ở thời điểm tinh thần sa sút thực sự đã nghiêng về phía Lãng Phù Ni.
Nhưng ngay sau đó, Lãng Phù Ni cũng xuất hiện dao động.
Mặc dù nhờ việc tạo hiệu ứng Weibo đã giành được thiện cảm và thu hút một lượng lớn fan khiến cổ phiếu tăng mạnh, nhưng vì Nhã Nại trước đó cũng đã xuất hiện tin tức tiêu cực bùng nổ nhưng cổ phiếu của Nhã Nại lại tăng lên, Lux hiện tại không dám dễ dàng đưa ra phán đoán.
Họ lo lắng Lãng Phù Ni sẽ tiếp tục giảm sâu.
Ngay lúc Lux vẫn tiếp tục quan sát, có một doanh nghiệp mới thể hiện ý định hợp tác, nhưng cụ thể là doanh nghiệp nào thì Lux không công khai, cũng tuyên bố sẽ công khai doanh nghiệp mới đó khi dự án mua lại Lux được khởi động lại.Thẩm Giáng Niên đứng dậy hoạt động gân cốt, đi bộ quanh cửa sổ suy nghĩ.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Nhã Nại và Lãng Phù Ni dù thị trường chứng khoán có dao động cũng không đến mức không thể đánh bại những doanh nghiệp nhỏ vô danh đó.
Qua thái độ chính thức của Lux mà xem, rõ ràng họ rất có thiện cảm với doanh nghiệp mới tham gia, không khó để nhận ra thực lực và danh tiếng của doanh nghiệp mới đó hẳn là đều không tệ.Nhưng nếu nhìn rộng ra thị trường trong nước, những doanh nghiệp có thể ngang sức ngang tài với Lãng Phù Ni, Nhã Nại thực sự rất ít.
Còn những doanh nghiệp có thể nuốt trôi miếng bánh lớn Lux, mà dưới sự ngọt ngào đó vẫn có thể tiêu hóa bình thường thì càng ít hơn.Thẩm Giáng Niên đã đoán được khả năng của một doanh nghiệp, nhưng hiện tại vẫn chưa nắm chắc.Sự vật là biến hóa phát triển, dự án mua lại Lux nếu vẫn dùng phương án cũ, tự nhiên là không được.
Thẩm Giáng Niên hoạt động vài phút, dựa vào bàn thu thập tài liệu, dựa trên tình hình hiện tại của Lux để sửa đổi phương án mua lại.
Thẩm Giáng Niên chăm chú bận rộn, hoàn toàn quên mất thời gian.
Tân Vĩ Đồng ngủ một giấc tỉnh dậy, ngáp một cái mở mắt ra nhìn, đã 3 rưỡi sáng rồi, "Tiểu Niên?"
Tân Vĩ Đồng ngồi dậy, không thể tưởng tượng nổi nói: "Em vẫn chưa ngủ sao?"
"À..."
Thẩm Giáng Niên vai có chút nhức mỏi, nhìn vào góc dưới bên phải màn hình máy tính, kinh ngạc hô: "Đã hơn 3 giờ rồi!"
"Đúng vậy, em mau ngủ đi."
Tân Vĩ Đồng đau lòng nói: "Chưa bắt đầu công việc mà đã thức trắng đêm rồi."
"Vấn đề là em không thấy buồn ngủ."
"Đó là do lệch múi giờ, ngày mai em sẽ thấy buồn ngủ thôi."
Tân Vĩ Đồng ngồi trên giường đe dọa nói: "Em mà không lên giường ngủ, chị sẽ xuống lôi em lên đấy."
"Em còn thiếu một chút nữa."
Thẩm Giáng Niên xoay người tiếp tục bận rộn."
Không lên giường phải không?"
Tân Vĩ Đồng vừa nói chuyện đã xuống giường, chắn ngang màn hình máy tính: "Cái gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của em, mau nằm xuống ngủ đi, không ngủ được thì nhắm mắt nghỉ ngơi."
Thẩm Giáng Niên bất đắc dĩ: "Chị hung dữ quá."
"Ai bảo em không nghe lời."
Tân Vĩ Đồng nắm tay Thẩm Giáng Niên kéo cô ấy lên giường: "Chị nói cho em biết, em mà không thành thật, chị sẽ ôm em ngủ đấy."
"Thôi đừng đừng."
Thẩm Giáng Niên có vẻ sợ hãi, chọc cho Tân Vĩ Đồng lườm cô ấy mấy cái.Thẩm Giáng Niên rửa mặt, nhanh nhẹn nằm xuống.
Dù miệng nói không buồn ngủ, nhưng nằm một lúc cũng có cảm giác muốn ngủ.Chưa kịp ngủ được bao lâu, chuông báo thức trên điện thoại đã reo.
Tân Vĩ Đồng dậy sớm định giúp tắt đi, nào ngờ Thẩm Giáng Niên đã vùng dậy như cá chép vượt vũ môn.Giấc ngủ này, coi như là không ngủ.Cả hai cùng đến nhà hàng khách sạn ăn sáng.
Thẩm Giáng Niên nhấp từng ngụm sữa bò nhỏ, bắt đầu ngáp."
Mệt rồi phải không?"
Tân Vĩ Đồng vừa xót xa vừa bất lực, "Hay là em cứ điều chỉnh múi giờ hai ngày rồi hãy bắt đầu làm việc."
"Không cần đâu."
Thẩm Giáng Niên che miệng ngáp, "Số điện thoại liên hệ của người đó cứ đưa cho em trước đi."
Thẩm Giáng Niên chờ đến giờ làm việc buổi sáng, cô gọi điện thoại cho giám đốc Marketing của Lux để hẹn gặp mặt nhằm khởi động lại dự án mua lại Lux nhưng lại bị từ chối.
Tân Vĩ Đồng chắc chắn nói: "Có phải không đồng ý không?"
Điều này nằm trong dự đoán của Tân Vĩ Đồng, "Trước đây chị cũng vậy, bây giờ việc lớn chưa xong, chị còn không dám thúc ép quá chặt."
"Vậy thì không thông qua cô ấy, em sẽ gọi trực tiếp cho Phó Chủ tịch Lux vậy."
"Em còn quen cả nhân vật lớn nữa à?"
"Vậy chị xem đi này."
Thẩm Giáng Niên tự mãn khoe khoang, gọi điện cho Lục Chi Dao."
Lục tổng, lâu rồi không liên lạc."
Thẩm Giáng Niên cười nhạt chào hỏi."
Giáng Niên?"
Lục Chi Dao dường như có chút bất ngờ, cười nhạt nói: "Chúng ta đã lâu không liên hệ rồi."
Biết được mục đích chuyến đi này của Thẩm Giáng Niên, Lục Chi Dao uyển chuyển nói: "Tôi nghĩ giám đốc Marketing Lux hẳn đã nói rất rõ ràng với cô rồi."
"Lục tổng, chúng ta có thể gặp mặt không?"
"Bây giờ sao?"
"Giáng Niên, cô có gặp tôi cũng sẽ không thay đổi được gì đâu."
"Vậy Lục tổng còn sợ gì chứ?"
Thẩm Giáng Niên sảng khoái cười nói: "Cứ coi như lâu ngày gặp lại, bạn bè ôn chuyện, không được sao?"
Ánh mắt Lục Chi Dao lưu chuyển, khẽ cười một tiếng, "Được, tôi sẽ đón gió tẩy trần cho cô."
Cắt đứt điện thoại, Lục Chi Dao hơi thất thần, cô gái nhỏ này dường như không giống trước đây nữa rồi?