Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

[Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 86 | Phần 2


Trong phòng bệnh, Omega đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, bên cạnh là Alpha mà họ gặp trong đám cưới hôm nay.Lúc nhìn thấy Vân Khởi cùng Lâm Thần đến, Alpha chào họ."

Em muốn ở riêng với Dao Dao một lúc."

Lâm Thần không chú ý nhiều đến Alpha lạ mặt này, nhẹ nhàng uyển chuyển đuổi khách."

Được."

Alpha hiểu ý, bước ra ngoài.Theo tiếng bước chân, Alpha cũng không đi xa, giống như đang đứng ngoài cửa đợi, có vẻ rất quan tâm đến Lâm Dao Dao.Sau khi Alpha đó đi ra, Lâm Thần nhìn về phía Vân Khởi vẫn đang không nhúc nhích.Lúc này Vân Khởi mới nhận ra câu Lâm Thần nói lúc nãy có chữ "riêng tư", là cũng bao gồm luôn cả cô?

Cho nên cô cũng phải ra ngoài sao?Sau khi quay người đi, Vân Khởi phát hiện mình bị ôm lấy."

Chị ở lại đây với em đi."

Omega nói, “Nếu Dao Dao tỉnh, khả năng cũng sẽ muốn chị ở lại đây."

Lâm Thần cũng nhìn thấy biểu hiện của Lâm Dao Dao trong hôn lễ.Vân Khởi cảm thấy lời của Lâm Thần nói còn chứa ý ẩn chứa gì tứ đó, quả nhiên đại bách hợp nhà mình đã biến dị, trong lời nói đều mang theo đầy gai."

Ta cùng cô ta cũng không thân, ở lại đây làm gì chứ?"

Alpha phản bác, cố gắng tách bạch quan hệ của mình với người đang nằm trên giường."

Không thân mà còn tặng sách cho Dao Dao à?"

Lâm Thần lạnh lạnh nói, lần này trong lời nói gai nhọn càng hiện rõ ràng hơn.Không biết có phải do ảo giác hay không, nàng cảm thấy Lâm Dao Dao trên giường hình như có chút động đậy.Cũng không phải là không có khả năng.

Alpha kia trông lạ lẫm như vậy, chuyện Lâm Dao Dao không muốn lấy người này cũng là bình thường.Từ nhỏ đến lớn Lâm Dao Dao vẫn luôn so đo với nàng.

Nàng lấy được Vân Khởi, Dao Dao làm sao có thể chấp nhận cưới một Alpha không có bối cảnh gì như vậy.Lúc Vân Khởi còn trong trạng thái không bình thường, chị ấy thậm chí còn thân thiết với Lâm Dao Dao hơn là với nàng.

Lúc ấy nàng cũng từng cho rằng Vân Khởi cuối cùng sẽ cưới Lâm Dao Dao về nhà.

Những hôn ước đó vốn là do lão công tước, cha của Vân Khởi định sẵn.

Hiện tại cả hai người cha, mẹ Vân Khởi đều không còn nữa, Vân Khởi lại chán ghét nàng như vậy, nàng cũng không ngờ cuối cùng Vân Khởi vẫn là chọn cưới nàng.

Tuy là chọn nàng nhưng lúc cưới được nàng rồi thì lại không đối xử tốt với nàng, vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Lâm Dao Dao."

So với chị lúc trước thật sự rất mâu thuẫn."

Lâm Thần nói với Vân Khởi.Vân Khởi cũng nghĩ đến nguyên chủ, rõ ràng là chán ghét Lâm Thần, rõ ràng là có thể không cưới, có thể cưới người mình thích, nhưng cuối cùng lại vẫn chọn cưới Lâm Thần về nhà.

Nói là tôn trọng quyết định của cha mẹ, nhưng chính mình lại yêu cầu người hầu đốt hết tất cả hình ảnh liên quan đến họ, hành động này cũng chẳng có chút gì gọi là tôn trọng cha mẹ cả.Còn có rõ ràng chán ghét Lâm Thần, nhưng lúc gặp được Cẩn Mạt, người có biểu hiện giống với Lâm Thần, thì đối xử với cô ta lại là tốt nhất so với tất cả những Omega có mối quan hệ ngoài luồng."

Lúc đó là do cô ta tìm ta, ta nghĩ cũng không có chuyện gì khác nên liền đưa cho."

"Chị cũng thật dễ nói chuyện."

Omega không tin mà hừ nhẹ.Vân Khởi biết lý do này của mình cũng không thuyết phục, cho nên không nói gì nữa."

Dao Dao, mau khỏe lại nhé.

Em xem, Alpha của em quan tâm em như thế nào, vẫn luôn đứng ngoài cửa đợi đấy."

Lâm Thần tiến đến bên tai Lâm Dao Dao, tỷ muội tình thâm nói."

Thật muốn nhìn thấy bộ dáng Dao Dao của chúng ta trong ngày kết hôn."

"Phải không?"

Nói xong, Lâm Thần quay sang hỏi Vân Khởi đang đứng phía sau."

Ừm."

Tuy rằng Vân Khởi có chút không nỡ cho Alpha bên ngoài."

Dao Dao, chuyện em giả mạo thư tình của chị, Không Doanh trước khi chết đã nói cho chị rồi.

Cô ấy còn nói sau khi chết sẽ đến tìm em."

Omega đột nhiên đổi giọng, lạnh lẽo u ám nói."

Không biết lần này em ngất xỉu có liên quan gì đến Không Doanh không nhỉ?

Chị có cần giúp em tìm vài đạo sĩ không?"

"Thực ra nha, lúc chị thấy em ngất, chị thực sự rất vui.

Chị rất hận em, Dao Dao.

Lúc đó chị liền nghĩ, giá mà em chết luôn chứ không phải chỉ ngất thôi thì tốt biết mấy."

Giọng Lâm Thần không hề cố ý hạ thấp, ít nhất thì Vân Khởi đang đứng trong phòng cũng có thể nghe thấy.Những lời của Lâm Thần một nửa là cố ý nói cho Vân Khởi nghe.

Nàng không phải là người như Alpha vẫn nghĩ, không phải người mềm mại, thuần khiết(*).

Nàng muốn phơi bày bản chất thật của mình ra, có thể là do những lần thăm dò trước đó Alpha đều biểu hiện quá tốt đi, cho nên làm cho nàng nhịn không được muốn lộ thêm một chút, nhịn không được muốn thử xem giới hạn của Alpha nằm ở đâu.*trong QT là thuần trắng.

VK là người thích màu trắng, thích thỏ trắng, thích cú trắng.

Cho nên LT nghĩ hình tượng hiện tại của mình trong mắt VK cũng là "thuần trắng" như 2 con kia. (không biết có ai để ý không nhma tin tức tố của LT là hoa bách hợp, hoa bách hợp màu trắng, quần áo LT mặc cũng thiên về màu trắng)Chuyện bức thư tình, Vân Khởi nhớ rõ Lâm Thần đã biết từ sớm, bất quá cô cũng nhớ rõ trước khi chết Không Doanh đã ở riêng với Lâm Thần một lúc.Vì vậy, lời của Không Doanh cũng có khả năng là thật.Nếu không có bức thư tình giả của Lâm Dao Dao, có khả năng sự kiện kế tiếp cũng sẽ không phát triển.

Có lẽ Không Doanh sẽ không nghĩ đến chuyện ăn cắp kết quả nghiên cứu, cũng sẽ không dính líu đến Dễ Phi - kẻ điên kia, nếu vậy cũng sẽ không gặp kết cục như bây giờ.Không Doanh oán hận Lâm Dao Dao cũng là có lý do nhất định, nhưng Vân Khởi tin rằng, cuối cùng người Không Doanh oán hận không chỉ có Lâm Dao Dao, ít nhất còn có cô và Lâm Thần.Sau khi trải qua việc xuyên không, Vân Khởi đối với những chuyện ma quỷ này kia cũng có chút kính sợ.

Cô bước tới ôm lấy Lâm Thần, nếu như hồn ma của Không Doanh thật sự tồn tại, cô cũng sẽ không để nó làm hại Lâm Thần.Chẳng phải còn có hệ thống sao?

Hơn nữa, con cú tuyết nhỏ nhà họ có thể hiểu được tiếng người, nó cũng không phải là một sự tồn tại bình thường."

Tự làm tự chịu."

Vân Khởi chậm rãi nói một câu.Bởi vì câu nói của Vân Khởi, Lâm Thần càng thêm khẳng định Lâm Dao Dao là đang giả vờ ngủ.

Từ nhỏ đã bị hãm hại nhiều, Lâm Dao Dao giả vờ ngất xỉu hoặc là giả vờ ngủ, Lâm Thần cũng nhìn thấy quá nhiều.Vừa rồi ngón út tay trái của Lâm Dao Dao vì câu nói của Vân Khởi mà khẽ động một chút, mỗi lần giả vờ ngủ cô ta đều có động tác nhỏ này."

Tránh xa ra một chút, mặc kệ có phải hay không, trên người cô ta đều mang theo hơi thở bệnh tật, đừng để lây sang người em, sau đó truyền sang em bé thì không tốt."

Alpha có chút ghét bỏ nói.Không sai, tất cả hành động vừa rồi của cô đều là lo lắng vi rút của Lâm Dao Dao lây sang Lâm Thần, sau đó truyền sang em bé, chứ không phải vì cô lo lắng cho Lâm Thần.Vân Khởi chợt nghĩ, trong một khía cạnh nào đó, Lâm Dao Dao cũng được coi như là tình nhân cũ của nguyên chủ, không biết hành động vừa rồi có giúp tăng cặn bã giá trị hay không?Càng ở bên Lâm Thần cô càng yêu Lâm Thần nhiều hơn.

Cho dù chỉ là giả vờ ghét bỏ cô cũng không làm được, không thể vượt qua tình cảm yêu thương trong lòng mà làm tổn thương Lâm Thần chỉ vì cặn bã giá trị.

Cho nên cô cũng chỉ có thể nghĩ ra vài cách khác.Kể từ lần trước xuất hiện, Tiểu Tra lại mất tích, Vân Khởi càng ngày càng nghi ngờ Tiểu Tra là đang gặp vấn đề gì đó.Lâm Thần sau khi nghe thấy, không nhịn được mà nở nụ cười.Phảng phất giống như là một vòng luân hồi, trước đây Lâm Dao Dao và mẹ kế từng khinh thường những thứ mà mẹ nàng đã dùng, cho rằng những món đồ đó mang theo hơi thở bệnh tật, cảm thấy mẹ nàng xui xẻo.

Bây giờ, Lâm Dao Dao suy dinh dưỡng "ngất xỉu", cũng bắt đầu bị người khác khinh thường vì "xui xẻo"."

Đúng vậy, xui xẻo quá, nếu lây sang em bé thì không tốt."

Lâm Thần hùa theo lời của Vân Khởi, tránh xa Lâm Dao Dao."

Từ nay về sau hạn chế đến thăm cô ta lại.

Nếu Không Doanh thực sự đeo bám cô ta, rồi sau đó em cũng bị liên lụy, còn hại cả em bé của chúng ta thì sao giờ?."

Biết Omega không thích Lâm Dao Dao, Vân Khởi lại nói thêm một câu."

Em biết rồi."

Omega nũng nịu kéo kéo tay bạn đời.

Thái độ không mấy quan tâm của Vân Khởi làm cho nàng rất hài lòng, đồng thời cũng nghĩ xem lần sau sẽ tiếp tục thử thách Vân Khởi như thế nào.
 
[Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 87


"Nếu có một ngày...."

Vân Lan đại công trầm ngâm một lúc, giống như đang cân nhắc từng câu từng chữ, "con mất đi thân phận hiện tại, con sẽ đối mặt như thế nào?"

Vân Lan đại công nói xong, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khởi, biểu cảm nghiêm túc nặng nề.Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa chiếu vào phòng, lan tỏa ấm áp lên người Vân Lan cùng Vân Khởi, nhưng lại không thể hoà tan bầu không khí căng thẳng trong phòng."

Sao có thể chứ?"

Ban đầu Alpha bị bá phụ dọa sợ, sau đó phản ứng lại liền nhịn không được mà bật cười.Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.

Tước vị của cô có được là do thừa kế, trừ khi đế quốc diệt vong.Đều là do ngay từ đầu biểu cảm của bá phụ quá nghiêm túc, làm hại cô bị hù dọa."

Bá phụ như thế nào lại bắt đầu biết nói giỡn rồi?"

Alpha nửa làm nũng nói.Vân Lan cũng bật cười, theo nụ cười của ông, bầu không khí căng thẳng trong phòng lập tức tan biến."

Còn không phải do gần đây con quá rảnh rỗi sao?

Nếu không phải con được thừa kế tước vị, ta còn lo không biết con có thể tự dựa vào bản thân mình để sống sót hay không nữa."

Vân Lan mặc nhiên thừa nhận là mình đang đùa rồi bắt đầu dạy dỗ cô cháu gái không nên thân.Này không phải là do bá phụ bắt mình ở nhà suốt hay sao?Alpha có chút không phục nghĩ thầm, nhưng cũng không dám nói ra.Vân Lan nhận ra Vân Khởi là đang không phục, cho nên biết dù mình có nói thêm thì Vân Khởi cũng không nghe, liền phất tay cho Vân Khởi rời đi.......Chờ đến lúc lại một lần nữa được tắm dưới ánh mặt trời, Vân Khởi mới hoàn toàn thả lỏng.Sáng sớm cô nhận được cuộc gọi của bá phụ, bảo cô qua nhà một chuyến.

Chờ đến khi cô tới rồi, bá phụ đầu tiên là nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, sau đó liền hỏi cô câu hỏi vừa rồi.Nhớ lại ánh mắt lúc bá phụ gắt gao nhìn chằm chằm mình, Vân Khởi cảm thấy ông ấy giống như đang cố gắng ép mình tiết lộ điều gì đó.

Cũng thật kỳ quái, với hình tượng cô đã thể hiện, làm sao bá phụ lại nghĩ cô có thể biết điều gì được?"

Anh, anh có biết dạo gần đây bá phụ gặp chuyện gì mà bận rộn như vậy không?

Lần trước bá mẫu đến nhà em còn than phiền chuyện này."

Vân Khởi gọi điện cho Vân Diệp."

Gần đây em chơi đồ tới lú luôn rồi hả?

Lễ đăng quang của tân Hoàng Đế sắp tới, việc này là do cha phụ trách."

Nhìn thái độ này, xem ra Vân Lan cũng không nói gì với Vân Diệp."

Gần đây bá phụ có hỏi anh cái gì không?"

"Không có, làm sao vậy?"

"Bá phụ vừa mắng em, còn hỏi nếu không có tước vị này thì em sống sao."

Vân Khởi vừa nửa đùa nửa thật than thở."

Cha lo lắng cho em thôi, lớn như vậy mà mỗi ngày còn chơi bời lêu lổng...."

Nghe Vân Khởi nói, Vân Diệp nhẹ nhõm hẳn, vừa nãy anh tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, sau đó cũng bắt đầu nói theo lời cha dạy dỗ Vân Khởi.Vân Khởi nghe mà chẳng để tâm, lời nói đi vào tai này, đi ra bằng tai kia, hiện tại trong đầu chỉ đang nghĩ đến chuyện của mình.Có vẻ như bá phụ chỉ hỏi mình thôi, là do mình nghĩ quá nhiều sao?

Hay chỉ là vì bá phụ không vừa ý với chuyện mình không nên thân?Gạt bỏ những biểu hiện kỳ lạ của Vân Lan ra sau đầu, Vân Khởi nghĩ đến cốt truyện của thế giới này.

Gần đây Vân Lan đều rất bận rộn, cộng với câu hỏi vừa rồi, cô cảm thấy thời gian còn lại dành cho mình cũng không còn nhiều nữa.Theo cốt truyện trước khi đế quốc bại trận, cô sẽ làm tổn thương Lâm Hề, dẫn đến việc bị Lâm Thần "đâm chết", sau đó sẽ được quay trở về thế giới của mình.Nhưng những chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra.

Cô sẽ không làm tổn thương Hề Nhi, cũng sẽ không làm hại Lâm Thần.

Cô nhất định sẽ tìm ra cách vẹn cả đôi đường!......"

Muốn đến công ty à?"

Sau khi về nhà, Vân Khởi phát hiện Lâm Thần vẫn còn ở nhà, không đi làm."

Lông trên con gấu này giặt mãi cũng không sạch, em muốn đến công ty xem họ có thể giúp gì được không."

Lâm Thần ôm con gấu mang từ nhà mẹ về.Con gấu này là món đồ chơi mà mẹ nàng yêu thích nhất, đại diện cho những ký ức tươi đẹp của nàng trước đây.

Cho nên nàng muốn phục hồi lại nó về hình dạng ban đầu."

Bảo người hầu mang nó đi là được rồi, không phải đỡ hơn sao."

Cần gì lại phải đi thêm một chuyến."

Nhưng mà em muốn đi xem, con chào đời lâu vậy rồi mà vẫn chưa có con gấu bông nào đâu."

Omega làm bộ giận dỗi trách móc bạn đời, rõ ràng là đã gợi ý đến mức này mà đối phương vẫn không hiểu.Theo truyền thống của gia tộc Vân Khởi, sau khi em bé chào đời, họ sẽ cùng nhau đến công ty để chọn mẫu gấu bông đẹp cho con, tham gia vào quá trình làm quà.Lời trách móc của Omega cũng làm cho Vân Khởi nhớ đến truyền thống của gia tộc mình.Nhìn đoá hoa bách hợp đang giận dỗi, cộng thêm phần lỗi sai hoàn toàn thuộc về mình, vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, Vân Khởi chỉ có thể chiều theo ý đoá bách hợp này.Trên đường đến công ty Vân Khởi chợt nhận ra, cô chưa bao giờ thấy con gấu bông của mình.Theo bản năng Vân Khởi cảm thấy con gấu bông đó rất quan trọng, nhưng lý do tại sao thì cô không rõ.......Lại một lần nữa bước vào công ty quen thuộc này, Vân Khởi cảm nhận được cảm giác mơ hồ giống như lần trước, lúc nhìn thấy vết sẹo quen thuộc trên cơ thể của nguyên chủ.Vân Khởi thường xuyên cũng sẽ hoài nghi, liệu có phải cô đã sống quá lâu ở thế giới này rồi bị đồng hóa bởi nó hay không.

Hoặc có lẽ trong cơ thể này tồn tại hai phần ký ức, một phần thuộc về cô, một phần thuộc về nguyên chủ, do thời gian dài mà chúng hòa trộn lại thành một ký ức mới, cho nên cô mới có nhiều cảm giác quen thuộc đến vậy.Thực ra, tất cả nỗi sợ đều có thể quy về hai câu hỏi: Ký ức hiện tại có hoàn toàn thuộc về cô không?

Cô còn có thể tin tưởng chính mình không?"

Làm sao vậy?"

Hoa bách hợp cảm giác được bạn đời đang không ổn, liền nắm lấy tay Vân Khởi.Vân Khởi cũng không từ chối, ôm lấy Omega.Ít nhất Lâm Thần là thật, tình cảm của cô dành cho Lâm Thần cùng tình cảm của Lâm Thần dành cho cô đều là thật."

Vẫn còn ở bên ngoài mà."

Omega nhỏ giọng trách móc, nhưng cũng không đẩy ra người bạn đời đang dính chặt lấy mình."

Chúng ta đáng lẽ nên đưa con theo, để cho con tự chọn."

Nhớ đến mấy con gấu bông ở nhà, Vân Khởi cảm thấy màu sắc còn lại cũng không nhiều."

Con thích màu bạc."

Giống như thích những chú cá bạc nhỏ trong hồ, em bé thích mọi thứ có màu bạc.

Lần trước còn gỡ hết cúc áo bạc trên áo của Vân Khởi, hơn nữa bộ đồ đó lại là bộ mà cô yêu thích nhất, may mà sau đó cô cũng không mặc nữa.Lần đầu tiên phát hiện ra là khi em bé "dâng lễ vật" cho Lâm Thần.Sau khi em bé nhìn thấy nàng đi làm về, liền mở nắm tay ra, đưa cúc áo bạc trong tay mình cho nàng.Nhớ lại sở thích của con với màu bạc, cùng mấy bộ quần áo của Vân Khởi bị hỏng, Lâm Thần nhịn không được mà bật cười."

Con lợn nhỏ lười biếng kia thấy ta liền cau có không vui, ta làm sao biết được con bé thích cái gì.”

Alpha tưởng bạn đời đang cười mình vì con gái thích gì mình cũng không biết, liền có chút chột dạ giải thích."

Con thì là con lợn nhỏ lười biếng, vậy mẫu thân nó là con lợn lớn lười biếng à?”

Đôi môi xinh đẹp kia lúc đóng lúc mở, đến khi nói ra thì lại toàn là nọc độc."

Tại mẹ nó là con lợn lớn lười biếng."

Alpha đấu khẩu với bạn đời.Bất tri bất giác Vân Khởi đã đến trước cửa văn phòng lần trước.

Lúc này bên trong đã đổi một nhân viên khác, là một người phụ nữ rất bình thường, là kiểu người đặt ở trong đám đông thì sẽ không thể tìm thấy.Vân Khởi theo bản năng nhìn vào trong văn phòng một cái, thấy được bên trong có nhân viên mới, cũng không để ý nhiều, rồi đưa Lâm Thần lên tầng thượng.Vân Khởi đến quá bất ngờ, người phụ trách công ty cũng chưa kịp chuẩn bị gì.Theo suy nghĩ của ông ta, đã qua nhiều ngày như vậy mà đại công không nhắc đến chuyện liên quan đến gấu bông, hẳn là đại công cũng không quan tâm, giống như với đứa con đầu, không có ý định làm gấu bông cho đứa trẻ hiện tại."

Đây là đứa Alpha đầu tiên của ta, sau này cũng sẽ là người thừa kế của ta."

Đại công cố ý nhấn mạnh khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt của người phụ trách công ty.Cô không muốn nhìn thấy tiểu Alpha nhà mình bị người khác coi thường, mặc dù người trước mặt xem ra có vẻ là người cao không thể với tới, có thể kiểm soát một công ty lớn như vậy, nhưng trong mắt cô, người này chẳng khác gì những người hầu trong nhà.Trước vẻ mặt u ám của Vân Khởi, người đối diện nơm nớp lo sợ cúi đầu.Có lẽ người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi Vân Khởi chính là Omega.

Nàng nhìn gấu bông nhỏ trang trí bên cạnh, tiện tay cầm lên chơi ngắm nghía.Con gấu bông mềm mại chẳng ăn nhập gì với bầu không khí nghiêm túc trong văn phòng, nhưng đây là yêu cầu từ tổ tiên của Vân Khởi từ lúc thành lập công ty, cho nên nó vẫn được duy trì cho đến ngày nay.Trong số những con gấu bông nhỏ này cũng có một con gấu màu bạc, nhưng thoạt nhìn nó có vẻ xám xịt, không phải là loại bạc sáng lấp lánh mà con thích.Lâm Thần nghĩ con cũng sẽ không thích mấy con gấu màu bạc loại này."

Còn không bằng trực tiếp dùng bạc thật dễ làm," Vân Khởi ở bên cạnh nói đùa, cô nhớ tới chuyện con thích những con cá bạc nhỏ trong hồ, chúng lấp lánh như những món đồ làm từ bạc khi đứng yên.Còn có cả những chiếc nhẫn, khi Lâm Thần ra ngoài làm việc, không hiểu sao em bé lại lôi ra được hai chiếc nhẫn bạc tinh xảo để làm đồ chơi.

Một chiếc có hình mèo với móng vuốt đưa ra như muốn vồ lấy gì đó, và một chiếc có hình bông hoa, Vân Khởi nghĩ đó hẳn là hoa bách hợp.Cũng không biết lúc đó nghĩ gì, cô đã giật lại hai chiếc nhẫn từ tay con rồi cất vào ngăn kéo trong phòng làm việc, nơi có bức tranh gia đình mà Omega vẽ.Con bị lấy mất món đồ chơi yêu thích, tất nhiên là sẽ khóc lóc ầm ĩ để trút giận.

Vân Khởi trong lúc nhất thời cũng không tìm được món đồ nào khác, sau đó phát hiện ra cúc áo của mình làm bằng bạc cho nên đã tháo một cái ra đưa cho con chơi.Điều kỳ lạ duy nhất chính là mỗi lần con chơi xong thì những chiếc cúc đó lại biến mất, làm hại Vân Khởi mỗi ngày đều phải phải tháo thêm một cái, đến mức quần áo của cô gần như "trụi" cả."

Bạc nguyên chất à?"

Trái ngược với thái độ đùa cợt của Vân Khởi, Lâm Thần lại thấy ý tưởng này cũng không tồi."

Hay là chúng ta làm hình Tiểu Tuyết bằng bạc nhỉ?"

Nếu phải trả lời hiện tại trong nhà em bé chơi thân với ai nhất, kia nhất định là con cú tuyết nhỏ, hai đứa nhóc ngày nào cũng quậy phá trong nhà."

Chúng ta có thể làm một con gấu bông màu bạc cho con, xong lại làm thêm mô hình Tiểu Tuyết bằng bạc nữa."

Vân Khởi hoàn thiện ý tưởng.

Gấu bông vẫn không thể thiếu, ít nhất trong mắt người ngoài, một con gấu bông là đại diện rõ ràng nhất cho tình cảm của cô dành cho con.Nếu đã quyết định xong, liền có thể bắt tay vào thực hiện.Khác với những lần trước, lần này Vân Khởi cùng Lâm Thần không chỉ đưa ra ý tưởng rồi rời đi.

Mà hai người còn ở lại rồi tự tay bắt đầu làm, chuyện này cũng làm người phụ trách công ty nhận ra đại công quan tâm đến đứa trẻ này đến mức nào.Vân Khởi từ chối lời đề nghị gọi người đến hỗ trợ.

Quà tặng của con hẳn là phải hoàn toàn do mẫu thân cùng mẹ của con bé tự làm, chỉ như vậy thì món quà này mới chứa đựng được tình yêu thương của họ dành cho con.Trong phòng chế tác, hai vị phụ huynh bắt đầu thực hiện từng bước từng bước theo hướng dẫn.
 
[Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 88


Cuối cùng cũng hoàn thành xong thành phẩm, hai vị phụ huynh chìm vào một khoảng lặng."

Ta đã nói rồi, lúc vẽ mẫu phải vẽ đẹp một chút, cẩn thận một chút."

Alpha phàn nàn với bạn đời, đổ lỗi vì người kia vẽ mẫu con gấu xấu ngay từ đầu cho nên kết quả mới thảm hại như vậy."

Mẫu em vẽ có gì khác so với trong hướng dẫn đâu, là tại người nào đó khâu vá xiêu xiêu vẹo vẹo, cho nên nó mới thành ra như vậy."

Omega chọc chọc vào những đường nét biến dạng trên khuôn mặt của con gấu bông.

"Nhưng thật ra lại rất thích hợp với phim kinh dị."

"Vừa nãy đã nói là chị phải may cái mũi cao lên một chút, giờ chị coi coi, khoảng cách giữa mũi với mắt xa như thế nào.

Nếu không phải do em theo dõi từ lúc đầu, thiếu chút nữa là bị nhầm cái này thành cái miệng rồi."

Omega tiếp tục chỉ trỏ."

Tội nghiệp con gấu dễ thương mà lúc đầu em vẽ, bị may thành ra cái dạng này."

"Không phải ta đã hướng lên nhiều như vậy rồi sao!

Rõ ràng chính là do ai đó vẽ cái mũi nhỏ, trông như cái miệng vậy."

Vân Khởi có chút chột dạ nói.

Lúc cô may mũi và mắt lên con gấu bông, cô nghĩ như vậy thoạt nhìn cũng không tồi.

Kết quả sau khi hoàn thành rồi mới thấy, mọi thứ cũng thật kỳ cục.Nếu chỉ nhìn mắt hoặc từng phần riêng lẻ thì cũng không đến nỗi, Vân Khởi tự an ủi."

Biết đâu con thích kiểu này thì sao?"

Lâm Thần nghĩ đến con thích xem mấy bộ phim đấm đá, võ thuật, con gấu bông có gương mặt quái dị méo mó này không phải trông giống như một con gấu vừa bị đánh sao?"

Cũng không biết cái tính này của con là giống ai nữa?"

Vân Khởi vừa nói xong, liền nghĩ đến nguyên chủ.Không, không, không, con mình chỉ thích những động tác đẹp mắt trong phim võ thuật, chẳng có gì liên quan đến nguyên chủ cuồng bạo kia cả.

Vân Khởi lắc lắc đầu, xua đi ý nghĩ kỳ lạ này."

Còn có thể giống ai nữa?"

Lâm Thần nhìn Vân Khởi ở bên cạch, liếc mắt một cái.Có lẽ là do vừa rồi nghĩ đến nguyên chủ, cho nên Vân Khởi bỗng nhiên im lặng như con chim cút, không dám phản bác nữa."

Có muốn làm gấu bông cho Hề Nhi luôn không?"

Alpha vẫn còn có chút không phục, "Lần này hai người tách nhau ra làm riêng, xem xem ai làm ra con gấu xấu hơn."

Nhắc đến Hề Nhi, bất quá chỉ là cái cớ để tiếp tục làm thú nhồi bông.

Alpha không thể tin được con gấu bông xấu xí này là do mình làm ra.

Chắc chắn là lỗi của Lâm Thần, đợi đến khi hai người làm riêng, liền có thể thấy rõ ai mới là người kéo chân sau.Lúc Alpha ở bên cạnh Lâm Thần, lời nói cùng giọng điệu đôi khi lại trở nên trẻ trâu, làm cho Lâm Thần vui vẻ cười híp cả mắt.Lúc Hề Nhi ra đời, Vân Khởi cũng không chuẩn bị gấu bông làm quà cho con, cho nên lúc đó Lâm Thần đã tặng con gấu của mình cho con.

Vân Khởi lúc còn nhỏ không chỉ tặng con gấu của bản thân mình cho nàng, mà còn tặng thêm những con gấu với đủ màu sắc khác nhau vào các dịp lễ.Nàng chọn một con gấu nhỏ nhỏ một chút, nhỏ vừa tay để Hề Nhi có thể tự ôm được, rồi tặng nó cho con.

Đây là con gấu mà Vân Khởi từng tặng nàng, cho nên về mặt nào đó cũng có thể coi như là Vân Khởi tặng cho Hề Nhi.Bất quá hiện tại Alpha cũng đã nhớ đến Hề Nhi, Lâm Thần cảm thấy Vân Khởi thật sự đã trở lại."

Chúng ta cũng có thể nói họ làm cho Hề Nhi bức tượng Kem bằng bạc."

Quà cho em bé là bức tượng Tiểu Tuyết, vậy thì quà cho Hề Nhi sẽ là bức tượng của Kem.

Như vậy cả gia đình đều có đủ quà."

Không tự làm sao?"

"Tự làm à?

Để làm ra cái xấu như này sao?"

Lâm Thần chỉ chỉ vào con gấu bông xấu xí ở bên cạnh, giọng cũng có phần to hơn trước một chút.Gấu bông còn có thể để chơi trong nhà, lỡ có xấu cũng không sao.

Nhưng tượng Tiểu Tuyết hoặc tượng Kem bằng bạc thì nàng tính làm thành trang sức.

Lâm Thần cảm thấy lương tâm mình chưa tệ đến mức có thể để con mang những món đồ xấu xí này đi khắp nơi.Những chiếc lông vũ nhọn nhọn xinh đẹp trên người Tiểu Tuyết cùng bộ lông mềm mịn trên người Kem, Lâm Thần không nghĩ mình có thể khắc họa được.

Nếu là mẹ thì nói không chừng có thể làm được.Mẹ nàng là học nghệ thuật, từng học điêu khắc ở trường.

Nếu mẹ còn ở đây, chắc chắn mẹ sẽ rất vui khi làm những món quà nhỏ cho hai cháu gái của mình."

Chắc cũng....

ổn mà."

Vân Khởi nhìn con gấu bông mới ra lò.Thú nhồi bông mềm quá, khó dùng lực cho nên mới ảnh hưởng đến sở trường của cô, nhưng nếu là bạc thì cô có thể dùng dao nhỏ chậm rãi điêu khắc, vậy là ngon rồi.Bé thỏ lớn này không biết tinh thần tại sao lại sa sút, bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng trong mắt so với lúc nãy có vẻ ảm đạm hơn chút.Những thay đổi này hình như bắt đầu từ lúc đến Lâm gia mang di vật của mẹ về.Omega đã đem một ít đồ vật linh tinh vụng vặt bày biện trong nhà, chọn vị trí thích hợp rồi đặt chúng lên, phạm vi rất rộng, gần như đi vài bước là nhìn thấy một thứ.

Mà lúc Omega nhìn thấy những đồ vật này, tinh thần lại trở nên sa sút, giống như một bé thỏ lớn bị mưa làm ướt rồi tủi thân.Đôi mắt sẽ đột nhiên trở nên đỏ hoe, không tiếng động nhưng lại giống như đang muốn nói với người bạn đời bên cạnh, mau đến dỗ dỗ emmm!!!Rõ ràng biết lúc nhìn thấy những thứ đó sẽ rất đau lòng, nhưng bé thỏ này vẫn tự hành hạ mình, đặt di vật của mẹ ở khắp nơi trong nhà.

Mỗi lần nhìn thấy bé thỏ buồn bã khó chịu, Vân Khởi cũng đau lòng theo.

Cô không biết phải làm gì để an ủi bé thỏ, chỉ có thể ôm lấy nàng ấy, ôm cho thật chặt, để bé thỏ đang buồn nấp vào vòng tay của mình.Ở thế giới cũ, một vị bậc trưởng bối của Vân Khởi mất con gái.

Đợi đến lúc cô đến nhà vị trưởng bối này lần thứ hai, cô không còn nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của cô con gái đó nữa.

Ông nội nói cho cô rằng, vị trưởng bối đó đã giữ lại tất cả những gì liên quan đến con gái trong phòng ngủ của mình.Vị trưởng bối ấy giống như đang sống trong hai thế giới.

Bên trong phòng là thế giới thuộc về bà và con gái, còn bên ngoài phòng là thế giới không có bất kỳ dấu vết nào của con gái bà.Lâm Thần thì khác với vị trưởng bối đó.

Nàng giống như muốn khắc ghi dấu ấn của mẹ mình trong mọi khía cạnh của cuộc sống."

Chúng ta tự làm đi, đến lúc đó thì khắc tên mẹ em lên."

Vân Khởi, như bao lần khác, ôm lấy bé thỏ đang buồn thiu vào lòng."

Mẹ em làm đẹp hơn."

Omega bĩu môi lẩm bẩm, dù còn buồn nhưng vẫn không quên chê bai kỹ thuật của bạn đời.Vân Khởi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lâm Thần, liền thay đổi suy nghĩ của mình.

Cái người đang ở trong lòng ngực này không phải là em bé thỏ buồn thiu cần được an ủi, mà là một đóa hoa bách hợp biến dị.Dù đang trong mưa bão vẫn không quên đưa ra những chiếc gai mềm."

Nóng quá."

Lâm Thần đẩy Vân Khởi đang ôm mình ra.Lúc buồn thì được ôm bao lâu cũng không thấy nóng, vừa cảm thấy khá hơn một chút liền đẩy người ta ra.Cái đồ không có lương tâm, Vân Khởi nghĩ.Càng ở bên Lâm Thần, cô càng nhận ra đối phương thay đổi thái độ nhanh như thế nào."

Em là muốn cố ý trốn việc tự tay làm gấu bông đúng không?"

Alpha giống như không bị ảnh hưởng gì, sau khi bị đẩy ra liền quay trở lại biểu cảm trào phúng."

Không phải là chị hả?

Cứ ôm lấy em, là muốn trốn việc chứ gì."

Nói xong Omega ghét bỏ nhìn con gấu bị may xiêu xiêu vẹo vẹo kia, nàng cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên được cú sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy nó.......Thời gian từng phút từng giây trôi qua, lại thêm hai con gấu bông nữa ra lò.

Một con lớn hơn một chút, mơ hồ có thể thấy được dáng dấp của con gấu, còn con kia thì nhỏ hơn một chút, trông rất đáng yêu."

Em vừa làm ảnh hưởng đến ta."

Sau một lúc trầm mặc im lặng, Vân Khởi khó khăn mở miệng, xem ra lúc nãy thật sự là lỗi của cô.Trong lòng cô biết rõ đó là do mình, nhưng vẫn như cũ cứng miệng không chịu nhận."??"

"Là do em cứ nhìn lén ta, làm hại ta không tập trung được."

Alpha biện minh vô lý.Vân Khởi nói cũng không sai, Lâm Thần vừa nãy có chú ý đến tiến độ của cô.Omega vốn dĩ cho rằng con gấu thứ hai sẽ lại xấu manh (*) như con đầu tiên.

Nhưng cũng không ngờ nàng đã đánh giá quá cao trí tưởng tượng của mình.(*) manh là dễ thương

Một lần nhìn, Lâm Thần lại nhịn không được mà cười một lần."

Đúng, đúng, đúng, đều là lỗi của em."

Lâm Thần ôm lấy thành phẩm của mình, không hề có thành ý mà xin lỗi.Alpha nhìn thấy vậy càng bị chọc tức hơn nữa, muốn hủy luôn "bằng chứng phạm tội" của mình."

Con đầu tiên để cho đứa nhỏ, còn hai con này đưa hết cho đứa lớn."

Lâm Thần giật lấy con gấu nhồi bông trong tay Vân Khởi.Lúc Lâm Thần giật lấy, Vân Khởi theo bản năng buông lỏng tay, để Lâm Thần dễ dàng cướp mất con gấu."

Sao em có thể đối xử với đứa nhỏ như vậy?

Nó chỉ có một con, còn Hề Nhi có tới hai con, nó sẽ rất tủi thân đấy."

Vân Khởi chính nghĩa nói, hy vọng Lâm Thần từ bỏ ý định này.Con gấu bông đầu tiên tuy rất xấu, nhưng đó là do cô và Lâm Thần cùng làm, đến lúc đó cô còn có thể giải thích với con là do Lâm Thần vẽ xấu.

Còn con này hoàn toàn là do cô tự làm, xấu đến nỗi chính cô cũng không nhìn nổi."

Gấu bông của đứa nhỏ lớn hơn, còn bên đây hai con của Hề Nhi cộng lại mới bằng một con bự kia."

Lâm Thần đặt hai con gấu bông cạnh con đầu tiên."

Với lại..."

Lâm Thần ngập ngừng, "

Sau này làm hình của Tiểu Tuyết với Kem sẽ còn xấu hơn."

Nàng đã nhìn thấu tiểu tâm tư của Alpha......."

Gù gù?"

Tiểu Tuyết cúi đầu nhìn ba con gấu bông mà Vân Khởi cùng Lâm Thần mang về, khẽ kêu.Nó dùng cánh chọc chọc vào con lớn nhất, nghi ngờ Vân Khởi cùng Lâm Thần đã bị lừa, hoặc là có vấn đề về tinh thần, sao lại mang về một con gấu bông xấu xí như vậy.Điều quan trọng nhất là, màu sắc của nó còn xám xịt, một chút cũng không đẹp bằng bộ lông của nó.Em bé chẳng mấy quan tâm đến ba con gấu bông, cô bé đưa tay về phía Lâm Thần, giống như muốn chạy ra khỏi vòng tay người hầu."

Đây là quà của mẹ và mẫu thân tặng con."

Lâm Thần đón lấy con, đặt con lên con gấu bông lớn nhất.Lúc người quản gia nhìn thấy Vân Khởi ôm con gấu bông bước vào, liền lộ ra nụ cười vui mừng.Lúc lão chủ nhân còn sống cũng giống như vậy, bà ôm Vân Khởi khi đó còn là một đứa bé, cha của Vân Khởi ôm con gấu bông trắng, còn bên cạnh là người bạn đời của ông.Sau khi được đặt lên con gấu bông, em bé có chút không thoải mái cựa quậy, tiếp tục đưa tay về phía Lâm Thần.Nhìn mẹ vẫn không động đậy, lúc này em bé mới tủi thân, bắt đầu đi khám phá con gấu bông, đồng thời cũng nhìn thấy đôi mắt cùng chiếc cúc áo trên ngực con gấu đều là màu bạc xinh đẹp."

A, a."

Em bé vui vẻ kêu lên, phản ứng đầu tiên là muốn giật lấy đôi mắt cùng chiếc cúc áo đẹp đẽ đó."

Không được."

Vân Khởi bế con lên, nhìn cô bé rồi nhấn mạnh.Sau một hồi giằng co giữa hai mẹ con, em bé nắm lấy cúc áo mới giành được, không quấy nữa, nhưng áo của Vân Khởi lại một lần nữa mất đi chiếc cúc của nó."

Thật sự phải đưa cho Hề Nhi à?"

Alpha vẫn như cũ không mấy vui vẻ, đợi đến tối Hề Nhi về nhà, cô liền sẽ bị không khai xử tội."

Khó khăn lắm mới làm xong."

Có lẽ do nhìn lâu rồi, Lâm Thần cảm thấy con búp bê này cũng không quá khó chấp nhận, thậm chí còn có một loại đáng yêu khác biệt.
 
[Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 89


"Đây là quà mà mẫu thân cùng với mẹ đã chuẩn bị cho con."

Sau khi Lâm Hề trở về nhà, Lâm Thần liền cầm hai con gấu bông đưa cho cô bé.Vân Khởi đứng cách đó rất xa, bên ngoài vẫn đang chơi đùa với con cú tuyết nhỏ, nhưng lỗ tai thì lại lặng lẽ vểnh lên, lắng nghe tình hình bên phía Omega."

Gù gù!"

Con cú tuyết tức giận mổ vào ngón tay của Vân Khởi, vì vừa nãy cô đã quá chú tâm vào việc theo dõi Lâm Thần, trong lúc vuốt ve nó lại vô tình nhổ đi một sợi lông.Lúc Vân Khởi nhận ra, sợi lông trắng như tuyết vẫn còn bay lơ lửng trên tay cô, nhìn vào ánh mắt trách móc của con cú tuyết, Vân Khởi có chút áy náy, nhẹ nhàng vuốt ve nó vài cái để trấn an con angry bird.Tình huống cô đang quan sát diễn ra rất tốt, Omega chưa nói con nào trong hai con là do nàng làm, còn Hề Nhi cũng không hỏi, chỉ vui vẻ nhận lấy món quà.Tình hình thoạt nhìn có vẻ ổn, trong nhà ngoài Lâm Thần ra không ai biết hai con gấu đó được làm bởi hai người khác nhau.Vân Khởi cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.Cô cũng là sĩ diện có được không, nếu Hề Nhi và con cú tuyết này phát hiện ra cô làm một con gấu bông xấu xí như thế, chẳng phải hình tượng của cô sẽ tan biến hết sao?"

Mẫu thân con còn chuẩn bị cho con và em mỗi người một món trang sức bằng bạc nữa."

Trong bữa ăn, Lâm Thần nói với con gái.Vân Khởi nghe vậy thì hơi ngẩn ra, sau khi tự tay làm con gấu bông đó, sự tự tin của cô đã vỡ nát thành mã QR rồi."

Mẫu thân định làm cho con một cái hình của Kem, còn cho em một cái hình Tiểu Tuyết, là tự tay làm nha."

Không nhận ra nội tâm lo lắng của Vân Khởi, Lâm Thần bổ sung nói, còn đặc biệt nhấn mạnh là Vân Khởi sẽ tự tay làm.Sau khi nghe Lâm Thần nói, Hề nhi liền quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy mong chờ, con cú tuyết nhỏ nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú đến chuyện mình sẽ được làm thành một món trang sức bạc, nó dùng đôi mắt nhỏ nhìn cô chằm chằm, móng vuốt vẫn còn giữ sợi lông mà cô đã vô tình nhổ ra.Vân Khởi: ....Bây giờ cô còn có thể làm được gì nữa?

Vốn dĩ ngay từ đầu Omega chỉ muốn nhờ người khác làm nhưng chính cô lại là người đề nghị tự làm.

Sau khi làm ra con gấu bông xấu xí như vậy, Vân Khởi ý thức được bản thân thật sự không có tài năng ở lĩnh vực này, nhưng mà lúc sau cô lại quên nói với Omega bây giờ cô không định tự tay làm nữa, và thế là dẫn đến tình huống xấu hổ như hiện tại."

Đúng vậy."

Alpha mặt ngoài bình thản ung dung nhưng nội tâm lại là hoảng loạn bối rối.Cô trộm nhìn con cú tuyết nhỏ bên cạnh, đột nhiên cảm thấy lúc nãy mình đã nhổ quá ít lông, lớn lên mọc lông nhiều như vậy làm gì?

Chỉ để làm khó cô thôi sao?Khi nghĩ đến việc phải làm hình một con chim béo mập như thế, Vân Khởi cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhức.Còn làm hình Kem nữa, điêu khắc một con thỏ tai cụp thì dễ, nhưng để khắc ra được cảm giác bông xù của nó thì phải cần rất nhiều công sức.Lúc đó sao mình lại tự rước phiền phức vậy trời?"

Gù gù."

Con cú tuyết nhỏ cọ cọ vào Lâm Hề rồi bay xuống đất, dang đôi cánh to đẹp của nó ra, giống như đang khoe khoang với Vân Khởi và mọi người."

Không đời nào làm một bức tượng theo kích thước thật."

Trong khi mọi người còn đang chưa hiểu hành động của nó có ý gì, Vân Khởi đã nhìn thấu con chim mập tự luyến này, nó là đang cố hết sức phô diễn dáng người của mình, muốn cô có thể nhìn thấy nó thật rõ ràng, sau đó khắc một bức tượng kích với cỡ thật, tốt nhất là với đôi cánh dang rộng để trưng trong nhà."

Không có khả năng, ta đâu có ngốc đến mức đặt một bức tượng hình con chim mập trong nhà chứ."

Alpha dùng ánh mắt châm chọc nhìn con cú tuyết từ trên xuống dưới."

Gù gù!"

"Chúng ta là chuẩn bị làm trang sức, đến lúc đó em bé cùng Hề Nhi mới có thể đeo theo bên mình.”

Lâm Thần giải thích thêm, ôm con angry bird vào lòng."

Có thể đeo theo được ạ?"

Sau khi nghe xong Lâm Hề liền cảm thấy thích thú.Giờ ra chơi các bạn học của cô bé thường kể về những món quà mà cha mẹ tặng cho họ, cô bé cũng muốn tham gia, nhưng ngoài mấy con gấu bông ở nhà thì cô bé dường như không còn món quà nào khác để khoe, hơn nữa gấu bông thì lại không tiện mang đến trường.Cho nên em chỉ có thể ở một bên ngồi nghe rồi thầm hâm mộ, sau đó lại giả vờ như đang chăm chú làm bài tập."

Đúng vậy, Hề Nhi muốn hình Tiểu Tuyết hay hình Kem?"

Lâm Thần hỏi, nàng hẳn là nên để con gái tự chọn món mình thích."

Dạ...."

Lâm Hề có chút do dự nhìn con cú tuyết nhỏ, rồi lại nghĩ đến con thỏ tai cụp đang ngủ trong phòng mình, bối rối không biết nên chọn cái nào, cả hai con em đều rất thích."

Vậy thì khắc cả hai bộ đi, đúng lúc mẫu thân con gần đây cũng rảnh rỗi."

Omega không đành lòng nhìn con gái bối rối, chuyện này đâu phải nhất định phải chọn một trong hai, chọn cả hai cũng được mà?Vân Khởi cảm thấy mình sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, nó sắp nứt toác ra rồi."

Mẫu thân ấy hả, vì con gái của mình mà làm một vài món đồ nhỏ xinh không phải là điều bình thường sao?"

Giống như là ngại sắc mặt Vân Khởi còn chưa đủ cứng đờ, Omega lại bổ sung thêmNghe Lâm Thần nói, Lâm Hề lại một lần nữa dùng đôi mắt to đẹp giống hệt mẹ mình mà nhìn chằm chằm cô, Vân Khởi chỉ có thể gian nan mà gật đầu, đồng ý với lời Lâm Thần nói."

Yee!!!"

Lâm Hề cười vui vẻ lao vào ôm chặt lấy Vân Khởi.Đây là lần đầu tiên tiểu Omega này bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy trước mặt mẫu thân.Lúc Vân Khởi khom lưng xuống, Lâm Hề hôn nhẹ lên má cô rồi sau đó chạy về ôm lấy mẹ.Có vẻ cũng không tệ lắm?

Vân Khởi nghĩ......."

Thật tốt nhỉ."

Sau khi về đến phòng ngủ, Alpha bắt đầu âm dương quái khí nói, "Bản thân mình thì cái gì cũng không làm, chỉ dùng ta dỗ cho Hề Nhi vui vẻ.”

"Không phải em đang giúp Hề Nhi gần gũi với chị hơn chút sao?"

Lâm Thần dỗ dành người bạn đời từ khi bước vào phòng đã bắt đầu lẩm bẩm tỏ vẻ không hài lòng, sau đó nàng chủ động ôm lấy cô."

Không phải mình làm mà đồng ý cũng nhanh quá."

Alpha vừa tận hưởng vợ iu thân mật cọ cọ vừa tiếp tục cằn nhằn."

Này không phải thể hiện tay nghề của chị cao siêu thế nào sao?."

"Chị có để ý hôm nay phòng ngủ có gì đó lạ lạ không?"

Trước khi Alpha tiếp tục than thở, Lâm Thần nhanh chóng lên tiếng cắt ngang lời cô.Có gì khác sao?

Vân Khởi nhìn quanh một vòng, mọi thứ vẫn rất quen thuộc, chẳng có gì khác biệt cả.Chỉ là hôm nay so với mọi khi lại yên tĩnh hơn một chút.Yên tĩnh!

Vân Khởi đột nhiên ý thức được chuyện gì đó."

Nãy em mang con đưa cho quản gia, bà ấy luôn rất thích trẻ con, cho nên em mới hỏi bà có thể giúp chúng ta trông em bé một đêm không, bà đã đồng ý rồi."

Lâm Thần thì thầm bên tai Vân Khởi, từng lời nói ngọt ngào mang theo mùi hương hoa bách hợp.Những lời nói của Lâm Thần phảng phất cũng trở nên giống như hoa bách hợp kia, dẻo như tơ và ngọt ngào như mật, lúc thấm vào tai Vân Khởi, liền ở trong đầu cô mà quay cuồng, làm cho tâm trí cô cũng ngập tràn vị ngọt.Hiện tại thời tiết đã không còn mát mẻ nữa, hai người nằm cạnh nhau sẽ cảm thấy nóng, nhưng lúc này, Vân Khởi cảm thấy cơ thể mình còn nóng hơn Omega, cho nên chỗ chạm vào Omega lại cảm thấy mát lạnh, làm cô nhịn không được muốn mở rộng diện tích tiếp xúc.Không biết có phải do nóng không mà răng nanh của cô cũng nhịn không được mà bắt đầu nhói lên, muốn chui ra ngoài, muốn chủ nhân của nó há miệng ra cho nó đón nhận không khí trong lành.

Nếu có thể cho nó tiếp xúc với Omega lạnh băng băng thì càng tốt."

Lần đầu tiên con không có chúng ta ở bên, sẽ sợ lắm đó."

Vân Khởi giả vờ bình tĩnh nói."

Không sao đâu, em cũng ném cả Tiểu Tuyết qua đó rồi, còn có cả mấy bộ quần áo có cúc bạc của chị nữa, em đều ném qua đó hết rồi."

Omega không hề giấu giếm, nói thẳng, "Mấy cái nút của chị đủ cho con nghịch mãi không chán."

Con thì vui vẻ rồi, nhưng tội nghiệp cho mấy bộ quần áo, khả năng chúng lại sắp bị mòn nữa rồi, Vân Khởi mặt vô biểu tình nghĩ.Cơ thể kia đang nằm trong lòng lạnh băng băng, cảm giác ôm cũng thực thoải mái, Vân Khởi nhanh chóng đem những bộ quần áo đáng thương đó vứt ra sau đầu."

Đợi chút."

Omega định đứng dậy, nhưng lại bị Vân Khởi ôm chặt, lần đầu tiên không thoát ra được.

Lần thứ hai, sau khi gọi Vân Khởi hoàn hồn thì mới bắt đầu buông tay cho người kia đứng dậy thành công.Vân Khởi nhìn Lâm Thần đang lục tìm trong tủ quần áo.

Chẳng bao lâu sau, nàng tìm được một bộ đồ, một bộ đồ mà không thuộc về tủ quần áo, nhưng cô lại rất quen thuộc với nó.

Đây chẳng phải là bộ đồ Lâm Thần mặc lúc chụp ảnh tốt nghiệp sao?"

Dạo trước em có tìm lại bộ đồ tốt nghiệp đại học, vẫn luôn để ở trong tủ, bây giờ cũng đến lúc cần dùng rồi."

Omega cười thực ngoan ngoãn, nhưng trong mắt Vân Khởi, lại có chút mê hoặc khác thường.Cô đột nhiên nhớ đến mấy lần trước Lâm Thần nhắc đến cụm từ 'đồng phục play', cho nên lần này nàng ấy cố ý đẩy con đi có phải là đã lên kế hoạch từ trước không?Răng nanh một lần nữa lại bắt đầu phản kháng mãnh liệt, thôi thúc muốn bộc phát.

Vân Khởi đầu óc trống rỗng, đợi đến khi cô lấy lại được ý thức thì phát hiện Omega đã bị cô ghì chặt dưới thân.Omega vẫn như cũ ngoan ngoãn tươi cười, không có phản kháng.【Nhân vật của ngươi là một cái tra A!

Ngươi vi phạm tính cách nhân vật!】【Nhân vật của ngươi là một cái tra A!

Ngươi vi phạm tính cách nhân vật!】【Nhân vật của ngươi là một cái tra A!

Ngươi vi phạm tính cách nhân vật!】Tiếng kêu sắc nhọn của hệ thống vang lên trong đầu, không ngừng lặp lại, đồng thời cũng làm cho đầu Vân Khởi đau đớn dữ dội.Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy âm thanh chói tai như vậy, hơn nữa cái âm thanh này còn vang mãi trong đầu cô, làm cô đau đớn ngã xuống giường."

Làm sao vậy?"

Lâm Thần lo lắng nhìn Vân Khởi, không hiểu tại sao lại đột nhiên mặt mày tái nhợt rồi ngã xuống."

Có chỗ nào không ổn sao..."

Giọng nói quan tâm của Omega truyền vào trong đầu Vân Khởi.

Cô muốn an ủi Omega một chút, nhưng cơn đau trong đầu làm cô không thể tập trung vào việc khác.Giọng nói của hệ thống điên cuồng mà ồn ào, mặc kệ Vân Khởi có giải thích thế nào, đối phương vẫn mãi lặp lại hai câu đó.Thời gian gần đây, hệ thống giống như không còn tồn tại, Vân Khởi cũng dần dần thả lỏng, thỉnh thoảng vài lần xuất hiện cũng là hình tượng đáng yêu.

Cô không hiểu sao lần này lại thay đổi lớn như vậy.Omega vẫn như cũ, ở một bên lo lắng nhìn cô, lấy điện thoại ra định gọi bác sĩ, nhưng lại bị Vân Khởi ngăn lại.

Cô biết gọi bác sĩ cũng không có tác dụng.Giống như lúc xuất hiện, giọng hệ thống cũng đột ngột biến mất.

Sau khi cơn đau trong đầu tan đi, Vân Khởi cuối cùng cũng hồi phục."

Không sao."

Vân Khởi giải thích với Lâm Thần đang lo lắng, "Chỉ là đột nhiên có chút không khỏe, giờ thì ổn rồi."

Lâm Thần vẫn còn rất lo lắng, nhưng nhìn biểu hiện của Vân Khởi, cho dù bây giờ có hỏi cũng hỏi không ra kết quả, cho nên nàng cũng không hỏi thêm gì nữa.Nàng định tìm thời điểm thích hợp để gọi bác sĩ đến nhà xem cho Vân Khởi, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ.Nhưng... chung quy nàng vẫn cảm thấy về sự việc lần này Alpha cũng biết gì đó.---------------Editor: mấy tháng cuối năm hơi bận tí nên up chậm nhoé.

Nhưng mà k có drop đâu.
 
[Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 90 | Phần 1


【Xin lỗi, hôm qua xảy ra một chút vấn đề.】Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, Vân Khởi đã nghe thấy tiếng xin lỗi của hệ thống, âm điệu cũng đã trở lại như bình thường.Âm sắc quen thuộc làm cho Vân Khởi vô thức đưa tay lên đỡ trán, âm thanh chói tai ngày hôm qua như một lần nữa vang lên trong đầu cô, làm cô cảm thấy đầu có chút đau nhức."

Lại không thoải mái sao?"

Lâm Thần vừa bước ra từ phòng tắm, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ nhăn mặt của Vân Khởi."

Cũng tạm thôi."

Đợi đến khi Lâm Thần chạy đến, Vân Khởi dựa vào trong lòng nàng.Trên người Omega luôn mang theo hương thơm nhẹ nhàng như ẩn như hiện của hoa bách hợp, làm cho cô nhịn không được muốn tới gần một chút, tới gần hơn một chút nữa, bất quá những dục vọng này trước đây đều bị cô kiềm chế xuống.Cơn đau đầu làm cho Vân Khởi trở nên có chút yếu đuối, sự phụ thuộc vào Lâm Thần trong đầu cô chiếm ưu thế, cô thuận theo cảm xúc mà tựa vào lòng “đóa bách hợp” này, tiếp nhận ngón tay mềm mại như cánh hoa của Lâm Thần xoa nhẹ vào chỗ đau trên đầu mình."

Có cần tìm bác sĩ đến xem một chút không?

Đột nhiên đau đầu thế này, có phải là cơ thể đang cảnh báo gì đó không?"

Lâm Thần từ tốn nói, nàng sợ Vân Khởi giấu bệnh sợ thầy, chần chừ việc đi khám bệnh hoặc cho rằng không có gì đáng ngại mà không muốn đi.Mẹ của nàng lúc ấy cũng là đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy, không rõ nguyên nhân."

Không sao đâu."

Vân Khởi biết có đi bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng cô không thể giải thích lý do với Lâm Thần.【Có sao không?】 Hệ thống thật cẩn thận hỏi, lúc vừa thấy Vân Khởi bắt đầu xoa trán.

Nó ý thức được mình đã làm cô không thoải mái, cho nên ngừng lại không hỏi tiếp.

Đợi đến khi nét mặt của Vân Khởi dần dịu lại, hệ thống mới ngập ngừng mở lời lần nữa.'Ta khỏe hay không ngươi không biết sao?' Vân Khởi nằm trong lòng Lâm Thần một lúc, cơn đau nhẹ trong đầu cũng dần dần tan biến.

Bắt đầu cũng có tâm trạng tính sổ, cô nói.【Hôm qua có chút sự cố.】 Hệ thống giải thích, ngữ điệu không tự chủ mà mang chút dè dặt, lấy lòng.'Sự cố gì?'Ngay từ đầu Vân Khởi đã cảm nhận được hệ thống có gì đó không ổn, một thời gian cũng không xuất hiện, lần trước còn nói có thể chuyển vật phẩm từ tầng ba xuống tầng hai.

Để cô về nhà trước, nhưng sau đó lại đột ngột thay đổi ý kiến.Còn có ngày hôm qua, giọng điệu điên cuồng của hệ thống cùng những lời nói lặp đi lặp lại làm cho Vân Khởi cảm thấy không giống với Tiểu Tra thường ngày.Tiểu Tra lúc bình thường chưa bao giờ lặp lại một câu ba lần.Rồi sau đó bầu không khí rơi vào im lặng kéo dài.'Không thể nói sao?'【Chuyện này có chút phức tạp.】'Bây giờ ta có rất nhiều thời gian.'【Có vài chuyện bây giờ ta chưa thể nói.】 Thấy thái độ kiên quyết của Vân Khởi, hệ thống vẫn như cũ không chịu tiết lộ.'Thôi vậy.' Vốn dĩ cô cũng không hy vọng gì nhiều."

Chị thực sự không muốn gặp bác sĩ sao?"

Hệ thống không nói thêm, Omega lại bắt đầu lên tiếng.Lâm Thần vẫn cảm thấy nên đưa Vân Khởi đi khám sẽ tốt hơn."

Hôm qua chị thực sự làm em sợ."

Omega dịu dàng trách móc, "Đột nhiên sắc mặt chị trở nên trắng bệch, em có gọi như thế nào chị cũng không nghe thấy."

Lâm Thần ở bên cạnh, bất lực mà nhìn, an ủi, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Nó giống như lúc nàng bất lực nhìn mẹ mình càng ngày càng tiều tụy, chỉ có thể bất lực dùng lời nói và hành động để ở bên cạnh, mang đến cho mẹ sự an ủi tinh thần, nhưng thực tế cũng không giúp ích được gì.Khi đó các bác sĩ nghi ngờ mẹ nàng mắc một loại bệnh di truyền chưa từng được phát hiện, và đó cũng là lý do sau này nàng chọn học chuyên ngành về tin tức tố.Nếu lúc ấy nàng hiểu biết nhiều hơn, liền có thể cùng các bác sĩ thảo luận, có thể tự mình nghiên cứu, thay vì chỉ biết bất lực ngồi khóc bên cạnh mẹ.Vân Khởi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn hôn lên người bạn đời đang tỏ ra trầm tư.Trong đôi mắt Omega tràn đầy lo lắng, còn có một chút buồn bã.Vân Khởi không ngờ chuyện hôm qua lại làm cho Lâm Thần có bóng ma tâm lý lớn đến vậy, cảm thấy đau lòng khi làm cho bé thỏ lớn dễ bị tổn thương này sợ hãi."

Không sao đâu, hôm qua chỉ là đột nhiên đau đầu một chút thôi."

Vân Khởi nói xong, nhưng phát hiện Lâm Thần vẫn nhìn mình với ánh mắt lo lắng, như thể cô có thể nhìn thấy đôi tai thỏ vì thương tâm mà cụp xuống."

Chiều nay chúng ta gọi bác sĩ đến, được không?"

Nhìn vào mắt Omega, cuối cùng Vân Khởi cũng nhượng bộ.

Dù biết bác sĩ cũng sẽ không tìm ra được gì, nhưng làm cho Omega an tâm vẫn là chuyện quan trọng nhất."

Vậy giờ chị có muốn ngủ thêm chút không?"

Sau khi Vân Khởi đồng ý gặp bác sĩ, tâm trạng của Lâm Thần dường như trở nên vui vẻ hơn so với lúc trước."

Em nghĩ chị là em à?"

Thấy Lâm Thần tâm trạng tốt lên, Vân Khởi bắt đầu có hứng trêu chọc nàng.Không biết có phải do thói quen đóng kịch lâu ngày hay không, dù hiện giờ cô đã xác định được tình cảm của mình, nhưng lúc ở bên Omega, cô vẫn theo thói quen châm chọc đối phương vài câu."

Á!"

Nụ cười trên mặt Vân Khởi chưa kịp duy trì lâu đã bị một cảm giác đau đớn thay thế.Bởi vì cô đang dựa vào lòng Lâm Thần, cho nên Lâm Thần rất dễ dàng luồn tay xuống eo, sau đó hung hăng vặn mạnh.Xem ra thật sự đã khỏe lại rồi, còn có tâm trạng đùa giỡn, còn châm chọc mình là lợn nữa.

Lâm Thần rút tay lại, lạnh lùng nhìn Vân Khởi đang đau đớn vì bị vặn eo, cảm xúc trong lòng không hề gợn sóng.Cũng không biết có phải do cảm thấy áy náy về chuyện hôm qua hay không, nhưng từ khi Vân Khởi đùa giỡn với Lâm Thần, hệ thống vẫn chưa xuất hiện.Vân Khởi có thể cảm giác được hệ thống vẫn còn đó, một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cô chính là có thể xác định được nó không rời đi, nó chỉ là không muốn xuất hiện thôi.Đối với Tiểu Tra, Vân Khởi càng ngày càng khó hiểu.

Lúc đầu, cô nghĩ Tiểu Tra chỉ là một hệ thống giám sát để cho cô giữ vững tính cách nhân vật cùng phát thưởng, cặn bã giá trị cũng đã được định sẵn, chỉ là Tiểu Tra chịu trách nhiệm phân phát.

Sau này lại phát hiện ra giá trị đó thực chất là do Tiểu Tra tự quyết định, thậm chí có tăng hay không cũng do nó quyết định, miễn là cô duy trì tính cách của nguyên chủ trước mặt nó.

Hơn nữa, hệ thống này rất ngốc, chỉ cần dỗ ngọt, lừa gạt một chút là có thể nhận được cặn bã giá trị.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy Tiểu Tra có vẻ có quyền lực hơn cô tưởng, rõ ràng hành động của cô vi phạm hình tượng nhân vật, nhưng Tiểu Tra lại không lên tiếng, có lẽ là vì chuyện hôm qua.Còn có chuyện Tiểu Tra thông qua ký ức của cô để xem về ông nội, chuyện này làm cho cô mỗi khi nghĩ lại đều cảm thấy thật khó chịu.

Vào lúc cô không hề hay biết, ký ức của cô lại bị ai đó xâm phạm, chuyện này làm cô cảm thấy thật mất an toàn.

Chuyện hôm qua cũng vậy, nếu Tiểu Tra mỗi ngày trong não đều gặp sự cố một lần, cô cảm thấy chính mình có thể sớm được gặp cha mẹ của nguyên chủ.Vân Khởi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Omega.

Làn da mềm mại, mịn màng làm cho người ta mê mẩn không thôi.Tiểu Tra phần lớn thời gian đều rất bình thường, lúc nói chuyện với cô thì như một đứa trẻ chưa lớn, nhưng dù sao nó cũng là một mối nguy tiềm ẩn...Vân Khởi nhớ lại lần đầu gặp vị bói toán sư kia, bà ta nói rằng cái giá đã có người trả thay cô.

Điều đó có phải có nghĩa là cô có thể tham lam hơn một chút?

Có thể vừa giữ được Lâm Thần, vừa giữ được ông nội?"

Mục Mộ..."

Trong vô thức, Vân Khởi lẩm bẩm cái tên mà cô đang nghĩ tới."

Hả?"

Lâm Thần nghe thấy cái tên quen thuộc, liền thắc mắc nhìn bạn đời."

Không có gì."

Vân Khởi nhận ra mình đã làm một chuyện ngớ ngẩn như thế nào, liền có chút xấu hổ xoa xoa đầu.

Quả nhiên, Omega nhanh chóng bị phân tâm."

Đầu lại bắt đầu đau sao?"

Lâm Thần lo lắng nhìn người bạn đời, cũng bị vài lần như vậy rồi, có phải đã thật sự xảy ra vấn đề gì không?"

Có một chút."

Vân Khởi có chút chột dạ trả lời, đối với chuyện mình lại hại bé thỏ này bắt đầu lo lắng, Vân Khởi cảm thấy chút tội lỗi.Sau khi qua cơn lo lắng ban đầu, Lâm Thần liền bắt đầu suy nghĩ về cái tên mà Vân Khởi vừa thốt ra.Nàng đã nghe Vân Khởi nói đến Mục Mộ không chỉ một lần.

Ngay cả lúc nàng chưa gặp Mục Mộ, Vân Khởi trong lúc ngủ mơ cũng nói ra cái tên này, hơn nữa trạng thái lúc đó rõ ràng là gặp ác mộng.

Nàng còn có một loại cảm giác kỳ lạ, rằng nếu Alpha đối đầu với Mục Mộ, hậu quả sẽ rất tồi tệ.Vì vậy mỗi lần thấy Vân Khởi và Mục Mộ tương tác với nhau không vui vẻ, nàng đều muốn đi ngăn lại.Hơn nữa...

Lâm Thần cũng có một cảm giác kỳ lạ mà nàng không thể hiểu được, là nàng đặc biệt tin tưởng Mục Mộ, tin tưởng một cách vô lý.Có vẻ như Mục Mộ có một loại ảnh hưởng lạ lùng đến cả nàng và Vân Khởi.Lần này Mục Mộ đến đế đô với tư cách như một người trung gian giữa tổ chức và quân đội.

Mẹ nuôi của cô ấy từng là người của quân đội, nhưng sau một tai nạn ngoài ý muốn, bà ấy bị tàn tật rồi quyết định rời khỏi quân đội, sống ở một vùng xa xôi.Chính nhờ mẹ nuôi của Mục Mộ mà người của quân đội xem cô ấy như người trong nhà.Tổ chức cũng không mấy tin tưởng quân đội, chỉ muốn lợi dụng sức mạnh quân đội để đối đầu với đế quốc mà thôi.

Còn những chuyện khác, đến lúc đó gặp chiêu nào hoá giải chiêu ấy.Tổ chức có giữ lại vài con át chủ bài, còn bên phía quân đội chỉ biết phần lớn người trong tổ chức là chuyên gia nghiên cứu tin tức tố, sản xuất ra các loại thuốc trấn an tin tức tố chất lượng cao, và xem họ như những người "bảo mẫu".

Lâm Thần tin quân đội bên kia khẳng định cũng đã giấu vài con át chủ bài mà họ không biết.Tại sao Vân Khởi lại nhắc đến tên Mục Mộ?Lâm Thần nhớ đến chuyện Vân Lan gọi Vân Khởi về nhà mấy hôm trước, có phải Vân Lan đã phát hiện ra chuyện gì không?Nàng cũng biết trong khoảng thời gian gần đây Vân Lan vẫn luôn bận rộn, có phải đã điều tra ra được gì không?"

Con của chúng ta không biết giống ai mà suốt ngày chỉ biết ngủ ngủ ngủ."

Vân Khởi cố chuyển chủ đề sang một chuyện vui vẻ khác, phá vỡ sự im lặng hiện tại."

Dù sao em cũng luôn dậy sớm hơn chị."

Lâm Thần đáp lại.Ngủ!

Omega đột nhiên nhớ lại, nàng từng có một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ ấy, Vân Khởi yêu Cẩn Mạt, còn nàng thì kết hôn với một Alpha khác, hơn nữa người Alpha đó có khuôn mặt giống hệt Mục Mộ.Không đúng, trước đó nàng còn mơ một giấc mơ liên quan khác.

Trong giấc mơ ấy cũng có Mục Mộ và Vân Khởi, chẳng qua khuôn mặt của Mục Mộ không thể nhìn thấy."

Chuyện gì vậy?"

Vân Khởi không biết mình lại làm gì sai, làm cho bé thỏ tức giận, eo lại bị véo một cái."

Hừ."

Lâm Thần không trả lời Vân Khởi.Nàng đã mơ thấy mình kết hôn với Mục Mộ, nhưng lúc đó tình cảm giữa nàng và Mục Mộ lại không có nhiều.

Nàng còn nhớ trong giấc mơ đầu tiên, nàng còn không thể kiểm soát cơ thể mình, "Lâm Thần" trong giấc mơ đã đuổi Mục Mộ ra ngoài ngay trong đêm tân hôn.Còn "Vân Khởi" trong giấc mơ thì lại thực sự yêu Cẩn Mạt, dù bị đày đến một nơi xa xôi, bản thân còn khó bảo toàn vậy mà vẫn không quên cầu xin cho Cẩn Mạt, vẫn không quên mang theo cô ta.Khuôn mặt lạnh lùng, cay nghiệt của "Vân Khởi" trong giấc mơ càng ngày càng trùng khớp với kẻ xấu đang nằm trong lòng nàng hiện tại, làm cho nàng càng nhìn càng giận.
 
[Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 90 | Phần 2


Vân Khởi không hay biết gì, chỉ thấy Omega càng ngày càng giận dỗi, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng trở nên trầm mặc.

Là vì cô giả vờ đau bị phát hiện, hay là... liên quan đến cái tên Mục Mộ mà cô vừa nhắc đến?Tình yêu của Lâm Thần dành cho cô, Vân Khởi chưa bao giờ nghi ngờ.

Cô chỉ là sợ cốt truyện của thế giới này, sợ thế giới sẽ phát hiện ra chuyện gì đó bất thường giữa cô và Lâm Thần, rồi dùng cách nào đó để uốn nắn những sự bất thường ấy, đưa mọi thứ về đúng quỹ đạo ban đầu.Những thứ kỳ quái ma quỷ như vậy, cô cũng không biết làm cách nào để tránh né chúng.Cũng giống như ký ức của cô, ký ức giữa thế giới cũ và thế giới hiện tại trộn lẫn vào nhau một cách hỗn loạn.

Làm cho Vân Khởi có chút nghi ngờ, không biết có liên quan gì đến hệ thống hay không.

Hiện tại cô thậm chí còn nghi ngờ chính ký ức của mình, nhưng vấn đề là những cảm xúc mà những ký ức đó mang lại quá chân thực.Cô vẫn nhớ cảm giác khi lần đầu tiên bước vào công ty, nhìn thấy lời chúc của ông nội vẫn còn khắc trên bàn làm việc của mình, trong lòng không kìm được mà xúc động.

Cô vẫn nhớ nỗi sợ khi nhìn vào vết thương sau khi ngã lúc tập đi xe đạp, cũng còn nhớ rõ cảm giác ấm áp của người đã nắm tay cô, hát vu vơ an ủi cô.Nếu ký ức là giả, vậy những cảm xúc này cũng là giả sao?"

Thỏ ngốc."

Vân Khởi nhỏ giọng nói, nắm lấy bàn tay vẫn còn ở đó sau khi véo mình.Ít nhất thì trong khoảng thời gian này, khoảng thời gian mình ở bên Lâm Thần là thật, phải không?

Và tình cảm giữa mình và Lâm Thần cũng đều là thật."

Chị nói ai ngốc?"

Nói mình ngốc, có phải còn muốn nói thêm một câu Cẩn Mạt thật thông minh?Lâm Thần biết hiện tại không nên nhắc lại chuyện cũ, huống chi bây giờ Cẩn Mạt đã mất hết tất cả những gì cô ta trân trọng, nhưng chính là nàng không thể kìm được.

Nàng nhớ lại lúc trước, lúc Alpha cười nhạo mình, thích nhất là tự nói bản thân Alpha thích người thông minh, rồi còn khen Cẩn Mạt thông minh, biết khi nào có thể nghịch ngợm và khi nào phải ngoan ngoãn."

Thỏ ngốc lại giận rồi sao?"

Thỏ con ngốc ngốc nghếch nghếch, luôn là bất ngờ tức giận hoặc bất ngờ buồn bã.

Khi tức giận thì làm người khó hiểu, còn khi buồn bã thì làm người xót xa.Hiện tại thỏ con ngốc này không biết vì sao lại giận nữa, nhưng biểu hiện lại giống như đang rất ấm ức, làm người khác nhìn mà lòng mềm nhũn.Thật là, tức giận cũng không ra hồn, kiểu này làm sao dọa nổi ai chứ.Cơn đau đầu đã biến mất từ lâu, Vân Khởi ngồi thẳng lên, trong chớp mắt, liền đổi thành cô ôm lấy Omega."

Là ai chọc bé thỏ nhà chúng ta tức giận vậy?"

Nghĩ đến chuyện hệ thống vì chuyện hôm qua mà ngại xuất hiện, Vân Khởi càng trở nên táo bạo hơn."

Thật là quá đáng, sao có thể bắt nạt bé thỏ mềm mềm mại mại nhà chúng ta chứ?

Rốt cuộc là ai mà quá đáng như vậy?"

Ngữ khí Alpha nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với bộ dạng trước kia.Lâm Thần biết là Vân Khởi thích mình, nhưng Alpha lại luôn tỏ ra kiêu ngạo, không quan tâm.

Còn Vân Khởi ôn nhu, pha chút đùa cợt như lúc này, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy kể từ khi Vân Khởi lớn lên.Chỉ khi Vân Khởi ở trong thời kỳ đặc biệt, nàng mới có thể nhìn thấy đối phương bám lấy mình, nhưng khi đó Vân Khởi tương đối trầm lặng, chưa bao giờ bộc lộ kiểu đùa cợt như thế này.Ngọn lửa giận trong lòng nàng vốn dĩ định bùng nổ, nhưng bây giờ lại lửng lơ giữa chừng, không thể nào bộc phát ra được.Sau khi Vân Khởi nói xong, cô thấy màu đỏ hồng dần dần lan lên hai vành tai của Omega, rồi từ từ lan đến má, xinh đẹp cực kỳ.Bé thỏ của cô, đây là ngại ngùng sao?Vân Khởi không tự chủ được mà bật cười, cũng bởi vì cười mà lồng ngực không ngừng rung lên."

Chị còn cười à?"

Omega giận dỗi nói, "Chính là chị đó, ngày nào cũng bắt nạt em, trước đây bắt nạt em, hiện tại bây giờ cũng bắt nạt em."

"Ngày nào cũng nói em ngốc, ngày nào cũng nói em lùn..."

Omega bắt đầu liệt kê mười tội trạng của bạn đời."

Chị sai rồi."

Alpha đè Omega xuống, hôn lên đôi môi đang không ngừng thoảng ra mùi hương bách hợp, chặn hết những lời trách móc của bạn đời.Một lúc sau, khi Omega bắt đầu thở không nổi, đẩy Vân Khởi ra thì cô mới chịu ngồi dậy."

Đừng giận nữa mà?"

"Vậy chị không được nói em ngốc nữa."

Lâm Thần từ trước đến nay vẫn luôn bị cái từ này làm cho canh cánh trong lòng.Nàng rất thông minh mà, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được khen là thiên tài.

Chỉ có Vân Khởi, ngày nào cũng bảo nàng ngốc.

Hồi nhỏ đã gọi nàng là thỏ ngốc, lớn lên rồi vẫn còn gọi nàng là thỏ ngốc.Ban đầu nàng nghĩ bé thỏ là biệt danh ngớ ngẩn nhất mà mình từng nghe, bây giờ lại xuất hiện thêm một cái thỏ ngốc."

Ai nói ngốc là không tốt, chị lại thích ngốc nghếch như vậy."

Alpha ở bên cạnh nói, không muốn từ bỏ cách gọi thân mật này.Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng đây là lần đầu tiên cô gọi Lâm Thần là thỏ ngốc, trước giờ đều gọi là bé thỏ, nhưng hiện tại lúc thốt ra hai chữ thỏ ngốc này, cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc từ tận sâu trong linh hồn, hai chữ đó nghe thật dễ chịu, làm cho cô chỉ cần gọi một lần đã thấy mê mẩn."

Lên, mau đứng lên."

Omega không trả lời câu nói kia, "Em muốn đi gặp con, hôm qua đã hứa sáng sớm hôm nay sẽ đón con về."

Vân Khởi vẫn như cũ nằm đè lên Lâm Thần, chỉ đến khi cảm thấy nàng ấy thực sự muốn giận thì mới nhổm dậy, buông tha bé thỏ với hai bên má đỏ ửng.---------------Tác giả có lời muốn nói: Cảm thấy mình thật kỳ lạ, lại muốn ăn bánh crepe sầu riêng rồi ╯▂╰Mỗi lần chưa mua thì lại thèm kinh khủng, đến khi mua rồi lại không ăn nổi, không chịu nổi mùi sầu riêng.
 
[Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 91


"Trước đây chị có quen biết Vân Khởi không?"

Trong phòng thí nghiệm, Lâm Thần hỏi Mục Mộ.Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, lần này là do Lâm Thần cố tình hẹn riêng Mục Mộ ra.Ngay lần đầu gặp mặt Mục Mộ đã trao đổi liên lạc với nàng và Nam Nguyệt, lần này cuối cùng đã có dịp dùng đến.Vài ngày trước Alpha đã lỡ nói ra cái tên Mục Mộ này, chuyện đó ít nhiều cũng làm cho nàng cảm thấy có chút bận tâm.Ngay từ đầu hình như Alpha đã có chút dè chừng với Mục Mộ..."

Không quen."

Nghe câu hỏi của Lâm Thần, trong mắt Mục Mộ thoáng hiện lên một tia thất vọng, nhưng sau đó vẫn nhanh chóng trả lời câu hỏi của Lâm Thần.Lần trước ở quân đội là lần đầu cô gặp Vân Khởi.

Lúc đó cô chỉ nghĩ đối phương chỉ là một tiểu thư được chiều chuộng quá mức, cũng không tệ như lời bạn bè hay nói.Sau đó cô biết được tin Lâm Thần đã kết hôn, và người bạn đời của nàng lại chính là Vân Khởi.

Chuyện này làm cho cô bắt đầu chủ động tìm hiểu về Vân Khởi.Càng tìm hiểu, sự phẫn nộ cùng đau lòng trong cô càng lớn."

Vậy chị có biết em không?"

Lâm Thần im lặng một lúc, rồi tiếp tục hỏi.Sau những giấc mơ kỳ lạ kia, nàng muốn biết lý do thật sự đằng sau.Lâm Thần thấy sau khi mình hỏi xong, đôi mắt Mục Mộ bỗng sáng lên, như thể đối phương đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu.

Cảm giác này làm cho nàng có chút không thoải mái, bất quá nàng cũng không biểu lộ ra ngoài."

Em nhớ ra rồi sao?"

Mục Mộ không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà là dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng chờ mong nhìn nàng.Cảm giác không thoải mái này bởi vì vậy mà càng lớn hơn.

Nàng ghét bị những Alpha (ngoài người ở nhà đang ngủ kia) nhìn với ánh mắt nồng nhiệt như thế, hành động này giống như mối quan hệ giữa hai người thân thiết lắm vậy."

Trước đây mình đã gặp nhau à?"

Phản ứng của Mục Mộ cũng gián tiếp xác nhận rằng họ đã từng gặp nhau rồi, nhưng Lâm Thần thực sự không thể nhớ ra.Ánh mắt của Mục Mộ lộ rõ vẻ u ám.Mất đi ánh nhìn nồng nàn sền sệt kia, Lâm Thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều."

Trước đây mình đã gặp nhau sao?"

Lâm Thần hỏi lại lần nữa, trong lòng đã có chút không kiên nhẫn.

Sau khi ánh mắt của Mục Mộ tối lại, cô ta liền rơi vào im lặng, nhưng Lâm Thần lại không có hứng thú im lặng cùng cô ta.Có lẽ liên quan đến những giấc mơ đó, cho nên ban đầu nàng cảm thấy quen thuộc và tin tưởng Mục Mộ, coi cô ấy là đồng đội đáng tin cậy.

Nhưng sự xuất hiện của giấc mơ đã làm cho nàng bắt đầu chú ý đến thân phận Alpha của Mục Mộ.

Nàng không thể tưởng tượng được cảnh mình kết hôn với người khác, do đó, cảm giác quen thuộc dần dần chuyển thành cảm giác muốn từ chối.

Nàng không thích Mục Mộ đến quá gần mình, không thích Mục Mộ tỏ ra quá quen thuộc với mình, không thích ánh mắt nóng bỏng sến rện của Mục Mộ nhìn mình, giống như thể mình sẽ đáp lại cô ta bằng một hành động gì đó tương tự như vậy.Rõ ràng hai người chỉ vừa mới quen biết nhau gần đây!

Nếu bỏ qua cảm giác quen thuộc ban đầu, mối quan hệ hiện tại của họ cũng chỉ là đồng sự mà thôi."

Em.... em đã đọc cuốn sách chị gửi lần trước chưa?"

Mục Mộ từ từ hỏi, trong giọng nói có chút lo lắng khó nhận ra."

Sách?"

"Cuốn Walden."

"Đọc rồi, làm sao vậy?"

Nghe tên cuốn sách, trong lòng Lâm Thần liền xuất hiện chút gợn sóng.

Nàng cho rằng nơi đó là khu vườn bí mật chỉ thuộc về mình và Vân Khởi, nhưng bây giờ Mục Mộ cũng nhắc đến nơi đó, còn có cuốn sách nữa.

Lần trước lúc nàng đi xem, cũng không thấy cuốn sách nào, bất quá mấy chuyện này đều là râu ria, không quan trọng.

Cuốn sách này nàng đã đọc đi đọc lại vô số lần rồi, cũng không cần Mục Mộ phải đưa thêm lần nào nữa.Trong ánh mắt Mục Mộ, Omega với vẻ mặt bình thản nói rằng nàng đã đọc, không giống như đang giả vờ, hình như nàng thật sự không nhớ gì cả.Thật sự không nhớ.

Mục Mộ cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Dù đã đoán trước được, nhưng đến khi thật sự đối diện thực tế, cô vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng."

Sao vậy?"

Lâm Thần phát hiện ra bây giờ nàng thực sự rất ghét kiểu người này, nói chuyện nửa chừng rồi im lặng."

Hồi nhỏ, chúng ta đã gặp nhau ở hồ Walden."

Giọng nói của Mục Mộ đầy chua chát, câu nói này giống như một sự liều lĩnh, vẫn còn mang theo chút hy vọng.Có lẽ Lâm Thần chỉ là chưa nhớ ra ký ức đó, nhưng vẫn còn giữ lại chút cảm xúc?Bằng không, tại sao Lâm Thần lại muốn đến hồ Walden?

Tại sao nàng lại thích nơi đó?"???"

"Hồi đó em khóc, còn chị là cái người Alpha đứng ở bên cạnh..."

Mục Mộ nói, ngữ điệu dần dần trở nên dịu dàng, giống như đang chìm đắm vào ký ức xưa.Bất quá đoạn ký ức đó cũng không phải là một kỷ niệm đẹp đối với Lâm Thần.Ngày hôm đó là ngày mẹ nàng qua đời, ngày hôm đó nàng đi tìm Vân Khởi nhưng lại bị chặn trước cửa.

Một ngày này, nàng chỉ còn biết một mình đi đến nơi mà nàng cùng người kia từng hẹn ước.Lâm Thần nhớ lại, ngày hôm đó mình khóc, đúng là có một Alpha đột nhiên xông ra bên cạnh, nhưng vì đêm tối cho nên nàng cũng không nhìn rõ mặt Alpha.Nàng không thích khóc trước mặt người khác, nàng ghét thể hiện sự yếu đuối của mình trước họ, nên nàng đã tỏ rõ sự tức giận cùng khó chịu vô cùng đối với Alpha lúc Alpha đó đến gần.

Nhưng cái người Alpha lạ mặt đó, dường như không hiểu tiếng người, cứ không ngừng tiến lại gần, cuối cùng còn đưa cho nàng một con côn trùng.

Trời ơi, nàng ghét nhất chính là côn trùng.Nàng chỉ thích những con đom đóm phát sáng từ xa, chứ không phải những con bị giữ trong tay với hình dạng khủng bố.Vì muốn tránh đi Alpha đó, nàng đã lập tức chạy về nhà, trở về ngôi nhà mà nàng ghét nhất, một ngôi nhà không còn mẹ."

Em không nhớ."

Lâm Thần liền ngắt lời ký ức của Mục Mộ.

Đó không phải là một ký ức đẹp, mà là ngày đen tối nhất của cuộc đời nàng, nàng không muốn nghe thêm lần nào nữa."

Có lẽ chị nhận nhầm người rồi."

Nhìn thấy Mục Mộ có vẻ còn muốn nói gì đó, Lâm Thần bổ sung: "Xin lỗi, em phải bắt đầu công việc, deadline sắp đến rồi."

Nhìn vẻ lạnh lùng của Lâm Thần, Mục Mộ cũng không tiếp tục làm phiền.Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, Omega ngã người xuống ghế, hốc mắt dần dần trở nên đỏ hoe.Ngày mẹ nàng qua đời đã qua từ lâu lắm rồi, nàng tưởng rằng nỗi đau trong lòng mình cũng đã vơi bớt đi nhiều.

Nhưng thời gian đây, khi nàng thấy những vật dụng mà mẹ từng sử dụng ở trong nhà, nỗi buồn trong lòng nàng cũng không nhiều, chủ yếu chỉ là những ký ức đẹp đẽ về quá khứ cùng sự tiếc nuối vì mẹ đã không còn.Nếu mẹ có thể nhìn thấy cuộc sống hiện tại của nàng, thấy Hề Nhi, thấy em bé, chắc hẳn mẹ sẽ rất an lòng.Còn có cuốn truyện tranh nàng đặt ở đầu giường, trong đó mẹ đã vẽ và viết những lời chúc phúc tốt đẹp nhất dành cho nàng.Nàng cho rằng trong lòng mình chỉ còn lại sự tiếc nuối và một ít nỗi buồn, nhưng bây giờ nàng nhận ra mình đã sai rồi.

Khi nhớ lại ngày đó, nàng vẫn không thể ngăn được cảm giác muốn khóc, một nỗi tuyệt vọng bất lực theo thói quen.Sau khi Mục Mộ rời đi, nỗi đau cùng sự tủi thân bị bản thân kìm nén bấy lâu nay của nàng bắt đầu bùng phát.Omega cuộn tròn người lại, giống như lúc còn nhỏ, trốn vào một góc.Xung quanh im ắng, nàng như đang trở về hồ Walden đen kịt ấy, một mình ngồi dưới gốc cây, một mình liếm láp vết thương.Hiện tại mọi thứ dường như không có gì thay đổi, nàng vẫn là Lâm Thần yếu đuối và bất lực ngày nào......."

Sao vậy?"

Vân Khởi ngạc nhiên khi thấy Omega vừa ra ngoài một lát đã quay trở lại.Lần này đúng là bé thỏ thật rồi, hốc mắt đỏ hoe như thỏ con, rõ ràng là vừa khóc xong.Omega vừa về đến nhà đã cúi đầu kéo kéo cô, Vân Khởi cảm nhận được cảm xúc bất thường của Omega cho nên cũng không chống cự, để nàng kéo vào phòng ngủ.Vừa bước vào phòng ngủ, Lâm Thần liền lao vào vòng tay của Vân Khởi, lực mạnh đến nỗi làm cho cả hai ngã xuống giường."

Em nhớ mẹ."

Giọng nói của Omega khàn khàn, mang theo một cảm giác vỡ vụn cùng cô đơn, làm cho tim Vân Khởi giống như bị thắt lại.Cô không hiểu vì sao buổi sáng Lâm Thần còn vui vẻ ra ngoài, như thế nào vừa mới rời đi một lát lại trở về với bộ dạng này."

Mẹ nhất định đang ở một nơi mà chúng ta không thể thấy dõi theo chúng ta."

Vân Khởi nằm trên giường, vòng tay ôm chặt bé thỏ nhỏ đang đau buồn của mình.Từ sau khi hệ thống phát điên lần đó, giống như đang áy náy mà không xuất hiện nữa.

Đôi khi Vân Khởi cố tình làm những chuyện không hợp với tính cách nguyên ngủ, nhưng hệ thống cũng không có hiện ra.

Chuyện này làm cho cô dần trở nên táo bạo hơn."...Hôm đó... tối lắm... lạnh lắm..."

Bé thỏ nhỏ trong vòng tay bĩu môi lẩm bẩm, Vân Khởi chỉ nghe được vài từ trong đó.Tối?

Lạnh?Vân Khởi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại những lần tiếp xúc trước đây với Omega.

Cô nhớ rõ Omega không sợ bóng tối, cũng không sợ ma quỷ nha, còn lạnh thì thời tiết hiện tại cũng không phải là quá lạnh.Thực ra, người sợ ma vẫn luôn là cô.Dù nghĩ vậy nhưng Vân Khởi vẫn tiếp tục ôm chặt Lâm Thần, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng."

Chị sẽ ôm chặt bé thỏ nhà chúng ta, không để bé thỏ phải lạnh, cũng sẽ để bé thỏ phải chìm trong bóng tối."

"Đồ lừa đảo."

Ngày hôm đó Lâm Thần đã tìm đến cô, nhưng lại bị chặn ngoài cửa.Sau đó người quản gia cho phép nàng đi vào nhà, nhưng lúc "Vân Khởi" nhìn thấy, nàng lại bị đuổi Thần ra ngoài, còn mắng nhiếc cười nhạo nàng.Trước ngày hôm đó nàng cũng đã thử đến đây nhiều lần nhưng đều bị từ chối.

Nhưng lúc đó là mẹ nàng qua đời, phản ứng đầu tiên của nàng là chỉ muốn tìm sự an ủi từ Alpha, kết quả lại nhận thêm một vết thương khác.Tiếng vỗ về dịu dàng bên tai tiếp tục vang lên, làm cho nỗi uất ức cùng đau khổ trong lòng Lâm Thần dần dâng trào, sắp bộc phát ra tới.Omega cắn vào cổ Vân Khởi như con thú nhỏ bị thương, trút hết nỗi sợ hãi cùng khó chịu.Lần này là chân chân chính chính cắn thật.

Vân Khởi có thể cảm nhận được đau nhói từ cổ truyền đến, nhưng lúc nhìn thấy Lâm Thần với vẻ ủy khuất và tuyệt vọng như vậy, cô cũng không nỡ đẩy ra.Dù sao cơ thể cô cũng khỏe, những vết thương nhỏ thế này chỉ cần vài ngày là lành.Nhưng so với nỗi đau thể xác này, tim cô còn đau hơn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Omega trở nên thiếu an toàn đến thế này?"

Ngoan, ngoan bé thỏ của chúng vậy như lại kiều quý lắm, để bảo vệ bé thỏ, chị phải ôm em mỗi ngày, phòng ngừa không để cho ai khác cướp mất bé thỏ của chị..."

Vân Khởi không ngừng dịu dàng dỗ dành bé thỏ nhỏ trong lòng, tay cô vẫn nhẹ nhàng thong thả vỗ về lưng nàng, cũng không vì cổ mình đang đau nhói mà dừng lại.Phương pháp này cũng thật hiệu quả, làm cho Omega trong lòng dần dần bình tĩnh lại.

Từ lời nói và hành động của Vân Khởi, Lâm Thần có thể cảm nhận được Vân Khởi là thật sự trân trọng cùng cưng chiều mình.Lâm Thần buông hàm răng ra, nhìn thấy trên làn da trắng mịn của Vân Khởi bây giờ đã bị in hai vết cắn sâu, thậm chí còn rỉ ra vài tơ máu, đó là do nàng cắn."

Có đau không?"

Lâm Thần có chút áy náy hỏi, nàng cũng không hiểu sao mình lại hành động như vậy."

Không đau, chỉ cần bé thỏ nhỏ vui là được rồi."

Vân Khởi nhẹ nhàng đáp, đối với cô, việc Lâm Thần có thể hồi phục từ trạng thái ban nãy đã đủ bù đắp mọi vết thương.
 
[Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 92 | Phần 1


"Không đau mà."

Nhìn bé thỏ nằm trong lòng vẫn còn rầu rĩ không vui, Vân Khởi lại một lần nữa an ủi nàng.Nhưng hình như cũng không có tác dụng gì, bé thỏ vẫn cúi đầu im lặng, nhìn chằm chằm vào dấu răng trên cổ cô."

Thật mà..."

Lời của Alpha đột ngột dừng lại khi cô cảm nhận được sự liếm nhẹ nhàng lên làn da của mình.

Nơi bị cắn vốn đã nhạy cảm, theo động tác của Omega, một cảm giác tê dại lan tỏa từ vết cắn, xen lẫn chút đau nhói, làm cho cô không khỏi rùng mình.Vân Khởi im lặng hồi lâu mới dần quen với cảm giác lạ lẫm đó."

Gọi em là thỏ, em thật sự tưởng mình là thỏ hả."

Alpha vỗ vỗ đầu bạn đời, giọng cười không kiềm chế được từ cổ họng vang lên.Thỏ ngốc, đúng là một con thỏ ngốc, lại còn học thỏ liếm láp miệng vết thương, nghĩ rằng nước bọt có thể trị thương."

Không được mắng em ngốc."

Nhìn Vân Khởi giống như đang muốn phản bác, Lâm Thần bổ sung thêm: "Trong lòng cũng không được."

"Oan uổng quá, tiểu nhân oan uổng quá."

Vân Khởi bắt chước lời thoại của tên phạm nhân trong phim truyền hình hôm qua, giọng nói cường điệu làm cho bé thỏ nhà mình bật cười.Cô không ngờ mình chỉ mới nấu xói một câu "thỏ ngốc" trong lòng mà Lâm Thần đã bắt quả tang được, nhưng ngoài miệng thì cô chắc chắn sẽ không thừa nhận.Bé thỏ vốn dĩ đã ngốc, nếu bị chọc giận mà sau này trở nên ngốc hơn nữa thì không phải là lỗi của cô sao?Điểm tốt duy nhất là khi Lâm Thần nói câu đó, nàng ngẩng đầu lên, có thể thấy được đôi mắt nàng đỏ hoe, bất quá cũng không còn vẻ trống rỗng như lúc mới về nữa."

Làm sao vậy?"

Sau khi cùng bé thỏ này đùa giỡn một lúc, Vân Khởi lại hỏi câu hỏi đầu tiên."

Chỉ là đột nhiên nhớ đến ngày mẹ qua đời."

Lâm Thần không muốn kể ra chuyện mình đi tìm Mục Mộ, nàng dự cảm rằng chuyện này sẽ làm cho Alpha không vui."

Ngày đó mẹ qua đời, mẫu thân thì để cho người đáng ghét dọn vào nhà.

Sau đó em liền một thân một mình chạy ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm, người cũng thật nhiều, ai ai cũng nhìn em..."

Nói tiếp, nói tiếp, giọng của Lâm Thần dần dần nhỏ lại."

Em muốn tìm một nơi không có ai, ban đêm đến công viên Walden, chỗ đó rất tối nhưng lại rất yên tĩnh, không có ai khác, em tìm một chỗ ngồi xuống..."

Miêu tả của Lâm Thần làm cho Vân Khởi bất giác nhớ đến Mục Mộ, nhớ đến ký ức cô đã nhìn thấy lần trước.Nhưng trong lời kể của Lâm Thần lại không hề nhắc đến chuyện lúc đó có một Alpha ở bên cạnh nàng, có lẽ không phải lần đó chăng?Chuyện làm cho Vân Khởi càng bận tâm hơn chính là bóng dáng nhỏ bé, bất lực trong ký ức đó, một mình đến hồ Walden tĩnh lặng giữa đêm đen, ngồi ở dưới gốc cây khóc thút thít.

Giọng của Lâm Thần dần dần hòa vào với hình ảnh lúc nàng còn bé làm cho cô thêm đau lòng.Khi nhỏ, lúc Omega buồn bã cùng khổ sở cũng không có ai ở bên cạnh an ủi, làm lòng cô không khỏi nhói đau.Còn có một chút cảm giác kỳ lạ.Lúc nhìn thấy ký ức đó, Vân Khởi đã cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cảm giác đó lại rất mờ nhạt, cũng nhanh chóng tan biến.

Nhưng bây giờ khi Lâm Thần nằm trong lòng kể về ký ức thời thơ ấu, cảm giác kỳ lạ đó lại một lần nữa trỗi dậy.Cô luôn cảm thấy rằng bên cạnh Omega nhỏ bé đó hẳn là có một ai đó đứng ra che chở, vì nàng mà ngăn chặn bóng tối.Một cảm giác rất kỳ lạ nhưng Vân Khởi lại vô thức tin vào điều đó."

Bây giờ em có chị rồi, còn có Hề Nhi, có đứa nhỏ, có Tiểu Tuyết, có Kem nữa."

Vân Khởi nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt đỏ ửng của Lâm Thần.Khi nhìn thấy ký ức đó, cô cũng bất lực như tiểu Omega đang khóc, cô đã rất muốn ôm lấy rồi an ủi bé thỏ trước mắt, nhưng cái gì cũng không thể làm được.Đó chỉ là một đoạn ký ức, là những chuyện đã xảy ra, còn cô cùng lắm chỉ là một khán giả đi ngang qua, không thể thay đổi bất cứ điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bé thỏ đau khổ.Giờ thì khác rồi, đây là sự việc đang diễn ra, cô có thể ôm và an ủi bé thỏ của mình, còn có thể chạm vào nàng."

Mẹ mà thấy bé thỏ của chúng ta khóc nhiều thế này, khẳng định sẽ đau lòng lắm."

Đôi mắt kia đang nhìn cô trông thật đẹp, Vân Khởi không kìm được mà hôn nhẹ lên khóe mắt đỏ hoe của Lâm Thần."

A, tiểu bách hợp của chúng ta sao lại khóc nữa rồi?

Có cần mẹ làm chút đồ ăn ngon an ủi an ủi không?"

Vân Khởi bắt chước mẹ vợ.

Cô chưa từng gặp mẹ của Lâm Thần, nhưng theo bản năng, cô nghĩ rằng nếu mẹ nàng còn sống thì bà sẽ dùng những lời lẽ và giọng điệu như thế này để an ủi nàng.Giọng điệu quen thuộc làm cho Omega run run.

Hồi nhỏ mẹ nàng luôn thích gọi nàng là tiểu bách hợp, sau đó Alpha cũng học theo, luân phiên gọi nàng là tiểu bách hợp cùng bé thỏ.Alpha hồi đó luôn thích giả làm đại tỷ tỷ lúc có mẹ ở bên, nhưng sau khi mẹ đi thì lại bắt nạt nàng, cho nên thỉnh thoảng nàng sẽ lại khóc vì giận, chạy tới chỗ mẹ mách tội, sau đó mẹ liền dỗ dành nàng như thế này."

Mẹ cũng không làm màu như chị."

Bé thỏ cằn nhằn, giả vờ như bị giọng điệu của Vân Khởi làm cho ghê tởm."

Em..."

Vân Khởi mới nói được một từ thì im lặng."

Sao thế?"

Khác với Mục Mộ, lúc Vân Khởi nói nửa chừng, sẽ chỉ làm cho Lâm Thần càng tò mò hơn về phần còn lại, khiến nàng cảm thấy thú vị."

Em hẳn là nên đổi biệt danh rồi, không phải bé thỏ nữa, đổi thành béo thỏ đi."

Alpha còn cố ý xoa xoa chỗ mình bị bạn đời đè lên, giả bộ như chỗ đó bị đè tê cứng."

Kem có thể ăn nhiều như vậy, cứ tưởng là học từ Tiểu Tuyết, giờ mới thấy hóa ra đều là học từ em."

Vân Khởi bóp bóp eo Lâm Thần, cảm giác mềm mại rất dễ chịu, cô nhịn không được mà bóp thêm lần nữa, cảm giác quá tuyệt, cho nên cô lại bóp lần thứ ba, rồi thứ tư...Vân Khởi không nhận ra người đang đè trên người mình, sắc mặt càng ngày càng tối sầm lại.Từ lúc Vân Khởi nói từ "béo thỏ", sắc mặt Lâm Thần đã bắt đầu khó chịu.

Nàng vốn dĩ tưởng là "thỏ ngốc" đã là giới hạn rồi, không ngờ bây giờ còn có thêm "béo thỏ thỏ béo"!

Hơn nữa, Alpha này sau khi nói xong còn bắt đầu bóp bóp thịt ở eo nàng, bóp mãi cũng không chịu dừng lại.Hơn nữa...

Lâm Thần cảm thấy gần đây mình có vẻ cũng có béo lên một chút.

Lúc mang thai, quản gia chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho nàng, mỗi ngày nàng có thể ăn tận 5-6 bữa, cũng không ra ngoài vận động mấy, vẫn luôn ở trong nhà.

Sau khi sinh em bé, nàng cũng lén nhìn mình trong gương, cảm giác thịt ở eo có vẻ nhiều hơn trước."

A!"

Vân Khởi đang vui vẻ sờ sờ bé thỏ thì đột nhiên hét lên đau đớn.Lâm Thần bất ngờ gia tăng sức nặng lên phần eo, ngồi đè chặt xuống.

Trong thoáng chốc, Vân Khởi như nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy."

Em béo sao?"

Bé thỏ này dừng động tác, nhìn xuống người ở dưới với ánh mắt đe dọa."

Không béo, không béo, là chị béo."

Con thỏ hư hỏng này, vừa mới đây thôi cô còn an ủi nàng ấy mà!"

Em không muốn đi nữa."

Lâm Thần cọ cọ vào người Vân Khởi."?"

"Em không muốn đi làm nữa."

Lúc quay về nhà nàng đã nói với Nam Nguyệt chiều sẽ quay lại, nhưng bây giờ nàng không muốn quay lại nữa."

Vậy thì không đi nữa."

Vân Khởi đáp lại một câu.Trong mắt cô, việc Lâm Thần đi làm chỉ là đi để cho vui, những thứ khác đều không quan trọng."

Nhưng mà em lỡ hẹn với Nam Nguyệt rồi."

Nàng chỉ mới đi làm chưa được bao lâu, giờ lại nghỉ phép."

Hay để chị gọi điện?"

Vân Khởi thuận miệng nói một câu, liền nhìn thấy ánh mắt của Omega sáng lên.Đây là nàng ấy cố tình chờ câu này sao?Mỗi lần "bé thỏ" cảm thấy ấm ức hay khó chịu, nàng lại đặc biệt giống như một đứa trẻ, thích làm nũng, thích được an ủi.Là do khi còn nhỏ mỗi lúc nàng ấy buồn không có ai dỗ dành sao?

Vân Khởi không hiểu sao lại nghĩ đến chuyện này, cảm giác chua xót lại dâng lên.Giá như cô có thể đến sớm hơn, giá như cô có thể lớn lên cùng với Lâm Thần thì tốt biết mấy."

Số của Nam Nguyệt là 2839xxx0018."

Lâm Thần lục tìm điện thoại trong túi áo của Vân Khởi, rồi đưa cho cô."

Chị lưu số này đi, sau này nếu chị làm chuyện gì cho em giận dỗi bỏ đi, thì hãy gọi cho Nam Nguyệt, chị ấy biết em ở đâu."

Omega bâng quơ nói."

Sao có thể chứ, sẽ không bao giờ để 'bé thỏ' nhà mình chạy ra ngoài đâu.

Nếu bé thỏ ra ngoài mà không nhớ đường về thì phải làm sao?"

Vân Khởi cho rằng chuyện mà Lâm Thần nói là hoàn toàn không thể xảy ra, nhưng cô vẫn lưu lại số của Nam Nguyệt."

Lâm Thần có chút không khỏe, hôm nay em ấy sẽ không đi làm."

Khi điện thoại được kết nối, Vân Khởi bình tĩnh nói với Nam Nguyệt."

Không khỏe?

Em ấy bị sao thế?"

Nam Nguyệt nhớ lại vẻ mặt của Lâm Thần lúc vừa rời đi, nhìn có vẻ không được tốt lắm.

Lúc đó Nam Nguyệt cũng định hỏi vài câu, nhưng Lâm Thần đi quá vội vàng, không để lại thời gian để hỏi."

Ăn quá no."

Vân Khởi tùy tiện đưa ra một lý do, 'thỏ béo' ăn quá nhiều, đau bụng, quả là một lý do hợp lý.Lâm Thần lại một lần nữa dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Vân Khởi, và còn dùng lực mạnh hơn trước."

Cúp máy rồi."

Đầu dây bên kia Nam Nguyệt vẫn còn đang ngơ ngác, Vân Khởi đã dập máy."

Ăn quá no?"

Omega nhắc lại lý do mà Vân Khởi vừa đưa ra, giọng điệu đầy nguy hiểm."

Ý chị là, thỏ nhà chúng ta sắp được ăn rất nhiều món ngon, sẽ no đến căng bụng."

Vân Khởi dùng tay đỡ lấy eo của Lâm Thần, ngăn nàng dùng lực xuống dưới, cô cảm thấy eo của mình không thể chịu thêm cú sốc thứ hai."

Hừ."

Omega hừ nhẹ, dừng lại hành động."

Em buồn ngủ rồi."

Lâm Thần nói, những ký ức vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều tinh thần của nàng, nàng muốn ngủ rồi gặp mẹ trong giấc mơ, để kể với mẹ về cuộc sống hiện tại của mình, rằng nàng đang rất hạnh phúc.Vân Khởi không đáp lời, cô giơ hai tay về phía giường, mắt nhìn Lâm Thần, làm động tác thỉnh.Ý tứ của cô là mời em nằm lên giường ngủ bù, rồi rời khỏi người mình."

Chị nằm với em."

Omega nhìn chằm chằm vào cô.Nhưng cô vừa mới dậy mà.

Vân Khởi nghĩ, nhưng nhìn thấy biểu cảm của bé thỏ này, cô đành phải chiều theo, khuất phục.Cô ôm lấy "bé thỏ" bám người này rồi chui vào cái chăn mà cô vừa rời khỏi không lâu.Cũng không biết gần đây là thế nào, vào ban đêm cô luôn ngủ rất sâu, vào ngày hôm sau thì lại dậy rất muộn.

Tuy nhiên sau khi thức dậy tinh thần vẫn khá tốt, vì thế cô cũng không để tâm lắm.Cơn buồn ngủ mùa xuân, sự mệt mỏi mùa hạ (Xuân vây hạ mệt) hẳn là do cô đã bị ảnh hưởng bởi thời tiết đi?Nhưng vừa mới dậy mà lại phải nằm vào chăn thì có chút khó chịu, "bé thỏ" ngủ ngon lành như thế, cô cũng không tiện cựa quậy nhiều.......
 
[Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 92 | Phần 2


Ngày hôm sau, sau khi thức dậy trên giường, Vân Khởi lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.Bé thỏ ra ngoài không lâu lại trở về với đôi mắt đỏ hoe, hẳn là đã gặp phải chuyện gì liên quan đến mẹ.

Khi nhìn thấy di vật của mẹ ở nhà, thỏ con cũng không khó chịu đến mức này.Hơn nữa...

Hôm qua Lâm Thần có nhắc đến hồ Walden vào ban đêm, có liên quan đến Mục Mộ không?"

Kế Lâm, em kiểm tra xem sáng hôm qua Mục Mộ có ở quân đội không."

Một lúc sau, cô nhận được câu trả lời phủ định, Mục Mộ là buổi chiều mới đến quân đội.Vậy ngày hôm qua có phải Lâm Thần đã gặp Mục Mộ?Thêm vào đó, dựa trên mô tả ngày hôm qua của Lâm Thần, vào ngày mẹ nàng ấy qua đời, Vân Khởi hẳn là được nhìn thấy ký ức vào thời điểm đó.Vẫn còn... một chút băn khoăn......."

Gù gù."

Con cú tuyết nhỏ bắt đầu khó chịu lộn xộn, Vân Khởi đã cầm nó một lúc lâu rồi."

Đừng nhúc nhích, con có biết mô hình là phải cần giữ yên không hả?”

Alpha càu nhàu, xung quanh còn đầy những món đồ bằng bạc bị khắc hư.Ban đầu Vân Khởi nghĩ chỉ cần khắc chậm rãi trên bạc theo hình dáng con cú tuyết là đủ.

Miễn là hành động đủ chậm và tỉ mỉ, cô có thể tạo ra một mô hình đẹp.

Nhưng khi bắt tay vào làm, cô mới nhận ra lúc trước suy nghĩ của mình có bao nhiêu sai trái.Con cú tuyết béo ú làm mẫu cứ thi thoảng lại cử động, làm cho cô đang khắc hình thì bị lệch."

Gù gù."

Con cú tuyết nhỏ tức giận phản bác, nó đã đứng yên cả buổi sáng rồi.

Cuối cùng kết quả Vân Khởi đã khắc được là cái gì vậy?

Nó thậm chí còn không nhận ra đó là một con chim!Con cú tuyết quay đầu mổ vào tay Vân Khởi.

Sau khi được đặt xuống, nó chạy đến đống đồ phế liệu bên cạnh, chọn lựa một món bằng móng vuốt rồi đặt trước mặt Vân Khởi, còn gù gù tỏ vẻ không hài lòng."

Con nhìn xem mấy con khác như thế nào, con thỏ tai cụp kia cũng ngồi im cả buổi sáng mà đâu có phàn nàn.

Nó làm mẫu mà sao không động đậy đây nhỉ?"

Alpha chỉ vào con thỏ tai cụp đang ngủ yên bên cạnh, rồi ôm lấy con cú nhỏ càu nhàu mà xoa bóp.Một buổi sáng tỉ mỉ khắc chạm đã làm cho Vân Khởi mất dần kiên nhẫn.

Nhìn con cú tuyết không chịu hợp tác còn liên tục càu nhàu, cô cảm thấy như mình đã tìm thấy một chỗ để phát tiết cho sự bực bội của bản thân.Cô còn muốn phàn nàn đây, con cú này chỉ có việc là nằm thoải mái, cái gì cũng không cần làm, vậy mà lại còn dám phàn nàn trước mặt cô?"

Ai là người vừa mới ăn vặt không ngừng, cười híp mắt rồi hứa sẽ ngoan ngoãn làm mẫu?"

Vân Khởi bắt đầu hành động như Đường Tăng niệm kinh.Chờ Lâm Thần quay về, nàng liền nhìn thấy hai hình bóng mềm oặt nằm trên giường, bên cạnh là con thỏ tai cụp đang ăn vặt một cách yên lặng."

Làm sao vậy?"

"Gù gù."

"Mệt rồi."

Hai giọng nói vang lên cùng lúc."

Đúng rồi, có phải chị làm gì sau lưng em phải không?"

Lâm Thần nhìn chằm chằm vào Vân Khởi, ánh mắt đầy nghi ngờ."?"

Alpha suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra gần đây, cô không có làm gì nha, hơn nữa cũng chẳng có gì là sau lưng Lâm Thần cả."

Lần trước lúc người bên quân đội gửi quà tới, có phải chị đã giấu thứ gì không?"

Quà?

Vân Khởi nghĩ đến cuốn sách kia, cuốn sách bị cô xé.Mục Mộ đây là còn trực tiếp chạy đến hỏi Lâm Thần?

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Vân Khởi có chút không vui.Cuốn sách đó vốn dĩ đã rất mờ ám, vậy mà Mục Mộ lại còn dám đến hỏi mấy chuyện linh tinh này trước mặt Lâm Thần."

Không có."

Alpha đúng lý hợp tình trả lời, cô bất quá chỉ là vứt vài thứ rác rưởi thôi mà."

Thật không?"

"Là ai đã nói gì với em à?"

Alpha không thể tin được nhìn người bạn đời của mình, "Em vậy mà lại thà tin một người xa lạ còn hơn tin chị?”

Càng nói Alpha càng tỏ ra tủi thân, cô còn đưa tay che mặt giả vờ khóc thút thít, con cú tuyết nhỏ bên cạnh cũng nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt trách móc.Nó cùng Vân Khởi đánh nhau suốt nguyên một ngày, cảm giác giữa nó và Vân Khởi lại được gắn kết một cách thần kỳ."

Tất nhiên là em tin tưởng chị nhất."

Lâm Thần tặng cho Vân Khởi một cái thơm thơm, rồi dành cho con cú tuyết một cái nắm đấm.Con cú tuyết không thể tin được nhìn Lâm Thần vừa đánh mình, đây là lần đầu tiên nó bị Lâm Thần đánh, và ngay sau đó, nó chứng kiến cảnh còn khó tin hơn.Vân Khởi, người vừa nãy còn cùng phe với nó, giờ đang ôm lấy Lâm Thần, hôn trả lại nàng.

Hai người họ quấn quýt bên nhau, thân thân mật mật, chẳng ai quan tâm đến con cú tuyết tội nghiệp vừa bị đánh.Con cú tuyết giận dữ gù gù cố gắng thu hút sự chú ý, nhưng chỉ nhận lại hai cái nhìn đe dọa đầy sát khí.

Điều này hoàn toàn trái ngược với những gì nó mong đợi!Cảm thấy bị phản bội, con cú tuyết tủi thân chạy đến chỗ con thỏ tai cụp để tìm sự an ủi, nhưng con thỏ tham ăn vẫn không buồn nhìn nó, chỉ tập trung vào đồ ăn vặt của mình."

Gù!"

Cái nhà này không thể ở nổi nữa!......"

Chị định xử lý Cao Minh thế nào?"

Chờ con cú giận dữ bỏ chạy ra ngoài, Lâm Thần hỏi."

Cao Minh?"

Cái tên này nghe quen quen, Vân Khởi nghĩ, hình như trước đây cô đã từng nghe qua cái tên này."

Alpha của quân đội đã giúp Dễ Phi."

"Hôm nay họ đi tìm em à?"

Alpha dần dần mím môi, "Ai?

Mục Mộ?"

"Tại sao lúc nào cũng nhắc đến cái tên này?"

Lâm Thần áp sát Vân Khởi, "Chị ghen à?"

Alpha có chút không tự nhiên, quay đầu đi tránh ánh mắt của vợ."

Thật sự là ghen rồi à?"

Nhìn thấy biểu hiện của Vân Khởi, Lâm Thần cũng không ngờ mình chỉ là thuận miệng nói vậy mà lại đúng rồi.Trong khi bị ánh mắt sắc bén của Lâm Thần ép sát, Alpha vẫn như cũ không chịu quay đầu lại.Lâm Thần bất chợt nghĩ, không biết ngay từ đầu sự quan tâm của Vân Khởi dành cho Mục Mộ có liên quan gì đến nàng không?Ý nghĩ bất ngờ này làm Lâm Thần bật cười, Alpha thoáng thấy qua khóe mắt, điều đó càng khiến cô không muốn đối thoại với con thỏ này nữa.Có phải là trước khi Mục Mộ tìm nàng, đã gặp Vân Khởi trước cho nên Vân Khởi mới để tâm như vậy?Nghĩ đến chuyện Alpha đã hiểu lầm nhưng vẫn cất giấu những suy nghĩ sai lầm trong lòng, rồi một mình buồn, một mình tủi thân, cái gì cũng không nói, yên lặng ăn dấm.

Lâm Thần vừa cảm thấy đau lòng, vừa cảm thấy buồn cười."

Em với cô ta không có gì cả, ngày nào em cũng ở bên cạnh chị, lấy đâu ra thời gian đi gặp Alpha khác chứ."

Lâm Thần bẻ mặt Vân Khởi lại đối diện mình.Vân Khởi lại không hiểu Lâm Thần đang ám chỉ điều gì.

Cô tự nhận mình cũng không hề biểu hiện rõ ràng, thái độ của cô với Mục Mộ cũng chẳng khác gì với các Alpha khác trong quân đội, luôn luôn rất tồi tệ.

Nhưng tại sao Omega lại nghĩ cô đang ghen với Mục Mộ?Liệu mối quan hệ mờ ám giữa hai người họ còn có cái gì mà cô không biết?

Cho nên Omega mới vô thức cho rằng cô đang ghen với Mục Mộ?Còn có hồ Walden, từ những gì cô biết hiện tại, Mục Mộ và Lâm Thần đã có những kỷ niệm tại nơi này khi còn nhỏ, hơn nữa hiện tại cả hai vẫn còn rất thích nơi này.Trước đây cô chỉ nghĩ là do cốt truyện muốn cho hai nhân vật chính có sở thích giống nhau, tạo cơ hội cho họ gặp nhau rồi tạo ra những đề tài nói chuyện chung.

Nhưng bây giờ cô lại suy nghĩ có lẽ cốt truyện muốn diễn ra theo một cảnh hồi tưởng.Trong ký ức mà cô thấy, Mục Mộ vẫn luôn đi theo Lâm Thần về nhà, cũng không biết sau đó họ còn có tương tác gì nữa không.

Nhưng bây giờ cặn bã giá trị của cô cũng không đủ, hệ thống cũng luôn gặp sự cố, gần đây không có cơ hội nào để tăng điểm.Cô đã quen với kiểu sống chung với "bé thỏ" như hiện tại, cho nên cũng không muốn chỉ vì cặn bã giá trị mà quay lại trạng thái cứng đầu như trước đây.Bất quá Vân Khởi không định hỏi ra chuyện này.

Cô không rõ liệu bây giờ thỏ con này có nhớ lại cuộc gặp gỡ hồi nhỏ với Mục Mộ ở hồ Walden mà không quan tâm, hay là đã quên hết mọi ký ức về Mục Mộ từ lúc nhỏ rồi.

Cho nên bây giờ mới ngoan ngoãn nằm trong lòng cô.Bây giờ thật tốt rồi.

Cô không muốn tự mình khơi lên những chủ đề không vui, không muốn phá vỡ sự yên bình như hiện tại."

Đang nghĩ gì thế?"

Lâm Thần kéo kéo mặt Vân Khởi quay về phía mình, phát hiện ánh mắt của Alpha lại đang lơ đãng, không biết đang nghĩ gì."

Không phải chị vẫn còn ghen chứ?

Em đã nói rồi, em không thích cô ta chút nào, một chút cũng không!"

Bốn chữ cuối cùng Lâm Thần gằn từng chữ một nói.Vân Khởi thỉnh thoảng sẽ hay ghen tuông, chuyện này làm cho Lâm Thần cảm thấy vui vẻ, cảm thấy mình là bảo bối của đối phương.

Đôi khi sự ghen tuông này có thể trở thành một sự bất ngờ nhỏ trong tình yêu, có thể thúc đẩy tình cảm giữa hai người.

Nhưng nếu ghen quá nhiều thì lại trở thành rào cản trong tình yêu.Ghen tuông liên tục là một việc rất mệt mỏi và đau khổ.

Nàng không nỡ để Vân Khởi mệt mỏi như vậy.

Hơn nữa nó sẽ làm hao mòn tinh lực của Vân Khởi, khiến cô cảm thấy mệt mỏi, bất an về mối quan hệ của hai người, sau đó dần dần làm phai nhạt tình cảm giữa cả hai."

Chị biết mà, bé thỏ nhà chúng ta là người tình cảm nhất."

Vân Khởi xoa xoa má Omega, trên mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại phản bác những gì chủ nhân của nó vừa nói."

Biểu hiện của em làm cho chị không có cảm giác an toàn đến vậy sao?"

Lâm Thần quyết định đổi chiến thuật."

Hay chị nghĩ em là một Omega lẳng lơ?"

Biểu cảm của thỏ con càng ngày càng tủi thân, giống như đang thật sự bị vu oan."

Sao có thể?

Bé thỏ nhà chị chỉ thích mỗi mình chị."

Và cũng chỉ có thể là chị.Vân Khởi thay đổi suy nghĩ rồi.

Bất kể sau này Lâm Thần có nghĩ thế nào, cô cũng không để Lâm Thần đi nữa.

Đây là thỏ con mà cô đã nuôi suốt bấy lâu, đồ cũng đã dâng tới miệng rồi, cô sẽ không để ai khác tranh mất."

Vậy mà chị còn chưa tin em?"

"Chị tin bé thỏ nhà mình nhất mà.

Chị chỉ sợ người khác dùng thủ đoạn để cướp em đi thôi."

Lời nói của Vân Khởi cũng gián tiếp thừa nhận vừa nãy cô thực sự đã ghen."

Không có đâu."

Lâm Thần nằm trên người Vân Khởi, dụi dụi thể hiện tình cảm của mình.Khi Lâm Thần cúi đầu, nét mặt của Vân Khởi lại trở lại như ban đầu.Cảm giác bất an của cô quá rõ ràng.

Dự cảm của cô cho thấy chuyện mà cô không muốn thấy sắp sửa xảy ra rồi."

Vậy còn Cao Minh?

Chị định xử lý như nào?"

Lâm Thần tự cho là mình đã giải quyết được nút thắt trong lòng Alpha, bắt đầu hỏi về vấn đề ban đầu.Nàng có chút lo lắng về những người trong quân đội.

Bây giờ mọi thứ đã khác trước, họ đã bắt đầu chuẩn bị lật đổ đế quốc.

Thân phận Đại công tước của Vân Khởi có thể không còn sức uy hiếp mạnh như ban đầu nữa.

Còn về Jack, nghe nói lão tướng quân vẫn luôn muốn từ miệng Vân Khởi hỏi ra một số chuyện, chẳng qua là do cô ấy mất trí nhớ, hơn nữa còn có sự bảo vệ của Vân Lam đối với cháu gái mình cho nên họ vẫn chưa có hành động gì cụ thể.Lâm Thần nghĩ chờ đến lúc họ bắt đầu hành động, nàng sẽ ngay lập tức mang Vân Khởi về tổ chức, cách ly khỏi những người trong quân đội."

Cứ theo pháp luật mà làm."

Dù sao cũng không cần phải duy trì tính cách nhân vật nữa.

Sau lần trước hệ thống phát điên, nó đã im lặng đến bây giờ, cũng không biết nó đã đi đâu.......Đêm xuống, khi Vân Khởi đang ôm thỏ con sắp chìm vào giấc ngủ--'Đừng tin người đó.' Giọng nói kỳ lạ mà cô từng nghe lúc ở quân đội lại vang lên trong đầu.'Ngươi là ai?' Vân Khởi giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng ở trong lòng hỏi, sau đó đúng như dự đoán, không có câu trả lời.Giống như lần trước, giọng nói ấy chỉ nói đúng một câu rồi biến mất.'Người đó?

Là ai?' Vân Khởi tự hỏi.Người đang nằm bên cạnh cô lúc này là thỏ con của cô.Vân Khởi nhớ lại câu nói cô từng nghe lúc trong quân đội: "Đừng để Lâm Thần gặp Mục Mộ."

Nhưng bây giờ họ đã gặp nhau rồi.

Cô còn nhớ rõ nửa câu sau của câu nói đó là "nếu không, cô sẽ hối hận."

Lúc này giọng nói đó lại xuất hiện, liệu có phải là đang nhắc nhở cô không nên tin vào lời hứa lúc ban ngày của Lâm Thần?Hay là nói về hệ thống?

Cô nhớ lại lúc giọng nói này xuất hiện, hệ thống trong đầu cũng không nghe thấy.

Có thể thấy giọng nói này đang tránh hệ thống.Hệ thống đã làm nhiều chuyện kỳ lạ rồi, giống như chuyện lần trước nó phát điên, hay việc lục lại ký ức của cô về ông nội, hoặc như việc gần đây thường xuyên biến mất....Còn có chuyện những ký ức của cô bị lộn xộn.

Khả năng của hệ thống lại có liên quan đến ký ức, làm cô không thể giữ được sự tin tưởng như trước đây đối với hệ thống.Nhưng hệ thống cũng từng tặng cho cô con cú tuyết nhỏ làm quà sinh nhật, Vân Khởi nghĩ về những kỷ niệm giữa cô và hệ thống, lại cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.Hoặc có lẽ, "người đó" là một thực thể khác?"

Sao thế?"

Nhìn thấy Vân Khởi vốn đã gần như ngủ, đột nhiên giật mình, rồi sau đó vẫn luôn mở to mắt không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Omega có chút buồn ngủ mềm mại hỏi một câu."

Không có gì, thỏ con mau ngủ đi, mai còn phải dậy sớm."

Vân Khởi hạ giọng nói, em bé vẫn đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ bên cạnh."

Đừng gọi em là thỏ quài."

Omega nửa nhắm nửa mở mắt, có chút không hài lòng bĩu môi lẩm bẩm."

Được rồi, được rồi, đại bách hợp mau ngủ đi, em xem em sắp mở mắt không nổi rồi."

Vân Khởi nhẹ nhàng dỗ dành "đại bách hợp" trong lòng mình.Cái "người đó", rốt cuộc là ai?

Vân Khởi ôm thắc mắc này rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.---------------Editor: mới thấy truyện mình làm bị cắp lên web lậu, đã v còn nhiều việc viu hơn bản mình đăng? (⁠٥⁠↼⁠_⁠↼⁠)T chịu thua, up đi up lại mấy lần, xoá app tải app mấy lần nó vẫn k có thông báo.

Thôi hữu duyên ai vô check thì phát hiện ra chương mới đi chứ t hết cách r ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ
 
[Bhtt | Abo] - [Edit] Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 93 | Phần 1


Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy.Vài ngày sau trong một đêm nọ, Vân Khởi mơ thấy điều mà cô sợ nhất.Cô mơ thấy mình tỉnh dậy trong thư phòng, Omega đứng bên cạnh nhìn cô."

Xin lỗi, em...."

Omega lúng túng trước mặt cô, giống như đang do dự không biết phải nói gì cho phù hợp."

Làm sao vậy?"

Giống như những ngày gần đây, Vân Khởi chuẩn bị bước tới ôm lấy thỏ con của mình, nhưng bị né tránh một cách thô bạo.Động tác né của 'Lâm Thần' rất nhanh, không giống như lúc trước, động tác né lúc trước chỉ là một kiểu làm nũng để được dỗ dành thêm một chút.

Lần này lại là thực sự không muốn cô chạm vào, tránh né như thể cô là rắn rết.Tay Vân Khởi đột ngột bị lơ lửng giữa không trung, cả hai người đều rơi vào sự im lặng gượng gạo.'Lâm Thần' cũng ngạc nhiên, hình như cũng không ngờ rằng mình lại phản ứng như vậy, cơ thể đã hành động trước cả khi suy nghĩ kịp đến."

Em đã yêu một người khác rồi."

Hít sâu một hơi, 'Lâm Thần' bình tĩnh nói."?"

"Người mà em thích từ nhỏ đã đến tìm em.

Ban đầu em tưởng chị ấy đã cưới người khác rồi cho nên mới không suy nghĩ gì thêm."

'Lâm Thần' nhìn Vân Khởi bằng một ánh mắt bình thản, sau khi nói ra, nàng thấy mình càng nói càng trôi chảy, trong lòng cũng có cảm giác giống như được giải thoát.Vân Khởi nhìn vào gương mặt quen thuộc trước mặt, gương mặt quen thuộc này lại đang dùng biểu cảm xa lạ nhìn cô.Sau khi nói xong nàng liền bắt đầu nhìn chằm chằm vào Vân Khởi, giống như đang chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô."

Chị không đồng ý."

Vân Khởi từ chối ngay lập tức.

Hai người họ đã kết hôn rồi mà, không phải sao?Chỉ cần cô không đồng ý ly hôn, Lâm Thần sẽ không thể rời đi.

Hai người đã kết hôn rồi, Omega cũng nên giữ lời hứa chứ, không phải sao?"

Không lẽ phải cần em nhắc nhở ngài sao?"

'Lâm Thần' lại dùng cách xưng hô như trước, "Trong những năm chúng ta kết hôn, em chưa từng cảm thấy ngài xem em là vợ."

Omega kéo tay áo lên, để lộ cánh tay mà không lâu trước đây Vân Khởi vừa hôn lên.

Cô nhớ nơi đó rõ ràng là da dẻ mịn màng, không tì vết, nhưng giờ phút này lại xuất hiện đầy những vết roi đỏ ửng.

Ngay sau đó, Omega quay lưng lại, kéo áo lên, để lộ ra những vết thương trên lưng còn ghê rợn hơn.

Bởi vì hành động của Omega, vết thương lại nứt toác, máu tươi tràn ra trên làn da, nhỏ xuống tấm thảm trắng như tuyết, giống như đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực đang nở rộ.Những vết thương quá mức khủng khiếp làm cho Vân Khởi không dám nhìn thẳng, cô cúi đầu xuống, phát hiện sàn nhà không hiểu tại sao lại xuất hiện càng ngày càng nhiều máu, giống như muốn nhấn chìm cả căn phòng này."

Chỗ này là vết thương đêm tân hôn ngài đánh em, chỗ này là..."

Lâm Thần chỉ vào những vết thương trên người mình, từng câu từng chữ kể về nguồn gốc của chúng."

Đó không phải là chị."

Vân Khởi lẩm bẩm, "Đó không phải là chị, không phải chị, không phải chị!"

Một câu lại một câu, âm thanh càng lúc càng lớn hơn, như là đang tự thuyết phục bản thân mình.

Chỉ cần tách biệt bản thân khỏi người chủ đầu tiên của thân xác này, vậy thì Lâm Thần sẽ không rời xa cô nữa."

Nhưng cũng không sao cả."

Omega mặc lại áo, "Chị gái lúc còn nhỏ của em đến tìm em rồi, em phải đi đây."

Vân Khởi đưa tay ra cố gắng bắt lấy, nhưng làm sao cũng không với tới được.

Dưới chân cô là vũng máu như một hồ nước nhỏ, ngăn cản bước tiến của cô, giống như oán hận của chủ nhân căn phòng này.

Mỗi lần bị đánh, một mảnh oán hận lại ở lại căn phòng này, cuối cùng tập hợp thành đại dương mênh mông ngăn cách hung thủ với chủ nhân của nó.Bóng dáng của 'Lâm Thần' ngày càng xa, tiếng bước chân cũng dần dần không còn nghe thấy nữa.Vân Khởi cảm thấy lồng ngực càng ngày càng nặng trĩu, như có thứ gì đó đè lên, rồi sau đó cô liền tỉnh dậy."

Gù gù?"

Con cú tuyết nhỏ nhìn Vân Khởi đầy nghi hoặc, không hiểu tại sao vừa rồi cô lại la hét ầm ĩ, đến mức đánh thức nó dậy luôn.Con cú tròn vo béo núc đang đè lên ngực cô, không lạ gì khi cô lại mơ thấy ác mộng.Bây giờ con chim ngốc ấy vẫn đang nặng nề đè lên người cô, còn nhìn cô với đôi mắt ngây thơ, giống như chính cô mới là người làm phiền giấc ngủ của người khác."

Gù gù!"

Vân Khởi tóm lấy cục bột trắng đang nằm trên ngực mình rồi bắt đầu vò nắn, làm rối tung hết lông của con cú tuyết.

Chỉ khi đó cô mới nhẹ nhõm mà thở phào một cái.Còn con cú tuyết từ lúc đầu chống cự dữ dội, đến lúc cuối cùng thì chỉ biết chịu trận, để mặc cho Vân Khởi xoa nắn biến nó thành một con chim chiên xù.Rèm cửa kéo kín mít làm cho căn phòng trở nên u tối, cũng rất thích hợp cho giấc ngủ, hẳn là Lâm Thần đã kéo lại trước khi đi.Sau khi đặt con cú tuyết đang ngơ ngẩn xuống, Vân Khởi đứng dậy kéo rèm cửa ra.Ánh nắng chói chang chiếu rọi lên người, ấm áp, chiếu lâu còn có cảm giác nhói nhẹ, như xua tan mọi u ám trong giấc mơ.Vân Khởi cảm thấy mình như được sống lại."

Nhớ em à?"

Đây là một trong số ít những lần Lâm Thần nhận được cuộc gọi từ Vân Khởi, làm cho thỏ con cũng vui mừng lắm.Giọng Omega vẫn như thường ngày, mang theo nét mềm mại đặc trưng, khác hẳn với âm thanh lạnh lùng trong mơ."

Con cú tuyết này là sao?"

Vân Khởi nghe thấy giọng thỏ con bên kia ngừng lại một chút, dùng con cú tuyết làm cái cớ.Lúc vừa bấm gọi đi, cô liền hối hận, nhưng Omega nhận cuộc gọi quá nhanh, làm cho cô không có cơ hội hối hận.

Cũng may là hôm nay con cú tuyết đến, giúp cô có một cái cớ."

Hôm nay nó cứ đứng ngoài cửa kêu gù gù, em sợ nó đánh thức chị cho nên mới cho nó vào."

Lâm Thần sáng nay cũng là bị con cú tuyết này đánh thức.Gần đây Alpha có chút kỳ lạ, Lâm Thần nghĩ trong lòng.

Sáng nay nàng đã bị con cú tuyết này làm phiền dậy, còn Vân Khởi thì vẫn ngủ say bên cạnh, khác hẳn hình ảnh Alpha trước đây.Nói ra thì, dạo gần đây hình như Vân Khởi có vẻ ngủ rất sâu.

Lúc này đây lại quá kỳ lạ mới làm cho nàng chú ý tới."

Hôm nay chị ngủ sâu nhỉ, cuối cùng cũng biết con thừa hưởng từ ai rồi."

Omega nói xong còn bật cười."

Còn không phải do tối qua con nghịch ngợm quá hay sao, cũng không xem ai là người thức dậy dỗ con ngủ lại."

Vân Khởi cũng không chịu thua, nói xong mới nhận ra con không còn ở trong phòng ngủ nữa.Cũng đúng, gần đây toàn là Vân Khởi nửa đêm thức dậy để dỗ con ngủ, Lâm Thần yên tâm, cảm thấy là do chính mình suy nghĩ quá nhiều.Có lẽ là vì gần đây cuộc sống hạnh phúc quá nhiều, làm cho nàng mỗi khi phát hiện ra chuyện gì đó kì quái là nhịn không được mà lo lắng.Rồi sau đó hai người chìm vào im lặng, ai cũng không nói gì, ai cũng không cúp máy."

Sao chị chưa cúp máy hả?"

Thỏ con làm nũng, "Em phải làm việc rồi, dạo này bận lắm."

Là rất bận, chỉ còn thiếu phần thuốc mà họ đang nghiên cứu, bởi vì gần đây nàng thường xuyên vắng mặt, cho nên hạng mục của nàng và Nam Nguyệt bị chậm hơn nhiều so với những người khác."

Em bên kia cúp trước đi, con cú ở đây đang ầm ĩ, chị không rảnh tay để cúp."

Vân Khởi nhìn con cú tuyết ngơ ngẩn bên cạnh, mặt không đổi sắc nói dối."

Được rồi."

Tuy là Omega đã đồng ý rồi nhưng phải một lúc sau Vân Khởi mới nghe thấy tiếng tút tút quen thuộc.......
 
Back
Top Bottom