Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Mình Ơi!

[Bh] Mình Ơi!
Chương 29


Chiếc đồng hồ quả lắc vừa điểm tám giờ sáng, Thành An lại phải loay hoay thay tây trang để đến hiệu buôn.

Dưới sự khuyên nhủ cùng động viên của Mai Hương cuối cùng cô cũng đủ can đảm để ra ngoài làm việc sau nhiều ngày trốn tránh."

Mình ra ngoài cẩn thận nha."

Mai Hương đứng trước mặt Thành An vừa giúp cô chỉnh lại áo sơ mi vừa dịu giọng dặn dò."

Tui nhớ rồi, em ở nhà cũng đừng nghe Bảo Ngọc với Ngọc Trang mà bày trò quậy phá đó."

Thành An nửa thật nửa đùa nói với nàng.

Mai Hương thì cô có thể tin tưởng, nhưng còn Bảo Ngọc với Ngọc Trang thì cô thật sự sợ họ sẽ dạy hư vợ của cô.Mai Hương khẽ cười rồi im lặng hồi lâu mới ngập ngừng hỏi Thành An."

Mình ơi, hôm nay... em đi thăm em Vinh được không mình?"

Mai Hương cúi mặt như còn xấu hổ chuyện Đặng Vinh đã gây ra cho cô.Thành An nâng gương mặt Mai Hương lên rồi hôn nhẹ lên trán nàng tựa như an ủi."

Em cứ đi đi, nhưng mà em đi một mình tui không có an tâm.

Chỗ nhà tù là chốn phức tạp, tui sai thằng Nhân đi theo em nghen."

"Mình cho em đi thật sao?"

Mai Hương dường như không tin được Thành An sẽ dễ dàng đồng ý cho nàng đi thăm Đặng Vinh.

Nàng vẫn cứ nghĩ Thành An sẽ rất giận khi nàng nhắc tới Đặng Vinh."

Đương nhiên rồi.

Dù sao cũng đã chịu cảnh tù tội vậy rồi.

Tui biết em cũng khổ tâm lắm."

Thành An cưng chiều vuốt ve gò má Mai Hương.

Trước đây Đặng Vinh chỉ mới vào tù mấy ngày mà Mai Hương đã khẩn thiết xin cô thả hắn ra, còn bây giờ tự nàng sai người bắt hắn thử hỏi làm sao nàng không khó chịu trong lòng."

Em cảm ơn mình."

Mai Hương nhón chân hôn lên má Thành An rồi thẹn thùng đỏ mặt.

Tuy đã gần gũi nhau hơn nhưng nàng vẫn còn rất ngại khi làm mấy hành động thân mật như thế này.Đột nhiên Thành An nghiêm mặt nhìn Mai Hương.

Nụ cười trên môi cũng tắt hẳn khiến Mai Hương lúng túng không biết làm sao."

Mình ơi!"

Giọng nói Thành An lạnh nhạt khiến Mai Hương cảm thấy sợ sệt."

Dạ""Hình như em hôn nhầm chỗ rồi á."

"Mình này, làm em hết hồn hà."

Đi kèm với câu nói là cái đánh nhẹ vào vai Thành An.

Mai Hương còn tưởng đâu bản thân đã làm điều gì sai khiến Thành An không vừa lòng, ai mà ngờ người kia lại giở trò đùa bỡn nàng.Rất nhanh sau đó Mai Hương liền hôn nhẹ lên môi Thành An.

Từ nụ hôn nhẹ nhàng nàng lại bị Thành An lôi kéo vào một nụ hôn sâu hơn, mãi tới khi cảm giác được ngực áo bị Mai Hương nắm chặt Thành An mới chịu buông nàng ra.

Cô vui vẻ nhìn nét thẹn thùng còn chưa tiêu tan trên mặt nàng, luyến tiếc hôn lên má nàng một cái rồi mới chịu rời phòng để tới hiệu buôn.Nhiều ngày không trở lại hiệu buôn khiến mấy việc hợp tác với thương lái trở nên trì trệ, Thành An lại trở về với những ngày bận rộn.

Cả thằng Cần với Trọng Nhân cũng chỉ có thể giúp Thành An quán xuyến việc ở hiệu buôn và ở xưởng chứ không thể thay mặt cô bàn chuyện với thương lái.

Chỉ trong một ngày Thành An phải đi không biết bao nhiêu là chỗ từ huyện tới tỉnh để tiếp đãi cũng như bàn bạc về chuyện buôn bán.

Thoạt đầu khi mọi người gặp cô, có người còn lộ cả ra mặt sự hoảng sợ, nhưng dân làm ăn gặp nhiều biết nhiều, họ nhanh chóng làm quen với gương mặt có vết sẹo đáng sợ kia.

Đi giao thiệp thì không tránh khỏi được việc rượu chè, cũng may cô còn có cái cớ cơ thể vừa bình phục mà từ chối uống nhiều.

Thương lái biết chuyện cũng không ép buộc cô.Trời nhá nhem tối, Thành An mang theo chút hơi men trở về nhà.

Vừa vào tới cửa cô đã thấy Bảo Ngọc ngồi trước bàn trà đưa đôi mắt có vẻ mờ ám mà nhìn cô."

Cậu hẹp hòi quá đó đa.

Ở nhà có rượu ngon vậy mà lại mang đi giấu chứ chả chịu đãi tui ly nào."

Bảo Ngọc vẫn ngồi ung dung uống trà rồi giở giọng trách móc.Thành An đưa chiếc cặp táp cho thằng Cần đem cất rồi bước tới bàn trà tự mình rót lấy một ly mà uống.

Xong xuôi mới hoài nghi hỏi lại Bảo Ngọc."

Cô nói gì vậy chứ?

Rượu gì?"

"Thì rượu trái cây cậu ủ chứ còn rượu gì nữa.

Nếu không phải hôm nay tui vô tình xuống nhà bếp thấy được chắc cậu giấu nhẹm mấy hũ rượu ngon đó luôn rồi chứ gì.

Cũng may vợ cậu còn có lương tâm, cô ấy còn cùng tui với Ngọc Trang uống chứ nào có như ai kia."

"Nói vậy chắc cô cũng uống rồi còn trách tui cái chi nữa."

Thành An nốc thêm ly trà nữa xong lại ngờ ngợ ra thứ gì đó."

Cô...

Cô vừa nói cái gì?

Mai Hương cùng với hai người uống rượu sao?"

Bảo Ngọc không có trả lời Thành An mà chỉ gật đầu một cái xác nhận."

Vậy bây giờ vợ tui với Ngọc Trang đâu?"

Thành An gấp gáp hỏi người con gái đối diện."

Ngọc Trang về rồi, còn vợ cậu ở trong phòng."

Bảo Ngọc vẫn bình thản trả lời, trong ánh mắt lại ánh lên điều gì đó rất lạ."

Trời ạ, tui sẽ tính sổ với cô sau."

Thành An vội vã bỏ ly trà xuống bàn rồi nhanh chân chạy về phòng.

Chuyện Mai Hương say rượu lần trước cô vẫn còn chưa quên.Thành An chạy về tới phòng liền vội vội vàng vàng đẩy cửa bước vào.

Mai Hương vẫn ngồi trước bàn chờ cô chứ chẳng hề làm loạn như lần trước.

Nhìn kỹ mới thấy hai bên tóc mai nàng ươn ướt như vừa mới tắm xong, mái tóc được xõa ra, gò má đã đỏ lên, trong ánh mắt cũng có chút mơ màng.

Thành An thở phào nhẹ nhõm bước tới trước bàn.

Mai Hương vừa thấy cô đi tới liền theo thói quen đứng dậy giúp cô cởi đi cái áo gile khoác bên ngoài.

Thành An chờ Mai Hương làm xong mới nắm tay nàng kéo đến giường ngồi."

Em uống có nhiều không vậy?"

"Em uống có chút thôi hà."

"Có chút mà mặt đỏ hết rồi nè."

Thành An vì lo lắng cho nàng mà tiếng nói cũng lớn hơn bình thường.Mai Hương chả nói lời nào, nàng mang theo vẻ mặt uất ức mà nhào vào trong lòng Thành An rồi nỉ non hỏi cô."

Mình sẽ không bỏ em phải không?"

"Thương em còn không hết làm sao mà bỏ được."

Thành An yêu chiều ôm lấy Mai Hương mà vuốt ve mái tóc của nàng."

Bảo Ngọc lại nói bậy bạ gì với em rồi phải không?

Mau nói tui nghe!"

"Cô Ngọc nói mình ở Sài Thành rất được lòng con gái.

Cô Ngọc còn nói nhiều cô muốn làm vợ mình kể cả là vợ lẽ luôn."

Giọng nói Mai Hương ngày càng nhỏ, dường như còn mang theo chút buồn tủi.Thành An nghe xong liền không nhịn được mà phì cười.

Hoá ra Mai Hương thế này là do nghe lời xằn bậy của Bảo Ngọc.

Thành An nâng khuôn mặt đang buồn bã của Mai Hương để nàng nhìn thẳng vào cô."

Tui chỉ có mình em là vợ thôi.

Một mình em."

"Em muốn trở thành người phụ nữ của mình."

Cả người Thành An bỗng trở nên lâng lâng.

Cô không biết là do Mai Hương say hay do chính bản thân mình say mà sao giọng nói của nàng giờ đây quá đỗi ngọt ngào.

Chẳng có câu trả lời chỉ có cảm xúc mềm mại trên môi đáp trả Mai Hương.

Hơi thở mang theo hương rượu nồng hoà quyện vào nhau.

Chiếc giường lớn êm ái đỡ lấy hai thân thể đang từ từ ngã xuống.

Từng lớp vải trên người cả hai rơi xuống nền gạch.

Dưới ánh đèn dầu mờ ảo lộ ra thân hình của người con gái vô cùng tuyệt mỹ.

Thành An rời đi cái hôn mà ngẩn ngơ ngắm nhìn người con gái yêu kiều dưới thân.

Gương mặt nàng vì cái nhìn của cô mà càng thêm đỏ ửng.

Nàng không nói gì chỉ đưa bàn tay mềm mại vuốt ve bờ ngực không còn bình thường như những người con gái khác của Thành An, cả những vết sẹo bỏng trên người cô.

Trong ánh mắt Mai Hương tràn đầy đau lòng.

Thành An nhẹ hôn lên khóe mắt nàng rồi lại nhẹ nhàng hôn dần xuống cổ, từng cái hôn trãi dài trên da thịt để lại những đóa hoa nhỏ hồng hào.

Hành động dịu dàng của Thành An khiến Mai Hương không nhịn được mà khẽ ngâm nga.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ theo từng đường nét uyển chuyển trên cơ thể tựa ngọc ngà.

Tiếng ngâm nga nho nhỏ cứ thế vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.

---------------------
Một đêm dài trôi qua, Thành An cùng Mai Hương rời phòng rất trễ.

Gia nhân trong nhà ai nấy đều kinh ngạc vì họ biết bình thường Mai Hương dậy rất sớm, lại thêm không biết vì điều gì mà mợ của họ hôm nay ăn mặc cực kỳ kín đáo.Thành An cùng Mai Hương vừa ra tới nhà trước đã thấy bà ba cùng Bảo Ngọc ngồi chờ sẵn trên bàn ăn.

Cả hai chào hỏi bà ba xong liền ngồi vào bàn.

Không biết vì điều gì mà Bảo Ngọc cứ dõi theo hai người bằng ánh mắt hết sức mờ ám."

Chà, coi bộ cậu ba hôm qua đi làm vất vả quá nha.

Hôm nay dậy trễ quá chừng luôn."

Bảo Ngọc ngồi đối diện Mai Hương giở giọng trêu ghẹo.Thành An nghe xong giật mình trợn trừng mắt nhìn người đang ngồi nhởn nhơ trước mặt."

Con có làm gì thì cũng nhớ giữ sức nghe An."

Bà ba nghe Bảo Ngọc nói cũng chỉ đơn thuần dặn dò.Không một ai trả lời bà, chỉ có Bảo Ngọc cứ cười khúc khích còn Thành An và Mai Hương thì chột dạ đỏ mặt."

Cậu ơi cậu... cậu ơi."

Thằng Cần hớt ha hớt hãi từ ngoài cổng chạy vào nhà.

Không chờ Thành An mở lời hỏi nó đã vội nói."

Cậu ơi, cậu hai Quân với bà hai chết rồi."
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 30


Hai chiếc xe hơi chạy vào trong sân nhà ông hội đồng.

Thành An cùng Mai Hương bước xuống xe, ở xe phía sau còn có bà ba với Bảo Ngọc đi cùng.

Ngay khi nghe tin bà hai cùng Thành Quân đã chết, bà ba liền vội vàng bảo Thành An cùng Mai Hương đi theo sang nhà ông hội đồng.

Dẫu là khi sống không thuận nhau nhưng mang tiếng người nhà ít nhiều gì cũng phải đi viếng.

Riêng phần Bảo Ngọc lại không biết vì điều gì mà cứ nhất quyết phải đi theo.Ngay khi còn ở ngoài sân Thành An đã cảm nhận được cái không khí ảm đạm bao trùm căn nhà lớn.

Khói nhang bay lượn lờ, tiếng thầy pháp cầu siêu râm ran vọng từ trong nhà ra ngoài.

Thành An cùng mọi người bước tới thềm nhà, trước cửa có mỗi Tùng Dương cùng vài gia nhân đứng đón khách vào phúng điếu.

Ngay khi thấy Thành An và Mai Hương tới ánh mắt Tùng Dương liền dính chặt trên người nàng.

Thành An trông thấy cái ánh mắt càn rỡ kia liền bước lên trước che đi tầm nhìn của Tùng Dương làm hắn giật mình mà lơ đễnh nhìn đi chỗ khác.

Cô nắm tay nàng đi vào trong, hai cái quan tài được đặt ngay giữa nhà, phía trước là một cái bàn để lư hương cùng hai bài vị.

Trước bàn cúng, ông hội đồng đứng đó cầm vài nén nhang rầm rì khấn rồi cắm vào lư.

Ông xoay người nhìn lướt ngang qua chỗ Thành An rồi được một tên gia nhân đỡ tay đi vào nhà trong.

Khoảnh khắc ông hội đồng quay người lại nhìn làm cô cực kỳ bất ngờ, bởi cái dáng vẻ hiện tại của ông trông chẳng khác nào một người bệnh nặng lâu năm.

Cả người ông hội đồng trông gầy guộc hẳn ra, hai mắt ông trũng sâu, viền mắt thâm xì, gò má hốc hác, ánh mắt cũng lờ đờ mệt mỏi.

Đợi khi người đàn ông kia khuất bóng nhóm người Thành An mới bước tới phía trước bàn mà thắp hương.

Xong xuôi mọi chuyện Thành An với Mai Hương mới bước tới chỗ Ngọc Trang.

Cô gái nhỏ mới ngày nào còn vui vẻ nay lại một thân đồ tang quỳ cạnh thao đốt vàng mã mà khóc tới sưng cả mắt.

Thành An cùng Mai Hương đau xót quỳ xuống cạnh Ngọc Trang.

Cô gái mới mười sáu tuổi đầu đã phải chịu cảnh trùng tang, cùng một lúc lại mất cả mẹ và anh trai.

Dù họ không đối đãi quá tốt với Ngọc Trang nhưng dù sao cũng là ruột thịt, làm sao mà không đau cho được.

Mai Hương ôm Ngọc Trang vào lòng dỗ dành, Thành An ở bên cạnh cũng chỉ có thể nắm tay Ngọc Trang mà an ủi.

Phía sau lưng ba người bọn họ, Bảo Ngọc vẫn đứng lặng lẽ nhìn Ngọc Trang, bàn tay vô thức siết chặt.

Thành An ngẩng đầu nhìn một lượt khắp gian phòng khách, trong lòng cô lại nổi lên một chút hoài nghi.

Cô đợi Ngọc Trang dần bớt khóc mới lên tiếng hỏi."

Em có biết vì sao Thành Quân lại chết không Trang?"

"Tối hôm qua... mấy ông lính đưa tin anh hai chết trong tù vì hút phải thuốc phiện có trộn thuốc độc.

Tới sáng nay người ta mới trả xác anh hai về."

Ngọc Trang vừa sụt sùi khóc vừa trả lời Thành An."

Vậy còn má em thì sao?"

"Tối qua má em nghe anh hai chết bỗng như phát điên, còn đuổi cả em ra ngoài.

Sáng nay gia nhân vào mới phát hiện bà ấy treo cổ tự tử rồi."

Thành An không nói gì nữa mà chỉ ngồi im lặng suy nghĩ gì đó, cô khẽ liếc nhìn sang chỗ Bảo Ngọc cũng chỉ thấy người kia đứng trầm ngâm suy ngẫm."

Sao anh không thấy má cả với má tư vậy Trang?"

Theo như lẽ thường bà cả và bà tư sẽ cùng Ngọc Trang ở đây lo hậu sự, nhưng Thành An nhìn khắp một vòng cũng không thấy họ đâu cả."

Hôm qua em về em nghe gia nhân nói cha bắt nhốt má tư vào nhà củi.

Nghe đâu gian díu với thằng gia nhân nào đó.

Má cả cũng bị cha giam lỏng trong phòng."

"Mấy người là ai?

Sao mấy người lại đứng vào hàng của người nhà thế này?

Nếu là khách phúng viếng xong rồi thì về đi."

Tiếng nói ngọt ngào pha chút đanh đá của người con gái nào đó vang lên từ phía sau lưng Thành An.

Cô đứng dậy xoay người lại nhìn xem là ai lại lớn giọng ở chốn này, nhưng không ngờ được trước mặt lại chỉ là cô gái tầm vừa đôi mươi.

Cô gái trẻ không đeo khăn tang, không mặc đồ tang, mà ngược lại còn trang điểm đậm.

Gương mặt mang nét đẹp sắc sảo, trong ánh mắt nhìn ra được sự đanh đá chua ngoa."

Má năm!"

Thành An giật mình khi Ngọc Trang ở bên cạnh nhỏ tiếng gọi hai chữ má năm.

Cô không tin được ông hội đồng lại lấy thêm vợ lẽ, mà người má năm này lại chạc tuổi của cô.

Người con gái trước mặt vẫn nhìn chằm chằm Thành An như chờ đợi cô trả lời."

Tui là Thành An, là con trai thứ trong nhà này, như vậy tui có được đứng đây không?"

Người con gái kia nghe xong đột nhiên khóe miệng khẽ cong nở một nụ cười đầy quyến rũ, giọng nói cũng trở nên dịu hơn, trong ánh mắt còn mang theo chút mị hoặc."

À, hoá ra là cậu ba An, làm tui cứ tưởng ai đâu xa lạ.

Do tui về đây chưa lâu nên nào có biết mặt của cậu, cậu thứ lỗi cho tui nghen."

"Không sao, chỉ là hiểu lầm thôi."

Thành An nói xong cũng không quan tâm tới cô gái kia nữa, cô khom người nói nhỏ vào tai Mai Hương gì đó rồi lại kéo theo Bảo Ngọc đi mất.

Người con gái được gọi là bà năm kia vẫn đứng đó nhìn chằm chằm theo hướng Thành An rời đi mà nở một nụ cười không rõ ý tứ.

Mai Hương quỳ cạnh Ngọc Trang trông thấy hết mọi chuyện, nàng không nói gì, chỉ thấy chiếc khăn trong tay bị siết đến nhăn nhúm.Thành An cùng Bảo Ngọc đi băng qua hai gian nhà rồi đi thẳng ra sau hè nhà ông hội đồng.

Căn nhà lá đơn bạc sau vườn hiện ra, đây là nhà chứa củi.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị xích khóa chặt, khắp căn nhà cũng chỉ có một cái cửa sổ, trước cửa lại có một gia nhân đứng canh."

Cậu ba!"

Tên gia nhân canh cửa nhận ra Thành An liền lên tiếng chào hỏi."

Cho cậu gặp bà tư một chút."

"Nhưng mà.... con...."

Tên gia nhân nghe xong liền lúng túng."

Ông có bắt tội cậu sẽ chịu trách nhiệm."

Tên gia nhân dạ một tiếng rồi mở khoá cửa cho Thành An và Bảo Ngọc vào trong.

Không khí bên trong căn nhà nhỏ mang mùi ẩm mốc, xung quanh chất bừa bộn củi.

Phía trong góc nhà, bà tư tiều tụy thẫn thờ ngồi trên nền đất được phủ ít rơm khô.

Tóc tai bà đã rối loạn, mặt mũi không được sạch sẽ còn có chút bầm, bộ quần áo đang mặc cũng đã dơ bẩn.

Thành An bước vội tới chỗ của bà tư rồi ngồi xổm xuống cạnh bên bà."

Má tư!"

Thành An đau lòng gọi bà.

Người phụ nữ trẻ này khi trước đối với cô rất tốt.

Ngày trước còn đẹp đẽ sang trọng nay lại thê thảm thế này.

Bà tư nghe tiếng gọi mới giật mình quay lại nhìn.

Vừa thấy Thành An bà liền kích động nắm lấy hai vai của cô."

Ba An, sao con vào được đây?

Chỗ này không tốt đâu.

Con mau về nhà đi."

Bà tư mang theo chút run rẩy gấp gáp nói với Thành An."

Má bình tĩnh đã.

Sao má lại ra nông nỗi này, má nói cho con biết đi."

Bà tư buông thõng hai tay rồi lại ngồi phịch xuống, bà thở dài não nề kể lại cho Thành An nghe."

Ngày hôm qua, má tự dưng cảm thấy mệt trong người nên về phòng nghỉ, đến khi tỉnh dậy thì phát hiện bên cạnh có một người đàn ông, cùng lúc đó cha con cũng dẫn người xông vào.

Má bị ông ấy đánh cho một trận rồi nhốt vào đây.

Chị cả vì bênh vực má mà cũng bị ông ấy giam lỏng."

Thành An nhíu mày trầm ngâm.

Bà tư trước giờ luôn nết na giữ kẽ, Thành An không tin bà sẽ làm ra loại chuyện nhục nhã này."

Vậy còn chuyện của bà năm kia thì sao hả dì?"

Bảo Ngọc nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng.Bà tư hoài nghi nhìn Bảo Ngọc xong lại quay sang Thành An, khi thấy cô gật đầu bà mới buồn bã trả lời."

Mấy tuần trước ông ấy mang cô gái đó về làm vợ lẽ.

Nghe đâu là cô hầu rượu ở quán bar lớn trên Sài Thành.

Cái nhà này cũng bắt đầu loạn từ ngày đó."

"Sao Ngọc Trang không nói với con chuyện cô gái đó vậy chứ."

"Nói sao được hả con.

Nó biết con với cha con không hợp nhau, nó sợ nói ra lại làm con phiền lòng."

"Trước mắt má ráng chịu thiệt ở đây đi, con sẽ nghĩ cách giải oan cho má."

Thành An thở dài nói lời trấn an bà tư rồi cùng Bảo Ngọc rời đi.

Cô dắt Bảo Ngọc đi vòng vào gian nhà chính, hai người định bụng sẽ vào thăm bà cả nhưng lại bị hai tên gia nhân canh cửa nhất quyết không cho vào.

Thành An mang một bụng nghi ngờ cùng Bảo Ngọc rời khỏi.

Khi đi ngang qua phòng ông hội đồng, đột nhiên hai người nghe được âm thanh lạ.

Tiếng rít nho nhỏ kèm theo tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ của người đàn ông phát ra.

Thành An cùng Bảo Ngọc nhìn nhau xong cũng không nán lại lâu mà nhanh chóng rời khỏi.

Còn chưa ra tới phòng khách hai người liền đụng mặt bà năm đang từ ngoài đi vào.

Trên mặt bà năm vẫn treo nụ cười quyến rũ kia.

Thành An nhìn thấy cũng chỉ lạnh nhạt vờ như không đi lướt qua.

Ai ngờ được khi vừa đi ngang qua Thành An bà năm liền ngã nhào vào người cô.

Thành An theo phản xạ mà đưa tay đỡ lấy, cô cảm nhận được bà năm dường như cố tình nhào luôn vào lòng cô.

Thành An khó chịu đẩy ra người kia rồi bước tiếp ra phòng khách, cô không hề hay biết Bảo Ngọc phía sau đang nở một nụ cười đầy ẩn ý.Thành An cùng Bảo Ngọc đi thẳng ra ngoài phòng khách, quan tài của bà hai cùng Thành Quân đã được nâng lên khiêng ra ngoài khu mộ riêng của nhà họ Trần.

Hai người cũng đi theo mọi người ra ngoài tiến hành chôn cất.

Đợi khi chôn xong khách phúng điếu cùng gia nhân cũng tản ra, chỉ còn lại nhóm người Thành An đứng đó.

Thành An chợt cảm thấy bàn tay bị siết chặt, cũng không biết từ khi nào Mai Hương đã nắm lấy tay cô."

Ở đây không khí ngột ngạt, em với mẹ về nhà trước đi, tui với Bảo Ngọc sẽ về sau."

"Dạ, mình nhớ về sớm nha."

Mai Hương buồn bã nhìn Ngọc Trang một cái mới chịu quay lưng đi.Thành An đưa Mai Hương cùng bà ba ra xe để lại Bảo Ngọc cứ đứng chết trân nhìn Ngọc Trang."

Cô đừng khóc nữa.

Cô khóc xấu muốn chết."

Bảo Ngọc thở dài ngồi xuống cạnh bên Ngọc Trang."

Bộ cô không châm chọc tui cô sống không nổi hả."

Ngọc Trang nước mắt nước mũi tèm lem nhưng cũng không quên hung dữ đáp trả người kia."

Ừ...à không, cô khóc xấu thật mà."

Ngọc Trang tức giận đánh mạnh một phát lên vai Bảo Ngọc còn liếc người ta một cái sắc lẹm."

Dù sao thì người cũng đã mất, cô có khóc chết thì họ cũng không sống dậy được, với lại anh hai của cô sớm muộn gì cũng sẽ chết."

"Cô an ủi người khác vậy đó hả?"

"Tui nói thật đó.

Anh hai cô bị nghiện lại bị nhốt trong tù, thà chết đi coi bộ còn sướng hơn đó."

Ngọc Trang nghe xong càng khóc to hơn làm cho Bảo Ngọc bên cạnh cũng lúng túng không biết làm sao.

Bảo Ngọc là tiểu thư được cưng chiều, trước giờ chưa từng an ủi ai, bây giờ cô muốn làm người con gái kia nín khóc nhưng lại càng nói càng làm cho người ta khóc dữ hơn.

Đột nhiên Bảo Ngọc kéo mạnh Ngọc Trang vào lòng mình, cô dịu dàng vuốt lưng Ngọc Trang.

Cái ôm đột ngột làm Ngọc Trang quên luôn cả khóc, gò má bắt đầu đỏ ửng.

Trong không gian im lặng chỉ còn vang lên tiếng tim đập liên hồi của hai người con gái.Gần bảy giờ tối Thành An cùng Bảo Ngọc mới trở về nhà, cô mệt mỏi đi về phòng.

Mai Hương vẫn như thường lệ chờ Thành An ở trong phòng, vừa thấy cô về nàng liền theo thói quen mà giúp cô cởi áo gile.

Đột nhiên ánh mắt nàng đanh lại nhìn cô.

Thành An chỉ chăm chú gỡ cúc tay áo mà chẳng hề hay biết sắc mặt Mai Hương đang dần thay đổi.

Tay nàng thoăn thoắt gỡ luôn cả hàng cúc áo sơ mi của Thành An.

Đợi tới lúc cô phát hiện thì cái áo sơ mi của cũng đã bị nàng trấn lột mất rồi.

Còn chưa hết ngơ ngác Thành An liền tá hỏa phát hiện một dấu son đỏ chói trên cổ áo.

Sắc mặt Mai Hương ngày càng lạnh đi khiến Thành An không rét mà run."

Mình... mình ơi... tui... tui không có làm chuyện gì xằng bậy đâu.

Cái này...

Cái này là do khi sáng đụng trúng bà năm thôi."

"Mình đi tắm nhanh đi!"

Mai Hương xoay người lấy một bộ đồ đưa cho Thành An rồi mặt lạnh tanh đẩy cô đi ra ngoài.Thành An cũng không dám nói lời nào liền nhận lệnh ôm lấy bộ đồ chạy thật nhanh đi tắm.

Chưa đầy mười phút cô đã chạy ngược trở lại phòng.

Cô vừa định đẩy cửa đi vào lại nghe đâu đó có mùi khét.

Thành An sợ nhà xảy ra hoả hoạn mà không ai hay liền khịt mũi đi tìm chỗ phát ra cái mùi kia.

Đi được một khoảng tới sân vườn bên hông nhà, mùi khét càng ngày càng nồng nặc.

Thành An đứng chết trân tại chỗ khi nhìn thấy Mai Hương ngoài kia.

Nàng cầm đèn dầu đứng đó mà trầm mặc nhìn cái áo trong đống lửa nhỏ.

Ánh lửa vàng rực hắt lên trên khuôn mặt lạnh tanh của Mai Hương, ánh mắt của nàng như muốn xé toạc cái áo sơ mi đang cháy dở kia.

Thành An nuốt khan một cái rồi run rẩy chạy nhanh về phòng.

Thật không dám tưởng tượng lở như vết son đó nằm trên cổ cô thì cô sẽ trở thành cái dạng gì nữa.

Mai Hương nhà cô dù không nói nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cô tự biết thân biết phận rồi.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 31


Hoàng hôn dần xuống, Thành An cùng Bảo Ngọc mới đi bộ từ đầu làng về.

Từ sáng sớm hai người đã lên chỗ quan Lý hỏi về chuyện cái chết của Thành Quân, đến tận trời chiều mới ra về.

Xui rủi dọc đường xe bị nổ bánh nên bây giờ cả hai phải khổ sở đi bộ thế này."

Cô nói xuống đây tra chuyện thuốc phiện, tui nghĩ từ chỗ cái chết của Thành Quân chắc có thể tìm được chút manh mối."

Thành An vừa đi vừa nói với Bảo Ngọc.

Vốn dĩ hôm qua khi nghe nguyên do Thành Quân chết hai người đã nảy sinh nghi ngờ.

Làm gì có cái nhà tù nào tốt tới nỗi mua thuốc phiện cho tù nhân hút chứ.

Hoặc giả như vì thân phận con ông hội đồng mà Thành Quân được đối đãi đặc biệt, chắc cũng không xa xỉ tới mức hầu thuốc."

Không chỉ riêng chỗ Thành Quân, mà còn cả chỗ ông hội đồng."

Bảo Ngọc đi bên cạnh nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình."

Cô cũng nghĩ ông ấy bị nghiện sao?"

"Không những bị nghiện mà còn nghiện lâu rồi kìa.

Tiếng rít trong phòng ngày hôm qua có thể là do ống điếu hút thuốc phiện phát ra."

Thành An đi bên cạnh đồng tình gật đầu.

Đây cũng là lý do vì sao hôm qua Thành An kéo theo Bảo Ngọc đi khắp nhà ông hội đồng.

Với sự tinh tường của Bảo Ngọc chắc chắn sẽ giúp được cô.Bảo Ngọc im lặng một hồi lại nói."

Trước mắt phải tìm tên gia nhân kia đã.

Tui cho người nghe ngóng được tên gia nhân đó cũng chính là người bị cho là gian díu với bà tư."

Hai người đến chỗ quan Lý cả ngày nhưng thông tin thu được cũng chỉ tra ra có tên gia nhân đến thăm Thành Quân vào trưa hôm kia.

Nhưng hắn ta giờ đây đã bỏ trốn mất rồi.

Thành An hôm nay cũng thuận đường ghé qua khu khác thay Mai Hương thăm Đặng Vinh.

May mà mọi sự hiềm nghi không bị nghiêng về phía Mai Hương."

Đúng là Phạm tiểu thư có khác.

Chuyện gì cũng mau lẹ."

"Vậy mà lại có chuyện không thể mau lẹ."

Thành An chỉ cười cười không nói gì.

Cô lặng lẽ nhìn gương mặt đăm chiêu của người đi bên cạnh.

Con đường làng đã dần phủ tối, người đi đường cũng thưa thớt, thấp thoáng chỉ còn lại vài tá điền đi làm về muộn.

Thành An cùng Bảo Ngọc đang đi bỗng nghe đâu có tiếng lạch cạch sau lưng.

Hai người ngoái đầu nhìn liền phát hiện một chiếc xe bò chở thứ gì đó chạy tới.

Xe bò chầm chậm tới gần, Thành An cất tiếng gọi người đàn ông trung niên đang đánh xe."

Chú ơi, chú có đi về hướng cuối làng không vậy?

Chú có thể nào cho tụi con đi nhờ một đoạn không?"

Dù xe bò đi không nhanh lắm nhưng ít ra cô và Bảo Ngọc không cần đi bộ nữa."

Xe chở đồ của người ta, không rảnh đâu mà chở mấy người."

Người đàn ông cộc cằn trả lời lại, chiếc xe bò vẫn cứ lăn bánh từ từ vượt qua hai người họ.

Thành An chẳng nói gì chỉ hừ một tiếng rồi tiếp tục đi bộ về nhà.

Chiếc xe phía trước chầm chậm đi qua khúc đường gồ ghề, xe bị xóc nảy lắc lư liên tục.

Hai người cũng không dõi theo chiếc xe kia nữa mà tiếp tục cuốc bộ về nhà.

Đi thêm một đoạn, cả hai chợt khựng lại rồi chăm chú nhìn xuống mặt đường.

Hai gói gì đó được quấn bằng giấy dầu kỹ lưỡng, chúng nằm lăn lóc dưới chân, chính là từ chiếc xe bò khi nãy rơi xuống.

Thành An nhặt thử một gói lên mở ra, thứ gì đó bị xoay nhuyễn màu nâu sẫm được chứa bên trong.

Bảo Ngọc đưa tay sờ vào đóng bột nâu kia thật lâu rồi nghiêm túc nhìn Thành An."

Cái này chính là thuốc phiện."

"Thật hả?"

Thành An không tin được mà hỏi lại.

Bởi cô là người hiện đại nên nào có biết thuốc phiện ngày xưa ra làm sao.

Nhưng riêng Bảo Ngọc sống ở chốn phồn hoa như Sài Thành đương nhiên sẽ biết được những thứ này.Bảo Ngọc gật đầu chắc nịch.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn theo chiếc xe bò đi chưa quá xa kia.

Thành An vội nhặt gói còn lại dưới đất rồi cùng Bảo Ngọc lén lút chạy theo.

Bây giờ họ mới để ý phía trên xe được phủ rơm khô một cách dị thường.Hai người lén la lén lút đi theo chiếc xe bò như kẻ trộm, người đàn ông đánh xe lâu lâu cũng nhìn láo lia khiến cả hai sợ hãi nấp vào bụi cây ven đường.

Chiếc xe đi một khoảng xa liền rẽ vào con đường mòn nhỏ.

Hai bên đường cây cối mọc um tùm, nhà dân thưa thớt, có chỗ còn vắng hoe chả có căn nhà nào.

Trời bây giờ đã tối hẳn, Thành An cùng Bảo Ngọc chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng ít ỏi của mặt trăng mà lọ mọ bám theo.

Đi một đoạn đường dài nữa chiếc xe mới rẽ vào một căn nhà nằm sâu trong vườn cây um tùm.

Bốn bề nơi đây đều vắng lặng không có lấy nổi một cái nhà dân và dường như căn nhà lá xa xa trước mặt cũng là một căn nhà hoang.

Chiếc xe bò đi thẳng vào trong, trước cửa nhà đã có hai người đàn ông khác ngồi bên đống lửa mà chờ sẵn.

Người đàn ông đánh xe nhảy xuống đất, ba người đứng trước cửa nói với nhau điều gì đó.

Thành An cùng Bảo Ngọc nấp ở bụi cây cách nhà không xa lắm, hai người cố gắng nghe ngóng nhưng vô ít, bởi vì họ nói quá nhỏ."

Chỗ này không phải là căn nhà hoang mà xóm làng đồn có ma sao?"

Bảo Ngọc ở bên cạnh Thành An nho nhỏ hỏi, trong giọng nói cũng có chút run rẩy."

Cô mới tới mà biết nhiều dữ."

Thành An bên này chỉ lo chăm chú nhìn vào căn nhà kia mà không hề để ý rằng giọng Bảo Ngọc có chút lạ thường."

Ngọc Trang kể cho tui nghe đó."

"Đúng là có ma..."

Nghe xong câu này mặt Bảo Ngọc càng tái nhợt hơn.

Thành An cũng không hề để ý thấy."

Mà là ma túy thì có."

Mãi một hồi lâu Thành An mới nói ra câu sau."

Là loại ma mới hả?"

Bảo Ngọc mang vẻ mặt tái mét tò mò hỏi lại.Thành An cố gắng nén cười, lúc này cô mới thấy cái mặt đầy nét sợ hãi của ai kia."

Không phải ma, mà là một thứ tựa như thuốc phiện."

Thành An thôi không nói với Bảo Ngọc nữa mà tiếp tục chăm chú nhìn vào trong nhà.

Mấy người đàn ông kia đã bắt đầu đem thuốc phiện chuyển vào trong.

Đột nhiên từ trong nhà có hai người bước ra, một người đàn ông trẻ tuổi và một người phụ nữ.

Thành An khều khều Bảo Ngọc chỉ về hướng căn nhà, người phụ nữ phía trước không phải ai xa lạ mà chính là bà năm.

Nhờ đóng lửa trước nhà mà Thành An nhìn rất rõ mặt bà năm cùng người đàn ông kia.

Cô cố gắng suy nghĩ xem đã gặp người đàn ông đó ở đâu rồi, gương mặt hắn tạo cho cô cảm giác rất quen mắt.

Đột nhiên bên vai bị bấu chặt đến đau điếng, Thành An quay sang liền thấy Bảo Ngọc há to miệng như sắp la lên.

Tiếng kêu nho nhỏ vừa phát ra liền bị Thành An dùng tay chặn lại, cô bịt chặt miệng của Bảo Ngọc khẽ quát."

Bộ muốn chết hả?"

Bảo Ngọc sợ hãi lắc đầu liên tục.

Đợi khi trấn tỉnh lại mới vỗ vỗ tay Thành An ý muốn cô thả ra."

Có...có ma...nó mới nắm chân tui."

Bảo Ngọc run run nói với Thành An, mặt bây giờ đã xanh ngắt không còn giọt máu.Thành An vội nhìn xuống chân Bảo Ngọc để tìm kiếm liền thấy một con chuột cống to đùng nghênh ngang bò qua.

Cô muốn cười lắm nhưng lại phải kìm nén đến đỏ cả mặt.

Không thể ngờ được cô gái ngang tàn nổi danh khắp Sài Thành này giờ đây lại sợ ma tới xanh mặt."

Cô nhát gan quá đó.

Chỉ là con chuột thôi."

Thành An nói xong lại quay đầu nhìn về căn nhà kia.

Tim cô muốn rớt ra ngoài khi thấy ánh mắt của bà năm đang nhìn về phía này.

Gương mặt của người phụ nữ kia vẫn treo lên nụ cười không rõ hàm ý, ánh mắt như lơ đễnh nhìn về Thành An.

Dù bên ngoài chỗ Thành An có cây cỏ kín mít, trời cũng tối om, nhưng cô cứ có cảm giác người phụ nữ kia có thể nhìn thấy cô rất rõ ràng.

Thành An hốt hoảng liền nhỏ giọng gọi cái người vẫn cứ sợ hãi ngó xung quanh từ nãy giờ."

Về thôi!

Nếu không là toi đời."

Nói xong Thành An liền túm lấy Bảo Ngọc lén lút chạy đi.

Phía căn nhà vẫn có một ánh mắt thâm thúy dõi theo hướng hai người vừa rời khỏi.Thành An và Bảo Ngọc trở về nhà trong bộ dạng không mấy dễ nhìn.

Tóc tai hai người tán loạn, quần áo dơ bẩn vì hết chui bụi này lại nhào vào bụi nọ.

Trông chẳng khác nào vừa đi đánh nhau về."

Cậu, sao cậu về trễ vậy?

Con đưa xe đi sửa xong rồi về đây mà cậu chưa về nữa.

Mà sao cậu với cô Ngọc te tua quá vậy?"

Thằng Cần vừa thấy Thành An về liền chạy ra đón."

Cậu bận chút việc nên về trễ thôi.

Con coi bí mật nhờ đám gia nhân bên nhà ông để ý hai bà với cô tư giùm cậu."

Sau khi nhìn thấy bà năm ở căn nhà hoang, Thành An đâm ra lo sợ bà sẽ hại đến ba người kia.

Chuyện buôn bán món hàng độc quyền của quan Pháp không phải chuyện nhỏ.

Cả đàn ông có khi còn không có cái gan đó, ấy vậy mà người phụ nữ kia lại ngang nhiên làm vậy.

Thật không thể xem thường được."

Dạ sáng mai con sẽ đi liền."

"Đi vô lấy đồ cho cậu, cậu tắm xong cậu mới về phòng."

Thằng Cần dà dạ chạy vào nhà trong, Bảo Ngọc cũng trở về phòng trong bộ dạng mệt mỏi.

Thành An thật rất muốn vào phòng với Mai Hương nhưng người ngợm dơ bẩn nên đành đi tắm trước.

Ngồi chờ hồi lâu cũng có người đem đồ ra, nhưng chẳng phải thằng Cần mà là Mai Hương."

Sao mình không về phòng trước?

Bộ mình bị té hay sao mà người dơ quá vậy?"

Mai Hương bước tới trước mặt dịu giọng hỏi cô.

Nàng đưa tay gỡ đi cái lá còn dính trên đầu Thành An."

Tui không có bị té, chỉ là gặp vài chuyện thôi hà.

Để tui đi tắm trước rồi về phòng với em nha."

Thành An ôm đồ chạy đi tắm, hồi lâu sau cô mới quay về phòng.

Thành An bước vào liền trông thấy Mai Hương ngồi thẫn thờ trên giường, ngay cả khi cô vào rồi nàng cũng không hề hay biết."

Mình ơi!

Em nghĩ gì mà tập trung quá vậy?"

Thành An vừa xoa xoa trán vừa bước tới bên giường.

Cô mệt mỏi nằm gối đầu lên đùi Mai Hương.

Vừa đặt đầu nằm xuống nàng đã dịu dàng giúp cô xoa hai bên thái dương."

Mình ơi, mình có trách em không?"

"Hửm, sao lại trách em?"

Thành An khó hiểu nhìn nàng."

Em là phận đàn bà mà lại vượt quyền lo chuyện bên ngoài.

Nếu em không nhờ quan bắt cậu hai chắc cậu ấy với má hai cũng không chết."

Thành An thở dài đưa tay vuốt ve gò má nàng.

Người vợ này của cô luôn nghĩ mọi chuyện đều là lỗi của nàng.

Hay là do lễ giáo thời xưa khắt khe quá mà khiến nàng nghĩ chuyện thay đàn ông ra ngoài làm việc là quá phận.

Nhưng chính bản thân cô cũng là con gái."

Em đừng nghĩ như vậy.

Mọi chuyện đều không phải là lỗi của em.

Thành Quân gây tội thì trước sau gì cũng sẽ bị bắt.

Còn nữa, tui cũng là con gái như em mà.

Đừng xem chồng em như mấy tên đàn ông gia trưởng vậy chứ.

Thậm chí nếu như em muốn ra ngoài buôn bán mần ăn tui cũng sẽ ủng hộ em hết mình.

Chỉ cần em thích là được."

"Lỡ như Ngọc Trang giận em luôn thì sao mình?"

"Ngọc Trang là đứa hiểu chuyện, nó sẽ không trách em đâu."

Mai Hương nghe xong vẫn cúi đầu buồn bã.

Thành An ngồi dậy ôm lấy nàng ngã xuống giường.

Cô ôm nàng vỗ về."

Ngoan, đừng buồn nữa.

Mai là ngày mở cửa mả, tui sẽ cùng em sang đó viếng rồi thăm Ngọc Trang luôn nha."

"Dạ"Mai Hương vùi mặt vào lòng Thành An để cô dịu dàng vuốt lưng nàng.

Không bao lâu sau nàng cũng chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ có mỗi Thành An vì mãi suy nghĩ mà không tài nào ngủ được.

Liệu người đứng sau mọi chuyện là bà năm hay là người đàn ông trẻ tuổi đi cùng kia ?
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 32


Từ sáng sớm cả nhà của Thành An đã sang nhà ông hội đồng.

Khách đến viếng hôm nay cũng chỉ có vài người, chủ yếu đều là họ hàng của bà hai.

Ông hội đồng hôm nay chỉ xuất hiện để cúng vài nén nhang rồi lại trở về phòng, khi ông đi lướt qua chỗ Thành An còn để lại cho cô một ánh nhìn cực kỳ khó hiểu.

Ông hội đồng vừa đi khuất bóng, bà năm đứng cách đó không xa liền phóng ánh mắt sang phía Thành An.

Cô đứng bên này biết rất rõ ràng rằng bà năm đang nhìn mình, nhưng tất cả sự chú ý của cô bây giờ đều dồn vào người đàn ông bên cạnh bà ấy.

Cô giả vờ vô tình nhìn người đàn ông trẻ tuổi đó, chủ yếu cũng chỉ để xác nhận hắn chính là người đi cùng bà năm tối qua."

Người đàn ông tối hôm qua kìa."

Thành An vẫn nhìn thẳng về phía mấy người đang cúng kiến trước mặt mà khẽ nghiên người ra sau nói nhỏ với Bảo Ngọc.Bảo Ngọc nghe xong liền lén liếc nhìn sang hướng bà năm, chính xác là người đó.

Tuy tối qua có sợ hãi nhưng Bảo Ngọc vẫn kịp nhìn thấy mặt hai người họ."

Nghe nói là họ hàng của bà ta."

Bảo Ngọc ở phía sau cũng nhỏ giọng đáp lời.Thành An có chút bất ngờ, cô muốn hỏi tại sao Bảo Ngọc biết nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thôi, bởi từ khi sang đây Bảo Ngọc đã dính lấy Ngọc Trang.

Cô nghĩ chuyện này chắc cũng do Ngọc Trang nói nên Bảo Ngọc mới biết.Đợi khi mọi người cúng kiến xong cũng đã giữa trưa, khách đến viếng đều lần lượt ra về.

Ngọc Trang buồn bã muốn quay trở về phòng, Bảo Ngọc cùng Mai Hương liền đi theo an ủi.

Bà ba cũng lặng lẽ rời đi để thăm bà cả và bà tư.

Bà ba rất muốn đi thăm ông hội đồng nhưng gia nhân lại bảo ông chả muốn gặp ai.

Mọi người đều đã đi hết, Thành An cũng chỉ có thể ngồi chờ ngoài phòng khách.Cô mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ một chút, đêm qua khó ngủ khiến tinh thần cô không được tỉnh táo.

Tiếng bước chân nhè nhẹ lọt vào tai, nghe có vẻ ở xa nên cô cũng lười nhìn xem.

Mãi đến khi trước ngực áo có cảm giác nhột nhột cô mới giật mình mở mắt.

Tim Thành An như muốn ngừng đập khi gương mặt bà năm đang kề sát mặt cô.

Tay trái bà năm chống xuống ghế, tay còn lại dùng ngón trỏ vẽ vẽ lên ngực cô.

Thành An theo phản xạ lui về sau cho tới khi lưng đã đụng vào ghế không thể lùi được nữa.

Cô vội vã nhích người sang trái để né tránh, ai ngờ bà năm đã nhanh tay chặn luôn đường thoát của cô.

Thành An bây giờ bị bà năm ép sát vào ghế, bà ta mang theo ánh mắt mê hoặc khom người kề sát tai cô mà nói nhỏ."

Chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm cậu phải tự biết rõ.

Coi chừng lại chuốc họa vào thân."

Mọi chuyện đều diễn ra rất nhanh làm Thành An không kịp trở tay, thế nhưng câu nói vừa rồi lại khiến cô như bừng tỉnh.

Có thể bà năm thật sự đã nhìn thấy cô ở căn nhà hoang vào tối hôm qua.

Từng luồn hơi phả vào tai khiến Thành An cực kỳ khó chịu, cô đưa tay muốn đẩy mạnh bà năm ra, nhưng với cái tư thế đứng của bà ấy thì chỉ cần cô đưa tay đẩy liền đụng trúng ngực của bà ta.

Thành An bây giờ đang trong thân phận con trai, nếu cô thật sự đụng phải nói không chừng ngày mai người ta sẽ đồn ầm lên rằng cậu ba An sàm sỡ mẹ kế.

Cô để yên cũng không được, mà muốn đẩy cũng không xong.

Ngay lúc Thành An muốn đánh liều đẩy một cái đột nhiên Mai Hương từ nhà trong đi ra, Thành An vừa thấy nàng liền vội vàng gọi lớn."

Vợ ơi!"

Thành An mang theo ánh mắt cầu cứu nhìn Mai Hương.

Cô thà chịu nhục cầu cứu vợ còn hơn là bị Mai Hương đốt cháy rụi như cái áo kia.Cánh tay bà năm đang chống trên ghế bị một bàn tay khác mạnh bạo kéo ra.

Vẻ mặt của Mai Hương đã không còn hiền dịu như mọi ngày."

Giữa thanh thiên bạch nhật mà má làm như vậy coi không có được."

Giọng nói Mai Hương bây giờ cũng đã đanh lại."

Tui chỉ là muốn hiểu rõ con chồng một chút thôi."

Bà năm mang một bộ dạng thấy chết không sờn mà trả lời nàng."

Hiểu rõ con chồng?

Vậy má muốn tìm hiểu gì trên người của chồng tui.

Dù là mẹ kế con chồng thì cũng không cần phải thân thiết như vậy.

Má nên nhớ thân phận của má.

Má là bà năm chứ không phải là mợ ba.

Đừng có hở một chút là ve vãn chồng của người khác.

Nếu mà để người ngoài biết được, người ta lại nghĩ má là hạng đàn bà lẳng lơ đó đa."

Mỗi một câu nói ra Mai Hương lại càng siết chặt tay bà năm hơn, siết chặt tới nổi Thành An cũng có thể nhìn thấy tay nàng dần trở nên trắng bệch.

Bà năm nhíu mày vì đau đớn nhưng nét mặt lại không hề biểu thị chút tức giận mà còn có cảm giác thú vị.

Bà ta nở một nụ cười đầy ẩn ý nhìn Mai Hương, bà giật tay ra khỏi tay của nàng rồi đi thẳng vào trong.Mai Hương liếc nhìn Thành An đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nàng tin tưởng cô sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng.

Khi nãy vừa ra tới nàng cũng trông thấy cái vẻ mặt khó chịu của người kia.

Dù là tin tưởng nhưng trong lòng Mai Hương vẫn có chút giận dỗi."

Về nhà thôi.

Em khó chịu."

"Để tui vô trong gọi má với Bảo Ngọc rồi mình về."

Thành An vừa nghe Mai Hương gọi về liền đứng bật dậy đi vào trong.Không lâu sau cả nhà Thành An liền kéo nhau ra về.

Mai Hương vẫn giận Thành An nên chẳng ngó ngàng tới cô, báo hại ai đó phải quấn quýt theo nàng mà năn nỉ.Từ trong khe cửa sổ, một ánh mắt cứ chằm chằm nhìn theo gia đình Thành An, nụ cười gian ác được treo lên trên khóe miệng, giọng cười nho nhỏ vang lên hòa lẫn vào căn phòng tối tăm.

--------------------
"Tui không ngờ cô lại thích cái tên xấu xí đó."

Chất giọng trầm thấp vang lên trong căn phòng tối, người đàn ông mang theo ly rượu đỏ sẫm trên tay đi tới trước mặt bà năm."

Tui đâu có thấy xấu chỗ nào."

Bà năm ngồi trên ghế, một bộ dạng biến nhát chống cằm nhìn người đàn ông kia."

Vết sẹo dài như vậy chẳng lẽ cô không thấy?"

"Thấy chứ, nhưng chẳng phải vẫn rất thanh tú đó sao.

Vết sẹo đó cũng không thể che đi gương mặt nho nhã kia.

Cậu ta không phải như những tên đàn ông phàm phu hôi hám khác, vết sẹo đó cũng chỉ khiến cậu ta thêm phong trần hơn thôi.

Một người đàn ông vừa thanh cao vừa cuốn hút, người như vậy rất khó tìm."

Bà năm nói xong còn bày ra bộ mặt đầy mê muội."

Dâm loàn!"

Người đàn ông bóp chặt ly rượu, hắn lạnh nhạt buông lời mắng nhiếc."

Đàn ông các người có thể ba vợ bốn nàng hầu, vậy tại sao tui lại không thể chứ?"

Bà năm liếc mắt nhìn người kia một cái rồi đứng dậy rời đi.Tên đàn ông nóc cạn ly rượu rồi dằn mạnh lên bàn.

Hắn nhanh tay kéo bà năm lại trước khi bà kịp ra khỏi phòng.

Bà còn chưa kịp phản ứng hắn đã lao vào bà như một con dã thú.

Từng cái hôn mạnh bạo in lên cổ đến đau rát, bà năm tức giận đẩy mạnh hắn ra.

Bàn tay ngọc ngà giáng xuống gương mặt mê loạn kia một cái tát thật mạnh.

Bà đanh giọng cảnh cáo."

Nếu cậu dám đụng tới tui một lần nữa tui sẽ lôi cậu cùng chết, cái gia sản này cậu cũng đừng hòng có được."

Bà năm rời khỏi căn phòng tối tăm, người đàn ông trong này vẫn tức giận nhìn theo người con gái vừa tròn đôi mươi.-------------
Từ lúc Mai Hương trở về từ nhà ông hội đồng, nàng không thèm để ý tới Thành An mà đi thằng vào phòng.

Thành An thấy vậy cũng chỉ biết ngoan ngoãn lẽo đẽo theo vào trong."

Mình ơi em đừng giận tui nữa mà."

Thành An theo gót Mai Hương tới bên giường rồi ngồi xuống cạnh nàng."

Sao mình không đẩy bà ta ra?"

Mai Hương liếc nhìn Thành An một cái rồi giận dỗi hỏi."

Không phải tui không muốn đẩy đâu, tại tui sợ đụng vô người bà ta thôi."

"Mình cũng là con gái mà, đụng một chút có sao.

Còn hơn để bà ta cứ đứng gần gũi mình."

"Đụng trúng ngực đó."

Thành An lí nhí trả lời.

Chỗ nhạy cảm như vậy biểu cô làm sao dám chứ."

Em sẽ chặt tay mình."

Mai Hương vừa nghe đụng trúng ngực liền đột nhiên nóng giận."

Đó...vậy mà kêu đẩy."

Thành An nhăn mặt trưng ra một bộ dạng đầy uất ức.

Cô biết thế nào nàng cũng sẽ tức giận mà.

Cũng may là cô chưa có làm liều, nếu không bây giờ chắc cũng không còn tay mà dùng."

Hứ, em mà không ra kịp là bà ta hôn mình luôn rồi."

Nói rồi Mai Hương lại tựa vào vai Thành An nàng nhỏ giọng thủ thỉ với cô."

Em thương mình.

Em khó chịu lắm khi thấy người đàn bà khác gần gũi với mình.

Em sợ sẽ phải sang sẻ chồng mình với người khác."

"Tìm đâu ra một người đủ yêu thương để chấp nhận con người không hoàn hảo của tui như em chứ.

Cả đời này của tui chỉ cần có em là đủ rồi.

Sau này tui sẽ không để những chuyện như thế này xảy ra nữa."

Thành An ôm lấy Mai Hương vỗ về, nàng cũng ngoan ngoãn tựa vào lòng cô.

Có lẽ vì quá thương cô mà lúc nào trong lòng nàng cũng sợ hãi.

Chính bản thân Thành An cũng sợ mất đi nàng.

Ở cái thời này mấy ai có thể chấp nhận yêu một người như cô.Thành An đi đến phòng sách lúc trời đã tối hẳn, cô dành cả buổi chiều để dỗ Mai Hương.

Đứng trước cửa phòng sách Thành An lấy ra một mảnh giấy nhỏ trong túi áo gile, ba chữ "Đỗ Văn Hoàng" hiện ra làm khoé môi cô khẽ cong lên.

Đẩy cửa bước vào trong phòng, Bảo Ngọc đã ngồi trên ghế chờ sẵn."

Tui tưởng cậu bị vợ mình xử đẹp rồi chứ."

Bảo Ngọc vừa thấy Thành An vào liền buông lời trêu ghẹo.

Bảo Ngọc đủ tinh mắt để thấy được sự bất thường giữa hai người."

Cô còn ở đó mà giỡn.

Tui có manh mối mới nè."

Thành An ngưng một chút rồi lại nói."

Giờ thì tui nhớ ra tên đàn ông đó là ai rồi.

Hắn là con trai của quan Đỗ.

Đỗ Văn Hoàng.

Trong lần tui lên huyện tui đã gặp qua hắn một lần.

Cha hắn là Đỗ Văn Quý, cũng là quan lớn trên huyện như quan Lý.

Quan hệ giữa tui và ông ta không thân thiết cho lắm, chỉ gặp qua vài lần thôi."

Bảo Ngọc ngồi trầm ngâm cố gắng lục lọi trong trí nhớ cái tên Đỗ Văn Quý."

Hồi tui còn ở Sài Thành có nghe anh tui nói qua, ông ta đã được bổ nhiệm thành quan ở tỉnh.

Việc điều tra ông ta và tên Đỗ Văn Hoàng đó e là sẽ khó khăn hơn."

Nói xong Bảo Ngọc lại thở dài.

Chuyện này càng ngày càng phức tạp."

Vậy còn tên gia nhân kia thì sao?"

"Nghe nói trốn lên tận Mỹ Tho rồi.

Tui đang cho người lùng bắt, không lâu nữa chắc sẽ tóm được hắn thôi."

Cả không gian lại rơi vào im lặng, chuyện điều tra này ngày càng có nhiều đầu dây mối nhợ.

Cả Thành An và Bảo Ngọc cũng không chắc được tên Đỗ Văn Quý đó có phải là người chống lưng cho bà năm và tên Đỗ Văn Hoàng kia không nữa.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 33


Hai ngày dài trôi qua, tên gia nhân kia cuối cùng cũng bị tóm.

Người của Bảo Ngọc âm thầm mang hắn về trong đêm.

Cực thân tìm kiếm nhưng thu về cũng chỉ là việc bà năm sai hắn sát hại Thành Quân và giả cảnh gian díu với bà tư.

Điều này chỉ có thể chứng minh bà tư bị oan chứ chẳng liên quan gì đến việc bán thuốc phiện.

Thành An cùng Bảo Ngọc cũng không thể mang hắn về để giải oan cho bà tư, hai người sợ sẽ bứt dây động rừng.

Khiến bà năm cảnh giác hơn thì mọi việc sẽ càng khó khăn.Thành An và Bảo Ngọc ngồi trong phòng sách, hai người chăm chú đọc lá thư mà anh của Bảo Ngọc gửi xuống.

Tình báo trên tỉnh đã âm thầm thu thập chứng cứ ở chỗ Đỗ Văn Quý.

Lão cáo già làm việc rất kỹ lưỡng nên phải mất thêm một khoảng thời gian nữa mới thu thập đủ bằng chứng.

Chờ khi đó có thể cùng lúc báo lính bắt hết bọn họ.

Trong bức thư gửi về cũng có vài dòng nhắc đến người con gái tên Dương Thị Liễu, chính là bà năm nhà ông hội đồng."

Chỉ là một cô hầu rượu không ngờ lại dấy lên nhiều chuyện như vậy.

Sao bà ta không chọn những tỉnh khác mà lại chọn về đây?

Lại còn nhắm vào nhà ông ấy."

Chuyện tên quan Đỗ kia Thành An không mấy bất ngờ, cô chỉ thấy thắc mắc về bà năm."

Vĩnh Long cũng là một tỉnh lớn, chẳng qua vẫn chưa phồn hoa như Sài Thành.

Chuyện nhắm vào nhà ông hội đồng cũng là một chuyện dễ hiểu mà.

Tiếng ông hội đồng Thanh cùng cậu ba An vừa giàu có, vừa quan hệ rộng với quan ai mà không biết.

Nương náu một trong hai nhà sẽ tránh được hiềm nghi.

Cậu nên cảm ơn vì bà ta không tới đây."

Bảo Ngọc ngồi điềm tĩnh giải thích cho Thành An nghe.

Hình ảnh cô gái hay trêu đùa người khác cũng biến mất.

Mỗi khi vào chuyện quan trọng dường như Bảo Ngọc lại đổi thành một người hoàn toàn khác.

Nhưng mãi trong đầu Thành An chỉ có một hình ảnh duy nhất, Bảo Ngọc sợ ma tới xanh mặt mày.-------------
Bầu trời hôm nay đầy u ám, nhiều học trò cùng cậu ấm con nhà địa chủ kéo về nhà ông giáo Đặng Sinh, trong đó có cả Tùng Dương.

Bởi vào sáng hôm nay, tin tức ông giáo cùng vợ ông mất đã lan truyền khắp làng.

Lúc sinh thời ông giáo là thầy dạy chữ được nhiều người kính trọng.

Nhiều học trò vì tôn kính ông mà đến đây cúng viếng.Từ đêm hôm qua Thành An cùng Mai Hương cũng đã tới đây.

Lúc nghe tin dữ Mai Hương như muốn ngất đi và kể từ đêm qua tới giờ nàng vẫn chưa ngừng khóc.

Khi qua tới đây hai người liền nghe hàng xóm kể lại mọi chuyện.

Nửa đêm họ nghe thấy ồn ào cùng tiếng đổ vỡ rất lớn, họ định chạy qua xem nhưng nhà họ cách nhà ông giáo một khoảng xa, đến khi tới chỉ thấy ông giáo treo cổ lơ lửng trên xà nhà, vợ ông thì đã bị đập đầu đến tắt thở.

Hàng xóm cho rằng vì cự cãi gì đó mà ông giáo sát hại vợ mình rồi treo cổ tự tử.

Nhưng những lời này cũng chỉ dấy lên nghi ngờ trong lòng Thành An.Thành An ôm Mai Hương trong lòng, nước mắt nàng đã thấm ướt một mảng to trên áo cô.

Mắt nàng đã sắp sưng lên, hai mắt đỏ ngầu vì khóc quá nhiều, mặt mũi cũng bị lem luốc trong rất đáng thương.

Mai Hương khóc thảm thiết bên bộ ván ngựa, nơi mà cha cùng dì nàng đang nằm im lìm trên đó.

Mai Hương mất mẹ từ nhỏ, tình thương duy nhất nàng nhận được là từ ông giáo, nay chính ông giáo cũng mất đi rồi thử hỏi làm sao nàng không đau đớn.

Ngay cả người dì hay ức hiếp nàng nay cũng không còn.

Thành An không thể làm gì khác ngoài việc ôm lấy nàng mà an ủi.

Chứng kiến người con gái mình thương khóc đến sưng mắt, lòng Thành An cũng đau đớn chẳng khác nào bị ai cào cấu.

Chính bản thân cô cũng đau buồn vì người cha vợ hiền lành này.Trời hừng sáng, thi thể ông giáo cùng vợ ông mới nhập quan để làm lễ.

Bảo Ngọc cùng bà ba mang theo gia nhân sang phụ giúp.

Mai Hương đứng trước hai cái quan tài được kê giữa nhà, nàng đau đớn quỳ xuống nền đất lạnh lẽo.

Thành An đỡ lấy nàng cũng quỳ xuống theo.

Trong lúc vái lạy cô vô tình nhìn thấy thứ gì đó nằm sâu dưới gầm tủ thờ, phải để ý kỹ lắm mới thấy được nó.

Mặc dù rất muốn đến đó xem là thứ gì nhưng bây giờ quá nhiều người, Thành An cũng còn phải hoàn thành tang lễ."

Tui rất lấy làm tiếc vì sự ra đi đột ngột của thầy.

Tui hy vọng em sẽ bớt đau buồn."

Tùng Dương buồn bã đi tới trước mặt Thành An cùng Mai Hương.

Ánh mắt hắn mang theo chút lưu luyến nhìn nàng.Thành An cùng Mai Hương không nói gì, hai người chỉ cúi đầu trả lễ.

Bây giờ cô cùng nàng cũng chẳng còn tâm tư nào mà để ý tới hắn nữa.

Tùng Dương thấy Mai Hương không để ý tới mình liền ngại ngùng rời khỏi.Mãi đến gần trưa mới hoàn thành việc chôn cất.

Mai Hương bây giờ khóc đến sắp ngất.

Thành An dù cố khuyên nhũ cũng chỉ có thể làm nàng bớt khóc một chút.

Cô đau lòng dìu nàng về căn phòng nàng từng ở, nàng lại càng khóc lớn hơn khi thấy cảnh vật ở nơi đây."

Mình ơi, cha má đều bỏ em đi hết rồi.

Em còn chưa kịp trả hiếu cho cha nữa."

Mai Hương vùi vào lòng Thành An mà khóc nức nở, nỗi đau mất đi người thân nào ai chịu cho thấu.Thành An biết Mai Hương đau lắm nhưng lại chẳng thể làm gì khác để nàng bớt đau lòng."

Một đời của cha chỉ muốn em được vui vẻ hạnh phúc, cha sẽ không trách em về chuyện đó đâu.

Em khóc như thế này cha biết được sẽ đau lòng lắm.

Cha đi tìm má rồi, hai người họ sẽ lại được ở cùng nhau.

Em ở đây vẫn còn có tui mà.

Tui sẽ thay cha má chăm sóc cho em."

Thành An ôm chặt Mai Hương hơn, cô muốn nàng cảm nhận được bên cạnh nàng vẫn còn có cô.Mai Hương ở trong lòng Thành An khóc nức nở, mãi một lúc sau nàng cũng mệt mỏi mà thiếp đi.

Thành An nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường.

Cô sợ khi nàng thức giấc mắt sẽ bị đau và sưng lên nên vội ra ngoài lấy khăn ấm đắp lên mắt nàng.

Thở dài nhìn người con gái trên giường, cô mệt mỏi rời khỏi phòng.

Cô đi thẳng ra nhà trước, bây giờ ở đây cũng chỉ còn lại Bảo Ngọc với vài gia nhân.

Chẳng nói chẳng rằng, Thành An khom người sát đất, cô cố vươn tay vào gầm tủ thờ để lấy ra vật mình thấy khi sáng.

Một chiếc đồng hồ quả quýt được lôi ra ngoài.

Chiếc đồng hồ đã xỉn màu vàng đồng chứ chẳng còn bóng loáng, trông nó có vẻ đã cũ kỹ.

Bên ngoài đồng hồ vẫn còn dính vài vệt máu nhỏ.

Thành An tò mò mở nắp đồng hồ, phía trong nắp có một tấm ảnh trắng đen.

Tấm ảnh cũ mờ nhạt nhưng vẫn có thể thấy rõ một gia đình ba người trong đó.

Một đôi vợ chồng trẻ cùng một đứa nhỏ độ chừng mười một, mười hai tuổi.Thành An đưa chiếc đồng hồ tới trước mặt Bảo Ngọc, người mà nãy giờ chỉ đứng lặng yên quan sát cô.

Chẳng cần nói lời nào hai người cũng tự hiểu được vợ chồng ông giáo là bị người ta giết chết.

Bởi ở cái thời này máy ảnh vẫn còn chưa thịnh hành, đa phần cũng chỉ có ở Sài Thành và giàu có lắm mới có thể chụp được.

Kể cả tấm ảnh này, đôi vợ chồng trẻ đó cũng không phải là ông giáo cùng vợ ông.

Bảo Ngọc nhanh chống cầm lấy đồng hồ quay trở về nhà Thành An để tìm tình báo điều tra.

Riêng Thành An vì để thuận tiện lo hậu sự nên ba ngày này sẽ ở lại nhà ông giáo.

Cả căn nhà bây giờ cũng chỉ có mỗi vợ chồng Thành An cùng hai ba gia nhân ở lại lo việc.

Trời đã bắt đầu tối hẳn, Mai Hương vì mệt mỏi nên vẫn chưa dậy.

Thành An thay nàng cúng kiếng xong mọi thứ rồi lại ra bàn trà trước thềm nhà ngồi.

Căn nhà nằm lẻ loi một mình nay xảy ra tang sự lại càng thấy đìu hiu hơn.

Thành An ngồi trầm tư nhìn vào bóng đêm mờ mịt, bỗng đâu cô thấy dáng ai đó lấp ló ngoài rào.

Ở đây chỉ có vài gia nhân, nhưng họ đều đang bận việc ở nhà sau, Thành An đành tự mình cầm đèn dầu bước ra xem xét.

Một người đàn ông trong bộ quần áo dơ bẩn, trên tay hắn cầm một đoạn dây đứng gục đầu trước cửa rào."

Cậu tìm ai vậy?"

Thành An vừa mở cửa vừa cất tiếng hỏi.

Bởi vì trời khá tối nên cô cũng chẳng thấy được mặt mũi của người kia.Đáp lại Thành An chỉ là sự im lặng, đợi khi cánh cửa rào vừa mở ra hắn liền nhào vào trong.

Người đàn ông nhanh chóng luồn ra sau Thành An rồi dùng sợi dây trên tay siết lấy cổ cô.

Thành An chẳng kịp phòng bị liền bị người kia siết cổ lôi vào trong sân.

Chiếc đèn dầu trên tay rơi xuống đất, cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sợi dây.

Người đàn ông sau lưng cô thấy vậy lại càng siết chặt hơn.

Tên này không đứng ở trực diện, Thành An có muốn thoát thân cũng khó khăn.

Cô đánh liều lùi thật mạnh về sau, cả hai người đều mất đà mà ngã nhào vào thềm nhà.

Cái bàn trà vì bị hai người đẩy trúng mà ngã lăn lóc, khay trà trên bàn cũng theo đó mà rơi xuống đất tạo ra tiếng động không hề nhỏ.

Tên kia dù bị đau nhưng vẫn không hề buông lỏng sợi dây.

Hắn nhanh chóng lôi Thành An đứng dậy."

Tại sao mầy lại giết họ?

Tại sao hả?"

Giọng nói khàn đặc vang lên sau lưng, dù có khó nghe nhưng cũng đủ để Thành An biết được người này là ai."

T..ui không...có giết ..cha...má..cậu."

Sợi dây trên cổ khiến Thành An khó khăn nói ra từng chữ.

Mặt mũi cô bây giờ cũng đã tái đi vì khó thở.Người đàn ông phía sau chẳng ai khác chính là Đặng Vinh.

Hắn ta đã vượt ngục để chạy tới đây."

Mầy nói láo.

Chính mầy hận tao nên mới giết cha má tao đúng không?

Hôm nay tao phải giết chết mầy.

Tao giết chết mầy!"

Đặng Vinh vừa dùng sức siết chặt vừa cười như điên loạn.

Thành An dù có cố sức mấy cũng không thể thoát khỏi tên điên sau lưng.

Bỗng tiếng cười im bặt, Đặng Vinh cảm giác trên cổ mình có thứ gì đó rất lạnh lẽo.

Một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa uy quyền vang lên."

Thả chồng chị ra!"

Không biết Mai Hương đã tỉnh từ khi nào nhưng giờ đây nàng đang đứng ở sau lưng Đặng Vinh, con dao phay sắc bén vẫn còn kề trên cổ hắn ta.

Phía sau lưng nàng còn có vài gia nhân nữa.Đặng Vinh có chút run sợ nhưng lực trên tay vẫn không hề giảm.

Mai Hương phía sau thấy một bên mặt Thành An càng ngày càng trở nên tím tái liền đè mạnh con dao phay vào cổ hắn."

Hắn giết cha má, tại sao chị còn bênh vực hắn?"

"Thả người ra rồi nói tiếp."

Mai Hương chẳng hề để tâm đến lời hắn nói, thứ nàng muốn duy nhất bây giờ là Thành An được thả ra.Đặng Vinh buông lỏng tay ra, cổ hắn bị cứa đến chảy máu.

Mấy người gia nhân vừa thấy hắn thả Thành An ra liền nhào lên bắt hắn lại.Mai Hương quăng bỏ con dao trên tay, nàng vội vàng chạy đến đỡ lấy Thành An đang tím tái mặt mũi ngồi ho sặc sụa trên đất."

Mình ơi!

Mình có sao không?"

Mai Hương lo lắng vuốt lưng giúp cô dễ thở hơn."

Tui...tui..không sao."

Thành An khó khăn đáp lời.

Tuy rằng nói không sao nhưng chỉ cần chậm trễ một chút nữa là cô xong đời rồi."

Ai nói với em là chồng chị giết cha với dì?"

Mai Hương tức giận lên tiếng chất vấn Đặng Vinh."

Là..."

Đặng Vinh định trả lời nhưng hắn nghĩ gì đó lại im bặt."

Đừng ngu ngốc để người khác lợi dụng nữa."

"Hắn đã nói sẽ giúp em bảo vệ cha má.

Vậy mà bây giờ..."

Đặng Vinh thẫn thờ khụy xuống nền đất.

Hắn bây giờ một thân tù tội, đến cả cha mẹ hắn cũng không còn nữa rồi."

Thứ cha với dì muốn chính là được em bảo vệ chăm sóc chứ không phải tù tội rồi cậy nhờ người khác.

Lúc cha với dì còn sống chỉ một lòng muốn em nên người, bây giờ họ chết rồi em vẫn muốn làm chuyện xấu hay sao?"

Đặng Vinh đang quỳ dưới nền đất đột nhiên vùng vẫy thật mạnh, hắn thoát khỏi tay gia nhân chạy biến vào trong màn đêm u tối.

Thành An cùng Mai Hương im lặng nhìn theo.

Những ngày tháng sau này chỉ có thể trông chờ vào hắn tự mình tỉnh ngộ.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 34


Tiếng tát tay chát chúa vang lên trong căn phòng tối.

Văn Hoàng tức giận lớn tiếng mắng người đứng đối diện."

Uổng công tao giúp mầy, có mỗi cái thằng yếu như đàn bà đó mà cũng không giết được."

Hắn giơ tay định tát thêm cái nữa vào mặt Đặng Vinh nhưng đã bị bà năm cản lại."

Lần này không được thì đợi lần khác.

Một người như vậy giết đi cũng tiếc thật.

Thôi thì...

để hắn lại cho tui."

Bà năm khẽ nở một nụ cười đầy thâm ý."

Cô đừng tưởng tui không biết cô mê muội nó.

Trước sau gì nó cũng phải chết trong tay tui."

Văn Hoàng siết chặt nắm tay, hắn tức giận nhìn bà năm rồi bỏ ra ngoài.

Hắn điên cuồng yêu cô gái này, vì cô ta mà chấp nhận bỏ mấy cô vợ ở nhà rồi tham gia bán thuốc phiện lậu, ấy vậy mà cô ta chưa một lần để hắn vào trong mắt.

Bây giờ lại còn dám tơ tưởng đến người đàn ông khác.

Hắn ước gì có thể phanh thây Thành An ra cho hả giận.Cánh cửa phòng khép lại, Văn Hoàng cũng đã rời đi rồi, căn phòng bây giờ chỉ còn lại mình bà năm và Đặng Vinh."

Tui nghĩ chắc cậu cũng đủ thông minh để biết được vài thứ rồi chứ nhỉ."

Bà năm thong thả đi tới bàn trà, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi lại cầm lên một ly trà nóng mà uống.

Mọi động tác đều toát lên vẻ từ tốn nhưng lại cuốn hút.

Nếu không phải biết bà từng là gái hầu rượu có khi Đặng Vinh lại tưởng đây là một tiểu thư đài cát."

Tui biết.

Muốn giết người diệt khẩu thì tùy mấy người."

Đặng Vinh khẽ liếc nhìn bà năm một cái rồi lại cúi đầu."

Cậu vẫn ngu ngốc như vậy nhỉ.

Nếu muốn giết cậu tui còn để cậu về tới đây sao?"

Bà năm khinh thường nhìn Đặng Vinh một cái rồi lại nói tiếp."

Tui nghĩ cậu nên tìm cơ hội học hỏi anh rể cậu một chút."

Bà năm bỏ xuống ly trà rồi đi tới bên cạnh Đặng Vinh.

Bà ghé vào tai hắn nói nhỏ nhưng lại không quá gần."

Tui sẽ giúp cậu trả thù, đổi lại cậu phải tuyệt đối nghe lời tôi."

Chẳng hề do dự, Đặng Vinh liền gật đầu đồng ý.

Bà năm mỉm cười hài lòng rồi đi ra khỏi phòng để lại Đặng Vinh cùng với mớ hỗn độn trong đầu.--------------
Ba ngày liền Thành An đều ở lại nhà ông giáo cùng với Mai Hương.

Vì sợ nàng còn đau lòng nên cô luôn bám theo nàng làm đủ thứ trò.

Sau ba ngày cuối cùng cũng có kết quả tốt, tâm trạng của Mai Hương đã đỡ hơn phần nào, sắc mặt nàng tươi tỉnh hơn nhiều.

Chuyện điều tra gì đó Thành An đều để Bảo Ngọc lo liệu.Mới tờ mờ sáng Bảo Ngọc đã chạy sang nhà ông giáo tìm Thành An, cũng không biết vì điều gì mà lại kiên nhẫn chờ đợi cô cúng kiếng hết cả buổi sáng."

Có chuyện gì mà cô qua đây sớm quá vậy?"

Thành An vừa hỏi vừa gắp thức ăn bỏ vào trong chén cho Mai Hương.

Vì sáng bận cúng kiếng mà cả hai vẫn chưa ăn uống gì."

Tui điều tra được người đàn ông trong ảnh đó từng là một phú hộ giàu có ở Sài Thành.

Hơn chục năm trước buôn bán thua lỗ nên tán gia bại sản."

Bảo Ngọc bình thản nói ra.

Ở đây cũng chỉ có ba người, mà Mai Hương ít nhiều gì cũng nên biết về chuyện này."

Cô qua đây không chỉ để nói mấy chuyện này đúng không?"

Thành An thừa biết Bảo Ngọc là người làm việc nhanh nhẹn nhưng cũng không gấp đến độ chạy sang đây từ sớm.

Theo lý mà nói Bảo Ngọc sẽ chờ chiều nay Thành An trở về mới nói."

Ừ thì...

Hôm nay là thất đầu của bà hai với Thành Quân.

Tui muốn cậu đi cùng tui qua đó.

Tui muốn xem xem có thể biết thêm thứ gì khác không."

Bảo Ngọc ngập ngừng nói ra.

Chỉ khi Thành An sang đó thì Bảo Ngọc mới có cớ mà đi theo."

Cô nhớ Ngọc Trang thì nói đại đi còn ở đó giả vờ giả vịt."

Thành An không thèm để ý Bảo Ngọc, cô chỉ chú tâm lo việc ăn uống cho Mai Hương nhưng lại nói thẳng một câu khiến Bảo Ngọc đỏ mặt."

Tui...tui...tui không có à nghen."

Bảo Ngọc ấp a ấp úng chẳng biết giải thích thế nào.Mai Hương nghe xong câu nói của Thành An cũng ngẩng đầu nhìn Bảo Ngọc.

Hiếm khi thấy Bảo Ngọc ngại ngùng, nàng nhịn không được mà lên tiếng."

Hay là lát nữa mình qua đó cho cô Ngọc toại lòng, để cô Ngọc nhớ nhung hoài thì tội nghiệp lắm."

"Được, được.

Lát nữa vợ chồng mình cùng đưa cô Ngọc qua đó để chữa bệnh tương tư thôi."

Thành An vui vẻ phụ họa cùng Mai Hương khiến Bảo Ngọc càng ngại hơn.

Bảo Ngọc cũng không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ biết lâu ngày không gặp được Ngọc Trang khiến bản thân luôn bồn chồn không yên.Đợi khi cơm nước xong ba người liền sang nhà ông hội đồng.

Cả Thành An cùng Mai Hương đều trông thấy vẻ háo hức trong mắt Bảo Ngọc.

Dù đã cố gắng che giấu nhưng Bảo Ngọc cũng không nhịn được mà mỉm cười trên cả đoạn đường.Xe dừng bánh trong sân nhà ông hội đồng, căn nhà lớn im lặng như tờ.

Cái gian nhà trước ngày xưa luôn nhộn nhịp nay lại vắng lặng chẳng có ai.

Gian phòng khách không có bóng dáng của chủ nhân, chỉ có vài gia nhân lau chùi quét dọn, bên trên bàn thờ còn tỏa khói hương nghi ngút.

Ba người bước tới thắp nén nhang rồi lại ngồi đợi ở bàn dài.Một lúc lâu Ngọc Trang mới từ nhà trong đi ra.

Gương mặt tiều tụy ngày trước đã không còn, tuy vậy nhưng trong ánh mắt Ngọc Trang vẫn có chút đượm buồn, dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng.

Nét tinh nghịch dường như đã vơi dần đi mà thay vào đó là sự điềm đạm, trưởng thành.

Chỉ mới mấy ngày mà Ngọc Trang đã thay đổi không ít."

Thưa anh chị mới qua."

Ngọc Trang lên tiếng chào hỏi Thành An cùng Mai Hương rồi lại quay sang Bảo Ngọc."

Chào cô Ngọc."

Tuy được chào hỏi sau cùng nhưng Thành An có thể thấy được người Ngọc Trang nhìn đầu tiên khi bước ra chính là Bảo Ngọc.

Không gian lại rơi vào im lặng, Bảo Ngọc ngồi ngẩn ngơ nhìn Ngọc Trang, không biết lại nghĩ gì mà trên mặt đã đượm nét buồn bã."

Hôm nay là thất đầu, em đã cúng kiếng gì chưa mà sao nhà cửa vắng hoe vậy?"

Thành An thấy mọi người không ai lên tiếng bèn mở lời."

Sáng nay em đã cúng hết cả rồi.

Mà nhà cũng còn có ai đâu anh.

Cha thì cứ ru rú trong phòng, hai má thì bị giam lỏng, má năm lại ra ngoài suốt.

Căn nhà này chỉ còn có mỗi mình em."

Ngọc Trang trả lời trong giọng điệu buồn tủi."

Em xin lỗi vì hôm trước không thể sang viếng hai bác."

Ngọc Trang quay qua nói với Mai Hương.

Kể ra thì cũng có lỗi, mang tiếng là nhà sui gia nhưng nhà ông hội đồng lại chẳng có ai đại diện sang viếng.

"Không sao đâu, em vẫn còn phải lo chuyện ở nhà mà."

Mai Hương mỉm cười hiền dịu nhìn Ngọc Trang.

Nỗi khổ mất người thân chính nàng cũng đang chịu đựng.Bảo Ngọc ngồi phía đối diện Ngọc Trang, đôi môi cứ mấp máy định nói gì đó xong lại im bặt.

Có lẽ vì ngại Thành An cùng Mai Hương ở đây."

Anh với chị đi thăm hai má một chút nha."

Thành An thấy Bảo Ngọc mấy lần muốn nói lại thôi nên đành kiếm cớ rời khỏi."

Mới mấy ngày không gặp mà cô thay đổi nhiều quá.

Bộ tính thay đổi để lấy chồng hả?"

Bảo Ngọc chăm chú nhìn Ngọc Trang, cái dáng vẻ bây giờ của Ngọc Trang khiến Bảo Ngọc rất đau lòng."

Không phải như vậy rất tốt sao?

Tui lớn rồi, cũng nên sửa tính sửa nết.

Tui đâu thể cứ trẻ con mãi được."

Ngọc Trang điềm đạm trả lời Bảo Ngọc.

Nếu đổi lại là trước đây chắc Ngọc Trang đã hung hăng đáp trả lời châm chọc kia rồi."

Tui chẳng thấy tốt chút nào cả.

Tự nhiên lại gượng ép bản thân mình trở thành một con người khác."

"Cô nói tui không làm vậy thì phải làm thế nào?

Tui cứ vô tư mãi thì được cái gì chứ?

Cái nhà này không còn là chỗ để tui ngây thơ nữa rồi."

Bảo Ngọc kích động bước tới nắm lấy đôi vai đã gầy đi của Ngọc Trang.

Cô đau lòng hạ giọng nói nhỏ với người kia."

Cô vẫn còn có tui, cô vẫn còn có Thành An.

Bọn tui sẽ bảo vệ cho cô."

"Anh ba và cô có khi còn gặp bất trắc chứ nói chi bảo vệ."

Ánh mắt Ngọc Trang đượm buồn."

Bằng mọi giá tui sẽ mang Ngọc Trang của trước đây trở về."

Ngọc Trang im lặng nhìn người trước mặt.

Đôi mắt người kia chứa niềm tin cùng sự chân thành rất mãnh liệt.

Có một loại cảm xúc gì đó dần lớn lên trong lòng mà Ngọc Trang không hề hay biết.Ngọc Trang đưa tay nắm lấy bàn tay trên vai mình kéo xuống rồi lén nhét vào tay người kia một mảnh giấy.

Xong xuôi lại còn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra."

Cô Trang nói chuyện với ai mà trông thân mật quá chừng vậy ha."

Tiếng nói vọng từ ngoài sân vào khiến Bảo Ngọc giật mình.

Hoá ra Ngọc Trang thấy bà năm về nên mới lén nhét vội cho Bảo Ngọc tờ giấy.

Bảo Ngọc nhanh tay giấu tờ giấy vào túi rồi gượng gạo gật đầu chào hỏi.Người phụ nữ yểu điệu đi từ sân vào nhà.

Bà năm liếc Bảo Ngọc một cái rồi lại bày ra bộ dạng chẳng thèm để ai vào mắt.

Chuyện trong nhà ông hội đồng bây giờ đều một tay bà ta quản, việc trưng ra cái bộ dáng thế này là chuyện thường tình."

Là bạn con tới thăm thôi má."

Ngọc Trang khép nép đứng sang một bên để nhường đường cho bà năm rồi mới nhỏ giọng trả lời.Ngay lúc này Thành An với Mai Hương từ nhà trong đi ra.

Bà năm thoáng chút bất ngờ nhưng rất nhanh liền thay đổi thái độ.

Nụ cười quyến rũ lại được treo lên."

Cậu ba cũng qua chơi đó hả?"

"Tui qua thăm Ngọc Trang một chút.

Bây giờ tui xin phép về trước."

Bà năm tiến tới trước mặt Thành An.

Mặc kệ có bao nhiêu người ở đây, bà ta vẫn cố tình đứng thật gần."

Cậu lỡ chuyến sang đây rồi bộ không định thăm tui luôn sao?"

Cảm nhận được bàn tay Mai Hương đang nắm lấy tay mình siết chặt, đôi mày liễu nhíu lại, ánh mắt sắc bén ghìm chặt vào người bà năm, Thành An vội lùi về sau.

Cô lạnh nhạt trả lời người phụ nữ trước mặt."

Chẳng phải bây giờ đã gặp mặt rồi sao, còn thăm hỏi gì nữa."

Bà năm không hề để ý tới sắc mặt khó coi của Mai Hương.

Bà ta cố tình rướn người nói nhỏ vào tai Thành An."

Nếu cậu không thích tới thăm tui, vậy thì vài hôm nữa tui sẽ tới thăm hỏi cậu."

Bà năm nói xong liền mỉm cười nhìn Thành An một cái rồi bỏ vào nhà.Thành An thở dài liếc nhìn bà năm.

Có lẽ câu nói kia chính là báo trước cho chuyện gì đó sắp xảy ra trong vài ngày tới."

Anh chị với cô Ngọc phải về rồi.

Em ở nhà nhớ cẩn thận một chút.

Gia nhân canh cửa cho hai má với hai đứa hay qua lại trước phòng em đều là gia nhân trung thành.

Anh đã lén nhờ họ trông coi giúp rồi.

Em có chuyện gì thì bảo họ chạy qua báo anh liền nghe chưa."

Thành An nhỏ giọng dặn dò Ngọc Trang.

Cô thật sự lo lắng cho đứa em gái này, chỉ là hiện tại họ không tiện ở lại lâu."

Dạ, em nhớ rồi.

Mọi người về cẩn thận."

Ngọc Trang tiễn ba người ra tận xe, ánh mắt lưu luyến nhìn Bảo Ngọc.

Đợi khi xe khuất bóng Ngọc Trang mới thở dài quay trở vào nhà.Qua khe cửa nhỏ, một ánh mắt vẫn cứ dõi theo Ngọc Trang."

Con nhỏ Ngọc Trang đó...."

"Đừng động vào cô ta.

Đợi khi chiếm được cái gia sản này tui sẽ bán nó làm vợ lẽ cho lão nhà giàu nào đó."

Bà năm dửng dưng cắt lời của người kia.

Lại một lần nữa bà trưng ra bộ dạng chẳng để ai vào mắt."

Cô thật biết cách kiếm tiền.

Vậy còn việc con dấu của ông ta cô làm tới đâu rồi."

"Tui vẫn đang tìm kiếm.

Chữ ký đã có rồi, chỉ cần có con dấu nữa là gia sản này thuộc về chúng ta."

Tiếng cười đắc ý vang lên trong căn phòng tối.

Bà năm mỉm cười thâm trầm liếc nhìn người đàn ông đầy ngạo mạn.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 35


Bảo Ngọc về tới phòng liền lôi mảnh giấy từ trong túi ra.

Mấy dòng chữ xiêu vẹo hiện ra trước mắt, dường như Ngọc Trang đã viết nó rất vội vàng.

Bảo Ngọc siết chặt mảnh giấy trong tay vội vã rời khỏi cửa tìm gặp Thành An.Trong căn phòng sách im lìm, Thành An ngồi trên chiếc trường kỷ gỗ bận rộn kiểm tra lại sổ sách.

Nhiều ngày qua cô đều giao lại chuyện buôn bán cho thằng Cần với Trọng Nhân, mãi đến bây giờ mới có thời gian xem đến.

Mai Hương ngồi bên cạnh Thành An, lâu lâu lại châm trà rót nước.

Thành An sợ Mai Hương mệt mỏi, mấy lần bảo nàng về phòng nghỉ nhưng người kia lại một mực không chịu đi.

Cũng chẳng hiểu vì sao từ lúc về tới giờ nàng cứ dính lấy cô.Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, còn chưa đợi Thành An mở miệng hỏi thì người kia đã đẩy cửa bước vào.

Bảo Ngọc gấp gáp đưa cho Thành An mảnh giấy đã nhăn nhúm."

Là Ngọc Trang đưa nó cho tui đó."

Thành An kéo thẳng tờ giấy trong tay để bản thân cùng với Mai Hương đọc.

Mấy dòng chữ trong giấy làm cả hai thoáng chút bàng hoàng.

Hoá ra Ngọc Trang xém bị tên khốn kia làm nhục, nhờ có gia nhân lén giúp nên mới thoát được.

Trong tờ giấy Ngọc Trang còn dặn dò cẩn thận vào buổi tối."

Nếu chuyện này không mau giải quyết, tui e là Ngọc Trang sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Tui không muốn cô ấy chịu tổn thương."

Thành An trầm ngâm nhìn người con gái trước mặt.

Từ lúc vào cửa tới giờ đôi chân mày của Bảo Ngọc vẫn luôn nhíu chặt, nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt sắc sảo."

Tui nghĩ mục tiêu tiếp theo sẽ là tui."

Với những thứ đã xảy ra, Thành An cũng đủ hiểu họ muốn nhắm vào gia đình cô.

Trước sau gì họ cũng sẽ tới tìm cô."

Mọi chuyện bên phía Đỗ Văn Quý đã xong rồi.

Nghe đâu ngày mai tên Đỗ Văn Hoàng kia sẽ đưa thuốc phiện đi tỉnh khác.

Tui sẽ nhờ anh tui đưa thêm người xuống giúp."

"Vậy thì đêm nay bắt đầu được rồi.

Bây giờ thì cô về nghỉ ngơi trước đi.

Nay mai có khi sẽ có người tới tìm."

Bảo Ngọc nhăn mày quay lưng rời khỏi phòng.

Thứ duy nhất họ cần chờ bây giờ chính là màn kịch cuối cùng.Cánh cửa phòng khép kín trả lại không gian yên tĩnh vốn có.

Thành An lo lắng quay sang hỏi Mai Hương."

Mình ơi, em mệt không?"

Mai Hương không trả lời Thành An, nàng chỉ lẳng lặng ôm lấy cánh tay cô, đầu cũng dựa hẳn vào vai cô."

Em cảm thấy bất an quá mình à."

Thành An nghiêng đầu hôn lên trán Mai Hương.

Trong lòng cô bây giờ cũng đầy lo sợ."

Mình nè, lỡ đâu xui rủi tui có bề gì..."

Thành An còn chưa nói hết câu đã bị Mai Hương nhanh chóng cắt lời."

Mình đừng nói gở.

Mình sẽ không có chuyện gì đâu."

Thành An ôm Mai Hương chặt hơn, cô sợ không may chẳng thể gặp lại nàng nữa.

-----------------
Mới tờ mờ sáng hôm sau, cả nhóm của tên Đỗ Văn Hoàng bị bắt đưa về tỉnh.

Cha hắn cũng bị bắt tội vì tham nhũng tiền thuế quan của chính quyền Pháp.

Nhưng mặc nhiên tin tức này chẳng hề bị lọt ra bên ngoài mà thay vào đó là tin Thành An bị bắt vì tội bán thuốc phiện lậu.Một toán lính mang danh quan Đỗ ập vào nhà Thành An khi cả nhà đang dùng cơm sáng."

Có người báo với quan Đỗ nhà cậu có chứa thuốc phiện."

Tên lính đi đầu có vẻ như là đội trưởng, hắn dõng dạc nói rồi ra hiệu cho đám lính phía sau khám xét nhà."

Liệu mấy ông có hiểu lầm gì chăng.

Chỗ chúng tui làm gì có thuốc phiện."

Thành An bình tĩnh đứng trước tên lính mà giải thích.

Nhưng hắn cũng chả thèm nhìn cô dù chỉ một lần.Chẳng bao lâu sau đám lính đã lôi ra một bao đầy thuốc phiện.

Ai ai cũng sững sờ nhìn cái bao bị quăng lăn lóc dưới đất.

Đám lính không cần nghe ai giải thích đã xiềng tay Thành An lại.

Gia nhân thấy vậy định nhào lên liền bị Thành An lắc đầu cản ngăn.

Cô nhìn về phía thằng Cần cùng Trọng Nhân đang đứng gần đó mà nhỏ giọng dặn dò."

Giúp cậu trông nom chuyện ở nhà.

Nhớ bảo vệ tốt cho bà với mợ."

Trọng Nhân với thằng Cần lòng nóng như lửa đốt, nhưng vì Thành An dặn dò mà chẳng dám làm liều.Thành An liếc nhìn sang chỗ Mai Hương, nàng như chết lặng đứng nhìn cô bị người ta xiềng xích.

Đôi mắt Mai Hương bắt đầu long lanh lên, cổ họng nghẹn uất chẳng nói được gì, nàng nôn nóng muốn nhào tới chỗ cô liền bị bé Mẫn cùng Bảo Ngọc cản lại.

Thành An thấy vậy liền nở một nụ cười trấn an, miệng cô mấp máy nói vài từ với nàng nhưng lại không ra tiếng.

Mai Hương dường như hiểu được lời cô nói mới thôi kích động, thế nhưng nàng lại không kiềm được mà rơi nước mắt.

Đám lính dẫn Thành An ra xe, một toán lính khác cũng bao vây phong toả cả căn nhà.

Bà con lối xóm thấy có lính ùng ùng tới liền bu đen bu đỏ để xem chuyện.

Chiếc xe chở Thành An đi khuất bóng, hàng xóm cũng bắt đầu tản ra, trong đám đông hỗn loạn có một người đàn ông mặc tây trang lén lút rời đi.

Tin tức cậu ba An bị bắt và cả nhà bị phong tỏa nhanh chóng lan truyền khắp cả một vùng.Thành An ngồi trên xe cố gắng thả lỏng tâm trạng một chút.

Thật may bà ba đi vắng từ sớm chứ không Thành An lại có thêm một mối lo.

Chiếc xe cũ kỹ lắc lư mấy tiếng vẫn chưa tới nơi.

Thành An thừa biết bọn họ sẽ không đưa cô về chỗ quan Lý mà đưa thẳng về tỉnh.

Xe chầm chậm lăn bánh qua một cây cầu ván bắc ngang con sông lớn.

Một đám hơn năm sáu người bịt mặt không biết từ đâu nhào ra chặn đầu xe, cả đuôi xe cũng bị chặn mất.

Tên thì cầm gậy, tên thì cầm dao dài liên tục đập phá chiếc xe cũ kỹ.

Trong đám người hỗn loạn kia Thành An nhận ra có cả Đặng Vinh.

Ba tên lính đi cùng cô còn chưa kịp cầm súng lên đạn đã bị lôi đầu xuống xe.

Ngay cả Thành An cũng bị ép phải nhảy khỏi xe.

Ba tên lính bị tướt súng rồi bị đập cho túi bụi, chính Thành An bên này cũng chẳng khá hơn.

Thành An chật vật né từng nhát dao chém xuống, hai tay cô đang bị xiềng chặt nên chẳng thể làm gì khác hơn ngoài né tránh.

Hai ba người vây lấy Thành An mà quơ dao chém xuống, cô né tránh không kịp liền bị chém một dao vào cánh tay.

Vết dao sâu hoáy khiến máu trên tay cô túa ra không ngừng.

Cơn đau buốt ập tới, Thành An di chuyển ngày càng chậm hơn.

Cũng chẳng biết là kẻ nào thừa cơ hội lại chém vào sau lưng cô một nhát.

Thấy bản thân không thể cầm cự thế này mãi được, hai bên đầu cầu lại chẳng có đường mà thoát thân, Thành An liều mình nhảy luôn xuống dòng sông đang chảy xiết.

Nước tràn vào miệng vết thương đau nhức vô cùng, hai tay bị xiềng chặt nhưng cô vẫn cố vùng vẫy.

Đột nhiên mặt nước động mạnh, dường như có ai đó vừa rơi xuống sông, không lâu sau Thành An liền bị người kia ghìm sâu xuống lòng sông.

Nước sông tràn vào trong miệng lẫn mũi khiến cô choáng váng mà ngất lịm đi.

Đám người đứng trên cầu lấy súng của mấy tên lính bắn xuống, thấy máu đỏ đã nổi lên mặt nước lại thêm tay Thành An bị xiềng, họ cho rằng cô đã chết nên thôi không truy đuổi nữa.

Ba tên lính trên bờ cũng bị chém gục tại chỗ.Mãi tới khi trời gần khuya, tin tức Thành An trên đường áp giải về tỉnh bị giết chết mới truyền về.

Dù lính tráng đã cực lực tìm kiếm nhưng mãi cũng chẳng tìm được xác.Mới sáng sớm căn nhà lớn nhất làng đã âm u đìu hiu, xung quanh nhà đều bị lính bao vây, bên trong nhà khói hương nghi ngút.

Cờ tang được treo trước cổng, gia nhân đều mặc toàn đồ đen, điều này chứng tỏ cậu ba nhà ông hội đồng thật sự đã chết.

Cả căn nhà chỉ có mỗi bà ba, Mai Hương, Bảo Ngọc cùng gia nhân đau buồn tổ chức tang lễ.

Chẳng một ai dám đến viếng vì họ nghe Thành An phạm tội nặng trước khi chết.

Thế nhưng trước cổng bây giờ lại xuất hiện một chiếc xe hơi.

Vì cả nhà đang bị giam lỏng mà chiếc xe kia cũng bị chặn ở ngoài.

Tùng Dương cùng bà năm từ trên xe bước xuống, họ nói gì đó với đám lính một chút rồi mới được cho vào.

Mai Hương bây giờ cũng chẳng màng đến ai, nàng một mực quỳ dưới bàn thờ.

Đầu nàng đội khăn tang, mặt mày tái nhợt, đôi mắt vô hồn thẫn thờ, bà ba bên cạnh thì gào khóc nức nở.Tùng Dương cùng bà năm vừa bước tới cửa liền bị đám gia nhân chặn lại, ai ai cũng đều đề phòng hai người mới vừa tới."

Để cho họ vào đi!"

Bảo Ngọc liếc nhìn hai người bị chặn ngoài cửa rồi lạnh nhạt lên tiếng.Đám gia nhân nghe thấy do dự né ra để hai người kia vào nhà.

Tùng Dương cùng bà năm bước tới nghiêm chỉnh thắp nhang.

Cái bộ dạng đanh đá thường ngày của bà năm đã được kiềm nén lại không ít.

Thế nhưng chưa được bao lâu Tùng Dương đã lộ ra cái vẻ mặt mèo khóc chuột."

Mai Hương à, dù sao thì Thành An cũng đã chết rồi, hay là em theo tui về đi."

Tùng Dương đi đến bên cạnh Mai Hương.

Hắn chẳng kiêng nể gì mà nói lớn tiếng cho mọi người cùng nghe."

Chồng tui vừa mới mất, nhang khói còn chưa lạnh, sao cậu có thể nói ra những lời khó nghe như thế này.

Tui cảm thấy cậu còn chẳng bằng loài cầm thú."

Mai Hương tức giận liếc nhìn Tùng Dương, trong ánh mắt nàng chứa đầy thù hận.

Con người này từng khiến nàng mến mộ nhưng giờ đây khi thấy hắn nàng chỉ muốn tự tay mình đâm chết hắn."

Em đừng có quá đáng.

Cái nhà này sớm muộn gì nó cũng bị tịch thu.

Thay gì phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ thì bây giờ tranh thủ theo tui về làm vợ lẽ đi.

Tui nể tình xưa không chê bai thân thể em đã là may mắn lắm rồi."

Tùng Dương lên giọng kênh kiệu, trên mặt chứa đầy sự đắc thắng cùng ngạo mạn.

Cho tới bây giờ hắn mới để lộ ra bộ mặt thật của mình.Một cái bạt tay giáng xuống gương mặt đáng ghét kia.

Lực tát mạnh tới nỗi Tùng Dương loạng choạng ngã vào bàn."

Tui nói cho cậu biết.

Cả đời Đặng Mai Hương này chỉ thờ một chồng.

Dù cho có ra đường làm ăn xin đi chăng nữa tui cũng không cần tới kẻ cầm thú như cậu."

Tùng Dương tức đỏ cả mặt, hắn giơ tay định đánh Mai Hương liền bị Trọng Nhân đứng gần đó đẩy ra.

Trọng Nhân vẫn mặt lạnh tanh như ngày nào, nhưng cái ánh mắt điềm tĩnh xưa kia đã bị thay bằng ánh mắt sắc bén như muốn giết người."

Cậu muốn chết một mình ở đây thì cứ tự nhiên, đừng có lôi tui theo đó."

Bà năm khinh thường nhìn Tùng Dương."

Đàn bà không có con này thì có con khác.

Cô tưởng tui cần một mình cô chắc."

Tùng Dương nói xong khinh khỉnh cười rồi quay lưng ra về.

Hắn vốn định tới đây cướp lại Mai Hương nhưng không ngờ còn bị người ta sỉ nhục.

Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn cảm thấy hắn là người chiến thắng.

Sau này Mai Hương chẳng còn ai che chở, làm sao chạy thoát khỏi tay hắn được.

Bà năm chán ghét nhìn bóng lưng Tùng Dương.

Đợi người kia đi khuất cửa bà mới bỏ lại một câu cho Bảo Ngọc."

Tối nay nên hạ màn rồi."

Bảo Ngọc chờ bà năm với Tùng Dương lên xe rời khỏi mới quay sang nhìn Mai Hương.

Bảo Ngọc đưa tay gỡ đi tấm khăn tang trên đầu nàng trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người."

Tối nay tui sẽ đưa mợ đi gặp Thành An."
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 36


Trời đã tối hẳn, đám lính phong toả nhà Thành An lặng lẽ kéo nhau rời đi.

Một toán lính theo Trọng Nhân đi về căn nhà hoang mà dân làng đồn đại có ma, toán còn lại nhanh chóng tiến về phía nhà ông hội đồng.

Dẫn đầu toán lính kia chính là Bảo Ngọc cùng Mai Hương.

Bọn họ đi gần tới nhà ông hội đồng liền nhìn thấy mờ mờ dưới rặng tre có một người đứng đó chờ sẵn.

Người kia chỉ mặc một bộ đồ tây đơn giản, nhưng cái dáng người cùng với sườn mặt chỉ thấy mờ mờ trong đêm kia cũng đủ để Mai Hương biết người đó là ai.

Mai Hương chạy thật nhanh tới rồi ôm chầm lấy người kia.

Nàng chẳng nói lời nào mà chỉ muốn ôm thật chặt lấy người này, nước mắt cũng không kìm nén được mà lăn dài trên má."

Mình ơi, em đừng khóc."

Thành An cảm nhận được ngực áo bị ướt, người trong lòng cứ liên tục thút thít.

Cô đau lòng vuốt ve cái đầu nhỏ đang vùi vào lòng mình, nhưng mặt lại nhăn nhó vì vòng tay Mai Hương siết ngay vết thương sau lưng cô.Mai Hương buông Thành An ra, nàng xoay cô tới lui để xem cô có bị thương không.

Ai ngờ được vừa xoay lưng Thành An lại đã thấy một mảng áo thấm máu đỏ tươi.

Cái ôm siết chặt của Mai Hương đã vô tình làm cho vết thương lại chảy máu."

Mình bị thương sao?

Sao mình không nói với em?

Em làm mình đau đúng không?"

Đôi mày liễu nhíu chặt, Mai Hương lo lắng hỏi Thành An."

Không sao đâu em, chỉ là vết thương ngoài da thôi.

Tui cũng đã được băng bó lại rồi, em đừng lo lắng nghen."

Thành An dịu dàng lau đi hai hàng nước mắt trên má nàng, thế nhưng càng lau thì nước mắt Mai Hương càng chảy nhiều hơn."

Mình nói với em chỉ là giả vờ bị bắt mà.

Sao bây giờ lại để bị thương thế này.

Mình làm em sợ lắm."

Mai Hương vừa thút thít vừa hờn dỗi trách móc."

Ai mà ngờ được hắn còn sai thêm người đi theo Đặng Vinh giết tui.

May nhờ có cậu ấy chứ không là em không gặp được tui rồi."

"Tui biết vợ chồng hai người yêu thương nhau, nhưng bây giờ đi giải quyết chuyện kia trước đã, đừng có đứng đây mà ân ân ái ái nữa."

Bảo Ngọc gấp gáp lên tiếng, trong lòng cô lúc này đã rất nôn nóng.Thành An thôi không nói nữa, cô nắm lấy tay Mai Hương rồi cùng toán lính âm thầm tiến vào bao vây lấy nhà ông hội đồng.

Ở bên trong, Đặng Vinh cũng phối hợp lén lút mở cổng sau cho họ vào.

------------
Ngọn đèn dầu yếu ớt chiếu trong căn phòng lớn, nó chẳng khác nào tình trạng ông hội đồng lúc bấy giờ.

Ông hội đồng nằm bất động trên giường, thân thể gầy gò ốm yếu, đôi mắt nâu đen trũng sâu đúng chất của một kẻ nghiện."

Ông cảm thấy sao hả ông Thanh?

Có phải rất đau khổ, rất khó chịu không?"

Giọng nói của người đàn ông vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

Người đàn ông này chính là Tùng Dương.

Hắn ngồi ngay bên mép giường giương đôi mắt ngạo nghễ nhìn ông hội đồng."

Ông coi cái này là gì đây?"

Tùng Dương giơ lên tờ giấy di chúc do chính hắn viết, nhưng trên đó lại có chữ ký của ông hội đồng.

Hắn lại giơ lên con dấu lắc lắc rồi đóng vào tờ di chúc trước mặt ông.

Ông hội đồng yếu ớt liếc nhìn bà năm ngồi cách đó không xa, chính bà ấy đã lấy con dấu và chữ ký của ông cho Tùng Dương."

Cái gia sản của ông bây giờ đều là của tui cả rồi.

Nó vốn dĩ nên thuộc về tui mà đúng không ông Thanh?"

"Tại...sao cậu...lại..làm vậy?"

Ông hội đồng nằm trên giường yếu ớt thều thào, nhiều ngày ông bị bỏ đói cùng với cơn nghiện trong người khiến ông bây giờ chả còn sức lực."

Bởi vì tui hận ông.

Tui muốn ông phải nếm trải đau khổ.

Tui muốn gia đình ông phải tan nát như những gì ông đã làm với nhà tui."

Tùng Dương nắm lấy cổ áo ông hội đồng xốc lên, đôi mắt hắn chứa đầy hận thù.

Hắn lớn tiếng hét vào mặt ông."

Liệu ông có còn nhớ cô gái theo hầu ông vào hai mươi năm về trước?

Cô hầu mà trong lúc say sỉn ông đã cưỡng bức người ta đó."

Ông hội đồng dường như vẫn chưa nhớ ra được gì, đôi mắt mơ hồ nhìn gương mặt tức giận của Tùng Dương đang gần sát."

Ông không nhớ thì tui nhắc cho ông nhớ.

Hai mươi năm trước khi ông lên Sài Thành mở rộng buôn bán, ông đã mua về một người hầu.

Ông cưỡng bức người ta tới có nghén xong lại đánh đập đuổi đi.

Người ta phải sống như một con chó ở đầu đường xó chợ.

May thay có người phú hộ tốt bụng cưu mang, còn yêu thương rồi cưới cô gái đó về làm vợ.

Dù biết đứa bé trong bụng không phải là con mình nhưng vẫn xem như con ruột.

Thế nhưng mười năm sau kẻ tàn độc như ông lại xuất hiện.

Ông lập kế chiếm đoạt tài sản người ta, ông làm người ta tan nhà nát cửa, ông khiến cha má tui phải treo cổ tự sát.

Chính tui cũng phải sống dưới cái tên giả Lê Tùng Dương này suốt mười mấy năm trời."

Tùng Dương tức giận ném mạnh ông hội đồng xuống giường.

Ông hội đồng đau đớn nhưng lại không đủ sức phản kháng, tựa như cá đã nằm trên thớt.

Những điều mà Tùng Dương nói thật sự chính là những điều mà khi trẻ ông từng làm."

Cậu...cậu...là con..tui?"

"Tui không phải con ông!

Ông đừng có nhận bừa.

Cha mẹ tui đều chết rồi.

Ông nhìn xem, đây mới là vợ con ông."

Từng Dương vừa nói vừa chỉ tay về phía ba người bị bịt miệng và bị trói tay chân đang vùng vẫy ở góc phòng, xong rồi hắn lại chỉ về phía bà năm đang ngồi bắt chéo chân như xem kịch ở bàn trà."

Tui còn đem về cho ông cả một cô vợ đẹp như thế này kia mà."

Tùng Dương đột nhiên thở dài ra vẻ tiếc nuối."

Thật xui rủi cho ông.

Vô tình tui có người bà con ở làng bên.

Trong thời gian tui nương nhờ nhà họ thì tui biết được ông và ông giáo sống ở làng này.

Cả cuộc đời này tui cũng không quên được cái bản mặt của hai người."

Tùng Dương đưa tay vuốt lại cổ áo nhăn nhúm của ông hội đồng.

Vẻ mặt lại trở về bình thường, tựa như người vừa hùng hổ khi nãy không phải là chính hắn."

Ông có biết vì sao thằng quý tử với bà vợ hai của ông chết không?

Bởi vì nó quá ngu.

Mọi chuyện nó làm đều do tui xúi giục, ngay cả việc ông bị nghiện cũng do tui xúi nó đưa thuốc cho ông hút.

Một thằng không ra gì như vậy không xứng đáng để có được cả cái gia tài này.

Còn người đàn bà đáng ghét kia thì lại biết quá nhiều thứ.

Chính tay tui đã treo cổ bà ta đó.

Ngay cả việc giam lỏng hay gian díu của hai người đàn bà này cũng đều do tui sắp đặt.

Ông thấy tui giỏi không?"

Tùng Dương ngửa đầu cười lớn, hắn đang rất thoả mãn về những chuyện mình đã làm.

Hắn thừa biết Thành Quân cùng bà hai có tính tham lam, lại thêm hai người đó không biết toan tính sâu xa, hắn đã lợi dụng điều này để mở đầu cho màn trả thù của mình.

Bà cả, bà tư cùng Ngọc Trang bị trói dưới đất mở to mắt nhìn Tùng Dương, họ không thể tin được người đứng sau mọi chuyện lại chính là hắn.

Ngọc Trang dù biết Tùng Dương là kẻ tàn ác nhưng cô cứ tưởng hắn chỉ đơn giản là chiếm tài sản, ai mà ngờ được hắn lại chính là kẻ giết chết mẹ cùng anh trai của cô.Ông hội đồng nằm trên giường tức giận đến run người, hơi thở ông bắt đầu dồn dập hơn.

Tuyệt nhiên ông chẳng thể làm gì được hắn, chỉ có thể trừng mắt căm phẫn.

Tùng Dương thấy vậy lại càng thêm khoái chí."

Ông đừng có vội chết, tui còn một món quà muốn tặng ông đó.

Thằng con thứ của ông hôm nay cũng đi chầu ông bà rồi ông biết không?

Bây giờ tui sẽ trả lại những gì ông đã từng làm với má tui.

Chính con gái ông hôm nay sẽ bị cưỡng bức trước mặt ông."

Ông hội đồng nằm trên giường trợn trừng mắt nhìn Tùng Dương từ từ tiến về phía Ngọc Trang.

Miệng ông chỉ có thể ú ớ vài tiếng như muốn ngăn cản.

Tùng Dương càng tiến lên, Ngọc Trang càng sợ hãi lùi lại nhưng rất nhanh liền bị hắn túm được.

Bà cả cùng bà tư ở bên cạnh cố gắng vẫy đạp để hắn buông Ngọc Trang ra liền bị hắn đẩy ngã nhào ra đất.

Bàn tay Tùng Dương nắm lấy áo của Ngọc Trang, hắn còn chưa kịp làm gì đã bị bà năm nắm tay cản lại."

Tui đã nói đừng động vào cô ta mà."

"Tui đổi ý rồi.

Cô bớt lo chuyện bao đồng đi.

Cô cũng chỉ là một con cờ của tui thôi.

Cô nên biết thân biết phận của mình, đừng tưởng cô mới là chủ ở đây."

Tùng Dương tức giận hất tay bà năm ra.

Bà năm cuối cùng cũng chỉ là một con cờ trong tay hắn.

Vốn dĩ bà năm với Tùng Dương là họ hàng, ông phú hộ ở Sài Thành chính là chú của bà năm.

Vì biến cố năm đó mà liên lụy cả nhà bà năm đều tán gia theo, bà lưu lạc trở thành gái hầu rượu rồi được Tùng Dương chuộc thân.

Hắn biết tên Văn Hoàng mê muội bà năm liền lợi dụng bà giúp hắn câu kéo tên Văn Hoàng kia về phe mình.

Ông quan Đỗ vì thương con trai và cũng vì bị hắn nắm thóp tham nhũng nên cũng xuôi theo một đường buôn bán thuốc phiện.

Hắn biết ông hội đồng là kẻ háo sắc, hắn đưa bà năm về đây cũng chỉ vì giúp hắn trả thù và chiếm đoạt cái gia sản này.Tùng Dương đưa tay xé toạc áo Ngọc Trang, bờ vai cùng cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài.

Ngọc Trang hoảng sợ đến rơi nước mắt, bây giờ chẳng ai có thể giúp cô nữa.

Đám gia nhân đã bị mấy tên côn đồ của Tùng Dương bắt nhốt lại cả rồi.

Nỗi ô nhục này cô làm sao chịu thấu, lại thêm hắn còn là người cùng máu mủ với cô.Ngay lúc Ngọc Trang tuyệt vọng muốn cắn lưỡi tự tử, cánh cửa gỗ bị phá mở toan ra.

Hai tên lính nhanh chóng xông vào áp chế Tùng Dương, những tên còn lại cũng chia nhau ra bắt mấy tên côn đồ trong nhà.

Bảo Ngọc gấp gáp vọt vào trong, cô vớ lấy cái khăn rằn treo gần đó che chắn cho Ngọc Trang.

Bảo Ngọc đau xót cởi trói cho Ngọc Trang rồi để người kia nhào vào lòng mình mà khóc nức nở.Tên Tùng Dương còn chưa hết ngỡ ngàng đã thấy Thành An cùng Mai Hương đi vào, theo sau còn có cả Đặng Vinh."

Mầy....sao mầy vẫn chưa chết?"

Tùng Dương trợn mắt nhìn Thành An vẫn còn đứng sờ sờ trước mặt rồi lại nhìn ra phía sau cô.

Hắn thấy Đặng Vinh đứng đó nhìn hắn bằng cặp mắt đầy thù hận."

Thằng chó chết!

Mầy dám phản tao."

Tùng Dương tức giận hét lên."

Cậu nghĩ cậu ấy sẽ ngu ngốc bán mạng cho một kẻ đã giết người thân của mình sao?"

Thành An vừa nói vừa giơ cái đồng hồ quả quýt lên trước mặt Tùng Dương.

Hắn không thể tin được cái đồng hồ đó lại nằm trong tay Thành An.

Ngày đám ma ở nhà ông giáo hắn đã cố tình tới thật sớm chỉ để tìm kiếm nó, tiếc là không tìm thấy.

Hắn những tưởng đã làm rớt ở đâu đó rồi, ai ngờ được vì chút chủ quan mà bị lộ."

Tại sao cậu lại giết cha tui?

Cha tui không hề bạc đãi cậu, sao cậu có thể tàn độc như vậy chứ?"

Mai Hương siết chặt nắm tay, nàng cố gắng kìm nén cơn hận thù trong lòng.

Cái đêm trước khi Thành An bị bắt, chính Đặng Vinh đã mang tới bao thuốc phiện và cũng chính Đặng Vinh kể rõ về những việc mà Tùng Dương đã xúi giục hắn làm.

Ngay trong đêm đó, chân tướng về những người trong tấm ảnh trên nắp đồng hồ cũng được điều tra rõ ràng.

Vậy nên ban sáng khi Tùng Dương đến Mai Hương mới có phản ứng gay gắt như vậy."

Cô hỏi tui tại sao á?

Bởi vì ông ta đáng bị như vậy.

Ông ta tiếp tay cho lão già kia chiếm đoạt gia sản nhà tui.

Ông ta trơ mắt nhìn cha má tui chết thảm.

Là ông ta biết hết tất cả nhưng lại không hề ngăn cản.

Tui vốn định cưới cô về để tra tấn hành hạ cô, tui muốn ông ta phải nếm trải đau khổ khi con gái mình bị bạc đãi, nhưng giữa đường lại xuất hiện cái tên phá đám này.

Một lũ các người đều đáng chết."

Mai Hương sững sờ không dám tin điều mình vừa nghe thấy.

Người cha mà nàng hết lòng tôn kính vậy mà lại từng gián tiếp hại chết người khác.

Cha nàng giúp ông hội đồng làm việc ác, chính điều này đã mở ra hôn ước tạo nên nhân duyên của nàng và Thành An, nhưng cũng chính điều này lại hại người ta tan nhà nát cửa.

Thành An thấy Mai Hương không ổn liền luồn bàn tay mình vào nắm tay đang siết chặt của nàng.

Mai Hương thả lỏng tay để Thành An có thể dễ dàng nắm lấy tay nàng.

Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới khiến tâm trạng của nàng dịu hơn phần nào.Tùng Dương ở phía đối diện tuy bị giữ lại nhưng thái độ vẫn rất hung hãn, hắn như muốn ăn tươi nuốt sống những người trước mặt mình.

Hắn chợt nghĩ ra gì đó, nét mặt bỗng nhiên đanh lại."

Là cô báo cho họ biết?

Cô phản bội tui.

Cô mê muội tới mức quên mất hận thù rồi sao?"

Tùng Dương hướng về phía bà năm hét lớn.

Người phụ nữ này chẳng biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh Thành An."

Tui nói sẽ giúp cậu trả thù chứ không có nói sẽ giúp cậu che giấu.

Chẳng phải cậu nói tui chỉ là một con cờ thôi sao?

Nhưng tui lại chính là con cờ quan trọng nhất, chỉ cần tui thua, cậu cũng không bao giờ thắng nổi."

Bà năm vẫn giữ thái độ điềm nhiên như xem kịch.

Manh mối về Văn Hoàng mà Thành An có được cũng chính là bà ấy đã cố tình nhét vào ngực áo cô.

Bà năm biết được Tùng Dương thông minh nhưng lại có tính ngạo mạn, bà đã cùng Thành An bày kế vờ bị bắt để đưa lính về.

Đúng như dự đoán của họ, Tùng Dương chẳng hề nghi ngờ, hắn còn tưởng đây là lính của quan Đỗ.

Bà năm cũng biết ngay khi có được con dấu Tùng Dương sẽ nôn nóng lộ mặt thật nên mới có sự xuất hiện của nhóm người Thành An ở đây.Tùng Dương bất ngờ cười lớn, hắn như điên loạn lẩm nhẩm trong miệng mấy từ "con đàn bà ngu ngốc".

Đột nhiên Tùng Dương vùng vẫy thật mạnh thoát khỏi tay hai tên lính, hắn lấy từ trong người ra một khẩu súng ngắn hướng về phía Thành An mà bắn.

Tiếng nổ lớn vang lên khiến mọi người đều giật mình.

Hai tên lính hoảng hồn dùng báng súng đập thẳng vào đầu Tùng Dương khiến hắn ngã xuống nền ngất lịm.Máu tươi từng giọt thi nhau rơi xuống nền gạch lạnh lẽo.

Thành An sững sờ nhìn người con gái đang từ từ ngã khụy xuống trước mặt mình.

Cô vội vàng đưa tay đỡ lấy thân thể mỏng manh kia, máu từ người con gái vẫn cứ liên tục tuông ra bên ngoài."

Mau đi gọi đốc tờ tới đây nhanh lên!"

Thành An hét lớn gọi người đi đưa đốc tờ tới.

Ở cái thời bây giờ chẳng có bệnh viện hay trạm xá ở gần, tất cả cũng chỉ có thể trông chờ vào thầy lang hay đốc tờ trong vùng.Thân thể đầy máu me nằm trọn trong vòng tay của Thành An.

Người con gái với vẻ quyến rũ mỗi khi gặp cô đã không còn, tất cả bây giờ đều thay bằng nét ưu thương phũ trên đôi mắt.

Viên đạn vừa rồi đã ghim sâu vào lòng ngực của người con gái tên Dương Thị Liễu.

Chính bà đã thay Thành An lãnh trọn một phát đạn."

Cậu...thật sự...không nhớ em...sao?"

Bà năm nằm trong vòng tay của Thành An mà thều thào hỏi.Thành An mờ mịt lắc đầu.

Bà năm nở một nụ cười đầy chua xót, vết thương trên da thịt lại chẳng thể đau bằng vết thương sâu thẳm trong lòng.

Bà đưa bàn tay đầy máu chạm vào khuôn mặt của người mình thầm thương."

Em... từng gặp cậu...trong...quán bar....

ở Sài Thành.

Cậu từng...giúp em...thoát khỏi...bọn...đàn ông...ghê tởm đó.

Cậu...quên...rồi."

Bà năm cố nén cơn đau nơi lòng ngực, từng chữ thều thào nói ra cũng chỉ mong Thành An nhớ ra mình.Thành An ngờ ngợ nhớ ra gì đó.

Có một lần cô ở Sài Thành bị ép uống rất say, trong lúc đi tìm nhà vệ sinh cô vô tình thấy được một đám đàn ông đang giở trò sàm sỡ với một cô gái.

Cô thấy chuyện chướng mắt liền bước tới ngăn cản.

Đám đàn ông kia biết mặt Thành An, họ không dám đắt tội liền tản đi.

Đợi đám người kia đi mất Thành An mới rời khỏi, ngay cả nhìn người con gái kia một cái cũng không có.Sự việc này nhanh chóng bị Thành An quên đi, chỉ có người con gái kia là nhớ mãi không thôi.

Người con gái đó chẳng ai khác chính là bà năm.

Từ ngày đó trở đi bà năm luôn mong chờ Thành An tới, nhưng rất lâu Thành An mới tới một lần.

Những người đàn ông tới đây đều trái ôm phải ấp, riêng Thành An lúc nào cũng một mình.

Mỗi khi cô tới bà năm đều lén lút trộm nhìn, chỉ có mỗi cô là chẳng hề hay biết.

Ngày Tùng Dương đến chuộc thân rồi muốn cùng bà trả thù, một ý định duy nhất trong đầu bà năm là giúp Tùng Dương rồi đổi lại tự do để đi tìm Thành An.

Nhưng thứ bà không ngờ tới chính là kẻ thù của mình lại là cha của Thành An.

Ngay từ trước bà cũng không hề biết người mình thương thầm lại là cậu ba An nổi danh.

Ngày đám tang của Thành Quân bà vô tình gặp lại Thành An.

Ngay từ khoảnh khắc đó, mọi toan tính trong đầu đều vì cô mà thay đổi."

Em thương... cậu lâu rồi.

Em biết...trong lòng cậu...chỉ có cô ấy.

Chỉ trách em...không đủ...phước phần...để làm...vợ cậu.

Nhưng...bây giờ...được nằm trong...vòng...tay cậu...em cũng...mãn nguyện rồi."

Cánh tay đầy máu vô lực rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.

Đốc tờ chẳng tới kịp, sinh mệnh của người con gái tội nghiệp kia cũng không còn.

Thân thể mỏng manh dần lạnh đi.

Tất cả chỉ còn lại một mảnh chân tình không ai đáp trả.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 37


Đốc tờ tới nhà ông hội đồng cũng đã quá muộn, bà năm mất máu quá nhiều lại thêm y học thời bấy giờ chẳng tiên tiến.

Người con gái tội nghiệp kia chẳng thể nào cứu được nữa.

Ông hội đồng cũng không qua khỏi, vì thân thể quá yếu nhược, lại thêm chả biết vì điều gì mà ông một mực không cho đốc tờ cứu chữa.

Dù mọi người đã cố gắng hết sức nhưng đến gần sáng ông hội đồng cũng trút hơi thở cuối cùng.

Trước khi rời đi, ông hội đồng không hề trăn trối điều gì, ông chỉ lẳng lặng nhìn lên trần nhà, mặt ông tím lại kéo từng hơi nặng nhọc.

Con người trước khi chết thường dần mất đi hơi thở và khó chịu tột cùng, đó chẳng khác nào sự tra tấn kinh hoàng cuối cùng.

Phải chăng vì sự khốn khổ này mà ông hội đồng đã rơi nước mắt trước khi vĩnh viễn rời khỏi cõi đời.Cả căn nhà ông hội đồng phủ một màu đìu hiu, lại lần nữa cờ tang được treo lên trước cổng.

Thành An mang gia phả ra để chuẩn bị làm giấy khai tử trình báo quan trên, ai mà ngờ được tên của bà năm hoàn toàn không có trong gia phả."

Cha con mang em năm về cũng hơn tháng, sao bây giờ vẫn chưa có tên trong gia phả vầy nè?"

Bà cả ngồi gần đó thấy vậy mới lên tiếng.Bởi Thành An ngồi ở phòng khách nên bây giờ tất cả mọi người đều có mặt ở đây, kể cả bà ba.Thành An nhíu mày nhìn cuốn gia phả trên tay, một ý nghĩ trong đầu lóe lên, cô nhìn sang Mai Hương đang đứng ở cạnh bên."

Hay là..."

"Hay là mình nhập phả cho chị ấy làm vợ mình đi.

Cả đời chị ấy bạc bẽo, chịu nhiều khổ cực.

Chị ấy lại một lòng hướng về mình, cả mạng sống cũng vì mình mà mất.

Đến cuối đời lại chẳng có cái danh cái phận.

Mà dù cho có đi nữa, em tin chắc chị ấy vẫn muốn cái danh phận là vợ của mình."

Thành An còn chưa nói hết đã bị Mai Hương cắt lời, nhưng những lời nàng nói ra lại rất giống với những gì mà cô đang suy nghĩ.Mai Hương ngày trước cứ ngỡ bà năm có ý không tốt với Thành An, mà chính nàng lại chẳng thích cái cách bà năm nhìn cô.

Bây giờ tỏ tường mọi chuyện, nàng lại cảm thấy thương xót cho người con gái bạc phận kia.

Cũng đâu ai lại so đo với một người đã khuất."

Vậy con xin phép má cả, má, với má tư cho con nhập phả để cô ấy có danh có phận."

"Má chỉ e chuyện này không phải đạo.

Dù không nhiều người biết tới nhưng dẫu sao cũng đã từng là vợ của cha con."

Bà cả nhíu mày phân trần.

Về tình thì chuyện nhập phả này chẳng là gì, nhưng về lý chỉ sợ rằng ngang trái.

"Người thì cũng mất rồi.

Cái danh phận âu cũng chỉ là hình thức để xoa dịu lòng người đã khuất.

Chị còn bận tâm cái chi nữa."

Bà tư thở dài thườn thượt mà nói.

Nói thật thì bà cũng cảm thương thay cho số phận của người con gái bất hạnh kia.

Sau một hồi bàn bạc người trong nhà cũng thuận theo ý Thành An, bởi ai cũng biết tình cảm chân thành bà năm dành cho cô.

Mà dù cho có còn sống họ cũng biết cô gái kia chẳng thiết tha gì cái danh bà năm nhà ông hội đồng.Cái tên Dương Thị Liễu được nhập vào gia phả nhà họ Trần.

Chẳng phải cái danh bà năm mà chính là vợ thứ của cậu ba An.

Bà được chôn cất trong khu mộ phần riêng của Trần gia.

Những năm về sau ai ai cũng biết cậu ba An có vợ thứ, nhưng mặc nhiên chẳng ai nhìn thấy người vợ thứ này.

Họ cũng chỉ nghe được cái danh rằng người vợ kia tên Dương Thị Liễu.-----------
Sương đêm phủ xuống trước thềm nhà vắng lặng, người trong nhà ông hội đồng đều đã về phòng nghỉ ngơi.

Một đêm thức trắng lại phải làm đám tang khiến ai cũng mệt mỏi.

Vì để thuận tiện cho mọi việc, cả nhà Thành An cùng Bảo Ngọc đều ở lại đây."

Cô định khi nào về lại Sài Thành?"

Thành An ngồi trước thềm thẫn thờ nhìn mặt trăng sáng vằng vặc trên bầu trời.

Cô lơ đễnh hỏi Bảo Ngọc đang ngồi bên cạnh."

Đám lính đã đưa Tùng Dương về Sài Thành thụ án tử hình.

Đặng Vinh cũng sắp được khoan hồng thả về.

Mọi việc đều được anh tui xử lý.

Tui về đó cũng chả làm được gì."

Bảo Ngọc trầm ngâm hồi lâu mới trả lời Thành An.

Thật ra anh của cô cũng mấy lần nhắn nhủ cô phải quay về sớm, nhưng ở đây lại có một người khiến cô không muốn về."

Kể cũng lạ nha.

Một người ham vui như cô lại không muốn sớm quay về chốn Sài Thành.

Bộ cô đổi tính hả?

Hay là để ý cô nào ở đây rồi?"

Thành An thừa biết nhưng lại cố tình chọc ghẹo Bảo Ngọc.

Nhiều ngày rồi Bảo Ngọc không hề vui vẻ, Thành An thật sự cảm thấy không quen mắt.Bảo Ngọc nghe Thành An chọc ghẹo cũng không hề phản bác.

Cả không gian lại rơi vào im lặng.

Bẵng đi một hồi, Bảo Ngọc mới nghiêm túc nhìn Thành An mà hỏi."

Anh gả Ngọc Trang cho em được không?"

Bảo Ngọc nghiêm chỉnh ngồi trước mặt Thành An.

Sống lưng thẳng tắp, hai chân khép chặt, tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, trên mặt cũng tràn đầy sự nghiêm túc.Thành An nhìn người trước mặt, cô mím chặt môi, đôi mày nhíu lại.

Không phải vì tức giận, cũng không phải vì khó chịu, mà là cô đang cực lực nhịn cười.

Từ khi quen biết tới giờ, Thành An chưa từng thấy Bảo Ngọc nghiêm túc đến thế này.

Suốt ngày cứ mang theo vẻ mặt cà lơ phất phơ đi trêu ghẹo người khác.

Có chăng cũng chỉ nghiêm túc lúc bàn những việc quan trọng, nhưng cũng không tới mức như hiện giờ.

Vả lại Bảo Ngọc cũng chưa từng hạ thấp vai vế của mình với Thành An.

Điển hình là quen biết nhau đã lâu, Bảo Ngọc chưa hề gọi Thành An bằng anh hay xưng em.

Dù là nhỏ tuổi hơn nhưng Bảo Ngọc vẫn cứ gọi cậu xưng tui.

Cho tới bây giờ thì đây chính là lần đầu tiên Bảo Ngọc xưng hô như vậy với cô, mà lại còn là vì Ngọc Trang nữa."

Cô hỏi câu này bộ không thấy ngộ hả?

Cô không sợ người ta chê cười hay sao?"

Thành An rất muốn biết suy nghĩ của Bảo Ngọc.

Ở cái thời này mấy ai chấp nhận được chuyện hai người con gái lấy nhau.

Rồi liệu Bảo Ngọc có chịu nổi sự đàm tiếu của người đời và cả gia đình của Bảo Ngọc có chấp nhận hai người.

Thành An không sợ Bảo Ngọc đối xử tệ bạc với Ngọc Trang, bởi cô hiểu Bảo Ngọc chịu hạ mình vì một người chứng tỏ người đó rất quan trọng.

Cô chỉ sợ hai người họ sẽ chịu tổn thương vì lời nói của những người xung quanh."

Em không sợ người khác chê cười, em chỉ sợ Ngọc Trang không chấp nhận.

Thay vì chọn sống theo cách làm hài lòng tất cả mọi người, em sẽ chọn sống sao cho hài lòng bản thân mình.

Chỉ cần Ngọc Trang đồng ý, em sẽ đánh đổi tất cả để bên cạnh cô ấy.

Dù sao tụi em cũng đâu có làm chuyện gì xấu, cũng đâu có hại gì ai."

Thành An gật gù đồng tình, suy cho cùng chẳng ai hoàn hảo tuyệt đối trong mắt người đời, chỉ cần mình cố gắng sống tốt nhất có thể là được rồi.

Thành An có thể thấy được trong ánh mắt Bảo Ngọc có loại cảm xúc gì đó rất mãnh liệt.

Nhưng rồi cô lại trầm ngâm nhìn Bảo Ngọc.

Hai người họ không giống cô và Mai Hương.

Người khác không ai biết cô là con gái, nên mặc nhiên họ cho rằng cô lấy vợ là chuyện thường tình.

Còn Bảo Ngọc và Ngọc Trang, chắc là khó khăn trăm bề."

Chuyện cưới hỏi gì đó tui nghĩ cô nên tự đi hỏi Ngọc Trang."

"Nhưng lỡ đâu cô ấy không đồng ý?"

Bảo Ngọc có chút khẩn trương hỏi lại Thành An."

Bất quá nếu như cô thất bại, tui sẽ phụ một tay.

Nhưng nếu Ngọc Trang vẫn không đồng ý thì tui cũng hết cách."

Thành An vỗ vai Bảo Ngọc như an ủi, con gái thời bây giờ sẽ rất khó chấp nhận được loại tình cảm ngang trái này.Thành An với Bảo Ngọc ngồi một hồi rồi cũng vào nhà.

Cái không khí ảm đạm nơi đây vẫn chưa tiêu tan.

Thành An tắm rửa thay đồ rồi mới trở về phòng.

Mai Hương vẫn cứ như mọi ngày ở trong phòng chờ cô về."

Mình mau vào đây để em xức thuốc cho."

Mai Hương vừa thấy Thành An vào liền lên tiếng hối thúc.

Nàng nhanh chóng lấy lọ thuốc đi tới bên giường, tay vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh ý bảo Thành An tới ngồi.

Thành An ngoan ngoãn tới ngồi trước mặt Mai Hương.

Nàng sợ cô bị đau liền giúp cô cởi áo.

Vết dao sâu hoáy trên lưng Thành An lộ ra trước mắt, Mai Hương đau lòng nhíu mày, ngón tay mang theo thuốc thoa đều lên da thịt đỏ ửng.

Thành An bị thuốc làm cho đau rát, cô không chịu nổi liền ưỡn ngực về phía trước né tránh."

Mình đừng nhúc nhích."

Dứt lời Mai Hương liền vừa thoa thuốc vừa thổi nhẹ để Thành An bớt đau.

Cái cảm giác này khiến lòng cô nôn nao khó chịu.

Nhưng lưng và cả tay cô đều bị thương, chỉ mới cử động mạnh một chút đã đau chứ huống chi là làm những việc khác.Mãi một hồi Mai Hương mới thoa xong thuốc, nàng cất đi lọ thuốc rồi định giúp Thành An mặc áo lại, nhưng người kia lại cứ ngồi đờ người ra."

Mình, mình sao vậy?

Bộ đau lắm hả?"

Mai Hương đứng trước mặt Thành An lo lắng hỏi.

Người kia không hề trả lời mà trực tiếp kéo nàng ôm vào lòng.

Đầu Thành An vùi vào cổ nàng.

Cô tham lam hít lấy hương thơm nhè nhẹ từ người Mai Hương, cũng không dám làm gì khác, chỉ đơn giản là ôm lấy nàng.Mai Hương ngồi yên trong lòng Thành An, im lặng để cô ôm.

Nàng biết mấy ngày qua Thành An rất mệt mỏi, cũng biết cô vì điều gì mà trở nên như vậy."

Mình ráng nhịn đợi vết thương lành rồi muốn làm gì thì làm.

Bây giờ mà cử động mạnh nó lại chảy máu nữa."

Thành An ngẩng đầu nhìn Mai Hương, cô chỉ biết cười trừ trước câu nói của nàng.

Người vợ này của cô thật sự rất hiểu ý cô, chỉ cần nhìn cũng có thể đoán được cô đang nghĩ gì."

Đành phải nhịn thôi chứ biết sao bây giờ.

Mà mình đi ngủ sớm thôi.

Mấy hôm nay chắc em cũng mệt rồi."

Thành An nới lỏng tay để Mai Hương giúp mình mặc áo vào.

Căn phòng ở gian nhà chính lạ lẫm khiến Thành An chẳng tài nào ngủ được.

Mãi cho tới khi hơi ấm quen thuộc quấn lấy, còn được hôn một cái lên má cô mới từ từ chìm vào giấc ngủ.Trải qua một đêm dài nghỉ ngơi, sắc mặt mọi người đều đã tươi tỉnh lên không ít, căn nhà bây giờ cũng có sức sống hơn.

Chẳng hạn như lúc này đây, chỉ mới hơn bảy giờ sáng mà phòng của Ngọc Trang đã được một trận náo nhiệt.

Tiếng cãi nhau chí chóe vang lên khiến ai nấy đều giật mình.

Bà cả, bà ba với bà tư ngoài nhà trước nghe thấy cũng phải chạy vào, mà vợ chồng Thành An đang ngủ cũng bị làm cho giật mình tỉnh giấc."

Nè cái cô kia, đêm qua cô đã làm gì tui rồi hả?"

Ngọc Trang mặt mày đỏ ửng vừa hỏi vừa quơ đại cái gì đó chọi về phía Bảo Ngọc.

Chả là sáng nay khi Ngọc Trang thức dậy liền phát hiện Bảo Ngọc nằm kế bên, sẽ chẳng có gì nếu như Ngọc Trang không phát hiện ra nửa người trên của mình chỉ còn mỗi cái yếm, mà người kia cũng chẳng mặc áo ngoài."

Tui...tui...tui có làm gì cô đâu.

Chỉ là ngủ chung với cô thôi chứ bộ."

Bảo Ngọc vừa lúng túng trả lời vừa khổ sở né tránh mấy thứ đang bay tới chỗ mình."

Nhà này không thiếu phòng, mắc mớ gì cô lại chạy tới phòng tui ngủ?

Còn dám cởi đồ tui nữa."

"Tại...tại tui muốn ngủ chung với cô."

Bảo Ngọc gấp quá đành nói đại ra, cái lý do này chỉ đúng một nửa, nửa còn lại chính là do cô sợ ma.

Căn nhà này vừa có hai người mới mất, mà nơi đây cô chưa từng ngủ lại lần nào, làm sao cô dám ngủ một mình.

Vậy nên tối ngày hôm qua cô đã trèo cửa sổ lẻn vào phòng Ngọc Trang.

Nói ra thì sợ nhục, nhưng không nói thì lại bị hiểu lầm."

Vậy liên quan gì tới việc cô cởi đồ tui?"

Ngọc Trang tức giận vớ luôn mấy ly trà trên bàn chọi tới chỗ Bảo Ngọc."

Cô bình tĩnh đi.

Tại hôm qua trời nóng nực, tui thấy cô đổ mồ hôi nhiều quá nên giúp cô cởi ra cho mát mà."

Thật sự hôm qua Bảo Ngọc thấy trời nóng nực mới cởi áo ngoài của mình ra, tới khi quay sang thấy Ngọc Trang đổ nhiều mồ hôi nên cũng cởi áo người ta ra luôn.

Chỉ trách Ngọc Trang vì mệt mỏi mà ngủ mê quá không hay biết chứ nào phải lỗi của cô."

Ai mượn cô?"

Cái bình trà bay tới chỗ Bảo Ngọc vỡ tan tành, mà người kia cũng được một phen hú vía."

Dù sao cũng là đàn bà con gái với nhau, có mất mác cái gì đâu mà con la cô Ngọc dữ vậy."

Bà cả đứng ngoài cửa trông vào, thấy chuyện không ổn đành lên tiếng can ngăn.Câu nói vô tình kia làm Mai Hương đứng gần đó đỏ mặt cúi đầu, Thành An bên cạnh cũng chỉ biết cười thầm trong bụng.

Chắc chỉ có mấy người lớn ở đây là nghĩ không mất mác gì."

Đúng rồi, là con gái với nhau, cô có thì tui cũng có đây nè.

Cô làm như tui ăn thịt cô không bằng vậy đó."

Bảo Ngọc nghe bà cả nói liền như vớ được ngọn cỏ cứu mạng.

Lời nói ra khỏi miệng là vậy, nhưng trong lòng Bảo Ngọc lại mang một suy nghĩ khác."

Cô...cô...Đồ vô liêm sỉ."

Ngọc Trang cô cô cả buổi trời mới chửi được một câu.

Chửi xong liền đẩy Bảo Ngọc ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.Bà ba cùng vợ chồng Thành An nhìn Bảo Ngọc mà cười trừ, ba người vốn đã quen với cái cảnh này.

Chỉ có bà cả cùng bà tư là lần đầu thấy Ngọc Trang như vậy, chắc hai người họ cũng không hề ngờ được, chỉ một mình Bảo Ngọc mới có thể làm Ngọc Trang mặc kệ phép tắc mà hung hăng thế này.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 38


Cả một buổi sáng, từ trước nhà ra tới sau nhà đều nghe tiếng của Bảo Ngọc.

Gia nhân trong nhà ai ai cũng biết cô Ngọc này chọc giận cô tư."

Cô đừng giận tui nữa.

Tui cũng đâu có cố ý cởi áo cô đâu mà."

Bảo Ngọc lẽo đẽo theo chân Ngọc Trang ra sau vườn.

Ngọc Trang đi phía trước chẳng nói lời nào, cũng chẳng phải cô muốn giận Bảo Ngọc, chỉ là cái cảnh tượng khi sáng làm cô cứ nhớ mãi, mà trong lòng cũng có cảm giác lạ lẫm.

Thật ra buổi sáng khi thức dậy, cô phát hiện ra mình và Bảo Ngọc đang nằm rất gần, mặt hai người đối diện, gần tới mức mũi cả hai sắp chạm vào nhau, gương mặt sắc sảo cùng cánh môi hồng hào gần ngay trước mắt.

Lại thêm cả hai đều không mặc áo ngoài, sự đụng chạm trên da thịt khiến đầu óc cô nảy ra một ý định hoang đường.

Cô muốn chạm vào Bảo Ngọc.

Thật sự cô đã trộm hôn Bảo Ngọc, xúc cảm trên môi rất lạ lẫm, một cảm giác lân lân xen lẫn hồi hộp dần lan rộng trong lòng, trái tim nơi lòng ngực đập mạnh tới mức như muốn nhảy ra ngoài.

Đợi khi sực tỉnh, cô mới thấy bản thân mình đã làm ra một chuyện vô cùng nực cười.

Làm gì có người con gái nào lại đi hôn một người con gái khác, cô chẳng chấp nhận nổi cái cảm giác trong lòng.

Sự ngại ngùng cùng xấu hổ bao trùm lấy cô.

Như một kẻ có tật giật mình, cô chỉ đành làm quá mọi chuyện lên để che đi cái xấu hổ của bản thân.Ngọc Trang ngồi xuống cái võng mắc dưới gốc cây sau vườn, cô ngẩng đầu nhìn người con gái đang đứng khép nép trước mặt, mãi một hồi lâu mới lên tiếng hỏi."

Mắc gì cô chui vô phòng tui?"

"Tại...tại tui sợ ma.

Ở chỗ này mới có người mất, tui không dám ngủ một mình."

Bảo Ngọc lí nhí trả lời, cô sợ bị cười nhưng lại sợ Ngọc Trang giận hơn.Ngọc Trang nghe xong rất muốn cười, nhưng cô lại sợ ai kia tự ái đành cố kìm nén."

Anh ba nói sẽ dọn về đây ở để thuận tiện thờ cúng ông bà với chăm sóc mấy má.

Rồi cô định đêm nào cũng chui vào phòng tui hả?"

"Tui...Tui..."

Bảo Ngọc ấp úng hơn cả buổi vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời.

Ngoài việc chạy vào phòng Ngọc Trang ngủ cô cũng chả biết đi đâu.

Về Sài Thành thì cô không muốn, mà trở về nhà của Thành An một mình cô lại càng không dám.Ngọc Trang nhìn người trước mặt cứ lúng túng mà không thể trả lời, nhịn không được đành bật cười rồi lại nói với Bảo Ngọc."

Tui sẽ cho cô ngủ cùng, nhưng với một điều kiện.

Cô phải ngủ dưới đất, không được trèo lên giường của tui."

"Cô đã làm ơn rồi thì làm cho trót đi.

Tui trước giờ đều ngủ giường, ngủ dưới đất vừa lạnh vừa cứng tui sẽ không ngủ được."

Bảo Ngọc nhăn mặt nhìn Ngọc Trang, một tiểu thư được cưng chiều như cô làm sao có thể nằm đất nổi."

Kệ cô chứ.

Cô không ngủ được thì tự đi phòng khác mà ngủ."

Ngọc Trang nhướng mày nhìn Bảo Ngọc khiêu khích.Bảo Ngọc bên này cũng chỉ biết cam chịu, được ngủ chung phòng với người ta thì cô cũng vui thật, nhưng nghĩ lại phải nằm đất thì mặt mày liền ỉu xìu như đưa đám.Ngọc Trang thấy Bảo Ngọc mặt mày bí xị cũng cảm thấy hơi xót, nhưng nếu để Bảo Ngọc lên giường ngủ cô sợ cái cảm xúc hoang đường như khi sáng lại xuất hiện."

Ủa?

Hai người đều ở đây hả?"

Tiếng Thành An vang lên làm cả hai đều giật mình.

Thành An dắt tay Mai Hương từ cửa sau đi ra.

Vốn định dẫn Mai Hương ra đây hóng mát ai ngờ lại gặp hai người này."

Anh tìm tụi em hả?"

Bảo Ngọc nhanh nhảu hỏi lại.Cái cách xưng hô kia làm Ngọc Trang bất ngờ mà liếc sang.

Cô chẳng biết từ khi nào mà hai người đã thân thiết tới nỗi gọi anh xưng em.

Bảo Ngọc cảm nhận được ánh mắt đầy nghi ngờ kia cũng chỉ cười hề hề cho qua chuyện."

Đâu có, chỉ là vợ chồng tui định ra đây hóng mát xíu thôi."

Thành An đắt Mai Hương ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ gần đó rồi mới nói tiếp."

À mà tui cũng định hỏi cô với Ngọc Trang có muốn đi chơi không?

Mấy đứa nhỏ có tới nhà bên kia rũ tối đi bắt dế.

Gia nhân bên đó mới vừa chạy qua báo tức thì."

Thành An vui vẻ nói với hai người kia.

Cô biết con gái thời bây giờ ngoài đi chợ thì chả được đi đâu nhiều, nhất là lúc tối muộn.

Cô cũng biết Mai Hương khi còn nhỏ không được đi chơi như mấy đứa trẻ khác, suốt ngày phải làm việc nhà rồi hầu hạ bà dì kia, cô muốn dẫn nàng đi để trải nghiệm cái thú vui của mấy đứa con nít thời xưa."

Đi bắt dế hả anh?

Đi ở đâu?

Mấy giờ?"

Bảo Ngọc vừa nghe đi bắt dế liền mừng rỡ hỏi.

Cô là con gái ở Sài Thành, khi còn nhỏ luôn được gia đình bảo bọc kỹ lưỡng, lớn lên thì bị những thứ khác bủa vây, mấy trò bắt dế hay đá dế chỉ được nghe chứ chưa từng thử qua."

Ở ruộng cỏ gần đây nè.

Tụi nhỏ nói chạng vạng tui nó ra.

Chắc tầm sáu giờ gì đó.

Vậy cô với Ngọc Trang đi chung nha."

"Dạ!"

Ngọc Trang ngồi trên võng háo hức dạ một tiếng.

Bốn người ngồi lại ngoài vườn trò chuyện cả buổi mới chịu trở vào nhà.Trời sụp tối, bốn người cơm nước xong xuôi liền mang theo mấy cái đèn dầu ra ngoài, cũng không quên dẫn theo thằng Cần với Trọng Nhân để phòng chuyện bất trắc.

Nhóm người giờ đây đã tăng lên thành sáu người, lọ mọ một hồi mới tới được chỗ đồng cỏ.

Mấy đứa nhóc cùng thằng Cò đã đứng đợi sẵn ở đó."

Cậu ba, lâu rồi cậu mợ với hai cô không đi chơi với tụi con.

Tụi con nhớ quá trời luôn."

Thằng Cò vừa nhác thấy bóng Thành An liền lên tiếng.

Mấy đứa nhỏ đứng đó cũng nhao nhao nói theo."

Tại cậu bận quá nên không rảnh đi.

Thôi vô bắt dế đi rồi lẹ lẹ về kẻo khuya cha má mấy đứa rầy."

Nhóm người Thành An theo đám trẻ vào trong ruộng cỏ.

Cả một vùng chỉ có mấy loại cỏ bò sát đất, cao lắm cũng chỉ hơn mắt cá chân một chút, xa xa mới có mấy bụi cỏ cao qua khỏi đầu.

Mấy đứa nhỏ bò trên đất men theo tiếng dế kêu mà bắt bỏ vào ống tre.

Bảo Ngọc với Ngọc Trang cũng thích thú làm theo.

Hễ đứa nào bắt được là reo lên um trời."

Cậu ơi cậu.

Cậu cho con với Trọng Nhân qua kia bắt dế nha."

Thằng Cần ngó nghiêng nhìn theo đám trẻ, Dù gì nó cũng mới mười sáu mười bảy, vẫn còn rất ham chơi."

Cứ đi theo tụi nhỏ chơi đi, không cần đi theo cậu đâu."

Thằng Cần dạ một tiếng liền kéo lấy Trọng Nhân chạy theo đám trẻ bắt dế.

Thành An đứng nhìn một hồi lại dẫn Mai Hương đi về một bên khác của ruộng cỏ.

Nhiều đốm vàng lập lòe chớp nháy bay vờn quanh, tựa như hàng trăm, hàng nghìn ngọn đèn nhỏ đang cháy, đây mới chính là thứ thu hút Mai Hương từ nãy đến giờ."

Nhiều đom đóm quá nè mình ơi!"

Mai Hương đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn những con đom đóm bay xung quanh mình.

Nàng không phải là chưa từng nhìn thấy đom đóm, chỉ có điều đây là lần đầu được thấy nhiều như vậy."

Mình ơi!

Em muốn hái sao không?

Để tui hái cho mình nghen."

Thành An mỉm cười hỏi Mai Hương."

Mình đừng có gạt em.

Sao ở tít trên bầu trời thế kia làm sao mà hái được."

Mai Hương nói xong còn bĩu môi nhìn Thành An, cái bĩu môi kia làm hai má nàng phồng lên trông đáng yêu vô cùng.

Thành An nhịn không được mà phì cười.

Cô đặt đèn dầu xuống đất rồi vòng ra phía sau Mai Hương, một tay cô ôm eo nàng kéo vào lòng, tay còn lại vươn ra bắt lấy con đom đóm đang bay trước mặt hai người.

Thành An đưa nắm tay đến trước mặt nàng, bàn tay mở ra, con đom đóm nhỏ vẫn còn trong đó."

Đây không phải là một ngôi sao đang bay sao?

Nhưng nó lại chẳng sáng bằng ngôi sao tui đang ôm trong lòng."

Thành An cúi đầu thì thầm bên tai nàng.Mai Hương ngại ngùng xoay người đánh nhẹ lên vai cô mà trách móc."

Dẻo miệng!"

Câu nói vừa dứt, đôi môi nàng liền bị một hơi ấm phũ lấy.

Thành An nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đỏ hồng kia, chiếc lưỡi mềm mại cạy mở khuôn miệng xinh xắn mà chui vào trong khuấy đảo.

Mai Hương bên này cũng vòng tay ôm lấy cổ Thành An mà nhiệt tình đáp trả.

Chỉ là cái hôn chưa kéo dài được bao lâu liền bị một tiếng hét thất thanh phá hủy."

Áaaa!"

Ngọc Trang giật mình hét lớn, cô sợ hãi hất con sâu đất đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay xuống đất.

Bảo Ngọc đứng bên cạnh thấy vậy liền cười ngặt nghẽo.

Hoá ra chính là Bảo Ngọc đã bắt con sâu đất bỏ vào tay Ngọc Trang.Ngọc Trang tức giận liếc nhìn người đang đứng cười quên trời đất bên cạnh mình.

Nhân lúc người kia không để ý Ngọc Trang liền âm thầm ra hiệu cho Trọng Nhân đang đứng gần đó.

Chẳng biết hai người nói gì, chỉ thấy Trọng Nhân gật đầu một cái rồi giơ cao đèn dầu lên sát cằm."

Bảo Ngọc, nhìn kìa!"

Bảo Ngọc nghe Ngọc Trang gọi liền theo phản xạ quay đầu nhìn lại.

Một gương mặt lạnh tanh, da mặt tái nhợt màu vàng nhạt, cặp mắt sâu thẳm đang trừng trừng nhìn về phía hai người.

Bảo Ngọc hoảng hồn hét lên rồi chui tọt ra sau lưng Ngọc Trang, hai tay run lẩy bẩy bám víu trên vai cô.

Cả người Bảo Ngọc như thu nhỏ lại hết mức để nấp vào sau lưng Ngọc Trang, chỉ có nửa cái đầu cùng cặp mắt là nhô ra khỏi vai cô để nhìn gương mặt đáng sợ kia."

A cô Ngọc sợ ma.

Cô Ngọc nhát gan."

Tụi nhỏ thấy vậy liền cười rộ lên, Trọng Nhân cũng cười theo, tay cầm đèn bây giờ mới được hạ xuống.

Bảo Ngọc lúc này mới nhận ra mình bị lừa, do trời quá tối lại thêm Trọng Nhân mặc đồ màu nâu, lúc nãy cô chỉ thấy được cái đầu, ngoài ra chẳng thấy được gì nữa.

Cô cứ tưởng nó là cái đầu bay lơ lửng.

Bảo Ngọc đỏ mặt xấu hổ.

Giờ thì ai cũng biết cô sợ ma rồi, nhục không biết để đâu cho hết."

Cô...quá đáng."

Bảo Ngọc giận dỗi giậm chân một cái rồi bỏ đi bắt dế với đám trẻ.Ngọc Trang thấy vậy cũng bám riết theo mà chọc quê.

Hai người lời qua tiếng lại vang vọng cả một cánh đồng rộng."

Mình ơi!

Bộ hai người họ thương nhau thật hả?"

Mai Hương hỏi Thành An nhưng mắt vẫn không rời khỏi hai người đang nháo nhào cách họ không xa."

Riêng Ngọc Trang thì tui không biết, nhưng Bảo Ngọc thì chắc là vậy rồi."

"Chắc họ sẽ khó khăn lắm."

"Hai người họ đều là con gái, Bảo Ngọc cũng không có cái thân phận đàn ông như tui.

Nếu người ngoài biết được, họ sẽ bị chê cười.

Chỉ mong hai người họ đừng để bụng mấy lời đàm tiếu.

Mà cũng không biết Ngọc Trang có chấp nhận được loại tình cảm này không nữa."

Thành An nhìn đôi trẻ kia mà thở dài.

May thay cô được xuyên vào thân xác này, tuy sống trong một thân phận giả tạo, nhưng chí ít cô và Mai Hương cũng tránh được sự chê cười của người đời.Sáu người ở lại bắt dế rồi cùng mấy đứa nhỏ chơi đá dế đến gần tám giờ tối mới chịu trở về.

Tụi nhỏ còn hào phóng tặng cho mỗi người một ống tre có chứa mấy con dế trống trong đó.

Ánh trăng sáng chiếu xuống đỉnh đầu, bóng sáu người in trên con đường đất phủ đầy lá, cả không gian như chìm vào vắng lặng, chỉ có tiếng chân bước trên lá xào xạc và cả những đôi tay đang nắm lấy nhau không rời.
 
Back
Top Bottom