Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Mình Ơi!

[Bh] Mình Ơi!
Chương 19


Căn nhà rộng lớn nằm im lìm trong nắng chiều, một chiếc xe hơi rẽ vào trong sân, Thành An lại trở về sau một ngày dài ở hiệu buôn.Vừa vào tới cửa nhà Thành An đã nhìn thấy con bé Mẫn đứng trước cửa như trông như đợi ai đó, nhịn không được tò mò cô mới cất tiếng hỏi."

Mẫn, làm gì đứng tần ngần ở đây vậy?"

"Dạ cậu, dạ con đứng đây chờ mợ."

"Mợ đi đâu mà con chờ?"

"Dạ mợ nói mợ đi công chuyện á cậu."

Thành An ậm ừ rồi đưa chiếc cặp táp trên tay cho bé Mẫn xong lại quay bước ra ngoài cổng.

Kể từ ngày say rượu hôm đó, cô và Mai Hương rất ít khi ở cạnh nhau, có chăng cũng chỉ là mỗi tối về phòng ngủ cùng nhau.

Thành An cảm nhận được Mai Hương dường như ngại ngùng khi đối diện với cô, mà chính bản thân cô cũng cảm xúc rối bời khi gặp nàng.Con đường làng buổi chiều lại đông đúc, rất lâu rồi Thành An không có đi bộ trên con đường này.

Cảnh vật nơi đây cũng chả khác là bao, vẫn là con đường đất trải dài, vẫn là cánh đồng lúa mênh mông, vẫn là con sông xanh biếc, vẫn thanh bình như ngày nào.

Nếu là cô của những ngày mới đến nơi đây cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ trước cảnh vật này, chỉ tiếc bây giờ lòng cô đã không còn yên bình như trước nữa.

Dường như đã có thứ gì đó gọi là u buồn lấn át đi cái cảm giác vui vẻ.

Có đôi lúc cô sẽ cảm thấy bản thân mình rất ích kỷ, cũng có đôi lúc cô lại cảm thấy bản thân mình thật tội nghiệp.

Cô vì yêu thương một người mà cố chấp ràng buộc người ta ở cạnh mình và cũng vì yêu thương một người mà ôm về nhiều đau khổ."

Cậu không vui hả cậu?"

Thành An giật mình ngó ra phía sau, thì ra là thằng Cần đã đi theo cô từ nãy giờ."

Sao không ở nhà với thằng Nhân mà đi theo cậu?"

"Con đi theo hầu cậu mà.

Con không thèm ở nhà với tên mặt lạnh đó đâu."

Thằng Cần nói xong còn trề môi làm ra cái điệu bộ chẳng thèm.Mãi tới bây giờ Thành An mới để ý kỹ rằng thằng Cần đôi lúc lại rất giống mấy chàng thụ trong những bộ phim đam mỹ cô đã từng xem.

Lại thêm cái biểu hiện của thằng Cần với Trọng Nhân khiến cô đoán được phần nào mối quan hệ của hai đứa nó."

Không thèm và cũng không thích nó luôn hả?"

"Ai nói không thích."

Vừa nói xong thằng Cần liền lấy hai bụm miệng mình lại.

Nó ngượng ngùng chả dám nói thêm câu nào.Thành An bật cười vì câu nói lỡ miệng của thằng Cần."

Thích thì nói thích có gì phải ngại."

"Con không phải là thích bình thường."

Thằng Cần lí nhí trả lời, nó như sợ rằng cô biết được sẽ tức giận, cũng sợ người khác nghe thấy sẽ chê cười."

Nếu thương nó thì mau nói với nó đi không thôi nó đi lấy vợ bây giờ."

Thằng Cần bất ngờ mở to mắt nhìn cô, nó không thể tin được cô sẽ nói với nó những lời này.

Ban đầu nó còn tưởng Thành An sẽ ghê sợ nó nữa."

Cậu thật cho phép hả cậu?

Con còn tưởng cậu tức giận nữa đó.

Bộ cậu không thấy sợ con hả cậu?"

Thằng Cần vừa vui vẻ ngó nghiêng xung quanh vừa hỏi Thành An nhưng đáp lại nó chỉ là sự im lặng.

Mãi cho tới khi nó không để ý mà đụng vào người Thành An nó mới phát hiện cô đã đứng lặng người ở đó từ bao giờ.

Nó trông thấy gương mặt cô dần tái lại, viền mắt bắt đầu long lanh, nước mắt đã lưng tròng sắp rơi ra ngoài, đôi mắt cứ chằm chằm nhìn về một phía.

Thằng Cần tò mò nghiêng đầu nhìn theo, thật không thể tin được bên dưới rặng tre già có hai người đang ôm nhau, chẳng ai khác chính là Mai Hương cùng Tùng Dương.Trái tim Thành An như bị ai bóp chặt, cổ họng cô uất nghẹn, cô đau đến không thở nổi nữa rồi.

Thành An vội chạy đi, cô không biết bản thân đi đâu cũng không cần biết đã va phải cái gì, cô chỉ biết cô muốn chạy thật xa thật xa để không phải thấy cảnh tượng kia nữa."

Cậu...cậu..."

Thằng Cần thấy cô vụt chạy đi liền gọi với theo, tiếng gọi của nó làm cho Tùng Dương cùng Mai Hương giật mình."

Mợ quá đáng lắm!"

Thằng Cần quay người hét lên một câu rồi cũng vội vã chạy theo Thành An.

Mai Hương bàng hoàng nhìn theo bóng dáng đau khổ của cô, nàng không hiểu vì sao trái tim lại nhói đau, liếc nhìn Tùng Dương một cái rồi nàng cũng chạy theo người kia.-------------

Cơn mưa đầu mùa bắt đầu đổ xuống trong màn đêm u tối, con đường làng giờ đã vắng tanh, ấy vậy mà vẫn còn một người thất thểu bước đi dưới mưa.

Thành An lê từng bước nặng trĩu trên đường, đôi mắt vô hồn đờ đẫn nhìn xa xăm, nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má rồi hoà cùng nước mưa rơi xuống con đường lạnh lẽo.

Cô đã từng hy vọng rằng một ngày nào đó Mai Hương sẽ thật lòng yêu cô.

Cô đã từng nghĩ những đau khổ cô phải mang rồi có một ngày sẽ được đền đáp.

Cô cố chấp níu giữ nhưng rồi nhận lại được gì?

Chỉ là sự dày vò cho chính bản thân cô.

Cô đã đánh cược cả trái tim mình cho đoạn tình cảm này để rồi nhận ra bản thân đã thua cuộc, thua ngay lần đầu gặp mặt, thua cả trái tim cho người con gái kia trong khi người ta lại thương người đàn ông khác.

Những gì mà cô nhìn thấy hôm nay chẳng khác nào nhát dao xoáy sâu vào tim, càng chạm vào lại càng đau đớn.Tiếng ai đó gọi tên Thành An trong màn đêm tĩnh mịch, một vài ánh đèn lờ mờ xuất hiện trong đêm tối, bóng dáng người con gái nào đó đang tới gần.

Bóng tối dần bao phủ Thành An, cô bây giờ không muốn nghe bất cứ thứ gì nữa, cô chỉ muốn quên đi tất cả mọi thứ, quên đi cảnh tượng mà vĩnh viễn cô cũng không bao giờ muốn nhìn thấy.

Cả cơ thể ướt đẫm đổ ập xuống con đường đất, trong cơn mơ hồ cô vẫn cảm giác được từng giọt mưa lạnh lẽo rơi thẳng vào trái tim đau buốt.

------------
Đã hơn một giờ sáng mà đèn đuốc trong ngôi nhà tường gần cuối làng vẫn sáng trưng, gia nhân lại tấp nập ra vào.

Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi trầm ngâm bên mép giường mà nhìn đốc tờ khám bệnh cho con mình.

Cảnh tượng này như trở về gần một năm trước, cái ngày mà Thành An vừa đến nơi đây.

Bà ba nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thành An, buổi chiều bà nghe thằng Cần nói Thành An chạy đi mất bà đã rất lo lắng.

Bà vội sai gia nhân đi tìm, mãi đến trời tối Thành An mới được Trọng Nhân cõng về trong tình trạng bất tỉnh, đi cạnh bên nó còn có Mai Hương người ngợm đã ướt sũng.

Mai Hương muốn ở lại chăm sóc cho Thành An nhưng bà ba lại sợ nàng đỗ bệnh, bà cũng sợ nàng biết thân phận của cô nên khuyên nàng sang phòng khác thay quần áo rồi nghỉ ngơi."

Hầy, cái con bé này, nó biết bản thân sức khỏe không tốt lại đi dầm mưa đầu mùa.

Bộ nó tưởng nó khoẻ như đàn ông con trai thật sự chắc."

Ông Hải thu lại ống nghe, nhịn không được mà giở giọng khiển trách."

Khi nào nó dậy em cho nó uống cái này để hạ sốt, nhớ dặn nó để ý bản thân một chút.

Con gái chứ có phải con trai đâu mà cứ cậy mạnh."

Ông Hải đưa cho bà ba vài gói thuốc tây rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về."

Cực thân anh phải tới vào lúc nửa đêm, để em ra sai gia nhân đưa anh về."

Bà ba đứng dậy cùng ông Hải rời khỏi phòng, cánh cửa phòng vừa bật mở, hai ông bà hốt hoảng khi thấy Mai Hương đứng đó tự bao giờ."

Tại sao cậu gọi cậu An là con bé?

Tại sao cậu nói cậu An là con gái?"

Giọng Mai Hương run run hỏi ông Hải, dường như nàng đã cố kìm nén thứ gì đó."

Con... con nghe hết rồi sao?"

Bà ba sợ hãi hỏi Mai Hương."

Anh Hải ra kêu thằng Nhân đưa anh về đi!

Còn Mai Hương theo má vào đây!"

Bà ba vội nắm tay nàng kéo vào trong phòng.Bà ba ôn tồn kể lại mọi thứ cho nàng nghe, bà biết hai mẹ con bà có lỗi với nàng, nhưng biết làm sao hơn khi con gái bà thật lòng yêu thương Mai Hương.

Bà thật rất muốn nói thay cho Thành An về cái sự thật này, nhưng bà cũng sợ Mai Hương rời bỏ con bà.

Mỗi ngày bà đều nhìn thấy Thành An hết lòng hết dạ với nàng nhưng lại là thương yêu trong sợ hãi, bà cũng xót xa lắm chứ.

Sớm biết sẽ có cớ sự như hôm nay bà đã không để Thành An giả trai, mọi chuyện có lẽ đã đi quá xa rồi.

Từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt phúc hậu đã có chút nếp nhăn do tuổi tác, bà ba khóc vì xót thương thay cho con gái mình cùng mối nghiệt duyên với Mai Hương."

Má về phòng nghỉ đi, con sẽ ở lại đây."

Bà ba nhìn người con gái đang ngồi thẫn thờ trước bàn, bà chẳng biết làm gì hơn ngoài dặn dò Mai Hương nghỉ ngơi sớm rồi rời đi.

Bà biết bây giờ Mai Hương cần yên tĩnh.

Mai Hương nhìn về phía Thành An mà lòng quặn thắt, đôi mắt nàng nhoè đi, nàng không thể tin được người chồng chung sống gần một năm trời lại là con gái.

Nếu đã là con gái vì sao lại nói với nàng những lời yêu thương đó?

Vì sao quan tâm nàng?

Vì sao chăm sóc nàng?

Vì sao làm nàng rung động để rồi nhận ra cái sự thật trớ trêu này.

Hoá ra tất cả đối với nàng chỉ là dối trá, người kia tàn nhẫn lừa gạt nàng.Cổ họng đau rát dữ dội khiến Thành An tỉnh giấc, cô cố gắng ngồi dậy để tự tìm nước cho bản thân, nhưng rồi chợt khựng lại khi Mai Hương ngồi trước bàn lặng lẽ rơi nước mắt.

Mặc kệ cả cơ thể mệt mỏi cô liền bước xuống giường tới gần Mai Hương."

Em làm sao vậy?

Sao em lại khóc?"

Giọng Thành An đã khàn đi vì bệnh nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng chứa trong đó."

Tại sao lại gạt tui?"

"Tui.... tui gạt em chuyện gì?"

Thành An lắp bắp hỏi lại, trong lòng cô đã bắt đầu hoang mang."

Cô là con gái, tại sao cô lại gạt tui?"

Mai Hương tức giận hét lên, đến giờ phút này mà người kia vẫn còn muốn lừa gạt nàng."

Tui... tui xin lỗi, nhưng tình cảm tui dành cho em là thật chứ không hề giả dối."

Thành An nắm lấy tay nàng run run giải thích."

Cô bảo tui làm sao chấp nhận thứ tình cảm sai trái này?"

Thành An ngỡ ngàng nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt Mai Hương dần lạnh lẽo chứ không còn nét nhu mì như ngày nào nữa, giọng nói cũng đã lạnh thấu tâm can.

Mai Hương rút tay nàng khỏi tay Thành An rồi quay lưng muốn rời khỏi phòng."

Em sẽ không rời khỏi đúng không?"

Câu hỏi này lại lần nữa vang lên, nó không còn là câu tự hỏi bản thân của Thành An nữa rồi, cũng đã đến lúc cô nên đối diện với nỗi sợ hãi của mình.Bước chân Mai Hương khựng lại ở cửa, chẳng biết nàng nghĩ điều gì nhưng không lâu sau đó giọng nói lạnh nhạt lại vang lên."

Sẽ không"Thành An bất ngờ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của người kia, một chút hy vọng lại cháy lên trong lòng cô, có thứ gì đó thôi thúc cô hỏi lý do nàng ở lại.

Câu trả lời duy nhất cô mong muốn chính là nàng cũng có tình cảm với cô."

Vì sao em đồng ý ở lại?"

"Vì trả ơn."

Câu nói lạnh lùng xé nát trái tim Thành An, cổ cô nghẹn đắng, nước mắt đã không kiềm được mà lăn dài.

Hoá ra bao lâu nay Mai Hương ở bên cô chỉ vì trả ơn.

Nàng gượng ép bản thân ở bên cạnh cô cũng chỉ vì cái ơn cái nghĩa.

Tất cả chân thành của cô cũng chẳng đổi lại được chút tình cảm nào.

Cô sai rồi, thật sự đã sai rồi, sai khi nghĩ rằng sau này Mai Hương sẽ yêu cô, sai khi cho rằng sau này bản thân có thể dùng tình cảm để Mai Hương dần chấp nhận thân phận của cô, nhưng mà nhìn xem, một chút tình cảm còn không có lấy đâu có sau này.

Đến cuối cùng chỉ là cô mơ tưởng, một mình cô chìm đắm trong giấc mộng hoang đường.Bóng lưng lạnh lùng dần khuất xa, Mai Hương không một lần nhìn lại người phía sau.

Câu nói "em đợi cậu" có lẽ không cần nữa, nàng bây giờ đã không còn muốn nghe chính miệng người kia thổ lộ nữa rồi.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 20


Hai ngày dài cứ thế lặng lẽ trôi qua, hai ngày này Thành An vì bệnh mà chưa một lần rời khỏi phòng.

Kể từ cái đêm đó Mai Hương cũng không đến thăm cô dù chỉ một lần.

Căn phòng rộng lớn chỉ có mỗi mình Thành An, cô ngồi thẫn thờ trên giường mà nhìn ra phía cửa.

Đã hai ngày cô đều ngồi chờ như vậy, chờ hình bóng Mai Hương, chờ nàng tới thăm cô, thế nhưng người kia lại không hề tới, thậm chí nàng cũng đã dọn sang phòng khác mà ở."

An à, con ngủ chưa?

Má vào nha con."

Tiếng bà ba vang vọng ngoài cửa, hai ngày qua chỉ có bà ấy tới lui chăm sóc Thành An.

Cánh cửa phòng mở ra, người phụ nữ trước mặt vì lo cho cô mà trở nên rầu rĩ."

An à, con đừng có như vậy nữa má lo lắm."

Bà ba vuốt ve gương mặt phờ phạc của con mình mà đau lòng không thôi."

Má à, có phải con không xứng đáng để được người khác yêu thương không?"

Thành An ngẩng đầu nhìn bà ba, đôi mắt cô đỏ ngầu vì mấy đêm thức trắng, xoáy sâu trong ánh mắt đó như có một nỗi đau vô tận."

Không có, con rất xứng, đều là lỗi của má, tại má làm chuyện càn quấy mà con mới ra nông nỗi này."

Bà ba không kiềm được mà ôm lấy cô khóc nức nở."

Hay để má qua cầu xin Mai Hương, cầu xin con bé yêu thương con của má."

"Má đừng đi, không phải lỗi của má, đều là số kiếp cả.

Chuyện của sau này cứ để thuận theo tự nhiên đi, dù có cưỡng cầu cũng không được.

Con xin lỗi má.

Con làm má lo rồi."

Thành An ôm lấy mẹ mình mà khóc, cô đã để bà ấy khổ tâm nhiều rồi, có lẽ cô nên tự vực dậy tinh thần thôi.Những ngày sau đó Thành An lại trở về với cuộc sống bình thường, cô cố nén nỗi đau trong lòng để không ai nhìn thấy.

Đôi ba lần Thành An vì nhớ nhung mà đến tìm Mai Hương, nhưng lần nào cũng bị nàng từ chối gặp, cuối cùng cô chỉ đành đứng từ xa nhìn lén nàng.

Nhiều lần cả hai vô tình gặp mặt nhau trong nhà nàng cũng chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi đi lướt qua.Mặt trời dần ngả về Tây, cái nắng gay gắt đã dịu đi, Thành An lại một mình đi lang thang.

Khúc đường trước mặt văng vẳng tiếng trẻ con đùa giỡn, xa xa phía trước một đám con nít tầm bảy tám tuổi đang rượt đuổi nhau, khoé môi Thành An khẽ cong khi nhìn thấy chúng."

A.. cậu ba tới rồi!"

Một bé gái tầm bốn tuổi lon ton chạy về phía Thành An, cô liền khom người đón lấy con bé rồi bế lên."

Tụi bây ơi cậu ba tới nè."

Một cậu bé cũng trông thấy Thành An liền réo gọi tụi bạn phía sau.

Đám trẻ đang đùa giỡn thấy vậy cũng nhao nhao chạy tới."

Mấy đứa cẩn thận coi chừng làm dơ đồ của cậu nghen."

Giọng một người phụ nữ đang làm dưới ruộng lúa la lên.

Tá điền ở đây cũng dần quen với việc cô đến vào mỗi chiều."

Dạ!"

Bọn trẻ đồng thanh đáp lại.Nhiều ngày qua sau khi từ hiệu buôn trở về cô đều sẽ một mình tới nơi này.

Những ngày đầu cô chỉ ngây ngẩn ngồi trên bờ đê, bọn trẻ thấy cô nhưng lại không dám đến gần, tụi nó thấy cô lạ lại thêm cha mẹ bảo cô là chủ của mấy vuông đất này nên đâm ra sợ hãi.

Dần dà về sau tụi nó thấy cô không xấu tính mới dám đến gần.

Cũng không thể trách được vì cô rất ít khi tới đây, mà địa chủ ở chốn này ai cũng ra sức bóc lột tá điền nên họ sợ hãi là phải.

Đám nhỏ mỗi khi thấy cô tới sẽ quây quần bên cô, cả đám ngồi trên bờ đê luyên thuyên đủ thứ, nhờ có tụi nó mà tâm trạng cô cũng đở hơn phần nào.

Có đôi lúc Thành An ước bản thân có thể dẫn Mai Hương tới đây, cùng ngắm nhìn cảnh đẹp nơi này, cùng lũ trẻ chơi đùa, nhưng có lẽ không có cơ hội rồi.Thành An cùng bọn trẻ ngồi trên bờ đê, cô đưa cho chúng mấy gói kẹo đã chuẩn bị sẵn, tụi nhỏ vui mừng cảm ơn cô rối rít."

Cậu ơi, con nghe cha má nói cậu có vợ, mà vợ cậu đẹp nhất cái vùng này luôn, hay là hôm nào cậu dẫn mợ tới đây cho tụi con coi với."

Một bé trai tầm tám tuổi ngồi gần cô lên tiếng, đó là thằng Cò, nó cùng với bé Nụ em nó là hai đứa trẻ mà cô thân nhất trong đám nhóc này.Thành An đưa tay xoa đầu thằng Cò, câu nói vừa rồi vô tình chạm tới nỗi lòng mà cô giấu kín, cô nở một nụ cười buồn đáp lời."

Mợ bận nên cậu không dẫn đến được, nếu sau này có cơ hội cậu sẽ dẫn mợ đến."

Tâm trạng Thành An cũng chùng xuống, gương mặt thoáng buồn bã, mấy đứa nhỏ thấy vậy cũng buồn theo."

Ây da...kẹo này cứng quá hà."

Tiếng bé Nụ vang lên phá tan bầu không khí trầm lắng nãy giờ, hai má phúng phính cùng đôi mắt to tròn rưng rưng nhìn cô.

Thành An cưng chiều nựng cái má bầu bĩnh kia rồi lấy từ trong túi áo ra mấy viên kẹo mềm đưa cho nó.

Giá như cô và Mai Hương có thể sống với nhau hạnh phúc rồi nhận nuôi những đứa trẻ kháu khỉnh như thế này thì tốt biết mấy."

Ngày mai cậu đi Sài Thành rồi nên sẽ không tới chơi với mấy đứa được, mấy đứa ở nhà phải ngoan nghe chưa.

Cậu sẽ nhờ anh Nhân mang kẹo tới cho mấy đứa."

"Dạ tụi con sẽ ngoan.

Khi nào cậu về nhớ dẫn mợ đến thả diều với tụi con nha."

Câu nói vô tư của những đứa trẻ càng khiến Thành An thêm đau lòng.

Đôi lúc cô cảm thấy người con gái kia thật sự rất vô tình, một chút động lòng với cô nàng cũng không có.

Nhưng nghĩ lại nàng cũng không có lỗi.

Tình cảm là thứ không thể ép buộc, lại thêm nàng rõ đã có người trong lòng.

Chỉ là cái duyên phận trớ trêu ép nàng phải ở cạnh cô.Thành An ngồi lại với lũ trẻ một chút rồi cũng ra về, hôm nay cô muốn trở về sớm hơn, cô muốn trộm nhìn người kia để thôi nỗi nhớ nhung trong lòng.Về tới nhà Thành An trông thấy thằng Cần vẻ mặt lo lắng đứng chờ sẵn, nó vừa thấy cô liền vui mừng chạy tới.

Thành An thừa biết nó vì sao lại như vậy, nó sợ cô buồn bã rồi đâm ra làm chuyện dại dột, nhiều lần nó nằng nặc đòi theo cô đi dạo nhưng cô không cho nên nó cứ lo sợ đứng chờ."

Mợ đâu rồi Cần?"

Đợi nó chạy tới bên cạnh Thành An mới cất tiếng hỏi."

Dạ mợ ở sau vườn."

Thằng Cần lơ đễnh trả lời, trong giọng nói của nó đã mất đi vài phần cung kính.

Kể từ ngày đó cứ có ai hỏi nó về Mai Hương nó đều như vậy.

Dường như hình ảnh tốt đẹp của Mai Hương trong lòng nó đã vơi đi nhiều.

Có lần nó vì bất bình cho cô mà đòi sang nhà ông giáo kể chuyện nó nhìn thấy hôm đó, cũng muốn nói luôn cho bà ba biết chuyện nhưng đều bị Thành An cản lại.

Cô dặn nó không được nói chuyện này cho bất cứ ai bởi cô không muốn người khác bàn tán không hay về nàng.

Cô biết thằng Cần uất ức thay cho cô nhưng biết làm sao được, nếu để nó làm loạn rồi người con gái cô thương sầu khổ cô cũng sẽ không vui vẻ gì.

Dù cho Mai Hương có tổn thương cô nhiều thế nào đi chăng nữa thì cô cũng vẫn muốn dốc hết sức bảo vệ nàng.Thành An khẽ thở dài trong lòng rồi đi thẳng ra vườn, hôm nay cô muốn ngắm nàng ấy thật kỹ vì ngày mai cô sẽ phải đi Sài Thành hơn cả tuần mới về được, có lẽ cô sẽ rất nhớ nàng.Tiếng đàn tỳ bà văng vẳng từ vườn vọng ra, đã từ rất lâu rồi Thành An không được nghe thấy nó.

Cô lẳng lặng đứng từ xa nhìn Mai Hương mà lòng đau nhói.

Trông nàng đã gầy gò hơn hẳn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đượm buồn nhìn xa xăm, ngón tay vẫn lả lướt gảy lên khúc nhạc u uất bi thương.

Không biết nàng vì cô mà sầu khổ hay vì người kia mà đau lòng.

Có thứ gì đó vô hình siết lấy trái tim Thành An, dường như mọi thứ cô làm đều sai cả, có lẽ cô nên buông tay nàng ra, cô cố níu giữ cũng chỉ khiến cả hai càng thêm sầu khổ.Thành An lặng lẽ quay lưng rời khỏi, ngay khi bóng lưng cô vừa khuất thì tiếng đàn cũng dứt hẳn.

Mai Hương ngồi đó ôm lấy cây đàn vào lòng, nàng âu yếm vuốt ve mặt đàn, nước mắt lại lăn dài trên gương mặt đã hao gầy.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 21


Tiếng nhạc Pháp du dương trong không gian mờ ảo, một vài đôi tình nhân lả lướt khiêu vũ, nơi đây chính là quán bar lớn nhất Sài Thành.

Trong góc quán, Thành An một mình ngồi trầm tư.

Từ phía xa xa một người con gái trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc xoăn nhẹ buông dài, cô mang trên người một chiếc áo sơ mi kiểu nữ cùng chiếc quần tây lưng cao đang từ từ đi về phía Thành An.

Người con gái trước mặt tuy không mặc những chiếc đầm đắt tiền nhưng vẫn toát lên được vẻ thanh lịch, sang trọng.

Cô gái ngồi xuống cạnh Thành An, cô với tay lấy chai rượu vang đỏ trên bàn tự rót cho mình.

Thành An cũng chỉ khẽ liếc nhìn người bên cạnh một cái rồi thôi, cô đã quá quen với những việc này."

Lại nhớ cô ấy sao?"

Sau khi nhấp một ngụm rượu cô gái mới cất tiếng hỏi.Thành An không trả lời, cô chỉ nở nụ cười buồn rồi tiếp tục lắc lư ly rượu vang trên tay.

Cô gái ngồi cạnh bên này chính là Phạm Bảo Ngọc, cô ấy là một người bạn mà Thành An quen biết được trong những ngày đầu đến Sài Thành tạo dựng mối quan hệ.

Phạm Bảo Ngọc, người cũng như tên, cô ấy chính là viên ngọc quý của nhà họ Phạm.

Phạm gia nhiều đời là thương nhân có tiếng ở Sài Thành, một phần còn làm trong chính quyền, gốc rễ nhà họ Phạm cũng không phải nhỏ, lại thêm anh trai của Bảo Ngọc là quan lớn ở đây, thế lực họ Phạm càng thêm vững chắc.

Những ngày đầu lên Sài Thành cô ấy đã giúp đỡ Thành An rất nhiều trong việc thông thương nhập vải Pháp.

Cha cùng anh trai của Bảo Ngọc cưng chiều cô vô hạn.

Có lần Bảo Ngọc vun một số tiền lớn để mua về một cô ca kỹ khiến cả Sài Thành bàn tán xôn xao, ấy vậy mà hai người họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thành An cùng Bảo Ngọc gặp gỡ trong những lần làm ăn chung, dần dà hai người trở nên quen thuộc, dưới ánh mắt tinh tường của Bảo Ngọc không lâu sau liền phát hiện được điều khác thường trên người Thành An.

Trong một lần cùng uống rượu trò chuyện, hai người vô tình phát hiện ra bí mật của nhau.

Bảo Ngọc biết được Thành An là con gái, còn riêng Thành An không ngờ được Bảo Ngọc lại thích phụ nữ.

Kể từ lần đó trở đi hai người lại trở thành bạn bè thân thiết."

Giữ không được thì buông bỏ đi, hà cớ gì cậu cứ tự làm khổ mình."

Sau một hồi im lặng Bảo Ngọc lại lên tiếng khuyên bảo."

Tui biết là khổ nhưng lại không nỡ buông."

Thành An buồn bã ngứa đầu nốc cạn ly rượu trên tay, loại thức uống này sẽ làm cô dễ ngủ hơn khi không có Mai Hương."

Hay là giết chết hắn ta?"

"Đừng làm bậy, tui cũng không muốn em ấy hận tui cả đời."

"Thật không hiểu nổi cô gái đó có gì mà cậu ba An chết mê chết mệt vậy.

Nếu là tui, đau khổ vậy tui đã buông tay từ lâu rồi.

Trên đời này thiếu gì người."

Thanh An nghe xong chỉ cười trừ chứ không đáp lời.

Những người ngoài cuộc luôn luôn nói từ bỏ rất dễ dàng, cho đến khi họ thật sự nếm trải cảm giác của người trong cuộc, họ mới biết vì sao người ta mãi luyến lưu không dứt ra được."

Hay là hôm nào tui xuống đó chơi?"

Bảo Ngọc bất chợt vui vẻ quay sang hỏi Thành An."

Khi nào cô xuống cứ đến nhà tui, nể tình quen biết tui sẽ cho cô ăn nhờ ở đậu."

Thành An nửa thật nửa đùa trêu ghẹo Bảo Ngọc.

"Vậy phải nhờ đại phú hào đây chiếu cố một thời gian dài rồi."

Bảo Ngọc vui vẻ đáp lời, dù sao cô cũng muốn một lần tới Vĩnh Long, lại thêm còn chuyện cần làm ở đó.------------

Chiếc xe hơi lăn bánh về Vĩnh Long sau những ngày dài vòng quanh Sài Thành.

Thành An ngồi tựa vào cửa xe nhìn ngắm bên ngoài, cạnh bên cô là thằng Cần cứ luyên thuyên không ngớt."

Hôm trước em Mẫn có gửi thư nói ông có sai người sang mời cậu qua nhà bàn chuyện mần ăn gì á cậu."

Thành An đưa tay xoa xoa thái dương, cô thật đau đầu với người cha này, cô thừa biết ông ấy đối tốt với cô đều có ý đồ cả.

Ông ấy cũng chỉ muốn dựa vào giao thiệp rộng của cô để củng cố địa vị của bản thân mình."

Bà với mợ ở nhà sao rồi?"

Thành An giả vờ vô tình hỏi tới, thật ra cô đã nhớ Mai Hương đến sắp phát điên rồi.

Gần cả tuần đi Sài Thành chả hôm nào cô có thể ngủ ngon.

Thành An vốn định ở lại Sài Thành hơn một tuần mới trở về nhưng cô quá nhớ nàng, cô không thể chịu được nên đành phải về sớm hơn dự định.

Dẫu biết bản thân khi gặp nàng cũng chỉ nhận được cái nhìn lạnh lẽo, nhưng chí ít vẫn xoa dịu được nỗi nhớ nhung trong lòng cô."

Dạ trong thư em Mẫn nói bà vẫn khỏe, nhưng mợ thì.... hình như sức khỏe không được tốt.

Nghe nói mợ không màn ăn uống."

Thằng Cần im lặng hồi lâu mới trầm giọng trả lời.Thành An thở dài, cô thẫn thờ nhìn xa xăm, trái tim khẽ nhói đau vì người con gái kia.

Trong lòng cô thầm trách Mai Hương vì sao không chăm sóc tốt bản thân mình.Không khí trong xe bắt đầu trầm xuống, thằng Cần thấy cô buồn đành nói sang chuyện khác."

Con nghe nói cậu hai dạo này đâm ra nghiện bài bạc, còn nghiện cả thuốc phiện nữa á cậu."

"Thuốc phiện?"

Hai chữ thuốc phiện làm Thành An giật mình, thứ thuốc này chả khác nào ma túy ở cái thời hiện đại.

Thời Pháp thuộc này thuốc phiện do quan Pháp độc quyền buôn bán, nhưng đa phần đều buôn bán ở các tỉnh phồn hoa đô hội như Sài Thành.

Tuy nói chỗ của Thành An thu hút nhiều thương nhân nhưng chưa tới mức thu hút cả quan Pháp tới buôn bán thuốc phiện."

Con nghe đâu cậu hai nghiện thuốc rồi còn thiếu nợ bọn cho vay số tiền lớn lắm.

Ông giận quá đuổi cậu hai đi luôn rồi á cậu."

Thành An khá bất ngờ khi biết ông hội đồng đuổi cổ Thành Quân khỏi nhà.

Cô cứ tưởng ông ấy sẽ trách mắng vài câu như bao lần rồi thôi, nhưng không ngờ lần này lại đuổi đi luôn.

Có thứ gì đó khiến Thành An cảm thấy mấy chuyện này có chút bất thường, nhưng cô lại không biết bất thường ở chỗ nào.Hơn nửa ngày đường Thành An mới về tới chợ huyện, cô không cho xe chạy thẳng về nhà mà còn phải nán lại xem xét xưởng muối cùng mấy hiệu buôn.

Gần một tuần cô đi Sài Thành công việc ở đây đều giao cho Trọng Nhân, tuy mọi thứ đều ổn thỏa nhưng có một số việc Trọng Nhân không thể tự ý quyết định nên phải chờ Thành An về xử lý.Thành An vừa xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình vừa rời khỏi cửa tiệm.

Nhiều ngày không ngủ đủ cùng với đi đường xa khiến cô vô cùng mệt mỏi, đầu óc còn chưa kịp thoải mái lại phải lần nữa căng thẳng.Bé Mẫn cả người lấm lem hớt ha hớt hãi chạy tới cửa tiệm, con bé vui mừng khi thấy Thành An ở trước cửa.

Nó chạy tới nắm lấy tay áo Thành An gấp gáp nói."

Mợ bị người ta bắt rồi cậu."

"Mợ bị ai bắt?

Con mau nói rõ cho cậu nghe!"

Thành An túm lấy vai nó hấp tấp hỏi."

Hồi nãy con với mợ đi chợ, vừa ra gần tới xe thì có ba người đàn ông bịt mặt nhào ra bắt mợ, bọn họ bắt mợ lên một chiếc xe hơi chở đi mất.

Con không đuổi kịp nên chạy về đây kiếm anh Nhân, may mà cậu về rồi."

"Con nhớ số xe của tụi nó không?"

"Dạ hình như là NK 030, xe chạy ra hướng đường lớn đầu làng á cậu."

"Nhân, gọi thêm người theo cậu đi tìm mợ."

Thành An xoay người gọi lớn vào trong tiệm rồi vội vã chạy đi, thằng Cần thấy vậy cũng chạy theo.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 22


Trời đã sập tối mà đám người của Thành An vẫn còn bôn ba trên đường, cả đám cứ men theo vết xe hơi rồi tìm kiếm xung quanh.

Cũng may trời vừa mưa hôm trước, con đường đất còn chưa khô hẳn, vết xe hơi vẫn lờ mờ in trên đường.

Thành An tìm tới ngã ba đường lớn thì mất dấu, nhiều dấu xe cứ chồng chéo lên nhau khiến cô không xác định được nên đi tiếp hướng nào.

Không thể làm gì khác, cả nhóm người đành chia làm hai đi tìm.

Thành An cùng thằng Cần đi theo con đường dẫn về mấy kho lúa cũ, nhóm người Trọng Nhân thì chia nhau ra đi hướng ngược lại.Con đường đất rộng lớn tối tăm, Thành An cùng thằng Cần vẫn cứ nương vào ánh sáng của đèn dầu cùng một chút sáng của mặt trăng mà đi tới.

Hai bên đường vắng lặng chỉ có mấy cái kho cũ kỹ không một bóng người, tiếng ếch nhái kêu râm ran khắp nơi.

Khung cảnh hoang vắng có phần đáng sợ, nhưng giờ phút này Thành An không có hơi sức nào mà sợ hãi nữa.Cả hai cùng đi tới phía trước không lâu liền phát hiện ra một chiếc xe hơi đậu bên vệ đường."

Cậu ơi, đúng là chiếc xe này rồi.

Số xe NK 030 nè cậu."

Thành An đưa ngọn đèn dầu gần sát đầu xe, thật sự là cái biển số kia, nhưng phía trước mặt đã là đường cùng rồi.

Thành An cùng thằng Cần rọi đèn tìm kiếm xung quanh, chợt cô phát hiện một con đường đê dẫn ra cánh đồng lúa."

Cần, bên này có đường."

Thành An vội kéo thằng Cần đi về phía bờ đê, dưới ánh đèn mờ cô có thể thấy được trên con đường đê có rất nhiều dấu chân."

Cậu ơi cái gì kìa."

Thằng Cần chạy vượt lên phía trước, nó nhặt một chiếc khăn tay màu trắng đưa tới trước mặt cô.

Thành An cầm lấy chiếc khăn, cô mừng rỡ khi thấy cành hoa mai nhỏ được thêu ở góc khăn.

Chiếc khăn này Thành An đã vài lần nhìn thấy Mai Hương dùng nó."

Khăn này là của mợ, chắc chắn mợ con đang ở gần đây."

Thành An ngẩng đầu nhìn kỹ vào khoảng không u tối phía trước, nương vào ánh trăng cô thấy được phía xa xa giữa đồng có một ngôi nhà nhỏ.

Thành An chắc chắn Mai Hương đang ở trong căn nhà phía trước vì con đường này dẫn thẳng đến ngôi nhà đó, ngoài ra xung quanh chỉ là đồng lúa mênh mông."

Cần, con quay lại tìm đám người Trọng Nhân tới căn nhà phía trước.

Cậu chắc chắn mợ con đang ở đó nhưng dưới đất lại có rất nhiều dấu chân, e là có nhiều người, chỉ có cậu với con thì không đủ cứu mợ."

"Dạ, cậu chờ con nghen cậu."

Thằng Cần vừa dứt lời liền cắm đầu chạy đi tìm đám người Trọng Nhân.Ngay khi thằng Cần vừa khuất bóng, Thành An liền vội vã chạy về phía trước.

Trong lòng cô bây giờ như lửa đốt, cô lo sợ đám người kia sẽ làm tổn hại đến nàng, cô sợ họ sẽ làm chuyện xằng bậy với nàng.Căn nhà lá càng ngày càng gần, Thành An vội vã mở chụp đèn thổi tắt đèn dầu, cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở rồi nhẹ nhàng nép sát vách nhà.

Căn nhà lá cũ kỹ, vách nhà bằng lá dừa mục nát đã xuất hiện nhiều khe hở nhỏ.

Thành An dựa vào khe hở nhìn thấy Mai Hương bị trói đứng vào cột nhà, miệng nàng còn bị buộc ngang bằng một dây vải.

Phía bên trong có ba người đàn ông đang ngồi quanh chiếc bàn nhỏ cùng hai tên Thành Quân và Đặng Vinh."

Mầy nói xem nó có chịu đổi gia sản để lấy con đàn bà này không?"

Giọng nói của Thành Quân trở nên khàn khàn, vùng mắt thâm xì trũng sâu, gương mặt lởm chởm râu ria, quần áo hắn xộc xệch, bộ dáng thảm hại vô cùng."

Tên kia nói nó thương vợ nó lắm, chắc chắn nó sẽ đến đổi mà."

Đặng Vinh mệt mỏi trả lời, hắn cũng chả khá khẩm gì hơn Thành Quân.

Nhiều ngày chạy trốn bọn cho vay khiến hắn vô cùng mệt mỏi, may nhờ có người kia bày cho kế này để bọn hắn kiếm tiền, người kia còn thuê người rồi thuê xe cho bọn hắn nữa."

Vậy thì ngày mai cho người sang đó thông báo cho nó đi.

Nhưng mà.... con đàn bà này cũng đẹp đó, bắt về mà không làm gì thì cũng hơi uổng phí."

Thành Quân cười đểu giả từ từ bước về phía Mai Hương, trong ánh mắt hắn tràn đầy dục vọng.

Từ khi bị ông hội đồng đuổi đi hắn chẳng còn được ăn chơi như trước, đã lâu rồi cũng không có gần gũi phụ nữ.

Mấy người đàn ông ngồi cạnh hắn cũng thích thú cười vang.

Mai Hương thấy hắn đứng dậy đi về phía mình, nụ cười nham nhở của hắn làm nàng sợ hãi.

Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng cả người nàng đã bị trói vào cột rồi, cái miệng bị buộc chặt cũng chỉ có thể la hét vài tiếng ú ớ.

Thành An bên ngoài lòng như lửa đốt, trước tình cảnh này cô không thể chờ đám người Trọng Nhân tới nữa rồi, cô chỉ còn cách xông vào để kéo dài thời gian thôi.

Thành An vội nhặt khúc cây gần đó rồi tông cửa xông vào trong.

Cả đám người bên trong giật mình khi thấy cô đứng sờ sờ trước cửa.

Trong ánh đèn dầu mờ ảo Thành An dường như thấy được trong mắt Mai Hương xuất hiện tia mừng rỡ rồi lại chuyển sang lo lắng cực độ."

Trần Thành Quân, mau thả em ấy ra!"

Thành An tức giận hét lớn khi bàn tay kinh tởm kia đang bóp chặt gương mặt của Mai Hương."

Cậu ba An đó sao?

Tao chưa kịp tìm mầy thì mầy đã tự chui đầu vào rọ rồi."

Thành Quân buông Mai Hương ra rồi bước đến trước mặt cô.

Đám người kia cũng theo hắn mà vây quanh Thành An."

Mầy muốn tao thả nó ra trừ khi.... bây giờ mầy bỏ cây xuống rồi quỳ xuống trước mặt tao."

Thành Quân khinh khỉnh nhìn cô thách thức.

Hắn vốn định ngày mai dùng Mai Hương để uy hiếp Thành An giao lại gia sản nhưng không ngờ Thành An lại tự mình tìm tới.

Nếu đã như vậy hắn sẽ tính luôn mối hận trong lòng."

Anh..."

Thành An nóng giận muốn vun cây lên định đánh hắn nhưng ai ngờ Đặng Vinh phía sau đã kề dao lên cổ Mai Hương."

Mầy nên nhớ mạng con vợ mầy còn nằm trong tay tụi tao.

Khôn hồn thì mầy nên ngoan ngoãn nghe lời."

Thành An siết chặt nắm tay, hai mắt vẫn cứ nhìn chầm chầm Mai Hương.

Đặng Vinh thấy cô còn chưa chịu quỳ liền dè mạnh cây dao xuống.

Lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt khiến cổ Mai hương bắt đầu rỉ máu.Phịch một tiếng, hai gối Thành An đã chạm mặt đất, khúc cây trên tay cũng đã buông lỏng nằm lăn lóc.

Tôn nghiêm gì đó Thành An không cần nữa, cô bây giờ chỉ muốn Mai Hương được an toàn.Mai Hương thấy Thành An quỳ xuống, lòng nàng đau nhói, đôi mắt nàng không biết từ khi nào đã ngập nước rồi.

Thành Quân khoái chí bước tới trước mặt cô, hắn ngạo nghễ nhìn cô tỏ vẻ đắc thắng."

Thật không ngờ mầy lại vì một con đàn bà mà mất hết sĩ diện quỳ trước mặt tao."

Hắn nói xong rồi cùng cả bọn phá lên cười.

Thứ hắn muốn chẳng đơn giản là như vậy."

Cuối cùng là anh muốn gì đây?"

"Tao muốn mầy dâng hết gia sản của mầy cho tao.

Tao muốn mầy về nói với ông già ở nhà là mầy không muốn thừa kế cái sản nghiệp đó.

Tất cả mọi thứ phải là của tao."

"Cái gia sản của ông ấy tui vốn không cần.

Nếu anh ham thích thì về đó mà lấy.

Nó không hề liên quan đến vợ chồng tui."

"Không liên quan?"

Thành Quân nắm lấy cổ áo cô sốc lên.

Hắn trợn mắt trừng trừng như một con thú dữ."

Ổng vì mầy mà xem thường tao.

Từ trước tới giờ tao mới là đứa con giỏi nhất trong mắt ổng.

Chỉ vì mầy mà ổng đuổi tao.

Ổng nói không có tao thì ổng vẫn còn đứa con khác giữ được sự nghiệp cho ổng.

Mầy chẳng qua chỉ là ăn hên nên mới phất lên được.

Mầy là cái gì mà đòi vượt mặt tao."

Thành Quân không kìm được nóng giận đã vun tay đấm Thành An một cái khiến cô ngã ra đất.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu đầy oán giận.

Ngày hắn bị đuổi khỏi nhà ông hội đồng đã nói với hắn như vậy.

Nghĩ lại trước đây hắn là con cưng của ông, làm gì cũng được dung túng, cái gia sản nắm chặt trong lòng bàn tay cứ nghĩ không bao giờ vụt mất được.

Bởi vì Thành An luôn nhu nhược nên hắn cũng không màng đến chuyện cố gắng làm gì, chỉ cần vờ vịt nghiêm chỉnh trước mặt ông ấy là xong.

Hắn còn tưởng tượng tới khi ông hội đồng chết hắn sẽ là người có quyền nhất trong nhà, hắn sẽ đuổi quách mẹ con Thành An đi, rồi cưới về ba bốn cô vợ như cha hắn đã từng.

Ấy thế nhưng mọi chuyện lại không như hắn vọng tưởng chỉ vì sự thay đổi của cô."

Đều là do anh ham ăn chơi chứ sao lại đổ lên đầu tui.

Anh nghĩ từ trước tới giờ chuyện anh làm ông ấy không biết sao?

Chỉ là anh cố chấp không biết hối lỗi nên mới có kết cục này."

Thành An cố gắng nén cơn đau đứng dậy.

Cô chỉ đang cố gắng vì cuộc sống của mình chứ nào có ý tranh giành với Thành Quân.

Vả lại từ lâu cô cũng đã nhận ra ông hội đồng thiên vị Thành Quân, với mối quan hệ của ông ấy chẳng lẽ lại không biết Thành Quân ăn chơi.

Dù cố giấu cỡ nào thì ngày dài tháng rộng cũng sẽ tới tai ông ấy.

Chẳng qua là ông hội đồng mắt nhắm mắt mở giả vờ như không biết gì."

Tao ham chơi?

Nếu không phải mầy cứ giả đò ngu ngốc thì tao đâu có lơ là như vậy.

Để lần này tao cho mầy ngủ giả thành ngu thật."

Nói rồi Thành Quân ra hiệu cho đám người kia dùng gậy gộc đánh Thành An.Từng gậy đánh xuống vô cùng đau đớn, Thành An gồng mình chịu đựng dù một tiếng kêu nhỏ cũng không phát ra.

Cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc chịu đựng và chờ đợi đám người Trọng Nhân.Mai Hương bên này trông thấy Thành An bị đánh liền khóc nức nở, lòng nàng vô cùng xót xa, miệng ú ớ những lời không rõ ràng.

Mặc kệ con dao sắc bén đang kề trên cổ, Mai Hương cứ liên tục vùng vẫy, nàng chỉ muốn chạy đến ôm lấy Thành An.Thành An cứ như vậy mà hứng chịu những đòn đánh kia cho tới khi có một người nào đó quất một gậy thật mạnh ngay trán cô.

Cú đánh khiến trán Thành An rách toạc một đường dài, máu bắt đầu túa ra ướt đẫm một bên mặt, cô choáng váng ngã ập xuống nền đất, trong mơ hồ cô nghe thấy tiếng Mai Hương khóc lớn hơn.

Đặng Vinh vừa thấy vậy liền chạy sang ngăn cản đám người Thành Quân."

Cậu định đánh chết nó sao?

Nó cũng cần phải sống để ký vào tờ giấy nhường gia sản chứ."

Thành Quân thở hồng hộc quăng đi khúc cây trên tay, hắn lại cười nham nhở bước về phía Mai Hương.

Bất ngờ Thành An nằm trên đất tự nhiên vùng dậy, cô đẩy hắn một cú thật mạnh.

Thành Quân chới với ngã vào trong vách, tay hắn vô tình quơ đổ cả cái đèn dầu vào vách lá, ngọn đèn treo trên vách vì động mạnh cũng rơi xuống.

Cái vách mục nát bén lửa rồi nhanh chóng lan rộng, ngọn lửa hừng hực đang dần bao trùm cả căn nhà lá.

Đám người Thành Quân sợ hãi vội chạy thoát thân, họ mặc kệ luôn cả Thành An cùng Mai Hương còn kẹt lại.

Đặng Vinh chạy ra tới cửa, hắn do dự quay đầu nhìn lại xong cũng vội vã chạy đi mất.Thành An cả người đầy máu, cô lê từng bước khó khăn tới chỗ của Mai Hương, đầu óc cô bây giờ vô cùng nặng nề, cô cố gắng giữ tỉnh táo cởi trói cho nàng.

Sợi dây vừa được tháo ra Thành An liền ngã khụy xuống bên chân Mai Hương, cô đã không còn sức để đứng vững nữa rồi."

Cậu có sao không?

Em dìu cậu ra ngoài."

Mai Hương vội kéo lấy cánh tay cô khoát qua vai nàng rồi gắng sức đỡ cô đứng dậy, nàng khệ nệ dìu cô về phía cửa.Ngọn lửa đã dần lan rộng tới cửa, tiếng cột kèo cháy vang lên răng rắc, một cơn gió kéo qua thoáng làm ngôi nhà nhỏ rung rinh như sắp đổ.

Khói cháy dày đặt xông vào mũi khiến Thành An gần như ngạt thở, cơ thể cô dần dần không còn sức nữa, đôi mắt cô cũng dần mờ đi.

Thấy căn nhà sắp đổ xuống nhưng Thành An lại không thể đi nổi nữa, nếu cứ chậm chạp như thế này cả hai sẽ bị chôn vùi ở đây mất.

Thành An khẽ thì thầm vào tai Mai Hương."

Đây là lần cuối cùng tui có thể bảo vệ em."

Thành An không do dự dùng hết sức lực còn lại của bản thân đẩy mạnh Mai Hương về phía cửa.

Mai Hương theo lực đẩy ngã nhào ra bên ngoài, vừa hay đám người của Trọng Nhân cũng chạy đến vội vã kéo nàng ra.

Thành An lờ mờ thấy nàng đã an toàn liền nở một nụ cười rồi ngã xuống trong đám cháy.Mai Hương hoảng hồn vội vã muốn chạy ngược vào nhà nhưng nàng đã bị gia nhân giữ lại.

Nàng cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, tận mắt nàng chứng kiến người nàng thương bị ngọn lửa hung tàn kia thiêu đốt.

Mơ hồ trong ngọn lửa đỏ rực Mai Hương vẫn nhìn thấy nụ cười chua xót của Thành An.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 23


Ngọn đèn dầu le lói được đặt trên bàn giữa phòng, ánh sáng yếu ớt hắt lên vách nhà chiếc bóng của một người con gái.

Cái bóng nhỏ gầy trông vô cùng đơn độc.

Trong không gian vắng lặng chợt vang lên tiếng kẽo kẹt nho nhỏ của bản lề cửa, bà ba mang theo ít đồ ăn đẩy cửa bước vào.

Người con gái trong phòng vẫn thẫn thờ ngồi đó, nàng dường như không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Đôi mắt nàng đờ đẫn, gương mặt đã tái nhợt đi nhiều, thân thể nàng cũng trở nên gầy yếu, tấm lưng cô đơn tịch mịch đưa về phía cửa khiến ai nhìn vào cũng thấy đau lòng."

Hương à, con đừng dày vò bản thân mình nữa, An nó mà biết được nó cũng sẽ không vui đâu con à."

Bà ba xót xa nhìn Mai Hương đang ngồi thẫn thờ.

Đứa con gái mệnh khổ của bà chẳng may gặp chuyện, bà vô cùng đau lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì.

Đứa con dâu này của bà lại càng đáng lo hơn.

Mai Hương cứ lao đầu vào thay Thành An giải quyết chuyện bên ngoài, đêm tối lại ngồi lì ở nơi này chả chịu nghỉ ngơi ăn uống gì cả.

Dù là mẹ chồng nhưng bà thương nàng chẳng khác gì con ruột, bà lo lắng cho nàng như lo lắng cho Thành An.

Bà lo sợ nàng chẳng bao lâu nữa cũng sẽ chịu đựng không nổi mà ngã xuống."

Má đừng lo cho con.... con xin lỗi má."

Giọng nói Mai Hương vẫn nhẹ nhàng như ngày nào, nhưng bà ba đã nghe ra sự yếu ớt cùng tự trách trong đó."

Con không có lỗi.

Âu cũng do cái số nó đưa đẩy thôi con à.

Con phải chăm sóc tốt bản thân một chút chứ không An nó lại trách má."

Bà ba dịu giọng khuyên nhủ Mai Hương, bà lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía chiếc giường gỗ lớn, nước mắt bà không kiềm được mà trào ra.

Đứa con gái của bà cho tới bây giờ vẫn chưa từng được sống vui vẻ thoải mái.Nán lại khuyên nhủ ít lâu rồi bà ba cũng trở về phòng.

Căn phòng rộng lớn lại trở về vẻ im lìm vốn có.

Đã ba bốn đêm rồi Mai Hương cứ ngồi thế này, nàng mặc kệ bà ba khuyên nhủ cũng vẫn như vậy.

Cho tới bây giờ cái hình ảnh Thành An cả người đầy máu đứng trong đám cháy kia vẫn in sâu trong tâm trí nàng, nụ cười bi thương ngày đó có lẽ cả đời nàng cũng không quên được.

Trong lòng Mai Hương bây giờ tràn đầy đau khổ cùng tự trách.Mai Hương trước đây từng mến mộ Tùng Dương, cậu ấy là người học rộng hiểu nhiều mà nàng lại là người ham thích học hỏi.

Tùng Dương đối với nàng ân cần tử tế, nhưng đôi lúc trong mắt cậu ấy lại dấy lên một chút dục vọng.

Dần dà lâu ngày trong lòng Mai Hương sinh ra cảm giác thân thuộc cùng ngưỡng mộ.

Đối với người con gái mới lớn như nàng lại lầm tưởng đó là thứ tình cảm trai gái mà người ta hay đồn đại, cho nên khi biết bản thân phải gả cho Thành An nàng liền cảm thấy bi thương sầu khổ.

Nàng từng mơ ước sẽ được gả cho người mình thương, nhưng nào có lường trước được phải cùng một người xa lạ nên duyên vợ chồng.

Thời gian đầu Thành An luôn đối với nàng rất tốt, nàng luôn nghĩ đó chỉ là nhất thời, rồi người kia cũng sẽ chán nàng mà đi tìm người con gái khác, rồi cái nhà này cũng sẽ có thêm nhiều mợ nữa chứ không riêng nàng.

Thế nhưng người kia vẫn cứ như vậy mà ân cần săn sóc nàng, bảo vệ nàng, vì nàng mà chống đối cả ông hội đồng, trong ánh mắt người kia chưa từng có một tia dục vọng.

Từ trước tới giờ chưa từng có người đàn ông nào đối với nàng tốt như vậy cả, dù là Tùng Dương cũng không bằng.

Và rồi nàng nghe được lời yêu thương của người kia, chính ngay lúc đó trái tim nàng đã vì người kia mà rung động.

Đôi lúc trong đầu nàng sẽ xuất hiện những câu hỏi vớ vẩn, ví như vì sao yết hầu của người kia mờ nhạt không thấy rõ?

Vì sao người kia lại làm cho nàng cảm thấy không giống với những người đàn ông khác?

Nhưng rồi nàng cũng chỉ nghĩ mình suy diễn lung tung mà cho qua chuyện.

Cho tới một ngày Tùng Dương trở về, nàng ngượng ngùng không dám đối mặt, nàng cũng cảm thấy xót xa khi người kia cứ mãi lo sợ.

Từng lá thư mà Tùng Dương gửi tới nàng chưa từng đọc qua cũng chưa từng hồi âm.

Nhiều lần nàng chấp nhận gặp mặt Tùng Dương cũng chỉ để nói với hắn rằng nàng là gái đã có chồng nhưng hắn vẫn cố chấp.

Lâu ngày nàng sợ Thành An biết chuyện mà buồn lòng nên nàng đã hẹn gặp Tùng Dương để chấm dứt mọi chuyện, Tùng Dương nói với nàng muốn ôm một cái từ biệt nhưng nào ngờ được bị người kia thấy hết.

Đêm mưa đó vô tình nàng đã phát hiện ra một chuyện động trời, nàng không bao giờ ngờ được người cướp đi trái tim nàng lại là một người con gái, lòng nàng như chết lặng.

Một người được dạy dỗ lễ giáo như nàng trong nhất thời không thể nào chấp nhận được chuyện tình cảm sai trái này.

Nàng đau khổ vì cho rằng người kia lừa gạt, nàng dằn vặt trong tình cảm và đạo lý luân thường.

Rồi ngày kia không may nàng bị bắt đi, vốn sẽ không ôm hy vọng được cứu, vậy mà người kia lại lần nữa xuất hiện.

Thành An vì nàng mà chấp nhận vứt đi tôn nghiêm của bản thân quỳ xuống trước mặt người khác.

Vì nàng mà để người khác tàn nhẫn đánh đập, từng gậy đánh xuống như đánh nát tâm can, như đánh vào sợi dây lí trí cuối cùng của nàng.

Chính giây phút này nàng nhận ra bản thân đã sai, luân thường đạo lý là cái gì?

Sai trái thì làm sao?

Dù người kia là con gái thì thế nào?

Đến cuối cùng cũng chỉ có người tên Trần Thành An kia mới thật sự hết lòng vì nàng, đến cả mạng sống mà người kia cũng không cần.

Nhưng nàng thương người một lòng một dạ với mình có tính là sai không?

Ngày đó nàng tuyệt vọng vùng vẫy trước căn nhà đang cháy như một kẻ điên, trái tim nàng như bị thiêu đốt cùng người kia.

Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tìm ra người nào thương nàng như vậy.Mai Hương lặng lẽ rơi nước mắt khi nhớ lại những chuyện đã qua, nàng bước đến bên giường rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng yêu chiều ngắm nhìn người đang nằm trên giường.

Mai Hương nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của người kia áp lên má mình, nàng nhớ lắm ánh mắt dịu dàng của Thành An, nhớ lắm từng cử chỉ, từng lời nói, nhớ cả nụ cười người kia vì nàng mà trở nên u buồn.

Nhớ lại lúc Thành An được Trọng Nhân cõng ra từ trong đám cháy, lòng nàng vô cùng đau nhức, chiếc áo sơ mi bị cháy xén hơn một nửa, cả người đều là vết thương.

Chỉ một chút nữa thôi nàng sẽ phải ân hận cả đời."

Em sai rồi, cậu dậy với em đi.

Cậu đừng cứ im lìm nằm đây nữa.

Cậu nói sẽ chờ em mà, sao bây giờ cậu lại để em chờ đợi thế này.

Em còn chưa đàn cho cậu nghe, em cũng chưa làm tròn bổn phận của một người vợ, em không cho phép cậu bỏ rơi em.

Em muốn cậu nghe em nói rằng em thương cậu.

Em nhớ lắm....Mình ơi!"

Mai Hương tựa đầu vào bờ vai Thành An, nàng ôm lấy người kia, hơi ấm vẫn còn đây nhưng không có ai đáp lại cái ôm của nàng nữa rồi.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 24


Tiếng gõ cửa liên tục làm Mai Hương tỉnh giấc, nàng mệt mỏi rời khỏi bờ vai của Thành An, cả đêm qua nàng gục lên vai người kia mà ngủ quên mất."

Mợ ơi, mợ dậy chưa mợ?

Bà sai con đem đồ ăn lên cho mợ nè mợ."

Tiếng bé Mẫn vang vọng ngoài cửa.Mai Hương bước tới trước gương chỉnh trang lại bản thân rồi ra mở cửa cho bé Mẫn."

Bà đã ăn uống gì chưa Mẫn?"

"Dạ bà ăn rồi á mợ.

Mà bà hôm nay đi chùa cầu an cho cậu luôn rồi á mợ."

Bé Mẫn nhẹ đặt mâm thức ăn xuống bàn rồi lễ phép trả lời.

Chuyện ngày trước nó không hề biết gì nên nó vẫn cứ lễ phép với Mai Hương, chỉ có điều nó không hiểu rằng vì sao anh của nó cứ lầm lầm lì lì khi thấy mợ."

Mà mợ ơi, anh Cần sai con đưa cái này cho mợ.

Anh Cần nói cái này là cặp táp của cậu, trong này có sổ sách cần mợ xem lại á mợ."

Bé Mẫn lại mang một cái cặp táp nhỏ để lên bàn."

Để đó rồi mợ xem, con ra ngoài trước đi."

Từ ngày Thành An vì cứu Mai Hương mà hôn mê, việc buôn bán ở hiệu buôn đột nhiên gặp khó khăn.

Không biết ai ác mồm ác miệng đồn ra bên ngoài rằng cậu ba An lâm trọng bệnh sắp chết, mấy thương lái nghe xong liền đục nước béo cò đòi hạ giá muối thật thấp mới tiếp tục mua bán.

Đám người Trọng Nhân tuy giải quyết được nhưng họ lại nói chỉ là kẻ ăn người ở nên không thể tin tưởng.

Chuyện tới nước này Mai Hương cũng không thể phó mặc để công sức của Thành An đổ sông đổ biển được.

Dù là phường nữ lưu nhưng từ nhỏ Mai Hương đã được ông giáo dạy cho nhiều thứ, đối với việc kinh thương nàng cũng từng đọc qua sách vở.

Mai Hương phải đứng ra đảm bảo xưởng muối sẽ vẫn còn sản xuất cùng hạ một chút giá thành mới có thể làm mọi chuyện êm xuôi.

Dù phải hạ giá nhưng ít nhất vẫn sẽ không bị thua lỗ tới mức trắng tay.

Về phía hiệu vải ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, nhưng dường như có điều gì đó khiến mấy tay buôn không dám chèn ép.Mai Hương ngồi xuống bàn, nàng nhẹ nhàng mở chiếc cặp táp.

Vài cây viết cùng mấy quyển sổ sách được xếp ngăn nắp gọn gàng.

Mai Hương đem tất cả sổ sách ra ngoài, nàng định đóng cặp lại nhưng vô tình phát hiện bên trong còn một cái ngăn kéo nhỏ.

Mai Hương tò mò mở ra ngăn kéo liền phát hiện một tờ giấy, nàng vươn tay lấy tờ giấy ra ngoài.

Đôi mắt nàng dần dần phủ nước, ngón tay thon thả lướt trên mặt giấy.

Hình ảnh Mai Hương được phác họa chân thực trên nền giấy ngà vàng.

Từng đường nét đều được chăm chút kỹ lưỡng, kể cả ánh mắt ẩn chứa u buồn cũng được người kia cẩn thận vẽ ra.

Bức vẽ dù để trong ngăn nhỏ cặp nhưng vô cùng phẳng phiu, điều này cho thấy Thành An cực kỳ trân trọng bức vẽ này.

Đã có lần Mai Hương nhìn thấy Thành An ngồi trong phòng vẽ nguệch ngoạc thứ gì đó, nàng cứ tưởng cô buồn chán nên mới làm vậy nhưng không ngờ người kia là vẽ nàng.

Phía cuối trang giấy còn có cả bút tích của Thành An với ba chữ Đặng Mai Hương cùng một chữ thương!

Không cần lời nói hoa mỹ, cũng chẳng cần thơ ca xuất chúng, chỉ đúng một từ thương như chứa đựng tất cả chân thành cùng tình cảm của Thành An.

Mai Hương nhìn ngắm bức vẽ mà nước mắt đã rơi từ khi nào không hay.

Đã có một người thương yêu nàng như vậy nhưng bản thân nàng lại lạnh nhạt với người ta.

Có một người luôn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho nàng nhưng tới bây giờ nàng mới biết trân trọng.

Cũng may ông trời không mang người kia đi, nếu không nàng cũng không thiết sống nữa rồi.Cả một buổi sáng cứ vậy mà trôi qua, Mai Hương luôn ngồi lại trong phòng, nàng vừa xem sổ sách vừa túc trực bên Thành An."

Mợ ơi, lính bắt được cậu hai với cậu ba Vinh rồi mợ.

Ngoài kia có cả quan Lý đang chờ á mợ."

Bé Mẫn lại lần nữa chạy tới báo tin.

Từ ngày trở về Mai Hương liền sai gia nhân lên huyện báo án, nhờ vào quan hệ cùng quyền thế của Thành An mà quan Lý gấp gáp sai người truy bắt đám người của Thành Quân.

Mai Hương biết trong đám người kia còn có em nàng là Đặng Vinh, nhưng lần này nàng quyết không nhân nhượng."

Con ra châm trà nước cho quan Lý, một lát mợ ra ngay."

Mai Hương nói vọng ra bên ngoài, nàng ngồi xuống trước gương điểm lại chút son phấn để che đi gương mặt đang tiều tụy.

Nhìn bản thân nhợt nhạt trong gương mà nàng thầm nghĩ bụng, nàng không biết khi Thành An tỉnh dậy có chê bai nàng không nữa.Điểm trang lại gương mặt xong Mai Hương khẽ hít sâu rồi bước ra ngoài.

Trong lòng Mai Hương lo sợ lắm, nhưng vì người kia nàng phải mạnh mẽ.

Vừa ra tới nhà trước Mai Hương đã thấy quan Lý ngồi uống trà ở bàn dài giữa nhà, Trọng Nhân cùng thằng Cần cũng đứng hầu gần đó, phía ngoài thềm còn có một toán lính áp chế đám người Thành Quân cùng Đặng Vinh quỳ trên đất.

Mai Hương nhìn lướt qua một lượt rồi lễ phép đến chỗ quan Lý chào hỏi."

Chậm trễ gặp mặt để ngài chờ lâu, xin ngài thứ lỗi cho."

"Nào có chờ lâu.

Đám lính vừa bắt được hai người bọn họ, sẵn đường ghé vào đây cho mợ biết tin."

Quan Lý vừa nói vừa chỉ về đám người ngoài thềm."

Con độc phụ kia, mầy khôn hồn thả ông mầy ra nếu không tao đốt chết hết bọn mầy."

Còn chưa đợi mọi người nói gì, Thành Quân bị đè quỳ dưới đất bỗng gào lên.

Bộ dạng hắn bây giờ còn tệ hại hơn mấy ngày trước nhiều, hắn vẫn cứ liên tục vùng vẫy, quần áo vừa rách vừa bẩn, đôi mắt trũng sâu lườm lườm nhìn Mai Hương, trông hắn bây giờ chả khác nào kẻ điên."

Xin phép ngài cho tui nói chuyện với họ một chút."

Mai Hương không đáp lời Thành Quân mà lịch sự quay sang hỏi quan Lý."

Mợ cứ việc tự nhiên."

Quan Lý trả lời xong lại tiếp tục uống trà, chuyện riêng nhà người ta ông cũng không tiện xen vào.Mai Hương khẽ gật đầu như cảm ơn rồi bước ra thềm nhà đứng trước mặt Thành Quân, gương mặt nàng đã lạnh đi phần nào, đứng trước kẻ dữ tợn kia nàng cũng không mải mai sợ hãi."

Tới bây giờ mà cậu còn mạnh mồm mạnh miệng."

"Tao mạnh miệng thì sao?

Một đứa đàn bà như mầy thì làm gì được tao chứ.

Thằng ma ốm kia nay mai cũng sẽ chết, tao chống mắt lên mà coi cái nhà này lụn bại."

Nói rồi hắn ngửa đầu cười to, dường như hắn cảm thấy rất thỏa mãn khi nghĩ đến mấy chuyện đó."

Tới nước này cậu còn không biết hối cải?

Cậu nghĩ cậu còn là cậu hai nhà ông hội đồng như ngày trước?

Dù cho tui có là phận đàn bà đi chăng nữa thì tui cũng sẽ bắt cậu phải trả giá cho những gì cậu đã làm với chồng tui.

Nếu như chồng tui không may mất đi, tui sẽ bắt cậu đền mạng."

Giọng cười man rợ kia bỗng chốc tắt ngúm khi Thành Quân nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Mai Hương, ẩn sâu bên trong còn có cả tia ngoan độc.

Mấy chữ cuối cùng Mai Hương gằn giọng khiến sống lưng hắn lạnh toát.

Hắn chợt nhận ra bản thân mình đã không còn ai làm chỗ dựa nữa rồi.

Ông hội đồng cũng chưa chắc sẽ để ý tới hắn.Nhìn thấy Thành Quân bắt đầu sợ hãi, Mai Hương hài lòng xoay người bước lại vào trong nhà.

Lúc đi ngang qua Đặng Vinh đang quỳ gục đầu nàng còn bỏ lại một câu."

Hy vọng em trong đó biết tu tâm dưỡng tánh."

Mai Hương bước tới trước quan Lý, nàng đẩy một phong bì về phía ông."

Nhờ quan xử đúng luật giúp chồng tui đòi lại công đạo."

"Mợ cứ yên tâm."

Quan Lý nhận lấy phong bì rồi gật đầu hài lòng với người con gái khôn ngoan trước mặt.

Lăn lộn trong chốn quan trường ăn thịt người kia bao năm, chả lẽ ông lại không hiểu rõ hàm ý của cái phong bì dày cui này.

Cái phong bì này là muốn ông phạt nặng đám người kia nhưng sẽ nương tay cho Đặng Vinh.

Câu nói vừa rồi bảo hắn vào đó tu tâm dưỡng tánh, vậy thì làm sao ông có thể phạt tử tội hay giam cầm cả đời được.

Đúng là không thể chọc giận đàn bà khôn ngoan, mà nhất là khôn ngoan còn có chồng quyền thế.Quan Lý nhận xong phong bì rồi cùng đám lính dẫn người rời đi.

Mai Hương thở dài quay trở lại phòng.

Nàng mệt mỏi gối đầu lên tay rồi tựa vào bàn mà thiếp đi.

Đã nhiều ngày không ăn ngủ đủ lại phải lao tâm xử lý nhiều chuyện khiến nàng rất gầy yếu và xanh xao.

Mới có mấy ngày mà nàng đã thấy mệt như vậy, nàng thật nhớ cái cảm giác được Thành An bao bọc chở che.Trời dần dần tối đi, người nằm im trên giường gần cả tuần đột nhiên nhẹ cử động.

Thành An lờ mờ mở mắt, cả cơ thể cô đều đau nhức không chịu được, cái cổ họng khô nóng khiến cô phải gắng sức bước xuống giường.

Dưới ánh sáng lờ mờ Thành An thấy được người con gái cô thương đang gục trên bàn.

Cô nhích từng bước khó nhọc tới bàn.

Trong lúc đi ngang chiếc gương trong phòng Thành An vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân.

Cô mở to mắt bước tới trước gương, hai cánh tay cô đều bị băng gạc quấn quanh trắng xoá, ngay cả mặt cũng bị quấn từ trán xuống tới mắt trái.

Thành An run run đưa tay gỡ đi băng gạc trên mặt, trong gương dần dần hiện ra một hình ảnh vô cùng kinh khủng đối với cô.

Băng gạc trên tay rơi xuống đất, Thành An bàng hoàng sờ lên mặt, một vết rách to tướng kéo từ giữa trán cắt ngang chân mày kéo dài xuống tận đuôi mắt trái.

Vết rách đang dần lành lại, vùng da xung quanh còn đỏ ửng trông vô cùng đáng sợ.

Thành An hoảng loạn lùi về phía sau vô tình đụng mạnh vào bàn khiến Mai Hương giật mình thức giấc.

Mai Hương mơ màng theo thói quen nhìn về phía giường, chiếc giường lớn trống không, còn chưa kịp hoảng loạn đi tìm nàng đã thấy Thành An ôm mặt ngồi xổm dưới đất."

Cậu, cậu tỉnh rồi."

Mai Hương vui mừng ôm lấy Thành An.

Cứ nghĩ người kia sẽ ôm lấy nàng, nhưng không ngờ Thành An lại đẩy nàng ra.

Thành An hoảng loạn che mặt lùi lại phía sau như đang sợ hãi điều gì đó.

Nàng càng bước tới cô càng lùi lại.

Rồi bất ngờ Thành An khó nhọc đứng dậy quay lưng rời khỏi phòng.

Tim Mai Hương thắt lại, nàng cảm giác bản thân sắp đánh mất thứ gì đó rất quan trọng nên vội vã nắm lấy tay Thành An."

Mình ơi!

Mình đừng đi!"

Bước chân Thành An khựng lại, tim cô quặn thắt.

Cô từng rất muốn được nghe nàng gọi như thế này nhưng sao giờ đây nghe xong tâm can lại chua xót.

Có phải chăng cũng vì cái ơn cứu mạng mà nàng mới gượng ép bản thân mình gọi cô như vậy."

Xin em... xin em đừng vì cái ơn cái nghĩa mà tra tấn trái tim tui nữa, cũng xin em đừng thương hại tui."

Thành An thôi không che đi gương mặt của mình nữa, nước mắt từ khi nào đã đầy trên mặt.

Cô đau khổ gỡ tay người kia ra rồi lạnh lùng rời khỏi phòng.

Chính bản thân cô bây giờ cũng không thể chấp nhận gương mặt đã bị hủy thế này thì làm sao cô có can đảm đối mặt với nàng.Mai Hương đứng chôn chân tại chỗ, nàng khóc nức nở nhìn Thành An rời đi.

Trách ai được nữa bây giờ vì chính nàng đã dùng hai từ ơn nghĩa mà tổn thương Thành An.

Chính bản thân nàng đã gây ra cho Thành An nhiều đau khổ, thử hỏi làm sao người kia không sợ hãi.

Chung quy cũng do nàng tự làm tự chịu.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 25


Sau khi rời khỏi phòng Thành An che đi mặt trái chạy một mạch về phòng sách.

Cô chốt hết tất cả cửa lại rồi tự nhốt mình trong căn phòng tối tăm.

Thành An ngồi bó gối trong góc phòng, nước mắt cứ liên tục chảy ra.

Cô làm sao có thể chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này đây.

Làm sao cô dám đối diện với mọi người khi trên mặt lại mang một vết sẹo kinh khủng như thế này.

Rồi cả với Mai Hương, có lẽ với gương mặt này cô cũng không còn xứng đáng để đứng cạnh nàng.

Mai Hương là người con gái đẹp nhất vùng, nàng đẹp tựa tranh vẽ, còn cô bây giờ chả khác nào con quái vật xấu xí.

Ngay cả việc đứng từ xa nhìn cô còn không có can đảm thì lấy đâu ra dũng khí mà đi cùng nàng.

Thành An cười chua xót gỡ đi từng lớp băng quấn trên tay, hai cánh tay chi chít vết bỏng.

Sự tự tin cô từng có dường như đã bị rút cạn, giờ đây trong lòng cô tràn lan tự ti cùng mặc cảm.Tiếng đập cửa cứ vang lên bên ngoài, tiếng ai đó gọi tên Thành An hoà cùng tiếng khóc của một người con gái.

Mọi thứ diễn ra xung quanh dường như không hề lay động được cô, vì chính giờ phút này cô đã chìm đắm trong sự tuyệt vọng của bản thân.

Tiếng ồn ào bên ngoài đã không còn nữa, Thành An biết đã có vài người rời đi, nhưng còn một người vẫn đứng ở đó.

Hai người chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng dường như khoảng cách lại rất xa xôi.

Một người cứ mãi cố chấp theo đuổi tình cảm, còn một người cứ mãi không chấp nhận.

Cho tới bây giờ vẫn vậy, vẫn là một người cố gắng để người kia biết tình cảm của mình và một người sợ hãi trốn chạy.Thế rồi không biết qua bao lâu, Thành An chỉ biết rằng bản thân đã ngồi đó từ rất lâu rồi.

Đột nhiên phía ngoài cửa vang lên một tiếng phịch thật to, lại một trận xôn xao nữa, thấp thoáng đâu đó cô nghe được câu "mợ ngất xỉu rồi".

Cô toang vùng dậy muốn chạy ra nhưng rồi chợt khựng lại, đôi chân nặng trịch như treo đá, cô không đủ can đảm để rời khỏi căn phòng này.

Lại một lần nữa cô thu mình vào trong góc phòng tối tăm.------------------
Trong căn phòng lớn bỗng có tiếng hét sợ hãi của một người con gái.

Mai Hương giật mình tỉnh dậy trong hoảng loạn.

Nàng vừa mơ thấy Thành An, người kia vẫn tươi cười với nàng như ngày nào, nhưng rồi Thành An bỏ đi, mặc cho nàng đau đớn mà khóc, bóng lưng Thành An vẫn cứ lạnh lùng khuất xa.

Chỉ mới là một giấc mơ cũng đủ khiến nàng đau đớn không thôi, nếu đó là sự thật nàng cũng không biết bản thân có chịu đựng nổi không nữa."

Mợ tỉnh rồi hả mợ, mợ thấy trong người sao rồi?"

Bé Mẫn nghe tiếng hét của Mai Hương mới mở cửa đi vào."

Mẫn, mợ ở đây bao lâu rồi?

Cậu... cậu đâu rồi Mẫn?"

Mai Hương thấy bé Mẫn đi vào vội vàng hỏi."

Mợ đã ngủ một ngày một đêm rồi đó.

Còn cậu thì vẫn cứ nhốt mình trong phòng sách, bà có đến gọi cậu cũng không ăn thua gì."

Bé Mẫn thở dài buồn bã trả lời."

Mẫn, con ra gọi vài người theo mợ tới phòng sách."

Mai Hương vội vàng bước xuống giường, nàng cũng không thể để Thành An như vậy nữa, mà chính bản thân nàng cũng không thể để cô ngày càng xa cách mình.Mai Hương cùng một vài gia nhân đến trước cửa phòng sách, nàng thử gọi lớn vào trong nhưng chẳng ai trả lời.

Mai Hương lo sợ người bên trong xảy ra chuyện liền kêu gia nhân phá cửa để nàng vào.

Cánh cửa gỗ sau nhiều cú tông mạnh của đám gia nhân mà bung chốt bật mở.

Căn phòng sách âm u hơn hai ngày không thấy ánh sáng nay lại được soi rọi rõ ràng.

Mai Hương từng bước tiến vào trong phòng, nó im lìm tựa như chẳng hề có ai ở đây cả, phải nhìn kỹ lắm nàng mới có thể thấy được Thành An ngồi co ro trong góc khuất sau tủ sách.

Nàng càng bước tới gần càng thấy đau lòng.

Người trước mắt nàng giờ đây không còn là Thành An tươi tắn vui vẻ như xưa nữa.

Thành An của bây giờ gầy gò hốc hác, hai cánh tay chi chít vết bỏng, dường như đã bị cào rách, từng vệt máu khô vẫn còn bám lại trên tay, gương mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ ngầu vô hồn, đầu tóc rối bời, một bên trán bị tóc phủ xuống, có lẽ là cố gắng che đi vết sẹo dài kia.

Mai Hương đau lòng quỳ xuống bên cạnh Thành An, nàng kéo lấy người kia ôm vào lòng.

Là con gái ít nhiều cũng sẽ chú trọng vẻ bề ngoài của bản thân, đôi lúc cũng sẽ để tâm người khác nhìn mình như thế nào, mà Thành An cũng không ngoại lệ.

Dù Thành An đang trong thân phận con trai nhưng suy cho cùng tâm hồn vẫn là một cô gái.

Mai Hương không kiềm được mà rơi nước mắt, đều là vì nàng mà Thành An mới ra nông nỗi này."

Tui muốn thôi vợ."

Thành An thẫn thờ rời khỏi cái ôm ấm áp kia rồi lại muốn bỏ đi, nếu cứ ở đây cô sợ bản thân sẽ không thể từ bỏ.

Trong thâm tâm cô giờ đây chính là tuyệt vọng.

Cô vốn không còn gì để níu giữ nữa rồi.

Tình cảm Mai Hương không dành cho cô, quyền thế cũng không thể mua được trái tim người khác, bây giờ cả gương mặt cũng bị hủy hoại.

Vậy cô còn gì để cố chấp?

Còn gì để níu kéo?

Cô cũng không thể ích kỷ giam giữ nàng bên cạnh cô nữa.

Cô sẽ chấp nhận lời chê cười của người khác, nhưng cô không thể chấp nhận được Mai Hương bị người khác chế giễu vì chồng nàng là kẻ xấu xí.

Dẫu biết bản thân làm vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Mai Hương, nhưng ngoài kia còn có rất nhiều người muốn được che chở cho nàng.

Mai Hương chết lặng nhìn người trong lòng đang từ từ rời đi.

Nàng không thể tin được Thành An muốn thôi nàng.

Câu nói vô tình kia như một nhát dao đâm sâu vào tim, đau đến khó thở.

Hóa ra cảm giác bị từ bỏ là như thế này, mãi đến bây giờ nàng mới hiểu được đau khổ mà Thành An từng chịu đựng.

Đây có lẽ chính là sự trừng phạt của Thành An dành cho nàng.

Mai Hương chạy đến ôm lấy tấm lưng cô độc của Thành An, nàng nghẹn ngào nói với người kia."

Nếu mình muốn trừng phạt em thì em xin chấp nhận.

Nhưng em muốn nói với mình một điều.

Em đã gả vào nhà họ Trần, là con dâu của nhà họ Trần, là vợ của Trần Thành An thì đời này kiếp này em chính là người của mình, dù cho có chết đi em cũng là ma của nhà họ Trần, em vẫn là vợ của mình."

Thành An khụy xuống nền gạch lạnh lẽo mà khóc.

Tại sao đến lúc cô sợ hãi mọi thứ Mai Hương mới nói với cô những lời này?

Tại sao không nói sớm hơn với cô?

Cho dù có lừa gạt cô cũng vẫn sẽ tin.

Đến bây giờ có phải quá muộn rồi không?

Cõi lòng cô đủ tan nát rồi.Mai Hương lại lần nữa ôm lấy Thành An, nàng chưa bao giờ nhìn thấy người kia yếu đuối như thế này.

Có lẽ tổn thương nàng gây ra cho Thành An đã là quá lớn.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 26


Từng ngày cứ chậm chạp trôi qua, Thành An lại trở về với cuộc sống thường ngày, nhưng cô bây giờ đã không còn như trước nữa.

Thành An càng ngày càng trầm lặng, cô cũng rất ít khi tươi cười, ánh mắt luôn hiện hữu chút u buồn, dường như trong lòng Thành An vẫn còn chất chứa thứ gì đó.

Suốt ngày cô chỉ quanh quẩn trong nhà rồi vào phòng sách để đọc những thứ linh tinh chứ chẳng chịu đi đâu.Lại như thường lệ, Thành An ngồi cố thủ ở phòng sách, cô chăm chú vẽ gì đó trên giấy."

Cậu ơi, em vào nha cậu."

Tiếng gõ cửa cùng giọng nói ngọt ngào của Mai Hương bên ngoài làm Thành An giật mình, cô vội lấy cuốn sách che đi bức vẽ.

Mai Hương mang theo khay trà tiến vào trong phòng.

Cái ngày mà Thành An nói muốn thôi Mai Hương với bà ba, bà liền sống chết ngăn cản cô.

Chính bản thân Thành An cũng luyến tiếc không muốn mất đi Mai Hương, nhưng sự tự ti trong lòng lại không thể nào dập tắt.

Tuy để Mai Hương ở lại nhưng Thành An luôn lãnh đạm với nàng, cô cũng không cho Mai Hương gọi cô bằng mình, cô muốn Mai Hương tự rời đi để tìm hạnh phúc cho chính nàng."

Em đem cho cậu ít trà bánh.

Đây là trà hoa cúc, cậu uống đi cho mát người."

Thành An ậm ừ cho có lệ rồi giả vờ như bản thân đang đọc sách, cô vẫn chằm chằm nhìn quyển sách mà chẳng buồn liếc nhìn Mai Hương một lần.Mai Hương nhẹ nhàng để khay trà xuống bàn.

Nàng đã quen với việc bị Thành An lạnh nhạt thế này.

Tuy mấy ngày đầu nàng vô cùng buồn tủi, nhưng dần dà nàng biết được người kia là cố tình làm vậy để nàng rời đi.

Hành động thì có thể giả vờ, nhưng trong ánh mắt của Thành An đôi ba lần nàng vẫn thấy một chút đau lòng.

Cũng giống như bây giờ, ngoài mặt thì lạnh nhạt với nàng nhưng góc giấy lộ ra dưới quyển sách đã bán đứng Thành An.

Một góc giấy lộ ra bên ngoài vừa đủ để Mai Hương thấy được một bàn tay mảnh khảnh lả lướt trên đầu đàn tỳ bà.

Không cần nghĩ cũng biết bức vẽ dưới cuốn sách đó là Mai Hương.

Khoé môi nàng khẽ cong, Thành An càng tỏ ra xa cách nàng sẽ càng cố gắng tiếp cận.

Nàng sẽ kiên trì giống như cô đã từng.

Không gian giữa hai người lại rơi vào trầm lặng.

Một người cứ cố gắng giả vờ đọc sách, còn người kia lại khép nép đứng nhìn.

Tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên, lần này là giọng của thằng Cần nói vọng vào."

Cậu ơi con mang sổ sách vào nha."

Thằng Cần bên ngoài ôm mấy cuốn sổ sách đẩy cửa đi vào, nó khẽ khom người như chào hỏi Mai Hương rồi đem mấy cuốn sổ để lên bàn.

Hiệu buôn bây giờ Thành An đều giao cho thằng Cần cùng Trọng Nhân quản lý, khi nào gặp chuyện cấp thiết mới trình ra cho cô.

Tới hôm nay cô mới kêu thằng Cần đem sổ về cho cô xem.Mai Hương thấy Thành An bận việc cũng lặng lẽ rời khỏi.

Mắt thấy người đi rồi Thành An mới thở dài buông xuống cuốn sách, trong lòng lại man mác buồn."

Cậu, cậu xem lại mớ sổ sách này đi."

Thằng Cần vừa nói vừa đẩy sổ sách về phía cô.Thành An lật xem cuốn sổ sách ở xưởng muối, cô hơi bất ngờ về số tiền thu bị sụt giảm.

Lại lật thêm vài trang nữa, mấy dòng chữ nghiêng nghiêng làm cô chú ý."

Đây là chữ của ai vậy?"

Thành An hỏi thằng Cần mà mắt vẫn không rời khỏi mấy dòng chữ xinh đẹp kia."

Chữ của mợ đó cậu, đẹp quá cậu ha."

Thằng Cần vừa nói vừa bơm đầy mực vào cây viết máy đắt tiền rồi đưa cho cô."

Hồi cậu chưa tỉnh, sổ sách toàn đem về cho mợ làm.

Mà nói đi cũng phải nói lại, từ hồi cậu hôn mê trên giường con thấy mợ thay đổi lắm luôn.

Mợ giận dữ sai người đi báo quan bắt cậu hai với cậu Vinh.

Ngày bắt họ về con nghe cậu hai chửi mợ, còn trù cậu chết sớm mà mợ không hề sợ, mợ còn nói nếu cậu chết mợ sẽ bắt cậu hai đền mạng nữa đó cậu.

Vẻ mặt mợ lúc đó cực kỳ đáng sợ luôn.

Bà hai với dì của mợ có đến quậy phá đòi thả người, nhưng mợ cũng lạnh lùng sai người đưa họ về chứ nhất quyết không thả.

Mợ còn khéo léo giải quyết đám thương láy chèn ép nữa á cậu."

Thằng Cần kể một tràn cho Thành An nghe, tuy nó đã cố gắng kìm nén nhưng cô thừa biết hình ảnh Mai Hương trong lòng nó lại thay đổi rồi.

Chuyện Mai Hương khác với trước đây Thành An cũng không phải không biết.

Rõ ràng trước đây Mai Hương luôn đối với cô điềm đạm nhưng có hơi lạnh nhạt, còn bây giờ lại ra dáng vợ hiền dâu thảo.

Nàng gần đây luôn đối với cô dịu dàng săn sóc.

Thành An khẽ mỉm cười nhưng nơi đáy mắt tràn đầy nuối tiếc.

Giá như nàng đối với cô như vậy trước khi vết sẹo này xuất hiện thì hay biết mấy.Thành An ngồi lại trong phòng sách mãi cho đến khi có người báo tin có khách tới nhà cô mới rời khỏi."

Cậu ơi!

Có cô nào nói là cô Phạm ở Sài Thành ghé thăm."

Tiếng gia nhân vang vọng bên ngoài.Thành An vừa nghe thấy liền buông viết xuống vội vã ra nhà trước.

Còn chưa ra tới gian phòng khách Thành An đã thấy Mai Hương vội vã chạy từ ngoài vào.

Nàng cúi gầm mặt lướt nhanh qua cô nhưng cô vẫn có thể thấy được viền mắt nàng đỏ ửng.

Tuy trong lòng có chút khó hiểu, nhưng Thành An vẫn không có quay lại tìm nàng mà đi thẳng ra phòng khách gặp cô Phạm gì đó trong lời gia nhân.Vừa ra tới phòng khách Thành An đã thấy Bảo Ngọc ngồi thư thả ăn bánh ở bàn dài, cạnh bên còn có bé Mẫn đứng hầu trà với cái mặt hậm hực vô cùng.

Thoạt nhìn vào Thành An còn tưởng cô ấy là chủ nhà luôn ấy chứ, chả có chút nào gọi là khép nép giữ lễ khi tới nhà người khác."

Thưa anh ba em mới qua."

Thành An còn chưa kịp chào hỏi Bảo Ngọc thì giọng Ngọc Trang trong trẻo vang lên.

Ánh mắt của những người nơi đây đều đổ dồn về cô gái xinh đẹp lả lướt đang từ bên ngoài đi vào."

Anh đã khoẻ chưa, em sang thăm anh này, để em coi cái này đã."

Ngọc Trang vừa nói vừa định đưa tay vén lên mái tóc của Thành An.

Cô giật mình vội nắm lấy tay Ngọc Trang kéo xuống."

Anh khoẻ rồi.

Em vào nhà trong chơi với chị ba đi, anh đang có khách."

Thành An chỉ chỉ về phía Bảo Ngọc làm Ngọc Trang ngượng ngùng chào hỏi rồi chạy tuốt vào nhà trong.Thành An đi đến bàn dài ngồi xuống đối diện Bảo Ngọc mà người kia lại chả hề hay biết."

Bảo Ngọc!

Bảo Ngọc!"

Thành An cất tiếng gọi lớn khi cái người kia cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn theo Ngọc Trang.

Rõ ràng khi nãy còn ra dáng chủ nhà, bây giờ lại khờ mặt ra.Bảo Ngọc giật mình vội thu lại vẻ mặt khờ khạo rồi trở về với dáng dấp thường ngày."

Coi bộ nhà cậu cũng lớn lắm đa.

Ngó trước ngó sau toàn là đồ tốt."

Bảo Ngọc mân mê tách trà nóng rồi lại nhấp một ngụm.

Trong giọng nói mang theo đùa giỡn, nhưng hai chữ "đồ tốt" lại được kéo dài ra."

Đừng có mà mong lấy gì từ nhà của tui.

Khi nãy cô đã nói gì với vợ tui vậy hả?"

Thành An nhận lấy ly trà mới rót từ tay bé Mẫn rồi trầm giọng hỏi Bảo Ngọc.

Cô nào có lạ gì cái tính hay đùa giỡn người khác của cô gái này nữa."

Tui nào có nói cái chi đâu.

Tui chào hỏi một cái rồi nói cậu cho tui về ở đây, sau này sẽ là người một nhà, còn phải gọi một tiếng chị nữa.

Ai mà có ngờ vừa nói xong cô ấy đã chạy mất rồi."

"Em ấy bằng tuổi cô đó.

Cô nói vậy chẳng khác nào tui đưa cô về làm vợ lẽ."

Thành An thật muốn ngất với con người này.

Bảo sao khi nãy Mai Hương như sắp khóc chạy vội đi.

Trong lòng Thành An lại dâng lên một chút khó chịu."

Tui đâu có biết.

Tui tưởng cô ấy bằng tuổi cậu."

Bảo Ngọc ngại ngùng trả lời, cô thật sự không hề biết tuổi của Mai Hương.

Tuy nói Thành An cũng lớn tuổi hơn cô nhưng hai người lại là bạn bè thân thiết, còn Mai Hương là người mới gặp nên cô phải giữ lễ gọi bằng chị, cũng không phải do cô kiếm chuyện đùa giỡn."

Coi bộ cậu lo cho người ta dữ à nghen.

Vậy mà thiên hạ đồn cậu ba An lạnh nhạt mợ ba."

"Chuyện này khó nói lắm.

Sao cô nói hơn tháng nữa mới tới mà bây giờ lại tới bất ngờ vậy?"

Thành An thở dài thôi không nói chuyện khi nãy nữa."

Tui nghe nói cậu gặp chuyện chẳng lành nên muốn xuống thăm, vừa hay còn phải thay anh tui tìm hiểu vài chuyện ở miệt Vĩnh Long này.

Mà cậu hôm nay lại đổi kiểu tóc rồi ha.

Không vuốt lên gọn gàng mà rẽ ngôi thả mái như đám công tử bột ở Sài Thành ha."

Bảo Ngọc đủ tinh tường để thấy được đuôi vết sẹo cắt ngang chân mày Thành An.

Chỉ là cô cố tình muốn trêu chọc vào chỗ đau của người đối diện.Thành An không hề trả lời, cô chỉ liếc Bảo Ngọc một cái rồi lại hỏi."

Là chuyện gì mà cô xuống đây gấp vậy?"

"Thuốc phiện.

Có người buôn thuốc phiện lậu cướp đi đồng tiền béo bở của bọn quan Pháp.

Họ lệnh anh tui phải tra ra vụ này.

Mấy tỉnh khác của Nam Kỳ đều có người được cử đến, riêng tui thì xin anh tui cho xuống đây.

Tui lấy tiếng đi chơi để người khác khỏi nghi ngờ."

Bảo Ngọc nhỏ giọng nói với Thành An.Thành An nghe xong cũng không mấy bất ngờ, lần trước Thành Quân cũng dính tới thuốc phiện, nhưng hắn bị bắt rồi mà việc buôn bán kia cũng đâu có ngừng.

Điều này chứng tỏ Thành Quân cũng chỉ là người bị dụ dỗ hút mà thôi.Hai người cứ vậy mà bàn bạc tới gần xế chiều.

Bỗng đâu Ngọc Trang từ nhà trong hậm hực đi ra liếc Bảo Ngọc một cái sắc lẹm rồi ra về, cũng không thèm chào Thành An lấy một tiếng.

Cả hai ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, nhưng hình như có một người đã để lại ấn tượng "vô cùng tốt đẹp" với người con gái vừa rời khỏi.Trời nhá nhem tối, Thành An tắm rửa xong mới quay trở lại phòng.

Vừa mở cửa phòng cô đã thấy Mai Hương ngồi trên giường thút thít.

Bờ vai mỏng manh cứ run run, hai mắt đã đỏ hoe vì khóc.

Mâm cơm trên bàn cũng chưa động qua.

Thành An thở dài đóng cửa bước tới trước giường, nhìn người ta khóc cô cũng đau lòng lắm.Mai Hương vừa thấy Thành An vào phòng liền vội vàng lau nước mắt rồi đến gần cô, nàng giúp cô cởi đi áo ngoài.

Nhiều ngày rồi Mai Hương đều làm như vậy, bởi vì trời nóng nực nên mỗi tối Thành An đều sẽ cởi đi áo ngoài rồi để lại một chiếc áo thun bên trong mà ngủ.

Mai Hương đứng trước mặt cô, bàn tay nhỏ chăm chú giúp cô gỡ từng cúc áo, mặt vẫn cứ gục xuống, lâu lâu còn nấc lên vài cái do chưa dứt khóc.

Thành An cao hơn Mai Hương gần một cái đầu, cô cũng không thể thấy rõ vẻ mặt của nàng, cô chỉ biết người trước mặt thế này khiến cô rất đau lòng.

Đợi khi nàng cởi xong áo, Thành An mới xoay người ngồi lại bàn.

Cô tự rót cho mình ly trà rồi ngồi chờ Mai Hương theo tới, ấy vậy mà nàng vẫn cứ đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay nhỏ lại bấu chặt vạt áo."

Qua đây ăn chút rồi ngủ!"

Thành An vỗ vỗ vào cái ghế cạnh bên ý bảo Mai Hương ngồi ở đó.Mai Hương nghe xong lại chậm chạp đến ngồi, nàng không buồn động đũa.

Mãi một hồi lâu mới ngập ngừng lên tiếng."

Cậu muốn cưới vợ lẽ sao?"

"Tui không cưới vợ lẽ."

"Vậy... cậu thôi em để cưới cô ấy về làm vợ lớn?"

"Ăn lẹ đi rồi tắt đèn cho tui ngủ!"

Thành An không trả lời nàng.

Cô rất muốn nói với Mai Hương rằng cô chỉ có một mình nàng là vợ, nhưng trong tình cảnh này lại không thể nói ra khỏi miệng.

Mai Hương cũng là con gái, nàng cũng là một người vợ, dù yêu hay không yêu thì cũng đâu ai muốn chồng mình cưới thêm vợ cơ chứ.

Đôi lúc Thành An cảm thấy bản thân thật lạ lùng, muốn tốt cho nàng đồng thời lại làm nàng buồn lòng.

Nhìn Mai Hương vừa ấm ức rơi nước mắt vừa ăn cơm khiến Thành An đau lắm, nhưng cô không thể làm gì khác được.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 27


Từ ngày Bảo Ngọc tới nhà, Thành An không hiểu vì sao Ngọc Trang cứ mãi chạy sang đây.

Mỗi khi Thành An và Bảo Ngọc ngồi bàn chuyện gì đó thì Ngọc Trang sẽ cực lực chen vào.

Ngọc Trang cũng tìm đủ mọi cách để tách Thành An khỏi Bảo Ngọc.

Thành An cảm giác được Ngọc Trang dường như không hề thích Bảo Ngọc.

Cả hai người họ cứ gặp nhau là như nước với lửa, lại thêm cái tính hay trêu ghẹo của Bảo Ngọc làm Ngọc Trang càng bực mình hơn.

Họ cứ suốt ngày cãi nhau chí chóe, một ngày mà không đâm chọt nhau là không chịu được.Chẳng hạn như chuyện trên bàn cơm sáng nay.

Ngọc Trang lại sang nhà Thành An, vừa hay ngay lúc cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm sáng nên bà ba gọi Ngọc Trang vào ăn cùng.

Trên chiếc bàn dài bày biện đầy món ngon, Thành An ngồi ngay vị trí chủ toạ đầu bàn.

Cô vốn không hề muốn ngồi nơi này nhưng lại bị bà ba một mực ép buộc với cái lý do cô là chủ của căn nhà này.

Tuy nói đất nước đã du nhập văn hoá của Tây phương, nhưng lại không bỏ được ảnh hưởng của nho giáo ngày xưa.

Cũng như cái câu "tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử", đây chính là tam tòng mà người phụ nữ phải tuân theo.

Khi chưa gả cưới phải nghe lời cha, gả về nhà chồng phải nghe theo chồng, nếu chồng mất phải nghe theo con trai.

Vậy nên bà ba cho rằng Thành An nên ngồi ở vị trí đó, bà còn cho rằng cô mới là người có quyền hành lớn nhất trong nhà.

Thành An nhiều lần chối từ cái vị trí ngồi này nhưng bà ba cứ khăng khăng ép buộc nên cô cũng đành chấp nhận.

Chắc có lẽ trong giây phút nào đó của cuộc đời mẹ cô đã quên mất cô là một đứa con gái.Ngọc Trang vừa thấy Thành An ngồi xuống liền nhanh nhẹn đẩy Mai Hương ngồi gần bên phải của Thành An, còn gần bên trái kia chính là bà ba.

Ngọc Trang thì ngồi cạnh Mai Hương để cho Bảo Ngọc phải ngồi cạnh bà ba.

Bữa cơm cứ vậy mà êm đẹp diễn ra cho tới khi Ngọc Trang gấp gì đó để vào chén Bảo Ngọc."

Cô Bảo Ngọc dạo này xanh xao quá, ăn cái này cho bớt xanh xao nghen."

Ngọc Trang đáo để gấp vào chén Bảo Ngọc hai miếng ớt to."

Cô...."

Bảo Ngọc trợn tròn mắt nhìn Ngọc Trang."

Tui làm sao?"

Ngọc Trang vừa nói vừa bày ra vẻ mặt khiêu khích."

Quá đáng!"

Tay Bảo Ngọc run run cầm chén cơm, hai miếng ớt đỏ chói nằm chễm chệ giữa chén.

Mắt Bảo Ngọc như xẹt lửa nhìn chầm chầm Ngọc Trang nhưng lại không thể phản pháo được.

Bởi vì có người lớn cùng ăn nên Bảo Ngọc cũng không dám mất lịch sự gấp hai miếng ớt bỏ trở lại.

Cô chỉ biết ngậm ngùi gấp hai miếng ớt sang một bên rồi ăn nốt phần cơm đã dính vị ớt cay xè.

Xong lại không chịu yên phận mà gấp ớt cho Ngọc Trang rồi lại bị gấp ngược trở lại.

Hai người cứ vậy mà nháo nhào cả bữa cơm.

Bà ba ngồi cạnh bên cũng chỉ bất lực mà mặc họ làm loạn.Thành An ngồi ở đầu bàn đã trông thấy mọi chuyện, cô chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Cũng may cô cưới được người con gái đằm thắm dịu dàng như Mai Hương, chứ lỡ như tính tình của Bảo Ngọc hay Ngọc Trang chắc nhà cô lại gà bay chó nhảy.

Mai Hương bên này cũng trông thấy tình cảnh kia, nàng chỉ khẽ mỉm cười rồi lại chăm chú gắp thức ăn cho Thành An.Sau khi ăn xong bữa cơm loạn lạc Thành An liền chạy tuốt ra ngoài vườn.

Hai người con gái kia vẫn còn cãi nhau chí choé nên cô đành phải di cư ra đây.

Cô mắc võng vào hai gốc cây rồi nằm đu đưa trên đó.

Vài tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống nơi Thành An nằm, cô vội dùng bàn tay che đi mắt mình để bớt chói rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Gió đưa qua kẽ lá nghe xào xạc, một người con gái dáng người thướt tha từ trong nhà bước ra.

Chiếc ghế nhỏ được đặt xuống cạnh võng, Mai Hương ngồi đó mà nhẹ nhàng kéo bàn tay đang cố che chắn kia xuống.

Một chiếc khăn tay trắng tinh được xếp gọn gàng phủ lên mắt Thành An.

Ngón tay mềm mại vuốt nhẹ theo sóng mũi cao thẳng rồi lại vuốt ve lên đôi môi khép hờ.

Hơi thở ấm nóng ngày càng gần, một mùi hương nhè nhẹ vờn quanh cánh mũi.

Mai Hương khẽ nghiêng đầu hôn lấy đôi môi kia, cảm xúc mềm mại đan xen ngọt ngào truyền đến khiến tim nàng đập loạn.

Cái hôn nhẹ nhàng mà nhanh chóng như một cánh hoa lướt qua môi, Mai Hương ngại ngùng ôm lấy hai má đỏ ửng vội chạy vào nhà.

Khoé môi khẽ cong, Thành An đưa tay kéo xuống chiếc khăn che trên mắt, cành hoa mai vàng tươi lộ rõ trên tấm khăn trắng, nơi đây vẫn còn thoang thoảng hương thơm của người con gái cô thương.Sau một giấc ngủ dài của Thành An thì tiếng ồn ào trong nhà cũng tắt hẳn.

Cô vươn vai bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt làm cô chợt sững người.

Cặp đôi suốt ngày cãi nhau nay lại ngồi chụm đầu xì xào gì đó rồi cười khúc khích.

Hai người họ còn tập trung tới nỗi chẳng hay biết Thành An đã vào nhà.

Cô khẽ hắn giọng khiến hai người kia giật mình.

Bảo Ngọc ngẩng đầu thấy Thành An liền quay sang nháy mắt với Ngọc Trang rồi lôi kéo cô ra nhà trước.

Thành An còn chưa kịp hiểu chuyện đã bị người kia phũ đầu bằng mấy câu chuyện linh ta linh tinh chẳng hiểu nổi.

Bảo Ngọc cứ vậy mà luyên thuyên hết chuyện trên trời dưới đất cho Thành An nghe, cô dù có muốn về phòng cũng bị Bảo Ngọc túm lại và cứ thế bị tra tấn đến tối mịt."

Anh ba ơi anh ba... chị ba bị gì phía sau vườn kìa, anh lẹ vô coi chị giùm em đi."

Ngọc Trang hớt hãi chạy từ sau ra.Tiếng nói hốt hoảng của Ngọc Trang làm Thành An đang mụ mị vì mấy câu chuyện nhảm nhí của Bảo Ngọc mà bừng tỉnh.

Cô vội vã chạy ra sau vườn mà quên luôn cả việc hỏi Mai Hương đã bị gì.

Vừa ra khỏi cửa sau Thành An liền thấy được một góc vườn đầy lồng đèn giấy đỏ.

Xa xa dưới tán cây Mai Hương đã ngồi sẵn ở đó, dáng ngồi thùy mị đoan trang, tay ôm đàn tỳ bà nhẹ nhàng rãi lên tiếng đàn trầm bổng.

Hình ảnh này tựa như ngày đầu tiên Thành An nhìn thấy nàng, trái tim bây giờ vẫn vì nàng mà xao xuyến.

Trăng đêm mười sáu tròn vành vạnh, ánh trăng dịu dàng phủ xuống người con gái đang say sưa đàn.

Ngón tay thon thả rãi lên những nốt du dương, tiếng đàn tựa như mang theo chờ mong da diết chứ chẳng còn phẫn uất bi thương như xưa kia.

Nốt nhạc cuối cùng vừa dứt cũng lúc ánh mắt của hai người chạm nhau.

Thành An vẫn cứ say mê đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng như nước của Mai Hương mà không hề hay biết nàng đã tới trước mặt cô.

Bàn tay nàng khẽ chạm vào mái tóc Thành An, cô giật mình theo bản năng mà lùi lại, bàn tay lạc lõng giữa không trung vội chuyển hướng nắm lấy tay Thành An rồi nỉ non nói với cô."

Em biết bản thân đã gây cho cậu nhiều đau khổ.

Em biết cậu vì em mà buồn lòng.

Em cũng biết bản thân mình không phải là một người vợ tốt.

Nhưng cậu có thể nào cho em dùng nửa đời còn lại để bù đắp cho cậu không?

Nửa đời sau không phải để trả ơn mà chính là để em yêu thương cậu.

Chỉ vì ngày trước em không vượt qua được luân thường đạo lý, em sợ hãi người đời phỉ báng mà thiếu chút nữa em đã mất cậu mãi mãi.

Em bây giờ không ngu ngốc như vậy nữa.

Em biết em đã thương cậu, em thương cậu nhiều lắm.

Dù cậu có là ai đi nữa em vẫn sẽ thương cậu.

Em nguyện cả kiếp này vì cậu mà nâng khăn sửa túi.

Xin phép cậu để em được gọi một tiếng...Mình ơi!"

Bàn tay mềm mại của Mai Hương lau đi những giọt nước mắt đã lăn dài trên gương mặt thanh tú của Thành An.

Người kia cứ vậy mà đứng lặng thinh, nơi đáy mắt vẫn còn u buồn.

Mai Hương như hiểu được trong lòng Thành An nghĩ gì, nàng vén lên mái tóc đang cố che đậy vết sẹo kia rồi nhón rót nhẹ nhàng hôn lên đó."

Cậu đừng thấy xấu hổ về nó.

Đối với em nó rất đẹp, bởi vì nó chính là mình chứng tình cảm to lớn của cậu dành cho em.

Em nào có để ý chi cái vẻ bề ngoài, em chỉ để ý đến tấm lòng chân thành của cậu.

Bàn dân thiên hạ có nói gì đi nữa cũng không quan trọng, chỉ có cậu mới quan trọng với em."

Từng lời nỉ non như khuấy động tâm can Thành An, nước mắt cô cứ không ngừng chảy ra.

Tầm mắt vô tình lướt qua vòng ngọc nơi cổ tay rồi lại nghiêng mặt nhìn đi nơi khác.

Mai Hương nhìn thấy ánh mắt khác thường kia liền nhớ ra vòng ngọc vẫn còn nằm trên cổ tay.

Cũng bởi vì đeo quen tay và có quá nhiều chuyện xảy ra làm nàng quên mất chiếc vòng ngọc này.

Mai Hương dùng hai tay ôm lấy mặt Thành An, nàng ép cô nhìn thẳng vào mắt mình rồi cánh tay trái đột nhiên vung mạnh vào gốc cây gần đó.

Chiếc vòng ngọc vỡ tan tành rơi trên mặt đất."

Em không cần nó cũng không cần ai khác, em chỉ cần cậu."

Thành An đau lòng nắm lấy cổ tay đã đỏ ửng lên vì va đập mạnh của nàng mà xoa nhẹ."

Xin lỗi em vì sự ích kỷ của tui, nếu tui không như vậy có lẽ bây giờ em đã có một gia đình hạnh phúc rồi."

"Nếu cậu không làm vậy thì làm sao em có thể tìm được người thật lòng thương em.

Nếu cậu không ích kỷ có lẽ cuộc đời em sẽ rất bi thảm."

Thành An nhìn người con gái trước mặt mà nghẹn ngào, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, đây không phải là giọt nước mắt của khổ đau mà chính là vì hạnh phúc mà khóc."

An thương em!"

Khoảng cách cả hai càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp đã quyện vào nhau, cánh môi mềm mại truyền đến hương vị ngọt ngào.

Không còn là nụ hôn đơn phương như ban sáng, cũng không còn là cái chạm nhẹ, bây giờ cả hai như hoà vào nhau.

Ánh trăng dịu dàng hòa cùng ánh sáng mờ ảo của đèn lồng vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Trong không gian im lặng bỗng đâu có tiếng cười khúc khích vang lên, cả Thành An và Mai Hương đều giật mình buông nhau ra.

Hai cái bóng đen từ nãy giờ nấp ở gốc cây vội vã bỏ chạy vào nhà.

Thành An như hiểu ra chuyện gì đó, cô liền đánh ánh mắt trở về người con gái đang ngượng ngùng nép sát vào vai mình.

Hoá ra cái trò tỏ tình này là do hai người kia bày cho Mai Hương.

Thành An cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, nhưng chí ít mấy ngày ồn ào kia đổi lại một đêm như thế này cũng thật xứng đáng.Trời dần khuya, từng cơn gió lạnh cũng bắt đầu thổi, Thành An sợ Mai Hương sẽ bị cảm lạnh nên vội vàng kéo nàng về phòng.

Để Mai Hương ở lại trong phòng cô lại muốn bước ra khỏi cửa."

Cậu đi đâu?"

Mắt thấy Thành An lại sắp rời đi Mai Hương liền nắm lấy tay áo người kia níu lại."

Em vừa gọi tui là gì?"

"Mình... mình đi đâu?"

Mai Hương cúi đầu ngập ngừng hỏi nhỏ.Thành An nhịn không được phì cười, cô vỗ nhẹ tay nàng như trấn an rồi nói."

Tui đi kiếm gì đó cho em ăn.

Chắc là theo hai đứa kia nhịn đói từ trưa giờ rồi chứ gì."

"Mình theo em vào đây đã."

Mai Hương nắm lấy tay cô kéo ngược vào trong phòng.

Nàng tới trước bàn đặt son phấn của bản thân lấy ra một hộp gấm nhỏ đưa cho Thành An.

Cô ngơ ngác nhận lấy rồi mở ra, sợi dây chuyền hoa mai nằm gọn gàng trong đó.

Đây chính là món quà đầu tiên Thành An tặng cho Mai Hương."

Mình đeo nó cho em đi!"

Ánh mắt Mai Hương đầy trông đợi nhìn Thành An.Cô cầm lấy sợi dây chuyền run run đeo lên cho nàng, cảm giác vẫn cứ như ngày đầu tiên.

Thành An đeo xong dây chuyền cho Mai Hương còn hôn nhẹ lên trán nàng một cái."

Bây giờ em ở đây để tui ra ngoài lấy đồ ăn nha."

Thành An nhanh chóng rời khỏi phòng để Mai Hương ở lại cùng với nụ cười hạnh phúc vẫn còn đọng lại nơi khoé môi.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 28


Trời vừa hừng sáng, tiếng gà gáy vang vọng khắp nơi, trên chiếc giường lớn vẫn có hai người ôm nhau mà ngủ.

Mai Hương khẽ cau mày mở mắt, vì quen thức sớm nên cứ đúng giờ này nàng sẽ dậy.

Nàng nhè nhẹ rời khỏi cái ôm của Thành An rồi bước xuống giường lấy nước vào rửa mặt.

Mãi lúc lâu, Thành An cảm giác bên cạnh đã không còn hơi ấm cũng lờ mờ thức dậy, cô thấy Mai Hương đang ngồi trước gương.

Cô lồm cồm bò dậy ngồi chống cằm mà say đắm nhìn Mai Hương đang chải lại tóc.

Mái tóc đen huyền óng mượt buông dài gần tới thắt lưng, trông vô cùng mềm mại.

Hình ảnh Mai Hương khi xõa tóc nhìn rất đẹp mắt."

Hay là sau này em đừng bới tóc nữa."

Tiếng nói đột ngột của Thành An làm nàng giật mình quay đầu, rồi nàng khẽ cười khi thấy vẻ mặt mê muội của cô."

Đâu có được, em là gái đã có chồng phải theo tục lệ mà bới tóc chứ."

"Nhưng tui lại thích em xõa tóc hơn."

"Em cũng thích xõa nhưng mà gia phong lễ giáo em cũng không thể bỏ được."

Mai Hương vừa nói vừa bới lại tóc.Thành An không nói lời nào mà buồn bực bước tới thao nước rửa mặt.

Từ trong gương Mai Hương cũng có thể thấy được người kia như đang giận dỗi.

Nàng quay sang nắm lấy tay Thành An dịu dàng khuyên nhũ."

Mình đừng giận mà.

Mình thương em để em bới tóc lên chứ mà xõa ra người lớn rầy la em."

"Tui không có giận em, tui chỉ thấy bực mình với mấy cái hủ tục này thôi.

Con gái có chồng rồi thì vẫn có quyền được chưng diện bản thân chứ, với lại bới hay không bới cũng đâu có quan trọng, thiếu gì cách chứng minh bản thân đã có gia đình.

Còn chưa nói tới mấy cái bất công khác nữa."

Thành An thở dài nhìn Mai Hương với mái tóc đã được bới gọn gàng sau đầu.

Cái kiểu tóc này làm Mai Hương trông già dặn trưởng thành hơn chứ không hồn nhiên tươi trẻ như lúc xõa.

Cô cũng cho rằng nó không hề hợp với người con gái chỉ mới mười bảy như Mai Hương."

Mình học đâu mà nói kì vậy.

Hồi nào giờ đâu có ai nói như mình vậy đâu."

Mai Hương khá bất ngờ với mấy câu nói của Thành An.

Từ trước tới giờ cũng chưa từng có ai thấy bất bình cho phận đàn bà.

Dù cho họ có bị tục lệ gò bó cũng chỉ biết cam chịu, còn đàn ông thì lại xem đó là chuyện thường tình chứ chẳng có ai suy nghĩ như Thành An."

À ừm... tui học được từ mấy người Pháp, họ không quá hạ thấp phụ nữ như mình."

Thành An bịa đại một lý do vì sợ nói ra cô là người hiện đại chắc Mai Hương nghĩ cô bị điên mất."

Mình đừng nghĩ nhiều, để khi tối về ở trong phòng với mình em sẽ xõa tóc cho mình coi."

Thành An chỉ thở dài rồi không nói gì nữa.

Dù sao Mai Hương cũng là con của ông giáo, từ nhỏ đã được dạy bằng khuôn khổ khắt khe, mấy thứ tư tưởng này chắc cũng đã ăn sâu vào trong máu rồi.

Thành An ngẫm lại, chắc khi quyết định chấp nhận cô nàng cũng đã phải suy nghĩ nhiều lắm."

Hôm nay mình dắt em ra ngoài chơi nha?"

Mai Hương vừa xoa nhẹ lên gương mặt đang không vui của Thành An vừa hỏi."

Em muốn đi đâu?"

Mấy câu nói đêm hôm trước của Mai Hương khiến Thành An bớt tự ti về vết sẹo hơn.

Cô cũng muốn thử xem phản ứng của người khác nên vội hỏi nơi Mai Hương muốn đi."

Tới cái chỗ mấy đứa con nít mà mình hay tới lúc em giận mình á."

"Sao em biết chỗ đó ?"

Thành An mở to mắt bất ngờ hỏi lại."

Dạo trước lúc mình còn chưa tỉnh, có mấy đứa con nít tới tìm bảo là nhớ mình, tụi nó còn nói mình hay tới chơi với tụi nó nữa."

Đang nói chuyện vui vẻ bình thường tự nhiên Mai Hương lại xụ mặt."

Mình bên ngoài có con rơi con rớt rồi phải không?"

"Em nói gì vậy?

Em quên chồng em là con gái hả.

Tui mà có cái khả năng đó là em có mấy đứa con luôn rồi á."

Thành An thật sự khóc không ra nước mắt với cái câu hỏi này.

Phải chi cô có cái khả năng đó cũng đỡ.Mai Hương nghe xong hai má liền đỏ ửng, không biết trong đầu nàng nghĩ gì mà càng ngày càng cúi thấp."

Đừng có nghĩ bậy bạ nữa, đợi cơm nước xong xuôi rồi tui dẫn em tới đó nha."

"Dạ"Thành An chải lại tóc rồi nắm tay Mai Hương dắt ra ngoài, trên vẻ mặt lộ rõ nụ cười hạnh phúc.

Đám gia nhân trông thấy cũng mở to mắt mà nhìn theo, cậu chủ nhà họ đã lâu rồi không có vui vẻ như vậy.Đợi khi cơm nước xong Thành An cùng Mai Hương lại chuẩn bị ít bánh kẹo mang theo cho tụi nhỏ, rồi họ cầm theo dù ra khỏi nhà.

Khác với dự tính ban đầu là chỉ có Thành An cùng Mai Hương đi, bây giờ lại lòi ra hai cái đuôi phía sau.

Ngọc Trang hôm nay sang nhà Thành An chơi sớm, vừa nghe nói cô ra ngoài cùng Mai Hương thì Bảo Ngọc liền nắm theo Ngọc Trang nằng nặc đòi theo.

Mai Hương thấy vậy cũng mềm lòng mà cho họ đi chung.

Bốn người cùng nhau đi bộ trên con đường làng, từ nhà Thành An tới chỗ tụi nhỏ không quá xa, cả bốn quyết định đi bộ tới đó để vừa đi vừa ngắm cảnh.

Thành An cùng Mai Hương đi tít phía trước, hai người là vợ chồng nên che chung một cây dù cũng không có gì lạ, ấy vậy mà hai người con gái phía sau cũng không hiểu vì sao lại tranh nhau một cây dù."

Nè!

Cô nghiêng qua đây xíu coi, mắc cái mớ gì nghiêng hết dù qua cô vậy.

Tui bị nắng nè thấy không?"

Ngọc Trang thấy Bảo Ngọc cứ cố tình nghiêng dù qua bên kia để mình bị nắng liền bực mình lên tiếng."

Cô nắng kệ cô chứ."

Bảo Ngọc vẫn cố tình không che cho Ngọc Trang."

Cô che cái gì mà kỳ cục vậy?

Cô đang đi chung dù với tui đó."

"Tui cầm dù tui có quyền."

Bảo Ngọc làm vẻ mặt thách thức đáp trả Ngọc Trang.

"Vậy thì trả cây dù đây!"

Nói rồi Ngọc Trang liền đưa tay định cướp lại cây dù.

Bảo Ngọc vừa thấy tay Ngọc Trang chụp tới liền cầm cây dù chạy đi mất.

Ngọc Trang bị nắng lập tức đuổi theo.

Cả hai người cứ thế mà chạy vượt lên trước.

Thành An cùng Mai Hương thấy vậy cũng chỉ biết nhìn nhau mà cười.

Chắc chẳng có đứa con gái nào ở cái thời này dám chạy giỡn giữa đường giữa xá như hai người họ.

Đối với Thành An, cô không mấy bất ngờ về việc Bảo Ngọc đùa giỡn thế này nhưng cô lại quá đỗi bất ngờ với Ngọc Trang.

Bảo Ngọc ở Sài Thành nổi tiếng là người con gái trái tính trái nết, cô ấy chả chịu bận đầm váy như người ta mà chỉ toàn tây trang kiểu nữ, lại còn chẳng tuân thủ nữ tắc.

Bởi vì Bảo Ngọc là con cưng của gia đình quyền thế nên người khác cũng không dám dị nghị, cô ấy chính là một trong số ít những người con gái được gia đình cưng chiều trong cái xã hội đương thời.

Còn về Ngọc Trang, một cô gái được dạy theo khuôn khổ, tính tình dù có hoạt náo ham vui cũng không dám bộc lộ ra bên ngoài, ấy vậy mà mới ở gần Bảo Ngọc mấy ngày đã trở nên thoải mái vậy rồi.Bảo Ngọc cùng Ngọc Trang rượt đuổi nhau nên tới chỗ bờ đê của sắp nhỏ trước, mãi một lúc sau Thành An với Mai Hương cũng đi tới.

Khi Thành An tới liền nhìn thấy hai người con gái lúc nãy còn cười giỡn bây giờ lại đứng lặng thinh tò mò nhìn xuống đìa chỗ tụi nhỏ đang đang tát nước bắt cá.

Vẻ mặt của Bảo Ngọc và Ngọc Trang như hai đứa con nít nhìn thấy món đồ chơi mới lạ."

A... cậu ba."

Bé Nụ đứng trên bờ vừa xoay người thấy Thành An liền lạch bạch chạy tới dang tay muốn ôm lấy cô.Thành An thấy vậy cũng vui vẻ ngồi xổm xuống dang tay đón lấy bé Nụ ôm vào lòng.

Cô cưng chiều nựng lấy cái má bầu bĩnh của bé Nụ."

Bé Nụ có nhớ cậu không?"

"Dạ nhớ!"

"Vậy hôn cậu một cái nào!"

Câu nói vừa dứt, cái miệng nhỏ chúm chím của bé Nụ đã hôn cái chóc rõ to lên má Thành An.

Con bé vui vẻ cười tít cả mắt.

Cơn gió nhẹ buổi sáng lùa qua làm mái tóc Thành An lung lay để lộ vết sẹo dài.

Cả người cô cứng đờ căng thẳng chờ đợi phản ứng của bé Nụ.Nụ cười trên mặt bé Nụ tắt hẳn, con bé đưa bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ vết sẹo."

Cậu hư lắm phải không?"

"Sao con lại nói vậy?"

Thành An bất ngờ trước câu nói của bé Nụ, cô còn tưởng con bé sẽ khóc vì sợ khi thấy vết sẹo."

Má con nói em bé hư mới để bản thân bị rách da rồi để lại sẹo, anh hai cũng có một cái.

Vậy là cậu với anh hai đều hư."

Cả Thành An và Mai Hương nghe xong nhịn không được mà bật cười, tâm tình cũng vì mấy câu nói ngây thơ của bé Nụ mà trở nên thoải mái hơn.

Thành An ẵm bé Nụ rồi nắm tay Mai Hương dẫn lại chỗ đám nhỏ dưới đìa.

Trông hình ảnh ba người cứ như một gia đình nhỏ hạnh phúc.

Mai Hương đi bên cạnh cũng không biết lại nghĩ tới thứ gì mà cười e thẹn.Mấy đứa nhỏ thấy Thành An liền vui vẻ quơ tay chào, mặt đứa nào đứa nấy đều tèm lem bùn."

Cậu ba tới chơi hả cậu.

Tụi con nhớ cậu lắm á.

Mà ba cô này đều là vợ cậu hả cậu, đẹp quá chừng luôn."

Thằng Cò đứng dưới đìa hỏi vọng lên.

Ngọc Trang tuy ở đây nhưng cứ ru rú trong nhà nên ít ai biết mặt, còn Bảo Ngọc thì khỏi phải bàn."

Không phải đâu, cậu chỉ có một vợ thôi.

Mợ của mấy đứa đây này."

Thành An vừa nói vừa giơ lên bàn tay đang xen vào nhau của hai người làm Mai Hương đỏ mặt ngại ngùng."

Tụi con chào mợ.

Mợ đẹp quá cậu ơi.

Vậy hai cô kia là ai vậy cậu?"

Tụi nhỏ dưới đìa nhao nhao khen Mai Hương làm nàng càng thêm ngại mà nép sát vào vai cô."

Cô mặc đồ bà ba này là cô tư Ngọc Trang, em của cậu.

Cô mặc đồ tây này là cô Bảo Ngọc, bạn của cậu."

"Tụi con chào cô Ngọc, chào cô tư."

Đợi khi cả đám chào hỏi xong Thành An để Mai Hương cùng Bảo Ngọc và Ngọc Trang dẫn theo Bé nụ ngồi dưới gốc cây lớn trên bờ đê chơi, còn cô xoắn ống quần với tay áo nhảy xuống đìa cùng đám nhỏ.

Mặc cho trên người cô đang là một bộ đồ tây đắt giá.

Khi trước Thành An ở hiện đại cả tuổi thơ đều cơ cực vừa học vừa làm, cô chưa từng vui chơi như những đứa trẻ khác, bây giờ được dịp cô lại muốn thử cảm giác tát đìa bắt cá.

Bảo Ngọc cùng Ngọc Trang trên bờ chả chịu yên phận mà cùng bé Nụ chạy giỡn khắp nơi, chỉ có mỗi Mai Hương vẫn lẳng lặng ngồi dưới gốc cây nhìn ngắm Thành An."

Mình ơi coi tui bắt được con cá bự lắm nè."

Thành An vui vẻ giơ con cá lên cao cho Mai Hương xem, cái đuôi nó cứ vẫy vẫy làm bùn đất bắn đầy mặt Thành An.

Mai Hương thấy vậy liền đi tới cạnh mép đìa dịu dàng dùng khăn tay lau đi mấy vết bùn trên mặt cô."

Tới giờ em mới biết mình lại trẻ con thế này, bùn đất văng đầy mặt rồi nè."

"Mấy khi được thoải mái nên phải chơi cho đã chứ."

Thành vui vẻ cười tít cả mắt, cô lại nhào ra bắt cá cùng lũ trẻ.

Mai Hương vẫn cứ ngồi đó say mê ngắm nhìn Thành An.

Cái nụ cười đó đã lâu rồi nàng không được thấy, nụ cười tươi tắn tựa ánh ban mai.

Thuở mới biết nhau Thành An cũng cười vui vẻ như thế này, nhưng dần về sau nàng toàn thấy nụ cười buồn thường trực trên môi cô, mãi cho tới bây giờ cái vui vẻ kia mới quay trở về.Cả bốn người cứ vậy mà ở chơi với lũ trẻ đến chiều mới chịu về nhà.

Thành An cùng Mai Hương lại lặng lẽ nắm tay nhau đi trên con đường làng rộng lớn."

Mấy đứa nhỏ thật dễ thương, phải chi em cũng có thể sinh cho mình mấy đứa con kháu khỉnh như vậy."

Trong lòng Thành An bỗng cảm thấy chua xót vô cùng.

Thành An hiểu được suy nghĩ của Mai Hương lúc này.

Dẫu sao nàng cũng là một người vợ, mà có người vợ nào lại không muốn sinh con cho chồng mình đâu."

Em có hối hận không?"

Thành An dừng bước quay sang hỏi nàng, ánh mắt cô chứa đựng vô vàn sự tự trách.

Mai Hương không ngần ngại hướng đôi mắt thâm tình nhìn Thành An.

Nàng cũng chỉ cười nhẹ rồi nói với cô."

Em không hối hận, chỉ cần được ở cạnh mình em sẽ không bao giờ hối hận."

Chỉ một câu nói này cũng đủ xoa dịu đi nỗi chua xót trong lòng Thành An.

Ánh sáng đỏ rực của buổi chiều hoàng hôn soi rọi khiến nụ cười của Mai Hương càng thêm lung linh.

Ngay lúc này Thành An cũng chỉ muốn thật kỹ nhìn ngắm nàng.

Mãi nhiều năm về sau cô vẫn còn nhớ như in cái nụ cười dưới ánh hoàng hôn này.
 
Back
Top Bottom