Ánh hoàng hôn buông nhẹ xuống ngôi làng nhỏ, một khung cảnh tĩnh lặng thơ mộng, nhưng đâu đó lại chẳng mấy yên bình.
Tại căn nhà của ông giáo Sinh, một đám côn đồ từ đâu xông tới vừa la ó vừa đập phá.
Đám côn đồ làm ầm ỉ khắp cả một khu."
Thằng Vinh đâu, hôm nay mầy không ra đây trả cho đại ca tao hai mươi ngàn Đông Dương là tao đốt nhà ông già mầy."
Người bị gọi chính là Đặng Vinh, hắn ta giờ đây đang run lẩy bẩy trốn trong nhà.
Ông giáo Sinh cùng vợ mình vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
"Nè!
Mấy cậu kia sao lại đập phá nhà tui?
Mấy cậu có tin tui báo quan trên đến bắt mấy cậu không?"
Tên côn đồ cầm đầu hùng hổ bước tới nắm cổ áo ông giáo xốc lên, hắn trợn to mắt nhìn ông nói."
Ông có ngon thì báo đi.
Thằng quý tử nhà ông nợ đại ca tui hai mươi ngàn Đông Dương, ông báo đi xem quan đến bắt ai."
Tai ông giáo như ù đi, ông không tin đây là sự thật nên cố gắng hỏi lại."
Mấy cậu có nhầm lẫn gì không?"
Tên côn đồ giơ lên tấm giấy nợ cho ông nhìn, đập vào mắt chính là cái tên Đặng Vinh to tướng cùng số tiền nợ là hai mươi ngàn Đông Dương.
"Ông nhìn cho kỹ đi, nếu ông không trả tiền tui sẽ giết chết nó, trong đây có ghi rõ không trả tiền thì trả mạng."
Tên côn đồ đẩy mạnh ông ra, hắn vuốt cầm cười nham nhở."
Không ấy...
ông gán con gái ông trừ nợ cũng được, nghe đồn con gái ông đẹp lắm."
Bà vợ ông giáo vừa nghe gán Mai Hương trừ nợ liền hớt hải chạy tới."
Được được, cậu bắt nó đi đi rồi tha cho con trai tui."
Ông giáo nghe xong tức giận đùng đùng quay sang quát."
Bà bị điên sao!"
Ông giáo lại quay sang tên côn đồ xuống giọng cầu xin."
Xin cậu cho tui ít bữa, ít bữa nữa tui sẽ trả đủ cho cậu."
"Được rồi, tui cho ông năm bữa, năm bữa sau tui quay lại nếu không có tiền tui sẽ giết thằng Vinh rồi bắt luôn con gái ông."
Hắn nói xong liền kéo đồng bọn rời đi.
Ông giáo Sinh thở hắt ra ngã ngồi trên đất, phải biết thời bây giờ hai mươi ngàn Đông Dương nó lớn cỡ nào, số tiền lớn như vậy bảo ông đào đâu ra trong năm ngày đây.
Thằng Vinh đợi đám người kia đi xa mới từ trong nhà chạy ra nắm lấy áo ông khóc lóc van xin."
Cha ơi cha, cha cứu con đi cha, cha cứu con lần này thôi, tại con lỡ dại tin lời bạn bè đi mần ăn nên thua lỗ."
Tiếng đi mần ăn nhưng thật ra là hắn chơi bời lêu lỏng cùng cậu hai Quân.
Bởi vì nhà nghèo nhưng lại sĩ diện, sợ chẳng bằng bạn bằng bè nên hắn mượn tiền để vun vào ăn chơi cho thỏa chí."
Sao ông không để họ dẫn con Hương đi, làm như vậy không cần trả nợ, thằng Vinh cũng được cứu."
Bà vợ ông ôm thằng Vinh vừa khóc vừa nói.
Ông giáo quay sang trừng bà."
Nó không phải con bà nhưng nó là con tui, bà để họ bắt nó đi rồi nó biết sống sao.
Bà cảm thấy hành hạ nó chưa đủ hay sao?"
"Vậy không lẽ ông để tụi nó giết thằng Vinh sao?
Nó cũng là con của ông đó."
Bà ta cũng chẳng vừa mà quát.
Ông giáo lúc này lòng rối như tơ vò chẳng biết làm sao cho phải.
Bỗng bà vợ ông mặt mày hớn hở nói."
Không phải ông từng nói nhà mình có hôn ước với nhà ông hội đồng Thanh sao, hay ông gả con Hương qua đó rồi lấy tiền đính hôn trả nợ, có khi sau này tiền sính lễ nhà mình cũng được lời to."
Bà ta hai mắt sáng rỡ chờ ông giáo trả lời.
"Chuyện đó qua lâu rồi, với bây giờ không lẽ bà kêu tui vát cái mặt qua đó nhắc lại sao?"
Bà ta tức giận nhìn ông."
Tui không biết, ông làm sao cho đặng thì làm, nhưng bắt buộc ông phải cứu được thằng Vinh."
Nói rồi bà nắm thằng Vinh kéo vào nhà.
Ông giáo mặt mày ủ rũ lững thững bước tới bàn trà, chuyện thế này ông cũng không biết mở miệng làm sao với Mai Hương.
Ông biết con gái mình mến cậu hai Dương làng bên, nhưng bây giờ cậu Dương đi Sài Thành chẳng biết khi nào mới về.
Nước xa không cứu được lửa gần, chẳng lẽ bây giờ ông phải để con gái mình gả cho người nó không thương.
Mai Hương vừa đi chợ chiều về đã thấy nhà cửa bừa bộn, cha nàng thì ngồi ủ rũ một góc, nàng vội vàng chạy vào hỏi."
Cha, cha làm sao vậy?
Sao nhà cửa lại lung tung bừa bộn vậy cha?"
Ông giáo ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng, ông kể rõ ngọn nguồn cho nàng nghe.
Mặt Mai Hương biến sắc, nàng thật sự phải chọn giữa hai lựa chọn này sao?
Nhưng như vậy thì tình cảm của nàng dành cho cậu hai Dương phải làm sao bây giờ?
"Cha cũng không biết làm sao cho đặng.
Thiệt cha khó xử quá."
"Không còn cách nào khác hả cha?"
Ông giáo não nề nhìn nàng, con nào mà chẳng là con, ông sao đành ép uổng Mai Hương."
Thôi để sáng mai cha mượn đỡ bà con dòng họ xoay sở coi sao đã.
Con vô nhà trước đi."
Ông giáo ngồi ngoài thềm nhà, đến độ nửa đêm vẫn chưa vào, cơm nước không màng tới.
Mai Hương thấy cha nàng như vậy cũng buồn lây, nàng trốn trong buồng khóc hết một đêm.Sáng sớm hôm sau, gà còn chưa gáy sáng ông giáo đã vội rời nhà, ông tìm đến bà con ở xóm trên mà hỏi mượn tiền.
Người ta nể ông là người đức độ cũng chịu cho mượn, nhưng ngặt nổi mấy trăm đồng thì người ta có, chứ mấy ngàn đồng ai lo cho xuể.
Dầu gì họ hàng của ông cũng không phải là phú hộ hay quan to chức lớn, người ta nghĩ tình cho mượn đã là may mắn lắm rồi.
Còn có những nhà vừa nghe thấy ông nói mượn đã vội từ chối, tình nghĩa gì họ cũng chẳng màng.
Chạy vạy đầu này đầu kia hết một ngày, cuối cùng ông cũng chỉ mượn được hai ngàn.
Ông giáo bần thần trở về nhà rồi ngồi rầu rĩ trước bàn trà.
Thấy cha về nhà trong buồn bã, Mai Hương mới đến gần hỏi thăm."
Sao rồi cha?
Chú bác có cho mình mượn không cha?"
"Cho thì có cho, nhưng bằng mấy ngàn này lo sao cho đủ."
Ông giáo thở dài rồi lấy cái khăn mùi xoa đã xếp gọn ra.
Ông lật mở khăn đưa hai ngàn đã được gói kỹ cho nàng xem.
Hai ngàn chắt chiu từ những đồng lẻ.
Cả đời ông cũng dành dụm được vài ngàn, nhưng bằng ấy thì chẳng thấm vào đâu.
Nghĩ đến chỉ còn mấy ngày ông đành bấm bụng nói thêm."
Mấy ngày ngắn ngủi cha khó lòng mà xoay sở.
Lỡ bề không có tiền trả, cha sợ họ bắt cả con.
Chừng ấy con còn khổ cực hơn.
Suy đi tính lại thì con gả vào nhà ông hội đồng cũng được yên bề.
Nhà họ là bậc giàu sang, con vào đó được nương nhờ tấm thân, không phải khổ nhọc tay chân..."
Nói đoạn ông giáo vuốt tóc Mai Hương rồi thở dài."
Cha chỉ sợ họ thấy mình nghèo mà khinh."
Nước mắt Mai Hương trực trào nhưng nàng cố kìm nén.
Nhìn người cha già nua bây giờ lại phải vì lo lắng mà trở nên tiều tụy nàng thật không đành lòng.
Định bụng sẽ suy nghĩ thêm, nhưng thôi quyết định dứt khoát để cha nàng còn kịp lo liệu.
Thôi thì coi như có duyên không nợ, tình cảm này nàng đành chôn trong lòng mà gả về nhà người ta.
Mai Hương thà gả cho người mình không thương còn hơn là bị đám côn đồ bắt làm ca kỹ.
"Cha... con đồng ý gả đi, miễn sao cha trả hết nợ là được rồi, cha đừng lo nữa nghe cha."
Nàng cố nén nước mắt mà nói.
Ông giáo đau lòng đứng lên ôm lấy Mai Hương.
"Cha xin lỗi con, cha vô dụng quá, cha chưa từng bảo vệ được con, bây giờ còn để con hy sinh hạnh phúc vì cái nhà này, cha xin lỗi con nhiều lắm."
Ông giáo dạy biết bao người, là một ông giáo có tiếng vậy mà lại dạy không được con mình, dạy người thành tài nhưng con ông lại là một đứa phá gia chi tử.Ông giáo an ủi cô vài câu rồi bảo cô vào trong nghỉ, ngày mai ông sẽ sang nhà ông hội đồng Thanh hỏi chuyện.
---------------------------------- Trên dòng sông dài, một chiếc ghe bon bon rẽ sóng lướt nhanh, Thành An đứng trên mũi ghe nhìn ngắm hai bên bờ.
Cô đã rời nhà đi hơn một tuần, cô đến bàn chuyện làm ăn với ông Cả ở Bạc Liêu xong lại chạy đi tỉnh gặp gỡ mấy ông quan Pháp, mãi cho tới hôm nay cô mới xong chuyện mà về nhà.
Trong những ngày đi xa nhà lòng Thành An đã nghĩ thoáng một chuyện.
Cô muốn thử một lần theo đuổi Mai Hương, cô không muốn cứ như vậy mà giấu giếm tình cảm mãi, thà thử một lần biết đâu sẽ có cơ hội còn đỡ hơn là buông xuôi rồi ôm đau khổ.
Thành An nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió lạnh lùa qua mặt, trong đầu lại không ngừng nhớ đến cảnh ngộ của bản thân ở kiếp trước.
Cô đã từng thầm yêu một người con gái, là đồng nghiệp cùng công ty, nhưng ở cái kiếp sống đó cô quá bần hàn, còn người kia lại là con nhà giàu.
Gia cảnh chênh lệch lại thêm định kiến gia đình và xã hội khiến cô tự ti.
Chính vì vậy mà cho đến lúc người kia lên xe hoa cô cũng không một lần thổ lộ.
Cô luôn mang suy nghĩ tự ti nên chưa từng dám để bản thân rung động thêm một lần nào nữa.
Cho đến khi gặp Mai Hương, có lẽ vì bản thân đã mang một thân phận khác, hoặc cũng có thể là vì cảnh ngộ và tiếng đàn của Mai Hương làm cô sinh ra cảm xúc mãnh liệt như vậy.Về tới nhà cũng đã năm giờ chiều, vừa bước vào cổng cô đã gặp bà ba ở đó đứng chờ.
Cô bước tới ôm bà một cái rồi hỏi."
Má!
Sao má đứng đây vậy?
Ngoài này gió lạnh lắm đó đa."
"Má biết hôm nay con về nên má đứng đây chờ, con vô nhà cất đồ đi rồi mau lên nhà chính ăn cơm.
Cha con làm ăn xa về hôm kia, hôm nay muốn cả nhà tề tựu ăn cơm tối."
Thành An tuy có hơi thắc mắc nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.
"Má vô nhà trước đi, con ra sau rửa mặt cái rồi con ra ngay."
Thành An sai thằng Cần đi cất đồ rồi tự mình ra sau hè rửa mặt, đi suốt mấy ngày đường quả thật rất mệt mỏi, giờ cô chỉ muốn nghỉ một chút mà cũng không yên.
Người cô gọi là cha kia cô đã gặp qua mấy lần, lần nào gặp mặt cũng chào một tiếng rồi đi mất, ông ấy vốn dĩ chả để tâm tới mẹ con cô là mấy.
Thành An bước vào nhà thì nhìn thấy bàn ăn cũng đã đầy đủ người, cô chào hỏi mọi người một tiếng rồi bước tới cạnh mẹ mình ngồi xuống.
Chiếc bàn dài bày biện toàn cao lương mỹ vị, ngồi đầu bàn là ông hội đồng Thanh, bên tay trái ông là bà hai, cậu Quân cùng cô tư Ngọc Trang, bên tay phải ông là bà cả, bà tư và mẹ con cô ngồi gần cuối bàn.
Vừa ngồi xuống ghế cô đã nghe một giọng nói đầy đanh đá cùng khiêu khích.
"Cậu ba dạo này cũng bày đặt học theo người ta đi mần ăn xa nữa hén, ngó bộ ở chốn đó ăn no ngủ kỹ lắm nên bây giờ trông hồng hào trắng trẻo hơn đó đa."
Câu nói rõ ràng mang ý tứ mỉa mai Thành An là phung phí tiền của đi chơi chứ chẳng phải mần ăn gì.
Kể ra cũng đúng, đó giờ chủ nhân của cái xác thân này làm ăn đều giấu nhẹm, đến khi cô tới đây thời gian đầu cũng giấu kín.
Mãi tới lần này, do phải đi xa và lâu ngày, biết chẳng giấu được nên cô mới biện lý do theo người ta tập tành cho biết.
Trách sao được người khác mỉa mai nghi ngờ.Thành An chỉ nhẹ cười, trong lòng khinh thường đáp lời."
Nhờ phúc của má hai mà con mới được như vầy đó đa.
Con cũng không dám học đòi văn vẻ như anh hai mà toàn đi làm chuyện lớn trên tỉnh.
Con chỉ dám theo người ta tập tành làm ăn cho biết."
Bà hai nghe xong tức giận đỏ mặt nhưng không dám nói gì vì sợ bị lộ chuyện thằng con bà nó ăn chơi trác táng.
Nhưng nghĩ lại Thành An đó giờ nhu nhược, chỉ biết ru rú trong nhà, chắc hẳn cũng chẳng làm nên trò gì."
Lâu lâu mới có bữa cơm đông đủ mà cũng xào xáo là sao."
Ông hội đồng bực mình lên tiếng.
Ai nấy đều im lặng không dám nói câu nào.
Cả buổi ăn cơm đều là tiếng cười nói của mấy người kia, Thành An và bà ba chẳng muốn tham gia vào và cũng chả biết nên nói cái gì.
Sau khi ăn xong mọi người đều về phòng, cô toang bước đi theo mẹ nhưng bị ông hội đồng gọi lại.
Trong gian phòng khách bây giờ chỉ có ông hội đồng, cô và người anh trai cùng cha khác mẹ kia.
Ông hội đồng lạnh nhạt lên tiếng."
Ngày trước cha từng cùng ông giáo Sinh hứa hôn cho con cái hai bên, nay tụi con cũng lớn, nên lấy vợ là vừa.
Trong hai đứa, đứa nào muốn lấy cô hai Hương đây?"
Ông hội đồng không hề muốn giúp ông giáo, nhưng ông lại là người trọng sĩ diện, ngày mới lập nghiệp ông giáo có giúp ông trong lúc hoạn nạn nên ông mới hứa hôn.
Bây giờ ông giáo sang nhắc chuyện cũ, nếu ông không đồng ý sẽ bị người ta nói ăn cháo đá bát.
"Con không cưới đâu, con bây giờ chỉ chí thú làm ăn chứ không muốn tư tưởng đến tình cảm trai gái.
Còn nữa, con nghe đồn cô hai Hương đó có tư tình với thằng Dương làng bên, nói không chừng đã thất tiết từ lâu rồi."
Thành Quân vừa nghe ông hội đồng nói xong đã lên tiếng từ chối, cô hai Hương đó đẹp thì có đẹp, nhưng nhà không có tiền thì còn lâu hắn mới lấy.
Người vợ hắn muốn lấy là người vừa đẹp vừa có tiền, hắn chơi với thằng Vinh cũng vì thằng đó chả khác nào con chó trung thành với hắn, hắn sai đâu làm đó, sai mượn tiền đi ăn chơi nó cũng làm.
"Cha cho anh ăn học đàng hoàng cớ sao lại nói chuyện như kẻ vô học vậy."
Thành An vừa nghe hắn nói vậy liền bừng bừng lửa giận, cô nghiến răng nói.
Hắn thiệt chả biết xấu hổ là gì.
Hắn ăn chơi đàng điếm còn bày đặt nói chí thú làm ăn không màng tình cảm trai gái, đã vậy còn dám bôi nhọ danh tiết của Mai Hương.
Nếu không có ông hội đồng ở đây thì cô đã đánh sưng cái miệng thối của hắn rồi.
Mặc kệ cái mặt đang tức giận của hắn, Thành An quay sang nói với ông hội đồng."
Con sẽ cưới cô Hương."
Ông hội đồng ừ một tiếng rồi bảo cô tự lo quà cáp sang gặp mặt bên đó, ông sẽ không đi cùng.
Thằng con này ông không mấy quan tâm, nếu Thành Quân đã nói cô gái kia không tốt như vậy thôi thì để cho thằng con này lấy, chờ sau này ông sẽ kiếm đứa tốt hơn cho Thành Quân.