Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Mình Ơi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
278392819-256-k228761.jpg

[Bh] Mình Ơi!
Tác giả: bachhoavu
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Mình ơi!

Tác giả: Bách Hoa Vũ

Thể loại: nữ x nữ, xuyên không, cổ đại Việt Nam.

Nhân vật chính: Trần Thành An (Trần Mỹ An), Đặng Mai Hương.

-----------------
Một là cô gái hiện đại sau khi chết đi lại may mắn được xuyên vào cơ thể của "cậu ba" con ông hội đồng giàu nhất nhì lục tỉnh.

Một là cô hai con ông giáo, tuy không giàu có nhưng được người người kính trọng.

Cô thầm mến mộ cậu học trò của cha mình nhưng lại phải vì gia đình mang theo tình cảm gả đến nhà người ta.

------------------
"Tui sẽ chờ mình, chờ đến một ngày mình thật lòng thương tui"
------------------
*Đôi lời mình muốn nói với mọi người*
Hello mọi người, mình là Hoa Vũ.

Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên mong được mọi người ủng hộ.

Vì là lần đầu viết truyện nên mình nghĩ cách viết của mình sẽ không được đánh giá cao.

Mình rất mong được mọi người góp ý để mình hoàn thiện hơn.

Mình cực kỳ thích hình ảnh của người phụ nữ Việt Nam xưa nên mình viết truyện này để thoả đam mê.

Truyện lấy bối cảnh miền Tây của Việt Nam trong thời Pháp thuộc, truyện không giống với lịch sử nên mọi người đừng thắc mắc vì sao thời gian không trùng khớp nha.

Vì là bối cảnh miền Tây nên sẽ có những từ ngữ địa phương (cách xưng hô) để hợp với bối cảnh.

Chân thành cảm ơn mọi người đã ghé thăm truyện của mình ^^ Tags: bhbhttgirlxgirlglthuanvietxuyênkhông​
 
[Bh] Mình Ơi!
Văn án


Vượt qua khó khăn, đời người sẽ rực rỡ.

Đó có lẽ là câu nói đúng nhất với cuộc đời Trần Mỹ An.Trần Mỹ An, cô gái sinh ra trong một gia đình tan vỡ, tuổi thơ là những ngày cực khổ.

Sống qua một kiếp người gian nan, cô nếm trải bao đắng cay, cuối cùng lại chết đi trong luyến tiếc.

Ông trời thương xót cho cô sống lại trong một thân phận khác, để cô gặp một người khiến bản thân bất chấp mà đánh đổi, thế nhưng cũng chỉ là đơn phương theo đuổi.Ở một xã hội đầy phép tắc, Đặng Mai Hương lớn lên trong một gia đình gia giáo.

Cái lễ nghĩa thời bấy giờ đã thấm nhuần trong tư tưởng nàng.

Tình cảm trớ trêu, đạo lý luân thường, tất cả như ép buộc nàng phải từ bỏ.

Đợi đến khi mất đi người từng một lòng một dạ, nàng mới nhận ra được đâu mới thật sự là quý giá nhất.Một người mang tư tưởng hiện đại, một người trưởng thành trong cái ràng buộc đạo lý.

Cả hai trùng phùng cùng mối nghiệt duyên.Mãi đến khi mất đi, con người ta mới thấy tiếc nuối những thứ mình đã có.—————Đây là câu chuyện dựa trên trí tưởng tượng của tác giả.

Nhân vật, sự kiện xảy ra trong truyện không có thật và không mang yếu tố lịch sử. (Đang được chỉnh sửa để hoàn thiện hơn)
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 1


Nắng nhẹ buông xuống cánh đồng lúa rộng lớn, nơi có những người tá điền đang cặm cụi làm việc mong có miếng cơm manh áo cho gia đình.

Bỗng một người tá điền trẻ tuổi ngẩng người bật thốt."

Xe của ai mà đẹp quá kìa, ngó bộ sang lắm đó đa."

Trên con đường đất, một chiếc xe hơi đắt tiền đang băng băng chạy về hướng căn nhà to nhất làng, nhà cậu ba An, con ông hội đồng Thanh.

Người tá điền cạnh bên ngẩng đầu đáp lời."

Chú mới tới đây nên không biết, xe đó là của cậu ba An.

Cậu ba là chủ mấy vuông đất này, mấy năm nay cũng nhờ cậu ba mà bà con ở đây được bữa ấm no đó đa."

Cậu tá điền trẻ tuổi thắc mắc hỏi lại.

"Sao lại như vậy hả bác?"

Một người phụ nữ đứng tuổi nhanh miệng đáp lời."

Làng trên xóm dưới ai mà không biết cậu ba An, cậu nổi danh tài giỏi lại giàu có nhất nhì cái lục tỉnh Nam Kỳ này, đã vậy còn ăn ở nhân hậu ôn hoà ai mà không mến.

Cậu ba cho tá điền thuê ruộng đất mần ăn lại không có thu thuế tô cao như nhà khác đó đa."

Một người tá điền có vẻ như lớn tuổi nhất ở đây hắng giọng nói."

Nhắc tới cậu ba An phải kể đến bốn năm trước....".................................Những năm chín mươi của thế kỷ XIX, khi kinh tế đất nước chưa phát triển nhiều, việc thông thương buôn bán còn gặp nhiều khó khăn, người dân khá nghèo nàn.

Ấy vậy mà ở cái miệt Vĩnh Long lại nổi danh một nhà buôn gạo là ông Trần Văn Thanh.

Nhà ông Thanh tận huyện Tân Trà, tỉnh Vĩnh Long.

Chẳng phải ở nơi Sài Thành hưng thịnh nhưng cửa hàng buôn bán của nhà ông lại rộng khắp lục tỉnh.

Được gia sản giàu có, ông Thanh lại dùng tiền mua thêm chức danh trong chính quyền lúc bấy giờ nên người đời gọi ông là ông hội đồng.

Người ta truyền nhau rằng, ông hội đồng có bốn người vợ sắc nước hương trời, nhưng tới tận tuổi năm mươi xế chiều chỉ mới có ba đứa con, hai trai, một gái.

Bà cả tên Đoàn Thị Hoa, bà là người miền ngoài, theo gia đình vào Nam Kỳ sinh sống.

Tính tình bà nhân hậu, xinh đẹp, dịu hiền, nhưng tiếc thay lại chẳng sinh được con.

Vì xưa người thân hay gọi bà là Cả Hoa, nên khi về nhà ông hội đồng cũng được gọi luôn là bà cả cho quen tai.

Tiếp đến là bà hai Lê Thị Ngọc, bà sắc sảo mặn mà nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, miệng lưỡi chua ngoa.

Bà hai sinh được một trai với một gái là cậu hai Thành Quân và cô tư Ngọc Trang.

Tuy đều cùng mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính, cô tư Ngọc Trang tính tình hiền lành, tốt bụng, nhưng cậu hai Quân lại một dạ toan tính.

Cậu một lòng ham thích tiền tài, lúc nào cũng sợ gia sản phải chia đôi với thằng ma ốm bạc nhược Thành An.

Cái tên Thành An này chính là tên cậu ba nhà ông hội đồng Thanh.

Người đời truyền tai bà ba Đỗ Ngọc Liên từng là đào chính nổi danh Sài Thành và được ông hội đồng cưới về trong một chuyến làm ăn.

Bà ba được ông hội đồng cưng chiều hết mực, nhưng cái danh đào chính khiến bà bị bà hai xem thường cùng ghen ghét, điều tiếng gièm pha ít nhiều cũng có.

Cuộc đời càng bạc bẽo hơn khi bà sinh ra cậu ba Thành An.

Từ khi sinh ra cậu ba đã ốm yếu dễ bệnh, người lúc nào cũng xanh xao gầy guộc, học hành thì không bằng ai, nhu nhược không có chí cầu tiến khiến ông hội đồng ngày càng thất vọng.

Yêu thương ông dành cho mẹ con bà ba cũng vơi đi nhiều.

Cuối cùng là bà tư Nguyễn Thanh Mai, bà là người vợ trẻ nhất của ông hội đồng, chỉ mới hai lăm xuân xanh, từ tốn dịu dàng.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 2


Đã hơn 12 giờ đêm nhưng gian nhà phụ nhà ông hội đồng vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Vài gia nhân gấp rút chạy tới chạy lui không hề ngơi nghỉ, kẻ bưng nước ấm, người thì đun nước, người gọi đốc tờ nhốn nháo cả lên.

Từ phía cuối hiên nhà xuất hiện một người đàn ông tuổi độ năm mươi mang trên người bộ bà ba lụa đắt tiền đi tới, người này chính là ông hội đồng Thanh.

Ông hội đồng nét mặt nghiêm nghị, ông lạnh nhạt hỏi người gia nhân vừa bước ra từ căn phòng.

"Cậu ba bây sao rồi?"

Gia nhân nọ giật mình khúm núm trả lời."

Thưa ông, đốc tờ mới tới khám cho cậu ba, đốc tờ đã kê thuốc hạ sốt cho cậu, độ chừng qua đêm nay sẽ không sao nữa."

Ông hội đồng ừ một tiếng lại liếc mắt nhìn vào trong phòng rồi quay người bỏ đi.

Gia nhân nhìn theo mà tặc lưỡi.

"Thiệt tội cho mẹ con bà ba hết sức, ông ngày càng lạnh nhạt, cậu ba đau ốm ông cũng không vô thăm."

Dưới ánh đèn le lói, căn phòng rộng lớn nhưng lại mộc mạc giản dị được soi rọi, một người phụ nữ trạc ngoài ba mươi mang ánh mắt chứa đầy lo lắng hướng đến cậu con trai nằm trên giường.

Giọng bà run run hỏi ông đốc tờ cạnh bên."

Thành An có sao không anh Hải?"

Người được hỏi là Phan Hải, ông là anh họ của bà ba, cũng là vị đốc tờ duy nhất chữa bệnh cho cậu ba An từ nhỏ tới giờ.

Ông nhìn người nằm trên giường mà nhỏ giọng trả lời."

Con bé cơ thể yếu nhược, lại thêm khi chiều bị té xuống nước, nước lạnh ngấm vào người nên giờ sốt cao, đợi uống thuốc xong có lẽ sáng mai sẽ khoẻ lại".

Bà ba không nói câu nào chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Ông Hải sau khi dặn dò vài câu xong cũng bước ra về để lại bà ba ngồi thẫn thờ trước giường "con trai" mình.

Hai mươi năm về trước, khi bà mới được ông hội đồng Thanh cưới về nhà, dù được ông cưng chiều nhưng cái danh đào chính làm bà không được người khác tôn trọng.

Mãi cho tới khi bà mang thai Thành An, bà hai vì lo sợ bà sinh con trai sẽ được ông hội đồng cưng chiều hơn nên đã bỏ độc vào thức ăn để hại bà sảy thai.

May mắn lần đó bà chỉ ăn một ít lại kịp thời được cứu chữa nên vẫn giữ được con.

Ngày sinh nở, vừa biết con mình sinh ra là con gái bà liền dùng hết tiền của mình có được cầu xin bà mụ giữ bí mật và nói rằng bà sinh được con trai.

Bà làm ra chuyện động trời này cũng chỉ vì muốn con mình có một cuộc sống bình an.

Trong ngôi nhà này bà thân cô thế cô làm sao chống lại được sự tàn độc của bà hai, bà cũng biết ông hội đồng rồi cũng sẽ không thương bà nhiều nữa, bà sợ con gái mình sẽ bị ức hiếp, có khi còn bị ép gả làm vợ lẽ cho lão hội đồng nào đó cũng không chừng.

Chuyện cậu ba nhà này là con gái cũng chỉ có mỗi bà, ông Hải và bà mụ biết, nhưng giờ đây bà mụ mắc bệnh nặng mà qua đời, bà cũng không lo bị người khác phát hiện.

Đáng nói hơn nữa Thành An là con gái nhưng thân thể lại chẳng phát triển bình thường.

Vào năm Thành An ba tuổi, một lần nữa cô bị bà hai sai người hạ độc, tuy may mắn thoát chết nhưng độc tích tụ trong người cộng với khi mang thai đã nhiễm độc mà sinh hại cơ thể.

Khi lớn lên bà ba và cô mới phát hiện ra, tuy là con gái nhưng ngực cô lại không phát triển và cũng không có kinh nguyệt.

Điều này khiến bà ba vừa mừng vừa buồn tủi, mừng vì cô sẽ không bị phát hiện, nhưng tủi vì cô sẽ không thể sống với thân phận thật sự được nữa. ............................................

Cơn nóng dữ dội trong cơ thể khiến Mỹ An khó chịu mà tỉnh giấc, cô bất giác ngước nhìn nơi xa lạ trước mắt mà bật thốt."

Đây là nơi nào?

Không phải mình chết rồi sao?

Âm ti mà cũng có chỗ ngủ đẹp vậy sao?"

Chợt cánh cửa mở ra, bà ba với thao nước ấm trên tay tiến vào, vừa thấy cô tỉnh giấc bà đã vội đặt thao nước xuống bàn rồi chạy tới bên giường ôm chầm lấy cô.

Không đợi bà ba nói câu nào Mỹ An đã ôm lấy bà khóc nức nở."

Mẹ...là mẹ phải không?

Cuối cùng con cũng được gặp lại mẹ rồi."

Bà ba hơi bất ngờ rồi đưa tay vuốt lưng dỗ dành cô."

Là má đây, ngoan, con đừng khóc nữa, có má ở đây rồi không sao nữa."

Mỹ An buông bà ra đưa tay vuốt ve khuôn mặt hiền từ của bà."

Mẹ...con nhớ mẹ lắm, con xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho mẹ, giờ con cũng chết rồi, cuối cùng con cũng được gặp mẹ lần nữa rồi."

Bà ba nhìn cô gương mặt đầy lo lắng trách móc."

Con đừng có nói gở, con vẫn còn sống đây chết làm sao được.

Con chỉ bị té xuống nước rồi sốt cao chứ con mà có bề gì má biết sống làm sao.

Con làm má lo lắm đó."

Mỹ An trong phút chốc chẳng hiểu nổi chuyện gì xảy ra, cô ngơ ngác hỏi bà."

Con còn sống hả mẹ?

Vậy đây là đâu?

Đây đâu phải nhà của mẹ con mình."

Bà ba thoáng hoảng hốt không biết con mình bị gì lại ăn nói lung tung như vậy."

Con làm sao vậy An?

Con còn sống kia mà, nhà này cũng là nhà của con mà, con đừng làm má sợ mà An."

Mỹ An im bặt, đầu cô loé lên một suy nghĩ vô cùng phi lý.

"Không phải mình xuyên không rồi đó chứ?

Nhưng sao người phụ nữ trước mặt lại giống mẹ mình y như đúc.

Phải rồi, mẹ mình chưa bao giờ xưng bằng má với mình, cách nói chuyện cũng chả giống như vậy.

Nếu xuyên không vậy đây là nơi nào đây?"

Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu nhưng cô cũng không dám hỏi người phụ nữ trước mặt, cô cũng chả dám nói là mình xuyên không, sợ rằng nói ra bà sẽ nghĩ cô bị điên mất.

Sau một lúc suy nghĩ kỹ cô quyết định nói dối."

Má ơi...con bị sốt cao quá nên có những thứ con không nhớ rõ, má nói rõ cho con nghe được không?"

Thấy con mình đã bình tĩnh bà ba mới ôn tồn kể lại mọi chuyện, kể cả thân phận con gái của cô.

Sau khi nghe xong mọi chuyện lòng Mỹ An tràn đầy tức giận, cổ họng cô nghẹn lại, mắt đã long lanh lên như sắp khóc.Trước khi xuyên tới đây cô đã trải qua một cuộc đời chẳng mấy vui vẻ.

Cô trưởng thành trong một gia đình đổ vỡ, ba mẹ ly hôn vì ba có người phụ nữ khác.

Từ đó cô theo mẹ, cô trưởng thành trong sự lam lũ và vất vả.

Mẹ cô ngày đêm làm thuê làm mướn, thậm chí có lúc còn nhặt cả ve chai để cố nuôi cô ăn học.

Mỹ An nếu không đi học thì chính là đi theo mẹ làm việc, từng ngày nhìn thấy mẹ khổ cực, cô chưa bao giờ dám lơ là việc học, tất cả cũng chỉ vì mong một ngày nào đó bản thân có thể kiếm ra thật nhiều tiền để mẹ cô được sống an nhàn phần đời còn lại.

Tiếc thay!

Cuộc đời lại chẳng như ý mình muốn, đợi khi cô đủ năng lực phụng dưỡng cho mẹ cũng chính là lúc mẹ cô mắc ung thư giai đoạn cuối.

Quãng đời còn lại bà sống trong sự dày vò thể xác.

Ngày bà rời khỏi thế gian, Mỹ An như mất cả thế giới, càng đáng thương hơn khi chính bản thân cô cũng mang căn bệnh này.

Sau hai năm mẹ cô mất, cô cũng trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện, cô mang theo bao nhiêu tiếc nuối mà chết đi.

Chẳng biết vì thế giới này diệu kỳ hay ông trời thương xót mà để cô xuyên tới nơi đây và gặp một người giống mẹ cô như đúc.

Bao nhiêu luyến tiếc cùng đau lòng đều theo nước mắt mà trào ra ngoài.

"Sao con khóc?

Con khó chịu lắm hả?"

Bà ba hoảng hốt lau nước mắt cho cô rồi ôm cô dỗ dành.Mỹ An vừa khóc vừa lắc đầu, cô không đáp lời bà mà chỉ im lặng ôm lấy bà thật lâu."

Tại sao từ mẹ mình cho tới người phụ nữ trông giống mẹ mình này lại chịu nhiều khổ cực như vậy?

Có phải không đây là kiếp trước của mình?

Mình mặc kệ là kiếp nào đi nữa, nếu ông trời đã cho mình sống lại lần nữa, mình thề dù là đổi cả mạng sống cũng phải bảo vệ tốt người mẹ này.

Bắt đầu từ bây giờ mình sẽ phải tiếp nhận một thân phận mới.

Từ đây mình sẽ sống thật tốt với cái tên Trần Thành An."
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 3


Trời vừa hừng sáng Thành An đã tỉnh dậy với cái cổ họng nóng rát.

Sau một đêm ngủ li bì thì giờ cơ thể cô cũng đã khoẻ hơn một chút.

Cô bước tới thao nước ấm rửa mặt, súc miệng rồi rót ít nước trà mà uống.

Cánh cửa im lìm sau lưng bổng bật mở, bước vào là bà ba cùng với tô cháo trên tay.

Theo sau bà là hai người phụ nữ nữa, một người có vẻ lớn tuổi trong bộ bà ba lụa sẫm màu nhưng không kém phần sang trọng, một người nữa nhìn vẫn còn trẻ tuổi nhưng xem kiểu tóc chắc là người đã có gia đình.

Bà ba để tô cháo xuống bàn nhìn cô cười nói."

Con thức rồi hả, có má cả với má tư tới thăm con nè."

Cô ngước nhìn hai người phụ nữ lên tiếng chào hỏi."

Con chào má cả, má tư."

Người phụ nữ lớn tuổi được cô gọi là má cả từ tốn đáp lại."

Con ngồi xuống đi, hôm nay con thấy trong người sao rồi?"

"Con thấy trong người khoẻ hơn rồi ạ."

Ba người phụ nữ cùng cô ngồi xuống bàn.

Bà ba đẩy tô cháo đến cạnh tay cô."

Con ăn cháo đi.

Chút nữa gia nhân đem thuốc tới cho con uống."

"Dạ."

Từ đêm hôm qua tới giờ cô cũng chưa ăn gì, bụng đã đói meo.

Cô mặc kệ ba người phụ nữ đang nhìn mình chằm chằm mà cắm đầu cắm cổ ăn.

Bà tư từ nãy giờ yên lặng thấy cô như vậy liền lên tiếng nhắc nhở."

Con ăn chậm thôi coi chừng bị phỏng lưỡi đó đa."

"Không sao đâu má."

Cô ăn xong rồi ngồi nói chuyện với bà cả, bà ba và bà tư một chút thì họ cũng rời đi.Qua cuộc nói chuyện cũng như qua lời kể của bà ba tối qua, cô biết được tình cảm chị em của ba bà rất tốt, chỉ có mỗi bà hai là không hoà đồng với ai, lại thêm tính tình ganh tị đủ điều.

Chắc cũng nhờ bà cả với bà tư tốt tính nên họ không vì xuất thân của bà ba mà xem thường hai mẹ con cô.Thành An ngước nhìn xung quanh căn phòng, từ tối qua tới giờ vẫn chưa có dịp nhìn kỹ.

Căn phòng này tuy rộng lớn nhưng lại được bày trí giản dị vô cùng.

Trong phòng treo vài bức tranh sơn thủy, cạnh bên cửa sổ là một chiếc bàn trà nhỏ, một chiếc giường lớn, một cái tủ sách và một cái tủ quần áo.

Cô đưa tay cầm lên vài cuốn sách, ở đây toàn là sách dạy kinh thương, vài cuốn nữa là tập thơ văn.

Bất ngờ cô phát hiện một gương đựng đồ nho nhỏ bị che bởi nhiều cuốn sách dày.

Mở nắp gương ra cô thoáng giật mình, một xấp tiền bên trong, toàn đồng Đông Dương, cạnh bên xấp tiền đó còn có vài cuốn sổ sách, sổ buôn muối, hiệu buôn vải, nhưng đều là những tiệm vừa và nhỏ.

Xem ra cô gái này cũng biết kinh doanh, không phải nhu nhược như lời kể, nhưng sức khoẻ thì thật sự rất yếu, chắc cô phải chăm chỉ luyện tập lại nó mới khá hơn.Thoắt cái Thành An tỉnh lại cũng đã gần một tháng, thoạt đầu cô vẫn chưa quen với thân phận mới nên mấy lúc nghe gọi tên Thành An cô cũng chẳng buồn trả lời.

Dần dà cô bị bà ba nhắc nhở nhiều lần nên mới quen.

Trong một tháng này cô có gặp qua bà cả, bà tư và cô tư Ngọc Trang cùng vài gia nhân, những người còn lại cô chưa hề gặp mặt.

Cô cũng chưa từng đặt chân lên gian nhà chính.

Mọi người đều ở đó, riêng mẹ cô vì sợ cô bị phát hiện nên lấy cớ tìm chỗ yên tĩnh cho cô dưỡng bệnh để xin ở riêng tại gian nhà phụ này.

Gần một tháng nay Thành An chăm chỉ tập luyện để cơ thể trở nên khoẻ hơn, nhờ vào kiếp trước cô đã từng học võ nên giờ dùng những bài quyền đó mà tập luyện cũng đỡ hơn phần nào.

Nhớ lại ngày mới xuyên qua, khi đi tắm cô nhìn cơ thể mình mà lắc đầu ngán ngẩm.

Tuy là không gầy trơ xương ra nhưng cũng là dạng ốm yếu, cộng thêm cái ngực vì bị hại mà không phát triển, nhìn đằng nào thì cũng sợ bị gió thổi bay mất.

So với hiện tại, gương mặt xanh xao đã hồng hào hơn, cơ thể gầy gò giờ đây được thêm chút da thịt.

Tự ngắm nghía mình trong gương với chiếc quần tây đen, chiếc áo sơ mi xanh lam nhạt cùng chiếc áo gile khoác ngoài, trông cô lúc này vừa có nét thanh tú vừa có chút lịch lãm.

Mặc dù cơ thể hiện tại không cao to như đàn ông thực thụ nhưng cũng không quá mảnh mai yếu đuối như trước kia.

Thanh An vừa định mở cửa bước ra ngoài, chợt ngoài phòng cũng xuất hiện tiếng gõ cửa.

Cửa mở ra, trước mắt cô là một chàng trai trẻ tuổi chừng mười lăm, dáng dấp cao ráo, mặc một bộ đồ nâu nâu lễ phép cúi chào."

Thưa cậu!

Con mới từ miệt Bạc Liêu về, đây là thư của ông Cả gửi cho cậu, ông Cả còn nói muốn trực tiếp gặp cậu tính chuyện mần ăn."

Cô thoáng ngơ ngác nhìn chàng trai trước mặt.

"Anh là ai vậy?

Tui có quen anh sao?"

Chàng trai giật mình mở to mắt, thoáng chốc ngạc nhiên."

Cậu làm sao vậy?

Con là thằng Cần đây, con với em Mẫn theo hầu cậu từ nhỏ mà.

Con mới đi lo chuyện cho cậu chưa đầy một tháng mà cậu quên con rồi sao?"

"Ờ thì...Làm sao cậu quên được, chỉ là cậu vừa bị sốt nặng nên giờ có vài chuyện bị quên."

Cô cười giả lả, nói năn như vậy chắc hẳn cũng là người quen của chủ nhân thân xác này.

Nghe cô nói bị bệnh nặng thằng Cần hốt hoảng hỏi lại."

Cậu bị bệnh sao?

Bây giờ cậu đã khỏe hơn chưa?

Hay cậu vào trong nghỉ đi, đứng ngoài cửa gió mái lắm đó cậu."

Thành An cười cười trả lời."

Không sao đâu, nhưng con nói chuyện mần ăn gì đó con kể cậu nghe đi."

Thành An dẫn thằng Cần vào phòng ngồi ngay bàn trà nghe nó luyên thuyên về chuyện làm ăn.

Sau gần nửa ngày nghe kể, cô đã biết thêm được nhiều điều, chủ nhân của thân xác này đang kinh doanh muối và vài cửa hàng vải, nhưng là kinh doanh trong bí mật, không ai biết được ngoài thằng Cần và em gái tên Mẫn của nó.

Mấy lần nó thay cô đi bàn chuyện đều là mượn cớ đi lấy thuốc trên tỉnh.Nếu đã có vốn liếng sẵn vậy cô cũng không thể phụ lòng chủ nhân thân xác này được, cô sẽ biến gia sản của cô gái này phát triển hơn nữa, cô phải trở thành người giàu có bậc nhất nơi đây.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 4


Sau khi nghe thằng Cần kể hết chuyện buôn bán, Thành An quyết định để nó dẫn cô đi xem mấy hiệu buôn.

Đáng lý ra người nhà ông hội đồng đi ra ngoài đều bằng xe hơi đắt tiền, nhưng địa vị của cô và mẹ mình trong nhà không được coi trọng, lại thêm cô rất ít ra ngoài nên phương tiện đi lại cũng chỉ dựa vào hai cái chân này.

Từ khi xuyên qua tới nay đây là lần đầu Thành An ra ngoài.

Cảnh vật nơi này thật khiến cô thích thú, hồi còn ở hiện đại cô luôn muốn về già mình sẽ tìm một miền quê thanh bình mà sống, cô thật chán ghét thành phố xô bồ bon chen.Trước mắt Thành An giờ đây là con đường làng trải dài, một bên đường là đồng lúa bao la bát ngát, một bên là dòng sông trong xanh, xa xa còn trông thấy vài chiếc xuồng nho nhỏ.

Cô vừa đi vừa hướng mắt nhìn về phía bên kia sông.

Thấp thoáng có vài căn nhà lá, lẫn trong đó có một căn nhà gỗ nhỏ, trước nhà có hàng bông trang được cắt tỉa thẳng tắp.

Căn nhà này nhìn khá khang trang, trước cửa có dán hai câu đối liễn được viết bằng cổ ngữ, tuy cô không hiểu ý nghĩa câu đối nhưng trông nét chữ lại cực kỳ thanh thoát cùng xinh đẹp, thật đáng ngưỡng mộ.

Đi bộ hơn nửa tiếng, cuối cùng cô với thằng Cần cũng đã tới chợ huyện.

Chợ này không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng lại tấp nập người.

Tới lui trong chợ loại người nào cũng có, nào là tá điền, nào là dân tri thức, nào là cô hai cậu cả con nhà phú hộ.

Sau khi dạo hết một vòng chợ cô liền quay sang bảo thằng Cần.

"Con dẫn cậu đến mấy hiệu buôn ở đây đi!

Cậu muốn đến đó xem chút."

Thằng Cần dạ một tiếng liền dẫn cô đến hiệu vải gần đó.

Hiệu vải treo tấm bảng to đùng viết hai chữ "Liên Thành".

Bước vào trong cửa hiệu cô thật muốn ngất đi với cách bày trí này, làm ăn như vầy biết chừng nào mới phất được đây, bao nhiêu cây vải cũng đều trưng lên kệ, không có lấy một thước vải treo lên giá làm mẫu cho khách xem.

Người coi tiệm ở đây vừa thấy cô ăn mặc sang trọng lại thêm đi chung với thằng Cần bèn nhanh nhẹn chạy tới hỏi."

Chào cậu, cậu muốn mua vải như thế nào để tui dẫn cậu đi lựa."

Cô quay sang nhìn người vừa hỏi điềm đạm trả lời."

Tui không đến coi vải, tui đến là để đóng cửa tiệm này vài bữa."

Người gia nhân trông coi tiệm trố mắt nhìn cô rồi tươi cười lấy lòng."

Cậu cứ thích đùa, cửa hàng đang buôn bán làm sao nói đóng là đóng được."

"Tui không có đùa.

Ông nói đang buôn bán sao?

Vậy khách ở đâu?"

Thành An nghiêm nghị hỏi lại người coi tiệm.

Quả thật cửa hàng bây giờ đang vắng hoe.

Người coi tiệm câm nín không biết trả lời thế nào đành giương mắt nhìn thằng Cần cầu cứu.

Thằng Cần thấy vậy mới mở miệng giải thích."

Đây là cậu ba An, cậu ấy mới là chủ của mấy hiệu buôn này."

Người nọ giật mình ngẩng đầu nhìn, trước giờ cứ tưởng chủ của thằng Cần là một ông hội đồng lớn tuổi, không ngờ lại còn trẻ tới vậy.

Thành An không muốn lòng vòng lâu lắc nên nói thẳng luôn vào vấn đề.

"Nội trong ba bữa nữa ông hãy dùng tiền buôn bán được của tháng rồi mà thuê người đến làm theo lời tui nói.

Ông thuê thợ mộc làm vài giá treo vải dựng phía bên trái này, mỗi loại vải đều treo một thước ở đây làm mẫu cho khách xem.

Phân chia loại vải mà trưng bày trên kệ, những hàng trên cùng là vải thượng hạng, hàng dưới này để vải bình thường cho khách bình dân, loại nào bị trùng thì cất vào trong kho.

Mỗi loại vải đều mai thử một hoặc hai cái áo làm mẫu treo lên.

Viết hết giá cả lên trên một cái bảng và dựng ở cửa ra vào.

Sau khi ông làm xong thì kêu mấy người ở cửa buôn còn lại tới coi rồi làm theo."

Gia nhân coi tiệm dà dạ làm theo.

Thằng Cần nãy giờ đứng ngơ ngác xem Thành An xử lý việc mà ngưỡng mộ.

Nó cảm giác như cậu nó đã khác đi, nhưng nó lại không biết khác chỗ nào.Thành An vừa định rời đi nhưng lại thấy thằng Cần đứng chết trân tại chỗ, cô hắng giọng gọi.

"Cần, dẫn cậu tới cửa hàng buôn muối."

Thằng Cần giật mình nhanh chân chạy trước dẫn đường.

Qua hai con hẻm nhỏ là tới hiệu buôn muối, hiệu buôn muối cũng là "Liên Thành" nhưng có vẻ buôn bán khá khẩm hơn.

Chủ yếu khách ở chỗ này là những hộ nông dân hay những nhà phú hộ mua về dùng.

Buôn bán tốt nhưng chỉ có tầm này khách hàng thì không thể phát triển.

Sau khi tìm hiểu xong con đường lấy muối và vận chuyển, Thành An quyết định sẽ tìm đầu ra lớn hơn, cô muốn trở thành đầu mối lớn của họ.

Sáng hôm nay thằng Cần vừa đưa lá thư của ông Cả ở miệt Bạc Liêu cho cô, cô sẽ suy xét về vấn đề đến gặp mặt ông ta để hợp tác làm ăn.

Cô cũng muốn sản xuất muối bọt trắng vì ở đây vẫn chưa có loại muối này.

Khi giải quyết xong chuyện ở mấy cửa hàng thì trời cũng đã xế chiều, Thành An bây giờ mới cùng thằng Cần đi bộ về.

Con đường làng bây giờ đông đúc người qua lại, đa phần là tá điền với mấy đứa con nít chạy giỡn.

Cảm giác này thật sự rất thích, trông nó thật yên bình.

Đang thả hồn tận hưởng khung cảnh trước mắt, Thành An bỗng nghe tiếng đàn xa xa vọng lại, càng đi tới tiếng đàn càng rõ hơn.

Phía bên kia sông vẫn là căn nhà đẹp mắt đó, vẫn là khung cảnh đó, nhưng bây giờ lại có thêm một người con gái.

Cô gái ngồi cạnh gốc cây dưới bến sông, tay cầm cây đàn tỳ bà, ngón tay thon nhỏ lả lướt trên dây đàn.

Dáng người mảnh khảnh ôm cây đàn, chiếc áo bà ba xanh ngọc làm nổi bật làn da trắng hồng cùng vẻ đẹp mỹ miều của cô.

Gương mặt đó cùng đôi mày lá liễu sao mà xinh đẹp đến lạ thường, đôi môi hồng khẽ mím cùng hàng mi cong vút, tất cả tạo nên một gương mặt vô cùng kiều diễm.

Thành An nhìn đến ngẩn ngơ, trong lòng không ngừng tấm tắc về vẻ đẹp trong trẻo này.Tiếng đàn thê lương như đánh thẳng vào tim Thành An khiến cô có cảm giác rung động lạ thường, tựa như có thứ gì đó khơi gợi lên những nỗi buồn sâu thẳm trong lòng.

Cô như người vô hồn dừng chân bên vệ đường nhìn chằm chằm về phía cô gái nhỏ kia.

Bất chợt một tiếng hét vang dội đầy chát chúa của một người phụ nữ vang lên, tiếng đàn cũng im bặt."

Con Hương đâu?

Sao mày không vào rửa chén mà còn ở đó lẳng lơ đàn hát hả?"

Tiếng hét kia làm Thành An bừng tỉnh, đến khi nhìn lại thì không còn thấy cô gái kia đâu nữa.

Thành An quay sang hỏi thằng Cần."

Cô đó là con cái nhà ai vậy Cần?"

"Thưa cậu!

Cô gái đó là cô hai Mai Hương con của ông giáo Đặng Sinh đó cậu."

Nghe xong câu trả lời cô lại thắc mắc."

Ông giáo sao?

Ông giáo là mần cái chi?"

"Dạ ông giáo là thầy dạy chữ đó cậu.

Ông giáo Sinh nổi tiếng khắp cái vùng này nhờ tài dạy chữ, nhiều phú hộ hay gửi con đến đây học chữ của ông lắm đó cậu."

"Vậy.... cô gái đó thì sao?"

"Dạ cô hai Hương là con gái của ông giáo Sinh với người vợ trước.

Mẹ ruột của cô hai bệnh nặng mất sớm.

Cô vừa đẹp người, vừa đẹp nết, lại giỏi chữ viết cùng đàn hát nên cũng được nhiều người biết tới.

Tuy được tiếng cô hai nhưng cô ấy lại cực khổ chẳng kém con ở là bao.

Từ ngày ông giáo cưới về vợ mới, bà mẹ kế này liền bạc đãi cô hai, bắt cô làm đủ thứ chuyện như con ở.

Ông giáo tuy thương cô nhưng ngại vợ mình nên chẳng bảo vệ được cô.

Càng cực khổ hơn khi bà mẹ kế sinh được cậu con trai, từ đó hai mẹ con bà thay phiên nhau ức hiếp cô.

Con cũng nghe đâu cô hai mến cậu hai Dương ở làng bên, nghe đâu cậu hai Dương từng sang học chữ nhà ông giáo rồi sinh lòng mến mộ.

Chắc không lâu nữa cậu hai Dương qua hỏi cưới, khi ấy cô hai được cứu khỏi cảnh khổ rồi."

Đang chăm chú lắng nghe thằng Cần nói nhưng khi nghe tới cô gái đó đã có người thương trong lòng Thành An lại cảm thấy hơi hụt hẫng.

Ngó sang bên kia sông lần nữa rồi cô cất tiếng giục thằng Cần đi về nhà.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 5


Từ ngày ra chợ huyện tới giờ Thành An đều ru rú trong nhà, cô muốn ở nhà để nghiên cứu mấy cái sổ sách cùng nghĩ cách làm ăn.

Cũng may ở đây đã sử dụng chữ quốc ngữ chứ không cô chả khác nào kẻ ngu ở chốn này.

"An ơi con có đó không?"

Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói.

Cô vội cất đi mấy cuốn sổ sách chạy ra mở cửa.

"Con đây má, má vào đi má."

Bà ba đi vào trong phòng, theo sau bà là một cô gái nhỏ tầm mười ba tuổi, trên tay cô bé là một khay trà.

Cô gái nhanh nhẹn để khay trà lên bàn rồi rót trà cho bà ba cùng Thành An.

"Mấy nay sao con cứ ru rú trong phòng vậy?

Lâu lâu con cũng nên ra ngoài một chút chứ trong này ngột ngạt dễ bệnh đó nghen."

Bà ba vừa nói vừa đưa tay vuốt ve gương mặt phờ phạc của cô.

"Má...con không sao đâu.

Mà má nè, ít bữa nữa con xin phép má cho con đi mần ăn mấy hôm."

Bà ba giật mình nhìn cô một hồi lại hỏi."

Con nói cái gì?

Con làm gì biết mần ăn đâu mà còn đòi đi xa nữa."

Thành An thấy bà phản ứng vậy đành phải nói thật.

"Má à, con biết mần ăn mà, con có mấy hiệu buôn Liên Thành trên chợ huyện nữa đó."

Bà ba thảng thốt hỏi cô."

Mấy cái hiệu buôn đó là của con sao?"

"Dạ, mấy hiệu buôn đó của con, giờ con muốn mở rộng buôn bán hơn nên phải đi xa lấy hàng.

Mà má yên tâm đi, con sẽ dẫn theo thằng Cần đi cùng mà."

Bà ba nghe xong cũng yên tâm phần nào, không ngờ con bà nó giỏi vậy mà lại giấu bà.

Sau khi nói chuyện với nhau một chút rồi bà ba cũng rời đi, riêng cô gái kia thì được Thành An gọi ở lại.

Cô gái này chính là con bé Mẫn em thằng Cần.

Hai anh em nó là gia nhân thân cận của cô.

Vì địa vị trong nhà của cô và mẹ cô thấp nên ít ai để ý tới gian nhà phụ cùng gia nhân hầu hạ ở đây, cũng nhờ vậy nên cô sai thằng Cần với bé Mẫn đi lo chuyện mà không ai biết.

"Mẫn, con nói cậu nghe mấy hôm nay ngoài hiệu buôn thế nào?"

Cô gái nhỏ nhắn nhanh nhẹn trả lời."

Dạ thưa cậu, nhờ mấy hôm trước cậu dặn sửa sang lại tiệm mà tiệm buôn bán cũng tốt hơn, khách khứa tới coi đông lắm."

Thành An gật đầu hài lòng, chuyện buôn vải coi như cũng ổn định, bây giờ cô sẽ bắt đầu làm muối bọt trắng.

Cô đứng dậy kêu bé Mẫn ra ngoài gọi thằng Cần chuẩn bị đồ theo cô ra chợ huyện.

Cô thay bộ bà ba mặc ở nhà thành bộ đồ tây tươm tất lịch sự.

Thay ra đôi guốc mộc mà mang vào đôi giày da đen.

Chải lại tóc tai gọn gàng, mang theo mười ngàn Đông Dương, cô mở cửa bước ra ngoài kêu thằng Cần lên chợ huyện.

Thành An vừa đi trên đường làng vừa than thở thầm."

Phải mau mau mua xe, chứ cứ cái đà đi bộ này thì gãy hai cái chân mất."

Đường lên chợ huyện vẫn đi ngang ngôi nhà đó, Thành An lại nhìn chằm chằm qua phía bên kia sông, nhưng lần này không phải nhìn nhà người ta nữa.

Cô lia mắt tìm kiếm bóng người con gái kia nhưng lại chẳng thấy ai, tâm trạng chùng xuống một chút cô lại tiếp bước rời đi.

Thú thật thì từ ngày gặp cô gái đó, bóng hình cùng gương mặt nàng cứ in sâu trong tâm trí Thành An, tiếng đàn thê lương khiến cô không thể nào quên đi được.

Ngày ngày cô đều nôn nao muốn gặp lại cô gái tên Mai Hương đó một lần nữa.

Có lẽ cô thích tiếng đàn cùng vẻ đẹp của nàng, hay là cô đã lỡ rung động chăng?

Chỉ sợ đây là cảm giác nhất thời nên cô cố gắng ở nhà xem sổ sách để quên đi.

Mãi cho tới hôm nay, cô không chịu nổi nữa nên mới lấy cớ đi xem hiệu buôn để vô tình gặp lại người kia.

------------------------------------ Trong chợ huyện buôn bán tấp nập, người qua kẻ lại chen chúc nhau.

Cô cùng thằng Cần đi xem xét mấy cửa hiệu xong cũng đã mệt lả người.

Dưới cái nắng chói chang, Thành An cùng với thằng Cần nhanh chân tìm một quán nước dưới gốc cây ngồi nghỉ mát.

Vừa uống chén nước sâm thơm mát cô vừa lia mắt tìm một cái gì đó.

A!

Thấy rồi.

Cô buông chén nước, trả vài đồng lẻ liền xâm xâm đi thẳng tới một quán ăn lớn.

Dừng trước cửa quán ăn, thằng Cần tưởng cô đói bụng nên tới đây, nó định đi vào kiếm bàn cho cô ngồi nhưng ai ngờ vừa quay đầu cô đã đi tới cửa tiệm nhỏ bên cạnh.

Nó ba chân bốn cẳng chạy theo, xém chút nữa nó đã vào gọi bàn rồi.

Trong cửa tiệm là một ông lão cùng với một cậu nhóc nhỏ đang ngồi rầu rĩ, ngó ra ngoài cửa thấy có người đứng, thằng nhỏ nhanh nhẹn chạy ra mời.

"Cậu vô ăn cơm đúng không ạ?

Cậu vô ngồi đi để con vào nói ông con mần cơm cho cậu".

Thành An đưa tay vuốt đầu thằng nhỏ đáp lời."

Cậu không ăn cơm, con vào kêu ông ra nói chuyện với cậu một chút."

Thằng bé nghe xong chạy vào gọi ông nó ra.

Ông lão tầm năm mươi hơn bước ra tiếp chuyện với Thành An.

Ông lão trong bộ đồ cũ kỹ, chắp vá nhiều chỗ, nhưng gương mặt lại ánh lên vẻ hiền từ thuận mắt.

"Cậu kêu tui có chuyện gì không cậu?"

"Con định hỏi ông có muốn sang lại tiệm này hay không?

Ông yên tâm con sẽ ra giá thoả đáng."

Ông lão ngơ ngác, đây là tài sản duy nhất của ông, ngoài nó ra ông với thằng cháu cũng không biết sống ở đâu nữa.

Nhưng mà hiện giờ cũng không buôn bán được gì.

Kể từ khi quán ăn bên kia mở thì họ đã giở trò lôi kéo hết khách khứa xung quanh, tiệm của ông ngày càng vắng khách, cứ cái đà này ông cháu ông sẽ chết đói mất.

"Nhưng mà cậu ơi, ông cháu tui chỉ có cái tiệm này để ở với kiếm sống, cái tiệm cũ kỹ này cũng không bán được bao tiền.

Bán nó đi rồi ông cháu tui không biết sống làm sao."

Nước mắt ông lão trực trào, giọng ông run run, thằng nhóc khi nãy cũng ôm chân ông mà sợ hãi.

Suy tính một hồi Thành An lại nói."

Con định mua lại tiệm này làm xưởng sản xuất, nếu như ông và cháu không ngại cứ ở lại trông coi xưởng cho con."

Ông lão nghe xong cùng thằng cháu quỳ xuống khóc lóc cảm ơn cô.

Cô vội vàng đỡ ông cháu họ dậy mà lòng cảm thán."

Dù là thời xưa hay thời hiện đại cũng đều có nhiều người khổ sở như vậy.

Coi bộ quán bên kia chắc cũng có ông to bà lớn chống lưng nên mới cho người lôi lôi kéo kéo khách xung quanh hết như thế kia."

Sau khi thu mua cửa tiệm của ông lão cùng một tiệm nhỏ cạnh bên, Thành An liền sai thằng Cần thuê thợ tới, cô chính tay chỉ đạo họ sửa sang lại tiệm.

Cô cho gộp hai tiệm nhỏ lại thành một xưởng lớn, gian phía trước để bày bán hàng hoá, gian phía sau làm chỗ sản xuất và kho chứa.

Trong khi chờ người sửa sang, Thành An sai thằng Cần qua hiệu buôn muối đem về một thúng muối.

Muối thời bây giờ chỉ có muối hột, loại muối này rất mặn lại thêm kích thước to nên muốn trữ nhiều muối trong nhà thì phải dùng đến cái lu nhỏ, như vậy thật rất bất tiện.

Thành An dẫn ông lão cùng thằng Cần xuống bếp tận tay chỉ dạy cách làm muối bọt.

Đun một nồi lớn nước với lượng nước vừa phải xong rồi đổ hết thúng muối vào, vừa đun sôi vừa khuấy cho tới khi nước bốc hơi hết chỉ còn lại muối bọt tụ lại.

Thành An xúc muối ra thúng rồi để ráo nước, chỗ muối nào còn tụ lại to quá sẽ dùng cối giã nhuyễn, làm xong xuôi cô lấy ít muối bọt nếm thử, vị muối bây giờ đã bớt mặn hơn, muối trắng và mịn hơn rất nhiều.

Ông lão với thằng Cần trố mắt nhìn thứ Thành An vừa nếm, cầm lòng không đậu thằng Cần cũng thử một chút.

Nó trợn to mắt kinh ngạc."

Cậu ơi, cái này mặn mặn có phải là muối không cậu?"

Cô cười cười trả lời."

Đây gọi là muối bọt, muối này nhỏ hơn và trắng hơn nhiều so với muối bình thường.

Nó cũng không có mặn như muối bình thường.

Sử dụng tiện hơn nhiều đó."

Nói xong cô quay sang hỏi ông lão."

Nãy giờ những gì con làm ông có nhớ hết không?"

"Dạ nhớ hết rồi thưa cậu."

"Vậy tốt rồi.

Sau này mỗi ngày ông cứ làm những thứ này, con sẽ sai thằng Cần thuê thêm người tới đây làm với ông, đợi khi tiệm sửa xong sẽ bắt đầu bày bán thứ muối này."

Sắp xếp xong mọi việc trong tiệm, Thành An cùng thằng Cần cũng ra về.

Cô định bụng ngày mai sẽ mời mấy ông quan tỉnh, quan huyện tới bàn chuyện cho phép cô buôn bán loại muối này.

Ở cái thời đại nào cũng vậy, muốn buôn bán yên ổn thì phải có quan hệ và kẻ chống lưng, nhưng nếu là người mới như cô thì phải biết lo lót để tạo dựng quan hệ.

Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng từ phía sau có tiếng xe vọng lại, cô ngoái đầu ra sau nhìn liền thấy một chiếc xe hơi lao tới.

Những người đi đường hoảng hồn dạt sang hai bên, kẻ xô người đẩy nháo nhào cả lên.

Thành An đứng trong đám người vật vả chen lấn, may mà chiều cao của cô cũng kha khá nên vẫn còn ngoi đầu lên mà thở được, chứ không là cô bị người ta ép chết rồi.

Đang chen lấn khổ sở Thành An bỗng cảm giác được hình như có ai đó va vào lòng mình, theo phản xạ cô đưa tay đỡ lấy.

Thì ra người vừa ngã vào cô là một cô gái, đầu đội nón lá, tay xách giỏ rau.

Vì chiếc xe kia phóng nhanh quá, người ta cứ nháu nhàu né tránh, sợ đụng trúng lại mang hoạ, ba bên bốn phía đều là người.

Mắt thấy người con gái kia cũng bị xô đẩy đến khổ sở, Thành An đưa tay đỡ những người xung quanh để cô gái nhỏ có thể đứng an toàn hơn.

Mặc cho dòng người xô đẩy cô vẫn cố trụ lại, tiện thể cô cũng đưa mắt nhìn xem cô gái kia có ổn không.

Vô tình Thành An nhìn thấy gương mặt của người nọ, cả người cô liền cứng đờ.

"Là cô ấy, là người con gái dưới bến sông hôm đó, người con gái cô mong được gặp lại mấy ngày nay.

Giờ đây cô ấy đã đứng trước mặt cô, không đúng, là đang ở trong vòng tay của cô mới đúng."

Gió nhẹ thổi lướt qua đưa hương thơm dìu dịu của người con gái kia xông thẳng vào mũi Thành An.

Mùi hương nhè nhẹ vờn quanh khiến trái tim Thành An đập nhanh kịch liệt.

Mãi khi chiếc xe chạy qua khỏi, đoàn người tản ra Thành An mới phát hiện được nãy giờ mình đã bất lịch sự nhìn chằm chằm con gái nhà người ta.

Cô gái lùi lại cất giọng ngọt ngào nhẹ nói câu cảm ơn rồi rời đi.

Thành An ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nàng, bóng lưng mảnh khảnh nhưng sao lại cô đơn tịch mịch đến lạ thường.

"Cậu...cậu, người ta đi rồi còn đâu nữa mà cậu nhìn."

Thằng Cần thấy cậu mình mãi nhìn người ta mà chẳng chịu đi nên nén cười cất tiếng gọi.

Thành An giật mình xấu hổ liếc thằng Cần một cái rồi cũng ra về.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 6


Sau một đêm trằn trọc khó ngủ vì mãi nghĩ về cô gái tên Mai Hương, giờ đây trước gương là Thành An với hai quầng đen dưới mắt.

Cô lê cái thân rã rời đi chuẩn bị lên tỉnh để gặp mấy ông quan trên đó.

Hôm qua khi về nhà cô đã sai thằng Cần gửi liền mấy thiệp mời, đến trưa nay cũng đã nhận được thư hồi đáp.

Cô bây giờ phải chuẩn bị ít quà, còn phải đem theo mấy gói muối bọt để cho họ vừa kiểm hàng vừa mang về.

Xem ra hôm nay cô phải tốn kha khá tiền với mấy lão già này, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, cô đành bấm bụng chơi sang một bữa vậy.

Chuẩn bị xong xuôi Thành An liền đi thẳng ra đầu làng.

Phía đầu làng đã có một chiếc xe hơi được thuê cùng thằng Cần đứng đó chờ sẵn.

Cô vì không muốn người trong nhà ông hội đồng biết chuyện nên đã cho xe đậu tít ngoài này.

Nhờ may nhà phụ ít ai để ý, chuyện cô đi ra ngoài cũng không mấy người quan tâm.

Thành An cùng thằng Cần bước lên xe, trên xe giờ đây đã chứa đầy quà cáp cùng vài chục gói muối.

Xe bắt đầu chạy băng băng trên đường, Thành An ngồi trong xe mà thẫn thờ suy nghĩ.

Cô định bụng chuyến này về sẽ học thêm tiếng Pháp, cô muốn hợp tác với họ.

Thật ra cô chẳng muốn tí nào, cô không phải là người phản quốc, nhưng bây giờ quan Pháp nắm quyền, cách mạng nước nhà vẫn chưa nổ ra rộng rãi, cô lại không giỏi chính trị, chi bằng làm ăn với họ.

Đợi khi nào có cách mạng cô sẽ dùng tài sản mình kiếm được mà đóng góp.

Sau gần hai tiếng đồng hồ đi xe Thành An cũng tới nơi.

Trước mắt cô là một quán bar Pháp lớn nhất tỉnh thành.

Cô cùng thằng Cần mang theo quà cáp nhanh bước vào trong rồi tìm đến bàn đã dặn trước.Trên bàn tròn lúc này có ba người đàn ông lớn tuổi, một người là quan Nguyễn, là quan lớn của tỉnh.

Hai người còn lại là quan Đỗ và quan Lý, hai ông này là quan ở huyện.

Thành An vội vã cười xã giao."

Chào ngài quan Nguyễn, quan Đỗ, quan Lý.

Thật ngại quá, đã để mấy ngài chờ lâu rồi."

Cô vừa chào vừa bắt tay từng người một."

Nào có, nghe danh cậu ba con ông hội đồng Thanh đã lâu nay mới được gặp mặt."

Ông quan Nguyễn vui vẻ trả lời.

Lời nói này chẳng qua là nể mặt cha cô chứ cô thì làm gì có cái danh tiếng nào.

"Lần đầu gặp mặt nên có chút quà cáp gửi tới ba ngài."

Thành An lấy quà gửi cho từng người, sẵn tiện rót rượu cho ba người họ xong mới ngồi vào bàn.

Thấy cách hành xử nhúng nhường của cô ba ông quan đều hài lòng, quan Đỗ lúc này mới lên tiếng hỏi."

Không biết cậu ba hôm nay mời ngài quan Nguyễn với hai lão già này tới đây có chuyện chi?"

"Trước là ra mắt ba ngài quan lớn, sau là xin phép ba ngài cho tui được bán một loại muối mới."

Thành An nói xong liền lấy mấy gói muối đưa tới chỗ từng người, sau đó vừa mở gói muối trên tay vừa nói."

Đây là muối bọt, là loại muối mới mà chỗ tui vừa làm được, muối này trắng hơn muối hột bình thường, vị của nó cũng dịu hơn nhiều.

Mời ba ngài nếm thử xem sao."

Ba ông quan lớn nếm thử muối xong ai nấy cũng đều bất ngờ.

"Muối này tốt thì có tốt, nhưng để buôn bán e là....."

Người lên tiếng là ông quan Lý.

Thật không hổ danh quan lớn, lời nói toàn ẩn ý, coi bộ ba ông này cũng móc nối với nhau nhiều vụ rồi.

Thành An cười cười đẩy ba bao thư dày cộm về phía họ."

Xin ba ngài chiếu cố cho, ngoài chỗ này ra mỗi tháng tui xin gửi đến ba ngày hai mươi kí muối bọt thượng hạng.

Xin ba ngài giúp đỡ."

Ở cái thời này gạo với muối là hai thứ không thể thiếu và vô cùng đắt đỏ, chính vì vậy mà quan Pháp mới khắt khe trong việc buôn bán hai mặt hàng này.

Thành An biết ý nên tặng họ hai mươi kí muối mỗi tháng, nếu số muối này quy ra tiền cũng không phải là con số nhỏ.

"Với lại lần này tui mần ăn cha tui chưa hay biết.

Tui sợ cha tui không ưng thuận, đợi tui mần ăn được tui sẽ trình sau.

Kính xin ba ngài giữ kín giúp cho."

Thành An tỏ vẻ ái ngại nói thêm.

Dù gì ông hội đồng Thanh cũng có chức danh, tuy nói là hữu danh vô thực do dùng tiền mua nhưng ít nhiều cũng có quan hệ với quan.

Họ cứ miệng truyền miệng thì thế nào ông hội đồng cũng biết.Thấy Thành An hào phóng, lại thêm là người ai mà không thích được dùng đồ miễn phí nên họ vui vẻ viết giấy phép cho cô rồi cũng đồng ý giấu chuyện này.

Mộc vừa đóng xong họ liền đưa giấy phép cho Thành An rồi liên tục ép rượu cô.

Tuy không thích uống rượu nhưng cô đành phải tiếp vì công chuyện làm ăn.

Khi mọi người đều đã ngà ngà say, Thành An viện cớ đường xa mà xin phép ra về.

Trước khi đi cô còn phải trả tiền cho chầu nhậu đắt đỏ này của họ.

Trong lúc chờ trả lại tiền dư, thằng Cần bỗng nhiên khều tay cô nói nhỏ."

Cậu hai Quân kìa cậu, đằng sau còn có cậu ba Vinh con ông giáo nữa."

Theo hướng thằng Cần chỉ, Thành An thấy một người đàn ông quần áo sang trọng nhưng xốc xếch, hai bên là hai người phụ nữ, trái ôm phải ấp cười nói lả lơi đang từ trên lầu đi xuống.

Người phía sau được gọi là cậu ba Vinh cũng chẳng khá hơn là bao, thật nhìn không vừa mắt.

Thành An cũng chẳng muốn chuốc thêm rắc rối nên giả vờ không thấy, cô nhận lại tiền thừa rồi rời đi.Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, khi cô vừa ra tới cửa đã có mấy người đứng chặn lại, mấy người này nào ai khác ngoài người anh cùng cha khác mẹ của cô.

"Ây da, cậu ba nhà ta nổi tiếng ru rú trong nhà như đàn bà hôm nay lại đi bar uống rượu sao.

Hay là chú vô đây tìm gái, mà ốm yếu quá bị chê rồi bực tức đi về".

Hắn nói xong thì cả đám ở đó cũng cười ầm lên.

Thành An nén giận trả lời."

Em tới đây chỉ để thử chút rượu cho biết với người ta chứ nào dám học theo anh hai vào đây bàn chuyện mần ăn lớn với mấy cô gái này."

Qua lời kể của bà ba mà Thành An biết được cái tên này giả ngoan hiền trước mặt ông hội đồng nhưng sau lưng lại ăn chơi trác táng.

Mặc kệ bộ mặt đang đỏ bừng vì giận của hắn, cô cùng thằng Cần nhanh chân bước ra ngoài xe, trước khi đi mất cô còn bỏ lại cho hắn một câu.

"Cha mà biết được chuyện mần ăn lớn này của anh chắc mừng lắm đó đa."

Câu nói này chính là nhắc nhở hắn không nên nói chuyện gặp cô ở đây ngày hôm nay, nếu bị lộ thì chính chuyện ăn chơi này của hắn cũng sẽ bị cô nói ra, tới lúc đó chưa biết ai thảm hơn ai.

Xe về tới đầu làng đã là chín giờ tối, vừa bước xuống xe Thành An đã bụm miệng tìm chỗ mà nôn thốc nôn tháo.

Cô không hề bị say xe nhưng vì uống quá nhiều rượu nên trong bụng chẳng được dễ chịu.Thành An mệt mỏi cùng thằng Cần lén lẻn vào nhà.

Vừa vào được phòng cô đã vội quăng đôi giày sang một bên mà nhào ngay lên giường, mặc kệ cơ thể đầy mùi rượu, bây giờ đây cô chỉ muốn ngủ.

Trong cơn mơ màng cô lại thấy bóng hình kia, một cô gái với mái tóc đen dài tung bay theo gió, tay ôm cây đàn tì bà, ngón tay lả lướt gảy lên bài nhạc sầu thảm.

Cô vươn tay ra như muốn chạm vào mái tóc dài kia nhưng càng muốn chạm thì hình bóng ấy càng xa dần, nó chẳng khác gì tình cảnh của cô bây giờ, không bao giờ với tới.

Thành An không ngờ rằng sẽ có một ngày cô lại thương một cô gái chỉ với lần đầu gặp mặt.

Cô càng không ngờ rằng cô thương người ta nhưng trái tim người ta đã thuộc về ai mất rồi.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 7


Ánh hoàng hôn buông nhẹ xuống ngôi làng nhỏ, một khung cảnh tĩnh lặng thơ mộng, nhưng đâu đó lại chẳng mấy yên bình.

Tại căn nhà của ông giáo Sinh, một đám côn đồ từ đâu xông tới vừa la ó vừa đập phá.

Đám côn đồ làm ầm ỉ khắp cả một khu."

Thằng Vinh đâu, hôm nay mầy không ra đây trả cho đại ca tao hai mươi ngàn Đông Dương là tao đốt nhà ông già mầy."

Người bị gọi chính là Đặng Vinh, hắn ta giờ đây đang run lẩy bẩy trốn trong nhà.

Ông giáo Sinh cùng vợ mình vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

"Nè!

Mấy cậu kia sao lại đập phá nhà tui?

Mấy cậu có tin tui báo quan trên đến bắt mấy cậu không?"

Tên côn đồ cầm đầu hùng hổ bước tới nắm cổ áo ông giáo xốc lên, hắn trợn to mắt nhìn ông nói."

Ông có ngon thì báo đi.

Thằng quý tử nhà ông nợ đại ca tui hai mươi ngàn Đông Dương, ông báo đi xem quan đến bắt ai."

Tai ông giáo như ù đi, ông không tin đây là sự thật nên cố gắng hỏi lại."

Mấy cậu có nhầm lẫn gì không?"

Tên côn đồ giơ lên tấm giấy nợ cho ông nhìn, đập vào mắt chính là cái tên Đặng Vinh to tướng cùng số tiền nợ là hai mươi ngàn Đông Dương.

"Ông nhìn cho kỹ đi, nếu ông không trả tiền tui sẽ giết chết nó, trong đây có ghi rõ không trả tiền thì trả mạng."

Tên côn đồ đẩy mạnh ông ra, hắn vuốt cầm cười nham nhở."

Không ấy...

ông gán con gái ông trừ nợ cũng được, nghe đồn con gái ông đẹp lắm."

Bà vợ ông giáo vừa nghe gán Mai Hương trừ nợ liền hớt hải chạy tới."

Được được, cậu bắt nó đi đi rồi tha cho con trai tui."

Ông giáo nghe xong tức giận đùng đùng quay sang quát."

Bà bị điên sao!"

Ông giáo lại quay sang tên côn đồ xuống giọng cầu xin."

Xin cậu cho tui ít bữa, ít bữa nữa tui sẽ trả đủ cho cậu."

"Được rồi, tui cho ông năm bữa, năm bữa sau tui quay lại nếu không có tiền tui sẽ giết thằng Vinh rồi bắt luôn con gái ông."

Hắn nói xong liền kéo đồng bọn rời đi.

Ông giáo Sinh thở hắt ra ngã ngồi trên đất, phải biết thời bây giờ hai mươi ngàn Đông Dương nó lớn cỡ nào, số tiền lớn như vậy bảo ông đào đâu ra trong năm ngày đây.

Thằng Vinh đợi đám người kia đi xa mới từ trong nhà chạy ra nắm lấy áo ông khóc lóc van xin."

Cha ơi cha, cha cứu con đi cha, cha cứu con lần này thôi, tại con lỡ dại tin lời bạn bè đi mần ăn nên thua lỗ."

Tiếng đi mần ăn nhưng thật ra là hắn chơi bời lêu lỏng cùng cậu hai Quân.

Bởi vì nhà nghèo nhưng lại sĩ diện, sợ chẳng bằng bạn bằng bè nên hắn mượn tiền để vun vào ăn chơi cho thỏa chí."

Sao ông không để họ dẫn con Hương đi, làm như vậy không cần trả nợ, thằng Vinh cũng được cứu."

Bà vợ ông ôm thằng Vinh vừa khóc vừa nói.

Ông giáo quay sang trừng bà."

Nó không phải con bà nhưng nó là con tui, bà để họ bắt nó đi rồi nó biết sống sao.

Bà cảm thấy hành hạ nó chưa đủ hay sao?"

"Vậy không lẽ ông để tụi nó giết thằng Vinh sao?

Nó cũng là con của ông đó."

Bà ta cũng chẳng vừa mà quát.

Ông giáo lúc này lòng rối như tơ vò chẳng biết làm sao cho phải.

Bỗng bà vợ ông mặt mày hớn hở nói."

Không phải ông từng nói nhà mình có hôn ước với nhà ông hội đồng Thanh sao, hay ông gả con Hương qua đó rồi lấy tiền đính hôn trả nợ, có khi sau này tiền sính lễ nhà mình cũng được lời to."

Bà ta hai mắt sáng rỡ chờ ông giáo trả lời.

"Chuyện đó qua lâu rồi, với bây giờ không lẽ bà kêu tui vát cái mặt qua đó nhắc lại sao?"

Bà ta tức giận nhìn ông."

Tui không biết, ông làm sao cho đặng thì làm, nhưng bắt buộc ông phải cứu được thằng Vinh."

Nói rồi bà nắm thằng Vinh kéo vào nhà.

Ông giáo mặt mày ủ rũ lững thững bước tới bàn trà, chuyện thế này ông cũng không biết mở miệng làm sao với Mai Hương.

Ông biết con gái mình mến cậu hai Dương làng bên, nhưng bây giờ cậu Dương đi Sài Thành chẳng biết khi nào mới về.

Nước xa không cứu được lửa gần, chẳng lẽ bây giờ ông phải để con gái mình gả cho người nó không thương.

Mai Hương vừa đi chợ chiều về đã thấy nhà cửa bừa bộn, cha nàng thì ngồi ủ rũ một góc, nàng vội vàng chạy vào hỏi."

Cha, cha làm sao vậy?

Sao nhà cửa lại lung tung bừa bộn vậy cha?"

Ông giáo ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng, ông kể rõ ngọn nguồn cho nàng nghe.

Mặt Mai Hương biến sắc, nàng thật sự phải chọn giữa hai lựa chọn này sao?

Nhưng như vậy thì tình cảm của nàng dành cho cậu hai Dương phải làm sao bây giờ?

"Cha cũng không biết làm sao cho đặng.

Thiệt cha khó xử quá."

"Không còn cách nào khác hả cha?"

Ông giáo não nề nhìn nàng, con nào mà chẳng là con, ông sao đành ép uổng Mai Hương."

Thôi để sáng mai cha mượn đỡ bà con dòng họ xoay sở coi sao đã.

Con vô nhà trước đi."

Ông giáo ngồi ngoài thềm nhà, đến độ nửa đêm vẫn chưa vào, cơm nước không màng tới.

Mai Hương thấy cha nàng như vậy cũng buồn lây, nàng trốn trong buồng khóc hết một đêm.Sáng sớm hôm sau, gà còn chưa gáy sáng ông giáo đã vội rời nhà, ông tìm đến bà con ở xóm trên mà hỏi mượn tiền.

Người ta nể ông là người đức độ cũng chịu cho mượn, nhưng ngặt nổi mấy trăm đồng thì người ta có, chứ mấy ngàn đồng ai lo cho xuể.

Dầu gì họ hàng của ông cũng không phải là phú hộ hay quan to chức lớn, người ta nghĩ tình cho mượn đã là may mắn lắm rồi.

Còn có những nhà vừa nghe thấy ông nói mượn đã vội từ chối, tình nghĩa gì họ cũng chẳng màng.

Chạy vạy đầu này đầu kia hết một ngày, cuối cùng ông cũng chỉ mượn được hai ngàn.

Ông giáo bần thần trở về nhà rồi ngồi rầu rĩ trước bàn trà.

Thấy cha về nhà trong buồn bã, Mai Hương mới đến gần hỏi thăm."

Sao rồi cha?

Chú bác có cho mình mượn không cha?"

"Cho thì có cho, nhưng bằng mấy ngàn này lo sao cho đủ."

Ông giáo thở dài rồi lấy cái khăn mùi xoa đã xếp gọn ra.

Ông lật mở khăn đưa hai ngàn đã được gói kỹ cho nàng xem.

Hai ngàn chắt chiu từ những đồng lẻ.

Cả đời ông cũng dành dụm được vài ngàn, nhưng bằng ấy thì chẳng thấm vào đâu.

Nghĩ đến chỉ còn mấy ngày ông đành bấm bụng nói thêm."

Mấy ngày ngắn ngủi cha khó lòng mà xoay sở.

Lỡ bề không có tiền trả, cha sợ họ bắt cả con.

Chừng ấy con còn khổ cực hơn.

Suy đi tính lại thì con gả vào nhà ông hội đồng cũng được yên bề.

Nhà họ là bậc giàu sang, con vào đó được nương nhờ tấm thân, không phải khổ nhọc tay chân..."

Nói đoạn ông giáo vuốt tóc Mai Hương rồi thở dài."

Cha chỉ sợ họ thấy mình nghèo mà khinh."

Nước mắt Mai Hương trực trào nhưng nàng cố kìm nén.

Nhìn người cha già nua bây giờ lại phải vì lo lắng mà trở nên tiều tụy nàng thật không đành lòng.

Định bụng sẽ suy nghĩ thêm, nhưng thôi quyết định dứt khoát để cha nàng còn kịp lo liệu.

Thôi thì coi như có duyên không nợ, tình cảm này nàng đành chôn trong lòng mà gả về nhà người ta.

Mai Hương thà gả cho người mình không thương còn hơn là bị đám côn đồ bắt làm ca kỹ.

"Cha... con đồng ý gả đi, miễn sao cha trả hết nợ là được rồi, cha đừng lo nữa nghe cha."

Nàng cố nén nước mắt mà nói.

Ông giáo đau lòng đứng lên ôm lấy Mai Hương.

"Cha xin lỗi con, cha vô dụng quá, cha chưa từng bảo vệ được con, bây giờ còn để con hy sinh hạnh phúc vì cái nhà này, cha xin lỗi con nhiều lắm."

Ông giáo dạy biết bao người, là một ông giáo có tiếng vậy mà lại dạy không được con mình, dạy người thành tài nhưng con ông lại là một đứa phá gia chi tử.Ông giáo an ủi cô vài câu rồi bảo cô vào trong nghỉ, ngày mai ông sẽ sang nhà ông hội đồng Thanh hỏi chuyện.

---------------------------------- Trên dòng sông dài, một chiếc ghe bon bon rẽ sóng lướt nhanh, Thành An đứng trên mũi ghe nhìn ngắm hai bên bờ.

Cô đã rời nhà đi hơn một tuần, cô đến bàn chuyện làm ăn với ông Cả ở Bạc Liêu xong lại chạy đi tỉnh gặp gỡ mấy ông quan Pháp, mãi cho tới hôm nay cô mới xong chuyện mà về nhà.

Trong những ngày đi xa nhà lòng Thành An đã nghĩ thoáng một chuyện.

Cô muốn thử một lần theo đuổi Mai Hương, cô không muốn cứ như vậy mà giấu giếm tình cảm mãi, thà thử một lần biết đâu sẽ có cơ hội còn đỡ hơn là buông xuôi rồi ôm đau khổ.

Thành An nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió lạnh lùa qua mặt, trong đầu lại không ngừng nhớ đến cảnh ngộ của bản thân ở kiếp trước.

Cô đã từng thầm yêu một người con gái, là đồng nghiệp cùng công ty, nhưng ở cái kiếp sống đó cô quá bần hàn, còn người kia lại là con nhà giàu.

Gia cảnh chênh lệch lại thêm định kiến gia đình và xã hội khiến cô tự ti.

Chính vì vậy mà cho đến lúc người kia lên xe hoa cô cũng không một lần thổ lộ.

Cô luôn mang suy nghĩ tự ti nên chưa từng dám để bản thân rung động thêm một lần nào nữa.

Cho đến khi gặp Mai Hương, có lẽ vì bản thân đã mang một thân phận khác, hoặc cũng có thể là vì cảnh ngộ và tiếng đàn của Mai Hương làm cô sinh ra cảm xúc mãnh liệt như vậy.Về tới nhà cũng đã năm giờ chiều, vừa bước vào cổng cô đã gặp bà ba ở đó đứng chờ.

Cô bước tới ôm bà một cái rồi hỏi."

Má!

Sao má đứng đây vậy?

Ngoài này gió lạnh lắm đó đa."

"Má biết hôm nay con về nên má đứng đây chờ, con vô nhà cất đồ đi rồi mau lên nhà chính ăn cơm.

Cha con làm ăn xa về hôm kia, hôm nay muốn cả nhà tề tựu ăn cơm tối."

Thành An tuy có hơi thắc mắc nhưng cũng không muốn hỏi nhiều.

"Má vô nhà trước đi, con ra sau rửa mặt cái rồi con ra ngay."

Thành An sai thằng Cần đi cất đồ rồi tự mình ra sau hè rửa mặt, đi suốt mấy ngày đường quả thật rất mệt mỏi, giờ cô chỉ muốn nghỉ một chút mà cũng không yên.

Người cô gọi là cha kia cô đã gặp qua mấy lần, lần nào gặp mặt cũng chào một tiếng rồi đi mất, ông ấy vốn dĩ chả để tâm tới mẹ con cô là mấy.

Thành An bước vào nhà thì nhìn thấy bàn ăn cũng đã đầy đủ người, cô chào hỏi mọi người một tiếng rồi bước tới cạnh mẹ mình ngồi xuống.

Chiếc bàn dài bày biện toàn cao lương mỹ vị, ngồi đầu bàn là ông hội đồng Thanh, bên tay trái ông là bà hai, cậu Quân cùng cô tư Ngọc Trang, bên tay phải ông là bà cả, bà tư và mẹ con cô ngồi gần cuối bàn.

Vừa ngồi xuống ghế cô đã nghe một giọng nói đầy đanh đá cùng khiêu khích.

"Cậu ba dạo này cũng bày đặt học theo người ta đi mần ăn xa nữa hén, ngó bộ ở chốn đó ăn no ngủ kỹ lắm nên bây giờ trông hồng hào trắng trẻo hơn đó đa."

Câu nói rõ ràng mang ý tứ mỉa mai Thành An là phung phí tiền của đi chơi chứ chẳng phải mần ăn gì.

Kể ra cũng đúng, đó giờ chủ nhân của cái xác thân này làm ăn đều giấu nhẹm, đến khi cô tới đây thời gian đầu cũng giấu kín.

Mãi tới lần này, do phải đi xa và lâu ngày, biết chẳng giấu được nên cô mới biện lý do theo người ta tập tành cho biết.

Trách sao được người khác mỉa mai nghi ngờ.Thành An chỉ nhẹ cười, trong lòng khinh thường đáp lời."

Nhờ phúc của má hai mà con mới được như vầy đó đa.

Con cũng không dám học đòi văn vẻ như anh hai mà toàn đi làm chuyện lớn trên tỉnh.

Con chỉ dám theo người ta tập tành làm ăn cho biết."

Bà hai nghe xong tức giận đỏ mặt nhưng không dám nói gì vì sợ bị lộ chuyện thằng con bà nó ăn chơi trác táng.

Nhưng nghĩ lại Thành An đó giờ nhu nhược, chỉ biết ru rú trong nhà, chắc hẳn cũng chẳng làm nên trò gì."

Lâu lâu mới có bữa cơm đông đủ mà cũng xào xáo là sao."

Ông hội đồng bực mình lên tiếng.

Ai nấy đều im lặng không dám nói câu nào.

Cả buổi ăn cơm đều là tiếng cười nói của mấy người kia, Thành An và bà ba chẳng muốn tham gia vào và cũng chả biết nên nói cái gì.

Sau khi ăn xong mọi người đều về phòng, cô toang bước đi theo mẹ nhưng bị ông hội đồng gọi lại.

Trong gian phòng khách bây giờ chỉ có ông hội đồng, cô và người anh trai cùng cha khác mẹ kia.

Ông hội đồng lạnh nhạt lên tiếng."

Ngày trước cha từng cùng ông giáo Sinh hứa hôn cho con cái hai bên, nay tụi con cũng lớn, nên lấy vợ là vừa.

Trong hai đứa, đứa nào muốn lấy cô hai Hương đây?"

Ông hội đồng không hề muốn giúp ông giáo, nhưng ông lại là người trọng sĩ diện, ngày mới lập nghiệp ông giáo có giúp ông trong lúc hoạn nạn nên ông mới hứa hôn.

Bây giờ ông giáo sang nhắc chuyện cũ, nếu ông không đồng ý sẽ bị người ta nói ăn cháo đá bát.

"Con không cưới đâu, con bây giờ chỉ chí thú làm ăn chứ không muốn tư tưởng đến tình cảm trai gái.

Còn nữa, con nghe đồn cô hai Hương đó có tư tình với thằng Dương làng bên, nói không chừng đã thất tiết từ lâu rồi."

Thành Quân vừa nghe ông hội đồng nói xong đã lên tiếng từ chối, cô hai Hương đó đẹp thì có đẹp, nhưng nhà không có tiền thì còn lâu hắn mới lấy.

Người vợ hắn muốn lấy là người vừa đẹp vừa có tiền, hắn chơi với thằng Vinh cũng vì thằng đó chả khác nào con chó trung thành với hắn, hắn sai đâu làm đó, sai mượn tiền đi ăn chơi nó cũng làm.

"Cha cho anh ăn học đàng hoàng cớ sao lại nói chuyện như kẻ vô học vậy."

Thành An vừa nghe hắn nói vậy liền bừng bừng lửa giận, cô nghiến răng nói.

Hắn thiệt chả biết xấu hổ là gì.

Hắn ăn chơi đàng điếm còn bày đặt nói chí thú làm ăn không màng tình cảm trai gái, đã vậy còn dám bôi nhọ danh tiết của Mai Hương.

Nếu không có ông hội đồng ở đây thì cô đã đánh sưng cái miệng thối của hắn rồi.

Mặc kệ cái mặt đang tức giận của hắn, Thành An quay sang nói với ông hội đồng."

Con sẽ cưới cô Hương."

Ông hội đồng ừ một tiếng rồi bảo cô tự lo quà cáp sang gặp mặt bên đó, ông sẽ không đi cùng.

Thằng con này ông không mấy quan tâm, nếu Thành Quân đã nói cô gái kia không tốt như vậy thôi thì để cho thằng con này lấy, chờ sau này ông sẽ kiếm đứa tốt hơn cho Thành Quân.
 
[Bh] Mình Ơi!
Chương 8


Trời vừa hừng sáng Thành An đã vội vàng thay quần áo để đi chợ huyện sớm, cô muốn đi mua chút quà đem sang nhà gặp ông giáo, chính xác hơn là cô muốn gặp Mai Hương.

Thành An cùng thằng Cần ngồi xe lên chợ huyện, cô sai thằng Cần đi mua mấy gói trà thượng hạng cùng quà bánh để mang sang biếu ông giáo, riêng cô thì ghé vào một tiệm hoàng kim.

Cô nhìn tới nhìn lui mấy khây trang sức vài lần mới chọn được một sợi dây chuyền vàng vừa ý.

Sau khi sắm sửa xong hết, Thành An cùng thằng Cần lại tới bến đò để sang bờ bên kia.

Cô với thằng Cần tới không kịp lúc nên bị lỡ chuyến đò, đò đã đưa khách sang hơn nửa sông.

Con sông này cũng không lớn lắm, nhưng ngặt nỗi hơi sâu, lại thêm ở đây chưa có cầu qua lại nên mọi người đều đi đò.

Chuyến đò buổi sáng đông đúc người, chiếc đò khẳm đang từ từ sang sông.

Hình như cô thấy có bóng dáng quen thuộc.

Người con gái đứng gần mũi đò kia chính là Mai Hương.

Thành An lắc đầu tiếc nuối.

Phải chi cô đi sớm chút thì tốt biết mấy"Trời ơi chìm đò rồi, bơi lẹ vô bờ bà con ơi!"

Tiếng la thất thanh của ai đó vang lên.

Chiếc đò vì chở quá nhiều người mà bị chìm.

Mọi người thi nhau bơi vào bờ, nhưng không ai để ý rằng Mai Hương không biết bơi.

Thành An thấy Mai Hương chật vật ngoài sông, lòng cô như lửa đốt liền cởi phăng đôi giày nhảy luôn xuống sông.

Cô bơi thật nhanh tới chỗ nàng, vươn tay nắm lấy tay người kia kéo lên.

Cô kéo Mai Hương vào lòng rồi cố gắng hết sức bơi vào bờ.

Cả hai ngụp lặn mấy lần mới tới nơi.

Đưa Mai Hương vào bờ Thành An liền dìu nàng đến gốc cây cho nàng ngồi nghỉ.

Mai Hương vừa hoảng sợ vừa đuối sức nên lúc này đã dựa hẳn vào lòng cô.

Thật không may mắn, cảnh tượng này đã bị bà mẹ kế của Mai Hương thấy được.

"Mai Hương, em sao rồi?

Em có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Thành An nhìn gương mặt tái nhợt của nàng mà lòng đầy lo lắng.

"Cảm ơn cậu, tui không sao."

Mai Hương lấy lại bình tĩnh yếu ớt trả lời Thành An.

Nàng toan đứng dậy định bước ra về nhưng thân thể lại không đứng vững.

"Hay là tui đưa em về."

Thành An đưa tay đỡ nàng, nhẹ giọng ngỏ ý.

Mai Hương nhanh chóng lùi lại từ chối cái đỡ vừa rồi.

"Như vậy sẽ không hay đâu cậu, tui tự về được."

Nói rồi Mai Hương quay lưng bước đi.

Thành An nhìn theo bóng lưng mà đau lòng, cô cũng không biết làm sao ngoài việc đi theo sau lưng nàng.

Vừa bước tới sân nhà Mai Hương cô đã nghe tiếng la hét của người đàn bà kia.

"Con nhỏ hư thân mất nết này, mầy dám ôm ấp thằng đàn ông kia ngay giữa bàn dân thiên hạ, mầy bôi tro trát trấu lên mặt tao với cha mầy rồi."

Bà ta vừa la hét vừa cầm cây roi đánh vào người Mai Hương.

Thành An thấy vậy hốt hoảng chạy vào, cô đưa tay đỡ lấy cây roi của bà mẹ kế kia đang quất xuống.

Cây roi quất thẳng vào cánh tay cô đau rát, bà ta đánh mạnh tới nổi cánh tay cô rướm cả máu.

"Nè bà kia, bà làm cái gì vậy hả?"

Roi mây vun liên tục lên tay Thành An, cô xô mạnh bà ta ra.

"Cái thằng không biết xấu hổ này, mầy còn dám vát cái mặt đến đây hả?"

Bà ta cầm roi chỉ thẳng mặt Thành An rồi hét ầm lên.

Đôi mắt bà trừng trừng nhìn cô, điệu bộ hung hăng vô cùng."

Bà nói cái gì vậy hả?

Mai Hương làm gì mà bà đánh em ấy?"

Thành An dù đang rất đau nhưng vẫn cố che chắn Mai Hương phía sau.

"Mầy còn dám nói nữa hả?

Nó sắp gả cho con ông hội đồng mà bây giờ hai đứa bây ôm nhau giữa bàn dân thiên hạ, rồi họ xem nhà tao ra gì nữa?"

Bà trợn to mắt, miệng oan oan la mắng.

"Tui là chồng sắp cưới của em ấy, em ấy bị đuối nước, tui cứu em ấy rồi đỡ lên bờ là sai hả?"

Thành An cũng không vừa mà quát lại, bà ta đúng là vô lý, chưa hỏi rõ ràng đã động tay động chân.

Mai Hương phía sau sợ hãi, nhưng cũng bất ngờ khi nghe cô nói cô là chồng sắp cưới của mình.

"Mày còn già mồm hả, chồng sắp cưới của nó là cậu hai Quân kia kìa."

Bà nói xong lại tiếp tục giơ cây roi lên định đánh cô tiếp.

"Nè bà kia dừng lại mau!"

Thằng Cần mãi chờ đò nên giờ mới qua sông được, vừa hay ông giáo cũng đi dạy về.

Ông giáo cùng thằng Cần chạy tới can ngăn.

"Tui mới gặp ông hội đồng hồi sáng, ổng nói cậu ba An mới là chồng sắp cưới của con Hương, bà làm tui mất mặt hết sức."

Ông nhìn vợ mình mà vô cùng tức giận, bà ấy lúc nào cũng vậy, cứ kiếm chuyện đánh Mai Hương.

Bà ta nghe xong mới hốt hoảng nép sau lưng ông giáo.Thành An thấy có người can ngăn liền thở phào, cô quay ra sau hỏi thăm Mai Hương."

Em có sao không?

Có bị đánh trúng chỗ nào không vậy?"

Mai Hương ngước mặt nhìn Thành An, nàng lãnh đạm lắc đầu.

Nhìn tới đồ Mai Hương còn ướt sũng, cô nhắc nhở nàng vào trong nhà trước rồi quay sang nói với ông giáo.

"Thật ngại quá, con tính sang ra mắt bác, nhưng bây giờ bộ dạng con khó coi quá, bác nhận giúp con chút quà ra mắt này, con cũng xin phép bác cho con về trước."

Thành An lấy quà trên tay thằng Cần đưa sang ông giáo.

Ông giáo thấy cô cả người ướt mem mà tay còn bị thương nên cũng không dám giữ cô lại.

Đi trên con đường đất ra bến đò, đôi chân Thành An đau buốt vì đi chân trần.

Hồi nãy cởi đôi giày bỏ bên kia sông để cứu Mai Hương, đi theo Mai Hương cả một đoạn đường cũng không thấy đau, cơ mà giờ về lại đau quá.

"Cậu ơi cậu, cậu đã tặng quà cho cô hai chưa?"

Thằng Cần nhớ khi sáng cậu có nói mua quà cho cô hai Hương, nhưng hình như cậu nó quên rồi.

"Chết... cậu quên mất rồi!"

Thành An đưa tay lên sờ vào túi áo, hộp dây chuyền vẫn còn trong túi, hay để hai ngày nữa đính hôn cô sẽ tặng luôn.

Thành An về nhà, cô kéo bà ba vào phòng kể hết chuyện cưới hỏi cho bà nghe, cô cũng kể luôn chuyện cô thích Mai Hương."

Má thấy Mai Hương có vừa ý không?"

Thành An tò mò hỏi bà ba."

Má nghe cổ là con nhà gia giáo, lại là người dịu dàng nết na.

Có con dâu như vậy má cũng ưng bụng.

Chỉ có điều...."

Bà ba nói đến đó lại thôi, nghĩ tới điều sắp nói bà lại thấy đau lòng."

Có điều sao má?"

"Có điều bản thân con như vậy má sợ cổ không chịu.

Dù sao cũng là con gái, gả chồng là việc cả đời.

Chừng đó dở lỡ, khổ con, khổ luôn cả cổ.

Bằng như cô hai đó ưng thuận, cho con có đôi có bạn hủ hỉ với nhau, má mừng còn không hết."

Bà ba ban đầu có hơi hốt hoảng, nhưng nghĩ lại cũng chấp nhận mọi chuyện.

Con gái của bà đã chịu khổ nhiều, thân xác của nó cũng vì bị hại mà ra nông nổi này.

Nó bây giờ có gả đi cũng không được, vậy thì thôi cưới vợ về để nó có đôi có bạn đến cuối đời.

Nghe bà ba nói vậy Thành An tự nhiên cũng thấy buồn.

Lỡ đâu không ở được với nhau thì Mai Hương mang tiếng cả đời."

Nhưng mà tình cảnh nhà ông giáo vậy, nếu con không cưới mà để Thành Quân cưới hay đám côn đồ bắt đi thì cổ cũng khổ.

Chi bằng con thử một lần, nếu cổ không chịu mà muốn đi thì con để cổ đi."

Bà ba nhìn cô không trả lời, bà thở dài, nghe chất chứa ưu phiền lắm."

Cũng mong cổ thấu nỗi lòng con."

-----------------Đã trôi qua hai ngày kể từ khi Thành An sang nhà ông giáo, hai ngày nay cô phải bận bịu chuẩn bị để làm lễ đính hôn.

Từ hôm thấy Mai Hương bị rơi xuống sông, cô liền thuê hơn chục người gấp rút làm một cây cầu ván bắt qua nhà ông giáo.

Cô sợ Mai Hương đi đò sẽ gặp nguy hiểm, lại thêm nàng ấy chẳng biết bơi nên qua sông bằng cầu cho chắc.

Tờ mờ sáng, trên con đường làng đã xuất hiện ba chiếc xe hơi chạy chậm chậm phía trước cùng một đoàn gia nhân đi phía sau.

Xe dừng bên chân cầu, bước xuống xe là những người phụ nữ mặc áo dài sang trọng cùng một cậu con trai trong bộ áo dài nam thanh tú.

Thành An dẫn đầu đàn trai đi sang cầu, tham dự lễ đính hôn của cô hôm nay chỉ có bà cả, bà ba, bà tư cùng cô tư Ngọc Trang.

Ông hội đồng bảo đi làm ăn xa nên không về dự, mẹ con Thành Quân thì chả thèm tham gia.

Đoàn người qua tới bên kia sông liền được ông giáo nhiệt tình đón vào nhà.

Nhà ông giáo cũng chỉ đãi mấy bàn cho bà con dòng họ cho có lễ chứ không nhiều.

Đến giờ hành lễ, Mai Hương từ nhà trong bước ra, nàng cùng Thành An mời rượu cha mẹ đôi bên.

Mai Hương lúc này trông thật đẹp làm sao, dáng người mảnh mai trong chiếc áo dài màu hồng nhạt, làn da trắng nõn, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, hàng mi cong vút cùng đôi môi đỏ mọng khiến bao chàng trai ở đây đều đỏ mắt nhìn theo.

Thành An nghiêng người giúp Mai Hương đeo vào đôi bông tai, hơi thở gần sát phả vào một bên má khiến nàng đỏ mặt ngại ngùng.

Thành An cũng chẳng khá gì hơn, tim cô đập loạn cả lên, bàn tay run rẩy đeo vào chiếc bông, cô liếc mắt nhìn xuống đôi môi kia, đôi môi đỏ mọng thật khiến cô muốn hôn ngay.

Sau khi làm lễ xong cô cùng Mai Hương phải ra tiếp từng bàn, rượu liên tục đưa tới khiến Thành An muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Cuối cùng cũng tiếp xong hết khách khứa, cô thở phào nhẹ nhõm, thấy tiệc cũng gần tàn, Thành An liền nắm tay Mai Hương kéo ra sau vườn."

Tui...tui tặng em cái này, tui định tặng nó từ hôm kia, nhưng xảy ra nhiều chuyện quá nên tui chưa có cơ hội tặng."

Thành An vừa nói vừa mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền nhỏ xinh, mặt dây chuyền là một hoa mai nhỏ có đính đá màu đỏ ở giữa.

"Cảm ơn cậu, cậu nhọc lòng rồi."

Mai Hương lãnh đạm nhìn sợi dây chuyền trong hộp, một chút cảm giác vui mừng cũng không có.

"Để tui đeo cho em nha!"

Thành An giọng run run hỏi, cô có hơi buồn vì Mai Hương trông có vẻ không vui khi cô tặng quà.

Mai Hương nhìn cô lúc lâu, nàng nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

Thành An lấy sợi dây chuyền đeo lên cho nàng rồi lùi lại ngắm nhìn, sợi dây chuyền thật hợp với nàng, bông hoa nhỏ rực rỡ trên cổ kia chẳng khác nào Mai Hương.

Cô gái sống trong khổ cực nhưng vẫn giữ được nét đẹp dịu dàng thanh cao.

"Cũng không còn sớm, cậu ba về nhà nghỉ ngơi đi!"

Thấy Thành An cứ nhìn chằm chằm vào mình nên Mai Hương nhíu mày nhắc nhở.

"À...em vào trong nghỉ đi, tui đi về nha."

Thành An cố nén đau lòng quay lưng đi thật nhanh, ai lại không thấy buồn khổ khi người mình yêu tỏ ra xa cách mình chứ.

Con đường tình cảm này chắc sẽ gian nan lắm, nhưng không sao, chỉ cần Mai Hương sau này yêu cô là được.
 
Back
Top Bottom