Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay
[Bầu trời giống như gương mặt của một cô gái vừa khóc.Trình Hạng nằm trên vạch kẻ sang đường, đôi mắt vô hồn mở to.
Nơi vốn náo nhiệt người qua kẻ lại giờ biến thành một thành phố trống rỗng, những bông tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi lả tả lên những sợi tóc mỏng manh của nàng]-[Lời nhắc trên điện thoại của Tiểu Hạng: Ngày thứ 291 sau khi chia tay TTR.]TTR là cái quái gì chứ, buồn cười chết đi được.*TTR viết tắt của Tao Tianran, tên phiên âm tiếng Anh của Đào Thiên Nhiên Trình Hạng nằm sấp trên chiếc giường đơn chật hẹp, tay cầm điện thoại, cằm dí vào gối tạo ra mấy nếp nhăn như ông thọ, đôi chân thon dài giơ ra sau.Đúng lúc đó, chiếc radio của chủ nhiệm Mã ở bên ngoài vang lên: "Có thể biết được suốt cả đời tôi yêu thích nhất là thiên nhiên..."
Tim của Trình Hạng chợt hẫng một nhịp, bật dậy lao ra ngoài và hét lên: "Mẹ là người Bắc Thành chính gốc mà không nghe Kinh kịch¹, nghe Côn Khúc² cái gì chứ!"
"Con bé này, con dọa mẹ sợ chết khiếp rồi!"
Chủ nhiệm Mã giơ ngón tay lan hoa lên ôm ngực: "Mẹ gả cho người gốc Hải Thành hai mươi bảy năm rồi, chẳng lẽ không được nghe một chút Côn Khúc uyển chuyển sao?"
Chủ nhiệm Mã tên thật là Mã Hân Đồng, chủ nhiệm ủy ban khu phố của con hẻm này, kiêm luôn công việc phụ là mẹ của Trình Hạng.Trình Hạng đóng sầm cửa, lại nhào lên giường ôm điện thoại, ánh mắt dán chặt vào ba chữ cái "TTR".Ôi, phiền chết đi được.Ban đầu đặt lời nhắc này trên màn hình điện thoại, tất yếu là để rèn luyện bản thân cai nghiện.
Nghĩ tới nghĩ lui, thậm chí không dám gõ thẳng tên "Đào Thiên Nhiên", chỉ gõ một cái "TTR" buồn cười.Ngay cả bây giờ, khi nghe thấy hai chữ "thiên nhiên" trong lời hát Côn Khúc vẫn khiến toàn thân nàng run rẩy.Trình Hạng xoay người, bàn chân chạm vào thân cây ngô đồng bên cạnh giường — Thật buồn cười, căn phòng nhỏ trong tứ hợp viện³ của nàng năm đó vốn là "công trình phá vỡ quy tắc", giữa phòng lại mọc một cây ngô đồng không được phép chặt.Thiên thời.
Thiên phú.
Thiên binh thiên tướng.Tự nhiên.
Quả nhiên.
Du nhiên tự đắc (ung dung tự tại).Ôi, thật sự phiền chết đi được Ngón chân cái của Trình Hạng cào cào mấy đường vân trên vỏ cây — Sao tên Đào Thiên Nhiên lại có thể ghép được với nhiều từ như vậy chứ?Nhiều đến mức chuyện nàng muốn quên Đào Thiên Nhiên giống như một trò đùa ngớ ngẩn.******[Lời nhắc trên điện thoại của Tiểu Hạng: Ngày thứ 304 sau khi chia tay TTR.]Trình Hạng cảm thấy nếu như kiếp này nàng có chết, nhất định là bị những ảo tưởng viển vông mà sếp vẽ nên làm cho no chết.Sếp ngồi ở bàn làm việc của nàng hăng hái nói chuyện, nước bọt suýt nữa bắn lên mặt nàng.
Nếu nàng hít kỹ một chút, thậm chí còn có thể ngửi ra bữa sáng của sếp là bánh nhân hẹ của quán thứ hai ở đầu phố."
Tăng ca đừng chê đau cột sống, trở thành triệu phú không phải giấc mơ!"
Sếp đập bàn: "Tiểu Trình này, cô đi chỉnh cho Ni Tang Na có bộ ngực to thêm một chút, ít nhất phải thành cỡ F nhé."
"Ừm ừm... hả?"
Trình Hạng là một họa sĩ concept ở một công ty game.
Không phải công ty lớn kiểu "Vương Giả Nông Dược", mà là nhỏ, cực nhỏ, chỉ là một gian nhỏ bằng hộp diêm trong tòa nhà văn phòng, hành lang quanh năm phảng phất mùi thịt xào ớt xanh.Họa sĩ concept trong công ty có người chuyên vẽ ria mép, vẽ cằm, vẽ tay chân.
Trình Hạng là người chuyên vẽ ngực.Hai năm qua đã khiến nàng mắc bệnh nghề nghiệp.
Mỗi tối mệt như chó chết chen chúc trên tàu điện ngầm, nàng vô thức nhìn chằm chằm vào ngực người khác.Cô gái đối diện thấy nàng trông hiền lành vô hại, còn tưởng nàng đang buồn vì ngực mình nhỏ, nên sinh lòng ghen tị, bèn mỉm cười thông cảm với nàng.Trình Hạng ngơ ngác vì nụ cười của cô gái ấy, không kìm được cúi xuống nhìn ngực mình:Thật sự nhỏ đến vậy sao?!"
Ni Tang Na" là nhân vật nữ trong trò chơi sắp ra mắt của công ty, đôi súng bạc hình bánh xe đeo trên đùi, làn da màu bánh mật, sức chiến đấu kinh người."
Nhưng mà sếp," Trình Hạng nói, "đặc điểm nhân vật Ni Tang Na là động tác linh hoạt, kỹ năng di chuyển đầy đủ, nếu ngực to như vậy thì..."
"Cô nghĩ nhiều thế làm gì?"
Sếp phẩy tay: "Ngực đủ to mới có thể thu hút nam game thủ chứ, cô đừng quản nhân vật thế nào, cứ cho ngực to hết cỡ là được."
Trình Hạng mím môi.Theo lý mà nói, trong nhóm có diều hâu nhìn xa, có sói giỏi chiến đấu, có báo nhanh nhẹn, còn nàng chính là con cá trong vùng nước đục.Thế nhưng nàng vẫn mở miệng, liếm đôi môi bị hơi nóng hông khô: "Không."
"Gì cơ?"
Đuôi lông mày sếp nhướng lên: "Cô không muốn làm nữa à?"
"Đúng."
Nàng tháo thẻ nhân viên đặt lên bàn làm việc.Thực tế nghỉ việc không giống mấy bộ phim TVB hồi nhỏ từng xem, người đẹp công sở ôm thùng giấy oai phong rời đi.
Nàng xách một túi vải màu vàng của Meituan, bên trong là bàn phím, bút chì và một gói khăn giấy chưa dùng hết, những cơn gió lạnh cuối thu ở phương Bắc tùy tiện tát lên mặt.Trình Hạng cũng muốn lạnh lùng tự tát mình một cái thật mạnh:Nghỉ ngang à?
Giỏi lắm à?
Nhà có mỏ à?Nàng nghi ngờ não mình bị úng nước, khi xách túi vải đi men theo chân tường, nàng ngẩng mắt lên, nhìn sang tấm áp phích khổng lồ treo ở khu CBD đối diện.
Một đôi hoa tai lấy cảm hứng từ bọt biển đàn hạc⁴ ở độ sâu hơn 3500 mét vùng biển sâu California, vừa đoạt giải "AGTA Spectrum Awards" năm nay.Bên cạnh là một hàng chữ nhỏ theo lối lệ thư, ghi rõ tên nhà thiết kế người Hoa đầu tiên giành được giải thưởng này —— 「Đào Thiên Nhiên」.Chóp mũi của Trình Hạng bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng, đầu lưỡi chạm nhẹ vào răng.À, thì ra không phải não úng nước, mà là trưa nay lúc ăn sandwich trên sân thượng, nàng nhìn thấy tấm áp phích này.Nhớ lại hồi năm cuối cấp ba lúc điền nguyện vọng, nàng bám riết lấy Đào Thiên Nhiên hỏi: "Cậu muốn làm gì trong tương lai?"
Có lẽ Đào Thiên Nhiên không thể chịu nổi sự làm phiền này, khi nàng hỏi đến lần mười tám, cô mới nâng mí mắt mỏng và lạnh lên: "Nhà thiết kế trang sức."
"Ghê vậy ta!"
Trình Hạng đập tay một cái, lộ ra hai hàng răng nhỏ trắng như vỏ sò: "Mình sẽ trở thành họa sĩ truyện tranh giỏi nhất trong tương lai!
Cậu có biết Sakata Gintoki* từng nói gì không, anh ấy nói nhân vật truyện tranh nổi bật nhất, chính là chỉ cần nhìn bóng dáng là biết người đó là ai."*Nhân vật trong anime Gintama, phim giải trí rất bựa"
Sau này, mình sẽ vẽ ra nhân vật đặc trưng như thế."
Trình Hạng mỉm cười rất lém lỉnh, khuỷu tay trắng như tuyết chống lên bàn học của Đào Thiên Nhiên, hai tay ôm má, ánh mắt sáng long lanh nhìn Đào Thiên Nhiên: "
Sau này tấm poster đạt giải của hai ta, biết đâu còn được treo cạnh nhau ấy chứ.
Này, có phê không?"******[Lời nhắc trên điện thoại của Tiểu Hạng: Ngày thứ 365 sau khi chia tay TTR.]Ha ha ha ha ha haTrình Hạng nhìn chiếc bánh kem trên bàn trà, không hiểu sao lại muốn bật cười lớn.Sao nàng lại có cảm giác nghi thức đến thế?
Kỷ niệm một năm chia tay mà còn mua cả bánh kem, cũng không biết Đào Thiên Nhiên có nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm chia tay của hai người không.Chắc chắn là không nhớ rồi.******[Lời nhắc trên điện thoại của Tiểu Hạng: Ngày thứ 378 sau khi chia tay TTR.]"Con quấn dây thun ở cổ tay làm gì vậy?"
Chủ nhiệm Mã hỏi Trình Hạng.Chủ nhiệm Mã chắc là chủ nhiệm khu phố tận tụy nhất trên đời, ngay cả dây thun trên cổ tay con gái cũng quản.Trình Hạng giơ cổ tay lên: "À, thì..."
"Con cắt tóc ngắn mà?"
Chủ nhiệm Mã nhìn nàng chằm chằm."
Con định để dài ra, nhưng thợ cắt tóc nói không hợp."
Nói nàng thiếu tóc, phi!"
Con để đầu bé gái*, cũng đâu cần dây thun?"*妹妹头: mình search thì thấy là kiểu tóc Bob"Cái gì mà đầu bé gái!
Kiểu này hợp với tất cả."
Trình Hạng nghịch nghịch đuôi tóc: "Ngầu không?"
Qua mặt được Chủ nhiệm Mã, Trình Hạng trở về phòng mình, kéo dây thun đen đến mức sắp đứt, đầu ngón tay bất chợt buông ra.Mẹ ơi!
Đau đến mức nhăn răng trợn mắt.Nhưng cái phương pháp tâm lý học này cũng cũng cũng chẳng có tác dụng gì.Nói là mỗi khi nghĩ đến người không muốn nhớ thì búng một cái, nàng đã búng đến mức cổ tay gần bật máu, vậy mà nghĩ hay không nghĩ vẫn cứ là nghĩ đấy thôi.******[Lời nhắc trên điện thoại của Tiểu Hạng: Ngày thứ 383 sau khi chia tay TTR.]"Sau khi chia tay với Đào Thiên Nhiên, cậu thực sự chưa từng khóc à?"
"Ừ, chưa từng."
Trình Hạng ngồi trong quán cà phê cùng bạn thân Tần Tử Kiều, nhăn nhăn mũi, vẫn cảm thấy ngứa, lại đưa tay dụi thêm lần nữa: "Một lần cũng không."
"Được, coi như cậu giỏi."
Tần Tử Kiều giơ ngón cái với nàng.Trình Hạng cười hì hì hì."
Cậu là công phải không?"
Trình Hạng: "...
Hả?"
"Cậu là công, nên mới không dễ rơi lệ đúng không?"
Ánh mắt Tần Tử Kiều rơi xuống trước ngực nàng: "Hơn nữa, cậu thế này, ừm..."
Khỉ thật, sao tự nhiên cảm giác như bị bắn một mũi tên vào ngực thế này?Trình Hạng giả vờ tức giận: "Nhảy lên đá vào đầu gối cậu bây giờ!"
Tần Tử Kiều như chợt hiểu ra, gật đầu: "Ồ, đúng rồi, cậu còn thấp hơn Đào Thiên Nhiên, đồ công lùn."
Trình Hạng: ......"
Cậu đã nghĩ xong là muốn đi du lịch ở đâu chưa?"
Tần Tử Kiều khuấy ly latte, tìm cách chọc cho Trình Hạng nói nhiều hơn.Sau khi chia tay với Đào Thiên Nhiên, Trình Hạng luôn muốn ra ngoài xả hơi.
Trước đây làm công ăn lương thì bận rộn, không tìm được cơ hội.
Sau này lại do dự, không quyết được."
Đi Thái Lan đi."
Trình Hạng lại đưa tay xoa xoa chóp mũi: "Dù sao mình vẫn chưa tìm được việc, trước đây tích góp cũng không nhiều, Thái Lan rẻ."
"Thái Lan cũng được, nhưng cẩn thận lừa đảo qua điện thoại."
Điện thoại reo, Trình Hạng xoay cổ tay nhận máy: "Alo."
"Đang đi cà phê à."
"Ừ, chỉ có mình và Tần Tử Kiều."
"Được rồi đến liền."
Cúp máy, Tần Tử Kiều hỏi: "Ai thế?"
"Tiêu Tiêu."
"Muốn đến tìm tụi mình à?"
"Ừ, nói là có chuyện."
Chưa đầy hai phút, Tiêu Tiêu đeo túi chéo nhỏ vội vàng đi đến, ngồi xuống trước mặt Trình Hạng, hạ giọng, giọng điệu như mấy người bán đĩa lậu dưới gầm cầu trước đây: "Giang hồ cứu mạng!"
"Hử?"
Trình Hạng cũng cau mày theo."
Con mèo của cháu trai họ bên vợ của cháu gái bác bảy của mình bị bệnh, đang chờ tiền để phẫu thuật."
"Bao nhiêu?"
"Tám ngàn tám trăm tám mươi tám."
"Xì..."
Lông mày Trình Hạng khẽ nhíu lại.Không phải trùng hợp quá sao?
Vừa khéo đúng số tiền nàng định dùng để đi Thái một chuyến, thêm cả tiền đăng ký lớp đào tạo vẽ truyện tranh.Cuối cùng nàng đưa tay xoa tan nếp nhăn nhỏ ở giữa chân mày: "Để mình đưa cho cậu."
"Cảm ơn nhé, Hạng Tử!"
Tiêu Tiêu khoác tay qua cổ nàng: "Giúp mình một việc lớn rồi."
Tần Tử Kiều đá mạnh vào cổ chân Trình Hạng dưới gầm bàn.Tiêu Tiêu đi rồi, Tần Tử Kiều lập tức nâng cao giọng: "Cậu ngốc à?
Con mèo nào làm phẫu thuật mà cần đến tám ngàn tám trăm tám mươi tám chứ?
Chẳng phải cô ta chỉ muốn lấy tiền để nuôi thằng bạn trai vô tích sự của mình thôi sao?"
"Nhỡ đâu là thật thì sao?"
Trình Hạng lại nở nụ cười lộ hai hàng răng trắng nhỏ: "Mạng mèo cũng là mạng mà."
Tần Tử Kiều thở dài.
Dáng vẻ Trình Hạng trông rất hiền lành, không hẳn là xinh đẹp, da trắng mịn, mắt to tròn, lúc nghe người khác nói thì luôn vô thức chau mày nhướng mắt phụ họa cảm xúc, dưới mắt còn có hai bọng mắt nhỏ xíu, trông ngoan ngoãn giống như một con...Ừm, không giống thỏ, nói chính xác là giống một con chuột chi hoa (chuột fancy), khiến người ta muốn mắng cũng không nỡ mắng.******[Lời nhắc trên điện thoại của Tiểu Hạng: Ngày thứ 391 sau khi chia tay TTR.]Trình Hạng cũng không hiểu loại loser như nàng tới buổi họp lớp để làm gì.Nhưng chủ nhiệm Mã nói: "Thêm một người bạn là thêm một con đường, thêm một kẻ thù là thêm một bức tường."
Nói xong lại bắt đầu ê ê a a hát: "Tiểu oan gia, con làm gì thế, giống như một tên ngốc~"Hát được một nửa lại bắt đầu lau nước mắt: "Con có biết hôm Y Bình đi tìm cha xin tiền thì mưa lớn cỡ nào không?
Ôi trời ơi, tội nghiệp quá đi!"*Cảnh này trong phim "Tân dòng sông ly biệt"...
Chủ nhiệm Mã đây là cái kiểu liên tưởng rối rắm gì thế?Nhưng mà bản thân nàng cũng hay liên tưởng và đồng cảm như vậy, chẳng phải là di truyền từ chủ nhiệm Mã sao?Họp lớp lại gặp Tiêu Tiêu, vừa hay có thể hỏi về con mèo cần làm phẫu thuật kia.Tiêu Tiêu đến muộn.
Mãi đến khi Trình Hạng vào nhà vệ sinh, nàng mới nghe thấy giọng Tiêu Tiêu vang lên bên ngoài, đang trò chuyện với bạn thân."
Bạn trai cậu mua cái mô tô đó chưa?"
"Mua rồi."
"Không phải còn thiếu gần một vạn à?"
"Ừ hửm~" Tiếng xoay lọ mascara vang lên: "Mình kiếm được rồi."
"Kiếm thế nào?"
"Tìm Trình Hạng chứ sao.
Dù sao cô ta lúc nào cũng tốt bụng như một con ngốc, cậu nói xem nếu không phải như vậy thì Đào Thiên Nhiên có đồng ý ở bên cô ta không?"
"Nhưng mà bám lấy đến chết cũng chẳng ích gì, chẳng phải mới tốt nghiệp được nửa năm đã chia tay rồi sao."
"Hừ, một thiên tài thiết kế trang sức, một kẻ thất nghiệp ru rú ở nhà, không thì để đến Tết mới chia tay à?
Mình thấy..."
Tiếng lọ mascara được vặn chặt: "Thật ra Đào Thiên Nhiên chưa bao giờ thích Trình Hạng, cô ấy chẳng mấy khi cười với Trình Hạng, đúng không?"
Trình Hạng dựa lưng vào cửa buồng vệ sinh, ngước nhìn những đường vân chảy trên tường gạch men.Như một dấu phẩy viết lớn, lại giống một cái miệng đang cười, đối diện nàng:He he he, ha ha ha, hì hì hì, khục khục khục.Trái tim Trình Hạng cuộn lên từng cơn, bật ra một tiếng nấc, nàng đưa mu bàn tay che lên môi mình.******[Lời nhắc trên điện thoại của Tiểu Hạng: Ngày thứ 400 sau khi chia tay TTR.]"Xem trời u ám kìa, cứ như một chén chè mè đen úp ngược vậy."
Trình Hạng: ......Tại sao chủ nhiệm Mã không chỉ thích nói thành ngữ mà khi làm bất kỳ so sánh nào cũng thích dùng đồ ăn?Phó chủ nhiệm Trình — mở ngoặc, phó chủ nhiệm Trình là phó tổ chủ nhiệm khu phố, kiêm chồng của chủ nhiệm Mã, cha của Trình Hạng.
Phó chủ nhiệm Trình liếm môi: "Hơi nóng khô quá rồi, muốn ăn lương bì ghê."
"Con con con."
Trình Hạng bật dậy khỏi ghế sô pha: "Lương bì có bán ở chợ phải không?
Con đi."
Từ khi thất nghiệp cứ ru rú ở nhà mãi, tiền sinh hoạt chủ nhiệm Mã đưa nàng lại không nhận, chỉ có thể giúp chạy việc lặt vặt."
Con mau lên một chút, nhìn trời chắc là sắp có tuyết rồi đấy."
Chủ nhiệm Mã vừa nhào bột vừa lẩm bẩm: "Năm nay tuyết rơi muộn, đã cuối tháng mười hai rồi mà vẫn chưa thấy tuyết đầu mùa."
Trình Hạng cầm điện thoại ra cửa, liếc qua lời nhắc.Ồ, 400 ngày, cũng đáng đánh dấu kỷ niệm, có nên mua thêm cái bánh kem không nhỉ?Nàng lóe lên một ý tưởng liền bấm vào danh sách đen trên WeChat, bất chợt bật cười hì hì hì, khiến bà dì bên cạnh xách cải trắng đi ngang phải né sang ba bước, ánh mắt nhìn nàng như ban ngày gặp phải SpongeBob*.*Phim hoạt hình nhân vật chính là miếng bọt biển màu vàngNàng chỉ là đang cười thôi — Thật bất ngờ phải không?
Người chủ động đề nghị chia tay và chặn Đào Thiên Nhiên chính là nàng!Nếu sau này lúc bảy tám chục tuổi nhớ lại chuyện xưa, nàng còn có thể khoe khoang với con cháu trong nhà: "Biết nhà thiết kế trang sức thiên tài Đào Thiên Nhiên chứ?
Năm đó chúng tôi từng yêu nhau, là tôi đá cô ấy đấy, giờ vẫn nằm trong danh sách đen của tôi!"
Ngón tay nàng khẽ lơ lửng trong không trung, hướng về nút 「Xoá khỏi danh sách đen」.Liệu có phải Đào Thiên Nhiên từng gửi tin nhắn cho nàng không?Chóp mũi khẽ chạm phải một làn hơi lạnh, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tuyết vẫn chưa rơi, một chút mát lạnh vừa rồi như chỉ là ảo giác.
Nhưng chủ nhiệm Mã đã sai, Trình Hạng nghĩ, hôm nay bầu trời không giống như một chén chè mè đen bị úp ngược, mà giống..."
Bíp ——!!!"
Những cảnh trong phim truyền hình đều không đúng, khi một chiếc xe tải lao về phía bạn, bạn sẽ không chỉ thấy một luồng sáng trắng từ đèn xe như cánh cửa thiên đường đang rộng mở.
Bạn có thể nhìn thấy đầu xe, lớp sơn bị trầy, vỏ nhựa đen bên cạnh đèn, và cả dòng chữ "xxybzd" do con gái tài xế vẽ nguệch ngoạc bên cạnh.Ầm một tiếng, khoảnh khắc cơ thể Trình Hạng bị hất tung lên không trung có lẽ là khoảnh khắc tự do nhất trong đời nàng.Nhưng giây tiếp theo, thân thể lại nặng nề rơi xuống như một con búp bê vải rách.
Trình Hạng không nhận ra tay chân mình đã bị vặn thành những góc quái dị.
Nàng quay đầu lại lần cuối, mí mắt đã khép một nửa, ánh mắt rơi trên chiếc điện thoại với màn hình vỡ nát nằm bên cạnh.Vốn dĩ vừa rồi nàng không định bỏ chặn Đào Thiên Nhiên, nhưng lúc xe tải lao tới, tay run một cái, đã bấm vào.Không hề có hàng loạt tin nhắn của Đào Thiên Nhiên tràn tới như nàng từng tưởng tượng, từng mong đợi, từng mơ mộng viển vông.Không có.Một tin cũng không.Trình Hạng chậm rãi quay đầu lại, trong lồng ngực thở ra một hơi.
Mùi máu thực ra là một loại hương vị ngọt như kẹo hồ lô, điện thoại rất yên tĩnh, vạch sang đường rất yên tĩnh, thế giới rất yên tĩnh.Ánh mắt cuối cùng của nàng là hướng về bầu trời, thực ra bầu trời giống như gương mặt của một cô gái vừa mới khóc.Giống như nàng chưa bao giờ dám khóc, chính là gương mặt đó.Trình Hạng nhắm mắt lại.
Bông tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay phiêu phiêu lãng lãng rơi xuống, nhẹ nhàng đậu lên hàng lông mi nàng, được hơi ấm cuối cùng của đời nàng làm tan chảy, trượt xuống theo khóe mắt.Những ai đã từng phải lòng một người, có bao giờ ở trong một đoạn tình cảm gần như tuyệt vọng chưa?Tiểu Hạng đã từng.******Editor: Tác giả từng nói đâu đó tác phẩm này không hề ngược, nhưng hổng ai tin 🥹Ghi chú:¹京剧/Kinh kịch: một hình thức biểu diễn có nguồn gốc từ Bắc Kinh, kết hợp hát, thoại, diễn xuất và võ thuật.
Các nhân vật thường được vẽ màu lên mặt đại diện cho tính cách.
Tiết tấu thường nhanh và mạnh.
Mình search hình ảnh thì giống hình thức tuồng hay hát bội ở Việt Nam.²昆曲/Côn Khúc: có nguồn gốc từ Côn Sơn, Giang Tô, là những giai điệu uyển chuyển, tinh tế, nhịp điệu chậm rãi, sâu lắng.
Phong cách trang điểm tương tự Kinh kịch.³四合院/Tứ hợp viện: kiểu nhà truyền thống ở miền Bắc Trung Quốc, gồm nhiều gian nhà bao quanh một sân hình vuông.⁴竖琴海绵: Bọt biển đàn hạc hay tên khoa học là Chondrocladia lyra, vẻ ngoài giống như một chiếc đàn hạc, là loại bọc biển ăn thịt, sống ở độ sâu hơn 3500m ở vùng biển California.