Lãng Mạn [BH-Edit] Hẻm nhỏ hóa ra dài đến thế - Cố Lai Nhất

[Bh-Edit] Hẻm Nhỏ Hóa Ra Dài Đến Thế - Cố Lai Nhất
C19 - Không ngờ


Đầy đặn như vậy

[Lấy làm tiếc, mình vẫn chưa trưởng thành như bản thân mong đợi.]-Sáng hôm ấy, Trình Hạng khoác cái túi xách nhỏ đi làm, vừa đến công ty liền thấy một hàng người mặc đồ đen đứng xếp thành hàng.Ai nấy đều chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị như AI.Trình Hạng ném túi xách lên bàn làm việc, từ trong túi xách trị giá sáu con số moi ra một cái bánh kẹp trứng, bóc túi nilon ra và cắn một miếng to: "Sao thế, công ty chúng ta bị triệt phá đường dây lừa đảo qua mạng rồi à?"

Tim đồng nghiệp run rẩy hai nhịp: Khẩu vị của đại tiểu thư thay đổi từ bao giờ, từ avocado toast* thành bánh kẹp trứng thế này?*牛油果吐司: Bánh mì lát (hay bánh mì sandwich) nướng vàng, ăn kèm hỗn hợp bơ gồm quả bơ trộn với tí nước chanh, muối, tiêu, rau thơm (tùy ý)Còn đựng trong cái túi xách đắt tiền như thế, đúng là không sợ dưa muối làm bẩn bên trong nhỉ!Có người trả lời Trình Hạng: "Không phải, là bản thiết kế của Đào lão sư được thông qua rồi, Lâm tổng ra lệnh mang viên đá hải lam bảo (aquamarine) đến công ty."

Đúng lúc này trợ lý của sếp lớn chạy vào, vừa đi về phía văn phòng Đào Thiên Nhiên, vừa nhướng cằm ra hiệu từ xa với Trình Hạng: "Shianne, cô cũng mau đến chỗ sếp lớn đi."

"Đến ngay."

Trình Hạng vội lau sạch tay rồi đứng dậy.Khi đi về phía văn phòng sếp lớn, vừa hay Đào Thiên Nhiên cũng từ văn phòng mình bước ra, tiếng giày cao gót gõ cộp cộp phía sau lưng Trình Hạng.Trình Hạng ngoái đầu nhìn.Đào Thiên Nhiên khẽ nâng mí mắt mỏng: "?"

Hôm nay Đào Thiên Nhiên toàn thân mặc một màu trắng, với người khác trông sẽ rất đơn điệu, nhưng rơi trên người cô lại thành sương tuyết giăng khắp.

Bản thảo cầm trong tay, mái tóc dài đen mượt vén sau tai, một đôi bông tai kim cương thật sự rất hợp để điểm xuyết lên vành tai tinh xảo, nhưng cô không đeo, chỉ có một chiếc nhẫn bạc trơn trên ngón út tay phải.Trùng hợp thay, hôm nay Trình Hạng lại mặc màu đen, chất liệu mỏng và mềm mại ôm lấy đường cong, mái tóc xoăn, đôi môi đỏ, giày cao gót mảnh, trước ngực lại thắt một chiếc cà vạt đen dài mảnh, tạo chút khí thế, trung hòa hết thảy vẻ quyến rũ mê hoặc, trở thành một chút vị mặn trên đầu lưỡi lẫn trong sự ngọt ngào quá độ.Chính với dáng vẻ chị đại như thế, Trình Hạng lại dán người như thạch sùng lên bức tường kính, làm động tác "mời" với Đào Thiên Nhiên.Đào Thiên Nhiên nhìn qua khóe mắt, chẳng nói lời nào, sải bước đi ngang qua trước mặt nàng Trình Hạng chán chường theo sau, trong lòng thầm mắng chính mình: Trình Hạng là đồ vô dụng!Đã xuyên không đến đây, cũng ở vị trí ngang hàng với người ấy, sao vẫn luôn cảm thấy người ấy là Thái hậu còn mình như tiểu cung nữ vậy?Cái bệnh PUA này quá nặng rồi, phải sửa thôi.Đi vào văn phòng sếp lớn.

Sếp lớn tên là Dịch Du, tuổi ở khoảng đầu ba mươi.

Đấy là Trình Hạng đoán, bởi khuôn mặt cỡ ba mươi ấy thật khó nhìn ra tuổi thật, mái tóc dài xõa đến thắt lưng, trông chẳng khác gì một vũ công thoát tục.Lúc này cô ấy đang quay lưng về phía cửa, trên tay đeo đôi găng bằng lụa trắng, đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào viên đá màu xanh lam trong két sắt.Đào Thiên Nhiên khẽ nói bên tai Trình Hạng: "Đi?"

Trình Hạng chỉ vào mũi mình: "Tôi á?"

Nàng bước lên, sếp lớn khoanh tay hỏi: "Em nhìn xem, có cảm giác gì?"

Mấy trò vòng vo chốn công sở, nàng quá quen rồi!Liền đáp: "Khi chị nhìn vào thì có cảm giác gì?"

Dịch Du lại nghiêng đầu ngắm nghía một lát, dùng giọng điệu như thi tiên* đang ngâm một câu thơ tuyệt đẹp: "To, rất to."*诗仙: thi tiên hay còn dùng để chỉ Lý Bạch, nhà thơ nổi tiếng đời Đường Trong lòng Trình Hạng phì cười một tiếng: "Tôi cũng thấy to thật đấy."

Nói rồi ngoái nhìn Đào Thiên Nhiên một cái.Người kia vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, khá xảo quyệt đấy.

Đây chính là không muốn ứng phó, nên đẩy nàng ra làm bia đỡ đạn.Dịch Du đưa tay nhấc viên hải lam bảo lên và ước lượng, "Không chỉ to, còn nặng."

Nói rồi ném về phía Trình Hạng: "Em cầm thử xem."

Khi Trình Hạng và Đào Thiên Nhiên bước vào văn phòng, trợ lý đã phát cho mỗi người một đôi găng tay trắng.Trình Hạng lúng túng đỡ lấy viên đá quý: "Nặng, nặng thật đó, như quả cân mà bà nội tôi dùng để đè bánh hành vậy."

"Bà nội em?"

Dịch Du nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc: "Trước giờ chưa nghe em nhắc đến."

Tim Trình Hạng giật thót.Miệng nhanh hơn não rồi.

Bà nội của Dư đại tiểu thư còn sống hay không nhỉ?

Ở nhà chưa từng gặp qua.Nàng cười gượng hai tiếng: "Bà nội nuôi, không phải bà ruột, tôi quá mê bánh hành đến nỗi nhận một bà cụ trong hẻm làm bà nội nuôi."

Đào Thiên Nhiên đứng phía sau nhìn nàng.Trình Hạng cũng lắc lắc để ước lượng viên đá, hỏi Dịch Du: "Cái này đáng giá bao nhiêu vậy?"

Dịch Du: "Cũng chỉ chín chục triệu thôi."

Chân Trình Hạng mềm nhũn: "Chị, chị cầm đi, tôi thấy hơi nặng..."

Dịch Du với ý trêu chọc thả viên đá vào lại két sắt, quay đầu nói với Đào Thiên Nhiên: "Lâm tổng rất hài lòng với phương án lần này của em, còn khen em với tôi, em trình bày ngắn gọn cho tôi nghe đi."

Đào Thiên Nhiên bước lên, trải bản thảo trên bàn làm việc.Trình Hạng lùi sang một bên.Bản thảo được vẽ bằng bút mực xanh, ánh sáng lấp lánh của hải lam bảo phản chiếu lên gương mặt Đào Thiên Nhiên.

Khuôn mặt cô vốn dịu dàng, nhưng vì quá gầy, khiến các đường nét mượt mà trở nên sắc bén.

Đặc biệt là đôi mắt dài hẹp, mang theo nét thanh nhã cổ điển, tựa một vùng nước sâu thẳm không nhìn thấy đáy, ánh sáng trị giá tám con số rọi vào, cũng chỉ như một hòn sỏi quá nhẹ, chẳng thể gợn lên một con sóng nhỏ.Dịch Du bỗng huých Trình Hạng, hạ giọng: "Đẹp không?"

"Tất, tất nhiên."

Gần một trăm triệu, chẳng lẽ không đẹp sao."

Tôi nói là Đào lão sư."

Dịch Du nheo mắt: "Đẹp không?

Quả là mỹ nhân hàng đầu."

Trình Hạng lập tức liếc Dịch Du một cái.Dịch Du đáp lại bằng một ánh mắt và nói: "Tôi thích sưu tầm cái đẹp thì sao nào?

Đá quý, mỹ nhân~" Cuối câu còn luyến một cái, rồi đặt tay lên vai Trình Hạng: "Em cũng là đại mỹ nhân~"Trình Hạng gạt móng vuốt của Dịch Du ra khỏi vai mình: "Chị quá khen."

Lời nói khách khí, nhưng động tác thì không hề khách khí.

Sướng thật đấy!

Số lượng số 0 ở phía sau con số trong tài khoản ngân hàng chính là khí thế của nàng ở chốn công sở.Dịch Du nhếch môi: "Ánh mắt em là sao?

Đừng nghĩ tôi nông cạn thế chứ?

Em có biết vì sao Đào lão sư là nhà thiết kế xuất sắc nhất ở đây không?"

Trình Hạng im lặng.Dịch Du: "Bởi vì bản thân cô ấy chính là viên ngọc."

"Đặc tính lớn nhất của ngọc là gì?"

Trình Hạng: "Quý."

Dịch Du liếc nàng một cái: "Độ cứng!"

"Bắt đầu từ lớp manti sâu khoảng 200 km dưới lòng đất, nhiệt độ cao tới 1300 độ C, áp suất đạt 60 gigapascal, sự kết hợp diễn ra theo một cách đặc biệt.

Quá trình này quá huyền diệu và tinh tế, người phàm không được phép nhìn thấy."

"Khi em nhìn thấy cô ấy, cô ấy đã hình thành cấu trúc tinh thể hoàn chỉnh.

Dù vỏ Trái đất có biến động, núi lửa phun trào hay kỷ nguyên băng hà, cô ấy quan sát mọi biến đổi trên thế giới này bằng đôi mắt lạnh lùng.

Em chỉ là một cơn gió lướt qua bề mặt của cô ấy, cô ấy trong suốt đến thế, phản chiếu sắc xanh trắng của vùng băng nguyên, khiến em lầm tưởng đó là trời, là biển, sau cùng mới phát hiện đó chỉ là trò ảo thuật của ánh sáng."

"Em có thể làm gì chứ?"

Dịch Du vỗ vai Trình Hạng: "Em chỉ là một cơn gió thoáng qua thôi, lướt qua là xong."

Thấy Trình Hạng sững sờ đứng yên tại chỗ, khóe môi Dịch Du cong lên buông ra một câu không đứng đắn: "Sao, bị trình độ hiểu biết của tôi làm cho chấn động rồi à?"

"Tưởng tôi chỉ biết nói 'to, rất to' thôi à?"

"Haha."

Trình Hạng đáp: "Hahaha."

Đào Thiên Nhiên giới thiệu xong thì cất bản thảo, liếc Dịch Du: "Chị rốt cuộc có nghe không đấy?"

"Có chứ, đương nhiên là có rồi."

Dịch Du đẩy Trình Hạng lên trước một bước: "Không chỉ nghe, tôi còn nhân cơ hội dạy dỗ nhà thiết kế trẻ mới tốt nghiệp về nước đây nè.

Ê chờ đã..."

"Em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

Cô hỏi Trình Hạng: "Hai người các em bằng tuổi phải không?"

"Đúng thế."

Trình Hạng nhoẻn môi cười: "Chỉ là Đào lão sư vốn là thiên tài trẻ tuổi, thành danh quá sớm."

Đào Thiên Nhiên cúi đầu thu dọn bản thảo và hỏi Dịch Du: "Vừa rồi tôi có đề cập đến hàng kim cương vụn kia sắp xếp thế nào?"

"......"

Dịch Du bảo Trình Hạng: "Em nói đi."

Trình Hạng trả lời.

Đào Thiên Nhiên thậm chí không nhìn nàng lấy một cái, cầm bản thảo, đi thẳng ra ngoài."

Xem cái tính khí thất thường của cô ấy kìa."

Dịch Du vòng tay ôm lấy chính mình: "Sao tôi lại thấy hưởng thụ thế nhỉ?"

Trình Hạng: ......Ra khỏi văn phòng sếp lớn, nàng quay về chỗ ngồi, cầm cái bánh kẹp trứng đã nguội ngắt lên.Ôi phí quá trời.

Ở bên cạnh cao ốc văn phòng hạng sang CBD ở Bắc Thành, muốn tìm một quầy bán bánh kẹp trứng cũng chẳng dễ dàng gì.Còn avocado toast giống hệt mấy món ăn đẹp mã khác, không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ cảm thấy ngán.Trước đây khi còn là Trình Hạng thì lấy đâu ra tiền mua quả bơ.

Cùng Tần Tử Kiều, hai đứa cắn răng mua hai quả vào ngày lĩnh lương, trong đó còn có nửa quả bị thối.Trình Hạng đặt cái bánh kẹp xuống, cầm điện thoại bấm vài cái.Sau đó gửi tin nhắn WeChat cho Tần Tử Kiều: [Mình vừa đặt cho cậu một thùng bơ, nhớ nhận nhé.]Tần Tử Kiều: [???]Trình Hạng liếc sang văn phòng Đào Thiên Nhiên, chợt nhớ sáng nay bận rộn cả buổi, chắc cô ấy còn chưa kịp uống cà phê.Bèn không quan tâm hôm nay là thứ mấy, có phải ngày Tần Tử Kiều bấm ngón tay tính xem có đến lượt pha cà phê cho Đào Thiên Nhiên hay không, nàng đi vào phòng trà pha một tách, rồi bưng vào văn phòng Đào Thiên Nhiên.Trợ lý của Đào Thiên Nhiên đang báo cáo công việc, thấy Trình Hạng bước vào liền cười bảo: "Vừa nãy sếp lớn còn nói đùa, rằng hôm nay hai người ăn mặc giống đồ đôi."

Trình Hạng cười cười.Ôi, cũng chẳng biết trong lòng là cảm giác gì mỗi khi nghe những lời này.Thế giới này thật nực cười.

Sao lại có một loại mục tiêu gần như là tự buông bỏ, sao lại có một loại thành công gần như là thất bại.Đào Thiên Nhiên không nhìn Trình Hạng, ngẩng mắt nhìn trợ lý: "Đây không phải là công việc của cô à?"

Trợ lý ngẩn ra: "Sao ạ?"

Đào Thiên Nhiên khẽ gõ ngón tay vào mặt bàn, chỗ gần tách cà phê."

À à."

Trợ lý ngẩng đầu nhìn Trình Hạng: "Cảm ơn Shianne nhé, sau này cà phê của Đào lão sư hãy để tôi chuẩn bị."

Trình Hạng cũng hơi sững sờ.Cười cười, không nói gì, xoay người đi ra.Về đến chỗ ngồi, nàng ngẩn ngơ hai giây: Dạo này thỉnh thoảng nàng lại mang cà phê đến cho Đào Thiên Nhiên, bởi vì nàng đang theo Đào Thiên Nhiên làm dự án của Lâm tổng bên Hồng Kông, cũng chẳng ai nói gì, kể cả chính Đào Thiên Nhiên.Giờ thì sao?Tránh hiềm nghi?Trình Hạng vô thức gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn, nhớ đến hôm đi sở thú, chóp mũi của Đào Thiên Nhiên hơi ửng đỏ vì lạnh.Trên bầu trời xám xịt như cánh bồ câu, tuyết rơi dày đặcMở bảng vẽ tay của mình.

Gần đây, Trình Hạng theo Đào Thiên Nhiên làm dự án, nói sao nhỉ, nàng không thấy lãng phí thời gian giống những đồng nghiệp khác, dù toàn bộ dự án từ đầu đến cuối đều do Đào Thiên Nhiên chủ trì.Nhưng, Đào Thiên Nhiên trong công việc rất hấp dẫn.Cô có một loại ma lực khiến người ta đắm chìm, khi cầm cây bút máy Montblanc, chiếc cằm thanh tú hạ thấp, thế giới như một cuộn phim chiếu lướt qua sau lưng cô.Mọi người đều phải thay đổi theo thế giới.Chúng ta nói trưởng thành, nói lột xác, nói chuyện gì cũng có thể cho qua.

Thế nhưng trong lòng lại rất rõ, chúng ta đang bị thế giới mài dũa, biến thành sự tồn tại khớp với những kẽ hở của thế giới.Chúng ta co rút vào trong đó, giả vờ quên đi hình dáng từng có của bản thân.Có bao nhiêu người thật sự giống như Đào Thiên Nhiên.Trình Hạng cầm bút vẽ, mở lại bản thảo thiết kế với chủ đề "tiếc nuối" trước đó.Muốn được Đào Thiên Nhiên ngưỡng mộ.Liều mạng để được một người như Đào Thiên Nhiên ngưỡng mộ, ý nghĩ ấy thực ra đã nhen nhóm từ mười năm trước rồi.-Hội thao trường trung học số 7Khi ấy công cuộc theo đuổi Đào Thiên Nhiên của Trình Hạng được tiến hành rầm rộ, cả khối ai ai cũng biết, có một nữ sinh bị hớp hồn bởi sắc đẹp của Đào Thiên Nhiên và đang theo đuổi cô ấy.Trước khi báo danh mục thi đấu, Tần Tử Kiều đi dò hỏi uỷ viên ban thể thao, uỷ viên ban thể dục liếc mắt: "Là Hạng Tử muốn biết Đào Thiên Nhiên đăng ký môn gì phải không?"

"Ừ ừ."

Tần Tử Kiều mặt xị, dúi một hộp Pocky theo kiểu nhét thuốc lá.Uỷ viên ban thể dục liếc bảng đăng ký: "Nhảy cao, Đào Thiên Nhiên đăng ký nhảy cao."

Tần Tử Kiều bày mưu cho Trình Hạng: "Hay là, cậu cũng đăng ký nhảy cao đi."

Nếu cậu ấy thắng được các lớp khác, cậu cứ giả vờ thua cậu ấy.

Nếu cậu ấy không thắng được, cậu thay cậu ấy báo thù."

"Ừ ừ."

Trình Hạng thấy rất hợp lý.Đến ngày hội thao của trường.Trình Hạng với tay chân mảnh khảnh, mặc áo ba lỗ và quần short thi nhảy cao, trông như một cây giá đỗ đung đưa trong gió.Khi Đào Thiên Nhiên đi tới, thấy nàng đứng ở chỗ khởi động, đang chu môi thổi phần tóc mái lòa xòa không kẹp lên được.Một cô gái gầy đến thế, nhưng đôi mắt lại to tròn đến kinh ngạc, màu hổ phách, hàng mi dày rậm, tia nắng mùa thu ấm áp mang theo hương cỏ phủ lên lớp lông tơ.Trình Hạng kinh ngạc khi nhìn thấy Đào Thiên Nhiên.Đào Thiên Nhiên cao một mét bảy hai, thường ngày trông như một người mẫu có thân hình mảnh mai.Nhưng Trình Hạng không ngờ cô lại...

đầy đặn như vậy.Đùi cô mang theo vẻ căng tràn và chắc nịch của thiếu nữ.

Bắp chân thon dài nhưng không khẳng khiu, bọc trong đôi tất thể thao màu trắng cao đến gối.

Ngực căng tròn nhô lên, ẩn phía sau tấm bảng ghi số báo danh.Mái tóc dài đen thẳng vốn xõa trên vai, nay buộc thành đuôi ngựa cao sau đầu, tai nghe đeo một nửa.

Không biết vì sao cô lại dùng tai nghe có dây, một bên buông xuống, sợi dây trắng đung đưa trước bầu ngực căng tròn, bên cạnh còn có một con chuồn chuồn đang bay lượn.Trình Hạng nuốt nước bọt.Đào Thiên Nhiên tới bàn ghi danh để ký tên, rồi đi đến chỗ khởi động, cúi người vỗ lên đùi mình.Tần Tử Kiều lén chạy đến sân vận động đưa nước cho Trình Hạng, nhắc nhở: "Cậu khởi động kỹ đi.

Thấy cô gái cao một mét tám của lớp Hai chưa, liệu Đào Thiên Nhiên có thắng được cô ấy không?

Mình thấy khó đấy."

Khả năng leo trèo của Trình Hạng và Tần Tử Kiều được tôi luyện từ nhỏ khi rong chơi khắp xóm."

Ừ ừ."

Trình Hạng đáp ngayTần Tử Kiều cổ vũ cho Trình Hạng ở khoảng cách gần, thậm chí không ngại ooc* mà tham gia Đài phát thanh của trường.

Khi cô đang ở bên sân vận động đọc bằng giọng lạnh lùng: "Trên đường chạy đỏ, bạn như một ngọn lửa", thì cuộc thi nhảy cao nữ bắt đầu.*Ooc: out of character, để chỉ người cư xử, nói năng, hành động khác hẳn với tính cách vốn có."

Woa..."

Tần Tử Kiều suýt nữa nói lắp trước micro.Số thứ tự bốc thăm của Đào Thiên Nhiên là số 1.Ba giờ chiều, tư thế cô bay lên không trung, gọn gàng như một cánh chim hạc, môi hơi mím lại, biểu tình trên gương mặt vẫn lạnh nhạt.Trình Hạng vốn đang hihi haha cười nói với mấy bạn cùng lớp đến cổ vũ, lúc này bất chợt ngừng lại.Ánh nắng phảng phất mùi cỏ, phản chiếu từ vạch trắng trên đường chạy, soi vào đáy mắt Trình Hạng.

Trình Hạng đưa tay xoa xoa chóp mũi.Bạn học hỏi: "Cậu làm gì thế?"

"À."

Trình Hạng đáp: "Trong làn gió thổi đến mang theo hạt cỏ phải không?

Ngứa mũi quá."

Nói thế nào nhỉ.

Vào phút giây ấy bỗng dưng muốn khóc.Nàng đã làm lành với chủ nhiệm Mã.

Tần Tử Kiều hỏi nàng "Không thi mỹ thuật, không vẽ truyện tranh nữa à?"

Nàng cười cười nói "Chủ nhiệm Mã nói cũng đúng, nhà mình vốn dĩ không có gen nghệ thuật."

Những tâm tình do dự trước sau.Những nỗi thấp thỏm lo được lo mất.Tất cả đều trở nên nhỏ bé không đáng kể trước dáng hình thiếu nữ bay lên lúc này.Đào Thiên Nhiên đáp xuống trên nệm, thuận thế lăn một vòng, mái tóc đen bung xõa, cô dứt khoát tháo dây buộc tóc ra, vòng quanh cổ tay gầy gò.

Khi bước xuống khỏi nệm có nam sinh đến đưa nước, cô thản nhiên lắc đầu, tiện tay nhét nốt bên tai nghe còn lại vào tai.Khoảnh khắc Đào Thiên Nhiên không hề do dự nhảy bật lên, khiến Trình Hạng chấn động suốt rất nhiều năm.Có lẽ ở tuổi mới lớn, thích chính là như vậy.

Mang theo một chút ngẫu nhiên bất chợt, giống như một mảnh ghép hoàn hảo trong trái tim chưa kịp trưởng thành của bạn.Nếu như trước kia việc thích và theo đuổi chỉ là do bồng bột.Thì từ khoảnh khắc này trở đi, Đào Thiên Nhiên.Mình thuần túy, thuần túy thích cậu.******Tần Tử Kiều đọc xong bản thảo phát thanh liền lẻn chạy đến bên Trình Hạng: "Cậu kiềm chế chút đi, kiềm chế một chút.

Mình thấy chức quán quân thuộc về Đào Thiên Nhiên chắc rồi, không thì cậu kết thúc sớm, đi đưa khăn, đưa nước cho cậu ấy.

Vừa nãy có nam sinh đưa nước, cậu ấy chẳng phải không nhận sao?"

Nói xong lại chạy về trạm phát thanh.Đến khi Trình Hạng nhảy bật lên không trung, Tần Tử Kiều đang đọc "Chỉ cần từng nỗ lực, ai cũng là anh hùng", cô kinh ngạc đến há hốc miệng, suýt nuốt luôn micro.Cô và Trình Hạng đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ.Từng thấy Trình Hạng giả vờ khóc to khi bị chủ nhiệm Mã đánh.

Từng thấy Trình Hạng ngồi xổm ở đầu hẻm nhìn kiến suốt nửa ngày.

Từng thấy Trình Hạng dựa vào cây ngô đồng trong nhà đọc truyện tranh.

Từng thấy nàng cười cười nói "Không vẽ truyện tranh thì thôi, cãi nhau với mẹ làm gì."

Khi ấy thiếu nữ đứng ở đầu hẻm, ngước nhìn mái nhà lợp rơm hoang vắng nối liền bầu trời.Tần Tử Kiều biết, khoảnh khắc đó Trình Hạng thật ra muốn nói — "Cạnh tranh với thế giới làm gì chứ?"

Chỉ là bây giờ, dáng vẻ Trình Hạng nhảy lên không trung như đang nói: Cạnh tranh chứ — Cạnh tranh với thế giới đi.Qua vòng một, vòng ba, vòng năm, nữ sinh cao một mét tám bị loại, sân thi đấu chỉ còn lại Đào Thiên Nhiên và Trình Hạng.Tần Tử Kiều chẳng buồn đọc tiếp bản thảo nữa, cũng chẳng bận tâm Trình Hạng có đang theo đuổi Đào Thiên Nhiên hay không, cô chạy đến sát sân, khản giọng hét lên: "Tiểu Hạng, cố lên!"

Trình Hạng ngoái đầu, giơ ngón cái, cười để lộ hai hàng răng trắng nhỏ đều đặn.Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, thiếu nữ xoay người, cánh tay kéo căng như dây cung dẫn dắt cơ thể lao về sau, bước đà nhịp nhàng, bay cao lên không trung ——Trình Hạng nhắm mắt trong khoảnh khắc giữa không trung.Xin hãy, xin hãy chỉ lần này thôi.

Khi con dốc toàn lực, xin hãy để con chiến thắng.Nàng nặng nề ngã xuống nệm, thanh xà nhảy phía sau vẫn yên ắng.

Mái tóc mảnh tung xõa rối bời, dính bết lại vì mồ hôi, có lẽ còn cả nước mắt.Trình Hạng thở dốc: Thành công rồi.Nhưng ngay lúc ấy, thanh xà phía sau khẽ rung, rung thêm lần nữa, như bị cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, rồi rơi xuống.Trình Hạng dụi mắt, lau cả mồ hôi lẫn nước mắt, đứng dậy mỉm cười bước khỏi nệm.Tần Tử Kiều bên cạnh đã khóc không thành tiếng.Trình Hạng nhếch môi định nói "Khóc gì chứ, chẳng phải rất ngầu sao", thì đôi chân bủn rủn, cả người ngã xuống bên mép nệm.Xong rồi, hình tượng sụp rồi.Tần Tử Kiều vừa định chạy đến, một bóng người ngược sáng đã xuất hiện trước mặt Trình Hạng.Gió mùa thu ấm áp thổi qua bóng cây ngọn cỏ tươi tốt, Trình Hạng nhờ vào đôi tất trắng kéo cao kia mà nhận ra người đang đứng trước mặt chính là Đào Thiên Nhiên.Một cánh tay trắng mảnh lạnh lẽo vươn ra, đưa cho nàng một chai nước vẫn còn đọng hạt băng.Trình Hạng ngẩn ra: "Mình không cần nước do mấy nam sinh khác mua cho cậu."

"Là tôi tự mua."

"Ồ."

Trình Hạng nhăn nhăn mũi, đưa tay nhận lấy.Đào Thiên Nhiên lại lần nữa đưa tay ra về phía nàng.Trình Hạng lại ngẩn người, mím môi, đưa tay nắm lấy tay Đào Thiên Nhiên.Nàng nắm rất cẩn thận, chỉ giữ lấy hai phần ba đốt ngón tay của Đào Thiên Nhiên.

Tay Đào Thiên Nhiên quá lạnh, lạnh đến mức khiến tim người ta rung động.Đào Thiên Nhiên kéo Trình Hạng đứng dậy, chờ Trình Hạng đứng vững mới rút tay về, quay người rời đi.Thật đáng tiếc, Trình Hạng vẫn đứng yên tại chỗ.Ánh nắng hôm ấy quá chói chang, đến mức nàng chưa từng có cơ hội nhìn rõ, liệu Đào Thiên Nhiên có từng vì dáng vẻ dốc hết sức lực của nàng mà nhìn nàng bằng một ánh mắt ngưỡng mộ hay không.******Cuộc đời được viết lại sau một lần tỉnh ngộ, chuyện đó chỉ xảy ra trong phim.Trên thực tế, chúng ta đều đội lên danh nghĩa "thuận theo thế gian", để rồi lớn lên thành những người trưởng thành bình thường không có gì đặc biệt.Trình Hạng cuối cùng không tham gia thi mỹ thuật, mà thi vào một trường tổng hợp hạng hai, cách trường của Đào Thiên Nhiên năm trăm mét.Năm ba bắt đầu tự học CG (computer graphic), học vẽ tay, học dựng hình.

Quãng thời gian đó tiền sinh hoạt đều tiết kiệm lại để mua phần mềm, tất cả dựa vào sự tiếp tế của Tần Tử Kiều.Sắp tốt nghiệp lại rơi vào khủng hoảng vì không tìm được việc, bị chủ nhiệm Mã dụ dỗ đi thi công chức.Nhưng đến phút cuối vẫn không cam lòng để đời mình trôi qua như thế, sau vô số lần phỏng vấn thất bại, cuối cùng vào được một công ty game làm họa sĩ concept.Cuộc đời nàng dường như luôn như thế thế, do do dự dự, nhìn trước ngó sau.Cho đến khoảnh khắc này, ngồi trước máy tính, cầm bút vẽ trong tay.Nàng nghĩ: Liệu thiên phú có quyết định vận mệnh cả đời người không?Có lẽ cũng không hẳn.Thật sự rất muốn, rất muốn thắng Đào Thiên Nhiên một lần, dù chỉ một lần thôi.

Trình Hạng nắm chặt bút vẽ và cúi đầu xuống.-Đào Thiên Nhiên tan làm, tất cả đèn ở khu vực công cộng đều tắt hết.Có một bà chủ như Dịch Du, văn hóa của công ty Côn Phố vốn không cổ xúy làm thêm giờ.Chỉ có một ngọn đèn vẫn sáng ở bàn làm việc của Trình HạngĐào Thiên Nhiên nhận ra người này khi làm việc kèm theo rất nhiều trợ thủ.Không giống như Đào Thiên Nhiên, chỉ cần một cây bút máy xanh thẳm.Nàng đeo tai nghe chống ồn, trên bàn đặt máy khuếch tán tinh dầu, miệng nhai kẹo cao su, mới trở lại công ty chưa lâu mà bàn làm việc đã bày đầy một hàng búp bê túi mù.Lần cuối cùng Đào Thiên Nhiên thấy có người học tập hay làm việc mà cần nhiều trợ thủ đến vậy, chính là Trình Hạng.Khi cái tên này nhảy ra trong đầu, hàng mi cô khẽ hạ xuống.Cô xách túi Bolide ra ngoài, Trình Hạng vẫn chăm chú nhìn màn hình.Mãi đến khi Đào Thiên Nhiên bước đến cửa."

Đào lão sư."

Giọng lười biếng và mê hoặc vang lên từ phía sau.Đào Thiên Nhiên quay đầu lại.Nàng tháo nửa bên tai nghe đang treo trên gương mặt mèo yêu kiều, nhai nhai kẹo cao su, hàng mi rậm rạp mềm mại cụp xuống, khi ngước mắt nhìn người khác lại mang theo cảm giác lười biếng toàn tập.Giọng nói cũng trầm, trong văn phòng trống vắng dường như có tiếng vọng lại, lướt đến bên tai, gãi vào màng nhĩ người nghe: "Cô đang tránh tôi à?"

Đào Thiên Nhiên nhìn nàng: "Tại sao tôi phải tránh cô?"

Trình Hạng khẽ lắc bút vẽ, cười cười cúi đầu xuống: "Vậy thì tốt."

Đào Thiên Nhiên xuống tầng hầm gửi xe thì khách hàng gọi đến, cô mở laptop, đeo tai nghe bluetooth, vừa trò chuyện vừa ghi lại ý tưởng của mình.Khi kết thúc, điện thoại nóng lên, hiển thị thời gian cuộc gọi kéo dài đến một tiếng.Cô lái xe rời khỏi tầng hầm, đêm tối dày đặc, thành phố đã chìm vào giấc ngủ.

Đào Thiên Nhiên thoáng nhìn trạm xe buýt ven đường, thấy có một người đứng đó.Là Trình Hạng, cuối cùng nàng cũng chịu tan làm.Đào Thiên Nhiên nhớ nàng lái một chiếc Maserati màu vàng nghệ, sáng đến chói mắt.Không hiểu vì sao không lái xe đi làm, lại đứng đây chờ xe buýt.Nghĩ đến kỹ năng lái xe của nàng... không lái cũng phải.Đào Thiên Nhiên nhìn nàng thêm một cái.Trong công ty, vì sở thích cá nhân của Dịch Du, mỹ nhân không thiếu.

Nhưng ai ai cũng nói, Dư Dư Sanh là người nổi bật nhất.Nàng có một mái tóc xoăn dài rất dày, nhưng xương mặt lại mang nét phương Đông, gương mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, đôi mắt như đá mắt mèo màu hổ phách nhạt lấp lánh.Khi nàng mới vào công ty, Đào Thiên Nhiên từng ra nước ngoài tu nghiệp.Đến lúc cô về nước, thì đến lượt nàng ra nước ngoài.Hai người thật ra chẳng có cơ hội làm việc chung thực sự, nhắc đến Dư Dư Sanh, Đào Thiên Nhiên chỉ nhớ khoảnh khắc lần đầu tiên nàng trình bày phương án, thoáng qua như vận tốc ánh sáng.

Về diện mạo, cô chẳng có mấy ấn tượng.Đào Thiên Nhiên có đôi mắt điển hình của nghệ sĩ, nhìn người không nhìn tổng thể, chỉ để ý đến những chi tiết thường bị bỏ qua.Ví như khi nói đến Trình Hạng, cô mãi nhớ đến ánh mắt như một con vật nhỏ, cùng hàng mi quá dày rậm.Mà nhắc đến Dư Dư Sanh, trong đầu cô lại mơ hồ.Mãi đến đêm nay, khi Dư Dư Sanh đứng bên trạm xe buýt.Áo khoác cashmere, giày cao gót, túi hàng hiệu trên người nàng, hòa lẫn với phông nền của thành phố quá hoa lệ mà trở nên mờ nhạt, nhưng lại khiến đôi mắt ấy càng thêm nổi bật.Trước kia nàng cũng có đôi mắt như thế này sao?Khi nàng lơ đãng nhìn về xa xăm, khiến người ta cảm giác nàng đang ngắm nhìn những con hẻm đã tồn tại cùng thời gian, những mái nhà phủ đầy cỏ dại, những chiếc lông chim bồ câu rơi xuống.Sao lại như vậy?Trình Hạng nhìn thấy Đào Thiên Nhiên.Nàng mím môi, đối diện với ánh mắt Đào Thiên Nhiên qua kính chắn gióThấy Đào Thiên Nhiên nắm vô lăng, chiếc xe tăng tốc một đường chạy qua trước mặt nàng.Đã chạy qua rồi...
 
[Bh-Edit] Hẻm Nhỏ Hóa Ra Dài Đến Thế - Cố Lai Nhất
C20 - Cố gắng hết sức mình


Số bước hiển thị trên màn hình là: 23556 bước

[Ai mà không biết dáng vẻ cố gắng hết sức mình sẽ rất chật vật như vậy chứ?]-Trình Hạng lại một lần nữa ngồi xổm trên ghế máy tính ở nhà Tần Tử Kiều: "Mình cảm thấy Đào Thiên Nhiên đang né tránh mình."

"Không thể nào."

Tần Tử Kiều quả quyết: "Nói mới nhớ, sao lần này cô không ăn khoai tây chiên mà lại ăn cơm cháy vậy?"

Trình Hạng cúi mắt nhìn bao bì: "Mình đổi bằng điểm tích lũy dặm bay."

Tần Tử Kiều kinh ngạc: "Cái gì?"

"Đó không phải trọng điểm."

Trình Hạng liếm lớp bột gia vị trên ngón tay: "Trọng điểm là, mình thật sự cảm thấy Đào Thiên Nhiên đang tránh né mình."

"Chỉ khi có ý thì mới né tránh."

Tần Tử Kiều: "Cô nghĩ cô ấy đã bắt đầu có ý với cô rồi sao?"

Trình Hạng nhún vai."

Tại sao cô ấy lại có ý với cô?"

Tần Tử Kiều chống cằm: "Vì gương mặt này của cô à?

Tuy nhìn cũng tạm được, nhưng đó là Đào Thiên Nhiên, người mà khi nhìn thấy đá quý còn không đổi sắc mặt."

"Mình biết mà."

Trình Hạng lại lấy ra một miếng cơm cháy, không ăn, chỉ cầm trong tay."

Vậy thì tại sao cô ấy lại có ý với cô?"

Trình Hạng trầm mặc.Nếu lúc này nói có lẽ vì nàng khiến Đào Thiên Nhiên có đôi chút nhớ tới Tiểu Hạng, liệu có phải chỉ là sự tự luyến hay không?Huống hồ, trong quá khứ Đào Thiên Nhiên cũng chưa từng thật sự rung động vì Tiểu Hạng .Nàng xoay ghế máy tính nửa vòng: "Để quan sát thêm."

"Này!"

Tần Tử Kiều không vui: "Cô rắc vụn cơm cháy đầy ghế thì thôi đi, còn làm như tiên nữ rải hoa nữa."

"Mình hỏi cậu nhé."

Trình Hạng cuối cùng cũng nhét miếng cơm cháy ấy vào miệng, nhai vài cái."

Gì."

"Mình và Trình Hạng có chỗ nào giống nhau không?"

Nàng chạm ngón tay vào chóp mũi mình."

Thích ăn vặt, hay nhăn mũi, nói nhảm nhiều..."

Tần Tử Kiều không nói nữa, ngả vào lưng ghế sofa kéo giãn khoảng cách với nàng: "Sao cô cứ nhắc đến Tiểu Hạng hoài vậy?"

"À, mình nợ cô ấy tiền."

Tần Tử Kiều đứng lên, đi loanh quanh một vòng không tìm được việc gì làm, bèn chỉnh lại khăn trải bàn.Trình Hạng liếm môi, cúi đầu xuống.Thực ra nàng đã nhìn thấy từ lâu.Tần Tử Kiều cũng không muốn nhắc tới Trình Hạng.Giống như chủ nhiệm Mã và phó chủ nhiệm Trình, căn bản không muốn nghĩ về Trình Hạng nữa.Trình Hạng đứng lên khỏi ghế máy tính: "Vậy mình đi trước đây."

Tần Tử Kiều ngược lại có hơi bất ngờ: "Hôm nay về sớm vậy à?"

"Ừ."

Trình Hạng cười: "Nhân lúc xe buýt chưa nghỉ."

"Thế rốt cuộc tại sao cô cứ phải đi xe buýt vậy?"

Tần Tử Kiều xoay người, chân tựa vào mép bàn: "Muốn trải nghiệm cuộc sống hả?"

"Cũng đại khái như vậy."

Trình Hạng lấy chìa khóa xe từ túi xách, ném cho Tần Tử Kiều: "Cậu lái không?

Cho cậu lái đấy."

Tần Tử Kiều hoảng hốt: "Thôi thôi, xe cô mắc như thế."

"Sợ gì chứ, có bảo hiểm mà.

Hôm nào muốn lái thì đến nhà mình mà lái."

Trình Hạng phất tay: "Đi đây."

Ngồi trên xe buýt, thành phố như đèn kéo quân lướt qua trước mắt.Nàng chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, mu bàn tay mềm mại cong lại, tì vào thái dương.Hai nữ sinh trung học vừa kết thúc giờ học buổi tối lên xe, liếc về hàng ghế nơi nàng ngồi, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc Các cô gái ngồi xuống hàng ghế phía trước và khẽ thì thầm, một cô còn quay đầu lại lén lút nhìn.Trình Hạng nhếch môi cười quyến rũ.Tai nữ sinh ấy đỏ bừng, giơ tay nhéo nhéo, giả vờ như không có chuyện gì rồi quay đầu lại.Trình Hạng lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trên ô kính mở hé phản chiếu gương mặt Dư Dư Sanh, tóc xoăn dày, đầu mũi hơi hếch, đôi mắt mèo mang theo vẻ tùy tiện phóng khoáng.Gió từ cửa sổ lùa vào, mang theo hương vị chỉ thuộc về màn đêm.Không phải mùi của cỏ cây.

Không phải mùi của đèn neon.

Không phải mùi của hàng quán ven đường với bún gạo xào, mì xào, đùi gà nướng.Trước đây, khi Trình Hạng tan ca từ tòa nhà văn phòng chật hẹp, thường ngồi xe buýt về nhà như thế này, nhăn nhăn mũi ngửi làn gió bên ngoài cửa sổ.

Thành phố ban đêm trong lành hơn so với ban ngày, lớp ngụy trang xa hoa phù phiếm được cởi bỏ, lộ ra một mùi vị suy đồi, phờ phạc, nhưng lại là một mùi vị chân thực, lan toả qua từng khe hở của lớp nhựa đường.Trình Hạng cứ ngồi trên xe buýt như thế, ôm chặt balô của mình, luôn cảm thấy rất hạnh phúc.Trình Hạng trước kia chẳng có gì, chỉ có chính mình.Trình Hạng bây giờ cái gì cũng có, chỉ là đánh mất chính mình.******Cuộc họp công ty vào ngày hôm sau, thảo luận bản thiết kế chủ đề của quý.Đây là truyền thống từ khi Côn Phố thành lập, mỗi quý định ra một chủ đề, do các nhà thiết kế trong công ty thuyết trình, bất kể thâm niên, ai cũng có thể đứng đầu.

Dịch Du sẽ lấy những viên đá quý mà mình cất giữ ra, chế tác thành sản phẩm chủ lực, công ty sẽ quảng bá rộng rãi cho sản phẩm đó.Chỉ cần Đào Thiên Nhiên còn tại chức, vinh dự này chưa từng rơi vào tay người khác.Hơn nữa, không ai phàn nàn.Trình Hạng trước kia cũng từng bàn luận với Tần Tử Kiều: "Cậu nói xem, một người như Đào Thiên Nhiên, không bị lật đổ có phải rất kỳ lạ không?"

Tần Tử Kiều phân tích cho nàng: "Người lạnh lùng kiêu ngạo, đáng ghét chính là chữ 'kiêu ngạo'.

Người lạnh lùng vô cảm, đáng ghét chính là chữ 'vô cảm'.

Cậu xem, 'kiêu ngạo' và 'vô cảm', có phải đều mang một kiểu khoe khoang chủ quan rất bốc mùi không?"

Nói chuyện một lúc khiến Trình Hạng bừng tỉnh.Đào Thiên Nhiên không có chủ quan, cô là khách quan theo nghĩa tuyệt đối.Đôi khi bạn cảm thấy cô giống một chiếc bình điêu khắc bằng băng, thế giới đổ vào thứ gì, cô liền chảy ra thứ ấy.

Đôi khi bạn thậm chí còn cảm thấy cô chính là một vùng băng nguyên, dù nắng mưa hay sương mù, cô chỉ phản chiếu ra ánh sáng xanh nhạt bao la.Đào Thiên Nhiên vĩnh viễn là người bận rộn nhất trong các nhà thiết kế, khi cô sải bước đi vào, những người khác đã ngồi yên tại chỗ.Cô cất tiếng "Hãy bắt đầu" đồng thời ngồi xuống, Dịch Du đang thưởng thức một hộp thiên châu, lúc này tiện tay nhặt một viên ném về phía cô: "Em là chủ hay tôi là chủ?"

Đào Thiên Nhiên đưa tay chụp lấy giữa không trung, đặt lại trong hộp gấm cho cô ấy: "Đừng ném bừa, mấy triệu đấy."

Dịch Du khịt mũi hừ một tiếng.Đào Thiên Nhiên ngồi đó, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, bàn tay thon gầy đặt trên mặt bàn, mu bàn tay có thể thấy những đường gân xanh nhạt.

Cô không giống sứ, mà giống kim cương, mang ý nghĩa trường tồn, sâu sắc, không buồn không vui."

Ai trước nào?"

Dịch Du hỏi."

Vẫn là tôi trước đi."

Trình Hạng đứng lên.Không biết vì sao, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là việc nàng thật sự nỗ lực, lại càng dễ căng thẳng.

Càng căng thẳng lại càng muốn gặp Tào Tháo.Tốt hơn là chết sớm để siêu thoát sớm.Nàng đi tới bên máy tính trình chiếu, khẽ di chuột, nhẹ nhàng thở ra một hơi.Bản thiết kế của nàng được vẽ rất đẹp, có sự tinh tế như được máy tính chỉnh sửa.Nhưng động lòng người hơn lại là bài thuyết trình của nàng.Thay vì nói nàng đang thuyết trình về "tảo lam", chẳng bằng nói nàng đang kể về "tiếc nuối".Nàng kể về gió mùa ẩm ướt sinh ra trên địa cầu.

Kể về động vật biển tiến hóa ra đôi chân để bước lên mặt đất.

Kể về khủng long di cư theo những lớp đất đá đỏ.

Còn tảo lam vẫn luôn ở đó."

Hoá ra điều tiếc nuối lớn nhất thật ra chính là ở thời gian."

Đến cuối câu chuyện, hàng mi dày rậm của nàng rũ xuống: "Không phải là không có đủ thời gian, mà là có quá nhiều thời gian."

"Sao lại thế?"

Trong phòng họp tĩnh lặng, ngòi bút thép của Đào Thiên Nhiên khẽ chấm lên mặt bàn, giọng nói trong trẻo cất lên.Trình Hạng ngẩng đầu, hình ảnh tảo lam trên màn hình, phản chiếu lên nửa gương mặt xinh đẹp như mèo của nàng."

Bởi vì bạn đã không thể thay đổi nữa."

Nàng cười nhẹ: "Bạn vĩnh viễn ở nguyên một chỗ, cố định hình thái, còn người mà bạn luôn dõi theo, đã có kế hoạch để bước về phía trước."

"Tiếc nuối lớn nhất chính là..."

Giọng nàng càng lúc càng nhẹ, vọng vào những bức tường trắng trong căn phòng: "Bạn có dư một đoạn thời gian, tận mắt chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn này."

Trong phòng họp im phăng phắc.Cho đến khi Dịch Du bật khóc."

Phát tiền!"

Dịch Du đập tay xuống bàn họp."

Hả?"

Trình Hạng hơi bối rối."

Cho em ba vạn."......

Thật hay giả thế.

Trình Hạng nghĩ, sao ở kiếp trước lúc nàng túng thiếu nhất, lại không gặp được kiểu bà chủ này?Có lẽ vì giọng nói bất ngờ của Dịch Du, góp phần cắt ngang dòng cảm xúc lúc đó, Trình Hạng mới dám lấy hết dũng khí nhìn về phía Đào Thiên Nhiên.Đào Thiên Nhiên cũng đang nhìn nàng.Hiện tại trong đáy mắt là sự tán thưởng, nhưng dường như còn chứa đựng cả dòng chảy thời gian.Trình Hạng cúi đầu, nhếch môi, cây bút laser trong tay khẽ vẽ một vòng tròn trên mặt bàn.Nàng bỗng nhớ tới lần cố gắng hết sức mình nhảy cao thời trung học.Đào Thiên Nhiên, khoảnh khắc đó, cậu cũng từng dùng ánh mắt tán thưởng này để nhìn về phía mình chăng?******Bản thiết kế của Đào Thiên Nhiên vĩnh viễn ở phần kết.So với nét tinh tế trên bảng vẽ điện tử của Trình Hạng, bản thảo vẽ tay của Đào Thiên Nhiên lại toát ra một kiểu mộc mạc.

Những đường mực xanh thẫm có vết bôi xóa và lặp lại, nhưng chính cái mộc mạc đó, lại càng làm nổi bật sự hoàn mỹ của tác phẩm ——Không phải bởi vì nét vẽ mang đến sức sống nguyên sơ, chỉ là một loại mộc mạc yên tĩnh, sâu sắc, hoàn hảo.Nếu nói thiết kế của Trình Hạng mang theo xúc cảm động lòng người.Thì tác phẩm của Đào Thiên Nhiên lại không chứa bất kỳ xúc cảm nào.Khoảnh khắc đó Trình Hạng vô cùng chấn động.

Có lẽ mọi người đều hiểu lầm, tại sao châu báu nhất định phải có cảm xúc chứ?

Cảm xúc chẳng qua chỉ là sự gửi gắm của người đời, chúng đem tất cả cảm xúc đó nuốt vào trong và ấp ủ, sau cùng chỉ còn sự vĩnh hằng vượt lên cả thời gian.Dịch Du quyết định rất dứt khoát: "Chính là nó, Đào lão sư."

Tan họp, Trình Hạng cười nói trò chuyện với đồng nghiệp mấy câu, rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Đào Thiên Nhiên ra cuối cùng, dõi theo bóng lưng nàng.Trình Hạng tựa lưng vào cửa ngẩn ngơ một lúc, bên ngoài có người gõ cửa.Trình Hạng khẽ nói "xin lỗi" rồi mở cửa ra, lại thấy Đào Thiên Nhiên đang đứng bên ngoài.Nàng nghiêng người để Đào Thiên Nhiên đi vào, còn bản thân định bước ra trước.Có vẻ Đào Thiên Nhiên không có ý định đi vệ sinh, chỉ đưa cổ tay thon gầy về phía vòi nước cảm ứng.Nhìn bóng lưng Trình Hạng từ trong gương rửa mặt, cô mở miệng: "Khó chịu?"

"Hửm?"

Trình Hạng ngoái lại."

Bởi vì thua."

Đào Thiên Nhiên nhạt giọng."

Ồ."

Trình Hạng cười lười nhác, mái tóc xoăn bồng bềnh theo động tác rung vai của nàng mà lay động: "Thua Đào lão sư, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"

Đào Thiên Nhiên thu tay lại, trên mặt bàn vân đá cẩm thạch đặt một nén hương Long Tiên Điều.Cô xoay người, hỏi Trình Hạng: "Cùng ăn một bữa nhé?"

Trình Hạng khẽ cắn môi dưới: "Tại sao?"

Đào Thiên Nhiên dừng lại trong thoáng chốc."

Có lẽ, tôi nghĩ sẽ có một ngày," cô khẽ nâng mi mắt mỏng, nhìn về phía Trình Hạng: "Cô có thể đánh bại tôi."

Trình Hạng nhếch môi: "Đào lão sư vì lý do này mà chủ động hẹn tôi à?

Đây là lần thứ hai rồi đấy."

Đào Thiên Nhiên lại thoáng ngừng lại, rồi mới đáp: "Ừ."

Đầu lưỡi Trình Hạng nhẹ nhàng chạm vào mặt trong hàm răng."

Nếu muốn cùng ăn cơm, Đào lão sư hãy trả lời một câu hỏi của tôi trước."

Sau đó nàng mỉm cười: "Mấy hôm trước ở công ty, rốt cuộc có phải cô tránh mặt tôi không?"

Nhà vệ sinh lặng im thật lâu, hương Long Tiên Điều kỳ thực là một mùi rất nồng.Cuối cùng, đôi giày cao gót mảnh của Đào Thiên Nhiên khẽ gõ lên nền đá cẩm thạch, bước ngang qua bên người Trình Hạng để ra ngoài."

Phải."

Giữa hai câu nói của cô gần như không để lại kẽ hở: "Cô chọn địa điểm."

Tiếng giày cao gót liền cộc cộc vang lên, để lại một cánh cửa khép hờ.-Sau khi hội thao trường kết thúc cũng là lúc hoàng hôn, ánh tà dương màu cam vàng rơi xuống, các học sinh ở trạm phát thanh khiêng thiết bị của mình trở về, chuồn chuồn lượn quanh chiếc micro bọc nhung.Đội ném tạ đứng bên sân, không mang dụng cụ, bàn luận động tác bằng cách ném tay không.Những người khác đều đã tản đi, nhân dịp hội thao nên không có tiết tự học buổi tối, họ hẹn nhau đi dạo phố hoặc vào tiệm net chơi game.Chỉ có Trình Hạng kéo Tần Tử Kiều, từng vòng chạy quanh sân vận động.Tần Tử Kiều thở hổn hển: "Cậu làm gì vậy?

Nghiện vận động à?"

Trình Hạng cười một cái, vung cánh tay tiếp tục chạy."

Thôi đi mà, hôm nay vận động thế là đủ lắm rồi."

Tần Tử Kiều kéo cánh tay nàng: "Đi ăn cơm đi."

"Đợi một chút."

Trình Hạng lắc đầu: "Đợi lát nữa mình mời cậu ăn lẩu cay."

Khoảng đến vòng thứ tư, Tần Tử Kiều buông xuôi, chạy về làn đường chạy nhựa phía trong và ngồi xuống: "Mệt muốn chết, không chạy nữa, dù có chuyện gì xảy ra cũng không chạy nữa."

Trình Hạng vẫn tiếp tục.Từng vòng, từng vòng quanh đường nhựa đỏ."

Tiểu Hạng."

Tần Tử Kiều gọi."

Hạng Tử."

Trình Hạng vẫn vung tay chạy tiếp.Tần Tử Kiều mím môi, không gọi nữa.

Cô ngồi xếp bằng trên thảm cỏ, ánh tà dương cam vàng xung quanh dần nhạt đi, thay bằng màn đêm dày đặc đột ngột đổ xuống, dường như chỉ trong chớp mắt, bầu trời đã nhiều thêm những vì tinh tú.Trình Hạng vẫn đang chạy.Vẫn đang chạy.Gió làm tung bay mái tóc của Tần Tử Kiều, mãi cho đến khi Trình Hạng kiệt sức nằm dài trên đường chạy, trên sân đã không còn lại bất kỳ ai khác.Tần Tử Kiều đứng dậy đi tới bên nàng, dùng mắt cá chân khẽ chạm vào nàng: "Thần kinh à."

Trình Hạng nằm ngửa trên đường chạy, cười hì hì hì.

Mồ hôi trên mặt dính chặt vào mái tóc quá mức mềm mại, lộn xộn rơi trước trán.Tần Tử Kiều ở lại với nàng, cùng nàng nằm ngửa mặt nhìn trời.Trình Hạng khẽ chạm mũi giày vào Tần Tử Kiều: "Cậu xem."

"Xem gì."

"Có rất nhiều ngôi sao.

Hôm nay thời tiết quá tốt, nên mới có thể thấy những ngôi sao rõ ràng như vậy."

Tần Tử Kiều quay đầu nhìn người bạn thân, lại mắng một câu: "Bị bệnh hả."

Trình Hạng cười khúc khích, trong lồng ngực thở dài một hơi: "Tần Tử Kiều."

"Đột nhiên gọi cả họ tên, dọa người ta sợ chết khiếp."

"Mình chỉ muốn nói."

"Cậu nói đi."

"Dáng vẻ cố gắng hết sức mình như thế này có phải rất chật vật không?"

Tần Tử Kiều liếc nàng qua khóe mắt: "Đúng thế, mặt đầy mồ hôi, xấu chết đi được."

Trình Hạng gật đầu, tay chân dang ra nằm thành hình chữ "đại/大": "Nhưng, cũng thật sự rất vui."

"Từ nhỏ đến lớn, hình như mình chưa từng cố gắng hết sức mình để làm một việc gì cả.

Có khi là người khác khuyên mình, có khi còn chưa kịp khuyên, bản thân mình đã tự đánh trống lui quân trước rồi."

Nàng nghiêng đầu nhìn Tần Tử Kiều, đôi mắt cười lấp lánh trong màn đêm: "Nhưng việc thích Đào Thiên Nhiên, hình như mình có thể cố gắng hết sức mình mà làm đấy, cảm giác như những chuyện khác trong đời, cũng được cổ vũ theo."

Nàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ thể thao.

Thời đó iWatch sành điệu chưa phổ biến, mọi người đều đeo một loại đồng hồ thể thao nội địa, có cái tên rất quê mùa là "Vấn Vấn".Trình Hạng bấm nút bên cạnh, màn hình hiện ra số bước: 23556 bước.Nói rồi nhé Đào Thiên Nhiên, nếu như cậu cần mình, bước về phía mình một bước đầu tiên, thì mình sẽ đi hết 23556 bước còn lại.Đây là dốc toàn lực của mình.******Lời tác giả:TTR lão sư, hình như cô có chút nghi ngờ [ăn dưa]Ghi chú:*23556: mình không tra ra nghĩa cụ thể, đành xem nghĩa từng số:

- 23: đọc gần giống với "ài shàng" là yêu rồi.

- 5: đọc gần giống với "wo", chỉ bản thân, lặp lại 2 lần chắc là nhấn mạnh, nhưng phát âm giống từ "huhu"

- 56: lại có nghĩa buồn rồi.Nếu dịch có lẽ là "Yêu rồi khiến bản thân buồn".

Mình thấy phù hợp vì sau này tác giả cũng miêu tả yêu vốn là mang theo nỗi buồn.- Nhưng số 6 cũng đọc gần giống 啦, là từ tượng thanh, nghĩa tươi sáng hơn của 23556 có thể là "Mình quyết tâm yêu cậu", nghĩa này thì phù hợp với nội dung chương.
 
Back
Top Bottom