- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 434,363
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Bh][Done] Sư Muội Là Yêu Hoàng Tương Lai Thì Phải Làm Sao Đây?
Chương 9: Đến đủ cả rồi.
Chương 9: Đến đủ cả rồi.
Sự thật chỉ có một.
---o0o---
Hình Vân đến rất nhanh, bên cạnh còn có Thu Nguyệt Bạch nhất quyết đòi nhúng tay vào, phía sau là cả một đám đông nghịt đệ tử Hình Đường vẻ mặt trang nghiêm.Lâm Hy gõ gõ vào chỗ trống bên cạnh nàng, ra hiệu cho hai người ngồi xuống, rồi nói với Thẩm Ninh: “Người chuyên môn đến rồi, có gì thì ngươi cứ nói hết ra đi.”
Thẩm Ninh cũng không lề mề, sau khi hành lễ với Hình Vân liền kể lại tất cả một cách rành mạch, bao gồm cả những điểm vô lý trong lời buộc tội mình.Hình Vân nhìn sang trưởng lão dạy dỗ, giọng điệu lạnh lùng: “Ngươi không biết rằng ngoài phong chủ ra không ai được phép động đến Hồn Tiên sao?”
Trưởng lão này vốn chỉ quen tác oai tác quái ở Dược Phong, nào đã thấy qua cảnh tượng hiếm có như ba vị đại lão cùng sát thần "tam đường hội thẩm" thế này, sợ đến mức một câu cũng không nói nên lời.Lâm Hy rót trà cho hai người họ, chẳng mảy may để tâm đến không khí tại hiện trường, cứ như thể nàng chỉ đến đây để uống trà vậy.Thu Nguyệt Bạch nhấp một ngụm trà rồi nhìn Lâm Hy với vẻ mặt phức tạp.Lâm Hy chẳng hiểu gì, nhìn lại nàng ấy.Thu Nguyệt Bạch chép miệng hai cái, ra hiệu cho Hình Vân nếm thử.Hình Vân không chút phòng bị, một hớp vào miệng suýt chút nữa không kiểm soát nổi biểu cảm.Nàng ấy liếc Thu Nguyệt Bạch đang hả hê một cái, rồi lặng lẽ đặt chén trà xuống, nhìn sang các đệ tử Hình Đường đang bận rộn.Một đệ tử mặt tròn bước lên hành lễ với mấy vị rồi bắt đầu thẩm vấn ngay: “Lưu trưởng lão, ngài nói Ngân Vân Thảo bị mất vào tối hôm qua, nhưng ta thấy phiến lá này còn tươi, hái xuống chưa quá hai canh giờ.
Trưởng lão lấy thứ này làm bằng chứng thì có hơi đùa rồi thì phải.”
"Cái này..."
Trưởng lão nắm chặt tay, ánh mắt lảng tránh đáp: “Nhỡ đâu hôm qua nàng ta trộm linh dược xong hôm nay mới giấu đi, chẳng may làm rớt xuống thì sao?”
Ánh mắt cô đệ tử trở nên sắc lẹm, vô cùng chuyên nghiệp: “Vỏ lá Ngân Vân Thảo rất dai, va quệt thông thường không thể nào làm rớt được, hơn nữa trên phiến lá này còn có vết tay ấn vào, chắc chắn là do có người cố tình ngắt xuống.”
Rõ ràng là vu oan giá họa.Cô đệ tử hơi nheo mắt lại, nhìn về phía đệ tử đã làm chứng ban nãy: “Ngươi nói tối hôm qua thấy Thẩm sư muội trộm linh thảo, chúng ta đã cho người đến xem nơi trồng dược thảo ban đầu, thời gian nó bị nhổ đi hẳn là vào khoảng giờ Sửu đến giờ Dần.”
“Dược Phong quy định, trừ những đệ tử chăm sóc dược liệu đặc biệt, sau giờ Tý tất cả mọi người không được phép vào dược điền.
Theo lời đệ tử tuần đêm, vào thời điểm đó hoàn toàn không thấy Thẩm Ninh, cho nên lời chứng của ngươi căn bản không có giá trị.”
Gã đệ tử kia nghiến răng, gật đầu mạnh: “Ta thật sự đã thấy.”
“Theo điều 324 trong tông quy, làm chứng gian sẽ bị đánh ba mươi trượng, diện bích hối lỗi một năm, ngươi chắc chắn lời chứng của mình là thật chứ?”
Gã đệ tử kia bị khí thế của cô đệ tử dọa cho phát khóc, chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, vô thức nhìn về phía Lý Phong.Ánh mắt Lý Phong âm trầm, mang theo ý cảnh cáo, nhưng lời nói ra lại đầy vẻ nghĩa khí: “Ngươi yên tâm, có chuyện gì sư huynh sẽ làm chủ cho ngươi.”
Đệ tử Hình Đường thuận theo ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Lý Phong, rồi ánh mắt dịch xuống, tiến lại gần hắn.Lý Phong bất giác lùi lại một bước.Lập tức có đệ tử cầm thước tiến lên, đo đạc bước chân của hắn.Một lát sau, cô đệ tử đứng dậy hỏi Lý Phong: “Vị sư huynh này từng đến dược điền Ngân Vân Thảo chưa?”
Lý Phong gật đầu: “Dĩ nhiên, Ngân Vân Thảo bị trộm là chuyện lớn, ta là đại sư huynh quản sự, tất nhiên phải tìm ra hung thủ thật sự.”
Nói xong, hắn làm như vô tình liếc qua Thẩm Ninh.Thẩm Ninh không chút sợ hãi trừng mắt lại.Đệ tử Hình Đường cúi đầu ghi chép vào sổ, không ngẩng đầu lên: “Vậy là ngươi chỉ đến dược điền vào sáng nay?”
Lý Phong đáp phải.Lâm Hy nhìn sang Hình Vân: “Người của Hình Đường các ngươi đúng là như từ một khuôn đúc ra.”
Ngay cả tư thế cầm bút viết chữ cũng giống nhau như đúc.Hình Vân ngẩng đầu, có chút tự hào: “Đương nhiên, dù sao đều là đệ tử của ta mà.”
Hình Đường là nơi kỳ lạ nhất của Vạn Ninh Tông, nơi đó không có đệ tử ngoại môn, một khi đã vào Hình Đường đều là nội môn.Dù công việc bận rộn, lại dễ đắc tội với người khác, nhưng vì thân phận nội môn mà không ít người đổ xô đến.Thế nhưng lúc thu nhận người, Hình Vân phải xem xét tâm tính của đệ tử, mỗi năm chẳng có mấy người lọt vào mắt xanh của nàng ấy, cho nên nhân lực của Hình Đường không nhiều.“Bắt lại.”
Cô đệ tử vừa ghi chép vừa thản nhiên ra lệnh, lập tức có hai đệ tử Hình Đường xông ra đè Lý Phong xuống đất.Mọi người bị biến cố này làm cho kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người vừa ra lệnh.“Dấu chân và hơi thở của ngươi đã xuất hiện bên cạnh Ngân Vân Thảo, nhưng không phải sáng nay, mà là vào thời điểm Ngân Vân Thảo bị mất cắp tối hôm qua.”
“Có đệ tử nói tối qua thấy ngươi ra ngoài, cố tình tránh né đệ tử tuần đêm, vào thời điểm đó ngươi đã đi đâu?”
Đầu ngón tay cô đệ tử lượn lờ một làn khói trắng, làn khói dần dần xoắn lại thành một sợi chỉ, nối liền giữa Lý Phong và phiến lá Ngân Vân Thảo.Các đệ tử xôn xao, không thể tin nổi mà nhìn về phía Lý Phong.Làn khói này là một pháp khí truy tung, có thể kết nối với người tiếp xúc nhiều nhất với một món đồ trong vòng ba ngày.Ai cũng không ngờ đó lại là Lý Phong.Ai cũng biết vị sư huynh này của bọn họ ngoài việc cả ngày lẽo đẽo theo sau trưởng lão nịnh nọt thì chính là công khai hay ngấm ngầm bóc lột đệ tử, ép đệ tử nộp lên khoản nguyệt bổng ít ỏi, nếu có đệ tử nào không phục tùng sẽ bị hắn chèn ép.Hắn căn bản không bao giờ bước chân vào dược điền, huống chi là ruộng Ngân Vân Thảo vừa hẻo lánh vừa xa xôi.Mọi người không khỏi nghĩ rằng có phải vì Thẩm Ninh quá quật cường, một lần phí bảo kê cũng chưa từng nộp nên Lý Phong mới dùng đến thủ đoạn hạ tiện như vậy không?Lý Phong bị đè dưới đất, sắc mặt trắng bệch.Trưởng lão dạy dỗ phản ứng lại, tát hắn một cái: “Ngươi lại dám làm ra chuyện như vậy, ta đúng là nhìn lầm ngươi rồi.”
Ánh mắt Lý Phong u ám, lồng ngực phập phồng nhưng vẫn không cam tâm mà ngậm miệng lại.Cô đệ tử mặt tròn ban đầu vỗ vỗ vai người làm chứng gian, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ, cười rạng rỡ: “Không cần lo, ngươi đi cùng hắn nhé.”
“Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại vu khống ta?”
Thẩm Ninh trừng mắt nhìn hắn, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.Nàng ấy và Lý Phong chẳng có tranh chấp lợi ích gì, nếu là vì nàng ấy không nộp cho Lý Phong cái gọi là phí bảo kê thì nàng ấy cũng chẳng còn gì để nói.Nguyệt bổng hàng tháng của đám đệ tử ngoại môn như bọn họ ít đến đáng thương, mỗi tháng mua nguyên liệu luyện dược đã tiêu sạch sành sanh, không thể thừa ra chút tiền nào.Huống hồ, có tiền cũng không cho thứ chó má này.“Ngươi có nhận tội không?”
Thấy sự việc đã giải quyết gần xong, Hình Vân đúng lúc lên tiếng.“Đệ tử nhận tội.”
Lý Phong cúi đầu nhận tội, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm xuống đất, không nói thêm lời nào nữa.Hình Vân phất tay, có đệ tử tiến lên áp giải hắn sang một bên.“Quyết Minh trưởng lão còn chưa tới?
Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thu Nguyệt Bạch xưa nay không ưa Dược Phong, lúc này thầm thì nguyền rủa nàng ta.Đệ tử vừa đi truyền lời lau mồ hôi trên trán, nặn ra một nụ cười, lựa lời nói: “Phong chủ nói, những chuyện này cứ tùy các vị xử trí, ngài ấy không tham gia.”
Nguyên văn là bảo Lâm Hy muốn giết ai thì cứ giết, đừng làm phiền nàng ta.Trong lòng người đệ tử trào dâng một nỗi bi thương, phong chủ Dược Phong của bọn họ suốt ngày chỉ ở trong phòng luyện dược, mấy tháng trời không thấy mặt, chuyện của Dược Phong một chút cũng không quản, thế nên mới để cho những kẻ như trưởng lão dạy dỗ và Lý Phong mặc sức làm càn, khổ nỗi bọn họ không có nơi nào để kêu oan, chỉ đành mặc cho chúng bắt nạt.Cũng không phải không có người tố cáo bọn họ, ví dụ như Thẩm Ninh đã từng phản kháng.Kết quả là bọn họ lại càng quá đáng hơn trong việc hà khắc với đệ tử, mọi người đâm ra ghét Thẩm Ninh thì không nói, bản thân Thẩm Ninh cũng chẳng được yên, bị phân đến dược điền xa nhất, làm công việc nặng nhọc nhất và nhận nguyệt bổng ít nhất.Chỉ cần phong chủ nhà mình có được một phần mười trách nhiệm như Hình Đường chủ nhà người ta, bọn họ cũng không đến nỗi ban ngày thì muốn chết, ban đêm lại không muốn sống.Hai người Thu Nguyệt Bạch nhìn về phía Lâm Hy.Lâm Hy vừa nhấp trà vừa mang theo một tia nghi hoặc nhìn lại.“Ta nhiều nhất chỉ được coi là khách khanh trưởng lão của tông môn, không tham gia vào những chuyện này.”
Thu Nguyệt Bạch mỉm cười: “Vậy theo ý của tiên quân thì sao?”
Đùa à, cho dù nàng thật sự không quản thì cũng phải làm ra vẻ một chút chứ."
Vậy thì giết hết đi."
Lâm Hy nhàn nhạt lên tiếng.Quý Linh vội vàng bịt miệng nàng lại, cười gượng với Hình Vân: “Hình trưởng lão, ngài cứ quyết đi ạ.”
Lâm Hy vô tội chớp chớp mắt, đề nghị này của nàng không tốt sao?
Tiện lợi biết bao.Hình Vân nhìn cây Hồn Tiên gãy lìa dưới đất: “Tự ý dùng hình, phạt năm nghìn linh thạch, diện bích ba năm.”
“Không phải phong chủ mà sử dụng Hồn Tiên, phạt một nghìn linh thạch, diện bích một năm.”
“Sử dụng Hồn Tiên không báo cáo Hình Đường, phạt ba nghìn linh thạch, diện bích ba năm.”
Mấy người Thẩm Tầm An khoanh tay đứng nhìn, Thẩm Ninh lặng lẽ giơ ngón tay cái.Làm hay lắm, phen này là khiến cho tên bóc lột này phải nôn ra bằng sạch những gì đã nuốt vào, hơn nữa đòi linh thạch của lão còn đáng sợ hơn là đòi mạng lão, ước chừng bây giờ trong lòng lão đã đang chửi bới rồi.Tay của trưởng lão dạy dỗ run lên bần bật, lão không dám chọc vào ba pho tượng Phật lớn trước mắt, chỉ đành phóng ánh mắt đầy vẻ cay độc về phía Thẩm Ninh.Thẩm Ninh không chút sợ hãi, toe toét cười.Lúc này cứ chế giễu trước đã, còn bảy năm sau thế nào, Thẩm Ninh không cho rằng bảy năm nữa mình vẫn còn trồng dược ở Dược Phong, cùng lắm thì lại đổi nơi khác làm đệ tử ngoại môn thôi.Lâm Hy đột nhiên lên tiếng: “Ngươi với lão có thù à?”
Thẩm Ninh ngây người một lúc mới hiểu Lâm Hy đang nói chuyện với mình.Nàng ấy lắc đầu rồi lại gật đầu: “Chắc là có...”
Dù sao thì hai năm trước, nàng ấy đã khiến cho gã này bị phạt tám trăm linh thạch, toàn bộ số hối lộ nhận được năm đó bay sạch, còn phải bù vào không ít.
Kể từ đó, vị trưởng lão này mỗi khi thấy nàng ấy đều không khỏi mỉa mai vài câu.Mấy hôm trước còn nói người không tôn sư trọng đạo như nàng ấy thì không thể đắc được đại đạo.Thẩm Ninh vô cùng khó hiểu, một kẻ lòng dạ hẹp hòi, lợi ích trên hết như lão thì lấy đâu ra mặt mũi mà nói câu đó?
Nếu không phải chuyện lần trước còn làm liên lụy đến cả Thẩm Tầm An, nàng ấy nhất định đã cãi lại rồi.Lâm Hy gật đầu, nhìn về phía đám người Dược Phong, sắc mặt họ mỗi người một vẻ, sau khi nghe Thẩm Ninh kể lại chuyện cũ thì đều lần lượt tránh đi ánh mắt.Việc họ không dám làm con chim đầu đàn cũng là điều dễ hiểu, nhưng nếu không có Thẩm Ninh vạch trần, sẽ còn có nhiều người hơn bị bóc lột, nhưng họ cũng không nên sau đó lại đi phỉ báng Thẩm Ninh.Lâm Hy cụp mắt xuống, ngón tay gõ từng nhịp lên tay vịn, xung quanh dần dần chỉ còn lại tiếng hít thở, không khí yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.Rồi nàng đột nhiên hỏi một câu khiến tất cả mọi người kinh ngạc, ngay cả Thu Nguyệt Bạch cũng im lặng quay mặt đi.“Lúc ta đến có thấy không ít đệ tử đang lao tác giữa dược điền, phần lớn đệ tử đều đang gánh hai thùng nước đi lại.”
“Nếu ta nhớ không lầm, năm đó sư tôn của ta để giảm bớt công việc lao lực tốn thời gian đã đặc biệt cùng Từ Niệm tiên quân thiết lập một vài pháp trận, tuy không nói là có tác dụng lớn lao nhưng cũng là có còn hơn không.
Nay lại chẳng thấy một pháp trận nào, ngươi cho rằng mình có quyền tắt các pháp trận đó sao?”
Khi nói câu cuối cùng, khí thế của Lâm Hy đột nhiên trở nên băng giá, nụ cười vô cùng nguy hiểm.Mọi người xôn xao bàn tán.Bọn họ đúng là có nghe nói về pháp trận, nhưng đó là đãi ngộ mà chỉ đệ tử nội môn mới có, bọn họ làm sao được dùng thứ quý giá như vậy?Từng nghe người cũ kể lại rằng trước đây có những pháp trận rất tiện lợi, những việc như tưới nước trừ sâu không cần đệ tử phải động tay, nhưng họ đều cho rằng đó là ảo giác của người kia trước khi gánh nước mệt gần chết.Trưởng lão dạy dỗ mặt mày ngơ ngác, lớn tiếng kêu oan: “Tiên quân, việc này thật sự không phải do ta làm, ta làm gì có quyền lớn như vậy.
Là...”
Lão ngập ngừng, nhìn về phía Thu Nguyệt Bạch.Lâm Hy chống trán nhìn Thu Nguyệt Bạch, trong nụ cười mang theo một tia ý vị.Thu Nguyệt Bạch nuốt nước bọt: “Ngươi nghe ta giảo biện...
à không... giải thích.”
Hình Vân cắn móng tay không dám ngẩng đầu: "Ta, Hình Đường còn có việc, ta có thể đi trước được không…”