Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi

[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 30: An Bảo Châu


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 30: An Bảo ChâuCả nhà họ An náo loạn một hồi đầy mưa đạn cuối cùng tên cũng do An lão gia đặt.

Cháu nội của ông mà ông thiếu đều phải đánh nhau với mọi người để được đặt tên ấy.An lão gia suy nghĩ một hồi liền đặt cho tiểu bảo bối là An Bảo Châu ngụ ý là viên ngọc quý của An gia, nhũ danh Tiểu Ái.Nhậm Duyệt Hàm nghe xong cũng không có gì để phản kháng.

Con gái cô không phải máu mủ của An gia nhưng bọn họ lại đối đãi không khác gì ruột thịt.

Sau này cô phải tốt với họ hơn mới được.

Cả Tiểu Ái nữa, cô nhất định phải nuôi dạy nó thật tốt, dạy nó hết lòng yêu thương An gia.Trên mạng mưa máu tanh cả một đêm cuối cùng chính chủ cũng đăng tin.Nhậm Duyệt Hàm V: Chào mừng Tiểu Ái, công chúa nhỏ của mẹ đã đến với thế giới này.Kèm theo đó chỉ là bức ảnh bàn tay đứa nhỏ nắm chặt lấy ngón tay của cô.Tin được đăng lên hoàn toàn đánh bay những hot search trước đó.

Thậm chí còn bạo dữ hơn.

Người bên web thầm chửi một tiếng, bọn họ lại phải tăng ca rồi.Cả mạng xã hội hôm trước còn chia làm hai phe, một phe tin chắc là Nhậm Duyệt Hàm, một phe thì bảo không phải.

Bây giờ tin đưa lên chính thức nghiên về một phía.[M* nó, là thật sao?][Hôm qua mới đưa tin, hôm nay đã sinh rồi.

Nhậm Duyệt Hàm nhanh vậy.

Chúc mừng nha.][Dã chủng ra đời có gì đáng chúc mừng hay khoe khoang chứ.

Nhậm Duyệt Hàm tiểu tam muôn đời vẫn là tiểu tam.][Tội nghiệp vợ anh ta hết lòng hết dạ rồi bị cắm sừng.

Bây giờ chịu cảnh anh ta có con ngoài giá thú.][Mấy người miệng chó không mọc được ngà voi.

Độc mồm độc miệng với một đứa bé sơ sinh khôn thấy ác nghiệp hả?]Nhậm Duyệt Hàm đọc bình luận một lúc liền không muốn đọc nữa.

Suy cho cùng toàn những lời chửi mắng."

Ít bữa mọi người sẽ quên ấy mà, em đừng buồn chi cho mệt."

Trần Hân thấy cô xụ mặt sợ cô sẽ bị trầm cảm sau sinh liền an ủi."

Đúng đó chị.

Bọn người này chỉ giỏi hùa theo thôi.

Ít hôm lại hùa nhau chửi người khác đừng để tâm làm gì."

Tiểu Quý là trợ lý của cô, một cô bé có bề ngoài hơi mũm mĩm mỗi lần cô ấy nói chuyện miệng vô thức chu lên vô cùng đáng yêu.Nhậm Duyệt Hàm thấy vậy liền véo má Tiểu Quý cho đỡ nghiền."

Chị biết rồi."

Chỉ có đều Nhậm Duyệt Hàm làm vậy lại vô tình đá vào hủ giấm chua An Nhất Bình.An Nhất Bình nhìn chăm chăm cái động tác véo má Tiểu Quý của Nhậm Duyệt Hàm.

Lúc trước cô cứ nghĩ cô ấy thích véo má mỗi cô.

Ai ngờ cô ấy đối với ai cũng vậy.

Cô có nên dạy dỗ lại một chút không.Nhậm Duyệt Hàm tất nhiên không biết cái suy nghĩ kia của An Nhất Bình.

Cô chỉ đơn giản thấy ai dễ thương một chút liền muốn véo má cho đỡ nghiền mà thôi.Một tuần Nhậm Duyệt Hàm cũng xuất viện, Tiểu Ái cũng đã được đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, là một đứa bé vô cùng đáng yêu.

Chỉ có đều làm Nhậm Duyệt Hàm hơi buồn là cô ngoài lúc cho con bú thì đến cả bế con cũng không có cơ hội.An lão gia sáng sớm trước khi đi làm liền tranh bế Tiểu Ái đi phơi nắng sớm, đến khi ông đi làm thì An phu nhân tranh chăm đứa nhỏ.

Người làm mẹ như cô thật sự không có cơ hội thể hiện.Lúc trước khi cô chưa sinh họ hàng có chuyện gì mới đến nói với nhau đôi ba câu, uống một vài chén trà rồi giải tán.

Còn bây giờ bác cả đồ hầu như muốn cắm trại ở An gia không chịu về."

Ninh Ninh với Tiểu Yên thành thân lâu như vậy chưa có động tĩnh gì sao?"

An phu nhân thấy bác cả như muốn giành cháu với mình liền tỏ ra không vui.Bác cả nhìn vợ mình rồi lại thở dài.

Nếu có hai ông bà già có cần qua chơi ké cháu người ta không.

Nhắc đến lại làm ông phát bực."

Vẫn chưa.

Bữa hỏi thì Ninh Ninh bảo đợi thêm thời gian nữa, hiện tại nó chưa muốn có con.

Em xem có phải chị vô phúc không?"

Doãn phu nhân không khỏi oán thán.

Bà và An phu nhân là chị em họ, theo vai vế An phu nhân gọi bà là chị cả nên phải gọi cả chồng bà là anh rể cả."

Ninh Ninh cũng ba mươi rồi, còn chưa muốn gì nữa.

Hay Tiểu Bằng không muốn?"

An phu nhân nghi ngoặc.

Tầm tuổi Doãn Tư Ninh bà đã có An Nhất Bình rồi, bọn trẻ hiện tại kết hôn đã trễ lại còn không muốn sinh con thì phải làm sao.

Mà nói đi cũng phải nói lại, Doãn Tư Ninh ba mươi thì Vũ Yên Bằng cũng chỉ mới hai mươi là thôi.Tuổi của Vũ Yên Bằng còn quá nhỏ để làm mẹ, còn quá nhỏ để phải chịu trách nhiệm.An phu nhân nghĩ xong lại nhìn qua Nhậm Duyệt Hàm với Tiểu Ái, vẻ mặt bà đầy sự áy náy.

Suy cho cùng bà cũng là người làm mẹ, dù biết An Nhất Bình đang làm sai nhưng bà vẫn không thể vạch trần, ngược lại còn giúp An Nhất Bình bao che.Tuổi của An Nhất Bình bằng với Doãn Tư Ninh mà có chịu trách nhiệm được với hành động mình gây ra đâu.

Làm sao bọn họ có thể ép một đứa bé vừa tròn hai người phải học cách chịu trách nhiệm cùng gánh vác chứ.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 31: Quyến rũ


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 31: Quyến rũTiểu Ái vừa được được ba tháng thì Trần Hân đã bắt đầu nôn nóng muốn nhận kịch bản cho cô.Nhưng Nhậm Duyệt Hàm có con rồi thì làm gì muốn ra khỏi nhà đóng phim nữa chứ.

Hiện tại nếu nhận phim mới cô sẽ phải đến phim trường bắt đầu quay ít nhất cũng ba bốn tháng, đến khi cô về thì Tiểu Ái sẽ quên luôn người mẹ như cô cho coi.Nói gì đến việc bây giờ cô còn ở bên cạnh mà nó đã xem sự tồn tại của cô không khác gì nơi cung cấp thức ăn rồi.

Bình thường cũng chỉ đòi An lão gia bế, thân với ông ấy còn hơn cả mẹ ruột như cô.

Cô thật sự cảm thấy mình làm mẹ có chút thất bại đấy.Nhậm Duyệt Hàm không khỏi thở dài.

Không đi làm thì không được nhưng cô lại không muốn rời xa Tiểu Ái với An Nhất Bình.Sự nghiệp diễn xuất của cô hiện tại cũng đã đạt đến đỉnh cao, chỉ cần một năm đóng một hai bộ phim là được.

Nhưng với sự nghiệp đỉnh cao cô càng chú trọng danh tiếng diễn xuất của mình, bản thân không thể chọn một bộ phim ăn liền cho qua loa được.

Cũng gần tết rồi không thể nhận phim liền nên cô vẫn còn chút thời gian, từ đây đến qua tết nhất định phải chọn được kịch bản phù hợp.

Lúc đó Tiểu Ái cũng được gần sáu tháng rồi, cô đi quay chắc con bé không quên người mẹ như cô đâu.An Nhất Bình đang bế Tiểu Ái thấy Nhậm Duyệt Hàm nằm dài trên bàn trà bật cười đi đến xoa đầu cô."

Cái đầu nhỏ của em lại nghĩ ngợi cái gì vậy?"

"Tiểu Ái qua mẹ bế nào?"

Cô bĩu môi trực tiếp đứa tay cướp Tiểu Ái.Nhìn Tiểu Ái nay được mọi người nuôi đến tròn như cục bông cô không khỏi nựng má con một cái.

Đáng yêu đến nổi cô làm gì cũng muốn mang bé con theo cùng.

Chỉ có đều cô mà mang Tiểu Ái đến phim trường ông bà An không chạy đến liều mạng với cô mới lạ.Cũng phải nói số cô rất may mắn.

Cô lên mạng học cách nuôi dạy con và nghe tâm sự của các bà mẹ bỉm sữa, ai cũng bảo chăm con cực khổ dễ trầm cảm.

Còn cô thì đến cả cơ hội chăm con cũng không có.

Tiểu Ái cũng không phải đứa trẻ bác nháo thích quấy đêm như đứa trẻ khác, tối cho uống sữa xong được An lão gia ôm một lát liền ngủ đến sáng.

Chỉ có một điều bất cập là bé con không có An lão gia sẽ không ngủ.

Còn thân với người ông nội như An lão gia hơn cô."

Trần Hân muốn em nhận kịch bản."

Cô khẽ kéo áo lên cho bé con bú.

Động tác này hiện tại cô cũng đã quen rồi.

Không còn ngại như lần đầu tiên nữa.Nhậm Duyệt Hàm nhìn bé con bú lấy bú để đến nổi cô cảm thấy đầu ti hơi đau liền bật cười.

Cô cảm thấy rất may mắn khi bản thân có sữa cho con bú, chứ không Tiểu Ái mà uống sữa ngoài nữa thì người mẹ như cô mất tác dụng luôn."

Em định khi nào đóng phim lại?"

An Nhất Bình nhìn chăm chăm vào bầu ngực đầy đặn kia liền nuốt nước miếng.

Cho dù cô cố tỏ ra bình tĩnh như cô hiểu rõ bản thân bên trong đang điên cuồng gào thét."

Chắc sang năm, để ăn tết xong đã.

Mà chị nói xem em đi rồi Tiểu Ái có quên em luôn không?An Nhất Bình đối với câu hỏi của Nhậm Duyệt Hàm liền bật cười.

Thì ra vợ cô đang lo lắng chuyện này."

Em cứ đi quay, khi nào nhớ con thì gọi cho chị, chị chở nó đến cho em."

Với lại như vầy cô cũng có lý do đi tìm vợ chính đáng à nha.Nhậm Duyệt Hàm gật gật đầu.

Đành uỷ khuất bé con rồi.Tối đó Nhậm Duyệt Hàm vừa ru con ngủ xong liền trở về phòng.

Buổi tối cô chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây có chút mỏng manh, tóc xoã vừa thẳng vừa dài lại đen óng cùng với khuôn mặt trời sinh đã say lòng người.An Nhất Bình ngồi trên giường bấm điện thoại thấy cô đi vào liền đặt điện thoại lên đầu tủ.

Ánh mắt cô không khỏi nhìn vào nơi to tròn căng mọng chứa đầy cảnh xuân của Nhậm Duyệt Hàm.Nhậm Duyệt Hàm vừa bước vào đã thấy ánh mắt nóng rực của An Nhất Bình liền bật cười hiểu ý.

Cô sinh ba tháng tính ra cô ấy cũng nhịn ba tháng rồi.

Từ lúc sáng cô đã chú ya đến cái ánh mắt bất thường đó nhưng không thể làm càn được đành phải để tối đến.

Chiếc váy này cũng là cô cố ý mặc vào hôm nay nha.Cô từ từ đi đến, còn cố tình tháo một bên dây áo xuống lộ ra vờ vai xinh đẹp trước mặt người đối diện.An Nhất Bình chăm chú nhìn Nhậm Duyệt Hàm đến miệng đắng lưỡi khô.

Chiếc váy lụa cô mặc không khác gì không mặc, cô còn không mặc áo lót nên bầu ngực sau sinh vô cùng đầy đà đều xuất hiện trong tầm mắt An Nhất Bình.

Thậm chí Nhậm Duyệt Hàm còn mặc mỗi chiếc quần lót ren nhỏ, váy lại không dài quá mông, hai chân cô thon dài từng bước chân trần đi đến bên giường.Giờ An Nhất Bình mới biết, có một loại người sinh ra chính là hồ ly tinh chuyên mê hoặc chúng sinh.

Nhưng cô nguyện chết chìm trong sự mê hoặc này."

Tiểu Hàm..."

An Nhất Bình định gọi tên cô nhưng lại phát hiện giọng của bản thân sớm đã khàn đặc do phát tình.Nhậm Duyệt Hàm mỉm cười vô cùng thoả mãn với biểu hiện của An Nhất Bình.

Cô dang hai chân ngồi lên người An Nhất Bình, mặt đối mặt, từ từ đưa tay sờ lên khuôn ngực đày đặn của người đối diện.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 32: Nhớ


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 32: NhớTay Nhậm Duyệt Hàm từ từ cởi bỏ từng cúc áo của bộ pijama mà An Nhất Bình đang mặc.Mặt cô đỏ ửng, đây là lần đầu tiên cô chủ động làm như vậy nhưng cô không thể dừng lại, vì người đó là An Nhất Bình nên cho dù thế nào cô cũng tình nguyện làm."

Bình..."

Nhậm Duyệt Hàm khẽ gọi.

Đôi môi xinh đẹp của cô nhẹ nhàng hôn lên vai người đối diện.

Đôi tay không đứng đắn từ từ mò khắp cơ thể An Nhất Bình.Có lẽ đời này An Nhất Bình cũng không ngờ bản thân lại được đãi ngộ này.

Cô hiện tại chỉ muốn xé rách chiếc váy kia rồi điên cuồng chiếm lấy nhưng cô cũng muốn được cô ấy chủ động.Theo động tác của Nhậm Duyệt Hàm, An Nhất Bình không khỏi phát dục mà rên rỉ.Cô không thể chịu nổi động tác chơi đùa của Nhậm Duyệt Hàm nữa mà trực tiếp đưa tay xé rách chiếc váy lụa cản trở kia khiến cảnh xuân hoàn toàn hiện rõ trước mắt."

Chị muốn em."

Cô nói rồi liền đè Nhậm Duyệt Hàm xuống giường rồi điên cuồng hôn lấy hôn để.Nhậm Duyệt Hàm theo sự âu yếm của người phía trên mà trở nên mềm nhũng.

Thân thể mềm mại trần trụi khẽ run lên.

Cô đưa tay ôm lấy cổ An Nhất Bình, tay còn lại bất giác đặt lên ngực cô ấy mà nhào nặn.

Nơi đó của cô theo ngón tay của An Nhất Bình mà chảy ra loại chất lỏng ướt át.

Ngón tay An Nhất Bình rất hư hỏng, ở trước khe hở giữa hai chân của cô mà chơi đùa sau đó trực tiếp xâm nhập.Cô ôm lấy cổ An Nhất Bình khẽ a lên một tiếng."

Đau sao?"

An Nhất Bình thấy vậy liền dừng động tác.

Cô nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi người Nhậm Duyệt Hàm.

Cô đã tưng thề rằng tuyệt đối không thể để cô ấy chịu bất kỳ đau đớn nào.

Cho dù bản thân sắp bị hỏng chết cũng không thể làm cô ấy đau.Động tác rút ra bất ngờ của An Nhất Bình không khỏi làm Nhậm Duyệt Hàm đang phát dục trở nên trống rỗng."

Nhất Bình, cho em."

Tiếng cầu xin lẻn vào tai An Nhất Bình không khỏi đánh bay lớp phòng ngự lí trí cuối cùng của cô.Cô nhìn khuôn mặt vặn vẹo khó chịu của Nhậm Duyệt Hàm không khỏi liên tưởng đến buổi tối khi đó.Nhậm Duyệt Hàm khẽ cắm môi.

Cô trực tiếp cởi quần rồi mang vật đang ngẩn cao kia cắm vào khe hở giữa hai chân Nhậm Duyệt Hàm.Tuy rằng đã có chuẩn bị nhưng Nhậm Duyệt Hàm vẫn bị sự xâm nhập kia làm cho hết hồn.

Nơi đó đã sinh con nhưng hiện tại vẫn chặt đến nổi vật đó đâm vào cô liền cảm thấy đau đến tận tim gan."

Thả lỏng đi Tiểu Hàm.

Đừng kẹt chặt như vậy chị sẽ hỏng đó."

An Nhất Bình khẽ nói bên tai người nằm dưới.

Còn nhẹ nhàng cắn lên tai Nhậm Duyệt Hàm một cách vô cùng ngọt ngào.Nhậm Duyệt Hàm thấy vậy cũng từ từ thả lỏng.

Bản thân cứ như vậy để cho An Nhất Bình dẫn dắt.Cô ôm lấy An Nhất Bình mỗi lần cô ấy đâm vào nơi đó đều làm cô cảm thấy sung sướng đến đỉnh điểm.

Nhưng cùng lúc đó trong đầu cô lại hiện ra một số chuyện ở quá khứ.

Sắc mặt Nhậm Duyệt Hàm liền tối sầm lại, cô bám lấy người An Nhất Bình mặc cho cô ấy hung hăng đi vào cơ theẻ mình.Một lần rồi lại một lần tất cả đều làm An Nhất Bình vui sướng đến quên trời đất.Đêm nay An Nhất Bình không thể có kiên cử gì.

Càng không có dùng biện pháp phòng bị, cô cứ như vậy lần lượt phun trào trong cơ thể Nhậm Duyệt Hàm.

Cho đến khi cả hai đều kiệt sức mà thiếp đi.Sáng hôm sau An Nhất Bình thức dậy từ rất sớm.

Cô nhìn người bên cạnh còn ngủ liền hôn lên trán Nhậm Duyệt Hàm một cái.Hiện tại cơ thể cô không khác gì được tiêm máu gà ấy.

Có thể bắt cô chạy cả ngày cô còn làm được nữa mà.An Nhất Bình nhẹ nhàng rời giường giống như mọi khi.

Cô cần ra ngoài chạy bộ để tiêu bớt nâng lượng dư thừa trong người này ra bên ngoài.Chỉ là An Nhất Bình vừa ra khỏi phòng thì người nằm trên giường cũng mở mắt.Nhậm Duyệt Hàm đưa tay để lên trán.

Tối qua cô cuối cùng cũng biết người cũng ở ở khách sạn Thượng Đông là ai.

Nhưng cô không dám đối mặt, cô phải mở lời làm sao với An Nhất Bình đây.

Rằng cô chưa từng xxx với Trương Vọng, Tiểu Ái là con ruột của chị hay sao.

Và đều cô muốn hỏi là tại sao chị ấy làm vậy với cô, tại sao phải khiến cô khó cử như lúc này.Cô đã nghĩ cả tối hôm qua, cuối cùng vẫn không thể hận An Nhất Bình.

Đến bây giờ người yêu cô nhất cũng chỉ có mình chị ấy mà thôi.Nhậm Duyệt Hàm bần thần nê thân thể đau nhức xuống giường.

Cô đưa mắt nhìn lại chiếc giường chứa đầy vết tích của tối qua.

Cô có nên cảm ơn chị ấy vì tối đó người cùng cô xxx là chị ấy không.

Tại sao lại không nói sự thật cho cô biết.

Cô sẽ tha thứ mà.

Tại sao phải đầy cô vào tình huống khó xử như vậy.Nhậm Duyệt Hàm trực tiếp đi vào phòng tắm dội nước lạnh lên người mình.

Hiện tại cô cần sự tỉnh táo đee suy nghĩ.

Có đều cô có suy nghĩ đến mấy cũng không hiểu nổi An Nhất Bình.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 33: Về nhà cũ


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 33: Về nhà cũNhậm Duyệt Hàm đang chìm trong cảm xúc của bản thân đột nhiên nghe tiếng An phu nhân gọi."

Tiểu Hàm con dậy chưa?"

Cô nghe vậy liền giật mình nhanh chóng chạy ra mở cửa phòng.An phu nhân nhìn thấy cô ra liền mỉm cười bảo."

Dậy sớm thế con?"

Nhậm Duyệt Hàm lúc này mới chú ý đến ánh mắt bà ấy đang dán chặt vào những vết ái muội trên người mình.

Mặt cô lúc này lập tức chuyển sang màu đỏ không khác gì quả cà chua."

Con..."

Cô không biết lúc này nên nói cái gì nữa.

Đột nhiên có cảm giác mình làm chuyện gì đó rất gian ác.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại cô và An phu nhân bình thường không có xung đột mẹ chồng nàng dâu, cô về đây cũng không làm dâu ngày nào, ngược lại còn giống chủ nhà hơn."

Để con xuống phụ dì Chung nấu buổi sáng."

"Không cần.

Không cần.

Con vào thay đồ đi, tranh thủ lúc Tiểu Ái còn ngủ mẹ con mình sang nhà cũ một chuyến."

An phu nhân xua xua tay ý bảo cô đi vào thay đồ.

Nhà bọn họ cũng có người làm nên việc làm dâu thức khuya dậy sớm không phải làm gì cho cực thân đâu."

Dạ mẹ."

Nhậm Duyệt Hàm ngoan ngoãn gật đầu rồi đi vào trong.Cô nghe An Nhất Bình bảo trước kia An gia không ở trong khu đóng quân.

Chỉ khi An lão gia lên làm tổng tư lệnh công việc bề bộn không có thời gian về nhà nên cả An gia mới dọn vào đây cho gia đình ngày ngày sum vầy mà thôi.

Tính ra cô cũng chưa đến nhà cũ bao giờ, có chút tò mò không biết nơi An Nhất Bình lớn lên sẽ như thế nào.Cô bảo giận nhưng cô cũng thương cô ấy thì biết làm sao bây giờ.Nhậm Duyệt Hàm đứng trước tủ cả buổi cũng chọn cho mình chiếc áo cổ len cổ cao cùng chiếc váy chữ A dày hơn đầu gối, để che đi những vết ái muội trên người cô còn cẩn thận mặc thêm áo khoác mỏng.

Sau khi chuẩn bị xong cô còn đứng trước gương cẩn thận quan sát một lúc, trong lòng không khỏi mắng An Nhất Bình là dã thú.Nói thật, đêm đầu tiên đó cô tiếp mấy gã đầu tư bị mấy lão chuốc rượu đến phát điên.

Đến lúc trở về khách sạn cô quá say không nhớ nổi khuôn mặt người giao hoan với mình.

Sáng thức dậy lại thấy Trương Vọng ngồi ở sofa cẩn thận uống cafe thì cô không nghĩ đến anh ta thì còn nghĩ ai khác chứ.

Nhưng cô nhớ rất rõ một chuyện là sau chuyện đó cả người cô không khác gì bị bạo d*m.Tính ra thì tối hôm qua An Nhất Bình đã nhẹ nhàng phết.Nhưng cô không tha thứ cho cô ấy đâu.

Cô vẫn rất giận đó.Nhậm Duyệt Hàm và An Phu Nhân ăn sáng xong liền được chú Lâm lái xe chở đến nhà cũ.

Lúc cô đi còn cẩn thận nhìn qua cửa kính thấy An Nhất Bình và một hàng quân nhân đang chạy bộ.

Có lẽ sáng nay vị huấn luyện viên nào đó lại tống nhiệm vụ này cho cô ấy rồi.Cô nghe mấy dì chung khu bảo An Nhất Bình trước khi rời qua cục tình báo đã làm mưa làm gió bên quân đội.

Thậm chí còn đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên, chỉ cần nhắc đến cô ấy tự khắc một đám tiểu tư liền phát run vì sợ.

Hiên tại ở cục tình báo cũng rất tốt, nơi đó có thể để cho An Nhất Bình thể hiện hết khả năng của mình mà không phải đứng sau cái mác con tổng tư lệnh.

Đứng bảo cục tình báo dễ vào, nếu dễ vào tổng thống đã đưa người nhà vô làm cục trưởng rồi.

Đáng tiếc nơi đó chỉ nói chuyện thực lực.Nhà cũ An gia tương đối to, cũng mang phong cách đơn giản như căn nhà hiện tại trong khu đóng quân vậy.

Chỉ có đều về mức độ an ninh cô chắc chắn khu đóng quân tốt hơn nhiều."

Năm đó khi cưới lão An liền tặng căn nhà này cho mẹ, đáng tiếc ông ấy bận rộn đi miết làm mọi người xung quanh cứ nghĩ mẹ không chồng mà chửa hoang đấy."

An phu nhân nhớ lại khi đó không khỏi bật cười.

Bà dẫn Nhậm Duyệt Hàm vào trong."

Ba bận như vậy mẹ có giận ông ấy không?"

Nhậm Duyệt Hàm tò mò hỏi.

Cô biết An lão gia thật sự rất bận rộn, bình thường muốn tìm ông ấy còn khó hơn lên trời."

Giận gì chứ.

Ba con và Nhất Bình là niềm kiêu hãnh của mẹ đấy."

An phu nhân khẽ búng lên trán Nhậm Duyệt Hàm một cái xem như đang trách yêu cô."

Bây giờ có cả con và Tiểu Ái nữa.

Tất cả đều khiến mẹ rất hãnh diện."

Một vị tổng tư lệnh quân hàm tướng quân ba sao dùng cả đời bảo vệ đất nước, một vị đội trưởng đội A cục tình báo an ninh quốc gia giúp quốc gia ổn định không tệ nạn và một ảnh hậu đưa nền điện ảnh nước nhà vươn tầm quốc tế.

Tất cả đều khiến bà hãnh diện đến mức nằm mơ cũng bật cười.Nhậm Duyệt Hàm xoa xoa trán.

Cô không ngờ bản thân lại được tính cả vào trong đó.

Có đều nó lại làm cô bất giác cảm thấy vui vẻ.

An Nhất Bình hay bảo An phu nhân ngốc nghếch, vụn về nhưng cô thấy bà ấy mới là người phụ nữ tuyệt vời.

Ở bà ấy có sự ấm áp và bao dung mà mẹ ruột cô vĩnh viễn không có được."

Con lên phòng Nhất Bình xem thử không?

Ở tầng hai bên trái đấy."
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 34: Bằng trình vạn lý


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 34: Bằng trình vạn lýCô nghe vậy liền gật đầu rồi theo hướng dẫn của An phu nhân đi tìm phòng của An Nhất Bình.Càng đến gần căn phòng ấy cô lại có chút hồi hợp.

Không biết căn phòng An Nhất Bình ở từ nhỏ đến lớn sẽ có dáng vẻ gì.

Có giống với tính cách của cô ấy không.Đáng tiếc khi cô mở cánh cửa đó ra chỉ thấy căn phòng đã bị phủ lớp vải trắng toát chứng tỏ rất lâu không có người ở.

Nhưng căn phòng lại không có bụi, cô nghe bảo mỗi tháng chú Lâm sẽ đến đây dọn dẹp sơ qua một lần.Nhậm Duyệt Hàm thở dài.

Cô nhìn xung quanh căn phòng và màu vải chùm nội thất đều một máu trắng liền bối rối không biết có nên xem tiếp hay không.

Dù sao đi lụt lội đồ đạc của người khác không phải là hành động tốt.Chỉ có đều cô vẫn hơi tò mò.

Chắc cô xem bàn học của vợ mình chắc không có vấn đề gì đâu.Nhậm Duyệt Hàm đấu tranh tư tưởng một hồi cũng đưa tay mở lớp vải trắng ở bàn học ra.

Trên bàn tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ chỉ còn mấy quyển sách có vẻ như không quan trọng lắm.Cô cầm đại quyển sách rồi kéo cái ghế ngồi xuống.

Dù sao cô cũng lười nên ngồi đây đọc sách giết thời gian tranh thủ lúc An phu nhân đi lấy đồ vậy.Chỉ có đều đó không phải là quyển sách mà là quyển album.Nhậm Duyệt Hàm càng lật càng đen mặt.

Cô không ngờ An Nhất Bình lại có hứng thú siêu tầm vé máy bay.

Nhưng cô càng xem càng cảm thấy có gì đó không ổn.Tất cả vé máy bay đều có một đích đến là Cảng Thành.Tấm vé đầu tiên vào tháng 5 năm 2007, tức là học kỳ hai lớp mười sau một tháng cô chuyển trường, đích đến là Cảng Thành nơi cô về sống với bà nội.Tấm vé như hai vào tháng 9 năm 2007, đầu học kỳ lớp 11, đích đến cũng là Cảng Thành.Cứ lặp đi lặp lại như vậy một năm có ít nhất bốn vé thời gian khác nhau nhưng đích đến cũng chỉ có một.Cho đến năm 2010 đích đến được chuyển sang Thượng Đông nơi cô học đại học.

Nó kéo dài cho đến một năm trước.Nhậm Duyệt Hàm tay khẽ run lên.

Cô thật sự chỉ nghĩ đến hôm đó là tình cờ hai người gặp nhau.

Cô vẫn luôn tự giải thích là An Nhất Bình gặp lại cô nhiều năm sau đó, phát hiện bản thân vẫn còn thích cô nên mới làm như vậy.

Nhưng những tấm vé này lại là bằng chứng tố giác việc cô suy đoán đã sai rồi.

Trong những năm đó An Nhất Bình chưa bao giờ quên cô, chưa bao giờ không dõi theo cô.

Thậm chí vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm cô mà cô không hay biết.

Cuối cùng phải yêu một người đến nhường nào mới có thể như vậy chứ.Nhậm Duyệt Hàm lúc này không còn bình tĩnh nữa.

Cô trực tiếp cầm những quyển sách khác lên xem.Tất cả những quyển sách kia đều liên quan đến cô.

Có quyển chỉ đơn giãn chứa ảnh lúc cô còn đi học, có quyển lại chỉ chứa ảnh cô lúc đi diễn từ lúc bước vào giới giải trí cho đến khi được gọi là đại ảnh hậu.

Nó được xếp theo dòng thời gian và ghi chú vô cùng rõ ràng.

Trước những tấm ảnh quan trọng như lễ tốt nghiệp và lễ nhận giải còn đặc biệt ghi thêm bốn chữ "bằng trình vạn lý" giống như lời chúc An Nhất Bình muốn nói với cô vậy.Nhậm Duyệt Hàm khẽ lau nước mắt.

Cô cẩn thận lật đến trang cuối cùng.

Bước ảnh cuối cùng là bước ảnh cô ôm lấy Tiểu Ái ngồi trên xích đu cả hai cùng cười, trên bước ảnh cũng ghi ngày tháng và dòng chữ."

Cảm ơn em và con đã đến bên chị.

Giúp chị hoàn thành giấc mơ của cả đời này."

Nhậm Duyệt Hàm đưa tay chạm vào từng nét chữ đó.

Cô cố gắng để cho bản thân mình bĩnh tĩnh nhưng cô không làm được.

Cô ôm quyển sách vào lòng.Bức ảnh cuối cùng đó chỉ mới bỏ vào cách đây không lâu, chứng tỏ An Nhất Bình đã đến đây và chưa kịp đặt những vật này vào chỗ cũ.Nếu không đến đây có phải chăng những thứ này cả đời cô sẽ không phát hiện sự tồn tại của nó.Những năm tháng thăng trầm ấy cô không đi một mình mà luôn có người đi cùng cô.

Người đó vượn ngàn dặm đuổi theo cô, dùng cách thức của cô ấy yêu thương cô vô điều kiện.Người đó không ai khác là An Nhất Bình.An phu nhân về nhà cũ chỉ để lấy một ít đồ trang trí cho năm mới cùng với một vật mà so với bà nó rất quan trọng.Cho đến khi bà đi xuống đã thấy Nhậm Duyệt Hàm ngồi ở bên ngoài chờ, trên tay còn ôm chặt lấy mấy quyển sách, nhưng thứ bà chú ý lại là cặp mắt đỏ hoe của cô."

Con khóc hả?"

Ai to gan dám ức hiếp con dâu bà vậy.Nhậm Duyệt Hàm nhanh chóng lắc đầu."

Lúc nãy con tháo mấy tấm vải phủ ra không cẩn thận bụi bay vào mắt thôi ạ.

Không có sao hết."

Cô nhanh chóng tìm lí do thoái thác."

Không sao thì tốt, con không cẩn thận gì cả, mắt rất quan trọng với diễn viên đấy."

An phu nhân khẽ trách nhưng trong lời bà lúc nào cũng chứa sự quan tâm."

Cho con, cái vòng này lúc mẹ kết hôn bà nội của Nhất Bình đưa cho mẹ đó, là vật gia truyền chỉ truyền cho con dâu An gia."—————Bằng Trình Vạn Lý: Bay xa vạn dặm, còn có nghĩ là chúc người tiền đồ rộng lớn.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 35: Hoàn


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 35: HoànCô nghe xong liền cảm thấy vật trước mặt thật sự rất nặng nề.

Cô hiện tại đã cảm thất tình cảm của bản thân không xứng với An Nhất Bình rồi, đối với An gia càng không xứng.Nhậm Duyệt Hàm cô có phúc phần gì mà có thể được An Nhất Bình yêu thương, được An gia hết lòng che chở.Nhưng cô vẫn muốn ích kỷ một lần.

Cô nguyện lấy kiếp sau đổi lấy một lần tham lam ở kiếp này.An phu nhân khẽ cười rồi mang cái vòng cẩm thạch vào tay cô.

Sau đó quan sát một lúc liền rất hài lòng."

Đẹp lắm.

Rất hợp với con."

Nhậm Duyệt Hàm nhìn chiếc vòng cẩm thạch xanh trên tay liền mìm cười."

Con cảm ơn mẹ."

"Người một nhà, khách sáo làm gì.

Về nhà thôi, chắc giờ Tiểu Ái cũng thức rồi đó."

Chiếc vòng này bà muốn đưa lâu rồi đó chứ.

Nhưng lúc đó thân thể Nhậm Duyệt Hàm mang thai phù phề không thích hợp để đeo.

Giờ đưa thì vừa lúc, sắp tới tết nhất họ hàng đến thăm thấy con bé đeo cũng biết cách mà ứng xử cho đúng."

Dạ."

Hai người chở về đến nhà cũng y như An phu nhân dự đoán.

Nhóc con Tiểu Ái sớm đã dậy đang ngồi trên xe đẩy chơi với An Nhất Bình.Đôi tay nhỏ nhắn lại mập mạp của nhóc con liên tục đưa lên phía trước quơ qua quơ lại, miệng thì bi bo trong vô cùng vui vẻ."

Hai mẹ con đang chơi gì vui vẻ vậy?"

An phu nhân thấy vậy cũng muốn góp vui.

Cháu gái của bà hoạt bát lại đáng yêu quá mà.

Ai như An Nhất Bình cứ tối ngày chưng cái mặt thối ra khi dễ bà chứ."

Tiểu Ái đến đây chơi với bà nội, đừng để mẹ con khi dễ."

An phu nhân nhìn An Nhất Bình càng lúc càng không vừa mắt liền muốn bế Tiểu Ái dậy.An Nhất Bình thấy vậy cũng không ngăn cản.

Cô chỉ nhẹ nhàng dặn dò."

Con mới cho uống sữa xong, Tiểu Ái còn no nên mẹ nhẹ tay chút không con bé lại ọc sữa."

"Biết rồi.

Biết rồi."

An phu nhân xua xua tay sau đó trực tiếp bế Tiểu Ái đi."

An Nhất Bình nhìn mẹ mình cướp con gái mình đi chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Toàn tranh giữ con với cô không.Nhậm Duyệt Hàm thấy An phu nhân bế Tiểu Ai đi ra khỏi nhà liền biết chắc mang con cô đi qua nhà kế bên rồi.

Cô cũng không để ý, đi chơi cũng tốt hơn ở nhà lâu sẽ rất khó chịu.Cô đi đến bên cạnh An Nhất Bình rồi trực tiếp ngồi vào lòng cô ấy."

Ngủ không ngon à?

Thức sớm vậy?"

An Nhất Bình thấy đôi mắt đỏ hoe cùng với bọng mắt khá sâu của cô thì chân mày cau lại.Nhậm Duyệt Hàm lắc đầu.

Cô ôm lấy eo An Nhất Bình rồi cúi người cắn lấy cổ cô ấy."

Nhất Bình, đêm hôm đó ở khách sạn Thượng Đông, có phải chị không?"

An Nhất Bình vừa cười vì hành động của Nhậm Duyệt Hàm nhưng khi nghe cô hỏi liền đứng hình, thân thể trở nên cứng ngắt.Nhậm Duyệt Hàm đang ngồi trong lòng An Nhất Bình tất nhiên đều cảm nhận được hết sự thay đổi của cô ấy."

Chị chỉ cần bảo phải hay không phải thôi?"

Cô nhìn thẳng vào mắt An Nhất Bình giống như muốn cô ấy xác nhận.An Nhất Bình mím môi.

Cô nhìn vào mắt Nhậm Duyệt Hàm, ánh mắt đó nói cho cô biết cô ấy đã nhớ lại rồi."

Xin lỗi."

Cô ôm chặt lấy Nhậm Duyệt Hàm giống như sợ cô ấy chạy mất vậy."

Xin lỗi em."

Nhậm Duyệt Hàm nghe xong liền bật cười.

Cô đưa tay vuốt má An Nhất Bình."

Xin lỗi gì chứ.

Thật ra lúc sáng em rất giận nhưng cũng cảm thấy rất may mắn, thậm chí bây giờ còn yêu chị nhiều hơn."

Cô khẽ hôn lên môi An Nhất Bình rồi nói tiếp."

Cảm ơn chị.

Cảm ơn đã luôn yêu em."

Cô vừa nói vừa khóc bộ dạng mít ướt đến nổi bản thân không dám nhìn.

Còn dụi dụi vô áo An Nhất Bình để lau nước mắt"Không được khóc.

Có chuyện gì phải khóc chứ.

Trước kia không phải em rất mạnh mẽ sao.

Giờ khóc ngập cái An gia này rồi."

An Nhất Bình thấy cô vừa khóc vừa lấy áo mình lau liền cảm thấy vô cùng bất lực.

Chỉ có đều cô đã buông lỏng được rồi.

Cô ấy tha thứ cho cô.

Nhậm Duyệt Hàm cô ấy không giận cô."

Không phải tại chị sao?"

Nhậm Duyệt Hàm vừa nói vừa mang mấy quyển sách trả cho An Nhất Bình.

Ai bảo biết cô dễ cảm động còn làm cô cảm động đến phát khóc như vậy.An Nhất Bình cũng không ngờ những thứ này lại cứu mình một mạng.

Lúc sắp xếp những thứ này vào quyển album cô chỉ đơn thuần muốn lưu lại chút kỹ niệm mà thôi."

Còn một quyển em chưa xem.

Chúng ta cùng xem đi, chị đã sưu tầm cái gì trong đó hả?"

Nhậm Duyệt Hàm lúc này mới nhớ đến có một quyển bìa màu đen cô chưa xem.

Lý do chính là quyển này quá dày.Thế là cô không nghĩ ngợi gì trực tiếp cướp nó lại từ tay An Nhất Bình rồi lật ra.

Chỉ là sau khi lật ra cô liền mắt chữ A mồm chữ O không hiểu gì.Trang đầu tiên là sơ yếu lý lịch của một người, xem cái này cô cứ có cảm giác mười tám đời tổ tông của họ đã bị An Nhất Bình lần lượt hỏi thăm vì có cả hình của người đó, trên bức ảnh còn được đánh dấu X đỏ.Trang thứ hai, thứ ba đến trang thứ n đều như vậy.

Cho đến trang cuối cùng người tên trên đó là Trương Vọng.Cô đưa mắt nhìn An Nhất Bình như muốn nghe giải thích.An Nhất Bình cau mày trực tiếp gấp quyển album lại."

Những tình địch đã bị tiêu diệt.

Toàn là bại tướng, em nhìn làm gì."

Nhậm Duyệt Hàm: "..."____Hoàn
 
Back
Top Bottom