- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,293
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Bệnh Nan Y - Incurable Disease - Lộng Giản Tiểu Hào
60. Làm chân tay giả cho anh, làm tín đồ của anh
60. Làm chân tay giả cho anh, làm tín đồ của anh
"Cậu lừa tôi?"
Màn "hòa giải thế kỷ" mà Sở Giang Lai tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra.Tiễn cảnh sát đi xong, sắc mặt Sở Thu Bạch còn u ám hơn cả lúc ban đầu."
Anh Thu Bạch, nghe em giải thích."
Sở Giang Lai tỏ vẻ ôn hòa vô hại tiến lại gần, miệng nói lời nhận sai: "Em biết sai rồi, anh đừng giận, này..."
Hắn vừa bước đến cạnh sô-pha, còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị Sở Thu Bạch túm cổ áo.Vị anh trai vốn ôn nhu nho nhã, bất ngờ bẻ ngoặt tay hắn ra sau, rồi nắm tóc, ép mặt hắn úp mạnh xuống đệm sô-pha.Trước mắt hắn, đôi chân dài thẳng tắp của anh bởi động tác quá lớn mà lộ ra từ vạt áo choàng ngủ.
Sở Thu Bạch để trần đôi chân, ngồi vắt ngang lên người hắn, một chân đứng ngay trước mặt, chân còn lại co lên, đầu gối chặn ngang hông hắn.
Bàn tay anh gắt gao ghì lấy cánh tay hắn, lạnh lùng chất vấn:"Tại sao lại bịa ra mấy lời dối trá vớ vẩn đó?"
Sở Giang Lai bị cặp chân trắng nõn buông thõng ngay bên người làm cho ngây người, một lúc không nói ra lời.Đây là cái phúc lợi gì vậy?
Bị "tra khảo" kiểu này thì còn gì bằng cho phạm nhân!Biết sớm anh sẽ cưỡi trên người hắn "ép cung" như thế này, hắn nên gọi cảnh sát đến từ lâu mới phải!"
Em đâu có lừa anh mà."
Sở Giang Lai vừa khẩn cầu bản thân đừng chảy máu mũi, để giữ nguyên hình tượng đẹp đẽ trước mắt anh trai, vừa cố ý làm giọng ấm ức "Rõ ràng là anh hiểu lầm em.
Em nói em chưa từng làm, nhưng anh nhất quyết không tin."
Cho dù bị bẻ quặt tứ chi, ép ngửa bụng, con chó con này vẫn nhớ phải dỗ chủ nhân vui lòng, hạ thấp giọng gọi "Anh Thu Bạch... anh giỏi thật đấy, chân dài quá!"
Chỉ là, nếu anh còn nắm chặt tay em như thế, còn cứ dùng mông chà vào hông em nữa, thì em không đảm bảo anh có thể bình an ngồi vững trên sô-pha hôm nay đâu.Khốn kiếp, đôi chân này thật đẹp!
Chỉ muốn ôm mềm mại trong khuỷu tay mà giữ chặt lấy..."
Anh Thu Bạch......"
"Đừng nói mấy lời vô nghĩa!"
Anh siết chặt hơn cánh tay hắn.
Bị ép úp mặt, khóe môi Sở Giang Lai lại nở nụ cười hưng phấn, giọng thì càng tỏ vẻ tủi thân "Rõ ràng là anh oan cho em, em mới là nạn nhân cơ mà......"
"Thế còn quả bom kia thì sao?"
Con người phải có lương tâm.
Có lương tâm mới tìm được cái cớ đường hoàng cho sự vô sỉ của mình.
Nhưng rõ ràng Sở Giang Lai chẳng có thứ đó.Nhắc đến trò "ác ý đùa cợt" với chứng cứ rành rành kia, hắn chẳng hề áy náy, chỉ nhún vai trong tư thế bị bẻ quặt, tiếng cười thấp trầm lan ra từ gương mặt bị ép xuống sô-pha "Được rồi, được rồi, chuyện quả bom đúng là em làm.
Nhưng mà con đàn bà đó dám tự tiện xuất hiện cạnh anh, chướng mắt em!
Em chỉ dọa cô ta một chút thôi, đâu có định giết thật, vậy thì có vấn đề gì chứ?"
Không nhận thức được vấn đề – chính là vấn đề lớn nhất của hắn.Lần này thuốc tây Tông Min kê quả thật có tác dụng.
Thuốc bắt đầu ngấm, Sở Thu Bạch cảm thấy mệt, lười cãi vã thêm, bèn buông tay.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Sở Giang Lai, anh lạnh mặt quay về phòng ngủ.
Lần này anh nhớ khóa cửa.Bốn mươi lăm phút sau, Sở Thu Bạch chỉnh tề quần áo bước ra.Sở Giang Lai vẫn ngồi trên sô-pha, máy tính xách tay đặt trên đùi, như đang làm việc.Thấy anh ăn mặc gọn gàng, hắn lập tức bỏ máy tính xuống, nhíu mày:
"Anh ra ngoài sao?
Đi đâu?
Để em lái xe đưa."
Sở Thu Bạch không để ý, cầm điện thoại đi thẳng đến cửa.Sở Giang Lai đuổi theo, nắm cánh tay anh, giọng gấp gáp "Anh Thu Bạch."
"Anh không phải."
Sở Thu Bạch hất tay hắn ra, ánh mắt lạnh lẽo "Cậu rõ ràng biết, tôi không phải anh trai của cậu"Bị nhìn bằng ánh mắt ấy, trái tim Sở Giang Lai lập tức treo lên "Sao lại không phải?"
Sở Thu Bạch cười lạnh "Ai lại lên giường với anh ruột mình?"
"Là em."
Sở Giang Lai không lấy đó làm nhục, ngược lại tự hào, vẫn túm chặt cánh tay anh không buông "Anh đi đâu?
Ngoài kia rất nguy hiểm, muốn đi đâu, nói với em, em đi cùng."
"Người Mexico kia muốn giết là cậu, đâu phải tôi.
Tại sao tôi không thể ra ngoài?"
Sở Thu Bạch giật mạnh khỏi tay hắn "Có cậu theo bên cạnh, chẳng phải tôi sẽ trở thành Lâm Thiếu Hoa kế tiếp sao?"
Làm sao anh có thể trở thành Lâm Thiếu Hoa kế tiếp được?
Lâm Thiếu Hoa hiện vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Nếu người đó là Sở Thu Bạch, thì Sở Giang Lai dù chết cũng sẽ bảo vệ anh đến cùng."
Đừng nói như thế về bản thân." – Tránh điềm gở là trí tuệ của người xưa, những lời xui xẻo không thể tùy tiện thốt ra, nhỡ đâu thành thật thì đúng là tự chuốc họa.Sở Giang Lai kiên trì lại đưa tay níu anh, đáng thương cầu khẩn "Anh Thu Bạch, đừng đi."
"Buông ra."
"Em không buông."
Trong mắt hắn ánh lên một tia u ám không phù hợp với vẻ mặt đáng thương kia "Anh Thu Bạch, đừng cãi nhau với em.
Giờ anh không thể tự ý hành động được..."
"Tại sao lại không?"
"Bên ngoài rất nguy hiểm."
"Thế còn cậu?
Cậu an toàn chắc?"
Gương mặt Sở Thu Bạch lại hiện lên nụ cười lạnh thấu xương, dễ dàng đâm thẳng vào tim Sở Giang Lai "Sở Giang Lai, cậu an toàn lắm sao?
Vậy sao tôi lại bị bắt cóc, sao lại bị lột sạch quần áo, bị đè như chó trên giường?"
Anh cười, tim như tê dại, kiên quyết rút cánh tay khỏi bàn tay hắn đang nắm chặt "Đừng tự dối mình nữa.
Sở Giang Lai, cậu còn nguy hiểm hơn cả những người ngoài kia.
Tôi thà chết ở ngoài đường, cũng không muốn tiếp tục ~ưm——"Môi anh bị chặn lại dữ dội.
Tất cả những lời cay nghiệt còn chưa kịp thoát ra, đều bị nuốt ngược vào.Đừng nói nữa.
Làm ơn.Tim Sở Giang Lai co rút, như bị lưỡi dao rạch thành từng vết nhỏ, đau nhức tê dại.
Hắn mất hết lý trí, điên cuồng hôn lên đôi môi ấy, chỉ mong chặn lại những lời lạnh lùng, vô tình như dao cắt kia."
Chát"Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn bị cái tát bất ngờ đánh lệch sang một bên.Đó là cú tát dữ dội, như món quà cuối cùng mà Sở Thu Bạch để lại cho hắn."
Cút!"
Chỉ một chữ chứa đầy lửa giận, đã tuyên bố mối quan hệ của họ đến đây chấm dứt.Những ảo tưởng đẹp đẽ – rằng chỉ cần miệng nói xin lỗi, tỏ ra hối hận là có thể được tha thứ – cuối cùng cũng tan thành mây khói.Sở Giang Lai quay đầu lại, bàn tay chậm rãi che lên gò má bị đánh sưng đỏ, mở to mắt nhìn gương mặt băng lạnh của Sở Thu Bạch.Trong tai chỉ còn tiếng ù ù.Anh sắp đi rồi.
Sắp không giữ được anh nữa.Phải nghĩ cách gì đó!
Nghĩ ra biện pháp!
Giữ anh lại!
Đừng để anh đi!Cánh tay lại bị túm chặt.
Sở Thu Bạch quay đầu, đôi mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm gương mặt kinh hoảng của Sở Giang Lai.Anh rất muốn sập cửa bỏ đi, nhưng không hiểu sao, đối diện đôi mắt thất lạc đau thương của Sở Giang Lai, anh lại thấy bước chân nặng trĩu, khó mà nhấc nổi.Trong căn nhà này, dường như anh bỏ quên lại một thứ gì đó vô cùng quan trọng – một phần không thể tách rời khỏi thân thể mình.
Bị buộc phải để nó lại đây, giả vờ nhẹ nhàng bước đi.
Nhưng thiếu nó, anh sẽ chết không toàn thây.Không sao, chỉ là xác chết thôi, toàn vẹn hay không thì đã sao?
Sở Thu Bạch, đừng mê tín.Anh gắng gượng nhấc chân, rút tay khỏi hắn, từng bước đi ra ngoài.
Dứt khoát bỏ mặc tên ngốc Sở Giang Lai còn ngây dại đứng đó, để hắn nắm chặt trái tim rách nát, suy tàn của mình.Một trái tim thôi, mất thì mất.
Có gì to tát chứ.
Cùng lắm cũng chỉ là mấy lạng máu thịt, chẳng đáng giá bao nhiêu.Bàn tay Sở Giang Lai lại chụp vào khoảng không.
Trái tim hắn chấn động dữ dội, một nỗi sợ lạ lẫm như luồng điện xuyên dọc sống lưng, để lại từng đợt tê dại trên da.Lý trí đã chết.
Mọi kỹ năng đàm phán từng học đều tan thành tro, kéo theo sự sụp đổ của chút lý trí cuối cùng.Anh Thu Bạch, đừng đi, ở lại bên em.
Xin anh...Trong lòng hắn gào thét.Nhưng hắn vốn dĩ luôn miệng không khớp lòng
Dù bị đánh, bị cắt thịt, bị nhốt trong cầu thang tối tăm hẹp hòi, chịu đói khát và khiếp sợ, hắn cũng chưa từng thật sự bộc lộ cảm xúc trong lòng ra ngoài.Hắn đã quen với sự giả dối – không đau cũng nói đau, không sợ cũng giả vờ sợ, đói mấy cũng bảo ổn, lạnh cỡ nào cũng gắng chịu.Sở Giang Lai giỏi tính toán, giỏi nói dối, giỏi đưa lời xin lỗi giả tạo để đạt mục đích.
Hắn cái gì cũng biết, chỉ duy nhất không biết yêu.Thế giới này ồn ào, lầy lội, đầy u ám và dơ bẩn.
Hắn chưa từng yêu ai, thậm chí không yêu chính mình.Một thứ cảm xúc kỳ lạ dâng lên nơi lồng ngực, tụ lại thành khối nghẹn lớn chặn nơi cổ họng, làm hắn nghẹn ngào, câm lặng.
Phải gắng hết sức, hắn mới có thể thốt ra thứ âm thanh khàn khàn, khó nghe:"Anh Thu Bạch, nếu cảnh sát biết, chính mẹ đã bắt cóc Văn Nhân, anh nói xem... họ sẽ làm gì?"
Bước chân Sở Thu Bạch khựng lại, quay phắt người, ánh mắt tối tăm, oán hận nhìn hắn "Ý cậu là gì?"
Anh đã dừng lại!
Chỉ nhờ câu nói đó, Sở Giang Lai đã níu được anh quay đầu, trở lại bên cạnh hắn, chỉ cách một bước là có thể chạm đến gương mặt anh.Gần ngay trong gang tấc.Sở Giang Lai giơ tay, ngón tay khẽ lướt trên má anh "Bảo bối, đừng nhìn em bằng ánh mắt đó.
Văn Nhân đúng là không ở trong tay em, em cũng không giết ai.
Nhưng anh vẫn phải ngoan.
Nếu không muốn mẹ phải ngồi tù thì..."
Trong thoáng chốc, Sở Thu Bạch ngẩn ngơ, thấy đầu óc quay cuồng, mất trọng lực.Thuốc tây của Tông Minh kê có tác dụng phụ quá lớn.
Nó khiến anh ngủ, khiến anh bình tĩnh, khiến anh tê dại.
Nhưng nó cũng khiến anh run tay, hồi hộp, đau đầu, buồn nôn.
Khi nhìn gương mặt Sở Giang Lai, anh chỉ thấy toàn thân run rẩy, choáng váng, muốn nôn.Tiếng thở dốc nặng nề, trần nhà chao đảo, đầu óc trống rỗng, đôi mắt ướt nhòe...
Mọi cảm giác hòa trộn, quấn vào nhau thành nỗi đau của yêu – hận, thành ngứa ngáy của dục vọng, hòa vào nhịp tim loạn xạ, biến thành giấc mộng ban ngày của Sở Thu Bạch."
Anh Thu Bạch, nói với em đi.
Nói rằng anh yêu em, sẽ không rời xa, sẽ mãi mãi ở bên em."
"......"
"Mẹ làm phu nhân giàu sang cả đời, e là ngay cả nấu mì gói cũng chẳng biết.
Nghe nói trong tù phải lao động cải tạo, phải đạp máy khâu.
Kim máy khâu sắc lắm, chẳng may đâm thủng tay thì sẽ chảy bao nhiêu máu?
Anh Thu Bạch, anh không muốn bà ấy thành ra thế chứ?"
"Sở Giang Lai!
Ưm——""Ừ, em đây."
Hắn lại hôn lên môi anh, khóe môi đẹp đẽ treo một nụ cười tàn nhẫn:
"Nói đi, gọi tên em.
Nói rằng anh yêu em, sẽ không bỏ rơi em."
"Sở Giang Lai."
Sở Thu Bạch như kẻ sắp chết đuối, nắm chặt lấy cánh tay Sở Giang Lai, khàn giọng gọi tên hắn.Âm thanh ấy như có thực thể, hóa thành móng vuốt xuyên qua lồng ngực, chộp lấy trái tim Sở Giang Lai.Tim hắn siết chặt lại, ánh mắt găm chặt vào gương mặt tuyệt vọng, đỏ bừng của Sở Thu Bạch.Anh cau mày, tầm mắt xuyên qua hắn rơi vào hư không.
Đôi môi mím chặt rồi máy móc mở ra khép lại, đôi mắt trống rỗng chợt nhắm nghiền lại.Anh bị cơn đau như thủy triều nhấn chìm, đôi mắt như hồ nước đã tràn ngập, chẳng thể chứa thêm nữa, đành trốn tránh mà khép lại:
"Anh... yêu em.
Sẽ vĩnh viễn không rời bỏ em."
"Trong lòng anh, Sở Giang Lai quan trọng hơn Văn Nhân, hơn Hàn Thụy Cầm, hơn tất cả mọi người trên thế giới cộng lại!
Anh Thu Bạch ngoan, nói đi... nói cho em nghe..."
"Trong lòng anh...
Sở Giang Lai... quan trọng hơn Văn Nhân... hơn Hàn Thụy Cầm...
ưm... hơn tất cả mọi người trên thế giới cộng lại!"
"Cả đời này, Sở Thu Bạch chỉ yêu duy nhất một người là Sở Giang Lai."
"Cả đời này...
Sở Thu Bạch... chỉ yêu... một mình Sở Giang Lai."
Yêu đến mức trái luân thường, hận đến nỗi máu thịt mịt mờ.Bệnh này vốn có thuốc chữa, nhưng chính hắn không chịu uống, để nó kéo dài, mục ruỗng thành căn bệnh khó nói.Sở Giang Lai giả dối, xảo quyệt, thủ đoạn tàn nhẫn, giỏi lừa gạt...Nhưng, Tiểu Đông Qua của anh à, em dẫu làm sai bao nhiêu chuyện, thì anh trai cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em, không bao giờ vứt bỏ em.
Anh sẽ mãi yêu em, chỉ yêu mình em, trung thành với em, mãi làm nô lệ chỉ biết phục tùng em, mãi mãi ở cạnh bên em.Anh nguyện làm hòn đá dưới ngai vàng của em, làm khúc gỗ trên vương trượng của em.Làm tay chân giả cho em, làm tín đồ của em, làm kẻ gánh lấy niềm vui của em.
Dù phải lang bạt khắp nhân gian cũng không nỡ rời xa, dù hóa lạnh lẽo cũng tình nguyện trở thành bộ xương chưa tan.Tiểu Đông Qua à, từ lâu anh đã chẳng thể đi đâu nữa rồi.Thứ duy nhất có thể chia cắt chúng ta, chỉ có cái chết.Sở Thu Bạch – kẻ bị tình yêu cướp sạch – ngẩng đầu mong chờ, từng khắc từng khắc trông ngóng cái chết công bằng mau chóng phủ xuống.Cái chết vĩnh hằng ấy vừa tĩnh lặng, vừa tàn khốc, vừa từ bi sẽ là sự giải thoát duy nhất, và nó, đã ở ngay sát bên anh.