- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,178
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Bệnh Nan Y - Incurable Disease - Lộng Giản Tiểu Hào
50.Không có em, anh định thủ tiết như quả phụ à?
50.Không có em, anh định thủ tiết như quả phụ à?
Chuông điện thoại cùng lúc vang lên với tiếng còi báo động của hệ thống camera giám sát, thế nhưng Sở Giang Lai vẫn không nghe máy.
Cậu căn bản không còn thì giờ để do dự.
Một viên đạn ánh kim loại rít gió xuyên qua lớp kính chống đạn dày cộp của chiếc xe thương vụ, bắn ra từ khẩu súng lục Sergei Shevchenko có gắn giảm thanh, găm thẳng vào lưng ghế da phía sau.
Trợ lý Lâm Thiếu Hoa ngồi ở ghế phụ vì tránh không kịp nên bị viên đạn xuyên qua vai, máu từ bộ vest sáng màu thấm ra chậm rãi loang rộng.Tài xế từng trải qua huấn luyện đặc biệt, mặt mũi trắng bệch không còn giọt máu, mày cau chặt, lập tức đạp ga luồn lách điên cuồng qua những con ngõ hẹp trong thành phố Giang Hỗ.
Loại súng lục xuất xứ từ Nga này trong nước cực kỳ hiếm, nó có tầm bắn xa, uy lực lớn, cơ chế kép, toàn thân bằng thép nặng nề.
Trên nòng còn khắc hoa văn đặc trưng nên được gọi là "Rắn Cạp Nong".
Đặc điểm nổi bật của nó chính là khả năng xuyên thấu kinh người, dễ dàng xuyên qua áo chống đạn loại nhẹ, xuyên cả cửa xe mà vẫn có thể gây sát thương trực diện cho mục tiêu.Thế nhưng trong nước vốn cấm súng, mà dám chọn thành phố Giang Hỗ nổi tiếng trị an nghiêm ngặt để chĩa thẳng nòng súng vào xe của Sở Giang Lai, lại liên tiếp nổ ba phát, thì ngoài Quinn ra, khắp thế giới này thật sự không thể tìm ra người thứ hai.
Ngay từ lúc rời bệnh viện đã có một chiếc xe tải nhỏ âm thầm bám sát phía sau.
Đợi đến khi xe của Sở Giang Lai rẽ vào con ngõ vắng, chiếc xe tải kia chỉ biến mất trong chốc lát, sau đó bất ngờ lao ngược chiều ập tới từ phía trước.Tài xế hoảng loạn, vội vã lùi xe, đoàn xe bảo vệ phía sau cũng đồng loạt dạt ngược.
Nhưng ngay khi phần đuôi xe Sở Giang Lai vừa mới thoát khỏi ngõ, từ trong buồng lái chiếc xe tải đối diện liền thò ra một họng súng đen ngòm, bóp cò liên tục.
Viên đạn tiếp theo chưa biết sẽ giáng xuống lúc nào, thế nhưng so với hiện thực cấp bách này, tiếng báo động liên hồi từ điện thoại nối liền camera trong nhà lại càng khiến dây thần kinh của Sở Giang Lai căng thẳng cực độ như sắp đứt.Cậu bất chấp nguy hiểm có thể bị trúng đạn, vẫn rút điện thoại xem màn hình camera và lập tức phát hiện cửa lớn trong nhà đã bị mở toang.
Sở Thu Bạch chẳng hiểu vì lý do gì mà như phát điên, hấp tấp muốn lao ra ngoài.
Vệ sĩ không cho, anh liền ra tay liều lĩnh.
Đúng là biết lựa thời điểm, cố tình chọn ngay lúc này để dồn thẳng dao găm vào tim phổi của Sở Giang Lai.Đám vệ sĩ chưa từng nghĩ tới việc vị "Sở tiên sinh" ôn hòa nho nhã, văn chất tao nhã kia lại bất ngờ ra tay quyết liệt đến vậy.
Sở Thu Bạch mặt mày nghiêm nghị, liên tục gọi điện nhưng Sở Giang Lai vẫn không bắt máy.
Lời hay đã nói hết, thế mà vệ sĩ vẫn chắn trước mặt, anh lập tức vung nắm đấm thẳng tới.
Tình thế cấp cứu tính từng giây, cho dù là Diêm Vương thì hôm nay cũng phải nhường đường.Người chắn trước mặt vốn là tâm can bảo bối của Sở Giang Lai, đồng thời cũng là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Sở Thịnh, cho nên không ai dám thực sự ra tay đánh lại anh.
Thế nhưng quyền cước của anh vừa lạnh vừa hiểm, một chọi bốn vẫn chẳng hề lùi bước, thậm chí chẳng rơi vào thế yếu.
Vệ sĩ vừa kiêng dè vừa bị áp chế, chẳng mấy chốc đã bị hạ gục.
Sở Thu Bạch nắm cơ hội lách qua khe hở, đẩy cửa an toàn, lao xuống cầu thang tựa như một trận cuồng phong.Trong lòng anh rủa thầm, mẹ kiếp, lần này món nợ của Kiều Ức Lam đã thành hai mạng.
Sở Thu Bạch nghĩ sau này nếu có đi Kinh thị, hễ vô ý cúi đầu đi đường thôi thì hắn cũng thấy có lỗi với cú đấm vô duyên hôm nay.
Anh vội bắt taxi thẳng tới khoa cấp cứu.
Trưởng khoa ngoại thần kinh Chu Cấn Hải đã vào phòng mổ trước, còn Kiều Ức Lam đứng ngoài phòng mổ, toàn thân không còn chút dáng vẻ trấn định thường ngày như lời đồn, gương mặt hệt như hồn vía đều đã bay mất.Sở Thu Bạch chẳng kịp an ủi, vội thay áo mổ rồi xô cửa bước vào.
Trên bàn mổ, Trương Nhược Văn vì đã nhiều lần nôn trong xe nên bác sĩ cấp cứu sợ hắn nghẹt thở mà buộc phải mở đường thở.
Chu Cấn Hải và Sở Thu Bạch vốn là cộng sự nhiều năm, lúc này cả hai đeo khẩu trang, cau chặt mày, thần sắc nặng nề."
Bệnh nhân vừa mất máu quá nhiều, lại phù não nặng, đã truyền máu, tiêm adrenalin và dùng cả mannitol, thế nhưng khả năng cứu sống vẫn chưa chắc chắn, cần phải chuẩn bị tâm lý."
Sở Thu Bạch mặt lạnh như băng, nhanh chóng đeo găng, ánh mắt kiên định tràn đầy khí thế quyết giành người từ tay Diêm Vương.
"Nếu cứu không được, e rằng người ngoài kia sẽ bắt tôi đền mạng.
Ơn cứu mạng và mối thù không đội trời chung của Kiều Ức Lam, Viện trưởng Chu, ông tự mình lựa chọn đi."
Trên bàn mổ, Trương Nhược Văn mặt trắng bệch chẳng còn giọt máu, hôn mê không biết gì, vô thức trở thành kẻ một lần "làm cha" thay cho Kiều Ức Lam.Chưa đến bảy giờ, Sở Thu Bạch đã bước ra khỏi phòng mổ.
Anh vốn không phải chuyên gia ngoại thần kinh, những gì có thể làm đều đã dốc hết sức.
Kiều Ức Lam đứng sừng sững ngoài cửa, gương mặt tuấn mỹ lộ rõ vẻ lo âu cùng mờ mịt sau khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc.
"Thế nào rồi?"
Sở Thu Bạch tháo khẩu trang, trầm giọng đáp: "Có lẽ giữ được mạng."
Kiều Ức Lam còn chưa kịp thở phào thì anh đã nói tiếp: "Nhưng não chưa chắc hồi phục hoàn toàn."
Anh nhíu mày, gương mặt hằn rõ sự mệt mỏi cực độ.
"Cậu ta bị thương quá nặng, giữ được tính mạng đã là may, tiên lượng sau này không chắc sẽ tốt.
Anh phải chuẩn bị sẵn tinh thần."
Kiều Ức Lam ngẩn ra hồi lâu, lẩm bẩm: "Đầu óc hắn..."
Nói nửa chừng thì nghẹn lại, lặng người một lúc rồi gắng gượng tiếp lời: "Đầu óc hắn vốn cũng chẳng lanh lợi gì, ngốc nghếch... cho dù có thành ngốc thêm thì cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu."
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một hơi: "Chỉ cần còn sống là được."
Người nhà đã lạc quan đến thế, Sở Thu Bạch cũng không nói thêm.
Anh vốn định gọi thêm vài chuyên gia ngoại thần kinh hội chẩn để lập phác đồ điều trị phục hồi, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy cái tên khốn kiếp không chịu nghe điện thoại kia, từ góc hành lang khoa cấp cứu lững thững bước ra, sát khí ngùn ngụt phủ đầy người.So với bối cảnh nhà họ Kiều thì chuyện mời chuyên gia dễ như trở bàn tay, chỉ cần một câu nói liền có hàng dài người sẵn sàng xếp hàng chờ đến lượt, căn bản chẳng cần Sở Thu Bạch phải nhọc lòng chạy ngược chạy xuôi.
Có lẽ lần này Kiều Ức Lam gọi cho anh là vì coi trọng năng lực của anh, hoặc cũng có thể vì nghĩ anh may mắn, từng cứu Trương Nhược Văn thoát khỏi tử thần một lần.Nhưng trong mắt Sở Thu Bạch, anh chẳng thấy bản thân may mắn chút nào, ngược lại chỉ thấy xui xẻo không thôi, lần nào cũng phải đối diện với cái sao chổi mặt dài hơn cả chiếc bánh quẩy kia.
Và khi sao chổi ấy sải bước tiến đến, gương mặt lạnh lẽo vô cảm như thể chỉ cần ngay tại cửa phòng mổ này là có thể thẳng tay đại khai sát giới, khí tức bức người đến mức khiến không khí đông cứng lại.
Kiều Ức Lam toàn tâm toàn ý lo lắng nhìn đèn mổ sáng choang bên trong, hoàn toàn không hay biết rằng ân nhân vừa cứu mạng Trương Nhược Văn đang bị người ta siết chặt cánh tay đến nỗi không thở nổi.Sở Thu Bạch đau đến bật ra một tiếng "hự", nơi này dù không đông nghịt nhưng vẫn là không gian công cộng, người qua kẻ lại không ít.
Anh đẩy mạnh tay Sở Giang Lai ra, thấp giọng quát gắt gỏng "Nhẹ thôi, muốn nói gì thì về nhà rồi nói!"
Nghe tiếng động, Kiều Ức Lam quay đầu, vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc thì thoáng sững người, kinh ngạc bật thốt "Liam?"
Đó chính là tên tiếng Anh của Sở Giang Lai.
Cậu ta không hề buông tay, mặt vẫn nở nụ cười lịch sự khách sáo với Kiều Ức Lam, nhưng bàn tay lại càng siết chặt, kéo thẳng Sở Thu Bạch ra khỏi hành lang dài dẫn tới bãi đỗ xe."
Cậu điên cái gì vậy, buông tay tôi ra ngay!"
Khi đã cách xa đám người, Sở Thu Bạch nhịn nhục suốt nãy giờ cuối cùng cũng bùng nổ, giận dữ gào lên "Sở Giang Lai, đầu óc cậu có bệnh à, cậu đã đi khám chưa?"
Sở Giang Lai chẳng buồn đáp nửa câu, gương mặt lạnh băng, trực tiếp mở cửa xe rồi đẩy anh vào bên trong.
"Cậu làm trò gì vậy hả!"
Sở Thu Bạch phẫn nộ quát, ánh mắt thoáng sắc bén lướt qua chiếc áo sơ mi, bỗng dừng lại nơi vết máu loang đỏ.
Ngón tay run run chạm tới, anh hoảng hốt hỏi "Cái này là gì, máu sao?"
Cuối cùng Sở Giang Lai mới mở miệng, giọng điềm nhiên đến rợn người "Là máu."
Cửa xe khẽ hé, mùi tanh nồng nặc lập tức ùa ra khiến dạ dày quặn thắt.
Sở Thu Bạch vừa nghiêng người liền nhìn thấy ghế phụ loang lổ một vũng máu đỏ tươi chưa kịp khô, lượng máu ấy nhiều đến mức nếu không kịp thời cầm máu thì e rằng người kia đã sớm tắt thở.Khuôn mặt anh tái nhợt, giọng run rẩy không kiểm soát nổi "Sở Giang Lai, cậu... cậu giết người rồi sao?"
Mà trên thực tế, Sở Giang Lai quả thật có ý định giết, chỉ là vào phút cuối cùng lại không nỡ xuống tay.
Cậu bẻ ngược vai anh, ép anh ngồi chặt trong ghế, khiến đầu óc Sở Thu Bạch hỗn loạn như có sấm chớp dội vào, hết nghĩ đến chiếc còng số 8 lạnh toát, lại tưởng tượng cảnh Sở Giang Lai khoác áo tù màu cam đứng giữa vành móng ngựa, rồi cảnh hai người ngồi đối diện nhau qua tấm kính dày đặc phòng thăm nuôi, phải nhấc ống điện thoại mới nghe được tiếng nói đối phương...Vốn dĩ chuẩn mực đạo đức của anh chẳng cao, nhưng vào khoảnh khắc hoảng loạn ấy lại trỗi dậy một ý nghĩ đáng khinh: làm thế nào để che giấu, làm thế nào để bao che, để giúp cái tên khốn máu lạnh này thoát thân càng nhanh càng tốt.
Anh khinh bỉ chính bản thân, tay run rẩy chẳng khác nào lên cơn sốt rét hoặc mắc chứng Parkinson giai đoạn cuối.
Tài xế im lặng lái xe, trông thấy tay anh run lẩy bẩy thì Sở Giang Lai đưa tay nắm lấy, ngón tay vừa chạm vào mu bàn tay anh, Sở Thu Bạch như bị điện giật, lập tức hất mạnh ra."
Chúng ta đi tự thú đi, Sở Giang Lai!"
Nhưng bản tính cố chấp của Sở Giang Lai từ trước đến nay chưa từng thay đổi, cho dù tai họa cận kề cũng chẳng biết quay đầu là bờ.
Cậu chỉ nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc, khóe môi nhếch lên bật cười lạnh lẽo "Không."
Sở Thu Bạch tức nghẹn, ngồi trên ghế sau chẳng khác nào ngồi trên đống kim, căng thẳng hỏi tài xế "Ghế phụ sao lại có nhiều máu thế, máu của ai?"
Tài xế vừa chứng kiến cảnh tượng máu me, mặt tái xanh nhìn thẳng phía trước, giọng run rẩy đáp "Là của trợ lý Lâm."
"Làm sao có thể chứ..."
Tài xế định nói thật, nhưng vừa thấy gương chiếu hậu phản chiếu gương mặt u ám như vực sâu của ông chủ liền lập tức ngậm chặt miệng, im thin thít.
Trông thấy anh ta bị khí thế của Sở Giang Lai bức ép đến mức không dám hé nửa lời, Sở Thu Bạch cũng thôi không truy hỏi thêm, song sắc mặt lại càng ngày càng khó coi.Trong đầu anh loé lên ý nghĩ: bản thân vừa liều mạng giành giật một sinh mạng từ tay tử thần, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì con chó con này đã sớm đặt thuốc nổ dưới chân tháp Phật, một tiếng nổ liền phá tung cả nền móng, tường vách nứt vỡ.
Thật sự là bi kịch, bi kịch đến đáng thương.Khi xe dừng lại trước cửa, bốn vệ sĩ đứng gác mặt ai nấy đều sưng húp, trông chẳng khác nào vừa bị tát liên tục hàng chục lần.
Sở Thu Bạch còn chưa kịp hỏi rốt cuộc ai đã động thủ thì con chó con ấy đã siết chặt lấy eo anh, mạnh mẽ đẩy anh vào nhà rồi sập cửa đánh "rầm" đến rung trời.
Cậu cởi phăng áo khoác, để lộ chiếc sơ mi bên trong mà vạt áo dính đầy vết máu đã khô thành màu nâu sẫm.
Khối lượng máu ấy lớn đến mức ngay cả một bác sĩ dày dạn kinh nghiệm như Sở Thu Bạch cũng thoáng hoa mắt.Anh còn tưởng đó là máu của chính Sở Giang Lai nên vô thức lao tới, cuống quýt lật áo sơ mi kiểm tra, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bụng phẳng trắng nõn, cơ bắp sáu múi đường nét rõ ràng, láng mịn không hề có vết thương nào, chỉ còn lại vài dấu cào mờ mờ ở bên hông chính là do chính tay Sở Thu Bạch sơ ý cào mấy hôm trước.
Thấy không có vết thương nào, sắc mặt anh dịu đi đôi chút nhưng rồi lại càng thêm khó coi.
Đây không phải máu của Sở Giang Lai, vậy thì là máu của ai?Tài xế có phải đã nói dối không, máu này thực sự là của Lâm Thiếu Hoa hay lại của Văn Nhân?
Càng nghĩ anh càng hoảng, càng hoảng lại càng giận, hận bản thân ngày trước chưa dạy dỗ con chó con này nên người để giờ đây hắn thành kẻ tàn nhẫn độc ác, dám xuống tay giết người.
Nếu thật sự giết người, Sở Giang Lai bắt buộc phải đi tự thú.
Thành khẩn nhận tội thì còn được khoan hồng.Anh thậm chí đã tính toán sẵn, sẽ tìm cho cậu luật sư giỏi nhất, nỗ lực tranh thủ mức án nhẹ nhất.
Chỉ cần thoát khỏi án tử, dù có là chung thân hay mười năm, hai mươi năm tù, anh cũng nguyện ý chờ đợi cậu.
Nhưng chỉ cần chuyện liên quan đến Sở Giang Lai thì lý trí của Sở Thu Bạch luôn tuột dốc thảm hại, run run bấm số gọi cảnh sát.
Thế nhưng điện thoại còn chưa kịp kết nối thì đã bị cậu ta vỗ bay.Khuôn mặt phẫn nộ của Sở Giang Lai ập tới gần, giọng gầm vang đầy giận dữ "Anh dám báo cảnh sát bắt em?"
Đôi mắt Sở Thu Bạch ánh lên tia u ám, nhưng ánh sáng trong đáy mắt vẫn rực rỡ kiên định, anh nói rành rọt "Sở Giang Lai, đi tự thú đi, cùng lắm thì ngồi tù hai mươi năm."
Đối diện là con chó con hiếm khi bị nghẹn lời, gương mặt tuấn mỹ tức giận đến tím tái, hồi lâu sau mới gào lên "Anh muốn đưa em vào tù sao, rồi thì thế nào, không có em anh định thủ tiết như một quả phụ à?"
Sở Giang Lai cười giận dữ, lời lẽ sắc bén đến cay nghiệt "Ồ, anh muốn đưa em vào trong đó, chẳng phải để anh tiện tay cùng cái gã trưởng khoa Đổng kia với thằng họ Tào kia mắt đưa mày lại, gian díu mờ ám với nhau hay sao?"
---Editor: Beta 19:41 (5925)