- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,119
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Bệnh Nan Y [Edit Full] - Lộng Giản Tiểu Hào
Chương 59
Chương 59
Editor: Gấu Gầy"Chuyện ly hôn, mẹ đã nói với nhà họ Văn thay con rồi."
"..."
"Văn Nhân đã đồng ý.
Mẹ thấy nó đồng ý nhanh hơn ai hết, chắc là vẫn còn lén lút qua lại với cha của đứa con hoang đó!"
"Vậy còn ba mẹ cô ấy..."
"Mẹ không làm ầm ĩ lên là tốt lắm rồi.
Con gái làm ra chuyện như vậy, bại hoại gia phong!
Bọn họ còn mặt mũi nào mà không đồng ý chứ?"
"Mẹ đã hỏi ý kiến con chưa?"
Hàn Thụy Cầm sững người, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ lạnh lùng: "Chẳng lẽ con không muốn ly hôn?
Còn muốn tiếp tục sống với nó sao?"
"Dù con có muốn hay không, đây cũng là hôn nhân của con, mẹ có tư cách gì mà thay con đề nghị ly hôn chứ?"
Không phải người chết là lớn sao?
Tại sao ngay cả mẹ ruột của y cũng không tôn trọng y chút nào?"
Con cho rằng, mẹ làm vậy vì ai?"
"Vì tính kiểm soát của mẹ và thể diện của nhà họ Sở."
Sở Thu Bạch chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, thấy Hàn Thụy Cầm không nói gì lại hỏi: "Rốt cuộc mẹ biết đứa bé trong bụng Văn Nhân không phải con của con bằng cách nào?"
Mặt Hàn Thụy Cầm lúc xanh lúc trắng, mất một lúc lâu mới nói bằng vẻ mặt khó coi: "Con đừng quan tâm mẹ làm thế nào—""Là mẹ bắt cóc cô ấy phải không?"
Sở Thu Bạch lạnh lùng cắt ngang: "Mẹ đã nghi ngờ nguồn gốc của đứa bé từ lâu, nên mới bắt cô ấy đi, để xác nhận suy đoán của mẹ có đúng không?"
Đúng rồi, phố đi bộ Giang Ninh nói cho cùng cũng là tài sản của nhà họ Sở.
Mặc dù Hàn Thụy Cầm không nhúng tay vào công việc của công ty, nhưng xóa vài đoạn camera giám sát thì không khó.Sở Thu Bạch không phải không biết những thủ đoạn mà mẹ mình thường dùng.
Khi Sở Chấn Thiên còn sống, bà đã thuê vài thám tử tư quanh năm, hận không thể dẫn người đi bắt gian mỗi ngày.
Bà ra sức thu thập rất nhiều bằng chứng, chỉ chờ một ngày nào đó cuộc hôn nhân này kết thúc, có thể ngay lập tức nộp thêm bằng chứng cho tòa án, chứng minh Sở Chấn Thiên là người có lỗi, để giành được lợi thế trong việc phân chia tài sản."
Sở Thu Bạch, sau này nếu con nhìn thấy ba con và người phụ nữ khác dan díu trên đường, tuyệt đối đừng vạch trần ông ta ngay trước mặt, nhớ phải chụp ảnh làm bằng chứng trước!
Nghe rõ chưa?"
Khi còn nhỏ, Sở Thu Bạch thường xuyên được mẹ dặn dò như vậy.Đối mặt với người chồng ngoại tình, bà bình tĩnh đến mức không giống như một người vợ, mà giống như một đối tác coi trọng lợi ích hơn tình nghĩa, đang chờ đối tác phạm sai lầm, để nhân cơ hội kiếm thêm lợi ích.Gia đình này, có lẽ chưa bao giờ bình thường.Người cha ích kỷ và lăng nhăng, người mẹ chỉ nghĩ đến việc vui chơi khắp nơi mà không quan tâm đến gia đình, người anh yêu em mình, và người em hận tất cả mọi người trong nhà...Ôi, thật là một cuộc đời tốt đẹp.Ai muốn thì cứ lấy đi!"
Mẹ đang phạm tội đấy, muốn biết gì, không thể quang minh chính đại xác minh sao?
Tại sao cứ phải dùng những thủ đoạn bỉ ổi để đạt được mục đích của mình chứ?"
"Sở Thu Bạch!
Con muốn vì người phụ nữ đó mà đại nghĩa diệt thân sao?"
Thấy con trai ruột không biết tốt xấu, lại còn cười lạnh chất vấn mình, sắc mặt Hàn Thụy Cầm càng trở nên khó coi: "Cảnh sát không tìm thấy hung thủ, con định tự mình bắt một người giao nộp đúng không?"
Khuôn mặt tức giận của bà khiến Sở Thu Bạch đột nhiên nhớ đến một câu cảm nhận mà mình từng viết cho tài liệu phổ cập khoa học pháp luật: "Trong lòng mỗi người đều có một tên tội phạm, trong góc tối của nội tâm, ẩn chứa sự bại hoại của thế giới này."
Lúc này, trong lòng họ đều tràn ngập sự bại hoại.Sở Giang Lai quả thật không bắt cóc Văn Nhân, lúc đầu, hắn không nói dối.Chỉ là sau đó, tên nhóc chó xấu xa đó phát hiện ra sự an nguy của Văn Nhân là chiếc điều khiển từ xa có thể điều khiển Sở Thu Bạch.
Như sợi xích buộc cổ chó, như dây cương kiểm soát ngựa, như cọng roi quất con la kéo cối...Hắn dùng lời nói dối siết chặt cổ Sở Thu Bạch như đang điều khiển súc vật, ép y quỳ xuống, há miệng mút, liếm, nuốt.Thật ra, không cần phải phiền phức như vậy.Sở Giang Lai không cần phải nhắc đến Văn Nhân.
Hắn không cần phải nhắc đến bất kỳ ai, chỉ cần ngoắc tay, Sở Thu Bạch trầm luân trong ái dục sẽ không thể kiềm chế mà chạy về phía hắn.Trước mặt hắn, tình yêu và cơ thể của Sở Thu Bạch đều rẻ mạt như nhau.Y đã yêu hắn như một tên ngốc cả đời khi còn sống.
Bây giờ chết rồi, vẫn cam tâm tình nguyện làm đá kê chân, làm công cụ cho hắn giải tỏa.Cơ thể này đã hỏng.Nhiều năm trước đã bị vấy bẩn, đáng lẽ phải mục nát từ lâu.Là Sở Giang Lai đã cho y một giấc mộng đẹp có thể chữa lành.Bây giờ, giấc mộng đã tan, tất cả lời thề đều vì hận thù mà thay đổi.Nhưng Sở Thu Bạch vẫn yêu hắn.Yêu ánh sáng ban ngày của hắn, cũng yêu bóng tối trong đêm của hắn.Y yêu những gì hắn yêu, đau những gì hắn đau, nghĩ những gì hắn nghĩ.
Bao dung khuyết điểm của hắn, cũng như hâm mộ ưu điểm của hắn.Sở Giang Lai không cần phải hoàn hảo, hắn có thể là kẻ lừa đảo, kẻ điên, kẻ cuồng tín.Sở Thu Bạch không ngại yêu Satan, cho phép hắn nói dối Chúa Jesus.Hắn chỉ không thể lừa dối y....Sự yên bình được tô vẽ còn đáng sợ hơn cả cái ác không che đậy.Sở Thu Bạch vốn tưởng rằng, chỉ có những người bị rối loạn nhân cách và thiểu năng về mặt cảm xúc như Sở Giang Lai mới phạm phải sai lầm này.
Nhưng thái độ không hề cho rằng mình đã làm sai của Hàn Thụy Cầm khiến y đột nhiên nhận ra, có lẽ người điên và người bình thường chỉ khác nhau trong gang tấc.Trong căn nhà này có vô số camera giám sát, Sở Thu Bạch không muốn tiếp tục thảo luận thêm về chi tiết vụ bắt cóc với mẹ mình, để tránh bị tên nhóc chó lắm mưu nhiều kế nắm thóp, khiến y ngay cả khi chết cũng không được yên.Bản thỏa thuận ly hôn đó Sở Thu Bạch đã ký lại một lần, trong thời gian ngắn đã ly hôn hai lần như một trò hề.
Y không quan tâm đến việc ly hôn lần thứ ba."
Mẹ chỉ muốn tốt cho con, Thu Bạch, nghe lời!
Ly hôn với nó đi!"
Tại sao ai cũng muốn y nghe lời?
Lúc còn sống đã mất đi tôn nghiêm, chết rồi cũng không được tôn trọng sao?"
Ly hôn rồi thì sao?
Lại đi xem mắt, tìm người tiếp theo?"
Mẹ kiếp, chẳng lẽ còn bắt y phải minh hôn!Hàn Thụy Cầm cắn răng, như đang nhượng bộ rất nhiều: "Chỉ cần con đồng ý ly hôn, sau này mẹ sẽ không ép con nữa, sẽ không làm phiền con nữa.
Con muốn làm gì thì làm!
Giang Lai nghe lời con như vậy, còn quản lý công ty rất tốt, nếu con muốn làm bác sĩ thì cứ tiếp tục làm đi."
Muốn làm gì thì làm?Vậy nếu như tự nguyện sa đoạ, tiếp tục làm đồ chơi của Sở Giang Lai thì sao?Nói nghe hay quá, làm như rất tôn trọng ý muốn của y, chẳng phải chỉ muốn lừa y nghe lời sao?Sở Thu Bạch im lặng nghe bà vẽ ra những điều tốt đẹp, đột nhiên nói: "Mẹ ăn hết chỗ này trước đi."
Một câu nói không đầu không đuôi khiến Hàn Thụy Cầm giật mình, như không dám tin vào tai mình."
Con nói gì?"
Sở Thu Bạch đẩy đĩa trái cây cắt miếng về phía bà, vẻ mặt vô cảm nói: "Chỉ cần mẹ ăn hết chỗ trái cây này, con sẽ lập tức ly hôn với Văn Nhân."
Nhìn xem, y cũng đâu phải không biết đàm phán.
Dù đã thua sạch thẻ đánh bài, chỉ cần đối phương cho rằng trong túi y vẫn còn nhiều, thì y vẫn có thể dùng lời hứa suông để đổi lấy sự thuận tiện thiết thực.Mấy loại trái cây đó có lẽ thật sự rất ngọt.
Nhưng Sở Thu Bạch không còn muốn nếm trải thêm vị ngọt nào từ Sở Giang Lai nữa.
Dopamine do đường tiết ra sẽ khiến y càng đánh mất bản thân hơn, như con chó của Pavlov*, vừa nhìn thấy Sở Giang Lai là tham lam tiết ra nhiều nước bọt.
Con chó của Pavlov" là cụm từ để chỉ những chú chó trong các thí nghiệm của nhà khoa học người Nga Ivan Pavlov, nổi tiếng với việc nghiên cứu phản xạ có điều kiện.
Thông qua các thí nghiệm, Pavlov đã chứng minh rằng chó có thể học cách liên kết một kích thích trung tính (như tiếng chuông) với một phản ứng tự nhiên (như chảy nước dãi khi thấy thức ăn) và cuối cùng, chỉ cần nghe tiếng chuông, chó cũng sẽ chảy nước dãi.
Tham lam thứ không thuộc về mình, là phải xuống địa ngục."
Con nói thật sao?"
Hàn Thụy Cầm khó hiểu, trừng mắt nhìn y, không thể tin hỏi: "Mẹ ăn hết chỗ trái cây này, con sẽ ly hôn?"
Nhìn vẻ mặt của bà, như thể bị dọa sợ, như đang nghi ngờ Sở Thu Bạch thật sự điên rồi."
Vâng."
Gần đến giờ trà chiều, ăn một đĩa trái cây không có gì khó cả, Hàn Thụy Cầm bán tín bán nghi ăn hết đĩa trái cây.
Sau khi được Sở Thu Bạch đảm bảo nhiều lần "sẽ nhanh chóng ly hôn", bà rời đi với vẻ mặt nghi ngờ.Bà vừa đi, Sở Giang Lai đã trở về.Hắn dường như rất vội, chạy vài bước nên hơi thở dốc."
Có chuyện gì gấp sao?
Sao lại thở dốc như vậy?"
Sở Giang Lai vừa thở hổn hển vừa quan sát sắc mặt Sở Thu Bạch, sau khi xác định không có gì bất thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh chưa uống thuốc buổi trưa."
"Nếu chỉ để nhắc anh uống thuốc, không cần phải chạy về một chuyến, em có thể gọi điện cho anh."
"Nhưng mà, em muốn tận mắt nhìn anh uống."
Nhìn xem, tên nhóc chó xấu xa này, lúc còn sống không buông tha cho y, bây giờ còn ép một cái xác uống thuốc.
Lý nào như vậy chứ?Viên thuốc được đặt trong lòng bàn tay, đưa đến bên môi Sở Thu Bạch: "Anh Thu Bạch, há miệng."
Biết rồi biết rồi, chẳng phải đang há miệng đây sao?Sở Thu Bạch thè lưỡi ra, cúi đầu liếm viên thuốc từ lòng bàn tay hắn, bưng cốc nước lên nuốt xuống."
Anh dã uống xong, em có thể đi rồi."
"Anh Thu Bạch..."
"Lại có chuyện gì nữa?"
"Cảnh sát vừa liên lạc với em, nói sẽ đến nhà một chuyến."
Cảnh sát?!
Chết tiệt!
Tên chó điên làm xằng làm bậy này cuối cùng cũng bị cảnh sát phát hiện rồi sao?Làm sao bây giờ?
Cuối cùng cũng bị bắt rồi sao?Vậy y có thể yên nghỉ dưới đất rồi!Sở Thu Bạch kìm nén sự vui mừng trong lòng, hỏi: "Thật sao?
Cảnh sát đến làm gì?"
"Anh Thu Bạch."
Sở Giang Lai như biến thành kẻ ngốc, đứng ngây ra đó nhìn y."
Lại làm sao nữa?"
Phiền quá, sao cứ gọi y mãi vậy!
Có gì không thể nói thẳng sao?
Tên nhóc chó ngu ngốc này không gọi anh Thu Bạch thì không biết nói gì sao?Sở Giang Lai tiến lại gần một cách khó hiểu, môi áp sát, nhẹ nhàng hôn lên trán y."
Em chỉ là nhân chứng phối hợp điều tra thôi, anh đừng khóc mà..."
Sợ đến như vậy, còn nói muốn dẫn y đi tự thú?Trên đời sao lại có kẻ ngốc như vậy chứ?Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhất định là ông trời thấy Sở Giang Lai không biết sợ là gì, sợ hắn làm bậy, nên mới đặc biệt phái Sở Thu Bạch đến để trị hắn?Mười lăm phút sau, hai cảnh sát mặc đồng phục bấm chuông cửa.Sở Giang Lai dẫn bọn họ đi qua phòng khách, Sở Thu Bạch khoác áo choàng ngủ ngồi trên ghế sofa, cúi đầu không biết suy nghĩ gì, hình như đang ngẩn người.Là nạn nhân bị giam lỏng, y mím chặt môi, không chủ động "tố cáo" tên tội phạm giam cầm mình.
Thái độ bao che khiến Sở Giang Lai rất hài lòng, nhưng hắn không muốn bị Sở Thu Bạch hiểu lầm là kẻ giết người nữa.
Nói dối kiểu này để uy hiếp Sở Thu Bạch nghe lời chỉ là hạ sách "giết địch tám trăm, tự hại một ngàn".Người anh trai được đồng nghiệp gọi là Bồ Tát sống này miệng cứng lòng mềm, mỗi ngày sống chung với một tên tội phạm giết người, nằm chung một giường, chắc chắn cảm thấy rất sợ hãi.Tuy y không từ chối rõ ràng, còn ngầm cho phép tên giết người đó đè lên mình "làm càn" mỗi đêm, nhưng khi Sở Giang Lai nhắm mắt giả vờ ngủ, y vẫn hay dùng ánh mắt sầu lo nhìn hắn.Lo lắng quá mức sẽ không có lợi cho việc hồi phục của y.Nên Sở Giang Lai đã đặc biệt mời cảnh sát đến nhà, để bọn họ ngồi xuống ghế sofa đối diện Sở Thu Bạch.Thấy lông mi Sở Thu Bạch khẽ động đậy, rõ ràng đã chú ý đến hai vị khách đặc biệt này, Sở Giang Lai mới chậm rãi mở lời, nói: "Gần đây sức khỏe anh trai tôi không tốt, không thể thiếu người bên cạnh, làm phiền hai vị đã đặc biệt đến đây một chuyến."
Hai cảnh sát đến đều còn rất trẻ, một nam một nữ, nam tên Tưởng Chí, nữ tên Phan Tiểu Trúc, đều là lính mới vừa được điều đến đội hình sự không lâu, tràn đầy nhiệt huyết với công việc."
Không phiền đâu.
Chúng tôi đến đây lần này, chủ yếu là muốn tìm hiểu xem anh có phát hiện ra điều gì bất thường trước và sau khi sự việc xảy ra không, và gần đây có đắc tội với ai không."
Sở Giang Lai trả lời từng câu một, tỏ vẻ hiếu khách và bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Thu Bạch.
Hắn kể lại chi tiết việc mình bị bắn trên đường, suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Người bị thương là trợ lý Lâm Thiếu Hoa của tôi, anh ấy đã chảy rất nhiều máu.
Anh trai tôi nhìn thấy máu trên ghế phụ, sợ hãi không nhẹ, đến bây giờ vẫn đang điều trị tâm lý."
"Ồ ồ."
Cảnh sát nam gật đầu, bày tỏ sự thấu hiểu, lại hỏi: "Vậy trong lòng anh có nghi ngờ ai không?"
Sở Giang Lai nói: "Có."
Hắn chú ý thấy, tuy Sở Thu Bạch không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn luôn lắng nghe.
Khi nghe đến đoạn hắn suýt bị bắn chết trên đường, những ngón tay thon dài khẽ giật giật rồi nắm chặt lấy thắt lưng áo choàng ngủ.Quả nhiên y vẫn luôn quan tâm đến hắn.
Vẻ mặt căng thẳng của Sở Thu Bạch khiến Sở Giang Lai vui mừng, nhưng lại không khỏi lo lắng y dùng sức quá mạnh, sẽ vô tình làm tuột dây áo choàng ngủ, để lộ những vết bầm tím dày đặc trên ngực và đùi trước mặt người lạ.Sở Giang Lai thích để lại những dấu vết không thể thấy ánh sáng trên người y.Hắn rất thích dùng những vết tích tình dục biến mất rồi lại xuất hiện để nhắc nhở Sở Thu Bạch, nhắc nhở y rằng y chưa chết, sẽ không chết, vẫn sống tốt.Sở Thu Bạch còn phải sống rất lâu, sống bên cạnh Sở Giang Lai, chấp nhận nụ hôn, tình yêu và dục vọng chỉ dành cho một mình y."
Anh cho rằng ai có động cơ làm vậy?"
Lẳng lặng dời mắt khỏi Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai cười với viên cảnh sát trẻ tuổi đang đặt câu hỏi, nói: "Tôi là một doanh nhân hợp pháp, nhưng vì kiên trì kinh doanh hợp pháp, nên đã từng đắc tội với một tên buôn ma túy ở New York."
"Cái gì?"
Viên cảnh sát trẻ tuổi trở nên căng thẳng: "Buôn ma túy?"
"Ừm, là một tên người Mexico cứng đầu, định ép tôi giúp hắn ta rửa tiền, sau khi bị tôi từ chối, hắn ta thẹn quá hoá giận."
Sở Giang Lai có thái độ thoải mái, như thể người bị đe dọa tính mạng, suýt bị bắn chết trên đường không phải là hắn, ung dung nói: "Nhưng mà, bây giờ hắn ta đã chết rồi."
"Chết, chết rồi sao?"
Sở Giang Lai nghiêng đầu, liếc nhìn nữ cảnh sát vừa kinh ngạc kêu lên.Phan Tiểu Trúc mới được điều đến đội hình sự không lâu, chưa từng trải sự đời.
Nghe nói có người chết, cô giật mình, nhưng bị đôi mắt đẹp của người liên quan trừng một cái, không khỏi đỏ mặt, ho khan một tiếng hỏi: "Hắn ta chết như thế nào?"
"Ai mà biết."
Sở Giang Lai dời mắt đi, lại nhìn anh trai vẫn đang cúi đầu, rồi mới tiếp tục nói: "Nghe nói là gần đây khi tham gia buôn bán ma túy, đã bị cảnh sát phòng chống ma túy của Mỹ và Mexico bắn chết tại chỗ.
À, đúng rồi, tôi nghi ngờ kẻ chủ mưu ra tay hôm đó tên là Quinn, là con trai của tên người Mexico đó.
Hắn ta kế thừa "sự nghiệp" của ba mình, cũng là một tên tội phạm bị FBI truy nã toàn cầu..."
Sở Thu Bạch nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Sở Giang Lai, lập tức bị bắt gặp.Thấy Sở Giang Lai cười với mình, y lại cúi đầu xuống.Sở Giang Lai kìm nén nụ cười, nói: "Nhưng mà, Quinn chắc chắn đã dùng tên giả khi nhập cảnh."
Nam cảnh sát tên Tưởng Chí nghe xong, đẩy kính mắt: "Còn manh mối nào khác không?"
Sở Giang Lai lắc đầu, tiếc nuối nói: "Không có, những gì tôi có thể nói có hạn.
Khi nào trợ lý của tôi khá hơn, anh ấy sẽ gửi tất cả tài liệu liên quan mà cảnh sát Mỹ đã thu thập được cho hai người.
Làm phiền hai người điều tra nhanh chóng."
Thấy nữ cảnh sát đỏ mặt nhìn chằm chằm Sở Thu Bạch, hắn lại nhíu mày, đứng dậy, đi đến sau lưng Sở Thu Bạch, đặt hai tay lên vai y.
Sở Giang Lai nhếch môi cười như không cười với nữ cảnh sát: "Cảnh sát Phan."
"Hả?"
"Làm phiền cô và đồng nghiệp của cô quan tâm nhiều hơn, nhanh chóng bắt hung thủ quy án.
Bây giờ tôi và anh Thu Bạch đều không dám ra ngoài, với tư cách là công dân của thành phố Giang Hỗ, chúng tôi rất bất an."...Sở Thu Bạch quả thật rất bất an, nhưng không phải vì Quinn.Trước khi cảnh sát đến, y thậm chí còn chưa từng nghe đến cái tên này.Sở Giang Lai lại bị người ta bắn trên đường ở Giang Hỗ sao?
Lâm Thiếu Hoa bị thương và chảy nhiều máu như vậy là vì bị bọn côn đồ dùng súng bắn trúng?Sao lại như vậy chứ?
Những gì Sở Giang Lai nói đều là sự thật sao?Nếu là sự thật, vậy tại sao lúc đầu không giải thích?
Tại sao không nói cho y biết ngay từ đầu?
Khiến y như một tên ngốc, lúc nào cũng lo lắng tên chó điên làm người ta bị thương này sẽ bị đội bắt chó bắt đi!Sở Thu Bạch lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng đang tiễn cảnh sát rời đi của Sở Giang Lai.
Nhưng mà, nếu thật sự bị còng đi thì mới tốt!
Loại chó điên này nên bị bắt lại treo cổ!
Tốt nhất là lột da, nấu thành lẩu thịt chó!Như vậy thế giới mới được yên bình, Sở Thu Bạch mới có thể yên nghỉ.—----