Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh

Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 50: “Ta không ngại bị bắt cùng nương nương.”


Ra khỏi Đức Lân Điện, Mạnh Khanh Nghi vội vàng hỏi Hạnh Vũ bên cạnh: “Mẫu thân đi đâu rồi?”

Hạnh Vũ cũng không rõ lắm: “Hình như là đi Noãn Cư Các, Đào Yêu cũng không nói rõ với nô tỳ.”

Trong lòng nàng sốt ruột, liền vội đi thẳng đến Noãn Cư Các.

Noãn Cư Các cách Đức Lân Điện không xa, là mấy gian phòng dành cho cung nhân nghỉ ngơi.

Khi Mạnh Khanh Nghi đến, Đào Yêu đang canh giữ ngoài cửa.

Thấy nàng đến, Đào Yêu đón lấy: “Nương nương, phu nhân vừa rồi đột nhiên đau ngực, đang nghỉ ngơi trong Noãn Cư Các.”

Nàng trong lòng nóng như lửa đốt: “Đã thỉnh thái y đến chưa?”

Đào Yêu lắc đầu: “Bẩm nương nương, vẫn chưa. Phu nhân nói không cần thỉnh, nô tỳ cũng không phải cung nữ trong cung, không biết Thái Y Viện ở đâu.”

Mạnh Khanh Nghi quay đầu nhìn Hạnh Vũ đang đi phía sau, phân phó: “Hạnh Vũ, ngươi đi Thái Y Viện thỉnh một vị ngự y đến đây.”

Hạnh Vũ cũng sốt ruột theo: “Vâng, nô tỳ đi ngay đây.”

Đào Yêu ở lại ngoài cửa, không đi theo vào.

Mạnh Khanh Nghi bước vào Noãn Cư Các.

Cánh cửa mở ra, đập vào mắt là một tấm bình phong hoa điểu.

Nàng vòng qua bình phong, bước vào bên trong.

Nhưng nàng lại không thấy bóng dáng của cha mẹ mình, mà người đứng bên trong là Bùi Tịch.

Đồng tử Mạnh Khanh Nghi đột nhiên co rút.

Nàng theo bản năng buột miệng thốt ra: “Ngươi sao lại ở đây?”

Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng nhuốm một tia nghi hoặc: “Không phải nương nương phái người bảo ta đến đây chờ người sao?”

Lúc này nàng mới phản ứng lại, mình đã bị người ta gài bẫy.

Nàng không nói hai lời, quay người liền định rời đi.

Khi nàng đi đến mở cửa, cửa lại bị khóa từ bên ngoài. Nàng dùng sức đẩy mấy cái nhưng căn bản không thể mở được.

Mạnh Khanh Nghi đành vừa vỗ cửa vừa gọi: “Đào Yêu, ngươi ở bên ngoài sao?”

Bên ngoài một mảnh yên lặng.

Là Đào Yêu… đang lừa nàng sao?

Đào Yêu là tỳ nữ gia sinh của Mạnh gia, từ nhỏ đã theo bên cạnh nàng.

Sau này khi nàng tiến cung, chỉ mang theo Hạnh Vũ và Thu Đường, liền đưa Đào Yêu đến bên cạnh mẫu thân.

Mạnh Khanh Nghi hoàn toàn tin tưởng Đào Yêu.

Chẳng lẽ nàng ấy đã bị kẻ có ý đồ xấu mua chuộc?

Hay là Hạnh Vũ?

Bùi Tịch cũng đi theo đến, “Nương nương đây là có ý gì?”

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt đầy cảnh giác, “Ai nói với ngươi là bổn cung muốn gặp ngươi?”

Hắn lại trả lời đúng sự thật: “Một thái giám.”

Lúc này, Bùi Tịch đương nhiên đã nhận ra bọn họ bị người khác lừa.

Mạnh Khanh Nghi lại thử mở cửa mấy lần nữa, nhưng không có tác dụng. Nàng hiểu rõ trong lòng, đây hẳn là thủ đoạn của Tống quý phi.

Không trách được nàng ta trong khoảng thời gian này lại an phận đến vậy.

Hóa ra là đang nhắm vào nàng và Bùi Tịch.

Một nam một nữ bị nhốt cùng nhau thì còn có thể toan tính điều gì nữa?

Chỉ là không biết, cha mẹ nàng giờ có an toàn không.

Dù sao họ thật sự không thấy mặt ở yến tiệc. Nàng chỉ sợ họ sẽ bị kẻ có ý đồ xấu lợi dụng.

“Ngươi hẳn là có thể mở được cánh cửa này chứ?” Mạnh Khanh Nghi nhìn Bùi Tịch, giọng khó giấu sự căng thẳng.

“Có thể thử xem.” Hắn không có câu trả lời chắc chắn.

Mạnh Khanh Nghi tránh ra khỏi vị trí cửa, “Vậy làm phiền Bùi công tử thử một chút. Ngươi và ta cô nam quả nữ đơn độc ở đây, nếu bị người khác phát hiện, e rằng sẽ không tốt cho danh tiếng của cả hai.”

Bùi Tịch vừa đi tới, một bên đẩy cửa, một bên dùng thái độ không sao cả mà mở miệng:

“Trước kia khi còn ở ngoài cung, thời gian thần cùng nương nương cô đơn quả nữ ở chung cũng không phải ít.”

Nàng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ lộ liễu: “Ngươi cũng đã nói là ở ngoài cung, hiện giờ đã ở trong cung, đương nhiên không thể như thế.”

Mạnh Khanh Nghi sau khi nói xong liền không đứng gác ở trước cửa nữa, đi dạo khắp phòng, thử mở từng cánh cửa sổ, không có một cánh nào mở ra được.

Như thể đều bị người bên ngoài dùng thanh gỗ đóng đinh chặt lại.

Trong lòng nàng càng lúc càng sốt ruột.

Bùi Tịch thử một chút, cửa phòng bị người bên ngoài khóa chặt, căn bản không mở ra nổi.

Hắn như bị ma xui quỷ khiến mà buông bỏ, không tiếp tục thử nữa.

Mạnh Khanh Nghi lúc này mới bước lại: “Có thể mở ra không?”

“Mở không ra.”

Nàng nhìn dáng vẻ thản nhiên kia của Bùi Tịch, trong lòng không khỏi nghi ngờ hắn cố ý.

Dựa vào thân thủ của hắn, cánh cửa này đá vài cái chẳng phải là có thể mở ra rồi sao?

Ngữ khí nàng nói chuyện cũng nghiêm túc không ít, mang theo uy h**p: “Ngươi hẳn là nhìn ra được chúng ta đây là bị người tính kế. Việc này nếu truyền ra ngoài, e rằng tính mạng hai ta sẽ khó mà giữ được.”

Khóe môi Bùi Tịch khẽ nhếch, cười như không cười: “Bệ hạ hẳn là không nỡ giết nương nương.”

Mạnh Khanh Nghi chỉ cảm thấy dáng vẻ này của hắn làm người ta sởn tóc gáy.

Nàng không nói thêm với Bùi Tịch nữa, tự mình xách váy lên bắt đầu đá cửa.

Mấy cú đá đi xuống, trừ tiếng vang ngoài cửa ra thì chẳng hề có chút sứt mẻ nào.

Định nhấc chân đá tiếp, nàng bỗng nhiên cảm thấy không dùng được sức lực, tứ chi đột nhiên trở nên mỏi mềm vô lực.

Mạnh Khanh Nghi dừng động tác.

Nàng đưa tay ôm ngực, chỉ cảm thấy tim đập cũng ngày càng nhanh, hô hấp dần dần dồn dập.

Trong phòng này lẽ nào có mê hương?

Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tịch, hắn dường như cũng trúng thuốc, hiện tại sắc mặt cũng rất khó coi.

Nàng cảnh giác hẳn lên.

Nàng rụt tay vào trong tay áo, nơi đó giấu con dao găm nhỏ mà Lăng Dực Trần đã đưa cho nàng lần trước.

Nàng vẫn luôn mang nó bên mình trong khoảng thời gian này.

Nếu thứ thuốc mê này gây ra những triệu chứng khác, Bùi Tịch có định làm gì nàng, thì nàng sẽ tìm đúng cơ hội để đoạt mạng hắn.

Nàng kéo lê thân thể dần dần vô lực, bắt đầu tìm kiếm nơi có thể trốn thoát trong phòng, tiện thể tránh xa Bùi Tịch.

Mạnh Khanh Nghi vừa đi được một bước, Bùi Tịch đã bắt đầu theo sau nàng.

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, sâu trong đáy mắt ánh lên vẻ sợ hãi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”

Bùi Tịch cau chặt mày, lắc lắc đầu: “Chúng ta bị người hạ dược.”

Nàng vờ như không phát hiện: “Hạ dược?”

“Ừm.”

“Chẳng trách cảm thấy hơi khó chịu… Vậy ngươi mau tranh thủ lúc còn sức, thử xem có thể mở cửa ra không.”

Bùi Tịch không từ chối, nhưng trước tiên lại ra điều kiện với Mạnh Khanh Nghi: “Cửa này thần có thể mở, nhưng thần muốn hỏi nương nương một vấn đề trước.”

Lòng Mạnh Khanh Nghi càng lúc càng chán ghét hắn. Lúc này hắn còn có thời gian hỏi nàng?

Nàng nhẫn nại: “Vấn đề gì?”

Hắn nói thẳng, không hề kiêng nể: “Nương nương giờ đây đối bệ hạ là tâm tư gì?”

Thật ra hắn muốn hỏi thẳng là vì sao nàng giờ như thay đổi thành một người khác. Nhưng dù có hỏi, nàng cũng sẽ không nói thật.

Đầu Mạnh Khanh Nghi càng lúc càng choáng váng, thân thể cũng bắt đầu hơi nóng lên.

Nàng vẫn còn giữ được chút lý trí: “Loại vấn đề này không đến lượt ngươi hỏi.”

“Chúng ta bị nhốt ở đây gần mười lăm phút rồi, kẻ muốn hại người chắc không bao lâu nữa sẽ đến. Nương nương nếu thấy có thể chậm trễ, cứ việc không nói cho ta.”

“Ta không ngại bị bắt cùng nương nương.”

Mạnh Khanh Nghi thế nhưng lại cảm thấy Bùi Tịch càng ngày càng xa lạ.

Nàng và Bùi Tịch quen biết từ nhỏ, căn bản không thể ngờ được hắn lại ngụy trang giỏi đến thế.

“Ta nếu đã vào cung, tất nhiên là coi bệ hạ như phu quân, không có những ý nghĩ lung tung khác.”

Bùi Tịch hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể hiểu được mà giãy giụa một chút: “Nếu có một ngày người muốn rời hoàng cung, ta có thể giúp người.”

___

Kịch tính chưa=))
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 51: Hắn cứ ngỡ sẽ mất đi nàng


“Giúp nàng?”

Giống đời trước, lừa nàng đi rồi lại tự tay lấy đi mạng của nàng?

Lời này thốt ra từ miệng Bùi Tịch thật quá đỗi châm chọc.

Mạnh Khanh Nghi cố nén khó chịu, không dám chọc giận hắn, nghiến răng phun ra một chữ: “Được.”

Ai ngờ, hắn lại b3nh hoạn nhếch khóe môi: “Nương nương, cửa này ta không mở ra được.”

*

Đức Lân Điện

Quách Chính Tường vừa định sai người đi theo Mạnh Khanh Nghi thì đã bị mấy tiểu thái giám đến ngăn cản.

Một trong số đó nói với hắn một tràng, khiến hắn suýt chút nữa rớt cằm kinh ngạc.

Hắn liền lập tức sai người đi xem xét.

Người phái đi sau khi trở về cũng xác nhận lời cấm quân nói.

Hắn tức khắc cảm thấy cái đêm trừ tịch hôm nay thật chẳng lành.

Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?

Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Quách Chính Tường quyết định vẫn nên báo việc này cho Lăng Dực Trần trước.

Hắn vào trong điện, ghé vào tai Lăng Dực Trần thì thầm: “Bệ hạ, vừa rồi có mấy tiểu thái giám gặp phải một chuyện…”

Tim Lăng Dực Trần đột nhiên chấn động.

Vô cớ cảm thấy chuyện này sẽ có liên quan đến Mạnh Khanh Nghi.

“Chuyện gì?”

Quách Chính Tường lòng như lửa đốt: “Có mấy tiểu thái giám nói là nhìn thấy Tịnh phi nương nương cùng… Bùi đại nhân ở cùng một chỗ trong Noãn Cư Các.”

Đôi mắt đen của Lăng Dực Trần bỗng chốc dấy lên hơi thở nguy hiểm nồng đậm, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Quách Chính Tường: “Hiện tại cũng ở đó?”

Quách Chính Tường gật đầu.

Hắn đứng dậy, muốn trực tiếp rời khỏi cung yến.

Hoàng hậu vội vàng thấp giọng ngăn lại: “Bệ hạ, hôm nay là trừ tịch cung yến, văn võ bá quan đều ở đây, ngài muốn đi đâu?”

Lăng Dực Trần bước chân không hề dừng lại, coi như không nghe thấy lời Hoàng hậu nói, lập tức rời khỏi Đức Lân Điện.

Hoàng hậu nhìn bóng dáng hắn, sắc mặt hơi trầm xuống.

Nàng dùng ngón chân nghĩ cũng đoán ra, đây nhất định là Tống quý phi lại mưu tính chuyện gì.

Những người ngồi trong điện đều dừng ánh mắt vào Lăng Dực Trần đột nhiên rời đi.

Bước chân hắn vội vàng như thế, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Tống quý phi quay đầu lại cùng Hạ mỹ nhân ở hàng sau nhìn nhau một cái.

Ánh mắt giao nhau, trên mặt hai người đều hiện lên một tia ý cười đầy ẩn ý.

Lăng Dực Trần vừa ra khỏi Đức Lân Điện, liền ngửi thấy trong không trung đầy tuyết bay lẫn một tia mùi khói xông lên.

Phóng mắt nhìn lại, vị trí Noãn Cư Các ánh lửa ngập trời.

Noãn Cư Các đã biến thành một biển lửa.

Trong lòng hắn hoảng loạn cả lên.

Sao đang yên lành lại bốc cháy?

Mạnh Khanh Nghi không phải vẫn còn ở bên trong sao…

“Mau cho người tới cứu hỏa!”

Vừa dứt lời, hắn vội vã chạy về phía ngọn lửa.

Lửa cháy dữ dội, đã có không ít thái giám và cung nữ bắt đầu dập lửa.

Quách Chính Tường cũng không ngờ lại đột nhiên cháy lớn thế này, rõ ràng lúc nãy khi mấy tiểu thái giám đến báo tin, Noãn Cư Các vẫn còn nguyên vẹn.

Hắn đi theo sau Lăng Dực Trần, cũng chạy rất nhanh.

Ngọn lửa lan rộng cực nhanh, Noãn Cư Các lúc này đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, rất khó để tiến vào bên trong.

Cửa phòng dù đã bị khói đặc hun đen kịt, nhưng vẫn không khó để nhìn ra có một ổ khóa đang khóa chặt.

Lăng Dực Trần liếc mắt nhìn ổ khóa: “Ai đã khóa?”

Quách Chính Tường càng nói giọng càng nhỏ: “Bẩm bệ hạ, là mấy tiểu thái giám đó ạ, nói là sợ đánh rắn động cỏ…”

Ánh lửa đỏ rực chiếu rọi lên gương mặt Lăng Dực Trần, biểu cảm lạnh lẽo như đang đối chọi với biển lửa.

Hắn lạnh giọng chất vấn: “Ai cho bọn chúng cái quyền đó?”

Quách Chính Tường không dám hé răng.

Ai biết bọn họ bị ai sai khiến…

“Mau tìm ra kẻ đó, sau khi hỏi rõ mọi chuyện thì giết hết.”

Hắn nói xong liền định xông vào biển lửa.

Chưa đến cửa, đã bị Quách Chính Tường kéo lấy vạt áo: “Bệ hạ, người không thể vào!”

Những cung nhân xung quanh cũng tụ lại ngăn cản hắn: “Bệ hạ, lửa lớn quá, không thể vào được!”

“Tránh ra!” Hắn vô cảm ra lệnh.

Trong tình cảnh này, ai dám để hắn vào chứ?

Không một ai dám nhường đường.

Lại có thêm bông tuyết rơi xuống, càng làm tăng thêm cái lạnh thấu xương của đêm nay.

Giằng co chưa được bao lâu, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng cửa sổ bị đá văng.

Quách Chính Tường đang định nói mình sẽ vào thì tiếng động ấy liền truyền tới tai.

Hắn vui mừng, hưng phấn hô lên: “Có phải Tịnh phi nương nương ra rồi không?”

Lăng Dực Trần vội vã bước nhanh về phía phát ra âm thanh.

Thuốc Mạnh Khanh Nghi bị trúng lúc này đã hoàn toàn phát tác.

Trong Noãn Cư Các bốc lên một làn khói nóng rực, nàng vừa mới châm lửa xong liền kéo xuống tấm màn cửa sổ thấm ướt, buộc chặt lên người, che lấy miệng mũi, ẩn mình ở vị trí bên cửa sổ.

Đợi ngọn lửa thiêu cửa sổ gần xong, nàng dốc hết chút sức lực cuối cùng, đá tung cánh cửa sổ ra.

Cuối cùng cũng thoát khỏi biển lửa.

Thứ thuốc kia như từng con sâu gặm nhấm vào tận xương cốt, khiến nàng không thể dùng nổi một chút sức lực nào, ngã ngồi trên mặt đất.

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, nàng ngẩng đầu nhìn lên.

Thấy là Lăng Dực Trần, nàng như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

“Mạnh Khanh Nghi!” Giọng hắn gấp gáp, pha chút run rẩy, “Nàng có bị thương ở đâu không?”

Nước mắt Mạnh Khanh Nghi không ngừng tuôn rơi, nàng vừa khóc vừa lắc đầu.

Cả người nàng ướt sũng vì rèm cửa sổ, khuôn mặt trắng nõn cũng đã đen sì, trông vô cùng chật vật.

Lăng Dực Trần cúi người ôm nàng lên.

Cảm giác mất đi rồi tìm lại được trào dâng trong lòng hắn.

Vừa nãy hắn thực sự rất sợ, hắn cứ ngỡ sẽ mất đi nàng.

Hắn vẫn không biết vì sao mình lại trọng sinh đời này, nhưng nếu đã trọng sinh, ắt hẳn là vì những tiếc nuối từ đời trước.

Nếu Mạnh Khanh Nghi thực sự mất mạng, vậy kiếp này của hắn chẳng phải quá phế vật sao.

Nàng rúc vào lòng Lăng Dực Trần, cả người không ngừng run rẩy.

Cái cảm giác dao găm đâm xuyên da thịt Bùi Tịch vẫn còn vương vấn, không sao tan đi trong lòng nàng.

Trong mắt nàng, sự kinh hãi vẫn chưa vơi: “Bệ hạ, thần thiếp giết người…”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 52: “Nàng còn muốn giết ta thêm một lần nữa sao?”


“Kẻ bị nàng giết là vì sao?” Giọng nói căng thẳng của Lăng Dực Trần cuối cùng cũng dịu đi phần nào, “Trẫm chẳng phải đã nói sao? Kẻ đã chết là do chúng đáng chết, liên quan gì đến nàng?”

Những lời nói tưởng chừng đáng sợ lúc trước, giờ đây sau khi thoát khỏi hiểm cảnh, lại một lần nữa lọt vào tai Mạnh Khanh Nghi, chỉ cảm thấy như tiếng tụng kinh văng vẳng bên tai.

Nước mắt nàng chực trào, khẽ chớp mi mắt một cái là từng giọt từng giọt không ngừng tuôn rơi.

Nàng tựa đầu vào ngực Lăng Dực Trần, buộc mình phải bình tĩnh lại.

Vừa rồi Bùi Tịch như phát điên, đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, kéo mạnh nàng đến trước mặt hắn.

Khoảng cách bị hắn rút ngắn đột ngột, không khí xung quanh cũng phảng phất hơi thở nguy hiểm. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn bỗng nhiên từng chữ một chất vấn:

“Mũi tên lần trước, thật sự là bệ hạ bắn sao?”

Mạnh Khanh Nghi có thể nhìn thấy vô vàn cảm xúc bị dược tính k1ch thích trong mắt hắn, nàng thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Bùi Tịch là kẻ mà nàng hận thấu xương.

“Hiện tại không giết, chẳng lẽ phải đợi đến khi thật sự không ngăn được hắn nữa rồi mới giết sao?”

Nàng không chút do dự.

Dao găm từ trong tay áo trượt xuống, nàng liền giơ tay đâm thẳng vào vị trí trái tim hắn.

Không ngoài dự đoán, Bùi Tịch đã nhận ra.

Hắn nắm lấy cổ tay Mạnh Khanh Nghi, ngăn động tác của nàng lại. Ánh mắt gấp gáp nhìn chằm chằm nàng: “Nàng còn muốn giết ta thêm một lần nữa sao?”

Mũi dao chỉ cách quần áo hắn chưa đầy hai tấc.

Dù bị hắn giữ chặt cổ tay, nhưng Mạnh Khanh Nghi vẫn dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt dao găm đâm tới, đối đầu với sức mạnh của hắn.

Nàng nâng mi mắt đối diện với ánh mắt hắn. Ánh mắt hung ác, đáy mắt tràn ngập muôn vàn thù hận, như thể không phải ánh mắt của chính nàng.

Nàng nghiến răng nói rõ ràng từng chữ: “Ngươi chết không đáng tiếc.”

Ngữ khí độc ác, tàn nhẫn, không chỉ đơn thuần là chán ghét…

Không biết vì sao, Bùi Tịch bị ánh mắt đó của nàng đâm một nhát thật mạnh.

Vì sao Mạnh Khanh Nghi đột nhiên lại trở nên như vậy?

Rõ ràng mọi thứ trước đây đều tốt đẹp…

Hắn đã cố gắng nhớ lại vô số lần, dường như mình chưa từng làm điều gì quá đáng với Mạnh Khanh Nghi.

Vì sao nàng đột nhiên lại hận mình đến thế?

Nỗi hận này từ đâu mà đến?

Hắn vẫn luôn không muốn thừa nhận rằng mình thích Mạnh Khanh Nghi theo đuổi.

Kiểu theo đuổi nồng nhiệt ấy đột ngột chấm dứt, nàng chẳng hề bận tâm, nhưng hắn lại hoảng sợ.

Từ khi Mạnh Khanh Nghi tự tay bắn mũi tên ấy, hắn cuối cùng cũng bằng lòng chấp nhận cảm giác này.

Dường như nỗi đau có thể làm hắn tỉnh táo hơn đôi chút.

Hắn thích cảm giác mà nỗi đau mang lại.

Đau đớn, nhưng lại khiến người ta nghiện.

Giờ đây vốn đã trúng thuốc, chút sức lực ít ỏi còn lại của hắn dường như cũng tan biến hết trong khoảnh khắc này.

Bàn tay đang giữ cổ tay Mạnh Khanh Nghi đột nhiên buông lỏng.

Mũi dao dồn toàn bộ sức lực, đâm mạnh vào cơ thể hắn.

Nàng dường như có thể nghe thấy tiếng “xé” xuyên qua da thịt và máu thịt.

Dao đâm vào quá nhanh, Mạnh Khanh Nghi căn bản không kịp phản ứng.

Nàng ít nhiều vẫn bị dọa sợ, kinh hãi buông lỏng chuôi dao, lùi lại hai bước.

Điều này hoàn toàn khác với lần trước Lăng Dực Trần đứng sau lưng, bảo nàng bắn tên.

Nàng đang trực tiếp đối mặt với một cảnh tượng không thể gọi là sợ hãi tột độ, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh hãi.

Huyết sắc trên mặt Bùi Tịch trong nháy mắt tan đi hơn phân nửa. Hắn nhìn Mạnh Khanh Nghi, hơi thở mong manh nặn ra một nụ cười: “Khanh Nghi, mặc kệ vì sao nàng hận ta, hai lần này… coi như đã trả xong rồi chứ?”

Hắn không hề trách nàng.

Mạnh Khanh Nghi sắc mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại hơi đỏ lên.

Nàng lắc đầu.

Trong mắt Bùi Tịch dâng lên một tia hy vọng, ngay sau đó lại nghe nàng nói: “Chưa đủ.”

Mãi mãi không đủ.

Hai lần này sao có thể so sánh với những tổn thương nàng phải chịu đựng ở kiếp trước.

Kiếp trước, nàng không chỉ làm Lăng Dực Trần bị thương, mà còn hại biết bao người.

Vết thương của Bùi Tịch như thế này sao có thể?

Nỗi đau từ vết thương khiến mọi thứ trước mắt hắn bắt đầu trở nên mơ hồ.

Hắn lảo đảo, che lại miệng vết thương đang ào ạt chảy máu, quỳ một gối xuống đất.

Thân mình lung lay rồi mất đi ý thức, hoàn toàn ngất đi.

Mạnh Khanh Nghi không ngồi chờ chết.

Nàng dùng tấm rèm cửa sổ đã thấm ướt che kín miệng mũi, sau đó đẩy ngã mấy giá cắm nến, định để Bùi Tịch chôn thây trong Noãn Cư Các này.

Bông tuyết đọng lại trên cổ Mạnh Khanh Nghi, cảm giác lạnh lẽo làm nàng chợt hoàn hồn. Nàng ghì chặt hai tay vào cổ Lăng Dực Trần, buộc mình phải ghi nhớ tất cả những gì vừa xảy ra trong phòng.

Trải qua chuyện này, nàng cũng coi như đã nhìn rõ.

Đối với những nữ nhân chốn hậu cung này, căn bản không thể có một chút do dự nào.

Nếu không, sẽ là phiền toái vô tận.

Hôm nay là một bài học đáng khắc cốt ghi tâm.

“Trẫm đưa nàng về trước.”

Lăng Dực Trần cảm nhận được Mạnh Khanh Nghi đang khẽ run rẩy, không khỏi siết chặt nàng thêm vài phần, đáy lòng dâng lên xót xa.

Đôi mắt đen láy nhìn về phía Noãn Cư Các đang bốc cháy dữ dội hơn.

Hắn đã có tính toán.

Hắn lại quay sang Quách Chính Tường đang chờ sẵn bên cạnh và ra lệnh: “Bảo tất cả những người cứu hỏa lui ra, ngọn lửa này không cần dập nữa.”

Nhân cơ hội ngọn lửa này loại bỏ hắn cũng tốt.

Quách Chính Tường không dám biểu lộ chút kinh ngạc nào, vội vàng đáp lời: “Dạ, bệ hạ.”

Lăng Dực Trần ôm Mạnh Khanh Nghi cất bước rời đi.

Nhưng vừa mới bước ra được mấy bước, phía sau đã vang lên tiếng kinh ngạc của Quách Chính Tường: “Bùi đại nhân!”

Bước chân Lăng Dực Trần khựng lại, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau.

Bùi Tịch, áo bào trắng đã bị máu nhuộm đỏ, trong tay cầm một thanh chủy thủ.

Chính là thanh hắn đã đưa cho Mạnh Khanh Nghi.

Hắn thảm hại chẳng kém gì Mạnh Khanh Nghi, lúc này cũng đã ngã gục trên mặt đất, ho không ngừng.

Tựa hồ đã chú ý đến ánh mắt ẩn chứa sát ý kia.

Hắn ta cũng đưa ánh nhìn về phía Lăng Dực Trần.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Trong mắt Lăng Dực Trần, sát ý cuồn cuộn như sóng dữ.

Hắn đã không còn ý định giữ lại mạng sống của Bùi Tịch nữa.

Mạnh Khanh Nghi nghe thấy âm thanh, cả người cũng cứng đờ.

Quả thật nàng không ngờ Bùi Tịch còn có thể chạy ra được.

Vừa rồi chẳng phải hắn đã hôn mê rồi sao?

Lăng Dực Trần lúc này đôi mắt đã đỏ ngầu, đang chuẩn bị hạ lệnh thì Ninh Hoài Từ đột nhiên đuổi tới.

“Bệ hạ!” Hắn từ xa lớn tiếng gọi một tiếng.

Thanh âm mạnh mẽ của hắn khiến Lăng Dực Trần thoáng chốc hoàn hồn.

Hắn bước nhanh tới gần, chắp tay nói: “Bệ hạ, trước hết xin hãy đưa Tịnh phi nương nương trở về đi ạ, hôm nay là đêm trừ tịch, cung yến còn cần ngài chủ trì. Bùi tướng quân vừa rồi còn hỏi thần tiểu Bùi đại nhân đi đâu, thì ra là ở chỗ này, giao cho thần xử lý đi.”

Lời này của hắn, ý nhắc nhở đã vô cùng rõ ràng.

Lăng Dực Trần xem như lấy lại được vài phần lý trí.

Hắn hít sâu một hơi, “Ừm, đừng để hắn quá dễ chịu.”

Không để tâm đ ến hỗn loạn phía sau nữa, hắn ôm Mạnh Khanh Nghi, đi về phía Diễn Chiêu Điện.

Bên này cách Diễn Chiêu Điện gần hơn một chút.

Lăng Dực Trần nhận thấy trạng thái của Mạnh Khanh Nghi không đúng.

Trong tiết trời lạnh giá như vậy, cổ và vành tai nàng đều đỏ bừng, trong lòng hắn nàng run rẩy càng lúc càng dữ dội.

Hắn ngại kiệu quá chậm, bèn trực tiếp ôm nàng đi bộ về.

Vừa đi vừa phân phó cung nhân đi theo phía sau: “Đi thỉnh thái y đến Diễn Chiêu Điện.”

“Dạ, bệ hạ.”

Quách Chính Tường vừa rồi đã phái người chuẩn bị sẵn nước ở Diễn Chiêu Điện, Mạnh Khanh Nghi chật vật như vậy, tất nhiên là phải tắm rửa trước.
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 53: “Bệ hạ về sau còn bằng lòng dạy thần thiếp giết người nữa không?”


Bước vào hậu điện, Lăng Dực Trần đặt nàng lên giường nệm, rồi khẽ gọi: “Khanh Khanh?”

Mạnh Khanh Nghi vừa rời khỏi vòng tay hắn, còn hơi hoảng hốt.

Dược tính đang phát tác mạnh, nàng không muốn rời khỏi lòng Lăng Dực Trần.

Chân mềm nhũn đứng dậy, bước chân lảo đảo rồi lại nhào vào lòng hắn.

Cũng may vẫn còn khắc chế được sự hỗn độn trong đầu: “Bệ hạ, mẫu thân thần thiếp… vừa rồi ở yến hội không thấy, còn có Hạnh Vũ, vừa rồi đi Thái Y Viện xong liền không thấy trở về…”

Lăng Dực Trần ánh mắt tràn đầy xót xa, dùng lòng bàn tay lau đi vết bẩn đen nhúm trên má nàng: “Trẫm cho người đi tìm.”

Mạnh Khanh Nghi lưu luyến chút v**t v* của hắn. Nàng chủ động nghiêng đầu cọ cọ vào tay hắn, giọng nói cũng nhỏ vụn lại: “Thần thiếp thật sự khó chịu…”

“Thái y lập tức đến ngay, cứ để thái y xem cho nàng trước.”

Hắn nhỏ giọng an ủi nàng, rồi lại đặt nàng lên giường nệm: “Khanh Khanh, nàng ngồi yên trước đã, trẫm ra ngoài ban chỉ tìm kiếm mẫu thân nàng.”

Mạnh Khanh Nghi vốn định tiếp tục rúc vào lòng hắn, nhưng nghe thấy hắn nói sẽ đi tìm mẫu thân cho mình, nàng lại cố nhịn xuống, ngoan ngoãn ngồi yên.

Lăng Dực Trần bước ra khỏi cửa điện.

Các cung nhân đang đứng chờ bên ngoài lập tức đợi lệnh.

“Mau cho người đi tìm mẫu thân của Tịnh phi.” Hắn lại quay nhìn tẩm điện, nói tiếp: “Đêm nay cung yến cứ giao cho Dự vương chủ trì, nói với hắn trẫm cảm thấy không khỏe, cung yến do hắn tiếp quản.”

Cung nhân trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Bệ hạ muốn vắng mặt cung yến ư?

Chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ…

Nhưng hắn cũng không dám nói gì, nhận lệnh xong, lập tức rời khỏi Diễn Chiêu Điện.

Lăng Dực Trần lại quay trở vào điện.

Mạnh Khanh Nghi vừa nhìn thấy hắn, liền đứng dậy lần nữa, nhào vào lòng hắn. Khuỷu tay nàng vòng lấy cổ hắn, ngoài ôm ra, nàng còn muốn nhiều hơn thế.

Trong lòng nghĩ vậy, nàng cũng liền làm như vậy.

Nàng bỗng nhiên nhón chân, cắn nhẹ vào cổ hắn.

Lăng Dực Trần thấy nàng bị loại thuốc kia tra tấn, trong lòng càng tràn đầy tự trách.

Hậu cung mấy vị phi tần kia, lá gan quả thật càng lúc càng lớn.

Hắn trước tiên nhẹ tay đẩy Mạnh Khanh Nghi ra một chút: “Chốc lát nữa thái y sẽ đến, để thái y xem thử có thương tổn đến thân thể hay không.”

Mạnh Khanh Nghi đáng thương vô cùng lắc lắc đầu: “Thần thiếp chỉ muốn bây giờ…”

Nàng vừa dứt lời, liền lại cúi đầu hôn hắn.

So với mỗi một lần hôn trước đây, lần này càng thêm phần lưu luyến, t*nh d*c trong khoảnh khắc đầu lưỡi giao triền dần dần bị khơi gợi, từng đợt từng đợt trào dâng, tấc tấc tăng thêm.

Lăng Dực Trần bế ngang nàng lên.

Màn giường buông xuống, mông lung che khuất bóng người bên trong.

Thái y còn chưa tới, hắn cũng không vội mang nàng đi tắm.

Ngón tay dừng lại nơi cổ áo giao nhau của Mạnh Khanh Nghi, rút khăn tay trong lòng ngực nàng ra.

Rồi cởi bỏ lớp váy áo đã ướt quá nửa trên người nàng.

Mạnh Khanh Nghi không rõ là bị ảnh hưởng bởi thuốc, hay vì thẹn thùng mà gương mặt càng lúc càng đỏ.

Nàng không hiểu nguyên do, chỉ nhìn Lăng Dực Trần đang dùng khăn tay của nàng nhẹ nhàng lau ngón tay.

Lại thấy hắn ném khăn tay xuống, tháo bỏ chiếc áo lót mỏng manh trên người nàng.



Ngoài điện vang lên tiếng cung nhân thông truyền: “Bệ hạ, thái y tới rồi.”

Mạnh Khanh Nghi khi ấy đang nằm trong lòng Lăng Dực Trần, hơi thở còn chưa ổn định, sắc hồng đã lan khắp toàn thân, trên chóp mũi cũng lấm tấm mồ hôi mỏng.

Chỉ là, cảm giác khó chịu khi nãy rốt cuộc đã dịu đi ít nhiều.

Hắn thong thả giúp Mạnh Khanh Nghi thay áo trong sạch sẽ, thần sắc bình tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn là dáng vẻ điềm đạm ổn trọng kia.

Lại nói: “Để thái y xem qua cho nàng.”

Mạnh Khanh Nghi rúc đầu, khẽ gật gật.

Vừa rồi… thế nhưng…

Nàng thế nào cũng không thể ngờ được, Lăng Dực Trần lại có thể như vậy.

Giờ phút này ngay cả liếc hắn một cái nàng cũng không dám, da mặt mỏng manh như bị lửa thiêu đốt, nóng đến mức tựa hồ sắp tan chảy.

Lăng Dực Trần lúc này mới mở miệng nói ra bên ngoài: “Truyền thái y vào.”

Thái y đẩy cửa bước vào, hành lễ xong, liền cách màn giường mà bắt mạch cho Mạnh Khanh Nghi.

Tay vừa mới đặt lên cổ tay nàng, sắc mặt thái y lập tức thay đổi.

Hắn lắp bắp nói: “Bệ hạ, nương nương đây là… trúng xuân dược.”

Lăng Dực Trần trầm giọng: “Có ảnh hưởng gì tới thân thể nàng không?”

“Hẳn là không ngại, chỉ là dược hiệu quá mãnh liệt, chỉ sợ nương nương đêm nay… sẽ có chút gian nan.”

Mỗi một chữ, thái y đều nói ra khó khăn, vẻ mặt cũng ngày càng lúng túng.

“Có dược gì có thể dùng được không?”

Thái y lắc đầu: “Không có, chỉ có thể là…”

Hắn không dám nói hết lời.

Lăng Dực Trần cũng hiểu ý hắn, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Thái y nhẹ nhàng thở phào, xách hòm thuốc vội vã lui xuống.

Chờ trong điện yên tĩnh lại, Lăng Dực Trần lại vén rèm giường.

Mạnh Khanh Nghi lúc này hận không thể tìm một khe đất chui vào. Nàng vừa phải chịu đựng sự khó chịu do dược tính mang lại, vừa nghe thái y nói xong lại càng thêm xấu hổ.

Lăng Dực Trần không nói gì, ôm nàng lên: “Không cần chịu đựng, trẫm đưa nàng đi tắm trước.”

Mạnh Khanh Nghi cắn môi, ấp úng khẽ hỏi hắn: “Bệ hạ không trở về cung yến sao? Hôm nay là trừ tịch, nếu ngài không về, e rằng sẽ…”

“E rằng cái gì?”

“Sợ sẽ ảnh hưởng đến thánh danh của bệ hạ.”

Hắn không mấy để ý, khinh thường nói: “Trẫm nào có cái gọi là thánh danh?”

Việc hắn đột nhiên rời cung yến vừa rồi là đã không màng đến thánh danh gì rồi.

Hơn nữa, hắn đăng cơ lâu như vậy, ở tiền triều đã làm được mấy chuyện có thể gọi là gây dựng thánh danh chứ?

Mạnh Khanh Nghi không biết nên phản bác hắn thế nào.

Vua của một nước lại không có thánh danh?

Lăng Dực Trần đặt nàng bên bồn tắm, giơ tay cởi chiếc áo trong nàng vừa mặc vào.

Cảm giác vừa mới dịu đi một chút lại ùa về trong bầu không khí này.

Ngực Mạnh Khanh Nghi phập phồng ngày càng nhanh, nhưng nàng vẫn không kìm được sự tò mò trong lòng. Nàng chủ động hỏi: “Chuyện hôm nay, bệ hạ không hỏi thần thiếp đã xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn không để ý nàng và Bùi Tịch ở chung một phòng, lại còn trúng loại thuốc này ư?

Chẳng lẽ hắn sẽ không nghi ngờ giữa bọn họ…?

Lăng Dực Trần liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt hiếm thấy sự thanh thấu: “Trẫm tin tưởng Khanh Khanh.”

Nàng không kìm được, mắt lại đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ lăn dài từ khóe mi. Ánh lệ trong suốt, lấp lánh ánh sáng, vừa vặn rơi vào đôi mắt đen nhánh của Lăng Dực Trần.

Hắn cau mày: “Khóc cái gì?”

Mạnh Khanh Nghi lại khóc dữ dội hơn, nghẹn ngào tủi thân: “Thần thiếp cảm thấy đáng tiếc.”

“Đáng tiếc điều gì?”

Mạnh Khanh Nghi không trả lời trực tiếp câu hỏi này, nhưng lời nàng nói lại chứa đựng thâm ý khác: “Bệ hạ về sau còn bằng lòng dạy thần thiếp giết người nữa không?”

___

Thấy nam nữ chính của mình sinh ra là dành cho nhau rồi chị em ạ=)))
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 54: “Trẫm dạy nàng.”


“Lúc trước chẳng phải không dám sao?” Lăng Dực Trần khẽ nhướng mày, ánh mắt phảng phất ý trêu đùa.

Mạnh Khanh Nghi nhẹ nhàng chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt diễm lệ ánh lên vẻ trong trẻo: “Bây giờ thì dám.”

Trong lòng hắn rõ ràng, là vì Bùi Tịch.

Lần trước là hắn nói Mạnh Khanh Nghi bắn chết Bùi Tịch, còn lần này, con dao găm đâm vào người Bùi Tịch là do chính nàng quyết định.

Hắn chủ động nâng cằm nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như cánh chim lên khóe môi nàng: “Trẫm dạy nàng.”

Mạnh Khanh Nghi cuối cùng cũng không thể kìm được dược tính mãnh liệt.

Trên mặt đất, hai bóng người dần giao thoa.

*

Ninh Hoài Từ nhìn Bùi Tịch, sắc mặt hiếm khi lộ vẻ khó coi.

Hắn không quan tâm vết thương của Bùi Tịch, mà trước hết chất vấn: “Ngươi đang yên đang lành không ở cung yến, sao lại chạy đến Noãn Cư Các?”

Bùi Tịch siết chặt con dao găm trong tay, chỉ phun ra năm chữ: “Ngoài ý muốn đi vào.”

“Ngoài ý muốn đi vào? Ngươi không rõ không ràng xuất hiện ở đây, còn gây ra một trận hỏa hoạn lớn, ngươi nói với ta đây là ngoài ý muốn xông vào ư?” Ninh Hoài Từ không chút khách khí cười lạnh, “Chẳng lẽ trận hỏa hoạn này cũng là ngoài ý muốn?”

Hắn chuẩn bị đổ vụ cháy này lên đầu Bùi Tịch.

“Ninh đại nhân nói sao thì là vậy, ta không bào chữa.” Thái độ hắn không nóng không lạnh.

Điều này làm Ninh Hoài Từ như đấm vào bông.

“Nếu đã vậy, vậy ngươi hãy đi chữa thương trước đã, đến lúc đó ta sẽ cho Hình bộ và Đại lý tự tra rõ việc này. Ngọn lửa này bùng cháy trong hoàng cung, ngươi khó thoát khỏi trách nhiệm.”

Giờ đây việc lấy mạng hắn vẫn còn chút khó khăn, chi bằng trước hết cứ gán cho hắn mấy tội danh.

Sắc mặt Bùi Tịch ngày càng tái nhợt, vết thương kia cũng trông thật đáng sợ.

Hắn không nhiều lời thêm một câu nào.

Ninh Hoài Từ vẫy tay ra hiệu cho những người phía sau, bảo họ đưa Bùi Tịch đi.

Lúc này Hạnh Vũ mới trở về.

Nàng choáng váng cả người, lúc đi Noãn Cư Các vẫn còn nguyên vẹn, vậy mà khi trở về đã thành một đống tro tàn.

Nàng vội vã chạy tới, từ xa đã khóc lóc hỏi: “Tịnh phi nương nương đâu rồi?”

Nói rồi, nàng định xông vào đám lửa chưa tắt hẳn, may mà bị các cung nhân khác ngăn lại.

Họ vội vàng giải thích với nàng: “Tịnh phi nương nương vừa được bệ hạ đưa về rồi.”

Hạnh Vũ vẫn chưa bình tĩnh lại được, nàng lại khóc hỏi: “Mạnh phu nhân đâu?”

“Mạnh phu nhân không ở đây.”

Nàng vô cùng hoang mang, cái gì mà Mạnh phu nhân không ở đây?

Đào Yêu chẳng phải nói phu nhân ở bên trong sao?

Ninh Hoài Từ đi tới, hắn nhận ra Hạnh Vũ là cung nữ thân cận của Mạnh Khanh Nghi. Hắn hỏi nàng: “Ngươi vừa rồi đi đâu?”

“Bẩm Ninh đại nhân, vừa rồi tỳ nữ của Mạnh phu nhân nói, Mạnh phu nhân cảm thấy không khỏe, đang nghỉ ngơi trong Noãn Cư Các, Tịnh phi nương nương liền sai nô tỳ đến Thái Y Viện thỉnh thái y.”

Bên cạnh nàng quả thật có một thái y đi theo.

“Sao thỉnh một thái y lại lâu như vậy?”

“Thái Y Viện hôm nay các thái y trực đều không có mặt, nô tỳ phải tìm một hồi mới tìm được vị Lâm thái y này.”

Ánh mắt Ninh Hoài Từ khẽ lóe lên, trong lòng đã hiểu rõ.

Hạnh Vũ lại hỏi hắn: “Chỉ là… Đại nhân có biết Mạnh phu nhân hiện đang ở đâu không?”

“Đã phái người đi tìm rồi.”

*

Đức Lân Điện

Hoàng hậu đã nghe nói chuyện Noãn Cư Các bốc cháy.

Chỉ là nàng ta vẫn chưa biết ngọn lửa này là do Mạnh Khanh Nghi phóng.

Tuy nhiên, việc Lăng Dực Trần và Mạnh Khanh Nghi cùng lúc biến mất khiến nàng ta đoán chắc rằng có liên quan đến hai người họ.

Đêm giao thừa mà lại xảy ra chuyện như vậy.

Lòng nàng nóng như lửa đốt.

Chậm chạp không thấy Lăng Dực Trần trở về, ngược lại thấy cung nhân từ Diễn Chiêu Điện đến bên cạnh Dự Vương, không biết nói gì đó.

Sắc mặt Dự Vương cũng đại biến.

Kiểu gì cũng không ngờ Lăng Dực Trần lại không đến cung yến?

Hắn phải thay Lăng Dực Trần chủ trì cung yến?

Đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy kể từ khi triều đại này lập quốc hàng trăm năm nay.

Hắn cũng lo lắng không yên.

Về phía Tống quý phi, cung nhân lặng lẽ vào hậu điện, ghé vào tai Tống quý phi nói: “Nương nương, thất thủ rồi. Noãn Cư Các bốc cháy, Tịnh phi nương nương đã được bệ hạ đưa về rồi.”

Nàng ta vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối theo dõi động tĩnh của Noãn Cư Các.

Mặc dù Ninh Hoài Từ bên kia đã hạ lệnh tuyệt mật, không cho phép tiết lộ chuyện vừa xảy ra, nhưng không ngăn được người của nàng vẫn luôn âm thầm theo dõi.

Tống quý phi vừa bưng chén rượu lên suýt nữa đã làm rơi.

Cung nhân chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói: “Bùi đại nhân cũng bị thương, có thể là Tịnh phi vì muốn tự bảo vệ mình nên đã đả thương hắn, sau đó lại phóng hỏa.”

“Một lũ phế vật!”

Nàng khẽ chửi một câu, rồi đập mạnh chén rượu xuống bàn.

Cũng may, tiếng đàn sáo trong điện không ngừng vang lên nên âm thanh này không bị nghe rõ.

“Đã xử lý ổn thỏa chưa?”

“Nương nương yên tâm.”

Tống quý phi đuổi người đi xuống.

Ánh mắt hung ác của nàng ta quay lại nhìn về phía Hạ mỹ nhân.

Hạ mỹ nhân chạm phải ánh mắt nàng, sống lưng chợt lạnh toát.

Việc không thành.

Tim nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, hai tay run rẩy lo lắng.

Dựa vào tính tình của Tống quý phi, lần này chắc chắn nàng ta sẽ đẩy nàng ra để tự bảo toàn bản thân.

___

Máo liều của chị tôi..=))
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 55: “..ban tự sát.”


Cha mẹ của Mạnh Khanh Nghi lúc này đã trở về cung yến.

Chỉ là Đào Yêu không biết tung tích.

Người Lăng Dực Trần phái đi tìm không vội báo tin việc Mạnh Khanh Nghi trúng thuốc cho họ.

Thay vào đó, hắn tập trung toàn lực tìm kiếm Đào Yêu trong cung.

Chỉ là, hôm nay người vào cung vốn đã đông đúc phức tạp, nếu nàng ta trà trộn vào gia quyến của đại thần nào đó, e rằng sẽ rất khó tìm.

Ngày thứ hai, trời vừa hửng sáng, Lăng Dực Trần đã tỉnh giấc.

Hắn cúi đầu nhìn Mạnh Khanh Nghi đang nằm trong lòng, trong mắt hiện lên một vẻ xót xa.

Hắn không đánh thức Mạnh Khanh Nghi, đứng dậy thay quần áo rồi ra ngoài điện.

Ngoài điện đã có một đám cung nhân chờ sẵn.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Quách Chính Tường: “Chuyện điều tra đến đâu rồi?”

Quách Chính Tường đáp: “Bẩm bệ hạ, hôm qua nô tài dẫn người tìm kiếm trong cung hồi lâu, đã phát hiện thi thể của Đào Yêu trong một giếng sâu ở Ngự Hoa Viên.”

“Cấm quân đã kiểm tra thi thể, rất có thể là… tự sát.”

“Nô tài cũng đã phái người điều tra thân thế của Đào Yêu. Nhà nàng ta có một huynh trưởng là dân cờ bạc, thiếu sòng bạc không ít bạc, nhưng ba tháng trước, huynh trưởng nàng đột nhiên lấy ra một khoản tiền lớn để trả hết nợ.”

“Mặc dù đã qua tay nhiều người, nô tài vẫn điều tra ra, khoản tiền này đến từ Hạ gia.”

Hắn nói xong liền cúi đầu, không nói hết những lời còn lại.

Khóe miệng Lăng Dực Trần khẽ cong lên, cười nhạt một tiếng: “Trẫm vẫn còn quá dung túng những nữ nhân hậu cung này rồi.”

“Bảo Tống quý phi và Hạ mỹ nhân đến Tử Thần Điện gặp trẫm.”

Giọng hắn lạnh băng vô cùng, giống như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang sự tĩnh lặng xung quanh.

“Nô tài tuân chỉ.”

*

An Nhạc Cung

“Bang” một tiếng, một chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Ngươi không phải nói chiêu này có thể làm ả tiện nhân kia mất đi trong sạch sao?! Vì sao bệ hạ vẫn đưa ả ta đi?!” Tống quý phi hung tợn trừng mắt nhìn Hạ mỹ nhân đang quỳ dưới đất.

“Thần thiếp cũng không ngờ hai người họ dám phóng hỏa thiêu rụi Noãn Cư Các!” Hạ mỹ nhân vẻ mặt vô tội. “Nương nương, người của chúng ta đã xóa sạch mọi bằng chứng, Đào Yêu cũng đã chết không đối chứng, bệ hạ hẳn là không tra ra chúng ta đâu!”

Tống quý phi nhíu mày, ra vẻ như không liên quan gì đến mình. “Chúng ta? Cái gì mà chúng ta? Đây đều là ý của ngươi, liên quan gì đến bổn cung?”

Nghe những lời này, Hạ mỹ nhân mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nàng lập tức cảm thấy bơ vơ lạc lõng.

“Không phải ngươi cầm chủ ý đến tìm bổn cung quy phục sao? Bây giờ sự việc sắp bại lộ là ngươi muốn đổ lỗi cho bổn cung sao?”

Tống quý phi cười lạnh một tiếng. “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, hôm nay nếu ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai phụ thân ngươi có thể sẽ gặp phải cái gì ngoài ý muốn đấy.”

“Chuyện hôm nay, nếu không bị bại lộ thì còn tốt, nếu đã bại lộ, bổn cung hy vọng ngươi có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt.”

Hạ mỹ nhân cúi thấp đầu, không nói một lời, trong đầu đã là vạn niệm tan hoang.

“Quý phi nương nương, không xong rồi!” Cung nữ vội vã chạy vào trong điện, “Cung nhân bên cạnh bệ hạ muốn mời hai vị chủ tử qua hỏi chuyện.”

Hạ mỹ nhân kinh hoảng đến cực điểm.

Lập tức ngã ngồi xuống đất.

Trong lòng chỉ còn lại bốn chữ, tai vạ đến nơi…

Vẻ mặt Tống quý phi cũng là hoảng loạn thất thố.

“Ngươi không phải nói là tra không ra sao!” Ánh mắt nàng ta dừng trên người Hạ mỹ nhân, mang theo uy h**p, như thể đang nhắc lại những lời vừa rồi của nàng.

Ánh mắt Hạ mỹ nhân tràn đầy tuyệt vọng, một lời cũng không nói ra nổi.

Tại sao lại thành ra thế này…

Rõ ràng mọi thứ đã được an bài chu toàn không kẽ hở…

Tống quý phi lại hung hăng uy h**p nàng thêm mấy câu, hai người liền vội vàng chạy đến Tử Thần Điện.

*

Khi hai người họ đến Tử Thần Điện, Quách Chính Tường đã đợi sẵn ở cửa từ lâu.

Thấy hai người đến, hắn vội vàng mở cửa điện, mời họ vào.

Vừa bước vào điện, cả hai liền cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt bao trùm.

Tuy là mùa đông khắc nghiệt, trong điện có lò sưởi, đáng lẽ phải ấm áp dễ chịu, nhưng trên người họ lại dâng lên một luồng khí lạnh thấu xương không rõ nguyên do.

Cả hai lo lắng đi đến trước án thư, đồng thanh hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Lăng Dực Trần chầm chậm vén mi mắt, lạnh lùng liếc nhìn hai người đang quỳ dưới đất. Đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy, nhưng lại ẩn chứa sự tức giận cực độ.

Hắn nhẹ nhàng gõ hai ngón tay lên án thư, phát ra hai tiếng “thùng thùng” trầm đục trong không gian tĩnh lặng, giống như hai tiếng trống nặng nề giáng thẳng vào lòng họ.

“Có biết trẫm gọi hai ngươi đến đây vì chuyện gì không?”

Tống quý phi trong lòng đổ mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ nhanh như vậy đã điều tra ra rồi sao?

Nàng quỳ trên mặt đất, yếu ớt đáng thương lắc đầu: “Thần thiếp không biết ạ.”

Lăng Dực Trần ánh mắt suy tư dừng lại trên người Hạ mỹ nhân.

“Ngươi thì sao? Cũng không biết ư?”

Thân hình Hạ mỹ nhân không ngừng run rẩy, giọng nói hoảng sợ pha lẫn chút chột dạ, nhanh chóng đáp: “Thần thiếp cũng không biết.”

Lăng Dực Trần cười nhạo một tiếng, trầm giọng mỉa mai lặp lại: “… Ngươi cũng không biết.”

Dáng ngồi của hắn không còn lười nhác mà thẳng tắp như tùng trúc. Ánh mắt hắn dừng lại ở cửa điện, lạnh giọng ra lệnh: “Quách Chính Tường, vào đây!”

Quách Chính Tường ở ngoài cửa nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

“Bệ hạ có gì phân phó ạ.”

“Kể lại những gì ngươi đã điều tra được tối qua.”

“Dạ.”

Hắn thuật lại những lời đã nói với Lăng Dực Trần sáng nay.

Theo từng câu nói của hắn, sắc mặt Hạ mỹ nhân càng thêm u ám vài phần.

Đợi hắn nói xong, Hạ mỹ nhân sớm đã không chống đỡ được thân thể, run rẩy ngã ngồi trên mặt đất.

Thấy dáng vẻ của nàng ta, vẻ khinh thường trong mắt Lăng Dực Trần càng rõ ràng hơn.

“Chuyện này trẫm đã điều tra xong, gọi ngươi đến đây không phải để nghe ngươi giải thích, trẫm không có kiên nhẫn đó. Ngươi một mỹ nhân, dám mưu hại Tịnh phi? Trẫm muốn biết… có người nào sai sử ngươi, hay là ngươi và Tịnh phi có thâm cừu đại hận gì?”

Nghe xong lời hắn nói, Tống quý phi đang quỳ một bên cúi đầu thấp hơn, hai tay đan vào nhau siết chặt, trái tim cũng không tự chủ được mà đập nhanh hơn.

Trong tầm mắt Hạ mỹ nhân, bóng dáng Tống quý phi ngày càng rõ ràng.

Rốt cuộc là nên nói hay không?

Dựa theo tình hình hiện tại mà xem, nói ra chưa chắc có kết cục tốt.

Không nói thì chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng mệnh của phụ thân lại nằm trong tay Tống quý phi…

Nghĩ đến đây, nàng hạ quyết tâm: “Đều là do một mình thần thiếp làm, chỉ vì ghen ghét Tịnh phi độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng! Không có ai sai sử thần thiếp cả!”

Bên cạnh, Tống quý phi nghe thấy câu nói đó, khẽ ngẩng đầu lên, trong lòng nhẹ nhõm thở phào.

Nhưng nghĩ đến mọi việc vẫn chưa kết thúc, nàng ta lại cúi đầu xuống.

Lăng Dực Trần cười lạnh: “Ngươi đúng là một con chó trung thành.”

Hắn không nói thêm lời nào, trực tiếp ra lệnh cho Quách Chính Tường:

“Truyền khẩu dụ của trẫm, Hạ mỹ nhân ghen tuông thành tính, tham lam vô độ, trộm dùng cấm dược mưu hại Tịnh phi, thủ đoạn độc ác. Nay phế bỏ vị phân mỹ nhân, ban tự sát.”

Nói xong lời này, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Tống quý phi:

“Tống quý phi thân là chủ vị An Nhạc Cung, bỏ bê nhiệm vụ, để Hạ mỹ nhân làm ra chuyện này dưới mí mắt ngươi, theo lý nên cùng chịu trách nhiệm. Truyền khẩu dụ của trẫm, Tống Quý phi, ngay trong ngày hôm nay giáng xuống phi vị, cấm túc An Nhạc Cung ba tháng.”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 56: “Trẫm cam đoan với nàng..”


Khi Mạnh Khanh Nghi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào không gian.

Nàng ngây người nhìn chằm chằm khung cửa sổ, trong đầu tràn ngập hình ảnh nàng cầm dao găm đâm vào Bùi Tịch.

Chỉ tiếc là, hắn không chết.

Còn có những phi tần trong hậu cung.

Lần này may mắn không rơi vào bẫy của họ.

Nhưng… lần sau thì sao?

Xem ra về sau trong cung, vẫn phải tiên hạ thủ vi cường*.

(*hành động, ra tay trước tốt hơn)

Lăng Dực Trần nhẹ nhàng bước đến, thấy Mạnh Khanh Nghi đang ngây ngốc ngồi trên giường.

“Khanh Khanh.”

Ánh mắt hắn tràn đầy sự xót xa.

May mắn là lần này nàng không phải chịu bất kỳ tổn hại nào.

Nếu không, với tính tình của hắn, khó mà giữ được bản thân không làm gì đó.

Nhìn thấy Lăng Dực Trần, khóe mắt Mạnh Khanh Nghi lập tức đỏ hoe.

Trong lòng nàng sốt ruột, vội hỏi: “Bệ hạ, cha mẹ thần thiếp đã có tin tức gì chưa?”

Tối qua nàng trúng thuốc, trước khi ngủ Lăng Dực Trần đã hạ chỉ phái người đi tìm cha mẹ nàng.

Một giấc ngủ dậy đã gần trưa, nàng nóng lòng muốn biết cha mẹ hiện giờ có an toàn hay không.

Lăng Dực Trần thẳng thắn đáp: “Yên tâm, cha mẹ nàng không sao cả. Trẫm đã giữ họ lại trong cung, lát nữa nàng có thể đến gặp họ.”

Mạnh Khanh Nghi thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Bên tai lại truyền đến giọng nói của hắn: “Khanh Khanh tối qua đúng là làm trẫm phải nhìn nàng bằng con mắt khác.”

Khóe môi hắn cong lên một nụ cười, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tối qua không chỉ dám đâm Bùi Tịch, còn dám phóng hỏa thiêu Noãn Cư Các.”

Nghe hắn nói vậy, Mạnh Khanh Nghi có chút lúng túng.

Nàng rũ mắt xuống, thanh âm cũng thấp đi vài phần: “Thần thiếp không phải to gan lớn mật… chỉ là vì sợ, sợ sẽ không còn được gặp lại bệ hạ; càng sợ sẽ thật sự mất đi trong sạch, rốt cuộc không còn cách nào đối mặt với bệ hạ…”

Nghe câu nói ấy, mây mù trong lòng Lăng Dực Trần phút chốc tiêu tan.

Từ khi Mạnh Khanh Nghi bắt đầu thay đổi thái độ đối với hắn đến nay, hắn vẫn luôn không thể phân rõ nàng đối với mình rốt cuộc có tình cảm thật sự, hay chỉ là trong chốn thâm cung này vì cầu sinh mà đành phải tỏ ra như thế.

Nhưng vừa rồi, lời nàng nói khiến hắn cảm nhận được—ít nhất là lúc này, ở trong cung này…

Mạnh Khanh Nghi thật sự coi hắn là chỗ dựa duy nhất của mình.

Chừng ấy thời gian qua, điều hắn mong cầu chẳng phải cũng chính là nàng có thể dựa vào mình sao?

Trong lòng hắn tự nhiên dâng lên vui sướng.

Hắn nhìn Mạnh Khanh Nghi trong lòng ngực, hai tay nâng lấy khuôn mặt nàng, để ánh mắt hai người giao nhau.

Ánh mắt hắn lộ ra vài phần nhu tình mật ý: “Trẫm cam đoan với nàng, về sau sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa.”

*

Khi Mạnh Khanh Nghi được đưa từ Diễn Chiêu Điện về đến Ngọc Túy Cung, mặt trời đã sắp xuống núi.

Ngoài Thu Đường và Hạnh Vũ, cha mẹ của Mạnh Khanh Nghi cũng có mặt.

Nàng bước vào Ngọc Túy Cung liền nhìn thấy cha mẹ đang đứng trong cung uyển, vội vàng bước nhanh tới.

Mạnh phụ, Mạnh mẫu định hành lễ với nàng nhưng bị Mạnh Khanh Nghi nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.

Nàng dẫn hai người vào nội điện.

Trong điện chỉ còn lại gia đình ba người họ, Mạnh Khanh Nghi cuối cùng cũng không nhịn được.

Mọi tủi thân của kiếp trước và kiếp này đều tụ tập vào khoảnh khắc này.

Nước mắt nàng chợt trào ra.

Mặc dù ở Diễn Chiêu Điện Lăng Dực Trần đã dỗ dành nàng rồi, nhưng khi nhìn thấy cha mẹ, cảm xúc vừa mới được củng cố lại lần nữa sụp đổ.

Kiếp trước, nàng là đứa con bất hiếu.

Kiếp này, nàng vẫn vậy.

Các phi tần trong cung muốn hãm hại nàng, vô hình trung lại đẩy cha mẹ nàng vào vòng nguy hiểm.

Mạnh mẫu thấy nàng khóc thương tâm như thế, trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Bà lo lắng hỏi: “Khanh Khanh, sao vậy con? Sao lại khóc nhiều thế? Tối qua có chuyện gì xảy ra sao? Hay là con bị tủi thân trong cung?”

Mạnh Khanh Nghi lau nước mắt, lắc đầu.

Nàng sợ cha mẹ lo lắng nên không kể chuyện tối qua nàng suýt gặp nguy hiểm.

Đào Yêu mất tích, nàng chỉ giải thích rằng Đào Yêu bị lạc trong cung, không cẩn thận ngã xuống giếng cạn.

Hậu cung là nơi ăn thịt người, nếu nói thật, với tính cách của mẫu thân nàng, e rằng bà sẽ lo lắng đến mất ngủ.

Nàng đơn giản nói về việc muốn tránh xa Bùi Tịch.

Dù sao, với tính cách của hắn, e rằng hắn sẽ lợi dụng cha mẹ nàng.

“Bùi Tịch đứa trẻ đó, ta và phụ thân con nhìn nó lớn lên từ nhỏ, tại sao lại phải đề phòng nó?” Mạnh mẫu nghi hoặc nhìn Mạnh phụ.

Mạnh gia và Bùi gia là thế giao, nên việc nói thẳng với cha mẹ cắt đứt quan hệ với nhà họ Bùi là không thể.

Mạnh Khanh Nghi chỉ có thể từ từ khiến cha mẹ hiểu rằng Bùi Tịch không phải người tốt.

Để tránh sau này, nhà họ Bùi lôi kéo phụ thân nàng dấn thân vào con đường phản nghịch.

“Con thường xuyên ở bên cạnh bệ hạ, cũng có nghe thấy một vài chuyện về Bùi Tịch, sau này nhà chúng ta nhất định phải ít qua lại với nhà họ Bùi.”

Mạnh phụ tuy là quan văn, nhưng cũng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Mạnh Khanh Nghi.

Nhưng trước kia nàng không phải vẫn còn chút tình cảm với Bùi Tịch sao…

“Khanh Khanh, có phải bệ hạ…” Mạnh phụ không dám nói hết lời.

Mạnh Khanh Nghi lắc đầu: “Phụ thân, khi con còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không hiểu tình cảm nam nữ. Bây giờ con đã vào cung, trong lòng tất nhiên không thể tơ tưởng người khác. Bệ hạ đối với con rất tốt, con cũng… thích bệ hạ.”

Nói đến đây, nàng khẽ cúi đầu.

Nàng tiếp tục: “Còn về Bùi Tịch, người chỉ cần hiểu rõ, hắn có ý đồ khác, đừng nên qua lại quá thân cận với nhà họ Bùi!”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con gái, Mạnh phụ lại liên tưởng đến những việc bất thường mà nhà họ Bùi đã làm trong mấy năm gần đây.

Trong lòng ông đã tin vài phần.

Tuy đã già nhưng ông không hồ đồ, huống hồ dù cho nhà họ Bùi không có ý đó, nhưng con gái không muốn có liên hệ với nhà họ Bùi, vậy thì ít liên hệ là được.

Con gái ruột của mình còn có thể hại mình không bằng?

Nghĩ đến đây, ông thở dài một tiếng, dù sao cũng là tình nghĩa mấy chục năm.

“Sau này, nước đục nhà họ Bùi, nhà ta sẽ không dính dáng vào.”

Ông có thể nghĩ đến chuyện này, bệ hạ sao có thể không nghĩ rõ ràng?

Nhưng Mạnh Khanh Nghi, người có ký ức kiếp trước, trong lòng rất rõ ràng rằng nhà họ Bùi đã sớm không còn đường lui.

Về chuyện nhà họ Bùi, nàng không nói thêm nữa. Nàng biết phụ thân đã nghe lọt lời mình nói, vậy là đủ rồi.

*

Bùi Phủ

Mạnh Khanh Nghi thật sự đã hạ quyết tâm muốn giết Bùi Tịch.

May mắn là vết thương lệch khỏi tim một tấc, nếu không hắn đã thực sự chết trong trận hỏa hoạn tối qua.

Gã sai vặt đẩy cửa bước vào, ánh mắt cúi thấp, không dám nhìn thẳng Bùi Tịch đang nằm yếu ớt trên giường.

Hắn thận trọng mở lời: “Công tử, tướng quân đến rồi.”

Vừa dứt lời, Bùi tướng quân đã dẫn đầu đẩy cửa bước vào.

Ông lướt mắt nhìn Bùi Tịch nằm trên sập. Khẽ hừ lạnh một tiếng thật mạnh, tràn đầy sự bất lực và phẫn nộ trước sự không biết cố gắng của hắn.

“Vết thương này từ đâu ra?”

Không hiểu vì sao, Bùi Tịch không muốn nói ra cái tên đó.

Bùi Tịch chỉ bỏ xuống bốn chữ: “Bị người ngộ thương.”

Hắn tuy rằng chưa nói lời thật, nhưng trong lòng Bùi tướng quân sớm đã biết rõ.

Vết thương này là do Mạnh Khanh Nghi ban tặng.

“Ngươi hiện giờ bị mỡ heo che tâm rồi sao? Chẳng lẽ muốn để một nữ nhân làm lỡ đại kế của Đoan Vương?”

Bùi tướng quân đã phò tá hai triều đế vương, hiện giờ chức quan là Trấn Quân Đại tướng quân. Trong triều đình, nói ông quyền khuynh triều dã cũng không quá lời.

Nhưng đó là trước kia, khi Lăng Dực Trần lên ngôi, ông nhận thấy thế lực của nhà họ Bùi ẩn chứa ý vị độc chiếm.

Vì vậy, Lăng Dực Trần đã lợi dụng các thủ đoạn phân hóa quyền lực, mở rộng mâu thuẫn giữa ông và đối thủ để từng bước thu hồi quyền lực của Bùi đảng.

Mà Bùi tướng quân cũng ý thức được điều này. Ông biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, vinh quang của gia tộc Bùi cuối cùng sẽ không còn tồn tại.

Đúng lúc này, Đoan Vương, người đang che giấu dã tâm, lại tìm đến ông, hứa hẹn ban cho ông rất nhiều lợi ích…

Mạnh Khanh Nghi lại là một quân cờ trong kế hoạch của Bùi Tịch. Hắn biết, Lăng Dực Trần có một loại tình cảm khó tả dành cho nàng.

Mà Mạnh Khanh Nghi lại luôn một lòng hướng về hắn, ngoan ngoãn phục tùng hắn.

Bởi vậy, hắn nghĩ có thể lợi dụng Mạnh Khanh Nghi để đạt được mục đích của mình.

Nhưng hiện tại, Bùi Tịch lại phát hiện tình hình có chút mất kiểm soát. Mạnh Khanh Nghi, người vốn ngoan ngoãn phục tùng hắn, đột nhiên biến mất.

Không đợi hắn suy nghĩ kỹ, gã sai vặt bỗng nhiên từ ngoài cửa gọi vào: “Bùi tướng quân! Đoan Vương mời công tử đến phủ một chuyến!”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 57: “… nương nương có dấu hiệu sảy thai…”


Phủ Đoan Vương

Khi Bùi Tịch bước vào thư phòng của Đoan Vương, hắn đang tự đánh cờ một mình trước bàn cờ.

“Thần tham kiến Đoan Vương.”

Bùi Tịch chịu đựng cơn đau xé rách từ vết thương, chắp tay hành lễ.

Người đang ngồi từ từ nghiêng đầu nhìn sang, để lộ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhưng không kém phần nhu hòa.

Chỉ nhìn riêng khuôn mặt này, không khó để nhận ra vài phần tương đồng với Lăng Dực Trần. So với Lăng Dực Trần, hắn có thêm một chút vẻ “hiền lành”.

Chỉ nhìn dáng vẻ này, rất khó để người ta liên tưởng hắn với hai chữ “tạo phản”.

Nhưng Bùi Tịch trong lòng rõ ràng, khi Lăng Dực Trần đăng cơ, người bất phục nhất chính là Đoan Vương.

Đều là con nối dõi của tiên đế, tại sao cuối cùng người ổn định ngôi rồng lại nhất định phải là Lăng Dực Trần?

“Tiểu Bùi tướng quân, ngươi đến rồi.”

Đoan Vương khẽ cười đứng dậy, nhẹ đỡ cánh tay Bùi Tịch, ý bảo hắn miễn lễ.

“Bổn vương nghe nói kế hoạch của ngươi tiến triển không mấy thuận lợi?”

Mạnh Khanh Nghi hai lần suýt lấy mạng mình. Nói gì đến thuận lợi?

Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khổ: “Bẩm điện hạ, đúng là có chuyện đó ạ.”

Gần đây, Mạnh Khanh Nghi hận hắn một cách kỳ lạ, cứ như thể nàng đã biết được ý định trong lòng hắn vậy.

“Nàng sẽ không biết kế hoạch của chúng ta rồi chứ?” Gương mặt tươi cười của Đoan Vương dần chuyển sang nghiêm trọng.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy không thể nào.

Một phi tần hàng ngày ở thâm cung làm sao có thể biết được mưu tính của họ?

Hơn nữa, nếu kế hoạch của họ đã bị Lăng Dực Trần biết được, thì hắn và Bùi Tịch còn có thể an toàn ngồi ở đây sao?

“Tiểu Bùi tướng quân, bổn vương gọi ngươi đến đây là muốn nói cho ngươi biết, nếu tuyến Tịnh phi này không thông thì có thể từ bỏ.”

“Bổn vương không hy vọng ngươi lại giống hai lần này, suýt nữa thì mất mạng.” Hắn lại vỗ vai Bùi Tịch: “Nếu mưu đồ của chúng ta có thể thành, bổn vương sau này còn cần ngươi phò tá.”

Từ bỏ Mạnh Khanh Nghi ư?

Bùi Tịch dường như rất khó làm được…

Nhưng trước kia hắn có thể thản nhiên nhìn Mạnh Khanh Nghi vào cung, có thể không hề bận tâm đến hành động của nàng.

Nhưng giờ đây, dường như mọi thứ đều đã thay đổi.

Nửa ngày sau, trong điện truyền đến giọng nói lạnh lẽo thấu xương của hắn: “Điện hạ, thần… muốn thử lại.”

*

Ngọc Túy Cung

Đêm đó, trong giấc mơ của Lăng Dực Trần, hình ảnh kiếp trước lại một lần nữa ùa về.

“Bệ hạ, thần khẩn cầu ngài suy nghĩ lại! Bắc Cương lần này tuy thế tới hung hãn, nhưng ngài là vạn kim chi khu, sao có thể tự mình ra chiến trường?”

Trước án thư, Ninh Hoài Từ trầm giọng khuyên nhủ.

Lăng Dực Trần rũ mắt, nghiêm túc nhìn xuống bức sa bàn lớn.

Nhìn kỹ hơn, trên sa bàn là tất cả thành trì bội triều nắm giữ.

Hắn cười nhạt một tiếng: “Khi tiên đế tại vị, Bắc Cương vẫn luôn an phận thủ thường, vậy mà giờ đây lại đột nhiên gây sự, chẳng phải là muốn mượn cơ hội khiêu khích trẫm sao?”

“Dân chúng biên cương khổ không nói nên lời, tin đồn thất thiệt nổi lên khắp nơi. Ngươi cho rằng trẫm không hề phát hiện sao?”

Miệng Ninh Hoài Từ mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.

Hắn biết, trận này, Lăng Dực Trần nhất định phải tự mình ngự giá thân chinh.

Không chỉ vì thể diện của đế vương, mà còn hơn thế nữa là để an lòng dân chúng biên cương.

*

Ngày xuất chinh nhanh chóng đến. Sau khi mặc giáp xong, Lăng Dực Trần vẫn là đi Ngọc Túy Cung để gặp Mạnh Khanh Nghi đang mang thai một chuyến.

Giờ đây, Mạnh Khanh Nghi đã bớt đi vẻ ngây ngô trên khuôn mặt. Mới mang thai được hai tháng, nàng đã bị ốm nghén rất nặng, khiến nàng trông gầy hơn một chút.

Lăng Dực Trần tiến vào hậu điện, ngăn Mạnh Khanh Nghi đang định hành lễ lại.

Ánh mắt nàng nhìn thẳng hắn, đáy mắt dâng trào tình cảm nồng đậm không tan.

Hắn nói: “Lần này xuất chinh, đại khái sẽ mất hai tháng.”

Mạnh Khanh Nghi dừng ánh mắt trên bộ chiến giáp bạc lạnh lẽo mà hắn đang mặc.

Nàng chủ động ôm lấy eo hắn, cái lạnh nhè nhẹ từ chiến giáp từng đợt xuyên qua lớp áo mỏng thấm vào da thịt nàng. “Bệ hạ có thể mang thần thiếp cùng đi không?” Nàng ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn hắn, đáy mắt long lanh ánh lệ giấu đi sự không nỡ. “Thần thiếp hai tháng tới sẽ không nhìn thấy bệ hạ.”

Lăng Dực Trần nhẹ nhàng v**t v* khóe mắt nàng: “Hoàn cảnh Bắc Cương khắc nghiệt, đường sá xa xôi, nàng lại đang mang thai, sẽ không chịu nổi xóc nảy trên đường.”

“Nhưng bệ hạ không ở đây, thần thiếp sợ…”

Giọng hắn lại mềm mại hơn vài phần: “Đừng sợ. Trong một tháng này, trẫm sẽ phái một đội cấm quân canh giữ Ngọc Túy Cung. Quách Chính Tường cũng sẽ ở lại trong cung, nếu có chuyện gì, nàng có thể tìm hắn. Trẫm đã dặn dò hắn, mọi việc đều sẽ lấy việc bảo vệ nàng làm trọng.”

Sắc mặt Mạnh Khanh Nghi thoáng thả lỏng một chút.

Ngoài điện có tiếng tiểu thái giám vọng vào: “Bệ hạ, sắp đến giờ xuất chinh rồi ạ.”

Lăng Dực Trần không để ý đến lời thái giám nói, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Mạnh Khanh Nghi, khẽ đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi nàng.

Hắn không dám nán lại thêm nữa, nếu không sợ rằng sẽ thật sự luyến tiếc không muốn đi.

Buông nàng ra, hắn liền quay người dứt khoát rời đi.

*

Những ngày ở Bắc Cương thật vô vị.

Đứng trên tường thành nhìn ra ngoài, chỉ thấy cát bay đá chạy, sa mạc hoang vu.

Trong thành hiện giờ coi như một mảnh yên bình, nhưng ngoài thành khắp nơi nguy cơ tứ phía. Tòa thành này, nhất định phải giữ vững.

Giữa trời cát vàng, trận chiến này tiếp diễn nhiều ngày.

Cuối cùng cũng bảo vệ được dân chúng trong thành, giành được chiến thắng.

Đến ngày Bắc Cương rút quân. Trải qua hai tháng đao quang kiếm ảnh, bày mưu tính kế, cuối cùng mọi chuyện cũng đã định, Lăng Dực Trần cũng có tâm tư nghĩ đến những chuyện khác.

Làm vua của một nước, chỉ có chiến thắng cuộc chiến này, bảo vệ tốt dân chúng của mình, hắn mới có quyền nghĩ đến Mạnh Khanh Nghi trong cung.

Sau khi tình hình chiến sự được bình định, vì quá nóng vội, hắn không cùng đại quân trở về kinh mà dẫn theo một đội tinh nhuệ, đi đầu khởi hành, thúc ngựa chạy về kinh thành.

Từ năm bảy tuổi, khi mẫu phi hắn qua đời, Lăng Dực Trần cảm thấy trên đời này không còn ai có thể lay động lòng hắn.

Lần này, thời gian hai tháng không dài không ngắn, nhưng lòng hắn lại nóng như lửa đốt, muốn gặp Mạnh Khanh Nghi.

Nỗi nhớ nàng, cùng kỳ vọng vào cốt nhục trong bụng nàng.

Hơn nữa còn có rất nhiều lo lắng. Hậu cung hiểm ác không kém gì chiến trường.

Nếu không phải lần này xuất chinh đường sá xa xôi và xóc nảy, lại có đại quân đi theo, hắn thật sự muốn mang Mạnh Khanh Nghi theo bên mình.

Một đường thúc ngựa, ngày đêm không ngừng nghỉ, quãng đường vốn phải đi mất nửa tháng thì khi trở về chỉ dùng vỏn vẹn bảy ngày.

Chiến mã phong trần mệt mỏi dừng lại trước cửa hoàng cung.

Cánh cổng cung dày nặng mở ra, tiếng vó ngựa vang vọng khi hắn bước vào.

Hắn xoay người xuống ngựa, khuôn mặt vốn tuấn tú giờ đây hằn rõ quầng thâm dưới mắt, trông vô cùng mệt mỏi.

Quách Chính Tường lúc này mới vội vàng chạy đến, sắc mặt hắn cũng không mấy dễ chịu.

“Nô tài tham kiến bệ hạ.”

Lăng Dực Trần từ trên cao nhìn xuống Quách Chính Tường đang quỳ dưới đất, sự lo lắng trong lòng dâng lên thành những đợt sóng dữ dội.

Hắn nhìn chằm chằm người dưới đất, không nói lời nào.

Quách Chính Tường biết hắn đang đợi mình lên tiếng.

Hắn ta đành phải chịu đựng áp lực vô biên, run rẩy bẩm báo: “Bệ hạ, Quý phi nương nương hôm nay đột nhiên chảy máu, thái y nói… nương nương có dấu hiệu sảy thai…”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 58: Tấn phong Quý phi


Khi Lăng Dực Trần tỉnh lại, trời đã sáng rõ.

Nhìn Mạnh Khanh Nghi vẫn còn đang say ngủ, đầu óc hắn ngổn ngang bao suy nghĩ, nhất thời không thể phân biệt đây là hiện thực hay trong mơ.

Đơn giản vì giấc mơ đêm qua quá đỗi chân thực.

Lăng Dực Trần vẫn luôn nghĩ mình là một người lạnh nhạt, xa cách với tình thân. Tình thân chưa bao giờ chiếm giữ vị trí quan trọng trong cuộc đời hắn.

Lúc trước, khi hắn hạ lệnh cho Tống quý phi uống canh đoạn sản, mọi người đều kinh ngạc vô cùng.

Hổ dữ còn không ăn thịt con.

Nhưng nội tâm hắn lại như một ao nước lặng, không một gợn sóng.

Thế nhưng trong mơ, khi biết Mạnh Khanh Nghi mang thai cốt nhục của hai người, trái tim hắn vốn cứng như đá lại dường như sống động hẳn lên.

Đứa bé ấy giống như một viên đá nhỏ ném xuống mặt nước, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn, nhưng rồi rất nhanh lại tan biến vào mặt nước.

Chỉ có những gợn sóng lăn tăn ấy nói cho hắn biết, trong lòng hắn tràn đầy mong chờ đứa bé này. Nhưng hắn không ngừng thúc ngựa trở về cung, lại nhận được tin tức Mạnh Khanh Nghi có dấu hiệu sảy thai.

Giấc mơ đến đây đột ngột dừng lại.

Đầu hắn đau như búa bổ.

Chưa bao giờ hắn khao khát muốn biết đến thế, liệu đứa bé này có bình an vô sự không. Vượt qua cả kiếp trước và kiếp này, họ đã từng có một đứa con…

Hơn nữa, trong mơ, Quách Chính Tường gọi Mạnh Khanh Nghi là Quý phi nương nương đã đánh thức Lăng Dực Trần.

Hiện giờ Tống quý phi vừa bị giáng vị, vị trí quý phi đang bỏ trống…

*

Khi Mạnh Khanh Nghi tỉnh dậy, Lăng Dực Trần đã đi chầu sớm.

Nàng rửa mặt chải đầu xong liền đến Vị Ương Cung thỉnh an.

Trong Vị Ương Cung, mọi người đã tề tựu gần đủ. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng hậu đã an tọa trên phượng tòa.

Sau khi Hạ mỹ nhân bị ban tự sát, vị trí cũ của nàng đã được Thẩm mỹ nhân thay thế.

Tống quý phi bị giáng vị, chỗ ngồi của nàng ta cũng chuyển sang bên cạnh Mạnh Khanh Nghi. Tuy nhiên, nàng ta hiện đang bị cấm túc nên không thể đến thỉnh an.

Tống quý phi bị trừng phạt, các phi tần khác dưới trướng nàng ta cũng an phận hơn rất nhiều. Tô tiệp dư thành thật ngồi trên chỗ của mình, không nói chuyện.

Ngô tài nhân bên cạnh nàng bụng nhỏ nhô ra rõ ràng hơn, tính ngày tháng thì nàng cũng đã mang thai năm, sáu tháng rồi.

Bước tiếp theo, Mạnh Khanh Nghi muốn ra tay trước. Bất kể là mang thai thật hay giả, cái “đứa con” này đều phải phục vụ mục đích của nàng.

Ánh mắt Hoàng hậu dừng lại trên người Mạnh Khanh Nghi, khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tịnh phi gặp phải kiếp nạn như vậy, vốn nên nghỉ ngơi thật tốt, tội gì hôm nay còn đến thỉnh an?”

Nàng nở một nụ cười: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thân thể thần thiếp không đáng ngại, không thể vì vậy mà thất lễ được.”

Hoàng hậu khẽ gật đầu với nàng, trong mắt ẩn chứa cảm xúc khó nắm bắt: “Tịnh phi đúng là người hiểu quy củ, sau này cần phải chú ý một chút, đừng để những chuyện dơ bẩn đó đến gần người.”

“Tạ Hoàng hậu nương nương.”

Thẩm mỹ nhân nhìn thấy nàng, cũng quan tâm nói: “Tịnh phi nương nương, thần thiếp nghe nói người đêm yến tiệc trừ tịch gặp hỏa hoạn, không biết người có bị thương không?”

“Thần thiếp vốn định đi thăm nương nương, nhưng nghe nói bệ hạ hai ngày nay vẫn luôn ở Ngọc Túy Cung cùng người, cho nên liền không đi quấy rầy nương nương vậy.”

Mạnh Khanh Nghi biết Thẩm mỹ nhân không có ác ý gì.

Thục phi tai thính nghe được hai chữ “hỏa hoạn”, vội vàng tranh trước khi nàng mở miệng: “Tịnh phi thật là có bản lĩnh, cùng ngoại thần kia cùng bị nhốt trong đám cháy, lại vẫn có thể toàn thân rút lui, chẳng lẽ là được người ta liều mình cứu giúp sao?”

Nàng ta còn chưa biết việc Hạ mỹ nhân bị ban chết và Tống quý phi bị giáng vị cấm túc đều là vì Mạnh Khanh Nghi.

Nếu không, nàng ta cũng không có gan khiêu khích vào lúc này.

Mạnh Khanh Nghi không hề hoảng sợ: “Nghe ý tứ trong lời này của nương nương, là người rất rõ về chuyện cháy ở Noãn Cư Các ư? Chẳng lẽ đây là kế hoạch của nương nương? Vậy vị ngoại thần mà nương nương nói… chẳng lẽ cũng là do người an bài?” Nàng hơi ngửa đầu, không che giấu mà cười lạnh một tiếng: “Thần thiếp từ khi vào cung đến nay liền nhận được hậu ái của bệ hạ, nhưng Thục phi nương nương… thường xuyên không gặp được bệ hạ, e rằng càng dễ dàng tư thông với ngoại thần hơn…”

“Ngươi!”

Thục phi nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Mạnh Khanh Nghi, nhưng lại không thể phản bác lời nào.

Nàng ta đành dùng cung quy để áp chế: “Dù cho Tịnh phi nương nương có được ân sủng của bệ hạ, cũng không thể tùy ý va chạm phi tần địa vị cao được! Còn ở đây vu hãm bổn cung, tùy ý giá họa!”

Nghe những lời này, Mạnh Khanh Nghi chưa kịp nói gì, giọng nói nhút nhát của Thẩm mỹ nhân đã vang lên trước: “Rõ ràng là Thục phi nương nương nói lời không hay trước…”

Những lời này lọt vào tai Thục phi chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, ngọn lửa vốn đang cuồn cuộn trong lồng ngực nàng ta giờ đây càng bùng lên dữ dội.

Ánh mắt nàng ta như dao bắn về phía Thẩm mỹ nhân: “Thẩm mỹ nhân! Ngươi vừa mới thăng vị phân, liền thật sự cho rằng mình có thể lật trời rồi sao? Quy củ hậu cung này trong mắt ngươi không đáng một xu à? Ngươi cũng không tự lượng sức mình, dám làm càn như thế!”

Thẩm mỹ nhân không dám nói thêm lời nào.

Nàng vốn tính tình yếu đuối, câu nói vừa rồi đã dùng hết toàn bộ dũng khí của nàng.

Bị Thục phi mắng một hồi, nàng cúi đầu, không nói được lời nào.

Những người còn lại thì đang xem trò cười.

Hoàng hậu cũng im lặng không lên tiếng.

Cứ náo đi, càng loạn càng tốt.

Loạn lên mới có trò hay xem.

Mạnh Khanh Nghi không hề sợ hãi đáp trả Thục phi, giọng nói lạnh như băng: “Thần thiếp luôn tuân thủ bổn phận, nhưng ngược lại thì Thục phi nương nương lại luôn ỷ vào thân phận cao quý của mình mà vô cớ gây sự, chẳng lẽ là cố ý nhắm vào thần thiếp?”

Thục phi bị lời này làm cho cả người run rẩy: “Tịnh phi là cảm thấy thân phận này của bổn cung không có quyền trừng phạt ngươi sao?”

Cửa điện bỗng nhiên bị đẩy ra, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Quách Chính Tường phủng thánh chỉ đi đến, vẻ mặt hắn tươi cười ấm áp trước tiên hành lễ với Hoàng hậu, tiếp đó xoay người đối mặt với các phi tần trong điện: “Nô tài tham kiến các vị nương nương, hôm nay đến đây là có một tin tức tốt muốn báo cho các vị nương nương.”

Ánh mắt hắn không tự chủ dừng lại trên người Mạnh Khanh Nghi.

Các phi tần khác nhạy bén nhận ra, trong lòng sôi nổi căng thẳng.

Quách Chính Tường đã mở thánh chỉ, tuyên đọc:

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Tịnh phi Mạnh thị, khắc nhàn với lễ, bỉnh tâm ngọc túy, thục thận nghi, ôn cung tố, nay tấn phong Quý phi, lấy chương thục đức.”

(Tịnh phi Mạnh thị đoan trang giữ lễ, tấm lòng trong sáng như ngọc quý, hiền thục cẩn trọng, ôn hòa khiêm nhường, nay tấn phong Quý phi, để biểu dương đức hạnh cao quý.)

Sau khi tuyên đọc thánh chỉ, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Quách Chính Tường đối lập rõ rệt với những gương mặt ngưng trọng trong điện.

“Tịnh phi nương nương, người tiếp chỉ đi.”

Mạnh Khanh Nghi cũng sững sờ.

Sao lại đột ngột thế này?

Nàng không kịp do dự, vội vàng quỳ xuống đất: “Thần thiếp lĩnh chỉ.”

Quách Chính Tường cười tủm tỉm đặt thánh chỉ vào tay Mạnh Khanh Nghi: “Quý phi nương nương, người mau đứng lên đi.”

Hạnh Vũ đỡ nàng đứng dậy.

Hôm qua Lăng Dực Trần căn bản không đề cập đến việc tấn phong cho nàng, sao hôm nay thánh chỉ này lại đến khó hiểu như vậy?

Thục phi lúc này sắc mặt trắng bệch.

Vừa nãy nàng còn lấy vị phân để áp chế Mạnh Khanh Nghi.

Chỉ trong chớp mắt, nàng lại trở thành Quý phi?!

Quý phi chính là đứng đầu trong bốn phi.

Dựa vào thân phận của nàng, e rằng Thục phi sẽ không bao giờ có thể dựa vào vị phân để ức h**p Mạnh Khanh Nghi nữa.

Mạnh Khanh Nghi nhìn về phía Thục phi, thu hết vẻ hoảng sợ trên mặt nàng ta vào đáy mắt.

Trên mặt nàng hiện lên một tia trào phúng, nhẹ giọng hỏi lại: “Thục phi, hôm nay ngươi sau lưng ác ý hãm hại bổn cung, dựa theo quy củ trong cung, bổn cung nên xử trí ngươi thế nào đây?”

___
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 59: Cáo trạng


Thục phi ngồi liệt trên ghế, sắc mặt trắng bệch.

Nàng ta vắt óc cũng không thể đoán ra, rốt cuộc Mạnh Khanh Nghi đã rót thứ thuốc mê hồn gì cho Lăng Dực Trần?

Vào cung chưa đầy một năm mà đã được phong làm Quý phi.

Tốc độ tấn phong này, phóng mắt đi khắp tiền triều cũng là độc nhất vô nhị.

Ghen ghét và không cam lòng khiến Thục phi không thốt nên lời.

Mạnh Khanh Nghi không biết nàng ta đang nghĩ gì, chỉ thấy nàng cúi đầu ngồi thất thần trên ghế.

Nàng vừa định tiếp tục mở lời, thì Hoàng hậu, người vẫn luôn thờ ơ, cuối cùng cũng đứng dậy: “Tịnh phi, hôm nay chẳng qua là một trận khẩu chiến, mọi người trong hậu cung đều cùng ở đây để phụng dưỡng bệ hạ, vốn nên hòa hợp ở chung. Thục phi nàng ấy có lỗi trước, nhưng niệm tình nàng cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, việc khiển trách này liền miễn đi.”

Mạnh Khanh Nghi trong lòng cười lạnh.

Hoàng hậu vừa rồi, khi nàng bị bắt nạt, lại mang một bộ dáng xem kịch vui.

Giờ đây khi nàng chiếm thế thượng phong, nàng ta mới nhảy ra.

Nàng sao lại không hiểu tâm tư của Hoàng hậu chứ.

Việc tấn phong quá nhanh, Hoàng hậu cũng không thể kiềm chế được nữa.

Hoàng hậu dù sao cũng là chủ lục cung, mệnh lệnh của nàng ta không thể công khai cãi lời.

Thục phi hiện tại không tiện tiếp tục xử trí.

Bằng không, Mạnh Khanh Nghi sẽ bị coi là vừa được phong Quý phi ngày đầu tiên đã không kiềm chế được mà đối phó các hậu phi khác.

Dù sao, nàng còn có con đường khác.

Áp xuống sự không vui trong lòng, nàng khẽ khom người: “Hoàng hậu nương nương nhân từ, thần thiếp xin cẩn tuân lời dạy bảo của nương nương.”

Hoàng hậu vẫn tươi cười: “Quý phi hiểu chuyện là tốt. Thôi, hôm nay thỉnh an đến đây là kết thúc, các tỷ muội đều tan đi.”

Các phi tần lần lượt cáo lui.

Mạnh Khanh Nghi không trở về Ngọc Túy Cung mà trực tiếp đi đến Tử Thần Điện.

*

Cửa điện đẩy ra, Mạnh Khanh Nghi bước vào.

Chưa kịp hành lễ, bên tai nàng đã vang lên giọng Lăng Dực Trần:

“Sao nàng lại đến sớm thế?”

“Thần thiếp đến tạ ơn bệ hạ.”

Mạnh Khanh Nghi đi đến bên cạnh hắn, thuận thế ngồi lên đùi hắn.

Lăng Dực Trần buông tấu chương trong tay, nhìn nàng, ánh mắt lấp ló một tia thú vị: “Tạ ơn thế nào đây?”

Nàng chớp chớp mắt, không trả lời.

Thay vào đó, nàng hỏi thẳng điều khiến mình băn khoăn: “Bệ hạ sao lại đột ngột thăng vị thần thiếp vậy? Còn lập tức phong làm Quý phi?”

Lăng Dực Trần rũ mắt nhìn nàng, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua.

Ánh mắt hắn ẩn chứa một vẻ u tối sâu thẳm, khẽ khàng mở lời: “Khanh Khanh không uống thuốc tránh thai nữa chứ?”

“Hả?”

Câu hỏi không đầu không đuôi này khiến Mạnh Khanh Nghi khó hiểu nhìn hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Thần thiếp đã đồng ý với bệ hạ, sao dám khi quân… Đương nhiên là không uống nữa rồi.”

Lăng Dực Trần sẽ không kể cho Mạnh Khanh Nghi nghe chuyện mình nằm mơ.

Lăng Dực Trần liền thuận miệng bịa ra một lý do: “Đây là nguyên nhân trẫm ban thưởng cho nàng. Khanh Khanh không tiếp tục uống thuốc tránh thai, đương nhiên là nên được thưởng rồi.”

Sự khó hiểu trong mắt Mạnh Khanh Nghi càng lúc càng rõ.

Nàng biết Lăng Dực Trần đang lừa nàng, tất nhiên có lý do khó nói.

Nhưng cũng không cần phải coi nàng như trẻ con mà tùy tiện qua loa như vậy…

Nàng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Dù sao, mục đích nàng đến đây là để cáo trạng.

Chuyện Thục phi buổi sáng hồ đồ nói năng lung tung vẫn chưa qua. Hoàng hậu thế mà lại còn quấy đục nước trong đó.

Vậy nàng sẽ kể chuyện này cho Lăng Dực Trần, mượn tay hắn xử phạt Thục phi.

Nghĩ vậy, nàng chớp chớp mắt, nặn ra vài giọt lệ. Giọng điệu mang theo một tia ủy khuất: “Bệ hạ có phải không tin thần thiếp không?”

Lăng Dực Trần nhướng mày, “Trẫm đương nhiên tin tưởng Khanh Khanh rồi.”

“Thế nhưng hôm nay thần thiếp đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Thục phi nàng ấy lấy chuyện thần thiếp bị hãm hại hai hôm trước làm cớ, bôi nhọ sự trong sạch của thần thiếp. Nàng nói… nàng nói…”

Lăng Dực Trần thoáng hiện vẻ không vui trong mắt, trầm giọng: “Nàng ta nói gì?”

“Nàng nói thần thiếp cùng Bùi Tịch có quan hệ không trong sạch…”

Ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.

Trong lòng hắn vốn đã chú ý đến Bùi Tịch, giờ lại nghe nói có phi tần lại dựng chuyện đồn đãi lung tung về hai người họ, tất nhiên là không vui chút nào.

Trong điện trở nên tĩnh lặng.

Lăng Dực Trần im lặng hồi lâu không nói gì, dường như đang suy tư điều gì đó.

Một lát sau, hắn trực tiếp lạnh giọng gọi ra ngoài điện:

“Quách Chính Tường!”

Quách Chính Tường đang đứng gác ngoài cửa điện vội vàng đẩy cửa bước vào: “Bệ hạ có gì phân phó?”

“Truyền khẩu dụ của trẫm: Thục phi nói năng thiếu chuẩn mực, tùy tiện gieo rắc lời đồn trong cung, náo loạn yên bình hậu cung. Phạt nàng ta vả miệng 30 cái trước cửa tẩm cung, để răn đe cảnh cáo.”

Quách Chính Tường đang nhìn chằm chằm mặt đất thì trợn tròn mắt.

Sao đang yên đang lành lại trừng phạt Thục phi?

Lại còn là hình phạt nặng nề như thế.

Hắn đồng ý: “Nô tài tuân chỉ.”

Lăng Dực Trần nhìn Mạnh Khanh Nghi trong lòng, khẽ nhướng mày: “Khanh Khanh, hình phạt này vừa lòng nàng không?”

Tâm tư nàng, hắn đều nhìn thấu.

Quả thực cũng nên giết một người răn trăm người.

Mạnh Khanh Nghi vốn nghĩ Lăng Dực Trần nhiều nhất cũng chỉ phạt Thục phi cấm túc, không ngờ lại trực tiếp trừng phạt vả miệng.

Nàng cũng không đáng thương cho Thục phi, chuyện đêm cung yến đã khiến nàng hiểu ra.

Nhân từ, nương tay, ở cái hậu cung lừa lọc này thì không thể sống nổi.

Nàng nhìn Lăng Dực Trần với ánh mắt đầy ỷ lại: “Đa tạ bệ hạ đã làm chủ cho thần thiếp.”

Dứt lời, tiểu thái giám đột nhiên đẩy cửa bước vào.

Bẩm báo: “Bệ hạ, Vạn Phúc Cung có người đến truyền lời, nói là Thái hậu nương nương đột nhiên mắc trọng bệnh, muốn gặp ngài một lần.”

Giam lỏng Thái hậu đã lâu, giờ là lúc nên gặp mặt.

Lý do giam cầm Thái hậu hiện giờ vẫn chưa đủ thuyết phục.

Hắn tuy không phải là một hoàng đế quá chú trọng hiếu đạo, nhưng triều đình và dân chúng làm sao có thể thần phục một quân chủ không hề có lòng thương xót?

Hắn cần cho Thái hậu một cơ hội để “gây chuyện.”

*

Vạn Phúc Cung

Khi Lăng Dực Trần bước vào, Thái hậu đang nằm trên giường, trong điện thoang thoảng mùi thuốc.

“Thân thể mẫu hậu làm sao vậy?”

Thái hậu yếu ớt dựa vào giường, vô lực lắc đầu: “Hoàng đế, cuối cùng cũng nhớ đến thăm ai gia rồi.”

Thái độ hắn lạnh như băng sương, chờ Thái hậu mở lời.

“Ai gia thân mình chính là vì ưu tư quá độ mà ra.”

Trong giọng nói Lăng Dực Trần dường như có một tia trào phúng: “Mẫu hậu mỗi ngày chỉ ở Vạn Phúc Cung, có gì mà ưu tư?”

Thái hậu cười khổ: “Ai gia biết, Hoàng đế hiện tại cùng ai gia quan hệ căng thẳng, nhưng ai gia dù sao cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của con, vẫn muốn khuyên nhủ Hoàng đế một chút.” Bà dừng lại, thấy hắn không nói gì liền tiếp tục: “Ai gia nghe nói Tống quý phi bị giáng vị phân?”

Lăng Dực Trần cười lạnh: “Mẫu hậu tuy ở Vạn Phúc Cung, nhưng bất cứ gió thổi cỏ lay nào trong cung đều không giấu được mẫu hậu.”

“Con không thích Tống quý phi, ai gia biết, giáng vị phân của nàng là quyền lực của Hoàng đế. Nhưng việc thăng Tịnh phi lên Quý phi, ai gia cảm thấy Hoàng đế vẫn nên suy nghĩ lại.” Bà tiếp tục: “Nàng ấy vào cung chưa đầy một năm đã được thăng làm Quý phi, nếu cứ thêm chút thời gian nữa, có phải ngay cả Hoàng hậu cũng phải nhường vị trí cho nàng ấy không?”

___
 
Back
Top Bottom