Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh

Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 70: Sảy thai


Trở lại trong cung, Lăng Dực Trần vừa bước vào Tử Thần Điện, Quách Chính Tường đã vội vã đón lên. Hắn mồ hôi lạnh đầy đầu, giọng run rẩy: “Bệ hạ, người của hậu cung tới báo là Ngô tài nhân sảy thai, nàng ấy cứ một mực nói là…”

“Nói cái gì?”

“Nói là Quý phi nương nương hạ độc trước khi rời cung!”

Lăng Dực Trần nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia trào phúng khó nhận thấy.

Cuối cùng thì quả chín cũng rụng cuống rồi sao?

“Đi thôi, trẫm đến Huệ Nghi Cung xem.”

*

Trong Huệ Nghi Cung, ánh nến leo lắt, Ngô tài nhân đang yếu ớt nằm trên giường.

Mồ hôi lạnh giữa trán đã thấm ướt đôi lông mày lá liễu, trông nàng ta yếu đuối đáng thương vô cùng.

Một bên, Tống phi cùng Tô tiệp dư đang thẩm vấn một tiểu thái giám đang quỳ dưới đất.

Lăng Dực Trần bước vào trong điện, Tống phi vội vàng cùng Tô tiệp dư phía sau hành lễ với hắn. Ngô tài nhân trên sập cũng cố gắng gượng dậy.

Lăng Dực Trần vẫy tay về phía ba người, ý bảo miễn lễ.

Dường như sợ Lăng Dực Trần trách tội, Tống phi vội vã giải thích: “Ngô tài nhân sáng nay sảy thai, thần thiếp đã đi xin chỉ thị Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương cho phép thần thiếp toàn quyền xử lý việc này, thần thiếp vừa tra ra hung thủ liền phái người đi bẩm báo bệ hạ.”

Hoàng hậu hai ngày trước vừa mới ăn chút thiệt thòi nên giờ không dám tùy tiện ra tay.

Nhưng nghe nói Tống phi muốn nhắm vào Mạnh Khanh Nghi, nàng ta liền rất thoải mái hợp tác.

Việc này nàng sẽ không nhúng tay, cứ ngồi yên xem hổ đấu là được.

Vẻ mặt Lăng Dực Trần nghiêm túc, giọng nói không chút độ ấm: “Tại sao lại nói hung thủ là Quý phi?”

Tống phi liếc mắt ra hiệu cho Ngô tài nhân.

Ngô tài nhân khó khăn lắm mới đứng dậy, nức nở nói: “Bệ hạ minh giám, thần thiếp đêm qua thai động vẫn bình thường. Sáng nay thần thiếp uống một chén chè hạt sen, liền đau bụng như dao cắt…”

Nói rồi, nàng đột nhiên chỉ vào tiểu thái giám đang quỳ dưới bậc: “Chính là hắn! Phụng mệnh Quý phi đưa canh tới!”

Tiểu thái giám run như cầy sấy, run rẩy từ trong ngực lấy ra nửa miếng xạ hương: “Nô tài… Nô tài bị Quý phi nương nương ép buộc, ép nô tài mỗi ngày bỏ xạ hương này vào đồ ăn cho Ngô tài nhân. Nếu nô tài không làm theo lời nương nương, thì nô tài sẽ không có ngày nào yên ổn trong cung. Hôm đó nàng còn nói… nói Ngô tài nhân nếu còn không biết điều, nhất định phải làm đứa trẻ chết trong bụng!”

Ánh mắt Lăng Dực Trần dần lạnh xuống: “Đi gọi Quý phi tới.”

Âm điệu ẩn chứa sự lạnh lẽo dường như khiến người ta rùng mình.

Mạnh Khanh Nghi rất nhanh đã được Quách Chính Tường dẫn vào điện.

Trong ánh mắt nàng mang một chút nghi hoặc, nàng liếc nhìn Lăng Dực Trần.

Hắn khẽ gật đầu với nàng, ý bảo Mạnh Khanh Nghi cứ yên tâm trước.

Chưa kịp hành lễ, Tống phi đã kẹp dao giấu kiếm nói với nàng: “Quý phi nương nương, tuy người được bệ hạ ân sủng, nhưng cũng không thể làm ra việc tàn hại phi tần trong hậu cung chứ!”

Mạnh Khanh Nghi buồn bực, nhưng cũng không quên phản bác: “Tống phi, lời nói cần phải rõ ràng, đừng tùy tiện vô căn cứ nữa, kẻo lại bị khiển trách một phen.”

Tống phi nghe những lời đó, dường như nghĩ đến điều gì, trong mắt lóe lên một tia hận ý, hung tợn nói: “Ngươi sợ Ngô tài nhân sinh hạ long tử, chia sẻ ân sủng của bệ hạ dành cho ngươi, cho nên âm thầm phái người hạ độc giết hại thai nhi trong bụng Ngô tài nhân, đáng phải chịu tội gì?”

Mạnh Khanh Nghi hiểu rõ, nàng đã sớm lường trước Ngô tài nhân giả mang thai.

Nàng không ngờ rằng trong mấy ngày nàng vắng mặt, bọn họ lại nắm lấy cơ hội này để lợi dụng cái thai giả đó làm trò.

Trong lòng nàng ngược lại cũng nắm chắc, không nhanh không chậm nói: “Nếu Tống phi nói ta mưu hại thai nhi trong bụng Ngô tài nhân, thì phải đưa ra tất cả chứng cứ chứ nhỉ. Ví dụ như thai nhi bị sảy kia đã được ngự y xem xét chưa?”

Nghe câu này, trong lòng Tống phi kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng tìm lý do lấp l**m: “Thai nhi còn chưa thành hình, có gì mà xem chứ? Quý phi chẳng lẽ đang gây rối sao?”

Mạnh Khanh Nghi không để ý đến nàng ta, nhìn về phía Lăng Dực Trần.

“Phái ngự y xem xét đi. Nếu có kẻ nào dám giở trò, trẫm quyết không tha.”

Tống phi vội vàng mở miệng: “Bệ hạ, thần thiếp trước đó đã tìm người xem qua rồi, không có vấn đề gì, không cần làm điều thừa nữa.”

Lăng Dực Trần không nói gì, chỉ lãnh đạm liếc nhìn nàng ta một cái, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.

Tống phi nhìn thấy ánh mắt ấy, cũng không dám nói thêm lời nào, chỉ đứng một bên với sắc mặt tái mét.

Chỉ chốc lát sau, ngoài điện đột nhiên truyền đến giọng thái y run rẩy: “Khởi bẩm bệ hạ, t* c*ng của Ngô tài nhân không có dấu hiệu thai nhi thành hình. Xem bệnh trạng của Ngô tài nhân, dường như là do dùng thuốc gì đó dẫn đến rong huyết, bệnh trạng giống như sảy thai.”

Ngô tài nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, cơ thể run rẩy không kiểm soát.

Tống phi lại rất nhanh lấy lại bình tĩnh, khẽ ho một tiếng nói: “Tiểu thái giám này nhân chứng vật chứng đều ở đây, Quý phi sai hắn bỏ xạ hương vào đồ ăn của Ngô tài nhân, tóm lại đó là sự thật.”

Lăng Dực Trần vẫn luôn im lặng, giờ đây ánh mắt sáng như đuốc quét về phía tiểu thái giám: “Ngươi là nhân chứng, vậy Quý phi đã tìm ngươi ở đâu, ra lệnh cho ngươi khi nào?”

Trán tiểu thái giám đổ mồ hôi, ánh mắt lập lòe, ấp úng không nói ra được nguyên do.

Tống phi thấy tình thế bất lợi, vội vàng nhắc nhở: “Ngươi trước đó không phải đã nói với bổn cung, là Quý phi sai Thu Đường đến Ngự Thiện Phòng trước khi nàng ta ra cung sao…?”

Chưa kịp nói xong, Lăng Dực Trần đã lên tiếng cắt ngang: “Trẫm không hỏi ngươi.”

Tiếp đó, ánh mắt hắn lại lần nữa chuyển xuống người tiểu thái giám: “Ngươi tốt nhất khai thật ra sự thật.”

Áp lực từ một vị hoàng đế hoàn toàn không phải điều một tiểu thái giám có thể chịu đựng được.

Trán hắn toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói: “Bệ hạ, là Tống phi nương nương và Ngô tài nhân c**ng b*c nô tài, bắt nô tài vu hãm Quý phi…”

Tống phi bước chân loạng choạng một chút, suýt nữa đứng không vững.

Nàng ta cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh giọng quát: “Ngươi, cái tên nô tài chó má này, dám nói năng xằng bậy, vu khống bổn cung, đáng tội gì!”

Ngô tài nhân càng thêm hoảng sợ vạn phần, trên khuôn mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc. Nàng ta run rẩy khắp người, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không phải, bệ hạ, đây là bôi nhọ, rõ ràng là bôi nhọ!”

Mạnh Khanh Nghi biết, thời điểm mình ra tay đã đến.

Nàng điều chỉnh cảm xúc, nỗi uất ức trong lòng trào dâng như thủy triều. Hốc mắt nàng đỏ hoe, giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào: “Bệ hạ, thần thiếp vào cung đến nay, chưa bao giờ có ác ý với các phi tần trong hậu cung. Hôm nay nếu không phải tiểu thái giám này nói ra chân tướng, thần thiếp chỉ sợ khó lòng biện bạch, bị oan ức đến chết mất.”

Nghe những lời đó, Tống phi ôm ý định chết cũng không thừa nhận, “bùm” một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Bệ hạ, nhất định là tiểu thái giám này bị người khác sai khiến, cố ý hãm hại thần thiếp. Thần thiếp đối với bệ hạ một lòng trung thành, tuyệt đối không dám làm ra chuyện như vậy!”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 71: Nhân quả luân hồi


Nhìn thấy dáng vẻ của Tống phi, sắc mặt vốn đã âm trầm của Lăng Dực Trần càng thêm khó coi.

“Tống phi đang nói tên thái giám này lại to gan lớn mật dám vu oan cho ngươi sao?” Trong giọng nói của hắn toát ra sự lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.

Tống phi còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy một tiếng “Bùm” bên cạnh.

Là tiểu thái giám vừa nãy, thấy đại thế đã mất, giờ lại sắp bị Tống phi và đồng bọn vứt bỏ, sợ đến mức tê liệt ngã xuống đất, nước mũi nước mắt giàn giụa: “Bệ hạ tha mạng, đều là Tống phi nương nương và Ngô tài nhân c**ng b*c nô tài. Nếu nô tài không làm theo lời các nàng sai bảo, các nàng sẽ g**t ch*t cả nhà nô tài.”

Nhìn thấy tư thái của tiểu thái giám lúc này không thể giả vờ, trong lòng mọi người cũng đã hiểu đại khái.

Lăng Dực Trần không cho các nàng cơ hội biện bạch, trực tiếp mở miệng: “Tống phi, Ngô tài nhân, lòng dạ rắn rết, hãm hại Quý phi, kể từ hôm nay tước phong hào, biếm vào lãnh cung. Còn tên thái giám này, tiếp tay cho kẻ ác, thay đổi thất thường, lập tức đánh chết.”

Nghe thấy kết quả xử phạt này, Tống phi như bị sét đánh, thân thể đang quỳ sụp dưới đất đột nhiên ngẩng lên, hai mắt trợn tròn, tràn đầy vẻ không thể tin, thê lương gào thét: “Bệ hạ, ngài không thể đối xử với thần thiếp như vậy! Thần thiếp trước đây vì bệ hạ đã lo liệu bao việc, ngài sao có thể vì tiện nhân này mà biếm thần thiếp vào lãnh cung!”

Nàng điên cuồng đấm tay xuống đất, hung tợn trừng mắt nhìn Mạnh Khanh Nghi.

Còn định nói thêm gì đó, thì Quách Chính Tường bên cạnh vội vàng ra hiệu cho thị vệ, kéo cả nàng và Ngô tài nhân đi xuống.

Ngô tài nhân thì không có phản ứng quá lớn, chỉ luôn miệng lẩm bẩm: “Lãnh cung… Ta tiêu rồi, tất cả đều tiêu rồi…”

Thân thể nàng ta run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn trào, vẻ kiều diễm ngày xưa hoàn toàn biến mất.

Hai người bị đưa đi, trong điện một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

*

Đêm đó, Mạnh Khanh Nghi ngủ không yên giấc.

Nàng lại tiếp tục mơ thấy cảnh trong mơ lần trước.

Trong mộng, khuôn mặt Lăng Dực Trần không có quá nhiều thay đổi, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt và mái tóc điểm bạc đã cho thấy thời gian đã trôi qua nhiều năm.

Hắn vẫn ngày qua ngày như vậy, nhưng trong mắt Mạnh Khanh Nghi, hắn chỉ đơn thuần thực hiện trách nhiệm của một đế vương, như một người đã không còn cảm xúc.

Lăng Cảnh Hành cũng đã bớt đi vài phần non nớt.

Mỗi ngày, Lăng Dực Trần đều khảo hạch việc học của Lăng Cảnh Hành.

Mãi cho đến khi phương Nam xuất hiện hỗn loạn, hắn quyết định rời kinh để bình định cuộc nổi loạn này.

Hắn giao lại triều chính cho Lăng Cảnh Hành, an tâm rời đi.

Trong doanh trại quân đội, Lăng Dực Trần một mình bước ra khỏi trướng, chầm chậm đi về phía bên ngoài doanh trại.

Dưới ánh trăng, thân ảnh hắn càng lúc càng gầy gò, ánh mắt trống rỗng, nhìn kỹ có thể thấy bên trong lộ ra nỗi bi ai vô tận.

Hắn đi được không bao lâu mới nhận ra, giờ phút này quân doanh yên tĩnh bất thường.

Toàn bộ thị vệ gác đêm thế mà đều dựa vào một bên ngủ gật.

Lăng Dực Trần chậm rãi rút ra bội kiếm bên hông, thân kiếm ánh lên hàn quang lập lòe, chiếu rõ ánh mắt quyết tuyệt của hắn.

“Bách tính an cư lạc nghiệp, biên cương ổn định, tiền triều hậu cung tường hòa. Thân là đế vương mười mấy năm, điều ta có thể làm đều đã làm. Giờ đây, cũng có thể an tâm rời đi.”

“Ta không phụ thiên hạ, lại duy chỉ phụ một người.”

Hắn rũ mắt nhìn thanh kiếm lạnh lẽo trong tay, ngay khoảnh khắc mũi kiếm chạm vào cổ, bỗng nhiên một giọng nói mơ hồ truyền đến.

“Ai! Thế gian vạn vật, đều do nhân quả nghiệp lực kéo lôi, bệ hạ sao phải khổ vậy chứ?”

Nghe thấy những lời này, động tác trong tay của Lăng Dực Trần đột nhiên dừng lại.

Sau đó, một hòa thượng đầu trọc chậm rãi từ xa đi đến, chắp tay trước ngực, cúi đầu nói: “A di đà Phật, lão nạp bái kiến bệ hạ.”

Lăng Dực Trần nhìn thấy lão hòa thượng này, nhưng lại không quá kinh ngạc. “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”

Khóe môi hắn cuối cùng cũng nở một nụ cười, thanh kiếm trong tay cũng đột ngột rũ xuống.

Hòa thượng cười nói: “Bệ hạ, biệt lai vô dạng*.”

(*”Biệt lai” nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, “vô dạng” nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu “biệt lai vô dạng” thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.(gg))

“Đây là trọng địa trong quân doanh, đại sư lại có thể ra vào tự nhiên, quả là có bản lĩnh.”

Hắn khiêm tốn nói: “Bệ hạ quá khen, chỉ là chút bàng môn tả đạo mà thôi.”

Ánh mắt Lăng Dực Trần khẽ động: “Đại sư hôm nay tới đây vì chuyện gì?”

“Không phải bệ hạ muốn lão nạp tới sao?”

“Bệ hạ, ngài là đế vương cao quý, nhưng cũng là người phàm trần, không thể thoát khỏi vòng tuần hoàn nhân quả này. Ngài xem vạn vật trên thế gian, hoa nở hoa tàn, duyên khởi duyên diệt, tất cả đều là nhân quả luân hồi.”

Lăng Dực Trần nghe xong lời hắn nói, ánh mắt chợt lóe lên: “Đại sư không cần khuyên nữa, trẫm đã nghĩ kỹ rồi. Trẫm cũng đã chọn được hoàng đế kế nhiệm cho triều đại này.”

Lão hòa thượng lộ ra nụ cười khổ, lắc đầu: “Đương kim thiên tử phù hợp nhất chính là ngài, không có ai khác!”

“Bệ hạ là chân mệnh thiên tử, dưới sự thống trị của ngài, triều đại này có thể hưng thịnh, bách tính cũng được an cư lạc nghiệp. Nếu không có ngài, thì…”

Lăng Dực Trần nghe những lời đó, vẻ thong dong trên mặt biến mất, ngữ khí hiếm thấy lộ ra một tia kích động: “Trẫm tự hỏi bản thân không hổ thẹn với Bội triều, cũng không làm ra bất cứ hành động ngu xuẩn nào, nhưng tại sao… hai lần, hai lần đều mất đi nàng?”

Hắn hít sâu vài hơi, mạnh mẽ ổn định cảm xúc: “Đại sư không cần khuyên nữa.”

Lão hòa thượng trầm mặc rất lâu, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng.

“Mong rằng bệ hạ nhớ lấy, đây là cơ hội cuối cùng. Nguyện bệ hạ lần này có thể được như ý nguyện…”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 72: Lấy tính mạng mình ra đánh cược


Sáng nay, Mạnh Khanh Nghi thức dậy, cảm giác đầu hơi choáng váng, chủ yếu là vì những thông tin mà giấc mơ đêm qua hé lộ đã quá nhiều.

Đêm qua, vị hòa thượng kia là ai?

Lăng Dực Trần dường như quen biết ông ấy, hơn nữa câu “một lần cuối cùng” trong miệng vị hòa thượng đó có ý nghĩa gì?

Có phải là chỉ kiếp này?

Vậy còn trước đó thì sao?

Mạnh Khanh Nghi vẫn luôn nghĩ rằng nàng và Lăng Dực Trần chỉ có ký ức của kiếp trước, nhưng giờ đây có vẻ như không chỉ dừng lại ở đó.

Quan trọng nhất là nàng dường như sắp biết được nguyên nhân mình được trọng sinh ở kiếp này…

Nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không có manh mối nào rõ ràng.

Nàng xoa xoa đầu, đơn giản là không suy nghĩ nữa.

Sau khi vệ sinh cá nhân nhanh chóng, nàng liền đi Vị Ương Cung thỉnh an.

Như mọi khi, chỉ là vài câu vấn an đơn giản, buổi thỉnh an kết thúc theo lệnh của Hoàng hậu.

Trên đường trở về Ngọc Túy Cung, Mạnh Khanh Nghi gặp Bùi Tịch.

Nhìn hướng đi của hắn, hẳn là vừa từ tẩm điện của Vân thái phi đi ra.

Mạnh Khanh Nghi không muốn để ý đến hắn, bước nhanh định lướt qua.

“Quý phi nương nương…”

Quả nhiên, hắn vẫn gọi nàng. Mạnh Khanh Nghi thầm thở dài, quay người lại như thể vừa mới phát hiện ra hắn, “Ồ, ra là Bùi tướng quân à, bổn cung đi nhanh quá, không chú ý tới ngươi.”

Lần trước nàng bị ám sát, Bùi Tịch đã cứu nàng một lần.

Lúc đó nàng nghi ngờ là hắn cố ý giăng bẫy.

Mặc dù sau đó không tra ra bằng chứng xác đáng, nhưng Lăng Dực Trần đã nói với nàng rằng chuyện này rất có thể không thoát khỏi liên quan đến hắn.

Ánh mắt Bùi Tịch càng thêm cô đơn: “Quý phi nương nương đã khá hơn chút nào chưa?”

“Đã tốt hơn nhiều, còn phải cảm ơn Bùi tướng quân đã hết lòng bảo vệ.”

Kỳ thật, lần trước ở Mạnh gia, nàng đã kể cho Lăng Dực Trần về việc Bùi gia chuẩn bị tạo phản. Lúc ấy, Lăng Dực Trần chỉ nói nàng không cần bận tâm, hắn có kế hoạch riêng của mình.

Cho nên bây giờ nàng cũng phối hợp giả vờ như không biết gì.

Bùi Tịch không nói thêm lời nào. Mạnh Khanh Nghi có chút không kiên nhẫn, “Bùi đại nhân nếu không có việc gì, bổn cung xin về cung trước.”

Dứt lời, không chờ hắn đáp lại, nàng nhấc chân định đi.

Bùi Tịch thấy nàng thật sự sắp rời đi, không cam lòng từ bỏ như vậy.

Hắn bỗng nhiên mở miệng gọi nàng lại: “Khanh Nghi, ta trước đây có thể đã quá ngốc, vô tình đánh mất nàng…”

Nghe thấy câu nói này, Mạnh Khanh Nghi bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Nàng vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng hắn lại được đằng chân lân đằng đầu.

Quay lưng về phía Bùi Tịch, nàng nhìn về hướng Tử Thần Điện ra hiệu cho Hạnh Vũ, bảo nàng đi gọi Lăng Dực Trần.

Lúc này nàng mới xoay người lại, khóe miệng nở một nụ cười, “Bùi đại nhân, chúng ta tìm một nơi không có ai nói chuyện đi.”

Bùi Tịch: “Được.”

Tử Thần Điện.

Quách Chính Tường đang nhàn nhã đứng ở cửa thì bất ngờ thấy Hạnh Vũ vội vã chạy tới. “Quách công công, mau mời bệ hạ cứu mạng! Bùi đại nhân cứ nhất quyết kéo nương nương nhà ta đi Ngự Hoa Viên!”

Những lời này lập tức khiến Quách Chính Tường tỉnh hẳn.

Hắn vội vàng dẫn Hạnh Vũ vào điện, thuật lại toàn bộ với Lăng Dực Trần.

Sau khi nghe Hạnh Vũ nói, Lăng Dực Trần không hề sốt ruột.

Ánh mắt nghi vấn của hắn dừng lại trên người Hạnh Vũ. “Là Quý phi bảo ngươi tới sao?”

“Bẩm bệ hạ, là Quý phi nương nương sai nô tỳ tới thỉnh bệ hạ.”

Lăng Dực Trần khẽ nhướng mày, khóe miệng nở nụ cười hài hước. “Quách Chính Tường, triệu cấm quân, đến Ngự Hoa Viên!”

*

Trong Ngự Hoa Viên, Bùi Tịch từ vẻ đắc chí ban đầu dần trở nên nghi hoặc. Mạnh Khanh Nghi, người vừa rồi còn nói chuyện với hắn không được bao nhiêu, giờ lại im lặng không nói một lời.

Từ xa, đột nhiên có một tiếng động không nhỏ truyền đến. Hắn đưa mắt nhìn theo, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy một tiếng “Bùm”.

Mạnh Khanh Nghi bất ngờ nhảy xuống hồ!

Miệng nàng vẫn không ngừng ú ớ: “Cứu mạng! Bổn cung ở chỗ này!”

“Trúng kế!”

Trong lòng Bùi Tịch bỗng nhiên rùng mình.

Rất nhanh sau đó, một lượng lớn người chạy về hướng này.

Người dẫn đầu chính là Lăng Dực Trần.

Hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không có tâm trạng suy nghĩ quá nhiều, liền tự mình nhảy xuống nước, kéo Mạnh Khanh Nghi lên.

Cấm quân theo sau chủ động đè Bùi Tịch xuống đất, chờ lệnh tiếp theo.

Lăng Dực Trần ướt sũng cả người, ôm Mạnh Khanh Nghi trong lòng.

Lửa giận trong lòng hắn sắp không kiềm chế được, hơi thở lạnh lẽo lan tỏa khắp nơi.

Mặc dù đã đoán trước Mạnh Khanh Nghi muốn gài bẫy Bùi Tịch một phen, nhưng không ngờ nàng lại lớn gan đến mức dám lấy tính mạng mình ra đánh cược.

Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

Mạnh Khanh Nghi vừa nhảy xuống nước liền được cứu lên, thân thể không hề hấn gì.

Nàng vừa ngẩng đầu, liền đối diện với đôi mắt tràn đầy tức giận của Lăng Dực Trần. Để tránh bị liên lụy, nàng vội vàng làm vẻ mặt hoảng sợ nói: “Bệ hạ phải làm chủ cho thần thiếp! Vừa rồi Bùi tướng quân nói rằng những kẻ ám sát thần thiếp lần trước có chút quen thuộc, muốn đến Ngự Hoa Viên để nói với thần thiếp. Nhưng ai ngờ, khi vào đến đây, Bùi tướng quân lại muốn làm chuyện vô liêm sỉ với thần thiếp. Thần thiếp vì để bảo vệ trong sạch của mình, bất đắc dĩ mới nhảy xuống hồ…”

Một bên, Bùi Tịch sắc mặt tái nhợt, vô lực nhìn Mạnh Khanh Nghi.

Hắn không thể cãi lại lời nào.

“Trước tiên hãy đưa hắn vào Đại Lý Tự, để Đại Lý Tự thẩm tra kỹ lưỡng cho trẫm!” Lăng Dực Trần lạnh giọng hạ lệnh, hận không thể lấy mạng hắn ngay lập tức.

Môi Bùi Tịch khẽ mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng giờ phút này nói gì cũng vô ích.

Sắc mặt hắn dần chuyển sang vẻ bất đắc dĩ.

Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Khanh Nghi, bỗng nhiên ý thức được, mình dường như thật sự không còn cách nào để khống chế nàng nữa.

Bùi Tịch bị người dẫn đi, Lăng Dực Trần không dám chần chừ, ôm Mạnh Khanh Nghi đi thẳng đến Ngọc Túy Cung.

“Khanh Khanh giờ đây gan lớn thật đấy.”

Nàng dựa vào lòng hắn, ngoan ngoãn nói: “Bệ hạ đang trách thần thiếp sao?”

“Vì một Bùi Tịch, nàng lại lấy mạng mình ra đánh cược, thật sự quá ngốc.”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 73: Hoàng quý phi


Ngọc Túy Cung, Mạnh Khanh Nghi đã kể lại toàn bộ sự việc cho Lăng Dực Trần.

Sau khi nghe nàng kể xong, Lăng Dực Trần véo nhẹ má nàng, nói: “Khanh Khanh càng ngày càng lợi hại.”

Tuy nhiên, lời nói của hắn không hề có chút độ ấm nào. Mạnh Khanh Nghi không nghĩ nhiều, vẫn còn chút đắc ý: “Thần thiếp cũng là linh cơ…”

Lời nói chưa dứt đã dừng lại, chỉ vì nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt cau mày đầy tức giận của Lăng Dực Trần, nàng mới nhận ra hắn không thật sự khen ngợi mình.

Nàng thu lại nụ cười, ôm lấy eo Lăng Dực Trần: “Bệ hạ vẫn còn trách thần thiếp sao? Thần thiếp chỉ muốn giúp bệ hạ, mới dùng hạ sách này. Thần thiếp vừa rồi cũng rất sợ hãi…”

Nhìn dáng vẻ đó của nàng, Lăng Dực Trần bất đắc dĩ thở dài.

Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng: “Về sau không được lại lấy thân mình ra mạo hiểm, nàng hiểu không?”

Thấy hắn không còn so đo nữa, khóe miệng Mạnh Khanh Nghi khẽ cong lên, nàng yếu ớt và đáng thương nói: “Thần thiếp biết rồi, về sau cái gì cũng nghe theo bệ hạ hết.”

Sau khi dùng bữa trưa cùng Mạnh Khanh Nghi, Lăng Dực Trần trở về Tử Thần Điện.

Không lâu sau, cửa điện bỗng nhiên bị gõ, tiếng Quách Chính Tường vang lên ngay sau đó: “Bệ hạ, Bùi tướng quân cầu kiến.”

Lăng Dực Trần đã đoán được từ trước, hắn đặt tấu chương trong tay xuống: “Mời hắn vào.”

Cửa điện mở ra. Bùi tướng quân mặc quần áo trắng, lưng đeo cành mận gai, từng bước một dập đầu cho đến trước điện.

“Bệ hạ, khuyển tử bất hiếu, phạm phải tội tày trời, lão thần quản giáo vô phương, nguyện chịu trách phạt.”

Sắc mặt Lăng Dực Trần lạnh lùng, không nói một lời, yên lặng nhìn chằm chằm Bùi tướng quân đang quỳ bên dưới. Trong điện tĩnh lặng đến mức dường như mọi thứ xung quanh đều bị đóng băng.

Trầm mặc hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Bùi tướng quân, tội của Bùi Tịch, chứng cứ xác thực, quốc pháp khó dung. Tướng quân nhiều năm qua vì triều ta phòng thủ biên cương, chiến công hiển hách, trẫm cũng không nỡ trách phạt quá nặng. Chỉ là hậu cung có quy củ của hậu cung, coi thường quy củ, chẳng phải là coi thường luật pháp của Bội triều sao?”

Bùi tướng quân ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy khiến người ta không thể nhìn thấu. Hắn biết hôm nay mình sợ là sẽ phải “đổ máu” mấy lần nữa. Nghĩ đến đây, hắn chỉ hận không thể đánh chết Bùi Tịch.

Sắc mặt hắn xanh mét mở miệng: “Bệ hạ, lão thần hiểu rõ. Khuyển tử đã phạm phải sai lầm lớn, liên lụy tướng quân phủ, cũng khiến bệ hạ khó xử.”

Lăng Dực Trần thờ ơ, không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

Bùi tướng quân hít sâu một hơi, đâu vào đấy tiếp tục nói: “Kiêu Kỵ Doanh dưới trướng lão thần vốn do tiên đế đích thân quản lý. Sau này, tiên đế vì tu dưỡng thân thể và tinh thần, tạm giao binh phù cho lão thần quản lý thay. Nhưng hiện giờ lão thần tuổi tác đã cao, sợ là không thể tiếp tục đảm nhiệm chức trách này, vậy nên xin bệ hạ tìm người khác quản lý.”

Nói xong, hắn lặng lẽ từ trong tay áo lấy ra binh phù, giơ hai tay dâng lên cho Lăng Dực Trần. Quách Chính Tường một bên tiếp nhận binh phù, đặt trên án thư trước mặt Lăng Dực Trần.

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy binh phù trước mặt, đầu ngón tay xoa xoa khối ngọc phù trong tay, biểu cảm trên mặt khiến người ta không thể đoán được.

“Trẫm nhớ, binh phù của Thần Cơ Doanh có phải cũng nằm dưới trướng Bùi tướng quân không?”

Dù là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại giống như đang chất vấn.

Bùi tướng quân nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi.

Hắn lúc này thậm chí có một sự thôi thúc muốn đứng dậy lập tức bỏ đi.

Thần Cơ Doanh là doanh chuyên quản lý hỏa khí, vô cùng quan trọng. Nếu không có binh mã này, thì việc tạo phản trong tương lai có thành công hay không đã là một vấn đề khác.

Nhưng khi nghĩ đến Bùi Tịch là đứa con trai duy nhất của mình, là huyết mạch duy nhất của Bùi gia, hắn lại đè nén được sự thôi thúc đó: Trí nhớ bệ hạ tốt thật, lão thần quả nhiên tuổi tác đã cao, bệnh hay quên cũng nặng hơn.”

Nói xong, hắn lại một lần nữa từ trong tay áo móc ra một miếng ngọc phù, dâng lên. Không thể không nói, Bùi tướng quân vẫn là rất quyết đoán, vì Bùi Tịch, thế mà lại nỡ tự “chặt” một cánh tay.

Sắc mặt Lăng Dực Trần vẫn không hề gợn sóng, ngữ khí không chút ấm áp: “Đề nghị của Bùi tướng quân rất hợp ý trẫm. Như vậy đi, cứ theo lời tướng quân nói. Trẫm sẽ hạ chỉ nhanh chóng sắp xếp người quản lý hai doanh này. Việc bàn giao, vẫn cần tướng quân phí tâm hơn. Còn về Bùi Tịch, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, trẫm sẽ xét xử trí.”

“Đa tạ bệ hạ.” Nghe vậy, Bùi tướng quân thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đi nữa, ít nhất tính mạng của Bùi Tịch đã được bảo toàn.

“Nếu bệ hạ không có sắp xếp nào khác, lão thần xin cáo lui trước.”

Lăng Dực Trần khẽ gật đầu, nhìn hắn cho đến khi rời khỏi ngoài điện, rồi lại giơ tay cầm lên hai miếng ngọc phù trước mặt, bình tĩnh nhìn ngọc phù, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nửa ngày sau, Lăng Dực Trần đột nhiên ngước mắt, hạ chỉ:

“Quách Chính Tường, truyền khẩu dụ của trẫm, Quý phi Mạnh thị, tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, đoan trang nhàn nhã, nết na ôn lương. Nay trẫm ban thưởng sự chăm chỉ này, đặc biệt tấn phong Mạnh thị làm Hoàng quý phi. Sáng sớm ngày mai, chiêu cáo lục cung.”

*

Trong Đại Lý Tự, Bùi tướng quân lòng như lửa đốt đi vào phòng giam giam giữ Bùi Tịch. Bước vào căn phòng giam âm u ẩm ướt, một luồng mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt.

Bộ hoa phục chỉnh tề, lộng lẫy ngày nào của Bùi Tịch giờ đã trở nên cũ nát, thân hình cũng gầy gò đi rất nhiều.

Vốn định trách mắng vài câu, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này, nỗi xót xa trong lòng Bùi tướng quân lập tức chiếm ưu thế. “Tịch nhi, con chịu khổ rồi.”

Bùi Tịch chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy phụ thân, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, có hổ thẹn, nhưng càng nhiều là oán độc và không cam lòng.

Bùi tướng quân kể lại tường tận việc hôm nay ông đã phải từ bỏ hai binh doanh để cứu mạng Bùi Tịch.

Nghe xong những lời này, Bùi Tịch hơi chút dao động, nhưng trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt của Mạnh Khanh Nghi, đáy lòng bỗng trào ra một nỗi oán hận không tên.

Nếu tạo phản thành công, có phải chăng hắn có thể cướp Mạnh Khanh Nghi về?

“Phụ thân, kế hoạch của chúng ta phải nhanh chóng sắp xếp…”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 74: Tạo phản


Hôm nay, Mạnh Khanh Nghi dậy sớm, sửa soạn trang điểm cẩn thận.

Đơn giản vì hôm nay là sinh thần của Thái hậu, trong cung mở đại tiệc, vô cùng náo nhiệt.

Thái hậu ngồi ngay ngắn trên chủ vị, dù đã qua tuổi nửa trăm nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Mạnh Khanh Nghi nhìn quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng Lăng Dực Trần. Hắn hẳn là chưa đến. Vừa nghĩ đến đây, nàng liền nghe thấy tiếng Quách Chính Tường từ ngoài điện vọng vào.

“Bệ hạ giá lâm!”

Lăng Dực Trần bước vào điện, mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Ánh mắt hắn lướt qua một vòng, tự nhiên dừng lại trên người Mạnh Khanh Nghi.

Hắn khẽ nhếch khóe môi, động tác gật đầu rất nhỏ về phía nàng.

Khi tầm mắt hắn rơi xuống Thái hậu, Lăng Dực Trần khẽ nhíu mày, chợt lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

Hắn chắp tay hành lễ, giọng nói bình đạm nhưng không kém phần lễ nghĩa: “Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu, cung chúc mẫu hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Hắn vốn không muốn tới, quan hệ với Thái hậu vẫn luôn không hòa hoãn lại, nhưng hôm nay là sinh thần của bà, danh tiếng của hoàng đế không thể không giữ. Ít nhất, khi Thái hậu vẫn còn là Thái hậu, hắn cần phải thể hiện lòng hiếu thảo của mình cho thiên hạ thấy.

Thái hậu khẽ gật đầu, ngữ khí hơi có chút kinh hỉ*: “Hoàng đế có lòng rồi, mau ngồi đi.”

(*ngạc nhiên cùng vui vẻ)

Có điều, mọi người ở đây vẫn nhận ra một tia không khí vi diệu, dường như giữa hai mẹ con này có một tầng ngăn cách vô hình.

Yến hội lại tiếp tục náo nhiệt.

Mạnh Khanh Nghi nhìn chằm chằm chiếc bàn trước mặt, bày đầy ắp mỹ thực. Nhưng nàng lại không mấy muốn ăn.

Không hiểu sao, nàng luôn có chút dự cảm không rõ ràng, hôm nay có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ của Thái hậu, ai lại dám làm ầm ĩ gì vào ngày này chứ?

Có lẽ là do bản thân mình thường xuyên gặp hại nên suy nghĩ nhiều rồi… Nàng tự giễu cười cười, lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ không thực tế trong đầu.

Rượu đã qua ba vòng, ca vũ đang lúc cao trào.

Cửa gỗ cung điện đột nhiên bị phá toang, một tràng tiếng bước chân ồn ào truyền đến.

Bùi Tịch dẫn theo một đám binh lính, hùng hổ xông thẳng vào.

Vô số binh khí trong tay bọn lính lấp lánh ánh hàn quang dưới ánh nến.

Các phi tần và văn thần trong yến hội bị cảnh tượng này dọa cho kinh hoảng thất thố, giữa đại sảnh tức khắc hỗn loạn tột độ, chén rượu rơi vỡ, rượu đổ đầy đất.

Vị Lễ Bộ Thượng thư già nua run rẩy đứng dậy, giọng nói đầy vẻ không thể tin được và sợ hãi, hướng về phía Bùi Tịch mà quát: “Bùi tướng quân, ngươi đây là ý gì? Hôm nay là tiệc mừng thọ của Thái hậu, sao ngươi có thể dẫn binh xông vào!”

Thái hậu cũng bị biến cố bất ngờ này làm cho kinh sợ.

Bà còn tưởng rằng đây là do Lăng Dực Trần sắp xếp, nên theo bản năng nhìn về phía hắn. Khi thấy vẻ mặt của Lăng Dực Trần cũng có chút nghi hoặc, bà mới nhận ra chuyện này không liên quan đến hắn.

Không liên quan đến Hoàng đế, vậy thì chuyện này lớn thật rồi, đây là muốn tạo phản!

Thái hậu cũng hướng về Bùi Tịch hỏi: “Bùi tướng quân, hôm nay là tiệc mừng thọ của ai gia, sao ngươi lại dẫn binh xâm nhập?”

Bùi Tịch không để ý đến bọn họ, ánh mắt vội vàng tìm kiếm giữa đám đông, cuối cùng cũng thấy Mạnh Khanh Nghi ở khu phi tần.

Trong mắt hắn hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, có quyến luyến, nhưng càng nhiều lại là sự điên cuồng. Hắn dùng khẩu hình truyền cho nàng hai chữ: “Chờ ta.”

Mạnh Khanh Nghi cảm thấy ghê tởm, trong đầu không khỏi nhớ lại kiếp trước khi Bùi Tịch tạo phản và nàng đã chết trong tay hắn.

Lòng nàng không khỏi có chút hoảng loạn.

Hắn cười lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay chỉa thẳng vào Lăng Dực Trần: “Bắt lấy tất cả mọi người trong điện!”

Dứt lời, hắn phất tay, các binh lính phía sau liền tản ra khắp nơi, bao vây Lăng Dực Trần cùng Thái hậu và những người khác.

Ánh mắt Bùi Tịch vẫn luôn chăm chú nhìn Lăng Dực Trần. Nhưng hắn không thấy được vẻ kinh hoàng thất thố mà hắn tưởng tượng.

Lăng Dực Trần lúc này không chút biểu cảm, cũng nhìn chằm chằm Bùi Tịch: “Bùi tướng quân dù hôm nay có giết trẫm, ngươi nghĩ người trong thiên hạ sẽ phục ngươi sao? Những người khác trong hoàng thất sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

Nghe được lời này, Bùi Tịch cười nhẹ một cái, một bóng người từ từ bước ra phía sau hắn.

“Vậy.. nếu là bổn vương chiêu cáo thiên hạ thì sao?”

Nghe câu nói này, ánh mắt mọi người đồng thời đổ dồn xuống, đại sảnh lập tức chìm vào sự tĩnh lặng quỷ dị.

“Lại là Đoan Vương!” Trong đám đông, không biết ai là người đầu tiên kinh hô, giọng nói đầy kinh ngạc.

“Đoan Vương ngày thường một mực cung kính vâng lời, sao lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!” Có vị thần tử mặt đầy không thể tin được, sự khiếp sợ trong giọng nói dường như muốn tràn ra ngoài.

Sắc mặt Thái hậu trắng bệch, bà cố gắng chống đỡ cơ thể, giọng run rẩy nói: “Đoan Vương, bệ hạ ngày thường đối xử với ngươi không tệ, ngươi vì sao lại làm ra chuyện này?”

Đoan Vương không để ý đến họ, hắn liếc nhìn Lăng Dực Trần, ánh mắt đầy oán hận, ngữ khí tràn ngập sự điên cuồng: “Ngai vàng này cũng nên để bổn vương ngồi một lần rồi.”

Lăng Dực Trần không hề hoang mang, trên mặt thậm chí còn treo nụ cười hài hước.

Hắn đặt chén rượu trong tay xuống, đứng dậy, nhìn về phía Bùi Tịch và Đoan Vương.

“Trẫm muốn biết, các ngươi đã làm thế nào để lặng lẽ sắp xếp nhiều binh tướng vào cung như vậy?”

Nhìn thấy ánh mắt này của hắn, trong lòng Bùi Tịch bỗng nhiên có chút hoảng loạn.

Hắn theo bản năng nhìn về phía Mạnh Khanh Nghi, dường như là để trấn áp cảm giác hoảng loạn trong lòng.

Không một chút do dự hay ngần ngại, Bùi Tịch vớ lấy cây cung cài bên hông, thuần thục giương cung lắp tên, nhắm thẳng vào Lăng Dực Trần rồi bắn đi.

Mũi tên đột ngột bay vút ra, vẽ một vệt hàn quang lạnh lẽo trong không trung.

“Không được!”

Một tiếng thét chói tai vang lên. Mạnh Khanh Nghi theo bản năng muốn lao tới, nàng không thể chấp nhận được cảnh tượng sắp xảy ra. Ngay khi mũi tên sắp c*m v** thân thể Lăng Dực Trần, một bàn tay lớn, mạnh mẽ bất ngờ vươn ra, bắt lấy mũi tên đang lao tới.

____

Ôi edit truyện trong mùa “bão” mà lòng hoang mang lo sợ
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 75: Toàn văn hoàn


Nhìn thấy mũi tên bị tay không bắt lấy, trong điện lập tức im lặng như tờ, tất cả mọi người bị cảnh tượng này làm cho sững sờ.

Ninh Hoài Từ không biết từ đâu đột nhiên xông ra. Mũi tên mà Bùi Tịch vừa b*n r* đang nằm gọn trong tay hắn.

Trong lòng Bùi Tịch thầm cảm thấy không ổn.

Việc Ninh Hoài Từ đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là Lăng Dực Trần đã sớm có sự chuẩn bị.

Nhưng đã không còn kịp nữa. Chỉ thấy Lăng Dực Trần ngồi ngay ngắn trên chủ vị, sắc mặt lạnh lùng mở miệng: “Bắt lấy!”

Theo một tiếng khẩu lệnh này, cánh cửa hông của đại sảnh yến hội vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một đám thị vệ mặc áo giáp đen nối đuôi nhau tiến vào.

Chứng kiến cảnh tượng này, những người ban đầu đi theo Bùi Tịch bỗng nhiên không dám tiếp tục tiến lên, bọn họ có chút chần chừ.

Đoan Vương chú ý thấy điểm này, trong lòng thầm mắng một câu, rồi lớn tiếng hô: “Dù có đầu hàng, hoàng đế cũng sẽ không tha cho chúng ta, chi bằng bây giờ cứ đập nồi dìm thuyền mà liều mạng, dù sao cũng đều là chết!”

Những lời này vang lên, khiến ánh mắt chần chừ của nhóm người liều mạng kia trở nên kiên định, họ xông thẳng về phía thị vệ trong điện.

Trong điện, mọi thứ bỗng chốc hỗn loạn. Tiếng binh lính gào thét, tiếng binh khí va chạm đan xen vào nhau, đại sảnh yến tiệc hoa lệ phút chốc biến thành một chiến trường đẫm máu.

Mạnh Khanh Nghi đã được cấm quân hộ tống đến bên cạnh Lăng Dực Trần. Hoàng hậu thoáng nhìn thấy thế, khẽ nhíu mày, rồi cũng đi đến bên cạnh hắn, lặng lẽ quan sát cuộc chém giết trước mắt.

Rất nhanh, cục diện chiến đấu trong cung yến dần trở nên rõ ràng.

Binh lính của Bùi Tịch và Đoan Vương vì rơi vào mai phục của Hoàng đế nên lòng quân đại loạn, thương vong thảm trọng.

Giờ đây, đại thế đã mất, hai người trong lòng đầy tuyệt vọng nhưng lại không cam lòng thất bại như vậy.

Trong lúc hỗn loạn, Bùi Tịch vô tình ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua toàn bộ chiến trường. Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở một góc, Hoàng hậu đang núp bên cạnh Lăng Dực Trần, dáng người co rúm lại, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Đồng tử hắn hơi co lại, tay nắm chặt trường kiếm một cách vô thức.

Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh.

Mạnh Khanh Nghi bị hắn một kiếm phong hầu.

Hắn không biết đây là ký ức từ khi nào, cũng không hiểu vì sao lại đột nhiên hiện ra vào lúc này.

Trong lòng hắn bỗng trào dâng một nỗi đau khổ.

Hắn sẽ làm ra chuyện như vậy sao?

Tuyệt đối không thể.

Bàn tay rũ xuống bên người vô thức rút cây cung từ bên hông ra, mũi tên đặt trên dây cung khẽ rung động, ánh mắt hắn nhìn về phía Lăng Dực Trần, kéo căng dây cung về phía hắn.

Có thị vệ vội vàng muốn lao tới ngăn cản, xông về phía Bùi Tịch.

Mạnh Khanh Nghi cũng vội vàng chạy đến trước mặt Lăng Dực Trần, định dùng thân mình che chắn cho hắn khỏi mũi tên, nhưng chưa kịp thì đã bị Lăng Dực Trần kéo về phía sau mình.

Nhìn thấy hai người ân ái như vậy, trong lòng Bùi Tịch thế mà lại nảy sinh một nỗi ghen tỵ muốn phát điên.

Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên sắc bén, lặng lẽ chuyển hướng về phía vị trí của Hoàng hậu.

“Vút” một tiếng, mũi tên nhọn thoát khỏi dây cung, giữa một mớ hỗn loạn và tiếng kêu la, mũi tên nhọn vẽ ra một vệt hàn quang trong không trung, lao thẳng về phía Hoàng hậu.

Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Lăng Dực Trần và Bùi Tịch, không ai để ý đến quỹ đạo của mũi tên đó.

Cho đến khi Hoàng hậu phát ra một tiếng k** r*n yếu ớt, ánh mắt mọi người mới bị thu hút. Chỉ thấy Hoàng hậu từ từ ngã xuống, mũi tên đã găm sâu vào ngực nàng, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ phượng bào.

Mạnh Khanh Nghi trừng lớn đôi mắt nấp sau Lăng Dực Trần.

Tại sao Bùi Tịch đột nhiên thay đổi hướng mũi tên?

Vài cung nhân trong cảnh hỗn loạn tiến đến bên cạnh Hoàng hậu, thái y cũng kịp thời có mặt ở ngoài điện.

Cuộc hỗn chiến trong điện vẫn chưa kết thúc.

Các thị vệ vừa rồi xông về phía Bùi Tịch nhìn đúng thời cơ, đột nhiên vung đao chém về phía hắn.

Hắn tránh né không kịp, cánh tay bị chém trúng. Hắn chịu đựng đau đớn, tiếp tục vật lộn với các thị vệ, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại số đông, bị các thị vệ vây chặt.

Đoan Vương cũng bị vài tên thị vệ khống chế trong lúc hỗn loạn.

*

Cuộc hỗn chiến kết thúc.

Nhưng giấc mơ của Lăng Dực Trần vẫn chưa tan.

Hắn mơ thấy, Bùi Tịch cũng như ngày hôm nay, đột nhiên khởi binh tạo phản.

Còn Mạnh Khanh Nghi thì bị hắn lừa ra khỏi cung.

Lăng Dực Trần phát hiện ra tất cả đã quá muộn.

Khi Bùi Tịch khởi binh làm loạn, hắn đã lấy Mạnh Khanh Nghi ra uy h**p, buộc Lăng Dực Trần phải dùng giang sơn để đổi lấy nàng.

Lăng Dực Trần một mình một ngựa dám đi, nhưng Bùi Tịch vẫn g**t ch*t Mạnh Khanh Nghi.

May mắn thay, Ninh Hoài Từ đã kịp thời cứu giá, Lăng Dực Trần vẫn an toàn, cuộc nổi loạn cũng được dẹp yên.

Thì ra, hai kiếp trước hắn đều không bảo vệ được nàng.

Cả hai kiếp, nàng đều chết trong tay Bùi Tịch.

*

Tại Tử Thần Điện, Quách Chính Tường vừa báo tin Hoàng hậu không qua khỏi.

Ngay sau đó, Ninh Hoài Từ cũng bước vào điện, hỏi: “Bệ hạ, Bùi Tịch và những kẻ khác nên xử trí thế nào?”

“Để Hình Bộ và Đại Lý Tự điều tra rõ ràng sự việc này. Sau khi điều tra xong, Bùi Tịch liên lụy cửu tộc. Đoan Vương, giết không tha.”

Lời nói của hắn lạnh băng, không chút cảm xúc.

Ninh Hoài Từ không hề bất ngờ với kết quả này. “Vâng, thần tuân chỉ.”

*

Trước khi Bùi Tịch bị hành hình, hắn đã nhờ người nhắn lại với Mạnh Khanh Nghi, nói rằng hắn muốn gặp nàng lần cuối.

Tuy nhiên, Mạnh Khanh Nghi đã không đến.

Nghe nói, trong tù, mỗi ngày hắn đều quỳ hướng về phía Ngọc Túy Cung, hy vọng dùng cách hèn mọn đó để lay động Mạnh Khanh Nghi đến gặp hắn thêm một lần.

Đáng tiếc, Mạnh Khanh Nghi vẫn không chút nao núng.

Nàng chỉ cho người đưa tới một câu.

“Nếu có thể, nàng chỉ mong không bao giờ gặp lại. Ba kiếp, đều như thế.”

*

Một năm sau.

Mạnh Khanh Nghi được phong làm Hoàng hậu, Lăng Dực Trần hạ chỉ giải tán hậu cung.

Câu chuyện một đời một kiếp một đôi người chỉ mới bắt đầu.

Toàn văn hoàn.

——–

Mặc dù mình cũng thấy kết thúc có chút vội vàng, nhưng mong các bạn có thể đọc những lời sau của tác giả, dù mình đọc truyện thấy thật sự hay và cuốn nhưng kh ngờ tác giả lại bị nói nhiều như vậy huhu.

____

Lời tác giả:

Vậy là cuốn sách này đã khép lại.

Thật tình mà nói, tôi đã viết khá nhiều tác phẩm, nhưng đây có lẽ là cuốn nhận về nhiều lời chê bai và chỉ trích nhất. Giai đoạn cuối, việc viết từng chữ đối với tôi là cả một sự giày vò. Tôi đã sụp đổ vài lần và rơi vào một khoảng thời gian dài tự hoài nghi bản thân. Tâm lý của tôi thực sự đã xuống dốc.

Về sau, tôi gần như chỉ viết xong rồi đăng, không dám đọc lại bất kỳ bình luận nào, hoàn toàn không dám nhấp vào. Vô số lần tôi muốn buông bỏ giữa chừng, nhưng lại cảm thấy còn có không ít bạn đọc cũ và mới vẫn đang theo dõi, nên đành tự ép mình viết tiếp, dù giai đoạn sau tốc độ cập nhật có chậm lại.

Tôi cũng không muốn kéo dài mãi, tôi đã xem xét lại và thấy rằng hầu hết các tình tiết đã được giải quyết, dù viết khá thô cứng, nhưng cốt truyện cũng không còn gì cần tiếp tục viết nữa. Vì vậy, tôi đã chọn kết thúc, dù quả thật có hơi vội vàng.

Dữ liệu của cuốn sách này cũng không tốt, mức thu nhập thấp nhất trong ngày thì tôi không muốn nói là bao nhiêu, nhưng thật sự còn không đủ tiền mua nửa ly trà sữa.

Cũng có một số bạn đọc đến từ tài khoản khác của tôi, tôi thấy có lẽ một số bạn đã theo dõi từ rất lâu, thực sự rất cảm ơn mọi người!

(P/S: Xin hãy bảo vệ “áo choàng” của tôi nhé.)

Cuốn sách này sẽ không có phiên ngoại, cũng sẽ không xin kết thúc chính thức. Mọi người xem xong có thể xóa khỏi kệ sách là được, sau này tôi có thể sẽ ẩn đi. Chủ yếu là tôi không muốn đối mặt với những bình luận về cuốn sách này nữa.

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã đồng hành trong suốt thời gian qua. Thật sự rất cảm ơn những bạn đã ở lại và đọc đến cùng. Không có các bạn, tôi đã bỏ hố từ lâu rồi. Cảm ơn mọi người rất nhiều!
 
Back
Top Bottom