Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh

Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 30: “Hai lần rồi vẫn không thể bảo vệ được nàng…”


Thu Đường và Hạnh Vũ nhìn nhau.

Hai người đều nóng vội chịu không nổi.

Hạnh Vũ mở lời trước: “Ngươi nói bậy! Rõ ràng là Dục chiêu nghi đã kéo nương nương của chúng ta xuống nước!”

Thu Đường cũng nói thêm: “Nương nương của chúng ta nắm lấy Dục chiêu nghi là để cầu cứu, ai biết Dục chiêu nghi cùng ngã xuống thì đang có tâm tư gì!”

“Các ngươi ăn nói bừa bãi! Trời lạnh như vậy, nếu không phải Tịnh phi nương nương kéo chiêu nghi xuống nước, chiêu nghi làm sao sẽ chủ động rơi xuống nước?” Vũ Xuân không chịu thua, căng cổ cãi lại.

Thu Đường càng không chịu nhận thua: “Đúng vậy, trời lạnh như vậy, Tịnh phi nương nương lại vì sao phải rơi xuống nước? Rõ ràng là Dục chiêu nghi đã đẩy nàng!”

Lăng Dực Trần thờ ơ trước những lời họ nói.

Nghe hồi lâu, hắn chỉ hỏi một câu: “Dục chiêu nghi hiện giờ ở đâu?”

Vũ Xuân vội đáp: “Bẩm bệ hạ, hiện đang ở Huệ Nghi Cung, giờ cũng đã phát sốt rồi ạ.”

“Bảo nàng tỉnh dậy đến gặp trẫm.” Giọng hắn như mang theo sương gió, lạnh đến thấu xương.

Chuyện hai người cùng rơi xuống nước này, chắc chắn có một bên ngấm ngầm gây sự.

Là Mạnh Khanh Nghi đã tính kế sao?

Hắn vô thức nhướng mày, nhìn về phía tẩm điện đang rọi ánh nến qua khung cửa sổ.

Nàng đúng là đã học khôn hơn rồi.

Thế nhưng, không tiếc lấy thân mình ra làm trò đấu đá, vẫn là quá ngốc.

Nghĩ vậy, hắn lại nhớ đến giấc mơ ngày ấy.

Nếu những hình ảnh trong mơ đều là thật, thì nàng vẫn luôn tự cho mình là thông minh.

Cái thủ đoạn quyến rũ mà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, vậy mà nàng dám dùng lên người hắn.

Lại còn là sau khi thành hôn với Bùi Tịch…

Lăng Dực Trần cau chặt mày, rồi quay trở lại tẩm điện.

Thái y và cung nhân đều đã lui xuống.

Hắn ngồi bên giường, nhìn dáng vẻ hôn mê của nàng.

Những sự việc xảy ra trong giấc mơ gần đây đều có trình tự thời gian bị xáo trộn.

Nhớ lại giấc mộng triền miên trên giường, hắn quả thực đã tận hưởng những thủ đoạn đầy sơ hở của nàng.

Giấc mơ này quá thật, hắn khó mà phân biệt thật giả.

Chẳng lẽ là… chuyện cũ năm xưa?

Nếu đã thành hôn với Bùi Tịch, nàng vì sao lại có ý định dụ dỗ hắn?

Rõ ràng trước đây khi gặp hắn còn rất sợ hãi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

*

Mạnh Khanh Nghi hôn mê sâu, đầu nặng như ngàn cân.

Vì sốt cao, lúc thì người nàng lạnh buốt, lúc thì nóng không chịu nổi.

Nàng mắc kẹt trong cơn ác mộng, không thoát ra được.

“Bệ hạ, ngài thật sự muốn ban chiếu chỉ này? E rằng… tiền triều sẽ chấn động.”

Ninh Hoài Từ nắm chặt đạo thánh chỉ màu vàng kim trong tay, đứng trong Tử Thần Điện, sắc mặt ngưng trọng.

Lăng Dực Trần dựa vào ghế thái sư, dường như bị mây đen bao phủ, bóng tối u ám bao trùm quanh hắn, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp lực.

Giọng hắn đồng ý rất đạm: “Ừm, sáng sớm mai bảo Quách Chính Tường đến Thái Cực Điện tuyên chỉ, chiêu cáo thiên hạ.”

“…Vâng.”

Ninh Hoài Từ dường như nhận ra hắn đã quyết tâm, cũng không nói thêm lời nào.

Vốn định lui ra, nhưng lại do dự dừng bước.

Hắn nói với giọng điệu nặng nề: “Bệ hạ, hiện giờ vừa mới diệt trừ bè đảng Đoan Vương, Bùi gia cũng đã sụp đổ, tiền triều hiện nay vẫn chưa ổn định, ngài nên… sớm thoát khỏi bi thương, nghiêm túc chỉnh đốn triều cương.”

“Ngươi nghĩ trẫm hiện giờ vẫn chưa đủ cần chính sao?” Lăng Dực Trần ngước mắt nhìn hắn, trong mắt lộ ra hàn khí bức người.

Ninh Hoài Từ cúi thấp đầu: “Thần không có ý này.”

Ánh mắt hắn tràn đầy sự chán ghét: “Lui ra đi, có những lời không cần ngươi phải nhắc nhở trẫm.”

“Vâng.”

Ninh Hoài Từ rời khỏi Tử Thần Điện.

Dự Vương chần chừ không dám bước vào. Nghe thấy có người đẩy cửa đi ra, hắn vội vàng đứng thẳng tắp. Nhìn thấy Ninh Hoài Từ bước ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn tiến lại gần, hỏi nhỏ: “Hoàng huynh nói thế nào?”

Ninh Hoài Từ giơ đạo thánh chỉ trong tay lên: “Bệ hạ đã quyết tâm.” Hắn đưa thánh chỉ cho Quách Chính Tường đang đợi bên cạnh: “Quách công công, sáng mai, tuyên chỉ ở Thái Cực Điện, chiêu cáo thiên hạ.”

Quách Chính Tường không dám nói lời nào, cung kính nhận lấy thánh chỉ.

Ninh Hoài Từ và Dự Vương cùng bước chân rời đi.

Mạnh Khanh Nghi có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ từ xa.

Dự Vương thở dài không ngớt: “Hoàng huynh đã sớm nhìn thấu kế hoạch của Đoan Vương và Bùi Tịch, màn kịch bắt ba ba trong rọ này đã sớm được dàn dựng. Ai ngờ Hoàng huynh lại xúc động như vậy, vì một nữ nhân mà suýt nữa làm rối loạn đại kế.”

Ninh Hoài Từ không nói gì.

“Nếu không phải vì nàng ta, lần này mưu nghịch đâu đến nỗi liên lụy lớn như vậy? Suýt chút nữa là thua hết cả bàn cờ! Hoàng huynh vì chuyện này đã giết bao nhiêu người ở tiền triều hậu cung? Tiền triều rung chuyển không trách ai được, thần tử nào sẽ phục một bạo quân? Theo bổn vương thấy, nàng ta chết cũng không oan đâu.”

Dự Vương lải nhải, trong lòng hận thấu cái “nàng” trong miệng hắn.

“Còn đạo thánh chỉ kia, Hoàng huynh còn cảm thấy chưa đủ loạn —”

“Dự Vương điện hạ.” Ninh Hoài Từ lạnh giọng ngắt lời hắn.

Hắn nghe cũng thấy phiền: “Điện hạ vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, cẩn thận có những lời sẽ lọt vào tai bệ hạ.”

Sau khi họ đi xa, Mạnh Khanh Nghi không còn nghe thấy họ nói gì nữa.

Lăng Dực Trần trong việc xử lý chính sự, so với trước đây chỉ có hơn chứ không kém.

Hắn rất bận.

Vội vàng bình định sự rung chuyển ở tiền triều, vội vàng xử lý nạn dân hạn hán ở Tế Châu.

Hắn vội vã phê duyệt các tấu chương “khuyên can” từ khắp nơi gửi về.

Mọi thời gian của hắn đều dành cho triều chính, dường như không có một khoảnh khắc nào dành cho bản thân.

Mãi đến một đêm khuya, hắn bỗng choàng tỉnh giấc giữa giấc ngủ.

Canh khuya sương nặng, hắn khoác áo ngoài, bước ra khỏi tẩm điện Ngọc Thúy Cung.

Đứng dưới hành lang, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn treo trong đêm tối.

Sắc mặt hắn phiền muộn, giọng nói cũng thê lương: “Hai lần rồi vẫn không thể bảo vệ được nàng, thật buồn cười.”

Nói xong câu đó, hắn im lặng rất lâu. Bóng dáng thon dài, trong đêm tối nhuốm vẻ cô đơn và mệt mỏi, lo lắng không nói thành lời.

Rất lâu sau, hắn như bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, đôi mắt chấn động.

Trong mắt nổi lên ý cười dường như thêm một tia b*nh h**n xao động.

Hắn lẩm bẩm: “Nếu đã có hai lần, vậy… có phải còn có thể có lần thứ ba không?”

Mạnh Khanh Nghi muốn xem tiếp những chuyện xảy ra, nhưng đúng lúc nàng định tiếp tục xem thì bên tai lại vang lên giọng nói chân thật của Lăng Dực Trần:

“Khanh Khanh, lại gặp ác mộng sao?”

Như có một đôi tay vô hình, kéo nàng ra khỏi vũng lầy của cảnh trong mộng.

Nàng đột nhiên mở bừng mắt.

Đập vào mắt là khuôn mặt ấm áp của Lăng Dực Trần.

Hơi thở nàng dồn dập, cảm giác khó thở vẫn còn.

“Lại gặp ác mộng sao?” Lăng Dực Trần dò xét nhìn nàng thật kỹ.

Đôi mắt nàng hơi ướt át, vô thần lắc đầu, giọng có chút khàn khàn: “Không phải ác mộng.”

Đây không phải ác mộng!

Đó là những chuyện đã xảy ra sau khi nàng chết!

Lúc trước nàng vẫn chưa chắc chắn.

Nhưng những lời của Dự Vương đã khiến nàng hoàn toàn tin.

Là nàng đã hại rất nhiều người vô tội.

Cũng là nàng hại Lăng Dực Trần, là nàng suýt chút nữa đã khiến bội triều rơi vào tay loạn thần tặc tử.

Tất cả mọi chuyện, đều là do nàng mà ra…

Sớm biết như thế, chi bằng đừng có kiếp này.

Nhưng Lăng Dực Trần trong mơ lại nói hai lần, ba lần là có ý gì?

Còn đạo thánh chỉ kia nữa, nội dung là gì?

Lăng Dực Trần nhìn đôi mắt nàng dần vô thần, cau mày hỏi: “Nàng là mơ thấy cái gì?”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 31: “Trẫm giao quyền xử trí nàng ta cho nàng đấy.”


Mạnh Khanh Nghi không dám nhìn Lăng Dực Trần, ấp úng: “Mơ thấy một ít… chuyện lung tung rối loạn.”

“Là cái gì?” Lăng Dực Trần truy hỏi.

Hắn muốn biết liệu nàng có mơ cùng giấc mơ với hắn không.

Mạnh Khanh Nghi ngồi dậy, chui vào lòng hắn.

Giọng nàng thều thào, mang theo chút nghẹn ngào: “Thần thiếp mơ thấy mình rơi xuống nước sau đó không được cứu, suýt chút nữa chết chìm…”

Lăng Dực Trần đa nghi, nên nàng vẫn thuận miệng bịa ra một giấc mơ để lừa hắn.

Chuyện kiếp trước khiến nàng quá đỗi chột dạ.

Cũng không đến mức để Lăng Dực Trần đối xử với nàng như vậy…

Đặc biệt là sau khi nằm mơ thấy những cảnh tượng sau khi nàng chết, nỗi áy náy đối với hắn lại càng thêm sâu nặng.

Nàng chỉ chợp mắt được một chốc, lúc này trời đã khuya, mà trên người nàng vẫn còn sốt rất cao.

Lăng Dực Trần nhẹ nhàng đưa nàng ra khỏi lòng ngực mình.

“Nằm yên trước đi, cơn sốt vẫn chưa bớt đâu.”

Mạnh Khanh Nghi khẽ gật đầu, ngoan ngoãn nằm trở lại.

“Hôm nay đang yên đang lành, sao lại rơi xuống nước?”

Hắn vừa giúp nàng kéo lại chăn cho chỉnh tề, vừa thuận miệng hỏi.

Ánh mắt nàng kiên định:

“Bệ hạ nên đi hỏi Dục chiêu nghi, thần thiếp là vô tội.”

Nhắc đến việc này, giọng nàng mang theo vài phần tự tin rõ rệt.

Khi Mạnh Khanh Nghi nói về chuyện trong mộng, nàng không dám nhìn thẳng hắn.

Lăng Dực Trần trong lòng rõ ràng, giấc mộng của nàng tuyệt không đơn giản.

Rốt cuộc đó là gì?

Hắn cảm thấy, hẳn là có liên quan đến thái độ đột ngột thay đổi của nàng đối với hắn.

“Khanh Khanh muốn trẫm xử trí nàng ta ra sao?”

Mạnh Khanh Nghi vươn tay, nắm lấy tay hắn, rồi mới nói: “Thần thiếp đều nghe theo bệ hạ, dù sao thần thiếp không thẹn với lương tâm.”

Hắn nhếch môi, giọng điệu hài hước: “Thật không thẹn với lương tâm ư?”

Nàng không nhìn hắn, gật gật đầu.

Lăng Dực Trần thấy nàng vẫn còn sốt, cũng không hỏi thêm gì nữa. “Cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, trẫm sẽ cho người đi xử lý.”

Mạnh Khanh Nghi thả lỏng, kiên định nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Lăng Dực Trần.

Nàng muốn ngủ, muốn tiếp tục giấc mơ vừa rồi.

Trong lòng nàng vô cùng tò mò về ý nghĩa câu nói kia của Lăng Dực Trần, “Hai lần đều không bảo vệ được nàng.”

Rất lâu sau, chờ đến khi tiếng hít thở của nàng đều đặn, Lăng Dực Trần mới từ từ rút tay mình về.

Hắn nhẹ nhàng ra khỏi tẩm điện.

Quách Chính Tường vẫn đang đợi ở ngoài cửa. Hắn vừa tự mình dẫn người đến đình giữa hồ, kiểm tra những dấu vết còn lại.

Lăng Dực Trần vừa ra liền hỏi hắn: “Điều tra thế nào rồi?”

“Bẩm bệ hạ, chỗ Tịnh phi nương nương và Dục chiêu nghi rơi xuống nước có tuyết đọng, có thể thấy rõ hai vết trượt.”

“Thu Đường và Vũ Xuân cũng theo nô tài đi qua, chỉ nhìn dấu vết thì thấy, là Tịnh phi nương nương đi tới chỗ Dục chiêu nghi, rồi dưới chân đột nhiên trượt, Dục chiêu nghi không biết có phải vì muốn cứu Tịnh phi nương nương nên mới nắm lấy nàng, hay là…”

…bị Tịnh phi nương nương kéo xuống.

Nửa câu sau hắn chưa nói ra.

“Không có hay là gì cả.” Lăng Dực Trần lạnh nhạt ngắt lời hắn.

“Vâng, nô tài đã rõ.”

Lăng Dực Trần không hề suy nghĩ, trong lòng đã sớm có quyết định. Hắn lập tức ra lệnh: “Sáng mai hãy truyền ý chỉ của trẫm: Dục chiêu nghi tâm thuật bất chính, ý đồ mưu hại Tịnh phi, sai với lễ giáo. Tước bỏ phong hào, giáng làm tài tử, cấm túc một tháng.”

Quách Chính Tường đứng nghiêm chỉnh, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Tâm tư của bệ hạ ngày càng khó đoán.

Trước đây, dù Lăng Dực Trần có sủng ái Mạnh Khanh Nghi, nhưng khi gặp chuyện vẫn giữ được lý trí.

Giờ đây…

Khó nói.

“Nô tài sáng mai sẽ đi truyền chỉ.”

Lăng Dực Trần tắm gội xong mới trở lại điện.

Hắn nằm trên giường, lại cầm lấy tay Mạnh Khanh Nghi.

*

Sáng hôm sau, Mạnh Khanh Nghi mơ màng tỉnh dậy, trời đã gần trưa.

Cơn sốt của nàng vẫn chưa hoàn toàn dứt. Đầu óc trống rỗng, nàng muốn tìm kiếm ký ức mới trong giấc mơ, nhưng chẳng thấy gì cả. Đêm qua, sau khi ngủ thiếp đi, nàng không mơ nữa.

Vừa mới ngồi dậy, màn giường liền được vén lên.

Bóng dáng Lăng Dực Trần đứng bên giường.

“Còn khó chịu không?”

Mạnh Khanh Nghi gật đầu: “Đau đầu, người cũng không có sức lực nữa.”

Hắn khẽ cười, mu bàn tay đặt lên trán nàng, vẫn cảm nhận được hơi nóng. “Đẩy nàng ta xuống là được, sao mình còn xuống theo?”

Nàng vô tội chớp chớp mắt: “Bệ hạ sao lại nói thế? Là nàng đẩy thần thiếp, thần thiếp làm gì có bản lĩnh tránh né…”

Lăng Dực Trần nhìn chằm chằm nàng, nụ cười thấu rõ mọi chuyện tràn ra từ đáy mắt và khóe mi, chán nản hỏi: “Nếu là nàng ta đẩy nàng, vậy sao nàng ta cũng rơi xuống?”

Ánh mắt Mạnh Khanh Nghi mơ hồ không rõ, nhưng vẫn cố lấy ra vài phần khí thế, nàng tiếp tục mạnh miệng: “Thần thiếp sao biết được… Có lẽ là nàng ta gieo gió gặt bão thì sao, bị báo ứng đó.”

“Vẫn không nói thật với trẫm?”

Nàng làm chuyện trái lương tâm, hắn cũng nguyện ý bao che.

Nhưng tiền đề là nàng phải không còn giấu giếm gì với hắn nữa.

Lúc này Mạnh Khanh Nghi mới ấp a ấp úng nói ra: “Chỉ là lúc ngã xuống… thần thiếp trở tay bắt lấy nàng.”

Lăng Dực Trần khóe miệng cong lên cười: “Khanh Khanh quả là không ngốc, còn biết kéo nàng ta cùng đi xuống.”

“Bệ hạ nếu đau lòng Dục chiêu nghi, muốn phạt thần thiếp thì cứ phạt đi, thần thiếp một mình làm một mình chịu.”

Hắn lười biếng ngẩng đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* dưới mắt nàng. Một động tác rất nhỏ, nhưng lại đầy thân mật.

Giọng điệu không nhanh không chậm: “Trẫm khi nào nói muốn phạt nàng?”

Mạnh Khanh Nghi càng thêm khó hiểu, rầu rĩ không vui hỏi lại: “Vậy Bệ hạ vì sao ở đây chất vấn thần thiếp?”

“Nàng không nói rõ ràng với trẫm, trẫm làm sao giúp nàng bây giờ? Đây trong mắt Khanh Khanh lại là chất vấn sao?”

Nàng làm sao biết hắn lại nghĩ như vậy.

“…”

Nàng im lặng, không biết nói gì.

Khi trong điện đang tĩnh lặng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng Quách Chính Tường: “Bệ hạ, Ngô tài nhân lúc này cũng đã tỉnh, ở Huệ Nghi Cung đang khóc lóc đòi gặp ngài ạ.”

Mạnh Khanh Nghi nghe thấy cái tên “Ngô tài nhân” từ miệng hắn.

Ngô tài nhân là ai?

Nàng mới ngủ một giấc mà trong cung đã có thêm người mới sao?

Đây là cô nương nhà ai mà lại thần tốc như vậy?

Nàng nhìn Lăng Dực Trần với ánh mắt đầy nghi hoặc, muốn một câu trả lời.

Hắn giải thích một cách hờ hững: “Trẫm phạt Dục chiêu nghi, tước bỏ phong hào của nàng ta, giáng xuống làm tài tử.”

Mạnh Khanh Nghi lúc này mới phản ứng kịp.

Nàng ngủ một giấc, hậu cung không có thêm người mới.

Mà là Dục chiêu nghi đã biến thành Ngô tài nhân.

“Bệ hạ không xử phạt thần thiếp sao?” Nàng ít nhiều vẫn có chút chột dạ.

Lăng Dực Trần nghĩa chính nghiêm từ nói: “Khanh Khanh đâu có làm gì sai, trẫm vì sao phải xử phạt nàng?”

Đây cũng là để nàng đủ tin tưởng và dựa dẫm vào hắn nhỉ?

Ngày nào đó nếu thoát khỏi hắn, những phi tần hậu cung này chẳng phải sẽ từng bước từng bước ăn tươi nuốt sống nàng sao.

Nàng đang mải suy nghĩ, bên tai lại vang lên giọng hắn: “Trẫm cố ý để lại cho nàng ta một mạng. Khanh Khanh có thể tự mình làm chủ, sau này muốn xử trí nàng ta ra sao.”

Đồng tử Mạnh Khanh Nghi chợt co rút.

Nàng tự mình làm chủ sao?

Lăng Dực Trần thu vẻ kinh ngạc của nàng vào mắt, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt: “Nàng không phải ghét bỏ nàng ta sao? Trẫm giao quyền xử trí nàng ta cho nàng đấy.”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 32: “Thần thiếp có thai!”


Mạnh Khanh Nghi sà vào lòng hắn, thân mình không tự chủ khẽ run lên, “Bệ hạ chẳng phải đã xử phạt nàng ta rồi sao, thần thiếp nào còn cần phải làm gì nữa…”

Lăng Dực Trần nhướng mày, không nói thêm lời nào.

Vừa lúc thuốc của nàng đã sắc xong, cung nữ bưng thuốc vào. Hắn thuận tay đón lấy, “Cứ uống thuốc trước đi, người nàng vẫn còn nóng, uống thuốc xong rồi ngủ thêm một giấc.”

Lăng Dực Trần đưa thìa thuốc đầy đến bên miệng nàng.

Nàng phối hợp há miệng, uống cạn bát thuốc.

Vị đắng chát ập đến, Mạnh Khanh Nghi không kìm được nhíu mày.

“Đắng đến thế sao?”

“Ừm.” Đầu lưỡi nàng vẫn còn vị đắng, giữa mày cũng chưa giãn ra.

Hắn lại đưa thìa thuốc đến bên miệng nàng, giọng hiếm khi ôn hòa: “Uống hết đi, lát nữa sẽ cho người mang mứt hoa quả cho nàng.”

Mạnh Khanh Nghi thở dài một hơi, từng thìa từng thìa uống hết thuốc.

Lăng Dực Trần định bảo cung nữ phía sau đi lấy mứt hoa quả, còn chưa kịp nói ra, nàng bỗng nhiên nắm lấy tay hắn.

Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc.

Mạnh Khanh Nghi quỳ gối trên sập, cánh môi khẽ nghiêng đến bên môi hắn.

Nhẹ nhàng hôn lên.

Người đang chờ trong điện thấy vậy, liền vội cúi đầu, khẽ khàng lui ra khỏi điện.

Nàng vòng tay qua cổ Lăng Dực Trần, bá đạo xâm nhập, vị đắng trong khoang miệng theo đầu lưỡi giao hòa, từng chút truyền sang miệng hắn.

Nụ hôn này tuy không kéo dài nhưng đủ nồng nhiệt.

Lăng Dực Trần còn đang muốn tiếp tục thì nàng đã buông hắn ra.

Mạnh Khanh Nghi chầm chậm mở mắt, bắt gặp đôi mắt say đắm của hắn.

Nàng né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, giọng lí nhí đáng thương: “Như vậy thì không cần ăn mứt hoa quả nữa.”

Lăng Dực Trần không nói lời nào, định tiến tới hôn nàng lần nữa thì lại bị nàng đẩy ra.

Mạnh Khanh Nghi lý lẽ rõ ràng nói: “Bệ hạ, thần thiếp vẫn còn sốt, cẩn thận kẻo lây bệnh cho ngài.”

Hắn cười lạnh: “Vừa rồi khi nàng chủ động hôn trẫm, sao lại không sợ lây bệnh khí cho trẫm?”

“Cái đó không giống mà.”

“Không giống chỗ nào?”

Mạnh Khanh Nghi chủ động tiến tới rồi lại e lệ, gương mặt ửng hồng.

Nàng ấp úng ngượng ngùng nói: “Thần thiếp vừa rồi là cảm thấy quá đắng… Bệ hạ lại không uống thuốc, đương nhiên không giống thần thiếp.”

“Ngụy biện thì nàng chẳng ít.”

Lăng Dực Trần bất động thanh sắc hít một hơi, buông nàng ra.

“Uống thuốc rồi phải nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đi một chuyến Huệ Nghi Cung.”

Trong lòng Mạnh Khanh Nghi có một cảm giác khó tả.

Nàng không giấu giếm, hỏi thẳng: “Bệ hạ chẳng phải đã ban phạt cho… Ngô tài nhân rồi sao? Sao còn muốn đi gặp nàng ta?”

“Nếu nàng ta dám đẩy nàng xuống nước, thì trẫm vẫn phải đi cảnh cáo nàng ta một phen.”

Mạnh Khanh Nghi khẽ “À” một tiếng rồi lại nằm xuống giường.

Lăng Dực Trần dặn dò nàng vài câu rồi rời đi.

Mạnh Khanh Nghi gọi Thu Đường và Hạnh Vũ vào, hỏi chuyện xảy ra sau khi nàng hôn mê đêm qua.

Hạnh Vũ vội vã nói: “Tối qua Bệ hạ chưa hề gặp Ngô tài nhân, đã hạ chỉ trừng phạt rồi ạ.”

Trong lòng Mạnh Khanh Nghi muôn vàn suy tư, đặc biệt là về giấc mơ không đầu không cuối tối qua.

Sau khi uống thuốc, mí mắt nàng lại nặng trĩu, nói chuyện với Thu Đường và Hạnh Vũ được vài câu rồi lại thiếp đi.

*

Huệ Nghi Cung.

Ngô tài nhân náo loạn quá lớn, đến nỗi còn kinh động tới hoàng hậu.

Khi Lăng Dực Trần đến, hoàng hậu đã tới trước một bước.

Ngô tài nhân quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp oan uổng! Thần thiếp thật sự không đẩy Tịnh phi nương nương xuống nước!”

“Lời này của ngươi là có ý gì? Ngô tài nhân đang nghi ngờ kết quả điều tra của bệ hạ sao?” Hoàng hậu vừa nói vừa lén lút quan sát biểu cảm của Lăng Dực Trần.

Ngô tài nhân ban đầu thân thiết với Mạnh Khanh Nghi nhất, nhưng giờ không biết hai người đã xảy ra chuyện gì mà nàng ta lại đầu quân về phe Tống quý phi.

Hoàng hậu hôm nay vốn không định đến, nhưng nghĩ có lẽ sẽ có trò hay để xem nên nàng liền ôm tâm tư xem náo nhiệt chạy qua đây.

Ngô tài nhân khóc lóc thảm thiết: “Thần thiếp không có ý nghi ngờ bệ hạ! Chỉ là thần thiếp không có lý do gì để hại Tịnh phi nương nương cả!”

Hoàng hậu từ tốn nói: “Ngươi nói không có lý do hại Tịnh phi, nhưng điều đó không thể trở thành chứng cứ a.”

Ánh mắt Lăng Dực Trần tối sầm, không một chút động lòng, cũng không thể hiện cảm xúc nào.

“Thần thiếp… Thần thiếp trong tình cảnh hiện nay, thật sự không cần thiết phải đi hại Tịnh phi nương nương.” Ngô tài nhân ấp a ấp úng, không dám ngẩng đầu.

Hoàng hậu nhận thấy vở kịch hay sắp bắt đầu, hỏi: “Ngươi có tình cảnh gì?”

Ngô tài nhân ngẩng đầu, rụt rè nhìn Hoàng hậu, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Lăng Dực Trần. Khi nhìn thẳng hắn, nàng dường như mới có tự tin, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói:

“Thần thiếp có thai!”

Đồng tử Hoàng hậu chấn động: “Ngươi nói cái gì?”

Lăng Dực Trần vẫn rất bình thản, khóe miệng dường như còn vương ý cười hoang đường.

Hắn im lặng chờ nàng nói tiếp.

Ngô tài nhân không ngờ Lăng Dực Trần lại không có bất kỳ phản ứng nào, nàng chỉ đành gồng mình giải thích: “Thần thiếp mới biết chuyện này mấy ngày trước. Thời gian trước… nguyệt sự của thần thiếp vẫn luôn chậm lại, liền mời thái y đến bắt mạch, thái y nói thần thiếp đã có thai gần ba tháng.”

Hoàng hậu không chút do dự, lập tức phân phó Di Nguyệt bên cạnh: “Đi lấy sổ ghi chép thị tẩm của phi tần hậu cung đến đây.”

Di Nguyệt: “Vâng.”

Lăng Dực Trần lúc này mới chịu mở miệng, hắn ra lệnh cho Quách Chính Tường: “Mời thái y đến bắt mạch cho nàng.”

Quách Chính Tường lập tức phái người đến Thái Y Viện.

Trong điện lại trở về vẻ tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng Ngô tài nhân thút thít.

Di Nguyệt mang sổ ghi chép đến rất nhanh, nàng dâng lên trước mặt hoàng hậu.

Hoàng hậu lật xem sổ ghi chép thị tẩm ba tháng trước. Ngô tài nhân quả thật đã từng thị tẩm ba tháng trước.

“Bệ hạ, ngài xem thử.” Hoàng hậu đưa sổ ghi chép cho Lăng Dực Trần.

Hắn chỉ liếc qua qua loa, vẫn không nói gì, kiên nhẫn chờ thái y đến.

Trương thái y của Thái Y Viện vội vã chạy đến Huệ Nghi Cung.

Vừa bước vào điện, chưa kịp hành lễ đã nghe thấy Lăng Dực Trần ra lệnh: “Bắt mạch cho Ngô tài nhân.”

“Vâng.” Trương thái y không dám chậm trễ, quỳ xuống bên cạnh Ngô tài nhân: “Tài tử, xin người đưa tay ra đây.”

Nàng không chút chần chừ, đưa tay ra.

Trương thái y đặt khăn tay lên cổ tay nàng, rồi bắt đầu bắt mạch.

Hỉ mạch vô cùng rõ ràng.

“Bệ hạ, Ngô tài nhân là hỉ mạch không thể nghi ngờ, mạch tượng châu lạc mâm ngọc* rất rõ ràng, xem mạch tượng này, hẳn là đã có thai khoảng ba tháng.”

(*một loại mạch tượng báo hiệu có thai)

Hoàng hậu nhìn tình hình này, không biết nên vui hay nên buồn.

Nàng chỉ có thể nhìn Lăng Dực Trần dò hỏi.

“Nếu đã biết mình có thai từ trước, vì sao không nói?”

Lăng Dực Trần trên mặt không chút vui mừng.

Ánh mắt dò xét đó quá mức áp bức.

Ngô tài nhân không dám nhìn hắn, chỉ có thể chịu đựng áp lực giải thích: “Thần thiếp chỉ là sợ hãi, cho nên mới vẫn luôn không nói, không ngờ còn chưa kịp mở miệng, liền suýt chút nữa bị Tịnh phi nương nương…”

_____
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 33: “Hôm qua khi ôm trẫm tủi thân, sao không thấy nàng rộng lượng như vậy?”


“Vậy cái thai trong bụng ngươi quả là mạng lớn, giữa trời đông giá rét lại rơi xuống nước lạnh lăn lộn một phen, vậy mà vẫn bình an vô sự.”

Lăng Dực Trần mở miệng đầy ẩn ý, lời lẽ châm chọc không thể che giấu.

Ngô tài nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nàng không ngờ Lăng Dực Trần lại nói ra lời như vậy.

Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì cũng phải.

Hắn còn có thể bình thản trước việc thai nhi trong bụng Tống quý phi bị phá, huống chi là nàng.

Hoàng hậu nghe xong lời hắn nói, luôn cảm thấy có chút buồn cười.

Nàng lại hỏi: “Bệ hạ, nếu Ngô tài nhân đã có thai, vậy hình phạt này…”

Lăng Dực Trần vẻ mặt như không có việc gì, khóe miệng mang theo một nụ cười tà mị: “Hình phạt vẫn không thay đổi. Ngô tài nhân và Tịnh phi ai cũng cho là mình đúng, trẫm thấy nàng sinh long hoạt hổ, cho dù có thai mà rơi xuống nước cũng không ảnh hưởng gì, nhưng Tịnh phi lại bệnh không nhẹ. Đã vậy, trẫm liền thiên vị Tịnh phi một lần đi.”

Khóe miệng Hoàng hậu khẽ giật giật.

Thiếu chút không giữ nổi biểu cảm trên mặt.

Hai bên ai cũng cho là mình đúng, không thể quyết định rốt cuộc ai sai, nên dựa vào việc ai khỏe mạnh hơn để định tội ư?

Ngô tài nhân cũng không ngờ Lăng Dực Trần lại thiên vị nói ra lời này.

Đôi mắt nàng mở lớn, như thể chịu phải ủy khuất tày trời.

Lăng Dực Trần nhận thấy những ánh mắt khác nhau của bọn họ, lại tiếp tục nói: “Ngô tài nhân có thai, vừa hay cấm túc một tháng ở tẩm cung để dưỡng thai cho tốt đi.”

Đôi mắt hắn sâu thẳm không thấy đáy, ánh nhìn mang theo uy h**p lạnh lùng phóng về phía Ngô tài nhân.

Giọng nói cũng lạnh thêm mấy phần:

“Ngô tài nhân, có điều chi dị nghị sao?”

Ngô tài nhân bị ánh mắt ấy nhìn đến mà sống lưng chợt dâng lên một luồng lạnh buốt.

Nàng còn có thể nói gì nữa?

Chỉ đành ép tủi thân xuống, nghẹn ngào cúi đầu:

“…… Thần thiếp tuân chỉ.”

Lăng Dực Trần không buồn liếc nàng thêm một cái, xoay người rời khỏi Huệ Nghi Cung.

Ra khỏi cửa cung, Hoàng hậu mới dám nói bên cạnh Lăng Dực Trần: “Bệ hạ dưới gối hiện giờ vẫn chưa có con nối dõi, lúc này Ngô tài nhân mang thai là chuyện tốt.”

Lăng Dực Trần đang định đi về hướng Tử Thần Điện, thuận miệng đáp lại: “Ừm, Hoàng hậu nói có lý.”

Nói xong câu đó, hắn liền bước nhanh đi qua bên cạnh Hoàng hậu.

Chờ hắn đi xa, Di Nguyệt mới dám mở miệng: “Nương nương, cái thai của Ngô tài nhân này quả là đến đúng lúc.”

Hoàng hậu ý vị thâm trường: “Ai nói không phải đâu. Có điều cũng quá khéo, khéo đến mức khiến người ta nghi ngờ.”

*

Khi Lăng Dực Trần đến Tử Thần Điện, còn chưa kịp ngồi xuống, đã ra lệnh cho Quách Chính Tường: “Trong một tháng cấm túc này của Ngô tài nhân, phái người canh chừng nàng ta thật chặt.”

“Vâng, nô tài tuân chỉ.”

Hắn nghĩ nghĩ, lại phân phó: “Còn Quý phi bên kia, cũng phái người theo dõi nhất cử nhất động của nàng ta, có bất thường gì lập tức đến nói với trẫm.”

Việc Ngô tài nhân mang thai vào thời điểm mấu chốt này, độ tin cậy quá thấp.

Nếu nàng muốn diễn, vậy cứ để nàng diễn tiếp, xem cuối cùng nàng làm sao quay đầu.

*

Thẩm bảo lâm nghe tin Mạnh Khanh Nghi rơi xuống nước, liền là người đầu tiên chạy tới Ngọc Thúy Cung thăm nàng.

Lúc này, Mạnh Khanh Nghi đã hạ sốt nhưng người vẫn còn yếu.

Nghe tin Thẩm Bảo Lâm đến, nàng liền cho người đón vào.

Thẩm Bảo Lâm hốc mắt hơi đỏ, như thể vừa khóc xong.

Nàng ngồi xuống, không đả động chuyện buồn của mình mà trước tiên hỏi thăm sức khỏe Mạnh Khanh Nghi: “Thần thiếp nghe tin nương nương rơi xuống nước liền vội vã chạy đến. Trời lạnh thế này, người mà ngã xuống nước thì e rằng không chịu nổi. Giờ nương nương đã khá hơn chút nào chưa?”

Mạnh Khanh Nghi khẽ cười với nàng: “Vừa mới được vớt lên thì phát sốt cao, giờ đã hạ sốt rồi, không có gì đáng ngại cả. Làm phiền muội còn nhớ đến thăm ta.”

Thẩm bảo lâm thẳng thắn nói: “Trong tiệc Tiêu Hàn, nương nương ít nhiều đã giải vây cho thiếp, nay người rơi xuống nước, theo lý thiếp cũng nên đến thăm người.”

Mạnh Khanh Nghi suy nghĩ một lát.

Kỳ thực việc nàng rơi xuống nước, quả thật không thể không liên quan tới Thẩm bảo lâm.

Nếu Ngô tài nhân đã chọn phe Tống quý phi, thì hẳn là do Tống quý phi sai khiến mới đẩy nàng xuống nước.

Dù sao, trong tiệc Tiêu Hàn, nàng đối đầu gay gắt với Tống quý phi vì Thẩm Bảo Lâm, khiến Tống quý phi chịu không ít tức.

Ngô tài nhân lại luôn thân cận với Mạnh Khanh Nghi, việc sai khiến nàng ta hãm hại nàng chính là lựa chọn tốt nhất.

Thẩm bảo lâm nhìn quanh một vòng, rồi cẩn thận nói nhỏ: “Nương nương có biết chuyện Ngô tài nhân có thai không?”

Mắt Mạnh Khanh Nghi chợt lạnh: “Nàng ta mang thai?”

“Thiếp cũng vừa trên đường đến đây nghe Hạ mỹ nhân nói, nghe đâu là đã có thai ba tháng rồi.”

Nàng bị bệnh xong cũng không ra khỏi Ngọc Thúy Cung, nên vẫn chưa biết chuyện Ngô tài nhân mang thai.

Nhưng đời trước, nàng ta đâu có thai?

Sao đời này lại đột nhiên có thai rồi?

Mạnh Khanh Nghi nhớ lại, sau khi nàng trọng sinh, Ngô tài nhân hình như chưa từng thị tẩm, vậy sao lại có thai được?

Nàng nén lại suy nghĩ, không chấp nhất vào chuyện Ngô tài nhân mang thai nữa.

Thay vào đó, nàng chuyển sự chú ý.

Nàng chủ động hỏi Thẩm Bảo Lâm: “Vừa nãy Hạ mỹ nhân có phải lại nói gì với muội không?”

Thẩm Bảo Lâm cúi đầu, cười khổ gật đầu.

“Muội về sau có thể thường xuyên tới Ngọc Thúy Cung đi lại.” Nàng ngừng lại một chút, rồi cực kỳ khó khăn mới nói ra: “Chỗ bổn cung đây cũng có thể thường xuyên gặp được bệ hạ.”

Lời này nói ra, dường như có chút khó khăn.

Nhưng nàng cần phải mượn sức người của mình.

Lăng Dực Trần là hoàng đế.

Kiếp trước hắn đối xử với nàng cũng tốt, nhưng cũng sủng hạnh không ít người.

Một khi đã như vậy, chi bằng ở những người mà hắn về sau sẽ sủng ái, sớm an bài một người của mình.

Thẩm bảo lâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng:

“Nương nương đây là có ý gì?”

Nụ cười Mạnh Khanh Nghi khẽ cứng lại:

“Chính là ý trên mặt chữ. Chẳng lẽ muội muốn cả đời ở hậu cung để người ta tùy tiện khi dễ?”

Thẩm bảo lâm trong lòng rối loạn:
“Nhưng… nương nương vì sao lại chọn thần thiếp?”

Nàng không có gia thế, cũng chẳng thông tuệ hơn người.

Có thể giúp Mạnh Khanh Nghi được điều gì?

“Có lẽ là thấy muội thuận mắt, hợp duyên đi.” Mạnh Khanh Nghi thản nhiên đáp.

Hạnh Vũ bước vào điện bẩm báo:

“Nương nương, bệ hạ giá lâm.”

Mạnh Khanh Nghi nhìn về phía Thẩm bảo lâm, chậm rãi nói:

“Muội tới cũng thật vừa khéo, bệ hạ cũng vừa vặn đến.”

Thẩm bảo lâm siết chặt khăn trong tay, tim đập dồn dập, cảm giác hồi hộp ập đến, khó lòng khống chế.

Lăng Dực Trần vừa bước vào điện, liền thấy Thẩm bảo lâm — đối với hắn là một gương mặt vô cùng xa lạ.

Nàng cùng Mạnh Khanh Nghi đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Hắn đưa tay đỡ Mạnh Khanh Nghi đứng dậy, hoàn toàn xem nhẹ Thẩm bảo lâm đang quỳ bên cạnh.

“Thân thể đã khá hơn chưa?”

Thẩm bảo lâm lộ vẻ xấu hổ trên mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ nguyên tại chỗ, không dám tự tiện.

Sau khi Mạnh Khanh Nghi đứng dậy, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn — ý nhắc hắn còn chưa bảo Thẩm bảo lâm miễn lễ.

Sắc mặt Lăng Dực Trần hơi trầm xuống.

Có chút không kiên nhẫn cất lời với người đang quỳ dưới đất:

“Ngươi cũng đứng lên đi.”

“Tạ Bệ hạ.” Thẩm bảo lâm đứng dậy, cúi đầu rất thấp, hoàn toàn không dám nhìn Lăng Dực Trần.

Mạnh Khanh Nghi lúc này mới đáp lời: “Thần thiếp đã không sao rồi.”

Nàng kéo Thẩm bảo lâm đến trước mặt hắn: “Bệ hạ, đây là Thẩm bảo lâm.”

Lăng Dực Trần nhìn vẻ cố ý của nàng, sắc mặt lại càng thêm âm trầm.

Hắn không để ý đến lời giới thiệu của Mạnh Khanh Nghi, ngữ khí hơi lạnh: “Thẩm bảo lâm hãy lui xuống trước đi, trẫm có chuyện muốn nói riêng với Tịnh phi.”

“Vâng.” Thẩm Bảo Lâm nhận thấy sự không vui của hắn, không dám nán lại lâu, vội vàng ra khỏi tẩm điện.

Trong điện chỉ còn lại hai người.

Mạnh Khanh Nghi cắn môi, chưa kịp mở lời đã nghe thấy Lăng Dực Trần chất vấn:

“Khanh Khanh đây là có ý gì?”

“Hôm qua khi ôm trẫm tủi thân, sao không thấy nàng rộng lượng như vậy?”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 34: “…nàng ta không phải bị tủi thân sao? Bảo nàng vào lòng trẫm mà khóc một trận.”


“Sao bệ hạ lại nói thế?”

Mạnh Khanh Nghi mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, không dám nhìn hắn.

Biểu hiện của nàng rõ ràng vậy sao?

Hắn liếc một cái đã nhìn thấu rồi?

Lăng Dực Trần nói giọng nghiêm túc hơn: “Nàng nói xem trẫm vì sao lại nói thế?”

“…” Nàng im lặng.

“Trước đây nàng thân thiết với Ngô tài nhân, rồi không hiểu sao đột nhiên lại ghét bỏ nàng ta. Giờ lại kỳ quặc đột nhiên thân thiết với Thẩm bảo lâm… Khanh Khanh, rốt cuộc nàng sao vậy?”

Mạnh Khanh Nghi cắn chặt cánh môi trắng bệch, nàng nghĩ nghĩ, rồi nửa thật nửa giả trả lời: “Lần trước khi dự tiệc Tiêu Hàn, thần thiếp thấy Thẩm bảo lâm đáng thương, các phi tần khác đều… ức h**p nàng ấy, nên mới phải dùng hạ sách này.”

“Vậy thì sao, trẫm là vật phẩm của nàng ư? Nàng tùy ý dùng để ban phát nhân tình?”

Ánh mắt Lăng Dực Trần khó dò, giọng nói tuy không lớn nhưng lại bức bách khiến nàng muốn lùi lại.

Mạnh Khanh Nghi đối mặt với sự áp bức của hắn.

Nàng mềm lòng, muốn chui vào lòng hắn.

Nhưng lại bị hắn đưa tay đè lại bả vai.

Hắn nghiêm giọng nói:

“Nàng đã rộng lượng như thế, cần gì phải ôm trẫm nữa? Đi gọi Thẩm bảo lâm trở lại đi — nàng ta không phải bị tủi thân sao? Bảo nàng vào lòng trẫm mà khóc một trận.”

Lời hắn cố ý kéo dài âm cuối, giọng điệu châm chọc lạnh lùng, tràn đầy ý cười mỉa mai.

Mạnh Khanh Nghi nhìn hắn, ánh mắt vô cùng đáng thương, chỉ có thể rụt rè phản bác:

“Thần thiếp… không rộng lượng……”

Lăng Dực Trần không chút lưu tình cười nhạo:

“Không rộng lượng?”

“Rõ ràng là quá mức rộng lượng.”

Hắn đè nén lửa giận, dứt khoát đứng dậy, vươn tay bế nàng ngang người lên.

Nàng hoảng hốt nắm chặt vạt áo hắn, lần này là thật sự sợ hãi:

“Bệ hạ, là thần thiếp tự cho mình thông minh… ngài đừng…”

Lăng Dực Trần không buồn đáp lại, ôm nàng đi thẳng về phía giường.

……

Từ sau khi thái độ của Mạnh Khanh Nghi đối với hắn thay đổi, chuyện trên giường, hắn phần lớn đều là lấy cảm nhận của nàng làm chủ.

Nhưng lần này, nàng lại cảm thấy như trở về khoảng thời gian trước kia.

Dã man lại thô bạo.

Nàng ở dưới thân hắn, khóc không thành tiếng.

Cuối cùng vẫn là phải cầu xin hắn, mới có thể kết thúc được trận “bão tố” này.

Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, ôm nàng bước vào bể nước tắm gội.

Mạnh Khanh Nghi đến cả sức phản kháng cũng không còn.

Ngoài cửa sổ hơi thở mịt mù thành sương, cảnh vật hoang vắng tiêu điều.

Trong tẩm điện lại ấm như mùa xuân, hơi nước lượn lờ, ẩm ướt đượm đầy.

Mạnh Khanh Nghi mềm nhũn dựa vào người hắn, mơ màng muốn ngủ.

Nhưng Lăng Dực Trần vẫn chẳng chịu buông tha nàng.

Lo nàng bệnh vừa khỏi, không tiếp tục tra tấn thân thể nàng, nhưng miệng hắn vẫn không buông tha.

Hắn ghì lấy eo nàng, hơi dùng sức, đầu ngón tay ấn sâu vào da thịt:

“Về sau còn dám như vậy nữa không?”

Mạnh Khanh Nghi không hề do dự dù chỉ một khắc, lập tức lắc đầu:
“Không dám nữa.”

“Nếu nàng thật lòng muốn giao hảo với nàng ta, thấy nàng ta bị khi dễ mà không nỡ, có thể trực tiếp nói với trẫm.”

“Trẫm có một ngàn một vạn cách để thay nàng giúp người, nhưng trẫm không thích nàng dùng cách này. Nghe rõ chưa?”

“Thần thiếp rõ rồi.”

Ngoài miệng tuy nói đã rõ, nhưng trong lòng nàng vẫn như có tảng đá đè nặng, nghẹn đến không thở nổi.

Mạnh Khanh Nghi nằm trên giường, trong đầu vẫn hỗn loạn rối bời.

Đêm nay nàng ngủ rất say.

Lại là một đêm không mơ.

Hôm nay, nàng lấy cớ bị ngã xuống nước để xin miễn việc thỉnh an một ngày.

Nàng ngồi trước gương, Thu Đường vừa chải tóc cho nàng vừa nói: “Nương nương, sáng sớm nay bệ hạ đã hạ chỉ nâng phân vị cho Thẩm bảo lâm, phong làm Thẩm mỹ nhân.”

Mạnh Khanh Nghi khẽ thở phào.

Dù sao đi nữa, ít nhất cũng không để Thẩm mỹ nhân phải uổng công mong chờ một phen.

Phân vị mỹ nhân tuy không quá cao, nhưng ít ra cũng ngang hàng với Hạ mỹ nhân, sau này đều ở cùng một phân vị, nàng ta cũng không dám quá kiêu ngạo.

Nàng lại hỏi Thu Đường: “Ngô Tài nhân giờ ở đâu?”

“Ngô Tài nhân mang thai, nhưng Bệ hạ dường như cũng không vui, đã hạ chỉ giữ nguyên hình phạt chứ không thay đổi, giờ đang bị cấm túc ở cung Huệ Nghi.”

Mạnh Khanh Nghi vẫn không thể hiểu nổi, sao nàng ta lại đột nhiên có thai được?

Lăng Dực Trần cũng hoàn toàn không hề vui mừng.

Chẳng lẽ…

Ngô Tài nhân giả mang thai?

*

Buổi chiều, Vân Thái Phi đột nhiên sai người đến mời Mạnh Khanh Nghi sang đó một chuyến.

Nàng có chút mơ hồ.

Từ khi tiến cung, nàng và Vân Thái Phi chưa gặp nhau mấy lần.

Những lần gặp gần đây nhất vẫn là trong các yến tiệc ngày lễ trong cung.

Sao lại tự dưng gọi nàng qua đó?

Trong lòng nàng có chút suy đoán.

Dù gì cũng là Thái Phi, nên đi vẫn phải đi.

Mạnh Khanh Nghi vừa mới bị ngã xuống nước, nên khi ra cửa nàng che chắn rất cẩn thận.

Nàng chỉ dẫn theo Lương Nguyên và Hạnh Vũ.

Vân Thái Phi thích sự yên tĩnh, từ sau khi Tiên Đế qua đời, bà liền chuyển đến một nơi hẻo lánh trong hậu cung.

Hiếm khi ra ngoài đi lại, mỗi ngày bà đều ở trong tẩm cung để lễ Phật.

Nàng đi theo cung nữ của Vân Thái Phi vào trong điện.

Quả nhiên, đúng như nàng dự đoán.

Bùi Tịch đang ngồi trong điện.

Nàng bước vào, trước tiên hành lễ với Vân Thái Phi: “Thần thiếp tham kiến Thái Phi.”

Vân Thái Phi cười hiền hậu: “Đến đây, ngồi đi.”

Kỳ thực, Vân Thái Phi dễ gần hơn so với Thái Hậu bây giờ.

Mạnh Khanh Nghi cũng biết, Vân Thái Phi đã từng nuôi dưỡng Lăng Dực Trần một thời gian.

Vì vậy, trong các phi tần của tiên đế, bà hiện giờ là người rất được kính trọng.

“Thái Phi sao bỗng dưng lại gọi thần thiếp đến vậy ạ?”

Nàng ngồi xuống, không hề liếc nhìn Bùi Tịch thêm lần nào.

Vân Thái Phi nhìn về phía Bùi Tịch, dường như có chút thiếu kiên nhẫn: “Bùi Tịch, con nói đi.”

Bùi Tịch lấy ra một cái bọc nhỏ, đặt trước mặt Mạnh Khanh Nghi.

“Nương nương, Mạnh phu nhân nghe tin người ngã xuống nước trong cung, cố ý nhờ thần tiện đường vào cung vấn an Thái Phi, đem cái bọc này chuyển đến cho người.”

Lúc này Mạnh Khanh Nghi mới kín đáo liếc hắn một cái.

Vết thương do mũi tên trên người hắn chắc hẳn đã lành, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều.

Nàng quả thật nên nghe lời Lăng Dực Trần mà luyện tập bắn tên cho thật tốt.

Nếu không, nàng đã có thể dùng một mũi tên đoạt mạng hắn rồi.

Thế nhưng, chuyện nàng ngã xuống nước sao lại truyền ra ngoài cung? Lại còn truyền đến tai mẫu thân nàng nữa?

Mạnh Khanh Nghi cảm thấy chuyện này không ổn.

Có lẽ là Bùi Tịch cố ý truyền tin đến tai mẫu thân nàng.

Nàng đón lấy cái bọc, xa cách đáp lời: “Đa tạ.”

“Nương nương khách khí.”

Ánh mắt Bùi Tịch ảm đạm không chút sức sống, giọng điệu cũng nhạt nhẽo.

Vân Thái Phi lặng lẽ quan sát.

Chuyện của Mạnh Khanh Nghi và Bùi Tịch, bà đều biết.

Nếu không phải Lăng Dực Trần chen ngang một bước, hai người giờ đây hẳn đã thành hôn rồi.

Thế nhưng, rõ ràng là trước đây Mạnh Khanh Nghi tình ý sâu nặng hơn.

Giờ đây, sao bà nhìn hai người này lại như thể đổi rồi nhỉ?

Bà không mong hai người này lại gây ra thêm chuyện gì.

Nếu không phải hôm nay Bùi Tịch thỉnh cầu bà, lại nghĩ đến sự nhớ nhung của mẫu thân Mạnh Khanh Nghi, bà mới gọi Mạnh Khanh Nghi đến đây.

Vật đã giao vào tay nàng, Vân Thái Phi liền hạ lệnh tiễn khách: “Con bị ngã xuống nước, chắc hẳn thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, cũng trở về nghỉ ngơi đi.”

Mạnh Khanh Nghi cũng không có ý định nán lại, nàng thuận theo lời Vân Thái Phi đứng dậy: “Vâng, vậy thần thiếp xin phép không quấy rầy Thái Phi nữa, xin cáo lui trước ạ.”

Vân Thái Phi vui vẻ gật đầu.

Nàng rời đi không chút do dự.

Đợi trong điện chỉ còn lại Bùi Tịch và Vân Thái Phi, Vân Thái Phi mới thở dài nói: “Tịnh Phi giờ đang được thánh sủng, sau này con bớt lui tới chỗ ta đi.”

Bùi Tịch nhìn bóng dáng vừa biến mất ở cửa điện, căn bản không hề nghe lọt tai lời bà nói.
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 35: Thuốc tránh thai


Ngắn ngủi suy tư trong chớp mắt, hắn đột nhiên đứng dậy đuổi theo.

Vân Thái Phi kinh ngạc, vội vàng gọi theo bóng lưng hắn: “Bùi Tịch, con đứng lại!”

Hắn mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ ra khỏi cửa điện.

Mạnh Khanh Nghi đã ra khỏi cung.

Phía sau truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập, nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy Bùi Tịch đang đến gần hơn.

Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, xem như không nhìn thấy.

Bùi Tịch đi rất nhanh, chỉ vài bước đã đuổi kịp nàng, chặn lại trước mặt nàng.

Bước chân Mạnh Khanh Nghi đột ngột dừng lại.

Nàng cau mày, ngẩng đầu nhìn hắn: “Bùi công tử còn có chuyện gì sao?”

Vẻ chán ghét trong mắt nàng không tài nào che giấu được.

“Thần có một vấn đề muốn hỏi nương nương.”

Bùi Tịch đứng thẳng như cây trúc, đôi mắt trong veo nhìn nàng đầy vẻ nặng nề, cảm xúc phức tạp.

Nàng không hề dao động, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt: “Bổn cung là phi tần trong cung, Bùi công tử dường như không có gì có thể hỏi bổn cung nhỉ?”

“Thần chỉ muốn hỏi nương nương, mũi tên lần trước, vì sao người lại làm vậy?”

Mạnh Khanh Nghi nhìn hắn với vẻ vô tội, “Bùi công tử sao lại hỏi thế? Mũi tên đó đâu phải bổn cung bắn.”

Lăng Dực Trần chẳng phải đã nói, đó là mũi tên hắn vô tình bắn lạc sao.

Ánh mắt Bùi Tịch trở nên lạnh lẽo, những lời hắn nói ra như cố tình nhắc nhở điều gì đó: “Nương nương đã quên mình tiến cung như thế nào sao?”

Chẳng phải nàng trước đây hận Lăng Dực Trần thấu xương sao?

Sao thái độ lại thay đổi nhanh đến vậy?

Nàng không nên như thế…

“Nhớ chứ.” Mạnh Khanh Nghi lại thản nhiên, “Bùi công tử rốt cuộc muốn nói gì?”

Sự thản nhiên của nàng khiến Bùi Tịch trông có vẻ hẹp hòi.

“Nương nương nhớ rõ là tốt rồi.”

Hắn không cần nói thêm gì nữa, cất bước rời đi.

“Bùi công tử, chuyện trong cung, mong ngài đừng truyền về Mạnh gia.”

Mạnh Khanh Nghi không ngăn hắn lại, khi hắn đi ngang qua, nàng bình thản nói những lời này.

Sau đó, nàng không nói gì thêm với Bùi Tịch nữa.

Bùi Tịch dừng bước.

Trong lòng hắn có một cảm giác kỳ lạ.

Và một ý nghĩ không nên có dần dần nảy sinh.

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi cố gắng dập tắt ý niệm hoang đường ấy.

Hắn nên vui mừng khi mối quan hệ giữa Lăng Dực Trần và Mạnh Khanh Nghi ngày càng thân mật mới đúng.

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể lợi dụng tối đa Mạnh Khanh Nghi.

Hắn thu lại những suy nghĩ hỗn loạn ấy.

*

Ngọc Túy Cung.

Mạnh Khanh Nghi mở chiếc bọc Bùi Tịch đưa tới.

Bên trong có một bức thư nhà do chính tay mẫu thân nàng viết, toàn là những lời dặn dò nàng chú ý giữ gìn sức khỏe, còn kể không ít chuyện nhà.

Ca ca nàng cũng sắp định hôn sự, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ đầu xuân sang năm sẽ thành hôn.

Ngoài thư từ, còn có một ít điểm tâm nàng thích ăn.

Trong lòng Mạnh Khanh Nghi cũng không dễ chịu.

Nàng cần tìm một cơ hội để gặp mẫu thân.

Hiện giờ bọn họ không biết được bộ mặt thật của Bùi Tịch, hắn tâm tư độc ác, nàng sợ hắn sẽ lợi dụng người nhà nàng.

*

Mạnh Khanh Nghi và Bùi Tịch gặp mặt, ngay trong ngày đã truyền đến tai Lăng Dực Trần.

Buổi tối, hắn lại đến Ngọc Túy Cung, nhưng không chủ động nhắc đến chuyện này.

Mạnh Khanh Nghi không nhìn ra tâm tư của hắn.

Nàng mở miệng hỏi chuyện của Ngô tài nhân trước:

“Bệ hạ, Ngô tài nhân chẳng phải đã mang thai sao? Vì sao ngài còn phạt nàng cấm túc?”

“Khanh Khanh hỏi việc này… là xuất phát từ mục đích gì?”

Hắn ngồi trên nệm giường, không vội trả lời, trước đưa tay kéo nàng vào lòng.

“Thần thiếp chỉ là tò mò mà thôi, không có ý gì khác.”

Hắn mỉm cười, như mang theo suy tư nào đó:

“Trong thời gian cấm túc, vừa hay để nàng ta an tâm dưỡng thai, chẳng phải cũng là chuyện tốt sao?”

Mạnh Khanh Nghi chớp mắt, không ngờ hắn lại nói ra lý do hoang đường như vậy.

“Sao vậy?”

Thấy nàng không lên tiếng, Lăng Dực Trần liền nâng cằm nàng, khẽ hỏi.

Nàng mím môi, cười cười:

“Không có gì, thần thiếp chỉ cảm thấy biện pháp của bệ hạ… thật là… diệu.”

Lăng Dực Trần chẳng thèm để tâm đến lời “khen” kia.

“Hôm nay đã làm gì?”

Đến lúc này, Mạnh Khanh Nghi mới sực nhớ đến — từ trước đến nay, mỗi lần nàng gặp mặt Bùi Tịch, hắn đều biết cả.

Hôm nay hẳn là cũng biết.

Nếu không sao lại đột nhiên hỏi nàng hôm nay đã làm gì.

Nàng thành thật đáp: “Hôm nay Vân Thái Phi đột nhiên cho gọi thần thiếp qua đó, đến nơi thần thiếp mới phát hiện Bùi Tịch cũng có mặt. Mẫu thân thần thiếp nhờ hắn gửi thư nhà đến cho thần thiếp.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

Mạnh Khanh Nghi gật đầu: “Chỉ vậy thôi ạ.”

Nàng chủ động ôm chặt eo hắn, “Bệ hạ, hôm nay thần thiếp đọc thư nhà, rất nhớ mẫu thân, người có thể cho phép mẫu thân thần thiếp vào cung bầu bạn với thần thiếp được không?”

“Chuyện này nàng cứ tự mình quyết định là được.”

Nàng cười rạng rỡ: “Tạ bệ hạ.”

*

Chuyển ngày, Vị Ương Cung.

Thẩm bảo lâm đã thành Thẩm mỹ nhân, chỗ ngồi cũng từ vị trí phía sau được chuyển đến gần Hạ Mỹ nhân.

Bên cạnh Mạnh Khanh Nghi vốn là Ngô tài nhân, nhưng nàng bị giáng vị phân nên đương nhiên cũng phải đổi chỗ.

Giờ đây, người ngồi cạnh nàng là Tô tiệp dư.

Mấy ngày nay, vị trí đã thay đổi không nhỏ.

Hoàng hậu nhìn khắp điện, nói: “Ngô tài nhân có thai, bệ hạ đã chấp thuận nàng tịnh dưỡng trong cung một tháng để an thai, đợi khi thai tượng ổn định, nàng sẽ lại đến thỉnh an.”

Tống Quý Phi cúi đầu cười lạnh.

Hoàng hậu quả là biết cách đổi từ cấm túc thành một cách nói dễ nghe hơn.

“Về việc con nối dõi tông đường, các muội vẫn phải để tâm một chút, sớm ngày khai chi tán diệp cho hoàng thất mới phải.”

Thục Phi liếc nhìn Mạnh Khanh Nghi: “Tịnh Phi được sủng nhiều ngày, sao bụng vẫn chưa có động tĩnh gì?”

Tô tiệp dư cũng nhìn về phía nàng, mỉm cười thân thiện: “Đúng vậy, chúng thiếp đều đang chờ tin vui từ Tịnh Phi nương nương đó.”

Mạnh Khanh Nghi tuy không nhìn ra điều gì bất thường, nhưng trong lòng lại đầy phiền muộn, lo lắng.

Sợ điều gì thì điều đó lại đến.

Nàng vốn dĩ đã dùng thuốc tránh thai sau khi thị tẩm, chỉ sợ sẽ vô tình sẽ làm tổn hại đến thân thể.

Nếu muốn có thai, trước hết phải điều trị cho tốt đã.

Nàng vẫn luôn né tránh chuyện này.

Giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để có thai.

Ít nhất cũng phải đợi sau này mọi chuyện ổn định mới được.

Kiếp trước kết cục của nàng vẫn còn rõ ràng trước mắt, kết cục kiếp này lại càng không thể đoán trước, làm sao nàng dám lúc này có thai?

Nàng không tỏ vẻ chột dạ, điềm nhiên đáp: “Chuyện con nối dõi vẫn phải xem duyên phận, duyên phận của thần thiếp e rằng vẫn chưa tới.”

Hoàng Hậu nói: “Ngày mai bổn cung phái thái y đến bắt mạch cho muội xem sao.”

*

Mạnh Khanh Nghi vốn định từ chối, nhưng lại sợ để lộ sơ hở.

Nàng gật đầu: “Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.”

Trong lòng lại suy tính, làm sao để tránh khỏi chuyện này.

Việc phi tần lén lút dùng thuốc tránh thai vốn là vô cùng nghiêm trọng.

Ngay cả khi Lăng Dực Trần không trách phạt nàng, nhưng nếu chuyện này bị các phi tần khác biết được, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Nàng phải sớm chuẩn bị mới được.

Tống Quý Phi dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, âm dương quái khí nói: “Tịnh Phi giờ trẻ tuổi như vậy, việc con nối dõi hẳn là phải nhanh chứ? Ngô Tài nhân thị tẩm một lần đã có thai rồi kìa.”

“Bụng của ngươi mãi chẳng có động tĩnh, chẳng lẽ là… dùng thuốc gì sao?”

_____

Có thể trong bộ này editor chỉ biết nói:

“Cuốn!!!”

“Hay!!!”

“Tuyệt!!!”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 36: “Thần thiếp có chuyện muốn nói với bệ hạ…”


“Quý Phi, muội nói hươu nói vượn cái gì đấy.” Hoàng Hậu nghiêm khắc ngăn lại lời chưa dứt của Tống Quý Phi.

Tống Quý Phi bất động thanh sắc nhướng mày, nuốt những lời còn lại xuống. Dù sao thì ý của nàng đã được truyền đạt đi rồi.

Trong lòng Mạnh Khanh Nghi đã có quyết định.

“Quý Phi nương nương, nói miệng không có bằng chứng.” Có lẽ vì trong lòng có một tia chột dạ, nàng không giải thích quá nhiều.

Các phi tần khác vốn định tiếp tục mượn lời này để nói, nhưng thấy thái độ của Hoàng Hậu như vậy, không ai tiếp tục mở miệng.

Thế nhưng, những lời này cũng đã thức tỉnh họ.

Sau khi thỉnh an kết thúc, Mạnh Khanh Nghi bị Hoàng Hậu lặng lẽ giữ lại.

Từ Di Nguyệt dẫn nàng đến hậu điện, một mình gặp Hoàng Hậu.

“Hoàng Hậu nương nương sao lại chỉ giữ một mình thần thiếp ở lại ạ?”

Nàng hành lễ xong, Hoàng Hậu liền cho người ban ghế.

Mạnh Khanh Nghi sau khi ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề.

“Bổn cung chỉ là thấy gần đây muội được thị tẩm nhiều, nên đặc biệt giữ lại để ban thưởng cho muội một chút.”

Cung nữ bưng một cái khay, đứng trước mặt Thu Đường.

Hoàng Hậu ôn hòa nói: “Bổn cung đã chọn một vài món trang sức mới của Văn Tư Viện, tuy không sánh bằng ban thưởng của bệ hạ, nhưng những món này cũng coi như có chút tinh xảo. Hẳn là hợp mắt duyên của muội.”

“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.”

Thu Đường nghe Mạnh Khanh Nghi không từ chối, liền nhận lấy khay.

Nàng muốn nghe tiếp những lời Hoàng Hậu sắp nói. “Thân thể muội có vấn đề gì không? Có điều gì cứ thẳng thắn nói với bổn cung, ngày mai sẽ sai thái y đến xem xét kỹ lưỡng cho muội.”

Nghe lời này của Hoàng Hậu, rõ ràng là muốn lôi kéo nàng. Xem ra cũng đã nhận ra điểm đáng ngờ khi nàng vẫn chưa có thai, muốn mượn chuyện này làm điều kiện, lôi kéo nàng về phe mình.

Mạnh Khanh Nghi chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.

So với tin tưởng Hoàng Hậu, nàng thà rằng tin Tống Quý Phi.

Chuyện xấu Hoàng Hậu làm, kỳ thực chẳng ít hơn Tống Quý Phi chút nào.

Kiếp trước, nếu không phải nàng tránh sủng, e rằng chưa chết trong tay Bùi Tịch đã phải chết trước trong tay Hoàng Hậu.

Tuy nhiên, thay vì tốn công sức vào Hoàng Hậu lúc này, chi bằng cứ như lời Lăng Dực Trần nói, dồn hết tâm tư vào hắn.

Ít nhất, hắn sẽ không làm hại mình.

Mạnh Khanh Nghi không hề dao động, thẳng thừng từ chối Hoàng Hậu: “Thần thiếp cũng không rõ thân mình có vấn đề ở đâu, nên không dám làm phiền nương nương quan tâm ạ.”

Hoàng Hậu vẫn ôn nhu thanh nhã, thần sắc tự nhiên: “Cũng tốt, trong lòng muội rõ là được.”

Nếu đã từ chối sự lôi kéo của Hoàng Hậu, vậy những món đồ nàng ban cũng không cần giữ lại.

Mạnh Khanh Nghi đưa mắt ra hiệu cho Thu Đường.

Nàng ấy lập tức hiểu ý, bưng khay trở lại trước mặt Di Nguyệt.

“Nương nương, Bệ hạ đã ban thưởng cho thần thiếp không ít trang sức rồi, hiện tại thần thiếp cũng không thiếu. Những thứ này… thần thiếp xin phép không nhận, đa tạ ý tốt của Hoàng Hậu nương nương.”

Di Nguyệt khó xử nhìn về phía Hoàng Hậu, không biết có nên thu lại những món đồ đã đưa ra hay không.

Hoàng Hậu thấy rõ thái độ của nàng.

Mạnh Khanh Nghi đây là mềm cứng đều không ăn, nàng cũng không miễn cưỡng đưa đồ cho nàng ta nữa.

Nụ cười trên mặt nàng không đến đáy mắt, “Vậy được rồi, muội không thiếu thứ gì mới là chuyện tốt.”

Di Nguyệt lúc này mới nhận lấy chiếc khay.

Mạnh Khanh Nghi đứng dậy: “Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.”

“Ừm, ngày mai bổn cung sẽ phái thái y đến bắt mạch cho muội. Trước hết cứ điều trị cho tốt, để có thể sớm ngày sinh hạ con nối dõi cho bệ hạ.”

“Vâng, thần thiếp đã rõ.”

Cửa điện mở ra rồi đóng lại, trong điện lại khôi phục một mảng yên tĩnh.

Di Nguyệt nhìn chiếc khay đầy trang sức trên tay, “Nương nương, những món trang sức này…”

“Thu lại đi, nàng ta không cần, tự nhiên sẽ có người muốn.”

“Đúng vậy.” Di Nguyệt đồng tình, “Nương nương, nô tỳ thấy Tịnh Phi cậy sủng sinh kiêu không ít, giờ đây còn sắp chút nữa công khai đối nghịch với người.”

“Ngày mai hãy để Lý thái y đến bắt mạch cho nàng ta.” Nụ cười của Hoàng Hậu khiến người ta rợn gáy, ánh mắt vô cớ vương một tia tàn nhẫn, “Nói với Lý thái y phải lanh lợi một chút, bắt mạch xong liền đến bẩm báo với bổn cung mạch tượng của Tịnh Phi thế nào.”

Nếu đã không thể lôi kéo được, vậy Hoàng Hậu đành phải dùng cách riêng của mình để đối phó nàng.

Bằng không, cứ theo cái đà được sủng ái của Mạnh Khanh Nghi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đột nhiên uy h**p đến địa vị của nàng.

*

Sau khi ra khỏi Vị Ương Cung, Mạnh Khanh Nghi trực tiếp đi tìm Lăng Dực Trần.

Nàng đã nghĩ thông suốt.

Thay vì để đến lúc đó bị Hoàng Hậu hay các phi tần khác nắm thóp, chi bằng cứ thẳng thắn với Lăng Dực Trần trước.

Trong lòng nàng suy đoán, Lăng Dực Trần hẳn là biết nàng trước đây vẫn luôn uống thuốc tránh thai.

Từ khi nàng tiến cung, có chuyện gì của nàng có thể giấu được hắn đâu?

Có lẽ hắn vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt.

Đơn giản là, cứ thẳng thắn với hắn trước đã.

Tử Thần Điện.

Sau khi Quách Chính Tường vào thông báo, Mạnh Khanh Nghi liền được mời vào.

“Sao lại đột nhiên đến đây?”

Nàng vừa đẩy cửa bước vào điện, giọng Lăng Dực Trần đã từ xa vọng tới.

Mạnh Khanh Nghi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, đặt tách trà vừa bưng vào lên bàn hắn.

Lăng Dực Trần không nói gì, quan sát từng cử chỉ của nàng.

Thấy dáng vẻ này của nàng, hắn liền biết nàng lại chột dạ rồi.

“Thần thiếp có chuyện muốn nói với bệ hạ…”

Nàng thận trọng mở lời.

Ánh mắt vừa chạm phải hắn, nàng lập tức chuyển đi nơi khác.

“Làm chuyện gì trái với lương tâm rồi?”

Hắn hỏi, không hề quanh co.

Mạnh Khanh Nghi sững sờ.

Phản ứng lại, nàng chủ động ngồi vào lòng Lăng Dực Trần, khẽ hỏi lại: “Bệ hạ sao lại nói thẳng như vậy? Thần thiếp cũng không biết mở lời thế nào…”

Hắn cười nhạt: “Quả nhiên là làm chuyện trái với lương tâm, Khanh Khanh bây giờ lại thành thật đến vậy à.”

Mạnh Khanh Nghi tựa vào ngực hắn, thân mình hoàn toàn thả lỏng, cả người đều dựa vào hắn.

“Nếu bệ hạ đã đoán là chuyện trái với lương tâm, vậy người có giận thần thiếp không?”

“Nàng nói trước là chuyện gì đã.” Ánh mắt Lăng Dực Trần nhìn nàng cũng cảnh giác hơn.

Mạnh Khanh Nghi ngẩng đầu lên, có chút uể oải, cẩn thận nói:

“Vậy thần thiếp vẫn là không nói nữa thì hơn, lỡ như bệ hạ lại nổi giận với thần thiếp thì sao?”

Nàng định đứng dậy khỏi đùi hắn, nhưng lại bị hắn giữ chặt eo, không thể nhúc nhích.

“Nói đi, trẫm không giận.”

Ánh mắt Mạnh Khanh Nghi sáng lên:

“Thật không?”

Lăng Dực Trần gật đầu.

Nàng liền trở lại nép trong lòng hắn, cố ý làm ra vẻ yếu ớt đáng thương hơn mấy phần.

Thở ra một hơi thật dài, tựa như hạ quyết tâm thật lớn, nàng thân mật áp sát bên tai Lăng Dực Trần, cánh môi lướt qua vành tai hắn như có như không.

“Thần thiếp trước kia đã từng uống… uống qua… thuốc tránh thai……”

Trong điện chỉ có hai người, nhưng nàng vẫn hạ giọng, chỉ vừa đủ cho hai người họ nghe thấy.

Vì căng thẳng, hơi thở nàng dần dần gấp gáp, mang theo khí lạnh, từng chút từng chút lướt qua vành tai hắn.

Quả nhiên, hắn nghe xong, lại chẳng có chút kinh ngạc nào.

Mạnh Khanh Nghi sợ muốn chết, thế nhưng hắn lại không hề có phản ứng gì.

Hắn kỳ thực vẫn luôn biết rõ.

“Sao đột nhiên lại nhớ ra muốn chủ động thừa nhận chuyện này với trẫm?”

“Hoàng hậu nương nương nói muốn sai Thái y đến bắt mạch cho thần thiếp… Thần thiếp sợ Hoàng hậu sẽ trị tội thần thiếp.”

Giọng nàng nghe như đang cáo trạng, lại như đang xin hắn che chở.

Lồ ng ngực Lăng Dực Trần bật ra một tiếng cười lạnh:

“Vậy sao nàng không sợ trẫm sẽ trị tội nàng?”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 37: “Khanh Khanh tự mình tới đi.”


“Bệ hạ muốn phạt thì cứ phạt đi, thần thiếp đã phạm sai lầm, cam tâm chịu phạt.”

“Chỉ cần bệ hạ nỡ là được.”

Mắt nàng thoáng phủ một lớp hơi nước, giọng nói cũng khẽ run rẩy, đầu ngón tay vô thức xoắn lấy vạt áo, đầu cúi rất thấp.

“Phi tần trong cung không có lệnh của trẫm thì không được phép dùng thuốc tránh thai. Nàng đã phạm lỗi lớn như vậy, sao trẫm lại không nỡ phạt nàng chứ?”

Giọng Lăng Dực Trần lạnh lùng cứng rắn, còn như có như không ẩn chứa chút không vui.

Kỳ thực, chuyện nàng dùng thuốc tránh thai, hắn vẫn luôn biết.

Trước đây hắn nghĩ chỉ cần nàng chịu ở lại trong cung là được, con cái nàng không muốn sinh, hắn cũng sẽ không ép buộc nàng.

Chuyện này hắn căn bản không để trong lòng.

Giờ đây nàng tự mình chịu nhận sai, hắn đương nhiên muốn mượn gió bẻ măng, không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng.

“Vậy bệ hạ muốn phạt thần thiếp thế nào? E rằng người phạt xong rồi, Hoàng Hậu nương nương bên kia còn muốn phạt nữa.” Mạnh Khanh Nghi nhíu mày, “Nhưng thần thiếp không sợ, cùng lắm là chịu phạt hai lần, nhịn một chút là qua thôi.”

Nàng nói đầy bụng uất ức, lời trong lời ngoài lại như muốn nâng Lăng Dực Trần lên.

Nếu hắn phạt nàng thì hắn lại có vẻ không có tình người.

Lăng Dực Trần vẫn thờ ơ, lạnh giọng chất vấn: “Lúc nàng dùng thuốc tránh thai, sao không nghĩ đến sẽ có ngày phải chịu hai hình phạt?”

“……” Nàng im lặng.

Dù sao bị hắn phạt cũng tốt hơn là bị Hoàng Hậu nắm được cơ hội khi dễ.

Thấy nàng không nói gì, Lăng Dực Trần cố ý hỏi: “Nàng tự nói xem, trẫm nên phạt nàng thế nào?”

Mạnh Khanh Nghi lại không hề khách khí: “Thần thiếp tự thấy, không phạt là tốt nhất.”

“Thôi, chuyện này trẫm vẫn nên giao cho Hoàng Hậu xử trí đi.”

“Lui ra đi, trẫm còn có cả đống chính sự.”

Hắn thu tay khỏi eo nàng, ý bảo nàng đứng dậy.

Mạnh Khanh Nghi bất động, hai tay bám chặt lấy người hắn, ôm rất chặt.

Lúc này nàng mới hơi vội vã nói: “Bệ hạ muốn phạt thần thiếp, sao còn muốn thần thiếp tự mình nói chứ? Người muốn phạt thế nào cũng được, thần thiếp không oán hận.”

“Thật sự không oán hận?”

“Không có.”

Đáy mắt đen láy của Lăng Dực Trần lóe lên sự tinh quái: “Khanh Khanh tuy trước đây đã dùng thuốc tránh thai, nhưng giờ lại nguyện ý chủ động nhận lỗi, vậy là nàng muốn có con rồi phải không?”

“….Hả?”

Vẻ mặt Mạnh Khanh Nghi đơ ra.

Ý nghĩ của hắn sao lại chuyển hướng đến đây?

Hắn lờ đi vẻ ngây người của nàng, thong thả ung dung, mang theo sự lạnh nhạt công tâm nói: “Nếu muốn, trẫm miễn cưỡng cũng nguyện ý phối hợp nàng.”

“Khanh Khanh tự mình tới đi.”

Mạnh Khanh Nghi khẽ há miệng, mắt cũng mở to hơn.

Không thể tin được hắn lại công khai nói ra lời này như vậy.

Lăng Dực Trần lại không cho nàng thời gian chần chừ. Thấy nàng chậm chạp “không hành động”, hắn ra vẻ mất kiên nhẫn: “Khanh Khanh nếu không muốn thì lui ra đi, trẫm sẽ xử lý chuyện này theo lẽ công, cũng sẽ không can thiệp Hoàng Hậu.”

Mạnh Khanh Nghi lúc này mới ngẩng đầu lên, chặn lại đôi môi mỏng đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ của hắn.

Trong điện, cảnh xuân kiều diễm nồng nàn.

Xuyên qua cánh cửa điện kia, bên ngoài một đám người đang đợi.

Nàng tuyệt đối không phát ra một tiếng động nào.

Ngoài cửa vào lúc này lại cố tình truyền đến giọng của Quách Chính Tường: “Bệ hạ, Bùi đại nhân cầu kiến.”

Đôi mắt Mạnh Khanh Nghi đang lim dim đột nhiên mở bừng.

Quá đỗi căng thẳng và sợ hãi, nàng cũng có những phản ứng theo bản năng khác.

Lăng Dực Trần vốn dĩ ngay cả hơi thở cũng chưa loạn bao nhiêu, lại bị phản ứng sợ hãi này của nàng trói chặt.

Cuối cùng hắn th* d*c một hơi thật mạnh.

Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.

U uất đặt câu hỏi: “Sợ gì chứ?”

Mạnh Khanh Nghi cắn môi, vẻ mặt như là thống khổ, lại cũng không hẳn.

Trong giọng nói nàng mang theo một tia nghẹn ngào:

“Thần thiếp… không sợ.”

“Không sợ, vậy đây là phản ứng gì?”

Nàng thực sự là không sợ.

Nhưng đột nhiên có người tiến vào, sao có thể không chút khẩn trương nào?

Huống hồ, người ấy lại là Bùi Tịch.

Từng bước từng bước, ép đến khiến nàng nghẹt thở.

Nàng tựa đầu lên vai Lăng Dực Trần, dịu giọng nói:

“Bị người quấy rầy bất ngờ như vậy… Bệ hạ chẳng lẽ không thấy mất hứng sao…”

“Vậy Khanh Khanh nói xem, trẫm là người gì của nàng?”

“… Phu quân.”

Lăng Dực Trần lúc này mới chậm rãi mở miệng nói với bên ngoài:

“Bảo hắn chờ.”

Rồi hắn bế nàng từ trên đùi lên.

Ôm nàng đứng dậy, đặt lên nệm giường bên cửa sổ.

……

Lăng Dực Trần cầm quần áo, lần lượt khoác lên người nàng.

Mạnh Khanh Nghi cũng không biết người bên ngoài có biết trong điện đã xảy ra chuyện gì không.

Nếu đã biết, nàng thật sự không muốn sống nữa.

“Đang nghĩ gì vậy?” Lăng Dực Trần liếc nhìn nàng, hỏi một cách hờ hững.

Trong lòng nàng vẫn còn vướng bận chuyện thuốc tránh thai: “Bệ hạ, đây có được tính là trừng phạt thần thiếp không?”

Hắn dứt khoát trả lời: “Không tính.”

“Vì sao chứ?”

Hắn nghiêm trang: “Trẫm vốn dĩ cũng không muốn trừng phạt nàng. Vừa nãy chẳng phải Khanh Khanh chủ động sao?”

Chiếc áo choàng ngoài cuối cùng đã được khoác lên người Mạnh Khanh Nghi.

Hắn thu tay về, nét mặt giãn ra không ít.

Mạnh Khanh Nghi tức giận: “Bệ hạ sao lại như vậy!”

Lăng Dực Trần thâm ý gật đầu: “Ý Khanh Khanh là, trẫm cũng không cần giúp nàng nói chuyện với Hoàng Hậu sao?”

Nàng chỉ cảm thấy mình bị hắn xoay như chong chóng. Lúc này chỉ có thể lần nữa dịu giọng: “Thần thiếp không có ý đó.”

Hắn không còn trêu chọc nàng nữa, cuối cùng cũng nghiêm túc hơn: “Được rồi, về nghỉ ngơi đi, chuyện bên Hoàng Hậu trẫm sẽ xử lý.”

Mạnh Khanh Nghi cuối cùng cũng nở nụ cười, lòng nhẹ nhõm hơn không ít.

Cứ tưởng Lăng Dực Trần sẽ rất bận tâm chuyện này, không ngờ lại giải quyết dễ dàng đến vậy.

Nàng chủ động khẽ hôn lên khóe môi hắn: “Thần thiếp tạ ơn Bệ hạ.”

Khi Mạnh Khanh Nghi ra khỏi Tử Thần Điện, Bùi Tịch vẫn còn đứng đợi bên ngoài.

Hắn đã đợi hơn nửa canh giờ.

Trong điện vừa nãy không hề có tiếng động, hắn còn tưởng Lăng Dực Trần đang nghỉ ngơi, hoặc đang cùng các đại thần bàn bạc chuyện gì đó.

Ai ngờ, lại là Mạnh Khanh Nghi ở bên trong.

Là làm chuyện gì, tựa hồ không cần nói cũng biết.

Hắn không biểu lộ quá nhiều tâm tư, cung kính hành lễ: “Tham kiến Tịnh Phi nương nương.”

Mạnh Khanh Nghi khẽ gật đầu đáp lại: “Ngài vào đi, bệ hạ đang đợi ngài.”

Bùi Tịch không nói gì, đẩy cửa bước vào điện.

Lăng Dực Trần đã trở lại vẻ ngoài áo mũ chỉnh tề, lúc này đang ngồi trước án thư.

Bùi Tịch chắp tay hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”

Ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc nhìn Bùi Tịch, sâu trong đáy mắt có sự khinh thường và chán ghét lộ ra: “Đứng lên đi, đột nhiên đến gặp trẫm có chuyện gì?”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 38: “Là về chuyện của Tịnh Phi.”


“Bệ hạ, thần muốn xin chỉ đi Ô Hoàn dẹp loạn.” Bùi Tịch nói.

Lăng Dực Trần không ngờ hắn lại vì chuyện này.

Tâm tư của hắn thực ra không khó đoán.

“Ô Hoàn chẳng qua là một chút nhiễu loạn nhỏ, trẫm đã quyết định phái con trai út của Võ Tín Hầu đi trước rồi.”

“Thần trước đây đã vài lần giao chiến với Ô Hoàn, có kinh nghiệm đối phó với Ô Hoàn. Võ Tín Hầu ban đầu là chinh chiến ở Bắc Cương, e rằng không hiểu rõ tập tính tác chiến của các bộ lạc du mục trên thảo nguyên.”

Lăng Dực Trần dùng ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, ánh mắt hơi phức tạp, ngữ khí thiếu kiên nhẫn: “Trẫm đã quyết định rồi, chuyện này không cần bàn lại nữa.”

“Bắc Cương cũng được, Ô Hoàn cũng được, đều là chiến trường. Thân là tướng quân, nếu chỉ có thể chinh chiến ở một chỗ, thì cũng không cần nhận bổng lộc nữa. Trẫm muốn chính là thần tử có thể chinh chiến khắp nơi, chứ không phải phế vật chỉ có thể chinh chiến ở một chỗ.”

Đôi mắt đó không một chút ý cười, lạnh lẽo như gió lạnh mùa đông.

Lời hắn nói mang ý nhắm vào rõ rệt.

Nếu là người khác, có lẽ hắn sẽ không nói như vậy.

Nhưng nếu là Bùi Tịch, hắn cũng không muốn giữ lại chút tình cảm nào.

Hơn nữa, nơi Ô Hoàn xa xôi hiểm trở như vậy, nếu thật sự để Bùi Tịch đi, hắn và Đoan Vương không biết sẽ âm thầm tính toán những gì.

Bùi Tịch nghe ra lời nói đầy châm chọc của hắn.

Ngấm ngầm nuốt xuống sự gay gắt của mình: “Bệ hạ nói phải, là thần hẹp hòi.”

Lăng Dực Trần phất tay: “Không có chuyện gì thì lui ra đi.”

Bùi Tịch nhận ra rằng chuyện này không còn đường thương lượng.

Việc con trai út của Võ Tín Hầu đi Ô Hoàn là ván đã đóng thuyền, nói thêm cũng vô ích.

Hắn đã nói rõ là muốn chèn ép Bùi gia.

“Thần xin cáo lui.”

Bùi Tịch rời khỏi Tử Thần Điện.

Lăng Dực Trần cụp mắt, sắc mặt không mấy dễ chịu.

Bùi gia đã phò tá tiên đế lập công, khi tiên đế tranh giành ngôi vị, cha của Bùi Tịch là người tiên phong.

Đều là công thần, nắm giữ binh quyền thực sự trong tay.

Tuy nhiên, từ khi Lăng Dực Trần đăng cơ, Bùi gia vẫn luôn không thành thật, âm thầm cấu kết với Đoan Vương.

Để diệt trừ Bùi gia, cần phải có sự tan rã từ bên trong.

Nếu trực tiếp xử lý, e rằng sẽ gây ra sự bất mãn trong hàng ngũ tướng sĩ.

Đến lúc đó, vấn đề sẽ trở nên khó giải quyết.

*

Ngày hôm sau, sau khi Mạnh Khanh Nghi trở về từ buổi thỉnh an ở Vị Ương Cung, Hoàng Hậu đã phái Lý thái y đến bắt mạch cho nàng.

Vì Lăng Dực Trần hôm qua đã nói sẽ giúp nàng giải quyết chuyện này, nên nàng không có gì phải sợ hãi.

Nàng cũng không thoái thác mà để Lý thái y bắt mạch.

Ngón tay Lý thái y đặt qua lớp khăn lên mạch của nàng, sau khi cẩn thận bắt mạch một hồi, ông nhíu mày lại.

“Nương nương, thần xin mạn phép hỏi, người trước đây có dùng qua loại thuốc thang nào làm tổn hại cơ thể không? Hoặc có tiếp xúc qua xạ hương hay các dược liệu tương tự?”

Lý thái y khá kín đáo, không trực tiếp vạch trần việc Mạnh Khanh Nghi đã dùng thuốc tránh thai.

Nàng giả vờ ngây thơ, vô tội lắc đầu: “Không có a… Mạch tượng của bổn cung có vấn đề gì sao?”

Thái độ này của nàng khiến Lý thái y cảm thấy nàng đang mạnh miệng, còn định tiếp tục giấu giếm.

Ông ta là người của Hoàng Hậu, nếu Mạnh Khanh Nghi không muốn thừa nhận, vậy lại đúng ý Hoàng Hậu.

“Mạch tượng của nương nương thì không đáng ngại, nhưng… nếu muốn có thai, e rằng phải điều trị một thời gian đã. Thần sẽ kê cho nương nương một bộ phương thuốc điều trị trước.”

“Vậy đa tạ Lý thái y.” Mạnh Khanh Nghi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích.

Sau khi Lý thái y rời Ngọc Túy Cung, ông liền báo cáo mạch tượng đã khám cho Hoàng Hậu.

Trong dự liệu của Hoàng Hậu, nàng ta không quá bất ngờ, chỉ xác nhận lại: “Ngươi chắc chắn không khám sai mạch chứ?”

Lý thái y vô cùng chắc chắn: “Thần xem mạch tượng của Tịnh Phi nương nương, hẳn là đã dùng thuốc tránh thai nhiều lần, điểm này sẽ không sai.”

Hoàng Hậu đã nắm rõ tình hình trong lòng, khóe miệng nàng ta nhếch lên một nụ cười đầy thâm ý.

*

Ngự Hoa Viên.

“Ngô tài nhân bên đó mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Tống Quý Phi thong thả tản bộ, câu được câu không hỏi cung nữ bên cạnh.

“Nương nương yên tâm, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Ngô tài nhân mọi thứ đều tốt.”

Nàng ta hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Đi thêm vài bước, nàng gặp Hoàng Hậu đang định đi Tử Thần Điện.

Tống Quý Phi cung kính hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”

“Đứng lên đi.” Hoàng Hậu dừng bước.

Thấy Hoàng Hậu có vẻ như muốn đi gặp Lăng Dực Trần, nàng chủ động hỏi thăm: “Nương nương đi hướng này, là muốn đến Tử Thần Điện sao?”

“Đúng vậy, hiện giờ Ngô tài nhân đang mang thai, còn thân thể của Tịnh Phi hình như cũng có chút… Bổn cung định đi bàn bạc những chuyện này với bệ hạ.”

Đôi mắt Tống Quý Phi sáng lên: “Thân thể Tịnh Phi ra sao ạ?”

Hoàng Hậu không chịu nói thêm, chỉ nói thẳng: “Không phải chuyện gì lớn, vẫn cần bệ hạ tự mình định đoạt.”

Nói xong, nàng định tiếp tục đi về phía Tử Thần Điện. T

ống Quý Phi lại cảm thấy Mạnh Khanh Nghi có lẽ thật sự đã dùng thuốc gì đó?

Nàng vốn dĩ chỉ là phỏng đoán, giờ thấy tư thế này của Hoàng Hậu, chuyện này hẳn là không thể sai được.

Bằng không, cũng chẳng cần Lăng Dực Trần tự mình định đoạt.

Nàng lập tức thay đổi sắc mặt: “Thần thiếp vừa hay cũng phải đi Tử Thần Điện, đi cùng nương nương nhé?”

Hoàng Hậu sững sờ, nhưng không từ chối: “Cũng được.”

Khi sắp đến Tử Thần Điện, Hoàng Hậu do dự nhìn sang Tống Quý Phi: “Thôi, lát nữa muội cùng bổn cung vào đi. Chuyện của Tịnh Phi phức tạp, bổn cung sợ bệ hạ sẽ tức giận, muội cũng có thể cùng bổn cung khuyên nhủ bệ hạ.”

Tống Quý Phi không hề ngốc, tất nhiên nhìn ra ý đồ của Hoàng Hậu lúc này.

Nếu Hoàng Hậu đã nói như vậy, tức là nàng ta đã nắm được bằng chứng và muốn nàng cùng nhau thêm dầu vào lửa, để Lăng Dực Trần càng thêm giận dữ.

Đến lúc đó, Mạnh Khanh Nghi chắc chắn khó thoát khỏi trừng phạt.

Nàng đương nhiên sẽ không từ chối, thậm chí còn mong được đi cùng.

“Được, vậy thần thiếp xin nghe lời Hoàng Hậu nương nương.”

*

Quách Chính Tường mời hai người vào điện.

Hôm qua Mạnh Khanh Nghi vừa mới kể với Lăng Dực Trần chuyện thuốc tránh thai của mình, còn nói Hoàng Hậu muốn thái y bắt mạch cho nàng.

Hắn nghe tin Hoàng Hậu cầu kiến xong, liền biết nàng ta đến vì chuyện gì.

Hoàng Hậu và Tống Quý Phi đứng thẳng trước án thư, cùng nhau hành lễ.

Sau khi hắn nói miễn lễ, lại không lên tiếng nữa.

Chờ Hoàng Hậu mở lời.

“Bệ hạ, thần thiếp hôm nay đến là có hai việc muốn hỏi ý kiến của người.”

Hắn hơi ngửa đầu, “Hoàng Hậu cứ nói đừng ngại.”

“Ngô tài nhân tuy rằng vẫn đang trong thời gian cấm túc, nhưng nàng ấy dù sao cũng đã mang thai, thời tiết lại ngày càng lạnh. Bệ hạ cảm thấy có nên rút ngắn thời gian cấm túc một chút không?”

Chuyện của Ngô tài nhân chỉ là một cái cớ.

Lăng Dực Trần có đưa ra quyết định gì về chuyện này, đối với Hoàng Hậu mà nói cũng không quan trọng.

Tống Quý Phi trong lòng cười lạnh.

Hoàng Hậu không đi hát tuồng thật là đáng tiếc.

Để bất động thanh sắc khơi gợi chuyện của Mạnh Khanh Nghi, nàng ta còn không quên dùng Ngô Tài nhân để lót đường trước.

Diễn cũng thật nhiều!

“Trong cung Huệ Nghi cũng không ai dám chậm trễ nàng, thời gian cấm túc vẫn giữ nguyên một tháng.” Hắn nhướng mi, lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Hậu: “Chuyện khác là gì?”

Vẻ mặt Hoàng Hậu trở nên khó xử. Nàng ấp úng: “Là về chuyện của Tịnh Phi.”

“Chuyện gì?”

“Gần đây Lý thái y đi khám mạch cho Tịnh Phi, mạch tượng của nàng ấy dường như… không đúng lắm.”
 
Bệ Hạ Độc Sủng Bạch Nguyệt Quang Trọng Sinh
Chương 39: “Tịnh Phi hẳn là đã dùng thuốc tránh thai nhiều lần..”


“Có chuyện cứ nói thẳng, đừng ấp a ấp úng.” Sắc mặt Lăng Dực Trần hơi âm trầm.

Hoàng Hậu lúc này mới thành thật nói ra: “Tịnh Phi hẳn là đã dùng thuốc tránh thai nhiều lần, hiện giờ cơ thể đã bị tổn thương. Nếu muốn có thai e rằng sẽ có chút khó khăn, cần phải điều trị một thời gian trước.”

“Thuốc tránh thai, trong hậu cung vốn là lệnh cấm rõ ràng. Thần thiếp thân là Hoàng Hậu, có quyền lợi báo cáo việc này với bệ hạ. Có điều Tịnh Phi hiện giờ đang được thánh sủng, thần thiếp cảm thấy, vẫn là nên do bệ hạ định đoạt việc này.”

Tống Quý Phi cũng lập tức tiếp lời: “Thuốc tránh thai?!”

Nàng ta tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Sau đó lại làm bộ làm tịch phân tích: “Thái y trong cung không có mệnh lệnh, tất nhiên không dám kê phương thuốc tránh thai. Tịnh Phi lấy phương thuốc từ đâu ra? Chẳng lẽ là từ người ngoài cung…”

Thực ra nàng muốn nói người ngoài cung này là Bùi Tịch, nhưng lại sợ quá lộ liễu nên chỉ nói nửa vời.

“Quý Phi, không được nói lung tung.” Giọng Hoàng Hậu nghe không ra chút trách cứ nào.

Hai người họ trước mặt Lăng Dực Trần cứ thế kẻ xướng người họa.

Cứ ngỡ sau khi chuyện này nói ra, Lăng Dực Trần sẽ tức giận.

Dù không tức giận thì cũng phải thể hiện vài phần không vui.

Nhưng lén nhìn hắn một cái.

Giờ phút này hắn, không hề dao động, như thể chuyện không liên quan đến mình.

Hoàng Hậu lúc này mới thăm dò hỏi: “Bệ hạ cảm thấy việc này nên xử lý thế nào ạ?”

“Đúng là một chuyện lớn.” Lăng Dực Trần kéo dài âm điệu đầy thâm ý: “Vất vả cho Hoàng Hậu đã lo lắng cho thân thể Tịnh Phi rồi, chuyện này trẫm sẽ tự mình trừng phạt nàng ấy, Hoàng Hậu không cần nhúng tay.”

Lời hắn nói tuy giữ thể diện, nhưng ngữ khí lại rõ ràng không cho phép từ chối, vương một tia cứng rắn.

Hoàng Hậu mặt không đổi sắc: “Nếu đã vậy, thần thiếp sẽ không nhiều lời nữa.”

Tuy không thể hiện ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Lăng Dực Trần không nên có phản ứng này, dù hắn có sủng ái Mạnh Khanh Nghi đến đâu, cũng nhất định không thể chấp nhận việc nàng ta lén lút dùng thuốc tránh thai.

Người đàn ông nào có thể bao dung chuyện này cơ chứ?

Nhưng sao hắn lại như không có việc gì vậy?

“Bệ hạ, Tịnh Phi chuyện này người tính phạt thế nào ạ?” Tống Quý Phi trong lòng càng thêm mất cân bằng, vội vàng hỏi hắn: “Nếu người âm thầm trừng phạt nàng ấy, chuyện này sẽ không thể làm gương cho kẻ khác. Sau này nếu lại có phi tần làm theo nàng ấy thì phải làm sao?”

Hoàng Hậu lần này không còn trách cứ nàng ta nữa. Nàng biết, mang theo Tống Quý Phi đến là đúng. Trong việc gây rối này, nàng ta luôn rất có năng lực.

Cũng có thể dễ dàng chọc giận Lăng Dực Trần.

“Vậy theo Quý Phi thấy, trẫm nên ban phạt thế nào cho Tịnh Phi là tốt nhất?” Lăng Dực Trần lúc này mới chuyển ánh mắt về phía Tống Quý Phi, nhướng mày hỏi.

Trong mắt hắn dâng lên vẻ giận dữ.

Nét mặt sắc bén không tìm ra dấu vết tức giận, rõ ràng dáng ngồi cũng rất ung dung, nhưng toàn thân lại toát ra một cảm giác công kích.

Nghe chuyện Mạnh Khanh Nghi uống thuốc tránh thai thì không tức giận, nhưng sau khi Tống Quý Phi nói xong những lời vừa rồi, hắn lại thực sự toát ra vẻ lạnh lẽo.

Sống lưng Tống Quý Phi run lên, vội vàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt của hắn.

Giọng nàng cũng trở nên thiếu tự tin: “Thần thiếp không dám vọng ngôn.”

“Lần trước trẫm không phải đã bảo Quý Phi sao chép《Nữ Tắc》sao? Sao, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Quý Phi đã hoàn toàn quên mất nội dung rồi à?”

Tống Quý Phi hoảng hốt: “Thần thiếp nhớ rõ nội dung! Vừa nãy là thần thiếp lắm lời, mong bệ hạ thứ tội.”

Lăng Dực Trần khinh bỉ liếc nhìn, trong ánh mắt như mang theo vô số dao nhỏ, ngữ khí càng không chút nương tình: “Quý Phi thật sự nhớ rõ? Hoàng Hậu cùng trẫm nghị sự, có chỗ nào cho ngươi xen mồm sao? Hoàng Hậu chính là chủ của lục cung, nàng có quyền cùng trẫm bàn luận việc lớn việc nhỏ của phi tần hậu cung, nhưng còn ngươi thì sao?”

“Trẫm hình như chưa từng ban cho ngươi quyền quản lý lục cung nhỉ?”

“Bệ hạ thứ tội!”

Tống Quý Phi quỳ sụp xuống đất, hoảng sợ muôn vàn, trong mắt lộ ra nỗi sợ hãi không thể kiềm chế.

Lăng Dực Trần giờ đây ngày càng khó đoán.

Ngay cả tính tình cũng trở nên thất thường hơn nhiều.

Hoàng Hậu đứng một bên, không hề cầu xin giúp nàng ta.

Đây chính là cục diện mà nàng muốn thấy.

Dù lời Lăng Dực Trần nói có vẻ nghiêm trọng, nhưng hắn lại không giáng trọng phạt cho Tống Quý Phi: “Quý Phi sau khi về lại chép《Nữ Tắc》trăm lần đi, tốt nhất là có thể từng chữ ngâm nga đó.”

Hoàng Hậu muốn mượn tay hắn để một mũi tên trúng hai đích.

Vừa muốn trừng phạt Mạnh Khanh Nghi chuyện uống thuốc tránh thai; lại cố ý mang Tống Quý Phi đến gậy chuyện với hắn, muốn Tống Quý Phi cũng bị trừng phạt.

Nàng ta quả là tâm tư sắc bén.

Lăng Dực Trần đương nhiên không thể làm theo ý Hoàng Hậu.

Hiện giờ trong hậu cung, Tống Quý Phi là một trong số ít những người có thể kiềm chế Hoàng Hậu. Cố ý tạo ra một vài mâu thuẫn giữa họ, để hai người đấu đá lẫn nhau, vừa hay có thể khiến họ tạm thời xem nhẹ Mạnh Khanh Nghi.

Lăng Dực Trần lại nói với Hoàng Hậu: “Chuyện của Tịnh Phi, sau này Hoàng Hậu không cần bận tâm nữa. Có chuyện gì cứ trực tiếp bẩm báo cho trẫm, còn lại nàng không cần nhúng tay.”

Sắc mặt Hoàng Hậu suýt không giữ được.

Vậy cái vị trí Hoàng Hậu trung cung này của nàng còn có ý nghĩa gì nữa?

Chẳng lẽ làm vật trang trí không bằng?

Nhưng nàng lại không thể bác bỏ quyết định của hắn.

Chỉ có thể giả vờ không thèm để ý mà đồng ý: “Vâng, thần thiếp đã rõ.”

Những ngón tay giấu trong tay áo rộng của nàng lặng lẽ siết chặt.

Mạnh Khanh Nghi vẫn phải loại bỏ sớm mới được.

Hiện giờ nàng ta đã bắt đầu uy h**p đến địa vị của chính mình.

Lăng Dực Trần cầm lấy tấu chương đặt trên bàn, không nhìn các nàng nữa, ngữ khí đầy chán ghét: “Tất cả lui ra đi.”

*

Sau khi rời Tử Thần Điện

Ra khỏi Tử Thần Điện, Tống Quý Phi vẫn còn chút hoảng hốt.

Nàng sao lại cảm thấy mình bị liên lụy nhỉ?

Hoàng Hậu rốt cuộc có đoán trước được thái độ của Lăng Dực Trần đối với chuyện Mạnh Khanh Nghi uống thuốc tránh thai sẽ là như thế này không?

Nếu đã đoán trước được rồi, vậy hôm nay chẳng phải cố ý đào hố để nàng nhảy vào sao?

Nàng lại vẫn ngây ngốc tin Hoàng Hậu! Quả nhiên xảo trá.

“Cũng may bệ hạ không có giáng trọng phạt cho muội, chỉ là sao chép《Nữ Tắc》thôi, cũng không tính quá khó. Ngô tài nhân có thai còn chưa được miễn cấm túc, bệ hạ trong lòng vẫn còn để ý muôi.”

Hoàng Hậu đi bên cạnh Tống Quý Phi, lời này không biết là an ủi hay khiêu khích.

Tống Quý Phi cười cứng đờ: “Hoàng Hậu nương nương nhìn nhận thật là thông suốt.”

Hoàng Hậu cũng mất tự nhiên nhếch khóe môi.

Hôm nay nàng và Tống Quý Phi đều bị Lăng Dực Trần tính kế.

Nàng chỉ mong Tống Quý Phi sau này không cần gây thêm rắc rối cho mình nữa là tốt.

*

Diễn Chiêu Điện vào đêm

Mạnh Khanh Nghi hôm nay được triệu tới đây.

Khi Quách Chính Tường đến mời nàng, trên đường hắn còn nhắc nhở rằng Lăng Dực Trần hôm nay dường như tâm trạng không tốt, lát nữa tuyệt đối đừng chọc giận hắn.

Nàng như lọt vào sương mù, sao lại tự dưng tức giận chứ?

Khi nàng bước vào Diễn Chiêu Điện, Lăng Dực Trần vừa tắm xong, đang nghiêng mình dựa trên giường nệm, cầm một quyển sách lật xem.

Ánh nến tỏa ra sắc màu ấm áp, chiếu rọi lên người Lăng Dực Trần. Hắn mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xanh đen rộng rãi, mái tóc lụa chưa búi, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc cài nửa, buông xõa xuống.

Mạnh Khanh Nghi nhẹ nhàng bước vào điện, ánh mắt dừng lại trên người hắn.

“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Lăng Dực Trần vẫy tay về phía nàng, bảo nàng đến bên cạnh mình.

Nàng ngoan ngoãn làm theo, rồi thận trọng hỏi: “Thần thiếp thấy bệ hạ hôm nay không được vui lắm?”

Hắn ngược lại khí định thần nhàn*, lời lẽ chính đáng nói: “Sao mà vui vẻ được? Hôm nay trẫm đã tốn bao công sức lý lẽ phân trần với Hoàng Hậu, mới bảo vệ được Khanh Khanh không bị trừng phạt đó.”

*Ung dung
 
Back
Top Bottom