Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 380: C380: Trực tiếp giết là được



“Giao Long Tỷ ra đây!”

Cửu Tiễn hộ pháp lạnh giọng quát.

“Nếu ta không giao ra thì sao?”

Diệp Phàm hờ hững đáp.

“Vậy thì chết”

Cửu Tiễn hộ pháp trực tiếp rút một mũi tên từ sau lưng, giương cung bắn tên, ngay sau đó, mũi tên sắc bén lao nhanh về phía Diệp Phàm với tốc độ cực nhanh!

Diệp Phàm vừa vung tay đã bắt được mũi tên của đối phương.

Nhìn thấy Diệp Phàm dễ dàng bắt được mũi tên của Cửu Tiên hộ pháp như vậy, vẻ mặt của đám cường giả Thiên Võng kia đều thay đổi, ai nấy đều vô cùng khiếp. sợ.

Tốc độ bắn tên của Cửu Tiễn hộ pháp còn kinh khủng hơn cả đạn, gã này lại dễ dàng bắt được, sao có Thể như vây được?

Cửu Tiên hộ pháp thấy cảnh tượng này thì khựng lại, ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh.

“Tốc độ bắn tên cũng tạm, nhưng mà vẫn quá chậm!”

Diệp Phàm lắc đầu.

Vút.

Ngay lập tức, Cửu Tiễn hộ pháp lại bắn một mũi tên về phía Diệp Phàm, tốc độ lần này nhanh hơn, xé rách không gian, truyền ra âm thanh chói tai.

Vút.

Diệp Phàm vung mũi tên đang cầm trong tay, trực tiếp bắn về phía Cửu Tiễn hộ pháp.

Kengl!!

Hai mũi tên va chạm trực tiếp với nhau, vang lên tiếng leng keng.

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến người ta không thể †in nổi đã xảy ra.

Mũi tên Diệp Phàm ném ra chẻ đôi mũi tên của đối phương rồi bản nhanh về phía Cửu Tiễn hộ pháp.

Cảnh này khiến tất cả mọi người đều sợ hãi!

Tiện tay ném một mũi tên mà còn kinh khủng hơn cả tay bắn cung chuyên nghiệp, có vẻ không thực tế lắm thì phải?

Cửu Tiễn hộ pháp nhìn thấy mũi tên Diệp Phàm ném đang lao nhanh về phía mình, vẻ mặt hắn thay đổi, không kịp rút tên, chỉ có thể quơ trường cung trong tay để ngăn cản.

Răng rắc!

Khi trường cung được đặc chế của Cửu tiễn hộ pháp đánh vào mũi tên, cung trong tay hắn đã gấy!

Phụt!

Mũi tên nhọn sắc bén xuyên thấu bả vai Cửu Tiễn hộ pháp, máu tươi ứa ra!

Bịch bịch bịchl!!

Cơ thể Cửu Tiễn hộ pháp liên tục lùi về sau, nếu hắn không lấy trường cung cản kịp thời, sợ là mũi tên kia đã xuyên qua ngực hắn rồi.

“Hộ pháp!”

Tứ Đại Thiên Vương nhìn Cửu Tiên hộ pháp bị thương thì hô lên.

“Xin lỗi nhé, lại làm hỏng cung tên của ngươi rồi, cái cung này chất lượng cũng kém thật!”

Diệp Phàm bĩu môi nhìn Cửu Tiễn hộ pháp.

Lời này khiến hai mắt của Cửu Tiễn hộ pháp híp lại, hắn nhìn chăm chằm Diệp Phàm: “Ngân châm kia là cho ngươi phóng ra?”

Dương Bách Xuyên lạnh lùng đáp: “Không sai!”

Lúc này, Cửu Tiễn hộ pháp nhìn Diệp Phàm với ánh mắt nghiêm túc, hắn trực tiếp hô: “RútI”

“Cửu Tiên hộ pháp?” “Cứ rút lui như vậy sao? Vậy còn Long Tỷ?”

Vẻ mặt của mấy thiên vương đều thay đổi khi nghe Cửu Tiễn hộ pháp nói.

“Rút!” Cửu Tiên hộ pháp lại ra lệnh.

Ngay lập tức, đám người Thiên Võng chỉ có thể lựa chọn rút lui!

Bọn họ vừa rời đi, tiếng vỗ tay vang lên.

“Thú vị, không hổ là thiên tài Thiên Cảnh, quả nhiên lợi hại!"

Đi kèm tiếng vỗ tay là một giọng nói truyền tới. Lại thêm một nhóm người xuất hiện, trên người bọn họ tản ra khí tức lạnh lẽo, người thì mang vẻ mặt như hung thần, người lại đầy sát ý, thậm chí còn toát ra hơi thở lạnh lẽo và khát máu, nhưng không ai trong số họ là người tốt!

Trong đám người này có năm người dẫn đầu, một người trong đó là Ngọc Diện Thư Sinh của Ác Nhân Cốc!

Lúc trước hắn muốn cướp đoạt Long Tỷ, sau khi chứng kiến bản lĩnh kh*ng b* của Diệp Phàm thì chạy trốn, không ngờ lại xuất hiện rồi!

“Các ngươi là người của Ác Nhân Cốc?”

Diệp Phàm lướt qua Ngọc Diện Thư Sinh, sau đó lại nhìn qua những người khác, hắn hừ lạnh hỏi.

“Tứ đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, phụng mệnh ác chủ tới đây mang Long Tỷ đi!"

“Ranh con, không muốn chết quá khó coi thì ngoan ngoãn giao Long Tỷ ra, nếu không đừng trách bốn người chúng ta không khách khí, bọn ta cũng không giống Ngọc Diện Thư Sinh, chỉ được cái mãt”

Một gã đầu trọc miệng lớn, mặt mũi hung ác nhìn Diệp Phàm quát lớn.

Ngọc Diện Thư Sinh nghe gã đầu trọc kia nói vậy thì khóe miệng co quắp, nhưng không dám phản bác.

Mặc dù hẳn và đối phương đều là một trong thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc.

Nhưng thập đại ác nhân lại chia làm hai nhóm, trong đó mạnh nhất là bốn vị tự xưng tứ đại ác nhân, bọn họ được ác thủ chỉ điểm toàn bộ tấn thăng làm cao thủ Thiên Cảnh.

Mà sáu người còn lại chỉ là Địa Cảnh, không cùng một cấp bậc với tứ đại ác nhân, vì thế nên Ngọc Diện Thư Sinh đối mặt với lời chê bai của cường giả Thiên Cảnh, hắn cũng không dám nói gì!

“Một đám ác nhân, không sống cho tốt ở trong Ác Cốc, còn dám chạy tới gây sự, ta thấy các ngươi đây là chán sống rồi nhỉ!”

Đồ Phu chỉ tay về phía đối phương.

“Nói nhảm với bọn họ làm gì, trực tiếp giết là được!” “Vừa vặn vì dân trừ hại!"

Đoàn Đao hừ lạnh nói.

Bọn họ trực tiếp xông lên, chiến đấu ác liệt với mấy vị ác nhân và hàng trăm người của Ác Nhân Cốc.

Hoàng Phố Thương cùng Mộ Bạch đối chiến với tứ đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, hai bên giao đấu vô cùng kịch liệt!

Diệp Phàm không tham gia mà lẳng lặng quan sát. Tuy thực lực của đám người Ác Nhân Cốc này mạnh, nhưng không thương tổn được đám Hoàng Phố Thương, vừa vặn để cho bọn họ rèn luyện thực lực!

Khi nhóm người này đang chiến đấu quyết liệt thì từ xa lại truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 381: C381: Cô vẫn chưa chết



Rất nhanh, một đoàn Thánh ky sĩ lại xuất hiện, lân này người cầm đầu là một người đàn ông ngoại quốc mặc chiến giáp màu trắng nga, trong tay cầm một trường kiếm, cả người tản ra hơi thở thần thánh.

Người này là đoàn trưởng Quang Tư đoàn Thánh ky sĩ, đi theo sau hắn ta là mấy Trưởng Thánh ky sĩ và một đám chiến sĩ tinh nhuệ của đoàn Thánh ky sĩ

“Mày chính là Diệp Phàm?”

Quang Tư nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

“Lại là đoàn Thánh ky sĩ?”

“Mấy người đủ nhiều, không ngừng tìm chết!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Mày giết nhiều người của đoàn Thánh ky sĩ như vậy, làm hao tổn vinh dự của đoàn Thánh ky sĩ, hôm nay tao muốn mày chết không chỗ chôn!”

Quang Tư nói, trên người tản ra uy áp làm người hít thở không thông!

Lưồng uy áp này cực kỳ kh*ng b*, vượt xa Thiên cảnh tam trọng, trực tiếp trấn áp đòn tấn công của đám người Ác Nhân Cốc và Hoàng Bộ Thương!

Chiến lực của vị đoàn trưởng này ít nhất là Thiên cảnh ngũ trọng, thậm chí còn cao hơn!

“Chết đi!”

Quang Tư cầm trường kiếm, gần lên chém về phía Diệp Phàm.

Âm!

Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú, một bóng dáng màu đỏ lao ra tấn công Quang Tư.

Quang Tư nghiêm mặt, vội vàng múa may thanh kiếm trong tay ngăn cản đòn tấn công này.

Âm ầm ầm!!

Một tiếng gầm rú vang lên.

||||| Truyện đề cử: Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính |||||

Vị đoàn trưởng này bị đối phương đâm bay ra ngoài, bao gồm Trưởng Thánh ky sĩ và các chiến sĩ đoàn Thánh ky sĩ của hắn ta cũng bị lan đến, tất cả bay ra ngoài ngã trên mặt đất hộc máu.

Bóng hình màu đỏ này chính là A Cơ.

Lúc này hai mắt của A Cơ đỏ bừng, tóc dài bay bay theo gió, cả người tản ra khí huyết sát kinh người!

Khí chất của cô ta hoàn toàn khác với lúc trước!

Diệp Phàm nhìn bộ dáng này của A Cơ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Sau khi bọn họ lọt vào sự tập kích của đạn hỏa tiễn,

A Cơ vẫn luôn hôn mê đến tận hôm nay!

Không ngờ lúc này A Cơ lại thức tỉnh, lại còn thay đổi hoàn toàn, hoặc nói các khác đây mới là diện mạo vốn có của cô ta.

“Thánh Nữ Huyết tộc!”

Quang Tư khiếp sợ nói.

“Cô vẫn chưa chết!”

Quang Tư nặng nề nói.

Đôi mắt màu đỏ của A Cơ nhìn chằm chằm Quang Tư, sau đó xông ra ngoài, hai tay hóa thành móng vuốt tấn công đối phương.

Quang Tư biến sắc, múa may thanh kiếm trong tay để ngăn cản.

Rắc!

Kết quả chưa đến một giây, thanh kiếm trong tay vị đoàn trưởng này bị móng vuốt của A Cơ chặt đứt.

Phụt!

Móng vuốt của A Cơ đâm thủng lồng ngực của Quang Tư, bóp nát trái tim của hắn ta!

“Cô...

Quang Tư trừng to mắt, không nói lên lời, tắt thở!

Vài vị Trưởng Thánh ky sĩ và chiến sĩ đoàn Thánh ky sĩ ngạc nhiên đến đơ người.

Tiếp theo A Cơ liếc nhìn thành viên đoàn Thánh ky sĩ, trực tiếp xông lên điên cuồng g**t ch*t bọn họ.

Chỉ trong nháy mắt, vài vị Trưởng Thánh ky sĩ và đám chiến sĩ tinh nhuệ nhất của đoàn Thánh ky sĩ đều chết thảm trong tay A Cơ!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 382: C382: Cưới tôi hoặc chết



Phụt!

Đột nhiên A Cơ hộc máu, quỳ trên mặt đất, sắc mặt vặn vẹo lộ ra sự thống khổ.

Diệp Phàm đi đến bên cạnh A Cơ, kiểm tra thân thể của đối phương, phát hiện một loại lực lượng đáng sợ đang tán loạn đánh sâu vào trong thân thể của cô ta!

Lực lượng này cực kỳ kh*ng b*, nếu không khống chế được, nhẹ thì kinh mạch gân cốt bị hủy, nặng thì nổ tan xác!

Diệp Phàm lập tức dùng ngân châm đâm vào trong cơ thể của A Cơ, tạm thời phong bế lực lượng của cô ta. Chương ⅿới nhất tại { tr𝗎ⅿtr𝗎 𝒚en.Vn }

Diệp Phàm bế A Cơ vào trong nhà, hắn không thèm để ý đám Ác Nhân Cốc kia, dù sao có đám người Hoàng Bộ Thương ở đó!

Ngược lại phải nhanh chóng giải quyết lực lượng

trong cơ thể của A Cơ, nếu không sẽ bị thương, tổn hại đến tính mạng!

Diệp Phàm ôm A Cơ vào phòng, đặt đối phương trên giường, sau đó bắt đầu thi châm muốn khống chế loại lực lượng này.

Nhưng sức mạnh này vượt xa tưởng tượng của hắn, cho dù hắn thi triển Cửu Châm Qủy Cốc cũng khó có thể khống chế được!

Ẩm! Đột nhiên trong cơ thể A Cơ phát ra tiếng gầm rú, loại lực lượng kia bộc phát đẩy lùi Diệp Phàm, quần áo của A Cơ vỡ thành bột mịn.

Thân mình hoàn mỹ không tỳ vết của A Cơ hoàn toàn bại lộ trong mắt Diệp Phàm.

ỨC!

Diệp Phàm nuốt nước bọt.

Hắn vội vàng niệm Đạo Đức Kinh, áp chế suy nghĩ xấu trong lòng, đồng thời múa may ngân châm đâm vào.

huyệt vị trong cơ thể A Cơ!

Đâm xong năm châm, Diệp Phàm lại đâm thêm châm nữa vào huyệt thiên mệnh!

Châm thứ sáu hạ xuống, năm châm trước bắt đầu kêu vang, chấn động với tần suất giống nhau!

Đây là châm thứ sáu trong Cửu Châm Qủy Cốc!

Lúc trước Diệp Phàm thi triển nhiều nhất đến châm thứ năm, còn châm thứ sáu, mặc dù Diệp Phàm đã tu tập gần xong nhưng chưa bao giờ thi triển!

Lần này vì giải quyết lực lượng trong cơ thể A Cơ, hắn không thể không thi triển châm thứ sáu.

Sau khi thi triển châm thứ sáu, lực lượng cưồng bạo trong cơ thể A Cơ bị áp chế xuống, bắt đầu bằng phẳng lại!

Tiếp theo, dưới sự châm cứu liên tục của Diệp. Phàm, lực lượng trong cơ thể A Cơ không hề tán loạn, bình tĩnh đi xuống.

Phùt

Đây là lần đầu tiên hắn đổ mồ hôi khi thi châm, có thể thấy được loại lực lượng này khó nhẵn đến mức nào!

“Thánh nữ Huyết Tộc không hề đơn giản mà!” Diệp Phàm lẩm bẩm.

Chỉ với loại lực lượng này, chiến lực của A Cơ đã đạt đến trình độ Diệp Phàm không thể không nghiêm túc.

Không nhiều đối thủ có thể làm Diệp Phàm nghiêm †úc, ngoại trừ Phong Vô Ngân che giấu lực lượng, những người khác không đến mức làm hắn nghiêm túc, nhưng. A Cơ lại có thể làm được, chứng tỏ loại lực lượng kia kh*ng b* đến mức nào!

Đúng lúc này A Cơ mở mắt, đối diện với ánh mắt của Diệp Phàm.

Hai người nhìn nhau, không khí như đọng lại! “Gô tỉnh rồi!” Diệp Phàm thấy A Cơ tỉnh lại, sắc mặt thay đổi.

A Cơ nhìn về phía cơ thể mình, khi cô ta phát hiện cơ thể m*nh tr*n trưồng, ánh mắt nghiêm lại.

“Cái đó..."

Diệp Phàm vội vàng mở miệng, nhưng hắn còn chưa nói xong, A Cơ nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: “Anh đã nhìn hết thân thể của tôi!”

“Tôi...

Diệp Phàm đang định giải thích, lời nói của A Cơ làm hắn sửng sốt: “Hiện tại anh có hai lựa chọn, hoặc cưới tôi hoặc tôi giết anh!”

“Cô có ý gì?”

Diệp Phàm nhíu mày.

“Cưới tôi hoặc chết!”

“Chính anh lựa chọn đi!”

A Cơ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, lạnh lùng nói. “Nếu tôi không chọn thì sao?”

“Cô đừng quên tôi đã cứu cô!”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Nếu anh không chọn, tôi đành phải...”

Đột nhiên A Cơ làm ra một hành động làm Diệp Phàm kinh ngạc!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 383: C383: Cô không nói thì ai mà biết chứ



"Nếu anh không chọn, vậy tôi chỉ có thể..."

A Cơ vừa nói vừa bày ra động tác khiến Diệp Phàm chấn động, cô ta đưa tay tự đánh một chưởng vào người chính mình, rõ ràng là muốn tự sát!

Sắc mặt Diệp Phàm thay đổi, hắn chợt nắm lấy bàn tay của đối phương và nói: "Cô định làm gì vậy?"

"Anh đã cứu tôi nên tôi không thể giết anh, vì vậy tôi chỉ có thể tự sát để đảm bảo sự trong sạch của Thánh nữ Huyết tộc!"

A Cơ lạnh lùng nói.

"Đây là quy tắc gì thế, cùng lắm là chỉ bị nhìn thấy thân thể chứ có phải bị lấy đi sự trong sạch đâu!"

Diệp Phàm bĩu môi giễu cợt!

"Thân thể của Thánh nữ Huyết tộc chỉ có thể được Huyết hoàng tương lai mới có thể nhìn thấy, nếu người khác nhìn thấy thì chỉ có thể giết người đó hoặc là tự sát, đương nhiên, cũng có thể là nguyện ý từ bỏ thân phận Thánh nữ hoặc là có thể để đối phương cưới mình làm vợi"

A Cơ từ tốn nói.

"Thân thể của ngươi chỉ có thể để Huyết hoàng nhìn thấy? Cái quy tắc gì thế?"

Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.

"Huyết hoàng là thủ lĩnh tối cao của Huyết tộc, mà sự tồn tại của Thánh nữ Huyết tộc là để giúp Huyết hoàng sinh ra hậu duệ có dòng máu thuần khiết nhất cho Huyết tộc!"

A Cơ nhìn Diệp Phàm và nói.

"Đó không phải là công cụ sinh sản sao?" Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy!"

A Cơ gật đầu. "Thế mà cô cũng đồng ý à?"

Ị Diệp Phàm hỏi A Cơ, cô ta lại trả lời tiếp: "Tôi là người của Huyết tộc nên phải tuân theo mệnh lệnh của Huyết tộc, từ giây phút tôi trở thành Thánh nữ của Huyết tộc thì vận mệnh của tôi đã được định đoạt, không thể thay đổi!"

"Nhưng bây giờ chẳng phải đã thay đổi rồi sao?"

"Thân thể của cô đã bị tôi nhìn thấy, cô có thể không cần làm công cụ sinh sôi huyết mạch cho Huyết hoàng kia nữa!"

Diệp Phàm cười nói.

"Nếu Huyết tộc biết chuyện này, bọn họ nhất định sẽ giết anh, sau đó giết tôi!"

A Cơ nhìn Diệp Phàm, trầm giọng nói.

"Không sao, bọn họ muốn giết tôi, còn tùy thuộc xem mạng của bọn họ có đủ cứng rắn hay không!"

Về ý kiến này, vẻ mặt Diệp Phàm tràn đây không tán thành.

Ánh mắt A Cơ cứ chớp chớp, cô ta nói: "Tôi là Thánh nữ của Huyết tộc, ngoại hình và thực lực của tôi cũng không thua kém gì Đường Sở Sở kia, tại sao anh không muốn cưới tôi làm vợ?"

"Bởi vì tôi không thích cô!”

Diệp Phàm thẳng thắn nói.

Khi A Cơ nghe thấy câu trả lời của Diệp Phàm, ánh mắt cô ta thơ thẩn, bèn nói: "Tôi sẽ khiến anh thích tôi!"

"Được rồi, bây giờ cô đã khôi phục trí nhớ, cô cũng nên biết mình tên gì chứ?”

Diệp Phàm nói.

"Huyết Cơ" Thánh nữ Huyết tộc nói.

"Huyết Cơ? Cái tên này cũng không khác mấy so với cái tên tôi đặt cho cô nhỉ!"

Diệp Phàm cười nhẹ rồi nói: "Vậy tiếp theo cô dự định làm gì?"

"Tiếp tục sống cùng anh!"

Huyết Cơ nói thẳng.

"Cô không trở về Huyết tộc à?"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương, sau đó cô ta đáp: "Tôi vẫn chưa định trở về, nếu tôi trở về mà bị người của Huyết tộc phát hiện thân thể của tôi đã bị anh nhìn thấy hết, vậy anh sẽ xong đời!"

"Cô không nói thì ai mà biết chứ?"

"Dù gì cô cũng không phải đã bị tôi phá trinh!"

Diệp Phàm buồn cười nói.

"Vậy anh muốn phá trinh tôi tư?"

Huyết Cơ chớp chớp mắt nhìn Diệp Phàm, đột nhiên tiến lại gần hắn, một mùi thơm đặc biệt của cơ thể cô ta đột nhiên xông thẳng vào mũi Diệp Phàm.

"Tôi sẽ nhờ người lấy cho cô một bộ quần áo!"

Diệp Phàm vội vàng xoay người rời khỏi phòng.

Hắn sợ ở lại thêm nữa thì nói không chừng thật sự sẽ phạm sai lầm mất!

Sau khi rời khỏi phòng, Diệp Phàm nói thẳng với Đường Sở Sở: "Em đi chuẩn bị một bộ quần áo mới cho A Cơ đi!"

"Quần áo mới? Anh rể, anh đã làm gì A Cơ?"

Trần Tiểu Manh chui ra, dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tràn đầy thắc mắc.

"Cô nhóc nhà em, đừng nghĩ lung tung, không có gì!"

"Anh đi ra ngoài xem bọn họ thế nào!"

Sau khi Diệp Phàm nói xong, hắn lập tức đi ra ngoài.

Lúc này, bên ngoài nơi ở này, trận chiến giữa đám người Hoàng Bộ Thương và người của Ác Nhân Cốc đã kết thúc.

"Thưa Thiếu Quân chủ, ngoại trừ hai tên ác nhân bị thương đã chạy trốn ra thì những người còn lại của Ác Nhân Cốc đều đã bị xử tử!"

Mộ Bạch báo cáo với Diệp Phàm.

"Tốt!"

Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Mộ Bạch và nói: "Ông đi thông báo cho quân Thiên Sách, bao vây Long Tuyền Sơn Trang, đừng để bọn họ chạy thoát, nếu ngày mai bọn họ không định đầu hàng thì cứ giết sạch!"

"Vâng!"

Mộ Bạch gật đầu.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 384: C384: Phải lấy được long tỷ cũng phải lấy được mạng của cậu



"Thiếu Quân chủ, tôi nghĩ cứ thẳng tay xử trí những người này là được rồi, tại sao phải cho bọn họ thời gian suy nghĩ?"

Đồ Phu thắc mắc hỏi.

"Người trong Long Tuyền Sơn Trang đều là thợ rèn, vũ khí do bọn họ chế tạo đều rất lợi hại, nếu có thể biến bọn họ thành người của mình thì sau này bọn họ sẽ chịu trách nhiệm chuyên môn chế tạo vũ khí cho quân Thiên Sách, vậy thì cũng có thể tăng cường sức chiến đấu cho quân Thiên Sách!"

Diệp Phàm nói.

"Thì ra là vậy, vẫn là Thiếu Quân chủ suy nghĩ chu đáo!"

"Vậy tôi sẽ tự mình đi gặp bọn họ!" Đồ Phu trực tiếp nói. "Tham kiến công tử!"

Lúc này, Cô Tô Thành - Gia chủ của gia tộc Cô Tô xuất hiện ở đây, cung kính chào hỏi Diệp Phàm.

"Sao ông lại ở đây?"

Diệp Phàm liếc nhìn Cô Tô Thành.

"Khởi bẩm công tử!"

"Lúc trước, công tử bảo tôi đi diệt Đường Môn, tôi đã làm xong việc. Bây giờ người của Đường Môn, ngoại trừ Đường Thiên Vũ là Đại thiếu của Đường Môn đã bỏ trốn ra thì những người còn lại đều đã bị tiêu diệt, hôm nay tôi đặc biệt đến đây để báo cáo với công tử!"

Cô Tô Thành cung kính nói với Diệp Phàm.

"Tốt lắm!"

"Sau này gia tộc Cô Tô của ông sẽ là thế lực đứng đầu Tây Naml"

Diệp Phàm nhìn Cô Tô Thành, thản nhiên nói.

"Cảm ơn sự tán thưởng của công tử, sau này gia tộc Cô Tô của tôi sẽ một lòng nghe theo sự sai bảo của công tử!"

Cô Tô Thành trực tiếp cúi đầu nói.

"Ông cũng là người rất thông minh đấy!"

Diệp Phàm cười nhẹ.

Cùng lúc đó, chuyện phát sinh ở Long Tuyên Sơn Trang cũng truyền đến, toàn bộ Tây Nam lại một lần nữa chấn động, tất cả các thế lực đều đang nghị luận sôi nổi!

Và cái chết thương tâm của Miêu Thiên cũng gây chấn động cho bộ phận chiến tranh và triều đình một lần nữa.

Ở sâu trong một khu rừng nguyên sinh nhỏ nào đó ở phía Tây Nam, ở nơi này có một ngôi nhà cổ xưa được hàng rào bao quanh.

Lúc này, trong căn nhà có hàng rào bao quanh, có một bà lão tóc bạc ngồi xếp bằng ở đây.

Lúc này, một người đàn ông bước nhanh, cúi chào bà lão và nói: "Khởi bẩm Đại trưởng lão, Miêu Thiên đã bị người ta giết!"

Hai mắt bà lão đột nhiên mở ra, bà ta bộc phát ra hàn mang kinh người, lạnh lùng nói: "Là ai đã giết Miêu Thiên?”

"Theo người cung cấp thông tin thì đối phương là một thanh niên, chính là đệ tử của Chiến thần Thiên Sách!"

Người đàn ông này nói.

"Đệ tử của Tiêu Thiên Sách?"

"Hản thật to gan, dám động đến đệ tử của Miêu tộc. ta"

Vẻ mặt bà lão lạnh như băng, quát lên.

Miêu Thiên - một trong ba đại chỉ huy của Chiến khu Tây Bộ chính là người của Miêu tộc.

Miêu tộc ở vùng đất phía Tây Nam, là một chủng tộc. vô cùng cổ xưa và bí ẩn, am hiểu thuật Vu Gổ và thuộc cùng huyết mạch với người Vu Môn ở Man Quốc, chỉ là khi đó bọn họ đã bị phân làm hai, người Vu Môn đến Man Quốc để phát triển, còn Miêu tộc thì ở lại ẩn mình †rong rừng sâu núi thắm này!

Miêu Thiên là một lực lượng mà Miêu tộc đã hao †âm tổn sức bồi dưỡng, bọn họ vốn định chuẩn bị cho sự xuất thế của Miêu tộc nhưng bây giờ lại bị giết, điều này tự nhiên làm cho Miêu tộc rất tức giận.

"Lập tức thông báo cho người đi giải quyết kẻ đã giết Miêu Thiên, cho dù hắn là đệ tử của Tiêu Thiên Sách cũng phải chết!"

Đại trưởng lão của Miêu tộc lạnh lùng quát lên.

"Vâng!"

Người đàn ông gật đầu.

Trong chớp mắt, màn đêm buông xuống, đêm tối hôm nay không có bất kỳ ánh trăng hay sao nào, trông có vẻ một mảnh u ám làm cho người ta có cảm giác tĩnh mịcht!

Tùng tùng tùng!!

Ở Thục Châu, bên ngoài nơi ở của Diệp Phàm đột nhiên vang lên âm thanh như tiếng trống.

Cả vùng đều chấn động.

Ngay lập tức, một nhóm chiến binh ở phía xa xuất hiện, bọn họ mặc áo giáp hạng nặng màu đen, tay cầm trường thương màu đen, có chừng ba ngàn người!

Những chiến sĩ này từ đầu đến cuối đều đội mũ giáp. màu đen, áo giáp hạng nặng màu đen, giày lính màu đen, thậm chí trên mặt cũng đeo mặt nạ đen, có thể nói toàn thân bọn họ được trang bị giáp kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt!

Bộ giáp trên toàn thân bọn họ nặng ít nhất vài chục. cân, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến tiến độ chỉnh tề của bọn họ!

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến bên ngoài nơi ở của Diệp Phàm, dậm chân trên mặt đất, giáo trong tay chỉ vê phía trước!

Đám người Diệp Phàm, Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch, Tân Thành lần lượt xuất hiện, khi nhìn thấy ba ngàn binh lính này mặc áo giáp hạng nặng màu đen, ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Bọn họ là ai?"

Diệp Phàm nhìn trang phục của nhóm người này, lông mày nhíu lại.

"Áo giáp hạng nặng màu đen?"

"Nếu tôi đoán không sai thì bọn họ hẳn là quân Häc Giáp - quân đoàn mạnh nhất dưới sự chỉ huy của Cục trưởng Cục Giám sát!"

Mộ Bạch nói với vẻ mặt nghiêm nghị. "Quân Hắc Giáp?"

"Rất lợi hại sao?"

Diệp Phàm hỏi.

"Thiếu Quân chủ, quân Hắc Giáp chính là do Cục trưởng Sở Giám sát tự tay bồi dưỡng ra, không thuộc về quân đoàn biên chế cũng không thuộc thẩm quyền quản lý của Chiến Bộ, mà chỉ nghe theo mệnh lệnh của Cục. trưởng Sở Giám sát!"

"Về phần sức chiến đấu của quân Hắc Giáp, nếu nhân số ngang nhau thì trình độ đánh cận chiến của bọn họ có thể gọi là nghịch thiên, không kém gì Liên minh năm nước của thời kỳ quân Thiên Sách, đặc biệt là bởi vì bọn họ được trang bị bộ giáp hạng nặng khắp người, lúc đánh cận chiến sẽ giống như vũ khí nóng trong xe tăng, càn quét hàng ngàn đội quân!"

Mộ Bạch giới thiệu. "Cục trưởng Sở Giám sát thế mà đào tạo được một đại quân đoàn hùng mạnh vậy ư? Phía cấp trên không để ý gì sao?"

Diệp Phàm bĩu môi.

"Cục trưởng Sở Giám sát có quyền lực rất lớn, các quan viên của cả triều đều kính sợ Sở Giám sát, bởi vì Sở Giám sát có quyền giám sát hàng trăm quan viên, bất cứ ai bị bọn họ để mắt tới, cho dù quyền lực có lớn đến đâu cũng phải xong đời!"

"Mà việc Cục trưởng Sở Giám sát thành lập quân Hắc Giáp đã được bên trên phê duyệt, cho nên không ai dám nói gì, nhưng từ khi quân Hắc Giáp này ra đời, số lần ra tay cũng không quá ba lần!"

"Đây là lần đầu tiên Sở Giám sát phái ra nhiều quân Hắc Giáp như vậy đấy!"

Mộ Bạch từ tốn nói. "Diệp Phàm, chúng ta lại gặp mặt rồi!"

Thủ lĩnh của quân Hắc Giáp không ai khác chính là Dư Thiên Hành - một trong bốn trưởng lão của Sở Giám sát đã gặp Diệp Phàm trong tù tối qua!

Diệp Phàm liếc mắt nhìn đối phương: "Sở Giám sát của các người ra quân ồ ạt như thế là muốn tới lấy Long Tỷ à?"

"Diệp Phàm, trước đây Cục trưởng của chúng tôi trước đây đã cho cậu một cơ hội nhưng cậu lại không biết trân trọng, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi!"

"Đêm nay, chúng tôi phải lấy được Long Tỷ, cũng phải lấy được mạng của cậu!"

"Giết!"

Dư Thiên Hành nhìn Diệp Phàm, trực tiếp hét lên.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 385: C385: Quân hàm tướng ba sao



Ngay khi ông ta hạ lệnh, ba ngàn quân Hắc Giáp xông thẳng về phía Diệp Phàm.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một tiếng quát tràn ngập uy nghiêm vang lên.

Bóng dáng của Long Chiến Thiên - nguyên soái của Chiến bộ Long Quốc cũng xuất hiện ở đây, tiếng quát vừa rồi là do hắn phát ra, mà đám người Quân Đao, Hắc Uyên và Thiết Thủ đi theo phía sau hắn.

"Long Soái?" "Sao ông lại ở đây?"

Dư Thiên Hành thấy Long Chiến Thiên xuất hiện thì sắc mặt thay đổi, ông ta hỏi.

"Dư Thiên Hành, Sở Giám sát các ông muốn làm gì đây?"

Long Chiến Thiên nhìn Dư Thiên Hành, lạnh lùng quát lên.

"Khởi bẩm Long Soái, tôi chỉ làm việc theo lệnh của Cục trưởng là thu hồi Long Tỷ của Long Quốc!"

Dư Thiên Hành thẳng thắn nói.

"Thu hồi Long Tỷ của Long Quốc?"

"Sao thế? Chẳng lẽ hắn muốn chiếm lấy Long Tỷ của Long Quốc, soán quyền đoạt vị sao?"

Long Chiến Thiên lạnh lùng quát lên.

Sắc mặt Dư Thiên Hành thay đổi, ông ta nói: "Cục. trưởng của chúng tôi tuyệt đối không có ý đồ này, chúng tôi thu hồi Long Tỷ của Long Quốc là để đề phòng bảo. vật của Long Quốc rơi vào tay kẻ gian hoặc vào tay người của nước thù địch, để tránh làm lung lay căn cơ của Long Quốc chúng tai"

"Nếu không có ý đó thì lập tức dẫn người của ông cút đi, bổn soái sẽ giải quyết chuyện Long Tỷ của Long Quốc, không cần Sở Giám sát các ông nhúng tay vào vào!"

Long Chiến Thiên không khách sáo quát lên.

Mà ánh mắt Dư Thiên Hành không ngừng lóe lên, ông ta đang do dự.

"Sao thế? Mệnh lệnh của bổn soái cũng không sai khiến được ông à?”

"Ông muốn để bổn soái tự mình ra tay à?"

Sắc mặt Long Chiến Thiên uy nghiêm, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Dư Thiên Hành.

Một cỗ áp lực đáng sợ bộc phát từ trong cơ thể ông †a trấn áp đối phương.

Ngay tại chỗ, Dư Thiên Hành bị lực ép trên người Long Chiến Thiên trấn áp đến nỗi hộc máu, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

"Rút lui!"

Dư Thiên Hành trực tiếp hét lên, bèn dẫn theo ba ngàn quân Hắc Giáp rút ruil

Lập tức, ánh mắt Long Chiến Thiên quét về phía Diệp. Phàm.

"Tham kiến Long Soái!"

Lúc này, đám người Hoàng Bộ Thương và Tần Thành lần lượt chào Long Chiến Thiên.

"Mấy người các cậu lại gây ra động lĩnh lớn như thế, làm hại bổn soái phải tới thay các cậu chùi đít!"

Long Chiến Thiên nhìn mấy vị quân đoàn trưởng, tức giận nói.

"Long Soái bớt giận giận, chúng tôi biết sai rồi, mong Long Soái trách phạt!"

Mộ Bạch trầm giọng nói.

"Bọn họ làm đúng mà, có gì phải phạt chứ!"

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

"Tính khí nóng nảy của thằng nhóc nhà cậu không khác gì sư phụ Tiêu Thiên Sách của cậu cả!"

Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm, mỉm cười nói.

"Đêm nay ông đến đây hẳn là không phải chỉ để nói chuyện này chứ?”

Diệp Phàm nhìn Long Chiến Thiên, trầm giọng nói.

"Động tĩnh của cậu mấy ngày qua cũng không nhỏ đấy, đầu tiên là Mục Chiến, sau đó là Xuyên Vương, Lý Nguyên, ngay cả Miêu Thiên hôm nay cũng bị thẳng nhóc nhà cậu g**t ch*t. Hiện tại ba vị chỉ huy của chiến khu Tây Bộ đều đã chết trong tay cậu, cậu còn trâu bò hơn cả sư phụ của cậu đấy!"

"Nếu tôi không ngăn cản những lão già kia trong Nội Các, chỉ e là cậu và quân Thiên Sách hiện giờ đã xong đời rồi!"

Long Chiến Thiên nói.

"Vậy bây giờ tôi phải cảm ơn ông sao?"

Diệp Phàm nhìn Long Chiến Thiên, không mặn không nhạt nói.

"Cảm ơn thì không cần, cậu cất vật này đi đi!"

Long Chiến Thiên nói xong, Hắc Uyên ở bên cạnh lấy ra một giấy chứng nhận màu đen đưa cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhận lấy giấy chứng nhận và xem thử, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Quân hàm ba sao, thống lĩnh chín đội Long Hồn?"

"Có ý gì?"

Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.

Giấy chứng nhận này viết tên của Diệp Phàm, mà ở phía sau tên của hắn là quân hàm tướng ba sao và thống lĩnh của chín đội Long Hồn, phía trên còn có hình của hắn!

"Từ giờ trở đi, cậu chính là một thành viên của Long Hồn, Quân hàm Tướng ba sao, chịu trách nhiệm thống lĩnh đội Long Hồn số 1 đến đội số 9, địa vị ở Long Hồn tương đương với Cửu Đại Long Vệ!"

Long Chiến Thiên thẳng thắn nói.

"Tôi đã giết nhiều nhân vật hiển hách như vậy mà ông còn muốn thăng chức cho tôi sao?"

"Ông nói vậy là có ý gì?" Diệp Phàm nhìn Long Chiến Thiên, khó hiểu hỏi.

"Cậu là đệ tử của Thiên Sách, cậu xứng đáng với tất cả những thứ này."

"Hơn nữa, trước đây cậu cũng ngăn cản người của Bát Quốc phá hủy căn cứ quân sự phía Tây Nam, căn cứ quân sự đó là căn cứ quan trọng nhất của Chiến Bộ Long Quốc, một khi bị phá hủy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."

"Mà việc ngăn chặn hành động của Bát Quốc lần đó đã xem như lập được công lớn, những thứ này coi như là phần thưởng cho cậu."

"Trải qua việc này, rất nhiều người trong triều đã bất mãn với cậu, chỉ khi cậu sở hữu danh hiệu và thân phận này thì bọn họ mới có thể kiêng nể cậu mà không dám tùy ý ra tay với cậu!"

"Hơn nữa, bây giờ cậu đã có thân phận này, sau này làm cái gì chẳng phải sẽ thuận tiện hơn sao. Hơn nữa, một ngày nào đó cậu lại giết người, tôi cũng có thể kiếm cái cớ tốt cho cậu, đương nhiên, sau này cậu nên kiềm chế hơn một chút, nếu không, xương cốt của lão già như tôi không chịu nổi sự hành hạ thế này của cậu đâu!"

Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm, bất lực mỉm cười.

"Tôi có thể nhận thứ này, nhưng tôi không thích bị mệnh lệnh của người khác gò bó!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Đừng lo lắng, không ai có thể ra lệnh gò bò cậu đâu!"

Long Chiến Thiên trực tiếp nói.

"Vậy thì cảm ơn!"

Diệp Phàm nói một câu rồi cất giấy chứng nhận đi.

Giấy chứng nhận này vẫn có tác dụng rất lớn đối với hắn, sau này nếu gặp phải những kẻ có mắt không tròng hắn sẽ không cần phải ra tay phiền phức nữa!

"Thống lĩnh Long Hồn, Tướng quân ba sao, địa vị không thấp!"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và chói tai vang lên.

Ở xa xa, một đám người toát ra sát khí vô tận xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một người mặc huyết bào, toàn thân tản ra khí huyết sát ngập trời!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 386: C386: Thiên tướng huyết viêm của thiên thần điện



Đúng lúc này, một nhóm người tay cầm vũ khí, tản ra sát khí vô tận xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.

Người cầm đầu là một người mặc áo choàng máu, với đôi mắt đỏ rực và sát khí ngút trời.

Khí tức đẫm máu tỏa ra từ người đàn ông mặc áo. choàng máu này vô cùng đáng sợ, khiến người ta có cảm giác rất ngột ngạt.

Phía sau người này còn có năm người với đôi mắt lạnh lùng đang đứng, khí thế sắc bén, thực lực đều vô cùng kh*ng b*, phía sau là hàng ngàn người mặc chiến

giáp, tay cầm đao sắc bén, tràn ngập sát ý!

Lúc này đám người Diệp Phàm, Long Chiến Thiên, Hắc Uyên đều liếc nhìn đám người này.

"Các người chui từ góc xó xỉnh nào ra vậy?”

Diệp Phàm nhìn đám người này, hừ lạnh rồi nói.

"Thiên tướng Huyết Viêm của Thiên Thần Điện!"

Người đàn ông mặc áo choàng máu lạnh lùng nói.

"Thiên Thần Điện!"

Sau khi Long Chiến Thiên nghe được ba chữ Thiên Thần Điện, sắc mặt liền thay đổi, đồng tử co rút, vẻ mặt ngưng trọng.

"Lại là Thiên Thần Điện các người!"

Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng.

"Nhóc con, cậu cũng khá có bản lĩnh đó, liên tiếp g**t ch*t bốn vị chiến thần của Thiên Thần Điện!"

"Thiên tướng Huyết Viêm nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.

"Bản lĩnh của tôi không nhiều, nhưng cũng đủ đối phó với các người!"

Diệp Phàm cong môi. "Đủ ngông cuồng!"

"Vậy để tôi xem thử rốt cuộc cậu tài giỏi đến mức. nào!"

Thiên tướng Huyết Viêm hét lên lạnh lùng, chuẩn bị tấn công Diệp Phàm.

"Đây là lãnh thổ của Long Quốc, các người là thế lực ngoại vực mà dám ra tay ở đây, có vi phạm quy tắc không?”

Lúc này Long Chiến Thiên đứng ở trước mặt Thiên tướng Huyết Viêm, vẻ mặt uy nghiêm nói.

"Người này là người mà điện chủ của Thiên Thần Điện của tôi muốn, Long Quốc các người muốn che chở cho cậu ta sao?"

Thiên tướng Huyết Viêm nhìn thẳng vào Long Chiến Thiên, lạnh lùng nói.

"Vừa rồi chắc hẳn các người đã nghe ngóng được, hiện giờ cậu ta đã có cấp bậc tướng quân ba sao, là người của chiến bộ Long Quốc chúng tôi, nếu dám ra tay với cậu ta thì sẽ trở thành kẻ thù chiến bộ Long Quốc. chúng tôi!"

Long Chiến Thiên nói.

"Các người thật sự muốn trở thành kẻ thù của Thiên Thần Điện chỉ vì tên nhãi ranh này không?"

“Có biết hậu quả của việc trở thành kẻ thù của Thiên Thần Điện chúng tôi là gì không?”

Thiên tướng Huyết Viêm hét lên với vẻ mặt lạnh lùng.

Ngay lúc Long Chiến Thiên còn đang muốn nói tiếp, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng: "Nói nhảm nhiều quá!"

Nói xong, thân hình lao về phía Thiên tướng Huyết Viêm.

Ánh mắt của Thiên tướng Huyết Viêm đanh lại, một cỗ sát khí đẫm máu khổng lồ bộc phát ra từ trên người hắn ta, thực lực của hắn ta đạt đến mức độ cực kỳ đáng sợ, đôi tay lóe lên ánh sáng như máu, như thể có ngọn lửa màu máu đang bốc cháy, lao thẳng về phía Diệp Phàm.

Bùm!

Hai đòn tấn công va chạm.

"Thiên tướng Huyết Viêm kia trực tiếp bay ra ngoài, đánh bay toàn bộ năm vị chiến thần của Thiên Thần và đám tỉnh anh của Thiên Thần Điện phía sau. đam mỹ hài

Phụt phụt phụt!

Cả đám người ngã xuống đất, nôn ra máu và chết ngay tại chỗ.

Thiên tướng Huyết Viêm ngã xuống đất, ôm ngực, mở to mắt nhìn Diệp Phàm: "Cậu..."

Tên Thiên tướng Huyết Viêm này chưa nói xong một câu đã trực tiếp tắt thở.

Lúc này đám người Long Chiến Thiên, Hắc Uyên nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều cứng lại, trong mắt đều có vẻ nặng nề.

"Giết!"

Sắc mặt Diệp Phàm rất lạnh nhạt nói.

Xoet xoẹt xoẹt!

Đám người Hoàng Bộ Thương lao ra ngoài và bắt đầu điên cuồng chém giết những người còn lại trong Thiên Thần Điện.

"Các cậu cũng lên đi!"

Long Chiến Thiên nói với đám người Hắc Uyên.

Đám người Hắc Uyên cũng lao ra, phối hợp với đám người Hoàng Bộ Thương bao vây tiêu diệt Thiên Thần Điện.

Cuối cùng, cả năm vị chiến thần và một ngàn tinh anh từ Thiên Thần Điện đều chết một cách bi thảm.

"Tại sao mới mấy ngày mà cậu đã đắc tội cả Thiên Thần Điện rồi?"

"Tên nhóc như cậu không đâm thủng trời chắc sẽ không dừng lại!"

Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm, bất đắc dĩ nói.

"Là bọn họ muốn gây rắc rối với tôi, việc này không liên quan gì đến tôi!"

Diệp Phàm xòe tay ra, vẻ mặt vô tội nói.

"Thiên Thần Điện là thế lực đứng đầu ở ngoại vực, trấn áp ngoại vực, ngay cả các quốc gia trên thế cũng không dám làm kẻ thù của Thiên Thần Điện, điện chủ của Thiên Thần Điện thậm chí còn nằm trên Thần bảng, có sức chiến đấu vô song!"

"Bây giờ cậu gây thù với bọn họ, sau này cậu sẽ phải nếm mùi đau khổi"

Long Chiến Thiên trầm giọng nói.

"Muốn làm tôi chịu khổ cũng không dễ dàng như vậy đâu!"

Diệp Phàm khinh thường nói.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 387: C387: Tôi có cách riêng của mình



"Cậu cẩn thận một chút, mặc dù thực lực của cậu rất mạnh, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, thế giới này rất lớn, có vô số cường giả"

"Sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì, cậu có thể trực tiếp liên hệ với tôi!"

Long Chiến Thiên nhìn Diệp Phàm nhắc nhở, ánh mắt quét về phía đám người Hoàng Bộ Thương: "Các người mau chóng dẫn quân Thiên Sách về căn cứ, để chuẩn bị cho trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn sắp. tới đi."

"Lần này Nội Các cùng nhau đưa ra thông báo, nếu như quân Thiên Sách của các người không thể giành được thắng lợi hoàn toàn ở trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn lần này, thì sẽ bị hủy bỏ phiên hiệu và quân chất"

"Cái gì? Thăng lợi hoàn toàn?"

"Đây là cái thể loại quy tắc nhảm nhí gì vậy? Tại sao quân Thiên Sách của chúng tôi không giành được thẳng lợi hoàn toàn thì phải hủy bỏ phiên hiệu và quân chế?"

Sắc mặt Đồ Phu thay đổi, bất mãn nói.

Các vài vị quân đoàn trưởng khác đều cau mày, vẻ mặt nặng nề.

Trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn là cuộc thi đấu long trọng nhất giữa các quân đoàn lớn của Long Quốc, được chia thành mấy chục hạng mục khác nhau.

Nếu như quân Thiên Sách ở thời kỳ đỉnh cao thì việc giành được thẳng lợi trọn vẹn không phải chuyện to tát gì, nhưng hiện tại quân Thiên Sách đã không còn hùng mạnh như xưa nữa, các tài năng trẻ là cực kỳ hiếm, nếu muốn giành được vị trí đầu tiên trong tất cả các hạng mục của cuộc thi, là chuyện không thể được!

“Việc các người làm lần này đã khiến cho đám lão già trong Nội Các và quan viên trong triều bất mãn với các người, nhưng vì có tôi tồn tại nên bọn họ không thể trực tiếp ra tay với các người, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này để đối phó các người!"

Long Chiến Thiên nói.

"Đúng là đê tiện hèn hại"

Đoạn Đao không vui nói.

"Không phải chỉ là thắng lợi hoàn toàn ở trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn thôi sao, có gì phải sợi"

"Trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn lần này, quân Thiên Sách sẽ cho tất cả mọi người biết cái gì gọi là vương giả trở về!"

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

"Vậy tôi sẽ chờ xeml"

Long Chiến Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, rồi dẫn theo. đám người Hắc Uyên rời đi.

"Thiếu quân chủ, nếu muốn chiến thắng hoàn toàn trong trận tranh tài võ thuật trong quân đoàn, với thực lực hiện tại của quân Thiên Sách thì khó có thể làm được!"

Mộ Bạch nói với Diệp Phàm.

“Cuộc tranh tài võ thuật trong quân đoàn phải thi cái gì”

Diệp Phàm nói.

"Trận tranh tài võ thuật quân đoàn chia làm thi đấu cá nhân, thi đấu tổ đội và thi đấu tổng hợp!"

"Tuy nhiên, tranh tài võ thuật quân đoàn có một quy tắc, đó là người tham gia phải là binh lính dưới ba mươi tuổi, trên ba mươi tuổi thì không thể tham gia!"

"Trong quân Thiên Sách hiện nay, thực lực của binh lính dưới ba mươi tuổi đơn giản là không thể cạnh tranh với quân đoàn khác."

“kể từ khi quân chủ biến mất, quân Thiên Sách đã bị các bên đàn áp, rất khó chiêu mộ được những người trẻ tài năng, hơn nữa, phía trên đã cắt giảm rất nhiều tài nguyên của quân Thiên Sách, kết quả là hiện nay quân Thiên Sách đã bị suy yếu, trong thế hệ trẻ, thực lực. mạnh nhất cũng chưa vượt qua Nhân Cảnh thất trọng.”

"Mà trong các quân đoàn khác cũng có rất nhiều binh lính thiên tài như Nhân Cảnh cửu trọng, nửa bước Huyền Cảnh, thậm chí là cấp Huyền Cảnh."

"Ngay cả các quân đoàn lớn hàng đầu cũng đã đào. tạo ra những chiến binh tài năng vượt qua cấp độ Huyền Cảnh, quân Thiên Sách của chúng ta căn bản không thể cạnh tranh với họi"

Mộ Bạch trịnh trọng nói.

"Thì ra là vậy!"

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, nói: "Không sao, không phải chỉ là thực lực không đủ thôi sao? Thực lực không đủ, vậy chúng ta có thể tăng lên thực lực!"

"Nhưng không tới nửa tháng nữa trận tranh tài võ thuật quân đoàn sẽ diễn ra, hiện tại làm sao có thể tăng lên thực lực?" Đoạn Thiên Bằng nghỉ hoặc nói.

"Tôi có cách riêng của mình!"

Diệp Phàm tự tin nói.

Trong căn lầu nơi quân Thiên Lang đóng quân,

Quan tài của Chu Thiên Lâm, quân chủ của quân Thiên Lang được đặt ở đây!

Một ông lão râu tóc bạc phơ đứng ở đây, vẻ mặt u ám.

Ông ta là quân chủ tiền nhiệm của quân Thiên Lang và là cha của Chu Thiên Lâm, Chu Khiếu, ông ta giữ cấp bậc tướng quân sáu sao, nhưng đã nghỉ hưu!

Lúc này Long Chiến Thiên đi vào, đầu tiên là tế bái Chu Thiên Lâm, sau đó lại nói với Chu Khiếu: "Chu lão †ướng quân, xin ngài bảo trọng thân thể!"

"Long Soái, con trai của tôi bị người đột nhập vào. căn cứ giết hại, chuyện này chiến bộ của các người định xử lý như thế nào?"

Chu Khiếu nhìn chằm chằm Long Chiến Thiên hỏi.

"Tôi đã điều tra rõ ràng chuyện này, chính vì ân oán cá nhân mà Chu quân chủ đã ra tay chống lại chỉ huy Long Hồn, một vị tướng ba sao trong chiến bộ của tôi, nên vị chỉ huy Long Hồn mới đột nhập vào quân Thiên Lang và g**t ch*t ông ta."

"Chuyện này song phương đều phải chịu trách nhiệm, tôi đã ra lệnh phong cho quân Thiên Lang danh hiệu vinh dự anh hùng hy sinh!"

Long Chiến Thiên nói.

“Còn bên kia thì sao?”

Chu Khiếu thờ ơ nói.

"Đối phương vừa mới lập được công lớn, tôi không tiện khiển trách, nên đã cho hắn một sự trừng phạt, hy vọng Chu lão tướng quân có thể thông cảm!"

Long Chiến Thiên bình tĩnh nói. "Cho nên Long Soái muốn bao che cho hung thủ!" Chu Khiếu lạnh lùng nói.

"Chu lão tướng quân, ông quá lo lắng rồi, tôi đã nói chuyện này hai bên đều có trách nhiệm, không có việc bao che, hơn nữa, trước đó quân đoàn trưởng thân cận của Chu quân chủ đã cấu kết với người Anh bí mật khai thác quặng hiếm ở Tây Nam.”

"Việc này có ảnh hưởng rất lớn, nếu tiếp tục điều tra sâu hơn, e rằng sẽ không tốt cho danh tiếng của Chu quân chủ!"

Long Chiến Thiên nhìn Chu Khiếu, nói từng câu, câu cuối cùng của ông ta rõ ràng là đang cảnh cáo Chu Khiếu!

“Nếu Long Soái đã nói như vậy, một ông già như tôi còn có thể nói gì được!”

Chu Khiếu lạnh lùng nói. "Tôi rất tiếc vì sự mất mát của ông!"

"Ngày mai tôi sẽ cử người đến đảm nhận vị trí quân chủ của quân Thiên Lang!"

Long Chiến Thiên nói một câu rồi rời khỏi đây.

Bùm!

Long Chiến Thiên vừa rời đi, trên người Chu Khiếu liền bộc phát ra một luồng sát khí đáng sợ.

"Long Chiến Thiên khinh người quá đáng!" Vẻ mặt Chu Khiếu dữ tợn hét lên.

"Hắc Lang!" Chu Khiếu hét lớn.

"Chủ nhân!"

Một giây tiếp theo, một bóng người mặc đồ đen quỳ trước mặt Chu Khiếu, kêu lên.

"Lập tức liên lạc với chiến bộ của Lang Quốc, nói cho bọn họ tôi có một cuộc giao dịch muốn thương lượng với bọn họi"

Chu Khiếu lạnh lùng hét lên, trong mắt mang theo. sát ý lạnh lùng.

"Vâng!" Bóng người áo đen gật đầu rồi biến mất.

"Thiên Lâm, con yên tâm, cha sẽ không để con và Xuyên Nhi chết vô ích!"

"Tên Diệp Phàm kia, cha nhất định phải làm cậu ta sống không bằng chết!"

Chu Khiếu nhìn bài vị của Chu Thiên Lâm, toát ra sát ý vô tận!

Mà ở Bách Hoa Lâu của Thục Châu, "Cô chủ, cô có một lá thư!" Hoa Hồng Đỏ cầm một lá thư đưa cho Cơ Như Yên.

Khi Cơ Như Yên mở thư ra đọc, sắc mặt cô ấy thay đổi, trở nên rất khó coi.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 388: C388: Chỉ cần thực lực của mấy người đủ mạnh không ai dám tính kế quân thiên sách



“Đại tiểu thư, làm sao vậy?”

Hoa Hồng Đỏ dò hỏi. “Hoàng tộc họ Cơi!!”

Cơ Như Yên năm chặt lá thư trong tay, hóa thành bột mịn, trong mắt lóe lên sát ý lạnh băng.

Lá thư này do hoàng tộc họ Cơ gửi đến, nội dung bên trong ghi mẹ của Cơ Như Yên, Trần Sư Sư bị người bắt đi, đối phương báo cho cô nếu muốn mẹ mình bình an không xảy ra chuyện thì lập tức trở về hoàng tộc họ Cơi

“Đại tiểu thư..."

“Hoa Hồng Đỏ, từ giờ trở đi cô tạm thời phụ trách quản lý toàn bộ Bách Hoa Lâu!”

Hoa Hồng Đỏ vừa mở miệng, Cơ Như Yên nói thẳng. “Cái gì?” “Chuyện này...”

Ngay lập tức Hoa Hồng Đỏ kinh sợ nói: “Đại tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Mẹ của tôi bị người bắt đi, tôi muốn đi cứu bà ấy, sau khi tôi rời khỏi, Bách Hoa Lâu yêu cầu một người phụ trách, cô là người thích hợp nhất!”

Cơ Như Yên lạnh nhạt nói.

“Cái gì? Chưởng sự bị người bắt đi?” “Ai làm?” “Có cần thông báo cho thiếu chủ hay không?”

Nghe Cơ Như Yên nói, sắc mặt của Hoa Hồng Đỏ liên tục thay đổi!

“Hiện tại thiếu chủ cũng đang có một đống chuyện, không cần nói cho ngài

“Cô chỉ cần nói với thiếu chủ tôi có việc phải rời đi, mặt khác không cần nhiều lời!”

Cơ Như Yên lạnh lùng nói.

“Vâng!”

Hoa Hồng Đỏ gật đầu.

“Hoàng tộc họ Cơ ~”

Cơ Như Yên năm chặt hai tay, bùng nổ sát ý! Hôm sau.

Thục Châu, nơi ở của đám người Diệp Phàm.

Diệp Phàm, Đường Sở Sở, Trần Tiểu Manh đứng bên cạnh Tôn Tiểu Tiểu.

Diệp Phàm đi lên rửa sạch thuốc mỡ trên mặt Tôn Tiểu Tiểu.

Sau khi rửa sạch thuốc mỡ, dung nhan của Tôn Tiểu Tiểu xuất hiện.

“Thật xinh đẹp!”

Trần Tiểu Mạnh kinh ngạc thốt lên. “Mặt của tôi...”

“Cô tự xem đi!"

Tôn Tiểu Tiểu thấp thỏm nói, Diệp Phàm cầm gương để trước mặt.

Tôn Tiểu Tiểu nhìn dung mạo trong gương của mình đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí còn trắng hơn, xinh đẹp hơn lúc trước, ánh mắt lộ ra sự kích động.

“Mặt của tôi khỏi rồi!”

Tôn Tiểu Tiểu vô cùng kích động.

Giây tiếp theo, Tôn Tiểu Tiểu ôm chặt Diệp Phàm: “Cảm ơn anh!”

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần khách khí”

Diệp Phàm nói.

“Tiểu Tiểu, cô định đào góc tường của bà chủ nhà cô hả?”

Trần Tiểu Manh trêu chọc. Tôn Tiểu Tiểu lấy lại phản ứng, vội vàng buông Diệp. Phàm ra, nhìn Đường Sở Sở, nói: “Chủ tịch, xin lỗi, em chỉ...

“Không sao, chị biết em chỉ muốn cảm ơn anh Tiểu Phàm, chị sẽ không để ý!”

Đường Sở Sở nói xong, nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, thuốc mỡ này là gì vậy, còn lợi hại hơn cửa cao trừ sẹo?”

“Thuốc dán này của anh lợi hại hơn cao trừ sẹo nhiều, cho dù hủy dung cũng có thể chữa trị!”

“Nhưng chế tác tương đối khó khăn, nếu muốn bán chỉ có thể đơn giản hóa cách làm, hiệu quả sẽ kém hơn nhưng cũng có thể chữa trị dung mạo của một người!”

Diệp Phàm nói.

“Anh rể, anh đúng là cao thủ!”

Trần Tiểu Manh kính nể nói.

“Thiếu Quân chủ, người của Long Tuyền Sơn Trang đến!"

Đúng lúc này, Mộ Bạch đến.

“Mấy người trò chuyện đi.”

Nói xong, Diệp Phàm đi ra ngoài. “Tiểu Tiểu, cảm giác ôm anh rể tôi thế nào?”

Trần Tiểu Manh cười hì hì chọc ghẹo Tôn Tiểu Tiểu, Tôn Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt.

Ở bên ngoài, thủ hộ của Long Tuyền Sơn Trang đứng ở đó.

“Sao rồi? Nghĩ kỹ?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Long Tuyền Sơn Trang có thể nghe theo lệnh của cậu, nhưng cậu phải đảm bảo không động đến người của Long Tuyền Sơn Trang!”

Người thủ hộ nói.

“Chỉ cần Long Tuyên Sơn Trang ngoan ngoãn nghe lệnh, tôi sẽ không động vào mấy người!”

Diệp Phàm nói. “Cậu muốn chúng tôi làm gì?” Người thủ hộ dò hỏi.

Diệp Phàm nói thẳng: “Mấy người chế tạo ra một đám binh khí cho quân Thiên Sách, ít nhất mười vạn cái, còn có chiến giáp với số lượng tương đồng!”

“Nhiều như vậy?”

Người thủ hộ nhíu mày.

“Không làm được?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Có thể làm được, nhưng muốn chế tạo nhiều binh khí và chiến giáp như vậy yêu cầu một lượng lớn tài liệu rèn, Long Tuyền Sơn Trang không có nhiều như vậy!”

“Tôi sẽ cho người giải quyết chuyện tài liệu, mấy. người chỉ cần phụ trách đúc là được, nhớ kỹ, tôi muốn binh khí tốt nhất!”

“Nếu làm không xong chuyện này, Long Tuyền Sơn Trang cũng không cần tồn tại!”

Diệp Phàm ra lệnh.

Mặc dù người thủ hộ rất khó chịu nhưng cũng đành phải đồng ý.

“Mộ Bạch, ông phái thêm một chỉ Thiên Sách Vệ đến chiếm giữ Long Tuyền Sơn Trang, vừa giám sát vừa phụ trách thu thập tài liệu rèn!”

Diệp Phàm nói.

“Rõ, nhưng Thiếu Quân chủ, muốn rèn nhiều binh khí và chiến giáp như vậy, tài liệu rèn là một con số thiên văn, rất khó tìm được hết trong thời gian ngắn, hơn nữa chúng ta không có con đường kia!”

Mộ Bạch nói.

Diệp Phàm nhíu mày, cầm điện thoại gọi điện.

“Alo, công tử, có chuyện gì vậy?”

Bên kia vang lên âm thanh của người phụ trách thương hội Thiên Long thường trú ở Tây Nam, Mai Hà.

“Tôi cần anh giúp một chuyện!”

Diệp Phàm nói yêu cầu về tài liệu rèn binh khí cho đối phương.

Thương hội Thiên Long là thương hội đứng đầu Long quốc, thu gom một đống tài liệu rèn binh khí là chuyện rất dễ dàng!

“Được!”

“Tôi lập tức cho người đi làm, bảo đảm công tử vừa lòng!”

Mai Hà đồng ý.

Xử lý xong chuyện này, Diệp Phàm lấy ra mấy phương thuốc giao cho Mộ Bạch: “Ông cho người đi phối chế dược dịch dựa theo phương thuốc này, sau đó lựa chọn một đám chiến sĩ trẻ ngâm khoảng 12 tiếng mỗi ngày, có thể làm bọn họ nhanh chóng kích phát tiềm lực trong khoảng thời gian ngắn, thực lực tăng mạnh, đến lúc đó đủ để chiến thắng trong lần đại hội đấu võ quân đoàn lần này.”

“Tôi còn viết thêm một phương thuốc mới cho các ông, chế tác nước thuốc theo phương thuốc này, mấy. người cũng ngâm mỗi ngày, có thể trợ giúp các ông nhanh chóng tăng lên thực lực.”

“Chỉ cần thực lực của mấy người đủ mạnh, không ai dám tính kế quân Thiên Sách!”

Diệp Phàm dặn dò.

“Cảm ơn Thiếu Quân chủ!”

Đám người Hoàng Bộ Thương cung kính nói.

“Tân Thành, anh* cũng đi đến quân Thiên Sách luôn đi, sau này anh chính là một thành viên quân Thiên Sách!”

(* Từ chương này ad mới phát hiện ra ông này 30 tuổi. Do ông này mới 30t nên xin phép được đổi xưng hô từ tôi-ông thành tôi-anh)

“Hơn nữa anh cũng chưa đến 30 tuổi, anh cũng có thể đại diện cho quân Thiên Sách tham gia đại hội đấu võ quân đoàn lần này!”

“Anh cầm cuốn tâm pháp này đi, tu luyện theo nó, nó đủ để anh đột phá xỉiêng xích gông cùm!”

Diệp Phàm nhìn về phía Tần Thành, giao một quyển tâm pháp do hắn sao chép cho đối phương.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 389: C389: Trở về thiên hải



“Rõ!” Tần Thành gật đầu.

“Thiếu Quân chủ, có cần chúng tôi để lại ít người cho cậu không?”

Hoàng Bộ Thương dò hỏi. “Không cần, mấy người có thể trở lại nơi dừng chân,

toàn lực nghênh đón đại hội đấu võ quân đoàn, đến lúc đó tôi cũng sẽ đến xem.”

“Nhớ kỹ, các người là quân Thiên Sách, là vương giả quét ngang liên quân năm nước!”

Diệp Phàm nói. “Rõ!”

Đám người Hoàng Bộ Thương cùng kêu lên, âm thanh to lớn vang dội.

Sau đó các quân đoàn trưởng dẫn quân rời đi.

Hoa Hồng Đỏ đi đến nói: “Thiếu chủ, đại tiểu thư có việc phải rời khỏi, tôi sẽ phụ trách xử lý mọi chuyện của Bách Hoa Lâu, ngài có yêu cầu gì có thể trực tiếp nói cho tôi!”

“Rời khỏi?”

“Cô ấy đi đâu?”

Diệp Phàm nhíu mày.

“Chuyện này tôi cũng không rõ!”

Hoa Hồng Đỏ lắc đầu.

Diệp Phàm lạnh lùng quát to.

“Vâng!”

Hoa Hồng Đỏ gật đầu, ánh mắt lóe lên.

“Anh Tiểu Phàm, có phải chúng ta nên trở về Thiên Hải rồi không!”

Lúc này Đường Sở Sở đi ra nói với Diệp Phàm.

“Ừ, hôm nay sẽ trở về!"

Diệp Phàm gật đầu.

“Xin lỗi, sợ rằng hôm nay mấy người không đi được!” Một giọng nói non nớt của một thiếu nữ vang lên. Một thiếu nữ tết tóc xuất hiện.

Tay cầm lục lạc màu tím, lớn lên rất trong sáng, không rành thế sự.

“Cô là ai?” Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Anh giết chú Miêu Thiên, đại trưởng lão vô cùng tức giận muốn giết anh nên phái tôi đến!” Thiếu nữ nói.

“Miêu Thiên?”

“Cô là ai?”

Diệp Phàm nhìn đối phương, nhíu mày.

“Anh có thể gọi tôi là Linh Nhi!”

“Được rồi, tôi muốn ra tay, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh quá đau khổi”

“Chỉ cần để nó căn nhẹ một cái, anh sẽ mất đi tri giác!”

Nói xong thiếu nữ vươn tay phải, một cổ trùng màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay.

Cổ trùng màu vang bay thẳng về phía Diệp Phàm, tốc độ có thể sánh ngang với tia chớp!

“Cẩn thận!”

Đường Sở Sở và Hoa Hồng Đỏ vội vàng kêu lên.

AmI!

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Diệp Phàm vung tay đánh bay cổ trùng ra ngoài.

Nhưng con cổ trùng này rất lợi hại, ăn một chưởng của Diệp Phàm vẫn chưa chết.

“Tiểu Kiml”

Thiếu nữ nhìn cổ trùng bị đánh, biến sắc, vội vàng đỡ cổ trùng, đau lòng nói.

“Nhóc con, chỉ dựa vào một con cổ trùng mà cũng muốn giết tôi, suy nghĩ thật kỳ lạ!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “Anh dám làm Tiểu Kim bị thương, tên xấu xa!” Thiếu nữ tức giận kêu lên.

Khóe miệng của Diệp Phàm co giật, không còn gì để nói.

Rõ ràng đối phương muốn giết hắn, kết quả hắn lại biến thành người xấu.

“Chờ đó, tôi còn sẽ đến tìm anh!”

Thiếu nữ nhìn Diệp Phàm, mang theo cổ trùng rời đi,

“Thiếu chủ, có lế đó là người Miêu tộc!”

Hoa Hồng Đỏ nói.

“Miêu tộc?”

Diệp Phàm nhíu mày.

“Miêu tộc là một chủng tộc cổ xưa ở khu vực Tây Nam, bọn họ ẩn cư sâu trong núi, không tiếp xúc với người ngoài, am hiểu dưỡng cổ, cực kỳ thần bí, nghe nói cùng một mạch với Vu Môn Man Quốc.”

Hoa Hồng Đỏ nói.

“Thảo nào sẽ thao tác cổ trùng, tôi còn tưởng cô ta là người Vu Môn!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói. “Có cần tôi cho người bắt lấy cô ta không?”

“Cô nhóc này không phải người mấy người có thể đối phó!”

Diệp Phàm lắc đầu. Mặc dù cổ trùng trong tay cô nhóc kia không làm Diệp Phàm bị thương, nhưng đối phó với những người khác lại ít người có thể đỡ được!

“Được rồi, chúng ta chuẩn bị trở về!”

Sau đó đám người Diệp Phàm rời khỏi Thục Châu, trở về Thiên Hải.

Trong lúc bọn họ trở về Thiên Hải, trong sở giám sát ở Đế Đô.

Du Thiên Hành quỳ gối trước một người áo đen ngồi xe lăn, nói: “Cục trưởng, xin lỗi, thuộc hạ vô dụng!”

“Không ngờ tên Long Chiến Thiên lại chạy đến Tây Nam, không trách ngươi được!”

“Nhưng tên nhóc này có chút thú vị, chỉ trong mấy ngày đã đắc tội Thần Điện, quả nhiên là con trai của

Diệp Thiên Long!”

Cục trưởng sở giám sát ngồi trên xe lăn lạnh lùng nói.

“Hiện tại cứ âm thầm giám sát hắn ta, chờ thời điểm thích hợp, hắn ta và Long Tỷ đều sẽ trở thành vật trong tay tai”

Vị cục trưởng này lạnh lùng nói.

Thiên Hải! Đoàn người Diệp Phàm đi ra từ sân bay Thiên Hải.

“Cuối cùng cũng trở về!”

Trần Tiểu Manh cảm thán.

Hành trình đến Tây Nam lần này của bọn họ chín sống một chết!

“Đến công ty trước, mấy ngày nay bên công ty không có người báo cáo, em có dự cảm không tốt!”

Đường Sở Sở nói.

Ngay sau đó, đám người Diệp Phàm đi đến tập đoàn Đường thị.

“Chủ... Chủ tịch!”

Đường Sở Sở đi vào trong tập đoàn, lễ tân nhìn cô với sắc mặt vô cùng quái dị.

“Tập đoàn xảy ra chuyện gì?” Đường Sở Sở hỏi.

“Sở đổng đang mở hội đồng quản trị chuẩn bị bãi miễn chủ tịch, đồng thời tuyển chọn chủ tịch mới!”

Lễ tân nói.

Nghe vậy sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi, Diệp Phàm cũng nhíu mày.

Đường Sở Sở không nói gì, đi thẳng đến phòng họp, Diệp Phàm đi theo sau.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back