Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Bắt Đầu Từ Tháng Ba

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
637,125
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
327123377-256-k816224.jpg

Bắt Đầu Từ Tháng Ba
Tác giả: Tiuen0
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Toluen

Thể loại: Boylove, 1x1, HE, cường cường, hiện đại, đời thường, học đường, tình cảm, gương vỡ lại lành.

Số chương: Dự tính 80 chương
CP: Lưu Diệp - Hạ An

Tình trạng: On-going
Ngày đăng: 31.03.2023
Ngày đăng cũ: 30.10.2019
Vì đây là truyện cũ đã full từ 2019 mà mình thấy tệ quá nên chỉnh lại.

Truyện không có nhiều người đọc lắm nhưng nếu hi hữu đã từng có bạn lướt qua "Bắt đầu từ tháng ba" bản cũ và thấy tình tiết na ná nhau thì có thể đó là mình luôn nha.

Giới thiệu
Vì một tai nạn bất ngờ mà đến chính Lưu Diệp cũng không ngờ trước được, cậu bị mẹ kế buộc phải chuyển trường tới một thành phố xa lạ.

Lưu Diệp bị đày tới một chỗ ngột ngạt, khó chịu rất nhiều so với căn nhà đầy đủ tiện nghi của mình, đã thế còn bị khóa thẻ không cho dùng tiền.

Ngày đầu tiên tới trường, cậu đã bị một tên hống hách trong lớp nhắm tới, nhưng có vẻ như Lưu Diệp cũng không hiền như vẻ bề ngoài của mình.

Bằng chứng là tối hôm đó cậu bị vác lên đồn cảnh sát vì gây ẩu đả ở công viên.

Lúc này, cậu quen biết được Hạ An.

Cả hai người không phải mảnh ghép hoàn hảo từ đầu, nhưng kì lạ là họ cảm thấy rất dễ chịu khi bám dính lấy nhau.

Lưu Diệp gần như được giải tỏa áp lực ban đầu khi tới đây mỗi khi ở gần Hạ An.

Nhưng bọn họ không ở cạnh nhau được bao lâu, sau đó lại nói lời tạm biệt với nhau.

 
Bắt Đầu Từ Tháng Ba
Chương 1: Học sinh mới


Dù đã qua mùa đông nhưng thời tiết vẫn còn se se lạnh, cửa sổ trong phòng giáo viên gần như đã được đóng kín.

Cô Trương mặc áo khoác kín mít, kéo khóa lên tới tận cổ vì lạnh.

Cô chỉnh lại cặp kính rồi xem lại hồ sơ học sinh, sau đó đưa mắt nhìn qua cậu học sinh đang ngồi ngay ngắn ở trước mặt mình."

Em là học sinh mới vừa chuyển từ thành phố lớn tới đây học sao?"

"Vâng ạ."

Cậu bạn kia gật đầu, cô Trương lại nhìn cậu từ trên xuống không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trường cấp ba trước đây cậu ta học là trường có thành tích cao trong suốt mấy năm qua, học bạ năm lớp mười của cậu cực kì tốt.

Một học sinh xuất sắc như vậy tự dưng chuyển tới học ở một ngôi trường bình thường hẳn là phải có lí do gì đó.

Về phía gia đình cũng không được tiết lộ, chỉ biết là vẫn có người giám hộ.

Lúc nhận hồ sơ học sinh là vào hai hôm trước, thầy hiệu trưởng chỉ nói với cô đây là học sinh mới sẽ được xếp vào lớp cô, ngoài ra chẳng nhắc gì thêm về tình huống của cậu.

Kể cả có buổi gặp mặt phụ huynh để nói chuyện hay bàn bạc cũng không có luôn."

Em tên là Lưu Diệp nhỉ?

Cô có thể hỏi lí do vì sao em lại chuyển trường không?"

Lưu Diệp im lặng vài giây rồi hỏi: "Không ai đề cập tới chuyện này hết ạ?"

Cô Trương có hơi mờ mịt khi nghe cậu nói vậy, thậm chí cô còn nghĩ cậu đang không nghe được câu hỏi của mình."

Cô mới nhận tin em tới lớp sáng nay thôi, gấp quá nên cô cũng không hỏi nhiều lắm."

Cô Trương nói, "Vậy em có thể nói lí do em chuyển trường không?"

Lưu Diệp trầm ngâm một chút rồi nói: "Em có thể không trả lời được không cô?

Chuyện này có hơi khó nói."

Cô Trương hơi nhíu mày.

Cách nói chuyện của cậu học sinh này rất lễ phép, nhã nhặn, xem ra cũng khá ngoan.

Mà kể cũng không ngạc nhiên lắm, nhìn vào thành tích và hạnh kiểm tốt của cậu trong hồ sơ cũng có thể đoán ra mà.

Cơ mà lai lịch cậu học sinh này được bí ẩn quá, cô tự dưng lại thấy cậu không đơn giản cho lắm.

Cô muốn nói chuyện để tìm hiểu thêm về học sinh mới nhưng kết quả cậu bạn này chẳng hó hé điều gì.Năm nay lớp cô nhận chủ nhiệm có số học sinh ít nhất trong khối, từ đầu năm tới giờ tính cả cậu bạn mới này thì đã có hai học sinh mới chuyển tới lớp cô rồi.

Người đầu tiên cũng thuộc diện chuyển trường giữa chừng, tai tiếng không tốt lắm.

Bây giờ tới cậu học sinh bí ẩn này cũng làm cô thấy không an tâm theo.

Thế nhưng sắp vào tiết rồi nên cô không tiện hỏi nhiều, trước mắt cứ quan sát học sinh mới này vậy."

Thôi được rồi, một lát nữa hết giờ ra chơi thì em lên lớp với cô.

Hôm nay coi như là buổi học đầu tiên của em."

Cô Trương nói, "Vì em chuyển trường hơi gấp nên vẫn chưa có đồng phục cho em, nếu có giáo viên hỏi thì em cứ nói thế là được nhé."

"Em hiểu rồi, cảm ơn cô ạ."

Lưu Diệp gật đầu.Sau giờ ra chơi mới tới tiết của cô chủ nhiệm, trước khi hết giờ cô dẫn Lưu Diệp tới phòng chức năng để lấy bàn ghế đem lên lớp.

Từ đầu tới cuối cô nói gì cậu bạn mới này cũng ngoan ngoãn nghe theo, cảm giác rất khác với đám học sinh phá phách trong lớp mà cô đang dạy, hay nói rộng hơn là đa số học sinh ở trường này.Vì vừa rồi là giờ ra chơi nên các học sinh rất ồn ào, có tiếng chuông rồi vẫn chưa tự giác về chỗ ngồi của mình.

Lúc cô Trương bước tới cửa lớp vẫn còn nghe thấy tiếng chửi thề của một nam sinh, ngay sau đó là tiếng cười hô hố của bạn bè trong lớp.

Cô thở dài đẩy mạnh cửa ra vào lớp, trừng mắt nhìn về phía cậu nam sinh kia.

Cả lớp nghe thấy tiếng động liền hốt hoảng trở về chỗ, có đứa gấp tới nỗi còn kéo bàn lệch hẳn ra khỏi chỗ.

Cô Trương hùng hổ đi thẳng lên bục giảng, đập mạnh tay lên bảng đen rồi quát: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi!

Sau tiếng chuông thì tự giác ngồi yên trong lớp chờ giáo viên tới đi chứ!"

Lưu Diệp đứng bên ngoài cửa lớp ngỡ ngàng nhìn cô, nghi ngờ cô giáo ở phòng giáo viên khi nãy và người hiện giờ không phải là một.

Với vóc người hạn chế của cô, Lưu Diệp không nghĩ giọng cô có thể lớn tới mức như vậy.

"Còn bảng đen nữa, đã dặn bao nhiêu lần rồi!"

Cô vừa nói vừa vỗ mạnh lên bảng, bụi trắng thi nhau bay đầy ra ngoài, "Tới tiết của tôi thì phải lau sạch bảng.

Hay mấy anh chị muốn đứng học cho đến khi hết tiết?"

Cô vừa dứt lời, hai học sinh ngồi giữa lớp mau chóng chạy lên lấy khăn lau bảng rồi chạy ra ngoài.

Lưu Diệp nhanh chóng đứng nép qua một bên cho hai người họ đi, sau đó đi vào lớp.

Cả lớp từ nãy giờ đã chú ý tới cậu rồi nhưng vì cô Trương đang nổi đóa nên không ai hỏi, lúc này mới có người dám giơ tay ý kiến.

"Cô ơi, ai đứng trước lớp mình thế?"

Cô Trương nhìn qua Lưu Diệp, sau đó ngoắc cậu vào đứng giữa bục giảng.

Mấy đứa học sinh đang chán nản vì bị mắng từ nãy giờ đột nhiên sáng mắt lên, chắc là cảm thấy sẽ có chuyện gì đó thú vị xảy ra.

"Đây là học sinh mới của lớp mình, tên là Lưu Diệp.

Từ giờ bạn sẽ học cùng với chúng ta."

Cả lớp đồng loạt ồ lên.

Cô Trương vỗ vào vai Lưu Diệp, nói cậu tự giới thiệu bản thân trước lớp.

Lưu Diệp hơi nhướn mày, không phải nãy giờ cô đã giúp cậu giới thiệu hết rồi sao?

Cậu đứng đối diện với mấy chục ánh mắt đang nhìn mình một cách hứng thú, cuối cùng hắng giọng nói: "Tôi là Lưu Diệp, từ trường khác chuyển đến."

Cả lớp im lặng nhìn cậu, cả cô Trương cũng ngây người ra.

Vì cho rằng cậu bạn mới này còn ngại nên cô hỗ trợ cậu: "Hết rồi hả?

Em không muốn nói thêm gì nữa sao?"

"Nói thêm cái gì nữa ạ?"

Lưu Diệp giương mắt nhìn cô.

"Thì..chẳng hạn như mong được mọi người giúp đỡ hay mong được làm quen với mọi người."

Chắc là nói xong cũng tự thấy lời giới thiệu này trẻ con quá, không hợp với lứa thiếu niên như cậu, đặc biệt là không hợp với phong cách phá phách của cái lớp này nên cô Trương cũng thấy ngại.

Lưu Diệp nhìn một vòng lớp, dù ai cũng chăm chú muốn nghe xem cậu nói gì nhưng trong đó cũng có phân nửa ánh mắt thể hiện ý "Để xem cậu nói cái gì."

Đứng trước một đám người không quen biết với ánh mắt không có thiện chí làm cậu không dễ chịu chút nào, chỉ muốn kết thúc cái màn giới thiệu nhàm chán này."

Vậy thì mong sẽ làm quen được với mọi người."

Lưu Diệp miễn cưỡng lặp lại theo ý cô, "Em có thể về chỗ ngồi được không cô?"

Cả lớp bắt đầu xì xầm.

Cô Trương thấy Lưu Diệp có vẻ không thoải mái nên không ép cậu nữa, chỉ đành thở dài rồi chỉ tay về phía cuối lớp.

"Em đem bàn xuống dãy kia ngồi đi, đằng sau cái bàn trống đấy."

Bàn ở trong lớp là bàn đơn, mỗi dãy hầu như đã kín hết bàn, chỉ có dãy của Lưu Diệp bị trống bàn cuối.

Lưu Diệp đặt bàn mình sau bàn trống đó, thắc mắc không biết phía trước là của ai.

Nếu không có người thì cô Trương đã bảo cậu ngồi ở đây rồi, cần gì phải lấy thêm bàn.

Vậy chỉ có thể là người này chưa tới lớp, ngủ quên hay nghỉ học gì đó.

Trước khi bắt đầu tiết học, cô Trương phổ cập lại chút thông tin cho Lưu Diệp.

Hai tuần nữa cả trường sẽ có kì thi giữa kì, cô còn dặn dò cả lớp ôn bài kĩ một chút để không bị điểm thấp như học kì trước.

Đặt bàn ở cuối lớp xong, Lưu Diệp lại đứng dậy lên bàn giáo viên nhận đề cương ôn thi dày cộm về.

Vừa mới chuyển tới đây mà phải nhận đề ôn thi rồi, nghĩ tới cũng thấy ngán ngẩm.

"Được rồi, cả lớp mở đề số 13 ra."

Cô Trương đứng dậy, "Cô sẽ mời một vài bạn lên bảng sửa.

Bài tập cô đã giao từ hai hôm trước rồi, hôm nay ai mà bảo chưa làm hay không biết làm mấy câu cơ bản này thì ăn điểm không vào sổ nhé."

Cả lớp ngao ngán thở dài, có đứa còn nằm sấp xuống bàn để trốn không bị gọi.

Cô Trương gọi một vài cái tên lên rồi bảo họ tự chia bảng làm bài.

Lưu Diệp cũng lật đề 13 ra, vì mới nhận đề nên chắc là cô Trương sẽ không gọi cậu lên bảng nhưng cậu vẫn bấm bút bắt đầu làm bài, dù sao bây giờ chẳng có việc gì làm.Đề của cô chủ nhiệm đưa cho cậu khá dễ làm, lúc cậu làm xong trên bảng vẫn còn đang giải đến nửa tờ đề.

Lưu Diệp vốn định làm luôn mấy tờ đề sau nhưng ngẫm lại thấy không có tâm trạng lắm nên cậu cứ thất thần ngồi đó nhìn một vòng quanh lớp.

Bên trái Lưu Diệp là một cậu học sinh nam đang viết lia lịa, trên bàn để một đống giấy nháp trông như đang nghiêm túc làm bài.

Nhìn dáng vẻ hấp tấp và cứ liên tục kéo áo người ngồi đằng trước mình nói chuyện thì có vẻ như hai người này đang nhanh chóng chép cho xong bài tập chưa làm.

Cậu lại nhìn sang hướng khác, có mấy tên dựng tập che chắn lại rồi cúi đầu xuống bàn nghịch điện thoại.

Cô Trương đang lo sửa bài trên bảng nên không để ý, hoặc chẳng thèm nói đến.

Lưu Diệp chán nản nằm xuống bàn theo, cầm bút viết nguệch ngoạc lên giấy nháp.

Không biết là đang suy nghĩ tới cái gì đó, cậu dừng bút lại rồi nắm chặt tờ giấy trên tay, nhét vào trong hộc bàn."

Dương Thành, câu cuối em lên bảng làm đi."

Cô Trương đứng ở trên bục chỉ xuống."

Ơ?

Em á?"

Người ở bên trái lên tiếng, Lưu Diệp cũng vô thức nhìn qua.

Cậu thấy được vẻ mặt hoảng hốt của cậu bạn kia, cả người có vẻ như cũng bị đứng hình luôn.

"Trong lớp còn ai có tên Dương Thành nữa đâu."

Cô nói."

Nhưng mà câu cuối...."

Dương Thành đứng lên, hoang mang nhìn vào tờ đề, "Câu cuối khó lắm cô ơi."

Cô Trương nhìn lại vào tờ đề, sau đó hỏi cả lớp: "Trong lớp ai chưa làm câu này thì giơ tay lên cho cô biết."

Cả lớp không một tiếng động, cũng chẳng có cánh tay nào giơ lên.

Cô Trương khoanh tay lại, nghiêm nghị nhìn về phía Dương Thành: "Vậy là ai cũng làm được, nếu không biết làm thì bước lên đây tôi chỉ cho em biết."

Dương Thành ngớ người, đành phải bước lên bảng làm.

Lưu Diệp còn nghe thấy tiếng cậu ta lầm bầm nói: "Có đứa nào biết làm đâu, hèn vừa thôi."

Lưu Diệp cũng nhìn thử câu cuối của tờ đề, cậu làm xong còn chẳng nhớ nó là câu nào.

Đối với cậu mỗi câu trong đề này đều có độ khó y chang nhau, nếu so với đống đề cương ở trường cũ thì chẳng khiến cậu nhọc công suy nghĩ cho lắm.

Nhưng chắc là mức độ này vẫn đủ để làm khó những người khác, chẳng hạn như cậu bạn kia lên bảng ú ớ gần năm phút cũng chẳng biết nên đặt phấn viết cái gì.

Cô Trương thì lại bày ra vẻ mặt chán không buồn nói, sau đó đuổi cậu ta về chỗ ngồi.

"Mấy bài tập dễ như thế này mà mấy cô cậu còn làm không được thì năm sau có học nổi không?"

Cô Trương lớn tiếng nói, "Nếu ngày nào cũng siêng năng làm bài thì đã giải được mấy câu đơn giản như thế này rồi."

Mấy đứa ngồi bàn cuối có hơi lơ đễnh, có vẻ không quan tâm lắm.

Cô Trương tức giận đặt thước kẻ xuống bàn, sau đó cầm phấn lên định tự sửa bài cho cả lớp.

Nhưng giữa chừng cô ngừng tay lại, đột nhiên nhìn xuống bàn Lưu Diệp.

"Phải rồi, Lưu Diệp.

Em thử lên giải câu này đi."

Lưu Diệp bất thình lình bị chỉ điểm như thế cũng có hơi ngạc nhiên, có vài đứa trong lớp còn quay đầu lại nhìn cậu.

Cô Trương cũng không hỏi cậu có biết làm hay không mà cứ trực tiếp bắt cậu giải bài luôn.

Lưu Diệp chẳng có cơ hội từ chối, cậu đành phải đứng dậy đi lên bảng.

Đương nhiên cậu sẽ làm bài một cách trơn tru, nhưng chuyện sau đó mới là thứ khiến cậu quan ngại."

Lời giải và kết quả đúng rồi.

Làm tốt lắm!"

Cô Trương cười cười rồi lại quay xuống nói với lớp.

"Thành tích trước đây của Lưu Diệp tốt lắm đấy, các em có thể học hỏi thêm từ bạn ấy."

Lưu Diệp khẽ cau mày, thầm than một tiếng.

Cậu ném phấn vào trong hộp rồi nhìn xuống cả lớp.

Quả nhiên có khá nhiều ánh mắt hỗn tạp đang nhìn chăm chăm vào cậu, hầu hết đều tỏ ra khó chịu cứ như muốn bày tỏ rằng "Mày là cái thá gì mà bọn tao phải học hỏi?"

Lời nói vừa rồi của cô giáo có lẽ đã làm động chạm một vài người trong lớp này, bọn họ nhìn Lưu Diệp như thế có thể là vì tự ái hoặc chỉ đơn giản là ngứa mắt cậu.

Dù cô nói như thế vì muốn chấn chỉnh lại ý thức của từng đứa nhưng lại vô tình đẩy Lưu Diệp vào tình huống khó xử.

Cậu không quan tâm ánh nhìn của mấy đứa đó nữa, cứ đi thẳng xuống bàn của mình.

Cậu bạn tên Dương Thành kia khi nãy bị đuổi xuống để cho cậu lên làm thay cũng bày ra vẻ mặt khó chịu không kém.

Xem ra bị đẩy vào chỗ khó xơi rồi, Lưu Diệp nắm chặt tay trong túi quần.

Mặc kệ đi, cố gắng yên ổn cho tới hết năm học này là được.Sau tiết toán của cô chủ nhiệm là tiết lịch sử, thầy lịch sử vừa vào lớp đã giảng bài luôn, còn chẳng thèm để ý gì tới học sinh duy nhất không mặc đồng phục ở cuối lớp.

Tiết học trôi qua rất nhạt nhẽo, nhìn đâu cũng thấy người nằm dài trên bàn, chẳng biết có đọng lại chữ gì trong đầu không.

Cuối cùng khi tiếng chuông ra về reo lên, tất cả học sinh mới như được giải thoát.Lưu Diệp thở phào, cuối cùng cũng được đi về.

Cậu chờ từ nãy giờ chỉ muốn xách cặp lên rồi chạy thẳng về nhà thôi.

Nhưng ngoài dự đoán của cậu, có một người từ bàn trên cùng cầm điện thoại đi xuống chỗ cậu.

Người này là lớp trưởng của lớp, nói là muốn kết bạn để thêm cậu vào nhóm chat riêng.

Vì có người chủ động bắt chuyện trước nên có một số người cũng bắt đầu hùa theo hỏi thăm cậu.

"Lưu Diệp, cậu là người ở đâu đến thế?"

"Thành tích cậu tốt lắm à?

Cậu từng học ở đâu vậy?"

Lưu Diệp lấy điện thoại cho lớp trưởng quét mã, còn chưa kịp trả lời thì một người nào đó đột nhiên lên tiếng: "Thành tích tốt mà chuyển tới đây thì chắc chắn có vấn đề rồi đúng không?"

Mấy người xung quanh đều im lặng.

Lưu Diệp tắt điện thoại đi, nhìn về phía cái tên vừa nói ra câu đó.

Tên kia ngồi bên dãy ngoài cùng bên phải của lớp, lúc này mới đeo cặp lên ung dung đi tới gần chỗ Lưu Diệp.

Hắn bỏ tay vào túi quần, khinh khỉnh nhìn cậu.

"Lớp mười một rồi còn phải chuyển trường.

Chắc không phải vì mày có vấn đề gì với trường cũ đâu nhỉ?"

Bây giờ gần cuối năm lớp mười một rồi, năm sau là lớp mười hai.

Thời gian này chuyển trường đúng là khá nguy hiểm ở nhiều mức độ, quan trọng nhất là trình độ giảng dạy ở từng trường không giống nhau.

Chỉ cần có chênh lệch thì dù thành tích ở mức độ nào bị chuyển đi cũng là một thiệt thòi lớn.

Lưu Diệp chuyển trường khá gấp nên cậu cũng chưa tìm hiểu kĩ ngôi trường này như thế nào, chỉ biết người đàn bà kia chắc chắn sẽ không ném cậu vào ngôi trường tốt đẹp gì.

Nhìn đám người đang vây quanh mình với ý định tọc mạch và trêu ghẹo như thế này cũng có thể hiểu được chút gì đó rồi."

Tha cho người mới đi, Trương Tân."

Một người cợt nhả nói.

"Cô Trương có vẻ thích nó đấy."

"Tao đã làm gì đâu, tao chỉ muốn tìm hiểu người mới tới lớp mình là người như thế nào thôi mà."

Người tên Trương Tân kia ngồi lên bàn trống kế bên Lưu Diệp, nhìn cậu với vẻ thách thức, "Nhìn mày thế này chắc không tới mức làm trò ngoan giả vờ khóc lóc rồi mách giáo viên chủ nhiệm đâu nhỉ?"

Lưu Diệp không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn hắn.

Những học sinh khác trong lớp hầu như đã ra về hết, chỉ còn lại vài người muốn hóng chuyện ở lại lớp.

Mấy thằng đi cùng Trương Tân mặt mày ai cũng hách dịch như nhau, cả đám đều đang nhìn Lưu Diệp muốn nghe câu trả lời của cậu.

"Mày thấy cái bàn trống ở trước mặt không?

Thằng đó cũng là học sinh chuyển trường giống mày."

Trương Tân chỉ bàn trước mặt cậu, "Trước đó nó cũng học trường tốt đấy nhưng vì ẩu đả mà bị đuổi học."

"Không có cậu ta ở đây nên mày mạnh miệng quá nhỉ?"

Dương Thành cũng ở lại lớp hóng trò vui, cậu ta xen vào nói.Lưu Diệp nhìn Trương Tân.

Tên này hẳn là một trong mấy thành phần luôn nghĩ mình là nhất, ai cũng phải nghe theo mình ở trong lớp.

Nghe bọn họ nói thì người ngồi ở bàn trống trước mặt Lưu Diệp không phải là người đơn giản, hẳn là từng có mấy cuộc đối thoại như thế này và đã làm bẻ mặt Trương Tân rồi.

Bây giờ rõ ràng Trương Tân đang muốn xem mức độ ảnh hưởng mà Lưu Diệp có thể gây ra để có thể bài trừ trước.

Mấy đứa con gái ở phía xa đang ngồi trên bàn bấm điện thoại liên tục, chắc là đang chờ có gì thú vị là sẽ gửi vào trong nhóm chat ngay.

Lưu Diệp gõ gõ bàn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như không.

Cậu không muốn gây sự, cũng chẳng muốn làm thân với ai, cứ thui thủi một mình cho tới hết năm học là được.

Thế nhưng mới ngày đầu nhập học đã bị tên đại ca tự phong này nhắm tới, cậu cảm thấy cho dù có im lặng thì cũng chưa chắc mấy ngày tới sẽ được bỏ qua.

Lưu Diệp đứng bật dậy, lườm Trương Tân một cái rồi nói: "Đúng là tao bị đuổi khỏi trường.

Mày có ý kiến gì à?"

Thấy cậu phản kháng lại, Trương Tân có vẻ thấy hứng thú hơn.

Hắn cười khẩy: "Biết ngay mà, đã tới đây thì chẳng phải học sinh chăm ngoan gì rồi.

Mày làm tới mức độ nào?

Đánh nhau?

Trộm cắp"Lưu Diệp nhướn mày, cậu bỏ tay vào túi quần đi tới chỗ Trương Tân.

Trương Tân đang vô tư đung đưa chân, thấy thế định nhảy xuống đất ngay để phòng hờ bị đánh úp nhưng Lưu Diệp đã bước tới giữa hai chân hắn rồi.

Hắn cảm thấy bị đe dọa, giơ tay lên định đẩy Lưu Diệp ra thì bị cậu bắt lấy tay rồi siết chặt.

Không những Trương Tân mà tất cả học sinh hiện đang vây quanh đây nghe đểu ngơ người ra nhìn Lưu Diệp, ánh mắt hiện rõ vẻ không thể tin tưởng được."

Đệt mẹ?

Mày làm cái..."

Trương Tân nheo mắt lại vì đau, co tay lại muốn giật ra."

Câm miệng đi, không phải việc của mày."

Lưu Diệp cắt ngang, giọng nói cậu nhẹ nhàng tới mức làm Trương Tân thấy rùng mình.

Cậu vốn định nói xong câu này thì sẽ đeo cặp bỏ đi, nhưng nghĩ lại một hồi, cậu đột nhiên quay đầu lại rồi khẽ nhếch miệng lên.

"À nhưng nếu mày thật sự muốn biết mức độ là gì thì tao suýt phải vào trại cải tạo thanh thiếu niên đó."
 
Bắt Đầu Từ Tháng Ba
Chương 2: Đồn cảnh sát


Rời khỏi trường học, Lưu Diệp đi thẳng một mạch về nhà.

Căn nhà này cậu chẳng biết bố mua từ lúc nào, có thể là trong một lần đi công tác thấy ưng ý nên mua.

Sau này căn nhà còn được cho thuê lại, cách đây hai tuần trước người thuê cũ đã dọn đi, bây giờ tới lượt Lưu Diệp dọn vào.

Trong nhà vẫn còn đồ đạc của người thuê cũ để lại.

Lưu Diệp không muốn dùng lại đồ của người lạ cho lắm, nhất là chén dĩa trong phòng bếp.

Sắp tới phải sống ở đây một thời gian, chắc là cậu phải chuẩn bị những thứ cá nhân đó rồi.

Hành lý cũng đã được dọn vào từ hôm qua nhưng Lưu Diệp vẫn chưa dỡ ra, hầu hết cũng chỉ là quần áo nên cậu không vội lắm.

Chiều nay không có tiết nên cậu định sẽ bắt đầu sắp xếp hết đống đồ này vào tủ, sau đó lấy quần áo đi tắm.

Lẽ ra giờ này cậu nên ăn gì đó, nhưng cậu lại không đói, cũng không có hứng ăn cái gì.

Tắm xong, cậu nhảy thẳng xuống giường nằm.

Lưu Diệp trơ mắt nhìn trần nhà rồi lại nhìn xung quanh phòng mình.

Xấu quá!

Bàn học, giường nằm hay tủ quần áo, tất cả đều xấu hết.

Cậu chán nản ụp mặt mình xuống gối, hình như chẳng có thứ gì trong căn nhà này làm cậu thích được hết.

Có thể là vốn cậu đã không thích tình hình hiện giờ nên mới cảm thấy chán ghét như vậy, chứ căn bản có một nơi ở tạm như thế này là quá tốt so với tưởng tượng của cậu rồi.

Cậu còn nghĩ người đàn bà kia còn đá cậu tới xó xỉnh nào để cậu tự lực cánh sinh nữa cơ, có lẽ ít nhiều bà ta cũng không muốn để bố cậu biết cậu bị đối xử quá đáng.Lưu Diệp tặc lưỡi, khi không lại nghĩ tới bà ta, đúng là phiền phức.

Nếu không phải bà ta là vợ hai của bố, cậu cũng đã không nhịn từ lâu.Cậu trừng mắt nhìn trần nhà một lúc rồi hai mắt bắt đầu lim dim, sau đó ngủ thiếp đi mất.

Mấy ngày nay cậu chẳng có tí sức sống gì, cứ nằm xuống giường là lại ngủ li bì gần như quên luôn cả thời gian.

Chẳng biết Lưu Diệp ngủ mất bao lâu, lúc bị chuông điện thoại đánh thức thì bên ngoài trời đã sụp tối rồi.Lưu Diệp có hơi đờ đẫn người, đứng hình một lúc vẫn chưa lấy lại ý thức.

Chuông điện thoại lại reo thêm lần nữa, Lưu Diệp lấy tay xoa hai mắt, không thèm nhìn mà cứ mở điện thoại lên nghe.

"Alô?"

"Anh hai, em nè."

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói của một cô gái, "Anh vừa mới dậy à?"

Lưu Diệp không trả lời ngay, cậu nhìn lại tên người liên hệ trên điện thoại một lần nữa rồi mới đáp lại cô nhóc.

Lưu Diệp có một đứa em gái nhỏ hơn hơn hai tuổi, tên là Lưu Diệu.

Từ nhỏ cô em gái đã bám lấy Lưu Diệp suốt, dù sao thì ở trong căn nhà kia ngoài Lưu Diệp ra, cô nhóc cũng chẳng thân thiết với ai.

Lúc nghe tin Lưu Diệp phải rời đi, cô nhóc đã đòi đi theo cho bằng được.

Nhưng còn mấy tháng nữa là tới kì chuyển cấp của Lưu Diệu, cậu không muốn cô nhóc gặp phiền phức ở giai đoạn này cho lắm."

Em mà không gọi chắc anh ngủ tới tối luôn đúng không?"

Lưu Diệu nói.

"Làm gì tới mức đó?"

Lưu Diệp thở dài, đứng dậy mở tủ quần áo ra."

Sao lại không?

Mỗi lần căng thẳng anh toàn lăn ra ngủ như chết mà.

Hồi nhỏ có lần anh ngủ từ tối đến chiều hôm sau chỉ vì cãi nhau với bố đấy thôi.

À mà bố có gọi điện cho anh không?

Hình như bố vẫn chưa biết chuyện anh đi đâu."

Lưu Diệu có giọng nói khá trong trẻo, chỉ nghe giọng cũng có thể đoán được đây là một người hoạt bát và dễ thương.

Nhưng ngặt nỗi bây giờ Lưu Diệp nghe cô nhóc nói liên tục như thế chỉ thấy phiền thôi, chưa kể bây giờ cậu còn chưa thật sự tỉnh ngủ."

Em gọi chỉ để nói mấy chuyện này thôi à?"

Lưu Diệp không bật đèn mà cứ cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.

"Không phải hôm nay em có lớp học thêm sao?"

"Ấy, đừng có đánh trống lảng qua em."

Lưu Diệu tặc lưỡi, "Anh tự gọi nói cho bố đi.

Hay là để em nói nhé?"

Lưu Diệp đang cúi người thắt dây giày, kẹp điện thoại ở một bên tai.

Nghe thế, cậu liền nói: "Gọi làm gì?"

"Nhờ bố giải quyết chuyện của anh chứ làm gì?

Vốn dĩ anh cũng có cần phải đi xa như thế đâu."

Lưu Diệu tức giận nói, "Bà ta cũng lắm trò thật."

Lưu Diệp cười lạnh, cậu nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt trở nên sắc lẻm."

Không cần nói cho bố.

Anh tự lo được."

Lưu Diệu cũng không lải nhải thêm, hỏi Lưu Diệp vài câu nữa rồi cúp máy.

Lưu Diệp thở dài, bỏ điện thoại vào túi quần rồi đi bộ ra ngoài đường lớn.

Nơi này cách thành phố trung tâm khá xa, có điều không quá tệ như cậu nghĩ.

Nghe nói trước đây cơ sở vật chất chỗ này không được tốt cho lắm, mấy năm gần đây tự dưng nhiều khu đất trống được quy hoạch nên hiện tại phát triển khá tốt, nhìn chung không khác gì khu vục trung tâm là bao.

Buổi tối ở đây rất mát mẻ, con đường đi vào khu dân cư có một công viên bờ hồ.

Hồ nước không quá lớn nằm ở giữa dãy công viên, cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng ban đêm đi dạo quanh hồ cũng khá thư giãn.

Bây giờ mới hơn bảy giờ, trên đường vẫn còn nhiều người qua lại, Lưu Diệp còn thấy vài người lớn tuổi đang chạy bộ dọc theo hàng chắn bờ hồ.

Lưu Diệp đi xuống mấy bậc thang rồi đứng nhìn hồ nước một lúc, đánh giá hồ nước ở đây khá sạch sẽ, không hề có dấu hiệu bị ô nhiễm.Công viên chạy dọc cả một con đường, gần cuối đường còn có mấy băng ghế đá nghỉ chân.

Lưu Diệp nhìn thấy có đường rẽ cong sang phía bên kia của hồ nước.

Cậu không tính đi tiếp vào đó vì như thế sẽ lại mất công đi vòng thêm một đoạn.

Lưu Diệp chỉ đi tới gác tay lên hàng chắn quanh hồ nước, hít sâu một hơi rồi thở dài.

Gió đêm thổi nhè nhẹ qua từng tán cây, lâu lâu sẽ có người đi bộ ngang qua rù rì nói chuyện với nhau, tiếng gió và tiếng người gần như hòa vào làm một khiến Lưu Diệp cảm thấy mình đang ở một không gian hoàn toàn cách biệt.

Cậu nhìn mảng trăng sáng đang lay động trên mặt nước kia, trong lòng cũng lung lay theo.

Lẽ ra với khung cảnh này, Lưu Diệp phải thấy dễ chịu và thư giãn mới đúng.

Nhưng càng muốn bản thân thư giãn, cậu lại càng thấy trong lòng nặng trĩu.

Đang tâm trạng một mình, cậu chợt nghe thấy bước chân hối hả chạy tới.

Cậu chỉ nghĩ có người nào đó đang chạy bộ thôi, nhung khi tiếng thở dốc mãnh liệt kia càng lúc càng tới gần và túm lấy tay cậu, cậu mới giật mình quay sang nhìn.

Trước mặt Lưu Diệp là một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, vẻ mặt cực kì hốt hoảng, hai mắt mở to có vẻ như muốn khó đến nơi.

"Làm ơn cứu người với!"

Chắc là vì chạy nhanh nên cô nói chuyện còn không ra hơi.

Lưu Diệp thấy quần áo của cô gái hơi xốc xếch, chẳng biết là chạy tới mức nào mà nhìn tàn tạ như vậy.

Cô gái cứ giữ chặt lấy áo của Lưu Diệp không buông, cậu vốn muốn giật ra nhưng nhìn cô gái hoảng sợ như thế, cậu cũng giữ bình tĩnh lại một chút."

Có chuyện gì thế?"

"Có người bị côn đồ đánh ở đằng kia."

Cô gái rơm rớm nước mắt, "Tôi đã gọi dân phòng rồi không biết khi nào mới tới.

Tới ba người lận, tôi sợ cậu ta không chịu nổi mất."

Cô gái nói nhanh tới mức còn suýt cắn cả lưỡi, cũng may Lưu Diệp vẫn nghe được mọi lời cô nói.

Cậu hiểu đại khái được chuyện gì đang xảy ra rồi.

Chỉ là cậu mới tới đây còn lạ nước lạ cái, cậu hơi nghi ngờ không biết chị gái này có đang giở trò lừa đảo gì hay không, dù sao ở đây cũng không có nhiều người qua lại.

Nghĩ ngợi một hồi cậu vẫn bảo chị gái kia dẫn đường cho mình tới xem thử.

Cô gái kia chạy rất nhanh, giống như sợ bỏ lỡ gì đó.

Chạy gần đến chỗ một bụi cây lớn bên đường, Lưu Diệp đã nghe được tiếng xô xát, tiếng người hầm hừ đe dọa rồi chửi thề rất lớn.

Cô gái kia không dám đi tiếp nữa, chỉ đưa mắt nhìn Lưu Diệp.

Lưu Diệp cũng vô thức tiến tới, dè chừng xem thử có chuyện gì đang xảy ra.

Có tổng cộng bốn người.

Đập vào mắt cậu đầu tiên là ba tên trông giống côn đồ đang nằm la liệt dưới đất, chẳng biết đã ngất chưa và đang bị người còn lại đạp chân lên.

Người kia quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sắc lạnh đến rợn người.

Lưu Diệp có hơi không hiểu tình huống hiện giờ cho lắm, chị gái kia nhờ mình đến giúp ba tên đang nằm dưới đất hay là giúp cái người đang trừng mắt nhìn mình một cách đáng sợ kia.

Người kia trông khá trẻ, chắc vẫn còn là một thanh niên thôi.

Dù là người cuối cùng trụ lại nhưng hình như nhìn tổng thể có vẻ vẫn không ổn cho lắm.

Quần áo dính đầy đất, tóc tai cũng rối bù lên, bên khóe miệng còn đang rỉ máu.

Còn ba tên nằm đất thì tên nào trông cũng bặm trợn, nhìn kiểu gì cũng thấy cả bốn người này chẳng ai hiền lành gì."

Mẹ nó, mày còn gọi đồng minh tới nữa à?"

Tên côn đồ nằm dưới đất đang loạng choạng ngồi dậy, giọng nói mang theo cảm giác đau đớn.Không đợi cả hai hoàn hồn, tên côn đồ đã xông lên đẩy ngã cậu thanh niên kia xuống đất.

Hai tên còn lại cũng đồng loạt đứng dậy, có một tên còn nhắm tới Lưu Diệp.

Tầm nhìn bị tên kia chắn ngang, Lưu Diệp không còn cách nào khác phải vung một cú đấm vào mặt hắn.

Tên kia cũng đã bị thương trước đó rồi, một cú này của Lưu Diệp đủ để làm hắn choáng váng một lúc.

Hai tên còn lại thì đang chơi xấu đánh mỗi cậu thanh niên kia, nhưng cậu ta cũng chẳng vừa gì, một mình mà vẫn hăng máu chấp cả hai tên.

Nhưng cậu ta ít nhiều gì cũng đã thấm mệt rồi, lúc này có thể thấy được rõ ràng cậu ta không chống chọi được một lúc hai tên.

Lưu Diệp vừa hạ được tên kia xuống thì xông tới giúp người kia.

Có một tên phản xạ nhanh nên quay sang vung tay muốn chặn cậu nhưng không ngờ lại bị Lưu Diệp giữ lấy được.

Tay còn lại của cậu dồn lực về sau rồi đấm thẳng vào bụng hắn.

Không cho hắn thời gian nghỉ ngơi, Lưu Diệp đưa năm đấm vào mặt hắn, cuối cùng cậu nâng gối lên rồi túm lấy tóc của hắn giật xuống.

Tên côn đồ bị cậu ném ra chỗ khác, hắn la lớn một tiếng rồi giơ tay ôm mặt mình.

Mấy tên này đúng là côn đồ thứ thiệt, bởi vì bọn họ đánh dai phát khiếp.

Bị đánh tới mức như vậy mà vẫn ráng đứng lên quyết chiến cho bằng được, nếu không phải cuối cùng tổ dân phòng cũng đến thì chắc chỗ này còn phải giải quyết tới sáng.

Tất cả đều bị đưa lên đồn ngồi trình báo, kể cả Lưu Diệp.

Cũng may cũng không có ai bị thương nặng, chị gái ban nãy cũng lên tới đồn giải thích chuyện xảy ra.Hóa ra khi nãy chị gái bị ba tên côn đồ kia quấy rối, may mắn có cậu thanh niên kia đi ngang qua giúp đỡ nên mới bị bọn côn đồ tức giận lôi vào đánh nhau.

Lưu Diệp với người kia chỉ bị cảnh sát mắng vì hành động dại dột, cũng may không bắt họ viết bản kiểm điểm nhưng cũng phải ghi lại tên mình để tiện làm báo cáo.

Lưu Diệp thở dài, mới tới đây không bao lâu đã bị bắt vào đồn cảnh sát.

Chuyện này mà bị lộ ra chắc là thú vị lắm.Những người khác vẫn cần phải ở lại để nói chuyện, chỉ có Lưu Diệp và cậu bạn kia được thả ra trước.

Lưu Diệp thầm mừng vì mình không phải tốn thời gian ở đây quá lâu.

Chuyện xảy ra ngoài ý muốn này đã thành công phá hủy một ngày vốn không tốt đẹp gì của Lưu Diệp rồi, bây giờ cậu chỉ muốn đi kiếm gì đó lót bụng rồi mau chóng về nhà thôi.

"Cảm ơn."

Người kế bên đột nhiên lên tiếng, Lưu Diệp quay qua nhìn cậu ta.

Chắc là vì đã giải quyết xong nên cơ mặt cậu ta cũng thả lỏng hơn khi nãy nhiều, nhưng vẫn chẳng thấy vui vẻ gì.

Lưu Diệp chần chừ một chút rồi đáp lại."

Tôi chỉ vô tình đi ngang thôi.

Cậu...không bị sao đúng không?"

"Ừ.

Cậu thì sao?"

Người kia nói.

Khi nãy Lưu Diệp thử kiểm tra sơ qua toàn thân, thấy mình không có vấn đề gì, dù sao mấy tên kia cũng chưa ra tay quá đáng với cậu.

Còn người này chắc chắn sẽ nhiều vết thương hơn cậu.

Bị cùng một lúc ba tên côn đồ tấn công thì ít nhiều cũng phải bầm tím một vài chỗ, thế nhưng nhìn cậu ta lại bình thản tới nỗi cứ như chưa từng có vụ ẩu đả nào xảy ra."

Tôi không sao."

Lưu Diệp nói, "Cậu cũng hay thật đấy, chỉ có một mình mà dám đối đầu với ba người."

"Ngoài ý muốn thôi, tôi cũng không muốn rước họa vào thân như thế."

Người kia hờ hững đáp.

Lưu Diệp nhìn người kia.

Không phải cậu ta tới cứu chị gái kia à?

Lại còn đánh rất hăng nữa.

Sao nói nghe lạnh lùng thế không biết.

Nghĩ như thế nhưng Lưu Diệp không định nói thêm lời nào.

Dù sao cả hai cũng chẳng quen biết nhau, lại còn gặp nhau ở cái tình huống oái ăm kia nên tâm trạng ai cũng không tốt.

Nếu không phải người kia bắt chuyện trước thì cái cuộc đối thoại nhạt nhẽo này đã không diễn ra.

Chắc là tiện đường nên cả hai đi cùng nhau một đoạn sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, tới đoạn ngã tư mới tự động tách nhau ra rồi đường ai nấy đi.Con phố phía trên có rất nhiều hàng quán mở vào ban đêm, Lưu Diệp cũng không suy nghĩ nhiều, cậu chọn đi vào quán đầu tiên xuất hiện trước mắt mình.

Sau khi ăn xong, cậu quay về nhà.

Bởi vì ngủ cả chiều rồi nên lúc này Lưu Diệp tỉnh như sáo.

Cậu ngồi vào bàn học, lấy đề cương lúc sáng ra định làm tiếp, sẵn tiện kiểm tra tin nhắn trong điện thoại.

Ban nãy cậu thấy có rất nhiều thông báo được gửi, chủ yếu là tin nhắn trong nhóm lớp vừa được thêm vào sáng nay.

Nhìn số tin nhắn gần nhảy lên đến hàng trăm tin, cậu không muốn vào xem chút nào.

Nhìn cũng biết là đang bàn tán chuyện của cậu sáng nay.

Nghĩ đến chuyện lúc sáng, Lưu Diệp tạm thời ẩn thông báo của nhóm chat kia đi.

Bên dưới là khung chat riêng của một vài người, có cả bạn thân lâu năm của cậu, Trầm Hạo.Lưu Diệp không nghĩ ngợi nhiều mà nhấn vào màn hình chat với Trầm Hạo, một loạt tin nhắn hiện lên trước mắt cậu.Trầm Hạo: Ngày đầu tiên đi học thế nào rồi?Trầm Hạo:Có gì vui kể tao nghe đi.Trầm Hạo: Ê này, lớp mình vẫn chưa tin được mày đã nghỉ học đấy.

Nhưng bọn nó vẫn giữ mày lại trong nhóm chat để tiện hỏi bài, haha.Trầm Hạo: Ơ này, chết trôi ở đâu rồi à?Trầm Hạo: Ra tín hiệu cầu cứu đi, tao tới cứu mày ngay.Mỗi tin nhắn cách nhau vài khung thời gian, có tin còn nhắn trong lúc Lưu Diệp đang ngủ say, tin nhắn cuối cùng là vào lúc bốn giờ sau đó không thấy nhắn nữa.

Lưu Diệp cười cười, tay bắt đầu nhập thoại.Lưu Diệp: Cứu.Trầm Hạo vốn đang không hoạt động, cậu vừa nhắn qua thì ảnh đại diện của cậu ta bất chợt xanh lên.Trầm Hạo: Thật ra thì người anh em à, ngày mai tao kiểm tra nên không qua cứu mày kịp rồi.

Lưu Diệp: Vô dụng.Trầm Hạo gửi hai cái nhãn dán tỏ vẻ đáng thương qua, sau đó trực tiếp gọi điện thoại qua cho Lưu Diệp.

"Sao thế?

Ở đó không tốt à?"

Vừa mới nhận máy, Trầm Hạo đã hỏi.

"Tốt chết đi được."

Lưu Diệp nói bằng giọng mỉa mai, "Tốt đến mức tao còn tưởng mình đang nằm mơ đấy."

Lưu Diệp nghe tiếng Trầm Hạo cười, sau đó cậu ta khịt mũi nói: "Để tao giúp mày tỉnh ngủ."

Trầm Hạo đột nhiên yên lặng, chỉ còn nghe tiếng rè rè ở đầu dây bên kia.

Sau đó Lưu Diệp nhận được một tệp tin được cậu ta gửi đến với tiêu đề là "Đề cương ôn tập cuối kì."

"Đề riêng của lớp mình đấy, thầy Lữ còn đặc biệt tạo tệp riêng cho mày.

Làm xong nhớ gửi lại cho thầy ấy đấy."

"Thật à?

Cảm ơn thầy ấy giúp tao nhé."

Lưu Diệp mở tệp tin lên, trong lòng cũng cảm giác ấm áp hơn nhiều.Thầy chủ nhiệm năm nay của lớp cậu là thầy Lữ, dù có hơi nghiêm khắc nhưng cực kì quan tâm học sinh.

Lúc Lưu Diệp bị buộc phải chuyển trường, thầy ấy cũng đã đứng ra nói đỡ cho cậu.

Thật ra thì nhà trường cũng chẳng muốn để cho cậu ngưng học, mọi chuyện vốn là do người đàn bà kia lên kế hoạch để khiến Lưu Diệp phải rời đi.

"Tuần sau là thi loại đội tuyển học sinh giỏi, tháng sau nữa là thi học kì.

Mẹ kế của mày cũng biết lựa thời điểm để làm khó mày ghê."

Trầm Hạo thở dài, "Chỉ trong mấy ngày mà thành công rút học bạ của mày, mày nghĩ xem có phải bà ta lên kế hoạch ngay từ đầu rồi không?"

Lưu Diệp nghĩ tới mấy chuyện đã xảy ra cách đây không lâu kia, trong lòng lại thấy mờ mịt.

Cậu đỡ trán rồi nói: "Chuyện dàn cảnh đánh nhau thì chắc chắn là có kế hoạch, còn chuyện trước đó...tao nghĩ có thể chỉ là bàn đạp cho bà ta."

"Tao vẫn đang tìm mấy đứa đánh mày hôm trước đây, cơ mà tao cũng không phải đặc vụ ngầm nên không tìm nhanh thế được đâu."

Trầm Hạo nói, "Cái trường đó biết bao nhiêu đứa chứ."

"Tao cũng đâu có hối mày, nhưng...nếu có thể tìm nhanh được thì càng tốt."

Lưu Diệp khẽ cười."

Biết rồi, hạn là tới hết học kì này thôi đúng không?"

Trầm Hạo búng tay một tiếng rất lớn mà Lưu Diệp ở đầu bên đây vẫn nghe được, "À mà nghe nói mày bị bà ta khóa thẻ rồi đúng không?

Đá mày đi rồi còn muốn triệt đường sống của mày luôn à?"

"Muốn khóa thì cứ khóa đi."

Lưu Diệp nói, "Hiện tại tao vẫn còn ít tiền mặt."

"Mày cũng chỉ ở đó tới hết năm học này thôi mà, coi như là làm học sinh trao đổi đi."

Trầm Hạo nói.

"Nhưng nếu kì sau quay lại trường mình thì có thể sẽ phải làm bài đánh giá năng lực riêng đấy, mày đừng có mà lơ là."

"Biết rồi."

Lưu Diệp thở dài.Trầm Hạo im lặng không nói nữa, không biết là đang suy nghĩ linh tinh cái gì.

Lưu Diệp vẫn để loa điện thoại ở đó, mở đề cương ra làm.

Lúc sau cậu nghe tiếng Trầm Hạo cười hì hì.

"Lưu Diệp, thật ra tao nghĩ ấy, mày chuyển đi như vậy sẽ tạm thời tránh mặt mẹ kế của mày.

Thế cũng tốt mà nhỉ?"

"Nếu muốn tránh mặt thì tao đã chọn ở kí túc xá trong trường rồi, đâu cần phải đi tới một nơi xa lạ như thế này."

Lưu Diệp đáp."

Ầy, tao chỉ tìm khía cạnh lạc quan nào đó để an ủi mày thôi mà."

"Có cố gắng đấy."

Lưu Diệp cười cười.

Lưu Diệp với Trầm Hạo đã quen biết nhau từ hồi cấp hai, gia đình hai bên cũng từng có cơ hội hợp tác làm ăn với nhau nên xem như thân thiết.

Trầm Hạo hay qua nhà Lưu Diệp chơi nên cũng biết chút gì đó về chuyện gia đình của cậu, cũng may cậu ta không phải kiểu người quá tọc mạch chuyện của người khác nên Lưu Diệp thấy rất thoải mái khi chơi cùng.

Chuyện nào cần nói thì cậu sẽ nói.Sáng hôm sau phải đi học, Lưu Diệp chưa có đồng phục nên vẫn mặc đồ thường tới trường.

Ngày hôm qua không vận động gì mà cứ lao vào đánh nhau nên sáng dậy cậu thấy tay chân có hơi căng cứng lại, Lưu Diệp lăn lộn trên giường một lúc mới chịu ngồi dậy.

Trước giờ học lớp nào cũng ồn ào kinh khủng, giáo viên chưa tới lớp nên chẳng ai quản.

Lúc bước vào lớp, có mấy đứa nhìn cậu chằm chằm, có người còn quay sang thì thầm to nhỏ với nhau rồi cùng nhau cười.

Lưu Diệp không quan tâm lắm, cậu đi tới kéo ghế ra ngồi, khóe mắt liếc sang người ngồi bàn bên cạnh.

Cậu ta và người ngồi bàn trên đang cùng ngồi gác chân lên ghế ăn bánh mì, chống cằm nhìn cậu.

Bởi vì ngày hôm qua bị nhắm vào nên Lưu Diệp mang tâm lý phòng bị.

Lưu Diệp đảo mắt sang chỗ khác, thấy có hơi khó chịu.

Không ngờ cậu bạn kia bất ngờ thả chân xuống, kéo ghế lại gần chỗ cậu rồi mở lời trước.

"Chào cậu."

Lưu Diệp hơi nhướn mày, tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cậu ta.

Lại gì nữa đây?

"Tôi là Dương Thành."

Cậu ta nói, "Cậu là Lưu Diệp đúng không?"

"Từ Thanh."

Người ngồi trên cũng nói theo.Hai người họ đột nhiên giới thiệu tên của mình cho Lưu Diệp.

Cậu ngây người ra cả buổi cũng không nghĩ ra được bọn họ muốn gì.

Nghĩ lại thì chắc là mình đang phòng bị hơi quá mức thì phải.

Hôm qua người gây sự với cậu là Trương Tân chứ không phải những người khác.

Nói chuyện vài câu chắc cũng chẳng sao, nếu có vấn đề gì cậu cũng không nghĩ mình không giải quyết được."

Chào."

Lưu Diệp đáp.

"Hôm qua cậu được đó, làm Trương Tân cứng họng luôn."

Dương Thành sờ sờ cằm rồi đánh giá cậu, "Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Cứ tưởng cậu sẽ giống mấy đứa học sinh giỏi hiền lành, nhàm chán chứ."

Đó giờ Lưu Diệp thật sự không đi gây sự với ai, thêm cái vẻ lúc nào cũng tỏ ra mình lành tính mà đa số những người xung quanh dù không quen thì ít nhiều cũng đều có suy nghĩ y chang Dương Thành.

Có điều mấy hôm nay cậu không thể nào đeo cái bộ mặt dĩ hòa vi quý đó lên được, những chuyện xảy ra ảnh hưởng rất xấu tới tâm trạng của cậu.

Bây giờ cậu chỉ coi như gắng gượng trò chuyện với người xung quanh để không có xích mích gì quá đáng thôi."

Cảm ơn?"

Lưu Diệp nói.

"Nhóm lớp hôm qua bàn tán về cậu nhiều lắm."

Dương Thành nở nụ cười, sau đó thấp giọng hỏi, "Mà có thật là cậu suýt phải vào trại cải tạo không?"

Lưu Diệp không biết phải trả lời như thế nào mới phải.

Dù lúc nói ra câu đó, chủ ý của cậu là muốn dọa cho tên kia ngậm miệng lại không hỏi nữa, lúc nói xong cậu còn thấy ngượng miệng.

Thế nhưng chuyện đó cũng không phải hoàn toàn là bịa đặt.

Nhưng không đợi Lưu Diệp lên tiếng phủ nhận, Từ Thanh lại chỉ chỉ lên bàn trước mặt Lưu Diệp."

Trước khi cậu tới lớp chúng ta cũng có một học sinh chuyển trường, cũng bị Trương Tân tới làm phiền."

Từ Thanh nói, "Cơ mà khác với cậu, Trương Tân chỉ muốn tới kết bạn.

Thế nhưng bị người ta đuổi thẳng."

Lưu Diệp cũng vô thức nhìn lên trên, hình như hôm qua Trương Tân có nhắc tới việc người này bị đuổi học ở trường cũ để lấy cớ ép cậu nói ra lí do của mình.

Cậu cũng có chút tò mò, cậu đi học hai ngày rồi mà không thấy người kia đâu.

Không lẽ là kiểu học sinh cá biệt chuyên môn cúp học rồi lêu lổng ngoài đường?

Người ra oai như Trương Tân mà mới gặp đã lân la lại làm quen thì chắc cũng không phải người đơn giản gì."

Người kia phiền phức hơn Trương Tân à?"

Lưu Diệp nói."

Không hẳn, nếu so ra thì cậu ta dễ nói chuyện hơn Trương Tân nhiều.

Cũng chẳng làm càn hay gây sự với ai."

Dương Thành nói.

"Có điều mấy tin đồn hồi cậu ta còn học trường cũ không tốt lắm.

Tháng trước bị đình chỉ học một thời gian vì đánh gãy tay một học sinh trường khác."

Lưu Diệp nghệch mặt ra, nghe xong chẳng biết là người kia đã bớt phiền phức hơn Trương Tân chỗ nào: "Tới mức đó luôn à?"

"Nghe nói là do bên kia gây sự trước, nếu không cậu ta đã có nguy cơ bị đuổi học lần hai rồi."

Từ Thanh nói.

"Nhưng lúc đi học thì cậu ta chẳng nói năng gì với ai.

Cậu đừng lo, cậu sẽ không bị nhắm tới đâu."

Lưu Diệp nhận ra ý an ủi của cậu bạn kia nhưng cuối cùng chỉ im lặng chứ không đáp lại.

Từ lúc bước chân vào đây thì cậu cũng đã chẳng có hi vọng gì rồi.

Lưu Diệp biết những trường có thứ hạng thấp như thế này thường sẽ có một bộ phận học sinh kém và phá phách vào học, chưa gì ngày đầu tiên cậu đã vào trúng cái ổ kiến lửa này rồi còn gì.

Lưu Diệp thở dài, nhưng nghĩ lại cậu thấy bản thân mình cũng chẳng vừa gì.

Chẳng phải bây giờ cậu cũng ở đây rồi sao.
 
Bắt Đầu Từ Tháng Ba
Chương 3: Khó nuốt


Thời khóa biểu ở đây có hơi khác so với trường cũ của Lưu Diệp, có hai ngày trong tuần lớp cậu sẽ trống tiết chiều.

Cậu đã quen với việc học từ sáng tới chiều không bỏ sót buổi nào, bây giờ nhìn lịch học thư thả quá nên thấy có hơi lạ.

Chiều nay Lưu Diệp phải ghé văn phòng giáo viên để lấy đồ thể dục, đồng phục học sinh hiện tại vẫn chưa có.

Trước khi Lưu Diệp đi, cô Trương có nói nếu cậu thắc mắc gì về bài giảng có thể tới văn phòng hỏi, giáo viên thường sẽ ngồi ở đây nếu không có tiết.

Dù sao thì cậu chuyển trường khá gấp, cô không thể cứ để mặc cậu được.

Lưu Diệp gật đầu, sau đó lễ phép chào cô.

Cậu cầm túi đựng đồ thể dục trên tay, chán nản nhìn vào nó.

Mặc bộ đồ đen xì này tập thể dục vào mấy giờ trưa nắng có bị sốc nhiệt chết không nhỉ?"

Ồ."

Hành lang giờ tan học khá vắng, hiện tại chỉ có hai, ba người.

Người đi phía trước đột nhiên kêu lên, Lưu Diệp ngẩng đầu nhìn thì thấy Trương Tân đang xách cây chổi và ky hốt rác trên tay.

Hình như hôm nay tới lượt tên này trực nhật với bạn cùng bàn, Lưu Diệp nghĩ.

Cậu không thích Trương Tân cho lắm nên muốn lờ đi, không ngờ Trương Tân lại giơ cây chổi ra chắn đường cậu lại."

Bạn bè cùng lớp chào mà mày bơ đi thế hả?"

Lưu Diệp nheo mắt nhìn hắn: "À, mày có chào à?"

"Mày đừng có mà vênh váo."

Trương Tân nhếch miệng cười, "Tưởng bịa được mấy câu thì hù được bọn tao hả?"

Trương Tân có vẻ vẫn còn cay cú hôm đầu tiên gặp nhau lắm, hắn không muốn cho Lưu Diệp bỏ đi dễ dàng như thế.

Đúng là phiền phức!

Lưu Diệp nhanh chóng nhìn dãy hành lang phía trước, bây giờ không còn người nào khác ngoài Trương Tân, chắc sẽ giải quyết nhanh thôi."

Muốn gì thì nói nhanh đi."

Lưu Diệp hỏi.Trương Tân cầm cây chổi vỗ vỗ lên vai Lưu Diệp mấy cái, tỏ vẻ ta đây tốt bụng nói: "Tao cũng chẳng hứng thú gì với mày.

Nhưng mày cứ ngông nghênh như thế anh đây thấy ngứa mắt lắm."

Lưu Diệp cũng ngứa mắt cái thứ Trương Tân cầm trên tay từ nãy giờ.

Cậu nắm lấy cây chổi có đánh dấu số lớp kia, dùng sức ghì lại.

Sắc mặt Trương Tân chợt đanh lại, hắn muốn giựt lại cây chổi khỏi tay Lưu Diệp.

Lưu Diệp bất ngờ đẩy cả cây chổi lẫn hắn về phía trước, nhân lúc hắn còn đang loạng choạng muốn đứng vững thì Lưu Diệp tiến lên túm lấy cổ áo hắn đẩy mạnh vào tường.

"Làm sao bây giờ?

Con người tao là như thế rồi."

Lưu Diệp nở nụ cười, hai mắt nhìn Trương Tân với vẻ khinh bỉ.

"Con mẹ mày!

Buông ra."

Trương Tân nghiến răng.Lưu Diệp không nói gì, mắt liếc qua phía cuối hành lang rồi đột nhiên buông Trương Tân ra.

Trương Tân cũng không ngờ Lưu Diệp nghe lời như thế, được thả ra hắn liền thừa cơ cầm cây chổi đánh vào chân Lưu Diệp để trả đũa, Lưu Diệp tính tránh đi nhưng vẫn bị quật trúng.

Đúng lúc này, giọng của cô Trương vang lên ở cuối dãy.

"Trương Tân!

Em làm cái gì bạn đấy?"

Trương Tân giật nảy mình, nhìn thấy cô Trương đang hùng hổ đi lại đây từ phía xa.

"Em muốn đọc kiểm điểm trước lớp nữa hay không mà cứ gây sự với bạn học mãi thế?"

"Cô ơi, em..."

Trương Tân còn chưa nói xong thì Lưu Diệp đã cắt ngang: "Là em không để ý nên vô tình đẩy trúng bạn ạ.

Xin lỗi nhé."

Trương Tân há hốc mồm nhìn Lưu Diệp, sau đó lại nhìn cô Trương.

Tới người ngốc cũng biết trong tình huống như thế này chắc chắn cô Trương sẽ theo phe của cậu học sinh mới trông ngoan ngoãn, hiền lành kia.

Bảo sao khi nãy Lưu Diệp thả hắn ra nhanh như vậy, Trương Tân trừng mắt nhìn Lưu Diệp.

"Có thế thôi mà cũng đánh bạn.

Em đừng để hết tháng này cô mời phụ huynh của em."

Cô Trương chỉ vào Trương Tân, "Tháng trước em gây chuyện với lớp khác cô còn chưa xử em đâu đấy."

"Em biết rồi."

Trương Tân nặng nề nói một câu.

Cô Trương thở dài, sau đó đi tới kéo tay Lưu Diệp quay lại phòng giáo viên: "Còn em lại đây, cô quên hỏi em một vài chuyện."

"Vâng."

Lưu Diệp đi theo cô.Lúc đi ngang qua Trương Tân giơ ngón giữa lên chửi cậu.

Lưu Diệp chỉ nhướn mày rồi tỉnh bơ bỏ đi như thể chuyện đó chẳng tác động gì tới cậu cho lắm.

Thái độ khiêu khích đó còn khiến Trương Tân bực mình hơn gấp bội, nhưng có cô Trương ở đây, hắn chẳng thể làm gì Lưu Diệp được nữa.Cô Trương chỉ gọi Lưu Diệp lại hỏi giấy khám sức khỏe vì trong hồ sơ không có, Lưu Diệp cũng không để ý chuyện đó cho lắm.

Lúc chuyển đi toàn là một tay người đàn bà kia lo liệu, cậu không có cơ hội rớ tay vào.

Cô Trương cũng không giữ lại cậu lâu, hẳn cô cũng bắt đầu nhận ra hỏi Lưu Diệp câu nào cậu cũng sẽ trả lời không biết nên không cần thiết phải hỏi nữa.Ở nhà không có đồ ăn, bữa giờ Lưu Diệp toàn đi ra ngoài ăn.

Cậu nghĩ sắp tới cũng nên mua chút nguyên liệu về cất trong tủ lạnh sẵn nhưng trên đường về không có một cửa hàng thực phẩm hay siêu thị nào.

Lưu Diệp vẫn chưa quen đường ở đây cho lắm, hiện tại lại không có tâm trạng đi mày mò nên cuối cùng vẫn phải ghé quán cơm gần nhà ăn.

Buổi tối cậu đặt đồ ăn bên ngoài về nhà, lúc chọn vào mục thanh toán thẻ cậu mới nhớ ra thẻ mình đang bị khóa, cậu đành phải chọn lại mục trả bằng tiền mặt.Mấy ngày này Lưu Diệp hoạt động như một người máy, hôm nào cũng lặp lại như nhau tới phát chán.

Còn chưa hết tuần đã như thế, chẳng biết thời gian tới sẽ ra sao nữa.

Lưu Diệp tắm rửa thay đồ xong mới lấy đồ ăn hâm nóng lại lần nữa rồi đổ ra bát.

Căn nhà cậu đang ở không quá lớn, nhưng chỉ có một mình cậu sống ở đây nên lại thấy nó rộng rãi và trống trải.

Thật ra ở nhà cũng buồn chán không kém nhưng ít ra vẫn còn có Lưu Diệu làm phiền, hơn nữa còn có người giúp việc cứ tới bữa lại gọi cậu xuống ăn cơm.

Lưu Diệp chán nản mở tivi lên, không có chủ đích muốn xem cái gì cho lắm.

Cậu chỉ việc mở âm lượng lớn hết cỡ rồi vừa ăn vừa xem để cảm giác bớt yên ắng hơn.

Tivi đang chiếu một chương trình thi đấu ca nhạc, chắc là vì đời cũ nên hình ảnh và âm thanh được phát ra không hút mắt lắm.

Cơm cũng không có mùi vị gì, Lưu Diệp ăn xong còn chẳng biết đã thấy no hay chưa.Buổi tối Lưu Diệp thường ra ngoài đi dạo hoặc chạy bộ.

Lúc còn ở thành phố cậu còn có thể rủ Trầm Hạo đi với mình, sau đó cả hai sẽ kéo nhau vào tiệm net hoặc công viên để trượt ván.

Còn bây giờ chỉ còn có một mình cậu đi trên con phố đêm vắng vẻ, không còn ánh đèn hào nhoáng của khu vực trung tâm xuất hiện ở khắp nơi nữa.

Gần khu nhà cậu hơn tám giờ hay có vài người lớn tuổi mặc đồ thể thao chạy bộ trên đường công viên bờ hồ.

Cậu cũng bắt đầu chạy từ điểm đầu tới điểm cuối của công viên rồi vòng lại.

Từ sau cái hôm bị bắt lên đồn cảnh sát, cậu không đi sang khu vực công viên bên hướng đối diện nữa.Dãy công viên không quá dài nhưng chạy đi chạy lại mấy vòng cũng mất khá nhiều sức.

Lưu Diệp khá thích bờ hồ này, đôi lúc chạy giữa chừng cậu lại đưa mắt qua nhìn xuống mặt nước yên ắng kia.

Trung tâm thành phố có mấy khu vực bờ hồ đẹp hơn rất nhiều, đến cây cầu còn được trang trí rất nhiều kiểu đèn, thắp sáng một vùng trời.

So ra thì bờ hồ đơn giản này chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại khiến cậu dễ chịu ở một mức độ nào đó, tạm thời quên đi tình hình hiện tại của mình.Lưu Diệp chạy qua lại được bốn lần.

Trên đoạn đường chạy bộ có hai máy bán hàng tự động bên vỉa hè, Lưu Diệp định bụng chạy nốt một vòng này nữa sẽ mua nước uống.

Lúc này điện thoại trong túi quần cậu bất chợt rung lên liên hồi, hình như có người gọi tới.

Bước chân Lưu Diệp dần chậm lại, cậu hít thở đều lấy hơi rồi lấy điện thoại ra xem.

Nhìn thấy tên người liên lạc cậu liền muốn tắt nguồn điện thoại luôn.Cậu cau mày, nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc mới nhận máy.

Không đợi người kia mở miệng cậu đã cộc cằn nói: "Có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ trưởng thành, điềm đạm nhưng lại mang tính trêu chọc."

Nói chuyện với người lớn như thế à?

Câu đầu tiên chẳng chào hỏi gì hết."

Lưu Diệp tặc lưỡi: "Tôi cúp máy đây."

Người phụ nữ bên kia có vẻ không để ý tới thái độ của cậu, giọng vẫn bình tĩnh nói chuyện nhưng Lưu Diệp nghe ra được sự cợt nhả: "Hôm nay dì vào phòng con kiểm tra.

Dì thấy con không mang theo quần áo nhiều nhỉ?

Sao con đem ít quần áo thế?"

Lưu Diệp không trả lời."

Dì đóng gói lại cho con hết rồi, có cả sách trên tủ nữa.

Sáng mai chuyển phát nhanh cho con nhé."

Người phụ nữ kia nói, "Có muốn dì gửi cả ván trượt cho con không?"

Lưu Diệp nắm chặt điện thoại trong tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lại rồi nói: "Hành động của bà cũng lộ liễu quá đấy.

Nôn nóng đuổi tôi ra khỏi nhà tới mức đó rồi mà bà còn vờ vịt à?"

"Vờ vịt gì cơ?

Dì chỉ thấy đồ con còn ở đây nên gửi đi thôi mà."

Người phụ nữ kia bật cười, "Đừng nghĩ nhiều thế, không phải ai cũng toan tính như con đâu."

"Bà mà cũng dám mặt dày nói như thế à?"

Lưu Diệp mất kiên nhẫn, giọng nói càng lúc càng lớn hơn, "Bố tôi không có ở đó thì đừng có thảo mai nữa."

Cái giọng điệu dửng dưng như thể mình là người tốt bụng hiền lành không chấp nhặt này của người phụ nữ này làm Lưu Diệp thấy ngứa hết cả người, bởi vì cậu biết rõ tâm địa trái ngược của bà ta.

Chương Nhược Dao dường như thấy trêu đùa cậu như thế cũng đủ rồi, thế nên bà ta cũng thay đổi thái độ: "Nói chuyện với người lớn thì chú ý từ ngữ vào đi.

Tôi còn chưa nói câu nào nặng lời với cậu đâu."

"Bà thì cần gì phải nặng lời, bà chỉ việc ra tay thôi mà."

Lưu Diệp cười khẩy, Chương Nhược Dao, bà ở đó hưởng thụ thành quả của mình đi.

Lần tới gặp lại, tôi sẽ không để bà yên đâu."

"Còn phải xem xem bản lĩnh của cậu như thế nào.

Vết khâu trên đầu tôi còn chưa lành đâu đấy."

Không đợi bà ta trả lời thêm, Lưu Diệp cúp phăng máy, bực dọc đi về phía trước.

Người vừa nãy là vợ kế của bố.

Mẹ ruột của Lưu Diệp đã mất từ rất sớm, sau đó ba cậu đi bước nữa với Chương Nhược Dao.

Lưu Diệp chỉ nghe phong thanh là mối quan hệ hai bên đều có lợi, khỗng rõ có tình cảm với nhau hay không, dù sao cậu cũng không thầy bố và người kia ở gần nhau quá lâu.

Chương Nhược Dao kia không ưa cậu, cậu cũng chẳng ưa gì bà ta.

Cả hai người ở cùng một nhà nhưng lúc nào Lưu Diệp cũng tránh gặp bà ta càng nhiều càng tốt, nếu gặp phải kiểu gì cũng phải gây gổ với nhau.

May mắn là bà ta cũng chỉ ghét Lưu Diệp, còn em gái cậu có ra sao bà ta cũng chẳng để ý, ít ra cậu không phải lo bà ta làm gì Lưu Diệu vào lúc này.

Bố cậu không phải không biết cậu với Chương Nhược Dao có mâu thuẫn với nhau, nhưng từ đó tới giờ ông chỉ toàn lo công việc, ít khi quan tâm nhiều tới mấy chuyện trong gia đình.

Lưu Diệp thấy có nói với ông cũng vô ích, dù sao cũng chẳng giải quyết được gì.Những chuyện dẫn tới bây giờ đều do một tay Chương Nhược Dao dàn xếp, bây giờ chỉ cần nghĩ tới bà ta thôi là Lưu Diệp lại cọc cằn vô cớ.

Cuộc gọi này làm cậu rất khó chịu, cậu không còn hứng đi dạo hay chạy bộ nữa, chỉ chậm rãi đi tới quầy bán nước.

Đầu óc Lưu Diệp đang rất hỗn loạn, sự căm phẫn và bực tức cứ bao trùm lấy đầu cậu.

Lưu Diệp nhìn hàng nước xếp dày đặc phía trước nhưng tâm trí lại không tập trung vào đó.

Điện thoại lại hiện tin nhắn lên, người gửi tới lại là Chương Nhược Dao.

Lưu Diệp đọc tin nhắn, tay nhấn mạnh lên màn hình điện thoại.

Cứ như quả bóng bay được bơm đầy hơi bị cây kim chích vào, Lưu Diệp đập thẳng điện thoại xuống nền cỏ kế bên máy bán nước.

Chết tiệt!Lưu Diệp chẳng quan tâm điện thoại văng đi đâu.

Cậu ngồi sụp xuống đất, tựa vào mấy bán nước rồi cúi gằm mặt vào đầu gối.

Tâm trạng của cậu tụt dốc không phanh, bây giờ cậu rất muốn kiếm cái bao cát lớn để đấm vào nó thật mạnh.

Cậu đã có mấy ngày không được vui vẻ gì khi ở đây rồi, người đàn bà kia đã thành công phá hỏng nỗ lực vớt vát tâm trạng của cậu chỉ bằng một cú điện thoại.

Lưu Diệp giữ nguyên tư thế ngồi xổm rất lâu, tiếng lá cây xào xạt phía trên đầu cứ như đang dậy sóng cùng với nỗi niềm trong lòng cậu.

Sau đó cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân của ai đó tới gần chỗ mình.

Lưu Diệp vội ngẩng mặt lên, hai mắt do tì sát vào đầu gối nên bây giờ có hơi nhòe, nhòe tới mức không nhìn ra được mặt của người kia.

Lưu Diệp nhận ra mình đang chắn trước máy bán nước nên đứng dậy tránh qua một bên, tiện thể dụi mắt đi, lúc này cậu mới nhận ra có vài giọt nước còn đọng ở khóe mắt.

"Không có tiền mua nước nên khóc luôn à?"

Người kia chợt nói.Lưu Diệp hoàn hồn trở lại, quay ngoắt lại nhìn người kia.

Cậu có hơi ngạc nhiên, người này chẳng phải là cái người hôm trước vừa bị bắt vào đồn cảnh sát chung với cậu đây sao.

Người kia chắc là cũng nhận ra Lưu Diệp rồi, cậu ta nhìn chằm chằm Lưu Diệp, tay đút túi quần trông rất ung dung, trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.

Lưu Diệp tự dưng thấy ngượng, chẳng biết cậu ta có thấy mình hành động điên khùng từ nãy giờ không nữa.

Nhưng khi ngẫm lại câu cậu ta hỏi, Lưu Diệp lại cau mày."

Ai khóc?"

"Cậu chứ ai."

Người kia nói.

"Tôi không khóc, chỉ là bị tì vào đầu gối nên bị ép nước ra thôi."

Lưu Diệp lại nhanh chóng quẹt lên mắt mình."

Không khóc thì không khóc."

Gương mặt người kia vẫn không biến sắc, nhưng ánh mắt thì nhìn cậu từ trên xuống dưới như đang đánh giá, "Thế mà tôi tưởng không mua được nước nên cậu tủi thân chứ."

Hình như người này đang hiểu lầm gì đó.

Lưu Diệp không biết cậu ta có cố tình hay không nhưng ánh mắt của cậu ta cứ mang vẻ khinh người làm người khác cảm giác mình đang bị châm chọc.

Lần trước gặp nhau cũng như thế.

Tâm trạng Lưu Diệp đang không tốt lắm nên cũng cảm giác bị chạm vào lòng tự ái."

Không cần, tôi có mang tiền."

Cậu cau có nói.Lưu Diệp bỏ tay vào trong túi lấy ví, nhưng mò mẫm một lúc lại không lấy ra được cái gì.

Ví của mình...đâu rồi?

Lưu Diệp hết bỏ tay vào túi quần rồi tới túi áo nhưng trên người chẳng lòi ra một tờ tiền nào.

Lưu Diệp nhìn xung quanh, mình làm rơi ví trên đường rồi hay là để quên tiền ở nhà nhỉ?

Lưu Diệp chần chừ nhìn qua cậu bạn kia, chỉ thấy cậu ta đang nhịn cười.

Như thể cho rằng mình đã nói đúng chuyện Lưu Diệp không có tiền.Đắc ý cái gì cơ chứ?

Lưu Diệp lảng tránh ánh mắt của cậu ta, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ đành khó chịu quay đi.

Cậu không có tâm trạng đôi co với người ta, hơn nữa cũng chẳng có lí do gì để làm vậy.

"Uống gì không?"

Người kia cúi người nhìn vào máy bán nước, "Tôi mua cho cậu một chai.

Coi như cảm ơn hôm qua cậu giúp đỡ tôi."

Lưu Diệp nhướn mày, quan sát xem có phải cậu ta đang định trêu đùa hay không.

Ánh đèn từ máy bán nước phả lên gương mặt đang chăm chú lựa chọn của người kia, từng đường nét trên mặt cũng được hiện lên rõ ràng.

Lưu Diệp vô tình nhìn lướt qua hàng lông mi cong vút của người kia, đôi mắt áng lên chút ánh sáng phản chiếu từ máy bán nước trông khá thu hút.

Lông mi gì mà dài phết!

"Có chọn nước không?"

Người kia quay đầu qua, nhẹ nhàng hỏi.

Lưu Diệp hoàn hồn trở lại, vừa rồi cậu gần như quên mất mình đang khó chịu về điều gì, lúc này nghe người kia hỏi như thế cậu còn chưa định hình được mình sẽ trả lời như thế nào.

Cậu nhìn vào máy bán nước, thấy được hình ảnh phản chiếu mơ hồ của mình trên mặt kính, có hơi trầm ngâm một lúc.

"Cậu đãi thì cậu chọn đi."

Người kia không đáp lời, chỉ đưa tay nhấn vào màn hình điện tử đó rồi bỏ đồng xu vào khe.

Lưu Diệp thở dài, khóe mắt tự dưng lại thấy ngứa ngáy nên cậu đưa tay lên dụi.

Thật ra cậu vẫn nghĩ mình không khóc, bởi vì cậu chẳng có cảm xúc gì bộc phát như thế trong người.

Thế nhưng nghĩ lại thì có thể bản thân vẫn đã vô thức lộ ra, chắc là vì thấy tủi thân quá, mọi cảm xúc tiêu cực dồn nén mấy ngày qua cuối cùng cũng không chịu đựng nổi mà thoát ra ngoài."

Chanh muối nhé."

Người kia đưa cho Lưu Diệp một lon nước lạnh.

"Cảm ơn."

Lưu Diệp nhận lấy lon nước, chần chừ một lúc rồi nói, "Khi nãy...tôi không khóc vì không mua được nước."

Người kia đang hốc một ngụm nước, sau khi khà ra một hơi mới nhìn cậu.

"Ờ."

Đáp cụt lủn thế kia không biết là không tin cậu hay chỉ đơn giản là không quan tâm.

Vì đứng gần bờ hồ nên mỗi lần có cơn gió nào xuất hiện cũng thấy mát mẻ hơn và còn nghe được mùi dễ chịu nhàn nhạt của hồ nước.

Chạy bộ từ nãy giờ cậu đã nóng từ trong ra ngoài rồi, cơn gió này vừa hay làm cậu thấy thoải mái và bình tĩnh hơn đôi chút.

Lúc này cậu mới nhớ ra mình ném điện thoại đi, cậu đành phải cúi người tìm dưới đất.Điện thoại không bị gì hết, vẫn mở lên được bình thường, chỉ bị nứt một góc nhỏ màn hình.

Chắc là khi nãy cậu đập mạnh quá.

Lưu Diệp phủi bụi trên điện thoại rồi bỏ lại vào túi quần.

Cậu bạn kia vẫn chưa đi, đang đứng ôm tay nhìn Lưu Diệp chằm chằm.

Lưu Diệp có hơi ngượng ngùng, sau đó tìm đề tài để nói.

""Cậu sống gần đây đúng không?

Hai lần gặp cậu đều ở công viên này."

"Cho là thế đi."

Người kia nói, "Còn cậu vừa mới chuyển đến khu này à?"

"Phải."

Lưu Diệp đáp, "Tôi là Lưu Diệp."

Người kia hơi nhướn mày, sau đó khẽ nhếch miệng cười: "Hạ An."

Lưu Diệp không rõ điệu cười đó là sao, nhưng cậu cũng không quan tâm lắm.

Cơ mà tên là Hạ An à?

Nhìn không hợp với hình tượng khó gần, lạnh lùng của cậu ta tí nào,"Tôi phải đi trước đây."

Hạ An nói, "Đừng khóc ngoài đường nữa, về nhà mà khóc."

"Đã nói là tôi không..."

"Biết rồi, đại gia."

Lưu Diệp định giật mồng lên cãi lại nhưng nghe đến chữ đại gia thì hơi khựng lại, không biết cậu ta tự dưng nói về cái gì nữa.

Nhìn Hạ An đi khuất bóng rồi, Lưu Diệp chỉ có thể lặng lẽ im mồm lại đứng ở một góc.

Nghĩ lại thì ngại thật, tự dưng lại bị người ngoài nhìn thấy một loạt hành động dở hơi của mình ở ngoài đường.

Lưu Diệp đỡ tay lên trán mình, giá mà cậu có năng lực xóa kí ức của người khác được.

Cậu cầm theo lon nước được Hạ An mua cho đi trên đường về.

Dù sao thì cũng được an ủi bởi lon nước từ một người lạ.

Lưu Diệp nhìn lại nhãn hiệu trên lon nước, là nước chanh muối có ga.

Cậu không thích nước có ga cho lắm nhưng nghĩ lại từ nãy giờ chạy bộ cũng lâu, bồi bổ một tí khoáng chất cũng không sao.Lưu Diệp bật nắp lon ra rồi uống một hớp lớn.

Nào ngờ chưa nuốt xuống miệng hết, Lưu Diệp đã bị sặc nước rồi ho sặc sụa, nước còn dây ra cả áo cậu.

Lưu Diệp hoảng hốt nhìn lại lon nước, không thể tin thứ mình vừa uống vào lại mặn đến như vậy.

Cảm giác vị chua của chanh còn không thể lấn át được cả tấn muối được bỏ vào làm não cậu bừng tỉnh luôn.

Cậu nghĩ cho dù có ngất xỉu ba ngày ba đêm thì chỉ cần nếm cái thứ nước này cũng sẽ phải bừng tỉnh dậy để chửi.

Làm sao người vừa nãy uống trông ngon lành như thế nhỉ?
 
Bắt Đầu Từ Tháng Ba
Chương 4: Bệnh vặt


Cả một buổi tối Lưu Diệp dành hết thời gian để giải đề mà Trầm Hạo đưa, gần mười hai giờ cậu thấy hơi nhức đầu nên mới tắt đèn đi ngủ.

Mấy ngày này cậu thấy cơ thể mình rất dễ mệt, chuyển tới một nơi điều kiện khác xa so với ở nhà, lại còn gặp đủ thứ chuyện lằng nhằng khác khiến cậu chỉ muốn nhốt mình trong phòng để tâm trí bình ổn lại.

Lưu Diệp ngủ không sâu lắm nhưng lại nằm mơ tận ba lần khác nhau, lúc bị đánh thức bởi tiếng báo thức trong điện thoại, cậu còn thấy choáng đầu hơn cả tối hôm qua.

Lưu Diệp mệt mỏi ngồi dậy, cậu quơ tay tắt báo thức đi rồi nhìn giờ trên màn hình điện thoại.

Chưa tới sáu giờ nữa, muốn ngủ thêm chút nữa quá.

Lưu Diệp cúi cả người về phía trước, đập cả mặt xuống giường.

Cái giường như có nam châm vậy, lực hút mạnh mẽ tới nỗi cậu ngã xuống nhanh quá lưng chưa kịp dãn thành ra có hơi đau.

Lưu Diệp nằm im đó một lúc cho tới khi thấy hết thở được mới quay mặt qua một bên, tự dưng thấy hơi lạ.

Lưu Diệp từ từ ngồi dậy, ném chăn qua một bên rồi thả chân xuống giường.

Lúc này vẫn còn thấy bình thường, nhưng ngay khi vừa đứng dậy cậu bắt đầu loạng choạng rồi ngồi xuống trở lại, đầu lại nhức lên inh ỏi như có ai cầm búa đập vào.

Lưu Diệp đưa tay lên sờ trán mình, thấy hơi ấm ấm.

"Cảm hả..."

Lưu Diệp nói được một nửa đã ngừng lại, cậu giơ tay sờ cổ họng mình rồi hắng giọng mấy lần.

Sao lại khàn giọng rồi?

Vừa mới mở mắt dậy đã đổ bệnh hả?

Lưu Diệp cau mày, bây giờ mới bắt đầu thấy khó chịu.

Chuyện xấu tới còn chưa đủ hay sao mà còn bệnh ngay lúc này?

Bảo sao cả tối hôm qua ngủ không thấy ngon giấc chút nào.Bị bệnh như thế này chắc chắn không phải do hôm qua thức khuya rồi, mọi khi cậu cũng thức tới giờ đó để làm bài mà.

Vậy thì không lẽ là lúc chạy bộ quanh bờ hồ kia?

Khu vực bờ hồ gió khá nhiều, lại còn mát mẻ, có thể là xui xẻo trúng gió tối qua rồi.

Lưu Diệp chán nản đứng dậy, gắng gượng đi tới trước cửa phòng tắm.

Bộ trong không khí có tẩm độc hay gì mà vừa ra đó chạy bộ được một hôm đã dính bệnh.

Còn về cái cổ họng...Lưu Diệp chợt nhớ tới lon chanh muối kia.

Không thể nào, cổ họng mình sao lại nhạy cảm tới thế được.

Lúc vừa uống vào đúng là thấy hơi rát họng, nhưng được một lúc thì hết rồi.

Lưu Diệp chống tay dựa vào bồn rửa, nhìn gương mặt không có chút sức sống nào trong gương.

Trong nhà chẳng có nhiệt kế hay hộp thuốc sơ cứu gì cả, Lưu Diệp chẳng thể biết được mình có sốt nặng không, hay chỉ là bệnh vặt thôi.

Có điều sau khi tắm rửa xong, cậu thấy cả người cũng thoải mái hơn được một chút.

Có vẻ là không sao đâu, gắng gượng đi học hết một buổi sáng rồi về mua thuốc cũng được.

Trong nhà thật sự chẳng có cái gì, đồ ăn cũng không.

Lưu Diệp rời khỏi nhà rồi mới ghé một tiệm bán bánh mì để mua đồ ăn sáng.

Tự dưng lại thấy nhạt miệng ghê gớm nên cậu chọn loại bánh mì xúc xích chà bông trông mặn nhất có thể để ăn.

Người bán hàng là một chị gái, lúc lấy bánh từ trong kệ ra còn hỏi cậu có muốn hâm nóng lại không.

Lưu Diệp thấy vẫn chưa trễ giờ nên đồng ý chờ bánh được làm nóng lại.

Còn tầm hai chục phút nữa là vào tiết học, trước cổng trường cũng đông như kiến.

Đối diện cổng trường có khá nhiều quán ăn sáng, cơ mà lần trước Lưu Diệp đi sớm có lượn một vòng xem thử thấy món nào cũng đầy dầu mỡ với không hợp vệ sinh nên không muốn ăn cho lắm.

Học sinh trong trường thì đã quen với những hàng quán này rồi nên lúc nào cũng thấy đứng xếp hàng chen chúc nhau mua trước khi vào lớp.Lưu Diệp vừa cầm bánh mì ăn vừa ung dung đi vào trường.

Khi nãy cậu vẫn còn thấy mình ổn, bây giờ nhìn sân trường đông người thế này tự dưng đầu lại thấy choáng.

Với tình trạng này có khi một lát cậu phải ngủ trong tiết, nếu không tâm trạng sẽ tệ hơn.Lưu Diệp bỏ miếng bọc thực phẩm vào thùng rác rồi đi lên cầu thang.

Trường này có vẻ nhiều nam sinh hơn nữ sinh, nhìn đi đâu cũng thấy toàn là nam.

Chưa vào tiết nên tiếng cười nói rất lớn, lúc đi lên tầng một còn có mấy tên từ trên bay thẳng xuống rồi nhanh nhảu chạy xuống cầu thang.

Lưu Diệp cau mày né qua một bên, suýt nữa là va vào nhau rồi.

Mới sáng sớm mà năng lượng tràn trề phết.Lưu Diệp tự biết cơ thể đang không ổn nên cậu đi rất chậm, mỗi bước chân đi lên đều làm cậu thấy mất sức.

Lúc đi gần đến tầng hai, một cô gái đi bên cạnh cậu đột nhiên đứng áp sát tường, ngẩng mặt lên trời hét lên một tiếng."

Á!"

Lưu Diệp giật mình nhìn cô, sau đó cũng nhanh chóng nhìn lên theo.

Ngay khi ngẩng đầu lên cậu đã thấy trước mắt mờ mịt không nhìn rõ được cái gì, một vài giọt nước rơi lấm tấm lên má cậu.

Dù trong đầu đã phản ứng lại được có chuyện gì xảy ra nhưng cơ thể thì lại không nhúc nhích được như ý muốn, cả người Lưu Diệp sau đó bị nhấn chìm bởi một thau nước lớn.

Chính xác là một thau nước bởi vì sau khi nước đổ từ trên cao xuống hết, một cái thau nhựa cũng bay xuống theo.

Cái thay đập vào bậc thang ngay trước chân Lưu Diệp rồi văng xuống chỗ bậc lớn rẽ cua.

Mấy học sinh đang đi gần khu vực đó cũng tự động né qua một bên, hình như còn có người cũng bị vạ lây.

Lưu Diệp nghe tiếng một tên la lên."

Mẹ nó, thằng khùng nào đổ nước xuống cầu thang vậy hả?"

Cả người Lưu Diệp ướt sũng, từ đầu tới chân không chừa một chỗ nào.

Cậu đứng đờ ra đó một lúc không động đậy, nước từ trên tóc và quần áo của cậu cứ rơi xuống đất liên tục, cảm giác như vắt cả người cậu sẽ trả lại được số nước vừa đổ kia được luôn.

Mấy học sinh khác đi ngang qua ai cũng nhìn cậu chằm chằm, cô gái khi nãy la lên còn quan tâm đi lại hỏi han.

"Này, người cậu ướt hết rồi.

Vào phòng y tế xin đồ thay đi."

Lưu Diệp nhìn nữ sinh kia, không trả lời mà chỉ quay người bước xuống bậc thang, đi tới nhặt cái thau kia lên.

Mặc kệ ánh mắt tò mò của mấy tên nam sinh đứng xung quanh, cậu lật đáy của cái thau lên xem.

Dưới đáy ghi số "11A2" to đùng bằng bút lông, tuy bút lông đen có hơi chìm vào cái màu đỏ của thau nhưng vẫn nhìn ra được.

11A2 là lớp của cậu, vừa nhìn là biết được tên nào bày trò.

Lưu Diệp đứng dậy, cầm cái thau bước lên bậc thang một cách dứt khoát.

Mấy tên nam sinh trường này toàn thành phần cá biệt, đứng xem trò vui ở đó đương nhiên là không đủ nên quyết định chạy theo sau Lưu Diệp xem tiếp.

Lâu lâu mới có mấy chuyện chọc tức nhau như thế này, bọn họ không bỏ lỡ được.

Cậu đi vào cửa sau của lớp, sau đó nhìn ngay cái tên ngồi ngay dãy sát cửa hành lang.

Trương Tân và mấy thằng bạn của hắn đang cười rất khoái chí, ánh mắt cứ nhìn ra ngoài cửa."

Oà, mày đi bơi xong mới tới lớp hả?"

Trương Tân hô lên.

Giọng của Trương Tân rất lớn, như muốn cho tất cả mọi người trong lớp đều nghe.

Lúc Lưu Diệp bước vào cũng chỉ có mấy người ngồi bàn sau thấy thôi, nhờ giọng thông báo của Trương Tân mà toàn bộ lớp đều nhìn thấy một Lưu Diệp ướt nhẹp đứng trước cửa, trên tay vẫn còn cầm thau nước.

Phía sau cậu là một đám quần chúng ngó vào trong hóng chuyện, có đứa còn đi chuyển qua phía cửa sổ để nhìn.Lưu Diệp chẳng thèm để tâm cả lớp, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Tân.

Thậm chí nước từ trên trán chảy xuống khóe mi cậu cũng không buồn nhắm mắt lại.

"Đừng đứng đó chứ, bọn tao mới lau sàn sáng nay đó."

Thằng ngồi trước bàn Trương Tân nói, "Một lát tự mày dọn đống nước dưới chân mày đi nhé."

Lưu Diệp bỏ ba lô xuống, lột cả áo khoác trên người mình rồi ném qua một bên, sau đó vươn tay cầm lấy cây lau nhà ở cuối lớp rồi đi thẳng tới bàn Trương Tân.

Mấy tên ngồi gần bàn Trương Tân thấy không khí có vẻ căng thẳng nên nhanh chóng đứng dậy né khỏi chỗ đó nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào khu vực của Trương Tân vì sợ bỏ lỡ gì đó.

Trương Tân với mấy thằng bạn của nó cũng không cười nữa, mặt đứa nào cũng căng lại.

Trương Tân còn định đứng lên thì Lưu Diệp đã đứng trước bàn hắn, ngăn hắn đi ra khỏi bàn.

Sau lưng Trương Tân là tường, trước mặt là Lưu Diệp, hắn không có chỗ trống để giương oai nữa nhưng vì tự tôn, hắn vẫn đứng ngẩng mặt uy nghiêm nhìn cậu.

Lưu Diệp để cái thau nhựa lên bàn hắn, gõ đầu chuôi cây lau nhà lên đáy thau: "Là mày làm à?"

Giọng Lưu Diệp rất trầm, có hơi khàn nhưng nghe có vẻ rất nhẹ nhàng bình tĩnh.

Thế nhưng ánh mắt cậu lại không hề tỏ ra như thế, Trương Tân tuy muốn ra oai nhưng mãi vẫn không nhìn thẳng mắt cậu được.

"Làm cái gì?

Nói rõ ra xem nào."

Trương Tân giả ngu, nói rất khiêu khích.Lưu Diệp không nói lời nào, cậu đứng thẳng người dậy.

Ngay trước mắt Trương Tân và cả đám người xung quanh đang vây xem kia, cậu vung tay đập mạnh cây lau nhà xuống thau nước trên bàn Trương Tân.

Một tiếng 'Rầm" rất lớn, rõ ràng là dùng lực rất mạnh.

Cái thau nước trên bàn như bị nổ tung ra, ngay lập tức văng mấy miếng nhựa ra xung quanh.

Lưu Diệp ra tay rất nhanh, tiếng động này lại như một quả bóng bay khổng lồ vỡ tung, khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Trương Tân đứng gần nhất với hiện trường nên tim hắn muốn rớt ra ngoài, hai mắt trợn trắng lên, nhất thời không thể phản ứng được gì.

Đám bạn hắn thì ngây người ra một lúc rồi tức giận xông tới."

Mày làm cái..."

Lưu Diệp giơ cây lau nhà ra trước mặt bọn nó, bọn nó ngay lập tức im miệng rồi dừng lại.

Lưu Diệp chẳng cần nói gì nhiều, từ hành động và ánh mắt của cậu bây giờ đều đã toát lên sự đáng sợ không nói thành lời, người ngu cũng cảm nhận được là không nên động vào.

Lưu Diệp quay lại nhìn Trương Tân, nắm lấy cổ áo hắn, sầm mặt nói: "Trả lời."

Trương Tân bàng hoàng tỉnh ngộ, lúc này cơn giận mới từ từ quay lại.

Hắn vẫn còn rất cứng cựa, nhanh chộp lấy cổ tay Lưu Diệp rồi ghì lại: "Trả lời cái chó!

Mày nói tao làm thì là tao làm à?"

"Tao nói là mày làm, mày dám nhận không?"

Lưu Diệp nhướn mày.

Trương Tân ú ớ không trả lời ngay được, bây giờ không dám nhận thì có hơi hèn quá, dù sao cũng đã cố tỏ ra mình phách lối rồi.

Cơ mà nếu nhận thì liệu Lưu Diệp có nhét cái cây lau nhà này vô miệng hắn không?

Với tình trạng như mất trí này của Lưu Diệp thì cũng có thể lắm.

Hắn liếc mắt nhìn ba đứa bạn mình, tên mập duy nhất trong đám lên tiếng."

Mày đừng có manh động.

Tụi tao chỉ đùa thôi."

Lưu Diệp trừng mắt với tên vừa nói kia, hai mày chau lại: "Bọn mày đùa?"

"...Đó cũng là nước sạch, không phải nước lau nhà."

Tên mập nói có hơi lắp bắp, "Tao nói thật đấy."

Lưu Diệp nắm cổ áo của Trương Tân rồi đẩy hắn ngã xuống ghế, sau đó đá mạnh vào chân bàn của Trương Tân đang ngáng đường cậu rồi đi tới chỗ tên vừa nói kia.

Bàn của Trương Tân va chạm với bàn ghế của người ngồi trước tạo tiếng vang rất lớn.

Hành động vẫn rất dứt khoát và không ai ngờ được, những người quan sát từ đầu tới giờ lúc nào cũng bị giật mình vì những pha đột ngột như thế của Lưu Diệp.

"Mày...mày bỏ cái cây xuống rồi nói chuyện."

Tên mập lùi lại phía sau.

Mấy tên đồng bọn khác thậm chí còn không dám đứng ra can mà đứng nép qua hết một bên.

Lưu Diệp ném phăng cái cây lau nhà xuống đất, bước chân càng nhanh hơn, chỉ vươn tay một cái là kéo được áo tên kia rồi giữ chặt lại.

"Mày có làm không?"

"Không có, tao...tao chỉ đứng nhìn thôi."

Hai tay tên mập hơi run, ánh mắt nhìn phía sau Lưu Diệp.

Lưu Diệp cau mày, cậu ngay lập tức nhận ra có gì không ổn nhưng chưa kịp quay người né tránh thì đã bị người ở phía sau đập cái gì đó lên đầu.

Vẫn may là còn nhích người qua một bên nên không bị đập chính diện, có điều vẫn đánh trúng đầu.

Lưu Diệp nhìn thấy Trương Tân đang cầm cây lau nhà trên tay, cơn đau ở đầu cùng với máu nóng trong người cậu đồng thời sôi sùng sục lên.Cậu bước tới nắm lấy đầu cây lau nhà rồi kéo lại, Trương Tân vì đang giữ chặt nên cũng bị Lưu Diệp kéo tới.

Vừa lôi cả người hắn tới, Lưu Diệp đã vung tay đấm thẳng vào bụng hắn, sau đó thành công giật lại được cây lau nhà.

Mấy tên kia cứ dợm chân có vẻ muốn xông vào cứu nguy cho bạn mình nhưng Lưu Diệp cứ đúng lúc là lại liếc nhìn cảnh cáo bọn họ ghê quá nên không ai nhúc nhích gì.

Đám đông xung quanh cũng nhốn nháo, ồn ào hẳn lên, có đứa còn la lên đánh nhau đi.

Vài người đã cầm điện thoại lên quay ngang quay dọc để quay lại."

Đánh đi, đánh đi!"

"Thằng nào làm thằng đó chịu."

"Mẹ nó, mấy thằng lớp khác đừng xía mũi vào lớp bọn tao coi."

Nghe tiếng ồn lùm xùm ngoài kia, Trương Tân vừa ngượng vừa khó chịu vì bị Lưu Diệp đánh trước mặt đám đông.

Hẳn nghiến răng nghiến lợi rồi lại xông lên một lần nữa: "Thằng chó."

Lưu Diệp móc chân vào cạnh bàn bên cạnh rồi đẩy ra giữa đường chạy tới của Trương Tân, cậu canh góc rất chuẩn, dùng lực lại vừa đủ.

Cái bàn đột nhiên xuất hiện làm Trương Tân không kịp phanh, hắn va mạnh vào bàn học rồi ngã nhào xuống đất, cả bàn cũng bị lật theo với vận tốc của hắn.

Lưu Diệp không cho hắn thời gian để ngồi dậy, cậu cầm lấy cái ghế bên cạnh đi tới đặt vào giữa người Trương Tân, bốn chân ghế vừa vặn khóa được người của hắn lại ở dưới đất.

Trương Tân nắm lấy chân ghế muốn đẩy ra nhưng Lưu Diệp giữ thân ghế ở trên, hắn không tài nào kéo ra nổi.

Lúc này ở bụng cũng đau âm ỉ, cứ như đang muốn nhắc hắn rằng Lưu Diệp thật sự rất khỏe.

Không khí trong lớp học hiện tại quá căng thẳng, mọi người ban đầu không can vào là vì muốn xem trò vui, bây giờ thì không ai dám.

Đám người ở bên ngoài thì vẫn không ngớt, đã vậy còn kéo tới đông hơn.

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, mọi người còn đang chờ xem Lưu Diệp sẽ làm gì tiếp thì bỗng có một giọng nói cất lên."

Này!"

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng người vừa nói, thoạt đầu ai cũng nghĩ là giáo viên tới, dù sao tụ tập đông như thế này làm sao mà giáo viên không biết được.

Sau khi nhận ra người vừa lên tiếng cũng là một học sinh đang đứng ngoài cửa thì đám đông lại rầm rộ hơn, tuy nhiên người ở trong lớp thì lại không hưởng ứng theo, thậm chí còn nghe được giọng ai đó khẽ nói "Toang rồi."

Lưu Diệp quay đầu ra ngoài cửa, nhìn cậu học sinh vừa lên tiếng kia.

Cơn giận của cậu ngay lập tức tiêu tán đi, thay vào đó là sự kinh ngạc không thể nào tin được.

Hạ An?Sao cậu ta lại ở đây?Hạ An đứng dựa lưng vào tường, nhìn tư thế đút tay vào túi quần thoải mái kia thì hẳn là cũng đã đứng xem được một lúc rồi.

Thấy Lưu Diệp đang trừng mắt nhìn mình, Hạ An mới ung dung nói: "Sắp vào tiết rồi đấy."

Cả lớp hết nhìn Hạ An rồi tới Lưu Diệp, tâm trạng của tên nào cũng như đang ngồi trên đám lửa.

Lưu Diệp không biết tại sao Hạ An lại vô tình xuất hiện ở đây, cơ mà cũng nhờ cậu ta lên tiếng nên Lưu Diệp mới bình tĩnh lại một chút.Khu vực bốn bàn xung quanh chỗ ngồi của Trương Tân đã bị phá tanh bành, bàn ghế đổ ngã khắp phía, mấy miếng nhựa của cái thau nước cũng văng tứ tung trên sàn nhà.

Trương Tân thì vẫn bị cậu giam dưới chân ghế.

Lưu Diệp liếc nhìn xuống hắn, ánh mắt lộ vẻ chán ghét và khinh bỉ cùng cực."

Đánh lén, lại còn dám làm mà không dám nhận.

Bọn mày đúng là thảm hại."

Nói xong cậu buông tay khỏi ghế, quay người đi lại cửa sau lớp học.

Hạ An đứng nép qua một bên để Lưu Diệp lấy lại ba lô và áo khoác ướt sũng của mình.

Lưu Diệp nhặt đồ xong chỉ đưa mắt nhìn Hạ An một cái rồi đi thẳng ra ngoài lớp học.

Đám đông bên ngoài cũng nhanh chóng chừa đường cho cậu bước ra, bọn họ thì không hẳn sợ gì Lưu Diệp, chỉ là người cậu vẫn còn đang ướt nhẹp, bọn họ không muốn bị va vào.Lưu Diệp đi một mạch ra tới cổng trường, bảo vệ vẫn chưa đóng cửa, lại còn đang đứng trong phòng uống cà phê.

Lưu Diệp nhìn thoáng qua rồi chạy nhanh ra khỏi trường trước khi bị phát hiện.

Cậu chạy được một đoạn thì đi chậm lại, bước chân hơi không vững nên đứng dựa vào thân cây bên đường.Nặng đầu quá.Tên khốn Trương Tân nhắm ngay đầu cậu mà đập, cơn choáng đầu vì bệnh cùng cơn đau cùng lúc ập tới khiến trước mắt Lưu Diệp mờ mờ ảo ảo, xoay như chong chóng.

Cậu tặc lưỡi, cố gắng đi về phía trước.

Trên đường đi về có một tiệm thuốc nằm ở ngã ba, Lưu Diệp nhìn tên nhà thuốc một lúc rồi mới chậm chạp bước tới quầy."

Một cái nhiệt kế và một vỉ thuốc hạ sốt ạ."

Lưu Diệp nói một cách nặng nề.

Người bán thấy toàn thân cậu toàn là nước thế này thì có hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhận ra tình trạng cậu đúng là không ổn thì nhanh chóng lấy thuốc và nhiệt kế ra gói lại cho cậu.

Lưu Diệp bỏ cặp xuống, lục tìm cái ví trong cặp nhưng tìm hoài không thấy, cả người còn cứ ẩm ướt làm cậu thấy cực kỳ khó chịu.

Cậu chỉ lấy được điện thoại, nhưng thẻ đã bị khóa thì cậu cũng thể trả thẻ hay chuyển khoản được.

"Chết tiệt..."

Lưu Diệp khẽ nói.

Cậu mất kiên nhẫn đeo cặp đứng dậy, nói với người bán thuốc, "Xin lỗi ạ."

Người bán thuốc ngơ ngác nhìn cậu rời đi, vội vàng gọi với lại: "Này cậu nhóc, cứ lấy luôn đi.

Không cần trả tiền đâu."

Không biết là Lưu Diệp đau đầu quá không nghe thấy được hay là nghe được nhưng không muốn phiền người ta mà cậu không quay đầu lại, cứ đi nhanh về hướng nhà mình.

Lúc vác cái thân tàn tạ về tới nhà, cậu ném cặp vào áo vào bồn rửa, sau đó xả nước nóng lên người mình.

Dù tên mập kia nói là đổ nước sạch, Lưu Diệp cũng không nghe thấy mùi hôi thật nhưng cậu vẫn cảm giác ngứa ngáy muốn tắm rửa sạch sẽ.Mới một buổi sáng mà phải tắm hai lần....ba lần mới đúng.

Với người bệnh mà nói thì ngấm nhiều nước như thế này không tốt chút nào, cơ mà lần nào tắm sạch sẽ xong cũng thấy thoải mái hơn đôi chút.

Lưu Diệp ra khỏi phòng tắm là nhảy thẳng lên giường nằm, mặc kệ hết mọi sự.

Lẽ ra sáng nay cậu nên ở nhà luôn, cố gắng tới trường làm gì chẳng biết, gặp Trương Tân lại còn mệt hơn.

Tên này đúng là ấu trĩ hết cỡ, Lưu Diệp chưa từng ra tay với bạn học cùng lớp nào trước đây, Trương Tân là tên đầu tiên.

Cái trường này đúng là tệ hại hết chỗ nói, Chương Nhược Dao đúng là đã tìm hiểu kĩ lắm rồi mới ném cậu tới đây.

Lưu Diệp cau mày ụp mặt xuống gối, cố gắng không nghĩ tới những người làm cậu thấy khó chịu nữa.

Lúc này trong đầu cậu chợt hiện ra vẻ mặt ung dung, lạnh nhạt của Hạ An khi đứng ở cuối lớp.

Phải rồi, cậu ta sao lại có mặt ở đó nhỉ?

Chắc là học sinh trong trường, không ngờ lại có cơ duyên gặp cậu ta nhiều tới vậy.

Lần gặp đầu tiên thì thấy Hạ An giúp một chị gái ở ngoài đường nên đánh nhau với đám côn đồ, lần gặp mới đây thì cậu ta xuất hiện để ngăn Lưu Diệp và Trương Tân đánh nhau.

Mà cũng không biết có phải gọi là ngăn hay không, cậu ta chỉ nói có một tiếng thôi.

Cơ mà nếu cậu ta không tới thì hẳn là cả hai vẫn sẽ tiếp tục đánh nhau....Bộ người này là sứ giả hòa bình hả?

Chỗ nào có rắc rối cũng thấy mặt cậu ta ra can ngăn.

Lưu Diệp nghĩ tới đó thì hai mắt cũng nhắm lại, bắt đầu mê man một hồi lâu rồi ngủ thiếp đi mất.

Lưu Diệp không hề có suy nghĩ sẽ cố thức trước khi tiết học chiều bắt đầu, cho nên cậu thoải mái ngủ một mạch tới gần bảy giờ tối mới dậy.

Lưu Diệp lừ đừ tỉnh giấc, nhìn lại đồng hồ mà thấy hốt hoảng.

Ngủ gần mười tiếng, xem ra tối nay mất ngủ rồi.

Ngủ lâu như thế giúp cậu thấy khỏe hơn không ít, tuy nhiên vẫn còn hơi đau đầu.

Cả người cậu toát hết mồ hôi làm ướt nhẹp cả giường, Lưu Diệp ngồi thừ ra đó một lúc rồi đứng dậy kéo drap giường ném vào máy giặt.

Lại còn phải xử lí đống cặp sách bị tạt nước lúc sáng nữa.

Lưu Diệp chán nản thở dài, mấy việc này ở nhà thường sẽ có người giúp việc làm cho cậu, bây giờ tự tay làm có hơi không quen.

Điện thoại của Lưu Diệp cũng bị ướt cùng cậu, thành ra lúc này nó có hơi bị chập mạch.

Cậu vẫn mở màn hình được nhưng thao tác cứ nhảy loạn xạ, đã thế thông báo còn hiện ra nhiều tới mức cậu không thể quan sát hết được.

Hôm qua thì đập điện thoại bể một góc màn hình, bây giờ thì nhúng nước hư cái điện thoại.

Ngày mai chắc chắn phải đem nó đi sửa rồi.

Cơ mà trước khi lo chuyện điện thoại, Lưu Diệp còn phải giải quyết một vấn đề nữa.

Hôm qua việc cậu làm loạn trong lớp lan rộng ra cả khối, chắc chắn đã tới tay giáo viên rồi, đã vậy buổi chiều còn nghỉ học không xin phép.

Do đó sáng sớm vừa mới bước vào lớp, Dương Thành đã nói cô Trương đang chờ cậu sẵn ở phòng giáo viên.

Hôm nay vào lớp, Trương Tân và đám bạn của hắn không nhìn chằm chằm Lưu Diệp hay bày trò gì nữa, thậm chí lúc Lưu Diệp nhìn qua còn thấy bọn nó né tránh ánh mắt của cậu đi.

Vừa mới hết bệnh nhưng Lưu Diệp vẫn thấy người mình chưa hoàn toàn ổn lắm, trên đường đi tới phòng giáo viên cậu còn có cảm giác bệnh sắp quay lại nữa chứ.

Cậu mở cửa phòng giáo viên ra, đi tìm tới bàn của cô Trương.

Cô Trương đang ngồi nói chuyện với một học sinh khác, lúc Lưu Diệp đi tới, cả hai đều ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lưu Diệp cúi đầu chào cô rồi ngẩn người nhìn cậu học sinh còn lại.

Cậu hơi cau mày, sao Hạ An lại ngồi đây?"

Lưu Diệp, ngồi đây đi em."

Cô Trương kéo một cái ghế nhựa để ở kế bên Hạ An.Lưu Diệp chần chừ một lúc rồi ngồi xuống kế Hạ An, nhẹ nhàng nhích ra một chút.

Hạ An cũng đưa mắt nhìn cậu, sau đó quay đầu nói với cô Trương: "Về kì thi tới em sẽ cố gắng ạ.

Nếu có gì không hiểu thì em sẽ hỏi cô."

"Ừ, em nên cố gắng đấy."

Cô Trương nói, "Thành tích học tập của em không tệ nhưng cũng không tốt.

Nghỉ học cả tháng rồi cho dù em có tự ôn tập thì cũng khó theo kịp các bạn trong lớp."

Lưu Diệp có hơi giật mình, nghỉ học cả tháng mà lại còn học lớp của cô chủ nhiệm.

Vậy chẳng phải Hạ An là cái cậu bị đình chỉ học tháng trước ngồi ở trước bàn mình sao?

Mà nghĩ lại thì hình như khi nãy vào lớp, bàn trước mặt cậu đã có người để cặp ở đó rồi mà cậu lại không để ý tới.

"Vâng, em hiểu rồi.

Bây giờ em về lớp được chưa ạ?"

Hạ An nói.

"Từ từ đã, cô cần em ở lại thêm chút."

Nói rồi, cô Trương quay sang nhìn Lưu Diệp, "Cô nghe vài bạn trong lớp nói rồi nhưng cô cũng cần nghe thêm từ học sinh khác."

Lưu Diệp biết lúc này tới lượt mình lên thớt rồi, cậu ngồi thẳng người chuẩn bị đón chờ mọi câu hỏi của cô.

"Lưu Diệp, cô nghe nói sáng hôm qua em với Trương Tân đánh nhau?"

Lưu Diệp đáp: "Vâng."

Có lẽ cô Trương không nghĩ Lưu Diệp sẽ đáp nhanh như thế, cô im lặng một lúc mới nói tiếp: "Có thể cho cô biết vì sao em lại đánh nhau với bạn không?"

"Trương Tân tạt nước vào người em nhưng lúc em hỏi thì cậu ta chối.

Thế nên bọn em đánh nhau ạ."

Lưu Diệp nói.

Cô Trương khoanh tay trước ngực nhìn cậu: "Mừng vì em chịu thành thật.

Thế nhưng Trương Tân nói là em đổ oan cho bạn, bạn không làm gì hết."

Lưu Diệp nắm chặt đầu gối của mình, trong lòng lại bắt đầu thấy khó chịu.

Cái tên đó cuối cùng vẫn không chịu nói thật mà còn đổ hết lỗi cho cậu, đúng là hèn hạ.

"Hôm qua có người tạt nước xuống cầu thang, lại còn ném thau nước xuống.

Đó là thau của lớp mình."

Hạ An đột nhiên lên tiếng, "Em nghĩ cô biết ở trong lớp ai là người có khả năng làm ra chuyện đó nhất mà."

Cô Trương nhướn mày nhìn Hạ An, cả ba người đều im lặng một hồi lâu.

Cuối cùng cô Trương mới thở dài một hơi: "Vậy theo Trương Tân nói, cái thau nước của lớp bị đập bể là do..."

"Do em làm, em sẽ mua lại cái mới cho lớp."

Lưu Diệp thẳng thắn thừa nhận.

"...Được rồi.

Chuyện nam sinh các em gây gổ nhau trong trường không phải chuyện lạ, thế nhưng các em đã làm ảnh hưởng tới những người khác."

Cô Trương nói một tràng, "Nhà trường muốn các em viết bản kiểm điểm rồi nộp lại đàng hoàng, có thể còn suy xét tới việc đưa hình phạt khác, như là dọn vệ sinh trong trường cuối tuần này."

Ảnh hưởng gì tới người xung quanh chứ, bọn họ còn tình nguyện đứng đó để xem mà, Lưu Diệp thầm than trong lòng.

Bị phạt viết bản kiểm điểm thì không nói đi, lại còn phải dọn vệ sinh với đám Trương Tân.

Nghĩ tới cảnh cậu với đám Trương Tân ở cùng một chỗ dọn dẹp vệ sinh thì thà rằng đưa hình phạt đình chỉ học cậu luôn cho nhanh.

"À còn một chuyện nữa, chiều hôm qua em nghỉ không phép.

Có chuyện gì sao?"

Cô Trương nói.

"Em bị sốt ạ."

Lưu Diệp nói.

"Bị sốt mà đánh nhau cũng sung quá nhỉ?"

Cô Trương nghi ngờ nói.

Lưu Diệp còn định nói do đánh nên mới phát bệnh, thế nhưng nghĩ lại vẫn tự giác im miệng.

Cách nói chuyện của cô Trương hiện tại rất khác cách nói chuyện khi vừa mới nhận Lưu Diệp vào lớp.

Hẳn là lúc đó thấy cậu ngoan ngoãn, thành tích lại tốt nên cũng nhẹ nhàng với cậu hơn.

Còn bây giờ cậu vừa mới làm loạn một trận trong lớp, cô Trương cũng mất sạch thiện cảm với cậu.

Năm nay cô nhận tận hai học sinh mới vào lớp, người thì bị đình chỉ học một tháng, người thì đi học chưa được một tuần mà tiếng xấu cũng bay xa rồi.

Bây giờ cả hai đều ngồi trước mặt cô, cô thật sự không biết làm cách nào để chấn chỉnh hai người.

Dù sao thì trừ những lúc gây chuyện, cả hai đều tỏ ra rất hợp tác nói chuyện với cô.

Nếu không phải giọng Lưu Diệp vẫn còn hơi khàn thì chắc cô Trương đã không tin lời cậu rồi.

Cô nói tiếp: "Nếu bệnh thì em làm giấy xin nghỉ phép đi, phải có chữ ký của phụ huynh.

Nếu không sẽ bị trừ điểm thi đua lớp."

"Em sống một mình ạ."

Lưu Diệp nói.

"Sống một mình?

Trong hồ sơ của em nói người giám hộ vẫn là bố mẹ của em mà."

Cô Trương nhíu mày.

"Nhưng bố em không sống với em, còn người kia không phải mẹ em, cũng không sống với em."

Lưu Diệp nói.Hạ An không biết mình đã xong việc rồi mà cô Trương vẫn bảo cậu ngồi ở đây để làm gì, muốn nhờ cậu chứng thực lời nói của Lưu Diệp thì cũng vô lý quá, dù sao cô Trương cũng có vẻ không tin tưởng cả hai mà.

Đang chán muốn chết thì lại nghe Lưu Diệp nói câu kia, lúc này Hạ An mới thấy có hứng thú trở lại.

Mấy lần trước thật ra cậu cũng hơi ngờ ngợ, đôi giày thể thao với đồng hồ Lưu Diệp đang mang đều là đồ hiệu, nhìn thoáng qua thôi cũng biết là con nhà giàu.

Cơ mà nếu con nhà có điều kiện thì không thể nào nhập học ở cái nơi như thế này, trừ khi thành tích cậu ta tệ hại quá mức.

Bây giờ còn nói một cách dửng dưng như không rằng mình sống một mình, lại còn có mẹ kế.

Cái tình tiết gia đình ly kỳ gì đây?

Cậu ta chỉ đang bịa chuyện để lừa cô Trương hay là nói thật?"

Thế hiện tại ai là người giám hộ của em?"

Cô Trương hỏi.

"Không ai cả, em chỉ sống một mình thôi."

Lưu Diệp lặp lại một lần nữa, "Thế nên em không thể xin chữ ký phụ huynh được ạ."

"Em...nhà em..."

Cô Trương không nói được thành lời, xem ra định nói gì đó rất không phù hợp."

Em sống vẫn bình thường, không gặp khó khăn gì cả."

Lưu Diệp dường như nhận ra ý định của cô nên nói trước, "Chỉ là những việc cần tới phụ huynh thì em không làm được."

"Được rồi, cô hiểu rồi.

Cô sẽ nói lại hoàn cảnh của em cho hiệu trưởng."

Cô Trương day day trán, có lẽ tiếp thu chuyện này đột ngột quá làm cô không thích ứng kịp, "Lúc em nhập học hồ sơ của em rất đầy đủ, không ai nói gì về việc em sống một mình."

Đương nhiên là không nói rồi, Chương Nhược Dao chắc chắn đã bưng bít một số thông tin về cậu.

Cậu thậm chí nghi ngờ bà ta chỉ việc ném một cọc tiền rồi quăng ra một vài thông tin cá nhân cơ bản về cậu là đã thành công nhét cậu vào trường này.

Cho nên các thông tin về gia đình hay những thứ khác đều khá mờ mịt.

Hạ An vẫn luôn nhìn Lưu Diệp để quan sát xem cậu có lộ ra sơ hở nào không.

Người này lúc nói chuyện với người lớn tuy tỏ ra lễ phép và lịch sự nhưng giọng điệu vẫn không giấu nổi vẻ ngang tàng, cọc cằn mà cậu ta thể hiện ra bên ngoài mấy ngày qua.

Lưu Diệp đột nhiên liếc mắt qua, Hạ An không giật mình gì cũng không quay đi, đã thế còn nhướn một bên mày lên.

Lưu Diệp ném ánh mắt khó hiểu cho Hạ An, sau đó lại nhìn cô Trương: "Nếu không còn việc gì khác, em có thể về lớp được không ạ?"

"Chưa, cô còn muốn nói thêm."

Cô Trương thở dài, đóng lại quyển sổ trên bàn, "À, hai em biết nhau chưa?"

Cả hai người nhìn nhau nhưng không ai trả lời cô Trương, cuối cùng Hạ An phải lên tiếng: "Em chỉ biết tên cậu ấy thôi."

"Em cũng vậy ạ."

Lưu Diệp đáp.

"Được rồi, coi như có làm quen với nhau."

Cô Trương lấy bút ra ghi cái gì đó vào sổ vừa nói, "Chuyện là Hạ An vừa mới quay lại trường sau thời gian đình chỉ, nhưng hai tuần nữa trường ta đã bắt đầu thi học kỳ rồi.

Thời gian khá là gấp rút."

Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cả hai phải quen biết nhau chứ?

Lưu Diệp cau mày, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.

"Còn thành tích của Lưu Diệp cô lại thấy rất xuất sắc."

Cô Trương nói, "Thế nên hai em cùng nhau ôn tập cho kì thi sắp tới có được không?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back