Cả một buổi tối Lưu Diệp dành hết thời gian để giải đề mà Trầm Hạo đưa, gần mười hai giờ cậu thấy hơi nhức đầu nên mới tắt đèn đi ngủ.
Mấy ngày này cậu thấy cơ thể mình rất dễ mệt, chuyển tới một nơi điều kiện khác xa so với ở nhà, lại còn gặp đủ thứ chuyện lằng nhằng khác khiến cậu chỉ muốn nhốt mình trong phòng để tâm trí bình ổn lại.
Lưu Diệp ngủ không sâu lắm nhưng lại nằm mơ tận ba lần khác nhau, lúc bị đánh thức bởi tiếng báo thức trong điện thoại, cậu còn thấy choáng đầu hơn cả tối hôm qua.
Lưu Diệp mệt mỏi ngồi dậy, cậu quơ tay tắt báo thức đi rồi nhìn giờ trên màn hình điện thoại.
Chưa tới sáu giờ nữa, muốn ngủ thêm chút nữa quá.
Lưu Diệp cúi cả người về phía trước, đập cả mặt xuống giường.
Cái giường như có nam châm vậy, lực hút mạnh mẽ tới nỗi cậu ngã xuống nhanh quá lưng chưa kịp dãn thành ra có hơi đau.
Lưu Diệp nằm im đó một lúc cho tới khi thấy hết thở được mới quay mặt qua một bên, tự dưng thấy hơi lạ.
Lưu Diệp từ từ ngồi dậy, ném chăn qua một bên rồi thả chân xuống giường.
Lúc này vẫn còn thấy bình thường, nhưng ngay khi vừa đứng dậy cậu bắt đầu loạng choạng rồi ngồi xuống trở lại, đầu lại nhức lên inh ỏi như có ai cầm búa đập vào.
Lưu Diệp đưa tay lên sờ trán mình, thấy hơi ấm ấm.
"Cảm hả..."
Lưu Diệp nói được một nửa đã ngừng lại, cậu giơ tay sờ cổ họng mình rồi hắng giọng mấy lần.
Sao lại khàn giọng rồi?
Vừa mới mở mắt dậy đã đổ bệnh hả?
Lưu Diệp cau mày, bây giờ mới bắt đầu thấy khó chịu.
Chuyện xấu tới còn chưa đủ hay sao mà còn bệnh ngay lúc này?
Bảo sao cả tối hôm qua ngủ không thấy ngon giấc chút nào.Bị bệnh như thế này chắc chắn không phải do hôm qua thức khuya rồi, mọi khi cậu cũng thức tới giờ đó để làm bài mà.
Vậy thì không lẽ là lúc chạy bộ quanh bờ hồ kia?
Khu vực bờ hồ gió khá nhiều, lại còn mát mẻ, có thể là xui xẻo trúng gió tối qua rồi.
Lưu Diệp chán nản đứng dậy, gắng gượng đi tới trước cửa phòng tắm.
Bộ trong không khí có tẩm độc hay gì mà vừa ra đó chạy bộ được một hôm đã dính bệnh.
Còn về cái cổ họng...Lưu Diệp chợt nhớ tới lon chanh muối kia.
Không thể nào, cổ họng mình sao lại nhạy cảm tới thế được.
Lúc vừa uống vào đúng là thấy hơi rát họng, nhưng được một lúc thì hết rồi.
Lưu Diệp chống tay dựa vào bồn rửa, nhìn gương mặt không có chút sức sống nào trong gương.
Trong nhà chẳng có nhiệt kế hay hộp thuốc sơ cứu gì cả, Lưu Diệp chẳng thể biết được mình có sốt nặng không, hay chỉ là bệnh vặt thôi.
Có điều sau khi tắm rửa xong, cậu thấy cả người cũng thoải mái hơn được một chút.
Có vẻ là không sao đâu, gắng gượng đi học hết một buổi sáng rồi về mua thuốc cũng được.
Trong nhà thật sự chẳng có cái gì, đồ ăn cũng không.
Lưu Diệp rời khỏi nhà rồi mới ghé một tiệm bán bánh mì để mua đồ ăn sáng.
Tự dưng lại thấy nhạt miệng ghê gớm nên cậu chọn loại bánh mì xúc xích chà bông trông mặn nhất có thể để ăn.
Người bán hàng là một chị gái, lúc lấy bánh từ trong kệ ra còn hỏi cậu có muốn hâm nóng lại không.
Lưu Diệp thấy vẫn chưa trễ giờ nên đồng ý chờ bánh được làm nóng lại.
Còn tầm hai chục phút nữa là vào tiết học, trước cổng trường cũng đông như kiến.
Đối diện cổng trường có khá nhiều quán ăn sáng, cơ mà lần trước Lưu Diệp đi sớm có lượn một vòng xem thử thấy món nào cũng đầy dầu mỡ với không hợp vệ sinh nên không muốn ăn cho lắm.
Học sinh trong trường thì đã quen với những hàng quán này rồi nên lúc nào cũng thấy đứng xếp hàng chen chúc nhau mua trước khi vào lớp.Lưu Diệp vừa cầm bánh mì ăn vừa ung dung đi vào trường.
Khi nãy cậu vẫn còn thấy mình ổn, bây giờ nhìn sân trường đông người thế này tự dưng đầu lại thấy choáng.
Với tình trạng này có khi một lát cậu phải ngủ trong tiết, nếu không tâm trạng sẽ tệ hơn.Lưu Diệp bỏ miếng bọc thực phẩm vào thùng rác rồi đi lên cầu thang.
Trường này có vẻ nhiều nam sinh hơn nữ sinh, nhìn đi đâu cũng thấy toàn là nam.
Chưa vào tiết nên tiếng cười nói rất lớn, lúc đi lên tầng một còn có mấy tên từ trên bay thẳng xuống rồi nhanh nhảu chạy xuống cầu thang.
Lưu Diệp cau mày né qua một bên, suýt nữa là va vào nhau rồi.
Mới sáng sớm mà năng lượng tràn trề phết.Lưu Diệp tự biết cơ thể đang không ổn nên cậu đi rất chậm, mỗi bước chân đi lên đều làm cậu thấy mất sức.
Lúc đi gần đến tầng hai, một cô gái đi bên cạnh cậu đột nhiên đứng áp sát tường, ngẩng mặt lên trời hét lên một tiếng."
Á!"
Lưu Diệp giật mình nhìn cô, sau đó cũng nhanh chóng nhìn lên theo.
Ngay khi ngẩng đầu lên cậu đã thấy trước mắt mờ mịt không nhìn rõ được cái gì, một vài giọt nước rơi lấm tấm lên má cậu.
Dù trong đầu đã phản ứng lại được có chuyện gì xảy ra nhưng cơ thể thì lại không nhúc nhích được như ý muốn, cả người Lưu Diệp sau đó bị nhấn chìm bởi một thau nước lớn.
Chính xác là một thau nước bởi vì sau khi nước đổ từ trên cao xuống hết, một cái thau nhựa cũng bay xuống theo.
Cái thay đập vào bậc thang ngay trước chân Lưu Diệp rồi văng xuống chỗ bậc lớn rẽ cua.
Mấy học sinh đang đi gần khu vực đó cũng tự động né qua một bên, hình như còn có người cũng bị vạ lây.
Lưu Diệp nghe tiếng một tên la lên."
Mẹ nó, thằng khùng nào đổ nước xuống cầu thang vậy hả?"
Cả người Lưu Diệp ướt sũng, từ đầu tới chân không chừa một chỗ nào.
Cậu đứng đờ ra đó một lúc không động đậy, nước từ trên tóc và quần áo của cậu cứ rơi xuống đất liên tục, cảm giác như vắt cả người cậu sẽ trả lại được số nước vừa đổ kia được luôn.
Mấy học sinh khác đi ngang qua ai cũng nhìn cậu chằm chằm, cô gái khi nãy la lên còn quan tâm đi lại hỏi han.
"Này, người cậu ướt hết rồi.
Vào phòng y tế xin đồ thay đi."
Lưu Diệp nhìn nữ sinh kia, không trả lời mà chỉ quay người bước xuống bậc thang, đi tới nhặt cái thau kia lên.
Mặc kệ ánh mắt tò mò của mấy tên nam sinh đứng xung quanh, cậu lật đáy của cái thau lên xem.
Dưới đáy ghi số "11A2" to đùng bằng bút lông, tuy bút lông đen có hơi chìm vào cái màu đỏ của thau nhưng vẫn nhìn ra được.
11A2 là lớp của cậu, vừa nhìn là biết được tên nào bày trò.
Lưu Diệp đứng dậy, cầm cái thau bước lên bậc thang một cách dứt khoát.
Mấy tên nam sinh trường này toàn thành phần cá biệt, đứng xem trò vui ở đó đương nhiên là không đủ nên quyết định chạy theo sau Lưu Diệp xem tiếp.
Lâu lâu mới có mấy chuyện chọc tức nhau như thế này, bọn họ không bỏ lỡ được.
Cậu đi vào cửa sau của lớp, sau đó nhìn ngay cái tên ngồi ngay dãy sát cửa hành lang.
Trương Tân và mấy thằng bạn của hắn đang cười rất khoái chí, ánh mắt cứ nhìn ra ngoài cửa."
Oà, mày đi bơi xong mới tới lớp hả?"
Trương Tân hô lên.
Giọng của Trương Tân rất lớn, như muốn cho tất cả mọi người trong lớp đều nghe.
Lúc Lưu Diệp bước vào cũng chỉ có mấy người ngồi bàn sau thấy thôi, nhờ giọng thông báo của Trương Tân mà toàn bộ lớp đều nhìn thấy một Lưu Diệp ướt nhẹp đứng trước cửa, trên tay vẫn còn cầm thau nước.
Phía sau cậu là một đám quần chúng ngó vào trong hóng chuyện, có đứa còn đi chuyển qua phía cửa sổ để nhìn.Lưu Diệp chẳng thèm để tâm cả lớp, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Tân.
Thậm chí nước từ trên trán chảy xuống khóe mi cậu cũng không buồn nhắm mắt lại.
"Đừng đứng đó chứ, bọn tao mới lau sàn sáng nay đó."
Thằng ngồi trước bàn Trương Tân nói, "Một lát tự mày dọn đống nước dưới chân mày đi nhé."
Lưu Diệp bỏ ba lô xuống, lột cả áo khoác trên người mình rồi ném qua một bên, sau đó vươn tay cầm lấy cây lau nhà ở cuối lớp rồi đi thẳng tới bàn Trương Tân.
Mấy tên ngồi gần bàn Trương Tân thấy không khí có vẻ căng thẳng nên nhanh chóng đứng dậy né khỏi chỗ đó nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào khu vực của Trương Tân vì sợ bỏ lỡ gì đó.
Trương Tân với mấy thằng bạn của nó cũng không cười nữa, mặt đứa nào cũng căng lại.
Trương Tân còn định đứng lên thì Lưu Diệp đã đứng trước bàn hắn, ngăn hắn đi ra khỏi bàn.
Sau lưng Trương Tân là tường, trước mặt là Lưu Diệp, hắn không có chỗ trống để giương oai nữa nhưng vì tự tôn, hắn vẫn đứng ngẩng mặt uy nghiêm nhìn cậu.
Lưu Diệp để cái thau nhựa lên bàn hắn, gõ đầu chuôi cây lau nhà lên đáy thau: "Là mày làm à?"
Giọng Lưu Diệp rất trầm, có hơi khàn nhưng nghe có vẻ rất nhẹ nhàng bình tĩnh.
Thế nhưng ánh mắt cậu lại không hề tỏ ra như thế, Trương Tân tuy muốn ra oai nhưng mãi vẫn không nhìn thẳng mắt cậu được.
"Làm cái gì?
Nói rõ ra xem nào."
Trương Tân giả ngu, nói rất khiêu khích.Lưu Diệp không nói lời nào, cậu đứng thẳng người dậy.
Ngay trước mắt Trương Tân và cả đám người xung quanh đang vây xem kia, cậu vung tay đập mạnh cây lau nhà xuống thau nước trên bàn Trương Tân.
Một tiếng 'Rầm" rất lớn, rõ ràng là dùng lực rất mạnh.
Cái thau nước trên bàn như bị nổ tung ra, ngay lập tức văng mấy miếng nhựa ra xung quanh.
Lưu Diệp ra tay rất nhanh, tiếng động này lại như một quả bóng bay khổng lồ vỡ tung, khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Trương Tân đứng gần nhất với hiện trường nên tim hắn muốn rớt ra ngoài, hai mắt trợn trắng lên, nhất thời không thể phản ứng được gì.
Đám bạn hắn thì ngây người ra một lúc rồi tức giận xông tới."
Mày làm cái..."
Lưu Diệp giơ cây lau nhà ra trước mặt bọn nó, bọn nó ngay lập tức im miệng rồi dừng lại.
Lưu Diệp chẳng cần nói gì nhiều, từ hành động và ánh mắt của cậu bây giờ đều đã toát lên sự đáng sợ không nói thành lời, người ngu cũng cảm nhận được là không nên động vào.
Lưu Diệp quay lại nhìn Trương Tân, nắm lấy cổ áo hắn, sầm mặt nói: "Trả lời."
Trương Tân bàng hoàng tỉnh ngộ, lúc này cơn giận mới từ từ quay lại.
Hắn vẫn còn rất cứng cựa, nhanh chộp lấy cổ tay Lưu Diệp rồi ghì lại: "Trả lời cái chó!
Mày nói tao làm thì là tao làm à?"
"Tao nói là mày làm, mày dám nhận không?"
Lưu Diệp nhướn mày.
Trương Tân ú ớ không trả lời ngay được, bây giờ không dám nhận thì có hơi hèn quá, dù sao cũng đã cố tỏ ra mình phách lối rồi.
Cơ mà nếu nhận thì liệu Lưu Diệp có nhét cái cây lau nhà này vô miệng hắn không?
Với tình trạng như mất trí này của Lưu Diệp thì cũng có thể lắm.
Hắn liếc mắt nhìn ba đứa bạn mình, tên mập duy nhất trong đám lên tiếng."
Mày đừng có manh động.
Tụi tao chỉ đùa thôi."
Lưu Diệp trừng mắt với tên vừa nói kia, hai mày chau lại: "Bọn mày đùa?"
"...Đó cũng là nước sạch, không phải nước lau nhà."
Tên mập nói có hơi lắp bắp, "Tao nói thật đấy."
Lưu Diệp nắm cổ áo của Trương Tân rồi đẩy hắn ngã xuống ghế, sau đó đá mạnh vào chân bàn của Trương Tân đang ngáng đường cậu rồi đi tới chỗ tên vừa nói kia.
Bàn của Trương Tân va chạm với bàn ghế của người ngồi trước tạo tiếng vang rất lớn.
Hành động vẫn rất dứt khoát và không ai ngờ được, những người quan sát từ đầu tới giờ lúc nào cũng bị giật mình vì những pha đột ngột như thế của Lưu Diệp.
"Mày...mày bỏ cái cây xuống rồi nói chuyện."
Tên mập lùi lại phía sau.
Mấy tên đồng bọn khác thậm chí còn không dám đứng ra can mà đứng nép qua hết một bên.
Lưu Diệp ném phăng cái cây lau nhà xuống đất, bước chân càng nhanh hơn, chỉ vươn tay một cái là kéo được áo tên kia rồi giữ chặt lại.
"Mày có làm không?"
"Không có, tao...tao chỉ đứng nhìn thôi."
Hai tay tên mập hơi run, ánh mắt nhìn phía sau Lưu Diệp.
Lưu Diệp cau mày, cậu ngay lập tức nhận ra có gì không ổn nhưng chưa kịp quay người né tránh thì đã bị người ở phía sau đập cái gì đó lên đầu.
Vẫn may là còn nhích người qua một bên nên không bị đập chính diện, có điều vẫn đánh trúng đầu.
Lưu Diệp nhìn thấy Trương Tân đang cầm cây lau nhà trên tay, cơn đau ở đầu cùng với máu nóng trong người cậu đồng thời sôi sùng sục lên.Cậu bước tới nắm lấy đầu cây lau nhà rồi kéo lại, Trương Tân vì đang giữ chặt nên cũng bị Lưu Diệp kéo tới.
Vừa lôi cả người hắn tới, Lưu Diệp đã vung tay đấm thẳng vào bụng hắn, sau đó thành công giật lại được cây lau nhà.
Mấy tên kia cứ dợm chân có vẻ muốn xông vào cứu nguy cho bạn mình nhưng Lưu Diệp cứ đúng lúc là lại liếc nhìn cảnh cáo bọn họ ghê quá nên không ai nhúc nhích gì.
Đám đông xung quanh cũng nhốn nháo, ồn ào hẳn lên, có đứa còn la lên đánh nhau đi.
Vài người đã cầm điện thoại lên quay ngang quay dọc để quay lại."
Đánh đi, đánh đi!"
"Thằng nào làm thằng đó chịu."
"Mẹ nó, mấy thằng lớp khác đừng xía mũi vào lớp bọn tao coi."
Nghe tiếng ồn lùm xùm ngoài kia, Trương Tân vừa ngượng vừa khó chịu vì bị Lưu Diệp đánh trước mặt đám đông.
Hẳn nghiến răng nghiến lợi rồi lại xông lên một lần nữa: "Thằng chó."
Lưu Diệp móc chân vào cạnh bàn bên cạnh rồi đẩy ra giữa đường chạy tới của Trương Tân, cậu canh góc rất chuẩn, dùng lực lại vừa đủ.
Cái bàn đột nhiên xuất hiện làm Trương Tân không kịp phanh, hắn va mạnh vào bàn học rồi ngã nhào xuống đất, cả bàn cũng bị lật theo với vận tốc của hắn.
Lưu Diệp không cho hắn thời gian để ngồi dậy, cậu cầm lấy cái ghế bên cạnh đi tới đặt vào giữa người Trương Tân, bốn chân ghế vừa vặn khóa được người của hắn lại ở dưới đất.
Trương Tân nắm lấy chân ghế muốn đẩy ra nhưng Lưu Diệp giữ thân ghế ở trên, hắn không tài nào kéo ra nổi.
Lúc này ở bụng cũng đau âm ỉ, cứ như đang muốn nhắc hắn rằng Lưu Diệp thật sự rất khỏe.
Không khí trong lớp học hiện tại quá căng thẳng, mọi người ban đầu không can vào là vì muốn xem trò vui, bây giờ thì không ai dám.
Đám người ở bên ngoài thì vẫn không ngớt, đã vậy còn kéo tới đông hơn.
Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, mọi người còn đang chờ xem Lưu Diệp sẽ làm gì tiếp thì bỗng có một giọng nói cất lên."
Này!"
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng người vừa nói, thoạt đầu ai cũng nghĩ là giáo viên tới, dù sao tụ tập đông như thế này làm sao mà giáo viên không biết được.
Sau khi nhận ra người vừa lên tiếng cũng là một học sinh đang đứng ngoài cửa thì đám đông lại rầm rộ hơn, tuy nhiên người ở trong lớp thì lại không hưởng ứng theo, thậm chí còn nghe được giọng ai đó khẽ nói "Toang rồi."
Lưu Diệp quay đầu ra ngoài cửa, nhìn cậu học sinh vừa lên tiếng kia.
Cơn giận của cậu ngay lập tức tiêu tán đi, thay vào đó là sự kinh ngạc không thể nào tin được.
Hạ An?Sao cậu ta lại ở đây?Hạ An đứng dựa lưng vào tường, nhìn tư thế đút tay vào túi quần thoải mái kia thì hẳn là cũng đã đứng xem được một lúc rồi.
Thấy Lưu Diệp đang trừng mắt nhìn mình, Hạ An mới ung dung nói: "Sắp vào tiết rồi đấy."
Cả lớp hết nhìn Hạ An rồi tới Lưu Diệp, tâm trạng của tên nào cũng như đang ngồi trên đám lửa.
Lưu Diệp không biết tại sao Hạ An lại vô tình xuất hiện ở đây, cơ mà cũng nhờ cậu ta lên tiếng nên Lưu Diệp mới bình tĩnh lại một chút.Khu vực bốn bàn xung quanh chỗ ngồi của Trương Tân đã bị phá tanh bành, bàn ghế đổ ngã khắp phía, mấy miếng nhựa của cái thau nước cũng văng tứ tung trên sàn nhà.
Trương Tân thì vẫn bị cậu giam dưới chân ghế.
Lưu Diệp liếc nhìn xuống hắn, ánh mắt lộ vẻ chán ghét và khinh bỉ cùng cực."
Đánh lén, lại còn dám làm mà không dám nhận.
Bọn mày đúng là thảm hại."
Nói xong cậu buông tay khỏi ghế, quay người đi lại cửa sau lớp học.
Hạ An đứng nép qua một bên để Lưu Diệp lấy lại ba lô và áo khoác ướt sũng của mình.
Lưu Diệp nhặt đồ xong chỉ đưa mắt nhìn Hạ An một cái rồi đi thẳng ra ngoài lớp học.
Đám đông bên ngoài cũng nhanh chóng chừa đường cho cậu bước ra, bọn họ thì không hẳn sợ gì Lưu Diệp, chỉ là người cậu vẫn còn đang ướt nhẹp, bọn họ không muốn bị va vào.Lưu Diệp đi một mạch ra tới cổng trường, bảo vệ vẫn chưa đóng cửa, lại còn đang đứng trong phòng uống cà phê.
Lưu Diệp nhìn thoáng qua rồi chạy nhanh ra khỏi trường trước khi bị phát hiện.
Cậu chạy được một đoạn thì đi chậm lại, bước chân hơi không vững nên đứng dựa vào thân cây bên đường.Nặng đầu quá.Tên khốn Trương Tân nhắm ngay đầu cậu mà đập, cơn choáng đầu vì bệnh cùng cơn đau cùng lúc ập tới khiến trước mắt Lưu Diệp mờ mờ ảo ảo, xoay như chong chóng.
Cậu tặc lưỡi, cố gắng đi về phía trước.
Trên đường đi về có một tiệm thuốc nằm ở ngã ba, Lưu Diệp nhìn tên nhà thuốc một lúc rồi mới chậm chạp bước tới quầy."
Một cái nhiệt kế và một vỉ thuốc hạ sốt ạ."
Lưu Diệp nói một cách nặng nề.
Người bán thấy toàn thân cậu toàn là nước thế này thì có hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhận ra tình trạng cậu đúng là không ổn thì nhanh chóng lấy thuốc và nhiệt kế ra gói lại cho cậu.
Lưu Diệp bỏ cặp xuống, lục tìm cái ví trong cặp nhưng tìm hoài không thấy, cả người còn cứ ẩm ướt làm cậu thấy cực kỳ khó chịu.
Cậu chỉ lấy được điện thoại, nhưng thẻ đã bị khóa thì cậu cũng thể trả thẻ hay chuyển khoản được.
"Chết tiệt..."
Lưu Diệp khẽ nói.
Cậu mất kiên nhẫn đeo cặp đứng dậy, nói với người bán thuốc, "Xin lỗi ạ."
Người bán thuốc ngơ ngác nhìn cậu rời đi, vội vàng gọi với lại: "Này cậu nhóc, cứ lấy luôn đi.
Không cần trả tiền đâu."
Không biết là Lưu Diệp đau đầu quá không nghe thấy được hay là nghe được nhưng không muốn phiền người ta mà cậu không quay đầu lại, cứ đi nhanh về hướng nhà mình.
Lúc vác cái thân tàn tạ về tới nhà, cậu ném cặp vào áo vào bồn rửa, sau đó xả nước nóng lên người mình.
Dù tên mập kia nói là đổ nước sạch, Lưu Diệp cũng không nghe thấy mùi hôi thật nhưng cậu vẫn cảm giác ngứa ngáy muốn tắm rửa sạch sẽ.Mới một buổi sáng mà phải tắm hai lần....ba lần mới đúng.
Với người bệnh mà nói thì ngấm nhiều nước như thế này không tốt chút nào, cơ mà lần nào tắm sạch sẽ xong cũng thấy thoải mái hơn đôi chút.
Lưu Diệp ra khỏi phòng tắm là nhảy thẳng lên giường nằm, mặc kệ hết mọi sự.
Lẽ ra sáng nay cậu nên ở nhà luôn, cố gắng tới trường làm gì chẳng biết, gặp Trương Tân lại còn mệt hơn.
Tên này đúng là ấu trĩ hết cỡ, Lưu Diệp chưa từng ra tay với bạn học cùng lớp nào trước đây, Trương Tân là tên đầu tiên.
Cái trường này đúng là tệ hại hết chỗ nói, Chương Nhược Dao đúng là đã tìm hiểu kĩ lắm rồi mới ném cậu tới đây.
Lưu Diệp cau mày ụp mặt xuống gối, cố gắng không nghĩ tới những người làm cậu thấy khó chịu nữa.
Lúc này trong đầu cậu chợt hiện ra vẻ mặt ung dung, lạnh nhạt của Hạ An khi đứng ở cuối lớp.
Phải rồi, cậu ta sao lại có mặt ở đó nhỉ?
Chắc là học sinh trong trường, không ngờ lại có cơ duyên gặp cậu ta nhiều tới vậy.
Lần gặp đầu tiên thì thấy Hạ An giúp một chị gái ở ngoài đường nên đánh nhau với đám côn đồ, lần gặp mới đây thì cậu ta xuất hiện để ngăn Lưu Diệp và Trương Tân đánh nhau.
Mà cũng không biết có phải gọi là ngăn hay không, cậu ta chỉ nói có một tiếng thôi.
Cơ mà nếu cậu ta không tới thì hẳn là cả hai vẫn sẽ tiếp tục đánh nhau....Bộ người này là sứ giả hòa bình hả?
Chỗ nào có rắc rối cũng thấy mặt cậu ta ra can ngăn.
Lưu Diệp nghĩ tới đó thì hai mắt cũng nhắm lại, bắt đầu mê man một hồi lâu rồi ngủ thiếp đi mất.
Lưu Diệp không hề có suy nghĩ sẽ cố thức trước khi tiết học chiều bắt đầu, cho nên cậu thoải mái ngủ một mạch tới gần bảy giờ tối mới dậy.
Lưu Diệp lừ đừ tỉnh giấc, nhìn lại đồng hồ mà thấy hốt hoảng.
Ngủ gần mười tiếng, xem ra tối nay mất ngủ rồi.
Ngủ lâu như thế giúp cậu thấy khỏe hơn không ít, tuy nhiên vẫn còn hơi đau đầu.
Cả người cậu toát hết mồ hôi làm ướt nhẹp cả giường, Lưu Diệp ngồi thừ ra đó một lúc rồi đứng dậy kéo drap giường ném vào máy giặt.
Lại còn phải xử lí đống cặp sách bị tạt nước lúc sáng nữa.
Lưu Diệp chán nản thở dài, mấy việc này ở nhà thường sẽ có người giúp việc làm cho cậu, bây giờ tự tay làm có hơi không quen.
Điện thoại của Lưu Diệp cũng bị ướt cùng cậu, thành ra lúc này nó có hơi bị chập mạch.
Cậu vẫn mở màn hình được nhưng thao tác cứ nhảy loạn xạ, đã thế thông báo còn hiện ra nhiều tới mức cậu không thể quan sát hết được.
Hôm qua thì đập điện thoại bể một góc màn hình, bây giờ thì nhúng nước hư cái điện thoại.
Ngày mai chắc chắn phải đem nó đi sửa rồi.
Cơ mà trước khi lo chuyện điện thoại, Lưu Diệp còn phải giải quyết một vấn đề nữa.
Hôm qua việc cậu làm loạn trong lớp lan rộng ra cả khối, chắc chắn đã tới tay giáo viên rồi, đã vậy buổi chiều còn nghỉ học không xin phép.
Do đó sáng sớm vừa mới bước vào lớp, Dương Thành đã nói cô Trương đang chờ cậu sẵn ở phòng giáo viên.
Hôm nay vào lớp, Trương Tân và đám bạn của hắn không nhìn chằm chằm Lưu Diệp hay bày trò gì nữa, thậm chí lúc Lưu Diệp nhìn qua còn thấy bọn nó né tránh ánh mắt của cậu đi.
Vừa mới hết bệnh nhưng Lưu Diệp vẫn thấy người mình chưa hoàn toàn ổn lắm, trên đường đi tới phòng giáo viên cậu còn có cảm giác bệnh sắp quay lại nữa chứ.
Cậu mở cửa phòng giáo viên ra, đi tìm tới bàn của cô Trương.
Cô Trương đang ngồi nói chuyện với một học sinh khác, lúc Lưu Diệp đi tới, cả hai đều ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Lưu Diệp cúi đầu chào cô rồi ngẩn người nhìn cậu học sinh còn lại.
Cậu hơi cau mày, sao Hạ An lại ngồi đây?"
Lưu Diệp, ngồi đây đi em."
Cô Trương kéo một cái ghế nhựa để ở kế bên Hạ An.Lưu Diệp chần chừ một lúc rồi ngồi xuống kế Hạ An, nhẹ nhàng nhích ra một chút.
Hạ An cũng đưa mắt nhìn cậu, sau đó quay đầu nói với cô Trương: "Về kì thi tới em sẽ cố gắng ạ.
Nếu có gì không hiểu thì em sẽ hỏi cô."
"Ừ, em nên cố gắng đấy."
Cô Trương nói, "Thành tích học tập của em không tệ nhưng cũng không tốt.
Nghỉ học cả tháng rồi cho dù em có tự ôn tập thì cũng khó theo kịp các bạn trong lớp."
Lưu Diệp có hơi giật mình, nghỉ học cả tháng mà lại còn học lớp của cô chủ nhiệm.
Vậy chẳng phải Hạ An là cái cậu bị đình chỉ học tháng trước ngồi ở trước bàn mình sao?
Mà nghĩ lại thì hình như khi nãy vào lớp, bàn trước mặt cậu đã có người để cặp ở đó rồi mà cậu lại không để ý tới.
"Vâng, em hiểu rồi.
Bây giờ em về lớp được chưa ạ?"
Hạ An nói.
"Từ từ đã, cô cần em ở lại thêm chút."
Nói rồi, cô Trương quay sang nhìn Lưu Diệp, "Cô nghe vài bạn trong lớp nói rồi nhưng cô cũng cần nghe thêm từ học sinh khác."
Lưu Diệp biết lúc này tới lượt mình lên thớt rồi, cậu ngồi thẳng người chuẩn bị đón chờ mọi câu hỏi của cô.
"Lưu Diệp, cô nghe nói sáng hôm qua em với Trương Tân đánh nhau?"
Lưu Diệp đáp: "Vâng."
Có lẽ cô Trương không nghĩ Lưu Diệp sẽ đáp nhanh như thế, cô im lặng một lúc mới nói tiếp: "Có thể cho cô biết vì sao em lại đánh nhau với bạn không?"
"Trương Tân tạt nước vào người em nhưng lúc em hỏi thì cậu ta chối.
Thế nên bọn em đánh nhau ạ."
Lưu Diệp nói.
Cô Trương khoanh tay trước ngực nhìn cậu: "Mừng vì em chịu thành thật.
Thế nhưng Trương Tân nói là em đổ oan cho bạn, bạn không làm gì hết."
Lưu Diệp nắm chặt đầu gối của mình, trong lòng lại bắt đầu thấy khó chịu.
Cái tên đó cuối cùng vẫn không chịu nói thật mà còn đổ hết lỗi cho cậu, đúng là hèn hạ.
"Hôm qua có người tạt nước xuống cầu thang, lại còn ném thau nước xuống.
Đó là thau của lớp mình."
Hạ An đột nhiên lên tiếng, "Em nghĩ cô biết ở trong lớp ai là người có khả năng làm ra chuyện đó nhất mà."
Cô Trương nhướn mày nhìn Hạ An, cả ba người đều im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng cô Trương mới thở dài một hơi: "Vậy theo Trương Tân nói, cái thau nước của lớp bị đập bể là do..."
"Do em làm, em sẽ mua lại cái mới cho lớp."
Lưu Diệp thẳng thắn thừa nhận.
"...Được rồi.
Chuyện nam sinh các em gây gổ nhau trong trường không phải chuyện lạ, thế nhưng các em đã làm ảnh hưởng tới những người khác."
Cô Trương nói một tràng, "Nhà trường muốn các em viết bản kiểm điểm rồi nộp lại đàng hoàng, có thể còn suy xét tới việc đưa hình phạt khác, như là dọn vệ sinh trong trường cuối tuần này."
Ảnh hưởng gì tới người xung quanh chứ, bọn họ còn tình nguyện đứng đó để xem mà, Lưu Diệp thầm than trong lòng.
Bị phạt viết bản kiểm điểm thì không nói đi, lại còn phải dọn vệ sinh với đám Trương Tân.
Nghĩ tới cảnh cậu với đám Trương Tân ở cùng một chỗ dọn dẹp vệ sinh thì thà rằng đưa hình phạt đình chỉ học cậu luôn cho nhanh.
"À còn một chuyện nữa, chiều hôm qua em nghỉ không phép.
Có chuyện gì sao?"
Cô Trương nói.
"Em bị sốt ạ."
Lưu Diệp nói.
"Bị sốt mà đánh nhau cũng sung quá nhỉ?"
Cô Trương nghi ngờ nói.
Lưu Diệp còn định nói do đánh nên mới phát bệnh, thế nhưng nghĩ lại vẫn tự giác im miệng.
Cách nói chuyện của cô Trương hiện tại rất khác cách nói chuyện khi vừa mới nhận Lưu Diệp vào lớp.
Hẳn là lúc đó thấy cậu ngoan ngoãn, thành tích lại tốt nên cũng nhẹ nhàng với cậu hơn.
Còn bây giờ cậu vừa mới làm loạn một trận trong lớp, cô Trương cũng mất sạch thiện cảm với cậu.
Năm nay cô nhận tận hai học sinh mới vào lớp, người thì bị đình chỉ học một tháng, người thì đi học chưa được một tuần mà tiếng xấu cũng bay xa rồi.
Bây giờ cả hai đều ngồi trước mặt cô, cô thật sự không biết làm cách nào để chấn chỉnh hai người.
Dù sao thì trừ những lúc gây chuyện, cả hai đều tỏ ra rất hợp tác nói chuyện với cô.
Nếu không phải giọng Lưu Diệp vẫn còn hơi khàn thì chắc cô Trương đã không tin lời cậu rồi.
Cô nói tiếp: "Nếu bệnh thì em làm giấy xin nghỉ phép đi, phải có chữ ký của phụ huynh.
Nếu không sẽ bị trừ điểm thi đua lớp."
"Em sống một mình ạ."
Lưu Diệp nói.
"Sống một mình?
Trong hồ sơ của em nói người giám hộ vẫn là bố mẹ của em mà."
Cô Trương nhíu mày.
"Nhưng bố em không sống với em, còn người kia không phải mẹ em, cũng không sống với em."
Lưu Diệp nói.Hạ An không biết mình đã xong việc rồi mà cô Trương vẫn bảo cậu ngồi ở đây để làm gì, muốn nhờ cậu chứng thực lời nói của Lưu Diệp thì cũng vô lý quá, dù sao cô Trương cũng có vẻ không tin tưởng cả hai mà.
Đang chán muốn chết thì lại nghe Lưu Diệp nói câu kia, lúc này Hạ An mới thấy có hứng thú trở lại.
Mấy lần trước thật ra cậu cũng hơi ngờ ngợ, đôi giày thể thao với đồng hồ Lưu Diệp đang mang đều là đồ hiệu, nhìn thoáng qua thôi cũng biết là con nhà giàu.
Cơ mà nếu con nhà có điều kiện thì không thể nào nhập học ở cái nơi như thế này, trừ khi thành tích cậu ta tệ hại quá mức.
Bây giờ còn nói một cách dửng dưng như không rằng mình sống một mình, lại còn có mẹ kế.
Cái tình tiết gia đình ly kỳ gì đây?
Cậu ta chỉ đang bịa chuyện để lừa cô Trương hay là nói thật?"
Thế hiện tại ai là người giám hộ của em?"
Cô Trương hỏi.
"Không ai cả, em chỉ sống một mình thôi."
Lưu Diệp lặp lại một lần nữa, "Thế nên em không thể xin chữ ký phụ huynh được ạ."
"Em...nhà em..."
Cô Trương không nói được thành lời, xem ra định nói gì đó rất không phù hợp."
Em sống vẫn bình thường, không gặp khó khăn gì cả."
Lưu Diệp dường như nhận ra ý định của cô nên nói trước, "Chỉ là những việc cần tới phụ huynh thì em không làm được."
"Được rồi, cô hiểu rồi.
Cô sẽ nói lại hoàn cảnh của em cho hiệu trưởng."
Cô Trương day day trán, có lẽ tiếp thu chuyện này đột ngột quá làm cô không thích ứng kịp, "Lúc em nhập học hồ sơ của em rất đầy đủ, không ai nói gì về việc em sống một mình."
Đương nhiên là không nói rồi, Chương Nhược Dao chắc chắn đã bưng bít một số thông tin về cậu.
Cậu thậm chí nghi ngờ bà ta chỉ việc ném một cọc tiền rồi quăng ra một vài thông tin cá nhân cơ bản về cậu là đã thành công nhét cậu vào trường này.
Cho nên các thông tin về gia đình hay những thứ khác đều khá mờ mịt.
Hạ An vẫn luôn nhìn Lưu Diệp để quan sát xem cậu có lộ ra sơ hở nào không.
Người này lúc nói chuyện với người lớn tuy tỏ ra lễ phép và lịch sự nhưng giọng điệu vẫn không giấu nổi vẻ ngang tàng, cọc cằn mà cậu ta thể hiện ra bên ngoài mấy ngày qua.
Lưu Diệp đột nhiên liếc mắt qua, Hạ An không giật mình gì cũng không quay đi, đã thế còn nhướn một bên mày lên.
Lưu Diệp ném ánh mắt khó hiểu cho Hạ An, sau đó lại nhìn cô Trương: "Nếu không còn việc gì khác, em có thể về lớp được không ạ?"
"Chưa, cô còn muốn nói thêm."
Cô Trương thở dài, đóng lại quyển sổ trên bàn, "À, hai em biết nhau chưa?"
Cả hai người nhìn nhau nhưng không ai trả lời cô Trương, cuối cùng Hạ An phải lên tiếng: "Em chỉ biết tên cậu ấy thôi."
"Em cũng vậy ạ."
Lưu Diệp đáp.
"Được rồi, coi như có làm quen với nhau."
Cô Trương lấy bút ra ghi cái gì đó vào sổ vừa nói, "Chuyện là Hạ An vừa mới quay lại trường sau thời gian đình chỉ, nhưng hai tuần nữa trường ta đã bắt đầu thi học kỳ rồi.
Thời gian khá là gấp rút."
Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cả hai phải quen biết nhau chứ?
Lưu Diệp cau mày, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn.
"Còn thành tích của Lưu Diệp cô lại thấy rất xuất sắc."
Cô Trương nói, "Thế nên hai em cùng nhau ôn tập cho kì thi sắp tới có được không?"