Khương Tuế phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Kiến Khanh:
“……Cậu đừng hòng mơ tôi ký tên vào báo cáo thực tập của cậu!”
Khóe môi Trần Kiến Khanh khẽ nhếch thành một nụ cười, nhưng ngay sau đó liền khôi phục vẻ nghiêm túc cảnh giác.
Hắn lập tức tiến lên, nắm lấy cánh tay Khương Tuế, kéo y ra khỏi mặt đất ướt đẫm nước biển và những mảnh pha lê vỡ vụn.Cơ thể Khương Tuế đầy vết thương, ngũ tạng dường như đảo lộn, vừa bị kéo lên liền ngã vào lồng ngực Trần Kiến Khanh.
Hắn thuận thế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của vị tiến sĩ, để y không đến mức vì đôi chân mềm nhũn mà ngã gục xuống đất.Dù đã sớm biết Khương Tuế mảnh khảnh, nhưng chỉ khi thật sự ôm lấy vòng eo ấy, Trần Kiến Khanh mới nhận ra y gầy đến nhường nào.
Cái con người quanh năm chỉ ở trong phòng thí nghiệm, không hề vận động, không có sở thích gì ngoài nghiên cứu này, gầy đến mức hắn cảm thấy chỉ cần hơi mạnh tay cũng có thể bẻ gãy.Khương Tuế dĩ nhiên không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, y chỉ khàn giọng quát:
“Không ai được phép nổ súng nữa!”
Các nhân viên an ninh nhìn nhau, rồi lại cẩn thận liếc về phía Trần Kiến Khanh.
Thấy hắn không có hành động gì, họ mới chậm rãi hạ súng xuống.
Nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm dán vào nhân ngư, vì ai cũng biết sinh vật này có sức tấn công và sát thương kinh khủng, tuyệt đối không thể lơ là.Máu từ vết thương do súng bắn trên người nhân ngư vẫn không ngừng chảy xuống, nhưng nó dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Đôi mắt mang sắc thú tính vẫn chăm chăm khóa chặt Khương Tuế, tràn ngập sự hung bạo.Trần Kiến Khanh lập tức đẩy Khương Tuế ra sau lưng, lạnh giọng:
“Tiến sĩ, tôi vốn không muốn làm nó bị thương.
Nhưng nhìn nó đâu có vẻ gì muốn hòa nhã.”
Hành động này ngay lập tức chọc giận nhân ngư.
Nó nghiến răng, nhe nanh dữ tợn, bộc lộ bộ mặt hung ác, tiếng gầm gừ khàn đặc trong cổ họng dấy lên một thứ uy hiếp bản năng.
Âm thanh hỗn loạn ấy khiến tất cả mọi người dựng tóc gáy, như thể đang đối mặt dã thú trong lúc oan gia ngõ hẹp, mạng sống treo trên sợi tóc.
Nhịp tim dồn dập, adrenaline dâng cao, trong đầu chỉ còn duy nhất một cảm giác — sợ hãi.Các đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay Trần Kiến Khanh, hắn chăm chú dõi theo từng cử động của nhân ngư.
Chỉ cần nó có hành vi tấn công, hắn sẽ lập tức bóp cò.Thế nhưng, nhân ngư lại không lao đến.
Nó ngẩng đầu, chậm rãi đưa tay ra, rồi cất lên một chuỗi âm thanh lạ kỳ, vừa xa xăm, vừa cổ xưa, như vọng từ nơi sâu thẳm nhất của biển cả.Mái tóc đen dài dán chặt lên cơ thể trắng ngần, khỏe khoắn.
Từ eo trở xuống là chiếc đuôi cá xanh lam mỹ lệ đến mức tưởng như chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng của nghệ sĩ.
Những vây cá trong suốt ánh lên sắc đỏ thẫm, lẫn với chính máu của nó, càng khiến vẻ đẹp ấy trở nên diễm lệ đến rợn người.Rất ít ai có thể kháng cự trước vẻ đẹp ấy.
Đám bảo an bắt đầu vô thức chậm rãi hạ súng xuống, dường như bị thanh âm kia mê hoặc.
Ngay cả Khương Tuế cũng bước về phía trước vài bước, gương mặt thất thần.Như một kẻ hành hương trước thánh vật, y run rẩy đưa tay định chạm vào bàn tay nhân ngư.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Kiến Khanh bất chợt tỉnh táo, một tay kéo giật Khương Tuế trở lại, nghiến răng quát:
“Bịt tai lại!
Âm thanh của nó có thể mê hoặc tâm trí!”
Mọi người bừng tỉnh, hoảng sợ giơ súng lần nữa.
Nhân ngư giận dữ đến mức gương mặt méo mó, gầm lên một tiếng vang vọng.
Nó không còn vẻ nhu thuận trước đó, chiếc đuôi khổng lồ vung mạnh, bật nhảy vọt lên, né tránh loạt đạn vừa bắn tới.
Tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy thoáng bóng dáng, chẳng thể nhìn rõ.“—Aaaa!!!”
Một tiếng thét xé lòng vang lên.
Một nhân viên an ninh bị nhân ngư bóp chặt cổ họng.
Khóe môi nó cong lên, ánh mắt tà dị, tỏa ra khí tức tà mị.
Nó khẽ cất giọng, phát ra thứ âm tiết chẳng ai hiểu nổi, rồi dùng sức định vặn gãy cổ người kia.Người nọ hoảng hốt, cố sức ghì chặt lấy cánh tay nhân ngư, mong giảm bớt sức lực.
Trùng hợp thay, bàn tay hắn lại chạm trúng vết thương trên tay nhân ngư.
Đau đớn khiến nó quăng nạn nhân ra xa, để gã bảo an vừa lăn vừa bò tháo chạy, thoát chết trong gang tấc.
Chỉ khoảnh khắc chạm trán ngắn ngủi ấy cũng đủ khiến hắn hiểu ra con người tuyệt đối không phải đối thủ của loài quái vật này!Đạn bay loạn trong phòng thí nghiệm, phá hỏng vô số thiết bị nghiên cứu quý giá.
Khương Tuế đỏ bừng đôi mắt, gào lên trong tức giận:
“Cafu nhất định sẽ giết tôi mất!”
Lần này, bản báo cáo tổn thất nếu được nộp lên, Cafu Garcia chắc chắn sẽ lấy mạng y trước rồi mới chịu gặp thượng đế!Trần Kiến Khanh nhanh chóng đẩy Khương Tuế vào sau một tủ thí nghiệm, giọng dồn dập:
“Tiến sĩ, xin ngài đừng ra ngoài nữa!”
Khương Tuế túm chặt cổ áo hắn, nghiến giọng:
“Không được phép giết nhân ngư!”
“Nhưng nó đang muốn giết tôi.”
Trần Kiến Khanh gạt đi vết máu trên má do mảnh vỡ cứa phải, nói:
“Trong tình thế này, tôi vẫn không được phép giết nó sao?”
“Không thể.”
Khương Tuế lạnh lùng đáp:
“Nó là mẫu vật duy nhất tôi bắt được trong suốt bảy năm qua.
Trong mắt tôi, giá trị của cậu còn chẳng bằng nó.
Nếu nó chết, tôi sẽ tiễn cậu xuống địa ngục!”
Nếu là người khác nghe thấy câu nói này, hẳn sẽ tức tối mà mắng Khương Tuế điên rồ.Sản phẩm thí nghiệm chẳng lẽ lại quý hơn mạng người sao?!Nhưng Trần Kiến Khanh chỉ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười kỳ quái, nói:
“Tiến sĩ, xem ra những lời đồn đều là thật.”
“Cái gì?”
Hắn cởi bỏ chiếc blouse trắng vấy máu, để lộ bên trong áo sơ mi cùng quần dài gọn gàng.
Động tác thuần thục thay băng đạn vào khẩu súng trong tay, rồi mới thong thả nói:
“Ngài giống như một cỗ máy hoa lệ nhưng băng giá, trong mắt ngài, chẳng có ai đủ giá trị để được quan tâm — kể cả chính ngài.”
Khương Tuế không hiểu hắn đang nói vớ vẩn cái gì, liền túm lấy tóc hắn, ép cúi đầu xuống.
“Trần Kiến Khanh, tôi nhắc lại một lần nữa, không được giết nhân ngư.”
Trần Kiến Khanh bật cười khẽ:
“Tiến sĩ, chi bằng ngài hãy lo cho tôi thì hơn.
Sinh vật kia còn hung tợn hơn ngài tưởng nhiều.”
Khương Tuế thoáng ngẩn người, thì hắn đã xoay lưng bước ra ngoài.Lúc này, phòng nghiên cứu đã biến thành một mớ hỗn loạn.Nhân ngư vốn là bá chủ biển sâu, không ai ngờ được rằng khi lên đất liền nó vẫn có thể di chuyển nhanh nhẹn như gió, thậm chí còn nhanh hơn cả những viên đạn.
Khắp các bức tường đều chi chít vết đạn, thế nhưng nó vẫn chẳng hề hấn gì.Tiếng súng vang lên dồn dập, Khương Tuế liếc nhìn qua khe hở, chỉ thấy cái đuôi cá dài quấn lấy một cỗ máy lớn, treo ngược lơ lửng giữa không trung.
Trần Kiến Khanh bắn liên tiếp ba phát, nhưng nó đều né được, sau đó vung đuôi mạnh mẽ, phóng đi như một quả đạn pháo.Trần Kiến Khanh xoay người tránh né, nhưng vẫn bị móng vuốt sắc nhọn rạch sượt qua cổ, máu tuôn đỏ thẫm.Ánh mắt nhân ngư tối sầm, nó chậm rãi liếm đi vệt máu nơi đầu ngón tay, rồi nhăn mày, biểu lộ vẻ chán ghét, lại càng điên cuồng lao tới tấn công hắn.Phải công nhận rằng, với một nhà nghiên cứu, phản xạ của Trần Kiến Khanh nhanh đến khó tin.
Gần như ngay khoảnh khắc nhân ngư cử động, hắn đã bóp cò.
Phát súng buộc nó phải đổi hướng, treo lơ lửng trên kệ trưng bày khay nuôi cấy.
Ngay sau đó, phát đạn tiếp theo đã bắn tới, khiến nhân ngư bật người lao đi.Ầm!Cái kệ đổ sập xuống đất, khay nuôi cấy vỡ nát thành một đống vụn vỡ.
Khương Tuế: “……”
Y thề, suốt 27 năm qua, chưa bao giờ y cảm thấy phẫn nộ đến thế.Tiếng còi báo động vang khắp căn cứ.
Các nhóm an ninh tiếp viện lần lượt kéo đến.
Nhân ngư dường như hiểu rằng Trần Kiến Khanh đang cố tình câu giờ, nó khẽ cười lạnh, vung mạnh chiếc đuôi dài.Xoạt xoạt xoạt —Hàng loạt bóng đèn phòng nghiên cứu nổ tung, tia lửa điện bắn ra, toàn bộ đường dây chập mạch, ánh sáng nhấp nháy chập chờn như sắp tắt hẳn.
Trong thoáng chốc, Khương Tuế bỗng có cảm giác khung cảnh này quen thuộc đến lạ lùng, nhưng chưa kịp nhớ ra là ở đâu, sau lưng y đã chợt cứng đờ.Một mùi tanh ngọt dính nhớp, ẩm ướt phả tới, sự hiện diện kia rõ rệt đến mức không thể nào phớt lờ.Nhân ngư đã lợi dụng khoảng tối, áp sát chỗ y ẩn nấp!Đôi cánh tay lạnh lẽo siết lấy eo y từ phía sau, lồng ngực rắn chắc áp sát lưng y.
Dù phải chống thân bằng chiếc đuôi, nó vẫn cao hơn Khương Tuế cả một cái đầu, gần như che khuất hoàn toàn thân hình mảnh khảnh của vị tiến sĩ.“Thy… hurt…” (vết thương…
đau)Hàm răng dã thú khẽ cọ lên vai Khương Tuế, giọng khàn đục, từ tính, lại xen lẫn vài phần ấm ức đến khó tin.Cơ thể Khương Tuế lập tức cứng đờ.Không, đây không phải ảo giác.
Nhân ngư… thật sự biết nói ngôn ngữ loài người!Y hít sâu một hơi, nói:
“Ngươi nghe hiểu được ta sao?
Ngươi thật sự có trí tuệ?”
Nhân ngư không trả lời.Khương Tuế chậm rãi xoay người lại, ngón tay men theo cánh tay nó, lần lên gần vết thương.Có lẽ vì đau, cơ bắp cánh tay nó căng chặt.Khương Tuế nhẹ giọng nói:
“Xin lỗi…
đã khiến ngươi bị thương.”
Nhân ngư khẽ cọ cằm lên cổ y, như để lấy sự an ủi.
Giọng nói khàn khàn bật ra, pha chút vui mừng:
“Nevermind.” (Không sao cả)Sau một tiếng xoẹt chói tai, toàn bộ ánh sáng vụt tắt.
Phòng nghiên cứu chìm trong màn đen đặc quánh như cái chết.Từ trong bóng tối, vang lên tiếng thở dồn dập của Trần Kiến Khanh:
“Tiến sĩ?!”
Khương Tuế không đáp lại.Y nhìn vào khoảng không trong chốc lát, rồi bất ngờ cắm mạnh kim tiêm vào cơ thể nhân ngư!Khoảng cách quá gần, khiến nhân ngư dù nhanh nhạy đến mấy cũng không kịp phản ứng.
Liều thuốc mê với nồng độ cao được đẩy thẳng vào người nó, hiệu quả phát tác cực nhanh.
Khương Tuế cảm nhận được cánh tay nhân ngư siết chặt hơn nữa nơi thắt lưng mình, trong lòng đã sớm chuẩn bị tinh thần cho cảnh bị móng vuốt rạch nát hay bị cắn mất một mảng thịt.Quả nhiên, nhân ngư cắn phập vào cổ y.Khương Tuế bật kêu một tiếng.Nhưng nhân ngư lại không cắn sâu, chỉ ngậm lấy mảng thịt mềm, nghiến răng, giọng khàn khàn như chứa đựng cả phẫn hận lẫn uất ức vang lên bên tai y:“you… set me up…” (em…
đã bán đứng ta).Khương Tuế mặt lạnh tanh, rút kim tiêm ra, lạnh lùng đáp:“Chúng ta chưa từng đứng chung một trận tuyến.
Nói gì đến chuyện bán đứng.”
“Bịch!” – một tiếng nặng nề, nhân ngư ngã gục xuống nền.Nghe tiếng động lớn, Trần Kiến Khanh lập tức lao tới:
“Tiến sĩ?”
“Tôi không sao.”
Khương Tuế một tay bịt vết cắn nơi cổ, một tay chống lên tường, thở dốc kịch liệt:
“Mau khởi động lại bể nước!
Khả năng phục hồi của nhân ngư rất nhanh, nó sẽ tỉnh lại ngay thôi.”
Trần Kiến Khanh không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lập tức hạ lệnh cho người đi làm theo.Đèn khẩn cấp của phòng nghiên cứu bật sáng, Trần Kiến Khanh mới thấy gương mặt Khương Tuế tái nhợt, bên cạnh y là nhân ngư đã hôn mê bất tỉnh.Khương Tuế rốt cuộc không chống đỡ nổi, tựa lưng vào tường rồi chậm rãi ngồi bệt xuống, ngẩng đầu nhìn Trần Kiến Khanh, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán.Tiến sĩ không hề biết, lúc này quần áo y xộc xệch, mái tóc đen thấm mồ hôi dính bết trên trán trắng muốt, khóe mắt ửng đỏ, lông mi run run, hơi thở gấp gáp… bộ dạng ấy, đến cả cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến người ta rung động.Trần Kiến Khanh liếc nhìn rồi lập tức dời mắt đi, ra hiệu cho người nâng nhân ngư đem trở lại bể nước.
Đội y tế cũng kịp tới, dìu Khương Tuế đứng lên và xử lý vết thương cho y.Bản thân Trần Kiến Khanh cũng không ít thương tích, đặc biệt là vết cào sâu trên cổ do móng vuốt nhân ngư để lại, nhìn qua quả thật rất ghê người, vết thương quá lớn khiến máu chảy không ngừng, thấm đỏ cả mảng lớn áo sơ mi trắng.So ra thì tình huống của Khương Tuế vẫn nhẹ hơn nhiều....trong bể nước, khi y gần cạn kiệt dưỡng khí, chính nhân ngư đã truyền hơi thở cho y, nên lượng nước sặc vào phổi cũng chẳng đáng kể.
Lúc bể vỡ, cú va đập mạnh vào sàn hoàn toàn do nhân ngư gánh thay, còn Khương Tuế chỉ bị vài mảnh thủy tinh cắt xước ngoài da.
Thứ nặng nhất chính là vết cắn trên cổ, để lại dấu răng và rỉ máu.Sau khi vết thương được xử lý, Khương Tuế liền sốt ruột quay sang quan sát quá trình đưa nhân ngư trở lại bể.
Y tự mình kiểm tra, xác nhận bể không hư hại gì mới thở phào, rồi cho người lo việc dọn dẹp phòng thí nghiệm, còn mình thì về phòng tắm rửa.Chỉ cần nghĩ đến những dụng cụ tinh vi, đắt đỏ trong phòng thí nghiệm đã bị phá hỏng, đầu Khương Tuế lại nhức nhối.
Nhiều năm nay chẳng có công trình nghiên cứu nào ra hồn, việc xin ngân sách từ cấp trên khó như lên trời.
Lần nào cũng phải dựa vào mối quan hệ và cái miệng khéo léo ba tấc lưỡi của Cafu mới xoay xở nổi.
Y có thể tưởng tượng ra ngay gương mặt méo xệch của Cafu khi nhìn vào bản báo cáo thiệt hại này.Sau khi lau khô tóc, Khương Tuế đứng trước gương nhìn dấu răng trên cổ mình.Y biết nhân ngư thực ra không hề muốn giết mình.
Nếu muốn, cho dù đang bị tiêm thuốc mê, nó hoàn toàn có thể trong khoảnh khắc cắn đứt động mạch cảnh của y.
Cái cắn kia… không nặng không nhẹ, giống như một sự trừng phạt vì sự “phản bội”.Nghĩ tới đôi mắt xanh biển sâu thẳm ấy, Khương Tuế bất giác thấy trong lòng có chút rối loạn.Ánh mắt đó có tính xâm lược quá mạnh , khiến y cực kỳ khó chịu.Nhân ngư…Là vì khả năng học tập kinh người nên sau khi bị bắt lên bờ mới nhanh chóng học được ngôn ngữ loài người?
Hay phải chăng trí tuệ của loài nhân ngư vốn đã vượt trội, thậm chí còn vượt qua cả loài tinh tinh mà nhân loại biết tới?
Chúng không chỉ có thể nói tiếng người, mà còn thực sự sở hữu một nền văn minh, giống như những gì từng được miêu tả trong các áng văn chương lãng mạn?Khương Tuế hít sâu một hơi, chuẩn bị viết báo cáo suốt đêm.
Có lẽ phát hiện trọng đại này sẽ giúp việc xin ngân sách từ trên thuận lợi hơn.Đúng lúc ấy, chuông cửa vang lên.
Khương Tuế tiến lại mở cửa, thấy một nghiên cứu viên trẻ đứng ngoài, trên tay cầm bản báo cáo.“Chuyện gì?”
Giọng Khương Tuế thoáng cáu.“Ngài…
Tiến sĩ!”
Nghiên cứu viên nơm nớp lo sợ, run run đưa tờ báo cáo ra.
“Kết quả xét nghiệm chất lỏng mà ngài yêu cầu hôm qua…
đã có rồi.”
Khương Tuế nhận lấy, cúi xuống xem.“Đường glucose, protein… kháng nguyên tuyến tiền liệt…” y càng đọc, chân mày càng nhíu chặt.Nghiên cứu viên nhỏ giọng, như sợ hãi chính kết quả mình nói ra:“Tôi đã kiểm tra ba lần, Tiến sĩ… có thể xác định đây chính là tinh dịch… của nam giới.”