Lãng Mạn Bản Vạn Nhân Mê Này Là Bản Lậu

Bản Vạn Nhân Mê Này Là Bản Lậu
Chương 19 : Mạo phạm


không hề muốn lại phải đối mặt với con cá hạ lưu kia, nhưng vì công việc, y vẫn phải gặp Ares.Chiếc bể nước đặc chế trước đó đã hỏng, bể mới vẫn chưa được chuyển tới, nên tạm thời chỉ có thể nhốt Ares trong loại bể thông thường.

Điều này khiến các nghiên cứu viên ai nấy đều thấp thỏm lo sợ, sợ rằng nó sẽ bất chợt nổi nóng, một quyền đánh vỡ lớp thủy tinh và lao ra giết chóc.

Dù sao thì nó vốn là một sinh vật khủng khiếp có thể nghiền nát ba tầng giáp pha lê kiên cố.May mắn là lần này sau khi bị bắt trở lại, Ares lại tỏ ra ngoan ngoãn lạ thường.

Nó không còn hứng thú với con người nữa, cả ngày chỉ lững lờ trôi nổi trong nước, chẳng ăn gì mấy, cũng không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, cho đến khi tiến sĩ một lần nữa xuất hiện.Vừa thấy Khương Tuế, nhân ngư lập tức bơi đến bên thành pha lê, chăm chú đánh giá y bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Nhưng Khương Tuế chẳng mảy may bận tâm, chỉ thản nhiên hỏi:“Nhật ký quan sát thế nào rồi?”

Allison vội vàng ôm notebook bước lên:

“Không có phát hiện gì đáng kể.

Chúng tôi không thể lại gần nhân ngư, nó quá hung bạo.”

Khương Tuế lật vài trang rồi hỏi tiếp:

“Phân tích vảy đến đâu rồi?”

Allison cười khổ:

“Hồi lần đầu tiên bắt được nhân ngư, thật ra chúng tôi có thu được một ít vảy.

Nhưng ngài quên rồi sao?

Mẫu vật đó đều đã hỏng, chắc bị nước cuốn trôi cả.”

“……”

Khương Tuế khép sổ lại, đeo găng tay cao su mỏng, nói:

“Hôm nay tôi sẽ lấy vảy.”

Allison hơi do dự:

“Tiến sĩ… tuy bây giờ nó trông không có vẻ công kích, nhưng mà…”

“Tôi biết.”

Khương Tuế cắt ngang, “Các người ra ngoài hết đi, tôi tự làm được rồi.”

“Tiến sĩ?!”

Allison ngạc nhiên nói.Khương Tuế nhíu mày, không vui đáp:

“Ra ngoài.

Đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”

Allison lo lắng vô cùng, thậm chí còn hoài nghi tiến sĩ trong lúc rơi xuống biển đã uống phải nước biển đến hỏng cả đầu óc.

Bằng không sao y lại dám đơn độc lấy vảy từ nhân ngư?

Chẳng khác nào đem tính mạng ra đùa.

Nhưng cô không dám chống đối, chỉ có thể vừa bước đi vừa ngoái lại đầy bất an.Cửa phòng nghiên cứu khép lại.

Chỉ còn Khương Tuế và Ares.

Y cụp mắt tắt hết hệ thống giám sát, rồi xách theo thùng đá đặt lên giàn giáo.

Tựa cằm, y lười biếng nhìn Ares đang chậm rãi tiến đến, hỏi:“Sao ngươi không ăn gì hết?”

Ares: “Despicable.” (Ti tiện.)“Ngươi thấy loài người ti tiện sao?”

Khương Tuế hứng thú: “Ta cũng thế ư?”

Ares: “You are different.” (Em không giống bọn họ.)Khương Tuế khẽ bật cười, mở ô cửa cho cá ăn, ung dung đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Ares, nhướng mày:

“Không, ngươi nhầm rồi.

Ta chính là kẻ ti tiện nhất trong số họ.”

Y lấy từ thùng ra một con cá tuyết, đút cho Ares, vừa dửng dưng nói:

“Ta muốn vảy của ngươi.”

Ares liếc nhìn y, ăn xong miếng cá rồi nghiêm túc dùng đuôi khua nhẹ, như đang cân nhắc có nên cho y hay không.

Nó thử chọn vài phiến vảy nhưng lại không hài lòng.

Đến khi Khương Tuế bắt đầu mất kiên nhẫn, nó mới dứt khoát rút một chiếc vảy cứng từ bụng, máu loang ra trong nước.

Ares chẳng mảy may để ý, nâng vảy lên ngắm nghía, rồi như hài lòng với lựa chọn đó, mới đặt vào tay Khương Tuế:“The most beautiful.” (Đẹp nhất.)Thì ra nãy giờ nó mất công chọn lựa, chỉ để tìm ra chiếc vảy đẹp nhất trao cho y.Vảy óng ánh, rực rỡ như món thủ công tinh xảo hàng đầu, lại cứng rắn chẳng kém lưỡi dao.

Khương Tuế tiện tay nhét vào túi áo, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Ares, như chờ y phải nói gì đó.“……

Ý ngươi là gì?”

Khương Tuế nhíu mày.

“Vảy đối với loài nhân ngư các ngươi có ý nghĩa đặc biệt sao?”

Ares: “Love token.” (Tín vật tình yêu.)Khương Tuế quả thật hơi bất ngờ:

“Nhân ngư vốn là giống loài hoang dâm như thế, vậy mà cũng có thứ này sao?

Các ngươi không phải ngày nào cũng rút vảy phát bừa đấy chứ?”

Y nhướng mày nhìn Ares.

“Ngươi đã đưa cho ai vảy của mình rồi?”

Ares: “Only you.” (Chỉ có em.)Khương Tuế hoàn toàn không tin, cho nó ăn nốt đồ ăn rồi định rời đi.

Nhưng Ares không chịu buông tay, còn khẽ liếm lên khớp ngón tay từng bị thương của y.

Nơi đó đã liền sẹo mịn nhẵn, chẳng còn dấu vết gì, hoàn toàn không nhận ra nơi đó từng bị thương.

Có lẽ bởi lớp da mới mọc quá non, nên đầu lưỡi lướt qua liền gây cảm giác ngứa khó chịu.Khương Tuế nhíu mày:

“Ngươi làm gì vậy?”

Ares: “I miss you… so bad.” (Ta rất nhớ em.)Khương Tuế lạnh nhạt rút tay về, thản nhiên nói:

“Chúng ta mới chỉ ba ngày không gặp thôi mà.”

“Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngày nào cũng có thể thấy ta.”

Khương Tuế hạ giàn giáo xuống, mở cửa phòng thí nghiệm cho mọi người bước vào.

Allison vừa thấy tiến sĩ vẫn nguyên vẹn cả tay chân, liền thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không biết mười mấy phút ngắn ngủi chờ ngoài cửa, trong đầu cô đã tự vẽ ra bao nhiêu cảnh tượng máu me rùng rợn.Ở chỗ xa nhất, Trần Kiến Khanh ngẩng đầu liếc Khương Tuế một cái, ánh mắt khó dò.

Hắn bước đến gần, nhỏ giọng hỏi:

“Tiến sĩ, tối nay ngài muốn ăn gì?”

Khương Tuế thoáng ngẩn ra:

“Đương nhiên là ăn ở căn tin.”

Trần Kiến Khanh tỏ vẻ tiếc nuối:

“Thật trùng hợp, hôm nay nhà bếp vừa nhận một đợt nguyên liệu tươi mới.

Tôi vốn định tối nay làm cho ngài một nồi lẩu nhỏ.”

“……”

Khương Tuế đã quên mất lần cuối cùng mình ăn lẩu là khi nào.

Y do dự một thoáng, rồi đáp:

“Được.

Nhưng tối nay ăn ở chỗ cậu.”

Y không muốn căn phòng mình ám đầy mùi lẩu đâu.Trần Kiến Khanh cười khẽ:

“Được.

Tôi sẽ chờ ngài.”

Allison đứng bên cạnh nhìn hai người trò chuyện, trong lòng hơi mờ mịt.

Khi nào quan hệ giữa tiến sĩ và Trần Kiến Khanh lại tốt như vậy?

Lẽ nào có chuyện gì mà cô không biết?Đang mải suy nghĩ, bỗng Khương Tuế ném cho cô một vật.

Allison hốt hoảng bắt lấy, mới phát hiện đó là một chiếc vảy trong suốt óng ánh.“Cầm đi phân tích.”

Khương Tuế dặn, giọng pha chút trách cứ.

“Cả ngày cứ như hồn treo mây gió, nghĩ gì thế hả?”

Allison sở dĩ có thể làm trợ lý cho Khương Tuế lâu như vậy, ưu điểm lớn nhất chính là bị mắng cũng không giận, lập tức làm ngay.

Dù năng lực chuyên môn thường xuyên bị tiến sĩ chê bai kín đáo, nhưng trong số các nghiên cứu viên ở căn cứ, cô vẫn là người được y xem thuận mắt nhất.Cô vội vàng ôm vảy rời đi.Tan ca, Khương Tuế về phòng viết xong nhật ký công tác, rồi thong thả bước đến chỗ ở của Trần Kiến Khanh.Kỳ thực Trần Kiến Khanh không có nơi ở riêng, hắn chỉ ở ký túc xá nghiên cứu viên.

So với phòng độc lập của Khương Tuế thì điều kiện kém hơn nhiều, nhưng Trần Kiến Khanh vẫn dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ.

Khương Tuế vừa bước vào đã ngửi thấy hương lẩu thơm nức.“Ngài cứ ngồi thoải mái.”

Trần Kiến Khanh quấn quanh người một chiếc tạp dề hồng nhạt điểm hoa, trông hơi buồn cười, nhưng bản thân hắn lại thản nhiên ung dung.

“Sắp xong rồi.”

Khương Tuế ừ một tiếng, kéo ghế ngồi vào bàn.Trong lúc chờ, y đưa mắt nhìn quanh bố cục căn phòng.

Bất chợt, ở đầu giường y trông thấy một quyển sách.

Nhìn kỹ, thì ra là Tự truyện của Francis Crick – “Cuồng nhiệt theo đuổi”.Khương Tuế cầm lên lật thử, bên trong có kẹp thẻ đánh dấu, hiển nhiên chủ nhân đã đọc được chừng một phần ba.

Đúng lúc này, Trần Kiến Khanh bưng đồ ăn ra.

Đối diện ánh mắt dò xét của Khương Tuế, hắn mặt không đổi sắc, chỉ thản nhiên nói:“Hôm trước thấy ngài đọc, tôi nghĩ chắc đây là một tác phẩm rất hay.

Nên đã nhờ người mua về để xem thử.”

Trần Kiến Khanh đặt đĩa rau xanh lên bàn, tự nhiên nói:

“Tiến sĩ, có thể ăn rồi.”

Tuy y thấy có chút kỳ quái, nhưng Khương Tuế cũng chẳng nghĩ nhiều.

Sinh viên ngành sinh học đọc Crick vốn là chuyện bình thường.

Trần Kiến Khanh liền ngồi xuống, bắt đầu cùng nhau ăn lẩu.Nước lẩu cay nồng, dậy mùi hấp dẫn.

Trần Kiến Khanh chuẩn bị nguyên liệu rất phong phú, có không ít thứ ở vùng biển Caribê này vốn chẳng thể mua được.

Nhà ăn căn cứ cũng không thể nào bỏ công sức lớn như vậy để nhập hàng, không hiểu hắn bằng cách nào có được.Lẩu nóng hổi, chẳng bao lâu đã khiến gương mặt Khương Tuế đỏ bừng, như phủ một lớp sương mỏng.

Đôi môi cũng ửng hồng, mềm mọng tựa như cánh hoa hồng leo ngoài tường.

Y khẽ nhấp đôi môi hơi sưng, mở miệng hỏi:

“Có gì uống không?”

Trần Kiến Khanh lại như không nghe thấy.Ánh mắt hắn dừng trên môi tiến sĩ, bất giác nhớ đến ngày Khương Tuế được nhân ngư đưa về.

Khi đó đôi môi còn sưng tấy hơn bây giờ, khóe môi vương vết thương nhỏ mịn.

Lúc thay quần áo cho tiến sĩ, thân thể trắng nõn xinh đẹp kia phủ đầy dấu vết ái muội, vệt đỏ thẫm, xanh tím chằng chịt, thậm chí còn có cả dấu răng sâu cạn xen kẽ, tất thảy đều phơi bày dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của kẻ kia.Hôm nay, tiến sĩ lại đuổi hết mọi người ra ngoài, thậm chí còn tắt hệ thống giám sát.

Trong khoảng thời gian ấy, y và con cá ngu ngốc kia đã làm những gì?

Hơn nữa, tiến sĩ còn mang về một chiếc vảy từ tay nhân ngư.Càng nghĩ, Trần Kiến Khanh càng khó che giấu được sắc mặt của mình.“Trần Kiến Khanh?”

Khương Tuế không kiên nhẫn nói.

“Cậu ngẩn ra cái gì vậy?”

“……

Xin lỗi.”

Trần Kiến Khanh hoàn hồn, giọng vẫn ôn hòa như thường:

“Tôi vừa nghĩ đến buổi chiều làm thí nghiệm bồi dưỡng.

Ngài vừa nói gì?”

“Cay.”

Khương Tuế đáp ngắn gọn, “Có nước không?”

“Đương nhiên.”

Trần Kiến Khanh đứng dậy, từ bếp nhỏ mang ra một vại bia.

“Cái này được chứ?”

Khương Tuế do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.Một bữa cơm ăn thật thõa mãn, chỉ có một điều không thoải mái, khi Trần Kiến Khanh gắp viên thịt cho Khương Tuế, chẳng may nước lẩu bắn tung tóe, vấy đầy vạt áo y.“Xin lỗi.”

Trần Kiến Khanh lập tức nói, “Ngài có thể xử lý được không?”

Trên áo toàn dầu đỏ, đương nhiên chẳng thể làm sạch.

Khương Tuế chỉ lắc đầu.

Trần Kiến Khanh rút khăn giấy ra lau giúp, nhưng càng lau càng lem nhem, thấy Khương Tuế cau mày ngày một chặt.

Nghĩ một lúc, Trần Kiến Khanh nói:

“Hay là ngài tắm ở đây đi?

Nhân tiện rửa sạch luôn mùi lẩu trên người.

Tôi đi lấy quần áo cho ngài thay.”

Quần áo dính dầu dán chặt vào da, quả thực rất khó chịu.

Khương Tuế nhíu mày:

“Cậu sao lại vụng về như vậy.”

Khóe môi Trần Kiến Khanh khẽ cong, thì thầm:

“Xin lỗi, tôi không cố ý……”

“Thôi.”

Khương Tuế hừ nhẹ, đứng lên:

“Đi lấy áo ngủ cho tôi.”

Nói rồi y bước về phía phòng tắm.

Trần Kiến Khanh vẫn dõi theo bóng lưng ấy cho đến khi biến mất sau cánh cửa mới khẽ đáp:

“Vâng, tiến sĩ.”

Khương Tuế xả nước ấm tắm gội, hơi men bắt đầu dâng lên khiến đầu óc y nặng trĩu, choáng váng.

Y biết chắc là do chai bia kia gây ra.

Ít ai biết rằng tửu lượng của tiến sĩ rất kém, chỉ một chai bia cũng đủ khiến y say lảo đảo.

Ngày thường y luôn tự kiềm chế, hiếm khi uống rượu, nhưng hôm nay vì lẩu quá cay, nhất thời không chú ý mà uống nhiều hơn thường lệ.“Tiến sĩ?”

Trần Kiến Khanh cầm quần áo quay lại, gõ khẽ lên cửa:

“Ngài ổn chứ?”

“Ưm……”

Khương Tuế áp mu bàn tay lên gương mặt nóng bừng, thầm nghĩ e là không ổn rồi.

Y tưởng mình đã lên tiếng, nhưng thực ra chẳng thốt ra được lời nào.Đợi mấy giây vẫn không thấy đáp lại, Trần Kiến Khanh khẽ nói:

“Thứ lỗi, mạo phạm.”

Rồi hắn đẩy cửa phòng tắm bước vào.
 
Bản Vạn Nhân Mê Này Là Bản Lậu
Chương 20 : Một nụ hôn không chút do dự


Khương Tuế chống tay lên bồn rửa mặt, trước mắt mơ hồ, vừa bước thêm hai bước đã loạng choạng ngã xuống sàn.

Trần Kiến Khanh lập tức lao tới đỡ lấy y, xúc cảm từ làn da tinh tế mềm mại truyền đến, khiến hắn thoáng run lên mà chính bản thân cũng khó nhận ra.

Ngày thường, tiến sĩ luôn chỉnh tề đến mức cúc áo sơ mi cũng cài kín tận trên cùng, xương quai xanh che chắn không lộ một chút.

Trong mắt mọi người, y như vầng trăng lạnh lẽo treo nơi chân trời, xa vời không thể chạm tới.

Thậm chí, các nghiên cứu viên vẫn thường xì xào sau lưng rằng, tiến sĩ chưa từng nhắm vào cá nhân nào, đơn giản chỉ là y thực sự xem tất cả những người khác chẳng khác gì rác rưởi.

Mà quả thật, y có đủ tư cách để kiêu ngạo như vậy.

Có lẽ chính vì hình tượng cao ngạo, xa cách ấy đã khắc sâu quá lâu, cho nên khoảnh khắc Trần Kiến Khanh ôm được Khương Tuế vào lòng, hắn mới kinh ngạc phát hiện: thì ra con người ấy lại mảnh mai, gầy yếu đến thế.

Vòng eo thon gọn kia, dường như chỉ cần một bàn tay của hắn cũng có thể bẻ gãy.

Hàng mi Trần Kiến Khanh rũ xuống, ánh mắt đuổi kịp gương mặt Khương Tuế khi ngẩng lên.

Đôi mắt khẽ ngấn nước, gương mặt ửng hồng, giữa mày hơi nhíu lại, lộ rõ sự khó chịu.

Nhưng cho dù đã say, bản năng mắng chửi người khác vẫn còn nguyên, y lập tức nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

“…”

Nếu như đối mặt là một Khương Tuế tỉnh táo, Trần Kiến Khanh tuyệt đối không dám thốt ra, nhưng giờ phút này, trong không gian mịt mù hơi nước ấm áp, hắn nuốt khan, nhỏ giọng nói: “Bởi vì… ngài thật đẹp.”

Khương Tuế như không nghe hiểu hắn nói, nắm chặt cổ áo hắn, mày nhíu chặt hơn: “Cậu nói gì?”

Sau khi tắm xong, y chỉ tùy tiện quấn đại một chiếc áo choàng, da thịt lộ ra một mảng lớn, trắng đến chói mắt.

Đường nét cân đối phảng phất như tỏa hương dụ người ta muốn nếm thử, xương quai xanh tinh tế ửng hồng, khêu gợi đến mức khiến người ta chỉ muốn chạm vào.

Trần Kiến Khanh cố gắng kìm nén, nhắm mắt lại, khoác bộ đồ ngủ sạch sẽ lên cho y.

Mặc áo còn dễ, nhưng mặc quần thì khó hơn, đặc biệt khi Khương Tuế chẳng hợp tác, còn dùng ánh mắt khinh khỉnh như muốn nói: “Thứ dơ bẩn như cậu cũng dám chạm vào tôi sao?”

Bình thường, chỉ một ánh nhìn ấy cũng đủ sức sát thương, nhưng lúc này…

Hắn kéo lại phần áo choàng bị trượt xuống vai Khương Tuế, thấp giọng: “Xin lỗi.”

Rồi không chần chừ, hắn bế bổng Khương Tuế đặt lên bồn rửa mặt.

Khương Tuế lập tức trợn to mắt, một chân đá mạnh ra: “Cậu làm cái gì vậy?!”

Trần Kiến Khanh sớm đã đề phòng, giữ lấy mắt cá chân y, trầm giọng: “Trước mặc quần áo vào, nếu không ngài sẽ cảm lạnh.”

Khương Tuế nheo mắt nhìn chằm chằm, không đáp.

Trần Kiến Khanh liền nửa quỳ, đỡ y mặc quần, rồi chuẩn bị bế ra ngoài.

Bất ngờ, Khương Tuế kề sát tai hắn, thì thầm: “Cậu có phản ứng.”

Thân thể Trần Kiến Khanh cứng lại, nhưng rất nhanh hắn bình thản đáp: “Đây là chuyện rất bình thường.”

Khương Tuế bật cười nhạt, nâng chân chống vào bụng hắn, ngăn không cho lại gần thêm chút nào, giọng chán ghét: “Đừng chạm vào tôi.”

Rồi y tự mình nhảy xuống, loạng choạng bước ra ngoài.

Thấy giường thì lập tức bò lên, chui vào chăn cuộn tròn, bắt đầu ngủ.

Một lúc lâu sau, Trần Kiến Khanh mới nhẹ nhàng nói: “Tiến sĩ, đó là giường của tôi.”

“Hiện tại là của tôi.”

Giọng Khương Tuế từ trong chăn vọng ra, có chút rầu rĩ, “Cậu có thể câm miệng được không?”

Trần Kiến Khanh ngoan ngoãn im lặng một lát, rồi dịu giọng nhắc: “Tiến sĩ, tóc ngài chưa được hong khô, ngủ như vậy sáng mai sẽ đau đầu.”

Nói rồi, hắn lôi Khương Tuế từ trong chăn ra, đều phòng y tức giận, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngài tựa vào ngực tôi đi, tôi giúp ngài sấy tóc.”

Khương Tuế hé mắt liếc nhìn, không từ chối, coi như đồng ý.

Tóc tiến sĩ mềm mịn khác hẳn y, từng sợi tóc đen trượt qua từng ngón tay thon dài, còn vương chút hương nhạt dịu dàng.

Trần Kiến Khanh bất giác rũ mắt, hôn khẽ lên đỉnh tóc.

Ngay lập tức, Khương Tuế đột nhiên mở bừng mắt, ngẩng lên trừng hắn: “Cậu đang làm gì?”

Trần Kiến Khanh không nhịn được mà bật cười: “Tôi còn tưởng ngài ngủ rồi.”

“Cậu cứ cọ vào tôi như thế, ai mà ngủ được?”

Khương Tuế lạnh lùng nói.

Y bất ngờ xoay người, kìm chặt sau gáy Trần Kiến Khanh, gương mặt tinh xảo kề sát, gần như chóp mũi chạm chóp mũi, ánh mắt sắc lạnh như mang theo vài phần sát khí: “Cậu vừa rồi rốt cuộc làm cái gì?”

Trên gương mặt Trần Kiến Khanh vẫn dịu dàng, bình tĩnh như cũ.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Khương Tuế vài giây, rồi bất ngờ dùng lực đè y xuống gối, nắm chặt cổ tay, cúi đầu hôn lên nốt ruồi đỏ ngay xương quai xanh, giọng khàn khàn: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã muốn làm thế rồi, tiến sĩ.”

Khương Tuế bàng hoàng mở to mắt, vội vã muốn kéo cổ áo bị xốc xếch lại, nhưng bàn tay rộng lớn của Trần Kiến Khanh đã ép chặt nơi ngực y.

Gã bật cười nhẹ: “Ngài hình như rất thích giả vờ không hiểu để rồi hỏi lại.”

“Tôi không tin ngài không nhận ra được tôi ôm ấp ý nghĩ gì với ngài.”

Giọng hắn vẫn êm ái như cũ, nhưng ẩn giấu trong đó là luồng nguy hiểm mơ hồ, khiến người nghe khó lòng nắm bắt.

Nghe thấy giọng điệu ấy, ai cũng không thể tưởng tượng thời khắc này hắn đang đè tiến sĩ trên giường, giọng điệu như dịu dàng chất vấn:

“Hay là, ngài vốn quen lợi dụng thiện cảm của người khác đối với ngài để vơ lấy chút lợi ích cho riêng mình?”

“Ngay cả nhân ngư, loài bá chủ của biển sâu cũng bị ngài thuần phục đến xoay quanh, cam tâm tình nguyện nhốt mình trong cái bể nhỏ hẹp kia, chỉ vì một ánh mắt thương hại, hay một nụ hôn hờ hững của ngài.”

Ngón tay Trần Kiến Khanh vuốt ve mái tóc đen của Khương Tuế, cúi mắt nhìn hàng mi run rẩy, đôi môi đỏ bừng cũng khẽ phát run.

Không rõ là vì tức giận hay sợ hãi, nhưng trong mắt hắn, nhiều khả năng là vế trước.

“Cậu quả là thích đoán lòng người.”

Khương Tuế bật cười lạnh, rồi bất ngờ vung tay tát thẳng vào mặt Trần Kiến Khanh.

Một tiếng bốp vang dội, khiến mặt hắn lệch sang một bên.

Gã liếm nhẹ răng nanh, bật cười: “Đây là ngài đang thẹn quá hóa giận sao?”

“Để nhân ngư cam tâm tình nguyện quay về bên ngài, ngài đã phải trả cái giá thế nào?”

Trần Kiến Khanh đột ngột siết chặt cổ tay Khương Tuế, sức lực mạnh đến mức tưởng chừng muốn nghiền nát xương cốt y.

“Tiến sĩ cao cao tại thượng… ngài vì nghiên cứu, có thể chấp nhận để một con dã thú hèn mọn chạm vào da thịt mình, hôn lên môi lẫn thân thể mình sao?”

Trong men say, Khương Tuế tỉnh táo được nửa phần.

Y hoàn toàn không hiểu vì sao Trần Kiến Khanh lại đột ngột phát điên như thế.

Y muốn tát thêm một cái, nhưng cổ tay đã bị giữ chặt.

Thật lâu sau, y chỉ khẽ nói: “Đau.”

Trần Kiến Khanh sững lại, chợt ý thức bản thân đã dùng quá nhiều sức.

Hắn lập tức buông tay.

Trên cổ tay trắng muốt của tiến sĩ, vài vết hằn đỏ đã hiện rõ.

Hắn thoáng nghẹn thở, đôi mắt lóe tia giận, cúi xuống hôn lên những dấu đỏ ấy, khàn giọng: “Xin lỗi… tôi đã làm đau ngài.”

Khương Tuế cười nhạt, đá hắn ra, rồi ngồi dậy: “Cậu nói không sai.

Tôi biết rõ cậu nghĩ gì về tôi.”

Ánh mắt y nhìn Trần Kiến Khanh mang theo vẻ khinh miệt, như thể kẻ đứng trên cao ban xuống phán xét: “Cậu chê nhân ngư hèn hạ, nhưng bản thân cậu thì khác gì?

Cũng chỉ toàn những ý nghĩ nhơ nhớp trong đầu.

Ít nhất nó còn dám bộc lộ ra, còn cậu, Trần Kiến Khanh, lại lấy bộ mặt nhã nhặn lễ độ để ngụy trang, tự cho mình là đồng loại ôn hòa trong bầy đàn.

Nhưng mùi tanh thú dữ trên người cậu đã sớm tràn khắp nơi, chỉ là những kẻ nông cạn ngu muội mới bị cậu mê hoặc, xem cậu như đồng loại lương thiện, đơn thuần.”

Nụ cười trên môi Trần Kiến Khanh chậm rãi biến mất.

Hắn lặng lẽ nhìn Khương Tuế, gương mặt không biểu cảm.

Mà khi hắn không cười, ngũ quan sắc nét kia mới lộ rõ ra như một lưỡi dao băng lãnh phản chiếu hàn quang, có thể đoạt mạng chỉ trong chớp mắt.
 
Bản Vạn Nhân Mê Này Là Bản Lậu
Chương 21 : Hạ lưu


Chẳng phải đã bị nói trúng rồi sao?”

Khương Tuế cong khóe môi, cười nhạt:

“Cậu nói tôi giỏi lợi dụng tình cảm của người khác để mưu cầu lợi ích cho mình…

Cậu nói không sai, tôi thừa nhận, tôi chính là loại người như thế.

Nhưng đây là chuyện người tình tôi nguyện, chẳng lẽ tôi ép người khác phải thích tôi?

Còn về việc tôi và nhân ngư có giao dịch gì, thì lại càng không cần phải giải thích cho cậu.

Suy cho cùng…”

“Cậu chỉ là một nghiên cứu viên cấp dưới của tôi mà thôi.”

Khương Tuế cười khinh miệt, vỗ nhẹ lên vai hắn, đứng dậy định xuống giường.

Nhưng Trần Kiến Khanh lại giữ chặt y, ép lên đầu giường, cúi xuống, ánh mắt gắt gao khóa chặt đôi mắt y:

“Tiến sĩ, ngài đối với tất cả những người thích ngài đều vô tình như thế sao?”

“Người thích tôi quá nhiều.”

Khương Tuế thản nhiên đáp:

“Chẳng lẽ tôi phải an ủi từng người một?

Tôi chưa bao giờ làm những việc không có giới hạn như vậy.”

Y hất tay Trần Kiến Khanh đang giữ mình, cảnh cáo:

“Để tôi đi, Cafu vẫn còn ở trong căn cứ.

Nếu cậu dám làm gì tôi…”

“Tiến sĩ.”

Trần Kiến Khanh cắt lời y, hỏi thẳng:

“Có ai từng nói với ngài chưa…”

“Cái gì?”

Trần Kiến Khanh gằn từng chữ:

“Ngài cái kiểu này, thật giống như thiếu chịch.”

Khương Tuế sững sờ, hoàn toàn không ngờ một người bề ngoài quang minh chính đại như Trần Kiến Khanh lại có thể buông ra lời lẽ hạ lưu như thế.

Nhưng chưa kịp mắng chửi, đối phương đã mạnh mẽ áp môi xuống hôn y.Nụ hôn của Trần Kiến Khanh hoàn toàn trái ngược vẻ ngoài ôn hòa kia, vừa hung ác vừa ngang ngược, chất chứa dục vọng chiếm hữu tuyệt đối.

Hắn hận không thể chiếm đoạt từng ngóc ngách trong khoang miệng Khương Tuế, không cho phép chút phản kháng nào.

Mỗi khi Khương Tuế vùng vẫy, hắn liền liếm cắn hàm trên cực kỳ mẫn cảm của y, mút lấy đầu lưỡi khiến Khương Tuế tê dại.

Khương Tuế gần như không thể chống đỡ nổi, nước bọt theo khóe môi trào ra, cả người chật vật đến mức khó coi.Khương Tuế phẫn nộ túm chặt tóc hắn, dùng sức giật mạnh ra sau.

Nhưng Trần Kiến Khanh dường như chẳng hề cảm thấy đau, trái lại còn hôn càng sâu hơn.

Trong thoáng chốc, Khương Tuế thậm chí sinh ra ảo giác như thể mình sẽ bị hắn nuốt chửng.

Hơi thở gấp gáp, chân tay bủn rủn, ngay cả sức kéo tóc hắn cũng không còn.Đúng lúc ấy, tiếng đập cửa dồn dập vang lên:

“Trần?!

Trần, cậu ở đâu?!”

Là giọng của Allison.Trần Kiến Khanh khẽ nheo mắt, tỏ vẻ không vui, hơi buông lỏng Khương Tuế.

Hắn liếm đi vệt nước nơi khóe môi y, giọng điệu bình thản như thường:

“Có chuyện gì vậy?”

Allison đáp:

“Tôi có việc gấp muốn tìm tiến sĩ, nhưng ấn chuông mãi không thấy phản ứng.

Cậu biết mật mã phòng y, có thể vào xem giúp tôi được không?”

Trần Kiến Khanh ghé sát, khẽ nói với Khương Tuế đang thở dốc kịch liệt:

“Tiến sĩ, có người tìm ngài.”

Mặt và cổ Khương Tuế đỏ bừng, tức giận giơ tay định đánh hắn.

Nhưng lần này Trần Kiến Khanh giữ chặt, thấp giọng cười:

“Nếu để lại dấu vết thì khó giải thích lắm.

Đợi lát nữa hãy tính sổ lại, được chứ?”

“……

Đồ điên.”

Khương Tuế nghiến răng:

“Tôi nhất định sẽ đuổi việc cậu.”

Trần Kiến Khanh bật cười, kéo lại cổ áo cho y ngay ngắn, rồi thuận tay chỉnh lại mái tóc rối loạn, nói:

“So với chuyện này, không bằng trước hết đi xem Allison tìm ngài có việc gì.”

Khương Tuế hất mạnh hắn ra, xuống giường, mở cửa, lạnh lùng hỏi:

“Có chuyện gì?”

Thấy Khương Tuế xuất hiện, Allison ngẩn người, lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào số phòng rồi dụi mắt, tự véo miệng mình, nghi ngờ chẳng biết có phải đang hoa mắt nhìn lầm hay không.“…

Cô đang làm trò ngu xuẩn gì thế?”

Khương Tuế mất kiên nhẫn quát.“Ngài… tiến sĩ… sao ngài lại…”

Trần Kiến Khanh xuất hiện phía sau Khương Tuế, mỉm cười đáp:

“Tiến sĩ muốn ăn lẩu, tôi nấu giúp ngài ấy chút.

Đừng nói cho ai khác, kẻo lại bảo tôi thiên vị bên này bên kia.”

“À…

à, ra là thế.”

Allison nghĩ thầm, khó trách môi hai người đỏ hồng, lại hơi sưng, hóa ra ăn lẩu cay.

Cô ho khan một tiếng, rồi nhanh chóng vào chuyện chính:

“Tiến sĩ, tình trạng của nhân ngư không ổn.

Nó trở nên cực kỳ hung hãn, đã bắt đầu va đập bể chứa.

Tôi đoán là do bước vào thời kỳ động dục, ngài mau đến xem thử đi.”

Khương Tuế nhíu mày:

“Đi thôi.”

Nhưng Trần Kiến Khanh lại giữ chặt cổ tay y, ánh mắt thoáng lạnh lùng:

“Động dục mà thôi, cũng chẳng chết được.

Ngài không cần xen vào.”

Hắn nhấn mạnh:

“Hơn nữa, tiến sĩ có ra đó thì có ích gì?

Thứ nó cần, là một giống cái.”

Allison ngẩn người, rồi mới lắp bắp:

“Nhưng mà… tình trạng của Ares thực sự rất không ổn…”

Khương Tuế hất mạnh tay Trần Kiến Khanh ra, lạnh lùng nói:

“Cậu còn chưa có quyền ra lệnh cho tôi đâu, Trần Kiến Khanh.”

Lúc này, khuôn mặt y phủ một tầng sương lạnh, hoàn toàn khác với dáng vẻ run rẩy, khóe mắt hoe đỏ khi bị Trần Kiến Khanh ép xuống giường hôn mấy phút trước, như thể đó chưa từng là y.Ngón tay Trần Kiến Khanh hơi co lại.

Hắn vốn biết Khương Tuế là kẻ bạc tình, càng đến gần càng có thể cảm nhận rõ điều đó.

Thế nhưng khi sự bạc tình ấy thật sự áp xuống chính mình, hắn vẫn không tránh khỏi thấy…....Hắn cụp mi mắt, mỉm cười nhạt:

“Là tôi đã quá phận.”

Khương Tuế thậm chí không buồn liếc hắn thêm một cái, lập tức theo Allison vội vã rời đi.Chưa vào đến phòng thí nghiệm, tiếng va đập dữ dội vào vách kính đã vang vọng ra ngoài.

Chiếc bể chứa này vốn không phải loại đặc chế, chỉ cần thêm vài cú va chạm nữa e rằng sẽ vỡ tan.

Khương Tuế sải bước tiến lên, nghiêm khắc nói:

“Ares!”

Nhân ngư đang quấy đảo dòng nước đục ngầu ngẩng đầu trong chớp mắt, rồi lao đến với tốc độ gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nó ép bàn tay có màng dính chặt lên vách pha lê, đôi mắt gắt gao khóa chặt Khương Tuế, nắm tay bắt đầu đập thẳng vào bức tường kính.Khương Tuế vội vàng quát:

“Dừng tay!”

Nếu bể chứa này nổ tung lần thứ ba…

đừng nói Cafu, ngay cả y cũng phải tự rút dao kết liễu cho xong.Dù vẫn còn vô cùng hung hãn, Ares cuối cùng cũng chịu dừng động tác.

Khương Tuế để ý thấy đôi mắt nó nhuộm một màu đỏ sẫm, chỉ khi xúc động cực mạnh mới xuất hiện tình trạng này, giống như tròng mắt người bị sung huyết.Khương Tuế bước chậm lại, nghĩ đến mục đích đến đây, sau đó nghiêng đầu bảo Allison:

“Các người ra ngoài trước đi.”

Allison nhìn Ares rồi lại nhìn Khương Tuế, rõ ràng lo lắng cho an toàn của tiến sĩ.

Nhưng nghĩ đến trước đây Khương Tuế từng lấy được cả vảy từ nhân ngư, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.Khương Tuế, theo thói quen, mở chế độ giám sát, rồi mới nhìn thẳng vào Ares, hỏi:

“Sao vậy?”

“Uncomfortable.” (Khó chịu.)Giọng Ares khàn khàn, chiếc đuôi dài quẫy mạnh tạo nên những tiếng nước rầm rập lẫn bọt nước.

Đôi mắt nó tràn đầy mong đợi nhìn Khương Tuế, chậm rãi thốt ra một chữ:

“…Mating.” (Giao phối.)Khương Tuế khựng lại, sau đó mắng:

“Hạ lưu!”

Bị mắng, nhân ngư trái lại càng thêm hưng phấn.

Tiết tấu trong cơ thể nó rộn ràng dâng trào, đuôi cá tiết ra chất nhầy, mái tóc đen tung bay trong nước như rong biển, tôn lên làn da trắng nõn lóa mắt.

Ngũ quan tuấn mỹ đến yêu dị, khiến người ta không tự chủ mà liên tưởng đến loài hải yêu trong truyền thuyết, quyến rũ đến mức thôi thúc con người tìm đến cái chết giữa biển sâu.Vậy mà nó lại bắt đầu khiêu khích ngay trước mắt Khương Tuế.Là một học giả chuyên nghiên cứu sinh vật, sở hữu học vị tiến sĩ, tình huống như thế này lẽ ra với y phải là chuyện “quá bình thường” — Khương Tuế vẫn luôn cho rằng mình sẽ bình tĩnh, thậm chí không nảy sinh bất kỳ phản ứng dư thừa nào.

Thế nhưng khi thật sự đối diện, y lại đỏ mặt, vành tai ửng hồng, nghiến chặt răng mới miễn cưỡng kìm được bản thân không chật vật lùi bước.Ares vẫn nhìn chằm chằm y, ánh mắt mê ly tựa như toàn bộ vì sao trên bầu trời đêm đều rơi xuống đáy mắt nó, lộng lẫy bắt mắt đến mức không thể tưởng tượng.

Nó vươn bàn tay ra về phía Khương Tuế, giọng khàn khàn, quyến rũ đầy mê hoặc:

“Duckey… come.” (Bảo bối… lại đây.)
 
Bản Vạn Nhân Mê Này Là Bản Lậu
Chương 22 : Đừng làm nũng


Khương Tuế bước lên phía trước hai bước, đầu ngón tay chạm vào mặt kính lạnh băng của bể pha lê.

Ares cũng áp sát bàn tay có màng vào, như muốn xuyên qua lớp thủy tinh dày nặng ấy để cùng y đan mười ngón vào nhau.Chóp mũi Ares dán lên mặt kính, giọng nói càng trở nên dịu dàng:

“Duckey… let me out.” (Bảo bối… thả ta ra ngoài.)Khương Tuế khựng người, nửa thân mình đã theo bản năng nghiêng về phía bàn điều khiển.

Nhưng y bỗng bừng tỉnh, giận dữ quát:

“Ngươi lại thôi miên ta!”

Ngay từ đầu y đã biết con cá này tà đạo đến mức nào.

Chỉ cần đối diện với ánh mắt nó, con người sẽ bị mê hoặc, tự giác mà nghe theo mệnh lệnh của nó.

Thế nhưng y vẫn chưa bao giờ nghiên cứu ra được rốt cuộc nguyên lý của nó là gì.Ares lại nhìn y bằng ánh mắt vô tội, như thể chẳng hề hiểu y đang nói gì.Khương Tuế nhếch khóe môi.

“Được thôi.

Vậy ngươi cứ ở lại đây.”

“No.”

Ares dùng móng đập mạnh vào lớp kính, biểu lộ sự bất mãn, rồi lại lặp lại từ quen thuộc: “Uncomfortable.” (Khó chịu.)Con cá này đúng là gian xảo, diễn xuất chẳng hề tệ, nhưng đồng thời nó cũng có kiêu ngạo riêng.

Khương Tuế tin nó sẽ không hạ mình đến mức giả vờ để lừa y.

Y cau mày, ngẫm nghĩ rồi nói:

“Ta có thể thả ngươi ra, nhưng sau đó ngươi phải ngoan ngoãn quay lại.”

“En.”

Nhân ngư phát ra âm tiết ngắn ngủi.

“I promish.” (Ta hứa.)Khương Tuế thầm nghĩ: bản thân đúng là điên rồi, thế mà lại đi tin lời cam đoan của một con cá, còn dám mở cửa thả ra một sinh vật đầy sức phá hoại.Cửa bể vừa hé, Ares đã lao vụt ra.

Khương Tuế chưa kịp phản ứng đã bị nó đè ngã xuống đất.

Tiếng kêu hoảng hốt còn chưa thoát ra khỏi môi đã bị nụ hôn nóng bỏng của nhân ngư chặn lại.

Móng tay sắc bén đã thu lại, chỉ còn bàn tay có màng mềm mại vuốt ve gương mặt y.Nụ hôn cuồng nhiệt khiến đầu óc Khương Tuế choáng váng.

Nhưng ngay khi cảm giác quần áo bị lột xuống, y lập tức bừng tỉnh, chống tay lên ngực đối phương, nghiêm giọng hỏi:

“Ngươi rốt cuộc bị làm sao?”

“Hot.”

Ares ngậm vành tai y, giọng mang theo sự tủi thân.

Nó kéo tay y áp lên lưng mình rồi nói:

“Unwell.” (Không khỏe.)Bình thường, nhiệt độ cơ thể nhân ngư thấp hơn loài người, nhưng lúc này, ngón tay Khương Tuế tiếp xúc với làn da Ares, y cảm nhận được độ ấm chẳng khác gì y.

Rõ ràng có thể thấy Ares đang sốt cao.Khương Tuế gắng sức bò ra khỏi vòng tay nó:

“Ta đi gọi bác sĩ…”

Nói xong lại thoáng chần chừ: có lẽ phải gọi thú y mới đúng, vì Ares đâu phải con người.Nhưng nhân ngư lập tức túm lấy mắt cá chân y, kéo y trở lại.

Những nụ hôn dày đặc rơi xuống gáy, Khương Tuế nghe thấy giọng nó mơ hồ, khàn khàn:

“…Mating.” (Giao phối.)Khương Tuế trợn mắt nhìn trần nhà, trong đầu bỗng lóe lên một suy đoán táo bạo.Nếu coi Ares là một cá thể giống nhân loại, thì tình trạng hiện tại chẳng phải rất giống bị chuốc thuốc sao?

Có lẽ khi nhân ngư bước vào thời kỳ giao phối, cơ thể sẽ tiết ra một loại kích thích thần kinh nào đó, khiến chúng trở nên táo bạo, hung hãn.

Nếu không tìm được bạn tình, chúng thậm chí còn sốt cao như một cách thúc đẩy sinh sản?Khương Tuế sốt ruột muốn chộp lấy notebook để ghi lại quan sát này.

Nhưng Ares không cho y cơ hội, chỉ nóng nảy cọ xát vào người y.“Ngươi là Teddy sao?!”

Khương Tuế tức giận quát, kéo mạnh mái tóc đen của Ares, cố vươn tay với lấy cuốn sổ.Nhân ngư hoàn toàn không sợ đau, trái lại còn túm chặt cổ tay y kéo ngược về, hôn dọc theo đường cằm của y, như thể đang tủi thân.Khương Tuế: “……”

“Không được!”

Y bỗng hoảng hốt, rụt mình né vào góc tường:

“Ngươi mà dám… thì từ nay về sau đừng mong còn thấy ta nữa!”

Dù hiện tại Ares chẳng khác gì một con dã thú, nhưng nghe những lời ấy, nó vẫn do dự.

Khương Tuế dịu giọng:“Nếu ngươi thật sự khó chịu, ta có thể tiêm cho ngươi một liều thuốc an thần, ngủ một giấc có lẽ sẽ dễ chịu hơn…

Ngươi làm cái gì vậy?!”

Rõ ràng Ares không hề có ý định dùng thuốc an thần.

Nó nắm lấy bàn tay mềm mịn của tiến sĩ, khẽ thở dài bên tai y, giọng thì thầm:“Courtesy demands reciprocity.” (Có qua có lại.)Như thể đó đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà nó có thể làm.Trên làn da trắng trẻo của Khương Tuế, từng mảng ửng hồng ướt át hiện lên.

Y hiểu rõ: một khi dã thú đã nếm được vị thịt đến miệng thì không đời nào buông ra.

Y thở hổn hển, cố gắng mặc cả:“Được… nhưng trước tiên, phải để ta ghi chép đã.”

Ares không kéo y lại nữa.

Nhờ vậy, tiến sĩ cuối cùng cũng giành được quyển sổ tay.

Thế nhưng vì Ares liên tục trêu chọc, ngón tay y run rẩy, chữ viết xiêu vẹo chằng chịt.

Vừa kịp ghi xong dòng cuối cùng, bút còn chưa kịp buông xuống, Ares đã lại cúi xuống hôn tới tấp.Trong cơn hoảng loạn, Khương Tuế có ảo giác như mình lại rơi vào giấc mơ kia, giấc mơ bị Ares ghì chặt, cuốn đi mãi không thoát.Biển nước mênh mông phiêu du ánh huỳnh quang mờ ảo.

Chung quanh chỉ toàn những gam màu u ám, chỉ riêng đôi mắt màu xanh lam của Ares là sáng rực, trong đó phản chiếu ngọn lửa mang tên dục vọng.Nó muốn kéo y chìm xuống cùng mình, lao vào biển sâu ngập tràn khát khao và ham muốn, nơi khởi nguyên của mọi sự sống, cũng đồng thời là nghĩa địa của muôn loài.Không rõ đã qua bao lâu, Khương Tuế mới cảm giác được thân nhiệt Ares hạ xuống.

Cái lạnh lẽo ấy như một cú giáng mạnh kéo y thoát khỏi cơn hỗn loạn.

Lập tức, y đá mạnh một cú vào chiếc đuôi cá, khiến Ares giật mình.

Nó vội chộp lấy mắt cá chân y, lo lắng kiểm tra xem vảy của mình có làm trầy da y không.“…”

Khương Tuế đã hoàn toàn hết chịu nổi, gằn giọng:“Cút ngay, đừng chạm vào ta nữa.”

Y cảm giác cả người mình giờ toàn mùi cá tanh, hệt như ngâm mình trong nước mắm năm mươi năm của Đại Nhuận Phát.

Nhưng rồi… chợt y khựng lại.Ban đầu y định đi rửa tay ngay, nhưng đột nhiên Khương Tuế nhận ra mùi hương này vô cùng quen thuộc, dường như y đã từng ngửi thấy ở đâu đó.Y nhíu mày, cúi xuống ngửi thử.

Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt Ares bừng lên màu đỏ sậm đầy phấn khích, suýt nữa nhào tới áp sát vào Khương Tuế.

Nhưng y đã vung tay tát thẳng:“Là ngươi?!”

Mùi này, chẳng phải giống hệt thứ chất lỏng từng xuất hiện trên gối y sao!“Ngươi đã vào phòng ngủ của ta?

Ngươi đi bằng cách nào?!”

Khương Tuế tức giận, bóp mạnh vây tai cá của Ares, ép hỏi:

“Lập tức nói rõ ràng cho ta!”

Ares liếc nhìn bàn tay y, rồi lại nhìn khuôn mặt y, sau đó tỉnh bơ đáp:“Do not understand.” (Không hiểu.)Lại nữa!

Con cá này, hễ gặp câu hỏi không muốn trả lời hoặc không biết đáp thế nào là giả ngây giả ngô!Đôi mắt Khương Tuế híp lại, bỗng bật cười lạnh lẽo.

Y buông tay, thản nhiên nói:“Ta chợt nhớ ra, mình đã bảy năm rồi chưa có kỳ nghỉ Tết.

Nếu cộng dồn lại, chắc cũng hơn một tháng.

Vừa hay ta có thể đi du lịch một chuyến.

Dù sao ở Puerto Rico lâu ngày, cảnh đẹp nhìn mãi cũng chán.

Ngươi nghĩ sao?”

Ngay lập tức, Ares ôm chặt lấy y, dụi đầu vào cổ y, lí nhí nói:“My mistake.” (Là ta sai.)“Because I miss you… so much.” (Bởi vì ta quá nhớ em.)Khương Tuế hoàn toàn không bị lay động, đẩy đầu nó ra, lạnh nhạt nói:“Đừng có giở trò làm nũng, ta không mắc lừa đâu.”
 
Bản Vạn Nhân Mê Này Là Bản Lậu
Chương 23 : Ngủ Ngon


“Hiện tại, tốt nhất là ngươi nên thành thật khai rõ với ta.”

Khương Tuế hạ giọng:

“Nếu không, ít nhất trong ba ngày tới, ngươi đừng hòng được gặp ta.”

Ares khẽ phát ra một tiếng gầm gừ kỳ quái trong cổ họng, âm thanh nghe như đang ở thế yếu, chậm rãi thốt ra mấy từ rời rạc:“Eyes.” (Đôi mắt)“Researcher.” (Nghiên cứu viên)“Control.” (Khống chế)Lời nó nói loạn xạ, chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Khương Tuế lại thần kỳ mà hiểu được.“Ý ngươi là… ngươi đã khống chế một nghiên cứu viên để hắn mở bể nước cho ngươi?”

“Ừm.”

Ares nghiêng mắt nhìn y, vẻ mặt mong chờ, đôi mắt kia sáng rực như con chó con vừa học được trò bắt tay, ngậm đĩa bay đồ chơi vẫy đuôi đợi chủ nhân khen ngợi.Khương Tuế không chút biểu cảm, giáng xuống đầu nó một cái tát:

“Ngươi chẳng lẽ còn đợi ta khen ngợi sao?”

“Why not?” (Vì sao lại không?)Khương Tuế thở dài, từ bỏ việc trao đổi với một con cá đầu óc chỉ toàn mớ phế liệu, đứng dậy nói:

“Trở về trong bể đi.

Không được phép khống chế nghiên cứu viên thêm lần nào nữa.

Nếu ta còn phát hiện…”

Y chưa kịp nói hết câu, nhưng Ares đã hiểu rõ.Tiến sĩ dường như trời sinh đã có khả năng nắm bắt nhược điểm của người khác, lấy đó làm đòn bẩy để đạt được lợi ích cho mình.

Một khi bị y bóp trúng điểm yếu, đối phương chẳng khác nào con thú bị nhốt trong lồng, dù có giãy giụa thế nào cũng khó thoát khỏi cái lồng mang tên Khương Tuế.Đúng lúc ấy, cửa phòng thí nghiệm vang lên một tiếng “tích”, có người bước vào.

Khương Tuế lập tức ngẩng lên, lạnh lùng quát:“Tôi không cho phép ai vào.”

“Tôi chỉ là quá lo cho ngài thôi.”

Người vào không ai khác chính là Trần Kiến Khanh, đã thay một bộ quần áo khác.

Hắn bình thản quét mắt nhìn khắp phòng, cuối cùng dừng ánh nhìn nơi khóe mắt ửng đỏ, đôi môi hơi sưng của vị tiến sĩ.Hắn biết chắc, dấu vết kia không phải do mình tạo ra, bởi hắn không bao giờ giống loài chó, cắn xé môi tiến sĩ để lại vết thương như thế.Nụ cười nhạt nơi khóe môi Trần Kiến Khanh dần lạnh xuống.

Hắn hoàn toàn coi Ares như không tồn tại, chỉ lẳng lặng cởi áo khoác của mình, khoác lên người Khương Tuế:“Người ngài ướt sũng, dễ nhiễm lạnh lắm.”

Vừa rồi khi bị Ares ép buộc, thân thể y nóng ran.

Nhưng giờ đây bình tĩnh lại, đúng là bắt đầu thấy lạnh.

Khương Tuế không từ chối, tiếp nhận áo khoác còn vương hơi ấm cơ thể.

Ngược lại, Ares tỏ rõ bất mãn, phát ra tiếng rít uy hiếp.Khương Tuế quát:

“Còn không mau trở về bể nước!”

“……”

Ares miễn cưỡng, chậm chạp trườn về bể nước.Lúc này nó ra vẻ nghe lời đến lạ, không hề giống dáng vẻ bạo ngược như Allison từng mô tả.

Trần Kiến Khanh bỗng dưng thoáng thấy một chi tiết, sắc mặt khẽ biến.

Hắn nắm lấy cổ tay Khương Tuế, dùng khăn giấy chậm rãi lau sạch bàn tay y.Lúc này Khương Tuế mới chú ý đến thứ dính trên tay mình.

Y không biểu lộ gì, mặc kệ Trần Kiến Khanh lau khô rồi mới lạnh nhạt nói:“Đừng tưởng lấy chút lấy lòng mà khiến tôi từ bỏ ý định đuổi việc cậu.”

“Tôi không phải đang lấy lòng ngài.”

Trần Kiến Khanh vứt khăn giấy vào thùng rác.

Trong khoảnh khắc cúi đầu, ánh mắt hắn lạnh băng, nhưng khi ngẩng lên lại trở về dáng vẻ dịu dàng, ôn hòa như cũ.

“Hơn nữa, tôi đã nói rồi, tôi không thuộc sự quản lý của Garcia.”

Khương Tuế nhìn hắn hai giây, khóe môi cong nhẹ:

“Nhưng cậu vẫn dưới quyền tôi, thực tập sinh.”

Không hiểu sao, Trần Kiến Khanh lại bật cười, nụ cười mang theo sự thỏa mãn kỳ lạ:“Ngài nói đúng.

Tôi thuộc quyền ngài.”

Khương Tuế ghét nhất chính là cái thái độ điềm tĩnh đến mức vô cảm này của hắn, dẫu trời có sập xuống, cũng chẳng khiến hắn dao động chút nào.

So ra, sự ngốc nghếch của Ares còn dễ chịu hơn nhiều.Ít nhất, kẻ ngu xuẩn có nghĩ gì thì ý nghĩ gì cũng lộ hết ra mặt.

Còn Trần Kiến Khanh, hắn lại hoàn toàn ngược lại.

Dù có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt ấy vẫn giữ nguyên một biểu cảm, khiến người khác chẳng thể đọc được bất kỳ manh mối nào.Bỗng nhiên thấy hết hứng thú, Khương Tuế dặn:“Cậu xử lý sạch sẽ nơi này, tôi đi trước.”

“Tiến sĩ.”

Trần Kiến Khanh khẽ gọi, ánh mắt dõi theo y:

“Ngủ ngon.”

Khương Tuế liếc hắn một cái, đáp lại không mấy thành ý:“Cậu cũng vậy.”

Sau khi Khương Tuế rời đi, trong phòng nghiên cứu chỉ còn lại Ares và Trần Kiến Khanh.Ánh sáng lờ mờ xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt của két nước, ánh sáng loang loáng hòa cùng gợn sóng.

Sinh vật cổ xưa, tồn tại từ trước cả nhân loại, hạ mí mắt mảnh khảnh nhìn về phía Trần Kiến Khanh.

Còn hắn, tay đút túi quần, khuôn mặt không gợn chút cảm xúc.“Xin lỗi, trước đây ta chưa từng để mắt đến ngươi.”

Giọng nói Trần Kiến Khanh nhẹ nhàng, tựa như đang dạo bước dưới trăng cùng một người bạn cũ lâu ngày không gặp.

“Dù sao, trong mắt ta, một loài sinh vật như ngươi… chẳng thể nào giành được sự quan tâm nào ngoài việc nghiên cứu từ tiến sĩ.

Nhưng xem ra, ta đã lầm.”

Ares khẽ bật cười, không đáp.“Ngươi nghe hiểu chứ?”

Trần Kiến Khanh hạ giọng ôn tồn:

“Loài dã thú của biển cả.”

“Đừng lại gần tiến sĩ.

Đừng mơ tưởng chiếm hữu y.

Nếu không, ta sẽ giết ngươi.”

Lời lẽ hắn vẫn ôn hòa, lễ độ nhưng sát khí tràn ra không che giấu nổi.

Khóe mắt khẽ cong, song ánh nhìn lạnh băng đến thấu xương.

“Ngươi là một mẫu thí nghiệm quý giá, tiến sĩ sẽ tiếc, không muốn giết ngươi.”

“Nhưng với ta, ngươi vô dụng.”

Trần Kiến Khanh mỉm cười, giọng lạnh lùng:

“Giết ngươi… còn dễ hơn nghiền chết một con kiến.”........

Sau khi Aaron bị người của tổng bộ áp giải đi, chỉ mấy ngày sau liền truyền về tin tức: hắn bị kết án bảy năm tù vì tội cố ý giết người.

Khoản bồi thường khổng lồ cho tổn thất phòng nghiên cứu so với gia sản của hắn chẳng khác nào muối bỏ biển, nợ nần chồng chất đủ để nhìn thấy trước cả nửa đời còn lại của hắn sẽ chìm trong tuyệt vọng.Khi mang tin này đến, Cafu còn tiện thể hỏi Khương Tuế có muốn tham dự phiên tòa xét xử hay không.

Khương Tuế nghe vậy thì ngạc nhiên:

“Tôi việc gì phải đi xem một phế vật chẳng còn bất kỳ tương lai nào?”

“...

Ha ha, cũng phải.”

Cafu ngồi xuống cạnh y, cười nói:

“Thân ái, dạo này việc quan sát tập tính nhân ngư có vẻ không mấy thuận lợi sao?

Tôi thấy dưới mắt cậu đều thâm quầng cả rồi.”

Khương Tuế dừng bút viết.Thực tế, công việc quan sát nhân ngư lại vô cùng thuận lợi, đặc biệt là ở phương diện sinh sản.Ares, con cá ngốc kia, thỉnh thoảng lại phát cơn điên.

Nếu Khương Tuế không xuất hiện, nó sẽ đập phá tấm kính pha lê.

Khi chiêu này mất tác dụng, nó liền chuyển sang tự hành hạ chính mình.

Khương Tuế có thể làm ngơ khi nó đập kính, nhưng khi nó tự làm tổn thương bản thân thì y không thể mặc kệ, một mẫu vật quý giá như vậy, nếu nó thực sự tự tìm đường chết thì biết làm sao?Khương Tuế tự cảm thấy, có lẽ bản thân y cũng xem như đã “hiến thân” cho sự nghiệp nghiên cứu sinh vật vĩ đại này.“Dạo này tôi luôn có cảm giác có gì đó không bình thường.”

Khương Tuế đổi chủ đề.

“Ngay cả đàn cá cũng xao động.

Lần trước tình huống như vậy chỉ xuất hiện trước khi bão biển ập đến.”

Cafu cười trấn an:

“Đừng lo, thân ái.

Số liệu thủy văn gần đây hoàn toàn bình thường.

Nếu thực sự có vấn đề, cục hải dương bên kia đã thông báo cho chúng ta.

Hơn nữa, hệ thống giám sát của chính chúng ta cũng không phát cảnh báo nào, phải không?”

“Ừm.”

Khương Tuế ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đáy biển quanh năm tối tăm, chẳng bao giờ thấy ánh mặt trời.

Trong và ngoài cửa sổ dường như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Vừa lúc ấy, một đàn cá mòi bơi ngang, từng lớp từng lớp chen chúc, khí thế hùng hậu.

Nhưng không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, mấy ngày nay y luôn cảm thấy bầy cá như đang vội vã rời đi đâu đó.“À đúng rồi.”

Như chợt nhớ ra, Cafu hạ thấp giọng nói:

“Stuart sắp quay về căn cứ Địa Trung Hải.

Lần này hắn hộ tống Sif đến đây, kết quả Sif lại biến thành một xác chết.

Dù hắn không quá trách cứ chúng ta, nhưng suy cho cùng, chúng ta vẫn mang nợ với người ta.

Vậy nên tối nay, cậu mời hắn một bữa cơm nhé?”

Khương Tuế sững sờ:

“Tại sao lại là tôi?”

Cafu nhún vai:

“Bởi vì tôi đã mời rồi, bây giờ đến lượt cậu chứ còn gì nữa.”

Khương Tuế vừa định từ chối thì Cafu lập tức hạ giọng:

“Nếu hắn thật sự muốn truy cứu chuyện Sif tử vong, tổng bộ chắc chắn sẽ cử tổ điều tra xuống.

Đến lúc đó, toàn bộ hồ sơ, giấy tờ lại phải làm lại từ đầu, nhanh nhất cũng phải sang năm mới được phê duyệt.

Thân ái, cậu nhẫn nhịn một chút đi.”

“...”

Khương Tuế bất đắc dĩ nói:

“Được rồi, chuyện này coi như tôi nên làm.

Hắn thích ăn gì?

Có ăn kiêng gì không?”
 
Back
Top Bottom