[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,622
- 0
- 0
Bản Vạn Nhân Mê Này Là Bản Lậu
Chương 19 : Mạo phạm
Chương 19 : Mạo phạm
không hề muốn lại phải đối mặt với con cá hạ lưu kia, nhưng vì công việc, y vẫn phải gặp Ares.Chiếc bể nước đặc chế trước đó đã hỏng, bể mới vẫn chưa được chuyển tới, nên tạm thời chỉ có thể nhốt Ares trong loại bể thông thường.
Điều này khiến các nghiên cứu viên ai nấy đều thấp thỏm lo sợ, sợ rằng nó sẽ bất chợt nổi nóng, một quyền đánh vỡ lớp thủy tinh và lao ra giết chóc.
Dù sao thì nó vốn là một sinh vật khủng khiếp có thể nghiền nát ba tầng giáp pha lê kiên cố.May mắn là lần này sau khi bị bắt trở lại, Ares lại tỏ ra ngoan ngoãn lạ thường.
Nó không còn hứng thú với con người nữa, cả ngày chỉ lững lờ trôi nổi trong nước, chẳng ăn gì mấy, cũng không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, cho đến khi tiến sĩ một lần nữa xuất hiện.Vừa thấy Khương Tuế, nhân ngư lập tức bơi đến bên thành pha lê, chăm chú đánh giá y bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng Khương Tuế chẳng mảy may bận tâm, chỉ thản nhiên hỏi:“Nhật ký quan sát thế nào rồi?”
Allison vội vàng ôm notebook bước lên:
“Không có phát hiện gì đáng kể.
Chúng tôi không thể lại gần nhân ngư, nó quá hung bạo.”
Khương Tuế lật vài trang rồi hỏi tiếp:
“Phân tích vảy đến đâu rồi?”
Allison cười khổ:
“Hồi lần đầu tiên bắt được nhân ngư, thật ra chúng tôi có thu được một ít vảy.
Nhưng ngài quên rồi sao?
Mẫu vật đó đều đã hỏng, chắc bị nước cuốn trôi cả.”
“……”
Khương Tuế khép sổ lại, đeo găng tay cao su mỏng, nói:
“Hôm nay tôi sẽ lấy vảy.”
Allison hơi do dự:
“Tiến sĩ… tuy bây giờ nó trông không có vẻ công kích, nhưng mà…”
“Tôi biết.”
Khương Tuế cắt ngang, “Các người ra ngoài hết đi, tôi tự làm được rồi.”
“Tiến sĩ?!”
Allison ngạc nhiên nói.Khương Tuế nhíu mày, không vui đáp:
“Ra ngoài.
Đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”
Allison lo lắng vô cùng, thậm chí còn hoài nghi tiến sĩ trong lúc rơi xuống biển đã uống phải nước biển đến hỏng cả đầu óc.
Bằng không sao y lại dám đơn độc lấy vảy từ nhân ngư?
Chẳng khác nào đem tính mạng ra đùa.
Nhưng cô không dám chống đối, chỉ có thể vừa bước đi vừa ngoái lại đầy bất an.Cửa phòng nghiên cứu khép lại.
Chỉ còn Khương Tuế và Ares.
Y cụp mắt tắt hết hệ thống giám sát, rồi xách theo thùng đá đặt lên giàn giáo.
Tựa cằm, y lười biếng nhìn Ares đang chậm rãi tiến đến, hỏi:“Sao ngươi không ăn gì hết?”
Ares: “Despicable.” (Ti tiện.)“Ngươi thấy loài người ti tiện sao?”
Khương Tuế hứng thú: “Ta cũng thế ư?”
Ares: “You are different.” (Em không giống bọn họ.)Khương Tuế khẽ bật cười, mở ô cửa cho cá ăn, ung dung đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Ares, nhướng mày:
“Không, ngươi nhầm rồi.
Ta chính là kẻ ti tiện nhất trong số họ.”
Y lấy từ thùng ra một con cá tuyết, đút cho Ares, vừa dửng dưng nói:
“Ta muốn vảy của ngươi.”
Ares liếc nhìn y, ăn xong miếng cá rồi nghiêm túc dùng đuôi khua nhẹ, như đang cân nhắc có nên cho y hay không.
Nó thử chọn vài phiến vảy nhưng lại không hài lòng.
Đến khi Khương Tuế bắt đầu mất kiên nhẫn, nó mới dứt khoát rút một chiếc vảy cứng từ bụng, máu loang ra trong nước.
Ares chẳng mảy may để ý, nâng vảy lên ngắm nghía, rồi như hài lòng với lựa chọn đó, mới đặt vào tay Khương Tuế:“The most beautiful.” (Đẹp nhất.)Thì ra nãy giờ nó mất công chọn lựa, chỉ để tìm ra chiếc vảy đẹp nhất trao cho y.Vảy óng ánh, rực rỡ như món thủ công tinh xảo hàng đầu, lại cứng rắn chẳng kém lưỡi dao.
Khương Tuế tiện tay nhét vào túi áo, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Ares, như chờ y phải nói gì đó.“……
Ý ngươi là gì?”
Khương Tuế nhíu mày.
“Vảy đối với loài nhân ngư các ngươi có ý nghĩa đặc biệt sao?”
Ares: “Love token.” (Tín vật tình yêu.)Khương Tuế quả thật hơi bất ngờ:
“Nhân ngư vốn là giống loài hoang dâm như thế, vậy mà cũng có thứ này sao?
Các ngươi không phải ngày nào cũng rút vảy phát bừa đấy chứ?”
Y nhướng mày nhìn Ares.
“Ngươi đã đưa cho ai vảy của mình rồi?”
Ares: “Only you.” (Chỉ có em.)Khương Tuế hoàn toàn không tin, cho nó ăn nốt đồ ăn rồi định rời đi.
Nhưng Ares không chịu buông tay, còn khẽ liếm lên khớp ngón tay từng bị thương của y.
Nơi đó đã liền sẹo mịn nhẵn, chẳng còn dấu vết gì, hoàn toàn không nhận ra nơi đó từng bị thương.
Có lẽ bởi lớp da mới mọc quá non, nên đầu lưỡi lướt qua liền gây cảm giác ngứa khó chịu.Khương Tuế nhíu mày:
“Ngươi làm gì vậy?”
Ares: “I miss you… so bad.” (Ta rất nhớ em.)Khương Tuế lạnh nhạt rút tay về, thản nhiên nói:
“Chúng ta mới chỉ ba ngày không gặp thôi mà.”
“Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngày nào cũng có thể thấy ta.”
Khương Tuế hạ giàn giáo xuống, mở cửa phòng thí nghiệm cho mọi người bước vào.
Allison vừa thấy tiến sĩ vẫn nguyên vẹn cả tay chân, liền thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không biết mười mấy phút ngắn ngủi chờ ngoài cửa, trong đầu cô đã tự vẽ ra bao nhiêu cảnh tượng máu me rùng rợn.Ở chỗ xa nhất, Trần Kiến Khanh ngẩng đầu liếc Khương Tuế một cái, ánh mắt khó dò.
Hắn bước đến gần, nhỏ giọng hỏi:
“Tiến sĩ, tối nay ngài muốn ăn gì?”
Khương Tuế thoáng ngẩn ra:
“Đương nhiên là ăn ở căn tin.”
Trần Kiến Khanh tỏ vẻ tiếc nuối:
“Thật trùng hợp, hôm nay nhà bếp vừa nhận một đợt nguyên liệu tươi mới.
Tôi vốn định tối nay làm cho ngài một nồi lẩu nhỏ.”
“……”
Khương Tuế đã quên mất lần cuối cùng mình ăn lẩu là khi nào.
Y do dự một thoáng, rồi đáp:
“Được.
Nhưng tối nay ăn ở chỗ cậu.”
Y không muốn căn phòng mình ám đầy mùi lẩu đâu.Trần Kiến Khanh cười khẽ:
“Được.
Tôi sẽ chờ ngài.”
Allison đứng bên cạnh nhìn hai người trò chuyện, trong lòng hơi mờ mịt.
Khi nào quan hệ giữa tiến sĩ và Trần Kiến Khanh lại tốt như vậy?
Lẽ nào có chuyện gì mà cô không biết?Đang mải suy nghĩ, bỗng Khương Tuế ném cho cô một vật.
Allison hốt hoảng bắt lấy, mới phát hiện đó là một chiếc vảy trong suốt óng ánh.“Cầm đi phân tích.”
Khương Tuế dặn, giọng pha chút trách cứ.
“Cả ngày cứ như hồn treo mây gió, nghĩ gì thế hả?”
Allison sở dĩ có thể làm trợ lý cho Khương Tuế lâu như vậy, ưu điểm lớn nhất chính là bị mắng cũng không giận, lập tức làm ngay.
Dù năng lực chuyên môn thường xuyên bị tiến sĩ chê bai kín đáo, nhưng trong số các nghiên cứu viên ở căn cứ, cô vẫn là người được y xem thuận mắt nhất.Cô vội vàng ôm vảy rời đi.Tan ca, Khương Tuế về phòng viết xong nhật ký công tác, rồi thong thả bước đến chỗ ở của Trần Kiến Khanh.Kỳ thực Trần Kiến Khanh không có nơi ở riêng, hắn chỉ ở ký túc xá nghiên cứu viên.
So với phòng độc lập của Khương Tuế thì điều kiện kém hơn nhiều, nhưng Trần Kiến Khanh vẫn dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ.
Khương Tuế vừa bước vào đã ngửi thấy hương lẩu thơm nức.“Ngài cứ ngồi thoải mái.”
Trần Kiến Khanh quấn quanh người một chiếc tạp dề hồng nhạt điểm hoa, trông hơi buồn cười, nhưng bản thân hắn lại thản nhiên ung dung.
“Sắp xong rồi.”
Khương Tuế ừ một tiếng, kéo ghế ngồi vào bàn.Trong lúc chờ, y đưa mắt nhìn quanh bố cục căn phòng.
Bất chợt, ở đầu giường y trông thấy một quyển sách.
Nhìn kỹ, thì ra là Tự truyện của Francis Crick – “Cuồng nhiệt theo đuổi”.Khương Tuế cầm lên lật thử, bên trong có kẹp thẻ đánh dấu, hiển nhiên chủ nhân đã đọc được chừng một phần ba.
Đúng lúc này, Trần Kiến Khanh bưng đồ ăn ra.
Đối diện ánh mắt dò xét của Khương Tuế, hắn mặt không đổi sắc, chỉ thản nhiên nói:“Hôm trước thấy ngài đọc, tôi nghĩ chắc đây là một tác phẩm rất hay.
Nên đã nhờ người mua về để xem thử.”
Trần Kiến Khanh đặt đĩa rau xanh lên bàn, tự nhiên nói:
“Tiến sĩ, có thể ăn rồi.”
Tuy y thấy có chút kỳ quái, nhưng Khương Tuế cũng chẳng nghĩ nhiều.
Sinh viên ngành sinh học đọc Crick vốn là chuyện bình thường.
Trần Kiến Khanh liền ngồi xuống, bắt đầu cùng nhau ăn lẩu.Nước lẩu cay nồng, dậy mùi hấp dẫn.
Trần Kiến Khanh chuẩn bị nguyên liệu rất phong phú, có không ít thứ ở vùng biển Caribê này vốn chẳng thể mua được.
Nhà ăn căn cứ cũng không thể nào bỏ công sức lớn như vậy để nhập hàng, không hiểu hắn bằng cách nào có được.Lẩu nóng hổi, chẳng bao lâu đã khiến gương mặt Khương Tuế đỏ bừng, như phủ một lớp sương mỏng.
Đôi môi cũng ửng hồng, mềm mọng tựa như cánh hoa hồng leo ngoài tường.
Y khẽ nhấp đôi môi hơi sưng, mở miệng hỏi:
“Có gì uống không?”
Trần Kiến Khanh lại như không nghe thấy.Ánh mắt hắn dừng trên môi tiến sĩ, bất giác nhớ đến ngày Khương Tuế được nhân ngư đưa về.
Khi đó đôi môi còn sưng tấy hơn bây giờ, khóe môi vương vết thương nhỏ mịn.
Lúc thay quần áo cho tiến sĩ, thân thể trắng nõn xinh đẹp kia phủ đầy dấu vết ái muội, vệt đỏ thẫm, xanh tím chằng chịt, thậm chí còn có cả dấu răng sâu cạn xen kẽ, tất thảy đều phơi bày dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của kẻ kia.Hôm nay, tiến sĩ lại đuổi hết mọi người ra ngoài, thậm chí còn tắt hệ thống giám sát.
Trong khoảng thời gian ấy, y và con cá ngu ngốc kia đã làm những gì?
Hơn nữa, tiến sĩ còn mang về một chiếc vảy từ tay nhân ngư.Càng nghĩ, Trần Kiến Khanh càng khó che giấu được sắc mặt của mình.“Trần Kiến Khanh?”
Khương Tuế không kiên nhẫn nói.
“Cậu ngẩn ra cái gì vậy?”
“……
Xin lỗi.”
Trần Kiến Khanh hoàn hồn, giọng vẫn ôn hòa như thường:
“Tôi vừa nghĩ đến buổi chiều làm thí nghiệm bồi dưỡng.
Ngài vừa nói gì?”
“Cay.”
Khương Tuế đáp ngắn gọn, “Có nước không?”
“Đương nhiên.”
Trần Kiến Khanh đứng dậy, từ bếp nhỏ mang ra một vại bia.
“Cái này được chứ?”
Khương Tuế do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy.Một bữa cơm ăn thật thõa mãn, chỉ có một điều không thoải mái, khi Trần Kiến Khanh gắp viên thịt cho Khương Tuế, chẳng may nước lẩu bắn tung tóe, vấy đầy vạt áo y.“Xin lỗi.”
Trần Kiến Khanh lập tức nói, “Ngài có thể xử lý được không?”
Trên áo toàn dầu đỏ, đương nhiên chẳng thể làm sạch.
Khương Tuế chỉ lắc đầu.
Trần Kiến Khanh rút khăn giấy ra lau giúp, nhưng càng lau càng lem nhem, thấy Khương Tuế cau mày ngày một chặt.
Nghĩ một lúc, Trần Kiến Khanh nói:
“Hay là ngài tắm ở đây đi?
Nhân tiện rửa sạch luôn mùi lẩu trên người.
Tôi đi lấy quần áo cho ngài thay.”
Quần áo dính dầu dán chặt vào da, quả thực rất khó chịu.
Khương Tuế nhíu mày:
“Cậu sao lại vụng về như vậy.”
Khóe môi Trần Kiến Khanh khẽ cong, thì thầm:
“Xin lỗi, tôi không cố ý……”
“Thôi.”
Khương Tuế hừ nhẹ, đứng lên:
“Đi lấy áo ngủ cho tôi.”
Nói rồi y bước về phía phòng tắm.
Trần Kiến Khanh vẫn dõi theo bóng lưng ấy cho đến khi biến mất sau cánh cửa mới khẽ đáp:
“Vâng, tiến sĩ.”
Khương Tuế xả nước ấm tắm gội, hơi men bắt đầu dâng lên khiến đầu óc y nặng trĩu, choáng váng.
Y biết chắc là do chai bia kia gây ra.
Ít ai biết rằng tửu lượng của tiến sĩ rất kém, chỉ một chai bia cũng đủ khiến y say lảo đảo.
Ngày thường y luôn tự kiềm chế, hiếm khi uống rượu, nhưng hôm nay vì lẩu quá cay, nhất thời không chú ý mà uống nhiều hơn thường lệ.“Tiến sĩ?”
Trần Kiến Khanh cầm quần áo quay lại, gõ khẽ lên cửa:
“Ngài ổn chứ?”
“Ưm……”
Khương Tuế áp mu bàn tay lên gương mặt nóng bừng, thầm nghĩ e là không ổn rồi.
Y tưởng mình đã lên tiếng, nhưng thực ra chẳng thốt ra được lời nào.Đợi mấy giây vẫn không thấy đáp lại, Trần Kiến Khanh khẽ nói:
“Thứ lỗi, mạo phạm.”
Rồi hắn đẩy cửa phòng tắm bước vào.