Tâm Linh Bạn cùng bàn và căn bệnh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
370901190-256-k484696.jpg

Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Tác giả: EbeUhycuti
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tôi là học sinh từ Hà Nội về quê nội Bà Rịa Vũng Tàu nơi đây để sống Gia đình gặp biến cố làm tôi bị rơi vào vực sâu nhưng vào ngôi trường mới , cũng phải ráng thích nghi với môi trường và mọi người xung quanh Tôi được xếp cùng chỗ với một bạn nam cọc cằn tên là Ngô Nhật Vũ Hoàng Không biết là "May" hay "Rủi" nữa khi tôi thấy bạn này chẳng có ý muốn làm quen nhưng tôi có chút cảm giác rất quen thuộc với bạn nam này như thế là " Người tình kiếp trước" chăng?

Hồi hộp ghê Tags: bệnhtâmthầnphânliệtduyênâmgiảtưởnglgbt​
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Cảnh báo một xíu


Đây là lần đầu tôi thử kiểu này thể nào cũng không làm mọi người sợ hay gì nhưng vẫn muốn thử xem bản thân tôi đến đâu

Hiện tôi mới học sinh cấp 2 thôi nên văn vở không hay , mọi người có thể góp ý ở Facebook , Instagram hoặc tiktok nhé

Còn nội dung thì tôi không nói vì sẽ mất hứng lắm nên đợi đi ha

Về các nhân vật sẽ có vài tuyến tình cảm với thêm LGBT , nhân vật chính sẽ có nhiều suy nghĩ khác nhau

*Xin lưu ý : Truyện này hoàn toàn hư cấu nhưng tôi vẫn sẽ đưa thêm vài câu chuyện ngoài đời thật vào , các nhân vật trong truyện có thật nhưng tính cách là tôi tạo dựng .

Rất mong mọi người đọc và cho biết cảm nhận ạ
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 1 : Bản chất thật


" Miếng này ngon nè mẹ ăn đi" , tôi gắp miếng thịt gà qua tô cho mẹ

" Thôi con đi đưa mẹ làm gì" , mẹ tôi đang định gắp đưa lại nhưng ba tôi nói

" Thôi kệ đi em , con cho thì lấy đi "

Nghe vậy mẹ không đưa cho tôi nữa mà đút vào miệng cho ba tôi

Ba tôi ban đầu ngạc nhiên nhưng sau thì vẫn vui vẻ ăn miếng gà đấy còn tôi thì sao chắc vui à Soạn hết cặp sách , tôi ngồi xuống mang đôi giày sandal đen .

Ba từ bên trong bước ra hỏi tôi với vẻ mặt ôn tồn

" Trâm này , con có muốn đi xe không để ba chở " .

Tôi quay lại nhìn ba , mỉm cười lắc đầu bảo

" Dạ thôi ạ có gì anh Chip đưa con đi " Ba tôi không nói gì nữa , bước thẳng tới cửa mở ra thì thấy một chàng trai cao m7 đã đứng ở hàng rào sẵn .

Tôi ngẩng đầu lên thấy liền hớn hở chạy ra , đó hai tay lên muốn lấy bịch kẹo mà chàng trai đó đang cầm " Làm gì đấy con lờ này?"

Người đấy thốt ra liền bị tôi cho một cú đấm thẳng vào bụng

Tôi nói " Anh Chip cho em kẹo đi nha" còn làm thêm với vẻ mặt nũng nịu nữa .

Anh Ngọc Anh tỏ vẻ mặt buồn nôn ra hẵng , cũng đúng đến cả chính bản thân tôi còn thấy gớm mà thì ảnh đã là gì .

Ngọc Anh có biệt danh là Chip nên tôi thường gọi ảnh như thế " Đi mà anh " tôi thấy xin xỏ không được bắt đầu quạo mà dùng sức nhảy lên để lấy được bịch kẹo nhưng chiều cao của tôi lại không cho phép Đang lay hoay bỗng có tiếng cười của một chàng trai khác , tôi quay lại thấy chàng trai đó đang bước từ Crick k ra , hoá ra là bạn của Ngọc Anh Thấy tôi đang cố với lấy bịch kẹo nên ảnh lại gần nhấc cặp tôi lên bảo " Ngọc Anh này , bớt chọc bé lại đi coi chừng lại khóc um xùm rồi người ta lại nghĩ hai đứa mình bắt nạt mất "

Ngọc Anh nhìn lên Thịnh đáp một cách chậm rãi thốt lên những từ mang lời ngon tiếng ngọt " Bố đéo sợ , mắc gì tao phải quan tâm thiên hạ nói gì chứ " .

Thấy ảnh đang lơ là tôi tranh thủ nhảy lên chộp lấy bịch kẹo rồi chạy tới trường , Ngọc Anh thì thấy quá quen rồi nên nhàn nhã cùng Thịnh bước tới trường Trường của bọn tôi tên là THCS Trần Việt Hoàng xây cách đây cũng gần được 20 năm , tôi tung tăng đi qua cổng gặp Nhi đang ở ghế đá đang ăn hộp mỳ trộn ở ngoài cổng trường có bán .

Từ khi nhà trường ra quy định không bán căn tin nữa thành ra những người bán trong trường chuyển ra bán ở bên ngoài ven đường , nhiều học sinh ăn xong còn vứt xuống dưới đất mà ngay bên cạnh có thùng rác .

Nhiều người còn vô ý tứ hơn lại để ở trên bàn bên trong còn vài miếng thịt hoặc là rau không ăn hết .

Rất may là trường tôi còn cho mang vào để ăn , Nhi đang ăn thì thấy tôi từ xa vẫy tay gọi lại .

Tôi chạy đến khoe bịch kẹo mà tôi vừa lấy được , từ hào nói " Nhi à tao vừa lấy cái này từ tay anh Chip ó " Nhi nhìn tôi với anh mắt rất khinh bỉ bảo " Lấy đồ người ta mà tự hào quá ha Trâm , tao bái phục mày luôn " Tôi không quan tâm bắt đầu xé bịch kẹo ra cầm vài cục , xé rồi vào miệng , vị ngọt từ xoài làm cho tôi sung sướng .

Cầm vài cục đưa Nhi đúng lúc đó Hiền bước tới gia nhập chung với hai đứa tôi Đang cười đùa thì Thịnh và Ngọc Anh cũng bước tới , nhìn qua tôi mà Ngọc Anh khinh bỉ gấp 10 lần Nhi còn cười nhếch mép các kiểu nữa chứ .

Tôi thì chả quan tâm nên cứ ăn kẹo , đang ăn ngon lành thì cũng tới giờ vào lớp , ba bọn tôi đi phía sau Ngọc Anh và Thịnh .

Bọn tôi học ở tầng 3 còn hai người kia ở tầng 2 Học xong thì cũng đã tới giờ ra chơi là thời gian mọi học sinh ao ước , mọi người chạy ùa xuống căn tin để mua đồ ăn và tôi cũng không ngoại lệ .

Đang cầm trong tay một đống bánh kẹo thì có một cô gái kéo nhẹ áo tôi , quay đầu lại thì ra là Bảo Ngọc bên 9a2 .

Nhìn mặt con bé có vẻ hoảng hốt lắm , tôi nhìn Ngọc rồi hỏi

" Hở sao vậy Ngọc?"

Ngọc nhìn tôi rồi nói nhỏ

" Trâm ơi giúp tao với , tao sợ lắm " Tôi dẫn Ngọc lên tầng 3 ghé qua lớp đưa đồ ăn cho Nhi và Hiền rồi , đi tới nơi vắng vẻ không có người lúc này tôi cầm cục kẹo cam và dâu đưa cho Ngọc , con bé từ chối rồi tựa tay lên lan can vẻ mặt chứa nhiều âu lo và sự sợ hãi .

Hiện tại tôi không biết Ngọc đang xảy ra chuyện gì nhưng tôi đoán Ngọc đang trải qua một chuyện đáng sợ Ngọc mấp máy môi nói ra từng lời " Trâm à , tao biết nói ra điều này có lẽ mày không tin nhưng mà..

" Ngọc nói đó rồi dừng lại , vẻ mặt chần chừ hiện rõ , Ngọc thở dài rồi nói tiếp

" Thầy Minh sàm sỡ tao mày ạ.." .

Tôi ngạc nhiên đến trợn mắt , gì chứ thầy Minh mà mọi người yêu mến lại làm ra việc này ư?

Ngọc còn nói thêm

" Thầy bảo rằng nếu tao nói ra thầy sẽ làm nhục rồi đăng lên mạng lúc đó cả nhà sẽ giết tao mất.."

Suy nghĩ của tôi bây giờ rối lắm , nửa tin nửa ngờ vì thầy Minh tính cách dịu dàng với học sinh thì sao lại làm ra chuyện đó , tôi nói " Ngọc tao biết là nếu tao không tin mày thì người thiệt thòi là mày nhưng mà nếu không có chứng cứ thì cho dù có 10 đứa như tao cũng không giúp được mày " Ngọc dường như biết trước được chỉ nhìn tôi rồi nói " Tao biết là khi nói ra nhiều người sẽ không tin , tao biết phải cần có bằng chứng mới nói nhưng mà trong cả khối này tao chỉ tin mày thôi " Ngọc nói xong những dòng nước mắt bắt đầu chảy xuống

Tôi chỉ biết ôm lấy Ngọc "Khóc đi , mày coi tao như một con gấu bông nhà mày cứ khóc đi " , nghe vậy Ngọc khóc nhưng chỉ dám thút thít không dám khóc to vì sợ mọi người chạy tới .

Tôi im lặng rồi vỗ lưng thề rằng phải điều tra vụ này mới được
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 2 : Điều tra


Đợi chờ Ngọc bình tĩnh lại tôi dẫn cô ấy về lớp rồi quay trở lại lớp học , Nhi với Hiền đang ăn thì bắt gặp tôi đang trong trạng thái thất thần mơ hồ nhìn vào một khoảng trống vô tận ngoài cửa sổ .

Tôi đang phân vân không biết nên nói cho hai người đó biết không nhưng chắc tạm thời thì không nên nói Quay qua quay lại thì cũng tới giờ ra về luôn , tạm biệt với hai nhỏ kia thì tôi lại đi về đường nhà tôi .

Giữa cơn trưa hè oi bức , tôi đã tưởng rồi sẽ tả về ánh nắng của mùa hạ nhưng không nắng muốn thiêu đốt mà tả thì chỉ nói là như lò thiêu vậy .

Đang lê bước đi thì tôi bắt gặp thầy Minh đang đứng nói chuyện với một bạn nữ sinh ở lớp khác trong quán nước gần trường , tò mò nên tôi đi lại gần .

May rằng là thầy không chú ý nên cứ vô tư nói chuyện với bạn nữ đấy , hai người nói xì xầm một hồi thì thầy dắt bạn nữ đi vào một ngõ hẽm nào đấy thì tôi liền bám theo Thầy đi trước còn bạn nữ kia đi sau , tôi nhớ con đường này hoang vắng nên cũng khá bất an nhưng vẫn liều một phen đi theo .

Hai người kia thì vẫn đi với nhau , càng đi sâu thì thầy bắt đầu bước chậm lại để đi gần với bạn nữ đấy rồi nắm tay nhưng nhìn từ phía tôi thì tôi nghĩ bạn nữ có vẻ e dè như không thích điều đấy

Tưởng rằng thầy sẽ buông nhưng không vẻ mặt của thầy bắt đầu tối rầm đi , ánh mắt bắt đầu dò xét cơ thể của bạn nữ đấy rồi không biết xui khiến sao mà thầy lại nhìn về phía chỗ tôi đứng Thấy bản thân sắp bị phát hiện thì bỗng có một người bí ẩn kéo tôi lại rồi người đấy xoay lưng đối diện lại với thầy , thầy Minh nhìn thì chỉ nghĩ là một cặp đôi nào đấy chắc lại chim chuột với nhau nên cũng không làm khó dễ nữa lại cùng bạn kia đi Hoảng hồn lại thì tôi mới định thần lại , ngước lên nhìn ân nhân đã cứu thì lại là Huy .

Bất ngờ vì không biết sao anh ta lại ở đây " Ủa Huy , sao mày lại ở đây?"

" Tao đang kiếm con em tao , thấy nó đang đứng cùng thầy Minh rồi hai người đó đi vào con hẻm này .

Ủa rồi sao mày cũng ở đây?

" Tôi ấp úng không nói được lí do nên tôi chỉ biết lắc đầu " Tao chỉ là đi vào thăm người họ hàng ở đây thôi " , Huy nhìn tôi với vẻ mặt tò mò rồi nói " Tao nghe bảo ở đây ít ngôi nhà lắm mà mày vẫn có bà con ở đây nhở?

"

Thôi thì đành nói sự thật với Huy vậy , nghĩ là làm tôi kể cho Huy nghe về câu chuyện của Ngọc , Huy ngẫm nghĩ rồi nói " Nếu lời Ngọc nói là sự thật cộng thêm với hành tung khả nghi của thầy thì tao nghĩ sự thật chắc được 85% rồi " Suy nghĩ của tôi giống Huy vậy nên hai bọn tôi lại tiếp tục theo dõi , nhưng vì bọn tôi lo nói chuyện nhiều quá nên đã mất dấu vết .

Đang tính quay xe thì bỗng thấy có một bà đang chạy xe đạp gần đó vậy là tôi nắm lấy cánh tay Huy chạy lại gần bà , hấp tấp hỏi " Bà ơi , cho con hỏi nãy bà có thấy một người đàn ông cao cỡ bạn này và một bạn học sinh nữ đi qua đây khoảng ạ?"

"À nãy bà thấy họ đi tới một ngôi nhà nhỏ ấy , con đi lên xong quẹo trái rồi đi thêm tầm chục bước là tới " , nghe bà nói xong tôi liền cúi đầu cảm ơn rồi chạy một mạch tới đó Nhưng đang chạy giữa chừng , Huy đột ngột dừng lại làm tôi suýt té vì cơ thể anh ta lớn hơn tôi , tôi lỡ văng tục rồi quay sang nhìn Huy như kiểu " D**m* còn làm điều tương tự vậy nữa là ăn đập nha"

Bỗng Huy nói ra

" Không có camera , điện thoại quay lại hay máy ghi âm thì tới đó như công cốc à con đần này" Ờ ha tôi vậy mà quên mất thứ quan trọng đó , nhưng mà trường có cho mang đâu " Giờ như này bọn mình cứ tới xem thử nếu đúng thật thì bắt đầu theo dõi thầy , được không?"

Tôi đưa ra ý kiến và Huy gật đầu chấp nhận .

Đi trong cái trời nắng nóng như này tôi phải bái phụ thầy Minh nếu là thật thì vào khung giờ này thầy vào chỗ hẻo lánh này hay thật , suy nghĩ tới đó thì cũng đã đến căn nhà tôi tạm gác suy nghĩ lại Nhìn căn nhà này tôi đoán đây là nhà bỏ hoang , bắt đầu liên tưởng đến các lời đồn trong trường rằng ở gần khu vực này có ma .

Tôi thuộc dạng sợ ma nhưng lại không dám tin vào là có ma quỷ , nói chung là xà quần túm lại nếu có ma thì tôi nghĩ chỉ là ma giả thôi Bên trong phát ra tiếng của thầy Minh đang nói chuyện với em của Huy , hai người đang cãi nhau gì đó mà khiến cho thầy tức giận rồi cầm những đồ vật còn sót lại trong căn nhà bắt đầu ném vào người của bé gái kia , Huy nhìn thấy thì không khỏi lo lắng xen lẫn là sự tức giận thấy có khúc gỗ to liền cầm lấy " Mẹ nó thằng chó , nó mà dám đụng đến một sợi tóc của con bé đi tao đập nát mặt thằng chó đấy " Tôi phải ráng lắm mới kìm được cơn tức giận của Huy , kéo cậu ta ra sau một cái cây to còn bản thân tiến lại gần lấy một cục gạch ở vẹn đường ném vào cửa sổ ngôi nhà rồi chạy nhanh ra đứng sau cây Thầy Minh bên trong giật mình vì cửa kính bể ra làm cho một vài mảnh rơi xuống mà thầy ta thì lại đứng gần đó nên bị mảnh xước qua cánh tay " Dừa lòng tao lắm " Đau đớn thầy nhìn ra thì không thấy ai liền mở cửa bước ra , thầy thấy có cái cây to liền nghi ngờ tiến lại gần phía đấy
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 3 : Báo con


Thầy Minh ôm cánh tay đang chảy máu nhìn phía sau thân cây thì không phát hiện ra ai nên quay trở lại ngôi nhà , nhìn qua cửa sổ thì thầy ta phát hiện ra em của Huy đã chạy đi rồi đồng thời cũng thấy viên gạch ném vỡ cửa sổ .

Bực tức khiến ông ta cáu bẩn cứ dùng tay đấm thẳng vào bức tường Sau đó thầy ta cũng rời đi , thấy không còn ai nữa tôi mới thở phào quay lại chấp hai tay với Huy " Cảm ơn nhiều vì đã cứu mạng thêm lần nữa , công ơn này tao sẽ không bao giờ quên đâu " " Thôi thì cũng không có gì mà d**m* sao mày chơi ngu vậy mắc giống gì mém gạch vào cửa sổ nhà vậy con này , may là tao còn xách mày chạy ra đây để ẩn nấp đấy " Huy bực bội xổ một tràn mắng chửi vào tôi Tôi thì chỉ biết nở nụ cười tự tin ra thôi vì đúng thật tôi báo anh ta quá mà " Hì hì nhưng vậy thì em mày mới chạy đi được chứ , đúng không? tao cũng giúp mà " Huy thở dài rồi chỉ về hướng em của anh ta đi rồi ra hiệu đi kiếm , bọn tôi đi tới gần thì mới thấy em của Huy đang nấp xuống thế là anh ta dắt con bé về quán nước giáo huấn một trận còn tôi thì lẽo đẽo theo để ngồi nghỉ ngơi " Ngân này , anh hỏi em nãy em theo thầy Minh vào đó làm gì?" , Ngân ấp úng không muốn nói thấy thế Huy càng tức điên lên " Tao hỏi mày nãy mày theo lão ta làm cái đéo gì hả?

Bộ mày muốn bị lão hiếp lắm à , mồm miệng đâu sao đéo nói câm rồi à?

" .

Ngân bắt đầu khóc rồi Huy đáng sợ vãi chưởng tôi phải nghĩ thầm trong đầu nhìn Ngân bị mắng té tát mà tôi quạo vậy là tôi can ngăn ra rồi dắt bé Ngân qua một chỗ khác , đợi con bé bình tĩnh lại thì tôi bắt đầu nhẹ nhàng hỏi han " Ngân này , chị là bạn của Huy vì tụi mình là con gái nên em sẽ dễ nói chuyện hơn .

Anh Huy là vì chỉ lo cho em nên mới nói vậy thôi , em đừng để tâm nha " Ngân gật đầu rồi bắt đầu kể cho tôi nghe cuộc trò chuyện hồi nãy với thầy Minh " Tiết cuối của bọn em là môn Tiếng Anh , thầy Minh thì lại vừa đảm nhiệm việc sẽ dạy môn này ở khối 8 .

Lúc học thì thầy ta cứ gọi em lên bảng để trả bài còn đi xuống tận chỗ em để lấy cớ chỉ bài cho em mà đụng chạm rồi nhòm ngó nữa , em sợ quá nên nói nhỏ với thầy rằng em học ổn không cần thầy phải chỉ bài đâu .

Ai dè anh ta trơ trẽn nói rằng năng lực em cần được trau dồi thêm nên đã gọi điện xin phụ huynh cho em ở lại học thêm ảnh ta sẽ kèm , vì tiếng tăm anh ta trong trường được làn truyền tới tai ba mẹ em nên họ tin tưởng giao em cho gã..

" nói được một đoạn Ngân lại khóc thút thít , tôi lấy giấy lau đưa cho Ngân Em nói tiếp " Khi nãy em nói chuyện với thầy , thầy bảo nếu em không làm thầy vui thì thầy sẽ đánh cho điểm thi Tiếng Anh em dưới trung bình lúc đấy mấy môn kia không gánh nổi mất , anh ta dẫn em vào căn nhà kia .

Em phản kháng thì anh ta nổi giận đùng đùng ném những thứ trong nhà vào em , may là anh chị giúp nên em có cơ hội chạy đi .

Em cảm ơn chị nhiều lắm " Ngân nắm tay tôi rồi con bé cứ luôn miệng nói lời cảm ơn làm tôi ngại vãi , đúng lúc này Huy tới gần trên tay có con gấu Capybara đưa cho Ngân với chất giọng ngọt như mía lùi " Này Ngân , cầm đi cho anh xin lỗi này anh bực quá lỡ lời em đừng giận anh nữa nha " Thấy ở đây không còn gì nữa nên tôi về bỗng có người kéo cặp tôi lại , quay đầu lại thấy Huy dắt xe ra lấy tay phủi bụi ở yên sau ra hiệu leo lên xe đèo về nhà .

Tôi lắc đầu từ chối vì nghĩ rằng nếu tôi lên thì ai chở Ngân về , Ngân như đọc được suy nghĩ của tôi đi qua vuốt má tôi bảo " Chị lên đi lát mẹ em cũng tới đón à " , tôi vẫn lắc đầu từ chối thì Huy xuống xe rồi nhấc bổng tôi đặt lên yên sau còn lấy mũ của áo hoodie chùm lên .

Mặt tôi nhăn lại Huy thấy thì cười bảo " Mày nhăn như đít khỉ ấy haha , bình thường lại đi em " Thôi thì có lòng bổn cô nương ta đây sẽ chấp nhận , tạm biệt với Ngân tôi nhìn xuống thấy bóng của cả hai yên hằng lên mặt đường đầu tôi lại bắt đầu mơ hồ suy nghĩ về chuyện thầy Minh , anh ta đã lên được giáo viên dạy Tiếng Anh thì nguy hiểm hơn rồi nhất định phải có được bằng chứng mới tóm đuôi của thầy ta được .

Nắng thì như lửa đốt , não thì dùng hết công suất rồi nên bây giờ tôi buồn ngủ kinh mà chiều nay lại không có tiết học vậy là được ngủ tới tôi , nghĩ tới đó tôi đập lưng Huy nói " Ê đi nhanh đi tao muốn về ngủ thôi giờ mệt vãi đạn " Huy gật đầu rồi bắt đầu lao thằng lên , mất đà mặt tôi đập thẳng vào lưng của Huy .

Trời ơi mũi hư mất thôi tôi bực bội chửi " Nè bộ mày đéo biết chạy xe đạp sao cho êm à d*m* đang mệt mà mày còn chạy kiểu đó làm tao muốn dập mũi rồi này " , Huy chỉ cười không đáp Một lúc sau thì cũng tới nhà tôi , trước khi Huy chạy đi còn nói thêm " Mày là báo con rồi " tôi không thèm nhìn mặt nó mà cầm mấy cục kẹo chanh đưa cho coi như là lời cảm ơn đã chở về Vào ngôi nhà thân yêu tôi lao vào bàn ăn , mời ba mẹ ăn cơm xong tôi ăn như một con hổ đói , ăn no nê xong thì tôi đảm nhiệm phần rửa chén .

Làm hết mọi thứ xong tôi nhảy thẳng lên giường rồi ngủ lúc nào không hay
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 4 : Phát hiện động trời


" Gà ơi dậy ăn cơm con , tối rồi "

Tiếng mẹ tôi vang lên ở phòng bếp , hé mắt ra thì thấy phòng vẫn tối thui .

Lò mò vớ lấy điện thoại mở lên , ánh sáng từ màn hình sáng chưng phải tầm 5phút sau tôi mới thích nghi được .

Lê cái thân đang mỏi nhừ để xuống nhà bếp ăn tối , vừa ăn xong tôi cầm điện thoại bỗng có tin nhắn hiện lên thì ra là Nhi rủ tôi ra rạp xem Doraemon movie 43 cùng với Hiền nữa .

Hẹn giờ giấc xong thì tôi đi tắm rồi soạn cho mình một bộ outfit trắng đen rồi mặc vào áo hoodie đen không thể thiếu của mình Xin ba mẹ xong xuôi tôi đi bộ để đến chỗ hẹn , gió không mạnh nên thời tiết giờ mát vãi oà đang tận hưởng bầu không khí này bỗng nghe có tiếng xe đạp chạy lại , tưởng người lạ nhưng nghe tiếng làm tôi xịt keo

" Ê này có nhu cầu cần tao đây đèo đi không " " À ừ có đấy mà sao mày lại ở đâu vậy Huy?"

Tôi thắc mắc hỏi " Tao đi dạo thôi ai dè gặp mày ở đây ấy mà , đi đâu thế?

" Huy hỏi ngược lại tôi nhưng tôi lười trả lời cho nên leo thẳng lên yên sau xe mà ngồi " Mày chở tao ra rạp đi " tôi nói xong Huy cũng không nói gì chỉ gật đầu rồi chậm chạp đạp đi Về tối nhìn Hà Nội thật đẹp , tôi nhìn về những toà nhà cao tầng đang sáng đèn , Cầu Long Biên mà mỉm cười trong vô thức " Hà Nội đẹp thật mày nhở?

" , tôi hỏi Huy còn cậu ta chỉ cười không đáp nhưng anh ta lại hỏi " Thế tao có đẹp không Trâm?

" Câu hỏi này làm tôi ngạc nhiên lâu rồi tôi chưa được nghe ai hỏi về người đó có đẹp hay không , tôi im lặng rồi đáp lại " Ừm mày đẹp lắm nhưng mày đẹp còn tao thì sao hả Huy?

" Vừa hỏi xong thì tôi giật mình không hiểu sao lại hỏi như vậy , ngại chết mất thôi " Mày dễ thương lắm " nghe được câu trả lời mà mặt tôi đỏ như trái cà chua .

Không giấu gì vì tôi thích Huy cơ mà , tôi lơ đi mà hỏi qua chuyện khác

" Ê này mày coi Doraemon movie mới chưa?

" thì Huy lắc đầu " Chưa có hửm vậy đi coi chung với tao không?

Bây giờ chắc còn vé ấy " , Huy không nói gì chỉ gật đầu thấy vậy tôi gọi điện hỏi Nhi với Hiền " Bây ơi tao mới rủ Huy xem phim này có cho coi chung không để tao biết?

" Bên đầu dây kia hai đứa hú hét to mà tôi muốn điếc luôn " Trời ơi được chứ có anh Huy càng tốt được không em Gà nhở~" , Hiền bên kia hỏi tôi " Ủa vậy là mày với Huy đang đi cùng nhau à?"

Vừa xác nhận với hai đứa nó xong thì tụi nó cười như được mùa , chấp nhận cho Huy đi chung " Chắc trầm cảm với hai bây quá " bất lực quá tôi chốt lại chỗ ngồi rồi mua vé luôn cho Huy Vừa mua được vé thì cũng đã tới nơi , Huy thì đi gửi xe còn tôi đứng coi điện thoại , nghĩ thầm " Bây giờ mới có 7h mà 7h30 mới chiếu , vậy chắc chơi xíu rồi xem là vừa " nghĩ tới đó thì Huy cũng tới chỗ tôi rồi hai bọn tôi đi lên khu vui chơi , lên tới thì cũng thấy bọn Nhi đang ngồi ăn ở cửa hàng đồ ăn ở gần đó

Vì tôi vừa mới ăn xong nên bảo hai chúng nó bản thân qua khu vui chơi khi để chơi , hai đứa vừa ok xong thì Huy cũng nhanh nhảu đi với tôi vào khu .

Đi xa xa một tí lại nghe tiếng cười hai đứa kia , chẳng bận tâm mà vẫn tiến thẳng vào để chơi .

Đang chơi hăng say bỗng tôi thấy có một bạn nữ nhìn quen lắm , ngó một hồi rồi tôi mới nhớ ra là con Quỳnh Như học 9/5 cơ mà Tưởng nó đi chơi với bồ hay gia đình tôi cũng không để tâm chỉ đến khi nó bước tới cùng một người đàn ông mà tôi cũng thấy quen , bỗng dưng cơn tò mò làm tôi bảo Huy

" Huy này tao đi ra chỗ này một xíu nha , mày ở đây chờ tao còn không thì qua bên bọn Nhi đi ha " , Huy gật đầu rồi tôi từ từ tiến lại chỗ Quỳnh Như .

Đến gần tôi nhận ra là thầy Minh cơ mà

" C**l** gì nữa đây thằng cha này chưa chừa hay gì rồi còn dụ dỗ con Quỳnh Như nữa , mà cũng gu mặn ha qua lại với con này được tôi cũng bái phục thầy luôn rồi " .

Thấy hai người đó tới cửa thang máy thì tôi phải chùm mũ , đeo khẩu trang và mang cặp kinh râm bước vào cùng họ , trên tay bấm quay sẵn .

Lúc này họ bắt đầu ôm nhau xà nẹo rồi hôn hít các kiểu , tôi phải lấy điện thoại lên như kiểu đang nhắn tin nhưng thật chất đang zoom lại chỗ thầy Minh cùng Quỳnh Như .

Mặc dù con này không bị sàm sỡ nhưng mà thầy ta cũng có bồ nên tôi cũng quay lại luôn để có gì gửi cho bồ của thầy Thấy hai người này lên tầng của rạp nên tôi vẫn bám theo , tới chỗ bọn họ xem thì hoá ra họ tới xem Doraemon tôi đoán chắc do Quỳnh Như đòi rồi chứ lão thầy này chắc gì thích xem Không chần chừ tôi gọi cho ba người kia lên tầng của rạp luôn , ba người vừa đến thì cả đám vào rạp .

Chỗ bọn tôi ngồi lại phía sau của hai người kia , vậy là khi cả bọn vừa ngồi thì tôi ngồi kể lại cho hai nhỏ kia nghe về chuyện của thầy Minh rồi kể luôn sự việc vừa nãy .

Kể xong thì mặt bọn nó cũng y chang tôi của lúc đầu nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh để xem phim , vừa xong hết bộ phim thì hai người kia chào tạm biệt nhau Tôi và Huy lại theo dõi thầy ta tới một cửa nhà kho bị bỏ trống hoang , may mắn là có cửa sổ cho nên hai chúng tôi vẫn có thể xem mà không phải vào để bị phát hiện .

Máy của tôi vẫn quay nhưng những gì trong đó làm tôi sốc hoá ra thầy ta là thành viên của một nhóm chuyên bắt cóc rồi bán cho những tên giàu có đang có nhu cầu vui vẻ , thầy ta đang bàn bạc với mấy người khác về các bạn nữ học sinh .

Vậy ra thầy ta không chỉ quấy rối tình dục mà còn làm ra được vụ này mà ngay cả bồ của thầy cũng không biết
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 5 : Hẹn ra gặp mặt


" Mẹ nó tức thật chứ , hôm bữa có con mồi ngon mà bị đứa nào phang nguyên cục gạch vào cửa sổ , làm tao bị thương ở cánh tay .

Tuột mất con nhỏ đó luôn chứ .

Tao tính chơi xong nhỏ này rồi bắt nó đưa bọn mày rồi mà có con chó nào phá đám nữa chứ " thầy Minh bực bội chửi rủa người làm thầy ta mất hứng .

" Thôi đi anh , không có con này thì còn con khác chứ làm đéo gì mỗi con đấy là gái .

Bình tĩnh đi giận quá mất khôn giờ " có giọng nói của một chàng trai mà tôi đoán gã học cấp 3

" Ê mà này , trường tao có con kia là hotgirl ấy xinh lắm mày dáng nuột vãi c** , chỉ tiếc là có bồ rồi mà chưa công khai danh tính "

Nói xong thầy Minh moi điện thoại cho cả đám bên trong xem

" Đù mặt ngon dáng cũng ngon nhờ , cái này người ta bảo gì ta cái gì mà mặt học sinh thân hình phụ huynh ấy .

Nhỏ này y chang nha , làm cho mấy ông lão nhà giàu kia vui vẻ thì mình lại càng có nhiều tiền nữa chứ , quá đã " Nhiều người xúm vào khen lấy khen để rồi một người trong đó đề nghị thầy Minh dụ nhỏ tới nhà của thầy , cả bọn sẽ ở đấy bắt cóc nhỏ đem tới quán bar huấn luyện nhỏ để làm gái .

Thấy vừa đủ bằng chứng , tôi lay tay Huy ra hiệu mau rời khỏi nếu không bị phát hiện là cả 2 chết mất .

Hai đứa rón rén bước đi nhưng tôi lỡ dẫm phải cành cây khô phát ra tiếng động trong màn đêm yên tĩnh , bọn chúng nghe được liền cảnh giác .

Một trong cả đám xung phong ra ngoài xem xét , thấy sắp bị phát hiện bọn tôi núp phía sau một bãi phố liệu

Đầu tôi lúc này nhảy số , mở tiếng còi báo động rồi dùng loa mini đã mang theo trong túi áo , vặn volume hết cỡ .

Khi nghe có tiếng còi cảnh sát , người kia liền chạy vào báo lại rồi nguyên đám chạy đi hết còn tôi và Huy tranh thủ thời cơ chạy lại rạp Hai đứa ngồi thở muốn chết vì xém nữa phát hiện ra thôi thì Chầu Diêm Vương rồi , tôi đi ra một siêu thị gần đó mua hai chai nước lọc đưa cho Huy một chai , đợi sau khi bình tĩnh bọn tôi xem lại đoạn video đã quay được .

May mắn là âm thanh và hình ảnh vẫn rõ nét và tiếng vẫn to , tôi nhờ Huy trở tôi về nhà Trên đường về vì không an tâm nên tôi vẫn chỉnh sửa lại đoạn video bên trong capcut

" Mở âm lượng lên hết cỡ 1000 vậy chắc được ha Huy?

"

" Ừ chắc được rồi đấy mà mày cất máy đi không lỡ có kẻ trộm chạy giật một cái thôi là mất đi bằng chứng quan trọng đấy "

Nghe vậy tôi cất điện thoại vào túi rồi lại băn khoăn , những thứ này vẫn chưa đủ tôi nghĩ là cần thêm nữa " Huy này tao nghĩ bọn mình cần sự giúp đỡ từ Hotgirl trường mình " " Là ai?

" tôi muốn ngã ngửa luôn ngay cả Hotgirl là ai mà anh ta lại không biết nữa thôi thì chắc là người tiền sử rồi " Hết cứu mày luôn Huy ạ , hotgirl trường mình là con Huyền Nhi lớp 9/2 ấy .

Mặc dù học lực cũng tạm nhưng nói về nhan sắc đéo ai đọ nổi đâu , mà lúc trường tổ chức cuộc thi sắc đẹp không đi à " tôi giải thích nhưng vẫn thắc mắc

" Không tao đâu thèm để ý mấy cái đó .

Vậy giờ nó có ích gì mà tụi mình nhờ?

" Huy hỏi nhưng tôi đang bận kiếm acc Facebook của nhỏ đấy " Bọn mình bây giờ phải hẹn gặp nhỏ đó vào ngày mai , muốn vừa cứu được nó mà còn bắt được cả thầy Minh thì chỉ trông chờ vào Huyền Nhi thôi " , vừa nói xong thì tôi cũng stalk ra được .

Mặc dù nhỏ này không hay đăng hình ảnh bản thân lên nhưng vì có một vài người bạn của Huyền Nhi trong list friends của tôi cho nên dễ dàng stalk ra được " Tới nhà mày rồi Trâm " tiếng của Huy làm tôi giật mình suýt đánh rơi điện thoại

" Cái thằng này mày từ từ hẵng nói được không , c**l** gì gọi như ma vậy biết là suýt làm tôi đánh rơi điện thoại không hả?

" Huy nhìn tôi không nói gì , hất đầu vào nhà tôi .

Vừa xuống xe thì Huy phóng đi luôn , làm như tôi ăn thịt anh ta lắm hay gì ấy

Bước vào trong nhà thấy phòng khách còn tối thui tưởng ba mẹ đã ngủ , vừa nhón nhén bước vào bỗng thấy có người lướt qua .

Mặc dù theo chủ nghĩa duy vật nhưng tôi vẫn nhát lắm , quay đầu lại thì điện trong nhà cũng bật sáng lên .

Đứng ở gần chỗ công tắc là mẫu hậu của tôi với cái cây roi đang cầm sẵn trên tay , cái khí chất này thì khỏi phải nói mẹ của tôi đang rất tức giận rồi đây .

Bũn rũn tay chân tôi quỳ xuống khoảnh tay vô Mẹ tôi không nói gì mà ngồi xuống ghế sofa , âm thanh vang dội nguyên căn nhà

" Bé Gà à , con biết bây giờ mấy giờ rồi không?

" Rõ ràng mẹ tôi đang quan tâm nhưng cây roi lại đập thẳng xuống sàn

"D-dạ bây giờ là 10h30 rồi thưa mẫu hậu yêu quý của con , mẹ ơi con xin thề này là lần đầu cũng như lần cuối thôi không dám tái phạm bất cứ lần nào "

Mẹ tôi không nói gì , 10 phút sau tôi lên phòng với đôi chân toàn vết thương .

Ấm ức nhiều ấy chứ tôi cũng có lí do chính đáng nhưng không thể nào nói ra cơ mà

Khóc thút thít rồi mò trong phòng hộp y tế , bôi mà lòng đau như cắt .

Đúng lúc đó có thông báo hiện lên , hoá ra là Huyền Nhi cũng accept tôi rồi

Ngay lập tức tôi không làm việc kia nữa , chủ động nhắn Trâm : Chào , bạn là Huyền Nhi lớp 9/2 phải không ạ Nhi : À phải rồi mà bạn hỏi có gì không ấy Trâm : Ngày mai giờ ra chơi , bạn có thể nào lên lầu 4 được không mình có chuyện cần thông báo

Nhi : À vậy được thôi Tôi chỉ thả react vào tin nhắn rồi tắt đi , hoàn thành xong vết thương thì tôi thay lại bộ đồ ngủ .

Nhảy thẳng lên giường ngày hôm nay quá mệt đối với tôi rồi , nằm lim dim được một lúc thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 6 : Ngày xui xẻo


"Tít..tít..tít"

Tiếng báo thức vang bên tai làm tôi nhức đầu , mò trên đầu tủ lấy được , trong phòng tối quá tôi chẳng thấy giờ được .

Lười biếng quăng thẳng xuống đất quay trở lại giấc ngủ đang dở dang " Gà ơi dậy con 5h30 rồi , dậy đi "

" Ưm.. cho con ngủ xíu nữa mẹ còn sớm mà- Gì 5h30 rồi á?

" Không kịp nghĩ gì nhiều tôi phóng thẳng xuống giường , tắt hết đèn đóm trong phòng .

Đi qua phòng tắm để vệ sinh cá nhân , mặc đồ thể dục rồi chạy xuống nhà bếp Mùi của mỳ xào toả ra từ nhà bếp bay khắp căn nhà làm tôi phải nhảy thẳng xuống , mẹ tôi thấy vậy liền cau mày lại

" Cẩn thận không gãy "

" Con biết rồi mà có sao đâu mẹ " Cùng lúc ba tôi từ trên lầu bước xuống

Ba tôi bước tới rồi ôm phía sau lưng mẹ tôi , nấu xong thì hai người bưng dĩa mỳ xào lên bàn .

Ăn xong xuôi hết thì tôi chạy lên tủ đựng giày lấy đôi giày thể thao

" Thưa ba mẹ con đi học ạ "

" Ừ đi học vui nha con " mẹ tôi đang trong bếp làm đồ ăn nói vọng ra Trên đường đi tới trường tôi vẫn cứ suy nghĩ về việc ngày hôm qua , vì hôm nay hẹn với Hotgirl của trường cho nên tôi cần soạn ra những lời cần nói để cho Huyền Nhi tin

Vì tâm trí vẫn đang nghĩ tới những gì cần nói mà không may tôi đụng vào một ông chú , ông ta thấy tôi bỗng cười hề hề rồi nói những từ ngữ nào đấy mà tôi không hiểu .

Tôi cũng chỉ biết cười ngượng rồi né sang bên trái để đi nhưng ông ta cũng đi sang trái , tôi lại đi sang phải thì ông ấy cũng vẫn đi sang phải Lúc này tôi hơi rối rồi nhưng không dám nói đành lại đi sang trái thì vẫn y như rằng ông ta lại đi qua trái , mất hết tính kiên nhẫn tôi nhớ lại xem chú này có phải người quen của ba mẹ hay không , nếu không thì tôi có thể đứng nói mà đéo nể mặt Một lần nữa tôi thử đi sang phải thì ông ta vẫn sang phải , lần này là chịu hết nổi rồi tôi nói thẳng với ông ta luôn " À chú này cháu không biết chú có việc gì gấp không chứ bây giờ cháu cần đi tới trường ngay bây giờ ạ , có thể nào chú né cho cháu đi được không?

" Bỗng ông ta không cười nữa mà mặt lúc này biến sắc trở nên tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng

" Con đ* mẹ mày , bộ tao muốn nhìn mặt mày mà mày không cho à còn bảo tao né , mày lên trường học làm đéo gì đi làm đ* đứng đường con mẹ nó đi .

Con gái học xong chỉ là thứ vô dụng cũng chỉ nằm dưới chân đàn ông mà thôi chẳng giúp ích gì cho xã hội , chắc con mẹ mày từng làm đ*** rồi chứ nhở nên giờ mày muốn theo nghề mẹ mày à?

"

Hắn ta tuôn một tràng lời nói thậm tệ ra , ông chú này đụng vào tôi thì được nhưng lại đụng tới mẹ tôi .

Lúc này tôi đéo quan tâm tới việc có đi trễ hay không hay kể cả việc đang có đông người nhìn chúng tôi , liếc nhìn thấy có cục gạch đang kế bên tôi cầm lấy .

Biết rằng bản thân yếu thế nhưng thằng chó này đụng tới mẹ tôi thì dù cho là con ông cháu cơ quan hay thần tiên con mẹ gì nay cũng phải sống chết với thằng này , tôi cầm cục gạch lên chỉ thẳng mặt ông chú kia " Này thằng chó kia , tao là vì nể mày là người lớn nên tao nhịn nhưng mày đụng chạm tới mẹ tao thì cho dù mày là cái quần què gì tao cũng chửi .

Mày bảo mẹ tao làm đ*** vậy cái con mắt nào của mày thấy?

Cái tai chó nào của mày nghe được hả? , mày còn bảo con gái học xong là vô dụng vậy mày có nhìn lại cái thân tàn ma dại của bản thân chưa .

Nhìn là biết đéo có ăn học xong còn mắt mù bảo con gái vô dụng , nếu con gái vô dụng vậy mày đang nói con mẹ mày đấy à , mày cũng từ háng của bà mẹ già mày ra mà có phải từ dưới lỗ cống chui lên đâu mà dám sủa những câu như thế ra hả?

" Nói rồi tôi ném thẳng cục gạch ngay bên cạnh ông ta rồi đi thẳng về trường Bước vào trường tôi phải điều chỉnh lại tâm trạng không để bản thân kích động nữa mới lên lớp .

Vừa bước vào lớp thì may sao vẫn kịp trước khi sao đỏ lên , tôi ngồi vào vị trí mà cảm thấy mắt mình hình như bắt đầu rơi nước không kiểm soát rồi .

Tôi thấy bản thân lạ vì mỗi khi tức giận là mắt tôi lại rơi nước mất kiểm soát luôn Nhi thấy tôi như khóc liền lo lắng chạy vào hỏi han nhưng sao đỏ đã vào

Đang ngồi trong giờ 15 phút được chút bỗng có tiếng loa phát thanh

" Alo alo mời em Lâm Ngọc Bảo Trâm lớp 9/1 lên trên phòng hiệu trưởng , cô hiệu trưởng có chuyện cần gặp em .

Xin nhắc lại..

"

Cả lớp không nói gì nhưng đồng thời quay xuống nhìn tôi còn tôi thì thở dài bất lực biết thể nào cũng bị la mắng cho mà xem , lê từng bước chân xuống các bậc cầu thang tới văn phòng thầy hiệu trưởng

Mở cửa ra đã có hơi mát từ máy lạnh , ngồi đối diện tôi là cô Linh hiệu trưởng nhà trường là nỗi ám ảnh vì cô quá dữ .

Cô Linh thấy tôi tới liền lên tiếng

" Em là người trong đoạn clip này đúng không?

" Nói xong cô đưa điện thoại cho tôi , không bất ngờ mấy vì tôi đoán ra được

" Được rồi cô cho xem giải thích đấy " Tôi chỉ vào ghế ngồi đằng sau lưng với ý là " em ngồi đây được không cô " thì cô gật đầu

Lúc này cô cầm máy lên quay tôi hiểu ý và bắt đầu tường thuật lại , cô gật đầu đã hiểu ý và nói rằng

" Em rất giỏi khi đã đứng lên bảo vệ nhưng em nên nhớ ông ta khoẻ hơn em , nếu không phải vì mọi người đang đông đúc thì hắn đã có thể đánh em một trận rồi .

Nếu được tuần sau nữa cô sẽ không để clip này lan truyền , được rồi em về lớp đi " Tôi chào tạm biệt cô hiệu trưởng rồi bước lên tầng đúng lúc gặp Huyền Nhi đang đi xuống , bây giờ khỏi cần ra chơi tôi nói thẳng với Huyền Nhi

" Nhi này nếu thầy Minh có kêu cậu tới đâu thì tuyệt đối đừng đi nha "

Nhi ngơ ngác hỏi ngược lại " tại sao?

"

" Nhà trường không cho cầm theo điện thoại cho nên không cho cậu xem được nhưng tôi cảnh báo trước đừng nên tới khi thầy Minh yêu cầu "

Tôi đã tưởng Nhi sẽ đồng ý hoặc không tin nhưng không , câu trả lời của Nhi lúc này làm tôi khá ngạc nhiên

" Tại sao tôi phải nghe cậu , cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hay gì rồi tôi sẽ hâm mộ cậu , lúc đấy cậu ké fame ở cả toàn trường này sao " Tôi im lặng không nói , Huyền Nhi tưởng tôi bí bách không trả lời lại nên tính đi chợt tôi cất giọng lên nói

" Nhi này cho tôi nói này thật lòng nha , cái d**m* người ta đang cố muốn cứu bản thân mình vậy mà mày tưởng tao muốn ké fame , ké ké cái c**c** ấy .

Đừng tưởng bản thân là lỗ rốn vũ trụ Huyền Nhi à , tao cảnh báo chỉ muốn mày an toàn mà mày nghĩ tao vậy thì dẹp mẹ đi .

An toàn của bản thân đéo lo mà đi lo sợ người khác ké cái fame cùi của mày hay gì ấy , bố đây không có cần okay?

"

Nói xong tôi đi một mạch làm Huyền Nhi ngơ ngác tại chỗ
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 7 : Sự thật - Lên báo


* Góc nhìn của Huyền Nhi *

Tôi ngơ ngơ ngác ngác vì lần đầu tiên lại bị mắng té tát như vậy , chẳng thèm quan tâm những gì Trâm nói mà cứ đi thẳng tới phòng giáo viên

Bước vào bên trong đã thấy một sự ớn lạnh sộc thẳng vào người , một người đàn ông đang ngồi quay lưng cất tiếng lên " Huyền Nhi tới rồi à , thầy có chuyện muốn nói đấy " " Dạ thầy nói đi ạ " " Thầy thấy tình hình học tập của em không mấy tiến triển cho nên thầy muốn kèm cặp em được không?

" Mặc dù biết cả tôi và thầy đều có người yêu nhưng thầy ta đẹp trai quá nên không cưỡng lại được

" ông thầy có âm mưu gì đó nhưng chắc là không sao đâu , mình đủ khả năng để xử lí nếu ông thầy có đụng chạm gì mình "

" Huyền Nhi à tối nay em tới nhà thầy nhé để thầy kèm em được không?

"

" Dạ vâng thưa thầy " Tôi cúi đầu chào thầy rồi bước ra ngoài * Góc nhìn của Bảo Trâm *

Tức giận làm tâm trạng hôm nay của tôi cáu bẩn , hôm nay là bài kiểm tra ném bóng mà tôi lại không ném được trái nào .

Càng cọc hơn khi bị bọn con trai bắt đầu cười nhạo không chần chừ tôi ném thẳng trái bóng vào bọn nó .

Một đứa trong đấy bắt đầu chửi tôi nhưng tôi không rảnh đáp lại còn trái bóng được đưa trở lại cho tôi , đi tới bước gần thằng đấy tôi ném thẳng vào mặt nó Không ai dám nói gì tôi nữa , trôi qua thời gian cũng tới giờ ra chơi tôi nằm trên bàn suy nghĩ về những gì đã xảy ra , nghĩ thầm

" Nhi bỗng chấp nhận lời mời của thầy ta , lạ thật " Chạy qua lớp 9/4 " Huy ra đây tao có chuyện muốn nói " .

Bàn bạc xong xuôi tôi lại chạy qua lớp của mình ngồi nghỉ xíu chứ chạy qua chạy lại quài cũng mệt chứ Cùng lúc Nhi với Hiền lên tôi hỏi liền

" Bây ai biết nhà thầy Minh không?

"

" À ừ biết nhà thầy ta gần nhà tao tầm 20km ấy , sao vậy có chuyện gì à?

"

Khỏi phải hỏi vụ gì thấy sắc mặt tôi cả hai đoán được rồi , lò mò lấy giấy viết ra Xong xuôi hết tất cả rồi học hết cả buổi sáng đang đi bỗng gặp Huyền Nhi .

Bỏ qua vụ sáng nay tôi phải xuống nước để kêu Nhi về , Nhi cũng đồng ý rồi hai bọn vào nhà .

Chạy lên phòng tôi đưa ra video cho Nhi tin

" Biết ngay hèn gì thầy ta lại kêu tôi về nhà hắn để kèm "

" Vậy nên tôi muốn nhờ cậu tham gia kế hoạch này , cậu đồng ý chứ "

Nhi đồng ý rồi tôi nói về kế hoạch , chào tạm biệt nhau tôi vào nhà thì đã thấy ba mẹ đã ngồi trên ghế sofa ăn bỏng ngô xem phim .

Lựa lời để nói về chuyện của thầy Minh và cả chuyện kia , tưởng ba mẹ không tin nên tính quay lại phòng Ba mẹ nghe xong không nói gì , cầm điện thoại lên gọi cho ai đấy rồi cả nhà dắt nhau lên đồn cảnh sát làm tôi hoang mang , cảnh sát sau khi nghe những gì tôi kể liền cau mày lại như kiểu không tin Nhìn là biết cảnh sát không tin rồi nên tôi liền mở video trên laptop đưa cho cảnh sát xem , lần này tin thật rồi .

Phía cảnh sát đảm bảo sẽ tóm gọn trọn ổ Sau khi trình báo với bên cảnh sát xong về nhà tôi liền lao vào phòng tắm , ăn cơm xong xuôi rồi lên skincare cái mặt rồi nhảy thẳng lên giường nằm .

Chưa kịp nhắm mắt để ngủ thì đã có người gọi , đầu dây bên kia chẳng nói gì chỉ thở

Lúc này tôi hơi cọc rồi nhưng vẫn lịch sự hỏi

" Dạ alo ai thế ạ?

" Bên kia vẫn không trả lời rồi cứ thở

" Mẹ thở quài có quen thì mở mồm nói chuyện dùm cái đi ba , thở thở như chó vậy ấy .

Có gì thì nói còn không thì đừng gọi nhá.. vãi tắt máy rồi "

Nhìn lại số thì là số lạ , tôi nghĩ chắc là gọi nhầm mà không biết nghe tôi nói những lời yêu thương xong cúp luôn .

Kệ quan tâm chi cho mệt người , nằm xuống rồi ngủ mất luôn-------------------------------------------------

" Hơ con bé này dám mắng tao bọn mày , tức thật đấy " " Mà anh gọi nhỏ đó chi vậy?

" " Tao thấy nhỏ này đặc biệt vì cả gan dám đi điều tra " " Vậy có cần xử nó không anh?

" " Kệ đi cứ xem nhỏ đấy sẽ làm gì "--------------------------------------------------- " Gà dậy con tới giờ rồi " , tiếng mẹ tôi phát ra từ bên ngoài

Bừng tỉnh từ giấc mơ , những lời vừa nãy tôi nghe quen lắm hình như từng nghe giọng ở đâu rồi mà không nhớ Sau khi ăn rồi tắm rửa xong , cảnh sát cũng đã ngồi đợi ở phòng khách tôi đưa giấy đã có địa chỉ còn bản thân đi ra chỗ hẹn với Nhi và Hiền , cả Huy nữa .

Cả đám chạy ra nhà của thầy , trốn trong góc đã thấy đồng bọn của thầy ta chuẩn bị dây thừng , dao

" Này cái căn cứ mới ở đâu vậy , sao chẳng ai nói tao?

"

" À tao quên nói ấy cái căn cứ đó là ở nhà kho bữa bọn mình nói chuyện ấy "

" Mẹ có cái căn cứ cũng quên tao cũng lạy mày luôn ấy " Sau khi bọn kia đi vào nhà bọn tôi chạy lại một siêu thị nhỏ , gọi cho cảnh sát báo chỗ căn cứ thì cả bọn đã thấy Nhi tới .

Không hiểu có linh cảm nào dù Nhi đã thấy tính đi lại nhưng tôi đã ra dấu đừng tới đây chỉ về hướng nhà của thầy Minh , Nhi hiểu ý mà tiến thẳng vào gõ cửa .

Thầy Minh bước ra rồi nhìn ngó xung quanh mới cho Nhi vào Bên trong bỗng không còn tiếng động cùng lúc cảnh sát đã tới , một người là đội trưởng ra dấu rồi cả đám ập vào , hiện trường bên trong là Nhi đang bị trói bên trong , thầy Minh cùng đồng bọn ngỡ ngàng ngơ ngác .

Khi kịp hiểu lại thì bị công an bắt giữ lại , không nói nhiều dẫn lên phường còn phía căn cứ cũng đã bị cảnh sát bắt về Sáng hôm sau , báo từ địa phương bắt đầu đăng tin về một giáo viên là thành viên của một nhóm chuyên bắt cóc các cô gái còn trẻ để bán cho những kẻ có tiền đang có nhu cầu mua vui .

Không phải cảnh sát phát hiện ra mà chỉ nhờ một cô bé học THCS Trần Việt Hoàng lớp 9/1 đã phát hiện ra hành tung nghi ngờ của thầy giáo

Khỏi phải nói sáng nay là ngày vui nhất của tôi rồi
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 8 : Confession - Nổi tiếng


Sáng ra tôi chào ba mẹ một cách vui vẻ nhất , ba và mẹ còn đang nghe thông tin của vụ án nhưng tôi không quan tâm vì thể nào cũng nhắc tôi à .

Vậy nên tôi đi mà không nghe hết ở phần đoạn sau của tin tức Khỏi phải nói cả sáng nay toàn trường đại náo lên vì vụ việc quá chấn động này rồi , cả lớp tôi còn đang đông đủ bàn tán xì xào Hết người này tới người kia đang hỏi nhau về vụ việc này , bàn bên lớp trưởng thì có Kiều Trâm thân với cô Thủy người trong ban giáo viên .

Hỏi nhỏ mà nhỏ cũng chẳng biết gì Tôi đi vào một cách hiên ngang mà cả lớp chẳng để ý , buồn thật đấy thấy Nhi với Hiền tôi lao vào rồi ba con lại xàm xàm với nhau

.

Cùng lúc thì trống cũng đánh , cả lớp lại nháo nhào chạy về chỗ ngồi Cô Huyền của lớp đi vào , mặt nghiêm túc kinh khủng làm cả bọn rén không biết cô bị sao .

Cô nhìn cả lớp rồi nhìn thẳng vào tôi không nói gì cả chỉ cầm máy tính ra rồi mở TV của lớp , kết nối vào rồi gõ ra bài báo của vụ thầy Minh và đường dây kia Bỗng cô nhẹ giọng lại rồi nói " Nhà trường cũng biết được thông tin của người học sinh này nhưng không nói cho giáo viên bọn cô biết , nếu vậy chắc hẳn người đó đang ở đây nên cô có điều muốn nói - " cô Huyền đang nói thì Nhi và Hiền đều quay qua nhìn tôi " Như các em cũng biết vì chúng ta mới thi xong cho nên đang được chấm điểm , vụ bê bối này đã làm ảnh hưởng không nhẹ vì thầy Minh cũng nằm trong tổ Anh lận .

Nhưng bạn học sinh đó điểm Tiếng Anh lại thấp cho nên nhà trường đang họp không biết có nên cho bạn đó được cộng thêm 3₫ nữa hay không " Cả lớp đồng loạt ồ lên , bắt đầu rôn rả rồi còn tôi thì vui mừng ra hẳn mặt .

" Chậc chậc.. trật tự nào , cô biết là như vậy không công bằng cho những bạn đang điểm cao nhưng xem xét lại nếu không có bạn này phát hiện ra thì đã biết bao nhiêu bạn nữ ấm ức , bị bắt cóc bán rồi còn bạn học sinh kia thì điểm lại thấp cho nên nhà trường ra ý kiến này " , bỗng trên màn hình phát ra thông báo zalo nhóm giáo viên .

Ra là nhà trường cũng chấp nhận sẽ nâng điểm lên ở kì 2 Cuối cùng cũng hết 15phút đầu giờ bọn tôi lúc này di chuyển qua phòng máy , nhanh nhảu tôi đăng nhập vào Facebook thấy bài viết Confession trường hiện lên , nhìn sơ qua cũng biết cũng nói về vụ kia rồi nhưng vẫn tò mò mọi người nói gì nên đã vào trang để xem Không ngờ nhiều bài viết trong ngày một nửa là thảo luận về thầy Minh , một nửa còn lại là đang tò mò người đã phát hiện ra .

Tôi cười khẩy rồi bắt đầu nhoi nhoi , có một bài viết đăng nhưng để chế độ ẩn danh " Có ai biết bạn học sinh lớp 9/1 là ai không cho tao xin với chứ thấy bạn đó xịn quá à "

Trong comment nhiều người cũng xin các kiểu , tôi không quan tâm mà tính thoát chợt Nhi chỉ vào màn hình nói tôi " Ê Trâm tự nhiên có ai tag mày vào kia "

Nhìn lại thì đúng thật nhưng phía trên tag của tôi có ghi là

" Acc của người đã phát hiện ra hành vi của thầy Minh nha mọi người , mời vào xem và chiêm ngưỡng chân dung "

" Vãi l** cái đéo gì thế này , ai đây " Tôi bấm vào acc người này nhưng là lowkey nên không có thông tin gì , tôi bấm gửi lời mời kết bạn để biết người này là ai .

Vừa ra khỏi thôi là phần người add friend tôi nhảy tới hơn cả 400 mấy rồi Hoảng quá tôi thoát khỏi acc luôn , vậy có tính là đã nổi chưa cùng lúc bỗng lớp nhìn tôi mà tôi không hay , phải đợi tới khi Hiền đập vai tôi mới quay lại Cả lớp nhìn tôi không tin kiểu " Đù nhìn ngu vậy mà cỡ này hay quá ha " , tôi chỉ biết cười hì hì Ra chơi một cái cả lớp xúm vào hỏi đủ thứ về lý do sao lại phát hiện ra được , tôi phải ngồi giải thích các kiểu thì cả đám mới giải tán

" Má thở đéo dược luôn " Ra về thì tôi đi tới nhà thì thấy Huy đang đứng như đợi ai đó , rảnh rỗi sinh nông nổi mà vậy nên tôi chạy lại đá vào chân anh ta , Huy quay lại không nói gì tưởng anh ta vẫn đợi nên tôi đi tiếp ai dè bị kéo lại mạnh bạo .

Dưới cơn nắng của hè mà bị giữ lại làm tôi muốn say sẩm mặt mày luôn ấy , bỗng Huy bỏ cặp tôi ra rồi đi qua quán nước hình như là mua cho anh ta uống thì phải Không nghĩ gì nhiều tôi đi tiếp thì lại bị kéo cặp nữa , lần này chưa kịp quay xuống đã bị một thứ mát lạnh chạm vào mặt rồi .

Liếc mắt qua thì thấy Huy đang cầm ly trà sữa có ý đưa tôi , vì thường ngày tôi không thích uống rồi mà ai đưa nữa tôi lại càng không uống nhưng trường hợp này là ngoại lệ nha Huy không nói gì nhiều chỉ đẩy tôi vào làn đường ở trong còn anh ta đi bên ngoài , vừa uống tôi nghĩ lại nếu giờ tỏ tình chắc được ấy nhưng vẫn chưa sẵn sàng " Này Trâm " , Huy bỗng lên tiếng trước làm tôi giật mình suýt làm rơi ly " Làm tao hú hồn nha má muốn tao làm rớt rồi không có cái uống hay gì " " Ây da xin lỗi nha , chỉ là sáng nay học tiết 4 bọn tao lên phòng tin thì có vài đứa đăng nhập vào Facebook thấy bài đăng mà có người nào tag mày ấy .

Không biết mày biết chưa nữa " " À cái đó tao biết á sáng nay tao đăng nhập thấy rồi xong cả lớp biết , ra chơi bắt tao ngồi lại kể đầu đuôi các kiểu huhu mệt " Huy bỗng xoa đầu tôi rồi nhẹ nhàng bảo " Thôi nín đi mày nổi tiếng cũng sướng mà đúng không?

" Tôi lúng túng không nói nữa tới nhà tôi chào tạm biệt Huy rồi chạy lên phòng với ly trà sữa , không biết nghĩ sao tôi locket lại rồi vào Facebook con số gửi add friend vẫn tăng .

Rồi không biết ai đã mò ra cả acc Tiktok , Instagram của tôi gửi hàng trăm lời mời cùng với lượt tim khủng .

Ủa vậy là tôi thành người nổi tiếng?
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 9 : Kẻ Cầm Đầu


" Chu choa mạ ơi mình nổi tiếng rồi à chèn , quá đã " Ngửi thấy mùi thịt luộc và mắm tôi không cần đợi mẹ tôi kêu , tôi cầm đồ ngủ rồi chạy vào nhà tắm xong việc lại chạy xuống bàn ăn trưa " Gà này mẹ nghe cô bảo nhà trường quyết định thêm 3đ Tiếng Anh cho con đúng không?

"

" Dạ đúng rồi tại họ cảm ơn vì công lao của con á , thấy con giỏi không mẹ "

" Ừ Gà thì giỏi rồi quá hay luôn ấy chứ "

" Kakaka mà con thành người nổi tiếng rồi á mẹ "

" Ghê vậy sao , vậy càng được con ráng học càng giỏi đi lúc đó con sẽ vừa nổi tiếng học giỏi lại càng nổi thêm nếu phá được những vụ như này "

" Dạ mẹ " " Ding dong ding dong " Tôi đang tính rửa chén bỗng có người bấm chuông cửa , quái lạ trưa nắng chang chang vậy còn qua nhà tôi , mẹ tôi ra mở cổng nghe tiếng hình như là một cặp trai gái nào đấy thì phải Mẹ tôi dẫn họ vào cùng lúc tôi cũng rửa chén bát xong , Huyền Nhi cùng với hotboy trường là Minh Khải đi vào trên tay còn cầm theo một bịch lớn .

Rửa tay xong tôi chạy lại ngồi đối diện , không để Huyền Nhi lên tiếng thì Minh Khải đã cất tiếng lên " Chào bạn , bạn có phải là Bảo Trâm lớp 9/1 không?

" " À ừ đúng rồi không biết nay Huyền Nhi và Minh Khải qua có chuyện gì không ấy?

" " À ha chỉ là tôi có một vài món quà muốn tặng cậu coi như lời cảm ơn vì đã cứu bạn gái của tôi ấy " Minh Khải vừa nói vừa nắm lấy tay của Huyền Nhi rồi đưa món quà qua chỗ tô " À vậy sao nhìn hai người đẹp đôi ghê mà hai cậu cũng không cần phải tốn kém mua đồ đâu mà lại qua vào buổi trưa nắng gắt như này " " Vậy sao được cậu là ân nhân của tôi mà Trâm " Huyền Nhi mỉm cười rồi cầm tay tôi " Vậy thôi nếu không còn gì nữa mình về đi nha Nhi " Chào tạm biệt hai người đó mẹ tôi đi vào " Nhìn hai đứa kia đẹp đôi quá con ha chắc hotboy hay hotgirl của trường rồi "

" Mẹ nói đúng rồi đó haiz đúng là người đẹp yêu nhau hết rồi " Tôi cầm bịch quà mà họ mang vào phòng với suy nghĩ " Tính ra mới hôm bữa nhỏ bảo mình là kẻ hám ké fame nó rồi giờ lại bảo ân nhân , cấn cấn vãi l** mà giọng của Minh Khải giống với giọng của người trong giấc mơ ghê " Trong bịch có vài con gấu bông và một vài bộ đồ kèm theo là bánh kẹo , nhìn là biết Huyền Nhi chọn rồi .

Thành ý của Huyền Nhi vậy thì thôi tôi sẽ tạm nguôi ngoai , dọn dẹp phòng ốc một chút thì cũng chẳng còn sức để đứng dậy nữa nên nhảy thẳng lên giường rồi chìm vào giấc ngủ luôn--------------------------------------------------- " Thôi tới nhà em rồi babe nhớ về cẩn thận nha "

" Ừm anh biết rồi bé yêu , bé vào nhà rồi coi tắm rửa gì đi nha dù gì đi ngoài đường ngoài xá vậy bụi bẩn lắm " " Dạ biết rồi anh về đi " Khi Huyền Nhi đi vào rồi , lấy tai nghe ra rồi đeo lên trên bật nhạc rồi đạp trên con đường vắng vẻ .

Mặc dù nhìn ngoài mặt tôi đang rất vui tươi yêu đời nhưng những người xung quanh không thể biết nói đúng hơn là ngay cả Huyền Nhi còn chẳng biết ai là người cầm đầu bọn kia cơ mà , đang đạp tôi chú ý thấy có một bé gái đang nằm ngủ ở một con hẻm nhỏ .

Dựng xe đạp lại tôi bước tới chỗ bé gái ấy , cầm băng keo lại rồi bịch chặt miệng lấy trong túi điện thoại " Alo bây , tao gửi định vị chỗ này qua mang con này đi cho tao " " Dạ vâng đại ca " Con bé tỉnh dậy thấy tôi liền giãy lên muốn thoát nhưng tôi chỉ mỉm cười nhẹ rồi tiến sát gần nói nhỏ " Em à anh chỉ có ý tốt lát nữa anh sẽ mua đồ ăn và đồ chơi cho em chơi nha "

Con bé không giãy nữa mà ngoan ngoãn im lặng , tôi vuốt ve rồi con bé ngủ thiếp đi cùng lúc bọn kia cũng tới .

Nhẹ nhàng bế lên xe Làm việc xong xuôi tôi lại lên xe chạy đi tiếp , đến nhà rồi lên phòng

Đúng rồi tôi chính là Nguyễn Phạm Minh Khải hotboy THCS Trần Việt Hoàng được mọi người mệnh danh là con ngoan trò giỏi khi luôn đạt thành tích xuất sắc đem lại nhiều giải thưởng cho nhà trường , tôi còn là học sinh xuất sắc hay là học sinh giỏi ở 9 năm liền .

Các cuộc thi thể thao hay là tỉnh , xã tôi đều luôn đạt giải nhất và đặc biệt , gia cảnh nhà tôi thì cũng bình thường thôi khi bố làm kinh doanh bất động sản còn mẹ thì mở nhiều chi nhánh trà sữa nổi tiếng nhất vùng Hà Thành này Tôi còn quen cả Huyền Nhi là hotgirl của trường nhìn rất đẹp đôi , cả hai gia đình đều là mối hợp tác lâu năm cho nên việc hai chúng tôi quen nhau càng khiến cho hai bên càng thân thiết .

Ngoài mặt là như vậy nhưng thật ra tôi là người cầm đầu nhóm đường dây bắt cóc , mua bán kia .

Ngay cả ba mẹ tôi còn không biết cơ mà thì huống chi sẽ chẳng ai biết hay sao chỉ tại thằng chó Minh chết tiệt , làm hỏng kế hoạch nhưng mà lại làm cho tôi có sự hứng thú với con bé Bảo Trâm bên 9/1 " Thú vị đấy để tuần sau tao cho mày một điều bất ngờ nhé "--------------------------------------------------- Choàng tỉnh từ giấc mơ , mồ hôi đầm đìa , cái quái gì vậy sao tôi lại mơ thấy Minh Khải chứ cậu ta tự luyến hay gì mà lại tự nói mấy cái đó ngay trong giấc mơ .

" Thà là nghe hết đi không đâu được nửa được nửa má tức , rồi còn tuần sau có gì mà bất ngờ nhể hay là món quà cho Huyền Nhi chăng .

Mà người yêu gì lại gọi mày tao vậy trời..

Aizz mệt quá!

"

Chùm mền lại rồi ngủ tiếp
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 10 : Tỏ tình


Và rồi một tuần trôi qua , hôm nay là chủ nhật tôi sửa soạn quần áo rồi chạy ra quán nước gần đó .

Thấy tôi mở cửa từ xa Nhi và Hiền vẫy gọi lại " Uống gì không tao kêu cho "

" Thôi không cần đâu đang lo đây này " Nghe vậy Nhi kêu nhân viên làm một ly nước ngọt cho tôi " Tao sợ quá bây lỡ.. mà thôi biết trước đáp án rồi " " Thôi nào lạc quan lên lỡ Huy cũng thích mày thì sao " " Tao với Huy như chó với mèo vậy ấy , đã làm phiền từ năm lớp 7 đến hiện tại rồi .

Có cảm giác tao đang bị ảo tưởng hay sao ấy " " Không chỉ có mày đâu tao nghĩ chắc Huy thích mày mà không dám nói ấy chứ , mé mấy cái hành động của nó từ lúc mày đi theo ông thầy Minh với lúc mua trà sữa đưa mày ấy chứ .

D** làm hết vậy rồi mà không thích là trapboy quá " , Hiền nói rồi cầm ly Sting uống " Nhưng mà giữa lúc thi kì 1 ấy , tao qua lớp 9/4 chơi thấy Huy đang đứng cho con Thu Hiền chạy tới nhảy lên rồi dùng tay chạm vào Huy ấy chứ , tức mà tao không là gì chẳng dám nói " " Hay là tập dợt thử đi " Nhi đề xuất ý kiến , Hiền và tôi nhất trí " Vậy ai là Huy giờ?

" Tôi thì là chính tôi rồi nhưng trong hai con nhỏ này ai sẽ là Huy " Để tao đi dù gì tao cũng gặp nó giống mày nên cũng dễ diễn " Nhi xung phong diễn nhập Vậy là bọn tôi mang mấy ly nước qua chỗ khác để không bị ồn ào , sau khi chỉnh tề lại tôi hít thở .

Còn Nhi thì chạy ra chỗ khác bước tới gần , tôi nhìn rồi nói " Ừm Huy này sau tổng kết mày có bận gì không?

" " Không tao rảnh ấy có gì không?

" " À vậy mày có thể lên tầng 3 rồi ra chỗ vắng người được không?

" " Ừ okay cũng được " Rồi Nhi lại đi qua kia còn Hiền đưa cho tôi một bó bông tulip được làm từ kẽm nhung "3..2..1.. acting " " Được rồi mày hẹn tao lên đây làm gì vậy Trâm?

" Biết người trước mắt tôi là Nhi đấy nhưng tôi đang tưởng tượng ra là Huy đang nói những lời đó " À ừm.. chỉ là chúng ta biết nhau từ năm lớp 7 ấy rồi tụi mình đánh lộn cũng nhiều và rồi không biết tại sao.. em lại thích anh mất rồi Thiên Huy a .

Ừm không biết anh có thể trở thành người thương của em được không ?

" Nhi nhìn tôi rồi thở dài " Ồ mày làm tao bất ngờ đó Trâm không ngờ rằng em lại thích anh nhưng mà.. anh xin lỗi anh không thích em..

" Vẫn biết nha tôi vẫn tỉnh không hề có một bản nhạc nào buồn nào xuất hiện nhưng mắt và mũi của tôi bắt đầu cay cay rồi , nước mắt cũng bắt đầu rơi trên má " Ê sao khóc vậy mày " hai nhỏ kia thấy tôi bỗng khóc liền sốt sắng hỏi " Không biết nữa.. nhưng mà.. tao lại rơi nước mắt " " Thôi nào nín ngoan nha " rồi Nhi và Hiền ôm tôi vỗ cho tôi nín Khi tôi đỡ hơn rồi thì cả đám cũng giải tán để về nhà , lúc này tâm trạng tôi rối lắm mặc dù tôi biết bản thân hay bám Huy và nếu như lời tỏ tình này bị từ chối , tôi sẽ dặn lòng không bao giờ lại gần và làm phiền Huy nữa Về nhà với đôi mắt đỏ hoe , mẹ tôi đang xem phim thấy vậy liền hoảng hốt chạy lại rờ vào mặt tôi hỏi tới tấp .

Được mẹ hỏi tôi lại bỗng trở nên yếu đuối rồi kể cho mẹ nghe về Huy và cả buổi tập dợt hồi nãy , mẹ hiểu được tâm tình của tôi rồi nói " Ừm nói mà bạn đó từ chối con thì mẹ dẫn con đi chơi nhé " nghe được lời đó tôi cũng không còn buồn lòng nữa mà lên phòng ngủ quên lúc nào không hay Khi tỉnh dậy thì cũng đã tối rồi , vừa bước xuống giường tôi thấy có một bó hoa và một vài món quà đang được xếp trên bàn .

Điện thoại bên cạnh nên tôi mở ra có tin nhắn bên zalo ở bên mẹ " Gà con à bây giờ mẹ và ba có công chuyện cho nên ngày mai mới về , món quà mà con có thể tặng cho bạn Huy mẹ đang mua giúp rồi .

Ba cũng biết chuyện rồi nhờ mẹ chuyển lời rằng con cứ cố gắng bày tỏ ra , dù sao thì việc thích đơn phương từ một phía cũng sẽ rất đau cho nên con cứ thổ lộ ra hết đi sẽ nhẹ lòng .

Tạm biệt con yêu nhé " Nhìn lên đồng hồ bên giờ cũng đã 7h , tôi lại bước tới giường nằm xuống để ngủ "Ting..ting..ting"

" Ưm.. mấy giờ rồi mà kêu vậy trời " Mò trong bóng tối với được điện thoại mở lên , màn hình hắt ánh sáng chói mắt

" 5h rồi à thôi dậy vậy " " Ding dong ding dong "

" Gì vậy mới sáng sớm ai lại qua vậy trời " Mở cổng thì ra là Nhi với Hiền chạy qua rồi cả 2 đứa kéo tôi vào nhà , 2 đứa làm đồ ăn

" Gì vậy mấy mẹ tự nhiên sáng sớm qua làm gì vậy bây "

" Mày chuẩn bị quà gì chưa?

" Hiền vừa hỏi vừa bưng đồ ăn nấu xong ra rồi bày biện ba chỗ cho ba đứa

" Mẹ tao mua sẵn luôn rồi " " Quá đã thôi ăn lẹ đi " Xong xuôi cũng đã hơn 6h30 rồi cả đám chạy lên trường Khi làm hết nghi lễ tổng kết và lấy đồ ăn ở liên hoan thì tôi chạy lên tầng 3 , Huy cũng đã chờ ở đó rồi " Mày gọi tao lên đây có gì không?

" Tôi hít thở rồi thở đều " Ưm hôm nay tao muốn nói rằng tụi mình cũng biết nhau từ năm lớp 7 đến giờ , lúc tao gặp mày là năm lớp 2 .

Hai đứa đánh lộn cũng nhiều và tao hay bám theo mày rồi bằng một điều nào đó t-tao à không , em thích anh rồi Thiên Huy " Huy có vẻ ngạc nhiên nhìn tôi không tin nhưng rồi khi nhìn thấy tôi đưa quà và bó hoa thì Huy cũng đoán được đây là sự thật .

Tiếng bước chân tới gần , Huy xoa nhẹ đầu tôi rồi nói

" Ừm.. thì xin lỗi Bảo Trâm nhé tao không thích mày , nếu được thì chúng ta làm bạn nha " Tôi không nói gì mà chỉ cầm phần đồ ăn ở lớp đưa cho Huy

" À vậy thôi cho anh này "

Huy không từ chối nữa mà đi qua tôi xuống dưới .

Đi rồi tôi ngồi xuống , Hiền và Nhi liền chạy lại chỗ tôi mặc dù miệng đang cười nhưng nước mắt cứ chảy liên tục không nghỉ Thế là tối đó đúng như mẹ nói , gia đình chúng tôi ra một quán hàng ăn để giải toả cảm xúc của tôi .

Có thêm Nhi và Hiền thì tôi cũng đã đỡ hơn xíu , sau khi ăn xong thì hai nhỏ kia về rồi gia đình tôi chạy trên đường .

Đang chạy bỗng tôi để ý có một chiếc xe ở đằng sau đang đi theo bọn tôi , vậy là tôi nhờ ba mở cửa ở trên nóc rồi dùng ống nhòm để xem là ai

" Ủa tại sao Minh Khải lại theo xe mình " , chưa kịp nghĩ xong bỗng xe của cậu ta đâm thẳng vào xe tôi .

Ba tôi thấy vậy liền chạy nhanh hơn còn mẹ gọi điện báo cảnh sát Não tôi lúc này suy nghĩ lại

" Minh Khải.. giấc mơ.. giọng nói đó không lẽ là Minh Khải chăng , cậu ta bây giờ lại đâm vào xe tôi , tự luyến trong giấc mơ .

Không lẽ..

" nghĩ tới đó bỗng tôi nói lên

" Không lẽ Minh Khải là kẻ cầm đầu nhóm kia-" " RẦM!"

Mọi thứ xung quanh dần mờ đi còn bên tai nghe tiếng còi cảnh sát và xe cứu thương rồi tôi ngất.
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 11 : Giấc mơ


* Đây là ngôi thứ ba kể lại * Bảo Trâm đang lục cặp để kiếm chìa khác bỗng thấy nó không ở trong túi liền chợt nhớ ra để nó trong lớp " Ê chết mẹ tao để quên chìa khóa ở lớp rồi bây , thôi bọn mày về trước đi " nói xong cô hấp tấp chạy thục mạng lên lớp còn Nhi và Hiền cũng không nghĩ nhiều đi thẳng ra cổng Chạy được nửa chừng thì Bảo Trâm ngồi sụp xuống rồi dùng tay đánh vào phần chân

" Má chân lâu ngày không vận động nên giờ ê vãi cả l** , ráng lên nhanh vậy chứ đói quá rồi " Nghĩ vậy Trâm bèn chạy nhanh hơn rồi tới cửa lớp , nhìn nó bị khoá rồi mà cô đờ người ra .

Đang suy nghĩ bỏ cuộc bỗng cô nhớ ra gì đó rồi lục cặp , lấy ra là một chiếc chìa khoá rồi mở ổ khoá .

Mặc dù bây giờ trời không tối nhưng mà sân trường bây giờ vắng tanh như chùa Bà Đanh vậy ấy , bước tới bàn học của mình rồi bắt đầu tìm kiếm chìa khóa xe may sao nó vẫn ở đây .

Trâm vừa thở phào nhẹ nhõm tính đi nhưng chợt có thấy có mảnh vải trắng như một chiếc túi , tò mò dâng trào trong cô nên cầm lên thử

" Ôi d**m* đây không lẽ là.. mà chắc không phải đâu phim hoạt hình làm gì có thật chứ " Thứ mà Trâm cầm lên là một chiếc túi giống với túi thần kì của Doraemon ngay khi cô tính để lại trong ngăn nhưng tò mò vẫn chiếm lấy tâm trí , thế nên Trâm đã thử thò vào xem sao .

Cầm lên là một chiếc đèn pin , sốc nặng rồi cô để trên bàn ngồi vào ghế phía sau

" Này chắc giấc mơ quá sao lại thế được vậy " thế là Trâm liền nhéo mạnh rồi đập đầu vào tường

" Trời má đau vãi l** ra vậy này đéo phải mơ phải thử xem mới biết được "

Nghĩ là làm cô cầm chiếc đèn pin kia rồi thử với một chiếc ghế gần đó , khi vừa bấm nút thì chiếc ghế bắt đầu dần dần thu nhỏ lại .

Lúc này Bảo Trâm tin thật rồi liền lục lại trong túi , lấy đèn pin phóng to rồi để cho ghế trở lại bình thường " Bây giờ nếu cái này là sự thật vậy mình chui qua được không nhờ mà thôi nếu lỡ qua thật chắc yếu tim chết , khoan hình như trong phim Doraemon khi mà Nobita mò túi lấy bảo bối thì Doraemon sẽ nhột .

Vậy chắc nãy giờ cậu ta đang cười banh bụng rồi nhưng nếu để đây thì mai thằng Hải l** sẽ tới và lấy mất , thôi thì lòng tốt tôi giữ cho bạn nha Doraemon "

Trâm mở cặp rồi bỏ túi vào cầm chìa khoá xe rồi ra ngoài bóp ổ khoá lớp , đang làm bỗng có tiếng thở nặng nhọc của một bạn nam sau lưng kèm theo đó là mùi nước hoa nặng quanh đầu chóp mũi .

Cái cảm giác có người phía sau mãnh liệt mà Bảo Trâm đã biết là ai , chỉ có cảm nhận và mùi nước hoa quá đặc trưng của người này là cô biết ngay " Huy này sao bây giờ mày chưa về vậy? , tránh xa ra xíu đi gần quá rồi đó bạn yêu " Trâm không quay lại mà chỉ muốn đối lưng với chàng trai kia mới tránh xa ra một xíu

" Tự nhiên gọi bạn yêu cứ sao sao ấy , mày gọi bình thường đi " Huy gãi đầu nhìn Trâm " Ý mày là cách gọi thằng mặt l** ấy à , thích à mày " rồi cô quay lại đối mặt với Huy " Ừ chắc vậy ấy , mà sao giờ này mày lại ở đây vậy Trâm?

Giờ này đáng ra mày nên ở nhà ăn cơm xem Doraemon rồi chứ " Huy thắc mắc nhìn Trâm rồi bắt đầu cúi người xuống để vừa tầm nhìn của cô " Ừm.. thì là " Trâm ấp úng không biết phải nói sao , nếu cô nói cho Huy biết liệu anh ta có tin không vì ngay cả cô còn chẳng tin mà

" Tao nói này mày tin không Huy?

" " Thì mày nói đi , những lời mày nói tao luôn tin cho dù mày bảo trên đời có ma hay là có thần tiên thì tao sẽ tin " Huy nói với giọng điệu chắc chắn " Hừm được rồi " Trâm bắt đầu ngó xuống sân thấy bác bảo vệ ra ngoài kia mua đồ rồi cầm tay Huy xuống sân trường

" Được rồi mày xem này nhé " cô bắt đầu lục cặp và cầm túi đưa ra cho Huy xem , phản ứng của anh ta giống hệt cô lúc đầu nhìn thấy " Mày đừng nói này là..

" " Đúng chính nó , túi thần kì của Doraemon ấy tao thấy nó trong ngăn bàn , mày có thể nào giấu việc này giúp tao được không?

" " Làm sao để chắc là nó được không chừng là người cùng bàn mày làm ra để pass hoặc cho các cosplayer thuê đi Festival sao?

" Huy bắt đầu tỏ ra nghi ngờ

" Thì lúc đầu tao cũng nghĩ vậy nhưng mà thằng Hải lớp tao chắc không đụng vào mấy cái cosplay này đâu để tao thử cho mày xem nha " Trâm nói vậy thì Huy gật đầu Cô bắt đầu lục và cầm ra

" Chong chóng tre này Huy " Xong não Trâm bắt đầu load nhẹ

" Ê mày bình thường trong phim ấy là chong chóng tre nè Nobita ấy mà giờ nói này nghe kì vãi " " Kệ đi thử là biết ấy mà " rồi Huy cầm tay cô ra ngoài căn tin trường còn Trâm lục xem còn không thì mang ra thêm một cái " Ê lỡ nó bay thiệt thì sao mày , có ai thấy là quay lại đăng lên là chết " " Không sao đâu thời giờ trình ghép ảnh cũng khéo rồi chắc người ta không tin đâu " Trâm đưa cho Huy một cái rồi để lên đầu của mình , nhấn nhấn vài cái gì đó xong bỗng cảm giác nó nhẹ

" Ê mày đỡ đỡ tao- " chưa kịp nói thì có đã bị bay lên thẳng rồi dừng lại , vừa thở phào bỗng nó rớt thẳng xuống .

Lúc này hoảng quá lại bấm bừa nào thì tiếp đất an toàn , nhìn qua Huy anh ta đờ người ra luôn " Tin rồi " một câu nói nhẹ làm cô vui phát sướng thì cuối cùng Huy cũng tin " Ê mày đây là bí mật của tao và mày không được nói cho ai biết chưa?

" " Biết rồi bạn nhỏ thôi để tao chở mày về " " Ê rồi xe tao sao mày " " Ờ ha vậy thôi có gì tao với mày về chung đi " Rồi cả Trâm và Huy chạy về nhà , tới nhà của cô thì anh cũng đi về nhà mình .

Sau khi tắm rửa và ăn cơm xong coi nhìn chiếc túi không rời tới tận nửa đêm , vì quá buồn ngủ nên cô ngủ quên lúc nào không hay Cùng lúc có một bàn tay nhỏ đang khó khăn chới với lấy túi mà không được , làm Trâm tỉnh giấc thì bên kia hoảng quá nên rút lại " Ê này khoan đã " vì biết hai bên đối lập nên cô lục lấy , thấy được bánh mỳ chuyển ngữ thì ăn lấy .

Ăn xong nhớ ra có cánh cửa thần kì rồi bắt đầu lục ra để trên sàn " Tôi muốn tới nhà của Nobi Nobita " rồi bắt đầu vặn nắm cửa đẩy ra .

Trước mắt là căn phòng của Nobita và trong đó có Doraemon và Nobita đang xem xét trong căn phòng Trâm , khi thấy có người hai người giật mình rồi nhìn lại Trâm đang cầm túi " Ờm chào nha bạn là Doraemon và Nobita phải không?

" " À đúng rồi bạn là ai mà lại cầm túi của mình vậy mà bạn là người Nhật sao?

" Doraemon hoài nghi hỏi " Mình là người Việt lục trong này bánh mỳ chuyển ngữ nên ăn , biết là chúng ta không hiểu tiếng của nhau còn chiếc túi này mình thấy trong ngăn bàn ở lớp học mình ấy , trả cho bạn nè " rồi Trâm đưa túi cho Doraemon

" Aha cảm ơn bạn nha mình còn tưởng là mình làm mất ở đâu rồi chứ " Doraemon bắt đầu khóc lóc " Mà này cho mình hỏi , sao bạn biết mình là Nobita và Doraemon vậy?

" Nobita thắc mắc hỏi Trâm còn cô đang đi về phía cánh cửa " Vì hai cậu là cả tuổi thơ của tôi mà vậy nha tạm biệt hai người " vẫy tay lần cuối rồi cánh cửa cũng biến mất Trâm leo lên giường rồi chợp mắt thiếp đi
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 12 : Tỉnh dậy


Bài báo hot nhất lúc này với tiêu đề

" Tai nạn xe liên hoàn ở đường Phan Văn Trị , một chiếc xe chở một gia đình bị thiệt hại nghiêm trọng .

Hung thủ được cho là học sinh khối 9 của THCS ...

" Cả trường THCS Trần Việt Hoàng nháo nhào lên vì biết rằng hung thủ ra tay về việc này lại là hotboy của trường , người được cho là con ngoan trò giỏi Nguyễn Hoàng Minh Khải .

Cảnh sát làm việc rất nhanh khi Minh Khải đang trên đường chạy trốn thì đã bị bọc đầu bắt , gia đình Huyền Nhi và Minh Khải rất sốc khi biết tin .

Cơ ngơi của gia đình Minh Khải cũng từ đó sụp đổ , các đối tác đều rút khỏi các dự án .

Trong một đêm , cả tiền tài và danh vọng mất sạch .

Nhóm còn sót lại của băng đản cũng đã bị tóm hết .

Mọi chuyện có lẽ đã kết thúc , nhưng còn một điều vẫn chưa xong..--------------------------------------------------- Cô Huyền từ bên ngoài bước vào lớp , Như Ý là lớp trưởng lớp tôi hỏi

" Cô ơi bạn Bảo Trâm có phép không ạ?

" Vẻ mặt của cô có hơi đắn đo như đang suy nghĩ xem có nên thông báo không nhưng rồi cô vẫn nói

" Ừm.. bạn có phép nha , còn lí do vì.. gia đình bạn đó gặp tai nạn ở vụ việc kia " Cô vừa dứt là lớp đang ồn phút trước thì phút sau im bặt , Nhi và Hiền đang hỏi chuyện gì khi nghe đến tên tôi bị nạn liền ngỡ ngàng .

Hỏi đi hỏi lại mới chắc chắn người đó là tôi , vậy nên hai đứa quyết định chiều lên thăm tôi và nhà trường sẽ điều vài người trong đoàn lên thăm hỏi xem tình hình tôi như thế nào . [3 giờ 30 phút] Ba mẹ Nhi và bà Hiền cùng đứng trước bệnh viện , sau khi hỏi phòng của tôi thì mọi người dẫn nhau vào Nhìn thấy gương mặt và thân thể tôi bị bó bột nghiêm trọng , hai nhỏ không kìm được nước mắt khóc như mưa .

Ba Nhi thì gọt trái cây còn bà và mẹ an ủi hai đứa , ai cũng đang cầu nguyện cho tôi mau tai qua nạn khỏi mau chóng tỉnh dậy [ 5 giờ ] Mọi người bắt đầu về , Nhi và Hiền còn ở lại lưu luyến khi hai đứa tính bước đi thì bên khoé mắt Hiền thấy ngón tay tôi có chút cử động .

Tưởng nhìn nhầm nên dụi mắt mấy lần để xác nhận , tiến vào giường bệnh thấy ngón tay tôi cử động mạnh hơn liền chạy đi báo cho bác sĩ Bác sĩ bảo đây là trường hợp bệnh nhân đang trong trạng thái tích cực , người nhà mà cùng nhau hỗ trợ như vậy có khả năng sẽ tỉnh lại sớm Nhi và Hiền mừng rỡ khi nghe tin như vậy , thế nên mỗi ngày hai đứa cố gắng đến bệnh viện để kể tôi nghe trên trường hay trên lớp mọi người khen tôi như thế nào , đều mong tôi quay lại như thế nào .

Mọi thứ đều đang diễn ra một cách lạc quan Ngày qua ngày , tôi trong tiềm thức vẫn cố gắng chiến đấu để tỉnh dậy [ 4 tháng sau ] Y tá đang thay đồ cho tôi thì thấy rằng mắt tôi đã hé lên được một chút liền chạy đi thông báo cho bác sĩ , khi bác sĩ tới thì thấy tôi đang ngồi trên giường .

Thơ thẫn nhìn qua tấm cửa sổ , bầu trời hôm nay có chút mưa nhưng hình như ông trời muốn mừng cho tôi vì tôi đang tỉnh nên đang kéo đi nhưng mây đen đang che phủ , để những tia nắng hắt vào bên trong .

Sau vài bài kiểm tra cơ bản , bác sĩ kết luận rồi tôi đang trong trạng thái vô cùng tỉnh táo và có thể xuất viện trong hôm nay .

Đây là một tin cực tốt báo hiệu rằng cuộc sống vẫn chọn tôi Tôi lựa chọn ở lại viện vài ngày để chắc ăn rằng sức khỏe hoàn toàn bình ổn và không để lại di chứng gì thì mới xuất viện .

Chiều nắng không gắt , nó nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất và cả tôi .

Hít thở không khí với làn gió nhẹ và nắng như vậy là lựa chọn tôi rất thích Tôi ngồi vào ghế đá , nhìn mọi thứ xung quanh mình .

Nhiều người đang được người thân tới thăm hoặc chăm sóc làm tôi có chút.. tủi thân?

Ừm ai mà chẳng tủi thân khi bản thân đang ở trong bệnh viện nhưng không ai tới thăm Có thể nay Nhi và Hiền đều bệnh nên không tới thăm , đang mãi vu vơ suy nghĩ mà tôi không chú ý có người gọi tôi : " Trâm!

CHANH " "Hả?

Ai gọi vậy" theo quán tính tôi ngước mắt lên tìm kiếm tiếng gọi tên tôi , một bóng dáng của chàng trai cao to đang chạy tới chỗ tôi .

Bộ áo sơ mi đã được ủi nhưng vì chạy đi tìm tôi mà đã lấm lem mồ hôi nhễ nhại " Ơ.. anh Chip..

" khi nhìn thấy khuôn mặt của Ngọc Anh , tôi lúc đấy muốn khóc rồi .

Tôi đứng dậy chạy đến rồi ôm trầm lấy anh còn anh thì đang ngơ Sau khi hai anh em ngồi vào chỗ thì Ngọc Anh bắt đầu càm ràm tôi : " Mày làm gì mà anh mày kiếm trong phòng không có hả?

Biết anh lo không " Miệng thì chửi tôi vậy thôi chứ tay đang gọt xoài và táo rồi đút cho tôi ăn , tôi vừa ăn vừa cười " Thì bệnh cũng cần đi dạo để hít thở không khí tốt cho sức khoẻ mà " tôi nói xong anh liền lấy khăn lau nước mắt tôi " Ngồi đây tủi thân lắm hay gì mà thấy anh mày là khóc sướt mướt thế này?

" " Xí làm gì có , anh ảo tưởng vừa thôi " " Vậy thôi anh mày đi nha bỏ mày ở đây một mình " nói rồi Ngọc Anh đứng dậy tính đi mà bị tôi giữ tay liền quay lại cười khẩy " Haiz mày cũng ngầu đấy cô nương "
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 13 : Đi về


Tôi cầm nỉa đâm vào miếng táo thỏ mà Ngọc Anh cắt ra bỏ vào miệng nhai sau đó nở nụ cười tươi rói với người anh thân yêu " Đương nhiên là ngầu rồi , ngầu hơn hotboy nên mới bị đâm ấy haha " , tôi phá ra cười ở câu cuối .

Ngọc Anh cốc nhẹ đầu tôi bảo " Mày nên cảm thấy may mắn vì thần chết đã quên ghi mày vào sổ ấy , còn không mày ngồi trên bàn thờ ngắm gà quay chứ không ngồi đây được tao gọt trái cây cho ăn đâu " " Em biết rồi , anh như ông cụ non í " tôi ngước mặt lên nhìn bầu trời còn Ngọc Anh vẫn tập trung gọt trái cây .

Người anhh tới rồi vậy còn..

Thịnh?

" Anh Chip anh Thịnh đâu rồi?

" Nghe tới anh Thịnh sắc mặt của Ngọc Anh vơi đi vài tông ấm , ngưng việc gọt táo lại nhìn tôi " Thịnh.. nó chơi xấu nhóm bọn anh , bỏ nó ra rồi .

Thấy đang chơi với bọn nhóm mới mà nhóm đấy..

ừm có anh họ đứa em ghét ấy .

Tao cũng nghỉ chơi rồi mày gặp cũng nên tránh nó đi " Ngọc Anh dứt lời liền liếc mắt qua thấy một chàng trai mặc áo hoodie đỏ đang cầm một giỏ hoa và giỏ bánh đang đứng trong quầy lễ tân , lắc đầu ngao ngán rồi nhìn tôi chỉ vào người đó

" Wow may là nó còn nhớ mày , tao tưởng nó quên mày luôn chứ .

Nhắc tào tháo tào tháo tới kìa " nhìn theo hướng anh chỉ tôi thấy chàng trai ấy nhìn thấy chúng tôi , tiến tới .

Mặc dù đã đeo kính và khẩu trang nhưng tôi vẫn nhận ra " Anh Thịnh tới thăm em ạ?

" Không biết sao mà Ngọc Anh đã bảo tôi đừng lại gần hoặc nói chuyện với Thịnh nhưng tôi vẫn nói , tôi có một tính kì lạ là tôi sẽ không đưa ra quyết định cho bản thân mà là luôn để người khác " đưa ra " quyết định cho tôi .

Như cách mà Ngọc Anh bảo tôi thì tôi sẽ luôn nghe anh " Hơ.. tao tưởng mày quên luôn đứa em nhỏ này chứ , không ngờ vừa nhắc là mày tới .

Nói gì nói lẹ đi cho nhỏ quay về phòng nghỉ ngơi nữa " nói xong Ngọc Anh đứng dậy bước ra chỗ khác để Thịnh ngồi cạnh tôi " Ừm.. chào Chanh , 4 tháng qua anh không tới thăm là vì anh bận học và mấy vụ ở câu lạc bộ .

Nay anh rảnh nên anh mới tới thăm em được , em không giận anh chứ?

" Thịnh nhìn tôi long lanh như đang cầu xin rằng tôi đừng giận ảnh " Không , em cũng bình thường mà ở một mình lâu cũng quen rồi " tôi nhìn ảnh trầm tư rồi lại nhìn cỏ dưới đất nghĩ lại những việc anh từng làm với tôi và lời nói Ngọc Anh " Anh.. anh chưa từng muốn em bị tổn thương , lúc đấy anh hơi ham chơi nên mới..

" ngập ngừng rồi .

Chuyện giữa tôi và Thịnh chưa dám nói cho Ngọc Anh vì tôi muốn cả 3 không vì chuyện riêng này mà bị đánh mất , tôi biết tính Ngọc Anh đụng chạm tới anh em hay người thân thì ảnh sẽ không nể mà xử thẳng .

Lần này chuyện vượt quá giới hạn của tôi rồi , xảy ra xong thì chúng tôi cũng ít nói Ngọc Anh có hỏi nhưng tôi không muốn nói , tôi biết tôi nói ra tôi sẽ khóc cho nên chọn cách im lặng chịu đựng luôn là việc làm của tôi " Chuyện qua lâu rồi em cũng không để tâm nên anh đừng dằn vặt , em cũng muốn đối xử với anh bình thường.." tôi chưa kịp nói dứt thì khuôn mặt Thịnh đã bừng sáng lên chút xíu nhưng câu nói tiếp theo của tôi làm anh bị dập tắt : " nhưng chỉ khi là người lạ , anh vẫn sẽ được em đối xử bình thường thôi " Thịnh mấp máy môi bảo rằng " Vậy nên.. em không muốn làm bạn với anh , chỉ vì vụ cá cược đó?

" Tôi gật đầu xác nhận , vết thương này lớn quá tôi chữa lành không nổi .

Mặc dù phần lạc quan của tôi ở mức 75% nhưng tiêu cực luôn chiến thắng vào buổi tối , tôi yếu đuối quá.. tệ thật chỉ cần nghĩ tới việc làm của Thịnh và đám kia tôi không kiềm được nước mắt .

Thấy việc khuyên tôi nguôi ngoai không thành công , Thịnh im lặng mà đứng dậy đi về , anh vừa đi thì Ngọc Anh cũng quay trở lại liền .

Nhìn tôi thở dài bất lực dọn lại đống đồ trên ghế rồi dắt tôi về phòng , tôi nằm trên giường rồi nhìn bình bông bên cạnh Ngọc Anh thì vẫn đang gọt trái cây nốt còn lại , cảm giác như anh muốn hỏi tôi gì đó lại không dám nói .

" Thịnh và em có chút chuyện mà anh cũng không cần quan tâm đâu " tôi mở lời rồi nhìn anh Ngọc Anh giật mình vì đã bị tôi nói trúng vào thứ anh tò mò nhưng rồi anh thở dài " Tao biết nhưng tao không nghĩ là chuyện này lớn đến mức cả mày là overshare cũng không dám kể cho tao .

Thôi tao cũng không tò mò " Tuyệt thật , tính này của tôi bị Ngọc Anh phát hiện rồi nhưng đành chịu thôi .

Tôi chẳng muốn nói , đầu tôi đang hiện lại những hình ảnh của câu chuyện còn miệng thì lại nói ra những suy nghĩ khác " Anh Chip này , ba mẹ của anh ở Bà Rịa phải không?

" Ừ rồi sao , mày muốn tới thăm hửm?

" " Dạ không , em muốn..

" Thấy tôi ngập ngừng Ngọc Anh liền nói tiếp : " Nếu mày muốn xuống đấy ở thì tao cũng về , dù gì ở trên này cũng nhiều chán rồi .

Mà mày không muốn hỏi ý ba mẹ.. mà về sao?

" Ngọc Anh nói vào thứ tôi muốn nói rồi còn nhắc thêm việc ba mẹ tôi làm tôi chợt nhớ tới 4 tháng rồi chưa gặp ba mẹ " Đúng rồi ba mẹ em đâu?

Lâu rồi em không gặp họ , anh biết họ ở đâu không" Ngọc Anh ấp úng như đang suy nghĩ , liền nói " Ba mẹ mày đang có việc ở nước ngoài , nhờ tao chăm sóc mày một thời gian ấy " " À.. vậy thôi mình về nhà ông bà nội em ở đi anh , về Bà Rịa và chuyển trường thôi..

"
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 14 : Bệnh viện có " ma "?


Ngọc Anh ở lại tận 6h thì cũng đi về nhà

Cô y tá vào và cho tôi uống thuốc sau đó cũng tắt đèn rời đi để lại một con người đang nằm thơ thẩn nhìn mặt trăng tròn qua tấm kính cửa sổ không được kéo rèm Mặc dù đã ở đây cũng 4 tháng rồi , đã quen với việc ở một mình trong căn phòng nhưng tôi vẫn tủi thân .

Không biết sao nhưng hiện tại cả thân thể và trí óc của tôi đều đang rơi vào hố đen của sự tiêu cực , sống mũi cay cay còn đôi mắt bắt đầu ngấn lệ .

Bỗng nhiên ngoài hành lang ở dãy phòng của tôi , một làn gió lạnh buốt thổi mạnh vào khe nhỏ phòng của tôi , cảm nhận được không khí trong phòng đang giảm tôi cùng với đôi mắt ngấn lệ thắc mắc nhìn quanh " Gì vậy trời , đóng cửa sổ rồi mà sao lại lạnh vậy được ta , mà quạt treo tường mình cũng mở là số 3 mà chứ đâu phải số một mà mạnh dữ vậy " Lần này tôi rén rồi phủ nguyên tấm nệm trùm hết lên người , đang co ro sợ hãi trong tình huống này mà khổ nỗi.. tôi mắc vệ sinh mới đau chứ .

Ôm cái người mà quằn quại , tôi cũng sợ ma mà .

Cái gì chứ tôi đây rất dễ tin vào có ma và nó luôn có suy nghĩ rằng " Có thờ có thiêng có khiêng có lành , mặc dù có ma hay không có ma vẫn phải đề phòng một cách quá mức " Nhưng bây giờ tôi mắc lắm rồi , thế là tôi rón rén lục trong cặp mà Ngọc Anh đã về nhà rồi quay lại mang 2,3 bộ đem lên cho tôi .

May mắn làm sao mà trước khi Ngọc Anh về lấy thì tôi có nhắc là hãy mang dầu gió và chuỗi vòng mang lên cho tôi .

Hên quá tôi tìm thấy rồi đeo lên tay , mở cửa phòng một cách dè chừng rồi thò đầu ra liếc nhìn xung quanh .

Sợ rằng sẽ bắt gặp thấy một con ma nào đang ngồi trên băng ghế nhìn nó và cười Sau khi xác nhận không thấy " thứ " gì hết thì bắt đầu mới đi ra ngoài , đôi chân run rẩy đi trên hành lang không có ngọn đèn được bật .

Mọi thứ xung quanh cứ im ắng đến nỗi ngay cả bản thân tôi đang nghe nhịp tim đang đập loạn lên vì sợ và hơi thở gấp gáp như không thể thở nổi Miệng của tôi thì hoạt động hết công suất cứ lầm bầm " Nam Mô A Di Đà Phật , Nam Mô A Di Đà Phật,..

" tiến thẳng tới nhà về sinh nữ .

Vừa bước tới thì tôi liền mở đèn và nhảy vào để "xử lí" , xong việc thì tôi cũng thở phào nhẹ nhõm " Chắc nãy suy nghĩ nhiều xong tự mình hù mình thôi , mình nặng vía mà làm sao có thể thấy ma được " tôi tự cười bản thân vì đã tự doạ mình rồi rửa tay Đang rửa tay bỗng mắt tôi mờ dần đi còn đầu thì choáng , mọi thứ xung quanh bắt đầu tối sầm đi..———————————————— " Cái gì?

Thằng đó chết rồi à .

Haha chắc nó sợ bọn mình nên tự tử ấy mà " tiếng nói của một chàng thanh niên vừa dứt thì đồng loạt tiếng cười đùa của mọi người vang lên .

" Đúng đúng , mới hù có xíu mà về nhà treo cổ .

Eo ôi yếu đuối quá ha chắc ngày xưa được mẹ yêu chiều chăm sóc , bảo bọc cho ít ra đời nên mới vậy .

Hôm qua tao hù chơi thôi mà nó đã như muốn khóc ấy nhìn buồn cười vãi l** "

Giọng nói ngọt ngào nhưng câu từ của nó chẳng có tí thiện cảm nào cả thốt lên chỉ khiến cho mọi người ở đó bắt đầu hùa theo Hình như đây là một lớp học tại vì sau câu nói của bạn nữ và tiếng cười nói của mọi người lúc nãy thì có tiếng đập mạnh vào bảng để mọi người tập trung lại " Các anh chị ở khu dưới trật tự đi , không học thì cũng nên im lặng cho người khác học cơ chứ gần thi đến nơi rồi .

Làm gì mà ồn như cái chợ vậy hả?

" Tiếng nói của một cô giáo vang lên , đồng loạt mọi người trong lớp quay xuống những " khu dưới " với ánh mắt kì lạ Mọi người ở " khu dưới " nghe xong liền im lặng tầm chưa được 2,3 phút lại bắt đầu lớn giọng nói chuyện tiếp như thể không coi trọng lời nói của cô " Gì đây?

Đây là đâu?

" Tôi đứng ngoài cửa lớp nọ mà vẫn hoang mang , bước vào bên trong thì cảm giác mọi người không thấy sự hiện diện của tôi Dù tôi có la muốn khàn giọng cũng không ai phản ứng gì cả , ngay cả khi tôi đứng trước giáo viên thì cô vẫn chẳng quan tâm mà đang ngồi giơ thước lên chỉ vào những phân đoạn để phân tích " Hình như mọi người đang học Văn à? mà sao chẳng ai tương tác với mình vậy ta?

Alo mọi người ơi có nghe thấy tôi nói không?!

" Đáp lại tôi vẫn là sự im lặng vì những bàn trên đang tập trung nhìn lên bảng còn khu dưới thì lại rất ồn .

Bỗng nhiên tôi có cảm giác xung quanh đang giảm nhiệt độ và bên tai đang có người thì thầm " Họ sẽ không thấy cô đâu và tại sao cô lại ở đây?

" Giọng nói vang lên làm tôi giật mình muốn bắn ra ngoài , quay đi quay lại vẫn đâu có ai?

Tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống đất ôm hai tai lại và cố gắng tìm cách để mọi người nhìn hoặc nghe thấy tôi Đang tập trung suy nghĩ bỗng có tiếng " Sh.." phát ra dưới chân làm tôi mở mắt ra , khi mở mắt ra tôi giật mình la lên khi thấy một khuôn mặt trắng bệt đang ở dưới chân của tôi và khuôn mặt đó đang cười
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 15 : Ảo giác?


" Ahhhhhhhhhhhhhhhh!!!!

" Tôi bật dậy la lên thất thanh khiến cho cô y tá đứng ngay giật thót tim ra , cô nhìn tôi một cách khó hiểu còn tôi thì mới biết mình la hơi lớn nên cũng chỉ biết cười trừ Sau đó nó mới chợt tỉnh táo lại nên quay sang hỏi cô y tá " Cô ơi sao con lại nằm ở đây ạ?

" Cô y tá đang chuẩn bị vài thuốc quay sang nói tôi : " À hôm qua có các cô đi vệ sinh thấy con nằm ngất trong đó nên mới mang con về phòng , con lại đây để cô đo xem con có sốt không " nói rồi cô cầm Kết quả ra thì tôi vẫn khoẻ và đang trong trạng thái tỉnh táo , thế rồi lúc cô y tá đi ra khỏi phòng thì tôi liền vào nhà vệ sinh ở phòng tôi để rửa mặt lại cho tỉnh táo " Tỉnh táo lên Chanh , hôm qua có thể là sự thật nh- nhưng cũng có thể là mình tự tưởng tượng thôi , phải tỉnh táo lên để còn dùng não suy nghĩ nữa .

Khoan đã tại sao hôm qua mình lại vào nhà vệ sinh ngoài hành lang?

Phòng mình cũng có mà không lẽ mình bị ma che mắt nên không thấy hay sao ta .

Nhưng rõ ràng ở đây lâu cũng phải nhớ mà sao đêm đó mình lại không nhớ và thấy .

Khó hiểu vãi thật " Vệ sinh cá nhân xong tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh với mớ suy nghĩ hỗn độn " Trâm , Bảo Trâm!

" Một giọng nói vang lên ở trước cửa phòng lôi tôi về hiện tại , giật mình ngước lên nhìn thì thấy người gọi tôi là Huy Huy đang cầm giỏ trái cây và một số bánh kẹo đứng nhìn tôi còn tôi thì ngờ ngệch ra mặt " Không ngờ rằng Huy lại quan tâm mà tới thăm mình đấy , mà chắc cũng nghe tin mình tỉnh nên mới chạy tới đây thăm thôi " tôi nghĩ thầm " À Huy tới thăm tao à?

Không ngờ bạn cũng có lòng vậy đó , nghe tao tỉnh nên chạy lại đây đúng không?

" Gặp người tôi thích thì tôi luôn bật chế độ xà nẹo xà nẹo thấy gớm ấy , sợ hãi bản thân thật sự .

" Không , lúc mày còn bất tỉnh là 1 tuần tao tới thăm mày 3 lần mà mày có biết đâu " Huy vừa nói vừa xách đồ để trên bàn nhưng hình như nó quên mang gì hay sao ấy vì tôi thấy nó đang gãi đầu rồi bắt đầu tìm kiếm gì đó trong giỏ trái cây " Ừm.. mày ơi tao quên mang đồ ăn sáng rồi hay là lát tao với mày đi ăn ha " Huy quay qua nói tôi thì tôi cũng hoang mang.

Nó đứng gọt trái cây thì tôi leo lên giường và ngồi suy nghĩ lại .

Có khả năng lắm chỉ là tôi sợ quá nên ngất rồi mơ như vậy , cứ nghĩ tới gương mặt mà tôi đã thấy .

Lật đầu kiếm mấy ngăn trong tủ bên cạnh đầu giường để kiếm giấy và bút nhưng lại không có .

Đúng lúc đó thì Huy cũng quay lại cùng với một dĩa cam và một vài bánh quy đã nằm sẵn trên đó " Ủa mày kiếm gì vậy , ăn đỡ này đi rồi tìm tiếp " Huy vừa nói vừa cầm dĩa ra để trên bàn nhỏ rồi bưng để lên giường tôi , tôi ngồi vừa ăn vừa ráng nhớ khuôn mặt không thì lát lại quên " Huy ơi mày có giấy với bút không , có thì cho tao xin " tôi ngừng ăn để hỏi " Ờ có , đợi chút " nó lấy trong túi áo khoác ra một tờ giấy và cây bút đưa tôi Ăn xong xuôi thì tôi ngồi mường tượng ra khuôn mặt đó như nào rồi vẽ theo , nhưng tay nghề tôi không giỏi nên khi nhìn lại thì nhìn tật vãi ra í .

Vẽ xong lại xoá vẽ xong lại xoá , bực hết cả mình tôi vò đầu bứt tai .

Tôi chợt nhớ tới Ngọc Anh , cha này vẽ đẹp nên tôi nghĩ có thể nhờ để phát hoạ nhưng tôi sợ giờ khứa đó đang bận Mà kệ đi dù có bận hay không thì tôi vẫn nhắn hỏi mà thôi Ngọc Anh : Nhắn cái đéo gì con mắm?

Bảo Trâm : Thì có việc mới nhắn nhờ anh chứ sao , ủa mà sao anh rep nhanh vậy mới nhắn luôn ấy Ngọc Anh : Quán tao bây giờ đang ít khách với đang chán nên tao mới rep nhanh mày ấy , chứ mà gặp tao đang bận đi tới tối tao mới rep được .

Rồi nói xem mày muốn nhờ gì?

Hợp lí thì tao mới giúp Bảo Trâm : Vcl phải là hợp lí mới giúp à , em nhờ anh vẽ chân dung của người này được không?

Ngọc Anh : Vậy tao đéo rảnh

...

Ngọc Anh soạn tin khá lâu

: Vãi l** mày là mèo thần tài à Chanh , lúc đầu khách có nhiều đâu mà mày nhắn phát gần chục người vào rồi , chắc tao không giúp được mày rồi .

Vợ tao vẽ cũng đẹp đấy mày hỏi thử xem , acc này Nhắn xong Ngọc Anh gửi cho tôi một link của một acc tên là Sứa Xinkgai với avatar của một cô gái mặc Babydoll chụp bên vườn hoa tulip , thế là tôi mau mau chóng chóng add " chị dâu tương lai " liền .

Tầm 2' sau chị ấy accept tôi rất nhanh làm tôi khá bất ngờ vì không nghĩ chị ấy accept mình nhanh như vậy Tôi không biết nên mở lời thế nào , mà dù có mô tả cũng sẽ không giống nên tôi từ bỏ việc vẽ lại .

Huy thấy tôi không làm gì hết nên ngỏ lời " Ê giờ mày rảnh đúng không?"

Tôi cất điện thoại trả lời : " Ừ cũng rảnh , có chi rứa " Huy gãi đầu nhìn tôi , tôi đoán có vẻ cậu ta khá ngượng khi muốn nói gì ấy " À thì..

đ-đi chơi với tao không , dù sao tao cũng chán mà mày trong đây nhiều coi chừng bị tự kỉ ấy nên là đi chơi cho tâm trí thoải mái" Tôi suy nghĩ đắn đo rồi đáp : " Oke đi chơi thì đi chơi "
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 16 : Đi chơi


Huy đội mũ bảo hiểm cho tôi , leo lên xe đạp điện rồi ra hiệu tôi lên , tôi cũng ngoan ngoãn chèo lên .

Ngoài mặt thì đang bình thường chứ ở bên trong tôi đang nhảy cẫng lên đây này Tận dụng buổi đi chơi này tôi lôi điện thoại ra chụp choẹt này nọ , tôi đang hơi do dự xem có nên vòng tay lên để chụp từ góc của Huy và tôi thì ở ngay vai hay không .

Đang suy nghĩ bỗng Huy thắng gấp làm mặt tôi lại đập thẳng vào tấm lưng lớn của Huy " Đ*m* mày chạy xe kiểu gì vậy hả Huy?

Biết cái mũi này của tao muốn gãy rồi không còn ráng làm cho nó nát nữa .

Nhắm chạy không được thì cút xuống để bố chở " Tôi vừa chửi vừa xoa xoa cái mũi đáng thương còn Huy thì chả nói gì cả Tôi nhìn nơi chúng tôi vừa dừng thì ra là một quán bún bò , Huy quay qua nhìn tôi rồi hỏi

" Ăn món này không hay ăn hủ tiếu hả bạn nhỏ?

"

Vcl chưa lần thứ mấy rồi Huy đã đánh gục trái tim bé nhỏ này của tôi rồi , rung động dễ sợ " Oki ăn ở đây đi lâu rồi chưa ăn bún bò nữa , thèm ghê " Thế là Huy và tôi cùng xuống xe , chưa kịp tháo mũ nữa là Huy đã nhanh tay tháo rồi còn đội cho tôi cái cài hình tai mèo nữa " Mày đeo này nhìn đáng yêu quá bạn nhỏ " Huy nói rồi cười xong dắt xe để qua một bên còn tôi ngại ngùng nên chạy vào bên trong trước , mỗi lần ăn tôi đều kêu người ta đừng bỏ hành hay rau gì hết vì tôi không thích .

Mẹ tôi bảo là hồi nhỏ tôi siêng ăn rau cực nhưng không hiểu sao lúc tôi lên nhà cô tôi chơi tới giờ là luôn né hành Huy cũng gọi một tô tương tự đầy đủ , tôi nhìn Huy rồi nghĩ lại mình " Huy ăn được thì mình cũng sẽ ăn được thôi " , đang lau đũa rồi đưa Huy rồi lau tới cây của tôi thì cô bán cũng đã bưng tới nơi , tôi cảm ơn rồi đi rót một ly nước đá .

Vừa ngồi xuống nhìn lại tôi đơ mặt luôn , tô của tôi.. một đống hành luôn má ơi , mắt tôi rưng rưng nhìn cô rồi ngậm ngùi tính múc lên thì Huy lấy tay ngăn lại , xong bưng tô của tôi qua bàn hắn .

Tôi đang ngơ ra thì cô bán bỗng chạy lại chỗ tôi rồi nói

" A xin lỗi con nha , đông khách quá cô nhầm nên mới lấy cho quá trời hành , con có cần cô làm tô khác cho không " " Dạ thôi không cần đâu cô "

Huy nói xong rồi bưng tô của tôi đặt lại chỗ cũ " Con lấy hết hành cho bạn rồi ạ " " À vậy thì cô cảm ơn con nha..

à mà hai đứa là người yêu nhau à?

"

Nói xong cô cười tủm tỉm , nói thêm :

" Vậy là con may mắn lắm đó bé , có anh bồ chiều chuộng làm cô nhớ tới chồng cô hồi trẻ cũng giống hai đứa lắm á " " Tụi con không phải bồ đâu cô ơi!!!

Hiểu nhầm rồi chỉ là bạn thôi ạ!

" Tôi ríu rít giải thích còn cô chỉ cười rồi về chỗ bán Vừa giải quyết xong cô thì tôi thấy sắc mặt của Huy hơi tối lại , không biết là do tôi hay do chuyện gì nên thôi tôi mặc kệ .

Hai chúng tôi ngồi vừa ăn vừa nói , tính tôi thì nhiều chuyện nên hỏi Huy trên trường có chuyện gì hay không thì Huy kể " Từ lúc mày bị tai nạn và thêm vụ kia ấy mọi người nhắc mày đúng nhiều , nó lan tận mấy trường lân cận chỉ trong 1 ngày , trường cấp 3 hay cấp 1 đều biết mày .

Tụi nó bàn tán mày trong 1 tuần cũng hết à không thấy nhắc nữa " " Rồi còn gì nữa không kiểu ở lớp tao hay khối trên á?

" " Thật ra là còn.. mày biết con Kim Anh bên 9a2 không , tao nghe bọn kia bảo ấy là nó thích ghệ của bà chị nào ấy xong còn bám này nọ cơ , nhắc nhở rồi mà vẫn còn bám nên được chỉ " hỏi thăm " trước của lớp nó với chục ánh mắt của mọi người cơ .

Với tao thấy con Kim Anh bị đánh nó vẫn còn tỉnh để vào cười đùa với bọn kia ấy còn bà chị kia thì vừa khóc vừa đánh " " Vaiz ghê vậy , tao thì do nó chơi với " hội bạn cũ " của tao nên chỉ không có thiện cảm mà giờ mày nói vậy làm tao đéo ưa nhỏ mẹ rồi-...

Nóng " Đang nói giữa chừng bỗng Huy nhét tôi nguyên miếng chả to đùng đang nóng hổi vào miệng làm tôi muốn tăng sông luôn , hắn thấy vậy rồi nở cười trìu mến đưa tôi ly nước rồi cười khúc khích .

Tôi lườm quýt rồi lấy giấy lau đi những phần nước nhiễu xuống , Huy hỏi tôi : " Vậy giữa mày với hội bạn cũ bộ có chuyện gì sao?

" Câu hỏi bất chợt của Huy làm tôi khựng , mặc dù biết là Huy sẽ hỏi nhưng tôi vẫn bị hụt một nhịp .

Thấy tôi trầm ngâm suy nghĩ thì Huy cũng cười xoà rồi xoa đầu tôi " Thôi nếu không thích nói thì tao không ép , mày không cần phải ngượng ngạo vậy đâu , ăn đi không nguội là không ngon đâu " Thế là bọn tôi nói chuyện phiếm và ăn xong hết , tính tiền thì Huy dẫn tôi đi chơi hết chỗ này tới chỗ kia .

Tôi có mang theo máy ảnh để quay dạng vlog ấy , Huy thấy thế tò mò hỏi rồi cũng giúp tôi quay này kia .

Quay để còn làm kỉ niệm xem lại Nói chung là bữa đi chơi đó rất là vui và tôi đoán ngày vui như vậy sẽ chỉ còn là quá khứ.
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 17 : Huy's POV (1)


Xin chào , tôi tên Thiên Huy một cậu trai không có nổi bật cả về nhan sắc hay là tài năng , không phải người có đủ 4 tế và 6 biết .

Thế nhưng vẫn có người thích tôi mới ảo thật chứ Do tôi học khá kém nên phải ở lại lớp , trong tiềm thức của tôi khi năm lớp 2 là đụng phải một bé gái nào ấy hơi tròn trịa .

Hình như đi khá vội nên không để ý rồi tông phải tôi , ấn tượng của tôi với bé gái ấy là đôi mắt nâu như màu hạt cà phê vậy ấy .

Rất dễ thu hút người khác nhưng do tôi đói và bé gái ấy chạy đi mất nên tôi cũng không để tâm Ngày 8/3/2023 hôm đó là giờ ra chơi thì tôi tính đi vệ sinh bắt gặp thằng Kỳ đang bị một bạn nữ dồn ép , nó trong nhà vệ sinh nam còn bạn nữ đứng ép sát vào hành lang .

Tôi cũng không quan tâm mấy nhưng nhìn thấy thằng Kỳ đang ra hiệu cầu cứu , tôi với nó cũng có chơi với nhau nên không cứu cũng hơi kì .

Tôi tới và nhấc bổng bạn nữ ấy một cách nhẹ nhàng hết sức có thể , thằng Kỳ thấy vậy liền chạy thẳng đi để lại tôi và bạn nữ .

Tôi thả bạn ấy xuống và bạn ấy đứng chỉ vào hướng thằng Kỳ mà chửi Khi bạn ấy tính chạy theo Kỳ thì tôi liền chặn bạn ấy lại , bạn nữ cuối cùng cũng nhận ra có người " cản trở " liền nhìn thẳng vào tôi Không biết sao mà khi nhìn vào đôi mắt của bạn ấy tôi có chút cảm giác quen thuộc mà không thể hình dung đã gặp ở đâu , tôi hơi thẫn người nhưng khi bạn nữ đánh vào cánh tay của tôi thì mới bừng tỉnh Bạn đó khi thấy tôi chú ý đến thì liền mắng tôi một trận " Bạn là bạn của thằng Kỳ à?

" " À dạ vâng , có gì không ạ?

" " Ừm không có gì đâu.. thật ra là rất có đấy!!

Bạn ơi nó chọc tôi trước , chưa kịp xử thì bạn tới ngăn cản là như thế nào?

Còn muốn bảo vệ nó nữa hay gì mà chặn tôi " Bạn đó sổ một tràng dài , tôi chỉ biết gãi đầu và thỏ thẽ đáp lại cho cơn giận bạn ấy giảm xíu " À- xin lỗi ạ vì tôi thấy thằng Kỳ cầu cứu , tôi không cứu thì cũng hơi khó xử nên bạn thứ lỗi cho tôi nhé?

" Bạn nữ khoanh tay lại rồi nhìn thẳng vào mắt tôi , ánh mắt sắc bén như thể tôi mà nói thêm lời bao biện sẽ cắt đầu tôi ra thế mạng cho thằng Kỳ vậy Tôi tránh né ánh mắt ấy đang tính rời đi thì bạn nữ nắm lấy cổ tay áo tôi , nói ra những lời vô cùng " yêu thương " " Bạn anh hùng nghĩa hiệp quá ha , anh anh em em rồi cứu lấy nhau .

Thích làm anh hùng lắm chứ gì thế được rồi từ giờ thằng Kỳ mà làm tôi nổi trận thì tôi sẽ qua và " hỏi thăm " bạn nhé " Nói rồi bạn ấy chạy vào lớp bỏ tôi đang ngơ ngác , ủa thế là bây giờ thằng Kỳ làm tôi phải chịu à " Quýt làm cam chịu " ?

No no bậy rồi Tôi chỉ nghĩ bạn ấy đùa ai dè mỗi ngày bạn ấy đều qua lớp và " dí " theo tôi , tôi chạy mà như được tập thể dục vậy .

Từ tầng 4 đến tầng 1 , chỉ cần thấy tôi ở đâu thì bạn ấy sẽ chạy lại và bộp bộp vào lưng tôi Lúc đầu tôi hơi rén nhưng khi bị nhiều thì thành ra " phiền " , cứ thấy bóng dáng thôi là tôi liền chạy vào nhà vệ sinh nhờ Quân và Mạnh canh chừng .

Nguyên một học kì 2 bạn ấy cứ như thế làm tôi bị ám ảnh Quân thấy vậy đập vai hỏi thăm : " Mày quen nhỏ đó à , sao thấy ngày nào gặp mày cũng đánh hết thế " " Cũng như mày vào nhỏ Thư bên 7a2 thôi , nhưng khác là tao và nhỏ đấy ghét nhau vcl nên đéo thể nào thích được " Quân cười trừ và nói thông tin bạn nữ ấy cho tôi biết " Nhỏ đó tên là Bảo Trâm 7a2 , tao biết nó từ lúc học thêm môn toán nhà thầy Tâm ấy .

Nhà cũng gần đây à nên nếu có gì mày có thể qua nhà mà mắng vốn ba mẹ nó , nó ba mẹ thôi " Nghe được cách " cứu " tôi liền ghi lại những lần Bảo Trâm đã đánh tôi , định bụng buổi chiều nào ấy sẽ qua nhà ba mẹ nó để méc Nhưng khi đứng trước cổng thấy cảnh tượng Trâm đang quỳ xuống dưới chân ba nó van xin còn ba nó một tay cầm dây nịt , tay kia cầm roi thì tôi liền hiểu Có khả năng nhỏ đang bị bạo hành , nếu như tôi không nhầm thì thường những đứa trẻ bị bạo lực gia đình sẽ hình thành nên tính cách muốn đi bắt nạt lại người khác .

Cái này như kiểu " Kẻ tổn thương muốn làm tổn thương người khác vậy " Và " người khác " ở đây chính là tôi , thôi thì tạm tha nên tôi về nhà cất sổ và định bụng chỉ cần trường cho lớp tôi và lớp nhỏ cách xa nhau ra thì nó sẽ không làm phiền tôi nữa Trường tôi có tổ chức một buổi đi chơi ngoại khoá đi chơi ở mấy khu vui chơi và một vài địa điểm khác , không biết dự cảm ở đâu mà tôi từ chối Đúng thật " dự cảm " của tôi là khi nghe con Thảo cùng lớp nói rằng " Ê Huy con Trâm bên 7a2 cứ hỏi mày suốt làm tao đau đầu vãi " Tôi biết bên 7a2 có tận hai Trâm và tôi giả ngu hở lại " Trâm nào?

Chắc nó nhầm tao với thằng nào ấy " " Nhầm đéo gì nó nói cả họ và tên mày ra mà , nhỏ đấy là Bảo Trâm " Ôi thôi mẹ ơi tôi sợ con người Bảo Trâm đến thế là cùng
 
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 18 : Huy's POV ( 2 )


Tới cuối kì 2 thì tôi thấy Bảo Trâm ít đến kiếm mình nên tôi cảm thấy rất bình yên Đến năm lớp 8 là vào 2023 thì lớp của Bảo Trâm học là 8a1 và là lớp chọn còn tôi học 8a4 cũng bình thường Lớp nhỏ ở gần nhà vệ sinh là dãy bên phải còn tôi ở dãy bên trái , may mắn là cạnh lớp tôi có ngay cầu thang cho nên việc nhỏ có đuổi đánh thì tôi vẫn chạy ngay được Nhưng quái lạ gần hết 1 học kì đầu không thấy Bảo Trâm tới chỗ tôi nữa , thế là tôi hỏi dò Quân .

Thằng Quân nhìn tôi như thú lạ " Bộ mày thích nó à Huy?

Hay thèm lại cảm giác nó đuổi đánh mày mà hỏi thăm?

" " Mày không nói thì thôi lề mề ghê má ơi , tao không thích chỉ là thấy hơi khó hiểu thôi " Quân vỗ vai tôi rồi thở dài một hơi " Chắc mày không biết , nhỏ có người yêu từ năm lớp 7 tới bây giờ .

Nó không kiếm mày là vậy ấy , nếu mày muốn "đập chậu cướp hoa" thì tao khuyên là đừng " " Mày im được rồi đó Quân " Tôi đưa bàn tay che miệng Quân lại nhưng nó gạt đi và nói tiếp " Mày biết gì không , tao được con Trâm nói ra gu nó là gì ấy " " Sao sao gu nó sao?

" Tôi hơi tò mò nên thúc giục Quân kể nhanh " Gu nó dạng kiểu " Ghét của nào trời trao của nấy " hồi trước có ưa bồ hiện tại đâu mà bây giờ simp công khai kìa " " À ra là vậy sao " Tôi hơi trầm ngâm suy nghĩ , nghĩ đi nghĩ lại thì tôi kệ mẹ luôn tại vì nó có thích tôi méo đâu Bỗng dưng cuối kì 2 nó lại qua lớp tôi với tần suất nhiều hơn và tôi nghe mang máng nhóm của Minh Phú nói rằng nhỏ Trâm chia tay rồi , tôi không quan tâm mà vẫn tiếp tục chơi cờ vui với mấy thằng bạn Một ngày nọ thì Bảo Trâm vẫn qua nhưng lần này nó lại yêu cầu tôi " Huy , đánh tao đi hoặc chửi cũng được " Tôi khó hiểu vãi chưởng ấy , tự dưng người hay làm phiền mình tự động đến và cầu xin mình chửi hoặc đánh .

Gặp người ta thì bị chửi là khùng rồi nhưng tôi có lòng từ bi sâu sắc với tấm lòng siêu tốt Tôi không đánh cũng không chửi chỉ nhìn nó Tôi và Bảo Trâm nhìn nhau chắc cũng tầm 5 phút và tôi đoán nhỏ cũng biết tôi không có ý định sẽ đánh nên thở dài , bỗng nắm tay tôi rồi nói cảm ơn quá trời .

Lúc đấy bọn thằng Minh Phú thấy rồi trêu chọc làm tôi ngại nên cố gắng gỡ tay , Trâm như hiểu ý nên về lớp luôn Thế là một năm lớp 8 của tôi là Trâm chỉ có xem tôi chơi cờ rồi hỏi vài câu thắc mắc , ôi ta nói chill và nhàn kinh khủng luôn Đến năm lớp 9 hai đứa vẫn học như cũ với các bạn học của năm lớp 8 , tôi thấy Bảo Trâm hình như không còn thích đu bám tôi nữa rồi vì tôi thấy bắt gặp nhỏ ở đâu là nhỏ né như né tà ấy Thế là tôi mặc kệ luôn nhưng một hôm tôi thấy em tôi là Kim Ngân đi cùng ông thầy Minh dạy tiếng Anh là đã có điềm rồi , bắt gặp thêm Trâm đang lén lút theo dõi thế là tôi đi theo Tưởng chừng ông thầy phát hiện ra bọn tôi nhưng tôi kéo Trâm vào lòng và xoay lưng lại nên ông ta nghĩ đang có cặp đôi lạ đang chim chuột nên mặc kệ dẫn Ngân đi tiếp , tôi vừa nhìn hai người đi thì thấy Trâm nhìn tôi ngơ ngác lắm Thế là nhỏ cũng kể cho tôi nghe rồi bọn tôi cùng nhau đến căn nhà hoang , nhìn thấy Ngân và ông thầy đi vào tôi đã bực rồi còn thêm nghe thấy hai người cãi nhau và thầy Minh bắt đầu ném những món đồ trong phòng vào Ngân làm tôi điên tức lên Tôi là thuộc dạng máu liều nhiều hơn máu não nên bên cạnh có khúc gỗ tôi liền cầm lên tính xử nhưng chưa kịp đi thì tay tôi bị Trâm giữ lấy rất chặt , nó như đang ngăn cản tôi .

Thả lỏng cánh tay thì Trâm chạy đi lấy cục đá rồi ném vào cửa sổ làm tôi cũng bất ngờ vì cỡ đó Nhanh chóng nhỏ quay lại cây trốn cùng tôi nhưng thấy không ổn thế nên tôi kéo nhỏ đến một bụi rặm khác , thầy ta rất nhạy nên đi kiểm tra hết cây nhưng không thấy ai .

Đồng thời Ngân cũng chạy ra khỏi nhà , tôi thấy cáu Trâm là thật nhưng cũng rất cảm kích nó vì đã kéo thời gian cho Ngân chạy Sau khi trở Trâm về thì tôi đã giáo huấn Ngân một trận và dặn nó đừng có lại gần thầy ta nữa , con bé vừa khóc vừa ôm em Thảo bên lớp 7a2 .

Thế là hai đứa cứ ôm rồi khóc ríu rít làm tôi bất lực vaiz Bẵng đi sau khi bọn tôi bắt được nhóm của Minh Khải thì ngay sau lại nhận được thông tin Bảo Trâm gặp tai nạn , lúc đấy tôi sốc kinh khủng .

Sau khi biết được bệnh viện và phòng bệnh thì đều đặn 3 ngày trong 1 tuần tôi đều tới thăm Gặp được nhỏ khi tỉnh táo tôi rất mừng nhưng đồng thời trái tim tôi nó cứ sao sao ấy , khó giải thích được thế nên tôi rủ nhỏ đi chơi .

Thì cũng đồng ý rồi đi ăn sáng trước Tôi để ý khuôn mặt nó khi nhận được tô bún bò mà đầy hành của mình là hiểu rằng nó không thích ăn , vâng và tôi rất nghĩa hiệp giúp nó gắp bỏ Cô bán bún trêu nhưng Trâm lại ríu rít giải thích làm tôi khá hụt hẫng đi nhưng sau đấy mọi thứ vẫn bình thường , Bảo Trâm hình như cũng hay quay những dạng vlog thế là tôi cũng vào và giúp nhỏ Đến chiều thì hai chúng tôi đi dạo ở công viên , tôi thấy Trâm đi rất chậm và đưa cánh tay như đang muốn cầm lấy tay tôi vậy nhưng lại do dự Thế là hai chúng tôi đối mặt với nhau , mặt của nhỏ đỏ ửng lên và tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ từ chối tiếp Vì vốn dĩ ban đầu tôi đã không hề thích Bảo Trâm và mãi mãi cũng như vậy
 
Back
Top Bottom