[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Bạn Cùng Bàn Và Căn Bệnh
Chương 19 : Tạm biệt
Chương 19 : Tạm biệt
Công viên dưới ánh hoàng hôn là một bức tranh tuyệt đẹp , mọi ánh nắng vàng ấm áp bao phủ mọi thứ, tạo nên bầu không khí lãng mạn .
Đèn đường bắt đầu bật sáng , như những ngôi sao nhỏ .
Không khí trong lành, dễ chịu, tạo nên cảm giác thư giãn, yên bình Có một cô bé si tình và một gã cao lớn đang đứng đối diện với nhau , trong bầu không khí này thì tôi nghĩ rất thích hợp để bày tỏ một lần nữa Tôi cầm tay Huy dẫn đến bãi cỏ , dừng lại trước một cây hoa đẹp.
Ánh mắt tôi luôn chỉ nhìn với sự ấm áp và đầy hy vọng , tôi lấy hơi sâu, bắt đầu nói: " Em thích anh từ lâu , anh là người mà em luôn mơ ước được ở cạnh bên anh mãi mãi .
Có thể.. nghĩ tới em được không Huy..?"
Huy nhìn tôi rất lâu phải nói là cực kì lâu làm tôi rất bí bách , ánh mắt ngập ngừng .
Sau một lúc im lặng: " Em là người bạn tốt của anh, nhưng anh bản thân anh cảm thấy không thích em.. dù chỉ một chút.."
Tôi cảm thấy tim đập hụt một nhịp , mặt tái nhợt.
Đôi mắt tôi đục ngầu, nước mắt trào ra , cố gắng giữ bình tĩnh: "Không sao, anh không cần phải giải thích , hãy coi như đây là sự bày tỏ cuối cùng của em dành cho anh .
Em nghĩ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa" Tôi rút tay ra, bước lùi lại và chạy thật nhanh về nhà còn Huy nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối.
Công viên vẫn yên bình, nhưng bầu không khí đã thay đổi.
Về nhà tôi nằm gục dưới ghế sofa , thủ tục xuất viện tôi đã nhờ Ngọc Anh làm rồi .
Lết cái thân đi dọn đồ , nghĩ rằng nên hẹn hai nhỏ kia Nhìn khuôn mặt thảm thương với hai con mắt sưng vù của tôi trong màn hình đen phản chiếu lại làm tôi thấy mình như trò hề vậy ấy , mặc dù đã từng bị từ chối và chuẩn bị tâm lí nhưng tôi vẫn đau .
Rất đau là đằng khác Sau khi tôi thông báo cho Nhi và Hiền xong thì tôi quẳng điện thoại đi luôn , nằm thiếp đi trên giường và mơ màng chìm sâu vào giấc mơ ———————————————— " Hoàng , Hoàng!
Dậy coi mày thầy xuống!
" " Kệ mẹ thầy ta , mày bớt mồm cho bố ngủ " " Kệ mẹ mày luôn " " Rầm.. rầm.."
Tôi đang nằm bỗng có tiếng thức gõ inh có ở bên cạnh làm tôi khó chịu phải bịt hai tai lại , nhăn nhó ngước lên nhìn thầy Nam dạy toán cũng khó chịu không khác gì tôi " Anh hay quá nhỉ anh Hoàng?
Nghĩ rằng bố mình góp phần xây dựng cho cái trường này thì làm càng , mau dậy nhanh " Vừa nói thầy ta vừa cầm tai tôi làm tôi rất bực bội mà xua tay thầy ta quá một bên " Thầy đừng có chạm vào người tôi " Nói rồi tôi quẹt sơ cái tai , ngồi xuống lật cuốn vở rồi đưa lên " Đây , trong lúc thầy giảng đã chép bài và cũng nghe giảng .
Xong " Tôi chỉ trả lời ngắn gọn xúc tích làm cho thầy không nói gì nữa mà quay về giảng tiếp phần còn lại " Mẹ.. phiền phức thật chứ "———————————————— Tôi mở mắt vì tiếng chuông điện thoại , vơ tay chộp lấy .
Cơ thể mệt nhừ khiến tôi loạng choạng ngồi thẳng lên Bây giờ là 5 giờ 30 tôi chuẩn bị vali rồi để xuống phòng khách , vệ sinh cá nhân rồi ra ghế sofa ngồi xem một vài bộ phim giết thời gian Tầm 6 giờ 30 là ngoài cổng tôi đã nghe tiếng gọi của Nhi và Hiền thúc giục tôi đi ăn sáng , bọn tôi ăn mỳ xào rồi vào siêu thị mua một vài đồ thiết yếu Xe là do Ngọc Anh thuê nên đồ của tôi và của ảnh để trên đó rồi thế nên tôi cứ việc đi chơi với bạn còn Ngọc Anh thì đi chơi với chị dâu Tôi vào cửa hàng gấu bông thấy vài em khá xinh và dễ thương nênn nhanh nhảu bỏ vào giỏ , mua sẵn quà cho hai nhỏ kia đầy đủ rồi chúng tôi lại qua mấy chỗ Photobook để lưu giữ kỉ niệm Nói chứ chơi với nhau gần 3 năm rồi mà tôi thấy tình bạn ba người này vẫn keo như keo dán chuột ấy , ta nói à nhỏ này chữa lành kinh khủng .
Có hai nhỏ mới vui chứ một mình rầu chết Mới đầu là tôi chỉ thân với Hiền thôi còn Nhi á hả , ấn tượng là dữ như bà chằn ấy lúc cô đổi là năn nỉ đổi lại kinh khủng luôn ấy .
Nhưng lúc ngồi lâu lại kiểu bị cuốn ấy xong lúc cô đòi đổi lại thì khóc la ó vãi ra , xin lỗi tự vả hơi nặng Khi mà chụp choẹt xong xuôi thì tôi dắt hai đứa nó đi xem phim mới chiếu , mua bỏng ngô rồi vừa xem vừa tám các kiểu đúng chill luôn .
Tầm 11 giờ thì tôi được hai đứa tiễn ra sân bay mà mặt đứa nào đứa nấy mếu kinh , cái phải ngồi dỗ các kiểu thì cũng chịu " Mày qua trường mới , xa bọn tao thì đừng có quên .
Có gì vui nhớ kể còn ở đây có gì bọn tao kể lại mày nghe " Nhi nói xong khoác vai Hiền làm tôi nhăn mặt lại " Mày tính lợi dụng lúc không có tao là lấy con Hiền làm của riêng à " " Ừ vì nó là chồng của tao còn mày chỉ con nô tì thôi " nói rồi hai con phá ra cười khà khà " Ừ bây hay lắm cứ nhớ đấy , mà thôi tới giờ rồi đi nghe " " Đi mạnh khoẻ , nhớ về thăm bọn tao đó " " Biết rồi hai bọn mày sao tao quên được chòi hì hì " Miệng cười thôi chứ lúc ôm hai nhỏ thì mắt lăn nước vãi ra ấy , sướt mướt kinh khủng đến độ chị dâu cùng Ngọc Anh kéo tôi ra rồi mọi người lau mặt dùm này nọ Cầm balo của tôi và Ngọc Anh cứ đi rồi ngoái lại nhìn những người bạn thân và cả chị dâu làm tôi buồn lắm , sẽ rất nhớ họ lắm đây .