Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 240: Chương 240



Dừng lại một chút, anh tiếp tục nói: “May mắn thì có thể gặp ở bên ngoài.”

Tiết Trác Thanh hỏi: “Vậy chị ấy thường đi chơi ở đâu, chúng ta có nên đi thử vận may không?”

Hứa Thiệu suy nghĩ một chút, chị anh và Sương Sương dẫn theo đứa trẻ, chắc chắn không thể đi xa được, nhanh chóng khoanh vùng một vài địa điểm trong lòng.

Anh nói: “Đi thôi.”

Tiết Trác Thanh cười, vội vàng đuổi theo.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trao đổi những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.

Chủ yếu là Tiết Trác Thanh nói, Hứa Thiệu nghe.

Hứa Thiệu ở quê, ngày nào cũng chỉ đi làm đồng, về nhà chơi với vợ con, cuộc sống vô cùng bình lặng.

“Tôi làm việc ở đơn vị này cả ngày, cuộc sống thực ra khá nhàn rỗi. Chỉ là đôi khi sẽ gặp phải những người không muốn gặp, anh biết tôi đang nói đến ai không?”

Tiết Trác Thanh cố ý hỏi, thấy Hứa Thiệu không hề lay động, không có ý định tiếp lời, anh ta bĩu môi, tiếp tục nói: “Chính là tên khốn Tào Quang đó, dựa vào gia thế của mình, ngày ngày làm bậy, khí thế ngạo mạn, không làm việc đàng hoàng.”

Giọng điệu của Tiết Trác Thanh đầy khinh thường.

Hứa Thiệu bình tĩnh nói: “Nhà họ Tào hành động ngang ngược như vậy, chỉ là dựa vào việc có người ở trên, chúng ta cũng không phải không có ai, không ưa thì tìm cơ hội đánh cho hắn một trận, cho hắn biết mùi.”

Tiết Trác Thanh nghe xong liền xuẩn xuẩn dục động, nhớ lại cảnh Tào Quang bị Hứa Thiệu đánh cho khóc lóc thảm thiết cách đây vài năm, không nhịn được cười.

Anh ta cười hì hì, đầy mong đợi: “Vậy hôm nào chúng ta sẽ tìm cơ hội, vừa hay tay đang ngứa.”

Hôm nay tâm trạng tốt, không muốn gặp Tào Quang, thứ đen đủi đó ảnh hưởng đến tâm trạng.

*

Trong tiệm trà.

Tào Quang vừa dứt lời, Cố Sương liền im lặng, cô hơi buồn nôn.

Bị dầu mỡ làm cho buồn nôn.

Trời ơi, thời đại này sao lại có người dầu mỡ như vậy, Cố Sương cảm thấy vừa rồi cô chỉ tạt có một chút nước trà.

Một bên, Hứa Anh nghe thấy những lời thối tha từ miệng Tào Quang nói ra, cũng suýt nữa ra tay.

Không ngờ, tay của Cố Sương lại nhanh hơn cô một bước.

Nhìn vẻ mặt khó coi của Tào Quang, Hứa Anh không khỏi bật cười: “Sương Sương, đúng là giỏi.”

Khen xong Cố Sương, Hứa Anh nhất kiểm chán ghét nói với Tào Quang: “Tào Quang, anh còn nói bậy bạ nữa, ở đây làm người khác buồn nôn, đừng trách tôi không khách sáo.”

Tào Quang không để ý, nhìn Cố Sương nói: “Thì ra cô tên là Sương Sương, cái tên không tệ, gan cũng khá lớn.”

TBC

Thật không ngờ lại dám tạt nước vào anh ta, cả đời này anh ta mới lần đầu tiên... lần thứ hai phải chịu nhục như vậy.

Tào Quang nghĩ đến Hứa Thiệu, ánh mắt lại trở nên u ám, hai người này quả nhiên là vợ chồng.

Ánh mắt Cố Sương vô tình liếc thấy Hứa Thiệu phía sau anh ta, không khỏi cười.

Tào Quang bị nụ cười của cô làm cho ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ này tuy là ở quê lên, còn sinh con rồi nhưng đúng là đủ vị, nghĩ đến thôi mà lòng người cũng tan chảy.

Thấy Tào Quang nhìn mình ngây ngốc, Cố Sương cau mày, sự khinh thường trong mắt sắp tràn ra ngoài.

Nhức mắt.

“Gọi ai là Sương Sương vậy, tôi có quen anh không? Đừng làm tôi buồn nôn, tránh xa tôi ra!”

Thấy Hứa Thiệu đi tới, Cố Sương lập tức có thêm dũng khí.

Tào Quang bị khinh thường hết lần này đến lần khác, cơn giận bùng lên, giơ tay định cho cô biết tay.

Chỉ là tay chưa kịp chạm vào người, vừa giơ lên đã bị nắm lấy cổ tay, không chút thương tiếc bẻ ngược ra sau, Tào Quang lập tức kêu thảm.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 241: Chương 241



Lượt xem: 32

Hứa Thiệu vặn cánh tay anh ta, hơi dùng sức đã đập đầu anh ta vào chiếc bàn bên cạnh, đĩa sứ phát ra tiếng vỡ giòn tan.

“A a a! Là ai?!?!” Tào Quang nổi giận. “Trương Vĩ, Lưu Hải, mấy người ở đâu, c.h.ế.t hết rồi à!”

Trương Vĩ và Lưu Hải nhìn nhau, vẻ mặt buồn rầu. Dù là Tào Quang hay Hứa Thiệu, họ đều không thể đắc tội.

Trương Vĩ và Lưu Hải bị Tào Quang gọi tên càng thêm đau lòng, há miệng định nhắc nhở, chạm phải ánh mắt của Hứa Thiệu, lập tức im lặng.

Lẳng lặng đứng sang một bên làm người vô hình, im lặng như tờ.

“Là tôi.” Hứa Thiệu lạnh lùng nói.

Nghe giọng nói này, Tào Quang lập tức biết người đến là ai.

Anh ta nghiến răng, mối thù mới hận cũ ùa về, nghiến răng nói: “Hứa Thiệu, có gan thì thả tao ra, chúng ta đánh nhau một trận!”

Vừa rồi anh ta không hề phòng bị mới bị anh đánh lén thành công!

Kể từ khi mấy năm trước bị anh đè ra đánh một cách nhục nhã, những năm gần đây Tào Quang khổ luyện võ công, đã không còn là người hai tay trói gà không chặt năm xưa nữa!

Hứa Thiệu cười khẩy một tiếng, buông anh ta ra, để Cố Sương đưa đứa trẻ sang một bên.

Tào Quang sờ vết thương bị rách trên mặt, nhìn m.á.u trên tay, mắt đỏ ngầu.

TBC

“A a a, tao liều mạng với mày!”

Tiết Trác Thanh đứng bên cạnh Cố Sương, chậc một tiếng, với cái bộ dạng gà mờ này của anh ta, cũng dám thách thức Hứa Thiệu.

Xem ra vẫn có quá nhiều người nịnh bợ anh ta, khiến anh ta ngày càng không biết mình là ai.

Ban đầu định để anh ta thoải mái thêm vài ngày, nhất quyết chủ động xông vào chịu đòn, Tiết Trác Thanh không khỏi có chút thương hại anh ta.

Xem ra lần trước đánh nhẹ quá rồi.

Mới bao lâu, đã khiến anh ta quên mất bộ dạng mất mặt ngày nào.

Những chiêu thức của Tào Quang trong mắt Hứa Thiệu chỉ là trò hề, không có chút sức sát thương nào.

Hứa Thiệu khinh thường nhìn anh ta, không hề để anh ta vào mắt.

Không lâu sau, trong tiệm trà vang lên tiếng Tào Quang khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ.

Hứa Anh nhìn Tào Quang mặt mũi bầm dập, không nhịn được cười.

“Được rồi, A Thiệu, dạy dỗ cũng đủ rồi, dù sao đây cũng là tiệm trà, ông chủ còn phải làm ăn chứ.” Hứa Anh ân cần nói.

Hứa Thiệu mới vừa khởi động, nghe Hứa Anh nói, đành phải buông tay, giọng lạnh nhạt: “Cút đi.”

Tào Quang nằm dưới đất giãy giụa một chút, không bò dậy được.

Trương Vĩ và Lưu Hải ở bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ Tào Quang định rời khỏi nơi thị phi này.

“Đợi đã.” Trương Vĩ nghe thấy giọng nói của Hứa Thiệu, sợ tới mức buông tay, Tào Quang lại ngã xuống đất.

“Oa oa oa…” Tào Quang nghiến răng, nói lắp bắp: “Tôi đã cầu xin rồi, anh còn muốn thế nào nữa?!”

“Đồ đạc trong tiệm bị hư hỏng, đền xong rồi hãy đi.”

Trương Vĩ móc tiền trong túi ra, nhét hết cho ông chủ.

Ông chủ đương nhiên vui mừng nhận lấy, ông ta biết Tào Quang, thấy nhiều người nịnh bợ anh ta, đây là lần đầu tiên thấy có người dám đánh anh ta.

Không khỏi tò mò nhìn Hứa Thiệu một cái, lại liếc nhìn Tào Quang trên đất, sự đối lập có chút thảm thiết.

“Đây, đưa rồi!” Trương Vĩ nói với Hứa Thiệu.

Thấy Hứa Thiệu không nói gì nữa, Trương Vĩ vội vàng đỡ Tào Quang rời đi.

Ra khỏi tiệm trà, không còn Hứa Thiệu, Tào Quang lại trở về bản tính.

Anh ta hung dữ trừng mắt nhìn những người bên cạnh: “Mấy thứ vô dụng này, vừa rồi sao không giúp tôi!”

Nói quá mạnh, đau đến mức anh ta phải che mặt, suýt khóc.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 242: Chương 242



Trương Vĩ và những người khác: “…”

Tào Quang bọn họ đều không dám đắc tội, huống chi là người có thể đánh Tào Quang quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Bọn họ làm sao dám ra tay!

Lưu Hải nhẹ giọng nói: “Anh Quang, chính anh nói muốn đánh nhau một trận với người ta, chúng tôi sợ làm hỏng hứng của anh, không dám trái ý anh.”

Hứng gì chứ? Hứng thích bị đánh à?!

Tào Quang lười nói chuyện với những thứ vô dụng này, anh ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi.

Mặt nóng rát, Tào Quang đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Nhanh đưa tôi đến bệnh viện, tôi sẽ không bị hủy dung chứ!”

Trương Vĩ nhìn khuôn mặt thảm không nỡ nhìn của Tào Quang, vội vàng nói: “Sẽ không đâu, anh Quang, anh vẫn đẹp trai như trước! Anh yên tâm, chúng tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay.”

“Nhớ báo cho cha tôi…” Tào Quang có khí vô lực, nói một câu cuối cùng, rồi nhắm mắt lại, bây giờ cả người anh ta đau nhức khắp nơi.

Hứa Thiệu c.h.ế.t tiệt!

Một ngày nào đó anh ta sẽ khiến Hứa Thiệu biết mặt!

Cha Tào biết tin con trai lại bị người ta đánh vào bệnh viện, trong lòng thoáng qua dự cảm không lành.

“Ai làm?”

“Hứa Thiệu.”

Cha Tào hít sâu một hơi, lại là người nhà họ Hứa, ông ta cúp điện thoại chạy đến bệnh viện, nhìn thấy bộ dạng của con trai, suýt chút nữa không thở nổi.

“Quá đáng, thật quá đáng!” Cha Tào tức giận nói.

“Oa oa oa cha ơi, cha phải làm chủ cho con!” Tào Quang nói.

Nghe con trai nói, cha Tào tỉnh táo lại, im lặng, chẳng lẽ ông ta không muốn làm chủ cho con trai sao?

Đáng tiếc nhà họ Hứa không dễ động vào như vậy, ông cụ Hứa vẫn còn sống khỏe mạnh.

Thượng cấp của ông ta đều kiêng dè nhà họ Hứa, ông ta có thể làm gì!

Cha Tào hỏi: “Con chọc giận cậu ta thế nào?”

Tào Quang dừng lại một chút, giọng vô tội: “Con chỉ đến tiệm trà uống trà, gặp người nhà họ Hứa chào hỏi một tiếng…”

Cha Tào cau mày: “Con không sao lại đi chào hỏi người ta làm gì, mà chỉ chào hỏi thôi, sao người ta lại động thủ?”

Cha Tào vẫn hiểu rõ đức hạnh của con trai mình, chỉ là hiểu rõ thì hiểu rõ, chính ông ta còn không nỡ đánh, vậy mà lại bị một người ngoài đánh thành thế này.

Cha Tào không nuốt trôi cục tức này, đáng tiếc không thể đắc tội với nhà họ Hứa.

“Con đã nói gì?” Biểu cảm của Cha Tào không được tốt lắm, nếu con trai nói gì quá đáng, ông ta còn phải dẫn người đi tạ tội.

Tào Quang ấp úng nói: “Chỉ trêu ghẹo vợ của Hứa Thiệu một chút…”

Lại vì phụ nữ!

Cha Tào tối sầm mặt, trước đây vì một người phụ nữ xa lạ, Hứa Thiệu đều có thể ra mặt giúp đỡ.

Huống chi lần này là vợ của anh.

Cha Tào muốn đánh anh ta một trận!

Tào Quang bị cha trừng mắt, nghĩ đến chuyện trước đó.

“Không phải lại bắt con đi xin lỗi chứ? Ông cụ nhà họ Hứa hai năm nay đều đã nghỉ hưu rồi, cha ơi, chúng ta không cần phải sợ nhà họ chứ.”

Tào Quang không muốn mất mặt nữa.

“Con biết cái gì!” Cha Tào không muốn để ý đến anh ta, chỉ nói: “Con cứ dưỡng thương cho cha, khỏe rồi cha sẽ đưa con đi xin lỗi!”

~~

Bên kia.

Nhìn Tào Quang bị người ta dìu đi, Hứa Thiệu đi đến bên cạnh Cố Sương, hỏi: “Không sao chứ?”

Cố Sương cau mày nói: “Không được thoải mái lắm.”

TBC

Biểu cảm của Hứa Thiệu thay đổi, hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”

“Bị người vừa rồi làm cho buồn nôn.”

Hứa Thiệu mím môi: “Biết thế vừa rồi đánh mạnh hơn một chút.”

Hứa Anh nói: “Được rồi, không thể làm người ta tàn phế được.”

Hứa Thiệu có chút tiếc nuối.

“Cố Sương, lâu rồi không gặp, chị Anh, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm đi, em mời!” Tiết Trác Thanh nói.

“Được thôi.”

Một nhóm người đến nhà hàng bên cạnh, gọi vài món ăn ngon, sự chú ý của Tiết Trác Thanh đều đặt vào trên người Bảo Bảo.

Nhìn Tiểu Bảo có khuôn mặt giống với Hứa Thiệu, mở to đôi mắt trong veo, không khỏi vui vẻ

“Bảo bảo, ta là cha đỡ đầu, cha nuôi của con, gọi cha đi!”

Bảo bảo nhìn anh ta một cái, lại nhìn Hứa Thiệu, trong mắt rõ ràng có chút nghi hoặc.

“Cha?” Bảo bảo gọi Hứa Thiệu một tiếng.

Tiết Trác Thanh ở bên cạnh vui vẻ đáp: “Ừm!”

Hứa Thiệu: “...”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 243: Chương 243



Tiểu Bảo quay đầu nhìn về phía Tiết Trác Thanh, đôi mắt to tròn đầy vẻ nghi hoặc.

Hứa Thiệu cũng liếc nhìn Tiết Trác Thanh một cái.

Tiết Trác Thanh lập tức nghiêm túc trở lại: “Cha nuôi, cha nuôi!”

Hứa Thiệu lên tiếng: “Tiểu Bảo, gọi là chú.”

“Su su?” Tiểu Bảo theo lời Hứa Thiệu gọi, Tiết Trác Thanh sắp bị Tiểu Bảo làm cho tan chảy mất rồi.

“Con trai anh đáng yêu hơn anh nhiều.” Tiết Trác Thanh không nhịn được nói.

Hứa Thiệu không muốn nói chuyện với anh ta.

Hứa Anh cho con gái uống chút nước, cười nói với Tiết Trác Thanh: “Muốn làm cha đến vậy thì cậu mau kết hôn đi!”

Tiết Trác Thanh cười nói: “Em cũng muốn chứ nhưng không có đối tượng, chị Anh giới thiệu cho em một người đi!”

Hứa Anh suy nghĩ một hồi, cô ấy thực sự biết một vài cô gái chưa chồng trong độ tuổi thích hợp.

Vì vậy, Hứa Anh hỏi: “Vậy cậu thích kiểu con gái nào?”

Thấy Hứa Anh nghiêm túc, Tiết Trác Thanh sợ hãi, vội vàng nói: “Em nói đùa thôi, ăn cơm, ăn cơm, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Cuối năm, họ hàng sẽ giới thiệu đối tượng cho anh ta, Tiết Trác Thanh bận đến nỗi không thở nổi, hứng thú kết hôn giảm hẳn.

Hứa Anh trợn mắt.

“Đừng đến lúc Tiểu Bảo biết đánh nước tương rồi mà cậu vẫn còn độc thân.”

“Năm sau, năm sau nhất định sẽ kết hôn.” Tiết Trác Thanh nói.

Nhìn Mạn Mạn và Tiểu Bảo trắng trẻo xinh xắn, Tiết Trác Thanh cảm thấy mình lại có thể rồi.

Nhưng năm nay cứ để anh ta đón Tết thật vui vẻ trước đã.

...

Ăn cơm xong, về đến nhà, Hứa Anh nhìn thấy ông nội Hứa, vội vàng mách với ông.

“Ông nội, hôm nay cháu và Sương Sương ra ngoài chơi, gặp phải Tào Quang rồi!”

Ông nội Hứa nhìn vẻ tức giận của Hứa Anh, biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hắn bắt nạt các cháu à?”

“Đúng thế!” Hứa Anh tức giận nói: “Miệng hắn không sạch sẽ, còn có ý mắng Tiểu Bảo là đồ con hoang!”

Ông nội Hứa nghe nói Tiểu Bảo bị bắt nạt, cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực, ông đập mạnh gậy xuống đất: “Thằng nhãi nhà họ Tào kia! Tiểu Bảo à, cháu yên tâm, ông cố sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”

Hứa Anh lại nói: “Ông nội, ông phải dạy dỗ hắn thật tốt, hắn còn vô lễ với Sương Sương nữa.”

Hứa Anh không nói rõ, ông nội Hứa nghe vậy là hiểu ngay.

Vài năm trước, Tào Quang đã trêu chọc ép buộc bạn học nữ, bị cháu trai đánh một trận.

Không ngờ vài năm sau, hắn vẫn không biết kiềm chế, trêu chọc đến trước mặt cháu dâu của ông.

Ông nội Hứa tức đến nỗi râu cũng muốn dựng đứng lên, Tào Quang đúng là một tên khốn nạn, nhà họ Tào cũng là một lũ khốn nạn.

Ông vẫn chưa c.h.ế.t đâu!

Hứa Thiệu cũng cau mày, anh không biết trước đó Tào Quang còn vô lễ với Sương Sương.

“A Thiệu, sao con lại thế này? Sao lại không bảo vệ tốt Sương Sương và Tiểu Bảo?!”

Ông nội Hứa nghĩ đến nỗi ấm ức của cháu dâu và Tiểu Bảo, nhìn cháu trai cũng không vừa mắt.

Thật không ngờ lại để vợ và con mình bị bắt nạt ngay trước mắt mình.

Hứa Anh giải thích thay cho em trai: “Ông nội, lúc đầu A Thiệu không ở cùng chúng cháu.”

“Em ấy đến sau nhưng cũng khá kịp thời. Ông không biết đâu, A Thiệu đánh hắn ta như đánh con đẻ vậy, chẳng còn chút hống hách nào!”

Ông cụ Hứa hơi hài lòng một chút nhưng vẫn chưa hết giận.

Hứa Thiệu cũng nói: “Là lỗi của con.”

Ra tay vẫn còn nhẹ quá.

Ông cụ Hứa hừ một tiếng: “Nhà họ Tào mấy hôm nữa chắc sẽ đến, chờ đấy.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 244: Chương 244



Ngày hôm sau.

Cha Tào đến bệnh viện đón con trai.

Tào Quang nằm trên giường bệnh liên tục kêu đau, cha Tào mặt lạnh, cố nén đau lòng nói: “Dậy đi, đến nhà họ Hứa.”

Tào Quang lập tức im bặt.

Cha Tào giục thêm lần nữa, Tào Quang mặt mày u ám nói: “Cha, không phải đã bảo đợi con khỏi hẳn sao? Cha nhìn mặt con này!”

Tào Quang nói chuyện cũng phải cẩn thận, sợ động đến vết thương trên mặt.

Cách mấy năm rồi, lại một lần nữa mất mặt, nghĩ đến việc còn phải đến nhà họ Hứa cúi đầu xin lỗi, lòng Tào Quang như muốn nổ tung vì tức giận.

“Chẳng phải đã đợi con một ngày rồi sao? Đợi vết thương của con lành hẳn rồi mới đi, thế là thành tâm xin lỗi à? Nhà họ Hứa chắc cũng đang chờ chúng ta đến lắm!”

“Cha, không thể nào hạ bệ được nhà họ Hứa sao?” Tào Quang hận thù nói.

Dù sao thì nhà họ cũng đã hạ bệ không ít nhà rồi, thêm nhà họ Hứa thì sao chứ!

Cha Tào biến sắc, cáu kỉnh nói: “Con nói thì dễ! Con có bản lĩnh thì con hạ bệ đi!”

“Ông già nhà họ Hứa kia sao vẫn còn sống nhỉ.” Tào Quang hừ một tiếng, nheo mắt lại: “Dù không động được đến nhà họ Hứa thì gây chút rắc rối cho họ cũng được.”

“Con nhìn xem con bây giờ thế nào rồi, rốt cuộc là ai gây rắc rối cho ai? Con bớt gây rắc rối cho cha đi!”

Tào Quang nói: “Là do con chưa chuẩn bị tốt.”

Ban đầu anh ta cũng không định làm gì, không ngờ người phụ nữ đó lại dám tạt nước vào anh ta, còn dám khinh thường anh ta, anh ta mới mất lý trí.

“Dù không động được đến Hứa thiếu thì động đến người phụ nữ của anh ta cũng được. Chỉ là một cô gái quê đẹp hơn một chút, chẳng có gia thế gì, Hứa Thiệu lại lấy một người phụ nữ như vậy làm vợ.”

Những người đó khen Hứa Thiệu như thể là gì ghê gớm lắm, nói cho cùng thì cũng chỉ là một kẻ háo sắc!

Anh ta khác gì chứ, chẳng phải chỉ là không có khuôn mặt như Hứa Thiệu thôi sao!

Không dạy cho Hứa Thiệu một bài học, Tào Quang không nuốt trôi cục tức này.

“Cha, con không tự ra tay, đảm bảo nhà họ Hứa không phát hiện ra là con làm!”

Cha Tào nhìn con trai, sau một ngày, khuôn mặt càng trở nên thảm hại hơn.

Nghĩ đến việc lát nữa đến nhà họ Hứa, chắc chắn sẽ phải để con trai chịu ấm ức.

Cuối cùng cha Tào cũng đồng ý, nhắc nhở: “Cha sẽ cho con ít người, con cẩn thận cho cha, đừng để lộ mặt, lúc đó trút giận được rồi thì thôi, đừng làm quá.”

Tào Quang cười toe toét, vô tình kéo đến vết thương ở khóe miệng, vội vàng ngậm miệng lại.

“Được rồi, đi thôi.”

Tâm trạng tốt của Tào Quang lập tức biến mất, anh ta tự an ủi mình, đợi qua cơn này, đến lúc đó anh ta sẽ lấy lại thể diện.

TBC

Trên đường đi, cha Tào liên tục khuyên bảo con trai, không được hành động theo cảm tính, bất kể có bất mãn gì cũng phải kìm nén trong lòng, không được để người khác nhìn ra.

Nếu không, những gì ông vừa nói, ông sẽ không đồng ý.

Tào Quang gật đầu, lập tức nói: “Cha, con biết rồi, con chắc chắn có thể nhịn được!”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 245: Chương 245



Nhà họ Hứa.

Ông cụ Hứa nhìn cha Tào dẫn con trai Tào Quang đến xin lỗi, hừ lạnh một tiếng.

“Tào Minh này Tào Minh kia, con trai anh ba lần bốn lượt gây sự với cháu trai tôi, có phải có ý kiến gì với nhà họ Hứa chúng tôi không? Có bất mãn gì, các người cứ nhắm vào tôi này, tôi vẫn chưa c.h.ế.t đâu!”

Cha Tào hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Thủ trưởng, ông nghiêm trọng quá rồi! Tôi vẫn luôn kính trọng ông, tuyệt đối không có ý nghĩ xấu nào cả! Những việc thằng nghịch tử này làm, tôi thực sự không biết gì cả! Sau khi biết, tôi cũng lập tức dẫn nó đến đây xin lỗi ông, hôm nay, ông muốn xử lý nó thế nào cũng được, tôi tuyệt đối không nói hai lời!”

Quay sang nhìn Tào Quang, quát lớn: “Thằng nghịch tử, còn không quỳ xuống!”

Tào Quang quỳ phịch xuống đất, cúi đầu nhìn xuống đất.

Ông cụ Hứa nói: “Tôi không dám đâu, dám mắng chắt trai ngoan của tôi là thằng con hoang, nếu tôi động tay, chẳng phải nó sẽ mắng tôi là đồ già chưa chịu c.h.ế.t sao.”

Cha Tào: “...”

Ông ta nghiến răng, tháo thắt lưng, chiếc thắt lưng da bò mà vợ đặc biệt mua cho ông, ông thích lắm.

Lần này, chiếc thắt lưng da yêu thích và đứa con trai yêu quý của ông ta đã có một cuộc tiếp xúc thân mật. Cha Tào hít một hơi thật sâu, nhẫn tâm, giáng thẳng vào người Tào Quang.

“Thằng nghịch tử, xem cha mày không đánh c.h.ế.t mày!”

Tào Quang ôm đầu phát ra tiếng kêu thảm thiết, trông như bị ngược đãi vậy.

May là nhà khác cách xa sân nhà họ Hứa, không nghe thấy tiếng kêu của Tào Quang.

...

Ông cụ Hứa vẫn không đổi sắc mặt, nhìn khuôn mặt lợn của Tào Quang, biết đây là do cháu trai đánh hôm qua, trong lòng rất hài lòng.

Ông cụ bình tĩnh nhìn cha Tào dạy dỗ con trai, đợi uống hết một tách trà, xem đã đủ, mới chậm rãi nói: “Được rồi, Tào Minh, muốn dạy dỗ con trai thì về nhà mà dạy.”

Thấy ông cụ Hứa cuối cùng cũng lên tiếng, cha Tào vội vàng dừng tay.

Nhìn những vết m.á.u trên người con trai, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới.

Ông ta đau lòng không chịu nổi, trên mặt vẫn quát mắng Tào Quang, ra vẻ hận không thể đánh thêm cho anh ta mấy cái nữa.

Ông cụ Hứa khinh thường nói: “Nhìn cái bộ dạng này, trông thật chướng mắt, người xấu mà lòng cũng xấu. Tào Minh này, anh chỉ có một đứa con trai, phải giáo dục cho tốt, không thể chỉ biết lo công việc. Người ta vẫn nói con cái là tương lai của đất nước, anh xem thằng Tào Quang nhà anh, đều thành tai họa rồi.”

Nghe ông cụ Hứa nói không chút khách sáo, cha Tào nắm c.h.ặ.t t.a.y trong ống tay áo, rồi nhanh chóng buông ra.

TBC

Ông ta vội vàng cười nói: “Thủ trưởng nói đúng, sau này tôi nhất định sẽ giáo dục nó thật tốt.”

Tào Quang nằm dưới đất nghiến răng, sắc mặt méo mó, vì bây giờ anh ta quá thảm hại nên người khác không nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt anh ta, chỉ nghĩ là đau đến mức méo mó.

Ông cụ Hứa bảo Cố Sương bế Tiểu Bảo ra, nói: “Đã nhận ra lỗi rồi thì xin lỗi người bị hại đi.”

Cha Tào liếc nhìn Cố Sương và đứa bé trong lòng cô, vội vàng thu hồi tầm mắt, vội vàng nói: “Nên xin lỗi nên xin lỗi.”

Tào Quang thảm hại nằm dưới đất, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”

Tiểu Bảo liếc nhìn Tào Quang dưới đất, rồi không hứng thú dời mắt đi.

Cố Sương cũng liếc nhìn Tào Quang thảm hại, còn có cả Tào Minh bên cạnh.

Hai người nhìn nhau, Tào Minh nở một nụ cười hòa ái, trông có vẻ rất hiền lành.

Có một đứa con trai như vậy, ông ta có thể là thứ tốt lành gì?
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 246: Chương 246



Cố Sương dời mắt đi, chỉ là một kẻ giả tạo xảo trá.

Ông cụ Hứa hài lòng, bảo Cố Sương bế Tiểu Bảo về phòng chơi, đừng để Tào Quang dọa nó.

Cố Sương ừ một tiếng, bế Tiểu Bảo về chơi đồ chơi.

“Được rồi, về đi.” Ông cụ Hứa trút được cơn giận, nói với hai cha con nhà họ Tào.

Cha Tào nói: “Cảm ơn thủ trưởng đã rộng lượng, tôi sẽ đưa đứa con nghịch tử này đi ngay, không làm vướng mắt ông nữa.”

“Ừ.” Ông cụ Hứa gật đầu: “Cái thứ anh mang đến cũng mang về đi, tôi không cần.”

Thấy ông cụ Hứa không nhận đồ, Cha Tào vội vàng nói: “Những thứ này rất tốt cho phụ nữ, là đồ bổ thượng hạng. Thủ trưởng có thể để lại cho nữ quyến trong nhà, đây là lễ vật đền tội của chúng tôi.”

Ông cụ Hứa cau mày: “Không cần, sao, anh cho rằng nhà tôi không mua được sao?”

TBC

“Tôi không có ý đó...”

“Được rồi, mang đi mang đi.” Ông cụ Hứa lười nói nhiều, vẫy tay bảo họ mau đi.

Không muốn nhìn thấy họ nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng, nhìn bộ dạng của họ, lát nữa ăn cơm cũng chẳng có khẩu vị.

Cha Tào cõng con trai ra khỏi sân nhà họ Hứa, lên xe rời đi.

...

Rất nhanh, sinh nhật một tuổi của Tiểu Bảo đã đến.

Nhà họ Hứa vui vẻ hớn hở, cả nhà tụ tập lại, tổ chức sinh nhật cho Tiểu Bảo.

Triệu Vân Phi cũng đã trở về.

Nhìn thấy Tiểu Bảo, Triệu Vân Phi đặc biệt thích, bế nó chơi một lúc lâu.

“Nhanh lên, Sương Sương, chụp cho tôi và Tiểu Bảo một tấm ảnh, lúc về rồi gửi cho anh A Vi xem.”

Năm nay Hứa Vi không có kỳ nghỉ cuối năm, không thể về ăn Tết.

Triệu Vân Phi vốn định ở lại với Hứa Vi nhưng biết Cố Sương và đứa bé đã đến, sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô ấy vẫn bỏ anh ta lại, trở về nhà.

Dù sao cô ấy và anh A Vi còn nhiều thời gian, Sương Sương ăn xong Tết là phải đi rồi, lần sau gặp lại, không biết là khi nào.

Hai người vẫn luôn viết thư trao đổi nhưng vẫn chưa từng gặp mặt.

Cố Sương cười chụp ảnh cho Vân Phi và Tiểu Bảo, Triệu Vân Phi lại bế Tiểu Bảo vào lòng, hai bên đùi mỗi bên ngồi một đứa.

Triệu Vân Phi nói: “Chụp thêm hai tấm nữa!”

Chụp ảnh xong, hai người ngồi lại nói chuyện.

Cố Sương hỏi cô ấy: “Cô gái tên Trương Thu Nguyệt kia thế nào rồi, có quấy rầy hai người không?”

Triệu Vân Phi nhếch mép, có chút bất lực nói: “Dạo trước cô ta sinh con, ở bệnh viện cứ liên tục bảo mọi người đi tìm anh A Vi, nói là cô ta sợ.”

“Thật vô lý, anh A Vi không phải bác sĩ, đứa con của cô ta cũng không phải của anh A Vi, tại sao lại bắt anh ấy đi bầu bạn với cô ta. Sắp xếp người chăm sóc cô ta đã là nể mặt anh trai cô ta lắm rồi.”

“Xem ra cô ta vẫn chưa từ bỏ đâu, cô nhớ cẩn thận với cô ta một chút.” Cố Sương nhắc nhở.

Trong nguyên tác, Hứa Vi đã cưới người phụ nữ tên Trương Thu Nguyệt này.

Cố Sương không biết là Triệu Vân Phi đã xảy ra chuyện gì, hay là không dám bước ra nên mới để Trương Thu Nguyệt đắc ý.

Tóm lại, người phụ nữ Trương Thu Nguyệt kia, nhìn thì có vẻ nhu nhược đáng thương nhưng tham vọng không nhỏ, tâm địa lại độc ác.

Kiếp này cô ta không thể gả vào nhà họ Hứa, Cố Sương và cô ta hẳn là không có gì liên quan.

Còn Triệu Vân Phi thì chưa chắc.

“Tôi biết mà, anh A Vi cũng đã nói với tôi, tránh xa cô ta ra một chút.”

“Vậy thì tốt, nếu cô ta hẹn riêng cô, cô đừng nghe lời cô ta.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 247: Chương 247



Triệu Vân Phi gật đầu: “Tôi biết rồi, chuyện của cô ta, anh A Vi đều giao cho cấp dưới của anh ấy rồi. Hai chúng tôi đã rất lâu không gặp cô ta rồi, sau này cũng sẽ không gặp cô ta nữa.”

Giao cho cấp dưới giúp đỡ chăm sóc, đã là giới hạn rồi.

Nếu cô ta là người an phận, Vân Phi và A Vi không ngại coi cô ta như em gái.

Đáng tiếc là cô ta không phải.

“Hai người đang nói gì vậy?” Hứa Anh cười ngồi lại, hỏi.

Triệu Vân Phi cười cười, nói: “Nói linh tinh thôi, vừa chụp ảnh xong, chị, chị có muốn chụp không?”

Triệu Vân Phi không kể chuyện của Trương Thu Nguyệt cho người khác, chỉ nói với Cố Sương.

Hứa Anh ngồi xuống ghế sô pha, bế Tiểu Bảo nói: “Chụp cho chị và Tiểu Bảo đi, hôm nay là sinh nhật một tuổi của Tiểu Bảo, đương nhiên phải chụp ảnh chung rồi.”

Dạo này Tiểu Bảo đã quen với việc bị bế đi bế lại, ngẩng đầu nhìn Hứa Anh một cái, rồi lại cúi đầu chơi tàu hỏa đồ chơi trong tay.

Cố Sương thấy Tiểu Bảo như một công cụ, ai cũng muốn đến chụp với nó hai tấm ảnh, không nhịn được cười.

“Tiểu Bảo mới một tuổi, đã chụp cả đống ảnh rồi.”

TBC

Hứa Anh nói: “Tiểu Bảo đáng yêu như vậy, đương nhiên phải chụp nhiều ảnh rồi.”

Cô cũng chụp rất nhiều ảnh cho con gái mình, mỗi tháng đều tốn không ít tiền vào việc chụp ảnh.

Nhưng Hứa Anh không hề thấy xót, con cái rồi sẽ lớn lên rời xa cha mẹ, đến lúc đó cô ấy và chồng cũng già rồi, nhớ con thì có thể lấy ảnh ra xem.

Vừa thỏa mãn bản thân, vừa không làm phiền con.

Nhân vật chính Tiểu Bảo ăn xong bánh kem, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Cố Sương nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Bảo, có chút cảm khái, cảm thấy cô và Hứa Thiệu mới kết hôn chưa được bao lâu.

Chớp mắt mà đứa trẻ đã một tuổi, sắp bước sang tuổi thứ hai rồi.

Cô đứng dậy hôn lên má nó một cái, rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Mọi người ăn cơm xong đang trò chuyện trong sân.

Sinh nhật của Tiểu Bảo và sinh nhật của ông cụ Hứa khá gần nhau vài ngày nữa là đến sinh nhật của ông cụ Hứa.

Viên Quỳnh Phương hỏi ông có muốn tổ chức lớn không, ông cụ Hứa từ chối.

“Không cần phô trương lãng phí, cứ giản dị thôi. Cũng giống như hôm nay, cả nhà mình tụ tập lại là được.” Ông cụ Hứa nói.

Hứa Tùng Sơn cười nói: “Vậy vài ngày nữa chúng ta lại tụ tập một lần nữa.”

Buổi tối trở về phòng, Cố Sương nói: “Lần trước đi mua sắm với chị cả, em đã đặt may cho ông nội một bộ quần áo ở tiệm may, hai ngày nữa là sinh nhật ông nội rồi, ngày mai anh đi lấy cùng em nhé?”

“Được.” Hứa Thiệu đáp.

Ngày hôm sau, Hứa Thiệu bế Tiểu Bảo và nói với Viên Quỳnh Phương một tiếng rồi ra khỏi cửa.

Đến tiệm may, quần áo đã may xong.

Lấy quần áo xong, Hứa Thiệu lại nhìn những bộ quần áo may sẵn treo trong tiệm, không nhịn được nói: “Vợ ơi, anh thấy bộ quần áo này đẹp, em cũng may hai bộ đi?”

Cố Sương cười nói: “Thật ra lần trước em đi cùng chị cả đã đặt may một bộ rồi nhưng vẫn chưa may xong.”

Quần áo của ông nội cần gấp nên may gấp. Bộ quần áo cô đặt may không gấp như vậy, thời gian may lâu hơn, vẫn chưa may xong.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 248: Chương 248



Ông chủ cười giới thiệu: “Dạo này tiệm mới nhập vải về, phu nhân có muốn may thêm một bộ không?”

Hứa Thiệu nói: “Có loại vải nào, lấy ra xem nào.”

Thấy Hứa Thiệu nói vậy, Cố Sương không từ chối, bắt đầu xem vải, cuối cùng chọn một loại vải màu trắng ngà, có họa tiết hoa nhỏ nhã nhặn.

TBC

“Da phu nhân trắng, màu này rất hợp với cô, cô mặc vào chắc chắn sẽ đẹp lắm.”

Cố Sương nói: “Vậy thì chọn loại này.”

Hứa Thiệu lại cầm một tấm vải màu đỏ bên cạnh, nói: “Loại này cũng đẹp, may thêm một bộ nữa đi.”

Cuối cùng, Cố Sương lại đặt may thêm hai bộ quần áo cho Hứa Thiệu và Tiểu Bảo, cả nhà không ai bị bỏ sót.

Ra khỏi tiệm, hai người lại dẫn Tiểu Bảo đi chơi bên ngoài một lúc.

Cuối cùng thấy gần trưa rồi, chọn một nhà hàng để ăn trưa.

Vừa định bước vào thì nghe thấy sau lưng có một giọng nói trẻ trung trong trẻo.

“Anh Hứa!!!”

Hứa Thiệu dừng bước, quay đầu nhìn lại. Cố Sương cũng quay đầu theo, chỉ thấy một thiếu niên cao ráo, tướng mạo thanh tú chạy đến.

“Thật sự là anh, anh Hứa.” Diệp Hoài Viễn nhìn Hứa Thiệu với ánh mắt sáng ngời, trên mặt nở nụ cười.

Hứa Thiệu nhìn cậu ta một cái: “Hoài Viễn?”

Nghe Hứa Thiệu gọi ra hai chữ Hoài Viễn, Cố Sương không khỏi liếc nhìn cậu ta một cái.

Nam chính trong nguyên tác, không phải là tên Diệp Hoài Viễn sao, không biết thiếu niên này có họ Diệp không.

Nụ cười trên mặt Diệp Hoài Viễn càng tươi hơn, cậu ta liên tục gật đầu.

“Anh Hai, không ngờ mấy năm không gặp, anh vẫn còn nhớ em.” Diệp Hoài Viễn vẻ mặt cảm động.

Hứa Thiệu: “...” Anh ta lại không phải bị mất trí nhớ tuổi già.

Liếc cậu ta một cái, Hứa Thiệu nhếch miệng: “Mấy năm nay cao lên không ít nhỉ.”

Diệp Hoài Viễn gãi đầu, nói: “Cũng bình thường thôi.”

Giọng điệu không khỏi lộ ra một chút tự hào, để cao lên, cậu ta ngày nào cũng uống sữa tươi, không bỏ một ngày nào.

Người anh Hai Hứa mà cậu ta ngưỡng mộ cao lớn như vậy, đương nhiên cậu ta không thể để mình trở thành một kẻ lùn được.

Nói xong, ánh mắt Diệp Hoài Viễn nhìn về phía Tiểu Bảo trong lòng anh, đối mắt với đứa nhỏ, Diệp Hoài Viễn cười cười.

“Anh Hai, đây là con trai anh phải không, giống anh thật!”

“Ừ, đây là chị dâu em.” Hứa Thiệu giới thiệu Cố Sương cho cậu ta.

Diệp Hoài Viễn nghiêng đầu nhìn Cố Sương một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Chị dâu, xin lỗi chị, vừa rồi nhìn thấy anh Hai vui quá nên không kịp chào chị.”

“Không sao.”

“À, đúng rồi, em tên Hoài Viễn, Diệp Hoài Viễn.” Diệp Hoài Viễn tự giới thiệu.

Quả nhiên là nam chính như trong nguyên thư.

Cố Sương cười đáp: “Chào em. Đúng rồi, chúng tôi đang chuẩn bị ăn cơm, em đã ăn chưa, có muốn ăn cùng không?”

Diệp Hoài Viễn nói: “Được ạ, vừa hay em chưa ăn!”

Nói xong cậu ta mới phản ứng lại, nhìn về phía Hứa Thiệu, chậm chạp nói: “Anh Hai, em có làm phiền anh chị không ạ?”

Một nhà ba người, cậu ta có hơi thừa thãi không nhỉ! Chị dâu khách sáo một câu, sao cậu ta lại vội vàng đồng ý thế chứ.

Lỡ anh Hai chê cậu ta thì phải làm sao!

Cậu thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi có chút hối hận, cẩn thận nhìn Hứa Thiệu.

Hứa Thiệu tùy ý nói: “Không sao, ăn một bữa cơm có gì mà làm phiền.”

Diệp Hoài Viễn thở phào nhẹ nhõm.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 249: Chương 249



Mọi người vào nhà hàng, Hứa Thiệu đi gọi món, hỏi cậu ta muốn ăn gì.

Diệp Hoài Viễn liên tục gật đầu: “Em ăn gì cũng được! Cái gì cũng ăn!”

Cố Sương không nhịn được cong môi.

Đợi Hứa Thiệu đi gọi món xong, Diệp Hoài Viễn có chút ngượng ngùng, bắt đầu tìm chủ đề: “Chị dâu, anh ấy tên gì ạ?”

Diệp Hoài Viễn nhìn Tiểu Bảo trong lòng Cố Sương.

Cố Sương nói: “Tên ở nhà là Tiểu Bảo, tên thật là Hứa Tư Nam, em cứ gọi là Tiểu Bảo là được.”

Nghe thấy tên mình, Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Cố Sương một cái.

“Tiểu Bảo?” Cậu bé chỉ vào mình.

“Ừ, đây là anh...” Cố Sương dạy cậu bé gọi Diệp Hoài Viễn.

Diệp Hoài Viễn nghe xong, nghiêm túc nói: “Chị dâu, sai rồi, không phải anh. Là chú!”

Cố Sương lúc này mới phản ứng lại, thuận theo ý cậu ta nói với Tiểu Bảo: “Đúng rồi, Tiểu Bảo, đây là chú.”

Tiểu Bảo đã có mấy người chú rồi, thấy lại thêm một người chú, tò mò nhìn Diệp Hoài Viễn một cái.

“Su, su?”

“Ừm!” Diệp Hoài Viễn hoàn toàn không để ý đến việc Tiểu Bảo nói không rõ, nghe Tiểu Bảo gọi mình là chú, cậu ta vui mừng ra mặt, lập tức đáp lại.

Rõ ràng bản thân vẫn còn là một đứa trẻ, thế mà lại cười một cách từ bi, Cố Sương có chút buồn cười.

Diệp Hoài Viễn sờ túi, không khỏi có chút bực bội, cậu ta nói: “Chị dâu, em không chuẩn bị gì cả, quà ra mắt em sẽ bù cho Tiểu Bảo sau nhé!”

Lúc này Hứa Thiệu đã quay lại, ngồi vào chỗ, nói với Diệp Hoài Viễn: “Em vẫn còn nhỏ, không cần quà ra mắt gì đâu.”

“Đứa trẻ gì chứ, em là chú của Tiểu Bảo!” Diệp Hoài Viễn nghiêm túc nói.

Cậu ta không phải còn nhỏ, cậu ta lớn rồi, đã mười lăm tuổi rồi.

Diệp Hoài Viễn rất không thích người khác nói cậu ta là trẻ con, ngay cả anh Hai cũng không được.

Hứa Thiệu: Được rồi.

Thấy Hứa Thiệu không từ chối nữa, Diệp Hoài Viễn mới hài lòng.

Dừng một chút, Diệp Hoài Viễn ngồi xích lại gần Hứa Thiệu, giọng điệu rất phấn khởi.

TBC

“Anh Hai, em nghe nói anh lại đánh Tào Quang rồi à?”

Hứa Thiệu cụp mắt, ừ một tiếng.

Diệp Hoài Viễn nhìn Hứa Thiệu với ánh mắt sùng bái, đôi mắt sáng lấp lánh, hệt như một fan cuồng nhỏ của Hứa Thiệu.

Nhà Diệp Hoài Viễn chỉ có một mình cậu ta, không có anh chị em.

Trẻ con đều thích đi theo những người anh lớn tuổi hơn mình, Diệp Hoài Viễn cũng vậy, cậu ta rất sùng bái Hứa Thiệu.

Hồi nhỏ còn tiếc vì mình không phải con của chú Hứa, nếu không thì anh Hai Hứa chính là anh trai ruột của cậu ta rồi.

Khiến cha cậu ta tức điên lên.

Cố Sương thấy hơi lạ, mốc thời gian bắt đầu trong truyện là vào những năm tám mươi, lúc đó nam chính đã là một người trưởng thành.

Mặc dù cũng có một mặt hoạt bát, cởi mở, khí khái của tuổi trẻ nhưng nhìn chung vẫn khá là trầm tính, không giống như bây giờ, cảm xúc bộc lộ ra ngoài.

Cố Sương bật cười, mặc dù Diệp Hoài Viễn không muốn người khác coi cậu ta là trẻ con nhưng nói thật thì bây giờ cậu ta cũng chỉ là một cậu bé lớn, vẫn chưa trưởng thành.

Diệp Hoài Viễn không biết suy nghĩ của Cố Sương, cậu ta hào hứng nói với Hứa Thiệu: “Anh Hai, lần sau anh định đánh Tào Quang lúc nào? Có thể gọi em đi cùng không, em có thể đi cổ vũ cho anh!”

Vốn chỉ nghe người khác kể về chiến tích anh dũng của anh Hai, Diệp Hoài Viễn có chút tiếc nuối, cậu ta rất muốn được tận mắt chứng kiến một lần.

“...”
 
Back
Top Bottom