Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 280: Chương 280



Trần Quế Lan yêu thương xoa đầu cậu bé.

Ăn xong bánh quy, bà nội Cố lại cho hai đứa trẻ uống chút nước.

Tiểu Bảo uống xong nước không ngồi yên được, bước những bước chân ngắn định rời khỏi sân.

Bà nội Cố vội ngăn cậu lại: “Tiểu Bảo đi đâu thế?”

“Mẹ~” Tiểu Bảo nhẹ giọng nói, cậu bé muốn đi tìm mẹ.

Bà nội Cố bế cậu lên, nói: “Tiểu Bảo, mẹ con đi chơi rồi. Bà cố cũng đưa con đi chơi nhé?”

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, không biết có hiểu không nhưng tạm thời không đòi tìm mẹ nữa.

Trần Quế Lan cũng đưa Sáng Sáng đi cùng, bốn người ra ngoài đi dạo.

Gặp Liễu Thanh, bà nội Cố cười chào cô.

Liễu Thanh đáp lại, ánh mắt dừng lại trên người cô, nhìn Tiểu Bảo, Liễu Thanh cười.

“Bà đưa trẻ con ra ngoài chơi ạ? Sao không thấy Cố Sương?” Liễu Thanh hỏi.

“Sương Sương và A Thiệu đi huyện rồi.” Bà nội Cố nói.

Liễu Thanh ồ một tiếng không để ý, trêu Tiểu Bảo và Sáng Sáng.

Thấy chúng không ghét mình, còn cười toe toét với mình, Liễu Thanh vô thức nở nụ cười, chơi với chúng một lúc lâu mới vui vẻ rời đi.

Liễu Thanh phát hiện, hình như mình cũng khá thích trẻ con.

Tất nhiên, là những đứa trẻ như Tiểu Bảo và Sáng Sáng, đẹp trai, sạch sẽ.

Không phải loại trẻ con bẩn thỉu, nước mũi lem nhem trên tay áo, không vui là khóc lăn ra đất.

Bên kia.

Hứa Thiệu và Cố Sương xem phim ở huyện, ăn đồ ngon, đi sở thú, Hứa Thiệu mang theo máy ảnh, chụp cho Cố Sương rất nhiều ảnh.

Cố Sương không nhịn được cười nói: “Bây giờ anh chụp ảnh ngày càng đẹp rồi.”

Hứa Thiệu cười khẽ, nhìn cô nói: “Là do người đẹp, chụp thế nào cũng đẹp.”

Nụ cười trên mặt Cố Sương càng sâu, cô kéo dài giọng nói: “Anh Hứa dạo này miệng lưỡi càng ngọt rồi nhỉ, em thích lắm.”

Hứa Thiệu nhếch môi, ừ một tiếng, nói: “Em thích là được.”

Hai người sóng vai đi trên đường, đi ngang qua một con hẻm, cô vô tình liếc vào trong.

Thấy hai người đàn ông đứng ở đầu hẻm, cô đánh giá một lượt, ánh mắt hai người trở nên cảnh giác, Cố Sương dời mắt đi.

Đợi đi xa rồi, Cố Sương mới khẽ hỏi Hứa Thiệu: “Vừa rồi hai người đó có vẻ không ổn nhỉ?”

Cố Sương cảm thấy họ có chút kỳ lạ.

“Ừ, bên trong là chợ đen.” Hứa Thiệu nói.

Cố Sương mở to mắt, không nhịn được quay đầu nhìn lại thì ra đó là chợ đen.

Cố Hải hẳn đã nghe lời cô, không đến chợ đen nữa rồi.

“Tiểu Hải đi công tác chắc sắp về rồi nhỉ? Chuyến này đi cũng lâu nhỉ.” Cố Sương nói.

Đãi ngộ của tài xế đúng là tốt thật nhưng lái xe cũng không phải chuyện đơn giản.

Xe thời này phải dùng cần gạt để đánh lửa, cần rất nhiều sức, hơn nữa mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng, tuy ai cũng ngưỡng mộ nhưng cũng không phải là công việc nhàn hạ.

Cố Hải tuy tuổi không lớn nhưng tính tình rất đĩnh đạc, nghe lời lại ham học, Vu Hữu Nhân rất thích cậu ta.

Hứa Thiệu nói: “Đơn vị của em ấy ở ngay phía trước, tiện đường đi xem không?”

Những chỗ nên chơi cũng đã chơi rồi, sắp phải về rồi, Hứa Thiệu không ngại tiện đường đi xem Cố Hải một chút.

“Được.” Cố Sương đồng ý.

Đến đơn vị của Cố Hải, bác trông coi đã gặp Hứa Thiệu vài lần, rất có ấn tượng với anh.

“Đồng chí Hứa, lại đến thăm Tiểu Hải à!” Bác trông coi nhiệt tình lên tiếng.

Hứa Thiệu ừ một tiếng.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 281: Chương 281



Ánh mắt bác trông coi nhìn sang Cố Sương bên cạnh, không nhịn được hỏi: “Đây chẳng phải là chị gái của Tiểu Hải sao?”

Ôi chao, trông xinh đẹp thật, rất xứng với đồng chí Hứa, hai vợ chồng này thật đẹp đôi.

Nghe bác trông coi gọi thẳng là Tiểu Hải thì biết hai người có quan hệ không tệ.

Cố Sương cười với bác trông coi, gật đầu nói: “Đúng vậy bác, cháu là chị gái của Tiểu Hải. Hôm nay đến huyện, tiện đường đến thăm cậu ấy.”

Bác trông coi nói: “Cố Hải vẫn chưa về đâu, trên đường có việc nên chậm trễ, ước chừng phải hai ngày nữa mới về.”

“Vậy ạ, cảm ơn bác.” Vì không có ở đó nên Cố Sương và Hứa Thiệu đành rời đi.

Về đến nhà, Cố Sương đi xem Tiểu Bảo, không biết nửa ngày trôi qua, thằng bé có khóc lóc om sòm không.

Kết quả về đến nhà, không thấy Tiểu Bảo đâu.

Trần Quế Lan nói: “Bà nội đưa cháu nó sang viện thanh niên chơi rồi.”

Cố Sương hơi bất ngờ.

Trở về phòng đặt đồ đạc xuống, cô liền đến viện thanh niên đón Tiểu Bảo.

Đến viện thanh niên, Cố Sương lập tức nhìn thấy Tiểu Bảo đang ở trong lòng Liễu Thanh.

Liễu Thanh là người đầu tiên chú ý đến cô, mím môi nói: “Cố Sương, cô về rồi à.”

Bà nội Cố đang nói chuyện với những người khác, quay đầu nhìn lại, cười nói: “Sương Sương, hai đứa về rồi à!”

Tiểu Bảo thấy Cố Sương, lập tức bỏ lại người dì đang chơi với mình, chạy đến ôm chầm lấy Cố Sương.

Cố Sương bế thằng bé lên, Tiểu Bảo ôm chặt lấy cổ cô, không ngừng gọi mẹ.

“Trưa ngủ dậy khóc một lúc, nhất quyết đòi ra ngoài tìm em, vừa hay gặp được cô thanh niên họ Liễu, không ngờ cô ấy lại rất biết dỗ trẻ con, Tiểu Bảo rất thích cô ấy, thế là chơi đến tận bây giờ.”

Cố Sương nhìn Liễu Thanh, cười cảm ơn.

Liễu Thanh nói: “Không cần cảm ơn đâu, Tiểu Bảo rất đáng yêu, mọi người đều rất thích thằng bé. Hơn nữa, cũng không phải công lao của riêng tôi, mọi người cũng chơi với Tiểu Bảo.”

Tạ Ngọc Chi bên cạnh cũng cười nói: “Tiểu Bảo đúng là rất đáng yêu.”

Tạ Ngọc Chi xoa bụng, cô ấy cũng đã có thai, sắp có con với Hạ Văn Kiệt rồi.

Nhìn Tiểu Bảo trắng trẻo mũm mĩm, Tạ Ngọc Chi rất thích thằng bé.

Đợi Cố Sương và những người khác rời đi, Liễu Thanh không nhịn được mà đi theo.

“Cố Sương, tôi có vài lời muốn nói với cô.” Liễu Thanh liếc nhìn bà nội Cố và Hứa Thiệu.

Cố Sương nhìn cô ấy, đưa Tiểu Bảo cho Hứa Thiệu, bảo họ về trước.

Đợi Hứa Thiệu và bà nội Cố bế đứa trẻ rời đi.

Cố Sương nhìn Liễu Thanh, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Liễu Thanh mím môi, nhẹ giọng nói: “Tôi sắp phải rời đi rồi.”

Lần trước cô ấy suýt xảy ra chuyện, người nhà vẫn luôn lo lắng cho cô ấy.

Luôn tìm cách để cô ấy được về thành phố, gần đây may mắn gặp được người muốn bán việc làm, gia đình đã bỏ ra một số tiền lớn để mua cho cô ấy một suất công tác.

Liễu Thanh cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.

Cố Sương nghe vậy, cười nói: “Chúc mừng nhé.”

Liễu Thanh nói cảm ơn, sau đó lấy một tờ giấy trong túi ra nhét vào tay cô.

“Đây là địa chỉ nhà tôi, còn có cả cách liên lạc. Mặc dù biết cô có thể không cần nhưng tôi vẫn muốn nói, sau này cô có cần giúp đỡ gì thì có thể tìm tôi.”

Cố Sương nhìn tờ giấy trên tay, sau đó cất đi.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 282: Chương 282



Thấy cô đã nhận, Liễu Thanh thở phào nhẹ nhõm, cười với cô, chân thành nói: “Trước đây cô đã giúp tôi, tôi luôn rất biết ơn cô. Sau này cô hãy sống thật tốt với đồng chí Hứa, tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”

Đã chào tạm biệt Cố Sương trước, Liễu Thanh cũng vơi đi một nỗi lo.

Trở về phòng, cô ấy nhìn Cao Ngọc Lan đang yên lặng thở dài, nói: “Ngọc Lan, sau khi tôi đi, cô hãy tự chăm sóc mình thật tốt, mọi người trong viện thanh niên đều rất tốt, cô có chuyện gì có thể nhờ họ giúp đỡ, đừng ngại ngùng.”

Cao Ngọc Lan biết Liễu Thanh sắp đi rồi, tuy không nỡ nhưng cũng mừng cho cô ấy.

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô, Thanh Thanh.”

“Cô cũng biết cách liên lạc với tôi rồi, có gì tôi có thể giúp được thì nhớ tìm tôi nhé!” Liễu Thanh không yên tâm nói.

Cao Ngọc Lan gật đầu, cười nói: “Cô đừng lo lắng, tôi sẽ tự chăm sóc tốt cho mình.”

“Vậy thì tốt.” Liễu Thanh nói.

Nghĩ đến lúc đó sẽ nhờ Tạ Ngọc Chi và những người khác giúp đỡ, hẳn là không có vấn đề gì.

Đội của họ đã không còn tên lưu manh Lưu Đại Đầu đó nữa rồi, hẳn là không có gì nguy hiểm nữa.

...

Cố Sương về đến nhà, Hứa Thiệu không nhịn được hỏi cô: “Liễu Thanh tìm em có chuyện gì vậy?”

Cố Sương nói: “Chào tạm biệt em, cô ấy sắp đi rồi.”

Hứa Thiệu hơi nghi ngờ: “Quan hệ của hai người, từ lúc nào mà tốt thế?”

Cố Sương im lặng một lúc, cô cũng không biết nữa.

Cố Sương đành nói: “Tình bạn giữa con gái, anh không hiểu đâu.”

Chuyện mà Liễu Thanh gặp phải trước đây, Cố Sương đã hứa với cô ấy là sẽ không nói ra, đành phải bỏ qua.

“...”

Hứa Thiệu đúng là không hiểu lắm nhưng biết Liễu Thanh không có ý xấu là anh yên tâm rồi.

Liễu Thanh rời đi, cả đội xôn xao một trận, rồi nhanh chóng lắng xuống.

Người không quen nhất với việc Liễu Thanh rời đi chính là Cao Ngọc Lan, hai người ở chung một phòng đã nhiều năm, ngày nào cũng như hình với bóng.

Đột nhiên chỉ còn lại một mình, Cao Ngọc Lan cảm thấy hơi cô đơn.

Tiếng gõ cửa vang lên, Cao Ngọc Lan đi mở cửa, Tạ Ngọc Chi cười với cô ấy, nói: “Tôi thấy rau dại dưới chân núi đã bắt đầu mọc rồi, chúng ta có muốn cùng nhau đi đào một ít không?”

Cao Ngọc Lan gật đầu, nói: “Được, cô đợi tôi một chút.”

TBC

Hai người xách giỏ ra khỏi sân, Tạ Ngọc Chi ôn tồn nói: “Liễu Thanh không còn, viện thanh niên trí thức cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều, vẫn chưa quen.”

Tạ Ngọc Chi rất thích nơi này, không khí ở viện thanh niên trí thức rất tốt, mọi người đều rất tốt.

Không giống như đội trước, Tạ Ngọc Chi và các thanh niên trí thức nữ trong viện có lẽ là do có sự cạnh tranh ngay từ đầu nên không thể hòa hợp được.

Thành công giành được vị trí giáo viên trường tiểu học xã, Tạ Ngọc Chi cũng nhận được sự đố kỵ và thù địch từ mọi người trong viện thanh niên trí thức.

Tạ Ngọc Chi cũng ngày càng trở nên im lặng.

Đến đội này, Tạ Ngọc Chi mới cảm thấy mình được sống lại.

“Đúng vậy, trong viện chúng ta, cô ấy là người hoạt bát nhất, cô ấy không còn, thực sự không quen.” Cao Ngọc Lan nhẹ giọng nói.

Thanh niên trí thức ở đây không nhiều, đã lần lượt đi mất vài người, bây giờ tính cả Tạ Ngọc Chi và Hạ Văn Kiệt, tổng cộng chỉ có sáu người.

Không biết sau này còn có người đến nữa không.

“Cô có gì cần giúp đỡ thì nhớ nói, trước khi đi, Liễu Thanh đã đặc biệt nhờ chúng tôi, cô ấy rất quan tâm đến cô.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 283: Chương 283



Cao Ngọc Lan mím môi, cười nói, Thanh Thanh nhìn có vẻ hậu đậu nhưng thực ra cũng rất biết quan tâm đến người khác.

“Tôi biết, cảm ơn cô, cô Tạ.”

“Không có gì, tôi còn chưa giúp được gì.”

Hai người đào một giỏ rau dại rồi dừng tay, đi ngang qua bờ sông, định rửa sạch sẽ rồi mang về.

Tạ Ngọc Chi vừa chà xát bùn ở gốc rau vừa nói chuyện với Cao Ngọc Lan.

Tạ Ngọc Chi nhìn Cao Ngọc Lan mặc ít, nói: “Ngọc Lan, cô có lạnh không, hay là để tôi rửa cho?”

“Không lạnh, sức khỏe của tôi tốt lắm.” Cao Ngọc Lan nói: “Cô mới là người cần chú ý một chút.”

Tạ Ngọc Chi cười cười, cô ấy hiện đang mang thai ở giai đoạn đầu, chán ăn, dễ buồn nôn, cơ thể thực sự hơi khó chịu.

Vừa định mở miệng định nói thì nghe thấy sau lưng có tiếng gọi.

“Cô Tạ ——”

Ngoài ra, còn có một số tiếng động nhỏ sau lưng.

Tạ Ngọc Chi nghi hoặc quay đầu lại, trực tiếp nhìn thấy Lưu Nhị Nha có vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Tạ Ngọc Chi giật mình, nói: “Lưu Nhị Nha, sao cô lại ở đây?”

Cao Ngọc Lan không quen Lưu Nhị Nha, liếc nhìn cô ta, cô ta luôn nhạy cảm với cảm xúc của người khác, ánh mắt của Lưu Nhị Nha này khiến người ta nhìn không thoải mái.

Lưu Nhị Nha cũng giật mình, liếc nhìn người phá đám sau lưng, phát hiện là Cố Sương, cô ta nghiến răng.

Nghe thấy lời Tạ Ngọc Chi, Lưu Nhị Nha đã bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Cô quản tôi à, ven sông là nhà cô à, tôi không được đến sao?”

Tạ Ngọc Chi cau mày, đặt rau dại đã rửa sạch vào giỏ, sau đó đứng dậy, tránh xa Lưu Nhị Nha.

Lưu Nhị Nha nhếch miệng.

Ban đầu định đá Tạ Ngọc Chi xuống sông, thời tiết thế này, ít nhất cũng khiến cô ấy bị ốm một trận.

Thấy ánh mắt cảnh giác của Tạ Ngọc Chi, người phụ nữ không quen bên cạnh cũng nhìn chằm chằm cô ta.

Lưu Nhị Nha biết không có cơ hội rồi, mặc dù ban đầu chỉ là ý nghĩ bộc phát nhưng không làm được, cô ta vẫn thấy hơi tiếc.

Không được nhìn thấy cảnh Tạ Ngọc Chi rơi xuống sông run rẩy sợ hãi.

Tạ Ngọc Chi lướt qua Lưu Nhị Nha, đi đến chỗ Cố Sương, cười chào cô.

“Đồng chí Cố, đưa con ra ngoài chơi à?”

Tạ Ngọc Chi trực giác Lưu Nhị Nha vừa đứng sau cô ấy là muốn làm gì đó xấu, nếu không phải Cố Sương nhắc nhở cô ấy, Tạ Ngọc Chi không phòng bị, biết đâu cô ta đã đắc ý rồi.

Cô ấy rất biết ơn Cố Sương.

“Hôm nay thời tiết đẹp, đưa Tiểu Bảo ra ngoài dạo chơi.” Cố Sương cười nói.

Cố Sương thả Tiểu Bảo xuống, Tiểu Bảo bị rễ cỏ trên mặt đất thu hút sự chú ý, ngồi xổm xuống nhổ cỏ.

Cố Sương liếc nhìn cậu bé, thấy cậu bé chỉ giật chơi, không nhét vào miệng, cô liền mặc kệ.

“Chúng tôi vừa hái được ít rau dại, khá tươi và non xanh, đồng chí Cố Sương, cho cô một ít nhé?” Tạ Ngọc Chi nói.

“Không cần đâu, Tiểu Vũ hôm qua cũng hái rồi, nhà có sẵn, hai người cứ ăn đi.” Cố Sương nhẹ nhàng nói.

Rau dại cũng không phải là thứ gì hiếm, thấy Cố Sương không cần, Tạ Ngọc Chi cũng không nói gì thêm.

Lưu Nhị Nha đi tới ba bước, tức giận nói với Cố Sương: “Cố Sương, cô làm gì mà nói chuyện với cô ta, không biết tôi và cô ta không hợp nhau à?”

Vừa rồi còn phá đám chuyện tốt của cô ta.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 284: Chương 284



Cố Sương liếc nhìn Lưu Nhị Nha, cô vừa nhìn thấy Lưu Nhị Nha đi đến sau lưng Tạ Ngọc Chi, khi cô ta nhấc chân lên, cô đã dứt khoát lên tiếng gọi Tạ Ngọc Chi, kết quả Lưu Nhị Nha hoảng hốt rụt chân lại.

Cô ta muốn làm gì thì không cần phải nghĩ.

“Ai quản cô, tôi hợp với cô Tạ là được.” Cố Sương nhàn nhạt nói.

“Tôi sẽ nói với chị tôi, cô giúp cô ta mà không giúp tôi!” Lưu Nhị Nha tức giận nói.

Cố Sương này là sao, trước kia rõ ràng đối xử với cô ta rất tốt.

Lưu Nhị Nha còn có chút thay đổi quan điểm về cô.

Kết quả, bây giờ cô đối với mình lại là thái độ này, ngược lại còn nói cười với người mình ghét.

Lưu Nhị Nha cảm thấy mình bị phản bội.

Cố Sương liếc nhìn cô ta, ồ một tiếng, nói: “Nhắc cô một chút, chị dâu cũng có quan hệ tốt với cô Tạ.”

Lưu Nhị Nha trợn tròn mắt, tức giận nói: “Không thể nào!”

Cố Sương lười đôi co với cô ta, bế Tiểu Bảo đã ngồi trên bãi cỏ lên, vỗ sạch cỏ dính trên m.ô.n.g cậu bé.

Cố Sương nói với Tạ Ngọc Chi và Cao Ngọc Lan: “Đồng chí Tạ, đồng chí Cao, hai người về đi, tôi cũng về đây.”

“Được.”

Lưu Nhị Nha quay đầu nhìn Tạ Ngọc Chi, nhấc chân đi theo sau Cố Sương.

Cố Sương cau mày: “Cô đi theo tôi làm gì?”

“Tôi đi tìm chị tôi!” Lưu Nhị Nha không vui, liếc nhìn Tiểu Bảo đang nằm trên vai Cố Sương nhìn cô.

Thằng bé trông khá dễ thương nhưng Lưu Nhị Nha không thích, trong lòng hừ một tiếng, cố ý trừng mắt nhìn thằng bé.

Tiểu Bảo mở to mắt, lớn thế này rồi mà chưa có ai hung dữ với cậu bé.

Cậu bé lập tức nhíu mày, há miệng: “Á phì!”

Lưu Nhị Nha không ngờ thằng bé không những không sợ mình mà còn dám phun nước bọt vào mình, tức đến không chịu được.

“...” Cố Sương không hiểu chuyện gì, quay đầu cậu bé lại, hơi ghét bỏ lau nước bọt cho cậu bé.

“Tiểu Bảo, phun nước bọt là bẩn, không được đâu.”

Tiểu Bảo chớp chớp mắt vô tội, không nói gì, cúi đầu dùng cái đầu lông xù cọ vào Cố Sương.

Cố Sương xoa xoa đầu cậu bé.

Lưu Nhị Nha không nhịn được nói: “Cô có biết Tạ Ngọc Chi lấy đồng chí Hạ kia không, chính là đồng chí Hạ mà tôi đã nói với cô trước đây, người mà tôi thích.”

TBC

“Tạ Ngọc Chi, con đàn bà đó đã cướp mất đồng chí Hạ, bây giờ đồng chí Hạ ghét tôi rồi!” Lưu Nhị Nha không nhịn được phàn nàn.

Cố Sương không đổi sắc mặt hỏi: “Cô đã làm gì mà khiến đồng chí Hạ ghét cô?”

“Tôi chỉ muốn anh ấy cưới tôi thôi mà! Tạ Ngọc Chi, con đàn bà đó rõ ràng có vấn đề, đáng lẽ phải ngoan ngoãn cải tạo, làm những công việc vất vả nhất, dựa vào đâu mà được làm giáo viên của xã, được nhiều người kính trọng như vậy...” Lưu Nhị Nha phàn nàn.

“Tiếc là không có bằng chứng, nếu không thì đồng chí Hạ đã là của tôi rồi!” Cứ mỗi lần nghĩ đến điều đó, Lưu Nhị Nha lại vô cùng hối hận.

Cố Sương hiểu rồi, Lưu Nhị Nha không biết từ đâu biết được thân phận của Tạ Ngọc Chi, dùng chuyện này để uy h.i.ế.p Hạ Văn Kiệt cưới cô ta?

Cố Sương liếc nhìn cô ta, trong nguyên tác cô ta đã thành công, cuối cùng Hạ Văn Kiệt đối xử với cô ta như vậy, có phải Tạ Ngọc Chi đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?

Có phải do Lưu Nhị Nha gây ra không?

Vừa rồi cô ta định làm chuyện xấu.

Cố Sương cau mày, trước đây cô tưởng Lưu Nhị Nha chỉ có một số tật xấu nhỏ nhưng bây giờ xem ra, Lưu Nhị Nha là một người ích kỷ và độc ác.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 285: Chương 285



“Tôi không tin lời cô nói đâu, chắc chắn cô đang ghen tị với cô Tạ. Nếu cô ấy thực sự có vấn đề, cấp trên chắc chắn sẽ biết, sao lại có thể nhận cô ấy làm giáo viên chứ.” Cố Sương nhàn nhạt nói.

Lưu Nhị Nha thấy Cố Sương không tin mình thì hơi tức giận, nghe cô nói vậy không khỏi suy nghĩ: “Chắc chắn có người bao che cho cô ta!”

“Á?” Cố Sương giả vờ ngạc nhiên, cô nói: “Lưu Nhị Nha, cô thật to gan, biết cô Tạ có người chống lưng mà còn dám đắc tội với cô ấy.”

Cố Sương thở dài: “Cô Tạ tính tình tốt quá...”

Lưu Nhị Nha trong lòng khẽ giật mình, không khỏi có chút sợ hãi, cô ta cũng nhờ Cố Sương nhắc nhở mới phản ứng lại.

Cô ta có chút do dự nghĩ, chẳng lẽ Tạ Ngọc Chi thực sự có người chống lưng?

...

Đến sân nhà họ Cố, Lưu Ngọc đang khâu vá quần áo trong sân, Sáng Sáng chơi một bên.

Cố Sương nói: “Chị dâu, Nhị Nha đến rồi.”

Lưu Ngọc ngẩn người, nhìn về phía sau cô ta, Lưu Nhị Nha vốn định chất vấn chị mình tại sao không đứng về phía cô ta.

Bây giờ cũng chẳng còn tâm trạng gì nữa.

Cố Sương chào hỏi Lưu Ngọc, rồi bế Tiểu Bảo vào nhà tìm bà nội Cố.

Sáng Sáng cũng bước những bước chân ngắn theo Cố Sương vào nhà, Lưu Ngọc liếc nhìn rồi thu hồi ánh mắt.

“Sao em lại đến đây?” Lưu Ngọc hỏi.

Lưu Nhị Nha hoàn hồn nói: “Rảnh rỗi không có việc gì, đi dạo chơi thôi.”

“...” Lưu Ngọc nói: “Em cũng rảnh thật, không có việc gì thì ở nhà làm nhiều việc một chút.”

Lại nói cái này, Lưu Nhị Nha không kiên nhẫn nổi. “Chị chẳng biết gì cả, bây giờ em ở nhà làm nhiều việc lắm rồi!”

Nói đến đây, Lưu Nhị Nha còn có chút ấm ức, cha mẹ cô ta bây giờ thật sự nghiêm khắc chỉnh đốn cô ta.

Nếu cô lười biếng không làm việc hoặc đẩy việc cho Tam Nha thì gia đình sẽ không cho cô ta ăn cơm!

Lưu Nhị Nha tức chết, để no bụng, cô ta chỉ còn cách nghiến răng làm việc.

Thấy Lưu Nhị Nha vẻ mặt không vui, Lưu Ngọc biết cô ta nói hẳn là thật.

“Việc nhà có bao nhiêu? Nhà mình lại chẳng có mấy người.” Lưu Ngọc không để tâm nói.

Cô ấy từ nhỏ đã như vậy, sáu bảy tuổi đã biết nấu cơm làm việc nhà, em trai em gái cũng do cô ấy chăm sóc.

Có lẽ còn làm nhiều hơn Nhị Nha.

Lưu Ngọc thở dài, có lẽ cũng là do cô ấy làm quá tốt nên dưỡng thành thói quen lười biếng của Nhị Nha.

“Đợi đến khi lấy chồng, những việc này đều phải làm, em sớm quen đi, sau này cũng dễ chịu hơn một chút.”

Lưu Nhị Nha bĩu môi, liếc nhìn Lưu Ngọc, không nhịn được chua chát nói: “Ai nói lấy chồng là phải làm việc, chị xem chị đi, trông trẻ hơn cả trước khi lấy chồng. Còn Cố Sương nữa, cô ấy có bao giờ xuống ruộng đâu?”

“Chị đây là may mắn, lấy được nhà chồng tốt, không phải nhà nào cũng thương vợ như vậy đâu.” Lưu Ngọc nói.

Hơn nữa cô ấy cũng không phải không làm việc, chỉ là không cần phải vất vả như vậy nữa.

Chồng ân cần, nhà chồng hòa thuận, con trai đáng yêu, Lưu Ngọc không có chuyện gì phiền lòng, trạng thái tinh thần chẳng phải tốt lên sao.

Còn về Sương Sương, nhà cô lại không thiếu mấy công điểm cô kiếm được.

“Em về rồi!” Một giọng thiếu niên trong trẻo dễ nghe vang lên.

Cố Hải vui vẻ bước vào sân, đảo mắt nhìn một vòng trong sân.

“Chị dâu!”

“Tiểu Hải về rồi à.” Lưu Ngọc cười nói.

Cố Hải ừ một tiếng, liếc nhìn Lưu Nhị Nha, gật đầu chào cô.

“Chị dâu, em về phòng trước đây.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 286: Chương 286



Lưu Nhị Nha nhìn theo bóng lưng Cố Hải, không nhịn được nói: “Chị, nhà họ Cố tốt như vậy, chị thấy em lấy Cố Hải thế nào?”

Cô ta đột nhiên cảm thấy Cố Hải cũng khá tốt.

“...” Lưu Ngọc nhìn Lưu Nhị Nha, có chút nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Em nói gì cơ?”

Lưu Nhị Nha lại lặp lại một lần nữa: “Anh ấy không phải vẫn chưa kết hôn sao, tuổi tác của bọn em cũng khá phù hợp, vừa hay lại là thông gia.”

Trước đây Lưu Nhị Nha đã đến nhà họ Cố vài lần, đều không để ý đến Cố Hải, hôm nay vừa gặp, đột nhiên cảm thấy cậu ta khá đẹp trai, dáng người cũng cao, lại còn là lái xe cầm vô lăng, điều kiện tốt biết bao.

Nhà họ Cố lại thương vợ, nhìn chị gái cô ta bây giờ sống sung sướng thế nào.

Cố Hải cũng không tệ, vừa rồi còn chào hỏi mình, Lưu Nhị Nha càng nghĩ càng thấy rung động.

Nhưng Lưu Ngọc nghĩ, có điều tuổi tác không phù hợp, Lưu Ngọc trực tiếp từ chối cô ta, nhỏ giọng nói: “Đừng nghĩ nữa, không thể nào!”

Đội có không ít người muốn mai mối cho Tiểu Hải, đều bị Trần Quế Lan từ chối khéo.

Những người đó có ai không hơn Nhị Nha?

“Tại sao?” Lưu Nhị Nha không phục hỏi. “Chị có phải sợ em sống tốt hơn chị, ghen tị với em không?! Dù sao thì bây giờ Cố Hải là tài xế lái xe, anh rể còn phải làm việc trên đồng ruộng.”

“...”

Lưu Ngọc không nói nhiều, chỉ nói: “Chuyện em dây dưa với Hạ tri thức, ai trong đội chúng ta mà không biết? Mẹ chồng chị không ưa em đâu, em từ bỏ đi.”

Giọng điệu của Lưu Ngọc cũng lạnh lùng hẳn.

Sắc mặt Lưu Nhị Nha thay đổi, cô ta không cam lòng nói: “Em là em gái chị, chị không thể giúp em sao?!”

“Không thể.” Lưu Ngọc không mềm lòng, nói: “Được rồi, em mau về đi, mẹ không biết em đến đây chứ?”

Thấy Lưu Ngọc đuổi mình đi, Lưu Nhị Nha hận hận nói: “Được, không giúp thì không giúp, em biết chị khinh thường em, sau này tốt nhất đừng có cầu xin em! Em không có chị gái như chị!”

Người ta đều nói vận may xoay vòng, cô ta không tin, sẽ có ngày cô ta có tiền đồ.

Sắc mặt Lưu Ngọc vẫn không thay đổi, lúc từ chối, cô ấy đã biết Lưu Nhị Nha sẽ trở mặt.

Nói xong, Lưu Nhị Nha rất có cốt khí rời khỏi nhà họ Cố.

Sau khi cô ta đi, Lưu Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

May mà cha mẹ chồng không nghe thấy lời của Lưu Nhị Nha, nếu không Lưu Ngọc cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nữa.

Công việc ở thành phố của Tiểu Hải là Hứa Thiệu giới thiệu, đã nói trước với chồng.

Lúc đó Hứa Thiệu cũng nói sẽ giới thiệu cho chồng một công việc nữa nhưng anh ấy từ chối.

Nhà họ Cố đã có hai suất công nhân, đủ rồi. Thêm anh ấy nữa, Cố Giang cảm thấy quá phô trương.

Nhà họ Cố không thể tham lam, anh ấy kiếm công điểm trong đội cũng tốt.

Bản thân Hứa Thiệu cũng không đến thành phố.

Lưu Ngọc thấy cách làm của chồng rất tốt, không có gì không hài lòng, càng không có chuyện ghen tị như Nhị Nha nói.

Cố Sương đi ra, phát hiện Lưu Nhị Nha đã không còn nữa.

Cô nói: “Chị dâu, Lưu Nhị Nha đi rồi à?”

Lưu Ngọc ừ một tiếng, lại hỏi: “Sương Sương, em gặp Nhị Nha ở đâu thế?”

Cố Sương nói: “Gặp ở bờ sông, lúc đó cô Tạ cũng ở đó.”

Lưu Ngọc cau mày, biết chuyện dây dưa giữa Nhị Nha và Hạ tri thức, vội hỏi: “Sương Sương, cô ta không gây phiền phức cho cô ấy chứ?”

Cố Sương thành thật nói: “Lúc đó cô ấy đang ngồi xổm bên bờ sông giặt đồ, cô ta đứng đằng sau hình như muốn đá cô Tạ, bị em nhìn thấy ngăn lại. cô Tạ hẳn cũng đoán được ý đồ của cô ta.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 287: Chương 287



Lưu Ngọc nghe xong lời này, sắc mặt rất khó coi, thật sự không ngờ Nhị Nha lại trở nên như vậy.

Không được, Lưu Ngọc phải về nói với mẹ cô, không thể để Nhị Nha ra ngoài làm hại người khác được.

Lòng dạ thật sự quá xấu xa, thật sự để cô ta gây ra chuyện gì, nhà họ Lưu còn ngẩng mặt lên nhìn người khác sao.

Có một người chị như Nhị Nha, sau này Tam Nha lấy chồng, Tiểu Bảo cưới vợ, đều sẽ bị ảnh hưởng.

...

Lưu Nhị Nha tức giận đi ra khỏi sân nhà họ Cố, định về nhà.

Đi ngang qua bờ sông, cô ta bị Hạ Văn Kiệt gọi lại.

Lưu Nhị Nha thấy anh ta thì có chút kinh ngạc, đợi đến khi chú ý tới sắc mặt lạnh lùng của anh ta, Lưu Nhị Nha hoảng sợ.

“Lưu Nhị Nha, tôi cảnh cáo cô lần cuối, cô còn dám động thủ với Ngọc Chi, đừng trách tôi không khách sáo.”

Hạ Văn Kiệt từ Tạ Ngọc Chi biết được Lưu Nhị Nha muốn hãm hại cô, vô cùng sợ hãi.

Ngọc Chi đang mang thai, thật sự để Lưu Nhị Nha đắc thủ, nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, Hạ Văn Kiệt không nhịn được nữa.

Từ chỗ Ngọc Chi biết được Lưu Nhị Nha đến nhà họ Cố, Hạ Văn Kiệt vẫn luôn đợi ở bờ sông, đây là đường về nhà của cô ta, Lưu Nhị Nha nhất định phải đi ra.

May mà không lâu sau đã đợi được.

“Tôi, tôi động thủ gì chứ?” Lưu Nhị Nha không thừa nhận.

Hạ Văn Kiệt không muốn dây dưa với cô ta, tiến đến gần cô ta hỏi: “Cô lén lút đứng sau Ngọc Chi định làm gì? Đẩy cô ấy xuống nước?”

Lưu Nhị Nha không nhịn được lùi lại.

“Có phải là Tạ Ngọc Chi kia nói không, Hạ tri thức, anh đừng tin lời cô ta...”

“Tôi không tin cô ta, lẽ nào lại tin cô sao?” Hạ Văn Kiệt chỉ thấy buồn cười, anh ta nhìn cô ta, biểu cảm không còn sự ôn hòa như trước nữa.

“Tôi muốn đẩy cô ta thì sao, lại không c.h.ế.t được người!”

Lưu Nhị Nha nhìn Hạ Văn Kiệt vẻ mặt chế giễu, cuối cùng không nhịn được, trực tiếp thừa nhận.

Ngay sau đó.

“Bùm.” một tiếng, Lưu Nhị Nha bị Hạ Văn Kiệt đẩy thẳng xuống sông.

Lưu Nhị Nha không hề phòng bị, sợ hãi hét lên một tiếng, ở trong sông không ngừng giãy dụa, vô cùng chật vật.

Sau đó cô ta mới phản ứng lại được sông không sâu, cô ta nhanh chóng đứng dậy, không ngừng ho khan, toàn thân ướt sũng, gió thổi qua, cô ta không nhịn được rùng mình một cái.

Hạ Văn Kiệt cuối cùng cũng cười, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào?”

Lưu Nhị Nha ôm chặt cánh tay run rẩy, lạnh đến nỗi môi trắng bệch, không dám tin nhìn Hạ Văn Kiệt, chỉ cảm thấy dáng vẻ hiện tại của anh ta đáng sợ vô cùng.

Lưu Nhị Nha kéo lê bộ quần áo nặng nề, từ trong sông bò lên bờ, không nhịn được tránh xa anh ta, cô ta giọng run run: “Anh đây là g.i.ế.c người!”

Hạ Văn Kiệt ôn hòa nói: “Nói gì thế, cô không phải vẫn ổn sao?”

“...” Lưu Nhị Nha hối hận rồi, sớm biết anh ta là loại người này, Lưu Nhị Nha mới không thèm để mắt đến anh ta.

“Lần này tôi tha cho cô, lần sau cô còn muốn tìm chết, tôi không ngại tiễn cô một đoạn đường.”

Hạ Văn Kiệt thấy Lưu Nhị Nha cuối cùng cũng biết sợ, hài lòng rồi.

Anh lạnh giọng nói: “Cút, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”

Lưu Nhị Nha run lên, không dám ở lại nữa, vội vàng rời đi.

Đợi đến khi nhìn thấy Lưu Nhị Nha ra khỏi làng, Hạ Văn Kiệt mới quay về.

Tạ Ngọc Chi hỏi: “Anh tìm thấy Lưu Nhị Nha rồi nói gì với cô ta?”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 288: Chương 288



“Ừ.” Hạ Văn Kiệt ôm vai cô, nói: “Anh ném cô ta xuống sông, còn dọa cô ta một trận, sau này cô ta không dám trêu chọc chúng ta nữa đâu.”

Tạ Ngọc Chi có chút bất ngờ trước hành động của Hạ Văn Kiệt, nghe anh ta nói vậy, cô ấy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Hạ Văn Kiệt bực bội nói: “Đều tại anh, nếu không phải tại anh, em cũng không bị Lưu Nhị Nha để mắt tới.”

Tạ Ngọc Chi nhìn Hạ Văn Kiệt nói: “Người làm chuyện xấu là cô ta, không phải lỗi của anh.”

Hạ Văn Kiệt thấy Ngọc Chi không trách anh ta, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Nhị Nha về nhà sau đó thì bị ốm một trận, tối hôm đó đã sốt cao.

“Chị Nhị Nha, chị thế nào rồi?”

Lưu Nhị Nha nâng mí mắt, thấy là Lâm Ân nay nói chuyện lại nhẹ nhàng vẻ quan tâm, khẽ ho một tiếng, có khí vô lực nói: “Thế nào được, tôi sắp c.h.ế.t vì khó chịu rồi...”

Lâm Ân ngồi xuống bên giường Lưu Nhị Nha, giọng quan tâm nói: “Trời lạnh thế này mà rơi xuống nước, chắc chắn phải ốm mấy ngày, chị Nhị Nha, chị phải giữ gìn sức khỏe nhé.”

Lưu Nhị Nha nhắm mắt ừ một tiếng, hôm đó cô ta về nhà không nói gì cả, ngoài cô ta và Hạ Tri... Hạ Văn Kiệt, không ai biết cô ta bị ngã xuống nước thế nào.

Nghĩ đến Hạ Văn Kiệt, tâm trạng Lưu Nhị Nha rất khó chịu, đây là lần đầu tiên cô ta thảm hại như vậy.

Lâm Ân không nhịn được hỏi: “Chị Nhị Nha, chị không giống người bất cẩn như vậy, sao lại ngã xuống nước được?”

Lưu Nhị Nha có chút cảm động, cô ta nói mình ngã xuống nước, người nhà đều không nghi ngờ nhưng Lâm Ân lại nhận ra có gì đó không ổn.

Cô ta nghiến răng nói: “Là Hạ Văn Kiệt đẩy tôi xuống nước!”

Lâm Ân ngẩn người, nhìn Lưu Nhị Nha một cái, nhẹ nhàng nói: “À, tính anh ta không phải rất tốt sao? Sao lại động thủ với chị Nhị Nha chứ?”

Chẳng lẽ tên ngốc này lại làm gì nữa rồi sao?

Người ta đã đổi đội rồi, lâu như vậy không có động tĩnh gì, sao lại vô duyên vô cớ đối xử với Lưu Nhị Nha như vậy.

Lưu Nhị Nha im lặng một lúc, nghĩ rằng Lâm Ân cũng không phải người ngoài, liền trực tiếp kể lại chuyện mình làm cho cô ta nghe.

“Tôi còn chưa làm được, Hạ Văn Kiệt thật quá đáng! Cô không biết anh ta hung dữ đến mức nào đâu, bình thường thì nhẹ nhàng nho nhã, xem ra đều là giả tạo, tôi trước lại còn thích anh ta như vậy!”

“...” Gặp phải người như Lưu Nhị Nha này, thánh nhân cũng không thể nho nhã được.

Lâm Ân có chút bất lực.

“Nếu không phải vì Cố Sương, tôi đã thành công từ lâu rồi!” Kết quả là việc xấu không làm được, ngược lại còn chuốc họa vào thân.

Lưu Nhị Nha cảm thấy mình quá thiệt thòi.

Nhưng khi nghĩ đến cảnh Hạ Văn Kiệt cảnh cáo cô ta lần cuối, Lưu Nhị Nha lại có chút sợ hãi.

Cảm thấy nếu mình còn dám làm gì đó nữa, anh ta sẽ thực sự không tha cho mình.

“Cố Sương?” Ánh mắt Lâm Ân lóe lên, nói: “Cô ấy không cũng đã lấy thanh niên trí thức rồi sao, có thể quan hệ với thanh niên trí thức khá tốt.”

Lưu Nhị Nha hừ một tiếng: “Không chỉ vậy, ngay cả chị cả của tôi cũng có quan hệ tốt với Tạ Ngọc Chi, chị ấy là chị cả của tôi mà không đứng về phía tôi!”

“Để cô ấy giúp tôi mai mối với Cố Hải, chị ấy cũng không đồng ý, tôi không có người chị cả như vậy!”

Lâm Ân ngẩn người, nói: “Cố Hải, anh ta không phải là em trai của anh rể cô sao?”

Cô ta nhìn Lưu Nhị Nha một cái, không ngờ cô ta lại để mắt đến Cố Hải.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 289: Chương 289



“Đúng vậy, Cố Hải bây giờ rất có triển vọng, là tài xế lái xe tải, trông cũng không tệ, không kém gì Hạ thanh niên trí thức.”

Nói xong, Lưu Nhị Nha lại vội vàng sửa miệng: “Không đúng, là tốt hơn Hạ Văn Kiệt nhiều!”

“Anh ta có triển vọng như vậy, nhà họ Cố chắc chắn có điều kiện rất tốt, có lẽ sẽ không để mắt đến cô gái nhà quê như chúng ta đâu.” Lâm Ân nói.

Nghĩ đến Cố Sương lấy được thanh niên trí thức thành phố, còn đưa cả em trai trong nhà thành tài, cô ta không khỏi chua chát nói: “Còn không phải dựa vào chồng của Cố Sương sao, nếu không thì nhà họ Cố làm sao có bản lĩnh đó? Chị tôi cũng ngốc thật, rõ ràng anh rể tôi là anh cả, công việc tốt như vậy mà lại nhường cho Cố Hải.”

Nghe Lưu Nhị Nha nhắc đến Hứa Thiệu, Lâm Ân ngẩn người.

Đợi sau khi Cố Sương chết, cuộc sống của nhà họ Cố cũng chẳng khá hơn được là bao.

Kiếp trước, chỉ có Cố Tiểu Vũ thường xuyên nhảy nhót trước mặt Lâm Ân.

Cố Giang và Cố Sương không còn nữa, còn Cố Hải mà Lưu Nhị Nha miệng đầy lời khen ngợi thì bị người ta hãm hại vào tù, sau đó được anh Hứa cứu ra.

Đáng ghét là cậu ta còn chẳng biết ơn, cuối cùng trở về quê, sống ở một ngôi làng hẻo lánh lạc hậu, cả đời chẳng làm nên trò trống gì.

“Lâm Ân, cô nói xem tôi có cách nào để lấy được Cố Hải không?”

“...” Lâm Ân nhìn Lưu Nhị Nha đang đau khổ, không có đầu óc thì tốt, cái gì cũng dám nghĩ, cũng không biết xấu hổ là gì.

Lâm Ân tuy rằng khinh thường nhà họ Cố nhưng không thể không nói rằng, nhà họ Cố bây giờ, trong mắt của hầu hết mọi người, điều kiện đều là số một số hai.

Lâm Ân lắc đầu, nói: “Em không biết, em còn nhỏ mà, chị Nhị Nha.”

Lâm Ân mới lười nhúng tay vào, giúp cô ta gả vào nhà họ Cố, đối với mình cũng chẳng có lợi gì.

Hơn nữa, Lâm Ân cũng không làm được.

Nhà họ Cố chắc chắn sẽ không để mắt đến Lưu Nhị Nha, Lâm Ân mà giúp Lưu Nhị Nha dùng thủ đoạn, anh Hứa thông minh như vậy, chắc chắn sẽ phát hiện ra.

Lưu Nhị Nha ngu ngốc đó, đến lúc đó bán đứng cô ta có khi còn nhanh hơn ai hết.

Lâm Ân không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng anh Hứa.

“Mẹ, con về rồi.” Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói của Lưu Ngọc.

Lâm Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Lưu Nhị Nha: “Chị Nhị Nha, chị Lưu Ngọc về rồi.”

TBC

Lưu Nhị Nha nằm nghiêng người, giọng nói cũng lớn hơn một chút: “Chị ta còn có mặt mũi mà về, về làm gì chứ?!”

Lưu Ngọc đương nhiên là về để mách tội.

“Tiểu Ngọc, sao con lại về rồi?” Mẹ Lưu rót cho Lưu Ngọc một cốc nước, hỏi cô ấy: “Con ăn cơm chưa?”

Lưu Ngọc bảo mẹ mình đừng bận tâm, nói: “Con ăn rồi mới về, vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy Tam Nha, em ấy nói Nhị Nha bị ốm?”

“Ừ, hôm trước về nhà toàn thân ướt sũng, còn bị ốm một trận, bây giờ vẫn chưa khỏi đây! Đã lớn thế rồi, còn có thể ngã xuống sông!” Mẹ Lưu nói đến là tức.

Lưu Ngọc ngẩn người, hỏi mẹ mình tình hình thế nào, nghe xong cô ấy từ từ nói: “Mẹ, hôm đó Nhị Nha đến chỗ con.”

“Cái gì?” Mẹ Lưu cũng ngẩn người, nói: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt đó không nói không rằng chạy đến chỗ con làm gì, không gây rắc rối cho con chứ?”

Lưu Ngọc nói: “Em ấy để mắt đến em chồng con, bảo con giúp đỡ.”
 
Back
Top Bottom