Lãng Mạn { Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
Tham gia
25/9/25
Bài viết
122,060
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
391957425-256-k234785.jpg

{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Tác giả: daotranhongnhien
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Nội dung: Lan Anh mua lại một con đĩ trong quán bar tại phố đèn đỏ với mục đích thỏa mãn thú vui, con đĩ đấy không ai khác chính là Thúy My, người bạn cũ cùng trường cùng lớp với Lan Anh.

Ả là người đã nhiều lần bắt nạt, hãm hại Lan Anh và là ả trà xanh đã dựt chồng của cô, đồng thời còn là tình địch của cô khi bước đến mối tình thứ hai.

" Chỉ có tôi luôn gặp quả báo khi làm việc xấu còn họ thì không, họ sẽ không bao giờ phải chịu bất kể hình phạt nào đặc biệt khi họ làm những điều khốn nạn lên tôi bởi vì họ là nhân vật chính, tôi chỉ là nhân vật phụ trong câu chuyện của họ.

Một quân cờ cho họ thỏa sức tiêu khiển..."

Thể Loại : Ver nữ chính ( thông minh và mạnh mẽ ) x Phản diện/ nữ phụ trà xanh( khốn khổ, độc ác), ngược trước ngọt sau, bạo lực tình dục.

Lưu Ý nhỏ :
1.

Nữ 9 không phải loại người yếu đuối, không phải người xấu, cô ta rất tốt nhưng lại đối xử với Thúy My rất tệ.

2.

Ngược bạo lực tình dục thì các bạn biết rồi nhưng nói trước không phải nặng đô đâu nhưng mà có yếu tố hành hạ tâm lí phụ nữ mang thai, rape, bạo lực, trầm cảm sau sinh và tự làm tổn thương bản thân có hết trong đây đấy.

3.

Chửi nv nào cũng được nhưng vui lòng tôn trọng tác giả, tác phẩm.

4.

Kết HE và Lan Anh x Thúy My vẫn bên nhau hạnh phúc về sau, cấm đồn bậy xúi kết BE/SE.

Top nó khốn nạn cỡ nào sau này nó chịu trách nhiệm hết nên khỏi phải lo.

Hết rồi, cảm ơn đã đọc.​
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 1 : Sự trừng phạt


- Con My đâu ra đây!Một chất giọng khàn khàn đầy man rợn cất lên, lão là kẻ nắm quyền lớn nhất tại nơi này.

Từ trong những ánh đèn lòe loẹt, chói lòa đầy màu sắc.

Một người phụ nữ bước ra, trên người mặc bộ bikidi lọt khe vô cùng quyến rũ, vậy mà trong mắt các vị khách khác và đồng nghiệp lại nhìn ả đầy vẻ khinh thường thậm chí có phần kinh tởm.

Ả khẽ run giọng hỏi.- Dạ em đây, có chuyện gì vậy ạ?- Từ nay trở đi cô không cần phải làm việc ở đây nữa.Câu nói đó như một lưỡi dao cắt qua da thịt ả, Thúy My run rẩy cúi quỳ xuống cầu xin lão.- Anh ơi... em xin anh...em biết em vô dụng nhưng mà anh ơi...đây là nghề duy nhất đem lại miếng cơm manh áo cho em...em xin anh, em hứa sẽ dẫn thêm nhiều khách về...kiếm thêm tiền cho anh mà...em xin anh...- Lè nhà lè nhè, lúc nào cô chẳng hứa với chẳng xin rồi kiếm được khách chó nào đâu?

Giọng nói thì chua chát, mặt thì nhìn đã muốn đấm cho vài phát rồi không như mấy em kia.

Cô nhìn xem, cùng là cái loại đĩ điếm giống cô mà khách đến còn phải cầu xin, đòi chơi ba chơi bốn vì chúng nó đông khách quá không nhận nổi hết, kín cả lịch.

Còn cô thì sao, kể cả tôi bảo rằng chơi cô miễn phí thì đéo thằng nào thèm, bởi vì sao?

Thằng nào bị ngu đâu mà chơi một con đĩ xấu xí thay vì bao nhiêu em mọng nước ngoài kia?Thúy My chỉ còn mỗi cái nghề rác rưởi bẩn thỉu này thôi, bởi khi bị đuổi việc ở công ty lớn, gia đình tan nát tai tiếng khắp nơi, bị thằng chồng khốn nạn ruồng bỏ ả chẳng còn gì ngoài tấm thân tàn ma dại do không ít lần bị người ngoài chà đạp, hành hạ sỉ nhục.- Em xin anh đấy, lần này em hứa mà... em sẽ thực hiện.- Thôi không dài dòng với cô nữa, không phải là tôi đuổi việc cô mà là có người mua lại cô với một số tiền vô cùng lớn.

Từ nay trở đi liệu mà sắp đồ qua đó mà làm, ả đó là người có tiếng lắm, liệu mà phục vụ.- Ả đó...là ai ạ?- Cô không biết sao?

Đó chính là Phạm Lan Anh đó.Làm việc trong muộn quán bar nhộn nhịp tại phố đèn đỏ, nơi nổi tiếng là "Thiên đường của đàn ông", hội tụ đủ loại gái đứng đường loại nào cũng có.

Thúy My cũng là một trong những "loại" đó, chỉ khác là ả ế khách đến nỗi gần như là không ai muốn trả tiền ra để đi với ả.

Nếu như có cũng chỉ là những lần ả bị cưỡng hiếp, bao gồm cả những vụ hiếp đâm tập thể, lão chủ quán bar đấy đã rất muốn đuổi việc ả đến nơi rồi vì khách thì ít mà lương tháng cho ả cứ bị hao dần, lão không ngần ngại buột miệng nói ra câu.- Bị cưỡng hiếp cũng tốt, hiếm trên đời có loại nào thích chơi cô đấy.Ả luôn phải trải qua nhiều loại nhục hình vô cùng đáng xấu hổ trả giá cho những gì ả đã gây ra, Thúy My đã từng gian lận vào trong kỳ thi đại học, sau đó không ít lần hãm hại bắt nạt Lan Anh và dựt chồng của cô.

Sau này gia đình ả tan nát, người cha rượu chè vì nợ nần nên bỏ trốn để mặc gia đình gánh hết tổn hại nặng nề này, mẹ của ả người luôn nuông chiều che chở cho ả bỗng dưng từ đó đổi tính cách trở nên cực đoan bạo lực hơn bao giờ hết, gieo rắc lên đầu ả những điều tiêu cực của cuộc sống, cuối cùng cuộc đời bà ta chấm hết sau một vụ tai nạn xe vô cùng thảm khốc.

Còn ả lúc đó chỉ biết ôm người mẹ già độc ác mà khóc nức nở tự trách chính mình là đứa con bất Hiếu!

Nhưng nhiêu đấy chưa đủ, ả đã bị chồng bỏ theo và bị công ty sa thải bởi một người đứng đầu mang tiếng có quan hệ tình cảm với Lan Anh.

Ả chịu mọi khốn khổ đấy khiến Thúy My muốn phát điên lên, cuối cùng ả lại gặp lại kẻ thù truyền thuyết của mình trong hoàn cảnh thảm hại nhất.

Đó là bị mua lại như một món đồ không hơn không kém, ả bước về nhà với một giấc ngủ chằn trọc và sau đó lại tỉnh lại bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu lên giữ dội.

Ả đã xếp sắp từ trước xong nhận được tin nhắn hẹn, phải mất một khối tiền để thêu taxi đến đó.

Đó là một căn biệt thự cao lớn sang trọng, một nữ hầu bước ra.- Xin Chào, cô là gái đứng đường do cô chủ Lan Anh mua về ạ?- Vâng.- Vậy hãy để tôi đưa cô vào trong.Bước vào trong căn biệt thự rộng lớn, đập vào mắt ả là những gã đàn ông to béo xấu xí bẩn thỉu và trông có phần vô cùng đáng sợ khiến ả sợ run người.

- Đây...đây là khách của tôi ạ?...- Vâng.- Sao thế em gái, em chê chúng tôi à?- Dạ không có ạ, em Chào các anh.Ả cắn môi chịu đựng phục vụ, trong lòng chỉ biết đay nghiến chửi thầm Lan Anh.

Bị sờ mó một lúc, ả phải đáp ứng nhu cầu bị chơi tập thể của mấy tên đó.

Ngay khoảnh khắc ả lột gần hết đồ ra một giọng nói vang lên.- Này, các anh tính làm gì đấy?
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 2: Khốn khổ [ H]


- À cô Lan Anh, cô đến từ lúc nào đấy?- Cô...Ả kịp quay lại, cơ thể tồng ngồng trông vô cùng thảm hại.

Trên tay cô đang cầm một chiếc máy điện thoại có bấm nút đang quay, có vẻ như Lan Anh đã quay lại toàn bộ quá trình đó.

Đặc biệt là ả còn đang trong tình trạng hỏa thân.- Xin chào bạn cũ, lâu rồi ta mới gặp nhau nhỉ.

À và một điều nữa tôi đã nhắc nhớ các anh rằng các anh chỉ được sờ mó thôi chứ đâu được phép làm đâu.- Cô Lan Anh, sờ mó như vậy chúng tôi cảm thấy chưa thỏa mãn.

- Các anh biết rằng cuộc đời tôi kinh tởm nhất là tinh dịch của đàn ông, chỉ cần chạm vào một chút thôi tôi đã phát ói ra rồi bất kể hình thức nào.

Hơn nữa hàng tôi mua, các anh biết được số tiền tôi chi cho nó lớn cỡ nào, tôi cho các anh sờ như để hưởng ké là sướng lắm rồi.- Cô em này, thế sao cô em không nhảy vào chơi chung đi thay vì ở đó cằn nhằng.

Biết đâu nằm dưới thân với con hàng của bọn anh, em lại sướng - Nếu như các anh muốn chơi " Three some" như vậy thì cứ việc chơi với nhau đi, tôi không cần.- Ơ kìa!Cô ta tạch ngón tay một phát, những tên cận vệ đằng sau cô đến lôi ả ra khỏi tay của lũ đó.

- Đi theo tôi nào.Cứ thế họ lôi ả theo sự lo sợ của ả, Thúy My cố gắng nắm lấy lớp vải trùm lên cơ thể mình kéo lên che những vùng nhẹ cảm lại.

Suốt quá trình ả cũng chẳng dám mấp mé một câu nào với cô, Thúy My biết những điều đáng xấu hổ của bản thân vừa làm ra đã bị cô ta chứng kiến và quay lại toàn bộ.

Họ ném ả vào một căn phòng vô cùng lớn, chiếc giường mê ái trước mặt.

Máy phun sương tỏa ra mùi hương nhẹ, phòng ngủ được trang trí vô cùng gọn gàng và sạch sẽ.

Còn có cả phòng tắm liền ở đó, những dụng cụ công nghệ hiện đại bên trong nhiều nỗi ả chẳng thể kể hết được.

- Buông cô ta ra đi, các anh có thể về được rồi đấy.Khi được thả ra, ả như mất đà quỳ gục xuống.

Miệng mấp máy, nhìn lên cô.- Lan...Lan Anh...- Thúy My, bình thường tôi thấy cô nói nhiều lắm mà.

Đặc biệt là hay chọc ngoáy tôi nhiều lắm, sao giờ tôi thấy cô im lặng rồi.

- Tôi...tôi.Lan Anh tiến sát lại gần, vuốt ve lên chiếc cằm xinh xắn của ả.- Giờ tôi thấy cô hèn hẳn, như một chú chó ngoan ngoan bị tôi kéo đi từ đầu đến cuối mà không dám ho he một lời nào.

Thật khác những gì tôi thấy trước đó ở cô đấy.- Lan Anh !

Cô đừng có cậy quyền ức hiếp người khác!...A!?Một tiếng "chát" - vang vọng vào trong bầu không khí căng thẳng, ả ngã khụy xuống gò má đỏ ửng lên.- Một đĩ súc sinh đòi bật lại tôi á, vậy cô có quyền gì cấm tôi làm điều đó.

- Cô...côCánh cửa phòng từ từ đóng lại, bước chân lớn dần là lúc ả bị dồn vào một góc muốn chạy trốn.- Thúy My, đây không phải là cái tát đầu tiên tôi dành cho cô cũng như không phải là không bao giờ tôi bỏ qua cho cô, tôi nhớ những tháng ngày cha cô cậy bản thân là một nhân viên trong công ty lớn mà bắt nạt ức hiếp người khác, mẹ cô lấy quyền của chồng để đàn áp bao che cho tội lỗi của đứa con gái bé bỏng của mình tôi còn chưa nói, đã thế nạn nhân cũng lại chính là tôi.

Bị bắt gặp thì dở giọng cầu xin, trông vô cùng bần hèn mắc cười lúc đó, giá như tôi có thể lôi cái máy điện thoại ra quay lại toàn bộ thì vui biết bao.- Lan Anh...!?Ả tính đưa tay ra với lấy tay nắm cửa định chạy trốn thì bị ả ngăn lại.- Cô tính chạy đi đâu?

Cửa tôi để mật khẩu, đã đóng vào nó tự động khóa.- Lan Anh... cô tính làm gì tôi...ứcChưa kịp phản ứng lại ả đã bị cô nắm mạnh lấy vai vật mạnh ra, cô dùng cơ thể to lớn của mình đè nặng lên cơ thể ả.- Tính làm gì á?

Tiền tôi, tôi mua.

Bộ cô còn nghĩ tôi định làm gì nữa?Tay cô giật mảnh những mảnh vải nào còn sót lại trên cơ thể ả rồi quẳng mạnh ra, tay cô sờ lên nắn bóp bầu vú một cách thô bạo, mỗi lần ả cố đưa tay lên ngăn lại đều bị hất mạnh ra.- Lan Anh!... vậy còn Anh Minh!!

Sẽ thế nào nếu như anh ấy biết người mình yêu lại đi quan hệ tình dục với một con ả đàn bà khác chứ?

A!?Cứ mỗi lần ả mở miệng là một tiếng chát lại vọng ra, cô nắm chặt lấy cổ ả.

Nhìn con ả đàn bà yếu đuối trước mặt nước mắt lăn ròng ròng, gò má đỏ ửng vì đau nhức và xấu hổ.- My à, đừng bao giờ gọi tên đó bằng giọng điệu như thế.

Tôi và anh ta chẳng có mối quan hệ tình cảm nào cả, kể cả là anh ta yêu tôi sâu đậm như thế nào.

Sống là một nhân vật chính trong một câu chuyện tôi có quyền lựa chọn của chính mình, kể cả là quyền được từ bỏ ngự tuyệt với cả nam chính, tình yêu đích thực của cuộc đời mình.Đôi bàn tay xiết chặc như sắp giết ả đến nơi, cơ thể ả yếu dần buông bỏ để người phụ nữ đó nuốt chửng.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 3: Trừng phạt [ H ]


- Xin cô..!

ỨcẢ nắm chặt lấy cổ tay cô, cầu xin nước mắt ràn rụa trông vô cùng thảm hại.

Nhưng điều đó chẳng khiến Lan Anh rủ lòng thương gì.

Cô ta hạ bờ môi xuống, hôn lên đôi môi ướt nhẹt bẩn thỉu của ả.- A!?

Con khốn!- Hức!?

Bỗng dưng Lan Anh dứt ra, cô vung tay đấm ả, gò má sưng tấy lên miệng bắn ra máu.- Tiền tôi chi ra để cho cô cắn tôi như thế này à?- Lan Anh...tôi...- My à.Cô nắm lấy cắm ả ghé sát xuống bờ môi.- Đáng ra tôi đã trả tiền cho cô, cô nên phải có trách nhiệm phục vụ tôi thật tốt chứ?

Chứ đéo phải để tôi đè cô ra, rằng co như thế này.

Vừa đau môi, vừa phí công sức vừa phí tiền bạc.- ức...tôiẢ còn chưa kịp nói lời nào cô đã hạ môi xuống hôn lấy ả, ngón tay miết xuống, nắn bóp lấy hai bầu ngực của ả.

Ấn ngón tay vào nhũ hoa, véo nhẹ lên nó.

Khiến cho hai đầu ti bắt đầu ửng đỏ lên, Thúy My muốn phản kháng muốn thoát ra nhưng rồi đôi tay ả chỉ biết đặt lên bấu lấy bờ vai đấy một cách vô vọng.

Nước mắt ứa cả ra, tiếng nước bọt hòa quyện trong nụ hôn đấy, ả có thể cảm nhận được cảm giác đau khủng khiếp trên từng lớp da lớp thịt của mình, nụ hôn họ cọ sát vào nhau đến rớm cả máu ra trông vô cùng đau đớn.

Xiết chặt bờ vai đấy đến mức áo trên người cô nhăn nhúm hết cả lại, nước mắt ả cứ rơi lã cho xuống nức nở trông vô cùng đáng thương, vậy mà đôi tay đó đã bị cô gỡ ra ấn xuống sàn một cách thô bạo.- A!?...ức...Lan Anh!!Vừa dứt bờ môi ra, đầu lưỡi ả đã lộ ra vết răng rớm máu.

Cùng với đôi môi xưng tấy lên vì bị cô cắn quá nhiều, tưởng chừng nỗi đau chỉ đến thế nhưng không!

Vừa rời khỏi bờ môi, Lan Anh chuyển xuống cắn mạnh xuống cổ khiến cho Thúy My rên lên đau đớn, đôi tay bị giữ chặt lại khiến ả chẳng tài nào phản kháng được, chỉ biết nằm đó chịu trận để cho cô ăn dần một chút một.

Những dấu răng hằn lên hõm cổ xuống ngực ả, đỏ ửng và tím lại, mỗi lần cảm nhận hơi thở đó luồn xuống hai bên đầu ti là lúc đó người ả co quắt cả lại, giật lên.

Đầu lưỡi lướt nhẹ bên bầu ngực của ả những âm thanh "chụt" nhẹ nhàng phát ra, ả cảm nhận sự ướt át đến tên cứng lại đó, bên còn lại vẫn không ngừng bị ngón tay kia mân mê thậm chí là búng nhẹ vào.

- A!?Bỗng dưng cô đột ngột cắn vào bên bầu vú đó.

Ả ưỡn lên rên rỉ, tay xiết chặt lại người vã mồ hôi, đầu lưỡi cô vuốt ve núm vú đó đang bị kẹp chặt lại trước bộ hàm của mình, rồi lại nhả ra vào mút nó một cách ẩm ướt một lần nữa cho đến khi núm vú đó đỏ ửng lên, Lan Anh lại trườn sang bên bầu vú cạnh.

Tiếp tục như vậy, ả chỉ biết nhắm chặt mắt lại không dám nhìn kẻ hành hạ nhũ hoa mình muốn nát ra.- A!?...hức...Thúy My cắn xuống từng lớp da thịt của ả như muốn xé nát nó ra, ngón tay cô luồn xuống chiếc quần lót đấy ấn vào.

Lan Anh buông đôi tay Thúy My ra, để cho bờ môi tiến sát hơn xuống thoáng chốc cơ thể ả đã hằn lên những dấu hôn đỏ rớm máu ra, trông không mấy dễ chịu chút nào.- Ức...Lan Anh...- Tôi cứ tưởng rằng việc "chăm sóc" cậu nhỏ cho của nhiều gã đàn ông cùng một lúc mà vị trí này vẫn còn cảm giác đấy hả?Vừa nói ngón tay cô vừa ấn vào đũng quần ả, di nó còn nắn vào "hại đậu nhỏ" ở giữa qua lớp vải mỏng đó khiến vị trí đó ướt cả ra.- Ức...xin cô....- Đứng dậy đi.- Từ từ...chờ đã!!

Tôi...Lan Anh đột ngột đứng lên, không để cho ả kịp định hình gì đã nắm lấy tay ả lôi một cách vô cùng mạnh bạo, kéo về phía giường nhưng cô không thực sự cho ả ngồi lên giường vội mà ấn đầu Thúy My quỳ xuống.- Ngồi im đấy.Ả quỳ dưới sàn đất lạnh lâu đến nỗi đùi Thúy My đỏ cả ra, người ả run rẩy, ánh mắt nhìn xuống đất không dám nhìn đến.

Thúy My tự an ủi bản thân rút kinh nghiệm lần sau sẽ chủ động hơn và cho rằng ả chỉ cần phục vụ thỏa mãn cô là sẽ đủ nhưng thực sự mọi chuyện có đơn giản như vậy?

Bỗng dưng một thứ gì đó vòng qua cổ ả sau đó giật mạnh về phía trước khiến ả không kịp định hình mà ụp thẳng mặt vào đùi đối phương.

- Chó ngoan, sủa đi nào.Lan Anh còng cổ ả lại, giật như một con chó.

Trên tay còn cầm chiếc roi vuốt ve hõm cổ ả, chân dẫm mạng lên vai ả đẩy về phía sau.- Lan Anh...ức!?- Chó không biết nói...Chưa kịp nói lời nào đã bị cô nắm lấy giây xích giật mạnh ra phía trước, chân cô vẫn còn giữ chặt vị trí cơ thể ả khiến cho vòng cổ càng đè nặng lên chiếc cổ của ả hơn.

- Sủa đi.Tay vẫn giữ căng dây xích chó ánh mắt đầy đe dọa, Thúy My xấu hổ chỉ biết cúi đầu khẽ kêu lên hai tiếng.- Gâu...gâu...- Hả sao cơ?

Tôi không nghe rõ.- Gâu!...hức ..Gâu...- Đúng là chó ngoan, tốt lắm.Lan Anh sung sướng đưa tay xoa xoa đầu ả.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 4 : Chó Ngoan [ H+]


Chiếc quần lót vải ren quẳng thẳng xuống đất, Lan Anh ấn đầu ả vào trong chiếc váy đen đó.

Thúy My rúc vào trong chiếc váy bó xinh đẹp đấy, mút mát một cách thảm hại.

Đầu lưỡi ả quấn quýt chạm lên điểm huyệt của đối phương trông vô cùng vụng về vì ả chưa bao giờ làm cho phụ nữ bao giờ cả, mùi tanh thơm nhẹ cứ sộc vào mũi ả.

Cảm giác ướt ướt nhớp nháp khiến cho ả bị lo lắng đến muốn phát điên.- Sâu vào !- Ức.Tay cô nắm tóc ả chặt hơn, ấn mạnh vào vào trong chiếc váy đó.

Chiếc váy bó eo chật hẹp đó, đầu ả càng khó di chuyển hơn.

Dây xích thắt chặt cổ Thúy My hơn khiến ả co quắt hết cả ngón chân ngón tay lại, bấu chặt cào cấu lên ga giường, hơi thở ả gấp gáp hơn.

- Đủ rồi kỹ năng của cô tệ quá, thật phí tiền của tôi.- Ức... tôi xin...lỗi..hứcMột phát tóc ả bị cô giật mạnh ra đằng sau, đôi môi ướt nhẹt còn rớm máu đã bị thứ nước dịch nóng đè lên vết thương trông sót làm sao.

Gò má ả đỏ ửng đôi mắt rớm lệ.- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, cô tưởng đây là đàn ông và rằng họ sẽ thương hại cho cô chắc.Cô ta bóp chặt cằm ả, Thúy My đau đớn nắm lấy tay Lan Anh cầu xin.- Tôi không có mà...Không có mà...Lan Anh căm ghét ghê tởm cái biểu cảm đó, chính vì nó mà đã khiến cho người tình cũ khốn nạn của Lan Anh sẵn sàng ra tay bạo lực với cô dù cho kể cả là cả hai còn đang trong mối quan hệ là người yêu chính thức và Thúy My chỉ là một người bạn là con gái của hắn.

Dù cho có là người bị hắt nước Cafe nóng bỏng cả bên tay rồi bị đẩy ngã xuống sàn đất, bị rội nước lạnh vào đầu ướt cả bộ đồng phục thư sinh là cô.

Nhưng cuối cùng chỉ cần ả đứng đó hai giọt lệ lăn dài trên má, run cả giọng từng câu.- Tớ xin lỗi...tớ không cố ý...cậu có sao không?...Làm ơn xin đừng giận tớ mà...Là lúc đó mặc kệ mọi lời giải thích cầu xin của cô, hắn coi như công cốc sẵn sàng cho Lan Anh một cú bạt tay và trách ngược.- Em quá đáng vừa vừa phải phải thôi !

Người ta cũng là con gái chân yếu tay mềm, đừng chỉ vì mấy chuyện ghen tuông vớ vẩn của em mà khiến cô ấy bị tổn thương như vậy chứ !Lan Anh lúc đó cũng chỉ biết lặng lẽ chạm tay lên vết thương rồi đứng dậy, thằng tra nam đó có mắt như mù mặc cho cơ thể cô thân tàn ma dại hắn lại chăm chăm bảo vệ thân thể không một vết xước của con ả đàn bà khốn nạn kia.

Vậy mà cô lại chẳng hiểu vì sao lúc đó lại đem lòng yêu hắn, để rồi cô chẳng nhận được bất kỳ một lời xin lỗi nào đến khi cô nói lời chia tay thì cũng chỉ nhận lại được từ miệng hắn lời: " Thôi được rồi, anh sai rồi.

Anh xin lỗi em".

Xong câu trước câu sau lại sẵn sàng sau lưng Lan Anh nói với Thúy My rằng : " Lan Anh lại dở thói giận dỗi vô cớ thôi đấy mà, chứ tý nữa cô ta cũng quay lại xin lỗi níu kéo anh thôi".

Để rồi cô còn nghe ả đáp lại là :- Èo khổ thân anh, ngày nào cũng phải ra tìm cách dỗ dành cô bạn gái khó tính của anh.

Nếu là em ấy, em sẽ không bao giờ như vậy đâu, em sẽ cưng chiều anh hết mực hơn cả cách anh cưng chiều em !- Chưa biết ai cưng chiều ai hơn đâu.- Những lời mặn nồng nên tai, cái gọi là "bạn bè thân thiết" của anh ta nó lớn đến nỗi mà anh ta sẵn sàng hôn hít con bạn thân trước mặt người yêu mình mà biện hộ là " đấy chỉ là xã giao của bạn bè với nhau thôi, bên tay họ hay làm vậy mà".- Ức..

Vừa nói ngón tay cô vừa xoa nắn, véo nhẹ lên núm ti đỏ ửng đấy.

Ả bấu lấy cổ tay cô nặng chĩu lại, cắn răng run rẩy vì mái tóc tội nghiệp bị giật mạnh về phía sau.- Tây nào làm điều đấy?

Tây Ninh à?

Hay là Tây Bắc Bộ?

Nực cười, đây không phải là phương Tây.

Nếu như có cũng cùng lắm là một nụ hôn nhẹ thôi chứ đéo thằng khốn nào như hắn, ôm eo sờ soạn kéo dài nụ hôn hàng giờ đồng hồ.- Ha!...ư...Vừa buông lỏng mái tóc của ả ra, bàn tay ấy đã nắm chặt lấy cổ Thúy My lại, ngón tay chen trúc đâm vào trong khoang miệng đấy, dịch miệng cứ thế chảy ra bởi cơn nghẹn ứ của ả.- Có vẻ hắn lại học được kiểu "xã giao mới với bạn bè thân thiết", tôi không biết ở phương nào về việc người với người lại có thể chọn cách giao tiếp thông qua quan hệ thể xác như vậy.

Mặc cho rằng anh ta đã có người vợ hẳn hoi đang ở nhà và chờ mong ngóng gã chồng vô dụng của mình.Lan Anh bắt đầu khuấy sâu vào nỗi đau của Thúy My, vừa nói ngón tay vừa chà đạp mạnh bạo vào đầu lưỡi đó, đếm khi rút ra ngón tay của cô đã ướt át một cách kinh tởm hơn bao giờ hết rồi.

Lan Anh kéo mạnh dây xích để lôi ả lên trên giường, ngón tay vuốt từ trên gò má đẫm lệ của ả xuống dưới hông.- Đau khổ lắm đúng không?

Bị bỏ lại một cách thảm hại hơn cả một con chó.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 5: Tình dục [ H+]


- A!?Một tiếng " chát" vang lên khiến khiến ả không kiềm được mà rên một tiếng, bờ mông Thúy My đỏ ửng ra hằn cả những vết tay in sâu lên làn da nõn nà trắng hồng của ả.

Lan Anh bóp mạnh hai bờ mông ả banh mạnh ra.- Thúy My, trước giờ tôi không hiểu sao lũ đàn ông lại yêu những tiếng rên rỉ ồn ào đó của cô chứ, thật phiền phức khi một người luôn đâm đầu học như tôi hồi đó đã bị mất tập trung bởi những âm thanh rên rỉ, ư ử của đôi tình nhân nào đó đang tự ý trốn giáo viên ân ái phòng bên cạnh.

Thật sự rất ô nhiễm nơi công cộng.Cô ghé sát lại gần vành tai ả, liếm nhẹ lên rồi khẽ ghim hàm răng vào nó.- Ức...- Nhưng rồi bây giờ tôi đã nghĩ lại, mỗi lần tôi nghe thấy âm thanh đó tôi lại không thể không nhào vào xé xác đối phương ra thành nhiều mảnh rồi ăn sạch sẽ không chừa lại một chút nào cho kẻ khác có cơ hội tiếp cận.

Vừa nói ngón tay vừa vuốt nhẹ lên hoa huyệt hồng hào nhỏ nhắm đấy, khiến Thúy My cảm thấy xấu hổ chỉ biết cúi gằm mặt xuống.

- Ưm..ức...Lan Anh...!?Ngón tay cô bỗng dưng đâm vào trong, ả chưa kịp định hình được thì đầu ngón cô đã ấn mạnh vào bên trong.

Ngón tay đâm rút liên tục như thế khiến cho Thúy My không chống tay vững nổi mà gục mặt xuống bờ vai ấy rên rỉ bên tai cô.- Thật ướt át, nhớp nháp.

Đáng ra tôi vốn rất sợ những thứ bẩn thỉu ướt át lại phải ghê tởm nó.

Nhưng không, tôi cảm giác sắp phát điên đến nơi rồi đây, như thể muốn phanh "cô bé" của cô rộng thêm nữa đấy.Vừa nói ngón tay vừa ấn sâu vào trong, cô muốn nhét thêm một đầu ngón nữa vào mặc rằng bông hoa bé nhỏ đó đã chật cứng cả lại rồi.

- A!?...Lan Anh...ứcẢ ưỡn người rên lên, ưỡn ẹo không khác gì một con đĩ, thực chất ả chính xác là một con đĩ thật.

Và lần đầu tiên trên đời Lan Anh cảm thấy thích một con đĩ như ả như vậy.

Vừa đâm rút ngón tay cô đã ướt nhớp nháp cả đống nước vãi ra từ cái lỗ lồn đấy của ả, Thúy My bấu lấy bờ vai cô.

Mồ hôi vễ vải đổ xuống cơ thể vô cùng dâm dục này, Thúy My cúi gằm rên lên từng tiếng cắn cặt vào mảnh áo đấy.

- A!?...

ức...- Tuyệt quá, cô đúng là đĩ thật mà.

Ướt át khủng khiếp, ướt hết tay tôi rồi đây này.

Lồn cô là cái vòi phun nước Thật đấy à?Cô đã phấn khích muốn phát điên, ngón tay không chịu dừng lại mặc cho cơ thể ả đàn ấy đã rã rời cả ra.- A!!!...Một hồi ga giường cô đã ướt nhẹt bởi dịch nhầy của ả.

Thúy My gục xuống bờ vai cô, rên ư ử.

Cố gắn hôn nhẹ từ hõm cổ lên gò má ấy để làm dịu đi dần tâm trạng của đối phương.- Lan Anh... tôi cảm thấy...A!?Ả chưa kịp nói được câu hoàn chỉnh thì một thứ nào đó thô cứng nhét thẳng vào trong âm đạo của ả, khiến cho cả cơ thể ả giật run lên.- Lan Anh ơi , Lan Anh à, Lan Anh hỡi.Cô vừa càm nhàm trong lòng vừa nắm lấy ả vật ra, ngón tay ấn cái dị vật đấy sâu hơn vào bên trong.- A!!....- Từ nãy đến giờ cô đã gọi tôi bao nhiêu lần rồi.Vừa nói cô vừa ấn nó xuống sâu hơn.- Hức!?...- Thúy My, trước giờ cô đâu gọi tên tôi nhiều như vậy đâu.

Thậm chí còn gần như không bao giờ gọi, hầu hết toàn là những biệt danh "thân mật" như con chó cái, con đĩ.

Bây giờ cô nhận ra nó xứng đáng thuộc về ai hơn rồi chứ nhỉ?Ả run rẩy bấu lấy bờ vai cô, cắn chặt môi nước mắt từ từ ứa ra.

- Ức!!

Aaaa!?Ga giường nhăn nhúm lại, cảm giác thứ gì đó đang gây náo loạn bên trong Thúy My.

Ngón tay cô ấn mạnh vào nút đấy khiến thứ thô cứng đó cứ rung mạnh lên, mồ hôi ả ướt đẫm làn da hồng hào quyến rũ ấy, trông ả thảm hại đáng thương đến nỗi người ngoài nhìn vào chỉ muốn bắt nạt cho khóc ả khóc nhiều hơn.

Cô hôn xuống sống mũi xinh đẹp đấy rồi lướt nhẹ xuống vết thương thâm tím trên môi.

Cô lướt xuống bầu hõm cổ và bầu ngực xinh đẹp ấy, Lan Anh cảm nhận đường mùi vị mặn mà của mồ hôi và cảm giác mềm mại trên từng lớp da lớp thịt khiến đầu ngón cô không thể dừng lại được.- A!!!Vừa cắn mút lên nhũ hoa hồng xinh đẹp, cô vừa ấn mạnh vào nút bấm đấy mặc cho nó làm náo loạn cả âm hộ của ả đàn bà đĩ đượi đang vật vã trên đống nệm của mình.

- Ức...Lan Anh! a... tôi...tôi không thể chịu nổi được nữa...ức...!?Ả bắn một đống ra, ướt nhèm nhẹt.

- Ức!?Cô thẳng tay rút mạnh ra, ả lờ mờ nhìn lên khóe mắt ướt nhẹp mới nhận ra đó là chứng rung mà cô không chỉ vậy, Lan Anh đã nhét hai quả một lượt vào trong âm hộ của ả.

Đầu óc Thúy My quay cuồng, rũ rượi ả thở dốc che lấy hoa huyệt của mình nhìn cô run rẩy như một con cún con.

Cô vuốt nhẹ đống dịch từ thứ đó nhét thẳng vào miệng ả.- Thưởng thức đi Thúy My, những tên đàn ông thích nó lắm.

Cô nên nếm thử để biết rằng mùi vị của mình tuyệt vời như thế nào đi.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 6 : Kinh Tởm [ H + ]


Ả tỉnh lại với cơn đau thấu xương thấu thịt dồn về phía hông, người ả rã rời cả ra không lết được.

Khóe mắt còn đẫm lệ, dị vật trong âm đạo còn chưa được lấy ra.

Thúy My yếu ớt cúi xuống cắn răng cố gắng lấy nhưng mà có cứ kẹt cứng lại, sâu tít bên trong không tài nào móc ra được.

" phải làm sao đây?..."

- Thúy My đau đớn tuyệt vọng lấy tay ra.-...A!???Bỗng dưng ả giật mình sợ hãi khi trên tay toàn là máu.

Thúy My đã cố gắng tự trấn an bản thân rằng đó là máu kinh nguyệt nhưng rồi ả nhận ra ngày hành kinh của mình vừa mới kết thúc không lâu trước đó, vậy mà chưa gì đã đến sớm như vậy sao?

Thật kỳ lạ.

Trong khi đó ả vốn đã mất đi trinh trắng từ lâu rồi, đời trải qua một đời chồng lại còn mang trong mình quá khứ bẩn thỉu quan hệ tình dục từ lúc mới 15 tuổi vậy mà không hiểu sao lần quan hệ này máu lại ra được.

Nhưng rồi mỗi lần di chuyển eo là một cơn đau nhói vô cùng kinh khủng đến tận xương tủy làm cho ả hiểu ra vấn đề.

Nhưng đầu tiên ả cần làm là lấy đống dị vật này ra khỏi cơ thể càng sớm càng tốt, nhìn cái lọ bôi trơn một lúc Thúy My yếu ớt với lên.

Một lúc sau, đống dị vật được lấy ra dính toàn chất nhầy nhụa và máu trông vô cùng kinh tởm.

Ả lết cái eo yếu ớt của mình xuống dưới giường.- A!?.." cố lên nào, sắp được rồi" - Thúy My cố gắng trấn an bản thân bò lết đến nhà tắm.

Cái cảnh tượng ả bò lết trên sàn nhà gợi lại cảnh tượng của tối hôm qua, mỗi lần ả bò lết muốn thoát ra đều bị cô tóm cổ lôi lại.- Xin cô...!!

Tôi van xin cô...A!?... hãy thương xót...hãy tha cho tôi!!!Người phụ nữ bị xích cổ, cơ thể không một mảnh vải bò lết trên sàn rên la cách thảm hại, cuối cùng vẫn bị giật mạnh dây xích từ phía sau lôi đi.- A!!?- Thúy My à, cô đúng là con chó hư.

Không biết nghe lời chủ nhân của mình tý nào cả.Vừa nói cô vừa lôi xích từ đằng sau, mặc cho thứ đó xiết chặt lấy cổ ả.- Xin cô...hự hự...Nước mắt của ả dàn rụa cũng chỉ đổi lại là sự im lặng lạnh lùng của đối phương rồi ấn ả ra giường một lần nữa.

Dương vật giả của cô bị gãy trong lúc quan hệ do sự giằng co không chịu đựng được sự tra tấn dồn dập vào âm đạo khiến ả dãy ra.- Thúy My à, cô biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền để mua thứ này không.

Giả dụ giờ tôi mà là đàn ông chắc tôi chết vì cô quá rồi.- Tôi...A!?- Cô nghĩ nếu như tôi là đàn ông thì cô sử lí kiểu gì đây, ngay cả việc đền bù tiền thể xác tinh thần cho người ta cả đời cô cũng không gánh nổi?Cô ấn đầu ả lên trên giường, gỡ dây buộc tóc của mình ra buộc chặt lấy đôi tay của ả.

Ngón tay tự ý thò vào trong, một phát rút mạnh cái dương vật giả bị kẹp trong đó ra.- A!?

Ức...xin cô...- Cầu xin tôi làm nữa thì tôi nghe.Vừa lúc rút ra, thì đống dị vật trong đó cũng tòi ra một chút.

Xong vẫn bị cô cầm lấy nhét ngược lại vào trong.- A!? ...Lan Anh...Lan Anh...nếu như mà cô tiếp tục làm nữa thì tôi sẽ chết đấy...Lan Anh!!?- Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à, Thúy My?- Tôi van xin cô!...- Nằm yên ở đấy.Bỗng dưng Lan Anh rời khỏi giường bước về phía ngăn kéo tủ, không cần nhìn ả cũng biết được điều gì sảy ra.

Cô lấy cái sextoy còn to hơn cái ban đầu đem ra chơi ả.Thúy My còn nhớ, Thúy My còn rất nhớ cái cảm giác đau đớn hàng giờ bị tra tấn đó.

Cái cảm giác cô tấn công dồn dập vào âm hộ lẫn lỗ hậu của ả, khủng khiếp vô cùng.

Nhưng tất cả vẫn chưa là gì khi người đàn bà độc ác đấy không chịu dừng lại mặc cho ả kêu gào khản cả giọng, máu đã nhuốm đỏ cả chân vẫn không dừng lại.- Dễ di chuyển hơn rồi, ha- tuyệt quá.

Mọi thứ đều thật mềm mại và xinh đẹp, tôi chưa bao giờ nhìn một người phụ nữ như vậy.

Nhưng giờ tôi đã phải thay đổi lại góc nhìn khi quan hệ với cô đấy.- A!?...Mọi sự khủng khiếp đấy chỉ dừng lại khi ả đã ngã xuống ngất đi còn nước tiểu của ả thì vãi ra cả một vũng.

Trở lại thời điểm hiện tại, mọi thứ đều được dọn sạch sẽ không để lại chút di tích nào cho bãi chiến trường.

Bước ra khỏi phòng tắm lết đi một cách khó khăn, ả vẫn còn khủng hoảng do đêm hôm qua thì vô tình nhặt được tờ giấy.

" Nếu như cô còn thấy đau thì sử dụng loại thuốc tôi để trên bàn sát giường ngủ, hai vỉ thuốc giảm đau còn lại là loại để bôi vào vết thương do tối hôm qua.

Đói thì ăn đồ ăn sáng tôi để trên bàn phòng bếp , nếu bị nguội thì cô đem đặt vào lò vi sóng đặt khoảng hai nhé".

- Từ Lan Anh.

Một vài lời nhắn của Lan Anh để lại, không cảm xúc chỉ là một sự nhắc nhớ như thể cô ta bị bắt phải viết như vậy.

Nhưng ả biết phải làm sao được chứ, vì vốn cả hai cũng dành cho nhau là sự ghê tởm chứ không phải là tình cảm lãng mạn nào.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 7: Cái Thai


Ả tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm la liệt trên bệnh viện, cơ thể Thúy My cứng đờ lại không cử động nổi.

Ả tờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy khung cảnh xung quanh.

Cây truyền nước, máy thở và cả tiếng máy đo nhịp tin hòa vào với nhau.

Ả nhìn thấy Lan Anh đang ngồi bên cạnh trước mặt cô là một người đàn ông mặc áo trắng, có vẻ anh ta là bác sĩ.

Không biết họ đang nói cái gì, nghe có vẻ nghiêm trọng.- Lan Anh...- Thúy My!!

À, cô tỉnh lại rồi à?- Ruốc cuộc đã có chuyện gì sảy ra vậy, tại sao tôi lại ở đây?- Đồ ăn tôi nấu cho cô bộ dở đến nỗi nào mà cô bỏ ăn sáng để rồi tụt huyết áp ngất vào đây?- Tôi... tôi không có...Ả giật mình nhớ lại mọi chuyện, trước những gì đã sảy ra.

Thúy My khi ngồi vào bàn để ăn sáng.

Đáng ra đó sẽ là một bữa ăn ngon lành lấp đầy cái bụng của ả vào buổi sáng trả bù lại một đêm kinh khủng như tối hôm qua nhưng không, vừa nếm thử miếng thịt bò xốt vang mềm mại cùng với cơm.

Tất cả những hương vị mà ả đang mong là hấp dẫn, thơm ngon để thỏa mãn cái bụng của ả thì bỗng dưng khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào mọi thứ đều thật là kinh khủng.

Nó còn ghê hơn cả thứ mùi hương của âm đạo của ả đàn bà hôm qua ả đã mút mát một cách khó khăn, còn khó nuốt hơn cả đống tinh dịch của đàn ông mà ả đã từng phục vụ khiến cho Thúy My không kiềm được mà chạy vội vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Nôn đến nỗi cơ thể chỉ hệu ra mỗi nước thôi ả không thể dừng lại được vẫn tiếp tục nôn tiếp, Thúy My khó khăn lắm mới khống chế được bản thân.

Ả run rẩy đứng lên rồi bỗng dưng tầm nhìn mờ đi, ả lảo đảo đứng không vững mà ngã lăn ra đất lịm đi.- Không sao, có chửa ốm nghén là chuyện bình thường.- Có chửa...ốm nghén ..???- Vâng thưa cô.Vị bác sĩ bên cạnh khẽ cất tiếng, anh ta lấy tấm hình chụp X quang ra đưa lên.

Chỉ vào hình ảnh bào thai mờ nhạt trước mặt.- May mắn cho cô rằng đứa bé không sao, bào thai phôi thai rất khỏe mạnh.

Có gì mang thai sức khỏe hiện tại của cô không tốt thì nên bảo trọng thì tốt hơn.

Dù gì đứa trẻ cũng không bị trấn thương gì, cơ thể của cô giờ còn quá yếu nên nhớ về nghỉ ngơi thật nhiều ăn uống đầy đủ nhé.

Ốm nghén khó ăn, chúng tôi đã phải cung cấp truyền dịch dinh dưỡng cho cô đấy.- Dạ cảm ơn bác sĩ rất nhiều, vậy là tốt rồi.Trong khoảng thời gian mang thai đáng ra ả nên phải thấy vui vì do thể lực yếu, sức khỏe không tốt vậy nên Thúy My được Lan Anh buông tha cho suốt thời gian đó để được nghỉ ngơi dưỡng thai.

Nhưng không, ả bắt đầu cảm thấy lo lắng, rồi rơi vào trạng thái trầm cảm đến không ít hành động vô cùng cực đoan như cào cấu cơ thể hay có ý muốn tác động vật lí lên bụng để giết chết cái thai đó."

Tại sao...tại sao có thể có được chứ...mình đã chuẩn bị đề phòng rất kỹ lưỡng những tình huống trường hợp tồi tệ nhất có thể sảy ra rồi mà...tại sao chứ...Không lẽ...Không lẽ chính là của thằng chó đẻ đó..."

- Càng nghĩ đến ả càng tuyệt vọng, nhốt mình vào trong phòng tắm rồi suy nghĩ một lúc, ả chợt nhìn thấy cái dây quần áo treo bên.

Ả vội lấy buộc quanh bụng rồi bắt đầu thít chặt.

- Xin lỗi con yêu, kể cả cho dù mẹ không biết bố con là ai nhưng kể cả là ai đi chăng nữa thì mẹ vô cùng căm hận bố con và tất cả những gì liên quan đến thằng chó chết đấy....Vừa nói ả vừa cột chặt vào bụng, đến nỗi hơi thở ả bắt đầu trở nên khó nhằn bởi cảm giác nhói đau từ bụng truyền lên.- My ơi...My....Hôm nay cô về sớm hơn mọi ngày bắt đầu gọi ả, nhưng rồi Lan Anh nhận ra có cái gì đó không đúng ở đây.

Theo linh cảm cô bắt đầu tiến đến phòng tắm, gõ cửa.- Thúy My!!

Thúy My!Hai lần gọi không một lời phản hồi, cô dùng hết sức lực phá tung cánh cửa.

" Rầm" - Cánh cửa phòng tắm bung ra đổ sập ngay trước mắt Thúy My, ả ta nhìn cô không ngậm được miệng.- Lan..Lan Anh...sao cô có thể...Thúy My ngỡ ngàng vì vốn cánh cửa này đã rất chắc rồi còn khóa trái lại vậy mà một con ả đàn bà như cô lại dễ dàng đánh sập cả cánh cửa đó như vậy.- À không, không.

Cái cửa phòng tắm này tôi mua bằng loại rẻ tiền nên nó như vậy ấy.

Mà quay lại chủ đề chính, cô đang định làm gì đấy?- Tôi...tôi...à thì tôi thấy bộ đồ này rộng thùng thình quá hơi khó chịu nên...tôi buộc lại cho gọn.- Buộc cho gọn? tôi thấy cô xiết hơi chặt đấy.- Đâu...đây có...- Để tôi kiểm tra.- Không sao đâu...!?Cô bước đến kiểm tra sợi dây rồi cau mày giật đứt sợi dây đấy ra.- Cô!...- Chặt quá đấy, cô không sợ làm vậy sẽ giết chết đứa trẻ à?- Tôi...sao cô lại nói như vậy..?

Người ta có câu hổ giữ không ăn thịt con...- Phải, kể cả con chó cái còn sống chết bảo vệ con mình đến phát dại mà nhỉ?
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 8 : Sai lầm


- Cô...ý cô là sao cơ?- Hả?

Thúy My, cô đang suy nghĩ đến điều gì vậy?- Tôi... cô...Lan Anh khẽ nhếch môi cười, bước đến áp sát lại gần tai ả.- Đừng bao giờ để tôi cảm thấy cô không bằng con vật nói gì đến con chó cái.

Nói xong Lan Anh chỉ lặng lẽ rời đi để cho ả một mình vẫn còn đang sững sờ.

- Thật...thật kỳ lạ...tại sao mình lại có thai được chứ.Vốn trong quá khứ, năm Thúy My bước vào giai đoạn của tuổi mới lớn.

Ả thật sự là một đứa trẻ vô cùng nổi loạn, sống với sự yêu chiều cưng nựng của cha mẹ một cách quá mức khiến cho tính cách của Thúy My trở nên ngạo mạn, không coi ai ra gì.

Thúy My có sở thích là lấy tiền bạc và nhan sắc của bản thân ra để sĩ với lũ bạn trên lớp mặc cho rằng một hội nhà giàu cạnh đó đang nhìn ả ta đánh giá rất nhiều.

Thúy My như một con ả đàn bà nghiện mùi của đàn ông đến mức cứ thấy tên nào đến lại gần ả đều dở giọng õng ẹo ra và đó cũng là một phần lí do ả năm 15 tuổi đã có thai một lần.

Việc ả bị cả trường biết chuyện bản thân quan hệ tình dục trước 18 tuổi khiến cho Thúy My vốn đã bị ghét giờ càng bị mọi người ghét hơn thậm trí đôi khi ả còn bị không ít học sinh lôi ra đánh đập, bắt nạt nhưng đó chẳng phải là lí do mà khiến cho ả bỏ đi sự ngạo mạn của chính mình.Thúy My luôn dựa dẫm vào cha mẹ, ả lấy cha mẹ mình ra lá chắn bảo vệ mình suốt năm qua.

Còn đôi bậc phụ huynh kia thì bất chấp bênh con một cách mù quáng, sẵn sàng lạm dụng quyền lực uy hiếp người khác để bảo vệ con.

Cuối cùng lũ kia cũng chẳng làm gì được ả, biết mặc kệ để cho Thúy My một lộng hành trong trường mà chẳng ai ngó ngàng đến.

Hậu quả là ả đã mang thai vào năm 15 tuổi, nếu không phải số tiền lớn cha mẹ ả hay gửi cho con thì chắc sẽ không có chuyện ả đã đi nạo nó.

Kèm theo việc lạm dụng thuốc tránh thai khá nhiều khiến cho ả bị bác sĩ trẩn đoán nguy cơ bị vô sinh.

Dẫu như vậy Thúy My vẫn dấu tịt chuyện này mà không từ bỏ hành vi đó hay hối hận.Suốt khoảng thời gian mang thai, Thúy My phải vật lộn với cơn nghén.

Kèm đó là chiếc bụng bầu càng lớn dần khiến ả gặp khó khăn trong việc di chuyển, đã không ít lần ả tìm cách để phá nó nhưng rồi đều bị Lan Anh bắt gặp mà ngăn lại.- Địt mẹ cô làm cái đéo gì vậy hả???

- Lan Anh!!

Bỏ tôi ra!!

- Địt mẹ con ả đàn bà ngu ngốc mất nhân tính này !!

Đứa trẻ có tội tình gì mà cô !!- Đứa trẻ không nhưng cha nó thì có...

Nó mà sinh ra mà mang cốt nhục như thằng cha nó sống chết cũng như không !!!

A!?Một cú chát bốp vang vọng nhà bếp, con dao trên tay ả rơi xuống, Thúy My ngã bịch ra đất.

Tay ôm lấy chiếc bụng phình chướng đau nhói kèm theo vết hằn trên mặt, nước mắt ả lả tả xuống nhìn lên người phụ nữ đứng trước mặt.

Lan Anh tối sầm mặt mày lại.

Cô cố gắng ổn định hơi thở từng chút một để giữ bình tĩnh nhất có thể.- Thúy My à... tôi không biết dùng cụm từ chó cái có còn hợp với cô không nữa... nhưng mà.Cô cúi người xuống, bóp mạnh lấy cằm của ả.- Tôi nên phải giữ tâm lí tốt cho mẹ bầu chứ nhỉ?

Ý tôi là tôi nên an ủi, yêu thương người đàn bà ấy cho dù là ả ta khốn nạn cỡ nào đúng chứ?

Vì sự tiêu cực của mẹ bầu có thể sẽ giết chết thai nhi, Thúy My à.

Có mệnh huệ gì tới đứa trẻ tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, kể cả rằng là cô muốn tự tử cũng không được.Nói xong cô lặng lẽ buông tay ra, rồi đứng dậy dọn đẹn mớ hỗn độn trên sàn.

Thúy My còn sững người, không biết phải diễn tả như thế nào cảm giác đó.

Người ả cứng đờ không thể cử động được vì quá sợ hãi, đến nỗi chỉ cần khẽ liếc lên đã đủ để ả ngất đi khi bắt gặp ánh mắt của người ấy rồi.Nói đến tự tử, ả đã thật sự muốn làm như vậy.

Cái khoảnh khắc ả cầm dao lên muốn đâm vào bụng mình, Thúy My muốn chết đi cùng với đứa con khốn khổ của mình.

Vì ả biết rằng nếu tiếp tục sống chấp nhận số phận hiện tại và sinh ra đứa trẻ ấy cũng chẳng sung sướng gì nói gì đến việc một kẻ mơ tưởng về việc được hưởng quyền lợi, sự phú quý dưới tay người giàu.Thúy My với Lan Anh vốn còn là kẻ thù của nhau, họ chẳng có một chút tình cảm nào trong mối quan hệ này cả.

Ngay cả việc giường chiếu cũng chỉ là hình thức trả thù làm nhục đối phương, vì vốn ngay từ đầu ả cũng chẳng có gì để kẻ khác phải thích cả.

Nét đẹp của ả bóp méo, mang đặc chưng của những ả phản điện trong tiểu thuyết Trung Quốc độc ác, tàn nhẫn và có khi là vô cùng khó nhìn.

Ả không thể sinh con ( đã từng), đã thế còn không còn trinh trắng từ lúc 15 tuổi.

Người phụ nữ đã qua một đời chồng, làm gái mại dâm rẻ mạc đến nỗi là nạn nhân của không ít vụ hiếp dâm còn bị người đời coi là chính đáng.

Đến giờ hối hận cũng chẳng còn kịp, vì ả đã quá thảm hại rồi...
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 9: Đứa con


- A!!...- Cố lên cô ơi, sắp được rồi sắp được rồi.Tiếng vọng vang lên trong phòng phẫu thuật, Thúy My đau đớn mồ hôi vễ vãi khó khăn lắm mới rặn được đứa trẻ ra.

Ả dường như chỉ muốn ngất đi trước những cơn đau và xấu hổ đấy.

Bỗng dưng trong tiếng xì xào bàn tán của bác sĩ xung quanh trong phòng phẫu thuật, thì một tiếng khóc của đứa trẻ đột nhiên vang lên.- Chúc mừng chị, chị đã hạ sinh được một bé gái vô cùng kháu khỉnh.- Đứa trẻ đó...Ả chưa kịp nói gì thêm đã ngất lịm đi luôn trong phòng y tế vì quá đau đớn.

Vừa tỉnh dậy, mập mờ trước mắt của ả là hình bóng của cô đang ngồi trước đó.- Tỉnh lại rồi à, Thúy My?

Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi.- Kinh khủng....tôi cảm thấy vô cùng khủng khiếp!- Ồ vậy tôi nghĩ còn có những thứ khác kinh khủng hơn cô chuẩn bị gặp đấy.Vừa dứt câu một cô Y Tá bế một em bé sơ sinh trên bước vào trong.

Đứa bé cứ khóc toáng lên, trông có vẻ nó đang rất đói.- Nào, cô thương, cô thương.

Cho gặp mẹ của bé nào.- Mang nó đi...- Chị...sao thế chị...?- Vứt nó đi !!

Tôi không cần nó !!- Nhưng mà...- Làm ơn!!

Tôi không muốn thấy nó !!Bất chợt ả hét lên, khua tay xua đuổi cô Y Tá đó.

Cô Y Tá đó tỏ ra hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, còn ả cứ gào lên vung tay xua đuổi một cách tàn nhẫn.

Lan Anh đứng dậy, bước về phía cô y tá đó nhận lấy đứa bé trên tay, cô y tá lo lắng chỉ khuyên nhủ cô rằng hãy chăm sóc tốt sức khỏe tinh thần của cả mẹ lẫn bé, sữa mẹ là nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho trẻ nhỏ.

Lan Anh cũng gật gật đầu cảm ơn cô y tá ấy trước khi cô ấy rời đi, bước lại gần người đàn bà đang nằm bịt tai ấy.

Lan Anh lay người gọi Thúy My dậy.- My, dậy cho con bú đi.Ả vẫn cố tình im lặng không thèm đáp lại cô bất kỳ lời nào, Lan Anh bắt đầu nheo mày vẫn lay Thúy My tiếp.- Dậy đi, dậy cho con bú này.

Con bé nó đói khát, nó khóc tội nghiệp nó.Ả vẫn không chịu đáp lại lời nào, Lan Anh bắt đầu mất kiên nhẫn.

Giọng cô bắt đầu nặng nề hơn.- Thúy My, cô đã là mẹ rồi đấy.

Kể cả rằng cha đứa bé đó đã khốn nạn tồi tệ như thế nào thì đừng có bội bạc như thế chứ.

Ngoài việc nó mang gen của thằng khốn nào đó thì nó đã làm gì cô nào?

- Tôi đã bảo là mang nó đi, tôi không cần nó !!- Cô nghĩ tôi sẽ để cho loại người như cô làm mẹ chắc ?- Cô...cô nói sao cơ?- Cô muốn nghe lại đúng không?

Nếu như Cô cảm thấy cái loại như cô xứng đáng làm mẹ thì dậy cho con nó bú.

Vì ngay cả cái tư cách làm mẹ của cô còn chẳng có, chỉ khổ tội thân số phận đứa trẻ tội nghiệp ấy lại có bà mẹ như cô mà thôi.Nghe cô nói có vẻ như đã chạm đến lòng tự trọng của ả, Thúy My cũng không dám làm gì cô vì ả biết sự nguy hiểm của Lan Anh nên biết lặng lẽ ngồi dậy bế lấy đứa con.

- Cẩn thận.Tay ả run run cố gắng ôm lấy đứa trên tay ấp nhẹ vào lòng, cúc áo từ từ mở ra.

Thúy My khẽ đặt núm vú mềm mại vào miệng đứa trẻ ấy, con bé trước khóc muốn khàn cả cổ ra cuối cùng cũng được dòng sữa ấm xoa dịu cổ họng và chiếc bụng đói của con bé.

Tiếng khóc dịu lại, Thúy My cảm nhận hơi ấm của đứa trẻ đó, bỗng dưng tâm trạng của ả có chút gì đấy giao động.- Bất kể bố của nó là ai, không quan trọng.

Bất kể thằng cha nó khốn nạn như thế nào thì chẳng phải lỗi của nó, giả sử cô sinh ra chỉ mới mở mắt đã bị gắn những tội tày trời và phải chịu những báo oán, trả giá chỉ vì những tội ác đó là do cha mẹ cô gây ra.

Thì lúc đó, cô suy nghĩ như thế nào?- Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sai.

Được chưa?- Rồi có bao giờ cô đúng đâu?- Cô...- Im lặng, nằm đấy mà chăm con.

Hiện tại, cô cần phải ở bệnh viện một thời gian vì sức khỏe của cô cực kỳ cực kỳ yếu.

Suốt khoảng thời gian đấy, cô sẽ được phép tiếp xúc với đứa trẻ ấy với tư cách là một người lo cho con bé khoảng phần ăn.- Vậy nếu như tôi ra viện thì sao?- Yên tâm, tôi sẽ tìm được người đủ tốt để nhận nuôi con bé.- Nhưng mà tại sao chứ?...- Chẳng phải đó là những gì cô muốn hay sao?- Tôi...- Ngay cả việc cô muốn vứt bỏ thậm trí là tước đi quyền được sống của đứa con mình thì đừng hòng bao giờ nghĩ đến việc làm mẹ, tôi cũng quá tử tế để gửi cho người khác nuôi rồi đấy, thật tội nghiệp khi đứa bé ấy phải chứng kiến mẹ nó thảm hại như thế nào.

Con bé xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.- Lan Anh...- Đừng có gọi tên tôi, giờ thì cố mà tận hưởng đi.

Không cô sẽ hối hận lắm đấy.- Cô!..Nói xong cô bỏ đi, để lại ả ngồi đấy nhìn đứa con trên tay đầy những câu hỏi hiện lên trong đầu."

Hay là đem con bỏ trốn?

Nhưng mình có gì để nuôi đứa trẻ đấy chứ?"
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 10 : Tình Mẫu Tử


Thúy My ôm trên tay đứa con, ánh mắt ả run rẩy trầm xuống một cách u uất.

Từ từ cởi cúc áo xuống, đưa núm ti vào miệng đứa trẻ.

Con bé bú vô cùng vội vã, trông có vẻ nó đói lắm.

Nhìn màu tóc, ánh mắt của con bé.

- Trời ơi...con tôi đấy ư?

Con...con xinh quá...Tâm trạng ả như một phần nào đó xoa dịu đi nhưng rồi ánh mắt Thúy My lại rũ xuống không giấu nổi được vẻ buồn rầu.

- Nhưng con là con gái,... con sẽ phải làm sao đây...?Không biết suốt khoảng thời gian qua ả đã trải qua những gì.

Nhưng rồi Thúy My bắt đầu hiện hữu định kiến về giới tính, đó không hẳn là sự phân biệt đối xử, đó không phải là trọng nam khinh nữ cũng như không phải là kiểu câu nói: " phụ nữ phải thế này..." hay " Đàn ông phải thế kia..." mà là một sự thương hại, thương cho số phận của người phụ nữ đấu tranh hàng trăm năm để rồi định kiến vẫn không bao giờ buông tha cho họ.

Thúy My lần đầu tiên thương sót cho một ai đó là những gì kinh khủng suốt năm qua, không còn là sự tranh chấp đố kị hay hành vi giành giật một người đàn ông với những người phụ nữ khác, vì giờ trong tâm trí của ả chỉ có là sự thương hại.

Thúy My muốn được đưa con đi đến một nơi thật xa, muốn được cưng chiều đứa con mình như một nàng công chúa giống như cách ả nhận được từ cha mẹ mình hồi còn bé.

Nhưng rồi Thúy My lại bắt đầu lo đủ thứ, ả lo rằng bản thân sẽ không đủ điều kiện về tài chính để cưng chiều con, ả lo rằng đứa trẻ sinh ra thiếu vắng đi tình yêu của cha, ả lo rằng sự cưng chiều của của mình sẽ biến thế giới của đứa con chỉ toàn là màu hồng, đến khi đứa trẻ đó đối mặt với hiện thực tàn khốc cuộc sống, con bé đứng không vững mà xô thẳng vào ngã rẽ và trở nên thảm hại giống như ả.

Và hơn thế nữa, làm sao để ôm con chạy trốn được bây giờ.- Đứa trẻ ham ăn này, con thật là...!Thúy My tặc lưỡi nhìn hai bình sữa của mình chưa được bao lâu đã bị đứa con mình vắt kiệt nhưng may sao lúc đấy con bé cũng no bụng nên lăn ra ngủ luôn không chút trần trừ, ả phì cười đặt con bé xuống đùa một câu.- Ham ăn ham ngủ như con thì sau này ai yêu, hả?Sức khỏe của Thúy My thực sự rất là yếu, ả liên tục phải điều chỉnh chế độ ăn vì cơ thể của Thúy My bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng khiến bác sĩ lo rằng ả còn không có đủ sữa cung cấp cho con.

Ả luôn phải ăn thật nhiều, cấp đầy đủ dinh dưỡng cho cơ thể mặc cho việc Thúy My vốn là người kén ăn như thế nào, đặc biệt là căn bệnh trầm cảm sau khi sinh của Thúy My có dấu hiệu tái phát.

Suốt khoảng thời gian đó, thực sự sức khỏe của ả quá yếu, Thúy My gần như mất đi khả năng đi lại như người bình thường, đến nỗi ả không đi nổi bô mà phải đóng bỉm, nói gì đến việc đi vệ sinh thường.

Đã vậy sức khỏe tinh thần của ả cũng nhiều khi xuống trầm trọng, đặc biệt là việc mỗi lần ăn xong ả ói ra không ngừng.

Nhìn vào tấm gương phản chiếu, ả thấy dáng vẻ sơ xác của bản thân trong gương.

Khuôn mặt vốn đã không xinh đẹp giờ càng trông thêm xấu xí và thảm hại, mặc cất công phẫu thuật thẩm mỹ ả cũng không tránh khỏi được "sự trừng phạt của cuộc sống ", đã vậy quầng mắt còn thâm do trằn trọc nhiều đêm không ngủ được vì con quấy phá đòi ăn.

Nhiều lúc ả đã từng hét lên.- Im đi !!Rồi suýt nữa cầm gối dìm chết đứa con, may kịp thời tỉnh lại.

Lúc đó Thúy My còn thấy hình bóng của Lan Anh bên ngoài đang nhìn ả, ánh mắt của cô như cây kim xiên thẳng vào tim ả.

Thúy My vẫn nhớ rõ, nhớ rõ từng câu từng chứ Lan Anh dành cho ả, không cần phải là một lời trù ẻo cay nghiệt, nó cũng đủ để dìm chết con người ta xuống cơn đau như bị lũ quỷ đỏ dưới địa ngục bóc đi từng lớp da lớp thịt.

Suốt Khoảng thời gian ở bệnh viện dù sao đứa con cũng đã trở thành động lực lớn nhất của ả, Thúy My lấy điều đó để cải thiện lại sức khỏe của bản thân từ từ từng chút một.

Mỗi lần nghe thấy bác sĩ thông báo về tiến triển, ả vui lắm toàn ra kể cho con nghe dẫu cho dù đứa trẻ đó không biết nói, chỉ biết ừ à vài câu còn lúc đói thì lại khóc toáng lên đòi mẹ cho bú.

Nhưng ả không quan tâm, Thúy My không ngừng chìm đắm vào cảm giác ấy mà Thúy My quên hết đi những gì ả sau này phải đối mặt.

Ngay sau khi nghe thấy thông tin ngày mai xuất viện ả có thể xuất viện, Thúy My đã vui mừng khôn xiết rồi.

Ra kể cho con, xong thoáng chốc ả cảm thấy ớn lạnh sống lưng.- Thế nào rồi?- Tôi...tôi cảm thấy đỡ hơn chút.

- Tôi thấy cô đi lại được, chạy nhảy cũng tốt nhỉ?- Ừ...- Chúc mừng cô, ngày mai có thể xuất viện được rồi.- Ừ...Thúy My chỉ biết ầm ừ trước mỗi câu nói của Lan Anh, nhưng sau khi cô ta rời đi như thể đã cướp đi hết sự vui vẻ của ả đang có.- Mai sẽ xuất viện ư?...
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 11: Tìm kiếm


Thúy My bất chợt rơi vào khoảng không gian tăm tối bất tận, ả chỉ biết hét lên đưa tay ra như muốn với bắt lấy một thứ gì đó trong vô vọng.

"Bộp" -một âm thanh vang lên là một tiếng thét thất thanh khốn khổ của người phụ nữ nọ vang vọng trong đêm.- Aaaaa...

đây là đâu...hức...đau...đau chết mất....Aaaa!Ả đau đớn nhìn ngó xung quanh rồi nhìn xuống bản thân, lấm lem máu me be bét xương thịt lẫn lộn trông vô cùng đáng sợ và thảm hại.

Mọi thứ xung quanh tối um, tĩnh lặng một cách đáng sợ càng khiến cho ả mất bình tĩnh và hoảng loạn hơn, Thúy My khốn khổ bò lết lên phía trước khản họng cầu cứu.- Cứu tôi với...có ai không...làm ơn...giúp tôi với...cầu xin...các người...cứu tôi...Ả gào khóc bằng tất cả sức bình sinh, nước mắt nước mũi đầm đìa hòa vào đống máu đặc xịt tanh ngòm và tiếng hét đau đớn của người phụ nữ ấy.

Ả đau đớn khó nói thành lời hẳn hoi, từng câu từng chữ cứ như bị giam chặt vào trong cổ họng ả.- Không ai cứu được em đâu, bé con à.Một chất giọng quen thuộc nghe đến rợn cả người vang lên, khiến Thúy My bắt đầu run rẩy quay đầu lại yếu ớt hỏi.- Anh là ai...tôi không biết anh...làm ơn tha cho tôi....!!!

Van xin anh đấy...!!Ả bắt đầu hoảng loạn hơn, bò lết lên phía trước không thể kiểm soát được.

Nước mắt bắt đầu chảy nhiều hơn, máu bắt đầu đổ xuống.

Ả mặc cho cơn đau cố gắng bò lết lên phía trước như thể đang trốn chạy khỏi một thứ vô cùng khủng khiếp.

- Em không thể chạy thoát được khỏi bọn tôi đâu, em còn đang nợ chúng tôi rất nhiều đấy.- Không...Không...Giọng nói ấy càng lúc càng lớn dần, một đống cánh tay từ trong bóng tối thò ra nắm lấy ả nhấc lên, đôi tay bị gẫy rách chảy máu càng thêm đau đớn hơn.

Cánh tay nắm lấy hai cánh tay của ả, hai đôi chân cũng bị nắm lấy banh ra.

Tóc ả cũng bị nắm lên, giật ra đằng sau.

- Tha cho tôi!!...- Em không thể thoát được đâu.Quần áo của ả xé rách ra, ả gào khóc đau đớn.- Tha cho tôi...làm ơn...cầu xin các người!!Cổ họng ả khàn lại, đến hộc máu ra.

Bên tai ả còn liên tục ra âm thanh kỳ lạ vang bên tai, lập đi lập lại câu nói đó : " Đáng đời, đáng đời".- Khoooo....Ả không thể nói thành lời được nổi nữa, cổ họng bắt đầu chảy thật nhiều máu ra.

Tứ chi ả có dấu hiệu bị rách, làn da hồng hào của ả dần đỏ lại tím tái, cơn đau tra tấn ả khủng khiếp như muốn chết đi sống lại.Tỉnh lại một lần nữa, ả nhận ra mình đã trở lại bệnh viện.

Thúy My thẫn thờ một lúc lâu rồi miệng ả lẩm bẩm.- Con ơi...Ả chợt nhận ra cái gì đó, vội quay lại thấy đứa con bên cạnh mình không còn nằm cạnh mình nữa khiến cho Thúy My bắt đầu hoảng hốt.- Con của tôi...đâu rồi..?Ả nắm lấy giây truyền giật văng ra, một nhân viên điều dưỡng bước vào,nhẹ nhàng hỏi han trên tay còn cầm một bình nước. bỗng dưng bắt gặp cảnh ả đứng lù lù tay rớm máu khiến cho nữ điều dưỡng đó phải sững sờ lại.- Buổi sáng vui vẻ, bệnh nhân cảm thấy....bệnh nhân....Chưa kịp dứt lời, ả đã hằn giọng chạy đến xô ngã nữ điều dưỡng đấy rồi chạy khỏi phòng khám.

Nữ điều dưỡng bị xô ngã, vội vã định thần lại mà hét lên.- Bệnh nhân đang bỏ trốn !!Các bác sĩ với y tá xung quanh bắt đầu tỏ ra hoảng hốt khi chứng kiến cảnh một nữ bệnh nhân , một tay rớm máu chạy ra.

Họ cố gắng ngăn Thúy My lại, thậm trí là gọi cả bảo vệ ra cản nhưng ả không quan tâm.

Thúy My gào lên :- Các người tránh ra!!

Tôi cần gặp con tôi!!Biết vật lộn không lại, ả mặc cơn đau từ cánh tay cào vào tay những người ngăn cản ả.

Thậm trí Thúy My không ngần ngại việc cắn mạnh vào cánh tay bất kỳ để giằng ra.

Vừa kịp chạy thoát được, Thúy My chạy vội ra ngoài như điên bắt gặp một giọng nói quen thuộc.- Cô gì ơi, chờ đã.- Tôi không có thời gian.Vừa hùng hằng bỏ đi nhưng người tài xế vẫn không bỏ qua cho ả, vẫn cố tình lái xe đuổi theo sát đuôi.- Khoan đã, cứ từ từ bình tĩnh nào.- Không!!- Cô là Thúy My đúng chứ.- Sao anh biết tên tôi...?...Ả bỗng dưng dừng lại rồi quay lại hỏi, rồi bất chợt cáu giận rời đi tiếp.

- Thôi!

Tôi không có thời gian để nói chuyện với anh !!- Này bình tĩnh, tôi chưa nói xong mà.

Tôi xin tự giới thiệu.Tôi tên là Hùng, tài xế của Lan Anh.

Tôi không phải là tài xế riêng nhưng mà tôi được thuê đến đây để trở cô về.Ả nghe thấy cái tên khá quen quen, có vẻ đó chính là tên một bạn học cũ nào đó của ả.

Nhưng rồi Thúy My không có tâm trạng để quan tâm nữa, cái ả cần là tìm lấy đứa con của mình.

- Tôi không cần!!- Có chắc là cô không cần không?

Mà này, cô biết đường không đấy cô My?- Tôi biết !!

Anh cút đi giùm tôi...!!Ả chạy một hồi cũng thở hồng hộc.

Ngó mặt lên Thúy My nhận ra không biết mình đã đi vào hướng nào rồi.- Thế nào, lên xe không?- Ừ...Ả lọ mọ mở cửa sau ngồi lên, người tài xế đấy nhìn ả bằng ánh mắt khinh thường mà bắt đầu mỉa mai.- Thúy My, cô vẫn còn là con đĩ ngu ngốc như ngày nào.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 12: Đứt từng khúc ruột


- Lan Anh...!!

Lan Anh...!!A!?Vừa về đến nhà ả đã xông vào, mặc cho cơ thể còn rất yếu.

Thúy My gào lên tên của cô, vừa gào vừa chạy, không may vấp ngã.

Cả người đập xuống bãi nước cạnh đó, cơ thể ướt nhẹt trông vô cùng bẩn thỉu và thảm hại.- Ê, phải cẩn thận chứ.Tên tài xế liếc nhìn ả bằng ánh mắt khinh miệt, nhưng lúc này ả làm sao có tâm trạng quan tâm được chứ.

Xông thẳng vào căng biệt thự trước mặt, điên cuồng muốn đi vào trong.- Các người bỏ tôi ra!!

Để tôi đi vào!!- Xin lỗi cô nhưng hiện tại cô chủ của chúng tôi không tiếp khách.- Tôi đéo phải là khách!!

Hơn nữa địt mẹ con khốn đó đang giữ con của tôi!!

A!?Ả vừa gào lên đã bị đám vệ sĩ đẩy ngã xuống, cơ thể vốn ướt nhẹt bẩn thỉu rồi còn dính bùn đất trông càng thảm hại hơn.

Thúy My ngước lên, ả nhìn thấy ánh mắt không dấu đi được sự khinh thường của bọn họ dành cho mình, ruốc cuộc thì đám vệ sĩ và con ả hầu đó đều biết ả là ai, biết tất cả những gì sảy ra về ả.

Nên bọn họ cố tình giả vờ như không biết gì để được nhìn thấy cảnh ả thảm hại như vậy, dù gì Lan Anh cũng chẳng cấm đặc biệt rất ủng hộ nhiệt tình là ở đằng khác.

Trong mắt bọn họ, ả không chỉ là một con đĩ bẩn thỉu ả còn là một con tiểu tam khốn nạn, một con mụ đàn bà tàn ác gian xảo nhưng cũng thật sự ngu ngốc, bởi quá khứ tăm tối và đầy tội lỗi của ả nên việc người ta coi những gì ả phải chịu đựng là xứng đáng.- Xin hãy tôn trọng cô chủ Lan Anh, cô ấy là người nắm quyền lớn nhất ở đây ạ.

Nên mong cô hãy...- Tôi đéo quan tâm gia thế của cô ta là gì, tôi cũng đéo quan tâm gia phả cô ta gồm những ai nghề nghiệp gì!!

Thứ tôi cần là đứa con!!... a!?Vừa kịp dứt câu, ả đã bị Lan Anh từ đâu tạt một chậu nước lạnh vào người.- Thật là thô lỗ, cô nghĩ mình là ai hả Thúy My?- Cô...con khốn...- Tôi thấy cụm từ đó nên dành cho cô, à phải rồi nó sinh ra là để dành cho cô đấy Thúy My.- Cô...- lần sau muốn đi vào thì ra và dội cái người đi, biệt thự của tôi sạch đẹp là công sức của những người hầu và quản gia của tôi, tôi bỏ tiền ra thuê chứ không phải cô.

Hơn nữa..- Ức!?Lan Anh cầm lấy cái khăn vứt vào người ả.- Cầm lấy mà lau, vung nước ra sàn thì khổ người hầu của tôi.

Rẻ lau bàn thôi, nước kia cũng vừa mới rửa chân xong nên không bẩn lắm.- Cô...Thúy My tức muốn mở miệng ra nói câu gì đó nhưng rồi không biết từ khi nào, ả bắt đầu xuất hiện một thứ gì đó vô hình ngăn cản ả lại.- Lan Anh!!!Ả bất giác nhớ ra điều gì đó, liền gào lên.

Chạy thẳng lên phía trước, cũng là lúc cô bước vào trong cánh cửa phòng ngủ.- Lan Anh!!!

Trả lại con cho tôi đây!!

Đồ con chó khốn khiếp!!Ả cũng xông vào theo, nắm chặt lấy cổ áo của cô.

Cô vẫn bình tĩnh để cánh cửa đó từ từ đóng lại.- Tại sao tôi lại trả, tôi sẽ không biết điều gì sảy ra nếu như đứa trẻ tội nghiệp rơi vào tay cô đâu.- Con khốn!!

Tôi là mẹ của nó đấy!!

Cô nghĩ tôi sẽ làm gì được nó nào??- Phải phải, cô đã nhiều lần tự tay giết chết đứa con mình.

Được rồi, có thể phá thai là do hoàn cảnh nhưng nếu như nó sảy ra nhiều lần thì lại là vấn đè, chưa kể cô còn cố tình khiến bản thân sảy thai nữa, thôi tôi coi như đó là tâm lí đi, để cho cô một cơ hội rồi thấy cảnh cô đuổi mắng thậm trí là có ý định giết thiên thần bé nhỏ ấy khi con bé chào đời.- Cô....- Tôi nói gì sai nào?

Cô nghĩ mình xứng đáng làm mẹ chắc, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội và cuối cùng cô vẫn chẳng thể làm được.- Vậy cô có tư cách gì mà lấy đi đứa con của tôi !!

A!?Dứt câu, cô bị ả cho một bạt tay vào mặt.

Ả đau đớn đến ngã lăn ra.- Vậy cô nghĩ mình có tư cách gì để làm mẹ của đứa trẻ, hổ dữ không ăn thịt con.

Cô tự nguyện giết chết đi bao nhiêu đứa con của mình, vậy có đáng không?- Con khốn!!

A!?Ả tức giận gào lên thì lại cô cho một bạt tay nữa, cú đánh đó rất mạnh đến mức má của Thúy My còn in hằn cả đấu tay lên đó.- Hức....Ả bắt đầu bật khóc, nước mắt lả tả xuống trông vô cùng đáng thương nhưng trong mắt Lan Anh nó lại thật kinh tởm.

- Được rồi cứ khóc tiếp đi, tôi xem cô khóc được bao lâu.- Không!!Cô bước ra ngoài, khóa cửa nhốt ả vào trong phòng.

Xem cảnh ả khóc từ sáng đến tối, một hồi mặt trời xuống cô mới mở cửa đi vào.

Thấy Thúy My mắt đỏ au, quầng thâm xám xịt, cả người đờ ra mệt mỏi ngồi bệp xuống sàn.- Sao hả?

Khóc nữa đi, tưởng nãy khóc to lắm cơ mà?- Con khốn..ức!?Ả lại cho một cú nữa nhưng lần này là nắm đấm và nó rất mạnh.- Còn sức để chửi mà không còn sức để khóc nữa, thật là đáng thương.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 13: Ăn dần ăn mòn. [ H ]


- Ức...hức...Ả quỳ dưới sàn, đôi chân bị ép banh ra, mông ưỡn cả lên bởi dị vật to lớn hình đuôi mèo cắm sâu vào lỗ hậu.

Thúy My khóc đỏ cả mắt, cả người run rẩy trong nhục nhã, bởi bờ môi bị bịt chặt bằng món đồ chơi tình dục kia.

Nước mắt, dịch miệng chảy ra nhưng chẳng thể chặn được tiếng rên rỉ nhục nhã ấy.

Hoa huyệt xinh đẹp của ả bị nhét hai cái máy rung vào, rung với chế độ cao.

Hai bầu vú bị gắn máy hút sữa đang không ngừng hút sữa trên hai bầu vú to tướng của ả ra.

- Sao vậy em yêu?

Chẳng phải điều này sẽ giúp em "sung sướng " hơn sao.Cô ngồi trên ghế, cầm máy điện thoại quay lại không thiếu một góc nào cả.

Một tay cầm máy quay, một tay cầm hai nút của hai quả trứng rung rồi liên tục bấm.

- Sao vậy chẳng phải nãy khóc to lắm cơ mà, sao nín rồi ?

Khóc nữa lên cho tôi xem nào, em yêu.Cô vừa cầm máy vừa mỉa mai châm chọc ả, từng lời từng lời như nhát dao cứa vào tim.

Thúy My vốn tinh thần bị tổn thương vô cùng nặng nề, bị trói chặt và làm nhục khiến ả càng thêm tuyệt vọng.

Đôi chân muốn khép lại thì bị Lan Anh đạp mạnh vào quát.- Dạng ra!!

- Ức!!Đôi chân đấy run rẩy cố dạng lại, ả đã dạng và quỳ hàng giờ rồi.

Cơ thể ốm yếu, vừa mới xuất viện còn chưa được ăn gì kèm theo tâm lý bị tổn thương do nhớ con lẫn bị làm nhục, vậy mà Thúy My lại chẳng có chút nhân từ gì khi nhìn người phụ nữ tội nghiệp ấy.

Cô bỏ máy điện thoại xuống, dừng quay video lại mà rút roi da ra quật mạnh xuống cặp đùi đó, làm nó hằn đỏ lên.- Tôi nói dạng ra !!- Hức!!Ả lại bật khóc nức nở một lần nữa, đôi chân bầm tím lại.

Đôi tay bị trói chặt đến mức hằn đỏ, người Thúy My bị lột sạch không để lại một chút mảnh vải nào.

Người ả tín tái lạnh run lại, khóe mắt đỏ hoe do Thúy My đã khóc vô cùng nhiều, từ khuôn mặt trải xuống người là những vết bầm tím do cô gây ra.- Ngoan lắm.Cô đưa chân lên, gác lên đầu ả khiến cho người ả phải cúi gằm sát xuống mặt đất.

Cái tư thế kì lạ này khiến cho Thúy My vô cùng đau mỏi và khó chịu nhưng ả lại chẳng thể làm gì được, bởi kể cả có phản kháng đến mất cũng sẽ bị cô hành hạ cho thừa sống thiếu chết.

Lan Anh nhìn xuống máy hút sữa đã đầy mình liền bỏ chân xuống, bước đến.- Không uổng công tôi tranh thủ ít sữa nóng cho bé con của cô, Thúy My nhỉ?- Không...con của tôi...trả con cho tôi đây...- Rất tiếc, cô không có cơ hội đòi lại được đứa nhỏ.- Ức...Khoảnh khắc cô bước đến rút hai cái bình sữa ra là con ả đàn bà tội nghiệp ấy ngất lịm đi, mặc cho máy rung còn đang rung lên mãnh liệt bên trong âm hộ của ả.

Cô để mặc ả nằm lăn xuống đất, lấy bình sữa đi ra ngoài.

Bước dọc căn nhà, Lan Anh khẽ bước vào căn phòng bí mật trong góc nhà, sau chiếc tủ sách là cánh cửa mở ra.

Trong đó là một căn phòng ấm cúng, cùng cô bảo mẫu mà cô đã thuê đang ôm một đứa trẻ trong nôi.

- Cô chủ!Người đàn bà ấy đang ấp đứa trẻ thấy cô thì khẽ đặt đứa bé xuống.- Đây, sữa mẹ tôi để ở đây.

Nhớ cho con bé ăn uống đầy đủ nhé.- Vâng, thưa cô chủ.Cô lặng lẽ bước ra, rồi định trở về phòng mình để dọn dẹp đống "bừa bộn".

Vừa đi Lan Anh vừa nghĩ, tính kế sau cùng thì tìm cách tách đứa con ra khỏi vòng tay ả sau khi đứa trẻ đó cai sữa.

Nhưng tất cả cũng chỉ là tính toán, vì cô cũng không biết sau này sẽ sử lí ả như thế nào.

- Thúy My, dậy nào.

Tôi...

Thúy My??Lan Anh vừa đẩy cửa bước vào, cô nhận ra bóng dáng Thúy My đã biến mất, không biết làm thế nào ả có thể thoát ra được.

Nhưng không quan trọng, quan trọng là ả ruốc cuộc đang ở đâu lúc này.

Lan Anh kiểm tra khắp mọi nơi, tâm trạng mệt mỏi kèm theo cảm giác bức bối bực tức khiến cơn thịnh nộ của cô dâng trào lên qua từng tiếng gọi.- Thúy My!!

Cô ở đâu!!

Ra đây nhanh!!

Cô mà không ra tôi sẽ giết cô đấy!!Vừa bước xuống phòng bếp, đập vào mắt Lan Anh là cảnh Thúy My đang cầm con dao hướng về phía trước đe dọa cô.- Con của tôi đâu?- Tại sao tôi lại phải nói cho cô chứ?- Địt mẹ con khốn trả con cho tôi đây!!Ả vừa chửi vừa lao về phía trước nhưng đối với một người phụ nữ gầy yếu đấu với một cựu võ sĩ đã từng dành nhiều giải quán quân như cô, ả lại chẳng phải là đối thủ.

Không bao lâu ả đã bị khống chế, bị Lan Anh cho một đấm vào bụng rồi cướp lại dao.

- A!?- Tôi đã nói rồi, cô nghĩ cô là ai mà có quyền đụng chạm vào đồ của nhà tôi chứ?Thúy My vốn cơ thể đã yếu rồi, còn bị cô tác động lên nên lảo đảo đứng không vững mà định ngã ra.

Kịp thời Lan Anh nắm lấy bên cánh tay ả giữ lại, rồi lúc đó tranh thủ rách một đường trên cánh tay đó khiến cho ả đau đớn kêu lên.- A!!?- Cô còn non và xanh lắm cô gái ạ.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
chương 14: Kinh Tởm [ H ]


- Xin...xin hãy tha cho tôi...- Không bao giờ.Cô nắm chặt cánh tay ả, ép cho máu chảy ra.

Lan Anh đang rất phấn khích, bỗng dưng cô nhận ra dòng máu ấm chảy ra từ bên dưới cánh tay ả, có thêm nhiều vết thương nữa mà không phải do cô gây ra.- Cô...cô rạch tay?- Tôi...tôi...Ả run rẩy, yếu ớt muốn rút tay lại.- Cô muốn chết?- Không...làm ơn...tôi xin lỗi...- Vậy tại sao lại rạch tay?

Tại sao lại xin lỗi ?

Cô biết mình sai ở đâu chưa?- Tôi...tôi van xin cô Lan Anh... tôi cầu xin cô, tôi xin cô hãy tha thứ cho tôi qua những gì tôi gây ra cho cô...

ức...- Cô nghĩ đó đáng để tha thứ chắc?

Cô nghĩ rằng cô xin lỗi tôi là xong sau những gì cô gây ra?

Cô biết mình độc ác tàn nhẫn như thế nào không?

Tôi chỉ mừng rằng ông trời đã ban cho những kẻ hãm lồn như cô trở nên ngu ngốc nỗi IQ không bằng được đứa con nít không cả cái thế giới này đã bao nhiêu kẻ bị chà đạp dưới chân các người rồi.- Hức...tôi...- Giọt nước mắt đấy không đáng để tôi thương hại !Nhìn giọt lệ trên khóe mi của Thúy My rơi xuống khiến cho cô càng thêm kinh tởm hơn, Lan Anh ấn mạnh ả vào chốc tủ lạnh, bên tay tiến đến phía cổ của Thúy My bóp chặt.- Phải rồi, loại đàn bà như cô chẳng đáng gì phải sống, muốn chết thì càng tốt cô nghĩ ai sẽ thương sót nhớ nhung cái loại như cô chứ, có khi họ cảm thấy sung sướng thấy đáng đời hơn giống như mẹ của cô vậy.- Lan Anh..khốn nạn...Thúy My bị bóp nghẹt lại, ả đau đớn nhìn cô bằng ánh mắt căm hận nhưng vẫn chất chứa cảm giác sợ hãi mãnh liệt, ả khóc nức lên trong bất lực mà không thể làm gì được trước miệng lưỡi tàn độc của ả đàn bà trước mặt.- Ha?

Cô chửi tôi khốn nạn?

Hãy nhớ rằng chưa biết ai khốn nạn hơn ai đâu, cô đã từng buông những lời như vậy với tôi thậm trí còn tàn nhẫn hơn, những gì cô nhận được cũng là những điều cô từng gây ra thôi.

- Ức...Cô áp sát bờ môi ả, bên tay lại tiến đến dưới phần hoa huyệt chưa hết đau nhói đã bị đầu ngón của Lan Anh đâm sâu vào, bên tay còn lại vẫn giữ chắc cái lực ấy mà bóp không buông.

- Thúy My à, thật may mắn vì mẹ của cô đã không còn nữa.

Không thì tôi sẽ không bao giờ cho bà ta chết dễ dàng như vậy đâu, còn cô... thật xui xẻo cho cô...

Thúy My.

- Ức...A!?Ngón tay một lần nữa đâm sâu, một lẫn nữa thâm nhập vào trong âm đạo tồi tàng của ả.

Cảm giác nhớp nháp ẩm ướt cứ như tách ra từng da thịt rồi cô còn nghe thấy ả rít lên với hơi thở ấm nóng phà phà bên tai.- A!?...

Cô...A!?

Ức...Mỗi lần ả rên lên muốn nói ra lời gì đó là cổ họng bị cô bóp nghẹt lại, không cho cơ hội để nói lên điều gì ngoài những tiếng rên dâm dục.- Ức...A!?Ngón tay cô đâm nhanh lắm, cứ tấn công vào sâu trong âm hộ ẩm ướt yếu ớt mặc cho người ấy kiệt sức dần không thể thở nổi.- A!?Lan Anh không thích những tiếng rên, thậm trí là vô cùng vô cùng kinh tởm nó.

Cô nhớ lấy từng âm thanh đó, cô kinh tởm nó.

Nó cứ vang vảng bên tai gợi lại khung cảnh Lan Anh thảm thảm hại chỉ biết bất lực quỳ xuống nghe những âm thanh dâm dục của đôi uyên ương kia đang "chơi đùa" với nhau trong phòng khách sạn.

Cú sốc mất con đã tồi tệ lắm rồi còn là cảnh chồng ngoại tình, suốt năm tháng yêu nhau tất cả những gì cô hi sinh dành cho chồng cuối cùng nhận lại là sự ghét bỏ, coi thường.

Đứa con sinh ra cũng ép cô phá bằng được, thậm trí tên khốn nạn đó sẵn sàng dở trò bạo lực với Lan Anh chỉ vì hắn không thích con gái.

Hắn chửi cô là loại đàn bà vô dụng lười nhát chỉ biết ở nhà tận hưởng, mặc cho những vất vả hi sinh của cô dành cho hắn mặc cho sự kiểm soát, đe dọa của hắn ngăn cản cô ra ngoài kiếm tiền.

Cuối cùng tên khốn đó lại theo tình nhân bên ngoài để mặc cô mang nặng đẻ đau, tâm lí bị tổn thương nặng nề rồi sảy thai.

Khi bị phát hiện ngoại tình, hắn không ngần ngại đổ lỗi rằng do cô không biết giữ chồng, không biết chăm sóc bản thân nên chồng mới theo phụ nữ ngoài để tìm kiếm niềm vui hắn chửi cô không biết đẻ con trai, nối rõi tông đường cho dòng họ hắn.

Hắn thậm trí đổ hết lỗi lên đầu cô, chửi cô là ả đàn bà ác độc đã giết chết đứa con của mình và lấy lí do đánh Lan Anh như một sự trừng phạt thích đáng.

Càng nghĩ lại cô càng tức, cô coi việc quan hệ tình dục với ả như một hình thức để chút giận, càng làm mạnh bạo hơn.- A!?

Ức....A!?Nước mắt ả dâng trào ra, đôi chân co quắc lại không đứng nổi.

Khuôn mặt ả từ đỏ ửng sang tím tái như sắp tắc thở đến nơi, ngay khoảnh khắc Thúy My nghĩ rằng bản thân sẽ bị xiết chết là lúc âm đạo ả bắn cả nước ra dính nhầy nhụa lên bàn tay cô.

Cuối cùng cô mới chịu buông tha cho ả ngã khụy xuống.- Lan Anh....ức!!?Bỗng dưng cô bóp chặt mặt ả nhét đầu ngón vào miệng Thúy My, mặc cho ả hoảng loạn dãy dụa trong vô vọng.- Nuốt...Nuốt nhanh cho tôi !!Khi cô rút ngón tay ra, ả không còn sức yếu ớt ngất lịm đi.- Thật kinh tởm.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 15 : Độc miệng.


Thúy My tiếp tục rơi vào khoảng không vô tận một lần nữa, lần này là ả đã ngã vào một thứ mềm mại hơn.

Lờ mờ Thúy My chạm lên rồi ả bất chợt hét lớn.- Aaa!!

Rắn!!

Rắn!!Thúy My đã ngã vào ổ rắn hổ mang, ngay tức khắc ả bị lũ rắn quấn chặt cắn mạnh vào da thịt.

Ả đau đớn hét lên, tiếng nói vang vảng bên tai ả toàn những lời lẽ cay nghiệt một cách khủng khiếp.- Con này mới tý tuổi đã quan hệ tình dục rồi không biết lớn lên còn làm những việc tày trời nào nữa.

Tôi là cha mẹ nó, cả nhà tôi vô phúc khi có đứa con như nó.- Con này nó cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, trinh tiết nói lên nhân phẩm của người phụ nữ.

Mấy cái loại mất trinh trước khi cưới như nó mất giá từ lâu rồi, không thằng nào muốn lấy cái loại đã qua nhiều tên đàn ông đâu.- Loại đàn bà con gái đáng chết, chèn ép bắt nạt người khác tưởng thế là hay.- Con mụ đàn bà ác độc phá thai không khác gì giết con, nên chết đi cho rồi.- Tôi hận xã hội luật pháp không cho phép tôi giết người không tôi đã ấn đầu nó xuống nồi nước sôi rồi, cái loại tiểu tam súc vật giật chồng người ta.- Con mụ đàn bà ác độc đó xứng đáng bị như vậy, chẳng có gì để thương.

Là tôi, tôi thuê một đám đàn ông hiếp dâm tập thể mụ ta đến chết rồi.- Con đĩ này việc gì mày phải khóc?

Chẳng phải mày thích đàn ông sao, bao nhiêu anh vây quanh làm cho sướng thế còn gì, còn khóc.

Nhất mày rồi đấy !- Eo ôi mấy gã kia gu mặn thế còn chơi ả, người như ả chó nó thèm.Hàng ngàn lời nói ác độc dần, vang vọng bên tai như sự chửi rủa mạnh mẽ dành cho ả.

Thúy My tiếp tục gào khóc đau đớn bởi vì bị những nanh độc của lũ rắn xiên thủng vào da thịt, cổ họng ả khàn đau nhức, đầu óc ả choáng váng mơ hồ nhìn lên.

Bỗng dưng thấy bóng hình cô đứng trước mặt, Lan Anh trở nên to lớn không khác gì người khổng lồ trước mặt.

Ánh cô hiện rõ lên sự ghét bỏ khinh bỉ dành cho ả, Thúy My yếu ớt ngã khụy xuống để mặc lũ rắn nuốt chửng miệng chỉ kịp nói hai từ.- Xin...lỗi...Tỉnh lại mồ hôi mồ kê cả vễ vãi ra trên trán, Thúy My ngồi dậy cảm nhận được cơn đau nhói từ dưới thắt lưng lên.- Hức...Ả bỗng trầm ngâm một lúc, nhớ lại chuyện hôm trước mà giật mình lắc đầu.

Ánh mắt ả thẫn thờ nhìn lên giường có đặt một chiếc váy trắng hai dây mỏng, chỉ có chiếc váy đó thôi không một bộ đồ nào nữa.

Nhưng tâm trạng của ả lúc này không có thời gian để quan tâm điều đó, Thúy My bước ra ngoài thấy những ánh mắt của người hầu quản gia xung quanh nhìn ả, Thúy My như nhận ra điều gì đó ả xấu hổ chui vào trong, run rẩy không dám ra.

Phải đợi một lúc lấy lại bình tĩnh, Thúy My mới có thể hít một hơi chạy ra rồi bước thẳng vào phòng bếp, tâm trạng của ả lúc này là muốn vớ lấy thứ gì thật sắc để cứa đứt da thịt mình ngay lúc này.Bỗng dưng ả dừng lại ngay chỗ bàn ăn, một mùi hương thơm của thức ăn sộc thẳng lên mũi, khiến cho ả không thể không quay lại.

Đã 1 ngày trôi qua Thúy My không được ăn gì rồi, đã vậy ả còn bị Lan Anh ép quan hệ tình dục tàn bạo suốt cả mấy tiếng đồng hồ đến nỗi ngất đi.

Trên bàn, cạnh mân thức ăn có để tờ giấy ghi giòng chữ."

Ăn đi cho đỡ đói nhé, có gì tối tôi về.

Bữa sáng và bữa trưa do đầu bếp tôi đích thân nấu, chê là bị bà đổ hết đi bỏ đói đấy.

Nhớ ăn hết, vậy thôi".

Từ Lan Anh.Thúy My lao vào ăn ngấu nghiến, ả đói phát điên.

Cố gắng dung nạp vào chiếc bụng trống rỗng của mình, giống như một con thú hoang bị bỏ đói, Thúy My ngấu nghiến thức ăn mặc cho hình ảnh cô ăn trông vô cùng đê tiện như thế nào.

Không biết từ khi nào bà đầu bếp đứng bên cạnh ả, khẽ mỉm cười hỏi.- Đồ ăn tôi nấu như thế nào, có ngon không?Ả nhớ lại những lời Lan Anh đã viết trong bức thư, liền bất giác gật đầu tiếp tục ngấu nghiến.

Bà đầu bếp mỉm cười mỉa mai lặng lẽ rời đi, có vẻ lúc đó do Thúy My quá đói nên ả không để ý ánh mắt của bà ấy, mà kể cả Thúy My có nhìn thấy ả cũng chẳng làm gì được, vì trong mắt người khác ả chẳng có tư cách để phản kháng lại những điều đó.- Con gái con đứa, ăn uống luộm thuộm, hỏi không thèm trả lời còn gật gật.

Không hiểu sao vẫn có kẻ vẫn chịu lấy cô ta được, tôi mà là mẹ chồng tôi có chết cũng không cho con đàn bà rẻ tiền đó đụng vào con trai tôi, không thể nào chấp nhận con dâu làm đĩ phò bao giờ.Bà ta lẩm bẩm, đồ ăn bà làm cho ả cũng qua loa, thậm trí trong lúc nấu ăn còn tiện nhổ bãi nước miến vào.

Do ả quá đói, nên ăn điên cuồng mà không để ý những thứ kinh tởm đó.

Bỗng dưng trong lúc ăn xong, bất chợt ả nhớ lại những cảnh tượng kinh hoàng bản thân bị hãm hiếp suốt thời gian khiến cho Thúy My bất giác buồn nôn chạy thẳng vào phòng tắm.

Khi nôn hết ra bụng không còn gì ả xanh xao bước ra, mặt thẫn thờ quỳ gục xuống.

Căn bệnh tâm lí của ả càng ngày càng nặng...
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
chương 16 : Phụ nữ [Note : có nhiều yếu tố không phù hợp ]


Lan Anh có một người bạn là nhà phê bình những tác phẩm văn học tài ba tên là Minh, hiện tại anh ta đã có vợ là Hường rồi.

Mối quan hệ của Minh với Lan Anh là bạn bè thường kiêm đồng nghiệp, Minh không phải là một người hướng ngoại nhưng anh lại rất thích chia sẻ về những lời đánh giá phê bình của mình đối với những tác phẩm trước đó mà Minh đã từng xem.

Vì anh là một nhà phê bình khó tính nên thường những tác phẩm yêu thích của anh đều mang những ý nghĩa vô cùng sâu sắc, cũng vì lí do vậy nên anh cũng thường bị đồng nghiệp chỉ trích về sự khó tính của mình.- Không thích thì lướt đi, sao mà anh hay ý kiến quá vậy.- Này haha , tôi thích câu đùa của bạn.

Nó thật sự buồn cười giống như việc bạn nói chuyện với một giáo viên Mĩ Thuật rằng ngừng bắt lỗi tác phẩm của bạn vì nó khiến cho bạn cảm thấy tự ái cả.- Vậy thì liên quan gì chứ?- Thôi nào, anh ấy nói đúng đấy.

Dù gì anh ta là một nhà phê bình văn học, anh ta cũng là một người bỏ tiền ra mà tại sao lại không cho anh ta có quyền ý kiến chứ?Lan Anh lên tiếng bênh vực, người phụ nữ nãy vừa ý kiến nghe vậy cảm thấy - Vậy thì đã làm sao, anh ta rõ ràng là đang chê bai hạ thấp tác phẩm của người khác !

Không thích thì có thể lướt được mà.- Tác phẩm?

Tôi không biết, cũng chẳng thể hiểu.

Có thể rằng tôi đã quá khó tính do tham gia vào ngành nghề này nhưng mà các bạn biết đấy từ khi nào việc nhai đi nhai lại một chủ đề và ý tưởng không khác gì một phong trào mà giới trẻ bây giờ gọi là " Trend" trong giới tiểu thuyết lại được công nhận Rầm rộ như vậy.

Tôi biết tôi biết, có thể họ sẽ chỉnh sửa một chút để sao cho tác phẩm của mình khác đi một chút suy cho cùng với tôi đó vẫn luôn vô cùng tệ, nó đại trà dễ đoán đến nỗi khiến độc giả như tôi cảm thấy phát ngấy.

Tôi biết tôi biết, tôi có thể coi như bỏ qua đi nhưng điều tôi ghét nhất các bạn biết là gì không đó là khi tình tiết "thù ghét phụ nữ" được luồn ghép vào trong đó mà ít ai biết.- Thù ghét phụ nữ ư?- Phải, đó là cảnh những ả đàn bà sống chết hại nhau chỉ để dành giật một thằng cha gia chưởng, vũ phu tàn bạo và khốn nạn.

Nữ chính thì có kết cục đẹp, nam phản diện đó thì chỉ chịu cảnh ngồi tù.

Còn nữ phụ thì bị bạo hành, cưỡng hiếp, hành hạ, đày đọa đến chết.

Và thật buồn cười khi lần đầu tiên tôi lại thấy những hành vi đấy lại được công nhận là lỗi tại nạn nhân, đúng là trong tiểu thuyết chuyện quái gì cũng sảy ra được.Trở về hoàn cảnh hiện tại, Thúy My không ngừng ngày đêm gào hét, đòi còn.- Trả con cho tôi !!

A!?- Cô có cần phải để tôi nói lại lần nữa không, kẻ như cô xứng đáng làm mẹ chắc.Mỗi lần như vậy Lan Anh đều trả lại ả là những cú tát đau điếng và đánh đập bạo hành một cách tàn bạo.- Tôi biết sự hận thù của phụ nữ nó vô cùng đáng sợ nhưng điều gì kinh khủng hơn sự trả thù của họ đó là cách họ trút lên nhau, họ trút giận lên những người phụ nữ với họ những kẻ mà họ cho là tiểu tam gây ra những đau khổ cho họ, đôi khi những hành vi đánh ghen trả thù đấy có thể khiến người ta bại liệt cả đời thay vì người chồng, người yêu không mấy trung thủy của họ.Lan Anh là người phụ nữ khá khỏe và đô con, những lần bị đánh như một địa ngục trần gian đối với ả, đặc biệt là cô đã làm nó trong cả lúc làm tình.- A!?

Tôi...ức...!?

Tôi van xin cô...tôi vẫn xin cô tha cho tôi...tôi sẽ... tôi sẽ...Không tự tử nữa...!

Hức!?- Thúy My, cô biết không?

Đụ nhau có thể khiến người ta chết được đấy nếu như lực đủ mạnh.Vừa nói cô vừa thúc mạnh cái dương vật giả vào trong âm hộ của ả, mặc nó xưng tấy bầm tím đến đáng thương.

Bầu ngực bị kẹp chặt lại cùng với máy rung, đỏ lên cương cứng.

Thúy My khóc thảm thiết nước mắt, dịch miệng chảy ra đang đau đớn giữ chặt lấy cổ tay cô đang sắp bóp nghẹt ả đến nơi.

Ga giường thấm đẫm dịch tình, nước mắt và máu và mọi sự đau khổ và xấu hổ mỗi đêm của ả.- Các bạn biết đấy, hiếp dâm là tội ác không thể tha thứ, không thể bao biện .

Nhưng đôi khi tôi thấy trong tiểu thuyết nó như thể được hợp pháp hay thậm trí thương cảm, được ủng hộ không khác gì giết người, để trả thù vậy.

Trừ việc nó áp dụng với kẻ hiếp dâm có thể tôi sẽ suy nghĩ nhưng rồi nó lại là cách hai ả đàn bà trả thù nhau.

Còn gã biến thái truyện thể loại trùng sinh, xuyên không,...vân vân lại đời sau, kiếp sau vẫn còn sống tốt vì hắn vẫn được thỏa mãn thú tính chỉ khác là với cô gái khác.

Còn có bộ tôi đọc, lão già biến thái chỉ bị chửi rủa, còn nữ phụ đồng thời còn là nạn nhân của lão bị ả đàn bà khác hiếp dâm tập thể sảy thai đến chết.

Thậm trí tôi không thể tin nó lại từ miệng những tác phẩm nhân vậy chính được cho là bảo vệ quyền phụ nữ nhất.Trước khi bị phá sản, cha ruồng bỏ mẹ chết vì bệnh.

Trước khi Thúy My bị hủy hoại cả cuộc đời, bị nghiệp báo phải làm điếm, bị kẻ ngoài hãm hiếp, đánh đập tung clip nhạy cảm, làm nhục lên mạng.

Ả cũng từng là kẻ vô cùng hống hách, kiêu ngạo.

Trước mặt người khác tỏ ra ngoan hiền, sau lưng hành hạ bắt nạt cô.- Mấy bạn ơi, tớ biết là Lan Anh đã sai.

Nhưng dù gì cậu ấy cũng không cố ý mà, mọi người đừng trách cậu ấy nha.Trước mặt mọi người Thúy My vờ ngọt giọng bênh vực, mặc cho Lan Anh đằng sau bị trút mực và thức ăn lên đầu, quần áo bị xé rách toạc.

Đang quỳ gục, mặt tối xầm sau ả, cô nhìn xuống tập sách vở tội nghiệp bị xé nát mà chìm trong im lặng không thể thốt lên điều gì.- Gần như không, có khi là không bao giờ nhân vật nữ phụ phản diện độc ác, ngầu lòi, quyền lực đâu.

Đều là con ghẻ của tác giả thôi, luôn là những ả đàn bà độc ác, tâm cơ nhưng ngu dốt, xui xẻo.

Gia thế thừa sức một gẩy là đổ, phản diện một chiều, căm ghét phụ nữ như để hợp lí hóa những hình thức trả thù tàn nhẫn của nhân vật chính lên họ cả.

Kể cả có trấn thương, nó cũng chẳng bao giờ được xây dựng để khiến cho độc giả có chút đồng cảm cả.Nói xong anh đặt bút xuống khẽ chỉnh kính, rồi nhẹ giọng.- Thật buồn vì những tác phẩm chính thất đồng cảm cho tiểu tam hay chính thất cùng tiểu tam trả thù tra nam lại ít và không được chú ý nhiều, các bạn biết tại sao tôi yêu vợ tôi nhiều như vậy không?

Không chỉ là vì vợ tôi là xinh đẹp, ngọt ngào mà là sự tài giỏi của cô ấy.

Những tác phẩm nhiều chiều sâu và ý nghĩa, những tác phẩm lột tả tình yêu và bảo vệ phụ nữ, phản ánh hiện thực tàn khốc của xã hội.

Điều duy nhất tôi phải công nhận từ những tác phẩm tiểu thuyết đó chính là sự ganh đua, ghen ghét của những người phụ nữ với nhau.

Nghe thật tàn nhẫn và phũ phàng nhỉ?

Đều là phụ nữ với nhau cả mà...Ả gào lên, tay ôm lấy cái chăn quấn quanh người nỗi giọng khản đặc lại.- Con của tôi đâu?- Bán rồi.- Sao cơ ?

- Tôi bán rồi.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 17: Tuyệt vọng [ H ]


Ả vừa bước ra khỏi phòng tắm, người run rẩy, trùm khăn vì lạnh.

Nhìn thấy cô đã ngồi ở đó từ lúc nào, Thúy My liền lặng lẽ bỏ khăn tắm xuống, để lộ cơ thể vốn đã bầm tím nhiều chỗ trông vô cùng thảm hại.- Lại đây.Cô ra lệnh, tay vừa cầm tách trà nóng vừa đưa tay ra lệnh ả đến lại gần đây.

Thúy My thẫn thờ bước đến, ánh mắt ả vốn đã trầm xuống nhòa, nó sâu thẳm tăm tối như mất đi những cảm xúc vốn có.

- Ngồi lên đây.Lan Anh vỗn lên đùi mình, theo quán tính ả trèo lên.

Tay trống lên ghế, hai bầu vú to tròn nõn nà như gần áp vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.- Ức !- Chậm chạp quá đấy, tôi gần uống hết tách trà rồi mà cô mới chịu đến nơi.Cô bất ngờ bóp mạnh lên một bên mông của ả khiến Thúy My run lên bởi lực tay của LanAnh rất mạnh, ả cắn môi cố gắn trả lời lời phàn nàn của Lan Anh.

- Tôi..tôi xin lỗi...- Thật không thể tha thứ.- A!?Cô buông tay ra tét mạnh lên khiến Thúy My bất giác giật mình, tay Lan Anh đánh khá mạnh đến nỗi trên mông ả còn in hằn dấu tay của cô.

- Hức...Cầm lấy tách trà nóng trên bàn đổ lên người ả, tách trà có mức nhiệt độ đủ để ngâm mình nhưng vẫn khá nóng với ả đặc biệt là khi cơ thể Thúy My đã tiếp xúc với nhiệt độ lạnh của điều hòa.

Cho dù nó không gây tổn thương hay bỏng ngoài da cũng đủ khiến làn da ả đỏ lên vô cùng khó chịu, đặc biệt là khi nó còn tràn lên cả vết thương.- Ư...- Đây là tách trà mà tôi yêu thích nhất, gia đình tôi đã mua nó cho tôi trả với giá tiền vô cùng đắt đỏ, vậy mà giờ nó đang được đổ lên cơ thể của cô.

Mà mùi vị tuyệt vời thật đấy, rất ngọt ngào.Lan Anh liếm nhẹ lên chỗ trà chảy xuống mà thưởng thức, mùi thơm của sữa tắm, mùi thơm của thảo dược trong trà và mùi vị ngọt ngào của nó khiến cô vô cùng phấn khích.

Thúy My nhìn xuống cô, đôi tay ả xiết chặt khóe môi khẽ run run nhưng chẳng phát ra âm thanh nào, khuôn mặt ả đã trắng bệch ánh mắt vô hồn không cảm xúc.

- Biết thế tôi nên sử dụng sang rượu sẽ kích thích hơn nhưng thôi, tôi thích món trà này.Vừa nói đầu lưỡi càng trườn lên, cắn lên bên ngực ả hằn cả dấu răng.

Rồi tiến đến nhũ hoa ngậm đến, đầu lưỡi chà sát lên nhũ hoa cương lên đấy.

Một tay ôm sát lấy mông ả, một tay đưa lên bóp bên ngực còn lại, bị cảm giác mềm mại của nó làm cho thích thú.

Đôi tay cô nắn bóp, bên xoa xoa gẩy nhẹ lên đầu ngực, bên tay thì xoa nắn từ mông xuống đùi.

Đầu ngón Lan Anh khẽ lả lướt xuống, vuốt lên làn da thịt cảm nhận những gì trên bề mặt đã dựng đứng cả lên.

Nhưng hiện giờ Thúy My không khác gì người mất hồn cả, ả chẳng rên rỉ một lời, chỉ nghe vảng vảng bên tai là những hơi thở khó nhọc, dẫu vậy ả cũng chẳng thể che dấu đi được khoái cảm của cơ thể khi bị cô tác động lên, dẫu cho dù tinh thần và cảm xúc của ả căm ghét nó sâu sắc.Tâm trí của ả giờ là những lời lẽ chửi rủa thậm tệ của Lan Anh, cái đêm mà cô nói với Thúy My rằng cô đã bán đi đứa con của ả...- Con khốn !!

Sao cô dám !!

Địt mẹ cô !!Ả dãy dụa phản kháng vô cùng mãnh liệt nhưng với Lan Anh đó chẳng có cảm giác gì, ngay cả những tác động sát thương Thúy My gây ra cho cô cũng như kiến cắn mà thôi.

Lan Anh cứ im lặng giữ chặt hai tay của ả, để ả dãy đạp đến kiệt quệ.

Thúy My khóc than, cổ họng khàn lại tuyệt vọng, ả đã dãy suốt cả giờ đồng hồ nên cơ thể đã dần kiệt quệ.- Lan Anh...tại sao chứ?... tại sao cô lại nỡ lòng nào làm như thế...cô đúng là đồ độc ác...cô đúng là đồ khốn nạn....!!Lan Anh không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn xuống cơ thể trần chuồng của ả.

Vì quần áo của Thúy My trong lúc lao vào xô xát với Lan Anh đã bị cô đè ra xé rách.

Ả như nhận ra điều gì đó, ánh mắt liền trầm xuống, đầy buồn rầu và đau khổ.- Tôi biết...tôi biết cô định nói gì...nhưng ruốc cuộc thì cô làm những điều đó không chứng tỏ cô tốt hơn tôi đâu...- Tôi không bao giờ cố gắng để làm điều đó, tôi chưa bao giờ cố gắng để chứng tỏ bản thân tôi tốt hơn cô Thúy My à.

Tôi chỉ đang cố gắng không để cô có thể gây thêm tổn thương cho bất kỳ ai một lần nữa cũng như hứng chịu lấy những gì mà cô đã gây ra cho tôi mà thôi.- Cô...A!?Bỗng dưng cô nắm lấy cái kẹp trên núm vú của Thúy My kéo ra khiến cho ả giật mình thét lên.- Tôi có thể chịu đựng được tất cả những gì cô gây ra cho tôi, những tổn thương mà tôi tin rằng không chỉ tôi mà bao kẻ khác mà trong hoàn cảnh của tôi cũng ghi hận trong lòng.- Hức !?

Đau...Lan Anh...Cô giật mạnh ra, ném mạnh xuống đất làm cho thứ đó vỡ tan tành.- Tôi chấp nhận bị đánh đập, bị nhục mạ, bị trù giập bạo lực cả thể xác lẫn tinh thần, bị phản bội và lợi dụng.

Nhưng đụng đến đứa con của tôi thì không được, các người đã giết đi đứa con của tôi, cô đã biết tôi đã phải đối mặt với cú sốc mất con và căn bệnh trầm cảm khó khăn như thế nào không?

Nhưng các người như cô có bao giờ hiểu đâu?Vừa nói ngón tay cô vừa lướt xuống vuốt nhẹ lên hoa huyệt của ả.

- Anh ta không yêu cô, anh ta chỉ yêu thứ gọi là dục vọng và sắc đẹp, anh ta đã ruồng bỏ cô như cách anh ta bỏ rơi tôi.

Anh ta là một thằng chó chết, đánh tôi kể cả là khi tôi đang mang thai.

Anh ta đã giết chết đứa trẻ đó, mặc cho đứa bé đã thành hình thành dạng.

Đứa con của tôi, động lực và niềm an ủi của tôi...để tôi tiếp duy trì cuộc hôn nhân độc hại này, có nguồn động lực để sống...- Lan Anh...tôi..A!?Cô thọc ngón tay vào trong một cách bất ngờ không phòng bị khiến cho ả ưỡn lên, rên rỉ.

Lan Anh nhìn xuống ánh mắt đầy căm hận.- Và bây giờ tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác đó.( Lưu ý nhỏ : Lan Anh trả thù Thúy My, chứ không phải con của ả.

Cô không và sẽ không bao giờ bán hay cho đứa trẻ cho người khác nuôi, con của My đang trong giai đoạn cai sữa và vẫn được nuôi dưỡng trong vòng tay của Lan Anh.

Kia là Lan Anh cố tình nói thế, để kích động ả)
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 18: Không thể chạy trốn [ H++]


- Buông tôi ra !!

Làm ơn... tôi không muốn sống nữa...A!?

Hức.Ả giằng ra muốn thoát khỏi vòng tay cô nhưng rồi lại bị đè xuống một lần nữa, chiếc quần tất rách thủng lỗ ướt đẫm mồ hôi cùng chiếc áo sơ mi bị đổ rượu vang lên, hằn cả những gì xấu hổ nhất của Thúy My ngay bên trong.

Ả khóc nức nở cầu xin cô, nhưng rồi vẫn không thoát khỏi số phận bị ả đàn bà lực điền đấy đè xuống.

Cơ thể vốn không đọ lại sức giờ lại càng ốm yếu, khiến cho những phản kháng mãnh liệt của Thúy My lại không khác gì mát xa đối với Lan Anh.- Tôi đang giúp cô đấy, than cái gì?Lan vẫn cố tình đè ả ra, tay nắm chặt tóc Thúy My không ả ta tiếp tục có cơ hội vùng vẫy.

Thúy My đau đớn, tay khua loạn xạ chỉ biết bám chặt lấy bắp tay săn chắc của cô, cố gắng chịu từng cú thúc của thứ đồ chơi tình dục thô cứng đó.

Mồ ôi ả vẽ vãi ra khắp trên chán, Thúy My khóc sướt mướt cầu xin cỡ nào cũng chẳng thể ngăn cô tiếp tục dừng đâm thứ đó vào một cách dồn đập trong âm hộ của ả.

Thúy My có thể nghe thấy nó, ả có thể nghe thấy âm thanh nhóp nhép dồn dập kinh tởm đó ngay bên tai, ả chỉ biết kêu la trong tuyệt khi thứ đó cứ đang tàn phá ả ngay bên trong.- Làm ơn...A!?

Tôi muốn chết..Hức....xin hãy giết tôi...xin hãy giết tôi...A!?

Tôi van xin cô...Hức!?

A!

Ả tiếp tục gào khóc đến mức muốn ngất lịm đi, cổ họng đã khàn lại khiến Thúy My vô cùng đau đớn.

Đến khi âm đạo ả không thể chịu đựng được nữa mà bắn hết ra, sự tra tấn đấy mới có thể dừng lại.

Thúy My run rẩy, đôi chân co co muốn khép lại trong khi cơ thể còn đang trong cơn co giật mất kiểm soát, còn ả thì khóc thút thít như một đứa trẻ.- Xem kìa, sao mà nhiều thế kia.

Có thật sự là nước lồn không đấy hay đó là nước tiểu, Thúy My nhỉ?Cô gối lên bên đùi bầm tím đáng thương mà khẽ cắn lên cả vết bầm đấy khiến cho Thúy My đau đớn chỉ muốn gào thật to hơn nữa, Thúy My không thể tin rằng những lời vô sỉ đấy lại thốt ra từ miệng của người quyền cao, học rộng như cô.

Như thể cô không khác nào một lòng một dạ với những tên khốn đã hiếp dâm Thúy My vậy nhưng ả có tư cách nào để kinh tởm cô được chứ.- Cô đi tiểu ngay trong lúc làm tình à?Lan Anh vuốt lên khuôn mặt đẫm mồ hôi và nước mắt của ả, tung những lời vô sỉ đó.

Nhưng không phải vì cơn nứng tình mà vì muốn sỉ nhục, chà đạp vào nỗi đau bị cưỡng bức và nỗi sợ về tình dục dần dâng trào trong ả.

- Thật kinh tởm.-...A!

Đau quá...dừng lại...!!

Cô đã làm rồi mà...đau quá!!Bỗng dưng Lan Anh cúi xuống cắn lên bên ngực của ả, mặc cho những vết cắn "yêu" không mấy nhẹ nhàng còn chưa đỡ, cô đã không ngần ngại cắn hôn liếm in đè lên những vị trí đấy.

- Lan Anh...xin cô...không được...làm ơn...hức...Thúy My yếu ớt muốn nắm đầu cô đẩy ra nhưng không thành, đã vậy còn khiến cho đầu của Lan Anh chuyển động sâu xuống dưới hai chân ả, kéo dài thêm vị trí những vết hôn ra.

Chỉ khiến cho ả thêm đau đớn mà khóc nức nở.- A!?

Ức...Thúy My có lần bị xích cổ đôi tay thì bị trói chặt, bên đùi bắt banh ra ép ngồi lên đùi cô.

Trước mặt ả là đoạn video chiều cảnh Thúy My một lúc quan hệ với rất nhiều người, đây không phải là lần đầu tiên cô đã làm điều này đối với ả.

Thúy My có rất nhiều những đoạn video xấu hổ, bao gồm cả video ả bị bắt gian đang làm tình với chồng người ta lẫn video Thúy My bị hãm hiếp tập thể, miễn là liên quan đến tình dục thì Thúy My đều có trong đó hết bao gồm cả cảnh bị cô đè ra gưỡng ép làm tình.

Trong đó có 30% video bị đăng lên mạng xã hội, bao gồm cả video từ năm ả mới 15 tuổi bị người ta đào lại rồi đăng lên nhằm mục đích bôi nhọ, làm nhục.

Đây không phải tự nhiên mà danh tiếng Thúy My lại tệ như vậy.- Ức...- Xem cô kìa, thật xinh đẹp.

Ngay cả khi không mặc gì.Thúy My bị bịt một món đồ chơi tình dục ngay trên chiếc miệng nhỏ xinh xắn ấy, bên đầu vú bị cô xoa nắn trêu đùa hàng giờ đồng hồ, bên tay còn lại thì cầm món đồ chơi tình dục đang rung lắc dữ dội mà không ngừng nhét vào trong âm hộ của ả.

Thúy My khóc nức nở, đôi mắt ả đỏ au.

Trước mặt là đoạn video chứa cảnh Thúy My bị người ta chuốc cưỡng ép làm tình.

Lan Anh không ngừng thì thào bên tai ả, còn cắn nhẹ lên nó khiến cho Thúy My khẽ giật nhẹ.

Cô liếm xuống dưới gáy ả, rồi cắn lên hằn cả vết răng lên đó.- Xem cô chủ động chưa kìa, chắc là sướng lắm đó.

Phải không, Thúy My?- hức...ư!?Ả lắc đầu lìa lịa nhưng rồi giật thóp rên lên khi bị cô ấn món dị vật vào sâu trong âm đạo, lồn đau nhức lên cảm giặc thứ đó đang tàn phá bên trong.- My, cô thật hay biết nói đối.

Giống như cách cô phủ nhận mọi chuyện mà cô gây ra rồi đổ hết lên đầu tôi bắt tôi chịu trách nhiệm vậy, thật đáng yêu.

Nhìn xem cô sướng quá mà bắn ướt nhẹt cả tay tôi ra rồi kìa.- Ức...Càng lấn sâu, thì bên trong ả càng bắn ra nước, như bản năng tự nhiên của âm đạo.

Còn tâm trí ả thì không, Thúy My đờ đẫn cả lại.

Ả biết đằng sau hành động đó chính là gì nhưng việc trả thù vì bản thân là nạn nhân khiếm khuyết, hoàn cảnh khó khăn, gia đình độc hại bị kẻ khác châm chọc giờ cô đã áp dụng lại y như vậy, đánh sâu vào nỗi đau của kẻ đó lôi ra và trêu đùa nó nhưng với một nạn nhân bị xâm hại tình dục, liệu nó có đáng không?...
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 19: Đổ vỡ...


Trong cánh cổng biệt thự mở ra, như mọi ngày cô từ trên công ty trở về.

Người hiện tại đã trở thành chủ tịch của một tập đoàn lớn, giàu có và quyền lực không thua kém một ai.

Người ngoài nhìn vào lại càng phải nể phục, kẻ đi đường nhìn thấy cũng phải rụt cổ cúi chào.

Lan Anh từ xưa đến nay chưa bao giờ hiểu hay tin một vào một thứ gọi là quyền lực bao giờ, với cô cái gọi là " một tay che trời " đấy chỉ có trong tiểu thuyết, phim truyện biến tấu mà thôi.

Đến bây giờ Lan Anh mới hiểu nó là như thế nào, phim truyện không lừa cô, nó chỉ màu hường hóa mọi thứ lên thôi.

Bởi những kẻ quyền lực thực tế chẳng phải tốt lành, muốn công bằng gì.

Cũng chẳng phải những ông trùm ngoài lạnh trong nóng như trong truyện, bọn họ là những kẻ tham lam, máu lạnh và nhẫn tâm.

Nhưng cô lại chẳng thể nói tất cả, nếu cô tự cho là như vậy lại không khác gì tự vả vào mặt chính mình.

Nhưng những gì cô có được ở hiện tại không chỉ là tất cả những nỗ lực của Lan Anh cố gắng đạt được để thoát khỏi cảnh nghèo khó, bất hạnh mà là cách để cô có thể từng chút một chà đạp lên những kẻ làm cô phải đau khổ.Bước vào cổng biệt thự, cánh cửa vừa mở ra như để chào đón cô.

Các nữ hầu đứng lại, đỡ bê đồ cho Lan Anh.- Kính Chào cô chủ, mừng cô trở về nhà.

Cô chủ...?

Cô chủ??Bỗng dưng Lan Anh cảm giác cái gì đó không ổn, cô chạy vội vào phòng trước sự hoang mang của các nữ hầu xung quanh.- Ủa, cô chủ làm sao thế?- Chắc tại con ả tiểu tam đấy lại làm gì cô ta rồi.- Thôi, bớt mồm miệng lại mà đi cất đồ cho cô chủ đi.Bọn họ bàn nhau một chút nhưng rồi ai đấy bê đồ ra cất mà trở lại công việc của mình, trong lúc đó Lan Anh chạy thẳng vào phòng, cô hoảng loạn tìm xung quanh rồi gọi.- Thúy My??

Thúy My!!

Cô ở đâu!Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô bước đến tay nắm cửa phòng tắm gõ mạnh bạo.- Thúy My!!

Tôi biết cô ở trong đó !!

Đừng có làm trò gì dại dột!

Mau ra mở cửa cho tôi ngay!Bên đó cũng không đáp, khiến cho Lan Anh càng thêm bực bội.

Giọng cô thay đổi.- Con khốn !

Mày dám thách thức tao đấy à?"

Rầm" - cánh cửa phòng tắm bị đạp tung ra, Thúy My từ dưới bồn tắm vội ngẩng lên chưa kịp phản ứng gì đã bị cô nắm tóc lôi ra khỏi bồn tắm.- Con khốn !

Cô biết tôi đi làm vất vả áp lực như thế nào không mà ở nhà cô làm ra cái trò này.

Nếu như muốn giảm đi sự hành hạ xuống thì cô phải biết điều chứ, những trò của cô chỉ càng khiến tôi thêm phát điên mà tăng gấp đôi nỗi đau cho cô thôi !!Lan Anh tay xiết chặt lấy cổ Thúy My, cô không ngừng chửi thẳng vào mặt ả bằng những lời thậm tệ.

Ngay phút giây định đánh ả một lần nữa thì Lan Anh đã bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt vô hồn không chút cảm xúc, nhưng đằng sau nó cô vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng đang dâng trào trong ánh mắt ấy.

Lan Anh hạ tay xuống, như thể chỉ khi Thúy My không thể khóc được nữa thì cô mới thực sự cảm thấy thương hại cho ả.- Thúy My, cô muốn gì?- Tôi muốn tắm...Thúy My nói bằng giọng rất nhỏ nhưng vẫn đủ để cho Lan Anh nghe thấy, ánh mắt ả cứ nhìn xuống sàn không biểu lộ chút cảm xúc nào nhưng cơ thể Thúy My vẫn không ngừng run lên.

Không biết vì lạnh hay sợ hay cả hai?

Nhưng một điều cô biết đó là ả đang nói dối, phải !

Kể cả đến bây giờ Thúy My vẫn không thể bỏ cái thói quen đó, cái thói nói xấu, bịa chuyện chết tiệt của ả ta.

Đây không phải là lần đầu tiên ả tìm cách tự tử, đã không ít lần cô nghe được từ người hầu báo là hành động nhảy khỏi cửa sổ, hay cắt tay làm máu me lênh láng ra sàn của ả.

Nhưng thay vì đó là sự hoảng hốt hay sợ hãi, bọn họ chỉ báo với thái độ khó chịu vì ả làm bẩn nhà hay việc ả tự tử làm dơ căn biệt thự xinh đẹp của cô.Lan Anh biết, Lan Anh biết đằng sau cái thái độ đó là gì.

Thúy My vốn đúng nghĩa là "nữ phản diện độc ác có kết cục bi thảm".

Ả bị vấy bẩn từ mặt thể xác lẫn tinh thần, tai tiếng khắp nơi ai cũng biết.

Vậy nên việc bị cả xã hội đối xử không bằng nổi con súc vật là những gì ả đang phải chịu đựng, kể từ khi cô báo rằng cô đã bán con của ả.

Thì Thúy My như người mất hồn, không phát điên không làm loạn, ngày nào cũng quanh quẩn xung quanh căn biệt thự cố gắng tra hỏi những người làm việc ở đó rằng có biết cô giấu con của ả ở đâu không ?

Những lần như vậy đáp lại ả là ánh nhìn khinh thường, không thèm đáp lời từ họ và quay ngoắt đi, thậm trí không ít lần họ còn chửi thẳng ả là một con ả đàn bà khốn nạn, hèn hạ không xứng đáng làm mẹ hoặc đứa trẻ đấy thật bất hạnh khi đã có một người mẹ như bà.Mỗi lần như vậy Thúy My chỉ biết tủi thân trở về phòng hoặc tìm cách tự tử, nhưng rồi thay vì nhận được sự thương hại thì ả lại trở thành trò cười cho bọn họ.

Từ cái ngày Lan Anh tước đoạt quyền được mặc quần áo của ả, lúc này Thúy My cảm thấy bản thân không phải con người.

Ngày qua ngày trốn trong phòng trùm chăn kín mít, che đi cơ thể bị tổn thương của ả.

Bởi mỗi lần bị Lan Anh hành hạ xong, cô chẳng thèm băng bó vết thương cho ả mà chỉ vứt dụng cụ y tế ở đó cho ả tự sinh tự diệt, nên những vết thương trên người Thúy My băng bó vô cùng sơ sài.

Ả ngoài tối đến thì bị lôi ra làm công cụ tình dục cho cô thì còn lại là ngó đầu ra để lấy thức ăn cho nữ hầu mang vào, mà Thúy My có ăn được đâu, ám ảnh sợ hãi với bạo lực và tình dục khiến ả mỗi lần ăn xong đều nôn ra gần hết nhưng vẫn cố kìm nén bởi cảm giác sợ bị bỏ đói đến chết đấy.

Lan Anh nhìn cơ thể trần chuồng ướt sũng của ả, ngay cả những vết thương đã bị làm ướt cả rồi.

Bình thường ngoài mặc những trang phục mục đích phục vụ tình dục ra thì ả chẳng mặc gì cả, cơ thể Thúy My vốn dễ bệnh cảm lạnh nên ngày nào cũng chỉ biết rúc trong chăn co ro lại, giờ bị lôi ra khỏi nước khí lạnh tràn vào như xé toạc da thịt ả khiến Thúy My không ngừng run lên vì lạnh và sợ hãi.- Lần sau muốn tắm thì đợi tôi về tôi tắm cho.Hôm nay bỗng dưng Lan Anh giọng lại nhẹ nhàng hẳn nhưng Thúy My lại chẳng thể để tâm đến vì quá sợ hãi.- Hiểu chưa?Thúy My nghe vậy khẽ gật gật đầu trong run rẩy.

Lan Anh mỉn cười nhẹ nhàng bế ả lên, cơ thể ả ướt đẫm nhỏ bé dễ dàng nằm gọn trong vòng tay của cô.

" Cô vẫn ngu ngốc như ngày nào, đã tự tử rồi còn sử dụng nước ấm mới chịu.

Tính chết trong hưởng thụ hay gì?".

Cô pha lại nước tắm rửa sạch sẽ cho Thúy My, không quên lau người bế ả ra băng lại những vết thương.

Sự đột ngột tử tế đấy khiến cho Lan Anh như biến thành con người khác, càng khiến cho Lan Anh sợ hãi hơn vì không biết tiếp đến ả sẽ phải chịu đựng những gì nữa.

Hôm nay khác mọi ngày là cô sẽ đè ả ra ép làm tình, hôm nay Lan Anh chỉ ôm Thúy My ngủ thôi.

Bọc từng lớp chăn bông ấm áp, cô rúc vào ngực ả ngủ cảm nhận lớp da thịt mềm mại thơm mùi sữa tắm đấy mà chỉ muốn cắn một miếng.

Cô chìm trong giấc ngủ mà không biết ả còn đang thức trong đầu lẩm bẩm những từ ngữ tiêu cực."

Con của tôi chắc đã được gia đình khác nhận nuôi rồi...có lẽ sau này đó sẽ rất hạnh phúc...phải...nó rất hạnh phúc, nó nên như vậy...tôi không xứng đáng làm mẹ...tôi là một con đĩ khốn nạn" - Ả cứ lẩm bẩm như vậy đến suốt cả đêm không thể ngủ nổi.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom