Lãng Mạn { Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả

{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 20: Quả báo và hận thù [ H ]


Ngồi trong phòng làm việc, khí điều hòa lạnh phả vào da thịt.

Đây là căn phòng làm việc của Lan Anh, nơi mà không ai được phép đi vào kể cả là những người hầu hay vệ sĩ thân cận nhất của cô, vậy mà bây giờ cô lại đang ngồi trên bàn làm việc, tay ôm lấy ả nằm trong lòng như ôm một con mèo nhỏ dễ thương.

Lan Anh cuốn chăn quanh người ả, Thúy My tựa vào cơ thể cô, tựa vào cơ thể to lớn ấm áp ấy mà đánh một giấc thật say.

Bình thường Thúy My dạo gần đây bị tiều tụy đi rất nhiều, ả ăn ít cứ hay bị nôn ra, ngủ không đều có những đêm ả không dám ngủ do phải trải qua những cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp.

Hiện tại ả đã đánh một giấc khá say sau khi bị Lan Anh lôi vào trong đây đè ra và ép làm tình suốt tiếng đồng hồ, khoảng 3 tiếng rồi.

Đó cũng là thời gian ả ngủ nhiều nhất sau khi bị hủy hoại, mất đi tất cả...Trong lúc làm việc, mỗi lần nghỉ tay cô đều tranh thủ thò tay vào vuốt ve ả, thậm trí còn tiện luồn lách vào trong chăn, trong áo để bóp nắn thứ gì đó.

Vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp gầy gò của ả, đó là lần đầu tiên trên đời Lan Anh cảm thấy ả đẹp, ý đó là một lời khen.

Bởi từ trước đến giờ, Lan Anh đánh giá Thúy My là một ả đàn bà ảo tưởng về nhan sắc của mình, cho rằng vẻ đẹp của Thúy My rất là đại trà, không có gì nổi bật đã vậy còn trang điểm lòe loẹt trông vô cùng khó coi, được mỗi mảng phẫu thuật thẩm mỹ là ưa nhìn một chút nhưng chẳng đáng kể là bao.

Mà đúng thật, trước khi những sự kiện khủng khiếp sảy ra với ả, thì Thúy My lại vô cùng tự tin thái quá về nhan sắc của bản thân bởi nghe được sự tâng bốc, nịnh nọt của cha mẹ và những người bạn sung quanh ả.

Nhưng tâng càng cao thì ngã càng đau, sau khi mất đi tất cả Thúy My buộc phải đấng thân vào con đường vô cùng bẩn thỉu, đó chính là làm gái điếm, lúc đó ả bị ế khách nhiều nhất, những vị khách đó cho rằng do khuôn mặt xấu xí của ả nhưng thực tế là do tai tiếng của ả quá lớn, họ không muốn chạm vào.

Nhưng Thúy My lại tin vào điều đó, ả rơi vào cảm giác mặc cảm vô, tự ti và suy sụp cùng khủng khiếp đã vậy không ít lần trong lúc làm việc Thúy My còn bị cưỡng hiếp vô cùng tàn bạo, vậy mà những gì Thúy My nhận được từ ông chủ đó là ông ta cho rằng đấy là may mắn, vì trên đời mới có thằng đàn ông thèm khát con ả đàn bà rẻ rúng như ả.Gạt cọng tóc của ả sang một bên, xoa xoa lên đôi tái nhợt đấy rồi im lặng một lúc cô khẽ nâng cằm Thúy My hôn nhẹ lên.- My, đừng chết nhé...Trở về từ hơn 10 năm về trước, lúc đó Thúy My và Lan Anh là học sinh lớp 10.

Họ cùng học chung một lớp, cùng giáo viên chủ nghiệm, bộ môn.

Ấn tượng duy nhất trong ký ức tuổi thơ của họ đó là cô Lan Giang, bà là một giáo viên chủ nghiệm lớp 10H, là một giáo viên dạy môn văn đã có nhiều kinh nghiệm trong nghề.

Bà cũng là người hay đứng ra bảo vệ và làm chứng giải oan cho Lan Anh mỗi lần bị Thúy My vu khống bắt nạt.

Có một lần bà đã từng nói một câu, nó đã để lại ấn tượng cho cô đến bây giờ không thể quên, nó như thể đã in sâu vào trong tiềm thức như dấu ấn đi theo Lan Anh cả đời vậy.- Các em biết tại sao tôi thường bảo rằng phụ nữ là thứ gì đó đáng sợ nhất không, hãy nhớ rằng đây không phải là lời xúc phạm mà đó là lời cảnh tỉnh cho các em khi các em chạm đến giới hạn của một người con gái hoặc phụ nữ.

Bởi khi nhắc đến trả thù con người ta từng nghĩ đến " nợ máu phải trả bằng máu" nhưng đối với một người phụ nữ, cái chết dành cho kẻ thù còn quá nhẹ nhàng và nhân hậu và với ả sẽ chẳng bao giờ để cho những kẻ đáng chết gây ra bao tổn thương cho mình một kết cục nhẹ nhưng nhất cả.

Suy cho cùng những sinh vật dễ bị tổn thương nhất lại chính là kẻ đáng sợ nhất, với tôi đàn ông đáng sợ nhất khi yêu, còn đàn bà đáng sợ nhất khi hận.

Bởi trên đời sẽ chẳng còn gì đáng sợ, độc ác hơn sự hận thù của phụ nữ...Có một khoảng thời gian trong quá khứ Lan Anh bị đám bạn vây đánh hội đồng, cho dù Lan Anh không phải loại người yếu đuối nhưng không có nghĩa là cô thoát khỏi danh sách đối tượng bị bắt nạt, đã vậy trong suốt khoảng thời gian học cấp 3 Lan Anh còn chịu cảnh bị tẩy chay, nói xấu, đánh hội đồng.

Một học sinh cấp 3 như cô không thể đấu nổi với nhiều người cùng một lúc được.

Khi bị lôi vào phòng vệ sinh, bọn chúng giữ cô lại rồi chính Thúy My cầm xô nước dội thẳng vào mặt cô, trang phục học sinh của Lan Anh ướt hết, từ đầu đến chân.

Thúy My túm chặt lấy mái tóc ẩm ướt của cô, kéo lên.- Lan Anh, mày đừng cậy bản thân học giỏi mà ra vẻ hống hách, đây là cảnh báo.

Nếu như còn có lần sau, đừng trách tao ác.Quay trở lại một khoảng thời gian khủng hoảng nhất trong cuộc đời của ả, lúc đó Thúy My đã không thể chịu được khi bị ép làm tình một cách mạnh bạo, ả đã nhất đi vì quá đau đớn, Lan Anh đã không ngần ngại dội thẳng một xô nước lạnh vào mặt ả.- Hơ...!

Lan Anh, hức...Không...tôi xin cô...đừng...hức.Vừa tỉnh lại, cô đã nhét cho ả một món đồ chơi tình dục to dài vào trong âm đạo đang xưng đỏ của Thúy My, còn không ngần ngại khởi động chế độ rung làm cho Thúy My không nhịn được mà thét lên.- Thúy My, cô nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng để cô nghỉ như vậy sao?Vừa nói cô vừa ấn thứ đó sâu hơn, còn thọc hai ngón tay vào trong miệng ả.- Ức...!!!

Hư...A!?Dị vật lấn sâu hơn, đè lên một điểm gồ trong vách thịt ẩm ướt của ả khiến Thúy My giật run lên, Lan Anh rút tay ra, nắm tóc ả lôi đến chỗ bồn tắm đã bơm nước đầy ấn đần ả xuống.- Đây tôi còn chút nhân từ, sử dụng nước sạch cho cô.

Hơn con khốn nào xưa dội nước lau nhà vào người tôi, ấn đầu tôi xuống chiếc bồn cầu bẩn thỉu đó để sỉ nhục đấy.- Ư!!

Hức...!Bị ấn xuống nước ả vùng vẫy thảm thiết, cơ thể yếu ớt cố gắng phản kháng một cách khó khăn khỏi đôi tay tàn bạo đấy.

Cô vừa tóc ả nhấc lên, ngón tay đâm vào hoa huyệt đằng sau, đâm mạnh.- A!!

Xin cô...xin cô hãy thương xót...tha cho tôi...- Tại sao tôi lại phải thương xót cho một kẻ đã hại mình chứ?- Cô...chúng ta đã giao cấu lâu như vậy, bộ ta không thể có chút tình cảm sao?

A!?...Ngón tay cô tức muốn xé toạc âm đạo ả ra, tàn phá nó thay cho lời nói bẩn thỉu của ả.- Tình cảm?

Thật nực cười, Thúy My, đến bao giờ sự ảo tưởng, ngu ngốc đó của cô mới biến mất.

Cô mong đợi gì từ một kẻ từng là nạn nhân của cô chứ?

Kẻ như cô lũ súc vật còn phải chê.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 21: Nghẹt thở


- Thúy My!!

Tỉnh lại ngay cho tôi !!Lan Anh hoảng hốt cuống cuồng lay lay Thúy My, ả vẫn bất tỉnh không chịu dậy, mặc cho cô không ngừng hô hấp nhân tạo, thậm chí không ngại dánh thẳng cú tát lên mặt ả.

Nhưng hành động đó không những không có tác dụng mà còn khiến cho khuôn mặt của ả vốn đã thê thảm còn thê thảm hơn.

Thúy My đã rơi vào giai đoạn trầm cảm nặng, ăn uống đã khó khăn đã vậy sự tủi nhục và tổn thương đan xen với việc bị kìm hãm trong nhà suốt thời gian dài khiến cho tinh thần ả bị tổn thương trầm trọng.

Thúy My bắt đầu có dấu hiệu tự hủy hoại bản thân, mặc cho Lan Anh đã gần như thu lại hết các vật dụng gây tổn thương.

Đỉnh điểm là Thúy My đã ngất lịm trong phòng ngủ, sung quanh ả là một đống dao dọc giấy trộn lẫn với máu.

Khiến cho Lan Anh vừa trở về, đã phải cuồng chạy vào, cầm máu cho ả.Đánh thức ả tỉnh lại không thành, cô liền chạy vào phòng tắm lấy một cốc nước lạnh mang ra dội thẳng vào mặt Thúy My.- Hức..!?

"Bốp" - Vừa tỉnh lại ả đã nhận lại một cái tát vào mặt, Thúy My đau nhói chạm lên hai gò má sưng vù của mình chưa kịp mở miệng kêu đau thì đã bị cô nắm tóc kéo lại.- A !?- Thúy My !

Con khốn!

Cô có tin tôi nhúng đầu cô vào nồi nước sôi không?

Bộ thấy tôi chưa đủ tử tế hay sao, hay là được hôm tôi tử tế với cô thì cô lại được đà lấn tới hả?

Tôi đã bảo...- Vậy thì đem tôi thủ tiêu đi không được à?

Chẳng phải kẻ quyền lực như cô một tay che trời à?Ả cắt ngang lời nói của cô, Lan Anh sững người lại giọng mất máy.

- Cô nói gì?...Thúy My đờ đẫn ngước lên nhìn cô, ánh mắt ả sâu thẳm, tối tăm không một tia sáng, đôi môi nhợt nhạt, bầm giập của ả khẽ nhếch lên cười.

- Chẳng phải tốt hơn sao, đỡ phải từ công ty về đã mệt mỏi áp lực còn phải phát điên với con chó đẻ đang lên cơn trầm cảm trong nhà mình không?

Tôi nói thật, ép tôi sống cô cũng chẳng được lại nhiều đâu, chưa kể tiền nước tiền điện, tiền thức ăn, thuốc me cô dành để chi cho tôi nữa.

Bộ chẳng phải người thiệt sẽ là cô sao, Lan Anh?- Cô nghĩ tôi thiếu tiền đến mức đấy à?Cô buông tóc của ả ra, khuôn mặt của Lan Anh tối sầm lại khiến cho Thúy My đang cười cũng giập tắt, ả bắt đầu tỏ ra hoảng hốt, sợ hãi, cầu xin cô khi thấy vẻ mặt đó như thể thấy ma.

Không, Lan Anh bây giờ với ả còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.- Lan Anh...Lan Anh...tôi xin lỗi!!

Tôi sai rồi...tôi sai rồi...xin cô...xin cô hãy tha cho tôi....tôi sai rồi...tôi van xin cô...là lỗi của tôi...đáng ra tôi không nên làm như vậy...lỗi tôi không kiểm soát được mà phát điên lên...xin cô hãy tha cho tôi !

Tôi sai rồi, tôi từ khi không còn đứa con trong tay...tôi đã rất tuyệt vọng nên mới làm ra chuyện như thế này... tôi nghĩ con bé sẽ được một gia đình tốt hơn nhận nuôi... nó thật sự may mắn vì sinh ra không phải làm con gái của tôi...Ả vừa bò ra sau, vừa run rẩy cầu xin.

Cơ thể trần chuồng, ướt nhẹt run lên bần bật trông vô cùng đáng thương.

Giọng ả run run, khi nhắc đến con, bỗng dưng Thúy My lại cúi đầu xuống khẽ cười, đó không phải là nụ cười hả hê hay vui sướng, mà đó là nụ cười lạnh lẽo, chất chứa sự đau khổ và tuyệt vọng.

Nhưng rồi kể cả như thế, khi ả ngẩng đầu lên vẫn ánh mắt ấy nhìn vào Thúy My chằm chằm, vẫn ánh mắt đầy sát khí đó như thể muốn ăn tươi nuốt sống ả, cô vẫn đứng im như tượng, không thèm đáp lại lời nào càng khiến cho ả sợ hãi hơn.- Lan Anh!!

Làm ơn...do mai xui quỷ khiến tôi mới làm ra chuyện như vậy...tôi sai rồi...là do tôi bị ma quỷ che mắt mới gây ra chuyện như vậy...lỗi của tôi...xin cô hãy tha cho tôi...tôi sai rồi...hức...Ả run rẩy khóc toáng lên, dẫu vậy Thúy My nhận ra mình đã không thể khóc được nữa.

Cảm xúc của ả qua tháng ngày bị hành hạ, dần đã bị hủy hoại không còn gì rồi, chỉ biết nhăn mặt đỏ mắt như một bản năng phòng vệ như một con thỏ con yếu đuối đứng trước một con thú dữ.

- Tôi đã định tính khen cô thông minh hơn khi nghe câu trước đấy, chỉ tiếc là câu sau...Khoảnh khắc cánh cửa phòng ngủ đóng vào, tiếng cài then vang lên trong khung gian tăm tối tĩnh lặng chết chóc đấy.

Là tiếng kim giây đang "tích tắc" tính hàng giờ trôi qua.

1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng, suốt 3 tiếng đồng hồ không một động tĩnh gì.

Trong phòng ngủ lúc này là cảnh ả đang nằm la liệt dưới sàn, cơ thể không ngừng co giật liên tục, một bên tay ôm lấy cơ thể in hằn những vết cắn khá sâu có những vết còn rớm máu sưng đỏ, thậm trí cô còn không ngại cắn lên cả vết bầm của ả, một bên tay che lấy âm hộ như thể sợ ai đó sẽ tiếp tục "tấn công" vào nó.

Thúy My cứ nằm lăn lóc dưới đất đấy, rên rỉ những âm thanh khó tả, nó toát lên cảm giác đau khổ xen lẫn tủi nhục của người đàn bà đấy, ả cứ nằm đó rên cho đến khi cơ thể không còn co giật nữa mới thôi.- My My, đừng làm mấy hành động ngu ngốc nữa được không?Một lúc sau, khi cơ thể ả dịu đi, ả mới đứng dậy, lặng lẽ vào phòng tắm, tắm qua một lượt mới ra ngoài.

Đi ra ngoài, cơ thể còn quấn khăn bước ra, nhìn thấy cô đang ngồi trên giường đợi ả, Lan Anh cầm trên tay bộ dụng cụ y tế tay chỉ vào cốc nước và viên thuốc giảm đau trên bàn, ánh mắt ả u buồn nhìn theo hướng tay Lan Anh chỉ mà cầm Lê uống.- Lại đây.Thúy My khẽ lết ngồi lại gần cô, Lan Anh khẽ nâng cằm cô lên sát trùng bôi thuốc lên vết thương trên khuôn mặt của ả, vừa bôi cô vừa nói.- Đây là cảnh báo, lần sau còn tái phạm thì sẽ nặng hơn lần trước đấy.

Hiểu chứ?-...Thúy My im lặng một lúc rồi khẽ gật, Lan Anh mỉm cười gián băng lên vết thương của ả rồi đưa tay ra kéo gáy ả lại gần rồi khẽ hôn lên đôi môi ấy.

Giọt nước mắt cuối cùng của ả rơi xuống như là dấu chấm hết cho phần linh hồn còn sót lại trong ả...
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 22: Địa ngục sống


Ả nhớ hơn 20 năm về trước, cái hồi ả còn là một đứa trẻ ngông cuồng nổi loạn, cái hồi ả còn ngồi trên ghế nhà trường.

Thúy My nhớ lấy cảnh bụi phấn rải trên bờ vai vị giáo viên đấy, Thúy My nhớ chất giọng nhẹ nhàng luôn khiến cho người nghe xong khó kiền được cơn ngủ gậy, thực tế tiết nào trên trường ả luôn ngủ gật đấy không phải là tự nhiên tại sao Thúy My hay bị phê bình nhiều như vậy, đặc biệt là tiết Văn.

Nhưng khác với các giáo viên khác, bà ấy chưa bao giờ mắng hay phê bình ả, đã vậy bà không quên cởi áo khoác đắp cho ả khỏi khí điều hòa lạnh phả vào người.

Là một vị giáo viên có kinh nghiệm trong nghề, những tiết giảng dạy của bà rất hay, khi nói về vấn đề học sinh ngủ gật bà thay vì của trách phê bình học sinh thì bà ấy lại quay sang phê bình chính mình, cho rằng mình giảng bài không hay nên học sinh mới cảm thấy chán nản mà ngủ gật như vậy.

Mỗi một tiết học bà từng dành cho nửa thời gian còn lại để giảng dạy về xã hội, bà từng nói :- Các em biết cách để hủy hoại sự trưởng thành của một đứa trẻ là gì không?

Đó không chỉ là sự bạo hành, hành hạ tinh thần lẫn thể xác đứa trẻ đó còn là sự nuông chiều, che chở, bênh vực quá mức.

Tại sao ư?

Trước khi đặt ra câu hỏi này, tôi khuyên các em sau này khi có con, kể cả là nam hay nữ kể cả yêu nó cỡ nào thì hãy biết cách giáo dục đứa trẻ đó thật tốt, xin đừng bao giờ sử dụng đòn roi hay những lời mắng chửi cay nghiệt mỗi lần đứa trẻ đấy vi phạm hay làm sai điều gì, trừ khi đó là một biện pháp cuối cùng mà các em có thể làm.

Xin đừng bênh vực, chiều chuộng đứa trẻ đó quá mức đặc biệt là rất nhiều người sử dụng nó như là biện pháp để đứa trẻ đó không ăn vạ, khóc lớn tránh phiền phức.

Các em hiểu chứ?Cả lớp ngước mắt lên nhìn, một số học sinh khẽ gật đầu.- Sự nuông chiều hủy hoại đứa trẻ như thế nào ?

Các em chắc ai cũng từng nghe : " cha mẹ không dạy được con thì để cho xã hội dạy".

Điều tôi không nói là phân tích ý nghĩa của câu nói đấy mà là cái cụm từ " xã hội dạy", tôi xin thật lòng mà nói, cha mẹ nào thương con thì đừng bao giờ để cho xã hội dạy con mình, hãy dạy dỗ đứa con mình thật tốt.

Bởi khi vào tay xã hội, cái gọi là "dạy dỗ" nó khắc nghiệt và kinh khủng hơn rất nhiều, đó không còn là đòn roi hay mắng chửi mỗi lần đứa trẻ đó làm gì sai và cũng chẳng còn có sử dụng thứ gọi là lời xin lỗi để nhận được sự tha thứ từ những người khác nữa.

Đôi khi đó cũng là cách kẻ ác sử dụng nó như một hình thức để hủy hoại tẩy não đứa trẻ họ muốn mà không bị ai lên án là cha mẹ tàn ác, những đứa trẻ hư cũng mong manh yếu đuối không khác gì những đứa bị trấn thương tâm lí, có khi còn yếu hơn.

Nếu như các em không hình dung ra thì tưởng tượng cảnh thả vật nuôi trong nhà vào rừng bắt chúng nó tự mưu sinh là biết, còn gì tàn nhẫn hơn khi một đứa trẻ bị giáo dục sai cách phải nhận lại quá báo do những lỗi lầm của nó còn những kẻ dạy dỗ nó thì bỏ đi, không một lời từ biệt."

Khoảnh khắc tôi nhận ra bản thân không khác gì một nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết đó chính là khi 'họ' nói ra câu đấy".- Con chó khốn nạn, mày đéo làm được cái tích sự gì đã vậy còn hại tao !

Chết mẹ đi!!- Ông buông ra !

Ông tính làm gì con bé hả?

A!?- Con mụ già thối tha, tránh xa tao ra!!Mẹ ả, người đàn bà khốn khổ đáng thương đứng ra che chắn cho Thúy My thì bị người chồng của mình dáng cho một cái bạt tay ngã ra choáng váng.

- Ông...!?

Tên khốn nạn, ông dám đánh tôi...- Tao đánh mày thì làm sao chứ, con vịt trời bẩn thỉu với con mụ già ngu ngốc với mày như nhau cả thôi !!- Này!

Ông đã ngoại tình rồi còn lấy cái gan đâu mà dám vênh vào như thế !!

Đừng quên, chính ông đã nhận nuôi con bé về rồi nài nỉ cầu xin tôi chăm sóc cho nó đấy !- Mày biết vì sao tao nhận nuôi nó không?

Bởi vì nó là con của con ả đàn bà ngoài kia tao yêu đó, mày đã quá ngu ngốc để nhận ra bản thân đã nuôi con của tình địch.

Nhưng dù sao tao cũng phải biết ơn mày vì nhờ mày mà tao đã biết cái con phò ngoài dã thú kia của tao là một sao chổi, dù sao vịt trời là vịt trời không bao giờ có thể trở thành thiên nga được.

Đẻ con gái đã vô tích sự không làm được gì rồi, đã vậy còn là sao chổi, thì chết khuất đi tao cũng chẳng tiếc đâu.

Dù sao tao đi cùng con vợ mới đi đây, tạm biệt lũ rác rưởi.Nói xong ông ta bỏ đi cùng với ả tình nhân của mình, bỏ lại Thúy My cùng người mẹ đang ngỡ ngàng ôm mặt ngồi quỵ xuống đất trong tuyệt vọng cùng với đống nợ nần trồng chất."

Không phải là một nữ phụ ngầu, quyền lực, giàu có, sang trọng như người ta từng nói.

Nữ phụ độc ác, một nhân phản diện một chiều, thảm hại, kinh tởm, yếu đuối, bảo thủ, ngu dốt, mất não chỉ gây tức cho người đọc là vật chút giận của tác giả, được hợp lí hóa cho phép tác giả được phép thực hiện những cái gọi là "quả báo" vô cùng tàn nhẫn lên họ, kể cả khi đó là những người phụ nữ hoặc trẻ em.

Nhưng có một điều tôi hoàn toàn khác với hình mẫu đó, một điều duy nhất...".Ngày qua ngày cuộc sống của ả với mẹ mình rất vất vả, Thúy My một người vốn ngày xưa được cha mẹ cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, công chúa lá ngọc cành vàng giờ lại bị bỏ rơi bị cha mẹ trù giập một cách thảm hại.

Người mẹ từng yêu thương ả giờ đã căm hận con gái nuôi mình vô cùng, không ít lần bà chửi rủa, trù ả chết, không ít lần bà chửi ả là đồ trà xanh, rác rưởi bẩn thỉu không khác gì mẹ ruột của ả đáng bị chồng cũ đánh đậ, ruồng bỏ, không ít lần bà bỏ mặc ả rơi vào hoàn cảnh khó khăn, éo le nguy hiểm bao gồm có cả việc bị hãm hiếp hay suýt bị giết hại với lí do ả xứng đáng bị như vậy khác hẳn so với ngày xưa, bà sống chết bênh vực con gái nuôi của mình kể cả nó phạm lỗi rất nặng.

Nói chung bất cứ điều gì tàn nhẫn nhất, bà đều dành cho ả hết.

Đỉnh điểm là lúc bà không kiềm được mà phát điên xông ra giết ả nhưng không thành.Nhưng kể cả cho có là như vậy, thì Thúy My chưa một lần oán hận, bỏ rơi bà.

Ả có cơ hội có thể chạy nhưng chấp nhận ở lại để chăm sóc, trả nợ cho mẹ.

Ả có thể phản kháng, báo cảnh sát nhưng Thúy My chọn ở lại chịu đựng bà.

Cuối cùng cái ngày mà bà bị tại nạn mà chết, Thúy My đã khóc không ngừng, không ngừng nói lời xin lỗi.

Bỗng dưng khoảng không tăm tối bao trùm xung quanh, bao trùm lấy cả xác chết của bà.

Một đống giòng chữ trên đầu ả hiện lên : " Tại sao người chết không phải là mày ?", " mày đáng chết hơn tao", " Tại sao mày không chết đi cơ chứ?".

Khoảnh khắc khi đống bàn tay đen từ đâu xông ra bao trùm lấy ả là lúc Thúy My tỉnh khỏi cơn ác mộng.- Ư!?...Mở mắt ra, vẫn là căn phòng "tra tấn" đó, vẫn là Lan Anh ở đó, đang nằm ôm ả ngủ trên giường, bắp tay to lớn của cô ôm trọn lấy cơ thể yếu ớt, gầy gò thảm hại của ả ngủ rất say và ngon, Thúy My ánh mắt mệt mỏi khẽ xoa xoa lên gò má cô, xen ngón tay vào trong mái tóc xinh đẹp ấy.

- Một kẻ không có đức tin như tôi không thể ngờ một ngày nào đó tôi lại tin vào cái sự tồn tại của cái gọi là " địa ngục"....Nói xong ả khẽ đẩy cô áp khuôn mặt vào ngực mình, vừa chạm vào vòng tay đã ôm xiết lấy eo ả rúc rúc như không muốn rời.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 23: Đốt Hoa [ H ]


- Thúy My... tại sao cô lại muốn hại tôi?Đó là câu hỏi lần cuối cùng cô và ả gặp nhau trước những sự kiện kể trên, lúc này cả hai con người như đứng từ hai thế giới khác vậy.

Một người đã nỗ lực sau nhiều năm gian nan khổ sở đã vươn lên chức chủ tịch của công ty bất động sản lớn nhất cả nước, có tầm ảnh hưởng mạnh đến chính trị và xã hội, một người thân bại danh liệt tai tiếng khắp nơi, giờ làm đĩ làm phò bị người đời chửi rủa chà đạp thảm không khác gì súc vật.

Lúc đó cả hai mặt đối mặt, Lan Anh từ một bà nội trợ đáng thương giờ mặc vest tay đeo vàng, ngọc trở thành nữ chủ tịch giàu có.

Ngược lại Thúy My, người đàn ngạo mạn, quyến rũ tự cao tự đại giờ lại trở nên thảm hại, nhục nhã.- Đố kị...có lẽ là...vậy...- Đố kị?- Tôi...tôi xin lỗi...Ả lí nhí.- Cô thật xinh đẹp.Lan Anh cầm một bông hoa đưa ra phía trước tặng ả, đó không có thân.

Cả bông hoa đó đang nằm gọn trong tay cô.- Tôi...tôi...Bất ngờ Lan Anh mở miệng khen ả, Thúy My cũng rất ngỡ ngàng vì suốt ngần ấy năm những gì cô phải chịu đựng từ ả, cô lại vẫn không ngần ngại mở miệng khen người đã từng hành hạ, hại mình khiến cho Thúy My mặt có chút ửng đỏ.

Đó không phải là rung động, mà là sự xấu hổ áy náy trước những gì ả đã từng đối xử với cô.- Tôi cảm ơn...Thúy My khẽ đưa tay ra với lấy.

Bỗng dưng Lan Anh nói một câu khiến ả bị khựng lại.- Giống như mẹ của cô vậy, ý tôi là mẹ ruột người thực sự đã đẻ ra cô đấy.- ...Cô..cô có ý gì..!?Bỗng dưng bông hoa trên tay của Lan Anh bốc cháy, hóa thành tro bụi.

Cô không ngần ngại thổi đống đó lên mặt ả, khiến cho Thúy My cay đỏ mắt mà ho sặc sụa.- hụ hụ...Lan Anh...!- Sớm gặp lại cô vào ngày không xa, My My.Nói xong cô rời đi, để lại cho ả ánh mắt hoang mang có chút cay cay vì bụi tro bông hồng bay vào mắt.Trở về hiện tại, Thúy My đang nằm trên giường.

Cơ thể ả ôm lại lạnh run, trong khi cảm giác đau nhói phát ra từ bên da thịt khiến ả không thể ngừng rên rỉ.- My My.Lan Anh bỗng dưng đè lên ả, gỡ tay ả ra.

Hai cánh tay lộ ra đầy những vết cào, vết cắn rớm máu không hề nhẹ.- Đến bao giờ cô mới ngừng hủy hoại bản thân đây?

Hết dao, kéo, nước giờ lại trò cào cắn vào da thịt.

Đừng để tôi phải sử dụng đến biện pháp, không cô sẽ hối hận đấy.-...Thúy My cứ im lặng vậy, không thèm trả lời cô lấy một câu.- My My?- Tôi xin lỗi cô, Lan Anh.

Tôi hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa...Thúy My quay đầu sang bên phải, giọng càng ngày càng nhỏ dần.

- Cô nói lần sau?

Nhưng cô biết rằng mình đã vi phạm bao nhiêu lần rồi không.- Tôi biết...tôi sai rồi...-...

My My.Lan Anh ấn đôi tay xước xác đó xuống, cúi xuống ghé sát đôi môi tái nhợt đấy.

Hương bặc hà thơm mát, hòa cùng với hơi thở ấm nóng.

Nếu như là người thường chắc hẳn họ phải rất mê muội nhưng thật "đáng tiếc"?

Đây là ả, kẻ mà cô ghét nhất trên đời.- Hay là tôi đưa cô đi gặp bác sĩ nhé?Ngón tay đan sát vào nhau, mái tóc cô trùm xuống ả.

Mái tóc mềm mại, thơm mùi dầu gội lướt nhẹ lên khuôn mặt vô hồn của người đàn bà ấy, ánh mắt đau buồn không chút lay động hay phản ứng gì như thể nó đã chấp nhận bị chính người đó chi phối.

Khoảnh khắc cơ thể từ từ hạ xuống, khoảnh khắc hai đôi môi từ từ chạm nhau.

Ả cảm thấy bầu trời của mình như đã trùm xuống, nhưng ả đã từ bao giờ đã có một bầu trời của riêng mình vậy, ngay cả chút ánh sáng nhỏ nhoi cũng là quá xa xỉ đối với kẻ rác rưởi bẩn thỉu như ả."

My My" - Đây là cái tên âu yếm mà người yêu quý thường gọi cho ả, từ cha mẹ đến bạn bè và người yêu, đôi khi sẽ là " My".

Đơn giản họ thấy cái cái từ " My" trong tên của ả khá dễ thương, một số người thấy trong tiểu thuyết Trung Quốc người ta cũng thường hay gọi âu yếm như vậy.

Vậy mà bây giờ người gọi cái tên đó chính là người ghét ả nhất như để chà đạo biến những gì ả thích nhất thành nỗi đau, còn những người trước đây từng gọi ả giờ đã không còn gọi nữa, bởi những mối quan hệ ả vô cùng trân trọng giờ đã đổ nát...- Ức...ức...Vào một khoảng thời gian nào đó, họ lại tiếp tục làm tình trong phòng làm việc một lần nữa, thật thô tục khi làm cái trò này trong cái nơi để làm việc như vậy.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô đối sử dịu dàng với "bông hoa bé nhỏ" giữa hai châncủa ả như vậy.

Đầu lưỡi cứ dịu dàng vuốt ve lên, đôi khi còn phát ra những tiếng " lạch tạch " vì sự tác động lên môi trường ẩm ướt.- Ah...hứcThật đáng xấu hổ khiến cho Thúy My chỉ biết che mặt lại, mà chẳng thể kẹp chặt lại.

Đã vậy mọi cảnh xuân bên dưới còn bị ghi lại bởi chiếc camera sắc nét.- Cô thấy sướng chứ?- Tôi..!?Chưa kịp nó xong đã bị Lan Anh trườn lên nhét điếu thuốc lá vào miệng mà châm lửa.- Nghe nói cô từng rất thích hút thuốc vì thấy nó rất ngầu, vậy bây giờ cô cảm thấy như thế nào, My My?Thúy My lặng lẽ cầm lấy điếu thuốc, hơi khói từ từ phả ra bay lên khuôn mặt xinh đẹp như minh tinh của cô.- Tôi thấy mình thật thảm hại...Chưa kịp đêt
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 24 : Sự cứu chuộc.


Trong bệnh viện có một người phụ nữ trông rất giống Thúy My đang nằm trên giường hấp hối, vì bà ấy cũng chẳng còn có thể sống thêm được bao lâu nữa.

Vậy mà bà vẫn không ngừng mỉn cười vui vẻ nói chuyện với vị bác sĩ tâm lí của mình mặc cho nhịp tim ngày càng yếu dần.- Tôi là người có sức khỏe rất yếu đã thế còn hay mắc nhiều căn bệnh, nếu như không duy trùy ăn uống sinh hoạt và tâm lí ổn định thì việc sống nổi hết một năm còn khó nhưng từ khi yêu chị ấy, tôi đã như thay đổi thành một con người khác vậy.

Còn gì đau lòng hơn khi tôi biết chị ấy không thích phụ nữ ?

Đó chính là chị ấy yêu một thằng khốn nạn, nói tôi ghen hay sao cũng được vì khi yêu rồi ai rồi cũng phát tác cái cảm xúc đó nhưng điều gì khó chịu hơn khi người mình thích còn yêu một kẻ không ra gì chứ?

Vô dụng, bạc tình và cổ hủ, lăng nhăng ngay cả trình độ tán gái của anh ta nhạt toẹt ra không hiểu chị ấy thích anh ta ở chỗ nào nữa.

Đã vậy chính tên chó chết đó đã tẩy não chị ta, vùi dập ước mơ và sự nghiệp của chị, biến chị ấy thành bà nội trợ chỉ biết hầu chồng, con ngồi lì ở nhà cả ngày.- Nhưng nhỡ đâu là sự lựa chọn của chị ấy thì sao?- Đó không phải lựa chọn, đó là sự tẩy não và gượng ép.

Mỗi lần chị ấy muốn phản kháng, tên đấy tiêm nhiễm vào đầu chị nào là : " Phụ nữ phải đảm đang việc nhà, lấy chồng phải theo chồng, đẻ con trai nối rõi...", rồi dần tên khốn đấy lấy cả hôn nhân, danh dự và tình yêu hủy hoại Chị ta, chị không dám li hôn vì sợ bị xã hội miệt thị đàn bà lẳng lơi, một đời chồng mặc cho việc bị ép phá thai nhiều lần chỉ vì không sinh được con trai.Vừa nói bà vừa siết chặt lấy chiếc chăn trắng bằng đôi tay gầy gò xanh xao của mình, nụ cười trên môi cũng dần trùng xuống.

Nhận thấy không khí càng ngày càng ngột ngạt, vị bác sĩ đấy vừa ghi chép, vừa khẽ cười nhẹ, hỏi một tiếng.- Vậy hãy cho tôi biết, làm sao cô biết được trình độ tán gái của anh ta nhạt nhẽo như vậy?- Tôi đã trở thành tình địch của chị ấy, tôi đã tước bỏ đi tất cả danh dự của chính mình để trở thành thứ ghê tởm nhất trong mắt chị ấy để rồi khi cả hai rạn nứt, tôi đã hủy hoại tên khốn đó.

Hắn không thể sinh con được nữa, danh dự, tinh thần cũng bị tổn thương và phản bội chỉ biết tuyệt vọng lẩn trốn khắp nơi để rồi đường cùng mà tự sát.

Như những gì tên khốn đó phải trả giá cho tội lỗi của mình.

Tôi vốn không sinh đẻ, không phải vì bị vô sinh mà là vì căn bệnh của tôi dễ ảnh hưởng đến cả thế hệ sau nên sinh sẽ rất vất vả nhưng vì chị ấy, chị ấy bị ép phá thai nhiều đến nỗi không thể sinh được nữa nên tôi đã quyết định cho một bé quỷ nhỏ trào đời.

Tôi đã khiến tên khốn đó phải yêu tôi điên cuồng, yêu tôi đến mù quáng như cách chị ấy yêu thằng đó, để rồi khi tên chó chết đấy yêu tôi đến nỗi chấp nhận sinh con gái mặc kệ cho tư tưởng trọng nam khi nữ cực đoan của thằng khốn đó là cái ngày tôi khiến thứ khung khí của thằng cha đó phải chảy máu, thân thể bị phơi bày nhục mạ tàn nhẫn.Nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ đang dần không dấu nổi vẻ lo lắng trước người phụ nữ điên này, bà mỉn cười nhìn lên máy đo nhịp tim của mình có dấu hiệu xuất hiện những thứ bất ổn.

Bà trống cằm, khẽ nuốt nước bọt nói tiếp.- Nhưng tôi cũng phải biết ơn con quỷ nhỏ đấy, biết ơn không chỉ vì sinh ra nó đã là kẻ ác mà vì sự tồn tại của nó, chị ấy đã không còn phải chịu sự tra tấn bởi cuộc hôn nhân gò bó tàn nhẫn, mà mỗi lần chị muốn li hôn đều không được, chị ấy đã rất vui khi thấy con quỷ nhỏ đấy thậm trí đã tự lừa dối rằng đây là con ruột của mình, cũng phải thôi.

Điều duy nhất tôi tiếc nuối là chị ấy ra đi quá sớm để thấy những gì tôi dành cho chị ấy...Vị bác sĩ đó thở dài, nhìn bà.- Vậy sau tất cả những gì sảy ra, vậy còn đứa con của cô thì sao?- Đứa con?

Bộ nó còn sống à?...Quay trở lại hiện tại, trong đầu Thúy My toàn vang vỏng bên tai : " Cô giống mẹ thật đấy, cô giống mẹ thật đấy...".

Rồi đột nhiên: " Rầm"!.- My...My, làm sao đấy ?

Thúy My!!

Tỉnh lại đi.Lan Anh hoảng hốt chạy đến đỡ lấy Thúy My, cô phát hiện ả đã chảy rất nhiều máu kèm theo là khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt đi.

Cô vội gọi xe cấp cứu khẩn cấp.

" bíp bíp" - Tiếng còi xe và tiếng máy đo nhịp tim, tiếng gào khóc của Lan Anh thật quen thuộc dù ả chưa bao giờ gặp.

Lúc này, quá khó cảnh bà đang hấp hối, da thịt tái nhợt không còn sống được bao lâu nữa, đối diện bà lần cuối khẽ hỏi.- Cô có từng yêu con mình không?- Có chứ...mẹ nào mà chả yêu con, chỉ là tôi đã từng an ủi bản thân rằng đứa trẻ này tâm địa thối nát, cái chết dù gì cũng là quả báo cho nó...cái chết...cũng có thể là sự giải thoát cho nó.-... cô sinh đứa trẻ đó ra từ năm bao nhiêu tuổi?- 27.- Vậy hiện tại cô bao nhiêu tuổi?- 45.- ...Cô có bao giờ nghĩ đứa trẻ chỉ là nạn nhân của cuộc tình tay ba độc hại không?

Cô có bao giờ nghĩ nó sinh ra không ác thực tế do sự dạy dỗ của người cô yêu, vì chứng trầm cảm, ám ảnh do vô sinh do bị phá thai và bạo hành tinh thần lẫn thể xác không?

-...

Tôi đã tự lứa dối bản thân quá nhiều.Trở về hiện tại, bác sĩ vừa bước ra.

Lan Anh hoảng hốt lao đến, không ngừng hỏi han.- Sao vậy bác sĩ, cô ấy sao rồi?- Hiện tại bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng mà hiện tại tình trạng sức khỏe của bệnh nhân còn khá yếu nên cần ở lại bệnh viện điều trị thêm.- Dạ, cảm ơn bác sĩ.Trong lúc đó, Thúy My đang còn hôn mê trong phòng bệnh.

Trong tiềm thức, người phụ nữ đó lại hiện lên.- Hẹn gặp lại con ở dưới địa ngục, lúc đó con muốn oán trách ta như thế nào cũng được, quỷ nhỏ.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 25: Hối hận


Lại lần nữa rồi, lại tiếp tục gặp ác mộng lần nữa, lại tiếp tục bị nhấn chìm vào khoảng không tăm tối mà chẳng thể nào làm gì được, chỉ có sự bất lực và sợ hãi.

Thúy My không còn sức phản kháng nữa, Thúy My không muốn tiếp tục chống chọi nữa.

Ả đã buông tay rồi, ả đã chấp nhận rồi, cứ thế đi, cứ để bóng tối nuốt chửng lấy ả để rồi đến khi ả không còn nhận ra mình còn tồn tại nữa thì thôi.

Vẫn là những bàn tay đấy, vẫn lại là tiếng xì xào đấy, nó vẫn tiếp tục lôi ả vào bóng tối rồi xé xác ả ra, tiếng xì xào chửi rủa ả nghe đã thuộc làu làu hơn bảng từ vựng ngữ Pháp hồi xưa ả từng học, giá mà ả có thể in sâu chúng vào trong đầu thay vì là những lời chửi rủa nhục mạ, nhưng đâu còn cơ hội nữa đâu, giờ ả đã quá tuổi để có thể được đi học rồi."

Lại là hình phạt gì tiếp đây?"

- Ả không mở miệng nói, ả không động đậy đứng dậy phản kháng như mọi lần, ả cứ thế mền nhũn để những thứ đó lôi đi trông vô cùng tội nghiệp, cứ ngỡ là lại bị xé xác một lần nữa thì.- Quỷ nhỏ, lâu rồi không gặp.

Bỗng dưng tất cả bàn tay buông Thúy My ra, tiếng xì xào cũng bất chợt biến mất.

Một giọng nữ từ trong khoảng không tĩnh lặng cất lên.- Mẹ...?Thúy My đứng dậy, khẽ quay lại cất giọng.

- Phải ta đây, quỷ nhỏ.Một người phụ nữ trông khá giống ả, mỗi tội trông bà tiều tụy hơn.

Mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, Thúy My chưa bao giờ gặp bà, nhưng khi nụ cười đó xuất hiện trước mắt như một bản năng tự có trong người mà bất giác gọi.-...

Mẹ ruột, con chưa bao giờ gặp mẹ, ngay cả tên của con cũng không phải do mẹ đặt, có khi mẹ không bao giờ biết đến nó đúng không.- Đâu có, ta biết mà.- Vậy tên con là gì?-...

Ta từng nghe qua tên con nhưng quen gọi con là quỷ nhỏ rồi nên...-...

Suy cho cùng thì con sinh ra cũng là để công cụ phục vụ mục đích trả thù của mẹ đúng không?-... phản ứng của con thật khó đoán.Người phụ nữ ấy khẽ mỉm cười, nụ cười in trên đôi môi tái nhợt đấy với hình bóng bà khá mờ nhạt đủ để nhìn xuyên thấu.

Vậy mà những điều kỳ lạ xuất hiện trước mắt như Vậy ả lại chẳng mảy may quan tâm, phải ngay cả lần đầu đối diện với mẹ ruột thật giả lẫn lộn mà Thúy My không chút tỏ ra bất ngờ hay vui mừng gì thì những điều trên đã là gì.

Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đó, nụ cười trên môi bà trùng xuống để lại ánh mắt sót xa, ân hận nhìn Thúy My.- Quỷ nhỏ à... ta xin lỗi, xin lỗi đã lôi con vào chuyện này.

Con muốn hận, muốn trách ta như thế nào cũng được... con là một đứa trẻ ngoan, hiếu thảo.

Con xứng đáng được dạy dỗ và nhận được những điều tốt đẹp hơn...xin lỗi...Bóng bà mờ dần như thể tan biến vào khư không, nhưng lời nói vang vảng bên tai vẫn còn đó, ả tức vì tại sao lời nói của bà không tan biến đi theo cùng với thân xác.

Nhưng rồi Thúy My cũng chẳng còn sức phát điên lên mà nhào vào oán trách bà nữa, bởi quá đủ rồi.

Cuộc đời ả, số phận của ả không còn gì có thể thảm hơn được nữa...Ả để kệ cho không gian xung quanh biến dạng dần, không còn sợ hãi, không còn phản kháng chỉ có chấp nhận, chỉ vậy thôi.Mở mắt tỉnh dậy là những thiết bị trong phòng khám kêu inh ỏi, là bóng hình người phụ quen thuộc đang tiều tụy hơn cả ả.- Thúy My...

Thúy My....Cuối cùng cô cũng chịu gọi cái tên ả một cách tôn trọng trở lại, Thúy My liếc mắt yếu ớt nhìn sang.

Thấy Lan Anh nước mắt đầm đìa nâng niu cánh tay ả, lẩm bẩm trong miệng như người mất hồn sau khi kêu lên vì ả cuối cùng cũng đã tỉnh lại, dáng vẻ cô mệt mỏi, đầu tóc bù xù không khác gì bản thân cô trong quá khứ khi bị chính thằng chồng khốn nạn đánh sảy mất đứa con.- Cô tỉnh rồi...cô tỉnh rồi...- Lan Anh...tôi đau quá...Cuối cùng Thúy My chịu mở miệng nói ra ba chữ, ba chữ mà từ trước đến nay ả không dám nói với cô bởi vì ả biết rằng bản thân ả càng đau khổ thì cô sẽ càng sung sướng.

Nhưng giờ khi nói câu đó, cô chỉ suýt xoa nâng mu bàn tay ả lên hôn nhẹ mà an ủi.- Không sao đâu, sẽ ổn thôi...đừng lo, sẽ hết thôi...tôi sẽ bảo bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho cô...sức khỏe cô giờ yếu lắm...dưỡng sức đi...

Thúy My...Nói xong cô khẽ tiến lên khuôn mặt yếu ớt, xanh xao của ả.

Cả cơ thể cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán đối phương, Lan Anh trước là một người ngoài lạnh trong ấm, dù giao diện là một lớp trưởng, học bá lạnh lùng, trầm tính nhưng trong thâm tâm cô là một người ấm áp, quan tâm.

Hồi còn đi học, Thúy My luôn tỏ ra ghen ghét đố kị mỗi lần gặp cô bởi ả luôn cho rằng sự xuất hiện của cô đang cướp đi tất cả của ả, đặc biệt là khi cô quan tâm đến người khác, ả luôn tự hỏi rằng cô có gì mà người ta thích cô đến vậy.

Nhưng rồi ngay tại đây, giờ ả đã có câu trả lời."

Ấm quá..."

- nụ hôn trên đôi môi mềm mại, mùi thơm nhẹ nhưng đủ để che đi thứ mùi khó chịu của bông băng và thuốc sát trùng, cô khiến ả dường như quên đi những tổn thương mà cô đã gây ra cho Thúy My.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 26 : Giá Trị Đạo Đức


Dạo gần đây vì sức khỏe của ả sa sút trầm trọng quá nên Thúy My phải ở bệnh viện một thời gian, đặc biệt ả cần phải điều trị cải thiện về cả mặt tinh thần.

Bác sĩ khuyến khích người nhà bệnh nhân đến trò chuyện, động viên nhiều hơn.

Vì tình trạng ả lúc nào cũng trong trạng thái suy sụp có dấu hiệu của bệnh trầm cảm, tổn thương tâm lí không hề nhẹ.

Không phải bỏ ăn thì cũng khó nuốt, ăn vào là muốn nôn ra.

Bình thường từ khoảng thời gian đó, cuộc sống của Lan Anh cũng thoải mái hơn nên tâm trạng của cô khá vui, cô cũng thường hay dành thời gian nói chuyện và quan tâm Thúy My tại bệnh viện nhiều hơn dẫu cho dù trông ả có vẻ không thoải mái với điều đó cho lắm...- Thúy My, My, My My cô thích tôi gọi cô theo kiểu như thế nào hơn?Cô vừa hỏi, vừa gọt táo rồi đưa cho ả.

Ả nhìn cô một lúc rồi khẽ run run tay nhận lấy miếng táo đó, Thúy My khẽ đáp.-...

Lan Anh... cô thật kỳ lạ...Vừa nói, vừa mân mê miếng táo đó, giọng ả có chút run run như sắp khóc cho dù vậy Thúy My biết cảm xúc của bản thân cũng đã bị chai sạn lại rồi.- Có vấn đề gì à?Cô nghiêng đầu nhìn ả, Thúy My bất giác sợ hãi tránh đi.- Không...Không có gì.Cô im lặng một lúc rồi bất ngờ đặt phần quả táo lẫn con dao còn lại lên bàn.-...

Thúy My này.Một hành động nhỏ hay tiếng động nhẹ thôi cũng đủ làm ả giật mình, Thúy My run rẩy khẽ nói, giọng điệu của ả không dấu nổi vẻ đang cầu xin đối phương.

- Sao thế...sao thế?- Tôi biết những chuyện trước tôi đã gây ra cho tôi, tôi thừa nhận bản thân tôi đã quá sai, vô cùng vô cùng sai.

Đó không phải là lỗi lầm nữa đó là một tội ác và không có gì có thể tha thứ hay bao biện cho hành động của tôi, tàn nhẫn và độc ác vốn không phải là tôi vậy nên cứ coi việc này là tôi đang nợ cô giờ tôi phải trả đi.

Thực ra rõ ràng hơn là tôi đang chịu trách nhiệm cho hành động của mình với nạn nhân của tôi.Thúy My nghe xong ả có chút xững sờ, đến nỗi Lan Anh cảm thấy lạ tưởng ả bị cứng đơ vì sốc quá nên khẽ vẫy tay ở phía trước.- Thúy My?

Thúy My ơi?-...

Lan Anh à...cô...Thúy My tỉnh lại, ánh mắt của ả có phần trùng xuống Không dấu nổi được vẻ buồn rầu trên ánh mắt vô hồn đó.

Ả định nói cái gì đó nhưng lời vừa mới thốt ra được một nửa thì thôi, Lan Anh nghe vậy khẽ đưa tay xoa lên khuôn mặt buồn rầu của ả.- My, tôi sẽ cho cô gặp lại con.- Con???Thúy My giật mình nhìn sang cô, đồng tử của ả co lại như không thể tin được.- Phải, tôi đã nói dối.

Đứa trẻ đó cũng không xứng đáng bị bán đi hay cho người khác nhận nuôi mà không phải mẹ mình.-...Lan Anh ngồi đợi phản ứng của ả, cô đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận những lời oán trách, căm hận, cay nghiến từ phía ả mà không chút phản kháng nào.

Nhưng không, mọi thứ không như những gì cô dự đoán.

Ánh mắt ấy lại trùng xuống, buồn rầu một lần nữa.- Đừng... vào tay tôi nó cũng khổ thôi, nó xứng đáng được sống...nó còn có tương lai phía trước...Lan Anh im lặng một lúc, bàn tay cô lướt từ gò má của Thúy My xuống cổ và ngực của ả, ngón tay cô khẽ chạm nhẹ lên.

Lan Anh chỉ vào ngực của Thúy My, rồi nói.- Lần đầu tiên trên đời tôi đã phải thay đổi quan điểm của mình về cô, cô xứng đáng có cơ hội để làm mẹ của con bé và đặt tên cho nó, tôi biết cô thật sự yêu nó như thế nào.Ả nghe vậy, im lặng một lúc rồi bật cười thành tiếng.- Lan Anh, haha.

Đây không phải là cô, cô đâu có ngu ngốc như vậy?

Đó là một quyết định sai lầm đấy, tôi sẽ hủy hoại...!?Ả chưa kịp nói xong thì cô đã cúi xuống, chặn họng ả bằng một nụ hôn.

Đó là nụ hôn nhẹ nhàng nhất nhất kể từ thời điểm gặp cô đến bây giờ ả nhận được.- Thế nhé, cô nghỉ ngơi cho tốt.

Tôi sẽ đợi cô xuất viện, còn chuyện về những người phục vụ của tôi, tôi có thể đổi người khác hoặc giảm giờ làm của họ đi nếu như cô muốn, cô sẽ không phải lo lắng khi phải đối mặt với họ một lần nữa.

Tôi có chút việc, nên cô nghỉ ngơi đi nhé đừng tiêu cực quá bệnh sẽ nặng hơn đấy, chào cô.- ừm...Chào cô...Nói xong, Lan Anh xách đồ rời khỏi phòng.

Thúy My ngồi đờ đẫn trên giường xoa xoa bờ môi của mình rồi rơi vào trầm tư suy ngẫm, sự thay đổi của Lan Anh quá nhanh quá đột ngột khiến cho Thúy My không kịp định hình gì, không biết động lực nào, lí do nào để lí giải cho hành động của cô.

Không phải vì những gì cô đã làm với ả mà là những gì ả đã làm với cô, vốn cả hai chỉ có hận thù và ganh đua chẳng có chút lãng mạn nào đã vậy những tổn thương ả từng gây ra cho cô, dễ dàng gì Lan Anh lại bỏ qua cho điều đó...Năm ấy, trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, không biết bằng cách nào ả đã gặp cô ở trên đó...
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 27 : Day dứt


Cuộc đời ả không khác gì một cuốn tiểu thuyết, một cuốn tiểu thuyết rẻ tiền, nơi mà đúng sai lẫn lộn, đạo đức con người dường như không tồn tại.

Kẻ ác thì mãi là kẻ ác, một kẻ ác ngu ngốc, một chiều như để là bàn đạp hợp lí hóa tăng hình tượng thông minh, tốt bụng và trả thù vì tức nước vỡ bờ của nhân vật chính.

Chỉ tiếc là ả không phải nhân vật trong cuốn tiểu thuyết đấy, ả là con người, sinh ra không hoàn hảo luôn luôn bị xáo trộn bởi cái thiện và ác, tốt và xấu, ả vẫn có cảm giác day dứt và hối cải, thậm trí Thúy My còn không phải là một người bảo thủ như bao kẻ phản diện khác hoặc có lẽ ả không phải là kẻ phản diện, vốn Thúy My sinh ra không phải là người xấu, cuộc đời và hình thức giáo dục đã định đoạt lên con người ả nhưng rồi khi bị hủy hoại đến mất hết nhân tính, ả phải nhận lại quả báo do chính những gì mình gây ra.

Giống như một đứa con ngoài dã thú trong những cuốn tiểu thuyết là hệ quả của một cuộc tình không trung thủy, thay vì xây dựng để có góc nhìn khách quan thì lại luôn xây dựng chỉ có một chiều duy nhất, độc ác, dã tâm khốn nạn không khác gì cha mẹ mình hay một đứa trẻ bị chiều hư quá mức, cuối cùng cái kết cục trong những cuốn tiểu thuyết đó như đang chà đạp lên đạo đức của con người về bảo vệ phụ nữ và trẻ em chỉ để thỏa mãn, hả dạ sau những pha ức chế.

Nhưng ả thì khác, cũng là một đứa con của một vụ ngoại tình, cũng là đứa trẻ bị chiều hư bóp méo tâm lí nhưng rồi ả lại là kẻ bình thường nhất, ả là một đứa con hiếu thảo, ả có cảm giác day dứt từng, hối cải.Cái ngày định mệnh ả gặp kẻ thù của cuộc đời mình đó là Lan Anh là lúc hoàn cảnh của cô đang ở mức éo le nhất, đầu tóc lòa xòa, cổ tay rớm máu đang đứng ở trước lan can sân thượng đang chuẩn bị gieo mình nhảy xuống đến nơi bỗng dưng một giọng nơi cất lên.- Lan Anh, cô tính làm gì thế?Ả bỗng dưng hùng hổ bước ra, ưỡn ẹo đứng trước mặt cô.- Cô đùa tôi sao, lũ nhà giàu các cô đúng là khó hiểu thật.

Cô biết là chết mà mất hết tất cả đấy, trong khi đó thời điểm hiện tại cô đang thành ra như thế vì cái gì, một gã đàn ông rẻ mạt từ nhân cách lẫn quyền thế, trên đời thiếu gì đực rựa cô biết cô chết đi cô còn mất nhiều hơn thế không?

Đến khi hồn lìa khỏi xác rồi, hối hận không kịp đâu.Lan Anh lặng người rồi cô chỉ cảm thấy phì cười vì con mẹ tiểu tam đã cướp chồng mình trước mặt lại ngăn mình chết, sau đó dạy đời mình như đúng rồi.- Không hiểu sao con người trên đời này lại khó hiểu như thế, người mình thù mình ghét thì nhớ giai lắm nhưng người mình yêu, mình thương lại chẳng mảy may quan tâm dù chỉ một chút.Vừa nói ả vừa bước lại gần Lan Anh, một nữ tổng tài danh giá đang trong giai đoạn trầm cảm, suy sụp muốn tự vẫn.

Áo sơ mi đã nhầu nát, còn có chút chấm máu nhỏ, cô còn không thèm mặc thêm thêm áo vest bên ngoài.

Thời điểm lúc đó Lan Anh còn xanh xao và khá gầy yếu không khỏe khoản, có chút bắp cơ như bây giờ.

Một phần do quyết định sau này đâm đầu vào con đường võ sĩ sau khi trải quá nhiều, một phần do thời điểm đó cô trước đó đã tự dày vò bản thân bao gồm cả việc rạch tay, thắt cổ và uống thuốc ngủ để tự xác, nên đôi tay lúc đó của Lan Anh có rất nhiều đường rạch đỏ ửng, cô không đeo cà vạc cô còn lộ ra vết hằn tím do dây thừng gây ra.

Ả chạm lên lên bụng cô, vuốt nhẹ cánh tay lên sát ngực khẽ nói.- Tôi đã nghĩ bây giờ cô phải ở nhà dưỡng thai rồi, chẳng phải khi nộp đơn li hôn với bằng chứng rành rành kia chẳng phải người được lợi hơn là cô sao.

Cô không sợ việc cô chết sẽ làm ảnh hưởng đến bảo bối của mình như thế nào à?- Ha, cô nói đúng.Ả nghe vậy khẽ mỉn cười.- Nhưng tiếc là thiên thần nhỏ của tôi đã đi trước tôi rồi, gã đàn ông khốn nạn khiến tôi chẳng muốn gọi thằng đó bằng tiếng cha.

Một kẻ nhẫn tâm đã giết hại con ruột của mình.Nụ cười của của Thúy My bất chợt tắt ngấm, ngực trái của ả có chút nhói đau, giọng ả run run như có phần cảm thấy chột dạ.- Cô...cô..ư!?Bỗng dưng Lan Anh vươn tay ra bóp nghẹt cổ của Thúy My đẩy ra trước sân thượng, cổ bị bóp nghẹt đến nỗi ả sắp chết đến nơi nhưng nếu như phản kháng thì sẽ bị ngã từ trên cao xuống mà chết.

- Cô nói đúng, cô nói câu nào tôi cũng thấy đúng... người thù ghét thì nhớ lắm, kẻ thương yêu thì sớm muộn cũng quên.

Ả không thể tin được cô sẽ làm điều này nhưng với một người phụ nữ mất đi đứa con, với cô ta là chẳng còn gì nuối tiếc nữa, tự tay giết người cô cũng dám.- Nhưng mà cảm xúc của con người sao mà biết được...Cổ Thúy My bị bóp đến đỏ lại, khuôn mặt ả tái mét như sắp chết đến nơi thì bỗng dưng cô lôi ả vào đẩy ngã ra đất.- A!?.. hơ..hơ...Khuôn mặt còn vẻ sợ hãi tột độ, cổ ả đã hằn cả ngón tay của cô.

- Thúy My à, tôi nhớ cô nhiều lắm...nhớ rất rất nhiều...Nói xong cô quay gót bỏ đi, kệ ả đang xững sờ không nói thêm được lời nào.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 28 : Đứa trẻ


- Nó cứ khóc mãi thế???Thúy My ôm lấy con mình, ánh mắt có phần hoảng loạn.

Đứa bé trên tay cứ không ngừng khóc toáng lên, tiếng khóc ing tai nhức óc khiến cho tinh thần ả có dấu hiệu bất thường.- Cô vỗ vỗ mông con bé thử đi.Ả nghe vậy cố gắng làm theo, Lan Anh cũng ngồi cạnh ả trên giường không ngừng giúp đỡ.- Con ơi, con ơi...nín đi...nín đi...mẹ thương nào...Ả vừa vỗ vừa suýt xoa, nhưng đứa trẻ vẫn không ngừng khóc khiến ả có phần nghi ngờ.

Bởi đứa trẻ, đứa con mà ả ôm hồi sau khi sinh từ trong bệnh viện ra có khóc nhưng cũng không khóc nhiều như thế này, trong lòng Thúy My có chút nghi ngờ bởi sau tất cả những gì Lan Anh trải quá thì không dễ dàng gì cô ta dỡ bỏ hết được hận thù với ả nói gì đến việc yêu thương ả bao giờ nhưng kể cả có như vậy ả vẫn không dám phản kháng, bởi ả biết Lan Anh đối với ả rất tàn nhẫn không có gì là cô không thể nhưng kể cả có ác đến đâu cô cũng sẽ không nỡ lòng nào lôi những sinh linh vô tội vào để phục vụ mục đích hành hạ, trả thù của mình ngay kể cả nó có là đứa con của quỷ đi chăng nữa, thậm trí tiếng khóc của đứa trẻ đó rất quen thuộc, có thể ả có thể quên đi khuôn mặt đứa trẻ nhưng tiếng khóc của nó, Thúy My nhớ rất rõ.- Nó không nín, phải làm sao đây...?- Chắc nó đói chăng?- Tôi...tôi tưởng nó cai sữa mẹ rồi...?- Ý tôi là sữa bột.- Cho rồi, nó đẩy miệng ra...- Vậy đồ chơi thì sao?- Không ăn thua.- Lạ nhỉ, bình thường con bé ngoan lắm mà.Tiếng khóc đứa bé càng ngày càng to lên, khiến cho Thúy My hoảng loạn hơn.- Lan Anh!!

Làm gì đó đi, con bé khóc đến rách họng bây giờ!!Lan Anh vội ôm lấy đứa trẻ khỏi tay ả, bỗng dưng đứa bé đấy im thin thít một cách bất ngờ như thể không có chuyện gì sảy ra.- Ủa, nó hết khóc rồi này, Thúy My.-...Thúy My bỗng dưng im lặng, ả nhìn chằm chằm vào đứa trẻ một lúc rồi nhận ra điều gì đó mà cả khuôn mặt ả đen lại.- Thúy My...Thúy My... cô ổn chứ?Lan Anh không ngừng hỏi, còn ả thì cứ im lặng.

Bỗng dưng nhận ra điều gì đó khuôn mặt ả ánh lên sự buồn rầu, đau đớn khó tả dù trên khuôn mặt Thúy My chẳng thể hiện chút cảm xúc nào.

" Thì ra vẫn là con, chỉ là....".- Thúy My?

My My, cô có muốn.- Tôi không muốn.- Sao cô lại nói thế, cô còn chưa đặt tên cho con bé mà.- Tôi không muốn...- Tại sao chứ?Giọng cô bắt đầu căng thẳng trở lại.- Nó ghét tôi...- ....- Lan Anh!!Bỗng dưng cô nhét lại vào tay ả, con bé đó lại tiếp tục khóc rống lên khiến cho Thúy My hoảng hốt.- Thúy My, tôi biết con bé này nó thông minh lắm người lạ là nó không theo đâu.

Từ hồi tôi tách nó ra khỏi cô, tôi đã chật vật rất lâu để có thể dỗ nó nín, trong khi đứa trẻ đó cạnh cô rất ít khi khóc.

Trí nhớ trẻ em nó không tốt, nên cô hãy chứng tỏ mình là mẹ nó đi, tôi tin nó sẽ nhận ra cô thôi !

Đừng để tiếng khóc của nó làm ảnh hưởng đến tâm lí.- Cô !!- Tôi ra ngoài một lúc, tôi sẽ quay lại sau.

Tôi hứa !- Lan Anh!!... khoan đã....Có nói thì đã quá muộn rồi, Thúy My tủi thân ôm lấy đứa bé rồi một bản năng mách bảo nào đó ả khẽ hôn lên trán đứa trẻ đó bỗng dưng thấy tiếng khóc càng ngày càng bé đi, ả có chút gì đó nhẹ người lại.

Thúy My nhẹ nhàng cất tiếng hát ru.

Vừa hát ả vừa hồi tưởng lại cái cảnh hồi nhỏ mình còn được sống cùng với mẹ, được bồng bế nuông chiều như một công chúa nhỏ.

Mà nhắc đến mẹ, bỗng dưng tiếng hát của ả ngừng lại, may thay đứa trẻ cũng đã say giấc.

Lúc này một đoạn hồi tưởng về những lời nói trong quá khứ ả từng nghe được, từ việc nhà trường đề nghị về giáo dục giới tính.- Trời ơi, nó còn bé lớn lên nó khắc tự biết, chứ con tôi, tôi chỉ cần nó giỏi Toán Anh là được rồi mấy cái này cần biết sớm làm gì, thà cứ để đầu óc bọn trẻ thuần khiết vậy đi.- Nhưng mà, bọn trẻ cũng cần biết để phòng tránh chứ chị ơi.- Phòng tránh cái gì?

Hay ý cô đang định nói con tôi hư hỏng?- Không...ý em là không phải như vậy.- Tôi nói cho các người biết, chính cái "giáo dục giới tính" của các người làm con gái tôi đổ đốn, hư hỏng mà quan hệ tình dục sớm đấy !!Mảnh ký ức đó mờ dần rồi chuyển từng cảnh liên quan đến chuyện " phá thai".

Từ việc ả bị lôi kéo vào con đường tình dục với lớp vỏ bọc là "tình yêu tuổi học trò".- Trời ơi là trời, con ơi là con.

Sao mày dại trai thế để có chửa sớm hả con, mày nghe mẹ phá đi, phá đi để còn học tiếp, không sớm muộn bị phát hiện mất cả vừa mất tương lai vừa mất cả danh dự.Hay cảnh người chồng cũ của mình ép cô phá thai vì cho rằng đó không phải là con hắn và hắn sẽ không bao giờ chấp nhận nuôi một đứa con hoang hoặc vì nó là con gái,dù cho bản thân hắn có ngoại tình và hắn không có bằng chứng nào ngoài việc vì Thúy My không còn trinh trước hôn nhân và từ đó cho rằng ả là con đàn bà lẳng lơ.

Hay cảnh ông chủ ả không ít lần ép ả phá thai vì vấn đề công việc và trách ả không dùng bao dẫu cho dù ả thực ra bị hãm hiếp.Đó là tất cả những nỗi ô nhục ả mang trong người, nhìn lại đứa con mà tự trách bản thân mình.- Con đã phải chịu đựng nhiều rồi, ta xin lỗi con.- Đấy nó nín rồi này.Lan Anh bỗng từ đâu đi vào, vậy là từ nãy giờ cô đã không đi mà chỉ núp bên ngoài lặng lẽ quan sát.

Lan Anh bước vào, ngồi cạnh ả, tay nhẹ nhàng xoa xoa đứa bé.- Tôi tin cô sẽ làm được mà.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 29 : Khâu Vá


- Thôi nào Thúy My, cô không thể ra ngoài tý đi.- Không...Lan Anh muốn kéo Thúy My đi thay quần áo để ra ngoài chơi nhưng ả không chịu cứ bám chặt vào thành cửa ra vào phòng ngủ, mặc kệ rằng móng tay của ả sắp bật máu ra do cố gắng kìm chặt cơ thể để không bị một nữ võ sĩ lôi đi.

- Bác sĩ bảo rằng cô ở nhà nhiều cũng không tốt đâu, dễ ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần lắm.- Bác sĩ nào bảo thế, bác sĩ Lan Anh đấy à?- Hả?Ả bất ngờ đùa một câu, câu đùa đầu tiên trong đời mà Lan Anh nghe được từ ả kể từ khi họ quen nhau đến thời điểm hiện tại.

Hoặc có lẽ trước đó ả có đùa nhưng với cô nó chẳng hề vui vì trong câu đùa của ả luôn chất chứa những ác ý, sự châm chọc, sát muối vào vết thương khó lành của Lan Anh.

Trong phòng bỗng dưng lặng yên đến bất thường, Lan Anh nhìn ả một cách ngơ ngác khác hẳn dáng vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng cao ngạo ngước đây của cô.

- Không...Không có gì...Ả cúi gằm mặt xuống quay đi, Lan Anh thấy vậy buộc phải buông ả ra.

Thúy My khẽ lùi về phía sau, định muốn tìm chỗ để trốn bỗng dưng Lan Anh nắm lấy cổ tay ả kéo lại.- Đứng yên !- Được rồi, được rồi...- Đi thay đồ đi, mình còn ra ngoài chơi.- Không bao giờ !!!Ả hét lên.- Sao thế, bộ cô sợ à?Lan Anh chống nạnh, hành động tưởng chừng như vô cùng bình thường lại trở nên kỳ lạ trong mắt ả.

Cả hai im lặng một lúc, Thúy My mới ngập ngừng nói.- Tôi sợ...!?Bỗng dưng Lan Anh vỗ mạnh lên vai ả.- Đừng lo ngần đấy năm rồi, mấy cái lùm xùm trên mạng về cô cũng đã chìm rồi nên không sao đâu.-...

- Cô thấy đấy khi tôi đổi người giúp việc đấy thái độ của họ với cô khác hẳn còn gì.- Có khi họ còn nhớ, họ có biết đấy chỉ là trước mặt họ không nói thôi.Ả quay sang bên, miệng không ngừng lẩm bẩm, gan to bằng trời Thúy My cứ như theo bản năng nào đó liếc kẻ gián tiếp gây ra khởi đầu đau khổ cho mình một cái.

Nhưng phút sau như thể nhận ra cái gì đó không ổn trong hành động của mình, ả luống cuống nhìn xuống.- Nghĩ ít thôi.- Không.- Đi đi, có gì cứ trốn sau lưng tôi cũng được.

Dù gì thời điểm hiện tại thì tôi cũng hơn cô một cái đầu.- Cô đòi gì mà so với người bệnh tật chứ?- Thế là ruốc cuộc thì cô có đi không?- Không đi.- Tại sao?- Tôi muốn ở nhà chăm con.Thúy My kêu lên, mắt liếc về phía đứa con đang say giấc ở trên giường.- Không sao đâu, tôi sẽ thuê bảo mẫu.- Đừng mà...- Thôi được rồi, vậy thì bế nó theo.Cô thở dài.- Không...khói bụi ngoài đường sẽ làm ảnh hưởng đến đứa trẻ.- Vậy thì để con bé vào trong xe đẩy đi.- Vẫn bị ảnh hưởng.-...Bỗng dưng Lan Anh im lặng bất thường, khuôn mặt cô ta tối xầm lại từ từ bước lại gần phía ả.

Giọng bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nghe như thể muốn bóp chết ả đến nơi.- À, thì ra là cô thích bị giam cầm trong căn biệt thự của một con ả tư bản khốn nạn, độc ác bắt cô cởi trần chuồng 24/7 rồi địt cô mỗi ngày để giải tỏa và thỏa mãn thú vui của chính mình hơn là ra ngoài hóng gió một chút rồi về ôm nhau ngủ hả?Và nhờ đó mà cuối cùng ả cũng chịu thay đồ ra ngoài cùng cô thật.- Đấy thế có phải tốt không.Cô vừa lẩm bẩm trong miệng vừa tiện kéo ả vào cửa hàng quần áo để mua đồ cho con.- Thúy My, cô nghĩ con bé hợp với màu nào nhất?

Thúy My?... e hèm.Ả không dám trả lời, tay vẫn giữ xe, cả người thì tìm cách nấp vào trong bóng lưng to lớn của cô.- Cô bịt kín mít thế không ai nhận ra đâu mà cứ trốn với chẳng tránh.Thật sự Thúy My bịt kín thật, ý là khuôn mặt, nào thì mũ, mắt kính lẫn khẩu trang khiến cho mỗi lần Lan Anh liếc nhìn ả lại không thể nhịn được cười.- Được được rồi....- hừm, mà chiếc xe đẩy có vướng lắm không?- Cũng hơi vướng...Ả khẽ đáp, chiếc xe trở em bé của ả đúng là hơi vướt thật đặc biệt là khi lúc di chuyển, Thúy My hay mượn bóng lưng to lớn của cô để một phần là để chắn nắng, mưa hắt vào một phần là để trốn tránh ánh mắt của người qua lại bởi vì Lan Anh thực sự khá cao lớn và còn là một cựu võ sĩ nữa... nên thi thoảng chiếc xe cứ húc vào chân cô, khiến cho Lan Anh khá khó chịu.- Tôi đã bảo rồi, đáng ra ta nên để con bé ở nhà cho bảo mẫu...- Tôi thấy không vướng đâu !Ả cắt lời.- ờ...Thúy My...- Do tôi, tôi không biết cách đẩy.

Tôi thấy rất tiện mà...Vừa nói ả vừa gượng cười, vừa di chuyển xe.

Em bé trong xe nhìn ngó xung quanh, đôi mắt tròn xoe dừng lại ở người mẹ khốn khổ của mình.- Được rồi, được rồi.

Lỗi của tôi, lỗi của tôi.

Tôi xin lỗi.-...

đừng...đừng xin lỗi....Đây là lần đầu tiên trên đời Lan Anh xin lỗi ả nếu như không tính những trường hợp bị ép ra, không phải vì cô bảo thủ mà là vì Lan Anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với Thúy My trước thời điểm cô phát điên lên mà trả thù.

Nếu có, thực chất đó là phản ứng tự vệ của cô mà thôi.- Cô không có lỗi...- Thôi nào...mà này Thúy My.- Hả...!?

Sao?- Cô chưa đặt tên cho đứa bé kìa, cô tính đặt cho con bé là gì thế?- Tôi...tôi không biết, một thiên thần nhỏ như con bé cần phải có cái tên thật đẹp.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 30: Kẻ ác trong máu.


- Đi qua đây tôi cho cô xem.Lan Anh rủ Thúy My vào vườn hoa sau nhà mình, khoảnh khắc hai cánh cửa mở ra, bên trong không khác gì đang bước vào thế giới trong truyện cổ tích vậy.

Hoa lá cành rực rỡ, chim chóc bay nhảy khắp nơi, khu vườn yên bình dễ chịu khắc hẳn cái sự khắc nghiệt, ồn ào bên ngoài xã hội.

Thúy My có chút ngỡ ngàng nhìn xung quanh, nhìn vào khu vườn nhỏ đó, ả thấy những con ong con chim bay khắp nơi rồi ả chợt nhận ra điều gì đó, bọn chúng không phải tự nhiên mà có, đều do chính tay cô xây tổ, xây nhà cho bọn chúng.- Vào đây.Lan Anh đưa tay ra nhưng ả nhìn tay cô có chút ngập ngừng, bỗng dưng bất ngờ Lan Anh đặt một chiếc điện thoại lên tay ả.

Nó có video dám sát từ trong Camera, bên trong video là thiên thần nhỏ của ả đang chơi đùa cùng với bảo mẫu.- Không sao đâu, em bé của cô đã có người chông rồi, nếu như không an tâm thì đây, nhà tôi gắn Camera khắp nơi không có góc khuất đâu nên yên tâm.- Tôi...ý tôi không phải...A!?- Thôi, đi nào.Ả chưa kịp nói gì nhiều bỗng dưng bị cô nắm lấy cổ tay bên kia lôi đi, vừa đi lực nắm của Lan Anh giảm dần rồi từ từ khẽ luồn lách xuống lòng bàn tay ả, đan hai đầu ngón vào với nhau.- Đây là khu vườn riêng của tôi, tôi đã trồng nó gần 20 năm rồi, từ ngày tôi còn rất bé đấy.- Cô...cô giỏi quá.- Khu vườn này thật sự rất có ý nghĩa với tôi, tôi chưa bao giờ muốn ai biết đến hay đặt chân vào nơi này kể cả là thêu người làm vườn cũng không, tôi thà rằng tự tay mình chăm sóc còn hơn.

Vì đây chính là khu vườn hạnh phúc.- Khu vườn hạnh phúc á?Ả hỏi lại.- Đúng rồi.Cô mỉm cười khẽ gãi gãi gáy.- Đây không chỉ là nơi tôi tìm kiếm lấy sự bình yên mà còn là nơi tôi nuôi dưỡng những sinh linh nhỏ mà bản thân đã cứu giúp trước đó.

Tôi coi nơi này là khu vực an toàn, bảo vệ chúng hay thậm trí là bản thân tôi khỏi sự tàn nhẫn của thế giới ngoài kia.Cô vừa nói vừa chỉ vào những thân cây có đính những ngôi nhà bé nhỏ, bên trong là những quả trứng nhỏ hay những chú chim nhỏ còn chưa có lông đang há hốc miệng kêu gào để chờ đồ ăn mang tới.

Những chiếc tổ đấy đều ấm cúng, sạch sẽ không có dấu hiệu bị phai màu, lộn xộn hỏng hóc do để nhiều năm cả.

Những cây hoa trong vườn cũng được cô chăm sóc tru đáo, nên bông nào bông đấy đều vô cùng xinh đẹp, tươi thắm.

Cô hái lấy một bông, một bông hoa đẹp nhất, loại hoa Lan Anh yêu thích nhất cài lên mái tóc ả, bàn tay vuốt xuống gò má khiến cho không khí xung quanh có chút ngượng ngùng.

Với ả đó không phải lãng mạn mà là cảm giác áy náy trào dâng trong người, bởi khi nhìn những chú chim non được cô cứu giúp xây tổ hay những sinh vật sinh sống trong khu vườn này Thúy My nhận ra một điều rằng cô thật sự tốt như thế nào.Đấy là sự thật, từ trước đến nay Lan Anh đều rất tốt, là một người tử tế, luôn đứng ra giúp đỡ mọi người xung quanh là người bao dung, nhẫn nhịn, thông minh sáng suốt nhưng rồi những điều kinh khủng đã đã biến cô thành kẻ như thế này, mọi nỗi đau và sự tổn thương dồn dập, vẻ bề ngoài cô như một người theo chính nghĩa khi cô đã từ bỏ bộ dạng yếu đuối, theo đuổi võ thuật trở thành nữ quyền anh một thời gian rồi quay trở lại phấn đấu để vươn lên chức chủ tịch tập đoàn lớn nhất cả nước, đứng đầu trong giới Tư Bản giàu có.

Cứ ngỡ Lan Anh sẽ đem tới một màn trả thù ngọt ngào nhưng không, đằng sau lớp vỏ đó là sự hận thù của một người phụ nữ bởi khi đứa con là giới hạn cuối cùng, không biết người đàn bà đấy sẽ kinh khủng cỡ nào bởi cái lớp vỏ bọc là sự chừng phạt chính nghĩa mà mọi người từng thấy, trong mắt cô đó không phải kết cục cuối cùng của những kẻ đó, những kẻ khiến cô phải đau khổ.

Thậm trí Thúy My dần suy nghĩ sâu hơn rằng liệu có phải là cô yêu ả không hay chỉ là sự thương hại, thậm trí Thúy My không dám nghĩ Lan Anh sẽ thương hại cho ả sau những gì ả gián tiếp gây ra cho cô, dần ả còn nghĩ rằng Lan Anh không có tội thực chất những điều cô gây ra chỉ do...- Thúy My.- Hả?

Tôi đây tôi đây...- Cô ổn không vậy?- Tôi ổn....- Thật không?Giọng cô dịu dàng chứa đầy vẻ lo lắng.- Thật mà...Nghe xong, Lan Anh liền nở nụ cười dịu dàng bên tay vuốt từ gò má qua vành tai.- Vậy thì tốt, chụp một tấm nhé?- Ư?Chưa kịp để ả trả lời, thì cô đã cúi xuống đặt nụ hôn lên đôi môi ả.

Tay cầm máy ảnh đưa lên chụp một tấm trước khi đôi môi mềm mại đấy dứt ra, Lan Anh ôm lấy eo ả bằng cánh tay săn chắc, bên tay còn lại thì cầm điện thoại cho ả xem.- Đẹp nhỉ?

Dùng hãng này tốt phết.- Ừ...Ả xấu hổ, đỏ mặt, cố quay mặt đi trước một tràng cười của cô.Nhưng đó có phải là tất cả trong kế hoạch của cô không?

Không!Tại một nhà kho bỏ hoang, có một đám côn đồ đang bao vây không ngừng đánh đập một người đàn ông gầy gò ốm yếu, mặc cho cơ thể hắn đã thương tích bầm giập một cách đáng thương.

Bỗng dưng một tên hét lên.- Có người tới !!Cả đám bắt đầu tản ra, người đàn ông đó yếu ớt ráng ngước lên nhìn với chút hy vọng.

Trước mắt hắn là ánh đèn pha ô tô sáng đến mờ cả mắt, hiện hữu trong ánh sáng trắng mờ ảo đó là bóng lưng cao lớn của một người phụ nữ có vẻ xa lạ.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
Chương 31: Tàn nhẫn


- Kính Chào chủ tịch Phạm.Chiếc siêu xe đầu tiên đỗ đến trước mặt hắn, sau đó là hàng chục chiếc còn lại theo sau, bụi bay mịt mù, đèn pha ô tô chói lóa cả mắt.

Chiếc xe đỗ đầu tiên mở ra, một gã đàn ông đô con bước xuống, gã từ từ bước ra cửa sau rồi khẽ mở cửa ra, một bóng hình quen thuộc của người phụ nữ hiện lên trước mắt hắn khiến hắn đôi chút xững sờ như không thể tin vào mắt mình, một người đàn bà trong quá khứ thảm hại, yếu đuối và xấu xí giờ đây đã khác hoàn toàn.

Lan Anh bước vào từ trên xe xuống với, đôi giày cao gót cùng đôi chân dài trông vô cùng sang trọng, đặt xuống thảm đỏ được rải sẵn, bởi chỉ cần đôi giày đế đỏ của cô bị nhuốm bẩn thì những bề tôi có bán cả tài sản đi có khi cũng chẳng đủ thể trả tiền đền bù cho cô ta.

Cùng lúc đó là rất nhiều siêu xe đắt tiền đỗ cùng, người hầu cận vệ từ từ bước ra, luôn luôn cận kề đi theo cô như thể chỉ cần một chút bụi bẩn lọt vào, vô tình chạm vào cô thì coi như là nỗi ô nhục lớn nhất trong cuộc đời của bọn họ vậy.

Hình ảnh cô hiện lên trước mắt hắn, dù là vẫn là nụ cười đó, vẫn là ánh mắt đó nhưng nó chất chứa cảm giác gì đó khiến hắn cảm thấy sợ hãi, cảm giác rằng người con gái hiền lành, đảm đang chăm chỉ bao dung, tốt bụng ngày xưa đã thay đổi hoàn toàn.

Ánh mắt và nụ cười ấy cứ như chất chứa thứ cảm giác tàn nhẫn, thâm độc đến khó tả.

- Vợ...vợ ơi...là em đấy sao?- Vợ?

Không Không, chúng ta đã li hôn từ 5 năm về trước rồi.- Vợ ơi...em đừng bạc tình như vậy mà...!?A!?."

Bốp" - một tiếng chát vang lên đủ để lấn áp tất cả tiếng ồn trong nhà kho bẩn thỉu đó rồi, Lan Anh vung một cú tát, nó rất mạnh, một phần là vì Lan Anh vốn bây giờ không còn là người đàn bà yếu đuối như ngày xưa nữa do cô đã có khá nhiều huy chương trong khoảng thời gian là một nữ võ sĩ khá có tiếng tăm, đã vậy còn từng tiếp xúc với những bài tập thể hình hạng nặng nữa.

Một phần là vì hắn không còn khỏe mạnh như xưa nữa, do cơ thể vốn đã tiếp xúc với những chất nghiện làm tiều tụy đi hẳn đã vậy trong suốt khoảng thời gian hắn trong tù đến khi vượt ngục để trốn nợ không lúc nào bản thân hắn được yên cả.

Nên một cái tát vang trời từ phía ả cũng đủ để hắn hộc ra máu, hình bàn tay đỏ in sâu vào má hắn.- A!..hụ...hụ cô...cô dám đánh tôi sao?- Lấy cho tôi một lí do để không đánh anh đi?- Anh...anh từng là chồng của em mà....- " anh từng là chồng của em mà", nghe thật kinh tởm, thà rằng anh không thể phản bác thì im mồm lại đi.Cô nhại lại lời nói của hắn với Thái độ ghê tởm, khinh thường.- Lan Anh...sao em lại....Hắn mở to mắt ra, như không thể tin được vào mắt mình.- Sau khi li hôn sao anh gọi vợ ơi lắm thế?

Thế lúc còn ở bên nhau sao anh không gọi đi, à phải rồi anh còn đang thỏa mãn thú vui bên ngoài với cái lí lẽ rằng do tôi không bằng vợ người ta này nọ phải không?

- Lan Anh...- Câm mồm !!Cô quát lên.- Đúng là các người ai cũng như nhau cả, hồi tôi còn tử tế đặc biệt là anh gọi tên tôi hay thậm trí gọi nó một cách tôn trọng còn chẳng có nói gì đến một tiếng vợ ơi.

Thế sao lúc anh lợi dụng vợ mình sao lại không nghĩ đến việc cô ấy đã hi sinh dành chọn niềm tin và tình cảm cho anh như thế nào, hay là lại về vứt quần áo bừa bãi nằm ườn ra đấy trách phụ nữ bây giờ lười nhát không đảm đang việc nhà trong khi người đàn bà đó cũng đi làm thậm trí quyền chức cao hơn anh, luôn phải làm việc quần quật để nuôi gia đình thậm trí kể cả là khi cô ấy mang thai anh cũng không tha ?Càng nói cô càng tức.- Anh quan tâm yêu vợ mình như thế sao lúc hồi còn bên nhau sao lúc vợ anh còn đang ngồi chờ anh ở nhà, anh lại ra bên ngoài ăn chơi nhậu nhẹt, ngoại tình với nhiều con ả đàn bà khác thậm trí còn không ngần ngại công khai trước mặt tôi với lí do vợ mình không biết giữ chồng, không biết làm đẹp cho bản thân, quá giỏi nên chồng chán quá mới bỏ theo gái lạ trong khi người phụ nữ đấy đã đặt bao nhiêu tình yêu, niềm tin vào anh?

Anh quan tâm yêu vợ mình nhiều như vậy tại sao lúc tôi mang thai ốm nghén, anh không những không hỏi thăm đã vậy còn nhậu nhẹt, ngoại tình bên ngoài.

Tồi tệ hơn nữa là anh đã đánh đến sảy thai vợ mình mặc cho đứa bé trong bụng đã tròn 6 tháng với lí do rằng đứa bé trong bụng không phải con anh trong khi anh không có bất kỳ bằng chứng nào?

Sao những lúc tôi ốm đau, vất vả khổ sở vì anh sao anh không nghĩ đến tôi đi?

Hay là chỉ khi anh mất đi tất cả, anh mới tìm đến tôi như một cọng rơm cứu mạng.- Đủ rồi !!Hắn hét lên.- Tôi xin lỗi !!...

Lan Anh, anh biết sai rồi em tha thứ cho anh đi.- Tha thứ?

Tha thứ cho anh thì con tôi có sống lại được không?- Không lẽ em lại muốn anh đâm đầu xuống chết cùng sao?- Không không, với tôi bây giờ cái chết còn quá nhẹ nhàng.

Nhưng bây giờ tôi muốn cho anh xem cái này.Nói xong cô mở máy điện thoại lên, hắn nhìn vào nó rồi lập tức gào lên.- Lũ đàn bà thối tha!!

Thì ra...thì ra chúng mày bị đồng tính, chúng mày dám lén lút ngoại tình sau lưng tao !!

Chúng mày lừa tao!!

Đồ đàn bà khốn khiếp rác rưởi.- Câm mồm!!- Chẳng ai lừa anh cả, đây là báo ứng mà anh phải chịu thôi vì anh xứng đáng.

Một gã đàn ông khốn nạn, anh lấy tư cách gì đòi nói tôi hay những nạn nhân của anh chứ.

Tôi thật hối hận vì xưa đã đem lòng yêu anh vì những lời tán tỉnh ngọt ngào, đúng là lòng người thật dễ đổi thay mà.- Vậy tại sao cô lại tìm đến đây gặp tôi...Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.- Đáng ra tôi đã quên anh rồi đấy cơ mà tôi mới nhớ ra anh là một trong những con nợ của tôi nên là...chừng nào trả hết nợ không thì đừng mong chết Yên thân.Nói xong cô xoay rời đi để lại một tiếng hét vang vọng trong không gian.- Lan Anh!!!Vừa dứt câu, đám tên đầu xỏ đô con bao vây lấy hắn nở một nụ cười ác độc như chuẩn bị tiếp tục màn tra tấn mới.
 
{ Bách Hợp Tiểu Thuyết } - Nghiệp Báo Nhân Quả
chương 32 : Hồi kết cuối cùng [ Hoàn ]


Trốn đêm trăng vắng, có một đoàn xe với nhiều những chiếc xe ô tô đắt tiền đang chạy trên đường vào buổi đêm trên con đường hoang vắng, không một bóng đèn điện, đã vậy con đường này còn từng trải qua nhiều những vụ án vô cùng thảm khốc ở đó.

Nhưng Lan Anh lại không cảm thấy lo lắng, ngồi trong chiếc xe trống đạn kiên cố với hàng chục vệ sĩ đi theo có tay nghề và giấy phép hẳn hoi, nó chẳng phải là nỗi lo ngại của cô.

Lan Anh chọn con đường này là để chừng phạt và nhấn chìm lấy gã đàn ông tệ bạc đã hủy hoại cô như thế nào, cuộc đời của Lan Anh chỉ có vậy, chỉ có báo thù, từ một học sinh nghèo, trẻ mồ côi cha mẹ rồi phải sống trong cảnh bị bạo hành và bóc lột, sau đó là bị hủy hoại.

Những gì mà cô vươn đến cũng chỉ để được thấy cảnh những kẻ làm cô đau khổ phải trả giá rồi hả hê cười vào mặt họ nhưng rồi Lan Anh nhận ra..."

Này Lan Anh" - Trong lúc Lan Anh lấy điện thoại ra để lướt cho đỡ chán thì cô nhận được một thông báo từ Thúy My, ả gửi tin nhắn kèm biểu tượng cảm xúc hình hai con mắt đang nhìn."

Cô chưa ngủ hả, My?"

- Cô vừa cau mày vừa nhắn trả lời ả."

Ừ, tôi phải dỗ con bé, nó ốm quá nên cứ khóc mãi, tôi phải dỗ mãi mới đỡ được đấy"- Ả gửi tin nhắn cùng biểu tượng cảm xúc khóc."

Vậy à, vậy cho nó uống thuốc chưa?"

" Tất nhiên là rồi mới dỗ nó ngủ chứ" - Dù là tin nhắn nhưng mà cô vẫn có thể nhìn thấy cảm xúc hậm hực của Thúy My sau màn hình.

Lan Anh định thả cảm xúc rồi thôi, bỗng dưng ả gửi thêm một tin nhắn mới."

Mà này, tôi nghĩ được tên cho con rồi đấy"."

Vậy à, là gì thế?"

" Hồ Ngọc Hiền Nhi"Đọc đến đây bỗng dưng Lan Anh cười phá lên khiến tài xế của cô cũng phải lo lắng, căng thẳng lái xe không yên.

Cô thả cảm xúc haha vào tin nhắn của ả rồi trả lời."

Hai mẹ con cô giống nhau thật đấy"" Ý cô là sao, cô chê tên con xấu?"

- Ả gửi tin nhắn kèm theo biểu tượng tức giận."

Không đâu, tôi không có ý đó.

Đó là một cái tên đáng yêu, giống như tên mẹ nó vậy.

Tên của đấng công sinh thành đặt cho, sao tôi dám chê nó không đẹp được?

Mà thôi cô nghỉ ngơi sớm đi, tý tôi về"" Ừ, nhớ về sớm nhé"Khi cô đặt điện thoại xuống, cả người Lan Anh ngả ra đằng sau rồi phì cười, thời gian họ quen nhau đã rất lâu rồi đến nỗi cô suýt nữa quên mất họ của Thúy My.- Giờ này rồi mà còn chúc về sớm với muộn, cô thật tử tế đấy Thúy My ạ.Bỗng dưng Lan Anh khựng lại.- Phải rồi...Cô nhận ra đây là hiện thực không phải là một cuốn tiểu thuyết trùng sinh, xuyên không hay trả thù.

Cô đã sống đủ lâu để tìm ra kẻ có kết cục xứng đáng nhất nhưng không thể không tránh khỏi sai lầm, cô đã chịu quá nhiều đau khổ để thoát khỏi rào cả giới hạn đạo Đức của bản thân, cô đã vươn đến cái gọi là quyền lực để thoát khỏi rào cản của luật phát suy cho cùng cũng là trả thù, đáng ra phải giống như trong truyện, đáng ra cô phải cảm thấy hả hê sung sướng hay cười phá lên như kẻ điên khi thấy cảnh kẻ hại mình phải chịu hình phạt thích đáng nhưng rồi nó lại không sảy ra như vậy đối với cô.- Liệu mọi thứ có thật sự xứng đáng...Cô luôn tự hỏi rằng mối tình hiện tại của mình có thật sự là tình yêu hay không, cô có thật sự yêu Thúy My hay không hay chỉ là sự thương hại và áy náy của cô dành cho ả.

Ả có thật sự yêu Lan Anh hay không hay đơn giản vì không còn gì để mất nên phải chấp nhận, thậm trí cô còn sợ hãi khi nghĩ về một ngày nào đó ả sẽ bật lại mà trả thù cô.

Điều đó khiến Lan Anh luôn lo lắng rằng, họ sẽ không bao giờ có một kết thúc cuối cùng nhưng rồi khoảnh khắc khi Lan Anh bước vào nhà, mọi lo lắng của cô bỗng dưng tan biến.- Lan Anh!!

Cô đây rồi.Thúy My từ trong phòng chạy ra, ôm chầm lấy cô, khuôn mặt xinh đẹp có phần tiều tụy của ả rúc rúc vào ngực đối phương trông vô cùng đáng yêu.- My, tại sao giờ này cô vẫn chưa chịu đi ngủ?- Tại tôi ngủ với cô quen rồi, thiếu mùi của cô tôi không ngủ được.Ả phụng phịu, lúc này Lan Anh mỉm cười vì giờ cô hiểu tại sao hồi xưa, lũ con trai thời đó cưng chiều ả đến như vậy.Trước lúc đó, tầm hơn 7 giờ tối, ả vừa phải " đánh vật " với con xong, vì hôm nay Hiền Nhi bị ốm nên ả đã phải chật vật rất nhiều từ việc cho ăn, uống thuốc lẫn rửa ráy cho con.

Mãi khi đứa bé mới đi vào giấc, ả mới được nhẹ người mà lấy điện thoại ra lướt mạng.

Đã rất lâu rồi ả mới được chạm tay vào điện thoại, đến nỗi Thúy My cảm thấy mình không khác gì người rừng bước ra rồi.

Lướt một lúc, ả bất giác tra lại tên ông chủ cũ của mình xem tình hình xem như thế nào, ai ngờ ả lướt được bài mấy năm trước về vụ ông chủ đã bị bắt vào tù vì tội buôn bán mại dâm, hiếp dâm nhân viên nữ hay có hành vi bảo vệ những kẻ hiếp dâm trong vụ việc đó và đó lần lượt là những phạm nhân trong vụ việc, kỳ lạ thay tất cả những kẻ trước đây đã hãm hiếp ả lại có mặt trong đấy.

Người nộp đơn báo cái không ai khác.- Xem ra mình đã quá ảo tưởng rồi...nhưng mà...Nói vậy thôi nhưng ả vẫn mỉm cười một cách hài lòng trên môi.Quay trở về thời điểm hiện tại, ả chủ động vòng tay qua ôm lấy gáy của cô.

Lan Anh cúi xuống hôn ả, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đấy rồi khẽ nói.- Mình bắt đầu làm lại nhé?...
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom