Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 310: 310: Ảo Mộng Trước Mắt



Nhà họ Cổ và họ Huyền ngồi lại bàn tính với nhau, chọn ngày lành tháng tốt để gả Cổ Uyên vào nhà họ Huyền.

Và dường như họ Huyền đã tính trước , nhanh chóng chọn một ngày rất gần để tổ chức hôn lễ.

Bọn chúng sau khi thống nhất ngày giờ, liền lập tức trở về làng Đông.

Chúng phải nhanh chóng lo chuyện sính lễ, gom góp tiền bạc để cưới con gái của Cổ chân nhân.

Năm đại nguyên bảo , tức là 50 kim nguyên bảo, đây là một con số rất lớn.

Gia đình họ Huyền không giàu có, cũng chỉ tầm khá giả, mà gia đình khá giả thì năm đại kim nguyên bảo vẫn là vượt quá tầm với của chúng.

Nhưng tiền làm hoa mắt, bọn chúng đều nhận thấy một điều rằng chỉ cần có đem sính lễ tới là được.

Ngày cưới, Cổ Uyên sẽ mang năm đại nguyên bảo của hồi môn về nhà, và chúng sẽ lập tức huề vốn ngay.

Chưa kể rất nhiều lợi lộc khác đi theo đó, cho nên với bọn chúng bây giờ lo liệu 5 đại nguyên bảo là điều cần thiết.

Bà mẹ gom hết tất cả gia sản nhà họ Huyền tích góp bao nhiêu lâu nay, đồng thời mang tất cả nhà đất đi cầm cố, lại còn vay nóng tiền trang một số tiền lớn để gom góp cho đủ năm đại nguyên bảo.

Số tiền đã đủ , liền tiến hành đám cưới.

Bọn họ làm một buổi rước dâu thật rình rang, lên tới y quán Cổ chân nhân để rước dâu.Những người xung quanh trấn nhìn thấy thì xì xầm bàn tán.- " cái gì vậy? Đám cưới nhà ai, của y quán Cổ chân nhân à? Tại sao trông rình rang vậy?"- " phải đó , quá khoa trương rồi.

Ta nghe nói tên Cổ Bố ấy gả con cho một gia đình nào dưới làng, khiến ta không tin được.

Hắn mà cũng chấp nhận gả cho người dưới làng ư ? Vậy ra đây là sự thật à?"- " không sai, tên Cổ Bố ấy coi người bằng nửa con mắt.

Hắn chỉ ngước lên chứ không nhìn xuống ,sao tự nhiên lại gả con cho người dưới làng? Không phải cái người dưới làng là một đại phú hộ đấy chứ?"Những tiếng xì xầm bàn tán không ngớt về đám rước dâu rình rang này.Đám rước dâu đi vào trong y quán Cổ chân nhân, mà y quán này cũng trang hoàng chuẩn bị cho một lễ rước dâu hoành tráng.

Tiếng chiêng tiếng trống rình rang, náo loạn cả một góc trấn.

Sính lễ đã được chuẩn bị sẵn , liền đặt lên trước bàn lớn.

Người dẫn chương trình lúc này hướng về cả hai gia đình mà nói.- " hôm nay chúng ta tới đây làm lễ vu quy cho Cổ Uyên tiểu thư chính thức về nhà họ Huyền làm dâu, xin mọi người chúc mừng"Những tiếng vỗ tay của những người đã được mời tới vang lên.

Người dẫn chương trình lại nói tiếp.- " sính lễ hôm nay của nhà dâu sẽ là năm đại nguyên bảo, xin nhà gái nhận cho"Nói xong đặt mâm vàng xuống, mở miếng vải ra thì có năm đại nguyên bảo lấp lánh.

Cổ Bố thấy vậy thì gật đầu hài lòng, liền nhận lấy mâm vàng ấy.

Trong lúc bê mâm vàng đi , hai mẹ con nhà họ Huyền cảm thấy chút lo lắng.

Đó là toàn bộ gia sản của họ , mà không chỉ toàn bộ gia sản , bọn chúng còn vay mượn thêm và trở thành kẻ âm nợ.Bên trong y quán tiến hành hôn lễ, sau khi đem đủ năm đại nguyên bảo ra để làm sính lễ.

Trước mặt mọi người lúc này, người làm chủ chương trình hôn lễ đứng ra nói lớn.- " đến giờ là phần của hồi môn cho cô dâu, mời cô dâu bước ra"Cổ Uyên trong phòng riêng được người hầu dắt ra ngoài , trên đầu còn trùm khăn đỏ.

Mẹ con họ Huyền thấy vậy thì đôi tay khẽ giật giật, không biết có đủ năm đại nguyên bảo hoàn vốn hay không, khiến bà ta cũng có chút lo lắng.

Lúc này, những khay tiền lại được người nhà họ Cổ đưa ra.

Người làm chủ hôn lễ đọc lớn.- " của hồi môn cho Cổ Uyên tiểu thư bao gồm 5 đại nguyên bảo, 50 kim nguyên bảo, và 500 ném vàng..."Tiếng hô lớn của người đó khiến cho mẹ con họ Huyền giật thót, số tiền này thực sự cũng quá lớn rồi.

Người đó nói xong, những cái khay đựng vàng đều được mở miếng vải ra, bên dưới là vàng lấp lánh.

Mẹ con họ Huyền nhìn sướng mắt, cảm thấy phê pha vô cùng.

Bà ta đem sính lễ năm Đại Nguyên Bảo, và của hồi môn Cổ Uyên lại gấp ba lần số sính lễ của bà.

Bà ta lúc này tựa như đang trên mây, mà con trai bà cũng sướng đê mê, nào biết đó là cạm bẫy.Sau khi mọi nghi lễ đều được tiến hành xong, cô dâu Cổ Uyên bước lên kiệu hoa, mà theo sau lưng cô dâu là những mâm vàng của hồi môn đó.

Mẹ con họ Huyền sướng híp cả mắt , nhanh chóng vào việc rước dâu về nhà họ Huyền, như sợ họ Cổ đổi ý.

Đám rước rình rang vô cùng, là một đám cưới lớn nhất ở cái làng Đông ấy.

Tuy rằng chuyện nhà họ Huyền đuổi con dâu và cháu nội ra khỏi nhà là chuyện khiến những người trong làng cảm thấy bất bình và phẫn nộ, nhưng việc đám cưới mời thì người ta vẫn đi thôi.

Có nhiều người không hài lòng, không đi thật, cho nên đám cưới này còn dư rất nhiều bàn.

Những chuyện này nhà họ Huyền không còn xem trọng nữa, điều quan trọng ở đây là đã cưới được Cố Uyên tiểu thư của Cổ chân nhân, một tương lai vô cùng tươi sáng với hào quang rực rỡ chờ đợi bọn chúng.

Sau mọi nghi lễ bái đường thành thân ở nhà họ Huyền, Cổ Uyên được đưa vào động phòng hoa chúc, mà người mẹ lúc này cũng nôn nao lắm.

Bà ta đứng trước cửa phòng tân hôn, ngập ngừng một chút.

Khi đám cưới tiến vào giai đoạn ăn nhậu phủ phê, bà ta lẻn vào phòng tân nương.

Khác với Thiên Phi ,bà ta đi thẳng vô phòng, thì với Cổ Uyên lại có sự tôn trọng hơn.

Bà gõ cửa ở ngoài, bên trong có tiếng hỏi ra.- " ai đó?"Nghe giọng Cổ Uyên hỏi ra, bà lập tức trả lời.- "là mẹ đây, mẹ có chút chuyện muốn gặp con"Cổ Uyên nghe vậy liền vui vẻ ra mở cửa, vừa nhìn thấy mẹ chồng thì cười toe toét.- " mẹ đó à? Mẹ đến đây thật đúng lúc.

Con cũng đang có chuyện muốn nói với mẹ"Sự niềm nở của Cổ Uyên khiến cho bà ta ngạc nhiên, không kịp phản ứng thì Cổ Uyên đã nắm tay dắt bà vào trong.

Cả hai ngồi xuống bên bàn, ngay sau đó không để bà phải gợi ý , Cổ Uyên bê toàn bộ tiền vàng của hồi môn lên trên bàn mà nói .- "đây là toàn bộ của hồi môn mà cha con cho con.

Con bây giờ nghĩ rằng mình vẫn chưa nên giữ số tiền lớn này, cho rằng mẹ là người thích hợp.

Vậy nên hôm nay con mạo muội nhờ mẹ giữ giúp, xin mẹ đừng từ chối "Lời nói ra đã nói đúng ngay vào ý muốn của bà mẹ chồng.

Bà ta trong lòng khoái chí vô cùng lớn, nhưng giả vờ ngại ngùng nói .- "chuyện này...!ta thấy có vẻ không tiện..."Bà mẹ chồng đã nghiện nhưng còn ngại, Cổ Uyên vừa nghe vậy đã cắt lời, miệng cười toe toét mà nói.- " mẹ nói gì vậy ? Con dâu đưa tiền vàng cho trượng mẫu giữ giùm, điều này không phải là lẽ hiển nhiên sao?"Vừa nói xong, lập tức đưa tay tháo chiếc vòng vàng ngay cổ mình đặt lên luôn cái khay tiền vàng ấy , lại nhìn bà mẹ chồng mà cười vui vẻ.- " mẹ, xin hãy cầm lấy, giữ giúp con số tiền này cho con vui.

Xin người đừng từ chối nữa, sẽ khiến con dâu cảm thấy buồn phiền"những lời Cổ Uyên nghe như cầu xin khiến bà mẹ chồng sướng tê tái trong lòng.

Bà nhìn đống tiền vàng và cái lắc vàng to như cái xích chó mà Cổ Uyên mới đặt xuống, cảm thấy đê mê.

Dù trong lòng mê sướng lắm , nhưng vẫn ra thái độ bình tĩnh ,nhìn con dâu mà mỉm cười gật đầu.- " thôi thì con đã nói vậy, mẹ sẽ giữ giúp con.

Khi nào con cần thì cứ nói, mẹ sẽ trả lại ngay"Cổ Uyên nghe vậy cúi đầu cung kính dạ một tiếng, người mẹ chồng liền bê hết toàn bộ vàng đi.

Nhìn đống vàng trong tay mình, bà sướng bê đi mà quên không nói câu nào nữa.

Cổ Uyên đi theo sau, khi bà ra khỏi phòng thì đóng cửa lại.

Khi cửa vừa đóng xong, ả ta đã nở một nụ cười nham hiểm.

Dường như ả ta biết rằng bà mẹ chồng tới đây để "giữ giùm" tiền của ả, và ả có kế sách đối phó phù hợp.

Bà mẹ chồng không biết, tưởng rằng ngon ăn.

Bà ôm mâm vàng nặng ấy vào phòng riêng, khóa cửa trong cẩn thận.

Bà đặt xuống bàn, bắt đầu nhìn lại một lượt số tiền mà mình đang giữ.

Mắt bà sáng rực lên, năm đại nguyên bảo này, 50 kim nguyên bảo này, 500 nén vàng này, tất cả lóng lánh trước mặt bà tựa như hào quang rực rỡ bao phủ.

Bà cầm hai nén vàng lên, nhìn vào vô cùng thích thú.

Lại đặt nén vàng xuống mà cầm cái sợi dây chuyền của con dâu, cái thứ dây chuyền gì mà to như một cọng xích chó vậy, giá trị của nó cũng phải tầm một đại nguyên bảo là ít.

Bà khẽ thốt lên.- " gớm , đeo cái sợi dây chuyền này không sợ gãy cổ à?"Bà híp mắt nhìn, rồi nào là vòng vàng nữa này, nào là bông tai ,sao mà quá nhiều như vậy.

Trong phút chốc cảm thấy mình đã trở thành đại phú hộ mất rồi.

Bà nhanh chóng cất toàn bộ số vàng ấy vào nơi cất giữ bí mật, trái tim rộn rã vui mừng.

Sau khi đã cất dấu cẩn thận, bà chắp tay nhắm mắt ngửa lên trời mà khấn .- "đa tạ tổ tiên họ Huyền đã phù hộ.

Nay hài tử của con đã lấy được một vị tiểu thư cao quý ở trên trấn , lại được thừa hưởng một số tiền rất lớn bên nhà vợ.

Nhà họ Huyền qua mấy đời đều chỉ là hạng khá giả , nay có thể bước chân lên thành hàng phú hộ , vẻ vang mặt mày rồi"Nói xong thì vái một cái, lại ngồi xuống ghế.

Hít một hơi thật sâu, ánh mắt còn nhiều suy tính, bà chợt cười toe toét mà lẩm bẩm.- "phải rồi.

Có tiền rồi, ta sẽ mua cho hài tử của mình một chức quan, trở thành một người đứng đầu làng này chẳng hạn.

Điều này thực sự không có gì là không thể, ha ha ha ..."Tiếng cười sung sướng của một bà mẹ sau khi đã cưới được một đứa con dâu cùng với tài sản kếch xù mà đứa con dâu ấy sẽ mang về.

Lòng tham được thỏa mãn khiến cho con người ta sung sướng hạnh phúc, nhưng cái sung sướng hạnh phúc ấy chỉ là nhất thời mà thôi.

Bởi có câu "tham thì thâm" , rất nhanh thôi, mẹ con họ Huyền sẽ trượt xuống đáy sâu của bùn đen tăm tối mà chẳng biết khi nào mới ngóc đầu lên được.

Thôi thì thời điểm hiện tại đang sung sướng thì cứ sướng đi.

Có câu "ngu thì chết chứ bệnh tật gì", bất cứ kẻ nào cũng sẽ phải trả giá cho những việc ngu dốt mà họ đã gây ra.

Đến khi biết rằng mình ngu, thì lúc ấy đã không còn kịp nữa.

Còn cái lúc đang làm chuyện ngu xuẩn thì luôn tự cho rằng cái việc ngu xuẩn mình đang làm là một việc vô cùng trí tuệ, vô cùng tài giỏi.

Và kẻ ngu dốt ấy trong lúc đó sẽ cảm thấy mình thật sự quá thông minh , đây chính là cảm giác của bà mẹ chồng này đang cảm nhận được.

Bà thấy bà thực sự quá tài giỏi, quá mưu trí ,quá tuyệt vời.

Nói chung là bà ta thấy bà rất hoàn hảo..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 311: 311: Bất Ngờ Đêm Tân Hôn



Cổ Uyên sau khi đưa tiền cho mẹ chồng giữ dùm , ả quay lại giường ngồi với một nụ cười nham hiểm, không biết trong đầu tính toán điều gì mà lại cười như vậy? Ả bây giờ đang đợi chồng ả quay vào để động phòng với mình, trong lòng nôn nóng.

Không lâu sau, Huyền Bình đã bước vào.

Tâm trạng của hắn cũng nóng ruột không kém.

Khác với lần cưới vợ trước , hắn uống mạnh bạo, nhưng lần này hắn không uống nhiều.

Hắn muốn giữ sự tỉnh táo, và cũng vì quá nóng lòng cho nên uống sơ sơ mà vào động phòng với vị tiểu thư xinh đẹp kia.

Nếu nói về con người, Cổ Uyên làm gì có cửa so với Thiên Phi.

Nhưng cái chính là gia cảnh của ả, khi Cổ Uyên có xuất thân là con của Cổ chân nhân thì đương nhiên là một vị tiểu thư cao quý, cành vàng lá ngọc.

Khác với Thiên Phi bị xem là gái già ế, dù xinh đẹp như tiên nhưng xuất thân lại là trẻ mồ côi mẹ.

Gia đình Thiên Phi cũng không hơn được nhà họ Huyền, thậm chí còn tụt kém hơn một khúc.

Còn Cổ chân nhân là một đại phu giàu có, danh tiếng đến độ tự xưng mình là chân nhân từ trên thành hạ xuống trấn, đương nhiên Cổ Uyên được hưởng vinh quang từ cái xuất thân ấy không ít.

Vì cái xuất thân ấy mà Huyền Bình đối xử với Cổ Uyên rất khác Thiên Phi, hắn vẫn còn tỉnh táo bước vào trong và đóng cửa lại , nhẹ nhàng tới nơi cô dâu đang ngồi với sự hưng phấn cao độ.

Cổ Uyên vẫn im lặng chờ đợi, Huyền Bình nhẹ nhàng nâng khăn che mặt lên, nhìn thấy cô dâu trang điểm xinh đẹp mà cười khoái chí.- " a ha ha...!chúng ta đã là người một nhà rồi, thật sự mãn nguyện "Huyền Bình vui vẻ nói, và Cổ Uyên nhìn Huyền Bình với đôi mắt thẹn thùng, khẽ gật đầu e lệ.

Những hành động cử chỉ đó càng khiến cho Huyền Bình k*ch th*ch, sung sướng hơn.

Huyền Bình lúc này lại nhìn cô dâu , thấy những vòng vàng, lắc vàng không còn nữa.

Dẫu cũng đoán biết được phần nào, nhưng hắn vẫn nhìn cô dâu mà hỏi.- " hiền thê.

Dây chuyền vàng, vòng tay vàng của nàng đâu hết rồi? Sao ta không thấy nàng đeo nữa?"Cổ Uyên lại ra vẻ e thẹn , một tay đưa lên má yểu điệu thục nữ, dịu dàng nói.- " thiếp đeo nhiều vòng vàng, lắc vàng làm gì? Lúc nãy trượng mẫu có ghé đây, thiếp đã chủ động đưa toàn bộ của hồi môn và trang sức cho trượng mẫu giữ dùm rồi."Chủ động đưa ư? Điều này khiến Huyền Bình càng thêm thích thú.

Lời nói dịu dàng, chuyển động cơ thể nhẹ nhàng , tựa như một cơn gió mát rượi thổi qua tâm hồn của một kẻ tham tiền khiến Huyền Bình đê mê.

Người vợ hắn cưới về thật sự rất biết điều, đã chủ động giao hết hồi môn cho mẹ hắn giữ.

Hắn mơ màng nghĩ về số tiền khổng lồ vừa rồi.

Tổng cộng lại, chỉ riêng vàng nén là 15 đại nguyên bảo.

Chưa kể cọng dây chuyền to như xích chó và những cái vòng tay vàng lủng lẳng, tất cả đều đã được mẹ hắn cất đi.

Hắn đê mê tình tứ nhìn người vợ trước mặt mình, say vì sắc đẹp một mà say vì tiền thì mười.

Huyền Bình cười sung sướng, hắn đi ra bàn rót hai ly rượu cầm trên tay hướng về người con gái đang ngồi trên giường ấy mà ch** n**c miếng.

Cổ Uyên vẫn ra vẻ yểu điệu thục nữ, ngồi một góc như chờ đợi.

Hiền Bình dịu dàng đưa ly rượu cho Cổ Uyên mà nói.- " Hiền thê, chúng ta uống rượu giao bôi thôi, rồi còn vào việc chính nữa"Việc chính là việc gì ? Chính là việc nằm trên giường mà hùng hục ấy.

Cổ Uyên nhìn Huyền Bình , cảm giác hắn tựa như một con hổ đang nhìn vào một con nai mà thèm thuồng ứa cả nước miếng ra.

Ả ta lấy ngón tay nhẹ nhàng chọc nhẹ vào ngực Huyền Bình mà nũng nịu.- "chàng đấy, gấp gáp gì chứ? Bộ thiếp có thể chạy thoát được sao?"Lời nói như thể mình đã cam chịu số phận ấy, càng khiến Huyền Bình cảm thấy k*ch th*ch, mà bộ phận g*** h** ch*n hắn đã c**ng c*ng , cứng đến độ không thể cứng hơn được nữa.

Hắn bật cười đưa rượu ,mà Cổ Uyên đón rượu, hai người dịu dàng nhẹ nhàng uống rượu giao bôi với nhau.

Rượu giao bôi vừa dứt, thông thường người ta phải cầm ly rượu đặt lại lên bàn.

Nhưng Huyền Bình lúc này cảm thấy sung mãn , hắn cầm hai ly rượu ném một phát bay ra ngoài cửa, rơi bể xoảng dưới đất, ánh mắt vẫn không rời người phụ nữ bên cạnh.

Có lẽ trong đầu hắn bây giờ chỉ còn cảm giác chiếm hữu và hưởng thụ , chứ không còn để ý những thứ lặt vặt khác.

Sự thèm thuồng cực đỉnh, đôi mắt nhìn Cổ Uyên say đắm, le lưỡi l**m mép.- " hiền thê , ta sẽ cho nàng thấy ta lợi hại đến như thế nào"Huyền Bình cười d*m đ*ng, ra vẻ mình cường đại , lập tức vồ lấy Cổ Uyên mà hôn hít.

Hành động này của hắn được Cổ Uyên đón nhận, ả cũng sung sướng hưởng thụ, bắt đầu chuẩn bị một trận chiến kinh thiên động địa trên giường.

Huyền Bình sau một hồi hôn hít điên cuồng, hắn bắt đầu dịu lại, nhẹ nhàng bế Cổ Uyên nằm xuống, đoạn dần dần leo lên người ả ta.

Huyền Bình không biết rằng hắn đã phạm một sai lầm.

Thông thường, người ta ôm hôn sẽ bắt đầu sờ mó, nhưng hắn đã bỏ qua công đoạn đó.

Lại nói cùng nhau g*** h**n thì phải cởi áo người phụ nữ trước , nhưng hắn gấp gáp đã vươn tay túm lấy quần Cổ Uyên mà lôi ra đầu tiên.

Hắn dứt khoát giật mạnh cái quần đỏ của cô dâu mới cưới, vung tay quăng mạnh một cái , quần bay phất phơ rớt xuống nền nhà, cảm giác sung sướng.

"Á..." Cổ Uyên thẹn thùng rên lên, vội khép chân lại , hai tay che kín phần g*** h** ch*n ,khuôn mặt e thẹn xấu hổ lắm.

Những hành động của Cổ Uyên càng khiến Huyền Bình cảm thấy k*ch th*ch, trong phút giây đê mê ấy, hắn bật cười.- " a ha ha ...nàng có khép chân che lại cũng vô ích thôi.

Hôm nay ta sẽ cho nàng thấy sức mạnh của Huyền Bình này"Tựa như một viên mãnh tướng trên chiến trường, vừa nói xong liền đặt hai tay lên hai đầu gối của Cổ Uyên, bất chợt banh mạnh , d*ng h** ch*n của cổ Uyên ra.

"Á..." một tiếng hét thoảng thốt, Cổ Uyên xấu hổ mà rên lên , xem chừng rất bối rối.

Phản ứng của cô dâu mới cưới, đêm đầu tiên bị khám phá ở nhà chồng, thật sự k*ch th*ch với tất cả những người đàn ông.

Huyền Bình thấy vậy càng khoái chí, hắn bật cười thỏa mãn.

Người phụ nữ đang nằm dưới bàn tay của hắn không đơn giản chỉ là người phụ nữ , mà còn là một kho vàng lớn cho hắn được đắm chìm trong hào quang rực rỡ.

Cổ Uyên bị chú rể khám phá một cách mạnh bạo như vậy lại càng bối rối , r*n r* trong xấu hổ thẹn thùng.- "á...!phu quân, xin hãy nhẹ nhàng.

Lần đầu tiên của thiếp, xin chàng đừng mạnh bạo như vậy mà."Cổ Uyên nói câu nào ra, câu nấy đều cảm thấy vô cùng k*ch th*ch, càng khiến th* g*** h** ch*n của Huyền Bình căng cứng.

Tưởng rằng sẽ có một trận chiến trời long đất lở, thế nhưng lúc này Huyền Bình lại phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ.

Hai tay Cổ Uyên vẫn che lấy bộ phận sinh dục của mình, nhưng phía dưới bàn tay ấy có gì đó rất không đúng.

Huyền Bình phát hiện điều không đúng , một thoáng ngơ ngác, vội tóm lấy tay Cổ Uyên giật mạnh.

Bàn tay che đậy bị giật ra, để lộ toàn bộ phần th*n d*** nguyên sơ không một mảnh vải che lên.

Hắn đang nhìn trực tiếp vô ch* k*n đáo nhất của người con gái, thứ mà người phụ nữ giữ gìn cẩn thận nhất, chỉ đưa ra cho chồng của mình.

Phút giây này lẽ ra đã là một phút giây huy hoàng, nhưng lại khiến hắn ngơ ngác.

Hắn nhìn vô bộ phận sinh dục của Cổ Uyên mà lắp bắp .- "sao...!sao lại...!cái...!cái gì thế này..?"Những lời nói không liền mạch , ấp úng đứt quãng từng đoạn thể hiện tâm trạng rối bời của Huyền Bình.

Cổ Uyên đang trong trạng thái e thẹn xấu hổ của một người con gái lần đầu bị phá trinh, thì lập tức lại chuyển sang tỉnh bơ.

Cái sự xấu hổ của ả ta biến mất ngay lập tức, tựa như chưa từng có gì xảy ra, khuôn mặt tỉnh bơ mà nhìn Huyền Bình hỏi.- " cái gì là cái gì? Thì là cái đó, chứ là cái gì nữa?"Lời nói của Cổ Uyên cùng cái thái độ trơ tráo ấy khiến Huyền Bình càng lúc càng ngơ ngác, hắn thật sự rất không hiểu.

Rõ ràng cái hắn muốn không phải là cái này, mà là một cái khác.

Hắn nhìn vào bộ phận sinh dục của Cổ Uyên, rõ ràng là một thứ gì đó giống như hắn, mà thậm chí còn to hơn.

Hắn trở nên ngáo ngơ, ngơ ngác hỏi.- " sao...!sao lại là cái này...? Lẽ ra chỗ này phải có một cái *m đ** chứ? Tại sao lại là...!c*?"c* ư? Cổ Uyên có c* ư? Thật sự rất bất ngờ.

Đến lúc này Huyền Bình còn ngơ ngác, không hiểu sao cô dâu mình cưới về lại có bộ phận sinh dục giống với của mình, điều khác biệt duy nhất có lẽ là cái của cô dâu còn to hơn cái của hắn.

Cổ Uyên mặt vẫn cứ tỉnh bơ, nhìn hắn mà nói.- " ừ, là c* , thì đã làm sao?"Cái vẻ mặt tỉnh bơ thờ ơ ấy của Cổ Uyên càng khiến Huyền Bình ngơ ngác, nhưng hắn cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Trong giây phút hiểu chuyện này, lại trở nên tức giận mà mắt trợn lên , mặt đỏ phừng phừng mà gầm gừ.- " cái này...!không đúng.

Họ Cổ các ngươi lừa ta ư?"Bị lừa, tất nhiên là bị lừa rồi chứ còn gì nữa.

Khi nhận ra thì đã quá trễ, hắn phát hiện rằng người hắn cưới về không phải là một cô gái, mà lại là một tên đàn ông giống hắn.

d**ng v*t của tên này thậm chí còn to hơn của hắn , điều này khiến hắn biết hắn đã bị chơi cho một vố đau điếng.

Hắn nổi giận, thế nhưng chưa kịp làm gì thì "bốp..." , một cú đấm bất ngờ tung ra.

Cổ Uyên lại là người chủ động tung đấm vào thẳng mặt hắn, làm hắn choáng váng.

Trong cơn tức giận, bị đấm một cái hắn bất ngờ, trạng thái chuyển sang ngơ ngác.

" bốp ..." một cú đấm nữa tung ra, Cổ Uyên vung nắm đấm thứ hai khiến hắn choáng váng thêm lần nữa.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy , Cổ Uyên vồ người lên túm lấy cổ áo Huyền Bình, đè ngược hắn nằm xuống giường , mà ả ta nhoài người ngồi đè lên trên , phút chốc tư thế của hai bên đã đổi ngược cho nhau.

Huyền Bình còn đang ngơ ngác, từ cái ngơ ngác này chuyển sang cái ngơ ngác khác làm hắn vẫn chưa hiểu chuyện xảy ra.

Diễn biến xảy ra quá nhanh, chuyển hướng liên tục , làm cho cái đầu tầm thường của Huyền Bình không bắt kịp tình huống.

Cổ Uyên lúc này đã rút ra một cây dao, kề sát cổ hắn mà nhếch mép nói .- "bổn tiểu thư lừa người thì đã làm sao? Bổn tiểu thư lừa người thì ngươi dám làm gì ? Ngươi có thể làm gì được bổn tiểu thư đây?"Nắm tay của Cổ Uyên siết chặt , sức mạnh rõ ràng là mạnh hơn của Huyền Bình.

Cổ Uyên dù nhìn khuôn mặt, dáng người giống một cô gái , nhưng hắn cũng là một người đàn ông , cơ bắp của hắn rõ ràng là cơ bắp của người đàn ông.

Chưa nói đến việc sức mạnh này chứng tỏ hắn là một người luyện võ, lưỡi dao kề sát cổ họng khiến Huyền Bình không dám động đậy.

Trong thoáng chốc, mọi thứ biến đổi nhanh chóng mặt và trở nên mơ Hồ..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 312: 312: Dâng Trà Cho Mẹ



Huyền Bình đang còn đang hùng hổ, muốn thể hiện sự cường đại của mình để cho vị tiểu thư xinh đẹp họ Cổ kia phải trầm trồ thán phục.

Thế nhưng phút chốc mọi chuyện lại biến đổi quá nhanh chóng, những dữ liệu mà hắn không bao giờ ngờ tới được lại hiện lên trước mắt mình, một thứ gì đó quá kỳ lạ với hắn.

Huyền Bình bây giờ lại là kẻ bị đè nằm xuống, không biết chuyện gì sẽ đến với mình, chỉ thấy lưỡi dao kề sát cổ.

Cô dâu của hắn lại cường đại hơn hắn, sức mạnh vượt hơn mà đè hắn xuống dưới, thêm cái lưỡi dao kề sát bên làm hắn run rẩy.

Huyền Bình lúc này lộ ra rõ là một người đàn ông yếu hèn, không dám cựa quậy nhúc nhích , mồ hôi toát ra vì sợ.

Khuôn mặt của Cổ Uyên lại rất là hứng thú, ả nhìn Huyền Bình bằng ánh mắt của một con hổ chứ không còn là một con nai ngây thơ trước đó.

Ả cầm lưỡi dao đưa lên trên miệng, le lưỡi l**m nhẹ lưỡi dao mà cười khành khạch.- " ha ha ha...!phu quân của ta.

Biết điều thì ngoan ngoãn chút đi , bằng không đừng trách ta độc ác"Vừa dứt lời , đâm phập con dao xuống dưới , cắm sát bên cổ của Huyền Bình.

Lưỡi dao cắm lên giường dựng đứng khiến Huyền Bình toát mồ hôi , run rẩy.

Sự đe dọa này của Cổ Uyên thật sự khiến hắn hết hồn, không còn chút khả năng kháng cự nào cả.

Con mồi bây giờ lại trở thành thợ săn, mà thợ săn lại trở thành con mồi, cuộc đời đúng không ai biết trước.

Chỉ mới thoáng đây thôi , cô dâu còn là đứa con gái dịu hiền, bây giờ đã hóa ác quỷ.

Con nai vàng ngơ ngác , quần nát bác thợ săn.

Quả là trong mưu kế có mưu kế , trong cạm bẫy có cạm bẫy, mà trong cô dâu lại có d**ng v*t , điều này thật sự hãi hùng.Cổ Uyên ngồi lên người Huyền Bình , đè hắn nằm ngửa xuống giường , ánh mắt nhìn Huyền Bình cực kỳ d*m đ*ng.

Hắn liền c** đ* ra, phút chốc khỏa thân hoàn toàn , lộ ra một cơ thể tuy hơi nhỏ bé nhưng cơ bắp đầy đặn.

Cổ Uyên rõ ràng là có cơ thể của một người đàn ông luyện võ, tu vi của Cổ Uyên là Võ Trung.

Đem so với một tên đàn ông chưa từng luyện võ như Huyền Bình thì thực sự là hổ vồ mồi rồi.

Huyền Bình không có khả năng chạy thoát , nhưng mà vấn đề là hắn đâu phải đàn bà, rốt cuộc là Cổ Uyên định làm gì ? Những điều này trong tâm trí của Huyền Bình hoàn toàn xa lạ, và rất nhanh chóng hắn sẽ được biết.

Cổ Uyên như một con thú hoang, vung móng vuốt chụp lấy áo của Huyền Bình xé toạc một cái , phút chốc lộ cơ thể ra.

Huyền Bình sợ hãi la lên một tiếng "Á ...".

Cổ Uyên lập tức vung tay tát cái "bốp " , nhìn tên Huyền Bình mà gầm gừ .- "ngươi mà dám mở mồm la tiếng nữa, ta giết đấy"Ánh mắt long lên sòng sọc đầy khát máu, Cổ Uyên có lẽ không dọa suông.

Trước sự đe dọa khát máu của Cổ Uyên, Huyền Bình cam tâm nằm im chịu chết, mặc cho Cổ Uyên làm gì thì làm.

Trong cuộc đời của một thằng đàn ông, hắn không bao giờ ngờ được hắn sẽ bị một người đàn ông khác cưỡng h**p, và cái cách cưỡng h**p cũng là thứ mà cuộc đời của hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Cổ Uyên sau khi đã trấn áp được sức kháng cự của con mồi , khiến con mồi không còn tí hi vọng nào nữa thì mặc sức thỏa mãn.

Cuộc chiến kinh thiên động địa trên giường bây giờ mới chính thức bắt đầu.Trong đêm tân hôn ấy, chú rể lại biến thành cô dâu , mà cô dâu lại biến thành chú rể.

Công và thụ đổi ngược lại cho nhau, thật sự kỳ lạ.

Huyền Bình cắn răng chịu đựng, nước mắt ứa ra.

Hắn tự hỏi tại sao lại là hắn? Tại sao hắn lại phải lâm vào hoàn cảnh như thế này? Phút giây này hắn lại nhớ đến người vợ của hắn , nhớ đến Thiên Phi dịu dàng xinh đẹp , nhớ đến một người vợ hiền tần tảo sớm hôm lo mọi chuyện trong nhà để hắn có thời gian rảnh rỗi đi chơi.

Người vợ ấy còn sinh cho hắn một đứa con gái kháu khỉnh dễ thương.

Bao nhiêu năm vừa làm vợ vừa làm mẹ, chăm cả gia đình lẫn đứa con mới sinh nở, nàng chưa bao giờ than vãn một tiếng gì.

Thế nhưng mẹ con hắn lại vu oan giá họa, đổ cho nàng đủ thứ tội rồi đuổi cả mẹ con nàng ra ngoài đường.

Rốt cuộc mẹ con hắn làm tất cả những thứ đó để được gì, vì cái gì? Huyền Bình lúc này rất nhớ Thiên Phi , nhưng mà đã muộn rồi.

Cổ Uyên càng bạo dâm, càng tấn công cuồng bạo thì hắn càng đau đớn, nuối tiếc.

Nỗi nhớ trong lòng hắn lại ngập tràn , đêm động phòng hắn lại phải biến thành người bị vùi dập, nước mắt liên tục ứa ra nhưng không dám khóc thành tiếng, bởi lưỡi dao của Cổ Uyên còn kề sát bên đó.Đêm động phòng lẽ ra là đêm hạnh phúc của đôi nam nữ đến với nhau, thì bên trong nhà họ Huyền lại xảy ra một chuyện rất khác.

Có một người đàn ông đang bị một người đàn ông khác bạo dâm một cách dã man, sợ hãi câm nín trong đau đớn mà chịu đựng , chỉ mong trời sáng nhanh hơn.

Cổ Uyên sức khỏe dạt dào, tràn trề sinh lực, lại là người luyện võ.

Ả dường như đã chuẩn bị sẵn thuốc cường dương, để đêm hôm đó hành hạ Huyền Bình nhiều lần.

Cổ Uyên chơi không biết mấy hiệp rồi, đến lúc trời trời gần sáng vẫn còn chuẩn bị đánh thêm hiệp nữa.

Huyền Bình bị vùi dập te tua suốt cả đêm, với hắn đó như là một cơn ác mộng khủng hoảng nhất, tưởng chừng như hắn bị chìm xuống địa ngục.

Cho đến khi trời sáng, tiếng gà gáy vang lên, ánh bình minh bắt đầu chiếu rọi xuống khung cửa sổ, cuộc vui mới kết thúc.

Cổ Uyên chơi thâu đêm, lúc này cũng đã thấm mệt, không còn có sức để tiếp tục, và có vẻ như hắn ta cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Huyền Bình được nằm yên một chút, run rẩy sợ hãi thì "bụp" một cái , Cổ Uyên vung chân đạp Huyền Bình té lọt xuống dưới giường.

Huyền Bình bị té chổng mông, nằm lê lết một đống bầy nhầy, trông thật gớm ghiếc.

Cổ Uyên từ trên giường trừng mắt nhìn xuống mà gầm gừ.- " thằng đ* đực kia, trời sáng rồi, ngươi ngủ cả đêm chưa đủ à? Mau mặc đồ vô để chuẩn bị cùng ta ra dâng trà cho mẹ"Huyền Bình lại ứa nước mắt , cả đêm hắn có ngủ được chút nào đâu, đều là bị cái tên nam nhân giả gái kia chơi đến sáng sớm.

Đã chơi lâu như vậy, lại không chút xót thương, còn bị đạp lọt giường khiến hắn bấn loạn.

Huyền Bình không còn tâm trí phản kháng, vừa ngước lên thì thấy Cổ Uyên đã cầm lưỡi dao trên tay, trợn mắt nhìn hắn.

Cái lưỡi dao ấy cùng ánh mắt sắc bén của một con ác thú khiến Huyền Bình sợ hãi ,vội vàng đứng dậy mặc quần áo vào, lết những bước chân ra ngoài chuẩn bị dâng trà buổi sáng.Người mẹ đâu có biết được chuyện gì xảy ra với con trai mình, mà có nói cho bà thì bà cũng chắc không thể tin nổi những chuyện như vậy.

Sau khi ôm một mớ vàng trong người , bà đã ngủ sung sướng và mơ thấy một giấc mơ đẹp.

Bà nào biết rằng gần đó, con trai mình đã bị hành hạ suốt đêm.Buổi sáng, bà mẹ chồng bắt đầu ra ngoài phòng chính, ngồi vào vị trí của mình.

Sau lễ thành hôn sẽ có một nghi lễ nho nhỏ, đó là con dâu và con trai sẽ dâng trà cho cha mẹ chồng, và bà ngồi đây để đợi nghi lễ đó.

Rất nhanh chóng, Huyền Bình và Cổ Uyên đã dìu nhau ra ngoài, trông có vẻ thân mật tình tứ lắm, nào đâu biết chỉ là một con sói đang dắt một con cừu non đi ra.

Người mẹ vừa nhìn thấy đôi trẻ quấn quýt lấy nhau thì vui mừng mỉm cười .- "hai con dậy rồi đó à ? Sao không ngủ thêm chút nữa, trời còn chưa sáng "Đối với người mẹ này mà nói , sau khi lãnh được một đống tiền như vậy, mà cái số tiền ấy chỉ là khởi đầu thì bà ta còn mơ mộng về tương lai lắm.

Cho nên đối với con dâu kia thì vô cùng trân quý, dịu ngọt lấy lòng.

Cổ Uyên biết hết , ả cũng chẳng phải dạng vừa gì.

Ả siết tay Huyền Bình đi tới , mà Huyền Bình sợ hãi cũng phải giả vờ thân thiết với Cổ Uyên.

Cả hai liền bước tới, Cổ Uyên cười nói.- " chúng con ngủ như vậy là được rồi, còn phải ra dâng trà cho mẹ chứ? Làm sao có thể ngủ dậy trễ được, dù gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên con làm dâu mà.

Phải dậy sớm dâng trà để tạo ấn tượng tốt, nếu không thì còn ra thể thống gì nữa? Trượng mẫu nói có phải không?"Vừa nói vừa nở một nụ cười dịu dàng, cử chỉ yểu điệu thục nữ khiến cho bà mẹ chồng yêu thích lắm.

Thế nhưng Huyền Bình thì lại hoàn toàn khác, hắn đã biết bản chất thật của vợ mình, cho nên với hắn mà nói những hành động của Cổ Uyên đều có khiến hắn sợ đến xương tủy, cảm thấy ghê tởm.

Cuộc sống vốn dĩ là vậy rồi, đôi khi có những chuyện nhìn bên ngoài thì thấy có vẻ tươi đẹp lắm, nhưng những chuyện bên trong lại hoàn toàn khác.

Nhìn vậy thôi chứ thực ra không phải vậy, nhân sinh nhiều chuyện rất mơ hồ..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 313: 313: Rương Vàng Của Cổ Uyên



Trà nhanh chóng được dâng lên cho mẹ chồng, mẹ chồng đón nhận trà từ đứa con dâu quý hóa này mà vui mừng lắm.

Bà uống ly trà cảm thấy thật mát dịu, trà uống tới đâu êm ruột tới đó, nước trà chảy vào trong bụng tựa như những dòng tiền tài đang chảy vào trong nhà họ Huyền vậy.

Cả hai vợ chồng son bắt đầu ngồi xuống bên cạnh, mẹ chồng lúc này nhìn thấy hai đứa con mình, con dâu thì có vẻ hơi mệt mà con trai mình thì trông tàn tạ te tua.

Bà thở dài mà nói.- " tại sao hai đứa trông lại mệt mỏi đến như vậy? Hôm qua không ngủ được à?"Lời nói của bà đơn giản chỉ là hỏi thăm tình huống mà thôi, không có ý gì khác.

Thế nhưng Cổ Uyên lúc này lại ôm lấy tay của Huyền Bình , hướng về mẹ chồng với sự ngại ngùng, ra vẻ mình thẹn thùng mà bảo.- " là tại Huyền lang quá mạnh bạo, chiến đấu mệt không biết mệt mỏi.

Chàng làm việc thâu đêm suốt sáng, khiến con choáng váng.

Dù đêm qua con đã nhiều lần khuyên chàng ấy nghỉ ngơi, đừng quá sung mãn , con chịu không nổi.

Ấy thế mà chàng không nghe, vẫn chiến đấu vô cùng oai dũng, nên sáng nay cả hai chúng con đều có chút mệt mỏi , xin người đừng quá lo lắng"Đây rõ ràng là bịa chuyện, nói ngược lại sự thật.

Cổ Uyên nói chuyện bịa với những lời nói cùng thái độ diễn xuất vô cùng hoàn hảo, khiến cho bà mẹ tin thật.

Cảm thấy khoái chí, bà bật cười.- " phải rồi , con trai ta thật sự cường đại.

Điều đó đương nhiên , vì nó là con trai ta mà.

Con dâu, con sau này xem ra làm vợ nó, con phải chịu khổ nhiều rồi"Bà mẹ chồng tưởng thật nên cũng nổ theo, nào biết đâu đứa con dâu bốc phét, mà thằng chồng nó cũng chẳng phải là cường đại gì , chỉ là một tên ẻo lả.

Nói xong thì mỉm cười , cả mẹ chồng và nàng dâu đều cười tủm tỉm, nhưng mỗi người cười theo một cách khác, chỉ có Huyền Bình là toát mồ hôi.

Trong lòng Huyền Bình kinh tởm lắm, cả đêm qua hắn bị hành hạ bạo dâm kinh khủng, tựa như ở trong địa ngục.

Vậy mà hôm nay hắn phải diễn kịch để làm vừa lòng con quái vật họ Cổ này, bất chợt nhìn thấy tương lai mình vô cùng u tối , không biết rằng con quái vật này sẽ còn giở những trò gì ra nữa đây.Bà mẹ bất chợt nhìn thấy con trai mình với vẻ mặt hốt hoảng, lại có chút tò mò mà hỏi .- "Bình nhi , sao vẻ mặt con có vẻ không vui? Có chuyện gì đã xảy ra với con à?"Lời nói của mẹ chồng hỏi thăm lại là cơ hội để Huyền Bình cứu vớt cuộc đời mình, nhưng hắn lại không dám nói.

Bởi khi bắt gặp cái trừng mắt của Cổ Uyên nhìn sang , hắn có thể hiểu rằng nếu hắn mở miệng ra Cổ Uyên sẽ xử lý hắn ngay tại chỗ, khiến hắn run rẩy.

Cổ Uyên ôm tay Huyền Bình, và bàn tay của ả ta khẽ bấu mạnh vào sườn khiến Huyền Bình đau đớn.

Cái bấu ấy với cường lực ấy là một sự đe dọa, gửi tín hiệu rõ ràng đến đối tượng.

Huyền Bình sợ, bởi hắn biết hắn không phải là đối thủ của con thú này, hắn đành quay sang nhìn mẹ mà nói.- " đâu có, con đâu có sợ gì đâu.

Con chỉ cảm thấy hơi mệt, xin mẹ đừng lo lắng."Tuy miệng nói vậy, nhưng khuôn mặt hoàn toàn không như vậy, nét sợ hãi hiện rõ trên mặt hắn.

Bà mẹ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, định hỏi thêm thì Cổ Uyên lúc này lại nói xen vào.

Ả ta tìm cách đánh trống lãng mà lấp l**m sang chuyện khác, liền nhìn người mẹ chồng của mình mà cười, một nụ cười hiền dịu.- " trượng mẫu, hôm nay con có chuyện muốn xin trượng mẫu chấp nhận.

Chẳng là con muốn cùng phu quân về trấn gặp cha con một chút, cũng là để dâng trà cho cha , xin trượng mẫu cho phép."Muốn dâng trà cho cha ư ? Phải đi lên trấn sớm thế này à? Bà mẹ chồng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, liền hướng con dâu mà hỏi.- " con muốn trở về nhà, điều này cũng tốt thôi.

Nhưng mà cũng ở đây được vài ba ngày rồi hẳn đi về, chứ về sớm quá làm gì? Có cần phải gấp gáp như vậy không?"Cổ Uyên nghe câu hỏi ấy thì lập tức mỉm cười.

Ả dường như ai đã biết trước được như vậy mà chuẩn bị sẵn câu trả lời.

Ả nhìn mẹ chồng với đôi mắt của một đứa con dâu ngây thơ hiền dịu, nhưng lại đầy tinh quái mà nói.- "không giấu gì trượng mẫu.

Phụ thân con có hứa là sau khi cưới chồng xong sẽ cho con một rương vàng mang về nhà.

Thế nhưng trong đám cưới , của hồi môn lại không thấy rương vàng ấy đâu.

Con sợ rằng ông ấy quên mất, nên con muốn về sớm để nhắc ông ấy nhớ chuyện rương vàng ấy, mong ông ấy sớm đưa cho con.

Vì vậy mới mạo muội xin trượng mẫu cho về ngay bây giờ , xin trượng mẫu cho phép"Cái gì cơ? Những một rương vàng ư ? Đây là một số tiền nhiều rất nhiều.

Tuy không nói rõ trong rương đó chứa bao nhiêu vàng, nhưng nghe rương vàng cũng biết đây là một món tiền lớn.

Người mẹ nghe vậy thì lỗ tai khẽ giật giật, trong tâm nổi lòng ham cực lớn, lập tức đồng ý.

Mụ không những không ngăn cản mà còn hối gấp đứa con dâu, bà hướng đứa con dâu mà nói .- "được rồi , về nhà thăm cha cũng là một việc tốt.

Hai con nhanh chóng đi đi, đừng để cha con ở nhà chờ đợi.

Nếu đợi lâu ông ấy sẽ trách ta là quá khắt khe với con dâu, khiến ta chịu tiếng oan không tốt"Vừa nói vừa cười toe toét , xem ra đã bị tiền bạc nuốt chửng trong bóng tối của u mê rồi.

Cổ Uyên thấy vậy cũng mỉm cười, nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ.

Hai mẹ con nhà này, mẹ chồng con dâu đều cười theo một kiểu cười khác nhau, với những toan tính khác nhau.

Nhìn bề ngoài thì đều thấy là đang vô cùng sung sướng, ai biết đâu bên trong toàn là mưu mô hiểm độc.

Mỗi người đều có một âm mưu của riêng mình, nhưng chiến thắng thì chỉ có một.

Cổ Uyên liền đứng dậy cúi đầu nói.- " vậy xin phép trượng mẫu cho con cùng phu quân đi ngay bây giờ, xin cáo từ "Nói xong là đòi đi ngay lập tức mà không còn vương vấn gì nữa.

Thông thường sẽ giữ lại ăn sáng xong rồi mới đi, hoặc đến trưa rồi hãy đi , chứ đâu cần phải gấp như vậy.

Nhưng cứ nghĩ đến cái rương vàng kia , mắt mẹ chồng đã sáng rực lên.

Bà lập tức gật đầu.- " được rồi, hai con đi sớm đi , đừng để cho cha con phải đợi "Lời nói của mẹ chồng cứ như là nghĩ đến Cổ Bố vậy, nhưng thực ra đều là vì rương vàng cả thôi.

Cổ Uyên hiểu rõ điều này, ả khẽ nở một nụ cười rất kín, liền ôm tay Huyền Bình mà dịu dàng nói.- " phu quân, chúng ta đi thôi"Lời nói ngọt ngào dịu dàng này, ai nhìn vào cũng tưởng là một người con gái ngoan hiền lắm, nhưng có biết đâu đây chỉ là vẻ ngoài của một con sói đội trong lốt một con cừu.

Huyền Bình run bắn người, cảm thấy vô cùng lo lắng.

Hắn không muốn đi chút nào, nhưng đã bị khóa tay như vậy liệu không đi có được không? Hắn đành phải đi theo Cổ Uyên ra ngoài, từng bước chân càng cảm thấy mình đi vào nơi nguy hiểm.

Ở tại trong Huyền gia, tại nhà của mình mà hắn còn bị Cổ Uyên bạo hành thê thảm như vậy, thì bước chân vào y quán Cổ chân nhân hắn còn bị hành hạ đến mức nào nữa ? Chỉ nghĩ đến đó thôi hắn đã run bắn người, toan kháng cự nhưng lại nhìn thấy cái trừng mắt tựa như ác quỷ đang nhìn mình, một con ác quỷ trong hình hài một người phụ nữ khiến hắn run bắn mà im miệng.

Hắn cam chịu số phận, tựa như một con cừu bị dắt đi vào lò mổ , khả năng phản kháng là bằng không.

Huyền Bình lo lắng, hắn ngoáy đầu lại nhìn mẹ, ánh mắt như muốn cầu cứu.

Thế nhưng bà mẹ nào có biết gì, bởi trong đầu bà lúc này chỉ có cái rương vàng kia mà thôi.

Khi nhìn thấy đứa con trai của mình ngước đầu lại nhìn mình với ánh mắt cầu cứu, thì bà ta đâu có hiểu gì.

Bà ta cười toe toét, vẫy tay mà nói.- " con cứ đi đi, đừng lo gì cả.

Việc nhà mẹ lo hết cho.

Con đi sớm , đừng để cho cha vợ con phải chờ đợi, nhớ nghe không?"Những lời căn dặn chu đáo của người mẹ, nghe tưởng chừng như rất dịu dàng và ấm áp, có biết đâu những lời nói của mẹ hắn đã làm cho hắn tuyệt vọng hoàn toàn, không còn có thể hi vọng gì nữa.Khi Huyền Bình bước ra khỏi ngoài cổng, cùng Cổ Uyên đi dọc con đường làng.

Cổ Uyên lúc này lại siết tay mà gầm gừ.- " tên khốn kiếp nhà ngươi , biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời một chút.

Ngươi đừng mang lòng phản trắc, nếu ta mà phát hiện ngươi dám phản nghịch, ta sẽ cắt cổ ngươi quăng xuống sông cho cá nó ăn, lúc đó đừng trách ta độc ác"Lời gầm gừ nhưng lại rất khẽ, nói sát vào trong tai của Huyền Bình , trong giọng nói đầy sự tàn bạo ác nghiệt.

Huyền Bình nghe vậy thì hoảng sợ, không dám nói câu gì, lẳng lặng bước đi.

Đôi vợ chồng son mới cưới , bước đi cặp kè nhau dọc đường trông vô cùng hạnh phúc.

Người dân đi ngang qua thấy Huyền Bình bước đi , mà bên cạnh là vị tiểu thư họ Cổ cao quý.

Nàng dâu mới đang ôm chầm lấy tay chồng , nhìn như yêu thương quấn quýt lấy nhau vậy.

Người ta nhìn thấy vậy thì ngưỡng mộ, có một người đi ngang còn vẫy tay nói.- "Ồ, vợ chồng son mới cưới.

Sáng sớm đã đi đâu vậy?"Cổ Uyên quay sang nở một nụ cười dịu hiền, trông rất là thục nữ mà nói.- " chúng cháu bây giờ có việc đi ra đầu làng một chút, không có việc gì quan trọng đâu "Lời nói dịu dàng thướt tha của một tiểu thư cành vàng lá ngọc , lại còn đang dựa sát bên chồng, nhìn vào có vẻ rất là tình cảm.

Hành động quấn quýt yêu thương như vậy, người ta nhìn vào đều nghĩ đôi vợ chồng này đang vô cùng hạnh phúc, khiến nhiều người cảm thấy ghen tị với tên Huyền Bình kia.

Nhưng ai biết rằng trong chăn mới biết chăn có rệp, tưởng rằng cưới được một tiểu thư cành vàng lá ngọc, ai ngờ rước về một con mãnh thú, để con mãnh thú ấy ăn thịt chính bản thân mình.

Huyền Bình bây giờ mở miệng nói cũng chẳng dám mở miệng nữa rồi, chỉ biết lẳng lặng đi theo Cổ Uyên.

Hắn mong ước cho con đường dài thêm chút nữa, để hắn có thể đi chậm thêm chút nữa, nhưng sao có thể chứ? Cuối cùng thì cũng đã đến đầu làng , bọn chúng mướn một cỗ xe ngựa trở về lại trấn Hắc Xà, tìm tới y quán Cổ chân nhân.

Khi cỗ xe ngựa vừa khởi hành, Huyền Bình còn hướng mắt nhìn về làng Tây, có cảm giác như một đi không trở lại mà sợ hãi.

Trong những giây phút như thế này, bất chợt trong lòng hắn lại nổi lên một lòng thương nhớ.

Hắn cảm thấy yêu cái làng này lắm , nhớ về khoảng thời gian mình được tự do được làm những gì mình muốn làm, và có được người vợ thương yêu chăm sóc.

Hắn chợt thèm lại cái cảm giác ngày đó, cảm giác mà được sống cùng Thiên Phi , được nàng hầu hạ chiều chuộng.

Bây giờ đã không còn nữa, tất cả chỉ còn là quá khứ.

Cái quá khứ tươi đẹp của hắn đã trôi qua, và tự tay hắn đã đập bể cái sự tươi đẹp ấy, mở ra một thời kỳ mới, thời kỳ cực kỳ đen tối cho gia đình hắn.

Chung quy lại mà nói, ngu thì chết chứ bệnh tật gì..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 314: 314: Thỏa Thuận Giữa Cha Và Con



Cỗ xe ngựa ngựa chở vợ chồng son mới cưới từ làng Đông tiến về trấn Hắc Xà, nhanh chóng đã đi tới y quán Cổ chân nhân.

Từ trên xe ngựa, một đôi vợ chồng quấn quýt lấy nhau bước xuống.

Cổ Uyên vẫn ôm chặt tay chồng, tình tứ đi vào trong y quán.

Huyền Bình cảm giác hãi hùng, khác với những lần trước, lần này đi vào trong y quán hắn cảm giác như mình đang đi vào trong quỷ môn quan.

Cả hai bước vào trong đã thấy Cổ bố đang ngồi một chỗ.

Vừa nhìn thấy đôi trẻ trở về, Cổ bố đã ngơ ngác.- " sao ...sao lại..? Chúng mày sao lại kéo nhau về đây?"Xem ra với Cổ Bố, có một điều gì đó đã khiến hắn ngạc nhiên lắm.

Cổ Uyên thể hiện bộ mặt trơ tráo, quay sang nhìn Cổ Bố mà nói.- " thưa cha ,con cùng phu quân mới về"Cổ Bố trợn mắt lên nhìn hai người , khuôn mặt hắn trở nên nhăn nhó.

Hắn "hừ" một tiếng, sau đó không còn nói gì nữa.

Huyền Bình toát mồ hôi hột, những lần trước tới đây Cổ Bố đều rất niềm nở với mẹ con hắn, nhưng lần này lại trở mặt nhanh như vậy, tựa như bàn tay úp rồi lật, thật khó tưởng tượng được.

Cổ Uyên không nói gì, ôm tay chồng mình kéo vô.

Những người đi bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng đôi vợ chồng rất là tình tứ, nào biết đâu sự thật bên trong.

Cổ Uyên ôm cứng Huyền Bình như sợ hắn chạy mất, siết càng lúc càng chặt mà lôi vào trong phòng riêng của mình.

Huyền Bình hết sức run rẩy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, điều này càng khiến tâm trí hắn thêm hoảng loạn.

Cửa phòng riêng vừa mở ra, "bốp" một cái , Cổ Uyên đạp mạnh Huyền Bình té vào trong phòng nằm chỏng gọng dưới đất.

Cổ Uyên nhe răng cười khoái chí, ả ta bước vào trong nhìn Huyền Bình với ánh mắt d*m đ*ng, dường như bạo dâm là bản tính của Cổ Uyên rồi.

Vừa bị đạp vào trong, Huyền Bình lúc này hoảng hốt quay sang nhìn Cổ Uyên mà nói.- " ngươi...!ngươi định làm gì ta..?"Liệu có thể làm được gì đây? Điều này dường như đã rõ như ban ngày vậy.

Cổ Uyên nhanh chóng đóng cửa chốt bên trong lại, nhìn Huyền Bình mà nở một nụ cười ác lạnh .- "ngươi nói xem, ta sẽ làm gì ngươi?"Giọng nói và cả nụ cười vô cùng độc ác ấy khiến Huyền Bình giật mình lùi lại , run rẩy.

Trong giây phút hoảng sợ, hắn lắp bắp hỏi.- "tại sao...!tại sao ngươi lại làm những chuyện này với ta ? Giữa ta và ngươi đâu có thù oán gì ,tại sao ngươi lại giăng bẫy hãm hại gia đình ta?"Câu hỏi thật là ngây ngô, Cổ Uyên nghe vậy thì không nhịn nổi mà bật cười , nhìn Huyền Bình với đôi mắt tàn nhẫn mà cười nhạt.- " hơ hơ, thù oán ư? Làm gì có thù oán gì? Cái đấy phải trách mẹ con nhà ngươi tham lam, ham mê tiền bạc của nhà họ Cổ ta mà đuổi vợ con mình ra đường.

Người có Trăng quên Đèn, thay tấm áo mới , vứt bỏ đi tấm áo cũ là người vợ hiền để khoác vô một tấm áo sang giàu hơn.

Tất cả mọi chuyện đều do mẹ con ngươi tham lam mà thôi , bây giờ còn hỏi tại sao ư?"Lời nói của Cổ Uyên như xoáy vào nỗi đau của hắn , trong phút chốc hắn đã mất tất cả rồi ,rơi vào trạng thái tuyệt vọng và hối hận.

Địa ngục bây giờ chỉ mới bắt đầu, Cổ Uyên lại lao vào vồ lấy hắn như hổ vồ mồi, khiến hắn hoảng hốt gào lên.- " cứu tôi với ...cứu tôi với ...!có ai không cứu tôi không? Có h**p dâm..."Tiếng gào hét của hắn nhanh chóng nhận lấy hậu quả.

Cổ Uyên bay vào tóm cổ hắn, vung tay tát hai phát bôm bốp vào mặt, vừa cười hả hê vừa nói .- "đã về tới đây rồi , ngươi còn nghĩ đường chạy trốn sao? Đã vào trong phòng ta rồi , ngươi còn có thể kêu cứu được sao?"Huyền Bình run rẩy, sắc mặt tái xanh.

Một tên công tử ẻo lả như hắn làm sao có thể đối đầu với một người võ công cảnh giới võ Trung chứ? Cổ Uyên lôi đâu ra một sợi xích đã chuẩn bị sẵn, vuốt sợi xích xuống nền một cái "Keng" khiến Huyền Bình càng lúc càng hoảng loạn.

Huyền Bình run rẩy dựa sát vô tường mà nói .- "ta đã ngoan ngoãn làm theo tất cả những gì ngươi muốn, sao ngươi còn đánh ta?"Huyện Bình lúc này đã cảm nhận được cái tương lai u tối của mình.

Cổ Uyên bắt đầu từ từ bước tới, mỗi bước chân là một món đồ trên người được cởi ra, đến khi đứng trước mặt Huyền Bình rồi thì cơ thể đã tr*n tr**ng như nhộng, d**ng v*t c**ng c*ng chỉ về phía trước.

Cổ Uyên tay vung vẫy sợi xích mà cười nhạt .- " ta đánh ngươi cần gì phải có lý do? Ta đánh ngươi vì ta thích thế, ngươi có ý kiến gì sao?"Ngang ngược và tàn ác , xem việc đánh đập người khác là trò tiêu khiển , quả nhiên là bản chất của một con quỷ.

Huyền Bình gào lên một tiếng thất thanh " CỨU TÔI VỚI...".

Tiếng kêu gào trong tuyệt vọng của Huyền Bình , hắn dùng hết sức của mình toan phóng ra ngoài chạy trốn.

Nhưng đâu có dễ như vậy, Cổ Uyên vung sợi dây xích, một tiếng vút vang lên.

Sợi dây xích cuốn lấy người Huyền Bình , giật hắn lại khiến hắn té ngửa xuống đất.

Cổ Uyên vung sợi dây xích leng keng trong tay, dùng chân đạp lên cơ thể của Huyền Bình nằm bẹp xuống đất mà cười nhạt .- " tiền của họ Cổ ta, mẹ ngươi đã lấy đầy đủ, thì ngươi cũng phải hoàn thành trách nhiệm của mình.

Đến lúc chơi tiếp rồi, ngươi lại định chạy trốn đi đâu?"Vừa dứt lời, lao tới vồ lấy Huyền Bình mà cuồng bạo.

Huyền Bình gào lên khóc, nhưng không thể thoát được móng vuốt của ác thú đang cắn xé mình.

Địa ngục của hắn bây giờ mới thật sự bắt đầu, cứ từ từ tận hưởng.Lại nói Cổ Bố ở bên ngoài làm việc, thấy Cổ Uyên dẫn thằng chồng nó về là hắn đã không ưa rồi.

Cổ Uyên lại dẫn chồng vào trong phòng riêng, tiếng hét vang lên từ trong đó không phải là không tới tai hắn, nhưng hắn cũng mặc kệ.

Chỉ là có chút điều không vui, đã đến gần trưa vẫn chưa thấy Cổ Uyên vác mặt ra khiến Cổ Bố rất không hài lòng.

Cổ Uyên dù gì cũng là một nhân công làm việc trong quán, không thể lấy cớ mới cưới chồng mà hưởng thụ mạnh mẽ như vậy, quên hết công việc.

Cổ Bố tức giận, hắn hầm hầm đi vô kiếm đứa con nói chuyện.

Khi tới trước phòng của Cổ Uyên, dùng tay đẩy một cái thì thấy khóa bên trong.

Cổ Bố lại nghe tiếng gào thét khóc lóc của Huyền Bình cùng với tiếng cười rú điên loạn của Cổ Uyên, khiến hắn tức giận.

" "RẦM ..." Cổ Bố vung chân đạp một phát, cánh cửa bật ra, đập vào trước mắt của hắn là hai thân thể tr*n tr**ng đang đè lấy nhau.

Cổ bố hầm hầm bước vào trong phòng, nhìn Cổ Uyên đang đè ngửa Huyền Bình, tr*n tr**ng như nhau trông thật kinh tởm.

Cổ Bố trợn mắt nhìn Cổ Uyên, mà cố Uyên cũng không có ý định dừng lại.

Ả vẫn tiếp tục chơi , vừa công phá vừa hỏi.- "phụ thân, người vào phòng con ít nhất thì cũng nên gõ cửa, không nên đạp phá đồ đạc như thế chứ "Cổ Bố trợn mắt tức giận, toan xông vào làm cho một trận , nhưng bất chợt hắn thấy cái gì đó khiến hắn đã tức giận càng tức giận hơn.

Cổ Bố bước tới bên cạnh bàn, thấy trên bàn có một lọ thuốc gì đó, liền cầm lọ thuốc lên nhìn.

Mở nắp ra ngửi , hắn lại trợn mắt mắng.- " cái gì thế này? Cường Dương đan à? Con mẹ nó, ngươi giỡn mặt với ta ư ?"Cổ chân nhân xem ra phẫn nộ đến đỉnh điểm mà đã văng tục ra rồi.

Cổ Uyên trước tình huống đó vẫn không dừng lại, tiếp tục nhấp hông, quay mặt sang chỗ khác mà nói.- " thì con mới cưới chồng, đương nhiên là phải cần một chút gì đó để bồi bổ.

Người không lẽ định ngăn cản con những chuyện này chứ?"Lời nói tỉnh bơ, ra vẻ bất cần của Cổ Uyên càng khiến cha hắn thêm tức giận.

Cổ Bố siết chặt nắm tay, ánh mắt đã trợn lên gân máu, chỉ mặt Cổ Uyên mà mắng.- "Ta không quan tâm cái sở thích của ngươi, nhưng huyết mạch nhà họ Cổ chỉ còn lại có mình ngươi.

Ngươi có muốn làm gì thì làm, nhưng ít ra cũng phải cưới một người vợ và sinh cho ta một đứa cháu đích tôn rồi chơi thế nào cũng được.

Đằng này vợ thì ngươi chưa cưới , lại lạm dụng Cường Dương đan để chơi đàn ông.

Nếu lỡ như hư hỏng cơ thể mà ảnh hưởng đến đường hậu duệ sau này, lúc đó đừng trách ta độc ác"Nói xong cầm bình thuốc đập thẳng xuống dưới đất , Cường Dương đan trong lọ thuốc văng ra tung tóe.

Cổ Uyên thoáng giật mình, động tác nhấp hông nhất thời dừng lại.

Cổ Bố lúc này mắng tiếp.- " chỉ vì ta còn mỗi mình ngươi , cho nên ta nhân nhượng cái sở thích quái đản của ngươi.

Nhưng đã thỏa thuận ban đầu là ngươi chơi xong sẽ trở về, chứ ta đâu cho phép ngươi bắt cóc cái tên ẻo lả yếu sinh lý ấy về đây chơi tiếp? Ngươi giỡn mặt với ta chăng?"Trước cơn thịnh nộ của Cổ Bố , Cổ Uyên thoáng trầm tư.

Thỏa thuận ban đầu là chơi chán hắn sẽ mò về, nhưng vì tiếc một món đồ chơi t*nh d*c nên Cổ Uyên lôi luôn cả Huyền Bình theo, điều này làm cỗ bố rất không hài lòng.

Cổ Uyên biết mình sai, nhưng vẫn lấp l**m nói.- " con đâu có bắt cóc cắn đâu , là hắn can tâm tình nguyện theo con về đó chứ.

Nếu cha không tin có thể hỏi hắn..."Nói xong thì bắt đầu nhấp hông, tiếp tục chơi tiếp.

Cỗ Bố tức giận trợn trừng mắt, lời nói lấp l**m như thế này không khác gì đang xúc phạm trí tuệ của Cổ Bố vậy, hắn ta có thể chấp nhận sao? Cổ Bố hùng hổ bước tới tóm lấy tóc Cổ Uyên, giật mạnh ra phía sau , khiến Cổ Uyên bật ngửa mặt lên trời.

Cổ chân nhân trừng mắt mắng.- " ngươi đừng tưởng anh của người chết rồi là ngươi có thể làm trời làm đất với ta.

Đừng quên ta là ai.

Trên đời này có nhiều thứ mà ta có thể sử dụng tới, đến lúc đó không cần phải giết ngươi , chỉ sợ rằng ngươi cầu chết mà không được , nhớ rõ chưa?"Nói xong "hừ" một tiếng , giật mạnh tóc khiến Cổ Uyên té ngửa ra sau mà tách khỏi Huyền Bình , nằm bật ngửa.

Huyền Bình được thoát khỏi nanh vuốt của Cổ Uyên rồi, vội run rẩy bò sát vô góc tường ngồi co ro trong đó.

Cổ Uyên Uyên ngồi phệt ra đất mà thở, Cổ Bố hừ lên một tiếng nữa , quay lưng đi mất.

Nhìn cái trợn mắt của cha , Cổ Uyên cảm thấy lạnh sống lưng.

Cổ Uyên biết rằng cha của hắn là loại người tàn độc đến thế nào, không thể giỡn mặt được.

Hắn nhớ lại lúc hai người anh của hắn bị quan huyện chém đầu, với cha hắn là một chuyện đau lòng, nhưng với hắn thì đó là một chuyện vui không thể kể.

Từ khi sinh ra, Cổ Uyên vốn là đàn ông, nhưng từ nhỏ đã mê làm con gái và có không hề có cảm giác hứng thú với đàn bà.

Hắn ta lại đem lòng yêu thích đàn ông, nhưng thuở xưa muốn kiếm một người đàn ông để thỏa mãn trong mối quan hệ ấy cực kỳ khó.

Cổ Uyên đành phải nhẫn nhịn, và cũng vì cái dị thường của hắn mà Cổ Bố không mấy vui vẻ chút nào.

Thế nhưng lại có một chút lợi ích , Cổ Uyên trông rất xinh gái , cho nên có thể giả gái để làm tiếp viên kéo khách.

Điều này với Cổ Bố là có lợi, nên hắn lờ cho qua.

Nhưng nếu xét về góc độ sủng ái thì hai người anh của hắn vẫn được sủng ái hơn hắn nhiều.

Nhưng thời thế đổi dời, hai người anh ngu dốt kia đã bị chém đầu, giờ chỉ còn hắn nối dõi tông đường.

Mọi tài sản sau này của cha cũng sẽ dành cho hắn, vậy nên hắn tự thấy địa vị của hắn vững chắc hơn bao giờ hết..Cổ Bố muốn hắn cưới vợ , nhưng hắn ra điều kiện phải đem cho hắn một thằng đàn ông để hắn hưởng dụng, sau đó rồi hắn mới cưới vợ nối dõi tông đường cho nhà họ Cổ.

Cái điều kiện quái dị ấy khiến Cổ Bố nhăn nhó, nhưng hắn chỉ còn lại một đứa con này, đành thôi chiều chuộng một lần xem thử.

Vì vậy, việc Huyền Bình tới đây là một chuyện tốt.

Đối với Cổ chân nhân, đây gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Hắn vừa cho Cổ Uyên một món đồ chơi giải trí, vừa trả thù được Thiên Phi vì đã làm tan nát gia đình hắn.

Nhưng mà hắn không nghĩ Cổ Uyên lại chơi mạnh bạo đến như vậy, khiến hắn nổi giận.

Cổ Uyên hiểu rằng mình đã làm điều gì đó vượt quá giới hạn.

Hắn lồm cồm bò dậy , vung dây xích tới khóa chân Huyền Bình , trói vào cột giường trước để ngăn ngừa Huyền Bình bỏ trốn.

Sau khi ổn định mọi thứ , Cổ Uyên lại ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu sửa soạn cho mình.

Hắn nhanh chóng trang điểm cho mình trở thành một tiểu thư xinh đẹp, để bước ra tiếp tục công việc ở y quán.

Vậy thì Cổ Uyên có về lại nhà chồng không? Tất nhiên là không rồi , làm gì có nhà chồng nào mà về.

Rõ ràng tên Huyền Bình chỉ là một món đồ chơi mà Cổ Bố giăng bẫy bắt về cho Cổ Uyên chơi giải trí, hoàn toàn không có chuyện gả con mình đi đâu cả.

Mẹ con họ Huyền tưởng rằng vớ được quả ngon, ai ngờ lại trở thành miếng mồi cho kẻ khác..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 315: 315: Vỡ Mộng



Lại nói về nhà họ Huyền , bà mẹ thấy con dâu và con trai mình về lại trấn thăm cha vợ thì rất vui vẻ , mong chờ rương tiền vàng trở về.

Thế nhưng đã ba ngày trôi qua vẫn không thấy con trai và con dâu đâu, trong lòng mong ngóng lắm.

Tuy rất mong chờ, nhưng cũng không quá ép buộc, bởi dù gì một rương vàng không phải là thứ gì đó nhỏ bé mà hối gấp được.

Bà vẫn ở nhà chờ đợi, lúc này nhà bà bỗng có khách từ bên ngoài tới thăm.

Có hai người bước vào, bà nhìn ra biết một trong hai người đó là người chủ tiền trang cho bà vay nợ.

Ông ta dẫn theo một người nữa, đó chính là người hầu, cũng là vệ sĩ của ông ta, đi theo bảo vệ.

Ông ta bước vào gọi lớn .- "Huyền phu nhân, có nhà không? Ta tới chơi đây "Bà ta ở trong nhà cười nhếch mép.

Cái gì mà tới chơi chứ ? Cái này là tới đòi nợ thôi.

Bà liền bước ra, cũng vui vẻ nói.- " thì ra là ông chủ nợ đây mà.

Được rồi, vào mời ông chủ vào trong nhà rồi nói"Thế là dẫn vào trong phòng khách.

Bà ta pha một ấm trà ngon mời hai người kia.

Bọn họ ngồi xuống, bà ta lúc này ngồi bắt chéo chân mà hỏi .- " hôm nay rồng tới nhà tôm, không biết ông chủ tiền trang tới đây có chuyện gì? Chỉ đơn giản là tới chơi hay...!còn có việc khác?"Lời nói phản phất sự kiêu ngạo, xem ra cũng không có gì phải lo lắng.

Ông chủ tiền trang thấy vậy hiểu rõ vấn đề, với một người làm ăn lớn thì người ta rất rõ những cái chuyện như vậy.

Ông bật cười nói.- " chắc Huyền phu nhân cũng biết rồi.

Công tử mới cưới vợ xong, là một điều đáng mừng.

Nhưng mà nợ thì phải trả, phu nhân nợ tiền lo đám cưới cho công tử , bây giờ đã tới hạn để trả rồi, mong phu nhân hoàn thành nghĩa vụ"Nói xong lấy giấy nợ ra, để lên bàn các khoản nợ, và cả giấy thuế chấp nhà đất.

Tất tần tật đều đặt lên cả.

Những xấp giấy đó chính là giấy chứng nhận cho toàn bộ gia sản đặt cược của bà, đều dùng làm sính lễ cho họ Cổ.

Bà nhìn vậy thì cười nhạt.- " Ồ...!tưởng gì ? Chuyện trả nợ ta cũng toan trả cho ông, nhưng mấy bữa nay bận quá nên quên mất, lại làm phiền ông tới đây.

Được rồi, ông đợi ta một chút, để ta vô lấy tiền trả cho ông.

Chỉ dăm ba đại nguyên bảo thôi mà, có gì to tát đâu mà tới tận nhà ta đòi vậy?"Nói xong lại "hừ" một cái , ra vẻ kiêu ngạo, quay lưng bước vô.

Người cận vệ quay sang nhìn ông chủ với đôi mắt có chút gì đó phẫn nộ, mà ông chủ thì ra lệnh cho cận vệ bình tĩnh.

Có lẽ ông ta đã quá quen với những trường hợp này rồi.

Một người gia cảnh tầm trung mà bỗng chốc nhận được một số tiền lớn trở thành giàu có, thì cái sự khác biệt đó sẽ khiến người ta ảo tưởng quyền lực bản thân.

Kẻ đó sẽ trở nên kiêu ngạo và xem thường người khác, đây là lễ thường tình.

Khác với những người kiếm tiền bằng đôi bàn tay của mình, phấn đấu tích cóp qua một thời gian dài, thì đồng tiền của người ta sẽ rất chắc chắn.

Còn những người như kiểu trúng số một phát mà nhảy lên trên cao, thì việc ngạo mạn mà ăn chơi trác táng là điều rất dễ dàng xảy ra.

Nhưng với ông ta,những điều đó không quan trọng, mà quan trọng là công việc.

Cho vay thì đòi nợ thôi, hoàn thành công việc là xong.Hai người ấy đợi một lát , thì bên trong phòng riêng, Huyền phu nhân đã bê một khay vàng ra.

Bên trên khay vàng có đầy đủ số tiền cần thiết, thậm chí còn dư thừa.

Bà ta bước đến, mặt hất lên trời, lúc này đặt khay vàng xuống mà nói.- " tổng tiền bao nhiêu? Tất cả tiền nợ và tiền lãi bao nhiêu ta sẽ trả hết cho ông, không thiếu một xu.

Ông nói đi"Nói xong hất mặt một cái , ra vẻ oai phong lắm.

Cơ mà có một chuyện bà không ngờ được, đó là ông chủ tiền trang và cận vệ của ông ta mặt lúc này nhăn lại.

Bọn họ nhìn mâm vàng mà suy tư, hai người cau mày nhìn Huyền phu nhân mà hỏi.- " này phu nhân, không giỡn mặt với chúng ta đấy chứ ? Đây là số tiền bà trả cho chúng ta sao?"Lời nói và thái độ của ông chủ nợ thật kỳ lạ.

Bà ta cảm thấy ngạc nhiên, tại sao lại hỏi những câu khó hiểu vậy? Hướng đôi mắt tò mò của mình về chủ nợ mà nói .- "ta mang tiền ra không phải trả nợ cho ông thì là cái gì ? Tại sao ông lại hỏi những câu kỳ lạ đó hả?"Trước câu trả lời ấy, ông chủ tiền trang lại cau mày nhăn nhó.

Ông nhìn Huyền phu nhân, cảm thấy bà ta thật lòng chứ không phải là có mưu đồ gì, lúc này mới nói.- " xem ra bà không biết chuyện gì đang xảy ra rồi.

Thôi được, ta sẽ cho bà mở mang tầm mắt"Vừa dứt lời, lập tức quay sang hất hàm ra lệnh cho người cận vệ.

Người cận vệ lúc này vươn tay tới lấy hai nén vàng, đưa ra trước mặt mà nói .- "này cái bà kia, nhìn cho kỹ đây"Nói xong vung tay đập mạnh hai nén vàng lại.

"CỐP..." Một tiếng động lớn phát ra, hai miếng vàng vỡ vụn hiện ra bên trong toàn là đất sét.

Chỉ có bên ngoài được phủ một lớp mỏng như vàng , nhưng cũng chẳng phải là mạ vàng nữa mà chỉ là một lớp giả vàng óng ánh.

Huyền phu nhân tròn mắt kinh ngạc , r3n rỉ .- " không...!không thể nào...!thế này là thế nào..?"Bà hoảng hốt bật dậy, vươn tay lượm hai nén vàng trong khay vàng của mình, lại đập cái " cốp " như vậy một lần nữa.

Vàng của bà lại vỡ vụn ra thành toàn đất sét.

Chủ nợ và cận vệ nhìn nhau nhăn nhó.

Bọn họ là một người làm ăn lớn, về khoản tiền bạc này đương nhiên rất có kinh nghiệm, vừa nhìn qua đã nhanh chóng hiểu ra có vấn đề.

Cái này rõ ràng là nhà họ Huyền đã bị nhà họ Cổ lừa, xem ra tham thì thâm thật.

Huyền phu nhân lúc này thì đã rơi vào trạng thái hoảng loạn, bà ta đập hết toàn bộ số vàng trên mâm , và tất cả số vàng ấy toàn là đất sét, không có vàng nào là vàng thật cả.

Bà ta hoảng loạn, chạy thắng một mạch vô trong phòng, quên luôn phép lịch sự với khách.

Từ trong phòng, bà mở nơi cất giấu bí mật, lôi toàn bộ của hồi môn mà đứa con dâu của bà chủ động đưa bà giữ dùm ấy.

Bà bắt đầu đập toàn bộ vàng hồi môn , và toàn là đất sét, không có lấy một nén vàng thật.

Thậm chí những cái vòng vàng và cái sợi dây chuyền to như cọng xích chó ấy cũng đều là những thứ không thật.

Trong phút chốc , tất cả đều hóa hư vô.

Bà ta hoảng loạn r3n rỉ .- "thế này là thế nào...? Ta không hiểu, ta không hiểu gì hết.

Tại sao lại thế này..? Vàng của ta đâu ...vàng của ta đâu ?"Huyền phu nhân hoảng loạn choáng váng, không biết mình đang tỉnh hay mơ nữa.

Tiếng r3n rỉ của bà bất ngờ bị cắt ngang , hai người khách kia đã bước vào trong phòng của bà và đứng sau lưng và tự lúc nào rồi.

Bọn họ nhìn thấy toàn bộ số vàng ấy đều là giả, thì lúc này nhìn bà mà nhăn nhó nói .- còn gì nữa ? Bà bị người ta lừa rồi , bây giờ còn chưa biết sao?"Sự thật thì thường rất phũ phàng , mà khi phũ phàng thì con người ta không muốn chấp nhận sự thật ấy.

Người đàn bà nghe vậy thì không chấp nhận được sự thật quá phũ phàng, giật thót người quay lại nói .- "không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Cổ chân nhân là một người uy tín, địa vị cao quý, sao có thể lừa ta được? Các người rõ ràng nói dối , bịa chuyện lừa ta.

Không thể nào có chuyện đó, tuyệt đối không thể nào "Tiếng gào thét thảm thương của một người đàn bà vừa mới bị lừa mà còn không dám tin vào sự thật trước mắt.

Hai người kia nhìn chấp niệm của bà ta , họ nhăn nhó chỉ vào đống đất sét nằm trên nền đấy mà bảo.- " vậy giải thích sao về cái chuyện này?"Người đàn bà lại cúi xuống nhìn đống đất sét lăn lóc trên nền nhà , nhất thời im lặng.

Ông chủ tiền trang và tên cận vệ tới đây cũng không phải là muốn dồn bà ta vào đường cùng, chỉ đơn giản là cho vay tiền lấy lãi.

Nếu có thể lấy lại được toàn bộ số tiền cho vay và tiền lãi thì đó là công việc hoàn thành, vì vậy nên chuyện bà ta bị lừa với họ mà nói cũng chẳng phải là việc tốt.

Người đàn bà kia vẫn chưa tin được những gì trước mắt, bà ta lắp bắp.- " chắc ...chắn là ...là có sự hiểu nhầm gì đó thôi.

Các người từ từ đợi ta một vài ngày, ta sẽ lên trấn gặp ông thông gia nói chuyện này, rồi sẽ có tiền trả cho các người"Chủ tiền trang và cận vệ nhăn nhó nhìn nhau, bọn họ không tin tưởng gì cái chuyện mà bà nói ra, làm gì có chuyện lấy được tiền chứ? Thôi thì chuyện đã thành ra như thế này, cũng làm được gì bây giờ? Ông ta quay sang nhìn mụ đó mà gật đầu nói.- " được rồi, đi làm gì thì làm đi.

Nhưng không có tiền trả thì toàn bộ gia sản, đất đai nhà bà ta sẽ siết nợ đúng như theo luật lệ, không có nhân nhượng đâu đấy"Nói xong "hừ" một tiếng, quay lưng đi mất, để lại bà ta ngồi trơ trọi với đống đất sét mạ vàng của mình.

Trong phút chốc , cảm giác như đất trời sụp đổ.

Mọi chuyện trước mặt trở nên mơ hồ.

Nếu như bà đã bị lừa thật sự, thì toàn bộ gia sản của bà , tất cả bị siết nợ vẫn chưa đủ trả hết, còn âm thêm một khúc nữa, khiến bà te tua.

Bà không tin, mà thực ra là không dám tin vào sự thật phũ phàng này.

Bà r3n rỉ.- " phải rồi, phải rồi.

Đi lên trấn, tới nhà ông thông gia để hỏi lại.

Tuyệt đối không có chuyện này..."Bà vội gom lại toàn bộ số tiền mà mình có, những số tiền lẻ dùng để tiêu vặt hàng ngày, không phải là loại tiền dùng để cất giữ mà là tiền dùng để tiêu chợ búa mua thức ăn.

Số tiền này không lớn, nhưng đủ để bà ta thuê cổ xe ngựa lên trấn.

Bà ta gom tiền lại, liền lẹt đẹt chạy ra ngoài cửa , vẻ mặt hốt hoảng.

Bước chân gấp gáp , bà chạy được một đoạn mệt rồi lại đi , mà vừa đi vừa thở xong rồi lại chạy tiếp.

Bà vội vã ra đầu làng để mướn xe, cỗ xe ngựa từ đầu làng bắt đầu khởi hành hướng tới đến trấn Hắc Xà,trên xe chở theo một người đàn bà đang trong trạng thái hoảng loạn.

Cơ ngơi của nhà họ Huyền bao nhiêu đời qua tuy không phải là một nhà giàu có gì , nhưng đó cũng là di sản của dòng họ để lại.

Nếu mất trắng, thực sự là một điều vô cùng khủng khiếp..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 316: 316: Người Mẹ Đòi Con



Huyền phu nhân lục đục ngồi trên cỗ xe ngựa đi tới nhà ông thông gia.

Trong suốt chặng đường vô cùng lo lắng, miệng luôn lẩm bẩm rằng không phải là sự thật, chỉ là chút hiểu nhầm.

Ông thông gia là một chân nhân , không thể làm chuyện đê tiện như vậy được.

Bà luôn tự trấn an mình như thế, nhưng cho dù có trấn an đến thế nào thì sự thật cũng không bao giờ thay đổi.

Trong cuộc sống này, nếu là người khôn ngoan , người ta sẽ hiểu một lý lẽ rằng sự thật là thứ mà ta luôn luôn phải tôn trọng.

Cho dù nó có khủng khiếp đến mấy vẫn phải nhìn nhận nó, để có thể suy nghĩ ra kế sách đối phó phù hợp, nhưng xem ra Huyền phu nhân không phải là người như vậy.

Với những gì thoáng qua như thế khiến bà ta tựa như sụp đổ hoàn toàn, chỉ cầu mong một tia hy vọng rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm.

Chuyện gì rồi cũng sẽ phải đến, cỗ xe ngựa dừng lại ở trước y quán Cổ chân nhân.

Bà mẹ đứng bên ngoài y quán, hít một hơi thật sâu lấy can đảm, rồi mạnh dạn bước vào trong.

Bây giờ , những bước chân của bà đều là những bước chân vô cùng căng thẳng , quyết định số mệnh cuộc đời bà.

Bà vừa bước vô đã thấy Cổ Uyên đang đứng một chỗ, là vị trí của tiếp viên đón khách vào y quán.

Bà nhìn con dâu thì liền nở một nụ cười thật tươi, chào hỏi.- "con dâu , con ở đây à..?"Bà chưa kịp nói xong , Cổ Uyên đã quay sang trừng mắt nhìn bà mà gầm gừ.- " câm mồm, mẹ con gì ở đây? Ta là con dâu của bà hồi nào, hả cái bà điên kia?"Huyền phu nhân ngớ người , đứng chết lặng.

Sao lại có thể có chuyện như thế chứ? Trước đây bà đã từng có một đứa con dâu vô cùng ngoan hiền và lễ phép.

Bà sống với đứa con dâu ấy lâu ngày , cứ tưởng cái ngoan hiền lễ phép đấy là lẽ dĩ nhiên.

Bây giờ đối mặt với Cổ Uyên, bị ả chửi thẳng mặt như vậy khiến bà khựng lại, bà ngơ ngác hỏi .- "là mẹ đây, mẹ chồng của con đây.

Sao con lại không nhận ra mẹ ?""BỐP..." bà chưa kịp nói xong, Cổ Uyên đã thẳng tay tát vào mặt bà một cái nổ đom đóm, tưởng chừng như trời đất tối sầm lại.

Cổ Uyên trợn mắt chỉ mặt bà mà mắng.- " cái mụ điên này, muốn vào đây gây chuyện à ? Mụ có nhìn thấy đây là đâu không?"Huyền phu nhân lại tiếp tục ngơ ngác, sao có thể trở mặt nhanh như vậy? Trong lòng bà đã hình dung ra một thứ gì đó, là kết quả của mọi chuyện.

Còn chút xíu hy vọng, bà quay sang nhìn Cổ chân nhân.

Hắn ta đang ngồi một góc , vị trí trang trọng dành cho đại phu khám bệnh, ông ta thơ thẩn ngồi uống trà mà chẳng thèm quan tâm, để mặc con gái của ông ta tát mẹ chồng như vậy.

Bà ta ngập ngừng lại gần, ấp úng hỏi.- " ông thông gia , chuyện này là thế nào? Tôi không hiểu..."Bà chưa kịp nói xong, Cổ chân nhân đã trừng mắt trợn ngược, chỉ vào mặt bà mà quát.- " thông gia cái con mẹ nhà ngươi.

Ngươi điên điên khùng khùng ở đâu tới đây ? Tính gây chuyện hay sao? Có tin ta đánh gãy chân ngươi quăng ra ngoài đường không?"Nói xong liền vung tay đập bàn cái "rầm" khiến Huyền phu nhân hoảng hồn giật lùi lại.

Không ngờ cái nhà họ Cổ này trở mặt nhanh như vậy, bà run rẩy nhìn hai cha con nhà này, lúc này đã chấp nhận sự thật rằng mình bị lừa.

Tức giận phẩn nộ, bà chỉ tay về phía hai cha con mà nói.- " hai cha con các người bày mưu lừa nhà ta, các ngươi lừa hết tiền bạc gia sản nhà họ Huyền ta.

Ta sẽ báo quan kiện các người"Trong tuyệt vọng và phẫn nộ, vùng vẫy tìm con đường cứu cánh cho mình, báo quan có lẽ là con đường đúng đắn nhất.

Cổ Bố nghe vậy thì bật cười, nhìn bà ta mà nói.- " ngươi báo quan là báo về cái tội gì? Ta nhắc ngươi nhớ, hôn lễ là đồng thuận, sính lễ ngươi đưa cho ta thì ta nhận, mà của hồi môn ngươi muốn thì ngươi cứ giữ, ta có nói gì đâu?"Lời nói trơ tráo bẩn thỉu, Huyền phu nhân tức giận vô cùng nhưng không làm được gì , chỉ tay về phía Cổ chân nhân mà uất ức.- "ngươi...!rõ ràng ngươi lừa ta.

Ngươi đưa sính lễ nhưng toàn là đất sét giả vàng , cả những cái vòng đeo cổ đấy cũng đều là sắt thép cả, không có cái nào là vàng thật.

Ngươi rõ ràng là lừa ta, còn nói cái gì nữa? Ta sẽ báo quan kiện ngươi tội lừa đảo "Cổ chân nhân nghe vậy lại bật cười, nhìn bà ta mà nói.- "sính lễ bà đưa cái gì thì ta nhận, mà của hồi môn ta cho con gái ta chứ có phải cho ngươi đâu ? Ta cho con gái ta bùn đất, sắt thép thì đó là chuyện của ta, liên quan gì đến nhà ngươi mà ngươi lại gầm rú lên ở đây? Nếu muốn kiện, ngươi cứ đi kiện.

Chỉ sợ quan phủ cảm thấy ngươi nhảm nhí , tức giận lại lôi ngươi ra đánh một trận thì tội nghiệp cái thân già của ngươi thôi"Nói xong bật cười khoái chí , mà bà mẹ chồng kia thì đơ người.

Quả nhiên là như vậy, bây giờ kiện vì lý do gì? Của sính lễ thì bà đưa hắn nhận, còn của hồi môn là của cha cho con gái, nếu ra luật bà cũng không có tư cách đòi lại.

Chưa nói cha cho con gái cái gì thì quyền của cha chứ làm sao mà đòi hỏi được.

Tất cả những chuyện đó đều là do Cổ chân nhân sắp xếp một cách hoàn hảo, bà bây giờ hiện rõ ra rằng mình chỉ là một con cá bị lọt lưới mà thôi.

Điều này cũng khó trách bà được.

Thời phong kiến, con gái chỉ một lần xuất giá.

Trinh tiết của người phụ nữ vô cùng quan trọng , không thể có chuyện dễ dàng mà tái giá lần 2.

Lại nói Cổ Uyên lại là đứa con gái duy nhất của Cổ Bố , ông ta không thể nào lôi đứa con duy nhất của mình ra để làm trò cười, để cho nó mất đi đời con gái đổi lấy năm đại nguyên bảo như vậy.

Điều này thật vô lý với một người giàu có như hắn ta.

Bà nào biết được ẩn tình bên trong đâu.

Huyền phu nhân lúc này đã tuyệt vọng rồi , nhưng vẫn còn nhớ lại một điều rất là quan trọng.

Bà không thấy con bà đâu, liền quay phắt sang Cổ Uyên mà hỏi .- "con trai ta đâu rồi? Nó đâu rồi, sao ta vẫn chưa thấy nó ? Rốt cuộc là ngươi đã làm gì nó?"Trong lòng Huyền phu nhân đã bắt đầu nghi ngờ một điều gì đó ghê gớm lắm.

Cổ Uyên chơi Huyền Bình vẫn chưa chán, vẫn muốn giữ lại chơi tiếp, bởi không dễ gì mới có được một món đồ chơi tốt như vậy.

Nó hướng bà mẹ kia mà hất mặt lên nói.- " con nào của bà ở đây? Ta không biết bà có đứa con nào cả"Sự trơ tráo đó của Cổ Uyên khiến bà mẹ giật mình hết hồn , không lẽ nó đã làm gì con trai bà rồi ? Nghĩ như vậy khiến bà thật sự rất hốt hoảng.

Nhưng lúc này "RẦM..." Một tiếng đập bàn lớn vang lên, Cổ Bố đang ngồi đó thì ra quay phắt sang nhìn Cổ Uyên với ánh mắt chết chóc, hắn gầm gừ.- " ngươi mau đem thằng yếu s1nh lý đó đem trả cho mẹ nó đi, đừng để ta nhắc lại thêm lần nào nữa "Cổ Uyên thấy thái độ của Cổ Bố như vậy thì giật mình, nhưng trong lòng còn tiếc món đồ chơi kia lắm mà ấp úng.- " nhưng...!nhưng ...con chơi chưa chán, cho con giữ thêm vài bữa nữa được không?"" rầm..." một tiếng đập bàn nữa, Cổ Bố trợn mắt không nói gì, nhưng cái trợn mắt đó của ông ta đủ khiến tất cả kẻ nào đó trong căn nhà ấy nhìn vào đều phải sợ hãi.

Ông ta cho nó giữ Huyền Bình chơi mấy ngày đã là nhân nhượng nó lắm rồi.

Bây giờ mẹ Huyền Bình lên tìm con , không mau đem trả cho mẹ nó, còn đợi gì nữa ? Cổ Bố thấy Cổ Uyên còn muốn giữ lại nên sự phẫn nộ của hắn tăng lên, đưa ánh mắt như muốn giết người của mình về phía nó.

Cổ Uyên biết mình không thể giữ được nữa, đành phụng phịu bước chân vô , vừa đi vừa nói.- " được rồi, trả thì trả, làm cái gì mà hung dữ quá vậy?"Hờn dỗi bước vào trong nhà , hướng đến nơi đang giam giữ Huyền Bình mà tới.

Bà mẹ chồng toan đi theo, nhưng bị Cổ Bố giữ lại.

Hắn trừng mắt nói.- " ngươi đứng đây đợi nó được rồi.

Nó dẫn thằng nhóc ấy ra rồi trả lại cho ngươi, không cần ngươi đi theo.

Nhà của ta , không cho phép thứ thấp hèn như ngươi bước vào trong "Huyền phu nhân khựng người lạ, cảm thấy tức giận lắm.

Thái độ của nhà họ Cổ đối với nhà họ Huyền sau khi đã luộc sạch tài sản rồi thì thay đổi hoàn toàn , từ yêu mến chuyển sang khinh bỉ.

Cuộc đời này thật tàn nhẫn, có thể lật lọng dễ dàng như thế sao? Thực ra chẳng phải lật lọng gì, cũng chẳng phải thay đổi gì.

Đơn giản chỉ là trước khi giăng bẫy thì đóng kịch, mà sau khi giăng bẫy thành công thì lộ rõ bản chất thật của mình mà thôi.Cổ Uyên vào bên trong mở cửa phòng mình ra.

Ả bước vô phòng, trong đó có một người đàn ông tr@n truồng không mảnh vải che thân nằm một góc.

Chân của hắn bị xiềng xích cột vào góc nhà, trông tàn tạ bầm dập vì bị đày đọa bạo dâm.

Cổ Uyên bước tới gần, nhìn hắn mà nói.- " ê ...!đ* đực, đến giờ phải đi rồi"Huyền Bình nằm dài một đống, thấy Cổ Uyên tới thì giật mình lùi sát vô tường như một con mèo gặp một con hổ, thu người sát vào tường run rẩy.

Cổ Uyên lại gần tóm cổ hắn , ả vung tay bóp lấy cổ họng của Huyền Bình , trợn mắt nhìn vào hắn mà tiếc nuối.- " ta vốn định giữ ngươi chơi thêm vài bữa nữa, nhưng ý cha ta không cho phép thì ta cũng không cản được , đành phải thả ngươi vậy"Nói xong bắt đầu tháo xích , đồng thời lấy một bộ quần áo mặc vào cho Huyền Bình ,sau đó túm cổ nó lôi đi.

Huyền Bình run rẩy đi theo Cổ Uyên, sau ba ngày bị hành hạ nó cũng đã được tháo xích, không còn bị cùm chân nữa, cơ thể đau đớn tàn tạ bước đi theo sau lưng Cổ Uyên.Cuộc đời ai biết được chữ ngờ.

Mới vừa ba ngày trước, nó còn oai phong lẫm liệt, là một chú rể may mắn khi cưới được độc nhất ái nữ của Cổ chân nhân.

Tưởng rằng vớ được món mồi ngon, ai dè sa chân vào địa ngục.

Mọi chuyện xoay vần, thời thế điên đảo, khiến người trong cuộc còn chẳng biết được chuyện gì đang xảy ra thì người ngoài làm sao biết..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 317: 317: Hoàn Toàn Trắng Tay



Huyền Bình bị túm cổ áo lôi ra, khuôn mặt đầy sự sợ hãi.

Huyền phu nhân vừa thấy con trai mình tàn tạ, người không ra người , ma không ra ma thì hoảng hốt la lên.- " Bình nhi, con làm sao vậy?"Tiếng hét thoảng thốt của người mẹ kinh hãi khi thấy con mình bị đày đọa te tua.

Cổ Uyên vừa ra tới , nghe tiếng kêu của mẹ chồng thì cười nhếch mép, nắm cổ áo đẩy mạnh Huyền Bình một cái.

Huyền Bình được thả ra thì mừng rỡ vô cùng.

Nó nhận ra người đàn bà trước mặt là mẹ nó, cũng là người yêu thương nó nhất, nó gào lên.- " mẹ ơi, cứu con với..."Trong giây phút nhận ra cứu tinh của cuộc đời , nó dồn hết sức lực của mình chạy tới.

Nó lao ra ôm lấy mẹ, vội vàng núp sau lưng mẹ ,lén lút nhìn về phía Cổ Uyên với sự sợ hãi tột cùng.

Thái độ ấy, rõ ràng là đang mong chờ sự che chở của người mẹ trước con ác thú kia.

Người mẹ thấy được điều này, nhận ra có gì đó vô cùng kinh khủng đã xảy ra với con bà mấy ngày qua.

Trong khi bà ở nhà rung đùi đợi rương vàng trở về, thì thời gian ấy con trai của bà phải sống trong địa ngục, chịu hành hạ bạo dâm.

Bà đau đớn vô cùng, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa mà hỏi.- "Bình nhi , nói cho mẹ biết , có chuyện gì xảy ra? Nói đi con.."Gạt đi dòng nước mắt của mình, Huyền phu nhân chăm chú nhìn vào mặt con trai để lắng nghe những lời giải thích của nó.

Thế nhưng Huyền Bình lúc này không như nói được gì, run rẩy núp sau lưng mẹ, dường như đang trong trạng thái hoảng loạn lắm.

Nó vẫn nhìn về phía Cổ Uyên mà run rẩy, ánh mắt lén lút như một con mồi đang sợ hãi trước thiên địch của mình.

Bà mẹ đau xót, không hỏi được gì từ con trai, bà quay sang nhìn hai cha con nhà kia mà hỏi.- " con trai ta đến nhà các ngươi là một thanh niên tuấn tú khỏe mạnh, sao bây giờ lại trở nên thân tàn ma dại thế này? Các ngươi rốt cuộc đã làm gì con trai ta?"Cổ Bố chả thèm trả lời, quay sang trừng mắt về phía Cổ Uyên mà hất hàm ra lệnh.

Cổ Uyên hiểu ý , bước lại gần hai mẹ con họ Huyền với ánh mắt ác lạnh.

Huyền Bình run bắn người, từng bước chân của Cổ Uyên đều khiến hắn như chết đứng.

Hắn run rẩy núp sau lưng mẹ mình, im lặng đến độ tưởng chừng không dám thở.

Cổ Uyên bước tới trước mặt Huyền phu nhân, nở một nụ cười lạnh nhạt.

Ả vung tay lên, tay trái chụp lấy cổ áo Huyền phu nhân, tay phải tát một cái bốp vào mặt bà ta, mắt trợn ngược chửi.- "Hai mẹ con các ngươi bị điên rồi.

Tới đây lảm nhảm cái gì vậy? Mau cút ngay khỏi y quán của ta"Vừa dứt lời, lập tức giật mạnh, lôi người đàn bà ấy đi.

Cổ Uyên dù gì cũng là một người đàn ông, lại có tu vi võ trung , cho nên Huyền phu nhân bị cường lực đó kéo đi mà không chống cự lại được.

Bà ta bị Cổ Uyên ném mạnh, té ra ngoài đường chính nằm lăn lóc.

Bà ta đau đớn rên la, lồm cồm bò dậy, mà Huyền Bình thấy vậy sợ hãi chạy vội ra ôm lấy mẹ, vừa nhìn mẹ vừa khóc.- " mẹ ơi, mẹ có sao không ? Chạy đi, mình chạy đi mẹ ơi.

Con sợ lắm ,con sợ lắm mẹ ơi"Huyền phu nhân té một cái đau đớn, tức giận lắm, nhưng thứ bà quan tâm bây giờ chính là phản ứng của con trai bà.

Là một nam tử 24 tuổi, độ tuổi trưởng thành rồi, tại sao nó lại la khóc giống như một đứa trẻ 3 tuổi vậy? Lo lắng trước hành động kỳ lạ của con mình, bà túm lấy hai vai con, nhìn vô đứa con với ánh mắt đẫm nước mắt mà hỏi.- "Bình nhi, nói cho mẹ biết, chuyện gì đã xảy ra với con? Nói đi, mẹ sẽ bảo vệ con, nói đi con.

"Đáp lại câu hỏi ấy, Huyền Bình vẻ mặt vẫn hốt hoảng, run rẩy nói.- " mẹ ơi ,chạy đi.

Con sợ lắm, con sợ lắm mẹ ơi, mình chạy nhanh đi "Nhìn vào Huyền Bình lúc này không khác gì một đứa trẻ 3 tuổi đang kinh hãi một chuyện gì đó.

Những hành động và lời nói như một kẻ bị thần kinh vậy, khiến bà hoảng loạn.

Cổ Uyên lúc này trừng mắt nhìn xuống, nhếch mép nói.- " thằng con nhà bà nó bị khùng rồi, hỏi gì hỏi lắm vậy?"Một câu nói lạnh lùng tàn nhẫn, buông lời ác độc xong đi vô đóng luôn cửa lại, ở trong còn có tiếng vọng ra.- "y quán hôm nay tạm thời đóng cửa không tiếp khách.""Rầm " , cánh cửa y quán đóng lại một cách dứt khoát, bỏ lại hai mẹ con họ Huyền ngồi chổng trơ ngoài đường, đây là cách đối xử của thông gia sao? Cái tiếng đóng cửa ấy nghe thật lạnh lùng , bà cảm nhận mọi hy vọng của bà ta đều đã thành tuyệt vọng.

Bà ta nhìn đứa con bị khùng của mình mà đau xót lắm.

Bà vuốt khẽ lên khuôn mặt đứa con mình, thấy hắn nở một nụ cười ngô nghê ,hắn vỗ tay cười nói.- " ha ha ha...!mẹ ơi, con thoát rồi , con thoát khỏi chỗ đó rồi mẹ ơi..."Đôi mắt Huyền phu nhân đẫm lệ, con trai bà khi thoát khỏi được đứa con dâu ấy lại trở nên vui mừng đến thế sao? Nhìn mặt nó bây giờ ,những hành động của nó bây giờ , có khác gì đứa trẻ 3 tuổi không ? Bà ta đau xót, nắm chặt tay con trai mình.

Nếu nơi này đã không thể ở lại được, thôi thì đành phải đến nơi khác để cho nó bớt đi phần nào sợ hãi.

Bà vuốt nhẹ khuôn mặt của con mình mà nói.- " được rồi, con đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.

Bình nhi , chúng ta đi thôi"Những lời nói dịu dàng vỗ về con mình, bên trong là trái tim của người mẹ đang đau quặn thắt.

Huyền phu nhân dắt con trai mình bước đi, mà đứa trẻ vui mừng nắm tay mẹ đi theo sau với sự hân hoan khó tả.

Những bước chân ấy, lâu lâu bà quay lại nhìn thằng con mình, và mỗi lần như thế nó đều nhìn bà với một nụ cười ngây thơ của đứa trẻ.

Dường như nó đang rất vui vì thoát ra khỏi được cái nhà họ Cổ kia, vui vì đã được giải thoát khỏi ngục tù đày đọa.

Bà lại nghẹn lòng, trái tim của người mẹ khiến bà thật sự chìm trong đau khổ và hối hận.

Bà muốn đưa nó đi khám, nhưng lúc này lục trong túi, số tiền của bà chỉ đủ để bắt một cỗ xe ngựa trở về làng.

Bà đâu có đủ tiền để đi khám bệnh cho nó, lần đầu tiên trong cuộc đời của bà, bà đã hiểu thế nào là vô sản.

Bà dắt nó bước đi ra tới bến xe, thuê lại cỗ xe ngựa cũ ấy mà khứ hồi trở về lại làng Đông.

Số tiền trong người của bà không còn nhiều, nhưng mà vẫn phải thuê xe ngựa, bởi hai mẹ con làm sao có thể đi bộ từ trấn về làng chứ.

Nếu con bà là một người khỏe mạnh thì khác, nhưng bây giờ nhìn nó tàn tạ lắm rồi, không thể bắt nó đi bộ một quãng đường xa như vậy.Trên cỗ xe ngựa trở về làng, Huyền Bình ôm lấy mẹ mình mà sung sướng.

Nó đã thoát ra khỏi cái địa ngục kia , đối với nó là một chân trời mới rộng mở rồi.Khi cỗ xe ngựa về tới đầu làng , bà trả tiền xe ngựa.

Bà lấy tiền ra, đếm từng xu tiền lẻ, mong đủ số tiền để mà đưa cho chủ xe.

Nhưng thật không may lại thiếu mất năm xu , bà ngập ngừng nói.- "ông chủ xe , có thể bớt cho tôi năm xu không? Tôi bây giờ không còn đồng nào trong người cả"Năm xu không phải là một số tiền lớn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy tò mò.

Ông chủ xe ồ lên ngạc nhiên, nhìn bà mà hỏi.- " không phải Huyền phu nhân vừa mới cưới được một đứa con dâu giàu nứt đổ vách đó sao? Đám cưới mấy ngày trước còn tổ chức rất là lớn, mời toàn bộ cả làng tới dự cơ mà.

Sao bây giờ lại nghèo đến vậy, không phải đang nói giỡn đó chứ?"Người chủ xe thực sự không có ý gì cả, bởi hắn cũng đâu có biết nội tình bên trong nhà họ Huyền thế nào đâu.

Chẳng qua chỉ hỏi cho vui , mà vô tình đánh trúng nỗi đau của bà mẹ.

Trong phút chốc không giữ nổi bình tĩnh, bà ta trợn mắt mắng.- " ngươi có bớt thì bớt, không bớt thì thôi.

Ngươi hỏi nhiều làm gì, mỉa mai ta sao?"Nói xong, hậm hực nắm tay con mình kéo đi mà không trả tiền thiếu , chung quy là quỵt.

Người đánh xe ngạc nhiên lắm, nhưng chỉ có 5 xu cũng không phải là con số nhiều, hắn cũng chẳng buồn đuổi theo, để mặc mẹ con nhà đó dắt nhau đi mất.

Hình ảnh người mẹ 39 tuổi đang dắt một đứa con 24 tuổi đi trên con đường ấy khiến người ta phút chốc không nhận ra đó là mẹ con nhà họ Huyền giàu có.

Mọi người xung quanh thấy lạ lắm, nhưng không ai hỏi thăm gì, chỉ xì xầm bàn tán với nhau.

Huyền phu nhân mặc kệ, bây giờ mà nói thì có gì nữa đâu mà quan tâm, bà chỉ muốn nhanh chóng dắt con bà trở về nhà để nó được nghỉ ngơi một chút.

Nhưng hỡi ơi, đời đâu như là mơ.

Huyền phu nhân vừa về tới nhà thì đã thấy nhà mình bị khóa rồi, những người ở đó còn đang tiến hành niêm phong nhà của họ, bà trợn mắt quát lên.- " lũ người kia , các ngươi làm gì nhà của ta vậy? Ai cho các ngươi xâm phạm nhà ta ?"Tiếng quát ấy không khiến cho bất cứ ai ở đó sợ hãi , bọn họ vẫn tiếp tục tiến hành phong tỏa nhà, mà trong đó có một người bước ra nói.- " Huyền phu nhân, căn nhà này không còn là nhà của bà nữa rồi "Lời nói ấy nghe rất quen thuộc, bà quay lại nhìn thì phát hiện ra người vừa nói là ông chủ tiền trang, cũng chính là chủ nợ.

Bà giật mình, nhìn ông chủ hỏi.- " chuyện này là sao? Tại sao ông lại không tỏa nhà tôi ? Không phải đã nói là cho tôi vài ngày chuẩn bị à?"Huyền phu nhân khuôn mặt ngơ ngác cùng với sự sợ hãi lo lắng, những câu hỏi liên tục nói ra mang theo hơi hướng của sự cầu xin.

Thế nhưng sự cầu xin ấy không có tác dụng gì, ông chủ nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng.

Tuy không cười nhạo gì, nhưng công việc là công việc, ông lạnh lùng nói.- " cái chuyện bà bị nhà họ Cổ lừa là điều chắc chắn rồi, không còn có thể cứu vãn được nữa.

Có cho bà vài ngày, hay thậm chí vài trăm ngày cũng vậy thôi.

Căn nhà này ta vẫn phải niêm phong để rao bán gỡ lại vốn , bà bây giờ không còn gì cả, chấp nhận sự thật đi "Không còn gì nữa ư ? Tức là không còn cái gì nữa cả.

Lời nói ấy tựa như sét đánh ngang tai khiến bà ta chết lặng, trong phút chốc toàn bộ cơ ngơi gia sản nhà họ Huyền đã mất trắng trong tay bà.

Và dường như chưa dừng lại ở đó, ông chủ nợ còn nói thêm một câu chốt hạ .- "nếu bảo bà còn cái gì đó, thì cái bà còn là một tờ giấy nợ.

Cho dù có lấy hết tài sản của bà thì bà vẫn còn nợ ta một kim nguyên bảo, món nợ này ta không lấy lãi nữa , nhưng nếu như bà có thể kiếm ra tiền, bà vẫn phải trả nợ cho ta"Người đàn bà này lại chết lặng.

Một kim nguyên bảo ư? Mới mấy ngày trước bà còn coi thường số tiền này, bởi vì cưới được đứa con dâu sang giàu, nhưng nay với bà một đồng cũng là con số lớn chứ nói gì đến một kim nguyên bảo.

Bà quỳ sụp xuống đất , run rẩy tính cầu xin điều gì đó thì ông chủ đã phất tay .- "đừng có cầu xin vô ích.

Ta làm nghề này bao nhiêu năm nay, siết nợ không biết bao nhiêu người, chưa có ai có thể cầu xin được ta đâu"Nói xong liền phẩy tay đi mất , để lại người đàn bà ngồi đó thẫn thờ nhìn căn nhà của mình bị người khác phong tỏa, mẹ con họ Huyền chính thức trắng tay.Thế nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Tận cùng của tuyệt vọng thì cũng kéo theo tận cùng của khinh bỉ.

Những người thợ đang phong tỏa nhà bà, chúng quay sang nhìn hai mẹ con bà mà xua đuổi.- " cút, cút...!hai mẹ con nhà này cút đi ngay cho ta, đừng có đứng đây gây cản trở, nhìn thật chướng mắt"Người đàn bà ấy ngước lên nhìn những người làm công mà trước đây bà cũng chẳng mấy tôn trọng ấy, bây giờ lại có thể đuổi bà ra khỏi chính căn nhà của mình.

Bà lúc này hướng bọn họ mà nói.- " mấy vị đại nhân, có thể cho ta vào sửa soạn một ít đồ trong nhà không? Ta vẫn còn có chút gì đó cần làm."Đơn giản là vì ở bên trong đó bà vẫn còn mấy bộ quần áo ,trong kho gạo vẫn còn vài bát gạo có thể nấu ăn.

Và nếu đem một chút đồ nồi chảo thừa thải thì vẫn có thể bán được một chút tiền chống đói qua ngày.

Vậy nhưng bọn thợ này lại cười nhạt, chúng lắc đầu nhếch mép.- "bà đừng mong có thể lấy được cái gì nữa.

Toàn bộ những vật dụng trong nhà, ông chủ đã lấy hết và đem đi bán rồi.

Trong nhà giờ chỉ còn lại căn nhà trống trơn, không còn bất cứ cái gì để bà bà lấy nữa.

Cho nên bà cũng không cần vào đấy mà cút đi"Cạn tào ráo máng, bây giờ mẹ con họ Huyền chỉ còn đúng bộ quần áo mặc trên người là còn có tí giá trị.

Tất cả những thứ còn lại đã trở về hư vô..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 318: 318: Đi Xin Việc Làm



Mẹ con họ Huyền chính thức trắng tay, không còn gì cả.

Huyền phu nhân ngồi đó, nhìn vô nơi mà từng là căn nhà của mình, nay đã bị phong tỏa.

Bà không thể vào đó, thậm chí đứng bên ngoài còn bị đuổi đi.

Bà thẫn thờ nhìn vô, không muốn tin vào những gì trước mắt.

Chỉ mới 3 ngày trước căn nhà này còn tổ chức một đám cưới vô cùng xa hoa, tiền vàng tưởng chừng là ngất ngưởng.

Lúc ấy cứ ngỡ một bước lên tiên, được đắm chìm trong hào quang rực rỡ, nào biết hào quang rực rỡ chỉ là ảo mộng thoáng qua.

Trong khoảnh khắc thẫn thờ đấy, bà quay sang nhìn đứa con trai của mình.

Nó ngồi bên cạnh, thấy bà nhìn sang thì cũng nhìn bà mà nở một nụ cười ngây ngô, cái kiểu cười như một đứa trẻ 3 tuổi ấy khiến bà càng thêm đau lòng.

Nó đâu biết rằng nó và mẹ nó đã trắng tay , đã không còn nhà để trở về, đã không còn nơi cư trú nữa.

Hai mẹ con sẽ phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất , đói rách lang thang.

Nó không biết tất cả những điều đó, bởi bây giờ nó chỉ là một tên khùng điên mà thôi.

Bà lẳng lặng đứng dậy , lết bước chân bước đi, mà đứa con của bà cũng lẽo đẽo theo sau.

Bà không còn dắt tay nó nữa, cứ thẫn thờ đi trong vô thức , cũng chẳng biết mình đang đi đâu.

Tin tức nhà họ Huyền bị luộc sạch tài sản nhanh chóng truyền đi khắp làng.

Người ta nói những tin tức gì nóng hổi thì chuyển đi rất nhanh, mà tin tức của nhà họ Huyền phải nói là vô cùng nóng bỏng, không thể ngăn cản tốc độ lan truyền.

Mọi người nhanh chóng đều biết được, nhưng không mấy ai cảm thấy thương cảm cho nhà bà.Huyền phu nhân lững thững bước đi như vậy, vô thức đã ra tới đầu làng.

Bà ngước lên nhìn bầu trời trước mặt , bước vài bước chân nữa là rời khỏi làng Đông.

Nhưng mà sẽ đi đâu? Bà cũng chả biết mình phải đi đâu và về đâu nữa.

Trong khoảnh khắc vô định ấy, bà quay sang nhìn thấy cái miếu hoang ven đường.

Đây là cái miếu hoang dành cho những người cơ nhỡ ghé vào tá túc, về cũng là nơi mà Thiên Phi cùng Ngọc Thúy đã ngồi một quãng thời gian.

Bất chợt trong vô thức , bà cũng lững thững đi vào.

Đứa con của bà, đứa trẻ 24 tuổi ấy lẽo đẽo đi theo sau mẹ vào trong miếu hoang, cả hai mẹ con ít nhất lúc này cũng có chỗ che nắng trên đầu.

Chỉ trong một thời gian ngắn , từ đỉnh vinh quang rực rỡ rớt xuống đáy bùn đen, thoáng chốc khiến người ta tuyệt vọng.

Bà tự hỏi tại sao bà lại gặp những chuyện như thế này? Bà nhớ lại lời chửi bới của Cổ Uyên, nhớ lại thái độ ấy , xem ra bản thân mình đã bị lừa từ đầu đến cuối.

Mọi quyết định đều là do bà quyết định, và bà phải chịu trách nhiệm về quyết định của bà.

Có câu nói rằng "dù ai nói gì và làm gì , người chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình vẫn là bản thân mình".

Bà biết mình đã sai, bị lừa và trắng tay.

Cơ nghiệp của họ Huyền mấy đời để lại tuy không phải giàu có nhưng cũng thuộc hàng khá giả, phút chốc mất sạch sẽ, bà chính là tội đồ của dòng họ.Huyền phu nhân bật cười, cái cười của tuyệt vọng, cái cười của đau khổ, cái cười của tận cùng xót xa mà cười.

Đứa con của bà bên cạnh cũng cười theo, mặc dù nó chả biết là bà cười cái gì , điều này càng khiến bà trở nên tuyệt vọng.

Bà vẫn cười , đứng dậy , lúc này tháo sợi dây lưng ra.

Bà lấy một miếng gỗ gần đó bắc lên , tung sợi dây qua xà ngang của miếu làm thành một cái thòng lọng.

Bà đứng lên đấy, nhìn vô cái thòng lọng mà mình vừa tạo ra , ngẫm nghĩ lại một chút về cuộc đời mình.

Nếu như bà không tham tiền tham bạc của nhà họ Cổ, thì bà đâu có bị lâm vào hoàn cảnh này.

Nếu như bà không quá tham lam thì làm sao người ta lừa được bà? Nếu như bà không thấy tiền bạc mà mờ mắt, bà không đuổi con dâu và cháu nội bà đi, thì gia đình nhà bà vẫn còn đang yên ấm, con trai bà cũng không bị hóa điên hóa khùng như vậy.

Tất cả mọi chuyện đều do một tay bà gây nên , tất cả mọi chuyện.

Huyền phu nhân đau khổ tuyệt vọng, cảm thấy không còn thiết sống trên đời nữa.

Trong những giây phút này, bà chỉ muốn được an nghỉ , đến gặp tổ tiên họ Huyền để tạ tội.

Bà đút đầu qua cái thòng lọng, toan đạp miếng gỗ dưới chân để quyên sinh.

Thế nhưng lúc này thằng con của bà lại tới gần, nó níu nhẹ áo bà mà nói.- " mẹ ơi, con đói quá.

Con muốn ăn, mẹ ơi con muốn ăn cơm"Tiếng nói của đứa trẻ ngây thơ đánh vào trái tim của một người mẹ.

Bà khựng lại, nhìn xuống đứa trẻ ấy, nó còn chẳng biết là mẹ nó đang định tự vẫn.

Nó đưa khuôn mặt ngây thơ nhìn lên mà chẳng hiểu chuyện gì.

Cái ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ 24 tuổi đã khiến trái tim của người mẹ rung động.

Bà ứa lệ , nước mắt chảy ròng ròng.

Nếu như bà chết rồi thì đứa trẻ này sẽ sống ra sao ? Nếu như bà chết rồi, ai sẽ nuôi con bà ? Con bà sẽ phải sống quãng đời còn lại như thế nào? Một đứa trẻ 24 tuổi khùng khùng điên điên như vậy, có thể sống được mấy ngày nữa đây? Trong khoảnh khắc tuyệt vọng này, trái tim của người mẹ lại khiến bà không còn muốn tự vẫn nữa.

Bà phải sống , phải tiếp tục sống để chăm lo cho đứa con này , chăm lo cho một đứa trẻ không còn khả năng tự chăm sóc cho mình.

Nước mắt rớt xuống trên khuôn mặt, chảy xuống cằm rồi rơi vào cái thòng lọng làm bằng dây lưng ấy.

Bà rút đầu ra, gỡ dây lưng xuống đeo vào bụng mình lại như cũ.

Phải rồi , con bà vẫn cần phải sống, vẫn phải được ăn.

Nó đang đói và trách nhiệm của một người mẹ là phải cho con mình được ăn no, điều này không phải hiển nhiên sao? Bà thút thít gạt nước mắt , đưa tay ôm lấy đứa con của mình vào lòng mà nói.- "được rồi con yêu, vậy thì chúng ta đi kiếm cái gì đó ăn thôi"Lời nói dịu dàng của một người mẹ dành cho đứa con của mình.

Đứa trẻ nghe vậy thì mừng rỡ, vỗ tay mà cười nói.- "hoan hô, hoan hô.

Được đi ăn rồi ,được đi ăn cơm rồi.

Mẹ dẫn con đi ăn cơm đi"Cư xử không khác gì một đứa trẻ, bà lại ch ảy nước mắt.

Đôi môi tuy nở một nụ cười , nhưng nước mắt đã chảy xuống ròng ròng.

Bà đưa tay khẽ gạt nước mắt, nhìn con mình mà gật đầu.- " được, mẹ sẽ đưa con đi ăn, chúng ta đi thôi.

"Huyền phu nhân dẫn con trai mình bước ra.

Bà không còn nhà nữa, không thể nấu ăn, liền vào một cái quán cơm gần đó ở trong làng.

Bà vào gọi hai suất cơm bình dân nhất.

Chủ quán đương nhiên vẫn phục vụ, mặc dù nghe nói nhà họ Huyền đã phá sản, nhưng không phải là không có tiền trả bữa cơm đó chứ? Kêu cơm rồi thì bưng ra thôi.

Bà dành hết những miếng ngon cho đứa con của mình.

Hai mẹ con ăn cơm xong, lúc này bà mới quay sang chủ quán mà nói.- "thưa ông chủ, tôi không còn đồng nào trong người cả"Không có tiền mà đòi ăn cơm ư ? Chủ quán vừa nghe tới đây thì trợn trừng mắt, nhìn thẳng mặt mẹ con kia mà tức giận.

Thế nhưng Huyền phu nhân lúc này lại nhanh chóng nói tiếp.- " tuy không có tiền, nhưng tôi có thể ở lại rửa bát cho quán để trừ tiền cơm, mong ông chủ hãy thông cảm cho mẹ con cơ nhỡ "Lời thỉnh cầu cũng chân tình, khuôn mặt đáng thương tội nghiệp.

Ông chủ nghe vậy thì khuôn mặt thoáng nguôi giận, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.

Huyền phu nhân thấy vậy, lúc này lại mạnh dạn nói tiếp.- " nếu ông chủ không chê, xin hãy nhận tôi vào làm thuê trong quán.

Rửa bát nấu cơm, lau nhà quét dọn tôi đều có thể làm được, mong ông chủ nhận tôi"Nói xong liền quỳ sụp xuống vái lạy.

Nhìn cái thái độ này, chủ quán cơm cũng thừa hiểu rằng cái chuyện phá sản là có thật.

Trông thì tội nghiệp, thế nhưng với ông ta mà nói, ông ta không cần người phụ nữ này.

Ông ta lắc đầu.- " Huyền phu nhân đứng dậy đi.

Yêu cầu của bà ta không chấp nhận được.

Bà cũng biết cái làng này chẳng mấy ai giàu có mà bỏ tiền đi thuê người làm hết.

Ta bán cơm thì lời được bao nhiêu chứ? Cũng không thuê bà về để làm gánh nặng cho ta.

Chưa kể nếu thuê bà thì ta phải gánh luôn thằng con của bà.

Nhìn nó đang ngây ngây ngô ngô , ta cũng hiểu gánh nặng đó như thế nào.

Vậy nên tuyệt đối không tuyển"Huyền phu nhân ngước đầu lên nhìn, đôi mắt ướt lệ như muốn cầu xin điều gì đó.

Không lẽ kiếm một công việc tay chân để nuôi con mình cũng không được sao? Người đàn ông kia đã từ chối bà nhưng vẫn còn nói thêm câu nữa, mà câu sau còn đắng lòng hơn câu trước.

Ông ta nhìn mặt Huyền phu nhân mà bảo.- " cái làng này không chỉ có ta, mà cũng chẳng có nhà nào nhận bà về làm thuê đâu.

Bà cứ nghĩ thử xem, không ai rảnh rỗi mà nuôi thêm một người phụ nữ cùng với đứa con bị hâm như vậy, đó là một gánh nặng rất lớn.

Bởi vì thế , mặc dù ta vẫn khuyên bà đi kiếm nhà khác mà xin, nhưng bà đừng hi vọng lắm.

Thêm một việc nữa, cái làng này chẳng có mấy ai ưa bà đâu, nên đừng ra vẻ tội nghiệp làm gì"Huyền phu nhân giật mình, ngơ ngác nhìn chủ quán.

Không lẽ mọi chuyện lại tuyệt vọng đến thế sao?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 319: 319: Nhìn Nhận Sai Lầm



Huyền phu nhân vẫn quỳ đó, hướng về phía chủ quán ngơ ngác mà hỏi.- "tình nghĩa hàng xóm láng giềng giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ cái làng này không ai có thể cho tôi được một công việc tay chân, không ai có thể tạo điều kiện để tôi làm việc nuôi con tôi những giây phút cuối đời được hay sao?"Khuôn mặt ngơ ngác của bà với những câu hỏi cũng ngơ ngác không kém.

Chủ quán nhìn bà, ông ta thở dài lắc đầu.- " nếu như là Thiên Phi cô nương thì người ta sẵn sàng nhận , bởi Thiên Phi cô nương là một cô gái tốt đẹp, siêng năng, cần mẫn, hiếu thuận đủ đường.

Cả làng này ai cũng yêu mến Thiên Phi cô nương.

Vì vậy mà nói , nếu cô ấy gặp hoạn nạn còn có người bưng cơm ra tận nơi cho cô ấy ăn, nhiều người sẵn sàng đón nhận cô ấy về nhà để chăm sóc.

Còn bà , bà nhìn lại bà đi.

Miệng mồm chanh chua đanh đá, coi người khác, nhìn người ta bằng nửa con mắt.

Cái làng này có ai ưa nhà bà đâu? Bọn họ nhìn bà họ đã ghét rồi, thì đừng nói đến việc nhận bà vào ở trong nhà."Huyền phu nhân lại càng ngơ ngác, không hiểu chủ quán đang nói điều gì.

Xưa nay bà luôn tự cho bà là một người đàn bà tốt, một người mẹ chồng mẫu mực, và là một người mẹ yêu con.

Bà nghĩ rằng hàng xóm láng giềng sẽ kính trọng và yêu mến bà lắm, nhưng sao bây giờ mọi chuyện lại khác xa hoàn toàn thế này ? Thực ra cũng đơn giản, đây chính là bản chất của con người.

Có mấy ai trong chúng ta tự cho mình xấu đâu? Ai trên đời này cũng tự cho mình tốt đẹp, tự cho mình là một người con hiếu thảo, tự cho mình là một người mẹ tốt đẹp, một người cha hoàn hảo, và một người chồng, người vợ tuyệt vời.

Đó chính là triệu chứng ảo tưởng bản thân của con người.

trong cuốn sách đắc nhân tâm của một hiền giả người Mỹ cũng có nói qua về vấn đề này.

Ông ta đã tới một nhà tù khét tiếng nhất nước Mỹ, nơi tập trung những tên ác nhân tàn bạo nhất để phỏng vấn.

Và cuộc khảo sát của ông đem lại điều bất ngờ.

Những tên ác nhân ấy đa phần đều tự cho mình là người tốt, có nhiều tên còn nghĩ rằng người tốt đẹp như hắn thì không bao giờ nên ở tù mới đúng, và luật pháp đã xử oan.

Điều này đã thể hiện lên một bản chất thật sự của nhân loại , sự ảo tưởng về bản thân mình, hay còn biết được cái cái tên là "hào quang nhân vật chính".

Trong chúng ta, ai cũng là nhân vật chính trong chính cuộc đời của mình.

Dù bà mẹ chồng có đuổi Thiên Phi ra khỏi nhà , nhưng đứng dưới góc độ của bà là nhân vật chính, thì đứa con dâu kia là thứ trắc nết lăng loàn.

Nếu là người mẹ chồng khác, người ta đã bỏ Thiên Phi vào rọ heo và thả trôi sông rồi.

Còn bà, vì bà nhân đức nên chỉ đuổi Thiên Phi đi, đó chính là sự nhân đức của bà.

Cái triệu chứng hào quang nhân vật chính này là một căn bệnh khủng khiếp, người mắc bệnh tự ảo tưởng mình tài giỏi, luôn tìm một lý do nào đó để ca tụng bản thân mình và đổ hết tội lỗi cho người khác.

Người cao quý luôn luôn nhìn nhận lỗi lầm của mình để sửa đổi, kẻ thấp hèn luôn đổ thừa cho người khác để bản thân mình đúng.

Cuộc sống từ lúc nhân loại hình thành đến giờ, cái đạo lý ấy vẫn luôn tồn tại.

Huyền phu nhân đến giờ phút này nghe những lời chói tai đó mà vẫn còn đang ngơ ngác, không tin vào những gì mình mới được nghe.

Không lẽ bà thực sự xấu như vậy ư? Thế nhưng bà không có nhiều thời gian để ngơ ngác, chủ quán nhìn mặt bà mà nói.- " cho bà rửa chén ư? Ta cũng không có cái hứng thú đấy.

Bây giờ bà ăn cơm thì phải trả tiền, không có tiền thì cởi bộ đồ của mình ra trả cho ta"Huyền phu nhân lại một lần nữa ngơ ngác, không phải cho bà rửa chén trả nợ thì tốt hơn sao ? Chẳng lẽ lại là cạn tào ráo máng đến mức lột quần áo của bà, để bà không có đồ mặc à? Điều này có tàn nhẫn lắm không? Trong lúc còn đang ngơ ngác, thế nhưng chủ quán có lẽ cũng không đến độ tàn nhẫn.

Ông bước vô trong nhà lấy ra một bộ quần áo cũ mà quăng tới trước mặt bà ta, nhìn bà ta mà nói.- "bộ quần áo bà đang mặc có vẻ cũng có giá trị.

Bà vào trong nhà thay lấy bộ quần áo cũ này, để bộ quần áo của bà cho vợ ta mặc, như vậy để trừ tiền cơm là được rồi.

Ta còn cho bà thêm hai suất cơm để bà cùng con trai bà ăn khuya cho đỡ mệt"Nói xong hất hàm vào trong.

Huyền phu nhân lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, đành lủi thủi vô trong.

Rất nhanh chóng đã mặc bộ đồ cũ ấy mà đưa bộ đồ của mình cho người chủ quán cơm.

Ông ta không một chút thương xót, xua tay mà nói.- " hai mẹ con bà sống ác độc, bây giờ bị trời phạt rồi.

Bà đừng có than trách gì nữa, đi đi và đừng bao giờ vào quán cơm của ta một lần nào nữa.

Ta không chứa chấp mẹ con bà."Vừa nói vừa đưa hai suất cơm chuẩn bị sẵn cho Huyền phu nhân cầm lấy.

Khi đã lâm vào đường cùng không có gì trong tay , con người ta mới nhìn thấy được bản chất thật sự của vấn đề.

Mọi thứ đều sẽ hiện rõ ra một cách tr@n trụi và rõ ràng.

Huyền phu nhân bây giờ mới nghe được những người hàng xóm nói thẳng vào mặt bà là bà độc ác.

Bà ngẫm nghĩ lại cuộc đời của mình, ngẫm nghĩ lại những gì mình đối xử với Thiên Phi.

Bây giờ với địa vị khác, chạm đáy xã hội mới có cách nhìn khác đi.

Bà nhớ rằng lúc còn ở nhà bà luôn tự cho rằng mình chăm sóc con dâu rất tốt.

Bà vẫn hay nói rằng được làm con dâu bà là sướng nhất trên đời, chẳng phải làm việc gì , chỉ phải làm việc nhà.

Thế nhưng cái việc nhà ấy của bà thì sao ? Bà nhớ lại chuyện cũ, Thiên Phi mới sáng sớm đã phải dậy sớm đi tưới rau rồi nấu ăn cho gia đình, sau khi ăn sáng xong lại phải ra làm việc đến trưa thì lại nấu cơm trưa, rồi buổi chiều làm việc đến tối lại phải nấu cơm tối, và suốt cả một ngày Thiên Phi không có được một thời gian rảnh rỗi, như vậy mà gọi là sướng ư? Bà lại nhớ lại thời mình làm dâu , bà làm việc cũng nhiều nhưng không nhiều đến mức độ như vậy.

Số lượng thời gian cũng chỉ bằng một nửa Thiên Phi , và thời gian rảnh rỗi chơi đùa với con bà vẫn có rất nhiều.

Bà lúc này mới bắt đầu nhìn nhận lại những tội lỗi của mình, và tất nhiên là đã quá trễ để chuộc tội.

Nhưng ít ra bà còn có thể nhìn nhận lại mọi việc một cách đúng đắn, còn thấy được cái sai của mình.

Trên đời này có những linh hồn thấp hèn đến mức độ sau khi phải hứng chịu những hậu quả của mình gây ra, những linh hồn thấp hèn ấy còn chẳng chịu thừa nhận rằng mình đã sai.

Nó sẽ gào lên rằng ông trời bất công với nó, nó sẽ nghịch thiên cãi mệnh, sẽ bước l3n đỉnh cao cuộc đời , sẽ trả thù những kẻ đã coi thường nó ngày hôm nay.

Trong những tiểu thuyết trang bức vả mặt thì loại người thấp hèn như vậy rất nhiều, và chúng làm được thật nhưng chỉ là làm trong tiểu thuyết mà thôi.

Muốn nghịch thiên, muốn bước l3n đỉnh cao cuộc đời thì nó phải có thực lực, có tài năng.

Những linh hồn thấp hèn thì cả sự thật chúng nó còn không thể nhìn nhận được, thì lấy đâu ra tài năng để bước l3n đỉnh cao cuộc đời.

Trong thực tế, cái thời gian để trả thù ấy thì những linh hồn cao quý sẽ dùng để làm những việc khác có ích hơn.

Họ dùng thời gian ấy để xây dựng sự nghiệp và bước lên vị trí trên cao hơn người khác, chứ không rảnh rỗi đến mức để làm những chuyện vô bổ mất thời gian mà chẳng đem lại lợi ích gì.Huyền phu nhân cũng là sinh ra trong một gia đình có học thức, bản thân cũng được dạy dỗ nhiều thứ, không phải loại đần độn mà lúc nào cũng kêu gào nghịch thiên với trả thù cả.

Đến giây phút này bà cũng biết nhìn nhận lại mình đã sai ở đâu, và sai như thế nào.

Bà dẫn con trai mình ra khỏi quán cơm, chậm rãi bước đi, từng bước chân đều hoài niệm về quá khứ.

Bà nhớ lại đứa con dâu tảo tần ấy , suốt bốn năm làm dâu chưa một lời mở miệng than vãn câu nào.

Phải cho đến lúc bà lôi cả dòng họ Vũ ra mạt sát chửi bới thì đứa con dâu ấy mới kháng cự.

Còn trước đó, dù bà chửi bới mỉa mai mãi thế nào Thiên Phi vẫn chịu được.

Nàng thức khuya dậy sớm, làm việc vất vả để cho gia đình họ Huyền được sung túc.

Cho đến lúc này Huyền phu nhân mới cảm thấy rằng đứa con dâu ấy là một đứa con dâu tuyệt vời, và chính tay bà đã đuổi con dâu cùng cháu nội của mình.

Không chỉ đuổi đi , mà lại còn vu cáo cho con dâu mình là trắc nết lăng loàn, mang thai đứa con hoang với người khác.

Bà bật cười , tại sao lúc ấy bà lại khốn nạn đến như vậy ? Tại sao lúc ấy bà lại ngu xuẩn đến như vậy? Phải rồi, chính vì lòng tham , vì đồng tiền đã làm bà mờ mắt.

Lúc ấy chỉ muốn nhanh chóng đuổi được đứa con dâu cùng đứa cháu nội đi , để có thể dễ dàng rước Cổ Uyên về nhà, thật nực cười.

Bước chân của bà bước đi trong những dòng suy nghĩ về cuộc đời của mình, bất chợt nhận ra mình đã phạm quá nhiều sai lầm đau đớn.

Kết quả bây giờ chính là những thứ sẽ đến cho những việc bà đã gây ra trong quá khứ.

Đang trong vòng suy nghĩ, bất chợt phát hiện trước mặt có một bóng dáng ai đó trông quen thuộc.

Bà giật mình hoảng hốt , người đàn ông đang đi phía trước bà là Vũ gia chủ, tức cha đẻ của Thiên Phi.

Ông ta sang làng Đông làm gì? Không phải tới tìm tới bà để tính sổ đấy chứ? Bà giật mình , nắm tay Huyền Bình chạy vội vô trong một cái hẻm.

Vũ gia chủ đi ngang qua không nhận ra người đàn bà mặc đồ cũ nát ấy là Huyền phu nhân, cũng không còn nhận ra đứa con rể của mình bởi trông nó quá tàn tạ.

Ông đi vô quán cơm ấy, tìm tới người chủ quán mà hỏi cái gì đó.

Huyền phu nhân lo lắng nhưng cũng rất tò mò, bà núp sát bên vách để nghe lén những câu chuyện mà có lẽ bà sẽ phải đau đớn rất nhiều..
 
Back
Top Bottom