Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 210: 210: Nước Mắt Căm Thù



Trước lời đề nghị rất hấp dẫn của Đường Lược , lại suy nghĩ một chút về chuyện chia chác trấn Đào Quả.

Độc Cô Tởm thân là tiết độ sứ , hắn về danh nghĩa là thống lĩnh toàn bộ Giao Chỉ.

Bây giờ có giành ảnh hưởng tới trấn Đào Quả thì cũng chẳng để làm gì , quan trọng là thực sự có quản lý được hay không mà thôi.

Vì vậy, giao đất cho Đường Lược là điều hiển nhiên phải làm, hắn chẳng qua chỉ muốn cò kè bớt một thêm hai mà thôi.

Bản thân hắn ban đầu xác định chỉ có thể lấy vàng bạc châu báu mà không thể đặt quyền cai trị lên đó bởi hắn không có khả năng quản lý vùng đất xa tận ngoài biển ấy.

Đằng nào cũng phải vậy , bây giờ được Đường Lược ngỏ ý cho mượn áo thì cũng là một thỏa thuận tốt.

Lại nghĩ cái áo tên Trần Thị Thu ấy xinh đẹp ngất ngây làm hắn thèm muốn, thế nên trong lòng đã xuôi theo rồi.

Nhưng cái gì cũng phải cẩn thận , liệu Đường Lược có giở trò mờ ám gì không? Độc Cô Tởm suy nghĩ một chút, hắn cho rằng nếu giở trò mờ ám thì phải giở trò ở bên nhà của Đường Lược chứ không phải đất Đại La này.

Hiện nay Đường Lược đang ở Đại La dự yến tiệc, cũng tức là đang ở trong nhà của tiết độ sứ , nếu giở trò trong nhà người khác như vậy đoán chừng hắn không thể , xem ra đây là một đề nghị thật lòng.

Độc Cô Tởm đang ở trong chính phủ tiết độ sứ của mình , suy tính không thấy nguy hiểm thì lúc này mới đồng ý.

Hắn quay sang nói Đường Lược .- "vậy...!phiền huynh dẫn đường cho đệ tới phòng của tẩu tẩu, đệ sẽ giúp huynh chiều chuộng tẩu tẩu chu đáo "Nói xong bật cười , mà Đường Lược nghe vậy cũng cười khanh khách, hắn lập tức gật đầu .- "được , vậy ta dẫn đệ đi"Độc Cô Tởm không lẽ không biết đường tới phòng đón khách ư? Hoàn toàn không phải, hắn biết nhưng hắn muốn Đường Lược đích thân dẫn mình tới để minh chứng cho lời đề nghị ấy là thật lòng.

Đường lược bắt đầu đứng dậy đi, mà Độc Cô Tởm lúc này cũng đề phòng, hắn nháy mắt ra hiệu cho đoàn hộ vệ đi theo bảo vệ.

Đội hộ vệ của Độc Cô Tởm bao gồm bốn võ thượng và tám võ trung, là một chiến lược mạnh.

Chưa kể đang bên trong phủ tiết độ sứ , lính canh dày đặc, hắn không phải sợ gì cả.

Hắn liền bước đi kéo theo cả đoàn hộ vệ đi cùng, đoàn người đi đông đúc lắm.

Khi vừa tới khu nhà tiếp khách , bọn chúng đứng cách căn phòng mà thu nhi nghỉ ngơi tầm một dãy nhà.

Đường Lược từ xa phẩy tay ra hiệu , đội hộ vệ 10 người của hắn lẳng lặng rời khỏi căn phòng Thu nhi nghỉ ngơi mà đi tới nhập đoàn hộ vệ.

Độc Cô Tởm thấy vậy thì khoái chí, liền gật đầu vuốt râu, sau đó đứng trước mặt Đường Lược mà thi lễ .- "đường huynh , để sau khi đệ hầu hạ tẩu tẩu xong rồi , lúc đó mới ký giấy cho đường huynh được , Đường huynh nghĩ sao?"Đường Lược nghe vậy thì khoái chí, cũng gật đầu lập tức mà nói .- "đệ thật là...!đến giờ vẫn còn nghi ngờ tấm chân tình của huynh sao? Thôi được rồi, lòng huynh ngay thẳng không lừa đệ làm gì.

Đệ vào đó trước đi, rồi xong việc ra ký sau cũng được"Nói xong, Độc Cô Tởm nghe vậy thì khoái chí , nhẹ nhàng đi tiếp cận căn nhà đó.

Khi vừa tới nơi, lập tức phá cửa xông vào thực hiện hành vi đồi bại.

Độc Cô Tởm vừa vào nhà , Đường Lược lại hú hí rón rén lại gần đục lỗ nhìn trộm.

Mà không chỉ có hắn , đội hộ vệ 12 người của tên Độc Cô Tởm cũng rón rén kiếm chỗ nhìn lén vô trong , trở thành khán giả thưởng thức vở kịch "h**p dâ.m tẩu tẩu" do chính tên Đường Lược đạo diễn.

Võ sư Trần Tuấn tức giận phẫn nộ lắm, nhưng nhiệm vụ hộ vệ của ông vẫn phải làm.

Ông là một người chuyên nghiệp, dù phẩn nộ ông vẫn phải đứng cạnh Đường Lược mà bảo vệ hắn.

Lúc này bên trong phòng có tiếng hét thất thanh vang lên.- " cứu tôi với, có ai cứu tôi không...."Tiếng hét ấy của Thu nhi, nàng hét lên mong người đến cứu, nhưng ai dám cứu nàng đây? Thu nhi gào hết sức kêu cứu trong tuyệt vọng , gào trong đau đớn và hy vọng người của Đường Lược sẽ đến cứu nàng, có biết đâu ở bên ngoài Đường Lược cùng 12 tên hộ vệ tiết độ sứ đang rình trộm bịt miệng mà cười khúc khích, đứa nào đứa nấy th* d*m sung sướng.Thu nhi trong phòng kêu cứu tuyệt vọng , tiếng hét vang khắp cả phủ tiết độ sứ, nhưng không một ai trả lời.

Tiếng hét thất thanh của nàng giữa đêm không một tiếng hồi đáp , nàng cảm thấy cô đơn lạc lõng lọt thỏm trong bóng tối nhục nhã giữa đất Đại La.

Nàng có biết đâu rằng bên ngoài , có 13 người đang nhìn trộm nàng bị độc cô tởm cưỡng dâm , và trong số đó có cả chồng nàng.

Nàng đâu biết rằng chính chồng nàng đã đem nàng dâng cho hắn, chính chồng nàng đã bán đứng nàng.

Hắn không những phản bội nàng mà còn đứng ngoài rình trộm xem nàng bị người khác cưỡng đoạt một cách thích thú, nỗi đau nào lớn hơn nữa đây?Khi Thu nhi tuyệt vọng không còn thiết sống nữa, nàng lao đầu vào cột nhà tự vẫn trước sự ngơ ngác của tất cả kẻ đứng rình.

Đường Lược giật mình , bởi hắn không tính đến điều này.

Hắn còn muốn dùng Thu nhi thêm nhiều lần nữa, nhưng nàng đã quyên sinh khiến hắn tiếc của vô cùng.

Tuy vậy, đầu óc làm ăn nhanh nhạy của hắn lúc này nghĩ điều gì đó , lập tức chạy thắng vô trong phòng.

Ở bên trong, Độc Cô Tởm còn đang khỏa thân ngơ ngác thì Đường Lược đã chạy vô quát.- "tên kia, ngươi vừa chơi vừa phá , chơi chết vợ ta rồi "Lời nói trách mắng này vừa nói xong , Độc Cô Tởm thoáng giật mình, hắn đứng dậy cười gượng.- "Đường huynh, đừng có đổ oan cho đệ chứ.

Huynh ở ngoài rình trộm cũng thấy rồi , là tẩu tẩu tự mình lao đầu vào cột nhà tự vẫn, nào liên quan gì đến đệ ?"Lời nói bình thường không một chút thương cảm , không một chút xót xa.

Đường Lược lúc này ngồi xuống ghế, vỗ tay lên bàn nói .- "mặc dù như vậy , nhưng đệ không thể phủi tay chối bỏ trách nhiệm nhanh như vậy , cũng phải có với ta một câu trả lời tương xứng "Lời nói trách móc hàm ý này Độc Cô Tởm đương nhiên nhanh chóng hiểu, hắn bật cười.- " được , huynh đem cái khế ước kia ra đệ ký cho huynh là được chứ gì ?"Hắn vui vẻ cười nói, Đường Lược nghe vậy vui vẻ lấy giấy tờ ra.

Tờ khế ước trao quyền cai quản trấn Đào Quả của Độc Cô Tởm cho Đường Lược nhanh chóng được Độc Cô Tởm ấn tên điểm chỉ và đóng ấn dấu của tiết độ sứ vào.

Đường Lược mỉm cười khoái chí, hắn nhìn lại tờ khế ước mà hài lòng lắm , nhanh chóng cất vào người.

Lúc này bất chợt thấy gì đó, hắn đứng dậy đi vô góc tường cúi xuống lượm lên.

Thì ra đấy là cây trâm cài tóc bằng ngọc vô cùng quý giá hắn đã tặng cho Thu nhi , cũng là thứ mà hắn tự tay cài lên mái tóc của nàng.

Hắn thấy cây trâm ở đấy liền tiến tới lượm lên phủi bụi trên cây trâm rồi cất vào trong áo, ra vẻ trân trọng lắm.

Khi cất cây trâm vào trong áo, hắn đi ra ngoài, trên đường thấy cơ thể không mảnh vải của Thu nhi nằm xoài trên đất chắn đường hắn.

Đường Lược chẳng chút thương xót, dùng chân đạp lên tấm thân trắng nõn ấy mà bước qua như đạp lên cành cây ngọn cỏ, vô cùng bạc bẽo.

Người phụ nữ ấy dù gì trên danh nghĩa cũng là vợ hắn kia mà? Lúc này võ sư Trần Tuấn mới nghiệm ra một điều, những món quà quý giá mà Đường Lược mua về tặng cho vợ với số lượng rất nhiều ấy đều là giả dối.

Bây giờ vợ hắn chết, những món quà đó đương nhiên vẫn là của hắn , chẳng mất đi đâu được.

Vậy là những món quà quý giá hắn mua tặng vợ thực ra chỉ là để vợ hắn giữ dùm mà thôi , tất cả vẫn là của hắn, trở về tay hắn, thật vô cùng thâm hiểm đểu giả.

Khi hắn đạp lên người Thu nhi, bước qua cơ thể nàng , cơ thể khẽ rên một tiếng.

Võ sư Trần Tuấn nhìn thấy liền giật mình , mắt tròn lên mà nói vội.- "lão gia, phu nhân vẫn còn sống, phu nhân vẫn còn đang cựa quậy.

Mau kêu đại phu"Lời nói vừa dứt ,Đường Lược quay sang nhìn cái cơ thể khỏa thân bất động mà hắn từng kêu là vợ ấy.

Hắn bước tới dùng chân hất một cái, cơ thể mỹ nữ từ nằm sấp bị tác động ngửa ra.

Đường Lược nhìn thấy máu từ trán nàng tuôn ra, điều đó đồng nghĩa nếu có cứu được thì cũng sẽ có một vết sẹo lớn ở trán, vẻ đẹp không còn hoàn mỹ.

Đường Lược hừ một tiếng, lườm mắt nhìn võ sư Tuấn một cái mà nói .- "ở đây không còn việc của chúng ta , bây giờ lập tức trở về Cổ Loa "Nói xong liền bước đi thẳng.

Không còn xinh đẹp thì không cần giữ lại, vắt chanh bỏ vỏ là việc mà Đường Lược sẵn sàng làm.

Võ sư trần ngập ngừng, liệu có một ngày nào ông cũng bị vứt bỏ như vậy không? Lại nhìn Thu nhi, ông muốn cứu nữ tử nhỏ bé đó, nhưng trong hoàn cảnh này thì có lẽ không được.

ông vừa bước ra cửa thì nghe bên trong bọn chúng bàn nhau.

12 tên hộ vệ kia hướng Độc Cô Tởm Thi lễ mà nói .- " đại nhân , chúng thuộc hạ theo đại nhân lâu năm đều cùng đại nhân vào sinh ra tử.

Đại nhân được chén cơm thì chúng thuộc hạ cũng được chén cháo, bây giờ đại nhân đã hưởng thụ xong rồi phần còn lại có lẽ phải là cho chúng thuộc hạ hưởng một chút đặc ân chăng?"Nói xong đều nhìn vào cơ thể nữ tử nằm dài dưới đất ấy mà thèm thuồng chảy n.ước miếng.

Độc Cô Tởm khẽ mỉm cười gật đầu, phẩy tay một cái .- "được, thưởng cho các ngươi "Vừa nói xong , 12 tên hộ vệ kia lập tức thoát y, đều trở về hình dạng khởi nguyên như một con thú mà lao vào cơ thể đang bất tỉnh ấy.

Võ sư Trần Tuấn chứng kiến tất cả , ông không dám nhìn nữa , nhắm mắt chạy đi vội.

Ông biết nếu kêu đại phu cứu chữa kịp thời thì mỹ nữ kia sẽ không phải lìa đời như vậy.

Nếu ...vẫn chỉ là chữ "nếu" , đều không thể thực hiện được, đều là chuyện đáng tiếc đã qua.Kể đến đây thì hai hàng nước mắt của võ sư Tuấn đã chảy ròng ròng, ông bật cười nhưng lệ chảy vào tim , gầm lên một tiếng .- "ha ha ha...!lũ khốn nạn, bọn giặc phương Bắc.

Ta hận không thể moi tim chúng , uống máu ăn gan bọn chúng.

Ta hận mình bất lực không thể cứu được đồng bào của mình.

Ta hận mình làm chó cho giặc phương Bắc đi tàn sát chính đồng bào của mình, trơ mắt nhìn chúng cưỡng h.iếp đến chết chính đồng bào của mình.

Nếu nữ tử kia không vào tay bọn giặc phương Bắc ấy , nàng ta đã có một cuộc sống gia đình hạnh phúc êm ấm, đã có cho mình những hài tử rồi! Ta thật khốn nạn , ta thật hèn hạ , hu hu hu hu...."Cười xong rồi ông bật khóc, không giấu nổi được cảm xúc trong tim mình mà đổ gục xuống, nằm lê lết trên chính sàn nhà Võ Đường của ông.

Ông nằm đó trong nước mắt, thể hiện sự bất lực tột cùng của một người con nước Việt ấp ủ hoài bão to lớn, lại phải chứng kiến những cảnh quá đau lòng như vậy một cách bất lực..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 211: 211: Trở Về Mái Nhà Xưa



Từ biệt Võ Đường của thầy Tuấn, Vạn Vân Phong dắt Thu nhi rời đi.

Bọn họ đang trên đường tới làng Thạch Thần , trở về thăm gia đình.

Trên đường đi ấy, bọn họ bước qua con đường mà phủ của Đường Lược tọa lạc.

Tại đó , ở sau lưng Vạn Vân Phong, nàng nhìn vào phủ rộng lớn mà nàng từng ở trong đó.

Nhưng lần này nàng không nhìn với ánh mắt nhung nhớ thương yêu người chồng của mình nữa, mà ánh mắt của nàng bây giờ chỉ có căm hận.

Người chồng bao dung vị tha vĩ đại của nàng chỉ là người chồng tưởng tượng, còn cái gã Đường Lược ấy thực ra là một tên khốn kiếp đã hại đời nàng thê thảm.

Vạn Vân Phong nhìn thấy ánh mắt căm hận ấy , hắn quay sang nhìn nàng mà có chút trầm tư .- " nếu cô nương căm thù hắn như vậy, thôi thì bây giờ để ta vào đó giết hắn trả thù cho cô nương nhé?"Thu nhi nghe vậy quay sang nhìn Vân Phong, đôi mắt thoáng buồn nhẹ nói.- " ta thật sự rất hận hắn , nhưng mà việc bây giờ ta muốn là được trở về thăm gia đình của mình ,mọi chuyện khác tính sau.

Xin tiên sinh hoàn toàn ý nguyện"Nói xong cúi đầu đi lễ.

Vạn Vân Phong đưa tay khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Thu nhi , hắn vỗ về nhẹ vào bàn tay ấy mà gật đầu .- "được rồi , vậy thì chúng ta tiếp tục đi thôi"Bọn họ đi dọc con đường qua phủ Đường Lược một cách nhanh chóng, không một chút dừng lại nữa , hướng thẳng đến làng Thạch Thần.

Bọn họ cứ bước đi như thế rồi đến bìa của trấn Cổ Loa , nơi có cái quán nhậu mà ba tên bắt cóc cùng Vân Phong ngồi nhậu ở đấy.

Quán rượu đã đóng cửa không còn kinh doanh.

Nhìn phía xa thấy bốn người đàn ông trưởng thành, bao gồm tên chủ quán và tên mặt sẹo cùng hai tên đàn em đang tụ tập.

Bọn chúng đang ngồi cười vui vẻ ,nhặt lá cây xiên chỉ làm quần áo chơi đồ hàng.

Bọn chúng cười khúc khích, vui chơi như những đứa trẻ.

Thấp thoáng xung quanh có người đứng nói chuyện xầm xì.- " mấy cái tên này tự nhiên bữa ngồi nhậu với nhau , nhậu thế nào quá chén mà lúc tỉnh dậy đều bị thần kinh cả lũ rồi.

Bây giờ chúng cứ như những đứa con nít mà chơi đùa với nhau, tụ tập cả ngày vậy.

Tên nào tên nấy cũng đã trưởng thành hết rồi lại cư xử y hệt những đứa con nít 5 tuổi ,cười cười nói nói thật tội nghiệp"Người này nói xong , một người khác bên cạnh nói xen vào.- "ta thấy chúng như vậy lại hay.

Lúc chúng còn tỉnh ,chúng đi làm đủ chuyện xấu xa.

Bắt cóc, đánh người, có chuyện xấu nào mà chúng không làm? Những người xung quanh nhìn thấy chúng thì đều sợ mà không dám lại gần , bây giờ chúng trở nên như vậy ta tự nhiên lại cảm thấy chúng dễ thương hơn "Một người khác nghe vậy thì lại tiếp lời.- " phải đấy.

Từ lúc chúng trở nên ngớ ngẩn như thế này , ta không còn sợ chúng dòm ngó nữa.

Mỗi lần chúng đi qua qua ta đều lo lắng, không biết chúng định làm gì.

Bọn này làm ăn đàng hoàng không muốn, lại kết bè kết phái đi làm thuê cho mụ tú bà kỹ viện Thiên Thai, làm đủ chuyện xấu.

Ông trời có mắt trừng phạt bọn chúng, nhưng hình phạt như vậy xem ra là quá nhẹ nhàng cho chúng rồi "Vạn Vân Phong và Thu nhi đi ngang qua nghe thấy hết cả , cả hai người đó khẽ mỉm cười.

Ông trời nào ở đây chứ ? Bọn chúng bị vậy là do thuốc của Vân Phong đầu độc , cũng là coi như cho chúng một cơ hội để sống cuộc đời bình yên.

Bọn họ đi ngang qua bốn tên đàn ông đang nhặt lá cây ấy, chúng cười nói như những đứa trẻ mà nhìn có chút chạnh lòng.

Thu nhi nhìn thấy những cảnh ấy thì không còn chút hận thù nào với bọn chúng nữa, nàng đột nhiên khẽ mỉm cười .- "Tiên sinh, trông chúng bây giờ dễ thương hơn nhiều rồi đó.

Tất cả là đều nhờ ân điển của tiên sinh mà ra "Vừa nói dứt lời, lúc này ở phía xa có bốn người phụ nữ đi tới , vừa đi vừa gọi lớn.- "Ôi trời ơi là trời ơi , có xem thử bây giờ đã là lúc nào rồi? Còn không mau về tắm rửa chuẩn bị ăn cơm, đi chơi cả ngày như vậy à?"Lời nói này có thể hiểu được rằng bốn người phụ nữ ấy là vợ bọn chúng.

Trời đã về chiều, bọn họ đến là gọi chồng về.

Bốn tên kia đang chơi vui vẻ, bị vợ đến kéo tay lôi về thì òa khóc cả lũ, nức nở kêu la.- " oa oa oa...ta không về, ta còn muốn chơi nữa.

Thả ta ra, thả ta ra...hu hu hu..."Tiếng khóc nức nở của bọn chúng khiến Thu nhi bịt miệng cười khúc khích, nhìn nàng vui vẻ lắm.

Dưới ánh nắng buổi chiều, nụ cười của nàng rực rỡ như ánh nắng kia khiến trái tim của người đàn ông ấy xao xuyến, hắn cũng vô thức nở một nụ cười.Vân Phong khẽ cười, hắn chẳng nói gì, tiếp tục đi.

Cả hai phút chốc đã rời trấn Cổ Loa, đi trên con đường dẫn tới làng Thạch Thần.

Ruộng lúa mênh mông, cánh đồng bát ngát.

Những con trâu gặm cỏ ,những đàn cò bay thẳng cánh ...!Khung cảnh đồng quê yên bình làm cho lòng người ta cũng trở nên tĩnh lặng mà tạm thời quên hết những hận thù đau khổ trong cuộc đời.

Con người sinh ra đã khổ.

"Hỉ ,nộ ,ái , ố.

Tham ,sân ,si ,hận" là bản tính của con người.

Chỉ cần biết buông bỏ một chút ,con người ta sẽ tự khắc thấy nhẹ lòng hơn.

Bước chân cứ thế mà đi , cứ thế mà bước , rồi cũng đến một ngôi làng quen thuộc.

Làng Thạch Thần, ngôi làng mà Thu nhi đã sinh ra và lớn lên ở đấy.

Nàng vừa nhìn thấy ngôi làng thì vui mừng, tim đập mạnh , nàng đưa hai tay lên ngực mà thở gấp.

Trái tim nàng thổn thức, kỷ niệm ùa về.

Từ lúc nàng đi cưới chồng đến giờ, chưa một lần nào có dịp về thăm làng của mình.

Chưa một lần về thăm phụ mẫu ,những đấng sinh thành đã sinh nàng và dưỡng dục nàng.

Chưa một lần thăm đứa em trai khờ dại , không biết mọi người giờ ra sao? Trái tim của đứa con gái xa nhà khi được trở về đều mang những cảm xúc thật sự rất kỳ lạ khó tả, những cảm xúc rất chân thật và mãnh liệt .Vạn Vân Phong dẫn Thu nhi vào trong làng Thạch Thần , cảm giác được trở về làng khiến nàng cảm thấy hạnh phúc và bình yên, thế nhưng cái hạnh phúc bình yên đấy liệu có kéo dài ?Bọn họ đi dọc con đường trong làng, ngang qua những người đang ngồi bàn tán.

Lỗ tai của Vân Phong sẽ giật giật, tiếng những người bàn tán đều lọt vào tai hắn.

Có một người nói .- "thật không ngờ, làng chúng ta có người được gả cho bá chủ trấn Cổ Loa khiến cả làng tự dưng được thơm lây.

Nhưng lại càng không ngờ , ả ta lại làm chuyện vô liêm sỉ mà bỏ nhà đi theo trai, làm cả làng chúng ta đang tự hào thì chuyển sang nhục nhã.

Ta bây giờ đi ra ngoài không dám nhận mình là người của làng Thạch Thần nữa, thật xấu hổ vô cùng"Lời nói vừa xong ,khuôn mặt Thu nhi đang cảm thấy bình yên hạnh phúc thì lại nhăn nhó trở lại.

Tức giận và oán hận lại sinh ra.

Nàng đã bị hãm hại tàn khốc như vậy còn chưa đủ hay sao? Tên Đường Lược ấy sau khi bán nàng đi và thu về được một mối lớn ,hắn lại tung tin đồn nàng theo trai để thu về danh tiếng lợi ích cho hắn mà vu oan giá họa cho nàng, như vậy thật sự quá khốn nạn.

Việc hắn vu oan cho nàng theo trai chính là vu oan cho người đã chết.

Người ta nói nghĩa tử là nghĩa tận, đằng này nàng chết còn không yên , còn bị hắn đem ra lợi dụng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng.

Thật sự khốn nạn, thật sự không bằng loại cầm thú.

Vạn Vân Phong nhanh chóng nhìn thấy sự thay đổi đó của Thu nhi , hắn vội bước nhanh đi qua khỏi những người đang bàn tán ấy , để cho nàng không phải nghe những lời bẩn tai.

Đôi chân nhanh chóng vượt qua tất cả mà hướng thẳng tới nhà của Trần gia, cũng là căn nhà mà nàng được sinh ra.

Thu nhi đang tức giận , vừa nhìn thấy căn nhà của cha mẹ nàng hiện ra trước mắt, nàng đã quên hết oán hận mà khẽ nở một nụ cười hạnh phúc.

Cảm xúc đã dạt dào lại càng dạt dào hơn, là cảm xúc của người con gái đã xa cha mẹ được quay trở về đoàn tụ với cha mẹ mình, gặp lại đứa em trai khờ khạo của mình.

Nàng lại đưa tay lên ngực mình, khẽ nghe nhịp tim rung động , đôi má hây hây cùng đôi mắt long lanh mà nhìn về phía ấy.

Nàng sắp được gặp lại cha mình rồi, sắp gặp lại mẹ mình rồi , không biết gia đình mình thế nào ? Có còn khỏe không?Đời không biết được chữ ngờ.

Khi vừa mới đến trước cổng , chưa kịp vào thì bên trong đã nghe tiếng quát ra, sắc thái phẫn nộ.- "khốn nạn , thứ trắc nết lăng loàn.

Con sẽ không đời nào chấp nhận thứ rác rưởi ấy.

Con không có người chị nào bẩn thỉu như vậy.

Con không chấp nhận người đàn bà hư hỏng ấy là chị của con.

Cha đừng có nhắc đến người đàn bà khốn nạn ấy nữa"Tiếng Trần Đú Cần bên trong gầm lên đầy oán trách.

Thu nhi và Vạn Vân Phong nhìn vào mới thấy hai cha con đang cãi nhau.

Trần Viện chỉ tay về phía Trần Đú Cần mà mắng .- "chị con cho dù thế nào vẫn là chị của con, là do cha mẹ sinh ra.

Con không được hỗn láo như vậy "Lời nói của Trần Viện vừa dứt , Trần Đú Cần đã vùng vằng ,nó quạt lại ông bằng những lời khó nghe .- "phải rồi, là do cha mẹ sinh ra ,nhưng cha mẹ không biết dạy dỗ để con đàn bà ấy hư hỏng như vậy.

Không chỉ mang tiếng xấu đến cho cả gia đình mình mà mang tiếng xấu cho cả cái làng này, lỗi đấy là do cha mẹ đã không biết dạy , còn nói gì nữa?"Nói xong thì vùng vằng bỏ nhà đi một mạch.

Trần Viện đứng sau gọi theo kêu lớn trong tuyệt vọng.- "Cần nhi, trở lại cho cha.

Con định đi đâu ?Trần Đú Cần mặc kệ cha nó , vùng vằng ra ngoài đi lướt qua mặt Vân Phong mà không thèm nhìn ngó.

Khi hắn bước qua , Thu nhi nhìn em trai mình mà đau lòng khôn xiết.

Nỗi oan của nàng sâu như biển cả, chạm thấu trời xanh.

Nàng có làm gì sai trái đâu mà em nó lăng mạ nàng như vậy? Tất cả nỗi oan mà nàng phải chịu , bây giờ biết giải thích ra sao? Người chết không thể kêu oan, nàng muốn níu nó lại , nói cho nó mọi chuyện nhưng lực bất tòng tâm.

Biết phải nói thế nào bây giờ, biết phải làm gì bây giờ? Người chết không thể kể chuyện, lúc này tất cả hi vọng và mong đợi đều dồn vô người đàn ông bên cạnh.

Người sống mới có thể kể chuyện, nàng nhìn Vân Phong với vẻ mặt cầu xin.

Hiểu tâm trạng của nàng, hắn liền nắm nhẹ bàn tay nàng mà vỗ về.

Hắn không nói ,lặng lẽ bước vào trong nhà Trần gia.

Hắn sẽ gặp gỡ Trần viện với tư cách là một người khách qua đường, hắn sẽ làm gì tiếp theo để minh oan cho nàng đây?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 212: 212: Con Rể Của Trần Gia



Sau khi cãi nhau với cha xong ,Trần Đú Cần vùng vằng bỏ đi mất dạng, để lại Trần Viện khuôn mặt đầy đau khổ ở lại.

Ông đau buồn lắm, mọi chuyện đều thật sự rất khó khăn với ông, tai họa cứ từ trên trời đổ xuống gia đình.

Trong lúc đang đau khổ ấy , ở bên ngoài có một người thanh niên mặc bộ thư sinh màu trắng với mái tóc cột cao màu trắng bước vào trong.

Nhìn vẻ ngoài có vẻ tầm 20 tuổi , người thanh niên ấy lại gần ông và thi lễ.- " tham kiến tiền bối , tiểu bối đi ngang qua đây thì thấy trong nhà có cãi vã, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng xin tiền bối đừng quá đau lòng.

Mọi chuyện có đều có thể từ từ sắp xếp "Chẳng biết tại sao tự nhiên có người hỏi thăm , nhưng trong lúc đau khổ cũng muốn có người tâm sự để trút bỏ ưu phiền, ông quay sang nhìn chàng thanh niên đó mà hỏi .- " chàng trai ,ta chưa từng gặp cậu bao giờ.

Không biết cậu là ai ?"Vạn Vân Phong trước câu hỏi ấy thì lập tức cúi đầu nói .- "thật là thất lễ , vãn bối chưa kịp giới thiệu.

Không giấu gì tiền bối, vãn bối họ Lý tên Văn Hiền , là người ở cực nam Giao Chỉ.

Hôm nay lên làng Thạch Thần này có chút việc cần phải giải quyết , lúc đi ngang qua gặp tiền bối đang buồn phiền nên muốn vào hỏi thăm, tiện thể xin cốc nước uống"Trần Viện nghe vậy thì thở dài gật đầu.- " là xin nước à ? Được , được , cậu đứng đây đi"Nói xong ông vô trong nhà bưng một bình trà ra , để cạnh bộ bàn ghế ngoài sân , đoạn rót trà mời người khách.- " cậu ngồi xuống đây uống trà đi, rồi từ từ nói tiếp "Vạn Vân Phong cũng ngồi xuống một cách lịch sự , nâng ly trà lên uống cạn.Uống xong liền quay sang hỏi .- " thưa tiền bối , công tử vừa rồi đã làm gì mà hai cha con lại to tiếng với nhau như thế ?"Trần viện đang buồn phiền, có người hỏi thì lập tức trút bầu tâm sự, khuôn mặt buồn rười rượi bắt đầu kể lại.

Nguyên lai, Trần Đú Cần tự dưng được làm em vợ của đại phú hào Đường Lược , bá chủ trấn Cổ Loa thì tự hào lắm, mặt ngẩng cao hơn trán.

Đi đâu nó cũng khoe khoang, oai phong lẫm liệt.

Rồi đùng một cái , chị gái nó trốn chồng theo trai để lại tiếng xấu.

Đường Lược cắt đứt toàn bộ quan hệ với trần gia , không còn dính líu gì nữa.

Trần Đú Cần mất đi thân phận em vợ của đại phú hào thì tức giận, lại còn bị người ta chê cười vì có người chị hư hỏng không giữ nếp tam tòng tứ đức mà làm chuyện đồi bại , nên trong lòng nó sinh oán hận.

Nó mở miệng ra cứ chửi mắng chị nó suốt , khiến ông cũng phải phiền lòng.Trần Viện kể tới đây thì tự rót cho mình một ly trà, uống cạn rồi thở dài một cái.

Ông cảm thấy muộn phiền lắm , mà Thu nhi bên cạnh cũng đau xé tâm can.

Nàng không biết phải nói như thế nào để minh oan cho mình cả.

Chuyện của nàng đau khổ như vậy, nàng chợt nghĩ rằng cha mẹ sẽ không chịu nổi đau đớn khi biết sự thật về nàng.

Trong lúc bối rối, nàng nhìn vô căn nhà mình mà hoài niệm.

Nàng lặng lẽ đi vào , cũng vì muốn tìm mẹ mình một chút bởi nàng rất nhớ mẹ.

Vừa vào trong nhà , nàng bất chợt la lên .- "ối mẫu thân, người làm sao thế này?"Vạn Vân Phong nghe tiếng hét ấy thì giật mình.

Đương nhiên phu phụ Trần Viện không nghe được tiếng của Thu nhi ,và cũng chẳng thấy Thu nhi nên không có phản ứng gì.

Còn Vân Phong thì phải từ tốn đứng dậy đi vào trong nhà xem xét.

Trần Viện thấy người thanh niên ấy tự nhiên đi vào nhà mình thì có chút ngạc nhiên và lo lắng, không phải tới giở trò gì đó chứ? Khi Vân Phong vào bước vào nhà , thấy người phụ nữ nằm trên giường trông không còn sức sống.

Khuôn mặt bà ta buồn phiền vô tận, không chút phản ứng gì trước sự xuất hiện của người lạ.

Thu nhi ứa nước mắt mà nói .- "mẫu thân của ta , người làm sao thế này ? Tại sao trông người tiều tụy như vậy? Tiên sinh, xin tiên sinh hỏi thăm dùm ta "Lời nói cầu khẩn ấy khiến Vân Phong cảm thấy nhói lòng ,lúc này Trần Viện cũng bước vào bên cạnh.

Vân Phong liền quay sang hỏi.- " thưa tiền bối , phu nhân của người sao trông tàn tạ thế này ?"Trần Viện quay sang nhìn vợ mình đang nằm trên giường mà buồn phiền, ông thở dài , trong hơi thở cảm nhận đau khổ.- "từ lúc con gái lão phu làm chuyện xấu hổ , mẹ nó không tin nó như vậy , một mực cho rằng nó bị hãm hại mà đau lòng sinh bệnh nằm liệt giường ra đó, không thiết ăn uống.

Bà ấy ngã bệnh đã mấy tháng nay, lão phu khuyên ngăn thế nào cũng không nghe, thực sự lão phu quá khổ tâm rồi"Nói tới đây thì lấy tay khẽ gạt nước mắt, giận dỗi mà mắng.- " nếu đứa con gái ấy không trắc nết lăng loàn làm chuyện xằng bậy, thì gia đình này cũng đâu đến nỗi lâm vào hoàn cảnh bi thương như thế này?"Lời trách mắng của Trần Viện khiến trái tim Thu nhi như nghẹn lại , nàng muốn giải thích cho ông rằng mình hoàn toàn bị oan , nhưng không thể.

Lúc này nàng nhìn mẹ mà suy nghĩ, nếu cha mẹ nàng biết nàng bị vu oan giá họa, bị đày đọa tới chết như vậy , sợ rằng phụ mẫu còn đau khổ hơn , mà người mẹ nằm trên giường kia biết được nỗi oan khiên của nàng thì sợ rằng đau đớn không còn sống nổi.

Hoàn cảnh tréo ngoe, nàng phải giải thích thế nào đây?" Trái tim thiếu nữ đau nhói giữa oan khiên và lòng hiếu thảo, liệu có cách nào đó vẹn toàn không?Trong những lúc khó xử như thế này , Thu nhi lại nhìn sang Vân Phong với ánh mắt khẩn cầu, mong chờ người đàn ông này sẽ có cách nào đó giúp đỡ cho gia đình nàng.

Vân Phong lúc này bất chợt quay sang trần viện mà nói .- "tiền bối , người đã hiểu nhầm rồi ,người đã hiểu nhầm tất cả rồi.

Ái nữ của người không phải là loại người như vậy"Lời nói vừa dứt thì Trần Viện đã quay sang ngơ ngác nhìn Vân Phong , mà người mẹ tàn tạ đang nằm trên giường cùng nhổm đầu dậy nhìn tới, cả hai như muốn nghe câu trả lời.

Vân Phong lúc này thở dài một tiếng mà nói .- "chuyện này vốn có điều ẩn giấu"Nói xong kéo ông vào bên trong, lại ngó đầu ra ngoài nhìn ngang nhìn dọc như để xem có ai gần đó nghe lén hay không.

Sau khi đã xác nhận không còn ai ở ngoài đó, hắn lúc này mới nói tiếp.- "không giấu gì hai vị tiền bối , tên Đường Lược ấy là một tên khốn nạn ,hắn đã bị liệt dương 10 năm nay không thể nào sinh hoạt vợ chồng với nữ tử được.

Chuyện hắn cưới ái nữ của gia đình cũng là có ý đồ riêng "Lời nói vừa dứt , Trần viện đã há hốc mồm, mà người mẹ lúc này cũng ngồi nhổm dậy vươn tay về phía hắn mà nói.- " công tử, nếu công tử biết chuyện của con gái ta , xin hãy nói ra.

Bà già này đội ơn công tử lắm "Vân Phong vội với tay đỡ lấy tay mẹ Thu nhi , nhẹ nhàng vỗ về an ủi .- " tiền bối yên tâm ,chuyện là thế này ,xin hai vị tiền bối hay bình tĩnh "Trước khi nói đều phải dặn dò, phu phụ Trần Viện đều gật đầu ,mà Trần Viện cũng ngồi xuống bên cạnh vợ.

Vân Phong lúc này mới bắt đầu từ từ kể lại.- " nguyên lai tên Đường Lược ấy cưới vợ về nhưng không để mình sử dụng, mà lại xem nàng như một món hàng.

Trong lần sang dự yến tiệc ở Đại La , hắn muốn đem nàng dâng cho tiết lộ sứ Độc Cô Tởm sử dụng để đổi lấy những lợi ích về kinh tế và địa chính trị của hắn.

Thu nhi là người có giáo dục tử tế ,nàng đương nhiên không chấp nhận sự nhục nhã này mà quyết tâm bỏ trốn .Khi biết được tên Đường Lược ấy đem nàng tặng cho Độc Cô Tởm , nàng cương quyết không chịu bèn lao thẳng ra ngoài giữa đêm ,chạy thẳng về phía nam chạy mất.

Tên Đường Lược ấy đương nhiên không dễ gì buông tha ,liền cho binh lính đuổi theo.

Nàng chạy miết , chạy miết mà không biết mình chạy đi đâu.

Trong bóng đêm mịt mù , nàng chạy tới một vực thẳm tối tăm.

Khi binh lính đuổi tới nơi , nàng quyết không để bị bắt.

Là một người được giáo dục tử tế ,biết tam tòng tứ đức, coi trọng nhân phẩm.

Để giữ gìn nhân phẩm của mình, để giữ gìn tam tòng tứ đức của mình, để giữ gìn danh dự của mình, nàng nàng đã gieo mình xuống vực quyên sinh."Nói tới đây thì khuôn mặt tỏ ra nghẹn ngào ,mà phu phụ Trần Viện thì khá hốc mồm lên ,nước mắt ròng ròng mà nói.- " công tử ,nói như vậy không lẽ con gái chúng ta đã ..."Hỏi tới đây thì lại òa khóc.

Vân Phong vội nắm lấy tay phu phụ Trần Viện mà dỗ dành .- "xin hai vị tiền bối bình tĩnh, mọi chuyện không tệ đến như hai vị nghĩ đâu "Hai phu phụ Trần Viện đang nức nở, nghe vậy thì mừng rỡ ,thoáng chốc nhìn nhau rồi hướng về Vân Phong cầu khẩn.- "công tử, xin hãy nói tiếp , chúng tôi đang nghe"Vân Phong nhẹ nhàng gật đầu, nhìn hai người mà nói.- "Khi ái nữ của hai vị nhảy xuống vực quyên sinh.

Ông trời có đức hiếu sinh đã bảo vệ sinh mạng cho nàng , nàng may mắn rớt trúng một tán cây lớn , giữ gìn được tính mạng.

Nàng lúc ấy chỉ bị trầy xước nhẹ , mà binh lính trên bờ nhìn xuống trong đêm tối đều tưởng nàng đã chết, liền về báo cáo cho tên Đường Lược kia.

Tên Đường Lược ấy không đạt được mục đích , tức giận trở về lại cho người tung tin nói nàng bỏ đi theo trai để vu oan cho nàng , để nàng phải chịu nỗi oan thấu trời xanh"Khi nói tới đây lại ngập ngừng đôi chút, mà phu phụ Trần Viện lúc này hồi hộp lắm, mở to mắt lắng tai lên nghe.

Vân Phong lúc này thở dài.- "nàng đã ở dưới vực ấy cả một đêm , đến lúc trời tờ mờ sáng mới dám mon men mò lên trên.

Thật may sao, vãn bối là một người làm ăn xa trên đường đi từ Đại La trở về trấn Đào Hoa ở cực nam, đúng lúc gặp được nàng.

Vãn bối nghe nàng kể chuyện đem lòng thương xót, liền đưa nàng về trấn Đào Hoa để lánh nạn.

Trong thời gian chăm sóc nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vãn bối đã yêu thương nàng và được nàng chấp nhận.

Chúng con đã kết hôn với nhau và đã trở thành vợ chồng rồi "Hắn nói đến đây thì ngừng lại một chút.

Không chỉ vợ chồng Trần Viện ồ lên ngạc nhiên, mà cả thu nhi cũng há hốc mồm ngơ ngác, tài bịa chuyện của hắn thật không ai bì kịp.

Vân Phong lúc này lại hướng vợ chồng Trần Viện thi lễ ,cúi đầu thật thấp mà nói .- "vâng ,thưa nhạc phụ và nhạc mẫu.

Không dấu gì hai vị ,con chính là tiểu tế của người , được Thu nhi nhờ vả tới đây thăm hai người và có chút món quà gửi hai người"Nói xong liền rút ra năm kim nguyên bảo, hai tay dâng tới mà cung kính.- "đây là số tiền mà Thu nhi muốn tiểu tế dâng lên.

Xin hãy nhận lấy tấm lòng hiếu thảo của nàng cũng như tấm lòng của tiểu tế"Thật sự bất ngờ..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 213: 213: Cầu Xin Điều Gì



Mặt trời dần xuống thấp , ánh hoàng hôn càng lúc càng đỏ rực ,cho đến khi một nửa mặt trời đã chìm dưới ngọn núi đằng xa kia khiến làng Thạch Thần lúc này chuẩn bị chìm vào trong bóng tối.

Bên trong ngôi nhà của người thợ may họ Trần tên Viện , có hai vợ chồng già đang nhìn một chàng thanh niên trẻ tuổi với đôi mắt yêu mến.

Vợ chồng nắm lấy bàn tay của chàng thanh niên ấy, dịu dàng nói .- "vậy ra...!con là con rể của chúng ta sao? con gái chúng ta giờ thế nào, có khỏe không? Cuộc sống có tốt không?"Những câu hỏi dồn dập của bậc làm cha làm mẹ dành cho đứa con gái yêu thương của mình.

Vạn Vân Phong không vội trả lời ngay, hắn đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng "xuỵt ..." một cái mà nói.- " nhạc phụ và nhạc mẫu xin hãy giữ kín bí mật này.

Con rể tuy cũng là một người làm ăn giàu có, nhưng so với Đường Lược thì chỉ là kiến so với con voi.

Nếu Đường Lược biết chuyện con rể cứu Thu nhi đem đi , sợ rằng hắn sẽ không cho con được yên mà tìm cách giết người bịt miệng.

Vì vậy ,để giữ gìn an toàn cho tất cả chúng ta thì điều này tuyệt đối không được hé lộ cho bất cứ ai biết, kể cả Cần đệ"Phu phụ Trần Viện nghe vậy thì thấy có lý, đang trong lúc mừng rỡ đương nhiên cũng đồng ý mà gật đầu ,nhìn nhau vui vẻ nói .- "được, được, chúng ta sẽ giữ kín bí mật này, thậm chí cả Cần nhi chúng ta cũng sẽ không nói.

Vậy con cho chúng ta biết con gái chúng ta hiện đang ở đâu , có về đây thăm chúng ta không ?"Niềm mong ước gặp lại, yêu thương và nhớ nhung muốn gặp lại con gái mình là điều bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào cũng muốn.

Vạn Vân Phong hiểu điều này, hắn khẽ nắm tay vợ chồng ấy mà dịu dàng trấn an.- "nhạc phụ nhạc mẫu xin đừng sốt ruột.

Thu nhi hiện đang mang thai 3 tháng, không thể đi xa.

Lại nói nếu Thu nhi mà đặt chân về xứ này , lỡ đâu người có người của Đường Lược nhìn thấy báo lại cho hắn thì gia đình chúng con tan nát.

Con không thể mạo hiểm đưa nàng về đây thăm cha mẹ được, mong cha mẹ thông cảm cho con "Nói xong thì cúi đầu một cái.

Thu nhi bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên.

Cái gì mà mang thai 3 tháng chứ ? Hắn bốc phét mà không một chút ngượng ngùng, khuôn mặt tỉnh bơ như là đang nói thật.

Tài năng bốc phét này quả là hiếm có , mà phu phụ Trần Viện đương nhiên bị lừa, tin rằng đó là sự thật đều vui mừng lắm.

Bọn họ ôm nhau mà rên lên .- "mang thai 3 tháng ư ? Vậy là chúng ta sắp được làm ông bà ngoại rồi.

Chúng ta đã lên chức ông bà rồi"Vui mừng khôn xiết, trong lúc vui vẻ cả phu phụ Trần Viện đều đứng dậy ôm lấy nhau.

Người mẹ già đã nằm liệt mấy tháng lúc này lại có thể tự đứng lên ôm lấy chồng mình, mặc dù khó khăn nhưng đã tự đứng được trên đôi chân của mình.

Người ta nói niềm vui chính là thứ thuốc chữa bách bệnh, có lẽ không sai.

Thu nhi nhìn thấy mẹ mình đã đứng dậy được thì vui mừng lắm ,nàng ứa nước mắt , nhưng là những giọt nước mắt trong hạnh phúc.

Nàng nhẹ nhàng lại gần Vân Phong ,từ phía sau ôm lấy hắn thể hiện lòng biết ơn vô cùng.

Tuy chỉ là những lời bốc phét , nhưng lại có thể mang lại niềm vui lớn như vậy khiến nàng thật sự rất biết ơn.

Vân Phong lúc này lại cúi đầu trước phu phụ Trần Viện mà nói .- "thưa nhạc phụ và nhạc mẫu , con tới đây là để báo cho nhạc phụ và nhạc mẫu biết như vậy.

Ngay bây giờ con phải rời đi tránh để đêm dài lắm mộng.

Đường Lược ở xứ này có rất nhiều tình báo do thám , có thể bị lộ bất cứ lúc nào.

Cẩn tắc vô ưu , con phải đi về cực nam ngay"Phu phụ Trần Viện nghe vậy thoáng hụt hẫng, tưởng rằng có thể đón tiếp con rể của mình được một vài ngày nhưng lại không được nữa rồi.

Thấy những lời hắn nói cũng có lý , bọn họ đành phải gật đầu đồng ý .- "Vậy...!nếu con không thể ở lại thì hãy để sáng mai rồi đi , đêm nay ở lại đây cũng được"Vạn Vân Phong nghe vậy thì lại lắc đầu, lúc này ngẫm nghĩ gì đó.- " ở lại một đêm, thiên hạ nhìn thấy họ lại hỏi thân phận của con thì rắc rối lắm.

Xin nhạc phụ và nhạc mẫu thứ tội , con rể phải lập tức rời đi "Nói xong thì cúi đầu thi lễ rồi quay lưng đi thẳng , để lại năm kim nguyên bảo trên giường cho vợ chồng Trần viện mà rút đi.

Hai vợ chồng dìu nhau ra ngoài cửa, nhìn theo bóng dáng con rể đi khuất mà vui mừng lắm.

Bà vợ rưng rưng nước mắt, dựa vào vai chồng mà nức nở .- "con mình không ngờ lại gặp phải những chuyện bi thương như vậy , may mắn trời thương xót đã cho nó một chỗ bình yên, tôi cũng không đòi hỏi gì ơn cả "Trần viện lúc này vòng tay ôm vợ mà khẽ gật đầu.- " phải rồi, đại phú hào Đường Lược là ai ? Làm sao chúng ta đặt chân vô đó được? Rõ ràng lão ta có âm mưu lợi dụng chúng ta mà thôi ,làm sao có thể tin được một người Hán chứ? Bây giờ gả cho một người đồng bào ở cực nam Giao Chỉ, xem như là vẹn toàn rồi "Nói xong, hai người lại ôm nhau khóc rưng rức trong hạnh phúc dịu êm.Trong ánh hoàng hôn vừa tắt, Vạn Vân Phong bước chân rời khỏi Trần gia cũng là lúc ánh mặt trời đã tắt.

Trời nhá nhem tối , từng bước chân của hắn đi cũng là lúc bóng tối càng ngày càng tối hơn.

Cho đến khi hắn đi ra khỏi địa phận làng Thạch Thần tới đồng ruộng ở bìa rừng cũng là lúc trời đã tối.

Hắn thoáng dừng lại ngước lên nhìn, ánh trăng trên cao chiếu rọi xuống trông đẹp lạ lùng.

Đó là ánh sáng của trăng khuyết mơ hồ trong bóng tối của thôn quê , tiếng rì rào của gió thổi trên những ruộng lúa xanh tươi.

Hắn vừa đi vừa nhìn những con đom đóm bay trên những đọt lúa xanh mơn mởn trong màn đêm thăm thẳm, tưởng tượng như cả bầu trời sao từ thượng giới rớt xuống nhân gian.

Thu nhi nhìn đom đóm mà thốt lên.- "Ôi đẹp quá , nhiều đom đóm quá.

Ta ở làng Thạch Thần bao nhiêu lâu nhưng chưa từng thấy nhiều đom đóm đến như vậy, thật sự lộng lẫy "Đom đóm bay rợp cả cánh đồng, trên những tàn lúa , tựa như những vì sao giáng phàm lạc xuống cõi nhân gian, lung linh huyền ảo.

Trong lúc vui vẻ mà cảm nhận vẻ đẹp của thôn quê, tiếng côn trùng kêu ríu rít , thì lúc này bất ngờ Vạn Vân Phong kéo Thu nhi vào bụi rậm gần đó trong sự ngạc nhiên của nàng.

Hắn bạo dạn ôm chầm lấy nàng, siết chặt vòng tay, một cái ôm rất ấm áp.

Thu nhi nằm gọn trong vòng tay của hắn, khẽ ngại ngùng nói .- "Tiên sinh ,ngài ...!làm gì vậy?"Lời nói vừa dứt , nàng cảm nhận ở phía dưới có cái gì đó cộm lên đâm vào người nàng lấn cấn.

Nàng không phải là trẻ con mà không biết thứ đấy là thứ gì, trong phút chốc xấu hổ mà đẩy hắn ra, quay người đi hướng khác ngượng ngùng nói.- " tiên sinh, xin đừng làm như vậy, tiểu nữ là gái đã có chồng "Vạn Vân Phong cười nhạt ,bước lại gần ôm nàng từ phía sau , vòng tay siết lấy eo nàng mà nói .- "nàng đương nhiên là gái có chồng, và không phải chồng nàng đang ôm nàng đây sao?"Phải rồi, là con rể của Trần Viện đây mà.

Thu nhi nghe vậy thì trong lòng vui thích lắm , nhưng vẫn còn ngượng ngùng.- " Tiên sinh , ý tiểu nữ không phải là như vậy"Vạn Vân Phong lúc này bàn tay từ eo nàng mà sờ lên, từ từ cao hơn.

Hắn thì thầm vào tai nàng .- "không lẽ ...!giờ phút này nàng vẫn còn gọi cái tên Đường Lược khốn kiếp ấy là chồng sao ?"Câu nói ấy khiến Thu nhi thoáng giật mình, nàng lập tức lắc đầu.- " không có ,tuyệt đối không có.

Ý của tiểu nữ là tiểu nữ đã không còn trong trắng nữa, không xứng với tiên sinh "Nàng vừa nói xong, hai tay của Vân Phong đã vươn lên ôm trọn đồi núi vào lòng bàn tay mình mà n*n b*p nhẹ nhàng, hắn hôn nhẹ vào tai nàng thì thầm thủ thỉ.- "ta không xem trọng những chuyện đó, cái ta yêu chính là linh hồn thuần khiết của nàng, là sự hiếu thảo bao dung của nàng, là hương thơm tuyệt mỹ của nàng.

Nàng chính là người phụ nữ đẹp nhất trên đời mà ta từng gặp"Lời nói này của hắn ai nghe cũng biết là nịnh hót.

Thu nhi đương nhiên cũng hiểu, nhưng thực sự những lời nịnh nọt này rất dễ nghe.

Nàng mỉm cười tủm tỉm, trong lòng thích lắm nhưng vẫn có chút gì đó lấn cấn.

Ngẫm nghĩ những chuyện đã qua trong cuộc đời của nàng mà thoáng buồn.- "thiếp...!chỉ là hoa tàn liễu úa , sao xứng với tiên nhân.

Không những vậy, thiếp đã từng bị một đám đàn ông..."Lời nói tới đây chưa kịp nói hết, Vạn Vân Phong đã mạnh dạn thọc tay vào trong áo chiếm đoạt hoa quả của nàng, đồng thời đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi xinh đẹp ấy.

Dưới bóng trăng huyền ảo , lần đầu tiên Thu nhi cảm nhận được sự ấm áp một nụ hôn yêu thương, vị ngọt ngào của tình yêu đôi lứa.

Nàng đã cảm thấy được niềm hạnh phúc khi nằm trong vòng tay của một người đàn ông mà nàng tin tưởng, mà nàng cảm thấy yêu thương.

Khi nụ hôn vừa dứt , đôi môi nàng cũng rời khỏi môi hắn , lúc này hắn thì thầm .- "ta không cho phép nàng nói lại những chuyện không vui ấy.

Nàng bây giờ là vợ của ta thì phải nghe lời ta, biết chưa?"Vừa dứt lời , cơ thể dịu dàng và chậm rãi hôn xuống cổ rồi xuống dưới thấp hơn, từ từ vén áo ra nhẹ nhàng đưa trái cây vào miệng thưởng thức.

Hương vị trái cây mát lạnh ấy khiến hắn xao xuyến.

Thu nhi bây giờ chỉ là một linh hồn , không còn là người sống cho nên trái cây của nàng đương nhiên cũng mát lạnh , không ấm áp như hồi còn sống được.

Thu nhi không hề chống cự, từ đầu đến cuối nàng vẫn để yên cho hắn làm gì thì làm, nhưng đến lúc này trong đầu nàng suy nghĩ một điều gì đó.

Nàng khẽ đẩy nhẹ hắn ra , khoảnh khắc trái cây rời khỏi miệng nghe một tiếng "chụt..." khiến Vân Phong khoáng chốc hụt hẫng.

Hắn đưa lưỡi l**m mép tiếc nuối, mà Thu nhi lúc này bất ngờ quỳ xuống trước mặt hắn mà cầu xin..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 214: 214: Ông Năm Thợ Rèn



Thu nhi bất ngờ quỳ xuống trước mặt Vạn Vân Phong, ánh mắt nàng lúc này thể hiện sự cầu xin, nàng cúi đầu nói .- "tiên sinh, tiểu nữ có một tâm nguyện cầu mong tiên sinh giúp đỡ "Nói xong liền vái lạy một cái.

Vân Phong nhìn Thu nhi mà cười nhạt,- "nàng đừng có quỳ trước mặt ta.

Bình sinh ta không thích người khác quỳ trước mặt mình, trừ khi mỹ nữ thổi kèn..."Nói đến đây thì lại ngập ngừng, trước mặt hắn không phải là một mỹ nữ đó sao? Trong đầu hắn nghĩ đến một điều gì đó khiến hắn tủm tỉm cười.

Hắn thay đổi thái độ, khẽ gật đầu.- " ờ, quỳ thì cứ quỳ đi ,mà có chuyện gì? Nếu ta giúp được ta đương nhiên sẽ giúp"Thu nhi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cười tủm tỉm của hắn , nàng không hiểu ý lắm , chẳng biết hắn cười cái gì.

Nàng bắt đầu ngập ngừng một chút mà nói.- " Trần gia chỉ có một m*nh tr*n Đú Cần là con trai nối nghiệp tông đường.

Nay em nó suốt ngày lêu lổng không chịu làm ăn khiến phụ mẫu buồn lòng.

Tiểu nữ mong ước tiên sinh có thể làm gì đó thay đổi nó , giúp nó chí thú làm ăn , cưới vợ sinh con yên bề gia thất để phụ mẫu có cháu bế bồng, có chỗ dựa lúc tuổi già ốm đau.

Nếu tiên sinh giúp được, tiểu nữ nguyện ghi lòng tạc dạ.

Nếu có kiếp sau dù có làm thân trâu ngựa cũng nguyện xin báo đáp ân tình này"Nói xong lại vái lạy cái nữa.

Vân Phong nghe Vậy thì vui lắm, nhưng vẫn có chút tò mò , giả vờ thở dài ra vẻ muộn phiền hỏi.- "Phụ thân của nàng đã bán nàng cho kỹ viện.

Em trai nàng thì lại chửi rủa nàng như vậy.

Đến giờ phút này nàng không những không hận họ một chút nào mà còn muốn giúp đỡ họ sao? Không lẽ nàng không biết oán hận à?"Thu nhi ngước lên nhìn hắn , nàng đôi mắt buồn mênh mông, ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu.- "Tiểu nữ không nghĩ rằng con người ta nên hận gia đình mình.

Tiểu nữ đúng là có giận phụ thân đã không công bằng với mình, đã giận em trai vì có những lời lẽ không hay với mình , nhưng để bảo mà hận thù thì không thể.

Làm gì có ai lại đi hận gia đình mình chứ ? Vả lại không phải tiên sinh lúc nãy vừa mới nói những gì không vui đã qua thì hãy cho nó qua đi sao? Tại sao lại phải cố nhớ để làm gì?"Những lời nói này khiến Vân Phong vui lắm.

Quả nhiên đây là một linh hồn bao dung vị tha , thánh thiện trong sáng thuần khiết , là một linh hồn tuyệt mỹ.

Hắn ngước đầu lên trời suy nghĩ , những linh hồn này lẽ ra phải là tiên nữ trên cửu trùng thiên mới đúng, tại sao lại lạc xuống nhân gian thế này?Vạn Vân Phong nhìn mỹ nữ quỳ trước mặt mình, hắn nhẹ nhàng quỳ xuống , hai tay nâng tay nàng lên mà nói .- "được rồi , được rồi.

Ta sẽ giúp , đứng dậy đi"Nói xong liền dìu nàng đứng dậy, mà Thu nhi cũng thuận đó đứng lên.

Vào lúc này hắn nhìn quanh một lượt , trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

Bất ngờ đi ra một bụi cỏ to lớn gần đó mà đạp bằng những cây cỏ xuống dưới.

Thu nhiên nhìn hắn đạp bằng cỏ xuống , không phải là muốn dừng chân tại đây đó chứ ? Nàng nhìn những cây cỏ to và lá sắc nhọn ấy , cảm thấy hơi rùng mình mà nói .- "tiên sinh , người có thể kiếm một bụi cỏ khác mềm mại hơn , nhỏ nhắn hơn được không ? Tiểu nữ cảm thấy hơi sợ "Vân Phong quay lại nhìn nàng , hắn hiểu nàng đang nghĩ gì, liền cười tủm tỉm.

Lúc này gom những cây cỏ đó lại cột thành một bó mà quay sang hỏi.- "Thu nhi , nàng biết cây cỏ này tên gì không?"Thu nhi gật đầu ,nàng nhìn cây cỏ một lần nữa rồi nói.- " đây là cây cỏ mía , thân to có thể ăn được , nhai nuốt nước nhả bã.

Nước rất ngọt, những đứa trẻ chăn trâu ở đây thường xuyên bẻ cây này ăn "Vân Phong gật đầu , hắn mỉm cười nói.- " không sai , cây mía này sẽ chính là cây xây dựng sự nghiệp cho Trần Đú Cần "Nói xong thì cột bó mía lớn mà vác lên vai.

Thu nhi nhìn không hiểu lắm , ngạc nhiên hỏi .- "những cây mía này thì làm được gì mà xây dựng sự nghiệp? Chúng mọc hoang đầy khắp rừng khắp ruộng ở đây, liệu có thể làm được gì ?"Vân Phong bật cười không nói , lại gần nắm lấy tay Thu nhi mà vui vẻ dắt đi.

Hắn lúc dắt nàng đi mới vui vẻ nói.- "được rồi , cứ đi theo ta rồi khắc biết"Nói xong liền đi thẳng , quay ngược lại vào trong làng.Ở đầu làng Thạch Thần có một gia đình làm nghề thợ rèn , chuyên rèn những công cụ bằng kim loại.

Trời đã tối , ánh đèn cũng được thắp lên.

Trong ánh nến mập mờ ấy lại nghe tiếng chó sủa bên ngoài.

Trong nhà nhìn ra có vẻ có người tới , ông chủ lò rèn liền thắp đèn ra ngoài hỏi lớn .- "là ai ? Trời tối còn tới đây làm gì? Lò rèn đã đóng cửa rồi"Bóng người đó vẫn bước vào trong ,trên vai dường như vác một bó gì đó.

Hắn lại bước tới quăng cái bó đó xuống sân nhà thợ rèn khiến chó sủa vang trời.

Người thợ rèn khó chịu , ông mang đèn ra tới dí sát mặt người mới tới đấy mà xem thử là ai.

Nhìn thấy người lạ, ông cau có hỏi.- " ngươi là ai, muốn làm gì ? Tại sao vô nhà ta, và mới ném cái gì xuống đấy?"Vừa nói xong thì mới để ý thấy người trước mặt ông là một nam tử tầm 20 tuổi với mái tóc bạc trắng.

Ông có vẻ không vui , đang cau có thì bất ngờ hắn rút ra một kim nguyên bảo đưa tới và nói .- "lão bá , ta biết lò rèn của ông đã đóng cửa.

Nhưng ta đang có chuyện gấp, có thể cho ta mượn lò rèn để rèn một chút được không? Một kim nguyên bảo này sẽ là của ông"Ánh vàng trong đêm lấp lánh.

Một kim nguyên bảo là số tiền lớn so với những người dân bình thường ở Giao Chỉ thời này, đương nhiên khó có thể từ chối.

Nhưng của đâu mà dễ dàng như vậy? Ông đăm chiêu nhìn kim nguyên bảo ấy mà nói .- "chỉ mượn lò rèn mà rèn thôi sao? Không còn lý do gì khác chứ ?"Nam nhân tóc trắng trắng ấy bật cười, hắn xua tay.- " tại hạ họ Lý tên Văn Hiền , là người đến từ trấn Đào Hoa ở cực nam Giao Chỉ , lên đây có chút chuyện riêng.

Nay đang kẹt chút chuyện muốn vô nhờ lò rèn một chút, tuyệt đối không có chuyện gì khác.

Chỉ là muốn rèn một chút vật phẩm mà thôi"Nói xong lại với tay đưa một kim nguyên bảo ấy tới.

Tiền vàng trước mắt ,người thợ rèn suy tư.

Nhưng quả thật tiền luôn hấp dẫn , ông khẽ lấy tay nắm lấy kim nguyên bảo đó mà nói .- "được , nếu bị công tử này đã muốn mở lò rèn ta sẽ cho công tử mượn.

Đi theo ta "Nói xong liền dẫn ra sau nhà.

Vạn Vân Phong vào trong , đương nhiên Thu nhi cũng lẽo đẽo theo.

Người thợ rèn ấy dẫn hắn vào lò rèn rồi thắp nến thắp đèn lên nói.- " đây, lò rèn đây.

Công tử muốn rèn cái gì ta sẽ làm cho "Vạn Vân Phong bật cười ,khẽ lắc đầu.- " không phiền đến lão bá, tại hạ tự làm được "Nói xong liền tiến tới thắp lửa.

Người thợ rèn ấy khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, xem ra người này cũng là người trong nghề .Khi lửa đã cháy lớn, mọi thứ đã sẵn sàng.

Vạn Vân Phong cởi chiếc áo của mình ra.

Chiếc áo thư sinh màu trắng ấy do vác mía đã trở nên dơ bẩn ố màu.

Hắn để chiếc áo lại một chỗ , cơ bắp đều đặn lộ ra, trực tiếp vào việc rèn đúc.

Người thợ rèn thấy vậy thì khẽ cau mày.

Trước giờ rèn đúc đều phải mặc áo kín để tránh bị bỏng, vậy mà tên này lại cở/i trần , xem ra không phải dân trong nghề.

Ông nghĩ chắc chắn sẽ chẳng rèn ra được cái gì cả.

Trong đầu nghĩ vậy , ông khẽ lắc đầu cười nhạt rồi đi ra ghế ngồi quan sát.

Nhưng khác hẳn với dự đoán của ông, nam thanh niên này vào trong vác búa làm việc rất thành thạo.

Khi sắt nung nóng đỏ vừa đủ độ, hắn lấy ra vung búa, tiếng rèn đốt vang lên.

Nhát búa không mạnh quá cũng không nhẹ quá, vừa đủ độ càng chứng tỏ rằng hắn là một tay rèn vô cùng chuyên nghiệp , khiến ông đang ngồi ghế cũng phải nhổm dậy nhìn.

Ông lại gần hơn, nhìn thấy hắn làm việc mà tự nhiên say mê, xem ra người này còn giỏi rèn hơn cả ông nữa, trong lòng tự nhiên cảm thấy thiện cảm.Trong lúc này, ông phát hiện đứa con gái của ông đang ở góc khuất nhìn ra.

Có lẽ tiếng búa đã đánh động nó và cả vợ ông cũng đứng đó.

Trong đầu ông bất chợt suy nghĩ gì đó liền Nói lớn.- "Phương nhi , con ra đây cho cha "Dứt lời , một bé gái xinh đẹp tầm 14 tuổi bước ra , rón rén lại gần.

Ông cầm chiếc áo trắng bị bẩn của Vạn Vân Phong đưa cho con gái mà nói.- " con đem chiếc áo của vị công tử này đi giặt đi "Vừa nói vừa nhìn về phía Vân Phong.

Vạn Vân Phong không nói gì , tay vẫn vung búa rèn đúc ,nhịp búa rất đều đặn và chắc chắn.

Lúc này dưới ánh lửa bập bùng, cơ thể hoàn mỹ của hắn toát mồ hôi bóng nhẫy khiến thiếu nữ kia nhìn vào mà bất chợt động lòng phàm tục.

Ông lúc này lại liếc sang nhìn con gái mình, thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của nó ông hiểu nó muốn gì.

Ông là con thứ năm, được cha mẹ đặt tên Năm, còn được gọi là ông Năm thợ rèn.

Ông đã làm nghề rèn đúc bao nhiêu năm nay, muốn được truyền nghề lại cho con mình.

thế nhưng con trai của ông lại không muốn làm nghề rèn đúc , từ chối kế nghiệp gia đình.

Tuy rằng không muốn nối nghiệp ông, nhưng nó khác với Trần Đú Cần là nó lại đam mê làm một công việc khác.

Nó thực sự là một đứa chí thú làm ăn , và vì nó chí thú làm ăn như vậy ông cũng không muốn ép buộc nó theo nghề thợ rèn mà nó không muốn.

Tuy vậy , nghề thợ rèn theo ông đã lâu , ông thật sự muốn có người kế nghiệp.

Nhìn chàng trai ấy vừa đẹp vừa lành nghề , khuôn mặt có vẻ trẻ ,ông thực sự muốn giữ lại bên mình.

Trong đầu ông tự hỏi "không biết chàng trai ấy đã có vợ hay chưa?".
 
Bạch Đạo Sư
Chương 215: 215: Sản Phẩm Nước Giải Khát Mới



Ông Năm thợ rèn nhìn thấy người thanh niên này rèn rất là nhuần nhuyễn, cảm thấy ưng ý lắm, liền ngập ngừng hỏi .- "công tử , xin hỏi công tử đã có gia đình chưa ,hay vẫn còn đang độc thân ?"Lời nói vừa dứt , Vân Phong đã khựng chiếc búa lại.

Hắn thoáng quay sang nhìn Thu nhi và bắt gặp ánh mắt của nàng cũng đang nhìn hắn.

Trong khoảnh khắc ấy ,hắn khẽ mỉm cười quay sang nhìn ông Năm thợ rèn mà nói chắc nịch.- " lão bá, tại hạ đã có vợ rồi , và tại hạ rất yêu thương vợ của mình "Nói xong lại vung búa rèn tiếp.

Ông Năm nghe vậy thoáng chút thất vọng, khẽ thở dài.

Cũng phải thôi , người đẹp trai và tài giỏi như thế này, lại xét tuổi chắc tầm 20.

Ở Giao Chỉ thời này, 20 tuổi là đã có vợ con đùm đuề rồi.

Trong giây phút hụt hẫng ấy , ông lại mỉm cười .- "vậy à, ừ phải rồi nhỉ.

Không biết công tử đã được mấy cháu rồi ?"Lời nói này lại khiến hắn dừng búa.

Trong thoáng chốc suy nghĩ , hắn quay sang nhìn ông Năm mà khuôn mặt thoáng tỏ ra buồn phiền.- " lão bá , hiền thê vắn số không may đã qua đời khi còn chưa kịp có tin vui.

Thế nên tại hạ vẫn chưa có con"Nói xong lại vung búa rèn tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ông Năm thợ rèn nghe nói người đàn ông này mất vợ thì trong lòng thoáng chút thương cảm, nhưng sâu thẳm tâm hồn lại thoáng chút có gì đó vui mừng.

Ông quay sang nhìn đứa con gái mình đang đứng ở một góc, trong lòng vẫn suy nghĩ điều gì đó.

Còn bên Thu nhi ,khi lời nói của Vân Phong vừa dứt thì nàng khựng người lại và nhận ra một sự thật phũ phàng.

Nàng dường như theo hắn mấy bữa nay đã quên mất rằng mình đã không còn là người sống nữa , thoáng chút quên mất rằng mình đã là người cõi âm, lấy tư cách gì để theo hắn chứ ? Vì một chút ôm ấp tình tứ ngoài bìa rừng, một vài những câu nói tình tứ của hắn mà nghĩ rằng nàng và hắn có thể có một duyên phận gì đó? Thật hão huyền.

Thu nhi suy nghĩ như thế khiến nàng trở nên buồn rười rượi.

Nàng chợt ngộ ra điều mà dường như nàng đã không còn nhớ , mọi việc hắn làm bây giờ cũng đều là muốn để cho nàng được siêu thoát một cách vui vẻ mà thôi , hoàn toàn Không thể đến bên nhau được.Trong giây phút sáng suốt của mình, nàng bắt đầu suy nghĩ đến nhiều chuyện.

Nàng cảm thấy mình tự ảo tưởng bản thân quá nhiều , khi mà người đàn ông kia chỉ đang muốn giúp nàng siêu thoát chứ nàng có thể đem lại lợi ích gì cho người ta đâu? Thiên chức của người phụ nữ là làm vợ và làm mẹ, nàng bây giờ còn không thể làm được điều đó, thứ duy nhất nàng nên làm bây giờ chính là vứt bỏ chấp niệm mà siêu thoát, đó cũng chính là điều mà nam nhân tóc bạc kia đang cố gắng làm cho nàng .Hít một hơi thật sâu, nhắm khẽ đôi mắt, nàng thở dài một cái và im lặng.Khi Vạn Vân Phong đóng những nhát búa lên thanh sắt nóng đỏ , hắn kẹp thanh sắt nhúng vào chậu nước làm nước bốc hơi sủi bọt.

Lúc này tiếng búa tạm thời ngưng lại , ông Năm thợ rèn lại gần khẽ nói với hắn .- "công tử , lão phu có một đứa con gái năm nay vừa tròn 14 tuổi.

Xinh đẹp tài giỏi, được nuôi dạy tử tế , biết thêu thùa may vá.

Đợt vừa rồi có nhà họ Trần ở trong làng làm nghề thợ may, cũng nhờ tới mai mối và tới đây dạm hỏi.

Lão phu cũng không chê bai gì người ta , nhưng cũng chưa từng nhận bất cứ sính lễ gì.

Lão phu chỉ cầu mong cho con gái mình kiếm được tấm chồng xứng đáng, ngoài ra không đòi hỏi bất cứ điều gì khác."Nói đến đây thì lại im lặng không nói nữa.

Lời nói này rõ ràng là đang gợi ý, Vạn Vân Phong nghe nói làm mai cho nhà họ Trần thợ may thì khựng lại.

Ở làng Thạch Thần này, họ Trần mà làm nghề may thì chỉ có duy nhất một nhà.

Hắn quay phắt sang nhìn Thu nhi , mà Thu nhi trước ánh mắt của hắn lại thoáng ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Vậy ra gia đình này là gia đình có mai mối với nhà họ Trần ư ? Cũng là gia đình mà ba tên bắt cóc lúc trước đã nói đến sao? Vân Phong lại quay sang nhìn nữ tử xinh đẹp nhỏ tuổi kia , thoáng nghĩ đến chuyện ba tên bắt cóc bày mưu cho hắn bắt nữ tử này về hầu hạ hắn , khiến cho hắn rơi vào trạng thái xấu hổ mà khẽ đỏ mặt.

Hắn lại nhìn sang thu nhi , nàng đã biết rằng đây chính là nhà có mai mối với Trần gia, và mỹ nữ nhỏ tuổi kia là mục tiêu của Trần Đú Cần đây sao ? Vậy mà nàng không nói với hắn nửa lời , khiến hắn lâm vào tình huống ngại ngùng.

Hắn nhìn Thu nhi, Thu nhi lại nhìn đi chỗ khác.

Trong thoáng chốc im lặng, lúc này ông Năm thợ rèn lại khều khều hắn mà hỏi.- " công tử, gia đình công tử giờ còn mấy người? Phụ mẫu còn sống hay không? Công tử hiện thời đang làm nghề gì, và có dự định lập nghiệp ở làng Thạch Thần này không?"Lời nói này rõ ràng là đang có ý, ai nghe cũng hiểu đó là ý gì.

Vân Phong lúc này rơi vào tình huống khó xử , bởi nữ tử xinh đẹp đằng kia lại là người mà Trần Viện đang ngắm nghía cho con trai mình.

Theo lời của ông Năm thợ rèn thì ông vẫn chưa nhận bất cứ thứ gì từ gia đình nhà họ Trần , đương nhiên vẫn còn nguyên quyền quyết định mà không phải vướng mắc bất cứ điều gì.

Vậy nhưng chuyện này có vẻ hơi kỳ cục , hắn trong thoáng chốc không nghĩ ra cách gì đó làm vui vẻ tất cả thì đành phải đánh lạc hướng vấn đề.

Hắn bất ngờ thốt lên , đánh trống lảng.- " ôi đúng rồi , bó mía của ta, bó mía của ta đâu rồi..?"Bó mía ư ? Thứ cỏ to lớn mọc đầy ở ven rừng đó à? Là cái thứ mà hắn vác vào đấy sao? Ông Năm thợ rèn thoáng ngạc nhiên mà nói .- "nếu công tử hỏi về cái loại cỏ mà công tử vứt xuống trước sân nhà ta , thì có lẽ vẫn đang còn ở đó "Hắn nghe vậy thì lại cười vui vẻ , nhìn về phía người chủ nhà mà cười tươi rói.- "vậy có thể phiền lão bá lấy cho tại hạ ba cây được không ? Tại hạ có chút điều thú vị muốn lão bá xem xét"Điều thú vị ư ? Từ những cây mía đó à? Những lời nói của hắn khiến ông Năm thợ rèn cảm thấy hứng thú , suy nghĩ lung tung.

Ông gật đầu một cái , nhìn về phía con gái mình mà ra lệnh .- "Phương nhi , ra ngoài lấy ba cây mía ở trước sân vô đây cho ta.

Vị công tử này đang cần dùng tới chúng "Mặc dù không biết hắn dùng cây mía làm gì , nhưng nữ tử xinh đẹp kia bẽn lẽn chạy ra , trong thoáng chốc đã mang vô ba cây mía to dài đưa cho hắn.

Nàng nhẹ nhàng cúi đầu lịch sự.- " thưa công tử , mía của công tử đây"Vạn Vân Phong nhẹ nhàng đỡ lấy, hắn cảm ơn một cách dịu dàng .- "đa tạ tiểu mỹ nhân xinh đẹp, tại hạ có một chút bất ngờ cho các vị, xin cho tại hạ mượn ba cái chén "Ông Năm thợ rèn lại khẽ ồ lên ngạc nhiên, nhưng cũng không hề phản đối, lập tức để con gái đi lấy.

Tiểu cô nương chạy vào bếp lấy ra ba cái chén đưa cho vị khách kỳ lạ.

Vân Phong lúc này lại chọn lấy một cây mía trong đó, hắn rửa sạch mía bên ngoài thật sạch sẽ , lúc này lại đưa mía lên phía trước ba cái chén mà bắt đầu bóp vặn.Ông Năm thợ rèn cùng vợ và con lại ồ lên ngạc nhiên.

Dưới ánh lửa bập bùng , cơ thể cường tráng hoàn hảo cùng đôi tay rắn chắc đã xiết cây mía như vắt một cái khăn.

Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không làm được, nhưng hắn lại làm một cách dễ dàng.

Nước mía từ trong cây mía ấy túa ra chảy vào bát vàng lóng lánh, thoáng chốc đã được ba chén nước mía.

Hắn đưa ba chén nước tới cho gia đình ông Năm , mỗi người một chén mà hỏi.- " ba vị , xin hãy thử thưởng thức mía theo cách mới lạ như thế này "Cả ba người thoáng nhăn nhó , cầm chén nước mía lên để chiều lòng vị khách.

Mía là thứ mọc đầy ở ngoài rừng , người ta muốn ăn thì chỉ cần bẻ một cây mà ăn, nhưng uống theo kiểu này thì chưa từng thử.

Họ không nghĩ rằng thứ này sẽ có gì đó thú vị, không phải bỏ mía vào mồm cắn nhai sẽ ngon hơn hay sao? Tại sao phải vắt ra như vậy?Cảm thấy việc làm này thật sự vô ích, thế nhưng để chiều lòng vị khách ấy, cả ba người đều nâng chén lên uống thử.

Khi uống được một ngụm đầu tiên , gia đình ông Năm đều tròn xoe mắt đồng loạt thốt lên .- "ối ,ngon quá! Không ngờ nước mía có thể sử dụng như thế này, lại có thể ngon đến như vậy ?"Lời nói thốt lên , xong lại đưa nước mía lên miệng uống cạn.

Vân Phong nhìn thấy thì mỉm cười vui vẻ , nhìn bọn họ uống chén nước mía thơm ngon tới giọt cuối cùng ,hắn liền gật đầu mà hỏi.- " ba vị ,cảm giác tuyệt hảo chứ?"Cả ba người trước câu hỏi ấy liền lập tức gật đầu ,tấm tắc khen ngợi .- "quả thực rất vi diệu, quả thực rất thơm ngon.

Nhưng đâu phải ai cũng có cái khả năng vắt mía thành nước như thế này? Xem ra muốn thưởng thức mía theo kiểu này không phải là điều dễ dàng "Lời nói của họ không sai.

Thời phong kiến làm gì có máy xay nước mía , làm gì có điện hay dầu , tất cả đều làm bằng tay.

Thế nhưng Vân Phong lúc này lại chỉ về đống sắt thép đang rèn đúc mà cười nói.- " không giấu gì các vị, tại hạ chính là đang rèn đúc nên một loại công cụ có thể ép được mía lấy nước , và tiến tới kinh doanh loại nước giải khát này.

Ba vị thấy sao?"Vừa nói xong , không để ai trả lời , hắn lại quay sang tiếp tục rèn đúc.

Ông Năm thợ rèn cùng vợ và con nhìn vào thì ồ lên ngạc nhiên thêm một lần nữa.

Không ngờ vị khách lạ mặt này lại có những ý tưởng kỳ lạ đến như vậy , đem đến cho gia đình ông rất nhiều điều thú vị..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 216: 216: Tiếp Cận Thị Trường



Người nước Nam là dân tộc đi lên với nền văn minh lúa nước , cho nên việc trồng lúa dường như đã là hơi thở của họ.

Một buổi sáng bình thường ở làng Thạch Thần như bao buổi sáng bình thường khác, người dân bắt đầu ra đồng làm việc.

Ví như gia đình ông Năm thợ rèn làm nghề rèn đúc vẫn có mấy sào ruộng để canh tác , sáng nay ông không đi ra đồng sớm mà ngồi trước cửa nhà mình cùng vợ và con gái.

Bọn họ chăm chú nhìn vào vị khách lạ kia, vị khách lạ phẩy tay gọi cô gái tới ngồi cạnh mình mà nói .- "tiểu cô nương lại đây làm thử cái này xem"Nói xong liền vỗ vào đống kim loại mà hắn đã rèn đúc từ đêm qua.

Thứ kim loại kỳ lạ ấy thực ra chính là một cái công cụ ép nước mía , là loại công cụ dùng sức người mà nghiền nước mía.

Đương nhiên thời đại ấy thì làm gì có điện , thứ máy ép này hoàn toàn chạy bằng tay.

Cả đêm hôm qua Vạn Vân Phong đã chế tạo một cái máy ép nước mía đơn giản.

Hắn đặt một cái bàn thiết kế của máy ép trước nhà ông thợ rèn, ngay sát đường đi.

Tại đây, hắn bắt đầu hướng dẫn vị cô nương nhỏ tuổi kia làm thử.

Cả vợ chồng ông năm cũng chăm chú xem , hắn chỉ vào cỗ máy và bắt đầu hướng dẫn .- " tiểu cô nương, hãy làm như thế này, như thế này"Cây mía rửa sạch đưa vào khe hở rồi bắt đầu quay , dùng sức người mà nghiền ép.

Cây mía bị ép xong ch** n**c xuống dưới, lại có hệ thống dẫn ra chảy vào một cái chén để sẵn.

Vị cô nương nhỏ tuổi tuy sức yếu ,nhưng nhờ cái máy ấy đã có thể ép được nước mía thành chén.

Nàng ta nhìn mà thích thú lắm , reo lên .- "công tử, ta làm được rồi ,ta làm được rồi này"Cả vợ chồng ông Năm thợ rèn lẫn Vạn Vân Phong mỉm cười gật đầu , hắn tâm đắc lắm.

Lúc này có một người trong làng đi ra đồng, vừa đi ngang qua hắn đã với tay gọi .- "vị huynh đệ đằng kia , mời vào đây uống thử chén nước mía đã"Hai người nông dân đang vác cuốc đi, nghe người ấy mời chào thì ngạc nhiên.

Lại thấy cả gia đình ông Năm thợ rèn đứng ngó thì càng ngạc nhiên hơn nữa, bọn họ khều nhau đi vào.

Vạn Vân Phong lúc này ép hai chén nước mía đưa lên mời mà nói .- "mời hai vị thưởng thức, cái này ta đãi"Hai người đó nghe mời Vậy thì liền cầm lên uống thử , cả hai đều tròn xoe mắt mà thốt lên.- " ối, ngon quá ! Không ngờ nước mía có thể làm theo cái cách này , thật sự rất tuyệt vời "Vạn Vân Phong lúc nghe họ khen như vậy thì lại mỉm cười gật đầu ,ánh mắt vui vẻ .- "một chén nước mía năm xu ,hai chén một hào "Bọn họ đang uống nước mía , nghe vậy thì khựng lại , quay phắt sang nhìn hắn mà hỏi.- " vị huynh đệ kia , sao vừa mới nói là đãi, bây giờ đã đòi tiền như vậy? Không phải lừa chúng ta ư?"Câu nói này của họ không sai.

Vạn Vân Phong nhìn họ mà cười nhạt , hắn khẽ gật đầu nói.- " hai vị bình tĩnh nghe ta giải thích.

Ta nói một chén năm xu, hai chén một Hào là giá cả của mà ta chuẩn bị mở bán, còn hai chén các vị vừa uống chính là ta đãi không tốn tiền.

Đương nhiên các vị uống là niềm vui của ta, tuyệt không có ý lừa quý vị "Nói xong thì cúi đầu thi lễ một cái.

Bọn họ nghe hắn nói vậy khẽ ồ lên một tiếng, lại nhìn vô chén nước mía uống dở của mình mà gật gù.- " nếu như chén nước mía này với giá 5 xu , thật sự rất là vừa túi tiền.

Ta sẵn sàng bỏ tiền để mua nó, không một chút suy nghĩ "Người kia nghe vậy gật đầu nói .- "phải, ngon thế này năm xu một hào cũng đâu có đắt gì đâu"Nói xong hai người đều đưa chén nước mía lên uống cạn , sau đó đặt chén nước mía xuống , nói một lời cảm ơn lịch sự rồi lại tiếp tục ra đồng.

Vạn Vân Phong nhìn họ đi như vậy, y lúc này quay sang nói với gia đình ông Năm thợ rèn .- "lão bá thấy thế nào ? Nếu như ở đây xây dựng một quán nước bán thứ nước giải khát này.

Giả sử một ngày bán được 100 chén , một chén 5 xu sẽ được 5 đồng, số tiền ấy..."Hắn nói tới đây thì ngập ngừng, lại liếc nhìn gia đình ông Năm.

Vợ chồng ông Năm nghe vậy thì nhìn nhau gật đầu hài lòng lắm.

Năm đồng một ngày là bằng 2 ngày công bình thường ở xứ Giao Chỉ này, mà làm việc có vẻ rất nhẹ nhàng không hề khổ cực.

Không phải là chỉ việc ra ngoài rừng chặt mía và trở về thôi sao ? Điều này đơn giản, có thể lấy một cỗ xe bò mà đi chở mía.

Người dân ở xứ phương nam làm lúa nước nên ai cũng có nuôi trâu trong nhà để cày bừa, dùng xe trâu để kéo đi thì cũng thật đơn giản, đây quả thật là một mối làm ăn rất là nhẹ nhàng và tốt đẹp.Vạn Vân Phong thấy mình đã lấy được niềm tin của gia đình này ,lúc này lại rút ra một nén bạc đưa cho tiểu cô nương kia mà nói.- " tiểu cô nương ngồi đây nhé , lát nữa ai đi ngang qua thì nghiền cho họ một ly để mời họ.

Bây giờ là đang giới thiệu sản phẩm , rồi sau này sẽ tiến vào mở bán.

Bó mía này cứ ép cho người ta uống hết đi , đừng phải lo lắng.

Ta đi ra đây có chút chuyện"Nói dứt lời thì dúi nén bạc vào tay tiểu cô nương ấy , lại hướng về phía vợ chồng ông Năm thợ rèn mà thi lễ một cái , sau đó lập tức rời đi không để ai kịp nói gì.

Gia đình ba người ông Năm nhìn theo cảm thấy thích thú lắm.

Ông Năm gật đầu khen ngợi .- "không ngờ vị công tử này có thể nghĩ ra một cách làm ăn tuyệt vời đến vậy.

Tuy không thể trở thành phú hộ , nhưng một ngày có thể kiếm được 2 đến 3 lần tiền công bình thường cũng là một việc không dễ dàng.

Nhìn chung ta đánh giá rất cao bị công tử này"Nói xong thì lại quay sang nhìn vợ , mà bà Năm lúc này cũng tấm tắc .- "nếu như vị công tử này mở một cái quán nước ở ngay đây, cũng là vị trí đầu làng.

Tất cả dân làng đi ra ngoài làm ruộng đều phải đi ngang qua đây , như vậy việc bán 100 chén nước mía một ngày không phải là điều gì đó quá hão huyền, thậm chí có thể bán được hơn như thế.

Đây không phải là điều tuyệt vời hay sao?"Nói xong lại quay sang nhìn con gái mình mà dò ý, có lẽ trong lòng bọn họ đang nghĩ điều gì đó.

Đứa con gái lúc này đang cầm nén bạc trong tay, nghe cha mẹ nhìn nói vậy thì thoáng ngơ ngác.

Bọn họ vừa nói vừa nhìn về hướng nàng ta, khiến nàng ta cảm thấy rất ngượng, không biết nói gì.

Nàng ta tiếp tục rửa mía và chuẩn bị ép chén nước mía tiếp theo mời người qua đường.Lại nói vạn Vân Phong sau khi rời khỏi nhà ông Năm thợ rèn , hắn đi một mạch tới nhà "bố mẹ vợ " , tức là nhà họ Trần của Thu nhi.

Thu nhi đương nhiên đi theo hắn, nàng đến lúc này vẫn chưa mở lời nói gì.

Khi đến nhà Trần Viện, vừa bước vào trong đã thấy Trần Viện và vợ đang ngồi trước nhà , bọn họ tựa vai nhau trông hạnh phúc lắm.

Vừa nhìn thấy hắn bước vào trong, phu phụ họ Trần vui vẻ, định mở miệng thì hắn lúc này đã cúi đầu nói lớn .- " thưa cô thưa chú , cháu mới tới , chúc cô chú một buổi sáng tốt lành"Lời nói vừa dứt khiến Trần Viện và vợ ông ta ngơ ngác trong thoáng chốc.

Vạn Vân Phong chủ ý nói to để cho người xung quanh nghe thấy , và cũng có thể là để cho Trần Đú Cần đang ngủ trong nhà nghe tiếng.

Hắn vừa chào thật to như vậy , rồi lại gần hai người họ mà thì thầm.- " nhạc phụ ,nhạc mẫu.

Bây giờ con sẽ vào vai một người họ hàng xa của hai người , sẽ là cháu họ hàng xa của nhạc phụ.

Kể từ nay gọi cô gọi chú , cha mẹ cũng hãy gọi con là cháu để che mắt thế gian, tránh bị tình báo của Đường Lược nghe được "Vợ chồng Trần Viện nghe vậy thì mới hiểu ra , liền gật đầu lập tức, cùng nhau hướng về hắn mà nói .- "Ôi cháu ta đã tới , thật là quý hóa.

Để ta vô lấy trà mời cháu"Lời nói dứt , bà vợ đứng dậy chống gậy đi vô.

Thu nhi lúc này bên cạnh cảm thấy vô cùng vui mừng rưng rưng nước mắt, bởi mẹ nàng đã đứng dậy và đi được.

Hôm qua vẫn còn nằm liệt giường , bây giờ đã có thể đi pha trà, quả nhiên là sự chuyển biến thần kỳ.Người mẹ lục đục đi vô nấu nước, trên môi còn đang rạng rỡ nụ cười.

Vạn Vân Phong ở ngoài nói chuyện rất to, chủ ý để người khác nghe thấy biết được rằng đứa cháu họ hàng của Trần Viện tới chơi.

Trần Đú Cần đang ngủ bên trong , nghe tiếng nói chuyện văng vẳng cũng thức dậy.

Nghe lóm được cũng đoán biết chút ít về thân phận của người đang nói chuyện này , cảm thấy rất ngạc nhiên, trước giờ có nghe cha mẹ nhắc gì tới họ hàng đâu? Lúc bà mẹ bưng bình trà ra, Trần Đú Cần cũng đứng dậy nhìn từ trong nhà nhìn ra ngoài hóng hớt.

Vừa thấy bóng dáng nó lấp ló, Vạn Vân Phong đã vẫy tay gọi lớn.- " chào Cần đệ, ra đây gặp ta chút đi.

Ta là Lý Văn Hiền, là anh họ hàng xa của đệ , gọi ta là Hiền ca được rồi"Trần đú cần nghe vậy thì ngạc nhiên , lặng lẽ bước ra ngoài , ngồi bên cạnh hắn.

Vạn Vân Phong lúc này đang trong vai một người họ hàng xa tên Lý Văn Hiền, và Lý Văn Hiền lúc này cười tươi với Trần Đú Cần, nhìn vui vẻ lắm mà cười nói thân mật .- "Cần đệ , đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau , nhưng là lần thứ hai gặp gỡ.

Lần trước ta tới , đệ chạy ngang qua ta nhanh quá khiến ta chưa kịp nói gì.

Nay có duyên gặp nhau, chúng ta hãy trò chuyện thân mật vui vẻ"Lúc này trong tay lại để một gói đồ xuống , mở ra thì là một con gà nướng thơm ngon.

Hắn đã chuẩn bị sẵn con gà nướng làm quà, đưa cho Trần Đú Cần mà nói.- "ta tới chơi có mang cho đệ chút đồ để đệ ăn sáng, mời đệ thưởng thức "Vừa mở túi đồ thì hương thơm của con gà bốc lên khiến Trần Đú Cần mê mẩn.

"chim chết vì thực" , Trần đú cần thấy con gà thơm ngon ấy thì tự dưng cũng có hảo cảm với người cho gà , hai tay đón lấy mà cười nói .- "Hiền huynh , đa tạ "Nói xong liền trực tiếp xé thịt gà ăn mà chẳng mời cha mời mẹ câu nào.

Có vẻ như đây là điều quá bình thường đã xảy ra hàng ngày với nó , một đứa trẻ không được dạy dỗ tử tế.

Hoặc có thể có dạy nhưng nó không nghe..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 217: 217: Mở Đường Lập Nghiệp



Tại khu vực mời nước mía của ông Năm, Phương nhi đang b*n n**c mía với giá 0₫ một cách vui vẻ, lúc này từ xa xuất hiện bóng người quen thuộc.

Người đó là một người trong bộ thư sinh màu trắng với mái tóc cột cao màu trắng.

Gia đình ông Năm nhìn thấy thì vui mừng, nhưng một điều lạ là hắn không đi một mình, lần này hắn quay lại dẫn theo hai người cũng quen thuộc không kém.

Gia đình ông Năm nhìn kỹ hơn, nhận ra một người là Trần Viện , còn người kia là con trai ông ta , tên là Trần Đú Cần.

Gia đình ông Năm thợ rèn thoáng nhăn nhó , cảm thấy có điều gì ẩn giấu đằng sau.

Khi hắn dẫn bọn họ tới , cả hai bên đều bước ra chào hỏi xã giao mấy câu.

Ông Năm lúc này chỉ về phía Lý Văn Hiền mà hỏi .- "Trần Viện huynh , không biết huynh và bị công tử này có quen biết thế nào?"Trần viện nghe hỏi vậy thì bật cười , liền nói lấp l**m cho qua chuyện.- " cũng không giấu gì anh Năm , đây là Lý Văn Hiền , thằng cháu họ hàng xa của tôi.

Tưởng là mất liên lạc , không ngờ lần này lại tới chơi , thật là hữu duyên tương ngộ "Vợ chồng ông Năm thoáng nhìn nhau ngạc nhiên, vậy ra đây là họ hàng xa của Trần Viện ư? Đều là người quen cả, lần này gặp nhau đây ắt hẳn không phải tình cờ.

Ông năm liền hỏi tiếp .- "vậy hôm nay anh Viện tới đây làm gì, không phải là ngẫu nhiên mà tới xem cái thứ ép nước mía này đó chứ ?"Lời nói vừa xong ,nghe có tính chất dò hỏi.

Trần Viện đang ngập ngừng chưa biết nói sao thì Lý Văn Hiền đã nói xen vào gỡ rối.- " ha ha ha...!mọi chuyện đều có nguyên do của nó.

Mọi người cứ ngồi xuống trước đã"Đoạn lấy ghế ra mời ngồi uống nước , mà mời Trần Viện cùng Trần Đú Cần ngồi xuống.

Khi tất cả yên vị, hắn chỉ sang phía tiểu cô nương kia mà nói .- " tiểu cô nương, xin hãy ép cho tại hạ hai chém nước mía để tại hạ mời khách"Tiểu cô nương ấy thoáng bĩu môi , cảm giác không hài lòng lắm , nhưng nàng ta vẫn ép hai chén nước mía đưa sang.

Trong lúc nàng ta thao tác , Vạn Vân Phong hướng về cha con họ Trần mà giới thiệu .- "đây là công cụ có thể dùng ép nước từ bên trong cây mía ra ngoài thành chén, dùng để giải khát rất tốt.

Không biết chú và em cảm thấy thế nào?"Giới thiệu xong , đợi nước mía ép ra liền mời cha con hai chén.

Bọn họ uống vô thì đều tròn xoe mắt khen ngợi .- "ngon quá , thật sự rất ngon.

Không ngờ mía lại có thể ép ra và uống như thế này , hương vị lại đậm đà hơn hẳn ,thật sự rất tuyệt vời "Vừa nói dứt lời, lúc này ở phía xa kia lại có bóng của mấy người nông dân đi ra đồng.

Vạn Vân Phong lập tức ngồi vào máy ép mà nói với vị tiểu cô nương kia.- " được rồi ,nghỉ ngơi đi.

Việc còn lại để ta "Hắn lại nhanh chóng ép ra mấy chén nước mía đợi sẵn, khi những người nông dân bước lại gần , hắn liền với tay gọi.- " các vị huynh đệ đằng kia , vào đây uống một chén nước mía giải khát đã.

Cái này ta đãi"Những người nông dân đó nghe vậy thì tò mò, đều ghé vô xem thử.

Mỗi người uống một chén và cũng đều khen ngợi như những người trước đó.

Vạn Vân Phong lại nói giá cả và thông báo rằng sẽ mở một quán giải khát kinh doanh ngay tại nơi này.

Bọn họ nghe vậy đều gật đầu vui vẻ, hứa sẽ ủng hộ.

Nhìn thấy bó mía đã được ép gần hết, hắn lúc này quay sang nhìn tất cả mọi người mà nói.- " theo như các vị ở đây chứng kiến , nếu như ở đây ta xây dựng hẳn một quán nước giải khát buôn bán loại nước này, không phải thu nhập rất đều đặn và ổn định đó sao? Cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều , đây sẽ là một công việc rất ổn định"Cả vợ chồng ông Năm thợ rèn và Trần Viện đều ồ lên ngạc nhiên, mà Trần Đú Cần nhìn thấy thì rất hứng thú.

Vạn Vân Phong lúc này liền bước sang ông Năm thợ rèn mà nói.- " tất nhiên, mở quán ở đây không phải mở không.

Mặt bằng là của chủ nhà thì tại hạ sẽ bỏ tiền ra thuê nó.

Một nén bạc một tháng , và tại hạ sẽ tự đầu tư xây dựng nên quán nước.

Nhà ta cảm thấy thế nào?"Hai vợ chồng thoáng nhìn nhau mà suy nghĩ.

Quả thật khoảng đất trống trước nhà này cũng để không chứ chẳng làm gì.

Nếu bây giờ cho thuê có thể kiếm một tháng một lượng bạc thì cũng là điều không hề tệ chút nào.

Vân Phong thấy nhà ấy đã xuôi lòng, lúc này lại bước sang bên Trần viện mà nói.- " chú à , cháu suy nghĩ rất kỹ rồi.

Việc mở quán nước mía ở đây rất là thuận lợi, hoàn toàn có thể đem được thu nhập vừa ý.

Đầu tư ở đây là một việc đầu tư thông minh, nếu như để Cần đệ ra đây ngồi kinh doanh loại nước này thì thu nhập hoàn toàn có thể giúp gia đình no ấm "Nói xong lại liếc nhìn sang Trần Đú Cần mà mỉm cười ý tứ .- "Cần đệ , không phải đệ nói đệ thích nghề buôn buôn bán sao? Mở quán rượu là một ý hay , nhưng nó rất phiền phức.

Tại sao bây giờ đệ không làm chủ một quán nước mía giải khát? Như vậy thu nhập vô cùng ổn định, công việc lại nhẹ nhàng.

Khi đệ làm công việc này tức là đệ đã có nghề nghiệp ổn định, thì như vậy đệ có thể tiến tới cưới vợ sinh con, xây dựng gia đình hạnh phúc.

Không phải sao ?"Hắn vừa nói xong lại liếc nhìn sang tiểu cô nương đang ngồi đó.

Trần Đú Cần nghe nói vậy thì sướng lắm , hắn đã say mê sắc đẹp của Phương nhi từ lâu , cũng đã được mai mối.

Chỉ có điều gia đình ông Năm chê hắn lêu lổng không có nghề nghiệp ổn định , nếu bây giờ mở một quán nước giải khát tại đây không phải là quá tuyệt vời đó sao?Trần đú cần nghĩ vậy thì gật đầu lia lịa, nhưng Phương nhi thì có vẻ không hài lòng.

Cứ tưởng là tên tóc trắng ấy sẽ mở quán giải khát của hắn ở ngay đây , không ngờ lại mở cho tên Trần Đú Cần lêu lổng chơi bời bất hiếu kia.

Nàng không ưa tên Trần Đú Cần chút nào, nhưng chuyện hôn nhân đại sự thời phong kiến đều do cha mẹ sắp đặt , liệu có thể cãi lời.

Nàng rón rén liếc sang nhìn trộm cha mẹ mình , lúc này vợ chồng ông Năm thợ rèn cũng đang cau mày suy nghĩ.

Nếu thực sự cho Trần Đú Cần mở một quán nước ngay đây thì thật sự rất thuận lợi con gái thường xuyên được ở gần cha mẹ đẻ , mà gia đình ông Năm cũng có thu nhập ổn định bằng việc cho thuê quán, còn Phương nhi và chồng nó cũng sẽ có một nguồn thu nhập ổn định lâu dài.

Một công việc nhẹ nhàng như vậy , lại có thu nhập cao so với người dân bình thường, thực sự quá tuyệt vời.

Thế nhưng cái mà ông không ngờ tới là tên tóc trắng kia lại mở quán cho cái gã lêu lổng.

Ông bà vốn đã chấm tên tóc trắng, nào ngờ tên đó bắn sang nhà họ Trần.

Ông Năm không ưa Trần Đú Cần chút nào , nhưng lại rất có thiện cảm với vợ chồng Trần Viện.

Hồi lúc mai mối dạm hỏi , ông không đồng ý ngay mà ra những điều kiện như vậy là muốn tên Trần Đú Cần phải thay đổi bản thân, bởi dù gì hắn vẫn còn trẻ.

Bây giờ trong tình huống thế này xem ra cũng khó ăn nói.Ông Năm thợ rèn lúc này ngập ngừng đôi chút .- "nếu công tử muốn thuê mặt bằng thì ta cũng không phản đối, giá cả như vậy ta cảm thấy cũng được rồi..."Vừa nói tới đây , Vạn Vân Phong đã vui mừng , lập tức quay sang phía Trần Viện mà nói .- "gia đình chủ nhà đã đồng ý cho thuê, chỉ cần chú đầu tư xây dựng một cái quán nước tại chỗ này để cho Cần đệ tu chí làm ăn, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả.

Vậy thì chú có đồng ý bỏ vốn ra chăng?"Một câu hỏi mang tính quyết định.

Hắn vừa nói dứt lời , Đú Cần đã vội vã tới gần cha nó mà nói vào.- " Phụ thân , con rất thích công việc này.

Đây thật sự là một công việc tốt , xin Phụ thân hãy cho tiền đầu tư để con có thể ổn định công việc , lập nghiệp làm ăn rồi cưới vợ sinh con.

Không phải đó là điều phụ thân muốn hay sao?"Trần Viện nghe vậy cảm thấy vui mừng, mà thu nhi bên cạnh cũng vui mừng không kém.

Cuối cùng thì thằng nghịch tử này cũng chịu làm ăn rồi sao? Cả hai cha con họ Trần trong lòng hạnh phúc, nhưng vẫn còn chút âu lo.

Nỗi âu lo của Thu nhi cũng là nỗi âu lo của Trần Viện , đấy là sợ con mình có chịu làm ăn hay không ? Có làm được hay không? Trần Viện trầm tư một chút rồi nói .- "chú đồng ý mở quán nước này cho Cần nhi , nhưng nó còn trẻ người non dại chưa thể đứng vững được , vẫn cần phải có người giúp đỡ.

Cháu nghĩ sao nếu cháu cùng nó hùm vốn làm ăn chung ?"Câu nói này khiến tất cả mọi người đều ồ lên ngạc nhiên.

Vạn Vân Phong cười gượng, trong lòng thoáng suy nghĩ , vẻ mặt che giấu đi sự khó chịu trong lòng của mình.

"ta tới đây là để giúp các ngươi giải quyết vấn đề, giúp thằng khốn ấy an cư lạc nghiệp.

Lòng tốt là lòng tốt, không phải trách nhiệm.

Các ngươi còn muốn ta phải giúp thế nào nữa đây?".

Bên trong lòng đã thoáng nổi sóng gió, thế nhưng lúc này mỹ nữ xinh đẹp Trần Thị Thu ấy lại tới níu tay hắn, khuôn mặt nàng vô cùng rạng rỡ , nụ cười đẹp tựa tiên giáng trần mà nói với hắn những lời cầu xin .- "tiên sinh, xin ngài hãy giúp em nó , hãy hùm vốn làm chung với em nó rồi chỉ bảo cho nó mọi việc.

Tiểu nữ đội ơn ngài vô cùng, kiếp sau có làm trâu làm ngựa tiểu nữ cũng cam tâm tình nguyện"Vạn Vân Phong cười gượng.

Quả nhiên người đẹp thì tiếng nói đều có trọng lượng lắm.

Hắn trong lòng đang cảm thấy khó chịu, tự nhiên một mỹ nữ đứng trước mặt hắn nói những lời cầu xin.

Sắc đẹp của nàng đã làm hắn bình yên trở lại, hoặc cũng có thể làm hắn trở nên ngu muội đi.

Hắn chuyển sang cười toe toét mà nói .- " được ,ta đồng ý"Vậy là lại mất thêm thời gian ở lại cái làng này rồi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 218: 218: Nguyện Ước Sau Cuối



Trong một phút yếu lòng , Vạn Vân Phong đã bị Thu nhi dụ khị mà hùm vốn làm ăn với Trần Đú Cần.

Mọi chuyện ngay lập tức tiến hành, tất cả bắt đầu vào việc xây dựng mặt bằng để làm quán nước.

Đặt thợ mộc làm bàn ghế, dựng cột xây dựng một quán nước ngay trước nhà của ông Năm thợ rèn.

Mọi việc đều do đích thân Vạn Vân Phong sắp xếp và quản lý thi công.

Xây dựng cửa tiệm, ngoài chuyện bàn ghế và các vật dụng làm quán, hắn còn mua thêm một cỗ xe bò để chặt mía ngoài rừng chở về.

Ngoài ra , Trần Viện đang sở hữu 10 mẫu đất, đây là tài sản mà Trần Viện dùng số tiền sính lễ Đường Lược cưới Thu nhi mà mua.

10 mẫu đất này là 10 mẫu đất tốt dùng để trồng cây chứ không phải đất ruộng.

Vạn Văn Phong liền chỉ đạo thuê người trồng mía trên một phần đất này để ổn định nguồn cung mà không phải đi xa , có thể vận chuyển gần hơn.

Tất nhiên, mọi tiền công thuê người trồng này nọ, thuê người làm này kia đều phải tốn tiền.

Số tiền đó trích trong tiền góp vốn , là số tiền mỗi bên đều góp vào một nửa.

Tiền thì góp nửa, nhưng mọi công việc quản lý đều do Vân Phong làm hết, Trần Đú Cần chẳng biết làm một chút gì.Sau khi mọi chuyện yên ổn.

Ngày khai trương đầu tiên, mọi thứ đã sẵn sàng.

Mía đã rửa sạch và chồng chất, bàn ghế chuẩn bị sẵn sàng , thậm chí còn bỏ tiền thuê luôn tiểu cô nương nhà thợ rèn ấy vô làm công bưng bê và trả tiền công với con số hấp dẫn.

Ngày khai trương luôn luôn đông khách , không những cả ba người bắt tay làm việc mà thậm chí cả Trần Viện và vợ chồng ông Năm thợ rèn cũng ra phụ giúp.

Việc người ta tới ủng hộ khai trương là một nét đẹp văn hóa, cho nên việc khai trương đông khách chưa phải là vấn đề gì đó quá mừng rỡ.

Vạn Vân Phong biết điều này , nhưng những người kia thì không biết.

Trần đú cần thấy ngày đầu tiên đông khách , tiền vào nhiều quá , thu được hẳn một nén bạc thì vui mừng khôn xiết.

Nó giữ tiền kiếm được trong tay, đến cuối ngày nó đem về cho cha mẹ hắn một nửa , chỉ giữ lại một nửa.

Vợ chồng Trần Viện thấy vậy thì vui mừng.

Đây mới thật sự là những đồng tiền mà con ông kiếm được và đưa cho vợ chồng ông.

Cầm đồng tiền ấy trong tay, ông rưng rưng nước mắt, nhưng là giọt nước mắt hạnh phúc.

Không giống như những đồng tiền nó đi đánh bạc và mang về, cuối cùng lại gây ra một đại nạn cho gia đình.

Những đồng tiền này đều là từ tiền b*n n**c mía trong quán nước mía mà chính ông đã hùm vốn cùng chàng thanh niên kia mở ra.

Năm đồng này tuy không nhiều nhặn gì , nhưng đây là năm đồng tiền sạch, là đồng tiền mồ hôi công sức của thằng con ông đã kiếm về , đó là lý do ông khóc trong hạnh phúc.

Vợ ông cũng hạnh phúc và con gái ông cũng rất là hạnh phúc.

Vạn Vân Phong thì chưa nói trước được điều gì , bởi hắn biết ngày đầu tiên là ngày khai trương không nói lên được quá nhiều điều.

Đến ngày thứ hai , khách vẫn đông nườm nượp.

Số lượng bán được có giảm hơn chút ít , chỉ bán được 7 đồng , nhưng con số 7 Đồng này hắn tính toán mà trừ đi chi phí vẫn lời được 5 đồng ròng.

5 đồng ròng này một ngày vẫn là gấp đôi số tiền công bình thường của một người dân Giao Chỉ , như vậy thật sự vẫn rất tốt.

Trần Đú Cần lại đem về cho cha mẹ 4 đồng mà giữ lại 3 đồng.

Ông bà lại vui mừng rưng rức nước mắt.

Ngày thứ ba quán bán được 8 đồng, con số này là một con số tuyệt diệu.

Vạn Vân Phong cảm thấy lượng khách ra vào liên tục rất ổn định , nườm nượp như vậy mà thì thầm với Thu nhi điều gì đó, khiến nàng hạnh phúc lắm.Một tuần sau, cảm thấy đã thật sự ổn định rồi, hắn thực hiện bước đi cuối cùng.

Hắn tới gặp và nói với gia đình cả nhà ông Năm thợ rèn lẫn Trần Viện rằng quán như vậy là đã ổn định, mọi chuyện đều trông rất tốt đẹp hoàn hảo.

Trần viện lúc này mới có can đảm mở lời bàn đến chuyện cưới xin với ông Năm thợ rèn.

Gia đình ông Năm cảm thấy như vậy cũng tốt , mọi thứ đều thuận lợi , nhìn Trần Đú Cần chảy mồ hôi đầm đìa làm việc trong những lúc đông khách mà cũng hài lòng.

Nó thực sự rất là siêng năng trong công việc này, như vậy là rất tốt.

Không còn vướng mắc, vậy là hai gia đình bàn chuyện chọn ngày đám hỏi rồi tiến tới chuyện chọn ngày làm đám cưới.

Lời hứa của Vân Phong với Thu nhi đã hoàn thành xong rồi , hắn lẳng lặng rời đi .Ở một bìa rừng ngay ngoài làng Thạch Thần, trên một mô đất cao, có một người thanh niên trong bộ thư sinh màu trắng đang nằm tựa lưng trên cỏ.

Những người bình thường nhìn thấy thì tưởng hắn nằm một mình, không biết hắn thực sự đang ôm một mỹ nữ vào lòng , rất là phong lưu.

Mỹ nữ ấy xinh đẹp tuyệt vời, nàng sở hữu mái tóc vàng như lá mùa thu , cùng với đôi mắt đỏ như hồng ngọc và đôi môi chúm chím như đóa hồng nở ban sớm.

Nàng tựa đầu vào ngực hắn, vui vẻ hạnh phúc , nằm gọn trong vòng tay yêu thương.

Vòng tay hắn ôm lấy mỹ nữ trong lòng, khẽ mỉm cười hỏi.- " mọi chuyện ta làm như vậy ,nàng đã hài lòng chưa ?"Thu nhi nằm gục đầu trên ngực hắn, đôi môi chúm chím mỉm cười , ánh mắt hạnh phúc.

Nàng gật đầu nói .- "cảm ơn chàng đã giúp cho thiếp , cho gia đình thiếp.

Bây giờ mọi chuyện đã thực sự yên ổn, em trai đã có công việc ổn định không còn lêu lổng và sắp tới chuẩn bị cưới vợ.

Ân tình của chàng thiếp không biết phải đền đáp thế nào cho phải , chàng muốn thiếp làm gì bây giờ?"Lời nói vừa xong , nàng bắt đầu ngồi dậy nhẹ nhàng cởi áo ra , thoáng chốc đã lộ ngực trần trước mặt hắn.

Nàng đặt nhẹ một tay lên trái tim mình, tay còn lại chạm vào ngực hắn, nhìn hắn mà ngượng ngùng nói .- "nếu...!nếu chúng ta làm chuyện này , liệu có trái với lẽ tự nhiên ? Nếu chúng ta cùng nhau...liệu có bị làm sao không?"Vạn Vân Phong mỉm cười dịu dàng, hắn nhẹ nhàng đưa tay nâng nhẹ đôi bầu tuyệt phẩm của Thu nhi mà nói .- "nàng yên tâm, nàng sẽ không sao đâu.

Chỉ có ta là bị trời đánh thôi "Thu nhi nghe không rõ, chưa xử lý kịp thông tin, vẫn đang đắm chìm trong hạnh phúc mông lung.

Nàng cười, tiếng cười thẹn thùng mà mấp máy đôi môi.- "vậy ...!Chỉ vậy thôi à ?"Dường như nàng chưa nhận ra vấn đề gì, trong phút chốc xử lý thông tin xong, nàng giật mình hai tay che ngực bật dậy rời xa hắn ba thước.

Khuôn mặt hoảng sợ mà nói .- "cái gì..? Trời đánh ư ? Không được , nhất định không được"Trong thoáng chốc , chiếc áo của Thu nhi được tái tạo lại trên người nàng, nàng bây giờ ăn mặc còn kín hơn cả lúc trước.

Thu nhi hiểu chuyện, nàng nhìn hắn với đôi mắt thẹn thùng.- " tiên sinh, tiểu nữ đắc tội, xin tiên sinh tha lỗi"Lời nói ngượng ngùng mà tiếc nuối , cảm thấy quê trong lòng.

Vân Phong lúc này cũng ngồi dậy, hắn nhìn nàng ấy mà xua tay.- " ta đối với nàng như thế nào nàng còn chưa biết hay sao ? Tại sao lại quá khách khí như vậy? Lại đây ngồi đi ."Nói xong liền vỗ lên đùi mình.

Thu nhi rón rén lại gần , nhẹ nhàng đặt bờ m.ông của mình lên đùi hắn, nhẹ nhàng ngã vào vòng tay ấm áp của người đàn ông kia.

Nàng tựa đầu lên ngực hắn, và hắn ôm nàng vào lòng.

Vạn Vân Phong ôm mỹ nữ, ngắm nhìn ngắm hoàng hôn đang chìm dần phía sau ngọn núi xa kia, chìm trong khung cảnh đẹp rực rỡ.

Cả hai người họ đều cảm thấy hạnh phúc, ấm áp trong buổi chiều hoàng hôn rực lửa.

Thu nhi nằm gọn trong vòng tay của hắn , nàng cảm thấy một sự ấm áp và bình yên đến lạ thường.

Mặc dù có cái gì đó phía dưới đang đâm vào bờ m.ông của nàng, nhưng nàng không có chút phản ứng.

Nàng biết cái đó là cái gì , và cũng biết rằng mình không sử dụng được cái đó nên đành án binh bất động.

Trong khoảnh khắc im lặng của sự bình yên ấy, nàng thủ thỉ vào tai hắn .- "cảm ơn , cảm ơn chàng vì tất cả những gì chàng giúp cho thiếp.

Cảm ơn chàng vì lòng bao dung của chàng, cảm ơn vì chàng đã đến bên cuộc đời của thiếp..."Những lời này bình thường mà nói thì có vẻ vô nghĩa, nhưng giây phút này lại cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường.

Hắn khẽ hôn lên bờ môi gợi cảm của nàng , vừa m.út ch.ùn chụt vừa nói .- "được rồi , không cần cảm ơn nhiều thế.

Nàng đã yên tâm siêu thoát chưa?"Thu nhi đón nhận nụ hôn của hắn một cách say đắm , nàng đê mê trong những cử động bờ môi kia.

Nhắm đôi mắt tận hưởng thứ gì đó cuốn lấy môi của mình, nhẹ nhàng mở miệng đón lấy một thứ gì đó khác.

Khi nụ hôn kết thúc, nàng khẽ mở mắt ra.

Đôi mắt vẫn còn chút lưu luyến ấy nhìn hắn âu yếm.

Đặt khẽ tay lên ngực người đàn ông này , nàng ngập ngừng nói .- "thiếp biết là thiếp hơi tham lam , nhưng chàng có cách nào cho thiếp được gặp lại cha mẹ một lần không? Có cách nào cho thiếp được nói chuyện trực tiếp với cha mẹ mình, nói những lời muốn nói.

Được chính miệng mình nói lời yêu thương, nói lời từ biệt với song thân ? Liệu thiếp có thể làm được không ?"Lời nói tha thiết nói ra cùng với đôi mắt cầu xin , đôi mắt buồn thăm thẳm.

Vạn Vân Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt cầu xin ấy thì không thể nào từ chối được, hắn vuốt nhẹ lên mái tóc của nàng mà gật đầu .- "được chứ , chuyện này thì đơn giản thôi"Nói xong lại đặt một nụ hôn sâu đậm lên đôi môi xinh đẹp của thiếu nữ.

Thu nhi nghe hắn đồng ý như vậy thì vui mừng, nàng vòng tay ôm cổ và đón nhận nụ hôn của hắn.

Đôi môi chạm vào nhau, tận hưởng hạnh phúc lứa đôi ngắn ngủi của hai linh hồn.

Một linh hồn của người sống, và một linh hồn của người đã chết..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 219: 219: Gặp Lại Song Thân



Bóng đêm buông xuống, làng Thạch Thần chìm trong bóng tối.

Tiếng ễnh ương kêu, tiếng cóc kêu, và cả tiếng côn trùng trong đêm đã bắt đầu kêu tựa như một bản nhạc đồng quê.

Bóng tối bình yên đến lạ thường đã phủ xuống ngôi nhà của Trần Viện.

Tối nay Trần Đú Cần lại không có nhà , dạo này nó trở thành ông chủ của một quán nước khiến nó cảm thấy oai phong lắm.

Nó hay đi nhậu buổi tối với bạn bè để khoe khoang sự nghiệp,và tối nay nó cũng thế.

Hai vợ chồng Trần Viện thắp đèn lên, ánh đèn le lói trong ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng già , nhìn bình thường thì tưởng rằng hiu quạnh , nhưng trong lòng hai người họ đang rất hạnh phúc.

Cuối cùng sau những khổ đau trải qua họ đã có được cảm giác bình yên.

Khi mà con gái họ đã có được một người chồng tài giỏi , khi mà con trai họ đã chịu chí thú làm ăn và trở thành một chủ quán b*n n**c giải khát, thu nhập ổn định.

Mọi việc trước mắt bây giờ chỉ là cưới vợ cho thằng bé nữa mà thôi , chính vì thế mà khoảng thời gian gần đây đôi vợ chồng này thường hay cười vui vẻ.

Tối nay , trong ngôi nhà ấy , hai vợ chồng đang ríu rít cười nói với nhau thì chợt ở bên ngoài nghe tiếng gọi nhỏ.- " phụ thân , mẫu thân, hai người có trong nhà không?"Vợ chồng Trần Viện đang cười nói thì khựng lại, nghe tiếng gọi này thì cảm giác rất là quen thuộc.

Bọn họ lặng người nhìn nhau , đôi mắt tròn xoe như đang trong trạng thái bất ngờ cao độ.

Hai người họ không nói với nhau câu nào nhưng dường như đã hiểu ý , đều dìu nhau đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài cửa , cả hai nhìn ra ngoài quan sát.

Ngay bên ngoài cửa , nấp sau cánh cửa ấy là một bóng hình quen thuộc, một người con gái trong bộ thư sinh màu trắng.

Nàng xinh đẹp với mái tóc xõa dài bạc trắng ra phía sau đang nở một nụ cười về phía vợ chồng Trần Viện.

Thoáng nhìn trang phục tuy không quen thuộc, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ấy thì bọn họ giật mình thốt lên.- " ôi trời ơi, con gái của ta.

Thực sự là con sao ?"Không sai , trước mắt họ chính là một mỹ nữ xinh đẹp , là đứa con gái mà họ sinh ra và chăm lớn , tên nàng là Trần Thị Thu.

Hôm nay nàng trở về thăm cha mẹ, nhưng nàng không mặc bộ đồ bình thường của mình mà lại mặc một bộ thư sinh màu trắng.

Nàng bây giờ không còn sở hữu mái tóc vàng như lá mùa thu của nàng nữa , mà bạc trắng như cước vậy.

Vợ chồng Trần Viện giật mình lo lắng gì đó, bọn họ kéo con gái của mình vào trong nhà mà vội đóng cửa lại , trước khi đóng cửa còn ngoái đầu ra nhìn xem có ai không.

Sau một lượt quan sát kỹ lưỡng, cảm thấy an tâm rồi lại mới đóng cửa và chốt bên trong.

Lúc này vợ chồng Trần Viện tới níu lấy tay người con gái ấy, nước mắt rưng rưng mà nói .- "Thu nhi , có phải là con không? Sao tóc con lại bạc trắng như thế này , chuyện gì đã xảy ra với con ?"Người ta tin rằng những người gặp phải nỗi đau khổ cùng cực có thể khiến tóc họ bạc trắng chỉ sau một đêm, vợ chồng Trần Viện đang nghĩ đến điều này mà cảm thấy đau xót vô cùng.

Thu nhi nắm lấy bàn tay của mẹ, nước mắt rưng rưng hạnh phúc.

Nàng khẽ lắc đầu mà nói .- "những chuyện khổ đau đã qua rồi, trước mặt chỉ còn hạnh phúc và yêu thương mà thôi.

Xin cha mẹ đừng nói về chuyện cũ nữa"Vừa nói xong, cả gia đình ba người ôm nhau khóc rưng rức.

Những giọt nước mắt rơi không ngừng, nhưng lại là những giọt nước mắt của hạnh phúc đoàn tụ.

Tưởng rằng không còn gặp lại nhau được nữa, không ngờ lại có lúc trùng phùng khiến cho người ta cảm giác bất ngờ và xúc động.Gia đình ba người trong khoảnh khắc chìm đắm bởi hạnh phúc đoàn tụ.

Họ khẽ buông nhau ra , Thu nhi nhìn cha mẹ mình mà hỏi.- " phụ thân ,mẫu thân, hai người vẫn khỏe chứ ? Con lo cho cha mẹ lắm "Trần Viện và vợ mình mỗi người nắm lấy một bàn tay của con gái, nước mắt rưng rưng mà gật đầu .- "cha mẹ bây giờ không phải rất tốt đó sao ? Thằng em trai con cũng đã có công việc làm ổn định , sắp tới chuẩn bị làm đám hỏi , sau đám hỏi đến sang năm là sẽ tiến hành làm đám cưới , con có thể tham dự được không?"Hỏi vậy thôi, chứ trong lòng đã biết rõ câu trả lời.

Thu nhi nghe vậy thì mím môi, nàng siết chặt bàn tay cha mẹ mình, khẽ lắc đầu.- " hoàn cảnh của con chắc phu quân cũng đã nói với phụ mẫu biết rồi.

Con làm sao có thể ở lâu được? Bây giờ về đoàn tụ với cha mẹ một chút con phải lập tức đi ngay , tránh việc tai vách mạch rừng, có người nhìn thấy "Lời nói của nàng nói ra rất chân tình, cha mẹ nàng cũng nhanh chóng hiểu được điều ấy.

Ông bà cũng không thể ép buộc, nhưng mới gặp nhau đây không được gặp lâu mà lại phải chia tay khiến lòng người không nỡ.

Người mẹ xiết chặt tay con mà hỏi .- chồng của con đối xử với con có tốt không ? Cuộc sống của con hiện giờ thế nào , có đau khổ vướng mắc gì không ? Hãy nói ra cho phụ mẫu biết"Lời nói ấy là lời nói quan tâm của cha mẹ đối với con mình.

Thu nhi siết chặt bàn tay của mẹ , nhẹ nhàng vỗ về trấn an.- " Phụ mẫu yên tâm , con bây giờ may mắn cưới được một người chồng như ý.

Chàng rất yêu thương và chiều chuộng con , đời này được làm vợ của chàng là một điều hạnh phúc mà không phải người con gái nào cũng có được.

Con thật sự rất mãn nguyện , cha mẹ đừng lo cho con "Nói xong thì mỉm cười, một nụ cười ngập tràn hạnh phúc.

Nhìn vô khuôn mặt mãn nguyện ấy của Thu nhi , người mẹ cũng hiểu rằng con mình đang nói thật.

Bà lại nhớ đến chuyện gì đó, đưa tay sờ vào bụng của Thu nhi mà hỏi .- "ta nghe nói con đang mang thai, đi đứng phải cẩn thận , nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đó.

Có rõ chưa ?"Vừa nói vừa sờ bàn tay vào bụng Thu nhi.

Cái bụng lớn hơn bình thường và cứng , đây là triệu chứng của một người phụ nữ đang mang thai.

Thu nhi nhìn mẹ mình với đôi mắt yêu thương , bà đâu biết cái thai này là giả.

Nàng nâng khẽ bàn tay của mẹ lên , hôn nhẹ vào đó một nụ hôn nồng ấm mà nói .- "mẫu thân, con biết rồi.

Con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, cha mẹ cũng phải biết giữ gìn sức khỏe.

Con bây giờ phải từ biệt cha mẹ mà đi , không thể ở lại lâu tránh việc đêm dài lắm mộng , có người nhìn thấy sẽ hủy hoại tất cả hạnh phúc mà chúng ta đang có"Lời nói vừa dứt , vợ chồng trần viện đã rưng rưng nước mắt lại ôm chầm lấy con gái mình.

Nàng mới tới chưa lâu, còn chưa kịp ngồi xuống đã nói lời từ biệt mà rời đi.

Ba người lại ôm nhau xúc động, trong khoảnh khắc im lặng ấy, Thu nhi lại nói lời gan ruột tận đáy lòng .- "con gái bây giờ phải đi về nhà chồng ở phương xa , cách biệt Không biết khi nào mới quay về gặp cha mẹ được.

Con gái chỉ mong cha mẹ giữ gìn sức khỏe , đừng quá lo lắng cho con.

Cuộc sống của con bây giờ rất tốt , không có điều gì phải hối hận cả.

Nếu sau này có dịp, đất nước bình yên rồi , con sẽ trở về thăm phụ mẫu "Nói xong thì tách ra.

"Nếu sau này có dịp " ư? Rõ ràng là nói dối, làm gì có dịp nào nữa? Có lẽ đi bên cạnh Vạn Vân Phong nhiều mà nàng cũng bắt đầu biết nói những lời không thật.

Thu nhi cảm thấy tim mình nghẹn lại, nàng khẽ quỳ xuống vái một lạy mà nói .- "ơn sinh thành, ơn dưỡng dục yêu thương chưa kịp báo đáp , nay đã phải rời đi.

Mong cha mẹ tha thứ cho tội bất hiếu của con gái , chưa kịp đền đáp công ơn trời biển.

Tội bất hiếu này xin để kiếp sau con trả "Vợ chồng Trần Viện nghe thấy thì vội vã tới đỡ con gái dậy, nước mắt rưng rưng lắc đầu mà nói .- "không , con không phải là đứa bất hiếu.

Con là đứa con gái tuyệt vời nhất trên thế gian này.

Sinh ra được một đứa con gái như con chính là ân sủng của trời cao ban cho chúng ta.

Chúng ta nào dám trách gì con chứ?"Nói đoạn lại ôm nhau khóc.

Tuy rằng cả ba đều không muốn rời xa , thế nhưng cái gì cũng phải tới lúc của nó.

Không có buổi tiệc nào là không tàn , cũng đã đến lúc phải chia ly.

Thu nhi lúc này bịn rịn nắm tay cha mẹ mà bước ra.

Khi cánh cửa vừa mở , nàng lẫn đi trong bóng đêm rồi biến mất , để lại cha mẹ mình thương nhớ nhìn theo.

Bọn họ ôm ấp vỗ về nhau, cảm thấy yên lòng vì con gái mình đã thực sự tìm được tấm chồng như ý, đối với họ như vậy là đã mãn nguyện rồi.Trong bóng tối của làng Thạch Thần , bóng người con gái với mái tóc bạc trắng ấy lướt đi trong đêm.

Khi đi đến một nơi thật vắng vẻ , cơ thể mỹ miều ấy tự nhiên chuyển đổi trở thành thân thể của một người đàn ông.

Người đàn ông ấy lấy sợi dây cột cao tóc mình lên kiểu tóc thư sinh.

Từ cơ thể của hắn , một linh hồn mỹ nữ với mái tóc vàng như lá mùa thu rời ra.

Nàng lơ lửng bay tới trước mặt hắn rồi quỳ xuống, lạy hắn một cái mà nói .- "cảm tạ ân công đã giúp đỡ tiểu nữ quá nhiều như vậy.

Tiểu nữ không biết lấy gì đền đáp , chỉ hẹn người kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ người.

Được như vậy, tiểu nữ cũng cam tâm tình nguyện"Vạn Vân Phong nhìn Thu nhi quỳ trước mặt mình, hắn cúi xuống đỡ nàng dậy mà nói .- "được rồi , cái câu làm trâu làm ngựa ta nghe nàng nói cũng mấy ngày nay , nghe đến phát nhàm.

Ta không muốn nàng làm trâu làm ngựa , chỉ mong kiếp sau nàng được sống vui vẻ hạnh phúc là coi như đã đền đáp ta rồi"Lời nói dịu dàng ngọt ngào êm ái như hắn vẫn thường nói với nàng.

Thu nhi hạnh phúc ôm chầm lấy hắn.

Khoảnh khắc nàng ôm lấy hắn , nàng cảm thấy có cái gì đó của hắn đâm vào bụng nàng.

Thu nhi mỉm cười , trong lòng thích thú.

Nàng biết cái đó là cái gì, và nàng cũng biết mình không dùng được cái đó , nhưng thực sự tác động đó lại khiến nàng cảm thấy vui.

Nàng khẽ hôn lên má hắn , thì thầm vào tai hắn .- "vậy...!kiếp sau thiếp sẽ không làm trâu làm ngựa , thiếp sẽ làm vợ nâng khăn sửa túi cho chàng.

Hoặc không thì làm vợ bé , hay làm nha hoàn gì cũng được, thiếp không ngại đâu.

Thiếp nhất định sẽ sinh con cho chàng, sống hạnh phúc trọn đời với chàng.

Thiếp yêu chàng mất rồi "Lời tỏ tình trong giây phút cuối cùng, thú nhận tình yêu thương của mỹ nữ xinh đẹp khiến thứ gì đó thức tỉnh càng thêm thức tỉnh hơn.

Hắn ôm siết nàng vào lòng , đặt lên nàng một nụ hôn nồng cháy, đôi môi cuốn lấy nhau.

Trong khoảnh khắc hạnh phúc ấy, Thu nhi dần dần tan biến.

Nàng đã mãn nguyện ở thế giới này rồi , không còn vương vấn gì nữa mà tan biến đi đến âm giới trình diện với diêm vương.

Nàng thật sự kết thúc hành trình của mình ở dương gian , một hành trình đầy đau khổ.

Giải thoát toàn bộ khổ đau.Cũng là một kiếp nhân sinh..
 
Back
Top Bottom