Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 170: 170: Hỏi Cưới



Khi mọi người chuẩn bị bước vào nhà, lúc này bên ngoài xuất hiện bóng người quen thuộc, đó là vợ của Trần Viện mới đi chợ về.

Vừa bước đến gần nhà bà đã thấy một cỗ xe ngựa sang trọng đậu đó, đoán chừng có khách quý, không biết lành dữ thế nào.

Vừa bước vào trong sân đã thấy hai cha con đứng cùng hai người đàn ông lạ mặt, ký ức về chuyện Đú Cần bị bắt trở về khiến bà khẽ rùng mình.

Hồi đó cũng có hai người đàn ông lạ mặt vào nhà, ban đầu trông cũng lịch sự, sau đó trở mặt, đó chính là vụ ở kỹ viện Thiên Thai.

Nghĩ đến chuyện xưa khiến bà không yên tâm, bước vào trong nhà nhìn chồng mà hỏi.- " ông à, nhà ta hôm nay có khách sao, có chuyện gì đặc biệt phải không?"Lời nói e dè, đầu vẫn đội mẹt tay vẫn xách giỏ mà hồi hộp lo lắng.

Trần Viện thấy vợ về thì vui mừng khôn xiết, chạy lại bên vợ mà tươi cười nói.- " bà ơi, bà về đúng lúc lắm.

Để ta giới thiệu với bà, đây là đại gia Đường Lược nức tiếng cùng hộ vệ của ngài ghé thăm nhà chúng ta"Lời nói rất vui vẻ, chỉ là cái tên Đường Lược quá to lớn với cái nhà này.

Người vợ nghe vậy thì giật mình làm rơi cả mẹt cả giỏ, hoảng hốt vội cúi đầu.- " tiện dân tham kiến đại nhân, không biết có chuyện gì mà hôm nay đại nhân phải đích thân đến nhà tiểu nhân vậy?"Rồng đến nhà tôm, nếu không phải đại phúc thì cũng là đại hoạ, đạo lý này ai cũng hiểu.

Phúc thì Trần gia trước giờ không thấy đâu, chỉ toàn gặp họa thôi, khiến bà rất lo lắng.

Đường Lược nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của bà chủ nhà thì nhanh chóng hiểu chuyện, liền nhẹ nhàng trấn an.- " không có chuyện gì, ta chỉ là có chút việc rồi ghé chơi thôi, không có chuyện gì cả đâu "Lời nói này đã giúp bà vợ thở phào nhẹ nhõm, mà Trần Viện lúc này lại tới hối.- " trưa nắng rồi, mọi người vào nhà đi, đừng có đứng ở đây mãi thế"Vừa dứt lời thì mọi người đều bật cười, cả đám rủ nhau vào trong nhà cả.

Căn nhà nhỏ cùng bộ bàn ghế tồi tàn khó có thể xứng đáng với một vị đại phú hào, nhưng ngồi tạm thì cũng không sao.

Khi ngồi vào bàn thì mọi người mới kể chuyện đánh bọn bắt cóc cứu Thu nhi trở về cho bà vợ nghe, bà ta giật mình hoảng hốt cho đến mừng rỡ vô cùng vì con gái trở về bình an.

Căm phẫn vì con gái bị bắt cóc, bà hậm hực mắng.- " lũ khốn kiếp không có tính người, dám đi bắt cóc con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt, chúng có còn coi vương pháp ra gì không?"Vẻ mặt hầm hầm tức giận, nhưng cũng không quên quay sang hướng ân nhân mà cúi đầu thi lễ.- " Trần gia gặp cơn nguy biến, cũng may có đại ân nhân giúp đỡ, ơn này không biết phải làm sao đền đáp, nguyện xin ghi tạc trong lòng, cả đời Trần gia không dám quên "Đường Lược đưa tay ra hiệu rằng đừng khách sáo, ông ta ôn tồn nói.- " giúp đỡ người gặp nạn cũng là việc nên làm, không có gì to tát cả, xin đừng bận tâm.

Thế nhưng gia đình có gây thù chuốc oán với ai không mà để bọn chúng bắt cóc con gái mình vậy? Có thể đoán được kẻ chủ mưu đằng sau không?"Câu nói này khiến cả hai vợ chồng Trần Viện giật mình nhìn nhau, xem ra mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Họ ngập ngừng, người vợ khẽ lắc đầu.- " chúng tiểu nhân chỉ là một gia đình nhỏ bé, quanh năm lam lũ quanh quẩn trong làng, làm gì dám đắc tội với ai.

Thật sự không biết kẻ nào thù oán mà đi bắt cóc con gái chúng tiểu nhân, thật sự đau lòng "Quả thật như vậy, một gia đình nhỏ này thì làm gì dám sinh sự.

Võ sư Trần nãy giờ im lặng thì lúc này lại thở dài nói.- " cũng không cần phải gây thù chuốc oán gì với ai đâu.

Vị cô nương kia xinh đẹp như vậy, sợ rằng ở cái trấn này không có nỗi một người thứ hai, bị người ta nhắm đến cũng là điều hiển nhiên.

Xưa nay hồng nhan bạc mệnh, nếu không kiếm được tấm chồng xứng đáng để bảo vệ che chở thì còn phải chịu kiếp nạn nhiều lần nữa "Vợ chồng Trần Viện lại giật mình thêm lần nữa, họ nghe vậy thì cũng cho là phải, nên lo lắng nhiều lắm.

Gia đình họ chỉ là một gia đình thợ may nhỏ bé, liệu có thể chống đỡ được với sóng gió cuộc đời? Đang lo lắng không biết phải làm sao, lúc này Đường Lược mới quay sang nhìn hộ vệ mà gật đầu ra hiệu.

Hộ vệ hiểu ý liền đi ra cỗ xe ngựa lấy một cái hộp gỗ vào đặt lên bàn.

Cái hộp trông rất đẹp, nhìn vào cũng hiểu độ quý phái của nó.

Vợ chồng Trần Viện ngơ ngác nhìn nhau không hiểu.

Đường Lược lúc này đặt tay lên hộp gỗ mà nói.- " con gái của hai người năm nay đã 18 tuổi rồi, cũng nên gả chồng đi.

Ta đến đây là muốn hỏi cưới con gái hai vị, không biết ý của hai vị thế nào?"" HẢ...".

Hai vợ chồng đồng thanh thốt lên, mắt tròn xoe như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Đường Lược lúc này mở hộp gỗ ra, bên trong là mười kim nguyên bảo sáng lóa, ông ta mỉm cười nói.- " hôm nay ta đi công việc nên không đem nhiều đồ.

Mười kim nguyên bảo này là đưa trước một nửa sính lễ, phần còn lại ngày cưới sẽ đem đến nốt, ông bà nghĩ sao?"Hai vợ chồng nhoài người ngó vào hộp gỗ, cả đời họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.

Một gia đình người Kinh bình thường sống trong ách đô hộ của người Hán thì số tiền này quả thật là một gia tài khổng lồ.

Đường Lược đẩy hộp gỗ về phía chủ nhà, ôn tồn nói.- " nếu gả cho ta, ta tự khắc sẽ yêu thương và bảo vệ con gái hai vị, không còn lo ai dòm ngó bắt cóc nữa, như vậy không phải tốt đẹp rồi à, có phải không?"Vợ chồng Trần Viện ngập ngừng không dám nhận tiền sính lễ.

Đường Lược năm nay đã 60 tuổi, còn lớn tuổi hơn cả bọn họ nữa.

Thời xưa tuổi thọ người dân ngắn, 50 tuổi đã gọi là cụ rồi.

Con gái họ lấy một ông cụ 60 tuổi, vậy thì liệu có thể chung sống vợ chồng với nhau được bao lâu đây? Đường Lược hình như hiểu ý, khẽ cười nhạt hỏi.- " nhìn sắc mặt hai vị như vậy, chắc có lẽ là chê ta già, không xứng đáng với con gái hai người?"Đường Lược cài câu nói rất hay.

Chê già thì đúng thật đó, nhưng hắn cài từ "không xứng đáng" khiến vợ chồng Trần Viện giật mình hoảng sợ, cái này khác nào đang đắc tội với đại nhân vật bậc nhất Cổ Loa.

Vợ chồng Trần Viện lập tức xua tay mà nói.- " không có, chúng tiểu nhân làm gì dám chê Đường đại nhân chứ, tuyệt đối không dám"Đường Lược khẽ nở một nụ cười rất kín, xem ra chuyện hôm nay ông ta đã tính toán trước.

Vợ chồng Trần Viện rất suy tư.

Đường Lược đã từng có vợ, cháu nội của ông ta lớn hơn Thu nhi vài tuổi.

Mặc dù như vậy nhưng ông ta đã trả vợ mình về nơi sản xuất từ lâu rồi, cũng là nói ông ta đang phòng không gối chiếc.

Nếu Thu nhi gả cho ông ta cũng như một bước lên voi, cũng là phúc phần của nàng, thế nhưng vấn đề vẫn là tuổi thọ của ông ta liệu còn bao nhiêu năm nữa? Trần Viện suy tư nói.- " chuyện hôn sự của con gái, cũng là nên hỏi qua ý kiến của nó một lần mới được "Đường Lược khẽ gật đầu, đây cũng là điều nên làm.

Trần Viện lên tiếng gọi lớn, Thu nhi núp sau bếp dịu dàng bước ra ngoài, e thẹn đứng sau lưng mẹ.

Trần Viện quay sang nhìn con gái mà hỏi.- " vị ân nhân này của con hôm nay mở lời muốn cưới con về làm vợ, không biết ý con thế nào, nói ra để cha mẹ thu xếp "Thu nhi từ lúc bị bắt cóc đã rơi vào tuyệt vọng, trong lúc hy vọng đã không còn thì Đường Lược xuất hiện trở thành anh hùng cứu mỹ nhân khiến Thu nhi cảm động lắm.

Lại nói sau khi cứu Thu nhi, ông ta lại còn giúp nàng quay lại cứu cha, từ đó mà độ thiện cảm trong lòng Thu nhi đã trở thành ngưỡng mộ.

Thu nhi nghe hỏi về hôn sự thì ngại ngùng ấp úng.- " chuyện hôn sự...cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó.

Cha mẹ hỏi vậy, con gái....!có biết gì đâu mà trả lời..."Nói xong thì xấu hổ chạy đi mất.

Ai cũng hiểu thái độ này chính là đã xiêu lòng, Trần Viện lúc này mới hướng về Đường Lược mà nói.- " nếu đại nhân đã muốn ái nữ, vậy chúng tôi cũng thuận theo mà gả cho ngài.

Bây giờ hãy chọn ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ "Như vậy là hôn sự của Thu nhi đã được đồng thuận.

Đường Lược lúc này mỉm cười, chắp tay hướng vợ chồng Trần Viện mà thi lễ, gọi một tiếng nhạc phụ nhạc mẫu mà nói.- " nhạc phụ và nhạc mẫu, phương châm của Đường Lược là "cưới vợ phải cưới liền tay".

Bây giờ Đường Lược trở về chuẩn bị, bảy ngày sau sẽ tiến hành rước dâu, xin nhạc phụ nhạc mẫu chuẩn bị "Vợ chồng Trần Viện ngơ ngác nhìn nhau, cưới xin là việc hệ trọng cả đời, sao có thể cưới liền tay như vậy.

Chưa kịp nói gì, Đường Lược đã đứng lên thi lễ.- " Đường Lược là người làm ăn lớn, thời gian rất bận rộn, bây giờ phải lập tức trở về.

Nhạc phụ nhạc mẫu, con rể cáo từ "Nói xong liền đứng dậy đi ra, mà vợ chồng Trần Viện cũng đi theo ra tiễn.

Cỗ xe ngựa lăn bánh rời đi khỏi làng Thạch Thần, để lại sau lưng một gia đình đang vừa mừng vừa lo cho một hôn lễ tương đối kỳ lạ..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 171: 171: Vu Quy



Bảy ngày trôi qua thật nhanh, hôm nay chính là ngày rước dâu của đại gia Đường Lược.

Làng Thạch Thần mấy bữa nay xôn xao một chuyện tưởng đùa mà thật, chính là đệ nhất phú hào đất Cổ Loa sẽ cưới một cô gái thôn quê trong làng.

Nhà nhà náo nhiệt, người người bàn tán, đều cho rằng nữ nhân kia một bước lên lưng voi ngồi, không chỉ vịt hóa thiên nga mà cả làng đều được hưởng ké hào quang rực rỡ.

Trần Viện biết đây là sự kiện trọng đại không chỉ của Trần gia mà là của cả làng này, ông chơi sang bỏ hẳn năm kim nguyên bảo làm nhiều mâm cơm đãi cả làng đến tham dự lễ vu quy của con ông.

Người ta đến rất đông, không chỉ vì dự lễ cưới của Thu nhi mà còn là để xem chú rể, một đại nhân vật xứ này.Làng Thạch Thần hôm nay vắng tanh, chợ búa cũng đóng cửa sớm, tất cả người dân đều kéo về nhà của thợ may vải Trần Viện để tham gia chung vui với gia đình.

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên có mấy đứa trẻ chơi ngoài đường hét lên.- " đến rồi, nhà trai đến rồi kia, chúng ta ra xem đi"Vừa dứt lời, mọi người ồ lên rồi lũ lượt kéo nhau ra ngoài cổng xem đoàn rước dâu, đứng chật cả con đường thôn quê.

Từ đằng xa xuất hiện một đám đông đang tới, dễ dàng nhận ra sự sang trọng của họ.

Đi phía trước dẫn đường là mười kỵ binh cưỡi ngựa, đi phía sau cũng là mười kỵ binh khác, đội kỵ binh này đang hộ tống cỗ xe ngựa ở giữa.

Nhìn vào những con chiến mã to lớn khoẻ mạnh cũng đủ hiểu là được tuyển chọn kỹ như thế nào, và những chiến binh ngồi trên lưng chúng đều là những võ trung mạnh mẽ, khuôn mặt ai nấy cũng toát lên vẻ dày dặn.

20 chiến binh cảnh giới võ trung đang hộ tống đám cưới, thật sự rất oai phong.

Khi đoàn ngựa đến gần, tất cả mọi người đều nép sát hai bên nhường đường.

Đoàn rước dâu giảm tốc độ, ngựa chuyển sang đi bộ, đội kỵ binh xếp thành hai hàng để cho cỗ xe ngựa ở giữa đi lên.

Dân làng nhìn vào cỗ xe ngựa ấy mà trầm trồ chiêm ngưỡng, tiếng xì xầm vang lên.- " nhìn kìa, đó là cỗ xe ngựa "Cuộn Sóng" nổi tiếng mà người ta vẫn hay đồn đại đó phải không? Ta nghe nói đã nhiều nhưng hôm nay mới được tận mắt chiêm ngưỡng, thật sự mở rộng tầm mắt"- " đúng vậy, chính là cỗ xe Cuộn Sóng, biểu tượng của sự giàu có, là sự sang trọng không phải dễ gì có được"- " không sai, ta nghe nói ở Giao Chỉ này chỉ có mỗi đại gia Đường Lược là sắm cho mình một cỗ xe Cuộn Sóng này thôi, chưa có người thứ hai dám chơi"Cỗ xe ngựa cũng có xe này xe nọ, mà những cỗ xe được chế tạo để thể hiện sự giàu có sang trọng là những cỗ xe phải đặt làm riêng.

Cỗ xe được đóng bằng loại gỗ lim quý giá, thứ gỗ rất cứng cáp và bền chắc, rất có giá trị tiền bạc, không phải cứ có tiền là mua được.

Những thiết kế tinh xảo trên thân xe cùng những họa tiết được mạ vàng nói lên độ xa xỉ của nó.

Cỗ xe với chiều dài gấp ba lần những cỗ xe ngựa bình thường, phải trang bị tới tám bánh xe được tôi luyện trong lò rèn tới độ chín của nó, tạo ra những bánh xe chắc chắn nhất.

Nội thất của cỗ xe ngựa không phải ai cũng được vào trong xe để thấy, nhưng chắc chắn rất xịn sò và tiện nghi.

Nhưng điểm nhấn của Cuộn Sóng chính là tám con ngựa kéo xe kia, chính là loại tốt nhất trong những loại tốt nhất.

Nhìn những con ngựa cao to vạm vỡ với bộ lông óng mượt cũng đủ hiểu nó được chăm sóc kỹ lưỡng cỡ nào.

Loại ngựa này nhìn qua cũng biết không phải ngựa bản xứ, rõ ràng là nhập ở xứ sở xa xôi nào đó với giá cả không hề rẻ.

Tất cả những điều đó tạo nên một siêu phẩm vừa đắt vừa sang trọng, thể hiện đúng chất dân chơi thời phong kiến.Cỗ xe ngựa vừa đi qua, sát phía sau đã có sáu cỗ xe ngựa loại chở hàng đi sát phía sau, đều được trang trí rất đẹp cho lễ cưới.

Cỗ xe ngựa chở hàng đầu tiên là một cỗ xe chở vải vóc, những thước lụa được chất đống lên trên, đều là lụa cao cấp.

Mọi người nhìn thấy đều trầm trồ.- " ồ, là loại vải thượng hạn, xem ra đây là sính lễ cho riêng ông thợ may rồi, chắc ông ta sẽ thích lắm.- " còn phải nói nữa sao? Thợ may được tặng vải là đúng nghề, đương nhiên là thích rồi.

Đợi sau đám cưới chúng ta đặt may ít quần áo của ông, biết đâu được giảm giá đấy "Nghĩ đến việc được mặc quần áo từ vải thượng hạn khiến nhiều người nôn nao, ai mà không thích đồ xịn chứ, chỉ là không phải ai cũng có tiền chơi sang.

Cỗ xe vải đi qua, cỗ xe thứ hai tới.

Nhìn vào có thể đoán được là các mâm quả, bởi chúng được phủ một lớp vải đỏ bên trên, đoán chừng không phải tầm thường.

Cỗ xe thứ ba tiếp theo sau khiến nhiều người thèm thuồng.

Trên xe chất rất nhiều heo quay và gà quay, đều là thịt đã được chế biến sẵn.

Nhìn vào số lượng thế này ai cũng hiểu rằng số thịt này dùng để đãi khách trong làng, càng khiến người xem sung sướng.

Cỗ xe thứ ba đã làm nhiều người sung sướng, thì cỗ xe thứ tư còn làm họ sướng hơn.

Trên cỗ xe thứ ba là sơn hào rồi thì thứ tư chất đầy những món hải vị, nào là tôm là cá là mực.

Ở đất Cổ Loa sông nước này người dân đã quá quen với tôm cá, nhưng là tôm sông cá ruộng mà thôi, nào có mấy khi được ăn đồ biển.

Những thứ hải vị kia chính là chở từ biển Đông về, còn đắt và hiếm hơn thịt nữa, đã khiến bà con mở rộng tầm mắt.

Đang mơ hồ với hải sản thì cỗ xe thứ năm chở đầy trái cây đặc sản từ những nơi khác nhau đến, khiến người xem nức lòng.

Mà quan trọng nhất là cỗ xe ngựa cuối cùng, trên đó chở đầy những bình rượu thơm ngon, là những bình rượu hảo hạng đắt tiền mà dân đen không mấy khi dám bỏ tiền ra mua.

Những cỗ xe này đi qua thì cũng là lúc ai nấy cũng đã nuốt nước miếng ừng ực rồi, chỉ đợi chờ nhập tiệc.

Đoàn xe ngựa vào đậu trước cổng nhà, và đúng như mong đợi của người dân, những cỗ xe ngựa chở sơn hào hải vị đều được bưng xuống mang vào đám tiệc.

Nào là rượu là thịt, tôm cá trái cây đều được đem vào trong chia nhỏ bưng ra trên tất cả bàn tiệc trong vườn, đều là dùng đãi khách.

Dân làng nhìn nhau mỉm cười gật đầu hài lòng, một người lấy chồng cả làng hưởng lộc là có thật.Trên cỗ xe ngựa Cuộn Sóng là đích thân võ sư Trần đánh xe, lúc này kéo rèm cửa, Đường Lược trên xe bước xuống.

Tất cả chuẩn bị nghi lễ, những gia nô bưng sẳn lễ vật trên tay.

Đến giờ lành, Đường Lược và võ sư Trần dẫn đầu bước vào trong, theo sau là đám gia nhân bưng lễ vật kéo dài như rồng như rắn.

Cả nhà Trần Viện ra đón, tất cả người trong cuộc đều bước vào trong nhà, trước bàn thờ gia tiên thắp nén nhang, mâm quả chất đầy trên bàn dài.

Đoàn người vác những thước vải lụa cao cấp đi vào chất lên sàn nhà, bởi không còn chỗ mà để nữa.

Trước bàn thờ gia tiên, Trần Viện đã cẩn thận đặt làm một cái bàn lớn và dài để cho ngày hôm nay, nhưng không ngờ mâm quả nhiều đến nỗi cái bàn ấy cũng không còn chỗ chứa.

Khi mọi thứ yên vị, Đường Lược mới mở lời nói.- " nhạc phụ, nhạc mẫu.

Đã đến giờ lành, xin cho con rể dâng sính lễ"Người lớn tuổi hơn lại xưng con với người nhỏ tuổi hơn mình nghe cũng hơi ngượng ngùng, nhưng ông ta giàu thì ông ta có quyền ấy, lấy một cô vợ 18 tuổi.

Bên ngoài rất nhiều người ngó vào, không biết sính lễ của đại phú hào Đường Lược sẽ như thế nào đây.

Chưa biết thế nào, chứ mấy xe sơn hào hải vị bên ngoài đã đủ thấy ông ta chịu chi như thế nào rồi.

Trần Viện quay sang nhìn vợ gật đầu, bà vợ hiểu ý liền đi vào trong tìm con gái.

Thu nhi ngồi trong phòng mà tâm trạng khó tả, là cảm xúc chung của nhi nữ chuẩn bị lên xe hoa.

Nàng ngước lên nhìn mẹ mình mà quyến luyến như không muốn rời đi.

Người mẹ hiểu tâm trạng của con gái mình, bởi ngày xưa bà cũng một lần lên xe hoa.

Người mẹ lại gần khẽ nắm tay con gái, dịu dàng nói.- " đến giờ rồi, nhiều người đang đợi, chúng ta đi ra thôi "Nói xong thì siết chặt tay con gái mình, ánh mắt cũng như không nỡ rời xa.

Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đây là điều hiển nhiên của xã hội loài người.

Trong giây phút bịn rịn này, dù không muốn cũng phải bước đi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 172: 172: Gặp Thời Cưỡi Ngựa Bắn Cung



Đằng trai đang chờ đợi, Thu nhi biết điều đó, nàng đứng dậy theo mẹ bước ra.

Cưới chồng không phải điều gì đó như là ly biệt vĩnh viễn, vẫn thường xuyên về thăm cha mẹ được, chỉ là...!Thu nhi cảm thấy buồn miên man, bởi thuyền theo lái, gái theo chồng.

Lấy chồng rồi nàng trở thành người nhà họ Đường, không còn là người nhà họ Trần nữa, cũng là bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.Thu nhi bước ra ngoài, vừa đặt chân ra thì bên ngoài đám đông liền há hốc mồm trầm trồ.

Người ta biết Thu nhi đẹp, rất đẹp, nhưng quả thật lúc này khi được trang điểm làm cô dâu thì nàng không khác gì một tiên nữ mới giáng trần.

Nhà nhà trầm trồ, người người tấm tắc, ai cũng khen ngợi vẻ đẹp tuyệt sắc kia.

Tiếng xì xào lại vang lên.- " đấy, thấy chưa? Cô dâu đẹp như thế mới có tư cách bước chân vào Đường gia chứ, mọi người nói phải không?"- " không sai, là Đường đại nhân tinh mắt nhận ra một đóa hoa đẹp nhất mà nhanh tay đón về, không đến lượt kẻ khác"Mỹ nữ và đại gia, thời nào cũng vậy.

Trai tài gái sắc, sẽ rất xứng đôi nếu trai không già quá.

Thu nhi trong bộ áo cưới trông vô cùng xinh đẹp, nhà trai nhìn thấy đều trầm trồ.

Mẹ nàng dắt nàng ra đứng cạnh cha mình, tâm trạng ngại ngùng.

Đường Lược lúc này bước tới mở mâm quả và sính lễ.

Tấm vải đỏ mở ra, một con heo quay béo nằm trên mâm.

Một con cá biển lớn nặng không kém con heo nằm một mâm khác.

Rồi mâm hoa quả quý hiếm, một đôi bình rượu thượng phẩm.

Mọi người ở ngoài nhìn vào đều tấm tắc, nhưng đây không phải là trọng điểm.

Đường Lược lúc này mở một mâm khác, trên đó có mấy cái hộp gỗ chồng lên nhau, lúc này bắt đầu mở hộp gỗ ra mà nói.- " hôm nay tiểu tế mang sính lễ đến gồm mười kim nguyên bảo, một vòng cổ, một đôi bông tai, và mười cái lắc vàng, xin nhạc phụ nhạc mẫu nhận cho"Hộp gỗ mở ra, vàng sáng lóa cả mắt.

Bên ngoài lại có tiếng bàn tán.- " quả nhiên không hổ danh là đại phú hào, vung tay một cái là mười kim nguyên bảo, thật sự người có tiền không cần lo nghĩ"- " không sai, và nhìn xem nữ trang kia.

Cái vòng cổ thì to như sợi xích, bông tai có cần lớn như vậy không, mà lắc tay nhiều như vậy đeo đỏ cả người luôn rồi"Lời tán dương không dứt.

Bên trong, người mẹ lặng lẽ lấy nữ trang đeo lên người con gái, từng món một, chỉ có mười kim nguyên bảo là được giữ lại Trần gia mà thôi.

Nghi lễ rước dâu lại được tiếp tục, sau khi thắp nhang khấn vái và hoàn thành nghi lễ, cũng là lúc mọi người hân hoan nhập tiệc chung vui lễ vu quy của mỹ nữ đẹp nhất làng.Việc gì đến cũng đến, Thu nhi phải lên xe hoa về nhà chồng.

Nàng theo phu quân bước ra cỗ xe Cuộn Sóng sang trọng ấy, cúi đầu từ biệt mẹ cha mà sang làm dâu nhà người.

Trong phút giây không khỏi rơi vài giọt lệ.

Cỗ xe ngựa lăn bánh, từ từ rời đi.

Thu nhi vén màn cửa sổ mà nhìn lại gia đình mình, căn nhà mà mình đã được sinh ra và lớn lên, nơi gói gọn tuổi thơ tươi đẹp.Cỗ xe vào trấn, chạy tới Đường phủ, nơi đã được trang hoàng lộng lẫy.

Thu nhi không phải là chưa từng tới đây.

Lúc làm trong đoàn ca kỹ nàng đã tới đây vài lần đàn hát, thế nên cũng không quá bỡ ngỡ, chỉ là hôm nay hơi đặc biệt nên Đường phủ trang hoàng lộng lẫy làm nàng thoáng bị choáng ngợp.

theo quan niệm của người xưa, tân hôn phải làm vào lúc giờ chiều mộ, là lúc mà chuyển từ ngày sang đêm.

Theo quan niệm đó là lúc chuyển giao ngày đêm, cũng là lúc âm dương giao hoà.

Thu nhi cùng chồng ra bái đường thành thân rồi được dẫn vào động phòng hoa chúc, nàng ngồi yên chờ đợi chồng mình.

Đường Lược đương nhiên phải tiếp khách, đám cưới này ông ta cho rằng mình đã lớn tuổi nên không làm quá to, chỉ làm tiệc nhỏ gọn thôi.

Chỉ là cái "nhỏ gọn" của ông ta cũng to gấp mấy lần cái tiệc lớn của người thường rồi.

Trần Viện cùng vợ con đương nhiên cũng tới dự lễ, cả nhà ba người thật sự choáng ngợp trước vẻ rộng lớn xa hoa của Đường gia.

Khách khứa đông nườm nượp toàn những người ăn mặc vô cùng sang trọng, nhìn qua cũng biết toàn là dân máu mặt ở trấn này.

Trong khoảng khắc như thế này, cả ba người nhà họ Trần đều cảm thấy mình thật bé nhỏ.

Khi cả ba người đang chơi vơi giữa Đường phủ rộng lớn, bỗng có tiếng gọi lanh lảnh của ai đó.- " ai da...!Lão gia, phu nhân, và công tử nữa.

Mọi người dạo này khỏe không?"Cả ba người ngạc nhiên quay sang nhìn người vừa gọi, tự hỏi không biết là ai.

Ở đất Cổ Loa này thì Trần gia làm gì quen biết ai, tại sao có người gọi lại như thể có quen biết vậy? Bọn họ nhìn sang thì thấy một người phụ nữ ăn mặc vô cùng xa hoa, dáng đi uốn éo mà bước tới.

Khi người đó lại gần, bọn họ mới giật mình khi nhận ra là mụ tú bà của kỹ viện Thiên Thai.

Người vợ chưa từng gặp mụ tú bà nên không biết gì, nhưng Trần Viện thì khác.

Hình ảnh người đàn bà chua ngoa ác độc khiến Trần Viện giật nảy mình mà vô thức lùi lại, còn Trần Đú Cần kinh hãi hơn mà núp sau lưng cha mình.

Trần Viện hai tay run rẩy thi lễ.- " tham...!kiến...phu nhân..."Ông vừa cúi đầu xuống, mụ tú bà vội vàng đỡ lấy tay ông, miệng leo lẽo ngọt ngào nói.- " Trần lão gia, xin đừng khách khí như vậy.

Chúng ta đều là bằng hữu với nhau, có phải đâu người xa lạ mà lão gia phải khách khí đến thế?"Lời nói này càng khiến Trần Viện lo lắng, mà Đú Cần còn run rẩy hơn.

Ký ức của nó với người phụ nữ này chỉ có kinh hãi mà thôi.

Hai cha con nhìn mụ tú bà này như nhìn thấy cọp, là loại người mà ông không hề muốn gặp.

Mụ tú bà đang leo lẽo tiếp cận ba người nhà họ Trần thì bỗng có tiếng nạt gần đó.- " mụ kia, mụ đang định làm gì thế hả"Cả bốn người nhìn sang, nhận ra một vệ sĩ dẫn theo hai lính canh đang bước đến.

Nếu người có hiểu biết thì đều biết rằng những hộ vệ được bố trí trong Đường phủ đều là võ trung trở lên, võ nghệ không hề tầm thường.

Người hộ vệ đến bên cạnh trừng mắt nhìn mụ tú mà gằn giọng.- " phu phụ Trần gia là khách quý của lão gia, vai vế là gì chắc mụ hiểu.

Mụ muốn sinh sự ở đây ư? Có tự xem lại bản thân mình là ai chưa?"Lời mắng này của hộ vệ khiến cha con họ Trần sực tỉnh ra, họ bây giờ đã là thông gia với đại phú hào Đường Lược, không còn là tiện dân bé nhỏ bị bắt nạt nữa, tâm thức tự nhiên không còn khom lưng mà đứng thẳng người.

Mụ tú bà lúc này lại hướng hộ vệ mà ỏng ẹo, miệng dẻo quẹo như đường mật.- " ai da...!vị tráng sĩ này hiểu nhầm rồi.

Ta không sinh sự gì cả, chỉ là giữa ta với Trần gia là khách hàng quen biết, cũng có chút làm ăn qua lại với nhau.

Ta đến là để thăm hỏi thôi mà, làm gì có ý xấu gì?"Lời nói bép xép này ai cũng biết là không thật.

Người hộ vệ ấy thấy vậy thì cười nhạt, ánh mắt coi thường.- " giữa bà và Trần gia thì có quan hệ làm ăn gì? Mà ta mặc kệ chuyện làm ăn của bà.

Ta chỉ biết lão gia dặn dò nếu bà dám đến gần Trần gia sinh sự thì..."Nói đến đây thì bất ngờ trợn trừng mắt nhìn thẳng vào mặt mụ tú bà, đồng thời ngón tay cái của bàn tay đang cầm vỏ đao bên hông, bật mạnh ngón tay vào đốc đao một cái.

Thanh đao theo lực bị đẩy ra một tấc, tiếng đao cà vào vỏ đao nghe "keng..." một tiếng lạnh người.

Ánh sáng phản vào lưỡi đao sáng lóa dội vào mặt mụ tú khiến mụ giật mình lui về sau ba bước.

Xem ra người hộ vệ này không hề dọa xuông, sẳn sàng lấy đao đoạt mạng.

Mụ tú bà sợ hãi những vẫn ráng làm ra vẻ bình tĩnh mà nói.- " tráng sĩ à, ta nói ta không có sinh sự ...!Nếu không muốn ta ở lại thì ta đi chỗ khác là được rồi chứ gì, dù gì thì ta cũng là khách mời của Đường đại gia mà, cũng biết lễ nghĩa chứ"Nói xong thì quay sang Trần Viện mà cúi đầu thi lễ.- " Trần lão gia, ta xin đi trước, cáo từ "Trần Viện và Trần Đú Cần lúc này mới cảm nhận được oai phong, đây là sức mạnh của việc có một chỗ dựa vững chắc ư? Mụ tú bà lúc trước nhìn bọn họ bằng nửa con mắt, bây giờ lại khúm núm cung kính với bọn họ thế này.

Bọn họ nhớ lại ngày trước phải quỳ lạy mụ ta, bị mụ ta bắt nạt, trong lòng lúc này lại tức giận mà không thèm nhìn mụ, ưỡn ngực quay mặt đi chỗ khác mà "hừ" một tiếng, ra vẻ khinh thường.

Mụ tú bà nhìn thấy thái độ đó thì trong lòng như có lửa, tức lắm nhưng không làm được gì, miệng vẫn nhoẻn cười nhưng trán đã nổi gân máu.

" Hai tên nam man này trước đây còn quỳ trước mặt ta như chó, bây giờ lên hương rồi lại dám coi ta không ra gì?".

Trong lòng mụ đang phẩn nộ, bất ngờ lúc này một tiếng quát vang lên.- " CÚT, CÚT NGAY..."Người hộ vệ vừa quát lên một tiếng, tay phải đã đặt ngay chuôi đao.

Mụ tú nhìn thấy thì kinh hãi la lên.- " ta...ta cút, xin tráng sĩ bớt giận..."Nói xong thì một mạch chạy thẳng.

Cha con Trần Viện nhìn nhau sung sướng, quả nhiên là hả lòng hả dạ.Mọi chuyện thay đổi nhanh lắm, đời biết đâu chữ ngờ..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 173: 173: Nguyệt Thẹn



Trời đã tối, bên ngoài tiệc tùng náo nhiệt,.

Cũng phải thôi, đám cưới của đại phú hào Đường Lược cơ mà, ai mà không muốn nhân cơ hội này đến để giao du làm quen nhau đồng thời tìm cách lấy lòng chủ nhà, vậy nên đám tiệc không chỉ lớn mà còn lâu nữa.

Những người khách ngoài kia sẽ vận dụng cơ hội để làm quen nhau tạo tiền đề cho những mối làm ăn sau này, ăn uống với bọn họ chỉ là phụ.Thu nhi đang lặng lẽ ngồi một mình trong phòng, tân nương đang chờ đợi tân lang đến.

Đường Lược là người làm ăn lớn với những mối quan hệ rộng rãi, thế nên ông ta sẽ rất bận rộn để đón tiếp những vị khách ấy, dự là đến khuya mới xong.

Thu nhi có thể hiểu điều đó, và nàng vẫn ngồi đó đợi như một lẽ tự nhiên.

Trước ngày rước dâu, mẹ và con gái sẽ ngồi bên nhau với nhiều lời để nói.

Thu nhi nhớ lại đêm hôm qua nàng ngồi với mẹ và được mẹ chỉ cho biết động phòng là như thế nào.

Bà còn sắm cho nàng một ít vật dụng, chỉ cho nàng cách chữa triệu chứng "thượng mã phong" trên giường của đàn ông.

Đây là những kinh nghiệm mà mẹ của mẹ đã chỉ cho mẹ, và mẹ lại chỉ lại cho con gái, mặc dù có lẽ chưa ai từng phải sử dụng đến.

Những kinh nghiệm và kiến thức được truyền qua nhiều thế hệ, sự kế thừa và lưu giữ, tất cả tạo nên một nét rất riêng của nền văn hóa.Trời về khuya, tiếng gió thổi qua khe cửa khiến trái tim thiếu nữ cảm thấy rung động.

Tiếng bước chân dọc hành lang, là có người đang tới.

Thu nhi mím môi, khẽ siết chặt nắm tay.

Giây phút này cuối cùng cũng tới, chính là lúc động phòng hoa chúc, nàng trở thành một người đàn bà, và sau này trở thành người mẹ.

Hồi hộp, rung động, chờ tiếng người mở cửa, thế nhưng lúc này lại có tiếng hầu gái gọi vào.- " phu nhân, xin thứ lỗi, cho phép chúng tì nữ được vào trong"Vừa nói xong thì đã có tiếng mở cửa.

Khi cánh cửa mở ra, nàng thấy hai hầu gái đang dìu Đường Lược vào trong.

Thu nhi giật mình chạy lại hỏi.- " chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì với lão gia vậy?"Nhìn khuôn mặt lo lắng của Thu nhi, hai hầu gái khẽ cười nói.- " phu nhân, xin hãy yên tâm.

Lão gia không sao hết, chỉ là xỉn ngoắc cần câu rồi.

Chúng nô tỳ phải dìu ngài vào đây, xin phu nhân yên tâm"Thu nhi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mà hai hầu gái cũng đã dìu Đường Lược lên giường.

Khi Đường Lược đã nằm ngủ yên, hai hầu gái đứng dậy cúi đầu thi lễ rồi bước ra ngoài, để lại đôi tân lang tân nương ở lại.

Thu nhi đợi hầu gái đi khỏi liền bước ra đóng cửa lại, sau đó lại gần và ngồi xuống giường.

Nàng khẽ nhìn vào người đàn ông 60 tuổi đang nằm trên giường này, khẽ thở dài nói.- " tuổi đã cao rồi, còn uống nhiều rượu thế này..."Nói đến đây thì lại thở dài cái nữa.

Người đàn ông này không nghe lời nàng nói bởi ông ta đã ngủ say.

Thu nhi lặng lẽ đi ra bàn, từ từ ngồi xuống ghế, khuôn mặt thoáng buồn.

Đêm động phòng lại diễn ra theo cách này sao? Rồi rượu giao bôi của nàng đâu, đêm ân ái đầu tiên của nàng đâu? Xem ra sẽ không có, một đêm nhạt nhẽo.

Thu nhi khẽ mỉm cười, nàng cũng không thể trách chồng được.

Người đàn ông ấy là đại nhân vật quan trọng bậc nhất của đất này, phải tiếp đãi những vị khách quan trọng là điều hiển nhiên.

Người làm ăn lớn phải khác người thường chứ? Nàng nhẹ nhàng rót cho mình một ly rượu, xem ra tự uống một ly vẫn hay hơn là ngồi không.

Nàng khẽ nhấp một chút, thứ rượu mà nàng nghe nói là hảo hạng bậc nhất, được tuyển chọn cho riêng nàng.

Thu nhi khẽ nhăn mặt, nàng lỡ húp hơi nhiều rượu.

Rượu vào đắng môi, bởi nàng đâu có biết uống rượu.

Thu nhi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, gió bên ngoài thổi theo một chiếc lá bay ngang qua, bất chợt nàng cảm thấy lạnh.

Nhẹ nhàng những bước chân mềm mại ra cửa sổ, ngoái đầu nhìn lên bầu trời trong đêm.

Ánh trăng sáng chiếu sáng khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng tiên trong bộ áo cưới, Thu nhi lãm nguyệt nào có biết nguyệt cũng đang lãm thu.

Khẽ tựa lưng vào thành cửa sổ, mái tóc vàng như lá mùa thu suôn dài xuống eo, khuôn mặt mỹ nữ nhìn lên ánh trăng sau bóng cây.

Trong khoảng khắc tiên cảnh ấy, một đám mây từ đâu tới che mất trăng.

Là đám mây che mất trăng, hay là trăng vì thấy vẻ đẹp của Thu nhi mà xấu hổ, thẹn mình không bằng mà núp sau đám mây kia.

Thu lãm nguyệt, nguyệt thẹn nguyệt trốn thu..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 174: 174: Lỡ Nhịp



Trời đã sáng, ánh mặt trời cũng lên cao, Đường Lược lúc này mới lờ đờ tỉnh dậy.

Đêm qua ông ta uống nhiều, cả đêm ngủ như chết, có còn biết chuyện gì xảy ra nữa đâu.

Vừa mở mắt ra, mệt mỏi ngồi dậy, ông ta đã thấy Thu nhi bưng chậu nước đến bên cạnh mà nói.- " phu quân, chàng ngủ dậy rồi à? Thiếp bê nước cho chàng rửa mặt đây "Đường Lược thoáng ngơ ngác, nhưng một thoáng thôi đã nhanh chóng nhớ lại và hiểu ra vấn đề.

Ông ta với tay rửa mặt sạch sẽ cho tỉnh táo, lấy khăn lau khô sự ướt át buổi sáng.

Thu nhi thấy chồng rửa mặt xong thì bưng chậu nước đặt bên cạnh.

Đêm qua nàng thức khua, suy nghĩ những gì nên nói và những gì cần nói, định rằng sẽ nói với phu quân của mình, thế nhưng chưa kịp nói thì Đường Lược đã cười toe toét.- " phu nhân, nàng hãy thứ lỗi cho ta.

Hôm qua ta phải tiếp nhiều đối tác là khách hàng đến từ Hải Nam, không thể lơ là họ được, nhưng tuổi cao sức yếu không đủ đô, đành phải khiến nàng đêm hôm cô quạnh rồi"Nói xong thì tiến lại gần, lịch lãm nâng tay nàng lên mà hôn nhẹ vào bàn tay ấy, dịu dàng nói.- " đây hoàn toàn là lỗi của ta, xin nàng hãy tha thứ cho kẻ ngu dốt bất tài này, một kẻ đã bỏ quên một mỹ nữ là nàng mà lao vào mỹ tửu.

Ta thật ngu ngốc, thật sự ngu ngốc "Thu nhi bật cười, nhìn người đàn ông lịch lãm đáng yêu như một đứa trẻ này khiến nàng quên hết những lời muốn nói và cần nói, chẳng còn nhớ gì cả.

Đường Lược thấy vợ mình cười tươi thì ngẩng đầu dậy, nâng tay vợ mình lên vỗ nhẹ vào nói tiếp.- " trời đã sáng rồi, chúng ta ra ngoài kiếm gì ăn sáng thôi.

Đi nào..."Không để vợ kịp trả lời, ông ta đã nắm tay dắt vợ đi ra.

Thu nhi cũng thuận theo mà đi cùng.

Khi ra cửa nàng ngước nhìn bình rượu trên bàn, chính là bình rượu giao bôi.

Không phải việc đầu tiên là uống rượu giao bôi, sau đó động phòng sao? Tại sao lại kéo nàng đi gấp rút như vậy? Thoáng suy nghĩ, nàng cũng khẽ mỉm cười.

Có câu " có thực mới vực được đạo" , vẫn nên đi ăn sáng trước sau đó động phòng sau.

Chồng nàng dù gì cũng già rồi, vẫn là phải nạp thức ăn vào bụng đã.

Đường Lược dẫn vợ đi dọc con đường, tay nắm tay không rời khiến gia nhân nhìn thấy trầm trồ không ngớt.- " nhìn kìa, mới sáng sớm mà lão gia và phu nhân trông thật sự tình tứ, tay trong tay ấm áp hạnh phúc chưa kìa"- " cái này còn phải nói nữa sao? Người ta là cặp vợ chồng mới cưới, đương nhiên phải tình tứ ngọt ngào rồi"- " đúng vậy, đúng là như vậy.

Có câu " chồng già vợ trẻ là tiên " , lão gia cưới được người vợ vừa trẻ vừa đẹp như vậy, không yêu thì mới là điều vô lý ấy"Tiếng tấm tắc khen ngợi của gia nhân khiến Thu nhi vui lắm, bàn tay nàng cũng siết chặt hơn như thể siết chặt trong tay hạnh phúc đời mình.

Thu nhi theo chồng vào phòng ăn, lúc này nàng mới bắt đầu cảm nhận được quyền uy của người cao quý, được người hầu kẻ hạ.

Nàng thường nghe nói người Hán buổi sáng sẽ ăn cháo trắng, nhưng chồng nàng lại không như vậy.

Một tiếng ra lệnh, gia nhân rất nhanh chóng đã đem sơn hào hải vị lên một bàn cho cặp vợ chồng.

Nhìn đống thức ăn vừa nhiều vừa sang trọng này, vợ chồng nàng sao mà ăn hết.

Đang mơ hồ, lúc này thị nữ cúi đầu nói.- " xin mời lão gia, xin mời phu nhân dùng bữa"Thu nhi thoáng chút không quen, nàng cầm đũa lên mà ngập ngừng.

Trước giờ nàng chưa từng có cảm giác được người ta hầu hạ thế này.

Còn đang ngập ngừng chưa biết ăn gì, Đường Lược lúc này lại cưng chiều vợ, cầm bát của vợ lên mà gắp một miếng thịt ngon nhất, vừa gắp vừa nói.- " đây, miếng thịt nai này không nạc quá cũng không mỡ quá, không cứng cũng không mềm, rất là ngon"Gắp vào bát xong thì đặt trước mặt nàng, dịu dàng mời mọc.- " đây, nàng ăn đi cho nóng"Sự quan tâm lịch lãm này không chỉ khiến người xung quanh trầm trồ mà Thu nhi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm, trái tim nàng đập rộn ràng sung sướng, cái này là yêu chăng? Người quyền quý cư xử cũng thật quyền quý.

Thu nhi đưa miếng thịt lên ăn, vị thịt nai thơm ngon tan đều trong miệng, không chỉ là hương vị thịt rừng quý hiếm mà còn là hương vị hạnh phúc của sự quan tâm và lòng yêu thương chăm sóc.

Trong giây phút lâng lâng hạnh phúc ấy, lúc này lại có thị vệ vào bẩm báo.- " bẩm lão gia, có Triệu phu nhân của gánh hát Cổ Loa tới xin gặp phu nhân "Thu nhi khuôn mặt thoáng mừng rỡ, với nàng thì Triệu phu nhân giống như nghĩa mẫu vậy, gặp được người đương nhiên rất vui, chỉ là...!Thu nhi quay sang nhìn Đường Lược dò ý, thấy ông ta ngước lên hỏi thị vệ.- " bà ấy giờ đang ở đâu?"Thị vệ cung kính cúi đầu.- " thuộc hạ đã nói với bà ấy rằng lão gia đang ăn cơm, kêu bà ấy đứng ngoài đợi rồi "Đường Lược nghe vậy thì lập tức xua tay, chỉ người thị vệ mà nói.- " Triệu phu nhân với vợ ta tình thâm, thân thiết như mẹ con, không thể đối xử như người ngoài.

Người mau ra mời bà ta vào đây cùng ăn cơm với vợ chồng ta, đi ngay "Mệnh lệnh đưa ra, thị vệ lập tức chạy đi thi hành.

Thu nhi lúc này cảm động lắm.

Xét thân phận thì Lê Thị Đông không thể so sánh ngang hàng với Đường Lược được, nhưng vì nàng mà Đường Lược lại đối xử thân tình như thế, khiến nàng cảm thấy mình được yêu thương, tâm trạng càng trở nên vui vẻ.Khi Triệu phu nhân bước vào, Thu nhi đã vội đứng lên thi lễ.- " phu nhân, người tới tìm con sao?"Triệu phu nhân vừa thấy Thu nhi thi lễ thì giật mình, xua tay liên tục.- " xin Đường phu nhân đừng làm thế, tiện nhân không gánh nổi đâu"Nói xong thì liền hướng về Đường Lược mà thi lễ.- " tiểu nhân Lê Thị Đông, tham kiến Đường lão gia và phu nhân"Triệu phu nhân biết thân biết phận của mình, hiểu rằng mình không còn là bề trên nữa nên rất cung kính.

Thế nhưng lúc này Đường Lược lại xua tay mà nói.- " lúc trước khi vợ ta còn lẻ loi yếu đuối, bà đã một lần dang tay cứu nàng.

Như vậy là đã có ơn với vợ ta thì cũng là có ơn với ta, lại nói vợ ta kính bà như mẹ, vậy cũng mong bà đừng xem ta là người ngoài.

Nào ngồi vào bàn ăn cơm đi"Lời mời mọc này Triệu phu nhân sao dám nhận chứ? Bà định xua tay từ chối thì Thu nhi đã nắm lấy tay bà mà nói.- " phu nhân, xin đừng khách khí.

Phu quân đã nói như vậy rồi thì người cũng ngồi xuống ăn chén cơm cho con vui"Nói xong liền dìu Triệu phu nhân đến ngồi cạnh mình.

Thu nhi dù một bước lên mây, nhưng nàng là người hiếu nghĩa, nào dám quên đi công ơn chăm sóc dưỡng dục của Triệu phu nhân suốt hai năm qua.

Trong lòng nàng lúc nào cũng yêu quý người phụ nữ này, mở miệng đều xưng "con" với Triệu phu nhân, chưa bao giờ hai lòng.Triệu phu nhân được ngồi ngang hàng với đại phú hào Đường Lược thì ngại lắm, nhưng biết đứa con gái này rất biết ơn mình, là thật tình mời mọc nên bà cũng thuận theo đó ngồi xuống.

Khi đã yên vị, Thu nhi tự tay gắp thức ăn cho bà khiến bà cảm thấy rất vui lòng, xem ra công sức yêu thương chăm chút như con gái cũng không uổng công chút nào.Lê Thị Đông nhìn thấy sơn hào hải vị trên bàn thì tấm tắc khen ngợi, bà dù được gả vào Triệu gia giàu có nhưng cũng không sang đến mức này.

Gắp một miếng ngon bỏ vào miệng nếm thử, hương vị thơm ngon lan tỏa khiến toàn thân tựa như nhẹ bẫng lên mây.

Đây không chỉ là vị ngon của thượng phẩm, đây còn là vị ngon của tình người, của lòng hiếu thảo..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 175: 175: Kế Hoạch Đón Khách



Cả ba người ngồi vào bàn ăn uống vui vẻ, Thu nhi lúc này mới hướng Triệu phu nhân mà tò mò.- " phu nhân, nghe nói người tới đây là để tìm con, không biết là vì chuyện gì?"Triệu phu nhân mỉm cười, khẽ lắc đầu nói.- " con cưới chồng, ta là muốn đến thăm con thôi, không có chuyện gì đâu "Lời nói vui tươi không chút ý niệm.

Thu nhi lúc này thoáng suy nghĩ, nàng nhớ về chuyện gì đó mà ngập ngừng.- " con tưởng phu nhân tới đây nhắc con về chuyện tập luyện cho buổi đàn hát trong yến tiệc sắp tới chứ.

Vậy ra người chỉ đơn giản là tới thăm con thôi sao?"Thu nhi khi nghe tới việc Triệu phu nhân tìm mình thì đã nghĩ đến việc dặn dò trước kia, cho rằng phu nhân tới tìm mình vì chuyện ấy.

Triệu phu nhân nghe vậy thì giật mình xua tay, ra vẻ hoảng hốt.- " ấy, con đừng nói vậy, ta nào dám chứ.

Con bây giờ là Đường phu nhân, thân phận trở nên tôn quý, ta sao dám để con đi vào gánh hát tiếp tục làm ca kỹ được, như vậy đắc tội với Đường đại nhân đây rồi.

Ta thật sự không dám đâu, con đừng nghĩ oan cho ta như vậy, tội nghiệp ta lắm"Lời nói có vẻ hoảng hốt.

Đường Lược thấy vậy thì thoáng ngạc nhiên, muốn biết chuyện liền quay sang vợ mà hỏi.- " phu nhân nói vậy là sao, có thể giải thích cho ta hiểu chuyện không?"Thu nhi quay sang khẽ cúi đầu, sau đó kể lại chuyện mình phải tập trung cùng các tỷ muội để tập dượt cho yến tiệc chào đón vị khách từ Kiến Nghiệp ấy.

Đường Lược nghe xong khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Triệu phu nhân mà nói.- " thì ra là như vậy , điều này không có gì xấu hết.

Hiền thê của ta dù được ta cưới về, thân phận tự nhiên cao quý, nhưng chưa bao giờ vì thế mà coi thường phu nhân.

Đối với nàng thì bà không khác gì nghĩa mẫu, thế nên việc có theo bà đàn hát giúp đỡ bà trong đợt yến tiệc sắp tới cũng là lẽ bình thường thôi, không có gì phải ngại cả "Lời nói của Đường Lược khiến cả hai người rất ngạc nhiên.

Triệu phu nhân thì tròn xoe mắt, mà Thu nhi thì ngỡ ngàng mà hỏi.- " phu quân, nói như vậy tức là chàng cho thiếp theo phu nhân tham gia đợt đàn hát lần này sao?"Đường Lược tâm thế ung dung, nhìn vợ mình mà gật đầu.- " ta không ép buộc nàng phải tham gia, cũng không cấm cản.

Nếu nàng muốn thì cứ đi, việc giúp bà ấy cũng là điều tốt nên làm, ta ủng hộ nàng "Triệu phu nhân và Thu nhi thoáng nhìn nhau ngạc nhiên.

Đường Lược không những không phản đối mà lời nói còn hàm ý khuyến khích.

Ông ta lúc này nhấp một ly rượu ngon, thưởng thức hương vị trong miệng, khẽ suy tư.- " không giấu gì hai người.

Vị khách lần này là quan tam phẩm họ Tam tên Thiếu, do chính Ngô hoàng sai đến Giao Chỉ để tuần tra.

Địa vị cao quý, nếu ta có thể lấy lòng được vị quan này thì con đường buôn bán về phía bắc của ta sẽ vô cùng thuận lợi"Nói đến đây thì quay sang nhìn Triệu phu nhân nói với vẻ mặt nghiêm túc.- " vì tính chất quan trọng của yến tiệc lần này, vẫn mong Triệu phu nhân đây hãy làm hết sức có thể để khiến vị quan kia vui vẻ, Đường gia ta cũng sẽ hưởng lợi không hề ít, mong phu nhân đừng phụ sự kỳ vọng của ta "Triệu phu nhân và Thu nhi lại thoáng nhìn nhau, bọn họ đều biết rằng tiếp đón vị khách kia là quan trọng, nhưng không nghĩ đến đằng sau là rất nhiều thỏa thuận làm ăn khác, dọn đường cho việc phát triển kinh doanh sau này.

Triệu phu nhân lúc này hướng Đường Lược mà thi lễ.- " dân phụ sẽ cố gắng làm hết sức có thể, nhưng việc quan trọng thế này thì có lẽ vẫn phải mượn vợ của Đường gia về giúp đỡ.

Mặc dù biết ngài mới cưới vợ, nhưng ngài cũng biết Thu nhi là ngôi sao sáng nhất trong gánh hát của tiểu nhân.

Nếu có thể cho dân phụ mượn Thu nhi mấy ngày, dân phụ tin mình sẽ không làm cho ngài thất vọng "Ban đầu, Triệu phu nhân nghĩ không có Thu nhi thì đành thôi vậy, làm buổi trình diễn tạm được cũng được rồi.

Thế nhưng biết được tầm quan trọng của yến tiệc, bà không yên tâm nữa mà muốn mượn lại ngôi sao sáng nhất của mình.

Đường Lược có vẻ đã muốn như vậy, nhưng vẫn hướng về phía vợ mà nói.- " nàng nghĩ thế nào? Ta tuyệt đối không ép buộc nàng phải tham gia với tư cách ca kỹ, nhưng cũng không phản đối.

Mọi quyết định do nàng tự chọn"Thời phong kiến, xuất giá tòng phu.

Đường Lược hoàn toàn có thể ra lệnh nhưng hắn đã không làm thế, lại để vợ tự quyết định càng khiến Thu nhi ngưỡng mộ vẻ lịch lãm này.

Thu nhi hoàn toàn có thể tham gia yến tiệc với tư cách bà chủ nhà, nhưng nàng quay sang thấy vẻ mặt như thỉnh cầu của Triệu phu nhân mà mềm lòng.

Vốn là người có tình có nghĩa, nàng cũng muốn giúp đỡ người mà nàng xem như nghĩa mẫu này.

Thu nhi quay sang Đường Lược mà rằng.- " thưa phu quân.

Việc giúp đỡ Triệu phu nhân thì cũng không khác gì giúp đỡ phu quân trong việc đón khách lần này.

Thiếp cảm thấy có thể giúp đỡ phu quân là điều vinh hạnh của thiếp, vậy thiếp xin phu quân cho thiếp theo phu nhân tập luyện để cùng các tỷ muội khác hoàn thành tốt buổi yến tiệc sắp tới, xin phu quân yên lòng "Triệu phu nhân nghe vậy thì mừng rỡ, trong lòng đã yên tâm hơn rất nhiều.

Đường Lược lúc này khẽ gật đầu, nhìn vợ mà hỏi.- " vậy thì đành để nàng phải chịu thiệt thòi chút vậy.

Nàng định khi nào thì theo phu nhân về hội?"Thu nhi quay sang nhìn Triệu phu nhân, mà phu nhân cũng nhìn nàng, hai người khẽ mỉm cười gật đầu, rồi nàng quay sang nói với chồng.- " ngày mai là ngày mà phu nhân và thiếp đã hẹn nhau từ trước, thiếp xin chàng ngày mai cho thiếp về Triệu gia trang để tập luyện "Nói xong thì khẽ cúi đầu.

Đường Lược lúc này gật gù, khẽ trầm ngâm.- " thì ra là có hẹn trước, như vậy cũng tốt.

Tam Thiếu đại nhân lần này đến Đại La là để đi tuần tra.

Do tiết độ sứ Độc Cô Tởm dạo này có tiếng không tốt đến tai Ngô hoàng, thế nên bệ hạ ra lệnh cho đại nhân đến tuần tra.

Ta đã rất vất vả mới có thể mời được Tam Thiếu đại nhân ghé Cổ Loa, nếu làm đại nhân hài lòng thì đất Giao Chỉ này ta càng trở nên mạnh hơn, thế lực tự khắc càng vững vàng hơn"Nói đến đây thì lại quay sang nắm lấy bàn tay của Thu nhi, khẽ vỗ về, ánh mắt vô cùng dịu dàng.- " không giấu gì nàng.

Để thể hiện lòng tôn trọng, lát nữa ta phải rời Cổ Loa để đi đón ngài ấy, sẽ vắng nhà trong mấy ngày.

Vậy nên ngày mai nàng đến Triệu gia trang cũng được, mà lát nữa nàng đi cũng được, không cần lo lắng.

Ta đi mấy bữa rồi dẫn khách về nhà, nàng ở nhà cứ yên tâm "Lời nói này khiến cả Triệu phu nhân và Thu nhi khẽ ồ lên ngạc nhiên.

Việc Đường Lược phải đích thân đi một đoạn đường xa đón tiếp càng cho thấy sự quan trọng của vị khách lần này, áp lực thành công tự nhiên đè nặng lên vai hai người.

Thu nhi suy nghĩ một chút rồi nói.- " vậy...!lát nữa thiếp cùng phu nhân đi tiễn chàng xong rồi sẽ thu xếp, như vậy có được không?"Đường Lược khẽ gật đầu, tự tay rót ba ly rượu thượng phẩm mời vợ và khách.

Ông ta đưa ly rượu mà nói.- " được rồi, quyết định vậy đi.

Chúng ta nâng ly rượu này chúc cho mọi sự thành công tốt đẹp"Lời chúc này, Thu nhi dù không biết uống cũng gắng gượng theo.

Ba người uống hết ly rượu rồi ăn uống vui vẻ.Đến giờ lên đường, Thu nhi cùng Triệu phu nhân đi theo đưa tiễn.

Cỗ xe ngựa Cuộn Sóng đưa chồng nàng xa khuất, để nàng lại đứng nhìn theo với niềm hạnh phúc lớn lao.

Nàng được gả cho Đường Lược, một đại phú hào lớn nhất đất Cổ Loa này.

Không chỉ là tài sản và quyền lực, mà nàng còn cảm thấy được tôn trọng và yêu thương.

Nàng thấy người đàn ông này thật cao thượng, lịch lãm, vô cùng tốt đẹp.

Chỉ tội cái là đã cao tuổi, còn nếu bỏ qua thì thấy ông ta thật hoàn hảo, khiến nàng cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn nhất xứ này..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 176: 176: Chuyện Bất Ngờ



Thu nhi sau khi về Triệu gia trang cùng các tỷ muội tập dượt cho yến tiệc sắp tới, mặc dù thân phận đã khác nhưng nàng hoàn toàn không coi khinh mọi người mà vẫn giữ sự thân thiện tình cảm trước kia khiến ai nấy cũng đều yêu mến.

Để hoàn thành lời hứa với người chồng của mình, nàng đã cố gắng sao cho tốt nhất có thể, tin tưởng rồi sẽ khiến vị khách kia hài lòng.

Vài ngày trôi qua, hôm nay là một ngày luyện tập tốt, và lúc ánh chiều tà chiếu xuống thì bỗng nhiên có gia nhân chạy vào Triệu gia trang tìm nàng và Triệu phu nhân.

Khi gia nhân đó được đưa đến trước mặt hai người, hắn liền báo cáo gấp rút.- " bẩm phu nhân, lão gia đã trở về.

Lão gia nhắn phu nhân cùng Triệu phu nhân mau chóng về phủ chuẩn bị cho yến tiệc, xin phu nhân gấp rút chuẩn bị"Triệu phu nhân và Thu nhi thoáng ngạc nhiên, trong phút chốc suy tư mà nói.- " phu quân về rồi sao không cho người về báo trước để ta ra đón? Bây giờ về rồi lập tức mở yến tiệc thì ta chuẩn bị sao kịp chứ?"Tên gia nô nghe vậy chỉ khẽ cúi đầu.- " bẩm phu nhân, thuộc hạ chỉ là phận tôi tớ, lão gia dặn sao thì thuộc hạ làm vậy chứ không biết gì, xin phu nhân thứ tội"Nhìn vẻ mặt khó xử của tên gia nô cũng thật tội nghiệp, thật sự là hắn chẳng có quyền gì để hỏi nên cũng không biết gì để trả lời.

Triệu phu nhân có vẻ kinh nghiệm trong chuyện này, bà khẽ phẩy tay một cái mà nói.- " được rồi, chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị và đến Đường phủ ngay, ngươi yên tâm trở về đi "Tên gia nô được giải cứu thì mừng rỡ, vội cúi đầu chào rồi chạy đi mất.

Triệu phu nhân lúc này mới quay sang Thu nhi mà cười dịu dàng.- " con đó, mới bước vào nhà giàu sang nên có nhiều chuyện không hiểu.

Đàn ông làm ăn lớn có rất nhiều việc để lo, vậy nên sẽ có nhiều lúc thiếu sót, không thể trách được."Nói xong khẽ nắm tay Thu nhi mà vỗ về.- " việc quan trọng bây giờ là chuẩn bị các ca khúc cho buổi yến tiệc, mọi việc khác để sau hãy tính "Thu nhi nghe vậy thì dạ một tiếng, cái tiếng dạ này từ thủa nàng mới theo Triệu phu nhân đến giờ vẫn thế, khiến phu nhân rất vui.

Hai người nhanh chóng tập trung đội ca múa mà hướng đến Đường phủ, chuẩn bị một đêm trình diễn thật hay.

Đoàn ca kỹ đến Đường phủ thì ánh mặt trời cũng đã tắt, những ngọn đèn được thắp lên rực rỡ vô cùng, nhìn cũng biết vị khách này được chăm đón rất kỹ lưỡng.

Yến tiệc diễn ra với rất nhiều cao lương mỹ vị, rượu ngon gái đẹp hầu rượu, những cô nương từ kỹ viện Thiên Thai cũng được mời đến rót rượu cho vị khách kia.

Khi yến tiệc đến lúc hứng khởi, Triệu phu nhân bước ra giới thiệu chương trình và trình làng đội ca kỹ của mình.

Tiếng nhạc vang lên, tay đàn và giọng ca của Thu nhi khiến tất cả mê mẩn, người người Trầm trồ tán thưởng.

Thu nhi lâu lâu lại nhìn về phía chồng mình, nàng thấy Đường Lược ngồi cạnh vị khách ấy cũng hay chỉ tay về phía nàng, có lẽ là giới thiệu nàng với khách, suy nghĩ đó khiến nàng vô thức mỉm cười.

Sau khi trình diễn nhiều bài ca hay khiến nức lòng khán giả, đội ca kỹ rời đi trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người.

Thu nhi cũng rời ra khỏi yến tiệc mà lui về sau cùng các tỷ muội, lúc này lại có gia nô tới cúi đầu nói.- " bẩm phu nhân, lão gia rất vui với màn trình diễn đêm nay.

Lão gia lệnh nô tì tới nói phu nhân về phòng chuẩn bị, lão gia yến tiệc xong sẽ về phòng với phu nhân"Chuẩn bị ư, tức là động phòng phải không? Thu nhi khẽ mỉm cười gật đầu, gia nô liền rời đi.

Thu nhi khẽ siết nắm tay, từ lúc cưới chồng đến giờ nàng vẫn chưa được cùng chồng chung chăn gối.

Ngày này cuối cùng cũng đến, chính là ngày nàng thực sự trở thành một người vợ.

Thu nhi vui vẻ đi tắm rửa sạch sẽ, mặc một bộ đồ thật đẹp, tất cả chuẩn bị để chờ chồng tới thụ hưởng.

Thu nhi từng bước đi về phòng, nơi mà mấy ngày trước còn là phòng tân hôn, nhưng hôm nay vết tích của ngày cưới đều đã bị xóa hết.

Nàng bước vào trong phòng, căn phòng bây giờ vẫn sạch sẽ và lộng lẫy như ngày nào.

Nàng đặt một bình rượu quý cùng hai cái ly nhỏ lên bàn, là những thứ nàng dặn gia nô đem tới cho nàng.

Rượu này là rượu giao bôi, nàng vẫn muốn cùng chồng uống nó, dù rằng lễ cưới đã qua được mấy ngày rồi, nhưng nàng vẫn muốn.

Thu nhi lấy ra túi nhỏ, bên trong có đựng một cây kim, là thứ mà mẹ nàng chuẩn bị cho nàng lúc cưới chồng.

Nàng không mong mình sẽ phải dùng đến nó, chỉ mong có một đêm tân hôn thật lãng mạn dịu dàng.

Ngồi trên giường đợi, nàng khẽ mỉm cười hạnh phúc.Bên ngoài lúc này có tiếng bước chân, có vẻ là Đường Lược đã xong tiệc và đang trở về với nàng.

Trái tim của nàng khẽ đập rộn ràng, và đôi môi nàng khẽ mỉm cười chúm chím.

Nàng chờ đợi, tiếng người mở cửa, và một người đàn ông bước vào.

Thu nhi nhìn ra, bất giác khuôn mặt nàng tắt hẳn nụ cười khi nhận ra đó không phải chồng mình mà là một người xa lạ.

Kẻ đó nhìn nàng với ánh mắt cực kỳ dâ.m đãng, điệu cười khả ố, tay chỉ về phía nàng mà thích thú.- " Đường Lược, cái tên này đối xử với ta thật hậu, ta thật sự rất hài lòng nha"Thu nhi giật mình, trừng mắt nhìn hắn mà mắng.- " ngươi là ai, sao dám tự tiện bước vào đây? Có biết đây là đâu không hả"Tên đó bật cười khả ố, hắn bước lại bàn cầm lấy bình rượu giao bôi của nàng mà cười nhạt.- " ta chính là tam phẩm đại thần của Ngô hoàng, cũng là vị khách quý ngày hôm nay của Đường Lược.

Mỹ nhân không nhận ra ta sao?"Thu nhi nghe vậy thì quan sát kỹ hơn, trong ánh nến mập mờ thì nhận ra kẻ này thật sự là vị khách ngồi cạnh chồng mình lúc dự yến.

Nàng hiểu tầm quan trọng của người khách này, vậy nên liền hạ giọng và cúi đầu thi lễ.- " thì ra là Tam Thiếu đại nhân, tiểu nữ thất lễ.

Nếu là đại nhân thì xin mời ra ngoài, đây là khuê phòng của tiểu nữ, đại nhân đi nhầm vào đây sẽ không tốt cho thanh danh của đại nhân cũng như của tiểu nữ.

Vậy nên vẫn xin đại nhân nhanh chóng rời đi "Lời nói dịu dàng nhưng cương quyết, lễ nghĩa đầy đủ.

Tên Tam Thiếu kia khẽ gật đầu ừ một tiếng.- " vậy à, vậy thì ta xin lỗi.

Cáo từ"Nói xong liền quay lưng đi.

Thu nhi thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra tránh được một điều không tốt.

Thế nhưng vừa thở phào xong thì nàng nghe một tiếng "cạch...".

Nhìn lên thì cái tên Tam Thiếu kia không những không rời đi mà còn đóng cửa và chốt ngược bên trong, hắn lại quay lại nhìn nàng cười dâ.m đãng.- " đi ư? Làm sao mà đi được.

Mỹ nữ đẹp như nàng ta không thể bỏ qua, vốn dĩ biết nàng đang cô đơn mà tới đây an ủi"Vừa nói vừa từng bước tiến lại phía nàng.

Thu nhi giật mình lùi lại, vô thức lùi đến chân giường, nàng run rẩy cúi đầu thi lễ.- " đại nhân, ngài không được làm như vậy.

Ta là vợ của Đường Lược, ngài là khách lại tới làm chuyện đồi bại với vợ của chủ nhà, như thế là không được.

Vẫn xin ngài mau chóng rời đi để tránh làm hoen ố thanh danh của cả hai ta "Nghe những lời nói đó, tên Tam Thiếu không những không nghe mà còn cảm thấy hứng thú hơn.

Hắn cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra mà cười thú tính.- " mỹ nữ gái tơ với bổn đại nhân đây đâu có thiếu, muốn lúc nào chẳng có? Thứ mà bổn đại nhân đây thích chính là chơi vợ của người khác, là chơi đàn bà đã có chồng.

Ngươi là vợ của hắn thì sao? Là bà chủ nhà thì sao? Vẫn là nên ngoan ngoãn cho bổn đại nhân thưởng thức.

Dù có là vợ của tên Đường Lược ấy đi chăng nữa thì ta cũng không bỏ qua, ngoan ngoãn lên giường đi "Nói dứt lời liền lao đến ôm lấy Thu nhi, khiến nàng vô cùng kinh hãi.

Trong căn phòng bị khóa trái, một thiếu nữ yếu đuối sao có thể thoát được nang vuốt của thú dữ? Vậy ai sẽ cứu nàng đây?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 177: 177: Bao Dung



Yến tiệc đón khách của Đường phủ vẫn chưa kết thúc, bên ngoài vẫn rất ồn ào náo nhiệt, chẳng ai biết bên trong khuê phòng của Đường phu nhân đang có chuyện động trời.

Vị khách tôn quý đường đường là tam phẩm đại thần của Đông Ngô lại chui vào phòng của bà chủ nhà để c.ưỡng h.iếp nàng.

Thu nhi đang ngồi một góc giường, nàng quấn chăn che đi cơ thể lo.ã lồ của mình mà khóc.

Trên sàn nhà, những mảnh quần áo của nàng bị tên cầm thú Tam Thiếu ấy xé vụn vứt tả tơi khắp nơi.

Khi hắn lao đến giở trò đồi bại, nàng đã gào lên hết sức lực của mình để kêu cứu.

Tiếng kêu gào thảm thiết chỉ càng làm cho tên cầm thú thêm hứng tình, và không một ai bên ngoài nghe thấy tiếng kêu cứu ấy.

Tiếng ồn ào yến tiệc dường như xóa nhòa tất cả, khiến cho tiếng hét của nàng chẳng thể đến được ai.

Không một ai đến cứu nàng, và một thiếu nữ như nàng không thể thoát được một tên cầm thú to khỏe ấy.Thu nhi ngồi nép mình một góc, tấm chăn dường như chưa đủ để che phủ cơ thể thiếu nữ đang bàng hoàng sau khi trải qua một chuyện kinh khủng thế này.

Tên Tam Thiếu vẻ mặt thỏa mãn lắm , hắn trần tru.ồng ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly rượu rồi uống cạn, cười thích thú.- " mỹ nhân rõ ràng là một trinh nữ, vậy mà dám lừa ta là Đường Lược phu nhân ư? Thật sự cũng lắm trò"Hắn đưa lưỡi l**m môi, vị rượu hòa vào nước mắt của thiếu nữ.

Tên khốn kiếp này dường như rất thích mùi vị nước mắt của thiếu nữ bị phá trinh, trong lúc h**p d.âm hắn đã húp lấy húp để dòng nước mắt đau khổ ấy mà sung sướng, xem ra những tên này rất thích sưu tầm trinh trắng của người khác.

Cái cơ thể thú vật ấy bắt đầu mặc đồ vào, và khi quần áo tươm tất thì hắn lại là tam phẩm đại thần cao quý như hắn vẫn thế.

Hắn bước ra mở cửa và đi mất, để lại hậu quả thảm khốc sau lưng.Thu nhi vẫn còn run rẩy, đau khổ và nhục nhã tựa như bị ném xuống bùn đen.

Thời phong kiến còn tăm tối, mọi gông cùm xiềng xích đều đổ lên đầu người phụ nữ.

Chuyện bị cưỡn.g h.iếp chưa bao giờ là tội lỗi của người phụ nữ, thế nhưng thời phong kiến người ta không nghĩ được như thế.

Việc một người phụ nữ bị c.ỡng hi.ếp bị xem là nỗi nhục, sự ô uế không chỉ của cá nhân mà còn là của cả gia tộc.

Ở Giao Chỉ thì như vậy, chứ ở phương bắc hà khắc, nhiều người phụ nữ còn bị bỏ vào rọ heo thả trôi sông cho chết đuối để trừng phạt chuyện thất tiết mà không cần biết lý do.

Tăm tối là vậy, đau khổ là vậy, Thu nhi thoáng bật cười.

Nàng cười trong tận cùng đau khổ, trong chua xót cuộc đời.

Người phụ nữ bị ô nhục sẽ bị trả về cha mẹ ruột, trở thành thứ gì đó kinh tởm người người khinh bỉ, liệu cha mẹ nàng có chịu được nỗi nhục nhã này? Có một cách để người phụ nữ trong trường hợp này lấy lại danh dự, đó là tự sát.

Giống như các võ sĩ đạo ở đất nước mặt trời mọc xa xôi, họ có thể cứu vớt danh dự bị hoen ố của mình bằng cách mổ bụng tự sát, thì phụ nữ á đông cũng có thể tự sát để lấy lại danh dự và tránh bị người đời phỉ nhổ.

Thu nhi chầm chậm xuống giường, lững thững đi tìm quần áo để mặc.

Dù gì nàng cũng không muốn chết trong tình cảnh l.oã lồ này.

Nàng mặc cho mình bộ đồ thật đẹp, khẽ đánh phấn cho xinh tươi, tô nhẹ đôi môi thêm đỏ, điều mà nàng đã làm để đón chồng nhưng không được như ý.

Thu nhi khẽ cười nhạt, trong tiếng cười chất chứa cay đắng.

Nàng lấy một dải lụa trắng, vắt qua sàn nhà làm thòng lọng, định quyên sinh kết thúc cuộc đời này.Khi hai tay nâng dải lụa đứng lên ghế, chưa kịp làm gì thì bỗng có tiếng gọi thất thanh vang lên.- " phu nhân, nàng làm gì vậy?"Thu nhi ngó ra, nhìn thấy Đường Lược đang đứng ở cửa nhìn vào với khuôn mặt vô cùng hoảng hốt.

Ông ta lập tức chạy vào đưa tay nắm lấy tay Thu nhi kéo xuống đất, giật mạnh dải lụa trắng vứt đi, vẻ mặt hoang mang.- " phu nhân, có chuyện gì đã xảy ra mà khiến nàng phải nghỉ quẩn như vậy? Mau nói ta nghe"Nhìn thấy dải lụa trắng trong hoàn cảnh như vậy thì ai cũng hiểu người phụ nữ ấy định làm gì.

Thu nhi lúc này đôi mắt ứa lệ, nức nở không thành tiếng.- " là...!là...!tên Tam Thiếu.

Vừa...!nãy...!hắn đã đến đây...hu hu hu..."Thu nhi nức nở khóc trong uất ức.

Đường Lược trợn tròn mắt, ông ta nhìn xung quanh thấy những mảnh vải bị xé rách là từ bộ đồ của vợ mình, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Ông ta gầm lên phẫn nộ.- " KHỐN NẠN, THẬT SỰ LÀ KHỐN NẠN..."Tiếng gầm đầy giận dữ của một người đàn ông khi biết vợ mình bị người khác cưỡ.ng hi.ếp, một tiếng gầm chất chứa chua cay.

Thu nhi dàn dụa nước mắt, nàng khẽ quỳ xuống trước mặt hắn mà nức nở trong dòng nước mắt cầu xin.- " phu quân, thiếp đã không giữ được tấm thân trong trắng cho chàng, là thiếp có tội với chàng.

Xin phu quân cho thiếp được chết để rửa đi nỗi nhục mà chàng phải chịu, cũng là nỗi nhục mà đứa con gái này gây ra cho Trần gia.

Đời này kiếp này được làm vợ chàng là may mắn của thiếp, chỉ là thiếp không có số nhận được ân sủng của chàng, chỉ xin chàng tha thứ cho tội lỗi của thiếp "Nói xong thì vái lạy một cái, không dám ngẩng đầu dậy.

Đường Lược lúc này lại vội quỳ xuống sát bên Thu nhi, hai tay nâng tay nàng dậy mà nói.- " nàng không có lỗi, nàng không có lỗi gì hết.

Tất cả là lỗi của ta.

Là ta đưa tên khốn kiếp ấy vào nhà, là ta không bảo vệ được nàng.

Ta mới chính là người có tội, ta mới chính là người phải cầu xin nàng tha thứ "Nói xong thì ôm thu nhi vào lòng, áp đầu nàng vào ngực mình mà bật khóc nức nở.

Thu nhi đang đau khổ cũng không thể không ngạc nhiên.

Nếu thời văn minh hiện đại thì hành động của Đường Lược là điều đúng đắn nên làm, nhưng ở thời phong kiến lại khác.

Ở thời kỳ mà tất cả tội lỗi đều bị đổ hết lên đầu người phụ nữ, "ngươi phải như thế nào thì hắn mới cưỡng dâm ngươi chứ" là câu nói thường nghe, thì cách Đường Lược hành xử lại trở nên cao thượng một cách vô lý.

Thu nhi cũng đâu có muốn chết, nàng ngơ ngác ngập ngừng hỏi.- " phu quân, chàng...!tha thứ cho thiếp thật sao?"Đáp lại câu hỏi ấy, Đường Lược khẽ lắc đầu.

Hắn khóc hu hu, nước mắt hắn chảy xuống cằm rồi rớt lên trán vợ mình.

Hắn nói trong nức nở.- " không, hiền thê của ta.

Ta không thể tha thứ cho nàng vì nàng không hề có tội.

Kẻ có tội ở đây là ta, vì ta đã không thể bảo vệ được người vợ yêu của mình.

Xin nàng, ta cầu xin nàng hãy tha thứ cho ta"Thu nhi lại khóc, nhưng giọt nước mắt này lại là nước mắt hạnh phúc.

Nàng gục đầu vào ngực chồng mình tìm kiếm hơi ấm tình yêu, cảm nhận sự bao dung rộng lượng của người chồng vĩ đại.

Nàng cảm thấy hạnh phúc, tựa con chim non đang yên ổn trong tổ ấm của mình giữa vách đá cheo leo đang ngó đầu nhìn ra bên ngoài giông bão.

Tựa như bão tố gào thét bên ngoài cuốn phăng tất cả nhưng lại không thể chạm được đến tổ chim bé nhỏ giữa hốc đá cheo leo.

Trong khoảng khắc này nàng lại cảm thấy hạnh phúc giữa giông tố cuộc đời, nàng khẽ siết chặt vòng tay ôm chồng mà thút thít.- " chàng...!sẽ không đuổi thiếp về nhà cha mẹ đẻ chứ?"Đáp lại, Đường Lược cũng siết chặt vòng tay ôm lấy vợ mình mà nói.- " không, làm sao ta lại có thể làm như thế chứ? Ta không trả nàng lại cho bất cứ ai hết,ta sẽ giữ nàng bên cạnh đến hết cuộc đời này.

Ta sẽ yêu thương nàng nhiều hơn nữa, sẽ bảo vệ nàng nhiều hơn nữa, để bù đắp cho tội lỗi mà ta đã phạm phải ngày hôm nay"Thu nhi òa khóc, giọt nước mắt hạnh phúc thay cho giọt nước mắt bất hạnh.

Nàng không ngờ chồng nàng lại là người bao dung vị tha đến vậy, là người vĩ đại đến vậy.

Thu nhi đã toan tự tử, tưởng chừng không thể sống tiếp được trên cõi đời này thì giờ đây nàng lại muốn sống tiếp hơn bao giờ hết.

Nàng phải sống tiếp để được chồng yêu thương, phải sống tiếp để chăm sóc người chồng lớn tuổi này, và phải sống tiếp để hưởng hạnh phúc của một người phụ nữ khi lấy được người chồng vĩ đại..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 178: 178: Kiếp Nạn Đã Qua



Trên một mô đất nào đó bên ngoài thành Đại La, đồng ruộng mênh mông bát ngát , có hai người ngồi bên nhau ngắm cảnh mặt trời lặn.

Một người sống và một người đã chết, cả hai người nhìn vào ánh mặt trời đỏ rực lúc hoàng hôn ở cuối chân trời xa.

Vạn Vân Phong nghe Thu nhi tâm sự lại cuộc đời mình, nghe đến lúc này thì khẽ thở dài cảm thán, với Đường Lược lại có chút thiện cảm mà gật gù.- " ừm, cũng được đấy.

Cái tên Đường Lược kia cũng đáng mặt đàn ông lắm"Ở thời phong kiến này mà có thể nói ra những lời nói tiến bộ như vậy thật sự rất đáng nể, vậy nên lời khen này là đúng người đúng hoàn cảnh.

Thu nhi nghe Vạn Vân Phong khen chồng mình như vậy thì cười gượng, có vẻ không hài lòng.- " cái gì mà đáng mặt đàn ông chứ? Phu quân của ta là một người đàn ông bao dung vĩ đại, là người chồng gương mẫu mà bất cứ người phụ nữ nào cũng phải mơ ước"Xem ra lời khen ngợi của Vạn Vân Phong trong mắt Thu nhi lại là chưa đủ.

Vạn Vân Phong khẽ tặc lưỡi, hắn sẽ không phản đối vấn đề này.

Hắn vốn là người từ nơi khác đến , và ở nơi hắn từng ở thì văn minh tiến bộ hơn võ giới rất nhiều.

Ở nơi ấy thì những người đàn ông cư xử như Đường Lược là một điều bình thường hiển nhiên, nhưng hoàn cảnh ở võ giới thì lại là điều gì đó bao dung vĩ đại lắm.

Hai người từ hai thế giới khác nhau nên có sự khác biệt, không cần thiết phải bàn luận về sự vĩ đại của ai đó làm gì, Vân Phong lúc này mới hỏi.- " mọi chuyện vẫn chưa kết thúc phải không? Mọi chuyện sau đó thế nào? Cái tên Tam Thiếu kia xử lý ra sao, không lẽ cứ bỏ qua cho hắn như vậy?"Thu nhi nghe hỏi vậy thì khuôn mặt lại trở nên buồn phiền, ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía chân trời xa xăm kia mà kể tiếp.

Người ta thường nói người đàn ông trên đời có hai nỗi nhục lớn nhất, đó là nhục giết cha và nhục cướp vợ.

Đường Lược bị kẻ khác làm nhục như vậy thì tức giận vô cùng, hắn gầm lên.- " không được, ta phải đi giết tên khốn Tam Thiếu ấy "Vừa gầm lên xong toan bỏ đi.

Thu nhi thấy vậy thì giật mình hoảng hốt, vội vàng lao đến ôm chân hắn mà ngăn lại, nước mắt dàn dụa nói.- " không được chàng không thể làm vậy được.

Tên cầm thú ấy là tam phẩm đại thần của Đông Ngô, nếu chàng dám giết hắn thì sẽ bị Ngô hoàng chém đầu đấy.

Thiếp không cho chàng đi, thiếp không cho chàng đi đâu...hu hu hu..."Đường Lược cúi xuống nhìn vợ đang ôm chặt chân mình mà cảm thấy không nhẫn tâm, thế nhưng nỗi nhục này liệu có thể nuốt trôi, hắn gầm lên phẫn nộ.- " ta phải giết hắn, nếu ta không giết hắn thì nỗi nhục này ta phải làm sao? Nàng nói đi, ta phải làm sao..?"Cay đắng phẫn nộ, đó là tất cả cảm xúc của hắn lúc này.

Thu nhi nghe vậy càng sợ hãi hơn, nàng càng siết chặt tay ôm cứng chân chồng mình mà run rẩy.- " không được, chàng không được đi.

Chàng dù là đệ nhất phú hào ở đất Cổ Loa này thì chàng cũng chỉ là dân thường, không thể đi giết quan được.

Chàng mà đi giết hắn thì khi triều đình phán tội chàng sẽ không tránh khỏi được cái chết ..."Những lời Thu nhi không phải không có lý.

Đường Lược khuôn mặt nhăn nhó, cúi xuống dìu vợ đứng dậy, hai tay đặt lên vai vợ và nhìn nàng với ánh mắt bất nhẫn mà rằng.- " hiền thê ơi, chẳng lẽ lại để cho tên ấy ung dung tự tại như vậy? Ta thật sự không cam tâm"Phải rồi, nỗi nhục này ai mà có thể nuốt trôi được.

Thu nhi lúc này nghĩ ra điều gì đó, liền siết chặt tay chồng, nàng vội vàng nói.- " đi kiện, phải rồi, chàng có thể đi kiện.

Chàng là người Hán, hãy viết một lá đơn khiếu kiện lên Ngô hoàng.

Bệ hạ anh minh sẽ suy xét cho chàng "Như tìm thấy ánh sáng cuối con đường, tìm thấy lối thoát trong đêm tối vô tận, cả hai vợ chồng nhìn nhau ngập ngừng.

Đường Lược gật đầu nói.- " phải rồi, đi kiện.

Chúng ta sẽ kiện hắn lên bệ hạ, nhất định khiến hắn chịu tội "Thu nhi nghe vậy cũng gật đầu.- " vậy...!để thiếp đi mài mực cho chàng "Đường Lược gật đầu, thuận vợ thuận chồng đi tìm giấy bút.

Khi bút mực sẳn sàng, Đường Lược ngồi vào bàn bắt đầu viết.

Thu nhi đứng bên cạnh đọc từng dòng chữ trong đơn, lời văn bi thương sầu thảm, hoàn cảnh thật sự tội nghiệp.

Khi hắn viết xong, liền nói với vợ rằng.- " ta năm nay tuy đã 60 tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn đủ sức đem đơn kiện đến Kiến Nghiệp để tố cáo tên cầm thú đó đến bệ hạ.

Mà dù có không đủ sức khỏe thì ta vẫn phải đi, có phải chết ở dọc đường thì ta vẫn cam lòng "Nói xong bật đứng dậy chuẩn bị bước ra.

Thu nhi lúc này sực nhận ra điều gì đó, vội ôm chầm lấy hắn ngăn lại, run rẩy nói.- " nếu...!để người khác đem đơn đi thay liệu có được không?"Thu nhi lúc này mới nhận ra chồng mình thật sự đã già, mà chặng đường từ Giao Chỉ đến Kiến Nghiệp rất xa xôi, liệu thân già có chịu nổi? Vì vậy nàng muốn để người khác đi thay.

Đường Lược nghe vợ nói vậy thì thở dài lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó nói.- " bệ hạ chứ có phải trò đùa đâu mà để người khác đi thay.

Nếu ta không đích thân đi thì chính là coi thường bệ hạ, mắc tội khi quân "Khi quân ư? Đó không phải là tội bị chu di cửu tộc sao? Thu nhi giật mình hoảng hốt, nàng càng ôm chặt chồng mình hơn mà lắc đầu liên tục, run rẩy nói.- " vậy chàng đừng đi.

Chàng tuổi cao sức yếu, không chịu nổi đường dài đâu.

Coi như thiếp cầu xin chàng, xin đừng đi nữa"Đường Lược khuôn mặt nhăn nhó, tay cầm tờ cáo trạng mới viết xong mà ấm ức lắm, xem ra không dễ chịu yên.

Thu nhi lo sợ, nàng thật sự rất lo sợ.

Giết thì không được, mà đi kiện cũng không xong, liệu phu quân nàng có nghĩ quẩn? Nàng lúc này suy nghĩ gì đó, cho rằng chồng rất yêu mình, liền cố gắng cầu xin.- "phu quân, chuyện xấu ngày hôm nay nếu làm lớn thì cũng chẳng hay ho gì, xấu mặt cả hai ta.

Thôi chi bằng chuyện này cứ giấu kín đừng để ai biết, chấp nhận bỏ qua đi.

Thiếp cầu xin chàng, coi như là vì thiếp mà nhẫn nhịn lần này.

Nếu chuyện này bung bét ra ngoài thì thiếp còn dám nhìn mặt ai đây?"Thu nhi nói vậy không chỉ vì nàng, mà nàng thật sự lo cho tính mạng của phu quân.

Đường Lược nghe vậy thì xuôi lòng, nhìn vợ với ánh mắt yêu thương, ôm lấy vợ mình mà nói.- "phải rồi, ta quên mất.

Tội lỗi này đều do ta mà ra, ta đúng là nên suy nghĩ vì nàng một chút, nên vì nàng mà hành xử hợp lý "Vừa nói vừa siết chặt vòng tay.

Thu nhi nghe vậy mừng rỡ, nàng ôm chặt lấy chồng mình mà hỏi.- " chàng...!thật sự chấp nhận bỏ qua chuyện này sao?"Lời nói này như chưa dám tin vào sự thật.

Đường Lược vẫn ôm chặt vợ mình, khẽ gật đầu.- " vì nàng, vì cuộc sống sau này của đôi ta, ta chấp nhận cắn răng chịu nhục lần này"Vậy là Đường Lược đã chấp nhận chiều theo ý người vợ xinh đẹp của mình.

Thu nhi lúc này cảm thấy yên tâm, nàng ứa nước mắt mà nói.- " cảm ơn phu quân đã nghĩ cho thiếp.

Đời này kiếp này được làm vợ của chàng là ân sủng của trời dành cho thiếp, thiếp thật sự rất biết ơn"Hai vợ chồng ôm nhau như vậy, cứ như sợ phải chia lìa nhau mãi mãi.

Đường Lược sực nhớ điều gì đó, vội buông vợ ra mà nói.- " được rồi, ngay bây giờ ta sẽ đi đuổi tên súc sinh kia, tránh để hắn ở lâu nói điều bậy bạ"Thu nhi nghe vậy thì cảm thấy có lý, lập tức gật đầu.

Đường Lược chỉ chờ cái gật đầu của vợ liền lập tức rời đi.

Thu nhi rón rén ra ch* k*n quan sát, trong đêm hôm thấy tên Tam Thiếu cùng đội hộ tống tuần phủ vội vã chạy đi khỏi Đường phủ, trông vô cùng gấp gáp.Bóng dáng tên cầm thú đi mất, Thu nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem như kiếp nạn này đã qua rồi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 179: 179: Mong Ước Vào Ngày Mai



Đã mười ngày trôi qua từ yến tiệc đón khách ấy, ký ức hãi hùng tuy còn mới đó nhưng tâm trạng của Thu nhi cũng đã dần ổn định hơn.

Nàng không còn hay giật mình hoảng hốt khi nghe một nhánh cây rớt hay một âm thanh gì đó bất ngờ nữa.

Thời phong kiến, những người phụ nữ bị cưỡ.ng h.iếp sẽ bị chồng coi khinh lăng mạ và đuổi về nhà cha mẹ đẻ, thế nhưng Thu nhi thì khác.

Từ lúc đó đến giờ Đường Lược không những không khinh khi nàng, không đuổi nàng về nơi sản xuất, mà còn quan tâm chăm sóc nàng nhiều hơn.

Mỗi khi ra ngoài lo chuyện kinh doanh làm ăn trở về, Đường Lược đều mua một món quà gì đó ở ngoài về tặng nàng.

Vừa về gặp nàng đã ôm lấy dỗ dành ngọt ngào, vừa tặng quà vừa ôm ấp tình tứ.

Mở miệng ra một vợ yêu, hai vợ yêu, chưa bao giờ trách móc mắng chửi nàng khiến nàng cảm thấy an ủi hơn rất nhiều.

Thế nhưng lại có vấn đề khá tế nhị, hắn chưa bao giờ quan hệ tì.nh d.ục với nàng.

Chuyện vợ chồng với nhau mà không sinh hoạt thì liệu có phải là vợ chồng? Phải chăng trong thâm tâm của hắn vẫn chê nàng ô uế? Thu nhi vì thế suy tư lắm.Hôm nay cũng thế, chồng nàng đi ra ngoài lo công việc đã trở về.

Khi nàng vừa nghe tì nữ báo lão gia đã trở về là đã thấy Đường Lược từ xa đang đi đến.

Vừa bước vào phòng và nhìn thấy vợ, hắn đã nở nụ cười tươi rói, vui vẻ bước đến, vừa đi vừa nói.- " phu nhân, ta đã trở về rồi, ta nhớ nàng quá đi mất"Đoạn đặt một cái hộp gỗ lên bàn, kéo ghế ngồi sát vợ mình mà niềm nở, khuôn mặt rạng ngời niềm vui.

Hắn mở cái hộp gỗ ra khoe.- " đây, nàng xem.

Ta ra ngoài phát hiện có cái trâm cài tóc rất đẹp, rất xứng đáng được cài lên mái tóc tuyệt đẹp của nàng.

Ta lập tức mua về, rất nóng lòng xem thử nàng cài nó thì sẽ hoàn mỹ như thế nào"Miệng nói tay làm, đôi tay thoăn thoắt nhẹ nhàng cài chiếc trâm ngọc mà nhìn vào cũng biết là vô cùng quý giá, lịch lãm dịu dàng cài lên mái tóc của vợ, miệng không ngớt lời khen ngợi.- "Trâm đẹp cài lên mái tóc mỹ nhân quả nhiên là phù hợp, chính là một sự kết hợp hoàn mỹ.

Cái trâm ngọc này cứ như được làm ra để dành riêng cho nàng vậy "Lời nói nịnh vợ khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải xiêu lòng, xem ra rất có tài ăn nói.

Thế nhưng Thu nhi khuôn mặt lại thờ ơ, dường như không còn hứng thú gì nữa.

Nàng ngồi yên để hắn cài tóc cho mình, lúc này mới khẽ thở dài nói.- " được rồi, từ bữa cưới đến giờ ngày nào chàng cũng tặng quà cho thiếp, nhiều đến nỗi bây giờ thiếp cũng chẳng biết phải làm gì với chúng nữa rồi.

Thiếp cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, không thể dùng hết tất cả những thứ ấy được?"Đường Lược khựng người lại, thoáng một chút im lặng.

Thu nhi lúc này quay sang nhìn thẳng vào chồng mình, nàng lấy hết can đảm để hỏi điều mà nàng muốn hỏi.

Đôi mắt buồn thăm thẳm với nỗi sầu miên man, đôi môi khẽ mím lại.- " phu quân, từ lúc chúng ta kết hôn đến giờ đã hơn mười ngày, và từ lúc đó đến giờ hai ta vẫn chưa động phòng hoa chúc.

Thiếp biết chàng là một người chồng mẫu mực, và thiếp cũng biết cơ thể này của thiếp đã bị làm hoen ố.

Phu quân, có phải chàng chê thiếp dơ bẩn mà không muốn cùng thiếp ân ái yêu thương?"Những lời nói từ tận đáy lòng.

Dẫu rằng Đường Lược luôn tỏ vẻ quan tâm yêu thương, nhưng những điều ấy có nghĩa lý gì khi vợ chồng lại không sinh hoạt với nhau? Nhìn bề ngoài như mặn nồng ân ái nhưng bên trong lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Đường Lược nghe vợ hỏi vậy thì lập tức lắc đầu, cười toe toét mà phân bua.- " làm gì có, hiền thê hiểu lầm ta rồi, thật sự oan ức cho ta"Khuôn mặt tỏ vẻ oan ức ấy khiến Thu nhi cũng thoáng ngạc nhiên.

Đường Lược dịu dàng nâng bàn tay của vợ mình, ôm ấp bàn tay ấy vào hai tay mình mà giải thích.- " hiền thê, nàng cũng biết rằng ta là một người làm ăn lớn, dưới trướng có hơn 3000 nhân viên làm đủ mọi công việc kinh doanh sản xuất ở đất Cổ Loa này, công việc bộn bề vô kể.

Ta mấy ngày nay bận việc quá không có thời gian về nhà chứ nào phải đâu có ý khinh bạc hiền thê, xin nàng đừng đa nghi trách oan ta tội nghiệp "Lời nói chân tình này khiến Thu nhi vừa mừng vừa nghi ngờ, nàng chưa dám tin mà hỏi lại một tiếng "thật chứ?".

Đường Lược gật đầu dứt khoát, lời nói cam đoan cương quyết.- " ta lừa nàng, ta làm chó "Thu nhi bật cười, đã lâu rồi nàng không cười, nụ cười đẹp tựa thiên thần hạ thế.

Đường Lược lúc này ngắm nhìn vợ mình nở nụ cười mà từ lúc gặp sự cố đến giờ hắn chưa từng thấy, trong lòng vui vẻ mà nói.- " thật mà, tấm lòng của ta có trời cao chứng giám.

Sau khi xong việc rồi ta sẽ có một thời gian dài rảnh rỗi, lúc nó sẽ ở bên nàng cả ngày, vợ chồng ân ái yêu thương nhau"Ngọt ngào dịu dàng, bao dung vị tha.

Thu nhi nghe Đường Lược rót mật vào tai thì hạnh phúc lắm, nàng khẽ siết chặt vạt áo của mình mà thỏ thẻ.- " vậy...!bây giờ chàng có bận việc gì không? Chúng ta..."Nói đến đây thì ngập ngừng, mặt ửng đỏ len lén nhìn về phía giường ngủ.

Đường Lược nghe vậy thì thở dài .- " không được, bây giờ thì không được.

Ta phải sửa soạn chuẩn bị sang bên Đại La thành dự yến tiệc của tiết độ sứ Độc Cô Tởm, không chậm trễ được "Đường Lược lại thoái lui khiến Thu nhi cảm thấy buồn phiền, nàng phụng phịu.- "Cái gì mà không thể chậm trễ chứ ? Chỉ nghỉ ngơi một chút thôi mà, có chiếm mất bao nhiêu thời gian của chàng đâu? Làm xong rồi đi cũng được mà, sao phải gấp gáp vậy?"Đường Lược nghe vậy thì cười khổ, vợ hắn dù gì cũng chỉ là thiếu nữ 18 tuổi còn chưa hiểu chuyện, thế nên vẫn còn nhiều điều bỡ ngỡ.

Đường Lược khẽ lắc đầu nói.- " hiền thê, nói là "nghỉ ngơi " chỉ là cách nói hàm ý, chứ nam nhân trong trường hợp đó làm gì được nghỉ ngơi.

Nàng cũng biết là ta đã già rồi, nếu bây giờ dừng lại nghỉ ngơi một chút thì cả ngày hôm nay sẽ không làm được việc gì nữa.

Cái "nghỉ ngơi " mà nàng nói thực sự tốn rất nhiều sức lực"Thu nhi thoáng ngượng ngùng, nàng đúng là không nghĩ đến việc này.

Đường Lược lại khẽ nắm tay nàng mà dịu dàng nói.- " hôm nay dự tiệc ở Đại La là xong rồi, ngày mai trở đi là rảnh rỗi, nhất định sẽ chiều ý nàng.

Nàng hãy chịu khó đợi đến ngày mai nhé, bây giờ ta vẫn phải đi dự yến "Nói đến đây thì lại thở dài một tiếng, khuôn mặt thoáng trầm ngâm.- " ba chuyện yến tiệc cũng chẳng phải ta đam mê gì đâu, nhưng đó là cơ hội để làm quen những nhân vật cộm cán trong giới làm ăn, có thể giúp ta thuận lợi trong việc kinh doanh.

Vì vậy mà nói thì chuyện dự yến lần này là công việc quan trọng, không thể bỏ lỡ, mong nàng hiểu cho "Thu nhi thoáng rung động, nói như chồng nàng khiến nàng cảm thấy mình đang có một đòi hỏi quá quách, nàng cảm thấy có chút xấu hổ mà thẹn thùng.- " công việc vẫn là quan trọng, thiếp nào dám đòi hỏi chàng phải vì thiếp mà bỏ bê chứ? Vậy thì thiếp chờ chàng trở về, chàng đi sớm về sớm "Thu nhi khẽ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.

Chỉ ngày mai thôi chồng nàng sẽ về bên nàng, sẽ cùng nàng sớm tối bên nhau, và nàng sẽ có cơ hội được làm mẹ, đó cũng là mong muốn của biết bao nhiêu người vợ.

Đường Lược nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, trong cử chỉ tràn ngập phong tình, dịu dàng thì thầm.- " đương nhiên rồi, chúng ta sẽ hạnh phúc, và nàng sẽ sinh con cho ta.

Nhưng mà bây giờ cả hai ta phải sang Đại La dự yến cái đã.

Tiết độ sứ đại nhân mời cả hai vợ chồng mình, nếu ta đi một mình thì sẽ là không tôn trọng ông ấy "Thu nhi khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, thế nhưng cũng nhanh chóng hiểu chuyện.

Việc vợ chồng cùng nhau đi dự yến không phải là việc hết sức bình thường sao? Nàng lúc này thỏ thẻ.- " vậy...!để thiếp đi sửa soạn, rồi chúng ta cùng đi "Đường Lược khẽ gật đầu hài lòng.- " ngoan lắm, hiền thê của ta đúng là hiểu chuyện"Thu nhi tủm tỉm cười, nàng bắt đầu chuẩn bị cho chuyến hành trình này.

Chỉ hôm nay thôi, ngày mai nàng sẽ được hưởng hạnh phúc gia đình một cách trọn vẹn..
 
Back
Top Bottom