Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 160: 160: Trở Về



Mụ tú bà cho thuộc hạ vào lấy người, mọi chuyện dường như đã ổn.

Triệu phu nhân khẽ mỉm cười, bà không muốn vào trong kỹ viện một chút nào, và bây giờ bà vẫn đứng bên ngoài mà chưa bước vào đó nửa bước.

Thu nhi đứng ngoài nhìn vào trong kỹ viện, hai tay chắp lại với nhau mà mong ngóng bên trong.

Chỉ cần đưa được em trở về là mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả, có phải không?Ở bên trong, sau một lúc chờ đợi cũng thấy bọn ma cô dẫn một người tàn tạ ra, trông thật thảm hại.

Người đó vừa nhìn thấy Thu nhi đã la lên.- " tỷ tỷ, cứu đệ với, hu hu hu..."Trần Đú Cần bật khóc như một đứa trẻ, cảm nhận rằng mình sắp thoát khỏi cái cảnh tù đày này, nhìn chị mình mà hy vọng.

Thu nhi vừa nhìn thấy em thì đã thốt lên chua xót.- " Cần nhi, sao em lại tàn tạ đến mức này?"Mụ tú bà ra hiệu, bọn ma cô lập tức thả người.

Trần Đú Cần được thả thì mừng rỡ chạy tới chỗ chị nó, mà Thu nhi cũng bước tới ôm chầm lấy em, hai chị em mừng mừng tủi tủi.

Mụ tú bà lúc này hướng về Triệu phu nhân mà cười nhạt như nước lã.- " được rồi, mọi chuyện đều kết thúc ở đây.

Tiền giao người trả, chúng ta không còn gì vướng mắc với nhau nữa, mời đi cho "Nói xong phẩy tay một cái lạnh nhạt, xem ra muốn đuổi người đi cho khuất mắt lắm rồi.

Triệu phu nhân nhếch mép cười khinh bỉ, bà cũng đâu có muốn ở lại đây chút nào đâu.

Thế nhưng Triệu phu nhân vẫn thi lễ mụ tú bà một cách lịch sự, rồi phẩy tay ra lệnh cho người nhà.- " được rồi, chúng ta đi thôi"Liền sau đó một mạch bước đi.

Thu nhi dìu em trai đi theo, mà hộ vệ đi sau cùng.

Cả bốn người lại lên cỗ xe ngựa trở về làng.

Khi cỗ xe ngựa vừa đi khuất, " BỐP...!BỐP..." mụ tú bà bất ngờ trợn mắt tức giận quay sang tát vào mặt hai tên ma cô do thám.

Hai tên này là hai tên đã đến làng Thạch Thần dò xét nhà của Trần Viện.

Có vẻ như bọn chúng đã hiểu lý do mình bị đánh mà không có một chút phản ứng ngạc nhiên nào.

Mụ tú bà phùng mang trợn má chỉ mặt chúng mà mắng.- " ta nuôi hai tên báo cô nhà ngươi, lương cao ưu đãi tốt, vậy mà có chút chuyện làm không xong.

Tại sao nhà đó có đứa con gái xinh đẹp như vậy mà chúng bay không báo lại cho ta biết, HẢ..."Tiếng quát mắng như con thú dữ đang gầm rú.

Hai tên ma cô run rẩy ấp úng phân bua.- " bà chủ, oan cho chúng tôi.

Khi chúng tôi tới thì không thấy nha đầu ấy đâu, có thể là nha đầu đó không có nhà, chúng tôi đâu biết được?"Mụ tú bà tức giận, giờ có trách phạt bọn chúng thì có ích gì? Mụ ta quay sang nhìn chiếc xe ngựa đã không còn ở đó nữa mà đấm tay vào không khí một cái, vẻ mặt tiếc nuối vô cùng mà rít lên.- " khốn kiếp, nếu ta biết trước nhà đó có nha đầu đẹp như vậy thì ta đã đòi gấp mười...!không, gấp trăm lần.

Bắt được nha đầu đó, vào trong tay ta rồi bảo đảm sẽ trở thành kỹ nữ hoa khôi của cả trấn này, cạnh tranh luôn với cả mấy kỹ viện ở Đại La luôn"Lời nói hùng hổ của mụ ta cho thấy bà ta đánh giá rất cao mỹ nữ ấy, và rất tin tưởng vào dự định to lớn.

Nhưng đó là " nếu " , còn hiện tại thì mỹ nữ kia đã rời đi rồi.

Hai tên ma cô thấy vậy thì tới nói khẽ vào tai mụ, lời nói đầy âm mưu.- " nếu bà chủ thật sự thích nha đầu đó như vậy, hay là để đêm nay bọn thuộc hạ bí tới nơi đó, và..."Nói đến đây thì ánh mắt đầy sát khí, đưa tay ra chụp vào không khí, rõ ràng là muốn bắt cóc.

Mụ tú bà nghe vậy không những không xuôi lòng mà còn tức giận hơn, mụ vung tay tát vào mặt, phần bên còn lại của hai tên ma cô cho đều, chỉ tay vào giữa mặt mắng.- " đồ ngu, không chịu suy nghĩ, cái đầu dùng để làm gì hả.

Nha đầu đó giờ không đơn giản chỉ là gái quê bình thường mà đã nằm dưới trướng của Triệu gia, làm ăn không cẩn thận là dẫn đến đối đầu.

Chơi người ta rồi sẽ đắc tội với Triệu gia thì sao? Lưỡng bại câu thương à?"Mụ mắng tới tấp, hai tên ma cô bị đánh thì quê lắm, khẽ ngập ngừng.- " vậy...!không lẽ bỏ qua vụ này?"Bỏ qua ư? Làm gì có chuyện đó.

Mỹ nữ đẹp như vậy lại là gái nhà quê thì dễ gì mụ tú bà bỏ qua.

Mụ hậm hực lắm, nhìn theo hướng xa mà thở dài một cái.- " bỏ thì sẽ không bỏ, nhưng không thể làm càn được.

Hiện giờ tạm thời án binh bất động chờ cơ hội, khi cơ hội đến rồi mới có thể ra tay.

Ta nhất định sẽ chờ được ngày ấy"Nói xong thì hừ một tiếng mà bước vào trong, cả lũ cũng theo đó mà vào cả, kết thúc một sự việc ồn ào.Lại nói về cỗ xe ngựa, lúc này đã rời khỏi trấn rồi.

Bốn người ngồi trên xe, Đú Cần khóc thút thít nói.- " tỷ tỷ, đệ đói quá, khát quá"Trần Đú Cần chính là muốn vòi vĩnh chị mình mua đồ ăn vặt cho nó, thế nhưng có một điều nó không biết.

Trước giờ nó được cha mẹ cho tiền ăn vặt, nhưng chị nó thì chưa bao giờ.

Thu nhi làm gì có xu nào trong túi đâu? Nàng nhẹ nhàng nắm tay em mà vỗ về.- " em ráng chịu khó, chúng ta sắp về tới nhà rồi "Triệu phu nhân và người hộ vệ khẽ liếc nhìn thằng bé, họ cảm giác không ưa nó một chút nào, thế nhưng với Thu nhi thì rất có thiện cảm.

Hộ vệ đưa bình nước của mình cho Thu nhi mà nhẹ nhàng nói.- " tiểu cô nương, lấy tạm bình nước của ta đi"Thu nhi thấy vậy thì cúi đầu thi lễ, sau đó đón lấy bình nước đưa cho em trai.

Đú Cần tu ừng ực chẳng để ý gì cả, dù gì thì nó cũng đang rất khát.

Triệu phu nhân lúc này nhìn Thu nhi mà thở dài.- " gia đình con đoàn tụ, ta lẽ ra không nên can dự vào.

Nhưng ngày mai ta phải trở về Triệu gia để chuẩn bị lưu diễn trên Đại La, con về nhà chuẩn bị để ngày mai cùng theo ta làm việc"Trần Đú Cần đang tu nước ừng ực, nó không quan tâm.

Thu nhi nghe vậy thì cúi đầu thi lễ, trong lòng lo lắng.

Nàng chỉ có một ngày ở cùng gia đình thôi sao? Ngày mai là phải rời xa gia đình để bắt đầu làm việc trả nợ cho em mình, điều gì sẽ xảy ra? Với Thu nhi mà nói thì tất cả đều sẽ rất mới lạ, nhưng đó cũng là việc bắt buộc của những đứa trẻ đến tuổi trưởng thành.Thu nhi khẽ vén màn cửa nhìn ra, bên ngoài là ruộng lúa mênh mông bát ngát, nghĩa là đã rời khỏi trấn rồi.

Ánh mắt nàng nhìn đồng lúa với nỗi buồn miên man, âu lo cho một khởi đầu mới, cũng là bước ngoặt của cuộc đời mình.Nàng khẽ hạ màn xuống, dòng suy nghĩ khác đi.

Nàng nhìn đứa em của mình, đứa trẻ sẽ nối dõi tông đường nhà họ Trần.

Nàng nghĩ về niềm vui của cha mẹ khi nàng đưa được em trở về, bất giác nàng khẽ mỉm cười.

" Mọi chuyện dù có thế nào, chỉ cần gia đình bình yên, cha mẹ vui vẻ là đủ, còn những chuyện khác sao cũng được".
 
Bạch Đạo Sư
Chương 161: 161: Đoàn Tụ



Sau chặng đường dài rời trấn trở về làng, cuối cùng cũng về được đến nhà.

Vợ chồng Trần Viện đã đứng ngoài cổng ngóng trông tự lúc nào rồi, vừa thấy cỗ xe ngựa thì vừa mừng vừa lo, không biết có chuộc được con mình rồi hay chưa.

Khi cỗ xe ngựa vừa dừng lại, phu xe vừa kéo rèm cửa thì Trần Đú Cần đã nhảy ra ngoài, nước mắt dàn dụa chạy về phía phụ mẫu mà gào lên.- " cha...!mẹ...con nhớ cha mẹ quá...hu hu hu..."Tiếng khóc nỉ non tưởng như một hiếu tử trở về nhà vậy.

Trần Viện ứa nước mắt, và vợ cũng bật khóc chạy lại r.ên rỉ.- " ôi con ta, con ta đã trở về rồi...hu hu hu..."Cả nhà ba người ôm nhau khóc rưng rức, giọt nước mắt không phải đau khổ mà là hạnh phúc đoàn tụ.

Trên xe, Triệu phu nhân thấy ba người họ cứ ôm nhau khóc mãi thì không muốn làm phiền, quay sang nhìn Thu nhi mà nói.- " ta không làm phiền niềm vui đoàn tụ của gia đình, vậy ta về trước.

Ngày mai ta quay lại đón cháu, hôm nay tranh thủ thu xếp đồ đạc rồi ngày mai theo ta, nhớ chưa?"Thu nhi cúi đầu "dạ" một tiếng , sau đó thì bước xuống xe.

Cỗ xe ngựa quay đi mà gia đình còn đang rưng rưng xúc động, đến khi đi được một đoạn thì Trần Viện mới nhận ra mà chạy theo gọi lớn.- " Triệu phu nhân, xin vào nhà uống nước đã, cho Trần gia được nói lời cảm ơn..."Lời nói lúc này đã quá trễ, cỗ xe ngựa đã đi quá xa.

Thu nhi liền bước tới bên mẹ, tay đỡ lấy người mẹ đi đứng khó khăn này mà nói.- " phu nhân có nói ngày mai sẽ quay lại, lúc đó cha mẹ nói lời cảm ơn vẫn chưa muộn, bây giờ chúng ta vào nhà thôi"Cha mẹ quay sang nhìn Thu nhi mà khẽ gật đầu nói.- " được, được, chúng ta vào thôi, vào nhà rồi nói "Thu nhi dìu mẹ bước vào, mà Trần Đú Cần đi sát cha nó, cả nhà lúc này cảm giác thật sự đã đoàn viên.

Trần Đú Cần lại níu tay cha nó mà nói.- " phụ thân, trong nhà có gì ăn không? Con đói quá"Trần Viện nghe vậy thoáng giật mình, nhận ra con chưa ăn gì thì lòng thương lắm, khẽ vỗ về nói.- " có con gà đang nhốt sau nhà.

Con vào ăn tạm cơm nguội trước, cha mẹ sẽ thịt gà làm cơm cho con ăn "Vừa nghe tới thịt gà thì Đú Cần sung sướng lắm, mà người mẹ lúc này cũng vui vẻ nói.- " con gà béo nhà ta để dành chính là lúc này, để mẹ vào chuẩn bị cơm ăn mừng gia đình ta đoàn viên, thật sự là một niềm vui lớn"Nói đoạn thì vui vẻ bước đi, không quên dặn Thu nhi.- " con gái, con sang nhà hàng xóm xin ít lá chanh đi, bây giờ đến lúc mở tiệc rồi"Thu nhi cúi đầu dạ một tiếng, rồi quay đi sang hàng xóm xin lá chanh.

Con gà béo mà mọi người nhắc đến là con gà mua từ thủa Trần Đú Cần chưa trộm tiền bỏ nhà đi.

Nghịch tử đi rồi, Trần Viện tiếc của mà nhốt lại, hàng ngày Thu nhi phải đi bắt sâu bọ tép cá nhỏ ngoài ruộng cho nó ăn.

Vì được chăm sóc kỹ nên nó còn béo hơn lúc mới bắt về, và hôm nay là ngày tận số của nó.Rất nhanh chóng, một nồi cháo gà thơm phức được nấu xong.

Gà luộc chặt ra xếp lên đĩa, lá chanh xắt nhỏ rắc lên, trông vô cùng hớp dẫn.

Cả nhà ngồi vào bàn ăn, vợ chồng Trần Viện lập tức mỗi người gắp một cái đùi gà vào bát Đú Cần mà nói.- " đây, con ăn đi cho nóng"Những gì ngon nhất đều dành cho con trai.

Đú Cần nhai ngồm ngoàm như hổ đói, vẻ mặt sung sướng lắm.

Phút giây này, vợ chồng Trần Viện nhìn con trai ăn mà si mê quên cả xung quanh, cảm giác rất hạnh phúc.

Thu nhi nhớ lại lời dặn của Triệu phu nhân, lúc này gắp một miếng rau vào bát, ngập ngừng nói .- " cha...!mẹ...!Ngày mai Triệu phu nhân đến đây là để đón con đi làm, con sẽ phải theo phu nhân một thời gian dài, cha mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe..."Thu nhi lo lắng khi mình đi sẽ không có ai chăm sóc phụ mẫu, nên nàng cảm thấy bất an.

Phụ mẫu nàng lúc này không quan tâm gì nữa rồi, chỉ khẽ quay sang nhìn nàng mà gật đầu.- " được rồi, con cứ yên tâm đi theo phu nhân, cha mẹ ở nhà tự lo được"Nói xong thì lại quay sang đắm đuối nhìn con trai mình ăn, cảm giác mơ hồ lắm.

Thu nhi trước giờ chưa từng so đo tính toán gì, cũng chưa từng đòi hỏi, thế nhưng giây phút này nàng đã chạnh lòng.

Nàng sắp phải xa nhà theo người ngoài đi làm việc trả nợ cho em , trong giây phút này nàng muốn được cha mẹ quan tâm một chút.

Chỉ một chút quan tâm hỏi thăm, chỉ một chút dặn dò con gái lần đầu xa nhà, chỉ một chút thôi cũng không có.

Trần Đú Cần ăn uống khí thế, chẳng quan tâm gì nữa.

Ăn chưa xong miếng này đã được cha mẹ gắp miếng khác, tất cả những gì ngon nhất đều dành cho nó.

Thu nhi khẽ mím môi, lần đầu tiên trong đời nàng thoáng có sự tị nạnh với em mình.

Nàng thèm khát được cha mẹ đối xử một lần như vậy, như cái cách mà họ đối xử với con trai, chỉ một lần thôi cũng được.Nàng muốn nói gì đó, muốn nói rằng con cũng là con của cha mẹ, cũng muốn được cha mẹ yêu thương.

Thế nhưng chưa kịp nói, nàng nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của cha mẹ mình thì bất giác quên đi hết tất cả.

Thu nhi khẽ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.

" Chỉ cần cha mẹ hạnh phúc, gia đình yên ấm, như vậy là đủ rồi.

Tất cả chuyện khác lúc này không còn quan trọng nữa" .Bữa cơm ăn xong, Trần Đú Cần lăn ra giường ngủ, Thu nhi thì đi rửa bát.

Mọi việc xong xuôi, nàng đi dạo xung quanh ngôi nhà một lần, nhìn lại mọi thứ một lần nữa.

Ngày mai là ngày nàng phải rời xa nơi này, không phải là vĩnh viễn mà là lần đầu và rất lâu.

Nàng hồi hộp, trong khoảng khắc lo lắng nàng nhớ về nụ cười của cha mẹ, nàng siết nắm tay đặt lên ngực vô thức mỉm cười hạnh phúc.

" Sao cũng được, mọi việc không còn quan trọng nữa"Trần Đú Cần ăn no nằm ngủ mà khoái chí lắm.

Nó trộm sạch tiền cha mẹ đi ăn chơi, không những không bị trách phạt mà cha mẹ phải lụi cụi đi mượn tiền chuộc nó về rồi mở tiệc ăn mừng như nó mới lập được chiến công gì đó oai hùng lắm.

Nghĩ đến đây nó cười khoái chí, dương dương đắc ý.Tội của nó gây ra là không nhỏ, lẽ ra phải phạt nặng.

Cha mẹ thương con có thể đổ thừa tại vì thế này thế nọ mà nó mới thế, hoặc bất cứ lý do gì đó để tha thứ cho nó.

Bọn họ hiểu biết nông cạn nên thực sự không hiểu một số vấn đề.

Phạt, không phải là trừng trị nó cho hả cơn giận của mình.

Mà phạt là để nó nhận ra lỗi lầm của mình, phạt là để uốn nắn nó về đường ngay nẻo chính, trưởng thành nên người.Con hư không phạt mà còn dung dưỡng chính là tự tay mình tạo ra một thằng nghịch tử, và chính mình phải chịu hậu quả của sự ngu dốt này.

Không lâu nữa đâu, ông ta sẽ phải hứng chịu nhiều đau khổ hơn nữa.

Đây là nhân quả, cha mẹ không biết dạy con, kết quả con trở thành phá gia chi tử, gia đình tan nát..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 162: 162: Tháng Lương Thứ Tư



Thời gian thấm thoát trôi qua, đã tròn hai năm rồi, mọi thứ dường như như đã khác trước rất nhiều.

Thu nhi bây giờ không chỉ là ca kỹ nổi tiếng cả trấn này mà danh tiếng còn vọng đến cả Đại La nữa.

Khi mới bắt đầu vào đoàn ca kỹ, Thu nhi nhanh chóng nhận ra rằng nhiều người khác tới đây học nghề như nàng vốn không được trả lương, tự nàng hiểu ra mình đã được Triệu phu nhân ban cho một đặc ân.

Vì lẽ đó, Thu nhi đã cố gắng hết sức mình để làm việc và học tập sao cho vị phu nhân kia hài lòng.

Vốn tính thông minh nhanh nhẹn, nàng đã nhanh chóng biết đọc biết viết đồng thời thành thạo tay nghề đàn hát của mình, khiến Triệu phu nhân rất hài lòng.

Trong hai năm đó Thu nhi chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì, nàng luôn làm việc chăm chỉ với tinh thần trách nhiệm cao.

Nhanh chóng trở thành tay đàn chính, lại với nhan sắc xinh đẹp đã khiến nàng trở thành cây hái ra tiền của Triệu phu nhân, khiến phu nhân yêu mến mà gọi nàng là "con gái".

Vừa mới đây đoàn ca kỹ đã có chuyến lưu diễn ở Đại La, tiết độ sứ Độc Cô Tởm thấy nàng đàn hát thì khen tấm tắc, Triệu phu nhân vì thế cũng được thơm lây.

Sau chuyến lưu diễn thành công tốt đẹp ấy, mọi người lại trở về Triệu gia trang nghỉ ngơi.Thu nhi đang bước từng bước chân trong Triệu gia trang, nàng từng bước đến phòng tiếp khách của Triệu phu nhân để làm chút việc.

Hôm nay là ngày lãnh lương, phu nhân sẽ phát lương tháng thứ tư cho nàng.

Trong 24 tháng qua, sau khi trả hết 20 tháng lương tiền chuộc em rồi thì nàng đã bắt đầu nhận được tiền lương của mình, cũng là lần đầu tiên cầm tiền của mình trong tay, chính là những đồng tiền mà nàng hoàn toàn có quyền quyết định việc sử dụng chúng.

Thu nhi đã ba lần nhận lương như vậy rồi, và bây giờ nàng đang đến chỗ của Triệu phu nhân.

Khi vào bước vào trong phòng, nàng hướng về phía phu nhân đang ngồi ở ghế mà cúi đầu thi lễ.- " phu nhân, con gái đã đến"Triệu phu nhân yêu mến gọi Thu nhi là con gái, thế nên cách xưng hô cũng theo đó mà gọi.

Triệu phu nhân nhìn nàng gật đầu, chỉ tay vào ghế mà nói.- " được rồi, con tới đây ngồi đi"Thu nhi bước tới ngồi xuống ghế như đã từng như vậy rất nhiều lần.

Triệu phu nhân sẽ phát lương, nhưng trước khi phát lương thì bà muốn làm một vài chuyện trước.

Phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Thu nhi và vỗ về, nhìn nàng với ánh mắt yêu mến mà dịu dàng nói.- " chuyến lưu diễn vừa rồi đã thành công tốt đẹp, mang lại cho ta không chỉ tiền công mà còn cả danh tiếng và thương hiệu.

Ngay cả ngài tiết độ sứ Độc Cô Tởm cũng rất hài lòng, tấm tắc khen ngợi đoàn ca kỹ chúng ta.

Công lớn nhất trong lần này là nhờ con đấy, con gái à"Lời nói dịu dàng khen ngợi khiến Thu nhi ngại ngùng, nàng khẽ lắc đầu.- " xin phu nhân đừng nói thế, công lao đều là của tất cả mọi người cùng nhau phấn đấu, con nào có hơn ai.

Lời khen của phu nhân khiến con cảm thấy thật xấu hổ"Thu nhi gia nhập đoàn ca kỹ một năm đã thành thạo tất cả và trở thành ngôi sao chủ chốt của đoàn, là đóa hoa đẹp nhất đem về biết bao nhiêu lợi ích.

Mặc dù là ngôi sao sáng nhất, thế nhưng Thu nhi chưa bao giờ kiêu ngạo tự cho mình đặc quyền này nọ, sự khiêm nhường của nàng khiến phu nhân rất hài lòng.

Bà lúc này vui vẻ lắm, liền lấy ra một bộ y phục rất đẹp đưa ra trước mặt mà nói.- " con gái con xem bộ y phục ta mới mua này có đẹp không? Con xem thử đi"Nói xong liền đưa cho Thu nhi.

Nàng ngoan ngoãn cầm bộ y phục lên ướm thử, xem ra rất vừa vặn với nàng tựa như đo may vậy.

Bộ đồ đẹp với những hoạ tiết tỉ mỉ công phu như vậy là những bộ đồ dành cho các tiểu thư cành vàng lá ngọc.

Thu nhi rất thích thú, ánh mắt đầy sự si mê mà nói.- " phu nhân thật có con mắt thẩm mỹ, bộ y phục này đẹp một cách lung linh, thật sự rất xứng đáng với thân phận cao quý như người "Triệu phu nhân bật cười, xem ra Thu nhi nghĩ rằng bộ đồ này bà tự sắm cho mình.

Triệu phu nhân khẽ lắc đầu nói.- " hôm nay là tròn hai năm con theo ta học chữ học đàn trở thành ca kỹ.

Đây là một cột mốc đáng nhớ, vì vậy ta đặt may bộ đồ này là để tặng cho con chứ không phải cho ta "Thu nhi giật mình, nhìn bộ y phục đẹp lung linh này khiến nàng không dám mơ tưởng, nàng hai tay vội đưa trả mà nói.- " phu nhân, bộ y phục này nhìn qua cũng biết rất đắt tiền.

Thu nhi chỉ là đứa con gái nhà quê, sao dám nhận thứ quý giá như vậy, xin phu nhân nhận lại "Triệu phu nhân khẽ mỉm cười, bà đưa tay đẩy nhẹ bộ y phục trên tay Thu nhi mà dịu dàng.- " được rồi, bảo con lấy thì con cứ lấy đi.

Đồ này vốn dĩ đặt may cho con, là phần thưởng cho hai năm con phấn đấu, có gì mà ngại?"Thu nhi thích bộ đồ này lắm, nhưng vì nó quá quý giá nên nàng không dám nhận.

Bây giờ phu nhân đã nói vậy rồi, nàng liền ôm bộ đồ vào ngực mà nở một nụ cười tươi tắn.- " phu nhân, người nói thật chứ? Người cho con thật ư?"Triệu phu nhân liếc nhìn Thu nhi, thấy khuôn mặt hạnh phúc của nàng thì bà khẽ gật đầu, mỉm một nụ cười ẩn ý.- " ghớm, thích lắm còn giả vờ gì nữa.

Lấy thì lấy đi, ta đã nói là đặt may riêng cho con rồi còn gì "Lời nói châm chọc không làm Thu nhi ngại ngùng, nàng sung sướng ôm bộ đồ vào mà cúi đầu thi lễ.- " tạ ơn phu nhân, con sẽ trân trọng món quà của người, cố gắng làm việc tốt nhất để người hài lòng"Triệu phu nhân bật cười , trong lòng vui vẻ lắm.- " được rồi, được rồi.

Chỉ là một bộ y phục thôi mà, có gì to tát đâu.

Con sau này theo ta cứ tiếp tục phấn đấu thì sẽ còn nhiều quý giá hơn vậy cho con, cứ yên tâm "Thu nhi nghe vậy lại cúi đầu cái nữa.

Nàng lúc này đang rất vui vì món quà này.

Nàng lại đưa cái áo lên xem, rồi lại ướm thử, cảm giác thật sung sướng.

Phụ nữ ai chẳng thích mình đẹp, thế nên được bộ đồ đẹp như thế này nàng vui cũng là lẽ tất nhiên ..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 163: 163: Trần Viện Tới Tìm



Triệu phu nhân nhìn Thu nhi sung sướng với món quà thì cũng không muốn làm phiền, nhưng bà vẫn có việc phải làm.

Bà gõ nhẹ vào bàn nói.- " thôi được rồi, đừng đứng thử áo nữa.

Lại đây ngồi với ta đi, vẫn còn chút chuyện phải nói với con "Thu nhi xếp gọn bộ y phục mới lại, đoạn bước vào ghế ngồi xuống.

Phu nhân lúc này lấy ra năm nén bạc đưa cho nàng mà cười nhẹ.- "Đây, tiền lương tháng này của con đây, nhận lấy "Thu nhi đứng dậy, nàng lễ phép cúi đầu đưa hai tay tới nhận lấy năm nén bạc trắng.

Cầm tiền trong tay, nàng lúc này lại cúi đầu thi lễ.- " tạ ơn phu nhân, sáng ngày mai xin phu nhân cho phép con về thăm nhà một bữa, đến chiều tối con lại trở về "Triệu phu nhân khẽ nhíu mày.

Thu nhi từ lúc theo bà luôn nhận được sự sủng ái, mỗi tháng đều được bà cho về thăm nhà một lần.

Không chỉ có thế, vì Thu nhi là viên ngọc quý trong tay mình mà Triệu phu nhân mỗi lần như vậy đều cho một cỗ xe ngựa và một hộ vệ đi theo hộ tống viên ngọc ấy.

Sau khi trả hết nợ và nhận được tháng lương đầu tiên, Thu nhi liền đem hết tiền lương hiếu thuận phụ mẫu.

Điều này tất nhiên là tốt, và vị phu nhân kia rất hài lòng, lại càng yêu mến hơn.

Đến tháng lương thứ hai, Thu nhi lại đem hết mà hiếu thuận phụ mẫu.

Triệu phu nhân lúc ấy không phản đối gì, chỉ cảm thấy cần phải có sự điều tiết.

Đến tháng lương thứ ba cũng như vậy, Thu nhi chẳng giữ lại đồng nào.

Triệu phu nhân lúc này cảm thấy không ổn, hiếu thảo thì rất tốt nhưng cũng phải chừa lại chút gì đó cho mình chứ.

Lần này nhận lương tháng thứ tư, Thu nhi lại xin về, có lẽ cũng sẽ biếu hết tiền lương cho phụ mẫu.

Triệu phu nhân lúc này thở dài nói.- " con gái, ta không phải là muốn quản hết tất cả mọi chuyện của con, nhưng có nhiều việc ta nghĩ vẫn cần phải nói"Lời nói có chút không vui.

Thu nhi thấy vậy thì khẽ cúi đầu, phu nhân lúc này chỉ vào y phục trên người Thu nhi mà trầm ngâm.- " con gái à, con ở với ta thì việc chăm lo cho con những thứ cơ bản là điều tất nhiên, nhưng con người ta vẫn cần những thứ riêng tư để lo toan nữa.

Con xem, tất cả những gì con dùng đều do ta mua cho.

Không phải ta tiếc của với con, mà ta muốn nói rằng con cũng phải biết tự sắm sửa cho mình đi chứ.

Tiền lương có bao nhiêu con đều hiếu kính cha mẹ, vậy khi lỡ có việc gì cần dùng tiền thì con lấy tiền đâu để sử dụng cho mình?"Thu nhi lại khẽ cúi đầu không nói.

Ở đoàn ca kỹ này thì nàng là người ít mua sắm nhất, tất cả tiền lương đều gửi về nhà.

Triệu phu nhân không thể trách mắng nàng chuyện này được, nhưng bà cảm thấy lấn cấn trong lòng, bà lại thở dài.- " người ta làm được mười đồng thì cho cha mẹ hai đồng, hiếu thảo thì cho năm đồng.

Con đem hết tiền lương của mình hiếu kính phụ mẫu là muốn làm thiên hạ đệ nhất hiếu nữ hay gì?"Lời nói tựa như có sự phiền lòng.

Thu nhi giật mình, vội vàng hướng phu nhân mà xua tay phân trần.- " phu nhân, xin đừng hiểu lầm.

Con gái nào có ý đó, chỉ là phụ mẫu dưới làng sống thiếu thốn khổ cực, con gái chỉ muốn gửi cha mẹ nhiều tiền một chút để cha mẹ đỡ vất vả hơn thôi "Vẻ mặt của Thu nhi lúc này rất dễ thương.

Triệu phu nhân bật cười, cái này chối cũng như không , rõ ràng là hiếu thảo mà chối là không, thật khiến bà càng yêu mến.

Cả hai người có hai cảm xúc rất khác nhau, đang trong dòng cảm xúc thì có người hầu chạy vào báo.- " bẩm phu nhân, có một người tên Trần Viện đến đây xin gặp phu nhân và Thu cô nương "Triệu phu nhân và Thu nhi nhìn nhau ngạc nhiên.

Không phải ngày mai là ngày Thu nhi về thăm nhà đó sao? Hai năm nay thì tháng nào chẳng như vậy, hà cớ gì lại lên thăm lúc này mà không chờ được đến ngày mai.

Triệu phu nhân cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng khách đến thì phải tiếp, không có thời gian suy tư, bà khẽ gật đầu.- " được rồi, ra mời ông ta vào đây "Người hầu chạy ra ngoài, một lúc sau dẫn một người đàn ông gầy gò vào trong, đích thị đó là Trần Viện.

Dáng người tiều tụy, đôi mắt mệt mỏi, nhìn ông ta thật tàn tạ khiến Thu nhi trông thấy mà ngỡ ngàng.

Trần Viện vừa bước vào, Thu nhi đã hoảng hốt chạy tới níu tay ông, lời nói đượm buồn.- " cha, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tháng trước con về thấy cha còn khỏe mạnh, mà bây giờ mới có một tháng trôi qua trông cha tiều tụy thế này?"Ánh mắt Thu nhi long lanh rướm lệ, tưởng chừng như sắp bật khóc.

Trần Viện thấy vậy thì khẽ nắm tay vỗ về con mình.- " không có chuyện gì, chỉ là thời gian gần đây có nhiều chuyện bận rộn quá nên hơi mệt mỏi, giải quyết xong hết công việc là sẽ ổn cả thôi"Thu nhi khẽ siết bàn tay, nghe cha nói vậy thì trong lòng vơi bớt đi phần nào đau xót.

Trần Viện lại quay sang hướng về phía Triệu phu nhân thi lễ.- " Triệu phu nhân, tại hạ đường đột tới làm phiền phu nhân, cảm thấy thật áy náy"Triệu phu nhân mỉm cười, theo lễ mà đứng lên nói.- " không có gì làm phiền cả, ông đến chơi khiến ta rất vui.

Nào, mời ngồi"Trần Viện khẽ cúi đầu một cái.

Thu nhi theo đó dìu cha vào ghế ngồi.

Vì Trần Viện và Triệu phu nhân là bề trên , mà bề trên nói chuyện thì Thu nhi theo lễ đứng một bên.

Trần Viện và Triệu phu nhân sau một hồi chào hỏi xã giao các kiểu như hỏi thăm sức khỏe gia đình, công việc tốt không...v...v...!Triệu phu nhân lúc này mới hỏi vào vấn đề chính.- " ngày mai là ngày con gái ông nghỉ phép về thăm nhà, vậy hôm nay ông đã vội lên đây không biết là có chuyện cấp bách gì, chắc không phải là để thăm con đâu nhỉ"Người đàn ông gầy gò cười gượng, ông ta cúi đầu thi lễ một cái rồi nói.- " phu nhân thật sự rất tinh tường.

Không dám giấu phu nhân, tại hạ đến đây thực chất là muốn đến để bái kiến phu nhân, xin phu nhân chút chuyện "Triệu phu nhân khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn vào Trần Viện với vẻ tò mò.- " vậy...!có chuyện gì mà ông phải đến gặp trực tiếp ta? Không phải nghịch tử nhà ông lại gây chuyện nữa chứ?"Câu hỏi của phu nhân không phải không có lý, mà Thu nhi bên cạnh cũng thoáng giật mình.

Trần Đú Cần gây chuyện lần nào cũng khiến gia đình sống dở chết dở , mà chuyện lần sau gây ra to hơn lần trước, chẳng lẽ lần này thật sự gây chuyện gì sao? Trần Viện nghe hỏi vậy thì cười nhẹ, khẽ lắc đầu.- " không có, hài tử ở nhà dạo này chăm lo làm ăn, không còn gây chuyện nữa, xin phu nhân yên tâm "Lời nói ra khiến Thu nhi bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, mà Triệu phu nhân cũng mỉm cười.- " không gây chuyện thì tốt.

Vậy thì ông tìm ta có việc gì?"Lời nói rõ ràng rành mạch vào thẳng trọng tâm.

Trần Viện lúc này lại ấp úng, xem ra điều này có vẻ khó nói lắm.

Khi có chuyện khó nói, người ta thường rào trước đón sau.

Trần Viện cũng vậy, ông ta ngập ngừng một chút rồi cười gượng.- " không giấu gì phu nhân, hài tử ở nhà năm nay cũng đã 16 tuổi, là cái tuổi dựng vợ cho nó.

Tháng vừa rồi gia đình thông qua mai mối cũng đã tìm được một mối xứng đôi vừa lứa, cả hai gia đình đều rất hài lòng, chỉ là chưa định được ngày lành tháng tốt để cử hành mà thôi "Triệu phu nhân cười mỉm, cái này đâu phải trọng tâm, bà có vẻ không quan tâm lắm chuyện của nghịch tử kia.

Triệu phu nhân không quan tâm nhưng Thu nhi thì có, vừa nghe thấy em mình kiếm được mối xứng đáng thì vui mừng reo lên.- " cha nói thật chứ? Cần đệ sắp thành gia lập thất sao? Đây là điều đáng mừng "Thu nhi biết rất rõ tâm tư cha mẹ mình, chính là muốn Đú Cần lấy vợ yên bề gia thất mà kế nghiệp gia đình.

Đây không chỉ là kế hoạch mà là mong ước mòn mỏi của Trần gia, xem ra điều tưởng chừng đơn giản ấy nhưng lại là thứ gì đó mơ hồ với gia đình đang sắp trở thành hiện thực..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 164: 164: Hôn Sự Của Thu Nhi



Trần Viện kể về hôn sự của Đú Cần khiến Thu nhi vui mừng, nàng lúc này mới liên kết với vẻ mặt phờ phạc của cha mà vui vẻ hỏi.- " cha, vậy là cha mệt mỏi thời gian qua là vì lo lắng chuyện hôn sự của tiểu đệ sao?"Trần Viện cười gượng, khẽ gật đầu.- " đúng là như thế, chính là như thế "Triệu phu nhân vẫn khẽ mỉm cười không hứng thú, không mấy bận tâm.

Thế nhưng chuyện này vẫn không phải là trọng điểm mà ông ta phải lên đây tìm bà, vẫn là có chuyện khác.

Trần Viện nhìn khuôn mặt thờ ơ của Triệu phu nhân mà có chút ngập ngừng, lúc này lại quay sang con gái mà nói.- " Thu nhi à.

Có câu " gái thập tam, nam thập lục ".

Em con đã đến tuổi dựng vợ thì con đã thừa tuổi gả chồng rồi, cũng phải tính chuyện hôn sự cho con thôi"" hôn sự của con?" Thu nhi ngạc nhiên thốt lên, mà Triệu phu nhân đang bưng ly trà chưa kịp uống thì khựng lại, giữ ly trà ngay khoé môi mà liếc sang nhìn.

Trần Viện hít một hơi thật sâu rồi thở dài gật đầu.- " phải, hôn sự của con.

Thu nhi à, con năm nay cũng đã 18 tuổi rồi, ở cái tuổi này nhiều thiếu nữ đã có chồng và sinh ra vài hài tử, nhưng con thì vẫn chưa.

Thiết nghĩ con cũng phải lấy chồng yên bề gia thất trước, sau đó em con mới cưới vợ được"Lời nói của Trần Viện khiến Triệu phu nhân khó chịu.

Thu nhi là viên ngọc quý hái ra tiền cho bà, bây giờ cưới chồng thì...!Chuyện này không được, phải tính lại.

Triệu phu nhân khẽ đặt ly trà xuống, đứng dậy quay mặt đi sang phía cửa sổ để giấu đi vẻ mặt khó chịu của mình.

Khẽ liếc ra sau, bà bậm môi nói.- " chậc...!thằng em cưới vợ thì cứ cưới đi, có lý nào lại ép chị nó phải cưới trước mới được? Chuyện này ta thấy không hợp lý"Trần Viện dường như đã đoán trước được tình huống này, ông đứng dậy cúi đầu thi lễ.- " phu nhân nói đúng, không có lý do gì ép buộc cả.

Thế nhưng con gái đã nhiều tuổi rồi, sợ trễ thêm một vài năm nữa sẽ mất giá khó gả vào nhà tử tế.

Bây giờ vẫn còn trẻ, vẫn nên lo hôn sự cho nó "Triệu phu nhân khẽ tặc lưỡi khó chịu.

Trần Viện nói không sai, ở thời phong kiến thì 13 tuổi đã phải gả chồng, nữ nhi 18 tuổi bị xem là độ tuổi bắt đầu già đi, gả chồng thời điểm này là đúng.

Đang phân vân thì Trần Viện đã mạnh dạn nói tiếp.- " không dám giấu phu nhân, tại hạ đến đây hôm nay là mạn phép xin phu nhân cho con gái nghỉ việc , để tại hạ dẫn con gái về lo chuyện hạnh phúc cả đời cho nó, xin phu nhân chấp nhận"Lời nói rõ ràng rành mạch.

Triệu phu nhân nghe rõ từng câu, khuôn mặt trở nên khó chịu, hai khóe mắt khẽ nhấp nháy.

Đây chính là trọng điểm, là điều bà lo lắng nhất.

Lấy chồng rồi thì sẽ phải rời khỏi gánh hát của bà, khiến bà mất đi một viên ngọc quý.

Bà muốn phản đối, nhưng phản đối như thế nào bây giờ? Khi mà những lý lẽ của Trần Viện là hoàn toàn đúng đắn.

Triệu phu nhân quay sang nhìn Thu nhi, bà tính hỏi nàng dự định thế nào.

Nếu nàng không muốn lấy chồng bây giờ thì bà sẽ dùng quyền lực để can thiệp, thế nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Thu nhi thì bà biết ngay hiếu nữ này sẽ không bao giờ cãi lời cha mẹ, thế nên bà đành phải ngậm ngùi chấp nhận.

Bà hít một hơi thật sâu trấn tĩnh, sau đó từ từ bước lại ghế ngồi.

Khẽ dựa lưng vào ghế, bà thở dài hỏi.- " vậy...!ông định khi nào cho cháu nghỉ việc trở về?"Câu hỏi này chứng tỏ rằng bà ta đã chấp nhận.

Trần Viện nghe vậy mừng rỡ, liền thi lễ.- " thưa phu nhân, tại hạ xin phép được đưa cháu về trong hôm nay luôn cho tiện "Vừa nghe đến chữ "hôm nay " , Triệu phu nhân trừng mắt tức giận, không kìm chế được mà đập tay vào bàn khiến Trần Viện giật nảy mình.

Bà bật dậy mà mắng.- " ngươi làm cái gì cũng phải vừa phải thôi, cũng nên biết nghĩ đến cho người khác với.

Nếu muốn cho con nghỉ việc thì cũng phải nói trước với ta dăm bữa nửa tháng để ta còn tính.

Bây giờ ngươi đường đột như vậy, ngươi có biết kế hoạch làm việc của ta bị ngươi phá hỏng không hả.

Khoảng mươi ngày nữa có vị khách từ Kiến Nghiệp (thủ đô Đông Ngô) đến Giao Chỉ gặp đại gia Đường Lược bàn chuyện làm ăn.

Đại gia Đường Lược đã đặt cọc thuê đoàn ca kỹ của ta, ông lại đè ngay lúc này lấy đi tay đàn chủ lực, là cố tình chơi ta phải không?"Lời quát mắng nghiêm túc này khiến cả hai cha con giật mình.

Thu nhi đã theo phu nhân được hai năm, và đây là lần đầu tiên nàng thấy phu nhân tức giận như vậy.

Trần Viện thì giật mình hoảng hốt, vội xua tay nói.- " xin phu nhân bớt giận.

Bây giờ tại hạ đưa cháu về xem mắt để bàn chuyện hôn sự trước.

Sau lễ xem mắt thì vẫn còn thời gian dài, trong lúc đó có thể quay lại làm việc ngắn hạn cho phu nhân, như thế có được không?"Lời nói lắp bắp, vẻ mặt hốt hoảng.

Triệu phu nhân nhìn vậy thì nguôi giận, khẽ ngồi xuống mà trấn tĩnh.

Trần Viện lúc này mồ hôi tuôn ra, tiếp tục trấn an.- " ngay cả sau này cháu gái lấy chồng, nếu phu nhân muốn tiếp tục thuê cháu thì có thể nói chuyện với chồng của nó, như vậy là được rồi, phu nhân thấy vậy được không?"Triệu phu nhân hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh.

Thôi thì mỗi người nhịn nhau một tí, bà nhắm đôi mắt mà khẽ nói.- " được rồi, ta trả con gái cho ông.

Nhưng mười ngày nữa ông phải cho ta mượn lại con bé , nó phải trở lại để tập dượt cùng đội nhằm chuẩn bị cho tiệc mừng đón khách ở Đường phủ.

Sau khi sự kiện đó kết thúc, ta sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa, ông thấy được không?"Trần Viện vui mừng cúi đầu thi lễ.

Triệu phu nhân không nỡ xa Thu nhi, nhưng hoàn cảnh này thì không thể không như vậy.

Bà vỗ tay mấy cái, một người hầu chạy vào.

Bà chỉ về phía người hầu mà ra lệnh.- " ngươi chạy ra kêu người chuẩn bị xe ngựa đưa cha con Trần gia về làng, nhanh đi "Người hầu cúi đầu nhận lệnh rồi quay lưng chạy đi làm.

Triệu phu nhân lại thở dài tiếc nuối, quay sang nhìn Thu nhi mà dặn dò.- " con trở về rồi nhớ ôn luyện đàn hát cẩn thận, mười ngày sau trở về đây tập luyện cùng đoàn.

Vị khách đến từ Kiến Nghiệp kia chắc hẳn là một vị quan chức lớn trong triều đình Đông Ngô, vì vậy tiếp đón không thể có sơ suất, con biết chưa?"Thu nhi ngoan ngoãn cúi đầu dạ một tiếng, phu nhân thấy vậy cũng yên lòng.

Phu nhân khẽ vỗ vào ghế bên cạnh, Thu nhi hiểu ý chạy lại ngồi xuống.

Bà nắm lấy bàn tay nàng, bịn rịn như không muốn thả ra, ngậm ngùi nói.- " con gái, nếu sau này có gặp phải chuyện gì khó khăn không tự giải quyết được, hãy nhớ rằng ta vẫn ở đây và luôn dang tay đón nhận con."Nói rồi siết chặt bàn tay.

Thu nhi cũng siết chặt tay mình, bịn rịn không muốn xa.

Nàng nhìn Triệu phu nhân mà nói.- " Trần gia trong cơn khó khăn được phu nhân dang tay cứu giúp, ơn này con chưa kịp trả xong.

Nếu như có cơ hội, con vẫn muốn được trở về với phu nhân một lần nữa "Trở về ư? Việc này phải được nhà chồng cho phép.

Triệu phu nhân khẽ gật đầu, vỗ về nhẹ lên bàn tay của Thu nhi mà gật đầu.- " được rồi, được rồi.

Con giờ trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi cùng cha về nhà đi cho sớm, cũng sắp trễ rồi "Thu nhi đứng dậy cúi đầu thi lễ rồi về phòng thu xếp, chuẩn bị theo cha về nhà.

Triệu phu nhân cùng Trần Viện trò chuyện chờ Thu nhi thu dọn đồ đạc xong, khoảng thời gian chia tay cũng sắp đến.

Khi Thu nhi quay trở lại với túi hành lý thì cũng là lúc hầu gái báo rằng cỗ xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.

Triệu phu nhân đích thân đưa tiễn, bà tự tay dìu Thu nhi lên xe.

Tất cả chào nhau một lần nữa, cỗ xe ngựa lăn bánh rời đi về hướng mặt trời.

Triệu phu nhân đứng lặng người nhìn theo cỗ xe ngựa rời đi dưới ánh chiều đỏ rực.

Ánh hoàng hôn rọi lên cỗ xe tựa như chiếu sáng con đường dài dẫn đến miền xa thẳm.

Triệu phu nhân vẫn mong chờ, hy vọng sẽ còn được ở bên nhau nhiều hơn.

Có biết đâu...Lỡ một lần đi một lỡ làng,dưới trời đau khổ chết yêu thương.Người đi ngày ấy trong buồn thẳm,trong buổi hoàng hôn tựa tử thần..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 165: 165: Về Nhà



Cỗ xe ngựa chở cha con họ Trần đã rời khỏi trấn và đang trên đường trở về làng.

Con đường thôn quê lúc này đi giữa hai ruộng lúa, là khung cảnh quen thuộc với những người dân sống trong nền văn minh lúa nước.

Trong cỗ xe ngựa, Thu nhi nhìn cha mình có vẻ như đang buồn phiền, liền níu tay hỏi.- " chuyện của tiểu đệ thế nào rồi, cha có thể kể con nghe được không? Con thấy cha phờ phạc đi nhiều quá"Trần Viện ánh mắt buồn sâu thẳm ngước lên nhìn con gái, trong khoảng khắc ấy Thu nhi cảm thấy có gì đó bất an.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi, ông ta khẽ thở dài.- " cha nhờ mai mối tìm được một mối rất tốt.

Gia đình nhà đó cũng tốt, không hơn cũng chẳng kém nhà ta.

Nữ tử nhà đó năm nay 14 tuổi, xinh đẹp nết na, ta thật sự rất ưng ý.

Chỉ là nhà đó đòi sính lễ là một kim nguyên bảo (một nén vàng lớn) , lại yêu cầu Cần nhi phải có nghề nghiệp ổn định đàng hoàng, khiến ta chưa thể đáp ứng được "Nói xong lại thở dài lần nữa.

Thu nhi nhìn khuôn mặt sầu não của cha mình mà thương lắm, nàng ngập ngừng hỏi.- " việc đòi hỏi một kim nguyên bảo cũng không phải là việc gì quá đáng, nhà ta tích cóp từ từ rồi sẽ có.

Còn chuyện nghề nghiệp ổn định đàng hoàng, không phải tiểu đệ sẽ nối nghiệp cha tiếp quản tiệm may đó sao? Như vậy không phải là ổn thỏa cả rồi, sao cha lại phiền não đến vậy?"Trần Viện phiền não càng phiền não hơn, chỉ chốc lát mà đã thở dài lần thứ ba, khẽ lắc đầu.- " nếu em con chịu ngoan ngoãn học làm thợ may thì tốt rồi, đằng này nó chê nghề thợ may mà đòi mở tiệm rượu, thế mới khổ chúng ta đây "Thì ra là như vậy, Thu nhi lúc này mới hiểu ra tại sao cha nàng lại buồn phiền đến như vậy.

Nghề thợ may là nghề được truyền lại ba đời của Trần gia, đó không đơn giản chỉ là một nghề mà nó còn là di sản từ thời ông cố để lại, nay đến lượt Đú Cần thì nó lại chê nghề di sản cha ông khiến Trần Viện khó ăn nói với tổ tiên.

Trần Viện buồn phiền, và có thể không chỉ có từng đó, còn có nhiều nỗi âu lo khác chất chồng lên đôi vai gầy gò nhỏ bé của ông.

Cỗ xe ngựa cứ chạy như thế, thoáng chốc đã tới làng.

Trần Viện mở rèm cửa thấy đã về tới nhà thì vui mừng, ông hít một hơi thật sâu lấy lại vẻ bình thường mà nói với con gái.- " thôi thì mọi chuyện cứ từ từ tính, bây giờ vẫn chưa tìm ra cách.

Biết đâu thời gian tới Cần nhi sẽ thay đổi ý định thì sao, ai mà biết được?"Nói đến đây thì cỗ xe ngựa cũng dừng lại cách nhà mười trượng.

Hộ vệ Triệu gia theo thói quen liền xuống ngựa và dìu viên ngọc quý xuống xe.

Hộ vệ cáo từ hai cha con rồi đánh xe đi thẳng.

Thu nhi lúc này dìu cha mình, hai cha con đi về căn nhà mà người ta thường hay gọi là " tổ ấm gia đình" ấy.

Trần Viện khẽ vỗ vào tay con gái mà gượng cười.- " thôi, về nhà rồi.

Mọi chuyện không vui tạm thời quên đi hết, bây giờ vào nhà gặp mẹ con thôi"Thu nhi khẽ dạ một tiếng, cùng cha bước vào nhà.

Tất nhiên là một khung cảnh đoàn tụ của hai mẹ con, và tất nhiên là tháng nào Thu nhi cũng về một lần nên việc đoàn tụ này cũng không đến độ rưng rưng nước mắt.

Ánh mặt trời lúc này cũng tắt, Trần Đú Cần cũng đi chơi về, mọi người chuẩn bị mâm cơm rồi cùng nhau ăn tối.

Trần Đú Cần thấy chị nó về thì mừng lắm, bởi nó biết chị nó mới lãnh lương và sẽ biếu hết cho cha mẹ, nó từ đó có thể xin thêm tiền tiêu vặt.

Bữa cơm dọn ra có món thịt gà nó thích, chắc là mừng chị nó về.

Nó không nói không rằng đưa đũa gắp lấy hai cái đùi gà như nó vẫn thường thế, chỉ là không ngờ cha nó lấy đũa gõ vào tay nó cái " bốp" trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Trần Viện nhìn thằng con đang ngơ ngác ngạc nhiên của mình mà nói.- " con đó, bao nhiêu năm qua những gì ngon nhất đều giành cho con, hôm nay con nhường chị mình một lần đi"Nói xong liền gắp luôn hai cái đùi gà vào bát con gái.

Trần Đú Cần từ khuôn mặt ngơ ngác chuyển sang giận dỗi, nó bỏ đũa ra vẻ này nọ.

Thu nhi thấy vậy liền gắp hai cái đùi cho em mà dỗ dành.- " thôi được rồi, đệ ăn đi, tỷ cũng không quen ăn đùi"Đú Cần có đùi gà rồi mới đưa tay cầm đũa lại, vẻ mặt cũng không được vui vẻ gì.

Thu nhi thì rất vui, trước giờ nàng luôn mong ước được cha quan tâm như thế, không phải vì ham m.uốn ăn đùi gà mà là muốn được tắm mình trong tình yêu của cha mẹ.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng được cha mẹ dành cho sự quan tâm như vậy, đương nhiên nàng rất vui.Trần Viện thấy con gái mình nhường nhịn em thì khẽ cười hạnh phúc, ngắm nhìn con gái một chút mà suy nghĩ điều gì đó xa xôi.

Thu nhi thấy cha cứ nhìn mình bất động mà ngạc nhiên hỏi.- " cha, sao người không ăn đi mà cứ ngồi phổng ra như vậy?"Lời nói của Thu nhi khiến ông giật mình rời khỏi dòng suy nghĩ, ông cười gượng mà nói.- " à...!chỉ là...!Phải rồi con gái, ngày mai cha sẽ đi tảo mộ tổ tiên, con có thể đi cùng cha được không?"Thu nhi tròn xoe mắt nhìn cha mình mà ngạc nhiên, nàng ngơ ngác hỏi.- " cha à, hôm nay có chuyện gì mà cha cư xử lạ lắm.

Lần nào tảo mộ cũng đều là con đi cùng cha mà, sao hôm nay lại phải mở lời như người xa lạ vậy?"Trần Viện giật mình, ông cười gượng gạo.- " à không...!chỉ là..."Đang ấp úng chưa kịp nói thì lúc này bà vợ đã quay sang nhìn Đú Cần mà trách.- " con đó, là con trai nối dõi tông đường thì việc đi tảo mộ tổ tiên là trách nhiệm của con mới phải.

Chị con thời gian tới cũng sẽ phải đi lấy chồng, không thể ở nhà này mãi được, con còn không biết xin cha cho mình đi tảo mộ thay chị của con đi "Lời nói này đã làm sáng tỏ mọi chuyện, thì ra Trần Viện cố tình khách sáo để xem phản ứng của con trai ư? Thế nhưng Đú Cần có vẻ không quan tâm, nó lập tức lắc đầu.- " thì khi nào tỷ tỷ đi lấy chồng thì lúc ấy con tự khắc đi thay, bây giờ tỷ còn ở nhà thì cứ để tỷ đi thôi, sau này muốn đi cũng đâu có cơ hội"Bà mẹ nghe con nói vậy thì khẽ hừ một tiếng không hài lòng, mà Thu nhi thấy vậy cũng rất không vui.

Thu nhi định khuyên em một vài điều gì đó, nhưng chưa kịp nói thì Trần Viện lúc này lại gật đầu.- " Cần nhi, con nói vậy cũng có phần phải.

Vậy thì sáng mai để cha với chị con đi, nhưng những lần sau là đến phiên con đấy, biết chưa "Trần Đú Cần gật đầu cho qua chuyện, loại người này chắc cũng chẳng biết"trách nhiệm " là gì đâu.

Trần Viện thở dài một tiếng rồi phẩy tay.- " được rồi, ăn cơm đi, đừng nói những chuyện này nữa"Thế rồi bọn họ chuyển sang nói những chuyện vui vẻ, những chuyện mà khi nghe sẽ đem lại tiếng cười và niềm vui cho tất cả.

Khi bữa cơm xong, Thu nhi và mẹ lại ngồi hàn huyên với nhau, hai mẹ con kể nhau nghe nhiều điều thú vị.

Mẹ và con gái thì đương nhiên rất có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.Khi đêm khuya thanh vắng, mọi người lên giường ngủ, làng Thạch Thần lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó.

Tiếng dế kêu, tiếng ếch ộp, mọi âm thanh đồng quê như một bản nhạc du dương.

Thu nhi cũng lên giường ngủ, nàng chìm vào giấc ngủ say với một nụ cười trên môi.

Hôm nay nàng được cha mẹ quan tâm hơn em trai, dù chỉ là một chút thôi nhưng điều đó đã khiến nàng rất mãn nguyện.

Nàng ngủ một giấc ngủ yên bình trong một căn nhà yên bình của một cái làng yên bình, có biết đâu sóng gió sắp ập tới.

Lúc nào cũng vậy, trước khi cơn bão ập tới sẽ là một khoảng lặng bình yên đến lạ lùng.

Thu nhi có biết đâu những phong ba bão táp chuẩn bị ập xuống tấm thân bé nhỏ mong manh của nàng..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 166: 166: Bắt Cóc



Quy luật tự nhiên của trời đất "sinh, lão, bệnh, tử" là điều mà bất cứ ai cũng phải trải qua trong đời.

Có sinh thì có tử, mà có tử thì phải có nơi chôn cất, người ta gọi đó là nghĩa trang.

Làng Thạch Thần có một khu vực chôn cất sát bìa rừng, có thể xem là nghĩa trang của làng.

Làng nhỏ dân số thưa thì nghĩa trang cũng vắng vẻ và ít mộ, lâu lâu mới có người tới tảo mộ gia tiên.

Nghĩa trang vắng vẻ cỏ mọc um tùm này hôm nay có hai cha con nhà họ Trần đi viếng, người cha và đứa con gái xinh đẹp đang vén cỏ đi về phía khu vực nhà mình.

Hai người trông có vẻ từ tốn khoan thai, vừa đi chậm rãi vừa trò chuyện thân tình.

Trần Viện bước những bước chân ngắn và chậm như thể không muốn tới nơi sớm, chầm chậm ngắm nhìn cảnh vật xung quanh mà nói.- " cỏ mọc nhiều quá, lần gần nhất cha con ta đến đây là trong tiết thanh minh, cũng mấy tháng rồi ấy nhỉ"" Thanh minh trong tiết tháng ba.

Lễ là tảo mộ, hội là đạp thanh ".

Tiết thanh minh người ta đi tảo mộ dọn dẹp cỏ dại sạch sẽ, nhìn rất thoáng đãng.

Từ lúc đó đến giờ cũng lâu rồi, cỏ lại um tùm.

Thu nhi mỉm cười nói.- " vâng, cũng lâu rồi.

Hôm nay cha đi tảo mộ chắc là muốn thắp nhang cầu khấn tổ tiên phù hộ cho tiểu đệ sớm yên ổn thành gia lập thất, có phải không?"Trần Viện cười khổ, tay vén những cây cỏ cao mà bước đi, ánh mắt suy tư.- " không chỉ là chuyện của em con, mà còn là chuyện của con nữa.

Cha đã tìm được một mối ở làng bên, gia cảnh cũng tốt, nam nhân đó cũng siêng năng.

Khoảng tháng sau nhà đó sẽ sang nhà ta coi mắt, nếu lúc đó con ưng ý người ta thì chúng ta sẽ bàn về vấn đề dạm hỏi sau"Thu nhi nghe vậy thì cảm giác rất khó tả, xao xuyến lạ lùng.

Nữ tử thủa phong kiến, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nào có được tự do yêu đương.

Chuyện đưa nàng về lo hôn sự không phải là muốn dùng sính lễ của nàng đắp vào sính lễ để hỏi cưới vợ cho em trai đó chứ? Đôi dòng cảm xúc ngắn,nàng khẽ mỉm cười.

Ừ thì như thế cũng được, có sao đâu.

Nàng không tâm tư chuyện này, chỉ mong cha mẹ vui vẻ hạnh phúc là nàng thỏa mãn rồi.

hai người cứ đi như vậy, thoáng chốc đã đến khu vực tập trung nhiều nấm mộ, đây là nơi an táng hai đời nhà họ Trần, và Trần Viện là đời thứ ba.

Cỏ mọc nhiều, hai cha con liền đi nhổ cỏ dọn dẹp xung quanh cho sạch sẽ.

Sau khi xong xuôi, Trần Viện lấy trái cây ra đặt thắp hương cho tổ tiên.

Trần Viện quỳ xuống miệng lẩm bẩm khấn vái gì đó mà Thu nhi không nghe được, khấn vái được vài câu thì nước mắt chảy ra , ông ta bật khóc.

Thu nhi ngơ ngác, chuyện gì mà cha phải khóc như vậy, không lẽ chuyện của tiểu đệ khiến cha đau khổ đến vậy sao? Vì Trần Viện đang khấn vái tổ tiên nên Thu nhi không làm phiền, nàng lặng lẽ đứng bên cạnh hầu việc.

Khi khấn vái xong, Trần Viện vái lạy một cái mà nói.- " xin tổ tiên hãy tha thứ cho tội lỗi của con"Vái xuống không buồn ngẩng đầu dậy, nước mắt đầm đìa mà rưng rức khóc.

Thu nhi thấy trái tim mình nghẹn lại, nàng đến bên quỳ xuống mà dìu lấy tay cha.- " phụ thân, xin người đừng quá đau lòng.

Mọi chuyện cuối cùng sẽ ổn, nếu chưa ổn nó chưa phải là cuối cùng.

Xin người bớt đau buồn "Trần Viện ngước lên nhìn con gái, khuôn mặt đầm đìa nước mắt với đôi mắt nhoè lệ đầy đau khổ.

Ông bất ngờ ôm chầm lấy con gái của mình, nước mắt tuôn ra ướt áo con.

Thu nhi cũng ôm lấy cha, nàng khẽ vỗ về.- " cha hãy yên lòng, tiểu đệ nhất định sẽ yên bề gia thất thôi, cha chỉ là đang quá lo xa "Nói đoạn buông ra, rồi khẽ nắm lấy tay cha mình, mỉm cười dịu dàng.- " được rồi, phụ thân đừng khóc nữa.

Chúng ta trở về nhà thôi "Trần Viện đưa tay gạt nước mắt, nức nở gật đầu.- " phải, phải...!là ta lo xa.

Chúng ta về nhà thôi "Nói xong thì ráng cười gượng cho con gái yên tâm, khuôn mặt vừa cười vừa khóc khiến Thu nhi cảm thấy hơi gượng gạo.

Trần Viện một tay gạt nước mắt, tay còn lại nắm lấy tay con mình mà nói.- "về thôi, để phụ thân dắt con về "Đoạn quay lưng nắm tay Thu nhi dắt đi.

Thu nhi đi theo cha mình, nàng khẽ mỉm cười trong vô thức, hồi tưởng lại quá khứ xa xăm.

Lúc còn bé, nàng lần đầu tiên theo cha mình đi tảo mộ là được cha dắt đi như thế này.

Bây giờ lại một lần nữa được cha dắt đi, tâm trạng hoài niệm khiến nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, tự nhiên nàng cảm thấy mình bé nhỏ trong bàn tay ấm áp của cha.Khi mà hai cha con còn đang trên đường trở về, mới bước đi được vài trượng thì bất ngờ " VÚT..." từ trong bụi rậm có một bóng người lao vút ra.

"BỤP..." một cái, bóng người đó vung tay đánh vào gáy Trần Viện khiến người đàn ông gầy gò té ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.

Thu nhi trợn tròn mắt kinh hãi khi nhìn thấy trước mặt nàng là một tên to con trông vô cùng hung ác với vết sẹo dài ngay mặt, trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy nàng còn chưa kịp la lên thì từ đằng sau đã có một bàn tay vươn lên bịt miệng nàng.

Một tên nào đó đã bí mật lẻn ra sau lưng bịt miệng khống chế con mồi." Ưm...ư..." Thu nhi có gắng la lên, nàng vùng vẫy trong vòng tay cứng ngắc của một tên nào đó nàng còn chưa thấy mặt.

Khi nàng đang cố gắng vùng vẫy thì tên mặt sẹo lao tới, hắn vung tay đánh "bụp..." một cái vào bụng nàng, khiến nàng đau đớn ngã gục ra đất.

Tên mặt sẹo hất hàm ra lệnh.- " các ngươi làm việc nhanh tay lên, và đừng ngu ngốc mà làm xước món hàng quý giá này đấy.

Nếu lỡ làm trầy xước khiến món hàng mất giá, các ngươi biết số phận của mình như thế nào phải không?"Lời nói vừa dứt, có tới hai tên từ phía sau bước lên trói Thu nhi lại, chúng nó dùng giẻ bịt miệng nàng khiến nàng không thể kêu la.

Trong khoảng khắc đau đớn quằn quại không thể rên la được, nàng ngước nhìn cha mình đang nằm một đống ở đó, chỉ cách mình có một trượng thôi.

Nàng muốn làm gì đó, nhưng lực bất tòng tâm khi đã bị trói cứng, bị bịt miệng không thể kêu cứu.

Mà cho dù có kêu cứu được thì ở nghĩa địa vắng vẻ này làm gì có ai ở đây để cứu cha con nàng.

Thu nhi nhìn cha mình mà đau xót, vừa lo lắng vừa hoảng sợ vô cùng.

Hai tên bắt cóc sau khi trói xong nàng, một tên khẽ vuốt mái tóc vàng như lá mùa thu của Thu nhi mà thèm muốn.

Trong quần của chúng tự nhiên có gì đó đội lên, một tên quay sang nhìn gã mặt sẹo mà nói.- " đại ca, mỹ nữ đẹp như vậy mà không chơi thì tiếc quá.

Hay là đại ca chơi xong rồi cho bọn đệ hưởng ké một tí gọi là hưởng thụ, đại ca nghĩ có phải không?"Tên còn lại nghe vậy thì tán đồng, thứ trong quần hắn cũng cương c.ứng hết cỡ rồi.

Có vẻ thèm muốn lắm, hắn đứng dậy quay sang nhìn gã mặt sẹo mà nói thêm.- " đại ca, mỹ nữ đẹp như vậy trong đời không phải lúc nào cũng gặp được.

Trời đang còn sớm, nghĩa địa cỏ mọc um tùm lại vắng người.

Ba huynh đệ chúng ta chơi xong rồi đem đi giao, cũng không tổn thất gì.

Đời người sống được bao lâu đâu? Đại ca, chúng ta cũng nên biết hưởng thụ"Thu nhi run rẩy mặt tái xanh, tâm trạng hoảng loạn vô cùng.

Ba tên này định cư.ỡng h**p nàng ngay trong nghĩa địa, ngay bên cạnh cha nàng nằm đó chưa biết sống chết thế nào.

Bầu trời tựa như sụp đổ trước mắt nàng, tại sao số kiếp đen đủi cứ ám lên gia đình nàng.

Thu nhi lo sợ, lúc này tên đại ca lại cười nhạt.- " đề nghị của các ngươi rất hay, ta cũng thích lắm..."Hai tên kia nghe vậy thì sướng lắm, toan lao vào thực hiện hành vi đồi bại rồi, lúc này tên đại ca lại nói tiếp.- " chỉ là mỹ nữ đẹp như vậy thì bán trinh thôi cũng được ít nhất mười kim nguyên bảo.

Lại nói nếu như bán trinh nữ cho đại gia nào đó mua về làm hầu gái, hoặc thê thiếp gì đó.

Với trinh nữ đẹp như vậy giá thấp nhất là trăm kim nguyên bảo, và nếu biết trả giá thì việc bán gấp mấy lần là chuyện bình thường.

Ta đang suy nghĩ xem số tiền đó với hai cái mạng chó của tụi bây thì cái gì nên giữ lại, cái gì nên giết quách đi cho xong "Nói xong thì đưa tay chạm lên chuôi đao bên hông, ánh mắt sát ý.

Trong hoàn cảnh này thì một thằng ngu cũng biết lựa chọn là gì, rõ ràng là muốn giết kẻ không biết điều.

Hai tên đàn em sợ giật nảy mình, vội vàng xua tay.- " bọn đệ chỉ đùa thôi mà, đại ca xin bớt giận "Tên đại ca nghe vậy thì buông chuôi đao đi, ánh mắt vẫn đầy sát ý, phẩy tay về hướng Trần Viện mà nói.- " còn không mau đem người đi, hay là muốn ở lại chết chung với lão già này?"Thu nhi nghe vậy thì kinh hãi vô cùng, nói như gã mặt sẹo thì cha nàng không lẽ phải chết.

Trong tận cùng hoảng sợ, nàng vùng vẫy như muốn thoát khỏi sợi dây mà chạy đến bên cha.

Nhưng điều đó không thể, nàng bị chúng vác đi như vác một món hàng.

Ba tên vác nàng đi ra ngoài nghĩa địa, đến một nơi vắng vẻ và rậm rạp, một cỗ xe ngựa đang đợi ở đó.

Bọn chúng đặt nàng vào trong cỗ xe, tên mặt sẹo ngồi sát bên canh chừng, còn hai tên đàn em bắt đầu đánh xe ngựa.

Cỗ xe ngựa lăn bánh rời đi, bỏ lại đằng sau là cả một thế giới.

Thu nhi đau đớn, nước mắt nàng ứa ra.

Nàng dù có ngây thơ thế nào cũng hiểu rằng mình đã bị bắt cóc đem đi bán, tương lai nàng rồi sẽ ra sao?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 167: 167: Lão Già Và Hộ Vệ



Cỗ xe ngựa rời khỏi địa phận làng Thạch Thần mà hướng thẳng đến trấn, vó ngựa đi vội vàng trên con đường mòn bé nhỏ thôn quê, nơi mà hai cỗ xe ngựa đi qua nhau chỉ vừa khít.

Người dân vẫn làm việc dưới đồng, người ta thấy cỗ xe ngựa chạy đi qua như bình thường vẫn thế, nào ai biết trong xe có một người đang bị bắt cóc.

Thu nhi dù bị trói cũng hiểu rằng cỗ xe ngựa đã rời làng, căn cứ vào thời gian thì có lẽ đã đi được một đoạn xa, phép màu nào có thể giúp nàng thoát khỏi kiếp nạn này? Thu nhắm chặt đôi mắt, trong lòng chỉ biết thầm cầu nguyện cho điều kỳ diệu sẽ đến với nàng mà thôi.

Cỗ xe cứ chạy như thế cho đến khi bắt gặp một cỗ xe ngựa khác dừng bên đường.

Tại chỗ này vẫn là đồng ruộng nhưng lại vắng người, xem ra đã rời xa làng Thạch Thần lâu rồi.

Hai tên đánh xe hí ngựa một tiếng dừng lại, tên đại ca bên trong thấy vậy thì hỏi gằn giọng.- " có chuyện gì? Tại sao lại dừng lại?"Hai tên đánh xe nói vào trong.- " không có gì đâu, chỉ là phía trước có một cỗ xe ngựa của một lão già nào đó đang chắn đường, đuổi chúng đi là xong thôi"Tên đại ca nghe vậy thì không nói gì nữa, mà tên đàn em đánh ngựa lúc này nhìn về phía trước mà đánh giá tình hình.

Cỗ xe đậu phía trước là của hai người đàn ông.

Một người tóc đã bạc muối tiêu khoảng chừng 60 tuổi, người còn lại nước da hơi đen, vừa lùn vừa mập khoảng chừng 30 tuổi.

Hai người này đậu xe dừng bên đường ngắm nhìn đồng ruộng mênh mông.

Bọn chúng nhìn hai người này thì khinh thường, không cho vào mắt mà quát lên.- " HAI THẰNG NGU KIA, TRÁNH ĐƯỜNG CHO LÃO TỬ"Quát lên một tiếng, liền tiện tay nhảy xuống xe lượm một cục đá chọi về phía hai người kia.

Tên nài ngựa xem ra sở hữu kỹ năng chọi đá gọi là "bách phát bách hụt" , khoảng cách gần như vậy mà lại chọi sượt qua người trúng vào cỗ xe ngựa phía sau một tiếng "CÔP..." , Rõ ràng không phải cố ý chọi hụt.

Hai người kia đang ngắm cảnh vui thì bị quát mắng như vậy làm tụt hết cảm xúc.

Lại nói từ "lão tử" tiếng hoa, dịch sang văn phong người Việt là " bố mày" , một cách nói chuyện mất dạy khiến hai người kia tức giận.

Người đàn ông 60 tuổi nhưng trông vẫn còn rất khỏe mạnh, ông ta cảm thấy bực bội mà bước lên chỉ mặt tên nài ngựa mắng.- " dựa vào tuổi tác, sợ rằng bố mẹ ngươi chưa chắc đã hơn tuổi ta.

Vậy mà mất dạy dám xưng lão tử với ta, phụ mẫu ngươi không dạy ngươi cách nói chuyện với người lớn tuổi hơn mình à? Hay là có dạy nhưng mất dạy rồi?"Tiếng mắng chửi sang sảng khí thế, xem ra sinh lực ông ta còn dồi dào lắm.

Hai tên đánh xe nghe chửi thẳng mặt như vậy thì trợn mắt tức giận, răng nghiến ken két như muốn nhảy xuống đánh hội đồng lão già kia lắm rồi.

Thế nhưng chưa kịp làm gì thì phía trong xe có động tĩnh, tên mặt sẹo lục cục bước ra.

Ở đây thì hắn vẫn là chủ, vậy nên hai tên đàn em phải im lặng chờ lệnh.

Tên mặt sẹo nhìn thấy người đàn ông trước mặt có vẻ cao tuổi, hắn không phải là kẻ bồng bột nông cạn như bọn đàn em, liền hướng người đàn ông kia thi lễ.- " xin tiền bối thứ lỗi, tại hạ đang có chuyện gấp nên xin tiền bối đánh xe nhường đường cho, tại hạ rất cảm kích "Là một người trưởng thành tự khắc sẽ biết lúc nào cần nhún nhường, lúc nào cần xung đột.

Với tên mặt sẹo thì việc hoàn thành nhiệm vụ là ưu tiên nhất, nên hắn nhượng bộ mà cúi đầu thi lễ, nhẹ lời cầu xin lịch sự.

Hai tên đàn em thoáng ngạc nhiên, không nghĩ rằng tên mặt sẹo lại nhún nhường như vậy, mà người đàn ông kia khẽ vuốt râu mà gật đầu cười nhạt.- " ừm, quả nhiên là biết lễ phép hơn hai thằng mất dạy kia.

Thôi được rồi, bố mày cũng không thèm chấp ba thằng con nít ranh tụi mày.

Nhưng mà trong xe bọn mày đang chở cái gì, mau trình báo rồi bố mày cho tụi mày đi"Lời nói vừa dứt, lần này thì cả tên đại ca cũng trợn trừng mắt tức giận.

Từ "bố mày" ở đây tức là ông ta nói ông là bố của ba thằng kia, và tất nhiên ông phải làm gì mẹ tụi nó thì mới được làm bố tụi nó chứ? Từ "bố mày" ở đây cũng tức là nói "tao ịt mẹ mày" vậy.

Cả ba trên đỏ mặt tía tai nghiến răng ken két, thiếu điều chưa lao xuống đánh người mà thôi.

Ông già kia dường như không chút sợ hãi , lại có vẻ hứng thú mà cười nhạo chúng, châm chọc.- " ba tên các ngươi bị thiểu năng trí tuệ hay sao mà không nghe lời ta nói, cứ đứng đó nghiến răng như ba con heo vậy? Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, bố mày giết hết vứt xác xuống ruộng làm phân bón lúa bây giờ.

Ha ha ha..."Tiếng cười nhạo thẳng vào mặt ba tên bắt cóc.

Hai tên đàn em tức giận không nói nên lời, mà tên mặt sẹo tức lộn ruột.

Hắn đường đường là một võ trung, há có thể dễ dàng bị một thằng già sỉ nhục như vậy.

Trong khoảng khắc phẫn nộ, hắn từ từ đưa tay đặt lên chuôi đao mà gầm gừ.- " trước khi nói thì nên uốn lưỡi ba lần.

Ngươi chỉ là một thằng già sắp xuống lổ, cũng nên trân quý mang sống ngắn ngủi còn lại của mình đi.

Ngươi là loại người gì mà đòi kiểm tra xe của ta, khẩu xuất cuồng ngôn"Vừa nói xong thì tay cũng cầm chắc chuôi đao, chỉ chực chờ tuốt ra chém người.

Ngay khoảng khắc hắn chạm tay vào chuôi đao thì một tiếng quát lớn vang lên.- " CON CHÓ NGU DỐT, KHÔNG BIẾT SỐNG CHẾT"Tên mặt sẹo trợn mắt nhìn về phía người mới quát, vừa nhìn thấy hắn lập tức giật mình.

Người mới quát là người đàn ông mập lùn đứng bên cạnh, nãy giờ đều im lặng, bây giờ đến cao trào mới quát lên.

Tiếng quát vang rền như sấm, bước chân vững chắc tựa gấu, lại nhẹ nhàng như hổ, xem ra là cao thủ hộ vệ cho lão già kia.

Người hộ vệ bước lên trừng mắt, ánh mắt như áp đảo tất cả.

Tên mặt sẹo nhìn thấy ánh mắt như hổ rình mồi ấy thì giật mình, tay vô thức buông chuôi kiếm ra lúc nào không biết.

Người hộ vệ không nói không rằng vận chân khí xuống chân, cuồn cuộn chân khí dùng khinh công nhảy lên đạp vào đầu ngựa mà lao đến.

Khinh công tuyệt đỉnh đến nỗi con ngựa còn chẳng biết mình mới bị đạp đầu, mà tên mặt sẹo nhìn thấy run rẩy rên lên.- " a...!là...võ sư..."Biết thì đã quá trễ, võ sư kia tung chân phải đá tạt vào.

Tên mặt sẹo run rẩy không kịp phản ứng, trong vô thức mà đưa hai tay vận hết sức đỡ lấy cú đá ấy.

" Huỵch một cái, cả thân hình to cao của tên mặt sẹo bị đá bay xuống ruộng nằm một đống như đống...c.

Hắn rơi tùm xuống ruộng nằm bất động.

Hộ vệ kia tung đòn không có ý hạ sát mà chỉ muốn thị uy, nhưng một võ trung đối diện với võ sư thì chẳng khác mèo với hổ, tên mặt sẹo liền nằm yên giả chết, không dám động đậy.

Hai tên đàn em nhìn thấy thì kinh hãi, nhìn người hộ vệ kia mà run rẩy van xin.- " a...!Trần võ sư...tha mạng cho bọn tiểu nhân..."" BỐP...!BỐP..." Hộ vệ trừng mắt vung tay tát vào mặt hai tên này.

Cú tát đó chỉ là cú tát bình thường không vận chân khí.

Hai tên này lại mượn đà, thuận theo lực cái tát mà bay người xuống đất nằm giả chết, không dám nhúc nhích.Xem ra hai tên bắt cóc này đã nhận ra thân phận của người hộ vệ.

Ở cái trấn này...!à không, phải nói là cả cái đất Giao Chỉ này chỉ có một người duy nhất dẫn theo hộ vệ là một võ sư thôi, đó chính là đại gia Đường Lược.

Để hiểu được cái độ vip này thì lấy tiết độ sứ Độc Cô Tởm ra so sánh.

Độc Cô Tởm tuy là võ sư nhưng cũng không có hộ vệ cùng cấp độ, lần nào ra ngoài cũng dẫn theo bốn võ thượng và tám võ trung kéo đi rầm rộ.

Độc Cô Tởm không phải là muốn thị uy rầm rộ, mà đơn giản là ông ta không thể tuyển được hộ vệ cấp độ võ sư cho mình.

So sánh sang đất Cổ Loa này, Đường Lược đi đâu cũng chỉ dẫn theo một người chính là hộ vệ họ Trần.

Vị võ sư họ Trần nhìn thì vừa lùn vừa mập, nhưng bộ pháp nhẹ nhàng ảo diệu, chân khí cuồn cuộn lưu thông đạt đến mức độ thâm tàng bất lộ, là bậc kỳ tài hiếm có.

Chính vì tài năng như vậy nên Đường Lược rất yên tâm khi ra ngoài, chỉ dẫn theo hộ vệ này mà không cần dẫn thêm bất cứ người nào khác.

Việc đại nhân vật như vậy xuất hiện, bọn bắt cóc tự hiểu thân phận chúng nhỏ nhoi đến mức nào..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 168: 168: Bá Chủ Cổ Loa Thành



Hiển lộng oai phong, hộ vệ đánh rớt cả ba tên bắt cóc xuống xe, lúc này đưa tay xé toạc màn che mà nhìn vào cỗ xe ngựa.

Ông ta nhìn thấy Thu nhi đang bị trói bịt miệng nằm dài trong xe, liền quay sang nhìn chủ nhân mà gật đầu.

Đường Lược nhìn thấy cái gật đầu của hộ vệ thì lập tức chạy đến, nhảy tót vào trong xe nhìn mỹ nhân đang bị trói mà vỗ về.- " tiểu cô nương, đừng có sợ.

Ta đến đây là để cứu cô nương"Nói xong liền rút một con dao nhỏ cắt đứt dây trói giải thoát cho mỹ nhân.

Thu nhi là ca kỹ trong đoàn hát, đã nhiều lần đàn hát trong phủ Đường gia nên cũng biết mặt ân nhân của mình.

Nàng được cởi trói, mừng rỡ vô cùng.

Dây trói vừa cởi hết nàng đã lập tức quỳ xuống lạy ân nhân mà van xin.- " Đường đại nhân, tiểu nữ tạ ơn đại nhân đã cứu mạng.

Nhưng giúp người xin giúp cho trót, thân phụ bị bọn bắt cóc đánh ngất trong nghĩa trang không biết sống chết thế nào.

Xin đại nhân cho tiểu nữ về cứu cha, tiểu nữ đội ơn ngài"Đường Lược thoáng ngớ người.

Không phải là khi được giải thoát thì mỹ nữ thường sẽ khóc nức nở cảm ơn cứu mạng mà quên hết những chuyện khác đó sao? Vậy mà mỹ nữ này vừa được giải thoát đã cầu xin đến cứu cha mình, chứng tỏ trong suốt đoạn đường vẫn luôn lo lắng cho cha mà quên đi sự nguy hiểm của chính bản thân.

Đường Lược khẽ mỉm cười, ông ta vẫn nghe đồn về nàng ca kỹ có tấm lòng hiếu thuận, hôm nay tận mắt chứng kiến đúng là không sai.

Đường Lược khẽ đỡ lấy Thu nhi mà nói.- " được rồi, vậy không chậm trễ nữa, bây giờ chúng ta sang xe ngựa của ta rồi cùng đi cứu cha của cô nương "Thu nhi nghe vậy thì mừng rỡ, vội cúi đầu vái một cái rồi khẩn trương ra ngoài.

Đường Lược lúc này vô cùng lịch lãm, ông ta xuống xe trước rồi nhẹ nhàng nâng tay đỡ lấy mỹ nữ dìu xuống xe đúng phong cách quý tộc.

Thu nhi theo Đường Lược xuống xe, lại gấp gáp đi về phía cỗ xe ngựa của ông ta, khuôn mặt lo lắng thấy rõ.

Đường Lược thấy vậy cũng không rề rà, dìu mỹ nữ lên xe của mình rồi hướng hộ vệ mà gật đầu ra hiệu.

Võ sư Trần gật đầu hiểu ý, liền bước tới nắm chân của hai tên giả chết kia mà vận sức ném mạnh.

Hai tên kia bị ném thẳng xuống ruộng rơi ngay sát bên tên mặt sẹo, cả ba tên đều nhắm nghiền mắt giả chết.

Võ sư Trần lúc này lại tháo ngựa của bọn chúng khỏi xe, vận lực đạp một cái.

" RẦM..." cỗ xe ngựa bị đạp bay xuống ruộng rớt ngay sát mấy tên kia, khiến chúng kinh sợ đái cả ra quần, mà con ngựa của bọn chúng cũng hí lên một tiếng sợ hãi rồi chạy mất.

Võ sư Trần lên xe đích thân đánh ngựa, cỗ xe ngựa lăn bánh chạy ngược về làng Thạch Thần, hướng thẳng nghĩa trang của làng mà đến.Khi cỗ xe ngựa vừa đi được một đoạn, tên mặt sẹo hé mắt nhìn theo.

Cảm thấy cỗ xe đã đi xa, hắn bật dậy vỗ vào hai tên đàn em nằm bên cạnh mà nói.- " thôi dậy cả đi, đừng giả chết nữa.

Bọn chúng đã đi xa, chúng ta an toàn rồi"Vừa dứt lời, hai tên đàn em ngồi dậy, bọn chúng nhìn theo cỗ xe ngựa đã đi rất xa rồi, lúc này cảm thấy an toàn mà thở phào nhẹ nhõm.

Cả ba tên bùn đất lem nhem nhìn nhau, một tên mở miệng hỏi.- " đại ca, bây giờ tính sao? Xe thì bị đập, ngựa thì chạy mất, còn người thì bị kẻ khác cướp rồi, phải ăn nói sao với bà chủ đây? Chuyến này về chắc bị bà chủ đánh chết mất"Tên đại ca nghe vậy thì thở dài, khẽ lắc đầu.- " không đến nỗi bị đánh chết đâu.

Chúng ta bị cướp bởi Đường Lược, điều này không thể trách chúng ta được.

Đây là một đại nhân vật quá lớn mà chúng ta không thể chạm vào, bà chủ sẽ hiểu cho chúng ta "Lời nói này khiến hai tên đàn em cảm thấy yên tâm hơn.

Tên mặt sẹo lại nhìn cỗ xe ngựa, hắn bước lại gần kiểm tra một lượt, khẽ gật gù.- " ừm...!còn may mắn chán.

Cỗ xe bị đạp xuống ruộng bùn nên còn nguyên vẹn, chứ mà rơi chỗ khác thì bể tan rồi.

Vẫn là chưa bị thiệt hại gì nhiều, vẫn về nói chuyện với bà chủ được.

Chúng ta kéo nó lên bờ thôi "Thế là cả ba lên hỳ hục, kẻ kéo kẻ đẩy để lôi được cỗ xe ngựa lên bờ.

Liền sau đó một tên chạy đi tìm ngựa.

Khi dắt được ngựa về, bọn chúng lại leo lên cỗ xe ngựa mà chạy về trấn, tâm trạng lo lắng.

Cỗ xe ngựa đầy bùn cùng ba tên cũng đầy bùn chạy trên đường trấn thu hút sự tò mò của người qua đường, trông vô cùng bẩn thỉu.

Bọn chúng đánh xe vòng cửa sau của kỹ viện Thiên Thai mà vào trong, xem ra đây chính là nơi đến của bọn chúng.

Rốt cuộc bà chủ kỹ viện nhìn trúng Thu nhi hai năm trước mà si mê, quyết tâm chiếm hữu, có lẽ vì lý do gì đó mà bây giờ cho người đi bắt cóc về.

Từ lúc cho thuộc hạ đi hành động, bà ta luôn nôn nóng chờ đợi.

Khi bọn thuộc hạ về tới nơi thì bà ta vui mừng lập tức chạy ra, thế nhưng nhìn thấy cảnh tượng thì tắt hẳn nụ cười.

Cỗ xe ngựa và ba tên thuộc hạ thì lấm lem bùn đất khiến mụ tú bà cảm thấy kinh tởm, nhưng đây không phải là trọng điểm.

Mụ ta đến gần cỗ xe ngựa mà nhìn vào.

Rèm cửa thì bị xé mất mà bên trong thì chẳng thấy ai, không cần nói cũng biết đã hỏng chuyện.

Thu nhi là mỹ nữ xinh đẹp hiếm có khiến mụ tú hao tâm tổn ý để tìm cách mang về, thế nên việc thất bại khiến mụ tú bà điên tiết.

Mụ quay sang nhìn bọn thuộc hạ, đôi mắt trợn trừng nổi đầy gân máu mà gầm lên.- " ĐÂU RỒI? NGƯỜI CỦA TA ĐÂU RỒI LŨ ĂN HẠI..."Tiếng gầm khủng khiếp tưởng chừng cả kỹ viện đều nghe thấy hết cả, thật rùng rợn.

Cả ba tên bắt cóc đều giật nảy mình, tuy đã đoán trước được tình huống nhưng cũng không khỏi không hoảng sợ.

Tên mặt sẹo lúc này ngập ngừng nói.- " người thì đã bắt được, nhưng đem về giữa đường thì bị Đường Lược cướp mất rồi "Mụ tú bà đang phùng mang trợn má tựa như muốn giết người lắm rồi, thế nhưng vừa nghe thấy cái tên Đường Lược thì đã giật nảy mình, từ tức giận chuyển sang hoảng hốt.

Mụ ta nheo mắt nhìn vào mặt tên mặt sẹo mà hỏi, lời nói đầy nghi hoặc.- " ngươi chắc chắn đó là Đường Lược? Không phải nhìn nhầm ai đấy chứ?"Xem ra chuyện Đường Lược xen vào là chuyện khá vô lý, và ông ta cũng không phải là người dễ chạm vào.

Tên mặt sẹo lúc này khẽ gật đầu mà nói.- " người đàn ông khoảng 60 tuổi, tóc muối tiêu nửa đen nửa trắng, dáng cao khỏe chính là Đường Lược.

Người hộ vệ tầm 30 tuổi, lùn và mập, nước da ngâm đen chính là Trần Tuấn, hộ vệ riêng của ông ta, nhầm lẫn làm sao được?"Nói đến đây liền đưa đôi tay ra trước, đoạn vén tay áo lên lộ rõ vết bầm tím sưng tấy cả hai tay mà méo mặt.- " đây, đôi tay này vì chặn một cước của võ sư Trần mà ra nông nỗi này.

Nếu như không phải vì ông ấy nương chân thì giờ đây tôi đã chết ngoài ruộng rồi, liệu có thể quay về trình báo với bà chủ nữa không?"Lời nói vừa dứt, hai tên đàn em cũng bước lên, tay chỉ vào một bên mặt sưng vù của mình mà nói.- " cái mặt này là bị ăn tát của ông ta, chúng tôi tuyệt không dám bịa chuyện lừa dối bà chủ, xin bà chủ hãy tin chúng tôi "Mụ tú bà nhăn nhó suy tư.

"Theo miêu tả thì đúng là Đường Lược và hộ vệ của ông ta, thêm nữa tên mặt sẹo là một võ trung nên hắn đánh giá võ công tên hộ vệ ấy chắc không sai được , không lẽ thật sự là Đường Lược sao?".

Nghĩ đến đây, mụ tú khẽ phẩy tay một cái, tên mặt sẹo và đàn em hiểu ý liền lặng lẽ bỏ đi vào trong.

Mụ tú vẫn còn suy tư lắm, bước vài bước vô thức vào góc tường, bàn tay run rẩy đưa lên miệng cắn móng tay, miệng run run lẩm bẩm một mình.- " nếu...!nếu thật sự là Đường Lược, vậy tại sao ông ta lại can thiệp vào chuyện này? Không lẽ nữ nhân đó và ông ta có quan hệ gì đó, và ta đã vô tình đắc tội ông ta?"Nói đến đây thì lại run bắn người lên.

Ở cái đất Giao Chỉ thuộc võ giới này, nhìn bên ngoài thì có vẻ bình yên nhưng thực chất đang loạn năm sứ quân.

Tiết độ sứ Độc Cô Tởm không quản lý được hết, các thế lực nổi lên cát cứ năm nơi, mà trấn này chính là địa bàn của Đường Lược.

Sứ quân yếu nhất và tách biệt nhất là của Trịnh Võ Quyết ở trấn Đào Hoa, nắm giữ 300 gia binh.

Cái trấn biệt lập và nhỏ bé nhất ấy vốn không nằm vào mắt của người Hán, chính là không ai thèm đến để tranh giành.

Nhưng ở Cổ Loa thành thì khác, nơi và địa thế lẫn dân số chỉ thua kém mỗi Đại La thành.

Đường Lược nắm giữ Cổ Loa cùng Tống Thủy nắm giữ Phong Châu, mỗi người đều nuôi trong trướng 3000 gia binh.

Tuy gọi là gia binh nhưng thực chất so với 3000 quân chính quy ở Đại La đều không hề khác biệt, nói cho vuông thì Độc Cô Tởm chỉ hơn Đường Lược và Tống Thủy ở cái chức "tiết độ sứ" mà thôi.

Ở Cổ Loa thành này, Đường Lược về lý mà nói chỉ là một phú thương, nhưng kẻ có quyền lực thực sự ở đây chính là ông ta.

Mụ tú bà xem ra không may mắn đã chọc giận bá chủ của Cổ Loa thành rồi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 169: 169: Rồng Đến Nhà Tôm



Cỗ xe ngựa của Đường Lược chạy một mạch đến nghĩa trang của làng, đến nơi lập tức đậu bên ngoài.

Trên suốt chặng đường, Thu nhi luôn lo lắng không yên, vừa tới nơi đã lập tức chạy vào trong tìm kiếm.

Bước chạy của nàng băng băng qua gai góc đất đá, chẳng để ý gì xung quanh nữa, vừa chạy vừa gọi lớn hai tiếng " CHA ƠI...".

Đường Lược và hộ vệ thấy tình cảnh đó, họ thoáng nhìn nhau gật đầu yêu thích, sau đó vội chạy theo sau.

Thu nhi vừa chạy vừa gọi cha, cho đến khi nàng đến vị trí mà cha nàng bị đánh ngất, nàng sững người sợ hãi.

Cha nàng đã không còn nằm ở đây nữa, vậy thì ông có thể đi đâu? Nàng mường tượng rằng ông đã bị ai đó giết ch.ết rồi phi tang xác ở đâu đó, khuôn mặt bất chợt chuyển sang tái xanh.- " tiểu cô nương, đã tìm thấy thân phụ chưa?"Tiếng Đường Lược hỏi thăm.

Thu nhi lúc này không nói thành lời, chỉ tay loạn xạ, tâm trạng hoảng hốt vô cùng.

Võ sư Trần nhìn thấy sự hoảng hốt đó, lại qua cử chỉ loạn xạ cũng đoán được phần nào câu chuyện, ông khẽ nói.- " tiểu cô nương bình tĩnh, mọi chuyện chưa hẳn đã tồi tệ như cô nương nghĩ, để ta xem xét tình hình"Lời nói này trấn an Thu nhi, giúp nàng phần nào đó bớt sợ hãi.

Võ sư Trần lúc này cúi xuống quan sát vết tích còn lại, đôi mắt nheo lại suy luận.- " không có dấu vết đánh nhau, cũng không có dấu máu, xem ra không có thảm cảnh "Nói đến đây lại dò theo một đường đi, đưa tay chạm khẽ những cọng cỏ bị đạp xuống đất mà nói.- " có dấu chân theo một hướng khác, là dấu chân của một người.

Xem ra phụ thân của cô nương đã tỉnh lại và đi đâu đó rồi "Thu nhi nghe vậy thì mừng rỡ, chỉ cần ông an toàn là nàng mừng vui rồi, lúc này nàng mới mở miệng nói thành lời.- "cảm ơn trời, cha vẫn bình an.

Nhưng mà phụ thân đã đi đâu, không phải là đi báo quan đó chứ?"Lời nói của Thu nhi không phải không có lý, có lẽ Trần Viện đã một mạch lên quan rồi.

Thế nhưng báo quan vẫn cần cáo trạng và rất nhiều thủ tục phiền phức, Đường Lược suy nghĩ gì đó rồi nói.- " suy đoán thì phải tìm hiểu, bây giờ chúng ta vẫn nên về nhà cô nương tìm trước, sau đó sẽ lên quan tìm sau, cô nương thấy thế nào?"Tâm trạng của Thu nhi bây giờ đang rối bời, nàng nghe Đường Lược nói vậy thì cũng thuận theo mà cúi đầu thi lễ.- " vậy...!tiểu nữ xin nghe theo ý của Đường lão gia "Đường Lược khẽ gật đầu, cả ba người lại lên cỗ xe ngựa đi thẳng đến nhà Thu nhi.

Cỗ xe ngựa gấp gáp chạy vào trong làng, dừng lại trước cổng nhà Trần Viện.

Thu nhi từ trên xe nhảy tót xuống, vẻ mặt lo lắng chạy vào nhà gọi lớn.- " cha ơi, cha có ở trong nhà không?"Tiếng gọi của nàng mang theo sự lo lắng, nàng sợ rằng cha không có trong nhà, sợ rằng cha đã đi đâu đó và gặp chuyện bất an.

Trong lòng nàng thầm cầu mong cha sẽ trả lời nàng, dù chỉ một tiếng thôi để nàng biết được cha vẫn còn bình yên.

Đáp lại tiếng gọi ấy, từ trong nhà xuất hiện bóng dáng của người đàn ông gầy gò quen thuộc bước ra, hai tay run run đưa về phía trước mà run rẩy.- " con ơi...con gái của cha trở về rồi..."- " CHA ƠI..." Thu nhi hét lên một tiếng, nàng òa khóc lao đến ôm chầm lấy cha mình mà nức nở.- " hu hu hu...cha ơi, con sợ lắm...hu hu hu..."Nàng đã rất sợ, sợ rằng mình không còn được gặp cha thêm một lần nào nữa.

Nàng khóc, cha nàng cũng khóc, hai cha con ôm nhau khóc rưng rức trong niềm vui đoàn tụ.

Đường Lược khẽ nhìn sang hộ vệ của mình mà mỉm cười gật đầu, hộ vệ cũng mỉm cười gật đầu lại như là cả hai cùng chung ý nghĩ, cùng chia vui với hạnh phúc đoàn tụ của hai cha con.Hai cha con ôm nhau khóc một hồi, Trần Viện nhớ ra điều gì đó mà nắm lấy tay con , siết chặt bàn tay mà hỏi.- " Thu nhi, làm sao mà con lại về được đây?"Khuôn mặt dàn dụa nước mắt của ông, Thu nhi nhìn vào thì khẽ cười trong nước mắt, khuôn mặt nàng cũng dàn dụa nước mắt không kém mà nói.- " cũng may ông trời thương xót, con được Đường Lược đại gia dọc đường cứu thoát khỏi bọn bắt cóc, ngài ấy là ân nhân của con"Nói xong liền quay sang nhìn về phía ân nhân.

Đường Lược lúc này cũng thuận theo hoàn cảnh mà bước tới thi lễ.- " xin chào, ta là Đường Lược, là người làm ăn kinh doanh ở trấn, hân hạnh được gặp ông"Trần Viện nghe đến cái tên Đường Lược thì giật mình, vừa nhìn thấy thì lập tức thi lễ trả, cúi đầu thật thấp mà nói.- " xin đại nhân đừng khách sáo, tiểu nhân không dám nhận lễ"Làng Thạch Thần là một trong số những làng trực thuộc trấn Cổ Loa, đương nhiên không ai không biết cái tên Đường Lược cả.

Trần Viện không ngờ lại gặp đại nhân vật cở này, khiến cho ông ta run rẩy không biết ứng xử thế nào.

Thu nhi lúc này thấy cha như vậy, nàng liền giải vây.

Nàng hướng hai vị ân nhân mà cúi đầu thi lễ.- " hai vị ân nhân, xin hai vị vào nhà uống ly trà để cha con tiện nữ được bày tỏ lòng biết ơn đến hai vị ân nhân "Nói xong thì khẽ khều kín cha mình.

Trần Viện lúc này được con gái nhắc nhở kín thì lập tức hiểu ra, vội cúi đầu thi lễ.- " vâng, tiểu nhân thật thất lễ.

Xin mời hai vị vào nhà uống chén trà đã "Lời nói chỉ đơn giản là lịch sự, bởi chẳng ai nghĩ một đại gia như Đường Lược sẽ vào ngôi nhà tồi tàn của một thợ may vải để uống một ly trà tầm thường.

Nhà cao cửa rộng, cao lương mỹ vị, những thứ đó Đường Lược phải nói là dư thừa.

Bây giờ vào ngôi nhà nhỏ uống chén trà dành cho nông dân như vậy chắc hẳn là không quen, thế nên cứ nghĩ sẽ bị từ chối.

Ai biết đâu được bất ngờ, Đường Lược lúc này lại cười lớn mà nói.- " ông không nói ta cũng không để ý là ta đang rất khát, vào nhà uống chén trà cũng là một ý rất hay, ha ha ha..."Trần Viện ngơ ngác, cái này là đồng ý à? Thật sự là rồng đến nhà tôm sao.

Trong thoáng chốc người thợ may không hiểu chuyện gì mà ngơ ngác, dường như tưởng mình nghe nhầm.

Đường Lược thấy vậy thì bật cười hỏi.- " sao vậy? Sao còn đứng ngây ra đó, dẫn đường đi "Lời nói rõ ràng rành mạch, thế nhưng Trần Viện vẫn không hiểu gì, có lẽ não của ông đang bị lag khi xử lý thông tin.

Thu nhi thấy thế khẽ khều ông .- " cha...!còn không mau mời hai vị ân nhân vào nhà?"Trần Viện ngơ ngác nhìn con gái, khi não xử lý thông tin xong mới giật mình cười lớn.- " phải, phải rồi, là...!vào nhà uống trà...ha ha ha..."Đoạn quay sang nhìn khách mà cúi đầu, hai tay đưa vào trong động tác mời chào cung kính.- " xin mời hai vị, xin mời vào tệ xá nghỉ ngơi"Nói rồi liền bước vào.

Đường Lược và hộ vệ khẽ gật đầu, cũng từ từ bước chân theo.

Đường Lược có là bá chủ đất này nhưng có vẻ không hề kiêu căng hách dịch, ngược lại còn rất thân thiện.

Cũng phải thôi, người 60 tuổi thì phải khác người 20 tuổi chứ.Khổng Tử từng nói: “Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tòng tâm sở dục bất du củ”, ý rằng: “Ta 15 tuổi chí ở học hành, 30 tuổi có thể tự lập, 40 tuổi không còn nghi hoặc, 50 tuổi biết được mệnh Trời, 60 tuổi ta biết điều phải trái, 70 tuổi tâm theo ý mình, có thể làm một cách tùy ý nhưng lại không vượt quá quy tắc”Lời dạy của vị thánh giáo dục Trung Hoa vẫn còn nguyên giá trị qua nhiều năm tháng..
 
Back
Top Bottom