Đô Thị  Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký

Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 40: 40: Địa Cung 2


Có xương người chết bên trong mộ chôn cất không phải là chuyện lạ, điều khiến cho người ta thấy kỳ lạ là những khúc xương trắng nằm rải rác trên mặt đất này không giống như đã trải qua thời gian rất lâu bởi vì vẫn còn rất trắng, hơn nữa nhìn sơ qua thấy có xương chân, xương tay, xương ngón tay nhưng chỉ có xương đầu lâu là không có.
Gan của Ngọc tỷ rất lớn, cô ấy ngồi xổm xuống nhìn một lúc rồi nói: “Thời gian không dài, khoảng tầm mấy tháng đến nửa năm”
Tôi còn phát hiện được trên mặt đất bên cạnh có một bình nước suối Nông Phu Sơn tuyền trống rỗng.
Mặc dù còn rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như không thấy xương đầu lâu, không thấy quần áo....!Nhưng lúc đó mấy người châu đầu ghé tai nghĩ kế, mọi người đều tạm thời đồng ý với cách nghĩ của Tôn lão tam, anh ấy suy đoán thế này.
Vào hôm đầu tiên chúng tôi xuống huyệt, trên quán đỉnh của mộ đạo phát hiện lỗ bị thuốc nổ nổ ra, vốn cho rằng lần này không kiếm chác được gì, đây là đội trộm mộ của nam phái bản địa nhanh chân đến trước đem đống đồ bồi táng mang đi hết rồi.
Kết quả hoàn toàn ngược lại, chúng tôi phát hiện ra chiếc khăn lông hiện đại, phát hiện dấu vết xuống mộ của người khác nhưng đồ bồi táng ở nhĩ thất tây còn rất nhiều, chúng tôi đựng đầy bảy tám chiếc bao tải, lúc đó nhị ca còn nói đám chuột nam phái này đổi sang ăn chay rồi, còn tốt bụng để lại thịt mỡ cho chúng ta.
Như hôm nay xuống tận đây, nhìn thấy bình nước Nông Phu Sơn Tuyền với đống xương này, chúng tôi đoán những thứ này có liên quan đến mấy người trộm mộ mấy tháng trước.

Bọn họ sao lại chết, sao lại xuống dưới này, chúng tôi không thể biết được, cách giải thích hợp lý duy nhất chính là bọn họ hãm hại lẫn nhau.
Lúc này, Diêu Ngọc Môn lôi một chiếc la bàn từ trong túi ra, cô ấy bắt ngồi xuống loay hoay với chiếc la bàn.
“Ngọc tỷ, đây là gì?” Tôi nhìn không hiểu liền hỏi một câu.
“Cậu nhóc đừng hỏi lung tung, bây giờ đừng làm em gái tôi phân tâm, còn nhiều việc cậu không biết lắm,” Anh trai cô ấy là Diêu Văn Sách lạnh lùng nhìn tôi.
Trên la bàn có hai chiếc kim dài, một chiếc kim ngắn, nói thì cũng kỳ lạ, chẳng có ai đụng vào chiếc la bàn mà chiếc kim ngắn cứ tự mình chuyển động trái phải.
“Bên kia.” Diêu Ngọc Môn đứng dậy chỉ vào hướng tây bắc.
Lúc đó không hiểu, bây giờ đã ở trong nghề nhiều năm tôi có thể nói cho mọi người, loại la bàn đó được chế tác đặc biệt, kim ngắn được làm từ một loại chất liệu gọi là thiên thiết, thiên thiết là cách gọi của người cổ đại trước kia, thứ này đã có từ rất lâu, người hiện đại gọi là thiên thạch.
Loại la bàn này là loại chuyên dùng cho truyền nhân phái Phạt Đầu thuộc nam phái chuyên dùng để xem âm trạch chọn nghĩa địa, vọng sơn quan khởi sắc, đoạn vị kháo ngân châm, chỗ này liên quan đến kiến thức chuyên sâu phức tạp về phong thủy từ trường, một hai câu nói của tôi thì khó mà rõ ràng được.
Mấy người đi theo Diêu Ngọc Môn đi hướng về phía tây bắc, ven đường đi tôi nhìn thấy mấy đài đèn dầu làm từ đá, tôi âm thầm phỏng đoán dưới này mấy ngàn năm trước chắc là đèn đuốc sáng trưng.
Đi được hơn mười phút, chúng tôi bị một cánh cửa đá lớn chặn đường đi.
Bề mặt cửa đá được khắc rất nhiều văn tự và hình họa, chằng chịt chi chít, phần lớn đều không xem không hiểu, phảng phất văn hóa của một thế giới được điêu khắc trên cửa đá.
Ở chính giữa cửa đá có bốn chữ, không phải Cửu Điệp Triện lần trước ở phía trên, có lẽ là Điểu Triện.

Nhìn khá hấp dẫn ánh mắt của người khác.
“Cô biết Điểu Triện?” Nhìn thấy Diêu Ngọc Môn ngơ ngác nhìn cửa đá lớn, Tôn lão đại thuận miệng hỏi một câu.
Cô ấy qua thời gian thật lâu mới tỉnh táo lại, nét mặt của cô ấy tái nhợt gật đầu.
“Đến đây là hết rồi .....!chúng ta không thể tiếp tục đi về phía trước.” Giọng cô ấy có vẻ cô đơn.
Tôn lão tam cau mày nói: “Có ý gì, cô định rút lui à?”
Diêu Ngọc Môn sắc mặt tái nhợt gật đầu.
“Cấp bậc này ....!đã vượt qua Hán mộ Mã Vương Đôi, bốn chữ kia, là ....!Giới Tử hành cung.”
“Sau cửa đá này là đá cơ quan đóng cửa nặng hàng tấn, chỉ dựa vào mấy người chúng ta ở bên ngoài căn bản không có cách nào mở ra.”
“Mấy người trong lúc vô tình đã phát hiện ra thứ rất ghê gớm, đây...đây là....đại địa cung cấp quốc gia.

__________________
Chuyên mục giải thích
Đá cơ quan đóng cửa (Tự Lai Thạch): “Tự Lai” có nghĩa là tự mình đi đến.

Đây là một loại cột đá được người xây mộ dùng cách sắp đặt đặc biệt khéo léo, để sau khi mọi người đi ra ngoài nó sẽ theo lực đẩy sắp đặt trước đó mà từ từ chống vào cửa đá, làm cho không cách nào có thể mở vào từ bên ngoài (gọi là cơ quan thuật).
***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 41: 41: Bất Lực 41


Đại địa cung cấp quốc gia, đây là nguyên văn lời Diêu Ngọc Môn nói lúc ấy.
Có ba chữ cấp quốc gia, đồ vật được khai quật lên tất nhiên cũng thuộc về nhà nước.
Văn vật cấp quốc gia là gì?
Mọi người bình thường có lẽ ít tiếp xúc với đồ cổ, vậy tôi nói cho các bạn nghe.
Độc nhất vô nhị, đại quốc trọng khí! Đây chính là văn vật cấp trấn quốc.
Dựa theo cấp bậc được viện bảo tàng Cố Cung bình xét mà nói bao gồm văn vật cấp đặc biệt, văn vật cấp một, cấp hai, cấp ba của quốc gia và văn vật bình thường.
Những thứ như Kim Lũ Ngọc Y cũng chỉ được xếp vào văn vật cấp đặc biệt, đây là bởi vì Kim Lũ Ngọc Y không phải độc nhất vô nhị, cho đến tận ngày nay theo số lượng thống kê chính xác đã phát hiện được tổng cộng hai mươi mốt chiếc Bán Kim Lũ Ngọc Y.
Những văn vật cấp trấn quốc đều là cao hơn Kim Lũ Ngọc Y, ví dụ như các loại Trường Tín Cung Đăng, những thứ đó đều là trọng khí của quốc gia độc nhất vô nhị.

Ví dụ như Tư Mẫu Mậu Đỉnh, Tứ Dương Phương Tôn, bộ chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, Thanh Đồng Huyết Phương Lôi, Mã Đạp Phi Yến, tất cả đều là văn vật cấp trấn quốc
Vì sao khi ấy Diêu Ngọc Môn lại nản lòng thoái chí muốn rút lui?
Thời đại này, những thứ này không thể để lọt ra nước ngoài chỉ có thể lưu thông ở thị trường trong nước, nhưng cũng không có ai dám nhận, bởi vì mặc kệ bạn có hậu thuẫn lớn đến thế nào đi nữa, người mua người thu thập có lợi hại đi nữa, kết quả cuối cùng thường chỉ có một.
Vĩnh viễn được lưu giữ bảo tồn tại viện bảo tàng quốc gia.
Những thứ này một khi xuất hiện, lãnh đạo phía trên nhất định sẽ điều tra đến cùng, cuối cùng sẽ được tặng thêm một phần quà lớn đó là chung thân vĩnh viễn sống trong nhà lao.
Rong ruổi đi trộm mộ bốn mươi sáu năm, Diêu sư gia Diêu Văn Trung người được mệnh danh là quỷ nhãn đoạn long mạch, vào 17/10/2017 cũng đã “trúng đạn”, người bình thường không biết được rằng chính là bởi vì ông ta đã động vào thứ không nên động vào nhất.
Diêu Ngọc Môn muốn rút lui là bởi vì cô ấy sợ hãi, nhưng như vậy anh em họ Tôn lại không vui.

Bầu không khí lúc đó rất khẩn trương, sắc mặt Diêu Văn Sách tóc húi cua âm trầm sợ hãi, ý kiến hai bên không hợp nhau, giương cung bạt kiếm.
Bạn hỏi tôi lúc ấy có sợ không à?
Nói thật, tôi lúc đó bảy phần sợ hãi, ba phần tò mò.

Sợ hãi điều gì không cần nói nhiều nữa, tôi tò mò là không biết cảnh tượng bên trong cửa đá phía sau địa cung là như thế nào? Giống như đối mặt với thế giới mới không biết gì cả, bên tronng có văn vật cấp trấn quốc nào chưa xuất hiện hay không?

Không biết được.
Chúng tôi lúc ấy chỉ là một đội nhóm nhỏ của Bắc phái, khi đó trong nghề những nhóm lợi hại hơn chúng tôi có rất nhiều, cho dù mở được cửa địa cung, cho dù phá được đá cơ quan đóng cửa để đi vào bên trong, sau khi lấy được đồ vật bên trong thì chúng tôi cũng không thể gánh được hậu quả để lại, bạn dám bán vậy thì xong đời.
Tín hiệu bộ đàm ở phía dưới không tốt, vẫn là tôi kể sự việc đang xảy ra cho Vương thủ lĩnh.

Bên trong bộ đàm im lặng hồi lâu.
“Các vị”, đèn bộ đàm sáng lên, giọng nói của Vương thủ lĩnh truyền ra từ trong bộ đàm.
“Lão đại, lão tam, Vân Phong, anh em họ Diêu nói đúng, việc này ....!việc này đã vượt quá phạm vi mà chúng ta có thể thoát thân an toàn, mọi người lên đây đi.

Lão nhị...!không tìm lão nhị nữa.”
Nghe được lời của Vương thủ lĩnh nói, lão tam bình thường luôn bình tĩnh giờ vò tóc, hai mắt anh ấy đỏ bừng như lên cơn điên vậy, chân không ngừng đạp tảng đá lớn, “Mẹ nó! Mẹ nó! Con mẹ nó!”

Cửa đá lớn khổng lồ vẫn sừng sững không hề di chuyển, chỉ có bụi rơi xuống giữa không trung, Tôn lão tam bất lực ngồi trước cửa đá vò tóc.
Sống mũi tôi chua chua, cũng có chút khó chịu, nhị ca là thành phần hay gây cười trong nhóm chúng tôi, anh ấy đột nhiên mất tích chắc cũng lành ít dữ nhiều, chúng tôi muốn cứu người nhưng không tìm thấy chút dấu vết nào của anh ấy, anh ấy cứ như vậy đột nhiên biến mất trong ngôi mộ Tây Chu này.
Ngoài áp lực này, điều khiến chúng tôi không thể đi vào vẫn còn một nguyên nhân vuu cùng thực tế khác, đó là bởi vì đá cơ quan đóng cửa ở phía sau cánh cửa.
Đá cơ quan đóng cửa hay còn gọi là đá phong cửa, là một trong những thủ pháp phòng trộm mộ thời cổ đại, rất nhiều ngôi mộ chôn cất đều sử dụng loại đá cơ quan này.

Ví dụ như mộ chôn cất của Minh Thần Tông Chu Dực Quân, chính là Vạn Lịch Hoàng Đế, bên trong mộ đó có một tảng đá cơ quan đóng cửa dài một mét sáu, đây là một loại cơ quan thuật của mộ táng.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 42: 42: Bất Lực 2


Có người nghiên cứu phát minh ra cơ quan, vậy thì tất nhiên có người nghiên cứu phương pháp giải mã cơ quan.
Muốn phá giải được loại cơ quan cứng rắn này để đi vào bên trong thông thường có hai kiểu phương pháp.
Mượn lực dựa vào vòng mũi bò và dùng sức người cưỡng chế.
Một sự kiện khá nổi tiếng đó là lúc trước khi Tôn Điện Anh trộm mộ Từ Hi gặp phải đá cơ qua đóng cửa, khi đó Tôn Điện Anh dùng phương pháp sức mạnh, dựa vào một người đàn ông lực lưỡng, phải dùng hơn năm mươi cân thuốc nổ quân dụng để nổ tung cửa lớn, nổ vỡ đá cơ quan, cuối cùng trộm đi nhiều món châu báu có giá trị trên trời như Dạ Minh Châu, Phỉ Thúy Bạch Thái, Cửu Long Bảo Kiếm....
Còn có một phương pháp khác, người trong nghề goi là phương pháp đan vòng mũi bò, điều này là Tôn lão tam sau này nói cho tôi biết.
Mọi người đã từng thấy mũi bò và vòng sắt dùng để dắt bò chưa?
Chỉ cần khoét rỗng ở giữa, để lại lỗ nhỏ ở hai bên là có thể buộc dây thừng.
Chính là làm như vậy.
Trước hết xem vị trí chính xác của đá cơ qua phía sau cửa, bên ngoài dùng búa đục bề mặt tường thành hình mũi bò, như vậy qua khe hở trên cửa có thể nhìn thấy viên đá đang chặn ngược ở bên trong.
Sau đó cần dùng đến một loại công cụ tự chế gọi là bán nguyệt long trảo, Bắc Phái gọi là bán nguyệt long trảo, Nam Phái gọi là quải tử châm.
Lúc trước đội khảo cổ quốc gia nghĩ hết các loại biện pháp (trừ thuốc nổ) cũng không có cách nào để di dời khối đá cơ quan đóng cửa nặng một tấn rưỡi ở phía sau cửa đá Định Lăng.

Cuối cùng bọn họ vẫn phải tham khảo sách và tài liệu cổ, cũng có người truyền lại rằng họ đã tìm tội phạm trộm mộ đang bị giam trong nhà tù nhờ họ giúp đỡ mới có thể mở được Định Lăng một cách hoàn hảo không bị hư hại gì.
Bán nguyệt long trảo và quải tử châm, lần đầu nghe tên có vẻ phức tạp, thực tế thì nguyên lý của chúng rất đơn giản.
Quải tử châm là một loại vũ khí kim loại mà một đoạn có cán dài, đoạn còn lại có hình dạng nửa vòng tròn.

Trước hết đưa quải tử châm thò vào qua khe hở cửa, sau đó đặt phần có hình vòng tròn lên đá cơ quan, lại dùng dây thừng xuyên quải tử châm qua bên trong rãnh mũi bò đã được đục xong, bằng cách này cuối cùng dùng lực từ bên ngoài kéo dây thừng hết sức về phía bên trái hoặc bên phải.
Đợi cho vị trí của đá cơ quan bên trong bị di chuyển, vậy thì đã phá giải được cơ quan phòng trộm mộ rồi, mọi người có thể đẩy cửa ra để tiến vào.
Đá cơ quan đóng cửa chỉ là một loại cơ quan phổ biến trong các loại cơ quan bên trong mộ thời cổ đại
Trăm ngàn năm nay, bắt đầu từ khi mọi người thờ phụng việc chôn cất dưới đất, trộm mộ và phản trộm mộ luôn luôn chưa từng ngừng hành động, kỹ năng của ai cao siêu hơn thì đó là người cười cuối cùng.
Hơn ba giờ sáng tối hôm đó, một hàng người chúng tôi vẫn là leo lên khỏi đạo động rời khỏi đây, sắc mặt của Vương thủ lĩnh trên mặt đất rất khó coi, là người đã làm việc trong nghề này nửa đời người, Vương thủ lĩnh vẫn có chừng mực trong một số vấn đề.
Đá phong cửa nặng hơn hai ba tấn, cho dù dùng quải tử châm buộc được dây thừng, chỉ dựa vào vài ba người chúng tôi cũng không thể mở được cánh cửa đó.
Vương thủ lĩnh thay đổi kế hoạch ban đầu, ông ấy kêu Tôn lão đại nhanh chóng liên hệ người mua, đổi bảy tám túi đồ đồng xanh kia thành tiền; đồng thời mặt khác, Vương thủ lĩnh liên hệ Nốt Ruồi, bảo đám người thủ hạ của cô ấy nhanh chóng nghĩ biện pháp lấp đạo động lại.

Không thể để lại dấu vết ở vị trí đó, chúng tôi phải nhanh chóng rút ra rời khỏi Thuận Đức đến nơi tránh sóng gió tạm thời.
Đồng thời Vương cai đầu còn nghiêm khắc dặn dò chúng tôi, bảo chúng tôi không được kể hay truyền chuyện tối nay ra ngoài tránh cho bản thân tự đưa đến tại họa ngồi tù.
Ba anh em họ Tôn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, uống rượu cùng nhau, nay bỗng dưng lại thiếu mất một người.
Dưới sự thúc giục của thủ lĩnh, Tôn lão đại bắt đầu công việc bán gạo của mình một cách bất lực, nhanh chóng chuyển đống đồ đồng xanh kia thành tiền.
Không biết khi nào mới có thể bán hết chuyển thành tiền, những ngày chờ đợi đó trôi qua rất chậm rãi, Tôn lão tam mỗi ngày đều uống say mèm, mượn rượu tiêu sầu.
Tôi đã nhìn thấy, có lúc Tôn lão đại tay cầm chai rượu, nửa tỉnh nửa mê cứ lẩm bẩm.
“Thường ngày, lúc này là lúc mà nhị ca anh vui vẻ nhất, lớn giọng ồn ào nhất, vì sắp được chia tiền rồi.”
“Nhị ca, anh .....!anh rốt cuộc đang ở đâu.”
“Mau trở về chia tiền đi.”
_____________________________
Chuyên mục giải thích
1.

Kim Lũ Ngọc Y (Kim Lũ Ngọc Giáp, Kim Lũ Ngọc Hạp): bắt đầu có từ thời nhà Hán.

Theo quan niệm thời xưa ngọc có thể khiến cho thi thể không bị thối rữa hoặc trường sinh, do đó người xưa đã làm ra một bộ trang phục đặc biệt làm từ vàng và ngọc.

Các mảnh ngọc hình chữ nhật được nối lại với nhau bằng chỉ vàng, chỉ có vua chúa thời xưa mới được mặc.
2.

Tư Mẫu Mậu Đỉnh (Tư Mẫu Mậu Phương Đỉnh): là đồ đúc vào thời kì cuối của nhà Thương cách đây khoảng 3000 năm lịch sử.

do đế vương Văn Đinh (thời nhà Thương) cho thợ đúc để thờ cúng mẫu vương mẹ của mình.

Mặt trong của Đỉnh được khắc chữ Tư Mẫu Mậu, và theo giải thích của các nhà khảo cổ học thì chữ “Tư” mang ý nghĩa thờ cúng, chữ “Mẫu Mậu” là chỉ mẫu vương Văn Đinh.

Do đó Đỉnh được mang tên “Tư Mẫu Mậu”.
3.

Chuông nhạc của Tăng Hầu Ất: được khai quật trong lăng mộ vua nước chư hầu tên Tăng Hầu Ất, sống vào thế kỷ thứ V TCN.

Bộ chuông được tạo thành từ 65 chiếc chuông làm bằng đồng được treo trên 3 tầng giá gỗ.

Chiếc chuông nặng nhất khoảng 204kg và cao 1.5m, tổng trọng lượng của dàn chuông này khoảng 5 tấn.
4.

Mã Đạp Phi Yến (Ngựa phi nước đại): là bức tượng đồng huyền thoại trong giới khảo cổ Trung Quốc, được coi là bảo vật quốc gia cấm đem ra nước ngoài triển lãm.

Pho tượng bằng có thân cao 34,5 cm, dài 45 cm, rộng 13 cm.

Con ngựa đồng giữ đầu ngẩng cao, thân thể chắc khỏe và bốn chân thon dài, nhanh nhẹn.

Ba chân của con ngựa ở trên không trong tư thế "chạy như bay", một chân đạp dưới đất lấy đà bay.

5.

Dạ Minh Châu: trước khi lấy ra được đặt trong miệng Từ Hi Thái Hậu, tương truyền có thể phát sáng trong đêm từ ngoài 100 bước.
6.

Phỉ Thúy Bạch Thái (Bắp Cải Phỉ Thúy): là tác phẩm điêu khắc ngọc ra đời vào thời Thanh (thế kỷ 18), có kích thước dài 18.7 cm, rộng 9.1 cm, dày 5.07 cm, đại khái chỉ lớn cỡ lòng bàn tay của một người trưởng thành.
7.

Cửu Long Bảo Kiếm: được khai quật từ mộ Càn Long, kiếm dài 5 xích, chế tác phỏng theo hơi hướng của kiếm Mông Cổ nên có lưỡi cong sắc bén.

Vỏ kiếm được làm từ da cá mập, phía trên khảm đầy hồng ngọc, ngọc bích và kim cương.

Trên thân kiếm chạm khắc hình chín con thần long uốn lượn, tượng trưng cho hàm ý “cửu cửu quy nhất”.

Được coi là thanh kiếm của cõi âm, tương truyền trên thanh kiếm có "lời nguyền chết chóc", ai chạm qua đều chết ứng nghiệm với thanh kiếm.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 43: 43: Chúc Mừng Sinh Nhật 1


Tôn lão đại trước khi đi chỉ mang theo một món đồ đồng xanh, anh ấy nói đây là hàng mẫu cho người ta xem, lần này không giống như bình thường, đồ đồng xanh trộm được có mấy chục món, người không có thực lực thì không thể nào tiêu hóa hết đống này được.
Mà ý của Vương thủ lĩnh chính là xử lý dứt khoát trong một lần, nhanh chóng đổi thành tiền rồi thoát thân rời khỏi chỗ này.
Không nghĩ tới, đã trôi qua mấy ngày liền mà không có tin tức truyền về khiến cho cả nhóm chúng tôi sốt ruột không yên, nghi ngờ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, có phải Tôn lão đại bị người ta bắt rồi.
Mấy ngày này Tôn lão tam rất ít khi ra khỏi cửa, anh ấy tự nhốt mình trong phòng khách sạn mỗi ngày đều vẽ thứ gì đó lên giấy trắng, tôi đã thấy vài lần.

Thực ra vừa nhìn đã biết đường được vẽ trên giấy trắng là cửa đá của địa cung, Tôn lão tam trước kia đã từng có kinh nghiệm mở đá phong cửa, nhưng tảng đá cơ quan to như vậy nặng như vậy thì anh ấy cũng không có cách nào.

Tôi biết, anh ấy cố chấp với đá chặn cửa như vậy là để thôi miên bản thân, an ủi bản thân, thứ mà chúng tôi cùng hợp sức đều rất khó có thể mở ra được, một mình nhị ca sao có thể đẩy được chứ?
Anh ấy đây là điên rồi.
Lấy một ví dụ thông thường, nếu có một người chỉ có mười đồng tiền trên người, thế nhưng người này chỉ chăm chăm đi mua đồ ở cửa hàng quần áo thương hiệu đắt tiền nhất, nhân viên phục vụ dù biết cũng không thể chặn đường đi của người ta, vậy nên người này cứ như vậy ở trong cửa hàng mặc thử đủ các loại kiểu dáng quần áo mà anh ta không thể mua nổi.

Tôn lão tam bây giờ chính là ở trong trạng thái như vậy, chúng tôi cũng không biết nên làm thế nào để khuyên nhủ anh ấy.
Ngày thứ ba tôi đi tìm Lý Tĩnh, bởi vì đột nhiên tôi nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Lý Tĩnh, không biết nhà cô ấy bây giờ còn bị chủ nợ đến tận nhà đòi nợ hay không, dù sao ở trong khách sạn cũng chỉ ngồi đợi, tôi dự định đi giúp Lý Tĩnh tổ chức sinh nhật, thuận tiện lại tặng quà sinh nhật cho cô ấy.
Khi đó rất lưu hành đài cassett cầm tay, chính là loại hộp nhựa cắm băng từ, người tuổi trẻ bây giờ cũng chưa dùng bao giờ.

Phải biết năm đó, nếu ai có một đài cassett cầm tay cũng sẽ đều cố ý để lộ ra ngoài, một tay nâng chiếc đài casett cầm tay nặng khoảng hai phẩy năm lạng, một tay cố ý để lộ dây tai nghe, vậy thì bạn là chàng trai ngầu nhất, sẽ có rất nhiều cô gái quay đầu lại nhìn bạn.
Có hai bài hát cực kỳ nổi vào lúc ấy, một bài là “Mặt mày hớn hở” của Trịnh Tú Văn, bài hát này nghe vô cùng tẩy não.

Còn có một bài hát gọi là “Cô gái đối diện nhìn qua đây” của Nhậm Hiền Tề hát, còn đến khi lưu hành bài “Chuột yêu gạo” và “Cầu phật” thì đã là mấy năm sau rồi.
Tôi bỏ ra hơn mấy trăm đến cửa hàng băng đ ĩa mua một chiếc máy nghe nhạc cầm tay hiệu Sony, đương nhiên còn mua cả băng từ nữa, thứ đồ chơi này lúc đó thật là đắt, hồi đó Nhật Bản kiếm được rất nhiều tiền nhờ vào bán những thứ này.
Số tiền này đều là kinh phí thủ lĩnh cho tôi, tôi không tiêu hết tiết kiệm để dành, lần này thật là đau lòng.
Vào những năm 2000, Audition và kiểu tóc nhiều màu dựng đứng như pháo hoa (tương tự HKT) đi cùng với quần bò rách trở thành trào lưu, trông thật ngớ ngẩn, thế nhưng Lý Tĩnh lại rất có hứng thú với những thứ này.
Đến nơi, mẹ Lý đã đi làm ở chỗ văn phòng bên sông, Lý Tĩnh ở nhà một mình.
“Tặng cậu Lý Tĩnh, chúc cậu sinh nhật vui vẻ ngày càng trở nên xinh đẹp”, vừa vào cửa tôi đã đưa chiếc đài cassett cầm tay cho Lý Tĩnh.
“Cảm ơn cậu”, Lý Tĩnh đỏ mặt nhận đài cassett cầm tay, trong lúc nhất thời bầu không khí giữa hai chúng tôi có chút xấu hổ, bởi vì chúng tôi đều nghĩ đến chuyện trong khách sạn nhỏ tối hôm đó.

Trong khách sạn nhỏ, tôi vì sợ hãi mà đã chạy trốn.
Lúng túng trong chốc lát, Lý Tĩnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Vân Phong cậu đi học ở trường Nhất Trung, tôi đang có bài tập có mấy phương trình toán học không hiểu, cậu dạy tôi đi, mẹ tôi cũng nói bảo cậu nếu có rảnh đến phụ đạo tôi học bài.”
Mặt tôi lúc ấy biến thành màu đen.
Tôi đâu biết phương thức toán học gì chứ, tôi căn bản không phải học sinh Nhất Trung, kia đều là tôi lừa cô ấy, tôi không biết phương trình toán học chỉ biết trộm mộ, nhưng thứ này tôi cũng đâu dám dạy cô ấy.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 44: 44: Chúc Mừng Sinh Nhật 2


Nhận lấy bài tập, nhìn xem những thứ viết bên trên như vẽ bùa nòng nọc thiên thư, đầu tôi toát mồ hôi, hoàn toàn không hiểu gì.

Cô ấy đưa bút bi cho tôi, “Làm như thế nào vậy Vân Phong, cậu viết ra từng bước cho tôi đi.


Tôi nhớ lúc ấy đã viết lên trên tập đề, nhưng cụ thể đã viết gì thì chẳng nhớ nữa, hình như trước hết vẽ một vòng tròn sau đó lại vẽ khối lập phương, dù sao chính là như gà mù viết loạn.

Nhìn kiệt tác của tôi trên tập đề, miệng của Lý Tĩnh mở thật to, cô ấy không hiểu hỏi tôi đây là cách giải gì.

Lúc ấy tôi lừa gạt cô ấy nói rằng đây là chương trình học sau này, cậu vẫn chưa học đến, đợi cậu học đến đây thì sẽ hiểu.

Chúng tôi lại nói chuyện một lát, có thêm hai người bạn học của Lý Tĩnh đến chúc sinh nhật cô ấy, là hai nam sinh, một trong số đó nhuộm tóc cả đầu thành màu đỏ chỉ có phần trước tóc xõa trước trán nhuộm thành màu vàng, còn nữa cậu ta mặc quần bò có dây xích sắt, đây là một thiếu niên theo phong cách HKT.

“Lý Tĩnh, happy birthday,” tiểu hoàng mao cười đưa một chiếc bánh ngọt nhỏ qua.

Lý Tĩnh lập tức nhận lấy, “Cảm ơn cậu Vương Cường, khiến cậu tốn tiền rồi, còn mua bánh cho tôi nữa.


Tiểu hoàng mao thổi thổi tóc trước trán của mình, “So easy, chiếc bánh mà thôi, đâu tính là gì.

”.

Nhìn tiêu hoàng mao tuổi tác tương đương với tôi, lúc đó trong lòng tôi tức giận mà không biết phát ti3t nào đâu.

Mẹ nó chỉ là một chiếc bánh ngọt mà thôi chỉ đánh ba mươi tệ, đài cassett cầm tay tôi mua tốn hơn tám trăm, vậy mà Lý Tĩnh còn không nói với tôi là tốn tiền, chiếc bánh nát này coi là gì.

“Đi, tôi sắp xếp, đi nhà hàng lớn Tinh Tinh trước cửa trường học của chúng ta, tôi bao giúp tiểu Tĩnh cậu một bàn,” tiểu hoàng mao nói xong vênh mặt nhìn tôi.

“Cảm ơn cậu Vương Cường, đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm, đi thôi Vân Phong, chúng ta cùng đi,” Lý Tĩnh kéo cánh tay của tôi.

Vừa nhìn cái này, tiểu hoàng mao có chút không vui, thỉnh thoảng cậu ta lại trừng mắt lườm tôi một cái.

Nhà hàng lớn Tinh Tinh nằm ngay tại đối diện trường Tam Trung, đối tượng phục vụ chủ yếu là lãnh đạo trường học và học sinh có tiền, cũng coi như là nhà hàng lớn sang trọng tại địa phương, ở trong mắt đám học sinh có thể xem như gần giống với KFC.

Tiểu hoàng mao lúc ấy vì muốn tranh thủ lấy lòng Lý Tĩnh cũng xem như chịu tiêu pha, về sau tôi tính toán bữa ăn này chắc đã tiêu hết tiền ăn một tuần của cậu ta.

Lúc gọi món còn xảy ra một chuyện thú vị, để tôi kể cho các bạn nghe, thật đấy, tôi thề, nó khá giống với tiểu phẩm "Không thiếu tiền" của Tiểu Thẩm Dương sau này.

Lúc bắt đầu gọi món.

Tiểu hoàng mao nói cho một đ ĩa sò điệp hấp tỏi, nhân viên phục vụ nói xin lỗi, sò biển hôm nay bán hết rồi.

Tiểu hoàng mao cau mày lại nói cho một đ ĩa bạch trảm kê, nhân viên phục vụ nói xin lỗi, hôm nay chợ không mở cửa, không mua được gà.

Tiểu hoàng mao vỗ menu: “Vậy nhà hàng lớn Tinh Tinh mấy người có cái gì!”
Nhân viên phục vụ cười nói, có món ăn hương vị nhà làm địa phương.

Vậy nên chúng tôi gọi món ăn hương vị nhà làm địa phương, tổng cộng có năm món, một món sợi khoai tây chua cay, một món đậu hũ ma bà, một món gà kungpao, còn có món cà tím nướng và trứng chiên tỏi tây, sau cùng còn gọi ba chai nước có ga.

Tổng cộng có bốn người, rất rõ ràng tiểu hoàng mao không gọi nước uống cho tôi.

“Nào, chúc cậu sinh nhật vui vẻ,” món ăn vừa được đưa lên, tiểu hoàng mao liền muốn cụng ly cùng Lý Tĩnh.

“Vân Phong cậu uống của tôi đi,” Lý Tĩnh đưa chai nước ngọt của cô ấy cho tôi.

“Không cần, nếu tôi muốn uống thì tự mua cũng được,” tôi lại đẩy chai nước về cho Lý Tĩnh.

Nhìn thấy hai chúng tôi nhỏ giọng nói chuyện, tiểu hoàng mao nói móc: “Này này, tiểu tử, cậu xem cậu mặc thứ đồ rách rưới gì trên người, kiểu tóc cũng quê mùa không chịu được, cậu trước kia đã từng uống nước ngọt có ga chưa vậy? A ha ha.


Ánh mắt lạnh lẽo, tôi vừa định đứng dậy nổi đóa.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ cửa nhà hàng truyền tới.

“Vân Phong? Sao cậu lại chạy đến đây rồi? Tôi xem sắc mặt cậu lúc nãy không đúng lắm, sao thế?”
Nhìn xem mấy người đi qua đây, tôi vội vàng đứng dậy khỏi ghế.

“Không có chuyện gì đâu Ngọc tỷ, em đang ăn cơm cùng với bạn thôi.


***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 45: 45: Kết Bái 1


Đi theo bên cạnh Diêu Ngọc Môn là ba người đàn ông ánh mắt trầm ổn, ba người này đều mặc đồ vét mang theo kính đen, đầu tóc bọn họ được chải chuốt tỉ mỉ, cũng không nói chuyện, chỉ đứng đó.

“Vân Phong, cậu đến đây ! đây là bạn học của cậu à?” Diêu Ngọc Môn dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn tôi.

Tôi cố hết sức nháy mắt với người phụ nữ này.

Cô ấy cười nói: “Nếu hôm nay đã gặp nhau ở đây, Vân Phong, chúng ta cùng ăn cơm đi, tôi có vài lời muốn nói riêng với cậu.


Nói xong, cô ấy lấy ra chiếc Tiểu Linh Thông nắp gập bên người gọi điện thoại: “Ừm, là anh tôi, chúng tôi muộn khoảng nửa tiếng nữa mới qua được.


Tiểu Linh Thông vừa được lấy ra, rất nhiều người bên trong nhà hàng đều nhìn qua đây, bao gồm cả tiểu hoàng mao.

Vào lúc đó những ai có thể mua được thứ đồ này đều được cho là người có tiền, huống chi bên cạnh Diêu Ngọc Môn còn có ba người đàn ông mặc vest giống như xã hội đen vậy, lập tức tiểu hoàng mao nhìn tôi rồi nuốt nước miếng, không dám ép buộc tôi nữa.

“Bạn cậu gọi cậu đó, đi đi Vân Phong, chúng ta lát nữa gặp lại là được rồi.

” Lý Tĩnh nhìn ra suy nghĩ của tôi, cô ấy rất rộng lượng để tôi đi.

Nhà hàng lớn Tinh Tinh, trong phòng riêng sang trọng ở tầng hai.

Rất nhiều món liên tục được đưa lên, có cá có tôm đều là những món cao cấp.

Diêu Ngọc Môn tự rót cho mình một chén rượu, cô ấy nhấp một ngụm nhìn tôi nói: “Vân Phong, nhóm của các cậu sắp tới chuẩn bị làm thế nào?”
Chiếc đũa dừng trong không trung, tôi cảnh giác nhìn nhìn ba người đàn ông mặc vest bên cạnh.

“Không sao đâu, người của mình,” Diêu Ngọc Môn đặt ly rượu xuống.

“Ngọc tỷ, đại ca đã đi làm việc rồi, ý của thủ lĩnh là nhanh chóng rút ra, rời khỏi chỗ này.

” Tôi nghiêm túc trả lời.

Diêu Ngọc Môn xoay xoay ly rượu “Ừm, như vậy là tốt nhất, Vương thủ lĩnh vẫn còn biết nặng nhẹ.

Hãy nhớ kỹ, mấy người sau khi rời khỏi Thuận Đức thì đừng quay lại đây nữa.


Tôi không hiểu, hỏi cô ấy vì sao.

Ăn xong một miếng thức ăn, cô ấy đặt đũa xuống nói: “Nghề này của chúng ta, giống như giang hồ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, mưu sĩ tử sĩ võ sĩ, âm mưu dương mưu quỷ mưu, cậu vào nghề khi đang thiếu niên, chỉ cần trung thành và tận tâm đi theo Vương Hiển Sinh làm, tương lai tương sáng.


“Ngoài ra, cậu có tin thế giới này có quỷ thần hồn không?” Cô ấy đột nhiên đổi chủ đề.

Tôi lắc đầu: “Không tin, nhân tử điểu triều thượng, bất tử vạn vạn niên, làm người phải có dũng khí can đảm, đâu ra quỷ, đâu ra thần.


Tôi bộ dáng thiếu niên nhưng lại nói ra những lời như ông cụ, khiến cho Diêu Ngọc Môn cười lên một tiếng.

Cô ấy lấy ra chiếc la bàn theo bên người, một tay giữ nó để trước mặt tôi.

Chẳng hiểu vì sao, ba chiếc kim trên la bàn đồng thời chỉ hướng đằng sau lưng tôi.

Xem tôi sững sờ, Diêu Ngọc Môn dọa tôi: “Vân Phong à, sau lưng cậu !.

có một bà lão chết đói không có răng đang đứng ở đó.


Không biết có phải là do tâm lý ám chỉ hay không, cô ấy vừa nói như vậy, bỗng nhiên tôi có cảm giác lành lạnh phía sau lưng.

Một người đàn ông mặc áo vest bỏ kính đen xuống, anh ta lắc lắc đầu: “Được rồi Ngọc Môn, tướng mạo cậu nhóc này cũng không phải người bình thường, cô cũng đừng có đang trêu đùa cậu ta nữa.


Diêu Ngọc Môn thu hồi la bàn.

“Cho cậu, thứ này hãy xem như là bùa hộ mệnh đi”, cô ấy tặng cho tôi một chiếc dây chuyền.

Dây chuyền này được bện từ dây thừng đỏ, ở cuối có treo một hộp Gawu nhỏ, bên trong hộp có nhét một cục giấy màu vàng đỏ.

“Cảm ơn Ngọc tỷ,” tôi đeo lên cổ xem thử, kích thước còn rất phù hợp, dùng quần áo che lại, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một đoạn dây đỏ.

Chúng tôi lại nói chuyện thêm một lúc, Diêu Ngọc Môn kể cho tôi mấy câu chuyện trước kia của Vương thủ lĩnh, nghe đến trong lòng tôi sinh ra sự sùng bái, nghĩ thầm không biết mình đến khi nào mới có thể lợi hại được như vậy, ở trong nghề nhận được sự tôn kính của người khác.

Sau khi cơm nước no nê, tôi tạm biệt Diêu Ngọc Môn, còn gói một phần đồ ăn mang về, lúc này bàn ăn của Lý Tĩnh ở dưới tầng một cũng đã không còn nữa, tôi nghĩ chắc là đã quay trở về cả rồi
Trên đường trở về, tôi thỉnh thoảng lại cầm chiếc bùa hộ mệnh ra nhìn xem, thật sự càng xem càng thấy thích.

“Tam ca, em về rồi, em còn mang cơm cho anh ăn đây”, tôi mang theo đồ ăn trực tiếp đẩy mở cửa phòng khách sạn.

“Tam ca? Tam ca?”
***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 46: 46: Kết Bái 2


Trước mắt tôi, trên mặt đất của khách sạn toàn bộ đều là giấy trắng bị vo lại, Tôn lão tam nằm trên mặt đất xi măng, bên cạnh anh ấy cũng toàn là giấy.
Tôi tiện tay mở ra một tờ giấy nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên giấy trắng được dùng com-pa bút chì vẽ rất nhiều góc độ, còn có một sợi dây thừng vẽ đi vẽ lại gần như chồng lên nhau.
“Tam ca, đây là cái gì?” Tôi nhìn vào đống bừa bộn trên đất hỏi anh ấy.
Tôn lão tam sắc mặt tái nhợt, anh ấy nhìn lên trần nhà bỗng nhiên bật cười.
“Tìm ra rồi, tìm ra ra .....!tôi tìm ra rồi!”
Anh ấy bỗng nhiên ngồi dậy, một phát bắt được bả vai của tôi, thần sắc kích động nói: “Vân Phong, anh đã tìm ra cách để mở đá phong cửa rồi!”
Sắc mặt trắng bệch, tròng mắt đỏ bừng, không chờ tôi nói chuyện anh ấy liền gấp gáp khó mà nhịn được giải thích nói: “Quải tử châm! Dùng quải tử châm thô to hơn là có thể mở được!”
Tôi lắc lắc đầu: “Không được đâu tam ca, cho dù quải tử châm có thô to hơn thì nó cũng chỉ là công cụ, công cụ cũng đều cần đến người sử dụng, chúng ta không đủ người.”
Tôi cũng không nói lung tung, muốn mở ra đại môn địa cung của đại mộ dưới núi Phi Nga này, đại khái có thể thử ba loại biện pháp

Một, tìm bốn mươi năm mươi người cùng kéo.

Hai, dùng hơn năm mươi cân thuốc nổ trực tiếp nổ tung, dùng thuốc nổ chưa chắc có thể nổ ra được, hơn nữa rất có thể chôn sống chúng ta.

Ba, báo cho đội khảo cổ quốc gia, để cho nhà nước ra mặt giải quyết.
Với tình huống hiện tại, cả ba biện pháp này, chúng tôi đều không dùng được cách nào cả, hơn nữa thủ lĩnh đã quyết định rút lui, chúng tôi cảm thấy Tôn lão tam mày mò những thứ này cũng là vô dụng.
“Không không” Tôn lão tam nhặt một tờ giấy từ dưới đất lên, anh ấy hưng phấn chỉ vào giấy cho tôi xem.
Tôi nghi ngờ nhìn xem, trên giấy trắng còn vẽ một cái giỏ lớn, còn vẽ ba con bò nhỏ.

Liên tưởng đến anh ấy vẽ sợi dây thừng thô lúc nãy, trong đầu tôi như vang lên một tiếng sấm.
“Tam ca ....!tam ca anh chả lẽ là muốn ....”
“Ha ha”, anh ấy cười to hai tiếng: “Không sai, người cộng thêm ba con bò, lại làm quải tử châm thô to hơn, dây thừng cũng to hơn, chắc chắc có thể một phát kéo được đá cơ quan!”
Tôi bị sốc trước những ý tưởng không thể tưởng tượng được của anh ấy, tôi lại hỏi: “Ba con bò nhỏ? Có thể kéo được sao?”
“Thì chúng ta nuôi a!”
“Vân Phong cậu nghĩ thử xem, cửa động xuống dưới kia chỉ lớn được chừng đó, đồ hơi to một chút thì không đưa xuống được, chúng ta có thể dùng rổ đưa bò con xuống, để chúng ở trong huyệt ăn thức ăn lớn lên!” Tôn lão tam nói tới đây mắt phát sáng lên.
Tôi dùng tay sờ đầu anh ấy: “Tam ca anh không sao chứ? Không phát sốt đúng không?”
Anh ấy níu lại tay tôi, “Làm hay không hả Vân Phong, làm cùng với anh và lão đại!”

Nhìn khuôn mặt thành thật của anh ấy, vẻ mặt tôi đau khổ nói: “Vậy thủ lĩnh thì sao, thủ lĩnh đã quyết định rút lui rồi tam ca.”
“Không cần quan tâm đ ến thủ lĩnh, chỉ ba chúng ta thôi.”
“Đây .....!là lừa gạt thủ lĩnh? Vậy không tốt đâu?”
Anh ấy đứng dậy, nắm lấy bả vai tôi: “Vân Phong, lão đại mấy ngày nay không trở lại, cậu cho là anh ấy vẫn đang ở bên ngoài sao?”
“Thật ra, anh ấy đã trở lại từ lâu rồi, chính là đang ở Thuận Đức ....”
.......
Hơn một giờ đêm hôm đó, Tôn lão tam mang theo tôi, lừa gạt Vương thủ lĩnh để đi đến một địa điểm bí mật.
Vừa vào phòng tôi liền nhìn thấy Tôn lão đại đã mấy ngày không gặp, điều khiến tôi ngoài ý muốn là còn có người phụ kia, Nốt Ruồi.
Ba nén hương, dưới sự chứng kiến của Nốt Ruồi, lão đại lão tam và tôi cùng nhau quỳ trên mặt đất.
Tôn lão tam chắp hai tay trước lư hương nói: “Kế này không biết trước mắt như thế nào, vận mệnh hiểm trở, nếu chúng ta bị chôn xương tại địa cung cũng không hối tiếc, nếu chúng ta đi ra ngoài được, cảnh sát khắp nơi tới bắt chúng ta cũng không oán.”
“Lão Tôn gia để ý nhập thổ vi an, chôn dưới đất mới là yên ổn, cho dù nhị ca đã là một đống xương trắng, chúng ta cũng phải để cho hắn lá rụng về cội.”
“Tôi, Tôn Liên Thiên.”

“Tôi, Tôn Liên Tinh.”
“Tôi, Hạng Vân Phong.”
Ba người đồng thanh nói: “Giờ này ngày này, kết thành huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
Ba người dập đầu trên đất.
Ánh mắt của Nốt Ruồi lộ ra ánh sáng dị thường.
Đây đúng là, nghĩ điều không ai dám nghĩ, làm việc không ai đám làm.
Biết rõ núi có hổ, vẫn đi về phía núi.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 47: Kế Hoạch (1)


Bây giờ nhớ lại cảnh tượng ngày xưa, mặt mo già của tôi đều đỏ cả lên. Cũng đúng, bây giờ đều là thời đại nào rồi chứ, thắp hương dập đầu kết bái thành anh em đã lỗi thời từ lâu rồi.

Thế nhưng lúc đó tôi thật sự vô cùng kích động, đây là sự thay đổi trong tâm trạng của một người đàn ông.

Ba người đàn ông, không sợ trời không sợ đất, chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch cho riêng mình mà không cần suy nghĩ nhiều.

Lời khuyên của Diêu Ngọc Môn là cái gì, nỗi sợ của Vương thủ lĩnh là cái gì, tất cả đều bị chúng tôi vứt lại phía sau.

Ý nghĩ lúc ấy của ba người chúng tôi chính là đã làm phải làm việc lớn. Phải mở cánh cửa đá kia xem thử bên trong rốt cuộc có thứ gì.

Đống đồ đồng xanh kia sau này bị Tôn lão đại bán đi một nửa, còn lại một nửa bao gồm cả món thanh đồng đậu có khắc bốn chữ Giới Hậu Đái Tử đều đưa cho Vương thủ lĩnh cất đi. Hôm chia tiền, nhóm chúng tôi tụ họp lại với nhau, Vương thủ lĩnh đương nhiên không biết kế hoạch bí mật của chúng tôi.

Đó là lần đầu tôi nhìn thấy nhiều tiền đến như vậy, đều được dùng túi ni lông lớn bọc lại, mỗi xấp tiền là một vạn, được xếp rất gọn gàng. Thời đó còn đang dùng tiền nhân dân tệ loạt thứ tư (được phát hành từ 1987 đến 1977), chính là loại tiền tờ một trăm màu xanh lam có bốn đầu người, mỗi bó một vạn, được dùng giấy trắng bó lại.

“Lão tam, đây là của cậu.”

“Lão đại, đây là của cậu.”

“Tiểu Hồng, đây là phần của cô cùng với mấy anh em thủ hạ, chuyến này đã vất vả rồi.”

Nốt Ruồi sờ rồi lại sờ túi ni lông đựng tiền, cười nói: “Cảm ơn thủ lĩnh.”

Vương thủ lĩnh gật gật đầu, ông ấy nhìn tôi rồi đẩy một túi ni lông qua: “Vân Phong, cậu vừa mới vào ngành cũng đã giúp đỡ được rất nhiều, đây là phần của cậu, đừng chê ít.”

Nhìn túi ni lông dày dày trong tay, tôi nuốt nước bọt: “Thủ... thủ lĩnh, đây là bao nhiêu...”

“Mười ba vạn.” Ông ấy rất bình tĩnh trả lời.

Như này tay tôi càng run hơn.

Trước kia còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy.

“Thủ lĩnh, tôi còn phải trả năm vạn thủ lĩnh đã cho tôi mượn nữa.” Tôi chuẩn bị mở túi ra lấy tiền.

“Haizz, không cần”, ông ấy xua tay ngăn cản nói: “Đơn đầu tiên nhận được khi mới vào nghề, sao lại có thể đưa cho người khác? Không may mắn đâu, cậu trước hết cứ giữ lại đã, năm vạn kia nói sau.”

Gật gật đầu không nói chuyện, tôi liền nhận số tiền này.

Đây xem như là khoản tiền đầu tiên trong cuộc đời tôi, chỉ mỗi tiền của chuyến này đều có thể so sánh được với thu nhập ba bốn năm của nông trại nhà dượng!

Mèo có cách của mèo, chuột có cách của chuột.

Tôi Hạng Vân Phong, giàu rồi!

Về phần tiền của nhị ca, Vương thủ lĩnh nói tạm thời bảo quản thay anh ấy một năm, nếu đến thời điểm đó người còn chưa trở về, thì sẽ đưa cho Tôn lão đại.

Tôi có chút tò mò không biết ai đã mua đồ của chúng tôi, thế nên sau đó đã hỏi lão đại, lão đại nói bên mua rất thần bí, là một người chạy cảng.

Người chạy cảng là một cách gọi vào những năm đó, người chạy cảng chỉ là người thay mặt người khác làm những công việc tay chân chạy vặt, người phía sau bọn họ mới là người mua, những người như vậy thường không làm việc trực tiếp với chúng tôi, đều là người chạy cảng làm trung gian thay mặt xử lý.

Đây là bởi vì những năm đó pháp luật của Hồng Kông và đại lục không giống nhau. Ở Hồng Kông đồ đồng xanh có thể trực tiếp lên sàn đấu giá lớn, là hợp pháp, thế nên năm đó trụ sở chính của Christie"s và Sotheby"s đều được đặt tại Hồng Kông. Khi ấy nơi đó là nơi tuồn hàng lớn nhất của ngành trộm mộ trong nước, là lớn nhất chứ không phải một trong.

Nhóm người phất nhanh nhờ vào bán đồ cổ sớm nhất trong nước đều rất quen thuộc với Hồng Kông, kể cả một vài vị mà mọi người thường thấy trên tivi, rất nhiều người trong số đó tôi đều quen, không phải tôi cố ý coi thường những người đó, mà là vì lập nghiệp làm giàu từ nghề này, căn bản chẳng có ai là hoàn toàn sạch sẽ.

Sau khi chia tiền, bước tiếp theo của Vương thủ lĩnh chính là rời khỏi Thuận Đức, ông ấy hỏi chúng tôi chuẩn bị tới đâu rồi.

Mấy người chúng tôi trong lòng đều mang mục đích khác, tất nhiên sẽ không nói thật.

Tôn lão đại mở miệng nói: “Thủ lĩnh, tôi cùng lão tam và Vân Phong đều thương lượng xong cả rồi, chúng tôi chuẩn bị đi Đông Quản chơi, chơi khoảng năm tháng nửa năm, đến khi đó chuyến tiếp theo đều nghe thủ lĩnh sắp xếp.”

***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 48: Kế Hoạch (2)


kiếm tiền.

“Ồ? Cả ba cậu cùng đi Đông Quản?” Thủ lĩnh nhìn ba người chúng tôi hơi kinh ngạc.

“Ừm, đúng thế, ba chúng tôi, thủ lĩnh ông xem, Vân Phong đều lớn thế này mà chuyện gì cũng không hiểu, chúng tôi mang cậu ấy đi học hỏi thêm kiến thức.”

Mặc dù lời này của lão đại là lừa thủ lĩnh, nhưng lời của anh ấy không sai, ngành gái gọi khi ấy đang là giai đoạn phát triển bùng nổ.

Năm 1999, Tập đoàn thực phẩm Trường Thanh Thái Xan ở Bắc Kinh được thành lập, rất nhiều người không biết, đại bản doanh của bà chủ tập đoàn này chính là ở Đông Quản, Trường Thanh Bắc Kinh chính là Thiên Thượng Nhân Gian sau này.

Khi ấy tiêu chuẩn phục vụ cao nhất cả nước, một ở Đông Quản, một ở Bắc Kinh, thế nên Tôn lão đại mới cố ý nói đi Đông Quản.

Thủ lĩnh đã tin, ông ấy trở về Bắc Kinh vào ngày hôm sau, trước khi đi thủ lĩnh còn bảo chúng tôi chơi vui vào, nếu lại có việc thì đợi thông báo của ông ấy là được.

Về phần mấy người chúng tôi, tất nhiên là ở lại Thuận Đức thực hiện kế hoạch của chúng tôi, chúng tôi đã thay đổi mấy chỗ ở, cũng luôn ở trong phòng không đi đâu cả.

Trên núi Phi Nga, có hai mươi mẫu ruộng nước gần sát ngôi mộ, lão đại giả vờ làm người đầu tư từ bên ngoài tới, tốn thời gian hai mươi ngày, đã mua lại tất cả ruộng nước, có tiền làm việc gì cũng dễ.

Sau khi mua được ruộng nước gần đó, chúng tôi mời người dựng tường hàng rào ở gần đó. Mà chỗ dừng chân của chúng tôi cũng ở ngay dưới núi Phi Nga, trước kia có mấy gian nhà trệt bây giờ đều đã dỡ đi, biến thành không gian xanh của công viên Thuận Phong.

Đêm hôm đó, Nốt Ruồi mua đem đến ba chú bò con, loại bò này là Nốt Ruồi cố ý tìm đến, gọi là bò Charolais, loại bò này lớn nhanh nhất, lớn được kha khá thì sức lực của chúng cũng rất lớn.

Chúng tôi đã tính toán, được ăn thức ăn gia súc đầy đủ, để một con bò Charolais trưởng thành nhanh nhất mất năm tháng, nếu để giúp chúng tôi kéo đá phong cửa thì khoảng bốn tháng chắc cũng được rồi.

Nốt Ruồi đã tìm lều chống rét và một số vật dụng sinh hoạt, tối hôm đó chúng tôi dùng dây thừng đưa bò con xuống dưới. Mặc dù là bò con, nhưng chúng nó cũng phải hơn năm mươi cân, quan trọng là chúng nó không hợp tác, cứ đạp chân húc người lung tung, chúng tôi tốn không ít sức, sau khi làm xong cả người đều là mồ hôi.

Cửa hang xuống dưới kia cũng chỉ lớn được như vậy, muốn mấy con bò này lớn hơn một chút cũng không được, phải vừa phải

Trong nghề trộm mộ này không nói là sau này không có ai, nhưng trước kia chưa có người nào nuôi bò sống dưới đại mộ, phương pháp này quá tệ, thật không biết đầu óc của tam ca lúc ấy nghĩ kiểu gì.

Dựng lều ở phía dưới, đóng đinh xuống mặt đất, buộc bò vào lều.

Mấy tháng nay ba con bò nhỏ này chính là tổ tông của chúng tôi, còn thiếu nước cầu xin chúng nó ăn thức ăn, mỗi ngày có thể ăn tám bữa chắc chắn sẽ không cho ăn năm bữa, phải để chúng nó ăn no căng bụng. Bên ngoài địa cung vừa ẩm vừa ướt, Tôn lão tam mỗi đêm đều sẽ từ trong lều chui ra ngoài nhìn xem thử, xem mấy con bò con có bị gì không.

Tôi chỉ thỉnh thoảng mới đi xuống, phần lớn thời gian đều vào buổi tối, bí mật dùng dây thừng đưa nước, đồ ăn, còn có thức ăn gia súc xuống dưới. Sau khi đưa đồ xuống xong, lại dùng thảm cỏ lấp kín cửa đạo động.

Vào lúc ban ngày, tôi thường ngủ trong nhà trệt, tôi có một chiếc kính viễn vọng nhỏ, rảnh rỗi sẽ cầm kính viễn vọng lên nhìn, nhìn xem tường rào của chúng tôi có bị đổ không, có lúc Nốt Ruồi có thời gian rảnh sẽ tới thay tôi, tôi liền đi ra ngoài đi dạo, đi tìm Lý Tĩnh.

Hai tháng đã trôi qua, Lý Tĩnh lên lớp mười hai rồi.

Mua một cân rưỡi bánh ngọt, hôm đó như thường lệ mang theo bánh ngọt đi tìm cô ấy chơi, kết quả vừa đến nhà cô ấy tôi phát hiện Lý Tĩnh đang ôm chân ngồi ở góc giường, sắc mặt rất khó coi.

“Tiểu Tĩnh... cậu sao thế? Tôi mang bánh ngọt cho cậu này.”

Khuôn mặt Lý Tĩnh trắng bệch, cô ấy cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào tôi.

Cô ấy đột nhiên ném một chiếc gối về phía tôi.

“Hạng Vân Phong! Vì sao cậu lại lừa tôi!”

“Vương Cường đều nói cho tôi rồi! Cậu vốn dĩ không phải học sinh của trường Nhất Trung! Thậm chí cậu còn không phải là người Thuận Đức chúng tôi!”

“Cậu là kẻ lừa đảo! Lừa đảo!” Cô ấy hai mắt đỏ bừng hướng về phía tôi hét lớn.

Tôi lui về phía sau hai bước, tay khẽ run rẩy, bánh ngọt rơi trên mặt đất.

***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 49: Mở Cửa (1)


Đi ra khỏi nhà của Lý Tĩnh, tôi như người mất hồn.

Cuối cùng vẫn là không thể nói với cô ấy, không dám nói ra khỏi miệng

Tôi không phải là học sinh giỏi trường Nhất Trung, tôi chỉ là đứa trộm mộ, là phần tử phạm tội, không có người bạn đồng trang lứa nào dám làm bạn với tôi.

Lúc đó ánh mắt của Lý Tĩnh nhìn tôi rời đi, không thể quên được.

“Sao thế cậu nhóc, cậu bị mất hồn rồi hả?” Trở lại phòng trệt dưới núi, Nốt Ruồi đang ăn táo.

Tôi mỉm cười cay đắng nói: “Không sao, gió lớn quá nên hoa mắt.”

Nốt Ruồi một tay nâng quả táo, cô ấy nghi ngờ liếc mắt đánh giá tôi, phù một tiếng cười nói: “Lông còn chưa mọc dài đâu, còn biết cái gì gọi là thất tình cơ đấy? Nhanh quên đi.” Cô ấy cười nghiêng ngả

Trong lòng tôi đang tức giận, trừng mắt lườm cô ấy: “Ăn táo của chị đi, không biết tình hình thì đừng nói bậy!”

Tôi tức giận không phải bởi vì chị ấy mắng tôi là con nít, mà là cô ấy bảo tôi quên Lý Tĩnh đi, một người tốt như vậy nói quên là quên được à.

Chẳng qua những năm đó trong QQ xuất hiện trào lưu một loạt các bức ảnh không chính thống, ánh mắt u buồn, đầu tóc rối loạn, ảnh chụp thêm chút hiệu ứng, lại thêm mấy chữ, quên đi tình yêu.

Thời gian hơn một tháng sau đó sóng yên biển lặng, tôi không dám lại đi tìm Lý Tĩnh. Đám bò con dưới huyệt của lão đại lão tam mỗi ngày một lớn, chúng tôi cho bò con ăn thức ăn gia súc tốt nhất, chúng nó lớn vô cùng nhanh.

Quải tử châm to hơn đã được làm xong từ lâu rồi, thứ đồ này là lão đại mời một vị cao thủ Lạc Dương làm ra, kích thước hay yêu cầu đều đáp ứng đúng kỳ vọng của chúng tôi.

Lúc ở phía dưới ngoài cho bò ăn, tam ca có thời gian sẽ cầm búa cầm đục, đục đục gõ gõ trên cửa đá, mất khoảng hai tháng cuối cùng cũng đục ra một cái rãnh mũi bò trên cửa đá.

Đêm hôm đó, chúng tôi tụ họp ở dưới huyệt, tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm trọng bởi vì tối nay muốn làm thật, dùng cách không thể tưởng tượng được để mở ra đá phong cửa, có thể thành công hay không đều dựa vào tối nay.

Tôn lão đại vỗ vỗ bò vàng con, không, như hiện nay đã không thể gọi là bò con được nữa rồi, bây giờ ba con bò chỉ thấp hơn tôi một chút, chúng nó đều đã lớn rồi.

Có lẽ cho ăn nên chúng đã quen, mấy con bò này còn ngẩng đầu cọ tới cọ lui vào người Tôn lão tam.

“Nhờ mày đấy anh bạn”, anh ấy sờ đầu mấy con bò.

Nốt Ruồi đưa tới là loại dây thừng có chất lượng tốt nhất trên thị trường vào thời điểm đó, thử thử mấy lần, Tôn lão đại cuối cùng luồn quải tử châm qua khe cửa và ghim chặt vào đá phong cửa ở phía sau.

Cố định quải tử châm chắc chắn vào vòng mũi bò, lại buộc thêm dây thừng leo núi

Dọc theo sợi dây thừng trước hết buộc vào quanh cổ ba con bò, sau đó chúng tôi đều cầm phần còn lại của dây thừng lên.

Nuôi bò trăm ngày, dùng bò một giờ.

Tôn lão đại giắt sợi dây sau lưng, giọng tức giận hét lên: “Kéo!”

Dây thừng ngay lập tức thẳng băng!

“Kéo!”

“Kéo!”

Ba con bò kêu ụm bò rồi kéo về phía sau, tôi giống với Nốt Ruồi đều hết dùng toàn bộ sức lực, mặt gồng đến đỏ bừng.

Lập tức, có không ít bụi từ trên cửa đá rơi xuống.

“Phải kiên trì! Lại dùng chút lực!”

“Cho tao.... mẹ nó.....”

“Mở ra!”

Theo tiếng hét cuối cùng này, một tiếng động rất lớn truyền đến từ phía cửa đá lớn sau lưng.

Là tảng đá chống ngược vào cửa địa cung, đã bị chúng tôi kéo đổ rồi.

Mấy người đồng thời ngồi th* d*c trên mặt đất, Tôn lão tam đã ở trong đại mộ tối tăm không thấy mặt trời này mấy tháng, anh ấy hiện tại rất kích động đến mức đều không thể khống chế nổi bản thân.

“Thành công rồi, thành công rồi!” Anh ấy liên tục lặp đi lặp lại câu nói này.

Sự kiên trì nhiều tháng nay biến mất theo sự sụp đổ của đá phong cửa.

Không còn đá phong cửa, nếu muốn đẩy cửa đá này ra rất đơn giản.

Sau khi hồi phục, mấy người cùng nhau đặt tay lên cửa đá, vừa dùng lực đẩy cửa đá liền bị đẩy ra một khe hở.

***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
Chương 50: Mở Cửa (2)


Tiếng ma sát của cửa đá giống như chuông nhạc của ba nghìn năm trước bị gõ vậy, vô cùng trầm thấp. Đẩy đến khi cửa đá mở ra đủ lọt một người đi thì chúng tôi dừng lại.

Từ đây nhìn vào trong, bên trong đều tối đen, đầu tiên tôi gửi thấy một mùi hương giống với thứ mùi ngửi được khi xuống mộ lần đầu tiên, nhưng lần này mùi hương đó rõ ràng nồng hơn, xộc thẳng vào mũi.

Lão đại từng nói ngửi thấy mùi hương không phải là hiện tượng tốt đẹp gì.

Qua một lúc, sau khi chắc chắn bên trong có không khí lưu thông, Tôn lão đại dẫn đầu, chúng tôi đều đi vào bên trong.

Bên trong rất tối, nhưng lão đại đã chuẩn bị từ lâu, chúng tôi đốt bó đuốc đã được chuẩn bị xong từ trước.

Giơ bó đuốc lên cao.

“Đây... đại ca, đây là cái gì?” Tôi sốc không nói nên lời trước cảnh tượng trước mắt.

Xuất hiện trước mắt chúng tôi là gỗ, nói chính xác thì là rất nhiều gỗ đã được xử lý tốt, mỗi một thanh gỗ khoảng một mét, số lượng vô cùng nhiều, không chỉ là trăm nghìn thanh.

Giữa những thanh gỗ này được cắm cùng một chỗ một cách có quy luật, cao hơn mười mét, độ rộng phải hơn hai mươi mét, một tầng lại chồng một tầng, tựa như một con nhím....

Bề ngoài của mỗi thanh gỗ đều được quét một thứ màu đen, nhìn trông giống loại sơn chống phân hủy nào đó.

Thì ra mùi Nam Hương đó là đến từ bên trong những thanh gỗ này.

Tôn lão tam ngơ ngác nhìn núi gỗ trước mắt: “Hoàng.... Hoàng Tràng Đề Thấu....”

Không sai, những thứ nhau cắm xen kẽ cùng một chỗ, cả núi gỗ xếp chồng lên nhau như nhím, chính là Hoàng Tràng Đề Thấu mà trước kia Diêu Ngọc Môn từng đề cập đến.

Loại Hoàng Tràng Đề Thấu kia của thời Hán không là gì khi so sánh với thứ trước tôi lúc này, giống như so sánh một chiếc máy kéo với một chiếc Ferrari, về mặt khí thế cũng đã thua, không cùng một đẳng cấp.

Chúng tôi đều chưa từng gặp Hoàng Tràng Đề Thấu của Tây Chu, nếu nhìn theo quy cách mộ của thời Hán sau này thì trung tâm của những thanh gỗ này rất có khả năng là quan quách của chủ mộ. Đổi cách nói khác thì chỗ chúng tôi đang đứng hiện tại chính là chủ mộ thất đã biến mất ở phía trên.....

Những thanh gỗ này cắm xen kẽ cùng với nhau, giống như đang đối diện với một con nhím khổng lồ vậy, tôi cau mày nói: “Tam ca, núi gỗ này chắn giữa đường đi, chúng ta đi qua kiểu gì đây?”

Dù gì Tôn lão tam cũng có kinh nghiệm phong phú, anh ấy nghĩ ngợi rồi nói: “Vân Phong cậu trước hết đừng gấp, thứ này chắc chắn là do nhóm người thợ thủ công làm ra, bọn họ sau khi hoàn thành còn muốn thoát ra từ bên trong, nhất định sẽ có một con đường không dễ bị người khác phát hiện ra.”

Nói xong, Tôn lão đại giơ bó đuốc lên cao, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm không gian mà người có thể chui vào, chúng tôi cũng tiến vào thêm một chút cùng tìm kiếm.

Vừa nãy cách một khoảng nên không chú ý đến, giờ lại gần tôi bàng hoàng nhìn thấy một số thanh gỗ của Hoàng Tràng Đề Thấu mọc ra rất nhiều cây nấm màu đen. Không giống với nấm hay ăn ở nhà, loại nấm này có hình dáng kỳ lạ, mũ nấm trông rất giống khuôn mặt của người già, đều là nếp nhăn, nhìn thoáng qua còn giống như có mắt có mũi.

Nốt Ruồi cũng phát hiện ra loại nấm mọc trên gỗ này, cô ấy chuẩn bị duỗi tay ra hái một cái xem thử.

“Đừng chạm! Đừng động vào thứ đó!” Lão đại lớn tiếng quát.

“Không được sờ, nếu như tôi đoán không nhầm, loại nấm này hẳn là một thứ đã được đặc biệt đề cập đến trong táng kinh.”

“Thứ này gọi là Hoàng Bách Lão Kiểm, là một loại nấm dược liệu hiếm thấy sống trong huyệt.”

“Hoàng Bách Lão Kiểm? Dược liệu?” Tôi chưa từng nghe đến thứ này.

Nốt Ruồi lùi về sau hai bước: “Lão tam, không phải anh nói là dược liệu à? Sao lại không thể chạm vào dược liệu? Mặc dù trông hơi kỳ quái.”

“Không, không phải như vậy”, Tôn lão tam trầm giọng nói: “Cực ít người từng thấy thứ này, tôi đoán Diêu Ngọc Môn cũng chưa từng thấy, trong táng kinh nói rằng loại thực vật này sinh trưởng ở nơi cực âm chi địa, theo truyền thuyết dân gian là được thầy thuốc người Miêu dùng để chiêu hồn.”

***Được dịch và biên bởi iinatrans
 
Back
Top Bottom