Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bắc Kinh Nào Đẹp Bằng Em

Bắc Kinh Nào Đẹp Bằng Em
Chương 160: Chương 160



Kỷ Tinh càng nghĩ càng lo lắng, nhanh chóng bịa ra một lời nói dối, dặn dò Hàn Đình: “Bố mẹ em rất nghiêm túc, cũng không thích cười, trông rất nghiêm khắc.

Nhưng chắc chắn không phải nhắm vào anh đâu, anh đừng để ý.”

Hàn Đình liếc cô một cái, nói: “Xem ra bố mẹ em không có ấn tượng tốt về anh.

Em nói xấu anh với họ đúng không?”

Kỷ Tinh: “…”

Cô cười gượng hai tiếng: “Không có đâu.

Bố mẹ em thực sự không thích cười và rất nghiêm khắc.”

Hàn Đình nói: “Nghiêm khắc mà dạy được em thế này.”

Kỷ Tinh lườm anh một cái.

Hàn Đình lại nói: “Không sao đâu.

Dù không thân thiện cũng tốt hơn bố mẹ anh.”

“…” Kỷ Tinh nói: “Đúng là thế.

Anh cũng không sợ gì mà.”

Cô lo lắng dẫn Hàn Đình về nhà.

Không ngờ vừa bước vào nhà, bố mẹ đều lịch sự, cười tươi.

Kỷ Tinh lo lắng vô ích, nghĩ đi nghĩ lại, chắc là nhờ Hàn Đình đẹp trai, nói chuyện lại điềm đạm lễ phép.

Anh vốn là người dễ gây thiện cảm.

Bố Kỷ vốn đã biết anh là tổng giám đốc công ty, nhưng ban đầu cứ nghĩ anh ở Hải Tinh, nói chuyện mới biết anh làm ở Đông Dương Y Tế.

Liên tưởng đến tin tức gần đây, bố Kỷ sợ có trùng tên, xác nhận lại một lần: “Cậu là Hàn Đình của Đông Dương?”

Hàn Đình nói: “Đúng.

Là Hàn Đình của Đông Dương.”

Bố Kỷ gật đầu, khuôn mặt không lộ vẻ gì, tiếp tục nói chuyện một lúc, đột nhiên hỏi: “Cậu thích gì ở Tinh Tinh nhà tôi?”

“Bố!” Kỷ Tinh phản đối, “Con có rất nhiều ưu điểm mà!”

Bố Kỷ nói: “Đây không phải đang hỏi ưu điểm của con sao?”

Hàn Đình nghĩ một giây, nói: “Khi ở bên cô ấy, tôi rất hạnh phúc.”

Kỷ Tinh ngạc nhiên.

Anh không nói một lời về ưu điểm của cô, nhưng cô lại cười một cái, tâm trạng vui vẻ.

Khuôn mặt của bố Kỷ cũng dịu đi một chút, xem như yên tâm.

Nhưng tối đó trước khi đi ngủ, mẹ Kỷ vào dọn phòng cho cô, có chút không nỡ, vô tình nói: “Tinh Tinh à, thực ra không cần vội vàng kết hôn đâu.”

Kỷ Tinh vội hỏi: “Mẹ không thấy anh ấy tốt sao?”

“Không phải.

Mẹ thấy cậu ấy rất tốt.

Chỉ là… các con có thể tiếp tục tìm hiểu, con cũng còn trẻ.”

Kỷ Tinh nói: “Giờ mẹ lại nói con trẻ.

Lúc không kết hôn thì mẹ giục, giờ kết hôn mẹ lại không vui.”

Mẹ Kỷ tự lẩm bẩm: “Họ là gia đình lớn, không biết con vào đó có bị ức h**p không.”

Kỷ Tinh nói: “Mẹ xem phim nhiều quá rồi, con bận rộn suốt ngày, đâu có thời gian ở nhà.

Hơn nữa, giờ con có nhiều cổ phiếu và quỹ, làm sao bị ức h**p được.”

Mẹ Kỷ nói: “Con gái lấy chồng rồi phải lo cho gia đình, đừng suốt ngày công việc, cũng phải quan tâm, chăm sóc gia đình.

Làm một người vợ hiền, mẹ tốt.”

Kỷ Tinh biết sự khác biệt trong quan niệm giữa cô và mẹ không thể thay đổi ngay, chỉ cần nhận lấy sự quan tâm của mẹ, nói: “Con biết rồi, mẹ đừng lo.

Con và anh ấy sẽ rất tốt.”

Hàn Đình tắm xong quay về phòng khách, thấy trên bàn có một bức thư chuyển phát nhanh, mở ra xem rồi ném vào thùng rác.

Kỷ Tinh thấy thư chuyển phát từ nhà anh bên phía tây, khi Hàn Đình đi tắm, cô lén lấy ra xem, thấy dòng chữ “Thỏa thuận tiền hôn nhân” nổi bật.

Một số điều khoản chính như sau:

“Nếu vợ chồng ly hôn vì tình cảm rạn nứt và hòa giải, bên nữ sẽ nhận được một nửa tài sản của bên nam tại Đông Dương Y Tế.

Tài sản riêng của bên nữ không chia đều.

Ngoài ra, Hàn Đình sẽ trả tiền trợ cấp hàng năm cho Kỷ Tinh bằng xxx triệu * số năm kết hôn * số con.

Nếu bên nam ngoại tình, bạo lực gia đình, dẫn đến hôn nhân rạn nứt.

Bên nữ sẽ nhận được một nửa tài sản của bên nam tại Tập đoàn Đông Dương.

Tài sản riêng của bên nữ không chia đều.

Ngoài ra, bên nam sẽ trả tiền trợ cấp hàng năm cho bên nữ bằng xxx triệu * số năm kết hôn * số con.

Nếu bên nữ ngoại tình, dẫn đến hôn nhân rạn nứt.

Bên nữ không được chia bất kỳ tài sản nào của bên nam; nhưng tài sản riêng của bên nữ được giữ lại.

Ngoài ra, bên nam sẽ trả tiền trợ cấp hàng năm cho bên nữ bằng xxx triệu * số năm kết hôn * số con.”

Thực lòng mà nói, Kỷ Tinh thấy bố mẹ Hàn Đình cũng không tệ, không hề ức h**p cô.

Dù tài sản của Hàn Đình không đơn giản như vậy.

Nhưng anh đã nói không ký thì không ký.

Cô đặt lại tờ giấy vào thùng rác, quay về phòng ngủ.

Tối đó, khi lên giường, Hàn Đình lấy ra một chiếc hộp, nói: “Nhẫn cưới đến rồi.”

Kỷ Tinh lập tức chạy đến bên anh.

Anh mở hộp ra, trên lớp nhung đen sang trọng, hai chiếc nhẫn cưới một lớn một nhỏ nằm cạnh nhau.

Nhẫn thiết kế vô cùng đơn giản, hình dạng tròn trịa, ánh sáng phản chiếu trên bề mặt mịn màng như nước.

“Đẹp quá.” Cô nói.
 
Bắc Kinh Nào Đẹp Bằng Em
Chương 161: Chương 161 (Hoàn)



Anh lấy chiếc nhẫn nhỏ và đeo vào ngón áp út tay phải của cô.

Nhẫn đeo vào rất vừa vặn, không hề gây khó chịu.

Kỷ Tinh cũng đeo nhẫn cho anh.

Cô nhẹ nhàng đặt chiếc vòng tròn màu vàng nhạt lên ngón áp út của anh, như một câu thần chú: từ giờ trở đi, anh chính là của cô.

Cô cười rạng rỡ.

Hai bàn tay đặt cạnh nhau, cô nhìn mãi không rời mắt và nói: “Chúng ta kết hôn rồi này.”

Hàn Đình chỉnh lại: “Phải đến ngày mai khi nhận giấy kết hôn mới chính thức.”

Kỷ Tinh: “Em không quan tâm.

Em cảm thấy từ giờ trở đi chúng ta đã là vợ chồng rồi.”

Cô rúc vào trong chăn điều hòa, cảm thấy vô cùng hài lòng, giơ tay lên nhìn đi nhìn lại, đột nhiên hỏi, “Ngày mai anh có cuộc họp vào buổi sáng đúng không?”

“Đến mười giờ.

Chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn lúc mười giờ.”

“Mười giờ tốt.

Thập toàn thập mỹ.” Cô vui vẻ trong lòng, lời hay tự nhiên tuôn ra.

Hàn Đình nằm bên cạnh cô, kéo cô vào vòng tay.

Cô quay người áp sát vào lòng anh, đột nhiên hỏi: “Hàn Đình.”

Hàn Đình: “Ừ?”

Kỷ Tinh: “Sau này anh có bắt nạt em không?”

Hàn Đình hỏi lại: “Bắt nạt thế nào?”

Kỷ Tinh không biết trả lời thế nào, mắt đảo một vòng, nói: “Ví dụ như đánh em.”

“…” Hàn Đình lười không thèm đáp lại.

Kỷ Tinh cười khúc khích trong lòng anh, đột nhiên hỏi: “Vậy anh có ngoại tình không?”

Hàn Đình đáp lại: “Một người phụ nữ không đủ rắc rối sao?”

“…” Cô phản bác: “Em có gây rắc rối gì đâu?”

Hàn Đình nhìn cô, giọng trầm xuống: “Một người phụ nữ còn chưa đủ cho anh yêu thương.”

Nói rồi, anh kéo cô vào lòng, ngăn chặn lời cô bằng một nụ hôn.

“Ưm…” Trái tim cô mềm nhũn, không thở nổi, “Lưng anh… đã khỏi chưa…”

“Em nghĩ sao?”

“A—!”

Thực ra, Kỷ Tinh không lo lắng Hàn Đình ngoại tình, anh thật sự không có hứng thú.

Nếu phải nói, kẻ thù của cô chỉ có thể là công việc.

Ai lại phải tranh thủ thời gian đi đăng ký kết hôn chứ?

Sáng hôm đó, không biết vì quá phấn khích hay vì lý do gì, hai người đều dậy rất sớm.

Hàn Đình định ôm Kỷ Tinh nói chuyện một lúc, nhưng cô quá phấn khích, rúc vào chăn, làm anh cảm thấy ngứa ngáy.

Anh kéo cô vào lòng để hôn, nhưng cô lại lo lắng vết thương ở lưng anh chưa khỏi.

Cô lo lắng nên tự mình bước ra khỏi chăn.

Thế là, Kỷ Tinh r ên rỉ suýt nữa bị anh làm cho mệt lử.

Đến khi trời sáng, ánh nắng chiếu vào, cô mới nằm lại trong lòng anh, thở không ra hơi.

Hai người ôm nhau ngủ thêm một lúc, đến khi cảm thấy đỡ mệt, mới có thể nằm yên tĩnh bên nhau nói chuyện.

Kỷ Tinh rất mong chờ việc đi đăng ký kết hôn, nhưng cũng rất lo lắng, khiến cô có hàng nghìn câu hỏi, nói không ngừng.

Hàn Đình cũng rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô.

“Hàn Đình.”

“Ừ?”

“Sau khi kết hôn, anh có mong đợi và yêu cầu gì ở em không?” Thực ra cô muốn hỏi, anh có cần cô hy sinh gì cho gia đình, như thời gian, công việc chẳng hạn.

Hàn Đình hiểu ý cô, nói: “Không có.”

Lòng cô ấm áp hẳn.

Hàn Đình hỏi lại: “Em có mong đợi và yêu cầu gì ở anh không?”

“Cũng không.” Kỷ Tinh lắc đầu, sau một lúc, đột nhiên gật đầu.

Cô ngước lên, đôi mắt sáng rực nhìn anh.

“Có yêu cầu gì?”

“Yêu em là đủ rồi.”

Anh im lặng một lúc, ôm cô chặt hơn, hôn nhẹ lên trán cô và nói: “Được.”

Cô rúc vào lòng anh, ôm chặt thêm một lúc, đột nhiên hỏi: “Anh chắc chắn là em chứ?”

“Ừ.”

Cô im lặng một lúc, nhưng vẫn muốn hỏi: “Lúc trước anh nói tình yêu của anh phải ngày càng nhiều, dần dần tích lũy.

Làm sao anh chắc chắn rằng từng ngày từng ngày, anh sẽ yêu em nhiều hơn?”

Hàn Đình im lặng một lúc, nói: “Anh đã yêu em rồi.”

Trái tim cô đập loạn nhịp, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn: “Hứ!”

Hàn Đình: “Không tin à?”

Kỷ Tinh: “Không tin!”

Anh bật cười, cô cũng cười theo.

Những câu hỏi như vậy đã không còn ý nghĩa nữa.

Trước khi ra ngoài, Hàn Đình chỉnh lại cà vạt, Kỷ Tinh chạy tới giúp anh.

Anh buông tay, để cô chỉnh lại cà vạt cho anh.

Cô lén quan sát anh, học cách buộc cà vạt, lúc này tự làm có chút không chắc chắn.

Đến giữa chừng, cô dừng lại suy nghĩ.

Hàn Đình nắm tay cô, nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt, nói: “Làm thế này.”

“Ồ…” Cô nhớ lại, rất nhanh buộc xong, nhẹ nhàng kéo chặt.

Sau đó, cô chỉnh lại áo sơ mi của anh.

Cô hài lòng nhìn anh, Hàn Đình bất ngờ đưa tay vuốt đầu cô.

Cô ngước lên, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Anh cười nhẹ.

Vì giấy kết hôn cần chụp ảnh nền đỏ, Kỷ Tinh cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với váy hồng, thể hiện tâm trạng hồng hào của cô hôm nay.

Kỷ Tinh tưởng rằng mình sẽ làm việc không tập trung, nhưng không ngờ suốt buổi sáng làm việc rất tập trung và hiệu quả.

Cô nghĩ, chắc là do ảnh hưởng từ Hàn Đình.

Nghĩ vậy cô không khỏi mỉm cười với mình.

Nhìn đồng hồ, đã đến 9 giờ 58.

Kỷ Tinh thu dọn đồ đạc, kiểm tra lại chứng minh thư và sổ hộ khẩu, rồi đi thang máy lên tầng 45.

Thang máy “ding” một tiếng, đúng 10 giờ.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Hàn Đình, cuộc họp vẫn đang diễn ra, mọi người không chú ý đến cô.

Cô lặng lẽ đi đến ghế sofa ngồi xuống, yên tâm chờ đợi.

Trong khi chờ đợi, cô nhìn về phía Hàn Đình.

Anh đứng bên cạnh bàn họp lớn bằng gỗ, trên bàn là mô hình dây chuyền sản xuất của Đông Y, toàn bộ các thiết bị nhỏ xíu như một thế giới thu nhỏ.

Vài quản lý cấp cao đứng quanh anh.

Anh cao lớn, chỉ vào mô hình, bình tĩnh và nghiêm túc: “Chỗ này, và chỗ này, gần một nửa dây chuyền sản xuất cần được cải tiến…”

Ngoài cửa sổ, trời xanh trong vắt, tòa nhà cao chọc trời.

Ánh nắng chiếu sáng nửa bức tường.

Kỷ Tinh nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay anh, màu vàng nhạt, nằm trên ngón tay dài và mạnh mẽ của anh, có một sự quyến rũ kỳ lạ.

Chiếc nhẫn lặng lẽ ôm lấy ngón tay anh, di chuyển theo bàn tay anh trong thế giới vi mô, phản chiếu ánh sáng như thời gian.

Cũng vào khoảnh khắc đó, khi đang nói chuyện với mọi người, Hàn Đình vô tình di chuyển ánh mắt, nhìn thấy cô.

Bốn mắt nhìn nhau, anh vẫn giữ vẻ nghiêm túc, cằm hơi căng, không cười, nhưng trong đôi mắt bỗng chốc mềm mại, ánh mắt trở nên dịu dàng một giây, sau đó lại trở lại bình tĩnh.

Trái tim cô như bị nắm chặt một cách dịu dàng.

Lúc đó, cô cảm nhận được vị trí của mình trong lòng anh.

Đó chính là tình yêu của anh.

Cũng vào lúc đó cô chắc chắn, đến cuối câu chuyện, anh sẽ vẫn yêu cô, rất sâu đậm.


Edit chương cúi có hơi hụt hẫng.
 
Back
Top Bottom