Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện

Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 120: Cầu hôn



Khi mọi người đến gần, họ đều bị cảnh tượng trước mắt làm choáng ngợp.

Những bông pháo hoa rực rỡ, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, đẹp đến mức cực hạn, thắp sáng cả bầu trời đêm và cũng thắp sáng không khí của buổi tiệc.

Chỉ trong chốc lát, tiếng khen ngợi vang lên khắp nơi.

Tần Hoa Lan liếc nhìn quản gia, ánh mắt đầy nghi vấn, quản gia lắc đầu với bà.

Không biết là ai chuẩn bị màn pháo hoa này.

Tần Hoa Lan thu lại ánh mắt, nhìn vào những đợt pháo hoa, nghĩ ngợi một chút, cũng có thể đoán được đây là tác phẩm của ai.

Quả thật, cậu ta có thể làm ra những chuyện lố lăng để dỗ dành người khác.

Từ lúc Hứa Thi Ý nhìn thấy cảnh tượng ấy, cô liền đụng nhẹ vào người Cố Thu, cười tò mò: "Nè Thu Thu, chị thấy vẻ mặt của người nhà Chúc gia có vẻ ngơ ngác, em nói xem, có phải là anh trai em làm không?"

Cố Thu gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy, chẳng trách trước đó em hỏi anh trai chuẩn bị quà gì cho chị gái Chúc, anh ấy không thèm trả lời, trông có vẻ bí ẩn lắm."

Thì ra là anh ấy đã chuẩn bị cái này.

Cũng giống như màn pháo hoa nghìn vạn ở Hongkong năm ngoái.

Tốn bao nhiêu tâm sức để chiều lòng bạn gái, quả thật hợp với kiểu yêu của anh trai mình.

Hứa Thi Ý muốn tìm xem Chúc Mạn ở đâu, tìm mãi mà không thấy.

Thời Kỳ đứng bên cạnh, thấy cô ấy liên tục quay đầu nhìn quanh, liền đưa tay quay đầu cô lại về một hướng.

"Ngốc à? Ở trên kia kìa."

Cậu ta sớm đã nhìn thấy bóng dáng của hai người đó rồi.

Hứa Thi Ý bất lực liếc cậu ta một cái, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng của hai người ở ban công tầng hai.

Cố Thu cũng nhìn theo hướng mắt của cô.

Ánh sáng phản chiếu lên người họ, lãng mạn đến mức có chút không thực tế.

Cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp lại, rồi gửi cho anh trai mình.

Dưới những bông pháo hoa tuyệt đẹp.

Cố Tịch chỉ có thể nhìn người phụ nữ bên cạnh, sợ cô lạnh, anh liền cởi áo vest của mình ra, khoác lên người cô, đồng thời đưa tay chạm vào mặt cô, cong môi, cúi đầu thì thầm bên tai cô:

"Chúc mừng sinh nhật."

Người đàn ông đưa tay, một chùm chìa khóa xe rơi xuống trước mặt cô.

Cố Tịch chỉ xuống dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô, nơi đó có một chiếc xe thể thao được chế tác đặc biệt, toàn bộ được đính đầy kim cương, lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời.

Chúc Mạn không nhịn được mà khẽ mỉm cười: "Cố tổng đúng là lắm trò thật."

Chiếc xe thể thao đính đầy kim cương này, thế mà anh cũng nghĩ ra được.

...

Tối nay không quá lạnh, các tiểu thư danh giá trong bộ lễ phục khoác áo choàng, vừa thưởng thức pháo hoa vừa cầm điện thoại chụp ảnh.

Pháo hoa kéo dài hơn nửa giờ.

Màn pháo hoa cuối cùng từ từ tan biến, bầu trời đêm dần dần trở nên yên tĩnh, vẻ đẹp thoáng qua khiến người ta không khỏi cảm thấy tiếc nuối và còn chút vấn vương.

Khi mọi người nghĩ rằng buổi tiệc đã kết thúc.

Chúc Mạn cũng nghĩ vậy.

"Chưa hết đâu." Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên.

Trước mặt, trên sân cỏ, vô số ánh sáng chói lọi dần dần bay lên bầu trời đêm.

"Wow~"

Mọi người dừng bước, thán phục không ngớt.

Vô số drone sáng lên giữa bầu trời đêm, trang trí cho không gian mơ màng như giấc mộng.

Nhạc nền trong bữa tiệc cũng đã đổi, nhẹ nhàng phát ra, hòa hợp hoàn hảo với không khí hiện tại.

Chúc Mạn quay đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Cố Tịch cúi đầu, hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào cô, miệng cong lên, mỉm cười lười biếng và đầy sự yêu chiều: "Không phải em thích những ngôi sao trên trời sao? Hôm nay anh sẽ làm cho em một cơn mưa sao băng và một ngôi sao lớn nhất, sáng nhất."

Dưới bầu trời đêm đầy sao, toàn thân anh như đang mê hoặc cô, từ trong ra ngoài.

Không phải vì lý do gì khác, mà chỉ đơn giản vì chính anh.

Khi cô mải mê trong khoảnh khắc này, Cố Tịch mỉm cười, đưa tay véo nhẹ má cô: "Đại tiểu thư, anh biết bạn trai em đẹp trai rồi, ngoan, nhìn sao trước đi."

"Đúng là tự luyến."

Chúc Mạn cười chế nhạo sự tự luyến của anh, rồi quay lại, nhìn về phía trước.

Trước mắt, bầu trời hoàn toàn bị những ngôi sao chiếm lĩnh.

Vô số ngôi sao nhỏ, pha lẫn với mưa sao băng, từ từ rơi xuống, như thể vướng vào trái tim cô.

Một màn lãng mạn tuyệt vời.

Mọi người có mặt đều bị cuốn hút, không thể rời mắt.

Hứa Thi Ý không nhịn được mà thốt lên: "Cố tổng không chỉ đẹp trai, giàu có, lại còn chu đáo và lãng mạn, chẳng trách Mạn Mạn nhà tớ lại rơi vào tay anh ấy."

Thời Kỳ hừ một tiếng như ông cụ lớn: "Hồi thiếu gia đây đi học đã giúp cậu viết bao nhiêu bản kiểm điểm, không phải cũng lãng mạn và thực tế hơn thế này sao?"

Hứa Thi Ý nghe thấy, lạnh lùng hừ một tiếng, lười trả lời cậu ta.

Quả thật lãng mạn chết mất.

Mưa sao băng vẫn tiếp tục rơi, những ngôi sao trên bầu trời dần dần hợp lại thành một ngôi sao lớn, ánh sáng chói lóa.

Cảnh tượng bầu trời sao như được đóng băng trong khoảnh khắc ấy.

Tần Hoa Lan im lặng nhìn, muốn xem xem cậu ta còn có thể tạo ra trò gì nữa.

Nhưng ngay giây tiếp theo những ngôi sao trên bầu trời từ từ tách ra, cuối cùng tụ lại thành một chiếc nhẫn kim cương màu xanh khổng lồ, rực rỡ như dải ngân hà.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều choáng váng.

Tần Hoa Lan: "......"

Tịch Vận phấn khích vỗ vỗ vào vai Cố Đình Húc: "Ông Cố, con trai ông đang cầu hôn đấy! Thảo nào lúc nãy tôi cứ không thấy bóng dáng nó đâu."

Chúc Mạn nhìn, hồi lâu cũng không nói ra được trong lòng là cảm giác gì.

Ánh mắt người đàn ông nóng bỏng, cô quay đầu nhìn anh.

Cố Tịch đưa tay vào túi quần vest, rút ra một chiếc hộp nhỏ, từ từ mở ra trước mặt cô.

Suốt từ đầu đến cuối, ánh mắt nóng bỏng của anh không rời khỏi cô.

Anh nhẹ nhàng mở miệng, lại lặp lại câu nói mà anh đã nhắc đi nhắc lại trên giường không biết bao nhiêu lần:

"Mạn Mạn."

"Chúng ta kết hôn nhé?"

Chúc Mạn nhìn anh, bất chợt nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó tại nhà thờ Sofia.

Anh cũng như thế, ánh mắt nóng bỏng, giọng điệu nghiêm túc, bình tĩnh đợi câu trả lời của cô.

Chỉ có điều, lúc đó cô đã từ chối anh.

Chiếc hộp nhẫn chứa viên kim cương xanh tùy chỉnh lộ ra dưới ánh đêm, sáng lấp lánh giữa hai người, tinh xảo và quý giá.

Cô nhớ, viên kim cương xanh trên nhẫn chính là cái mà anh đã mua trong buổi đấu giá trước đó.

Chiếc nhẫn làm rất đẹp.

Chúc Mạn khẽ mỉm cười, khẽ hỏi: "Nếu em lại từ chối anh thì sao?"

"Vậy thì lần sau lại cầu hôn, anh không tin bạn gái anb có thể từ chối mãi được."

Chúc Mạn cười, không nói gì, quay người bước vào phòng.

Cố Tịch đi theo, đưa tay ôm lấy eo cô, đặt cô bên cạnh tường, giọng nói hơi trầm và có chút căng thẳng: "Chạy cái gì? Vậy em có đồng ý không?"

"Đồng ý cái gì?" Chúc Mạn cười hỏi.

Người đàn ông trả lời nhanh chóng và vô cùng nghiêm túc: "Kết hôn với anh, gả cho anh, hoặc anh ở rể, đều được hết."

Chúc Mạn không ngờ anh lại nghĩ đến việc ở rể, lập tức bật cười: "Anh gấp lắm sao?"

"Gấp lắm, tôi gấp đến mức mỗi ngày đều trằn trọc không ngủ được."

Lòng tham bừng lên, anh chỉ muốn cưới cô.

Tìm cơ hội vừa âu yếm trên giường, lại nịnh hót dưới giường, nhưng cô mãi không động lòng.

"Mạn Mạn, năm sau anh sẽ 28 tuổi, không đến hai năm nữa sẽ 30 rồi."

Anh bắt đầu chơi trò "thương tâm".

Chúc Mạn lại bị anh làm cho bật cười: "Thế thì là đáng thương thật đấy."

"Vậy thì kết hôn với anh đi, được không em?"

Anh tiếp tục mê hoặc cô.

Chúc Mạn nhìn anh, khẽ mỉm cười, một lúc lâu sau mới chậm rãi thốt ra hai từ: "Được thôi."

Cố Tịch bị bất ngờ trước lời đồng ý đột ngột của cô, cảm giác như đầu óc mình quay cuồng, thậm chí anh còn nghi ngờ mình có nghe nhầm không.

Kìm nén sự phấn khích trong lòng, anh có chút không chắc chắn hỏi lại: "Thật sao?"

Chúc Mạn mỉm cười nhìn anh: "Sao vậy, Cố tổng nghĩ em đang lừa anh sao? Vậy thì thôi, không..."

Chưa kịp nói hết hai chữ "kết hôn", đột nhiên cô cảm thấy một cảm giác lạnh lạnh ở ngón đeo nhẫn bên tay trái.

Cố Tịch liền trực tiếp đeo nhẫn vào tay cô.

Chiếc nhẫn kim cương xanh hoàn hảo vừa khít, đeo lên tay cô cực kỳ xinh đẹp.

Cố Tịch nhìn cô, mỉm cười một cách lười biếng và đắc ý: "Không còn cơ hội đổi ý nữa rồi."

Nói xong, anh nắm cằm cô, nụ hôn cuồng nhiệt và nồng nàn hạ xuống.

Căn phòng yên tĩnh, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa say đắm.

...

Sau màn dạo đầu, buổi tiệc lại trở nên náo nhiệt, nhưng mọi cuộc trò chuyện đều xoay quanh chiếc nhẫn kim cương khổng lồ vừa rồi.

Chúc Mạn trang điểm lại, tay được ai đó nắm chặt, không rời, cô cũng không để ý, cả hai cùng nhau đi từ trên tầng xuống trước ánh nhìn của mọi người.

Một lúc sau, họ trở thành trung tâm chú ý của tất cả mọi người.

Nhóm người của Thời Kỳ nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười.

Những người không biết chuyện còn tưởng đây là tiệc đính hôn của họ.

Tần Hoa Lan lạnh lùng nhìn hai người bước xuống.

Mạnh Uyển Thư nhìn vẻ mặt của bà, không nhịn được chạm vào chồng mình bên cạnh, cười nói: "Em gái của anh đúng là lớn gan thật, mặt mẹ bây giờ tối sầm rồi."

Chúc An Viễn liếc nhìn hai người đó, lắc đầu: "Ai mà quản nổi nó chứ?"

...

"Đừng lo, em đã nói tốt cho anh rồi."

Cố Tịch nghe vậy không nhịn được cười: "Trên mặt anh có viết chữ 'sợ' à?"

"Không viết, nhưng em cảm nhận được sự căng thẳng của anh." Chúc Mạn trực tiếp vạch trần anh.

Cố Tịch: "......"

Chúc Mạn dẫn Cố Tịch đến trước mặt mẹ cô, trước sự chứng kiến của mọi người, cô mỉm cười dịu dàng: "Mẹ, chính thức giới thiệu với mẹ, đây là bạn trai của con, Cố Tịch."

Nói xong, cô khẽ động đậy tay anh đang nắm tay cô, giọng điệu cực kỳ điềm tĩnh: "Gọi mẹ đi."

Mấy câu này khiến mọi người xung quanh đều ngẩn người.

Tần Hoa Lan bị một tiếng gọi "mẹ" của cô làm tức đến mức sắp không thở nổi, chưa kịp mở miệng để giáo huấn,

"Mẹ."

Cố Tịch khẽ cười, mở miệng chậm rãi.

Anh luôn là người ngoan ngoãn, vợ nói gì thì là vậy.

Tần Hoa Lan: "..."

Chúc An Viễn: "???"

Hứa Thư Ý, Cố Thu: "6"

* 6 (liù) có nét tương đồng với 牛(niú) mà từ 牛 thường dùng để khen ngợi người nào đó rất giỏi, "đỉnh chóp", có năng lực khiến người ta bất ngờ.

Tịch Vận và Cố Đình Húc gần như không tin vào tai mình.

Không ai ngờ anh sẽ thật sự gọi, kể cả Chúc Mạn, cô chỉ đang đùa thôi mà.

Nhìn sắc mặt mẹ cô, đã đen đến mức không thể đen hơn nữa.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 121: Thích hôn lễ như thế nào?



Chuyện giữa Chúc Mạn và Cố Tịch coi như đã hoàn toàn lan truyền khắp nơi.

Sau khi tiệc kết thúc, khách khứa gần như đã ra về hết.

Phòng khách nhà họ Chúc.

Chúc An Viễn nhìn người đàn ông đối diện, giọng điềm tĩnh hỏi:

"Cố tổng, màn thể hiện tối nay của anh là có ý gì?"

Cố Tịch mỉm cười:

"Chủ tịch Chúc, ý của tôi chắc cũng rõ ràng lắm rồi chứ?"

"Tôi chỉ có một đứa em gái, tất nhiên sẽ tôn trọng sự lựa chọn của nó, nhưng mà..."

Chúc An Viễn chưa nói hết câu.

Ẩn ý bên trong, Cố Tịch hiểu rõ.

"Chủ tịch Chúc yên tâm, cho tôi thêm một trăm lá gan tôi cũng không dám làm tổn thương cô ấy.."

Vất vả lắm mới dỗ được vợ về tay, nâng niu chiều chuộng còn không kịp, lấy đâu ra gan tự tìm đường chết.

Cùng lúc đó—

Chúc Mạn đang ở trong thư phòng của mẹ, bị mắng một trận.

Xoay quanh việc gọi một tiếng "mẹ", cô đứng đó nghe mẹ giảng đạo lý suốt một lúc lâu.

Chân tê rần cả rồi, may mà đã thay sang dép đi trong nhà.

Khi cô ra ngoài, ở khúc ngoặt cầu thang thì gặp anh trai mình.

"Anh hai." Cô gọi một tiếng.

Chúc An Viễn nhìn thấy trên ngón áp út tay trái của cô em gái, là chiếc nhẫn kim cương xanh lấp lánh rực rỡ.

"Sao, thật sự định kết hôn với anh ta à?"

Chúc Mạn đối mặt với ánh mắt của anh trai, khẽ cong môi cười: "Đúng vậy."

"Mẹ đồng ý rồi?"

"Đương nhiên là không rồi, nếu không thì anh hai đi nói vài lời tốt cho em rể tương lai đi?" Chúc Mạn cười hì hì.

Chúc An Viễn bật cười: "Em muốn anh nói gì đây? Anh đâu có hiểu rõ cậu ta."

Trước giờ Tập đoàn Chúc thị và Hoàn Vũ không có giao dịch làm ăn gì, ấn tượng duy nhất của anh về Cố Tịch là người có thủ đoạn thương trường rất mạnh, ngoài ra thì là tin đồn tình ái bay đầy trời.

Anh không ngờ em gái mình lại thật sự dính dáng đến người như vậy, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Từ lần Diễn đàn Kinh tế ở Hongkong, anh đã ngửi ra chút manh mối. Dù không hỏi, anh biết có hỏi cũng chẳng moi được gì từ cô.

"Thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"

Chúc Mạn nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ gật đầu.

Anh đã muốn kết hôn đến vậy, thì kết hôn thôi—đỡ cho người đàn ông này cứ mãi không có cảm giác an toàn.

...

Hôm sau.

Tại cổng biệt thự, bà Tần Hoa Lan nhìn thấy chiếc siêu xe đính đầy kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời, lóa cả mắt, liền buột miệng hỏi:

"Xe của ai vậy?"

Quản gia kính cẩn trả lời:

"Thưa phu nhân, đây là xe Cố tổng tặng tiểu thư ạ."

Tần Hoa Lan không kìm được mà nhíu mày:

"Cái cậu này sao mà lắm trò thế."

Từ bó hoa hồng kia trở đi, những việc cậu ta làm không có việc nào là kín đáo cả.

Bà nhìn sang người giúp việc bên cạnh:

"Tiểu thư đâu rồi?"

"Tiểu thư vẫn còn đang ngủ ạ." Người giúp việc lễ phép đáp.

Tần Hoa Lan gật đầu, xoay người đi về phía vườn sau.

Bà bình thường không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích sưu tầm tranh quý, pha trà, trồng hoa và nuôi cá.

Lúc này mới hơn 9 giờ sáng.

Khi quản gia bước vào, Tần Hoa Lan đang đọc sách trong phòng kính ngập tràn ánh nắng.

"Phu nhân, vị Cố tổng kia đến thăm, còn mang theo... khá nhiều quà."

Tần Hoa Lan chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, tiếp tục nhìn chăm chú vào cuốn sách trong tay, không nói thêm gì cũng không có động tác nào khác.

Thấy vậy, quản gia quay lại phòng khách, lễ phép nói với người đàn ông đang ngồi trên sofa:

"Xin lỗi Cố tổng, phu nhân nhà chúng tôi hiện đang bận một chút."

Cố Tịch hoàn toàn không để tâm, mỉm cười thoải mái:

"Không sao, đúng lúc tôi cũng đang rảnh."

Quản gia thấy anh không có ý định rời đi thì cũng không nói thêm gì nữa, chỉ căn dặn người giúp việc tiếp đãi cẩn thận.

Chúc Mạn ngủ đến khi tự tỉnh, vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa. Cô mặc đồ ở nhà đi xuống, liền bắt gặp ngay một khung cảnh như thế này—

Người nào đó thản nhiên ngồi trên ghế sofa, đang chơi đùa rất vui vẻ với mấy đứa cháu trai cháu gái của cô. Không biết anh dùng cách gì, mà trong phòng khách vang lên từng tiếng "chú" ngọt như mật.

"Chú ơi, cô của cháu cuối cùng cũng dậy rồi!"

Chúc Gia Nhu ôm con gấu bông đáng yêu, vừa thấy cô liền vui vẻ quay đầu chỉ về phía cầu thang.

Tiếng "chú" này gọi cũng trơn tru thật.

Chúc Mạn thấy trong mắt người đàn ông kia đầy vẻ hài lòng và đắc ý.

Đợi đến khi cô lại gần mới biết, thì ra anh vừa tặng cho ba đứa nhỏ một đống quà.

Một người "chú" vừa đẹp trai lại biết tặng quà, thử hỏi có đứa nhỏ nào mà không thích chứ?

Đặc biệt là Dạng Dạng, cô bé đang chăm chú đọc một cuốn sách hoàn toàn bằng tiếng Anh, bên cạnh chất đầy cả một đống quà—từ đồ ăn, đồ chơi, đồ dùng đến đồ trang sức, không thiếu thứ gì.

Chúc Gia Ngôn thì đang chuyên tâm điều khiển máy bay không người lái bên cạnh, Chúc Mạn đá cậu một cái: "Ba mẹ con đâu rồi?"

Cậu bé không ngẩng đầu, trả lời luôn: "Ông ngoại hơi khó chịu, họ đi thăm ông rồi."

Chúc Mạn ngồi xuống, tiện tay đuổi ba đứa nhỏ đi. Quà nhiều đến mức không cầm hết, phải nhờ mấy người giúp việc mang lên.

Cố Tịch đưa tay xách hộp bánh điểm tâm trên bàn, mở ra đặt trước mặt cô: "Của em đấy."

Chúc Mạn nhìn một cái, khẽ cong môi cười: "Hóa ra em cũng có quà à."

Nói rồi, cô bốc một miếng cho vào miệng.

Là bánh tuyết hoa của tiệm Quế Chi Các.

Nói thật thì, cô ăn cũng hơi ngán rồi — người đàn ông này cứ cách vài hôm lại cho người mang đến tặng.

Người đàn ông hỏi: "Ngon không?"

Chúc Mạn cầm một miếng đưa cho anh: "Nếm thử đi."

Anh đúng là nếm thật, nhưng không ăn miếng mới kia, mà cắn luôn nửa miếng cô còn cầm trên tay chưa ăn xong.

Vừa ăn vừa gật đầu: "Không tệ, rất ngon."

Chúc Mạn không nhịn được bật cười.

"Anh tới từ lúc nào? Mẹ em không chịu gặp anh à?" Cô nhìn anh, giọng điệu thong dong.

Không ngờ anh lại nghĩ rất thoáng, mỉm cười đáp: "Không gặp anh còn tốt hơn là đuổi anh đi chứ?"

Nói xong, còn đưa tay nhéo nhéo má cô một cái.

Chúc Mạn đặt miếng bánh tuyết hoa xuống, nghiêng người dùng cả hai tay nhéo lại mặt anh: "Trạng thái của Cố tổng đúng là tốt thật đấy."

Cố Tịch lười biếng tựa vào ghế khẽ cười, mặc cho cô nhéo.

Đúng lúc này, Tần Hoa Lan vừa bước vào liền thấy cảnh hai người đang trêu đùa, quản gia thấy sắc mặt bà hơi khó coi, liền ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở.

Chúc Mạn nghe tiếng, thản nhiên buông tay khỏi mặt người đàn ông, mỉm cười nhìn qua: "Mẹ."

"Chào dì ạ." Cố Tịch từ ghế sofa đứng dậy, khiêm tốn chào hỏi.

Tần Hoa Lan liếc nhìn anh một cái, khẽ hừ lạnh: "Hôm nay Cố tổng sao không gọi 'mẹ' nữa thế?"

Nghe câu đó, nhớ lại cảnh tối qua, Chúc Mạn không nhịn được bật cười: "Mẹ em còn đang đợi anh gọi mẹ đấy, không mau gọi à?"

Nói xong thì bị mẹ lườm cho một cái.

Cố Tịch cười, lịch sự nói: "Xin lỗi dì, tối qua là cháu thất lễ."

Tối qua trên đường về, đã bị ba mẹ gọi điện tới dạy dỗ một trận hỗn hợp dài lê thê.

Tần Hoa Lan không buồn để ý hai đứa, xoay người đi thẳng vào phòng ăn. Mới đi được mấy bước, đã nghe tiếng cười nói phía sau:

"Mẹ, tụi con ăn cơm được không?"

Chúc Mạn vừa nói dứt lời thì chỉ nhận lại một tiếng hừ lạnh.

Đợi mẹ đi khuất, cô liền kéo tay người bên cạnh: "Đi, ăn cơm."

Cố Tịch nhìn cô cười: "Em có chắc là anh được lên bàn cơm nhà em không?"

"Mẹ em không nói không được, tức là được." Cô nói rồi liền dắt anh vào phòng ăn.

Dưới ánh mắt kiểu "không nhìn thì không bực" của mẹ cô, hai người thản nhiên ngồi xuống.

Quản gia gọi ba đứa nhỏ trên lầu xuống ăn cơm.

Vừa bước vào phòng ăn, liền vang lên những tiếng gọi ngọt như mật: "Chào bà nội, chào cô, chào chú!"

Tần Hoa Lan nghe thấy cách gọi đó, không kìm được nhíu mày. Bà liếc sang, đúng lúc thấy con gái mình đang gắp thức ăn cho người ta, kiểu như sợ cậu ta đói chết vậy.

Ăn xong bữa cơm, Tần Hoa Lan không nói không rằng, rời bàn đi luôn, không tiếp khách.

Cố Tịch đến nhà họ Chúc ngày đầu tiên, ngoài việc gặp vợ, còn được phong danh hiệu "chú", thuận tiện ăn ké được một bữa cơm — ngoài ra không có thu hoạch gì thêm.

Hôm sau, anh lại đến ăn chực.

Ngày thứ ba, lại đến.

...

Ăn ké liên tục cả một tuần, mọi người cũng quen luôn.

Chúc Mạn cứ thấy anh là lại muốn cười.

Cuối cùng, vào một buổi tối sau bữa cơm.

Quản gia bước tới, hơi cúi người, giọng cung kính:

"Cố tổng, lão phu nhân mời ngài qua gặp."

Cố Tịch đứng dậy theo quản gia vào phòng trà.

Chúc Mạn thì phái một "gián điệp nhí" đi nghe trộm.

Chẳng bao lâu sau, Chúc Gia Nhu đã bị bắt tại trận, cuối cùng chỉ mang ra được một câu:

"Cô ơi, bà nội nói là sẽ không đánh chết chú đâu, cô cứ yên tâm."

Chúc Mạn: "..."

——

Phòng trà

Tần Hoa Lan nghe anh nói xong, nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi:

"Cố tổng thường ngày rảnh lắm sao?"

Một tuần nay không những ở lại Bắc Thành mà còn ngày nào cũng tới Chúc gia, lần nào cũng mang theo quà cáp.

Đám nhóc con thì cứ một câu "chú" hai câu "chú", suýt nữa bà cũng quen miệng theo.

Cố Tịch mỉm cười: "Dì à, gần đây con đang công tác ở Bắc Thành."

Tần Hoa Lan cũng không muốn vòng vo với anh, nói thẳng luôn:

"Cố tổng, con gái tôi từ nhỏ đã được nuông chiều, chịu không nổi một chút ấm ức."

Cố Tịch nghe vậy liền mừng thầm trong bụng, giọng nghiêm túc, từ tốn và kính trọng:

"Dì à, con sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi đâu. Nếu dì thấy con không đáng tin, thì con có nói bao nhiêu cũng vô ích. Chỉ mong dì cho con một cơ hội, để con dùng hành động chứng minh."

Tần Hoa Lan còn chưa kịp nói gì, cửa phòng trà đã bị ai đó đẩy ra.

Động tác nhấp trà của bà khẽ khựng lại.

Bóng dáng con gái lọt vào tầm mắt — như thể sợ bà làm khó chồng mình nên đích thân tới "giám sát".

Tần Hoa Lan thật sự không muốn nói gì nữa.

Bà không buồn nhiều lời, phất tay ra hiệu hai đứa ra ngoài.

Cố Tịch vẫn chưa đi, nhìn bà nói tiếp:

"Dì à, vậy tức là... dì đồng ý để con và Mạn Mạn kết hôn rồi đúng không ạ?"

Tần Hoa Lan hừ một tiếng lạnh lùng: "Anh đã gọi tôi là mẹ trước mặt bao người rồi, lại còn có người bảo vệ anh, tôi có nói cũng có ích gì đâu?"

Dù vẫn không hài lòng lắm, nhưng bà cũng nhận ra lần này con gái có vẻ quan tâm đến người đàn ông này nhiều hơn so với tên Tô kia.

Hơn nữa, với cái vụ cược kia, con gái đã nhắc đi nhắc lại, đêm qua con trai lại mang những thông tin điều tra mà bà đã chỉ đạo trước đó, bà đã xem qua.

Vậy nên, bà chỉ đành làm ngơ, một mắt nhắm, một mắt mở.

Cố Tịch thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: "Cảm ơn dì."

"Được rồi được rồi, đi đi, đừng làm phiền tôi nữa." Tần Hoa Lan phất tay, vẻ không kiên nhẫn.

"Dạ, mẹ, vậy bọn con đi nhé."

Chúc Mạn cười cười, kéo tay anh, dẫn anh vào phòng của mình.

...

Cửa vừa đóng lại, người đàn ông lập tức bộc lộ bản chất.

Cô bị anh hôn tới mức nghẹt thở, đến khi kết thúc, anh vẫn còn cười: "Mẹ em cũng không đáng sợ lắm đâu."

Chúc Mạn không nhịn được khẽ cười: "Đó là vì em đang gánh vác hộ anh đấy."

Mỗi lần anh đến, cô đều phải chịu ánh mắt nghiêm khắc từ mẹ.

"Vợ anh thật tuyệt."

Người đàn ông vùi mũi vào má cô, giọng nói lười biếng nhưng lại đầy yêu chiều và quan tâm: "Em muốn tổ chức hôn lễ thế nào?"

Chúc Mạn suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tổ chức ở nhà thờ, tại Bắc Thành, được không?"

Chú và anh họ cô không thể đi xa, còn Dạng Dạng cũng không thể ngồi máy bay, nên Bắc Thành, nơi cô lớn lên, là lựa chọn tốt nhất.

"Được thôi." Anh dĩ nhiên là sẽ nghe theo cô.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 122: Đính hôn & Đăng ký kết hôn



Khi Tịch Vận biết tin này, bà vui mừng ra mặt, cảm thán rằng cuối cùng con trai không đàng hoàng của mình cũng có người chịu nhận, giải quyết được một nỗi lo lắng trong lòng bà.

Hai gia đình Chúc và Cố chính thức gặp mặt nhau, quyết định trước tiên sẽ đính hôn.

Chúc Mạn còn không quên tìm cơ hội dẫn bạn trai đi gặp ông ngoại của mình. Ông ngoại cô thích uống trà và chơi cờ, người đàn ông này không chỉ ngồi uống trà mà còn chơi cờ cùng ông. Khi nghiêm túc, anh quả thật có vẻ rất đứng đắn, nhìn còn có phần hiếu thảo hơn cả cô và anh họ.

Sau vài ván cờ, ông Chúc tán thưởng anh không ngớt, rất hài lòng, cho đến khi trời tối muộn mới cho phép hai người rời đi. Người đàn ông này còn nhận được một phong bao lì xì lớn, và nói sẽ cất giấu kỹ làm đồ cổ.

Chúc Mạn cười đùa: "Không nhìn ra Cố tổng còn biết chơi cờ nữa đấy?"

"Vừa học, sợ ông ngoại em không thích anh." Người đàn ông khẽ mỉm cười, giọng nói lười biếng.

"Ồ~"

Không lạ gì hôm trước anh lại hỏi về sở thích của ông ngoại cô.

Vừa mới học đã có thể chơi cờ với ông ngoại lâu như vậy?

"Xem ra, trình độ cờ của ông ngoại em cũng chỉ bình thường thôi."

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, hòa cùng ánh đèn đường vàng ấm áp, kéo dài bóng dáng thư thái của hai người. Người đàn ông nắm tay cô, các ngón tay đan vào nhau, chiếc đồng hồ đeo tay màu rượu vang càng làm tôn lên làn da trắng mịn của cô.

Cố Tịch nhìn cô, đưa tay hôn lên mu bàn tay cô, khẽ cười: "Không thể là bạn trai em thông minh sao?"

"Không thể." Chúc Mạn không nể mặt đáp lại.

Cố Tịch cười lười biếng: "Này, anh đột nhiên nhớ ra, em chẳng phải nên gọi anh là đàn anh sao?"

"Vậy à?" Cô nhìn anh cười lười biếng.

Cả hai đều học thạc sĩ Quản trị Kinh doanh tại Stanford, người trong bức ảnh chụp trong phòng làm việc của anh, trông giống ông già Noel, cũng là giáo sư đã dạy cô, anh lại hơn cô hai tuổi, quả thật, cô nên gọi anh là đàn anh.

Nhưng cô không gọi.

"Vậy gọi thử xem."

"Không gọi."

Người đàn ông không chịu bỏ cuộc.

"Gọi anh là đàn anh, anh sẽ nói cho em một bí mật."

Chúc Mạn nhìn anh, hoài nghi: "Bí mật gì?"

"Bí mật của phụ nữ." Anh khẽ mỉm cười.

Chúc Mạn nghe vậy, trong lòng chợt cảm thấy không vui.

"Cố tổng, chắc anh không định kể cho em nghe câu chuyện tình yêu với người yêu cũ chứ? Em không muốn nghe."

"À, vậy thì thôi vậy, tiếc thật." Cố Tịch lười biếng thở dài.

Chúc Mạn nói vậy, nhưng không hiểu sao trong lòng lại muốn nghe anh nói, cô dừng lại, nhìn anh, cười tươi và gọi: "Đàn anh."

Nghe thấy hai từ này, người đàn ông rõ ràng vui vẻ.

"Không phải em bảo không muốn nghe sao?"

Nụ cười trên môi Chúc Mạn nhạt dần, giơ tay đánh anh: "Không nói thì thôi."

Cố Tịch thấy vậy cũng không trêu cô nữa, anh nhẹ nhàng cúi người, từ phía sau ôm lấy cô, ngực anh áp vào lưng cô, đầu anh tựa vào vai cô, tay ôm chặt lấy eo cô.

Anh hôn cô một lúc, khi hôn mà cô không hài lòng, anh mới khẽ cười rồi từ từ lấy điện thoại ra, mở ra trước mặt cô.

Màn hình vẫn là bức ảnh chụp trong tuyết.

Chúc Mạn nhìn anh mở album.

Có vẻ như trong điện thoại anh đang giấu những bức ảnh về người yêu cũ.

Chúc Mạn nghĩ, nếu anh thật sự dám mở những bức ảnh của người yêu cũ ra, cô chắc chắn sẽ đánh anh.

Tuy nhiên...

Cô nhìn, trong album chỉ có một vài bức ảnh của cả hai, cùng những bức ảnh anh không biết lúc nào chụp được khi cô đang đùa với mèo, chẳng thấy có ảnh nào khác.

"Cố Tịch, anh rốt cuộc muốn cho em xem cái gì?"

Cô chưa nói xong, thì thấy anh mở một bức ảnh mà cô cảm thấy rất quen thuộc.

Cô nhìn kỹ, rồi ngây người ra.

Đây chính là bức ảnh cô mặc áo cử nhân, là đại diện cho sinh viên quốc tế lên sân khấu phát biểu lúc tốt nghiệp, làm sao có thể?

Anh ấy đã ngồi ở dưới sân khấu từ lâu rồi sao?

"Ồ~Anh yêu thầm em?" Chúc Mạn nghiêng đầu nhìn anh.

Anh nhìn xuống và khẽ cười: "Nhìn chút cũng gọi là yêu thầm à? Sao lại tự cao thế?"

"Vậy anh chụp ảnh em làm gì?"

"Anh chụp là chụp ông ấy, em chỉ là tình cờ thôi."

Cố Tịch cười, chỉ vào người ở giữa bức ảnh, là vị giáo sư người Mỹ ngồi trên sân khấu, rất hài hước và được mọi người yêu thích, vẫn đang mỉm cười nhìn về phía ống kính.

Chúc Mạn: "......"

Cô tin lời anh nói.

Cô nhìn anh, hỏi: "Vậy anh nói xem ấn tượng đầu tiên của anh về em là gì?"

Cố Tịch khẽ cười, trả lời: "Tự tin, phóng khoáng, xinh đẹp, giọng nói dễ nghe."

Câu trả lời này cũng khá hài lòng.

"Vậy tại sao lần trước ở phòng làm việc anh lại làm như không biết em học ở Stanford?"

Người đàn ông lười biếng cười một tiếng: "Bị từ chối rồi, anh phải giữ chút lạnh lùng chứ."

Câu này nghe cũng có lý.

Chúc Mạn không nhịn được cười: "Vậy sao anh không lạnh lùng tiếp đi?"

Nghĩ kỹ lại, người này hình như lắm lúc đang động kinh chuyển sang lạnh lùng.

Cô nói xong, người đàn ông siết chặt tay, nghiêng đầu khẽ cọ cằm vào cổ cô, giọng nói trầm ấm, đầy ma lực trong màn đêm: "Không muốn cô đơn suốt đời đó"

Ánh đèn đường chiếu lên hai người, tạo ra hình bóng dài trên mặt đất.

Chiếc Bentley đen đỗ bên đường, tài xế lái xe đi khá xa, im lặng chờ đợi hai người.

...

Thời tiết dần ấm lên.

Một tháng sau.

Lễ đính hôn của Chúc Mạn và Cố Tịch được tổ chức vô cùng hoành tráng, với sự tham gia của nhiều nhân vật nổi bật trong giới thượng lưu ở Bắc Thành và Hongkong.

Khi các phương tiện truyền thông tài chính và giải trí đăng tải tin tức, sự kiện lập tức lên trang nhất của các báo, cổ phiếu của Tập đoàn Hoàn Vũ và Tập đoàn Chúc thị cũng tăng vọt.

Mạng xã hội trở nên náo nhiệt!

#Cố tổng Hoàn Vũ và Chúc tổng Thiên Nghệ đính hôn# [Hot]

#Bạch Phú Mỹ hóa ra là thiên kim của Tập đoàn Chúc thị# [Hot]

#Liên hôn giữa Chúc thị Bắc Thành và Hoàn Vũ Hongkong# [Hot]

Tập đoàn Hoàn Vũ trước đây đã công bố thông tin chính thức và những tin tức hẹn hò đã được chụp lại, bây giờ lại được đào lên, tạo nên một làn sóng bàn tán sôi nổi.

Khi bức ảnh đính hôn của đôi trai tài gái sắc được công bố, các cư dân mạng cuối cùng cũng nhìn thấy cô bạn gái Bạch Phú Mỹ trong lời đồn, và họ mới nhận ra rằng cô chính là bà chủ của Thiên Nghệ, công ty quản lý nghệ sĩ nổi đình nổi đám với các sao hạng A.

Mọi chuyện giờ đây có thể giải thích được. Trước đó, cả hai đã cùng lên hot search, và lúc đó các cư dân mạng cũng đã dành chút thời gian để "đẩy thuyền" cho họ. Các nghệ sĩ của Hoàn Vũ và Thiên Nghệ cũng đồng loạt chia sẻ lời chúc mừng trên Weibo, khiến các nền tảng mạng xã hội rộn ràng hơn bao giờ hết, cư dân mạng thì tiếp tục "đẩy thuyền" rầm rộ.

Làn sóng chúc mừng trực tuyến không ngừng đổ về.

Chúc Mạn thật sự cảm nhận được sự mệt mỏi và phiền phức khi kết hôn. Nhưng người đàn ông kia lại vui vẻ không ngừng. Sau lễ đính hôn, tranh thủ thời gian làm việc, anh lại bay đi khắp nơi để chụp ảnh cưới. Ngày cưới được ấn định vào tháng Chín.

Mọi thứ dường như đã được tăng tốc, từ mùa hè nắng cháy đến mùa thu lãng mạn vàng óng, khoảng thời gian trôi qua nhanh chóng.

Ngày đầu tháng Chín.

Thời tiết cực kỳ đẹp.

Tại phòng VIP của phòng đăng ký kết hôn ở Kinh Tây, Bắc Thành.

Vào khoảnh khắc dấu chạm nổi được đóng lên giấy tờ, tâm trạng của Chúc Mạn rất phức tạp.

Cố Tịch vừa khéo quay đầu nhìn cô, ánh sáng mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, rọi lên cả hai người, anh mỉm cười lười biếng, trên gương mặt không thể giấu nổi niềm vui.

Cô nhìn anh, lòng bỗng dâng đầy cảm xúc.

Nhân viên lễ tân nhìn hai người với nụ cười hiền hòa, đưa hai cuốn giấy đăng ký kết hôn cho họ: "Chúc mừng Cố tiên sinh và Chúc tiểu thư, chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

"Cảm ơn."

Suốt đoạn đường đi ra ngoài, anh ôm vai cô, cuốn giấy kết hôn mới vừa nhận trên tay còn hơi nóng bị anh nhìn đến nỗi muốn xuyên qua đó luôn.

Mãi cho đến khi lên xe, anh mới cất giấy kết hôn đi, rồi cúi người cài dây an toàn cho cô ở ghế phụ.

Sau khi cài xong, anh vẫn chưa vội lái xe, vẫn nghiêng người, ánh mắt chứa đầy nụ cười nhìn cô, giọng nói trầm ấm quyến rũ:

"Bà xã."

"Giờ thì có thể gọi anh là ông xã rồi chứ?"

Thấy cô không có phản ứng gì, anh nhẹ giọng, mang theo sự thỏa hiệp, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: "Gọi một tiếng đi, nghe thử nào?"

Chúc Mạn khẽ cười, vươn tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh, thỏa mãn anh: "Được rồi, ông xã~"

Cô mỉm cười, trông vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ, Cố Tịch nhìn cô, bàn tay lớn v**t v* cổ cô rồi hôn cô.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 123: Hôn lễ



"Quà tân hôn."

Quả nhiên, anh lại chuẩn bị quà.

Món quà được đựng trong một chiếc hộp xinh đẹp, Chúc Mạn mở ra và nhìn thấy một lọ nước hoa có thiết kế tinh xảo và cao cấp.

Cô xịt hai lần.

Ngay lập tức, không gian trong xe tràn ngập một mùi hương nhẹ nhàng, dễ chịu, thanh thoát và cao cấp, dần dần như có thêm mùi hương quyến rũ rất nhẹ, rất đặc biệt.

Cô thích mùi hương này.

"Đây là thương hiệu gì vậy, mùi thơm quá đi."

Người đàn ông nhìn cô, mỉm cười với vẻ âu yếm: "Là anh làm đấy, thích không?"

Chúc Mạn hơi sửng sốt, cô thật sự có chút không tin: "Anh còn biết làm nước hoa sao?"

"Sao hả? Nhìn em thế này là không tin anh à? Anh đã nói rồi, ông xã của em thông minh lắm, khả năng học hỏi cực kỳ nhanh, lại còn có gu thẩm mỹ rất cao."

Cô bật cười: "Vậy thì em đúng là nhặt được bảo vật rồi."

Chúc Mạn hơi nâng lọ nước hoa lên, nhìn kỹ một chút. Cô biết một chút tiếng Pháp, trên chiếc lọ tinh xảo và cao cấp có khắc một dòng chữ nhỏ:

Je t'aime.

Ý nghĩa là: Anh yêu em.

Chúc Mạn nhìn dòng chữ đó, trong lòng bỗng nhiên đập loạn nhịp.

Đây là món quà cô thích nhất trong số những món quà anh tặng cô.

Đang mải mê suy nghĩ, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt dịu dàng đầy tình ý của anh:

"Thích không?"

Chúc Mạn nhìn anh, môi khẽ cong lên: "Thích."

Cô mỉm cười, đôi mắt cong lên nhẹ nhàng, quyến rũ và dịu dàng.

Chúc Mạn cất chai nước hoa vào túi, lấy ra một chiếc hộp trang sức nhỏ từ túi xách của mình, "Đây, quà tặng cho anh."

Cô nhìn thấy khóe môi anh cong lên rõ rệt, anh đưa tay nhận lấy, từ từ mở hộp ra, khi nhìn thấy món quà bên trong, lông mày anh khẽ động.

"Mặc dù không phải do em tự tay làm, nhưng chính tay em thiết kế đấy."

Mặc dù cô vẽ chẳng ra làm sao, nhưng sản phẩm làm ra lại trông khá đẹp mắt.

Một chiếc nhẫn cưới nam độc đáo được thiết kế riêng, khắc hình một bông hồng xanh nhỏ xinh, tinh tế.

Hoa hồng, hoa anh yêu thích nhất.

Chiếc nhẫn này cũng rất hợp với chiếc nhẫn kim cương xanh mà cô đang đeo.

"Thích không?" Cô khẽ cười hỏi anh.

Cô nhìn anh, trong ánh mắt anh lấp lánh ý cười, "Thích chết mất."

Càng nhìn càng thấy đẹp. Anh thật sự rất thích.

Bất cứ thứ gì cô tặng, anh đều thích, huống chi chiếc nhẫn này lại do chính tay cô thiết kế.

Chúc Mạn kéo tay trái của anh, tháo chiếc nhẫn đôi tình nhân anh đang đeo ra, rồi lấy chiếc nhẫn hoa hồng xanh từ hộp và đeo lên ngón áp út của anh.

Cô đưa tay trái ra, đặt cạnh tay anh, hai bàn tay lớn nhỏ, dài và đẹp, đều đeo nhẫn.

Chiếc nhẫn trên tay cũng rất đẹp.

Khi cô bấm chụp một bức ảnh, rồi lấy giấy chứng nhận kết hôn và chụp thêm một bức, cô nhấn vài lần vào điện thoại và đăng một bài lên vòng bạn bè.

Không có lời nào, chỉ có hai bức ảnh.

Ngay khi vừa đăng xong, bạn bè bắt đầu bình luận ngay lập tức.

[Hứa thơ mộng]: Ui chu choa, chúc mừng chúc mừng! Chị em tốt nhất của tớ bị đóng dấu rồi, huhuhu!!]

[Cụ lớn Kỳ]: Đãi đê! Hẹn tối nay gặp nhá!!!

[Cố Thu] : Aaaaaa, chị dâu tuyệt vời quá!!

[Thịnh Tiêu]: Chậc chậc, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!

[Chị dâu Hai] : Ồ, chúc mừng Mạn Mạn nhé!

[Dư Tư Nghiên]: Chúc mừng, hạnh phúc nhé~

[Tần Chiêu]: Ý gì đây? Anh ngay cả em rể còn chưa gặp, em cứ vậy mà kết hôn rồi?

Chúc Mạn trả lời Tần Chiêu: [Úi, xin lỗi, quên mất anh rồi (mỉm cười).]

Tần Chiêu trả lời Chúc Mạn:[Hơ hơ.]

...

Cùng lúc đó, Cố Tịch nhìn cô chăm chú vào điện thoại, liếc mắt thấy cô đăng bài, anh cũng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng WeChat đã kết bạn với rất nhiều người.

Thấy bài đăng của cô, anh hài lòng nhấn like rồi cũng làm theo, đăng một bài cùng với dòng chữ: "Bà xã đẹp như hoa của tôi."

Chẳng mấy chốc, thông báo từ hai ứng dụng liên tục vang lên.

Cố Tịch công khai đăng ký kết hôn và khoe vợ, chỉ trong một thời gian ngắn, thông tin đã lan truyền khắp giới thượng lưu ở Hongkong.

Mọi người không bất ngờ.

Từ khi công bố tin kết hôn, anh ấy đã không còn là người đàn ông nổi tiếng với danh tiếng lừng lẫy và phong lưu như trước nữa.

Tối hôm đó, tại hội quán Tần Hòa.

Thời Kỳ đã mời một số thiếu gia và tiểu thư danh giá trong giới xã hội thượng lưu đến, đặc biệt yêu cầu đưa ra những chai rượu đắt nhất để có thể "hại" Chúc Mạn một phen.

Tuy nhiên, vì có người thanh toán, cô không hề tổn thất gì, ngược lại còn thu được lời.

Những ngày sau đó, Chúc Mạn ở lại Chúc gia rất nhàn rỗi, bị Hứa Thi Ý và Cố Thu kéo đi dạo phố, spa, xem phim. Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Rồi một ngày, lễ cưới cũng đến.

Ngày 9 tháng 9.

Ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ thổi.

So với sự lộng lẫy của buổi lễ đính hôn, lễ cưới của họ chỉ mời người thân và bạn bè, nhưng vì hai gia đình đều thuộc dòng dõi quyền quý, nên buổi lễ vẫn rất náo nhiệt.

Lễ cưới được tổ chức tại một nhà thờ Gothic uy nghiêm, trang trọng và thanh thoát ở Bắc Thành.

Không phải vì tín ngưỡng, mà vì sự thiêng liêng, trang trọng và chân thành của nghi thức trong nhà thờ, thật sự rất phù hợp.

Bên ngoài nhà thờ là một biển hoa hồng màu hồng phấn tuyệt đẹp, được Cố Tịch bỏ tiền ra thuê người chăm sóc tỉ mỉ, dưới ánh nắng mặt trời, những bông hoa rực rỡ lấp lánh, khoe sắc.

Khi cánh cửa nhà thờ từ từ mở ra, trong tiếng nhạc cưới du dương của đàn ống, cô dâu trong bộ váy cưới tuyệt đẹp do nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Della thiết kế riêng xuất hiện.

Cô đội khăn voan, cả người tỏa sáng, quý phái và lộng lẫy đến mức không thể dùng lời để diễn tả, đẹp đến nỗi khiến người ta câm nín.

Con đường dài trong nhà thờ, trải thảm đỏ xa xỉ được làm thủ công, Chúc Mạn nắm tay mẹ mình, bước đi từ từ, vừa đi vừa không nhịn được mà trêu đùa:

"Mẹ, mẹ đừng khóc đấy nhé."

Vừa nói xong, cô liền nghe thấy một tiếng hừ từ bà Tần Hoa Lan:

"Mẹ là gả con gái chứ không phải bán con gái, có gì mà phải khóc, vui mừng thì có, hơn nữa dù không kết hôn, chẳng phải con vẫn lông bông khắp nơi sao, bao giờ mới tìm thấy bóng dáng của con?"

Giọng bà có phần không hài lòng.

Chúc Mạn không thể nhịn được cười.

Cô không vạch trần bà.

Cũng không sai khi bà nói như vậy.

Trong không khí trang nghiêm của nhà thờ, cô cứ bước đi, ánh mắt ngày càng nóng bỏng.

Bên trong lớp khăn voan mờ ảo, người đàn ông đứng thẳng tắp, ánh mắt dõi theo cô, mặc bộ vest trắng hai hàng khuy được thiết kế riêng, đeo nơ, toàn thân toát lên vẻ quý phái và thanh lịch.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc vest trắng.

Đẹp trai không thể tả nổi.

Cố Tịch nhìn người vợ xinh đẹp đang bước đến, trong sự ngỡ ngàng cũng không giấu được sự lo lắng.

Anh bước nhanh về phía cô, bà Tần Hoa Lan nhìn thấy vẻ vội vã của anh, liền đưa tay trao con gái cho anh.

Cố Tịch nhận lấy tay cô, giọng lịch sự và kính trọng:

"Cảm ơn mẹ."

Bà Tần Hoa Lan gật đầu, không nói gì, thanh thoát bước xuống.

Chúc Mạn nhìn người đàn ông đứng ngay trước mặt.

Ánh mắt chạm nhau, anh siết chặt tay cô, cúi đầu cười nhẹ: "Đẹp như vậy, kiếp trước anh chắc hẳn đã cứu vớt cả dải ngân hà."

"Nói năng ngọt xớt."

"Nói sự thật mà."

Cố Tịch mỉm cười, đôi mắt đầy sự dịu dàng và quyến rũ, dưới giai điệu của âm nhạc, tiếng vỗ tay của bạn bè người thân, dẫn cô từng bước đến trước mặt vị linh mục.

...

"Anh Cố Tịch, anh có nguyện ý trong lễ cưới thiêng liêng này chấp nhận cô Chúc Mạn làm vợ hợp pháp của mình, từ nay yêu thương, tôn trọng cô ấy, và suốt đời chung thủy với cô ấy không?"

"Tôi nguyện ý."

Cố Tịch nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt cong cong, không chút do dự.

"Cô Chúc Mạn, cô có nguyện ý trong lễ cưới thiêng liêng này chấp nhận anh Cố Tịch làm chồng hợp pháp của mình, từ nay yêu thương, tôn trọng anh ấy, và suốt đời chung thủy với anh ấy không?"

"Tôi nguyện ý."

Chúc Mạn mỉm cười và thốt lên ba chữ.

Tiếng vỗ tay chúc phúc của tất cả các khách mời lập tức vang vọng khắp nhà thờ.

Vị linh mục mỉm cười hiền từ: "Bây giờ xin cô dâu chú rể đối mặt với nhau, trao lời thề và nhẫn."

Hai người quay người lại, dưới sự chứng kiến của bạn bè và người thân, chậm rãi trao nhẫn.

Tiếng vỗ tay của toàn thể khách mời vang dội.

"Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu."

Linh mục vừa dứt lời, lại một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Cố Tịch nhìn người phụ nữ trước mặt, nhẹ nhàng nâng vén chiếc khăn voan trắng của cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, rồi rời khỏi.

Dù sao vợ đã từng dặn, chỉ được chạm chút thôi.

Dưới ánh đèn lấp lánh, anh cúi đầu, ghé sát bên tai cô thì thầm một câu: "Yêu em nhiều lắm, bà xã à."

Giọng nói dịu dàng đầy quyến rũ.

Chúc Mạn nhìn anh, mỉm cười cọ chóp mũi anh: "Em cũng yêu anh."

Sau khi lễ cưới kết thúc, cuối cùng cô được ai đó bế công chúa ra ngoài, nhìn cô đi lại khó khăn, anh dễ dàng bế cô lên.

Tiệc cưới được tổ chức tại lâu đài Saintis.

Trong lâu đài xa hoa và mơ mộng, ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

Hai người thay váy cưới, đi chúc rượu với các bậc trưởng bối và bạn bè, đặc biệt là bàn của Thời Kỳ, Hứa Thi Ý, cùng Cố Thu, Bùi Vân Thâm, Thịnh Tiêu, v.v. Bàn này chuyện trò nhiều, việc cũng nhiều, tất cả đều muốn chuốc say bọn họ.

Cuối cùng cũng xong.

Khi trở về biệt thự tân hôn của hai người, Chúc Mạn suýt nữa kiệt sức ngã xuống giường.

Người đàn ông cười và bế cô đi tắm.

Chúc Mạn hoàn toàn không muốn động đậy, mệt mỏi đẩy anh: "Không được, em mệt chết rồi, phải nghỉ ngơi một lát, anh đi tắm trước đi."

Nhìn cô như vậy, Cố Tịch bật cười, hôn nhẹ lên mặt cô, "Được."

Chẳng mấy chốc.

Âm thanh nước tí tách từ phòng tắm vọng ra.

Trong phòng ngủ rộng lớn và yên tĩnh, tiếng chuông thông báo WeChat vang lên.

Chiếc điện thoại ở ngay bên cạnh, cô nhắm mắt lại rồi cầm lên.

[Hứa thơ mộng: Mạn Mạn, tối qua cảm hứng bất ngờ đến, đã viết cho cậu một đêm tân hôn khó quên!]

Chúc Mạn mở đoạn văn mà cô ấy gửi về đêm tân hôn.

...

Cố Tịch tắm xong, khi ra ngoài chuẩn bị nước tắm cho cô, thì thấy cô đã ngủ say trên giường, đôi mắt nửa mở nửa khép, hơi thở đều đặn, chiếc điện thoại trong tay vẫn sáng.

Màn hình đầy những dòng chữ, không biết cô đang xem gì.

Anh bước lại gần, liếc mắt nhìn, rồi không nhịn được cười.

Dữ dội như vậy sao?

Anh nghĩ thầm, phải tìm thời gian nghiên cứu học hỏi cùng cô một chút mới được.

Cố Tịch lấy điện thoại của cô, đặt lên tủ đầu giường, rồi cúi người bế cô dậy, đi về phòng tắm.

Chúc Mạn hơi tỉnh táo, nhưng không muốn động đậy, không mở nổi mắt, để anh tắm rửa cho cô, rồi bế cô về giường, sấy khô tóc rồi ngủ.

...

Ánh trăng lãng mạn.

Hai người ôm nhau, chìm vào giấc ngủ say.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 124: Bà xã anh dù thế nào cũng đều quyến rũ hết



Sáng sớm, qua khe rèm cửa sổ lớn, một tia nắng chiếu xuống chiếc giường cưới lớn và mềm mại.

Màu đỏ sang trọng, đầy không khí chuyện vui.

Chúc Mạn vốn dĩ chưa tỉnh hẳn, nhưng có người cứ quấy rầy mặt cô, khiến cô dần tỉnh lại.

Mắt mở nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cô nheo mắt, xoay người, vòng tay ôm lấy eo thon của người đàn ông, áp sát vào lòng anh, mặt vùi vào ngực anh rồi mơ màng cọ cọ, lười biếng gọi: "Ông xã~"

Giọng nói vừa lười biếng lại vừa mềm mại, quyến rũ.

Cố Tịch bất chợt nảy sinh ý đồ đen tối, muốn hôn cô.

Cô như mọi khi, chưa đánh răng nên không cho anh hôn, né tránh anh.

Cuối cùng, anh chỉ có thể trêu chọc hôn lên mặt cô khiến cô rất khó chịu, liền chà mặt vào áo anh.

Người hầu mang bữa sáng lên trên tầng.

Cố Tịch chờ cô từ từ thức dậy, rửa mặt xong và ăn sáng, cuối cùng mới dỗ cô lên giường.

Chiếc điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ tự động phát chương tiểu thuyết tối qua. Âm thanh máy móc nhưng nội dung lại lôi cuốn và vô cùng gợi tình.

Nữ chính mặt đỏ bừng, môi hồng mọng ướt. Cô không biết làm sao người này lại phát hiện ra đoạn tiểu thuyết này.

Anh còn thực sự làm theo từng bước trong tiểu thuyết.

Chúc Mạn thầm nghĩ, nếu chị em thân thiết của mình biết chuyện này, chắc chắn sẽ cười ngất và tự hào lắm.

Sau một giấc ngủ ngon đêm qua, người đàn ông tràn đầy năng lượng và tinh lực.

Ban ngày dâm loạn, tiêu hồn nát xương.

Âm thanh của cuốn tiểu thuyết lặp đi lặp lại sớm đã bị lấn át bởi đủ loại âm thanh mập mờ, lúc lên lúc xuống.

Ngày thứ ba sau kết hôn, hai người về thăm nhà.

" Chào tiểu thư, chào cậu."

Hai người vừa xuống xe, người hầu đã tiến lên chào hỏi, Cố Tịch rất hài lòng với danh xưng mới này, cúi đầu cười với cô rồi thử gọi "cậu".

Chúc Mạn bật cười.

"Anh có thể có khí phách chút không?"

Người đàn ông cười lười biếng: "Cái đó là cái gì?"

"Không là cái thá gì."

Cô mỉm cười đáp lại.

Cũng không biết cô đang mắng ai.

Quà cáp cho buổi thăm nhà lần này là anh đã chuẩn bị từ hai tháng trước, hoàn toàn hiểu rõ sở thích của gia đình cô.

Món quà cho ông ngoại cô là một bộ cờ vây làm từ ngọc mực và ngọc bạch dương, quà cho mẹ cô là bức tranh sơn dầu đầu tay "Hoa mai đỏ" của danh họa Bạch Thọ.

Không biết anh đã thuyết phục thế nào mà mua được từ Bạch Thọ, món quà này đúng là khiến bà Tần Hoa Lan cảm động, vì đó là thứ bà luôn yêu thích nhưng không có được.

Còn quà tặng cho những người khác, món nào món nấy đều thể hiện sự quan tâm và tâm huyết của anh.

Ngay cả người hầu cũng có quà.

Chúc Mạn bỗng cảm thấy mình cũng nên chuẩn bị một món quà thật sự chu đáo cho gia đình anh.

Tần Chiêu nhìn em rể mình, cảm giác như anh đã nâng cao tiêu chuẩn tặng quà của những người làm rể. Chỉ là một chuyến thăm nhà mà anh đã tặng quà như vậy, thật là khiến anh ta phải học hỏi.

Anh ta cười một cách vô tư, không sợ bị đánh: "Này, em rể, anh thích em họ tôi ở điểm gì thế? Em ấy vừa dữ dằn lại lười biếng, tính tình lại như tiểu thư, dáng dấp cũng chỉ tầm thường thôi."

Câu này anh ta còn nói ngay trước mặt cô.

Chúc Mạn lười biếng cười: "Tần Chiêu, có người anh họ nào lại đi bịa đặt chuyện về em họ mình như thế không? Em nhớ kỹ đó, nếu anh có bạn gái, tốt nhất đừng dẫn đến trước mặt em."

Cô bịa chuyện mà không hề sợ anh ta.

Tần Chiêu hoàn toàn không lo lắng, bổ sung thêm: "Xem kìa, còn thù dai nữa."

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Tịch.

Ánh mắt của anh rõ ràng đầy ý cười, miệng thì ngọt ngào: "Bà xã anh dù thế nào cũng đều quyến rũ hết."

Anh không chỉ thành công "trả đũa" Tần Chiêu mà còn làm hài lòng Chúc Mạn.

Chỉ trong một ngày thăm nhà, địa vị của Cố Tịch trong gia đình Chúc Mạn đã tăng vọt.

Anh chơi cờ với ông ngoại cô, trò chuyện về quân sự với chú và anh họ, thảo luận công việc với anh trai cô, chơi game với lũ trẻ tiểu học.

Anh còn được yêu thích hơn cả cô.

Chúc Mạn lười biếng dựa vào sofa, nhìn Chúc Gia Ngôn và Chúc Gia Nhu tranh nhau chơi với anh, không nhịn được cười, không ngờ lại bị cô cháu gái sắp vào lớp 10 trêu chọc.

"Cô ơi, cuối cùng người đàn ông bên ngoài của cô cũng chuyển chính thức rồi ha?"

Nghe thấy vậy, Cố Tịch ngẩng đầu nhìn cô, lông mày hơi nhướn lên.

Người đàn ông bên ngoài?

Chúc Mạn nhìn anh với vẻ "Chẳng phải sao?" rồi mỉm cười, sau đó đưa tay xoa đầu cháu gái.

"Bé cưng, nói linh tinh gì thế?"

Tối đó, hai người ở lại Chúc gia.

Vào buổi tối, chỉ về cái chủ đề "người đàn ông bên ngoài" đó, họ lại có một cuộc tranh luận nảy lửa.

Cuối cùng, cô thất bại thảm hại.
 
Nụ Hôn Hoa Hồng Gây Nghiện
Chương 125: Tình yêu nở rộ, vĩnh viễn không phai



Sau khi thăm nhà xong, dưới sự dụ dỗ của Cố Tịch, Chúc Mạn đã cho mình một kỳ nghỉ dài và cùng anh đi hưởng tuần trăng mật khắp thế giới.

Gió biển thoảng qua, ánh nắng rọi xuống mặt biển lấp lánh, một màu xanh biếc, vào lúc hoàng hôn, ánh sáng phản chiếu vàng rực, mặt biển lại rực rỡ ánh vàng.

Một chiếc du thuyền sang trọng riêng biệt đã bắt đầu hành trình tuần trăng mật của hai người.

...

Cố Tịch không mấy hứng thú với những cảnh đẹp ở các quốc gia khác, chỉ là thay đổi không gian để tiếp tục dính lấy cô.

Suốt dọc đường, anh luôn nài nỉ, đòi ôm hôn, miệng thì ngọt như mía lùi.

Chúc Mạn dù miệng kêu chán ghét nhưng đã quá quen với cái dáng điệu "như lưu manh" của anh rồi.

Ngồi trên du thuyền trên dòng sông Donau xanh biếc, cảnh đêm rực rỡ ánh vàng đẹp đến mê hồn.

Cố Tịch ôm cô, đầu dựa vào vai cô, giọng nói cực kỳ lười biếng: "Bà xã à, giờ không muốn đi làm nữa, phải làm sao đây?"

Làm việc thì lại phải xa cách nhau.

Ở bên vợ, đâu đâu cũng là thiên đường, vui vẻ vô cùng.

Chúc Mạn cong môi, mỗi nụ cười và mỗi nét mặt đều tỏa ra vẻ đẹp kiêu sa: "Vậy thì anh đừng đi làm nữa, em sẽ miễn cưỡng nuôi anh vậy."

"Miễn cưỡng?"

Chúc Mạn gật đầu, nghiêm túc nói: "Ừm."

Anh rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, bắt đầu hành động xấu tính, tay mò lên eo cô, vừa đè cô vào lòng vừa cù nhẹ, rồi cúi xuống đòi hôn.

"A"

"Anh bị điên à, Cố Tịch! A!"

Tay không giữ được, tiếng cười cũng không ngừng lại.

Chiếc thuyền du lịch bên cạnh vừa đi qua, ánh mắt rơi vào hai người đang trêu đùa, mấy người nước ngoài cười rất to.

"So sweet!"

Chúc Mạn thật sự hết cách với anh, không chỉ hình tượng mỹ nữ hoàn toàn tan tành, còn suýt nữa...

Cô chịu thua: "Em tự nguyện, tự nguyện rồi, đừng cù nữa, em thật sự muốn đi vệ sinh!"

Chúc Mạn cười đến mức không thể đứng thẳng người lên.

Cô vừa tức vừa giận.

Kết quả là, ai đó bị đuổi sang phòng khác ngủ một đêm.

...

Ăn uống ngủ nghỉ vui chơi, chuyến du lịch tuần trăng mật kết thúc ở Pháp.

Paris, thành phố mà cô ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Dưới ánh hoàng hôn của sông Seine, cả bầu trời như trở nên say sưa, khi màn đêm buông xuống, tháp Eiffel sáng lấp lánh ánh vàng, mọi thứ đều lãng mạn vô cùng.

Trên phố Paris, có rất nhiều người tụ tập lại.

Có người Trung Quốc đang biểu diễn và hát.

Bài hát "Lời tỏ tình bóng bay" của Châu Đông Vũ càng làm cho đêm tối quyến rũ thêm phần lãng mạn.

Chúc Mạn kéo tay anh đi đến gần nghe, đứng yên nghe hết, vỗ tay khen ngợi.

Cố Tịch bỗng nhiên nảy ra ý định, cúi đầu cười nhìn cô: "Em có muốn xem anh biểu diễn không?"

"Được thôi."

Chúc Mạn mỉm cười, nụ cười rạng rỡ và quyến rũ, cô thật sự muốn xem anh sẽ biểu diễn gì.

Cố Tịch nhìn cô, không nhịn được mà đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt cô, rồi mới buông tay đang nắm tay cô ra, lấy ra một xấp euro từ trong ví cô.

Anh bước lên phía trước, hơi cúi người, đặt vào hộp đàn của người đang hát.

Người đó rõ ràng ngây người một chút, sau đó rất ngạc nhiên.

Cố Tịch đi đến, không biết anh đã nói gì với người đó, rồi người ấy cười và lấy cây đàn guitar từ trước người mình, đưa cho anh.

Anh đeo dây đàn lên, người chủ đàn chỉnh lại mic cho phù hợp với chiều cao của anh, sau đó rời đi, để lại sân khấu cho anh.

Dưới ánh đèn, ánh mắt người đàn ông ấm áp.

Chỉ thấy anh gảy nhẹ dây đàn, nhìn cô, mỉm cười lười biếng nói: 'Bài hát này, dành tặng cho bà xã tôi yêu nhất.'

Chúc Mạn nhìn mà tim không ngừng đập loạn nhịp.

Những người Trung Quốc xung quanh lập tức dẫn đầu vỗ tay reo hò.

Mặc dù người nước ngoài không hiểu tiếng Trung, nhưng trước mắt là một đôi trai tài gái sắc, nhìn vào không khí xung quanh cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, họ theo đó vỗ tay và cổ vũ nhiệt tình.

...

Những giai điệu quen thuộc và dễ nghe vang lên.

'Mưa nhỏ mang theo gió làm ướt con phố lúc hoàng hôn...'

Giọng hát của anh vừa lười biếng vừa quyến rũ, dễ nghe.

Bài hát 《Thích Em》, giữa con phố đầy vẻ xa lạ này, từng lời lọt vào tai cô, lướt qua trái tim cô, gợi lên những làn sóng dâng trào.

"hei fun nei

Đôi mắt ấy thật cuốn hút, tiếng cười còn mê hoặc hơn.

Mỗi khoảnh khắc, nhẹ nhàng v**t v* em.

Gương mặt dễ thương ấy, tay trong tay nói những lời mơ mộng.

Cả cuộc đời này, không buông tay."

Có vài chỗ, anh đã thay lời bài hát.

Dưới bầu trời đêm quyến rũ, anh hát bài hát tiếng Quảng Đông đầy cảm động, cô im lặng lắng nghe, đôi mắt dần ươn ướt.

Người xem ngày càng đông.

Âm nhạc không phân biệt quốc gia, tình yêu mãi mãi không ngừng nghỉ.

...

Khi giai điệu cuối cùng kết thúc, âm nhạc dừng lại, tiếng vỗ tay không ngớt.

Cố Tịch đặt đàn guitar xuống, đi đến trước mặt cô, mới nhận ra mắt cô có chút ươn ướt.

Đôi mắt xinh đẹp ấy long lanh, càng thêm quyến rũ.

Anh hơi cúi người, cười và đưa tay vuốt lên mặt cô: "Tổ tông, khóc gì thế? Khó nghe lắm à?"

Chúc Mạn kéo áo anh, mặt áp sát vào, lau nước mắt lên áo anh, nói một câu thật nhỏ:

"Khó nghe chết đi được."

Cố Tịch không vạch trần cô, cười rất to, Chúc Mạn giơ tay đấm anh, nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn.

"Cố Tịch!"

Giọng nói có chút hung dữ.

"Ừ?" Anh cười đáp lại.

Cô định giáo huấn anh vài câu.

Khi nhìn vào đôi mắt anh, đầy ắp yêu thương và chiều chuộng, nụ cười quá mức dịu dàng và cuốn hút, cô tự nhiên đổi lời nói,

"Càng ngày càng yêu anh rồi"

Cô cười rạng rỡ, ánh sáng vàng dịu dàng chiếu lên gương mặt tinh xảo của cô, môi đỏ, răng trắng, đẹp tuyệt vời.

Là đóa hoa hồng mê hoặc độc nhất vô nhị của anh.

Cố Tịch nhìn cô, cổ họng hơi nghẹn lại: "Yêu đến mức nào?"

Chúc Mạn hỏi lại anh: "Anh muốn đến mức nào?"

"Anh hơi tham lam, yêu anh nhất được không?"

Giọng người đàn ông lười biếng và trầm ấm, trong ánh đêm quyến rũ, anh làm người khác say đắm, trên phố lại vang lên giai điệu và bài hát mới, bài hát tiếng Anh 《My Love》

"Để xem xét đã." Cô cười đáp.

Cơn gió nhẹ thổi qua, đêm tối đầy lãng mạn.

Giữa dòng người qua lại, tình yêu nở rộ, vĩnh viễn không phai.
 
Back
Top Bottom