Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2320: Con mồi (2)


Sở Hi Thanh rất phấn chấn khi nghe thấy mấy chữ ‘Thái sư mẫu khí’.

Đây chính là thứ tốt! Nó có thể gia tăng cấp độ của một cái thần khí trên người

hắn.

Còn về phần ‘Thái Tố thần nguyên’ thì còn là tồn tại rất hiếm có.

Mọi người đều biết, thời đại hỗn độn chia làm năm giai đoạn thái dịch, thái sơ,

thái thủy, thái tố, thái cực.

Thái tổ, từ thái thủy biến thành hình, hình mà có chất, nhưng chưa thành thể, vết

là thái tố.

Ngày xưa, khi Bàn Cổ khai thiên tích địa, đã mạnh mẽ cưỡng ép triển khai hai

khí âm dương của thời đại Thái Cực, khiến chúng hoàn toàn tách rời.

Nhưng trong thiên địa này vẫn còn một số nơi mà lưỡi búa của Bàn Cổ không

chạm tới, những nơi đó vẫn duy trì hoàn cảnh của thời đại hỗn độn.

Ví dụ như khe nứt ‘Hỗn Độn chi nguyên’ ở Vĩnh Hằng Thạch Nguyên kia, rất

có thể là một nơi như vậy.

Nhưng cái khe nứt đấy quá nhỏ bé và quá sâu, Sở Hi Thanh không thể xâm

nhập, cũng không dám xâm nhập.

Ai biết bên trong đó có thứ gì?

Sở Hi Thanh cũng đã hoàn thành ‘nghi thức’ lên cấp nhất phẩm trong năm

tháng quá khứ rồi.

Nhưng cái ‘Thái Tố thần nguyên’ này vẫn có giá trị cực lớn với hắn.

Phải biết, Như Ý chi pháp của hắn bây giờ đã có thể thay đổi tính chất của các

loại vật chất.

Nhưng mà vật chất càng mạnh mẽ thì lại càng khó thay đổi.

Muốn cưỡng ép cường hóa tính chất, vậy phải tiêu hao một lượng lớn chân

nguyên.

Với tu vị bây giờ của Sở Hi Thanh, căn bản là không chịu nổi.

Mà trong Thái Tố nguyên khí bên trong ‘Thái Tố thần nguyên’, tuy kém hơn

‘Thái sơ mẫu khí’ một bậc.

Nhưng dưới cái nhìn của hắn, thứ này còn giá trị hơn một tia ‘Thái sơ mẫu khí’

do Bạch Linh Hi mang đến rất nhiều lần.

Thái Tố nguyên khí là chất khởi nguồn, là trạng thái nguyên thủy khi vật chất

bắt đầu thành hình.

Sở Hi Thanh muốn thay đổi tính chất của Thái Tố nguyên khí, thì sẽ dễ dàng

hơn những vật chất khác rất nhiều.

Nếu như cái ‘Thái Tố thần nguyên’ này tồn tại thật, hơn nữa còn đạt đến quy

mô nhất định, thì Sở Hi Thanh thậm chí có thể sử dụng Như Ý chi pháp để tăng

vài món thần khí trong tay mình lên đến cấp độ Gần Thần, thậm chí là Thần

giai!

Chờ đến khi Bạch Linh Hi nói hết lời, hắn lại muốn bật cười.

Đúng như dự đoán của hắn, thế giới này không bao giờ có cơm trưa miễn phí.

Bạch Linh Hi đưa đồ đến cho hắn, nhất định là có thứ cầu.

Nhưng nàng đúng là vì Xiển môn mà đến sao?

Đúng lúc này, màn sáng màu xanh của Thần Khế thiên bi lại hiện lên.

Lưu Nhược Hi: Bệ hạ, thuộc hạ đã tra xét tư liệu, đúng là có một người tên

Bạch Linh Hi. Nàng hoạt động ở đoạn thời gian 7000 đến 8000 năm trước, là

cao thủ xuất hiện sau khi Vũ Liệt thiên vương tử vong. Có người nói tông chủ

đời thứ bảy và thứ tám của chúng ta từng có tiếp xúc với nàng, từng có một

đoạn quan hệ với nàng.

Sở Hi Thanh nghe vậy không khỏi nhíu mày kinh ngạc.

Tông chủ đời thứ bảy của Vô Tướng thần tông là một trong những đời tông chủ

kinh tài tuyệt diễm nhất.

Ngày xưa hắn từng phụ tá Vũ Liệt thiên cương, đuổi toàn bộ Cự linh ra khỏi

phía bắc ‘Tuyệt Bích trường thành’, sau đó còn toàn thân trở ra trong trận thần

kiếp hùng vĩ kia.

Tông chủ đời thứ tám của Vô Tướng thần tông lại chuyển toàn bộ sơn môn đến

phương bắc, ngăn chặn lỗ hổng của Thiết Bích sơn mạch.

Sở Hi Thanh nghĩ thầm, cô gái thanh khiết như đóa sen trắng ở trước mắt này,

lại nhiều tuổi như vậy rồi.

Lục Loạn Ly vốn đang híp mắt nhìn vẻ mặt của Sở Hi Thanh, quan sát hai

người này trò chuyện qua lại với nhau.

Khi nàng nhìn thấy tin tức trong màn sáng màu xanh, vẻ mặt nhất thời thả lỏng,

vẻ cảnh giác trong mắt đã nhạt đi.

Cái tên khốn kiếp này chắc hẳn sẽ không cảm thấy hứng thú với nữ nhân lớn

tuổi như vậy chứ?

“Thì ra là vậy!’

Sở Hi Thanh vuốt cằm, cười như không cười nói: “Chân Tổ của Xiển môn

không chỉ là một phân hồn hóa thể của Huyền Hoàng thủy đế, mà còn là cột

chống trời của nhân tộc ta. Nếu như trẫm có năng lực cứu hắn thoát vây, tự

nhiên sẽ dốc hết sức. Như vậy bây giờ trẫm phải làm gì mới có thể giúp các

ngươi?”

“Có thể thấy bệ hạ đề phòng ta rất sâu!”

Bạch Linh Hi bình tĩnh nhìn nhau với Sở Hi Thanh: “Nhưng cũng không sao,

cái gọi lâu ngày mới rõ lòng người, tại hạ tin tưởng mình sớm muộn gì cũng

được bệ hạ tin tưởng. HIện giờ bệ hạ không cần làm gì cả, tu vị bây giờ của

ngài vẫn chưa đủ để đối kháng với ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’. Bệ hạ chỉ cần

tập trung tăng tu vị, như vậy mới có thể trợ giúp Chân Tổ!”

Sau đó nàng ôm quyền thi lễ với Sở Hi Thanh: “Tại hạ muốn tìm một chức vị

trong triều đình Đại Luật, như tại hạ đã nói lúc trước, tại hạ đến đây là để hiệu

lực cho bệ hạ. Nếu bệ hạ có việc gì, chỉ cần dặn dò tại hạ là được, chỉ cần nằm

trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhíu mày, rơi vào chần chờ.

Tứ lần tiếp xúc đầu tiên này, Bạch Linh Hi có vẻ rất có thành ý.

Thần Ý Đao Tâm của hắn cũng không cảm nhận được địch ý từ cô gái này.

Tuy rằng trên người Bạch Linh Hi vẫn bao phủ một lớp sương mù, nhưng thực

lực của nàng cũng cực kỳ mạnh mẽ. Có thể tồn tại bảy ngàn năm, trải qua 14 lần

thiên kiếp mà chưa chết, có thể tưởng tượng được sức chiến đấu của Bạch Linh

Hi.

Một nhân vật như vậy, là có cơ hội chứng đạo Vĩnh Hằng!

Như vậy có sắp xếp nàng ở bên cạnh mình không?

Nói đến thì 12 Long vệ của hắn vẫn chưa đầy đâu
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2321: Con mồi (3)


Cùng lúc đó, trong hoàng cung tại thành Vọng An.

Kiến Nguyên đế có hơi buồn bực mà xé nát phong thư trong tay.

Sau đó hắn cũng không nhịn nổi nữa, trực tiếp đá ngự án ở trước người, rút

kiếm chém nát tất cả mọi thứ ở chung quanh.

Kiếm khí kia còn lan đến cả mấy cung nữ và nội thị.

Khi quốc sư Vũ Côn Luân tiến vào trong, liền nhìn thấy tòa cung điện bừa bãi

và những mảnh thi thể đẫm máu.

Một đám cung nữ và nội thị bị ép phải trốn vào trong góc, nằm run lẩy bẩy.

Vũ Côn Luân không khỏi nhíu mày.

Từ sau trận chiến ở quận Hoài âm, vị bệ hạ này càng ngày càng không áp chế

nổi tính tình của mình, cũng càng ngày càng thích lấy người khác để trút giận.

Mà Kiến Nguyên đế bây giờ đang tự rót tự uống rượu ở trên ngự tọa.

Hắn ngước nhìn Vũ Côn Luân với vẻ hơi say: “Quốc sư đến rồi, đến uống rượu

với ta nào.”

“Bệ hạ đang không vui?”

Vũ Côn Luân thản nhiên đi qua nơi đó: “Bên Sở Như Lai tuy không được như ý

muốn, nhưng cũng đã dẫn Sở MÍnh ra ngoài.”

Kiến Nguyên đế nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, giọng nói ẩn chứa vẻ trào

phúng: “Nhưng mà mục đích của chúng ta là dùng Sở Như Lai làm mồi nhử

nàng đi ra. Rồi để đám thần linh kia g**t ch*t nàng, diệt trừ nàng, mà không

phải là dẫn nàng ra ngoài!”

“Vị Cự Môn Tinh Quân kia hồi âm cho ta, nói là sức chiến đấu của Sở Mính

vượt xa dự đoán của chúng ta, khiến cho bọn họ không nắm chắc. Vì đề phòng

đánh rắn động cỏ, nên bọn họ không thể không từ bỏ cơ hội này.”

Kế hoạch của bọn họ vốn là dùng bốn năm để bù đắp thiếu hụt trong cơ thể Sở

Mính.

Nhưng mà bây giờ, Sở Mính đã tiếp cận với trạng thái hoàn mỹ rồi, cái này

khiến cho bố trí trước kia của bọn họ tựa như một trò cười.

Nhưng làm cho hắn khó chịu nhất là, hắn đầu tư một lượng lớn của cải và tâm

huyết, lại trở thành binh khí trong tay kẻ địch, trở thành cánh tay đắc lực của tên

tạp chủng Sở Hi Thanh kia.

Đây thật sự là lẽ nào có lý đó!

“Thực lực của Sở Mính đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.”

Trong mắt Vũ Côn Luân lộ ra vẻ ngờ vực.

Hắn đang nghĩ đây là năng lực của ai? Lại mượn pháp môn gì để hoàn thành?

Phải biết dù là bản thể của hắn cũng phải hết sức tập trung, dùng thời gian ba

tháng năm tháng mới có thể thành công.

Nhưng mà sau lưng Sở Hi Thanh không thể có một cao nhân như vậy.

Thánh hoàng đời thứ ba có khả năng làm được, nhưng hắn tuyệt đối không có

thời gian rảnh rỗi như vậy.

Vũ Côn Luân chợt đổi đề tài: “Có điều, bệ hạ không cần tức giận như vậy, chỉ

cần bệ hạ có thể đánh vỡ phong ấn cho Đế Oa, cấm chế trong người Sở Mính

không phải là không thể nghịch chuyển. Bọn họ sử dụng Điên Đảo âm Dương

để cướp đoạt Sở Mính, tương lai bệ hạ cũng có thể sử dụng pháp môn này để

cướp lại.”

“Vậy sao?” Thái độ của Kiến Nguyên đế rất bình thản, hắn không tỏ ý kiến:

“Cũng không biết trẫm có cơ hội nhìn thấy một ngày đó không? Nhưng nếu thật

sự có ngày đó, Sở Mính đã là thứ có cũng được mà không có cũng được rồi!”

Hắn lập tức ngưng mắt nhìn Vũ Côn Luân: “Quốc sư đã điều tra rõ ‘Thập Nhị

Đô Thiên Thần Long Trấn Quốc đại trận’ của trẫm chưa? Cải tạo thế nào rồi?

Bản thể của ngươi có còn dư lực hay không?”

Bắt đầu từ khi hắn trở về thành Vọng An, đại trận trấn quốc của Đại Ninh vẫn

luôn nằm trong trạng thái cải tạo.

Một mặt là điều tra việc Lục Trầm động tay động chân vào đại trận, một mặt là

tìm ra lý do Sở Hi Thanh có thể điều động long khí ở trong đó.

Ngoài ra, cũng là để cho Chập Long hòa Mộng Huyễn chi pháp của hắn vào

trong đại trận trấn quốc.

Đại Ninh bây giờ đã mất một nửa giang sơn, một nửa còn lại cũng đã mất hết

lòng dân, thậm chí còn nổi lên ý phản nghịch.

Mà sau khi cải tạo đại trận trấn quốc, không chỉ giúp Kiến Nguyên đế tinh luyện

long khí, mà còn có thể mở rộng phạm vi bao trùm của Mộng Huyễn chi pháp.

Kiến Nguyên đế vẫn rất phòng bị Chập Long như cũ, nhưng đã đến nước này

rồi, hắn đã không lo được nhiều như vậy.

“Bệ hạ, đã điều tra được pháp môn Sở Hi Thanh cướp Sở Mính, hẳn là Lục

Nguyên, đệ đệ của Lục Trầm gây nên, bọn họ thay đổi mấy cái phù văn trong

đại trận, lại chôn mấy viên ‘Tiên Thiên âm Dương thạch’ trong trận, lại mượn

mảnh vỡ Thần Khế thiên bi, hoàn thành thuật Điên Đảo âm Dương. Thuật sư

cung phụng của bệ hạ hẳn là không quen thuộc với kết cấu của đại trận trấn

quốc, cho nên mới bị bọn họ nhân cơ hội.”

Vũ Côn Luân nói đến việc này thì lại cảm thấy đau lòng.

Nếu khi đó Kiến Nguyên đế để hắn liếc mắt dù chỉ một cái, thì Sở Hi Thanh đã

không có cơ hội lợi dụng rồi: “Còn về phần vì sao Sở Hi Thanh có thể mượn

tạm long khí bên trong đại trận trấn quốc, ngoại trừ Thần Khế thiên bi ra, thì

còn có quan hệ với chuyện bệ hạ lấy huyết mạch Vạn Tượng trong cơ thể hắn.”

Hắn nói đến đây, liền thấy mặt Kiến Nguyên đế lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, lập tức ý

thức được đối phương muốn nghe cái gì.

Vũ Côn Luân âm thầm thở dài, khẽ lắc đầu: “Đại trận trấn quốc tạm thời mất

hiệu lực trong thời gian này, bản thể của ta đang dùng Mộng Huyễn chi pháp để

lấy thân thay trận, tạm thời không thể thoát thân.”

Trong con ngươi của Kiến Nguyên đế lóe lên một vệt sáng lạnh lẽo không dễ

phát hiện.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2322: Con mồi (4)


“Ta để Sở Như Lai bỏ chạy, Sở Hi Thanh nhất định sẽ không giảng hòa như vậy.

Hiện giờ Sở Mính đã bị dụ lên phương bắc, bản thân Sở Hi Thanh lại nóng lòng

tăng tu vị, khả năng đích thân đến đây là rất nhỏ. Như vậy nhất định sẽ là Tần

Mộc Ca đến kinh thành tìm ta.”

Kiến Nguyên đế cười lạnh lùng, uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Con rồng này biết hắn muốn làm cái gì, nhưng vẫn từ chối hắn.

Kiến Nguyên đế đã nhìn thấu tâm tư của Chập Long, tên này không muốn Tần

Mộc Ca ngã xuống tại đây.

“Nếu bản thể của quốc sư không thể phân tâm, vậy thì mới quốc sư trông chừng

tòa đại trận trấn quốc kia đi.”

Hắn cúi đầu nhìn một mảnh vụn của phong thư trong tay.

Đây là bộ phận duy nhất mà hắn giữ lại của phong thư vừa rồi.

Khóe môi Kiến Nguyên đế hơi co lại, trong mắt hiện ra một vệt ánh sáng dị

thường: “Quốc sư, ngươi nói rất đúng, Đại Ninh bây giờ cần nhất là an dưỡng,

nhưng mà từ xưa đến nay, có thể chiến mới có thể ngừng chiến, có thể chiến

mới có thể giảng hòa! Trẫm vẫn phải thử một lần!”

Sắc mặt Vũ Côn Luân âm trầm như nước.

Thật ra ban đầu hắn đã không tán thành việc Kiến Nguyên đế để Sở Như Lai bỏ

chạy.

Vũ Côn Luân cảm thấy Kiến Nguyên đế đang đùa với lửa.

Tính toán Sở Mính còn tốt, nếu như có thể trừ khử bộ thi khôi này, vậy áp lực

của Đại Ninh sẽ giảm mạnh.

Nhưng chuyện xuống tay với Sở Vân Vân, mặc kệ là thành công hay thất bại

đều sẽ không có kết quả tốt.

“Quốc sư không muốn giúp ta, phân thân hóa thể của các thần lại rất đồng ý.”

Kiến Nguyên đế ra mảnh vụn của phong thư trong tay mình lên, nụ cười trên

mặt càng ngày càng đậm: “Bọn họ không muốn nhìn thấy trẫm mở phong ấn

cho Đế Oa, nhưng cũng không muốn nhìn thấy thằng nhãi ranh Sở Hi Thanh lớn

mạnh, lại càng muốn cho hắn một bài học.”

Đây cũng là lý do mấy người Cự Môn Tinh Quân không ra tay với Sở Mính, sợ

đánh rắn động cỏ.

Vũ Côn Luân biết Kiến Nguyên đế đã quyết định, không thể xoay chuyển nữa.

Hắn không khỏi hít một hơi: “Bệ hạ! Tần Mộc Ca sâu không lường được, thần

cũng không biết sức chiến đấu của nàng mạnh đến cỡ nào, bệ hạ tuy có viện trợ

rất mạnh, nhưng chưa chắc đã có thể đánh lại nàng. Dù thế nào thì cũng mong

bệ hạ để lại đường lui, đường lui cho việc nghị hòa!”

Thần sắc Kiến Nguyên đế hơi đông, trong mắt lại hiện ra vẻ chờ mong mãnh

liệt.

Thời kỳ toàn thịnh, Tần Mộc Ca đúng là rất mạnh.

Nhưng hắn không tin Tần Mộc Ca bây giờ đã khôi phục lại trạng thái toàn

thịnh!

Hắn có thể mượn lực lượng của thần linh để giết nàng một lần, thì cũng có thể

giết nàng lần thứ hai.



Sở Vân Vân đã tiến đến bên ngoài thành Vọng An, nàng đang đứng ở 19.000

trượng trên không trung.

Nàng đang nhìn vào màn sáng màu xanh lam trước mắt.

Bạch Tiểu Chiêu: A, ta cảm thấy nữ nhân này sâu không lường được, cũng

không quá đáng tin cậy. Huynh trưởng lại lập tức cho phép nàng làm nhất phẩm

ngự tiền Long vệ, hình như có chút không thích hợp.

Đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân nhất thời lấp lóe.

Bạch Linh Hi… cao thủ Gần Thần đến từ 7000 năm trước sao?

Sở Vân Vân lập tức lắc đầu, đưa mắt nhìn xuống thành Vọng An bên dưới.

“Ta ngửi thấy mùi thối của thần linh, hơn nữa còn không chỉ là một!”

Thậm chí có một cỗ mùi hôi thối mà nàng tương đối quen thuộc.

Sở Vân Vân đã từng giao thủ với hắn, ký ức với thần linh này vẫn chưa phai,

không dám quên.

Thần Ý Đao Tâm của nàng đang phản xạ lại địch ý và sát niệm của đám thần

linh này.

Nhai Tí Đao của Sở Vân Vân không mạnh bằng Sở Hi Thanh.

Nhưng chỉ nói đến Thần Ý Đao Tâm, thì phạm vi cảm ứng của nàng cực kỳ

rộng lớn, cũng cực kỳ rõ ràng.

Đao cương như gương bạc của nàng cũng bóng loáng hơn, sáng ngời hơn.

Khiến cho nàng nhìn rõ tất cả mọi thứ trong và ngoài thành Vọng An.

Đám thần linh kia tự cho là làm rất bí ẩn, nhưng không thoát khỏi cảm ứng của

nàng.

Sở Vân Vân không khỏi đưa tay vào tay áo, nắm lấy Nghịch Thần Kỳ chỉ to

bằng cái tăm kia.

Cây thương này đang rung lên.

Sở Vân Vân không khỏi cười nhẹ một tiếng: “Xem ra ngươi cũng rát chờ mong.

Hay lắm, có thể mượn cơ hội này đẻ giúp hắn xả giận.”

Nàng biết khi Sở Hi Thanh lên cấp nhị phẩm ở Trung Thổ, đám thần linh này đã

vây đánh hắn rất lâu.

Sở Hi Thanh cuối cùng chỉ có thể bức lui, chỉ không giết được đám thần linh

này.

Sau đó, nàng bỗng nhiên cúi người, tấn công xuống thành Vọng An ở bên dưới.

Từ khi chém giết Tần Phụng Tiên đến giờ, nàng vẫn chưa tham dự trận đấu nào

ra dáng cả.

Dù là khi Vấn Tố Y đăng thần, nàng cũng không trực tiếp ra tay.

Khiến cho một số người lại coi nàng thành con mồi để săn giết.

Chỉ lóe lên một cái, Sở Vân Vân đã xuất hiện ở ngoài hoàng cung, đứng trước

Thừa Thiên Môn.

Nàng đầu tiên là liếc mắt nhìn vào bên trong, nhìn xuyên qua tầng tầng cửa

cung cửa điện, cuối cùng nhìn thấy Kiến Nguyên đế đang ngồi trong ‘Chính

Hòa điện’.

Người này vốn đang cầm chén rượu, thoải mái thưởng thức rượu ngon trong tay.

Kiến Nguyên đế tựa như cảm ứng được ánh mắt của Sở Vân Vân, cũng nhìn ra

bên ngoài.

Thần sắc hắn thong dong, còn ngậm lấy mất phần khinh bỉ và chờ mong.

Sắc mặt Sở Vân Vân lại bình tĩnh như thường, một đạo đao cương bỗng nhiên

bạo phát, đánh nát Thừa Thiên Môn ở trước mắt!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2323: Thật giả


Bạch Linh Hi vừa mới tiếp nhận chức ngự tiền Long vệ, liền nhìn thấy hai nam

tử đi vào trong điện.

Người đi trước có vóc dáng tầm trung, khuôn mặt tròn vo, trắng nõn, đôi mắt

nhỏ, mũi nhỏ, trên mặt treo nụ cười hiền lành dễ gần, nhìn qua tựa như là mì

vắt.

Bạch Linh Hi cũng từng tìm hiểu qua về các nhân vật bên cạnh Sở Hi Thanh.

Nàng lập tức nhận ra cái mì mắt này chính là Thủ phụ của Đại Luật, Quy Thiên

Củ Địa – Kiếm Tàng Phong.

Phía sau là một người trung niên cao lớn khoảng 40 tuổi.

Hắn mặc một thân giáp bạc, khuôn mặt thanh tuyển trắng nõn, dưới cằm là một

bộ râu ngắn tinh tế, ánh mắt lại sắc bén như ưng.

Đây hẳn là Long vệ mà Sở Hi Thanh tin tưởng nhất, Cuồng Kiếm – Phong Tam!

Có người nói vị đại cao thủ đến từ nhân tộc Côn Luân sơn này rất được Sở Hi

Thanh tin tưởng.

Sở Hi Thanh tin tưởng người này đến mức nào đây?

Người này lại trắng trợn kết kéo phái ở ngay dưới mí mắt Sở Hi Thanh, hơn nữa

còn có quy mô không nhỏ.

Hắn còn thu nạp một lượng lớn cao thủ nhân tộc Côn Luân sơn vào trong đại

nội ngự vệ.

Trong 12 Long vệ của Sở Hi Thanh, phải có năm cao thủ xuất thân tử Côn Luân

sơn, hoặc là có quan hệ nhất định với Côn Luân sơn.

Sau khi hai người tiến vào trong điện, Phong Tam chợt dừng bước.

Hắn cau mày nhìn Bạch Linh Hi với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.

Ánh mắt Phong Tam lấp lóe, hắn nỗ lực nhớ lại, muốn tìm loại cảm giác quen

thuộc này ở trong trí nhớ, nhưng lại không tìm được.

Điều này làm cho ánh mắt của hắn trở nên mê man.

Bạch Linh Hi lại thấy hơi kỳ quái, lẽ nào Phong Tam này biết bản thân mình?

Đây là chuyện không thể nào, ‘Bạch Linh Hi’ đã không vào giang hồ mấy ngàn

năm nay rồi.

Nàng lập tức đè suy nghĩ này xuống, lui sang một bên.

Kiếm Tàng Phong thân là Thủ phụ đương triều, có trăm công ngàn việc. Lúc

này vào cung, khẳng định là có chuyện quan trọng.

Sau khi Kiếm Tàng Phong đi vào, liền cung kính hành lễ với Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh cũng không ngăn cản.

Hắn biết đây là nội dung ‘nghi thức’ Quy Thiên của Kiếm Tàng Phong.

Bởi vì tất cả lễ nghi cung đình của triều Đại Luật, đều là do Kiếm Tàng Phong

lập ra.

Nhưng hắn muốn người khác tuân thủ quy củ của hắn, vậy hắn không tuân thủ

thì sao có thể làm người khác coi trọng?

Sau khi hành lễ xong, Kiếm Tàng Phong lại liếc mắt nhìn Bạch Linh Hi, trong

mắt lóe lên một vệt tinh quang: “Chúc mừng bệ hạ lại có thêm một đại tướng.”

Sở Hi Thanh lại bật cười một tiếng, sau đó đi xuống ngự đài: “Đây là lệnh sứ

của Xiển môn, chuyên đến để giúp ta đại nghiệp của trẫm.”

Hắn vừa nói vừa đi về phía cửa sau: “Đi thôi, chúng ta đi đến ‘Thiên Địa đàn’.

Bên thành Vọng An sắp ra tay rồi, tiếp đó có thể phải làm phiền sư huynh, mời

sư huynh đến đây cũng là vì việc này.”

Bởi vì màn sáng màu xanh lam trước mắt hắn đã xuất hiện văn tự mới.

Sở Vân Vân: Ta muốn bắt đầu rồi!

Sở Hi Thanh không khỏi cảm khái.

Độn pháp của Sở Vân Vân thật sự là lợi hại, chỉ mới một lúc mà đã đến thành

Vọng An rồi.

“Nói cách khác, bọn họ đã mắc câu?”

Kiếm Tàng Phong sờ sờ sống mũi, trên mặt hiện ra nụ cười bất đắc dĩ.

Người sư đệ này của hắn lại đang đào hố hại người.

Sở Mính, Sở Vân Vân… một cái mồi nhử thơm ngát, có thể dụ các thần vào bẫy

là tốt nhất, không được cũng không sao.

Hắn ngậm lấy mấy phần may mắn: “Ta không có vấn đề, chỉ là động tĩnh hơi

lớn. Kính xin bệ hạ bình tĩnh chớ vội, theo ta thì lần này chưa chắc đã phải sử

dụng ‘Thiên Địa đàn’.”

“Tuy rằng ta không biết thực lực bây giờ của sư tỷ mạnh thế nào, nhưng tuyệt

đối không phải thứ mà hóa thể của những thần linh kia có thể đối phó.”

Không phải lúc bất đắc dĩ, Kiếm Tàng Phong cũng không muốn ra tay.

Đương nhiên, nếu như có thể g**t ch*t hóa thể của mấy thần linh kia, vậy thì

hắn rất tình nguyện.

Nhưng hắn vẫn hi vọng vị sư tỷ kia của mình đại phát thần uy, một người giải

quyết hết đám hóa thể kia.

Kiếm Tàng Phong nói đến đây thì lại cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Tại sao mấy thần linh kia lại ngu xuẩn như vậy? Lại tự đại đến mức này?

Bọn họ bị Sở Hi Thanh lừa cho đủ sao?

Một cạm bẫy dễ hiểu như vậy mà cũng không thấy?

Sở Hi Thanh không khỏi bật cười: “Ta đương nhiên biết thực lực của sư tỷ

ngươi đã vượt qua cực hạn của phàm nhân từ lâu. Nhưng vẫn phải chuẩn bị

trước, cái này gọi là lo trước khỏi họa sau, đề phòng chuyện chẳng may.”

Hắn đang cười, trong mắt lại hiện ra một vệt sát cơ: “Ta chỉ lo bọn họ bỏ chạy.

Phải biết, chỉ có ngàn ngày làm tặc, chứ không có ngàn ngày phòng tặc. Phải

tranh thủ cơ hội này để làm thịt sạch sẽ.”

Đối với hắn mà nói, những hóa thể của mấy vị thần linh này giống như một cái

xương nghẹn trong cổ vậy.

Nếu không trừ khử đám người này, sau này hắn đừng hòng tự do ra vào cảnh

nội Thần Châu.

Dù là phái thuộc hạ ra ngoài, thì cũng phải lo lắng và đề phòng cho an toàn của

họ.

Sau khi đi ra khỏi ‘Thái Chính điện’, Sở Hi Thanh liền đi đến một tế đàn, đứng

lại ở giữa tòa trận pháp bằng đá cẩm thạch này.

Thành Tần Hoài chỉ là đô thành tạm thời của Đại Luật, vì vậy Kiếm Tàng

Phong cũng không sửa sang quá nhiều.

Vì vậy tòa ‘Thiên Địa đàn’ này được xây dựng ở ngay bên cạnh hoàng cung.

Thiên Địa đàn là nơi các đời hoàng đế tế thiên, cầu mưa…
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2324: Thật giả (2)


Tại triều Đại Luật, ‘Thiên Địa đàn’ lại có chức năng khác, chủ yếu là cúng tổ

tiên, tế tự các Tổ thần của nhân tộc.

Ngoài ra, tòa tế đàn này còn có những công dụng khác.

Vì thế nên Kiếm Tàng Phong vẫn bỏ chút vốn liếng vào đây, chiều cao 99

trượng, chia làm ba tầng, chiếm diện tích gần trăm mẫu. Trận pháp do Thiết

Quan Tán Nhân – Mộc Lưu Phàm cầm đầu rất nhiều thuật sư chế tạo thành.

Vị này chính là thuật sư cung phụng của Sở gia, ngày xưa đã trợ giúp Sở

Phượng Ca bố trí Điên Đảo âm Dương, bây giờ đã la cao nhân nhất phẩm hạ.

Chỉ nói đến trận pháp, thì Mộc Lưu Phàm thậm chí còn vượt qua cả La Hán

Tông!

Bạch Linh Hi cũng đi theo sau.

Nàng nghe hai người Sở Hi Thanh và Kiếm Tàng Phong nói chuyện, không

khỏi thấy hoảng sợ.

Nghe hai người này nói, dường như có biện pháp can thiệp vào chiến đấu ở

ngoài mấy vạn dặm?

Muốn dùng thức thứ tư Thần Kính Thiên Đao để duỗi tay đến kinh thành Đại

Ninh sao?

Khả năng này không lớn.

Đầu tiên là phạm vi Thần Kính Thiên Đao của Sở Hi Thanh còn chưa đạt đến

khoảng cách khoa trương như vậy.

Tiếp theo là hai châu Hà Lạc đều nằm dưới Mộng Huyễn chi pháp của Chập

Long.

Sở Hi Thanh không thể thu được một chút địch ý và sát niệm nào ở bên đó.

Bạch Linh Hi đứng ở dưới tế đàn, cẩn thận quan sát cấu tạo của tòa ‘Thiên Đại

đàn’ này.

Một lát sau, hai mắt của nàng liền co lại.

Đây là pháp môn đo đạc thiên địa!

Bạch Linh Hi lập tức bừng tỉnh.

Hai người này chuẩn bị dùng Bình Thiên Kiếm để rút ngắn khoảng cách gần sáu

vạn dặm này, rút ngắn đến mức Sở Hi Thanh có thể ra tay!

Trình độ Bình Thiên Kiếm của Kiếm Tàng Phong đã đến nước này rồi sao?

Nếu hắn có thể thành công, chỉ sợ là sẽ chấn động thiên hạ!

Dù là mượn lực lượng của trận pháp, thì cái này cũng quá kinh người!

Lực khống chế lãnh thổ của Sở Hi Thanh cũng trở nên cực kỳ mạnh!

Mà có lẽ đây cũng là lý do Sở Hi Thanh lại trắng trợn đả kích thế tộc và các

tông phái.

Nhưng mà Sở Hi Thanh tin tưởng nàng như vậy sao?

Thế mà lại cho nàng đứng xem ở bên cạnh.

Trên tế đàn, long khí toàn thân Sở Hi Thanh đã sôi trào.

Mười hai con Ứng Long màu vàng óng vờn quanh người hắn.

Đó chính là Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ!

Dưới sự thúc đẩy của long khí, khí cơ của Sở Hi Thanh liên tục tăng lên

…Siêu Phẩm, Gần Thần, cho đến Vĩnh Hằng hạ vị!

Lúc này, Sở Hi Thanh lại hơi nhíu mày: “Lực lượng binh qua sát phạt vẫn chưa

đủ.”

Từ khi Thái Thượng Thông Thần tăng lên, năng lực cảm ứng của hắn cũng

được tăng cường rất nhiều.

Sở Hi Thanh thậm chí có thể thông qua long khí của bản thân, để cảm nhận khí

vận và diễn biến của Đại Luật.

“Đương nhiên không đủ!”

Kiếm Tàng Phong đứng sau lưng Sở Hi Thanh nói: “Các quân đoàn ở hai bên

nam bắc đều đang chỉnh đốn và biên chế lại; lính mới vẫn đang huấn luyện,

người còn chưa đủ hết, vũ khí và cung nỏ đang được rèn đúc, còn chưa phát

xuống.”

Giai đoạn này, thật ra chính là đoạn thời gian binh lực yếu nhất.

Sau trận chiến ở quận Hoài âm, bọn họ vẫn luôn tập trung vào chỉnh đốn.

Tuy nhiên…

Khóe môi Kiếm Tàng Phong cong lên: “HIện giờ vẫn chưa phải lúc, lực lượng

chiến tranh và binh qua có mạnh, cũng không có nhiều tác dụng với mấy vị thần

linh kia.”

“Như vậy chẳng bằng tích trữ và chỉnh đốn lại. Chờ thời cơ đến, bệ hạ hạ chiếu

bắc phạt, ba ngàn vạn tướng sĩ của Đại Luật lướt qua Thiết Bích sơn mạch, tất

có thể tăng thiên quy binh qua và chiến tranh trong thiên địa lên đến mức tận

cùng.”

Bạch Linh Hi yên lặng lắng nghe.

Nàng biết hai người này nói chuyện có liên quan đến việc Táng Thiên muốn

nuốt sao La Hầu.

Ba vị Ma thần của nhân tộc Táng Thiên, Lê Tham, Tử Vũ đều là Chiến thần,

từng người đều chấp chưởng lĩnh vực chiến tranh khác nhau.

Vì vậy bất kỳ chiến sự trong và ngoài phàm giới, đều sẽ cường hóa thiên quy

lĩnh vực chiến tranh, tăng cường thần lực của bọn họ.

Hiển nhiên là Sở Hi Thanh muốn nhấc lên chiến sự trong khoảng thời gian Táng

Thiên nuốt sao La Hầu, từ đó trợ giúp Táng Thiên.

Nhưng nghe ý của bọn họ, mục tiêu của bắc phạt lại không phải là Đại Ninh, mà

là Cự linh ở phía bắc dãy núi Thiết Tí.

Vị bệ hạ này quả nhiên là đi theo con đường của Huyền Hoàng thủy đế…

Nhưng hai người này cũng không thèm đề phòng nàng luôn.

Hoặc là… đây là thăm dò?

Lúc này, Sở Hi Thanh giơ tay lên, một con Kim long nho nhỏ hội tụ lại trong

lòng bàn tay của hắn.

Khi Sở Hi Thanh đang ngưng thần quan sát con Kim long này, bỗng nhiên lại

liếc mắt nhìn về phía nam với vẻ cực kỳ bất ngờ.

Hắn nhìn chính là phía ngoài cửa cung, nơi đó có một cô gái mắt ngọc mày

ngài, da như mỡ đông, khí chất băng thanh ngọc khiết đang đứng chờ.

Đồng thời, một giọng nói dịu dàng ôn hòa, êm tai như tiếng chuông gió truyền

vào: “Tại hạ lệnh sứ Xiển môn Bạch Linh Hi, cầu kiến bệ hạ!”

Khoảnh khắc này, vị Bạch Linh Hi bên dưới tế đàn kia lập tức biến sắc mặt.

Cái này sao có thể? nữ nhân kia là ai?

Phong Tam và Lục Loạn Ly cũng đi theo đến tế đàn thì hai mặt nhìn nhau, vẻ

mặt đều không thể tin nổi.

Bọn họ đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt của đối phương.

Tại sao lại có một Bạch Linh Hi thứ hai?

Bạch Tiểu Chiêu cũng ‘vù’ một tiếng, đứng bật dậy từ trên đỉnh đầu của Sở Hi

Thanh.

Bạch Tiểu Chiêu: Thật kỳ quái! Tại sao lại có một cái Bạch Linh Hi nữa, cũng

là lệnh sứ Xiển môn.

Sở Hi Thanh cũng nheo mắt lại, trong mắt hiện ra vẻ thâm ý.

Đây là Bạch Linh Hi thật giả sao? Đúng là rất thú vị!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2325: Thật giả (3)


Trong thành Vọng An, trước hoàng cung.

Sở Vân Vân một đường đi về phía trước, thế như chẻ tre.

Thừa Thiên Môn, Đoan Môn, Ngọ Môn, và cả Hoàng Cực Môn phía trước

‘Chính Hòa điện’… tất cả đều bị đánh nát trong nháy mắt.

Tất cả võ tướng và cấm quân ở ven đường, đều không thể ngăn cản nàng dù chỉ

là một nháy mắt.

Phàm là người cản đường nàng, không chết cũng bị thương.

Mà khi Sở Vân Vân đánh nát Hoàng Cực Môn, đã có thể nhìn thấy Kiến

Nguyên đế bên trong ‘Chính Hòa điện’. Lúc này, một con cự long thủy tinh

bỗng nhiên lao ra khỏi lòng đất, chiếm cứ không trung của ‘Chính Hòa điện’.

Cái đầu rồng to lớn và đôi mắt to như cối xay kia nhìn xuống Sở Vân Vân.

Cùng lúc đó, vô số hơi nước đã bao phủ lấy tòa ‘Chính Hòa điện’ kia.

Đây là phân thân hóa thể của Chập Long.

Do thần lực của Chập Long ngưng tụ thành.

Sở Vân Vân nhìn nhau với con Chập Long này một chút, lại phát hiện có mấy

đạo khí cơ cực mạnh đang lao về phía này.

Mỗi một đạo khí cơ đều không kém hơn con Chập Long trước mắt!

Trong đó có mấy đạo khí cơ cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí tiếp cận với thần linh hạ

vị.

Đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân vẫn bĩnh tĩnh như cũ: “Tiểu Sư Tử!”

Tiểu Toan Nghê đứng trên vai nàng lập tức ‘oanh’ một tiếng, vô số sương khói

lan tràn và bao trùm bốn phương tám hướng, chỉ chớp mắt đã bao phủ phạm vi

một dặm.

Cũng đúng lúc này, tất cả cấm quân và đại nội ngự vệ, bao quát cả Chập Long

và mấy vị thần linh kia, tất cả đều không cảm ứng được tung tích của nàng.

“Cẩn thận!”

Lúc này, Vũ Khúc Tinh Quân đang lơ lửng trên không, cảnh giác quan sát bốn

phía.

Sương khói của con Toan Nghê kia, cộng thêm hơi nước của Chập Long, khiến

cho gần nửa hoàng cung rơi vào mờ mịt.

Có điều, chủ yếu vẫn là Già Thiên chi pháp che đậy cảm ứng.

Với thần lực mạnh mẽ của Vũ Khúc Tinh Quân, vậy mà cũng không thể nhìn

thấu màn sương khói này.

Tuyệt đối che đậy sao?

Vũ Khúc Tinh Quân rất ngưng trọng.

Lực lượng thiên quy của nữ tử phàm nhân này thế mà lại mạnh như vậy!

Tuyệt Thiên chi pháp nằm ở phía ngoài cùng của Thiên Đạo Thạch Lâm, lực

lượng chỉ ở tầng thứ nhất, giới hạn cao nhất còn chưa được 32 tầng.

Sở Vân Vân lại chỉ dùng pháp môn này, mà đã che đậy được cảm ứng của hắn.

“Nữ nhân này rất có thể là Thánh Giả Tuyệt Thiên, thậm chí là Sáng Đạo Giả!”

Hắn nghĩ thầm, sau khi trận chiến này kết thúc, nhất định phải để bản thể đi

xem Thiên Đạo Thạch Lâm, nhìn xem bia đá Tuyệt Thiên còn nằm ở tầng thứ

nhất không.

Khi Vũ Khúc Tinh Quân vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy màn sương khói trước

mắt bị nhiễu loạn kịch liệt.

Ngay sau đó, một bóng người yểu điệu mặc giáp đen, toàn thân là lửa trắng

thiêu đốt chợt xé rách không gian, chui ra từ trong sương khói.

“Tần Mộc Ca!”

Con ngươi Vũ Khúc Tinh Quân trợn lên, lửa giận ngập trời.

Nữ tử phàm nhân này, thế mà lại chọn hắn làm mục tiêu săn giết đầu tiên!

“Buồn cười!”

Không gian chung quanh Vũ Khúc Tinh Quân chợt bị cố định.

Không chỉ toàn bộ không gian bị cố định lại, mà ngay cả lực lượng không gian

ở quanh người Sở Vân Vân cũng bị phong tỏa, trấn áp.

Hắn là một trong những Chiến thần mạnh nhất thiên địa, là chủ tinh của tất cả

chiến tướng trong thiên hạ, tượng trưng cho sát phạt, quân quyền và chinh phục.

Hắn còn chấp chưởng tất cả lực lượng thiên quy có liên quan đến võ lực, cũ

dũng. Những năm gần đây còn thử chạm đến ‘võ đạo’ được sinh ra từ nhân tộc,

muốn cô đọng hai loại thiên quy là ‘võ đạo’ và ‘võ đấu’.

Ngoài ra, hắn còn nắm giữ lực lượng không gian nhất định!

Năm xưa, hắn cũng dựa vào lực lượng không gian này để đánh bại vị Vũ Khúc

Tinh Quân đang bị thương nặng kia, cướp đoạt vị trí Vũ Khúc Tinh Quân này.

Nữ nhân này quả thật là đánh trống trước nhà thần sấm!

Lúc này, thanh trọng kiếm bên tay phải Vũ Khúc Tinh Quân đã bỏ qua khoảng

cách của song phương, gần như sắp đập trúng mặt Sở Vân Vân.

“Chết!”

Vũ Khúc Tinh Quân tin tưởng, dù bản thể của con Chập Long kia trúng một

kiếm này, cũng sẽ bị trọng thương!

Nhưng đúng lúc này, ngọn lửa màu trắng quanh người Sở Vân Vân chợt nổ

tung.

Không gian bị cố định chợt vỡ tan như pha lê.

Tất cả mọi thứ đều đang nghịch chuyển, đều đang quay ngược.

Khi Vũ Khúc Tinh Quân phản ứng lại, bóng thương màu đen của Nghịch Thần

Kỳ đã đến trước mặt hắn!

Con ngươi của Vũ Khúc Tinh Quân lại co rút lại, lập tức đổi công làm thủ.

Thương của nữ nhân này rõ ràng là nhanh hơn hắn một đường.

Trước khi hắn đập nát đầu của nữ tử phàm nhân này, thì Nghịch Thần Kỳ sẽ

đâm nổ đầu hắn.

Cùng lúc đó, sâu trong tâm linh của Vũ Khúc Tinh Quân cũng bắt đầu báo

động.

Lực lượng huyết mạch của hắn đang điên cuồng cảnh báo với hắn.

Điều này chứng tỏ có nguy hiểm đến cực hạn đang đến gần!

Mà chỉ nháy mắt sau, trên mặt Vũ Khúc Tinh Quân lại hiện ra vẻ ngơ ngác và

khó mà tin nổi.

Đây đến cùng là thương pháp quỷ dị gì?

Mũi thương kia cách hắn càng gần, thì hắn lại càng cảm ứng được sức mạnh

đáng sợ chất chứa bên trong mũi thương.

Một thương này chất chứa không dưới mười loại thiên quy.

Tru Thiên! Lượng Thiên! Quán Thiên! Thần Phong! Vạn Sát! Hủy Diệt! Phá

Hư, Vĩnh Hằng! Kim Cương! Bất Hủ! Già Thiên! Trấn Thiên! Nhiên Thiên! Vô

Tướng! Tuyệt Thiên…!

Không đúng! Không chỉ là mười loại.

Chỉ tính những thiên quy trên tầng 20, cũng đã phải hơn hai mươi loại rồi!

Chúng nó tụ tập lại với nhau, tất cả mọi thứ ở phía trước Vũ Khúc Tinh Quân

đều vặn vẹo và nát bấy.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2326: Thật giả (4)


Vũ Khúc Tinh Quân lập tức căng thẳng.

Hắn tập trung tất cả lực lượng của bản thân vào kiếm trên tay.

Cheng!

Theo một tiếng bén nhọn vang lên, thanh thần binh tử thể trong tay Vũ Khúc

Tinh Quân thế mà lại bị Sở Vân Vân đánh vỡ và bay ra ngoài.

Thần lực phòng hộ và thần khí phòng thân của hắn lại như thùng rỗng kêu to

khi đứng trước một thương này.

Mà trong khoảnh khắc này, đầu của Vũ Khúc Tinh Quân cũng nổ tung, hóa

thành vô số sương máu bay tung tóe bốn phía.

“Đây là thương pháp gì?”

Phân hồn của Vũ Khúc Tinh Quân cũng bị đánh nát bấy.

Nhưng bản thể của hắn ở bên ngoài phàm giới lại đang điên cuồng rót ý chí

xuống phàm giới, phát ra một tiếng gào thét với Sở Vân Vân!

Bởi vì hắn cảm giác được, một thương này của Sở Vân Vân đã tiếp cận với

“Võ” hơn cả hắn.

Nữ tử phàm nhân này đã đi trước hắn một bước!

Nàng sắp khai sáng thiên quy mới!

Sở Vân Vân vẫn bình thản như cũ, nàng để ‘Nghịch Thần chi hỏa’ hấp thu tất cả

thần lực còn sót lại của Vũ Khúc Tinh Quân, thu nhận vào trong thân thương.

“Vạn Thần Kiếp – 24 đạo – Thần Vẫn!”

Một thương này ngưng tụ 24 loại thiên quy khác nhau!

Khi vừa dứt lời, Sở Vân Vân đã lóe lên và hiện ra ở một hướng khác.

Sau khi diệt trừ Vũ Khúc Tinh Quân, nàng đã có thể sử dụng lực lượng không

gian như bình thường, nhanh chóng qua lại trong hư không.

Mà mục tiêu tiếp theo của nàng, chính là thần huyết hóa thân của Tham Lang

Tinh Quân!

Vạn Thần Kiếp – 36 đạo – Thần Vẫn!

Bồng!

Thân thể của Tham Lang Tinh Quân lập tức nổ thành bột máu!

Hắn còn chưa kịp phản ứng, liền bị mũi thương của Sở Vân Vân nuốt chửng.

Hắn thậm chí còn không trụ được một phần ngàn cái nháy mắt, liền bị một

thương của Sở Vân Vân đánh nát bấy.

“Một thương thật kinh khủng! Ngươi rất mạnh!”

Phân hồn của Tham Lang Tinh Quân cũng đã bị đánh nát.

Tuy hắn không cuồng loạn như Vũ Khúc Tinh Quân, lại cười gằn một tiếng:

“Không ngờ ngoại trừ Sở Hi Thanh, phàm giới còn có một tồn tại như ngươi. Ta

rất chờ mong ngày tái chiến với ngươi.”

Sở Vân Vân cũng lười để ý đến, lại hấp thu tất cả thần lực còn sót lại của Tham

Lang Tinh Quân.

Nghịch Thần Kỳ nuốt hai cỗ thần huyết hóa thân, trên thân thương đã hiển hóa

ra hoa văn màu đỏ ổi.

Khi Sở Vân Vân xé rách không gian, qua lại trong hư không, sắc mặt Cự Môn

Tinh Quân chợt biến đổi, cảm giác nguy hiểm vẫn luôn k*ch th*ch tâm thần hắn

bỗng nhiên bành trướng đến cực điểm.

Tình huống như vậy, thường mang ý nghĩa tử vong!

Chắc chắn phải chết, không thể đào tẩu…!

Mà một cái chớp mắt tiếp theo, Sở Vân Vân đã xuất hiện ở trước mặt của hắn.

Vạn Thần Kiếp – 48 đạo – Thần Vẫn!

“Tần Mộc Ca!”

Một thương này, ngưng tụ 48 loại lực lượng thiên quy của nàng!

Mỗi một loại lực lượng đều không thấp hơn tầng 20.

Cự Môn Tinh Quân dù là máu thịt hóa thân, ở phàm giới có lực lượng gần với

thần linh hạ vị.

Nhưng thần khu của hắn từng bị Sở Hi Thanh phá hủy một lần, lúc này còn

chưa khôi phục như cũ, căn bản là không có năng lực chống lại một thương này.

Bồng!

Lại là một tiếng vang trầm thấp, máu thịt của Cự Môn Tinh Quân bay bốn phía,

rồi hóa thành từng điểm linh quang, bị Nghịch Thần Kỳ thôn phệ.

Mà sau đó, bên trong mảnh sương khói dày đặc này, lại vang lên bốn tiếng nổ

tung, liên tiếp không ngừng.

Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh cũng đã mượn một chiêu Thốn Địa Xích Thiên của

Kiếm Tàng Phong để đưa thần niệm hàng lâm đến nơi này.

“Này?”

Sở Hi Thanh cảm ứng bốn phía, lại không khỏi trợn tròn mắt, bất đắc dĩ mà gãi

gãi đầu.

Hắn không cảm ứng được thứ gì trong màn sương khói dày đặc kia.

Lực lượng Già Thiên cực kỳ mạnh mẽ kia, đã ngăn cách và che đậy ý niệm của

hắn ở bên ngoài.

Mục tiêu tiếp theo của Sở Vân Vân chính là ‘Vạn Độc chi chủ’ Thần Nhược

Võng.

Vị thần linh thượng vị này cũng đưa một bộ máu thịt hóa thân xuống phàm giới,

có lực lượng tiếp cận với thần linh hạ vị.

Hắn và Sở Vân Vân cũng đã giao thủ từ rất sớm.

Khi Toan Nghê tản sương khói ra, thì độc tố của Thần Nhược Võng cũng bao

trùm khu vực này.

Các loại thần độc của hắn có thể truyền bá qua tất cả mọi thứ, cực kỳ khó phòng

bị.

Nhưng song phương giao thủ trong 20 cái hô hấp, Thần Nhược Võng vẫn luôn

không thể đưa thần độc của mình vào trong cơ thể Sở Vân Vân.

Hôm nay hoàn toàn khác với lần bọn họ hợp lực đưa Tần Mộc Ca ra ngoài

phàm giới, rồi liên thủ vây giết nàng.

Dưới tuyệt đối che đậy, tuyệt đối trấn áp, tuyệt đối thiêu đốt, độc tố của Thần

Nhược Võng không thể tiếp xúc với thân thể của Sở Vân Vân, thậm chí chỉ hơi

đến gần là đã bị thiêu đốt hết sạch.

Nội tâm của Thần Nhược Võng không khỏi lạnh lẽo.

Hắn ý thức được Sở Vân Vân chuyển sang tu luyện những pháp môn này, có

một phần nguyên do rất lớn là nhằm vào thần lực của hắn và ‘Vạn Chú chi chủ’,

‘Vạn Cổ chi chủ’.

Khi Sở Vân Vân qua lại hư không, phá tan sương khói dày đặc và xuất hiện ở

trước mặt hắn, Thần Nhược Võng lại tê cả da đầu!

Độc Thiên chi pháp của hắn đã đạt đến tầng thứ Thánh Giả, được công nhân là

một trong những thần linh nguy hiểm nhất thiên địa.

Nhưng mà hắn vẫn luôn thiếu sức chiến đấu chính diện.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2327: Nhận thì ngại


Ngoại trừ Độc Thiên chi pháp, Thần Nhược Võng tuy cũng nắm giữ những

thiên quy đạo luật khác, nhưng lại không quá mạnh mẽ.

Vì vậy không đến lúc bất đắc dĩ, thì hắn tuyệt đối không muốn tác chiến gần

người với những thần linh khác.

Cũng bao quát cả nữ tử phàm nhân có sức chiến đấu cực kỳ kinh khủng ở trước

mắt hắn!

Ngày xưa, trước khi nữ tử này chết cũng đã làm máu thịt hóa thân của hắn bị

thương nặng, khiến cho nguyên thần bản thể của hắn bị thương!

Mặc dù đó là do hắn khinh thường và bất cẩn, nhưng cũng có thể thấy được sức

chiến đấu của người này mạnh ra sao.

Thần Nhược Võng thật sự là kiêng kỵ nữ tử phàm nhân này đến cực điểm.

“Thần Nhược Võng!”

Trong đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân hiện ra một vệt ánh sáng lạnh.

Đây chính là một trong những hung thủ trực tiếp g**t ch*t nàng!

Nhưng ngay khi ngọn lửa trắng trên người Sở Vân Vân cháy hừng hực, 64 loại

lực lượng thiên quy bắt đầu ngưng tụ trên mũi thương của nàng.

Khi khí linh của Thiên Mệnh Đầu cũng đang thúc đẩy xúc xắc, bắt đầu sửa lại

thiên mệnh của một thương này.

Thì sau lưng Sở Vân Vân bỗng truyền ra một tiếng giận dữ.

“Ngươi đây rồi!”

Một bóng người cao ba trượng, toàn thân là giáp sắt màu đen bỗng nhiên lao ra

khỏi sương khói dày đặc.

Đó chính là Thiên Việt Tinh Quân!

Hắn cầm một cái phủ khổng lồ, khí thế hung mãnh như hung thú man hoàng,

đôi mắt như chuông đồng lộ ra màu đỏ tươi.

“Làm thịt ngươi!”

Sát ý của Thiên Việt Tinh Quân sôi trào, giận không nhịn nối mà nện ra một

mảnh lưỡi búa như bão táp!

Một đôi phủ to lớn ngậm lấy khí thế đập nát tất cả, bao phủ lấy bóng người của

Sở Vân Vân!

Hắn đã phẫn nộ đến tột đỉnh.

Lúc ở Trung Thổ, bọn họ đã bị Sở Hi Thanh sỉ nhục, cuối cùng bị ép phải bỏ

chạy. Chuyện này khiến cho Thiên Việt Tinh Quân không thể tiếp nhận.

Đó là sỉ nhục của hắn, đời này đều không quên.

Nếu không phải thằng nhãi ranh kia mượn địch ý và sát niệm của 1200 vạn Đại

La Nghĩ tộc, khiến cho Thần Ý Xúc Tử Đao tăng lên đến trình độ không tưởng

tượng nổi.

Nếu không phải con trai thứ ba của Bạch Đế bệ hạ là Kim Đức Tinh Quân nhắc

nhở hắn để ba lần, bảo hắn nhẫn nhịn. Thì khi đó Thiên Việt Tinh Quân đã

không tiếc tất cả và liều mạng với Sở Hi Thanh rồi.

Nhưng mà ngày hôm nay, nữ tử phàm nhân tên Sở Vân Vân này lại cũng dám

coi bọn họ là con mồi, săn giết từng người trong số họ.

Thiên Việt Tinh Quân không thể nhịn nổi loại sỉ nhục này.

Hắn lập tức từ chối mệnh lệnh rút quân của Kim Đức Tinh Quân!

Dù cho bộ máu thịt hóa thân này có chết, khiến cho bản thân của hắn bị thương,

nguyên thần hao tổn, thì hắn cũng phải chiến một trận với nữ nhân này.

Hắn muốn dùng tất cả mọi thứ để g**t ch*t nữ nhân này!

Vinh quang của Thiên Việt Tinh Quân không thể làm bẩn! Uy nghiêm của

Thiên Việt Tinh Quân cũng không thể tổn hại!

Sở Vân Vân lại hơi cau mày.

Thiên Việt Tinh Quân điên cuồng tấn công, đánh gãy súc thế của nàng.

Uy lực của một chiêu Thần Vẫn này cực mạnh, khi đạt đến ‘81 đạo’ thì Sở Vân

Vân thậm chí còn có tự tin chống lại một vị thần linh trung vị.

Đạt đến cực hạn là ‘108 đạo’ thì nàng có thể lấy thân phàm nhân, g**t ch*t đại

đa số thần linh trung vị!

Đây mới thật sự là ‘cực chiêu Tru Thần’!

Nhưng mà hòa càng nhiều thiên quy, thì lại càng mất nhiều thời gian hơn.

Sở Vân Vân chỉ có thể tạm thời từ bỏ, Nghịch Thần Kỳ cũng tuôn ra vố số bóng

thương.

Cheng! Cheng! Cheng!

Theo những tiếng vang bén nhọn, vô số mảnh vụn cương lực bắn phá bốn

phương tám hướng.

Chúng quét sạch bốn phía, san bằng tất cả kiến trúc trong phạm vi 20 dặm

chung quanh, lại đánh nổ vô số lỗ to lỗ nhỏ trên mặt đất.

Màn sương khói dày đặc chung quanh cũng bị lực lượng của hai người gạt ra.

Nhưng tiểu Toan Nghê vẫn đang phun sương khói, đôi con ngươi như mèo của

nó lộ ra hào quang màu vàng, làm cho Thần Nhược Võng bị bao phủ bởi một

ngọn lửa màu đỏ thắm.

Nó đang dùng biện pháp này để trợ giúp chủ nhân của mình đối kháng với thần

độc của Thần Nhược Võng.

Mà lúc này, kiến trúc duy nhất không sụp đổ chính là ‘Chính Hòa điện’.

Kiến Nguyên đế nhìn màn sương khói dày đặc kia, lông tơ toàn thân đã dựng

đứng.

Tuy rằng hắn không nhìn thấy tình cảnh trong sương khói, nhưng lại ý thức

được tình hình cực kỳ ác liệt, cũng không phát triển theo dự tính của hắn.

Từ sóng cương lực và nguyên linh mạnh mẽ bên trong làn sương khói kia, có

thể biết được đã có năm người tử vong!

Bị nữ nhân kia g**t ch*t!

Lúc này, ái phi Trưởng Tôn Binh Quyền của Kiến Nguyên đế đang đứng hầu

bên cạnh hắn.

Nàng nắm chặt nắm đấm trong tay áo, sắc mặt đã tái nhợt.

Trưởng Tôn Binh Quyền ngơ ngác lại rung động.

Nàng không ngờ thực lực của Sở Vân Vân lại mạnh đến bậc này!

Đây chính là Hoành Tuyệt Vạn Cổ, Quân Đốc Mắt Xanh?

Như vậy mình còn hi vọng báo thù sao?

Cái tên làm cho nàng rơi vào hoàn cảnh này, không chỉ có thể đối đầu với vạn

quân, mà thê tử của hắn còn vô địch phàm giới!

Đồng thời còn có Chiếu Thế Ma Đăng – Tông Thần Hóa xuất hiện.

Hắn đã đứng bên cạnh Kiến Nguyên đế từ bao giờ.

Tông Thần Hóa cầm ‘Lưu Ly Khí Tử Phong đăng’ tám mặt ở trong tay, bình

tĩnh nhìn vào màn sương khói, sắc mặt lại âm trầm như nước.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2328: Nhận thì ngại (2)


Theo thời gian trôi qua, ánh mắt của hắn càng ngày càng ngưng trọng: “Quốc

sư, sao ngươi không khuyên bệ hạ một chút? Lại cho phép hắn làm bậy như

vậy?”

Tình huống của bọn họ đã rất gay go, vì sao còn để bệ hạ đùa với lửa?

Cự long thủy tinh ở phía trên cung điện lại thở dài một tiếng.

“Ta đã khuyên rồi, nhưng bệ hạ vẫn muốn thử một lần.”

Kiến Nguyên đế nghe vậy thì không khỏi xấu hổ.

Lửa giận trong ngực hắn đã sôi trào, nhưng lại chỉ có thể áp chế xuống.

Ánh mắt Kiến Nguyên đế âm trầm: “Tông chưởng giáo, vì sao không ra tay?

Không có cơ hội sao?”

“Ta không thấy bất kỳ cơ hội nào.”

Tông Thần Hóa khẽ lắc đầu.

Nếu như có cơ hội g**t ch*t Tần Mộc Ca, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Phải biết, ngày xưa khi Tần Mộc Ca chết, hắn cũng là một trong những kẻ đứng

phía sau.

Tuy rằng làm vậy có thể khiến Sở Hi Thanh nổi giận, sẽ bị Vô Tướng thần tông

báo thù.

Nhưng mà lực lượng phía sau hắn có thể đối kháng được.

Tông Thần Hóa kiêng kỵ nhất chính là Tần Mộc Ca này!

Nhưng mà không có cơ hội.

Hắn quan sát tận 20 cái hô hấp, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội nào để ra tay.

Mà hôm nay, một khi hắn ra tay thì Đại Ninh và Đại Luật sẽ không có cơ hội

nghị hòa nữa.

Tông Thần Hóa thở dài một hơi: “Trừ phi là quốc sư từ bỏ đại trận trấn quốc và

liên thủ với ta, như vậy có lẽ còn nắm chắc chín phần mười.”

Hắn cũng phải mời ba vị thần linh của Huyết Bức sơn hạ phàm nữa!

Kiến Nguyên đế không khỏi rơi vào yên lặng.

Đại trận trấn quốc đang nằm trong trạng thái điều chỉnh và xây dựng lại.

Hiện giờ là do Chập Long dùng Mộng Huyễn chi pháp để thay thế.

Một khi Chập Long từ bỏ, vậy cái đại trận trấn quốc này sẽ xong đời luôn.

Đây là tòa trận pháp do Thái tông dốc hết tài lực của cả Đại Ninh để hoàn

thành, muốn xây dựng lại cũng không phải chuyện dễ dàng.

Còn cả 12 long hồn trong trận pháp nữa, một khi bỏ chạy thì không thể tìm về

được.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, tiếng rít gào của Thiên Việt Tinh Quân lại truyền

ra ngoài màn sương khói.

“Thần Nhược Võng! Thần độc của ngươi đâu? Ngươi cái tên tạp chủng này còn

muốn chờ bao lâu nữa?”

Hiện giờ, hắn đã rơi vào thế yếu trước màn thương dày đặc của Sở Vân Vân.

Nữ nhân này rõ ràng là thân thể phàm nhân, lại có tốc độ xuất thủ sánh vai với

thần linh.

Đây chính là chỗ đáng sợ trong võ đạo của nhân tộc, có thể thông qua công

pháp tu hành và rèn luyện thân thể, thức tỉnh lực lượng huyết mạch càng thực

dụng hơn, thậm chí là tự cô đọng huyết mạch.

Không giống với những thần linh Vĩnh Hằng như bọn họ, tuy rằng bọn họ có

thể cường hóa Tiên Thiên Thần Thể qua ngàn vạn năm tháng.

Nhưng trong thần thể của bọn họ lại có quá nhiều lực lượng huyết mạch vô

dụng, hoặc không có ích trong chiến đấu.

Ngoài ra, võ đạo của nhân tộc còn có thể lợi dụng chân nguyên, lực lượng, thậm

chí là lợi dụng thiên quy tốt hơn rất nhiều.

Vì vậy chỉ không đến 13 cái hô hấp, song phương đã giao thủ 40 vạn kích,

Thiên Việt Tinh Quân đã không thể không từ bỏ thế tiến công.

Thiên Việt Tinh Quân thậm chí còn không thể không thu nhỏ thân thể của mình.

Thần khu ba trượng của hắn tuy uy vũ, nhưng lại có rất nhiều sơ hở.

“Chờ một chút, sắp rồi, chỉ cần chờ một chút nữa.”

Thần Nhược Võng cũng đã biến thành ba đầu sáu tay, tất cả sáu cánh tay đều

đang kết ấn.

Ánh mắt của hắn cực kỳ ngưng trọng: “Ta cần thêm năm cái hô hấp! Không, ba

cái hô hấp…”

Thần độc của hắn đã sắp đột phá tuyệt đối bích chướng của Tần Mộc Ca.

Thần Nhược Võng đã đổi một loại phương thức đột phá, trực tiếp dùng độc tố

phá hư Tuyệt Thiên chi pháp của Tần Mộc Ca trước, nhưng điều này cũng cực

kỳ gian nan.

Lực lượng Tuyệt Thiên của Tần Mộc Ca còn mạnh hơn cả tưởng tượng của hắn.

Thiên quy Tuyệt Thiên của nữ nhân này, rốt cuộc đã đến cảnh giới gì?

Ba cái hô hấp?

Nội tâm của Thiên Việt Tinh Quân đã lạnh lẽo như băng.

Hắn đã cảm nhận được khí tức của nữ nhân này càng ngày càng nguy hiểm, nội

tâm hắn cũng đang điên cuồng cảnh báo.

Hắn cũng đã hiểu, đã ý thức được là đối phương vẫn đang súc thế tụ lực, đang

chuẩn bị một thức thần chiêu mạnh mẽ.

Mình có thể chống đỡ được ba cái hô hấp?

Thần Nhược Võng này của thực là phế vật! Tạp chủng! Vô dụng!

Thiên Việt Tinh Quân chỉ có thể cắn răng, nỗ lực chống đỡ.

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, cảnh báo trong lòng hắn đã bành trướng đến

cực điểm.

Bóng thương ngập trời trước mắt Thiên Việt Tinh Quân chợt biến mất, sau đó là

một bó ánh sáng màu đen đánh thẳng về phía.

Đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân vẫn bình tĩnh và thản nhiên như cũ.

Vạn Thần Kiếp – Nguyên Phá!

Nàng đã nhìn thấu Thiên Việt Tinh Quân, nhìn thấy kẽ hở trong đó, hiện giờ

muốn đánh tan đầu nguồn lực lượng của hắn.

Thiên Việt Tinh Quân cũng đồng thời phát ra một tiếng gào thét như dã thú.

“Bạo Tinh Trảm, nát cho ta!”

Hắn đã điên cuồng thiêu đốt thần lực và thần huyết, sáu cánh tay chợt phồng to

gấp đôi.

Sáu cái phủ to lớn chém ra cương lực khổng lồ.

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể của Thiên Việt Tinh Quân chợt nổ

‘ầm’ một tiếng.

Ngọn lửa màu trắng của Nghịch Thần Kỳ đã nuốt chửng thần khu của hắn, hóa

thành từng điểm linh quang rồi hấp thu vào trong thân thương.

Mà trước lúc đó, Sở Vân Vân đã chuyển ánh mắt về phía Thần Nhược Võng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2329: Nhận thì ngại (3)


“Nữ nhân…!”

Thần Nhược Võng nhìn ra vẻ thù hận khắc cốt trong ánh mắt của nàng, tội tâm

của hắn hơi run rẩy.

Hắn bắt đầu rút phân hồn về, chuẩn bị giảm thiểu tổn thất nhiều nhất có thể.

Hôm nay kém một nước cờ, hắn chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá tuyệt

đối bích chướng của Sở Vân Vân, trồng thần độc vào trong cơ thể Sở Vân Vân,

thậm chí còn có thể kích hoạt dư độc còn lại trong cơ thể nàng.

Đáng tiếc!

“Vạn Tai chi chủ đã đang nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi chắc chắn sẽ

nghênh đón cái chết trong vô tận tai kiếp…”

Thần Nhược Võng còn chưa nói hết, một thanh trường thương màu đen đã

xuyên thủng thân thể của hắn.

Vạn Thần Kiếp – 64 đạo – Thần Vẫn!

Khi thân thể Thần Nhược Võng nổ tung, cũng hóa thành từng điểm linh quang

bị Nghịch Thần Kỳ hấp thu. Lúc này tiểu Toan Nghê cũng phồng bụng lên,

mạnh mẽ hút một cái.

Chớp mắt một cái, màn sương khó ở chung quanh đã nhạt hơn rất nhiều.

Quanh thân Sở Vân Vân cũng sinh sôi cuồng phong, thổi tan toàn bộ sương

khói ở chung quanh.

Sau khi màn sương khói bao trùm hoàng cung tiêu tán, Kiến Nguyên đế rốt

cuộc cũng nhìn thấy Sở Vân Vân.

Hắn nhìn nữ tử mặc chiến giáp, cầm trường thương đứng ở ngoài trăm trượng

kia, trái tim của hắn không khỏi run rẩy.

Nội tâm của Kiến Nguyên đế không khỏi sinh ra ý hối hận.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hối hận khi liên thủ với người khác, mưu

hại Tần Mộc Ca.

Hắn không chỉ tự chặt cánh tay của mình, mà còn làm cho chiến tướng đắc lực

nhất của mình trở thành kẻ địch sống chết với hắn.

Khi đó võ lực và thế lực, danh vọng của Tần Mộc Ca tuy càng ngày càng cao,

lực ảnh hưởng càng ngày càng lớn, càng ngày càng làm cho hắn kiêng kỵ.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Kiến Nguyên đế lại cảm thấy không phải là không thể

tiếp nhận.

Nhưng hắn chỉ hối hận trong một nháy mắt, ngay sau đó là lửa giận vô tận sinh

sôi trong lồng ngực của Kiến Nguyên đế.

Đây chính là loạn thần tặc tử!

Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, vì sao nàng không chịu nằm

trong quan tài đi? Vì sao lại dám dựng cờ tạo phản, muốn cướp đoạt giang sơn

của hắn?

Sở Vân Vân lạnh nhạt nhìn Kiến Nguyên đế một chút, sau đó lại không thèm để

ý đến hắn.

Nàng đầu tiên là liếc mắt nhìn Tông Thần Hóa đang ngưng thần đề phòng, rồi

lại ngẩng đầu nhìn con cự long thủy tinh đang sẵn sàng đón địch kia.

Mà lúc này, mũi thương của nàng cũng đang ngưng tụ thiên quy.

Vạn Thần Kiếp – 64 đạo – Thần Vẫn!

Đôi mắt màu vàng óng của Chập Long không khỏi co lại.

“Dừng tay đi!”

Chập Long ngửa đầu rồng lên, vẻ mặt uy nghiêm: “Những thần linh Vĩnh Hằng

này không liên quan gì đến chúng ta, cũng không liên quan gì với bệ hạ! Ta sẽ

tuân thủ ước định, mau chóng giao Sở Như Lai cho các ngươi.”

Sở Vân Vân không nói gì, lại có rất nhiều thiên quy đang ngưng tụ trên mũi

thương của nàng.

Vạn Thần Kiếp – 72 đạo – Thần Vẫn!

Hiện giờ, không gian chung quanh mũi thương đã bị lực lượng thiên quy vặn

vẹo, thậm chí hình thành một cái hố đen nho nhỏ, khiến cho thời gian và không

gian đều sụp đổ.

Thương ý của nàng thì lại khóa chặt lấy Kiến Nguyên đế.

Nguyên thần của Kiến Nguyên đế lập tức phải gánh chịu một áp lực nặng như

núi; mũi thương sắc bén đến cực hạn kia làm cho thân thể hắn cứng đờ.

Lúc này, hắn thậm chí còn không thể điều khiển lực lượng của bản thân, cái ghế

rồng dưới thân và ngự đài đều nổ tung, toàn thân Kiến Nguyên đế lại ngồi co

quắp trên mặt đất.

Tại phía sau, sắc mặt Trưởng Tôn Binh Quyền cực kỳ khó coi, nhìn dáng vẻ cực

kỳ chật vật của Kiến Nguyên đế.

Trong lòng nàng đã khó chịu đến cực điểm.

Mình lại bị một tên phế vật như này cướp đoạt sự trong trắng.

“Hoàng hậu Đại Luật, ngươi đừng ép ta ngọc đá cùng nát.”

Cái đầu rồng khổng lồ của cự long thủy tinh hơi tiến lên phía trước, trợ giúp

Kiến Nguyên đế đối kháng với thương ý: “Ta biết chuyện này là Đại Ninh

chúng ta sai. Bản thân ta đồng ý bồi thường ba loại tài liệu cấp bậc Vĩnh Hằng

trung vị!”

Sở Vân Vân hơi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra ý cười trào phúng.

Lúc này, lại có thêm mấy loại lực lượng thiên quy trên tầng 20 ngưng trụ trên

mũi thương của nàng.

Vạn Thần Kiếp – 81 đạo – Thần Vẫn!

“Năm loại! Năm loại tài liệu cấp bậc Vĩnh Hằng trung vị, cái này có thể giúp

ngươi rèn đúc một cái thần giáp mới!”

Chập Long không khỏi hít thở thật sâu.

Thương của Sở Vân Vân bây giờ rất mạnh, ngay cả bản thể của hắn cũng cảm

nhận được nguy hiểm, đôi mắt màu vàng kim của hắn hiện ra vẻ bất đắc dĩ:

“Ngươi có điều kiện gì thì nói đi, nhưng nhất định phải nằm trong phạm vi năng

lực của ta.”

Tông Thần Hóa vẫn luôn tập trung đề phòng.

Mãi đến khi phát hiện lực lượng trên mũi thương của Sở Vân Vân không tiến

thêm một bước, thì mới thả lỏng hơn.

Hắn cũng quay đầu nhìn về phía Kiến Nguyên đế.

Chỉ thấy vị hoàng đế Đại Ninh này vẫn đang ngồi co quắp trên mặt đất.

Cũng không biết Kiến Nguyên đế đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt u mắt kia chỉ có

tia sáng lập lòe.
 
Back
Top Bottom