Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2310: Tái tạo (4)


Lúc này, La Dương lại móc ra vài nén hương, hắn vừa đốt hương vừa lẩm bẩm:

“Chư vị sư trưởng, các vị huynh đệ! Hãy xem đi, đây chính là kết cục của kẻ

thù, các ngươi trên trời có linh thiêng, cũng có thể yên tâm rồi.”

“Còn một Sở Như Lai và một Kiến Nguyên đế nữa!”

Tẩy Bích Thiên cũng cầm ba nén hương, vái lạy về phía bắc: “Chư vị yên tâm,

bệ hạ nhất định sẽ báo thù cho các ngươi, để các ngươi nhắm mắt dưới chín

suối.”

Sở Mính nghe hai người này nói chuyện, nhưng lại không cảm thấy chói tai

chút nào.

Nàng đã kiểm tra máu xong, lập tức lạnh nhạt nói: “Chôn đi, nhanh một chút,

nhớ kỹ phải đóng kín!”

Nàng còn đang vội chạy lên phía bắc tìm Sở Như Lai và gây sự với Kiến

Nguyên đế.

Trong tiếng k** r*n của đám người Sở gia, từng chiếc quan tài bị đóng kín đinh,

rồi được chôn xuống bãi tha ma.

Sở Mính giám sát rất cẩn thận, mãi đến khi xác định tất cả những người này đều

bị chôn chặt, trừ phi là có người ngoài giúp đỡ, bằng không thì không thể bỏ

trốn. Lúc này nàng mới chuyển ánh mắt nhìn lên phía bắc.

Sở Mính tay đè đao.

“Tiếp đó làm phiền hai vị giám sát! Một số người trong đó có tu vị khá cao, dự

tính phải 15 16 ngày sau mới tử vong.”

Sở Mính nói hết lời thì lắc mình xuất hiện trên không trung, đạp l*n đ*nh đầu

con thi thú bản mệnh Tam Túc Kim Ô kia.

Sau đó một người một thú hóa thành một vệt kim quang, bay thẳng về phía

thành Vọng An.

Đã hoàn thành chuyện đầu tiên mà chủ nhân giao phó, tiếp đó là chuyện thứ

hai…

Khi Sở Mính xuất phát được một canh giờ, tại phía bắc của Thiết Bích sơn

mạch.

Sở Như Lai đang dốc sức bay về phía bắc.

Hiện giờ, trong mắt hắn tràn đầy căng thẳng, lo lắng, đau khổ, không cam lòng,

phẫn nộ và oán hận.

Cảm xúc trong ngực của hắn còn mãnh liệt hơn cả đám tộc nhân Sở gia sắp bị

chôn sống kia.

Sở Như Lai đang không cam lòng và đau khổ vì thành tựu mấy chục năm phấn

đấu trôi theo dòng nước; hắn giận lại hận Kiến Nguyên đế vô tình và phản bội

hắn.

Nghĩ đến Sở Như Lai hắn vì Đại Ninh, vì Kiến Nguyên đế mà trung thành tuyệt

đối, vì Kiến Nguyên đế mà lo lắng mọi việc ở HÌnh bộ, không dám lười biếng

dù chỉ một ngày.

Trước kia không lâu hắn còn giúp Kiến Nguyên đế đẩy lùi phản quân của

Tương Vương, bảo vệ kinh thành, có thể nói là vừa có công lao lại vừa có khổ

lao.

Nhưng ngay trong đêm hoàng đế về kinh, liền ra tay lấy tính mạng của hắn để

đổi lấy một hiệp ước từ Sở Hi Thanh.

Đây là vị quân chủ tàn nhẫn, lương bạc và ác độc biết bao chứ?

Nực cười chính là, trước kia Sở Như Lai hắn còn vì tên độc tài này mà phản bội

ân chủ của mình! Cũng tạo thành mối họa ngập trời khiến cho cả nhà bị chôn

sống như ngày hôm nay!

Sở Như Lai cũng biết mình có thể trốn đi được là do Kiến Nguyên đế nương

tay.

Nhưng nỗi phẫn uất và hận thù của hắn vẫn không giảm dù chỉ một nửa phần.

Bởi vì Sở Như Lai hiểu, nếu Kiến Nguyên đế không lo Sở Hi Thanh hoàn thành

‘nghi thức’ Nhai Tí, thực lực tiến thêm một bước.

Thì hắn chắc chắn sẽ không mạo hiểm mà bỏ mặc mình rời đi, cũng nhất định

sẽ lấy đầu của mình để đổi lấy hiệp ước của Sở Hi Thanh.

Mà bây giờ, hắn nhất định phải bỏ lại tất cả mọi thứ, lưu vong đến Trung Thổ.

Bên đó là đường sống duy nhất của hắn bây giờ…

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, thần sắc Sở Như Lai hơi động, liền đưa mắt

nhìn về phía trước.

Bên đó có hai khí thế cực kỳ mạnh mẽ đứng ở đỉnh núi phía trước.

Sở Như Lai mới đầu còn rằng đó là cao thủ truy sát mình.

Nhưng hắn lập tức phát hiện không phải.

Chân mày của Sở Như Lai lại hiện ra vẻ bất ngờ: “Thiết Kích Vô Địch – Tần

Phụng Tiên?”

Người còn lại chính là Vô Thượng Đao – Thư Hoài Thạch!

Hai người này không phải chết rồi sao? Bọn họ phục sinh bao giờ vậy?

“Là ta!”

Tần Phụng Tiên khẽ mỉm cười, bay lên rồi hạ xuống trước người Sở Như Lai:

“Ta nhận được tin tức, nghe nói Sở lão đệ muốn đi lên Trung Thổ, nên hai

người chúng ta cố tình đến đây tiếp ứng. Hả? Tình huống của ngươi bây giờ tựa

như không ổn lắm!”

Sở Như Lai nghe vậy thì nghi ngờ không thôi.

Hắn nắm chặt cán kiếm, nhìn Tần Phụng Tiên với ánh mắt cảnh giác: “Sở mỗ

có tài cán gì, có tư cách gì mà có thể để hai vị đích thân đến đây tiếp ứng?”

Hai người trước mắt chính là hai võ tu Siêu Phẩm!

Sức chiến đấu phải trên Siêu Phẩm trung vị!

Tuy rằng bọn họ đã chết một lần, nhưng Sở Như Lai nhìn khí sắc của bọn họ,

thì cũng biết hai người này khôi phục rất tốt.

Cũng không biết là người phương nào trợ giúp bọn họ?

Thần Đao môn?

Thần Đao môn bị Vô Tướng thần tông đuổi giết mấy năm, lại do các tông môn

ngả về phía Sở Hi Thanh, nên bọn họ bị người người kêu đánh, bọn họ hẳn là

không đủ tài lực và cũng không có năng lực này.

Tần Phụng Tiên nghe vậy thì hiểu ý, không khỏi nở nụ cười tiêu sái: “Lão đệ,

ngươi chớ suy nghĩ nhiều, một Hình bộ thượng thư xếp hạng top 20 Thiên

Bảng, tự nhiên không có tư cách để chúng ta đích thân đến đây. Nhưng các hạ là

kẻ thù mà Sở Hi Thanh tất phải giết, sức nặng tuyệt đối không giống.”

Sở Như Lai nhất thời bừng tỉnh.

Thế gian này có rất nhiều người không muốn Sở Hi Thanh tiếp tục hoàn thành

‘nghi thức’ Nhai Tí của hắn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2311: Ép giết


Lúc này, Vô Thượng Đao – Thư Hoài Thạch cũng bay đến bên cạnh Tần Phụng

Tiên: “Chúng ta đi thôi, nơi này là địa bàn của Quy Nguyên kiếm phái. Ngoài ra

độn pháp của Sở Hi Thanh rất mạnh, một khi hắn quyết định giết ngươi, sớm

muộn gì cũng đến.”

Hắn lại nhíu mày nhìn Sở Như Lai: “Ngươi bị thương? Là người phương nào?

Tần huynh, võ ý trên vết thương của hắn nhìn như của Tần gia các ngươi.”

“Là Thiên Vũ Thần Cơ – Tần Tịch Nhan.”

Sắc mặt Sở Như Lai có hơi tuyệt vọng: “Ta gặp phải nàng khi tiến vào Thiết

Châu, chúng ta giao thủ khoảng một khắc. Nữ tử này cũng đã học được thức thứ

nhất của Thần Ý Xúc Tử Đao. Ta nòng lòng bỏ chạy, thiêu đốt nguyên khí,

lưỡng bại câu thương với nàng.”

May mắn là Tần Tịch Nhan vẫn chưa đột phá nhất phẩm.

Lúc đó cũng không phải là trên chiến trường, Tần Tịch Nhan không thể hấp thu

địch ý và sát niệm, bằng không hắn đã ngã xuống tại đó rồi.

Nghe được ba chữ Tần Tịch Nhan, sắc mặt Tần Phụng Tiên lúc xanh lúc trắng.

Đám con cháu của huynh trưởng hắn, không một ai khiến hắn bớt lo cả.

Đôi tỷ muội Tần Mộc Ca này, cũng đã thành đối thủ vướng tay nhất của hắn.

Thư Hoài Thạch lại quay đầu nhìn Tần Phụng Tiên: “Cái này chỉ sợ có hơi

phiền phức rồi.”

Chắc hẳn không chỉ có một mình Tần Tịch Nhan đuổi giết Sở Như Lai.

Sở Hi Thanh quần chiến vô địch thiên hạ, Sở Vân Vân lại hầu như không có đối

thủ ở phàm giới.

Một khi Sở Như Lai bại lộ vị trí, bọn họ chẳng những không cứu nổi Sở Như

Lai, mà còn có khả năng đi theo gót chân Sở Như Lai.

Tần Phụng Tiên hơi suy ngẫm, liền cười khẽ một tiếng: “Ta biết một nơi có thể

ẩn thân. Chúng ta có thể đến đó để trục xuất võ ý trên vết thương của Sở lão đệ,

chắc hẳn là sẽ không mất bao lâu.”

Nếu như vết thương trên người Sở Như Lai là do Tần Mộc Ca đánh, vậy hắn sẽ

quay đầu đi luôn.

Nhưng là Tần Tịch Nhan, thì hắn còn không để vào mắt.

Tần Phụng Tiên lập tức hóa thành một đạo độn quang, bay thẳng về phía tây

bắc.

Sở Như Lai hơi do dự, nhưng vẫn đuổi theo.

Hai người này đều là kẻ thù của Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân, hẳn là có thể tin

được.

Khoảng tầm nửa khắc sau, bọn họ bay đến một sơn cốc ẩn trong mây mù.

“Chính là nơi này.”

Tần Phụng Tiên dừng lại, lấy một tấm ngọc bài màu tử kim trong tay áo ra:

“Chú ý, dùng chân nguyên bao trùm toàn thân.”

Trong lúc nói chuyện, bóng người của hắn đã biến mất trước mắt Sở Như Lai.

Thư Hoài Thạch kia cũng giống vậy, khí tức của hắn đã biến mất khỏi cảm ứng

của Sở Như Lai.

Sở Như Lai thầm kinh ngạc, hắn cũng làm theo lời của Tần Phụng Tiên, dùng

chân nguyên bao trùm cơ thể rồi tiến lên.

Một chớp mắt tiếp theo, thế giới trước mắt hắn bỗng nhiên thay đổi.

Khi đứng ở bên ngoài thung lũng, nơi này chỉ là một địa phương không đến 70

dặm.

Mà sau khi đi vào, hắn lại nhìn thấy một không gian khổng lồ hơn 1500 dặm,

trên đất bằng còn có hơn 36 tòa cung điện rộng lớn và hùng vĩ.

Trong này còn có một trận pháp khổng lồ đang vận chuyển.

Không biết trận pháp này có tác dụng gì, lại làm cho vùng không gian này tràn

đầy linh khí. Cũng làm cho Sở Như Lai sợ hãi vì uy áp mạnh mẽ kia.

“Đây là?”

Sở Như Lai nghi ngờ không thôi.

Hắn thật sự không biết trong Thiết Bích sơn mạch còn có một nơi như thế này.

Quy mô trận pháp ở đây còn mạnh mẽ hơn cả trận pháp phòng hộ của những

thần tông nhất phẩm kia.

“Đây là tổng đàn của Xiển môn! Chỉ có thành viên của Xiển môn mới có thể

tiến vào. Ngươi cũng có thể coi nơi này là một lăng mộ.”

Ánh mắt Tần Phụng Tiên có hơi phức tạp: “Ngươi có thể nhìn vào bên trong.”

Sở Như Lai lập tức rót chân nguyên vào mắt, nhìn vào trong những cung điện

kia.

Những cung điện này đều không có cửa, nên hắn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua

sương mù, nhìn thấy tình cảnh bên trong.

“Quan tài đá?”

Sở Như Lai lấy làm kinh hãi.

Bên trong cung điện lại vô số quan tài đá, mỗi một tòa cũng điện đều có không

dưới một trăm cái quan tài.

Hơn nữa không chỉ là quan tài đá, mỗi một cái quan tài đá đều tỏa ra khí cơ và

thiên quy làm cho hắn kinh hãi.

“Tu sĩ Siêu Phẩm từ thời Huyền Hoàng thủy đế đến nay, ngoại trừ một số ít

người xui xẻo ngã xuống, thì gần một nửa người đều ở nơi này, nửa còn lại ở

Chân môn chúng ta.”

Thư Hoài Thạch ngồi xếp bằng: “Vì để tránh khỏi vận mệnh chết trong thần

kiếp, bọn họ lựa chọn tự phong ấn ở nơi này. Chờ đợi một ngày nào đó ở tương

lai, nhân tộc đánh nát sự thống trị của thần tộc, đánh vỡ nguyền rủa và phong ấn

của chúng thần.”

“Đây cũng là một trong những thủ đoạn mà Huyền Hoàng thủy đế để lại, đã

từng là lá chắn mạnh mẽ nhất của nhân tộc. Một khi tổng đà của hai môn Xiển

và Chân giải phong, có thể tụ tập ít nhất hơn một vạn tên Siêu Phẩm. Sức chiến

đấu không kém hơn một vạn ‘thần hoang dã’ ở vực ngoại.”

Sở Như Lai lập tức chú ý đến hai chữ ‘đã từng’ trong lời nói của vị này.

Ngoài ra, hắn phát hiện hai vị trước mặt này đều đang kiêng kỵ thứ gì đó.

Sau khi tiến vào nơi này, hai người vẫn áp chế khí cơ, hành động cẩn thận từng

li từng tí, hơn nữa luôn quanh quẩn ở biên giới, không dám xâm nhập vào bên

trong.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2312: Ép giết (2)


“Dùng biện pháp này để phòng ngừa tử vong, chỉ là lừa mình dối người thôi.”

Tần Phụng Tiên cũng ngồi xuống: “Chúng ta bắt đầu đi. Đừng tốn thời gian

nữa, nơi này cũng không thể chờ lâu, chúng ta liên thủ giúp người loại bỏ võ ý.”

Sở Như Lai hơi chần chờ, cuối cùng vẫn ngồi giữa hai người.

Thư Hoài Thạch và Tần Phụng Tiên lập tức động thủ.

Chỉ một lát sau, từng đạo đao khí phun ra từ trong cơ thể của Sở Như Lai.

“Nha đầu kia bây giờ đúng là có chút thành tựu.”

Trong mắt Tần Phụng Tiên hiện ra một vệt tàn khốc: “Xem ra Càn Khôn Di

Tinh Đao và Thiên Địa Phục Nguyên Thác Ý Thần quyết của nàng có tiến bộ

rất lớn trong hai năm này. Di Thiên và Phục Thiên chi pháp đều lên đến cấp độ

cực cao, Vô Tướng thần tông đã giúp nàng không ít.”

Sở Như Lai nghĩ thầm, Tần Tịch Nhan bây giờ đúng là không phải chuyện nhỏ.

Hai môn võ đạo này đúng là cực kỳ phù hợp với Nhai Tí Đao.

Càn Khôn Di Tinh Đao có thể lấy và dời lực lượng, Thiên Địa Phục Nguyên

Thác Ý Thần quyết thì lại có thể phục chế các loại võ đạo, đã phục chế tất cả võ

đạo của Sở Như Lai.

Nếu không phải Vạn Thần Kiếp của Tần Tịch Nhan vẫn không đủ, sức sát

thương cũng hơi kém một chút, thì hắn đã không trốn được rồi.

Nhưng dù sao hai người Tần Phụng Tiên và Thư Hoài Thạch cũng là cao nhân

Siêu Phẩm.

Hai người liên thủ, chỉ dùng khoảng hai khắc là đã loại bỏ được toàn bộ võ ý

trong cơ thể Sở Như Lai.

“Chúng ta đi!”

Tần Phụng Tiên liếc mắt nhìn về phía trước.

Bọn họ chỉ ngồi ở biên giới tổng đà Xiển môn có hai khắc đồng hồ, trận pháp ở

nơi này cũng đã cảm ứng được huyết mạch của dị tộc trên người bọn họ, đã bắt

đầu tụ tập lực lượng ép về phía họ.

Lệnh bài trong tay Tần Phụng Tiên đã không áp chế được nữa.

Tòa trận pháp này lấy lực lượng và thiên quy của hơn năm ngàn vị Siêu Phẩm

làm căn cơ.

Nếu phát động thì dù là thần linh trung vị cũng khó thoát.

Vết thương của Sở Như Lai cũng đã khỏi hơn phân nửa.

Hắn nhìn hai người này với ánh mắt sâu thẳm, nghĩ thầm hai người này rõ ràng

là nhân tộc, tại sao lại bị trận pháp bài xích và nhằm vào?

Chẳng lẽ lời đồn kia là thật? Có người nói một ít võ tu có thể mượn lực lượng

thần linh để thay máu, trở thành Cự linh.

Không biết cần điều kiện gì?

Sở Như Lai nghĩ, Thần Châu đã không còn đất dung thân, như vậy mình thay

máu khác, ẩn thân trong Trung Thổ rộng lớn cũng là một lựa chọn tốt.

Ba người rời khỏi tổng đàn của Xiển môn, sau đó thi triển độn pháp, tiếp tục

bay về phía bắc.

Nhưng chỉ một cái chớp mắt sau, bầu trời bỗng hiện lên một đoàn ánh sáng

mạnh.

Một con chim lửa tỏa ra ánh sáng mãnh liệt như mặt trời bỗng nhiên lao xuống

từ trên không.

Cùng lúc đó, một giọng nữ chói tai truyền vào tai bọn họ.

“Tìm thấy rồi!”

Cheng!

Theo tiếng kim loại giao phong vang lên, toàn bộ thân thể của Tần Phụng Tiên

bị sức mạnh khổng lồ đập bay ra ngoài 30 trượng.

“Sở Mính!”

Hắn nhìn về phía thiếu nữ mặc giáp đen và có ngọn lửa vàng quanh người kia

với ánh mắt kinh ngạc.

Còn cả hai con thi thú khổng lồ và dữ tợn bên cạnh thiếu nữ.

Trong đó có một con đầu rồng thân sài, toàn thân là khí đen, chính là thi thú

Nhai Tí; một cái khác thì bụng có ba chân, toàn thân màu đen, lại có ‘Thái

Dương chân hỏa’ thiêu đốt quanh người.

Tần Phụng Tiên hết sức khó hiểu.

Dựa theo tình báo của hắn, thì năm canh giờ trước Sở Mính vẫn ở bên cạnh Sở

Hi Thanh, vì sao lại xuất hiện ở nơi này rồi?

Nơi này chắc quận Tần Hoài tận 13 vạn dặm.

Dù là Dục Nhật thần chu của Sở Hi Thanh thì cũng phải mất một quãng thời

gian.

Hắn lập tức hiểu ra, đây là một trong những năng lực của con Tam Túc Kim Ô

kia.

Mà sau đòn thứ nhất, giữa hai người liên tục nổ vang.

Đao pháp của Sở Mính như ánh sáng, lại như điện chớp, gần như đồng bộ với

thời gian.

Tần Phụng Tiên phát hiện mình dốc hết sức mà chỉ có thể chống đỡ được một

phần ba.

Đôi đoản kích của hắn vung múa, thế như sấm vang chớp giật, lực đạt vạn cân,

chia cắt thiên địa. Nhin qua thì như gió thổi không lọt, nhưng vẫn không thể

phong tỏa đao cương màu vàng kia.

Mãi đến tận khi Thư Hoài Thạch tham gia, liên thủ chống đỡ với hắn.

Nhưng gay go nhất chính là, hai con thi thú sau lưng Sở Mính cũng bắt đầu tấn

công.

Tần Phụng Tiên âm thầm chấn động.

Bộ thi khôi này căn bản là không yếu như trong lời đồn.

Nàng đã phát huy được bảy tám phần lực lượng của bản thân, tuy rằng vận dụng

kỹ xảo và võ đạo vẫn hơi kém, nhưng mà Sở Mính vẫn có thể lấy lực ép người

khi đứng trước mặt hai người họ.

Lấy sức mạnh và tốc độ tuyệt đối, áp chế hai người họ.

Ầm!

Khoảnh khắc này, hai người Thư Hoài Thạch và Tần Phụng Tiên bị thi thú đánh

bay.

Bản thân Sở Mính lại rất nhàn nhã, nàng nhìn Sở Như Lai trốn ở sau lưng hai

người.

“Phụ thân, đã lâu không gặp!”

Hai mắt Sở Mính lóe lên ánh sáng đỏ, không coi ai ra gì mà nói: “Bệ hạ có lệnh!

Đưa ngươi trở về!”

Nàng cầm song đao, khóe môi cong lên, hiện ra một nụ cười quái dị: “Phụ thân

sẽ không làm khó ta chứ? Ngươi là nhất phẩm, võ đạo và võ ý đều không tầm

thường, cứ chết như vậy thì rất đáng tiếc.”

“Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta có thể cầu xin với bệ hạ, luyện chế ngươi

thành thi thôi, như vậy thì không cần chết rồi. Sau này chúng ta có thể bất tử bất

diệt, thậm chí khởi tử hoàn sinh, chứng đạo Vĩnh Hằng.”

Ngày xưa, khi nàng bị chôn sống thì Kiến Nguyên đế cũng nói như vậy.

Nói là đây là tốt cho nàng, sau này có tiềm lực vô cùng, chưa chắc đã không thể

chứng đạo.

Sở Mính cảm giác mình thật sự rất cô đơn.

Nàng nghĩ, nếu có cha của mình đi cùng, vậy cuộc sống của nàng sẽ không còn

khổ sở như vậy nữa.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2313: Ép giết (3)


Sắc mặt Sở Như Lai không khỏi xanh lét: “Ngươi đang nói lời điên khùng gi!”

Hắn lập tức đè nén cơn giận, giọng nói ôn hòa: “Mính, ngươi đừng quên mình

vì sao mà chết, dù là Kiến Nguyên đế ra tay với ngươi, nhưng nếu không có Sở

Hi Thanh ép, thì Kiến Nguyên đế cũng sẽ không dùng phương thức cực đoan

như vậy. Mính, nếu ngươi còn coi ta là phụ thân, vậy thì thả ta đi.”

Đúng lúc này, nội tâm của hắn lại kinh hoàng.

Sở Như Lai cảm ứng được hai luồng khí thế mạnh mẽ ở phía sau lưng mình.

Một người trong đó chính là Tần Tịch Nhan, hắn rất quen thuộc với khí cơ này.

Hắn từng giao thủ với nữ tử này cách đây không lâu.

Một người khác lại là Phương Bất Viên.

Khi hắn chạy khỏi kinh thành, hai người này bắt đầu truy sát hắn, vẫn đuổi theo

đến tận đây.

Sau khi hạ xuống đất, Tần Tịch Nhan không ra tay ngay, mà nhìn Sở Mính với

ánh mắt phức tạp.

Ngày xưa, nếu nàng không bị Sở Hi Thanh ‘hãm hại’, không phản lại triều đình,

như vậy kết cục của nàng rất có thể sẽ giống như Sở Mính.

Tần Tịch Nhan vẫn luôn rất cẩn thận khi ở chung với Kiến Nguyên đế.

Sở Mính cũng chú ý đến ánh mắt của Tần Tịch Nhan, nội tâm nàng đau nhói,

tức giận và sát cơ lại tràn ngập lồng ngực.

Sở Mính lại nghĩ đến một ngày đó.

Chỉ là một cái thần bảo Thần Tinh Trạch, năm viên Cửu Khiếu Minh Tâm Đan,

năm viên Huyền Nguyên Diệu Ngộ Đan, liền để Sở Như Lai và người của Sở

gia từ bỏ nàng.

Tuy rằng nàng biết mấy người Sở Như Lai không thể làm gì hơn, nhưng nàng

vẫn không cam lòng, vẫn oán hận.

“Phụ thân nói mê sảng cái gì? Từ ngày Chập Long dùng ‘đại trận Mộng Thiên’

để cô đọng huyết mạch Nhai Tí cho ta, thì vận mệnh của ta đã được định sẵn

rồi, có quan hệ gì với chủ nhân của ta chứ?”

Sở Mính nói đến đây, ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn: “Ta càng không thể thả

ngươi đi, mệnh lệnh của chủ nhân không có lựa chọn này.”

Khi nàng nói chuyện, từng đạo đao cương ngợp trời chém thẳng về phía Sở Như

Lai.

Hiện giờ, mặc kệ là tốc độ đao hay thiên quy của nàng, thì đều là cấp độ Gần

Thần.

Song phương chỉ giao thủ một đao, mà đã chém nát tất cả phòng ngự của Sở

Như Lai.

Cuối cùng, một đạo ánh đao màu vàng óng xuyên thủng thân thể Sở Như Lai.

Sở Như Lai bây giờ có thể xác định.

Thi khôi trước mắt đã không phải là con gái của mình nữa!

Sở Mính chém hắn, tuy rằng không có ý định giết hắn, nhưng lại đánh nát tu vị

của hắn, giống như từng cái Trấn Nguyên Đinh đóng thẳng vào khiếu huyệt,

khiến cho hắn mất tất cả năng lực phản kháng.

Ngay khi hắn sinh lòng tuyệt vọng, một bó ánh sao hạ xuống từ không trung,

bao phủ lấy hắn và Thư Hoài Thạch, Tần Phụng Tiên.

Tần Tịch Nhan vẫn đang súc thế, đề phòng ba người này đào tẩu.

Nàng rùng mình một cái, lập tức chém một đao, nỗ lực chặt đứt bó ánh sao này.

Nhưng nàng vẫn chậm một tiếng, chỉ làm cho Tần Phụng Tiên rên một tiếng.

Chỉ chớp mắt sau, ba người Sở Như Lai và Tần Phụng Tiên đã biến mất không

thấy tăm hơi.

Lúc này, Phương Bất Viên cũng chửi bới: “Móa!”

Trong tay hắn lại có thêm một cái vòng tay tỏa hào quang mịt mờ, vẻ mặt bất

đắc dĩ: “Thật sự là làm ăn lỗ vốn. Không giữ được Sở Như Lai, mà lại đổi được

thứ này.”

Vừa rồi hắn cũng ra tay, dúng chính là một thức ‘Mua cao bán thấp’.

Hắn vốn định dùng tiền tài để đổi lấy Sở Như Lai, kết quả chỉ đổi được cái thần

khí nửa bước Siêu Phẩm ‘Thần Tinh Trạc’.

Phương Bất Viên không khỏi gãi gãi đầu, hắn biết là do mình không nỡ bỏ tiền

vốn gây nên.

Hắn đánh giá thấp giá trị của Sở Như Lai, vì vậy nên chỉ đổi được một cái Thần

Tinh Trạc.

Nếu khi đó ném thêm chút tiền nữa là tốt rồi.

Phương Bất Viên đã bắt đầu suy nghĩ, mình nên đổi cái thần khí này cho ai mới

có thể kiếm lại vốn.

Lúc này, Sở Mính lại ngước mắt nhìn bầu trời.

Đây là lực lượng của thần linh Vĩnh Hằng, dùng chính là thần thuật Đấu

Chuyển Tinh Di!

Nàng lập tức cười lạnh lùng.

Phụ thân ơi phụ thân, muốn thoát đi từ dưới đao của ta, cũng không dễ như vậy!



Nửa ngày sau, trong hoàng cung ở quận Tần Hoài.

Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân đang ở bên trong ‘Chính Thái điện’, chuẩn bị chủ

trì lần ‘lên triều’ đầu tiên của Đại Luật. Khi vừa nhận lễ của quần thần, Sở Hi

Thanh lại nhận được Càn Khôn phi kiếm của Sở Mính.

Sở Mính mượn trạm dịch của Bạch Tiểu Chiêu, sử dụng phi kiếm tốt nhất để

truyền tin.

Vì vậy Sở Hi Thanh chỉ cần nửa ngày là đã biết tin tức của cuộc chiến ở Thiết

Bích sơn mạch.

Sức chiến đấu của Sở Mính là nghiền ép, nhưng không biết tên thần linh nào đã

ra tay cứu ba người kia đi.

Nhưng Sở Mính đã thông qua đao ý trong cơ thể Sở Như Lai, để khóa chặt ví trí

của hắn.

“Tần Phụng Tiên và Thư Hoài Thạch đã phục sinh rồi? Thú vị…”

Sở Hi Thanh vừa vuốt cằm, vừa liếc mắt nhìn Sở Vân Vân: “Hiện giờ đã xác

định Tần Phụng Tiên đổi sang huyết mạch Bách Mục Thạch Linh của Thạch

Linh tộc. Thư Hoài Thạch đã đổi sang huyết mạch Thất Đầu Quỷ Xa của Quỷ

Xa tộc.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2314: Ép giết (4)


“Nhìn ta làm gì?” Sở Vân Vân chú ý ánh mắt của hắn, lại thản nhiên nhìn về

phía trước: “Thiết Sơn Tần thị đã không liên quan gì với ta, càng không cần

phải nói đến Tần Phụng Tiên. Hắn là kẻ thù hại chết phụ thân ta, nếu ngươi có

thể giúp ta diệt trừ hắn, vậy ta sẽ rất vui vẻ.”

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, quay đầu phân phó đại nội tổng quản ngự vệ

Lưu Nhược Hi: “Truyền tin cho Thạch Linh tộc và Quỷ Xa tộc này, nói ta rất

không vui khi nghe thấy tin này, bảo bọn họ cho ta một câu trả lời.”

“Hạn cho bọn họ 100 ngày, để bọn họ đưa hai người Tần Phụng Tiên và Thư

Hoài Thạch trên trước mặt ta, bằng không trẫm nhất định sẽ cầm đao lên

phương bắc, diệt toàn tộc bọn họ!”

Vẻ mặt Lưu Nhược Hi trở nên nghiêm túc, lập tức khom người: “Vâng!”

Một vị ‘xá nhân sinh hoạt hàng ngày’ theo hầu ở bên cạnh nghe vậy thì không

khỏi đổ mồ hôi lạnh: “Bệ hạ, Thạch Linh tộc chính là hậu duệ của Thạch Thần

– Thạch âm, chỉ sợ chuyện này không ổn!”

‘Xá nhân sinh hoạt hàng ngày’ phụ trách ghi chép hành động và lời nói hàng

ngày của hoàng đế, cùng với các chuyện lớn của quốc gia.

Sau khi Sở Hi Thanh xưng đế, cũng chọn vài vị danh sĩ nho môn, đảm nhiệm xá

nhân.

Người này lại bị lời nói của Sở Hi Thanh làm sợ hết hồn.

Thạch Thần – Thạch âm cũng xem như là một trong những vị thần linh tương

đối hòa thuận với nhân tộc.

Sở Hi Thanh lại nở nụ cười tiêu sái, không quan tâm nói: “Hậu duệ của nàng rất

nhiều, chết mấy chục vạn cũng không có gì ghê gớm. Nếu nói huyết mạch

truyền thừa, vậy nhân tộc chúng ta cũng hậu duệ của Thạch Thần. Huống hồ

trong nguyền rủa của các thần, cũng có cả lực lượng của Thạch Thần.”

Nhưng cái này cũng coi như là chúc phúc mà Thạch Thần ban tặng cho nhân

tộc.

Tuy rằng cản trở nhân tộc cô đọng Tiên Thiên Thần Thể, nhưng lại khiến nhân

tộc tiếp cận với lực lượng huyết mạch hệ Thổ dễ dàng hơn.

Pháp thuật hệ Thổ, võ đạo hệ Thổ của nhân tộc, đều có uy lực đuổi sát hậu duệ

thuần huyết của Thạch Thần.

Sở Hi Thanh lập tức vuốt cằm suy tư.

Sở Vân Vân lại liếc mắt nhìn hắn: “Sở Mính truy kích Sở Như Lai, không thể

phân thân quan tâm đến thành Vọng An, ngươi đang phát sầu vì chuyện này?”

“Không thể để Kiến Nguyên đế thoải mái được.”

Sở Hi Thanh cười lạnh: “Còn nữa, ta cũng có chút không yên tâm với Sở Mính,

dù sao đối thủ cũng là thần linh. Nếu tổn thất một bộ thi khôi tốt như vậy, ta

cũng sẽ đau lòng mấy ngày. Nhưng bên Sở Mính thì ta lại có biện pháp.”

Hắn dặn dò Kế Tiễn Tiễn: “Phái mấy người đi Quy Khư, thông báo cho hai vị

Thi tổ bên trong Quy Khư. Ta muốn bọn họ phái ít nhất sáu tên có sức chiến đấu

Gần Thần lên phương bắc, nghe Sở Mính điều khiển.”

Vừa hay có thể dùng chuyện này để thăm dò thái độ của hai vị Thi tổ kia.

Hai người này cầu hắn dùng Điều Đình Tạo Hóa hoặc là Điên Đảo âm Dương

để nghịch chuyển tính chất âm dương của Vọng Thiên Hống, lẽ nào không chịu

trả giá một chút?

“Còn về phía thành Vọng An…”

Ngay khi Sở Hi Thanh đang trầm ngâm, Sở Vân Vân đột nhiên mở miệng:

“Chờ nghị sự kết thúc, để ta đi cho!”

Trong đôi mắt màu xanh lam của nàng lóe lên một vệt hàn quang: “Chuyện bên

đó, chỉ có thể để ta làm!”

Sở Vân Vân hi vọng Sở Hi Thanh có thể ở lại quận Tần Hoài, an tâm tu hành và

xử lý việc nước.

Nàng và Sở Hi Thanh có liên kết bởi chú pháp.

Chỉ có Sở Hi Thanh đột phá nhất phẩm, nàng mới có thể phá giải Lục âm Hoàn

Hồn Chú, bước vào hàng ngũ Siêu Phẩm.

Mà bọn họ chỉ còn một cửa ải cuối cùng là nhị phẩm thượng này… cái này

thậm chí còn không thể nói là cửa ải.

Sở Hi Thanh đã hoàn thành ‘nghi thức’ Hỗn Độn đến cấp độ cực cao, chỉ cần

hắn lấy được bí dược là có thể lên cấp.

Sở Hi Thanh hơi suy nghĩ, liền ý thức được Sở Vân Vân là lựa chọn tốt nhất.

Mặc kệ là Chập Long hay là Tông Thần Hóa, hoặc là đại quân, thì Sở Vân Vân

đều có thể ứng phó.

Thê tử hắn cũng đã tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao đến thức thứ tư.

Chỉ là lực lượng huyết mạch và chưa hoàn thành ‘nghi thức’ Nhai Tí, cho nên

uy lực chỉ bằng một phần mười của hắn.

Nhưng cái này cũng đủ để Sở Vân Vân ra vào thoải mái ở trong ngàn vạn binh

mã của thành Vọng An rồi.

“Ngươi đi cũng được!”

Sở Hi Thanh bật cười một tiếng: “Tuy nhiên, Vân Vân ngươi có biết mục đích

của ta là gì không?”

“Đoán được!” Sở Vân Vân nhìn ra ngoài cửa điện: “Trên đời này, cũng chỉ có

con Chập Long kia mới có thể giúp ngươi bắt Sở Như Lai về.”

Con rồng này chính là sức chiến đấu mạnh nhất trong phàm giới bây giờ.

Chỉ cần con Chập Long này đồng ý ra tay, như vậy dù đám thần linh kia có giấu

Sở Như Lai ở nơi này, thì con Chập Long này đều có thể cướp về.

Mà chuyện nàng cần làm, chính là ép Chập Long và Kiến Nguyên đế không thể

không bắt Sở Như Lai về.

“Ta đoán tên cẩu hoàng đế kia và Chập Long nhất định đang mưu đồ chuyện

lớn nào đó, không thể bị ngoại lực quấy rầy.”

Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười: “Nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận.”

Sở Vân Vân thì lại dùng tay sờ Nghịch Thần Kỳ trong tay áo.

Nói đến thì cây thương này đã lâu không được dính máu rồi…

Đối với cuộc chiến ở thành Vọng An này, nàng cũng rất chờ mong!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2315: Nhân quân


Quy trình ‘lên triều’ lần thứ nhất của Đại Luật khá phức tạp, nhưng kết quả lại

làm người ta vui vẻ.

Quy trình phức tạp là do lễ nghi khá rườm rà.

Nói là ‘lên triều’, chẳng bằng nói là một đại điển thì chính xác hơn.

Tất cả quan văn và võ tướng đều phải tham dự, nhân số lên đến hơn vạn người.

Bắt đầu từ giờ mão bốn khắc, cũng chính là khoảng sáu giờ sáng.

Chờ đến khi tất cả lễ nghi kết thúc, mặt trời đã lên cao.

May mắn là quan văn và võ tướng ở thời đại này đều có tu vị trong người.

Tuy rằng bọn họ đứng mấy canh giờ, nhưng không cần lo lắng sẽ không nhịn

được cứt đái gì gì đó.

Đến giữa trưa, nghị sự mới tiến vào lúc cao trào.

Sở Hi Thanh bảo Kiếm Tàng Phong tuyên đọc ‘Đại Luật cáo’ và ‘Tức vị đại

cáo’ do hắn và nội các cùng nhau định ra với tất cả quan chức trong triều.

Hai thứ này cực kỳ quan trọng.

Cái trước có thể hiểu là hiến pháp của triều Đại Luật, cái sau có thể hiểu là kế

hoạch năm năm phiên bản cổ đại.

Tại một thế giới khác, Chu Nguyên Chương cũng lập ‘Minh cáo’.

Ngoài ra, khi các đời hoàng đế đăng cơ, cũng sẽ tuyên bố sách cáo này.

Ngày xưa, khi Võ Tắc Thiên mới khống chế triều đình, cũng từng lấy ‘mười hai

chuyện trần thuật’ để ban bố lề lối chính trị của nàng.

Phùng thái hậu thời Bắc Ngụy cũng từng lập ra ‘mười tám điều mệnh lệnh của

thái hoàng thái hậu’.

Mà lần nghị sự này của Đại Luật, cũng có thể hiểu là đại hội họp đảng của

người thời cổ.

Sở Hi Thanh cần thống nhất tư tưởng, tuyên bố ý đồ và lề lối chính trị của mình

với quan chức phía dưới.

Vì vậy hắn cũng tương đối coi trọng lần nghị sự này.

Lúc này, tất cả quần thần đều cúi đầu nghiêm túc lắng nghe.

Sở Hi Thanh đang nhìn Kiếm Tàng Phong.

Hắn có thể cảm ứng được luồng thiên quy mạnh mẽ đang liên tục dâng trào

trong cơ thể của Kiếm Tàng Phong.

Có rất ít người biết, trận nghị sự ngày hôm nay cũng chính là ‘nghi thức’ Quy

Thiên của Kiếm Tàng Phong.

Hôm nay, trừ những thứ quan trọng trong ‘Đại Luật cáo’ và ‘Tức vị đại cáo’ ra,

thì đa số phần còn lại đều do Kiếm Tàng Phong lập ra.

Mà lúc này, cái thiên quy tên ‘Quy Thiên’ kia đang cộng hưởng mãnh liệt với

Kiếm Tàng Phong.

“Kiếm sư đệ thật sự là tiền đồ rộng lớn!”

Sở Vân Vân ngồi ở bên cạnh cũng đang nhìn Kiếm Tàng Phong.

Trong mắt nàng ngậm lấy ý than thở: “Ta thấy hắn lên cấp nhất phẩm là không

có vấn đề, dự tính chỉ một hai năm nay thôi. Có lẽ không lâu sau, hắn có thể trở

thành Thánh Giả Quy Thiên!”

Quy Thiên chi pháp đã từng là một thiên quy mạnh mẽ, nhưng sau thiên đế đời

thứ chín, đầu thiên quy này lại liên tục suy yếu.

Bởi vì sau thời đại đó, thiên địa này đã không còn quy củ gì.

Tuy rằng Dương Thần – Thái Hạo làm thiên đế 1200 vạn năm, nhưng quyền uy

thiên đình của hắn căn bản là không thể so sánh với các thiên đế đời trước.

Toàn bộ thiên địa đều nằm trong trạng thái chư hầu cắt đất tự trị.

Vì vậy con đường này không có bao nhiêu cao thủ.

Vi thế nên Kiếm Tàng Phong muốn trở thành Thánh Giả Quy Thiên, cũng là

tương đối dễ dàng.

“Vẫn sớm!”

Sở Hi Thanh dùng tay áo rộng lớn che khóe môi cong lên của mình: “Tuy rằng

đã tuyên bố ‘Đại Luật cáo’ và ‘Tức vị đại cáo’, nhưng hắn muốn hoàn thành

‘nghi thức’ này, muốn nó hoàn chỉnh thì cũng phải kiên trì ngàn năm, tám trăm

năm, khiến cho hai phần sách cáo này xâm nhập lòng người mới được.”

Ngày xưa hắn cũng phải đối mặt với vấn đề này, ‘nghi thức’ gắn liền với Thiết

Kỳ Bang.

Nhưng Sở Hi Thanh chỉ dùng hơn một năm là đã nhảy ra ngoài, mở rộng ‘nghi

thức’ ra toàn bộ thiên địa.

Quy Thiên chi pháp của Kiếm Tàng Phong thì lại khó hơn, chỉ sợ là rất khó

nhảy ra ngoài.

Sở Vân Vân trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại bật cười một tiếng: “Theo ta thì

Kiếm sư đệ cam tâm tình nguyện nhảy vào trong hố, cái này cũng không thể

trách ngươi.”

Đây không thể nghi ngờ gì là một cái hố sâu, một cái hố sâu không thấy đáy!

Mấy trăm năm tiếp theo, Kiếm Tàng Phong sợ là phải trói chặt với triều Đại

Luật này.

Không ngờ một nhân vật như Kiếm sư đệ, cũng bị Sở Hi Thanh tính toán và bắt

bí. Sau này phải làm trâu làm ngựa cho Sở Hi Thanh, khó có thể thoát thân.

Tuy nhiên, Kiếm sư đệ cũng có thu hoạch cực lớn, một khi ‘nghi thức’ này hoàn

thành, Kiếm Tàng Phong cơ bản là ngồi vững vị cách Thánh Giả Quy Thiên,

thậm chí còn tiến thêm một bước.

Vì vậy đây là dương mưu, Sở Hi Thanh đã lấy ra mồi nhử mà Kiếm Tàng

Phong không thể từ chối.

Sau khi tuyên đọc hai phần sách cáo, tiếp đó là một phần danh sách chức quan.

Đại điển khai quốc ngày hôm qua, chủ yếu là phong tước, và bổ nhiệm quan lại

trên tam phẩm, hôm nay là quan chức dưới tam phẩm đến thất phẩm.

Nghị sự kéo dài hơn hai canh giờ mới tuyên cáo kết thúc.

Lúc này, Sở Vân Vân đã thay một bộ chiến giáp, bay thẳng về phía thành Vọng

An.

Sở Hi Thanh thì lại đưa mắt nhìn ra ngoài cung
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2316: Nhân quân (2)


Hiện giờ, một đám quan chức ăn mặc hoa lệ đang nối đuôi nhau đi ra khỏi cung.

Thần sắc của bọn họ không giống nhau.

Có người phấn chấn, có người cau mày, có người suy tư, có người thì mặt mày

hồng hào, nhưng có thể là do tất cả mọi người đều mới tiếp nhận chức vị mới,

cho nên đại đa số người đều có sắc mặt vui mừng.

Đặc biệt là những người được ở lại kinh thành của Đại Luật, ở lại Tần Hoài thì

cực kỳ hưng phấn.

Mà sau khi rời khỏi cung, đại đa số quần thần đều không rời đi luôn.

Bọn họ hoặc là tụm năm tụm ba bàn luận về hai sách cáo hôm nay, hoặc là gọi

bạn bè hẹn nhau đi quán rượu tụ tập uống rượu.

Trong mắt Sở Hi Thanh hiện ra một vệt ý cười.

Hôm nay hắn đã nói rồi.

Nếu quần thần và quan tướng không thể đi theo con đường hắn đã xác định, vậy

thì đừng trách lưỡi đao của hắn quá sắc bén.

Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn vào bảng nhân vật của mình.

Sau khi lần nghị sự này kết thúc, Sở Hi Thanh có thể tập trung vào tu hành võ

đạo.

Phương hướng đã định ra rồi.

Sau này hắn chỉ cần làm chỗ dựa mạnh mẽ cho nội các, lại mượn Cẩm y vệ, Đô

Sát viện và đại nội thính thiên giám mà hắn đang chuẩn bị, là có thể giám sát tất

cả.

Còn chính vụ cụ thể, vẫn giao cho nội các xử lý thì hơn.

Hắn đầu tiên là nhìn vào cột Ước Nguyện Thạch của mình.

Sau khi trận chiến ‘Tạo Hóa thần thụ’ kết thúc, hắn đã dùng hơn 300 viên Ước

Nguyện Thạch, tất cả đều dùng trên người bạn bè của mình.

Ngay cả tên Kiếm Tàng Phong kia cũng có phần.

Mà bây giờ, hắn vẫn còn 1620 viên Ước Nguyện Thạch.

Số lượng điểm thiên nguyên thì lên đến con số kinh người, khoảng tầm 900 vạn.

Trong mười mấy ngày ngày, điểm thiên nguyên vẫn điên cuồng tăng lên.

Càng ngày càng nhiều thần linh trong thiên địa biết đến uy danh của hắn.

Sở Hi Thanh lập tức mở võ đạo bảo khố, dùng 100 viên Ước Nguyện Thạch và

10 vạn điểm thiên nguyên.

Hắn ước nguyện nửa năm tiếp theo, ngộ tính và linh tuệ của bản thân sẽ tăng

cao nhất có thể!

Sau đó lại dùng 100 viên Ước Nguyện Thạch và 10 vạn điểm thiên nguyên.

Ước nguyện trong vòng nửa năm, thể chất và lực lượng huyết mạch của bản

thân sẽ được cường hóa lên trình độ cao nhất có thể.

Cuối cùng vẫn là 100 viên Ước Nguyện Thạch và 10 vạn điểm thiên nguyên.

Ước nguyện trong vòng nửa năm, nguyên thân và thiên quy Hỗn Độn sẽ giao

hòa ở trình độ lớn nhất có thể.

Con đường gốc rễ của hắn chính là Hỗn Độn chi pháp, là huyết mạch Hỗn Độn

Chân Nguyên do hắn tự cô đọng.

Chỉ cần Hỗn Độn chi pháp tăng lên, tất cả thiên quy và võ đạo còn lại đều được

lợi.

Sở Vân Vân nói một viên Ước Nguyện Thạch ứng với mười ngày, đó là cách sử

dụng có lời nhất.

Nhưng Sở Hi Thanh bây giờ chỉ cầu gia tăng thực lực lên nhanh nhất.

Hắn muốn chính là hiệu quả tốt nhất, mà không phải so đo mặc cả.

Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói dịu dàng ôn hòa, êm tai như

chuông gió truyền vào: “Thảo dân lệnh sứ Xiển môn Bạch Linh Hi, cầu kiến bệ

hạ!”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

Lệnh sứ Xiển môn Bạch Linh Hi?

Hắn lập tức mở Huyết Nhai Trọng Đồng để nhìn về phía âm thanh.

Lập tức nhìn thấy một cô gái áo trắng mắt ngọc mày ngài, da như mỡ đông, khí

chất băng thanh ngọc khiết đang đứng ở ngoài cửa cung.

Nàng một tay đè kiếm, mắt nhìn vào trong cung.

Khi ánh mắt của hai người giao nhau, cô gái áo trắng nở nụ cười nhợt nhạt, lộ ra

hai lúm đồng tiền nhỏ trên má, phong thái yểu điệu, tuyệt đại phương hoa.

Nàng chắp tay: “Thảo dân đến vì các thần Vĩnh Hằng, có việc thương lượng với

bệ hạ, kính xin bệ hạ dành thời gian gặp một lần!”

Sở Hi Thanh lại kinh ngạc mà nhíu mày.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, nội tâm của hắn lại hơi rung động vì dung mạo của

của cô gái áo trắng này, khí huyết trong cơ thể cũng dâng trào, kích phát một số

ý niệm nam nữ.

Sở Hi Thanh ngạc nhiên không thôi.

Hiện giờ hắn chẳng những có ba vị giai nhân có thiên phú trác tuyệt và thiên tử

quốc sắc nhất thiên địa; mà mấy thuộc hạ bên cạnh cũng đều là hạng người

quốc sắc thiên hương.

Theo lẽ thường, tất cả giống cái trong phàm nhân này, dù cái gọi là tuyệt sắc thì

cũng khó có thể làm hắn động tâm mới đúng.

Nhưng thời khắc này, đạo tâm của Sở Hi Thanh lại chịu đựng thử thách to lớn.

Cũng đúng lúc này, vẻ mặt Sở Hi Thanh hơi động.

Hắn cảm nhận được thiên quy Hỗn Độn quanh người đang sôi trào.

Không biết vì sao, ‘nghi thức’ Hỗn Độn của hắn lại tiến bộ thêm một chút.



Cùng lúc đó, lại một quán rượu gần bờ sông phía bắc thành Tần Hoài.

Thứ phụ nội các Văn Quan Võ Tuyệt – Đỉnh Thương Sinh đang ngồi uống rượu

trò chuyện với một đám đồng liêu, môn nhân, học sinh và đồng hương xuất thân

từ Tịnh Châu ở trên tầng cao nhất.

Toàn bộ tầng này có hơn trăm tên quan lại, còn có rất nhiều danh sĩ nho môn,

danh gia vọng tộc ở Tịnh Châu, tất cả đều đang ăn uống linh đình, cực kỳ náo

nhiệt.

Đỉnh Thương Sinh thật ra không có kiên nhẫn với loại xã giao này, nhưng mà

người sống một đời, khó tránh khỏi đạo lý đối nhân xử thế, lễ qua lễ lại.

Hắn muốn nắm giữ quyền lực trong triều, quán triệt ý chỉ của mình xuống dưới

cơ sở, vậy thì không thể không liên kết với mọi người, không thể không mượn

lực lượng của những môn nhân đệ tử và đồng hương đồng liêu này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2317: Nhân quân (3)


Ngoài ra, hắn còn gánh vác sứ mệnh khác, mượn bàn rượu này để tuyên bố ý

muốn của bệ hạ cho tất cả mọi người ở đây.

Đại đa số thời gian, Đỉnh Thương Sinh chỉ cười tủm tỉm uống rượu, không nói

gì mà chỉ lắng nghe mọi người nghị luận.

Đề tài của bọn họ chính là hai sách mới tuyên bố kia.

Một người trong đó đang thở dài không ngớt: “Vẫn không thể thuyết phục bệ hạ

từ bỏ, quân điền mà viết vào trong sách cáo, chỉ sợ sau này phiền phức lớn.”

“Bệ hạ thực sự là quá hà khắc với thế tộc chúng ta. Không thể miễn thuế thì

cũng thôi, lại còn không thể chiếm hơn trăm mẫu ruộng đất, vượt qua liền phải

nộp thuế cao. Còn cả ‘Quân hộ lệnh’ nữa, cho phép tất cả dòng dõi vợ cả phân

chia tài sản, đây rõ ràng là muốn cắt đứt căn cơ của thế tộc chúng ta mà! Nhưng

mà bệ hạ lại quên, chính là bởi vì thế tộc tồn tại, nên triều đình mới có thể

chống lại các tông phái.”

“Đúng vậy, lệnh này vừa xuất hiện, từ này các tông phái kia sẽ nhảy lên đầu.

Những tông môn kia, chỉ sợ là một người làm quan cả họ được nhờ. Chư vị thân

ở triều đình, kính xin khuyên bảo bệ hạ nhiều hơn một chút.”

“Bệ hạ muốn tuyển 12 tông phái làm ‘Thánh tuyển quốc tông’, lại tuyển 36 tông

làm ‘Chính tuyển quốc tông’, phụ trách việc giáo dục văn hóa, võ đạo và pháp

thuật cho bách tính của 39 châu trong thiên hạ. Chuyện này quả thực là hoang

đường, làm như vậy há không phải khiến các tông phái kia càng lớn mạnh hơn

sao?”

Đỉnh Thương Sinh không chỉ là nhà nho trứ danh đương đại, mà còn là gia chủ

Thái Nguyên Đỉnh thị, có thể nói là không giao du với dân thường.

Mà tất cả những người đang oán giận này, tất cả đều là danh gia vọng tộc ở Tịnh

Châu.

Nhưng Đỉnh Thương Sinh được Sở Hi Thanh coi trọng, trở thành Thứ phụ của

nội các, tuyệt đối không phải vì thân phận thái phó tiền triều của hắn.

Đại đa số những môn nhân đệ tử dưới trướng hắn đều phản đối những lời vừa

rồi.

“Chư vị lo xa rồi, bệ hạ không chỉ đả kích danh gia vọng tộc, mà còn tiêu trừ

hậu hoạn của các tông phái. Từ nay về sau, tất cả võ quán đều thuộc về triều

đình, chứ không thuộc tư nhân. Tất cả con dân dưới 15 tuổi của Đại Luật đều

được nhập học thử miễn phí, học sinh có thể dựa vào hứng thú và thiên phú để

lựa chọn truyền thừa của các tông phái khác nhau.”

“Bệ hạ còn hạ lệnh các học quán cung cấp ăn ở miễn phí cho tất cả học sinh

trong ba năm. Nếu có thiên tư kiệt xuất ở võ đạo hoặc pháp thuật, còn có thể

nhận được học bổng nhất định. Phương pháp này không chỉ ban ơn cho bách

tính, cũng ban ơn cho người tu hành trong thiên hạ, thu hoạch lòng người toàn

bộ võ tu. Như vậy chính là giáo dục người tài cho quốc gia, mà cũng sẽ không

để võ tu học có thành tựu xong, lại trở thành tài sản riêng của các tông phái.”

“Chỉ là làm như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền tài, chia ruộng và quân thuế tuy có thể

tăng nhiều tài nguyên, nhưng chỉ sợ cũng không bù nổi cái lỗ thủng này.”

“Không sợ, bệ hạ đã phái người giám sát sản xuất các vườn thuốc, khoáng sản

trong thiên hạ để trưng thu thuế má. Việc này không chỉ có thể nắm giữ tài

nguyên của các tông phái, mà cũng có thể giúp triều đình thu được nhiều tài phú

hơn.”

“12 nhà ‘Thánh tuyển quốc tông’, 36 nhà ‘Chính tuyển quốc tông’, 72 nhà ‘Phó

tuyển quốc tông’, còn có một lượng lớn ‘quốc tông dự bị’. Tất cả đều phải bồi

dưỡng số lượng nhân tài nhất định cho triều đình, nếu không thể đạt tiêu chuẩn

sẽ bị giảm cấp, cắt giảm trợ giúp, cắt giảm vườn thuốc. Để người tài đi lên, kẻ

kém đi xuống, không sợ những tông phái kia lười biếng.”

“Bệ hạ khác với Thái tổ Thái tông của Đại Ninh, các đời hoàng đế khai quốc

đều muốn cấm võ, bệ hạ lại chỉ hận không thể để con dân càng mạnh càng tốt.”

“Nói chung là cứ thủ trước đi, bệ hạ nói rồi, nếu như những chính sách này có

chỗ sơ suất, vậy thì lại sửa lại.”

“Ha ha! Nếu mấy triều đại trước mà ban bố sách cáo như vậy, chỉ sợ thiên hạ

đại loạn rồi. Chỉ có bệ hạ võ đạo siêu tuyệt, một người một đao là có thể trấn áp

thiên hạ, đối đầu với các thần, mới có thể phổ biến những chính sách như vậy.

Bệ hạ mới mặc kệ là địa phương có phản hay không, ngươi dám to gan tạo

phản, vậy thì chém là được!”

Đỉnh Thương Sinh nghe đến đây, khóe môi hơi cong lên, thỏa mãn mà uống cạn

chén rượu.

Lúc này, một ông lão tóc trắng ngồi đối diện bỗng nhiên nhìn hắn bằng đôi mắt

sáng quắc: “Thương Sinh, ngươi đã tiếp xúc rất nhiều với bệ hạ, ta muốn biết

cách nhìn của ngươi với bệ hạ thế nào?”

Đỉnh Thương Sinh không khỏi híp mắt lại.

Tuy rằng nơi này có hơn trăm vị quan viên lớn nhỏ, nhưng người có tư cách

ngồi cùng bàn với hắn, đều là quan to nhị phẩm tam phẩm và nhà nho có tiếng.

Mà ông lão tóc trắng trước mắt này, chính một nhà nho nổi tiếng cùng hắn ở

Tịnh Châu, họ Ngu tên Phu Tử.

Đỉnh Thương Sinh lập tức cười một tiếng: “Bệ hạ chính là nhân quân!”

Ngu Phu Tử hơi bất ngờ, hắn cau mày nói: “Từ khi quật khởi đến nay, bệ hạ tàn

sát Cự linh nhiều đến mức khó có thể tính toán, võ tu giang hồ và tướng sĩ Đại

Ninh chết trong tay hắn cũng phải hơn 10 vạn là ít.”

“Tâm tính tàn nhân cay độc như vậy, có thể nói là chưa từng có từ tuyên cổ đến

nay, hung danh vang khắp trong ngoài phàm giới. Hiện giờ lại đẩy ra chính sách

hà khắc, lấy võ lực cướp đoạt tài phú của thế tộc, dùng binh đao đẩy chính sách

chia ruộng, như vậy cũng là nhân quân?”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2318: Nhân quân (4)


“Bệ hạ độc ác vô tình với kẻ thù, lại yêu dân như con, bá đạo ở ngoài lại là

vương ở trong, làm sao không đảm đương nổi chữ ‘Nhân’?”

Đỉnh Thương Sinh khẽ lắc đầu, trong mắt hiện ra một vệt ánh sáng lạnh lẽo:

“Bệ hạ cũng chưa từng cướp đoạt tài sản của bách tính. Ngày xưa đúng là có

một số thế gia ở Giang Nam bị hủy bởi quân tiên phong của bệ hạ, nhưng mà

những người này đều là kẻ không biết sống chết, chống lại thiên mệnh, chống

lại thiên uy của bệ hạ. Bệ hạ thu tài sản của họ, chia ruộng của bọn họ, há không

phải thiên kinh địa nghĩa?”

“Sau khi cắt cứ mười châu, bệ hạ lại sửa lại luật pháp và thuế phú. Thế gia

không đóng nổi thuế, bán thổ địa đi là được, sao lại nói là cướp? Còn về phần

chính sách chia ruộng, Ngu tiên sinh chắc cũng phải biết chuyện thổ địa chính

là tai họa lớn của các triều đại.”

“Từ thời Huyền Hoàng thủy đế đến nay, không biết đã có bao nhiêu triều đại bị

hủy bởi tai họa này. Mỗi khi đến những năm cuối của triều đại, đều là kẻ giàu

chiếm đoạt tất cả ruộng đất, kẻ nghèo còn không có mảnh đất để cắm dùi. Bách

tính bị ép vào bước đường cùng, thậm chí không tiếc dấn thân vào ma đạo để

khởi nghĩa, đối kháng với triều đình. Mà thiên hạ này, do trị đến loạn, do loạn

đến trị, giống như là luân hồi vậy.”

Đỉnh Thương Sinh lại hơi xem thường vị Ngu Phu Tử nổi danh cùng mình này.

Cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi?

Táng Thiên sắp nhập ma, nhân tộc Thần Châu sắp tiêu vong!

Hiện giờ, bệ hạ muốn dùng những chính sách chia ruộng, bình quân thuế thú để

ngưng tụ lòng dân trong thiên hạ, tù đó đối kháng với chúng thần.

Những nho môn danh sĩ như bọn họ, dù không ủng hộ hết mình thì cũng không

thể chống đối và ngăn cản.

Vị trước mắt này xuất thân hương dã, tin tức bế tắc, có lẽ không biết chuyện bí

ẩn như Táng Thiên sắp nhập ma này.

Nhưng mà tai họa ruộng đất và thổ địa này, chính là thứ mà các đời sĩ phu nho

môn kiêng kỵ nhất, muốn nghĩ cách giải quyết nhất.

Điều này cũng khiến Đỉnh Thương Sinh sinh lòng phản cảm.

Lẽ nào người này không biết mỗi một lần vương triều hưng thế, đều là một hạo

kiếp của những thế tộc bọn họ hay sao?

Đều nói vương triều ngàn năm, thế gia vạn năm.

Nhưng các đời đến nay, có bao nhiêu thế gia vạn năm bị diệt vong rồi? Con

cháu của bọn họ có kết cục thê thảm thế nào?

Mà Thái Nguyên Đỉnh thị của bọn họ, cũng chỉ có bảy ngàn năm lịch sử mà

thôi.

“Chư vị ngồi đây đều là kẻ uyên bác, chẳng lẽ không biết các đời khai quốc đều

có chính sách phân chia ruộng đất, bình quân thuế phú? Bệ hạ chỉ là hơi thay

đổi một chút mà thôi, muốn tìm ổn định và hòa bình lâu dài. Tất cả mọi người

đều tự hiểu trong lòng.”

Đỉnh Thương Sinh biết vì sao vị Ngu Phu Tử này và một số người ở sau lưng

hắn lại chống cự với chính sách của bệ hạ.

Tuy rằng thổ địa nhiều thì phải nộp thuế nhiều, còn phải cái ‘Quân hộ lệnh’ phải

chia tài sản cho tất cả con cháu trong nhà nữa.

Trong mắt của rất nhiều người, đây quả thật là chặt đứt gốc dễ của thế tộc trong

thiên hạ.

Nhưng nếu đổi thành những hoàng đế khác, các địa phương đã làm phản rồi.

Dù không tạo phản thì cũng sẽ dùng các biện pháp khác để quấy rối, kéo dài, trì

trệ, thậm chí là vặn vẹo chính sách, cuối cùng biến thành sống chết mặc bay.

Nhưng mà vị bệ hạ này của bọn họ thì lại khác, không chỉ sở hữu hai ngàn vạn

hùng binh, mà còn có võ lực vô địch thiên hạ.

Hắn muốn ban bố chính sách gì, thì bất kể người nào trong Thần Châu này cũng

không thể phản kháng.

Mấu chốt là vị bệ hạ này con viết pháp lệnh vào trong ‘Đại Luật cáo’, làm nó

trở thành phương hướng cho việc trị quốc.

Điều này khiến cho những hoàng đế đời sau của Đại Luật rất khó lật đổ những

chính sách này.

Đỉnh Thương Sinh đặt chén rượu xuống, giọng điệu cũng âm trầm và lạnh lẽo

hơn mấy phần: “Đại Luật cáo là bệ hạ định ra, không cho phép địa phương làm

trái. Các ngươi cũng đã biết bệ hạ cực kỳ độc ác với kẻ thù, cũng biết kết cục

của kẻ chống đối với thiên uy. Hình pháp của Đại Luật, cũng được thiết lập vì

đám loạn thần tặc tử đó.”

Mắt thấy mọi người trên bàn rượu đều yên tĩnh không nói gì, hai mươi mấy bàn

tiệc ở chung quanh cũng dần dần yên lặng.

Đỉnh Thương Sinh lại nở một nụ cười: “Hồng hồ bệ hạ cũng không có ý đuổi

tận giết tuyệt thế gia, tuy rằng không có ruộng đất, nhưng lại có xưởng, cửa

hàng, mỏ khoáng, và các loại sản nghiệp khác. Không phải là bệ hạ đang cổ vũ

những thứ này sao? Những thứ này có thể kiếm nhiều tiền như vậy, lại có thể

truyền thừa xuống cho đời sau, để bọn họ áo cơm không lo.”

“Còn cái ‘Quân hộ lệnh’ kia đúng là hơi phiền phức, sẽ khiến lòng người trong

gia tộc tan rã. Nhưng bệ hạ đã thiết lập ‘Thánh tuyển quốc tông’ và ‘Chính

tuyển quốc tông’, cái này không chỉ giới hạn riêng ở tông phái, nếu thế gia có ý

muốn truyền thừa võ đạo ra ngoài, như vậy cũng có thể gia nhập hàng ngũ

tuyển chọn. Hậu duệ của chúng ta có thứ chúng ta để lại, lẽ nào tiền đồ còn

chẳng ra sao?”

Khi hắn nói hết lời, mấy vị gia chủ thế gia ở Tịnh Châu cũng hiện ra vẻ suy

ngẫm.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2319: Con mồi


Sở Hi Thanh do dự mãi, cuối cùng vẫn để ngươi dẫn Bạch Linh Hi vào.

Đúng lúc này, Bạch Tiểu Chiêu vẫn nằm nhoài trên bàn bỗng nhiên ngẩng đầu

lên, nhìn về phía cô gái bên ngoài với ánh mắt cảnh giác.

Bởi vì Sở Hi Thanh phải đội mũ miện khi lên triều, nên Bạch Tiểu Chiêu cũng

không tiện nằm nhoài trên đầu Sở Hi Thanh, ngay cả vai cũng không thể, vì vậy

nên nàng nằm ở trên bàn bên cạnh.

Lại bởi vì gần đây Sở Hi Thanh cũng dùng Ước Nguyện Thạch với nàng, nên

dạo này Bạch Tiểu Chiêu hơi ham ngủ.

Nhưng khi nàng ngửi được khí tức nguy hiểm, thì vẫn tỉnh lại ngay.

Bạch Tiểu Chiêu lập tức mở màn sáng màu xanh lam của Thần Khế thiên bi ra.

Bạch Tiểu Chiêu: Oa, lệnh sứ Xiển môn Bạch Linh Hi này thật là xinh đẹp!

Sở Hi Thanh lập tức nghiêng đầu nhìn linh sủng của mình mà không nói gì.

Sở Vân Vân: Lệnh sứ Xiển môn?

Lục Loạn Ly: Vậy sao? Ta cũng phải đến ngắm một chút.

Sở Hi Thanh sờ sờ sống mũi, bất đắc dĩ đáp lại: Nàng tự xưng là lệnh sứ Xiển

môn, nói là có việc thương lượng với ta, nghe một chút cũng không sao. Đúng

rồi, Tiễn Tiễn, Nhược Hi, giúp ta điều tra xem có cao thủ nào tên Bạch Linh Hi

không, nữ tử này sâu không lường được, có thể là một cái Gần Thần.

Sở Hi Thanh vừa gửi tin xong, Lục Loạn Ly cũng đã đi vào đại điện.

Nàng mặc một thân quần áo hoa lệ, đi lên ngự đài, rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh

ghế của Sở Vân Vân.

Lục Loạn Ly là phó hậu, nàng cũng có một vị trí riêng trên ngự đài, có thể tham

dự bất kỳ điển lễ đẳng cấp nào của Đại Luật.

Nhưng hôm nay Lục Loạn Ly cũng lười đi tham gia nghị sự.

Nàng cảm thấy việc này rất nhàm chán, ngồi như vậy thà đi tu hành còn hơn.

Nàng đã bị Sở Hi Thanh bỏ xa, cũng cách Sở Vân Vân và Vấn Tố Y rất xa.

Lục Loạn Ly đã đặt mục tiêu cho bản thân, nhất định phải lên nhị phẩm trong

vòng ba tháng.

Nhưng khi Bạch Tiểu Chiêu đề cập đến lệnh sứ của Xiển môn này, nàng lại thấy

rất tò mò.

Sở Hi Thanh bị dung mạo và cách ăn mạo hoa lệ của Lục Loạn Ly làm cho rung

động.

Nàng vốn đã rất xinh đẹp, lúc này lại mặc nguyên bộ phương châu ngọc quan,

quả thực là diễm lệ đến cực điểm, làm cho hắn hơi thất thần.

Nên nói như thế nào đây?

Phong cách của nha đầu này trước kia đều tương đối trẻ con, khí chất cũng khá

ngây thơ trong sáng, cực kỳ có sức sống; bây giờ vừa mặc trang phục này lên,

lại quyến rũ mê người, nhìn như một quý phụ xinh đẹp vừa thấy đã yêu.

Nhưng nàng làm thế nào để mặc nguyên cả bộ này trong thời gian mười mấy

hơi thở?

Sở Hi Thanh thu hồi ánh mắt khó hiểu của mình, lại nhìn xuống phía dưới ngự

tọa.

Bạch Linh Hi vừa hay đi đến trước ngự toạ, hành lễ với hắn: “Lệnh sứ Xiển

môn Bạch Linh Hi, tham kiến bệ hạ!”

Trong lòng Sở Hi Thanh lại sinh ra tâm tư nam nữ.

Lúc trước chỉ nhìn nhà, bây giờ quan sát gần thì mới có thể cảm nhận được vẻ

đẹp kinh tâm động phách của cô gái này.

Trên mặt Sở Hi Thanh lại bình tĩnh, trong mắt thậm chí còn lộ ra mấy phần sắc

bén: “Theo ta biết, vị kia của Xiển môn đã bị ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ Thần

Bàn Nhược khống chế?”

“Đúng là có việc này!” Bạch Linh Hi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh như thường:

“Nhưng nói là khống chế thì không đúng lắm, chỉ có thể nói là Chân Tổ bị che

đậy và lừa dối thôi.”

“Ồ?” Sở Hi Thanh hơi tò mò: “Che đậy lừa dối? Vì sao lại nói vậy?”

Sắc mặt Bạch Linh Hi nghiêm túc: “Chân Tổ của Xiển môn chính là lấy ‘Bàn

Cổ tinh hồn’ của Huyền Hoàng thủy đế làm trụ cột, đắp nặn thành một phân hồn

hóa thân. Ý chí bảo vệ nhân tộc Thần Châu chúng ta của hắn vẫn khắc sâu trong

nơi sâu xa của nguyên thần, là căn cơ để Chân Tổ của Xiển môn tồn tại trên thế

giới này, há lại là thứ ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ có thể thay đổi?”

“Khi Thiên Vạn Trá chi chủ có thể che đậy và vặn vẹo cảm giác của hắn với bên

ngoài, dẫn dắt và lừa dối ý niệm của hắn, nhưng không thể làm khiến cho Chân

Tổ của Xiển môn trở thành kẻ địch của nhân tộc, không thể làm cho hắn làm ra

chuyện vi phạm ý chí căn bản của hắn.”

Sở Hi Thanh không khỏi rơi vào suy ngẫm.

Lời này của Bạch Linh Hi không phải không có lý.

Hắn cũng cho rằng Chân Tổ của Xiển môn sẽ không bị khống chế đơn giản như

vậy.

“Như vậy lệnh sứ đến đây là muốn thương lượng chuyện gì?”

Sở Hi Thanh vẫn bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi là phụng lệnh Chân Tổ của Xiển môn,

hay là bị ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ sai khiến?”

“Chân Tổ đã bị ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ ngăn cách, đại đa số người trong

Xiển môn đều không thể tiếp xúc với Chân Tổ.”

Bạch Linh Hi lắc lắc đầu: “Nhưng rất lâu về trước, có rất nhiều tiền bối trong

Xiển môn đã phát hiện điều dị thường. Chúng ta tuy không thể giúp Chân Tổ

thoát khỏi sự khống chế của ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’, nhưng lại bắt đầu kết

đội với nhau, thành lập một tổ chức ‘Xiển môn mật hội’, bắt đầu đối kháng với

‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’.”

“Đối kháng?” Sở Hi Thanh lại nghi vấn.

“Chỉ cần chúng ta không vi phạm quy củ của Xiển môn, Chân Tổ sẽ không ra

tay với chúng ta. Chúng thần ở trên trời cũng không cho phép hắn hoàn toàn

khống chế Chân Tổ của chúng ta.”

Bạch Linh Hi giải thích đến đây, lại hơi chậm lại: “Vì thế nên lần này tại hạ là

phụng lệnh ‘Xiển môn mật hội’ đến đây. Chư vị trưởng lão của mật hội đã biết

đến uy danh của bệ hạ, cũng vô cùng kính phục với hành động tiêu diệt Đại La

Nghĩ tộc và dốc sức chống lại các thần của bệ hạ, nên có ý định giúp bệ hạ một

phần sức lực.”

“Cho nên đã lệnh cho tại hạ đến đây hiệu lực cho bệ hạ. Ngoài ra tại hạ còn

mang đến một tia ‘Thái sơ mẫu khí’, và một vị trí cực kỳ bí mật có thể lấy ‘Thái

Tố thần nguyên’. ‘Thái Tố thần nguyên’ trong đó có thể thay thế bí dược, giúp

bệ hạ bước vào nhất phẩm.”

Giọng nói của nàng hơi dừng lại, ngước mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Ngoài ra cũng

là cầu viện với bệ hạ. Tôn chỉ của ‘Xiển môn mật hội’ là cứu trợ Chân Tổ thoát

vây. Mà bệ hạ là trụ cột của nhân tộc ta, cũng là hi vọng của Xiển môn chúng

ta.”
 
Back
Top Bottom