Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 350: Thần Đao Huyết Nhai (2)


Sở Hi Thanh vui mừng vô cùng, cúi đầu thi lễ về phía Manh tẩu: “Đa tạ tiên

sinh!”

“Không cần cảm ơn ta, ngày xưa ta nợ Diệp nha đầu một ân tình, người muốn

cảm tạ thì cảm tạ nàng đi.”

Manh tẩu thản nhiên phất phất tay, sau đó nhấc hai hộp kim châm lên: “Cũng là

do trình độ của Hình Xăm Sư kia của ngươi không tệ, ta mới có thể hòa ba bức

đồ này vào nhau, cải thiện thêm một chút dựa theo trụ cột vốn có.”

“Đúng rồi! Thiên phú của ngươi không tầm thường, ngày sau bái vào Vô Tướng

Thần Tông thì lão hủ còn phải làm cho ngươi không ít. Ta có một lời, ngươi

nhất định phải nhớ kỹ, sau này ngươi muốn xăm chiến đồ thì nhất định phải mời

Hình Xăm Sư tốt nhất, đỉnh cấp nhất. Nếu như không mời được thì có thể tìm

cô gái này, trình độ của nàng không tệ, ít nhất sẽ không phá hủy chiến đồ của

ngươi. Tương lai còn có thể qua tay lão phu để cải thiện và tối ưu hóa.”

Sở Hi Thanh vẫn là cảm động đến rơi nước mắt, hắn và Lôi Nguyên cùng đưa

Manh tẩu ra đến cổng chính của võ quán.

Sau khi đưa tiễn Manh tẩu rời đi, Sở Hi Thanh nhìn màn hình huỳnh quang hư

ảo trong mắt mình, lập tức sửng sốt một chút.

Hắn phát hiện cột danh vọng của mình bỗng nhiên phát sinh biến hóa.

Danh vọng vẫn là mấy chữ “Bát phẩm thượng (siêu)”, không có thay đổi, nhưng

mấy chữ này vốn phải là màu đỏ.

Trước kia, khi ánh mắt Sở Hi Thanh nhìn vào thì còn có hai đoạn tin tức nhắc

nhở.

Nói mọi người cho rằng sức chiến đấu của hắn đã đạt đến cảnh giới thất phẩm

hạ, Mà nguyên công của Sở Hi Thanh chỉ có bát phẩm hạ, không thể gánh chịu

thêm tin tưởng vân vân, mời hắn mau chóng tăng nguyên công lên, mở khóa

càng nhiều danh vọng mới.

Nhưng mà bây giờ, những cái chữ màu đỏ chói mắt kia đã biến trở thành màu

trắng như bình thường.

Hai đoạn tin tức kia cũng đã biến mất, như chưa từng xuất hiện trong đầu óc của

hắn.

Sở Hi Thanh rơi vào suy tư.

Hiệu quả của bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công này, tương đương với tăng

cường sáu phần mười uy lực của nguyên công.

Nói cách khác, năng lực gánh chịu danh vọng của hắn cũng được tăng cường?

Có thể gánh chịu càng nhiều danh vọng hơn, điểm võ đạo cũng được nhận đủ

mười phần?

Đây là một chuyện tốt, không cần lo lắng lãng phí danh vọng và điểm võ đạo

nữa.

“Trở về đi!”

Lôi Nguyên đưa mắt nhìn xe ngựa của Manh tẩu đi xa, lúc này mới quay người

cười nói: “Chúng ta đi Thần Binh Viện, có lẽ mấy người Diệp giáo đầu đã

chuẩn bị kỹ càng.”

Sau khi hắn và mấy vị giáo đầu thương lượng xong, thì vẫn quyết định nhanh

chóng mở Thần Binh Viện.

Thật ra thì chuyện này khá vội vàng, đám đệ tử mới lên cấp chân truyền kia

chưa chắc đã có thể chuẩn bị kỹ càng.

Dựa theo quy củ của năm ngoái, Thần Binh Viện thường được mở vào sau ba

ngày cuộc thi chân truyền kết thúc. Khí đó thì võ quán cũng vào kỳ nghỉ.

Tuy nhiên, có ba người trong năm vị giáo đầu và hắn xuất thân từ nơi khác, bọn

họ muốn nhanh chóng xong việc, trở về nhà nghỉ ngơi, thăm viếng ăn tết.

Vừa hay Kiếm Tàng Phong cũng muốn đuổi người đi sớm một chút, để tối ưu

hóa trận pháp cảnh giới của võ quán Chính Dương.

Trước kia, Huyết Phong Đạo lẻn vào Tàng Kinh Lâu của võ quán Chính Dương,

rồi chôn 6900 tấm Bạo Viêm Phù ở trong đó.

Việc này đã truyền khắp giang hồ, trở thành một trong những trò cười của Vô

Tướng Thần Tông.

Bản sơn cực kỳ tức giận, ra lệnh cho các võ quán dưới trướng cường hóa trận

pháp, không được để chuyện tương tự phát sinh lần nữa.

Đặc biệt võ quán Chính Dương là quan trọng nhất.

Vì thế, Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong thảo luận xong thì bắt đầu gõ nhịp với

nhau, quyết định khởi động Thần Binh Viện.

Sở Hi Thanh bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, trong mắt hiện ra một vệt vui

mừng.

Cuối cùng thì ngày này cũng đã đến rồi!

Sở Vân Vân và hắn bái nhập võ quán Chính Dương, lại ẩn núp hơn nửa năm!

Trong quãng thời gian này đã trải qua nhiều gian khổ, thậm chí là mấy lần nguy

cơ sống còn, tất cả chính là vì thứ được giấu trong Thần Binh Viện. . .

Sở Hi Thanh là người khá bình tĩnh, nhưng giờ phút này hắn cũng không nhịn

được mà cảm xúc dâng trào, khí huyết toàn thân phập phồng.

. . .

Thần Binh Viện nằm ở phía bắc của Tàng Kinh Lâu, lại nằm ở góc tây nam của

Bắc viện.

Khi Sở Hi Thanh đi dọc theo con đường lát đá xanh, đi đến vị trí cách cổng

chính của Thần Binh Viện hai mươi trượng, hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn về

phía cổng chính ở phía trước.

Hắn phát hiện ý chí và tinh thần của mình tự phát ngưng tụ ra Nhai Tí đao ý, hô

ứng với một thứ gì đó ở bên trong Thần Binh Viện.

Trái tim của Sở Hi Thanh cũng bắt đầu đập ‘thình thịch’.

Cảm giác này. . . giống như là nam nhân biết yêu lần đầu

“Tiểu Sở?”

Lôi Nguyên đã bước lên bậc thang ở phía trước, hắn phát hiện Sở Hi Thanh

không đi theo sau mình, không khỏi hơi kinh ngạc nhìn lại: “Nhìn cái gì vậy?

Còn không mau tiến lên, sắp đến giờ tý rồi, đây là thời khắc hấp thụ tốt nhất.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 351: Thần Đao Huyết Nhai (3)


Sau giờ tý, âm lực trong thiên địa là thịnh nhất, dương lực chưa phát. Thanh

thanh thần binh bên trong Thần Binh Viện sẽ không còn bị áp chế bởi dương

lực, Binh sát ở dưới nền đất sẽ bắt đầu xông ra ngoài.

Thời gian tốt nhất để hấp thụ Binh sát chính là hai canh giờ từ giờ tý bốn khắc

đến giờ dần bốn khắc.

“Hơi kinh ngạc!” Sở Hi Thanh ngửa đầu nhìn vào trong Thần Binh Viện.

Từ khoảng cách này, hắn có thể nhìn hai cái trụ sắt to đến mức cần mười người

ôm đang ló đầu ra từ trong sân.

“Không thể tin được, hai cái cột sắt này phải cao mười lăm trượng là ít, đúng

không? Có người nói đây chỉ là hai cái tay cầm của hai thanh binh khí, độ dài

của chúng nỏ phải hơn 100 trượng. Thế gian này thực sự có sinh linh có thể sử

dụng binh khí như vậy sao?”

Lôi Nguyên thấy hơi buồn cười “Không phải ngươi đến Hỏa Cốt Quật rồi sao?

Thi thể của cự thần thời thượng cổ kia cũng cao ba mươi dặm, cùng chính là

4500 trượng. Hai thanh binh khí này giống như hai cái tăm trong mắt hắn vậy.”

“Chủ nhân của đôi binh khí này cũng là cự thần thời thượng cổ, tuy nhiên niên

đại chỉ nằm trong vòng ba mươi vạn năm, hình thể cũng tương đối nhỏ một

chút. Có người nói chủ nhân của thanh chiến đao trong này chính là Binh Thần

– Lê Tham, người được xưng cũng Ma Thần – Táng Thiên. Còn một cái khác

thì thuộc về Hỏa Thần – Diễm Dung, nhưng vẫn chưa được chứng thực.”

Hắn lại đưa mắt nhìn về phương xa, trong mắt hiện ra ý nhớ nhung: “Ngươi còn

chưa đi qua Trung Thổ ở phía bắc, nơi đó có vô số hậu duệ của cự thần sinh tồn,

thực lực mạnh mẽ, thân thể to lớn, kẻ cao nhất phải hơn 100 trượng, còn duy trì

tiên thân thần lực của cự thần. Có người nói con cái của bọn họ, vừa sinh ra đã

có tu vị tứ phẩm! Những kẻ mạnh nhất trong tộc này, đúng là miễn cưỡng có thể

sử dụng hai thanh thần binh này.”

Con mắt của Sở Hi Thanh hơi híp lại.

Đám người triều Đại Ninh vẫn gọi phương bắc là Trung Thủ, chỉ vì thổ địa của

triều Đại Ninh bây giờ chỉ nằm ở góc viền phía nam trên mảnh đất khổng lồ này

mà thôi.

Trước khi Tần Mộc Ca chết, nàng vẫn luôn chiến đấu với đám hậu duệ cự thần

và đại yêu ở man hoang kia.

Nhưng nàng vẫn có thể vô địch, quét ngang ba vạn dặm Bắc vực, mở hai châu

Cực và Tuyệt, làm cho biên giới của Đại Ninh vượt xa tiền triều.

“Chờ tu vị của ngươi tăng lên, có thể đi phương bắc nhìn một phen. Bên kia

không chỉ có hậu duệ của cự thần, mà sản lượng bí dược cũng cao gấp mười

phía nam chúng ta, giá cả bên đó cũng rẻ hơn bên này nhiều.”

“Loại tài liệu chính của bí dược như Hắc Hỏa San Hô, phẩm chất tốt nhất có giá

hai ngàn lượng bạc ở phía nam, nhưng ở phía bắc thì chỉ cần năm trăm lượng.

Có điều, bí dược bên kia cơ bản đều bị chư quân ở Bắc vực nắm giữ và lũng

đoạn, nếu ngươi muốn đổi những bí dược này, thì chỉ có thể gia nhập quân đội.”

Lôi Nguyên nói đến đây, lại vẫy tay ra hiệu cho Sở Hi Thanh đi theo: “Vì thế,

trước khi tiến vào nội môn của Vô Tướng Thần Tông, thật ra thì đi tòng quân ở

Bắc vực cũng là một một lựa chọn không tệ. Ngươi đã có Nhai Tí đao ý tầng

thứ năm, chính là nhân tài mà quân đội thích nhất, chờ ngươi xuất sư đệ tử chân

truyền, thậm chí có thể trực tiếp nhậm quân chức thất phẩm ở chư quân tại Bắc

vực.”

“Đãi ngộ của chư quân phương bắc vẫn luôn rất tốt, bọn họ rất ít khi dùng bạc,

mà thường dùng vật để thay cho lương bổng. Một Trí Quả giáo úy thất phẩm

thượng, chỉ cần có một ít công huân, là có thể có thu nhập không ít. Tài liệu và

các loại thuốc mà bọn họ thu thập hàng năm, cộng thêm đồ đằng Bí Chiêu, có

thể đổi lấy ba vạn lượng bạc ở phía nam này.”

“Mấu chốt là Vô Tướng Thần Tông cổ vũ đệ tử đi tòng quân ở phương bắc, khai

thác thổ địa cho nhân tộc, vì về còn tán thành quân công ở Bắc vực. Điều này có

thể trở thành tài nguyên để ngươi tiến vào nội môn và chân truyền của Vô

Tướng Thần Tông. Nhắc đến mới nhớ, La Lễ kia hẳn là trở về từ trong quân ở

Bắc vực.”

Có vẻ như Lôi Nguyên rất có hứng thú nói chuyện, nói liên miên không dừng.

Tuy nhiên, sau khi hắn đi vào Thần Binh Viện, thì liền ngậm miệng không nói.

Vị này lập tức tỏ vẻ nghiêm nghị, khí chất trở nên lạnh lùng uy nghiêm như một

tòa núi cao sừng sững.

Khi Sở Hi Thanh bước vào cửa viện, chỉ thấy trong này đã có rất nhiều người

đang ngồi.

Bao quát cả bốn mươi vị đệ tử mới lên cấp chân truyền ngày hôm nay, tổng số

hơn 400 người trẻ tuổi, tất cả đồi đang ngồi quanh hai cái trụ sắt cực lớn kia.

Quá nửa người ngồi tại nơi này đều là đệ tử chân truyền của võ quán.

Bộ phận còn lại thì hoặc là mặc trang phục bộ khoái, hoặc là mặc quân giáo của

quân đội, còn có một số người mặc trang phục của Cẩm y vệ.

Bọn họ hoặc là đến từ Lục phiến môn, hoặc là xuất phát từ binh lính trong quận

như Thiên Bình Quân, hoặc là Cẩm y vệ, có thể nói là rất đa dạng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 352: Thần Đao Huyết Nhai (4)


Lúc này, chung quanh hai trụ sắt cực lớn kia được bố trí một cái phù trận cực

lớn. Dùng các loại ngọc thạch, đồ đồng thau và chu sa để bố trí, diện tích rộng

đến sáu mươi trượng, đem toàn bộ Thần Binh Viện bao quát vào trong đó.

Tử Tĩnh đạo nhân đứng ở vị trí chủ trận ở nơi trung tâm, Diệp Tri Thu cầm đầu

bốn vị giáo đầu thì lại khoanh chân ngồi ở bốn phương hướng trong viện, từng

người đều tạo trận một góc của phù trận.

Kiếm Tàng Phong thì đứng ở phía trên cây cột sắt bên trái, nhắm mắt dưỡng

thần.

Sở Hi Thanh quét mắt nhìn qua, chẳng mấy chốc đã tìm được Sở Vân Vân ở

trong đám người.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, đều hiện lên một tia kỳ dị.

“Ngươi tìm một chỗ ngồi đi, ngươi có đao ý tầng năm, lại có Thuần Dương chi

thể, không ngại ngồi gần một chút, có thể dung luyện càng nhiều Binh sát hơn.”

Lôi Nguyên cẩn thận nhìn phù trận kia một chút, sau đó mới thỏa mãn mà thu

hồi ánh mắt lại, cuối cùng hắn quay sang nói với Sở Hi Thanh: “Ngày thường

thì Binh sát nơi này nằm trong trạng thái phong ấn. Mỗi nửa năm mới mở

phong ấn một lần, ngươi phải cố gắng quý trọng cơ hội này, ngày sau muốn tiếp

tục cường hóa Binh sát thì phải chờ đến tận sang năm.”

Khi Lôi Nguyên nói xong, hắn cũng phi thân lên, nhảy cao mười lăm trượng,

rơi vào đỉnh của một thanh thần binh khác.

Sở Hi Thanh lại đi đến vị trí đối diện Sở Vân Vân rồi ngồi xuống, nơi này cách

vị trí của một thanh thần binh trong số đó khoảng tầm mười trượng. Vừa không

gần quá, lại cũng không xa quá, chung quanh có năm mươi sáu mươi người,

xem như là ở trong đoàn người.

Lúc này, hắn đã có cảm ứng, trong đầu hắn xuất hiện mọt hình ảnh.

Đó là một con thú nhỏ đầu rồng thân sài đang chuyển động náo loạn ở không

gian u ám dưới lòng đất, tựa như đang muốn thoát ra khỏi cái ao tù ở phía dưới.

Nó dùng trăm phương ngàn kế mà vẫn không thể phá tan phong ấn, lao ra khỏi

nền đất, chỉ có thể nôn nóng rống to về phía Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh cũng cảm thấy Nhai Tí đao ý đang ngưng tụ trong thần niệm của

mình lại càng ngày càng mạnh. Nó còn hô ứng và cộng hưởng với con thú nhỏ

kia.

Thần niệm của Sở Hi Thanh cực kỳ ngột ngạt, hắn cố gắng không biểu hiện ra

ngoài. Trên mặt hắn vẫn thản nhiên như không, khoanh chân ngồi xuống.

Lục Loạn Ly vốn ngồi ở cách đó mấy trượng, sau khi nàng nhìn thấy Sở Hi

Thanh thì trực tiếp đứng dậy đi qua bên này ngồi.

“Nghe nói người khắc chiến đồ cho ngươi chính là Manh tẩu? Ngươi thực sự rất

may mắn đấy, có người nói chiến đồ và đồ đằng Bí Chiêu qua tay Manh tẩu đều

có thể gia tăng uy lực lên hai phần mười.”

Sau khi Lục Loạn Ly nói xong câu này, lại tò mò hỏi: “Sao người không ngồi

gần hơn một chút? Ngươi có đao ý tầng năm, Thuần Dương chi thể. Có thể

dung luyện càng nhiều Binh sát. Binh sát của hai thanh thần binh này rất tinh

khiết, có thể làm cho uy lực đao pháp của ngươi tăng lên hai phần mười, thậm

chí còn có tác dụng cho việc cô đọng đao cương, rất hữu dụng.”

Nàng vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác, cho nên mới không dám

ngồi quá gần.

Còn tên này thì lại vì sao?

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, ngồi ở giữa đám người thì mới dễ giở trò.

Ngồi quá gần thì sẽ rất dễ thấy, rất dễ bị chú ý.

“Ta chưa từng dung luyện Binh sát, cho nên muốn thử xem một chút, nếu như

có thể chịu đựng được, vậy thì không ngại di chuyển lên gần một chút.”

Sở Hi Thanh mỉm cười, sau đó sắc mặt lạnh lẽo: “Tập trung vào.”

Lục Loạn Ly hơi nhíu mày, nàng cảm thấy hơi là lạ.

Nàng rất quen thuộc Sở Hi Thanh.

Cái tên này nhìn qua thì không có gì khác thường, dáng vẻ như rất thận trọng và

cẩn thận, hết sức tập trung, nhưng lại ngậm lấy vài phần mong chờ, thần thái

cũng không có gì khác với những đệ tử mới lên cấp chân truyền.

Tuy nhiên, Lục Loạn Ly luôn có cảm giác tên này đang giả bộ.

Tựa như tên này đang rất ngột ngạt, mi mắt lại lộ ra ra vài phần ngưng trọng.

Nhưng đúng lúc này, Tử Tỉnh đạo nhân bỗng nhiên mở mắt, cất tiếng nói: “Giờ

tý đã đến, xin mời chư vị chuẩn bị.”

Hai tay hắn bắt linh quyết, làm cho các loại phù văn được bố trí bởi ngọc thạch

và chu sa ở chung quanh bắt đầu sáng lên, hiện ra linh quang màu đỏ thẫm.

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, cẩn thận đề phòng.

Ngay cả Lục Loạn Ly cũng không quan tâm đến Sở Hi Thanh nữa, nàng tập

trung pháp lực và chân nguyên trong cơ thể, chuẩn bị chống đỡ sát lực trùng

kích.

Một chớp mắt tiếp theo, một luồng sát lực lớn lao bỗng nhiên xông ra từ dưới

nền đất.

Chúng nó vọt lên cao năm mươi trượng, hình thành một cột khí màu đỏ thẫm!

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người ở chung quanh hai thanh thần binh đều biến

sắc mặt. Tất cả đều cảm nhận được từng luồng từng luồng canh kim linh sát sắc

bén đang vờn quanh nơi này, chúng nó chuyển động rất nhanh, lại cắt qua cơ thể

làm cho bọn họ đau đớn.

Có một bộ phận ở trong đó thậm chí còn nhảy vào bên trong cơ thể của bọn họ,

bắt đầu xung kích và va đập lung tung ở trong cơ thể máu thịt của bọn họ.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, có vài người đã cảm giác thân thể của

mình sắp sửa nổ tung dưới sự trùng kích của Binh sát.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 353: Thần Đao Huyết Nhai (5)


“Trấn!”

Kiếm Tàng Phong và Lôi Nguyên đồng thời phát lực, bọn họ đạp chân một cái,

đem chân nguyên võ ý trấn áp hai thanh binh khí dưới chân.

Làm cho sát lực đang phun trào cũng cứng lại.

“Khóa!”

Bốn vị giáo đầu Diệp Tri Thu và Thiệu Linh Sơn cũng là sắc mặt ngưng trọng,

đêm chân nguyên của bản thân rót vào trong phù trận bên dưới.

Khoảnh khắc này, mọi người tại nơi đây đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Binh sát đang phun trào từ dưới nền đất kia cũng yếu đi trên diện rộng, cảm

giác đau nhói và bị cắt rời trong cơ thể cũng giảm bớt đến trình độ mà bọn họ

có thể chịu đựng.

Lúc này cũng không có ai chú ý đến Sở Vân Vân ở trong đám người, có mấy

viên châu nhỏ màu đỏ thẫm trượt xuống từ ống tay áo của nàng.

Những viên châu màu đỏ thẫm này có kích thường tầm đầu ngón tay, vô thanh

vô tức lăn vào bụi cỏ ở gần đó.

Chúng nó dựa vào sát lực yểm trợ, vẫn lăn vào gần hai thanh thần binh kia, mà

không có người nào phát hiện ra.

Không chỉ có Tử Tĩnh đạo nhân ở gần trong gang tấc không phát hiện, mà ngay

cả Kiếm Tàng Phong và Lôi Nguyên đứng trên hai trụ sắt cũng không phát hiện

ra.

Sắc mặt Sở Hi Thanh nghiêm túc.

Hắn cũng đang hô hấp thổ nạp Dưỡng Nguyên Công như những người khác tại

nơi này, từng bước từng bước luyện hóa Binh sát trong cơ thể.

Trong lòng Sở Hi Thanh thì lại không nhịn được mà cảm thấy hơi sốt ruột.

Cái còn Sát linh hóa hình ‘Nhai Tí’ kia đã sắp sửa xông ra khỏi phong ấn.

Đến khi đó thì sẽ không che giấu được. . .

Dựa theo lời nói của Sở Vân Vân, hai con Sát linh bên dưới là chi bảo hiếm có

trên thế gian này.

Tuy rằng chúng nó đang nằm trong trạng thái ấu thể (con non), nhưng nếu như

uẩn dưỡng thỏa đáng, thì tương lai sẽ hóa rộng, đăng nhập nhất phẩm, lại có thể

trợ giúp người thành đạo, tái hiện thần thông của Bàn Cổ, đánh vỡ giới hạn của

nhân thần.

Một khi nó hiện thế, thì dù là cao nhân nhất phẩm nhị phẩm, cũng sẽ không tiếc

tất cả để tranh cướp.

Cái này gọi là mang ngọc có tội. . .

Nếu như bị người khác biết được hai người bọn họ là ký chủ của hai con Linh

sát, thì bọn họ sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Chúng nó tất nhiên là một chí bảo, nhưng cũng có thể trở thành thứ đưa người

vào chỗ chết!

Cũng trong khoảnh khắc này, những viên châu màu đỏ thẫm kia bỗng nhiên

‘Ầm! Ầm! Ầm!’, một đám lửa lớn màu đỏ thắm bỗng nhiên nổ tung, kéo dài ra

bốn phương tám hướng.

Tất cả mọi người đang luyện hóa Binh sát đều bị kinh động, bọn họ dồn dập mở

mắt ra, hiện ra vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

“Tử Tĩnh sư đệ, có chuyện gì vậy?”

Kiếm Tàng Phong nhíu chặt lông mày, nhìn xuống phía dưới.

Tuy nhiên, ánh sáng mạnh và ngọn lửa màu đỏ thắm kia đã bao phủ bốn phương

tám hướng, tạm thời che đậy tầm mắt của hắn.

Kiếm Tàng Phong quét mắt liếc nhìn bốn phía một cái, sau đó không thể không

thu tầm mắt lại, dùng toàn bộ tinh thần để ứng phó và trấn áp Binh sát.

Những ngọn lửa màu đỏ thắm vừa nổ tung kia, cũng phá hoại một ít phù văn mà

bọn họ bố trí, làm cho Binh sát ở dưới nền đất rơi vào trạng thái mất khống chế

trong giây lát.

Tử Tĩnh đạo nhân giận không nhịn nổi, hắn cũng liếc mắt nhìn chung quanh,

trong con ngươi tràn đầy sát ý.

“Có người dùng phù châu làm loạn, ý đồ khó lường.”

Điều để Tử Tĩnh đạo nhân khó chịu chính là, đám phù châu này lại nổ tung

ngay ở bên người của hắn!

Đây là kẻ nào gây sự?

Tuy nhiên, tầm mắt của hắn cũng bị ánh sáng mạnh và ngọn lửa kia che khuất,

trong lúc nhất thời không thể nhìn thấy rõ ràng.

Ngay cả linh thức của hắn cũng bi che đậy, không thể nào kéo dài.

Tử Tĩnh đạo nhân lại bắt linh quyết, cố gắng dập tắt những ngọn lửa này và ánh

sáng này.

Sau đó, con ngươi của hắn lại hơi co lại: “Tu vị của kẻ này. . . ít nhất là tam

phẩm!”

Bên trong ngọn lửa và ánh sáng này, có ẩn chưa chân ý Hỏa rất mạnh mẽ.

Trong lúc nhất thời, pháp thuật của hắn không thể làm gì cả.

Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là, tựa như người này không có

ý định đả thương người khác, những ngọn lửa và ánh sáng kia chỉ vẻn vẹn che

đậy tầm nhìn và linh thức của bọn họ thôi.

“Phù châu này chỉ có thể kéo dài ba mươi cái hô hấp, chúng ta chữa trị phù trận

trước đi!”

Lôi Nguyên nhíu chặt lông mày, sắc mặt nặng nề: “Chờ ngăn chặn được Binh

sát, rồi sẽ xử lý.”

Cùng đúng lúc này, hai con thú nhỏ to bằng khoảng nắm tay đã lao ra khỏi nền

đất.

Một con đầu rồng thân sài, thần thái dữ tợn, nhìn giống như Nhai Tí. Một con

giống như sư tử, cả người bốc khói lửa, tựa như Toan Nghê.

Hai con thú nhỏ ngửi một cái lại ngửi một cái, sau đó lao qua những ngọn lửa

và ánh sáng kia, bay thẳng về phía Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân.

Khi con Nhai Tí to bằng nắm đấm kia nhào vào trong lồng ngực của Sở Hi

Thanh, nội tâm của Sở Hi Thanh nhất thời phấn chấn.

Lúc này, Nhai Tí đao ý trong thần niệm của hắn đang bay lên đến cực hạn, nó

cũng mừng rỡ và phấn chấn đến cực điểm giống như tâm trạng của Sở Hi Thanh

lúc này.

Lục Loạn Ly ngồi ở cách đó khoảng hai bước cảm thấy hơi khác thường, nhưng

nàng lại lập tức tập trung luyện hóa Binh sát trong cơ thể.

Nhân lúc những ngọn lửa và ánh sáng kia bao trùm, Lục Loạn Ly cũng hút vào

một lượng lớn Binh sát, số lượng tương đương mười lần so với đám đệ tử chân

truyền ở bên cạnh.

Số lượng này đủ để đao uy của nàng tăng lên gần năm phần, nhưng mà luyện

hóa cũng cực kỳ khó khăn!

Sở Hi Thanh cũng đang hết sức tập trung, toàn lực vận chuyển Dưỡng Nguyên

Công.

Con Nhai Tí kia nhào vào trong cơ thể của hắn, sau đó liền hóa thành từng sợi

từng sợi khí lưu sắc bén đến cực điểm, bắt đầu lưu chuyển nhanh chóng ở trong

cơ thể Sở Hi Thanh.

Con Sát linh này đang thích ứng với ‘nhà’ mới của nó.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 354: Thần Đao Huyết Nhai (6)


Cũng tại giờ tý, bản sơn của Vô Tướng Thần Tông.

Trên đỉnh một ngọn núi cao lớn nguy nga, tuyết trắng bao trùm, có một tòa bệ

đá cao to màu trắng ngọc.

Toàn bộ toàn bệ đá này được xây bằng Cửu Thiên Huyền Thạch, cao đến chín

trượng, từ đỉnh đài xuống bên dưới có tổng cộng 199 cấp.

Vị trí của nó nằm ở bên trái Đạo Nhất Điện của tông chủ Vô Tướng Thần Tông,

chứng tỏ địa vị của tòa bệ đá này như thế nào.

Trên bệ đá không có thứ gì khác, chỉ có một thanh chiến đao hẹp dài tầm năm

thước, toàn thân có màu ám kim, nó được cắm ở nơi trung tâm của bệ đá.

Nếu như nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện trên thân của chiến đao cũng vẽ một bức đồ

án Nhai Tí đầu rồng thân sài. Chuôi đao của nó trực tiếp có hình Nhai Tí, chuôi

đao là đầu rồng, trực tiếp ngậm lấy thân đao ở phía trước.

Hai bên bệ đá còn có các đệ tử nội môn của Vô Tướng Thần Tông đang ngồi

xếp bằng tại nơi này, trông coi thanh đao này.

Lúc này, trong đó có một người thanh niên tầm ba mươi tuổi, diện mạo kỳ vĩ,

vác một thanh trường kiếm. Hắn vốn đang hô hấp thổ nạp, tu dưỡng chân

nguyên tại chỗ, mà khi đến giờ tý, âm lực trong thiên địa phun trào mạnh nhất,

người này liền không thể tiếp tục được nữa.

Thanh niên đeo kiếm hít một tiếng, không thể không thu hồi nguyên công, buồn

bực ngán ngẩm mà nhìn bầu trời đêm đầy sao: “Thật là xui xẻo, tại sao ta lại bị

chọn trúng chuyện xui xẻo này, đi đến đây trông coi thanh đao rách nát này?”

Hắn vừa mới nói đến đây, lại phát hiện đồng môn ở một bên khác ở bệ đá vẫn

còn nằm trong trạng thái khoanh chân tĩnh tọa, thần du thiên ngoại, thì không

khỏi hơi nhướng mày, vẻ mặt bất mãn: “Tống Linh Uy, ta đang nói chuyện với

người đấy!”

Tống Linh Uy cũng là một thanh niên tầm ba mươi, da mặt hắn trắng nõn, ngũ

quan thanh tú.

Điều khiến người ta chú ý nhất chính là đôi tay to buông lỏng xuống của hắn,

gần như đã có thể rủ xuống song song với môi của hắn rồi.

Sau khi hắn nghe đến đây, liền bất đắc dĩ mà mở mắt ra: “Cái này cũng không

phải là đao rách nát gì, mà là thần binh Huyết Nhai, binh khí của Huyết Nhai

Đao Quân khi xưa. Huống hồ chúng ta trấn thủ ở đây một ngày, sẽ nhận được

‘thiện công’ tương đương với đệ tử chân truyền dạy dỗ các sư huynh đệ khác,

vừa dùng ít sức lại vừa nhàn, có cái gì không tốt? Có người nói là, chỉ có đệ tử

được phía trên coi trọng, mới có cơ hội canh giữ thanh đao này, ngươi còn oán

hận cái gì?”

Thanh niên đeo kiếm giơ tay gãy đầu, vẻ mặt tràn đầy buồn bực: “Nhưng ở nơi

này quả thực là nhàm chán đến cực điểm, ta càng muốn ở trong quân tại phương

bắc, liều mạng chém giết với đám Cự linh kia còn hơn. Chuyện này là sao? Ta

đang sống rất tốt ở phương bắc, uống rượu từng ngụm lớn, ăn miếng thịt lớn,

tinh thần sung sướng sảng khoái, nhàm chán thì chạy ra đại chiến với đám cự

linh kia, tháng ngày trôi qua rất vui vẻ.”

“Nhưng trưởng lão của Giáo Viên Viện lại muốn gọi ta trở về, bảo ta phải tĩnh

tọa tu luyện! Một cái đao rách thì có gì mà phải trông giữ? Đây là thần binh,

không sai, nhưng nó đã không nhúc nhích một ngàn năm rồi.”

Tống Linh Uy nghe vậy thì bật cười.

Vị đồng môn trước mắt hắn tên là Nhậm Đạo Hành, thiên phú rất tốt, sức chiến

đấu siêu tuyệt, rất được cả trên lẫn dưới tông môn coi trọng.

Nếu như không được Giáo Viên Viện coi trọng, ai quan tâm người tu hành thế

nào?

Hắn lắc lắc đầu: “Đây là thứ để chọn truyền nhân của Huyết Nhai Đao Quân,

chỉ cần trong thiên hạ này xuất hiện người có tố chất kế thừa Thần Ý Xúc Tử

Đao, thì đao này sẽ sinh ra cảm ứng. Còn nữa, nó cũng không phải là không có

động tĩnh ngàn năm, có người nói mười mấy năm trước, nó đã có động tĩnh rồi.

Có người nói, đêm hôm đó, toàn bộ Vô Tướng Thần Tông đều có đao khí như

cầu vồng.”

“Ngươi kia là Tần Mộc Ca đúng không?” Nhậm Đạo Hành vuốt cằm, suy tư

giây lát: “Không phải Vạn Ma Quật của tông ta đã gần mất khống chế, mấy vị

trưởng lão và thái thượng trưởng lão, tông chủ đều phải trấn giữ tại nơi đó, mệt

mỏi đến mức hộc máu. Lúc đó không nên sử dụng Thần Ý Xúc Tử Đao để trấn

áp đại kiếp đó sao? Vì sao tông ta còn phải khai trừ Tần Mộc Ca? Chỉ bởi vì

nàng xuất thân từ Thiết Sơn Tần thị sao?”

Có người nói Thần Ý Xúc Tử Đao gặp mạnh càng mạnh, có thể địch vạn quân.

Ngày xưa, Huyết Nhai Đao Quân một đao trấn áp Vạn Ma Quật, làm cho vạn

ma bên trong quật không dám động đậy trong tám trăm năm.”

“Chuyện này thì ta không biết, có lẽ là các trưởng lão có suy tính khác. . .”

Tống Linh Uy nói đến đây, vẻ mặt bỗng nhiên hơi động, nhìn về phía thanh

trường đao màu ám kim ở trước mắt.

Trong mắt của hắn tràn đầy kinh dị: “Nhậm sư đệ, ngươi có cảm giác được

không, có phải thanh đao này đang run không?”

Nhậm Đạo Hành hơi sững sờ, quay sang quan sát thanh trường đao màu ám kim

ở trước mặt.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 355: Đao khí như cầu vồng


“Thanh đao này đang run?”

Nhậm Đạo Hành cười một tiếng: “Không có mà? Là ảo giác của ngươi. . .”

Giọng nói của hắn bỗng nhiên im bặt.

Cây đao này. . .thật sự đang rung động.

Khi mới bắt đầu, chỉ có lưỡi đao run rẩy ở một biên độ rất nhỏ, sau đó liền mở

rộng ra toàn bộ thân đao, thậm chí bắt đầu phát ra những tiếng ong ong nhẹ

nhàng.

“Chẳng lẽ?”

Nhậm Đạo Hành nhìn thanh Huyết Nhai Đao này, nuốt một ngụm nước bọt rồi

nói: “Chẳng lẽ lại có người kế thừa Thần Ý Xúc Tử Đao hiện thế rồi?”

Tông Linh Uy ở đối diện hắn dứt khoát lấy một tấm phù lục ra, rồi ném lên trời

cao.

Tấm phù lục kia nổ tung, phát ra tiếng vang như sét đánh, và một đám lửa cực

lớn giống như một mặt trời nhỏ đang lăng không tại phía chân trời, khiến cho

toàn bộ đỉnh núi của Vô Tướng Thần Tông được chiếu sáng.

Mà lúc này, tiếng vang của thanh đao kia đã rõ ràng hơn, từng luồng từng luồng

đao khí màu đỏ thắm bắt đầu tràn ra từ trong thân đao, hình thành một cầu vồng

ba trượng.

Cũng vào lúc này, Nhậm Đạo Hành nhìn thấy những đại nhân vật rất khó gặp

của Vô Tướng Thần Tông xuất hiện, từng người từng người bay xuống trên đài

đá.

Đương đại tông chủ của Vô Tướng Thần Tông, Lý Trường Sinh!

Đại trưởng lão của Giáo Viên Viện, Thanh Hư Tử!

Đại trưởng lão của Chiến Đường, Ngạo Quốc!

Đại trưởng lão của Giới Luật Viện, Lư Thủ Dương!

Thậm chí ngay cả đại trưởng lão của Thuật Sư Viện là Tri Phi Tử cũng đã xuất

hiện ở trên bệ đá sau đó không lâu.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bệ đá này đã tràn đầy hai mươi vị nhị phẩm tam

phẩm cao thủ của tông môn, sau đó còn có một đám trưởng lão và đệ tử chân

truyền chạy đến, nhưng bọn họ chỉ có thể lơ lửng trên không trung ở xung

quanh đài đá.

Bọn họ nhìn Huyết Nhai Đao đang rung động trên đài đá, trong mắt đều lộ ra

ánh sáng, vẻ mặt tràn đầy phấn chấn vui sướng và chờ mong.

“Thời gian trôi qua mười bảy năm, cuối cùng thanh đao này cũng động rồi!”

“Đây tất là thiên nhân cảm ứng, trước khi đại kiếp hàng lâm, tất sẽ có người ứng

kiếp hiện thế!”

“Vẫn không đạt đến mức độ của mười bảy năm trước, ta nhờ ngày đó không chỉ

đao khí hóa cầu vồng xông thẳng trăm trượng, mà còn ‘nghĩ hóa’ ra hình ảnh

Nhai TÍ, một tiếng rống chấn động trăm dặm!”

“Có thể làm cho đao khí ngút trời cũng đã rất tốt rồi, người này đã có tố chất tu

luyện Thần Ý Xúc Tử Đao của Huyết Nhai! Dù người này chỉ tu luyện Thần Ý

Xúc Tử Đao đến cảnh giới nhập môn, thì cũng đủ để trấn áp Vạn Ma Quật rồi.”

“Cũng có thể là do khoảng cách quá xa, khi đó Tần Mộc Ca ở ngay Bắc vực, vị

trí của nàng cách Vô Tướng Thần Tông chưa đến sáu ngàn dặm. Mà khi đó

nàng đã tu luyện Nhai Tí đao ý lên tầng thứ tám, vì thế nên Huyết Nhai Đao có

thể cảm nhận rõ ràng hơn.”

“Rốt cuộc thì tuyệt học của Huyết Nhai Đao Quân cũng có cơ hội tái hiện thế

gian rồi sao?”

Ngay khi bọn họ đang nghị luận, đao khí đỏ như máu kia càng ngày càng vọt

lên cao hơn, dần dần xông lên tận bảy mươi chín trượng, xông thẳng lên mây

mù phía trên.

Theo Huyết Nhai Đao rung động càng dữ dội hơn, những đao khí lại này bắt

đầu hóa hình ở trên không trung, ngưng tụ thành một con cự thú hư ảo.

Hình dạng của con thú khổng lồ này hơi mơ hồ, chỉ có thể hình thấy là đầu rồng

thân sài.

Tông chủ Lý Trường Sinh của Vô Tướng Thần Tông thì lại hai tay run lên, hắn

bỗng nhiên ấn xuống chuôi đao của Huyết Nhai Đao, không chỉ niêm phong đao

khí lại, mà cũng khiến cho thanh đao này khôi phục yên lặng.

“Cấm khẩu!”

Lý Trường Sinh tuổi chừng sáu mươi, mặt vuông tai to, chiều cao năm thước,

thân thể to mọng, da thịt trắng mịn, cả người nhìn qua giống như một quả cầu

tròn vo.

Lúc này, hắn khẽ nhả một ngụm trọc khí, làm cho chòm râu hình chữ bát ở khóe

miệng hơi rung lên: “Hôm nay, tất cả những người ở trên núi, từ Lý Trường

Sinh ta, cho đến các đạo đồng không có phẩm cấp, tất cả đều phải tập trung ký

kết Thần Khế, không được tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

Đại trưởng lão Giới Luật Viện Lư Thủ Dương, sắc mặt âm trầm lạnh lùng, mắt

hiện lên tia lăng lệ: “Để ta lo liệu chuyện này!”

Hắn trực tiếp phất tay áo, lơ lửng giữa trời mà đi: “Chư vị trưởng lão, đệ tử

chân truyền và trưởng môn của Giới Luật Viện, các ngươi còn ngây ra đó làm

gì? Đi theo ta phong tỏa thần sơn, ngăn cách trong ngoài.”

“Lại cử một đội người, đi gọi tất cả những người rời khỏi núi sau giờ tý ngày

hôm nay về đây, nếu như không muốn trở về, có thể trực tiếp bắt lại rồi nhốt

vào ngục! Nếu như dám chống cự, giết không tha!”

Đại trưởng lão Thanh Hư Tử của Giáo Viên Viện thì lại chắp tay sau lưng: “Khi

chuyện xảy ra, mấy người chúng ta đã dùng thân thức bao phủ toàn núi, phong

tỏa tin tức thì không khó. Nhưng vấn đề là, chúng ta nên làm gì để tìm người

này?”

Lý Trường Sinh nghe vậy thì nhíu chặt lông mày, lòng thầm nói đây quả thật là

một vấn đề khó khăn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 356: Đao khí như cầu vồng (2)


Mười tám năm trước, Tần Mộc Ca bái vào võ quán Chính Dương, tu luyện

thành công Nhai Tí đao ý.

Khi nàng mười một tuổi rưỡi, bởi vì trở về quê nhà Thiết Sơn, trên đường về

đột phá thất phẩm, mới bị Huyết Nhai Đao cảm ứng được.

Khi đó, toàn bộ Vô Tướng Thần Tông tìm kiếm hơn một năm như một con ruồi

không đầu, mãi cho đến khi Tần Mộc Ca gần mười ba tuổi, được tuyển chọn

làm đệ tử chân truyền của tông môn, thì khi đó họ mới xác định được, chính vị

Bá Võ Vương này là người đã xúc động Huyết Nhai Đao, khiến cho đao khí hóa

cầu vồng.

Lý Trường Sinh rơi vào suy ngẫm: “Ta muốn phái ba mươi chín vị thuật sư lục

phẩm dẫn người, cầm pháp khí đi khắp ba mươi tám châu và kinh thành để tra

xét các đệ tử mới có thiên phú xuất chúng ở các châu.”

Thiên hạ của Đại Ninh vốn chỉ có ba mươi sáu châu, Bá Võ Vương – Tần Mộc

Ca khuyếch trương mười bảy ngàn dặm, mở ra hai châu Cực và Tuyệt, khiến

cho Đại Ninh có ba mươi tám châu.

Muốn tra xét các đệ tử mới là vì người có tố chất tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao

này, có khả năng là vừa mới nhập thế.

Lý Trường Sinh cũng chưa quên cái ví dụ là Tần Mộc Ca.

Nữ tử này có thiên phú trác tuyệt từ nhỏ, nhưng có chí bảo của Thiết Sơn Tần

thị ở bên người, che đậy khí cơ, khiến cho Huyết Nhai Đao chậm chạp không

thể cảm ứng được sự tồn tại của nàng.

“Còn nữa, chúng ta cũng cần điều tra tất cả những người leo lên Thanh Vân

Tổng Bảng, và những người nằm trong ba mươi vị trí đầu Thanh Vân Bảng của

các châu.”

Hắn nói đến đây, lại hơi chần chờ do dự: “Cũng cần phải quan tâm đến các đệ tử

tu luyện Nhai Tí đao ý ở các đại võ quán.”

Đại trưởng lão Thanh Hư Tử của Giáo Viên Viện nghe vậy thì hơi gật đầu.

Hắn cho rằng những đệ tử tu luyện Nhai Tí đao ý kia không có nhiều khả năng

lắm, bằng không thì bọn họ đã xúc động Huyết Nhai Đao từ lâu rồi.

Tuy nhiên, cách làm của Lý Trường Sinh là không sai sót, dù chỉ có một tia khả

năng, thì cũng không thể buông tha!

Đại trưởng lão Ngạo Quốc của Chiến Đường nhíu mày nói: “Nhưng tông ta

hành động lớn như vậy, chỉ sợ sẽ dẫn đến người ngoài nghi ngờ, thậm chí là để

lộ tin tức. Tuy rằng truyền thừa Thần Ý Xúc Tử Đao ở tông ta, nhưng lại có vô

số người mơ ước môn đao quyết này.”

Lý Trường Sinh cười khổ: “Chỉ có thể là lấy hay bỏ như vậy, cũng không thể

không làm gì cả, ngồi chờ người kia đi đến trước mặt chúng ta.”

Sau đó, hắn nhìn về phía đại trưởng lão Tri Phi Tử của Thuật Sư Viện: “Tri Phi

sư đệ, mời Thuật Sư Viện các ngươi nghĩ cách, tìm kiếm phương vị đại khái của

người này được không?”

Tri Phi Tử nhất thời cau mày, vẻ mặt hơi khó xử.

Sau đó hắn hơi gật đầu: “Việc này liên quan rất lớn, ta sẽ cố hết sức để thử một

lần. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, ta và các trưởng lão trong Thuật Sư

Viện phải được phép quan sát và nghiên cứu tất cả kinh điển liên quan đến

Huyết Nhai Đao Quân bên trong Tàng Kinh Lâu.”

“Có thể!” Lý Trường Sinh phất tay áo một cái: “Việc này do ngươi phụ trách,

mặc kệ là yêu cầu gì thì ngươi cũng có thể nói ra.”

Chỉ cần có thể nhanh chóng tìm được ngươi kia rồi đưa về bản sơn, thì hắn có

thể không tiếc gì cả. . .

. . .

Võ quán Chính Dương, ánh sáng và lửa của những phù châu kia đã biến mất từ

lâu.

Nhưng nơi bị hư hỏng của phù trận cũng đã được Tử Tĩnh đạo nhân chữa trị

qua.

Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong ở phía trên hai cây trụ sắt đang dùng ánh mắt

lạnh lùng và nghiêm nghị để quét qua tất cả mọi người dưới mặt đất, cố gắng

tìm kiếm kẻ đã ném phù châu từ trong số bọn họ.

Mấy người Diệp Tri Thu và Khâu Phong cũng rút binh khí của mình ra, vẻ mặt

tràn đầy cảnh giác.

Sở Hi Thanh thì lại ngồi xếp bằng tại chỗ, vẻ mặt chăm chú tập trung, nhìn thế

nào cũng giống như mấy người đang luyện hóa Binh sát ở bên cạnh.

Thật ra thì kinh mạch trong cơ thể của hắn đang bành trướng và đau đớn không

thôi, chỉ vì do con Sát linh Nhai Tí kia nhập thể.

Tuy nhiên, để tránh lòi đuôi nên hắn vẫn phải hết sức tập trung hấp thu Binh sát

vào cơ thể rồi luyện hóa.

Sở Hi Thanh thậm chí còn giả bộ như đang rất phấn chấn, vẻ mặt hàm chứa ý

vui mừng mà tiến lên vài bước về phía trước, cách hai thanh thần binh kia gần

hơn một chút.

Dù sao thì với đao ý tầng năm và Thuần Dương của hắn, lúc này không nhân cơ

hội mà hấp thu nhiều Binh sát một chút thì mới là không bình thường.

May mắn là lúc này, Linh sát Nhai Tí trong cơ thể hắn bắt đầu tự di chuyển,

nuốt chủng và áp súc nhưng Binh sát dư thừa ở trong cơ thể của Sở Hi Thanh.

Khẩu vị của nó tựa như vô cùng vô tận, đến bao nhiêu thì có thể nuốt bấy nhiêu.

Lúc này, trái lại thì Sở Hi Thanh không dám hấp thụ quá nhiều.

Hắn chỉ ngồi xuống bên cạnh một vị giáo úy thất phẩm của Thiên Bình Quân,

rồi bắt đầu luyện hóa Binh sát.

Tốc độ hấp thu Binh sát của người này cực nhanh, nhưng cũng không phải là

nhanh nhất, chỉ có thể nằm trong mười vị trí đầu ở hơn 400 người ở đây.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 357: Đao khí như cầu vồng (3)


Mãi cho đến giờ dần bốn khắc, sao mai hiện lên ở phía chân trời, dương lực

trong trời đất bắt đầu thịnh hơn, Binh sát của hai thanh thần binh kia cũng từ từ

rút xuống nền đất, lúc này mọi người mới lục tục dừng lại.

Khi Sở Hi Thanh mở mắt ra, phát hiện bốn phía tòa Thần Binh Viện bỗng nhiên

có hơn 300 vị giáo viên của võ quán mặc thiết giáp trên người, tay cầm binh

khí.

Trong đó, có một nửa người đang cầm tên nỏ, chỉ thẳng vào tất cả mọi người ở

bên trong Thần Binh Viện.

Cũng không biết lâu chủ Diệp Kinh Nguyên của Tàng Kinh Lâu xuất hiện từ

bao giờ. Người này đang chắp tay sau lưng, đứng ở bên cạnh Tử Tĩnh đạo nhân.

Kiếm Tàng Phong cầm bội kiếm trong tay, hắn vẫn đứng ở bên trên trụ sắt, sắc

mặt âm trầm mà nhìn xuống bên dưới.

“Kiếm mỗ thật sự không ngờ, trong Thần Binh Viện này lại còn ẩn giấu một cao

nhân có võ ý Hỏa cao thâm như vậy. Các hạ muốn tự mình đứng ra, hay là chờ

chúng ta tìm ra?”

Ánh mắt hắn vẫn luôn quét qua tất cả mọi người, trong mắt tràn đầy sát ý.

Tuy nhiên, rõng rã mười cái hô hấp, mà tất cả mọi người đều không có động

tĩnh nào.

Tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên và nghi ngờ, sau đó

lại ngậm lấy vài phần suy đoán.

Lúc nãy, những ánh sáng và lửa kia hiển nhiên là không bình thường.

Lúc đó, tất cả mọi người đều giật nảy mình, lo lắng bị ánh sáng và ngọn lửa kia

tổn thương.

Nhưng điều bất ngờ chính là, ánh sáng và ngọn lửa kia không có ý đả thương

người, mà chỉ che đậy tầm mắt của bọn họ.

Rốt cuộc thì người đó có mưu đồ gì?

Còn nữa, lúc nãy Tử Tĩnh đạo nhân có nói, người xuất thủ có tu vị mạnh mẽ đến

tam phẩm.

Bên trong võ quán lúc này, chỉ có một Kiếm Tàng Phong là có tu vị tứ phẩm,

Diệp Kinh Nguyên thì có sức chiến đấu gần với tứu phẩm, còn có một ngũ

phẩm là Lôi Nguyên, vậy có thể chống lại sao?

“Các hạ cần gì phải như vậy chứ?” Kiếm Tàng Phong đợi một lát thấy không có

kết quả, không khỏi nhắm mắt lại: “Tử Tĩnh sư đệ, ngươi tìm người đến dùng

pháp thuật để phân biệt tu vị của bọn họ, cũng tiện thể lục soát người luôn! Tất

cả mọi người đều phải kiểm tra, không thể buông tha cho ai cả.”

Hai mắt Sở Hi Thanh co lại.

Hắn cũng không lo lắng cho mình và Sở Vân Vân.

Mấy hôm trước, Sở Vân Vân đã dạy cho hắn một pháp môn, đủ để thu khí cơ,

che giấu sự tồn tại của Sát linh Nhai Tí.

Hắn là đang lo lắng cho Lục Loạn Ly bị vạch trần thân phận.

Tất cả mọi người bên trong Thần Binh Viện nghe thấy lời này thì đều biến sắc

mặt.

Có điều, sau đó thì mọi người cũng khôi phục bình thường.

Tối hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên võ quán nhất định phải điều tra

đến cùng, bọn họ chỉ có thể phối hợp.

Sở Hi Thanh lo lắng không phải là vô căn cứ.

Trong tất cả mọi người ở nơi này, Lục Loạn Ly là người thứ mười bảy bị Tử

Tĩnh đạo nhân gọi qua một góc, bắt đầu lấy pháp thuật để kiểm tra tu vị.

Vẻ mặt của Tử Tĩnh đạo nhân còn rất nghiêm túc.

Điều này chứng tỏ cao tầng của võ quán đã có nghi ngờ với cô bé này từ lâu rồi,

chỉ là vẫn ẩn mà không phát thôi.

Tuy nhiên, điều khiến Sở Hi Thanh bất ngờ chính là, Tử Tĩnh đạo nhân không

thể nhìn thấy tu vị thật sự của Lục Loạn Ly, cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì

khả nghi ở trong đám đồ vật trên người nàng.

Sắc mặt Lục Loạn Ly như thường, đi đến bên cạnh Sở Hi Thanh, sau đó lặng lẽ

nói nhỏ bên tai hắn: “Không cần lo lắng cho ta, về mặt huyễn thuật thì cha ta ít

nhất có thể nằm trong năm vị trí đầu ở thiên hạ này.”

Cha của nàng là Lục Trầm, còn được xưng là Đao Kiếm Như Mộng. . .

Lục Loạn Ly vẫn rất vui vẻ, nàng nhìn ra Sở Hi Thanh đang lo lắng cho mình,

luôn vô tình hay cố ý mà nhìn về phía mình.

Sở Hi Thanh thì lại thầm nói, thân phận nội quỷ của Lục Loạn Ly vẫn còn

không bại lộ, thật sự là không có thiên lý.

Hai huynh muội của Sở thị bị sắp xếp ở vị trí hơn ba trăm.

Lúc này, Tử Tĩnh đạo nhân đã rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận và tỉ mỉ,

tay bắt linh quyết, dùng pháp thuật tìm hiểu linh cơ của bọn họ. Lại có bốn vị

giáo viên nữ tính kiểm tra đồ vật bọn họ mang theo.

Tuy nhiên, cũng không có thu hoạch được gì.

Tử Tĩnh đạo nhân nhìn hai người bọn họ trưởng thành từng bước từng bước ở

bên trong võ quán.

Sau khi Sở Hi Thanh bái vào võ quán ba tháng, hắn mới lộ ra thiên phú võ đạo

của mình. Mà thiên phú của Sở Vân Vân ở bên thuật sư viện thì đã là hàng đầu

từ khi mới nhập môn, khiến cho hắn rất quan tâm.

Tử Tĩnh đạo nhân mệt mỏi phất phất tay, ra hiệu cho hai người quay về chỗ cũ.

Lúc này, ánh bình minh đã xuất hiện nơi chân trời, từng tia nắng bắt đầu chiếu

rọi xuống.

Tử Tĩnh đạo nhân kiên trì kiểm tra người cuối cùng xong, lại nhìn về phía hai

người Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong trên trụ sắt mà lắc lắc đầu.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 358: Đao khí như cầu vồng (4)


Sắc mặt Kiếm Tàng Phong khó hiểu, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Khâu sư đệ,

ngươi dẫn bọn họ đến Bắc viện ở bên cạnh đi. Vừa hay Đệ Tử Cư đã trống

không, có thể cho bọn họ vào đó ở.”

“Sau đó lại gọi người cầm danh thiếp của ta đi tìm Ngụy Lai của Thiên Bình

Quân, bảo hắn điều tạm hai ngàn binh mã qua bên này, canh chừng và trông giữ

Bắc viện! Cũng mời Ngụy tướng quân tự mình qua đây giúp đỡ luôn.”

Trước kia hắn cũng ở Bắc vực, từng chiến đấu cùng Ngụy Lai, giao tình khá

sâu, tự tin có thể mời Ngụy Lai đến giúp đỡ.

Đương nhiên, chủ yếu là nhờ mặt mũi của Vô Tướng Thần Tông!

Kiếm Tàng Phong vừa nói xong câu này, tất cả đệ tử chân truyền của võ quán

đều không tỏ vẻ gì.

Đơn giản chính là ở lại võ quán một thời gian ngắn thôi.

Nhưng đám bộ khoái, Cẩm y vệ và binh lính kia thì đều ồ lên, sau đó lộ ra vẻ

chống cự.

Có điều, khi ánh mắt của Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong quét qua, hai cỗ

kiếm ý ép xuống.

Những người này đều dồn dập ngậm miệng, vẻ mặt yên lặng, xếp thành đội

nghĩ, đi theo Khâu Phong đến Bắc viện để vào phòng ‘tạm giam’.

Sau khi mọi người rời khỏi nơi này, Kiếm Tàng Phong liền nhíu chặt lông mày.

Hắn nhảy xuống từ trụ sắt, hai tay ôm ngực, trầm ngâm không nói gì mà nhìn

nơi xảy ra chuyện.

Lôi Nguyên cũng rơi xuống bên cạnh hắn: “Kiếm tuần sát sứ, tu vị của người

này cao thâm, giỏi về ẩn giấu, mục đích không rõ. May mà người này không có

ý định đả thương người ở đây, bằng không chỉ sợ chúng ta sẽ tử thương nặng

nề. Ta cho rằng, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta không phải tìm người này, mà

là tìm hiểu ý đồ của hắn.”

Sự kiện này cực kỳ vướng tay vướng chân.

Tu vị của người này là tam phẩm, dù bọn họ có phát hiện ra thân phận của

người ta, thì cũng không phải là đối thủ của người ta.

Trừ phi mời người của bản sơn đến đây, nhưng mà chờ đến khi viện binh chạy

tới, thì người kia không biết chạy sao?

Mấu chốt là mục đích của người này.

Nếu như không có ảnh hưởng gì đến võ quán của bọn họ, vậy thì qua loa đại

khái là được rồi.

Dù sao tối nay cũng không có người bị thương, nên cũng có thể hàm hồ cho

qua.

“Ta hiểu ý của Lôi sư đệ.” Kiếm Tàng Phong một tay nâng cằm, cười khổ nói:

“Có điều, khi đó ta cảm ứng được, hình như dưới nền đất có thứ gì đó. Người

kia dùng ánh sáng và lửa để che mắt chúng ta, rõ ràng là mưu đồ thứ ở dưới nền

đất, ngươi cảm thấy vật này có thể là thứ gì?”

Mấy người Lôi Nguyên ở chỗ này nhất thời cứng lại, vẻ mặt tràn đầy ngạc

nhiên và nghi ngờ.

Mày liễu của Diệp Tri Thu nhếch lên: “Dù thế nào thì cũng không phải Nghịch

Thần Kỳ, đúng không?”

Mặt Lôi Nguyên tối sầm lại, hắn cũng đang nghĩ như vậy.

Khả năng là Nghịch Thần Kỳ là rất lớn. . .

Người này hao tốn tâm trí và của cải, tất không mưu đồ vật phàm.

Nếu Nghịch Thần Kỳ thật sự được giấu ở bên dưới Thần Binh Viện, thì đúng là

có thể giấu được linh thức của bọn họ.

Binh sát của hai thanh thần binh đủ để ngăn cản tất cả thần niệm của mọi người,

muốn dò xét cũng không được.

“Ta không biết có phải hay không. Tử Tĩnh sư đệ đã kiểm tra rất cẩn thận,

nhưng vẫn không thể điều tra được gì.” Kiếm Tàng Phong xoa huyệt thái

dương, nhìn về phương hướng Bắc viện: “Việc này cực kỳ phiền phức, lát nữa

ta sẽ cầu viện với tông môn. Nếu như đúng là Nghịch Thần Kỳ, hoặc là bảo bối

gì đó, thì có lẽ là không kịp rồi. Sau khi người kia thành công, chắc chắn sẽ

chuẩn bị thoát thân.”

Kiếm Tàng Phong đã tính toán, gộp tất cả sức mạnh của mọi người trong võ

quán lại, nhất định cũng không ngăn được vị cao nhân tam phẩm này!

Tất cả những chuyện mà hắn vừa làm, cũng là chỉ để bức bách người này lộ sơ

sót, thăm dò thân phận của đối phương, sau đó có thể để cho Vô Tướng Thần

Tông truy kích và xử lý.

Nhưng điều không mong muốn là, đến giờ Kiếm Tàng Phong vẫn không thu

hoạch được gì.

Có điều, hắn tin chắc là người này sẽ không tiếp tục ở lại võ quán Chính

Dương.

Một khi viện binh của bản sơn Vô Tướng Thần Tông đến đây, người này tuyệt

đối sẽ không thoát được.

. . .

Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Kiếm Tàng Phong, Sở Hi Thanh lại

không có tâm tư bỏ chạy nào cả.

Hắn còn hi vọng gia nhập Vô Tướng Thần Tông, đạt được truyền thừa hoàn

chỉnh của Huyết Nhai Đao Quân.

Nếu như trốn vào lúc này, há không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

Mấy ngày bị giam lỏng này, Sở Hi Thanh dứt khoát đóng cửa không ra ngoài,

tập trung luyện hóa Linh sát Nhai Tí.

Chính là không ngừng tu luyện Dưỡng Nguyên Công, xúc tiến chân nguyên của

hắn và Linh sát Nhai Tí, bắt đầu câu thông tìm hiểu, nước sữa giao nhau.

Sở Hi Thanh thuận tiện dùng ba viên Linh Thiên Đan trong tay.

Thứ này hắn chiếm được từ bia đá chữ Ngộ trong bí cảnh cửu phẩm lúc trước.

Có người nói hiệu quả của một viên đan dược này, có thể cường hóa nguyên

thân của võ tu cửu phẩm lên một thành, còn có thể trợ giúp võ tu bài trừ độc của

thuốc.

Sở Vân Vân đã cố ý dặn dò, để hắn giữ Linh Thiên Đan lại, chờ đến bây giờ

mới sử dụng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 359: Đao khí như cầu vồng (5)


Đan dược này có thể dùng một lần mà có hai tác dụng. Nó không chỉ tăng lên

sức mạnh thần thức của hắn và Nhai Tí.

Mà còn có thể giúp cường hóa tình cảm với Linh sát Nhai Tí, khiến cho nguyên

thần của bọn họ càng thân cận hơn, đồng hóa hài hòa, tuy hai mà một.

Sáu ngày sau, màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt của Sở Hi Thanh đã

xuất hiện biến hóa.

Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: Bát phẩm thượng (siêu).

Võ đạo: Truy Phong đao pháp (tầng năm), Khinh Vân Tung (tầng năm), Trục

Điện Chỉ (tầng năm).

Võ ý: Nhai Tí tàn ý (tầng bảy), Phong Lôi võ ý (tầng bốn).

Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (tầng bốn / bát phẩm hạ).

Điểm võ đạo: 7312.

Thiên phú: Thần Thương (tứ giai), Táng Thiên (nhị giai), Thuần Dương (tứ

giai), Thái Thượng Thông Thần (nhất giai), Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ (tứ

giai), Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (tứ giai).

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú, cộng sinh (sơ).

Tuổi thọ: 62 ngày.

Trong thanh trạng thái, có thể ba chữ “Cộng sinh (sơ)” này.

Khi Sở Hi Thanh ngưng thần chú ý, lập tức có hai đoạn tin tức xuất hiện ở trong

đầu óc của hắn.

---Ngươi đã hoàn thành cộng sinh bước đầu với một con Nhai Tí non cấp độ bát

phẩm hạ, có thể dùng chung chân nguyên, dùng chung võ ý, dùng chung một

loại thiên phú huyết mạch.

---Có sử dụng 30.000 điểm võ đạo để khiến cộng sinh của các ngươi tiến vào

giai đoạn thứ hai không?

Sở Hi Thanh không khỏi bất ngờ mà cau mày.

Hệ thống nhận định con Linh sát Nhai Tí này là con thần thú non, chứ không

phải là Sát linh.

Còn nữa, Nhai Tí và hắn có thể dùng chung thiên phú, nhưng bảng nhân vật của

hắn lại không biểu hiện ra, không biết là thiên phú gì?

Nhưng vào lúc này, Sở Hi Thanh cảm giác được Nhai Tí trong cơ thể mình xuất

hiện một cảm xúc kích động mãnh liệt.

Một người một thú bọn họ có thần thức tương liên, ý nghĩ của Nhai Tí trực tiếp

rót vào trong đầu óc của hắn.

Nó muốn đi ra ngoài, muốn nhìn thế giới này. . .

Khoảnh khắc này, phía cửa phòng bỗng nhiên có một tiếng cọt kẹt vang lên.

Sở Vân Vân ôm ấp một con thú nhỏ màu đỏ rực đi từ ngoài cửa phòng vào

trong.

Con thú nhỏ này nhìn qua thì giống như mèo, nhưng nhìn kỹ thì lại giống như

sư tử con, thần thái lười biếng, lại bao gồm cả uy nghiêm.

Sở Vân Vân nhìn Sở Hi Thanh một chút, khóe môi liền cong lên: “Ngươi có thể

thả nó ra người một chút.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì thấy hơi do dự.

Dù sao thì bọn họ cũng đang nằm trong trạng thái bị giam lỏng, bị giám sát.

Sở Vân Vân thấy buồn cười: “Ngăn cản không bằng khai thông, người càng

ngăn cản nó, nó càng khó chịu. Kiếm Tàng Phong và Lôi Nguyên chỉ tập trung

giám sát Đệ Tử Cư, chỉ cần ngươi không thả nó ra khỏi cửa viện này, thì không

cần lo lắng làm gì.”

Võ quán dành cho hai huynh muội bọn họ đãi ngộ cực kỳ tốt, người khác đều bị

sắp xếp đến Đệ Tử Cư ở Bắc viện. Hai người huynh muội bọn họ lại có một tòa

tiểu viện đơn độc.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh là quán quân của cuộc thi chân truyền khóa này.

Dựa theo quy củ, thì đây là đãi ngộ vốn có của hắn.

Không lâu sau đó, võ quán sẽ phân một tòa sân nhỏ rộng năm trượng vuông ra

để làm chỗ ở cho hắn.

Sở Hi Thanh nghe vậy thì không do dự nữa, hắn thả con Nhai Tí trong cơ thể ra.

Theo ý niệm của Sở Hi Thanh, từng tia chân nguyên, từng tia Linh sát từ tứ chi

và huyệt đạo của hắn thẩm thấu ra ngoài, dần dần hội tụ thành một con thú nhỏ

có hình dáng kỳ lạ ở bên trên vai của hắn.

Nhai Tí thành niên, đầu rồng thân sài, toàn thây có vảy giáp, hình tượng dữ tợn,

bá đạo uy nghiêm.

Con Nhai Tí non ở trên vai Sở Hi Thanh này, hình tượng lại khá giống với lửng

mật, cũng ngốc nghếch đáng yêu lại ngốc nghếch đáng yêu giống như lửng mật,

mi mắt lại ngậm lấy một loại khí chất không lo không sợ bất cứ thứ gì. . . không

sợ trời, cũng không ngán đất.

Sau khi tên nhóc này hiện hình, nó liền vô cùng tò mò mà liếc mắt nhìn bốn

phía.

Sau đó, nó di chuyển nhanh thoăn thoắt, mang theo một chuỗi tàn ảnh màu đen.

Đầu tiên, nó thoát ra ngoài cửa sổ, quay một vòng ở trong viện, sau đó lại đi ngó

mấy gian phòng ở bên trong viện một chút.

Tên nhóc này vẫn còn chưa hài lòng, sau đó lại bay lên đầu tường, trợn tròn mắt

lên để nhìn ra bên ngoài.

Nó rất muốn xông ra ngoài để nhìn xem, nhưng lại bị ý niệm của Sở Hi Thanh

ràng buộc ở trong viện, không thể bước ra ngoài tường viện.

Tên nhóc này chỉ xoay quanh bên trong sân viện một lúc, đại khái là sau khi bay

bảy vòng, nó mới trở lại trên vai Sở Hi Thanh.

Sau đó, con Nhai Tí non này liền chú ý đến con Toan Nghê ở trong lòng Sở Vân

Vân, trong con ngươi liền hiện ra một vệt sáng lộng lẫy màu đỏ thẫm.

Đây là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt. . .

Hai con Sát linh được sinh ra từ hai thanh thần binh bên trong Thần Binh Viện.

Chủ của hai thanh thần binh này, lại từng chém giết lẫn nhau, sau đó bọn nó mới

rơi rụng xuống nơi này.

Hai con Linh sát sinh ra cũng bởi vậy mà bị bản năng dẫn dắt, bắt đầu tranh

giành đánh nhau gần hai trăm năm.

Mãi đến khi chúng ta có ý thức của mình, thì tần suất tranh đấu mới bắt đầu

giảm xuống.
 
Back
Top Bottom