Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 220: Sở Hi Thanh cao thâm khó dò


“Sao lại không dùng được chứ?” Chu Lương Thần nghi ngờ không thôi, chuyển

mắt nhìn về phía một người ở bên phải mình: “Thu đệ, ngươi thử một chút đi!”

Đây là một vị đệ đệ trong tộc của Chu Lương Thần.

Người này nghe thấy thế thì không dám chậm trễ, lập tức lấy lệnh bài trong ống

tay áo ra.

Sau đó, sắc mặt hắn liền thay đổi kịch liệt: “Không thể khởi động phù văn trên

lệnh bài, không ra được!”

Sắc mặt tất cả mọi người lập tức thay đổi, thành một mảnh trắng bệch.

Lúc trước, bọn họ ỷ vào một cao thủ như Sở Hi Thanh ở đây, trời sập xuống

cũng có người đỡ rồi, thứ hai là tự tin khi có lệnh bài trong tay, bất cứ lúc nào

cũng có thể rời khỏi bí cảnh, có thể đảm bảo tính mạng.

Vì thế, khi bọn họ bị đám yêu thú này bao vây, tất cả đều có thể duy trì bình

tĩnh.

Nhưng bây giờ, con đường sống cuối cùng cũng đã bị chặt đứt, nội tâm bọn họ

không khỏi hoảng loạn.

Nội tâm của Chu Lương Thần cũng bắt đầu trầm xuống, toàn thân phát lạnh.

Chỉ sợ đám người bọn họ sẽ toàn quân bị diệt tại chỗ này!

Sở Hi Thanh thì lại cả người đều tê rồi.

Không ra được? Sao lại không ra được?

Hắn vẫn cho rằng mình vẫn có đường lui, nên mới không sợ hãi. Nhưng bây giờ

có người nói cho hắn biết, lệnh bài kia là vô dụng.

Cho nên hai khắc thời gian này, thật ra là hắn vẫn luôn nhảy múa trên bờ vực tử

vong?

May mắn chính là, Sở Hi Thanh đã mài giũa khả năng đóng kịch của mình

trong vài tháng này, cho nên vẻ mặt của hắn vẫn duy trì bình thản.

Hình tượng cao thủ này, càng đóng thì càng giống thật.

Mà hắn cũng không thể tỏ ra sợ hãi, một khi hắn tỏ vẻ sợ hãi, thì đám yêu thú

này nhất định sẽ xông lên làm thịt bọn họ.

“Được rồi!” Sau khi Sở Hi Thanh lấy lại tinh thần, hắn hít một hơi thật sâu, ánh

mắt bình thản nhìn về phía phương xa: “Đã đến nước này, chúng ta không còn

đường lui nữa, sợ sệt cũng không giải quyết được chuyện gì. Chi bằng xông

thẳng lên phía trước, xem xem có thể giết ra một đường sống không.”

Hắn đã cảm nhận được sâu sắc về một câu nói, thời khắc sống còn chính là

kh*ng b* như vậy!

Sở Hi Thanh cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại: “Cái gọi là duỗi đầu là một

đao, co đầu cũng là một đao. Nếu như buông tay, thì chính là vứt bỏ tính mạng,

thà liều mạng một lần. Hơn nữa, ta thấy chưa chắc đám yêu thú này đã không

kiêng kị chúng ta đâu.”

Giọng nói của hắn rất có từ tình, để cho mọi người hơi bình tĩnh lại một chút.

Chu Lương Thần thì lại càng bội phục Sở Hi Thanh hơn.

Không hổ là người có thể đánh bại hắn bằng một đao. . .

Cùng lúc đó, hắn nghe thấy tiếng trống vang vọng ở trong lồng ngực của Sở Hi

Thanh.

Đó hình như là nhịp tim của Sở Hi Thanh đang nhảy lên “Thùng! Thùng!

Thùng!”, rất mạnh mẽ.

Chu Lương Thần nhìn vào mặt Sở Hi Thanh với ánh mắt nghi ngờ, phát hiện

mặt đối phương vẫn thản nhiên như không, lạnh lùng như thường, hắn liền xóa

cái ý nghĩ không đáng có kia đi.

Không! Không! Cái này không thể nào!

Một đại anh hùng như Sở huynh thì làm sao có thể biết sợ được?

Đây quá nửa là do loại thiên phú đặc thù nào đó có quan hệ với trái tim, có thể

gia tốc trong thời khắc mấu chốt, để cung cấp sức mạnh lớn hơn cho Sở Hi

Thanh.

Hiển nhiên là Sở huynh đang tập trung sức mạnh để ứng phó với tình huống

này.

Trái tim của Chu Lương Thần cũng bắt đầu nhảy kịch liệt, Thùng! Thùng!

Thùng!. . . Làm gì cũng không thể giảm tốc độ, hoàn toàn giống với nhịp tim

của Sở Hi Thanh.

Tuy nhiên, hắn chỉ đơn giản là hoảng hốt và sợ hãi.

Chu Lương Thần âm thầm thấy xấu hổ.

Công pháp gia truyền Cuồng Hải Cô Chu nhà hắn, chú ý đến ngược dòng mà đi

giữa sóng biển dâng trào, nhìn thấy chân lý võ đạo ở bên trong nghịch cảnh và

nguy nan.

Chu Lương Thần đánh mười bảy trận sinh tử lôi, hắn tự nhận mình không sợ

chết.

Nhưng khi thật sự đến thời khắc sống còn này, Chu Lương Thần mới phát hiện

ra mình đã phán đoán sai sự can đảm của mình.

Thật ra thì trái tim của Sở Hi Thanh sắp dâng lên đến cổ họng rồi.

Gương mặt hắn cũng sắp cứng đờ rồi, không thể đổi sang vẻ mặt khác được.

Nói đến cũng kỳ lạ, tâm trạng của hắn bây giờ lại cực kỳ tỉnh táo, hoàn toàn như

một khối băng.

Trong lòng hắn âm thầm thấy kỳ lạ.

Lệnh bài này được đích thân lâu chủ Luận Võ Lâu của Đông Châu, tứ phẩm

Thần Cơ Học Sĩ đương triều kiểm tra, làm sao lại không có tác dụng được?

Là trận pháp trong bí cảnh của Thần Ngao Tán Nhân gặp sự cố sao?

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này.

“Chúng ta tiếp tục!”

Sở Hi Thanh tay đè đao, lững thững thong dong.

Hơn hai mươi con yêu thú đang rình rập ở bên cạnh, cũng không làm bước chân

của hắn nhanh hơn hay chậm hơn.

“. . .Chư vị không ngại nghĩ thoáng một chút, đám người chúng ta còn chưa đủ

để đám yêu thú này nhét kẽ răng đâu. Chúng nó bây giờ đang muốn ăn một

mình, thưởng thức mùi vị của chúng ta. Vì thế nên chúng kiềm chế lẫn nhau,

kiêng kị lẫn nhau, trái lại sẽ không tùy tiện ra tay với chúng ta.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 221: Sở Hi Thanh cao thâm khó dò (2)


Tất cả mọi người Chu gia nghe thấy thế thì sắc mặt lại tái xanh.

Mấy lời này của Sở Hi Thanh không có tác dụng an ủi nào, mà lại còn có hơi

hoang đường và vô lý.

Đám yêu thú này muốn nuốt bọn họ thì chỉ là chuyện một cái há miệng. Còn

cần phải kiềm chế và kiêng kỵ lẫn nhau sao? Há không phải là buồn cười sao?

Vẻ mặt Chu Lương Thần nghiêm túc, hắn cố tình ngửi bản thân mình một cái,

phát hiện trên thân đều là mùi mồ hôi hôi thối.

Hắn thầm nói, chắc hẳn là mình không ngon, nhưng khẩu vị của đám yêu thú

này ra sao thì lại khó nói.

Mà sau khi mọi người đi xuống cầu đá, lại đi thêm một đoạn đường nữa, tất cả

đều cảm thấy nghi ngờ không thôi.

Dường như lời nói vừa rồi của Sở Hi Thanh không phải là không có đạo lý.

Bằng không thì vì sao đám yêu thú này lại chậm chạp không chịu ra tay với

đám đồ ăn như bọn họ?

Mọi người đều tự an ủi mình như vậy, thấp thỏm bất an mà đi theo sau từng

bước chân của Sở Hi Thanh. Lúc này, tại một nơi sâu xa trong rừng rậm, một

thiếu nữ có ngũ quan cực kỳ tương tự với Sở Hi Thanh đang đứng trên đỉnh đầu

của một con rắn to dài khoảng bốn mươi trượng.

Nàng tràn đầy hứng thú mà nhìn đoàn người Sở Hi Thanh: “Các ngươi không

thể dọa hắn sợ được! Hắn quá bình tĩnh, như vậy mà còn không sợ!”

Thiếu nữ này dường như mới học nói, tiếng nói của này hơi ngây ngô, thỉnh

thoảng còn nói lắp.

Ánh mắt của nàng thì tràn đầy vui sướng và thưởng thức.

Dù sao thì người kia cũng là đối tượng tham chiếu của nàng.

Sau đó, nàng còn phải học thêm về phong thái cao ngạo lãnh ngạo, bình tĩnh

nhàn nhã, vạn sự thong dong của người kia.

Sau đó, thiếu nữ vỗ vỗ đầu của con rắn lớn dưới chân mình một cái, cười nói:

“Không thể nha, ngươi này có ơn với ta, không thể bị các ngươi ăn được. Cấm

chế trên người các ngươi đã biến mất, không cần nghe theo ý chỉ của Thần

Ngao Tán Nhân nữa. Đói bụng? Vậy thì nhịn thêm một chút! Nghe ta, thật ra thì

thịt người không ngon lành gì đâu, cực kỳ chua, huống hồ bọn họ chỉ có vài

người, không đủ các ngươi ăn một bữa.”

“Yên tâm, chờ bí cảnh kết thúc thì ta sẽ dẫn các ngươi ra ngoài. Chúng ta sẽ đi

Lê Sơn, bên kia không lo ăn không lo uống, các ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn

bấy nhiêu, ta nói sẽ giữ lời!”

Con rắn lớn kia hiện lên vẻ mặt không cam lòng, nhưng sau đó lại bất đắc dĩ mà

‘tê tê’ một tiếng, xem như đáp ứng với thiếu nữ.

Sở Hi Thanh hồn nhiên không biết một màn ở trong rừng này.

Hắn phát hiện đám yêu thú cỡ lớn kia càng ngày càng nhiều, số lượng đã đến

đến tám mươi chín mươi con.

Một lát sau, Sở Hi Thanh cũng thật sự cho rằng, lẽ nào đám yêu thú này thực sự

kiêng kỵ và kiềm chế lẫn nhau? Vì thế nên mới không ra tay với bọn họ?

Đây vốn chỉ là lời an ủi người khác, nhưng mà bây giờ chính bản thân Sở Hi

Thanh cũng tin chuyện hoang đường này.

Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc thì bọn họ cũng đã đi đến điểm cuối.

Khi đoàn người Sở Hi Thanh đi qua con đường chật hẹp như ruột dê này, trước

mặt bọn họ lại là một mảnh trống trải lần nữa.

Nơi này rõ ràng là một quảng trường bằng đá cẩm thạch rộng tầm mười mấy

trượng, nơi cuối cùng còn có một tòa bia đá cao tầm ba trượng.

Trên bia đá còn có một chữ “Sát” rõ ràng và cứng cáp mạnh mẽ.

Sở Hi Thanh không biết là, khi bọn họ vừa bước chân vào quảng trường này, thì

đám mây mù màu trắng tràn ngập trong con đường chữ Yêu kia đã tản đi.

Điều này khiến cho hơn ngàn người bên ngoài bí cảnh cũng có thể nhìn thấy

cảnh tượng ở bên trong con đường chữ Yêu kia.

Tất cả người nhìn thấy tình cảnh ở trong đó thì đều hiện ra vẻ sững sờ và khiếp

sợ.

Con ngươi của Chu Hùng Bá nhất thời co rụt lại: “Tại sao trong con đường chữ

Yêu này lại có yêu thú mạnh mẽ đến mức này chứ?”

“Chắc hẳn là do bị nuôi nhốt thời gian quá dài, truyền thừa mười mấy đời sau

đó dị biến tạo thành.” Độ Linh Tiên cũng tê cả da đầu, có chút nghĩ mà sợ: “Thế

mà mấy người Lương Thần lại đi qua được.”

Mà lúc này, tất cả mọi người ở đây đều nghị luận sôi nổi.

“Thân thể của đám yêu thú này quá mạnh mẽ, con mạnh nhất đã tiếp cận với

thất phẩm! Sao bọn họ qua được?”

“Chỉ dùng vẻn vẹn ba khắc thời gian, đáng ghét, lúc nãy có mây mù nên không

thể thấy được quá trình khi đó.”

“Không có quá nhiều vết tích chiến đấu, có vẻ như chưa từng chiến đấu.”

“Điều này càng làm cho người ta thấy kỳ lạ, đám yêu thú này không có nhiều

đồ ăn, rõ ràng là đã đói bụng đến điên rồi! Đây hắn là con đường nguy hiểm

nhất trong bốn đường mới đúng. Trừ phi là có thể làm đám yêu thú này sợ hãi,

để chúng nó không dám ra tay.”

“Là do Sở Hi Thanh kia sao? Người này có chút cao thâm khó dò, để cho người

ta không nhìn thấy sâu cạn.”

Chu Hùng Bá thì lại liếc mắt nhìn nhau với phu nhân mình, sau đó lại cười khẽ

một tiếng: “Người này quả nhiên là đáng gờm!”

Hắn có thể xác định là, con trai mình và đám tộc nhân gia tướng ở bên trong,

tuyệt đối không có năng lực này.

Vậy thì chứng tỏ là nguyên nhân nằm trên người Sở Hi Thanh, cho nên bọn họ

mới có thể bình yên đi ra khỏi con đường chữ Yêu này. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 222: Càng giả càng mạnh mẽ


Khi Sở Hi Thanh đi ra khỏi con đường chữ Yêu, trong tầm mắt của hắn lại có

từng bông từng bông pháo hoa nổ tung.

Số lượng điểm võ đạo của hắn cũng tăng lên đến 41 điểm.

Sở Hi Thanh bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, dứt khoát dùng ý niệm để ấn vào

mấy chữ Cực Chiêu – Phong Chi Ngân ở bên trong màn hình huỳnh quang hư

ảo, hắn dùng 30 điểm võ đạo để hòa cái cực chiêu này vào trong Truy Phong

đao pháp của mình.

Uy lực của một thức cực chiêu này rất mạnh, tốc độ đao không phải nhanh bình

thường. So sánh với một thức Không Huyệt Lai Phong của hắn bây giờ, thì ít

nhất là phải nhanh hơn gấp đôi! Sức mạnh cũng cực kỳ kinh người, đủ để chặt

kim đoạn thạch.

Chỉ là khi thi triển lại quá rõ ràng, cần phải mất một thời gian nhất định để điều

hành chân nguyên và súc lực súc thế.

Vì thế, dù Sở Hi Thanh luyện một chiêu này đến mức thành thạo, thì hắn vẫn sẽ

có một chút sơ hở khi xuất đao.

Giống như chiêu thức Bạo Vũ Càn Khôn của Trang Hồng Phi vậy, mỗi khi thi

triển thì người sẽ cứng đờ trong giây lát. Dùng một thức cực chiêu này để bắt

nạt kẻ yếu còn được, chứ gặp phải kẻ mạnh thì sẽ bị người ta nhân cơ hội đó mà

một đao làm thịt.

Vì thế, cách tốt nhất chính là đem Cực Chiêu – Phong Chi Ngân này hòa vào

trong đao pháp của hắn.

Thông qua kỹ xảo của đao pháp để đền bù sự thiếu hụt của Cực Chiêu – Phong

Chi Ngân.

Khi Sở Hi Thanh lựa chọn đổi, thì có một đoạn tin tức rót vào trong óc của hắn

như nước thủy triều, từng đoạn trí nhớ từ không thành có.

Tuy nhiên, lượng tin tức này nhỏ hơn nhiều so với lúc hắn tăng Nhai Tí đao ý

và Truy Phong đao pháp.

Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy hơi choáng váng một chút, sau đó liền khôi phục

bình thường.

Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận xem xét tin tức mới ở trong đầu, sau đó hai mắt liền

sáng ngời.

Hệ thống này thực sự là thần kỳ, lại có thể hòa Cực Chiêu – Phong Chi Ngân

vào trong Truy Phong đao pháp của hắn một cách hoàn mỹ.

Lúc này, bao quát cả hai thức Không Huyệt Lai Phong và Phong Lôi Giao Gia,

thì hắn cả tất cả chín đao chiêu có thể nối liền với Cực Chiêu – Phong Chi Ngân

này.

Khi hắn sử dụng chín chiêu thức này, cũng là hắn thi triển đoạn mở đầu của Cực

Chiêu – Phong Chi Ngân, có thể nói là nối liền không dấu vết.

Có thể tưởng tượng là, khi hắn dùng một đao Không Huyệt Lai Phong xong, lại

nối liền một thức Cực Chiêu – Phong Chi Ngân có tốc độ càng nhanh hơn.

Sở Hi Thanh tin tưởng, dù là Vô Ảnh Kiếm – Trác Bạch Vân mà không có

chuẩn bị từ trước thì cũng bị chặt đứt cổ họng bởi hai chiêu này của hắn.

Võ nghệ của bản thân hắn, càng giả thì lại càng cao. . .

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, suýt nữa thì không kiềm chế nổi sự hưng phấn

của mình.

Sau đó, hắn dùng ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu để nhìn về phía cột danh vọng

của mình.

Nơi này vẫn là mấy chữ “Bát phẩm hạ (siêu)”, nhưng văn tự đã biến thành màu

hồng nhạt.

Khi Sở Hi Thanh nhìn kỹ vào mấy chữ đó, lại có hai đoạn tin tức xuất hiện

trong đầu óc của hắn.

---Mọi người cho rằng thực lực của người đã đạt đến bát phẩm thượng, nhận

thức này đã vượt quá thực lực của ngươi. Xin nhanh chóng tăng nguyên công

lên, để mở khóa danh vọng càng cao hơn.

---Nguyên công của ngươi không đủ, không thể gánh chịu càng nhiều tin tưởng

hơn, điểm võ đạo đã đạt đến giới hạn trong giai đoạn trước mặt. Trước khi

nguyên công của ngươi tăng cấp, ngươi chỉ nhận được tám phần mười điểm võ

đạo vốn có.

Lông mày của Sở Hi Thanh không khỏi nhướng lên.

Cái này thì có chút thiệt thòi rồi.

Nói cách khác, nếu như hắn không thể nhanh chóng tăng cấp. Như vậy tất cả

điểm võ đạo mà hắn nhận được sau này, sẽ chỉ bằng với tám phần mười lúc

trước?

Mấu chốt là ảo tượng một bước lên trời của hắn đã bị hủy diệt.

Sở Hi Thanh vẫn đang suy nghĩ cách để đi đường tắt.

Nếu như hệ thống danh vọng này là dựa vào nhận thức của mọi người đối với

thực lực của hắn, còn cả độ truyền bá danh vọng của hắn đề tăng lên.

Như vậy Sở Hi Thanh chỉ cần nghĩ biện pháp để cho có đủ nhiều người tin rằng

hắn là cao thủ nhất phẩm, vậy há không phải là hắn có thể nhận được một lượng

lớn điểm võ đạo, để cho tu vị của hắn tăng lên nhanh chóng sao?

Dù cho là không phải nhất phẩm, vậy tam phẩm ngũ phẩm cũng khiến hắn thỏa

mãn rồi, chỉ cần hắn nghĩ biện pháp phòng ngừa điểm võ đạo trở về số âm, thì

có thể một bước lên trời.

Tuy nhiên, dựa theo tình hình ngày hôm nay, ý nghĩ này của hắn là không thể

thành công.

Cái hệ thống này còn có hạn chế về cấp bậc tu vi.

Tu vị của hắn không đủ, thì không thể chuyển hóa danh vọng thành thực lực

tương ứng được.

Sở Hi Thanh suy đoán là, nếu như tu vị của hắn không tăng lên trong một thời

gian dài, thì điểm võ đạo của hắn còn sẽ tiếp tục giảm xuống? Mãi cho đến tận

sáu phần mười, bốn phần mười, hai phần, thậm chí là 0?

Đây là chuyện rất có khả năng, không thể không đề phòng, không thể tự hãm

hại bản thân được. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 223: Xếp hạng


“Sở huynh!”

Suy nghĩ của Sở Hi Thanh bị giọng nói của Chu Lương Thần cắt đứt.

Khi hắn thu hồi sự chú ý từ màn hình huỳnh quang hư ảo lại. Chỉ thấy Chu

Lương Thần đang khoanh tay trước ngực, suy tư thứ gì đó: “Ngươi có cảm thấy

những bùa chú này có hơi quái lạ không?”

Sở Hi Thanh men theo tầm mắt của hắn để nhìn qua, sau đó hắn cũng cau mày

lại.

Nói đến mới nhớ, từ khi hắn bắt đầu bước vào quảng trường này, thì hắn đã có

cảm giác tình hình nơi này hơi khác lạ.

Tòa quảng trường bằng đá cẩm thạch này và cả bia đá kia, đều có kết cấu giống

hệt với hai cửa ải trước.

Chỉ là mặt đất nơi này có một chuỗi phù văn màu đỏ như máu.

Nếu nhìn riêng từng phù văn một, thì lại vặn vẹo xấu xí và trừu tượng như trẻ

con vẽ bùa quỷ vậy. Nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau, thì lại hình thành

một đồ án thần dị mà huyền bí.

Dường như đây là một tòa phù trận. . .

Vấn đề là Sở Hi Thanh không hiểu gì về trận pháp và phù lục cả, hắn cũng

không thể hiểu công dụng của thứ này.

“Đúng là hơi kỳ lạ, mấy cái quảng trường lúc trước đều không có.”

Sở Hi Thanh lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bia đá chữ “Sát” kia, còn cả Thần

Ngao Tán Nhân đang đứng trên đỉnh bia đá.

Cái bóng người hư ảo này đang nhìn từ trên cao xuống quảng trường, thân hình

không hề nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm nào.

Sở Hi Thanh bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩa, hắn muốn nhảy l*n đ*nh bí cảnh để

xem tình hình của “Thần Ngao Tán Nhân” này.

Chỉ là hắn còn chưa kịp hành động, thì đã nghe thấy tiếng người huyên náo ầm

ĩ.

Lấy bốn người Ngân Văn Hổ - Lộ Trần, Bạch Mi Hổ - Ứng Hạo Bạch, Thi Cẩu

– Lệ Mãn Sơn, Vô Ảnh Kiếm – Trác Bạch Vân cầm đầu, một đám người đi ra

từ con đường chữ Quỷ. Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, phải cái mấy trăm

người.

Khi bọn họ nhìn thấy đám người Sở Hi Thanh và Chu gia thì nhất thời ngây

người, mặt đầy kinh ngạc.

Đầu tiên, Lộ Trần nhìn về phía thiếu niên thuật sư Mộ Linh với ánh mắt chất

vấn.

Vị này nói con đường chữ Yêu cực kỳ nguy hiểm bên trong có yêu thú biến dị,

huyết quang ngập trời cơ mà?

Nhưng vì sao đám người Sở Hi Thanh và Chu gia lại có thể bình yên đi ra khỏi

nơi đó?

không chỉ đi ra trước đám người bọn họ, mà còn không mất một người nào,

quân số vẫn nguyên như cũ.

Mộ Linh cũng tràn đầy vẻ mờ mịt.

Tình hình trước mặt thật sự là nằm ngoài dự đoán của hắn.

Con đường chữ Quỷ mà bọn họ đi, chắc hẳn là con đường an toàn nhất và yếu

nhất trong bốn con đường, lại còn là hơn 480 liên thủ để đi qua.

Nhưng dù thế thì bọn họ vẫn bị mất một số người, mười ba người đã nằm lại

trên đường, chết trên tay một cái lệ hồn.

Ngay khi toàn bộ quảng trường đang yên tĩnh như tờ.

Thì lại có một bóng người đi ra từ con đường chữ Thần.

Người này chính là Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền.

Khi hắn nhìn thấy tình cảnh ở trước mặt, thì trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh

ngạc.

Hắn có thiên phú Thái Thượng Thông Thần, nên không cần bất cứ ngoại lực

nào mà cũng có thể câu thông quỷ thần, nhận biết hung cát.

Trong nhận thức của Tư Hoàng Tuyền, con đường chữ Yêu kia đúng là con

đường nguy hiểm nhất trong bốn con đường.

Đám người này đi ra kiểu gì vậy? Vì sao lại không tổn thất một người nào?

Tư Hoàng Tuyền không khỏi nắm chặt song đao ở bên hông.

Hắn cảm giác thực lực thật sự của tên Sở Hi Thanh này, có thể còn vượt qua

những gì hắn tưởng tượng.

Quả thật là một đại cao thủ!

Nếu như là trường hợp khác, thì hắn nhất định đi thử đao đạo của người này,

xem xem rốt cuộc đao đạo của người này đến trình độ nào rồi.

Trước mắt Sở Hi Thanh lại có một bông pháo hoa nhỏ nổ tung.

Hắn nhắm mắt làm ngơ, quét mắt nhìn đám người trước mặt: “Ta có một vấn đề,

lệnh bài bí cảnh trong tay các ngươi còn có tác dụng hay không?”

“Lệnh bài bí cảnh?”

Hai mắt Tư Hoàng Tuyền lóe lên, nhìn về phía lệnh bài treo ở bên hông của

mình.

Hắn là một thân một mình giết ra khỏi con đường chữ Thần, nên chưa từng để ý

đến lệnh bài bí cảnh có dùng được hay không.

Mấy người Lộ Trần và Ứng Hạo Bạch thì lại hai mặt nhìn nhau, ánh mắt tràn

đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.

“Lúc trước ta không để ý lắm!” Trác Bạch Vân một tay đè kiếm, suy tư rồi nói:

“Bây giờ nghĩ lại thì đúng là lệnh bài bí cảnh đã không còn tác dụng. Khi còn ở

trong đường chữ Quỷ, ta tận mắt nhìn thấy ba người bị lệ quỷ đánh chết, nhưng

trước khi đó bọn họ đã muốn sử dụng lệnh bài để rời khỏi bí cảnh, có điều bọn

họ đã không thành công.”

“Việc này đơn giản, thử một lần là biết ngay.” Ứng Hạo Bạch cười gằn một

tiếng, giơ tay chỉ bừa vào vài tên trong đám người: “Ba người các ngươi thử

xem.”

Hắn chỉ về phía ta vị võ tu cửu phẩm ở phía xa xa, sắc mặt ba vị này nhất thời

hiện lên vẻ chống cự.

Thử một lần, nếu thành công thì bọn họ sẽ phải rời khỏi bí cảnh.

Lộ Trần thấy thế thì cười khanh khách, tay đè đao bên eo nói: “Ứng huynh nói

rất có đạo lý, ta cũng muốn biết lệnh bài bí cảnh còn có thể sử dụng hay

không?”

Cái lệnh bài bí cảnh này quan hệ đến tính mạng của bọn họ, không thể qua loa

đại khái được.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 224: Xếp hạng (2)


Sắc mặt ba người kia tái mét, sau đó liền tỏ vẻ không cam lòng mà lấy lệnh bài

bí cảnh ra.

Một chớp mắt tiếp theo, bọn họ đều cau chặt lông mày, ánh mắt ngưng trọng.

“Không ra được, phù văn trên lệnh bài không hoạt động.”

Toàn bộ quảng trường bằng đá cẩm thạch nhất thời ầm ĩ inh ỏi.

Hơn bốn trăm người ở đây đều có vẻ mặt khác sau, nhưng đại đa số đều là kinh

ngạc, sau đó chính là ngưng trọng.

Sở Hi Thanh và Chu Lương Thần liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ

ngờ vực trong mắt đối phương.

Xem ra bọn họ không phải ngoại lệ.

Nhưng mà những lệnh bài này đã được Thần Cơ Học Sĩ kiểm tra rồi cơ mà?

“Như vậy thì trong các ngươi có người nào có thể nhận ra tòa trận pháp bên

dưới này không?” Sở Hi Thanh dùng tay chỉ chỉ vào mặt đất bên dưới: “Ta

muốn biết tòa trận pháp này có công dụng gì?”

Mọi người nghe vậy, tất cả đều dồn dập nhìn về phía những phù văn màu máu ở

trên mặt đất kia.

Sau đó, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía thiếu niên thuật sư Mộ Linh.

Nơi này có hơn hai mươi vị thuật sự cửu phẩm, nhưng thiếu niên thuật sư Mộ

Linh này chính là người có trình độ cao nhất trong số đó.

“Không rõ lắm.” Sắc mặt Mộ Linh bình tĩnh, lắc đầu nói: “Mộ mỗ thiên tư có

hạn, còn không có thời gian tu luyện pháp thuật, nào có thời gian nghiên cứu

trận pháp? Hơn nữa, kết cấu của tòa trận pháp này cực kỳ phức tạp, ta đoán là ít

nhất phải lục phẩm trở nên, phải là thuật sư có thiên phú cực kỳ xuất sắc mới có

thể hiểu được.”

Sở Hi Thanh lại chuyển mắt nhìn về phía mấy tên thuật sư khác, nhưng đều

nhìn thấy vẻ mờ mịt ở trên mặt của đám người này.

Sở Hi Thanh thất vọng không thôi.

Hắn khá là để ý đến tòa trận pháp màu đỏ ngòm này.

Lệnh bài bí cảnh mất tác dụng, còn có một trận pháp màu đỏ ngòm không biết

tác dụng. . . Những thứ này làm cho nội tâm của hắn cảm thấy bất an.

Vào giờ phút này, Thần Ngao Tán Nhân đứng trên bia đá chữ Sát bỗng nhiên có

động tĩnh, hắn vung tay áo lên, cả tòa quảng trường bằng đá cẩm thạch đều run

rẩy.

Bốn phía có từng cái từng cái xiềng xích cực lớn xông ra, chúng ta đan xen và

quấn quanh lẫn nhau, hoàn toàn bao phủ cả quảng trường cẩm thạch này giống

như một cái lồng chim.

Trên bia đá chữ Sát còn xuất hiện một cái màn ánh sáng màu xanh cực lớn.

Trên đó còn có những văn tự đang bắt đầu vẹo vặn và xếp lại với nhau.

Đó là một cái bảng danh sách, họ tên của đám người Sở Hi Thanh đều nằm ở

trên bảng danh sách này.

Cái thứ nhất chính là: Sở Hi Thanh, 200.

Cái thứ hai thì là: Chu Lương Thần, 170.

Cái thứ ba là: Bạch Tiểu Chiêu, 170.

Phía dưới ba người này, lần lượt là:

Tư Hoàng Tuyền, 130.

Trác Bạch Vân, 120.

Lệ Mãn Sơn, 120.

Lộ Trần, 110.

Ứng Hạo Bạch, 110.

Mộ Linh, 100

. . .

Phía dưới thì nhiều vô số, tổng cộng có hơn bốn trăm cái tên, khiến người ta hoa

cả mắt.

Sở Hi Thanh thì nhìn màn ánh sáng màu xanh với ánh mắt kinh ngạc.

Điều làm cho hắn cảm thấy kỳ lạ chính là, vì sao cái bảng danh sách này lại biết

tên của bọn họ?

Tuy nhiên, không cần tra cứu việc này.

Khi Thần Ngao Tán Nhân còn sống, hắn là một nhân vật thuật võ song tuyệt,

thủ đoạn và thần thông của hắn không phải là thứ người thường có thể tưởng

tượng nổi.

Sở Hi Thanh kinh ngạc chính là mấy chữ Bạch Tiểu Chiêu nằm trên danh sách

kia.

Người này là ai? Lại có 170 điểm, đặt ngang hàng với cả Chu Lương Thần.

Vấn đề là, hắn chưa từng nhìn thấy người này từ khi bắt đầu đến giờ.

Cùng lúc đó, một đạo ý niệm truyền vào trong đầu óc của tất cả mọi người.

“Cửa ải này là thử thiên phú! Cửa ải đầu là ngộ tính, cửa ải thứ hai là khí vấn,

cửa ải này chính là thiên phú huyết mạch! Phàm là cường giả có thiên phú, tất

có sức chiến đấu không tầm thường. Sức chiến đấu mạnh mẽ, thì thiên phú nhất

định không tầm thường.”

“Vì vậy, nội dung của cửa ải này chính là sinh tồn, khôn sống mống chết. Dùng

một canh giờ làm hạn định, hoặc là đào thải được 100 người mới kết thúc, các

ngươi giết một người thì có thể nhận được hai điểm. Cuối cùng, năm mươi

người ở ví trí đầu có thể nhận được ba viên Thiên Nguyên Đân, hai trăm lạng

bạc. Người tiến vào mười vị trí đầu và ba vị trí đầu sẽ có phần thưởng khác.

Nếu như các ngươi tự hỏi không bằng người, hoặc là không thích chém giết, thì

có thể dùng lệnh bài để rời khỏi bí cảnh.”

Khóe môi của Sở Hi Thanh nhất thời giật giật vài cái.

Vì thế cho nên cửa ải thứ hai và cửa ải thứ bà đều có cùng một nội dung?

Khác nhau ở chỗ, cửa ải trước thì bọn họ phải chém giết với yêu ma quỷ quái,

còn cửa ải này thì lại là bọn họ tự chém giết lẫn nhau.

Một chớp mắt tiếp theo, Sở Hi Thanh liền nghe thấy những tiếng hít thở ồ ồ ở

trong chung.

Lúc này, hắn quay đầu quét mắt nhìn qua đám người ở bên phải.

Chỉ thấy hơn 400 vị võ tu cửu phẩm này, đại đa số người đều có sắc mặt căng

thẳng, ánh mắt kinh hoàng và thấp thỏm lo âu.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 225: Biến cố bất ngờ


Tuy rằng cửa ải này của Thần Ngao Tán Nhân rất tàn khốc, nhưng lại cho tất cả

mọi người tham dự một con đường lui.

Vấn đề bây giờ là, con đường lui này đã không sử dụng được nữa rồi.

Chuyện này có nghĩa là, tòa quảng trường cẩm thạch bị phong tỏa này sẽ xuất

hiện một trận giết chóc máu tanh, tất cả mọi người đều có nguy cơ phải chết.

Mà chỉ một lát sau, Sở Hi Thanh nhìn thấy ánh mắt của bốn vị thiên kiêu Thanh

Vân Bảng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trong đám người cũng có từng đạo từng đạo ánh mắt âm lãnh đang nhìn chằm

chằm vào đám người Sở Hi Thanh.

Giờ phút này, Nhai Tí đao ý của hắn đã tăng lên đến trình độ trung đẳng rồi.

Sở Hi Thanh không khỏi cảm thấy đau đầu, lại cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Rõ ràng là những người trước mặt này đã có sát ý với hắn.

Cái này gọi là vừa thoát khỏi miệng hổ thì lại tiến vào hang sói.

Bọn họ vất vả lắm mới rời khỏi đường chữ Yêu, giờ lại phải đối mặt với một

trận nguy cơ sống còn.

“Tư huynh.” Lộ Trần nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh một lát, sau đó lại như

cười như không mà nhìn về phía Tư Hoàng Tuyền: “Đao pháp của họ Sở này rất

kinh người, không phải bất kỳ ai trong số chúng ta có thể địch lại, sao năm

người chúng ta không liên thủ một lần, diệt trừ kẻ địch mạnh mẽ này trước rồi

lại phân thắng bại sau?”

Vẻ mặt Tư Hoàng Tuyền thản nhiên, không đồng ý cũng không từ chối.

Tuy nhiên, ánh mắt của hắn thì khóa chặt vào Sở Hi Thanh, bắp thịt trên tay hai

đã căng phồng.

Sát ý ác liệt kia còn làm cho da thịt của Sở Hi Thanh đau đớn.

Sở Hi Thanh thì lại không sợ mà còn cười, ánh mắt của hắn lạnh như băng, quét

qua đám người ở phía bên kia: “Xem ra chúng ta nhất định phải chiến đấu rồi,

nhưng không biết ai trong các ngươi sẽ là người đầu tiên thử đao của Sở mỗ

đây?”

Tuy rằng trên người hắn không còn thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi, trong võ

đạo bảo khố cũng không có bất cứ thứ gì có thể làm cho hắn gia tăng sức chiến

đấu. Một khi rơi vào hoàn cảnh bị vây giết, thì hắn chắc chắn phải chết.

Sở Hi Thanh hiểu, càng là như vậy thì càng không thể sợ hãi.

Chu Lương Thần cũng cầm thanh trọng kiếm sau lưng lên, mi mắt hắn nhếch

lên, vẻ mặt bễ nghễ mà nhìn tất cả mọi người: “Chư vị! Các ngươi cũng đã thấy

thực lực của Sở huynh, trận tranh cướp bí cảnh này, Chu gia ta thắng chắc rồi.”

“Tuy nhiên, Chu gia ta luôn luôn giúp người làm niềm vui, không ăn một mình.

HIện giờ, lấy mười bốn nhà làm giới hạn, chỉ cần các ngươi đồng ý trợ giúp

Chu mỗ giết mấy người này. Vậy thì sau chuyện ngày hôm nay, Chu gia ta đồng

ý dùng bảy phần linh dược và bảy phần danh ngạch tu hành trong bí cảnh để

chia sẻ với các vị.”

Nội tâm Sở Hi Thanh rung lên, lòng thầm cho Chu Lương Thần một cái ngón

tay cái.

Cái tên này cũng không hoàn toàn là một tên đồng đội heo, thế mà cũng có lúc

biết ra sức một lần.

Chu Lương Thần vừa mới nói xong, sát ý nhằm vào đám người Sở Hi Thanh

lập tức biến mất hơn nửa.

Bầu không khí trong đám người lập tức trở nên quái dị.

Bọn họ bắt đầu đưa mắt nhìn quanh, vẻ mặt khó đoán, ánh mắt lập lòe.

Điều kiện của Chu Lương Thần rất tốt, đủ để cho bọn họ phản bội cái liên minh

này.

Bọn họ đi theo mấy người Lộ Trần để giết đám người Chu gia, cũng chưa chắc

đã có lợi ích gì.

Nếu như hộ tống đám người Chu gia loại trừ mấy người Lộ Trần, thì có thể

nhận được lợi ích khá là đầy đủ.

Hơn nữa, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy sức chiến đấu của Sở Hi

Thanh.

Bốn vị thiên kiêu Thanh Vân Bảng và Tư Hoàng Tuyền này, bất cứ ai cũng

không thể ngăn cản được Sở Hi Thanh. Hơn nữa, mấy người này cũng không

đồng lòng, ai cũng có suy nghĩ riêng, khó có thể hiệp lực.

Lúc này, chỉ cần có hơn 100 người đứng về phía Chu gia, thì Sở Hi Thanh và

Chu gia có thể nghiền ép toàn trường, cho nên nguy hiểm là rất nhỏ.

“Con bà nó chứ!”

Lộ Trần chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Lúc này, đã có mười mấy ánh mắt ở phía sau lưng hắn đang vô tình hay cố ý mà

nhìn chằm chằm vào cái cổ của hắn.

Hắn quay đầu lại, thần sắc bất đắc dĩ: “Các ngươi điên rồi sao? Cái tên Chu

Lương Thần này nói gì các ngươi cũng tin? Lại còn muốn đâm sau lưng ta?”

Lúc trước, bọn họ đã thương lượng xong xuôi, chỉ cần một trong bốn nhà bọn

họ có thể thắng, thì tất cả mọi người sẽ dùng chung cái bí cảnh này.

Kết quả là một câu nói của Chu Lương Thần đã làm cho đám ngu xuẩn này dao

động.

Ánh mắt Lộ Trần không khỏi liên lên vẻ cáu giận mà nhìn bốn phía.

Nơi ánh mắt của hắn đi qua, tất cả mọi người đều là mặt không biến sắc.

Bọn họ thản nhiên như không, trong lòng thì đang nghĩ, vị đại thiếu Chu gia này

luôn rất thật thà, lại có địa vị hết sức quan trọng ở Chu gia, đáng tin hơn tên

Tiếu Diện Hổ như ngươi nhiều lắm.

Lời Chu Lương Thần nói ra, không khác gì với lời hứa hẹn của Chu gia.

Huống hồ, võ tu cửu phẩm ở nơi này thuộc về hơn sáu mươi thế lực khác nhau.

Mà chia cho mười bốn nhà, chẳng phải là sẽ nhiều hơn so với khi chia cho hơn

sáu mươi nhà sao?

Hơn nữa, lời hứa của mấy vị thiên kiêu Thanh Vân Bảng này chưa chắc đã đáng

tin, đặc biệt là con hàng Tiếu Diện Hổ này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 226: Biến cố bất ngờ (2)


Tư Hoàng Tuyền chờ giây lát, vẻ mặt đã hơi mất kiên nhẫn: “Còn đánh nữa hay

không?”

“Hay là ngươi lên trước đi?” Bạch Mi Hổ - Ứng Hạo Bạch liếc mắt nhìn hắn

một cái: “Ứng mỗ sẽ tiếp ứng ở phía sau.”

Tư Hoàng Tuyền lại cười gằn không thôi, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Nếu như hắn bị Sở Hi Thanh chém một nhát, thì ngày hôm nay hắn nhất định

không thể đi ra khỏi tòa bí cảnh này.

Tư Hoàng Tuyền có hứng thú khiêu chiến Sở Hi Thanh, nhưng lại không có ý

định dùng mạng của mình ra đánh.

Đám người Đông Châu này cực kỳ giảo hoạt, không thể tin kẻ nào.

Trong khi đám người đang giằng co lẫn nhau, Vô Ảnh Kiếm – Trác Bạch Vân

lại nghe thấy vài tiếng ‘thùng thùng’ ở gần đó, thần sắc hắn hơi động, nhìn về

phía phát ra âm thanh.

Đó là năm viên tinh châu màu máu to bằng đầu ngón tay, cũng không biết là ai

đã ném ra. Bọn chúng lăn qua mặt đất ở trước mặt hắn, rồi tiếp tục lăn về phía

trước.

Lúc đầu, Trác Bạch Vân cho rằng đây là một loại ám khí nào đó, theo bản năng

liền rút kiếm ra đề phòng.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền ngửi thấy một mùi máu tanh như có như không.

Con ngươi Trác Bạch Vân co rụt lại, hắn nghĩ đến một chuyện.

Đó chính là trên quảng trường của cửa ải thứ hai, năm bộ thi thể bị rút khí huyết

và linh tính.

Hắn từng kiểm tra tình hình của năm bộ thi thể kia, vì thế lập tức nhận ra ngay.

Năm viên tinh châu màu máu này, rõ ràng chính là được ngưng tụ từ khí huyết

và linh tính của năm người kia. Ngoài ra, trong đó còn trộn lẫn một mùi tanh

tưởi nào đó nữa.

Ngay khi Trác Bạch Vân đang suy nghĩ thật nhanh, năm viên tinh châu màu

máu kia chợt nổ tung, sương mù màu máu bay đầy trời, bao phủ bốn phía.

“Cẩn thận!”

Lúc này, Trác Bạch Vân nín thở, thân hình lại bay vút và lướt về phía sau như

một con hạc, cố gắng tránh xa đám sương mù này.

Nhưng tốc độ khuếch tán của đám sương máu này rất nhanh, chỉ chớp mắt là đã

nuốt chửng lấy hắn, sau đó phát tán ra bốn phương tám hướng, tràn ngập và bao

trùm toàn bộ quảng trường bằng đá cẩm thạch, cũng bao phủ tất cả mọi người

vào trong màn sương máu này.

Sở Hi Thanh cũng lấy làm kinh hãi, hắn vừa nín thở, vừa lấy một viên giải độc

đan ra rồi ngậm vào miệng.

Đồng thời, tay phải đè đao, ánh mắt cảnh giác nhìn về bốn phía.

“Là Trác Bạch Vân! Hình như những hạt châu kia rơi ra từ trong tay áo của hắn,

không biết hắn đang muốn làm cái trò gì.”

Chu Lương Thần cố gắng quan sát bốn phía, nhưng tiếc là đám sương máu này

rất nồng nặc, hắn chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi ba trượng.

Đám người Chu gia phía sau hắn thì càng không nhìn thấy rõ.

Tuy rằng bọn họ đã kết trận, lưng tựa lưng, nhưng ánh mắt lại mờ mịt. Tầm

nhìn của bọn họ chỉ có một trượng, nên bọn họ không nhìn thấy gì cả.

Chu Lương Thần dùng tay che miệng mũi, giọng nói ồm ồm: “Không biết trong

sương này có độc hay không, Sở huynh, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Sở Hi Thanh tiếp tục quét mắt nhìn bốn phía, cau chặt lông mày nói: “Chúng ta

lùi lại phía sau, đi đến góc đông nam, ngươi và ta cản phía sau.”

Nhằm đề phòng chuyện bất ngờ, hắn lấy một viên Thần Tốc Phù và Phong Lôi

Phù trong bao ra rồi bóp nát.

Ngọc phù này có thể duy trì một canh giờ, để cho tốc độ của hắn tăng nhiều,

cũng có thể thao túng nhiều lực lượng phong lôi hơn.

Khi bọn họ đang kết thành trận, cẩn thận từng li từng tí mà di chuyển về phía

góc viền, thì thần sắc của Sở Hi Thanh hơi động, hắn nghe thấy tiếng binh khí

va chạm ở trong màn sương máu, ngoài ra còn có những tiếng gào thét thê

lương và thảm thiết.

“Ngụy Tường? Ngươi điên rồi? Tại sao lại đột nhiên ra tay?”

“Ngươi dám giết người của ta?”

“Lộ Trần, cái tên chó chết này, ta liều mạng với ngươi!”

“Tốt lắm, đã nói là đồng tâm hiệp lực, giết Sở Hi Thanh và Chu gia trước, giờ

ngươi lại không giữ lời, muốn đâm sau lưng chúng ta!”

“Lệ Mãn Sơn, không ngờ ngươi lại là tên tiểu nhân chỉ biết đâm sau lưng người

khác.”

Sở Hi Thanh nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó liếc mắt nhìn nhau với Chu

Lương Thần.

Đám người đối diện kia đã bắt đầu chém giết rồi? Dường như còn chém giết rất

kịch liệt, ra tay không thể lưu tình.

Hơn nữa, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, mấy chục cỗ thế lực đang loạn chiến với

nhau.

Cái quảng trường bằng đá cẩm thạch này không quá rộng, đám người bọn họ đã

lùi đến trong góc.

Bọn họ đưa lưng về phía xiềng xích ở đằng sau, nên chỉ cần đối phó với kẻ địch

ở phía trước là được.

Sở Hi Thanh lại bảo mọi người kéo một miếng vải xuống, dùng túi nước để làm

ướt, sau đó buộc lên mặt.

Hắn không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng mà sau khi có

miếng vải ướt che mũi, thì mùi tanh tưởi trong mũi Sở Hi Thanh đã nhạt đi

nhiều.

Sau đó, Sở Hi Thanh cầm đao, đứng ở phía trước mọi người, ngưng thần nhìn

vào trong màn sương máu kia.

Trong khoảng thời gian này, phạm vi loạn chiến bên trong màn sương máu bắt

đầu mở rộng. Một đám người chém giết lẫn nhau, ngươi đuổi ta chạy, chẳng

mấy chốc đã đi đến trước mặt bọn họ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 227: Sát tính


Thị lực của Sở Hi Thanh mạnh hơn Chu Lương Thần một đoạn, hắn có thể nhìn

thấy trong phạm vi năm trượng.

Ánh mắt của hắn hơi ngờ vực, bởi vì hắn hắn nhìn thấy vẻ mặt của đám người

này đều có một màu đỏ ửng không bình thường, quanh hai mắt còn nổi đầy gân

xanh, mặc kệ là thần thái hay là giọng nói thì đều giống như kẻ điên.

“Quái lạ!” Lời nói của Chu Lương Thần bao hàm một tia khó hiểu: “Vì sao

những người này lại biến thành mấy con chó điên hết rồi?”

“Chắc hẳn là sương máu này có thể làm cho người ta mất lý trí, trở nên khát

máu và hiếu chiến.”

Ngay khi Sở Hi Thanh nói chuyện, có hai bóng người đột nhiên lao ra khỏi màn

sương máu.

Bọn họ đang chém giết lẫn nhau, truy đuổi đến nơi này, sau khi phát hiện đoàn

người Sở Hi Thanh, thì hai mắt bọn họ trợn lên, sau đó xông về phía đám người

Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh không do dự chút nào, hắn giơ tay lên chém đầu của hai người kia

xuống.

Hiện giờ, hắn có Truy Phong Trục Điện Chi Thủ tam giai, tốc độ của thức rút

đao chỉ kém thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi một đường.

Mà sau khi Sở Hi Thanh chém giết hai người này, hắn liền cau mày nhìn về phía

hai bộ thi thể này: “Có vẻ như thần trí của bọn họ không được bình thường.”

Điều khiến Sở Hi Thanh vui mừng chính, khoảng cách của bọn họ cách mấy

viên châu màu máu kia khá xa, nên có một thời gian để đề phòng, không hít

phải quá nhiều sương máu.

Bằng không thì mấy người bọn họ cũng sẽ biến thành một con chó điên như

đám người kia.

“Đây là muốn k*ch th*ch chúng ta tự giết lẫn nhau? Họ Trác kia thật là ác độc!”

Chu Lương Thần không rét mà run, quay đầu nhìn đám người Chu gia phía sau:

“Mau dùng Thanh Tâm Đan và Giải Độc Đan đi, nhớ bịt kín miệng mũi. Nếu

như cảm thấy đầu óc mơ hồ thì phải nói cho ta biết ngay.”

Sở Hi Thanh thì lại đang nghĩ rốt cuộc đám sương máu này là thứ gì? Nó có thể

làm cho người ta trở thành chó điên, nhưng là tạm thời hay là mãi mãi?

Mà người khởi xướng chuyện này lại có mục đích gì?

Chỉ vẻn vẹn k*ch th*ch mọi người mất lý trí, tàn sát lẫn nhau? Chuyện này có

quan hệ đến chuyện lệnh bài bí cảnh mất hiệu lực không?

Sở Hi Thanh vừa suy nghĩ, nhưng vẫn không quên cảnh giác và đề phòng, hắn

và Chu Lương Thần đứng hai bên trái phải, bảo vệ cái góc này.

Trận giết chóc bên trong màn sương máu vẫn kéo dài không ngừng, tiếng kêu la

thảm thiết vang lên liên tục.

Sở Hi Thanh không nhìn thấy rõ tình hình bên trong sương máu, hắn chỉ có thể

tính toán đại khái, từ khi chuyện xảy ra cho đến bây giờ, có thể trên tòa quảng

trường bằng đá cẩm thạch này đã chết hơn một trăm người.

Đặc biệt là khoảng hai mươi cái hô hấp sau khi năm viên châu kia nổ tung, rất

nhiều người đều không kịp chuẩn bị mà bị kẻ bên cạnh bất ngờ đánh chết.

Tuy nhiên, tuy rằng quân số của võ tu cửu phẩm trên quảng trường giảm xuống,

nhưng trận giết chóc trong sương máu càng ngày càng ác liệt hơn, tiếng binh

khí va chạm và tiếng k** r*n vang lên không ngừng.

Đoàn người Sở Hi Thanh không thể không đếm xỉa đến.

Trong một khắc thời gian, thỉnh thoảng lại có người xông vào trong cái góc ở

phía đông nam này.

Bọn họ đều có sắc mặt ửng hồng bất thường, khóe mắt nổi gân xanh, không còn

lý trí, không ai là ngoại lệ.

Có lẽ Sở Hi Thanh cũng bị sương máu ảnh hưởng một chút, hắn ra tay rất độc

ác, không lưu tình chút nào. Chỉ cần những người này tiếp cận đến phạm vị một

trượng, thì hắn sẽ rút đao ra khỏi vỏ ngay.

Đám người này ở trạng thái bình thường đã không phải là đối thủ của hắn, sau

khi mất lý trí thì càng không cản được khoái đao của hắn.

Bọn họ không biết phòng ngự, cũng không biết tránh né, khi giao thủ với Sở Hi

Thanh thì lấy công đối công, nhưng không thể nghi ngờ là bọn họ đã đưa cổ của

mình đến trước lưỡi đao của Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh liên tục chém bảy người, tất cả đều là một đao đứt hầu, thẳng thắn

dứt khoát.

Chu Lương Thần bên kia cũng ra tay tàn nhẫn, một thanh trọng kiếm đã lấy tính

mạng của ba người.

Mà khoảng tầm năm khắc thời gian sau, Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn cũng đã xông

đến góc đông nam.

Hắn nhìn thấy bóng người của đám Sở Hi Thanh ở khoảng cách ba trượng, sắc

mặt nhất thời cả kinh, bóng người của hắn lập tức rút lui về phía sau giống như

một con linh cẩu nhìn thấy một con sư tử.

Sở Hi Thanh lại phát hiện vẻ đỏ ửng ở trên mặt người này nhạt hơn những

người khác nhiều.

Ánh mắt của hắn rõ ràng, khóe mắt cũng không có gân xanh.

Chu Lương Thần cũng nhìn thấy Lệ Mãn Sơn, hắn nhướng mày lên nói: “Hình

như tên kia đã khôi phục lý trí, vừa rồi hắn và Tư Hoàng Tuyền đánh ác nhất.”

Tuy rằng hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng đám người trong sương máu

mắng Tư Hoàng Tuyền là nhiều nhất, sau đó chính là Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn.

Đây là một tin tức tốt, chứng tỏ hiệu quả của màn sương máu này chỉ là tạm

thời, mà hiệu quả của nó cũng đang từ từ giảm dần.

Sở Hi Thanh thì lại suy tư mà quét mắt nhìn bốn phía: “Sương máu bắt đầu

mỏng hơn rồi, chiến đấu cũng đã bắt đầu dừng lại.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 228: Sát tính (2)


Trên mặt của Sở Hi Thanh cũng hiện lên một vệt đỏ ửng.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ hít phải một chút sương máu.

Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy trong đầu mình toàn là ý nghĩ thô bạo, nhìn thấy ai

cũng muốn giơ đao lên chém.

May mắn là hắn vẫn còn kiềm chế được, không đến mức mất lý trí.

Mà theo sương máu trở nên nhạt dần, ý nghĩ thô bạo trong lòng Sở Hi Thanh

cũng từ từ biến mất. Tầm mắt của hắn cũng được cải thiện, đã bắt đầu nhìn thấy

trong phạm vi mười ba trượng.

Giờ phút này, ánh mắt Sở Hi Thanh tràn đầy ngưng trọng.

Hắn nhìn thấy có một bóng người màu đen ở trong sương máu đang xông thẳng

về phía mình.

Khi người này xuất hiện trong tầm nhìn chỉ hắn, chỉ dùng bước bước đã vượt

qua cự ly mười hai trượng, đi đến trước mắt Sở Hi Thanh.

Thân hình của hắn lên xuống nhanh nhẹn như điện, lúc rơi xuống đất thì lại

nặng nề, làm cho mặt đất phải run rẩy.

Chính là Tư Hoàng Tuyền!

Mi mắt Sở Hi Thanh hơi nhếch lên, Huyết luyện đao phù văn trong tay hắn

‘sặc’ một tiếng rồi ra khỏi vỏ, mang theo một ánh đao màu bạc ở trong màn

sương máu.

Quanh thân đao còn có phong lôi quanh quẩn, đao lại nhanh như cuồng phong,

nhanh hơn Tư Hoàng Tuyền một bước, chém thẳng vào giữa trán của Tư Hoàng

Tuyền.

Tư Hoàng Tuyền bị ép phải dùng Hồ Điệp song đao để chặn lại, lưỡi đao của

hai người va chạm, nhất thời có một tiếng keng bén nhọn vang lên, sau đó là

một đốm lửa.

Trong mắt Tư Hoàng Tuyền hiện ra vài phần kinh ngạc.

Sức mạnh của Sở Hi Thanh lại còn vượt qua cả hắn!

Toàn thân Tư Hoàng Tuyền đều là kim loại, sức mạnh toàn thần gần như là quét

ngang cùng cấp.

Mà ngay khi Tư Hoàng Tuyền bị ép phải dừng lại, thì Sở Hi Thanh lại chém

thêm một đao nữa!

Cực Chiêu – Phong Chi Ngân!

Đây là lần đầu tiên Sở Hi Thanh sử dụng thức cực chiêu này, động tác cực kỳ

mới lạ.

May mắn chính là hệ thống của hắn rất ra sức, sau khi hòa Cực Chiêu – Phong

Chi Ngân vào trong Truy Phong đao pháp, thì hai chiêu thức này đã nối liền với

nhau, dù Sở Hi Thanh chưa từng tập luyện, nhưng vẫn có thể nối liền được

ngay.

Sắc mặt Tư Hoàng Tuyền lại thay đổi, hắn dứt khoát lùi lại phía sau, đồng thời

cố gắng hết sức để đón đỡ, cuối cùng chặn được một đao của Sở Hi Thanh trong

thế ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng đao phong kia vẫn đánh vào lồng ngực của hắn, làm cho thân thể bằng

kim thiết của hắn bị chém một vết sâu ba tấc, thậm chí là chém hỏng một bộ

phận phù văn trên người hắn.

Bản thân Tư Hoàng Tuyền cũng bị sức mạnh khổng lồ từ trên đao của Sở Hi

Thanh đánh cho trượt lùi về phía sau gần một trượng.

Sau khi hắn giữ thăng bằng, thì liền làm ra tư thế đề phòng, rồi lại nhìn về phía

Sở Hi Thanh với ánh mắt kiêng kỵ và nghi ngờ.

Trong mắt Tư Hoàng Tuyền còn có một tia khó hiểu.

Hai đao này của Sở Hi Thanh, không thể nghi ngờ là rất có trình độ.

Vừa rồi, chỉ cần hắn chậm một chút thôi, thì b* ng*c của hắn sẽ bị Sở Hi Thanh

chém thành hai nửa.

Chỉ với hai chiêu thức này, đã đủ để Sở Hi Thanh vô địch trong cửu phẩm ở

Đông Châu rồi, mấy tên thiên kiêu như Trác Bạch Vân và Lệ Mãn Sơn chưa

chắc đã có thể đỡ được hai chiêu này.

Tuy nhiên, điều để cho Tư Hoàng Tuyền khó hiểu chính là, hắn cảm thấy Sở Hi

Thanh bây giờ không còn mạnh mẽ như lúc trước, cảm giác ngột ngạt mà Sở Hi

Thanh mang lại cho hắn khi còn ở ngoài bí cảnh mạnh hơn bây giờ nhiều.

Khi đó, Sở Hi Thanh mang đến cho hắn một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm,

Tư Hoàng Tuyền có dự cảm rằng, chỉ cần mình dám rút đao thì nhất định sẽ là

đầu rơi xuống đất.

Nhưng Sở Hi Thanh bây giờ, tuy rằng mạnh thì đúng là mạnh thật, nhưng lại

không còn loại cảm giác nguy hiểm đó nữa.

Sở Hi Thanh thì lại âm thầm thất vọng, quả nhiên là một thức Cực Chiêu –

Phong Chi Ngân này vẫn không đủ để g**t ch*t Tư Hoàng Tuyền.

Tiếp đó thì phiền phức rồi, một khi Tư Hoàng Tuyền có đề phòng với chiêu này,

thì hắn sẽ không có cơ hội lần thứ hai nữa.

Ngay sau đó, Sở Hi Thanh điều chỉnh tâm trạng của mình, thần sắc hắn hững

hờ, nhìn nhau với Tư Hoàng Tuyền một lát, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía bia

đá chữ “Sát” ở phía xa xa kia.

Trong lúc vô tình, màn sương máu kia đã nhạt đến mức có thể miễn cưỡng nhìn

thấy rồi.

Sở Hi Thanh nhìn màn ánh sáng ở trên bia đá kia một chút, sau đó hắn liền

nhướng mày lên: “Sát tính của các hạ thật mạnh.”

Lúc này, bảng danh sách bên trên màn ánh sáng kia đã phát sinh biến hóa.

Sở Hi Thanh, 214.

Tư Hoàng Tuyền, 202.

Chu Lương Thần, 176.

Bạch Tiểu Chiêu, 170.

Lệ Mãn Sơn, 164.

Trác Bạch Vân, 142.

Lộ Trần, 140.

Ứng Hạo Bạch, 140.

Mộ Linh, 130.

Chỉ trong vòng mấy khắc ngắn ngủi này, vị Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền này

đã từ 130 điểm leo lên 202 điểm, chỉ đứng phía sau Sở Hi Thanh ở trên bảng

danh sách.

Nếu như giết một người có thể lấy được hai điểm, vậy thì vị Tư Hoàng Tuyền

này đã giết khoảng tầm 36 người!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 229: Muội muội sinh đôi?


Sương máu càng ngày càng mỏng manh, tòa quảng trường bằng đá cẩm thạch

này đột nhiên khôi phục yên tĩnh, không còn tiếng binh khí va chạm nữa.

Hầu như tất cả người may mắn sống sót đều đứng dựa lưng vào xiềng xích ở rìa

quảng trường, ánh mắt quét nhìn bốn phía với vẻ đề phòng.

Nhân số của bọn họ đã không đủ một trăm, đại đa số người đều bị thương, vẻ

mặt vừa tức giận vừa lo lắng, lại mang theo vài tiếng th* d*c.

Tại giữa quảng trường, là gần bốn trăm bộ thi thể đang nằm ngang ngọc trên

mặt đất. Máu tươi chảy xuôi, hội tụ thành một vũng máu lớn.

Trận giết chóc máu tanh này đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều không

kịp chuẩn bị.

Khi đó, chỉ cần bọn họ hơi xui xẻo một chút, hoặc là thực lực chơi kém một

chút, thì lúc này đã phải nằm trên mặt đất, vĩnh biệt cõi đời.

Nhóm người dựa vào góc đông nam thì lại nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh và

Tư Hoàng Tuyền.

Khi đó, sương máu đã trở nên rất nhạt, nên rất nhiều người đều nhìn thấy hai

người họ giao thủ, lúc này đều cảm thấy cực kỳ kiêng kỵ.

Thực lực của Tư Hoàng Tuyền thì không cần phải nói rồi, người này chính là

tên bị mắng nhiều nhất trong lúc loạn chiến.

Mọi người cũng có nhiều địch ý với hắn nhất, một khi nhìn thấy hắn thì sẽ dứt

khoát bỏ qua đối thủ của mình, mặc kệ tất cả để đánh giết Tư Hoàng Tuyền.

Tư Hoàng Tuyền bị mọi người vây công, hắn không chỉ bình yên vô sự, mà còn

chém liên tục ba mươi sáu người, có thể thấy hắn mạnh đến mức nào.

Mà hai đao kia của Sở Hi Thanh lại càng làm cho tất cả người nhìn thấy chấn

động không thôi.

Mạnh mẽ như Thiết Tu La, mà cũng bị hai đao của Sở Hi Thanh làm cho bị

thương.

Đặc biệt là đao thứ hai, nhanh đến mức sắp làm cho bọn họ không nhìn thấy!

Mặc kệ là ai trong số họ đi lên, thì chỉ sợ cũng sẽ mất mạng bởi một đao này.

Vị này quả nhiên là người mạnh nhất trong số tất cả thiên kiêu ở đây!

Khóe mắt Tư Hoàng Tuyền nổi gân xanh, nhưng hắn đang cố gắng kiềm chế ý

nghĩa thô bạo trong đầu mình.

Thật ra thì hắn cũng không hít quá nhiều sương máu, nhưng do thân thể của hắn

không trọn vẹn, lục phủ ngũ tạng thiếu năm, tứ chi cũng bị mất hết, thân thể chỉ

có một phần năm của người bình thường, bởi vậy cái sương máu này ảnh hưởng

đến hắn nhiều hơn những người khác nhiều lắm.

Sau khi hắn chém giết đám người vây công mình xong, thì bị ý niệm hung bạo

trong đầu điều khiển, muốn đi chém kẻ địch mạnh mẽ nhất là Sở Hi Thanh kia.

Nhưng khi Tư Hoàng Tuyền khôi phục lý trí, thì hắn biết đây không phải là cơ

hội để giao thủ với Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh nghỉ ngơi dưỡng sức khi bọn họ loạn chiến, không bị thương chút

nào, vẫn đang trong trạng thái mạnh nhất. Còn hắn thì đã trải qua một trận đại

chiến, chân nguyên đã hao tổn, thể lực cũng hao tổn, cần một thời gian để khôi

phục.

Sở Hi Thanh bây giờ không nguy hiểm bằng Sở Hi Thanh trước khi vào bí

cảnh, nhưng mà trình độ đao đạo của người này đã đủ để hắn kiêng kỵ, vẫn là

kẻ địch vướng víu nhất của hắn.

“Sở huynh, ngươi nói ta sát tính nặng?” Tư Hoàng Tuyền cười nhạo một tiếng,

giọng nói lại lạnh lùng: “Tư mỗ từ khi xuất đạo đến giờ, đúng là giết người như

ngóe, người chết dưới tay ta không dưới năm mươi, đám người này, muốn giết

thì giết thôi.”

Sau khi nói đến đây, hắn bỗng nhiên quay người, dùng ánh mắt sắc bén và lạnh

lùng để nhìn chằm chằm vào Trác Bạch Vân ở góc bắc: “Nhưng tiền đề là ta

muốn giết! Chứ không phải là bị người lấy tà pháp độc vật mê hoặc thao túng,

không tự chủ được giống như một con chó điên. Họ Trác, bây giờ ngươi muốn

giải thích hay là nói di ngôn?”

Trác Bạch Vân lưng dựa xiềng xích, áo trắng trên người đã bị nhuộm đỏ.

Phần lớn máu trên người hắn là máu của người khác, tuy rằng hắn cũng bị

thương nhưng mà không sâu, vết thương do đao chém kia chỉ chém hỏng nội

giáp của hắn.

Tuy nhiên, sắc mặt Trác Bạch Vân lại cực kỳ khó coi, hai mắt hắn đỏ bừng:

“Cũng không phải ta làm! Muốn ta giải thích cái gì? Mấy viên châu màu máu

kia là từ phía sau ta, phía sau có vài trăm người, có quỷ mới biết là ai?”

Lộ Trần ở phía xa xa nhất thời cười gằn một tiếng: “Ngươi lừa gạt ai đó? Ta tận

mắt nhìn thấy mấy viên châu kia lăn qua dưới chân của ngươi.”

“Trác mỗ không phải người như ngươi, sẽ không nói một đằng làm một nẻo!”

Trác Bạch Vân hiện lên vẻ giận dữ, quét mắt nhìn chung quanh: “Khi đó tuyệt

đối không phải một mình ta nhìn thấy mấy viên châu kia lăn qua, mời huynh đệ

nhìn thấy làm chứng thay cho ta!”

“Còn nữa, khí huyết và linh tính bên trong mấy viên châu kia đều bắt người từ

năm người chết trong tay Sở Hi Thanh ở cửa ải thứ hai. Khi đó, Mộ Linh là

người đầu tiên phát hiện ra, sau đó ta đi đến, nhìn thấy khí huyết và linh tính

trong năm bộ thi thể đó đã bị người ta lấy sạch.”

Chỉ là tầm mắt của Trác Bạch Vân đi qua chỗ nào, thì tất cả mọi người đều lạnh

lùng, không có ai nói một lời.

Mấy người Lộ Trần, Ứng Hạo Bạch, Lệ Mãn Sơn thì lại tay đè đao kiếm, tràn

đầy sát ý.

Nội tâm Trác Bạch Vân lập tức chìm xuống, quá nhiều người chết, mà đám

người xung quanh hắn lại là khu vực sương máu nồng đậm nhất. Có lẽ người

nhìn thấy tình cảnh đó đã chết sạch rồi.
 
Back
Top Bottom