Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 200: Vô Pháp


Chu Hùng Bá ngưng thần chú ý, nhìn văn tự ở trên quyển trục.

Cái cuốn ‘Sinh tử khế’ này, hiển nhiên là được xuất từ tay thuật tu cao phẩm,

lấy tài liệu từ da cự yêu, để cho thần ma chứng kiến.

Tại dưới góc của quyển trục, còn có một dấu ấn có mấy chữ “Đại Ninh – Tổng

đốc Đông Châu”.

Quyển trục này có sức mạnh thần dị, một khi bọn họ ký tên vào đó, thì thần

phách sẽ bị hạn chế, không thể đổi ý.

Vì vậy nên Chu Hùng Bá không thể không cẩn thận một chút, đảm bảo trong cái

Sinh Tử Khế này không có nội dung nào mà mình không thể tiếp thu được.

Một lát sau, vẻ mặt của vợ chồng Chu Hùng Bá đều thả lỏng, mọi người cũng

lục tục tiến lên trước.

Bọn họ lấy máu tươi làm mực, lấy ngón tay làm bút, từng người từng người ký

tên lên trên quyển trục.

“Tất cả võ tu tham dự tranh cướp bí cảnh cửu phẩm đều đi lên ấn dấu tay.”

Quan chức mặc áo đỏ chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người ở đây.

“Khoảng tầm 7900 năm trước, có một trận tranh cướp bí cảnh Long Uyên. Thế

lực khắp nơi tranh đấu không ngừng, coi nhau là kẻ thù, đánh giết lẫn nhau, tạo

thành rất nhiều thảm án, cuối cùng còn lan đến toàn bộ thiên hạ, làm cho hoàng

triệu Đại Tĩnh khi đó sụp đổ, khiến cho Cự vu ở phương bắc mang binh đến diệt

quốc.”

“Nếu như không phải Vũ Liệt thiên vương – Minh Thiên Thu đột nhiên xuất

hiện vào ba trăm năm sau. Thì đến nay nhân tộc ta vẫn bị ngâm trong vũng bùn

không thể đi ra, bị đám Cự vu kia chăn nuôi như chó lớn! Vì thế nên sau triều

Đại Tĩnh, phàm là tranh cướp bí cảnh thì đều phải ký kết Sinh Tử kế, sau này sẽ

không truy cứu.”

“Tất cả nghe rõ cho ta, tấm Sinh Tử Khế này là là do Thần Ngao Tán Nhân tự

tay luyện chế vào mấy ngàn năm trước, trên có thần ma chứng kiến, dưới có ấn

của Tổng đốc triều ta, thần lực của hoàng gia duy trì. Một khi các ngươi vi

phạm, chắc chắn sẽ phải chết dưới lưỡi đao.”

Tất cả cửu phẩm ở đây đều hiện lên vẻ mặt nghiêm túc, đồng thời ôm quyền,

phát ra tiếng vang như sét đánh: “Vâng! Lời nói của học sĩ, chúng ta xin nhớ

trong lòng.”

Vị trung niên mặc áo quan màu đỏ rực này chính là lâu chủ Luận Võ Lâu của

Đông Châu, tứ phẩm Thần Cơ Học Sí đương triều.

Lúc này, một đám người ùa lên, cắn ngón tay rồi đè dấu tay lên quyển trục.

Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, sức mặt lạnh lùng kiêu ngạo, hắn chỉ đứng lặng

lẽ ở bên cạnh mà nhìn, tựa như xem thường làm bạn với mọi người.

Thật ra thì hắn lo lắng mình chui vào trong đám người thì sẽ bị người ta lấy đao

chọc một nhát.

Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại có chút niềm tin.

Sau khi vị Thần Cơ Học Sĩ này và đám cao nhân kia xuất hiện, thì số lượng

điểm võ đạo của hắn lại tăng lên một mảng lớn, đã lên đến 63 điểm.

Số điểm này có thể để cho hắn tăng Truy Phong đao pháp hoặc là Phong Lôi võ

ý lên một tầng.

Mãi cho đến khi bóng người thưa thớt, thì Sở Hi Thanh mới cất bước đi elen.

Hắn dùng đao cắt ngón cái tay trái của mình, rồi đè xuống quyển trục.

Ngay khi Sở Hi Thanh trở về chỗ cũ, thì quyển trục kia đã tập hợp đủ 500 cái

dấu tay.

Lúc này, Thần Cơ học sĩ kia lại là vẻ mặt ngưng trọng mà nhìn quyển trục, còn

nhìn rất kỹ.

Mãi cho đến khi xác định tất cả ký tên và dấu tay đều chân thực không sai, thì

hắn mới hơi phất tay áo lên, thu hồi quyển trục này về.

“Được rồi, cái Sinh Tử Khế này cũng là chìa khóa của bí cảnh, chỉ có người để

lại dấu vân tay trên quyển trục mới có thể đi vào bí cảnh. Sau này, thứ này sẽ

được giữ ở Luận Võ Lâu của Đông Châu làm bằng chứng. . .”

Giờ phút này, trong tầng mây trên bầu trời lại có một tiếng cười khẽ.

“Xem ra là ta không đến muộn!”

Đó là một giọng nam bén nhọn, tựa như đến từ chính trời cao, lại tựa như vang

lên ở bốn phương tám hướng, khiến cho người ta khó bề phân biệt.

“Nếu như các ngươi còn chưa tiến vào, vậy thì lại thêm vị sư điệt này của ta đi.”

Giờ phút này, một bóng người màu đen bỗng nhiên rơi từ trên trời cao xuống.

Hắn lao thẳng từ mấy ngàn trượng trên không trung xuống, vốn nên bị đập

thành thịt nát, nhưng khi rơi xuống lại cực kỳ mềm mại nhẹ nhàng, ngay cả bụi

bặm ở chung quanh cũng không bị thổi lên.

Người này cao gầy, khó phân biệt là nam hay nữ, mái tóc dài màu đen xõa rối

tung ở phía sau, trên mặt còn có một chiếc mặt nạ bằng sắt màu đen, chỉ để lộ

đôi mắt lạnh lùng và cao ngạo, thần bí và thâm thúy, u ám như đêm tối, mà lại

lạnh lùng như băng.

Điều khiến Sở Hi Thanh giật mình là, toàn thân người này đều được trói bằng

băng vải có vẽ phù văn.

Những phần bại lộ ra ngoài không khí đều có cấu tạo từ kim loại. . . đó không

phải là áo giáp, mà là thân thể bằng kim loại.

Vị Thần Cơ Học Sĩ kia cũng quay đầu nhìn người này, hắn cau mày, ngửa đầu

nhìn về phía trên không.

“Tư Vô Pháp! Danh sách tiến vào bí cảnh đã đủ, các ngươi đã đến muộn!”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 201: Vô Pháp (2)


Sở Hi Thanh nghe thấy ba chữ Tư Vô Pháp thì con ngươi liền co rụt lại.

Hắn rất quen thuộc với cái tên này, cái tên này đã xuất hiện trong quyển Luận

Võ Thần Cơ đầu tiên mà hắn đọc từ khi đi đến thế giới này.

Vị này là người xếp thứ 23 trên Địa Bảng, một vị võ tu tam phẩm quanh năm

đứng trên Địa Bảng.

Điều làm người ta để ý chính là, hắn còn có một tỷ tỷ, tên là Tư Vô Thiên, xếp

thứ 19 trên Thiên Bảng, hai người được xưng là Vô Pháp Vô Thiên, là tà mà đại

nghiệt chứ danh đương thời.

“Danh sách đã đủ?” Tư Vô Pháp giấu ở trong đám mây trên trời, hắn cười gằn

một tiếng: “Cái danh sách này không phải các ngươi quyết định sao, lấy một

danh ngạch không phải là đơn giản? Hoặc là. . . để vị sư điệt này của ta hỗ trợ

cũng được.”

Khi Tư Vô Pháp vừa nói xong, cái tên có thân thể máy kia bỗng nhiên hóa

thành một đạo tàn ảnh.

Hắn xông về phía đám người ở gần nhất, khi tất cả mọi người còn chưa kịp

phản ứng, thì đã có một cửu phẩm võ tu mất đầu, máu phun ra như suối.

Đám người này là đám người của Thủy Vân Cung.

Lúc này, Vô Ảnh Kiếm – Trác Bạch Vân giận tím mặt: “Làm càn!”

Bên hông của hắn lập tức phát ra một tiếng ‘sặc’ vang giòn, ngay sau đó là kiếm

ra vô ảnh thật, có thể nói là nhanh đến cực hạn.

Đao của người kia cũng nhanh đến mức mắt thường khó nắm bắt.

Giữa hai người lập tức có một đám tia lửa, âm thanh đao kiếm và chạm cũng

vang lên.

Sở Hi Thanh có thiên phú Ngũ Cảm Thông Linh nên nhìn thấy rất rõ ràng.

Đao trong tay người có thân thể kim loại kia, rõ ràng là một đôi Hồ Điệp Song

Đao.

Mà chỉ vẻn vẹn bảy hiệp sau, Vô Ảnh Kiếm – Trác Bạch Vân đã chủ động lùi

lại.

Bên dưới má trái của hắn đã xuất hiện một vết máu, bên dưới vết máu này chính

là cái cổ của hắn.

Vô Ảnh Kiếm – Trác Bạch Vân cầm kiếm trong tay, sắc mặt nhất thời trở nên

cực kỳ khó coi.

Trân Châu Tiên – Chu Hà của Thủy Vân Cung cũng là sắc mặt âm trầm như

nước.

Cái tên thân thể kim loại này giết người của Thủy Vân Cung bọn họ, nhưng mà

Chu Hà lại không để động đậy.

Lúc này, một luồng kiếm ý ở trên trời đang nhắm thẳng vào trán của nàng.

Nếu như bây giờ nàng dám động đậy, thì luồng kiếm ý này sẽ đâm thẳng vào

trán của nàng.

“Thấy chưa, không phải là có thêm một vị trí rồi sao?” Tư Vô Pháp lại cười khẽ

một tiếng: “Vậy thì làm phiền học sĩ đại nhân mở Sinh Tử Khế, để chúng ta ký

tên và ấn tay.”

Trong mắt vị Thần Cơ Học Sĩ lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng cuối cùng chỉ hừ

lạnh một tiếng, rồi mở quyển trục ra lần nữa.

“Các ngươi có thể ghi danh, nhưng người tiến vào tòa bí cảnh này, tu vị không

thể vượt qua cửu phẩm, tuổi tác không thể vượt quá mười tám.”

“Chuyện này thì không cần học sĩ nhắc nhở, ta rất rõ quy củ của Thần Ngao Tán

Nhân.”

Tư Vô Pháp vẫn chưa hiện thân, nhưng tên của hắn đột nhiên xuất hiện ở trên

quyển trục kia rồi.

Sau đó, người kia cũng đi lên.

Đôi tay của hắn đều là sắt thép rèn đúc, vì thế nên không có dấu vân tay, mà là

cắt một vết thương ở cổ, lấy một ít máu rồi viết ba chữ lên quyển trục.

Sở Hi Thanh ỷ vào thị lực mạnh mẽ của mình để nhìn, hắn chỉ thấy ba chữ Tư

Hoàng Tuyền.

Mà lúc này, sắc mặt của mọi người ở đây đều ngưng trọng lại.

Mấy người Ngân Văn Hổ - Lộ Trần, Bạch Mi Hổ - Ứng Hạo Bạch, Thi Cẩu –

Lệ Mãn Sơn đều cau chặt lông mày.

Sức chiến đấu của Tư Hoàng Tuyền này, rõ ràng là nằm trên mấy bị thiên kiêu

Thanh Vân Bảng ở đây.

“Rắc rối rồi!” Chu Hùng Bá cũng không khỏi cau chặt lông mày, hắn nhìn Tư

Hoàng Tuyền: “Người này chắc hẳn là Thiết Tu La - Tư Hoàng Tuyền xếp hạng

98 trên Kinh sư - Thanh Vân Bảng. Người này không đến hai tòa bí cảnh ở Lạc

Châu và Hà Châu kia, mà lại đến Đông Châu của chúng ta.”

Sở Hi Thanh lòng thầm nói đây mới gọi là thông minh.

Hai châu Hà và Lạc đều là nơi tinh hoa của Đại Ninh, lại gần với kinh đô, cao

thủ như mây, thiên tài lớp lớp. Chỉ sợ tranh cướp bí cảnh ở hai nơi đó còn kịch

liệt hơn ở đây nhiều.

Nếu như là hắn thì hắn cũng sẽ chọn mấy bí cảnh ở địa phương khác.

Chu Tượng Sơn lại nhìn Sở Hi Thanh: “Sở thiếu hiệp, thực lực của người này

không tầm thường, nhưng vẫn kém ngươi một chút, nếu như người gặp phải

người này, thì nhất định phải cẩn thận thêm vài phần.”

Sở Hi Thanh hai tay ôm đao, mặt không cảm xúc: “Không cần để ý, binh đến

tướng đỡ là được.”

Chu Tượng Sơn cau mày, lòng thầm nói vị này quá nửa không đặt Tư Hoàng

Tuyền vào mắt.

Nhưng mà Sở Hi Thanh đúng là có tư cách này thật.

Chu Lương Thần thì lại gật đầu, đây chính là phong phạm cao thủ mà hắn

hướng đến.

Sở Hi Thanh thì lại sắc mặt cứng ngắc, tê cả da đầu.

Hắn đoán là dù mình có cẩn thận hơn nữa thì cũng vô dụng.

Kiếm của Vô Ảnh Kiếm – Trác Bạch Vân cũng đã nhanh đến mức làm ch
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 202: Vô Pháp (3)


Đôi Hồ Điệp Song Đao của Tư Hoàng Tuyền thì không phải thứ mà hắn có thể

chống đỡ.

Tuy rằng hắn có Truy Phong Trục Điện Chi Thủ giai đoạn thứ hai, nhưng pháp

khí và đồ đằng Bí Chiêu lại kém hơn quá nhiều.

Nếu như đối mặt với Tư Hoàng Tuyền, có lẽ vừa chạm mặt thì hắn đã bay đầu

rồi.

Cũng vào giờ phút này, vị Thần Cơ Học Sĩ kia đã thu quyển trục lại, rồi ném về

phía bí cảnh trong thung lũng.

Quyển trúc kia liền bất mất ở phía sau mây mù ở lối vào, mà một chớp mắt tiếp

theo, mấy trăm đạo ánh sáng màu bạc b*n r*.

Tổng số phải tầm năm trăm, chúng nó rơi thẳng vào tay của vị Thần Cơ Học Sĩ

kia.

Sở Hi Thanh không biết chính là, khi năm trăm đạo ánh sáng kia rơi vào trong

tay của vị Thần Cơ Học Sĩ kia, thì tại một ngọn núi khác cách nơi này ba dặm,

có một người một điêu(chồn) đang đứng trên đỉnh một ngọn cây, nhìn từ trên

cao xuống thung lũng kia.

Người khoảng tầm hai mươi tuổi, ăn mặc một bộ quần áo lụa mỏng màu trắng,

dung mạo thanh lệ thoát tục, ung dung trang nhã, tựa như tiên tử ở phàm gian.

Bạch điêu (chồn trắng hoặc là chồn tuyết) thì to khoảng cánh tay người, toàn

thân đều có lông trắng, một đôi con ngươi giống như hồng ngọc, rất đáng yêu

và linh động.

“. . . Thần Ngao Tán Nhân chính là bán yêu, nhưng mà hắn không chịu thừa

nhận huyết mạch yêu tộc của mình, suốt đời tự xưng là nhân tộc, lấy máu yêu

làm sỉ nhục. Một đời diệt vô số đại yêu. Thậm chí Đông Hải Thần Ngao cũng bị

hắn ép thành vật cưỡi.”

Cô gái quần trắng nói đến chỗ này, liền cười lạnh một tiếng: “Tuy nhiên, đến

khi lâm chung thì người này lại nhớ đến huyết mạch yêu tộc trên cơ thể mình,

trong bí cảnh của hắn cũng có một phần cơ duyên cho yêu tộc chúng ta.”

“Người này đúng ra là đại địch của yêu tộc ta, nhưng mà chúng ta lấy chỗ tốt

mà hắn để lại cũng không sao, coi như là tiền bồi thường khi hắn đã tàn sát

nhiều tiền bối của chúng ta đi.”

Giờ phút này, lại có một đạo ánh sáng bạc bay ra từ trong bí cảnh, rơi thẳng vào

tay cô gái quần trắng.

Đó là một khối lệnh bài màu trắng bạc.

Cô gái quần trắng cầm lệnh bài trong tay, nhìn bạch điêu: “Tiểu Chiêu, quy củ

của Thần Ngao Tán Nhân là tu vị cửu phẩm, tuổi tác không quá mười tám. Đổi

thành yêu tộc chúng ta chính là trước thời kỳ đ*ng d*c. Lê Sơn chúng ta chỉ có

mình ngươi là thích hợp, mà sức chiến đấu của ngươi cũng vượt qua đám gọi là

thiên kiêu Thanh Vân Bảng của nhân tộc.”

“Tuy nhiên, dáng vẻ này của ngươi không được, tốt nhất là biến thành hình

người rồi hãy đi vào, như vậy thì mới không bị đám nhân loại kia nhằm vào.

Hóa hình cần tu vị ngũ phẩm, nhưng ta đã xin một viên Hóa Hình Đan từ chỗ

Thánh Mẫu nương nương cho ngươi, có thể giúp ngươi hóa hình trước mấy cấp.

Ngươi nhìn xem đám người trong thung lũng kia, ngươi có thích tướng mạo của

người nào không?”

Khi Yêu tộc muốn hóa hình, nhất định phải có đối tượng tham chiếu.

Bằng không thì sẽ biến hóa ra những hình thù cổ quái kỳ lạ nào đó.

Bạch điêu nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, lấy đó để đáp lại. Sau đó, nó liền nhìn

về phía một thiếu niên đang đứng ở trong đám người.

Đó là một thiếu niên mặc áo xanh, khoác Tụ Thần Bí màu trắng, eo đeo trường

đao, chính là Sở Hi Thanh.

“Hắn?” Cô gái quần trắng lắc đầu: “Túi da của người này không tệ lắm, vui tai

vui mắt, nhưng hắn là nam. Bạch Tiểu Chiêu, ngươi là một cô bé, nên vẫn tìm

nữ tử để tham chiếu thì tốt hơn.”

Bạch điêu lại lắc lắc đầu, nó nhìn Sở Hi Thanh lần nữa, sau đó lại kêu to lên.

Âm thanh của nó còn lớn hơn lúc trước không ít.

Cô gái quần trắng không khỏi cau mày, bạch điêu kiên trì ý kiến của mình, nhất

định phải lựa chọn thiếu niên kia.

Nhưng mà nàng cũng hiểu được, yêu tộc chúng nó chỉ thích kẻ mạnh, trời sinh

đã yêu thích nam tính mạnh mẽ.

Dựa theo tin tức mà nàng sở hữu, thiếu niên này là một trong những người

mạnh mẽ nhất trong cấp bậc võ tu cửu phẩm.

Hơn nữa, người này không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà ngũ quan còn tuấn dật,

dáng người cao lớn, có vẻ lỗi lạc bất quần.

“Tiểu Chiêu, người chắc chắn chứ? Một khi ngươi chọn hắn, tuy rằng dung mạo

sẽ xinh đẹp, nhưng dáng người thì sẽ không tốt lắm đâu, ngươi còn nhỏ, không

hiểu. . . “ Cô gái quần trắng nhìn b* ng*c của mình một chút, cuối cùng lại lộ ra

vẻ bất đắc dĩ: “Thôi bỏ đi, ta có thể giúp ngươi một tay, nhưng ngươi cũng đừng

hy vọng quá nhiều, sau này đừng trách ta là được.”

Sau đó, nàng lấy một viên đan dược màu xanh ra, rồi đặt vào trong miệng bạch

điêu.

Bạch điêu nuốt đan dược, không lâu sau liền hơi cau mày, trong mắt hiện lên vẻ

đau đớn.

Thân thể của nó bắt đầu vặn vẹo, bành trướng. Xương cốt trong người cũng bắt

đầu kêu lên ‘ken két’, nhanh chóng biến hóa.

Sắc mặt của cô gái quần trắng nghiêm túc, bĩnh tĩnh nhìn cảnh này. Một tay

nàng đặt lên trán bạch điêu, chuẩn bị can thiệp bất cứ lúc nào.

Yêu tộc chúng nó và nhân tộc đều là cùng một mạch, tất cả đều là hậu duệ của

tiên thiên thần linh thời viễn cổ.

Vì vậy mà ‘hóa hình’ cũng được gọi là ‘phản tổ’.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 203: Vô Pháp (4)


Thật ra thì ‘hóa hình’ ở đây cũng không phải là hóa thành hình người, mà là tìm

hiểu huyết mạch, nhận được thân thể tiếp cận với tổ tiên của mình.

Nhân tộc được trời cao chiếu cố, tuy rằng đã mất đi sức mạnh của tổ tiên, nhưng

thân hình và diện mạo của bọn họ cũng sát với tiên thiên thần linh nhất.

Mà khoảng tầm nửa khắc thời gian sau, Tiểu bạch điêu đã hóa thành hình dạng

của một thiếu nữ.

Ngũ quan của nàng cực kỳ tương tự với Sở Hi Thanh, chỉ là có một chút dịu

dàng của nữ tính.

Dáng người cao gầy, không khác gì cô gái quần trắng kia cả.

Lông mày của thiếu nữ vẫn hơi cau lại, tựa như đang thích ứng với cảm giác

đau đớn và ngứa ngáy sau khi xương cốt biến hóa.

Sau đó, nàng liền đưa mắt nhìn về phía bí cảnh ở đằng trước.

Lúc này, ánh rạng đông đầu tiên đã xuất hiện ở phía chân trời, chuyện này có

nghĩa là tòa bí cảnh cửu phẩm này đã chính thức mở cửa.

Lúc này, thiếu nữ hơi nhếch mày liễu, hóa thành một vệt sáng màu trắng lao

nhanh qua rừng rậm, phóng thẳng về phía bí cảnh kia.

Nàng sử dụng cả tay lẫn chân, động tác và phong thái giống như một con chồn

tuyết đang chạy nhanh ở trên cây.

Cô gái quần trắng thì lại lấy một bộ quần áo ra: “Tiểu Chiêu, yêu lực của ngươi

bây giờ không biến được quần áo, ngươi phải mặc quần áo vào đã. . .”

Sau đó, nàng ngây người ra, chỉ thấy bóng lưng thiếu nữ đã đi xa, lòng thầm nói

tốt xấu gì thì cũng phải mặc quần áo rồi hãy đi chứ, tr*n tr**ng như vậy thì ra

thể thống gì?

Nhưng lúc này, thiếu nữ bỗng nhiên rơi từ trên ngọn cây xuống, ngã thẳng

xuống một bụi cỏ ở trên mặt đất.

Cô gái áo trắng không khỏi lấy tay đập trán.

Đứa nhỏ này còn không dành thời gian làm quen với tứ chi và thân thể của nhân

loại, thế mà đã vội vàng chạy đi rồi.

Không biết hành trình này của nàng có thuận lợi lấy được thứ mà Thần Ngao

Tán Nhân để lại hay không nữa.

. . .

Trước lối vào thung lũng, Thần Cơ Học Sĩ một thân quan bào màu đỏ rực vung

tay lên, đám lệnh bài kia liền trôi nổi ở trước mặt mọi người.

Trong mắt vị này lộ ra linh quang màu xanh, quét mắt nhìn năm trăm cái lệnh

bài màu bạc này.

Một lát sau, Thần Cơ Học Sĩ liền phất tay áo một cái, đám lệnh bài bí cảnh này

liền bay tán loạn, rồi rơi vào trong tay của năm trăm tên võ tu cửu phẩm đã có

tên trên Sinh Tử Khế.

“Mọi người chú ý, lệnh bài này không chỉ là chìa khóa đi vào bí cảnh, mà trong

đó còn có phù trận. Khi các ngươi gặp phải nguy hiểm ở trong bí cảnh, hoặc là

có ý muốn rời đi, thì có thể khởi động phù trận ở trong đó. Trong bí cảnh này có

trận pháp mà Thần Ngao Tán Nhân để lại, nó sẽ đưa các ngươi ra khỏi bí cảnh.

Vì thế phải bảo vệ lệnh bài cẩn thận, đừng có làm mất.”

Sau khi Sở Hi Thanh cầm lấy lệnh bài, liền cảm thấy chất liệu của lệnh bài này

rất không tầm thường.

Hắn cầm trong tay rồi bắt đầu quan sát tỉ mỉ.

“Cái này gọi là Xích Luyện Ngân, là một loại tài liệu luyện khí có được từ việc

dung luyện ma ngân (bạc) và một số tài liệu đặc thù.” Chu Tượng Sơn có kiến

thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền nhận ra, than thở nói: “Thần Ngao Tán Nhân

quả nhiên là giàu có bằng một nước. Một khối lớn như vậy phải có giá trị 500

lượng bạc là ít, còn có thể mang ra làm tài liệu chính để luyện pháp khí bát

phẩm.”

Hắn lại dặn dò Chu Lương Thần và đám cửu phẩm của Chu gia: “Sau khi đi vào

trong, các ngươi có thể tranh thì tranh, nếu như cảm thấy không địch lại thì có

thể mượn lệnh bài để đi ra ngoài. Chỉ cần các ngươi cố hết sức, thì trong tộc sẽ

không trách tội.”

Còn về phần Sở Hi Thanh thì hắn đã quên.

Theo Chu Tượng Sơn, thì khả năng Sở Hi Thanh sẽ thua là nhỏ bé không đáng

kể.

Trong lòng Sở Hi Thanh thì lại thật lạnh thật lạnh, thái độ của vị chấp sự này

đối với bọn họ là hoàn toàn khác biệt.

Cầm tiền của Chu gia bọn họ, quả nhiên là phải làm việc cho bọn họ.

Không lâu sau, ánh rạng đông ở chân trời đã chiếu xuống.

Tất cả mọi người ở phía trước thung lũng bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, nối

đuôi nhau đi vào bí cảnh.

Khi bọn họ đi đến trước bí cảnh, lệnh bài màu bạc trên người họ sẽ xuất hiện

một luồng ánh sáng màu trắng, sau đó toàn thân bọn họ đều hòa tan ra như bong

bóng.

Sở Hi Thanh vẫn chờ đến khi tất cả mọi người đi gần hết, thì hắn mới cất bước

đi đến lối vào thung lũng.

Theo người khác, thì hắn là ung dung không vội, chỉ coi bí cảnh trước mặt là

chuyện rất bình thường. Nhưng thật ra là hắn không dám chen vào đám người

hỗn loạn kia, vì sợ người nhân cơ hội đó chọc mình một đao.

Tuy nhiên, không biết có phải là trùng hợp hay không, ngay khi hắn cất bước

tiến lên thì Tư Hoàng Tuyền cũng đồng thời di chuyển.

Hai người vừa vặn gặp nhau ở lối vào thung lũng, cả hai đều liếc mắt nhìn chằm

chằm vào nhau.

Khoảnh khắc này, lối vào thung lũng đã là một mảnh cát bay đá chạy, bụi mù

tung bay.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 204: Can đảm


Sở Hi Thanh cũng đã có lòng đề phòng khi hắn phát hiện Tư Hoàng Tuyền cất

bước.

Một khi vị Thiết Tu La có sức chiến đấu kinh người này ra tay với hắn, thì có

thể hắn còn không có cả thời gian để đổi thẻ nhân vật.

Kết quả là hắn ngàn phòng vạn phòng, lại không thể phòng được chính mình.

Ngay khi hai người đồng thời đi đến lối vào thung lũng, thần niệm của Sở Hi

Thanh đột nhiên phun trào như dung nham núi lửa, ngưng tụ thành một luồng

đao ý mạnh mẽ, chém thẳng về phía Tư Hoàng Tuyền.

Con ngươi Sở Hi Thanh nhất thời co rụt lại, trong lòng biết là không ổn rồi.

Tích cách của Nhai Ti rất cương liệt, hiếu chiến và thích giết chóc, giờ phút này

lại gây họa rồi!

Rõ ràng là trên người Tư Hoàng Tuyền có thứ gì đó đã kích động đao ý của

hắn!

Tư Hoàng Tuyền cũng phản ứng rất nhanh, trong con ngươi đen xì của hắn lóe

lên một tia lạnh lẽo, cũng lấy đao ý đến đánh trả.

Đây là tên con hoang ở đâu chui ra, lại dám ra tay với hẳn?

Thần niệm của hai người va chạm nhau ở lối vào thung lũng, làm cho bụi mù

cuồn cuộn trong phạm vi nửa trượng chung quanh.

Đôi tay của Tư Hoàng Tuyền đè lên đôi đao ở bên eo, hắn vốn muốn trực tiếp

rút đao ra khỏi vỏ, chém đầu người đối diện xuống.

Tuy nhiên, cái đao ý mạnh mẽ và ác liệt kia lại có thể làm cho hắn liên tục lùi về

phía sau ba bước, kéo dài khoảng cách của song phương.

Khi Tư Hoàng Tuyền đứng vững lần nữa, thì mũi của hắn đã tràn ra một đường

máu.

Bản thân Sở Hi Thanh cũng không dễ chịu, hắn cũng lùi lại hai bước về sau,

đầu óc thì lại đau đớn như bị dao đâm.

Nhưng mà lần giao phong này, chung quy vẫn là hắn thắng.

Nhưng Sở Hi Thanh lại không vui mừng chút nào.

Tư Hoàng Tuyền ở ngoài bảy bước đã rút cặp Hồ Điệp Song Đao kia ra, ánh

mắt ngậm lấy kiêng kị, và tràn đầy sát khí.

Mà lúc này, toàn bộ lối vào thung lũng đều ầm ầm như sóng dậy, tất cả mọi

người đều ngạc nhiên không thôi mà nhìn cảnh này.

Chu Tượng Sơn thì lại trợn mắt há hốc mồm, sau đó âm thầm lấy làm kỳ lạ.

Lúc nãy hắn còn nhắc nhở Sở Hi Thanh cẩn thận Tư Hoàng Tuyền, kết quả

người ta vừa tìm được cơ hội thích hợp liền trực tiếp giơ đao lên chém luôn.

Vị này muốn chèn ép sự kiêu ngạo của Tư Hoàng Tuyền ở trước mặt mọi người

sao?

Không hổ danh là thiếu niên anh hùng có thể chèn ép tất cả thiên kiêu Thanh

Vân Bảng của Đông Châu!

Hóa ra vị này hung hãn và kiệt ngạo đến mức này. . .

Khi tất cả mọi người đều kiêng dè với Hồ Điệp Song Đao của Tư Hoàng Tuyền,

và kiêng kị với Vô Pháp Vô Thiên ở sau lưng hắn, thì Sở Hi Thanh lại không để

người này vào trong mắt.

Chu Lương Thần thì lại giật mình kinh ngạc, sau đó lại bội phục sát đất.

Hắn cho rằng mình thua ở trong tay Sở Hi Thanh, quả thực là thua không oan.

Người này không chỉ có đao đạo ở trên mình, mà ngay cả khí độ và can đảm

cũng hơn xa mình.

Nếu như đổi lại hắn là Sở Hi Thanh, thì hắn có thể trốn Tư Hoàng Tuyền thì sẽ

trốn, tạm thời trốn mũi nhọn đã. Đợi đến khi vào bí cảnh rồi, thì sẽ mới tìm cơ

hội giao thủ với Tư Hoàng Tuyền. Nào dám tranh đấu với Tư Hoàng Tuyền ở

ngay dưới mắt Tư Vô Pháp?

Mà lúc này, Tam Chỉ Kinh Thần – Chu Hùng Bá ở phía xa xa lại hơi sững sờ,

sau đó liền tập trung tinh thần, đề phòng cảnh giác.

Hắn không xác định liệu mình có thể bảo vệ Sở Hi Thanh hay không, nhưng

nhất định phải cố gắng hết sức.

Sở Hi Thanh chèn ép khí thế của Tư Hoàng Tuyền, không thể nghi ngờ là rất tin

tưởng hắn.

Hắn tuyệt đối không thể phụ lòng Sở Hi Thanh!

Công nhận là Tư Vô Pháp rất mạnh, là cao nhân xếp trên Địa Bảng.

Nhưng dù sao thì đây cũng là quận Lâm Hải, là địa bàn của bọn họ, ít nhiều gì

thì Chu Hùng Bá cũng có chút nắm chắc.

Trong mắt Chu Hà của Thủy Vân Cung thì lại hiện lên một tia sáng: “Đứa bé

này, thú vị!”

Hành động đánh chết người Thủy Vân Cung của Tư Hoàng Tuyền, đã làm cho

nàng vừa lúng túng lại vừa tức giận.

Cho nên, hiện giờ nàng thấy Sở Hi Thanh ra tay đánh Tư Hoàng Tuyền, thì lập

tức có rất nhiều thiện cảm với người này.

Tay Chu Hà đè kiếm, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía bầu trời.

Trưởng lão Thi Cửu Mệnh của Thi Sơn Môn thì chậc chậc hai tiếng, sau đó mở

miệng nói với giọng khàn khàn: “Nguyên thần và đao ý của người này thật sự là

khiến người ta mở mang tầm mắt. Có thể tu luyện đến trình độ này ở cấp bậc

cửu phẩm, thật sự là đáng sợ. Mấu chốt là còn rất can đảm!”

Giờ phút này, cơ bắp trên hai cánh tay trắng bệch như cương thi của hắn đã bắt

đầu phồng lên: “Một cái đao ý này thực sự là quá hay! Bằng không thì đôi sư

thúc sư chất Vô Pháp Vô Thiên này còn tưởng rằng Đông Châu chúng ta không

có người!”

Tuy nhiên, Tư Vô Pháp giấu mình trong đám mây trên trời lại không có động

tĩnh gì, tựa như là không có ý định ra tay can thiệp.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 205: Can đảm (2)


Khi những người này nghị luận sôi nổi, vị Thần Cơ Học Sĩ, lâu chủ Luận Võ

Lâu của Đông Châu đứng ở trước họ lại cảm thấy rất hứng thú.

Hắn chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn Sở Hi Thanh.

Đó chính là Nhai Tí đao, một loại truyền thừa được diễn sinh ra từ Truy Phong

đao của Vô Tướng Thần Tông.

Cảnh giới cửu phẩm, đao ý tầng bốn, quả thật là rất lợi hại.

Đặc biệt là nơi này có mấy ngàn người đang có ác ý với hắn, đao ý nàng càng

trở nên vô địch tại cùng cấp.

Điều khiến vị Thần Cơ Học Sĩ này kinh ngạc chính là, trên người kẻ này chỉ có

hai bức đồ đằng Bí Chiêu, pháp khí cũng chỉ có ba cái, mà hai cái trong đó chỉ

có cấp độ bát phẩm.

Thiên phú của thiếu niên này, thực sự là mạnh đến đáng sợ.

Tuy nhiên, trong lòng Thần Cơ Học Sĩ cũng nổi lên vài phần nghi ngờ và khó

hiểu.

Vấn đề ở đây là, tại sao ánh mắt của thiếu niên này lại cay đắng và bất đắc dĩ

như vậy?

Không phải chính hắn là người khiêu khích và gây sự trước sao?

Lúc này, lông tơ toàn thân của Sở Hi Thanh đã dựng đứng lên khi bị ánh mắt

tràn đầy sát ý của Tư Hoàng Tuyền nhìn vào.

Tay hắn đè đao bên eo, dứt khoát mở võ đạo bảo khố ra, dùng 10 điểm võ đạo

để đổi thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi.

Đao của Tư Hoàng Tuyền cực nhanh, trong vòng ba bước thì một đao là có thể

lấy tính mạng của hắn, Sở Hi Thanh không thể không đổi từ sớm để phòng bị.

Thật ra thì cái thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi này cũng là một mầm họa rất

lớn, đầu tiên không nói đến chuyện hắn đột nhiên tăng vọt lên bát phẩm, chỉ là

chuyện hắn dùng võ đạo cực kỳ tương tự với Tần Mộc Ca hồi nhỏ, thì cũng có

thể khiến cho người ta nghi ngờ rồi.

Nhưng tình hình bây giờ, Sở Hi Thanh chỉ có thể mượn tấm thẻ này để giải

quyết vấn đề.

Tuy rằng sau này có thể sẽ có rất nhiều phiền phức, nhưng dù sao cũng khá hơn

là mất mạng ở đây.

Còn về phần tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi (bản trải nghiệm) kia, Sở Hi

Thanh vẫn muốn giữ nó lại, chờ đến khi vào trong bí cảnh mới sử dụng.

Tư Hoàng Tuyền ở đối diện thì lại hạ thấp thân thể, toàn thân như một con báo

chuẩn bị phát lực.

Tuy nhiên, trước khi hắn ra tay, tay cầm đao của Tư Hoàng Tuyền lại hơi căng

thẳng.

Hắn có thiên phú Thái Thượng Thông Thần, chẳng những có thể câu thông với

quỷ thần, mà còn có thể cảm ứng được bất kỳ nguy hiểm nào có thể ảnh hưởng

đến tính mạng của mình.

Lúc này, hắn cảm giác được trên người Sở Hi Thanh đang ẩn chứa một loại

nguy hiểm cực đoan nào đó.

Tư Hoàng Tuyền bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh một chút, tựa như phải nhớ kỹ cái

gương mặt này. Sau đó, hắn dứt khoát cho Hồ Điệp Song Đao vào trong vỏ,

không nói lời nào mà đi thẳng vào bí cảnh.

Người này đúng là rất mạnh, không phải hắn có thể đối đầu.

Nhưng thứ Tư Hoàng Tuyền tu luyện chính là võ đạo Tu La, tinh thông thuật

ám sát, nên không cần đối mặt chính diện.

Sau khi tiến vào bí cảnh, hắn có rất nhiều biện pháp giải quyết vấn đề.

Hắn sẽ nhìn chằm chằm vào người này, chờ đợi một cơ hội để tung một đòn trí

mạng.

Mà ngay khi Tư Hoàng Tuyền chủ động tránh lui, tiến vào bí cảnh cửu phẩm,

toàn bộ lối vào thung lũng đều vì thế mà xôn xao ầm ĩ.

Hơn một ngàn võ tu ở bên ngoài đều thay đổi sắc mặt.

“Tránh không chiến? Lợi hại, một cái đao ý, liền có thể ép thiên kiêu của Thanh

Vân Bảng ở kinh thành phải trốn?”

“Ta còn tưởng rằng hai người bọn họ nhất định sẽ đánh đến chết. Tư Hoàng

Tuyền này rất kiêu ngạo, rất vênh váo cơ mà? Người Thủy Vân Cung bảo chém

liền chém luôn, ngay cả Trác Bạch Vân cũng không phải đối thủ của hắn mà.”

“Người này là Sở Hi Thanh đúng không? Chính là người đã bức lui Lộ Trần

trong khách sạn ngày hôm qua. Ta không hiểu, rốt cuộc thì thực lực của kẻ này

mạnh đến mức nào?”

“Đây là một kẻ địch mạnh, nhà chúng ta chưa chắc đã có thể chiến thắng, nhưng

người này đúng là đã xả giận cho võ lâm Đông Châu chúng ta.”

Sở Hi Thanh nhìn thấy Tư Hoàng Tuyền rời đi, tâm thần của hắn cũng hơi thả

lỏng xuống, âm thầm thở phào một hơi.

Hắn thầm cảm thấy bất đắc dĩ, lần này không ngờ lại lãng phí mười điểm võ đạo

rồi.

May mắn là giờ phút này, trong tầm mắt của Sở Hi Thanh lại có pháo hoa nổ

tung tóe.

Lần này, hắn không chỉ kiếm lại vốn, mà còn kiếm lời, hơn nữa còn là kiếm lời

lớn. . .

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo của mình, sau đó cũng

cất bước đi về phía lối vào thung lũng.

Tòa bí cảnh cửu phẩm này có nhiều mây mù, nên người bên ngoài không thể

nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong.

Mà sau khi Sở Hi Thanh đi vào, hắn nhìn thấy ánh mặt trời sáng ngời, và một

mảnh rộng lớn trống trải.

Nhưng ngay sau đó, Sở Hi Thanh lại cau chặt lông mày.

Tấm thẻ nhân vật mà hắn đã đổi kia, vốn phải kéo dài hai phút, nhưng sau khi

hắn tiến vào bí cảnh thì đã mất tác dụng.

Sở Hi Thanh lại nhìn võ đạo bảo khố của mình, chỉ thấy cái logo thẻ nhân vật

Tần Mộc Ca 11 tuổi (bản chính thức) đã biến thành màu xám.

Khi Sở Hi Thanh chú ý tấm thẻ này, thì có mọt đoạn tin tức xuất hiện ở trong

đầu óc của hắn.

---Do hạn chế địa vực, tạm thời không thể sử dụng vật phẩm này.

Sở Hi Thanh lập tức vô cùng đau đầu, đây quả thực là tình huống bết bát nhất

trong dự đoán của hắn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 206: Bia đá


Chu Lương Thần đi theo sát sau lưng Sở Hi Thanh.

Hắn không khỏi cau mày khi nhìn thấy tình cảnh ở phía trước, trong mắt còn

hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Chẳng lẽ kia là Thần Ngao Tán Nhân?”

Nghe thấy vậy thì thu màn hình huỳnh quang hư ảo vào trong góc, rồi nhìn về

phía trước mặt.

Nơi này là một quảng trường rộng tầm mười mấy trượng bằng đá cẩm thạch,

nơi cuối cùng có chín tòa bia đá cao chừng năm trượng.

Những bia đá này đều không có ngoại lệ, tất cả đều có khắc một chữ ‘Ngộ’

cứng cáp mạnh mẽ.

Những chữ này phải to đến phạm vi ba trượng, cực kỳ bắt mắt.

Tuy nhiên, thứ hấp dẫn Sở Hi Thanh là tòa bia đá nằm ở trung tâm.

Phía trên đó là một ông lão mặc áo bào xanh đang đứng, hắn hạc phát đồng

nhan, râu trắng mi trắng, khí chất bất phàm, tiên phong đạo cốt.

(hạc phát đồng nhan = tóc trắng mặt trẻ, non)

Tuy nhiên, dưới góc trái của khuôn mặt hắn có mấy cái bớt hình bông tuyết màu

trắng.

Con ngươi Sở Hi Thanh nhất thời co lại, vẻ mặt nghi ngờ không thôi.

Trước khi hắn đến Lâm Hải, hắn đã từng tìm hiểu qua về cuộc đời Thần Ngao

Tán Nhân.

Cái ông lão mặc áo báo xanh này, có dung mạo hoàn toàn giống hệt với Thần

Ngao Tán Nhân ở trong truyền thuyết.

Đặc biệt là cái vết bớt màu trắng kia, hoàn toàn là ký hiệu của Thần Ngao Tán

Nhân.

Vị này đứng xưng là Thần Ngao, thật ra thì không có liên quan gì với Ngao tộc

cả.

Trái lại thì người này rất thích ăn các loại rùa biển và Kim Ngao, khi già còn bắt

một con Đông Hải Thần Ngao có tuổi thọ vạn năm về làm vật cưỡi.

Nghe đồn Thần Ngao Tán Nhân có huyết mạch ‘Thất vỹ Phong Ly’.

Loại thần thú này cũng được gọi là ‘Phong Sinh thú’, hình dạng tựa như điêu

(chồn), có bảy cái đuôi, có thể thao túng phong tuyết, lấy các loại cá làm thức

ăn.

Vì thế nên Thần Ngao Tán Nhân có cái bớt ở trên mặt, đây cũng là thứ để

chứng minh huyết mạch yêu tộc của hắn.

Tuy nhiên, Thần Ngao Tán Nhân là người của mấy ngàn năm trước, tuyệt đối

không thể sống đến bây giờ.

“Chắc hẳn là một phân hồn hoặc là ý thức của Thần Ngao Tán Nhân, cũng có

thể là hình chiếu từ mấy ngàn năm trước.” Sở Hi Thanh hơi suy tư rồi nói: “Có

người nói tu sĩ nhất phẩm có thể tu luyện ra ‘phân hồn hóa thể’, thủ đoạn và

thần thông của bọn họ, không phải thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng nổi.”

Hắn lập tức cất bước đi về phía trước: “Chúng ta qua xem một chút.”

Lúc này, đám võ tu cửu phẩm kia vào bí cảnh cũng đã tụ tập ở bên đó.

Bọn họ đang ngồi khoanh chân ở trên quảng trường bằng đá cẩm thạch, ngửa

đầu nhìn lên trời, nhưng không biết là đang nhìn cái gì.

Tuy nhiên, nếu những bia đá này đã có chữ ‘Ngộ’, vậy thì có thể là cửa ải này

sẽ liên quan đến ngộ tính.

Khi Sở Hi Thanh đi vào quảng trường bằng đá cẩm thạch, thần sắc hắn hơi

động.

Hắn phát hiện Thần Ngao Tán Nhân ở trên đỉnh chóp của bia đá kia, dường như

đang nhìn về phía mình.

“Đệ tự của ta, ngộ tính, gân cốt, khí vận, trí tuệ, thiếu một thứ cũng không được.

Trong bốn cái này thì ta coi trọng ngộ tính nhất. Các người có thể nghiên cứu

chín bức bia đá chữ ‘Ngộ’ này, chỉ cần lĩnh ngộ được bất cứ chân ý của một bia

đá nào trong đó, lại để lại một vết sâu ba tấc trở lên ở trên bia đá, thì mới có tư

cách vượt qua ải này.”

“Lấy một canh giờ làm hạn định, người lĩnh ngộ nhiều bia đá trong thời gian

này sẽ có ban thưởng khác. Người ngộ được năm bia đá, có thể lấy được 200

lượng bạc. Người ngộ được bảy bia đá, có thể lấy được một cái pháp khí thất

phẩm thượng. Người ngộ được kiếm chiêu hoàn chỉnh, có thể lấy được chân

nguyên mà ta để lại, vì đó mà thức tỉnh một loại thiên phú huyết mạch. . .”

Sở Hi Thanh phát hiện đây không phải là tiếng nói của Thần Ngao Tán Nhân,

mà là một đoạn ý niệm trực tiếp truyền vào trong đầu óc của hắn.

Lúc này, Sở Hi Thanh nhìn về phía tòa bia đá ở trung ương nhất.

Giờ phút này, một bức đồ họa kỳ dị hiện lên ở trước mặt Sở Hi Thanh.

Bức tranh này trực tiếp xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, giống như là màn

hình huỳnh quang hư ảo kia của hắn vậy.

Sở Hi Thanh âm thầm kinh ngạc, sau đó cũng ngồi xếp bằng xuống, rồi tập

trung nhìn vào trong bức tranh này.

Bức tranh này còn có thể động, bên trong chỉ có một thanh kiếm màu xanh đang

trôi nổi ở trung ương.

Trên mũi kiếm và lưỡi kiếm của nó còn có vô số khí lưu màu xanh đang quấn

quanh.

Những khí lưu màu xanh này kéo dài, biến ảo muôn phương, không thể dự

đoán.

Đầu tiên, Sở Hi Thanh có kinh nghiệm từ việc nghiên cứu bức Nhai Tí Đồ kia,

nên muốn ghi nhớ toàn bộ từng chi tiết nhỏ của bức tranh này.

Nhưng sau đó, hắn phát hiện chuyện này không thực tế cho lắm.

Chỉ vì ‘phong’ ở bên trong bức tranh này biến đổi thất thường, căn bản là không

có quy tắc cố định.

Sở Hi Thanh bình tĩnh quan sát, dần dần nhận ra một luồng ‘huyền ý’ ở bên

trong bức tranh.

Đây chính là cái gọi gió vô thường?

Hắn ngộ ra thứ gì đó, sau đó lại thấy đám khí lưu màu xanh quấn quanh kiếm

kia tựa như hóa thành một đạo kiếm quang.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 207: Bia đá (2)


Tầm nửa khắc thời gian sau, Tư Hoàng Tuyền là người đứng dậy đầu tiên, hắn

chém một đao lên trên bia đá.

Vết đao này cực sâu, sâu đến tận sáu tấc!

Sau đó, Tư Hoàng Tuyền lại đổi một tòa bia đá, rồi tiếp tục nghiên cứu.

Tiếp đó là mấy người Vô Ảnh Kiếm - Trác Bạch Vân, Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn,

Bạch Mi Hổ - Ứng Hạo Bạch. . .

Sở Hi Thanh phát hiện ngộ tính của mình đúng là không tệ, hôm nay, thời gian

hắn phá giải bức kiếm đồ này cũng sàn sàn với đám người Vô Ảnh Kiếm - Trác

Bạch Vân và Thi Cẩu – Lệ Mãn Sơn.

Chu Lương Thần là người thứ năm đứng lên, dẫn trước Ngân Văn Hổ - Lộ Trần.

Sau khi hắn đứng lên, lại nhìn về phía Sở Hi Thanh với ánh mắt nghi ngờ và

khó hiểu: “Sở huynh?”

Hắn cảm thấy mấy bức tranh mà Thần Ngao Tán Nhân để lại quá đơn giản, chỉ

là một bức tàn đồ của một chiêu kiếm hệ Phong mạnh mẽ mà thôi.

Với thiên phú và ngộ tính của Sở Hi Thanh, không nên chậm hơn hắn mới

đúng.

“Chu huynh, nếu đã lĩnh ngộ xong thì cứ tự nhiên là được.” Sở Hi Thanh liếc

mắt nhìn Chu Lương Thần một chút, sau đó lại tập trung nhìn về phía bức tranh

ở trước mặt: “Ta còn phải tiếp tục, dường như trong này còn có huyền cơ nào

khác, trong này rõ ràng là còn thứ gì đó. Ta cho rằng đây không phải là tất cả

của nó.”

Chu Lương Thần nghe thấy thế thì không khỏi sững sờ, lòng thầm nói trong bức

kiếm đồ này còn có huyền cơ khác?

“Lại có việc này?”

Hắn nửa tin nửa ngờ mà đưa tay ra đánh một cái, sau đó sắc mặt liền hơi thay

đổi.

Đúng là tàn thức của chiêu này còn có một ít dư vị thật, dường như còn có thể

tiếp tục suy diễn. . .

Chu Lương Thần vốn nên chú ý được, nhưng hắn nóng lòng muốn phá giải

kiếm đồ này trong thời gian nhanh nhất, cho nên mới không để ý đến chuyện

này.

Chu Lương Thần thấy hơi hối hận.

Tuy nhiên, bây giờ hắn đã đứng lên, bức tranh trong đầu óc của hắn đã biến

mất, không thể nào nghiên cứu tiếp được.

Chu Lương Thần chỉ có thể đi đến trước bia đá, rồi dùng trọng kiếm của mình

chém một vết kiếm sâu năm tấc, sau đó mới đi đến trước một tòa bia đá khác.

Sở Hi Thanh thì lại tiếp tục ngưng thần quan sát, nhằm tiếp tục thôi diễn bức

kiếm đồ này.

Hắn đã có một chút thu hoạch, nhưng tốc độ thôi diễn lại rất chậm.

Chỉ có thể phán đoán một chút, trong bức kiếm đồ này còn giấu ít nhất ba động

tác, còn có một đoạn của con đường vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.

Sở Hi Thanh không muốn từ bỏ.

Hắn đoán Thần Ngao Tán Nhân để lại những thứ này trong kiếm đồ, tuyệt đối

không phải là bắn tên không đích, nhất định là có mục đích nào đó.

Tuy nhiên, theo thời gian trôi đi, người bên cạnh hắn đều lục tục đứng lên.

Ngay cả người của Chu gia cũng có ba người đứng dậy.

Sở Hi Thanh không hề thấy kỳ lạ, những người này đều là tinh anh mà các phe

phái và thế lực chọn lựa ra. Mỗi một người đều có thiên phú và ngộ tính rất tốt,

nếu đặt ở võ quán Chính Dương thì có thể tiến vào mười vị trí đầu nội môn.

Cùng lúc đó, từng đạo ánh mắt ngậm lấy nghi ngờ và khó hiểu đang nhìn về

phía Sở Hi Thanh.

Người tìm hiểu nhanh nhất trong số họ là Tư Hoàng Tuyền, giờ hắn đã để lại

dấu vết trên tòa bia đá thứ ba rồi, còn Sở Hi Thanh thì vẫn đang ngồi tại chỗ

không nhúc nhích.

Nghe đồn rằng người này là nhân vật số một trong võ tu cửu phẩm của Đông

Châu, ngộ tính không kém như vậy mới đúng chứ?

Lúc này, mọi người ở bên ngoài bí cảnh cũng đang hiện lên vẻ bối rối.

Bí cảnh cửu phẩm này vốn có mây mù quấy nhiễu, không thể nhìn thấy tình

hình bên trong.

Mà ngay khi năm trăm tên võ tu cửu phẩm đi đến trước mấy bia đá chữ “Ngộ’

kia, thì tất cả mây mù chung quanh đều tan biến hết.

Mọi người ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong quảng trưởng

bằng đá cẩm thạch kia.

Nhưng lúc này, cảnh tượng ở trước mấy bía đá chữ “Ngộ” kia lại làm cho tất cả

mọi người ngạc nhiên không thôi.

Sở Hi Thanh được tất cả mọi người coi trọng, thế mà lại không có bất cứ động

tĩnh gì.

“Kỳ lạ, cửa ải này là thử thách ngộ tính, lẽ nào ngộ tính của người này kém như

vậy sao?”

“Không thể nào! Người này lĩnh ngộ đao ý tầng bốn ở cái tuổi này, há lại là

hạng người ngu xuẩn?”

“Vậy thì phải giải thích thế nào? Tên nhóc nhà ta rất kém cỏi, nhưng bây giờ

cũng đã nghiên cứu đến tòa bia đá thứ hai rồi.”

Vợ chồng Chu thị ở trong đám người cũng đang cau mày.

“Phu quân?” Độ Linh Tiên tỏ vẻ ngờ vực, vẻ mặt khó hiểu.

Chu Hùng Bá thì lại đưa tay vuốt chòm râu, không chút biến sắc: “Nhìn thêm

một lát đi.”

Lúc này, Sở Hi Thanh cũng đang rất bất đắc dĩ.

Hắn có đầy đủ kiên trì và kiên định để tiếp tục nghiên cứu huyền bí trong bức

kiếm đồ này, nhưng mà hoàn cảnh bây giờ lại không cho phép.

Chỉ vì điểm võ đạo trong màn hình huỳnh quang hư ảo của hắn đang giảm

xuống, chỉ một chốc lát mà đã giảm mất hai điểm. . .

Hình tượng thiên tài mà hắn lập ra đang tan vỡ
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 208: Bia đá (3)


Ngoài ra, thời gian cũng không đủ.

Sở Hi Thanh nghi ngờ huyền cơ trong bức kiếm đồ này, chính là cái ‘kiếm chiêu

hoàn chỉnh’ mà Thần Ngao Tán Nhân đã nói.

Nhưng mà tiến triển của hắn quá chậm, không thể hoàn thành trong thời gian

một canh giờ được.

Hơn nữa, chẳng may là do hắn hiểu sai, là do hắn nghĩ nhiều thì sao bây giờ?

Với lại, lĩnh ngộ càng nhiều bia đã thì phần thưởng sẽ càng cao, lĩnh độ chín bia

còn được một cái pháp khí thất phẩm thượng.

Một khi lĩnh ngộ được kiếm chiêu hoàn chỉnh, còn có thể nhận được một loại

thiên phú huyết mạch.

Sở Hi Thanh thèm nhỏ dãi những phần thưởng này.

Sở Hi Thanh lập tức mở võ đạo bảo khố ra, nhìn về phía tấm thẻ nhân vật Tần

Mộc Ca 10 tuổi (bản trải nghiệm).

Hắn nghĩ đến chuyện khi còn ở Hỏa Cốt Quật, tốc độ nghiên cứu của mình với

võ đạo của Tần Mộc Ca cực kỳ nhanh.

Đó tuyệt đối là phát huy siêu trình độ. . .

Tấm thẻ này chẳng những có thể nhận được tất cả thiên phú và võ đạo của Tần

Mộc Ca ở tuổi đó, mà dường như còn có thể nhận được ngộ tính của Tần Mộc

Ca.

Như vậy thì đổi tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi quý già này để lấy một

cái pháp khí thất phẩm và một loại thiên phú huyết mạch, có phải là có lời hay

không?

Sở Hi Thanh hơi suy tư một chút, sau đó dứt khoát dùng 45 điểm võ đạo để tăng

Khinh Vân Tung lên tầng thứ tư, lại dùng 25 điểm võ đạo để tăng Phong Lôi võ

ý lên tầng thứ hai.

Sở Hi Thanh lo lắng điểm võ đạo của mình sẽ tiếp tục giảm xuống, cho nên trực

tiếp dùng hết cho lành.

Lúc này, điểm võ đạo của Sở Hi Thanh chỉ còn sót lại 13 điểm.

Hắn dứt khoát đổi luôn tấm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 10 tuổi (bản trải nghiệm).

Sở Hi Thanh có cảm giác giống như lần đầu tiên sử dụng thẻ nhân vật Tần Mộc

Ca, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Hắn có cảm giác như có một thứ gì đó dựa trên người hắn ở trên hư không,

đang làm chân nguyên của hắn bỗng dưng sinh sôi, sức mạnh tăng trưởng.

Giữa trán hắn lại có một trận nóng bỏng, để sức mạnh thần hồn của hắn đột

nhiên tăng lên.

Hiện giờ, hắn lại có hai hạt nhân tinh thần, một là của bản thân hắn, một nằm ở

giữa trán.

Hạt nhân tinh thần ở trán không có ý thức riêng, mà hoàn toàn dựa vào ý thức

của hắn, nó chỉ cách thần phách của hắn một lớp màng.

Đồng thời, một đoạn tin tức chảy vào trong đầu của Sở Hi Thanh.

---Tần Mộc Ca 10 tuổi 11 tháng lẻ 6 ngày, võ đạo nguyên công cửu phẩm

thượng! Dưỡng Nguyên Công tầng thứ ba, Khinh Vân Tung tầng thứ tư, Truy

Phong đao pháp tầng thứ tư, Trục Điện Chỉ tầng thứ tư . . .

Còn có Nhai Tí đao ý tầng thứ tư, và Phong Lôi võ ý tầng thứ ba.

Tần Mộc Ca mười tuổi, chỉ luyện được bốn môn trong mười nghệ truyền ngoài

của Vô Tướng Thần Tông, cảnh giới chỉ nằm ở tầng thứ ba hoặc tầng thứ tư.

Sở Hi Thanh lại chịu đựng đả kích càng to lớn hơn.

Khi Sở Vân Vân mười tuổi, thực lực đã vượt xa hắn rồi.

Còn có, Nàng chỉ bỏ ra bảy tháng để tu luyện Dưỡng Nguyên Công tầng thứ ba

lên tầng thứ năm.

Đây quả thực là tốc độ tu luyện của thần tiên mà!

Ngoài ra, phía sau còn có tin tức về thiên phú, cũng làm cho Sở Hi Thanh trợn

mắt há hốc mồm: Thần Thương (tam giai), Táng Thiên (nhị giai), Nhật Nguyệt

Kinh Thiên Chi Thủ (nhị giai), Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (nhị giai),

Thông Linh Thức Tính Chi Tâm (nhị giai), Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết (tam

giai).

Có khá nhiều thay đổi với thẻ thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi, điều này chứng

tỏ thiên phú huyết mạch của Tần Mộc Ca đã tiến hóa nhiều lần trong thời gian

nửa năm.

Sau đó, Sở Hi Thanh lắc lắc đầu, tiếp tục tập trung vào bức kiếm đồ trong tầm

nhìn của mình.

Sau đó, sắc mặt của Sở Hi Thanh liền trở nên càng quái lạ hơn.

Hắn đã ý thức được, ngộ tính của mình và Sở Vân Vân có chênh lệch lớn đến

mức nào rồi.

Giống như là khoảng cách giữa một thạc sĩ toán học và một viện sĩ trong ngành

toán học vậy.

Thứ để Sở Hi Thanh nghĩ mãi mà không vượt qua được, bây giờ hắn chỉ cần

liếc mắt một cái là có thể nhận biết rõ rõ ràng.

Sở Hi Thanh chỉ dùng thời gian chưa đến nửa khắc, liền có thể thôi diễn hoàn

toàn bức kiếm đồ này.

Hắn còn thuận tiện chữa trị ba chỗ sai lầm, không lâu sau, bức đồ vốn có bảy

động tác này, đã bị áp súc thành còn hai động tác.

Cái gọi là đại đạo chí giản.

Kiếm chiêu mạnh nhất, vốn nên ngắn gọn, nhanh chóng, động tác càng nhanh

gọn càng tốt.

Thậm chí Sở Hi Thanh còn có thời gian để chuyển hóa kiếm chiêu này thành

đao chiêu.

Rốt cuộc Sở Hi Thanh cũng nghiên cứu xong bức kiếm đồ này, hắn cũng rút lực

chú ý của mình ra khỏi đó.

Hắn phát hiện ra một chuyện, điểm võ đạo trong màn hình huỳnh quang hư ảo

của mình đã biến thành -42 điểm, màu sắc cũng biến thành màu mận chín chói

mắt.

Khóe môi Sở Hi Thanh co giật vài cái, lòng thầm nghĩ hình tượng của mình tan

nát quá nhanh rồi.

Cùng lúc đó, trong thanh võ đạo của hắn bỗng nhiên có một một đoạn văn tự:

Cực chiêu – Phong Chi Ngân!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 209: Thiên kiêu giả thành thiên kiêu thật


Khi Sở Hi Thanh nhìn vào mấy chữ này, có một đoạn tin tức xuất hiện trong

đầu óc của hắn.

---Có dùng 30 điểm võ đạo để hòa Cực chiêu mạnh mẽ này vào trong Truy

Phong đao pháp của ngươi không? Nó có thể cường hóa uy lực của Truy Phong

đao pháp!

Sở Hi Thanh đã không còn điểm võ đạo để dùng nữa rồi.

Hắn chỉ có thể đứng dậy, đi đến trước bia đá, tay đè đao ở hông.

Khoảnh khắc này, có mấy trăm đạo ánh mắt đều nhìn về phía hắn.

Đúng lúc Tư Hoàng Tuyền vừa nghiên cứu xong tòa bia đá thứ bảy, khi hắn liếc

mắt nhìn thấy tình cảnh này, thần sắc nhất thời hơi động, rồi nhìn chằm chằm về

phía Sở Hi Thanh.

Rốt cuộc thì người này cũng đứng lên rồi?

Vì sao hắn lại ngồi ở tòa bia đá trung ương kia đến tận sáu khắc thời gian, lẽ

nào là ngộ tính của hắn không đủ thật sao?

Nhưng vậy thì vì sao hắn có thể nắm giữ đao ý mạnh mẽ đến thế?

Giờ phút này, Sở Hi Thanh đã rút đao ra chém một nhát.

Hắn dùng chính là thức rút đao của Truy Phong đao pháp, Không Huyệt Lai

Phong.

Sở Hi Thanh vẫn rất kỳ quái, nếu bọn họ dùng chiêu thức khác thì có thể để lại

dấu vết trên tòa bia đá này hay không?

Sở Hi Thanh tự cho rằng, với sức mạnh của mình thì dùng toàn lực là có thể

chém sâu năm sáu tấc, hoàn toàn không thành vấn đề.

Tuy nhiên, khi đao của hắn chém vào bia đá kia, thì hắn mới biết là mình nghĩ

nhiều rồi.

Trên bia đá xuất hiện tia lửa, nhưng lại không có một dấu vết gì, thậm chí Truy

Phong đao pháp của hắn còn không thể để lại một vết xước lên trên bia đá này.

Tình cảnh này khiến cho mọi người ở trên quảng trường bật cười.

“Không thể nào, ngồi sáu khắc thời gian mà còn không chém nổi sao?”

“Tên này bị làm sao vậy? Không phải hắn chỉ cùng một đao để đánh bại Chu

Lương Thần sao? Còn có thể bức lui Lộ Trần và Tư Hoàng Tuyền, sao ngộ tính

lại kém đến mức này?”

“Người này thật là kỳ lạ, nhìn không hiểu được. Nhưng mà chỉ sợ thành tích của

tên này phải lót đáy rồi.”

Mấy người Chu Lương Thần và Lộ Trần nhìn thấy cảnh này, trên mặt lại không

xuất hiện vẻ bất ngờ nào.

Mấy người bọn họ đều nhìn ra, một đao này là Sở Hi Thanh dùng Truy Phong

đao pháp.

Thật ra thì bọn họ cũng đã từng thử dùng chiêu thức khác để chém bia đá,

nhưng tất cả đều vô dụng.

Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, con ngươi của bọn họ liền co rụt lại.

Lúc này, bên ngoài cơ thể của Sở Hi Thanh có cuồng phong quanh quẩn, từng

tia sấm sét nhỏ bé đan xen lấp lóe ở trên không trung.

Đồng thời, một luồng đao ý ác liệt bắt đầu mở rộng từ chung quanh người hắn.

“Phong Lôi võ ý?” Ngân Văn Hổ - Lộ Trần híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ

khó hiểu.

Dường như Phong Lôi võ ý của Sở Hi Thanh không mạnh lắm, chỉ đến tầng thứ

hai, nhưng vì sao nó có thể bao trùm phạm vi rộng lớn như vậy? Thế là lại bao

trùm phạm vi bảy trượng xung quanh.

Mà Tư Hoàng Tuyền vốn đang ngồi xếp bằng dưới đất, bỗng nhiên lại đứng

dậy.

Hắn nhìn cảnh này với ánh mắt không thể tin nổi.

Đây dường như là một thức Cực chiêu, hơn nữa còn là chiêu thức có liên quan

rất lớn với bức kiếm đồ mà bọn họ vừa mới nghiên cứu!

Vấn đề ở đây là, vì sao Sở Hi Thanh có thể nghiên cứu ra một chiêu thức hoàn

chỉnh này?

Ngay một cái chớp mắt tiếp theo, cái bia đá kia bỗng nhiên vang lên một tiếng

‘cheng’, mặt bia đột ngột xuất hiện một vết chém dài và sâu đến tận 10 tấc.

Điều này bởi vì rất nhiều người ở trên quảng trường bằng đá cẩm thạch này đều

không nhìn rõ đao của Sở Hi Thanh.

Chỉ có vài chục người ở đây, bao quát cả Chu Lương Thần là nhìn thấy rõ ràng

một đạo ánh đao màu trắng kia.

Chu Lương Thần lại ngây người ra.

Trong bức kiếm đồ kia thật sự có huyền cơ, bên trong đó cất giấu một thức Cực

chiêu hoàn chỉnh mà cực kỳ mạnh mẽ!

Lúc này, toàn bộ quảng trường bằng đá cẩm thạch đều yên tĩnh như tờ.

Tất cả mọi người đều yên lặng.

Thì ra không phải ngộ tính của Sở Hi Thanh kém, mà chính là bọn họ ngu dốt,

không thể nhìn thấy ảo diệu chân chính ở bên trong bức kiếm đồ này.

Mà đám người bên ngoài thung lũng, bao quát cả vị Thần Cơ Học Sĩ kia, tất cả

đều im lặng.

Vài lần hô hấp sau, Thần Cơ Học Sĩ mới bật cười một tiếng: “Xem ra người này

mới là người có ngộ tính cao nhất trong tất cả mọi người.”

Sở Hi Thanh nhìn vết đao sâu 10 tấc ở trước mặt, sau đó mỉm cười thỏa mãn.

Một đao này, quả thực là quá sướng!

Trong tầm mắt của Sở Hi Thanh lập tức có pháo hoa nổ tung tóe.

Điểm võ đạo của hắn nhanh chóng tăng lên, đến 9 điểm thì mới dừng lại.

Nói một cách chính xác, thì ngoại trừ bộ phận bị âm kia, thật ra hắn chỉ được có

6 điểm võ đạo mà thôi.

Đây là do ấn tượng của mọi người với Sở Hi Thanh đã là như vậy, người có thể

bức lui Tư Hoàng Tuyền, sao ngộ tính có thể kém được?

Vì thế, một đao này của hắn chỉ có thể coi là tìm lại mặt mũi, cứu vãn hình

tượng của hắn mà thôi.
 
Back
Top Bottom