Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 160: Tàng Kinh Lâu mở cửa (2)


Sở Hi Thanh thì lại ‘hừ hừ’ hai tiếng, hắn lơ đãng quét mắt nhìn Sở Vân Vân ở

bên cạnh một chút, sau đó lại giải thích như những gì hắn từng giải thích cho Sở

Vân Vân.

“Cao thủ thần bí không biết tên?”

Lục Loạn Ly hơi cau mày, lại nhớ đến tình cảnh mà mình nhìn thấy trước khi

hôn mê.

Nàng nhớ là khi đó Sở Hi Thanh chém vài đao, đám mã phỉ xông lên kia đều

ngã gục trước mặt nàng.

Nàng thầm nghĩ, cái cao thủ thần bí này không phải là bản thân Sở Hi Thanh

đấy chứ?

Không! Không! Không thể nào!

Hắn chỉ là một cửu phẩm, sao có thể là đối thủ của nhiều mã phỉ Bạch Vân Trại

như vậy.

Chắc chắn là Sở Hi Thanh chiến đấu một lúc, sau đó không chịu được mà ngất

xỉu, cuối cùng lại được cao thủ thần bí kia cứu giúp.

Có điều, tuy tu vị của tên này hơi yếu, nhưng lại rất đáng tin cậy.

Nàng nhớ lại bóng lưng của Sở Hi Thanh đứng trước mặt mình, đơn độc chặn

đứng hơn một trăm tên mã phỉ kia, khóe môi Lục Loạn Ly không khỏi hơi cong

lên.

Nhưng lời tiếp theo của Sở Hi Thanh thì làm cho nàng không thích nghe cho

lắm.

“Cái gọi là gặp trắc trở thì phải khôn ngoan hơn, sau này phải cẩn thận một

chút, suy nghĩ nhiều một chút. Người khác tùy tiện lừa gạt vài câu, ngươi liền

chạy lon ton vào trong bẫy của người ta, trong đầu ngươi toàn là nước sao? Lần

này, nếu như ta không hỏi được tin tức từ chỗ Ngô Mị Nương, thì ngươi chết

chắc rồi.”

“Đúng rồi, sau khi ngươi hồi phục, nhất định phải bày tiệc rượu để cảm ơn ta.

Nếu như không phải ta cõng ngươi chạy một đoạn đường, thì ngươi sẽ không

chống đỡ được đến khi cao thủ thần bí kia xuất hiện.”

Lục Loạn Ly tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đưa tay về phía của Sở Hi

Thanh: “Mau đưa viên Phong Độn Phù kia cho ta.”

Nếu như không phải nàng cho Sở Hi Thanh mượn Phong Độn Phù, thì nàng

cũng sẽ không chật vật đến mức độ đó.

Sở Hi Thanh thấy buồn cười, lấy ngọc phù ở trong ngực ra, trả lại cho nàng.

Nhưng đúng lúc này, ba người trên xe ngựa đồng thời đưa mắt nhìn về phía

tường thành.

Chỉ vì phía của võ quán Chính Dương, truyền ra tiếng gào thét của quán chủ Lôi

nguyên: “Bản đồ đã rơi vào trong tay người Huyết Phong Đạo, mau đuổi theo!”

“Không phải Huyết Phong Đạo, là người của cẩm y vệ, ta nhìn thấy Tào Hiên

lấy được bản đồ kia.”

Đây hình như là tiếng nói của Diệp Tri Thu. . .

“Không xong! Cao thủ của lục phiến môn cướp mất lá cờ rồi, mau đuổi theo,

đừng để hắn trốn về nha môn.”

Sở Hi Thanh nghe những tiếng gào rống ở phương hướng đó, trong lúc nhất

thời lại tràn đầy mờ mịt.

Rốt cuộc thì lá cờ và bản đồ kia đã rơi vào trong tay ai?

Khi hắn đang bối rối, liền thấy một bóng người mặc quần áo màu đỏ ngòm bay

xẹt qua ở trên trời, bay vọt qua tường thành.

Lúc này, còn có một đạo cầu vồng màu đỏ son bắn thẳng ra từ phía trong thành.

Đạo cầu vồng kia đuổi theo sau lưng của tên mặc Huyết Y kia, nó tỏa ra ánh

sáng chói mắt ở giữa không trung, sau đó một trận cương phong bao phủ bốn

phía.

Sở Hi Thanh và rất nhiều người đi đường ở xung quanh đều bị cương phong

này cuốn lên, rồi ném ra xa một trượng.

Xe ngựa dưới chân của mấy người Sở Hi Thanh cũng bị lật tung, mấy con ngựa

ở phía trước đang nhảy loạn cào cào.

Mãi cho đến lúc này, Sở Hi Thanh mới nhìn rõ đạo cầu vồng màu đỏ son kia là

một thanh phi kiếm.

Tên mặc Huyết Y kia thì lại ngã lăn trên đất, miệng ho ra một ngụm máu, sau

đó bóng người lao thẳng về phía nam.

Không lâu sau, một đám cao thủ giang hồ bắt đầu lao ra khỏi thành. Bọn họ bay

lên thì bay lên, leo tường thì leo tường, sau đó đuổi theo phương hướng của tên

mặc Huyết Y kia.

Sở Hi Thanh nhìn đám người chạy nhanh này, sau đó lại quay đầu, liếc mắt nhìn

nhau ở hai cô bé ở bên cạnh.

Cùng lúc đó, trên đỉnh mái nhà Tàng Kinh Lâu của võ quán Chính Dương,

Kiếm Tàng Phong đang chắp tay sau lưng, vẻ mặt tự đắc mà nhìn cảnh tượng

hỗn loạn tưng bừng của thành Tú Thủy.

Mà không lâu sau, hai người Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu cũng chạy lên trên

mái nhà.

“Kiếm sư huynh, tốt xấu gì ngươi cũng phải làm dáng một chút, phải đuổi theo

chứ.” Lời nói của Diệp Tri Thu còn hàm chứa oán giận: “Ngươi chỉ đứng yên

không làm gì cả. Ngươi ta sẽ nghi ngờ những thứ kia là giả.”

Kiếm Tàng Phong cười ha ha, phản đối: “Trách nhiệm của ta là đảm bảo an toàn

cho võ quán. Tọa trấn ở đây thì có gì không được?”

Hắn liếc mắt nhìn Diệp Tri Thu: “Yên tâm, chú thích và bức vẽ trên tấm bản đồ

kia, đều là do Diệp lâu chủ bắt chước theo bút tích của Tần Mộc Ca hồi nhỏ. Lá

cờ kia cũng được ta làm rất cẩn thận, bọn họ không thể phân biệt thật giả trong

thời gian ngắn đâu.”

“Hơn nữa, dù có phân biệt được thật hay giả thì lại làm sao? Đồ và lá cờ đều rơi

vào tay bọn họ rồi, bọn họ nói giả thì là giả sao?”

“Kiếm sư huynh thủ đoạn cao cường, Lôi Nguyên bội phục.” Lôi Nguyên vẻ

mặt khâm phục mà chắp tay về phía Kiếm Tàng Phong: “Mấu chốt là còn tính

toán cả Huyết Phong Đạo và cẩm y vệ vào trong đó, đúng là làm cho Lôi mỗ xả

được cơn giận.”

“Hai nhà này dám đánh chủ ý vào Vô Tướng Thần Tông chúng ta, ta há có thể

để bọn họ dễ chịu. Lần này, tên Tào Hiên kia không chết cũng bị lột da.” Kiếm

Tàng Phong lại càng đắc ý hơn, khóe môi hắn hơi cong lên: “Thông báo xuống

dưới, ngày mai sẽ mở Tàng Kinh Lâu.”

Lúc này, quận Tú Thủy đã trở thành một vũng nước đục, mà võ quán Chính

Dương đã không còn là đối tượng bị nhằm vào nữa, chính là thời cơ để mở

Tàng Kinh Lâu.

Diệp Tri Thu không khỏi bật cười, vị Kiếm sư huynh này của nàng vẫn cứ xấu

xa y hệt năm đó.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 161: Thăng lá


Lúc sáng sớm, Chu Lương Thần trở lại đại trạch của Chu thị ở Lâm Hải.

Sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt vô thần, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác.

Lúc này, đã có mấy vị quản gia và mấy gã sai vặt chạy ra nghênh đón, hỏi han

ân cần. Chu Lương Thần lại bỏ mặc tất cả, tiếp tục đi một bước, lại đi một bước,

thẫn thờ đi vào trong.

Nhưng khi hắn đi vòng qua bình phong chắn cổng, ánh mắt Chu Lương Thần lại

hơi nhúc nhích.

Trong tòa đại sảnh hùng vĩ và rộng rãi của Chu gia lại ngồi đầy người.

Cha của hắn, Tam Chỉ Kinh Thần – Chu Hùng Bá đang ngồi ở chính giữa đại

sảnh, mặt quay về phía nam, lưng đưa về phía bắc.

Người đang ngồi hai bên, hoặc là tộc lão và trụ cột của Chu gia, hoặc là các

nhân vật anh kiệt trong đám gia thần.

Bên trong đại sảnh, chỉ tính riêng cao thủ thất phẩm cũng đã có hơn hai mươi

vị.

Cậu của hắn, Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai cũng xuất hiện ở trong hàng

ngũ đó.

Dường như bọn họ đang thảo luận chuyện gì đó, nhưng lúc này, tất cả mọi

người đều liếc mắt nhìn về phía Chu Lương Thần ở bên ngoài cửa.

Mặt Chu Lương Thần thản nhiên như không, liếc mắt nhìn nhau với bọn họ, sau

đó lại tiếp tục cất bước, đi về phía tiểu viện của mình.

“Lương Thần, ngươi đứng lại cho ta!”

Lúc này, một vị phu nhân trung niên có ngũ quan xinh đẹp, khí độ ung dung đi

từ trong ra.

Nàng cau chặt mày liễu, nhìn Chu Lương Thần từ trên xuống dưới: “Lương

Thần, ngươi bị làm vậy, vì sao lại có dáng vẻ như thất hồn lạc phách?”

Chu Lương Thần không chỉ không dừng bước chân, thậm chí còn không có

hứng thú để trả lời, hắn tiếp tục cất bước đi về phía đông.

Trên mặt phu nhân trung niên nhất thời lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Sau khi đứa nhỏ này

mai danh ẩn tích để đi đánh sinh tử lôi ở Cổ Thị tập, thì càng ngày càng không

nghe lời.

Độ Vân Lai thì lại mở miệng cười một tiếng, cầm chén trà trên bàn lên: “Ngươi

tìm Sở Hi Thanh? Xem dáng vẻ này của ngươi thì đã bại bởi hắn?”

Chu Lương Thần vẫn không thèm để ý mà tiếp tục cất bước đi về phía đông như

cũ, Độ Vân Lai thấy thế thì không khỏi lắc đầu, thổi lá trà trong chén: “Làm

sao? Rốt cuộc là thắng hay bại, ngươi còn không có cả can đảm để trả lời à?”

Rốt cuộc thì bước chân của Chu Lương Thần cũng dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn

vào trong đại sảnh, ánh mắt ảm đạm: “Như cậu đã dự đoán, ta không phải đối

thủ của Sở Hi Thanh. Ta và hắn chiến một trận công bằng, lại thất bại trong một

hiệp, ngay cả kiếm cũng không thể rút ra.”

Lúc này, mọi người trong đại sảnh nhất thời xôn xao.

Tất cả bọn họ lại nhìn về phía Chu Lương Thần lần nữa, bọn họ không thể tin

được rằng thiếu niên thiên tài trong nhà mình, thậm chí là trong quận Lâm Hải

này lại có thể bại bởi người khác trong vòng một hiệp.

Tay của Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai cũng run lên, vẻ mặt không thể

tưởng tượng nổi.

Hắn dự đoán Chu Lương Thần sẽ đi tìm tên nhóc họ Sở kia, có thể sẽ ăn chút

thua thiệt nhỏ.

Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh có thể phản chất tất cả kiếm ý và đao ý, hiển

nhiên là khắc chế kiếm đạo của Chu Lương Thần.

Nhưng chỉ cần đứa cháu ngoại này của hắn không ra tay với Sở Hi Thanh ở gần

Cổ Thị tập, thì kiểu gì cũng phải chiến đấu được năm mươi sáu mươi hiệp chứ.

Bại trong một hiệp, làm sao có khả năng?

Phu nhân trung niên thì lại cười khẽ một tiếng: “Võ tu chúng ta, thắng thua một

hai trận trong khi luận võ so tài là chuyện bình thường. Ngoại từ vị Bá Võ

Vương kia ra, ai có thể thắng cả đời? Nguyên công của ngươi bây giờ chỉ là cửu

phẩm thượng, bại bởi đối thủ có tu vị cao hơn ngươi thì cũng là chuyện rất bình

thường. Kiếm ý của ngươi bây giờ đã đánh mài dũa, chân nguyên cũng sắp tăng

lên rồi, khi đó chiến thắng lại là được. . .”

Chu Lương Thần lại cười tự giễu, đánh gãy lời nói của phu nhân trung niên:

“Mẫu thân, tu vị của người kia tương đương với ta, đều là cửu phẩm thượng.”

Lúc này, toàn bộ đại sảnh đều hoàn toàn yên tĩnh, rất lâu sau vẫn không có âm

thanh gì.

Mãi cho đến một lúc sau, mắt hổ của Chu Hùng Bá mở ra: “Vân Lai, nói đi, rốt

cuộc là có chuyện gì?”

Độ Vân Lai cười khổ nói: “Hai ngày trước, có một vị thiếu niên đã tu thành

Nhai Tí đao ý quật khởi ở Miếu thị, đã chém chết Trang Hồng Phi ở trên sinh tử

lôi. Đối thủ tiếp theo của hắn chính là Lương Thần, ta cho rằng Lương Thần

không phải đối thủ của người này, cho nên đã đánh thuốc mê Lương Thần rồi

đưa hắn trở về quận Lâm hải. Kết quả đứa nhỏ này không cam lòng chịu thua,

lại chạy trở về. Tuy nhiên, ta không ngờ hắn sẽ bại bởi một chiêu của đối

phương.”

Hắn lời ý mà ý nhiều, năm ba câu đã giải thích nguyên do cho mọi người hiểu.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều biến sắc.

Ngăm năm trước, Huyết Nhai Đao Quân đã gần như là diệt sạch Lâm Hải Chu

thị, bởi vậy Chu thị cực kỳ mẫn cảm với cái Nhai Tí đao ý này
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 162: Thăng lá (2)


Chu Hùng Bá thì lại híp mắt suy tư, sau đó hỏi: “Lương Thần, ngươi cho rằng

tên nhóc kia so với hai con hổ con của quận Lâm Hải chúng ta thì sao?”

Phu nhân trung niên ở cửa nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời hơi động, ánh mắt

hàm chứa kinh ngạc mà nhìn về phía Chu Hùng Bá: “Phu quân, lẽ nào ngươi

muốn mời người này đến giúp chúng ta tranh đoạt cái bí cảnh cửu phẩm kia. . .”

Chu Hùng Bá phất phất tay, chặn đứng lời nói của phu nhân trung niên kia, tiếp

tục hỏi Chu Lương Thần với vẻ nghiêm túc: “Ngươi phải trả lời thành thật, sức

chiến đấu của người này có vượt qua hai người kia không?”

Chu Lương Thần hơi ngẩn ngơ, hắn không hiểu Chu Hùng Bá muốn như thế

nào, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của phụ thân, thì hắn cũng hiểu

chuyện này quan hệ rất lớn.

Chu Hùng Bá cũng nói với vẻ nghiêm túc: “Phụ thân, đao của người kia như

ánh sáng, lại như điện chớp. Lại như gió trên không, như mây trên trời, không

thể dự đoán. Thế mà ta lại nhìn không hiểu thực lực của hắn rốt cuộc đã đến

trình độ nào.”

Chu Lương Thần nhớ lại cảnh tượng ở thị trấn bên Hỏa Cốt Quật, khi nhớ lại

một đao kia của Sở Hi Thanh thì thần sắc hắn hơi phức tạp, giọng nói ẩn chứa

vẻ cảm khái: “Hai con hổ con của quận Lâm Hải chúng ta, có lẽ bọn họ mạnh

hơn ta, nhưng tuyệt đối không thể mạnh hơn người này!”

“Ồ?” Chu Hùng Bá không khỏi nheo mắt lại, hứng thú tăng mạnh: “Vậy người

này tên họ là gì? Là nhân sĩ địa phương nào?”

“Sở Hi Thanh!” Chu Lương Thần cười khổ một tiếng: “Hắn tên là Sở Hi Thanh,

đệ tử nội môn của võ quán Chính Dương!”

. . .

Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh đang đứng sững sờ ở trước cổng Tàng Kinh Lâu.

Trong tầm mắt của hắn, bỗng nhiên có mấy bông pháo hoa khổng lồ nổ tung

tóe.

Số lượng điểm võ đạo ở bên trong màn hình huỳnh quang hư ảo cũng nhanh

chóng biến hóa, một đường nhảy lên đến 55 điểm.

Cột danh vọng cũng biến thành bát phẩm hạ (siêu).

Sở Hi Thanh giật mình không thôi, quét mắt nhìn bốn phía.

Hắn không tìm được manh mối gì, cũng không hiểu rốt cuộc là điểm võ đạo này

đến từ nơi nào?

Chuyện này có hơi kỳ quặc, bây giờ còn cách Luận Võ Thần Cơ phát hành hơn

nửa tháng.

Lẽ nào là ‘dư vị’ của hai trận sinh tử lôi trong Cổ Thị tập?

Sau đó, Sở Hi Thanh cũng lười suy nghĩ nhiều, hắn tiếp tục đi về phía trước

theo đám sư huynh đệ đồng môn.

Hôm nay, Tàng Kinh Lâu sẽ mở ra, quán chủ Lôi Nguyên cũng thực hiện lời

hứa lúc trước, bồi thường cho đám đệ tử nội môn của khóa này. Vốn chỉ có hai

ngày miễn phí, bây giờ tăng lên đến ba ngày.

Tuy nhiên, sau khi đến lượt Sở Hi Thanh đi vào cửa, hắn lại lấy lệnh bài ra, ôm

quyền về phía Diệp Tri Thu đang đứng ở trong một góc khác.

“Giáo đầu, đệ tử muốn thăng lá!”

Khoảnh khắc này, tất cả sư huynh đệ đồng môn trước và sau hắn đều ồ lên, quay

đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh.

Cái gọi là thăng lá, tất nhiên là tăng lá trúc ở trên lệnh bài của đệ tử.

Nhưng sau đó bọn họ liền bình tĩnh lại.

Chuyện Sở Hi Thanh đánh sinh tử lôi ở Cổ Thị tập, đã được hai huynh đệ Hồ

Khản và Hồ Lai truyền khắp võ quán.

Có thể chém giết Trang Hồng Phi, ép lui Chu Lương Thần, tất nhiên có tư cách

thăng lá rồi.

Diệp Tri Thu đánh giá Sở Hi Thanh một phen, hai mắt hơi sáng lên: “Tiến bộ rất

nhanh, Dưỡng Nguyên Công đã lên đến tầng thứ ba, ngươi muốn thăng mấy

lá?”

Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười, chắp tay nói: “Thăng lên ba lá!”

“Có thể! Ngươi là quán quân cuộc kiểm tra thực chiến, có tư cách trực tiếp

thăng lên ba lá.” Diệp Tri Thu hơi gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: “Ngươi đã nghĩ

rõ ràng chưa?”

Đệ tử ba lá, sẽ có tư cách tham dự cuộc kiểm tra chân truyền vào cuối năm.

Lúc này, danh tiếng của Sở Hi Thanh vốn cực cao, thu hút rất nhiều sự chú ý,

một khi hắn cuốn vào cuộc tranh đấu chân truyền, thì sẽ chọc phải rất nhiều rắc

rối.

Đại đa số danh ngạch đệ tử chân truyền của võ quán Chính Dương, đều bị đám

danh gia vọng tộc trong quận Tú Thủy coi là vật trong túi, không dễ chia sẻ cho

người khác.

Con cháu bình dân muốn nổi bật thì cực kỳ khó khăn, nguy hiểm tầng tầng lớp

lớp.

Nàng đã nhận được đáp án từ thần thái của Sở Hi Thanh, cũng trực tiếp khắc

thêm hai mảnh lá trúc ở trên lệnh bài của Sở Hi Thanh.

Sau đó, nàng lấy một quyển sổ sách ở bên cạnh ra: ‘Nếu như ngươi muốn lên

tầng thứ bảy của Tàng Kinh Lâu, thì phải đăng ký họ tên tại đây.”

Diệp Tri Thu hiểu rõ mục đích thăng lá trước khi vào trong của Sở Hi Thanh,

hiển nhiên là tên này muốn nhân cơ hội này để leo lên tầng thứ bảy Tàng Kinh

Lâu.

Sở Hi Thanh cũng bắt đầu đăng ký họ tên ở trên sổ sách, sau đó hắn lại hiện ra

vài phần kinh dị.

Không biết có phải Diệp Tri Thu đã quên rồi hay không, mà nàng không hề

đăng ký chuyện lúc trước hắn từng ở trong Tàng Kinh Lâu ba ngày.

Nói cách khác, cộng thêm ba ngày quán chủ Lôi Nguyên bồi thường, thì Sở Hi

Thanh ở thể ở trong này đến sáu ngày như cũ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 163: Tăng lên


Sau khi Sở Hi Thanh tiến vào Tàng Kinh Lâu, hắn ngốc ở sáu tầng dưới đủ ba

ngày.

Lần này, nhiệm vụ của hắn rất nặng nề, không chỉ phải nhớ quan tưởng đồ và bí

dược của Dưỡng Nguyên Công tầng thứ tư, mà còn phải nghiên cứu mấy bức

Chân Ý Đồ của Khinh Vân Tung, Truy Phong đao pháp và Trục Điện Chỉ, nắm

giữ phương pháp tu hành của bốn tầng đầu.

Sở Hi Thanh dùng thời gian hai ngày, mới có thể nhớ hết những thứ này.

Tiếp đó, hắn chạy lên ngồi trước bức Nhai Tí đồ ở trên tầng sáu một ngày.

Sở Hi Thanh lo lắng mình chưa nhớ hoàn chỉnh bức đồ này, cho nên cố tình

chạy lên học bù.

Quả nhiên, hắn phát hiện một số chi tiết nhỏ mà trước kia mình không chú ý

đến.

Ba ngày sau, các đệ tử nội môn ở bên trong Tàng Kinh Lâu đều bị võ sư giáo

viên thúc giục đi ra khỏi nơi này.

Sở Hi Thanh thì lại một mình leo lên cầu thang tầng thứ bảy.

Đệ tử nội môn ba lá, mỗi tháng có tư cách được vào tầng thứ bảy hai ngày.

Nhưng mà phải mất tiền, ở bên trong một ngày thì phải mất trăm lượng bạc.

Khi Sở Hi Thanh leo lên đến tầng thứ bảy, hắn liền cau chặt lông mày.

Tầng này quả nhiên là không phải là chuyện nhỏ.

Tuy không đến mức đáng sợ như Diệp Tri Thu nói, không có các loại thần ma dị

lực bao phủ, nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm.

Vài bức Chân Ý Đồ và quan tưởng đồ kia đang bay loạn xạ, nhằng nhịt ở khắp

nơi.

Khi Sở Hi Thanh đang tìm kiếm Chân Ý Đồ, nhất thời không cẩn thận mà đi

đến trước một bộ Chân Ý Đồ của Dương Viêm Tu La Kiếm tầng thứ sáu.

Khi đó hắn cảm giác như con Tu La ác quỷ toàn thân bốc lửa ở bên trong đó sắp

sống lại, cầm một thanh kiếm để chém thẳng vào đầu óc của mình.

Toàn thân của hắn cũng theo đó mà nóng rực lên, dường như toàn bộ đều sắp

cháy sạch.

Nếu như không phải Sở Hi Thanh có thân thể Thuần Dương, lại có thiên phú

Ngũ Cảm Thông Linh, linh thức và thần phách mạnh mẽ hơn người bình thường

rất nhiều, thì lúc này tinh thần của hắn đã bị bức Chân Ý Đồ này đánh cho trọng

thương rồi.

Cuối cùng thì Sở Hi Thanh cũng tìm thấy bức Nhai Tí Đồ thứ hai của võ quán

Chính Dương ở trong góc phía nam của tầng thứ bảy.

Mấy bức đồ trên này biết di chuyển, thay đổi vị trí, lúc ở nam lúc thì lại chạy

sang đông, hoàn toàn khác với những gì Sở Vân Vân nhớ, nên Sở Hi Thanh

phải mất công đi tìm.

Sau đó, hắn bắt đầu cố gắng ghi nhớ, nhồi nhét vào đầu óc như nhồi vịt.

Ngộ tính của hắn kém xa Lục Loạn Ly và Sở Vân Vân, chỉ có thể dùng phương

pháp này để kích hoạt bức Chân Ý Đồ này.

Tuy nhiên, có thể là do Ngũ Cảm Thông Linh, nên dù bức đồ ở trước mắt Sở Hi

Thanh phức tạp hơn, nhưng hắn chỉ dùng nửa canh giờ là có thể nhớ được chín

phần mười, kể cả một số chi tiết nhỏ.

Cũng chính vào lúc này, trước mắt Sở Hi Thanh lại xuất hiện ảo giác.

Vẫn là hình ảnh giống như trước kia, một người trung niên mặc áo bào màu

xanh đứng sừng sững trên sông băng, ngự đao đối kháng với mấy ngàn vị Độc

Nhãn cự nhân, chỉ là hình ảnh trong ảo giác đã rõ ràng hơn rất nhiều, những chỗ

chi tiết và nhỏ bé đều hiện ra ở trước mắt Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh vừa nghiên cứu một chút, hai ngày đã trôi qua.

Hai ngày sau, Sở Hi Thanh vẫn chưa hết hứng những đã bị võ sư giáo viên thúc

giục rời khỏi Tàng Kinh Lâu.

Ảo giác của hắn còn bị đánh gãy ở giữa chừng.

Nhưng mà cũng hết cách rồi, quy của của Tàng Kinh Lâu chính là như vậy, hắn

chỉ có thể chờ tháng sau rồi quay lại.

Võ sư giáo viên ở tầng thứ bảy đã ưu đãi cho hắn rồi, để cho hắn ở trong này

thêm một canh giờ rồi.

Sau khi Sở Hi Thanh ra ngoài, hắn liếc mắt nhìn bảng nhân vật của mình.

Chỉ thấy cột võ ý vẫn là mấy chữ Nhai Tí tàn ý (tầng hai), không hề có thay đổi

nào.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh lại biết rõ, bây giờ hắn nắm giữ Nhai Tí đao ý hoàn

chỉnh hơn trước kia nhiều lắm.

Ngoài ra, điểm võ đạo để tăng Nhai Tí đao ý lên cũng đã giảm nhiều, hiện giờ

chỉ cần 3 điểm võ đạo là có thể tăng đao ý lên tầng thứ ba.

Mà lúc này, số lượng điểm võ đạo của hắn đã tăng lên con số 59.

Hắn ở trong Tàng Kinh Lâu vài ngày, điểm võ đạo lại tăng lên 4 điểm.

Sở Hi Thanh hơi suy tư một chút, liền quyết đoán tăng Nhai Tí tàn ý lên tầng

thứ ba, 3 điểm võ đạo mà thôi.

Trận chiến bên trong Hỏa Cốt Quật, để cho hắn lĩnh ngộ được chỗ tốt của cái

Nhai Tí đao ý này.

Điều này có thể làm cho uy lực đao pháp của hắn tăng lên gấp bội, còn hỗ trợ

hắn trong những trận quần chiến. (chiến đấu đông người)

Kẻ địch càng nhiều người, đao ý của hắn càng mạnh hơn, có thể nói là tiềm lực

vô cùng.

Vì vậy, cấp bậc của Nhai Tí đao ý càng cao càng tốt.

Hắn đứng yên ở bậc thềm, cảm nhận biến mà mà đao ý tăng lên, sau đó mới nở

nụ cười thỏa mãn, rồi đi về phía nhà ăn.

Hắn ở Tàng Kinh Lâu vài ngày, mỗi ngày chỉ ăn bánh bao chay và bánh bao

nhân thịt để chống đỡ, khi cảm ngộ đao ý thì còn mất ăn mất ngủ, không nhớ

đến chuyện ăn uống, nên bây giờ đã đói cồn cào, chỉ muốn ăn và ăn.

Lúc này, đúng lúc là giờ cơm trưa, Sở Hi Thanh lấy hai bát thịt kho tàu rất to,

còn lấy thêm một chút gà vịt thịt cá, rồi đi đến một góc của nhà ăn, bắt đầu ăn

uống
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 164: Tăng lên (2)


Khi hắn miễn cưỡng ăn xong một bát thịt, thì Lục Loạn Ly và Sở Vân Vân dắt

tay nhau đi đến.

“A!” Lục Loạn Ly đặt một xấp ngân phiếu xuống trước mặt Sở Hi Thanh: “Hai

cái binh khí thất phẩm hạ, bảy thanh Huyết luyện Khinh cương đao bát phẩm

hạ, cộng thêm ba cái pháp khí bát phẩm, tổng cộng bán được 1300 lượng bạc,

ngươi đếm một chút đi.”

“Bình khí đều có chút ám thương, pháp khí cũng hơi cũ, mấu chốt là mấy thứ

này thuộc về Huyết Phong Đạo và tam đương gia của Bạch Vân trại, đám khốn

khiếp kia chỉ thu với giá bảy phần mười.”

Nàng nói chính là những chiến lợi phẩm mà Sở Hi Thanh nhận được trong trận

chiến ở Hỏa Cột Quật.

Nếu như hai huynh muội bọn họ đi bán những thứ này, thì sẽ rước lấy rất nhiều

phiền phức.

Giao cho Lục Loạn Ly thì không thành vấn đề.

Cái gọi là một chuyện không phiền hai chủ, Lục Loạn Ly đã kết thù với Huyết

Phong Đạo, vậy thì kết thêm một lần nữa cũng không sao.

Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy trái tim bị đau.

Đám thương nhân khốn kiếp này ép giá quá tàn nhẫn.

Hắn âm thầm thở dài, lòng tràn đầy thất vọng.

Hắn vốn muốn mua một cái pháp khí cấp độ bát phẩm thượng cho mình và Sở

Vân Vân, hiện giờ chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Trong khoảng thời gian này, đúng là hắn kiếm được không ít tiền, ba trận sinh

tử lôi với Long gia kiếm được hơn 800 lượng, lại bán kiếm của Đồ Hồng hơn

một ngàn lạng, cầm được 320 lượng ở bên trong kho hàng của Long gia, trận

sinh tử lôi với Trang Hồng Phi kiếm được 1200 lượng, Tả nha nội lại cho hắn

200 lượng tiền lì xì, cộng thêm đám tang vật này, và một số bạc vơ vét được từ

trên người đám mã phỉ của Bạch Vân Trại, tổng cộng khoảng tầm sáu ngàn

lượng.

Nhưng hắn tiêu cũng rất nhiều, lần trước nhờ Tả Thanh Vân mua Băng Tằm

Hỏa Nhộng mất 1400 lượng, sau đó là xăm toàn đồ Bí Chiêu của Truy Phong

đao pháp, lại mua tin tức từ chỗ của Ngô Mị Nương, tổng cộng mất 1100 lượng

bạc.

Lại ngốc mấy ngày ở trên tầng thứ bảy của Tàng Kinh Lâu, mất thêm hai trăm

lượng bạc.

Mấy ngày hôm nay, Sở Vân Vân ngưng luyện Chân phù ở trong Thuật sư viện,

đem linh chủng đột phá lên cửu phẩm thượng, cũng phải bỏ ra 200 lượng. Ngoài

ra, còn có tiền hoa hồng cho anh em nhà họ Hồ, còn cả tiền nợ Diệp Tri Thu, rất

nhiều thứ nhỏ lẻ cũng phải tiêu đến mấy trăm lượng.

Tính toán một lượt, trong tay hắn bây giờ chỉ còn có 2800 lượng.

Sở Hi Thanh không khỏi nghĩ đến núi vàng núi bạc chồng chất ở trước Hỏa Cốt

Quật ngày đó.

Đáng tiếc là Sở Vân Vân làm người rất chính trực, nhận định là tiền của bất

nghĩa thì sẽ không lấy. Hơn nữa, đám tiền này đều là tang vật mà đám mã phỉ

Bạch Vân Trại cướp được từ trong tay những hiệu buôn kia, nếu như lấy thì sẽ

có rắc rối rất lớn.

Không biết đám vàng bạc này, cuối cùng sẽ rơi vào tay ai?

Sở Hi Thanh không có đếm tiền, mà trực tiếp nhét ngân phiếu vào trong ngực:

“Thật ra thì không cần đưa cho ta, ngươi đưa cho Vân Vân cũng được.”

Lục Loạn Ly nghe thấy thế, không khỏi hít thở một hơi.

Nàng cũng không hiểu vì sao mình không chịu giao tiền cho Sở Vân Vân?

Có thể là nàng cho rằng, Sở Hi Thanh mới là người đứng đầu gia tộc Sở thị?

“Tiền đưa ai cũng như nhau.” Sở Vân Vân thì lại thản nhiên, nàng thả bát cơm

xuống: “Đúng rồi, huynh trưởng, ngươi lại cầm tiền để nhờ anh em họ Hồ tuyên

truyền cho ngươi?”

Sở Hi Thanh nghe thấy thế thì cười mỉa một tiếng, đúng là trong ngày hắn trở

về từ Cổ Thị tập thì đưa đưa hai mươi lượng bạc cho Hồ Khản và Hồ Lai.

Nhưng mà hiệu quả lần này không tốt cho lắm.

Sở Hi Thanh tổng kết lại, thứ nhất là rất nhiều đệ tử trong võ quán đều tin tưởng

hắn là thủ tịch nội môn, thực lực mạnh mẽ, hiếm có đối thủ trong cấp bậc cửu

phẩm.

Thứ hai là đại đa số người trong số bọn họ còn chưa tiếp xúc với sinh tử lôi ở

chợ đen, cũng không có khái niệm rõ ràng gì với Trang Hồng Phi và Chu Lương

Thần.

Tất cả đều là cửu phẩm, có thể mạnh đến mức nào? Bọn họ bại bởi thủ tịch nội

môn Sở Hi Thanh, há không phải là chuyện bình thường hay sao?

Bởi vậy, khi hắn trở về từ Cổ Thị tập, cho đến khi hắn chạy đến Hỏa Cốt Quật

vào ngày hôm sau, nhưng vẫn không thấy điểm võ đạo tăng lên, lần này thì lỗ

vốn rồi.

Không biết đám điểm võ đạo nhận được trước khi đi vào Tàng Kinh Lâu có liên

quan đến chuyện này hay không?

Nhắc đến chuyện này, Lục Loạn Ly lại cười trên sự đau khổ của người khác:

“Ngươi đã nổi danh lắm rồi, mà ba ngày trước vừa thăng lên ba lá. Mấy ngày

nay ngươi phải cẩn thận, ta nghe được vài tiếng gió, đám đệ tử ba lá kia đang

nghĩ biện pháp cho ngươi một bài học đấy.”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhìn vào màn hình huỳnh quang hư ảo của mình lần

nữa, sau đó tập trung vào hai chữ Nhai Tí trên cột trạng thái.

---Võ tu cửu phẩm ôm ác ý với ngươi đã vượt quá 100 người, Nhai Tí đao ý của

ngươi tăng lên đến trình độ yếu!

Khóe môi của Sở Hi Thanh không khỏi vểnh lên, hắn lại cười gằn một tiếng.

Việc này căn bản không cần Lục Loạn Ly phải nhắc nhở.

Trong võ quán, có khoảng tầm năm trăm tên đệ tử nội môn ba lá. Nhưng danh

ngạch đệ tử chân truyền hàng năm chỉ có bốn mươi.

Giữa năm và cuối năm một lần, mỗi lần chỉ chọn hai mươi ngươi.

Nếu như bọn họ không thể thăng cấp chân truyền trước 18 tuổi, vậy thì sẽ mất

tư cách tham dự kiểm tra chân truyền.

Mà đệ tử chân truyền trong võ quán, không chỉ có thể cầm năm mươi lượng bạc

một tháng ở quận nha, mà còn có tiền đồ rộng lớn hơn.

Bọn họ có thể tiếp xúc với những phương pháp phối chế và quan tưởng đồ đẳng

cấp cao hơn. . . đó đều là những thứ có thể tu luyện đế nhất phẩm nhị phẩm,

thậm chí là siêu phẩm, không phải mấy thứ bàng môn tà đạo được lưu truyền

trên giang hồ có thể so sánh.

Bọn họ còn có thể kiếm được chức vị phong phú do võ quán sắc xếp, sau khi

xuất sư cũng có thể tiến vào quân đội để nhậm chức.

Càng có thể thu mua bí dược từ con đường của Vô Tướng Thần Tông.

Một ít người thiên phú xuất sắc, thậm chí còn được nhận trợ cấp rất lớn.

Nói chung là có rất nhiều chỗ tốt, nhiều không kể xiết.

Ban đầu, cái danh ngạch đệ tử chân truyền này đã bị cạnh tranh rất kịch liệt, Sở

Hi Thanh lại bỗng nhiên xuất hiện vào lúc này, muốn chặn ngang một cước, gần

như đã khóa chặt một danh ngạch chân truyền, há có thể không làm cho người

ta tức giận?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 165: Long chi cửu tử


“Vậy thì thế nào?”

Mặt Sở Hi Thanh đầy bình tĩnh, hắn gắp một miếng thịt kho tàu rồi nhét vào

miệng, cắn một cái là miệng đầy nước mỡ.

“Mặc kệ bọn họ thích cũng được, mà không thích cũng được, ta vẫn sẽ lấy cái

danh ngạch đệ tử chân truyền này thôi. Bây giờ bọn họ không chịu được, nhưng

qua một thời gian sẽ quen thôi.”

Sở Vân Vân đã bắt đầu ăn cơm.

Nàng nghe vậy thì hơi nhướng mày lên, cảm thấy hơi giật mình nên liếc mắt

nhìn Sở Hi Thanh một cái.

Lời nói của tên này, có bá khí mà ngày xưa không có.

Nhưng đúng lúc này, tâm thần Sở Hi Thanh hơi nhúc nhích, hắn cảm ứng được

một cô bé ở phía sau đi quá nhanh, nên vấp phải một khối gạch đá nhô lên từ

mặt đất.

Lúc này, hắn quay người đỡ cô bé, lại dùng tay đỡ ba cái bát gỗ mà nàng làm

rơi xuống.

Động tác của Sở Hi Thanh gọn gàng lại xinh đẹp, nước canh trong bát gỗ không

tràn ra ngoài một giọt nào.

Tình cảnh này bị rất nhiều người nhìn thấy, nhất thời có một trận tiếng ồ lên bao

trùm phòng ăn, đám nữ đệ tử ở xung quanh còn nhìn về phía hắn, trong mắt bao

hàm tò mò và hưng phấn.

Sở Hi Thanh thì lại kinh ngạc mà nhướn mày lên.

Lúc này, trong tầm mắt của hắn lại có pháo hoa nổ tung, điểm võ đạo đã tăng

lên 58 điểm.

Hiển nhiên là do đám sư tỷ sư muội này cống hiến rồi.

Sở Hi Thanh cho rằng, sau này mình phải bỏ nhiều công sức với đám nữ tính

hơn.

Dường như các nàng rất dễ lừa. . . không! Là càng hiền lành lương thiện, càng

chân thành hơn.

Tuy nhiên, vì thế mà hai chữ Nhai Tí trên cột trạng thái lại thay đổi.

---Võ tu cửu phẩm ôm ấp ác ý với người đã vượt quá 300 người, Nhai Tí đao ý

của người tăng lên đến trình độ hạ đẳng!

Sở Hi Thanh đè thanh Huyết luyện Khinh cương đao bên hông, mắt nhìn quanh

nhà ăn, sau đó lại bỏ mặc những ánh mắt u oán, hoặc là căm ghét, hoặc là khâm

phục kia.

Tu luyện Nhai Tí đao ý có một chỗ tốt, đó chính là càng nhiều người mang ác ý

với hắn, thì hắn càng mạnh hơn.

Các ngươi cứ việc trừng ta đi!

“Đa tạ sư huynh!”

Cô bé rơi vào trong ngực Sở Hi Thanh tầm mười lăm tuổi, dung nhan thanh tú,

trên mặt của nàng nổi lên một mảnh ửng đỏ, cực kỳ ngượng ngùng.

Sau khi nàng rời khỏi ngực của Sở Hi Thanh, thì vội vàng cảm ơn hắn một

tiếng, rồi mới cầm ba cái bát gỗ lên, vội vã rời đi giống như chạy trốn.

Sở Vân Vân hoàn toàn coi như không nhìn thấy một màn này, nàng chỉ ăn cơm

chứ không nói gì.

Lục Loạn Ly thì lại bĩu môi một cái, dùng đũa đâm mạnh vào trong bát của

mình.

Tên khốn khiếp này, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!

Mà lúc này, tại một góc khác của nhà ăn, Lưu Tinh Nhược thu hồi ánh mắt âm

lãnh từ trên người Sở Hi Thanh về.

Đối diện hắn là một thiếu niên tóc ngắn, thân hình lùn nhưng lực lưỡng, ngũ

quan cũng cứng rắn, đang ăn từng miếng từng miếng cơm.

“Nghĩ đến đâu rồi?” Thiếu niên tóc ngắn vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nhìn Lưu

Tinh Nhược: “Hiện giờ, danh tiếng của vị Sở sư đệ này rất cao, nếu như không

để hắn biết quy củ, thì chỉ sợ cuộc thi chân truyền lần này, sẽ không có chỗ

đứng cho đám người chúng ta rồi.”

Lưu Tinh Nhược thì lại mở miệng cười một tiếng: “Nghĩ cái gì? Chuyện này

còn cần phải nghĩ sao? Bây giờ hắn là thủ tịch nội môn hàng thật giá thật, từng

chém chết Trang Hồng Phi trên sinh tử lôi, bức lui Chu Lương Thần, hắn chắc

chắn có một vị trí trong danh ngạch đệ tử chân truyền cuối năm.”

“Ta tội gì phải đắc tội với một thiên tài như vậy? Cuộc thi lần này, thứ tự của

lão tử chỉ hạ xuống một bậc, đâu đến phiên ta lo lắng.”

Những người này coi Lưu Tinh Nhược hắn là kẻ ngu sao, mà lại bảo hắn nhảy

ra vào lúc này?

Trước kia, đúng là hắn từng có ý nghĩa cho tên này một bài học, nhưng mấy

ngày trước, hắn tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh g**t ch*t Trang Hồng Phi, nên

cũng từ bỏ suy nghĩ này.

Kẻ sĩ ba ngày không gặp thì phải nhìn bằng con mắt khác.

Thực lực của Sở Hi Thanh đã khác xa với một tháng trước, tiến bộ thần tốc, để

cho hắn kinh hồn bạt vía.

“Lời này của Lưu huynh sai rồi!” Thiếu niên tóc ngắn lắc đầu, phản đối: “Ta

nghe nói thứ tự đệ tử chân truyền chỉ kém một bạc, chênh lệch một tuổi, thì đãi

độ nhận được sẽ khác nhau.”

“Tương lai còn có thể trở thành đệ tử ký danh, ngoại môn, nội môn và chân

truyền của Vô Tướng Thần Tông, một cái thứ tự bây giờ, sẽ ảnh hưởng rất

nhiều đến tương lai. Võ tu chúng ta phải tranh giành cơ duyên, dù một chút

cũng phải tranh.”

Hắn thấy Lưu Tinh Nhược vẫn không bị lay động, đã biết là mấy lời này không

có hiệu quả gì, liền đổi giọng: “Thật ra thì cũng không cần Lưu sư huynh đích

thân đứng ra gây sự với hắn, chắc hẳn sư huynh cũng biết Tụ Nguyên Trận còn

có hiệu quả ngưng tụ thần thức?”

Lưu Tinh Nhược không khỏi ‘a’ một tiếng, cảm thấy hơi hứng thú.

“Ta biết Lưu sư huynh rất có thiên phú trên phương diện thần phách, muốn mời

sư huynh tham gia với chúng ta, hợp sức mạnh của các sư huynh đệ, đấu với

hắn một trận ở bên trong Tụ Nguyên Trận. Chỉ cần thần phách của người này bị

hao tổn, Dưỡng Nguyên Công của hắn sẽ không thể tăng tiến trong vòng hai ba

tháng.”

Thiếu niên tóc ngắn đã ăn cơm xong, dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn Lưu

Tinh Nhược: “Một trong những điều kiện của cuộc thi chân truyền là, Dưỡng

Nguyên Công tầng thứ ba viên mãn, hắn bây giờ còn kém không ít. Sử sư đệ

còn trẻ, làm lỡ một hai năm cũng không có gì đáng ngại, Lưu sư huynh, ngươi

cảm thấy thế nào?”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 166: Long chi cửu tử (2)


Lưu Tinh Nhược không tỏ ý kiến, hắn lại nghiêng mắt nhìn Sở Hi Thanh lần

nữa, lại nhớ đến tình cảnh mình bị đẩy xuống võ đài trong cuộc kiểm tra thực

chiến.

Hắn đặt đũa trong tay xuống bát, ánh mắt bắt đầu trở nên ác liệt: “Vậy thì ta có

ích lợi gì?”

Hắn biết sau lưng tên đối diện này vẫn còn người, có thể là Long gia trong nội

thành, cũng có thể là một vị con cháu thế gia trong võ quán không vui khi nhìn

thấy Sở Hi Thanh bộc lộ tài năng, nên muốn chèn ép.

Hắn cũng không muốn tìm hiểu, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, thì hắn bán chút sức

lực cũng không sao cả.

. . .

Sau bữa cơm trưa, Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân cùng nhau trở về Tạp Vật Viện.

Hắn vốn muốn thỉnh giáo Sở Vân Vân rất nhiều vấn đề, nhưng kết quả là Lục

Loạn Ly cũng chạy theo đến đây.

Không phải nàng muốn quấn quýt lấy Sở Hi Thanh, mà là muốn thảo luận pháp

thuật với Sở Vân Vân.

Từ sau ba trận sinh từ lôi với Long gia, nàng đã không còn che giấu ở trước mặt

Sở Vân Vân nữa, còn xung phong nhận việc, muốn chỉ điểm pháp thuật cho Sở

Vân Vân.

Công nhận là gia học nhà nàng rất uyên thâm, pháp thuật mà nàng mang ra đều

là thứ quý giá không nhìn thấy trong Thuật sư viện.

Thỉnh thoảng nói ra vài câu còn hữu hiệu và sâu sắc hơn đám giáo viên bên

Thuật sư viện.

Thậm chí vì thế mà Sở Vân Vân bỏ hơn 400 lượng bạc để thay đổi hai môn

pháp thuật cơ sở.

Chỉ vì pháp thuật mà Lục Loạn Ly cung cấp có uy lực càng mạnh mẽ hơn, tốc

độ thi triển cũng càng nhanh hơn.

Sở Hi Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy cớ là đi ngủ trưa, để tiến vào không gian

giả lập, bắt đầu luyện đao một mình.

Đến buổi chiều, Lục Loạn Ly lại tự mình làm cơm cho ba người ăn, sau đó mới

hài lòng rời đi.

Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện với Sở Vân Vân.

“Vân Vân, ngươi đột phá cửu phẩm thượng rồi? Sở Hi Thanh tờ mà nhìn nàng:

“Ngươi cô đọng Chân phù gì?”

Sở Vân Vân hơi suy tư, sau đó liền giơ tay phải lên.

Một luồng ngọn lửa màu đỏ thắm bắt đầu sinh trưởng ở trong lòng bàn tay

nàng, không lâu sau nó ngưng tụ thành một con thú nhỏ giống như sư tử, bắt

đầu nhảy nhót chơi đùa ở trong lòng bàn tay của nàng.

Nó giống như một con sư tử con mới ra đời không lâu, tràn ngập tò mò với thế

giới này, lúc thì nhìn trái một cái, khi thì nhìn qua phải một cái.

“Là Long chi cửu tử, Nghê bên trong Toan Nghê!”

(long chi cửu tử= chín đứa con của rồng)

Sở Hi Thanh nhìn lòng bàn tay của mình, khóe môi hiện ra vài phần ý cười:

“Căn cơ pháp thuật của ta sẽ lấy Toan Nghê làm trụ cột, sẽ đi con đường ‘nghĩ

vật hóa hình’.”

Môn pháp thuật này hơi tương tự với Thần Hàng Thuật, nhưng lại hơi khác biệt.

Thần Hàng Thuật là mời thần phách chân chính của Toan Nghe xuống, gia trì

lên bản thân mình.

‘Nghĩ vật hóa hình’ thì là đem pháp lực của bản thân, hóa thành Toan Nghê,

một trong chín đứa con của rồng.

Lúc mới đầu thì uy lực yếu hơn so với Thần Hàng Thuật, nhưng đây đều là lực

lượng thuộc về bản thân mình, mà không phải mượn từ bên ngoài.

Sở Hi Thanh nhìn con sư tử non này, lại cảm thấy một tia hoảng sợ.

Con sư tử non này làm cho hắn có một loại cảm giác như nhìn thấy bức Chân Ý

Đồ của Dương Viêm Tu La Kiếm trên tầng thứ bảy, thậm chí còn càng mạnh mẽ

hơn.

Sức mạnh Dương Viêm ở bên trong nó rất mạnh, nhưng lại hết sức nội liễm.

Sở Hi Thanh không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, ‘ực’ một tiếng: “Nghĩ

Hóa Thuật ở cấp độ cửu phẩm thượng mà mạnh như vậy sao?”

Sở Vân Vân mỉm cười, hợp hai tay lại, làm cho con Toan Nghe trong lòng bàn

tay hóa thành từng tia lửa nhỏ, rồi biến mất không còn tăm tích.

“Ta có máu của Kim thân nhất phẩm, có chân ý Dương Viêm nhất phẩm, tu

luyện căn cơ thành Đạo pháp, tất nhiên sẽ khác với tất cả mọi người. Vì thế nên

bây giờ chưa thể dùng ở trước mặt người khác, ta đang nghĩ cách thu chân ý lại,

để nó phản phác quy chân, khi đó người khác sẽ không thể nhìn thấu nó.”

Mí mắt Sở Hi Thanh nhất thời nhảy lên.

Hắn nghe nói, ‘phản phác quy chân’ chính là cảnh giới mà đám võ tu trên Địa

Bảng và Thiên Bảng theo đuổi.

Một con Toan Nghê từ ‘nghĩ vật hóa hình’ lại phản phác quy chân thì sẽ mạnh

đến mức nào?

Sau đó, hắn thu hồi tâm tư, tò mò hỏi: “Nhưng mà vì sao lại là Toan Nghê, mà

không phải là Chu Tước hay là Tam Túc Kim Ô? Nếu nhắc đến Dương Viêm,

thì hai loại thần cầm này càng mạnh hơn chứ!’

“Tất nhiên là có nguyên do.” Sở Vân Vân liếc mắt nhìn hắn: “Toan Nghê chính

là con của Bàn Cổ, là cùng một mạch với Nhân tộc chúng ta, Chu Tước và Tam

Túc Kim Ô tuy cũng là hậu duệ của tiên thiên thần linh thời cổ đại, nhưng lại

cách chúng ta một tầng.”

Sở Hi Thanh trợn tròn mắt lên, vẻ mặt đầy nghi ngờ và khó hiểu: “Toan Nghê là

còn của Bàn Cổ? Còn có cách nói này sao? Không phải nói là Long sinh chín

con, Toan Nghê là một trong số đó sao?”

Sở Vân Vân cảm thấy buồn cười: “Bàn Cổ chính là Long! Ngày xưa, cự thần

Bàn Cổ sinh ra tại một viên trứng rồng, do ‘Ứng Long chi tổ’ dưỡng dục sinh

ra. Nhân tộc chúng ta tự nhận là hậu duệ của Long, chính là vì thế đấy.”

“Muốn nói đến Dương Viêm, Chu Tước và Tam Túc Kim Ô mạnh hơn là không

thể nghi ngờ, nhưng nói đến ‘tố tổ đuổi nguyên’ và tiền đồ tương lai, thì một

trong chín con của rồng mới là đường chính xác, đây chính là chín loại sức

mạnh mà tổ tiên Bàn Cổ của chúng ta để lại trên thế giới này.”

Sau đó, nàng lại nhìn về phía sân sau của võ quán Chính Dương.

Ở nơi đó có cơ duyên của bọn họ.

Khoảng cách giữa bọn họ với hai con Linh sát hóa hình Toan Nghê và Nhai Tí

kia càng ngày càng gần.

Chỉ cần Sở Hi Thanh thăng lên chân truyền, thì Nhai Tí đao ý của hắn nhất định

có hy vọng đại thành.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 167: Tụ Nguyên


Trên quảng trường của huấn luyện giả lập, bóng người Sở Hi Thanh nhanh

chóng na di, hai ngón tay thì chập lại như kiếm, mang theo một tia sét nhỏ bé,

không ngừng công kích sáu cái người giả ở xung quanh.

Những người giả này có thể di chuyển, chúng nó thay đổi vị trí mọi lúc.

Huấn luyện giả lập của hệ thống vô cùng thần kỳ, chẳng những có thể biến

Huyết luyện Khinh cương đao của Sở Hi Thanh thành thật, mà còn có thể mang

sức mạnh của pháp khí Thanh Lôi Bích từ hiện thực vào trong nơi này.

Sáu cái người gỗ này là bắt nguồn từ một tấm ‘thẻ đạo cụ huấn luyện giả lập’

mà Sở Hi Thanh đổi.

Nó có thể để cho Sở Hi Thanh sử dụng các loại đạo cụ ở bên trong huấn luyện

giả lập, phụ trợ hắn tu luyện võ đạo.

Mà đám người gỗ biết di động này chính là một cái trong số đó.

Ngoài ra, võ đạo bảo khố còn có một tấm ‘thẻ thực chiến huấn luyện giả lập

(thất phẩm)’.

Tấm thẻ này có thể biến ra mười tên kẻ địch, có sức chiến đấu ở trên cửu phẩm

và dưới thất phẩm, muốn điều chỉnh thế nào cũng được.

Chúng nó còn có thể sử dụng các loại võ đạo không giống nhau, thời gian sử

dụng là một trăm canh giờ.

Tuy nhiên, Sở Hi Thanh lại cảm thấy tấm thẻ này quá đắt, phải 10 điểm võ đạo

mới có thể đổi được.

‘Thẻ đạo cụ huấn luyện giả lập’ chỉ cần một điểm võ đạo, nhưng ‘thẻ thực chiến

huấn luyện giả lập’ lại tăng gấp mười lần.

Đương nhiên, nó đắt cũng có đạo lý của nó, Sở Hi Thanh cũng biết lợi ích của

việc huấn luyện thực chiến, vấn đề là hắn không có nhiều điểm võ đạo.

Tạm thời, huấn luyện thực chiến đã có Sở Vân Vân rồi.

Vị Bá Võ Vương này có kiến thực cực kỳ uyên bác, các con đường võ đạo của

các tông phái đều thuộc như lòng bàn tay, đều có thể mô phỏng.

Chỉ là ý thức chiến đấu của nàng là đỉnh cấp nhất, khiến cho tinh thần của Sở Hi

Thanh chịu đủ loại đả kích mỗi khi giao thủ với nàng.

Sở Hi Thanh tập trung toàn bộ tinh thần vào chuyện luyện tập, hoàn toàn quên

thời gian trôi qua, mãi cho đến khi tiếng gõ cửa ‘thùng thùng’ truyền vào tai của

hắn.

Âm thanh này giống như là truyền vào từ hiện thực, chắc hẳn là Sở Vân Vân

đang gõ cửa phòng hắn.

Tâm thần Sở Hi Thanh hơi động, dừng luyện tập Trục Điện Chỉ.

Hắn nhìn về phía bảng nhân vật của mình, chỉ thấy phía sau chữ Trục Điện Chỉ

ở trong cột võ đạo đã biến thành (tầng một).

Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên, hiện ra vài phần thỏa mãn.

Xem ra hắn luyện tập một đêm đã có hiệu quả rõ ràng.

Đương nhiên, đây là do hắn từng dùng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca, cho nên đã có

cảm ngộ với Trục Điện Chỉ từ trước.

Bởi vậy, đêm qua Sở Vân Vân chỉ điểm và dạy dỗ một phen, hắn lại luyện tập

một đêm trong huấn luyện giả lập, Trục Điện Chỉ lên tầng thứ nhất là chuyện

nước chảy thành sông.

Chỉ là môn võ tay không mà hắn vẫn luôn muốn học này, lại không có mạnh mẽ

như những gì hắn tưởng tượng.

Trước khi tu luyện Trục Điện Chỉ đến tầng thứ ba, yếu quyết của Trục Điện Chỉ

chính là dùng ngón tay đâm xuyên qua mắt, xuyên lỗ mũi, đâm yết hầu, đâm

dưới sườn, hoặc là đâm ‘bi’ . . . vân vân.

Dù sao thì điểm yếu của cơ thể ở đâu, thì liền đâm vào đó.

Nhưng mà cũng có thể hiểu được, đầu ngón tay của người là rất yếu đuối. Trước

khi luyện ngón tay có thể sánh vai với đao thương, thì không cần đâm vào chỗ

cứng của đối phương.

Sau đó, Sở Hi Thanh rời khỏi huấn luyện giả lập, lúc này tiếng chuông thể dục

buổi sáng cũng vang lên.

Hắn rửa mặt một phen, sau đó đi theo Sở Vân Vân ra ngoài, chạy đến thao

trường để thể dục buổi sáng.

Tuy nhiên, không biết vì sao mà hôm nay có rất nhiều các cô bé chạy đến thỉnh

giáo đao pháp, mà tất cả đều là những cô bé xinh đẹp tươi tắn.

Sở Hi Thanh dựa theo hình tượng ‘trong nóng ngoài lạnh’ của mình, nên bắt

buộc phải chỉ đạo cho từng người một.

Sở Vân Vân có chút không nhìn nổi, nàng lắc đầu một cái, rồi dứt khoát bỏ Sở

Hi Thanh lại, đi đến thao trường trước.

Nàng là thuật sư chủ tu Dương Viêm chi pháp, thể dục buổi sáng cũng rất quan

trọng với nàng, không có thời gian làm mấy trò vớ vẩn này với Sở Hi Thanh.

Lục Loạn Ly thì lại rất tức giận.

Nàng đã hào hứng và phấn khởi chạy đến đây từ sáng sớm, chuẩn bị tập thể dục

buổi sáng với Sở Hi Thanh, kết quả lại nhìn thấy cảnh này.

May mà Sở Hi Thanh vẫn còn nhớ tính cách của mình, phải ‘kiêu ngạo tự cao,

lãnh ngạo bất quần.”

Mắt thấy đám đệ tử ở chung quanh càng ngày càng ít, Sở Hi Thanh liền từ chối

mấy cô bé còn lại, rồi vội vàng chạy về phía thao trường.

“Sở sư huynh thật sự là một người ấm áp, quả thực là tỉ mỉ chu đáo, nhưng vì

sao ngươi chỉ chỉ điểm cho sư tỷ và sư muội?” Lục Loạn Ly biết rõ mình làm

như vậy là không đúng, nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng trào phúng:

“Ta thấy mấy cô bé kia rất xinh đẹp, mỗi một người đều trang điểm lộng lẫy.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 168: Tụ Nguyên (2)


Lúc này, Sở Hi Thanh thở dài một tiếng, cười khổ không thôi: “Ta tự xưng là

trong nóng ngoài lạnh, không biết từ chối người khác. Hơn nữa, nữ tính tu hành

không dễ, ta là sư huynh của các nàng, có thể giúp đỡ thì sẽ giúp đỡ.”

Hắn lại giống như không thèm để ý mà quay đầu nhìn mấy vị sư muội kia: “Các

nàng rất xinh đẹp sao? Nói thật ta là mù mặt, không phân biệt được xấu hay

đẹp.”

Lục Loạn Ly nghe thấy thế thì càng không còn gì để nói.

Mặt nàng hiện lên vẻ nghi ngờ, Sở Hi Thanh thật sự chỉ muốn trợ giúp mấy vị

đồng môn này?

Khi hai người chạy đến thao trường, thì đã sắp đến muộn.

Lần này, bọn họ không tu luyện Dưỡng Nguyên Công với đám đệ tử, mà là đi

đến phía nam của thao trường.

Nơi này có hai mươi lăm tòa thạch đàn phạm vi hai trượng bằng Hắc Ngọc.

Đây chính là cái gọi Tụ Nguyên Trận, toàn thân đều được chế tạo từ Hắc ngọc,

trong và ngoài đều có đan phù ngọc lục. Sau khi khởi động có thể làm cho

nguyên linh ở trong đàn tăng lên gấp bội.

Bốn viện Đông Nam Tây Bắc của võ quán, mỗi một viện đều có sáu tòa, một

tòa còn lại chính là là Thiệu Linh Sơn tự móc tiền túi tặng cho Đông viện.

Tuy nhiên, Tụ Nguyên Trận cần phải hội tụ đủ mười người thì mới có thể mở ra,

người đến trước thì mở trước, cho nên chỗ ngồi của các đệ tử các viện đều

không phân chia.

Bọn họ cũng mặc kệ là đệ tử của viện nào, cứ tập hợp đủ mười người thì sẽ mở

trận.

Chỉ có danh ngạch là do võ sư giáo viên khống chết, trong thời gian ba tháng

gần đây, Đông viện đều là bảy mươi người.

Nhưng đệ tử cần phải đăng ký trước một ngày ở chỗ giáo viên, thì mới có thể có

tư cách sử dụng Tụ Nguyên Trận vào sáng hôm sau.

Lúc này, hai mươi bốn tòa Tụ Nguyên Trận đều đã được mở ra, chỉ còn lại một

tòa ở trong góc đang chờ bọn họ.

Sở Hi Thanh cũng biết là mình đến muộn, sau khi hắn đi vào trận đàn của Tụ

Nguyên Trận, liền tỏ vẻ áy náy mà ôm quyền về phía mọi người: “Chư vị sư

huynh, xin lôi! Hai người chúng ta có chuyện nên đã đến muộn, mong các vị

thông cảm cho.”

Lúc này, lông mày của hắn hơi cau lại.

Hắn phát hiện tám người ngồi ở bên trong này đều là đệ tử ba lá, không có

ngoại lệ.

Bọn họ đều là sắc mặt lạnh lùng ngồi xếp bằng trên đất, cũng không có bất kỳ

phản ứng nào với lời xin lỗi của Sở Hi Thanh.

Có vài vị trong đó còn nhìn hắn với ánh mắt âm lãnh dị thường.

Trong ngày còn có một người quen cũ, thủ tịch Tây viện Lưu Tinh Nhược cũng

nằm trong số này.

Sở Hi Thanh hơi cau mày kiếm lại, hắn nở nụ cười thản nhiên, sau đó ngồi

xuống một vị trí trống ở góc đông.

Lục Loạn Ly thì ngồi ở bên cạnh hắn, ánh mắt nàng quét qua tám người còn lại:

“Ngươi phải cẩn thận, đám người này có chút không đúng lắm.”

Sở Hi Thanh thì lại nhìn lướt qua cột trạng thái trong bảng nhân vật của mình.

---Ngươi nhận biết được ác ý ở xung quanh, tất phải báo thù, xúc động Nhai Tí

đao ý, khi xuất đao có thể mang theo xung kích tinh thần.

---Võ tu cửu phẩm ôm ấp ác ý với ngươi đã vượt quá 300 người, Nhai Tí đao ý

của ngươi tăng lên đến trình độ trung đẳng!

---Ngươi bị tám vị võ tu cửu phẩm mang địch ý nhìn chằm chằm, Nhai Tí đao ý

của người tăng lên một chút.

Cảm giác của Nhai Tí có ba loại cường độ là có “ác ý”, “địch ý” và “sát ý”.

Ác ý càng mạnh, Nhai Tí đao ý cũng tăng càng nhiều.

Tuy rằng rất nhiều đệ tử trong võ quán khó chịu với hắn, nhưng bình thường thì

nhiều nhất cũng là cấp bậc ‘ác ý’ thôi.

Rất hiếm có đồng môn có ‘địch ý’ với hẳn, chỉ có lần hắn giành quán quân cuộc

thi thực chiến thì mới từng xuất hiện.

Tâm niệm của Sở Hi Thanh hơi động, sau đó liền nở nụ cười: “Ta biết, cứ yên

lặng nhìn xem biến hóa đi. Nếu như lát nữa có vấn đề gì thì ngươi đừng ra tay,

ta có thể ứng phó được.”

Lục Loạn Ly nghe vậy thì ‘hừ’ một tiếng, lòng thầm nói nàng cũng không chuẩn

bị hỗ trợ.

Hôm nay, hiển nhiên là một cạm bẫy đã được chuẩn bị tỉ mỉ.

Đám nữ đệ tử kia đi thỉnh giáo Sở Hi Thanh, chính là vì ngăn cản Sở Hi Thanh,

để cho Sở Hi Thanh đến muộn, để hắn bước vào tòa Tụ Nguyên Trận này.

Tên này, đúng là nên ăn một chút thiệt thòi.

Ai bảo hắn trong nóng ngoài lạnh! Ai bảo hắn không biết từ chối! Ai bảo hắn

không biết xấu hay đẹp!

Cũng đúng lúc này, võ sư giáo viên chủ trì Tụ Nguyên Trận quét mắt nhìn vào

trong: “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Hắn thấy mười người trong trận đều không nói gì, liền khởi động tòa Tụ

Nguyên Trận này.

Theo bốn cây cột màu bạc có khắc phù văn bay lên, linh khí trong trận bắt đầu

dồi dào hơn.

Sở Hi Thanh cảm nhận được linh khí bên trong trận biến hóa, hắn không dám

chậm trễ, bắt đầu hô hấp thổ nạp, quan tưởng mặt trời.

Nhưng mà đúng giờ phút này, hắn nhận thấy có tám đạo ý niệm ở trong trận

đồng thời công kích về phía mình.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 169: Giao phong


Sở Hi Thanh đã để ý đến đám đệ tử ba lá ở trong trận từ trước rồi, hắn vẫn luôn

chú ý đến từng hành động và cử chỉ của bọn họ.

Đám người này rõ ràng là có âm mưu, không thể không đề phòng.

Mà khi chuyện xảy ra, Sở Hi Thanh cũng không ngờ đám người này sẽ mượn

Tụ Nguyên Trận để liên thủ, dùng linh thức thần niệm để tấn công hắn.

Bốn người trong đó còn tu luyện được võ ý, sức mạnh thần thức mạnh mẽ hơn

rất nhiều.

Đầu tiên, Sở Hi Thanh cũng ngưng tu linh thức thần niệm, lại bạo phát đao ý

của mình lên trình độ mạnh nhất.

Một chớp mắt tiếp theo, tâm thần của Sở Hi Thanh như bị nện vào.

Nhưng ý thức của hắn chưa từng đình trệ, chỉ là sắc mặt của hắn hơi trắng, hai

mắt trợn lên, sau đó liền khôi phục bình thường.

Sở Hi Thanh âm thầm cảm thấy may mắn.

May mà hắn đã tăng Nhai Tí đao ý lên tầng thứ ba, cũng mà Nhai Tí đao ý có

đặc thù là kẻ địch càng nhiều, ác ý càng nhiều thì đao ý cũng càng mạnh mẽ

hơn.

Mấy trăm vị đệ tử ở trên thao trường đều có ác ý với hắn, khiến cho Nhai Tí đao

ý của hắn được tăng mạnh.

Bằng không thì hôm nay hắn nhất định không chống nổi.

Lục Loạn Ly ở bên cạnh cũng lấy làm kinh hãi.

Vừa rồi nàng cũng định cứu viện, chia sẻ giúp Sở Hi Thanh một chút.

Tuy rằng trong lòng Lục Loạn Ly đang nghĩ mặc kệ cái tên này, để cho hắn

nhận một bài học cũng tốt.

Nhưng mà đến giây phút chuyện xảy ra, thì Lục Loạn Ly vẫn không kiềm chế

được.

Chẳng lẽ còn có thể thật sự sống chết mặc bây, nhìn tên này bị đám người kia

vây công, nguyên thần bị hao tổn sao?

Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, trong mắt Lục Loạn Ly hiện lên vài phần

kinh dị.

Thế mà Sở Hi Thanh lại chống được.

Hắn không bị linh thức thần niệm của tám người này phá vỡ, mà còn lấy sức

một người chặn đứng loại xung kích bằng ý niệm này.

Sức mạnh nguyên thần của tên này mạnh mẽ như vậy sao?

Không đúng!

Lục Loạn Ly ngưng thần cảm ứng, thì lại như bừng tỉnh.

Đúng là thần phách của Sở Hi Thanh rất mạnh, mạnh hơn người bình thường

một đoạn dài.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để hắn lấy một địch tám, một mình chống lại tám

bị đệ tử ba lá công kích bằng thần niệm.

Đao ý, mới chính là thế mạnh của hắn!

Loại đao ý kỳ lạ này còn có thể phản chấn lại xung kích thần niệm của tám

người kia, lấy đạo của tám người họ, trả lại cho tám người bọn họ.

Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy như có một ngọn núi đang đè lên thần niệm của

mình.

Hắn lại mạnh mẽ mở mắt ra, dùng ánh mắt âm lãnh để nhìn bốn phía chung

quanh.

Tám người ở chung quanh, bao quát cả Lưu Tinh Nhược đều hiện lên vài phần

kinh ngạc.

Bọn họ không ngờ là tình hình sẽ phát triển đến bước này.

Thần thức ý niệm của tên này lại không bị sức mạnh nguyên thần cùa bọn họ

nghiền nát, mà lại vững trãi bất động như bàn thạch.

Không! Đó không phải là bàn thạch, mà là lưỡi đao!

Sở Hi Thanh lại dùng tất cả thần niệm linh thức để ngưng tụ đao ý, bắt đầu giao

phong đối kháng với bọn họ, hình thành tư thế giằng co.

Cỗ phong mang ác liệt kia có thể làm cho nguyên thần của bọn họ đau nhói.

Điều này làm cho tám người đều âm thầm chấn động, sau đó thì cũng bắt đầu

hoảng hốt.

Tình hình này không tốt lắm.

Mấu chốt là bọn họ không thể giải thích với võ sư giáo viên.

Nếu như có thể đánh nhanh thắng nhanh, bọn họ còn có thể nói Sở Hi Thanh tu

luyện không cẩn thận, tự làm nguyên thần bị tổn thương.

Nhưng bây giờ, tình thế giằng co đã xuất hiện, đám võ sư giáo viên kia há có

thể không nhìn thấy những thứ bọn họ đang làm?

Đặc biệt là quán chủ Lôi Nguyên và bốn vị giáo đầu ở bốn viện đang đứng

ngoài giám sát.

Võ quán Chính Dương không cấm đệ tử tàn sát lẫn nhau ở bên ngoài.

Dù sao rất nhiều đệ tử đều có nghề nghiệp riêng ở bên ngoài, có người đi vận

tiêu, có người vào bang phái, có người hiệu lực cho thế gia hào môn.

Mỗi người đều có lập trường khác nhau, khó tránh khỏi những lúc động đao

binh.

Nhưng mà dù sao đó cũng là ở bên ngoài võ quán.

Một khi bước chân vào cửa của võ quán, thì phải tuân thủ quy củ của võ quán.

Mà võ quán Chính Dương là võ quán thuộc biên chế triều đình, nên quỷ củ cực

kỳ nghiêm khắc.

Nhưng đến giây phút này, không phải là bọn họ muốn dừng lại là có thể dừng

lại.

Thần niệm của hai bên đã bắt đầu đối chọi gay gắt, giằng co không thôi.

Lúc này, bất cứ một bên nào lùi bước, đều sẽ bị đối phương thuận thế chèn ép,

làm tổn thương nguyên thần.

Mà theo thời gian trôi qua, không chỉ đám võ sư giáo viên ở bên ngoài Tụ

Nguyên Trận phát hiện tình hình không đúng.

Quán chủ Lôi Nguyên và bốn vị giáo đầu ở trên đài cao ở phía xa xa cũng dồn

dập đưa mắt nhìn về phía bên này.

Sắc mặt Lưu Tinh Nhược trắng bệch, hắn không ngờ một chuyện thắng chắc mà

lại sinh ra biến cố như vậy.
 
Back
Top Bottom