Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 140: Lâm Hải Chu thị


“Chẳng trách!” Sở Vân Vân hơi gật đầu, sắc mặt vui vẻ: “Hôm nay ta thấy đao

của ngươi có ẩn chưa phong và lôi, đây là sau khi người sinh sôi linh thức, thần

phách mạnh hơn, thì gợi sức mạnh phong lôi ở bên trong cơ thể ngươi ra.”

“Điều động phong lôi, đây là năng lực của Truy Phong đao pháp tầng thứ năm

mới có thể làm được, bây giờ ngươi đã chạm đến biên giới. Đây chính là thành

tích mà những thiên tài của thế gia cũng chưa chắc đã có. Bắt đầu từ ngày mai,

ta sẽ dạy Trục Điện Chỉ cho ngươi, phong lôi cùng sinh, mới có thể phát huy ra

uy lực chân chính của Truy Phong Trục Điện Chi Thủ và Thuần Dương.”

Sở Hi Thanh vui mừng khôn xiết, hắn chờ mong Trục Điện Chỉ này từ lâu rồi.

Lúc này, thần sắc Sở Hi Thanh hơi động: “Đúng rồi, đối thủ ngày mai của ta là

Cửu Phẩm Kiếm Ma – Chu Lương Thần, Vân Vân ngươi cảm thấy thế nào?

Thật ra thì hắn đang hỏi Chu Lương Thần này có sơ hở hoặc nhược điểm gì hay

không.

Sở Vân Vân lại không trả lời, nàng liếc nhìn Sở Hi Thanh một chút, rồi quay

người trở về phòng: “Điểm yếu của Chu Lương Thần, ngày mai ngươi giao thủ

với hắn thì tự nhiên sẽ biết.”

Nàng không muốn Sở Hi Thanh có thói quen ỷ lại mình.

Sở Hi Thanh thì lại hơi đăm chiêu.

Sở Vân Vân không muốn chỉ điểm cho hắn, vậy thì phải có nguyên do.

Thần sắc hắn hơi động: “Từ trước đến nay, Chu Lương Thần đều chế địch bằng

ba chiêu, ta nghi ngờ tên này sở hữu một kiếm ý mạnh mẽ nào đó. Từ lịch sử

chiến đấu của Chu Lương Thần đến xem, người này rất ỷ lại kiếm ý của mình.”

“Biết rồi còn cố hỏi?”

Sở Vân Vân nói xong cầu này thì đóng sầm cửa phòng lại.

Sở Hi Thanh lập tức nhìn về phía hai chữ Nhai Tí ở trong màn hình huỳnh

quang hư ảo.

---Võ tu ôm ấp địch ý với người đã vượt quá ba ngàn người, võ tu bát phẩm trở

lên ôm ấp địch ý với người đã vượt quá 100 người, Nhai Tí đao ý của người đã

tăng lên đến trình độ cao đẳng!

Tuy rằng trận sinh tử lôi với Trang Hồng Phi đã trôi qua ba canh giờ, nhưng hận

ý của đám người này vẫn không giảm chút nào.

Khóe môi Sở Hi Thanh nhất thời cong lên.

Từ xưa đến này, thế gian này đều là một vật khắc một vật. . .

. . .

Sáng ngày hôm sau, Chu Lương Thần tỉnh lại từ giấc ngủ.

Chu Lương Thần trong lòng cả kinh, hắn phát hiện hoàn cảnh trước mặt hoàn

toàn khác biệt với trước lúc hắn ngủ.

Nơi này không phải là phòng khách xa hoa bên trong Thắng Bại Lâu, mà là một

gian phòng trúc nhỏ bé, chật hẹp và ẩm thấp.

Chu Lương Thần còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở bên ngoài.

Nơi này là trên một chiếc thuyền!

Chu Lương Thần lấy làm kinh hãi, lúc này hắn cầm kiếm ở bên cạnh lên, đồng

thời bật dậy, đi ra khỏi khoang thuyền chật hẹp.

Sau đó, hắn liền ngây người một trận, bởi vì hắn nhìn thấy cậu của mình, Vân

Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai đang cầm một cái cần câu, mặt mũi tràn đầy thản

nhiên ngồi ở đầu thuyền.

“Cậu?”

Chu Lương Thần quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện con thuyền này đang xuôi

dòng xuống hạ du, tốc độ nhanh như một mũi tên nhọn ở giữa sông.

Hắn cau chặt lông mày: “Xin hỏi đây là nơi nào?”

Độ Vân Lai thản nhiên như không: ‘Nơi này là địa phận quận Lâm Hải, cùng

lắm thì giữa trưa là có thể đến nhà ngươi.”

Hai mắt Chu Lương Thần lập tức trợn tròn lên, quận Lâm Hải cách quận Tú

Thủy tận 1200 dặm.

Trong lòng hắn vừa giận vừa vội: “Vì sao phải về quận Lâm Hải? Không phải

đã an bài xong rồi sao, hôm nay ta còn phải đánh sinh tử lôi với Sở Hi Thanh cơ

mà?”

“Trận sinh tử lôi này đã bị hủy bỏ.” Độ Vân Lai vẫn bình thản và nhàn nhã như

cũ, giọng nói không có một tia rung động nào: “Ta đã bảo người đưa tin cho Tả

Thanh Vân, nhận thua thay cho ngươi rồi.”

“Chịu thua?” Chu Lương Thần nghe thấy thế thì rất khó tin, sau đó càng tức

giận hơn: “Dựa vào cái gì mà ngươi chịu thua thay cho ta?”

“Dựa vào ta là cậu của ngươi.” Độ Vân Lai ngẩng đầu lên, nhìn Chu Lương

Thần đang tức giận khó chịu một chút: “Trận sinh tử lôi ngày hôm nay, chắc

chắn ngươi không phải là đối thủ của Sở Hi Thanh, ta là cậu của ngươi, không

thể nhìn người mất mạng như thế được. Cha mẹ người để ngươi mài giũa kiếm

pháp và kiếm ý ở trên sinh tử lôi, chứ không bảo người mang mạng ra đánh.”

Chu Lương Thần lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi cho rằng ta

sẽ thất bại? Bại bởi cái tên vẫn còn kém Trang Hồng Phi nửa bậc kia?”

“Là chắc chắn phải thua!” Độ Vân Lai nói như chém đinh chặt sắt, hắn lại đưa

mắt về phía mặt sông lần nữa: “Ngươi là con trai trưởng của Chu gia, chắc cũng

biết Huyết Nhai Đao Quân và Thần Ý Xúc Tử đao ngàn năm trước chứ?”

Thật ra thì Chu Lương Thần họ Chu, hắn mai danh ẩn tích để đi tham gia sinh

tử lôi rèn luyện.

(hai họ Chu này là đồng âm khác nghĩa, họ thật của Chu Lương Thần là chu

trong chu= thuyền)

Chu Lương Thần lại cau chặt mày lại.

Hắn há có thể không biết?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 141: Nhận thua


Hơn một ngàn năm trước, trận đại nạn của Lâm Hải Chu gia chính là do Huyết

Nhai Đao Quân mà thành.

Bốn vị võ tu tam phẩm của Chu gia đều chết dưới tay Huyết Nhai Đao Quân.

Một thế gia Kiếm tu nhất đẳng khi đó, đã bị Huyết Nhai Đao Quân đánh cho tan

tành.

Nhưng chuyện này có quan hệ gì với Sở Hi Thanh?

“Sở Hi Thanh đã tu thành Nhai Tí đao ý, môn đao ý này rất đặc biệt, càng có

nhiều người ở quanh có ác ý với hắn, thì đao ý của hắn càng mạnh hơn.”

“Thời điểm Huyết Nhai Đao Quân mạnh mẽ nhất, đã dựa vào môn đao ý này,

một người địch vạn quân, một đao diệt một quốc gia. Ngàn vạn võ tu trong

thiên hạ, hợp lại với nhau mà còn không phải đối thủ của một mình hắn, thái tổ

Đại Ninh ở trước mặt hắn cũng phải cúi đầu nghe theo.”

Thần sắc Độ Vân Lai hơi phức tạp, cũng ngậm lấy bất đắc dĩ: “Nếu như đặt ở

địa phương khác, thì ngươi có tám chín phần mười là sẽ chiến thắng Sở Hi

Thanh. Chỉ có ở gần Thắng Bại Lâu, là ngươi không có một cơ hội nào cả,

ngươi chắc chắn phải chết!”

Sau trận chiến của Sở Hi Thanh và Trang Hồng Phi, hắn tận mắt nhìn thấy đao

ý của Sở Hi Thanh đã kéo lên toàn thịnh khi đám dân cờ bạc giận dữ và mắng

mỏ.

Với kiếm ý của Chu Lương Thần, chắc chắn sẽ thất bại nhanh chóng chứ đừng

nói đến thắng.

“Hoang đường!” Hai mắt Chu Lương Thần trợn lên vì giận dữ: “Không có

chiến đấu thì làm sao có thể biết thắng bại thuộc về ai?”

Chu Lương Thần hắn, đương đường là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể bỏ

chạy khi lâm trận được?

Hắn không chịu nổi sự mất mặt này!

Chu Lương Thần không có ý định tranh luận với Độ Vân Lai, mà nhảy người

lên một cái, trực tiếp chui vào trong sông Thần Tú, mạnh mẽ bơi về phía bờ

sông bên kia.

Độ Vân Lai nhìn thấy cảnh này thì chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không có ý

định ngăn cản.

Nơi này cách Cổ Thị tập 1200 dặm, dù Chu Lương Thần có chạy nhanh đến đâu

thì cũng sẽ không kịp.

Hơn nữa, mặc dù Chu Lương Thần có đến Cổ Thị tập, thì cũng không còn sinh

tử lôi cho hắn đánh nữa.

Không có Độ Vân Lai cho phép, Tả Thanh Vân sẽ không cho phép Chu Lương

Thần leo lên sinh tử lôi.

Sáng sớm, khi Sở Hi Thanh bò dậy, Lục Loạn Ly vẫn chưa trở về.

Tuy nhiên, trên bàn bát tiên trong phòng khách lại có thêm một con hạc giấy.

Sở Hi Thanh mở hạc giấy ra, phía trên có sáu cái chữ xinh đẹp.

Ra ngoài có việc, chớ tìm. . .

Sở Hi Thanh hơi nhướng mày lên, tò mò mà hỏi dò Sở Vân Vân: “Đây là nàng

để lại từ tối hôm qua à?”

Sở Vân Vân lườm hắn một cái: “Nếu như là tối hôm qua, ngươi cho rằng ta sẽ

không nhìn thấy sao?”

Sở Hi Thanh bắt đầu nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua.

Đêm qua, khi Lục Loạn Ly rời đi, thì đúng là hắn không nhìn thấy con hạc giấy

nào ở trên bàn bát tiên cả.

Nói cách khác, con hạc giấy này đã bay trở về sau khi hắn ngủ say lần nữa.

Sở Hi Thanh hơi lắc đầu, ánh hơi hiện lên vẻ khó hiểu.

Không biết Lục Loạn Ly đi nơi nào mà trắng đêm không về.

Tuy nhiên, cô bé này là thuật võ song tu thất phẩm, mà thiên phú rất cao, sức

chiến đấu cực mạnh, Dù gặp phải lục phẩm thượng thì cũng có thể chạy trốn,

không đến lượt mình lo lắng cho nàng.

“Nàng không ở đây cũng tốt.” Sở Hi Thanh nhét con hạc giấy vào trong tay áo:

“Ngươi xem đao pháp giúp ta một chút, sau khi ngủ dậy ta lại có chút cảm ngộ

mới với đao pháp, ngươi nhìn xem giúp ta.”

Sở Vân Vân liếc mắt nhìn qua một cái, lòng thầm nói lại nữa rồi.

Giấc ngủ của Sở Hi Thanh, chính là một thứ mà nàng không thể nào hiểu nổi.

Mỗi khi Sở Hi Thanh có vấn đề gì khó hiểu, hắn chỉ đi ngủ một giấc là có thể

lĩnh ngộ triệt để.

Hoặc là hôm qua vừa mới bắt đầu luyện một môn võ mới, ngày hôm sau tỉnh lại

thì sẽ tiến bộ một đoạn dài hoặc là cực kỳ thạo thạo.

Nhưng đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài, Tả Thanh Vân dẫn

theo nữ thị vệ đẩy cửa mà vào.

Hắn nhìn thấy Sở Hi Thanh đang múa đao ở giữa phòng khách thì lại thấy buồn

cười: “Đang chuẩn bị cho trận sinh tử lôi ngày hôm nay à? Không cần nữa đâu,

Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai vừa mới cho người qua, nhận thua thay cho

Chu Lương Thần rồi, trận sinh tử lôi ngày hôm nay đã bị hủy bỏ.”

“Nhận thua?” Sở Hi Thanh giật mình nhìn về phía Tả Thanh Vân: “Sao Chu

Lương Thần có thể nhận thua được?”

Hôm qua, khi bọn họ chạm mặt nhau, thì trong mắt Chu Lương Thần tràn đầy

chiến ý.

Theo như hắn phán đoán, thì tính cách của người này cực kỳ mạnh mẽ và ương

bướng.

“Không biết, nói là thân thể đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, nhưng mà ta đoán

là người này đã bị dọa sợ sau trận chiến ngày hôm qua rồi.”

Tả Thanh Vân lắc quạt xếp, trên mặt tràn trề ý mừng.

Trước đêm qua, hắn còn tưởng rằng mình sẽ thua thiệt lớn, không mất mấy tòa

võ đài là không được, thậm chí còn có thể thua luôn cả tòa Thắng Bại Lâu này.

Kết quả là Sở Hi Thanh thần dũng dị thường, sau đó còn kiếm được một mớ.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 142: Nhận thua (2)


Tuy nhiên, Tả Thanh Vân lại nhìn thấy mặt Sở Hi Thanh tràn đầy vẻ thất vọng.

Tả Thanh Vân lại càng thưởng thức người này hơn, hắn cho rằng Sở Hi Thanh

là loại người say mê võ đạo, nghe thấy chiến là mừng.

Cửu Phẩm Kiếm Ma – Chu Lương Thần nhận thua, thì Sở Hi Thanh còn không

vui vẻ.

“Tiểu Sở yên tâm, sau hôm nay, ta sẽ nhanh chóng tìm vài đối thủ cho ngươi,

đảm bảo ngươi đánh đến vui vẻ mới thôi.”

Sở Hi Thanh lòng thầm nói, như vậy thì sao có thể cứu vãn tổn thất của hắn?

Theo tính toán của Sở Hi Thanh, trận sinh tử lôi này của hắn và Chu Lương

Thần, kim ngạch đặt cược phải hai mươi vạn lượng bạc là ít.

Một khi hắn chiến thắng, vậy chắc chắn sẽ kiếm được một mớ.

Còn có danh vọng nữa, một khi hắn đánh bại Chu Lương Thần, thì có lẽ danh

vọng của hắn có thể tăng lên bát phẩm hạ (siêu).

Mấu chốt là Sở Hi Thanh là niềm tin tất thắng vào trận sinh tử lôi này.

Kết quả là Chu Lương Thần lại nhận thua.

Sở Hi Thanh vô cùng đau lòng, thất vọng không thôi.

Trận sinh tử lôi này bị hủy bỏ, làm hắn tổn thất ít nhất một vạn lượng bạc, còn

có ba mươi đến năm mươi điểm võ đạo.

Mất công hắn chăm chỉ múa đao ít nhất bốn ngàn lần ở trong giấc mộng tối qua,

tất cả chỉ vì làm quen với đồ đằng Bí Chiêu và thiên phú mới, để ứng phó với

trận chiến ngày hôm nay.

Để Sở Hi Thanh cảm thấy vui mừng là, sau đó Tả Thanh Vân lại tặng cho hắn

ngân phiếu trị giá hai trăm lượng bạc, coi như là tiền lì xì.

Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai đã nhận thua, nhất định phải chuyển nhượng

một tòa võ đài cho Tả Thanh Vân, nên Tả Thanh Vân cũng phải biểu thị một

chút.

Hắn vỗ vỗ vai Sở Hi Thanh, hào phóng nói: “Mấy ngày gần đây, ngươi có thể

chơi đùa ở Thắng Bại Lâu để thả lỏng một chút, Ta đã phân phó người rồi, tất cả

chi tiêu của ngươi ở Thắng Bại Lâu đều là miễn phí.”

“Ngoài ra, ngươi có thể lấy thẻ đánh bạc trị giá một ngàn lượng bạc, thua thì

tính cho ta, thắng tiền thì ngươi mang đi. Tiểu Sở, nếu như người yêu thích nữ

nhân, vậy thì ngươi có thể gọi nữ nhân xinh đẹp nhất Cổ Thị tập đến chơi, nói

chung là cứ hưởng thụ cho tốt đi!’

Thắng Bại Lâu không chỉ là nơi tổ chức sinh tử lôi, mà còn là động tiêu tiền có

tiếng ở Cổ Thị tập. Nơi này có sòng bạc lớn nhất Cổ Thị tập, cùng có quan hệ

mật thiết với các thanh lâu và kỹ viện ở Cổ Thị tập.

Lúc này, Sở Hi Thanh liếc mắt, dùng ánh mắt để hỏi dò Sở Vân Vân ở bên cạnh

một chút.

Cô muội muội tiện nghi này của hắn đang chắp tay sau lưng, mặt không cảm

xúc, thần thái bất động.

Chỉ là nàng đưa mắt qua, tín hiệu kia rất rõ ràng, ý là ‘Ngươi thử ở lại xem’?

Thật ra thì Sở Hi Thanh cũng không có ý nghĩ gì, hắn chỉ coi trọng cái thẻ đánh

bạc trị giá một ngàn lượng bạc kia thôi.

Thua thì Tả Thanh Vân chịu, thắng thì hắn cầm tiền, vì sao không thử một chút

chứ?

Nhưng lúc này, lồng ngực Sở Hi Thanh bỗng nhiên sinh sôi một luồng chính

khí.

Hắn ra vẻ đàng hoàng nghiêm chỉnh, chắp tay nói: “Đa tạ nha nội nâng đỡ!

Nhưng thời gian gần đây Sở mỗ có chút cảm ngộ ở võ đạo, chỉ muốn tập trung

tu luyện, củng cố cảnh giới. Kính xin nha nội sắp xếp một chút nhân thủ, đưa

hai người chúng ta trở về võ quán.”

Tả Thanh Vân hơi nhướng mày lên, sau đó gật đầu tán thưởng: “Như vậy cũng

tốt, vậy thì ta sẽ sắp xếp cho ngươi.”

Người này không tham hưởng thụ, không yêu nữ sắc, tiền đồ vô lượng. . .

Cũng đúng lúc này, trong tầm nhìn của Sở Hi Thanh lại có một đoàn pháo hoa

nhỏ nổ tung.

Tuy rằng đều là pháo hoa nhỏ, nhưng lại liên tục không ngừng nghỉ.

Sở Hi Thanh nhìn cột điểm võ đạo đang tăng nhanh của mình, lông mày không

khỏi nhướng lên, lòng thầm nói lần này cũng không tính là thua lỗ.

Mà lúc này, toàn bộ Cổ Thị tập đang oanh động vì chuyện sinh tử lôi bị hủy bỏ.

Không chỉ đám dân cờ bạc đang châu đầu ghé tai, mà những nhân viên giang hồ

kiếm cơm ở Cổ Thị tập cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi.

“Không thể nào? Sở Hi Thanh kia uy phong như vậy sao? Thế mà Cửu Phẩm

Kiếm Ma – Chu Lương Thần trực tiếp nhận thua?”

“Cũng không phải nhận thua, chỉ nói là thân thể đột nhiên không khỏe, cho nên

không thể đánh được!”

“Lừa quỷ đi thôi! Tối hôm qua ta còn nhìn thấy hắn nhảy nhót tưng bừng, khỏe

như trâu, nào có bệnh tật gì?”

“Khó tin thần, Cửu Phẩm Kiếm Ma – Chu Lương Thần mạnh hơn Trang Hồng

Phi không ít, đối thủ của hắn chưa từng sống qua ba hiệp, thế mà lại sợ Sở Hi

Thanh?”

“Hôm nay hắn nhận sợ đấy thôi, ngày hôm qua, tất cả mọi người đều cho rằng

Sở Hi Thanh không phải đối thủ của Trang Hồng Phi, kết quả thế nào? Thật ra

như vậy cũng tốt, ta vốn định đặt 50 lượng bạc lên người Chu Lương Thần, bây

giờ thì đỡ phải mất tiền.”

“Cửu Phẩm Kiếm Ma cái gì! Chỉ là con hàng nhát chết mà thôi! Họ Sở kia mới

là vô địch cửu phẩm, cái tên này thật bá đạo, nói là Bá Đao cũng không quá

đáng.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 143: Dưới nước lạnh lắm


Khi hai người Sở Hi Thanh đi về, thì vẫn do nữ thị vệ và hai tên võ tu thất phẩm

đi theo bảo vệ.

Khi bọn họ leo lên đò ngang, số lượng điểm võ đạo của Sở Hi Thanh đã tăng

lên đến 26 điểm.

Tuy rằng không nhiều bằng dự đoán, nhưng cũng có thể an ủi phần nào.

Lúc này, hắn lại phát hiện ra một người quen ở phần đuôi thuyền.

Đó chính là Tạ Chân Khanh, hôm nay nàng mặc một bộ quần áo bó sát người,

tôn lên dáng người xinh đẹp của nàng.

Nhưng hôm nay Tạ Chân Khanh dẫn theo người đi cùng, bên cạnh nàng có bốn

thanh niên cao lớn, nửa thân trên mặc thiết giáp.

Bốn người này đều tay đè đao trên eo, hung thần ác sát mà quét mắt nhìn hành

khách trên thuyền.

Khiến cho đám nam nhân trên thuyền không dám thưởng thức vẻ đẹp kia.

Sở Hi Thanh nhẹ nhàng thi lễ về phía của Tạ Chân Khanh: “Tạ cô nương, thật là

trùng hợp!”

Lần trước, sau khi lật thuyền thì hắn và Tạ Chân Khanh đã chuyện trò vài câu,

coi như là có chút giao tình, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Vì đề phòng sát thủ, Sở Hi Thanh liền đi đến trung ương của đò ngang rồi ngồi

xuống.

Hắn đã có chút danh mỏng ở Cổ Thị tập, bên cạnh lại có vài người hộ vệ. Cho

nên đám hành khách xung quanh rất tự giác đứng dậy, đổi một vị trí ngồi khác.

Lúc này, Tạ Chân Khanh lại bình tĩnh nhìn gương mặt của Sở Hi Thanh, trong

lòng lại hơi do dự.

Hôm qua, nàng cũng xem trận sinh tử lôi của Sở Hi Thanh và Trang Hồng Phi,

tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh lấy yếu thắng mạnh mà chém chết Trang Hồng

Phi.

Sáng ngày hôm nay, Cửu Phẩm Kiếm Ma – Chu Lương Thần sợ hãi uy thế của

Sở Hi Thanh, chủ động nhận thua, tin tức này cũng làm chấn động toàn bộ võ

lâm Cổ Thị tập.

Tạ Chân Khanh do dự mình có nên lấy thân phận lâu chủ Luận Võ Lâu quận Tú

Thủy để trò chuyện với Sở Hi Thanh hay không?

Nàng càng ngày càng cảm thấy hứng thú với thiếu niên này.

Nếu như Sở Hi Thanh không chiến mà thắng Cửu Phẩm Kiếm Ma – Chu Lương

Thần, vậy liền có tư cách để Luận Võ Lâu viết một bài văn chương về riêng

hắn. . .

Lúc này, đò ngang chậm rãi đi đến giữa sông.

Tạ Chân Khanh không do dự nữa, nàng đứng dậy đi về phía của Sở Hi Thanh,

nàng dừng lại ở khoảng cách nửa trượng, sắc mặt nghiêm túc chắp tay nói: “Sở

thiếu hiệp, lát nữa lên bờ, không biết thiếu hiệp có nể mặt mũi mà đến tửu lâu

bên cạnh ngồi một chút không? Tạ mỗ có việc muốn bàn với ngươi một chút.”

“Tạ cô nương.” Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó cũng đứng lên: “Chiều nay ta

muốn trở về võ quán, xin hỏi có chuyện gì không?”

Hắn cũng chỉ có chút giao tình với nữ nhân này, nàng muốn bàn chuyện gì với

mình chứ? Mà lại còn ra vẻ trịnh trọng như vậy nữa?

Là muốn bày tiệc để cảm tạ ơn cứu mạng lần trước sao?

Vậy thì không cần thiết, hắn không để chuyện này vào trong lòng.

Tạ Chân Khanh thì lại khẽ mỉm cười: “Đi võ quán cũng được, đúng lúc ta cũng

muốn đến võ quán Chính Dương. Tạ mỗ chính là lâu chủ. . .”

Nàng đang định nói thân phận của mình ra, sắc mặt lại hơi thay đổi, bởi vì nàng

cảm nhận được cái đò này đang đung đưa kịch liệt.

Sắc mặt Tạ Chân Khanh không khỏi thay đổi, lòng thầm nói không thể nào? Lại

nữa?

Ầm!

Nước sông ở hai bên đò ngang bắn lên trời, mười cái xúc tu vừa thô vừa to lao

ra khỏi mặt sông, chúng quấn quanh chiếc đò, rồi mạnh mẽ xé vụn nó ra, khiến

cho chiếc đò vỡ thành nhiều mảnh.

“Là yêu nghiệt phương nào?”

Nữ thị vệ bên cạnh Sở Hi Thanh lập tức hoành thương mà đứng, làm ra tư thế

phòng bị.

Cũng chỉ một chớp mắt tiếp theo, mười cái xúc tu kia đánh thẳng về phía của Sở

Hi Thanh.

Hai mắt của nữ thị vệ lăng lệ.

“Lớn mật!”

Nàng vung trường thương lên, lập tức chém nát hai cái xúc tu.

Dường như yêu thú dưới nước đã tức giận, tám cái xúc tu còn lại đều đánh

thẳng về phía nữ thị vệ.

Nữ thị vệ lập tức quét thương, mũi thương cắn nát ba cái xúc tu trong đó.

Nhưng mấy cái xúc tu còn lại của yêu thú, vẫn mạnh mẽ kéo nàng xuống nước.

Thời điểm này, trên và dưới thuyền đã loạn tùng phèo.

Đại đa số người đều không kịp chuẩn bị nên đã ngã xuống nước, còn có mấy

chục cái xúc tu nhỏ bé thò ra khỏi mặt nước, nhảy nhót tưng bừng như yêu ma.

“Đây là Thủy yêu ở đâu?”

“Là Hà La Ngư! Con Hà La Ngư vừa rồi ít nhất phải là thất phẩm.”

“Không ổn! Đại tiểu thư bị Hà La Ngư cuốn xuống nước rồi.”

“Mau cứu Tạ đại tiểu thư.”

Hai vị võ tu thất phẩm bên cạnh Sở Hi Thanh cũng đồng thời ra tay, cố gắng

chặn đám xúc tu kia lại.

Sở Hi Thanh thì lại kinh hãi không thôi, lẽ nào đám Hà La Ngư này đến vì bản

thân mình? Muốn báo thù cho con cháu đã ‘chết’ ở trong tay mình vào hai mươi

ngày trước?

Nhưng hắn không phải chính chủ mà! Hẳn chỉ cõng nồi thôi!

Đám xúc tu của những con Hà La Ngư kia, quả nhiên là vẫn không ngừng truy

kích bóng người của Sở Hi Thanh.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 144: Dưới nước lạnh lắm (2)


Sở Hi Thanh bị ép đến bất đắc dĩ, chỉ có thể nhảy nhót qua lại ở trên những

miếng gỗ vụn đang trôi nổi trên mặt sông.

Hết cách rồi, hắn mới xăm toàn đồ Bí Chiêu của Truy Phong đao pháp, trong

vòng ba ngày không thể chạm nước.

May mà hắn đã khống chế được linh thức, năng lực cảm ứng tăng lên rất nhiều,

nên vẫn có thể tránh né được.

Sở Vân Vân thì lại đứng ở trên một mảnh boong thuyền, sắc mặt lạnh lẽo nhìn

xuống dưới nước.

Lúc này đang có hai bóng người màu đen đang yên lặng ẩn nấp ở dưới nước,

ánh mắt của bọn họ vẫn luôn khóa chặt Sở Hi Thanh, chờ đợi cơ hội để ra tay.

Lúc này, vừa hay có một làn sóng đánh đến, Sở Vân Vân nhân cơ hội này, ra vẻ

không còn lực nên bị rơi vào trong nước.

Bóng người của nàng bơi nhanh ở trong nước như cha, cẳng chân hơi run lên,

liền có thể bơi xa đến mấy trượng, đi đến gần hai cái bóng đen kia.

Hai người này đồng thời có cảm ứng, liền quay đầu nhìn qua.

Thiếu nữ này. . . hình như là muội muội thuật sư của Sở Hi Thanh?

Đây chính là ý nghĩ cuối cùng của bọn họ, hai người họ nhìn thấy quả đấm nhỏ

nhắn của Sở Vân Vân đập đến. Sau đó bọn họ không kịp làm gì cả, toàn thân đã

bị nện thành thịt băm, cả người biến thành bọt máu hòa vào trong làn nước.

Sở Hi Thanh hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở dưới nước, hắn đang

cố gắng hết sức để né tránh đám xúc tu kia.

Đám Hà La Ngư này rất điên cuồng, chúng nó hoàn toàn không để ý đến hai tên

võ tu thất phẩm đang giết chóc ở trong nước, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hi

Thanh.

Khi Sở Hi Thanh đã bị ép đến mức không còn lối thoát, thì Tạ Chân Khanh lại

ngoi đầu lên từ mặt nước.

Lúc nãy, nàng bị bất ngờ không kịp chuẩn bị nên đã bị cuốn vào trong nước, lại

bị một con Hà La Ngư bát phẩm cuốn lấy chân phải, may mà có đám gia tướng

cứu giúp nên mới có thể nổi lên mặt nước.

Lúc này, hai mắt Sở Hi Thanh sáng ngời.

Được cứu rồi!

Hắn không do dự chút nào, phi thân qua bên đó, tránh khỏi hai cái xúc tu đang

đuổi theo mình.

Tạ Chân Khanh há miệng hô hấp ở trên mặt nước, đồng thời lau nước ở trên

mặt.

Khi nàng mở mắt ra, liền trông thấy một bàn chân hết sức quen thuộc ở ngay

trước mắt mình.

Tạ Chân Khanh còn chưa kịp suy nghĩ gì, cả người liền ùm một tiếng, rồi chìm

xuống dưới một lần nữa.

. . . Là tên kia, tên khốn kia lại giẫm lên mặt nàng!

Chờ đến khi Tạ Chân Khanh ôm một khối gỗ nổi ở trên mặt nước lần nữa, thì đã

là hơn hai mươi hô hấp sau.

Lúc này, nữ thị vệ đã đẩy lùi con Hà La Ngư cỡ lớn kia đi, đám đời con cháu

của nó không thể không rút lui.

Tạ Chân Khanh liếc mắt nhìn bốn phía một cái, con ngươi lập tức co rút lại.

Sở Hi Thanh đang ở nơi cách nàng chưa đến một trượng, hắn đang ôm một cô

bé có sắc mặt trắng bệch, yếu ớt. Hai người thản nhiên ngồi ở trên một mảnh

boong thuyền nhỏ.

Mặt Tạ Chân Khanh nhất thời xanh mét, nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh, tựa

như phải nhớ kỹ ngũ quan và tướng mạo của thiếu niên này vậy.

Sở Hi Thanh thì lại tưởng Tạ Chân Khanh muốn lên đây ngồi cho nên mới nhìn

mình như thế.

Hắn thầm nghĩ mảnh boong thuyền này cũng còn không ít không gian, cho nên

liền tốt bụng mà đưa tay về phía Tạ Chân Khanh.

“Tạ cô nương lên đây đi, dưới nước lạnh lắm!’

Tạ Chân Khanh lại hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu qua một bên.

Trong lòng nàng âm thầm thề.

Trong tháng này, nàng nhất định phải làm cho Sở Hi Thanh leo lên Thanh Vân

Bảng, nhất định!!!!!!

Từ nay về sau, nàng không đội trời chung với tên khốn này!

Sở Hi Thanh thì lại ngượng ngùng mà thu tay về.

Hắn cũng hiểu là chuyện gì, cho nên cũng thấy hơi chột dạ.

Nhưng mà cũng hết cách, khi đó hắn không giẫm một cước kia thì hắn sẽ phải

rơi xuống nước.

Hắn không thể để cho toàn đồ Bí Chiêu của Truy Phong đao pháp có giá trị

mười ngàn lượng bạc bị ngâm nước sông.

Mà lúc này, Sở Hi Thanh không biết chính là, sau khi con Hà La Ngư cỡ lớn kia

rút lui. Trong một chỗ rừng rập tại ven sông Thần Tú, Linh Nhãn đang ngồi

đàng hoàng trên một tòa pháp đàn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc

mặt tái nhợt mà nhìn về phía sông Thần Tú.

Hành động thất bại, Huyết Thủ và Hắc Xà đều đã chết, mà lại chết vô thanh vô

tức.

Nhưng mà chuyện này không đúng, vì kéo ba vị cao thủ ở bên người Sở Hi

Thanh đi, hắn đã không tiếc bỏ ra một cái giá lớn để kiếm Hà La Ngư, hành

động này vốn phải thắng chắc mới đúng!

Vậy thì chứng tỏ vẫn còn có cao thủ đang ẩn núp ở bên cạnh Sở Hi Thanh!

Sở Hi Thanh trôi nổi ở trên mặt sông tầm nửa khắc thời gian, liền nhìn thấy

thuyền của Thiết Kỳ Bang.

Trùng hợp chính là, chiếc thuyền này vẫn là Hương chủ Lý Đức Hậu của Thiết

Kỳ Bang.

Sau khi hắn nhìn thấy Sở Hi Thanh thì không khỏi kinh ngạc một trận: “Thật là

trùng hợp, Sở thiếu hiệp, ngươi lại lật thuyền à!"
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 145: Dưới nước lạnh lắm (3)


Mặt Sở Hi Thanh nhất thời đen xì, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mặt sông.

Đám Hà La Ngư chết tiệt này, chuyện này còn chưa xong đâu!

Chờ đến ngày đao pháp của hắn đại thành, hắn nhất định chém sạch đám Hà La

Ngư này để nhắm rượu.

Huynh muội bọn họ đi thuyền của Lý Đức Hậu trở về bờ tây, sau đó đi theo ba

người nữ thị vệ trở về võ quán Chính Dương.

Quá trình này rất bình an, không có chuyện gì bất ngờ cả.

Nhưng Tạ Chân Khanh và mấy tên tùy tùng của nàng vẫn luôn đi theo sau đuôi.

Điều đáng nhắc đến là, nữ nhân này không chỉ đeo một cái khăn che mặt, mà

ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Hi Thanh.

Ánh mắt kia cực kỳ sắc bén như đao thương kiếm kích, suýt nữa thì xuyên

thủng thân thể của Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng mà việc này là do hắn đuối lý, nên

chỉ có thể làm như không thấy.

Khi đoàn người đi đến võ quán, Sở Hi Thanh nhìn thấy đám người quán chủ Lôi

Nguyên ở phía xa xa, một đám võ sư giáo viên và quan liêu đang đứng ở cổng

lớn, giống như là đang chờ đợi ai đó.

Khi Lôi Nguyên nhìn thấy bọn họ, nhất thời tỏ vẻ vui mừng, bước nhanh qua

đó.

Sở Hi Thanh được yêu mà sợ, lòng thầm nói lẽ nào vị quán chủ đại nhân này

đang nghênh đón mình sao?

Có điều, tuy rằng hai ngày nay hắn có chút danh tiếng ở Cổ Thị tập, nhưng

không đến mức để cho Lôi Nguyên coi trọng như vậy chứ?

Một chớp mắt tiếp theo, Lôi Nguyên liền đi qua bên cạnh hắn.

Hắn cười ha ha, chào đón Tạ Chân Khanh: “Tạ lâu chủ, hôm nay thật sự là để

Lôi mỗ chờ mong rồi, lát nữa lâu chủ phải tự phạt ba chén rượu mới được!”

“Tạ lâu chủ? Lâu chủ gì?” Sở Hi Thanh quay đầu nhìn lại, mặt viết đầy ngạc

nhiên và nghi ngờ.

Nữ thị vệ thì lại lườm hắn một cái: “Nàng chính là lâu chủ của Luận Võ Lâu

quận Tú Thủy, ngươi không biết sao?”

Sắc mặt Sở Hi Thanh nhất thời đen xì, nữ nhân họ Tạ này, lại chính là lâu chủ

của Luận Võ Lâu quận Tú Thủy?, quan ‘Giáo khám lang’ cấp thất phẩm?

Sở Hi Thanh hối hận không thôi: “Vân Vân, ngươi nói xem, bây giờ ta mà chân

thành xin lỗi nàng, thì nàng có tha thứ cho ta hay không?”

Hắn đang định tiêu chút tiền để tìm người Luận Võ Lâu viết vài bài văn chương

về mình đây.

Dựa theo lời giải thích của hiện đại, chính là cái gọi mua lưu lượng.

Lần trước, sau khi Luận Võ Thần Cơ – Đông Vân Chí phát hành, thì đã mang

đến cho hắn rất nhiều điểm võ đạo, Sở Hi Thanh ăn tủy mới biết vị.

Lần này thì tốt rồi, hắn đắc tội với lâu chủ của Luận Võ Lâu quận Tú Thủy rồi.

Sở Vân Vân không khỏi liếc mắt nhìn Tạ Chân Khanh một chút.

Thị lực của nàng mạnh mẽ, nên có thể nhìn xuyên qua lớp lụa mỏng kia, nhìn

thấy dấu giày ở trên mặt Tạ Chân Khanh, còn cả ánh mắt tức giận của Tạ Chân

Khanh nữa.

Sở Vân Vân hơi do dự một chút: “Có lẽ được, ngươi có thể thử xem?”

Nàng biết sức mạnh của cán bút.

Đắc tội với lâu chủ của Luận Võ Lâu quận Tú Thủy, đúng là một chuyện rất rắc

rối.

Bọn họ có thể dùng văn tự đến nâng một người lên, cũng có thể giẫm một người

xuống đáy bùn.

Cao thủ chân chính, tất nhiên sẽ không thèm để ý đến bọn họ.

Nhưng hai người bọn họ bây giờ chỉ là mấy cái mầm cây nhỏ, không chịu nổi

sóng gió.

Tạ Chân Khanh cũng chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của hai huynh muội bọn họ.

Trong lòng nàng nhất thời có thêm vài phần đắc ý.

Tiếp đó, Tạ Chân Khanh còn kiêu ngạo mà vênh mặt lên.

Nàng còn chưa bắt đầu đâu!

Ta sẽ cho người lên Thanh Vân Bảng!

Chờ đến kỳ Luận Võ Thần Cơ – Đông Vân Chí này phát hành, tên của người sẽ

leo lên Thanh Vân Bảng của quận, khi đó ngươi mới biết Tạ Chân Khanh ta lợi

hại như thế nào!

. . .

Cuối cùng, Sở Hi Thanh giả vờ hờ hững đi thẳng vào trong võ quán.

Chủ yếu là hắn đã thiết lập hình tượng của mình rồi, là một cao thủ lạnh lùng

cao ngạo bất quần.

Hắn há có thể phá hỏng hình tượng của mình ở trước mặt mọi người?

Trường hợp riêng thì không có vấn đề, Sở Hi Thanh chuẩn bị qua một chút thời

gian, đợi đến khi dấu giày trên mặt Tạ Chân Khanh biến mất, thì hắn sẽ mời

nàng ra, bày tiệc rượu để xin lỗi nàng.

Hắn còn muốn dựa vào Luận Võ Thần Cơ để dương danh đây, không thể đắc tội

với vị lâu chủ này được.

Sau khi trở lại võ quán, Sở Hi Thanh liền ngâm mình ở trong tiểu viện của mình

để tập trung luyện đao.

Những câu mà hắn nói với Tả Thanh Vân, cũng không phải là nói suông.

Mặc kệ là Truy Phong Trục Điện Chi Thủ giai đoạn thứ hai, hay là toàn đồ Bí

Chiêu của Truy Phong đao pháp, không phải là thứ mà ba năm ngày là có thể

nắm giữ, hắn phải tiềm tu một thời gian mới được.

Đầu tiên, Sở Hi Thanh bỏ ra một buổi chiều để nghe Sở Vân Vân chỉ đạo đao

pháp.

Bây giờ tốc độ đao của hắn đã nhanh hơn sáu phần mười so với khi đánh sinh tử

lôi, phương thức dùng đao tất nhiên sẽ khác.

Tiếp đó, hắn lấy lý do là mệt mỏi vì đánh sinh tử lôi, để tiến vào huấn luyện giả

lập rồi tập luyện.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 146: Dưới nước lạnh lắm (4)


Sở Vân Vân cũng không ngại Sở Hi Thanh ‘tham ngủ’.

Trước kia nàng cho rằng Sở Hi Thanh đang lười biếng nên mới ngủ ngày, nhưng

bây giờ thì nàng đã không có ý kiến nữa.

Cái tên này có thể ngộ đạo ở trong giấc ngủ, nếu cho hắn ngủ thêm một chút thì

cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng mà sáng sớm hôm sau, khi thể dục buổi sáng thì Sở Hi Thanh không

khỏi cau chặt lông mày.

Hắn không tìm thấy Lục Loạn Ly ở trong đám người.

Trước kia, Sở Hi Thanh luôn chê Lục Loạn Ly phiền, luôn thích quấn quýt lấy

hắn.

Nhưng mà hôm nay không nhìn thấy cô bé này, thì trong lòng hắn lại như có

một tảng đá nặng trình trịch, không bỏ xuống được.

Diệp Tri Thu nói hiện giờ có rất nhiều cao thủ tụ tập tại quận Tú Thủy, dòng

nước ngầm rất mạnh, lại có Huyết Phong Đạo ẩn núp trong bóng tối.

Tuy rằng Lục Loạn Ly có tu vị thât phẩm, nhưng cũng chưa chắc là đã không

xảy ra chuyện.

Nàng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Sau khi thể dục buổi sáng kết thúc, Sở Hi Thanh lấy hai cái đùi gà và ba cái

cánh gà ở nhà ăn.

Mà khi hắn bắt đầu ăn, thì lại thấy món ngon thường ngày là cánh gà đã không

còn ngon nữa.

Sở Hi Thanh sờ sờ khối Phong Độn Phù ngũ phẩm ở trước ngực mình, đồ vật

bảo mệnh của cô bé kia vẫn ở chỗ của hắn.

“Vân Vân, ngươi nói xem, quận Tú Thủy có chuyện gì mà có thể để Lục Loạn

Ly đi trắng đêm không về?”

Sở Vân Vân nghe thấy lời này thì cũng cau mày, nàng đặt chén cháo trong tay

xuống.

Sau khi Lục Loạn Ly rời đi, hai ngày rồi mà không thấy tăm hơi, việc này

không giống bình thường.

“Nàng ẩn nấp ở võ quán, đơn giản là vì Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng Liệt

Vương gì gì đó kia.” Lục Loạn Ly rơi vào trầm tư: “Có phải là nàng đi tìm

Nghịch Thần Kỳ hay không?”

Sở Hi Thanh cũng nghĩ như vậy, tại quận Tú Thủy này, cũng chỉ có Nghịch

Thần Kỳ mới có thể để cho Lục Loạn Ly để ý như vậy.

Mà kết quả này, khiến cho Sở Hi Thanh không thể suy đoán được hướng đi của

Lục Loạn Ly.

Sở Hi Thanh suy ngẫm chốc lát, liền quyết đoán móc một lá bùa màu vàng ở

trong tay áo ra, sau đó gấp thành một con hạc giấy.

Sở Vân Vân nhìn thấy hắn gấp hạc giấy, thần sắc hơi động: “Ngươi muốn tìm

Ngô Mị Nương?”

Cái lá bùa màu vàng này, là nữ nhân gọi Ngô Mị Nương đã đưa cho hắn vào

đêm hôm trước.

“Tả nha nội nói nàng là người có tin tức linh thông nhất quận Tú Thủy, vậy thì

không ngại thử năng lực của vị Ngô Mị Nương này một lần.”

Sở Hi Thanh gấp hạc giấy xong, liền truyền một tia chân nguyên của mình vào

trong đó.

Con hạc giấy kia hơi run lên, sau đó liền ‘sống’ lại, nó đần độn vỗ cánh, lung

lay lắc lư bay về phía bên ngoài cửa sổ.

Nhưng đến khi nó đi ra ngoài nhà ăn, thì động tác của nó vô cùng thành thạo,

chẳng mấy chốc đã biến mất ở trên không trung.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại đi tìm Diệp Tri Thu.

Lục Loạn Ly là học sinh Đông viện của võ quán, nên chuyện này tìm Diệp Tri

Thu là chuẩn không sai.

Điều kỳ lạ chính là, hai huynh muội bọn họ tìm khắp võ quán mà không thể tìm

được Diệp Tri Thu.

Trước kia, Diệp Tri Thu thường giảng bài hoặc tu luyện võ đạo ở trong võ quán,

thỉnh thoảng còn có thể ra ngoài uống rượu với bạn bè.

Nhưng hôm nay bọn họ đi tìm mấy chỗ đó, mà vẫn không nhìn thấy Diệp Tri

Thu.

Cũng chính lúc này, một con hạc giấy run run rẩy rẩy mà bay đến, dừng lại ở

trước người Sở Hi Thanh.

Khi Sở Hi Thanh mở con hạc giấy ra xem, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Ngô Mị Nương đúng là có tin tức của Lục Loạn Ly.

Khoảng tầm nửa ngày trước, có người nhìn thấy một thiếu nữ có dung mạo và

thân hình tương tự Lục Loạn Ly xuất hiện ở Hỏa Cốt Quật.

Ngoài ra, Ngô Mị Nương còn tặng miễn phí hai tin tức khác.

Thời gian gần đây, có một lời đồn đại ở trong quận Tú Thủy.

Năm xưa, khi Tần Mộc ca tu hành ở võ quán Chính Dương thì đã từng đi vào

Hỏa Cốt Quật, còn ở trong đó gần nửa tháng trời.

Còn có một đạo nhân mã của Huyết Phong Đạo tụ tập ở bên ngoài Hỏa Cốt

Quật.

Cuối cùng còn có một câu nói, 200 lượng bạc một tin tức.

Sở Hi Thanh tỏ vẻ nghi ngờ mà đưa tin phù trong tay cho Sở Vân Vân: “Ngươi

để manh mối của Nghịch Thần Kỳ kia ở trong Hỏa Cốt Quật?”

Sở Vân Vân nhất thời tức giận, trả lời: “Làm sao có thể? Chuyện Nghịch Thần

Kỳ là chuyện giả dối không có thật, ta còn chưa từng nhìn thấy nó. Trước kia, ta

đến Hỏa Cốt Quật là vì tìm Dương Dương Thảo. . .”

Nàng liếc mắt nhìn mấy chữ ở trên tin phù, sau đó sắc mặt liền trầm xuống,

bước chân lao nhanh về phía cổng lớn phía nam của võ quán.

Chỉ vì cánh cổng này cách cổng thành của thành Tú Thủy gần nhất.

Sở Hi Thanh cũng không nói lời nào, mà chạy theo sau nàng.

Hắn nghi ngờ đây chính là một cạm bẫy mà Huyết Phong Đạo bố trí riêng cho

Lục Loạn Ly.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 147: Tao ngộ


Khi huynh muội Sở Hi Thanh cưỡi ngựa thuê chạy đến Hỏa Cốt Quật, vừa đúng

là lúc giữa trưa.

Sở Hi Thanh vừa mới đi đến khu vực bên ngoài của Hỏa Cốt Quật, thì đã cảm

giác được bầu không khí nơi này không đúng lắm.

Tòa thị trấn được xây dựa vào Hỏa Cốt Quật kia, không có một bóng người trên

đường, đại đa số cửa hàng đều mở cửa, nhưng bên trong thì bừa bộn như bị lật

tung. Hai bên đường phố còn có một số thi thể và máu thịt be bét.

Sở Vân Vân xem qua hai cái cửa hàng, thì không khỏi cau chặt lông mày:

“Chắc là thị trấn này đã bị mã phỉ cướp sạch.”

Nàng nhìn thấy rất nhiều dấu chân ngựa ở trên đường phố, cũng có một số phân

ngựa còn tươi mới.

Những vết thương trên đám thi thể kia, đại đa số đều ở phần đầu vai và b* ng*c.

Vết đao từ trên xuống dưới, tất cả khớp xương bên trong đã vỡ vụn.

Hiển nhiên là bị người ta chém từ trên xuống, bọn họ mượn tư thế xung kích

của chiến mã, cho nên lực rất mạnh.

Ngoài ra, vết thương còn rất mới, vết máu vẫn chưa khô, chứng tỏ trận cướp

bóc và tàn sát quy mô lớn này, chỉ mới phát sinh trong vòng một canh giờ.

Sở Hi Thanh thì lại nghi ngờ không thôi: “Mã phỉ từ đâu đến? Mà lại dám ra tay

ở Hỏa Cốt Quật?”

Hỏa Cốt Quật là nơi nằm ngoài luật pháp, không bị triều đình quản lý.

Nơi này không có cẩm y vệ, không có lục phiến môn, cũng không có quân lính

bảo vệ.

Tuy nhiên, hơn hai mươi nhà hiệu buôn và hiệu thuốc của quận Tú Thủy đều tập

trung ở đây, thế lực rất lớn mạnh.

Sau lưng bọn họ, hoặc là võ đạo thế gia truyền thừa lâu đời, hoặc là bang phái

và thế lực mạnh mẽ trên giang hồ.

Lúc này, tuy rằng nhân mã của Long gia và Thiết Kỳ Bang đã rút khỏi Hỏa Cốt

Quật, nhưng trong thị trấn bên Hỏa Cốt Quật này vẫn có tám chín trăm võ sư hộ

viện.

Những người hái thuốc kia cũng không phải quả hồng mềm, bọn họ dám kiếm

ăn ở nơi sâu trong Hỏa Cốt Quật, há có thể không có một thân võ nghệ?

Có người nói trăm năm trước, triều đình từng có ý định thành lập một cái huyện

ở đây, nhưng bị thế lực địa phương bắt tay ngăn cản.

Vị quận trưởng muốn phổ biến ý nghĩ này, cũng bị biếm quan đến Bắc vực, chỉ

qua một năm là đã chết trận nơi biên cương.

Ánh mắt Sở Vân Vân lạnh lẽo: “Mã phỉ bình thường tất nhiên không dám động

vào nơi này, nhưng nếu cộng thêm Huyết Phong Đạo thì lại khác.”

Sau trận chiến ở Tàng Kinh Lâu, Huyết Phong Đạo chỉ còn lại một ít người,

nhưng thành viên còn lại đều là cao thủ ngàn người có một.

Thế lực sau lưng của Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy, càng là một tồn tại có

địa vị ngang bằng với Vô Tướng Thần Tông.

Huyết Phong Đạo muốn tìm một đoàn mã phỉ ở gần quận Tú Thủy, là một

chuyện dễ như trở bàn tay.

Hai người tìm hai bộ quần áo ở trên trấn, thay bộ quần áo đệ tử võ quán trên

người xuống, sau đó đi về phía miệng quật ở gần nhất.

Nơi này chắc hẳn là mắt trái của thi thể Cổ thần, ngoại hình như một cái bát.

Sở Hi Thanh phát hiện hơn 100 con ngựa ở bên ngoài miệng quật, còn có một

đội bảy người đang trông coi và chăm sóc ngựa.

Trong miệng quật còn có hơn mười người, bọn họ mặc giáp da, từng người ấn

chuôi đao, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn ra bên ngoài.

Sở Vân Vân quan sát hoàn cảnh một phen, sau đó liền trực tiếp đi về phía miệng

quật.

Nàng đội một cái mũ che màu đen, bóng người như mờ như ảo.

“Người nào?”

Đám mã phỉ kia dồn dập rút đao ra khỏi vỏ, nhưng bọn họ vừa mới làm xong

động tác này, thì Sở Vân Vân đã đi đến giữa đám người bọn họ.

Răng rắc! Răng rắc!

Theo những tiếng gãy xương lanh lảnh vang lên, những người kia còn chưa kịp

làm gì thì đã ngã ầm xuống đất.

Nhưng mà Sở Vân Vân vẫn để lại hai người sống, xương gáy của bọn họ hơi

vặn vẹo, nhưng vẫn còn hơi thở yếu ớt.

Sở Hi Thanh đi theo qua bên đó, nhặt một thành Ma luyện Khinh cương đao ở

dưới đất lên rồi chỉ vào cổ họng của một người: “Các ngươi là mã phỉ từ đâu?”

Người kia dùng ánh mắt vô cùng căm hận và oán độc để nhìn Sở Hi Thanh, hắn

phun một ngụm máu: “Chúng ta là Bạch Vân Trại ở Tây Sơn, đám con hoang

các ngươi chết chắc rồi!”

Sở Hi Thanh hiểu biết có hạn với giang hồ Đại Ninh, hắn không biết Bạch Vân

Trại là thế lực gì, nằm ở nơi nào.

Nhưng mà hắn biết Tây Sơn, khi hai người bọn họ vừa mới đến quận Tú Thủy,

thì Sở Vân Vân đã đến Tây Sơn để săn bắn.

Đó là một dãy núi kéo dài hơn bốn trăm dặm, phạm vi rất rộng lớn.

“Các ngươi tới nơi này làm gì?” Lưỡi đao của Sở Hi Thanh đã đâm vào một tấc

trong cổ họng của mã phỉ, làm cho một vệt máu tươi tràn ra ngoài: “Huyết

Phong Đạo muốn làm cái gì?”

“Tất nhiên là đến để phát tài, mấy vị hảo hán Huyết Phong Đạo dùng tiền mời

chúng ta đến giúp một tay.” Mã phỉ biết rõ mình phải chết, nhưng vẫn không sợ

hãi, mà còn nở nụ cười: “Nhưng mà ngoại trừ cướp đoạt tiền tài ở Hỏa Cốt

Quật, thì dường như bọn họ còn muốn bắt người nào đó, có người nói là một nữ

nhân. Các ngươi có giỏi thì đi xuống tìm mấy vị hảo hán Huyết Phong Đạo mà

hỏi đi.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 148: Loạn Ly


Tên mã phỉ này hy vọng hai người Sở Hi Thanh đi xuống Hỏa Cốt Quật, sau đó

tự tìm đường chết, cho nên hỏi gì đáp nấy.

Ánh mắt Sở Vân Vân lạnh lẽo, tiện tay vung đao chấm dứt tính mạng của người

này.

Lúc này, Sở Vân Vân đã giải quyết hết đám mã phỉ ở bên cạnh bầy ngựa, còn

đang dùng Hóa Thi Thủy để giải quyết thi thể.

Lần trước, khi nàng đi vào Hỏa Cốt Quật thì không xử lý đám thi thể ở bên

ngoài, thật ra đã để lại mầm họa không nhỏ, may mà đám người Long gia không

để ý, cũng chưa từng điều tra.

Hai người thu dọn hiện trường một chút, sau đó tiếp tục đi vào nơi sâu xa trong

Hỏa Cốt Quật.

Sở Hi Thanh nghĩ đến lời nói của tên mã phỉ kia, trong lòng lại như có lửa đốt.

Hắn hận không thể lập tức tìm thấy Lục Loạn Ly, nhưng mà Hỏa Cốt Quật này

kéo dài hơn hai mươi dặm, nơi sâu xa nhất thì lại sâu tận ba dặm dưới lòng đất,

mà bên trong có vô số hang động và ngõ ngách, giống như kinh mạch và mạch

máu ở trong cơ thể vậy, mà bốn phía giao nhau, nhằng nhịt khắp nơi, cực kỳ

phức tạp.

Dù là người hái thuốc quen thuộc Hỏa Cốt Quật nhất, thì cũng có nguy cơ bị lạc

đường.

Bọn họ muốn tìm một người ở chỗ này, càng như là người mù dò đường, chỉ có

thể dựa vào vận may.

“Đừng nóng vội, ta sẽ có biện pháp!” Sở Vân Vân nhìn Sở Hi Thanh đang lòng

nóng như lửa đốt: “Lục cô nương sẽ không sao đâu, nàng có xuất thân bất

phàm, nên sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cái tên này bình thường thì luôn miệng ghét bỏ Lục Loạn Ly, nhưng đến khi

Lục Loạn Ly xảy ra chuyện thì lại nóng vội đến mức này.

Sở Vân Vân bỗng nhiên dừng bước lại, nàng liếc mắt nhìn bốn phía, sau đó đột

nhiên nện một quyền lên vách đá ở bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên nàng dùng toàn lực, hang đá chung quanh liền rung chuyển

như đất sập, còn mắt đất cũng chấn động rất mãnh liệt.

Sở Hi Thanh cau mày liễu lại, nàng chỉ cảm thấy ngực hơi đau, khí huyết cuồn

cuộn.

Nàng vừa mới sử dụng hai phần mười sức mạnh thân thể, cũng đã tác động đến

ám thương ở trong người.

Sau đó, áp tai vào bên vách đá để lắng nghe.

“Đây là phương pháp ‘nghe âm phản tiếng’ được lưu truyền trong quân đội, nó

có thể mượn âm thanh mà người tạo ra, để nghe thấy động tĩnh trong ngoài

phạm vi mấy chục dặm. Đáng tiếc là bây giờ ta không có chân nguyên, cho nên

không nghe được xa như vậy.”

Chỉ một lát sau, con ngươi của nàng đọng lại, bóng người lao thẳng về phía sâu

xa của động quật như một cơn gió.

Dường như Sở Vân Vân hiểu rõ tòa hang đá khổng lồ này như lòng bàn tay,

nàng xe nhẹ đường quen cho nên đi rất nhanh.

Sở Hi Thanh cắn răng, dùng toàn lực để đuổi theo bước chân của Sở Vân Vân.

Không lâu sau, hắn nghe thấy vài tiếng người rất mơ hồ.

Những âm thanh này phiêu theo chiều gió, lúc thì ở đông, lúc thì ở tây, chợt trái

chợt phải, làm người ta khó có thể phân biệt.

Sở Hi Thanh chỉ có thể cảm giác được, bọn họ càng ngày càng gần với nơi phát

ra âm thanh hơn.

Nhưng đúng lúc này, Sở Vân Vân hơi nhướng mày lên, nàng nhìn thấy một đội

mã phỉ mặc giáp da màu đen ở phía trước, bọn họ đang lao nhanh ở trong hang

động.

Nàng đột nhiên đạp xuống một cái, bóng người lóe lên, lập tức lắc mình tiến

vào trong đám người này.

Tốc độ ra tay của Sở Vân Vân nhanh như điện quang hỏa thạch.

Đám người này còn chưa kịp phát ra âm thanh thì đã ngã hết xuống đất.

Sở Vân Vân vẫn để lại một người sống như thường lệ.

Sở Vân Vân thở hồng hộc mà đuổi theo sau, hắn không chờ hơi thở bình ổn, mà

cầm đao chỉ vào cổ họng của tên mã phỉ này.

“Cô gái mà các ngươi muốn vây giết đang ở chỗ nào. . .”

Giọng nói của Sở Hi Thanh chợt im bặt, chỉ vì hắn nhìn thấy hai bóng người đi

ra khỏi khúc quanh ở phía trước.

Đó là hai tên Huyết Phong Đạo, bọn họ đều mặc Huyết Y (quần áo đỏ như máu)

nên rất dễ nhận ra.

Sở Hi Thanh nhận ra một người trong đó, chính là tên nam tử độc nhãn đã từng

truy sát Lục Loạn Ly ở trong Tàng Kinh Lâu.

Cũng chính là võ tu ngũ phẩm thứ hai của Huyết Phong Đạo, ngoại trừ Lý Đạo

Quy.

Khi song phương chạm mặt nhau, trong mí mắt của Sở Vân Vân nhất thời lóe

lên một tia sát khí lẫm liệt.

Thanh niên độc nhãn nhìn thấy hai người Sở Hi Thanh, thì hai mắt hắn híp lại,

hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Các ngươi là người phương nào?”

Hắn cầm một thanh Nanh Sói Hoàn Thủ đao, cẩn thận hoành trước ngực, làm ra

tư thế phòng bị.

Mười cái hô hấp trước, thanh niên độc nhãn này từng liên lạc bằng pháp khí

truyền âm với đội nhân mã tinh nhuệ này của Bạch Vân Trại.

Hai người này lại có thể giải quyết tám tên mã phỉ tinh nhuệ trong thời gian

ngắn như vậy, tuyệt đối không phải kẻ yếu.

“Các hạ thật là to gan, biết rõ Bạch Vân Trại và Huyết Phong Đạo chúng ta

đang làm việc ở đây, mà lại còn dám xông vào. . .”

Khoảnh khắc này, thanh niên độc nhãn nhìn thấy bóng người gầy yếu của Sở

Vân Vân biến mất, rồi lập tức xuất hiện ở trước mắt của hắn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 149: Loạn Ly (2)


Một chớp mắt tiếp theo, đầu của đồng bạn có tu vị thất phẩm ở bên cạnh hắn đã

nổ tung, bị nắm đấm trắng nõn của Sở Vân Vân đấm thành cặn bã.

Khi những miếng thịt vụn bay lả tả ở trên không trung, con ngươi của thanh

niên độc nhãn nhất thời co rụt lại thành một kim.

Ánh đao của hắn cũng theo đó mà chặn đánh quyền phong của Sở Vân Vân.

Sức mạnh của đối thủ như núi, mỗi khi thanh niên độc nhãn đỡ một quyền, thân

thể hắn liền lùi lại năm bước, toàn thân và lục phủ ngũ tạng cũng theo đó mà

rung lên.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ chính là, tuy rằng sức mạnh của đối phương rất kinh

khủng, nhưng nấm đấm lại không có một chút chân nguyên nào.

Điều này rất kỳ quái, dù là những cao thủ luyện thể kia, sau khi tu luyện đến

mức này thì cũng sinh sôi Cương nguyên, đây chính là cái gọi từ ngoài vào

trong.

Mà khi thanh niên độc nhãn đỡ đến quyền thứ mười hai, vai trái của hắn bỗng

nhiên nổ tung thành một đoàn máu tươi.

Nắm đấm của Sở Vân Vân xẹt qua nơi đó, đem tất cả máu thịt quanh xương

quai xanh của hắn biến thành bột mịn.

Nhưng thanh niên độc nhãn cũng mượn cơ hội này để kéo dài khoảng cách, hắn

lùi lại hơn bảy tám trương, sau đó ho ra máu, rồi nhìn Sở Vân Vân với vẻ nghi

ngờ không thôi.

“Đây là quyền pháp Vạn Thần Kiếp của Thiết Sơn Tần thị! Ngoại trừ không có

võ đạo chân nguyên ra thì ý và thế đều đầy đủ, ngươi rốt cuộc là ai?”

May mà đối phương không có chân nguyên, bằng không thì chỉ cần một ngón

tay là có thể b*p ch*t hắn rồi!

Nữ nhân đáng sợ này, rốt cuộc là người nào?

Sở Vân Vân yên lặng không đáp, sát ý trong con ngươi màu xanh da trời của

nàng càng nồng đậm hơn.

Nếu người này đã nhận ra quyền pháp của nàng, vậy thì nàng càng không cho

phép đối phương sống sót.

Nhưng thanh niên độc nhãn lại không có ý muốn chiến đấu nữa, hắn dùng chút

sức lực cuối cùng của mình để quay người chạy như điên, chỉ chớp mắt đã chạy

ra ngoài trăm trượng.

Sở Vân Vân không do dự chút nào, bóng người của nàng như thuấn ảnh, chỉ ba

hơi thở là đã qua trăm trượng.

Nàng hơi cau mày liễu lại, tốc độ của người này vốn kém xa nàng, nhưng lúc

này lại sử dụng một khổi ngọc phù, dưới sự gia trì của pháp thuật, khiến cho

nàng không thể đuổi kịp trong thời gian ngắn.

“Ta đi một lát, sẽ trở lại ngay!” Bóng người của Sở Vân Vân biến mất tại nơi

sâu xa bên trong động quật: “Ngươi tìm một chỗ để trốn đi, chờ ta trở lại!”

Nàng nhất định phải g**t ch*t tên độc nhãn của Huyết Phong Đạo này!

Tuy nhiên, quanh nơi này có rất nhiều mã phỉ của Bạch Vân Trại, có thể còn có

vài vị cao thủ của Huyết Phong Đạo, nên để Sở Hi Thanh một mình ở chỗ này

là rất nguy hiểm.

May mà trên người Sở Hi Thanh còn có một viên Phong Độn Phù ngũ phẩm,

nên vẫn có năng lực tự bảo vệ, bằng không thì nàng không dám đuổi theo thanh

niên độc nhãn kia thật.

Sở Hi Thanh nhìn bóng lưng hai người biến mất kia, không khỏi cau chặt lông

mày.

Hắn quét mắt nhìn bốn phía, chuẩn bị tìm một chỗ để ẩn núp.

Tuy rằng Sở Hi Thanh lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại hiểu năng lực của mình

đến đâu.

Hắn là đến để cứu người, chứ không phải đến để tăng thêm phiền phức cho

người khác.

Với tu vị còn chưa đến bát phẩm của hắn, cùng lắm là có thể đối phó với mười

tên mã phỉ Bạch Vân Trại trong cùng một lúc.

Nếu như là cao thủ của Huyết Phong Đạo, vậy thì hắn sẽ chết rất nhanh.

Nếu như hắn hành động tùy tiện, vậy thì có chết cũng không biết chết thế nào.

Mặc dù tìm thấy Lục Loạn Ly thì cũng sẽ trở thành gánh nặng cho Lục Loạn Ly.

Hắn cũng tin tưởng Sở Vân Vân, nếu như Sở Vân Vân nói sẽ trở lại ngay, vậy

thì sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy vài tiếng nói mơ hồ.

“Tìm thấy nàng rồi!”

“Mau bắt con tiện nhân kia!”

“Chặn miệng quật lại, đừng để con tiện nhân này chạy trốn! Phế vật!”

“Đuổi theo, con tiện nhân này bị phó kiếm chủ đánh trọng thương, chạy không

xa đâu!”

Tâm thần Sở Hi Thanh rung lên, hắn men theo mấy âm thanh này, cẩn thận từng

li từng tí mà đi qua đó. Sau đó, hắn liền nhìn thấy một cô bé toàn thân nhuốm

máu, vội vàng chạy ra từ trong nơi sâu xa của động quật.

Cô bé kia tóc tai bù xù, trên mặt đều là máu và những sợi tóc bết lại, đã không

nhìn thấy rõ dung mạo.

Nhưng Sở Hi Thanh vẫn có thể nhận ra thân phận của cô bé này từ bóng người

và quần áo của nàng.

Con ngươi của hắn nhất thời co rụt lại: “Loạn Ly?”

Thân thể cô bé run lên, hai con ngươi đã hơi tan rã của nàng nhìn về phía Sở Hi

Thanh với vẻ khó tin.

Tại sao tên này lại xuất hiện ở đây?

Sau đó, Lục Loạn Ly cắn răng một cái, di chuyển tầm mắt của mình qua chỗ

khác.

Nàng làm như không nghe thấy tiếng gọi của Sở Hi Thanh, cố gắng chống đỡ

cơ thể mà tăng tốc độ lao nhanh qua nơi Sở Hi Thanh ẩn núp.

Nàng không muốn liên lụy Sở Hi Thanh.
 
Back
Top Bottom