Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 150: Loạn Ly (3)


Người của Huyết Phong Đạo và Bạch Vân Trại đang toàn lực truy sát nàng, tạm

thời không rảnh quan tâm chuyện khác. Chỉ cần nàng không tiếp xúc với Sở Hi

Thanh, vậy thì Sở Hi Thanh sẽ có cơ hội sống sót.

Buồn cười! Lúc trước nàng còn lo lắng Sở Hi Thanh sẽ chết trên sinh tử lôi.

Kết quả thì nàng mới là người rơi vào nguy hiểm sinh tử trước.

Tuy nhiên, ngay khi bóng người nàng sượt qua người của Sở Hi Thanh, Sở Hi

Thanh liền vươn tay ra chộp đến, hắn lấy khí thế không cho làm trái, mà cõng

thân thể mềm mại của Lục Loạn Ly lên lưng mình.

Lục Loạn Ly cố gắng chống cự, nhưng sau đó nàng đã dừng lại.

Trên người Sở Hi Thanh đã dính máu của nàng, đã cuốn vào vũng nước đục

này, mình giãy dụa nữa cũng vô dụng.

Nàng móc hai viên đan dược ở bên hông ra rồi nuốt vào.

Tại thời điểm này, mất sức giãy dụa thì thà nhanh chóng khôi phục chút sức lực

còn hơn.

“Ta thật ngu! Tự cho là rất thông minh, lại bị một tên tạp chủng bán tin tức lừa

gạt, đúng là đáng đời!” Đôi tay của Lục Loạn Ly ôm chặt cổ Sở Hi Thanh, cười

yếu ớt nói: “Lần này ta ngã xuống, là do Huyết Phong Đạo đã mang vài con

Huyết bức (dơi) của Huyết Thần Sơn đến. Chúng nó đã nhớ mùi máu của ta, chỉ

cần không chạy ra khỏi phạm vị trăm dặm, thì sẽ bị bọn họ tìm thấy.”

“Lát nữa, chờ bọn họ đuổi kịp thì ta sẽ cản bọn họ lại, Sở Hi Thanh ngươi dùng

viên Phong Độn Phù kia để trốn đi. Nhớ là sau khi rời khỏi Hỏa Cốt Quật thì

nhất định phải tẩy rửa hết mùi máu trên người ngươi, bằng không thì bọn họ sẽ

đuổi theo ngươi. Sau đó ngươi đi quận thành tìm Lâm bộ đầu, thay ta báo tin, sẽ

có người báo thù rửa hận cho ta. . .”

Sắc mặt Sở Hi Thanh lạnh lẽo, hắn dùng toàn lực để chạy nhanh trong động

quật.

Lúc này, cơ hội sống sót duy nhất của bọn họ, chính là chờ đợi được đến khi Sở

Vân Vân về.

May mắn chính là, Sở Hi Thanh đã từng ngốc vài ngày ở dưới động quật này,

cho nên hắn cũng biết đại khái kết cấu ở dưới này, cũng biết chạy trốn ở đâu thì

mới có thể tìm được một đường sinh cơ cho mình và Lục Loạn Ly.

Nhớ đến cách đây không xa là nơi ở của một đám Độc Hỏa Liệp.

Đám Độc Hỏa Liệp kia cực kỳ nguy hiểm, nếu như có thể lợi dụng tốt, thì

chúng nó có thể kéo dài chút thời gian cho bọn họ.

Tuy nhiên, khi hắn cõng Lục Loạn Ly chạy qua một đường tắt thì nhìn thấy hai

con Huyết bức đang bay lượn ở phía trước.

Mà một chớp mắt tiếp theo, một bóng người màu đỏ ngòm bay xuyên ra từ

trong bóng tối.

Sở Hi Thanh không kịp phản ứng gì, Sở Vân Vân đã nhảy lên từ sau lưng của

hắn. Trường đao của nàng tùy ý vung vẩy, ánh đao màu trắng bạc giao phong

với người kia, phát ra một tiếng ‘cheng’.

Sau đó, lại có vài tia lửa lóng lánh, đao cương và kiếm khí làm cho vách đá ở

chung quanh vỡ vụn rồi bay tán loạn.

Bóng người màu đỏ ngòm kia khí thế như hổ, kiếm pháp cuồng mãnh khốc liệt,

quyết chí tiến lên, Lục Loạn Ly thì lại tung bay như hạc giấy, phấp phới theo

gió.

Sở Hi Thanh cau chặt lông mày, nhưng căn bản là không chen tay vào được.

Hắn cố gắng đạp một bước về phía trước, nhưng lại bị kiếm khí của người kia

đánh cho lùi trở lại.

Mà chỉ tầm mười cái hô hấp sau, cổ tay trái của người kia đã bị một đao của

Lục Loạn Ly chém xuống.

Nhưng Lục Loạn Ly cũng bị một kiếm của người kia chém trúng lồng ngực.

Nàng có pháp khí nội giáp, nên một kiếm này không chém được vào lục phủ

ngũ tạng của nàng, nhưng sức mạnh khổng lồ của một kiếm kia, vẫn đánh cho

nàng gãy mấy cái xương sườn trước ngực.

“Đi!’

Trong miệng Lục Loạn Ly toàn là bọt máu, ý thức rơi vào mơ hồ, sức mạnh

toàn thân cũng từ từ biến mất.

Trong cặp mắt trắng đen của nàng đã lộ ra một tia tuyệt vọng.

Nàng không muốn chết, vì thế mới dùng toàn lực để đánh một đao, nhưng tiếc

là vẫn thua.

Tên Huyết Phong Đạo có tu vị thất phẩm này vốn không phải là đối thủ của

nàng, nhưng tiếc là nàng không còn bao nhiêu sức mạnh.

“Đi? Đi được sao?”

Tên mặc Huyết Y kia đã nhìn thấy một đám mã phỉ Bạch Vân Trại đang chạy

đến.

Bọn họ không chỉ ngăn chặn tất cả con đường trong động quật này, mà còn bao

vây hai ngươi Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly.

Hắn cười đắc ý một tiếng, rồi vội vàng kéo một miếng vải trên người xuống, sau

đó quấn chặt vào vết thương nơi cổ tay trái của mình, sau đó ung dung nhàn nhã

mà nhặt bàn tay trái ở trên mặt đất lên.

Quận Lâm Hải bên cạnh có một thần y, có thể nối bàn tay này cho hắn.

Sau đó, tên mặc Huyết Y này quay đầu nhìn về phía Lục Loạn Ly đang nửa nằm

ở dưới vách đá, trong con ngươi lóe lên một tia kinh dị: “Đao pháp của tiện

nhân này thật sự rất tốt, bị thương nặng như vậy mà còn có thể chém đứt một

tay của ta.”

Còn về phần Sở Hi Thanh đang đỡ Lục Loạn Ly, thì hắn còn không thèm liếc

mắt nhìn một cái.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 151: Thẻ nhân vật


“Chứ còn sao nữa!” Lúc này, tam đương gia Cát Bình An của Bạch Vân Trại

cũng đã đến: “Ta dẫn ba trăm người đến, hôm nay đã có hơn năm mươi người

chết trong tay nàng. Nếu như không phải phó kiếm chủ đặt bẫy khiến nàng bị

thương, thì hôm nay chưa chắc đã có thể bắt được nàng.”

Đây là một vị trung niên, khuôn mặt như ngựa, thái dương có sẹo, hắn dùng ánh

mắt khác thường mà nhìn Lục Loạn Ly: “Đao huynh, nhất định phải g**t ch*t

nàng ta à? Vậy thì quá đáng tiếc rồi, ta còn muốn mang nàng về sơn trại, để cho

các anh em xả giận.”

Ánh mắt người mặc Huyết Y kia lạnh lẽo, bất mãn mà liếc Cát Bình An một

chút, hừ lạnh một tiếng: “Ta thì không ngại đâu, nhưng nếu như nàng có cơ hội

hồi phục, thì Bạch Vân Trại các ngươi chịu nổi không?”

Hắn cất bước đi về phía Lục Loạn Ly, nhưng sau đó lại ‘a’ một tiếng rồi dừng

bước.

Lúc này, Sở Hi Thanh đã đứng lên, tay cầm một thanh đao, sắc mặt lạnh lùng

mà đứng ở trước người Lục Loạn Ly.

Người mặc Huyết Y nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Tại đây có hai võ tu thất phẩm, 120 tên mã phỉ tinh nhuệ của Bạch Vân Trại bao

vây, tên võ tu cửu phẩm này lại có can đảm đứng ra liều mạng, đúng là có vài

phần can đảm.

Hắn lặng lẽ mỉm cười: “Bắt người này lại, ta muốn người sống, ta còn vài lời

muốn hỏi hắn.”

Theo tiếng nói của hắn vang lên, lập tức có hơn hai mươi tên mã phỉ xông về

phía của Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh cầm đao mà đứng, nhìn đám mã phỉ đang nhào đến kia, ý nghĩ

xoay chuyển thật nhanh.

Không phải trong ngực của hắn không có ý nghĩ khiếp sợ, không phải chưa từng

muốn sử dụng viên Phong Độn Phù này để bỏ chạy.

Lục Loạn Ly chết chắc rồi, hắn cố gắng chống đỡ ở đây thì có lợi ích gì?

Nhưng mà ý nghĩ này vừa dâng lên, đã bị Sở Hi Thanh ép xuống.

Đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm.

Lục Loạn Ly đã từng giúp đỡ hắn rất nhiều lần, bây giờ mình lại bỏ nàng ở đây

để bỏ chạy một mình, vậy là trái với đạo nghĩa!

Vấn đề là bây giờ, hắn nên làm gì để phá cục, làm thế nào để bảo vệ tính mạng

hai người bọn họ?

Ánh mắt của Sở Hi Thanh nhanh chóng đảo qua bảng nhân vật của mình.

Truy Phong đao pháp, Khinh Vân Tung, Dưỡng Nguyên Công. . .

Hiện giờ hắn có 26 điểm võ đạo, có thể tăng lên mấy thứ này, nhưng cũng

không làm nên cơm cháo gì.

Dù Truy Phong đao pháp của hắn có tăng lên tầng thứ tư, thì hắn vẫn cứ là cặn

bã trước mặt hai vị võ tu thất phẩm kia, thậm chí là không đỡ nổi một đòn.

Còn có Nhai Tí đao ý.

---Võ tu cửu phẩm trở lên ôm ấp sát ý với ngươi đã vượt quá 100 người, Nhai

Tí đao ý của ngươi tăng lên đến trình độ hạ đẳng!

Vô dụng!

Bây giờ hắn phải cần có 50 điểm võ đạo thì mới có thể tăng Nhai Tí đao ý lên

tầng thứ ba.

Vấn đề là, dù Nhai Tí đao ý tầng ba thì cũng không thể làm cho sức chiến đấu

của hắn kéo lên đến trình độ thất phẩm.

Lúc này, nội tâm của Sở Hi Thanh hơi động, hắn nhớ đến một thứ.

Sở Hi Thanh mở võ đạo bảo khố ra, nhìn về cái logo vật phẩm thứ hai ở trong

đó.

Đây là một cái thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi (bản trải nghiệm).

---Có thể tạm thời nhận được tất cả sức chiến đấu của Tần Mộc Ca năm 11 tuổi,

kéo dài một canh giờ, cần 10 điểm võ đạo để đổi.

Tần Mộc Ca 11 tuổi, có thể trợ giúp mình đối phó tình thế nguy cấp trước mắt

không?

Sở Hi Thanh không do dự nữa, hắn lập tức đổi thứ này.

Hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Lúc này, một đoạn tin tức bỗng nhiên chảy vào trong đầu của Sở Hi Thanh.

Tần Mộc Ca 11 tuổi 6 tháng bảy ngày, võ đạo nguyên công bát phẩm thượng!

Dưỡng Nguyên Công tầng thứ năm, Khinh Vân Tung tầng thứ sáu, Truy Phong

đao pháp tầng thứ sáu, Trục Điện Chỉ tầng thứ sáu, Cửu Cung Kiếm tầng thứ

sáu. . .

Từng môn võ công một làm cho Sở Hi Thanh trợn mắt há hốc mồm.

Tần Mộc Ca 11 tuổi, không ngờ lại luyện được sáu môn trong mười nghệ truyền

ngoài của Vô Tướng Thần Tông.

Còn có Nhai Tí đao ý tầng thứ sáu, Phong Lôi võ ý tầng thứ năm.

Mặt sau là tin tức về thiên phú, cái này cũng làm cho Sở Hi Thanh hoảng sợ:

Thần Thương (tam giai), Táng Thiên (tam giai), Nhật Nguyệt Kinh Thiên Chi

Thủ (tam giai), Thông Linh Thức Tính Chi Tâm (tam giai), Vạn Cổ Thiên Thu

Chi Huyết (tam giai).

Sở Hi Thanh sinh ra một cảm giác kỳ dị, hắn cảm giác như có một thứ gì đó ở

trên người hắn, làm cho chân nguyên của hắn tự nhiên sinh sôi, sức mạnh tăng

trưởng.

Giữa trán của hắn đột nhiên nóng bỏng, sức mạnh thần hồn của hắn đột nhiên

mạnh mẽ hơn.

Hắn bây giờ có hai cái hạt nhân tinh thần, một là chính hắn, một cái khác thì ở

giữa trán.

Hạt nhân tinh thần ở giữa trán không có ý thức, tựa như chỉ cách một lớp màng

với thần phách của hắn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 152: Thẻ nhân vật (2)


Mà khi Sở Hi Thanh nhìn về phía đám mã phỉ đang lao đến kia, lại có vô số tin

tức từ hạt nhân tinh thần ở giữa trán chảy vào trong đầu óc của hắn.

Hắn phát hiện đám mã phỉ tinh nhuệ của Bạch Vân Trại này, toàn thân đều là sơ

hở, vô số kẽ hở để hắn có thể lợi dụng.

Tựa như hắn chỉ cần giơ tay lên là có thể dễ dàng đánh chết bọn họ vậy.

Hắn nắm chặt đao trong tay mình, phát hiện cái cảm giác cầm đao này đã không

giống trước kia nữa.

Sở Hi Thanh hết sức quen thuộc với thanh Huyết luyện Khinh Cương đao của

mình, tất cả mọi thứ như trọng lượng, hoa văn, độ dày. . . hắn đều nắm rõ như

lòng bàn tay, giống như là hắn tự nhiên biết phải dùng cây đao này như thế nào,

thì mới có thể phát huy ra tốc độ nhanh nhất, uy lực lớn nhất vậy.

Hắn lại có một loại cảm giác, hơn 100 tên mã phỉ tinh nhuệ ở trước mặt, không

khác gì đám gà đất chó sành cả.

Dù là hai vị võ tu thất phẩm kia, tựa như cũng không chịu nổi một đòn.

Rác rưởi! Rác rưởi! Tất cả đều là rác rưởi!

Trong mắt Sở Hi Thanh không khỏi hiện lên một tia kinh dị, đây chính là thế

giới trong mắt Tần Mộc Ca lúc 11 tuổi? Đây chính là Bá Võ Vương 11 tuổi?

Lúc này, Lục Loạn Ly ở sau lưng hắn đã nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở

Hi Thanh.

Tại sao cái tên này còn chưa đi? Ở đây cậy mạnh cái gì?

Nhưng bây giờ nàng đã không nói ra lời, ngay cả sức để mở miệng cũng không

có.

Trước mắt nàng đã biến thành màu đen, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Cũng chính vào khoảnh khắc này, Lục Loạn Ly nhìn thấy phía trước dường như

có một luồng ánh sáng xinh đẹp lộng lẫy mà lại thê lương.

Hơn mười tên mã phỉ nhào về phía Sở Hi Thanh, không biết vì sao mà không

chạm được vào thân thể của Sở Hi Thanh. Bọn họ chỉ sượt qua người Sở Hi

Thanh, sau đó chạy thêm vài bước, rồi ngã nhào xuống đất.

Tất cả bọn họ, hoặc là đầu người lăn xuống đất, hoặc là cơ thể trực tiếp bị đứt

thành hai đoạn, máu tươi đỏ thẫm tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ cả vách đá và

mặt đất phía trước.

Lục Loạn Ly cũng bị máu tươi nóng bỏng kia văng vào người, nàng sững sờ

một trận, ánh mắt hiện lên một tia không rõ.

Vừa rồi là thế nào? Tại sao đám mã phỉ này tự nhiên ngã xuống mặt đất?

Đây chính là ý nghĩ cuối cùng của Lục Loạn Ly, hai mắt nàng tối sầm lại, hoàn

toàn rơi vào hôn mê.

Sở Hi Thanh không phát hiện Lục Loạn Ly đã hôn mê, máu nóng toàn thân hắn

đang sôi trào, ánh mắt cũng từ từ trở nên hưng phấn.

Truy Phong đao pháp của Tần Mộc Ca quá nhanh! Quá mạnh! Mà lại bao gồm

cả bá đạo và linh hoạt.

Không có dấu vết giống như linh dương mọc sừng, giống như thiên mã hành

không, lại vô cùng sắc bén giống như lôi oanh điện xế!

Vừa rồi, hắn vẫn nửa tin nửa ngờ với tình trạng thân thể của mình, hắn chỉ mang

tính thăm dò mà múa đao lên.

Nhưng đám mã phỉ xông lên kia, tất cả đều bị hắn chết chết trong nháy mắt.

Chặt đầu của bọn họ xuống, quả thật là dễ dàng như chặt rau và gọt dưa vậy.

Lúc này, bảy tên mã phỉ ở phía trước hắn vẫn đang sững sờ và bối rối, không

hiểu tình hình ở trước mặt.

Bởi vì tầm nhìn bị che chắn, cho nên bọn họ không nhìn thấy tình cảnh vừa diễn

ra ở phía trước. Cũng không hiểu vì sao đồng bạn của mình lại đột nhiên ngã

xuống, rồi mất mạng.

Mà khi bảy tên này vẫn đang nghi ngờ không thôi, Sở Hi Thanh cũng đã cầm

đao cất bước, xông lên phía trước.

Đám người này không chịu lên, vậy thì hắn lên!

“To gan!’

Một người trong đó lộ vẻ nổi giận, vung kiếm chém mạnh xuống.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn nhìn thấy cánh tay phải của mình bay lên trời, sau

đó cổ họng của hắn có một dòng máu phun ra như suối, mang theo tất cả ý thức

của hắn.

Lúc trước, Sở Hi Thanh rất sợ mình sẽ không địch lại đám mã phỉ này, vì thế

nên đã ra tay toàn lực, không để lại lối thoát.

Nên đám người xông lên đầu tiên, hoặc là bị chém đầu, hoặc là thân thể bị đứt

thành hai đoạn.

Lúc này, Sở Hi Thanh lại khống chế sức mạnh của mình, cố gắng tiết kiệm thể

lực và chân nguyên.

Thanh Huyết luyện Khinh Cương đao trong tay hắn tựa như ánh chớp, tựa như

điện xét, chém thẳng vào đám người kia từ những góc độ mà đến cả bản thân Sở

Hi Thanh cũng không thể tưởng tượng nổi, nó chỉ lướt nhẹ qua cổ họng của

những người này, hoặc là chui vào trong trái tim của bọn họ.

Sức đao mềm nhẹ, lại càng trí mạng hơn! Hoàn toàn không lãng phí một chút

sức lực nào.

Cũng đến tận giờ phút này, tên mặc Huyết Y kia mới nhìn rõ Sở Hi Thanh múa

đao ra sao!

Lông mày hắn hơi cau lại, vẻ mặt hơi cứng lại mà lùi về sau vài bước.

Tên này. . . có gì đó sai sai.

Người này không chỉ mạnh hơn rất nhiều, mà khí thế cũng khác với lúc trước,

vung đao tựa như mộng tựa như ảo, khiến cho hắn nhìn không hiểu.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 153: Tàn sát


Tam đương gia Cát Bình An của Bạch Vân Trại thì lại giận dữ không thôi vì

đám thuộc hạ đã chết.

“Thứ quái gì vậy? Làm thịt hắn!”

Đám mã phỉ tinh nhuệ ở chung quanh lập tức lao về phía Sở Hi Thanh như là

nước thủy triều.

Trong lúc nhất thời, vô số ánh đao và bóng kiếm chém thẳng về phía Sở Hi

Thanh từ bốn phương tám hướng.

Sở Hi Thanh lại hồn nhiên không sợ.

Một cơn gió lớn bỗng nhiên thổi qua ở bên trong động quật này, từng tia sấm sét

bắt đầu lấp lóe bên ngoài cơ thể của hắn.

Giết!

Một mảnh ánh đao hình cung màu đen quét ngang qua động quật.

Chiêu thức này, là Phong Quyển Tàn Vân bên trong Truy Phong đao pháp.

Ánh đao kia mang theo cuồng phong và sấm sét, còn hình thành một mảnh đao

phong cực lớn, chém đứt cơ thể của chín tên mã phỉ đứng đầu ra thành hai đoạn.

Còn có những điện quang sấm sét kia, thì đánh thẳng lên người của rất nhiều mã

phỉ.

Tuy rằng đám sấm sét này không trí mạng, nhưng lại làm cho người bị đánh

trung cứng đờ, không thể động đậy được.

Mà thanh Huyết luyện Khinh Cương đao của Sở Hi Thanh lại khốc liệt như gió,

hoặc là lau qua cổ của bọn họ, hoặc là xuyên thủng lồng ngực của bọn họ.

Trong chớp mắt, lại có hơn hai mươi người vô thanh vô tức mà ngã xuống mặt

đất.

Sau đó, Sở Hi Thanh lại xông vào trong đám người, chỗ hắn đi qua đều tan tác,

máu tươi bay tán loạn tung tóe.

Trong hang động chật hẹp và u tối, tựa như nổi lên lốc xoáy và bão táp.

Cuồng phong trấn giữ ở bên ngoài cơ thể Sở Hi Thanh, cũng quấn quanh thanh

Huyết luyện Khinh Cương đao của hắn.

Lúc này, mỗi một ánh đao vung lên, thì đều có một đao phong sắc bén màu

xanh dài đến một trượng xuất hiện. Nơi nó đi qua, gân cốt gãy lìa, thân đầu chia

lìa.

Còn có sấm sét màu xanh lam ở trong trung tâm của bão táp đang không ngừng

bắn phá bốn phía.

Máu nóng toàn thân Sở Hi Thanh sôi trào, toàn thân đều vùi đầu vào trong trận

giết chóc này.

Lúc này, ánh đao màu đen kia điên cuồng thu gặt sinh mệnh giống như liêm đao

của tử thần.

Bóng đao lại biến hóa vô thường, giống như một con Hải Yến tùy ý qua lại ở

trong cơn giông bão.

Từng tên từng tên mã phỉ to lớn gục ngã xuống dưới chân hắn, từng tên từng tên

võ tu cửu phẩm, thậm chí là bát phẩm bị hắn chặt đứt cổ họng.

Từng mảng từng mảng mưa máu và huyết tương bắn tung tóe ra bốn phía,

nhuộm đỏ cả hai bên vách đá trong hang động.

Mỗi một bước của hắn, tất sẽ chém một người. Mỗi một đao của hắn, thì chắc

chắn có đầu người rơi xuống.

Chỉ vẻn vẹn hai mươi cái hô hấp, đám người trước mắt Sở Hi Thanh ở ít hơn

một phần ba.

Gần ba mươi cái thi thể không đầu hoặc là không hoàn chỉnh ở trên mặt đất,

máu của bọn họ hội tụ cùng một chỗ, tạo thành một con suối màu đỏ.

Khi vừa mới bắt đầu, đám mã phỉ của Bạch Vân Trại còn tranh nhau lên, tất cả

đều toàn lực ứng phó.

Nhưng chỉ một lát sau, trong mắt của bọn họ đã hiện lên vẻ sợ hãi, bước chân

không tự chủ được mà lùi lại phía sau, bản năng muốn rời xa khỏi cơn bão táp

và ánh đao hình cung màu đen kia.

“Tiên sư cha nhà nó, tên này cũng là một tên thâm tàng bất lộ!’

Cát Bình An tức giận hừ một tiếng, cánh tay đã nổi gân xanh.

Con ngươi của hắn co rụt lại, hiện lên vẻ ngưng trọng.

Hắn âm thầm cảm thấy hoảng sợ.

Vừa rồi, tu vị của người này rõ ràng chỉ là cửu phẩm, nhưng sức chiến đấu mà

người này thể hiện ra, lại đã sánh vai với thất phẩm!

Ngự phong ngự lôi, đây rõ ràng là cảnh giới Truy Phong đao pháp và Trục Điện

Chỉ tầng thứ năm, mà phải lĩnh ngộ đao ý thì mới có thể có được năng lực này.

Ngoài ra, Dưỡng Nguyên Công cũng không thể thấp hơn tầng bốn.

Người này cũng ẩn giấu thực lực giống như Lục Loạn Ly kia.

Mà từ sức chiến đấu này đến xem, thì càng không thể coi thường được.

Cát Bình An gào lên một tiếng: “Tất cả mọi người lùi lại phía sau!”

Hắn lui lại ba bước, nắm chặt miêu đao ở bên hông mình: “Cung nỏ lên, bắn

chết tên con hoang này cho ta!”

Cát Bình An nói câu này xong, đám mã phỉ đang bao vây xung quanh Sở Hi

Thanh như được đại xá, bọn họ liều mạng lùi lại phía sau, rời xa khỏi Sở Hi

Thanh.

Trong đó có vài người chỉ chậm một bước, liền bị lưỡi đao bên trong cuồng

phong chém đứt đầu.

Mà lúc này, có hơn ba mươi người ở trong hang động bắt đầu lấy cung tên ra,

còn có tận mười cái ‘phi hoàng nỗ’, tất cả đều nhắm thẳng vào Sở Hi Thanh.

Ngay khi Sở Hi Thanh định đuổi theo đám mã phỉ bỏ chạy kia, hắn chỉ thấy một

mảnh mưa tên bắn thẳng về phía mình, một ít mã phỉ không tránh kịp, trực tiếp

bị ‘phi hoàng nỗ’ bắn cho thủng trăm ngàn lỗ.

Trước người Sở Hi Thanh thì lại tuôn ra một đám tia lửa, những âm thanh ‘leng

keng leng keng’ vang lên không ngừng.

Trong cái hang động chật hẹp này, Sở Hi Thanh không thể tránh, mà muốn

tránh cũng không được, nên hắn cũng lười tránh.

Đao của Tần Mộc Ca đâu chỉ nhanh hơn hắn vài lần, sức mạnh và chân nguyên

cũng hơn xa hắn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 154: Tàn sát (2)


Mười cái ‘phi hoàng nỗ’ kia vốn có thể bắn chết hắn trong nháy mắt, nhưng lúc

này lại không thể tổn thương đến hắn.

Sở Hi Thanh bện ra một mảnh đao dày đặc ở trước người, nước chảy không lọt,

mưa gió không lọt.

Những mũi tên và đinh tên kia bị hắn đánh bay ra ngoài, không ngừng va chạm

vào hai bên vách đá.

Tuy nhiên, tốc độ tiến lên của hắn đã bị dừng lại, cái mưa tên liên miên không

dứt này, tuy rằng nó tạm thời không làm gì được hắn, nhưng vẫn làm cho hắn

nửa bước khó đi.

Một số mã phỉ không mang cung tên thì trực tiếp sử dụng ám khí, các loại phi

tiêu, Kim Tiễn tiêu, phi châm, thậm chí là các loại Lưu Tinh chùy. . . tất cả đều

bay đến liên tiếp không ngừng.

Điều làm cho Sở Hi Thanh giận dữ chính là, có vài tên trong đó còn bắn về phía

Lục Loạn Ly đang ngất ở một bên.

Đám con hoang này!

Trong lòng Sở Hi Thanh thấy hơi bất đắc dĩ, mà trong khi hắn muốn lùi lại phía

sau, trở về bên cạnh Lục Loạn Ly.

Thì trong đầu óc của hắn bỗng nhiên xuất hiện vài đoạn tin tức.

Đoạn thứ nhất là: Một cơm chi đức phải đền, Nhai Tí có oán tất báo, đã báo thì

không tránh khỏi chém giết máu tanh!

Đoạn thứ hai là: Cho nên quân tử trị người, tức lấy đạo của người trả lại cho

người!

Hai mắt Sở Hi Thanh nhất thời hiện lên một tia kỳ dị, thế đao của hắn cũng bắt

đầu theo đó mà thay đổi, hơi thở toàn thân cũng phát sinh biến hóa lần nữa.

Lúc này, Cát Bình An ở phía đối diện nhìn thấy Sở Hi Thanh đỡ trái tránh phải

thì khóe môi cong lên: “Tu vị đúng là không tệ! Nguyên công bát phẩm thượng,

đao pháp lại có thể ác liệt đến mức này, đủ để sánh vai với thất phẩm. Tuy

nhiên, mặc đao pháp của ngươi mạnh đến đâu, thì hôm nay cũng phải chết trong

tay lão tử!”

Tên mặc Huyết Y nghe thế cũng gật đầu: “Cát huynh ứng phó rất tốt! Đao pháp

của người này rất vướng tay vướng chân, thiên phú cũng không tầm thường

chút nào, sức chiến đấu đã gần bằng con tiện nhân kia, trực tiếp bắn chết hắn thì

không thể tốt hơn. . .”

Khoảnh khắc này, giọng nói của tên mặc Huyết Y im bặt.

Hắn nghe thấy một tiếng thú gào rống rất mơ hồ, hắn cau mày nhìn sang Sở Hi

Thanh một lần nữa. Sau đó, chỉ thấy sau lưng Sở Hi Thanh tựa như có một con

cự thú đầu rồng thân sài, toàn thân có Canh kim chi khí vờn quanh.

Nó trợn mắt trừng trừng, uy thế vô cùng!

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người ở chỗ này đều cảm thấy đầu mình bị nện

một chùy, ý thức mơ hồ, ảm đạm.

Ngay cả tên mặc Huyết Y cũng không ngoại lệ, chỉ là trình độ nhẹ hơn một

chút.

Sau đó, vô số mũi tên, đinh tên, phi châm. . . tất cả đều phản xạ về phía bọn họ,

làm cho bên trong động quật nhất thời vang lên một mảnh r*n r*.

Đao của Sở Hi Thanh vẫn chặt chém đỡ, nhưng đám ám khí và mũi tên kia, cứ

mười cái thì có một cái bị hắn mượn lực phản chấn lại, vật quy nguyên chủ.

Mà mặc dù Sở Hi Thanh không thể phản chất tất cả mười phần lực lượng của

đám ám khí và mũi tên kia, nhưng cũng có thể làm cho chúng nó bay trở về với

bảy phần mười sức mạnh.

Chỉ vẻn vẹn ba cái hô hấp, mười tên dùng ‘phi hoàng nỗ’ thì có năm tên bị hắn

phản chấn làm cho thương tích đầy mình.

Sau đó, khí thế của Sở Hi Thanh càng như cầu vồng, một mảnh ánh đao màu

đen quấn theo mấy chục hơn trăm cái ám khí, rồi lao thẳng về phía đối diện như

rồng cuốn gió bão.

Mục tiêu hàng đầu của hắn là đám người sử dụng ‘phi hoàng nỗ’ kia.

Nơi cuồng phong của Sở Hi Thanh đi qua, không còn một người sống, từng cái

từng cái thi thể ngã xuống đất, từng cái từng cái suối máu phun trào lên không

trung.

Không ai có thể chống đỡ được hắn, không người nào có thể sống quá một hiệp

dưới đao của hắn.

Cát Bình An như muốn rách cả mi mắt, hắn đã tức giận đến tột đỉnh.

Trong khoảng thời gian một khắc ngắn ngủi này, thuộc hạ dưới trướng hắn đã

thương vong mất sáu phần mười.

Lúc này, hắn biết là nếu như không ngăn cản Sở Hi Thanh, thì bốn phần mã thị

tinh nhuệ còn lại cũng sẽ bị Sở Hi Thanh giết đến chạy tán loạn, thậm chí là tàn

sát đến gần như không còn.

Đặc biệt là mấy tên sử dụng ‘phi hoàng nỗ’, càng không thể để họ chết được.

“Đừng có mà càn rỡ!”

Hắn đạp chân xuống, bóng người nhanh chóng lao đến trước Sở Hi Thanh, miêu

đao chém về phía cổ họng thiếu niên như một dải lụa.

“Đao huynh!”

Đây là hắn đang cầu viện về phía đồng bạn của mình, hiện giờ chỉ có hai người

họ liên thủ thì mới có thể ngăn cản khí thế của người này.

Tên mặc Huyết Y cũng không dám chậm trễ, hắn rút thanh kiếm ở bên hông ra,

lăng không nhảy về phía Sở Hi Thanh, kiếm như huyết ảnh đâm thẳng vào giữa

trán Sở Hi Thanh.

Hai người một trên một dưới, phối hợp vô cùng ăn ý.

Sở Hi Thanh quả nhiên là không thể ứng phó cả trên lẫn dưới, trong lúc nhất

thời lại không thể chống đỡ nổi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 155: Tàn sát (3)


Ba người chỉ giao thủ có ba hiệp, đao trong tay hắn đã bị một đao toàn lực của

Cát Bình An đánh bay.

Mà lúc này, trong mắt Cát Bình An hiện lên một tia vui sướng, thì Sở Hi Thanh

đã chập ngón tay lại như đao, đánh thẳng đến trước mặt hắn như lôi đình điện

thiểm.

Đây là Trục Điện Chỉ!

Cát Bình An choáng váng, bỗng nhiên hiểu ra.

Tên này cố tình bỏ đao để đổi lấy một cơ hội này.

Nhưng vì sao tay của đối phương lại nhanh như vậy! Thậm chí còn nhanh hơn

cả khoái đao vừa rồi!

Hắn có ý né tránh, nhưng ngón tay của Sở Hi Thanh lại có thể qua lại như

quảng ảnh, một chỉ xuyên thủng trán của Cát Bình An.

Sau đó, tay của Sở Hi Thanh vồ lấy thanh miêu đao của Cát Bình An, rồi lập tức

giơ lên ngăn chặn.

Cheng!

Theo một tiếng vang bén nhọn, tia lửa bắn tung tóe, Sở Hi Thanh may mắn đỡ

được một kiếm này, mũi kiếm của tên mặc Huyết Y kia chỉ cách cổ họng hắn

chưa đến nửa thước.

Mà cả người hắn cũng bị sức mạnh từ một kiếm của đối phương đánh cho trượt

lùi về phía sau.

Chân Sở Hi Thanh hơi lảo đảo, gần như không thể đứng vững. Nhưng miêu đao

trong tay hắn vẫn vung múa như thường, chém sạch tất cả đám ám khí và mũi

tên kia.

Tên mặc Huyết Y nhân cơ hội này xông lên, toàn thân hắn treo ngược trên đỉnh

hang đá tựa như một con dơi, kiếm trong tay phối hợp với đám ám khí và cung

tên kia, chỉ trong vòng ba cái hô hấp mà đã đâm hơn bảy mươi kiếm.

Mãi đến tận khi Sở Hi Thanh đứng vững một lần nữa, thì hắn hắn mới dừng lại,

dưới chân trượt lùi về sau hơn mười trượng, nhưng toàn thân vẫn treo ngược

trên đỉnh hang động.

Đôi mắt tam giác của hắn hiện lên một vệt sáng lạnh lẽo, ngậm lấy sát cơ vô tận

mà nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.

“Ta không ngờ tên tạp chủng như ngươi lại có thể g**t ch*t Cát Bình An!”

Một tên võ tu chỉ bát phẩm mà lại có năng lực như vậy.

Dưới trường hợp vị hơn trăm người vây giết, mà có thể tàn sát hơn bảy mươi

người, g**t ch*t một người tu vị thất phẩm thượng trải qua hơn trăm trận chiến

đấu liều mạng như Cát Bình An!

“Tuy nhiên, chân nguyên của ngươi còn sót lại bao nhiêu?” Tên mặc Huyết Y

cười đắc ý, để lộ ra một cái răng trắng nhỏ: “Hôm nay, ta chỉ cần kéo dài thời

gian là có thể g**t ch*t ngươi.”

Đối phương múa đao liên tục không ngừng nghỉ, lại còn điều khiển phong lôi,

thậm chí còn sử dụng đao ý mạnh mẽ kia.

Người này chỉ có tu vị bát phẩm, chân nguyên có nhiều đi chăng nữa thì lúc này

cũng đã tiêu hao đến không còn bao nhiêu.

Lông mày Sở Hi Thanh cũng cau lại.

Lúc này, đúng là chân nguyên của hắn đã tiếp cận trạng thái đèn cạn dầu, không

chỉ sức mạnh bị suy yếu, mà chân nguyên trong kinh mạch cũng bị nghiền ép

đến hết sạch.

Vừa rồi, hắn có tranh thủ thời gian dùng một viên đan dược khôi phục nguyên

khí, nhưng hiệu quả của nó chỉ nhỏ bé không đáng kể, không thể có hiệu quả

trong nhất thời nửa khắc được.

Trong khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ biện pháp phá cục, thì lại cảm giác được

trái tim của mình bỗng nhiên co rút vào.

Đầu tiên, hắn cảm giác được một cơn đau nhói, sau đó trái tim kia nhanh chóng

bành trướng, rồi phóng thích rất nhiều máu ra ngoài.

Trong đó bao hàm cả một lượng nguyên khí rất lớn, không chỉ để cho khí huyết

của hắn dâng trào lần nữa, mà chân nguyên trong kinh mạch cũng trở nên dồi

dào.

Lúc này, Sở Hi Thanh chẳng những không thấy uể oải, mà trái lại còn cảm thấy

phấn chấn, cảm giác như sức lực toàn thân liên miên bất tận, không bao giờ hết.

Sở Hi Thanh lập tức bừng tỉnh, đây là thiên phú Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết

(tam giai) của Tần Mộc Ca gây nên.

Thiên thu không phai mờ, vạn cổ bất diệt!

Trong truyền thuyết, Bá Võ Vương Tần Mộc Ca không chỉ có chân nguyên

hùng hậu vô đối khắp thiên hạ, mà năng lực hồi phục cũng có một không hai.

Nàng từng chiến đấu ba ngày ba đêm với cự yêu Sơn Linh Huyết trên chiến

trường phương bắc, sau khi chiến đấu xong thì thể lực vẫn dồi dào, một ngày

một đêm chạy mười ba ngàn dặm, trấn áp đám nghịch tộc Hắc Lang ở Băng

Châu.

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng.

Mà một chớp mắt tiếp theo, bóng người của hắn lại bắn mạnh ra ngoài, lại bắt

đầu phản chấn đám mũi tên và ám khí kia về nơi chủ của nó.

Trong một mảnh kêu tiếng rên thê thảm kia, bóng người của Sở Hi Thanh lại lao

đến trước người tên mặc Huyết Y lần nữa.

Sau đó, miêu đao trong tay hắn chém thẳng xuống như một dải lụa.

Đao thứ nhất, Không Huyệt Lai Phong!

Đây là thức rút đao trong Truy Phong đao pháp, chỉ hơi thay đổi một chút là có

thể sử dụng sau khi đã rút đao.

Nó cũng nhanh như gió chớp, có thể chém cả thời gian!

Tên mặc Huyết Y đang treo ngược kia thì lại trợn trừng mắt lên, trong mắt viết

đầy vẻ khó tin.

Hắn không thể nào hiểu được, vì sao Sở Hi Thanh vẫn nhiều chân nguyên để sử

dụng như vậy?

Tên mặc Huyết Y liền đạp một cái, cố gắng hết sức để lùi lại phía sau, huyết

kiếm trong tay lại phong tỏa trước mặt, cố gắng ngăn cản những đao trí mạng

của Sở Hi Thanh.

Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, cánh tay phải đang hoàn hảo của hắn đã bị

Sở Hi Thanh một đao cắt đứt, rơi xuống mặt đất.

Sau đó, miêu đao của Sở Hi Thanh lại vung lên.

Một đao này là Phong Lôi Giao Gia!

Cuồng phong và miêu đao tương dùng, lôi đình và thân đao như một thể.

Rầm!

Ánh đao của Sở Hi Thanh kéo dài một trượng, dứt khoát chém đầu của tên mặc

Huyết Y xuống
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 156: Dường như đã từng nhìn thấy


Khoảnh khắc này, toàn bộ hang động đều rơi vào yên lặng như chết.

Lúc này, chỉ còn hơn ba mươi tên mã phỉ là không bị thương, ánh mắt của bọn

họ tràn đầy mờ mịt và hồi hộp, thậm chí là không thể tin tưởng một màn đang

diễn ra trước mặt, sau đó lại nhìn Sở Hi Thanh đang cầm đao mà đứng.

120 tên mã phỉ tinh nhuệ, cộng thêm hai vị võ tu thất phẩm thượng, thế mà lại

không địch nổi một người.

Bọn họ lập tức quay người, rồi điên cuồng chạy trốn về phía xa xa.

Mà trong khoảnh khắc này, Sở Hi Thanh lại vung đao lên lần nữa.

Phong Quyển Tàn Vân!

Cơn cuồng phong bạo ngược kia hóa thành vô số đao gió sắc bén, g**t ch*t tất

cả sinh linh ở trong hang động.

Từng cái từng cái lôi đình đánh thẳng vào tất cả những bóng người còn đang

đứng ở phía trước.

Sở Hi Thanh toàn thân nhuốm máu, tựa như một Tu La màu đỏ tươi, bắt đầu

đuổi theo truy sát cá lọt lưới.

. . .

Nửa khắc thời gian sau, cuối cùng thì Sở Vân Vân cũng men theo dấu vết ở dọc

đường mà tìm thấy Sở Hi Thanh.

Khi nàng nhìn thấy vị huynh trưởng tiện nghi của mình, thì nội tâm nhất thời

thả lỏng, nhưng ánh mắt lại hơi sửng sốt.

Trước mắt Sở Vân Vân, có thể nói là một mảnh bừa bộn.

Nơi này cực kỳ tanh tưởi, hơn trăm bộ thi thể ngã trên mặt đất, dòng máu của

bọn họ chảy xuôi thành một dòng suối máu. Còn có hơn một trăm thanh đao

kiếm cũng với vô số ám khí và mũi tên, rải rác ở bốn phương tám hướng.

Hai bên vách đá và đỉnh của hang độc đều có những dấu vết chém rất dài và rất

sâu.

Đó không phải là vết chém của đao khí, đao khí không có tản như vậy, cũng

không có rộng như vậy.

Sở Hi Thanh thì lại đang đứng bên một bộ thi thể, hắn đang đổ một giọt Hóa

Thi Thủy xuống đó.

Thi thể kia vừa tiếp xúc với Hóa Thi Thủy, lập tức xì xì vài tiếng, rồi phát ra

mùi tanh tưởi.

Sở Vân Vân cau mày, bịt mũi nhìn về phía Sở Hi Thanh.

Quần áo trên người Sở Hi Thanh đã biến thành màu đỏ sậm, ngay cả tóc cũng bị

nhuộm đỏ, hình tượng cực kỳ thê thảm và chật vật.

Tuy nhiên, khi Sở Vân Vân quan sát cẩn thận, thì lại phát hiện toàn thân Sở Hi

Thanh không có một vết thương nào cả.

Ngoài ra, nàng còn nhìn thấy Lục Loạn Ly.

Thiếu nữ đang nằm ngửa trên một khối đá dài ở bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền,

sắc mặt trắng bệch.

Có điều, vết thương trên người của thiếu nữ đã được xử lý và thoa thuốc, còn

được băng bó.

Hô hấp của nàng rất bình ổn, lồng ngực phập phồng bình thường.

Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn chung quanh, nhất thời lại cau mày, cảm giác không

tìm được manh mối: “Chuyện gì xảy ra?”

Sở Hi Thanh thì lại đỏ một giọt Hóa Thi Thủy xuống thi thể khác, trong lòng thì

đang nhớ lại quá trình chiến đấu vừa rồi.

Hắn đang dành thời gian lĩnh ngộ đao pháp của Tần Mộc Ca, và cả cảm ngộ về

đao ý của Tần Mộc Ca.

Nếu như Sở Hi Thanh đã thu được tất cả võ đạo của Tần Mộc Ca lúc 11 tuổi,

vậy cũng có nghĩa là hắn hiểu được tất cả hàm nghĩa ở trong đó.

Hiệu quả của thẻ nhân vật sẽ biến mất sau một canh giờ, nhưng những lý giải

của hắn về đao pháp và đao ý sẽ không biến mất.

Sở Hi Thanh lại hờ hững mở miệng trả lời: “Ta tìm được Lục Loạn Ly, nhưng

lại bị ép đến bước đường cùng. Khi đó ta hôn mê bất tỉnh, mất đi ý thức, khi

tỉnh lại thì hiện trường đã biến thành như vậy. Dường như có một vị cao thủ

xuất hiện, g**t ch*t đám mã phỉ này, để cho chúng ta may mắn kiếm được một

mạng.”

Đây là lời giải thích mà hắn đã nghĩ từ trước.

Nếu như giải thích thật, vậy thì hắn phải nói từ chuyện hệ thống trong tầm mắt

của hắn rồi.

Sở Hi Thanh cảm thấy rất phiền phức, mà lại không thể nào làm người khác tin

tưởng.

Thẻ nhân vật, bảng hệ thống gì gì đó. . . chính bản thân hắn cũng cảm thấy lời

nói của mình rất hoang đường, tràn đầy hoang đường.

Sở Vân Vân thì lại hơi cau mày, nàng nửa tin nửa ngờ mà quét mắt qua hiện

trường.

Nàng phát hiện một ít góc độ máu phun lại trùng khớp với một số vết máu ở

trên người Sở Hi Thanh.

Lẽ nào cái cao thủ thần bí kia lại chính là bản thân Sở Hi Thanh sao?

Khi đó Sở Hi Thanh ngất xỉu, mất ý thức, lẽ nào là “Thần hàng pháp’? Hoặc là

có thần ma nào đó phụ thể vào hắn?

Sở Vân Vân lắc đầu, vừa nhìn về phía mặt đất: “Vậy vì sao phải dung Hóa Thi

Thủy? Dường như không cần thiết mà.”

Không phải mỗi người đều giống như nàng, cứ mỗi khi ra tay thì lại phải xóa

hết dấu vết.

Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi

xem vết thương trên người họ đi!”

Lúc này, Sở Vân Vân mới cúi người xuống, tập trung nhìn vào đám thi thể này.

Sau đó, sắc mặt nàng liền thay đổi, ánh mắt biến thành cực kỳ cổ quái.

Nhưng vết thương được tạo thành bởi đao ý này, Sở Vân Vân cảm thấy dường

như mình đã từng nhìn thấy.

Rất tương tự với đao ý cực đoan của nàng khi còn nhỏ, không! Quả thực là

giống hệt, cứ như là đúc ra từ một khuôn vậy. . .
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 157: Thắng nhanh


Hai người Sở Hi Thanh bắt đầu liên thủ, dùng tốc độ nhanh nhất để hủy thi diệt

tích trong hang động này.

Sở Vân Vân vẫn cau mày, mặt đầy khó hiểu và mê man.

Nàng không thể hiểu nào, vì sao những vết thương của các thi thể này lại có

Nhai Tí đao ý khi còn bé của mình.

Nếu như nói Sở Hi Thanh chuyển nguy thành an là nhờ vào quỷ thần, như vậy

thì đao ý này là thế nào?

Chẳng lẽ mình còn có một linh hồn khác? Trước đây không lâu đã phụ thể lên

người Sở Hi Thanh để giết địch?

Sở Vân Vân nghĩ mãi vẫn không hiểu, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Sau khi hủy thi diệt tích xong, nàng liền ôm Lục Loạn Ly, rồi dẫn Sở Hi Thanh

lao nhanh ra khỏi Hỏa Cốt Quật.

Sở Vân Vân rất quen thuộc nơi này, lại chuyên đi đường tắt, nên chưa đến ba

khắc thời gian thì đã đi ra đến miệng quật.

Sở Hi Thanh thì lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, hai mắt dại ra mà đi theo sau

lưng nàng như một tên đầu gỗ.

Hắn vẫn đang dành thời gian để cảm ngộ các loại võ học và Nhai Tí đao ý của

Tần Mộc Ca hồi nhỏ.

Hắn cảm ngộ được nửa canh giờ rồi, hiệu quả rất rõ ràng.

Sở Hi Thanh dành thời gian liếc mắt nhìn bảng hệ thống của mình một cái.

Lúc trước, hắn cần 30 điểm võ đạo để tăng Nhai Tí đao ý lên tầng thứ ba, nhưng

bây giờ chỉ cần 17 điểm.

Còn cả Khinh Vân Tung nữa, thế mà cũng từ 20 điểm giảm xuống còn 13 điểm.

Ngoài ra, Truy Phong đao pháp và Dưỡng Nguyên Công của Sở Hi Thanh cũng

được giảm xuống không ít.

Trên cột võ đạo còn xuất hiện thêm mấy chữ “Trục Điện Chỉ (mới nhập môn)”.

Nói cách khác, lần này hắn đổi thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi, thì đã kiếm

được một khoản lớn.

Sở Hi Thanh nhịn không được mà mở võ đạo bảo khố ra xem một chút.

Điều khiến hắn vui mừng chính là, logo vật phẩm thẻ nhân vật Tần Mộc Ca vẫn

còn màu sắc, nó không biến thành màu xám giống như những món thiên phú kia

sau khi đã đổi xong.

Chuyện này có nghĩa là thẻ nhân vật Tần Mộc Ca có thể đổi nhiều lần giống

như Thần Lực Đan.

Chỉ là khi Sở Hi Thanh nhìn rõ ràng thì trong mắt hắn hiện lên vẻ thất vọng.

Chú thích của cái thẻ nhân vật này đã phát sinh biến hóa, ba chữ ‘bản trải

nghiệm’ đã biến mất tăm, thay vào đó là mấy chữ “Thẻ nhân vật Tần Mộc Ca

11 tuổi (bản chính thức)”.

---Có thể tạm thời nhận được toàn bộ sức chiến đấu của Tần Mộc Ca 11 tuổi,

kéo dài hai phút đồng hồ, cần 10 điểm võ đạo để đổi.

Khóe môi Sở Hi Thanh không khỏi giật giật vài cái, lòng thầm nói thời gian rút

ngắn quá kinh rồi đấy, tại sao bản trải nghiệm và bản chính thức lại chênh lệch

nhau nhiều như vậy? Chênh lệch ròng rã sáu mươi lần.

Hắn còn đang nghĩ đổi thêm vài cái thẻ nhân vật Tần Mộc Ca để nghiên cứu

đao pháp đây.

Làm như vậy mạnh hơn là trực tiếp dùng điểm võ đạo để tăng lên, cũng càng có

lời hơn.

Sau đó, Sở Hi Thanh liền thu hồi nỗi thất vọng.

Thật ra thì hắn cũng đoán được, chuyện tốt như vậy chỉ có một lần chứ không

thể có lần thứ hai.

Nếu như 10 điểm võ đạo là có thể đối được sức chiến đấu thất phẩm trong một

canh giờ, vậy há không phải là hắn sẽ vô địch sao?

Mặc dù đã rút ngắn từ một canh giờ xuống còn hai phút, nhưng cũng cực kỳ có

lời.

Tại một số tình huống nguy cấp, cái thể nhân vật Tần Mộc Ca này sẽ là thứ có

thể cứu mạng hắn.

Hai người đi ra khỏi Hỏa Cốt Quật vào lúc giờ thân bốn khắc, cũng chính là bốn

giờ chiều.

Mặt trời đã ngả về tây, nhưng trong và ngoài Hỏa Cốt Quật vẫn cứ nóng như lò

lửa.

Sở Vân Vân đưa mắt nhìn quanh, phát hiện thị trấn bên ngoài Hỏa Cốt Quật vẫn

cứ trống trơn, không nhìn thấy một bóng người nào.

Sở Vân Vân hơi cau mày liễu lại, nàng cảm thấy khá kỳ quái.

Quan phủ quận Tú Thủy không để ý đến Hỏa Cốt Quật cũng đã đành, bởi Hỏa

Cốt Quật là nơi nằm ngoài pháp luật, bình thường các ngươi không nộp thuế,

dựa vào cái gì mà bắt ta quản?

Nhưng vì sao tất cả võ đạo thế gia và hào môn địa phương của quận Tú Thủy

cũng không có động tĩnh gì? Bọn họ cho phép Bạch Vân Trại và Huyết Phong

Đạo cướp sạch cả tòa thị trấn này sao?

Sở Vân Vân ôm Lục Loạn Ly đi đến trước cửa một hiệu thuốc to lớn rộng rãi.

“Ngươi chờ ở đây, ta đi vào phối chế vài loại thuốc, lại xử lý các vết thương cho

nàng. Lục cô nương bị thương rất nặng, vài chỗ đã xuyên qua xương, xương

sườn cũng bị gãy mất bảy cái, nếu như không xử lý tốt, sau này sẽ để lại sẹo.”

Tuy rằng Sở Hi Thanh đã băng bó vết thương cho Lục Loạn Ly, nhưng thủ pháp

của hắn cực kỳ cùi bắp.

Ngoài ra, Thiết Sơn Tần thị còn có vài loại phương thuốc trị thương bí truyền,

chẳng những có thể để vết thương khép lại nhanh hơn, mà còn có thể xóa sẹo.

Tuy nhiên, khi Sở Vân Vân quay đầu nhìn Sở Hi Thanh, thì lại phát hiện hắn

vẫn ngơ ngơ ngác ngác, hai tay không ngừng múa các chiêu thức của Truy

Phong đao pháp, giống như là đang nghiên cứu võ học vậy.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 158: Thắng nhanh (2)


Sở Vân Vân lắc đầu, sau đó đi vào trong cửa: “Ngươi cẩn thận đám dư nghiệt

của Bạch Vân Trại và Huyết Phong Đạo, nếu như gặp được mà không ứng phó

nổi thì có thể gọi ta.”

Cái tên này đã có linh thức, dù trong trạng thái ngủ say thì cũng có thể cảnh

giác được nguy hiểm, nên không cần quá lo lắng.

Sở Hi Thanh liền ngơ ngác đứng chờ ở ngoài cửa, hắn tiếp tục cảm ngộ đao ý,

trầm mê vào trong đó.

Tuy nhiên, khi hắn chuẩn bị tập trung vào cảm ngộ lần nữa, thì lại nghe thấy có

người kêu tên của mình.

“Sở Hi Thanh!”

Sở Hi Thanh sững sờ một chút, ánh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Hắn nhìn thấy một thiếu niên mặc áo đen ở cách đó không xa.

Thiếu niên tầm mười lăm tuổi, thân hình cao to, gương mặt có góc có cạnh, ngũ

quan rõ ràng như điêu khắc, mắt thì lại hơi giống với hồ ly.

Lông mày của hắn nhíu chặt, vẻ mặt đầy không vui.

Sở Hi Thanh nhận ra người này, mày kiếm của hắn hơi nhướng lên: “Chu

Lương Thần? Không phải người bị bệnh nặng sao? Chạy đến đây làm gì?”

Đây chính là Cửu Phẩm Kiếm Ma - Chu Lương Thần, người đã lấy cớ bị bệnh

nặng để nhận thua, làm cho hắn tổn thất vạn lượng bạc, cộng thêm một mớ điểm

võ đạo.

Trong mắt Chu Lương Thần ẩn chứa một tia giận dữ, hắn vừa mới gọi Sở Hi

Thanh vài câu, nhưng đối phương lại bỏ mặc, làm như không nghe thấy.

Lúc này còn lấy chuyện ‘bệnh nặng’ kia ra để trào phùng hắn, còn hỏi hắn đến

đây làm gì?

Chu Lương Thần hít một hơi thật sâu, ngăn chặn lửa giận trong lồng ngực:

“Bệnh nặng là chuyện giả dối không có thật, là do cậu của ta làm theo ý mình.

Trận sinh tử lôi giữa ta và ngươi, ta vẫn chưa nhận thua đâu.”

Hắn một tay đè kiếm, ánh mắt lành lạnh mà nhìn vào vết máu trên người Sở Hi

Thanh: “Dường như ngươi vừa với chiến đấu xong, nhưng ta cũng sẽ không

chiếm lợi từ ngươi. Chu mỗ cũng chạy một ngày một đêm, bôn ba hơn ngàn

dặm từ quận Lâm Hải về Cổ Thị tập, lại từ Cổ Thị tập chạy đến đây, thể lực

tuyệt đối không nhiều hơn ngươi. Rút đao đi, ngươi và ta liền quyết thắng thua

ở nơi này.”

Sở Hi Thanh nghe thấy thế thì không khỏi bật cười, lòng thầm nói tên này đúng

là một tên cuồng võ nghệ.

Vấn đề ở đây là, hắn có lợi ích gì?

Vừa không có bạc để cầm, lại không có điểm võ đạo để thu.

Nếu như Chu Lương Thần khiêu chiến hắn ở trước mặt mọi người, vậy hắn nhất

định sẽ nhận lời.

Nhưng hôm nay, toàn bộ thị trấn bên Hỏa Cốt Quật đều không có một bóng

người.

Hắn lắc đầu nói: “Không đánh, ta đánh sinh tử lôi là vì cầu tài. Nếu như Chu

huynh thật sự muốn giao thủ với ta, thì có thể đến Miếu thị hẹn trước, chúng ta

sẽ lên võ đài đánh một trận.”

Chu Lương Thần nghe thấy thế thì nhất thời buồn bực.

Hắn biết thế lực của cậu Độ Vân Lai ở Miếu thị, mình tuyệt đối sẽ không thể

toại nguyện được.

Thậm chí Độ Vân Lai không cần làm gì cả, chỉ cần tiết lộ thân phận con trai

trưởng của Lâm Hải Chu thị ra, thì sẽ không có ai dám giao thủ với hắn ở trên

sinh tử lôi.

Sinh tử lôi nói là ‘Hai phe không truy cứu sinh tử’, nhưng ai thật sự tin rằng

Lâm Hải Chu thị sẽ không báo thù?

Chu Lương Thần hơi suy nghĩ một chút, sau đó thần sắc hơi động: “Ta không

thể đánh sinh tử lôi, nhưng ta có thể lấy thứ này ra làm tiền đặt cược.”

Hắn giơ tay ném một khối ngọc bội ra giữa hai người.

“Nếu như ngươi thắng, thì thứ này sẽ là của ngươi.”

Sở Hi Thanh cúi đầu nhìn miếng ngọc bội kia một chút, trong mắt hiện lên một

tia kinh dị, nếu như có lợi ích thì cái gì cũng dễ bàn.

“Đây là một pháp khí bát phẩm hệ Lôi, ngươi nhất định muốn đặt thứ này?”

Pháp khí bát phẩm bình thường đáng giá tầm một ngàn lượng bạc, nhưng mà

pháp khí bát phẩm hệ Lôi thì lại rất hiếm thấy.

Hắn nhìn thấy mặt Chu Lương Thần rất nghiêm túc thì lại thấy buồn cười, liền

móc một viên tiền đồng từ trong tay áo ra, rồi bắn lên không trung.

Viên tiền đồng kia bay lên ba trượng ở giữa không trung, sau đó mới bắt đầu rơi

xuống.

Chu Lương Thần một tay đè kiếm, trong con ngươi có tinh mang b*n r* bốn

phía.

Ngay khi tiền đồng rơi xuống đất, tạo thành một tiếng ‘keng’, thì Chu Lương

Thần bỗng nhiên rút kiếm.

Nhưng mà đúng lúc này, vỏ đao của Sở Hi Thanh cũng phát ra một tiếng ‘sặc’.

Chu Lương Thần còn chưa kịp phản ứng, thì một ánh đao lăng lệ đã chỉ vào cổ

họng của hắn.

Con ngươi của Chu Lương Thần trợn trừng lên, chỉ vì kiếm của hắn chỉ mới rút

được chưa đến nửa tấc!

Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên, vẻ mặt vui mừng: “Như vậy thì ta liền vui

lòng mà nhận miếng ngọc bội này rồi!”

Hắn đã kiếm được không ít từ trận chiến bên trong Hỏa Cốt Quật, nhưng mấy

thứ đó không thể gặp ánh sáng như miếng ngọc bội này của Chu Lương Thần,

hắn có thể quang minh chính đại mà dùng miếng ngọc bội này.

Tuy nhiên, thật ra thì trận chiến này là hắn đang bắt nạt người ta.

Hiệu quả của thẻ nhân vật Tần Mộc Ca vẫn còn chưa biến mất đâu.

Chu Lương Thần thì lại trở nên thất thần và chán nản, thể mà hắn và Sở Hi

Thanh lại chênh lệch nhau nhiều đến mức này?

Tại trước mặt người này, ngay cả kiếm mà mình còn không rút ra được.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 159: Tàng Kinh Lâu mở cửa


Sở Vân Vân bận rộn một lúc lâu ở trong hiệu thuốc rồi mới đi ra.

Sau khi nàng đi ra, liền nhìn thấy Sở Hi Thanh đang đứng chờ các nàng ở bên

cạnh một chiếc xe ngựa.

Đây là một chiếc xe ngựa sang trọng có khắc trận pháp giảm xóc.

Đây hiển nhiên là chuẩn bị cho Lục Loạn Ly, tình trạng của nàng bây giờ không

chịu nổi xóc nảy.

“Vừa rồi có chuyện gì vậy?” Sở Vân Vân lại nhìn Sở Hi Thanh từ trên xuống

dưới: “Ta vừa nghe thấy có người khiêu chiến ngươi, là tên Chu Lương Thần

kia?”

Tuy rằng nàng không có linh thức cảm ứng, nhưng thính giác vẫn đứng đầu

thiên hạ, cách một lớp tường đá thì vẫn có thể nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài

này.

Đây cũng là một trong những nguyên do mà nàng yên tâm để Sở Hi Thanh ở

ngoài một mình.

“hắn vừa mới khiêu chiến ta, nhưng có thể là do chạy quá lâu nên mệt mỏi, bởi

vậy bị một đao của ta đánh bại.”

Sở Hi Thanh cười khanh khách, lấy ngọc bội kia ra, quơ quơ ở trước mặt Sở

Vân Vân: “Còn thua một cái pháp khí, cái này gọi là Thanh Lôi Bích, pháp khí

bát phẩm, có thể để người điều động một ít sấm sét.”

Ánh mắt Sở Vân Vân lại hiện lên vẻ ngờ vực.

Chu Lương Thần lại bị đánh bại bởi một đao của huynh trưởng tiện nghi này?

Chu Lương Thần yếu như vậy sao?

Tuy nhiên, đúng là lúc nãy nàng không nghe thấy âm thanh tranh đấu ở bên

ngoài, mà chỉ nghe thấy tiếng đao của Sở Hi Thanh ra khỏi vỏ.

Mà chuyện lạ phát sinh ở trên người Sở Hi Thanh hôm nay cũng đã đủ nhiều

rồi.

Sở Vân Vân hơi lắc đầu, rồi ôm Sở Vân Vân lên xe ngựa.

Khi trở về thành thì Sở Hi Thanh xung phong nhận việc, muốn đánh xe ngựa.

Nhưng xe chưa đi được mấy bước thì Sở Vân Vân đã đuổi hắn qua một bên.

Cái tên này hoàn toàn là làm xằng làm bậy, không có một chút kinh nghiệm lái

xe nào.

Nếu như cứ để cho hắn làm bừa, thì sớm muộn gì cái xe ngựa này cũng lao đầu

xuống hố.

Một lát sau, bọn họ đã chạy đến cổng nam của thành Tú Thủy, lại phát hiện bầu

không khí nơi này hơi xơ xác và tiêu điều.

Bên dưới cửa thành còn có một đám binh lính mặc khôi giáp, cửa thành cũng

đang từ từ đóng lại.

Những người đi đường bị xua đuổi ra xa bốn mươi trượng, không ai được phép

tiến lại gần.

Hai huynh muội bối rối đứng ở trên xe, nhìn quanh về phía cổng thành, hòng

tìm được nguyên do.

Trên tường thành chỉ có những giáp sĩ được võ trang đầy đủ, không tìm thấy

nguyên do gì.

Nhưng mà có người bên trong đám người xung quanh thì lại đang nghị luận.

“Ta vừa mới nghe người ta nói, có rất nhiều kẻ không biết lai lịch xông vào võ

quán Chính Dương, hình như là muốn cướp bản đồ của bảo tàng Liệt vương gì

gì đó.”

“Bảo tàng Liệt vương là cái gì? Vì sao bản đồ này lại được giấu ở bên trong võ

quán Chính Dương?”

“Ngươi phải đọc thêm sách đi, Liệt Vương đương nhiên là Vũ Liệt thiên vương

– Minh Thiên Thu rồi! Ngày xưa, trước khi bại vong thì hắn đã cất giấu toàn bộ

của cải của Ngụy quốc tại một nơi bí mật, muốn giữ lại cho đời sau đông sơn tái

khởi, khôi phục Thần Châu. Còn vì sao bản đồ lại được giấu trong võ quán

Chính Dương thì ta cũng không rõ. . .”

“Hình như là có liên quan đến Bá Võ Vương - Tần Mộc Ca, lúc nãy có người ở

trong võ quán kêu lên, bọn họ không chỉ tìm thấy bản đồ ở nơi ở cũ của Tần

Mộc Ca, mà còn tìm thấy lá cờ của Nghịch Thần Kỳ gì gì đó.”

“Thế mà Bá Võ Vương lại từng ở võ quán Chính Dương á? Ta mới nghe thấy

lần đầu đấy.”

Lúc này, Sở Hi Thanh nhìn về phía Sở Vân Vân, trong mắt ngậm lấy ý hỏi dò.

Sở Vân Vân thì lại trợn tròn mắt, nàng từng ở một gian Đệ Tử Cư ở Tây viện

của võ quán Chính Dương hai năm, nhưng chưa từng nhìn thấy Nghịch Thần

Kỳ gì cả, càng chưa bao giờ nhìn thấy bản đồ của bảo tàng Liệt vương gì.

Sao nàng biết những thứ này xuất hiện từ đâu chứ? Quá khó hiểu!

Tuy nhiên, sau khi nghe mấy người này nghị luận xong, thì nàng cũng hiểu

được vài phần.

Vì sao những thế gia hào môn kia lại chậm chạp không chịu chạy đến Hỏa Cốt

Quật.

“Bảo tàng Liệt vương?”

Lúc này, ở trong xe ngựa truyền ra một tiếng r*n r* của Lục Loạn Ly.

Nàng đã tỉnh lại, thò khuôn mặt tái nhợt ra khỏi màn xe: “Có chuyện gì xảy ra?”

Sở Hi Thanh nhất thời không biết nói gì hơn.

Hắn vừa mới nhìn trạng thái của Lục Loạn Ly, rõ ràng là cô bé này ngủ rất sâu,

kết quả vừa nghe thấy mấy chữ bảo tàng Liệt vương thì tỉnh lại ngay.

“Ngươi cảm thấy thế nào? Vẫn tốt chứ?”

Sở Hi Thanh thấy Lục Loạn Ly căn bản là không để ý đến mình, nàng đang

dựng thẳng lỗ tai lên nghe đoàn người bên cạnh nói chuyện, con mắt tròn vo kia

thì nhìn chằm chằm vào cửa thành.

Sở Hi Thanh không khỏi cười nhạo một tiếng: “Đừng nhìn nữa! Tình trạng của

ngươi bây giờ, dù cho người khác có đưa bản đồ đến trước mặt ngươi thì ngươi

cũng không giữ được.”

Lúc này, Lục Loạn Ly mới quay sang nhìn về phía Sở Hi Thanh, tò mò hỏi: “Ta

vẫn rất tốt, chỉ là thân thể hơi yếu. Nhưng làm thế nào mà chúng ta có thể sống

sót? Khi đó có nhiều người của Huyết Phong Đạo như vậy, ta còn cho rằng

mình chết chắc rồi.”

Nàng liếc mắt nhìn xuống thân thể của mình, mắt hiện ra vẻ may mắn.

Cảm giác còn sống thật tốt. . .
 
Back
Top Bottom