Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 130: Quyết sinh tử


Trung ương Thắng Bại Lâu là một tòa bệ đá màu xanh chiếm diện tích gần hai

mẫu, phía trên bệ đá trống rỗng, xung quanh còn có những lan can sắt bao vây.

Phía ngoài bệ đá còn được khắc lít nha lít nhít phù văn, chúng nó quấn quanh

một vòng lại một vòng như những sợi dây thừng.

Đây là một tòa phù trận, sau khi khởi động có thể đảm bảo ám khí, đao kiếm,

thậm chí là quyền phong và đao cương ở bên trong sẽ không đả thương khách

hàng ở bên ngoài.

Bốn phía bệ đá là những khán đài năm tầng, trên đó có bày mấy trăm cái bàn

gỗ, cung cấp cho khách hàng ngồi xem chiến đấu.

Tầng thứ sáu là gian phòng riêng, tổng cộng có hai mươi gian phòng, từng

phòng đều được trang trí xinh đẹp xa hoa, tầm nhìn vô cùng tốt, chỉ cung cấp

cho khách hàng tôn quý nhất.

Khi Sở Hi Thanh đi xuống tầng một, chỉ thấy bốn phía bệ đá đã có đầy người.

Những người này cũng không mạnh hơn đám dân cờ bạc điên cuồng ở bên

ngoài kia là bao, có người thì ăn nói nhẹ nhàng, có người bàn tán sôi nổi, thậm

chí có người gào rống rít gào, làm toàn bộ Thắng Bại Lâu đều náo nhiệt sôi

động.

Sở Hi Thanh đi đến một gian phòng ở bên trái bệ đá dưới sự dẫn đường của nữ

thị vệ.

Đây là khu vực nghỉ ngơi của hắn, ba mặt đều là vách tường, có thể nói là một

không gian tương đối riêng tư.

Nhưng nơi này có thể nhìn thấy bên đối diện, Trang Hồng Phi cũng đang ngồi

đàng hoàng trên một cái ghế thái sư, hắn đang híp mắt mà hưởng thụ mấy cô gái

xinh đẹp xoa bóp cho mình.

Các nàng đấm chân đấm chân, bóp vai bóp vai, trợ giúp Trang Hồng Phi thả

lỏng thân thể.

Sở Hi Thanh cũng hơi hâm mộ, lòng thầm nói tại sao mình không có đãi ngộ

này?

Hai quét mắt nhìn hai vị thiếu nữ ở bên cạnh một chút, rồi sáng suốt mà không

mở miệng.

Sở Vân Vân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn qua bên kia, liền mở miệng hỏi dò: “Các

hạ, xin hỏi đặt cược ở nơi nào?”

Nữ thị vệ cảm thấy hơi bất ngờ, sau đó lại lắc đầu: “Người nhà không được đặt

cược, mặc lệ là thắng hay bại thì đều không được đặt cược.”

Sở Vân Vân không khỏi cau mày lại, lại vô cùng thất vọng mà nhét ngân phiếu

170 lượng bạc vào trong túi.

Nàng không biết sinh tử lôi còn có quy củ này

Tiếp đó, nữ thị vệ lại đổi giọng: “Tuy nhiên, kim ngạch đặt cược lần này rất lớn,

nếu như tiểu Sở thắng, tối nay có thể cầm được hơn ngàn lượng bạc là ít.”

Trước đó, Sở Hi Thanh đánh ba trận sinh tử lôi, mà chỉ lấy được có hơn 800

lượng bạc.

Lục Loạn Ly lại cảm thấy hơi bất ngờ: “Chỉ có một chút như thế thôi à?”

Nàng nhìn đám người mãnh liệt ở bên ngoài, còn có khí thế cuồng nhiệt của

đám dân cờ bạc kia, còn tưởng rằng lần đánh cược này ít nhất cũng phải mười

vạn lượng bạc cất bước.

“Dù sao thì đây cũng chỉ là sinh tử lôi ở cấp bậc cửu phẩm thượng, hơn nữa. . .”

Vẻ mặt nữ thị vệ hơi lúng túng: “Nha nội ra giới hạn đặt được, người bên ngoài

lầu chỉ được đặt mười lượng bạc, bên trong lầu thì có thể đặt một trăm lượng là

cao nhất, phòng riêng là năm trăm lượng.”

Sở Hi Thanh nhất thời hiểu rõ, đây là do Tả Thanh Vân không có quá nhiều

lòng tin với hắn, tiếp nhiều sợ không trả nổi.

Cùng lúc đó, trong gian phòng riêng chữ Giáp ở trên tầng sau Thắng Bại Lâu,

có vài người đang trò chuyện.

Khi Ngô Mị Nương dáng người yêu kiều thướt tha đi vào trong gian phòng, liền

nhìn thấy ba người Tả Thanh Vân và Độc Tí Đao – Lý Thương, trang chủ Độ

Vân Lai của Vân Kiếm Trang đang ngồi cùng nhau ở bên cửa sổ.

Sắc mặt bọn họ khác nhau, hoặc là mang đầy cười gằn, hoặc là nhàn nhã tự

nhiên, hoặc là bình tĩnh thong dong.

Không bầu không khí trong gian phòng lại tràn đầy vẻ ngột ngạt đến cực điểm.

Ngô Mị Nương nở nụ cười, cũng đi đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống: “Tả nha nội,

lần này ngươi thật hào phóng nha. Hôm nay nhất định phải thua mà còn mở bàn

đặt cược, bạc trong nhà chất thành núi, không tiêu hết rồi đúng không?”

Tả Thanh Vân hơi cau mày, bất mãn mà hừ lạnh một tiếng: “Tại sao lại nói vậy?

Sao ngươi biết ta nhất định sẽ thua?”

Ngô Mị Nương biết tính cách của Tả Thanh Vân, nàng vẫn thản nhiên như

không mà đưa ngón tay ra, khiến tẩu thuốc lá trong tay quay vài vòng: “Ta đã

xem qua ba trận sinh tử lôi của Sở Hi Thanh này, thiên phú của người này

không tệ, thật ra cũng không kém hai người Trang Hồng Phi và Chu Lương

Thần.”

“Nếu như cho hắn thêm một chút thời gian để trưởng thành, kiếm thêm một

chút tiền. Phối hợp thêm một hai cái pháp khí mạnh mẽ, lại khắc vài bức đồ

đằng Bí Chiêu, đao pháp và nguyên công tăng thêm một tầng, vậy thì có thể

tranh đấu với hai người kia ở cấp độ cửu phẩm. Đáng tiếc. . .”

Nàng liếc nhìn hai người ngồi ở bên trái của bàn trà.

Hai vị này là hai đài chủ của Miếu thị, cả hai đều không phải hạng người hiền

lành gì.

Cái bông sen này vừa mới ló đầu ra, thì hai người đã muốn giẫm nó xuống, để

cho nó rơi vào vũng bùn rồi
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 131: Quyết sinh tử (2)


“Mị Nương phân tích thật lợi hại!” Độc Tí Đao – Lý Thương tầm bốn mươi

tuổi, ngũ quan của hắn rất to, huyệt thái dương nhô cao.

Ống tay áo bên phải trống rỗng, dùng tay trái cầm chén trà. Khóe môi hắn hơi

cong lên, mặt ẩn chứa ý cười: “Nha nội của chúng ta rõ ràng là tiếc tiền, không

thua nổi, lại bị người ta nói thành đại trượng phu khinh tài trượng nghĩa.”

Tả Thanh Vân hơi híp mắt lại, lời nói hàm chứa trào phúng: “Nói cứ như là

ngươi thua nổi ấy nhỉ, có giỏi thì tiếp nhận một trận sinh tử lôi của ta, bát phẩm

hoặc thất phẩm thì tùy ngươi chọn, chúng ta muốn chơi thế nào cũng được.”

“Cũng được!” Lý Thương cười to một trận, thổi lá trà trong chén: “Chỉ cần bây

giờ ngươi dám nhận tiền đặt cược của ta, thì có gì là không thể? Hôm nay, Lý

mỗ thêm mười ngàn lượng bạc và hai tòa võ đài, không biết ngươi có dám nhận

hay không?”

Ngô Mị Nương nhất thời cau mày, lặng lẽ kéo ống tay áo của Tả Thanh Vân.

Tả Thanh Vân lại không thèm để ý, sắc mặt tái xanh hơi biến ảo, sau đó lại cười

đắc ý: “Nhận thì nhận, nhưng nếu như lão Lý người dám nuốt lời, vậy Tả mỗ sẽ

đốt chín chiếc thuyền hàng và bảy nhà tửu lâu của ngươi.”

Trên mặt hắn đang cười, nhưng lồng ngực lại cực kỳ khó chịu, trong lòng hắn

cũng biết mình trẻ tuổi nóng tính, bị lão già này lừa.

“Vậy thì một lời đã định.” Lý thương đặt chén trà xuống, khóe môi cong lên nở

một nụ cười: “Trận này có vẻ như là ăn chắc rồi, lão Độ, có muốn làm một chút

không?”

Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai là một người trung niên khoảng bốn mươi

tuổi.

Ngũ quan của người này vốn cực kỳ tuấn tú, nhưng tiếc là mặt đầy rõ, làm hỏng

cả một khuôn mặt đẹp.

Sắc mặt hắn vui mừng, nhàn nhã lắc đầu một cái: “Ngày hôm nay là sinh tử lôi

của hai nhà các ngươi, ta sẽ không tham dự.”

Cũng đúng lúc này, một tiếng ‘đông’ vang lên ở bên dưới lầu.

Đó là có người nổi trống, tuyên cáo trận sinh tử lôi này chính thức bắt đầu, xin

mời song phương nhất quyết thắng bại hôm nay đi lên trên đài.

Lúc này, Tả Thanh Vân mới thu hồi tinh thần, ngưng thần nhìn về phía võ đài.

Giờ phút này, Sở Hi Thanh cũng đã đạp lên bậc thang, nhưng đúng lúc này, Lục

Loạn Ly lại nhét một phù lục có chất ngọc to bằng bàn tay vào trong tay của Sở

Hi Thanh.

“Cầm đi, nếu như người cảm thấy không chịu nổi, thì hãy truyền chân nguyên

vào trong tấm phù này.”

“Đây là. . .”

Sở Hi Thanh cúi đầu nhìn một cái, hắn nhận ra đây là một viên ngọc phù mà võ

tu cũng có thể sử dụng.

Chỉ là không biết cấp bậc, cũng không biết là pháp thuật gì.

Con người Sở Vân Vân lại hiện lên vẻ kinh dị, kiến thức của nàng rộng rãi,

nhận ra đây là một viên ngọc phù Phong Độn Phù cấp bậc ngũ phẩm, có thể

khiến Sở Hi Thanh hóa thành cuồng phong, chạy ra khỏi võ đài.

Thứ này rất đắt, giá trị ít nhất phải sáu ngàn lượng bạc.

Đây chắc là món đồ bảo mệnh của Lục Loạn Ly.

“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Cứ cầm là được!” Lục Loạn Ly khoanh tay

trước ngực, có chút không nỡ mà liếc nhìn cái ngọc phù kia.

Sau đó, nàng vẫn cắn răng một cái, rồi hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ không hại

ngươi.”

Sở Hi Thanh cảm thấy buồn cười, hắn biết nghe lời hay, cho nên liền nhét ngọc

phù vào túi nang ở bên hông.

Khi hắn đi lên võ đài, liền trông thấy Trang Hồng Phi cũng leo lên đài từ bên

đối diện.

Lúc trước, hắn để trần nửa thân trên, nhưng giờ phút này, hắn lại mặc một lớp

giáp mềm cực kỳ đặc thù.

Chất liệu của cái giáp mềm này khá giống với cái nội giáp kia của Sở Hi Thanh,

được bện từ sợi tằm và sợi đồng.

Nhưng bên ngoài cái giáp mềm này còn có hơn hai mươi cái túi, bên trong chứa

đầy các loại ám khí. Bên ngoài rìa giáp mềm còn có phù văn, tựa như là có tác

dụng giảm bớt trọng lượng.

Bằng không thì trọng lượng của đám ám khí này phải hơn trăm cân, sẽ làm cho

Trang Hồng Phi mệt chết.

Khi người này leo lên đài, toàn bộ năm tầng khán đầy đều ầm ầm lên, vô số

người ở bốn phương tám hướng đều kêu cái tên Trang Hồng Phi.

“Hai vị đã chuẩn bị xong chưa?”

Phụ trách trọng tài là một vị võ tu thất phẩm, hắn liếc mắt nhìn hai người, thấy

hai người đều không biểu hiện chỉ, liền thản nhiên như không mà nói: “Như vậy

thì sau ba tiếng trống là có thể ra tay.”

Thùng!

Tiếng trống vang lên, tựa như gõ vào nơi sâu xa trong nội tâm mọi người, làm

cho toàn bộ Thắng Bại Lâu chìm vào yên lặng lần nữa.

Trang Hồng Phi lại chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn vào Sở Hi Thanh: “Hai cô

bé kia là nữ nhân của ngươi? Đều rất xinh đẹp, sao ngươi lại ngu xuẩn chạy đến

đây đánh trận sinh tử lôi này chứ?”

Sở Hi Thanh không thèm để ý, tay hắn đè đao, đem tinh khí thần ngưng tụ lại

một chỗ.

Hắn đã dùng Thần Lực Đan và Dung Huyết Đan từ trước rồi, lúc này toàn thân

đều đang tỏa nhiệt.

Pháp khí xà cạp cũng được quấn vào bắp chân, có thể phát động bất cứ lúc nào.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 132: Cứng đờ


Thùng!

Tiếng trống thứ hai, khán đài càng yên tĩnh hơn, tất cả mọi người đều đang chờ

giây phút hai người ra tay.

Khóe môi Trang Hồng Phi hơi cong lên: “Con người ta rất yêu thích những thứ

mới lạ, sau khi người chết, ta sẽ chăm sóc các người giúp ngươi.”

Sở Hi Thanh vẫn bình tĩnh và thản nhiên như cũ.

Những lời này của Trang Hồng Phi, đơn giản là để làm rối loạn tâm cảnh của

hắn mà thôi.

Mà một chớp mắt tiếp theo, một tiếng ‘thùng’ vang lên ở bên ngoài võ đài.

Bóng người Sở Hi Thanh lập tức xông lên như chớp giật.

Khi tiếng trống vang lên, Trang Hồng Phi cũng giẫm gót chân một cái, bóng

người cũng lui nhanh về phía sau như chớp giật.

Trang Hồng Phi đã có phòng bị với thức rút đao của Sở Hi Thanh.

Trong khi lùi lại về sau, đồng thời hắn còn khởi động đồ đằng Bí Chiêu trên

người, điều này làm cho thân pháp và tốc độ của hắn được tăng lên năm phần

trong thời gian ngắn ngủi.

Dù vậy, hắn vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi Huyết luyện Khinh cương đao

của Sở Hi Thanh. Nhưng chủy thủ trong tay hắn cũng chặn được ánh đao màu

đen kia, ngăn chặn nguy hiểm ở nơi ba tấc trước cổ họng.

Khi hai cái binh khí chạm vào nhau, nhất thời phát ra một tiếng ‘cheng’ bén

nhọn, tia lửa bắn tung tóe.

Sở Hi Thanh dùng hết sức để vung đao, khiến cho tay của Trang Hồng Phi run

lên, chủy thủ tuột tay bay ra ngoài.

Mà lúc này, võ đài ở bốn phía đều bùng nổ ầm ầm, tất cả mọi người đều tỏ ra

ngạc nhiên với một màn trước mắt.

Ngô Mị Nương ở trong phòng riêng cũng hơi cau mày: “Ồ? Sức mạnh này rất

lớn nha, còn Dưỡng Nguyên Công của hắn nữa, chắc hẳn là đã đến tầng thứ ba.”

Nhưng mà nếu như Sở Hi Thanh không thể giải quyết Trang Hồng Phi bằng

một đao, vậy thì hắn sẽ gặp rắc rối rồi.

Người này có sở trường về thân pháp và ám khí.

Trên lôi đài, khóe miệng Trang Hồng Phi tràn ra một tia máu.

Đây là do hắn chịu đựng Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh.

May mà tên này đã sử dụng đao ý này một lần ở hai mươi ngày trước, cho nên

Trang Hồng Phi đã có phòng bị từ trước.

Cố chủ Lý Thương của hắn đã cố tình bỏ tiền mua một viên Cố Thần Đan, nó

có thể tăng linh thức và sức mạnh tinh thần, có thể chống đỡ đao ý này.

Trang Hồng Phi chỉ không ngờ được là, đao ý của Sở Hi Thanh lại mạnh hơn

quá nhiều so với những gì hắn dự đoán.

Nhưng mà chung quy thì hắn vẫn chặn được một chiêu Không Huyệt Lai Phong

này rồi.

Khóe môi Trang Hồng Phi tràn ra một nụ cười lãnh khốc.

Thân pháp hắn lấp lóe, hai tay vung múa, từng viên từng viên chông sắt bay vút

ra từ tay của hắn.

Mỗi một viên đều nhanh như sao băng, truy tinh đuổi nguyệt.

Sở Hi Thanh thì lại thế như hổ dữ mà đuổi theo truy kích, đao của hắn cũng

nhanh như ánh sáng, lại như điện chớp, chém sạch tất cả những chông sắt ở

trước mặt, phát ra những tiếng ‘leng keng’.

Hắn nhớ lời nói của Sở Vân Vân, tuyệt đối không thể để đối thủ kéo dài khoảng

cách một trượng.

Nhưng mà sau mười cái hô hấp, Sở Hi Thanh phát hiện hoàn cảnh trên võ đài

bắt đầu phát sinh biến hóa.

Mặt đất xung quanh đã tràn đầy chông sắt.

Đây là một loại ám khí hình cây củ ấu, nó có gai sắt ở bốn phía, lúc rơi xuống

đất thì sẽ có một mặt đâm vào đất, một mặt hướng lên trên, tựa như là đinh sắt.

Trong quân đội dùng chông sắt để phòng bị kỵ binh và bộ binh, chỉ cần dải

chúng ta ra đất, mặc lệ là người hay ngựa thì cũng không thể hành động.

Những chông sắt mà Trang Hồng Phi ném ra có thể tích rất nhỏ bé, chỉ lớn hơn

mũ đinh một chút.

Nhưng đầu của chúng nó có màu đen óng ánh, rõ ràng là có bôi kịch độc.

Sở Hi Thanh hơi nheo mắt lại, hắn biết mình chỉ không cẩn thận một chút, giẫm

phải đám chông sắt này thì hôm nay chắc chắn sẽ chết trong tay người này.

Nhưng tốc độ của hắn vẫn nhanh như cũ, vẫn cuồng mãnh như cũ, tiếp tục đuổi

theo bóng người của Trang Hồng Phi.

Khoảng cách của hai người vẫn luôn duy trì trong phạm vị khoảng sáu thước.

Trang Hồng Phi đã ném tất cả hơn 700 cái chông sắt ra ngoài rồi, trong mắt hắn

đã bắt đầu hiện lên một tia kinh ngạc.

Tốc độ và thân pháp của Sở Hi Thanh còn nhanh và linh hoạt hơn so với tưởng

tượng của hắn.

Những đối thủ cũ của hắn, căn bản là không chống đỡ được đến giờ phút hắn

ném hết chông sắt.

Bình thường thì bọn họ sẽ giẫm phải chông sắt khi đang đuổi theo hắn, sau đso

mặc hắn xâu xé.

Người này. . . lại có thể chống đỡ đến bây giờ.

Trang Hồng Phi lập tức cười lạnh một tiếng.

Để xem xem cái tên này có thể chống đỡ đến khi nào.

Lúc này, đồ đằng Bí Chiêu của hắn đã mất hiệu lực, nhưng sau khi hắn ném

sạch 700 cái chông sắt thì trọng lượng trên người đã không còn một nửa trước

kia, bởi vậy nên tốc độ không giảm quá nhiều.

Cùng lúc đó, Trang Hồng Phi thay đổi một loại ám khí khác, từng thanh Thiên

Lôi Trùy có kích thước bằng đầu ngón tay bay thẳng về phía đối thủ.

Loại ám khí phù văn này, không chỉ có uy lực cực lớn, mà còn có thể sinh sôi

một ít sức mạnh lôi đình.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 133: Cứng đờ (2)


Mỗi khi Sở Hi Thanh vung đao che chắn, thì sẽ bị lôi điện trong Thiên Lôi Trùy

này làm cho trì trệ một nhịp, sẽ ảnh hưởng lớn đến thân pháp.

Ngoài ra, trong khi Trang Hồng Phi sử dụng Thiên Lôi Trùy, hắn còn xen lẫn

trong đó từng viên từng viên đinh lớn màu đen.

Cái này gọi là Tang Môn Đinh, cũng được bôi kịch độc, chỉ cần sượt qua da thịt

là có thể xâm nhập vào cơ thể, làm cho ý thức người ta mơ hồ choáng váng.

Sở Hi Thanh lại bện ánh đao thành một màn chắn gió thổi không lọt.

Cái Thiên Lôi Trùy kia cũng tốt, mà Tang Môn Đinh kia cũng được, tất cả đều

bị ánh đao của hắn đánh ra ngoài.

Trang Hồng Phi vẫn di chuyển như thường ở trên bãi chông sắt kia, mà thân

hình của Sở Hi Thanh vẫn nhanh nhẹn như hổ báo.

Trên võ đài chỉ có những tiếng ‘leng keng’ vang vọng, lan can sắt ở bốn phía

cũng có ánh lửa bắn tung tóe, đó là những ám khí bị Sở Hi Thanh đánh văng ra,

nện lên trên lan can sắt.

Trận pháp ở xung quanh lôi đài cũng đã được khởi động từ lâu, phòng ngừa ám

khí làm ngộ thương khách hàng.

Lúc ban đầu, khán đài ở bên phía đều khá yên tĩnh, nhưng theo thời gian thôi

qua, mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai, bắt đầu nghị luận.

Một số người đặt cược cho Trang Hồng Phi thì càng không nhịn được mà bắt

đầu gào rống, cổ vũ cho Trang Hồng Phi, tiếng ầm ầm náo động lại vang lên

khắp Thắng Bại Lâu.

Song phương đã giao chiến được một khắc thời gian, nhưng vẫn không phân

thắng bại.

Sở Hi Thanh không thể thắng bằng một đao, mà Trang Hồng Phi cũng không

thể giải quyết Sở Hi Thanh trong thời gian ngắn.

“Tên nhóc họ Sở này cũng lợi hại đấy!”

Trên gian phòng riêng chữ Giáp ở tầng sáu, Ngô Mị Nương trợn tròn mắt lên

mà nhìn, nàng chỉ cảm thấy rất khó tưởng tượng: “Thân pháp của hắn lại tốt đến

mức này sao? Hoàn toàn không kém Trang Hồng Phi.”

Ngày đó, Lý Đạo Quy treo thưởng 1300 lượng bạc, dường như cũng không phải

ngu xuẩn như vậy.

“Không chỉ là thân pháp thôi đâu.” Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai tràn đầy

hứng thú mà nhìn xuống bên dưới.

“Hắn rất linh hoạt, lực khống chế bước chân rất mạnh, nhưng mấu chốt là hắn

còn có năng lực nhận biết. Chắc hẳn là một loại thiên phú cảm giác nào đó, mỗi

một bước chân của hắn đều có thể né tránh chông sắt ở trên mặt đất.”

“Thân pháp đúng là rất tốt! Truy Phong đao pháp cũng rất ác liệt, thế như cuồng

phong.” Độc Tí Đao – Lý Thương thì lại khẽ mỉm cười: “Như vậy thì Trang

Hồng Phi chưa chắc đã có thể thắng được chân này. Mười ngàn lượng bạc và

hai tòa võ đài của ta cũng có thể mất.”

Lời nói của hắn ẩn chứa vẻ châm chọc, sắc mặt thì thong dong bình tĩnh.

Bởi vì hắn biết Trang Hồng Phi vẫn còn chưa dùng một chiêu mạnh nhất.

Tả Thanh Vân làm như không nghe thấy lời nói của ba người này.

Sở Hi Thanh có thể đánh với Trang Hồng Phi đến nước này, đã làm cho hắn

thấy cực kỳ vui mừng rồi.

Giờ phút này, hắn chỉ thấy hơi tò mò, bởi vì đến tận bây giờ mà Sở Hi Thanh

vẫn chưa dùng pháp khí xà cạp kia, là lo lắng sử dụng nó thì tốc độ quá nhanh

sẽ không kiểm soát được bước chân sao?

Hay là cái tên này cho rằng không cần sử dụng món pháp khí này thì vẫn có thể

chiến thắng đối thủ?

Mà lúc này, trên lôi đài lại phát sinh biến hóa một lần nữa.

Sở Hi Thanh trông thấy Trang Hồng Phi giơ tay phải lên, mà lại còn đưa cánh

tay phải lên qua vai.

Con ngươi của hắn co rút lại, không do dự mà bước nhanh về phía bên trái của

Trang Hồng Phi.

Sở Vân Vân cũng không giải thích cho hắn vì sao phải làm như vậy, mà chỉ nói

lên võ đài thì hắn sẽ biết.

Mà ngay khi hắn né sang bên trái, thì có một mảnh phi châm đen xì đột ngột

b*n r* từ trong tay áo của Trang Hồng Phi.

Đám phi châm này không chỉ dày đặc như mưa, mà còn cực kỳ mạnh mẽ, bọn

chúng đánh thẳng vào trận pháp ở bên ngoài võ đài, thậm chí còn xuyên thủng

hai tầng vách ngăn bằng Linh lực ở bên ngoài.

Đây rõ ràng là một loại chiêu thức ám khí cực kỳ mạnh mẽ, Bạo Vũ Càn Khôn!

Cùng lúc đó, hai mắt Sở Hi Thanh hiện lên một vệt sáng.

Hắn đã hiểu vì sao Sở Vân Vân lại nhắc nhở hắn mau chóng né tránh sang bên

trái của Trang Hồng Phi mà không phải là những phương hướng khác hay lùi lại

phía sau rồi.

Rõ ràng là người này chưa thể hoàn toàn khống chế chiêu thức Bạo Vũ Càn

Khôn này, khi sử dụng thì cơ thể sẽ hơi cứng đờ.

. . .Có sơ hở!

Sở Hi Thanh không do dự một chút nào, trực tiếp múa đao lên chém.

Khi hai người lướt qua nhau, Huyết luyện Khinh cương đao của Sở Hi Thanh

như phích lịch lại như lôi đình, phá tan giáp mềm của Trang Hồng Phi, để lại

một vết máu chói mắt ở phần eo của Trang Hồng Phi.

Mặc dù ‘kim ty nhuyễn giáp’ của Trang Hồng Phi cứng cỏi khó phá, nhưng Sở

Hi Thanh khi rót chân nguyên vào Huyết luyện Khinh cương đao thì nó cũng

cực kỳ sắc bén.

Đao của Sở Hi Thanh không chỉ phá giáp mềm của Trang Hồng Phi, mà còn

chém vào ít nhất hai tấc ở eo của Trang Hồng Phi, làm cho khi Trang Hồng Phi

rơi xuống đất thì hơi lảo đảo, eo trái đột nhiên xuất hiện đau đớn làm cho hắn

gần như không thể đứng thẳng.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 134: Hồi trảm


Con ngươi Trang Hồng Phi trợn trừng lên vì tức giận, tâm tư lại lâm vào đình

trệ giây lát.

Phương diện này là do đao ý của Sở Hi Thanh xung kích, một mặt khác là do

Trang Hồng Phi thấy hơi khiếp sợ.

Thật ra vết thương nơi eo này cũng không tính là trọng thương gì, cũng không

ảnh hưởng quá nhiều đến thân pháp của hắn.

Nhưng Trang Hồng Phi lại mờ mịt thất thố, thậm chí là không thể nào tin nổi.

Đây là vết thương đầu tiên từ khi hắn bắt đầu đánh sinh tử lôi đến giờ.

Khoảnh khắc này, toàn bộ năm tầng khán đài trong Thắng Bại Lâu cũng yên

tĩnh như chết.

Trên mặt mọi người viết đầy kinh ngạc, bọn họ ngờ người bị thường đầu tiên lại

chính là Trang Hồng Phi!

Tên nhóc họ Sở nãy chỉ là một người mới không biết chui từ đâu ra, thế mà lại

có thể đả thương một người chiến thắng mười chín trận sinh tử lôi như Trang

Hồng Phi!

“Không thể nào, thế là hắn lại có thể chém Tiểu Trang bị thương. . .”

“Không thể nào?”

“Làm sao Tiểu Trang lại bị tên này đả thương được?”

“Móa, ta đã đặt hơn trăm lượng bạc ở trên người Trang Hồng Phi, đừng có mà

thua đấy!”

“Cứt chó, sao đao pháp và tốc độ của tên Sở Hi Thanh này lại nhanh đến mức

này chứ?”

Trên lôi đài, Trang Hồng Phi chỉ mờ mịt giây lát thì đã tỉnh táo lại ngay.

Tiếp đó là lửa giận vô cùng sinh sôi trong lòng hắn, tựa như là dung nham đang

bùng nổ trong tâm linh của hắn, trong ngực trong phổi của hắn, thậm chí toàn

thân hắn.

“Làm thịt ngươi!”

Hai mắt Trang Hồng Phi đỏ bừng, chỉ trong vòng mười cái hô hấp mà hắn đã

ném ra hơn trăm cái ám khí.

Chuyện này đã vượt qua trạng thái tốt nhất của hắn lúc trước, đám Thiên Lôi

Trùy và Tang Môn Đinh kia lao về đối thủ như những hạt mưa trong bão táp.

Trong lúc nhất thời, Sở Hi Thanh cũng hơi luống cuống tay chân, hắn không thể

không rút thanh Ma luyện Khinh cương đao dự bị của mình ra, sau đó múa cả

hai thanh đao để ngăn chặn, lúc này mới có thể cản được đám ám khí như bão

táp kia lại.

Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người đã kéo dài ra gần tám thước.

Cũng chính vào lúc này, hắn lại nhìn thấy Trang Hồng Phi giơ cánh tay phải lên

qua vai một lần nữa.

Sở Hi Thanh không do dự chút nào, hắn đột nhiên bước nhanh qua trái để tránh.

Sau đó hắn hới nhướng mày lên, thân hình của Trang Hồng Phi lại cứng đờ!

Vẫn là sơ hở đó!

Lần này, Sở Hi Thanh đã chuẩn bị đầy đủ hơn, khi múa đao thì càng mạnh mẽ

và ác liệt hơn.

Thanh Huyết luyện Khinh cương đao của hắn cũng phá tan giáp mềm của Trang

Hồng Phi lần nữa.

Lần này, lưỡi đao của Sở Hi Thanh khóa chặt cánh tay trái của Trang Hồng Phi,

lưỡi đao sắc bén chém ra một vết máu sâu hoắm ở trên cánh tay trái của hắn,

gần như là chặt đứt tay trái của Trang Hồng Phi.

Khi hai người lướt qua nhau một lần nữa, toàn bộ tòa Thắng Bại Lâu này lại yên

tĩnh một cách chết chóc, tất cả mọi người đều chấn động và mờ mịt mà nhìn

một màn ở trước mặt.

Lục Loạn Ly nhìn hai người ở trên đài, nàng chỉ cảm thấy không thể tin nổi:

“Lại thắng rồi?”

Lúc này, tuy rằng song phương chưa phân thắng bại, nhưng Trang Hồng Phi

thiếu một tay, sức chiến đấu đã giảm mạnh.

Chỉ cần Sở Hi Thanh không phạm sai lầm quá lớn, thì hôm nay hắn sẽ thắng

chắc!

Lúc trước, Lục Loạn Ly đã từng phán đoán thắng bại, nàng cho rằng Sở Hi

Thanh chỉ có một phần mười tỷ lệ chiến thắng.

Khóe môi của Sở Vân Vân lại cong lên, hiện ra vẻ mặt không ngoài dự đoán.

Hai tháng trước Trang Hồng Phi đã luyện thành chiêu thức Bạo Vũ Càn Khôn,

lại chỉ sử dụng ba lần ở trên sinh tử lôi.

Hắn chưa từng gặp một đối thủ nào xứng tầm ở trên lôi đài, cho nên không ý

thức được sơ hở trong chiêu thức này.

Võ tu chém giết, không phải là chiêu thức càng mạnh mẽ càng có uy lực thì

càng tốt.

Mà lúc này, trong gian phòng riêng chữ Giáp ở trên tầng thứ sáu, Độc Tí Đao –

Lý Thương đã không thể ngồi yên tại chỗ, hắn bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt

cực kỳ khó coi mà nhìn xuống võ đài.

“Nhìn qua thì. . . tên nhóc họ Trang kia sắp thua rồi!”

Ngô Mị Nương vốn đang thay sợi thuốc lá mới cho cái tẩu thuốc của mình, lúc

này nàng cũng không quan tâm chuyện này nữa, mà vô cùng kinh ngạc nhìn Sở

Hi Thanh: “Ta còn tưởng rằng khi Trang Hồng Phi sử dụng chiêu thức Bạo Vũ

Càn Khôn thì có thể giải quyết Sở Hi Thanh. Kết quả là hắn sử dụng hai lần,

đều bị Sở Hi Thanh sử dụng một phương pháp để tấn công, đây là nhận ra điểm

yếu của Trang Hồng Phi rồi?”

“Là sơ hở! Khi hắn thi triển chiêu Bạo Vũ Càn Khôn thì động tác quá rõ ràng và

cũng quá miễn cưỡng, khiến cho cơ thể cứng đờ. Tên nhóc họ Sở này rất thông

minh, hắn vẫn duy trì khoảng cách tám thước.” Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân

Lai khẽ lắc đầu: “Trang Hồng Phi quá nóng ruột, trận chiến này thật sự là nằm

ngoài dự đoán của mọi người.”

Nếu như Trang Hồng Phi không nóng lòng giải quyết đối thủ, không sử dụng

một chiêu Bạo Vũ Càn Khôn này, thì hắn vốn có thể kéo dài thời gian đến khí

Sở Hi Thanh hết chân nguyên.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 135: Hồi trảm (2)


Tả Thanh Vân thì lại không kìm được nụ cười trên mặt, khóe môi hắn cong lên,

lại giả vờ như bình tình mà uống trà.

Lúc trước, tâm trạng của hắn cực kỳ tệ, không quan tâm đến chén Tuyết Dương

Xuân cực phẩm ở trên bàn, để cho nó lạnh ngắt rồi.

Nhưng mà giờ phút này, Tả Thanh Vân lại cảm thấy trà lạnh ngắt cũng có một

tư vị khác, sau đắng thì lại ngọt vô cùng.

“Ta cũng rất bất ngờ, không ngờ tiểu Sở có thể thắng. Lão Lý, khi nào ngươi

đưa mười ngàn lượng bạc qua? Đừng có nói suông mà không làm đấy nhé.”

Vẻ mặt Độc Tí Đao – Lý Thương âm trầm, ánh mắt thâm độc nhìn hai người Sở

Hi Thanh và Trang Hồng Phi trên võ đài, sau đó móc một xấp ngân phiếu ở trên

tay áo ra rồi đập lên bàn.

“Hôm nay là Lý mỗ thua!”

Lý Thương là võ tu có tu vị lục phẩm thượng, hoàn toàn có sức phán đoán với

cục diện trận đấu.

Lúc này, hắn chỉ thấy Sở Hi Thanh vẫn bình tĩnh chiến đấu, không hề có ý định

liều lĩnh thì đã biết Trang Hồng Phi không còn cơ hội chiến thắng rồi.

Vì thế mà hắn cũng không còn hứng thú quan sát trận chiến đấu này nữa, mà

trực tiếp rời khỏi phòng riêng.

“Phân phó xuống, nếu như kết thúc sinh tử lôi mà Trang Hồng Phi chết rồi thì

kéo thi thể của hắn đi cho chó ăn, nếu như không chết. . . thì cũng kéo đi cho

chó ăn.”

Câu này của hắn cũng truyền vào trong tai của ba người ở bên trong phòng.

Ngô Mị Nương và Tả Thanh Vân đều cau chặt mày lại, mặt hiện lên một vệt

chán ghét.

Vân Kiếm trang chủ - Độ Vân Lai thì lại mặt không biến sắc, hắn như cười mà

như không cười, ánh mắt bình tĩnh và yên lặng.

Mà lúc này, Trang Hồng Phi ở trên võ đài đang không ngừng th* d*c, mồ hôi to

như hạt đậu không ngừng rơi xuống từ trên thái dương của hắn, tay phải thì

không ngừng run rẩy.

Cánh tay và phần eo mất máu, không chỉ làm cho hắn tiêu hao rất nhiều thể lực,

mà còn làm cho hắn tổn thất rất nhiều chân nguyên.

Mà vì ngăn cản Sở Hi Thanh tiếp cận, Trang Hồng Phi phải dùng tay phải rất

nhiều rất rất nhiều, hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để ném ám khí ra ngoài.

Chuyện này không chỉ để cho thể lực của hắn tiêu hao nhanh chóng, mà còn

làm cho cơ bắp ở tay phải của hắn đã đến cực hạn, nằm ở biên giới co giật.

Bóng người của Sở Hi Thanh thì lại liên tục đuổi theo.

Khoảng cách giữa hai người đã không đủ sáu thước, trường đao của Sở Hi

Thanh chỉ cần chém về phía trước là có thể cắt đứt cổ họng của hắn.

Mấu chốt là không chỉ tay phải của hắn đau đớn, mà ám khí cũng không còn

nhiều nữa.

Trang Hồng Phi biết mình không thể kéo dài hơn nữa!

Hai mắt hắn trừng lên vì giận, trong con ngươi lộ ra ý quyết tử: “Đưa túi cho

ta!”

Đó là hai túi ám khí dự bị của hắn, đặt ở trong khu nghỉ ngơi ở dưới đài.

Khi Trang Hồng Phi vừa nói xong, thì có một tráng hán áo đỏ ở dưới đài, chạy

qua ném hai cái túi ám khí lên trên võ đài.

Trong mắt Trang Hồng Phi dần dần hiện ra một tia thất vọng.

Thế mà Sở Hi Thanh không thèm quay qua nhìn hai cái túi kia một chút nào, mà

vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào hắn, thanh Huyết luyện Khinh cương đao kia

vẫn bện ra một tấm lưới không có kẽ hở, đang từng bước từng bước tiến lại gần

hắn.

Trong lòng Trang Hồng Phi đã thấy tuyệt vọng, nhưng vẫn không do dự mà giơ

tay phải của hắn lên qua vai lần nữa.

Vẫn là một chiêu thức Bạo Vũ Càn Khôn như cũ, mà đây cũng chính là nguyên

do hắn thất bại ngày hôm nay, nhưng cũng là phương pháp cuối cùng để hắn

thay đổi thế cục trận đấu.

Sở Hi Thanh thì lại hơi nhướng mày kiếm lên, hắn lại bước nhanh qua trái, rồi

chém một nhát!

Sở Hi Thanh không còn bảo thủ không chịu nổi nữa, lần này khoảng cách né

tránh của hắn nhỏ hơn gần một nửa so với trước kia.

Mà một chớp mắt tiếp theo, lưỡi đao của hắn đã phá vỡ lồng ngực của Trang

Hồng Phi, chém ra một vết thương chói mắt, gần như chém ngực Trang Hồng

Phi ra làm hai.

Đặc biệt là phần sau của Huyết luyện Khinh cương đao, trực tiếp lướt qua trái

tim của Trang Hồng Phi.

Sở Hi Thanh hơi sửng sốt, hắn còn tưởng rằng một đao này chỉ có thể chặt được

tay trái của Trang Hồng Phi xuống, hoặc là trọng theo phần eo của Trang Hồng

Phi mà thôi.

Kết quả là người này trực tiếp dùng lồng ngực để đỡ lưỡi đao của hắn.

“Thì ra hôm nay. . . kẻ phải chết chính là ta.”

Trang Hồng Phi đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn lồng ngực của mình, mặt đầy vẻ tự

giễu.

“Chết chính là loại cảm giác này sao? Thật không cam lòng. . . ngay cả cơm

chặt đầu cũng không có. . .”

Thần thái trong mắt hắn từ từ biến mất, rồi toàn thân ngã ầm xuống đất.

Mà lúc này, toàn bộ Thắng Bại Lâu đều bùng nổ, tiếng hò hét mắng chửi như sét

đánh, mấy trăm tấm phiếu cược bay khắp khán đài, rồi nhẹ nhàng rơi xuống

giống như là tuyết rơi.

Khi đám phiếu cược bay lả tả trên không trung, thì bốn phía trên khán đài cũng

bắt đầu vang lên những tiếng chửi rủa.

“Tiên sư cha nhà nó, vậy mà cũng có thể thua?”

“Phế vật, nên chết đi!”

“Đây nhất định là bán độ, vừa rồi tên kia còn nhảy vào đao của tên họ Sở kia.”

“Phế vật, đi chết đi!”

“Đáng ghét, may mà giới hạn đặt cược! Lần này coi như Tả nha nội có lương

tâm, không hại chúng ta quá nhiều tiền.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 136: Toàn đồ


Chẳng mấy chốc, những tiếng chửi rủa này đã truyền ra bên ngoài lầu, lập tức

tạo thành những cơn sóng chửi rủa ầm ĩ.

Sở Hi Thanh không cần ngưng thần lắng nghe, mà cũng có thể nghe thấy tiếng

chửi đổng của đám dân cờ bạc điên cuồng kia.

Hắn nhìn thi thể của Trang Hồng Phi một chút, trong lòng lại hơi thổn thức.

Khi còn sống, người này được đông đảo đám dân cờ bạc hoan nghênh, nhưng

khi chết thì lại bị đám dân cờ bạc này nguyền rủa, thậm chí không ai quan tâm

đến cái chết của hắn, giống như là một con chó hoang nơi đầu đường vậy.

Tuy nhiên, tình cảnh của Sở Hi Thanh cũng không khá hơn Trang Hồng Phi bao

nhiêu, không đến lượt hắn đồng tình với người khác.

Nếu hôm nay người bại là hắn, thì kết quả cũng là như vậy.

Nếu như đã leo lên sinh tử lôi, thì phải chuẩn bị tâm lý trước.

Bọn họ đều là kẻ liều mạng, dùng tính mạng của mình để đi kiếm tiền đồ cho

mình.

Sở Hi Thanh lập tức ngưng thần nhìn về phía màn hình huỳnh quang hư ảo

trong tầm mắt.

Lúc nãy, Sở Hi Thanh hết sức tập trung vào chiến đấu, không để ý bảng nhân

vật của mình.

Lúc này, hắn phát hiện ra cột danh vọng và điểm võ đạo của mình có phát sinh

biến hóa.

Thế mà danh vọng trực tiếp từ cửu phẩm thượng (siêu) nhảy lên bát phẩm hạ

(cố). (vững chắc)

Số lượng điểm võ đạo lại tăng lên 20 điểm chỉ trong khoảng thời gian hai khắc

ngắn ngủi, bây giờ đã là 102 điểm.

Còn có hai chữ Nhai Tí trong cột trạng thái.

---Võ tu ôm ấp ác ý với người đã vượt qua ngàn người, võ tu bát phẩm trở lên

ôm ấp địch ý với người đã vượt quá 100 người, Nhai Tí đao ý của ngươi tăng

lên đến trình độ cao đẳng!

Khóe môi Sở Hi Thanh không khỏi co quắp vài cái.

Lòng thầm nói rốt cuộc thì bây giờ mình bị chán ghét đến mức độ nào chứ?

Lúc này, hắn không do dự nữa, mà mở võ đạo bảo khố ra để đổi Truy Phong

Trục Điện Chi Thủ giai đoạn thứ hai.

Sở Hi Thanh nhìn cột điểm võ đạo đã biến thành con số 2, trong lòng cực kỳ

luyến tiếc, cảm giác như là tiêu sạch tiền tích góp khi đi vào trung tâm thương

mại vậy.

Nhưng mà khi logo Truy Phong Trục Điện Chi Thủ giai đoạn thứ hai nổ tung,

hóa thành từng sợi ánh sáng rồi hòa vào thân thể của hắn, Sở Hi Thanh lại cảm

thấy cực kỳ thỏa mãn.

Trong xương của hắn hơi ngứa, có dòng nước ấm di chuyển toàn thân, tinh thần

cũng dồi dào no đủ, cả người đều khỏe khoắn như dùng mãi không hết sức.

Sở Hi Thanh có một loại kích động nóng lòng muốn thử, hắn muốn rút đao ra

chém một lần.

Thử xem xem đao của mình đã nhanh đến trình độ nào rồi.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm ứng được gì đó, liền quay đầu nhìn về khán đài ở

góc nam, lại nhìn một góc nào đó ở trên tầng thứ hai.

Nơi đó có một thiếu niên tóc tím đang nhìn xuống hắn.

Thiếu niên này cũng tầm mười lăm tuổi, gương mặt có góc có cạnh, ngũ quan rõ

ràng như điêu khắc, mắt của hắn hơi giống với hồ ly, lúc này mí mắt hơi rủ

xuống, nhìn Sở Hi Thanh với vẻ đầy hứng thú.

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua liền nhận ra người này, đây chính là Cửu Phẩm

Kiếm Ma - Chu Lương Thần.

Khóe môi hắn cong lên, trong con ngươi hiện ra vẻ chờ đợi.

Một cái Trang Hồng Phi đã để điểm võ đạo của hắn tăng lên nhiều như vậy, vậy

thì người danh vọng cao hơn là Chu Lương Thần này thì sẽ thế nào đây?

Hôm nay hắn không bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là có thể khôi phục

trạng thái mạnh nhất.

Điều này có nghĩa là, trận sinh tử lôi của bọn họ vẫn sẽ tiến hành vào ngày mai.

Chu Lương Thần nhìn thẳng vào Sở Hi Thanh một lát, sau đó liền lắc đầu cười

một tiếng, rồi quay người rời đi.

Sắc mặt người này hơi ửng hồng, càng ngậm lấy vài phần hưng phấn. . .

Từ đầu năm đến nawy, hắn chưa từng gặp một đối thủ ra dáng nào ở cấp độ cửu

phẩm.

Sở Hi Thanh này đã làm cho hắn có vài phần hứng thú.

Tuy rằng thực lực chân thật của người này yếu hơn Trang Hồng Phi nửa bậc,

nhưng lại thú vị hơn nhiều lắm.

Sở Hi Thanh cũng không thể không thu hồi ánh mắt.

Lúc này, nữ thị vệ đã đưa hai cô bé Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly đi lên võ đài.

Lục Loạn Ly khoanh tay trước ngực, lại nhìn hắn với vẻ giật mình: “Không ngờ

ngộ tính của ngươi tốt như vậy, võ đạo tăng tiến nhanh mà còn đánh rất thông

minh, chỉ giây lát mà đã tìm thấy sơ hở của Trang Hồng Phi.”

Mới chỉ vẻn vẹn hai mươi ngày, Khinh Vân Tung và Truy Phong đao pháp của

Sở Hi Thanh đã tiến bộ rất nhiều.

Tuy rằng cấp bậc vẫn không thay đổi, nhưng mà đã hoàn toàn khác biệt so với

hai mươi ngày trước, thân pháp như nước chảy mây trôi, trường đao thì nhanh

như chớp giật, tất nhiên là thực lực sẽ tăng lên gấp bội.

Sở Hi Thanh biết đây đều là công lao của Sở Vân Vân.

Hắn lại nói khoác mà không biết ngượng: “Ngộ tính của ta vốn rất tốt, mà Trang

Hồng Phi lại quá bất cẩn, há lại là đối thủ của ta?”

Hết cách rồi, hệ thống tồn tại không cho phép hắn khiêm tốn.

Sở Hi Thanh muốn nhận được nhiều điểm võ đạo hơn, thì hắn phải xây dựng

hình tượng thiên tài cho bản thân mình.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 137: Toàn đồ (2)


Sau khi nghe xong, Sở Vân Vân không khỏi liếc nhìn Sở Hi Thanh một cái.

Cái tên này . . . dạo này không chỉ bay lên trời, mà còn có chút không biết xấu

hổ. . .

Nhưng mà nể mặt Sở Hi Thanh vất vả luyện tập hai mươi ngày, đao pháp tiến

triển thần tốc, cho nên nàng không thèm tính toán với tên này.

Sở Hi Thanh thì lấy viên ngọc phù từ túi ở trên hông ra, trả lại cho Lục Loạn

Ly: “Vậy này trả lại cho ngươi, đa tạ!”

Tuy rằng Sở Hi Thanh không biết thứ này là thứ gì, nhưng hắn biết thứ này nhất

định cực kỳ đắt giá, cảm giác cầm nó thì khá bỏng tay.

Đúng là hắn tham tài, nhưng mà quân tử ái tài cũng có đạo, hiện giờ hắn đã

không cần phải tính toán chi li vì một hai trăm đồng tiền nữa.

Lục Loạn Ly rất vui vẻ, bảo bối của nàng vẫn còn nguyên vẹn.

Nàng vô thức đưa tay ra cầm, nhưng sau đó lại bĩu môi một cái, thu tay lại rồi

nói: “Ngươi vẫn cầm đi thì hơn, chờ tối ngày mai lại trả cho ta cũng được.”

Ngày mai còn có một cái Cửu Phẩm Kiếm Ma - Chu Lương Thần, vẫn còn chưa

biết ngày mai Sở Hi Thanh sẽ sống hay chết kìa.

Sở Hi Thanh cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn cất ngọc phù vào trong ngực của

mình.

Ngọc phù này khá phỏng tay, đặt ở trong ngực lại thấy hơi ấm áp.

Cũng chính là vào lúc này, Tả Thanh Vân cầm quạt xếp đi đến, hắn mặt mày

hớn hở, cười nói: “Tốt lắm! Tiểu Sở ngươi đánh một trận thật là hay! Trang

Hồng Phi kẻ này ỷ vào một thân ám khí bôi độc có một không hai trong cửu

phẩm, đã thắng liên tục mười chín trận mà không ai sống sót, cũng g**t ch*t ba

vị cao thủ dưới trướng ta, cướp ba cái võ đài của ta.”

“Hôm nay hắn ngã trong tay tiểu Sở ngươi, thật là làm cho ta thấy vui vẻ! Ta

quả nhiên không nhìn nhầm ngươi, tiểu Sở ngươi quả nhiên là tiền đồ vô

lượng!”

Mí mắt Sở Hi Thanh hơi nhướng lên, ôm quyền về phía Tả Thanh Vân: “Nha

nội quá khen, Sở mỗ may mắn mới thắng được thôi.”

“Tiểu Sở khiêm tốn rồi, tuy rằng thực lực của ngươi kém hắn nửa bậc, nhưng

tuyệt đối không phải nhờ may mắn, mà là dựa vào cái này.”

Tả Thanh Vân chỉ chỉ vào đầu của mình, sau đó lại cười khanh khách mà vẫy

tay về phía dưới đài: “Đem những thứ đó lên đây.”

Lúc này, có ba vị đại hán áo đỏ đi đến trước mặt Sở Hi Thanh, từng người đều

bê một cái khay.

Tả Thanh Vân chỉ vào cái khai thứ nhất, giải thích: “Đây là 1200 lượng bạc, lệ

phí di chuyển cộng thêm một phần mười kim ngạch đặt cược, tổng cộng là 1130

lượng bạc, ta làm tròn cho người thành 1200!”

“Cái thứ hai này là một bức ‘toàn đồ Bí Chiêu’ của Truy Phong đao pháp, là ta

dùng mặt dày và một số tiền lớn mới lấy được từ trong tay một người bạn! Cái

thứ ba là ngân phiếu trị giá 5000 lượng bạc. Nhưng ngươi chỉ có thể lấy một

trong hai thứ này.”

Ánh mắt Sở Hi Thanh đã nhìn chằm chằm vào cái khay gỗ thứ hai, gần như là

không rời mắt nổi.

Đây là một tấm da vuông tầm hai thước, phía trên có khắc những đường vân

màu bạc quái dị, tổ hợp lại thì rất dễ nhìn, giống như là một chữ Phong.

‘Toàn đồ Bí Chiêu’ của Truy Phong đao pháp, tên như ý nghĩa, là đồ đằng Bí

Chiêu tập hợp tất cả mười tám thức của Truy Phong đao pháp vào làm một.

Nó tăng cường cho tất cả các chiêu thức của Truy Phong đao pháp, tuy rằng

không tăng cường nhiều như đồ đằng Bí Chiêu của một thức riêng lẻ, nhưng

cũng tăng tầm ba phần mười uy lực và tốc độ đao.

Dù là tương lai hắn chuyển sang tu luyện đao pháp tiến giai của Truy Phong đao

pháp, thì cái ‘toàn đồ Bí Chiêu’ này cũng phù hợp.

Vật này cực kỳ quý giá, giá trị đâu chỉ 5000 lượng bạc?

Chỉ sợ là mười ngàn lượng bạc cũng không mua được, mà còn là thứ có tiền

cũng không mua được.

Hô hấp của Sở Hi Thanh nặng nề hớn, hắn cố gắng để cho mắt mình dời ra khỏi

đó, quay sang chắp tay với Tả Thanh Vân: “Nha nội, cái gọi là vô công bất thụ

lộc, cái ban thưởng này thật sự là quá nặng.”

Tả Thanh Vân lại thấy buồn cười, lắc quạt xếp trong tay rồi giải thích nguyên

do: “Yên tâm, cái này đều là ngươi thắng được. Lúc nãy, tên Lý Thương ngu

xuẩn kia đã đặt cược thêm, hắn đánh cược hai tòa võ đài mà mười ngàn lượng

bạc với ba. Đây là niềm vui bất ngờ, cho nên không cần tuân theo quy củ của

Miếu thị, hai tòa võ đài không thể chia, bạc thì ta chia cho ngươi một nửa.

Đương nhiên, ngươi cũng có thể lấy tấm ‘toàn đồ Bí Chiêu’ này.”

Khóe môi Tả Thanh Vân hơi cong lên, tinh thần phấn chấn hớn hở: “Ngươi bán

mạng cho ta, Tả mỗ cũng phải để cho mạng ngươi có giá trị, Tả mỗ không chơi

mấy trò mèo kia!”

Sở Hi Thanh không còn do dự nữa: “Cảm ơn nha nội đã bồi dưỡng, ta chọn

‘toàn đồ Bí Chiêu’ của Truy Phong đao pháp!”

5000 lượng bạc tất nhiên làm người ta động lòng, nhưng còn lâu mới sánh được

với tấm ‘toàn đồ Bí Chiêu’ này.

Thứ này quyết định giới hạn về mặt sức chiến đấu của võ tu bọn họ.

“Được!” Tả Thanh Vân cười ha ha: “Ta có thể mời Hình Xăm Sư giỏi nhất đến,

đêm nay sẽ khắc lên cho ngươi.”

Hắn lấy bức ‘toàn đồ Bí Chiêu’ này ra, đúng là có ý muốn bồi dưỡng Sở Hi

Thanh.

Ngoài ra, cũng vì ứng phó với trận chiến ngày mai, Cửu Phẩm Kiếm Ma - Chu

Lương Thần!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 138: Không biết xấu hổ


Hình Xăm Sư mà Tả Thanh Vân tìm đến, chính là một nữ tính tên là Ngô Mị

Nương.

Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly vừa nhìn thấy Ngô Mị Nương thì không khỏi hơi

cau mày liễu, trong lòng thấy hơi không thích.

Tuy rằng người phụ nữ này đã gần bốn mươi, nhưng mặt mày như vẽ, phong

vận vẫn còn, toàn thân đều lộ ra hơi thở xinh đẹp quyến rũ.

Bộ cung trang của nàng cũng là được sửa chữa qua, cố tình phanh ngực lộ tay,

thu hút sự chú ý của người khác.

Mấu chốt là chuyện xăm hình này, bắt buộc phải tiếp xúc gần với nhau.

Sở Hi Thanh lại không do dự, hắn cởi áo ở thân trên ra.

“Sở tiểu ca hơi gầy nha, rất khó tin được là sức mạnh của ngươi lại có thể áp

chế Trang Hồng Phi.”

Ngô Mị Nương đánh giá Sở Hi Thanh một chút, tựa như phải nhìn thấu toàn

thân hắn vậy.

Mãi cho đến khi nàng cảm nhận được ánh mắt khác thường của hai cô bé kia,

thì mới như cười như không mà hỏi dò: “Sở tiểu ca, ngươi định xăm cái đồ đằng

này ở chỗ nào? Là trên cánh tay, hay là trước ngực hoặc sau lưng?”

Sở Hi Thanh nhất thời cau mày, hỏi dò: “Chuyện này cần lưu ý gì không?”

“Tấm đồ đằng này khá lớn, một bức mà tương đương với hai bức. Xăm ở trước

ngực hoặc sau lưng thì sẽ dễ hơn một chút, đại khái là mất nửa canh giờ thì có

thể xong xuôi, xăm ở lưng hoặc ngực thì rộng rãi nên sẽ nhanh hơn.” Ngô Mị

Nương cười nói: “Xăm ở cánh tay thì sẽ hơi khó khăn, cần ít nhất hai canh giờ,

đương nhiên giá cả cũng đắt hơn, phải tăng thêm ba trăm lượng bạc. Nhưng ta

có thể nối nó với bức Phong Lôi Giao Gia của ngươi, để hai bức đồ bổ trợ lẫn

nhau.”

Sở Hi Thanh đương nhiên là chọn xăm ở cánh tay, tuy rằng khó hơn và phí tiền

hơn, nhưng lại có thể gia tăng sức chiến đấu cho hắn.

Trong hai canh giờ, Sở Hi Thanh đều nhe răng trợn mắt trong toàn bộ quá trình.

Đồ đằng Bí Chiêu hoàn toàn khác biệt với hình xăm bình thường.

Trong truyền thuyết, đồ đằng Bí Chiêu bắt nguồn từ thời đại bộ lạc ở thượng cổ.

Khi đó, mọi người phát hiện xăm đồ án của các loại dị thú thần kỳ lên người

mình, thì có thể nắm giữ được sức mạnh mạnh mẽ hơn, hoặc là gia tăng tốc độ,

bởi vậy mới diễn sinh ra các loại ‘đồ đằng’ và ‘chiến văn’.

Sau đó, diễn biến đến ngày nay, đồ đằng Bí Chiêu đã càng ngày càng hoàn

thiện.

Đầu tiên, Ngô Mị Nương cắt bức toàn đồ của Truy Phong đao pháp ra làm hơn

mười miếng nhỏ, sau đó lại dùng một loại thuốc nước kỳ lạ để ngâm kim, rồi

bắt đầu men theo hoa văn mà khâu tấm da này lên trên da thịt cánh tay của Sở

Hi Thanh.

Sau đó, nàng lại lau một chút nước thuốc lên trên tấm da đó, những tấm da này

gặp nước liền tan, hóa thành một dòng máu hai màu vàng và đỏ, rồi dung nhập

vào bên trong da thịt của Sở Hi Thanh, cuối cùng hình thành một hình xăm có

đồ án tương tự.

Sau đó còn phải khơi thông, mượn những đồ đằng này, xây dựng ra một kết cấu

tương tự như kinh mạch trong cơ thể.

Toàn bộ quá trình nói thì đơn giản, nhưng mà thực ra lại cực kỳ phức tạp và

rườm rà.

Sở Hi Thanh đau đớn không thôi, Ngô Mị Nương cũng mồ hôi khắp người,

quần áo toàn thân đều ướt sũng.

Hai canh giờ sau, Ngô Mị Nương rốt cuộc cũng thả lỏng xuống.

Sau đó, nàng lại kiểm tra thân thể của Sở Hi Thanh một cách tỉ mỉ và cẩn thận.

“Xong rồi chứ?” Lục Loạn Ly thiếu kiên nhẫn mà trừng mắt lên: “Ngươi còn

muốn sờ đến khi nào?”

Ròng rã hai canh giờ, hai người tiếp xúc rất gần, còn có thể ngửi thấy hơi thở

của nhau.

Cái Ngô Mị Nương này còn lấy danh nghĩa sờ xương của Sở Hi Thanh, để sờ

toàn thân từ trên xuống dưới của Sở Hi Thanh ở ngay trước mặt nàng.

Ngô Mị Nương thấy buồn cười, trong lòng biết là cô bé này đang ghen đây.

“Sắp xong rồi, sẽ không có vấn đề gì lớn!” Ngô Mị Nương bắt đầu thu dọn các

loại công cụ của mình: “Nhớ là trong vòng ba ngày không được chạm nước, sau

đó không được đụng vào các thứ như ‘Thần Hoa diệp dịch’, chúng nó sẽ tẩy đồ

đằng ở trên người ngươi, hoặc là sẽ làm giảm công hiệu của đồ đằng.”

“Trước kia, có rất nhiều võ tu bị người khác ám hại, chỉ cần nhỏ một chút ‘Thần

Hoa diệp dịch’ vào trong nước rửa ráy, là sẽ mất tám phần uy lực của đồ đằng,

ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Sau đó, nàng lấy mười viên phù lục màu vàng ra, đặt ở trước người Sở Hi

Thanh: “Đây là tin phù của ta, chỉ cần gấp chúng thành hạc giấy, là có thể bay

trở về bên cạnh ta. Nếu như ngươi có chuyện gì, có thể dùng nó để liên hệ với

ta, ta sẽ giảm giá 10% cho Sở tiểu đệ ngươi.”

Răng rắc. . .!

Tay phải của Lục Loạn Ly nắm chặt, xương cốt phát ra một tiếng nổ vang.

Nữ nhân này có ý gì?

Sau đó, nàng nhìn về phía Sở Vân Vân với ánh mắt nghi ngờ.

Vừa rồi, Lục Loạn Ly cũng nghe thấy tiếng xương cốt nổ vang ở bên phía Sở

Vân Vân.

Nàng chợt thấy vui vẻ, vì cho rằng Sở muội muội cũng đứng về phía nàng.

Chứng tỏ Sở muội muội cũng không thích con mụ xinh đẹp yêu mị này.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 139: Không biết xấu hổ (2)


Nhưng mà sau đó, Tả Thanh Vân lại cười một tiếng, nói: “Cầm đi, đây là do

ngươi vừa mắt Mị Nương đấy, không phải ai cũng có thể cầm được tin phù của

nàng đâu.”

“Mị Nương không chỉ là Hình Xăm Sư giỏi nhất trong phạm vị Đông Châu này,

mà còn là người có tin tức linh thông nhất toàn bộ quận Tú Thủy này, thậm chí

là toàn bộ tám quận của Đông Châu luôn. Nếu như ngươi muốn biết hoặc tìm

hiểu chuyện gì, cứ việc tìm nàng.”

Lúc này, Sở Hi Thanh hơi nhướn mày kiếm lên: “Vây thì đa tạ Ngô tỷ!”

Hắn cẩn thận nhét mười viên phù lục này vào trong tay áo.

“Cám ơn cái gì? Ngươi vẫn phải trả tiền mà, tất cả hết sáu trăm lượng!” Ngô Mị

Nương cười khẽ một tiếng. Lúc này, ánh mắt nàng đảo qua hai người Sở Vân

Vân và Lục Loạn Ly, Ngô Mị Nương bỗng nhiên nảy sinh ý trêu ghẹo: “Thật ra

thì không chỉ là tin tức và đồ đằng Bí Chiêu, nếu Sở tiểu đệ muốn bàn chuyện

làm ăn gì khác với ta, thì cũng có thể đến tìm ta.”

Nàng tiếp nhận ngân phiếu trị giá sáu trăm lượng bạc từ trong tay của Sở Hi

Thanh, lại không biết vô tình hay cố ý mà còn nhẹ nhàng m*n tr*n mu bàn tay

của Sở Hi Thanh.

Mặt Lục Loạn Ly đã xanh mét, nàng sắp bị nữ nhân này làm cho tức nổ phổi

rồi!

Không biết xấu hổ!

Lục Loạn Ly quay đầu nhìn về phía Sở Vân Vân ở cách đó một thước, muốn

tìm kiếm sự giúp đỡ từ chỗ Sở muội muội.

Có vài lời nàng không tiện nói, nhưng Sở Vân Vân là em gái ruột của Sở Hi

Thanh, thì vẫn có thể nói.

Nhưng mà nàng đã thấy Sở Vân Vân ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, vẻ

mặt vẫn thản nhiên như không.

Sau đó, Sở Hi Thanh và Tả Thanh Vân đều tiễn Ngô Mị Nương đi ra cửa.

Lục Loạn Ly không quá yên tâm, nên cũng đi theo.

Chỉ có Sở Vân Vân là vẫn ở lại trong phòng.

Mãi cho đến khi mọi người đi ra khỏi cửa phòng, Sở Vân Vân mới đứng dậy từ

trên ghế.

Trong khoảnh khắc này, cái ghế gỗ kia đã vỡ vụn, nứt ra thành hơn trăm mảnh

vỡ.

Vẻ mặt Sở Vân Vân tràn đầy bất đắc dĩ, vội vàng nhặt từng miếng gỗ vụn lên.

Sau đó xoa tay một cái, rồi vứt những vụn gỗ kia ra ngoài cửa sổ.

Khi hai người Sở Hi Thanh quay về phòng thì hơi sững sờ, hình như cái phòng

này thiếu mất một cái ghế thì phải?

Sở Hi Thanh cũng không để ý lắm, hắn tìm một địa phương trống trải ở trong

phòng, rút thanh Huyết luyện Khinh cương đao ra để thử một chút.

Ánh đao kia tạo thành một mảnh tàn ảnh ở trước người hắn.

Mặc kệ là tăng gấp đôi tốc độ của Truy Phong Trục Điện Chi Thủ giai đoạn thứ

hai, hay là tăng ba phần mươi uy lực của ‘toàn đồ Bí chiêu’ Truy Phong đao

pháp, thì tất cả đều tính toán dựa theo tiêu chuẩn của người bình thường.

Bởi vậy, đao của hắn không nhanh như những gì hắn mong đợi, chỉ tăng lên tầm

1,3 lần.

Nhưng công nhận là đao của hắn đã nhanh hơn rất nhiều, đặc biệt là hai chiêu

Không Huyệt Lai Phong và Phong Lôi Giao Gia, nhanh đến mức Sở Hi Thanh

cũng phải hoảng sợ, gần như là không thể khống chế được.

Sở Vân Vân ở bên cạnh thì ngơ ngác nhìn hắn múa đao.

Không ngờ trên đao của người này lại sản sinh phong và lôi.

Còn nữa, tay của Sở Hi Thanh càng ngày càng nhanh hơn rồi, đây hình như là

Truy Phong Trục Điện Chi Thủ giai đoạn thứ hai?

Trận chiến với Trang Hồng Phi đêm nay, lại giúp cho Sở Hi Thanh tăng lên

nhiều như vậy sao?

Chứng tỏ Sở Hi Thanh càng gặp nguy hiểm thì huyết mạch càng dễ thức tỉnh

hơn?

Không đúng!

Sở Vân Vân hồi tưởng lại một chút, trong mắt từ từ hiện lên vẻ nghi ngờ.

Người này. . . hình như là dưới tình huống trước công chúng, hàng trăm cặp mắt

đổ dồn vào thì trạng thái càng tốt hơn, đốn ngộ và thức tỉnh cũng nhiều hơn. . .

Bóng đêm đã sâu hơn, Sở Hi Thanh chỉ luyện đao một lúc để hơi thích ứng với

tốc độ đao của mình, sau đó liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Luyện đao trong tửu lâu là không tiện lắm, sẽ ảnh hưởng đến hai cô bé kia, vẫn

là chui vào huấn luyện giả lập thì thích hợp hơn.

Nhưng mà khi Sở Hi Thanh đang luyện đao không biết mệt mỏi ở trong giấc

mộng, bỗng nhiên hắn cảm ứng được cái gì đó, liền tạm thời rời khỏi không

gian huấn luyện.

Hắn đi đến phòng khách, phát hiện Sở Vân Vân đang đứng ở cửa sổ, phóng tầm

mắt ra bên ngoài.

Sở Hi Thanh cũng đi qua, liếc mắt nhìn ra bên ngoài qua cái rèm cửa sổ: “Lục

Loạn Ly vừa mới đi ra ngoài?”

Sau đó, khéo môi Sở Hi Thanh hơi cong lên, hắn nhìn thấy bóng người của Lục

Loạn Ly ở góc đường, nàng đang lén lén lút lút mà tiềm hành về phía nam của

Miếu thị.

“Chắc là nàng muốn làm chuyện gì đó, với tu vị của nàng thì không cần lo

lắng.”

Sở Vân Vân lại nhìn Sở Hi Thanh: “Tuy nhiên, ta không ngờ cảm nhận của

ngươi lại nhạy cảm đến mức này, đã có linh thức rồi?”

Lúc này, Sở Hi Thanh gật đầu: “Chắc hẳn là có linh thức rồi, lúc nãy ta đang

ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy gì đó, nhận biết thấy bên ngoài có động tĩnh.”

Thật ra thì từ khi hắn đổi thiên phú Ngũ Cảm Thông Linh, thì Sở Hi Thanh đã

có linh thức rồi.

Nhưng cái linh thức này vẫn cứng đờ, không bị hắn khống chế.

Mãi cho đến tận tối nay, sau khi Sở Hi Thanh dùng toàn bộ tinh khí thần để

đánh giết với Trang Hồng Phi, dưới áp lực nặng nề thì tinh thần của hắn mới lốt

xác, cũng xem như là đã chính thức nắm giữ linh thức.
 
Back
Top Bottom