Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 50: Thăng cấp (2)


Sở Hi Thanh chờ đến khi cơn đau trong xương kia biến mất hoàn toàn, lúc này

hắn mới đúng lên, rút đao ở bên hông, chém một cái măng đá ở bên cạnh.

Truy phong đao pháp được Dưỡng Nguyên Công tầng hai kích phát, đúng là

nhanh hơn không ít, đại khái là nhanh hơn sáu phần mười.

Sức mạnh cũng được tăng trưởng, còn rốt cuộc là tăng trưởng bao nhiêu thì Sở

Hi Thanh không thể tính toán được, hắn cũng không phải máy đo.

Sở Hi Thanh thỏa mãn mà thu đao vào vỏ.

Hắn nhìn về phái cột “Võ ý” của mình.

Chỉ cần mười điểm võ đạo là có thể tăng võ ý của mình lên tầng thứ hai.

Có điều, sau khi Sở Hi Thanh cân nhắc thì hắn vẫn từ bỏ suy nghĩ này.

Đúng là võ ý có tác dụng rất mạnh trong chiến đấu, nhưng cũng sẽ hao tổn tinh

thần của hắn, sau khi tăng lên vừa có lợi mà vừa có hại.

Sở Hi Thanh quyết định chờ một chút, hai canh giờ nữa là sẽ đến ngày mùng 1

tháng 8, là thời gian Võ đạo bảo khố làm mới.

“Chúng ta đi thôi, nghe nói tuyệt đối không thể ở một chỗ quá lâu khi ở sâu bên

trong Hỏa Cốt Quật, như vậy sẽ hấp dẫn tà mà đến đây.”

Sở Hi Thanh đi đến trước người Thiết Tiếu Sinh, rồi cúi người cõng Thiết Tiếu

Sinh lên.

Đây là một nam nhân, nên không thể bảo Lục Loạn Ly cõng được.

Lục Loạn Ly không khỏi chậc một tiếng: “Ngươi còn định dẫn hắn đi theo à?

Hai chúng ta chạy trốn đã khó khăn rồi, còn muốn mang một gánh nặng à?”

Chắc hẳn là vì người này nên Long gia mới điều động nhiều người như vậy,

phong tỏa toàn bộ Hỏa Cốt Quật, trăm bước một đội, hai trăm bước một trạm

gác.

Sở Hi Thanh chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, hắn nhìn tráng hán sau lưng mình: “Ta

cầm thuốc của hắn, không thể thấy chết mà không cứu được. Ngoài ra, hắn là

phó kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang, hắn sống sót, chúng ta sẽ có chỗ tốt cực lớn.”

Hiện giờ, hắn là Long gia đã là không chết không thôi.

Nếu như hai huynh muội bọn họ muốn tiếp tục sống ở quận Tú Thủy này, nhất

định phải có lực lượng chống đỡ Long gia.

Sở Hi Thanh cho rằng không thể dựa vào cẩm y vệ, dù sao thân phận của bọn

họ cũng là nằm vùng, cẩm y vệ không thể trực tiếp đứng ra.

Vì lẽ đó, nếu như có khả năng, thì hắn muốn mang Thiết Tiếu Sinh ra ngoài.

Nếu như Long gia đã không tiếc tất cả đều vây giết người này, vậy chứng tỏ

người này có uy h**p rất lớn với Long gia.

Ý tưởng của Sở Hi Thanh chính là, chỉ cần Thiết Kỳ Bang còn có lực uy h**p

Long gia, vậy Long gia sẽ không thể chia quá nhiều lực lượng để nhằm vào hai

huynh muội bọn họ.

Thật ra thì Lục Loạn Ly cũng không quan tâm có mang Thiết Tiếu Sinh theo

hay không, dù sao mấy ngày này, bọn họ sẽ phải chờ ở bên sâu trong quật chứ

không thể ra ngoài được.

Nếu như không cần chiến đấu, vậy mang theo một người cũng không phải vấn

đề gì lớn.

Nàng chỉ là đau lòng Sở Hi Thanh, gánh một người rất mệt. Mà thân thể của

Thiết Tiếu Sinh lại to lớn như gấu ngựa, ít nhất cũng phải nặng gấp ba lần người

bình thường.

Với thân thể ốm yếu của Sở Hi Thanh, chỉ sợ chống đỡ vài ngày là sẽ không

chịu nổi.

Sở Hi Thanh lại mờ mịt và không biết tâm tư của Lục Loạn Ly, hắn đã cõng

Thiết Tiếu Sinh đi ra khỏi bãi đá.

Trọng lượng của người này đúng là cực kỳ nặng, cứ mỗi khi đi được một ngàn

bước, thì hắn không thể không dừng lại để nghỉ ngơi.

Lục Loạn Ly thì đã thu hồi linh điêu, nàng cầm đao ở trong tay, hộ vệ ở bên

cạnh Sở Hi Thanh.

Nàng tập trung tinh thần, cảnh giác quan sát bốn phía, cẩn thận phòng bị.

Sở Hi Thanh cõng một người, thân hình chậm chạp, nếu như bây giờ có một

con rắn đen vòng vàng như lúc nãy, thì Sở Hi Thanh không thể phản ứng kịp.

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng nước suối róc rách.

Hai người nhìn nhau một chút, sắc mặt đều hiện lên vẻ vui mừng, sau đó bắt

đầu tìm kiếm theo tiếng nước chảy.

Có người nói suối nước nóng trong Hỏa Cốt Quật có sức mạnh kỳ dị, khiến cho

tà vật ở dưới này không dám lại gần.

Bọn họ có thể nghỉ ngơi một trận ở bên cạnh suối nước nóng này rồi.

Nhưng sau khi hai người đi đến gần, sắc mặt Lục Loạn Ly đã trầm xuống.

Đúng là có một suối nước nóng ở mảnh hang động phía trước bọn họ, hơi nước

bốc lên mờ mịt.

Nhưng ở bên kia suối nước nóng, có hơn hai mươi thanh niên trai tráng mặc

giáp da, tay cầm binh khí đi đến từ đối diện.

Người khiến cho Lục Loạn Ly để ý chính là một người thanh niên mặc áo xanh

lam, mặt mũi như cú vọ, cõng một thanh trường kiếm.

Tại phía sau người này, còn có ba tráng hán mặc thiết giáp kín mít, khuôn mặt

đều được ẩn giấu ở đằng sau giáp sắt.

Thanh niên đeo kiếm nhìn thấy mấy người bọn họ thì cũng rất bất ngờ, tiếp đó

khóe môi hắn nhếch lên, nở nụ cười: “Xem ra vận may của chúng ta không tệ,

lại tìm thấy cả nhân vật chính lẫn nhân vật phụ.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 51: Làm mới


Trong khi thanh niên đeo kiếm kia nói chuyện, đám tộc binh của Long gia đã

xông lên như rồng như hổ.

Binh khí và áo giáp của bọn họ va chạm vào nhau, tạo thành những tiếng nổ

vang vọng.

Sắc mặt Sở Hi Thanh nhất thời cực kỳ khó coi.

Nếu như là ở chỗ khác, bọn họ tuyệt đối sẽ không rơi vào tình thế hung hiểm

như vậy.

Dù là cách một dặm đường cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng va

chạm từ các mảnh giáp của đám tộc binh Long gia này.

Nhưng dòng suối nước nóng ở nơi này, đã hấp thu và ngăn cách tất cả những

tiếng động đó.

“Ngươi đi trước đi!” Vẻ mặt Lục Loạn Ly rất nghiêm túc, nàng xách ngược đao

ở trong tay, mắt nhìn đối diện: “Ta sẽ cố gắng cản bọn họ lại.”

Thân phận nằm vùng của nàng, chỉ có thể dừng lại tại đây.

Sở Hi Thanh không do dự chút nào, hắn cõng Thiết Tiếu Sinh chạy về phía sau.

Hắn và Thiết Tiếu Sinh ở lại chỗ này, chỉ có thể trở thành gánh nặng cho Lục

Loạn Ly thôi.

Đặc biệt là tên ở phía sau lưng hắn, chắc chắn là phải chết.

Lục Loạn Ly dùng ánh mắt lóe lên kia để nhìn một màn này, khóe môi không

khỏi co quắp vài cái.

Ngươi đi trước thì đi đi, nhưng phải bỏ Thiết Tiếu Sinh xuống chứ! Bình thường

tên này rất thông minh, sao lại không tự hiểu tố chân thân thể của mình sao sao

chứ?

Rõ ràng là chỉ chạy một đoạn là phải th* d*c rồi, còn không biết tự lượng sức

mình mà cõng một người nặng ít nhất 250 cân (1 cân tq= 0,5 kg), như vậy có

thể chạy thoát sao?

Tiếp đó, nàng đã không thể phân tâm, bởi vì thanh niên đeo kiếm kia trực tiếp

nhảy lên, lướt qua dòng suối dài đến mấy trượng.

Tay phải hắn cầm kiếm, giống như một con phi ưng nhảy từ trên trời cao xuống,

mũi kiếm nhắm thẳng vào phần lưng của Sở Hi Thanh.

Lục Loạn Ly không chậm chút nào, một đao chọc lên, chém về phía ngực thanh

niên đeo kiếm. Một tiếng “keng” vang lên giữa hai người, thanh niên đeo kiếm

bị ép lùi lại vài trượng, góc vai của hắn cũng xuất hiện một vết máu.

Đây chỉ là một vết thương nhẹ, không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn,

thanh niên đeo kiếm hơi cau mày, có chút kinh dị mà nhìn cô gái trước mắt:

“Đao pháp rất tốt, tụ vị ít nhất cũng phải là thất phẩm thượng! Thì ra là như vậy,

bảo sao các ngươi có thể liên tục chém chết hơn hai mươi người của chúng ta

trong thời gian chưa đến một khắc.”

“Ta thấy rất kỳ lạ, mặc dù cái gọi là Sở Hi Thanh kia có đao pháp nhanh hơn

nữa, thì tốc độ giết người này cũng quá khuếch đại, chắc hẳn ngươi là người đã

ra tay.”

Lục Loạn Ly không trả lời, ánh đao của nàng lóe lên, chém ra một mảnh đao

cương hình vòng cung, không chỉ chém chết hai người, còn bức lui toàn bộ đám

tộc binh của Long gia đang muốn vòng qua mình.

Thanh niên đeo kiếm không để ý đến mấy tộc binh của Long gia đã chết, hắn

chỉ nhìn thanh đao trong tay Lục Loạn Ly.

Nói chính xác hơn, là nhìn lỗ thủng ở trên thanh đao đó.

Đó là khi hai đao kiếm của hai người giao tranh tạo thành.

“Tiếc là đao của ngươi kém một chút, không xứng với đao pháp của ngươi.”

Khóe môi của thanh niên đeo kiếm cong lên, bỗng nhiên sử dụng thân pháp tiến

lên, trường kiếm màu xanh trong tay liên tiếp va chạm với thanh đao trong tay

Lục Loạn Ly, liên tiếp pháp ra những tiếng leng keng, tia lửa bắn bốn phía.

Mục tiêu của hắn không phải là bản thân Lục Loạn Ly, mà là thay đao trong tay

Lục Loạn Ly, làm cho cây đao này bị thủng ba chỗ rồi.

Lục Loạn Ly không thể không giao phong với hắn, đồng thời nàng lấy một tấm

phù lục màu bạch kim ra, vỗ một cái lên thân đao.

Đây là Canh Nguyên Phù, có thể tăng cường tính kiên cố của binh khí.

“Các hạ lại là thuật võ song tu?” Thanh niên đeo kiếm hơi kinh ngạc, ánh mắt

càng thêm kinh dị.

Tiếp đó, hắn âm thầm mỉm cười, không ngờ thế gian này lại còn có người ngu

xuẩn như vậy.

Pháp thuật không chỉ kỵ kim, Linh lực và chân nguyên của võ đạo cũng rất khó

hòa vào nhau.

Thuật võ song tu, trước tứ phẩm sẽ khó phát huy tác dụng, có thể nói đây là

thiên phú mất nhiều hơn được.

Đúng lúc này, tay phải của Lục Loạn Ly đột nhiên vung lên, càng làm cho

cuồng phong nổi lên khắp cái động quật này.

Đao của nàng cũng xen lẫn ở bên trong cuồng phong, chém về phía đối thủ như

một đoàn ánh sáng trắng.

Thanh niên đeo kiếm vô thức muốn né tránh, nhưng lại phát hiện thân pháp của

mình bị cuồng phong kìm hãm, tạm thời không thể di chuyển như ý.

Đao của Lục Loạn Ly cũng phá tan ánh kiếm phòng ngự của hắn, để lại một vết

thương trên cánh tay của hắn.

“Ngươi tu chính là Thần Ưng Kiếm.” Ánh mắt Lục Loạn Ly lạnh lẽo, ánh đao

liên tục chém xuống: “Vấn đề là ưng rơi vào trong động quật, có còn năng lực

bá chủ ở trên bầu trời hay không?”

Sắc mặt thanh niên đeo kiếm hơi trầm xuống, cố gắng chống đỡ.

Thần Ưng Kiếm của hắn nhất định phải phối hợp với thân pháp di chuyển trong

phạm vi rộng mới có thể phát huy ra sức mạnh chân chính.

Tại trong động quật có địa thế chật hẹp và chiều cao không quá năm trượng này,

sức chiến đấu của hắn còn không bằng bảy phần bình thường.

Có điều, trong tầm mắt của hắn, đã có hơn mười mấy tên tộc binh của Long gia

chạy ra khỏi tầm kiểm soát của cô gái trước mắt, đám người này đang lao nhanh

về phía Sở Hi Thanh bỏ trốn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 52: Làm mới (2)


Sở Hi Thanh chạy được hai trăm trượng thì không chạy nổi nữa.

Hắn há miệng th* d*c, hơi thở hổn hển như trâu, từng giọt từng giọt mồ hôi to

như hạt đậu đã hiện ra ở trên trán của hắn.

Lúc này, một giọng nói suy yếu vang lên ở bên tai của Sở Hi Thanh: “Huynh đệ,

ngươi thả ta xuống đi.”

Sở Hi Thanh sợ hết hồn, chuyển mắt nhìn qua mới phát hiện là Thiết Tiếu Sinh.

Thế mà người này lại tỉnh lại vào lúc này, hơi thở của hắn mong manh, môi

trắng bệch: “Thiết mỗ sẽ nhớ ơn ân đức che chở của huynh đệ, nhưng ngươi

không cần nhảy vào vũng nước đục này, bây giờ ngươi thả ta xuống, thì vẫn còn

có thể chạy thoát.”

Sở Hi Thanh nghe vậy liền nở nụ cười, hắn nhìn ngó bốn phía, sau đó thật sự để

Thiết Tiếu Sinh xuống ở trong một góc bí ẩn.

Sau đó, hắn trở lại giữa đường, rồi ngang nhiên đứng chờ.

Thiết Tiếu Sinh lại vừa sững sờ vừa kinh ngạc mà nhìn Sở Hi Thanh.

Vì sao người này không trốn? Lẽ nào hắn muốn lấy sức một người, đối kháng

với đám tộc binh của Long gia?

Tu vị của người này mới chỉ cửu phẩm hạ mà thôi, có thể là vừa mới đột phá

không lâu, chân nguyên vẫn còn chưa ổn định, vì sao lại không có lý trí như

vậy?

Sở Hi Thanh cầm thanh đao dự bị ở trong tay, vừa bình ổn khí tức, vừa thản

nhiên nhìn bảng hệ thống của mình.

Số lượng điểm võ đạo ở trong bảng đã hạ xuống 28 điểm.

Quả nhiên, trọng tâm của hệ thống này chính là một chữ “Tin”. Mọi người

không tin, thì điểm võ đạo của hắn sẽ hạ xuống.

Đám tộc binh của Long gia vừa nhìn thấy Lục Loạn Ly, liền biết những người

kia không phải do hắn giết.

Hắn cũng không quá để ý, trái lại còn mở võ đạo bảo khố ra, đầu tiên là đổi một

tiên Thần Lực Đan.

Đan dược vừa vào bụng, Sở Hi Thanh cũng cảm thấy toàn thân tràn đầy lực

lượng.

Tác dụng của Thần Lực Đan là tạm thời tăng sức mạnh lên ba lần, sáu phần tốc

độ, sáu phần lực phản ứng, duy trì mười hai canh giờ, không thể chồng chất.

Sau đó, Sở Hi Thanh liền lẳng lặng chờ đợi.

Hắn đã trông thấy mười mấy tên tộc binh của Long gia mặc giáp da chạy về

phía hắn, khoảng cách của song phương đang rút ngắn lại.

Ngay khi đám tộc binh của Long gia tiếp cận đến khoảng cách năm trượng,

song phương đã có thể nhìn thấy rõ mặt của nhau, thì võ đạo bảo khố trước mắt

Sở Hi Thanh đột nhiên biến hóa.

Giờ phút này, đúng lúc là cuối giờ tý bốn khắc, cũng chính là 12 giờ đêm trong

thế giới hiện đại, cũng chính là thời gian làm mới của võ đạo bảo khố.

Hai mắt của Sở Hi Thanh đảo qua mười bốn vật phẩm có màu sắc ở bên trong

đó, hai mắt của hắn lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

Ý nghĩ của Sở Hi Thanh là, nếu như có thể có thứ mà hắn cần dùng, thì hắn sẽ

trực tiếp đổi luôn.

Nếu như không có thứ hắn dùng, hắn sẽ dùng điểm võ đạo để tăng Truy Phong

đao và Nhai Tí đao ý của mình lên.

Nhưng lần làm mới này của võ đạo bảo khố, lại làm cho hắn vui mừng không

thôi.

Thuần Dương Lôi Thể giai đoạn thứ nhất: Vĩnh viễn tăng năm phần chân

nguyên, năm phần sức mạnh, hai phần tốc độ, hai phần lực phản ứng, hai phần

sức chịu đựng, hai phần lực kháng đả kích, mà trong cơ thể có thể sinh sôi sức

mạnh Thuần Dương và Lôi Đình, cần 25 điểm võ đạo để đổi.

Tinh Di Điện Xế Chi Túc giai đoạn thứ nhất: “Có thể làm cho người bước như

sao băng, thân như chớp giật, tăng tốc độ thân pháp lên gấp đôi, tăng năng lực

nhảy lên gấp đôi, cần 20 điểm võ đạo để đổi.

Sở Hi Thanh không chút do dự, hắn dùng 25 điểm võ đạo để đổi Thuần Dương

Lôi Thể.

Tinh Di Điện Xế Chi Túc cũng rất tốt, nhưng tại thời điểm này, Thuần Dương

Lôi Thể có thể tăng cường tốc độ xuất thủ của hắn càng hữu dụng hơn.

Ngay khi Sở Hi Thanh đổi thành công, đám tộc binh của Long gia đã chạy đến

trước mặt hắn, hai bên đều có thể nghe thấy tiếng của nhau.

“Giết hắn!”

Ngay sau đó, tất cả tộc binh của Long gia đều tranh nhau xông lên, vẻ mặt bọn

họ tràn đầy tham lam, dạt dào chiến ý.

Đại công tử đang treo thưởng cho cái đầu của Sở Hi Thanh, bao hàm hai trăm

lượng bạc và một phần bí dược nguyên công.

Đấy là còn chưa nói đến chuyện, phía sau người này còn có một phó kỳ chủ

Thiết Kỳ Bang, Thiết Tiếu Sinh.

Mức thưởng của người này còn cao hơn Sở Hi Thanh gấp hai mươi lần.

Tại trong mắt của đám tộc binh của Long gia này, hai người này đều là công

huân đã đến bên mép rồi.

Thiếu niên ốm yếu ở trước mặt họ bây giờ, lúc trước chỉ dựa vào nữ nhân thất

phẩm kia để cáo mượn oai hùm, bây giờ đã lộ nguyên hình.

Người này chỉ là một cửu phẩm hạ mà thôi, là một con bệnh chạy trăm bước đã

phải th* d*c.

Có thể là đao của hắn rất nhanh, nhưng chỉ cần bọn họ đề phòng đầy đủ, bắt giết

tên này là dễ như trở bàn tay!

Trong một chớp mắt tiếp theo, Sở Hi Thanh đã rút đao ra khỏi vỏ.

Vẫn cứ là thức rút đao Không Huyệt Lai Phong mà hắn am hiểu nhất!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 53: Khoái đao


Ba tên tộc binh của Long gia chạy lên nhanh nhất, chỉ thấy trước mắt có một

ánh đao lóng lành hình vòng cung, thế như lôi đình. Sau đó, bọn họ liền phát

hiện tầm mắt của mình lăn lộn, càng trông thấy ba bộ thân thể không có đầu.

Đó đã là thân thể không có đầu, có một vết thương to bằng miệng bát ở nơi đó,

một luồng máu phun ra như suối, thân thể không đầu vẫn vô thức lao về phía

trước.

Rốt cuộc bọn họ cũng ý thức được là chuyện gì xảy ra, trong mắt bọn họ hiện

lên vẻ sợ hãi mãnh liệt và tuyệt vọng.

Cũng chính vào lúc đó, mắt bọn họ tối sầm, mất toàn bộ ý thức.

Sở Hi Thanh điều động ánh đao, tiếp tục nhảy vào trong đám người.

Sau đó, hắn sử dụng một chiêu quần chiến duy nhất mà hắn biết, Thừa Phong

Phá Lãng!

Lưỡi đao kia tựa như là cuồng phong không chỗ nào không lọt, vô tình chặt

chém tất cả mọi thứ ở phía trước.

Trong mắt đám tộc binh của Long gia, đao và tay của Sở Hi Thanh đều hóa

thành tàn ảnh, hoàn toàn không thể dự đoán.

Bọn họ hoàn toàn chưa kịp phản ứng, thì đã có hai người bị chém đứt cổ, có ba

người bị chém vào bụng và ngực.

Đao của Sở Hi Thanh chẳng những có thể nhanh như gió chớp, mà còn cực kỳ

mạnh lẽ. Giáp da ở trên người bọn họ, hoàn toàn không có lực phòng ngự.

Mà lúc này, Thiết Tiếu Sinh ở trong một góc bí mật phía sau Sở Hi Thanh đã

trợn tròn mắt lên.

Đao của tên này . . . quá nhanh!

Tuy rằng tu vị của người này chỉ có cửu phẩm hạ, nhưng lại có thiên phú cực

cao trên phương diện khoái đao.

Nếu tính sức chiến đấu mà tên này đang bộc phát, rõ ràng là đã đạt đến cửu

phẩm thượng đỉnh phong!

Lúc này, lại giết chín người giống như là cắt rau gọt dưa vậy.

Chỉ là thể lực của người này hơi kém một chút, sau khi giết chín người xong,

tốc độ đao đã chậm lại một chút, nhưng sức chiến đấu của hắn vẫn không phải

là thứ mà bốn tên tộc binh của Long gia có thể chống đỡ.

Có lẽ bốn người này có thể coi là tinh nhuệ trong tộc binh của Long gia, nhưng

chỉ có một người trong đó là có tu vị nhập phẩm.

Quả nhiên, không đến mười lăm hô hấp sau, Sở Hi Thanh đã giải quyết xong

toàn bộ bốn người này.

Mà lúc này, trước mặt hắn chỉ còn ba tráng hán mặc thiết giáp ở ngoài hai mươi

trượng, bọn họ đang lao nhanh về phía bên này.

Thiết Tiếu Sinh nhận ra ba người này, bọn họ chính là thành viên Hành Môn

Thập Bát Kỵ ở dưới trướng của Long Hành.

Tuy rằng tu vị của bọn họ cao hơn, sức mạnh cũng lớn hơn, nhưng do mặc thiết

giáp nặng nề, nên tốc độ vẫn chậm hơn đám tộc binh của Long gia mặc giáp da

kia một chút.

Trong lòng Thiết Tiếu Sinh không khỏi sinh ra một tia hy vọng.

Hắn đã ý thức được mục đích của Sở Hi Thanh khi chạy đến nơi này, chính là vì

kéo dài khoảng cách của đám tộc binh của Long gia, nhờ đó mà có cơ hội phá

tan đám người này!

Người này, đúng là có dũng có mưu!

Có điều, tên này có thể địch lại Hành Môn Thập Bát Kỵ sao?

Ba người kia đều có trọng giáo ở trên người, trên người có rất ít kẽ hở, thực lực

cũng tiếp cận bát phẩm.

Ưu thế của Sở Hi Thanh là đao nhanh, lại chưa chắc có thể phá tan trọng giáp

của ba người này.

Mà động quật này chật hẹp, cũng không thích hợp du đấu.

Thể lực của người này lại không thể chiến đấu lâu dài.

Sở Hi Thanh thì đang há miệng th* d*c, trên trán hắn đã có từng giọt từng giọt

mồ hôi to như hạt đầu chảy xuống.

Vừa rồi, hắn toàn lực xuất đao, khiến cho thể lực của hắn hao tổn rất nhiều.

Lục âm Hoàn Hồn Chú cũng có khuynh hướng phát tác.

Sở Hi Thanh cố gắng điều tức, đồng thời tỏ vẻ thản nhiên nhặt một thanh trường

đao ở trên đất lên.

Đám tộc binh của Long gia này mang theo hai thanh Bách luyện Khinh cương

đao, hình thể giống y hệt thanh đao của hắn, lực sát thương mạnh hơn thanh đao

dự bị của hắn nhiều lắm.

Sau đó, Sở Hi Thanh xách ngược trường đao, vừa chờ đợi ba vị Hành Môn

Thập Bát Kỵ đến, vừa nhìn màn hình huỳnh quang hư ảo trong tầm mắt của

mình.

Ngay khi hắn g**t ch*t chín người kia, tầm mắt của Sở Hi Thanh đã có pháo hoa

nổ tung.

Danh vọng của hắn đã tăng lên “Cửu phẩm thượng (giả)”, điểm võ đạo vốn chỉ

còn 2, bây giờ cũng đã tăng lên đến 8.

Vấn đề là, nơi này không có mấy người cả.

Chỉ có ba tên Hành Môn Thập Bát Kỵ, và một cái Thiết Tiếu Sinh nhìn thấy

cảnh tượng hắn giết người thôi.

Trong lòng Sở Hi Thanh nhất thời hiểu ra.

Thiết Tiếu Sinh là một đại cao thủ có tu vị lục phẩm hạ, ba tên Hành Môn Thập

Bát Kỵ ở đối diện cũng có thực lực tiếp cận bát phẩm.

Tu vị của bọn họ càng cao, tác dụng cũng càng lớn hơn.

Chỉ bốn người này, đã tương đương với đám người ở dưới võ đài nhìn hắn chém

Long Thắng trong ngày luận võ của đệ tử nội môn rồi.

Ngay sau đó, Sở Hi Thanh thu hồi tâm tư, hắn lướt qua võ đạo bảo khố, tìm

kiếm thứ có thể giúp mình lúc này.

Trong võ đạo bảo khố cũng có Thần Lực Đan, nhưng chú thích đã nói rõ, đan

dược này không có hiệu quả chồng chất.

Hắn rất tiếc nuối mà thu tầm mắt lại, lần này có không ít thứ tốt trong võ đạo

bảo khố, nhưng lại không giúp được gì vào lúc này, có thứ giúp được thì hắn lại

không đủ điểm để đổi.

Sở Hi Thanh thu nhỏ màn hình huỳnh quang hư ảo vào một góc, sau đó cầm

đao, hạ thấp trọng tâm, tập trung nhìn về phía đối diện.

Tiếp theo, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 54: Giết ngược


Ngay sau đó, ba tên Hành Môn Thập Bát Kỵ kia đã chạy đến trước mặt hắn.

Bọn họ được vũ trang đến tận răng, ngay cả mặt cũng giấu sau bộ thiết giáp kia,

trong tay mỗi người đều cầm một thanh trọng đao dài tầm bốn thước.

Ba vị Hành Môn Thập Bát Kỵ rất ngưng trọng và cẩn thận. Ba thanh đao phối

hợp với nhau, bao vây và tấn công Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh thử vài chiêu với bọn họ, lại không tìm được bất kỳ kẽ hở nào.

Hắn bị lưỡi đao của đối phương ép cho lùi lại hai mươi bước, dần dần lùi về

phía của Thiết Tiếu Sinh.

Lúc này, trong con ngươi của Sở Hi Thanh đột nhiên hiện lên một tia kỳ dị,

thanh Bách luyện Khinh cương đao trong tay hắn đột nhiên chém xuống.

Coong!

Theo lưỡi đao va chạm, hai thanh trọng đao của đối phương bị sức đao của Sở

Hi Thanh đẩy ra.

Sở Hi Thanh từng ăn Thần Lực Đan, lại sở hữu Thuần Dương Lôi Thể, về mặt

sức mạnh thì hắn chỉ kém hơn hai người đối phương hợp lực.

Nhưng chỉ cần hắn sử dụng toàn lực, thì vẫn có thể mạnh hơn tám phần sức

mạnh của hai người đối phương một chút.

Mà sau khi Sở Hi Thanh đẩy hai người này ra, hắn bỗng nhiên đạp một bước về

phía trước, liền tiến vào giữa, ánh đao lóe lên, chém thẳng vào cổ họng của tên

đừng ở giữa.

Thiết Tiếu Sinh trông thấy một màn này, trái tim nhất thời dâng lên đến cuống

họng.

Chỉ vì lúc này, trọng đao của người ở bên phải kia không bị văng ra, trong mắt

hắn tràn đầy hung quang, trọng đao trong tay chém mạnh xuống dưới.

Đao của Sở Hi Thanh lại nhanh hơn một đường, trực tiếp xuyên qua khe hở

giữa giáp mặt và giáp ngực của kẻ ở đối diện, ánh đao lướt qua, mang ra một

vệt máu.

Nhưng mà cùng lúc đó, trọng đao của người đứng bên phải cũng chém vào vai

trái của hắn.

Thiết Tiếu Sinh gần như có thể tưởng tượng được kết cục Sở Hi Thanh bị mổ

bụng lột da, nhưng mà ngay sau đó, hắn lại nhất thời sửng sốt, trên mặt hiện lên

một tia bất ngờ.

Toàn bộ thân thể của Sở Hi Thanh đều bay ngược ra ngoài dưới sức mạnh của

một đao kia, mà giáp da trên vai trái của hắn đã bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng

mà chỉ có một vết máu rất mỏng, không có nghiêm trọng như những gì Thiết

Tiếu Sinh tưởng tượng.

Thiết Tiếu Sinh cẩn thận quan sát một phen, liền nhìn thấy một lớp màu vàng ở

bên dưới lớp giáp da đã tổn hại kia.

Đó rõ ràng là một kiện nội giáp tơ vàng có chất lượng rất tốt.

Hai mắt Thiết Tiếu Sinh không khỏi sáng rực lên.

Đây là một mưu đồ lấy thương đổi thương của tên này!

Mà sau khi Sở Hi Thanh chém giết một tên giáp sĩ xong, cục diện bây giờ đã

hoàn toàn thay đổi!

Sau khi Sở Hi Thanh bị lực đao xung kích ngã nhào trên đất, liền nhanh chóng

đứng dậy.

Hắn cầm đao, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai tên giáp sĩ trước mặt như

cũ.

Lúc này, thương thế của hắn cũng không nhẹ, tuy rằng trên người của hắn có

giáp da và nội giáp, để cho hắn tránh khỏi tai ương bị mổ bụng lột da, nhưng

không thể nào phá tan tất cả sức mạnh của đối phương.

Thanh trọng đao kia đã đập đứt xương quai xanh bên vai trái của hắn rồi.

Tay trái không ảnh hưởng đến sức chiến đấu, nhưng mỗi một động tác của Sở

Hi Thanh bây giờ đều làm cho vai trái đau đớn.

Sở Hi Thanh lại như không hề cảm giác được, hắn vẫn thản nhiên đi về phía

trước.

Thanh Bách luyện Khinh cương đao của hắn vung vẩy, tựa như không dùng sức,

cũng không có bất kỳ kết cấu nào, nhưng hai tên giáp sĩ ở đối diện lại chảy mồ

hôi lạnh, khuôn mặt phía sau giáp đã có những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Đao của Sở Hi Thanh nhanh hơn bọn họ, sức mạnh cũng lớn hơn bọn họ, lực

phản ứng cũng nhanh hơn bọn họ!

Mỗi khi Sở Hi Thanh vung đao, đều như ngậm lấy sát cơ vô tận, làm cho bọn họ

cảm nhận được uy h**p trí mạng.

Hai người bị ánh đao kia đè ép, không thể không lùi lại từng bước một, đồng

thời toàn lực múa đao, bện thành một mảnh đao dày đặc ở trước người.

Bọn họ phối hợp lẫn nhau, ánh đao đan xen, giọt nước cũng không lọt.

Sở Hi Thanh vẫn múa đao rất tùy ý, thỉnh thoảng lại dùng lực toàn lực, thỉnh

thoảng lại lướt qua liền thôi, hơi chạm một cái là quay về.

Hắn giống như một con mèo đang dùng móng vuốt để thăm dò con mồi, thong

dong lại tự nhiên.

Mà mỗi khi Sở Hi Thanh thăm dò, lại khiến cho hai người kia không thể không

cố gắng hết sức để chống đỡ, muốn ngăn cản đao của Sở Hi Thanh ở bên ngoài

ánh đao mà bọn họ bện ra.

Có điều, chỉ sau một khắc thời gian, hai người đã mồ hồi đầm đìa, thở hổn hển.

Bọn họ đã ý thức được không ổn.

Chỉ một lát này, tần suất múa đao của bọn họ phải gấp đôi Sở Hi Thanh, mà lại

dùng toàn lực, không giữ lại chút nào.

Cộng thêm bộ thiết giáp này quá nặng, khiến cho thể lực của bọn họ tiêu hao

nhanh hơn đối phương rất nhiều.

Trái lại với hai người họ, Sở Hi Thanh vốn đang th* d*c, bây giờ hơi thở đã

bình phục. Thể lực không những không tiêu hao, trái lại còn khôi phục không ít.

Một vị giáp sĩ trong đó đã xé mảnh giáp che ngực ở trên người mình xuống, hy

vọng có thể chống đỡ lâu hơn.

Bộ trọng giáp này đã không thể nào bảo vệ bọn họ, trái lại còn trở thành một

trói buộc, một sơ hở trí mạng.

Khóe môi của Sở Hi Thanh lại cong lên.

Người này vẫn rất thông minh, nhưng mà bây giờ cởi giáp thì đã muộn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 55: Giết ngược (2)


Chỉ trong khoảnh khắc đó, hai người đối diện đã mua đao 200 lần, tốc độ đao

của bọn họ đã chậm hơn, không bằng tám phần lúc mạnh nhất.

Sở Hi Thanh không chậm trễ chút nào mà nghiêng người, tốc độ cũng nhanh

dần, Bách luyện Khinh cương đao chém thẳng về phía trước giống như một cơn

gió.

Hai người đối diện thì lại phát ra tiếng gào thét, một người cố hết sức đón đỡ,

một người thì chém thẳng về phía cổ Sở Hi Thanh.

Đao của Sở Hi Thanh lại nhanh như cuồng phong, quét qua cổ của một người

trong đó, đồng thời thu đao lại, vừa hay đỡ được thanh trọng đao đang chém

xuống kia.

Đối mặt với sức đao mạnh mẽ như vậy, khiến cho Sở Hi Thanh phải lùi lại ba

bước.

Chờ đến khi Sở Hi Thanh đứng vững, thì giáp sĩ may mắn sống sót ở đối diện

đã phát lực để bỏ chạy.

Sở Hi Thanh không khỏi cười nhẹ, người này học được một ít Khinh Thân

Thuật, nhưng hắn mặc trọng giáp, có thể chạy được sao?

Sở Hi Thanh cấp tốc đuổi theo, hắn chỉ dùng vẻn vẹn hai mươi bảy bước là đã

có thể đuổi theo người này. Bách luyện Khinh cương đao của hắn chọc thẳng

vào gáy của đối phương, dễ như trở bàn tay là đã chém đầu đối phương xuống.

Lúc này, tầm mắt của hắn lại có pháo hoa nổ tung, điểm võ đạo đã lên đến 10.

Cuối cùng, Thiết Tiếu Sinh ở phía sau không nhịn được mà than thở: “Hay lắm!

Đao chuẩn, tay nhanh, hiếm thấy nhất là trí dũng song toàn.”

Sức chiến đấu của mười mấy người này có thể sánh ngang với một phân đàn

của Thiết Kỳ Bang bọn họ, thế mà lại bị người này dùng chiến thuật và khoái

đao để phá tan.

Sở Hi Thanh vẫn rất ung dung, nội tâm đang căng thẳng cũng thả lỏng xuống.

Hắn cười liếc mắt nhìn Thiết Tiếu Sinh: “Đại thúc, theo ta thì ngươi tạm thời

không nên nói chuyện, vết thương sắp rách ra rồi kìa.”

Thiết Tiếu Sinh lại thấy buồn cười, tình hình của hắn bây giờ đúng là không tốt

lắm, mỗi một câu nói đều động đến vết thương trên người.

Khi nghe thấy hai chữ ‘đại thúc’ ở trong miệng đối phương, hắn lại càng thưởng

thức thiếu niên này hơn, cũng nảy sinh ý nghĩ thân cận.

Sở Hi Thanh thanh lý Bách luyện Khinh cương đao sạch sẽ rồi nhét vào vỏ. Hắn

xé vài miếng vải vụn sạch sẽ ở trên thi thể, sau đó bắt đầu cố định xương quai

xanh trên vai trái của mình.

Vừa rồi, hắn tập trung chiến đấu, cho nên cảm giác đau đớn không có mãnh liệt.

Nhưng sau khi thư giãn xuống, hắn liền cảm thấy đau đến nhe răng nhếch

miệng.

Sau khi xử lý vết thương xong, Sở Hi Thanh lại bắt đầu cướp đoạt đám thi thể

trên mặt đất này.

Hắn tràn đầy chờ mong, cuối cùng lại chỉ lấy được ba mươi hai lượng bạc.

Sở Hi Thanh không khỏi thầm mắng một tiếng quỷ nghèo, lương bổng của

Long gia phải rất phong phú, kết quả mười mấy người mà chỉ có chút tiền như

vậy.

Thật ra thì bình khí của những người này rất đáng tiền, đặc biệt là ba thanh

trọng đao và trọng giáp của ba tên giáp sĩ, giá trị của ít nhất phải 150 lượng bạc.

Tiếc là những thứ này thật sự quá nặng, quá trói buộc, Sở Hi Thanh không thể

mang đi được.

Hắn chỉ cầm một thanh Bách luyện Khinh cương đao khác ở trên đất lên, đồng

thời ném thanh cương đao dự bị của mình đi.

Sở Hi Thanh lại cõng Thiết Tiếu Sinh đi về phía suối nước nóng kia.

Lục Loạn Ly là thuật võ song tu thất phẩm, Sở Hi Thanh tin tưởng dù nàng

không địch lại vị thất phẩm của Long gia kia, thì cũng có thể toàn thân trở ra.

Nhưng hắn vẫn thấy hơi lo lắng, muốn đi về xem.

Kết quả là Sở Hi Thanh vừa mới đi được nửa đường thì đã nhìn thấy Lục Loạn

Ly.

Sắc mặt của nàng không tốt lắm, dáng vẻ như đang chán chường sa sút.

Có điều, sau khi nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh thì vẫn mừng rỡ không thôi, đôi

mắt khẽ cong lên: “Sao người lại đi về rồi? Đám người của Long gia đâu? Bọn

họ không đuổi theo ngươi?”

Bởi vì tầm mắt của nàng bị che khuất, cho nên nàng không nhìn thấy đám thi

thể kia.

Có điều, từ hai thanh Bách luyện Khinh cương đao và vết máu tươi ở trên người

Sở Hi Thanh, Lục Loạn Ly cũng mơ hồ đoán ra đáp án.

Chẳng lẽ đám tộc binh của Long gia kia đều bị tên này làm thịt rồi?

Lục Loạn Ly phát hiện, hình như mình hơi coi thường Sở Hi Thanh rồi.

Sở Hi Thanh thì lại chỉ chỉ vết thương trên vai mình, cười khổ một tiếng:

“Không phải là vừa đột phá cửu phẩm hạ sao? Đúng lúc này thức tỉnh một loại

thiên phú, may mắn giết được mấy người kia, nhưng mà cũng phải trả giá không

nhỏ.”

Ngay khi hắn nói xong, tầm mắt của hắn lại có pháo hoa nổ tung, tăng thêm hai

điểm võ đạo.

Sở Hi Thanh thầm nói, hóa ra thứ này còn có tính kéo dài.

Lục Loạn Ly là cao thủ thất phẩm thượng, bây giờ nàng mới biết tình hình, nên

bây giờ điểm võ đạo mới tăng lên.

Hắn đồng thời đánh giá Lục Loạn Ly từ trên xuống dưới, phát hiện vị này

không bị thương chỗ nào cả, lông tóc đều không tổn hại.

Nhưng vì sao nàng lại ủ rũ như vậy? Lẽ nào nàng bị nội thương?

Đúng là mắt thường không thể nhìn thấy loại vết thương này.

Sở Hi Thanh hời nghi ngờ, hỏi: “Người của Long gia đâu? Ngươi thắng hay

bại?”

“Còn phải hỏi thắng bại? Một con ưng không bay được thì sao có thể là đối thủ

của ta?”

Lục Loạn Ly xem thường mà cười nhạo một tiếng, nhưng sau đó nàng lại thở

dài một tiếng: “Có điều, hắn chạy trốn rồi, tên kia có ngọc phù ngũ phẩm cường

hóa thân pháp, trốn rất nhanh, ta không đuổi được.”

Ngọc phù là một loại phù lục được chế tác từ bạch ngọc.

Võ tu cũng có thể sử dụng loại phù lục này, nhưng thành phẩm cực kỳ đắt giá,

phải gấp ba mươi lần phù lục cùng cấp.

Lúc này Sở Hi Thanh cũng hiểu, nếu đã có người sống sót, vậy thân phận nằm

vùng của Lục Loạn Ly sẽ xong đời.

Sau đó, hắn thấy Lục Loạn Ly đưa tay về phía hắn: “Đưa đây!”

Sở Hi Thanh không khỏi trợn tròn mắt lên, rất là khó hiểu: “Đưa cái gì?”

“Đương nhiên là tiền đặt cọc! Ta dự chi cho ngươi mười lăm lượng, để ngươi

giấu diếm một tháng.” Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lục Loạn Ly hơi trừng

lên, thở phì phò nhìn Sở Hi Thanh: “Nhưng bây giờ, thân phận của ta đã không

giấu được nữa, ta không đòi ngươi phí bao tiêu thì thôi, ngươi còn không muốn

trả ta tiền?”

Sở Hi Thanh tỏ vẻ ngượng ngùng, đúng là hắn không muốn trả thật.

Nhưng Lục Loạn Ly nói rất có đạo lý, khiến cho hắn không biết nói gì hơn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 56: Rút lui


Cùng lúc đó, thanh niên đeo kiếm kia đang lao nhanh trong một hành lang chật

hẹp ở ngoài bảy dặm.

Trước ngực hắn bị Lục Loạn Ly chọc thủng một lỗ máu, thanh niên đeo kiếm

đau xót không thôi, thỉnh thoảng lại có bọt máu trào ra từ khóe miệng.

Thanh niên đeo kiếm ho khan một tiếng, trong mắt lộ hung quang. Chỉ cần trở

lại tầng trên của Hỏa Cốt Quật, hắn nhất định sẽ làm cho đôi cẩu nam nữ này trả

giá.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người gầy yếu mặc quần vải thô, áo tơi và

mũ đi đến từ phía đối diện.

Thanh niên đeo kiếm không khỏi nhíu mày một cái, nắm chặt trường kiếm trong

tay, cảnh giác mà nhìn người đến.

Tất cả mọi người đều biết, thật ra thứ nguy hiểm nhất ở dưới đáy Hỏa Cốt Quật

không phải là đám tà vật kia, mà là con người.

Mà người ở trước mặt này, làm cho hắn ta cảm thấy rất cao thâm khó dò.

Nhưng đúng lúc này, bóng người bên đối diện bỗng nhiên mở miệng hỏi:

“Ngươi là Ưng Kiếm – Đô Hồng?”

Đây là tiếng nói của một thiếu nữ, âm sắc như suối ngọt, trong suốt và tinh

khiết.

Thanh niên đeo kiếm lại càng cảnh giác hơn: “Chính là Đô mỗ, các hạ là?”

Ngay lúc này, hắn nhìn thấy một bóng người màu đen lóe lên như sương như

khói, tiến đến bên cạnh hắn. Sau đó, đầu của thanh niên đeo kiếm nổ tung như

một quả dưa hấu.

Từ đầu đến cuối, hắn đều không kịp rút kiếm.

Bóng người của Sở Vân Vân tiếp tục lấp lóe, không nhiễm một chút máu tươi

hay vật dơ bẩn nào. Nàng nhìn thi thể của Ưng Kiếm – Đô Hồng một chút, sau

đó liền tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Nàng nhăn mũi một cái, liền tìm kiếm theo mùi máu của Đô Hồng, cuối cùng

cũng tìm thấy một dòng suối nước nóng.

Khi Sở Vân Vân nhìn sang bên kia, chỉ thấy Sở Hi Thanh đang c** tr*n ngồi ở

bên cạnh suối nước nóng, bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ xinh đẹp, nàng

đang ngồi cạnh Sở Hi Thanh.

Hai người dựa rất gần, không biết là đang làm chuyện gì.

Trái tim của Sở Vân Vân hơi động, vách đá mà nàng đang vịn vào bỗng nhiên

‘oanh’ một tiếng, rồi sụp lõm vào trong.

Lục Loạn Ly đang nối xương lại cho Sở Hi Thanh.

Vết thương của Sở Hi Thanh nằm ở xương quai xanh, nếu như không thể nối

xương kịp thời, nó sẽ để lại mầm họa vô cùng to lớn.

Khi Lục Loạn Ly nghe thấy tiếng động ở bên kia, nhất thời rùng mình một cái,

rồi trực tiếp cầm đao phi thân qua: “Là ai?”

Có điều, đến khi nàng chạy qua bên đó, xung quanh đã không một bóng người,

chỉ có một vách đá bị sụp xuống, lúc này vẫn còn chút đá vụn lăn trên mặt đất.

Lục Loạn Ly thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, nàng nhét đao vào vỏ, rồi trở lại

bên suối nước nóng, tiếp tục nối xương cho Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh đau đến nhăn nhó, tay nghề nối xương của nữ nhân này thật sự là

không ra sao cả, hoàn toàn khác với những gì mà nàng vừa tự biên tự diễn.

Nhưng ở bên trong cái động quật này, cũng không có ai khác nối xương giúp

cho hắn nữa.

Sở Hi Thanh chỉ có thể cố nhịn, cố gắng chuyển lực chú ý qua chỗ khác: “Sao

vậy? Bên kia có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì.” Lục Loạn Ly lắc lắc đầu: “Chỉ có một vách đá bị sụp

thôi.”

Hỏa Cốt Quật là do cơ thể cự thần hóa thành, nên khá là vững chắc, nhưng thỉnh

thoảng cũng sẽ xuất hiện sụp đổ.

Đặc biệt là vừa rồi nàng ác chiến với thanh niên đeo kiếm ở đây, đao khí và

kiếm cương bắn tung tóe, có thể đã làm tầng đá chung quanh chấn động.

Hiển nhiên là do nàng quá cảnh giác thôi.

Cuối cùng, Lục Loạn Ly đã nối xương xong, sau đó lấy một tờ phù lục ra, vỗ

một chưởng lên vết thương rồi dán lên trên.

“Được rồi, chỉ cần không hoạt động kịch liệt, thì sẽ ổn thôi.”

Sở Hi Thanh bị nàng vỗ cho đau đến nhe răng nhếch miệng, còn hét thảm một

tiếng.

Nhưng mà nói đến cũng kỳ quái, khi tấm phù lục này được dán lên, hắn cảm

giác xương cốt của mình đã khá hơn nhiều.

Rõ ràng là vừa mới nối xong, nhưng lại không bị đánh gãy vì một chưởng của

Lục Loạn Ly.

Sở Hi Thanh lườm Lục Loạn Ly một cái, hắn nghi ngờ nàng cố tình, muốn hả

giận vì thân phận bị tiết lộ, nhưng hắn không có chứng cứ.

Sở Hi Thanh đứng dậy mặc quần áo lại, sau đó lại cõng Thiết Tiếu Sinh lên.

Vì vết thương quá nặng, nên vị này đã chìm vào giấc ngủ.

Có thể là tác dụng của nước hòa phù lục, hoặc là do thuốc trị thương có tác

dụng, nên Sở Hi Thanh cảm giác tình hình của Thiết Tiếu Sinh đã chuyển biến

tốt hơn.

Tố chất thân thể của võ tu lục phẩm đã rất kinh người.

Chỉ trong một chút thời gian ngắn ngủi, mà trên mặt Thiết Tiếu Sinh đã khôi

phục một tia huyết sắc.

“Đi thôi!”

Sở Hi Thanh lấy hai cái đai lưng, rồi buộc chặt Thiết Tiếu Sinh lên lưng mình.

“Nơi này không an toàn, người của Long gia có thể tìm đến bất cứ lúc nào.”

Lục Loạn Ly cũng cảm thấy không thể ở lại đây lâu hơn nữa.

Nàng hít một hơi, miễn cưỡng lên tinh thần, rồi đi theo Sở Hi Thanh.

Nhưng khi hai người bọn họ đi được vài dặm đường, Sở Hi Thanh lại ồ một

tiếng, hắn dùng năng lực nhìn đêm của Ưng Nhãn để nhìn về phía trước.

“Sao vậy?” Lục Loạn Ly cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó liền ngẩn ra.

Nàng nhìn thấy phía trước có ba con sói xám toàn thân bốc lửa, bọn chúng đang

gặm nhấm một bộ thi thể.

Đó hình như là thanh niên đeo kiếm chạy thoát khỏi đao của nàng, không biết vì

sao mà đầu của người này đã vỡ nát, nhưng Lục Loạn Ly vẫn nhận ra thanh

kiếm rơi bên cạnh và bộ quần áo ở trên người hắn.

Lúc này, nàng phi thân qua đó, gọn gàng chém chết ba con sói xám này, sau đó

nhẫn nhịn cơn buồn nôn mà nhìn thi thể.

Hai mắt Lục Loạn Ly dần dần sáng lên, vẻ chán chường trên mặt đã biến mất

sạch sành sanh.

Nàng nhận ra vết thương trên ngực người này, đây chính là vết thương do nàng

gây nên.

Người này, đúng thật là thanh niên đeo kiếm kia.

Tuy rằng không biết ai đã ra tay mà tàn nhẫn như vậy. Nhưng nếu như người

này đã chết, vậy chứng tỏ nàng vẫn có thể tiếp tục ẩn núp ở võ quán Chính

Dương, đúng không?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 57: Rút lui (2)


Lúc này, Sở Hi Thanh cũng đi tới, yên lặng đưa tay về phía nàng.

“Làm gì?” Mặt Lục Loạn Ly đã bắt đầu đen.

“Ngươi nói xem?” Sở Hi Thanh như cười như không, còn ngoắc ngoắc ngón

tay.

Thứ hắn muốn đương nhiên là mười lăm lượng bạc mà Lục Loạn Ly đã đòi rồi.

Lục Loạn Ly không khỏi chậc một tiếng, đành phải trả bạc lại cho Sở Hi Thanh.

Có điều, tâm trạng của nàng bây giờ rất tốt, nên không để ý chút tiền này.

“Cũng không biết người ra tay là bạn hay là địch, tên này luyện Thần Ưng

Kiếm, gặp đối phương lại không thể rút kiếm ra được, chúng ta vẫn nên cẩn

thận thì hơn.”

Lục Loạn Ly nói xong, liền lấy một bình sứ ra, đổ một giọt th** d*ch màu vàng

ở bên trong ra, nhỏ lên người thi thể thanh niên đeo kiếm.

Chỉ trong khoảnh khắc, thi thể này đã bắt đầu bốc khói xanh, nhanh chóng bị ăn

mòn.

Sở Hi Thanh lập tức nhận ra, đây là Hóa Thi Thủy trong lời đồn, là đồ vật mà

những tên giết người cướp của và lữ hành trên giang hồ hay dùng.

Mục đích của Lục Loạn Ly chính là hủy thi diệt tích. Nàng sợ vết đao trên thi

thể này sẽ bại lộ thân phận của nàng.

Thật ra cô bé này rất cẩn thận.

Mấy tên tộc binh của Long gia chết trong tay nàng ở bên suối nước nóng, đều bị

nàng dùng Hóa Thi Thủy để hủy thi diệt tích.

Lục Loạn Ly còn cố tình bỏ chút thời gian, để xóa bỏ tất cả những vết đao của

nàng trên hiện trường chiến đấu.

Sở Hi Thanh cũng thu hồi thanh bảo kiếm ở bên cạnh thi thể, ngay sau đó, tầm

mắt của hắn lại có pháo hoa nổ tung. Điều này cũng làm cho điểm võ đạo của

hắn tăng lên 19.

Tâm thần Sở Hi Thanh khẽ nhúc nhích, quay đầu nhìn về phía đằng sau, trong

mắt hiện lên một luồng sáng không tên.

Cùng lúc đó, đại thiếu Long Hành của Long gia dẫn một đám người đi đến bên

suối nước nóng và nơi Sở Hi Thanh chém mười mấy người kia.

Long Hành cau mày nhìn thi thể trên mặt đất, sắc mặt nghiêm nghị.

Tộc lão Long Thị Phi của Long gia ở bên cạnh hắn cũng đang quan sát dấu vết

còn lại ở trên chiến trường.

Khi bọn họ chạy đến đây, đám thi thể này đã bị tà vật trong Hỏa Cốt Quật gặm

nhấm đến thay đổi hoàn toàn.

May mà Long Thị Phi có kinh nghiệm phong phú, vẫn có thể suy đoán ra một

bộ phận từ những dấu vết còn lại.

“Người g**t ch*t bọn họ, thực lực phải cửu phẩm thượng, dùng chính là Truy

Phong đao. Nếu như không có gì bất ngờ, hung thủ phải là Sở Hi Thanh. Các

ngươi xem vết thương trên cổ họng này, góc độ đao giống hệt lúc trước, chỉ là

sức mạnh càng to lớn hơn, tốc độ càng nhanh hơn. Chắc hẳn hắn đã tìm thấy

thuốc trong này, tu vị đã tăng lên.”

Long Thị Phi than thở: “Người này không chỉ có đao pháp rất tốt, mà trí tuệ

cũng không tầm thường, hắn dụ một đám người của chúng ta rời đi trước, sau

đó giết hết tộc binh, rồi mới trừ giáp sĩ. Lại lấy sức một người để phá tan mười

sáu người này.”

Nhị thiếu Long Thắng ở phía sau nghe thấy vậy, gương mặt viết đầy không thể

tưởng tượng nổi.

Cái tên ma bệnh kia, lại có năng lực mạnh mẽ như vậy sao?

Huynh trưởng Long Hành của hắn thì vẫn cau mày: “Như vậy Đô Hồng đâu? Vị

sư huynh Đô Hồng này của ta chính là kiếm khách cấp độ thất phẩm thượng,

người này đã ở đâu khi chiến đấu?”

Đúng lúc này, có một tên giáp sĩ mặc trọng giáp vội vã đi đến: “Đại công tử,

chúng ta phát hiện một ít dấu vết ở bên suối nước nóng trước mặt.”

Long Hành và Long Thị Phi không chậm trễ chút nào, mang theo đám người đi

thẳng đến bên đó.

Bọn họ tìm kiếm bốn phía một phen, vẻ mặt lại càng thêm âm trầm.

“Chắc hẳn Đô Hồng đã đại chiến với người khác ở đây, giao thủ được một lúc

thì bị thương mà bỏ chạy.” Long Thị Phi chắp tay sau lưng, suy tư giây lát:

“Thực lực của người kia sàn sàn với Đô Hồng, nhưng mà Thần Ưng Kiếm

không thể phát huy ở trong động quật chật hẹp này, cho nên hắn không địch lại.

Có điều, ta lại không biết được thân phận và võ đạo của đối phương đã dùng.

Dấu vết chiến đấu ở nơi này đã bị xóa đi, không thể phán đoán được.”

Nhị thiếu Long Thắng mở miệng: “Có thể là Thiết Tiếu Sinh hay không? Thiết

Tiếu Sinh bị trọng thương, nên sức chiến đấu giảm xuống thất phẩm.”

Hắn vừa mới nói ra, tất cả mọi người ở đây đều hơi lo lắng.

“Có thể.” Long Thị Phi vuốt râu dài, sắc mặt thản nhiên: “Nhưng nếu như thật

sự là Thiết Tiếu Sinh, vậy vì sao hắn còn phải xóa dấu vết ở đây, cố tình làm ra

vẻ bí ẩn?”

Long Hành lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn ý thức được là mặc kệ là tình

huống nào thì đều vô cùng phiền phức.

Chuyện này chứng tỏ là có một nhân vật mạnh mẽ có thực lực thất phẩm ở bên

dưới động quật này.

Mà Long gia bọn họ, tạm thời chỉ có vài người là có thể chống đỡ được người

này.

Hắn lại nghĩ đến chuyện đám thuộc hạ báo cáo, từng có một người bí ẩn giết vài

tộc binh để xông vào Hỏa Cốt Quật.

Long Hành suy nghĩ một lát, cuối cùng thở dài một hơi: “Truyền lệnh xuống,

thu hồi nhân thủ đi, chúng ta đi về quận thành. Lại mời một ít người hái thuốc

vào, để bọn họ tìm tung tích của Đô sư huynh.”

Nhị thiếu Long Thắng lấy làm kinh hãi: “Không tìm nữa? Buông tha Thiết Tiếu

Sinh như vậy sao? Buông tha Sở Hi Thanh kia nữa?”

Long Hành lười trả lời, chắp tay đi về một phía khác.

Long Thị Phi thì cười khổ mà giải thích: “Chúng ta nhất định phải trở về quận

thành. Kỳ chủ Thiết Huyết Phù Đồ - Thiết Cuồng Nhân của Thiết Kỳ Bang đã

trở về quận Tú Thủy vào chiều nay rồi!”

Con ngươi của Long Thắng co rụt này, hắn nghe thấy mấy chữ Thiết Huyết Phù

Đồ thì hô hấp cứng lại, suýt nữa không thở nổi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 58: Bảo tàng Liệt Vương


Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly đã ở dưới đáy động quật bốn ngày trời.

Thật ra thì từ ngày đầu tiên, bọn họ đã phát hiện ra tình hình không đúng rồi.

Dường như Long gia không tìm kiếm nữa, ba người bọn họ di chuyển cả ngày,

mà không gặp được nửa người nào của Long gia.

Ngày tiếp theo đã có một số người hái thuốc xuất hiện.

Dựa theo những tin tức của những người hái thuốc này, Long gia không chỉ thu

hồi lệnh cấm ‘không cho phép ra vào’ kia, mà nửa ngày trước đã rút toàn bộ tộc

binh ra khỏi Hỏa Cốt Quật.

Hai người lại nghi ngờ Long gia có âm mữu dẫn xà xuất động, muốn dụ bọn họ

ra khỏi Hỏa Cốt Quật, sau đó mai phục và vây giết bọn họ.

Vì lý do vẹn toàn, bọn họ vẫn ngốc ở trong Hỏa Cốt Quật bốn ngày trời rồi mới

đi ra ngoài.

Lúc này, ngoại thương của Thiết Tiếu Sinh đã bắt đầu hồi phục, nội thương

cũng có chuyển biến tốt.

Đây cũng là lý do để cho bọn họ có can đảm đi ra ngoài.

Vị phó kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang này, hắn tự nhận mình đã có năm sáu phần

sức chiến đấu của lúc mạnh nhất.

Có điều, khi bọn họ đi đến miệng quật, thì lại không nhìn thấy bất cứ người nào

của Long gia cả.

Bên ngoài miệng quật, ba người còn nhìn thấy hơn ba mươi bang chúng của

Thiết Kỳ Bang.

Thiết Tiếu Sinh cũng không tiếp xúc với bọn họ, hắn quét mắt nhìn đám bang

chúng kia một chút, sau đó liền đi ra ngoài như không nhìn thấy gì.

Hắn là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Mấy ngày trước, Thiết Tiếu Sinh bị trọng thương đến sắp chết, chính là do

đường khẩu của Thiết Kỳ Bang ở Hỏa Cốt Quật có nội quỷ (nội gian), đám

người này đã đánh lén và ám hại hắn.

Tuy nhiên, đám khách giang hồ và người hái thuốc ở ven đường nhìn thấy Thiết

Tiếu Sinh thì đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Có người vui mừng khôn xiết, có người sắc mặt đại biến, cũng có người cười

trên sự đau khổ của người khác.

Thiết Tiếu Sinh hờ hững với tất cả, sắc mặt hắn lạnh lùng, thế như hổ dữ, cầm

thanh Bách luyện Khinh cương đao mà Sở Hi Thanh đưa cho hắn, mắt nhìn sáu

đường tai nghe tám hướng, long hành hổ bộ mà đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua đầu phố trong thị trấn, Thiết Tiếu Sinh còn thuận tay ‘mượn’

ba con ngựa của nhà xe Phú Long, đưa hai người Sở Hi Thanh rời khỏi thị trấn

này.

Sở Hi Thanh đã đi áp tiêu vài tháng, cũng đã học được một ít thuật cưỡi ngực,

nhưng vẫn hơi miễn cưỡng khi thúc ngựa chạy nhanh.

May mắn là có Lục Loạn Ly ở đây, nàng dán một tấm Khinh Linh Phù cho Sở

Hi Thanh, để cho trọng lượng của hắn còn không đủ bảy mươi cân(= 35kg),

toàn bộ quá trình đều bay trên yên ngựa.

Ba người thúc ngựa lao nhanh dưới ánh trăng, mãi cho đến khi nhìn thấy tường

thành Tú Thủy, gương mặt căng thẳng của Thiết Tiếu Sinh mới thả lỏng.

Nơi này đã rất gần với khu bến tàu, chỉ còn không đến ba dặm đường nữa, xem

như là rồng vào biển rộng, hổ về núi rừng.

“Hai vị.” Trên mặt Thiết Tiếu Sinh đã có ý cười, hắn xuống người rồi trịnh

trọng thi lễ về phía hai người Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly, giọng nói thành

khẩn thân thiết: “Đám tạp chủng Long gia không để ý đến đạo nghĩa giang hồ,

mai phục đánh giết Thiết mỗ, rõ ràng là muốn không chết không thôi với Thiết

Kỳ Bang.”

“Ta đoán là bên phía bến tàu cũng đang là binh hoang mã loạn, cho nên lần này

ta không mời Hi Thanh đến tổng đà ngồi chơi. Chờ đến ngày Thiết Kỳ Bang ổn

định lại, ta sẽ đích thân đến nhà cảm ơn! ân đức cứu mạng và tái tạo của hai vị,

Thiết mỗ không dám quên!”

Sở Hi Thanh hiểu cho tâm tình của Thiết Tiếu Sinh.

Sau khi vị này bị đánh lén thì đã không có liên hệ với Thiết Kỳ Bang, năm sáu

ngày không có một động tĩnh nào, há có thể không lo lắng?

Càng không cần phải là, sau khi Thiết Tiếu Sinh trở lại, còn muốn ra tay ứng

phó với đại địch là Long gia này. Vị này còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, làm

sao có thời gian và tinh lực tiếp đãi bọn hắn?

Lúc này, Sở Hi Thanh đáp lễ: “Thiết thúc nói quá lời! Thiết thúc cát nhân thiên

tướng, dù không gặp chúng ta thì vẫn có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa tại hạ

cũng có thù oán với Long gia, giúp Thiết thúc chính là giúp bản thân ta. Có thể

gặp Thiết thúc ở Hỏa Cốt Quật, thì đây cũng là duyên phận của chúng ta, là ông

trời muốn thành toàn cho tình chú và cháu giữa hai ta.”

Ý cười trong mắt Thiết Tiếu Sinh càng nồng nặc hơn: “Hay cho tình chú cháu

giữa hai ta!”

Lúc này, thần sắc hắn hơi động, muốn nói lại thôi.

Thật ra thì hắn rất thưởng thức tài năng của Sở Hi Thanh, rất muốn kéo vị thiếu

nhiên tài trí và ân nhân cứu mạng này vào trong Thiết Kỳ Bang.

Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Thiết Tiếu Sinh vẫn không nói mấy lời này.

Một là bây giờ hắn không biết tình hình của Thiết Kỳ Bang thế nào, chẳng may

tình thế không ổn, há không phải kéo ân nhân cứu mạng vào vũng nước đục rồi

sao?

Thứ hai là mấy ngày trong Hỏa Cốt Quật, hắn từng mở miệng thăm dò vài lần,

Sở Hi Thanh vẫn luôn tránh không đáp, lại nói sang chuyện khác, dường như

không có hứng thú quá lớn với chuyện gia nhập bang phái.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 59: Bảo tàng Liệt Vương (2)


Thiết Tiếu Sinh âm thầm thở dài, sau đó nghiêm nghị nói: “Hai người các ngươi

trở về thành thì vẫn phải cẩn thận một chút. Tuy rằng trong thành có Thành Vệ

Quân và Lục phiến môn, có luật pháp của triều đình, nhưng Long Hành làm

việc không chừa thủ đoạn, chưa chắc hắn đã không ra tay với các ngươi ở trong

thành.”

“Nếu như các ngươi gặp phải nguy hiểm gì, có thể nghĩ cách nhờ người chạy

đến bến tàu phía đông thành báo một tiếng, chỉ cần Thiết mỗ còn một ngày,

Thiết Kỳ Bang nhất định sẽ dốc toàn lực để cứu viện.”

Hắn trịnh trọng bàn giao xong, lại vỗ vỗ lên bả vai của Sở Hi Thanh, sau đó

thúc ngựa chạy như bay về phía bến tàu phía đông thành.

Lục Loạn Ly nhìn bóng lưng Thiết Tiếu Sinh, mở miệng bình luận: “Thiết Tiếu

Sinh này cũng coi như là một nhân vật, lời nói và hành động đều không tầm

thường.”

Sở Hi Thanh nghe thấy thế liền buồn cười: “Huynh đệ bọn họ chỉ dùng năm

năm ngắn ngủi để sáng lập cục diện như bây giờ, gần như đã khống chế tất cả

bến tàu và chuyện làm ăn trên sông của quận Tú Thủy, tất nhiên không phải

người tầm thường.”

“Nhưng mà ngươi cũng rất lợi hại!” Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh,

chậc chậc hai tiếng: “Nhìn đi, Thiết Tiếu Sinh tỉnh lại không đến hai ngày, hai

người các ngươi đã thúc thúc cháu cháu rồi, nhìn dáng vẻ vừa rồi của hắn, quả

thật là hận không thể nhận ngươi làm con nuôi, cái công phu rót thuốc mê này

của ngươi, thực sự là lợi hại đến cực điểm.”

Thật ra thì ngươi bị rót thuốc mê chân chính phải là nàng.

Lục Loạn Ly cũng không nghĩ ra, làm sao mình lạị nhất định phải đi theo Sở Hi

Thanh đến Hỏa Cốt Quật?

Là bảo tiêu và c* li cho Sở Hi Thanh thì cũng thôi, còn bị ép đến mức bốn ngày

không thấy ánh mặt trời.

Nàng ngửi quần áo của mình một cái, chỉ cảm thấy mũi toàn vị chua.

Sở Hi Thanh hoàn toàn bỏ ngoài tai lời giễu cợt của Lục Loạn Ly.

Hành trình Hỏa Cốt Quật này, Lục Loạn Ly coi như là có ân cứu mạng hắn, để

cho nàng oán giận vài câu cũng không sao.

Lúc này, trời vừa mới tảng sáng, cửa thành đã mở ra.

Sở Hi Thanh đi vào cửa thành, liền trả ngựa lại cho nhà xe Phú Long để bọn họ

chở hàng.

Không biết chưởng quỹ ở bên này có nhận được tin tức từ trước hay không, mà

khi hai người trả ngựa thì lại khá cung kính, chứ không gây khó khăn gì cả.

Lúc này, toàn bộ tâm trí của Lục Loạn Ly đều hướng về một nơi, nàng chỉ muốn

trở về nấu nướng tắm rửa mà thôi, cho nên bước nhanh về phía võ quán Chính

Dương.

Khi cổng nam của võ quán Chính Dương xuất hiện trước tầm mắt của hai

người, tâm trạng của Sở Hi Thanh cũng thư giãn hơn nhiều.

Nơi này có rất nhiều người qua lại, còn có những người bán hàng rong đang

ngồi đầy đường, hoàn toàn là cảnh tượng an bình.

Sở Hi Thanh nhớ đến trải nghiệm vài ngày qua, còn có mấy trận chém giết hung

hiểm kia, hắn chỉ cảm thấy dường như đang mơ. Hắn không khỏi nhẹ giọng

cảm khái: “Vẫn là trong võ quan yên ổn hơn.”

“Yên ổn?” Lục Loạn Ly lại cười nhạo một tiếng: “Là do ngươi không cảm nhận

được mạch nước ngầm và sóng ngầm bên trong võ quán thôi!”

Sở Hi Thanh không khỏi nhìn về phía Lục Loạn Ly với ánh mắt kinh ngạc.

Vẻ mặt Lục Loạn Ly lại hàm chứa vẻ trào phúng, nói: “Trong một tháng này, tin

tức liên quan đến Nghịch Thần Kỳ đã truyền khắp giang hồ. Còn có lời đồn là

Tần Mộc Ca đã nhận được Bảo tàng Liệt Vương ngày xưa, manh mối của nó

cũng đang giấu trong võ quán Chính Dương và Vô Tướng Thần Tông, hiện giờ

có không biết bao nhiêu người đang rục rà rục rịch!”

Sở Hi Thanh cau mày lại: “Bảo tàng Liệt Vương?”

Đây chính là bảo tàng mà Lục Loạn Ly muốn tìm?

“Vũ Liệt Thiên Vương – Minh Thiên Thu! Đây chính là người cuối cùng sở hữu

Nghịch Thần Kỳ, lịch sử có ghi chép chuyện này. Nếu Nghịch Thần Kỳ rơi vào

tay Tần Mộc Ca, vậy bảo tàng của Vũ Liệt Thiên Vương – Minh Thiên Thu

cũng sẽ nằm trong tay nàng.”

Lục Loạn Ly chỉ chỉ về phía cổng nam của võ quán Chính Dương: “Bởi vậy,

ngươi đừng thấy võ quán rất yên ổn, thật ra có rất nhiều sát cơ đấy, bình thường

ngươi không chú ý các sư huynh đệ ở bên cạnh ngươi sao? Riêng ta đã phát

hiện ra bảy người rất khả nghi, còn có ba người đã bị thay thế thân phận.”

“Cũng ví dụ như một đệ tử nội môn có tên Lý Minh ở khóa các ngươi, bảy ngày

trước vẫn là một tên mặt vuông mắt nhỏ, nhưng trong ngày tỷ thí nội môn, cặp

mắt kia bỗng nhiên biến thành to. Còn có một người tên là Vương Chính, tận

mắt ta nhìn thấy hắn sử dụng Yến Vân quyết, đó là một loại Đề Túng Thuật độc

nhất của Bắc Thiên Môn. . . này? Ngươi làm cái gì thế?”

Nàng trông thấy Sở Hi Thanh xé một miếng vải bố trên người xuống, lại cầm

một cây bút bằng nhựa thông từ quầy hàng bên cạnh.

Sở Hi Thanh bắt đầu múa bút như bay, sau đó nhìn nàng với ánh mắt chờ mong:

“Ngươi nói tiếp đi, ta ghi nhớ lại!”

Hắn đang lo không biết lấy tình báo gì để lừa gạt cẩm y vệ đây.

Tin tức mà Lục Loạn Ly cung cấp, đủ để ăn nói với Tào thiên hộ rồi.

Ài, hắn cũng không nhận không lương của cẩm y vệ nha!
 
Back
Top Bottom