Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2150: Thân như thiên đạo (2)


Bạch Tiểu Chiêu bây giờ cũng đã bước vào tam phẩm hạ.

Sở Hi Thanh xử lý rất công bằng, hắn ước nguyện cho tiểu Tóc Húi Cua, cũng

ước nguyện cho Bạch Tiểu Chiêu và Lục Loạn Ly.

Vì vậy Bạch Tiểu Chiêu còn vào tam phẩm trước tiểu Tóc Húi Cua mấy ngày,

lực lượng huyết mạch cũng không hề thua kém tiểu Tóc Húi Cua!

Mà những ngày gần đây, cuộc chiến vương tọa đã phát sinh bảy lần, tất cả đều

kết thúc khi tiểu Tóc Húi Cua bại trận.

Tiểu Tóc Húi Cua là thần thú cộng sinh của Sở Hi Thanh, nó không chỉ có thể

dùng chung lý giải về thiên quy Nhai Tí của Sở Hi Thanh, mà còn có thể mượn

lực lượng của Sở Hi Thanh, vốn phải càng mạnh hơn mới đúng.

Nhưng chỗ dựa của Bạch Tiểu Chiêu cũng rất cứng, chính là Lê Sơn Lão Mẫu.

Trong một tháng này, Lê Sơn Lão Mẫu vẫn luôn trợ giúp Bạch Tiểu Chiêu rất

nhiều.

Mà tên nhóc tiểu Tóc Húi Cua này lại giống như chủ, quá thật thà.

Nó vẫn luôn không mượn lực lượng của Sở Hi Thanh để tranh đấu với Bạch

Tiểu Chiêu.

Vì vậy sau khi bước vào tam phẩm, cũng vẫn bị Bạch Tiểu Chiêu áp chế.

Sở Hi Thanh lập tức gõ lên đầu hai tên nhóc này một cái, mạnh mẽ trấn áp cuộc

chiến vương tọa sắp khởi tranh này.

Thật ra hắn cũng vui khi nhìn thấy hai tên nhóc này đại chiến, ít nhiều gì cũng

giúp chúng gia tăng kinh nghiệm thực chiến, lĩnh ngộ cách vận dụng thiên quy

trong chiến đấu.

Vấn đề là cuộc chiến vương tọa lần thứ sáu, tiểu Tóc Húi Cua đã chém đứt một

đoạn tóc của hắn.

Tóc là điểm yếu của Sở Hi Thanh, có Bá thể mạnh đến đâu thì cũng không thể

luyện ra tóc.

Vì tránh cho một ngày nào đó mình trở thành đầu trọc, Sở Hi Thanh bắt đầu

trấn áp bọn chúng.

“Như vậy bây giờ ngươi muốn đi đâu?”

Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Ta phải thăng cấp trước đã.”

Nàng phải đi tìm bí dược thăng cấp tam phẩm hạ.

Nói đến cũng buồn cười, tu vị của nàng bây giờ đã bị Sở Hi Thanh và hai con

Linh sủng vượt qua.

Nhưng hành trình Lê Sơn này vẫn khiến người vui vẻ.

Lục Loạn Ly vốn tưởng rằng hành trình này sẽ làm chậm tốc độ tu hành của

mình.

Nàng vốn cần hai tháng để tích trữ chân nguyên và lên cấp, nhưng nói không

chừng lại mất tận ba tháng.

Kết quả là nàng thế mà lại thu được tư cách dùng Suối Thần Tuệ ở Lê Sơn.

Suối Thần Tuệ này có thể nói là thần kỳ.

Hai con linh sủng của Sở Hi Thanh chỉ mất một tháng để bước vào tam phẩm.

Lục Loạn Ly cũng được rất nhiều chỗ tốt.

Có thể nói thành quả nghiên cứu một tháng này, tương đương với công lao của

mấy năm.

Lục Loạn Ly đã tích lũy được rất nhiều căn cơ, sau này nàng lên cấp nhanh đến

đâu, thì cũng không cần lo lắng căn cơ bất ổn.

Đương nhiên là vẫn không thể so sánh với Sở Hi Thanh.

Cách đây không lâu, Lục Loạn Ly và Sở Hi Thanh từng so tài.

Căn cơ võ đạo của tên này đã bay đến tận cực hạn của phàm nhân!

“Cũng tiện đường!”

Sở Hi Thanh mỉm cười, ánh mắt thâm sâu: “Bây giờ ta muốn đi tìm Sở Mính!

Nàng đang ở Hàn Châu!”

Lục Loạn Ly nhíu mày liễu.

Nàng nghĩ Sở Hi Thanh không lo lắng cho Thiết Kỳ Bang chút nào sao.

Dựa theo tin tức mới nhất, triều đình Đại Ninh đã bố trí 790 vạn binh mã dọc

theo sông Thiên Hoài và sông Thần Tú.

Năm quân đoàn như năm chuôi búa tạ treo trên đỉnh đầu Thiết Kỳ Bang.

Sở Hi Thanh lại không để ý lắm, vẫn lang thang ở bên ngoài.

“Ngươi tìm Sở Mính làm gì?” Lục Loạn Ly ngờ vực: “Giết nàng?”

Sở Hi Thanh thản nhiên nhìn về phương xa: “Ta có tin tức chính xác, tu vị của

Sở Mính đã lên nhất phẩm thượng!”

Vì vậy cũng nên thu lưới rồi…

Thân thể mềm mại của Lục Loạn Ly hơi run lên, mắt hiện ra vẻ khó tin.

Sở Mính uống thuốc gì mà đã lên nhất phẩm thượng rồi?

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng lại bình tĩnh như thường: “Ta thật sự không

biết ngươi giữ nàng đến bây giờ để làm gì nữa?”

Lục Loạn Ly không hề lo lắng.

Nhất phẩm thượng rất mạnh, nhưng Thiên Bảng bị Sở Hi Thanh đè ép không có

50 thì cũng có 30 người.

Huống hồ Sở Mính thăng cấp nhanh như vậy, khẳng định là mượn ngoại lực gì

đó, không phải là đại đạo.

Loại nhất phẩm dựa vào ngoại lực này, chắc chắn sẽ không bằng người tu luyện

từng bước lên nhất phẩm.

Hơn nữa, Sở Hi Thanh đã là Chân Linh Nhai Tí từ 27 ngày trước rồi!

Thần Ý Xúc Tử Đao của tên này cũng đã lên đến tầng 24!

Phải biết, khi Huyết Nhai Đao Quân còn sống thì cũng chỉ tu luyện Thần Ý Xúc

Tử Đao lên tầng 23 thôi! Sở Hi Thanh lại là trò giỏi hơn thầy, tiến thêm một

bước.

Không biết vì sao mà thời gian gần đây, ngộ tính của tên này cực kỳ kh*ng b*,

càng ngày càng sâu không lường được.

Ngoài ra còn có tiểu Tóc Húi Cua.

Tên nhóc này chỉ cách Chân Linh Nhai Tí một bước thôi.

Lần này Sở Hi Thanh chạy đến Lê Sơn, quá nửa là vì tiểu Tóc Húi Cua, giúp nó

trở thành Chân Linh Nhai Tí thứ hai trong thiên địa.

Tại giai đoạn tam phẩm, thực lực của Sở Hi Thanh rất có tăng lên nữa, tiểu Tóc

Húi Cua thì lại có tiềm lực rất lớn.

Vị này đang lên kế hoạch, chuẩn bị cho việc lên nhị phẩm.

Vấn Tố Y để lại cho hắn rất nhiều tinh nguyên, vì vậy một tháng qua, tốc độ tu

luyện của Sở Hi Thanh có thể nói là thần tốc.

Dự tính thêm hai tháng nữa, là Sở Hi Thanh có thể tích lũy đủ chân nguyên.

Nhưng bí dược mới là phiền phức.

Thứ mà người thần bí kia giao cho hắn, chỉ có thể giúp Sở Hi Thanh một lần.

Hoặc là dùng ở nhị phẩm hạ, hoặc là dùng ở nhất phẩm hạ.

Nói cách khác, chỉ cần hắn muốn thì hai tháng sau hắn sẽ vào nhị phẩm!

Sở Hi Thanh suy ngẫm một lát, sau đó lắc lắc đầu.

Hắn vẫn muốn thử một chút, nhìn xem có thể dùng lực lượng bản thân để tăng

lên không.

Thứ bảo bối này, hắn muốn dùng nó ở thời khắc mấu chốt nhất
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2151: Thân như thiên đạo (3)


Sở Hi Thanh lại hồn nhiên không biết, khi hắn rời khởi Lê Sơn được chín canh

giờ. Bên dưới đỉnh Vấn Thiên, một cô gái thanh lệ thướt tha bỗng nhiên đứng

lên.

Nàng ngẩng đầu nhìn đỉnh Vấn Thiên, trong miệng lại lẩm bẩm ba chữ: “Huyền

Thu Thủy!”

Đây chính là tên của Lê Sơn Lão Mẫu, nhưng hiếm có người biết được.

Mà cô gái này, chính là ‘Thanh Tịnh chi chủ’ Thần Tịnh Ly.

Tháng trước, nàng đoán Sở Hi Thanh sẽ trở về Thiết Kỳ Bang, vì vậy chạy đến

Đông Châu, chờ ở bên kia tận nửa tháng mà vẫn không thấy tung tích của Sở Hi

Thanh.

Mặc kệ Thần Tịnh Ly thôi diễn và bói toán thế nào, thậm chí là cầu viện Thần

Phổ Chiếu và tam đại ‘Ty Thiên’, thì cũng không thể suy đoán ra hành tung của

Sở Hi Thanh.

Mãi đến tận mười ngày trước, Thần Phổ Chiếu báo cho nàng biết Sở Hi Thanh

có thể ở Lê Sơn, lúc này nàng mới hiểu được, khoảng thời gian này, Sở Hi

Thanh vẫn luôn nằm dưới sự che chở của Lê Sơn Lão Mẫu Huyền Thu Thủy.

Nếu quân cờ của các thần ở Lê Sơn không liều chết truyền tin ra ngoài, thì có lẽ

nàng vẫn bị che đậy.

Mà ngày hôm nay, nàng lại bị Huyền Thu Thủy kia chơi một vố.

Tam đại ‘Ty Thiên’ cảnh báo với nàng, tương lai và vận mệnh trong dòng sông

thời gian đang thay đổi kịch liệt.

Từ đó có thể biết, Sở Hi Thanh đã rời khỏi nơi này…

Ánh mắt Thần Tịnh Ly tràn đầy giận dữ.

Huyền Thu Thủy cho rằng trốn ở phàm giới thì các thần không thể làm gì nàng

sao?

Mà một cái chớp mắt tiếp theo, Lê Sơn Lão Mẫu trực tiếp hiện thân trước mặt

nàng, nhẹ nhàng nhìn nhau với nàng.

“Ta còn tưởng là ai! Hóa ra là Thanh Tịnh chi chủ!”

Lê Sơn Lão Mẫu Huyền Thu Thủy toàn thân áo trắng quần trắng, khuôn mặt

vẫn lãnh diễm xuất trần như cũ: “Ngươi đến Lê Sơn của ta làm gì?”

“Cần gì biết rõ còn cố hỏi?”

Thần Tịnh Ly híp mắt lại, ánh mắt biến ảo khôn lường: “Ngươi vi phạm ước

định với các Tổ thần, nhúng tay vào việc của phàm giới, ta thấy ngươi đang tìm

cái chết!”

“Ước định?” Huyền Thu Thủy chắp tay sau lưng, không để ý nói: “Đó là các

ngươi tự nhận thôi, ta chưa từng nói mình sẽ tuân thủ.”

Ánh mắt Thần Tịnh Ly càng lạnh lẽo hơn.

Nhưng khi nàng chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy lực lượng thời

gian ở quanh đây đang biến hóa kịch liệt.

Vô số cuồng phong và lôi đình đang sinh sôi ở chung quanh.

Sắc mặt Thần Tịnh Ly nhất thời biến đổi.

Thanh Tịnh chi pháp của nàng không thể thanh tẩy những lực lượng này!

Huyền Thu Thủy lại muốn trừ khử bộ hóa thể này của nàng tại đây!

Hơn nữa, nữ nhân này quả nhiên đã trở thành Thánh Giả của thiên quy Tuế

Nguyệt!

Thần Tịnh Ly đã cảm nhận được thân thể đang nhanh chóng già yếu và mục nát.

Nếu bản thể của nàng ở đây, tự nhiên có thể đánh với Huyền Thu Thủy một

trận.

Vấn đề là nàng bây giờ chỉ là một bộ hóa thể cấp độ Bán Thần, sức chiến đấu

cực hạn chỉ bằng thần linh hạ vị.

Bóng người Thần Tịnh Ly lập tức biến hóa, dùng lực lượng Như Ý để thoát ra,

chạy trốn ra ngoài 3000 dặm.

Chỉ để lại một đoạn dư âm vang vọng toàn bộ Lê Sơn: “Huyền Thu Thủy, ngươi

âm thầm trợ giúp nhân tộc, làm trái ý các thần, đây là tự tìm đường chết! Hai

năm sau, ta sẽ dẫn các thần đạp nát Lê Sơn, tàn sát tất cả thuộc hạ của ngươi,

chém sạch con cháu mạch Thừa Hoàng của ngươi!”

Trong mắt Lê Sơn Lão Mẫu Huyền Thu Thủy lại hiện ra một tia tiếc nuối.

Chỉ thiếu một chút nữa là nàng có thể trừ khử bộ hóa thể này của Thần Tịnh Ly

rồi.

May mắn là còn có Tiểu Chiêu ở bên cạnh Sở Hi Thanh, hai người bọn họ vẫn

còn cơ hội giao thủ.

Nhưng tại sao nữ nhân này lại chạy về phía tây bắc?

Lê Sơn Lão Mẫu lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc.

-Lục Loạn Ly sắp lên cấp, cần đi tìm bí dược.

-Á loại hỗn độn gần nhất nằm ở Mạc Châu và Hỏa Châu phía tây bắc, bên đó

còn có một nhánh Cự linh có huyết mạch Hỗn Độn là Loạn Phát tộc.

-Lực lượng của Lê Sơn ở Mạc Châu và Hỏa Châu cũng rất mạnh, ngoài ra còn

thần thú bản mệnh của Sở Hi Thanh cũng thăng cấp ở Mạc Châu.

Có lẽ nữ nhân này dựa vào những lý do đó, mới phán đoán là Sở Hi Thanh chạy

đến Mạc Châu và Hỏa Châu.

Lê Sơn Lão Mẫu lập tức lắc đầu, lắc mình trở về đỉnh Vấn Thiên, sau đó ngẩng

đầu nhìn tinh không giống như mọi ngày.

Sắc mặt nàng vẫn lành lạnh như cũ, hoàn toàn giống như mọi ngày.

Chỉ có Huyền Thu Thủy tự biết, nàng đã không giống với lúc trước.

Trong lòng nàng đã có hi vọng, cũng có đấu chí, thứ đã mất đi sau khi Huyền

Hoàng thủy đế tự phong ấn.

Thế gian này đã có một người có thể âm dương một thể! Bây giờ hắn chỉ thiếu

tu vị, chỉ thiếu huyết mạch.

Chỉ có lực lượng Gần Thần, mới có thể phá phong ấn và giải thoát Đế Oa.

Ngoài ra còn cần phương pháp dung hợp lực lượng cực âm cực dương.

Tiểu Chập Long kia hỗ trợ Kiến Nguyên đế cướp huyết mạch Quy Nhất và Vạn

Tượng của Tần Mộc Ca và Sở Hi Thanh, chính là vì chuyện âm dương một thể

này.

Tuy rằng Sở Hi Thanh mất huyết mạch Vạn Tượng, nhưng lại tự ngưng tụ ra

một loại huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ khác.

Lê Sơn Lão Mẫu không thể thăm dò chính xác, nhưng từ cách Sở Hi Thanh loại

bỏ thiên quy Tuế Nguyệt trong cơ thể, nàng có thể suy đoán được huyết mạch

này lấy hỗn độn và Vạn Tượng làm cơ sở.

Từ hỗn độn tinh luyện ra vạn pháp sao? Tên nhóc này thật là khí phách.

Đó không phải mô phỏng, cũng không phải quản lý, mà là tinh luyện!

Hỗn độn của hắn bao la vạn tượng, bao quát vạn pháp, thân như thiên đạo!

Huyết mạch này mạnh đến cực đoan, Sở Hi Thanh chỉ cần tăng lên cấp 20…

không! Chỉ cần cấp 15, là có thể âm dương một thể rồi.

Còn về phần lực lượng Gần Thần, đây không phải là vấn đề với Sở Hi Thanh.

Chỉ cần tên tiểu tử này bước vào nhất phẩm, liền có thể nắm giữ lực lượng phá

phong ấn cho Đế Oa!

Vì vậy nàng không cho phép Sở Hi Thanh thất bại, tuyệt đối không cho phép!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2152: Thù dai


Quận La Sơn, Băng Châu.

Tại một ngọn núi sâu ở góc bắc của Thiết Bích sơn mạch.

Bóng người Sở Mính lấp lóe, qua lại giữa núi rừng. Đao cương của nàng càn

quét tất cả cây cỏ hoa lá trong phạm vi mười dặm quanh người.

Chốc lát sau, ý niệm của Sở Mính khóa chặt mục tiêu kia, sau khi cây cỏ bị

đánh nát, nó đã không còn nơi ẩn thân.

Nó đột nhiên gầm lên giận dữ, xông thẳng về phía Sở Mính.

Đó là một con Hồng Nhãn Đao Lang (bọ ngựa) cấp độ nhị phẩm hạ, bóng người

nó lao qua 300 trượng, lắc mình xuất hiện ở trước người Sở Mính.

Đôi tay sắc bén của nó thì đã hoàn toàn vượt qua khái niệm thời gian và không

gian.

Nhưng giờ phút này, trước người Sở Mính lại hiện ra từng mảng từng mảng ánh

đao sáng như gương bạc.

Cheng! Cheng! Cheng!

Trong một phần mười cái hô hấp, Hồng Nhãn Đao Lang đã chém hơn 300 nhát,

lại bị Sở Mính phản xạ gần bảy phần mười, khiến Hồng Nhãn Đao Lang và cả

không gian chung quanh nó bị chém thành trăm ngàn mảnh.

Sở Mính nhìn con thần trùng cấp độ nhị phẩm này bị phân thây, khóe môi

không khỏi cong lên, hiện ra vẻ hài lòng.

Thần Ý Xúc Tử Đao này quả thực là lợi hại, phối hợp với tu vị nhất phẩm

thượng, quả thực là không gì không thể.

Con Hồng Nhãn Đao Lang này là một mạch khá gần với Tứ Tí Đường Lang (bọ

ngựa bốn tay), cũng coi như một loại trùng có sức chiến đấu cực mạnh và độn

pháp siêu tuyệt. Rất nhiều nhân vật Thiên Bảng chưa chắc đã giết được nó.

Nhưng mà trừ thời gian truy đuổi, nàng lại chỉ dùng một phần mười cái hô hấp

để giải quyết nó.

“Đi ra đi!”

Sở Hi Thanh thu đao vào vỏ, đồng thời quay đầu nhìn về một bên: “Mặc Sĩ chỉ

huy sứ, ngươi không giỏi ẩn thân chút nào.”

“Để quận chúa chê cười rồi!”

Theo một tiếng cười nhẹ, một vị thuật sĩ trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện ở trên trời

cao.

Hắn lơ lửng ở trăm trượng, nhìn Sở MÍnh với vẻ thán phục: “Một năm qua, mỗi

lần hạ quan nhìn thấy quận chúa thì đều có cảm giác chấn động không thôi. Chỉ

vẻn vẹn một năm, quận chúa không chỉ bước vào nhất phẩm, mà đao pháp càng

ngày càng tuyệt diệu, mấy chục đao vừa rồi, quả thật là làm cho hạ quan nhìn

mà than thở.”

“Đều là do bệ hạ yêu mến! Có nhiều linh đan diệu dược như vậy, ta mà không

thể tiến vào nhất phẩm, há không phải phụ lòng của bệ hạ?”

Sắc mặt Sở Mính bình tĩnh, ánh mắt hờ hững: “Hơn nữa tu vị của ta là dùng

thuốc và ‘Võ Ý Hồn Thạch’ để học cấp tốc. Chuyện nhà mình thì nhà mình biết,

ta căn bản không thể so sánh với những võ tu nhất phẩm chân chính kia, cũng

không thể khống chế tu vị như cánh tay. So sánh với Mặc Sĩ chỉ huy sứ ngươi,

cũng còn kém rất xa.”

Cách đây không lâu, Mặc Sĩ La Hầu ở trước mặt nàng đã trở thành tâm phúc

của bệ hạ, thân nhậm chức Chỉ huy sứ Thiên nha Tả dực, tạm thời khống chế và

quản lý toàn bộ Thiên Nha Cẩm y vệ.

Sau đó có thể là do nhận được nhiều tài nguyên từ triều đình và đại nội, tu vị

tăng nhanh như gió, giờ đã là nhị phẩm thượng, là thuật sư top 10 trên Địa

Bảng, tương lai có hi vọng bước vào top đầu Thiên Bảng.

Mặc Sĩ La Hầu nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn của Sở Mính, chỉ thấy hoàn toàn

khác với dáng vẻ cẩn thận và nơm nớp lo sợ của hai năm trước.

Hắn âm thầm cười một tiếng, trên mặt lại toát ra vẻ khâm phục: “Hạ quan

không thể so với quận chúa được, quận chúa vào nhất phẩm sớm, là vì mệnh

lệnh của bệ hạ, chứ không phải là bản thân không làm được.”

“Hơn nữa, tuy quận chúa mượn ngoại lực để tăng lên, nhưng quận chúa ngài đã

rèn luyện các loại lực lượng, huyết mạch, chân nguyên lên đến mức tận cùng,

dù so với nhất phẩm chân chính, thì cũng chỉ kém một bậc, hơn xa những đại

nhân vật ở trong cung kia.”

“Bất Diệt Thiên Nhật Đao của quận chúa rõ ràng là tầng 20 trở lên, cộng thêm

Thần Ý Xúc Tử Đao và tu vị nhất phẩm của ngài, đã có thể bước vào top 30

Thiên Bảng rồi.”

Sở Mính nghe hắn nói đến đây, không khỏi nhếch miệng cười lần nữa, trong

mắt cũng hiện ra ý cười, hiển nhiên là rất vui vẻ với mấy lời này của Mặc Sĩ La

Hầu

“Top 30 Thiên Bảng sao?”

Nàng tay đè trường đao, nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt lại hơi ảm đạm:

“Nhưng như vậy vẫn còn kém xa! Sở Hi Thanh đã là top 10 Thiên Bẳng, hắn

thậm chí còn có thể chém giết Hoàng Thiên Đình. Có người nói cách đây không

lâu, hắn còn một mình xông vào Bất Chu sơn, vị Nam Thiên Đế kia cũng bị

thương trong tay hắn trên đường truy kích.”

Nàng còn tưởng rằng sau khi mình vào nhất phẩm thượng, thì có thể sánh vai

với Sở Hi Thanh, thậm chí là vượt qua Sở Hi Thanh một bậc.

Nhưng mà cuộc chiến ở Thương Châu hơn một tháng trước, đã hoàn toàn đánh

nát ảo tưởng của nàng.

Mặc Sĩ La Hầu lại sinh lòng trào phúng.

Nữ nhân này còn vọng tưởng chống lại Sở Hi Thanh với cái tu vị dựa vào ngoại

lực này sao?

Trên mặt hắn lại bình tĩnh như cũ, giọng nói dâng trào sục sôi: “Quận chúa cần

gì phải chán nản? Bí pháp trong cung của chúng ta khác với những pháp môn

ngoại đạo lưu truyền trên giang hồ, hậu hoạn nhỏ hơn rất nhiều. Sau khi quận

chúa vào nhất phẩm, tuổi thọ lên đến 800 năm, có đủ thời gian để bù đắp căn

cơ.”

“Mà Sở Hi Thanh, tuy thanh thế của hắn bây giờ rất mạnh, nhưng thật ra thì

không thể lâu dài. Thế lực khắp nơi sẽ không để hắn thăng cấp nữa đâu. Con

đường phía trước của kẻ này tràn đầy gian nan hiểm ác, chỉ sợ thành tựu một

đời phải chấm dứt ở đây.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2153: Thù dai (2)


Mặc Sĩ La Hầu nói đến đây, nơi đáy mắt lại hiện ra một tia ưu lo.

Đây cũng là thứ hắn lo lắng nhất.

Một đám trưởng lão trong tông môn cũng vì thế mà lo lắng không thôi.

Sở Mính không hề phát hiện ra, trên mặt lại hiện ý cười.

Nàng vung tay áo: “Không nói chuyện này nữa, dù sao đây cũng là bắc vực,

thân phận của ngươi không tiện lắm. Chúng ta vào thẳng việc chính đi, nói đi,

lần này ngươi đến đây làm gì?”

Sắc mặt Mặc Sĩ La Hầu hơi động, giơ tay đưa một phong thư trên trước mặt Sở

Mính.

“Quận chúa xem qua thư nhà của bệ hạ gửi cho ngài thì sẽ biết.”

Sở Mính xé phong thư ra xem, lại hiện ra vài phần kinh ngạc.

Tờ giấy đầu tiên là một danh sách, trên đó là các loại thiên tài địa bảo quý giá,

còn có các loại thuốc cường hóa thể chất và chân nguyên.

“Bệ hạ ưu ái ta đến mức nào cơ chứ?”

Sở Mính ra vẻ được yêu mà sợ: “Cái gọi là vô công bất thụ lộc. Trước kia ta

được bệ hạ giúp đỡ vào nhất phẩm, thì đã cảm thấy bất an. Bây giờ chưa lập

được công cho triều đình, lại không thể giúp gì cho bệ hạ, sao dám nhận nhiều

như vậy?”

“Bệ hạ đúng là rất thương yêu và coi trọng quận chúa! Phần lễ vật này là do

thương nhân dược liệu hai châu U và Băng dâng lên triều đình, bệ hạ đã chuyển

giao cho quận chúa.”

Mặc Sĩ La Hầu cười chắp tay: “Những thứ này đều được giấu trong một tòa nhà

ở góc đông nam quận Yến An, quận chúa có rảnh rỗi, thì có thể đi lấy.”

Sở Mính hơi gật đầu, sau đó tiếp tục xem tiếp mặt sau của phong thư.

Nàng trầm ngâm một tiếng: “Che chở thương nhân dược liệu ở hai châu U

Băng, duy trì con đường giao thương từ U Châu đến Vọng An? Bệ hạ thật sự là

làm khó ta rồi.”

Thật ra thì nàng vừa nghe câu nói kia của Mặc Sĩ La Hầu, liền đoán được đại

khái.

Hiện giờ, tuy rằng Cực Đông Băng Thành đã tan vỡ, nhưng con đường giao

thương U Châu và Đông Châu vẫn chưa bị cắt đứt.

Tuy rằng các loại lương thực của Đông Châu, Ngô Châu, Ninh Châu và Phì

Châu không thể vận chuyển đường biển đến U Châu, nhưng mà dược liệu ở U

Châu lại không bị hạn chế.

Thể tích dược liệu rất nhỏ, bọn họ dùng phi thuyền tốc độ nhanh để vận chuyển

trên biển rộng mênh mông, triều đình rất khó bắt được.

Con đường giao thương này không chỉ cung cấp rất nhiều tài nguyên cho Thiết

Kỳ Bang, mà còn cung cấp một lượng lớn bí dược cho bang chúng của Thiết Kỳ

Bang.

Hiện giờ, võ tu thất phẩm của Thiết Kỳ Bang càng ngày càng nhiều, binh sĩ tầng

dưới chót đều là bát phẩm, mặc kệ là tu vị hay tố chất thì đều có trình độ của

biên quân.

“Để quận chúa phiền lòng rồi.” Mặc Sĩ La Hầu chắp tay: “Đây là biện pháp duy

nhất mà triều đình có thể nghĩ ra. Để Thiết Kỳ Bang ăn sạch bí dược hai châu

Băng và U, chẳng bằng để triều đình tổ chức các thương nhân và hiệu buôn thu

mua với giá cao.”

“Vô Tướng thần tông cũng không có quy định rõ ràng, bọn họ cũng không nói

là nhất định phải bán những dược liệu này cho ai, mà bọn họ cũng không dám

làm loại chuyện này, bằng không sẽ hậu hoạn vô cùng.”

“Hiện giờ, chỉ khó ở chỗ là vi phạm chánh lệnh của phủ đại tổng quản bắc vực,

nhưng quận chúa ra tay che chở thương nhân dược liệu ở hai châu, thì sẽ không

vi phạm môn quy của Vô Tướng thần tông.”

Sở Mính lại tê cả da đầu.

Mặc Sĩ La Hầu nói rất nhẹ nhàng.

Nhưng mà đối thủ của nàng lại là Hoàng tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh Tần

Mộc Ca và Thiên vô nhị nhật, Che cổ tuyệt kim Sở Hi Thanh đấy!

Tuy nhiên, Kiến Nguyên đế dùng nhiều tài nguyên như vậy để bồi dưỡng nàng,

khẳng định là cần dùng nàng.

Sở Mính cũng vui vẻ khi nhìn thấy triều đình đả kích con đường giao thương

hai châu U và Đông, nàng biết, nếu cứ bỏ mặc thế lực của Sở Hi Thanh phát

triển, triều đình sẽ không chịu nổi, hi vọng báo thù của mình cũng là xa vời.

“Ta có thể đáp ứng.”

Sở Mính bình tĩnh nhìn Mặc Sĩ La Hầu: “Nhưng mà cần bệ hạ cho ta thêm ba

viên Cửu Khiếu Minh Tâm Đan, hoặc là sáu viên Huyền Nguyên Diệu Ngộ

Đan.”

Cửu Khiếu Minh Tâm Đan và Huyền Nguyên Diệu Ngộ Đan này đều là đan

dược quý giá hơn phần danh sách vừa rồi nhiều. Cũng là đan dược có thể giúp

nàng rất nhiều.

Nó có thể gia tăng ngộ tính của nàng, gia tăng võ đạo và lực lượng thiên quy

của nàng.

Trong thời gian ngắn, Sở Mính không thể bù đắp căn cơ được, chỉ có thể nghĩ

biện pháp trên huyết mạch, võ đạo và thiên quy.

Chỉ cần sau này nàng lập đủ công huân, nói không chừng còn có cơ hội học

mấy chiêu thức tiếp theo của Thần Ý Xúc Tử Đao, ít nhất cũng có thể tự thôi

diễn.

Ý trào phúng trong ngực Mặc Sĩ La Hầu càng đậm hơn.

Sở Mính này quả thực là lòng tham không đáy, cũng không biết tên cẩu hoàng

đế kia nghe xong thì sẽ có cảm tưởng gì?

Hắn hơi cau mày, trên mặt hiện ra vẻ chần chơ: “Việc này…”

“Nếu Mặc Sĩ chỉ huy sứ không đủ quyền hạn, thì có thể giúp ta hồi bẩm với bệ

hạ.”

Sở Mính tay đè đao, ánh mắt âm lãnh: “Bệ hạ bỏ nhiều tài nguyên như vậy để

đưa ta lên nhất phẩm, không phải hi vọng tương lai ta chống lại Sở Hi Thanh

sao? Mà ta bây giờ, chỉ thua ở thiên quy.”

“Giống như ngươi nói, Sở Hi Thanh đời này rất khó tiến vào nhị phẩm. Chỉ cần

tương lai ta có thể chèn ép hắn ở thiên quy Nhai Tí và lực lượng huyết mạch,

vậy thì chưa chắc đã không thể diệt trừ tai họa này, bình định phương bắc…”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2154: Thù dai (3)


Nhưng khi nàng nói đến đây, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ: “Sở Mính, ngươi

rất có chí khí! Nhưng mà ta thấy ngươi không có cơ hội đó đâu.”

Sở Mính cực kỳ quen thuộc với tiếng nói trong trẻo này, có thể nói là khắc vào

tận xương.

Chỉ khác là tiếng nói này bây giờ còn ẩn chứa khí thế bá đạo uy nghiêm, duy

ngã độc tôn.

“Sở Hi Thanh?”

Toàn thân Sở Mính lập tức run lên, da thịt cũng đã nổi da gà.

Lúc này nàng đang dùng nguyên thần và thần thức ý niệm của mình để cảm ứng

vị trí của Sở Hi Thanh.

Nhưng dù Sở Mính có tìm tòi như thế nào, thì cũng không thể cảm ứng được Sở

Hi Thanh đang ở nơi nào, mãi đến khi Sở Hi Thanh chủ động hiện thân ở ngoài

trăm trượng.

Hắn đứng lơ lửng ở bên kia, nhìn từ trên cao xuống Sở Mính, trong mắt còn

ngậm lấy một tia bất ngờ.

“Tu vị nhất phẩm thượng, mấy thức Thiên Thù Thần Ý Đao vừa rồi cũng rất

khá. Thời gian gần đây hơi bận, nhất thời không để ý đến ngươi, thế mà lại để

ngươi lấy được chút thành tựu.”

Lúc này, Mặc Sĩ La Hầu đã biến sắc mặt từ lâu, từ giọng nói của Sở Hi Thanh

truyền đến, hắn đã bắt đầu kết pháp ấn trong tay áo, một thân pháp lực đang hô

ứng với thời gian và không gian.

Sở Mính cũng âm thầm hoảng sợ, độn pháp Sở Hi Thanh vừa thể hiện, khiến

cho nàng tê cả da đầu.

Thần Ý Đao Tâm của nàng không thể cảm ứng được chút địch ý và sát niệm

nào của Sở Hi Thanh.

Nhưng Sở Mính lại cảm ứng được một đạo ý niệm của Mặc Sĩ La Hầu.

Vị này đang mượn thần khí của thuật sư để thi triển một môn độn pháp Thiên

Cương cấp bậc Siêu Phẩm, nhưng phải cần một thời gian nhất định.

Lúc này, nàng lấy hết dũng khí, trợn mắt giận dữ nhìn Sở Hi Thanh: “Ngươi đến

rất đúng lúc! Ngươi giết mẫu thân và huynh trưởng của ta, ta đang muốn tính

toán với ngươi đây. Năm đó ngươi và Tần Mộc Ca minh hôn là do ý của bệ hạ,

có liên quan gì với mẫu thân và huynh trưởng ta?”

“Ta biết ngươi oán hận, nhưng khi đó toàn bộ Sở gia bị thiên tử uy áp, ai có thể

làm gì? Hơn nữa, Sở Hi Thanh ngươi sắp hết thọ, dù không có chuyện lần đó thì

ngươi cũng không sống được bao lâu. Dùng tính mạng của ngươi để bảo toàn

Sở gia, đó là kết quả sau khi thương nghị của các phòng, chứ không phải một

mình phụ thân ta.”

“Việc này đúng là chúng ta có lỗi, nhưng tội không đáng chết, dù ngươi muốn

trả thù, thì trừng phạt bình thường là được. Sở Hi Thanh ngươi lại không để ý

đến tình thân, dám hạ sát thủ với mẫu thân và huynh trương của ta, quả thực là

lòng lang dạ sói, tâm địa rắn rết! Sở Mính ta không giết ngươi, thề không làm

người.”

Hai mắt Sở Mính lấp lóe.

Nàng đã muốn nói với Sở Hi Thanh những câu này từ lâu rồi.

Nàng nghĩ nếu hôm nay đã bị đối phương tìm thấy, vậy thì thuận tiện lý luận rõ

ràng đi.

Cái tên mặt người dạ thú này quả thực là phát rồ.

Hắn lại dám chôn sống mẫu thân và huynh trưởng của mình!

Sở Mính hận Sở Hi Thanh, quả thực là nước tứ hải ngũ hồ cũng không thể so

sánh!

Ngoài ra, đây cũng là để kéo dài thời gian cho Mặc Sĩ La Hầu.

Chỉ cần Sở Hi Thanh mở miệng tranh luận với nàng, liền rơi vào tính toán của

nàng.

Thậm chí chỉ cần tên này muốn nghe nàng nói, thì cũng có thể giúp Mặc Sĩ La

Hầu kéo dài thời gian.

Sở Hi Thanh thế mà lại nghe hết.

Hắn chắp tay sau lưng ở phía xa xa, sắc mặt thản nhiên và lạnh lùng như băng.

“Nói xong rồi?” Sở Hi Thanh nhìn Sở Mính, trong mắt hiện ra vài phần chê

cười: “Quả thực là phí lời! Vì tiền đồ và vinh hoa phú quý của các ngươi, Sở mỗ

bị tuẫn táng cũng là đáng đời đúng không? Chỉ vì ta không sống được bao lâu

nữa, nên bị các ngươi chôn sống?”

“Ngươi đã nói như vậy, thế thì cũng mời ngươi giúp Sở mỗ toại nguyện đi.

Người chung quy vẫn phải chết, Sở Mính ngươi cũng không ngoại lệ. Không

bằng không hôm nay ngươi chết dưới đao của ta, giúp ta hoàn thành ‘nghi thức’

Nhai Tí đi.”

Khi hắn vừa nói hết lời, không gian chung quanh Mặc Sĩ La Hầu bị một luồng

đao cương chém vỡ.

“Phi Thân Thác Tích cấp Siêu Phẩm? Quả thực là nằm mơ!”

Đao cương kia vô cùng sắc bén, còn ngậm lấy lực lượng phá pháp, không chỉ xé

rách không gian mà còn làm nhiễu loạn pháp lực của Mặc Sĩ La Hầu.

Sở Mính cũng đã có đề phòng từ trước, với lại còn súc thế từ lâu.

Nàng lập tức chém một đao, dốc sức ngăn cản đao cương của Sở Hi Thanh.

Phía sau nàng xuất hiện một đôi cánh vàng huy hoàng, ánh đao thì lại óng ánh

long lanh.

Kinh Tây Sở gia nghiên cứu chính là ‘tinh thần (ngôi sao) chi pháp’.

Trước kia Sở Mính tu luyện Chư Thiên Tinh Lạc Kiếm cho Sở Lệnh Tây sáng

tạo, nhưng mà nàng không có huyết mạch Vạn Tượng, không có lực lượng quản

lý ngôi sao, nên rất khó tu luyện môn kiếm pháp này lên đến đỉnh phong.

Hiện giờ, nàng kế thừa sở học một đời của vị Ty lễ giám chưởng ấn Tần Lễ của

400 năm trước, tu luyện Bất Diệt Thiên Nhật Đao, đao đạo tiến bộ rất nhanh.

Sở Mính tuy không có huyết mạch Vạn Tượng, nhưng mười mấy năm qua,

nàng mượn tài nguyên của gia tộc, thức tỉnh rất nhiều huyết mạch loại ‘chòm

sao’, lại mượn đan dược của Kiến Nguyên đế, đưa những huyết mạch kia lên

đến tầng 20 trở lên.

Phải biết, mặt trời cũng là sao!

Vì vậy Sở Mính rất tự tin, Bất Diệt Thiên Nhật Đao của nàng đủ để đối kháng

với Sở Hi Thanh một lát.

Ít nhất cũng có thể chống đỡ 300, 500 hiệp!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2155: Thù dai (4)


Nhưng khi song phương giao thủ, Sở Mính mới biết mình sai rồi, sai một cách

thái quá.

Chênh lệch giữa hai người bọn họ, quả thực là khiến Sở Mính tuyệt vọng.

Tất cả ánh đao Dương viêm của nàng đều bị Tru Thiên Đao của Sở Hi Thanh

tru diệt hết, ánh đao kia thậm chí còn truy đuổi căn nguyên, tru diệt tất cả thứ có

quan hệ ở chung quanh.

Sở Mính hoàn toàn không có lực để đối kháng, thần ý của nàng, cơ thể của

nàng, thậm chí ngay cả bảo đao nhất phẩm hạ trong tay nàng cũng đang bị tru

diệt.

Sở Hi Thanh thậm chí còn không thèm xuất đao, mà chỉ thấy thần ý ngưng tụ

thành đao cương.

Hắn chủ yếu là nhằm vào Mặc Sĩ La Hầu, chỉ có một bộ phận nhỏ là quét về

phía Sở Mính.

Nhưng mà chỉ như vậy mà nàng đã không thể chịu nổi.

Nội tâm Sở Mính mờ mịt, sau khi lên cấp nhất phẩm thì mình vẫn tự cao tự đại,

hóa ra mình còn không đỡ nổi một đao của Sở Hi Thanh.

Nàng nghĩ Sở Hi Thanh mạnh như vậy, bảo sao sau khi hắn hiện thân thì vẫn

thong dong nhàn nhã, căn bản là không lo bọn họ bỏ chạy.

Nhưng khi Sở Mính cho rằng Mặc Sĩ La Hầu chắc chắn phải chết, ngũ quan thất

khiếu của Mặc Sĩ La Hầu chợt phun máu tươi.

Trong cái nháy mắt này, hắn bạo phát khí huyết trong cơ thể, cưỡng ép phát

động phát thuật của mình… Phi Thân Thác Tích!

Mặc Sĩ La Hầu không chỉ giúp bản thân mình biến mất trước mắt Sở Hi Thanh,

mà còn kéo Sở Mính trốn vào hư không, chỉ khoảnh khắc đã ra xa hơn ngàn

dặm.

Nhưng mà độn pháp của Sở Hi Thanh lại siêu quần bạt tụy, hơn nữa còn có thân

thể không kém võ tu nhất phẩm.

Hắn cũng đuổi theo hai người trong hư không, dùng đao ý khóa chặt và không

ngừng truy kích.

May mắn là lực lượng pháp thuật qua lại hư không nhanh và tiện hơn võ tu, Sở

Hi Thanh cũng không nắm giữ loại lực lượng này.

Pháp lực Mặc Sĩ La Hầu càng đốt càng mạnh, cuối cùng cũng thoát khỏi Sở Hi

Thanh.

Khi Sở Mính không cảm nhận được đao ý của Sở Hi Thanh nữa, thì mới thở

phào một hơi.

Vì Sở Hi Thanh khinh thường bất cẩn, bọn họ chung quy vẫn giữ được một

mạng.

Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, giọng nói của Sở Hi Thanh lại truyền vào tai

của nàng: “Thú vị, hôm nay lại để ngươi thoát thân. Nhưng Sở Mính ngươi có

thể trốn đi đâu? Thành Vọng An? Tên cẩu hoàng đế kia không bảo vệ được

ngươi. Thiên hạ này tuy lớn, nhưng không có đất cho ngươi dung thân.”

“Mẫu thân và huynh trưởng ngươi đã chết, bây giờ đến lượt ngươi. Trân quý

đoạn thời gian cuối cùng này đi, nhiều nhất là ba tháng, ta nhất định sẽ tìm thấy

ngươi, lấy mạng của ngươi!”

Nội tâm Sở Mính nhất thời chìm xuống đáy cốc, lục phủ ngũ tạng cũng lạnh lẽo

như băng.

Nàng biết Sở Hi Thanh nói không sai.

Võ đạo của Sở Hi Thanh đã đến trình độ này, lại không sợ quần công, không

cần quan tâm chân nguyên.

Nếu tên tạp chủng này nhất quyết muốn giết nàng, như vậy dù là kinh thành Đại

Ninh, thì cũng chưa chắc đã bảo vệ được nàng.

Chỉ một lát sau, Sở Hi Thanh rời khỏi hư không, trở thế giới bình thường.

Hắn đứng trên một đỉnh núi, tựa cười mà như không cười nhìn phương hướng

Mặc Sĩ La Hầu và Sở Mính bỏ chạy.

Chỉ một lát sau, một vệt kim quang bay đến, hạ xuống bên cạnh Sở Hi Thanh.

Đó là Lục Loạn Ly, nàng điều đ*ng d*c Nhật thần chu lơ lửng giữa không

trung.

“Xem ra ngươi đã làm xong?”

Lục Loạn Ly đánh giá Sở Hi Thanh một phen, lại liếc mắt nhìn về phía nam, lập

tức lắc đầu nói: “Ta thật sự không hiểu, ngươi trực tiếp giết nàng không được

sao? Vì sao phải tốn công như vậy?”

Sở Hi Thanh nghe vậy thì bật cười: “Đây là ‘nghi thức’ Nhai Tí của ta, trừng

mắt tất báo, tất cả người sỉ nhục ta, người bắt nạt ta, người hại ta, đều phải trả

lại gấp mười lần!”

Cũng bởi vì nguyên chủ của bộ thân thể này thù dai, vẫn luôn oán hận và ghi

nhớ chuyện bị chôn sống kia.

Ban đầu, khi Sở Hi Thanh mới chạy ra khỏi mộ, hắn thường xuyên mơ thấy

cảnh bị người nhấc vào quan tài, sau đó bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ nỗi oán hận và lửa giận ở trong mơ, vẫn không thể

quên.

“Ngoài ra…”

Sở Hi Thanh hơi dừng lại, khóe môi vểnh lên: “Ta cũng cảm thấy rất hứng thú

với một con sát thi cấp độ nhất phẩm thượng, lại nắm giữ Thần Ý Xúc Tử Đao

và còn có khả năng lên cấp.”

“Sát thi?”

Lục Loạn Ly sững sờ, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi: “Ý của ngươi là, tên cẩu

hoàng đế kia có thể sẽ luyện Sở Mính thành sát thi? Chuyện này không có khả

năng lắm, Sở Mính chính là cháu ngoại của hắn.”

“Bằng không thì hắn trốn tránh cấm chế của Vô Tướng thần tông để học Thần

Ý Xúc Tử Đao kiểu gì?”

Sắc mặt Sở Hi Thanh rất bình thản: “Hắn đã tàn sát hết tất cả huynh đệ của

mình, ngay cả hoàng hậu và thái tử cũng bị hắn g**t ch*t, huống hồ là một đứa

cháu ngoại. Ta đoán tên cẩu hoàng đế này đã chuẩn bị xong nghĩa địa và quan

tài cho Sở Mính rồi, hắn sẽ dùng phương thức đau khổ nhất và không cam lòng

nhất để giết nàng.”

“Kiến Nguyên đế sẽ chôn sống nàng?”

Lục Loạn Ly hơi suy nghĩ, cảm thấy khả năng này rất cao, ánh mắt nàng lóe lên:

“Cụ thể là lúc nào? Hi Thanh ngươi có biện pháp khống chế Sở Mính sau khi

thi hóa không? Có bao nhiêu phần trăm?”

Trong lòng Lục Loạn Ly không khỏi có mấy phần mong chờ.

Chẳng trách thời gian qua Sở Hi Thanh không quan tâm đến Sở Mính, lần này

còn cố tính để Sở Mính chạy thoát.

Đây chính là ‘nghi thức’ Nhai Tí của hắn sao?

Quả nhiên là trừng mắt tất báo!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2156: Cuộc chiến hoàng cung


“Cái này phải xem Kiến Nguyên đế và Sở Mính sợ ta thế nào. Áp lực của bọn

họ càng lớn, thì sẽ càng nhanh.”

Sở Hi Thanh lắc người một cái, đi lên Dục Nhật thần chu: “Còn về phần biện

pháp khống chế Sở Mính, tự nhiên là 100%! Ta há có thể để Kiến Nguyên đế

toại nguyện? Đúng rồi, chúc mừng Loạn Ly vào tam phẩm!”

Lục Loạn Ly lại hừ nhẹ một tiếng.

Nàng lên tam phẩm chậm hơn cả Bạch Tiểu Chiêu và tiểu Tóc Húi Cua, có gì

đáng chúc mừng?

“Bây giờ đi đâu?” Lục Loạn Ly liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Đi Quy Khư sao?”

Nàng đoán Sở Hi Thanh muốn đẩy tiểu Tóc Húi Cua lên vị trí Chân Linh Nhai

Tí.

Mà Quy Khư lại có một bức tượng Nhai Tí do Bàn Cổ điêu khắc.

Mà Lục Loạn Ly cũng muốn đến Quy Khư xem một chút.

Nàng đã thăng cấp, tiếp đó có thể bồi Sở Hi Thanh đi khắp nơi.

“Quy Khư là chắc chắn phải đi!”

Sở Hi Thanh mỉm cười: “Nhưng trước đó, chúng ta cần đến thành Vọng An một

chuyến, lấy vài thứ do Vũ Liệt thiên vương để lại.”

Lục Loạn Ly hơi nghi ngờ: “Các ngươi chuẩn bị đi lấy bảo tàng của Vũ Liệt

thiên vương?”

Nàng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Lục Loạn Ly biết Sở Hi Thanh đã nắm giữ chìa khóa và vị trí của bảo tàng Vũ

Liệt thiên vương.

Nhưng mà chìa khóa của cái bảo tàng này lại nằm trong tay Sở Vân Vân.

“Không có bảo tàng gì cả.”

Sở Hi Thanh lắc đầu: “Chỉ có một đội quân thường thắng không bại khi còn

sống thôi, ngươi đến đó thì sẽ giật mình. Vũ Liệt thiên vương và thuộc hạ của

hắn cực kỳ căm hận Cự linh, nỗi căm hận này còn vượt qua sự tưởng tượng của

ngươi.”

Hắn vốn không muốn tiến vào nơi đó quá sớm.

Nhưng mà kế hoạch không theo kịp biến hóa, Sở Hi Thanh không thể không lấy

một món đồ trong đó trước.

Mặc Sĩ La Hầu dẫn Sở Mính chạy đến ngoài thành Vọng An mới dừng lại.

Cho dù hai người chạy được ba vạn dặm thì Sở Hi Thanh đã đuổi theo nữa.

Sở Mính vừa nghĩ đến những lời vừa rồi của Sở Hi Thanh, còn cả đao ý khủng

bố khóa chặt lấy nàng kia, nội tâm liền run rẩy.

Ý kinh hãi và hoảng sợ trong lòng nàng là không thể áp chế.

Khoảng thời gian tiếp theo, Sở Hi Thanh nhất định sẽ dùng hết khả năng để tìm

kiếm tung tích của nàng.

Nếu như mình ở lại U Châu, chắc chắn sẽ phải chết!

Thậm chí toàn bộ bắc vực đều không an toàn nữa.

Ngoài này đã là chủ bắc vực, cầm binh khoảng hai ngàn vạn, thế lực cực kỳ

khổng lồ.

Hắn nắm giữ tài nguyên gần như vô cùng vô tận, có thể điều động lực lượng từ

thiên nam địa bắc.

Hiện giờ, nàng không khác gì một con kiến khi đứng trước mặt Sở Hi Thanh.

Chỉ có thành Vọng An mới có thể làm cho Sở Hi Thanh kiêng kỵ một hai.

Đây là kinh thành Đại Ninh, Sở Hi Thanh tuyệt đối không dám làm bậy ở đây.

Sở Hi Thanh muốn lấy tính mạng của nàng ở thành Vọng An, vậy thì nhất định

phải trả giá đắt.

Vừa hay Sở Mính cũng muốn về kinh thành một chuyến, nhìn xem có thể kiếm

thêm chút tài nguyên từ tay Kiến Nguyên đế hay không.

Cậu của nàng đầu tư cho nàng nhiều tài nguyên như vậy, chính là chờ mong một

ngày nào đó, nàng có thể đối kháng với Sở Hi Thanh, thậm chí là trừ khử Sở Hi

Thanh.

Nhưng nếu như bây giờ nàng ngã xuống dưới đao của Sở Hi Thanh, vậy tất cả

tài nguyên của cậu nàng sẽ trôi theo dòng nước.

Vì vậy cậu nàng sẽ không ngại cho nàng thêm chút tài nguyên, để nàng tiến

thêm một bước.

“Lần này để quận chúa kinh hãi rồi.”

Sau khi dừng lại, Mặc Sĩ La Hầu liền áy náy ôm quyền thi lễ với Sở Mính: “Xin

quận chúa khoan dung, lần này rất có thể là sai lầm của hạ quan, khiến ngài bại

lộ.”

“Mặc Sĩ chỉ huy sứ không cần như vậy!”

Sở Mính lắc đầu: “Lần này hẳn là lỗi của ta, không liên quan gì đến ngươi. Trái

lại ta còn phải đa tạ chỉ huy sứ, nếu không có ngươi thì có thể ta đã chết dưới

đao của Sở Hi Thanh rồi.”

Địa điểm gặp mặt là nàng lựa chọn.

Mặc Sĩ La Hầu chỉ nhận được thông báo trước hai khắc, sau đó trực tiếp dùng

pháp thuật xé rách hư không để truyền tống qua.

Vì thế nên theo lý thuyết, Mặc Sĩ La Hầu không thể bán đứng nàng.

Ngoài ra, Sở Mính cũng không muốn đắc tội với vị thân tín này của bệ hạ.

Sau này nàng nhất định phải mượn tài nguyên của triều đình để tu hành, tương

lai cũng phải nhờ vả Mặc Sĩ La Hầu.

Nàng lập tức quay đầu nhìn về phía hoàng cung: “Hôm nay bệ hạ có ở hoàng

cung?”

“Chắc là có!” Mặc Sĩ La Hầu nhìn theo ánh mắt của nàng: “Sau khi bệ hạ trở về

từ Cực Đông Băng Thành, thì vẫn luôn ở trong cung không ra ngoài.”

Sở Mính hơi gật đầu, rồi cất bước đi về phía hoàng cung.

Trước kia nàng muốn gặp thiên tử, nhất định phải trải qua tầng tầng thông báo.

Dù nàng là cháu ngoại của thiên tử, thì cũng không có ưu đãi gì.

Hơn nữa, nếu thiên tử đang bận rộn, thì chưa chắc đã bằng lòng gặp nàng.

Bây giờ thì lại khác, Sở Mính không chỉ là hoàng thân quốc thích, lại còn có đại

cao thủ nhất phẩm thượng. Nàng có đủ tư cách gặp thiên tử mà không cần trải

qua thông báo.

Sau đó, Sở Mính đi thẳng một đường vào hoàng cung.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2157: Cuộc chiến hoàng cung (2)


Thật ra thì có rất ít người trong cung biết nàng đã lên cấp nhất phẩm, nhưng rất

nhiều người nhớ vị ái nữ của Long Dương trưởng công chúa này, lại có thân tín

của thiên tử Mặc Sĩ La Hầu đi theo sau.

Tuy rằng bọn họ hơi nghi ngờ, những vẫn cho đi.

Mặc Sĩ La Hầu thân là người khống chế Thiên nha Cẩm y vệ, có quyền hạn dẫn

người vào hoàng cung.

Mà khi Sở Mính tiến vào Ngọ Môn, lại nhìn thấy cửa hông của Ngọ Môn mở ra,

một đội giáp sĩ mặc chiến giáp trắng như tuyết đi ra ngoài.

Đội giáp sĩ này có đến 120 người, lại mang nghi trượng của vương công.

Người giữa đội ngũ không chỉ ăn mặc trang phục của thân vương, mà còn cưỡi

chiến mã.

Đó là một thiếu niên môi hồng răng trắng, dung mạo âm nhu, da thịt trắng nõn

như tuyết.

Hắn liếc mắt nhìn Sở Mính một chút, sau đó liền tiếp tục quất ngựa đi về phía

trước, song phương lướt qua người nhau.

“Kia là ai?”

Sở Mính cau mày liễu, nghi ngờ nhìn bóng lưng thiếu niên kia: “Đại Ninh

chúng ta có một thân vương như vậy sao?”

Mặc Sĩ La Hầu bật cười nói: “Đại Ninh chúng ta không có, nhưng lẽ nào quận

chúa quên Cực Đông Băng Thành sao? Đây là Trưởng Tôn Binh Quyền của

Cực Đông Băng Thành, được sắc phong Cực Đông Vương, Tổng đốc Hạch

Châu, đô đốc quân sự trên biển. Bệ hạ có chỉ, tất cả nghi trượng đều ngang bằng

với thân vương.”

“Trưởng Tôn Binh Quyền?”

Sở Mính lại càng ngờ vực hơn: “Ta biết kẻ này, cũng từng xem qua chân dung

của hắn, nhưng hình như không giống lắm. Dung mạo của kẻ này quá âm nhu,

nhìn không giống nam nhân.”

Tên kia không chỉ rất âm nhu, mà hình như còn không có yết hầu.

Mặc Sĩ La Hầu không khỏi híp mắt lại, che giấu vẻ kinh dị trong mắt: “Chắc là

có quan hệ với huyết mạch Thần âm của người này? Nói đến thì người này cũng

khiến người ta hâm mộ như quận chúa vậy.”

“Một năm trước, Trưởng Tôn Binh Quyền vẫn là tứ phẩm, bây giờ cũng đã vào

nhất phẩm thượng. Có người nói còn trở thành Thần tử của âm Thần – Nguyệt

Hi, thức tỉnh huyết mạch Thần âm, kỳ ngộ không kém quận chúa. Người này

còn rất được bệ hạ sủng ái, từ khi hắn được sắc phong đến nay, hầu như ngày

nào bệ hạ cũng sẽ triệu hắn vào cung thăm hỏi.”

Hắn không tự chủ được mà nghĩ đến ánh mắt Kiến Nguyên đế nhìn Trưởng Tôn

Binh Quyền.

Đó không phải ánh mắt nhìn bộ hạ dưới trướng.

“Ồ?”

Sở Mính kinh ngạc nhướng mày lên, rồi lại cười gằn một tiếng.

Xem ra kẻ này cũng dùng ngoại lực để vào nhất phẩm, chỉ là hắn có tư cách gì

mà so sánh với mình?

Tẩm cung của Kiến Nguyên đế là ‘Duyên Anh điện’.

Khi Sở Mính đến đây, lại bị Mặc Sĩ La Hầu giơ tay cản lại: “Mời quận chúa đại

nhân chờ ở đây một lát, chờ hạ quan thông báo cho bệ hạ…”

Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, giọng nói lười nhác của Kiến Nguyên đế đã

truyền ra: “Là Mính sao? La Hầu, để nàng vào gặp trẫm, cậu cháu trẫm đã lâu

không gặp, đúng là hơi nhớ nàng rồi.”

Khóe môi Sở Mính cong lên, liền cất bước đi vào trong điện.

Trong lòng nàng lại nghĩ, Kiến Nguyên đế lại gọi thẳng tên của Mặc Sĩ La Hầu.

Xem ra lời đồn không sai, Kiến Nguyên đế rất tin tưởng Mặc Sĩ La Hầu, thậm

chí có thể còn tin tưởng hơn cả Chỉ huy sứ tam nha Cẩm y vệ Tiếu Hồng Trần.

Khi nàng đi vào trong điện, liền nhìn thấy Kiến Nguyên đế đang ngồi bên trong

tòa cung điện rộng lớn này.

Dáng vẻ ngồi của hắn rất tùy ý, thần thái nhàn nhã, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt.

Hiển nhiên là thương thế từ hơn một tháng trước vẫn chưa khỏi hắn.

Khi Sở Mính và Mặc Sĩ La Hầu thi lễ, Kiến Nguyên đế bỗng nhiên nhíu mày:

“Hai người các ngươi đều bị thương không nhẹ, là kẻ nào gây nên?”

Hắn lập tức có suy đoán, liền nắm hai tay vịn, thân thể hướng về phía trước, cúi

xuống nhìn hai người: “Là Sở Hi Thanh? Cái tên nghịch tặc kia, hắn dám?”

“Chính là Sở Hi Thanh.” Sở Mính quỳ một chân trên mặt đất: “Ta không cẩn

thận bị Sở Hi Thanh tìm thấy. Đao đạo của người này cực kỳ đáng sợ, lại có sát

tâm với ta. May mà có Mặc Sĩ chỉ huy sứ ở đó, bằng không thần đã chết dưới

đao Sở Hi Thanh rồi.”

“Ồ?” Kiến Nguyên đế nhìn Mặc Sĩ La Hầu một chút, vẻ mặt lập tức khôi phục

bình thường: “Ngươi từng giao thủ với Sở Hi Thanh? Ngươi cho rằng trình độ

võ đạo của hắn bây giờ thế nào?”

“Ít nhất cũng là top 8 Thiên Bảng!”

Sở Mính lập tức trả lời: “Người này chỉ dùng Tru Thiên Đao với ta, nhưng mà

thần còn không đỡ nổi một đao, Tru Thiên Đao của hắn phải là tầng 26 trở lên,

rất có thể đã tiếp cận với tầng thứ Chân Linh. Nếu không phải tên tạp chủng kia

quá tự tin, muốn chơi mèo vờn chuột với chúng ta, thì có lẽ ta và Mặc Sĩ chỉ

huy sứ đã không có sinh cơ.”

“Có điều, Sở Hi Thanh tuyên bố trong vòng ba tháng sẽ tìm được ta, mặc kệ ta

ẩn thân ở đâu thì hắn cũng sẽ chém giết ta. Lấy tính mạng của ta để hoàn thành

‘nghi thức’ Nhai Tí của hắn.”

Nàng vô cùng xấu hổ mà cúi đầu xuống: “Thần vô năng, cô phụ kỳ vọng của bệ

hạ!”

Mặc Sĩ La Hầu lại cười khổ nói: “Bệ hạ, thật ra quận chúa đã rất nỗ lực. Lấy

góc nhìn của thần, thực lực của quận chúa đủ để đối kháng với top 30 Thiên

Bảng mà không rơi xuống hạ phong. Võ đạo của Sở Hi Thanh đúng là rất mạnh,

tu vị của hắn đã tiến thêm một bước, không phải ai cũng có thể thoát khỏi đao

của hắn.”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2158: Cuộc chiến hoàng cung (3)


Kiến Nguyên đế không tỏ ý kiến, hắn dùng ngón tay gõ gõ tay vịn, rơi vào suy

tư.

Sờ Mính nhìn trộm sắc mặt Kiến Nguyên đế: “Lần này thần về kinh, một mặt là

vì tạm thời né tránh mũi nhọn của hắn, một mặt là muốn tiến thêm một bước

trên võ đạo.”

“Bệ hạ, bây giờ tu vị của thần đã vượt qua hắn, chỉ thua ở huyết mạch và thiên

quy. Nhưng thần đã học được Thần Ý Đao Tâm, không sợ hãi Thần Ý Xúc Tử

Đao của hắn, chỉ cần có đủ Cửu Khiếu Minh Tâm Đan và Huyền Nguyên Diệu

Ngộ Đan, thần có lòng tin trong vòng một năm, đạt đến mức độ có thể đối

kháng với hắn.”

Kiến Nguyên đế nghe vậy thì buồn cười: “Ngươi đứa nhỏ này, Cửu Khiếu Minh

Tâm Đan và Huyền Nguyên Diệu Ngộ Đan là loại thần đan đẳng cấp nào chứ?

Ngươi tưởng đó là kẹo sao? Hay là cho rằng tài nguyên trong tay trẫm là vô

cùng vô tận? Cũng không có bao nhiêu Đan sư có thể luyện chế đan dược

này…”

Kiến Nguyên đế còn chưa nói hết, hắn bỗng nhiên biến sắc mặt.

Hắn cảm ứng được một luồng ý niệm cực kỳ kh*ng b* đang quét ngang toàn

thành!

Đối phương trắng trợn không kiêng kỳ, chỉ chớp mắt đã càn quét toàn bộ hoàng

cung, sau đó liền chạm đến bên ngoài ‘Duyên Anh điện’.

“To gan!”

Kiến Nguyên đế lập tức ngưng tụ Thiên Tử kiếm ý, đồng thời k*ch th*ch Thập

Nhị Long Thần Thiên Thủ, làm cho 12 con Xích Long giương nanh múa vuốt,

bắt đầu chống lại ý niệm kh*ng b* kia.

Theo một tiếng nổ vang vọng, toàn bộ đá cẩm thạch bên ngoài cung điện bị

đánh nát bấy, vô số bụi mù tung bay.

Con ngươi Kiến Nguyên đế chợt co rút lại, lập tức hiện lên vẻ không dám tin và

nổi giận: “Sở Hi Thanh?”

Cái thằng nhãi ranh này quả thực là càn rỡ!

Hắn thế mà lại dám giết đến thành Vọng An, không coi uy nghiêm triều đình ra

gì, cũng không coi đại nội ra gì, lại dám dùng thần niệm quét qua hoàng cung!

Thời điểm này, vô số tướng sĩ cấm quân và cao thủ đại nội cũng cảm thấy kinh

hãi.

“Kẻ nào?”

“Quả thực là làm càn!”

“Đao ý thật mạnh! Chẳng lẽ là Sở Hi Thanh?”

“Hắn lại đến thành Vọng An?”

“Càn rỡ! Thật sự là càn rỡ!”

“Không đúng, mọi người mau kiềm chế nguyên thần, tên nghịch tặc kia cố ý,

hắn muốn thu thập địch ý và sát niệm của chúng ta!”

“Truyền lệnh cho chư quân, mau chóng tản binh mã, không được tụ tập một

chỗ!”

Khi tất cả mọi người trong thành đang kinh hãi không thôi, giọng nói của Sở Hi

Thanh đã truyền vào trong ‘Duyên Anh điện’, truyền vào tai mấy người Kiến

Nguyên đế.

Trong lời nói của hắn còn có ý cười: “Tìm thấy ngươi rồi!”

Theo một câu nói này, Sở Hi Thanh lại chém một đao cương có dung hợp thần ý

vô biên vào trong cung điện.

Từng tầng cấm chế và trận pháp nổ tung, bọn chúng có vẻ yếu ớt không chịu

nổi khi đối mặt với đao cương của Sở Hi Thanh.

Đao cương ngàn trượng kia thế như chẻ tre, chỉ chớp mắt đã đến trước ‘Duyên

Anh điện’.

Mặt Kiến Nguyên đế âm trầm như nước, mười hai đầu Xích Long quanh người

bắt đầu gào thét.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, mặt đầy khinh thường: “Chỉ là nghịch tặc, lại dám phạm

oai của thiên tử!”

Lập tức có vô số long khí màu vàng bắt đầu ngưng tụ thành kiếm ở trước

‘Duyên Anh điện’.

Theo cương lực va chạm, một làn sóng khí mang tính chất hủy diệt và vô số

cương phong vỡ vụn bắn phá bốn hóa, quét sạch tất cả kiến trúc ở chung quanh.

Sàn nhà kiên cố trong cung điện cũng đột nhiên rạn nứt, vô số vết rách như

mạng nhện khuếch tán ra bốn phía, chỉ chớp mắt đã lan tràn toàn bộ hoàng

cung.

“Thống Thiên, Nhiếp Thiên, Ngự Thiên và Chấp Thiên đúng không? Ta cũng

biết!”

Bên ngoài hoàng cung, Sở Hi Thanh cười gằn một tiếng, hắn giơ tay vồ một cái,

long khí quanh người Kiến Nguyên đế lại bị hắn kéo xuống một phần ba.

Bốn loại lực lượng thiên quy này, là bản chất của Thiên Tử Kiếm!

Sở Hi Thanh tuy không bỏ công sức vào phương diện này, nhưng hắn mới

ngưng tụ huyết mạch Hỗn Độn Chân Nguyên, có thể tinh luyện ra bốn loại lực

lượng thiên quy này từ trong hỗn độn của bản thân.

Đặc biệt là sau một tháng ở Lê Sơn, Hỗn Độn Chân Nguyên của hắn đã lên cấp

8.

Hơn nữa năng lực đã được tiến hóa trên diện rộng, chẳng những có thể tinh

luyện ra hai loại thiên quy dưới cấp 18 sinh ra ở hỗn độn, mà còn có thể tăng

một tầng của tất cả thiên quy võ ý dưới cấp 23.

Mà ‘Tinh Thần quyền ấn’ của Sở Hi Thanh lại có Thống Thiên và Nhiếp Thiên.

Ầm!

Theo 12 con Xích Long xuất hiện sau lưng Sở Hi Thanh, đao cương và đao ý

của hắn cũng tăng lên, thế mà lại đánh cho tòa ‘Duyên Anh điện’ kia lún xuống

nửa thước!

Lúc này, tuy rằng có rất nhiều cao thủ nhất phẩm nhị phẩm của triều đình xuất

hiện ở chung quanh hắn, nhưng tất cả đều là sắc mặt trắng bệch, không ai dám

đến gần, thậm chí còn không dám ra khỏi đại trận phòng ngự của hoàng cung.

Không phải bọn họ không muốn đuổi Sở Hi Thanh, cũng không phải không

muốn vây giết Sở Hi Thanh.

Mà là đã có hai tên cao thủ nhị phẩm làm gương ở phía trước.

Hai người này lao ra khỏi hoàng cung, nhưng khoảnh khắc bọn họ bước ra

ngoài, liền bị đao ý của Sở Hi Thanh ép thành sương máu!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 2159: Cuộc chiến hoàng cung (4)


Thái phó Văn Quan Võ Tuyệt – Đỉnh Thương Sinh cần đầu đám văn thần cũng

đứng ở phía xa xa.

Bọn họ nhìn biến cố trong hoàng cung, lại nhìn Sở Hi Thanh lơ lửng giữa không

trung, sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc.

Trong số họ không thiếu đại thần trung thành tuyệt đối với triều đình, trung

thành với Kiến Nguyên đế, nhưng mà tất cả những kẻ như vậy, những kẻ thử lao

ra chém giết với Sở Hi Thanh, đều bị đao ý của Sở Hi Thanh giết sạch rồi!

Từng mảng từng mảng đao cương như gương bạc kia, để người nhìn mà phát

khiếp.

“Xem ra tên cẩu hoàng đế nhà ngươi đã để mất lòng người rồi.”

Sở Hi Thanh mỉm cười nhìn long khí quanh người mình, ý trào phúng trong mắt

càng đậm hơn: “Ngay cả lòng của bách tính và thuộc hạ cũng không giữ được,

làm sao ngự cực thiên hạ? Huống hồ nhân tộc Thần Châu ta chỉ có danh xưng

Nhân hoàng, lấy đâu ra thiên tử gì chứ?”

Hắn có thể cướp đoạt long khí của Kiến Nguyên đế có nhiên là mượn Thần Khế

thiên bi và bí pháp giữa hai người, và cũng là vì một lượng lớn người của thành

Vọng An này đã hướng về phía hắn.

Còn cả những tướng sĩ cấm quân tu luyện bí pháp Hoàng Đạo kia, bọn họ cũng

không còn trung thành với Kiến Nguyên đế như trước nữa.

Sắc mặt Kiến Nguyên đế càng khó coi hơn.

Hắn biết Sở Hi Thanh nói không sai.

Tướng sĩ và bách tính trong và ngoài thành Vọng An này, đã không còn trung

thành và kính yêu hắn như trước kia.

Còn cả một đám tiểu nhân nay Tần mai Sở kia nữa, vừa nhìn thấy Sở Hi Thanh

thế lớn, liền sinh ra ý đáng chém!

Nhưng cái này vốn không nên trở thành vấn đề.

Lòng dân Đại Ninh có gợn sóng là vì hắn phát hành ‘Đương thập đại tiền’, lại

tăng thuế để chinh chiến khắp nơi, nhưng đây là chuyện bình thường.

Chỉ cần hắn bình định những phản tặc như Sở Hi Thanh, hoàn thành âm dương

một thể, phá tan phong ấn cho Đế Oa, lập được thành tựu mà các đời Nhân

hoàng không với tới, thì tự nhiên có thể vén mây thấy trăng, lòng dân Đại Ninh

lại trở về như xưa.

Nhưng mà tất cả những thứ này, đều đã thay đổi vì thằng nhãi ranh trước mắt!

Ầm!

Trong nháy mắt này, tòa ‘Duyên Anh điện’ kia lại lún xuống nửa thước nữa,

thanh Thiên Tử kiếm do Kiến Nguyên đế ngưng tụ cũng bắt đầu rạn nứt, dưới

áp lực của đao cương, nó đã có xu thế vỡ vụn.

“Sở Hi Thanh, ngươi làm càn!”

Hai mắt Sở Mính đỏ bừng, quát lạnh một tiếng, rồi bỗng nhiên rút đao ra khỏi

vỏ, cố gắng chia sẻ một chút áp lực với Kiến Nguyên đế.

Nhưng khi đao ý của nàng vừa xuất hiện, toàn bộ thân thể bị một luồng đao ý

khổng lồ đánh bay ra ngoài, nện thẳng vào vách tường của ‘Duyên Anh điện’.

Toàn thân nàng khảm vào trong tường, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể như bị Sở

Hi Thanh nghiền thành bọt máu.

Lục phủ ngũ tạng của Sở Mính cũng nát bấy, ngũ quan thất khiếu cũng tràn đầy

máu tươi.

Ánh mắt nàng tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi.

Lúc trước, khi giao thủ với Sở Hi Thanh thì nàng chỉ được lĩnh giáo sự đáng sợ

của Tru Thiên Đao.

Mà bây giờ, Sở Mính lại được chứng kiến Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi

Thanh.

Đây quả thực là đao pháp vô thượng có thể chém giết thần linh.

Dưới hoàn cảnh đặc thù nơi này, Thần Ý Đao Tâm của tên kia đã bay lên đến

cực hạn.

Sở Mính hoàn toàn không có lực để phản xạ.

Thần Ý Đao Tâm của nàng đúng là không sợ đao ý của Sở Hi Thanh đánh vào

tâm linh, nhưng lại không ngăn cản được đao cương mạnh mẽ và lực lượng

thiên quy của Sở Hi Thanh.

Đây chính là lấy lực ép người, dã man không giảng đạo lý.

Lúc này, Mặc Sĩ La Hầu nằm trong góc điện cũng r*n r* một tiếng, toàn thân

phun sương máu.

Hắn vừa mới liên thủ với một đám thuật sư trong cung, cố gắng dùng pháp

Thiên Cương ‘Chỉ Thiên Họa Địa’ cấp Siêu Phẩm để giam giữ Sở Hi Thanh,

hoặc là trục xuất Sở Hi Thanh vào hư không hoặc vực ngoại.

Nhưng nỗ lực của bọn họ đã thất bại, hơn nữa còn là một thảm bại.

Tuy rằng Mặc Sĩ La Hầu trốn thoát một kiếp, nhưng cũng bị lực lượng pháp

thuật phản phệ.

Sau đó, giọng nói của Sở Hi Thanh truyền đến: “Sở Mính! Ta đã nói rồi, thiên

hạ này tuy lớn, nhưng đã không có đất cho ngươi dung thân. Thành Vọng An

này cũng không bảo vệ được ngươi. Có điều, ngươi không cần vội, chờ ta tính

sổ với tên cẩu hoàng đế này xong, thì mới đến lượt ngươi.”

Kiến Nguyên đế xiết chặt nắm đấm, lửa giận vô tận dâng trào trong lồng ngực.

Tên nghịch tặc này, hắn đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Nên bầm

thây vạn đoạn!

Thiên Tử kiếm của hắn đã bị đao cương của Sở Hi Thanh chèn ép đến biên giới

sụp đổ.

Nhưng khi Kiến Nguyên đế chuẩn bị kích phát khí huyết bản thân, cô đọng

thêm long khí để đối kháng với Sở Hi Thanh, thì hắn lại nghe thấy một giọng

nói truyền đến bên tai.

“Quốc sư?”

Kiến Nguyên đế lập tức phấn chấn, cánh tay căng thẳng cũng hơi thả lỏng.

Tâm trạng của hắn vẫn rất tồi tề, quả thực là khó chịu đến cực điểm, cũng cực

kỳ lúng túng.

Sở Hi Thanh đến cửa gây sự, còn cả cái đao ý uy áp toàn bộ hoàng cung này,

quả thực là đã giẫm mặt mũi của hắn và uy nghiêm của triều đình xuống dưới

chân!

Thực lực của tên nghịch tặc này càng ngày càng mạnh, ỷ vào Thần Ý Xúc Tử

Đao mà càng ngày càng càn rỡ, càng ngày càng làm càn!
 
Back
Top